 |
|

20-03-2008, 12:18 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 13
Chá»§ nháºt sau, ngưá»i và ngá»±a lại lang thang trong vùng đồi Piedmont. Ãnh Sáng Ban Ngà y lại được cưỡi ngá»±a sóng đôi vá»›i Dede. Nhưng lần nà y, trong sá»± ngạc nhiên cá»§a nà ng khi gặp anh có pha chút nghi ngá»; hoặc Ãt ra thì nà ng cÅ©ng không ngạc nhiên hệt như trước nữa. Hôm Chá»§ nháºt vừa rồi cá»§a tháºt chỉ là ngẫu nhiên, nhưng việc anh lại lảng vảng lần thứ nhì ở chá»— nà ng thÃch Ä‘i dạo còn có má»™t cái gì đó không hẳn chỉ do tình cá». Nà ng nhẹ nhà ng cho anh biết sá»± nghi ngá» cá»§a mình. Ãnh Sáng Ban Ngà y chợt nhá»› đến cái mỠđá lá»›n mà anh đã thấy gần công viên Blair nên vá»™i nói liá»u là anh Ä‘ang tÃnh chuyện mua nó. Äầu anh chợt nảy ra ý nghÄ© đó là do việc trước kia anh đã má»™t lần đầu tư và o cái lò gạch. à nghÄ© đó tháºt tốt đẹp - anh cho là như váºy - bởi vì nó giúp anh có cá»› má»i nà ng cùng cưỡi ngá»±a vá»›i anh đến xem mỠđá.
Anh đã được sóng vai vá»›i nà ng trong nhiá»u tiếng đồng hồ. Trong suốt thá»i gian đó, nà ng lại trở thà nh cô gái trước kia, tá»± nhiên, không kiểu cách, hồn nhiên, cưá»i đùa như má»™t ngưá»i bạn tốt, sôi nổi hà o hứng nói chuyện vá» ngá»±a, là m quen vá»›i con Sói khó chịu và tuyên bố rằng nà ng rất muốn cưỡi thá» con Bob, con ngá»±a mà lúc nà y nà ng cảm thấy yêu hÆ¡n bao giá» hết. Ãnh Sáng Ban Ngà y phản đối lá»i đỠnghị cuối cùng nà y, và bảo rằng con Bob hay dở những trò quá»· quái và chắc chắn nó không chịu để cho ai ngoà i kẻ thù khá»§ng khiếp nhất cá»§a nó cưỡi trên lưng.
- Chắc ông cho rằng em là nữ nhi nên không biết gì vá» ngá»±a chứ gì? - nà ng há»i gặng lại - Em đã từng bị ngá»±a nhảy chụm bốn vó hất ngã nhiá»u lần đủ để hiểu là không thể khinh suất được. HÆ¡n nữa em cÅ©ng đâu có ngốc. Gặp con ngá»±a hay nhảy dá»±ng lên thì em chẳng cưỡi là m gì. Em biết khôn rồi. Còn bất kỳ loại ngá»±a nà o khác thì em cÅ©ng chả chán ngán. ChÃnh ông có nói rằng con Bob nà y không hay nhảy dá»±ng lên kia mà .
- Nhưng cô chưa bao giá» thấy nó trở chứng cả, - Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn phản đối.
- Nhưng ông nên nhá»› là em đã thấy má»™t và i con loại đó và đã từng cưỡi nhiá»u con khác rồi. Ngay cả con Mab nà y đây cÅ©ng đã được em táºp cho quen vá»›i xe Ä‘iện, xe lá»a, và cả ô tô nữa đấy. Lúc má»›i và o tay em, nó chỉ là má»™t con ngá»±a non hoang dã ; váºy mà sau khi đã táºp quen vá»›i yên cương rồi là xong. HÆ¡n nữa, em sẽ không là m hại ngá»±a cá»§a ông đâu.
Tuy biết là sai. Ãnh Sáng Ban Ngà y cuối cùng rồi cÅ©ng phải chiá»u ý nà ng. Khi đến má»™t Ä‘oạn đưá»ng Ãt ngưá»i qua lại, hỠđổi yên cương cho nhau.
Lúc giúp nà ng leo lên lưng con Bob, anh cẩn tháºn dặn lại.
- Nhớ là nó nhanh hơn chớp nữa đấy nhé.
Nà ng gáºt đầu, còn bon Bob thì vểnh tai lên khi biết rằng trên lưng nó Ä‘ang có má»™t ngưá»i lạ ngồi. Ngay láºp tức con ngá»±a liá»n giở chứng, quá nhanh đến độ Dede chỉ kịp ôm chầm lấy cổ ngá»±a thì nó đã quay ngược lại và lao vút vá» phÃa sau rồi.
Ngồi trên lưng con Mab, Ãnh Sáng Ban Ngà y vá»™i phóng theo canh chừng. Anh thấy nà ng đã ká»m cho ngá»±a đứng yên, rồi bằng cách kéo mạnh dây cương và thúc gót Ä‘inh bên trái và o sưá»n ngá»±a, nà ng buá»™c nó phải quay vụt lại theo hướng cÅ©.
- Cứ chuẩn bị sẵn sà ng để quất và o mÅ©i nó ấy! - Ãnh Sáng Ban Ngà y gá»i to.
Nhưng con Bob lại quay lá»™n trở lại má»™t lần nữa, cÅ©ng nhanh đến độ nà ng không kịp trở tay như trước. Tuy váºy, lần nà y nhá» cố gắng hết sức, nà ng không bị rÆ¡i và o tư thế không đẹp mắt là phải ôm chầm lấy cổ ngá»±a nữa. Lần nà y con ngá»±a có vẻ kiên quyết chạy ngược trở lại hÆ¡n, nhưng Dede đã ká»m cho nó phải chạy cháºm lại, rồi bằng má»™t cú thúc góc Ä‘inh và o sưá»n ngá»±a, nà ng đã buá»™c nó phải lá»™n trở lại đưá»ng cÅ©. Trong cách nà ng Ä‘iá»u khiển ngá»±a không có vẻ gì là yếu Ä‘uối cả, mà rất kiên quyết như nam giá»›i. Nếu không phải vì Ä‘iá»u nà y thì Ãnh Sáng Ban Ngà y đã mong nà ng xin thôi cưỡi con Bob cho rồi. Ãnh Sáng Ban Ngà y không nhắc nhở gì thêm nữa mà vui vẻ chá» xem nà ng sẽ tặng cho con ngá»±a khó chịu đó đòn gì khác. Bob nháºn được đòn tặng đó ngay khi nó định quay vòng lần nữa. Tháºt ra nó chưa kịp quay ngang thì Dede đã quất đánh bốp lên phần má»m cá»§a mÅ©i ngá»±a. Con ngá»±a vừa bâng khuâng vừa ngạc nhiên, lại vừa Ä‘au đớn nên hai vó trước cá»§a nó vừa má»›i nhấc lên khá»i mặt đất đã vá»™i hạ xuống ngay.
- Tuyệt lắm! - Ãnh Sáng Ban Ngà y vá»— tay khen - Và i cú như thế nữa là nó sẽ bá» ngay thôi. Nó đủ thông minh để biết là lúc nà o nó sẽ bị đánh.
Bob vẫn thá» quay vòng lần nữa, nhưng lần nà y nó vừa đượm xoay mình thì chiếc roi được cháºp đôi lại đã buá»™c nó phải buông thõng chân trước xuống đất. Sau đó chẳng cần phải kéo cương hay thúc gót Ä‘inh và o sưá»n ngá»±a mà chỉ cần dứt roi là nà ng cÅ©ng có thể giữ cho ngá»±a chạy thẳng.
Dede đưa mắt nhìn Ãnh Sáng Ban Ngà y ra vẻ chiến thắng:
- Em cho nó chạy tiếp nhé? - nà ng há»i.
Ãnh Sáng Ban Ngà y gáºt đầu. Nà ng liá»n phóng ngá»±a chạy Ä‘i. Anh nhìn theo cho đến khi nà ng đã khuất dạng sau má»™t khúc quà nh, rồi lại nhìn nà ng khi nà ng trở lại. Anh nghÄ© rõ rà ng là nà ng có thể cưỡi được nó, vừa cưỡi vừa ca cÅ©ng còn được nữa là đằng khác. Lạy Chúa, thế má»›i đúng là má»™t ngưá»i vợ chứ? Äứng trước nà ng má»™t số lá»›n đà n ông sẽ thấy bé nhá» hẳn Ä‘i. Váºy mà suốt tuần cứ phải ngồi gõ và o cái máy chữ. Äấy không phải là chá»— cá»§a nà ng. Nà ng phải là vợ cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông, sống trong cảnh nhung gấm lụa là và kim cương (đó là quan niệm cá»§a dân lá»›n lên ở vùng biên thuỳ như anh vá» má»™t ngưá»i vợ được yêu thương), cùng vá»›i chó, nữa, và những thứ đại loại như váºy. Anh tá»± nói vá»›i mình: "Thưa ngà i Ãnh Sáng Ban Ngà y, ngà i và tôi thá» xem rồi sẽ là m gì được cho nà ng nà o?" - rồi anh nói lá»›n lên vá»›i Dede:
- ÄÆ°á»£c lắm, cô Mason ạ, được lắm. Äối vá»›i má»™t phụ nữ cưỡi ngá»±a giá»i như cô thì chẳng có gì là không đáng được hưởng cả. Không, cô cứ cưỡi nó cùng Ä‘i vá»›i tôi đến mỠđá cÅ©ng được - anh báºt cưá»i khăng khắc. Rõ là con ngá»±a phải rên lên và o cái lần cuối cùng cô quất và o nó đấy, cô có nghe thấy không? Mà cô có thấy cái cách nó phải buông thõng chân xuống đất không? Cứ y như là nó va phải má»™t bức tưá»ng đá ấy. Từ giá» trở Ä‘i nó sẽ hiểu là bất cứ lúc nà o nó cÅ©ng có thể húc và o bức tưá»ng đá ấy.
Chiá»u hôm đó, khi chia tay nhau ở chá»— cổng con đưá»ng dẫn vá» Berkeley, anh nép mình và o má»™t thân cây. Từ nÆ¡i kÃn đáo đó, anh dõi mắt theo nà ng cho đến khi bóng nà ng khuất hẳn. Lúc phi ngá»±a trở vá» Oakland, anh vừa cưá»i má»™t cách thảm hại vừa suy nghÄ©: "Rồi bây giá» thì liệu mà mua cho xong cái mỠđá khốn khổ ấy Ä‘i nhé. Nếu không thì khó mà biện minh được vá» việc đã sục mõm và o những núi đồi nà y đấy".
Nhưng rồi anh đã phải tạm gạt ra khá»i kế hoạch việc mua cái mỠđá ấy má»™t thá»i gian, bởi vì ngay Chá»§ nháºt tuần sau anh lại lá»§i thá»§i cưỡi ngá»±a má»™t mình. Không thấy Dede xuất hiện trên lưng con ngá»±a mà u hạt dẻ từ Berkeley đến nữa chá»§ nháºt sau nữa cÅ©ng thế. Ãnh Sáng Ban Ngà y cảm thấy mất bình tÄ©nh và lo lắng, nhưng anh thấy nà ng không có vẻ gì khác lạ cả, nên cÅ©ng cố giữ mình cho được bình thưá»ng. Công việc tẻ nhạt cứ tiếp tục má»™t cách Ä‘á»u đặn. Chỉ khác là bây giá» nó là m cho anh khó chịu đến mức phát Ä‘iên lên được.
Anh thấy mình như Ä‘ang xung đột vá»›i tất cả má»i ngưá»i chỉ vì hỠđã không cho phép má»™t ngưá»i đà n ông xá» sá»± vá»›i cô thư ký cá»§a mình theo cách xá» sá»± cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà . Váºy thì có bạc triệu trong tay để là m gì cÆ¡ chứ? Má»™t ngà y ná» khi nà ng đánh máy xong lá»i anh Ä‘á»c và ra khá»i phòng, anh đã há»i quyển lịch để bà n cá»§a mình như váºy.
Khi tuần lá»… thứ ba sắp hết và anh sắp phải đối diện vá»›i má»™t ngà y chá»§ nháºt hoang vắng khác nữa, Ãnh Sáng Ban Ngà y quyết định phải nói vá»›i nà ng, cho dù ở trong phòng là m việc cÅ©ng mặc.
Trung thà nh vá»›i bản chất cá»§a mình, anh và o đỠmá»™t cách đơn giản và thẳng thắn. Nà ng đã là m việc vá»›i anh xong, định dá»n dẹp sổ sách và bút để rá»i văn phòng, thì anh nói:
- Còn má»™t Ä‘iá»u nà y nữa, cô Mason ạ. Tôi hy vá»ng là cô cho phép tôi được nói thẳng và nói tháºt. Cô đã gây cho tôi ấn tượng cô là má»™t cô gái hiểu biết nên tôi không nghi cô sẽ cảm thấy bị xúc phạm vì những Ä‘iá»u tôi sắp nói. Cô biết là cô đã là m việc ở đây lâu rồi - nhiá»u năm, ừ, nhiá»u năm rồi; và cô biết là tôi luôn luôn thẳng thắn và rõ rà ng đối vá»›i cô. Tôi chưa bao giá», như ngưá»i ta nói, Ä‘i quá giá»›i hạn cho phép cả. Vì cô là m việc trong văn phòng cá»§a tôi nên tôi đã phải tháºn trá»ng hÆ¡n là nếu cô không là m việc ở đây - chắc là cô hiểu. Nhưng gì thì gì, Ä‘iá»u đó cÅ©ng không là m tôi bá»›t là ngưá»i Ä‘i được. Tôi cô độc. Không phải tôi nói thế để mong cô xót thương cho tôi đâu. Tôi nói thế cốt để cô hiểu rằng hai lần cưỡi ngá»±a chung vá»›i cô vừa qua đối vá»›i tôi có ý nghÄ©a như thế nà o mà thôi. Nên bây giá» tôi hy vá»ng là cô sẽ không bá»±c mình nếu tôi há»i tại sao hai Chá»§ nháºt vừa qua cô đã không cưỡi ngá»±a nữa.
Anh ngừng nói và chỠđợi, cảm thấy mình hết sức lố bịch nên ngưá»i nóng ran lên, mồ hôi Ä‘á»ng thà nh há»™t lấm tấm trên trán. Nà ng không trả lá»i ngay nên anh phải băng ngang căn phòng để kéo tiếp cá»a sổ cho cao hÆ¡n.
- Em có cưỡi ngá»±a đấy chứ, - nà ng trả lá»i - Có Ä‘iá»u là em Ä‘i hướng khác thôi.
- Nhưng tại sao…? - anh cảm thấy không há»i được cho trá»n câu - Cô cứ thẳng thắn nói vá»›i tôi Ä‘i anh nà i nỉ - cÅ©ng như tôi đã thẳng thắn vá»›i cô váºy? Tại sao cô không cưỡi ngá»±a ở vùng đồi Piedmont nữa váºy? Tôi đã tìm cô khắp nÆ¡i.
- Lý do chÃnh là ở chá»— đó, - nà ng cưá»i, và đưa mắt nhìn thẳng và o mắt anh trong và i giây, rồi cúi xuống - Chắc ông phải hiểu Ä‘iá»u đó, thưa ông Harnish.
Anh lắc đầu buồn bã:
- Hiểu mà cÅ©ng không hiểu. Tôi quen vá»›i nếp sống thị thà nh chưa được bao lâu. Có những Ä‘iá»u mà ngưá»i ta không được quyá»n là m. Tôi sẽ không là m những Ä‘iá»u đó chừng nà o mà tôi không muốn.
- Còn khi ông muốn thì sao? - nà ng liá»n há»i.
- Thì lúc đó tôi sẽ là m, - đôi môi cá»§a anh căng ra đầy vẻ cương quyết, nhưng ngay láºp tức anh chữa lại câu vừa nói - Tôi muốn nói là thưá»ng thì tôi sẽ là m. Äiá»u là m tôi băn khoăn là tại sao ta lại không được phép là m ngay cả những chuyện chẳng há» sai trái mà cÅ©ng chẳng có hại gì cho ai cả - như cái chuyện cưỡi ngá»±a nà y chẳng hạn.
Dede bồn chồn xoay xoay cây bút chì trên tay má»™t lúc như thế để tìm câu trả lá»i, Ãnh Sáng Ban Ngà y kiên nhẫn chỠđợi.
- Cái chuyện cưỡi ngá»±a nà y, - nà ng bắt đầu nói, - đó không phải là chuyện mà thiên hạ cho là đúng đắn. Em để ông tá»± suy xét lấy. Ông hiểu việc Ä‘á»i ông là ngà i triệu phú Harnish.
- Và là một kẻ cỠbạc, - anh nói xen và o một cách cộc lốc.
Dede gáºt đầu công nháºn lá»i anh là đúng, và nói tiếp:
- Còn em chỉ là một nhân viên đánh máy trong văn phòng của ông.
- Nhưng cô còn tốt hÆ¡n tôi gấp ngà n lần - anh tÃnh chặn ngang lá»i nói cá»§a nà ng, nhưng nà ng liá»n nói tiếp:
- Vấn đỠkhông phải ở chá»— đó. Vấn đỠở đây đơn giản và thông thưá»ng hÆ¡n nhiá»u. Em là m việc cho ông. HÆ¡n nữa, Ä‘iá»u quan trá»ng không phải ở chá»— em hoặc ông nghÄ© gì, mà là thiên hạ sẽ nghÄ© gì. Em không cần phải nói vá»›i ông Ä‘iá»u đó. Tá»± ông cÅ©ng đã biết rồi!
Dede đã che giấu tình cảm tháºt cá»§a mình bằng lá»i nói thá»±c tế lạnh lùng đó. Ãnh Sáng Ban Ngà y nghÄ© như thế khi nhìn thấy vẻ bối rối đầy nữ tÃnh cá»§a nà ng, thấy cái đưá»ng nét tròn lẳn cá»§a thân hình và vòng ngá»±c pháºp phồng cÅ©ng như mà u đỠá»ng trên đôi má nà ng.
- Rất tiếc là tôi đã là m cho cô phải bá» chá»— cưỡi ngá»±a mà cô thÃch vì sợ.
- Ông chẳng là m cho em sỠđược đâu, - nà ng phản ứng có vẻ gay gắt - Em chẳng phải là má»™t cô nữ sinh ngá» nghệch nữa. Em đã sống má»™t thân má»™t mình lâu lắm rồi, mà chẳng thấy sợ hãi ai cả. Chúng ta đã cùng cưỡi ngá»±a suốt hai Chá»§ nháºt rồi, và chắc là cả ông lẫn con Bob cÅ©ng đã không là m em sợ được. Vấn đỠkhông phải như váºy. Thân em thì em chả cần gì, nhưng thiên hạ thì cứ bắt ngưá»i ta phải giữ lấy thân ngưá»i ta. Rắc rối là ở chá»— đó. Thiên hạ sẽ bà n tán nếu em cứ tiếp tục gặp ông và cưỡi ngá»±a vá»›i ông ở vùng đồi ấy và o ngà y chá»§ nháºt. Nói ra tháºt tức cưá»i, song nhất định là há» sẽ bà n tán. Em có thể cùng cưỡi ngá»±a vá»›i bất kỳ má»™t nhân viên nà o khác ở đây và thiên hạ sẽ bá» qua không thèm để ý. Nhưng vá»›i ông thì khác.
- Nhưng thiên hạ thì cần gì phải xÃa mÅ©i và o chuyện đó cÆ¡ chứ? - anh cao giá»ng nói.
Nói như váºy thì lại cà ng khó hÆ¡n nữa. Giống như thể là bản thân mình thì không thấy có gì là tá»™i lá»—i. Váºy mà lại cứ lén lén lút lút ở những chá»— Ãt ngưá»i qua lại vá»›i cảm giác là mình Ä‘ang phạm tá»™i ấy Äiá»u đó còn tệ hại và hèn nhát hÆ¡n là cứ công khai.
- Äi ăn trưa vá»›i tôi và o má»™t ngà y nà o đó, - Ãnh Sáng Ban Ngà y Ä‘oán trước được ý nà ng nên nói như váºy.
Dede gáºt đầu.
- Em chẳng có ý đó trong đầu đâu. Nhưng thà như thế còn hÆ¡n. Em thÃch thác mình là m má»™t chuyện trâng tráo nà o đó ngay trước mắt thiên hạ còn hÆ¡n là là m má»™t chuyện lén lút để há» khám phá thấy. Em nói thế không phải là vì muốn được ông má»i Ä‘i ăn trưa đâu nhé, - nà ng vừa cưá»i vừa nói thêm, - mà chỉ mong ông hiểu được cái thế kẹt cá»§a em thôi.
- Váºy tại sao chúng ta không cưỡi ngá»±a ở vùng đồi ấy má»™t cách công khai không giấu giếm nà o? - Ãnh Sáng Ban Ngà y nà i nỉ.
Nà ng lắc đầu. Trong cái lắc đầu đó anh tưởng tượng thấy như có một vẻ tiếc nuối, nên đột nhiên anh cảm thấy khao khát nà ng đến độ điên cuồng.
- Cô Mason ạ, tôi biết cô không thÃch nói vá» những chuyện như thế nà y tại nÆ¡i là m việc. Tôi cÅ©ng chẳng thÃch thú gì. Có lẽ đó là má»™t phần cá»§a những nguyên tắc chung; nó buá»™c má»™t ngưá»i đà n ông chỉ được nói chuyện vá» công việc vá»›i ngưá»i thư ký cá»§a anh ta. Cô có thể cưỡi ngá»±a vá»›i tôi và o Chá»§ nháºt tá»›i chứ? Chúng ta sẽ thảo luáºn kỹ để giải quyết cho xong vấn đỠnà y. Ở vùng đồi đó sẽ chẳng có ai cấm chúng ta nói vá» những chuyện ngoà i phạm vi công việc. Tôi hy vá»ng là cô đã biết tôi đủ để hiểu là tôi ngay thẳng. Tôi ngưỡng má»™ và kÃnh trá»ng cô… và … đại khái là như thế, và tôi… - nói đến đây anh bắt đầu lúng túng không tìm được lá»i Bà n tay cá»§a anh để trên đồ chấm má»±c rõ rà ng là đang run run. Anh cố gắng lấy lại bình tÄ©nh - Trong Ä‘á»i tôi chưa bao giá» cảm thấy ham muốn mãnh liệt như thế… Tôi - Tôi… tôi không thể giải thÃch được, mà chỉ cảm thấy Ä‘iá»u đó, thế thôi. Cô đồng ý nhé? Chỉ má»™t Chá»§ nháºt nữa thôi. Ngà y mai cô nhé?
Ãnh Sáng Ban Ngà y không bao giá» có thể tưởng tượng được rằng khi nà ng lặng lẽ gáºt đầu nháºn lá»i yêu cầu cá»§a anh, ngoà i những lý do khác, còn do ở những giá»t mồ hôi túa ra trên trán anh, do ở bà n tay run run cá»§a anh, và do cả ở cái vẻ thảm hại từ toà n bá»™ con ngưá»i anh toát ra má»™t cách quá rõ rệt.
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:52 PM.
|

20-03-2008, 12:19 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 14
DÄ© nhiên chẳng thể biết được má»™t ngưá»i nà o đó thá»±c sá»± muốn gì nếu như chỉ căn cứ và o những lá»i ngưá»i ấy thốt ra từ cá»a miệng, - Ãnh Sáng Ban Ngà y vừa dùng chiếc roi xoa xoa và o cái tai ngá» ngoạy cá»§a con Bob vừa không bằng lòng nghÄ© vá» những lá»i anh vừa nói. Chúng không chuyên chở được Ä‘iá»u anh ta muốn nói:
- Cô Mason ạ, Ä‘iá»u tôi muốn nói là cô đã bảo thẳng thừng là cô không muốn gặp tôi và cô đã viện dẫn má»™t số lý do. Nhưng là m sao tôi có thể chắc rằng đó là những lý do tháºt tình? Có thể là cô không muốn quen vá»›i tôi nhưng không nói ra vì ngại là m tôi pháºt lòng. Cô thấy không? Kể trong khắp bà n dân thiên hạ nà y thì tôi sẽ là kẻ cuối cùng có mặt ở chá»— mà ngưá»i ta không muốn tôi có mặt. Nếu tôi được biết là cô chẳng mảy may muốn nhìn mặt tôi thì tôi sẽ biến liá»n láºp tức.
Dede mỉm cưá»i ra vẻ đã nghe những lá»i anh nói, nhưng nà ng vẫn cứ lặng lẽ cưỡi ngá»±a vá» phÃa trước, Ãnh Sáng Ban Ngà y nghÄ© rằng đó là nụ cưá»i tuyệt vá»i nhất mà anh đã được thấy. Anh nhá»§ thầm là trong nụ cưá»i đó có má»™t cái gì khác vá»›i những nụ cưá»i mà trước kia nà ng đã cho anh. Äó là nụ cưá»i cá»§a má»™t ngưá»i đã má»™t chút gì đó biết anh, má»™t chút gì đó quen anh. Tuy váºy, anh cÅ©ng láºp tức tá»± kìm chế để không tưởng tượng quá mức.
Có lẽ là nà ng chỉ mỉm cưá»i tá»± nhiên váºy thôi. Äiá»u nà y xảy ra trong bất kỳ cuá»™c giao tiếp nà o giữa hai con ngưá»i. Má»™t kẻ lạ mặt, má»™t tay là m ăn, má»™t ngưá»i thư ký hoặc bất kỳ má»™t ai khác sau và i lần gặp gỡ tình cá» cÅ©ng có những biểu hiện thân thiện như váºy. Äiá»u nà y chắc chắn phải xảy ra thôi. Tuy váºy việc nó xảy ra ở nà ng đã gây cho anh má»™t ấn tượng mạnh mẽ hÆ¡n. HÆ¡n nữa, nụ cưá»i đó tháºt ngá»t ngà o tuyệt diệu. Những ngưá»i đà n bà khác anh quen khác bao giá» cưá»i như thế. Äiá»u nà y thì anh biết chắc.
Ngà y hôm đó tháºt vui. Ãnh Sáng Ban Ngà y gặp nà ng trên Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i từ Berkeley đến, và hỠđã ở bên nhau hà ng tiếng đồng hồ. Chỉ đến lúc nà y, khi ngà y đã gần hết, khi cánh đồng ở con đưá»ng dẫn vá» Berkeley bang đến gần thì Ãnh Sáng Ban Ngà y má»›i đỠcáºp đến câu chuyện quan trá»ng hôm trước.
Khi nà ng trả lá»i thắc mắc vừa qua cá»§a anh, anh lắng nghe má»™t cách biết Æ¡n.
- Nhưng thà dụ, chỉ thà dụ thôi, những lý do mà em đã nói vá»›i ông là những ký do duy nhất, rằng không có vấn đỠem không thÃch thân vá»›i ông, thì sao nà o?
- Trong trưá»ng hợp đó thì tôi sẽ tiếp tục bám lấy cô như đỉa ấy, - anh vá»™i và ng trả lá»i - Cô thấy đấy, má»™t khi ngưá»i ta đã để tâm đến chuyện gì rồi thì chỉ muốn chuyện ấy mau chóng rõ rà ng ra thôi. Nhưng nếu như còn má»™t lý do nà o đó mà cô muốn giấu, thà dụ như cô không muốn là m quen vá»›i tôi chẳng hạn thì… thì… ồ, nếu cô cho rằng không nên là m tôi pháºt lòng vì cô Ä‘ang có má»™t chá»— là m tốt ở văn phòng cá»§a tôi thì… - Äến đây thì sá»± bình tÄ©nh cá»§a anh khi đặt giả thiết đó bá»—ng biến mất bởi ná»—i sợ hãi là có thể giả thiết đó là sá»± tháºt, và anh chẳng còn biết phải nói tiếp như thế nà o nữa - ô, cô cứ nói má»™t tiếng thôi là tôi biến liá»n. Bảo đảm vá»›i cô là tôi sẽ không lấy là m pháºt đâu. Tôi sẽ coi minh không may váºy thôi. Bởi váºy, cô Mason ạ, xin cô cứ thẳng thắn đối vá»›i tôi, cứ nói vá»›i tôi đấy là lý do cô không muốn gặp tôi Ä‘i. Sao tôi cứ có linh cảm lý do chÃnh cá»§a cô là ở chá»— đó quá cô à .
Dede ngước mắt liếc nhìn anh, bá»—ng nhiên mắt nà ng ươn ướt, ná»a vì bị thương tổn ná»a vì tức giáºn.
- Trá»i Æ¡i, váºy thì tháºt chẳng công bình chút nà o, - nà ng kêu lên - Sao ông lại cứ bắt buá»™c em hoặc phải nói dối ông, là m ông buồn để được rảnh nợ vá»›i ông, hoặc phải nói tháºt để rồi chịu đựng sá»± tấn công cá»§a ông vì như ông đã nói là ông sẽ bám riết lấy em.
Hai má nà ng á»ng Ä‘á», môi nà ng run run, nhưng nà ng vẫn tiếp tục nhìn thẳng và o mắt anh.
Ãnh Sáng Ban Ngà y mỉm cưá»i vẻ hà i lòng:
- Tôi rất lấy là m mừng được nghe những Ä‘iá»u cô vừa nói, cô Mason ạ.
- Nhưng những lá»i ấy chẳng Ãch gì cho ông đâu - nà ng vá»™i và ng nói tiếp - Chúng không thể có Ãch gì cho ông đâu. Em không cho phép. Äây là lần cuối cùng chúng ta cưỡi ngá»±a vá»›i nhau… A, cánh cổng đây rồi.
Ãp sát ngá»±a và o cổng, nà ng cúi xuống mở then rồi đánh ngá»±a chạy và o.
- Äừng, đừng, em ông - nà ng nói thế khi thấy Ãnh Sáng Ban Ngà y tÃnh theo và o.
Ãnh Sáng Ban Ngà y nhẫn nhục thụt ngá»±a lại theo lá»i yêu cầu cá»§a nà ng. Cánh cổng đóng lại ngăn đôi hai ngưá»i. Nhưng câu chuyện chưa phải là đã kết thúc nên Dede không ra roi cho ngá»±a chạy Ä‘i.
- Cô Mason à , - anh nói, giá»ng nhá» nhưng đầy thà nh khẩn, - Tôi muốn cô hiểu cho Ä‘iá»u nà y, là không phải tôi chỉ muốn tÃnh chuyện ong bướm qua đưá»ng vá»›i cô đâu. Tôi mến cô, tôi cần có cô. Chưa bao giá» trong Ä‘á»i tôi lại thà nh khẩn như lúc nà y. Không có gì là sai trái trong dá»± định cá»§a tôi cả. Tôi muốn nói má»™t cách nghiêm túc đấy - Nhưng anh vá»™i nÃn bặt khi nhìn và o vẻ mặt cá»§a nà ng. Nà ng vừa cảm thấy bá»±c tức lại vừa cảm thấy buồn cưá»i đến mức không kìm chế được.
- Ông nói Ä‘iá»u đó ra nghe tháºt dở, - nà ng nói to - Cứ như là ở… ở phòng đăng ký kết hôn ấy: nà o là chuyện quan hệ nghiêm túc, nà o là nhất định tiến tá»›i hôn nhân. Hoá ra là em cÅ©ng chỉ đáng được hưởng có ngần ấy thứ thôi. Bây giá» em má»›i hiểu ra khi ông nói là sẽ bám riết lấy em như đỉa là ông chỉ nghÄ© đến cái chuyện ấy mà thôi.
Từ khi và o sống trong thà nh phố suốt ngà y có mái che trên đầu da anh đã nhả nắng, nên bây giỠnỗi thẹn thùng là m cho từ cổ lan dần lên khắp khuôn mặt anh bỗng đỠbừng lên một cách rõ rệt.
Trong cÆ¡n bối rối, anh không hiểu được rằng chÃnh và o thá»i Ä‘iểm ấy nà ng đã nhìn anh vá»›i ánh mắt dịu dà ng hÆ¡n bao giá» hết. Chưa bao giá» nà ng thấy ngưá»i đà n ông nà o lại đỠbừng mặt như những cáºu trai tÆ¡ như váºy, nên nà ng có vẻ hối háºn là đã thốt ra những lá»i độc địa mà chÃnh nà ng cÅ©ng phải ngạc nhiên.
- Cô Mason à , - anh nói, lúc đầu cháºm chạp và ngáºp ngừng, nhưng sau nhanh dần đến độ lá»i lẽ trở thà nh rối rắm - Tôi là má»™t con ngưá»i thô lá»—. Tôi biết váºy, mà cÅ©ng biết luôn là tôi không có nhiá»u kinh nghiệm. Tôi không được là m quen vá»›i những lá»i nói dịu dà ng đẹp đẽ. Trước đây tôi chưa bao giá» tá» tình. Äây chỉ là má»™t tình thế đặc biệt, mà tôi thì lại bị dồn và o chân tưá»ng, thế thôi. Tôi biết má»™t ngưá»i đà n ông không nên lấy cá»› hôn nhân để là m quen vá»›i má»™t cô gái. Tôi bị dồn và o chân tưá»ng chÃnh là ở chá»— đó đấy. Má»™t là tôi không thể là m quen vá»›i cô ở phòng là m việc. Hai là cô không chịu gặp mặt ở chá»— nà o khác để tôi có thể có Ä‘iá»u kiện là m quen. Ba là cô nại lý do thiên hạ sẽ bà n tán vì cô Ä‘ang là m việc ở chá»— tôi. Bốn là tôi muốn là m quen vá»›i cô và muốn cô hiểu rằng tôi không có ý đồ xấu xa gì. Năm là cô thì đứng bên kia cánh cổng sá»a soạn Ä‘i, tôi thì đứng bên nà y Ä‘ang tuyệt vá»ng phải tìm cho ra má»™t cái gì đó để nói hầu mong cô nghÄ© lại. Sáu là thế là tôi đà nh phải nói ra những lá»i thô lá»— đó. Bây giá» tôi chẳng biết là m gì hÆ¡n là mong cô nghÄ© lại.
Nà ng thấy thÃch cái vẻ mặt bối rối nhưng chân thà nh cá»§a anh, thÃch nghe những lá»i nói giản dị chân chất là m tăng vẻ chân thà nh và là m anh khác hẳn vá»›i hạng đà n ông tầm thưá»ng mà nà ng hay gặp, đến độ nà ng không chú tâm và o ý nghÄ©a cá»§a những gì anh Ä‘ang nói nữa, mà thả hồn theo những suy nghÄ© anh Ä‘ang nói nữa, mà thả hồn theo những suy nghÄ© riêng tư. Äối vá»›i má»™t vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà bình thưá»ng thì tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông mạnh mẽ bao giá» cÅ©ng đặc biệt thu hút, và Dede chưa lúc nà o cảm thấy bị thu hút mạnh mẽ như lúc nà y, - khi nà ng nhìn Ãnh Sáng Ban Ngà y bên kia cổng đã bị đóng lại. Không phải là nà ng muốn được lấy anh, - có rất nhiá»u lý do để chống lại chuyện ấy - song nà ng tá»± há»i tại sao lại không thể cứ gặp gỡ anh thêm má»™t Ãt lâu nữa? Ở anh không có gì là m cho nà ng cảm thấy khó chịu cả, trái lại, nà ng còn cảm thấy thÃch anh nữa là đằng khác. Nà ng đã luôn luôn thÃch anh kể từ lần đầu nà ng gặp và nhìn và o bá»™ mặt xương xương và đôi mắt sáng như thổ dân cá»§a anh. CÆ¡ bắp cá»§a anh đúng là tuyệt vá»i, nhưng nét nam tÃnh cá»§a anh không chỉ dừng lại ở đó. HÆ¡n nữa, ngưá»i ta đã kể bao huyá»n thoại vá» anh, vá» tay phiêu lưu cá»™c cằn táo bạo cá»§a phương Bắc nà y, kẻ đã là m lắm chuyện, có tiá»n muôn bạc triệu, kẻ đã rá»i bá» vùng Bắc Cá»±c để vỠđây váºt lá»™n má»™t cách tuyệt vá»i vá»›i đám ngưá»i ở phương Nam nà y. Tà n bạo như má»™t tên da Ä‘á», có tÃnh cách cá»§a má»™t tên kẻ cướp bịp bợm không theo má»™t tiêu chuẩn đạo đức nà o, không bao giá» thoả mãn vá»›i việc trả thù, sẵn sà ng đạp lên mặt những kẻ chống lại mình. Dede biết là thiên hạ còn gán cho anh nhiá»u cái tên ghê gá»›m khác. Váºy mà nà ng vẫn không cảm thấy sợ hãi anh, bởi vì biệt hiệu cá»§a anh - Ãnh Sáng Ban Ngà y - còn gợi lên những Ä‘iá»u khác nữa. Những Ä‘iá»u nà y nằm trong những trang báo, trong những tạp chà và trong những quyển sách nói vá» vùng sông Klondike. Những Ä‘iá»u nà y gắn liá»n vá»›i tên gá»i Ãnh Sáng Ban Ngà y là m nó có má»™t âm hưởng mạnh mẽ có khả năng khêu gợi sức tưởng tượng cá»§a bất kỳ má»™t ngưá»i đà n bà nà o. Lúc nà y đây, đứng sau cánh cổng và lắng nghe những lá»i lẽ giản dị, nhưng cháy bá»ng Ä‘am mê ấy cá»§a anh, Dede cÅ©ng cảm thấy bị cuốn hút mạnh mẽ, bởi vì dẫu sao nà ng cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i đà n bà mang trong mình tất cả cái phù phiếm thuá»™c giá»›i tÃnh đó, nhất là khi cái phù phiếm nà y lại Ä‘ang được mÆ¡n trá»›n bằng việc má»™t ngưá»i đà n ông như thế mà lại phải Ä‘i cầu cạnh nà ng.
Äầu óc nà ng lúc nà y còn nghÄ© đến nhiá»u thứ nữa - đến những cảm giác mệt má»i và cô đơn: đến hà ng hà ng lá»›p lá»›p những cảm giác, những thôi thúc mà nà ng không định nghÄ©a được, đã đến vá»›i nà ng lúc thì ầm Ä©, lúc lại lặng lẽ; đến những pháºp phồng cá»§a cuá»™c sống qua biết bao nhiêu thế hệ bị lãng quên đã kết tụ lại trong ngưá»i, lúc nà o cÅ©ng cá»±a quáºy, má»›i mẻ, mà cho dù ta không tưởng tá»›i, không dò Ä‘oán nổi, cho dù có lúc tinh tế, có lúc mãnh liệt, chúng chÃnh là tinh tuý, là linh hồn cá»§a cuá»™c sống mà cho dù có bị che Ä‘áºy và lừa dối bằng muôn và n cách Ä‘i chăng nữa, cuối cùng cÅ©ng buá»™c con ngưá»i phải thừa nháºn chúng. ÄÆ°á»£c cưỡi ngá»±a vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông như thế giữa vùng đồi núi quả là má»™t Ä‘iá»u hấp dẫn mạnh mẽ. Chỉ cưỡi ngá»±a thôi, còn ngoà i ra không có gì nữa cả, bởi vì nà ng tin chắc rằng cách sống cá»§a anh sẽ không bao giá» là cách sống cá»§a nà ng. Mặt khác, nà ng không quan tâm đến những thẹn thùng, sợ hãi cá»§a loại nhi nữ thưá»ng tình. Nà ng tin chắc rằng dù trong bất kỳ trưá»ng hợp nà o nà ng cÅ©ng có thể tá»± là m chá»§ Ä‘á»i mình. Váºy thì tại sao lại không cùng cưỡi ngá»±a vá»›i anh kia chứ. Kia xét cho cùng thì chuyện đó nà o có đáng gì.
Cuá»™c sống cá»§a nà ng bình thưá»ng đến tẻ nhạt. Nà ng ăn, ngá»§, rồi là m việc, vá»n vẹn có thế thôi. Cảnh sống nà y chợt hiện ra trước mắt nà ng, sáu ngà y trong tuần phải là m việc ở văn phòng và đi vá» trên những chuyến phà . Má»—i ngà y, trước khi lên giưá»ng, nà ng chỉ còn được và i giỠđể đà n hát má»™t và i Ä‘oạn nhạc bên chiếc dương cầm, để giặt giÅ©, khâu vá và tÃnh toán sổ sách để khá»i phải tiêu quá số thu nháºp Ãt á»i; má»—i tuần chỉ có hai buổi tối để tụ táºp vui vẻ vá»›i bạn bè; những giá» còn lại và chiá»u thứ Bảy lại phải đến bệnh viện thăm cáºu em bị ốm. Duy có ngà y chá»§ nháºt là được thoải mái, có thể ngồi trên lưng con Mab rong chÆ¡i trong vùng đồi thần thánh. Nhưng việc cưỡi ngá»±a má»™t mình như váºy kể ra quá lẻ loi. Chẳng có ai trong số bạn bè cá»§a nà ng có thú cưỡi ngá»±a cả. Äã có lần nà ng thuyết phục được mấy cô sinh viên ở trưá»ng đại há»c thá» cưỡi ngá»±a, nhưng cứ sau má»™t hoặc hai Chá»§ nháºt cưỡi ngá»±a, nhưng cứ sau má»™t hoặc hai Chá»§ nháºt cưỡi ngá»±a cho thuê là há» lại bá» cả. Chỉ có Madeline là đã mua ngá»±a và hăm hở cưỡi được và i tháng, nhưng sau đó cô ta cÅ©ng láºp gia đình và theo chồng vá» láºp nghiệp táºn Nam California mất. Sau nhiá»u năm cứ phải cưỡi ngá»±a lẻ loi như thế thì ai cÅ©ng phải phát chán.
Mà cái anh chà ng khổng lồ triệu phú nà y, ngưá»i mà má»™t ná»a số dân có máu mặt ở San Francisco phải sợ hãi, hoá ra cÅ©ng chỉ là má»™t cáºu trai tÆ¡ không hÆ¡n không kém. Äúng là má»™t cáºu trai tÆ¡? Nà ng chưa bao giá» ngỠđến khÃa cạnh nà y trong tÃnh cách anh ta.
- Là m sao thiên hạ có thể nên vợ nên chồng được nà o? - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói - Tôi cho là như vầy, cô à . Má»™t là trai gái gặp nhau; hai là há» thấy hợp nhau; ba là há» là m quen; bốn là há» sẽ cưới nhau hay không tuỳ mức độ thÃch nhau nhiá»u hay Ãt sau khi đã là m quen. Nhưng tôi không hiểu là m sao chúng ta có cÆ¡ há»™i để biết chúng ta có thÃch nhau hay không, trừ phi chÃnh chúng ta tạo cho mình những Ä‘iá»u kiện đó. Tôi muốn đến thăm cô hoặc ghé nhà cô chÆ¡i, song có Ä‘iá»u là tôi biết cô Ä‘ang ở trá» nhà ngưá»i khác nên ngại chưa dám đến.
Äá»™t nhiên tâm trạng cá»§a Dede thay đổi, và nà ng bá»—ng cảm thấy tình thế tháºt phi lý đến ná»±c cưá»i. Nà ng muốn cưá»i phá lên - chẳng phải vì tức giáºn và cÅ©ng chẳng phải vì muốn phát Ä‘iên lên được mà chỉ vì nà ng thấy tình thế đó quá ư là ngá»™ nghÄ©nh. Thân pháºn nà ng chỉ là má»™t nhân viên đánh máy, váºy mà anh - má»™t tay triệu phú liá»u lÄ©nh khét tiếng và có thế lá»±c - lại đứng bên kia cánh cổng, lải nhải lý luáºn vá» cách thiên hạ là m quen và cưới há»i nhau. Mà tình trạng nà y cÅ©ng tháºt khó quá. Rõ rà ng là nà ng không thể tiếp tục gặp gỡ anh má»™t cách lén lút trong vùng đồi như thế được. Chuyện đó phải chấm dứt thôi. Không gặp gỡ gì nữa cả. Song, nếu nà ng từ chối, anh sẽ lại cố tán tỉnh nà ng ở văn phòng. Nà ng sẽ buá»™c phải bá» má»™t chá»— là m rất tốt đó, và thế là hết chuyện. Phải suy nghÄ© đến chuyện ấy tháºt chẳng thú vị gì; nhưng liệu còn có thể có gì thú vị khi phải chung đụng vá»›i thế giá»›i đà n ông, nhất là bá»n đà n ông thị thà nh, không kia chứ. Nà ng đã phải lăn lá»™n kiếm sống nhiá»u năm rồi nên cÅ©ng đã mất gần hết những ảo tưởng.
- Chúng ta sẽ không lén lút hoặc giấu giếm gì vá» chuyện nà y cả - Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn giải thÃch - Chúng ta cứ việc cưỡi ngá»±a công khai như cô muốn, và nếu có ai đó nhìn thấy thì cÅ©ng mặc xác há». Nếu há» có bà n tán thì cÅ©ng thây kệ. Lương tâm chúng ta ngay thẳng thì việc gì chúng ta phải lo ngại. Cô hãy đồng ý cho tôi gặp mặt và o Chá»§ nháºt sau nhé, và con Bob nà y sẽ có trên lưng nó má»™t ngưá»i hạnh phúc nhất trần gian.
Nà ng lắc đầu và liếc nhìn bóng mình Ä‘ang dà i ra trên mặt đất má»™t cách đầy ngụ ý. Con Mab cÅ©ng nóng lòng muốn vá» nhà là m nà ng phải kim cương giữ nó lại. Thấy váºy, Ãnh Sáng Ban Ngà y vá»™i và ng nói:
- Trá»i bây giỠđã trá»… rồi, mà chúng ta thì chưa nói xong câu chuyện nà y. Tôi không dám đòi há»i cô nhiá»u, chỉ xin cô cho thêm má»™t ngà y chá»§ nháºt tuần sau nữa để nói cho xong. Cô đồng ý nhé?
- Chúng ta đã có cả ngà y hôm nay rồi còn gì, - Dede nói.
- Nhưng chúng ta bắt đầu câu chuyện quá trá»…. Kỳ tá»›i chúng ta sẽ bắt đầu sá»›m hÆ¡n. Tôi thà nh tháºt cầu xin như váºy đấy. Chá»§ nháºt sau, cô nhé?
- Em không hiểu cánh đà n ông có bao giá» công bình không nhỉ? - nà ng há»i - ông cÅ©ng biết tá»ng là khi nói "Chá»§ nháºt sau" tức là ông muốn cả những Chá»§ nháºt sau đó nữa.
- Váºy thì xin có cả những Chá»§ nháºt nữa váºy! - Ãnh Sáng Ban Ngà y buá»™t miệng thốt lên như thế, trong khi đó Dede lại nghÄ© rằng chưa bao giá» nà ng lại thấy anh ưa nhìn như lúc đó. - Cô đồng ý nhé. Cô cứ nói đồng ý Ä‘i. Cứ cho tôi cái hẹn Chá»§ nháºt sau, lại khu mỠđá…
Dede đưa tay cầm cương chuẩn bị cho ngựa chạy.
- Thôi xin chà o ông, và … - nà ng nói.
- Xin đồng ý - Ãnh Sáng Ban Ngà y thì thầm tiếp lá»i, giá»ng nói có má»™t chút gì như ra lệnh.
- Dạ, - nà ng nói, giá»ng nhá» nhưng rõ.
Ngay khi vừa thốt ra tiếng đó, nà ng vá»™i và thúc ngá»±a chạy Ä‘i không ngoái đầu nhìn lại mà cố gắng táºp trung phân tÃch tâm trạng cá»§a nà ng lúc bấy giá». Trong đầu nà ng đã quyết định nói "không" - cho đến phút cuối cùng nà ng vẫn kiên quyết như váºy thế mà không hiểu tại sao môi nà ng lại thốt lên lá»i ấy. Hẳn là do môi nà ng thôi, chứ không phải do nà ng, bởi vì chưa bao giá» nà ng có ý định đồng ý. Váºy thì tại sao nà ng lại thốt ra tiếng ấy cÆ¡ chứ? Hà nh động hoà n toà n không tiên liệu ấy lúc đầu chỉ là m cho nà ng ngạc nhiên khó hiểu, sau lại là m cho nà ng bá»±c bá»™i khi nà ng bắt đầu nghÄ© đến háºu quả cá»§a nó. Nà ng biết rằng Ãnh Sáng Ban Ngà y không phải là loại đà n ông dá»… dà ng bị bỡn cợt, rằng dưới vá» chân chất trai tÆ¡ đó cá»§a anh là cả má»™t con ngưá»i chÃnh phục mạnh mẽ, rằng thế là nà ng đã tá»± cá»™t chặt Ä‘á»i mình và o má»™t tương lai đầy áp bức và sóng gió. NghÄ© đến Ä‘iá»u nà y, nà ng tá»± há»i tại sao mình lại đồng ý khi mà nà ng chẳng mảy may muốn thế.
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:52 PM.
|

20-03-2008, 12:20 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 15
Cuá»™c sống ở văn phòng vẫn không có gì thay đổi so vá»›i trước đây. Cả hai ngưá»i không hỠđể lá»™ ra, dù bằng lá»i nói hay ánh mắt, là giữa hỠđã có gì khác lại. Cứ má»—i Chá»§ nháºt há» lại hẹn gặp nhau và o Chá»§ nháºt sau, nhưng há» không bao giá» hẹn gặp như váºy tại phòng là m việc, Ãnh Sáng Ban Ngà y rất khe khắt vá» Ä‘iểm nà y. Anh không muốn mất nà ng. Trong phòng là m việc cứ được nhìn thấy mắt nà ng cÅ©ng là má»™t niá»m vui bất táºn đối vá»›i anh rồi. Tuy váºy, anh cÅ©ng không tìm cách kéo dà i việc Ä‘á»c thư cho nà ng đánh máy hay nhá» nà ng là m thêm việc nà y việc khác. Tháºt ra, ngoà i những ước muốn mang tÃnh vị ká»· ra, trong anh còn có sá»± yêu chuá»™ng tÃnh sòng phẳng. Anh khinh bỉ việc lợi dụng những thuáºn lợi mà tình thế mang lại. Anh coi trá»ng tình yêu hÆ¡n là sá»± chiếm Ä‘oạt. Anh muốn được ngưá»i khác yêu vì bản thân anh, chứ không phải vì ép buá»™c phải là m như thế.
Mặt khác, cách hà nh động cá»§a anh tháºt khôn ngoan, và dù ai có thông minh đến mấy Ä‘i nữa cÅ©ng không thể là m hÆ¡n thế được. Như má»™t cách chim yêu tá»± do, Dede không muốn bị ép trong vấn đỠtình cảm nên rất tán thà nh cách xá» sá»± tế nhị cá»§a anh. Việc nà ng tán thà nh nà y hoà n toà n có ý thức, nhưng háºu quả cá»§a việc tán thà nh đó lại thoát khá»i tầm nháºn thức cá»§a nà ng. Nhẹ nhà ng như má»™t sợi tÆ¡ trá»i và rất khó nháºn biết trừ những giây phút cá»±c Ä‘iểm, cá tÃnh cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y như má»™t lưới nhện bá»§a ra bao bá»c lấy nà ng.
Từng chút từng chút, sá»± rà ng buá»™c bà máºt mà trước kia nà ng không bao giá» tưởng tá»›i đã được hình thà nh. Có lẽ chÃnh sá»± rà ng buá»™c nà y là cái đã thúc nà ng lúc trước phải gáºt đầu nói dạ trong khi nà ng chỉ muốn ná»›i không. Vá»›i má»™t sá»± rà ng buá»™c như thế thì liệu rằng trong tương lai, khi giây phút quan trá»ng hÆ¡n trong quan hệ giữa hai ngưá»i đã đến, nà ng có thể má»™t lần nữa gáºt đầu đồng ý má»™t cách không chá»§ tâm hay không, dù đó không phải là điá»u nà ng muốn và đầu óc tỉnh táo cá»§a nà ng luôn luôn bảo là không nên?
Trong số những Ä‘iá»u tốt đẹp do sá»± quen biết ngà y cà ng khăng khÃt vá»›i Dede mang lại là việc Ãnh Sáng Ban Ngà y cuối cùng cÅ©ng nháºn thấy. Nói theo má»™t cách nà o đó thì chÃnh Dede đã Ä‘em đến cho anh sá»± kiêng cữ cần thiết nà y. Cứ nghÄ© vá» nà ng thôi cÅ©ng như là đã uống má»™t ly rượu, hoặc Ãt ra, nà ng đã thế chá»— cho má»™t phần rượu anh uống. Sá»± căng thẳng trong cuá»™c sinh tồn nÆ¡i chốn thị thà nh trái ngược vá»›i bản chất cá»§a anh cÅ©ng như trong những canh bạc anh chÆ¡i đã đẩy anh và o vòng rượu chè. Cần phải có má»™t bức tưá»ng nà o đó để giúp anh bá»›t bị căng thẳng và Dede đã trở thà nh má»™t phần cá»§a bức tưá»ng nà y. Cá tÃnh cá»§a nà ng, tiếng cưá»i cá»§a nà ng, ngữ Ä‘iệu cá»§a giá»ng nói, ánh và ng tuyệt diệu toả ra từ đôi mắt, mà u sáng cá»§a mái tóc, thân hình nà ng, quần áo nà ng mặc, cách nà ng cưỡi ngá»±a, cÅ©ng như tất cả những cá» chỉ nhá» nhặt cá»§a nà ng - tất cả được anh gợi Ä‘i gợi lại trong đầu - đã được sá»± thế chá»— cho những ly rượu cocktail hoặc rượu Scotch pha vá»›i xô Ä‘a.
Mặc dù không muốn, các cuá»™c gặp gỡ cá»§a hai ngưá»i vấn có vẻ lén lút rõ rệt. Há» không dám ngang nhiên diá»…u ngá»±a trước mắt thiên hạ. Trái lại, há» cố không để ai biết là há» gặp nhau. Nà ng thưá»ng Ä‘i theo ngả đưá»ng vắng vẻ và có nhiá»u cổng từ Berkeley lại để gặp anh giữa đưá»ng.
Há» tránh không cưỡi ngá»±a trên những ngả đưá»ng có lắm ngưá»i qua lại mà thÃch băng ngang dãy đồi thứ hai và đi lẫn và o đám nông dân Ä‘i lá»… ngà y chá»§ nháºt bởi vì những ngưá»i nà y, dù đã nhìn thấy hình anh trên báo Ä‘i nữa, cÅ©ng khó lòng nháºn được mặt anh.
Ãnh Sáng Ban Ngà y nháºn thấy Dede quả là má»™t tay kỵ mã cừ khôi không chỉ trong cách cưỡi ngá»±a mà còn cả trong sức chịu đựng nữa. Có những ngà y hỠđã Ä‘i đến sáu mươi, bảy mươi hoặc tám mươi dặm đưá»ng, váºy mà chưa bao giá» anh nghe nà ng than là đã Ä‘i quá xa. Má»™t Ä‘iểm nữa mà anh rất thÃch là cho dù quãng đưá»ng có khó nhá»c đến đâu chăng nữa, lưng con ngá»±a mà u hạt dẻ cá»§a nà ng vẫn không mảy may trầy trụa.
Ãnh Sáng Ban Ngà y thưởng hà o hứng nói Ä‘i nói lại vá»›i chÃnh mình là Dede có thể vừa cưỡi ngá»±a vừa ca hát được. Qua những buổi cưỡi ngá»±a liên tiếp đó, há» hiểu nhau hÆ¡n. Há» không nói gì nhiá»u ngoà i chuyện vá» chÃnh há». Nà ng lắng nghe những câu chuyện anh kể vá» những cuá»™c phiêu lưu ở vùng Bắc Cá»±c và việc đà o và ng. Äiá»u nà y giúp anh hoà n chỉnh dần bức tranh vá» nà ng. Dede thuáºt lại cho anh nghe nhiá»u vá» thá»i hoa niên cá»§a nà ng ở trang trại, nói huyên thuyên vá» ngá»±a vá» chó, vá» ngưá»i, và vá» các sá»± việc ở đó đến độ cuối cùng anh có cảm giác đã táºn mắt chứng kiến quảng Ä‘á»i thuá»™c tuổi hoa niên cá»§a nà ng. Anh có thể dá»… dà ng nối quảng Ä‘á»i đó vá»›i giai Ä‘oạn cha nà ng thất bại rồi chết, vá»›i lúc nà ng buá»™c lòng phải bá» há»c đại há»c đại há»c để Ä‘i là m. Nà ng cÅ©ng kể cho anh nghe vá» chuyện cáºu em cá»§a nà ng, và những ná»— lá»±c chạy chữa cho cáºu ta mà đến nay vẫn không mấy gì kết quả. Ãnh Sáng Ban Ngà y khám phá ra là Dede cÅ©ng không khó hiểu như anh tưởng. Tuy váºy, anh vẫn biết rằng ngưá»i phụ nữ đó vẫn còn chứa đựng những rắc rối bà hiểm cá»§a giá»›i tÃnh. Anh phải thà nh tháºt nháºn rằng trong nà ng vẫn có những vùng biển bao la đầy bà ẩn. Tuy chưa biết gì vá» chúng cả, anh vẫn nhất định phải lao và o khám phá.
Suốt Ä‘á»i anh đã sợ hãi phụ nữ. Äiá»u nà y má»™t mặt xuất phát từ việc anh không hiểu há», mặt khác đã gây trở ngại cho việc anh tìm hiểu há». Việc Dede cưỡi ngá»±a, việc Dede nhặt những cánh hoa nha phiến rÆ¡i trên sưá»n đồi và o mùa hạ, việc Dede lanh lẹ ghi tốc ký những Ä‘iá»u anh Ä‘á»c - tất cả những Ä‘iá»u nà y anh Ä‘á»u hiểu được. Song anh vẫn không tà i nà o hiểu được tại sao Ä‘ang từ tâm trạng nà y nà ng lại vụt chuyển sang tâm trạng khác, tại sao đã khăng khăng từ chối cưỡi ngá»±a chung vá»›i anh nà ng lại đột nhiên đổi ý, tại sao đôi mắt nà ng lại toả ra cái ánh và ng lúc ẩn hiện và lúc nà o cÅ©ng như Ä‘ang thầm thì những lá»i bóng gió, đẩy đưa nhưng rõ rà ng không phải là dà nh cho anh. Anh chỉ biết rằng những Ä‘iá»u ấy thuá»™c vá» sâu thẳm cá»§a giá»›i tÃnh, và mặc dù công nháºn là chúng hấp dẫn, anh đồng thá»i cÅ©ng hiểu rằng chúng vượt quá khả năng hiểu biết cá»§a anh.
Ngoà i ra, trong nà ng còn có má»™t thứ nữa mà anh cố tình không biết đến, đó là nà ng hiểu biết những quyển sách và là m chá»§ cái bà ẩn và khá»§ng khiếp mà ngưá»i ta vá»i là "văn hoá". Tuy váºy, Ä‘iá»u là m anh mãi ngạc nhiên là tại sao cái văn hoá ấy chưa bao giá» chen và o câu chuyện trao đổi giữa hai ngưá»i. Nà ng không bao giỠđả động đến chuyện sách vở, nghệ thuáºt hoặc những chuyện đại loại như váºy. Anh nháºn ra rằng đầu đầu óc nà ng cÅ©ng má»™c mạc như đầu óc anh. Nà ng thÃch cái bình dị, thÃch cuá»™c sống ngoà i trá»i, thÃch cưỡi ngá»±a dạo quanh các ngá»n đồi, thÃch ánh nắng trá»i và cá» cây hoa lá. Äi vá»›i nà ng, anh như được dẫn và o má»™t thế giá»›i cá» cây má»›i lạ. Nà ng chỉ cho anh xem tất cả những loà i cây thuá»™c há» sồi, táºp cho anh là m quen vá»›i những cây madrono và cây manzanita, dạy cho anh biết tên, cách phát triển và má»›i trưá»ng sống cá»§a vô số các loà i cây cá» và hoa dại. Ngay đôi mắt tinh tưá»ng cá»§a nà ng đối vá»›i má»i thứ trong rừng cÅ©ng là m anh thÃch thú. Chúng như được huấn luyện để là m quen vá»›i thiên nhiên nhiá»u đến độ không váºt vì có thể thoát khá»i chúng. Có má»™t lần há» thá» thi xem ai có thể phát hiện được nhiá»u tổ chim hÆ¡n. Dù là ngưá»i tá»± nháºn có khả năng quan sát rất tinh tưá»ng, anh vẫn thấy rất cháºt váºt má»›i giữ được tỉ số nghiêng vá» phÃa mình. Lúc ngà y đã hết anh chỉ phát hiện hÆ¡n nà ng khăng khăng cho là không đúng và bản thân anh cÅ©ng phải nháºn là không chắc. Anh hết lá»i khen ngợi nà ng và nói rằng sở dÄ© nà ng là m được Ä‘iá»u đó là bởi vì chÃnh nà ng cÅ©ng là má»™t cánh chim nên má»›i có được cái nhìn tinh tưá»ng và lẹ là ng cá»§a loà i chim như thế.
Cà ng hiểu cà ng nhiá»u hÆ¡n anh cà ng chắc rằng nà ng giống vá»›i loà i chim. Anh thưá»ng nói vì váºy mà nà ng thÃch cưỡi ngá»±a, bởi vì cưỡi ngá»±a cÅ©ng gần giống như bay. Má»™t cánh đồng nha phiến, má»™t thung lÅ©ng hẹp phá»§ đầy dương xỉ, má»™t, dãy bạch dương dá»c theo con đưá»ng là ng, cái mà u và ng nâu cá»§a sưá»n đồi, tia mặt trá»i rá»i lên đỉnh núi xa - tất cả những cái đó Ä‘á»u nhanh chóng gợi cho nà ng những niá»m vui mà Ãnh Sáng Ban Ngà y tưởng là những bà i ca bá»™c phát. Nà ng vui vì những cái nhá» nhặt và lúc nà o cÅ©ng như thể nà ng Ä‘ang ca hát.
Ngay cả khi gặp những chuyện khó khăn hÆ¡n nà ng cÅ©ng không thay đổi. Khi cưỡi con Bob và váºt lá»™n vá»›i nó để xem ai phải khuất phục ai, trông nà ng hệt như má»™t cánh chim ưng.
Những niá»m vui nhanh chóng và nhá» nhặt cá»§a nà ng cÅ©ng là những nguồn vui cá»§a anh. Ãnh Sáng Ban Ngà y vui trong cái vui cá»§a nà ng, đôi mắt anh luôn thÃch thú dán chặt và o nà ng cÅ©ng như đôi mắt nà ng dán chặt và o sá»± váºt. Nhá» nà ng mà anh đã nháºn thức rõ rà ng hÆ¡n, thẩm thấu được tinh tế hÆ¡n vá» thiên nhiên. Nà ng chỉ cho anh những mà u sắc cá»§a phong cảnh mà anh không ngá» tá»›i. Trước kia anh chỉ nháºn biết được những mà u chÃnh. Tất cả những mà u đỠđối vá»›i anh cÅ©ng chỉ là mà u Ä‘á». Mà u Ä‘en là mà u Ä‘en, còn mà u nâu là mà u nâu, và nếu nó đã ngả sang mà u và ng rồi thì nó không còn là mà u nâu nữa. Trước kia và anh vẫn tưởng mà u tÃm cÅ©ng là mà u Ä‘á», giống như mà u máu, cho đến khi nà ng dạy anh phân biệt chúng. Có má»™t lần khi há» rong ngá»±a lên đỉnh má»™t ngá»n đồi, hoa nha phiến rụng đỠối dưới chân ngá»±a. Dede đã sung sướng nháºn ra những vệt ngăn không gian ra thà nh nhiá»u dải, nà ng đếm được tất cả bảy dải, và anh, dù đã suốt Ä‘á»i nhìn ngắm cảnh váºt, lần đầu tiên nháºn ra quả đúng là như váºy. Sau lần đó, anh luôn luôn nhìn bá»™ mặt cá»§a thiên nhiên vá»›i đôi mắt thấu hiểu hÆ¡n, và anh biết được niá»m vui khi ngắm nhìn những báºc kế tiếp nhau cá»§a những dãy núi hoặc khi đứng chiêm ngưỡng cái mà u tÃm sương hè Ä‘ang lượn lá» trong các nếp gấp ốm mòn cá»§a dãy đồi xa.
Xuyên suốt những Ä‘iá»u đó dÄ© nhiên là sợi chỉ tình lấp lánh ánh và ng. Lúc đầu anh bằng lòng vá»›i việc cùng cưỡi ngá»±a vá»›i nà ng và coi nà ng như bạn. Dần dần anh cảm thấy thÃch và cần có nà ng hÆ¡n. Cà ng hiểu nà ng, anh cà ng tá» lòng hâm má»™. Nếu như nà ng đã tá» ra kiêu ngạo, khép kÃn hoặc chỉ là má»™t ngưá»i con gái õng a õng ẹo thì má»i chuyện đã khác hẳn. Trái lại, nà ng tá» ra là má»™t ngưá»i bạn, giản dị và tinh khiết đến mức khiến anh phải ngạc nhiên. Äiá»u nà y trước kia anh không bao giá» ngá» tá»›i. Chưa bao giá» anh nhìn ngưá»i đà n bà theo cách ấy Äôi vá»›i anh, đà n bà chỉ là má»™t món đồ chÆ¡i, má»™t con yêu tinh, má»™t ngưá»i vợ và má»™t ngưá»i mẹ cần thiết để duy trì nòi giống. Anh hiểu và cho há» là như thế cả. Việc Dede tá» ra là má»™t ngưá»i bạn có thể cùng chÆ¡i đùa và vui thú được đã là m anh ngạc nhiên. Nà ng cà ng tá» ra xứng đáng bao nhiêu thì tình yêu trong anh cà ng bùng cháy mãnh liệt bấy nhiêu. Dù không nháºn biết được, giá»ng nói cá»§a anh có chiá»u mÆ¡n trá»›n hÆ¡n và đôi mắt anh thưá»ng bùng lên những ánh lá»a tình. Không phải Dede không nháºn thấy những Ä‘iá»u đó, song cÅ©ng giống như trăm ngà n phụ nữ khác, nà ng vẫn thấy thÃch đùa vá»›i những ánh lá»a đó mặc dù nà ng cố tránh không để chúng tây nên má»™t tráºn đại hoả tai. Má»™t hôm nà ng nói vá»›i vẻ vừa tiếc nuối vừa khiêu khÃch:
- Mùa đông sắp tới rồi. Chúng ta sắp không còn được cưỡi ngựa dạo chơi nữa.
- Nhưng chúng ta vẫn cần gặp nhau như thưá»ng, - Ãnh Sáng Ban Ngà y vá»™i và ng thốt lên.
Nà ng lắc đầu.
- Chúng ta đã vui vẻ vá»›i nhau nhiá»u rồi, - vừa nói nà ng vừa nhìn anh má»™t cách thẳng thắn - Em vẫn nhá»› lá»i bà n ngô nghê cá»§a ông vá» việc là m quen. Nhưng chuyện đó sẽ chẳng Ä‘i đến đâu cả. Không thể có gì cả. Em hiểu em rất rõ nên không nhầm lẫn gì vá» chuyện ấy.
Vẻ mặt nà ng nghiêm trang, rõ rà ng là nà ng cố không để tình cảm cá»§a anh bị tổn thương. Ãnh mắt nà ng nhìn thẳng và anh vẫn thấy trong đôi mắt ấy có cái ánh và ng, cái sâu thẳm cá»§a giá»›i tÃnh mà giỠđây anh không còn cảm thấy sợ khi phải nhìn thẳng và o chúng nữa.
- Tôi đã tá» ra đừng đắn, - anh nói - ChÃnh cô cÅ©ng có thể thấy Ä‘iá»u đó. Phải nói tháºt là khó khăn lắm tôi má»›i kìm chế được lòng mình. Cô cứ nghÄ© lại mà xem, chưa bao giá» tôi đả động đến má»™t lá»i nà o vá» tình yêu mặc dù tôi rất yêu cô. Äiá»u đó khó lắm chứ, nhất là đối vá»›i má»™t ngưá»i từ trước tá»›i nay chỉ là m theo ý mình. Trong má»i việc tôi luôn luôn thúc giục má»i ngưá»i là phải nhanh chóng. Ngay cả Thượng Äế mà lá»™i tuyết vá»›i tôi cÅ©ng còn bị tôi thúc giục nữa đấy. Nhưng tôi chưa bao giò thúc giục cô. Tôi cho rằng đó là vì tôi rất yêu cô. DÄ© nhiên là tôi muốn cô lấy tôi. Váºy mà có bao giá» tôi hở môi nói vá»›i cô vá» chuyện đó đâu. Chưa bao giá» tôi yêu cầu cô lấy tôi cả. Nhưng còn bản thân tôi thì sao? Liệu cô có hiểu vá» tôi đủ để có thể biết được tôi có hợp ý vá»›i cô hay không chưa? - Ãnh Sáng Ban Ngà y nhún vai - Tôi không rõ vá» Ä‘iá»u đó, và tôi cÅ©ng chẳng muốn lợi dụng cÆ¡ há»™i để tìm hiểu vá» chuyện đó. ChÃnh cô phải quyết định xem cô có thể chung sống vá»›i tôi được hay không, vì thế cho nên tôi phải nhẫn nại chỠđợi. Nhưng tôi sẽ không chịu để mất cô chỉ vì Ä‘iá»u ấy.
Cách tá» tình nà y tháºt Dede chưa bao giá» biết đến. Mà nà ng cÅ©ng chưa nghe ai kể má»™t chuyện tương tá»± như thế bao giá». HÆ¡n nữa, trong lá»i tá» tình đó thiếu hẳn cái nồng nà n và hẳn cái nồng nà n và hẳn đã là m cho nà ng ngạc nhiên nếu như nà ng không kịp nhá»› lại là đã có má»™t lần bà n tay anh đã run rẩy, là trong ngà y hôm đó và cả những ngà y vá» sau nữa nà ng vẫn luôn luôn chú ý thấy sá»± say đắm trong ánh mắt anh nhìn và trong giá»ng anh nói. Lúc nà y nà ng cÅ©ng nhá»› cả lá»i anh nói vá»›i nà ng mấy tuần trước "Có lẽ cô không hiểu nhẫn nại là gì" - Anh đã nói như váºy và liá»n lúc đó kể cho nà ng nghe câu chuyện bắn mấy con sóc bằng khẩu súng to nặng và o cái hôm anh Elijah Davis gần chết đói trên sông Stewan.
- Cô thấy không, - giá»ng anh nà i nhỉ, - Äể được công bình, chúng ta cần gặp nhau thêm má»™t thá»i gian trong mùa đông nà y. Hình như cô chưa quyết định dứt khoát xem cô có thể yêu tôi được không thì phải.
- Em đã quyết rồi, - nà ng ngắt lá»i anh, - Em không dám tá»± cho phép mình chăm sóc ông. Hạnh phúc cá»§a Ä‘á»i em, không nằm ở chá»— đó. Ông Harnish ạ, em rất thÃch ông, nhưng tình cảm cá»§a em cÅ©ng chỉ dừng lại ở mức đó thôi.
- Có lẽ đó là do cô không ưa nếp sống của tôi đấy thôi!
Anh vừa trả lá»i vừa nghÄ© đến sá»± phóng đãng mà báo chà đã gán cho anh cùng như cả vá» nhÅ©ng lần cùng bạn bè phóng xe bạt mạng tìm vui mà đám ký giả đã dá»±ng thà nh những thiên phóng sá»± hết sức giáºt gân. Vừa nghÄ© đến những Ä‘iá»u nà y anh vừa tá»± há»i không biết tÃnh cả thẹn trinh nữ cá»§a nà ng có cho phép nà ng nháºn là đã nghe nói vá» lối sống phóng đãng đó cá»§a anh hay không.
- Không, em không thÃch, - nà ng trả lá»i thẳng thừng khiến anh rất đỗi ngạc nhiên.
- Tôi hiểu là mình đã quá mức trong các cuá»™c phóng xe mà báo chà đã đỠcáºp đến, - anh cố bà o chữa, - cÅ©ng như trong việc anh đã đánh bạn vá»›i những tay cuồng loạn quá.
- à em không muốn nói vá» những chuyện đó, - nà ng nói, - mặc dù em cÅ©ng có nghe như váºy, và thú tháºt là cÅ©ng chẳng ưa gì cái trò đó. Äiá»u mà em muốn má chỉ là cuá»™c Ä‘á»i ông nói chung, là công việc ông là m. Có nhiá»u phụ nữ có thể cưới những ngưá»i như ông và cảm thấy hạnh phúc, nhưng em thì không. Nếu phải quan tâm chăm sóc cho những ngưá»i như váºy thì em chỉ cảm thấy buồn khổ mà thôi. Mà má»™t khi em buồn khổ thì ngưá»i đó cÅ©ng chẳng thể nà o hạnh phúc được. Äồng ý lấy má»™t ngưá»i như váºy sẽ là má»™t sai lầm đối vá»›i em, mà vá» phần ngưá»i ấy cÅ©ng lầm lẫn nốt, mặc dù nói cho cùng thì lầm lẫn ấy cÅ©ng sẽ không là m ngưá»i ấy Ä‘au khổ lắm vì anh ta còn có thể tìm vui trong công việc.
- Công việc? - Ãnh Sáng Ban Ngà y há hốc miệng vì kinh ngạc - Công việc tôi là m có gì sai đâu nà o? Tôi chÆ¡i rất công bằng và thẳng thắn. Không có gì là mỠám cả. Ngay cả những tổ hợp lá»›n hoặc những tay bán tạp hoá cò con lưá»ng gạt, dối trá cÅ©ng không được như váºy. Tôi chÆ¡i đúng luáºt, không dối trá, lưá»ng gạt hoặc nuốt lá»i vá»›i ai cả.
Dede cảm thấy nhẹ nhõm khi câu chuyện đã chuyển hướng và cho phép nà ng nói tháºt ý nghÄ© cá»§a mình.
- Ở xứ Hy Lạp thá»i cổ, - nà ng bắt đầu nói như thể Ä‘ang giảng bà i, - má»™t ngưá»i chỉ được coi là má»™t công dân tốt nếu ngưá»i ấy chịu xây dá»±ng nhà ở và trồng cây - nà ng không Ä‘á»c hết lá»i trÃch dẫn mà vá»™i và ng kết luáºn ngay - Ông đã xây được bao nhiêu nhà ở và trồng được bao nhiêu cây nà o?
Ãnh Sáng Ban Ngà y lắc đầu tỠý không hiểu nà ng đông nói gì.
- À, - nà ng nói tiếp, - Ông có nhớ là cách đây hai năm và o mùa đông ông đã thu mua than góp chứ?
- CÅ©ng chỉ là chút đỉnh thôi, - anh toét miệng cưá»i nhá»› lại, - Chút đỉnh thôi, gá»i là lợi dụng việc khan hiếm xe tải và cuá»™c đình công ở British, Colombia.
- Nhưng bản thân ông có tá»± tay mình đà o được tà than nà o đâu. Váºy mà ông đã đẩy giá than lên bốn đô-la má»™t tấn và thu được khối tiá»n. Công việc cá»§a ông là như thế đó. Ông là m cho dân nghèo phải mất thêm tiá»n để mua than. Ông nói là ông chÆ¡i ngay thẳng thế mà ông lại thá»c tay và o túi đến nghèo để cướp tiá»n cá»§a há». Em biết chuyện đó lắm, bởi vì ở phòng khách nhà em cÅ©ng có lò sưởi. Thay vì giá loại than Rock Wells là mưá»i má»™t đô-la má»™t tấn, em đã phải trả mưá»i lăm Ä‘o la và o mùa đông năm đó. Coi như ông đã cướp cá»§a em bốn đô-la. Em thì còn gắng gượng được, nhưng còn có cả hà ng nghìn ngưá»i dân nghèo không thể gắng gượng được như thế. Ông cứ việc coi đó là má»™t canh bạc hợp pháp, nhưng em thì cho đó là má»™t sá»± ăn cướp trắng trợn.
Ãnh Sáng Ban Ngà y chẳng thấy lúng túng gì, bởi vì chuyện Dede nói vá»›i anh chẳng có gì má»›i mẻ cả. Anh nhá»› đến bà cụ ở vùng đồi Sonoma và hà ng triệu những ngưá»i khác như thế sinh ra là để bị cướp.
- Cô Mason, cô nghe đây nà y, tôi công nháºn là lá»i cô nói cÅ©ng có phần đúng, song cô đã thấy tôi là m ăn lâu rồi nên thừa hiểu là tôi không hay cướp bóc cá»§a ngưá»i nghèo. Chá»§ Ä‘Ãch cá»§a tôi là nhằm và o kẻ già u có. Chúng má»›i chÃnh là con mồi cá»§a tôi. Chúng cướp cá»§a ngưá»i nghèo, nên tôi phải cướp lại cá»§a chúng. Lúc tôi thu gom than, tôi đâu có cố tình đánh và o ngưá»i nghèo. Tôi đánh và o bá»n già u có thế lá»±c đấy chứ, nhưng chẳng may đụng cả đến dân nghèo. Hoà n toà n do tình cá» mà há» bị lôi và o cuá»™c và nháºn lãnh háºu quả, váºy thôi.
- Cô thấy không, - anh nói tiếp, - toà n bá»™ chỉ là má»™t canh bạc. Má»—i ngưá»i đánh theo má»™t cách riêng. Ngưá»i nông dân đánh bạc vá»›i thá»i tiết và vá»›i giá cả nông sản trên thị trưá»ng. Tổ hợp Thép Hợp Chá»§ng Quốc cÅ©ng là má»™t bá»n cá» bạc như váºy mà thôi. Còn có chán vạn bá»n khác cÅ©ng chuyên Ä‘i cướp cá»§a ngưá»i nghèo nữa kia, nhưng tôi không cho đó là công việc cá»§a tôi. Cô cÅ©ng hiểu đấy, tôi chỉ cướp lại cá»§a bá»n cướp thôi.
- Ông đợi em má»™t tÃ, - Dede nói - Em không định nói đến Ä‘iá»u ấy đâu.
Rồi hai ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i má»™t Ä‘oạn trong im lặng.
- Em hiểu những nói ra không được rõ rà ng cho lắm. Vấn đỠnhư vầy nè. Có những công việc hợp pháp, và có những công việc phải nói là không hợp pháp lắm. Khi ngưá»i nông dân vỡ đất trồng lúa thì anh ta Ä‘ang là m má»™t việc có Ãch cho con ngưá»i. Nói theo má»™t cách nà o đó thì anh ta đã thá»±c sá»± tạo ra cá»§a cải, tạo ra thóc gạo để kẻ đói có cái mà ăn.
Ãnh Sáng Ban Ngà y nói chen và o:
- Nhưng rồi công ty hoả xa và bá»n đầu cÆ¡ phá rối thị trưá»ng cùng vá»›i tất cả những bá»n khác tiến hà nh cướp trắng cả số thóc gạo đó.
Dede mỉm cưá»i đưa tay lên.
- Gượm đã ông là m em rối lên bây giá». Dù cho há» có cướp tất cả cá»§a ngưá»i nông dân và để mặc cho anh ta chết đói Ä‘i chăng nữa thì cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. Äiá»u quan trá»ng là số thóc gạo anh ta là m ra vẫn còn đó. Ông thấy không? Khi ngưá»i nông dân là m ra được mưá»i tấn thóc chẳng hạn, thì mưá»i tấn đó vẫn hiện hữu trên cõi Ä‘á»i nà y. Công ty hoả xa sẽ chuyên chở số thóc gạo đó đến chợ, rồi từ chợ số thóc gạo đó lại chạy và o miệng ngưá»i ta. Việc nà y có gia bất hợp pháp đâu. Nó cÅ©ng giống như ngưá»i ta Ä‘em cho ông má»™t ly nước hoặc lấy Ä‘i má»™t cái dằm mà thôi. Äiá»u cần thiết là ta phải là m má»™t cái gì đó, phải sáng tạo ra má»™t cái gì đó, như ngưá»i nông dân là m ra thóc váºy.
- Nhưng bá»n công ty hoả xa sẽ cướp cái đó ngay, cướp bạo nữa kìa, - Ãnh Sáng Ban Ngà y phản bác.
- Lúc đó thì công việc há» là m sẽ trở thà nh ná»a hợp pháp ná»a bất hợp pháp. Bây giá» chúng ta hãy bà n việc cá»§a ông nhé. Ông chẳng tạo ra được cái gì cả. Sau khi kết thúc công việc cá»§a ông, ông chẳng là m ra được cái gì má»›i cả. Chẳng hạn như cái vụ thu gom than ấy. Ông có đà o nó đâu. Ông thấy không? Äấy chÃnh là điểm em muốn nói khi đả động vá» chuyện xây nhà và trồng cây. Ông chưa bao giá» xây được má»™t căn nhà hoặc trồng được má»™t cai cây nà o cả.
- Tôi không thể ngá» rằng trên Ä‘á»i nà y lại có má»™t ngưá»i phụ nữ nói vá» chuyện là m ăn tà i như váºy - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói nhá», giá»ng khâm phục - Cô nói cÅ©ng có nhiá»u cái đúng. Nhưng vá» phần tôi cÅ©ng chẳng phải là sai hoà n toà n. Cô nghe nhé. Tôi xin chia vấn đỠthà nh ba hạng mục. Má»™t là cuá»™c Ä‘á»i tháºt ngắn ngá»§i. Ngay những kẻ tà i ba nhất chẳng mấy chốc cÅ©ng chết cả thôi. Cuá»™c Ä‘á»i nà y cứ như má»™t canh bạc lá»›n váºy. Má»™t số ngưá»i sinh ra đã may mắn, những kẻ khác thì kém may mắn hÆ¡n. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngồi và o bà n bà i, và kẻ nà y cố mà cướp cá»§a kẻ khác. Äa số sẽ bị cướp, vì há» bẩm sinh đã khá» khạo rồi. Ngay lúc đó má»™t kẻ như tôi xuất hiện để bước và o cuá»™c. Trước mặt tôi chỉ có hai cách lá»±a chá»n. Hoặc theo phe kẻ bị cướp, hoặc theo kẻ được cướp. Nếu theo cách thứ nhất, tôi sẽ chẳng được gì. Ngay má»™t mẩu bánh mì để bá» và o miệng cÅ©ng bị bá»n ăn cướp giáºt mất. Tôi sẽ phải lao động quần quáºt suốt Ä‘á»i, đến chết vẫn phải lao động. Váºy mà tôi sẽ chẳng có gì hết. Suốt Ä‘á»i sẽ chỉ là m lụng, là m lụng và là m lụng. Ngưá»i ta thưá»ng nói lao động là vinh quang. Tôi nói cho cô biết, cứ phải nai lưng ra mà là m thì chẳng có gì là vinh quang cả. Váºy thì chỉ còn cách Ä‘i vá»›i bá»n ăn cướp và tôi đã là m thế. Tôi chá»n cách đó để thắng, và đã thắng được nà o xe cá»™, nà o là cái ăn ngon và nà o là chăn êm nệm ấm. Hai là giữa việc ăn cướp má»™t ná»a theo kiểu bá»n công ty hoả xa trong việc chuyên chở thóc gạo cá»§a nông dân đến tay ngưá»i tiêu dùng và việc ăn cướp hoà n toà n, kiểu cướp cá»§a những kẻ cướp như tôi đã là m đó, tháºt chẳng có gì khác nhau cho lắm. HÆ¡n nữa, cái kiểu cướp má»™t ná»a như thế cháºm chạp quá, mà tôi thì lại muốn thắng nhanh kia.
- Nhưng mà ông muốn thắng để là m gì kia chứ? - Dede chất vấn - ông đã có hà ng triệu bạc trong tay rồi còn gì. Ông đâu có thể lái hai xe má»™t lúc hoặc nằm hai giưá»ng má»™t lúc bao giá».
- Äiá»u thứ ba sẽ trả lá»i thắc mắc cá»§a cô đây, - anh nói - Thế nà y nhé. Con ngưá»i và vạn váºt sinh ra đã có những ý thÃch khác nhau. Loà i thá» thì thÃch rau cá». Loà i linh miêu thì lại thÃch thịt. Giống vịt ham bÆ¡i, còn gà thì lại sợ nước. Ngưá»i nà y thÃch sưu tầm tem, ngưá»i kia thì thÃch bướm. Có kẻ chá»n há»™i hoạ, có kẻ khoái chÆ¡i thuyá»n Ä‘ua, kẻ khác nữa thì lại thÃch săn thú lá»›n. Có ngưá»i chỉ thÃch Ä‘ua ngá»±a, cho nó là nhất, ngưá»i khác lại tìm vui vá»›i những cô đà o hát. Há» chẳng thể nà o không thÃch những Ä‘iá»u đó được. Lỡ váºy rồi, biết là m sao bây giá»? Tôi thì có máu mê cá» bạc. Tôi thÃch món đó, thÃch chÆ¡i lá»›n và thắng nhau. Tôi sinh ra đã váºy rồi thì đà nh phải váºy thôi.
- Nhưng tại sao ông không dùng tiá»n để là m việc thiện?
Ãnh Sáng Ban Ngà y phá lên cưá»i:
- Dùng tiá»n để là m việc thiện? Là m như váºy cÅ©ng chẳng khác gì tát và o mặt Thượng Äế và nói rằng ngà i chẳng biết Ä‘iá»u khiển cái thế giá»›i nà y nên là m Æ¡n Ä‘i chá»— khác chÆ¡i để tôi Ä‘iá»u khiển giùm cho. Tôi thì chẳng thèm phà sức thức khuya để băn khoăn vá» cách là m ăn cá»§a Thượng Äế, nên suy nghÄ© có hÆ¡i khác. Cô thá» nghÄ© mà xem có buồn cưá»i hay không nếu tôi xông xáo, tay cầm gáºy, tay cầm khoá đồng Ä‘áºp đầu thiên hạ cướp tiá»n, rồi sau khi đã kiếm được kha khá thì lại quay ra hối háºn, bèn Ä‘i hết lÆ¡i nà y đến nÆ¡i kia băng bó lại cái đầu mà những bá»n cướp khác đã Ä‘áºp bể. Có tiá»n mà đi là m việc thiện thì cÅ©ng giống như váºy đấy. Cô cứ thá» nghÄ© mà xem. Váºy mà thỉnh thoảng cÅ©ng có kẻ trước kia từng Ä‘i căn cướp giá» lại má»m lòng để Ä‘i là m má»™t tên tà i xế lái xe cứu thương. Như cái lão Carnegie đấy, lão là má»™t tay chuyên Ä‘áºp đầu thiên hạ hà ng loạt. Biết bao cái đầu đã bị lão nghiến nát; lão đã chặn cướp cá»§a há» cả trăm triệu đồng váºy mà bây giá» lão lại Ä‘i đây Ä‘i đó chia lại số tiá»n ấy cho há» theo lối nhá» giá»t. Thế có buồn cưá»i không cÆ¡ chứ? Cô cứ thá» nghÄ© mà xem.
Ãnh Sáng Ban Ngà y cuốn má»™t Ä‘iếu thuốc và đưa mắt nhìn Dede vừa có vẻ chá» xem nà ng sẽ trả lá»i thế nà o vừa có vẻ giá»…u cợt. Lá»i giải đáp và những khái quát hoá nặng ná» cá»§a anh vá» trưá»ng Ä‘á»i là m cho nà ng bối rối, nên nà ng đà nh phải trở lại vá»›i lối láºp luáºn ban đầu.
- Em không thể tranh luáºn vá»›i ông được. Hẳn ông cÅ©ng biết thế. Ngưá»i phụ nữ dù có đúng đến mấy chăng nữa thì ngưá»i đà n ông cÅ©ng tìm được cách nói cho xuôi. Tuy cách láºp luáºn cá»§a há» nghe rất thuyết phục, cánh phụ nữ vẫn biết chắc là há» sai. Nhưng em xin há»i ông thêm má»™t Ä‘iá»u nà y nữa - vá» nguồn vui sáng tạo thì sao? Nếu ông nói đó cÅ©ng là má»™t cách đánh bạc thì tuỳ, nhưng em vẫn cho rằng sáng tạo ra được cái gì đó hoặc là ra được cái gì đó vẫn hay hÆ¡n là ngồi đấy mà đổ súc sắc suốt ngà y. Nhiá»u lúc, để váºn động má»™t chút, hoặc má»—i khi em phải trả mưá»i lăm đô-la cho má»™t tấn than, em thưá»ng bá» ra ná»a tiếng đồng hồ để chải chuốt lại cho con Mab. Và khi ngắm nhìn cái bá»™ lông sạch sẽ óng mượt như xa tanh cá»§a nó, em cảm thấy rất hà i lòng. Ngưá»i xây nhà hoặc trồng cây cÅ©ng cảm thấy thế. Anh ta có thể chiêm ngưỡng nó, bởi vì chÃnh anh ta đã sáng tạo ra nó bằng đôi tay cá»§a mình. Ngay cả khi có má»™t ngưá»i như ông xuất hiện và cướp cái cây khá»i tay anh ta thì cái cây vẫn còn đó và vẫn chÃnh anh ta là ngưá»i đã sáng tạo ra nó. Äiá»u đó thì ông không thể cướp Ä‘i được, ông Harnish ạ, cho dù ông có cả bạc triệu trong tay cÅ©ng thế thôi. Äấy chÃnh là niá»m vui trong sáng tạo nó lá»›n lao hÆ¡n cái niá»m vui cá»§a việc đánh bạc nhiá»u. Bá»™ ông chưa từng tá»± tay mình sáng tạo ra cái gì sao - má»™t căn nhà gá»— trên vùng sông Yukon, hoặc má»™t chiếc xuồng, hoặc má»™t chiếc bè chẳng hạn? Bá»™ ông không nhá»› là mình đã cảm thấy hay hay, thoả mãn thế nà o trong khi hoặc sau khi đã tạo ra chúng hay sao?
Trong khi nghe nà ng nói, đầu óc anh liá»n nhá»› lại tấy cả những Ä‘iá»u nà ng vừa gợi lên. Anh thấy lại bỠđất bằng bên cạnh dòng Klondike, thấy lại những căn nhà gá»— và nhà kho đã má»c lên ở đó, cÅ©ng như tất cả những căn nhà khác mà anh đã dá»±ng lên, cả những trai cưa là m việc ba ca cả ngà y lẫn đêm.
- Chết tháºt, cô Mason ạ, lá»i cô nói cÅ©ng có phần đúng đấy. Tôi đã dá»±ng cả căn nhà ở vùng đó. Tôi cÅ©ng nhá»› là mình đã vui sướng và hãnh diện biết bao khi chứng kiến chúng má»c lên. Bây giá» nhá»› lại tôi vẫn còn thấy hãnh diện. Lại còn cả cái vùng Ophir nữa chứ. Có nhìn thấy nó cô má»›i hiểu cái cánh đồng hươu ở vùng lạch đó đã bị Thượng Äế bá» hoang như thế nà o. Váºy mà tôi đã biến nó thà nh má»™t khu quan trá»ng đấy. Tôi đã dẫn nước từ khu Rinkabiui cách đó tám mươi dặm vá». Ngưá»i ta cứ bảo là không là m được chuyện đó, váºy mà tôi vẫn cứ là m, mà là m má»™t mình nữa chứ. Tôi đã phải bá» ra bốn triệu đô-la để là m cái Ä‘áºp và hệ thống dẫn nước. Nhưng cô phải nhìn thấy cái vùng đó thì má»›i hiểu được là tôi đã là m được gì - nà o là nhà máy Ä‘iện, đèn Ä‘iện sáng choang nà y, rồi hà ng trăm ngưá»i thợ được tôi trả công là m việc suốt cả ngà y đêm nà y. Tôi hiểu Ä‘iá»u cô muốn nói khi bảo phải sáng tạo ra má»™t cái gì đó. ChÃnh tôi đã tạo ra cái vùng Ophir ấy. Trá»i Æ¡i, nó má»›i tháºt tuyệt là m sao? Xin lá»—i cô, tôi đã lỡ miệng, nhưng cái vùng Ophir đó má»›i tháºt là - lúc nà y tôi vẫn cảm thấy hà nh diện vá» nó, hệt như cái lần cuối cùng tôi nhìn nó váºy.
- Trong vụ ấy, ngoà i tiá»n ra ông còn được cả những cái khác nữa thấy chưa, - Dede nói khÃch - ông có biết nếu em có nhiá»u tiá»n và bị buá»™c Ä‘i và o kinh doanh thì em sẽ là m gì không nà o? Em sẽ mua tất cả dải sưá»n đồi quay vá» hướng tây nam đó, rồi em sẽ cho trồng cây bạch đà n. ÄÆ°Æ¡ng nhiên em sẽ là m việc đó để tìm vui thôi, nhưng giả dụ em cÅ©ng có máu mê cá» bạc theo kiểu ông nói đó, thì em vẫn cứ trồng loại cây ấy rồi bán Ä‘i để lấy tiá»n. Ở đây còn có má»™t Ä‘iểm nữa mà em đã nói, là thay vì đẩy giá than lên trong khi không tá»± tạo ra được ounce than nà o thêm cho thị trưá»ng, em có thể tạo ra cả ngà n cord(l) cá»§i đất - tức là từ chá»— không có mà là m cho có. Lúc đó bất cứ ai Ä‘i phà ngang qua vùng nà y cÅ©ng Ä‘á»u nhìn lên những sưá»n đồi phá»§ cây đó mà lấy là m sung sướng. Lúc ông đẩy giá than Rock Wells lên thêm bốn đô-la má»™t tấn thì thá» há»i có ai thấy sung sướng gì không chứ?
Lần nà y Ãnh Sáng Ban Ngà y im lặng má»™t hồi lâu. Dede cố chá» câu trả lá»i cá»§a anh.
- Bá»™ cô mong muốn tôi là m chuyện đó ư? - sau cùng anh há»i.
- Là m như váºy chỉ có lợi cho má»i ngưá»i và cho cả bản thân ông thôi, - nà ng trở lá»i như thể nà ng chẳng can dá»± gì đến chuyện ấy cả.
Chú thÃch:
(1) cord (coóc): đơn vị đo củi Anh bằng 3,63m3
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:53 PM.
|

20-03-2008, 12:21 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 16
Suốt tuần lá»… sau đó, má»i ngưá»i là m việc trong văn phòng Ä‘á»u nháºn thấy hình như Ãnh Sáng Ban Ngà y lúc nà o cÅ©ng mãi nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u gì đó má»›i mẻ và lá»›n lao. Äã nhiá»u tháng qua, ngoà i những vụ là m ăn nhá» nhặt, anh chẳng chú ý gì đến những chuyện khác cả. GiỠđây hầu như lúc nà o anh cÅ©ng mải mê, lúc thì là m những chuyến Ä‘i dà i ngà y và bất ngá» qua vùng vịnh đến Oakland, lúc thì lại ngồi im lặng tại bà n là m việc vá»›i những suy nghÄ© cá»§a mình. Thỉnh thoảng lại có ngưá»i đến gặp gỡ bà n chuyện vá»›i anh. Há» Ä‘á»u là những ngưá»i lạ mặt và tư cách cá»§a há» khác hẳn vá»›i những kẻ từ trước đến nay vẫn đến liên hệ vá»›i anh.
Ngà y chá»§ nháºt tuần đó, Dede nghe anh nói.
- Tôi đã suy nghÄ© rất nhiá»u vá» cuá»™c nói chuyện giữa chúng ta, - anh mở đầu như váºy, - và tôi chợt có ý định cứ thá» là m theo lá»i cô xem sao. Tôi có má»™t kế hoạch nà y hẳn là m cho cô phải dá»±ng tóc gáy Theo như cách hiểu cá»§a cô thì việc nà y hoà n toà n hợp pháp nhưng phải thú tháºt là nó kinh khá»§ng đến độ chẳng có ai dám xâm mình và o cả. Cô nghÄ© sao vá» việc trồng phút đại trà , thay vì trước kia chỉ có ruá»™t phút thì bây giá» ta là m cho nó thà nh hai phút nà o? Ừ, rồi cÅ©ng cần trồng thêm má»™t Ãt cây nữa - cứ cho là khoảng và i triệu gốc Ä‘i. Cô còn nhá»› cái mỠđá mà trước kia tôi đã phÃa vá»›i cô là tôi định mua không? Ừ, tôi sẽ mua nó tháºt đấy. Và mua cả những khu đồi nà y nữa, suốt má»™t dải kéo dà i từ đây vòng lên đến Berkeley rồi quặt theo hướng kia xuống đến táºn San Leandro(l). TÃnh đến hôm nay thì má»™t số lá»›n đất Ä‘ai đó đã thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a tôi rồi. Song tôi chưa há» hở môi nói vá»›i ai vá» chuyện ấy, bởi vì như váºy sẽ tránh được việc giá đất sẽ nhảy vá»t lên đến táºn trá»i. Cô thấy ngá»n đồi đằng kia không? Äó là ngá»n đồi mà tôi đã mua đấy. Sưá»n cá»§a nó chạy qua Piedmont, ăn dà i đến giữa rặng đồi cháºp chùng ở xa kia và o táºn Oakland. Váºy mà so vá»›i số đất tôi sẽ mua thì dãy đồi ấy cÅ©ng chả thấm và o đâu cả.
Anh ngừng nói, vẻ đắc thắng.
- Ông là m tất cả chuyện đó chỉ để biến má»™t phút thà nh hai phút thôi ư? - Dede há»i và phá lên cưá»i vui vẻ khi thấy anh là m bá»™ ra vẻ bà máºt.
Anh nhìn nà ng ngây ngất. Cái kiểu hất đầu vá» phÃa sau trong lúc cưá»i cá»§a Dede có vẻ bá»™c trá»±c như má»™t chà ng trai. Ngay cả hà m răng cá»§a nà ng cÅ©ng là m anh thÃch thú, bởi vì tuy không được nhá» nhắn lắm, song hà m răng đó Ä‘á»u và chắc và hoà n hảo đến độ anh cho rằng chưa bao giỠđược thấy ai có hà m răng đẹp, trắng và sạch đến như váºy. Anh đã bá» ra nhiá»u tháng trá»i để so sánh hà m răng đó vá»›i hà m răng cá»§a những ngưá»i đà n bà mà anh gặp.
Chá» cho nà ng cưá»i xong anh má»›i tiếp tục nói.
- Cái hệ thống phà từ Oakland qua San Francisco là hệ thống cháºm chạp tệ hại nhất nước Mỹ. Cô phải qua đò má»—i ngà y. Như váºy là má»™t tuần sáu ngà y, má»™t tháng là hai mươi lăm ngà y, và má»™t năm là ba trăm ngà y. Cứ má»—i lượt Ä‘i hoặc vá» như váºy thì có mất bao nhiêu thá»i gian nà o? Ãt ra cÅ©ng phải mất bốn mươi phút, ấy là nếu cô may mắn đấy. Tôi sẽ chở cô qua trong vòng hai mươi phút thôi. Như váºy không phải là là m má»™t phút biến thà nh hai phút thì là gì nà o. Má»—i má»™t lượt như váºy tôi sẽ tiết kiệm cho cô hai mươi phút, má»—i ngà y Ä‘i vá» như váºy tôi sẽ tiết kiệm cho cô hai mươi phút, má»—i ngà y Ä‘i vá» như váºy là bốn mươi phút, nhân vá»›i ba trăm ngà y thì dược mưá»i hai ngà n phút má»—i năm. Váºy mà má»›i chỉ tiết kiệm cho có má»™t mình cô thôi đấy nhé, má»›i có má»™t ngưá»i thôi đấy nhé. Xem nà o như thế là được cả thảy hai trăm giá». Nếu tôi có thể tiết kiệm má»—i năm hai trăm giá» cho hà ng ngà n ngưá»i khác thì đó cÅ©ng là má»™t kiểu trồng trá»t phải không nà o?
Dede chỉ có thể vừa run thở vừa gáºt đầu. Nà ng đã bị lây cái nhiệt tình cá»§a anh, mặc dù bản thân nà ng chưa hình dung được cách để thá»±c hiện cái dá»± án tiết kiệm thá»i gian nà y.
- Cô lại đây, - anh nói, - chúng ta hãy Ä‘i ngá»±a lên ngá»n đồi kia. Äứng trên đỉnh đồi ấy thì có thể nhìn thấy rõ hÆ¡n, rồi tôi sẽ nói cho cô nghe.
Má»™t con đưá»ng nhỠđưa há» xuống đấy má»™t thung lÅ©ng hẹp khô ráo. Sau khi băng qua đó, há» bắt đầu leo lên đổi. Sưá»n đồi dốc, có những bụi cây Ä‘an chằng lấy nhau khiến ngá»±a cứ vấp chúi vá» phÃa trước. Con Bob bá»±c mình nên bất thình lình nó quay ngoắt lại định vượt ngang con Mab để xuống đồi. Con ngá»±a cá»§a Dede bị đẩy giáºt qua má»™t bên vướng và o má»™t bụi cây ráºp rạp hÆ¡n khiến nó loạng choạng suýt té. Khi đã lấy lại thăng bằng, con Mab hất mình nẩy và o con Bob khiến chân cá»§a hai ngưá»i ngồi trên lưng ngá»±a móc dÃnh và o nhau.
Lúc con Bob tiếp tục phóng xuống đồi, Dede suýt bị kéo tuá»™t khá»i mình ngá»±a chổng vó ngồi bệt xuống đất và kéo Dede trở lại yên ngá»±a cá»§a nà ng. Sau nhiá»u lần gặp khó khăn như váºy, chịu để cà nh lá rá»›t rà o rà o lên ngưá»i, há» má»›i tá»›i được đỉnh đồi; áo quần xốc xếch, nhưng rất vui và hà o hứng. Từ trên Ä‘inh đồi, tầm nhìn cá»§a há» không bị cây cối che khuất, vì ngá»n đồi mà há» Ä‘ang đứng nằm nhô hẳn ra khá»i dãy đồi nên há» có thể nhìn khắp ba phÃa. Bên dưới, chá»— đất bằng nằm sát bá» vịnh là Oakland, còn phÃa bên kia vịnh là San Francisco. Äứng ở khoảng giữa hai thà nh phố đó, há» có thể nhìn thấy những chiếc phà trắng Ä‘ang trôi trên mặt nước. Ở phÃa tay phải cá»§a há» là Berkeley, còn phÃa tay trái là và i ngôi là ng nằm rải rác giữa Oakland va San Leandro. Ngay sát dưới chân há» là Piedmont vá»›i những mái nhà và những mảnh đất canh tác nằm không theo má»™t hà ng lối nà o cả. Từ Piedmont mặt đất lượn sóng dà i đến táºn Oakland.
- Cô nhìn xem- Ãnh Sáng Ban Ngà y nói và đưa tay khoát má»™t vòng rá»™ng lá»›n, - Có cả trăm ngà n ngưá»i ở đó. Mà cÅ©ng có thể đến ná»a triệu không chừng. Chúng ta có thể là m cho chá»— trước kia chỉ có má»™t ngưá»i ở trở thà nh má»™t nÆ¡i sẽ có năm ngưá»i đến ở. Nói tóm lại kế hoạch cá»§a tôi là như váºy. Tại sao thiên hạ lại không thèm đến sống ở Oakland? Chỉ vì không tiện đưá»ng Ä‘i lại vá»›i San Francisco. HÆ¡n nữa Oakland Ä‘ang còn say ngá»§. DÄ© nhiên là sống ở đây thoải mái hÆ¡n ở bên San Francisco nhiá»u. Thế nà y nhé, tôi sẽ mua lại tất cả hệ thống đưá»ng hoả xa cá»§a Oakland, Berkeley, Alameda, San Leandro và tất cả những nÆ¡i còn lại. Tôi sẽ gom chúng lại dưới má»™t đầu mối Ä‘iá»u hà nh hữu hiệu duy nhất. Rồi tôi sẽ giảm phân ná»a thá»i gian Ä‘i phà qua San Francisco bằng cách xây má»™t bến đò lá»›n ở chá»— kia, kéo dà i đến táºn Äảo Con Dê và thiết láºp má»™t hê thống phà vá»›i những chiếc phà hiện đại. DÄ© nhiên lúc đó thiên hạ sẽ thÃch qua bên nà y sống hÆ¡n. ÄÆ°á»£c thôi. Há» sẽ cần đất để cất nhà . Như váºy tôi phải mua đất trước đã. Äất bây giá» rất rẻ. Cô biết tại sao không? Tại vì bây giá» nó còn là vùng quê, không có đưá»ng xe Ä‘iện và những phương tiện giao thông nhanh chóng, và chẳng ai ngá» nổi là vùng quê, không có đưá»ng xe Ä‘iện. Tôi sẽ là m những đưá»ng xe Ä‘iện nà y. Lúc đó giá đất sẽ vá»t lên cao. Tôi sẽ tha hồ mà bán, bởi vì khi thấy đã có hệ thống phà và hệ thống chuyên chở tốt xuất hiện, thiên hạ sẽ đổ xô qua đấy mua đất cất nhà . Cô thấy đấy, tôi Ä‘em lại giá trị cho vùng đất bằng cách xây đưá»ng xe Ä‘iện. Sau đó tôi sẽ bán đất Ä‘i để thu hệ thống đưá»ng xe Ä‘iện chở thiên hạ Ä‘i đây Ä‘i đó. Món ấy cÅ©ng Ä‘em lại khối tiá»n. Không thể lá»— được. Tiá»n thu được kể ra cÅ©ng phải đến bạc triệu chứ chẳng chÆ¡i. Tôi cÅ©ng sẽ mua lại má»™t phần bá» và những chá»— đất nổi kéo dà i từ chá»— bến tà u cÅ© đến chá»— mà tôi sẽ xây bến tà u má»›i nữa. Chá»— đó nước nông, nhưng tôi sẽ cho nạo vét cho sâu thêm rồi xây hẳn má»™t hệ thống cảng có thể chứa được hà ng trăm thuyá»n bè. Bá» bên San Francisco đã cháºt cứng rồi, không còn chá»— cho tà u Ä‘áºu nữa. Khi ở bá» bến đây đã có hà ng trăm chiếc tà u có thể bốc dỡ hà ng hoá lên thẳng những chuyến xe lá»a chở hà ng chạy trên ba hệ thống đưá»ng ray lá»›n rồi thì các xà nghiệp sẽ má»c lên ở bên nà y thay vì phải qua bên San Francisco. Như váºy phải chuẩn bị sẵn mặt bằng cho các xà nghiệp chứ gì? Tôi sẽ mua sẵn những mặt bằng đó trước khi thiên hạ kịp hiểu ra. Mà đã có xà nghiệp rồi thì sẽ có theo cả chục ngà n công nhân và gia đình cá»§a há». Tức là cần có đất để xây nhà . Lúc đó tôi sẽ tiếp tục bán đất cho há».
Hà ng chục ngà n công nhân và gia đình há» cÅ©ng lại có nghÄ©a là hà ng chục ngà n đồng tiá»n năm xu chạy và o túi tôi má»—i ngà y, bởi đơn giản là há» phải sá» dụng xe Ä‘iện cá»§a tôi. Dân số ở đây cà ng tăng thì cà ng cần có nhiá»u cá»a hà ng, ngân hà ng và má»i thứ khác nữa. Thiên hạ sẽ phải cần đến tôi. Bởi vì chỉ có tôi má»›i có nhà ở và cÆ¡ sở là m ăn để bán cho há» mà thôi. Sao, cô thấy kế hoạch đó thế nà o?
Trước khi nà ng kịp trả lá»i, anh lại nói tiếp rồi. Äầu óc anh chứa đầy hình ảnh cá»§a cái thà nh phố má»›i trong mÆ¡ mà anh xây dá»±ng lên giữa những dãy đổi vùng Alameda cạnh cá»a ngõ dẫn vá» phương Äông.
- Cô biết không, tôi đã tra cứu sách vở và thấy rằng Vịnh Clyde, nÆ¡i mà ngưá»i ta đóng những con tà u thép, cÅ©ng không rá»™ng bằng phân ná»a lạch Oakland, nÆ¡i có mấy chiếc tà u cÅ© kÄ© Ä‘ang Ä‘áºu dưới kia kia. Váºy thì sao nó không biến thà nh má»™t cái Vịnh Clyde được cÆ¡ chứ? CÅ©ng chỉ vì Há»™i Äồng Quản trị thà nh phố Oakland chỉ lo cãi nhau vá» máºn và nho thôi. Cần có má»™t ngưá»i nà o đó thấy được vấn Ä‘á», và sau đó là đứng ra tổ chức. Tôi sẽ là m việc đó. Kinh nghiệm vụ Ophir sẽ giúp tôi trong vụ nà y. Má»™t khi công việc đã bắt đầu chạy rồi thì tư bản bên ngoà i sẽ đổ và o. Lúc ấy tôi sẽ chỉ cần đứng ra khởi công là xong. Tôi sẽ nói vá»›i há»: "Thưa quý ông, vùng đất nà y có đủ sá»± ưu đãi cá»§a thiên nhiên để biến thà nh má»™t đô thị lá»›n. Thượng Äế đã phú cho nó những ưu đãi đó và đưa tôi đến đây để nháºn mặt chúng. Các ông có muốn bốc dỡ trà và tÆ¡ lụa từ châu à đến và chở thẳng chúng vá» miá»n Äông không nà o? Váºy thì đây, có cả bến cảng cho tà u bè cá»§a các ông Ä‘áºu lẫn đưá»ng xe lá»a để chở hà ng. Các ông muốn có những xà nghiệp thuáºn tiện đưá»ng tà u và xe không nà o? Váºy thì xin thưa vá»›i các ông là có sẵn mặt bằng cho các ông xây xà nghiệp đây, và có cả má»™t thà nh phố hiện đại vá»›i tất cả những tiện nghi má»›i nhất để các ông và công nhân cá»§a các ông có thể sống thoải mái". Lại còn vấn đỠnước sinh hoạt nữa chứ. Tôi sẽ cố mua cái khu trữ nước và luôn cả những công ty cấp nước nữa. Tại sao không nhỉ? Hiện giỠở Oakland có hai công ty cấp nước suốt ngà y chỉ lo chá»i nhau như chó vá»›i mèo và đã gần sáºp tiệm cả rồi. Mà má»™t thà nh phố hiện đại thì cần phải có má»™t hệ thống cung cấp nước cho tháºt tốt. Hai công ty đó đâu là m nổi Ä‘iá»u nà y. HỠđã lún sâu và o bùn rồi thì còn ngá» nguáºy gì được. Tôi sẽ nuốt chá»ng hỠđể rồi Ä‘em lại đúng cái mà thà nh phố cần. Tiá»n không đấy chứ. Rá» chá»— nà o cÅ©ng ra tiá»n. Má»i chuyện phải tháºt ăn khá»›p vá»›i nhau. Bất cứ má»™t khâu nà o được cải tiến cÅ©ng là m tăng giá trị cá»§a những thứ khác. Chỉ có dân chúng là lẹt đẹt theo sau giá trị mà thôi. Ngưá»i ta cùng tụ lại má»™t chá»— nà o đó đông bao nhiêu thì giá trị bất động sản ở đó tăng bấy nhiêu. Mà cùng đất nà y chÃnh là nÆ¡i để thiên hạ tụ vá». Cô cứ nhìn xem, cứ nhìn là thấy ngay. Không đâu có thể có có được đất để xây dá»±ng má»™t thà nh phố lá»›n tốt hÆ¡n ở đây. Äiá»u cần thiết là là m sao để thu hút thiên hạ tụ vỠđây. Tôi tin là có thể xua khoảng và i trăm ngà n ngưá»i vá» chá»— nà y trong vòng hai năm tá»›i. Trong chuyện nà y không có gì là lưá»ng gạt bất hợp pháp mà hoà n toà n hợp pháp. Trong vòng hai mươi năm nữa sẽ có má»™t triệu ngưá»i đến sống bên nà y bá» vịnh. Lại còn vấn đỠkhách sạn nữa. Trong khắp vùng nà y chẳng tìm đâu được má»™t cái cho ra hồn cả. Tôi sẽ cho xây dá»±ng đăm ba cái tháºt hiện đại đến ná»—i thiên hạ phải ngồi báºt dáºy mà chú ý. Tỉ như trong mấy năm đầu những khách sạn nà y không Ä‘em lại lãi thì tôi cÅ©ng chẳng cần. Ná»™i tác dụng cá»§a chúng không thôi cÅ©ng đã dư sức để bù và o chá»— đó, bởi vì tôi sẽ thu được rất nhiá»u tiá»n nhá» bán những khoản đất khác. Mà rồi tôi cÅ©ng cho trồng cả cây bạch đà n nữa, trồng cả triệu gốc, ngay trên những ngá»n đồi nà y đây.
- Nhưng là m sao ông có thể thá»±c hiện được tất cả những Ä‘iá»u đó? - Dede há»i - Ông sẽ không đủ tiá»n để là m như dá»± tÃnh đâu.
- Bây giá» tôi có ba mươi triệu đô-la. Nếu có cần thêm tôi sẽ Ä‘i vay nhá» có đất Ä‘ai và những thứ khác bảo hiểm. Việc trả lãi cho khoản vay mượn nà y sẽ chẳng thấm gì so vá»›i giá trị tăng vá»t cá»§a đất Mà lúc đó thì tôi có thể bán đất để có tiá»n rồi.
Suốt những tuần lá»… kế tiếp Ãnh Sáng Ban Ngà y lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n. Anh suốt nà y ở Oakland, Ãt khi vá» văn phòng là m việc. Anh còn dá»± tÃnh sẽ dá»i văn phòng vá» hẳn Oakland, nhưng, như anh đã nói vá»›i Dede, chiến dịch đầu tiên là mua đất cần phải là m cho trót lá»t má»™t cách kÃn đáo. Cứ đến ngà y chá»§ nháºt, khi thì đứng trên má»m đồi nà y khi thì trên má»m đồi khác, há» cùng nhìn xuống khu thị trấn có trang trại bao quanh, và Ãnh Sáng Ban Ngà y chỉ cho Dede thấy những khoảnh đất mà anh vừa mua được. Lúc đầu những chá»— đất nà y còn nằm rải rác má»—i nÆ¡i má»™t khoảnh.
Nhưng sau nhiá»u tuần, những khoảnh đất mà anh chưa mua được cứ hiếm dần đến ná»—i cuối cùng chúng chỉ còn là những hòn đảo nằm lẻ loi giữa vùng đất mênh mông cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y.
Má»™t công việc lá»›n lao như váºy cần phải được tiến hà nh tháºt nhanh chóng, bởi vì chẳng mấy chốc thì Oakland và những vùng phụ cáºn đã cảm nháºn được việc mua bán lá»›n lao đó. Nhưng được cái là Ãnh Sáng Ban Ngà y có sẵn tiá»n mặt, hÆ¡n nữa chÃnh sách cá»§a anh từ trước đến nay vẫn là là m ăn gá»n lẹ. Trước khi má»i ngưá»i có thể nháºn biết được những dấu hiệu vá» các hoạt động tÃch cá»±c cá»§a anh. Ãnh Sáng Ban Ngà y đã lặng lẽ là m xong nhiá»u việc: Cùng lúc vá»›i việc nhân viên cá»§a anh Ä‘ang báºn mua những lô đất bên rìa hoặc ở ngay trung tâm khu thương mại cÅ©ng như những khoảnh đất hoang để chuẩn bị mặt bằng cho xà nghiệp. Ãnh Sáng Ban Ngà y cÅ©ng liên tiếp ná»™p đơn lên Há»™i Äồng Quản Trị thà nh phố và đã xin được phép thầu lại hai công ty cấp nước đã kiệt quệ cÅ©ng như tám, chÃn đưá»ng xe lá»a cá»§a tư nhân.
Anh cÅ©ng nắm được trong tay quyá»n sá» dụng Lạch Oakland và những khu đất nổi tiếng vịnh sẵn sà ng để xây dá»±ng hệ thống bến cảng. Trong nhiá»u năm qua, chá»§ quyá»n vá» những khu đất nổi nà y vẫn thuá»™c vòng tranh chấp. Ãnh Sáng Ban Ngà y đã giải quyết chuyện nà y má»™t cách táo bạo. Má»™t mặt anh mua chúng từ nà y từ những kẻ nháºn là sở hữu chá»§, mặt khác anh xin chÃnh quyá»n cho phép anh được thuê lại chúng.
Khi Oakland bắt đầu nháºn biết được những hoạt động bất bình thưá»ng trong má»i hướng nà y và ồn à o tá»± há»i xem Ä‘iá»u đó có nghÄ©a gì thì Ãnh Sáng Ban Ngà y cÅ©ng đã bà máºt mua đứt luôn hai tá» báo chÃnh cá»§a Äảng Cá»™ng hoà và Äảng Dân chá»§, rồi ngang nhiên dá»n vá» cÆ¡ sở má»›i. Vì cần cho những hoạt động lá»›n lao, cÆ¡ sở má»›i nà y chiếm hẳn bốn tầng lầu cá»§a má»™t toà nhà hiện đại duy nhất trong thà nh phố - Theo lá»i cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y thì đấy là toà nhà duy nhất mà sau nà y sẽ không bị Ä‘áºp bá». Trong cÆ¡ sở má»›i nà y có đến cả hai mươi phòng là m việc vá»›i hà ng trăm nhân viên và thư ký đánh máy. Anh nói vá»›i Dede:
- Bây giá» tôi đã nằm trong tay má»™t số lượng công ty nhiá»u hÆ¡n cô có thể đếm được. Tôi đã nắm được Nghiệp Äoà n Nhà đất Alameda và Contra Costa. Liên Hiệp Công ty cấp nước. Công ty bất động sản Piedmont, Công ty khách sạn Fairview và Portola và khoảng ná»a tá những công ty khác mà muốn nhá»› hết thì chỉ còn cách tham khảo lại sổ tay mà thôi. Lại còn cả trại giặt á»§i Piedmont và Liên Hiệp MỠđá Redwood nữa chứ. Má»›i đầu tôi chỉ có cái mỠđá cÅ© đó thôi, nhưng sau đó tôi cứ mua gom dần, cho nên giỠđây đã nắm trong tay tất cả những cái khác. Hoặc như cái công ty đóng tà u mà tôi chưa kịp đặt tên. Biết là sẽ cần phà nên tôi đã quyết định tá»± đóng lấy. Những chiếc phà sẽ được hoà n tất ngay khi cầu tà u đã sẵn sà ng để đón chúng. Trá»i Æ¡i, chắc chắn là tôi sẽ nắm được gáy bá»n chúng thôi. Bá»n chúng vừa má»›i nhà o vô kiếm ăn là tôi đã triệt chúng rồi.
- Nhưng tại sao ông lại căm ghét hỠđến thế cÆ¡ chứ? - Dede há»i.
- Bá»i vì chúng là những quân đốn mạt.
- Nhưng công việc của ông và hỠthì có khác với nhau?
- Äúng váºy, công việc không khác, nhưng cách tiến hà nh thì lại khác. - Ãnh Sáng Ban Ngà y nhìn nà ng vá»›i vẻ suy tư - Khi tôi nói chúng là những quân đốn mạt thì ý cá»§a tôi đúng là như váºy. Má»™t lÅ© đốn mạt. Chúng huênh hoang là những tay chÆ¡i bạc mà chẳng đứa nà o có đủ can đảm để là m má»™t tay chÆ¡i thá»±c thụ cả. Bá»n chúng chỉ giá»i hù hoạ, nước bà i thì nhá» mà muốn tố cho tháºt nhiá»u để thiên hạ á»›n. Nếu cô biết chÆ¡i xì phè thì sẽ hiểu Ä‘iá»u nà y. Bá»n chúng chỉ là lÅ© thá» Ä‘uôi bông mà lại là m ra vẻ sói rừng ghê gá»›m lắm. Chúng lúc nà o cÅ©ng ra vẻ sắp nuốt chá»ng má»™t cái gì đó, váºy mà vừa thấy có dấu hiệu rắc rối là đã vá»™i và ng cúp Ä‘uôi chạy biến và o bụi ráºm. Chẳng hạn như khi bá»n cá máºp muốn bán tống bán tháo những cổ phiếu cá»§a Má» Äồng Nhá» Ä‘i cho rảnh nợ, chúng liá»n phái Jakey Fauow đến Thị trưá»ng Chứng Khoán Nữu Ước hét toáng lên: "Tôi sẽ mua tất cả hoặc má»™t phần các cổ phiếu MỠđồng Nhá» vá»›i giá năm mươi lăm đô là má»—i cổ phiếu!" Lúc đó má»—i cổ phiếu cá»§a Má» Äồng Nhá» giá chỉ có năm mươi bốn đô-la.
Chỉ ba mươi phút sau, bá»n tái phiệt thá» Ä‘uôi bông- má»™t số ngưá»i gá»i chúng là những nhà tư bản tà i chÃnh - vá»™i và ng đẩy giá cổ phiếu cá»§a Má» Äồng Nhá» lên đến sáu mươi đô-la. Váºy mà má»›i được có má»™t tiếng đồng hồ sau thì bá»n chúng đã hoảng hốt vừa cúp Ä‘uôi chạy vừa rao bán cổ phiếu vá»›i giá bốn mươi lăm tháºm chà còn có bốn mươi đô-la mà thôi. LÅ© thá» Ä‘uôi bông nà y chỉ là công cụ cá»§a bá»n cá máºp mà thôi. Há»… chúng vừa cướp cá»§a dân ngu được tà gì là bá»n cá máºp liá»n nhà o đến phá»—ng tay trên cá»§a chúng ngay tức khắc. CÅ©ng có khi bá»n cá máºp sá» dụng chúng để cướp lẫn cá»§a nhau. ChÃnh nhá» như váºy mà bá»n "Tổ hợp kinh doanh" đã nuốt chá»ng được Công ty Than - Sắt Chattanooga trong phút hoảng loạn cuối cùng đấy. ChÃnh bá»n "tổ hợp kinh doanh" đã tạo ra cuá»™c hoảng loạn đó. Äể đánh gục má»™t số công ty ngân hà ng lá»›n đồng thá»i để o ép những tay cá máºp khác, bá»n "tổ hợp kinh doanh" đã cố tình là m cho lÅ© thá» Ä‘uôi bông phát hoảng lên. Khi lÅ© nà y đã phát hoảng lèn thì kể như rồi.
Bá»n "tổ hợp kinh doanh" chỉ cần mua gom cổ phiếu cá»§a Công Ty Than - Sắt Chattanooga là xong. Bất kỳ ngưá»i nà o có chút can đảm và hiểu biết cÅ©ng có thể là m cho lÅ© thá» Ä‘uôi bông đó phát hoảng lên được. Bản thân tôi không thá»±c sá»± ghét bá» gì chúng, nhưng tôi cÅ©ng chẳng cần phải kÃnh trá»ng lÅ© ngưá»i chuyên hù hoạ mà thá»±c sá»± thì lại nhát như cáy ấy là m gì.
Chú thÃch:
(1) San Leandro: thà nh phố ở phÃa Tây tiểu bang California phÃa Äông Nam Oakland.
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:54 PM.
|

20-03-2008, 12:22 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 17
Suốt mấy tháng trá»i. Ãnh Sáng Ban Ngà y cứ phải bù đầu vá»›i công việc. Tiá»n bá» ra tháºt khá»§ng khiếp mà chẳng thấy khoản thu và o. Mặc dù giá đất ở Oakland có lên cao, song thà nh phố vẫn chưa chÃnh thức công nháºn sá»± xâm nháºp cá»§a anh và o ná»n tà i chÃnh xứ nà y. Toà n thà nh phố vẫn có ý chá» xem anh tÃnh là m gì nên anh bèn bắt tay ngay và o việc Tất cả nhÅ©ng bá»™ óc tuyệt vá»i vá» vấn đỠthị trưá»ng Ä‘á»u được anh thuê là m trong những bá»™ pháºn khác nhau. Anh không chấp nháºn sai lầm dù là ở bước đầu, và muốn là đã khởi công thì phải đúng. Có thể thấy được Ä‘iá»u nà y qua việc anh thuê Wilinson. Anh đã tăng hầu như gấp đối số lượng vốn đã rất cao cá»§a Wiklkinson và móc anh ta từ Chicago vỠđây để lo khâu tổ chức đưá»ng xe lá»a.
Những toán phu lục lá»™ là m việc suốt ngà y đêm. Và cÅ©ng suốt ngà y đêm các máy đóng cừ cứ dá»™ng thình thịch những cây cá»™t lá»›n xuống lá»›p bùn cá»§a Vịnh San Francisco. Bến tà u sẽ kéo dà i ba dặm. Tất cả rừng cây bạch đà n già trên các ngá»n đổi ở Berkeley bị đốn sạch để là m cá»™t đóng cừ.
Cùng lúc vá»›i việc xây dá»±ng đưá»ng xe Ä‘iện chạy qua các vùng đồi, anh cÅ©ng cho Ä‘o đạc và phân lô những cánh đồng cá» khô thà nh các khu đô thị, có cả những đại lá»™ ngoằn ngoèo và những khu công viên theo những phương pháp tối ưu nhất.
Những con đưá»ng lá»›n được đắp đất cho bằng mặt, có những hệ thống cống rãnh và ống dẫn nước hoà n chỉnh trước khi mặt đưá»ng được rải nhiá»u lá»›p sá»i đá lấy từ các mỠđá cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y. LỠđưá»ng cÅ©ng được tráng xi măng sẵn. Ngưá»i mua sau nà y chỉ việc chá»n lô đất và kiểu kiến trúc là có thể khởi công xây cất. Những đưá»ng xe Ä‘iện do anh má»›i xây dá»±ng giúp việc giao thông vá»›i vùng Oakland rá»™ng lá»›n được chóng vánh đến độ tuy hệ thống phà chưa hoạt động mà đã có đến hà ng trăm ngôi nhà má»c lên rồi. Tiá»n lãi do việc bán đất thu lãi tháºt lá»›n. Chỉ trong má»™t ngà y thôi nhá» bung tiá»n ra mà anh đã biến những vùng đồng quê trước kia thà nh những khu nhà ở tốt nhất thà nh phố.
Nhưng số tiá»n lãi thu được qua việc bán đất nà y liá»n được Ãnh Sáng Ban Ngà y đổ và o những việc đầu tư khác. Nhu cầu vá» xe Ä‘iện lá»›n đến nổi chÃnh anh phải cho lắp đặt những xưởng máy để chế tạo chúng. Tuy giá đất trên thị trưá»ng Ä‘ang tăng, anh vẫn tiếp tục mua và o những cÆ¡ sở cÅ©ng như những khoảnh đất lý tưởng cho việc xây dá»±ng xà nghiệp sau nà y. Theo lá»i khuyên cá»§a Wilkinson, anh cho xây dá»±ng lại hầu như tất cả những thanh ray chắc chắn nhất mà ngưá»i ta có thể chế tạo được. Anh cÅ©ng mua lại các lô đất bên rìa nằm ngay những khúc ngoặt cá»§a những con đưá»ng nhá» rồi chuyển giao chúng cho thà nh phố để cải tạo thà nh những khúc quanh rá»™ng lá»›n tiện lợi cho việc đặt đưá»ng ray giúp xe Ä‘iện đạt tốc độ nhanh.
Ngoà i tuyến đưá»ng sắt chÃnh anh còn cho xây dá»±ng những tuyến đưá»ng phụ giúp cho những con tà u tốc hà nh chạy từ bất cứ vùng nà o thuá»™c Oakland, Alameda, và Berkeley đến thẳng bến phà . Anh cÅ©ng cho đặt hệ thống cấp nước theo quy mô rá»™ng lá»›n như váºy. Anh hiểu là việc đầu tư và o đất Ä‘ai chỉ có thể thà nh công khi đã là m cho vùng đất đó có được má»i thứ tiện nghi hoà n hảo nhất. à anh muốn Oakland phải trở thà nh má»™t đô thị xứng đáng. Ngoà i những khách sạn lá»›n, anh còn cho xây công viên để dân thưá»ng giải trà cÅ©ng như những phòng trưng bà y tranh tưá»ng và các há»™i quán cho những giá»›i chá»n lá»c hÆ¡n. Ngay khi dân số trong vùng chưa tăng thì lượng lưu thông trên các đưá»ng xe Ä‘iện đã tăng lên má»™t cách rõ rệt rồi. Trong tất cả các kế hoạch cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y chẳng có gì là viển vông cả. Việc đầu tư cá»§a anh là hoà n toà n đúng đắn. Phải có má»™t nhà hát hạng nhất cho Oakland, anh nói thế, và sau khi thất bại trong việc váºn động tà i chÃnh địa phương, anh đã tá»± đứng ra xây dá»±ng nhà hát. Chỉ có anh má»›i tin chắc rằng hai trăm ngà n ngưá»i má»›i sẽ đến ở tại thà nh phố nà y.
Tuy công việc có căng thẳng đến thế nà o chăng nữa. Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn dà nh riêng ngà y chá»§ nháºt để cưỡi ngá»±a dạo chÆ¡i ở vùng đồi. Nhưng không phải vì mùa đông năm ấy trá»i mưa nhiá»u mà những cuá»™c cưỡi ngá»±a chung vá»›i Dede phải chấm dứt. Má»™t buổi chiá»u thứ Bảy tại phòng là m việc, nà ng báo cho anh biết là đừng chá» nà ng và o ngà y hôm sau nữa. Khi anh yêu câu nà ng giải thÃch lý do, nà ng đáp:
- Em đã bán con Mab rồi.
Ãnh Sáng Ban Ngà y đứng chết trân trong má»™t lúc. Việc nà ng bán ngá»±a là má»™t trong các sá»± việc nghiêm trá»ng mà anh không thể phân loại nổi. Có thể đó là má»™t sá»± phản bá»™i. Có thể là Dede Ä‘ang gặp khó khăn vá» tà i chÃnh. Hoặc có thể là nà ng muốn dùng cách đó để báo cho anh hiểu là nà ng không còn muốn gặp anh nữa. Hoặc cÅ©ng có thể là …
- Có chuyện gì xảy ra váºy? - cuối cùng anh cÅ©ng gắng há»i được má»™t câu.
- Em không đủ sức nuôi nó khi cỠđã lên đến bốn mươi lăm đô-la má»™t tấn, - Dede trả lá»i.
- Äó có phải là lý do duy nhất cá»§a cô không? - anh há»i, đồng thá»i nhìn thẳng và o mặt nà ng, bởi vì anh còn nhá»› rõ đã có lần nà ng nói vá»›i anh là cách đó năm năm nà ng đã gắng gượng nuôi được con ngá»±a cho qua mùa đông mặc dù giá cá» lúc đó là sáu mươi đô-la má»™t tấn.
- À không. Còn má»™t lý do nữa là trả triá»n viện phà cho cáºu em cá»§a em cÅ©ng cao hÆ¡n rồi. Vì không đủ tiá»n cho cả hai nên em thấy tốt nhất là chia tay vá»›i con ngá»±a để giữ lại cáºu em.
Ãnh Sáng Ban Ngà y thấy buồn khôn tả. Anh đột nhiên cảm nháºn má»™t ná»—i trống vắng to lá»›n. Còn gì là ngà y chá»§ nháºt nữa nếu không có Dede. Mà Chá»§ nháºt nà o cÅ©ng váºy thì là m sao anh chịu nổi.
Anh bối rối lấy ngón tay gõ gõ trên mặt bà n.
- Ai mua con ngá»±a? - anh há»i.
Äôi mắt nà ng chợt loé lên đúng như kiệu anh đã từng thấy khi nà ng giáºn dữ.
- Em không muốn ông đi mua lại con ngựa đó cho em đâu, - nà ng la lên - ông đừng chối là ông vừa có ý nghĩ đó?.
- Không, tôi không chối. Äúng là tôi có ý định đó tháºt. Nhưng tôi sẽ không là m chuyện đó mà không há»i ý cô. Và vì tôi hiểu cô sẽ phản ứng như thế nà o nên đâu dám há»i. Nhưng tôi biết là cô nghÄ© nhiá»u vá» con ngá»±a đó và rất Ä‘au lòng khi phải từ giã nó. Tôi rất buồn cho cô. Mà tôi cÅ©ng buồn cả cho tôi vì ngà y mai không được cùng cô cưỡi ngá»±a nữa. Tôi thấy bÆ¡ vÆ¡ quá. Không hiểu rồi tôi sẽ phải là m gì.
- Em cÅ©ng váºy, - Dede rầu rÄ© thú nháºn - Có Ä‘iá»u là như thế em sẽ có thì giá» nhiá»u hÆ¡n để khâu vá những thứ mà trước kia còn bá» dở.
- Nhưng còn tôi thì biết khâu vá cái gì bây gi�
Giá»ng nói cá»§a anh trầm buồn, nhưng trong thâm tâm anh lại thấy vui khi nà ng thú nháºn vá» ná»—i cô đơn cá»§a nà ng. Dù phải mất Ä‘i những cuá»™c cưỡi ngá»±a mà được nghe nà ng thổ lá»™ như váºy kể cÅ©ng đáng. Dù gì Ä‘i nữa thì anh vẫn là má»™t cái gì đó đối vá»›i nà ng, chứ không phải là nà ng hoà n toà n không thấy thÃch anh.
- Tôi chỉ xin cô xét lại, cô Mason ạ, - anh nói nhá» nhẹ - Không phải chỉ vì con ngá»±a, mà cả vì tôi nữa. Trong việc nà y tiá»n bạc chẳng có nghÄ©a lý gì cả. Äối vá»›i tôi việc mua lại con ngá»±a đó chẳng thấm tháp gì so vá»›i việc má»™t ngưá»i đà n ông khác mua má»™t bó hoa hoặc bá»™t há»™p kẹo tặng cho ngưá»i yêu cá»§a anh ta. Thế mà trước nay tôi có gá»i tặng cô Ä‘oá hoa hay tà kẹo nà o đâu - Ngay lúc đó nháºn thấy mắt nà ng sắp sá»a loé lên tia giáºn dữ, anh vá»™i nói tiếp để nà ng khá»i từ chối - Hay là như váy, cô nhé. Tôi sẽ mua và nuôi con ngá»±a đó. Khi nà o cô muốn cưỡi thì tôi sẽ cho cho cô mượn. Việc nà y có gì là sai trái đâu nà o. Bất cứ ai cÅ©ng có lúc mượn ai đó má»™t con ngá»±a. Cô cÅ©ng biết như váºy mà .
Má»™t lần nữa anh lại nháºn thấy nà ng sắp từ chối. Anh vá»™i vã nói gạt Ä‘i liá»n:
- Có nhiá»u ngưá»i đà n ông vẫn thưá»ng đánh xe độc mã đưa phụ nữ Ä‘i chÆ¡i đấy thôi. Việc đó có gì là sai trái đâu nà o. Mà ngưá»i đà n ông lại luôn luôn phải lo cho con ngá»±a và chiếc xe nữa chứ. Thế thì nếu tôi đưa cô Ä‘i chÆ¡i bằng xe độc mã cá»§a tôi và o ngà y mai hoặc đưa cô Ä‘i cưỡi ngá»±a vá»›i con ngá»±a tôi mua thì có gì khác nhau đâu nà o?
Nà ng vẫn lắc đầu không trả lá»i, đồng thá»i đưa mắt nhìn ra cá»a như thể muốn nói rằng đến lúc câu chuyện không liên quan gì đến công việc ấy phải chấm dứt. Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn cố nói thêm:
- Cô Mason à , cô có biết là ngoà i cô ra thì tôi chẳng còn má»™t ngưá»i bạn nà o trên cõi Ä‘á»i nà y hay không? à tôi muốn nói là má»™t ngưá»i bạn thá»±c sá»±, đà n ông hay đà n bà cÅ©ng được, miá»…n là phải thân thiết, gần nhau thì thấy vui mà xa nhau thì thấy nhá»›. Hegan là ngưá»i gần gÅ©i tôi nhất, ấy thế mà anh ta vẫn cách xa tôi cả triệu dặm. Ngoà i công việc ra, chúng tôi không chÆ¡i vá»›i nhau. Anh ta có cả má»™t thư viện tháºt lá»›n, má»™t ná»n văn hoá Ä‘iên khùng nà o đấy, há»… được rảnh rá»—i má»™t tà là lại lôi mấy quyển sách tiếng Pháp, tiếng Äức, hay má»™t thứ tiếng lạ hoặc nà o đó ra Ä‘á»c, còn không thì lại ngồi viết kịch và là m thÆ¡. Ngoà i cô ra tôi không còn cảm thấy thân thiết vá»›i ai cả. Mà chúng ta cÅ©ng đâu còn cảm thấy thân thiết vá»›i ai cả. Mà chúng ta cÅ©ng đâu Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau nhiá»u nhạnh gì cho cam, má»—i tuần chỉ được có má»™t lần, và o ngà y Chá»§ nháºt nếu như trá»i không mưa. Lúc nà y tôi đã lệ thuá»™c và o cô rồi. Việc cưỡi ngá»±a chung vá»›i cô đã thà nh… thà nh…
- Má»™t thói quen, - nà ng vừa tiếp lá»i anh vừa mỉm cưá»i.
- CÅ©ng gần như thế. Hình ảnh cô cưỡi con Mab xuất hiện ở đầu đưá»ng đằng kia dưới những tà ng cây và nắng trá»i - ôi, nếu vắng cô và con ngá»±a ấy thì tôi sẽ phải chỠđợi cả tuần để là m gì bây giá»? Giá mà cô cho phép tôi mua lại con ngá»±a cho…
- Không, không, em không cho phép đâu, - Dede nóng vá»™i đứng dáºy rá»i phòng, nhưng đôi mắt cá»§a nà ng bắt đầu hoen lệ khi nhá»› đến con váºt - Xin ông đừng nói vá»›i em vá» nó nữa. Nếu ông cho rằng em đã từ bá» nó má»™t cách dá»… dà ng là ông lầm rồi đấy. Nhưng dẫu sao em cÅ©ng xa nó rồi nên tốt nhất là quên Ä‘i thôi.
Ãnh Sáng Ban Ngà y im lặng. Cánh cá»a khép lại sau lưng nà ng.
Ná»a giá» sau. Ãnh Sáng Ban Ngà y thảo luáºn vá»›i Jones, anh chà ng vô sản Ä‘iên cuồng Ä‘iá»u khiển thang máy khách sạn mà anh đã nháºn tà i trợ trong má»™t năm để anh ta có Ä‘iá»u kiện viết văn. Tác phẩm do anh ta viết đã bị thất bại. Các tay chá»§ bút và xuất bản sách từ chối không thèm xem qua tác phẩm đó. Thấy váºy Ãnh Sáng Ban Ngà y bèn sá» dụng tay nhà văn bất mãn ấy trong hệ thống trinh sát bé nhá» mà anh buá»™c phải thà nh láºp vì lợi Ãch cá»§a bản thân. Jones, sau kinh nghiệm nặng vá» cá»§a anh ta vá» số tiá»n cước mà công ty hoả xa đánh trên cá»§i và than, bây giá» hay tá» ra xem thưá»ng má»i chuyện. GiỠđây khi nghe Ãnh Sáng Ban Ngà y yêu cầu tìm cho ra kẻ đã mua má»™t con ngá»±a cái mà u nâu đỠnà o đó, anh ta không há» lá»™ vẻ ngạc nhiên. Anh ta chỉ há»i lại:
- Giá bao nhiêu thì tôi có thể mua được?
- Giá nà o cÅ©ng được, miá»…n mua được thì thôi. Hãy kỳ kèo trả giá cho tháºt gắt và o để tránh nghà ngá» vá» sau, nhưng phải mua cho bằng được. Mua xong rồi Ä‘em gá»i nó đến địa chỉ nà y ở Hạt Sonoma. Hiện thá»i ở đó có má»™t ngưá»i Ä‘ang chăm sóc má»™t cái trại nhá» cá»§a tôi. Cáºu bảo ông ta hãy lo cho con ngá»±a tháºt chu đáo. Sau khi xong việc thì cứ quên hết cả Ä‘i. Không cần phải nói cho tôi biết tên ngưá»i chá»§ cá»§a con ngá»±a đó. CÅ©ng không cần phải nói cho tôi hay bất kỳ việc gì khác ngoà i việc cáºu đã mua và gá»i nó xong. Cáºu hiểu chứ?
Nhưng chưa hết tuần thì Ãnh Sáng Ban Ngà y đã lại thấy đôi mắt cá»§a Dede long lanh báo hiệu có chuyện rắc rối.
- Lại có chuyện gì trục trặc phải không? - anh đánh bạo há»i.
- CÅ©ng chuyện con Mab ấy mà , - nà ng đáp - Ngưá»i mua ngá»±a đã bán nó mất rồi: Em chắc chắn là chuyện nà y có dÃnh dáng đến ông?
- Cô nói tráºt rồi. Ngay cả mặt ngưá»i mua ngá»±a tôi còn không biết nữa là , - Ãnh Sáng Ban Ngà y đáp - HÆ¡n nữa, tôi hÆ¡i đâu mà báºn tấm đến chuyện ấy. Con ngá»±a đó là cá»§a cô nên cô muốn là m gì nó thì tuỳ cô. Cô không giữ được nó ghì kể cÅ©ng buồn. Mà thôi, sẵn câu chuyện phiá»n hà nà y tôi cÅ©ng đánh bạo nói vá»›i cô chuyện nà y luôn thể. Mong cô nghe nhưng đừng giáºn lây, vì tháºt ra câu chuyện cÅ©ng chẳng có dÃnh dáng đến cô là bao, mà chá»§ yếu là cáºu em cá»§a cô cÆ¡, - anh chợt ngừng ngang. Nà ng nhìn anh vá»›i anh mắt ngá» vá»±c và chá» anh nói tiếp.
- Cáºu ấy cần nhiá»u hÆ¡n khả năng cô có thể chu cấp cho cáºu ấy. Tiá»n cô bán ngá»±a chẳng đủ để đưa cáºu ấy sang Äức đâu. Váºy mà các bác sÄ© Ä‘á»u nói là phải đưa cáºu ấy sang Äức gặp tay chuyên gia số má»™t ở đó là ngưá»i duy nhất có thể gỡ xương thịt cá»§a ngưá»i ta ra thà nh má»™t đống rồi sau đó ghép lại y như cÅ©. ÄÆ°á»£c lắm, tôi muốn gá»i cáºu em cá»§a cô sang Äức để thá» tà i nghệ tay chuyên gia đó má»™t phen xem sao.
Nghe thấy thế Dede như nÃn thở. Nà ng nói không má»™t ý giáºn dữ nà o:
- Giá mà được như váºy! Nhưng rất tiếc là không. Ông cÅ©ng biết là không thể thá»±c hiện được mà . Em không thể nháºn tiá»n cá»§a ông được…
- Gượm đã, - anh chặn ngang - Nếu cô Ä‘ang chết khát, bá»™ cô cÅ©ng không chịu uống cốc nước mà má»™t trong số Mưá»i Hai Thánh Tông Äồ đưa cho hay sao? Hay là cô sợ ngưá»i ta có ý xấu? - Khi Dede là m má»™t cá» chỉ phá»§ nháºn, anh nói thêm, - Hay là cô sợ thiên hạ xầm xì chứ gì?
- Nhưng hai chuyện đó đâu có giống nhau, - Dede nói.
- Cô nghe đây, cô Mason. Cô phải từ bá» má»™t số quan niệm ngốc nghếch Ä‘i. Quan niệm cá»§a cô vá» vấn đỠtiá»n bạc tháºt tức cưá»i. Chẳng hạn như cô Ä‘ang rÆ¡i xuống vá»±c sâu, thế tôi không được đưa tay nắm cô lại hay sao? ÄÆ°á»£c quá Ä‘i ấy chứ. Nhưng giả sá» cô cần má»™t sá»± giúp đỡ khác - thay vì cần sức mạnh cá»§a cánh tay tôi thì cô lại là hoà n toà n sai trái. Tại sao ngưá»i ta lại tiêm nhiá»…m và o đầu cô cái quan niệm như thế nhỉ, cô có biết không? Bởi vì bá»n ăn cướp lúc nà o cÅ©ng muốn tất cả những kẻ bị bóc lá»™t phải ngay thẳng và coi trá»ng tiá»n bạc. Nếu không như thế thì bá»n ăn cướp còn tồn tại ở đâu được? Cô thấy không nà o? Bá»n ăn cướp đó không kinh doanh sức mạnh cá»§a cánh tay. Chúng kinh doanh đô-la. Vì thế cho nên đưa tay ra giúp nhau thì được, thì là chuyện bình thưá»ng. Còn đô-la thì lại rất thiêng liêng - thiêng liêng đến độ cô không dám để tôi cho cô vay má»™t Ãt.
- Hay là tôi nói như vầy cho dá»… hiểu, - anh nói tiếp khi thấy Dede vẫn tá» vẻ không đồng ý - Tôi tặng cô sức mạnh cá»§a cánh tay khi cô rÆ¡i xuống vá»±c sâu thì được. Nhưng nếu tôi dùng sức mạnh cá»§a cánh tay đó lao động để kiếm má»—i ngà y hai đô-la thì cô lại không chịu dÃnh dáng gì đến hai đô-la đó cả. Mà có khác gì đâu, hai đô-la đó cÅ©ng là sức mạnh cá»§a đôi tay dưới má»™t dạng khá thôi mà . HÆ¡n nữa, trong chuyện nà y cô đâu có dÃnh dáng gì. CÅ©ng chẳng phải là tôi cho cô vay mượn gì cả. Tôi chỉ đưa tay ra giúp cáºu em cá»§a cô như thể cáºu ấy Ä‘ang bị rÆ¡i xuống vá»±c sâu mà thôi. Tháºt là đẹp mặt, Ä‘ang khi ấy thì cô từ đâu chạy ra hét toáng lên: "Dừng tay lại!" - và cứ mặc kệ cho cáºu ấy rÆ¡i xuống vá»±c. Cáºu ấy cần phải gặp tay chuyên gia ở Äức đó để chữa chân, và tôi muốn đưa tay ra giúp cáºu ấy thế thôi. Ước gì có thể nhìn thấy căn phòng cá»§a tôi. Tưá»ng được trang hoà ng bằng dây cương đà n bằng lông ngá»±a. Kể cÅ©ng có thể cả trăm cái. Chúng có Ãch lợi gì cho tôi đâu, mà lại đắt tiá»n nữa chứ. Thế nhưng tôi vẫn mua, vì chúng do những ngưá»i tù là m ra. Cô không biết chứ, chỉ má»™t đêm thôi số tiá»n tôi tiêu vá» khoản rượu Whisky cÅ©ng còn hÆ¡n phà tổn trả cho các chuyên gia hạng nhất để chữa chạy cho hà ng chục trưá»ng hợp như cá»§a cáºu em cô đấy. Cô cần nhá»› là cô chẳng dÃnh dáng gì đến chuyện nà y đâu. Nếu cáºu em cá»§a cô coi đấy là má»™t món nợ thì tuỳ, nhưng cô phải tránh ra chá»— khác để tôi kéo cho cáºu ấy ra khá»i rÆ¡i xuống vá»±c.
Nhưng Dede vẫn từ chối. Ãnh Sáng Ban Ngà y nói bằng má»™t giá»ng Ä‘au đớn hÆ¡n.
- Chắc là cô ngăn cản tôi vì cho rằng tôi là m thế để tán tỉnh cô chứ gì. Cô lầm rồi. Có lẽ cô cÅ©ng cho rằng tôi tán thà nh mấy ngưá»i tù khi tôi mua những sợi dây cương cá»§a há» chắc? Tôi chưa há» ngá» lá»i xin cô ứng thuáºn lấy tôi, mà nếu tôi có là m thế thì tôi cÅ©ng không Ä‘á»i nà o dùng tiá»n bạc để mua chuá»™c sá»± đồng ý cá»§a cô đâu. Tôi sẽ không là m chuyện gì mỠám để đạt đến Ä‘iá»u đó cả.
Mặt Dede đỠbừng vì giáºn dữ.
- Nếu ông nháºn thức được mình lố bịch đến mức nà o thì ông sẽ im miệng ngay, - nà ng nói bốp chát - Lấy ông sẽ là m cho em Ä‘au khổ hÆ¡n bất kỳ lấy ngưá»i nà o khác. Cứ má»—i chốc là ông lại cố ý cho em hiểu rằng ông chưa há»i cưới em. Em đâu cần ông há»i, mà ngay từ đầu em đã báo trước cho ông biết là ông chẳng có hy vá»ng gì rồi mà . Váºy mà lúc nà o ông cÅ©ng cố là m cho em hiểu là má»™t lúc nà o đó, má»™t ngà y nà o đó ông sẽ há»i cưới em. Ông cứ há»i ngay bây giá» Ä‘i nà o, em sẽ trả lá»i cho ông nghe má»™t lần rồi thôi.
Ãnh Sáng Ban Ngà y nhìn nà ng vá»›i vẻ hết sức thán phục:
- Cô Mason à , tôi cần cô nhiá»u đến độ tôi không dám mở lá»i lúc nà y, - anh nói, vẻ đùa cợt pha lẫn nét thà nh khẩn là m Dede phải hất đầu vá» phÃa sau báºt ra má»™t trà ng cưá»i bá»™c trá»±c như má»™t chà ng trai - HÆ¡n nữa, tôi đã nói rồi, tôi non ná»›t vá» chuyện đó lắm. Tôi chưa từng tán tỉnh ai. Bây giá» tôi chẳng muốn mình phạm sai lầm.
- Ông thì lúc nà o cÅ©ng chả sai lầm, - nà ng buá»™t miệng thốt lên - Em chưa thấy ai Ä‘i tán tỉnh má»™t ngưá»i đà n bà mà cứ Ä‘e là sẽ cưới cô ta như cầm gáºy mà đe ấy.
- Thế thì tôi sẽ không là m như thế nữa! - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói xuôi xị - Nhưng chúng ta đã Ä‘i tráºt ra ngoà i đỠrồi. Câu chuyện chÃnh giữa chúng ta là câu chuyện mà tôi vừa nói cách đây Ãt phút. Cô Ä‘ang đáng ngáng đưá»ng cáºu em cá»§a cô đấy. Cô muốn nghÄ© gì tuỳ cô, nhưng cô phải tránh ra để cáºu em cá»§a cô có thể có má»™t cÆ¡ há»™i. Cô có chịu để tôi đến gặp và nói chuyện đó vá»›i cáºu ấy không nà o? Tôi sẽ coi chuyện đó như má»™t đỠnghị là m ăn thuần tuý. Tôi sẽ giúp cho cáºu ấy chữa bệnh, thế thôi, và sẽ tÃnh lá»i.
Rõ rà ng Dede vẫn còn trù trừ.
- Xin cô nhá»› cho má»™t Ä‘iá»u, cô Mason ạ. Äó là cái chân cá»§a cáºu ấy, chứ không phải cá»§a cô đâu.
Dede vẫn không trả lá»i dứt khoát. Ãnh Sáng Ban Ngà y nói tiếp để nhấn mạnh thêm mục Ä‘Ãch cá»§a việc là m nà y:
- Và xin cô nhá»› là tôi sẽ đến gặp cáºu ấy má»™t mình. Cáºu ấy là má»™t ngưá»i đà n ông, và tôi sẽ nói chuyện vá»›i cáºu ấy thoải mái hÆ¡n khi không có phụ nữ bên cạnh. Chiá»u mai tôi sẽ đến chá»— cáºu ấy.
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:55 PM.
|
 |
|
| |