 |
|

30-08-2008, 10:19 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 26
Ãnh sáng huy hoà ng
Hô hấp trở lại bình thưá»ng.
Biển Bức công tỠtừ từ thốt :
- Tại hạ mạo muá»™i má»i các vị từ ngà n dặm đến đây tuy không thể là m xứng tâm vừa ý mà trở vá», Ãt nhất cÅ©ng không để cho các vị hoà n toà n tuyệt vá»ng.
Châu tiên sinh cưá»i vuốt, thốt :
- Vô luáºn là m sao, bá»n tại hạ má»™t phen mở rá»™ng tầm mắt.
Rõ tháºt là má»™t câu khách sáo. Bởi ai trông thấy gì đâu. Biển Bức công tá» cưá»i tiếp :
- Trong cuá»™c đấu giá thứ nhất vừa rồi, tại hạ đã bán được bà kÃp Äại Thá»§ Ấn cá»§a Huỳnh Giáo Máºt Tông, mưá»i ba loại độc dược cá»§a ÄÆ°á»ng Môn tại đất Thục, và tánh danh cá»§a hung thá»§ vụ án Lâm Thà nh đại huyết án xảy ra năm vá» trước. Tại hạ hy vá»ng những vị nà o đã đấu giá được, được hà i lòng trá»n vẹn.
Mấy ngưá»i đồng cưá»i tươi, đáp :
- Hà i lòng lắm. Trên giang hồ, ai ai cÅ©ng biết công tá» không há» gây thất vá»ng cho ai.
Biển Bức công tỠtiếp :
- VÄ©nh viá»…n không là m cho khách thất vá»ng, đó là nguyên tắc cá»§a tại hạ, tại đây không há» bán ra bừa bãi. Bán má»™t lần thôi. Sau nà y dù có ai mua thứ đã bán rồi vá»›i giá gấp trăm ngà n lần, tại hạ cÅ©ng không bán.
Y cưá»i, rồi tiếp luôn :
- Sở dÄ©, nếu ngưá»i mua được tên há» hung thá»§ vụ huyết án Lâm Thà nh, lại chÃnh là hung thá»§, thì cứ yên trÃ, tại hạ chẳng há» tiết lá»™ vá»›i bất cứ ai khác.
Bá»—ng có ngưá»i há»i :
- Chẳng hay, ai đã mua được bà máºt đó?
Biển Bức công tỠlạnh lùng :
- VÄ©nh viá»…n bảo trì bà máºt là nguyên tắc cá»§a tại hạ. Khách hà ng má»›i yên tâm mua bán. Các vị không phải sợ danh tánh bị tiết lá»™.
Trong bóng tối có tiếng thở phà o. Biển Bức công tỠtiếp :
- Vả lại, tuy các vị cùng hồi há»™p tại đây, song không thấy được mặt ai, tại hạ xưng hô vá»›i các vị, do má»™t cái tên giả đã thá»a thuáºn trước vá»›i nhau, cho nên các vị cứ yên trà giao dịch, tại hạ bảo chứng, không ai biết ai là ai cả. Chỉ cần tiá»n mua và giá bán phân minh. Còn ra thì tuyệt nhiên chẳng có mãi may phiá»n phức.
Có ngưá»i há»i :
- Trong cuộc đấu giá thứ hai đây, công tỠđem bán những gì?
Biển Bức công tỠđáp :
- Äặc biệt lắm, không giống lần nà o cả.
Có ngưá»i há»i :
- Äặc biệt? Món hà ng gì thế?
Biển Bức công tỠtiếp :
- Ngưá»i. Lần nà y tại hạ bán ngưá»i.
Có kẻ kêu lên :
- Ngưá»i? Chết hay sống?
Biển Bức công tỠđáp :
- Chết hay sống tùy các vị. Bất quá chết thì bán giá khác, sống cũng bán giá khác.
Äoạn y vá»— tay, dõng dạc thốt :
- Cuộc đấu giá sắp bắt đầu, các vị hãy chuẩn bị.
Ngưá»i. Má»™t cuá»™c bán ngưá»i. Còn món hà ng nà o thú vị hÆ¡n!
Mà Biển Bức công tá» bán ai đây? Thiên tiên? Mỹ nữ đẹp, và trung thà nh là hai cái khó Ä‘i đôi ở má»™t nữ nhân. Ngưá»i được Ä‘em ra bán, hẳn phải đặc biệt. DÄ© nhiên, cuá»™c bán nà y không như thị trưá»ng nô lệ. Ai ai cÅ©ng hiếu kỳ. Ai ai cÅ©ng hồi há»™p chá», nóng nảy chá».
Äinh Phong cao giá»ng :
- Món thứ nhất là Câu Tá» Trưá»ng. Ra giá mưá»i vạn lượng
Há»™i trưá»ng im thin thÃt. Má»™t lúc lâu, có ngưá»i há»i :
- Câu Tá» Trưá»ng là ai? Cả cái tên tại hạ cÅ©ng không biết, thì là m sao biết ngưá»i? Hắn trị giá mưá»i vạn lượng à ?
Äinh Phong khoe hà ng :
- Mấy tháng trước đây, má»™t vụ trá»™m cống phẩm cá»§a triá»u đình, chắc các vị có nghe nói?
Má»™t ngưá»i há»i :
- Cống phẩm cá»§a Hùng Äại tướng quân há»™ tống vá» triá»u, phải không?
Äinh Phong đáp :
- Phải. Câu Tá» Trưá»ng là thá»§ phạm vụ án. Trong má»™t đêm hắn gây thương tổn cho hÆ¡n bảy mươi ngưá»i. Vô luáºn là ai, nắm hắn trong tay, thì chẳng những được phong quan to, mà còn được thưởng lá»›n.
Cuộc đấu giá bắt đầu :
- Mưá»i vạn năm ngà n lượng.
- Mưá»i má»™t vạn!
- Mưá»i hai vạn!
Ngưá»i đấu giá Ä‘i từ từ, không vá»t cao nhanh chóng. Khách giang hồ hầu như tuân theo má»™t quy cá»§ chung, tránh giao tiếp vá»›i qua lại. Bạch đạo giữ quy cá»§ cho đà nh, mà hắc đạo cÅ©ng thế. Cho nên cuá»™c đấu giá mua Câu Tá» Trưá»ng không hà o hứng lắm. Cuối cùng, có ngưá»i mua được vá»›i giá mưá»i hai vạn năm ngà n lượng. Äinh Phong thốt :
- Thế là xong cái món Câu Tá» Trưá»ng vá»›i giá mưá»i hai vạn năm ngà n lượng. Giao tiá»n rồi các vị có thể tùy tiện nháºn hà ng mang Ä‘i lúc nà o cÅ©ng được.
Ngưá»i đấu giá há»i :
- Tại hạ có bắt buộc phải giao hắn cho quan, để hoà n thà nh vụ án chăng?
Äinh Phong đáp :
- Không cần. Các hạ trá»n quyá»n tùy nghi xá» dụng món hà ng, không há» bị rà ng buá»™c bởi má»™t Ä‘iá»u kiện nà o cả.
Biển Bức công tá» cưá»i nhẹ thốt :
- Câu Tá» Trưá»ng độc lá»±c đơn thân, gây thà nh vụ án quan trá»ng như váºy, kể ra cÅ©ng có tà i. Äem hắn mà giết Ä‘i, tháºt là đáng tiếc.
Ngưá»i đấu giá cÅ©ng cưá»i :
- Äáng tiếc tháºt đấy. Chẳng dám dấu công tá», tại hạ có ý định liên thá»§ vá»›i hắn, thá»±c hiện mấy việc. Dù cho có ngưá»i đưa ra giá cao hÆ¡n, tại hạ cÅ©ng theo lên cùng.
Những ngưá»i đấu giá hụt, cảm thấy hối tiếc.
Äinh Phong tiếp :
- Ngưá»i thứ hai, là Anh Vạn Lý, hiệu Thần Ưng, má»™t tay bắt trá»™m cướp nổi danh tại chÃn thà nh. Ra giá mưá»i vạn lượng.
Cuộc đấu sôi nổi hơn trước :
- Mưá»i má»™t vạn lượng!
- Mưá»i ba vạn lượng!
- Mưá»i bảy vạn!
Bình sanh, Anh Vạn Lý bắt trá»™m cướp không đếm số, cho nên cấu kết oán cừu khắp nÆ¡i. Äể báo cừu. Ngưá»i đấu giá cuối cùng mua được vá»›i hai mươi vạn năm ngà n lượng. Äinh Phong rao tiếp :
- Ngưá»i thứ ba là Trương...
Biển Bức công tá» cháºn lại :
- Ngưá»i thứ ba là Hồ Thiết Hoa, giá năm mươi vạn lượng bạc.
Có tiếng tặc lưỡi vang, rải rác khắp gian khách sảnh.
Má»™t ngưá»i há»i :
- Hồ Thiết Hoa? Có phải là Hoa Hồ Äiệp Hồ Thiết Hoa chăng?
Äinh Phong đáp :
- Phải.
Äấu trưá»ng im lặng. Äinh Phong há»i :
- Không có vị nà o mua?
Không ai đáp.
Hồ Thiết Hoa không có nhiá»u cừu nhân. Cái giá năm mươi vạn lượng lại cao quá. Hồ Thiết Hoa lại có rất nhiá»u bằng hữu, không ai muốn dÃnh dấp đến phe đảng cá»§a y.
Äinh Phong há»i :
- Châu tiên sanh không mua à ?
Châu tiên sanh dặng hắng một tiếng :
- Không phải không dám. Bất quá! Tại hạ mua hắn để dùng và o việc gì...
Biển Bức công tỠ:
- Có thể các vị cho là cao giá quá. Váºy, chúng ta có cách hạ thấp giá xuống má»™t chút.
Äinh Phong đáp :
- Phải. Bán được dù với cái giá thấp, còn hơn bỠđó không ai mua.
Biển Bức công tỠtiếp :
- Ngưá»i sống cao giá hÆ¡n ngưá»i chết, váºy chúng ta giết hắn trước Ä‘i, rồi bán sau.
Äinh Phong há»i :
- Äá»™ng tá»§ bây giá»?
Biển Bức công tỠđáp :
- Láºp tức.
Äinh Phong thốt :
- Phải!
Bá»—ng má»™t ngưá»i cất tiếng :
- Tại hạ muốn sống. Tại hạ bằng lòng mua với giá một trăm vạn lượng.
Lưu Hương. Thinh âm trầm ổn, có cái sức hút mạnh, thinh âm đó đúng là cá»§a Lưu Hương. Chà ng đến đây từ bao giá»? Biển Bức công tỠđột nhiên báºt cưá»i ròn rả, rồi thốt :
- Tại hạ Ä‘oán không sai mà . Vô luáºn giá bán cao đến đâu, vẫn có ngưá»i đấu giá như thưá»ng.
Y dừng lại, rồi từ từ tiếp :
- Tuy nhiên, nÆ¡i đây má»i cuá»™c giao dịch Ä‘á»u phải sòng phẳng. Trong mình các hạ có đủ trăm vạn lượng chăng?
Lưu Hương đáp :
- Không tiá»n, song có cái khác thế và o tiá»n. Cái đó, là cá nhân tại hạ.
Biển Bức công tá» gằn giá»ng :
- Các hạ?
Lưu Hương gáºt đầu :
- Bởi các hạ muốn, là muốn tại hạ đây, chứ không là Hồ Thiết Hoa
Biển Bức công tá» há»i :'
- Các hạ lấy mạng mình đổi mạng Hồ Thiết Hoa?
Lưu Hương buông gá»n :
- Phải.
Biển Bức công tá» lại há»i :
- Tại hạ đâu biết các hạ là ai?
Lưu Hương đáp :
- Nói thế chứ các hạ sớm biết tại hạ là ai.
Biển Bức công tá» chợt cưá»i vang :
- ÄÆ°á»£c. Mối giao dịch nà y cÅ©ng có lợi cho tại hạ.
Lưu Hương tiếp :
- Phà m giao dịch mà thua thiệt, thì còn ai là m là m chi.
Biển Bức công tỠlắc đầu :
- Nhưng các hạ thua là cái chắc.
Lưu Hương Ä‘iá»m nhiên :
- Ạ?
Biển Bức công tỠthốt :
- Cá nhân cá»§a các hạ cao giá hÆ¡n nhiá»u.
Lưu Hương há»i :
- Các hạ không muốn tánh mạng cá»§a tại hạ, váºy muốn gì?
Biển Bức công tỠđáp :
- Äôi mắt cá»§a các hạ.
Rồi y lạnh lùng tiếp :
- Äao có sẵn tại đây, các hạ bước đến, cầm lấy, khoét đôi tròng mắt, tại hạ láºp tức phóng thÃch Hồ Thiết Hoa.
Lưu Hương đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi. Y như váºy.
Biển Bức công tỠtiếp luôn :
- Các hạ đừng quên, đao ở trong tay tại hạ. Nếu các hạ toan giở trò quỷ, thì luôn tánh mạng cũng không còn.
Lưu Hương thốt :
- Tại hạ đang bước tới đây. Các hạ chuẩn bị là vừa.
Tiếng chân vang trong hắc ám. Tợ hồ Lưu Hương cố ý là m cho tiếng chân nặng lên, chà ng lại bước từ từ. Không gian trầm trá»ng do mùi rượu. Song má»i ngưá»i ngưng hô hấp, nên chẳng ai nghe mùi rượu. Bước chân cà ng lúc cà ng nặng, cà ng cháºm. Chẳng lẽ Lưu Hương không còn đủ sức lê tấm thân vượt khoảng cách giữa song phương? Chà ng cam tâm hiến thân cho địch sao?
Bỗng Biển Bức công tỠhét lên :
- Ngươi to gan tháºt, dám giở trò quá»· à ? Các ngươi đâu?
Một tiếng bùng vang lên.
Ãnh lá»a chá»›p má»™t lần, rồi chá»›p lần nữa, rồi cháy sáng.
Lá»a!
- Lá»a cháy mạnh. NÆ¡i góc tưá»ng đá cá»§a tầng thứ ba lá»a bốc cháy. Toà n khu đó hiện rõ trong ánh sáng. Chẳng ai rõ lá»a phát sanh từ đâu, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u sá»ng sốt.
Vô số hắc y nhân như đà n dơi từ bốn phương tám hướng bay đến.
Nhưng tên nà o gần vùng lá»a, là rú lên kinh hãi, lùi nhanh lại. Có tên bị lá»a táp xém y phục, y phục bốc cháy thà nh Ä‘uốc, nạn nhân cà ng rú thảm khá»§ng khiếp, nháo nhà o. Chúng như đà n dÆ¡i không mắt; nên không thấy lá»a, khi lướt tá»›i lá»a, má»›i hay ra. Ngưá»i thì đông, ngưá»i ngưá»i kinh hoà ng, không sót má»™t, cái cảnh đó phải há»—n loạn, phải hãi hùng.
Còn Biển Bức công tá»? Tại trung ương, có chiếc giao á»·, bên ngoà i giao á»·, má»™t tấm da hổ phá»§ lên. Thinh âm phát xuất từ nÆ¡i đó. Hiện tại, chiếc ghế bá» không. Äinh Phong đứng bên cạnh ghế, sững sá», mắt hướng vá» Lưu Hương.
Hiện diện tại cục trưá»ng, nhưng bây giá» thì khà phách tiêu tan, há» á»§ rÅ© như những cái xác không hồn. Chỉ có má»™t ngưá»i ngồi tại má»™t góc, thần sắc vẫn an tưá»ng.
Ngưá»i đó là Nguyên Tùy Vân.
Hồ Thiết Hoa và Cao à Nam vẫn nằm trước chiếc ghế da hổ, hiện tại hỠđã được giải huyệt.
Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn sững Äinh Phong.
Lưu Hương đảo mắt quanh khách sảnh, ánh mắt dừng lại nÆ¡i mặt từng ngưá»i. Bá»—ng chà ng cưá»i, rồi thốt :
- Các vị quả nhiên là những danh nhân, và cái danh cá»§a má»—i ngưá»i không phải nhá».
Cao à Nam căm háºn :
- Nhưng Biển Bức công tỠlại biến mất rồi.
Lưu Hương Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
- Có thể là y chưa trốn thoát Ä‘i đâu. Bất quá cô nương không nháºn ra y váºy thôi.
Cao à Nam giáºt mình :
- Nếu y còn tại đây tại sao tôi không thấy?
Lưu Hương đáp :
- Tại vì cô nương không biết y là ai.
Chà ng lại nhìn quanh một lượt nữa, rồi từ từ tiếp :
- Ở đây, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể là Biển Bức công tá».
Bá»—ng má»™t ngưá»i vụt đứng lên, cao giá»ng thốt :
- Không phải tại hạ. Tại hạ không phải là Biển Bức công tá». Ngưá»i đó có nước da Ä‘en, thân vóc cưá»ng tráng, mặt rá»—.
Lưu Hương nhìn gã. Chà ng chỉ nhìn thoáng qua thôi lạnh lùng đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên các hạ không là Biển Bức công tá». Các hạ bất quá chỉ là hung thá»§ vụ huyết án Lâm Thà nh mà thôi.
Ngưá»i mặt rá»—, giáºn đỠmặt, hét lên :
- Ngươi là cái quái gì? Sao dám ngáºm máu phun ngưá»i?
Lưu Hương há»i lại :
- Nếu các hạ không là hung thá»§ vụ án đó, thì tại sao khi Biển Bức công tá» cho biết, bảo chứng bà máºt cho ngưá»i đấu giá, các hạ lại thở phà o?
Rồi chà ng tiếp luôn :
- Các hạ đâu ngá», lúc đó tại hạ đứng rất gần.
Ngưá»i mặt rá»— lá»™ vẽ sợ hãi, đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên tung mình lên không.
Nhưng gã vừa vút bổng ngưá»i lên, liá»n rú má»™t tiếng thảm thiết rồi rÆ¡i trở xuống đất, không trở dáºy nổi. Cánh tay áo cá»§a Nguyên Tùy Vân bay trở vá».
Lưu Hương cưá»i thốt :
- Công tỠxuất thủ tuyệt diệu
Nguyên Tùy Vân cÅ©ng cưá»i, đáp :
- Hương Soái quá khen.
Bây giá» má»i ngưá»i má»›i hiểu Ä‘Ãch xác ngưá»i đó chÃnh là Lưu Hương, dù há» tin chắc như váºy ngay từ lúc đầu. Lưu Hương đưa tay chỉ ngưá»i mặt rá»— nằm dưới đất, há»i :
- Có lẽ các vị chưa hiểu y là ai?
Má»™t ngưá»i mặt trắng xanh, tác trung niên, váºn cẩm bà o, đáp :
- Tại hạ hiểu. Gã là Tiá»n Lão Tam, ngoại hiệu Biến Äịa Sái Kim Tiá»n.
Lưu Hương gáºt đầu :
- Äúng váºy. Biển Bức công tá» lần nà y má»i gã đến đây là muốn cho gã mua sá»± bà máºt cá»§a gã, hÆ¡n nữa để có dịp xác định gã là hung thá»§. Chỉ vì hung thá»§ thì chẳng bao giỠđể cho ngưá»i ngoà i đấu giá mua được sá»± bà máºt cá»§a mình.
Má»™t ngưá»i thở dà i, thốt :
- Chẳng trách gã theo giá, quyết mua cho kỳ được bà máºt đó.
Lưu Hương tiếp :
- Mua được sá»± bà máºt rồi, gã Ä‘inh ninh là từ nay sẽ được ăn no ngá»§ kỹ. NgỠđâu chÃnh lão tá»± chuốc phiá»n lụy nhiá»u hÆ¡n trước.
Má»™t ngưá»i há»i :
- Phiá»n lụy như thế nà o?
Lưu Hương giải thÃch :
- Biển Bức công tỠđã biết gã là hung thá»§, thì sau nà y muốn gã là m gì, gã cÅ©ng không dám phản kháng. Vô luáºn là ai, có mặt tại đây, mua được cái gì rồi, là vÄ©nh viá»…n bị Biển Bức công tá» nắm lấy sanh mạng trong tay, vÄ©nh viá»…n bị ức chế. Việc nhá» má»n như váºy các vị không hiểu nữa sao?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biến sắc mặt. Má»™t đại hán mặt tÃa kêu lên :
- Tuy nhiên, bá»n tại hạ trao tiá»n, nháºn váºt đà ng hoà ng. Thì vÄ©nh viá»…n được an toà n.
Lưu Hương há»i :
- Nói như váºy, là các hạ cho rằng Biển Bức công tá» vì tiá»n sao?
Äại hán mặt tÃa há»i lại :
- Chứ không phải như váºy?
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Má»™t nhân váºt như Biển Bức công tá», nếu muốn nhiá»u tiá»n, thì đâu có khó khăn gì? Tại sao lại bố trà lắm công cuá»™c là m cho mình thêm vất vả?
Ngưá»i có gương mặt trắng xanh, tác trung niên há»i :
- Nếu không vì tiá»n thì là vì cái gì?
Lưu Hương thở dà i :
- Dã tâm. Vì dã tâm. Y muốn thực hiện dã tâm đó.
Äại hán tÃa mặt lại há»i :
- Dã tâm thế nà o?
Lưu Hương tiếp :
- Trước hết y váºn dụng má»i thá»§ Ä‘oạn thu tháºp má»i bà máºt trên giang hồ, gây sá»± hoang mang há»—n loạn cho anh hùng hà o kiệt. Rồi sau đó, tạo ra cuá»™c đấu giá bà máºt để biến các vị đấu giá được, thà nh công cụ cá»§a y. Là m như thế, chỉ trong vòng mấy năm thôi, Biển Bức công tá» sẽ là ngưá»i có quyá»n lá»±c nhất trong võ lâm, và lúc đó thì tất cả các vị sẽ trở thà nh nô lệ cá»§a y.
Không ai nói gì nữa. Lâu lắm, đại hán mặt tÃa căm háºn thốt :
- Rất tiếc mặt mÅ©i y như thế nà o, tên há» y là gì, chẳng ai biết cả. Nếu biết được, thì vô luáºn là m sao, tại hạ cÅ©ng giáo huấn y má»™t phen má»›i được.
Lưu Hương há»i :
- Nếu tại hạ tìm được y, thì các vị có đáp ứng má»™t Ä‘iá»u kiện vá»›i tại hạ chăng?
|

30-08-2008, 10:20 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 27
Quyết chiến
Muôn ngưá»i má»™t ý nghÄ©, tất cả tân khách cùng thốt :
- Vô luáºn việc gì, Hương soái phân phó. Toà n thể anh em xin tuân hà nh!
Lưu Hương nhấn mạnh từng tiếng một :
- Nếu tại hạ tìm được Biên Bức công tá», thì cuá»™c chiến phải khai diá»…n giữa song phương là cái chắc! Lúc đó, các vị cứ bình tÄ©nh, để mặc tại hạ an lòng cùng y định quyết thư hung.
Quần hùng đồng thanh đáp :
- Hương soái không phải lo ngại. Bá»n tại hạ không bao giò can thiệp giúp bên nà y, hay bên kia, mà cÅ©ng không chấp nháºn cho bất cứ ai chen và o vụ. Bá»n tại hạ sẽ diệt trừ kẻ nà o tiếp trợ y!
Hiện tại, Lưu Hương đã xoay được thế cỠrồi, già nh cái thế chủ động rõ rà ng. Nhưng Biên Bức công tỠlà ai? Y hiện tại ở đâu? Quần hùng đã thấy rõ bỠtrái của sự tình, ai ai cũng khẩn trương.
Trừ má»™t ngưá»i. Ngưá»i đó luôn luôn giữ thần sắc an tưá»ng. Hắn ngồi yên tại chá»—. Ngưá»i đó là Nguyên Tùy Vân. Và Lưu Hương Ä‘ang chăm chú nhìn y.
Rồi chà ng há»i :
- Nguyên công tỠcó muốn cho tại hạ nêu danh tánh của Biên Bức công tỠchăng?
Nguyên Tùy Vân cưá»i nhẹ :
- Hương Soái cứ nói. Tại hạ sẵn sà ng nghe.
Lưu Hương thở dà i .
- Nếu váºy, cung kÃnh bất như phụng mạng.
Hồ Thiết Hoa giục :
- Nói ngay đi. Ngươi cứ dần dà mãi, chúng ta nôn nao suýt chết đây.
Lưu Hương tiếp :
- Quanh năm, suốt tháng, không thấy mặt trá»i, không thấy lá»a, vÄ©nh viá»…n giam mình trong hắc ám, chỉ vì Biên Bức công tá» vốn không cần đến các sá»± kiện đó.
Chà ng chầm cháºm tiếp :
- Bởi, Biên Bức công tá» là ngưá»i trá»i sanh ra, thiếu ánh sáng!
Má»i ngưá»i trừng mắt nhìn Nguyên Tùy Vân. Nguyên Tùy Vân vẫn am tưá»ng như thưá»ng. Hắn cưá»i nhạt, thốt :
- Tại hạ là má»™t ngưá»i Ä‘ui.
Lưu Hương tiếp nối :
- Và Nguyên công tá» chÃnh là Biên Bức công tá»!
Nguyên Tùy Vân vẫn bình tĩnh :
- Ạ? Tại hạ à ?
Lưu Hương tiếp :
- Tuy các hạ phá há»§y thÃnh giác cá»§a Anh Lão tiá»n bối bằng cách là m há»ng và nh tai, nhưng cháºm má»™t chút, vì cái chá»— cháºm tay cá»§a các hạ, Anh lão tiá»n bối còn nghe được má»™t sá»± kiện cuối cùng, nghe rồi lão tiá»n bối còn nói được tiếng cuối cùng. Má»™t tiếng thôi, cÅ©ng đủ giúp cho tại hạ vẹt mà n bà máºt.
Anh Vạn Lý lúc đó, chỉ hét lên có mỗi một tiếng :
- Nguyên...
Hét lên má»™t tiếng, lão nÃn luôn, bởi lúc đó thÃnh giác cá»§a lão hết linh rồi, đôi tai cá»§a lão bị âm thinh kỳ dị trong ngục gây chấn động mạnh : Nhưng cái tiếng đó rất đủ, tiếng đó xác định hoà i nghi, Lưu Hương không cần có những chi tiết khác hÆ¡n! Từ lâu rồi, chà ng hoà i nghi Nguyên Tùy Vân.
Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Tại hạ biết thế nà o rồi Hương Soái cÅ©ng Ä‘i đến kết luáºn nầy!
Ngưá»i thứ nhất, không tin Lưu Hương, là Hồ Thiết Hoa. Chẳng những má»™t y không tin, mà còn có nhiá»u ngưá»i không tin. Hầu hết Ä‘á»u không tin, bởi rất khó tin!
Lưu Hương tiếp :
- Tại hạ không nắm má»™t chứng cá»› nà o xác thá»±c. Nguyên công tá» là ngưá»i Ä‘a mưu, túc trÃ, tất có thừa lý lẽ để phá»§ nháºn.
Nguyên Tùy Vân lắc đầu :
- Không cần!
Hắn cưá»i! Nụ cưá»i cá»§a hắn đạm bạc quá! Nụ cưá»i có vẻ cao ngạo quá.
Lưu Hương thở dà i :
- Tại hạ chá» nghe Nguyên công tá» giải thÃch.
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Tại hạ lầm! Các hạ lầm! Cả hai chúng ta cùng lầm.
Lưu Hương cau mà y :
- Tại hạ lầm?
Nguyên Tùy Vân từ từ tiếp :
- Tại hạ cứ tưởng mình chỉ cần đôi mắt của các hạ thôi. Bây giỠnghĩ lại, mới biết là cần cả sanh mạng của các hạ!
Lưu Hương trầm ngâm một chút :
- Các hạ có cơ hội thực hiện ý muốn đó. Nhưng cơ hội không lớn lắm đâu.
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Nhưng Ãt nhất cÅ©ng lá»›n hÆ¡n cÆ¡ há»™i cá»§a các hạ, phải không?
Lưu Hương thở dà i :
- Có lẽ váºy!
Nguyên Tùy Vân trầm tư. Chợt hắn thốt :
- Có những ngưá»i, việc thiên hạ thì rất sáng suốt. Trái lại, đối vá»›i việc cá»§a chÃnh há», thì rất mù má»!
Lưu Hương đáp :
- Bởi lẽ giản dị là hiểu việc ngưá»i thì dá»… hÆ¡n hiểu việc mình!
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Trừ các hạ! Các hạ hiểu ngưá»i, các hạ hiểu chÃnh mình. Bằng và o Ä‘iểm đó, các hạ hÆ¡n hẳn phần đông nhân loại. Chúng ta đối láºp vá»›i nhau, tháºt là má»™t sá»± bất đắt dÄ©!
Lưu Hương thở ra :
- Tại hạ chưa từng nghe nói, trên Ä‘á»i nà y, địch nhân đáng sợ nhất cá»§a tại hạ là Nguyên công tỠđó!
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Các hạ không hy vá»ng thắng tại hạ?
Lưu Hương gáºt đầu, dù Nguyên Tùy Vân không thấy được cỠđộng đó.
- Phải!
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Äã thế, tại sao các hạ muốn giao thá»§?
Lưu Hương Ä‘iá»m nhiên :
- Tại hạ bị dồn và o thế chẳng đặng đừng! Còn biết là m sao hơn?
Nguyên Tùy Vân buông gá»n :
- Tốt lắm!
Hắn vụt đứng lên. Rồi hắn cưá»i nhẹ tiếp luôn :
- Tại hạ từng nghe, các hạ có biệt tà i lấy Ãt thắng nhiá»u, lấy yếu thắng mạnh. Tại hạ muốn biết, các hạ dùng biện pháp gì?
Lưu Hương lạnh lùng :
- Không có biện pháp chi cả Nguyên công tỠạ. Bất quá tại hạ chỉ có má»™t chút bà quyết thôi. Bà quyết đó là tÃn tâm. Trong má»i hà nh động tại hạ luôn luôn giữ vững lòng tin.
Nguyên Tùy Vân kêu khẽ :
- TÃn tâm?
Lưu Hương đáp :
- Tại hạ tin rằng, tà không bao giá» thắng chánh, cưá»ng quyá»n không bao giá» thắng công lý. Hắc ám không bao giá» trưá»ng cá»u vô táºn! Chỉ có vấn đỠgiai Ä‘oạn thôi!
Nguyên Tùy Vân cuối cùng phải biến sắc mặt. Tuy nhiên hắn cưá»i lạnh, há»i :
- TÃn tâm có nuôi sống con ngưá»i, thay cho váºt thá»±c được không?
Lưu Hương đáp :
- Không! Tuy nhiên, con ngưá»i không có tÃn tâm, thì chẳng khác nà o má»™t xác không hồn! Con ngưá»i đó đặt để như thi thể kẻ chết, chỉ còn biết Ä‘i biết đứng chứ còn tình cảm thì khô cằn.
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- ÄÆ°á»£c rồi, chá» xem tÃn tâm cá»§a các hạ có quáºt nổi tại hạ chăng.
Hắn phất ống tay áo, thân hình nương theo bay vút lên mưá»ng tượng má»™t con dÆ¡i chá»›p cánh. Tư thế rất đẹp. Xem hắn bay không nhanh, nhưng trong thoáng mắt, hắn đáp xuống trước mặt Lưu Hương. Quần hùng chỉ nghe tiếng, chưa thấy miếng, bây giá» thấy rồi, đồng bá»™i phục Nguyên Tùy Vân là má»™t đại tà i.
Buông xuôi hai tay, ống áo chấm đất, Nguyên Tùy Vân thốt :
- Xin má»i!
Hai ngưá»i vái nhau, cùng lùi ba bước ngưá»i nà o cÅ©ng lá»™ nụ cưá»i. Cho đến bây giá», chưa ai nói má»™t tiếng vô lá»… vá»›i nhau. Há» là những ngưá»i trầm tÄ©nh cá»±c độ. Ai ai cÅ©ng nhìn và o tay há», tay đó nhÃch động là tráºn thư hùng khai diá»…n, đất lở trá»i long! Ai ai cÅ©ng chá», hồi há»™p, lo âu. Bá»—ng, má»™t ngưá»i hét lá»›n :
- Khoan. Cuộc chiến nà y, phải vỠphần ta.
Bóng ngưá»i chá»›p lên. Hồ Thiết Hoa đã đứng trước Lưu Hương. Lưu Hương cau mà y :
- Ta đã nói rồi!
Hồ Thiết Hoa cao giá»ng :
- Ta không cần biết ngươi đã nói gì. Cuá»™c chiến nà y, nhất định ngươi phải nhưá»ng ta.
Lưu Hương há»i :
- Tại sao?
Hồ Thiết Hoa trừng mắt hướng qua Nguyên Tùy Vân đáp :
- Vừa trông thấy hắn, là ta xem hắn như bằng hữu ngay. Các ngươi hoà i nghi hắn, ta biện hộ cho hắn, bênh vực hắn bằng ngà n lẻ một lý lẽ. Nhưng ngược lại! Hắn bán rẻ ta!
Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Trên giang hồ, nÆ¡i nà o, lúc nà o cÅ©ng có trăm ngà n Ä‘iá»u ngụy dị. Các hạ không nên tùy tiện mà đưa tin ngưá»i. Nhất là không phải má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể trở thà nh bằng hữu chân chÃnh cá»§a chúng ta.
Hồ Thiết Hoa nghiến răng :
- Äà nh rằng ta lầm, song Ä‘em ta ra bán, ngươi phải hối háºn vá»›i hà nh động đó.
Nguyên Tùy Vân không còn giữ lễ độ với Hồ Thiết Hoa :
- Kẻ hối háºn chÃnh là ngươi.
Hắn cao ngạo tiếp :
- Thừa dịp chưa đến lúc hối háºn, ngươi nên lùi lại Ä‘i. Còn đấy! Ta không muốn giao thá»§ vá»›i ngươi.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Tại sao?
Nguyên Tùy Vân Ä‘iá»m nhiên :
- Chỉ vì ngươi tuyệt nhiên không phải là đối thá»§ cá»§a ta. Lưu Hương kia, hoặc giả y còn má»™t và i phần hy vá»ng, chứ ngươi thì đừng mong là m việc phi thưá»ng. Ta đã bảo, ngươi sẽ hối háºn là cái chắc.
Hồ Thiết Hoa hét :
- Câm.
Tay quyá»n bay ra, gió quyá»n lá»›n hÆ¡n tiếng quát.
Ai cÅ©ng biết con ngưá»i Hồ Thiết Hoa là con ngưá»i xung động. Vì má»™t chút nhá» nhen, y có thể biến thà nh má»™t cuá»™c chiến lá»›n. Hoặc giả không đánh nhau được, thì y nhảy cà o cà o, hét vang có như váºy tức khà cá»§a y má»›i vÆ¡i Ä‘i.
Nhưng hiện tại y trầm trụ khà hÆ¡n bất cứ ngưá»i nà o từng nổi tiếng là trầm tÄ©nh. Và chẳng những chỉ trong hiện tại mà thôi. Không đánh được nhau y sôi động ghê gá»›m, đánh nhau thì trái lại y bình tÄ©nh không tưởng nổi.
Bình sanh, y chỉ giữ được bình tÄ©nh trong những lúc đánh nhau thôi. Sở dÄ© y bình tÄ©nh được trong lúc đánh nhau, là nhá» có đánh nhau hà ng trăm hà ng ngà n tráºn sanh tá». Kinh nghiệm cho biết, cà ng bạo táo, là cà ng dá»… thất bại. Nhưng lạ lùng thay thoạt đầu, y còn bình tÄ©nh, qua chiêu đầu, y bạo táo lên ngay. Hầu như y quên mất bao nhiêu kinh nghiệm thu tháºp trong các tráºn chiến khắp giang hồ. Mặc hắn bạo tà n, Nguyên Tùy Vân cứ ung dung tránh né. Hồ Thiết Hoa vung quyá»n thục mạng.
Trương Tam nổi giáºn mắng :
- Ngốc tá»! Ngốc tá» hạng nặng rõ rà ng!
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i, vừa tiếp tục chiến đấu vừa thốt :
- Ai cho hắn là ngốc, chÃnh ngưá»i đó má»›i tháºt là ngốc
Hắn trước sau, chưa hoà n thủ.
Trương Tam cao giá»ng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngươi không nói hắn ngốc, bởi ngươi Ä‘ang hy vá»ng hắn ngốc. Hắn cà ng ngốc, ngươi cà ng có lợi.
Nguyên Tùy Vân há»i :
- Ngươi muốn hắn thay đổi chiêu pháp? Hắn phải dùng những chiêu thức bình lặng đối phó với ta?
Trương Tam không đáp. Hồ Thiết Hoa nổi giáºn, quát :
- Dù ngươi là kẻ không ra quái gi, ta cÅ©ng không dùng thá»§ Ä‘oạn hèn hạ đối địch vá»›i ngươi đâu. Cứ yên trÃ, mắt không thấy, thì ngươi còn tai, ta dùng toà n chiêu thức có gây tiếng gió cho ngươi chống đỡ.
Chừng như Hồ Thiết Hoa nói đúng ý Nguyên Tùy Vân. Hắn lo sợ những chiêu thức bình lặng. Tuy nhiên vẫn cưá»i thốt :
- Ta vốn yên trà từ lâu. Lúc nà o ta cÅ©ng yên trà cả. Chiêu thức bình lặng cÅ©ng như chiêu thức ồ ạt đối vá»›i ta không có lợi, cứ là m. Nếu ta bị quáºt ngã vì những cái thầm lặng, thì ta đã chết từ lâu đâu còn sống đến bây giá»? Ngươi biết chứ, đối vá»›i những kẻ mù thiên hạ thÃch dùng thá»§ Ä‘oạn thầm lặng lắm đó. Cho nên ta phải có cách đối phó vá»›i thầm lặng. Äối phó để tá»± bảo toà n, vì ta còn ham sống.
Trước sau y vẫn chưa hoà n thá»§. Hồ Thiết Hoa đánh đúng mưá»i bảy quyá»n, đột nhiên thu tay vá». Nguyên Tùy Vân cÅ©ng trụ bá»™ liá»n.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Hiện tại là lúc động thủ, chứ không phải lúc động khẩu.
Nguyên Tùy Vân đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Ta biết như váºy.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Thế sao ngươi không xuất thủ?
Nguyên Tùy Vân lạnh lùng :
- Chỉ vì ta biết quá nhiá»u.
Hồ Thiết Hoa gắt :
- Ngươi biết cái gi?
Nguyên Tùy Vân giải thÃch :
- Ngươi xung phong là m má»™t cuá»™c thá»±c nghiệm cho Lưu Hương đứng bên ngoà i xem võ công cá»§a ta, để tìm cách hóa giải những chiêu thức cá»§a ta. Phải váºy không?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng, Nguyên Tùy Vân thở dà i :
- Quả tháºt ngươi là má»™t bằng há»u tốt cá»§a hắn. Rất tiếc ngươi dùng tâm cÆ¡ mà không thu tháºp được kết quả nà o, tháºt phà quá.
Hồ Thiết Hoa bĩu môi :
- Ạ!
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Vá» võ công, ta luyện qua ba mươi ba môn, vô luáºn vá»›i môn nà o ta cÅ©ng có thể đánh ngã ngươì được như thưá»ng.
Hồ Thiết Hoa cưá»i lạnh :
- Trong ba mươi ba môn công của ngươi đó, lợi hại nhất là cái môn khoác lác.
Nguyên Tùy Vân không cáu, trái lại còn cưá»i tiếp :
- Nếu kể luôn môn khoác lác thì con số phải nâng lên một, cộng tất cả là ba mươi bốn môn.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Trong ba mươi bốn môn, bỠmôn khoác lác ra, ngươi kể các môn còn lại cho ta xem.
Nguyên Tùy Vân kể ngay :
- Äại Bạt thá»§ tại Giáp Hạ Cốc ngoà i Äông Doanh đảo, khinh công cá»§a Huyết Ảnh Nhân, Thanh Phong Tháºp Tam Thức cá»§a Hoa SÆ¡n phái, Äại Thá»§ Ấn cá»§a Huỳnh Giáo Máºt Tông, Chu Sa Chưởng, ám khà có độc dược cá»§a ÄÆ°á»ng Môn đất Thục, những môn công nà y chắc là ngươi biết.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Còn gì ná»a?
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Hồi Phong Vô Liá»…u kiếm gồm có 49 thức cá»§a Cố Äạo Nhân trên Bà n SÆ¡n, Hà ng Long Phục Hổ La Hán Quyá»n cá»§a Thiếu Lâm, Lưu Vân Phi Tụ cá»§a phái Võ Äang, Thi Quyá»n cá»§a há» Ngôn tại đất Thần Châu, NgÅ© Hổ Äoạn Môn Äao cá»§a há» Bà nh tại Trung Nguyên, Uyên Ương Thối cá»§a Chánh Tông Bắc Phái.
Hồ Thiết Hoa lại há»i :
- Còn gì ná»a?
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- Bao nhiêu đó chưa đủ sao?
Hồ Thiết Hoa cưá»i lạnh :
- Ngươi cho là đủ, tại sao không xuất thủ?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Trả lá»… cho ngươi. Bởi vì ngươi cho ta là kẻ bằng hữu, ta nghÄ© nên để cho ngươi sống thêm má»™t thá»i gian, dù là thá»i gian ngắn.
Hồ Thiết Hoa xì một tiếng :
- Ngươi ấn định thá»i gian đó bao lâu?
Nguyên Tùy Vân thốt :
- Ãt nhất cÅ©ng là sau khi tất cả các ngươi ấy Ä‘á»u chết sạch.
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Các ngưá»i ấy?
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Tất cả các ngưá»i hiện có mặt tại đây.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngươi định giết hết má»i ngưá»i?
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- Bà máºt cá»§a ta hỠđã biết rồi, tá»± nhiên há» phải chết, để cho ta sống.
Hồ Thiết Hoa trừng mắt, rồi báºt cưá»i rợn.
- Các vị nghe chứ? Gã đó chẳng những khoác lác mà còn nuôi mộng nữa đấy.
Nguyên Tùy Vân Ä‘iá»m nhiên :
- Mộng là đối với các ngươi đó. Rất tiếc cho các ngươi trong cơn mộng nà y, các ngươi không bao giỠtỉnh.
Trương Tam vụt thốt :
- Rất tiếc cái gì ngươi cũng không thấy. Nếu thấy được, hẳn là ngươi không nói lên câu nói đó.
NÆ¡i tầng thứ hai, có lá»a cháy. Chẳng rõ lá»a phát sanh từ lúc nà o. Vì không ai lưu ý. Lá»a bốc cao hÆ¡n sáu bảy thước, mưá»ng tượng má»™t bức tưá»ng.
Lá»a bao vây thuá»™c hạ cá»§a Biên Bức công tá». Chúng dùng hắc ám nhốt ngưá»i, thì bây giỠánh sáng nhốt chúng lại. Bình thưá»ng, chúng là dã thú, song có dã thú nà o lại không sợ lá»a? Cho nên thay vì vượt qua tưá»ng lá»a, chúng lại lùi, bảy tám mươi tên cùng dồn và o má»™t chá»—.
Äá»™t nhiên, từng tên má»™t nối tiếp nhau ngã gục xuống rồi không trở dáºy nổi. Chẳng ai hiểu tại sao. Nếu muốn giải thÃch thì chỉ có má»™t cách : ma pháp?
Má»™t thứ ma pháp cá»±c kỳ lợi hại. Linh hồn cá»§a chúng bị thứ ma pháp đó xua Ä‘uổi khá»i thể xác rồi.
Trương Tam gá»i Äinh Phong :
- Ngươi có mắt tất thấy rõ, sao ngươi không tưá»ng thuáºt cho kẻ thiếu mắt nghe?
Äinh Phong biến sắc mặt không còn hạt máu, môi xám, rung rung. Gã còn nói là m sao thà nh lá»i nổi?
Trương Tam thở dà i :
- Cho nên trên Ä‘á»i có những kẻ thÃch mù. Mù thì khá»i cần trông thấy cái gì cả.
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Không trông thấy thì không sợ, không lo. Dù có chết, cÅ©ng chết tươi, chết tốt, chết đẹp, yên tâm mà chết. Không vướng vÃt lụy phiá»n.
Nguyên Tùy Vân cưá»i lạnh :
- Không trông thấy, chẳng phải là không hiểu. Có kẻ thấy, song không hiểu gì. Có kẻ không thấy mà sự gì cũng biết hết.
Trương Tam há»i :
- Ngươi biết gì?
Nguyên Tùy Vân bình tĩnh tiếp :
- Ta biết nhiá»u hÆ¡n các ngươi.
Trương Tam bĩu môi :
- Ạ?
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngươi biết hiện tại thủ hạ của ngươi ở đâu chăng?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Ở cái chỗ không ai đi đến được.
Hồ Thiết Hoa hừ lạnh :
- Tại sao ta không thấy chúng có động tịnh gì?
Nguyên Tùy Vân đáp :
- Chỉ vì chúng đã bị điểm huyệt cùng ngả xuống bất động.
Hồ Thiết Hoa giáºt mình trừng mắt nhìn hắn. Chừng như y không tin là hắn mù. Nhưng không tin cÅ©ng không được, vì hắn mù tháºt sá»±.
Nguyên Tùy Vân há»i lại :
- Ngươi có mắt, ngươi trông thấy, váºy ngươi có trông thấy ai Ä‘iểm huyệt chúng không?
Hồ Thiết Hoa sững sá». Là m sao y biết được Ä‘iá»u đó?
Lá»a bốc cháy, như có má»™t ma pháp sanh lá»a, lá»a cháy mạnh mà không lan ra bừa bãi, chừng như có má»™t ma pháp nà o ức chế trong má»™t phạm vi ấn định. Rồi bá»n ngưá»i bị lá»a bao vây đột nhiên ngã xuống. Thì ra tên nà y Ä‘iểm huyệt tên kia, tất cả tá»± Ä‘iểm đồng bá»n, tất cả cùng ngã. Thế là sao?
Hồ Thiết Hoa vụt há»i :
- Ngươi biết ai chăng?
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- Kẻ Ä‘iểm huyệt chÃnh là kẻ phóng hoả.
Mà kẻ phóng há»a là ai?
|

30-08-2008, 10:20 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 28
Cầm như vô hình
Tuy không ai thấy đúng sá»± việc, nhưng ai ai cÅ©ng biết lá»a không thể tá»± nhiên bốc cháy, ngưá»i không thể cố ý ngã xuống. Bất quá, không ai thấy ngưá»i gây ra bao nhiêu việc đó, và ai ai cÅ©ng biết, phải có ngưá»i là m. Chứ là m gì trên Ä‘á»i có ma pháp?
Hồ Thiết Hoa vuốt mũi, chiếc mũi ươn ướt. Tay y rịn mồ hôi hay mũi rịn mồ hôi?
Nguyên Tùy Vân Ä‘iá»m nhiên thốt :
- Có những việc, đừng nói là kẻ mù, đến ngưá»i đủ mắt cÅ©ng không trông thấy.
Hồ Thiết Hoa ạ một tiếng. Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Rất nhiá»u việc. Việc vừa qua là má»™t.
Việc vừa qua? Lá»a đương nhiên bốc cháy? Ngưá»i đương nhiên ngã?
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Còn gì ná»a?
Nguyên Tùy Vân không đáp, chỉ há»i lại :
- Ta ở đây là để chá». Các ngươi biết ta chá» gì không?
Hồ Thiết Hoa hừ lạnh :
- Có quỷ mới biết ngươi chỠgì?
Nguyên Tùy Vân lại há»i :
- Tại sao lá»a bá»—ng cháy mạnh ngươi biết không?
Hồ Thiết Hoa không đáp. Nhưng qua má»™t phút, không dằn tánh nóng được, y há»i :
- Ngươi biết?
Nguyên Tùy Vân lạnh lùng :
- Ta đã nói, không thấy không phải là không biết. Bất quá!
Hắn chợt cưá»i, rồi tiếp :
- Bất quá, nếu ta nói ra cái nguyên nhân lá»a cháy, thì các ngươi phải hối tiếc.
Hồ Thiết Hoa lại hừ một tiếng nữa :
- Hối tiếc?
Bá»—ng y hiểu. Äoạn y kêu lên :
- Rượu! Rượu mạnh!
Nguyên Tùy Vân mỉm cưá»i :
- Phải! Rượu! Mà lại thứ lâu năm, thứ thượng hảo hạng.
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Äáng tiếc tháºt.
Nguyên Tùy Vân tiếp :
- Ta chỉ dùng rượu thưá»ng, đãi khách. Còn thứ rượu thượng hảo hạng thì rất khó mua. Bởi nó hiếm, chứ không vì cao giá. Rượu uống mau hết, rượu cháy cà ng mau hÆ¡n.
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Ngươi chỠrượu cháy hết?
Nguyên Tùy Vân cưá»i nhẹ :
- Lần nà y, ngươi Ä‘oán đúng. NÆ¡i đó, ngoà i rượu ra không còn váºt gì đốt cháy cả. Từ nay trở Ä‘i, chắc chắn là ta sẽ không đưa rượu đến đây nữa. Như váºy ta không còn lo ngại lá»a nữa.
Hồ Thiết Hoa thở ra :
- Ta nghe ngươi nói là sẽ không bao giá» có rượu nữa tháºt tình ta hết muốn sống.
Lá»a mạnh đến đâu, cÅ©ng phải tà n. Lá»a dần dần yếu lại.
Hồ Thiết Hoa vụt hét :
- Vô luáºn là m sao ngươi cÅ©ng không thể thoát được. Tất cả chúng ta bao vây hắn gấp.
Bảy tám ngưá»i lướt tá»›i.
Vừa lúc đó, Nguyên Tùy Vân tung mình lên. Y cuốn Ä‘i không như má»™t vầng mây, mà là má»™t luồng gió. Gió phải nhanh hÆ¡n mây. Nguyên Tùy Vân mưá»ng tượng má»™t con dÆ¡i, bay trên vùng lá»a Ä‘á». Bên dưới, tầng thứ hai lá»a tắt lịm. Hai tay áo cá»§a y, quạt quạt như đôi cánh dÆ¡i. Cánh dÆ¡i sanh gió, gió quạt lá»a, quạt đến đâu, lá»a tắt đến đó. Lá»a vốn đã yếu dần, bị gió quét qua tắt nhanh.
Lá»a tắt, hắc ám trở vá». Hắc ám trở lại mang theo niá»m tuyệt vá»ng cho má»i ngưá»i. Tiếng gió vang xa dần, tiếng gió đã xuống tầng thứ nhất. DÄ© nhiên, gió ống tay áo cá»§a Nguyên Tùy Vân. Nhưng, Hồ Thiết Hoa cÅ©ng xuống đến tầng dưới cùng. Y Ä‘uổi theo là n gió đó, gió nÆ¡i nà o, là Nguyên Tùy Vân ở nÆ¡i đó. Sau y, có tiếng gió y phục là o xà o. Hiển nhiên có rất nhiá»u ngưá»i theo y. Ngưá»i được má»i đến đây, toà n là tay khá, thì còn ai không sá» dụng nổi thuáºt kinh công?
Má»™t tiếng coong vang lên, tiếng gió ngưng bặt. Bao nhiêu ngưá»i xuống theo, cÅ©ng lướt đến chá»— phát ra tiếng coong. Kế đó, mấy ngưá»i kêu lên kinh khiếp. Há» bị Nguyên Tùy Vân hạ độc thá»§ chăng. Nhưng vô luáºn ngưá»i có võ công cao đến đâu, cÅ©ng không chống đối nổi má»™t lá»±c lượng liên minh cá»§a Ä‘a số cao thá»§
Chỉ nghe Hồ Thiết Hoa hét :
- Ngươi định trốn đi đâu?
Có ngưá»i la lá»›n :
- Bắt được hắn rồi. Hắn bị tại hạ nắm đây.
Nhưng Nguyên Tùy Vân chỉ có má»™t tại sao nhiá»u ngưá»i cùng la lên như váºy? Chẳng ai biết việc gì xảy ra cả. Thế ai bị bắt? Ai bị đánh ngã? Ai bắt được Nguyên Tùy Vân? Lá»a vụt cháy lên.
Lá»a chỉ là má»™t Ä‘iểm nhá», bằng hạt Ä‘áºu thôi, cÅ©ng đủ hy vá»ng phấn khởi. HÆ¡n hai mươi ngưá»i cùng dồn lại má»™t góc, ngưá»i nắm đầu, ngưá»i nắm vai, tất cả xuýt xoa, nhăn mặt. Há» chạm mình và o vách đá, há» chạm và o nhau, há» chụp và o nhau.
Nguyên Tùy Vân biến mất.
NÆ¡i vách có gắn hình má»™t con dÆ¡i bằng kim khÃ. Tất cả Ä‘uổi theo con dÆ¡i bằng kim khÃ. Váºt bằng kim khà bay Ä‘i, sanh gió mạnh, quần hùng lao
ngưá»i theo luồng gió mạnh. Lá»a, do Lưu Hương mang đến. Lá»a trong má»™t tay, còn tay kia, chà ng nắm mạch môn cá»§a Äinh Phong. Hồ Thiết Hoa nhảy vá»t đến cạnh Lưu Hương quát :
- Nguyên Tùy Vân đâu? Sao ngươi không đuổi theo?
Lưu Hương thở dà i :
- Nếu các ngươi đừng ồ ạt đuổi theo thì tại hạ có thể bắt được hắn.
Câu há»i do Hồ Thiết Hoa thốt lên, nhưng Lưu Hương lại hướng vá» toà n thể mà đáp.
Chà ng không cần nói nhiá»u hÆ¡n, ai ai cÅ©ng hiểu được chà ng muốn nói gì. Kế đó, bởi nhiá»u ngưá»i cùng bay Ä‘i, tiếng gió cá»§a y phục phát sanh à o ạt, chà ng là m sao phân biệt được trong âm thinh há»—n tạp đó, tiếng gió cá»§a Nguyên Tùy Vân? Huống chi hắc ám đã trở lại vá»›i há», trong hắc ám, má»—i bóng ngưá»i có thể là má»™t Nguyên Tùy Vân. Là m sao Lưu Hương đặt cái Ä‘Ãch để Ä‘uổi theo?
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Sao vừa rồi, ngươi không báºt mồi lá»a?
Váºt báºt lá»a, là cá»§a Câu Tá» Trưá»ng, Hồ Thiết Hoa trao lại cho Lưu Hương trước đó.
Lưu Hương đáp :
- Vừa rồi váºt báºt lá»a không ở nÆ¡i tay ta.
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Kỳ chưa. ChÃnh ta trao táºn tay cho ngươi mà .
Lưu Hương đáp :
- Phải, nhưng lúc đó nó không ở nÆ¡i tay ta, ngưá»i báºt lá»a chẳng phải là ta. Ngưá»i đó báºt lá»a rồi má»›i trao lại cho ta.
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Cái gì kỳ thế? Ngưá»i đó là ai? Bây giỠở đâu?
Có tiếng kêu khẽ vang lên. Hồ Thiết Hoa quay đầu lại, thấy trong đóng đại hán áo Ä‘en Ä‘ang nằm trên đất, có má»™t tên lóp ngóp trá» dáºy từ từ Ä‘i tá»›i. Tuy váºn đồng phục cá»§a bá»n đại hán, tuy bao mặt bao luôn cả hai mắt, ngưá»i đó vẫn không dấu nổi dáng dấp cá»§a má»™t nữ nhân.
Hồ Thiết Hoa lại kêu lên :
- Thì ra chÃnh là cô nương.
Y thức ngá»™. Ngưá»i báºt lá»a chÃnh là nữ nhân đó và nữ nhân đó là Kim Linh Chi. Suy theo đó, ngưá»i Ä‘iểm huyệt bá»n đại hán là nà ng luôn. Nhưng nà ng ở đâu? Là m gì trước đó? Sao bây giá» lại ở đây? Lưu Hương gặp lại nà ng trong trưá»ng hợp nà o?
Lên đến tầng thứ ba rồi, Kim Linh Chi vẫn còn giữ nguyên vuông khăn bao mặt. Nà ng bước Ä‘i vá»›i vẻ đặt biệt, mưá»ng tượng quanh năm suốt tháng sống trong hắc ám, thà nh có thói quen. Nà ng Ä‘i cạnh Lưu Hương thì thầm mấy câu.
Lưu Hương dịu giá»ng thốt :
- Tại hạ hiểu.
Há» không có má»™t động tác nà o khác lạ, song há» có vẻ quá thân máºt.
Tại sao Kim Linh Chi bá»—ng trở nên thân máºt vá»›i Lưu Hương như thế? Hồ Thiết Hoa mở to đôi mắt nhìn há», chẳng rõ y lấy là m lạ, hay có tức giáºn.
Những ngưá»i khác không ai nói tiếng nà o. Há» là những tay bá chá»§ má»™t địa phương, từng phát lịnh, thị oai, nhưng hiện tại tất cả Ä‘á»u thần phục Lưu Hương. Bởi không ai có chá»§ ý gì cả. Lưu Hương thốt :
- NÆ¡i đây không phải chốn chúng ta ở lâu. Hãy rá»i ngay rồi sẽ tÃnh.
Trương Tam há»i :
- Còn Nguyên Tùy Vân? Äể mặc hắn váºy sao?
Lưu Hương đáp :
- Chốn nà y là tỠđịa, hắn cÅ©ng như bá»n ta, không có lối thoát.
Trương Tam thở ra :
- Tuy nhiên, nếu gặp hắn cũng hay hay.
Lưu Hương gá»i Hồ Thiết Hoa :
- Tiểu hổ, ngươi nhá» và i vị bằng hữu giúp ngươi mang Anh Lão tiá»n bối và Câu Tá» Trưá»ng cùng Ä‘i.
Hồ Thiết Hoa còn trừng mắt nhìn nà ng. Y chỉ hứ má»™t tiếng chứ không nói gì. Lưu Hương tùy tay phất nhẹ nÆ¡i huyệt Kiên Tinh trên vai Äinh Phong, thốt :
- Còn cái vị công tá» há» Äinh cá»§a chúng ta nữa đây.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng.
Lưu Hương vuốt nhẹ lên mái tóc nà ng, tiếp luôn :
- Cô nương nữa. Phải theo các vị đi ra
Nà ng trì nghi há»i :
- Còn! Hương Soái?
Lưu Hương đáp :
- Tạm thá»i tại hạ chưa Ä‘i được. Cô nương đừng quên lương thá»±c và nước uống. Những váºt đó tối cần thiết, bất cứ ở đâu, lúc nà o, trong thá»i gian chúng ta còn thở.
Nói như thế là chà ng còn Ä‘i tìm Nguyên Tùy Vân. Vì chỉ có má»—i má»™t mình Nguyên Tùy Vân biết lương thá»±c và nước uống ở đâu mà thôi. Nà ng lại trì nghi má»™t chút, Ä‘oạn gáºt đầu bảo :
- Hương Soái cẩn tháºn nhé!
Lưu Hương đáp :
- Cô nương yên trÃ.
Giá»ng nói cá»§a há» chan chứa cảm tình.
Hồ Thiết Hoa cà ng phút cà ng uất ức.
Lưu Hương day qua Trương Tam :
- Ta gởi gấm nà ng cho ngươi đó. Ngươi cố gắng chiếu cố nà ng.
Trương Tam gáºt đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Hồ Thiết Hoa cưá»i lạnh :
- Tại sao ngươi không giao nà ng cho ta? Chẳng lẽ ta không chiếu cố nổi nà ng?
Trương Tam cưá»i hì hì :
- Tự mình còn không chiếu cố nổi bản thân, còn đòi chiếu cố ai?
Hồ Thiết Hoa quắc mắt nhìn hắn, rồi quay đầu bước Ä‘i liá»n.
Lưu Hương dặn :
- Lưu ý nhe. Hễ thấy ai còn sống, ngươi phải tìm cách đưa hỠcùng đi theo.
Trương Tam gáºt đầu :
- Ta hiểu. Còn ngươi phải hết sức dè dặt. Ngoà i Nguyên Tùy Vân còn có kẻ khác nữa đấy. Chúng có thể mai phục dá»c đưá»ng!
Hồ Thiết Hoa chưa Ä‘i xa, vá»t miệng tiếp nối :
- Chẳng những còn ngưá»i khác mà còn quá»· nữa đấy. Vô số quá»· dữ loại quá»· to đầu, quá»· nhỠđầu, quá»· treo cổ, quá»· sắc!
Lưu Hương thở dà i :
- Có lẽ ngươi nói đúng.
Thái dương đã chếch vá» tây, dương quang còn sáng rõ. Nước biển dồn thà nh sóng Ä‘áºp ầm ầm và o các mô đá, nước bắn chá»›p sáng như mưa kim cương. Hải âu chá»›p cánh từng đà n. Ngưá»i trong sÆ¡n động, ly khai hắc ám, trở lại vá»›i dương quang. Bao nhiêu ngưá»i cÅ©ng thở phà o, tiếng thở há»—n hợp vang như gió lá»™ng.
|

30-08-2008, 10:21 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 29
Thiên hạ đệ nhất
Ai ai cÅ©ng cởi mở tâm tình. Hiện tại há» vẫn còn ở tại tuyệt địa, nhưng đã có dương quang, mà dương quang thì gây hy vá»ng chứa chan! Ai ai cÅ©ng vui, chỉ trừ nà ng. Nà ng nấp mình sau má»™t mô đá, ngồi thu hình, vuông khăn bao mặt vẫn còn. Chừng như nà ng sợ ánh sáng. Không lẽ nà ng không còn năng lá»±c tiếp thỠánh sáng?
Hồ Thiết Hoa nhìn nà ng, báºt cưá»i lạnh, há»i :
- Má»™t con ngưá»i nếu không là m Ä‘iá»u chi trái lương tâm, thì khi nà o lại dấu mặt dấu mà y, cô nương nghÄ© có phải váºy không?
Trương Tam can thiệp ngay :
- Ngươi nói gì? Ngươi muốn ám chỉ ai?
Hồ Thiết Hoa vẩn giữ nụ cưá»i lạnh :
- Ta ám chỉ ai, tự nhiên ngươi hiểu.
Trương Tam cưá»i hì hì :
- Thì ra ngươi nghen. Nghen, không ai cấm, nhưng đừng nghen sai nghen lầm là được.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Cái miệng của ngươi hễ mở ra là đánh rấm.
Trương Tam cưá»i lá»›n hÆ¡n :
- Thì ra, ngưá»i ta đánh rấm bằng lá»— miệng. Còn ngươi thì nói năng lá»— trôn.
Má»i nguá»i Ä‘á»u cưá»i. Chỉ có nà ng, nà ng khóc.
Hồ Thiết Hoa lạnh giá»ng :
- Khóc thì khóc lá»›n lên Ä‘i, hoặc cưá»i thì cưá»i lá»›n lên Ä‘i, có váºy cái sống má»›i đầy đủ ý vị.
Trương Tam gắt :
- Ngươi ăn nói dè dặt một chút nhé.
Hồ Thiết Hoa sừng sộ :
- Can gì đến ngưoi? Ai mượn ngươi dạy khôn?
Trương Tam thở dà i :
- Thì ra ngươi không có mắt, như loà i dơi.
Hồ Thiết Hoa nổi giáºn :
- Ngươi nói cái gì?
Trương Tam cao giá»ng :
- Äáng lẽ ngươi phải nháºn ra vị cô nương nà y là ai rồi má»›i nổi nghen chứ!
Hắn thở dà i, tiếp :
- Thì ra, trên Ä‘á»i nà y, yêu là cái đáng sợ nhất, khi yêu ngưá»i ta dám nghen cả bằng hữu, thứ bằng hữu thượng hảo hạng. Khi yêu, ngươi dám Ä‘ui luôn.
Nà ng, là Äông Tam Nương.
Hồ Thiết Hoa chết sững. Mặt y đỠnhư gấc. Lâu lắm,y mới mở miệng ấp úng :
- Tại hạ lầm! Tại hạ là kẻ đê tiện nhất trần Ä‘á»i.
Có lá»—i, y nháºn lá»—i ngay. Y đáng quý ở Ä‘iểm đó.
Trương Tam mỉm cưá»i :
- Kẻ nà o nhầm lẫn, ngưá»i ta có thể mắng, chứ ngươi thì không ai nỡ mắng.
Hồ Thiết Hoa không nghe Trương Tam nói gì, mơ mà ng lẩm nhẩm :
- Báºt mồi lá»a, không phải là nà ng, thì là ai?
Trương Tam đáp :
- ChÃnh ta cÅ©ng chưa hiểu là ai! Biết đâu, chẳng phải là Hoa Chân Chân?
Hồ Thiết Hoa quên mất Hoa Chân Chân. Trong khoảng khắc ngắn ngá»§i, bao nhiêu việc hải hùng phát sanh, còn ai có tâm tình nghÄ© đến ngưá»i khác? Hà huống, y Ä‘ang lên cÆ¡n ghen? Lúc ghen thì y còn nghÄ© gì nữa?
Cao à Nam thốt :
- Nhất định không phải Hoa Chân Chân.
Trương Tam tiếp :
- Hay là ...
Cao à Nam cháºn liá»n :
- Nà ng ta là hung thá»§, khi nà o trở lại giúp bá»n mình?
Trương Tam há»i :
- Thế thì hiện giỠnà ng ấy ở đâu?
Cao à Nam đáp :
- Có thể nà ng nấp Ỡđâu đó, chỠcơ hội hãm hại chúng ta.
Trương Tam nÃn lặng má»™t lúc, rồi há»i :
- Hay là Kim cô nương?
Hồ Thiết Hoa đáp ngay :
- Cũng không thể, bởi võ công của nà ng đâu có cao đến mức độ đó?
Trương Tam thở dà i :
- Nà ng đi đâu? Không ai thấy nà ng cả.
Äá»™t nhiên Hồ Thiết Hoa nhảy dá»±ng lên :
- Ta phải đi tìm nà ng.
Trương Tam trố mắt :
- Ngươi đi tìm nà ng?
Hồ Thiết Hoa cao giá»ng :
- Ngươi tưởng ta vì nà ng tháºt sá»± đấy à ? Nên nhá»›, lão Xú Trùng còn ở trong đó má»™t mình, ngoà i Nguyên Tùy Vân ra, hắn còn phải đối phó vá»›i Hoa Chân Chân, vá»›i vô số quá»·, đủ loại, ta đâu có thể an lòng ngồi nhà n tại đây?
Hồ Thiết Hoa Ä‘i tháºt, Ä‘i ngay. Dù biết Ä‘i mà không được trở lại, y cÅ©ng Ä‘i.
Cao à Nam thở dà i, thốt :
- Äối vá»›i má»i ngưá»i, hắn hay sừng sá»™, nhưng đối vá»›i Lưu Hương, hắn hết sức nhiệt tâm.
Trương Tam thở ra :
- Hắn há»c tánh cách cá»§a Lưu Hương đó. Lưu Hương biết hắn ngá»™ nạn ở đâu, là đến đó ngay. Hắn phải là m cái gì, để trả lại cho Lưu Hương chứ!
Hắn thở ra thêm mấy tiếng, rồi tiếp :
- Há» là má»™t đôi bằng hữu bình sanh tại hạ chưa thấy bằng hữu nà o tốt đẹp như há»
Cao à Nam thở dà i :
- Váºy mà gặp nhau là há» cãi vả vá»›i nhau suýt thà nh cuá»™c đổ máu.
Rồi nà ng tiếp :
- Còn các hạ nữa, các hạ cÅ©ng tốt như há», có kém chi đâu?
Trương Tam cưá»i nhẹ :
- Không dám! Không dám!
Hắn nhìn nà ng, tiếp :
- Chứ cô nương lại sao? Cô nương rất xứng đáng là bằng hữu của hai gã đó.
Trong ánh mắt cá»§a Cao à Nam, ẩn ước niá»m oán háºn.
Nà ng trầm giá»ng thốt :
- Tôi mà là lão bằng hữu...
Nà ng vẫn bị bạc đãi như thưá»ng. HỠđây là Hồ Thiết Hoa má»›i đúng hÆ¡n. Bất quá, nà ng ghép luôn Lưu Hương và o, để tránh nhằm chuyện riêng rẽ Hồ Thiết Hoa. Nà ng sợ Trương Tam mỉa mai.
Trương Tam xoay câu chuyện vỠđỠkhác :
- Báºt mồi lá»a, không là Hoa Chân Chân, không là Kim Linh Chi, thì là ai chứ?
Cao à Nam lắc đầu :
- Tôi nghĩ không ra.
Trương Tam đổ mồ hôi trán tiếp :
- Từ lúc và o đây đến giá», tại hạ không há» thấy má»™t ngưá»i nà o lạ, có cảm tình vá»›i chúng ta.
Hắn lẩm nhẩm :
- Tại sao không ai thấy? Má»™t nhân váºt vô hình? Vô hình thì ra là ma, là quá»· rồi, chứ đâu phải là ngưá»i?
Là m gì trên Ä‘á»i có ma quá»·? Dù cho có ma quá»·, nhưng tuyệt đối không thể có ngưá»i vô hình. Cao à Nam nhìn ra xa ngoà i trùng dương, từ từ thốt :
- Nếu có quỷ hồn, thì... thì... chúng...
Nà ng nÃn lặng, bởi nà ng không dám tiếp dứt câu.
Quần hùng ra đến bá» biển, đứng chung má»™t chá»—, lúc đó bá»—ng có hai ngưá»i bước lại, má»™t trong ngưá»i bà n :
- Chúng ta trở và o đó xem sao.
Ngưá»i kia đáp :
- Hương Soái vì chúng ta mà mạo hiểm, chúng ta không thể an nhiên hưởng thanh bình.
Cao à Nam lắc đầu :
- Tôi nghĩ các vị ở lại đây là tốt hơn.
Má»™t ngưá»i há»i :
- Tại sao?
Cao à Nam trầm ngâm má»™t chút, rồi há»i lại :
- Các vị có váºt dẫn há»a nÆ¡i mình chăng?
Má»™t ngưá»i đáp :
- Không. Lúc lên bỠđể và o đảo, chúng đã lục soát, lấy hết rồi.
Một lão nhân trong đám đông, đứng xa xa, thở dà i, thốt :
- Äến cái đốm dùng hút thuốc, chúng cÅ©ng lấy luôn, lão phu nhịn thèm đến bây giá», khổ tháºt.
Tay lão và ng, răng lão và ng, chứng tỠlão nghiện thuốc nặng.
Cao à Nam nhìn lão, thở ra, há»i :
- Lão trượng đã cao niên kỷ lắm rồi, sao không ngồi nhà hưởng nhà n lạc, lại đến đây là m chi cho chúng hại khổ? Có phải là Vương lão gia chăng?
Lão nhân biến sắc mặt, dặng hắng mấy tiếng, há»i lại :
- Sao cô nương nháºn ra lão phu?
Cao à Nam Ä‘iá»m nhiên :
- Ưng Trảo Môn từng nổi danh trong võ lâm qua hÆ¡n bảy mươi năm rồi, dù cho ngưá»i ta không nháºn diện lão trượng, song nhìn đôi tay cá»§a lão trượng ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘oán được ngưá»i.
Lão nhân, chÃnh là Vương Thiên Thá», ngoại hiệu Cá»u Hiện Vân Long, đệ nhất cao thá»§ trong Ưng Trảo Môn, hai mươi năm trước, nhượng vị chưởng môn cho ngưá»i cháu là Vương Duy Kiệt, rồi từ đó ẩn tÃch giang hồ luôn.
Không ngá» bây giá» cÅ©ng có mặt trong đám ngưá»i đến đây đấu giá.
Má»i ngưá»i bất giác cùng quay đầu nhìn lão.
Vương Thiên Thá» thừ ngưá»i má»™t lúc, rồi thốt :
- Cô nương còn nhá» tuổi, mà đã có nhãn lá»±c rất tinh vi, tháºt đáng khen ngợi.
Chợt má»™t đại hán có hà m râu rồng, mặt tÃa vẹt đám đông bước tá»›i, quắc đôi mắt sáng như gương, cất giá»ng trầm trầm :
- Thì ra, Vương lão gia là Châu tiên sanh. Thảo nà o Biên Bức công tỠchẳng đối đãi hơn ai hết.
Vương Thiên ThỠcau mà y :
- Các hạ là ai? Lão phu không hỠquen biết?
Äại hán râu rồng không đáp, chỉ thốt tiếp :
- Vương lão gia đến đây chắc là cÅ©ng vì mấy bình độc dược cá»§a ÄÆ°á»ng Môn tại đất Thục?
Vương Thiên Thá» biến sắc, cao giá»ng há»i :
- Các hạ là ai?
Äại hán mặt tÃa râu rồng cưá»i lạnh :
- Vương lão gia từ lâu rồi đã thoái xuất giang hồ, cho cả đến đệ nhất cao thá»§ vùng Quan Äông là Tá» Diện Sát Thần Ngụy Tam gia mà cÅ©ng chẳng biết.
Vương Thiên Thá» ngẩng mặt lên cưá»i ha hả :
- Thì ra là Ngụy Hà nh Long Ngụy tam gia. Từ lâu, lão phu rất ngưỡng mộ!
Lão chợt ngưng cưá»i, ngưng nói, đôi mắt già lỠđỠbá»—ng sáng rá»±c lên, đôi mắt nhìn thẳng Ngụy Hà nh Long. Äoạn lão lạnh lùng tiếp :
- Nghe nói Ngụy tam gia ngà y nay phát đạt lắm, có mấy thị trưá»ng buôn ngá»±a, có cÆ¡ thiếp đầy nhà , ai ai cÅ©ng ganh vá»›i váºn số đỠcá»§a Ngụy tam gia. Nhưng, tại sao không ở lại chốn địa đà ng mà hưởng lạc thú, còn đến đây là m gì để suýt chết oan?
Ngụy Hà nh Long biến sắc, đáp :
- Việc tư cá»§a tại hạ, ngưá»i ngoà i...
Vương Thiên Thá» cháºn lá»i :
- Việc tư? Có phải là vì bà quyết cá»§a kiếm pháp Hồi Phong VÅ© Liá»…u gồm bốn mươi chÃn thức cá»§a Cố Chân Nhân chăng?
Quần hùng cùng ạ lên một tiếng, đổ dồn ánh mắt vỠNgụy Hà nh Long. HỠnhìn nơi khoé mắt tả của y, nơi đó có vết sẹo đao chạy dà i đến mép tai.
Nếu Vương Thiên Thá» không nhắc lại, Cao à Nam không chỉ danh, thì chẳng ai nháºn ra ngưá»i, bây giá» quần hùng đã biết ngưá»i, lại còn nháºn ra được vết sẹo. Lai lịch cá»§a vết sẹo, phần khách giang hồ Ä‘á»u biết.
Năm xưa, Cố Chân Nhân tại Ba SÆ¡n là tay kiếm thuáºt tinh kỳ, kiếm pháp Hồi Phong VÅ© Liá»…u cá»§a Chân Nhân cầm như vô địch trong thá»i gian đó.
Chân Nhân trước sau chỉ thu nháºn có má»—i má»™t ngưá»i đệ tá», hà ng tục gia, há» Liá»…u, tên Ngâm Tùng, kiếm thuáºt không bằng sư phụ, nhưng phẩm cách rất cao, từng được ngưá»i đương thá»i kÃnh má»™.
Liá»…u Ngâm Tùng bình sanh không há» gây thù kết oán vá»›i ai. Chỉ có má»™t lần, nhân ra vùng Quan Ngoại hái thuốc, dá»c đưá»ng gặp chuyện bất bình, đánh trá»ng thương má»™t tay đại đạo vừa cướp tiá»n mà cÅ©ng vừa cướp sắc luôn.
Tên đại đạo đó, chÃnh là Ngụy Hà nh Long. Và vết kiếm đó, do Liá»…u Ngâm Tùng lưu lại. Cứ theo lá»i truyá»n thuyết, thì Ngụy Hà nh Long từng phát thệ trước mặt Liá»…u Ngâm Tùng là sẽ cải sá»a hà nh vi, bá» xấu vá» tốt. Do đó, Liá»…u Ngâm Tùng má»›i tha chết cho. Ngụy Hà nh Long bá» nghá» trá»™m cướp, xoay qua nghá» buôn ngá»±a.
Nhưng y có tháºt sá»± cải tà quy chánh chăng? Nếu y cải sá»a thì còn đến đây là m gì?
Vương Thiên Thá» nói ra, má»i ngưá»i nghe rồi, Ä‘á»u vỡ lẽ. Chung quy y không há» cải sá»a hà nh vi. Y muốn báo thù, nên tìm mua bà quyết Hồi Phong VÅ© Liá»…u kiếm pháp để đối phó vá»›i Liá»…u Ngâm Tùng.
Ngưá»i trong võ lâm, ai ai cÅ©ng xem trá»ng việc báo thù, nhưng cuá»™c báo thù cá»§a Ngụy Hà nh Long đê tiện quá, thà nh ra há» khinh miệt y.
Ngụy Hà nh Long đâm lỳ, há»i :
- Dù tại hạ có vì Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp mà đến thì có sao chăng? Còn các hạ thì sao?
Mặt lão biến sắc trắng nhợt.
Ngụy Hà nh Long đáp :
- Há»c lén võ công cá»§a ngưá»i, lại tìm ngưá»i mà báo cừu, tuy không tốt đẹp cho lắm, song nghÄ© ra cÅ©ng còn khá hÆ¡n sá»± mưu toan âm thầm hại ngưá»i, rồi vu oan giá há»a cho há» ÄÆ°á»ng.
Vương Thiên Thá» nổi giáºn :
- Ai dám chỉ ngươi?
Ngụy Hà nh Long bất chấp lão, hướng qua quần hùng thốt :
- Các vị biết vị đệ nhất anh hùng, đại hảo hán trong thiên hạ.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Thiên hạ đệ nhất vị đại anh hùng, còn ai không thÃch mình được tôn như váºy? Nhưng, được cái tiếng đó rồi, chưa chắc là có phúc, mà há»a thì cầm như hiển nhiên váºy. Bởi, danh vá»ng cá»§a má»™t ngưá»i khiến cho lòng táºt đố phát sanh ở ngà n ngưá»i. Bởi, luôn luôn có ngưá»i bất phục, tìm trăm phương ngà n cách, hạ kẻ danh vá»ng. Hạ được má»™t tay đệ nhất anh hùng, là trở thà nh thượng đẳng đại anh hùng ngay. Cho nên ngưá»i ta muốn được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất vị đại anh hùng. Nhưng, ngưá»i ta cÅ©ng sợ luôn được tôn kÃnh như váºy.
Ngụy Hà nh Long há»i, không ai Ä‘oán được.
Có mấy ngưá»i nhìn Cao à Nam và Trương Tam, rồi thốt :
- Hương Soái chăng?
Ngụy Hà nh Long đáp :
- Hương Soái cứu ngưá»i trong tai nạn cấp bách, cướp cá»§a kẻ già u, phân phát cho hạng nghèo, võ công cao, có linh mẫn, đáng được xem là đệ nhất đại anh hùng, đại hà o kiệt. Chỉ... bất quá...
Y thở dà i, rồi tiếp :
- Thiên hạ đệ nhất, bốn tiếng đó vị tất Hương Soái tiếp nháºn nổi.
Có mấy ngưá»i cãi :
- Không Hương Soái thì ai?
Mấy ngưá»i khác tiếp nối :
- Hương Soái quét sạch đại sa mạc, đánh bại Thạch Quan Âm, và o Thần Thuá»· Cung dá» thám, giao chiến vá»›i Thá»§y Mẩu Âm CÆ¡, anh hùng như váºy, hà o kiệt như váºy, mà chưa xứng danh thiên hạ đệ nhất, thì còn ai nữa? Trừ Hương Soái ra, có ai tạo nổi thà nh tÃch động địa kinh thiên chăng?
Mấy ngưá»i nữa thốt :
- Äừng nói những việc xa xôi, chỉ nhìn và o việc hôm nay tại đảo Biên Bức nà y thôi, cÅ©ng đủ rồi. Trên Ä‘á»i nà y, có ai sánh bằng Hương Soái chăng?
Ngụy Hà nh Long thở dà i :
- Tại hạ muốn nói...
Vương Thiên Thá» chợt cất cao giá»ng :
- Lá»i nói cá»§a kẻ tiểu nhân, các vị lưu ý là m gì?
Lão từ từ bước vá» Ngụy Hà nh Long. Hai bà n tay gầy kéo gân xanh chằn chịt. Lão vươn mưá»i ngón tay, như mưá»i móc câu, lão vốn nhá» ngưá»i, hiện tại nhu dà i thêm má»™t thước. Xương lão kêu lên rắc rắc, liên tục. Ai cÅ©ng biết lão có ná»™i lá»±c cao, không kém Ưng Trảo Vưong ngà y trước, nhưng cao đến độ nà o thì bây giá» quần hùng má»›i thấy táºn mắt. Ai ai cÅ©ng kinh hãi, lo sợ Ngụy Hà nh Long.
Quần hùng cÅ©ng lấy là m lạ, chẳng hiểu tại sao Vương Thiên Thá» ngăn trở Ngụy Hà nh Long tiết lá»™ danh tánh vị thiên hạ đệ nhất đại anh hùng. Hẳn cÅ©ng có duyên cá»› chi đây. ChÃnh há» cÅ©ng hiếu kỳ, muốn biết vị đó là ai. Cho nên, há» muốn ngăn cháºn Vương Thiên Thá», song lại ngán Ưng Trảo Công cá»§a lão.
Trong số ngưá»i đột nhiên có hai ngưá»i bước ra, má»™t tả má»™t hữu áng ngữ trước mặt lão.
Ngưá»i bên tả thốt :
- Dù cho y có nói báºy, nói bạ, cứ để cho y nói, có sao đâu?
Ngưá»i bên hữu tiếp nối :
- Phải đó.
Hai ngưá»i đó mặt tròn, lùn, máºp, đồng cưá»i, xem không có gì là cao cưá»ng cả, thế mà Vương Thiên Thá» ngán.
Hai tay Ä‘ang dồn ná»™i lá»±c, hai tay buông thá»ng xuống ngay, ná»™i lá»±c tản mác ngay, dặng hắng mấy tiếng thốt :
- Hiá»n huynh đệ muốn nghe cÅ©ng được.
Cả hai cùng cưá»i vang. Há» ngạo nghá»… quá, Ngụy Hà nh Long hết sức phẫn ná»™, nhưng không dám nói gì.
Cao à Nam cưá»i nhẹ, thốt :
- Hóa Chân Hóa Thá»±c, Äồng Tẩu Vô KhÃ, bá»™i phục, bá»™i phục.
Bây giá» quần hùng má»›i biết hai ngưá»i đó là hai anh em ruá»™t, ngưá»i bên tả là anh, tên là Tiá»n Bất Tham, ngoại hiệu là Hoá Chân Hoá Thá»±c, còn ngưá»i bên hữu là Tiá»n Bất Yếu, ngoại hiệu là Äồng Tẩu Vô Khi.
Trên giang hồ, nghe nói đến tên cá»§a há», ai ai cÅ©ng giáºt mình.
Bởi, há» hà nh nghá» mua bán. Nhưng há» mua bán đầu ngưá»i. Äầu cá»§a ác nhân?
Ngụy Hà nh Long thốt :
- Ngưá»i mà tại hạ sắp đỠcặp đến, chắc các vị có biết.
Y thốt, nhưng mắt lại nhìn xuống tay y.
Tiá»n Bất Tham cưá»i hì hì :
- Ngưá»i mà anh em tại hạ có biết, toà n là thứ anh hùng rÆ¡m.
Ngụy Hà nh Long vỠkhông nghe, tiếp luôn :
- Hai mưoi năm vá» trước, sở dÄ© Vương Thiên Thá» nhượng vị chưởng môn, là vì đại anh hùng đó phát hiện lão ta có là m xấu xa, nên buá»™c lão như váºy.
Tiá»n Bất Tham thốt :
- Äoạn cố sá»± có ý tứ lắm. Ngưá»i bách được Vương lão gia là m theo ý muốn, thiết tưởng trên Ä‘á»i chẳng có bao nhiêu.
Ngụy Hà nh Long tiếp :
- Vị đại anh hùng đó từ lâu lắm rồi, không xuất hiện trên giang hồ. Mãi đến gần đây, vì trịnh lâu quá phải sanh động, nên muốn bôn tẩu đó đây.
Tiá»n Bất Yếu há»i :
- Cho nên, Vương lão gia định tìm ngưá»i đó báo thù à ?
Ngụy Hà nh Long tiếp :
- Luáºn vá» võ công, mưá»i Vương Thiên Thá» cÅ©ng không thắng nổi vị đại anh hùng đó. Khi nà o Vương Thiên Thá» dám Ä‘i tìm? Chỉ vì Vương Thiên Thá» biết ngưá»i đó má»—i năm sẽ đến gặp lão ta. Cho nên, Vương Thiên Thá» má»›i tá»›i trước, má»i ÄÆ°á»ng tiên sinh và mấy vị cao nhân đến Ưng Vương Bảo, uống rượu!
Y căm háºn, tiếp :
- Lão đến đây mua độc dược cá»§a ÄÆ°á»ng Môn, bá» và o rượu, cho vị đại anh hùng đó uống và o, rồi vu oan cho ÄÆ°á»ng tiên sinh hạ thá»§ Ä‘oạn.
Vương Thiên ThỠđột nhiên báºt cưá»i lá»›n :
- Tiểu tỠđó nói nghe hay quá. Các vị còn muốn nghe thêm chăng? Các vị thỠnghĩ, dù lão phu quả có ý đó, thì là m sao hắn biết được?
Ngụy Hà nh Long thốt :
- Chỉ vì tại hạ có gặp vị đại anh hùng đó, nên má»›i biết là y có ý đến tìm Vương Thiên Thá», và biết luôn Vương Thiên Thá» có má»i mấy vị nữa, cÅ©ng uống rượu, trong số đó có ÄÆ°á»ng tiên sinh. Tại hạ cÅ©ng biết luôn, lão ta đấu giá mua mấy thứ độc dược cá»§a há» ÄÆ°á»ng.
Rồi y kết luáºn :
- Ba sá»± kiện đó hợp lại, nếu tại hạ không thấu đáo thâm ý cá»§a VuÆ¡ng Thiên Thá», thì chẳng hóa ra hÆ¡n mưá»i năm bôn tẩu giang hồ, cầm như má»™t tên ngốc luốt dáºm dà i, không mảy mai kinh nghiệm sao?
Tiá»n Bất Tham cưá»i lá»›n :
- Các hạ nói mãi, mà không cho biết vị đại anh hùng đó là ai.
Ngụy Hà nh Long gằn từng tiếng :
- Cái ngưá»i tại hạ nói đây là Thiết Trung Kỳ, thiên hạ đệ nhất nghÄ©a hiệp, chưởng môn nhân Thiết Huyết Äại Kỳ Môn.
Thiết Trung ÄÆ°á»ng.
Cái tên đó được nêu lên rồi, má»i ngưá»i như ngừng thở. Trong mấy trăm năm gần đây, nếu có ngưá»i đáng được thiên hạ tặng cái danh đệ nhất, thì ngưá»i đó phải là Thiết Trung ÄÆ°á»ng. Ai ai cÅ©ng sững sá». Lâu lắm, Tiá»n Bất Tham cất tiếng há»i :
- Các hạ biết Tiá»n đại hiệp?
Chỉ vì, khi nói đến tên Thiết Trung ÄÆ°á»ng Ngụy Hà nh Long có phần nà o khách sáo. Cho nên Tiá»n Bất Tham má»›i há»i.
Ngụy Hà nh Long sững sỠluôn. Qua một lúc, y ấp úng :
- Biết chứ! Biết chứ!
Rồi y khóc. Từng hạt lệ rÆ¡i, từ từ rÆ¡i. Dưới ánh dương quang lệ chiếu ngá»i, như kim cương đổ xuống. Lệ cà ng chiếu sáng, bởi mặt hắn là m ná»n.
Gương mặt tÃa cà ng là m nổi báºt mà u sắc kim cương.
Má»™t đại đạo khóc. Ai ai cÅ©ng buồn cưá»i, nhưng tất cả Ä‘á»u cho rằng y có liên hệ máºt thiết vá»›i Thiết đại hiệp.
Äá»™t nhiên Ngụy Hà nh Long thét lên :
- Tại hạ là cái quái gì? mà có quen biết Thiết đại hiệp. Chẳng qua...
Không có Thiết đại hiệp, thì không có Ngụy Hà nh Long nà y. Ngụy Hà nh Long thỠân nơi Thiết đại hiệp?
Y nghiến răng tiếp luôn :
- Chắc các vị Ä‘á»u cho rằng, nhá» Liá»…u Ngâm Tùng nưong tay, mà tại hạ còn sống đến ngà y nay? Nhưng, không có Thiết đại hiệp, tại là m sao... là m sao...
Äá»™t nhiên, y nhảy vá»t tá»›i, vung quyá»n đấm và o mÅ©i Vương Thiên Thá».
Anh em há» Tiá»n trao đổi nhau má»™t ánh mắt, cả hai cùng lùi lại mấy bước.
Tiá»n Bất Tham cưá»i hì hì thốt :
- Tại hạ hiểu rồi. Vì Thiết đại hiệp ngăn trở nên Liễu Ngâm Tùng mới nương tay, chứ không phải do chủ ý.
Tiá»n Bất Yếu tiếp :
- Cho nên Ngụy Hà nh Long oán háºn Liá»…u Ngâm Tùng và hằng nuôi dưỡng cái tâm báo phục.
Tiá»n Bất Tham thốt :
- Thiết đại hiệp bình sanh, lạnh mặt song nóng lòng, vô luáºn gặp kẻ nà o bại hoại đến đâu, cÅ©ng giúp đỡ cÆ¡ há»™i cải sá»a tâm tánh. Tác phong đó, Lưu Hương cÅ©ng có. Cả hai như nhau.
Tiá»n Bất Yếu tiếp :
- Nếu Thiết đại hiệp không có cái tâm bồ tát, thì hỠVương lẫn hỠNgụy đâu còn sống đến ngà y nay.
Tiá»n Bất Tham thốt :
- Rất tiếc có những kẻ thỠân mong báo ân, có những kẻ thỠân mà là m oán. Kẻ đó là heo chó chứ không phải con ngưá»i.
Tiá»n Bất Yếu tiếp :
- Tiểu đệ cứ tưởng là Ngụy Hà nh Long, không ngá» là Vương Thiên Thá». Tiá»n Bất Tham thốt :
- Ngụy lão tam, các hạ yên tâm xuất thá»§. Nếu đôi tay móng chim ưng cá»§a lão là m rụng má»™t sợi lông cá»§a các hạ, anh em tại hạ sẽ lấy đầu lão ta Ä‘á»n cho.
Lúc đó song phương đã trao đổi qua mấy mươi chiêu rồi. Võ công của Ưng Trảo Môn đất Hoà i Tây quả nhiên có hạng lắm. Ngụy Hà nh Long bị bức thoái mãi, cơ hồ không hoà n thủ nổi.
Nhưng nghe Tiá»n Bất Tham thốt lên câu nói đó, Ngụy Hà nh Long phấn khởi tinh thần, bất cố nhất thiết, tấn công ồ ạt. Tuy nhiên, Vương Thiên Thá» nà o phải tay vừa.
Láºp tức, lão giở tuyệt kỹ, sá» dụng ngay môn công Xuất Thu Song Sát, định chụp và o tâm mạch cá»§a Ngụy Hà nh Long.
Tiá»n Bất Tham kêu lên :
- Vương lão gia định bắt tại hạ lấy đầu lão gia Ä‘á»n cho há» Ngụy à .
Tiá»n Bất Yếu búng ngón tay, má»™t viên đạn bay ra, Vương Thiên Thá» kinh hãi, rút tay vá». Ngụy Hà nh Long đánh tá»›i má»™t quyá»n trúng ngá»±c lão, lão bị bắn dá»™i vá» phÃa sau, xa hÆ¡n ba thước. Tiá»n Bất Yếu tiến lên.
Vương Thiên Thá» nhún chân, tung ngưá»i cao hÆ¡n má»™t trượng, đồng thá»i
quát :
- Long Äà i Äầu.
Tiếng quát cá»§a lão vừa dứt, bao nhiêu ngưá»i cục trưá»ng cùng lướt tá»›i.
HỠđánh nhau, gây thà nh cuá»™c há»—n chiến không mặt tráºn, hỠđánh tứ tung, bất chấp đối phương là ai, cứ gặp ngưá»i là đánh. Há» từ bốn phưong đến đây, không ai quen biết ai, bá»—ng dưng mà đánh nhau như váºy, tháºt là lạ.
Trương Tam nhìn cuá»™c chiến, sững sá».
Cao à Nam cắn môi, dáºm chân, rồi thốt :
- Tại tôi. Tôi tiết lá»™ lai lịch cá»§a Vương Thiên Thá» và Ngụy Hà nh Long, anh em há» Tiá»n! Thà nh ra có cuá»™c há»—n chiến.
Trương Tam cau mà y đáp :
- Nhưng tại sao? HỠđâu có quen biết, thù háºn gì mà phải đánh nhau há»—n loạn thế? Tại hạ không thấy ai vì ai, bênh ai mà đánh? HỠđánh như bá»n Ä‘iên.
Cao à Nam trầm ngâm một chút :
- Có thể giữa há», có liên quan sao đó. Và Nguyên Tùy Vân lợi dụng sá»± liên quan ấy, ly gián há», khÃch bát há», tiết lá»™ lai lịch ngưá»i nà y cho ngưá»i kia biết. Cho nên há» không dung thứ nhau được. Tất cả Ä‘á»u do Nguyên Tùy Vân an bà y.
Trương Tam há»i :
- Vương Thiên ThỠthốt ba tiếng, cô nương có nghe chứ?
Cao à Nam gáºt đầu :
- Ba tiếng Long Äà i Äầu.
Trương Tam trầm giá»ng :
- Ba tiếng đó có nghĩa gì?
Cao à Nam suy nghĩ một lúc, đáp :
- Tháng hai, ngà y mùng hai, ngưá»i ta gá»i là ngà y Long Äà i Äầu. Có lẽ đó là má»™t ngà y ước há»™i?
Trương Tam cau mà y :
- Ước hội? Hội gì?
Cao à Nam lắc đầu :
- Nà o ai biết? Quần hùng nghe ba tiếng đó, liá»n há»—n chiến. Cái cÅ©ng lạ.
Trương Tam há»i :
- Cô nưong thỠđoán xem.
Cao à Nam đáp :
- Có lẽ... hỠước há»™i vá»›i nhau, và o ngà y đó sẽ là m má»™t việc tối bà máºt. Và tất cả Ä‘á»u có liên quan đến má»™t việc bà máºt đó.
|

30-08-2008, 10:23 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Lưu Hương Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
Ngưá»i dịch Thương Lan
Hồi 30
Trở và o địa ngục
Trương Tam thốt :
- Có lẽ há» hẹn ước vá»›i nhau, và o ngà y đó sẽ tranh Ä‘oạt má»™t váºt gì, bây giá» có dịp, hỠđịnh thanh toán nhau trước khá»i phải chỠđợi mấy tháng nữa.
Cao à Nam gáºt đầu :
- Có lý!
Trương Tam thở dà i :
- Hiện tại há» như hà nh khách Ä‘i chung má»™t chiếc thuyá»n, thuyá»n đắm, tất cả ngá»™ nạn, há» phải tiếp trợ lẫn nhau, há» phải liên kết để chống lại mối đại há»a chung. NgỠđâu há» sanh lòng tương tà n tương sát nhau. Biết được việc nầy chắc Nguyên Tùy Vân thÃch thú lắm.
Trương Tam cũng thở dà i :
- Biết đâu hắn đã hay rồi.
Trương Tam nhìn qua cuộc hỗn chiến rồi tiếp :
- Chắc váºy... và do hắn an bà i tất cả.
Và o sÆ¡n động lần nầy Hồ Thiết Hoa vững tâm hÆ¡n. Chỉ vì y biết rõ tình huống bên trong rồi. Y hiểu sÆ¡n động không phải là địa ngục tháºt sá»±. Hắc ám vẫn là hắc ám, muôn Ä‘á»i không biến đổi. Hồ Thiết Hoa từ từ Ä‘i tá»›i, hy vá»ng thấy mồi lá»a nÆ¡i tay Lưu Hương. Y chẳng thấy gì mà cÅ©ng chẳng nghe gì. Rồi y bắt đầu sợ hắc ám.
Y tá»± há»i Lưu Hương hiện ở đâu? Có sa và o tay địch chăng? Còn Nguyên Tùy Vân? Còn Hoa Chân Chân? Còn Kim Linh Chi?
Äá»™t nhiên y nghe tiếng ho vang vang văng vẳng trong hắc ám. Láºp tức y phi thân vá» phÃa đó, đồng thá»i kêu lên :
- Lão...
Y dừng lại ngay, không nói gì nữa, bởi y phát hiện ra ngưá»i đó không phải là Lưu Hương. Ngưá»i đó định lách mình qua bên cạnh Hồ Thiết Hoa, Hồ Thiết Hoa vá»t ra đưa tay cháºn lại. Lần nà y y xuất thá»§ nhanh và nhẹ, không gây tiếng gió. Ngưá»i đó như bóng u linh, Hồ Thiết Hoa đánh ra bảy chiêu rồi y vẫn tránh né dá»… dà ng. Y hoà i nghi trong hắc ám còn có ngưá»i. Và y đã gặp ngưá»i.
Nếu ngưá»i đó không thể biến thà nh đợt khói thì nhất định là phải còn ở đây. Nếu còn là y phải đánh trúng. Tại sao y cứ hụt mãi? Hụt luôn bảy chiêu?
Hồ Thiết Hoa cưá»i lạnh :
- Vô luáºn ngươi là ngưá»i hay là quá»·, ta vẫn bắt ngươi được như thưá»ng. Äừng mong trốn thoát.
Y lại vung tay, lần nà y đánh mạnh, bất chấp sanh gió. Y không quyết đánh ngã đối phương mà chỉ mong đối phương xuất thủ thôi.
Trong hắc ám, tiếng ho lại vang lên.
Hồ Thiết Hoa cưá»i lá»›n :
- Ta biết mà ...
Bá»—ng y ngưng câu nói, y nghe lạnh ở mạch môn tay tả. Má»™t váºt gì đó quét ngang trúng phải. Ná»™i lá»±c nÆ¡i bà n tay đó tiêu tan liá»n.. Tay tả buông xuống, y vung tay hữu liá»n.. Ngưá»i đó vá»t ngang đầu y, rồi tiếng ho vang lên cách hai trượng xa. Hồ Thiết Hoa quay nhanh mình lại, lần nà y thì tiếng cưá»i vang lên chứ không là tiếng ho nữa. Tiếng cưá»i vang ngoà i bốn trượng. Hồ Thiết Hoa tức uất, phi thân đến ngay, chạm phải má»™t váºt vừa má»m, vừa cứng. Váºt đó là má»™t ngưá»i! Y chạm mạnh, dù cây đứng cÅ©ng phải ngã, song ngươi đó không ngã.
Hồ Thiết Hoa cà ng tức uất, sè bà n tay chặt cạnh và o cổ, ngưá»i đó như bóng u linh hoà nh nhanh ra phÃa sau lưng Hồ Thiết Hoa. Hồ Thiết Hoa sôi giáºn, định xuất thá»§ thì ngưá»i đó kêu lên :
- Tiểu Hồ! Äụng ta suýt vỡ mÅ©i đây, ngươi cho là chưa đủ sao?
Lưu Hương!
Hồ Thiết Hoa suýt buá»™t miệng mắng mấy tiếng. Tuy nhiên y chỉ buông giá»ng háºn há»i :
- Tại sao gặp ta, ngươi chạy trốn? Ta cứ tưởng là gặp quỷ.
Lưu Hương đáp :
- Äúng là ngươi gặp quá»· rồi. Ta chỉ đứng tại đây thôi, có là m gì đâu? ChÃnh ngươi bá»—ng dưng lại vá»t tá»›i chạm và o mình ta.
Hồ Thiết Hoa giáºt mình :
- Tháºt váºy? Ngươi chỉ đứng đây thôi?
Lưu Hương thốt :
- Thực ra ta vừa đến thôi.
Hồ Thiết Hoa khẽ gắt :
- Ngưá»i giao thá»§ vá»›i ta vừa rồi không phải là ngươi sao?
Lưu Hương lắc đầu :
- Ta giao thủ với ngươi từ lúc nà o?
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Thế ngưá»i đó là ai?
Lưu Hương há»i :
- Ngưá»i nà o?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Hắn từ nơi nầy chạy đi, ngươi không thấy à ?
Lưu Hương cưá»i mỉa :
- Ngươi Ä‘ang nằm má»™ng phải không? Ở đây quá»· cÅ©ng vắng bóng, nói chi là ngưá»i sống?
Hồ Thiết Hoa phát sợ. Như váºy là nghÄ©a gì? Chẳng lẽ y gặp quá»·? Rồi y thở dà i lẩm nhẩm :
- Quá»·? Hay là ta gặp quá»· tháºt sá»±?!
Bá»—ng y xuất thá»§, chụp mạch môn cá»§a Lưu Hương há»i :
- Ngươi là ai?
Lưu Hương há»i lại :
- Äến ta mà ngươi cÅ©ng không nháºn ra thinh âm nữa sao?
Hồ Thiết Hoa cưá»i lạnh :
- Mắt thấy còn chưa đúng là tháºt, huống hồ tai nghe.
Lưu Hương thở dà i, cươi khổ :
- Bây giá» thì ngươi há»c được cái thói lỳ. Ä‚n nói liá»u quá.
Hồ Thiết Hoa gằn giá»ng :
- Nếu ngươi đúng là Lão Xú Trùng thì trao mồi lá»a cho ta xem, ta má»›i tin.
Lưu Hương đáp :
- Thì nó ở trong mình ta đây...
Hồ Thiết Hoa bảo :
- Báºt lá»a lên Ä‘i! Cho ta xem!
Lưu Hương há»i :
- Xem gì?
Hồ Thiết Hoa buông gá»n :
- Xem ngươi!
Lưu Hương thốt :
- Buông tay ta đi, ta mới...
Câu nói cá»§a chà ng chưa dứt, từ xa xa, có lá»a chá»›p lên. Má»™t bóng ngưá»i chá»›p hiện theo ánh lá»a rồi biến mất. Hồ Thiết Hoa tung ngay má»™t quyá»n và o ngưá»i trước mặt. Bởi trong sÆ¡n động nầy, trừ Lưu Hương ra không có kẻ thứ hai có váºt báºt lá»a. Bây giá» lá»a tóe ở xa xa kia thì ngưá»i đối diện tuyệt nhiên không phải là Lưu Hương. Äạo lý đó giản dị quá, rõ rệt quá.
Ngưá»i đối diện bị nắm ở mạch môn, lại bất động thì chắc chắn Hồ Thiết
Hoa đánh trúng. Nhưng tay quyá»n cá»§a y tung và o khoảng không. Chẳng những thế, y còn nghe tê ở cạnh chá» hữu, rồi ngưá»i đó vuá»™t khá»i tay nắm cá»§a y. Y kinh hãi đánh luôn tay tả, trúng phải váºt chi đó, tay tả tê luôn. Thế là hai tay cùng tê dại. Nếu lúc đó đối phương đánh trả thì y cầm chắc là phải Ä‘i Ä‘á»i. Nhưng đối phương không phản kÃch.
Y nghiến răng hét :
- Có gan lướt tới đây giao thủ với ta! Ai sợ ngươi chứ!
Trong bóng tối có tiếng đáp lại :
- Ngươi không sợ ta nhưng ta sợ ngươi.
Lá»a lại chá»›p lên. Lá»a chá»›p ngay trước mặt Hồ Thiết Hoa, ngưá»i cầm váºt báºt lá»a đứng cách y độ năm sáu thước! Không phải Lưu Hương thì còn ai nữa?
Hồ Thiết Hoa trừng mắt :
- Ngươi... Ngươi... Ngươi đến từ lúc nà o?
Lưu Hương cưá»i khổ :
- Ngươi suýt đánh vỡ đầu ta lại còn há»i?
Hồ Thiết Hoa sững sá». Nhưng y cãi :
- Không phải ngươi! Lá»a chá»›p lên cách ta khá xa mà !
Lưu Hương quả quyết :
- Ngươi đánh ta rõ rà ng.
Hồ Thiết Hoa lại sững sá». Thế là sao? Không lẽ Lưu Hương chạy Ä‘i báºt lá»a lên rồi chạy trở lại đây đùa vá»›i y?
Lưu Hương thốt :
- Ngươi nắm ta, lá»a nháng lên, ta vuá»™t khá»i tay ngươi Ä‘uổi theo song không kịp.
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Hắn có mồi lá»a nữa sao?
Lưu Hương cưá»i mỉa :
- Ai cấm hắn mang váºt báºt lá»a?
Hồ Thiết Hoa tức uất :
- Hắn mang váºt đó theo mình là m gì?
Lưu Hương đáp :
- Là m gì, thực sự chỉ có hắn biết mà thôi, bất quá cũng lừa được ngươi, có dịp đánh bằng hữu.
Hồ Thiết Hoa gắt :
- Mà hắn là ai?
Lưu Hương đáp :
- Hắn là hắn, ta là m sao biết được là ai?
HỠcãi vả nhau một lúc nữa. Hồ Thiết Hoa trách :
- Bên ngoà i ngưá»i ta Ä‘ang chá» ngươi, mà ở đây Nguyên Tùy Vân cÅ©ng đã chuồn rồi, ngươi còn nấn ná là m gì? Tâm tình đâu mà ngươi đùa cợt ta?
Lưu Hương há»i :
- Ta đùa cợt ngươi từ lúc nà o? Tại ngươi hồ đồ, để cho ngưá»i đó chạy mất rồi đổ thừa cho ta. Chứ bên ngoà i có bao nhiêu ngưá»i cả thảy?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Kể luôn bá»n mình, có độ trên hai mươi ngưá»i.
Lưu Hương cưá»i nhẹ :
- Gần ba mươi ngưá»i ở bên ngoà i, Nguyên Tùy Vân thoát lá»t nổi sao mà ngươi sợ?
Hồ Thiết Hoa giáºt mình :
- Hắn không thoát thì hắn đi đâu?
Lưu Hương lắc đầu :
- Là m sao ta biết?
Hồ Thiết Hoa hừ lạnh :
- Ngươi không biết thì ai biết?
Lưu Hương cưá»i khổ :
- Không ai biết cả. Ở đây có nhiá»u hang, ngách, má»™t con chuá»™t trốn, hà ng vạn con mèo cÅ©ng không bắt được, huống hồ má»™t mình ta?
Hồ Thiết Hoa dáºm chân :
- Thế là đà nh bỠcuộc sao?
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Lo gì? Mình không tìm ta hắn thì cứ đợi hắn đến tìm mình.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Ở đây mà đợi?
Lưu Hương gáºt đầu :
- NÆ¡i nầy thuáºn tiện nhất!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Nếu hắn không đến?
Lưu Hương thở dà i :
- Chẳng lẽ hắn chịu chết rà trong một xó?
Äoạn chà ng tiếp :
- Ta tìm hÆ¡n ná»a ngà y, chẳng gặp má»™t bóng ngưá»i.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Còn ta, vừa và o đây là gặp ngay má»™t ngưá»i.
Y kể lại bị ngưá»i quét váºt gì lạnh qua cổ tay... Bá»—ng y tiếp :
- Ngươi muốn đợi, cứ ở đây mà đợi.
Lưu Hương há»i :
- Còn ngươi?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Ta đi tìm.
Lưu Hương trầm giá»ng :
- Chắc gì ngươi gặp Nguyên Tùy Vân?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Không gặp hắn thì gặp ngưá»i khác! Nà o chỉ tìm má»—i má»™t hắn đâu.
Lưu Hương cau mà y :
- Ai?
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Kim Linh Chi, Hoa Chân Chân.
Dừng lại một chút, y tiếp luôn :
- Ta biết Hoa Chân Chân rất có cảm tình với ngươi, song nà ng đã giết Bạch Liệp, tội ác của nà ng rõ rà ng, ta nghĩ ngươi không nên che chở cho nà ng nữa.
Lưu Hương không đáp :
- Do đâu nà ng quen biết Nguyên Tùy Vân? Nà ng có liên hệ gì với hắn?
Lưu Hương mỉm cưá»i. Nụ cưá»i cá»§a chà ng hÆ¡i khác lạ. Cứ má»—i lần chà ng cưá»i như váºy là y như chà ng có phát hiện ra sá»± gì mà ngưá»i khác không biết ná»—i?
Vừa lúc đó, má»™t ngưá»i xuất hiện trong hắc ám. Ngưá»i đó váºn y phục Ä‘en, bao mặt bằng khăn Ä‘en, trông như ngưá»i cá»§a đảo Biên Bức. Thân pháp cá»§a ngưá»i đó khinh linh vô cùng, dù cho là Nguyên Tùy Vân cÅ©ng khó hÆ¡n. Ngưá»i đó bế trong tay má»™t ngưá»i nữa, lướt đến trước mặt Lưu Hương. Chà ng không há» có má»™t phản ứng, như váºy chà ng biết ngưá»i đó.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ai thế?
Ngưá»i đó không đáp mà lại ho má»™t tiếng. Hồ Thiết Hoa biến sắc, nháºn ra âm thinh ngay. Ngưá»i đó là bóng quá»·, y vùng Ä‘uổi theo thì Lưu Hương đến.
Y bế trong tay má»™t ngưá»i, chÃnh là Kim Linh Chi. Y là ngưá»i báºt mồi lá»a, lúc quần hùng Ä‘uổi theo Nguyên Tùy Vân, gặp con dÆ¡i sắt nÆ¡i vách đá? Y là ngưá»i vô hình?
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngươi biết hắn?
Lưu Hương gáºt đầu. Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Hắn là ai? Là m gì ngươi có bằng hữu trong chốn nầy?
Lưu Hương cưá»i nhẹ :
- Không phải ngưá»i cá»§a chốn nà y đâu!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Thế là bằng hữu ở ngoà i? Tại sao ta không biết?
Lưu Hương há»i :
- Kim cô nương bị thương?
Ngưá»i đó gáºt đầu. Lưu Hương lại há»i :
- Nặng lắm không?
Ngưá»i đó lắc đầu. Lưu Hương tiếp :
- Nếu váºy chúng ta Ä‘i ra.
Ngưá»i đó gáºt đầu. Hồ Thiết Hoa lấy là m lạ tá»± há»i :
- Hắn câm?
HỠđã chạy đi, Lưu Hương trước, Hồ Thiết Hoa theo sau cùng.
Bao nhiêu ngưá»i bên ngoà i Ä‘á»u chết hết! Cả Trương Tam, Cao à Nam, Äông Tam Nương cÅ©ng chết luôn. Äá»™ ba mươi xác chết nằm la liệt. Cao à Nam nằm úp trên mình Äông Tam Nương như bảo vệ nà ng đến hÆ¡i thở cuối cùng. Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, cả ngưá»i kia Ä‘á»u sững sá». Máu linh láng, phát bốc mùi tanh nặng ná».
Chợt có tiếng rên. Hai ngưá»i rên! Tiếng rên xuất từ Cao à Nam và Äông Tam Nương. Lưu Hương từ từ tiến vá» há». Chà ng bước Ä‘i rất dè dặt.
Hồ Thiết Hoa hét :
- Gấp lên chứ! Biết đâu chúng ta còn cứu kịp nà ng.
Y lao vút mình theo Lưu Hương. Nhưng y vừa nhúng chân, Cao à Nam và Äông Tam Nương vụt đứng phắt dáºy.
Bốn bà n tay tung lên. Bốn vầng Ä‘en bay tá»›i, nhắm và o ba ngưá»i.
Hồ Thiết Hoa kinh hãi kêu lên :
- Ãm khÃ!
Lưu Hương vốn dè dặt, nhảy tránh ngay, ngưá»i bà máºt cÅ©ng thế. Chỉ có Hồ Thiết Hoa. Y cầm chắc cái chết trong tay! Bởi vì dù y có tà i thánh, trong lúc vô tình, cÅ©ng không là m sao mà tránh kịp. Nhưng mạng y còn dà i. Má»™t kình lá»±c từ bên cạnh y bay qua, xô y ngã nhà o, đúng lúc vầng Ä‘en bay rà o rà o ngang chá»— y đứng. Ngưá»i cứu y là ngưá»i bà máºt. ChÃnh ngưá»i bà máºt xuất thá»§ luôn, đánh ngã Äông Tam Nương. Riêng Cao à Nam thì vẫn đứng đó, sững như trá»i trồng.
Má»™t lúc sau, nà ng ngã xuống, tá»± ngã rồi báºt khóc ồ ồ, không nói tiếng nà o. Hồ Thiết Hoa không hiểu tại sao nà ng toan giết y, muốn há»i cho rõ rà ng, song nà ng khóc rống lên, y còn há»i chi được.
Y day qua Lưu Hương há»i :
- Tại sao Äông Tam Nương hạ thá»§ vá»›i ngươi?
Lưu Hương lắc đầu :
- Nà ng không phải là Äông Tam Nương.
Nữ nhân đó bao mặt là m sao Hồ Thiết Hoa biết là Äông Tam Nương tháºt hay giả? Äông Tam Nương giả đà nh rồi, còn Cao à Nam chÃnh tháºt là Cao à Nam!
Hồ Thiết Hoa dặm chân :
- Là m sao ngươi biết là Äông Tam Nương giả?
Lưu Hương đáp ;
- Ta chỉ hoà i nghi thôi.
Hồ Thiết Hoa há»i ;
- Ngươi biết là ai chăng?
Lưu Hương trầm ngâm một lúc đoạn thở dà i :
- Là ai vĩnh viễn ngươi không tưởng nổi!
Hồ Thiết Hoa chớp mắt :
- Hung thá»§?
Lưu Hương gáºt đầu :
- Phải!
|
 |
|
| |