 |
|

10-09-2008, 02:49 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ hai lăm
Äất Nam Kinh, Bão Văn Khanh gặp bạn,
Phá»§ An Khánh, Nghê Äình Tá»· thà nh hôn.
Bão Văn Khanh Ä‘i đến phÃa Bắc thà nh Nam Kinh tìm trẻ con để láºp má»™t ban hát. Khi đến dốc Cổ Lâu, Bão vừa lên dốc thì gặp má»™t ngưá»i ở trên dốc Ä‘i xuống. Bão thấy ngưá»i kia đầu đội mÅ© lông chiên, mình mặc áo lụa Ä‘en đã rách, chân Ä‘i đôi già y đỠcÅ©ng rách tươm, đầu bạc hoa râm, trạc độ sáu mươi tuổi. Ngưá»i kia tay cầm má»™t chiếc đà n cầm đã rách, trên đà n dán má»™t tá» giấy trắng có viết bốn chữ: “Sá»a chữa nhạc cụâ€. Bão Văn Khanh bước đến mấy bước vái chà o há»i:
- Cụ biết sá»a chữa nhạc cụ phải không?
- Vâng!
- Nếu váºy xin má»i cụ và o tiệm trà ngồi chÆ¡i!
Hai ngưá»i cùng bước và o tiệm trà ngồi, gá»i Ä‘em má»™t ấm trà đến, Bão Văn Khanh há»i:
- Cụ hỠgì?
- Tôi hỠNghê.
- Cụ ở đâu?
- Tôi ở xa. Nhà tôi ở tại Tam Bà i Lâu.
- Cụ Nghê! Cụ chữa nhạc cụ, váºy cụ có chữa được đà n tam huyá»n, đà n tỳ bà không?
- Tôi chữa được tất. Bão Văn Khanh nói:
- Tôi há» Bão, nhà ở cá»a Thá»§y Tây, vốn là m nghá» hát tuồng. Trong nhà tôi có mấy nhạc cụ hư há»ng, muốn nhá» cụ chữa cho má»™t chút. Không biết nên phiá»n cụ đến nhà tôi, hay là tôi Ä‘em nhạc cụ đến nhà cụ để cụ chữa thì tốt hÆ¡n.
- Ông có tất cả bao nhiêu nhạc cụ?
- Tôi chỉ có độ chừng bảy, tám cái thôi.
- Có bảy, tám cái thì mang Ä‘i không tiện, để tôi đến nhà ông mà chữa váºy. Chỉ mất độ hai ngà y công thôi! Tôi chỉ phiá»n ông má»™t bữa cÆ¡m sáng, đến chiá»u thì tôi vá» nhà !
- Thế thì tốt lắm! Chỉ sợ trà nước nhà tôi không ra gì; xin cụ chớ nỠhà việc đó! Lại nói:
- Bao giỠcụ có thể đến nhà tôi?
- Ngà y mai không rảnh, đến ngà y kia tôi sẽ lại.
Công việc như thế là bà n bạc xong. Vừa lúc ấy, ở ngoà i cá»a có má»™t ngưá»i bán bánh mang đến má»™t gánh bánh phục linh. Bão Văn Khanh mua ná»a cân cùng ăn vá»›i cụ Nghê. Sau đó, hai ngưá»i chia tay. Bão Văn Khanh nói:
- Sáng ngà y kia tôi sẽ đợi cụ ở nhà !
Cụ Nghê vâng dạ ra đi. Bão Văn Khanh vỠnhà nói với vợ đem tất cả nhạc cụ ra lau chùi sạch sẽ, và bà y sẵn ở ngoà i nhà khách.
Sáng sá»›m hôm ấy, cụ Nghê đến. Uống trà , ăn Ä‘iểm tâm xong, cụ Nghê Ä‘em đà n ra chữa. Chữa má»™t lát, hai đứa trẻ há»c tuồng ở trong nhà bưng ra má»™t mâm cÆ¡m thưá»ng, Bão Văn khanh ngồi tiếp và cùng ăn vá»›i cụ Nghê. Äến chiá»u, Bão Văn Khanh Ä‘i ra cá»a, lúc trở vá» nói vá»›i cụ Nghê:
- Chúng tôi đối vá»›i cụ tháºt là thiếu sót, chỉ có Ãt cÆ¡m rau như thế nà y tháºt là vô lá»…. Bây giá» tôi má»i cụ cùng Ä‘i đến quán rượu. Cụ cứ để đồ nhạc cụ ở đây đến mai lại chữa.
Cụ Nghê nói:
- Tại sao tôi lại là m phiá»n ông như thế?
Hai ngưá»i cùng Ä‘i ra má»™t quán rượu, chá»n má»™t chá»— sạch sẽ, vắng vẻ cùng ngồi.
Ngưá»i hầu bà n đến há»i:
- Còn có khách nà o nữa không? Cụ Nghê nói:
- Không có ai nữa. Ở đây có những món gì? Ngưá»i hầu bà n xoè tay ra tÃnh:
- Có chân giò vịt, cá rán, cá nấu với rượu, nem, thịt gà , thịt lợn rán, thịt nấu kiểu Bắc Kinh, chả rán, cá quả rán, đầu cá nấu, lại có cả thịt tái.
Cụ Nghê nói với Bão Vãn Khanh:
- Ông không phải đãi tôi như má»™t ngưá»i khách. Chúng ta ăn má»™t đĩa thưá»ng thôi.
Bão Văn Khanh nói:
- Má»™t đĩa thưá»ng thì không nên!
Bão bèn bảo ngưá»i hầu bà n trước tiên Ä‘em thịt vịt để nhắm rượu, rồi Ä‘em thịt lợn rán để ăn cÆ¡m. Ngưá»i hầu bà n vâng dạ rồi Ä‘i. Má»™t lát y Ä‘em đến má»™t phần con vịt và hai hồ rượu. Bão Văn Khanh đứng dáºy rót cho cụ Nghê má»™t chén rượu rồi ngồi xuống uống rượu. Nhân tiện y há»i cụ Nghê:
- Tôi xem cụ ra vẻ con ngưá»i có há»c, tại sao cụ lại Ä‘i là m nghá» sá»a chữa nhạc cụ nà y!
Cụ Nghê thở dà i mà rằng:
- Thưa ông! Tôi không muốn nói ra là m gì! Tôi đã đỗ tú tà i ở huyện năm hai mươi tuổi, đến nay ba mươi bảy năm. Nhưng chẳng may, cái nghá» Ä‘á»c mấy câu sách cổ đã khiến cho tôi thà nh ra thầy dở thợ dốt nên tôi cà ng ngà y cà ng sa sút. Con cái lại nhiá»u, đà nh phải là m cái nghá» nà y để kiếm cÆ¡m nuôi miệng. Tháºt là không có cách nà o khác!
- Thế ra cụ quả là má»™t con ngưá»i xuất thân trưá»ng á»c. Tôi há»i thế nà y thì đưá»ng đột, chẳng hay cụ có bao nhiêu con tất cả, cụ bà ở nhà có mạnh khá»e không?
- Nhà tôi vẫn còn. Tôi trước đây có sáu đứa con nhưng nay nói đến rất đau lòng!
- Cụ cho biết vì cớ là m sao?
Cụ Nghê nói đến đó, không ngỠbuồn bã nước mắt tuôn trà o. Bão Văn Khanh rót một chén rượu đưa cho cụ mà rằng:
- Thưa cụ! Nếu cụ có Ä‘iá»u gì tâm sá»± xin cụ đừng ngại! Cụ cứ nói thẳng cho tôi may tôi có thể san sẻ ná»—i buồn cùng cụ chút nà o chăng.
- Cái đó đừng nói ra thì hÆ¡n. Nói ra thì ông lại cưá»i tôi.
- Tôi là hạng ngưá»i như thế nà o mà dám cưá»i cụ? Xin cụ cứ nói đừng ngại!
- Chẳng dám giấu gì ông, tôi có sáu đứa con. Một đứa đã chết. May chỉ còn đứa thứ sáu ở nhà , còn bốn đứa kia... Cụ Nghê nói đến đấy, ngừng lại không nói được nữa.
Bão Văn Khanh há»i:
- Còn bốn đứa kia như thế nà o?
Cụ Nghê bị há»i dồn gấp quá phải nói:
- Thưa ông, ông không phải là ngưá»i xa lạ, chắc ông không nỡ cưá»i tôi, tôi không dám giấu gì ông, bốn đứa con kia cá»§a tôi, vì không có gì ăn cả nên tôi đã Ä‘em bán cho ngưá»i ta ở tỉnh xa.
Bão Văn Khanh nghe nói đến đó cÅ©ng cầm lòng không Ä‘áºu, nước mắt ròng ròng. Bão nói:
- Như thế tháºt là đáng thương quá! Cụ Nghê rÆ¡i nước mắt nói tiếp:
- Nà o phải chỉ bán bốn đứa kia đâu! Nay đến đứa con nhá» nà y, tương lai tôi cÅ©ng không giữ nó được nữa, rồi cÅ©ng phải Ä‘em bán nó cho ngưá»i ta mà thôi.
Bão Văn Khanh nói:
- Thưa cụ như thế cụ và cụ bà chịu rá»i bá» con sao được.
- Chỉ vì thiếu ăn, thiếu mặc, giữ nó ở nhà thì nó chết đói! Chi bằng cho nó đi, may gì nó còn sống được!
Bão Văn Khanh nghe váºy lấy là m cảm động, và nói:
- Tôi có việc nà y muốn bà n với cụ. Nhưng không biết nên nói với cụ như thế nà o?
- Ông có Ä‘iá»u gì xin cứ nói có ngại gì đâu! Bão Văn Khanh định nói, nhưng lại thôi.
- Tôi không nói còn hơn vì nói ra sợ cụ không bằng lòng...
- Äâu lại có chuyện như váºy, ông muốn nói gì, thì cứ nói vá»›i tôi. Tại sao tôi lại dám giáºn ông?
- Tôi cũng xin đánh bạo nói với cụ...
- Ông cứ nói đi!
- Thưa cụ! Nếu cụ phải bán cáºu con út cho ngưá»i ta, mà lại phải bán cho ngưá»i ở châu, ở phá»§ khác thì không bao giá» còn gặp mặt cáºu ấy nữa! Bây giá» tôi đã quá bốn mươi tuổi rồi, sinh bình tôi chỉ có má»™t mụn gái, không có đứa con trai nà o! Nếu cụ không cho nghá» nghiệp cá»§a tôi là nghá» bần tiện và cho tôi nuôi cáºu bé là m con nuôi thì tôi đưa cho cụ hai mươi lạng bạc, và sẽ hết sức nuôi nấng. Hà ng năm đến ngà y tết ngà y lá»…, cáºu sẽ vá» thăm cụ. Sau nà y cụ là m ăn khá giả tôi sẽ lại Ä‘em trả lại cho cụ. Như thế có được không? - Nếu được như thế thì đứa con cá»§a tôi có “ân tinh chiếu mạngâ€, tôi còn đòi há»i gì mà chẳng bằng lòng? Nhưng để ông nuôi cháu, tức là bắt ông phải nuôi nấng nó, tôi còn lấy tiá»n là m gì?
- Nếu được như thế thì đứa con cá»§a tôi có “ân tinh chiếu mạngâ€, tôi còn đòi há»i gì mà chẳng bằng lòng? Nhưng để ông nuôi cháu, tức là bắt ông phải nuôi nấng nó, tôi còn lấy tiá»n là m gì?
- Sao cụ lại nói như váºy! Tôi nhất định đưa cụ hai mươi lạng bạc.
Hai ngưá»i ăn xong, trả tiá»n Ä‘i ra cá»a hiệu. Trá»i chưa tối. Cụ Nghê vá» nhà ,
Bão Văn Khanh vỠnhà đem việc nà y kể lại với vợ, vợ cũng rất mừng rỡ. Hôm sau, cụ Nghê từ sáng sớm đến chữa nhạc cụ. Gặp Bão Văn Khanh cụ Nghê nói:
- Câu chuyện bà n hôm qua, tôi đã Ä‘em nói lại vá»›i nhà tôi. Nhà tôi cÅ©ng rất lấy là m cảm kÃch. Bây giá» má»™t lá»i đã hứa vá»›i nhau, tôi xin chá»n má»™t ngà y tốt Ä‘em cháu lại đây. Bão rất mừng rỡ, từ đấy hai ngưá»i gá»i nhau là bà con. Mấy hôm sau nhà Bão dá»n má»™t bữa tiệc má»i cụ Nghê. Cụ Nghê mang đứa con đến, là m giấy tá» bán con. Bão lấy hai ngưá»i hà ng xóm là Trương Quốc Trá»ng bán vải và Vương VÅ© Thu bán đèn nến là m chứng. Hai ngưá»i Ä‘á»u đến. Giấy tá» viết như sau:
Nghê Sương Phong nay Ä‘em cho đứa con thứ sáu cá»§a mình là Nghê Äình Tá»· tuổi má»›i mưá»i sáu. Vì thiếu ăn không nuôi được cho nên vợ chồng bà n bạc tình nguyện cho ông Bão Văn Khanh nháºn nó là m con nuôi, đổi tên là Bão Äình Tá»·. Vá» sau nà y việc nuôi nấng lấy vợ Ä‘á»u do ông Bão Văn Khanh lo liệu. Nó sẽ thừa tá»± ông Bão. Hai bên Ä‘á»u bằng lòng. Nếu như đứa bé có việc gì bất trắc, cả hai Ä‘á»u vâng theo mệnh trá»i. Tá» giấy nà y viết để là m bằng, và được giữ mãi.
Năm Gia TÄ©nh thứ 16 tháng 10 ngà y 1. Ngưá»i là m giấy: Nghê Sương Phong.
Ngưá»i láng giá»ng là m chứng: Trương Quốc Trá»ng, Vương VÅ© thu.
Giấy tá» là m xong, Bão Văn Khanh đưa ra hai mươi lạng bạc cho cụ Nghê và cảm tạ má»i ngưá»i. Từ đấy hai gia đình luôn luôn đến chÆ¡i vá»›i nhau.
Nghê Äình Tá»· đổi tên là Bão Äình Tá»· là má»™t ngưá»i rất thông minh lanh lợi. Thấy y dòng dõi con nhà , Bão Văn Khanh không cho y há»c hát ngay. Bão Văn Khanh cho y Ä‘i há»c hai năm trước khi giúp mình coi ban hát. Năm Äình Tá»· lên mưá»i tám tuổi, cụ Nghê mất. Bão Văn Khanh lấy mấy mươi lạng bạc trao cho Äình Tá»· Ä‘em vá» lo việc chôn cất. Còn mình thì thân hà nh đến khóc mấy lần trước quan tà i, lại cho Äình Tá»· đội mÅ© gai mặc áo tang Ä‘i theo quan tà i cho đến má»™. Từ đó vá» sau, Äình Tá»· tá» ra rất được việc. Ngưá»i mẹ nuôi vẫn coi y là con cá»§a ngưá»i khác cho nên không yêu bằng con gái, con rể cá»§a mình. Trái lại, Bão Văn Khanh cho y là dòng dõi con nhà , cho nên còn yêu hÆ¡n con đẻ cá»§a mình nữa. Ngà y nà o Ä‘i đến quán trà , quán rượu, Bão cÅ©ng mang Äình Tá»· Ä‘i theo, khi nà o Ä‘i kiếm ăn ở ngoà i cÅ©ng mang y Ä‘i, y kiếm tiá»n thêm mua áo mÅ©, già y dép. Bão còn nghÄ© cưới vợ cho con nuôi nữa. Sáng hôm ấy Bão mang Äình Tá»· ra ngoà i. Äến cổng thì gặp má»™t ngưá»i cưỡi lừa Ä‘i lại. Ngưá»i kia đến cổng xuống lừa bước và o. Bão Văn Khanh nháºn ra là ngưá»i quản gia há» Thiệu cá»§a cụ Äá»— ở huyện Thiên Trưá»ng bèn nói:
- Nà y ông Thiệu! Ông qua sông đến đây lúc nà o đấy? Quản gia Thiệu quay lại nói:
- Tôi vừa sang sông để tìm ông đây!
Bão Văn Khanh vái chà o, bảo con ra chà o và má»i ngồi. Bão sai Ä‘em nước ra cho ngưá»i quản gia rá»a mặt và pha trà uống. Uống xong, Bão há»i:
- Tôi nhá»› bà cụ năm nay bảy mươi. Có phải ông đến đây bảo chúng tôi diá»…n tuồng không? Ông chá»§ ở phá»§ vẫn mạnh khá»e chứ?
- Tôi đến đây chÃnh là việc ấy. Ông chá»§ tôi có bảo tôi định diá»…n hai mươi vở. Ông Bão, ông có má»™t ban hát riêng không? Nếu có thì má»i ban ông Ä‘i giúp cho.
- Ở nhà tôi hiện nay có má»™t ban nhá». Cố nhiên là chúng tôi sẽ cố giúp sức nhưng không biết lúc nà o thì cần đến chúng tôi.
- Cuối tháng nà y.
Nói xong quản gia Thiệu bảo ngưá»i giữ lừa Ä‘em hà nh lý và o và cho dắt lừa vá». Y lấy ở hà nh lý ra má»™t gói bạc đưa cho Bão và nói:
- Ông tạm cầm lấy năm mươi lạng bạc. Còn bao nhiêu nữa khi ban hát đến, tôi sẽ đưa.
Bão Văn Khanh nháºn bạc. Chiá»u hôm ấy Bão dá»n má»™t tiệc rượu tháºt to. Bão giữ quản gia ở lại ăn uống đến ná»a đêm. Hôm sau, quản gia Thiệu ra phố sắm đồ, sau khi mua sắm bốn năm ngà y, y thuê thuyá»n qua sông vá» nhà . Bão Văn Khanh cÅ©ng thu xếp hà nh lý mang theo Äình Tỵ và ban hát đến phá»§ Thiên Trưá»ng. Diá»…n được bốn mươi ngà y thì trở vá», được tất cả má»™t trăm mấy mươi lạng bạc. Hai cha con trên đưá»ng vá» cứ cảm Æ¡n nhân đức gia đình cụ Äá»—. Bà cụ lại cho thêm mưá»i mấy ngưá»i trong ban hát má»—i ngưá»i má»™t cái áo bông và má»™t đôi già y. Khi cha mẹ há» biết thế, há» Ä‘á»u cảm tạ ân đức và cảm Æ¡n Bão Văn Khanh. Sau đó, Bão Văn Khanh lại Ä‘em ban hát vá» Nam Kinh để diá»…n.
Hôm ấy, hỠđến diá»…n đêm ở Thượng Hà . Diá»…n đến canh năm má»›i tan. Ban tuồng mang rương hòm vá» thà nh trước. Hai cha con há» Bão đến má»™t cái nhà tắm, tắm rá»a sạch sẽ rồi và o má»™t tiệm trà , uống trà ăn Ä‘iểm tâm. Sau đó, hai ngưá»i má»›i thá»§ng thỉnh trở vá». Äến cổng nhà , Bão Văn Khanh nói:
- Chúng ta không cần vá» nhà là m gì, ở Ná»™i Kiá»u có nhà má»i chúng ta ngà y mai đến diá»…n, chúng ta hãy đến đấy lấy tiá»n đã.
Bão Äình Tá»· theo cha Ä‘i đến đầu phố thì thấy má»™t cái tà n và ng có bốn ngưá»i lÃnh đội mÅ© Ä‘en viá»n Ä‘á», má»™t cái lá»ng và má»™t cái kiệu Ä‘i đến phÃa há».
Biết rằng đây là má»™t ông quan to ở phá»§ khác Ä‘i qua, hai cha con đứng dưới mái nhà nhìn ra xem. Tà n và mấy ngưá»i lÃnh Ä‘i qua, trước mặt có chữ Ä‘á»: “Tri phá»§ An Khánhâ€. Bão Ä‘ang nhìn, thì cái kiệu Ä‘i tá»›i. Ông quan trên kiệu nhìn thấy Bão Văn Khanh thì giáºt mình. Bão Văn Khanh quay lại nhìn thấy vị quan kia chÃnh là tri huyện Hướng ở An Äông nay đã thăng lên tri phá»§. Kiệu vừa Ä‘i qua, vị quan quay lại bảo ngưá»i sai nhân mặc áo xanh Ä‘i sau mấy câu.
Ngưá»i nà y chạy đến trước mặt Bão Văn Khanh nói:
- Cụ lá»›n há»i ông có phải là ông Bão không? Bão Văn Khanh đáp:
- ChÃnh tôi. Có phải cụ lá»›n là tri huyện An Äông nay má»›i được thăng quan không?
- Äúng đấy. Hiện nay cụ lá»›n ở nhà ông Trương bên bá» sông, cạnh trưá»ng thi. Cụ lá»›n má»i ông đến đấy để gặp mặt. Nói xong, ngưá»i kia chạy như bay vá» kiệu. Cha con Bão Văn Khanh đến má»™t hiệu bán hương sáp gần trưá»ng thi mua má»™t cái danh thiếp đỠmấy chữ “Môn hạ là Bão Văn Khanhâ€. Khi đến nhà há» Trương ở bên bá» sông thì Bão biết rằng Hướng tri phá»§ đã vá» nÆ¡i trá». Bão liá»n đưa danh thiếp cho ngưá»i giữ cá»a và nói:
- NhỠông thưa lại tôi là Bão Văn Khanh đến hầu thăm cụ lớn.
Ngưá»i giữ cổng cầm thiếp Ä‘i và o nói:
- Ông hãy đợi một lát.
Hai cha con Bão Văn Khanh ngồi trên chiếc ghế dà i, đợi má»™t lát. Trong nhà có tiếng ngưá»i đầy tá»› nói ra:
- Nà y, anh giữ cổng! Cụ lá»›n há»i ông Bão Văn Khanh đã đến đây chưa?
Ngưá»i giữ cổng nói:
- Äến rồi. Danh thiếp cá»§a ông ta ở đây.
Y vá»™i và ng đưa danh thiếp và o.Ở trong có ngưá»i nói:
- Mau mau má»i ông ta và o.
Bão bảo con đứng đợi ở ngoà i, còn mình Ä‘i và o vá»›i ngưá»i giữ cổng. Bão đến cái phòng bên bá» sông, Hướng tri phá»§ đội mÅ© sa, mặc áo thưá»ng ra tiếp, vừa cưá»i, vừa nói:
- Ông bạn già của tôi đến đây rồi à ?
Bão Văn Khanh quỳ dưới đất há»i thăm sức khá»e. Hướng tri phá»§ hai tay đỡ dáºy và nói:
- Nếu ông bạn già còn câu nệ vỠlễ đối với tôi như thế thì chúng ta khó nói chuyện với nhau lắm.
Hướng tri phá»§ hai ba lần đỡ dáºy má»i ngồi. Bão Văn Khanh vẫn quỳ dưới đất. Mãi sau, Bão má»›i ngồi trên má»™t cái ghế thấp và nhá». Hướng tri phá»§ cÅ©ng ngồi và nói:
- Ông Văn Khanh, từ khi tôi xa ông đến nay, không ngỠđã hÆ¡n mưá»i năm rồi. Nay tôi đã già , ông râu cÅ©ng đã bạc Ä‘i nhiá»u.
Bão Văn Khanh đứng dáºy nói:
- Cụ lớn thăng quan, con không biết mà đến chà o!
- Ông cứ ngồi xuống rồi tôi nói cho mà nghe. Tôi ở An Äông được hai năm thì đổi đến là m tri châu ở Tứ Xuyên rồi là m phó tri phá»§, năm nay má»›i được bổ đến đây. Từ khi cụ Thôi mất, ông trở vá» nhà , mấy lâu nay ông là m gì?
- Con vốn là m nghỠhát tuồng, vỠnhà không có việc gì con lại quay trở vỠnghỠcũ, con có dạy một ban hát nhỠđể sinh sống qua ngà y.
- Ngưá»i trẻ tuổi cùng Ä‘i vá»›i ông là ai?
- Äó là đứa con trai cá»§a con. Con để nó ở ngoà i cổng công quán không dám đưa và o.
- Tại sao lại không đưa và o? Mau mau ra má»i con ông Bão và o đây!
Hướng tri phá»§ liá»n bảo má»™t đứa tiểu đồng ra má»i Bão Äình Tá»· và o. Bão Văn Khanh bảo Äình Tá»· lạy chà o. Hướng tri phá»§ thân hà nh đỡ dáºy, há»i:
- Năm nay con bao nhiêu tuổi. Äình Tá»· đáp:
- Cháu năm nay mưá»i bảy. Hướng tri phá»§ nói:
- Mặt mà y khôi ngô trông như con nhà dòng dõi. Và bảo Äình Tá»· ngồi bên cạnh cha.
Hướng tri phủ nói:
- Ông Văn Khanh ông có dạy con ông hát tuồng để kiếm ăn không?
- Con chưa dạy cho cháu hát tuồng, cháu đã Ä‘i há»c được hai năm nay. Nay cháu Ä‘i theo ban hát để biên sổ.
- Như thế cÅ©ng tốt! Hiện nay tôi còn phải đến thăm các quan trên. Ông đừng Ä‘i đâu, hãy ở đây ăn cÆ¡m đã. Khi nà o tôi vá», tôi sẽ nói chuyện vá»›i ông.
Nói xong Hướng tri phá»§ thay quần áo lên kiệu Ä‘i. Hai cha con Bão Văn Khanh và o phòng những ngưá»i quản gia để thăm quản gia há» Vương mà Bão Văn Khanh đã quen từ trước. Hai ngưá»i chà o nhau. Bão Văn Khanh bảo con chà o ngưá»i quản gia. Ngưá»i con cá»§a Vương là Tiểu Vương năm nay đã hÆ¡n ba mươi tuổi và đã có râu đầy cả mép. Vương rất mừng rỡ, rất yêu Bão Äình Tá»·, cho Bão Äình Tá»· má»™t cái và lá»›n đựng tiá»n bằng Ä‘oạn đỠcó thêu kim tuyến, ở trong có má»™t lạng bạc. Äình Tá»· cảm Æ¡n và mấy ngưá»i ngồi nói chuyện rồi ăn cÆ¡m. Äến chiá»u Hướng tri phá»§ má»›i trở vá». Hướng thay quần áo, lại và o ngồi trong cái phòng bên bá» sông và bảo hai cha con Bão Văn Khanh và o nói chuyện. Hướng tri phá»§ nói:
- Ngà y mai tôi phải trở vá» nha môn không thể ở đây nói chuyện nhiá»u vá»›i ông được nữa.
Hướng bảo má»™t ngưá»i đầy tá»› mang ra má»™t gói bạc đưa cho Bão Văn Khanh và nói:
- Ông cầm lấy hai mươi lạng bạc nà y! Sau khi tôi Ä‘i, ông cÅ©ng nên thu xếp việc nhà giao ban hát lại cho ngưá»i khác trông nom, rồi trong vòng ná»a tháng thế nà o hai cha con ông cÅ©ng đến nha môn tôi, tôi sẽ có câu chuyện nà y nói vá»›i ông.
Bão Văn Khanh nháºn số tiá»n thưởng cảm tạ nói:
- Trong vòng ná»a tháng con sẽ đưa cháu lên thăm cụ. Hướng tri phá»§ giữ Bão ở lại uống rượu. Sau đó hai ngưá»i vá» nhà nghỉ. Sáng hôm sau Bão Văn Khanh đến công quán tiá»…n tri phá»§ lên đưá»ng vá» nhà . Bão bà n vá»›i vợ tạm giao ban hát lại cho ngưá»i con rể là Quy cùng vá»›i má»™t thầy tuồng là Kim Thứ Phúc trông coi. Còn Bão thì thu xếp hà nh lý mua má»™t Ãt đồ vặt ở Nam Kinh, như xà phòng, dây tết đầu, để là m quà tặng những ngưá»i quản gia ở nha môn. Mấy hôm sau, hai ngưá»i xuống thuyá»n ở cá»a Thá»§y Tây, Ä‘i đến Trì Khẩu. Äến đó, có hai ngưá»i khách cùng lên thuyá»n, và o trong khoang. Trong khi nói chuyện Bão Văn Khanh nói mình đến nha môn Hướng tri phá»§. Hai ngưá»i kia là m thư biện ở phá»§ An Khánh. HỠđối đãi vá»›i cha con Bão rất lịch sá»±, mua rượu thịt má»i hai cha con Bão ăn. Äến đêm chá» tất cả má»i ngưá»i trong thuyá»n Ä‘á»u ngá»§ cả, hai ngưá»i ghé tai Bão Văn Khanh mà bảo thầm:
- Có má»™t việc chỉ mong cụ lá»›n phê cho má»™t chữ “chuẩn†là có thể đưa ông hai trăm lạng bạc. Lại có má»™t việc sắp đưa lên chỉ mong cụ lá»›n bác Ä‘i là có thể đưa ông ba trăm lạng! Ông Bão! Ông là m Æ¡n nói vá»›i cụ lá»›n cho tôi má»™t lá»i.
Bão Văn Khanh nói:
- Không giấu gì hai ông, tôi chỉ là má»™t kẻ hát tuồng, con nhà ti tiện, nay được cụ lá»›n hạ cố gá»i đến nha môn. Tôi là hạng ngưá»i nà o mà dám mở miệng ra nói vá»›i cụ lá»›n những việc ấy?
Hai ngưá»i thư biện kia nói:
- Ông Bão! Ông tưởng chúng tôi lừa ông sao? Miá»…n ông bằng lòng nói Ä‘iá»u đó giúp cho thì lúc lên bá» tôi sẽ đưa ngay cho ông năm trăm lạng bạc.
Bão Văn Khanh cưá»i mà rằng:
- Nếu tôi là ngưá»i ham tiá»n thì trước đây ở An Äông, khi quan huyện thưởng cho tôi năm trăm lạng bạc, tôi đã nháºn rồi. Nhưng tôi không nháºn. Tôi biết số tôi vốn nghèo, phải đổ mồ hôi nước mắt má»›i có cÆ¡m ăn. Nay tôi lại lừa dối cụ lá»›n để lấy thứ tiá»n ấy như thế để là m gì? Vả chăng nếu há» có lý thì nhất định không Ä‘á»i nà o há» lại chịu xuất mấy trăm lạng để đưa cho ngưá»i khác. Nếu quan lá»›n nghe lá»i tôi thế là ngưá»i khác sẽ bị oan và sau nà y tôi sẽ mất âm đức. Theo ý tôi, không những tôi không dám lo việc ấy mà hai ông cÅ©ng không nên để ý đến nó nữa. Từ xưa đã có câu: “Chốn cá»a quan phải lo tu nhân tÃch đứcâ€. Nay các ông là m việc vá»›i quan phá»§ thì các ông cÅ©ng không nên là m mất danh tiếng cá»§a quan phá»§ và phải lo gìn giữ tÃnh mệnh gia đình cá»§a mình.
Mấy câu ấy là m cho hai gã thư biện kia lạnh cả xương sống, nói lảng sang chuyện khác. Sáng hôm sau, hai cha con Bão Văn Khanh đến An Khánh đưa danh thiếp cho ngưá»i giữ cổng. Hướng tri phá»§ bảo đưa hà nh lý hai cha con và o thư phòng để hỠở đấy. Ngà y ngà y cha con Bão Văn Khanh cùng ăn cÆ¡m má»™t mâm vá»›i bà con Hướng tri phá»§, Hướng tri phá»§ lại cho hai cha con Bão vải và lụa để may quần áo mặc lút đầu lút cổ.
Một hôm, Hướng tri phủ và o thư phòng nói:
- Ông Bão, tôi có việc nà y nói vá»›i ông. Ngưá»i con cá»§a ông đã có dạm há»i nÆ¡i nà o chưa?
- Nhà con nghèo cho nên đến nay vẫn chưa lo việc đó được.
- Tôi có má»™t chuyện muốn nói vá»›i ông chỉ sợ ông giáºn, nhưng nếu ông ưng thuáºn thì tôi rất vui lòng.
- Cụ có Ä‘iá»u gì dặn bảo, con dám đâu không tuân theo.
- Ông Vương, quản gia cá»§a tôi có má»™t cô con gái rất là khéo léo, bà nhà tôi rất yêu quý, thưá»ng đưa cô ta và o phòng chải đầu bó chân. Cô ta năm nay mưá»i bảy cÅ©ng bằng tuổi vá»›i con ông. Gia đình há» Vương ở vá»›i gia đình tôi ba Ä‘á»i. Tôi đã trả lại giấy mua ông Vương là m đầy tá»› và nay không xem ông ta là ngưá»i quản gia nữa. Tôi đã mua cho ngưá»i con cá»§a ông ta là Tiểu Vương má»™t chức thư biện. Sau năm năm nữa anh ta sẽ là m Ä‘iển lại. Nếu ông không lấy thế là m ti tiện, đứa con trai cá»§a ông có thể lấy con gái ông Vương. Sau nà y anh ta sẽ có má»™t ngưá»i anh vợ là m quan. Không biết ông có bằng lòng không?
- Cụ tháºt là thương đến chúng con, con không biết lấy gì mà tạ Æ¡n. Nhưng đứa con cá»§a con còn dại dá»™t. Không biết ông Vương có chịu nháºn nó là m rể không?
- Tôi đã nói việc ấy vá»›i ông ta, ông ta rất yêu quý cáºu con ông. Việc nà y ông không mất gì hết. Ngà y mai, ông viết má»™t cái danh thiếp đưa đến ông Vương. Còn tất cả má»i thứ: giưá»ng, mà n, quần áo, đồ trang sức, ăn uống v.v... tôi sẽ lo liệu hết, để cho đôi lứa thà nh vợ thà nh chồng. Tôi chỉ muốn ông có con dâu mà thôi.
Bão Văn Khanh quỳ xuống cảm tạ Hướng tri phá»§. Hướng tri phá»§ đỡ dáºy mà nói:
- Có gì đâu! Sau nà y tôi còn phải tìm cách Ä‘á»n Æ¡n ông xứng đáng hÆ¡n.
Hôm sau, Bão Văn Khanh đưa danh thiếp đến nhà Vương. Vương lại thăm Bão Văn Khanh. Äến tối, và o lúc canh ba, đột nhiên có ngưá»i do quan tuần vÅ© sai đến, trong đó có má»™t quan võ, má»™t quan phó tri phá»§. Há» Ä‘i thẳng đến nha môn má»i Hướng tri phá»§ ra. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u hoảng hốt nói:
- Có việc gì không hay rồi! Chắc hỠđến đây để lấy ấn quan phủ.
Chỉ nhân phen nà y, khiến cho: Vinh hoa phú quý hưởng thụ chẳng được bao lâu; láºn Ä‘áºn lôi thôi, rắc rối lại thêm nhiá»u Ãt.
Muốn biết sự việc như thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 05:24 PM.
|

10-09-2008, 02:50 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ hai sáu
Hướng thủ đạo khóc bạn khi thăng chức;
Bão Äình Tá»· lấy vợ lúc tang cha.
Hướng tri phá»§ thấy có quan đến lấy ấn vá»™i và ng gá»i những ngưá»i thÆ¡ lại lo việc há»™ và việc hình đến. Hướng đến nói:
- Các anh phải xem lại tất cả giấy tỠở trong phòng cá»§a mình cho tháºt kÄ© cà ng, chá»› để bá» sót Ä‘iá»u gì!
Nói xong, Hướng sai mở cá»a và chạy ra chà o phó tri phá»§. Phó tri phá»§ đưa má»™t tá» giấy, ghé và o tai nói nhá» mấy câu rồi lên kiệu Ä‘i thẳng còn sai nha thì vẫn đứng đợi ở ngoà i. Khi Hướng tri phá»§ bước và o nhà , bà con và Bão Văn Khanh Ä‘á»u đón há»i xem có việc gì. Tri phá»§ nói:
- Chẳng có Ä‘iá»u gì hết! Tri phá»§ Ninh Quốc là m việc há»ng bét, ta được uá»· nhiệm đến đấy lấy ấn cá»§a ông ta.
Ngay lúc đó, ngưá»i nhà sắp sá»a ngá»±a. Tri phá»§ Ä‘i đến ngay phá»§ Ninh Quốc trong đêm ấy.
Ở phá»§ cho ngưá»i mua đồ trang sức, may quần áo má»›i. Chuẩn bị mùng mà n, chăn má»n, dá»n dẹp nhà cá»a để lo đám cưới cho con gái Vương quản gia. Việc nà y báºn rá»™n mất mấy ngà y cho đến khi Hướng tri phá»§ trở vá», chá»n ngà y mưá»i ba tháng mưá»i là ngà y là nh.
Hôm đó, ngoà i sân đánh trống. Hai ngưá»i chá»§ lá»… đưa cô dâu và o phòng. Bão Äình Tá»· giắt má»™t cái hoa trên mÅ©, mặc áo Ä‘oạn, mang già y Ä‘en đế trắng. Sau khi lạy chà o cha, đà n sáo rước Äình Tá»· đến chà o cha mẹ vợ. Anh vợ là Vương mặc lá»… phục ra tiếp em rể. Uống xong ba tuần trà , ngưá»i ta đưa Äình Tá»· và o phòng cô dâu cùng là m lá»… hợp cẩn. Việc đó không cần phải nói nhiá»u.
Sáng sá»›m hôm sau, hai vợ chồng má»›i ra chà o tri phá»§ và phu nhân. Phu nhân thưởng cho há» tám đồ trang sức trên đầu và hai bá»™ áo quần má»›i. Tiệc rượu mừng kéo dà i ba ngà y. Tất cả má»i ngưá»i trong nha môn Ä‘á»u ăn uống khắp lượt.
Sau đấy má»™t tháng, Vương lên kinh là m quan. Bão Văn Khanh dá»n má»™t bữa tiệc tiá»…n hà nh. Sau đó, Bão Äình Tá»· thân hà nh tiá»…n đến táºn thuyá»n, cùng ngồi thuyá»n má»™t ngà y má»›i trở vá». Từ đấy Äình Tá»· sống trong nha môn má»™t cuá»™c Ä‘á»i sung sướng.
Năm mới qua, công việc lại tiếp tục. Thà sinh các huyện lại đến thi ở phủ. Hướng tri phủ nói với cha con Bão Văn Khanh:
- Tôi phải Ä‘i chấm thi, nhưng nếu tôi lấy đầy tá»› để kiểm soát thì nhất định là chúng là m gian. Hai cha con ông là ngưá»i tâm phúc cá»§a tôi, có thể giúp tôi trông nom mấy ngà y không?
Vâng lá»i tri phá»§, cha con Bão Văn Khanh đến trưá»ng thi xét tất cả các phòng thi. Ở An Khánh có tất cả ba trưá»ng thi. Trong các thà sinh có kẻ tìm ngưá»i viết thay mình chuyá»n bà i cho nhau, hoặc ném giấy cho nhau, giao bà i, ném gạch, ra hiệu bằng mắt, ra dấu hiệu cho nhau, là m đủ má»i cách. Khi đến giỠăn cháo, Bão Äình Tá»· rất bá»±c mình thấy há» xô lại thà nh đống, chen ngã nhau. Má»™t thà sinh mượn cá»› Ä‘i ỉa, đến trước cái tưá»ng đất dùi má»™t lá»— hổng, thò tay và o lấy bà i cá»§a má»™t ngưá»i khác ở ngoà i. Y bị Äình Tá»· bắt quả tang, định đưa ngay lên tri phá»§ nhưng Bão Văn Khanh cản lại nói:
- Con tôi là má»™t đứa con nÃt không biết gì, chứ ông là má»™t ngưá»i Ä‘á»c kinh Ä‘á»c sá». Thôi ông Ä‘i vá» chá»— là m bà i nếu quan phá»§ biết việc nà y, thấy ông ở đây thì tháºt là bất tiện.
Bão Văn Khanh vá»™i lấy đất trÃt lá»— hổng và dẫn thà sinh kia vá» chá»—.
Thi xong, treo bảng Quý Hoà n ngưá»i huyện Hoà i Linh đỗ đầu. Ngưá»i cha cá»§a Quý cÅ©ng đỗ Tiến sÄ© võ cùng má»™t năm vá»›i Hướng tri phá»§ thị văn, hiện nay Ä‘ang ở nhà chá» bổ Ä‘i là m thá»§ bị. Và i hôm sau, Quý thá»§ bị đến thăm Hướng tri phá»§ để cảm Æ¡n. Hướng tri phá»§ má»i ở lại, thết tiệc ở thư phòng, gá»i Bão Văn Khanh cùng ra ngồi tiếp.
Quý thủ bị ngồi ghế đầu, Hướng tri phủ ngồi ghế chủ, Bão Văn Khanh ngồi bên cạnh. Quý thủ bị nói:
- Cụ chấm thi lần nà y tháºt là công minh, tất cả phá»§ không ai không phục.
Hướng tri phủ nói:
- Äã lâu tôi không chấm thi. TÃnh tôi vốn lÆ¡ đễnh, nhưng nhá» có ông bạn cá»§a tôi là ông Bão Văn Khanh kiểm soát ở trưá»ng thi cho nên lần nà y không có ai gian dối.
Bấy giá» Quý thá»§ bị má»›i biết tên Bão Văn Khanh, dần dần nghe đến chuyện Bão Văn Khanh là má»™t ngưá»i hát tuồng nét mặt cá»§a Quý thá»§ bị lá»™ vẻ kì quái. Hướng tri phá»§ nói
- Bây giá» bá»n nhân văn có thể nói má»—i ngà y má»™t kém. Nếu ta bảo những ngưá»i đỗ tiến sÄ©, là m hà n lâm phải há»c kinh, truyá»n đạo thánh hiá»n, thì há» sẽ cho là viển vông vô Ãch. Nếu ta bảo há» lo há»c cho thông kim bác cổ thì há» sẽ bảo ta là má»™t ngưá»i không Ä‘i sâu và o cái gì cả. Còn đến việc trung vá»›i vua, tÃn vá»›i bạn bè thì há» không hỠđể ý đến! Tháºt há» kém xa ông bạn Bão cá»§a tôi đây! Tuy ông ta là m má»™t cái nghá» thấp hèn, nhưng việc là m cá»§a ông ta chẳng kém gì má»™t ngưá»i quân tá».
Nhân tiện, Hướng tri phá»§ kể lại má»™t và i việc tốt đẹp cá»§a Bão. Quý thá»§ bị nghe váºy rất lấy là m kÃnh phục. Sau bữa tiệc Quý cáo từ ra vá».
Ba bốn ngà y sau Quý thá»§ bị má»i Bão Văn Khanh đến nhà ăn cÆ¡m uống rượu. Ngưá»i con là Quý Hoà n vừa má»›i thi đỗ đầu cÅ©ng ra tiếp. Thấy y là má»™t ngưá»i thiếu niên dung mạo xinh đẹp, Bão Văn Khanh há»i:
- Xin ông cho biết hiệu ông là gì? Quý thủ bị nói:
- Hiệu cháu là Vi Tiêu.
CÆ¡m rượu xong, Bão Văn Khanh trở vá». Khi vá» nha môn, Bão Văn Khanh khen ngợi tướng mạo cá»§a Quý Vi Tiêu trước mặt tri phá»§ và đoán trước Quý Vi Tiêu sau nà y sẽ rất khá.
Và i tháng sau, ngưá»i vợ há» Vương cá»§a Bão Äình Tá»· chết trong lúc sinh nở. Bão Văn Khanh và con trai khóc lóc thảm thiết. Hướng tri phá»§ an á»§i hai ngưá»i:
- Thôi đừng khóc lóc, thương xót là m gì! Äó chẳng qua là số mệnh cá»§a cô ta. Anh còn trẻ, tôi sẽ kiếm cho anh má»™t ngưá»i vợ khác. Nếu anh cứ khóc mãi, chỉ là m cho phu nhân thêm Ä‘au buồn thôi.
Bão Văn Khanh cÅ©ng bảo con thôi không khóc nữa. Nhưng bản thân Văn khanh mắc phải chứng Ä‘á»m ho suốt đêm thà nh ra không ngá»§ được. Bão muốn xin từ biệt Hướng tri phá»§ để trở vá» nhà , nhưng không dám nói ra. May sao Hướng tri phá»§ lại được thăng là m thá»§ đạo ở đạo Äinh Chương tỉnh Phúc Kiến. Bão Văn Khanh nói vá»›i Hướng tri phá»§:
- Chúng tôi chúc mừng cụ thăng quan. Äáng lý, chúng tôi phải theo cụ đến nÆ¡i má»›i bổ nhiệm. Nhưng tôi má»—i ngà y má»™t già , lại mắc bệnh, xin để cháu ở lại đây để hầu hạ cụ, còn tôi xin từ biệt trở vá» Nam Kinh.
Hướng tri phủ nói:
- Ông bạn già ơi! Bây giỠđưá»ng Ä‘i Phúc Kiến xa xôi và khó khăn. Ông lại già , tôi cÅ©ng không nỡ mang ông Ä‘i, ngưá»i con cá»§a ông thì để nó theo ông hầu hạ chứ tôi mang Ä‘i là m gì? Bây giá» tôi phải lên kinh bệ kiến. Váºy tôi hãy đưa ông vá» Nam Kinh trước, còn tôi sẽ liệu cách.
Hôm sau tri phủ gói một ngà n lạng bạc và sai đầy tớ mang đến thư phòng. Hướng tri phủ nói:
- Ông Văn Khanh! Ông đã sống vá»›i tôi hÆ¡n má»™t năm nay, không bao giỠông xin tôi má»™t ân huệ gì, dù nhá» nhặt đến đâu. Tôi rất buồn vì đứa con dâu tôi tìm cho ông nay đã chết. Tôi muốn ông cầm lấy má»™t ngà n lạng bạc nà y để mua sản nghiệp và kiếm má»™t ngưá»i vợ khác cho cháu, như thế ông có thể an hưởng tuổi già . Nếu sau nà y là m quan, lại có dịp đến Nam Kinh thì tôi sẽ lại thăm ông.
Nhưng Bão Văn Khanh không nháºn số bạc. Hướng tri phá»§ nói:
- Bây giá» không phải như ngà y trước nữa. Nay tôi là m chá»§ má»™t đạo, tôi có thể để dà nh ông ngà n lạng bạc má»™t cách dá»… dà ng. Nếu không nháºn thì ông cho tôi là ngưá»i như thế nà o?
Bão Văn Khanh không dám từ chối, cúi đầu cảm tạ. Hướng tri phá»§ dặn dò, gá»i cho Bão má»™t chiếc thuyá»n lá»›n, dá»n má»™t bữa tiệc tiá»…n hà nh và thân hà nh tiá»…n ra cá»a. Bão Văn Khanh và con cùng quỳ dưới đất ứa nước mắt mà từ biệt. Hướng tri phá»§ gạt lệ chia tay.
Hai cha con Bão Văn Khanh mang tiá»n trở vá» Nam Kinh. Vá» nhà , Văn Khanh nói vá»›i vợ vỠân đức cá»§a Hướng tri phá»§, cả nhà đá»u cảm kÃch. Mặc dầu bệnh hoạn, Bão Văn Khanh cÅ©ng Ä‘i tìm ngưá»i Ä‘em tiá»n Ä‘i mua má»™t cái nhà , hai bá»™ đồ tuồng để cho hai ban tuồng thuê. Còn thừa bao nhiêu tiá»n thì dùng và o việc nhà .
Và i tháng sau, bệnh cá»§a Bão Văn Khanh cà ng ngà y cà ng nặng, phải nằm liệt giưá»ng. Biết mình sắp chết, Bão gá»i vợ con, con gái, con rể đến bên giưá»ng và nói:
- Ta muốn cả nhà sống hòa thuáºn sung sướng. Không nên đợi hết tang má»›i cưới vợ cho Äình Tá»·. Việc nà y cần phải là m nhanh.
Nói xong Văn Khanh nhắm mắt qua Ä‘á»i. Cả nhà khóc lóc, lo việc tống táng. Quan tà i để ở giữa phòng mấy ngà y. Ngưá»i hát tuồng ở các nÆ¡i cÅ©ng đến Ä‘iếu.
Bão Äình Tá»· nhá» thầy địa lý tìm đất và chá»n ngà y tốt để chôn nhưng chưa có ngưá»i đỠminh tinh(Minh tinh: miếng lụa dà i để viết tên, há», chức tước ngưá»i đã chết. Thưá»ng thưá»ng ngưá»i ta nhá» má»™t ông quan hay má»™t ngưá»i có tiếng viết) dằng chợt thấy má»™t ngưá»i mặc đồ Ä‘en chạy và o há»i:
- Äây có phải nhà ông cụ Bão không? Äình Tá»· nói:
- Vâng, ông đến đây có việc gì?
- Cụ Hướng là m thá»§ đạo ở Äinh Chương tỉnh Phúc Kiến đã đến. Hiện nay kiệu cá»§a cụ Ä‘ang ở ngoà i cá»a.
Äình Tá»· vá»™i và ng cởi đồ tang, mặc má»™t cái áo xanh chạy ra ngoà i cá»a quỳ xuống tiếp. Hướng thá»§ đạo xuống kiệu, thấy ở ngoà i cá»a bá»c vải trắng liá»n há»i:
- Ông cụ anh mất rồi à ? Bão Äình Tá»· khóc và nói:
- Cha con mất rồi.
- Mất bao gi�
- Äến mai thì được hai mươi bảy ngà y.
- Tôi bệ kiến xong trở vá» Ä‘i ngang qua đây muốn và o thăm ông cụ anh, không ngá» cụ anh nay đã thà nh ngưá»i thiên cổ. Anh hãy đưa tôi đến trước quan tà i.
Bão Äình Tá»· quỳ khóc chối từ. Hướng tri phá»§ không chịu Ä‘i thẳng đến trước linh cữu nói:
- Ông bạn già Văn Khanh ơi!
Hướng khóc rống má»™t hồi cầm má»™t bó hương vái bốn vái. Mẹ cá»§a Bão Äình Tá»· cÅ©ng ra lạy tạ. Hướng thá»§ đạo ra nhà khách há»i:
- Ông cụ anh bao giỠthì hạ huyệt?
- Äịnh và o mồng tám tháng sau.
- Ai viết minh tinh?
- Con đã há»i nhiá»u ngưá»i nhưng ngưá»i ta từ chối, nói viết minh tinh khó lắm.
- Có gì mà khó! Äem bút giấy ra đây.
Äình Tá»· liá»n Ä‘em giấy bút tá»›i. Hướng thá»§ đạo cầm bút viết:
“Linh cữu cá»§a â€Ngưá»i dân Triá»u Minh" là Bão Văn Khanh năm nay hưởng thá» 59 tuổi. Ngưá»i viết là ngưá»i bạn cÅ© Hướng Äinh đỗ tiến sÄ©, quan tứ phẩm là m thá»§ đạo ở đạo Äinh Chương tỉnh Phúc Kiến“.
Viết xong, Hướng đưa cho Äình Tá»· nói:
- Anh đem cái nà y cho hiệu là m đồ tang để hỠlà m cho. Rồi lại nói:
- Sáng mai tôi phải xuống thuyá»n. Tôi có Ãt tiá»n giúp và o việc tang, chiá»u nay tôi sẽ cho đưa lại.
Nói xong, Hướng uống má»™t chén trà rồi lên kiệu Ä‘i. Bão Äình Tá»· chạy theo đến thuyá»n vái chà o rồi trở vá». Buổi chiá»u, Hướng thá»§ đạo sai má»™t ngưá»i quản gia mang má»™t trăm lạng bạc đến cho gia đình Bão. Ngưá»i quản gia không kịp uống trà , vá»™i và ng chạy ra thuyá»n.
Äến ngà y mồng tám tháng sau, minh tinh đã là m xong. Kèn cáo, hòa thượng, đạo sÄ© và những ngưá»i hát đám ma tiá»…n Bão Văn Khanh đến má»™ ở ngoà i Cá»a Nam.
Tất cả những ngưá»i hát tuồng Ä‘á»u Ä‘i đưa đám. Ở má»™t quán rượu ngoà i Cá»a Nam có bà y mấy mươi bà n chay.
Những ngưá»i đưa đám Ä‘á»u và o đấy ăn. Công việc chôn cất như thế là xong.
Ná»a năm sau, má»™t hôm Kim Thứ Phúc đến thăm và muốn nói chuyện vá»›i bà Bão. Bão Äình Tá»· má»i và o nhà khách ngồi và và o nói vá»›i mẹ. Bà Bão ra nói:
- Äã lâu lắm không gặp ông! Hôm nay cÆ¡n gió nà o thổi ông đến đây thế?
- Tháºt váºy, đã lâu tôi không gặp bà ! Xem thì ra bà gặp may. Có phải bà đã cho má»™t ban tuồng khác thuê áo quần rồi không?
- Phải, vì ban trước chỉ diá»…n trong thà nh phố và không kiếm được bao lăm. Vì váºy nên tôi đã Ä‘em đồ tuồng cho ban Văn Nguyên thuê. Trong ban nà y, má»™t ná»a là há»c trò cá»§a nhà tôi. Há» Ä‘i khắp Vu Thai, Thiên Trưá»ng, ở đấy có nhiá»u ngưá»i già u, nhiá»u thân sÄ©, cho nên há» kiếm ra tiá»n.
- Thế nà y thì nay bà lại có dịp phát tà i nữa đấy! Sau khi uống một chén trà Kim Thứ Phúc nói:
- Hôm nay tôi đến đây để mách mối má»™t đám cho ông Äình Tá»·. Nếu đám nà y thà nh bà lại còn phát tà i hÆ¡n nhiá»u kia!
- Cô ấy con cái nhà ai thế?
- Con gái há» Hồ ở Ná»™i Kiá»u. Ông cha là m việc ở nha môn quan Bố chÃnh. Lúc đầu cô ta lấy ông Vương Ba Béo chá»§ hiệu cầm đồ An Phong. Nhưng không đầy má»™t năm thì ông kia chết. Cô ta hiện nay má»›i hai mươi mốt tuổi và rất đẹp, thá»±c là đẹp hÆ¡n tranh vẽ. Nhưng vì cô ta còn trẻ, lại không có con cho nên gia đình muốn gả cô ta. Ông Vương chết Ä‘i để lại cho cô ta má»™t nhà đầy đồ đạc giá hÆ¡n má»™t ngà n lạng, má»™t cái giưá»ng lá»›n, má»™t cái giưá»ng nằm mùa hạ, bốn cái tá»§ và bốn cái rương - tá»§ và rương Ä‘á»u đầy cả quần áo, đút tay không lá»t và nhất là cô ta có ba cái xuyến và ng, hai cái mÅ© xÃch kim và vô số châu báu đếm không xuể. Cô ta lại có hai ngưá»i đầy tá»› gái. Má»™t ngưá»i tên là Hà Hoa, má»™t ngưá»i tên là Thái Liên, Ä‘á»u đến tuổi gả chồng. Nếu cô ta lấy ông Äình Tá»· thì thá»±c là hợp tuổi, xứng đôi vừa lứa.
Y nói một hơi là m bà Bão rất mừng rỡ. Bà Bão nói:
- Ông Kim! Cảm Æ¡n ông có lòng tốt. Tôi sẽ nói vá»›i con rể tôi để nó há»i cháu xem. Nếu thá»±c như thế thì nhỠông là m mối cho.
- Cái đó chẳng cần há»i han gì hết. Nhưng thôi, Ä‘i há»i cÅ©ng được. Tôi sẽ đợi tin sau.
Nói xong Kim Thứ Phúc ra vá». Bão Äình Tá»· tiá»…n chân Kim ra cá»a.
Äến chiá»u, ngưá»i con rể bà Bão là Quy vá», bà Bão nói vá»›i con rể tất cả những việc vừa nghe và nhá» Quy há»i xem. Quy xin bà mấy mươi đồng tiá»n để sáng mai ra tiệm trà .
Sáng hôm sau Quy đến nhà má»™t ngưá»i chuyên là m mối là Thẩm Thiên Phù. Vợ Thẩm Thiên Phù là bà Thẩm chân to, má»™t bà mối nhà nghá». Quy kéo Thẩm Thiên Phù đến má»™t tiệm trà để uống trà và đem việc ấy há»i lại. Thẩm Thiên Phù nói:
- Thế nà o? Anh há»i vá» chuyện con mụ yêu tinh ấy chăng? Câu chuyện cá»§a nó dà i lắm. Anh Ä‘i mua và i cái bánh nướng Ä‘em lại đây. Tôi ăn rồi kể cho mà nghe.
Quy chạy sang nhà bên cạnh mua tám cái bánh nướng Ä‘em đến tiệm trà rồi cùng ăn vá»›i Thẩm. Quy há»i:
- Câu chuyện như thế nà o?
- Hãy thá»§ng thẳng! Äể tôi ăn xong đã.
Sau khi ăn xong mấy cái bánh nướng Thẩm há»i:
- Anh lại há»i tôi vá» cô ấy là m gì? Có phải nhà ông muốn há»i cô ta không? Cô ấy thì xin phép không lấy được đâu. Rước cái ấy là chuốc nợ và o ngưá»i đấy!
- Thế là như thế nà o?
- Cô ta là con lão Hồ bẹt đầu, là m việc vá»›i quan Bố chÃnh. Ngưá»i cha chết, cô ta sống vá»›i ngưá»i anh - anh chà ng nà y chẳng ra gì, cả ngà y chỉ lo đánh bạc và uống rượu, rồi Ä‘em bán chức cá»§a mình ở trong ty Bố chÃnh để lấy tiá»n. Vì cô ta có Ãt nhan sắc cho nên năm cô mưá»i tám, ngưá»i anh bán cho ông Lại ở Cá»a Bắc để là m thiếp. Nhưng cô ta không chịu yên thân là m thiếp. Ai gá»i cô ta bằng “cô†thì cô ta mắng và bắt phải gá»i bằng “bà â€. Ngưá»i vợ cả biết váºy tát cho má»™t tráºn và đuổi Ä‘i. Sau đó, cô ta lấy ông Vương Ba Béo. Ông nà y Ä‘ang chỠđợi được bổ Ä‘i tri châu. Lần nà y thì cô ta là m “bà â€. Nhưng “bà †nà y ăn ở quá đáng. Thưá»ng đánh mắng ngưá»i con cả và ngưá»i dâu cả ông Vương má»—i ngà y ba, bốn lần và đánh Ä‘áºp bá»n đầy tá»› a hoà n suốt ngà y. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ghét cô ta như ghét tà . Không ngá» không đầy má»™t năm, ông Vương chết. Ngưá»i con trai nghi rằng cô ta đã lấy hết cả cá»§a cải cá»§a ông Vương, cho nên hôm ấy và o phòng để khám. Gia nhân a hoà n cÅ©ng và o tìm giúp, để cho hả giáºn. Nhưng cô ta tinh ranh nên đã bá» tất cả má»™t tráp kim ngân, châu báu và o cái thùng ***. Há» tìm khắp nÆ¡i trong phòng cÅ©ng không ra, lại khám khắp ngưá»i “bà †cÅ©ng không thấy tiá»n bạc đâu cả. Cô ta má»›i la lối tru tréo lên Ä‘em đơn lên huyện Thượng Nguyên kiện ngưá»i con cả. Khi xét việc nà y, quan huyện Thượng Nguyên mắng ngưá»i con cả má»™t tráºn và khuyên cô ta: “Cô đã lấy hai Ä‘á»i chồng rồi, thì còn thá»§ tiết là m gì? Xem cái quang cảnh nà y thì cô không thể ở vá»›i ngưá»i con cả được đâu! Chi bằng bảo anh ta chia sản nghiệp cho cô, rồi Ä‘i ở riêng má»™t nÆ¡i. Còn việc thá»§ tiết hay lấy chồng đó là tùy ở côâ€. Sau việc nà y xảy ra, cô ta đến ở mấy gian nhà ở đưá»ng Yên Chi. Cô ta nổi danh Ä‘anh đá đến ná»—i không có ai dám “rướcâ€. Việc nà y xảy ra đã bảy tám năm nay. Tuổi cô ta Ãt nhất cÅ©ng hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi, nhưng gặp ai cô cÅ©ng vẫn nói mình má»›i hăm mốt.
- Nghe nói cô ta trong tay có một nghìn lạng bạc phải không?
- Xem chừng mấy năm nay cô ta tiêu cÅ©ng nhiá»u, nhưng còn và ng bạc, châu báu, đồ đạc, đồ trang sức, quần áo cÅ©ng đến năm, sáu trăm lạng bạc. Cái đó thì cô ta có.
Quy nghÄ© bụng: “Nếu cô ta đã có năm, sáu trăm lạng bạc thì bà mẹ vợ ta cÅ©ng đã mừng rỡ lắm rồi. Còn cái việc cô ta Ä‘anh đá thế nà o thì thây kệ thằng con nhà ông Nghêâ€.
Cho nên Quy nói với Thẩm Thiên Phù:
- Nà y ông. Ngưá»i con nuôi cá»§a cha tôi muốn lấy cô ta đấy. Việc nà y do ông Kim Thứ Phúc mách mối. Bây giá» chẳng cần cô ta Ä‘anh đá hay không. Nếu ông là m cho há» lấy nhau thế là chắc chắn ông được háºu tạ khá nhiá»u vá» công là m mối đấy. Tại sao ông lại không là m?
- Cái đó không khó khăn gì. Äể tôi vá» nhà bảo vợ tôi đến nói vá»›i cô ta má»™t tiếng, tôi cam Ä‘oan rằng thế nà o việc ấy cÅ©ng xong thôi. Nhưng ông phải trả tiá»n cho ông mối đấy!
- Cái đó đã dÄ© nhiên! Bây giá» tôi vá», mai kia sẽ lại há»i ông xem cô ta trả lá»i như thế nà o.
Quy trả tiá»n trà , Ä‘i ra, má»—i ngưá»i Ä‘i má»—i nÆ¡i.
Thẩm vỠnhà nói với vợ là bà Thẩm chân to vỠviệc ấy. Bà Thẩm lắc đầu mà rằng:
- Trá»i Æ¡i! Cái “bà †ấy thì ai mà chịu được! Hắn muốn lấy má»™t anh chồng già u đẹp, là m quan, lại không có mẹ chồng, không có cha chồng, không có ông chú, bà cô cÆ¡! Ngà y nà o hắn cÅ©ng ngá»§ đến trưa má»›i dáºy và không chịu sá» và o cái gì dù chỉ là ngá»n cá». Má»—i ngà y hắn “xÆ¡i†đến tám đồng cân bạc thuốc bổ lại không chịu ăn thịt. Hôm nay thì ăn vịt, ngà y mai thì ăn cá, ngà y kia lại ăn canh măng tươi, nấm hương. Ngồi không chẳng có việc gì lại xÆ¡i mứt cam, long nhãn, hạt sen. Hắn lại là má»™t tay tá»u lượng khá. Má»—i buổi tối phải uống ba cân “bách hoa tá»uâ€, nhắm vá»›i chim sẻ nướng và tôm. Äi ngá»§ phải có hai ngưá»i đầy tá»› gái thay phiên nhau đấm bóp mãi đến canh tư. Ông vừa nói có má»™t ngưá»i phưá»ng tuồng muốn lấy cô ta phải không? Nhưng cái thứ “bà †ấy thì Ä‘á»i nà o chịu lấy phưá»ng tuồng.
- Thì cứ bịa ra một hồi là xong cả!
- ÄÆ°á»£c! Tôi sẽ giấu cái việc ông ta là ngưá»i hát tuồng, tôi cÅ©ng không nói ông ta cho thuê đồ tuồng. Tôi sẽ nói rằng ông ta đã đỗ cá» nhân nay mai sẽ là m quan, còn gia đình là m chá»§ má»™t hiệu buôn lá»›n, lại có nhiá»u đất Ä‘ai. Nói như thế được chứ?
- Tốt lắm! Tốt lắm! Cứ nói như thế!
Bà Thẩm ăn cÆ¡m xong đến ngõ Yên Chi gõ cá»a. Ngưá»i đầy tá»› gái là Hà Hoa ra mở cá»a và há»i:
- Bà ở đâu đến?
- Ở đây có phải là nhà “bà †Vương không?
- Vâng! Bà đến đây có việc gì?
- Tôi đến đây nói với “bà †Vương một chuyện mừng.
- Má»i bà ngồi ở phòng khách! Bà chá»§ tôi vừa ngá»§ dáºy chưa trang Ä‘iểm xong.
- Tôi ngồi ở phòng khách là m gì? Tôi phải đi và o trong phòng nói chuyện với “bà †chứ!
Nói xong bà Thẩm vén mà n bước và o phòng. Bà Vương Ä‘ang ngồi bên cạnh giưá»ng bó chân. Thái Liên Ä‘ang đứng bên cạnh bưng cái há»™p phèn chua. Thấy bà Thẩm đến, bà Vương biết bà ta đến là m mối, nên bảo ngồi đợi và sai Ä‘em trà cho bà Thẩm uống. Äợi má»™t hồi lâu, bà Vương má»›i bó xong hai cái chân. Sau đó, lại ung dung chải tóc, rá»a mặt và mặc áo. Bà Vương trang Ä‘iểm cháºm đến ná»—i mặt trá»i gần lặn vẫn chưa xong. Khi đã xong đâu đấy rồi, bà Vương há»i:
- Tên bà là gì? Bà đến đây có việc gì?
- Tôi há» Thẩm. Tôi đến đây vì có ngưá»i nhá» tôi là m mối để cho tôi được uống rượu mừng bà .
- Ông ta nhà cá»a thế nà o?
- Ông ta ở Bão phá»§ trên đưá»ng chÃnh, gần cá»a Thá»§y Tây. Ngưá»i ta thưá»ng gá»i ông ta là ông cá» Bão. Nhà ông ta già u, ruá»™ng vưá»n nhiá»u, lại có má»™t hiệu buôn lá»›n, gia tà i ức, triệu. Năm nay ông ta hai mươi ba tuổi, trên không có cha mẹ, dưới không có anh em chị em. Ông ta muốn lấy má»™t bà vợ hiá»n để lo cá»a lo nhà . Ông ta nói vá»›i tôi việc đó đã lâu, nhưng tôi nghÄ© không ai xứng đáng bằng bà . Cho nên tôi đánh bạo tá»›i đây.
- Bà nói ngưá»i đỗ cá» nhân là ngưá»i nà o ở trong nhà ấy?
- ChÃnh là con ngưá»i muốn lấy bà đấy! Nhà ấy còn có ông cá» thứ hai nà o nữa.
- CỠnhân văn hay cỠnhân võ?
- Ông ta đỗ cá» nhân võ. Ông ta có thể giương cái cung nặng má»™t trăm cân, nâng má»™t quả tạ nặng ba trăm cân! Tháºt là má»™t con ngưá»i khá»e mạnh.
- Bà Thẩm! Bà phải biết rằng tôi là ngưá»i đã sống ở những nÆ¡i quyá»n quý, chứ không phải như ngưá»i ta đâu đấy! Nhá»› cái ngà y tôi má»›i đến Vương phá»§ được má»™t tháng thì gặp đám cưới ngưá»i con gái đầu cá»§a ông ta. Cô nà y lấy má»™t ngưá»i thân sÄ© há» Tôn có ba gian nhà khách rất lá»›n. Trong nhà đốt má»™t trăm cây đèn sáp lá»›n, là m những ông tiên bằng đưá»ng, ăn uống, tiệc tùng tháºt là linh đình. Phưá»ng tuồng thổi sáo đánh đà n rước tôi và o. Ông Tôn đầu đội mÅ© phượng, mặc áo thêu má»i tôi và o chá»— ngồi chÃnh ở bà n cao nhất. Tôi mang trên đầu má»™t cái mạng có những viên ngá»c châu to như hạt đỗ che kÃn cả má. Ở hai bên là hai con nữ tỳ kéo cái mạng ra để cho tôi uống nước trà ngon, nghe hát, uống rượu suốt đêm. Äến ngà y hôm sau tôi trở vá» vá»›i bốn ngưá»i gia nhân. Má»™t ngưá»i là m má»™t vết bẩn trên cái áo lụa trắng thêu kim tuyến cá»§a tôi. Tôi muốn đánh chết tất cả. Mặc dầu cả bốn ngưá»i Ä‘á»u đến quỳ ở phòng tôi dáºp đầu xuống đất mà lạy tôi cÅ©ng không tha. Bà Thẩm! Bà nói việc nà y phải mưá»i phần chắc chắn. Có má»™t Ä‘iá»u gì không đúng thì bà sẽ biết tay, tôi không nể nang đâu.
-Cố nhiên là thế! Xưa nay tôi Ä‘á»u nói đúng sá»± thá»±c, tôi có giống hạng bà mối tầm thưá»ng đâu. Nếu ngà y mai bà thấy tôi nói má»™t chữ gì sai thì tôi xin vác hai cái má nà y đến cho bà tha hồ vả.
- Tháºt không? Thế thì tốt lắm. Bà cứ nói vá»›i ngưá»i ta rằng tôi bằng lòng. Tôi Ä‘ang đợi bà báo tin đấy.
Bà Vương gói mấy chục đồng tiá»n, mấy quả táo, mấy cái bánh và nói vá»›i bà Thẩm mang vá» cho con.
Nhân phen nà y khiến cho: con nhà trung háºu, không may vá»› phải ác nhân duyên; cốt nhục chia lìa, có dịp gặp được thân huynh đệ.
Muốn biết đám cưới nà y có thà nh hay không hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 05:32 PM.
|

10-09-2008, 02:51 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ hai bảy
Vương thái thái vợ chồng rẫy lộn;
Nghê Äình Châu anh em gặp nhau.
Bà Thẩm đến há»i bà Vương. Sau khi bà Vương nháºn lá»i, bà Thẩm trở vá» nói vá»›i chồng rằng bà Vương đã bằng lòng. Hôm sau, Quy đến há»i tin, Thẩm Thiên Phù Ä‘em việc ấy nói lại vá»›i Quy má»™t lượt:
- Nhà tôi đã đến nói đầu Ä‘uôi câu chuyện vá»›i cô ta. Cô ta bằng lòng chết Ä‘i rồi! Nhưng chúng tôi nói vá»›i cô ta rằng ông ta không còn cha mẹ, cho nên không nên để bà Bão thân hà nh Ä‘em lá»… váºt đến há»i. Ngà y mai, ông đưa cho nhà tôi bốn cái đồ trang sức trên đầu để Ä‘em đến chá»— cô ta. Khi nà o chá»n được ngà y là nh tháng tốt là có thể đưa cô dâu vá» nhà thôi!
Quy nghe xong, vỠnhà nói với mẹ vợ:
- Cô ta trong tay có mấy trăm lạng bạc. Cái đó có thá»±c. Có Ä‘iá»u cô ta tÃnh tình không tốt, sợ sau nà y là m khổ chồng. Nhưng thôi! Äó là việc cá»§a hai ngưá»i, mặc kệ há».
Bà Bão cũng bằng lòng nói:
- Cái thừng ấy cứng đầu cứng cổ lắm. Cần phải có má»™t ngưá»i vợ cay nghiệt má»™t chút thì má»›i trị nổi.
Sau khi bà n định lấy Vương thị xong, bà gá»i Äình Tá»· đến bảo Ä‘i má»i Thẩm Thiên Phù và Kim Thứ Phúc để là m mối. Äình Tá»· nói:
- Nhà ta là con nhà tầm thưá»ng thì chỉ nên lấy con gái nhà nghèo. Äem cái cá»§a ấy vá» nhà rất dá»… sinh cãi cá» lôi thôi.
Bà Bão mắng cho má»™t tráºn:
- Äồ ngu, đồ vô phúc! Rõ tháºt là con nhà nghèo!
Cứ mở miệng là nói đến nghèo. Sau nà y mà y cÅ©ng đến chết nghèo thôi! Trong nhà nó có bao nhiêu rương hòm. Mà y lấy nó vá» thì trong phòng bà y biện cÅ©ng đẹp mắt Ä‘i chứ! Rõ tháºt là đồ ngu, không biết cái gì cả!
Äình Tá»· bị mắng má»™t tráºn không dám nói năng gì nữa, chỉ còn cách nhá» Quy đưa mình đến nhà ông mối.
Quy nói:
- Mẹ đã chịu khó như thế mà anh không mở miệng cám ơn lấy một câu! Nếu còn nói ra nói và o, thì con cũng không hơi đâu mà giúp nữa.
Bà Bão nói với con rể:
- Nó có biết cái gì đâu! Mà y không nên chấp vỠviệc ấy là m gì!
Sau đó Quy má»›i chịu cùng Äình Tá»· đến nhà hai ông mối.
Hôm sau, há» là m má»™t tiệc rượu má»i hai ông mối đến nhà ăn. Vì Bão Äình Tá»· phải Ä‘i theo ban tuồng cho nên Quy ở nhà tiếp khách. Bà Bão đưa ra bốn cái đồ trang sức trên đầu bằng và ng và bốn cái bằng bạc cá»§a ngưá»i vợ trước cá»§a Bão Äình Tá»· giao cho Thẩm Thiên Phù Ä‘em đến cho bà Vương. Thẩm Thiên Phù bá» bốn cái và o túi còn bốn cái thì giao cho bà Thẩm đưa đến. Sau khi bà Vương đã nháºn, ngà y đưa dâu định và o ngà y mưá»i ba tháng mưá»i. Sáng ngà y mưá»i hai, bốn cái hòm, bốn cái tá»§, bao nhiêu cháºu thau đồ thiếc, hai cái giưá»ng lá»›n được Ä‘em đến trước. Hai ngưá»i đầy tá»› gái Ä‘i kiệu theo sau. Äến nhà Bão, nhìn thấy bà Bão, há» không hiểu bà ta là ai nhưng không dám há»i. Sau khi đã bà y biện đồ đạc chỉnh tỠở trong phòng, hai ngưá»i ngồi đợi ở đấy. Hôm sau, vợ Quy Ä‘i kiệu đến. Ở đấy đã có vợ Kim Thứ Phúc và vợ Tiá»n Mặt Rá»— đợi đón cô dâu. Äến chiá»u, kiệu cô dâu đến vá»›i bốn cặp đèn lồng và đuốc. Cô dâu, chú rể và o phòng Ä‘á»c những lá»i theo nghi lá»…, lại trước Ä‘uốc hoa và uống rượu hợp cẩn. Việc đó không cần phải nói nhiá»u.
Äến canh năm, lúc phải ra nhà thá» lạy tổ tiên, cô dâu má»›i biết mình có mẹ chồng và tức giáºn vô cùng. Cô ta chỉ cúi đầu lạy mấy cái ra vẻ bá»±c tức, chứ không dâng trà , không đưa già y cho mẹ chồng gì hết. Lạy xong, cô liá»n và o buồng. Hai ngưá»i đầy tá»› gái chốc chốc lại ra xin nước mưa để pha trà cho “bà chá»§â€, xin than để đốt hương cho “bà chá»§â€, rồi lại chạy xuống bếp bảo nấu Ä‘iểm tâm, nấu cháo để Ä‘em lên cho “bà chá»§â€. Há» cứ luôn luôn chạy Ä‘i, chạy lại trong nhà , miệng thì cứ “bà chá»§ thế nà yâ€, “bà chá»§ thế kiaâ€. Bà Bão nghe váºy nói:
- Ta là bà chá»§ ở đây! Gá»i cô ta bằng bà là không được, phải gá»i là cô dâu.
Hai ngưá»i đầy tá»› chạy và o phòng kể lại Ä‘iá»u đó cho “bà chá»§â€. “Bà chủ†giáºn chết ngất.
Sáng ngà y thứ ba, gia đình há» Bão má»i mấy bà vợ những ngưá»i hát tuồng đến. Theo tục lệ ở Nam Kinh, ai má»›i là m dâu thì đến ngà y thứ ba cÅ©ng phải xuống bếp nấu má»™t món ăn để cầu may. Món ăn nà y nhất định phải là cá, có ý nghÄ©a “già u sang có thừaâ€. Con cá thì nhà há» Bão đã mua rồi, nồi nước sôi đã sôi ở bếp nhưng khi má»i cô dâu xuống bếp nấu thì “bà †Vương nhất định không chịu, cứ ngồi yên như phá»—ng. Ngưá»i vợ cá»§a Tiá»n Mặt Rá»— và o phòng nói:
- Cái đó không được! Nay chị đã vá» là m dâu nhà ngưá»i ta thì chị phải theo quy cá»§ nhà ngưá»i ta chứ!
“Bà †Vương nén giáºn, không nói gì, cởi áo gấm, mặc áo là m bếp chạy xuống bếp, cầm con cá trong tay lấy dao cắt ba bốn cái rồi cầm Ä‘uôi ném và o trong nồi nước sôi. Vợ Tiá»n Mặt Rá»— Ä‘ang ngồi bên cạnh nồi nhìn “bà †Vương là m cá, bị nước sôi bắn và o cả mặt, cái áo Ä‘oạn nhị thể thêu kim tuyến ướt đẫm hết. Thị giáºt nẩy mình kêu lên: “Thế là thế nà o!†Và vá»™i và ng lấy khăn tay lau mặt. Bà Vương ném dao xuống, bá» chạy và o phòng. Äến chiá»u, khách đến ăn tiệc, cô dâu cÅ©ng không chịu ra tiếp.
Sang ngà y thứ tư, Äình Tá»· và o phòng mặc áo quần trước khi Ä‘i theo ban hát để diá»…n đêm. “Bà †Vương thấy chồng mình mấy hôm nay vẫn mang má»™t cái mÅ© hình miếng ngói chứ không phải là cái mÅ© sa, trong bụng ngá» chồng mình không phải đỗ cá» nhân. Thấy chồng đội mÅ© Ä‘i ra, bà Vương há»i:
- Anh Ä‘i đâu mà đi đêm hôm như thế? Äình Tá»· trả lá»i:
- Äi kiếm ăn.
Và đi ngay. Bà Vương trong lòng cà ng ngá» vá»±c “ông ta là m nghá» gì? Hay là đi tÃnh sổ sách ở hiệu chăng? †Äến canh năm sáng rõ, Äình Tá»· má»›i trở vá». Bà Vương há»i:
- Tối qua anh tÃnh sổ sách gì ở ngoà i hiệu mà suốt đêm như thế?
- Nà o có hiệu hiếc gì đâu! Tôi là trùm một ban hát, vừa mới đem ban hát đi diễn đêm vỠđấy thôi.
Bà ta không nghe câu ấy thì thôi, chứ đã nghe câu ấy thì khà tức xông lên chẹn cả tim. Bà thét lên má»™t tiếng, ngã lăn ra, nghiến chặt hai hà m răng, bất tỉnh nhân sá»±. Äình Tá»· hoảng hốt bảo hai ngưá»i đầy tá»› gái đổ nước gừng. Äổ mất ná»a ngà y bà Vương má»›i tỉnh dáºy, vừa khóc vừa kêu gà o, nằm lăn ra đất, đầu bù tóc rối, bứt tóc bứt tai. Rồi lại muốn bò lên đình giưá»ng, khóc rống lên và hát những Ä‘iệu hát tuồng. Thì ra, vì tức giáºn quá thị đã phát Ä‘iên. Bà Bão và con gái sợ hãi chạy và o, thấy cÆ¡ sá»± như váºy vừa bá»±c mình lại vừa buồn cưá»i. Äang lúc ồn à o thì bà Thẩm chạy đến, tay cầm hai gói Ä‘iểm tâm đưa và o phòng để mừng. Nhưng vừa má»›i bước và o phòng, vợ Äình Tá»· trông thấy liá»n chạy đến nắm lấy. Thị kéo Thẩm đến trước thùng ***, mở nắp thùng ra bốc lên má»™t nắm *** trát ngay lên mặt, lên miệng bà Thẩm. Bà Thẩm mặt mÅ©i bị trát đầy ***, hôi thối vô cùng. Má»i ngưá»i kéo hai ngưá»i ra. Bà Thẩm chạy ra ngoà i lại bị bà Bão chỉ và o mặt mắng cho má»™t tráºn. Bà Thẩm hết sức bá»±c mình, chỉ còn cách Ä‘i lấy nước rá»a mặt, rồi lá»§i thá»§i ra cá»a, Ä‘i thẳng vá» nhà .
Khi má»i thầy thuốc đến, thầy thuốc bảo:
- Äó là vì có nhiá»u Ä‘á»m. ChÃnh khà bị hư, phải dùng nhân sâm, hổ phách.
Má»—i tá»… thuốc tốn năm đồng cân bạc. Từ đó thị Ä‘au liên miên suốt hai năm. Bao nhiêu quần áo, đồ trang sức trên đầu Ä‘á»u tiêu hết nhẵn. Hai ngưá»i đầy tá»› gái cÅ©ng bán Ä‘i nốt.
Quy bà n với bà Bão và vợ:
- Hắn là đồ con nuôi không là m nên công việc gì. Hắn lại sống vá»›i cái con Ä‘iên ấy là m cho cả nhà ầm Ä©. Nếu cứ để thế nà y mãi thì nhà cá»a ruá»™ng vưá»n cá»§a ta cÅ©ng không đủ để mua nhân sâm và hổ phách cho nó ăn đâu! Bây giá» là m thế nà o? Chi bằng chúng ta Ä‘uổi quách hắn Ä‘i. Hắn có Ä‘i khá»i nhà nà y, chúng ta má»›i có thể sống yên tÄ©nh, kiếm ăn qua ngà y được.
Bà Bão nghe theo lá»i con gái và con rể Ä‘uổi vợ chồng Äình Tá»· phải Ä‘i khá»i nhà . Äình Tá»· hoảng hốt nhá» hai ngưá»i láng giá»ng là Vương VÅ© Thu và Trương Quốc Trá»ng nói giúp. Trương Quốc Trá»ng và Vương VÅ© Thu chạy sang nói:
- Thưa cụ! Cụ là m thế không được đâu! Ông cụ nhà ta đã nuôi anh ta là m con nuôi. Hơn nữa, anh ta lại giúp cụ nhà ta trong việc là m ăn đã mấy năm nay. Lẽ nà o cụ lại đuổi anh ta đi như thế?
Bà Bão liá»n nói đầu Ä‘uôi, kể tá»™i Äình Tá»· bất hiếu như thế nà o, vợ anh ta không hiá»n như thế nà o và nói:
- Tôi nhất định không thể nà o giữ anh ta ở đây được nữa! Nếu anh ta muốn ở đây thì tôi chỉ còn cách mang con gái, và rể đi để cho anh ta ở một mình!
Hai ngưá»i kia thấy không thể can ngăn bà Bão được nữa chỉ còn cách nói:
- Bà muốn Ä‘uổi Ä‘i thì cÅ©ng phải cho anh ta Ãt vốn để là m ăn sinh sống chứ! Äuổi Ä‘i tay không như thế nà y thì hai vợ chồng sống là m sao được?
Bà Bão trả lá»i:
- Xưa kia nó đến đây tay không chỉ có con ngưá»i trần trụi vá»›i mấy sợi tóc và ng hoe trên đầu. Tôi nuôi ăn lá»›n lên như thế, lại cưới cho nó hai ngưá»i vợ. Ông cha cá»§a nó chết đã lấy mất bao nhiêu tiá»n cá»§a tôi. Tôi đã không bắt nó trả tiá»n thì thôi các ông lại còn bắt tôi đưa tiá»n cho nó nữa sao?
Hai ngưá»i nói:
- Tuy váºy bà đã “là m Æ¡n thì cÅ©ng là m Æ¡n cho chótâ€. Bà phải thương đến anh ta má»™t chút chứ!
Há» nói Ä‘i nói lại mãi cho đến khi bà ta phải hứa cho ngưá»i con nuôi hai mươi lạng bạc để hắn Ä‘i nÆ¡i khác. Äình Tá»· cầm lấy bạc mà khóc, nước mắt chảy ròng ròng. Và i hôm sau, Äình Tá»· đến ở má»™t gian nhà Vương VÅ© Thu đã dá»n cho mình ở sau tiệm buôn cá»§a y. Vì chỉ có hai mươi lạng bạc trong tay, Äình Tá»· không láºp được má»™t ban hát, không biết dùng và o việc gì, cho nên dần dần ăn hết nhẵn cả số tiá»n. Khi tiá»n đã gần hết thì vợ Äình Tá»· cÅ©ng đà nh phải thôi không dùng nhân sâm và hổ phách nữa. Bệnh cÅ©ng không phát, thị chỉ ngồi ở nhà vừa khóc vừa mắng, hết ngà y nà y sang ngà y khác.
Má»™t hôm, Äình Tá»· ở phố vá» thấy Vương VÅ© Thu chạy đến chà o há»i:
- Anh có ngưá»i anh nà o ở Tô Châu không?
- Cha tôi chỉ có một mình tôi là con, không có anh em nà o nữa.
- Tôi không há»i gia đình há» Bão đâu! Tôi muốn há»i gia đình há» Nghê ở Tam Bà i lâu kia!
- Vâng, tôi có mấy ngưá»i anh, nhưng cha tôi nói vá»›i tôi rằng cha tôi đã Ä‘em bán Ä‘i tất cả lúc còn nhá». Và sau đó thế nà o thì tôi không há» biết. Tôi không bao giá» nghe nói có ngưá»i anh nà o ở Tô Châu cả.
Vừa rồi, có má»™t ngưá»i đến tìm khắp nÆ¡i. Ông ta đến nhà bà Bão ở bên cạnh và nói vá»›i bà Bão rằng ông Nghê Ä‘i tìm ngưá»i em thứ sáu cá»§a ông. Thấy bà Bão không nói năng gì, ông ta lại đến đây. Tôi nghÄ© rằng ông ta tìm anh đấy. Ông có phải ngưá»i con thứ sáu trong gia đình không?
- Vâng, tôi là con thứ sáu.
- Vì không tìm thấy anh, nên ông ta đi đâu đấy một lát, chốc nữa chắc chắn ông ta sẽ trở lại. Tại sao ông không ngồi trong hiệu nà y đợi một lát?
Quả nhiên má»™t lát sau ngưá»i kia đến tìm. Vương VÅ© Thu nói:
- Äây chÃnh là ông Nghê thứ sáu. Ông đến đây có việc gì?
Ngưá»i kia lấy ở trong thắt lưng má»™t tá» thiếp đỠđưa cho Äình Tá»· xem. Äình Tá»· cầm tá» giấy Ä‘á»c. Tá» giấy viết:
“Ngưá»i con nuôi cá»§a ông Bão Văn Khanh ở cá»a Thá»§y Tây trước tên là Nghê Äình Tá»· chÃnh là con thứ sáu cá»§a ông Nghê Trương Phong phụ thân cá»§a tôi. Tôi là Nghê Äình Châu. Nếu tìm thấy em tôi thì đưa ngay đến công quán cho tôi được gặp, rất gấp!â€
Äình Tá»· reo lên:
- Äúng rồi. Hoà n toà n không sai má»™t ly! Ông là ai?
- Tôi tên là A Tam là m việc với ông anh của ông.
- Anh tôi bây giỠở đâu?
- Ông cả hiện nay là m việc ở nha môn quan tuần vÅ© Tô Châu, má»—i năm được má»™t nghìn lạng bạc. Ông cả bây giá» Ä‘ang ở công quán. Nếu ông là ngưá»i con thứ sáu thì xin má»i đến đấy vá»›i tôi để gặp ông cả.
Äình Tá»· mừng rỡ Ä‘i theo A Tam đến công quán ở cầu Hoà i Thanh. A Tam nói:
- Ông Sáu! Má»i ông và o tiệm trà ở bá» sông ngồi đợi má»™t lát tôi Ä‘i tìm ông cả đến.
A Tam ra Ä‘i, Äình Tá»· ngồi đợi má»™t lát thấy A Tam trở lại vá»›i má»™t ngưá»i lạ, đầu đội mÅ© vuông, mình mặc áo hoa thâm, chân Ä‘i già y Ä‘en đế trắng, để râu ba chòm và trạc độ năm mươi. Ngưá»i nà y vừa bước và o tiệm trà thì A Tam chỉ Äình Tá»·: “Äây là ông Sáu!†Äình Tá»· vá»™i và ng chạy đến chà o. Ngưá»i kia nắm chặt lấy Äình Tá»· và kêu lên:
- Ngưá»i em thứ sáu cá»§a tôi đây rồi! Äình Tá»· cÅ©ng kêu lên!
- Anh ơi!
Hai ngưá»i ôm nhau khóc nức nở má»™t hồi rồi cùng ngồi xuống. Nghê Äình Châu nói:
- Em Æ¡i, khi nhà há» Bão nháºn em là m con nuôi thì anh ở Bắc Kinh cho nên anh không biết gì vá» việc ấy cả. Từ khi anh hai mươi tuổi, anh là m mạc khách và là m việc trong các nha môn. Ở tỉnh nà o anh cÅ©ng tìm các em, nhưng không bao giá» thấy. Năm năm trước đây, khi anh cùng Ä‘i vá»›i má»™t ông tri huyện đến Quảng Äông nháºm chức, đến Tam Bà i Lâu, anh nghe má»™t ngưá»i láng giá»ng già ngà y trước nói rằng em đã được nhà há» Bão nuôi là m con nuôi và cả cha mẹ chúng ta Ä‘á»u đã mất...
Nói đến đấy Äình Châu dừng lại khóc. Äình Tá»· nói:
- Cái việc nhà há» Bão... Nghê Äình Châu ngắt lá»i:
- Em để anh nói hết đã. Mấy năm nay anh may mắn được cụ CÆ¡ đối đãi tháºt là tá» tế, má»—i năm trả cho ngà n lạng bạc. Mấy năm trước, cụ ở SÆ¡n Äông vá»›i anh. Năm nay cụ vá» là m tuần vÅ© Tô Châu. Vì Tô Châu là quê hương, cho nên anh vá»™i và ng đến đây tìm em. Anh muốn Ä‘em số tiá»n dà nh dụm bấy lâu để mua má»™t nhà ở Nam Kinh và đưa chị từ Bắc Kinh vá» cùng ở. Như thế là anh em ta lại cùng sống chung má»™t nhà . Nà y em, em đã có vợ chưa?
- Thưa anh em đã có vợ rồi.
Äình Tá»· kể lại đầu Ä‘uôi từ khi mình được nháºn là m con nuôi ông Bão đối đãi tốt như thế nà o, ngưá»i vợ đầu há» Vương mình lấy ở nha môn Hướng tri phá»§ đã chết và lần thứ hai lấy vợ rồi bị bà Bão Ä‘uổi ra khá»i nhà như thế nà o. Äình Châu nói:
- Không há» gì. Hiện nay thÃm ở đâu?
- Chúng em thuê má»™t cái phòng cá»§a ông láng giá»ng ở sát vách nhà bà Bão.
- Anh em ta trở vá» nhà má»™t tà rồi chúng ta bà n tÃnh công việc.
Sau khi trả tiá»n trà , hai ngưá»i cùng trở vá» hiệu buôn cá»§a Vương VÅ© Thu. Vương ra chà o. Äình Tá»· má»i anh và o nhà sau, vợ Äình Tá»· chạy ra chà o bác. Bấy giá» thị ăn mặc như tất cả má»i ngưá»i đà n bà thưá»ng vì bao nhiêu áo quần trang sức Ä‘á»u đã Ä‘em Ä‘i bán hết. Nghê Äình Châu lấy ở trong túi ra bốn lạng bạc đưa cho Äình Tá»· để là m lá»… gặp mặt. Nhìn thấy má»™t ông bác thể diện như thế, vợ Äình Tá»· mất hết cả buồn rầu liá»n thân hà nh bưng trà lên. Äình Tá»· cầm chén trà má»i anh. Nghê Äình Châu uống xong má»™t chén trà nói:
- Nà y em! Bây giỠanh phải trở vỠcông quán một lát rồi sẽ trở lại nói chuyện với em. Em cứ ở nhà đợi anh!
Äình Châu nói xong Ä‘i ra, Äình Tá»· bà n bạc vá»›i vợ:
- Chốc nữa anh lại, chúng ta phải là m má»™t bữa ăn ra trò để má»i anh. Bây giá» phải mua má»™t con vịt, mấy cân thịt, má»™t con cá và nhỠông Vương là m há»™ bốn đĩa đồ ăn.
Vợ nói:
-Thôi Ä‘i! Mình là ngưá»i không biết gì hết! Mình tưởng má»™t ngưá»i ở nha môn quan tuần vÅ© đến đây mà lại nghÄ© đến việc ăn thịt vịt vá»›i thịt lợn cá»§a mình à ? Nhất định là ăn cÆ¡m xong rồi anh má»›i đến. Anh không thèm để ý gì đến bữa ăn cá»§a ta đâu. Bây giá» cứ cân lấy ba mươi sáu phân bạc đến hiệu bán kẹo mua mưá»i sáu đĩa kẹo tháºt ngon và đi mua và i chai rượu “Bách hoaâ€, như thế là được!
- Phải đấy!
Bão bèn cân bạc rồi lấy tiá»n mua kẹo và rượu mang vá» nhà . Chiá»u hôm ấy, quả nhiên có má»™t cái kiệu đến trước nhà đi đầu có hai cái đèn lồng đỠchữ “Tuần vÅ© bá»™ việnâ€. A Tam Ä‘i theo sau. Ngưá»i anh cá»§a Äình Tá»· đã đến. Äình Châu xuống kiệu nói vá»›i em:
- Nà y em! Anh hiện nay mới đến ở trỠkhông có gì, chỉ mang theo có bảy mươi lạng bạc.
Äình Châu sai A Tam lấy ở trong kiệu ra số bạc từng gói má»™t đưa cho Äình Tá»·. Äình Châu nói:
- Em cứ cầm lấy số tiá»n nà y. Äến ngà y mai anh phải vá» Tô Châu vá»›i cụ CÆ¡. Anh muốn em tìm cho anh má»™t cái nhà , tìm cà ng chóng cà ng tốt, giá từ hai trăm đến ba trăm lạng trở lại. Sau khi vợ chồng đến ở đấy rồi em phải thu xếp hà nh lý Ä‘i đến nha môn ở Tô Châu. Anh sẽ nói vá»›i cụ CÆ¡ đưa cho em tất cả số tiá»n lương má»™t năm nay cá»§a anh là má»™t ngà n lạng bạc. Em sẽ Ä‘em số tiá»n ấy vá» Nam Kinh là m vốn hoặc mua sản nghiệp để sinh sống.
Äình Tá»· nháºn số tiá»n và giữ anh ở lại uống rượu. Trong khi uống rượu, hai ngưá»i kể lại cảnh cha mẹ, anh em tan tác, nói rồi lại khóc, khóc rồi lại nói. Äến canh hai, Äình Châu má»›i ra vá».
Hôm sau, Äình Tá»· bà n vá»›i Vương VÅ© Thu gá»i má»™t ngưá»i mối nhà đến để tìm má»™t cái nhà . Từ đó vá» sau, ngưá»i xung quanh biết rằng ông Nghê Äình Châu hiện nay là m ở nha môn quan tuần vÅ© đã đến tìm em, nên Ä‘á»u gá»i Bão Äình Tá»· là ông Nghê mà không gá»i là ông Bão nữa, và cÅ©ng đối đãi vá»›i Äình Tá»· má»™t cách kÃnh nể. Còn bà Vương thì chẳng cần phải nói. Äá»™ ná»a tháng sau, ngưá»i mối nhà tìm được má»™t cái nhà có ba phòng và sân xung quanh ở đưá»ng há» Thi cầu Hạ Phù. Äó là nhà cá»§a Thi ngá»± sá». Thi ngá»± sá» vắng nhà , muốn cho thuê vá»›i giá hai trăm hai mươi lạng bạc. Sau khi đã là m giấy tá» xong, Äình Tá»· trả tiá»n trước hai mươi lạng và chá»n ngà y tốt đến ở nhà má»›i. Hôm ấy bà con Ä‘á»u Ä‘em lá»… váºt đến mừng. Cả Quy cÅ©ng Ä‘em đồ lá»… đến tặng. Bấy giá» Quy trong lòng chỉ lo lắng là m sao nối lại mối tình xưa. Äình Tá»· má»i khách khứa uống rượu hai ngà y, chuá»™c lại má»™t số áo quần và đồ trang sức vợ đã Ä‘em cầm. Bấy giá» bà Vương lại cảm thấy khó ở. Cứ hai ngà y lại má»i thầy thuốc đến má»™t lần. Má»—i ngà y tiêu mất tám đồng cân tiá»n thuốc. Cứ thế số tiá»n bảy mươi lạng bạc kia cÅ©ng dần dần tiêu tan hết.
Äình Tá»· thu tháºp hà nh lý đến Tô Châu tìm anh, nhưng vì thuyá»n Ä‘i ngược gió cho nên phải cắm sà o ở phÃa bắc bá» sông. Thuyá»n Ä‘i má»™t đêm đến Nghi Trưng, dừng ở bến Hoà ng Nê. Gió lại cà ng lá»›n, không thể qua sông được, Äình Tá»· lên bá» uống trà và ăn Ä‘iểm tâm. Bá»—ng nhiên gặp má»™t ngưá»i thiếu niên đầu đội mÅ© vuông mình mặc áo mà u ngá»c thạch, chân Ä‘i già y đỠcứ nhìn Äình Tá»· từ đầu đến chân và há»i:
- Ông có phải là chú Bão không? Äình Tá»· kinh ngạc nói:
- Tôi là Bão. Tên ông là gì, tại sao ông lại gá»i tôi bằng chú?
- Có phải ông lấy con gái ông Vương ở nha môn Hướng tri phủ ở An Khánh không?
- Äúng! Tại sao ông biết?
- Tôi lấy cháu gái gá»i ông Vương bằng ông. Như thế không phải ông là chú tôi sao?
Äình Tá»· mỉm cưá»i nói:
- Thôi má»i ông và o tiệm uống trà vá»›i tôi Ä‘i!
Hai ngưá»i bèn bước và o má»™t tiệm trà bảo pha trà và đưa đến má»™t món thịt Nghi Trưng. Äình Tá»· há»i:
- Ông tên là gì?
- Tôi há» Quý. Chú không nháºn được tôi sao? Khi tôi thi tú tà i ở phá»§, chú là m ngưá»i Ä‘i tuần tra, cho nên tôi biết. Sau đó ông thân cá»§a chú có đến ăn cÆ¡m ở nhà tôi. Chú quên rồi sao?
- À! Thế ra ông Quý Vi Tiêu con cụ Quý Thủ Bị. Nhưng tại sao sau đấy ông lại lấy cháu nội ông Vương?
- Khi cụ Hướng đổi Ä‘i nÆ¡i khác, ông Vương không Ä‘i theo mà ở lại An Khánh. Sau đó, ông nhạc tôi là m Ä‘iển lại. Những ngưá»i thân sÄ© ở An Khánh Ä‘á»u kÃnh trá»ng ông nhạc tôi, cho là nhà tu nhân tÃch đức, vì váºy gia đình tôi há»i con gái ông ấy cho tôi.
- Tốt lắm! Thế ông cụ ở nhà vẫn mạnh khá»e chứ?
- Thầy tôi mất đã ba năm nay.
- Ông đến đây có việc gì?
- Nhân có ông Tuân là m Diêm Váºn Sứ là bạn đồng khoa vá»›i cha tôi, năm ông ta thi văn thì cha tôi thi võ cho nên tôi đến đây thăm ông ta. Còn chú thì Ä‘i đâu?
- Tôi Ä‘i Tô Châu thăm má»™t ngưá»i bà con.
- Bao giỠchú v�
- Äá»™ hai ngà y nữa.
- Khi trở vá» nếu chá»§ rảnh thì má»i chú đến Dương Châu chÆ¡i. Chú cứ tìm địa chỉ cá»§a cháu trên danh sách há»c sinh ở cá»a trưá»ng thì sẽ thấy.
- Thế nà o tôi cũng đến.
Hai ngưá»i chia tay. Äình Tá»· thuê thuyá»n Ä‘i Tô Châu, đến cá»a Xương Môn vừa lên bá» thì gặp A Tam, ngưá»i đầy tá»› cá»§a anh mình.
Nhân phen nà y khiến cho: Vinh hoa phú quý, rõ rà ng má»™t chốc thà nh không; đưá»ng sá bôn ba, may mắn bá»—ng dưng tụ há»™i.
Muốn biết A Tam nói gì vá»›i Äình Tá»· hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 05:34 PM.
|

10-09-2008, 04:38 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ hai tám
Äất Dương Châu Quý Vi Tiêu ở rể
Thà nh Nam Kinh Tiêu Kim Huyá»…n chá»n văn.
Bão Äình Tá»· đến Xương Môn thì gặp ngay ngưá»i đầy tá»› cá»§a anh mình là A Tam. A Tam Ä‘i trước, đằng sau có ngưá»i quẩy tam sinh, và ng mã, ngá»±a giấy. Äình Tá»· há»i:
- A Tam! Ông Nghê có ở nha môn không? Anh mang những đồ nà y đi đâu?
- Trá»i Æ¡i, ông Sáu đây rồi! Khi ông chá»§ tôi ở Nam Kinh vá» nha môn, thì ông cho ngay ngưá»i Ä‘i Bắc Kinh đưa bà chá»§ vá». Ngưá»i kia trở vá» báo tin rằng bà chá»§ đã mất được má»™t tháng. Ông chá»§ tôi buồn rầu quá mang bệnh nặng, được và i ngà y cÅ©ng mất. Quan tà i cá»§a ông còn để ở ngoà i thà nh. Còn tôi thì hiện nay ở má»™t nhà hà ng cÆ¡m. Hôm nay được bảy ngà y cho nên tôi mang đồ tam sinh và ngá»±a giấy đến má»™ để đốt cho ông.
Äình Tá»· nghe nói như váºy cặp mắt mở to, nói không ra tiếng, hốt hoảng há»i:
- Thế nà o? Ông chủ anh đã mất rồi sao?
- Vâng ông đã mất rồi.
Äình Tá»· lăn ra đất khóc, A Tam phải vá»±c dáºy. Không và o thà nh nữa, Äình Tá»· bảo đưa đến nÆ¡i chôn cất anh mình, đặt đồ lá»… váºt rót rượu đốt và ng mã rồi khóc:
- Anh Æ¡i! Anh khôn thiêng xin vá» chứng giám, em đến đây quá cháºm không còn trông thấy mặt anh!
Äình Tá»· khóc lóc thảm thiết má»™t hồi. A Tam khuyên nhá»§ đưa Äình Tá»· vá» hà ng cÆ¡m để nghỉ. Hôm sau, Äình Tá»· lấy tiá»n Ä‘i đưá»ng ra mua lá»… váºt và và ng mã rồi trở lại má»™ cá»§a anh. Y ở lại hà ng cÆ¡m mấy ngà y nữa cho đến khi số tiá»n hết nhẵn và A Tam phải Ä‘i ở nÆ¡i khác. Sau đó, không còn nghÄ© ra kế gì nữa, Äình Tá»· Ä‘em cầm cái áo trừu má»›i may định dùng để và o dinh quan tuần vÅ© được hai lạng bạc. Äình Tá»· định Ä‘i tìm Quý Vi Tiêu, bèn thuê thuyá»n Ä‘i Dương Châu. Tá»›i nÆ¡i, và o cá»a trưá»ng xem danh sách thấy đỠ“Ở tại chùa Hưng Giáoâ€. Äình Tá»· vá»™i và ng đến chùa Hưng Giáo. Vị hòa thượng ở đấy bảo:
- Ông tìm ông Quý sao? Ông ta hôm nay lấy con gái há» Vưu bên cạnh hà ng buôn muối ở đưá»ng NgÅ© Thà nh. Ông đến đấy mà tìm.
Äình Tá»· đến thẳng nhà há» Vưu. Äến nÆ¡i, thấy ngoà i cá»a treo vải Ä‘á». Ba gian nhà cháºt nÃch những khách. Ở giữa hai ngá»n đèn sáp đỠđang cháy, trên treo má»™t bức tranh “trăm conâ€, hai bên dán đôi câu đối:
Trăng trong gió mát thưá»ng như thế;
Tà i tỠgiai nhân vẫn có đây.
Quý Vi Tiêu đầu đội mÅ© vuông má»›i mình mặc áo trừu đỠđang tiếp khách. Thấy Bão Äình Tá»·, Quý ngạc nhiên đứng dáºy vái chà o và má»i ngồi. Quý nói:
- Chú ở Tô Châu vỠphải không?
- Phải, nhân nghe tin anh lấy vợ cho nên tôi đến đây uống rượu mừng.
Những ngưá»i khách ngồi ở đấy há»i:
- Vị nà y là ai?
- Äấy là ông Bão lấy cô cá»§a nhà tôi tức là chú cá»§a tôi. Má»i ngưá»i nói:
- Thế là chú cá»§a ông Quý, tháºt là hân hạnh! Hân hạnh. Bão Äình Tá»· há»i:
- Anh là m ơn cho biết quý vị là ai?
Quý Vi Tiêu chỉ hai ngưá»i ngồi đầu bà n:
- Vị nà y là ông Tân Äông Chi, vị nà y là ông Kim Ngụ Lưu là hai vị danh sÄ© nổi tiếng ở Dương Châu, thÆ¡ và chữ viết cá»§a hai ngưá»i thá»±c là tuyệt diệu. Trong thiên hạ không có ai là ngưá»i thứ ba.
Nói xong, cÆ¡m dá»n lên, hai ngưá»i danh sÄ© ngồi ghế khách, Äình Tá»· ngồi bên cạnh. Rồi đến mấy ngưá»i khách khác Ä‘á»u là há» hà ng thân thuá»™c nhà há» Vưu ngồi và o má»™t bà n. Ä‚n cÆ¡m xong, những ngưá»i thân thuá»™c và Quý Vi Tiêu Ä‘i và o để chuẩn bị là m lá»…. Bão Äình Tá»· nói chuyện vá»›i hai ngưá»i danh sÄ©. Tân Äông Chi nói:
- Bá»n buôn muối già u ở Dương Châu tháºt là đáng ghét. Äấy cứ xem nhà lão Phùng chá»§ hiệu Hưng Thịnh ở dưới sông thì biết! Hắn ta có mưá»i mấy vạn lạng bạc. Hắn má»i tôi ở Huy Châu đến ở được ná»a năm, tôi nói: “Ông muốn tá» cảm tình vá»›i tôi thì ông phải cho tôi hai ba ngà n lạng bạcâ€. Äằng nà y hắn ta không muốn mất má»™t cái chân lông. Sau đó tôi lại nói vá»›i ngưá»i ta: “Äáng lý ông Phùng phải đưa tôi số tiá»n ấy. Sau nà y ông ta chết Ä‘i, số tiá»n mưá»i mấy vạn lạng bạc cÅ©ng không sao mang theo được. Xuống âm phá»§ thì cÅ©ng chỉ là má»™t thằng quỉ đói mà thôi. Trái lại, khi nà o Diêm Vương bảo tôi viết cái biển đỠbốn chữ â€Sâm la bá»u Ä‘iện“ (Äiện quý cá»§a Diêm Vương) thì Ãt nhất Diêm Vương cÅ©ng phải trả cho tôi má»™t vạn lạng bạc. Bấy giá» tôi lại cho ông ta và i ngà n lạng bạc mà tiêu cÅ©ng chưa biết chừng! Cứ chi ly là m gì cho khổ!â€.
Tất cả Ä‘á»u cưá»i rá»™! Kim Ngụ Lưu nói:
- Ông nói không sai chút nà o! Cách đây không lâu, ông Phương ở dưới sông nhá» tôi viết má»™t đôi câu đối, tất cả hai mươi hai chữ. Ông ta bảo má»™t đứa đầy tá»› Ä‘em đến tám mươi lạng bạc để cảm tạ. Tôi gá»i nó và o nhà và bảo:
“Mà y vá» nói vá»›i ông chá»§ rằng chữ cá»§a ông Kim thì các cung Ä‘iện, các báºc vương hầu trong kinh đã định giá rồi. Chữ nhá» má»™t lạng má»™t chữ, chữ lá»›n mưá»i lạng má»™t chữ. Theo giá ấy, hai mươi hai chữ nà y giá hai trăm hai mươi lạng. Nếu đưa hai trăm mưá»i chÃn lạng chÃn phân cÅ©ng không lấy được câu đối vá»â€. Sau khi tên đầy tá»› trở vá» nói lại, thì thằng súc sinh há» Phương kia muốn tá» rằng mình lắm tiá»n, liá»n Ä‘i kiệu thẳng đến nhà tôi. Nó đưa cho tôi hai trăm hai mươi lạng bạc. Tôi đưa cho nó đôi câu đối. Không ngá» nó cầm câu đối xé tan. Tôi giáºn quá ném gói bạc ra ngoà i đưá»ng cho những ngưá»i gánh muối và chở phân nhặt. Tôi há»i các ông, ở đâu có thứ tiểu nhân đáng ghét như thế không!
Vừa lúc ấy Quý Vi Tiêu Ä‘i ra. Ngưá»i ta Ä‘em mì lên. Bốn ngưá»i ăn, Bão Äình Tá»· nói:
- Tôi nghe nói trong sở coi vá» muối có những ngưá»i già u khi nà o và o hà ng mì thì má»™t bát mì tám phân bạc há» chỉ úp má»™t Ãt nước còn tất cả cho những ngưá»i khiêng kiệu. Có phải như thế không?
Tân nói:
- Tháºt thế. Kim nói:
- Äó là vì hỠăn không được nữa. Ở nhà hỠđã chén cÆ¡m no rồi má»›i Ä‘i đến hiệu mì.
Má»i ngưá»i nói chuyện và cưá»i mãi đến chiá»u tối. Ở trong nhà nghe tiếng nhạc. Ngưá»i ta dẫn Quý Vi Tiêu và o động phòng. Má»i ngưá»i ngồi và o bà n tiệc. Ä‚n uống xong má»i ngưá»i ra vá», Äình Tá»· lại trở vá» hà ng cÆ¡m gần sở thuế(1) ngá»§ má»™t đêm. Hôm sau Äình Tá»· đến chà o mừng, xem cô dâu xong ra ngoà i phòng khách ngồi. Bão Äình Tá»· há»i thầm Quý Vi Tiêu:
- Nà y ông, ngưá»i vợ trước cá»§a ông không có việc gì kia mà ? Tại sao lại có chuyện nà y?
Quý Vi Tiêu chỉ đôi câu đối cho Äình Tá»· xem và nói:
- Chú không thấy “Tà i tá» giai nhân vẫn có đấy†sao? Tôi là má»™t ngưá»i phong lưu, cho nên tà i tá» thì phải gặp giai nhân, má»™t vợ, hai vợ thì có gì là lạ?
- Äà nh rồi! Nhưng anh lấy đâu ra tiá»n mà cưới vợ?
- Tôi đến Dương Châu thì bác Tuân cho má»™t trăm hai mươi lạng, lại cho tôi là m chức coi thuế muối ở Qua Châu. Tôi có lẽ còn ở đấy và i năm cho nên tôi phải lấy thêm má»™t ngưá»i vợ nữa. Còn chú thì khi nà o chú trở vá» Nam Kinh?
- Chẳng giấu gì anh, khi tôi đến Tô Châu tìm ngưá»i thân thÃch nhưng không gặp. Hiện nay tôi không còn tiá»n để trở vá» Nam Kinh nữa.
- Như thế thì dá»… lắm! Bây giá» tôi sẽ đưa cho chú Ãt tiá»n để là m tiá»n lá»™ phà trở vá» Nam Kinh. Tôi nhá» chú mang há»™ tôi má»™t bức thư vá» Nam Kinh nhé!
Äang lúc nói chuyện thì Tân và Kim cùng vá»›i má»™t đạo sÄ© và má»™t ngưá»i nữa và o thăm phòng cô dâu. Quý Vi Tiêu đưa há» và o phòng. Sau khi nhá»™n nhịp trong phòng cô dâu má»™t lúc, há» lại ra phòng khách ngồi. Tân chỉ hai ngưá»i và nói vá»›i Quý Vi Tiêu:
- Vị đạo sÄ© nà y là Hai Hà SÄ©, má»™t nhà thÆ¡ ở Dương Châu, vị nà y là ông Quách Thiết Bút ở Vu Hồ rất giá»i nghá» khắc dấu. Hôm nay nhân ông có việc vui nên đến đây thăm.
Quý Vi Tiêu há»i chá»— ở nhà hai ngưá»i và hứa sẽ đến thăm.
Tân và Kim nói:
- Hôm trước ông Bão nói ông ở Nam Kinh lại đây. Ông có thể cho biết bao giỠông sẽ trở vỠNam Kinh?
Quý Vi Tiêu nói:
- Việc đó chỉ trong má»™t hai ngà y mà thôi. Hai ngưá»i kia nói:
- Như váºy thì chúng tôi không thể cùng Ä‘i vá»›i ông được. Ở cái đất tục nà y ngưá»i ta không biết kÃnh trá»ng tà i năng cho nên chúng tôi muốn Ä‘i Nam Kinh.
Nói chuyện má»™t hồi, bốn ngưá»i từ biệt. Bão Äình Tá»· há»i:
- Nà y anh! Thư anh gá»i Ä‘i Nam Kinh là gá»i cho ai?
- Gá»i cho má»™t ngưá»i bạn tôi ở An Khánh tên là Quý Äiá»m Dáºt nhưng không phải cùng há» Quý vá»›i tôi. Trước đây anh ta cùng Ä‘i Nam Kinh vá»›i tôi nhưng nay tôi không thể trở lại đó được. Anh ta là ngưá»i vô dụng, nên tôi phải gá»i mấy chữ để bảo anh ta vá» nhà .
- Anh đã viết thư chưa?
- Chưa viết! Chiá»u nay tôi sẽ viết, ngà y mai chú lấy thư và tiá»n luôn rồi đến ngà y kia chú lên đưá»ng.
Bão Äình Tá»· gáºt đầu Ä‘i ra. Chiá»u hôm ấy Quý Vi Tiêu viết xong bức thư, gói năm trăm đồng đợi Bão Äình Tá»· đến lấy. Sáng hôm sau má»™t ngưá»i khách Ä‘i kiệu đến đưa và o má»™t cái thiếp Ä‘á»: “Bạn há»c Tôn CÆ¡ đến thămâ€. Quý Vi Tiêu vá»™i và ng chạy ra đón. Ngưá»i nà y mặc má»™t cái áo rá»™ng, đội mÅ© vuông ra vẻ con ngưá»i sang trá»ng. Y và o nhà ngồi xong, Quý Vi Tiêu há»i:
- Ông tên tự là gì?
- Tôi tá»± là Mục Am ngưá»i Hồ Quảng. Trước kia tôi ở kinh cùng ông Tạ Máºu Tần dạy há»c ở nhà Triệu Vương. Hiện nay tôi Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà , nghe đến đại danh cá»§a ông nên lại đây thăm. Tôi có mang theo má»™t bức tranh để xin ông mấy chữ. Mai đây mang bức tranh vỠđến Nam Kinh, tôi cÅ©ng sẽ xin các danh sÄ© đỠvịnh và o đấy.
- Äại danh cá»§a tiên sinh như sấm động bên tai, tôi dám đâu đánh trống trước cá»a nhà sấm để mua cưá»i.
Hai ngưá»i nói xong uống trà , Quý Vi Tiêu chà o khách, tiá»…n khách ra cá»a thì vừa gặp lúc Bão Äình Tá»· đến lấy thư, tiá»n và cảm Æ¡n Quý Vi Tiêu. Quý Vi Tiêu nói:
- Khi nà o chú đến Nam Kinh thì thế nà o chú cÅ©ng phải tìm đến đưá»ng Trạng Nguyên khuyên ngưá»i bạn cá»§a tôi là Quý Äiá»m Dáºt vá» nhà . Ở Nam Kinh là nÆ¡i rất dá»… chết đói không thể nà o ở lâu được.
Nói xong, Quý tiá»…n Bão ra cá»a.
Bão Äình Tá»· có tiá»n liá»n thuê thuyá»n vá» Nam Kinh. Y trở vá» nhà đem ná»—i Ä‘au khổ nà y nói vá»›i vợ. Lại bị vợ mắng cho má»™t tráºn. Thi ngá»± sá» lại đến đòi tiá»n nhà . Bão không có tiá»n trả, phải giao nhà lại cho Thi ngá»± sá», lại mất luôn số tiá»n đặt cá»c là hai mươi lạng bạc. Bấy giá», không biết Ä‘i đâu, hỠđà nh đến ở nhá» má»™t cái phòng cá»§a há» Hồ, má»™t ngưá»i bà con bên vợ Äình Tá»· ở Ná»™i Kiá»u. Ở được má»™t và i ngà y, Äình Tá»· tìm đưá»ng Trạng Nguyên Ä‘em thư đến cho Quý Äiá»m Dáºt. Äiá»m Dáºt xem thư, má»i Bão uống trà rồi nói: "Cám Æ¡n ông những lá»i nà y tôi đã biết tất cả rồi. Äình Tá»· từ giã ra vá»".
Quý Äiá»m Dáºt vì không có tiá»n nên không có chá»— nà o ở trá», má»—i ngà y chỉ tiêu tám đồng tiá»n, mua bốn cái bánh để ăn là m hai bữa. Äến chiá»u tối nằm ngá»§ trên quầy hà ng má»™t hiệu khắc chữ. Hôm ấy xem thư, biết Quý Vi Tiêu không đến, Äiá»m Dáºt lại cà ng lo. Không có tiá»n Ä‘i đưá»ng trở vá» An Khánh, má»—i ngà y ăn bánh xong, Äiá»m Dáºt chỉ còn má»™t cách ngồi thừ ở trong hiệu khắc chữ. Má»™t buổi sáng, tiá»n ăn bánh cÅ©ng hết. Vừa lúc ấy, thấy má»™t ngưá»i ở ngoà i Ä‘i và o, đầu đội mÅ© vuông, mặc áo mà u xám, cúi đầu vái chà o. Quý má»i ngồi trên cái ghế dà i bên cạnh. Ngưá»i kia há»i:
- Ông cho biết quý tÃnh?
- Tôi hỠQuý.
- Ông là m ơn cho biết ở đây có danh sĩ nà o là m văn tuyển không?
- Tôi biết nhiá»u ngưá»i lắm: Vệ Thể Thiện, Tuỳ Sầm Am, Mã Thuần Thượng, Khuông Siêu Nhân, Cừ Dáºt Phu, tôi biết tất cả. Lại còn ông bạn trước cùng ở đây vá»›i tôi là ông Quý Vi Tiêu, Ä‘á»u là những danh sÄ© cả. Ông muốn ngưá»i nà o?
- Ngưá»i nà o cÅ©ng được. Tôi có hai ba trăm lạng bạc muốn tuyển má»™t bá»™ văn bát cổ. NhỠông tìm há»™ cho tôi má»™t ngưá»i để cùng cá»™ng tác.
- Ông là m Æ¡n cho tôi biết há» và nÆ¡i ở để tôi nói vá»›i há».
- Tôi há» Gia Cát ngưá»i huyện Vu Thai, nói ra thì ai cÅ©ng biết cả. Ông cố tìm cho tôi má»™t ngưá»i thì tốt lắm!
Quý má»i y ngồi ở đấy còn mình Ä‘i ra ngoà i phố. Quý nghÄ© bụng:
- Mặc dầu các vị kia hay đến đây, nhưng bây giá» hỠở rải rác các nÆ¡i có há»a trá»i má»›i biết! Không biết tìm đâu ra được bây giá». Tháºt tiếc Quý Vi Tiêu không còn ở đây nữa!
Rồi lại nghÄ©: “Cần quái gì! Ta ra cá»a Thuá»· Tây vá»› má»™t anh nà o đó là có má»™t bữa chén rồi!â€
Chá»§ ý đã định, Quý liá»n Ä‘i đến cá»a Thá»§y Tây. Chỉ thấy má»™t ngưá»i mang má»™t gói hà nh lý Ä‘ang bước và o thà nh. Nháºn ra ngưá»i ấy là Tiêu Kim Huyá»…n ngưá»i huyện An Khánh, y mừng rỡ reo lên:
- Tốt lắm!
Và chạy lại nắm lấy tay há»i:
- Anh Kim Huyễn! Anh đến đây bao gi�
- Anh Äiá»m! Anh vẫn ở vá»›i anh Vi Tiêu kia mà !
- Anh Vi Tiêu vỠDương Châu đã lâu rồi. Tôi hiện nay ở đây. Anh đến đây vừa đúng dịp lắm. Anh đi với tôi, tôi kiếm cho một việc tha hồ mà sống. Nhưng anh phải nhớ đến tôi mới được.
Tiêu Kim Huyá»…n há»i:
- Việc gì thế?
- Không cần há»i. Anh cứ Ä‘i vá»›i tôi. Tôi đảm bảo vá»›i anh là má»™t món rất bở.
Tiêu Kim Huyá»…n nghe váºy cùng Ä‘i vá»›i Quý đến hiệu khắc chữ đưá»ng Trạng Nguyên thì thấy Gia Cát đã ngồi đợi mòn cả mắt. Quý gá»i to:
- Ông Gia Cát! Tôi đã tìm cho ông má»™t vị “Äại danh sĩ†đây rồi!
Gia Cát chạy ra vái chà o má»i và o hiệu, Ä‘em hà nh lý cá»§a Tiêu Kim Huyá»…n và o hiệu khắc chữ rồi ba ngưá»i cùng và o má»™t tiệm trà . Sau khi chà o nhau, tất cả cùng ngồi. Gia Cát nói:
- Tôi là Gia Cát Hựu tự là Thiên Thân. Tiêu Kim Huyễn nói:
- Tôi là Tiêu Äình tá»± là Kim Huyá»…n.
Quý Äiá»m Dáºt Ä‘em câu chuyện Gia Cát Thiên Thân có mấy trăm lạng bạc định soạn má»™t văn tuyển nói lại vá»›i Tiêu Kim Huyá»…n nghe. Gia Cát Thiên Thân nói:
- Tôi cÅ©ng có biết là m văn tuyển chút Ãt. Nhưng đến nÆ¡i đô há»™i, tôi cần phải có má»™t danh sÄ© để tiện theo chân nối gót. Nay gặp được Tiêu tiên sinh thá»±c là như cá gặp nước.
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Tôi chỉ sợ sức má»n tà i hèn không là m nổi việc. Quý Äiá»m Dáºt nói:
- Hai ông không cần phải khiêm tốn nữa. Hai ông hâm má»™ nhau đã lâu nay được gặp mắt khác nà o bạn cÅ©. Ông Gia Cát phải đãi má»™t bữa tiệc má»i ông Tiêu ăn và sau đó ta bà n công việc đâu và o đấy.
Gia Cát nói:
- Äúng đấy! Tôi là má»™t ngưá»i khách ở đây. Tôi xin các ông tạm và o hiệu ăn để nói chuyện.
Ba ngưá»i trả tiá»n xong Ä‘i ra, đến má»™t tá»u lâu lá»›n ở đưá»ng Tam SÆ¡n. Tiêu Kim Huyá»…n ngồi ghế đầu. Quý ngồi đối diện. Gia Cát ngồi ghế chá»§. Hai ngưá»i hầu bà n đến há»i. Quý bảo Ä‘em lên giò, thịt vịt, cá nấu vá»›i rượu. Trước tiên Ä‘em lên thịt vịt và cá để nhắm rượu. Còn để chân giò đấy lại mua thêm ba đồng cân bạc canh để ăn vá»›i cÆ¡m. Má»™t lát, ngưá»i hầu bà n Ä‘em rượu đến và há» bắt đầu uống. Quý nói:
- Việc đầu tiên phải bà n là phải tìm má»™t cái phòng rá»™ng rãi yên tÄ©nh. Sau đó, khi chá»n lá»c văn chương, các ông có thể bảo ngưá»i thợ khắc đến và trông nom há» khắc chữ.
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Chá»— ở vắng vẻ nhất là chùa Báo Ân ở ngoà i Cá»a Nam. Ở đấy không ồn à o, phòng lại rá»™ng, giá tiá»n lại rẻ. Ä‚n cÆ¡m xong, chúng ta đến đấy tìm chá»— ở Ä‘i.
Há» nói chuyện, uống cạn hết mấy hồ rượu. Ngưá»i hầu bà n Ä‘em giò lợn và cÆ¡m lên. Quý Äiá»m Dáºt ăn má»™t bữa no nên. Sau khi đã tÃnh tiá»n và trở lại hiệu khắc chữ nói vá»›i ngưá»i ở đấy giữ há»™ hà nh lý cá»§a Tiêu Kim Huyá»…n, ba ngưá»i cùng Ä‘i đến Cá»a Nam. Cá»a Nam là má»™t nÆ¡i buôn bán náo nhiệt, xe, ngá»±a chen nhau như nước chảy. Ba ngưá»i phải len mãi má»›i tìm được má»™t lối Ä‘i. Xa xa nhìn thấy chùa Báo Ân há» liá»n Ä‘i tá»›i. Quý Äiá»m Dáºt nói:
- Chúng ta hãy thuê một cái phòng gần cổng. Tiêu Kim Huyễn nói:
- Không nên, ta cứ và o ở trong nà y. Như thế yên tĩnh hơn.
Há» Ä‘i má»™t Ä‘oạn qua nhà nghỉ cá»§a các hòa thượng, Ä‘i đến nhà má»™t vị hòa thượng và gõ cá»a. Má»™t chú tiểu ra mở cá»a há»i có việc gì. Khi nghe nói ba ngưá»i đến thuê nhà , chú tiểu liá»n má»i và o nhà . Má»™t vị hòa thượng già đi ra, mặc áo lụa, đội mÅ© nâu bằng Ä‘oạn, tay cầm trà ng hạt. Sau khi chà o há»i, hòa thượng má»i ngồi há»i há» tên và ở đâu đến. Ba ngưá»i nói đến thuê má»™t gian phòng. Hòa thượng nói:
- Tôi có nhiá»u phòng. Các quan khách Ä‘á»u đến đấy ở. Xin ba vị cứ xem muốn chá»n phòng nà o thì chá»n. Ba ngưá»i và o xem ba phòng. Sau đó há» Ä‘i ra, ngồi nói chuyện vá»›i hòa thượng và há»i giá tiá»n. Hòa thượng đòi ba lạng bạc má»™t tháng. Mặc dù há» nói đến ná»a ngà y hòa thượng cÅ©ng không chịu bá»›t má»™t đồng tiá»n nà o. Gia Cát xin trả hai lạng bốn mươi đồng, hòa thượng cÅ©ng không nghe, lại bắt đầu mắng chú tiểu.
- Sao không quét nhà đi. Ngà y mai Thi ngự sỠở cầu
Hạ Phù đến uống rượu ở đây coi sao cho tiện. Tiêu bực mình nói với Quý:
- Phòng thì tốt, nhưng phải cái hơi xa chỗ mua bán. Hòa thượng nét mặt ngỠnghệch nói:
- Khách ở đây nếu chỉ dùng má»™t ngưá»i đầy tỠđể mua bán hay nấu ăn thì không đủ, cần phải có hai ngưá»i, má»™t ngưá»i nấu ăn và má»™t ngưá»i để mang xách, mua đồ.
Tiêu vừa cưá»i vừa nói:
- Khi chúng tôi đến ở đây, ngoà i má»™t ngưá»i nấu ăn và má»™t ngưá»i đầy tá»› lại còn má»™t con lừa trá»c đầu để cưỡi Ä‘i chợ nữa, như thế má»›i nhanh.
Hòa thượng trợn mắt nhìn ba ngưá»i. Ba ngưá»i đứng dáºy nói:
- Chúng tôi xin chà o. Chúng tôi sẽ lại để bà n bạc sau.
Hòa thượng tiá»…n há» ra cá»a.
Ba ngưá»i Ä‘i độ ná»a dặm nữa thì gõ cá»a má»™t nhà tăng. Thầy tăng ra tiếp, mặt mà y há»›n hở cưá»i má»i ba ngưá»i và o phòng khách ngồi, pha trà má»›i, đưa ra chÃn đĩa mứt, có những bánh rất ngon má»i ba ngưá»i ăn. Có cả mứt cam, hạnh đà o. Khi nghe ba ngưá»i nói muốn thuê phòng, thầy tăng cưá»i và nói:
- Cái đó không khó gì! Ba vị muốn chá»n má»™t phòng nà o thì tùy ý và cứ chá»n ngay cho.
Há» há»i giá tiá»n tháng, vị tăng nói:
- Không cần bà n việc nà y là m gì. Có khi má»i cÅ©ng chưa chắc các vị đã đến cho. Các vị trả thế nà o cÅ©ng xin vâng, đủ tiá»n dầu hương là được. Ngưá»i tu hà nh bà n đến việc đó là m gì?
Tiêu Kim Huyễn thấy thầy tăng nói khác tục bèn nói:
- Tôi xin há»i cụ thế nà y xin cụ đừng giáºn. Nếu chúng tôi trả má»™t tháng hai lạng, ý cụ như thế nà o?
Thầy tăng liá»n nháºn ngay. Tiêu và Gia Cát ở lại đó còn Quý thì trở vá» lấy hà nh lý. Vị tăng bảo ngưá»i đạo nhân dá»n dẹp quét tước, trải nệm lên giưá»ng, bà y biện bà n ghế và đem trà đến cùng uống vá»›i hai ngưá»i. Äến chiá»u hà nh lý Ä‘á»u Ä‘em đến. Thầy tăng cáo từ rút lui. Tiêu Kim Huyá»n gá»i Gia Cát Thiên Thân bảo phải cân trước hai lạng bạc, lấy giấy gói lại, đóng dấu và đưa cho thầy tăng. Thầy tăng lại ra chà o và cảm Æ¡n. Sau đó, ba ngưá»i thắp đèn và bắt đầu bà n đến việc ăn tối. Gia Cát cân má»™t Ãt bạc đưa cho Quý Ä‘i mua rượu và đồ nhắm. Quý Ä‘i ra má»™t lát mua vá» bốn hồ rượu, bốn đĩa nhắm: má»™t đĩa lạp xưá»ng, má»™t đĩa tôm muối, má»™t đĩa đùi ếch, má»™t đĩa sứa đặt trên bà n. Gia Cát là ngưá»i nhà quê, không biết lạp xưá»ng là gì nói:
- Cái nà y là cái gì đây trông như *** lợn
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Ông cứ ăn Ä‘i, không cần há»i. Gia Cát ăn rồi nói:
- Äó là thịt khô.
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Lại không đúng rồi! Thịt khô đâu lại có da bá»c xung quanh. Äó là thịt lợn nhồi và o trong ruá»™t lợn đấy.
Gia Cát Thiên Thân lại không biết sứa là gì nói:
- Cái thứ má»m má»m như thế nà y là cái gì? Ä‚n ngon tuyệt! Lần sau phải mua thứ nà y mà ăn má»›i được.
Tiêu và Quý hai ngưá»i ăn má»™t hồi mãi đến tối tiệc rượu má»›i xong, sau đó tắt đèn Ä‘i ngá»§. Quý không có hà nh lý, Tiêu đưa cho y cái chăn cá»§a mình để đắp mà ngá»§.
Sáng hôm sau thầy tăng bước và o nói:
- Hôm qua ba vị hạ cố đến đây. Hôm nay bần tăng có má»™t bữa cÆ¡m thưá»ng muốn má»i ba vị cùng xÆ¡i cho vui. Sau đó tôi sẽ dẫn các vị xem cảnh xung quanh chùa.
Ba ngưá»i nói:
- Không dám.
Thầy tăng má»i ba ngưá»i đến ngồi trong má»™t cái phòng ở dưới lầu. Ở đấy có bốn đĩa đồ ăn to tướng để ăn sáng. Ä‚n xong thầy tăng cùng ba ngưá»i bắt đầu Ä‘i dạo chÆ¡i. Vị tăng nói:
- Chúng ta phải Ä‘i xem Thiá»n Lâm cá»§a Tam Tạng. Thầy tăng dẫn hỠđến má»™t cái Ä‘iện, rất cao. Trên Ä‘iện có má»™t cái biển có sáu chữ và ng “Thiên hạ đệ nhất tổ đìnhâ€( Ngưá»i mở đầu má»™t môn phái mà Pháºt là tổ. Äây chỉ Huyá»n Trang Ä‘á»i ÄÆ°á»ng) há» Ä‘i qua hai gian phòng thì đến má»™t cái lan can uốn khúc có từng báºc đưa há» lên trên lầu. Há» tưởng rằng đằng sau không có cái gì nữa. Nhưng vị tăng đã mở cái cá»a ở sau lầu và má»i há» Ä‘i và o. Há» Ä‘i đến má»™t nÆ¡i đất phẳng, đứng chá»— tháºt cao có thể nhìn thấy cả bốn phÃa. Ở giữa là má»™t rừng cây lá»›n cao táºn trá»i xanh, có hà ng vạn cây trúc trước gió thổi rì rà o. Ở chÃnh giữa là má»™t cái tháp giữ những di tÃch cá»§a pháp sư Huyá»n Trang Ä‘á»i ÄÆ°á»ng. Sau khi dạo chÆ¡i má»™t lát, thầy tăng lại má»i há» trở vá» nhà . Buổi chiá»u há» uống rượu có chÃn đĩa nhắm. Äang lúc uống rượu thì thầy tăng nói:
- Bần tăng từ khi đến đây chưa há» má»i khách. Äến ngà y kia trong chùa có lá»… và diá»…n tuồng, má»i các vị đến xem. Cố nhiên là không mất tiá»n. Ba ngưá»i nói:
- Chúng tôi thế nà o cũng đến mừng.
Äến khuya bữa tiệc tan. Ngà y thứ ba, vị tăng má»i khách ở các nÆ¡i từ quan phá»§ doãn Ứng thiên đến các nha môn ở tỉnh và huyện, tất cả độ năm, sáu mươi ngưá»i. Những ngưá»i bếp, những ngưá»i hầu trà đến trước. Những ngưá»i diá»…n tuồng cÅ©ng đã mang rương hòm đến. Vị tăng Ä‘ang nói chuyện suông ở trong phòng ba ngưá»i, đột nhiên có má»™t đạo sÄ© chạy và o nói:
- Thưa thầy thằng ấy lại đến đây rồi!
Nhân phen nà y, khiến cho: Sóng gió đất bằng, vị thiên nữ trước Duy Ma xuất hiện;
nhà không yên há»p, giữa bầy gà chim bạch hạc nhởn nhÆ¡.
Muốn biết việc sau như thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 05:42 PM.
|

10-09-2008, 04:39 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ hai chÃn
Gia Cát hữu tăng phòng gặp bạn
Äá»— Tháºn Khanh giang quân cưới hầu
Vị tăng đương nói chuyện ở trong phòng cá»§a ba ngưá»i thì má»™t đạo nhân hoảng hốt chạy và o báo:
- Thằng ấy lại đến đây rồi!
Vị tăng từ giã ba ngưá»i, cùng đạo nhân Ä‘i ra và há»i đạo nhân:
- Có phải cái thằng Long Tam khốn nạn đấy không?
- Chứ còn ai nữa! Lần nà y hắn đến đây định giở trò gì còn kỳ lạ hơn trước nữa kia. Thầy ra mà xem!
Vị tăng xuống lầu, Ä‘i qua phòng trà . Những ngưá»i hầu Ä‘ang quạt trà ở ngoà i cá»a. Thầy tăng đến chỉ thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi trên ghế: hắn mặt Ä‘en, mắt và ng, râu ria xồm xoà m, đầu đội má»™t cái mÅ© phượng cắt bằng giấy, mình mặc má»™t cái áo đà n bà bằng vải lam, má»™t cái quần vải trắng chân Ä‘i má»™t đôi hà i rá»™ng thêu hoa. Hai ngưá»i khiêng kiệu Ä‘ang đứng ở sân trong đòi tiá»n. Ngưá»i lạ mặt nà y thấy vị tăng liá»n cưá»i nhăn nhở. Hắn nói:
- Nà y mình! Hôm nay mình có việc vui cho nên tôi đến đây tháºt sá»›m để giúp đỡ mình. Mình trả tiá»n ngưá»i khiêng kiệu cho tôi Ä‘i!
Vị tăng cau mà y nói:
- Nà y Long Tam! Mà y lại đến đây là m gì thế? Là m cái trò gì thế nà y?
Và vá»™i và ng trả tiá»n cho những ngưá»i khiêng kiệu để cho há» Ä‘i.
Vị tăng lại nói:
- Long Tam! Mà y còn chưa cởi thứ áo quần ấy đi à ! Mà y ăn mặc gì kỳ quặc thế kia?
Long Tam nói:
- Mình Æ¡i! Sao mình lại tệ thế? Bây giá» mình là m quan rồi thế mà mình không cho tôi má»™t cái mÅ© phượng bằng và ng cho tôi đội, không may cho tôi má»™t bá»™ áo thêu đỠđể tôi mặc cho ra vẻ má»™t bà quan, đến ná»—i tôi phải mang má»™t cái mÅ© phượng bằng giấy. Ngưá»i ta cưá»i mặc kệ ngưá»i ta! Tại sao mình lại bảo tôi cất nó Ä‘i?
- Mình Æ¡i, mình lại nói sai rồi! Vợ chồng vá»›i nhau thân thiết, tôi giáºn mình là m gì?
- Tao nháºn rằng hôm nay tao có lá»—i vì tao không má»i mà y, nhưng mà y phải thay áo quần Ä‘i rồi và o bà n mà uống rượu. Chứ cứ ăn mặc như cái thằng Ä‘iên như thế nà y thì thiên hạ ngưá»i ta cưá»i cho!
- Nếu váºy thì tôi có lá»—i! Tôi là bà vợ thì phải ngồi ở phòng trong để chuẩn bị các thức ăn, gá»t trái cây và lo công việc nhà cho mình chứ! Có lẽ nà o lại có đà n bà ngồi ngoà i nhà khách như thế nà y? Ngưá»i ta mà và o thì ngưá»i ta cưá»i rằng ở đây đà n ông, đà n bà chẳng có gì phân biệt cả. Vừa nói xong, hắn liá»n chạy tá»t và o phòng. Vị tăng cản không được, chạy và o phòng nói:
- Long Tam! Cái lối đùa như thế bây giá» không được đâu. Nếu quan trên ngưá»i ta biết thì cả hai ngưá»i còn ra thể thống gì nữa.
- Mình Æ¡i, mình cứ yên tâm! Cổ nhân đã có câu: “Các quan không thể bà n đến việc nhà ngưá»i khácâ€.
Vị tăng giáºn dữ giẫm chân đà nh đạch. Long Tam ngồi Ä‘iá»m nhiên trong phòng và gá»i ngưá»i đạo nhân và o bảo:
- Mà y bảo ngưá»i hầu trà đem trà và o đây cho bà nghe không?
Vị tăng Ä‘i ra, trong lòng bá»±c bá»™i. Ra đến ngưỡng cá»a thì gặp ba ngưá»i là Tiêu, Gia Cát và Quý. Vị tăng không thể cản há» và o. Quý nói:
- A! Bà nà y ở đâu đến đây?
“Bà †kia đứng lên cưá»i và nói:
- Má»i ba vị ngồi.
Vị tăng tức bá»±c nói không ra lá»i, ba ngưá»i khách nhịn cưá»i không được. Vừa lúc ấy, ngưá»i đạo nhân chạy và o báo:
- Ông Vưu ở nha môn quan phủ đã đến.
Vị tăng đà nh phải ra tiếp khách. Vưu và Quách là hai ngưá»i thư biện ở nha môn. Há» bước và o vái chà o và ngồi uống trà . Nghe tiếng ngưá»i nói ở phòng bên, há» lại bước và o xem, vị tăng không là m sao cản được. Hai ngưá»i bước và o trông thấy Long Tam liá»n giáºt mình há»i:
- Cái gì thế?
Vừa há»i vừa nhịn cưá»i không được. Bốn năm ngưá»i đồng thá»i cưá»i rá»™ lên. Vị tăng lại cà ng tức lồng lá»™n, không biết là m sao, nói:
- Thưa các vị, nó là má»™t thằng lưá»ng gạt, nó đã nhiá»u lần lưá»ng gạt tôi.
Vưu cưá»i há»i:
- Tên nó là gì?
- Tên nó là Long Tam. Quách há»i:
- Nà y Long Tam! Hôm nay vị tăng của chúng tao có việc vui mừng, mà y đến đây là m náo loạn để là m gì. Mau mau cởi quần áo ra và xéo đi ngay.
- Việc nà y là việc riêng của chúng tôi không liên quan gì đến các ông.
Vưu nói:
- À mà y lại còn nói láo à ? Mà y chẳng qua là muốn lưá»ng gạt ông ta. Là m như thế không được đâu!
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Chúng ta má»—i ngưá»i cho cái thằng xúc sinh nà y má»™t Ãt tiá»n để nó Ä‘i cho rảnh khá»i là m ồn à o ở đây.
Nhưng Long Tam cũng không chịu.
Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang bà n bạc thì đạo nhân lại và o báo:
- Ông Äổng và ông Kim Ä‘á»u đến.
Äang nói thì Äổng là m thư biện và Kim Äông Nhai đã bước và o phòng. Kim Äông Nhai nháºn ra Long Tam liá»n quát:
- Mà y là thằng Long Tam phải không? Äồ chó chết! Ở kinh đô mà y đã cướp cá»§a tao mấy mươi lạng bạc rồi bá» Ä‘i. Nay mà y lại còn dám đến đây ăn mặc như thế nà y à ! Rõ rà ng mà y là đồ lưá»ng gạt, đồ khả ố!
Rồi quay ra bảo những ngưá»i đầy tá»›:
- Giáºt ngay cái mÅ© phượng trên đầu nó Ä‘i, lá»™t ngay áo quần nó ra, Ä‘uổi nó ra ngoà i cho tao.
Long Tam thấy Kim Äông Nhai thì sợ hãi, cất mÅ© phượng thay quần áo và nói:
- Tôi đến đây để chá» các ngà i thôi. Kim Äông Nhai nói:
- Ai mượn mà y đến đây? Mà y lại đến lưá»ng gạt vị tăng phải không? Rồi đây, ta sẽ nói vá»›i ông ta cho mà y Ãt tiá»n để mà y là m vốn kiếm ăn, nhưng nếu còn gây sá»± như thế thì tao lôi mà y đến nha môn cho mà y biết tay!
Long Tam thấy thế không dám là m gì, cúi chà o Kim Äông Nhai rồi Ä‘i ra. Vị tăng đưa các vị khách xuống lầu lại vái chà o, má»i ngồi, đặc biệt cảm Æ¡n Kim Äông Nhai. Khi những ngưá»i hầu trà đã bưng trà lên, Quách nói:
- Ông Kim, mấy lâu nay ông vẫn ở Kinh, thế ông vỠGiang Nam bao giỠthế?
- Gần đây tôi gặp phải nhiá»u việc rắc rối tốn tiá»n, nên phải nghÄ© đến việc vá» nhà . Vá» nhà , đứa con cá»§a tôi may mắn thi đỗ tú tà i, không ngá» lại gây ra nhiá»u chuyện bà n tán ná» kia. Mặc dầu cái thá»±c bao giá» cÅ©ng không thể giả được nhưng cÅ©ng mất mấy lạng bạc. Ở nhà buồn không có việc gì, tôi lên Dương Châu thăm cụ Tuân(Tức là Tuân Mai nguyên há»c trò Chu Tiên) là chá»— quen biết cÅ© ở Kinh. Cụ Tuân có lòng tốt giao cho tôi là m má»™t chức trong sở muối, kiếm được mấy trăm lạng bạc.
Äồng há»i:
- Ông có biết cụ Tuân hiện nay có việc mới xảy ra không?
- Không, việc gì thế?
- Ông ta vừa má»›i bị bắt mấy hôm nay vá» tá»™i ăn hối lá»™. Kim Äông Nhai nói:
- Tháºt là há»a phúc sá»›m chiá»u không ai biết trước được.
Quách há»i:
- Bây giỠông ở đâu? Äồng nói:
- Ông Kim đã mua được một cái nhà bên bỠsông gần cầu Lợi Thiệp.
Má»i ngưá»i nói:
- Như thế thì hôm nà o chúng tôi sẽ đến thăm.
Kim Äông Nhai bèn há»i há» tên ba ngưá»i khách. Ba ngưá»i nà y Ä‘á»u nói há» tên cá»§a mình. Kim Äông Nhai nói:
- Thế ra tất cả các vị Ä‘á»u là những danh sÄ© cả. Tôi cÅ©ng có chú thÃch “Tứ Thư†“NgÅ© Kinhâ€. Hôm nà o tôi sẽ Ä‘em đến để xin chỉ giáo.
Má»™t lát sau, mấy chục ngưá»i khách đến, cuối cùng là ba ngưá»i đội mÅ© vuông và má»™t ngưá»i đạo sÄ© Ä‘i và o. Má»i ngưá»i không biết vị đạo sÄ© nà y là ai. Má»™t trong những ngưá»i má»›i đến, đội mÅ© vuông há»i:
- Ở đây có ai là ông Quý Äiá»m Dáºt không? Quý Äiá»m Dáºt nói:
- ChÃnh tôi! Tiên sinh có việc gì dạy bảo? Ngưá»i kia lấy ở trong ống tay áo má»™t bức thư:
- Ông bạn cá»§a tôi là ông Quý Vi Tiêu gá»i lá»i thăm ông. Quý Äiá»m Dáºt mở thư cùng Ä‘á»c vá»›i Tiêu và Gia Cát biết rằng bốn ngưá»i ấy là Tân Äông Chi, Kim Ngụ Lưu,
Quách Thiết Bút và Lai Hà Sĩ. Quý nói:
- Má»i các vị và o!
Bốn ngưá»i thấy ở đây có việc nên xin cáo từ. Vị tăng giữ há» lại nói:
- Bốn vị từ xa đến đây, chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp, xin má»i các vị ngồi và o bà n.
Biết là không thể từ chối, bốn ngưá»i Ä‘á»u ngồi xuống. Kim Äông Nhai bèn há»i đến việc cụ Tuân xem có đúng hay không. Quách Thiết Bút nói:
- Ông ta bị bắt đúng hôm tôi xuống thuyá»n. HỠăn tiệc, diá»…n tuồng.
Äến tối, Tân Äông Chi và Kim Ngụ Lưu trở vá» thà nh nghỉ ở am Äồng Hoa Viên. Những ngưá»i khách khác cÅ©ng Ä‘á»u vá» nhà . Quách Thiết Bút và Lai Hà SÄ© ở lại má»™t đêm vá»›i Gia Cát Thiên Thân. Hôm sau, Lai đạo sÄ© đến Thần Lạc Quán để tìm má»™t vị đạo sÄ© khác. Quách Thiết Bút thuê má»™t cái phòng ở cá»a chùa Báo Ân và mở má»™t hiệu khắc dấu ở đấy.
Quý Äiá»m Dất và hai ngưá»i kia bắt đầu ghi sổ ăn chịu tại hiệu Tụ Thăng Lâu ở trước cá»a chùa. Má»—i ngà y mua cÆ¡m, đồ ăn và uống rượu ở đấy, tất cả độ bốn năm mươi đồng tiá»n. Khi việc là m ăn tuyển đã xong, há» thuê bảy tám ngưá»i thợ đến khắc mua chịu độ má»™t trăm cuốn giấy và chuẩn bị in. Äá»™ năm tháng sau thì số tiá»n cá»§a Gia Cát không còn lại bao nhiêu nữa. Nhưng há» vẫn tiếp tục ăn chịu như thế. Hôm ấy, Quý Äiá»m Dáºt và Tiêu Kim Huyá»…n cùng nhau dạo chÆ¡i quanh chùa. Quý nói:
- Số tiá»n cá»§a anh Gia Cát đã gần hết, chúng ta đã mắc nợ rồi đấy! Còn sách thì chưa biết bán chạy hay không. Bây giá» là m thế nà o mà trả?
Tiêu nói:
- Việc nà y là do ông ta tình nguyện là m, không ai ép buá»™c cả. Nếu hết tiá»n thì cố nhiên ông ta phải vá» nhà mà lấy chứ! Cứ mặc kệ ông ta!
Äang lúc nói chuyện thì Gia Cát đến. Hai ngưá»i không nói nữa. Ba ngưá»i Ä‘i dạo chÆ¡i má»™t lát rồi cùng vá» phòng thì thấy má»™t cái kiệu, vá»›i hai ngưá»i mang hà nh lý tiến vá» phÃa há». Ba ngưá»i cÅ©ng Ä‘i theo Ä‘oà n ngưá»i nà y và o chùa. Rèm kiệu vừa mở, trên kiệu là má»™t ngưá»i thanh niên đội mÅ© vuông. Gia Cát nhá»› mang máng là má»™t ngưá»i mình quen. Nhưng kiệu chạy như bay. Gia Cát nói:
- Tôi nhá»› tôi có quen ngưá»i ngồi trong kiệu kia. Và chạy theo há»i ngưá»i đầy tá»›:
- Các ông ở đâu đấy?
- Ông chá»§ chúng tôi là ông Äá»— ở Thiên Trưá»ng.
Gia Cát quay trở lại. Ba ngưá»i thấy cái kiệu và những ngưá»i mang hà nh lý đến nhà hòa thượng sát vách vá»›i cái nhà ba ngưá»i nghỉ trá». Gia Cát Thiên Thân nói vá»›i hai ngưá»i - Ngưá»i vừa Ä‘i qua là cháu Äá»— thượng thư ở Thiên Trưá»ng. Tôi đã gặp ông ta. Ông ta là má»™t vị danh sÄ© ở đất chúng tôi. Không biết ông ta đến đây có việc gì? Ngà y mai tôi phải đến gặp má»›i được!
Hôm sau, Gia Cát Thiên Thân đến thăm, nhưng Äá»— không ở nhà . Ba hôm sau, Äá»— má»›i đến đáp lá»…. Ba ngưá»i cùng ra đón. Hôm ấy là má»™t ngà y cuối xuân đầu hạ. Trá»i đã dần dần ấm áp. Äá»— mặc áo sa mà u da cam, tay cầm má»™t cái quạt đỠthÆ¡, chân Ä‘i già y tÆ¡ bước và o. Khi Äá»— đến gần, máy ngưá»i nháºn thấy Äá»— mặt trắng như dồi phấn, mắt Ä‘en lay láy, dáng ngưá»i nho nhã, tháºt là má»™t vị thần tiên giáng thế. Äá»— đẹp trai như Phan An(Phan An tức là Phan Nhạc ngưá»i Ä‘á»i Tấn rất đẹp trai, lúc Ä‘i ra đưá»ng con gái thưá»ng ném quả cây và o đầy cả xe cho anh ta), thÆ¡ hay như Tà o Tá» Kiến(Tà o Tá» Kiến tức Tà o Thá»±c, con Tà o Tháo nổi tiếng vá» thÆ¡), là ngưá»i danh sÄ© nổi tiếng nhất nhì ở đất Giang Nam. Sau khi vái chà o, tất cả ngồi xuống. Äá»— há»i há» tên hai ngưá»i, và ở đâu đến. Äá»— lại nói: “Tôi là Äá»— Thuyến tá»± là Tháºn Khanh†và quay lại phÃa Gia Cát nói:
- Anh Thiên Thân, từ khi gặp nhau năm ngoái lúc Ä‘i thi, đến nay đã quá ná»a năm rồi nhỉ?
Gia Cát Thiên Thân nói vá»›i hai ngưá»i:
- Năm ngoái, cụ Thân là m há»c đà i ở phá»§ tôi có ra đầu đỠthÆ¡ phú cho danh sÄ© hai mươi bảy châu huyện trong khi thi chung ở phá»§. Quyển cá»§a ông Äá»— đứng đầu.
Äá»— Tháºn Khanh cưá»i nói:
- Äó chẳng qua là việc là m để tặng nhau trong má»™t lúc, kể nó là m gì! Vả chăng hôm đó tôi mệt, phải mang thuốc đến trưá»ng; là m qua loa cho xong chuyện thôi.
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Gia thế ông nổi tiếng phong lưu khắp cả Giang Nam chẳng kém há» Vương há» Tạ(Vương Äạo, Tạ An Ä‘á»i Tấn, những ngưá»i phong lưu Ä‘á»i Äông Tấn.) đâu đâu cÅ©ng khâm phục.
Ông lại là báºc tà i giá»i nhất ở trong gia đình, hôm nay may mắn được gặp, rất mong được chỉ giáo.
- Các ngà i Ä‘á»u là những báºc danh sÄ© má»™t thá»i, tôi đáng lý phải thỉnh giáo má»›i phải chứ, nói như thế sao được?
Mấy ngưá»i ngồi xuống uống má»™t chén trà rồi và o trong phòng. Nhìn thấy trên bà n đầy cả những bản văn tuyển khắc chữ Ä‘á», trông loạn cả mắt, Äá»— Tháºn Khanh nhìn qua rồi để sang má»™t bên. Äá»™t nhiên giở đến má»™t bà i thÆ¡ cá»§a Tiêu Kim Huyá»…n là m ngà y trước nhan đỠ“Äi thăm đầm Ô long và o mùa xuânâ€. Äá»— nhìn xong, gáºt đầu nói:
- Nếu ông cho phép, tôi cÅ©ng xin mạn phép nói liá»u. Theo tôi thÆ¡ lấy khà là m chá»§: hai câu nà y cá»§a ông: "Hoa đà o tá»™i gì thắm như váºy Dương liá»…u bông dưng xanh dá»… thương" viết như thế nà y thì e nó quá công phu và , cố ý. Bây giá» ta thêm má»™t chữ “há»i†ở câu đầu. "(Há»i) hoa đà o tá»™i gì thắm như váºy?" thì thà nh má»™t câu từ rất hay theo Ä‘iệu “Hạ Tân Lương†ngay. Bây giá» tiên sinh lại Ä‘em viết nó thà nh thÆ¡ và thêm và o đằng sau má»™t câu gò ép thà nh ra nó phạt.
Lá»i phê nà y là m cho Tiêu Kim Huyá»…n sợ toát mồ hôi. Quý Äiá»m Dáºt nói:
- Ông bà n vá» thÆ¡ như váºy, nếu gặp ông bạn cá»§a tôi là ông Vi Tiêu thì chắc chắn là tâm đầu ý hợp!
Äá»— Tháºn Khanh nói:
- Ông Vi Tiêu có phải bà con cá»§a ông không? Tôi có được Ä‘á»c thÆ¡ cá»§a ông ta. Ông ta cÅ©ng có tà i.
Ngồi má»™t lát Tháºn Khanh xin từ biệt.
Hôm sau, Äá»— Tháºn Khanh viết thiếp đỠ“Ở nhà tôi hoa mẫu đơn nở nhiá»u. Tôi đã sá»a soạn mấy chén trà nhạt má»i các vị đến nói chuyện chÆ¡iâ€. Ba ngưá»i vá»™i và ng mặc áo đến. Thấy má»™t ngưá»i nữa ngồi vá»›i Äá»—. Sau khi vái chà o nhau, há» má»i ngưá»i ấy ngồi ghế đầu. Äá»— Tháºn Khanh nói:
- Ông Bão đây là ngưá»i trong nhà chúng tôi. Ông ta không dám ngồi trước các vị.
Quý Äiá»m Dáºt nháºn ra ngưá»i kia là Bão Äình Tá»· đã đưa thư từ Dương Châu đến cho mình. Và nói vá»›i hai ngưá»i:
- Äây là ông chú cá»§a ông Vi Tiêu. Bèn há»i:
- Ông đến đây có việc gì? Bão Äình Tá»· cưá»i và nói:
- Ông Quý không biết đấy thôi. Gia đình tôi vốn là môn hạ Äá»— Phá»§ mấy Ä‘á»i nay. Cha tôi và tôi chịu Æ¡n nhà cụ Thượng Äá»— rất nhiá»u. Nay nghe tin ông Mưá»i bảy ở đây, chúng tôi dám đâu không đến thăm.
Äá»— Tháºn Khanh nói:
- Bất tất phải nói việc đó, thôi bảo ngưá»i nhà đem rượu ra đây!
Bão Äình Tá»· và má»™t ngưá»i đầy tá»› mang bà n đến. Äá»— Tháºn Khanh nói:
- Hôm nay tôi muốn bỠhết những món ăn tục. Chúng ta chỉ dùng cá, anh đà o và măng Giang Nam để nhắm với rượu. Chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện suông.
Lúc bưng lên, quả nhiên chỉ thấy có mấy đĩa sÆ¡ sà i như thế thôi. Rượu rót đầy chén, toà n là rượu quất thượng hạng ở phố VÄ©nh Ninh, Äá»— Tháºn Khanh là má»™t tay tá»u lượng rất khá. Äá»— không ăn gì, sau khi nâng đũa má»i khác, Äá»— chỉ gắp mấy miếng măng và và i quả anh đà o để nhắm rượu. Cốc rượu cứ cạn lại đầy, uống mãi tá»›i quá trưa. Äá»— gá»i mang đồ Ä‘iểm tâm lên. Bánh nhân thịt, bánh nhân thịt vịt quay, bánh rán mỡ ngá»—ng; bánh ngá»t được mang lên. Sau khi dùng Ä‘iểm tâm, má»—i ngưá»i uống má»™t chén trà Lục An pha vá»›i nước mưa, riêng Tháºn Khanh chỉ ăn má»™t cái bánh ngá»t và uống má»™t chén trà . Y bảo thu dá»n bà n tiệc, lại bảo Ä‘em rượu lên uống.
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Lúc nà y ngắm hoa nở, gặp bạn hiá»n, không lẽ không có thÆ¡! Chúng ta hãy chá»n vần có được không?
Äá»— Tháºn Khanh cưá»i mà rằng:
- Việc nà y các thi xã hiện nay vẫn thưá»ng là m, nhưng theo ý tôi, cái đó là việc cá»§a bá»n tục khách để tá» ra mình phong nhã. Chúng ta thì cứ nói chuyện suông thế nà y là hÆ¡n.
Nói xong, Äá»— liếc mắt nhìn Bão Äình Tá»·. Bão Äình Tá»· cưá»i và nói:
- Tôi xin góp vui.
Bão liá»n Ä‘i và o phòng, lấy má»™t cái sáo ở trong bao gấm ra rồi ngồi ở bà n tiệc bắt đầu thổi. Trong khi đó, má»™t đứa trẻ đứng bên cạnh Bão Äình Tá»· vừa vá»— tay đánh nhịp, vừa hát bà i “Thanh bình Ä‘iệu†cá»§a Lý Bạch. Tiếng sáo khi trầm khi bổng, réo rắt như xé trá»i xanh. Ba ngưá»i dừng chén ngây ngất lắng nghe. Tháºn Khanh lại má»™t mình uống luôn mấy chén. Há» uống mãi đến lúc trăng lên, ánh trăng chiếu và o hoa mẫu đơn là m cho sắc đẹp cá»§a hoa lại tăng thêm bá»™i phần, cả cái vưá»n trắng như tuyết. Ba ngưá»i ngây ngất như muốn đứng dáºy nhảy múa. Tháºn Khanh đã say má»m. Vừa lúc ấy, má»™t vị hòa thượng cháºm rãi bước và o, tay cầm má»™t cái há»™p bá»c gấm. Mở há»™p ra, trong ấy có má»™t trà ng pháo Kỳ Môn. Hòa thượng nói:
- Bần tăng đến đây để thức các ngà i tỉnh rượu. Bèn đốt pháo ở bà n tiệc, pháo nổ nghe đùng đùng. Äá»— Tháºn Khanh ngồi dá»±a và o ghế cưá»i vang. Hòa thượng Ä‘i rồi, khói pháo mùi lưu hoà ng vẫn còn phảng phất trên bà n tiệc. Ba ngưá»i khách đã say má»m đứng dáºy chân Ä‘i không vững, xin cáo từ để vá».
Äá»— cưá»i:
- Tiểu đệ say rồi; xin lỗi, không thể tiễn các vị được, ông Bão! Ông tiễn ba vị hộ tôi rồi trở vỠđây nghỉ.
Äình Tá»· cầm má»™t cây đèn sáp, đưa ba ngưá»i ra ngoà i và đóng cổng lại.
Ba ngưá»i vá» nhà , bà ng hoà ng như Ä‘i trong giấc má»™ng. Hôm sau, ngưá»i bán giấy đến đòi tiá»n. Không có tiá»n, hắn là m ồn má»™t tráºn. Rồi đến ngưá»i chá»§ quán ở hiệu Tụ Thăng Lâu đến đòi tiá»n ăn. Gia Cát phải cân hai nắm bạc vụn đưa cho hắn để cho hắn Ä‘i. Ba ngưá»i bà n nhau má»i Äá»— Tháºn Khanh ăn tiệc để đáp lá»…. Vì không thể dá»n tiệc ở nhà , hỠđà nh phải má»i Äá»— Tháºn Khanh đến quán Tụ Thăng Lâu.
Hai ngà y sau, trá»i trong gió mát, ba ngưá»i ăn cÆ¡m xong đến nhà Äá»— Tháºn Khanh. Bước và o cá»a đã thấy má»™t bà chân to Ä‘ang ngồi trên ghế dà i nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i gia nhân. Ngưá»i gia nhân thấy ba ngưá»i đến, liá»n đứng dáºy. Quý Äiá»m Dáºt há»i ngưá»i gia nhân: “Bà ấy là ai?â€.
Gia nhân nói:
- Äó là má»™t bà mối tên là bà Thẩm chân to.
- Bà đến đây có việc gì?
- Bà ấy đến đây có việc riêng.
Ba ngưá»i Ä‘oán biết rằng Äá»— muốn lấy vợ lẽ cho nên không nói nữa. Bước và o nhà , thấy Äá»— Ä‘ang dạo chÆ¡i ngoà i hà nh lang. Thấy ba ngưá»i đến, Äá»— liá»n má»i và o nhà ngồi và bảo ngưá»i nhà pha trà .
Quý nói:
- Hôm nay đẹp trá»i, chúng tôi muốn má»i ông Ä‘i chÆ¡i vá»›i chúng tôi.
Äá»— mang má»™t tiểu đồng Ä‘i theo. Ba ngưá»i kéo Äá»— đến quán rượu Tụ Thăng Lâu. Äá»— không từ chối, đà nh phải ngồi xuống. Quý biết tÃnh Äá»— không thÃch thịt lợn cho nên bảo dá»n thịt vịt, cá, thịt bò tái, nem và rượu. Uống hai chén rượu xong, há» má»i Äá»— ăn đồ nhắm. Äá»— Tháºn Khanh gượng ăn má»™t miếng thịt vịt, nhưng vừa bá» và o miệng thì đã nôn ra, má»i ngưá»i cÅ©ng không tiện má»i. Trá»i còn sá»›m, há» không uống nhiá»u rượu mà ăn cÆ¡m ngay. Äá»— đổ má»™t chén trà và o bát cÆ¡m rồi cố gắng ăn nhưng không thể ăn hết, liá»n đưa cho ngưá»i tiểu đồng ăn. Ba ngưá»i ăn cÆ¡m và uống rượu xong, xuống lầu, trả tiá»n, Ä‘i ra.
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Anh Tháºn Khanh, chúng ta cùng Ä‘i đến đồi VÅ© Hoa Äà i Ä‘i.
Äá»— Tháºn Khanh nói:
- Vâng, như thế thì thÃch lắm.
Mấy ngưá»i cùng Ä‘i lên đồi và o trong Ä‘á»n thá», thấy bà n thá» Phương Hiếu Nho và Cảnh Thanh(Phương Hiếu Nho còn gá»i là Phương ChÃnh Há»c và Cảnh Thanh là hai nhà nho có tiếng Ä‘á»i Minh, chống lại Minh thà nh tố và bị giết. Äoạn nà y tác giả nói đến, có ý ám chỉ những vụ tà n sát Ä‘á»i Thanh lúc tác giả còn sống) rất là nguy nga. Há» lại trèo lên đỉnh đồi. Xa xa, nhìn thấy khói ở các mái nhà trong thà nh bốc lên. Con sông Trưá»ng Giang trắng xóa như má»™t dải lụa bạch. Những ngá»n tháp lợp ngói lưu ly thiếp và ng sáng chói cả mắt. Äá»— Tháºn Khanh Ä‘i đến trước Ä‘iện nhìn bóng cá»§a mình dưới ánh mặt trá»i, trong lòng bồi hồi khôn xiết. Há» ngồi xuống cá». Gia Cát Thiên Thân thấy ở xa có má»™t cái bia nhá» liá»n chạy đến xem. Xem xong chạy vá» ngồi xuống nói:
- Trên cái bia nà y khắc mấy chữ “NÆ¡i đây đã giết mưá»i há»â€.
Äá»— nói:
- Nói rằng mưá»i há» thì không đúng. Äá»i Hán bị tá»™i nặng thì giết ba há» là há» cha, há» mẹ và há» vợ. ChÃn há» cùng bị giết vá»›i Phương ChÃnh Há»c là Cao, tằng, tổ, khảo, tá», tôn, tằng, huyá»n. Äó Ä‘á»u là há» cha cả. Còn há» mẹ, há» vợ Ä‘á»u không bị liên quan. Còn nói việc giết cả há»c trò là vô lý. Vả chăng, hoà ng đế VÄ©nh Lạc không tà n nhẫn đến như thế. Triá»u đại ta, nếu không có vua VÄ©nh Lạc chấn chÃnh lại mà cứ để vua Kiến Văn nhu nhược trị vì thì thiên hạ còn lắm chuyện không kém gì thá»i Nam Bắc Triá»u(Nam Bắc triá»u (thế ká»· IV - thế ká»· VI) thá»i gian Trung Quốc bị chia cắt là m hai, ở phÃa nam Dương Tá» có Äông Tấn, Tá», Lương, Trần gá»i là Nam triá»u, vá» phÃa Bắc có Nguyên Nguỵ, Chu, Cao Tá» gá»i là Bắc Triá»u. Sau nhà Tuỳ thống nhất cả Nam Bắc. Thá»i gian nà y chiến tranh liên miên, nhân dân Ä‘iêu đứng.)
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Theo ý ông, Phương ChÃnh Há»c là ngưá»i như thế nà o?
- Theo ý tôi, ông ta là ngưá»i viển vông không là m nên việc gì. Trong khi thiên hạ còn bao nhiêu việc lá»›n phải là m, tại sao chỉ lo đến việc truyá»n ngôi mà thôi. Bị chém giữa chợ trong khi mang triá»u phục là không oan uổng chút nà o!
Há» ngồi chÆ¡i mãi cho đến khi mặt trá»i xế bóng. Bá»—ng thấy hai ngưá»i gánh phân quảy hai thùng không cùng lên núi nghỉ. Má»™t ngưá»i vá»— vai ngưá»i kia nói:
- Nà y anh, hôm nay công việc xong rồi, chúng mình Ä‘i uống má»™t bình nước ở suối VÄ©nh Ninh rồi vá» VÅ© Hoa Äà i ngắm mặt trá»i lặn Ä‘i.
Äá»— Tháºn Khanh cưá»i mà rằng:
Tháºt là phong khà Lục Triá»u(Lục Triá»u: Thá»i Ngô, Äông Tấn, Tống, Tá», Lương, Tần những thá»i nà y Ä‘á»u đóng đô ở Kim Lăng và nổi tiếng Thanh Lịch) để lại đến nay vẫn không phai chút nà o! Những ngưá»i nấu ăn và những ngưá»i gánh phân mà cÅ©ng thanh lịch như thế!
Há» xuống đồi vá» nhà . Äến cá»a chùa, Gia Cát nói:
- Má»i ông và o nhà chúng tôi chÆ¡i. Äá»— Tháºn Khanh nói:
- Cũng được.
Tất cả Ä‘i và o. Vừa bước đến cá»a đã thấy Quý Vi Tiêu ngồi ở trong phòng. Quý Äiá»m Dáºt mừng rỡ nói:
- Anh Vi Tiêu! Anh đã đến đấy à ! Quý Vi Tiêu nói:
- Anh Äiá»m Dáºt! Tôi tìm anh ở hiệu khắc chữ má»›i biết anh ở đây. Hai vị nà y là ai?
Quý Äiá»m Dáºt nói:
- Vị nà y là Gia Cát Thiên Thân, ngưá»i ở Vu Thai. Vị nà y là Tiêu Kim Huyá»…n đồng hương vá»›i chúng ta. Chắc thế nà o anh chả biết.
Quý Vi Tiêu nói:
- Ông ở cá»a Bắc phải không? Tiêu Kim Huyá»…n nói:
- Vâng.
- Còn vị nà y?
Quý Äiá»m Dáºt nói:
- Vị nà y má»›i đến, nghe tên thì anh lại cà ng thÃch. Äây là ông Äá»— Huyến, cháu thứ mưá»i bảy cá»§a cụ Thượng Äá»— ở Thiên Trưá»ng tá»± là Tháºn Khanh. Ông biết ông nà y chứ?
Quý Vi Tiêu nói:
- Có phải ông Äá»— đứng đầu kỳ thi năm ngoái trong tất cả hai mươi bảy châu huyện ở phá»§ nà y không? Bấy lâu khao khát, nay má»›i được gặp mặt.
Vi Tiêu đứng dáºy vái chà o. Äá»— Tháºn Khanh cÅ©ng cúi đầu đáp lá»…. Má»i ngưá»i thi lá»… xong ngồi xuống, vừa lúc ấy má»™t ngưá»i cưá»i rá»™ bước và o, nói:
- Äêm nay các vị có ở lại uống rượu cho vui không? Quý Vi Tiêu nháºn ra ngưá»i ấy chÃnh là Bão Äình Tá»· bèn nói ngay:
- Chú là m sao lại đến đây? Bão Äình Tá»· nói:
- Tôi là ngưá»i nhà ông Äá»— thứ mưá»i bảy. Tôi là môn hạ nên đến đây là lẽ dÄ© nhiên. Anh cÅ©ng biết ông Äá»— sao?
Tiêu Kim Huyễn nói:
- Chúng ta quả Ä‘á»u là những kẻ “má»™t cưá»i cÅ©ng đủ nên tri ká»·, đâu phải thá» Æ¡ khách giữa đưá»ngâ€.
Quý Vi Tiêu nói:
- Mặc dầu tiểu đệ Ãt tuổi, cÅ©ng đã Ä‘i du lịch giang hồ và được gặp nhiá»u ngưá»i. Nhưng chưa bao giá» tiểu đệ thấy má»™t con ngưá»i sang trá»ng, xinh đẹp như Äá»— tiên sinh. Tháºt là má»™t vị tiên trên trá»i. Ngà y nay được gặp mặt tiên sinh thì tiểu đệ cÅ©ng là má»™t vị thần tiên váºy.
Äá»— Tháºn Khanh nói:
- Tiểu đệ gặp tiên sinh cÅ©ng giống như chuyện Thà nh Liên chèo thuyá»n trên biển(Thà nh Liên ngưá»i Ä‘á»i Xuân Thu - Bá Nha há»c đà n cầm vá»›i ông, ông đưa đến má»™t hòn núi giữa bể, rồi chèo thuyá»n Ä‘i mất, để cho Bá Nha theo trong cảnh tÄ©nh mịch tá»± nhiên, mà hiểu biết cái hay cá»§a nhạc). Tháºt là má»™t việc thú vị. Chỉ nhân phen nà y, khiến cho:
Phong lưu hội cả, Giang Nam lại thấy dấu kỳ;
Trác lạc tá»± trá»i, thiên hạ Ä‘á»u truyá»n phong nhã
Muốn biết sự việc như thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 05:37 PM.
|
 |
|
| |