 |
|

23-09-2008, 07:42 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Sáu
Äánh Xuy Äà i sÆ¡n, công tá» Lưu bị bắt.
Muốn vạch âm mưu, Vệ Dõng Äạt khảo tra.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói muốn tìm hiểu vá» Lưu Khuê BÃch nên giả vá» ngạc nhiên há»i:
- Lưu Quốc cá»±u là ai? Hà nh động cá»§a ngưá»i thế nà o, xin ông vui lòng thuáºt chuyện lại cho tôi biết vá»›i.
Du Trà Văn cưá»i nói:
- Lưu Quốc cá»±u tức là Lưu Khuê BÃch, con cá»§a Lưu Tiệp, hiện nay là m chức Trấn quốc Tướng quân và vừa rồi lại được phong là m Diệt khấu Äại Nguyên soái lãnh binh Ä‘i dẹp giặc Vệ Dõng Äạt ở tại Xuy Äà i sÆ¡n.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tôi cÅ©ng có nghe ngưá»i ta đồn rằng Lưu Khuê BÃch cùng vá»›i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa tranh hôn, rồi nhà Hoà ng Phá»§ bị tiêu tan hết, nhưng chẳng biết vợ con Hoà ng Phá»§ Nguyên soái bị bắt giải vá» kinh rồi triá»u đình phân xá» thế nà o.
Du Trà Văn liá»n nói cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng biết rõ việc vợ con Hoà ng Phá»§ Nguyên soái bị bắt giải vá» kinh, nhưng khi Ä‘i ngang qua núi Xuy Äà i bị tướng giặc ở đó là Vệ Dõng Äạt đón giết Khâm sai, rồi bắt hết hai mẹ con Ä‘em lên núi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng há»i:
- Nếu vợ con Hoà ng Phá»§ Nguyên soái bị giặc bắt như váºy, chắc là tá»± váºn rồi phải không?
Du Trà Văn lắc đầu giải thÃch:
- Quan Giải nguyên chưa rõ đấy, chá»› Vệ Dõng Äạt là má»™t trang thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi mà khà phách anh hùng Ãt ai bì kịp. Ngưá»i ta được biết rõ rằng hiện nay Vệ Dõng Äạt đã nháºn Doãn Phu nhÆ¡n là m mẹ và Hoà ng Phá»§ Trưởng Hoa là m em. Chà ng đối xá» vá»›i hai ngưá»i tá» tế lắm. Lưu Quốc cá»±u biết Hoà ng Phá»§ Tiểu thÆ¡ là ngưá»i có nhan sắc, nên má»›i xin triá»u đình lãnh binh Ä‘i đánh dẹp Xuy Äà i sÆ¡n đặng bắt Hoà ng Phá»§ Tiểu thÆ¡ vá» là m vợ đó.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng há»i:
- Tôi nghe nói có thánh chỉ cho há» Mạnh kết duyên cùng Lưu Quốc cá»±u mà sao Lưu Quốc cá»±u lại bá» Mạnh Tiểu thÆ¡ để thá»±c hiện ý riêng như váºy?
Du Trà Văn bèn thuáºt cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe chuyện Mạnh Tiểu thÆ¡ giấu dao hà nh thÃch, nhưng bất thà nh, chỉ đâm trúng và o trán Lưu Quốc cá»±u nên sợ hãi nhảy xuống Côn Minh trì tá»± váºn chết rồi. Sau đó mạnh Thượng thÆ¡ qua bắt Ä‘á»n nhÆ¡n mạng, việc kiện cáo nà y hai bên đã đến giữa triá»u đình nhưng Hoà ng thượng xá» huá», cho láºp bia là m ká»· niệm hà nh động tiết liệt cá»§a Mạnh Tiểu thÆ¡ thôi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe qua động lòng thương xót Tô Yến Tuyết, vì nà ng đã thá»§ tiết và báo thù cho mình, đà nh phải hy sinh tấm thân ngà ngá»c.
Nà ng không thể nà o ngăn được giá»t lụy, nên vá»™i lui và o phòng trong nằm khóc má»™t mình.
Hôm sau, Lệ Minh ÄÆ°á»ng lấy ra bốn chục lượng trao cho Du Trà Văn để là m tiá»n trà nước trong những ngà y ở đây đợi thi. Du Trà Văn chối từ không nháºn.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Chúng tôi đến ở đây tất nhiên là m phiá»n cho ông nhiá»u lắm, Ä‘iá»u nà y tôi vâng lá»i nghÄ©a phụ tôi dạy, nếu ông không nháºn số bạc nà y chắc chúng tôi không dám ở.
Cá»±c chẳng đã, Du Trà Văn phải nháºn.
Nhắc qua việc Lưu Khuê BÃch, từ khi dẫn binh Ä‘i đánh Xuy Äà i sÆ¡n, dá»c đưá»ng bị tuyết xuống quá lạnh, binh không thể Ä‘i nhanh được, mãi đến ngà y mùng mưá»i tháng giêng má»›i đến Xuy Äà i sÆ¡n.
Khi còn cách núi độ ba dặm, bèn truyá»n binh an dinh hạ trại.
Nói vá» Vệ Dõng Äạt tức là Vệ Dõng Nga đổi tên, trước đây nà ng ra sức chiêu táºp binh mã quyết má»™t lòng đánh Phiên để cứu thân phụ nà ng là Vệ Hoán vá» triá»u. Trước kia nà ng ở vá»›i ngưá»i chú là Vệ Trấn Tổ, ngưá»i nà y có đứa con thứ là Vệ Dõng Bưu sức mạnh phi thưá»ng, võ nghệ tinh thông, chỉ nhá» hÆ¡n Vệ Dõng Nga má»™t tuổi.
Chỉ vì Vệ Trấn Tổ sợ để Vệ Dõng Nga ở đó có thể liên lụy đến mình, nên má»›i buá»™c nà ng qua Äăng Châu để thăm tin tức thân phụ, còn Vệ Dõng Bưu quá thương chị nên lén ăn cắp tiá»n Ä‘i qua Äăng Châu tìm chị.
Khi Ä‘i ngang qua Xuy Äà i sÆ¡n, Vệ Dõng Bưu bị bá»n lâu la cá»§a Vệ Dõng Nga à o ra cướp giá»±t nhưng chà ng ra sức đánh vỡ tan. Bá»n lâu la chạy vá» phi báo, Vệ Dõng Äạt lên ngá»±a ra tráºn, chị em gặp nhau mừng rỡ chẳng cùng, nà ng bèn thuáºt lại việc đổi tên giả trai là m chá»§ trại rồi bảo Dõng Bưu ở luôn tại đó, chị em chung sức cùng nhau lo việc lá»›n.
Ngà y kia Vệ Dõng Äạt Ä‘ang ngồi trong trại, xảy thấy lâu la chạy và o phi báo:
- Nay triá»u đình có sai Trấn quốc Tướng quân là Lưu Khuê BÃch thống lãnh má»™t muôn binh mã kéo đến Xuy Äà i sÆ¡n, hiện còn cách núi chừng ba dặm, và quân sÄ© Ä‘ang láºp trại.
Vệ Dõng Äạt nghe báo vá»™i truyá»n quân canh phòng nghiêm nhặt rồi và o háºu trại yết kiến Doãn Phu nhÆ¡n thuáºt lại việc ấy cho phu nhÆ¡n và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ nghe.
Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ nghe nói giáºn phừng gan, nà ng nghiến răng, nói:
- Tên Lưu Khuê BÃch là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a tôi, nay đã mang thân đến đây, váºy để mai tôi ra tráºn bắt nó vá» banh da xẻ thịt cho hả giáºn.
Vệ Dõng Äạt lên tiếng can:
- Không nên đâu! Tuy hắn là kẻ thù cá»§a tiểu thÆ¡ tháºt, nhưng dù sao hắn cÅ©ng lãnh sứ mạng cá»§a triá»u đình, nếu tiểu thÆ¡ ra đương đầu, tất nhiên triá»u đình sẽ căm háºn, có hại thêm cho Hoà ng Phá»§ Công tá» và sẽ gặp nhiá»u ná»—i khó khăn. Chi bằng để tôi sá»a trị, vì tôi đã đổi tên tuổi rồi, dẫu triá»u đình có biết cÅ©ng không trách tôi được. May ra có bắt hắn được, ta sẽ dùng cá»±c hình khảo tra, bắt là m tá» cung trạng thú nháºn cả tá»™i lá»—i rồi sẽ giữ hắn lại, đợi khi nà o chúng ta vỠđược tá»›i triá»u đình dâng tá» cung trạng ấy lên là m tang cá»›, Thánh thượng má»›i thấu rõ lòng gian ác cá»§a chúng.
Doãn Phu nhơn nói:
- Con dá»± định như váºy tháºt phải, nhưng con cần phải cẩn tháºn lắm má»›i được, vì Lưu Khuê BÃch là má»™t tay võ nghệ không phải tầm thưá»ng.
- Xin thân mẫu chá»› lo, con đã láºp mưu kế rồi, thế nà o cÅ©ng bắt được tên gian ác ấy.
Hôm sau Vệ Dõng Äạt ra ngồi giữa tụ nghÄ©a đưá»ng, lá»›n tiếng truyá»n lệnh cho các tướng sÄ©:
- Lưu Khuê BÃch chÃnh là tên gian tặc, chÃnh hắn đã hại cả nhà Hoà ng Phá»§ Nguyên soái, váºy bây giá» ta phải thân hà nh ra đánh nó má»›i được.
Vệ Dõng Äạt vừa nói dứt lá»i, Vệ Dõng Bưu đứng dáºy thưa:
- Xin cho em ra đánh tráºn đầu, nếu không thắng nổi, ca ca sẽ ra đánh sau cÅ©ng chẳng muá»™n.
Vệ Dõng Äạt nói:
- CÅ©ng được, song em có Ä‘i thì phải cẩn tháºn lắm má»›i được.
Vệ Dõng Bưu lãnh lịnh, cùng vá»›i viên phó tướng Ngô Võ Ä‘em binh xuống núi. Quân sÄ© và o phi báo, Lưu Khuê BÃch láºp tức kéo binh ra láºp tráºn thế đối địch.
Vệ Dõng Bưu trông thấy Lưu Khuê BÃch mặt trắng môi son, mình mặc hồng bà o, tay cầm ngân thương, cỡi con bạch mã, phÃa sau có trương cây cá» mà u đỠthêu má»™t hà ng chữ và ng: “Diệt khấu Äại Nguyên soái LƯUâ€.
Vệ Dõng Bưu chưa kịp hà nh động gì, bá»—ng thấy tướng tiên phong cá»§a Lưu Khuê BÃch là Liên Äăng giá»±t ngá»±a lướt tá»›i chỉ và o mặt Vệ Dõng Bưu, quát há»i:
- Kìa tặc tá», ngươi có phải là Vệ Dõng Äạt đó không?
Vệ Dõng Bưu trợn mắt nạt lớn:
- Không phải! Ta là Vệ Dõng Bưu em cá»§a Vệ Dõng Äạt đây, còn ngươi tên há» chi hãy nói mau lên.
Liên Äăng nói:
- Ta là tướng tiên phong cá»§a Lưu Nguyên soái tên là Liên Äăng, nếu ngươi không phải là Vệ Dõng Äạt thì ta không thèm đánh, hãy mau mau vá» kêu Vệ Dõng Äạt ra đây nạp mạng.
Ngô Võ đứng sau lưng Vệ Dõng Bưu nghe Liên Äăng nói phách, nổi giáºn xung thiên, vá»— ngá»±a xốc tá»›i hét như sấm nổ:
- Quân cẩu đầu, chá»› có khua môi múa má», hãy coi đây, Ä‘ao cá»§a Ngô Võ ta đây!
Vừa nói vừa múa Ä‘ao nhắm ngay đầu Liên Äăng chém sả xuống. Liên Äăng vá»™i cá» giáo đỡ vẹt ra rồi đánh vùi vá»›i Ngô Võ. Hai đà ng đánh nhau hÆ¡n mưá»i hiệp vẫn không phân thắng bại. Lưu Khuê BÃch đứng sau tráºn thấy váºy, lén giương cung bắn má»™t phát trúng nhằm yết hầu khiến Ngô Võ té nhà o xuống ngá»±a. Vệ Dõng Bưu nổi giáºn giục ngá»±a lướt tá»›i đánh vùi vá»›i Lưu Khuê BÃch. ÄÆ°á»£c ba mươi hiệp, Vệ Dõng Bưu liệu thế đánh không lại, liá»n quà y ngá»±a bá» chạy. Khuê BÃch giục ngá»±a rượt theo, vừa đến chân núi, Vệ Dõng Bưu đã lên núi rồi, lâu ra trên núi ném cây đá xuống tÆ¡i bá»i, Lưu Khuê BÃch kinh hãi quất ngá»±a chạy dà i.
Vệ Dõng Bưu và o trại thuáºt việc giao chiến thất bại cho Vệ Dõng Äạt nghe, Vệ Dõng Äạt thản nhiên, nói:
- Việc binh gia thắng bại là lẽ thưá»ng, không đáng ngại. Äể ngà y mai ta ra tráºn sẽ có cách phá được chúng nó.
Sáng sá»›m hôm sau, Lưu Khuê BÃch kéo quân đến chân núi khiêu chiến, lâu la chạy và o phi báo; Vệ Dõng Äạt mang giáp lên ngá»±a dẫn binh xuống núi, Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ căn dặn:
- Lưu Khuê BÃch là má»™t kẻ hung bạo, ca ca có ra tráºn cần phải cẩn tháºn lắm má»›i được.
Vệ Dõng Äạt gáºt đầu rồi kéo binh xuống núi láºp bà y tráºn thế. Trong đám quân cá»§a Lưu Khuê BÃch có đứa biết mặt Vệ Dõng Äạt nên nói nhá» vá»›i Lưu Khuê BÃch:
- Ngưá»i cầm thanh trưá»ng kiếm ấy là Vệ Dõng Äạt đó.
Lưu Khuê BÃch liếc thấy Vệ Dõng Äạt mặt trắng như ngá»c, môi tợ thoa son, dung mạo đẹp đẽ muôn phần, chà ng giá»±t mình nghÄ© thầm:
“Lạ tháºt! Ai ngỠđâu tên tướng giặc nà y hình dung lại tuấn nhã đến thế. Nếu váºy thì chắc nó tư tình vá»›i Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ rồiâ€.
Nhưng Lưu Khuê BÃch lại nghÄ©:
“Nghe đồn Trưởng Hoa đẹp lắm, nếu nà ng có mất trinh Ä‘i nữa, cÅ©ng còn hÆ¡n những hạng gái khácâ€.
NghÄ© rồi, Lưu Khuê BÃch giục ngá»±a lướt tá»›i lá»›n tiếng há»i:
- Ngươi có phải là tặc tướng Vệ Dõng Äạt đó không?
Vệ Dõng Äạt gáºt đầu:
- ChÃnh ta đây, còn ngươi có phải là gian tặc Lưu Khuê BÃch?
Lưu Khuê BÃch cưá»i ha hả đáp:
- Äã biết danh ta sao không xuống ngá»±a đầu hà ng, để ta ra tay là m gì cho nhá»c sức?
- Kìa Lưu tặc! Chá»› có phách lối, hãy xem đưá»ng kiếm cá»§a ta đây.
Nói rồi vá»— ngá»±a lướt tá»›i vung thanh trưá»ng kiếm bay vun vút nhắm và o yếu huyệt đối phương đâm lia lịa. Lưu Khuê BÃch thấy đưá»ng kiếm đối phương quả nhiên lợi hại, không dám khinh thưá»ng vá»™i trà n sang má»™t bên tránh né rồi vung giáo rước đánh. Hai ngưá»i đánh vùi nhau, cát bay đá chạy, cây lá xung quanh bị sức gió cá»§a Ä‘ao kiếm gãy rụng tÆ¡i bá»i.
Hai ngưá»i đánh nhau trên mưá»i hiệp chưa phân thắng bại. Vệ Dõng Äạt nháºn thấy Lưu Khuê BÃch sá»±c lá»±c mạnh mẽ, nhắm bá» khó thắng, bè chém báºy má»™t kiếm rồi giả thua chạy bay vá» núi. Lưu Khuê BÃch giục ngá»±a Ä‘uổi theo, lâu la trên núi thấy váºy giương cung bắn xối xả xuống như mưa. Khuê BÃch túng thế phải thâu binh vá» trại.
Vệ Dõng Äạt vá» trại thuáºt lại má»i việc cho mẹ con Doãn Phu nhÆ¡n nghe và nói:
- Tên gian tặc Lưu Khuê BÃch quả nhiên lợi hại, ta cần phải dá»±ng kế má»›i có thể bắt hắn được.
Dứt lá»i, liá»n gá»i Vệ Dõng Bưu và o ká» tai nói nhá» má»™t hồi rồi căn dặn:
- Em cứ việc đem năm trăm binh xuống núi y kế mà là m, thế nà o cũng bắt được Lưu tặc.
Hôm sau Khuê BÃch dẫn quân đến khiêu chiến nữa, Vệ Dõng Äạt liá»n dẫn binh xuất tráºn. Khuê BÃch vừa trông thấy Vệ Dõng Äạt đã cưá»i như sấm nổ, nói:
- Mi quả đã tá»›i số rồi! Ta cho mi sống sót được má»™t đêm, nay mi dẫn xác đến đây tháºt là cả gan!
Vệ Dõng Äạt nạt lá»›n:
- Lưu tặc! Hôm nay mà ta không bắt được mi, quyết không thèm trở vỠnúi nữa!
Nói rồi múa kiếm chém tá»›i như mưa, Lưu Khuê BÃch cá» giáo rước đánh, hai ngưá»i đánh nhau hÆ¡n ba mươi hiệp, đột nhiên Vệ Dõng Äạt quà y ngá»±a bá» chạy. Khuê BÃch giục ngá»±a Ä‘uổi theo hét:
- Tặc tướng, chạy Ä‘i đâu cho khá»i tay ta. Ta quyết theo lấy đầu mi cho mà xem.
Lúc ấy, bá»n lâu la Xuy Äà i sÆ¡n cÅ©ng giả vá» hoảng hốt quăng cả vÅ© khà bá» chạy tán loạn. Lưu Khuê BÃch đắc chà quất ngá»±a Ä‘uổi nà theo. Liên Äăng thấy váºy giục ngá»±a tiếp theo cản Lưu Khuê BÃch:
- Không tiện đâu Nguyên soái ạ! Quân giặc không chạy lên núi tất nhiên có gian kế gì đây, xin Nguyên soái hãy trở lại là hơn.
Lưu Khuê BÃch nghe nói giá»±t mình gò cương lại. PhÃa trước Vệ Dõng Äạt cÅ©ng gò cương lại giÆ¡ kiếm chỉ và o mặt Khuê BÃch nói lá»›n:
- Lưu tặc, hôm nay mi đừng hòng sống sót nữa. Mi đã và o vòng mai phục của ta rồi, hãy mau mau xuống ngựa đầu hà ng để bảo toà n tánh mạng là hơn.
Lưu Khuê BÃch nghe nói nổi giáºn xung thiên quát to:
- Hay lắm, quân mai phục của mi đâu? Hãy ra đây ta giết hết không chừa một đứa nà o cho mà xem.
Nói rồi giục ngá»±a lướt tá»›i Ä‘uổi nà theo Vệ Dõng Äạt, chứ không nghe lá»i can gián cá»§a Liên Äăng nữa.
Vệ Dõng Äạt chạy ngoằn ngoèo qua mấy nẻo đưá»ng, đến má»™t khu rừng ráºm kia liá»n quà y ngá»±a lại nhìn thẳng và o mặt Lưu Khuê BÃch, nạt lá»›n:
- Lưu tặc, mi tới số rồi, hãy xuống ngựa chịu trói cho mau.
Lưu Khuê BÃch giáºn tÃm gan liá»n múa giáo lướt tá»›i toan đâm Vệ Dõng Äạt, bá»—ng dưng nghe dưới chân đất rung chuyển rồi đánh ầm má»™t cái. Thế là Lưu Khuê BÃch cả ngưá»i lẫn ngá»±a Ä‘á»u sa xuống hầm mất dạng.
Vệ Dõng Äạt ngá»a mặt lên trá»i buông má»™t chuá»—i cưá»i khoái trá rồi truyá»n quân Ä‘em câu móc kéo Lưu Khuê BÃch lên trói chặt giải tuốt vá» sÆ¡n trại.
Quân sÄ© chạy vá» báo vá»›i Liên Äăng. Hắn thất kinh, vá»™i thâu quân rồi sai ngưá»i Ä‘i dá» xem tin tức chá»§ soái.
Vệ Dõng Äạt giải Lưu Khuê BÃch vá» giam và o ngục, rồi cắt lâu la trông coi kỹ lưỡng, Ä‘oạn cho má»i mẹ con Doãn Phu nhÆ¡n đến tụ nghÄ©a đưá»ng để thương nghị.
Vệ Dõng Äạt nói:
- Con đã bắt được Lưu tặc Ä‘em vỠđây rồi, xin mẫu thân phân xá».
Trưởng Hoa Tiểu thơ nghe nói mừng quá, xen và o nói:
- Lưu Khuê BÃch âm mưu hãm hại gia đình ta tan nát, nay đã bắt được rồi, hãy phân thây hắn ra muôn Ä‘oạn cho thá»a lòng căm tức.
Vệ Dõng Äạt nói:
- Không nên đâu! Lưu Khuê BÃch lãnh mạng cá»§a triá»u đình đến đây, chúng ta không nên giết mà chỉ nên dùng nghiêm hình khảo tra buá»™c hắn phải là m ra má»™t tá» cung trạng thú nháºn hết tá»™i lá»—i cá»§a hắn, rồi ta Ä‘em cái bằng chứng ấy vá» nạp cho triá»u đình, má»›i mong cởi mở ná»—i oan ức trước kia được.
Doãn Phu nhÆ¡n khen phải, rồi truyá»n quân dẫn Lưu Khuê BÃch và o. Lâu la vâng lệnh, đến ngục thất dẫn Lưu Khuê BÃch đến trước sân, nhưng Khuê BÃch vẫn đứng hiên ngang vá»›i vẻ mặt ngạo nghá»… chứ không chịu quì.
Vệ Dõng Äạt nổi giáºn chỉ và o mặt Khuê BÃch, hét:
- Lưu tặc! Mi đã bị bắt đến đây mà còn cứng đầu không chịu quì sao?
Lưu Khuê BÃch gằn giá»ng nói:
- Ta đưá»ng đưá»ng má»™t vị quan cá»§a triá»u đình, Ä‘á»i nà o lại chịu quì lại quân thảo khấu chúng bây. Chúng bây hãy giết ta Ä‘i, rồi đây sẽ có quân cá»§a triá»u đình đến đây giết sạch chúng bây không còn chừa má»™t đứa cho mà xem.
Vệ Dõng Äạt cưá»i gằn, nói:
- Mi cáºy có Hoà ng háºu là chị mi, nên má»›i âm mưu hãm hại Hoà ng Phá»§ Nguyên soái. Ta há»i mi, mi có công trạng gì mà được gia phong quyá»n chức đó? Mi quả thiệt là đứa đại gian ác!
Dứt lá»i, Vệ Dõng Äạt lên tiếng truyá»n lệnh:
- Quân sĩ đâu, hãy lấy côn sắt đánh và o đầu gối hắn xem thỠhắn có quì không cho biết.
Quân sÄ© vâng lệnh, lấy côn nhắm hai đầu gối Lưu Khuê BÃch đánh kêu nghe bôm bốp.
Äau quá, Lưu Khuê BÃch chịu không nổi, quì xuống năn nỉ:
- Trăm lạy phu nhÆ¡n, xin phu nhÆ¡n nghÄ© tình xưa mà tha thứ cho tôi được vá» triá»u thì Æ¡n ấy tôi không bao giá» dám quên.
Doãn Phu nhơn nghe nói cà ng ghét cay ghét đắng, lớn tiếng mắng:
- Quân gian ác kia, chỉ vì việc tranh hôn mà mi nhẫn tâm phóng há»a đốt Tiểu Xuân đình toan ám hại con ta, rồi lại thông mưu vá»›i cha mi tiến cá» phu quân ta ra đương đầu vá»›i giặc để rồi sà m tấu cho thánh thượng nghi ngá». Thế thì hôm nay mi phải cung khai hết ra đây má»›i khá»i bị tra tấn. Bằng không, nhứt định ta đánh chết bá» xác tại đây.
Nói rồi truyá»n quân Ä‘em hết hình cụ tra khảo. Quân sÄ© vâng lịnh mang ra nà o ká»m, nà o kẹp, nà o roi, vồ ná»c v.v… Lưu Khuê BÃch xem thấy kinh hồn lạc phách, run rẩy nói:
- Thưa phu nhÆ¡n, tôi mang quân đến đây chỉ vì mạng Thiên tá» chá»› không phải tá»± ý riêng đâu, xin phu nhÆ¡n và Äạ vương lượng xét cho tôi nhá».
Vừa nói, Lưu Khuê BÃch vừa lạy lia lịa, Vệ Dõng Äạt nghiêm giá»ng:
- Tên gian tặc nà y hiểm ác vô song, nếu không tra tấn nó thì nó không khai đâu.
Nói rồi truyá»n quân đóng ná»c căng Lưu Khuê BÃch. Quân sÄ© vâng lịnh, đứa nắm đầu, đứa nắm chân, kéo ngưá»i Lưu Khuê BÃch căng ra nằm thưá»n thượt giữa sân.
Lưu Khuê BÃch sợ quá chết Ä‘iếng Ä‘i má»™t hồi, rồi mếu máo năn nỉ xin mở dây ra đặng khai.
Vệ Dõng Äạt truyá»n quân tháo dây cho Khuê BÃch ngồi dáºy. Khuê BÃch thú tháºt hết má»i việc, nà o là âm mưu phóng há»a Tiểu Xuân đình, nà o là tư thÆ¡ cho cha nhỠâm mưu hãm hại Hoà ng Phá»§ Nguyên soái v.v…
Vệ Dõng Äạt nghe xong, truyá»n quân Ä‘em bút má»±c đến cho Khuê BÃch tá»± tay viết thà nh tá» cung trạng. Khuê BÃch cá»±c chẳng đã phải viết hết má»i việc, không dám giấu giếm tà nà o. Vệ Dõng Äạt còn buá»™c Khuê BÃch phải lăn tay và o tá» cung trạng nữa má»›i bằng lòng.
Tá» cung trạng là m xong, Vệ Dõng Äạt cưá»i gằn há»i:
- Mi cố tình hãm hại nhà Hoà ng Phủ Nguyên soái để cướp mối lương duyên hỠMạnh, nhưng kết quả mi có được gì không?
Khuê BÃch thở dà i, đáp:
- Chỉ vì hỠMạnh mà là m cho tôi bị gian nan cực khổ muôn phần.
Rồi Khuê BÃch thuáºt hết má»i việc lại và chỉ cái sẹo trên trán mình, nói:
- Nà ng Mạnh Lệ Quân dùng dao cố sát tôi, may tôi tránh né khá»i, chỉ trúng và o trán nà y mang sẹo mà thôi, nếu không thì bá» mạng rồi còn đâu!
Doãn Phu nhÆ¡n nghe Khuê BÃch nói Mạnh Lệ Quân giấu dao trong mình hà nh thÃch Khuê BÃch rồi nhảy xuống Côn Minh trì tá»± váºn rồi; Ä‘au xót vô cùng liá»n khóc òa lên, nói:
- Cảm thương thay cho Mạnh Lệ Quân, má»™t trang hiá»n đức, chỉ vì nhà ta mà nà ng phải thá»§ tiết liá»u mình. Ôi! Ta Ä‘au khổ biết dưá»ng nà o!
Vệ Dõng Äạt và Trưởng Hoa Tiểu thÆ¡ cÅ©ng không ngăn được giá»t lệ, cả hai Ä‘á»u sụt sùi, nói:
- Mạnh Lệ Quân giữ dạ trung thà nh vá»›i nhà Hoà ng Phá»§ như váºy tháºt đáng kÃnh trá»ng và xót thương vô cùng!
Khóc than má»™t hồi rồi Doãn Phu nhÆ¡n chỉ và o mặt Lưu Khuê BÃch mắng:
- Tên ác ôn kia! ChÃnh mi đã giết mất má»™t đứa dâu hiá»n cá»§a ta rồi, mi có biết không? Tá»™i ác cá»§a mi đã dẫy đầy, ta không đủ can đảm nhìn thấy mặt mi nữa.
Nói rồi truyá»n quân Ä‘em Khuê BÃch giam và o ngục tối.
Lá»i Bình:
- Lưu Khuê BÃch xung phong Ä‘em quân Ä‘i dẹp thảo khấu, không phải vá»›i mục Ä‘Ãch bảo vệ an ninh cho tổ quốc, mà lại là mượn cái thế lá»±c quân đội cá»§a nhà vua để bắt gái vá» thá»a mãn lòng dục cá»§a mình, quả là má»™t tư tưởng bất lương, thảo nà o trá»i không cho cóc má»c Ä‘uôi cÅ©ng phải. Ngà y nay cÅ©ng có biết bao ngưá»i mượn cái chức vụ và địa vị cá»§a mình để trả thù riêng hay trục lợi cho cá nhân mình. Những kẻ ấy là những con sâu má»t cá»§a quốc gia, cần phải thải trừ sá»›m chừng nà o hay chừng nấy.
- Những kẻ anh hùng luôn luôn biết hy sinh tấm thân mình để phụng sá»± cho đại nghÄ©a, ngược lại những kẻ hà nh động vì cá nhân mình toà n là hạng tiểu nhÆ¡n mất tư cách, cho nên sau khi Lưu Khuê BÃch bị Vệ Dõng Äạt bắt rồi, lòng đầy kinh hãi. Trước cái chết, hắn run lẩy bẩy cầu xin lấy sá»± sống vá»›i bất cứ giá nà o, hắn quì lụy, lạy lục, không còn biết sỉ nhục là gì. Thế thì ta cÅ©ng không nên trách Tô Yến Tuyết, con má»™t mụ vú nghèo nà n, sao lại ghét bá» má»™t công tá» con nhà hầu tước.
|

23-09-2008, 07:42 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Bảy
Lương Thừa tướng gieo cầu chá»n rể quÃ,
Tô Yến Tuyết quyết giữ tấm lòng trinh.
Liên Äăng sai quân Ä‘i dá» thám, biết Lưu Khuê BÃch chỉ bị giam cầm chứ không đến ná»—i nguy hại đến tánh mạng, nên yên trà rút quân vá», thuáºt hết má»i việc cho vua Thà nh Tôn nghe và trách Lưu Khuê BÃch vì không nghe qua lá»i can gián cá»§a mình nên má»›i trúng nhằm mưu kế.
Vua Thà nh Tôn nghe qua ná»a sợ ná»a giáºn, còn Lưu Tiệp thì khóc ròng, váºp đầu trước bệ tâu:
- Bởi tiện nhi hết lòng vì nước nên bị bắt, xin bệ hạ kÃp sai má»™t viên thượng tướng Ä‘em binh đến để cứu hắn và bắt hết bá»n Vệ Dõng Äạt cùng Doãn Phu nhÆ¡n Ä‘em vá» kinh hà nh quyết cho rồi!
Vua Thà nh Tôn gáºt đầu phán:
- Phải đấy, bá»n cưá»ng khấu nà y dám cả gan bắt Lưu Quốc cá»±u là má»™t vị mạng quan cá»§a triá»u đình, ta phải phát binh Ä‘i tiá»…u trừ gấp má»›i được.
Vua Thà nh Tôn vừa dứt lá»i, xảy thấy hữu Thừa tướng là Kỳ Thạnh Äức và Lương Giám bước ra quì tâu:
- Xin bệ hạ chá»› vá»™i phát binh Ä‘i đánh Xuy Äà i sÆ¡n, vì hiện nay giặc Phiên Ä‘ang đánh phá Äăng Châu gắt lắm, quan Trấn Uy là Dương Bỉnh NghÄ©a đã bị luôn mấy tráºn, nếu bây giá» ta cá» binh Ä‘i đánh Xuy Äà i sÆ¡n, thế nà o Vệ Dõng Äạt túng thế phải đầu hà ng binh Phiên. Bấy giá» ta phải đương đầu vá»›i hai thứ giặc: ná»™i chiến lẫn ngoại xâm thì bất lợi cho ta lắm.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Hai khanh nói cũng có lý, song nay Lưu Quốc cựu bị bắt, không biết rồi đây sống thác lẽ nà o, nếu không cứu gấp, là m sao trẫm an tâm được?
Hai vị Thừa tướng đồng tâu:
- Hiện nay vợ con Hoà ng Phá»§ KÃnh có mặt tại Xuy Äà i sÆ¡n, nếu Vệ Dõng Äạt có ra tay sát hại Lưu Quốc cá»±u sẽ có hai ngưá»i ấy cản ngăn, chắc không há» chi đâu, xin bệ hạ chá»› lo ngại.
Vua Thà nh Tôn nghe nói chà lý, liá»n quay qua nói vá»›i Lưu Tiệp:
- Quốc trượng hãy yên chÃ, đợi khi nà o dẹp xong giặc Phiên, trẫm sẽ phát binh Ä‘i cứu Quốc cá»±u vá» cho.
Lưu Tiệp lòng đầy lo ngại, nhưng bất đắc dÄ© phải vâng lá»i.
Rồi vua Thà nh Tôn tuyên bố bãi chầu, các quan ai vỠdinh nấy.
Lúc ấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng hay tin Lưu Khuê BÃch bị bắt nên lòng lo ngại, vì hiện thá»i Doãn Phu nhÆ¡n Ä‘ang có mặt ở Xuy Äà i sÆ¡n, nếu triá»u đình cỠđại binh đến thì nguy tai, lại có hại cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa sau nà y. Vinh Phát trông thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng lá»™ vẻ lo âu nên lên tiếng khuyên giải:
- Tiểu thÆ¡ chá»› nên lo lắng lắm mà hao tổn tinh thần, vì lẽ má»i việc ở Ä‘á»i Ä‘á»u do sá»± xếp đặt cá»§a hóa công, váºy nên bổn pháºn cá»§a tiểu thÆ¡ ngà y ngà y là nên láºp chà cầu cho được công danh, má»›i hòng gỡ được ná»—i oan tình trước kia.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe lá»i can gián phải lẽ, nên cÅ©ng nguôi bá»›t ná»—i ưu phiá»n.
Ngà y kia, nhằm ngà y mưá»i sáu tháng hai, vua Thà nh Tôn lâm triá»u, có quan Lá»… bá»™ Thượng thÆ¡ là Khổng Thông bước ra quì tâu:
- Năm nay đã đến kỳ há»™i thi, hiện cá» tá» bốn phương đã tá» tá»±u vá» kinh đông lắm, váºy xin bệ hạ hãy chá»n khảo quan đặng mở há»™i.
Vua Thà nh Tôn vội cỠquan hữu Thừa tướng là Lương Giám là m chủ khảo còn quan Lễ bộ Thị lang là Văn Minh Viễn là m phó chủ khảo.
Hai ngưá»i lãnh chỉ tạ Æ¡n lui ra. Lương Giám vá» nhà thuáºt lại vá»›i vợ là Cảnh Phu nhÆ¡n:
- Vừa rồi, Thánh thượng giao phó tôi là m chánh chủ khảo khoa thi hội năm nay.
Cảnh Phu nhÆ¡n nghe nói mừng lắm, Tố Hoa cÅ©ng chạy ra chúc mừng, rồi truyá»n cho gia nhÆ¡n sá»a soạn hà nh trang đặng cho Lương Giám cùng vá»›i khảo quan khác đến trưá»ng thi.
Nhắc qua Lệ Minh ÄÆ°á»ng cùng và o thi há»™i kỳ nà y. Khi treo bảng, thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng đỗ Giải nguyên, còn Ngô Äạo Am thì đỗ hạng ba mươi ba.
Thấy mình được đỗ cao, Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
“Nếu váºy thì trá»i cÅ©ng chiá»u ta đấy, có lẽ ta báo thù cho nhà há» Hoà ng Phá»§ đặng cÅ©ng nênâ€.
Du Trà Văn cÅ©ng mừng rỡ khôn cùng, vì ông ta cÅ©ng được hân hạnh có hai ngưá»i há»c trò ở Ä‘áºu nhà mình Ä‘á»u Ä‘áºu cả.
Khi xuất bảng rồi, Lương Giám giở ra xem danh tánh má»›i hay ông Giải nguyên má»›i có mưá»i bảy tuổi chưa có vợ, nên thầm nghÄ©:
“Ngưá»i nà y má»›i mưá»i bảy tuổi mà đỗ Giải nguyên quả là má»™t báºc kỳ tà i trong thiên hạ, nếu diện mạo ngưá»i không đến ná»—i xấu xa cho lắm thì ta quyết gả con ta cho ngưá»iâ€.
Lương Giám vừa nghĩ đến đây, xảy thấy có gia tướng và o báo:
- Có quan Giải nguyên đến xin và o yết kiến.
Lương Giám truyá»n lịnh cho má»i và o, vừa trông thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng diện mạo phi phà m, ôi chao, miệng ông Giải nguyên cưá»i tươi như hoa nở. Lệ Minh ÄÆ°á»ng quì lạy và thưa:
- Tôi tà i sÆ¡ há»c thiển nhá» có ân sư giúp đỡ nên má»›i đựoc như ngà y nay.
Sau khi truyá»n cho gia nhÆ¡n bảo Ä‘em trà lên má»i uống, Lương Giám nói:
- Tôi không ngỠông Giải nguyên tuổi còn quá trẻ mà văn chương đã lá»—i lạc như váºy, có lẽ kiếp trước đã tÃch đức tu nhÆ¡n dà y công nên ngà y nay má»›i được hưởng phúc nhất trần gian.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng khiêm nhưá»ng nói:
- Thưa Thừa tướng, tiên thế và gia phụ tôi Ä‘á»u không có khoa bảng gì cả, chỉ chuyên nghá» ruá»™ng vưá»n mà thôi. Tôi lá»›n lên nhá» nghÄ©a phụ Khương Nhược SÆ¡n ở Hồ Quảng lo lắng dạy dá»— cho nên má»›i có kết quả như ngà y nay.
Lương Giám nghe qua lấy là m lạ há»i:
- Tại sao tổ phụ là ngưá»i rẫy bái quê mùa, lại có con cháu tà i năng xuất chúng đến thế? Quả là bạch ốc xuất công khanh, tháºt là đáng khen, nhưng chẳng hay tại sao Giải nguyên đã đến tuổi nà y mà chưa cưới vợ?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp xuôi:
- Chỉ vì tôi còn nhá» tuổi, hÆ¡n nữa công danh chưa thà nh đạt nên chưa dám tÃnh đến việc hôn nhÆ¡n.
Lương Giám nghe nói cà ng khen ngợi, lão căn dặn:
- Äến kỳ thi đình nà y, ngươi nên cố gắng có lẽ Ä‘oạt được Giải nguyên đấy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng hầu chuyện hồi lâu rồi cáo lá»—i xin vá».
Hôm sau Lương Giám và các quan giám khảo Ä‘em các bà i thi và o trà o cho vua Thà nh Tôn xem. Vua xem qua quyển văn cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng lá»›n tiếng khen không ngá»›t. Vua ban thưởng cho Lương Giám và khảo quan đã có công khám xét kỹ lưỡng.
Các quan cúi đầu lạy tạ lui ra ai vỠdinh nấy.
Hôm sau, đến kỳ thi đình Lệ Minh ÄÆ°á»ng phục sức chỉnh tá» nổi báºt hÆ¡n cả má»i ngưá»i, thoạt trông thấy vua đã có lòng mến yêu. Riêng Lương Giám đã Ä‘oán chắc thế nà o Lệ Minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng Ä‘oạt được khôi nguyên, nên ông ta đã bà n vá»›i vợ mình là Cảnh Phu nhÆ¡n rằng:
- Nếu con gái mình mà kết duyên được vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng thì tháºt là hữu phước váºy.
Cảnh Phu nhơn nói:
- Nếu váºy thì thế nà o cÅ©ng phải má»i gã và o cho tôi diện kiến má»›i được.
Lương Giám đáp:
- Thế nà o đến ngà y mùng ba tháng tư nà y ta cÅ©ng sẽ láºp má»™t huê lầu nÆ¡i trước phá»§ để bà y cách gieo cầu cho tiểu thÆ¡ bói hôi. ÄÆ°á»£c như váºy, thế nà o chà ng ta cÅ©ng đến đây, chứ nếu má»i má»™t cách đưá»ng đột, thế nà o cÅ©ng bị chà ng từ chối.
Cảnh Phu nhÆ¡n mỉm cưá»i đáp:
- Phu quân dùng cách đó e bất tiện chăng? Vả chăng hôn nhân là việc cần phải có sá»± chấp nháºn cả đôi bên má»›i được chá»›.
Lương Giám mỉm cưá»i đáp:
- Cần gì? Miá»…n là ta chá»n được má»™t ngưá»i rể lý tưởng là được rồi.
Mấy hôm sau, Tố Hoa thấy cha mình mướn thợ đến láºp huê lầu trước cá»a phá»§ thì há»i Cảnh Phu nhÆ¡n:
- Há» láºp huê lầu là m gì đó hở mẹ?
Cảnh Phu nhÆ¡n nhìn đứa con yêu dấu cá»§a mình mỉm cưá»i đáp:
- Con không biết ư? Con hãy lo sá»a soạn thêu gối kết hôn thì vừa.
Tố Hoa mặt đỠbừng bẽn lẽn đáp:
- Sao nghÄ©a mẫu lại nói váºy?
Cảnh Phu nhÆ¡n thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện cho Tố Hoa nghe. Nghe xong, Tố Hoa biến sắc mặt, nà ng nghÄ©:
“Trước đây ta cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa thá» non hẹn biển, thế mà hôm nay nghÄ©a mẫu ta vô tình đã tÃnh việc trăm năm cho mình, nhưng trách thay sao nghÄ©a mẫu ta lại không báo trước cho ta biết?â€.
Nghĩ rồi, nà ng khóc nức nở nói:
- Công Æ¡n lão gia dưỡng dục bấy lâu, con chưa Ä‘á»n đáp được việc gì, như váºy con nhất định không Ä‘i lấy chồng đâu.
Cảnh Phu nhơn nói:
- Con nói sao lạ váºy? Gái lá»›n lên là phải lấy chồng, không lẽ ở váºy hoà i vá»›i cha mẹ sao? Vả lại ta kén chá»n rể là ngưá»i có tà i mạo kiêm toà n, cÅ©ng là báºc công hầu khanh tướng, con không bằng lòng ư?
Tố Hoa nói:
- Thà con liá»u chết chứ con không chịu đâu.
Cảnh Phu nhÆ¡n không biết khuyên giải cách nà o cho được, bà mặc cho nà ng ngồi khóc nức nở, lui ra ngoà i láºp cách khuyên giải.
Tố Hoa ngồi một mình khóc thầm:
“Ta đã nguyện vá»›i lòng như váºy, không biết hôm nay có giữ được danh tiết nữa hay không?â€.
Hôm sau Lương Giám nói với vợ:
- Bà đã lo liệu gì chưa? Ngà y mai đây đã đến ngà y gieo cầu kén rể rồi.
Cảnh Phu nhÆ¡n bèn thuáºt lại:
- Không hiểu tại sao con Tố Hoa một mực không chịu, cứ khóc lóc mãi.
Lương Giám thản nhiên nói:
- Phu nhÆ¡n đừng báºn tâm đến việc ấy. Phà m con gái có chồng e lệ là thưá»ng, tôi tin chắc há»… cho hắn gặp Lệ Minh ÄÆ°á»ng, thế nà o cÅ©ng bằng lòng ngay.
Cảnh Phu nhơn đáp:
- Tôi biết tánh tình nó khẳng khái lắm. Nếu áp bức, tôi e nó liá»u chết, biết liệu là m sao?
Lương Giám đáp:
- Bà hãy tin theo ý tôi đi, nếu có việc chi thì lúc ấy hãy lo liệu sau.
Cảnh Phu nhơn nghe nói cũng an lòng.
Má»™t mình Tố Hoa ngồi trong thư phòng, ý nghÄ© quyên sinh cứ lởn vởn trong đầu óc nà ng, sau những con nức nở thầm trách duyên pháºn mình trắc trở, nà ng ngá»§ mê Ä‘i lúc nà o không hay. Nà ng nằm chiêm bao thấy má»™t ông già tóc bạc phÆ¡, tay chống gáºy tre ung dung bước và o phòng nà ng. Tố Hoa lấy là m bất bình la lá»›n:
- Hãy bước ra mau! Äây là chá»— thư phòng cá»§a đà n bà con gái, ông và o đây là m gì?
Ông già mỉm cưá»i đáp:
- Tô Yến Tuyết! Con có biết ta đây là ai không? Ta đây chÃnh là Nguyệt Hiệp lão nhÆ¡n, vâng lệnh Ngá»c Hoà ng Thượng Äế coi việc nhÆ¡n duyên cho trần gian, ta nói cho con biết rõ, số con có ba lần động phòng hoa chúc, lần nà y là lần thứ hai, đó là tiá»n định, nhưng không có Ä‘iá»u chi hại đến tiết trinh cá»§a con đâu. Chá»› liá»u mình uổng mạng con nhé!
Nói đến đây, ông lên tiếng ngâm một bà i thơ như sau:
“Mạc tu điêu trướng ngộ lương thần,
“Tức nhá»±t trang đà i vá»ng cố nhân.
“Tịch thế lương duyên chung hội hiệp.
“Tam phiên huê chúc thá»a vi chân.
Ngâm xong, ông ta còn dặn thêm:
- Con hãy nhá»› kỹ bốn câu thÆ¡ ấy, sẽ có ứng nghiệm sau nà y vá» số pháºn cá»§a suốt Ä‘á»i con.
Nói xong, ông ta vói tay chá»™p lấy Tố Hoa, khiến nà ng hoảng hốt dá»±t mình tỉnh dáºy trong niá»m xao xuyến lo âu.
Nà ng thầm nhủ:
“Không biết giấc má»™ng có thể biến thà nh sá»± tháºt hay không? À, thì duyên nợ định mệnh cá»§a mình đã như thế, không biết ta có gặp được ngưá»i yêu hay không?†Bá»—ng má»™t tia hy bá»ng hiện lên trong lòng nà ng vì nà ng nghÄ© rằng: chắc ngà y mai Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cÅ©ng có đến dá»± cuá»™c kén rể cá»§a cha nà ng chăng? Rồi những ý tưởng khác lại kéo đến như những đám mây Ä‘en, nà ng cảm tưởng ngà y mai là má»™t ngà y Ä‘en tối, nà ng tá»± nhá»§: “Thôi! Ta cÅ©ng liá»u nhắm mắt đưa chân, mặc cho số mệnh đẩy đưaâ€.
NghÄ© váºy, nà ng cảm thấy đỡ xót thương cho thân pháºn mình ngà y nà o.
Rồi nà ng lại nghĩ:
“Biết đâu ngà y mai nà y ta lại chẳng gieo cầu và o Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, rồi ta cùng chà ng lại kết duyên cầm sắt cho bõ những ngà y ước mÆ¡â€.
Nghĩ đến đây, nà ng sung sướng vô cùng, quyết tâm chỠđợi đến giỠphút ấy.
Lá»i Bình:
- Thá»i phong kiến còn cho đà n bà là hạng trà lá»± thiển cáºn không là m chi nên chuyện, há» là đồ chÆ¡i cá»§a đà n ông để rồi sanh con đẻ cái, nâng khăn đỡ trắp cho đấng lang quân. Há» có nhiệm vụ nấp kÃn trong phòng the để thá»§ tiết thá» chồng. Cái quan niệm khinh miệt đầy áp bức ấy đã là m cho bao ngưá»i phẫn ná»™.
Tác giả Tái sanh duyên đây cÅ©ng cương quyết đá đổ quan niệm ấy, nên đã đưa cô gái Mạnh Lệ Quân ra ngoà i Ä‘á»i bằng cách cải dạng nam trang và cho ngưá»i ta thấy tà i năng cá»§a nữ giá»›i. Äây quả là má»™t tư tưởng cách mạng thá»i bấy giá». Tháºt đáng khen váºy.
- Phà m con ngưá»i có má»™t trái tim, tất nhiên chỉ yêu má»™t ngưá»i mà thôi má»›i gá»i là tình yêu thiêng liêng và cao thượng. Những cô gái như Mạnh Lệ Quân, Tô Yến Tuyết lá»›n lên, há» có quyá»n yêu má»™t ngưá»i mà há» cho là hợp vá»›i tư tưởng há». Má»™t khi hỠđã yêu rồi thì không má»™t hoà n cảnh nà o khiến há» thay lòng đổi dạ. Cái gương tình cao cả ấy trải qua bao nhiêu thế hệ, tưởng không thể không phá»§ nháºn được. Äà n bà há» cao thượng như váºy, tại sao đà n ông bao nhiêu vợ cÅ©ng được? Ôi! Quả là má»™t việc bất công và thấp hèn. Äá»c đến đây chắc độc giả không ai là không phản đối quan niệm Ä‘a thê nà y!
|

23-09-2008, 07:43 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi Tám
Trúng tú cầu, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưới vợ.
Thấy kim thoa, Tô Yến Tuyết nghi lòng.
Hôm ấy nhằm ngà y mùng ba tháng tư, là ngà y xướng danh các vị tân khoa tại cá»a Liên môn theo thưá»ng lệ, nên vua Thà nh Tôn ngá»± ra kim Ä‘iện để nghe xướng danh.
Quan Thượng thÆ¡ đứng trên đà i cao, lá»›n tiếng Ä‘á»c:
- Thứ nhứt: Äệ nhứt giáp, đệ nhứt danh, Trạng nguyên là Lệ Quân Ngá»c, mưá»i bảy tuổi, quê huyện Hà m Ninh, phá»§ Võ Xương, tỉnh Hồ Quảng.
- Thứ hai: Äệ nhứt giáp đệ nhị danh, Bảng nhãn là Dương Thiên Tước, hai mươi bốn tuổi, quê huyện Tưá»ng Phù, phá»§ Khai Phong, tỉnh Hà Nam.
- Thứ ba: Äệ nhứt giáp, đệ tam danh, Thám hoa là Châu Thiệu Lân, hai mươi hai tuổi, quê huyện Triá»u Thá»§y, phá»§ Triá»u Châu, tỉnh Quảng Äông.
Còn nhị giáp và tam giáp tấn sÄ© cả thảy ba trăm năm mươi bảy ngưá»i Ä‘á»u đặng và o lãnh mão áo, rồi bái mạng và dá»± yến. Lúc ấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng mặt mà y há»›n hở, sắc diện lại cà ng thêm xinh đẹp.
Vua Thà nh Tôn thấy thế phán khen:
- Năm trẫm lên ngôi mưá»i bảy tuổi, nay khanh thi đỗ Trạng nguyên cÅ©ng mưá»i bảy tuổi, quả là hiếm có trên Ä‘á»i.
Dứt lá»i, vua buông má»™t chuá»—i cưá»i khoái trá. Lệ Minh ÄÆ°á»ng quì tâu:
- Hạ thần tà i sÆ¡ há»c thiển, mong bệ hạ có lòng thương đến, cho đỗ đặng Trạng Nguyên, tháºt cái Æ¡n ấy dẫu tan xương nát thịt cÅ©ng chưa trả đặng.
Vua Thà nh Tôn nghe tâu lấy là m đẹp dạ, liá»n truyá»n quân Ä‘em ngá»±a đến để mấy ông tân khoa Ä‘i du nhai.
Hôm ấy, Mạnh SÄ© Nguyên vì báºn việc nhà không và o triá»u được nên không gặp Lệ Minh ÄÆ°á»ng, còn Lương Giám khi thấy mấy ông tân khoa lên ngá»±a Ä‘i, vá»™i và ng vá» phá»§ nói vá»›i Cảnh Phu nhÆ¡n:
- Mấy ông tân khoa sắp đến đây bây giá», váºy phu nhÆ¡n hãy mau mau bảo Tố Hoa nó lên ngồi sẵn trên lầu đặng chá» há».
Cảnh Phu nhÆ¡n nghe nói cÅ©ng mừng rỡ, vá»™i kêu con nữ tỳ biết mặt Lệ Minh ÄÆ°á»ng đến dặn:
- Mi hãy theo tiểu thÆ¡ lên lầu đứng hầu, há»… thấy Trạng nguyên Lệ Minh ÄÆ°á»ng đến thì chỉ cho tiểu thÆ¡ biết, nếu tiểu thÆ¡ không chịu gieo cầu thì mi hãy lấy tú cầu ném đại và o mình Trạng Nguyên. Há»… tú cầu trúng đặng Trạng nguyên thì ta sẽ trá»ng thưởng.
Rồi Cảnh Phu nhÆ¡n lại kêu bá»n gia tướng canh ngoà i phá»§, dặn:
- Khi nà o chúng bây thấy tú cầu gieo trúng nhằm Trạng nguyên rồi thì phải xúm nhau hoan hô ông rể má»›i và má»i ngưá»i và o phá»§ cho ta.
Bá»n gia tướng vâng lệnh lui ra ngoà i đứng canh gác như cÅ©.
Một lát sau, thấy Tố Hoa lên ngồi trên huê lầu, Cảnh Phu nhơn bước lên căn dặn:
- Tố Hoa con Æ¡i! Thân phụ con đã hết lòng vì con nên bà y ra cái kế nà y để kén rể quÃ. Con nên biết Lệ Minh ÄÆ°á»ng chỉ có mưá»i bảy tuổi mà đỗ cả tam nguyên cáºp đệ, tháºt trên Ä‘á»i Ãt có. Váºy chốc nữa đây chà ng đến sẽ có con nữ tỳ nà y chỉ cho con biết, con hãy lấy tú cầu gieo cho trúng chà ng, kẻo lỡ cÆ¡ há»™i tốt.
Tố Hoa lòng chỉ mong đợi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa nên khi nghe Cảnh Phu nhÆ¡n nói váºy, liá»n cúi đầu vâng dạ. Cảnh Phu nhÆ¡n thấy thế mừng rỡ vô cùng liá»n bảo tỳ nữ Ä‘em trái cầu thêu gấm để sẵn trên huê lầu, lại thêm má»™t dà n nhạc giúp vui nữa.
Lúc bấy giá», dân chúng kéo đến trước huê lầu đứng xem cháºt nÃch, nên phải có ngưá»i đứng dẹp má»›i giữ được tráºt tá»±.
Tố Hoa ngồi trên huê lầu đảo mắt nhìn bốn bên, có ý tìm kiếm Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, nhưng tìm mãi không thấy bóng chà ng đâu cả, lòng nà ng rối như tÆ¡ vò. Nà ng thất vá»ng, hai hà ng nước mắt tá»± nhiên tuôn xuống ướt cả đôi má hồng đà o.
Má»™t khắc trôi qua, bá»—ng nghe má»i ngưá»i reo lên:
- Các quan tân khoa đến rồi!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cỡi ngá»±a Ä‘i trước, chà ng vừa trông thấy huê lầu, vá»™i há»i quân sÄ©:
- Trước cá»a quan, Thừa tướng lại láºp má»™t tòa lầu để chi váºy?
Quân sĩ đáp:
- Chúng tôi có nghe nói quan Thừa tướng láºp huê lầu ấy để kén chồng cho tiểu thÆ¡.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, gò cương ngá»±a lại, ra vẻ do dá»±. Dương Thiên Tước và Châu Thiệu Lân ở sau Ä‘i tá»›i thấy váºy, há»i:
- Ủa, tại sao quan Trạng dừng lại là m gì?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng giÆ¡ tay chỉ huê lầu, nói:
- Lương Tiểu thơ định gieo cầu để kén chồng, nên tôi không dám đến vội.
Hai ngưá»i nghe nói cưá»i xòa:
- Nếu váºy thì hay lắm! Chúng tôi đây Ä‘á»u đã có vợ cả rồi, riêng quan Trạng là chưa có vợ, váºy ngà y nay quan Trạng Ä‘á»u chiếm cả đại tiểu đăng khoa, còn gì hân hạnh cho bằng! Thôi ta hãy tiến tá»›i, chá»› nên e lệ mà há»ng việc.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm:
“Hiện nay Lương Giám Ä‘ang là m Thừa tướng, nếu ta được và o là m rể ngưá»i thì ta có thể nhá» thế lá»±c há» Lương để trị há» Lưu, báo cừu cho nhà Hoà ng Phá»§. Riêng vá» phần Lương Tiểu thÆ¡ thì lần lá»±a ta sẽ dùng trà mà đối xá» vá»›i nà ng. Ôi! Ta đã có gan cải dạng nam trang thi đỗ đến Trạng nguyên, thì ta há lại sợ chi mà không dám cưới vợ?â€.
NghÄ© đến đây, Lệ Minh ÄÆ°á»ng mỉm má»™t nụ cưá»i ngạo nghá»…, rồi giục ngá»±a ung dung lướt tá»›i.
Con tỳ nữ đứng trên lầu vừa thoáng thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng, liá»n nói nhá» vá»›i Tố Hoa:
- Ngưá»i trẻ tuổi cỡi ngá»±a Ä‘i trước kia là tân Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c đó! Tiểu thÆ¡ hãy mau mau gieo cầu xuống cho ngưá»i Ä‘i.
Nhưng Tố Hoa cứ ngồi ngÆ¡ ngẩn, hình như không thèm để ý đến câu nói cá»§a con tỳ nữ, vì nà ng Ä‘ang chá»§ tâm tìm kiếm cho được Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa mà thôi, song tìm mãi không thấy, khiến nà ng rối loạn cả tâm thần, như ngưá»i say ngá»§, sắc mặt bÆ¡ phá» vô cùng thảm hại.
Bá»n tỳ nữ thôi thúc mãi vẫn không thấy Tố Hoa nhúc nhÃch, chúng vá»™i lấy tú cầu ném đại xuống và tú cầu trúng ngay mình quan Trạng nguyên.
Bá»n gia tướng ở trước phá»§ thấy thế, vá»™i và ng vá»— tay reo lên rồi xúm nhau chạy ra đứng trước đầu ngá»±a Lệ Minh ÄÆ°á»ng, vòng tay bẩm:
- Chúng tôi kÃnh mừng ông rể má»›i.
Nói rồi, chúng phò Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘i thẳng và o phá»§ để bái yết vợ chồng Lương Giám. Lúc ấy, vợ chồng Lương Giám Ä‘ang ngồi sau háºu đưá»ng chỠđợi tin mừng, xảy có con nữ tỳ chạy và o bẩm:
- Bẩm lão gia và phu nhơn, tiểu thơ đã gieo cầu trúng nhằm quan tân khoa Trạng nguyên rồi.
Lương Giám mừng rỡ, há»i:
- Thế sao không thấy tiểu thơ mi vỠđây?
Nữ tỳ đáp:
- Không hiểu tại sao tiểu thơ lại âu sầu buồn bã, hiện tiểu thơ đã vỠphòng an nghỉ rồi.
Cảnh Phu nhơn lo ngại, khẽ nói với chồng:
- Nó có thái độ không vui như váºy, ta biết liệu sao đây?
Lương Giám mỉm cưá»i, nói:
- Chắc nó buồn vì má»™t việc riêng gì đây, nhưng được má»™t đấng ông chồng như váºy thì lo gì mà không vui, phu nhÆ¡n hãy an tâm, không há» gì đâu mà sợ.
Vợ chồng Lương Giám Ä‘ang bà n luáºn, bá»—ng có tên gia nhÆ¡n và o thưa:
- Bẩm lão gia, tiểu thÆ¡ đã gieo cầu trúng quan Trạng rồi nên chúng tôi đã má»i ngưá»i và o đây. Hiện các quan tân khoa đã đến trước cá»a phá»§, xin và o yết kiến và chúc mừng.
Lương Giám nói:
- Mi hãy ra thưa lại rằng: Ta xin từ tạ các quan tân khoa, xin hẹn ngà y khác, chỉ má»i má»™t mình quan Trạng nguyên và o đây mà thôi.
Gia tướng vâng lịnh, ra thưa lại vá»›i các quan tân khoa và má»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng quay lại tá» lá»i xin lá»—i vá»›i mấy ông bạn đồng liêu:
- Các bạn hãy cho phép tôi được tạm chia tay để và o bái yết Lương Thừa tướng một chút.
Các vị tân khoa đồng nói:
- Quan Trạng cứ việc tự tiện.
Nói rồi há» cùng lên ngá»±a ra Ä‘i, còn Lệ Minh ÄÆ°á»ng thì theo gia tướng thẳng và o phá»§.
Và o đến nÆ¡i, Lệ Minh ÄÆ°á»ng quì xuống vái lạy, Lương Giám vá»™i vã đỡ dáºy, má»i ngồi và nói:
- Tiện nữ là Tố Hoa vụng vá» thô kệch, nay may nhá» trá»i xui khiến gieo tú cầu trúng nhằm Trạng nguyên, tháºt quả là phước lá»›n cho tiện nữ vô cùng. Váºy tiện nữ có Ä‘iá»u chi sÆ¡ suất, xin Trạng nguyên tha thứ và chỉ giáo cho.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng khiêm nhưá»ng, nói:
- Tôi vốn con nhà hạ tiện mà nay được kết duyên vá»›i lệnh ái, chỉ sợ không xứng đáng. Xin ân sư hãy chá»n con nhà thế phiệt khác thì phải hÆ¡n.
Lương Giám cưá»i ha ha, nói:
- Việc lương duyên là do trá»i định, chá»› có ai muốn được đâu! Hà tất Trạng nguyên phải khiêm nhưá»ng là m gì!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cúi đầu thưa:
- Nay nhạc phụ đã có lòng đoái thương, tiểu tế đâu dám từ chối.
Dứt lá»i, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cúi lạy Lương Giám và xin má»i Cảnh Phu nhÆ¡n ra để được bái yết.
Sau khi bái yết xong, Cảnh Phu nhÆ¡n lên tiếng há»i:
- Chẳng hay lịnh tôn quê ở đâu?
- Thưa, song thân tôi vốn là những ngưá»i quê mùa chất phác, chuyên nghá» nông ở huyện Tương Dương, gia đạo hà n vi. Lúc tôi còn nhá», tôi được may mắn nhỠông Khương Nhược SÆ¡n, má»™t nhà phú thương ở huyện Võ Xương Ä‘em vá» nháºn là nghÄ©a tá» và nuôi nấng cho tôi đến lúc trưởng thà nh.
Lương Giám nói:
- Thế còn gì hay hÆ¡n! Hãy chá»n ngà y tốt là m lá»… thà nh hôn rồi hiá»n tế hãy ở luôn tại đây cho tiện.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- ÄÆ°á»£c váºy thì còn gì hân hạnh cho bằng!
Nói rồi liá»n cáo từ lui ra, tung mình lên ngá»±a theo mấy ông tân khoa kia Ä‘i du nhai tiếp tục.
Äến chiá»u tối, Lệ Minh ÄÆ°á»ng má»›i trở vá» quán cÅ©, Du Trà Văn và Ngô Äạo Am Ä‘á»u mừng rỡ vì thấy Lệ Minh ÄÆ°á»£c gặp được cuá»™c lương duyên rất xứng đáng. Riêng phần Ngô Äạo Am thì hy vá»ng rồi đây mình sẽ được nương dá»±a và o má»™t nÆ¡i có thế lá»±c.
Sau đó, Du Trà Văn truyá»n gia nhÆ¡n dá»n tiệc ăn mừng. Trong bữa tiệc, Ngô Äạo Am sá»±c nhá»› đến má»™t việc, bèn nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Nay Thừa tướng đã gả con, tất nhiên ta phải lo đồ sÃnh lá»…, nhưng để cho xứng đáng vá»›i nhà Thừa tướng, chắc đồ sÃnh lá»… phải sắm nhiá»u lắm, mà ta Ä‘em tiá»n theo rất Ãt, biết liệu sao đây?
Du Trà Văn nghe nói, cưá»i ha hả, nói:
- Việc ấy không đáng ngại, tôi đây tuy bất tà i, nhưng với các lễ ấy tôi có thể đảm đương chu toà n được.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tá» lá»i biết Æ¡n rồi bước và o thÆ¡ phòng lấy ra má»™t trăm lượng và ng và má»™t số nữ trang, có thừa để nạp lá»… sÃnh.
Du Trà Văn xem qua, lên tiếng khen:
- Tôi biết lắm mà ! Ông Khương Nhược Sơn đã là m việc gì là lo chu đáo lắm.
Nói rồi, cả ba Ä‘á»u ngồi lại ăn uống như cÅ©. Lúc ấy Vinh Phát trông thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng sá»a soạn đồ sÃnh lá»…, nó giá»±t mình nghÄ© thầm:
“Ôi chao! Nếu tiểu thÆ¡ là m như váºy thì thiệt thòi cho Ä‘á»i Lương Tiểu thÆ¡ quá!â€.
Rồi hắn rón rén bước đến kéo áo Lệ Minh ÄÆ°á»ng giá»±t giá»±t mấy cái tỠý bảo đừng, nhưng Lệ Minh ÄÆ°á»ng giả vá» không hay biết, cứ thản nhiên ngồi uống rượu.
Tiệc rượu mãn, Lệ Minh ÄÆ°á»ng trở và o phòng vá»›i vẻ mặt há»›n hở, ra vẻ đắc chà lắm. Vinh Phát ngạc nhiên há»i:
- Sao tiểu thơ lại cưới vợ là nghĩa lý gì?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưá»i gằn đáp:
- Ta đã có gan giả trai thi đỗ Trạng nguyên thì cũng có gan cưới vợ chớ sao?
Vinh Phát cưá»i khẩy, nói:
- Há»… há»c giá»i có tà i thì thi đỗ Trạng nguyên được, chứ đà n bà cưới vợ biết là m sao cho tiện?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Mi chớ lo, ta đã có chước hay giải quyết được việc ấy.
Vinh Phát trố mắt nhìn Minh ÄÆ°á»ng đầy vẻ ngạc nhiên, hắn nghÄ©:
“Chẳng lẽ tiểu thÆ¡ có tà i hóa ra đà n ông được sao?â€.
Qua hôm sau, vua Thà nh Tôn phê cho Trạng nguyên Lệ Minh ÄÆ°á»ng được bổ và o sở Hà n lâm tu soạn, còn Bảng nhãn, Thám hoa thì bổ và o sở Biên tu. Ngô Äạo Am cÅ©ng được bổ là m Thứ cát sÄ©, lãnh chức Tri huyện.
Qua ngà y mưá»i bảy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘em nạp sÃnh lá»… và định đến ngà y hai mươi thì là m lá»… cưới, lại còn cáºy Tây đà i ngá»± là Hạ Phùng Dị là m mai nhÆ¡n.
Khi Lương Giám nháºn xong đồ sÃnh lá»…, láºp tức thiết tiệc đãi Hạ Phùng Dị, cuá»™c ăn uống kéo dà i đến ná»a ngà y má»›i mãn. Phùng Dị cáo từ lui vá», Lương Giám xem lại các đồ sÃnh lá»… thì thấy món nà o cÅ©ng quà giá vô cùng, Lương Giám nghÄ© thầm:
“Chắc con gái ta trông thấy đồ sÃnh lá»… nà y, là m gì cÅ©ng vui lòngâ€.
Vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy con Thúy Hạc chạy và o thưa:
- Thưa lão gia và phu nhÆ¡n, không hiểu sao tôi trông tiểu thÆ¡ buồn bã vô cùng, nãy giá» tiểu thÆ¡ nằm im lìm trên giưá»ng, chốc chốc lại thở dà i não ruá»™t.
Cảnh Phu nhơn nhìn Lương Giám, nói:
- ChÃnh tôi cÅ©ng không hiểu cá»› sao má»—i lần nói đến việc hôn nhÆ¡n thì trông nó buồn bã lạ thưá»ng.
Bà nói rồi bưng hết đồ sÃnh lá»… ra bảo con Thúy Hạc và con Tiểu Loan hãy Ä‘em lên lầu cho Tố Hoa. Hai đứa vâng lệnh bưng lên lầu và nói vá»›i Tố Hoa:
- Lão gia và phu nhÆ¡n dạy Ä‘em đồ sÃnh lá»… nà y đến cho tiểu thÆ¡.
Tố Hoa gáºt đầu:
- Ta biết rồi.
Hai con nữ tỳ muốn là m vui lòng Tố Hoa, nên lấy cây kim thoa có hai con phụng giơ trước mặt Tố Hoa và nói:
- Tiểu thÆ¡ hãy trông cây kim thoa nà y có hai con phụng đẹp nhưng phụng sống váºy.
Tố Hoa cầm lên xem, lấy là m ngạc nhiên, nghĩ thầm:
“Lạ tháºt… Cá»§a nà y quả là cá»§a Mạnh Lệ Quân rồi. Mạnh Tiểu thÆ¡ hạ lạc nÆ¡i nà o mà có váºy ở đây?â€.
(Nguyên cây kim thoa nà y cá»§a Mạnh Lệ Quân, thuở trước nà ng vẽ kiểu mướn thợ là m và thưá»ng ngà y nà ng giắt trên đầu, khi trốn Ä‘i nà ng lại Ä‘em theo, nên nay Tố Hoa trông thấy thì biết ngay).
Äến khi Tố Hoa xem tá»›i dây và ng để xá» hạt châu thì nà ng lại sá»±c nhá»› đến má»™t chuyện cÅ© (vì trước kia, sợ dây và ng ấy đứt, nà ng phải nối má»™t khúc dây bạc và o). Thấy váºy, Tố Hoa nghÄ© thầm:
“Rõ rà ng khúc dây bạc nà y do ta nối khi trước đây. Thôi, quả váºt nà y là di tÃch cá»§a Mạnh Tiểu thÆ¡ rồiâ€.
Rồi nà ng soạn ra xem xét hết tất cả các món thì váºt nà o cÅ©ng Ä‘á»u là cá»§a Mạnh Lệ Quân cả, Tố Hoa cà ng ngạc nhiên hÆ¡n nữa, nà ng suy nghÄ©:
“Bao nhiêu bảo váºt nà y Ä‘á»u là cá»§a Mạnh Lệ Quân, không còn nghi ngá» gì nữa! Hay là nà ng đã chết rồi, còn cá»§a nà y lưu lạc đến đây chăng? Nhưng ta xem tướng mạo Mạnh Lệ Quân không đến ná»—i yểu tướng. HÆ¡n nữa, nếu nà ng có chết Ä‘i thì bảo váºt nà y phải thất lạc má»—i món má»™t nÆ¡i, chá»› đâu lại hiệp nhau má»™t chá»— thế nà y! Ôi, lạ tháºt! Thế thì gã Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c nà y khiến ta nghi ngá» lắm!â€.
Nằm suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên Tố Hoa lẩm bẩm một mình:
“Ôi thôi, đúng rồi! Cái tên Lệ Quân Ngá»c nà y nếu bá» chữ Ngá»c Ä‘i thì còn lại hai chữ Lệ Quân. Hay là Mạnh Lệ Quân trốn Ä‘i, cải dạng nam trang rồi thi đỗ Trạng nguyên đấy chăng?â€.
Rồi nà ng lại lắc đầu lia lịa:
“Nếu ta nghÄ© như váºy cÅ©ng vô lý lắm, vì tuy Mạnh Lệ Quân có sức há»c uyên thâm, song chẳng lẽ nà ng lại dám là m má»™t việc khi quân to tát đến thế ư? á»’, tháºt khó nghÄ©! Nhưng biết đâu chừng, Mạnh Lệ Quân cao hứng mạo hiểm như váºy, không kể gì đến tá»™i khi quân cÅ©ng nên. Thôi chắc rồi! Hèn chi mấy hôm nay Lương Thừa tướng cứ khen quan Trạng lịch sá»± hoà i. Lại khi Nguyệt lão Tiên ông báo má»™ng bảo ta sẽ gặp ngưá»i cùng tâm sá»± vá»›i ta, thì đúng là Mạnh Lệ Quân chá»› còn ai nữa?â€.
Rồi nà ng cố nhá»› lại hình dáng cá»§a Lệ Quân Ngá»c, bá»—ng nà ng vá»— đùi nói má»™t mình:
- Hèn chi hôm ta ngồi trên huê lầu nhìn xuống, tuy không thấy rõ mặt Lệ Quân Ngá»c, nhưng trông dáng Ä‘iệu không khác Mạnh Lệ Quân, váºy thì ta vá»™i gì chết vá»™i, ta sẽ giấu lưỡi dao trong mình, chá» khi là m lá»… hiệp cẩn, nếu ngưá»i không phải là Mạnh Lệ Quân thì chừng ấy ta sẽ liá»u mình cÅ©ng chẳng muá»™nâ€.
Nghĩ đến đây, nà ng cảm thấy yên tâm, không còn lo buồn như trước nữa.
Äêm hôm ấy, Tố Hoa cứ sà nh soạn xem Ä‘i xem lại các món đồ trang sức hoà i, cà ng xem chừng nà o, nà ng cà ng quả quyết là cá»§a Mạnh Lệ Quân chừng nấy. Nà ng nghÄ©:
“Nếu quả tháºt là Mạnh Lệ Quân thì ta cùng tiểu thÆ¡ ở chung chỠđợi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, hay biết bao nhiêuâ€.
NghÄ© đến đây nà ng mừng rỡ vô cùng, bá»n nữ tỳ thấy váºy vá»™i chạy Ä‘i báo vá»›i vợ chồng Lương Giám:
- Mấy hôm nay tiểu thÆ¡ buồn bã lắm, nhưng khi trông thấy đồ sÃnh lá»…, tá»± nhiên tiểu thÆ¡ vui vẻ hân hoan vô cùng.
Lương Giám nghe nói, mừng rỡ nói với Cảnh Phu nhơn:
- Chỉ vì hắn vốn con nhà thưá»ng dân, thuở nay chưa từng dùng đến bảo váºt nên trông thấy váºy, tà i nà o chẳng hà i lòng.
Nói rồi láºp tức truyá»n cho nữ tỳ lo sá»a sang Lá»™c Tiêu lầu để là m phòng cưới.
Nhắc qua Lệ Minh ÄÆ°á»ng, đêm ấy nà ng nằm nghÄ© thầm:
“Con cá»§a Lương Thừa tướng tất nhiên phải có há»c thức và lá»… nghÄ©a vẹn toà n, váºy sau khi thà nh thân, ta sẽ Ä‘em hết sá»± tình tá» cho nà ng biết rồi nhá» nà ng giữ kÃn cho, đặng chá» khi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa xuất hiện, ta sẽ nhưá»ng cho tiểu thÆ¡ là m chánh thất, chắc thế nà o tiểu thÆ¡ cÅ©ng thương tình ta là ngưá»i trinh tiết mà giúp đỡ chá»› chẳng khôngâ€.
NghÄ© đến đây, Lệ Minh ÄÆ°á»ng thở dà i than:
“Ta đây quả là má»™t kẻ vô duyên! Trải bao nhiêu gian nan khổ sở, nay má»›i được đỗ Trạng nguyên, thế mà chưa được cùng phu quân gặp gỡ. Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa ôi! Tiện thiếp đây cÅ©ng vì chà ng mà tÃnh Ä‘i cưới vợ đó, không biết phu quân hiện nay ở nÆ¡i nà o có biết cho lòng thiếp chăng? Không biết đến ngà y nà o đôi ta má»›i được trùng phùng!â€.
Lá»i Bình:
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bằng lòng lấy Tố Hoa con Lương Giám là m vợ, vì nà ng cho rằng: Tố Hoa, con má»™t vị Thừa tướng, thế nà o cÅ©ng được há»c rá»™ng, kiến thức nhiá»u, nà ng sẽ bà y tá» ná»—i niá»m để rồi hai ngưá»i âm thầm thông cảm nhau, sau nà y nà ng sẽ nhưá»ng cho Tố Hoa là m chánh thất. Ta có thể nói việc là m cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng chỉ liá»u lÄ©nh mà thôi, chứ láºp luáºn ấy không vững tý nà o cả, vì xét như Lưu Khuê BÃch con má»™t vị Quốc trượng, em má»™t bà Hoà ng háºu, tà i mạo tuyệt vá»i, thế mà sanh lòng dâm ô độc ác, thì đã chắc gì con vị Thừa tướng Lương Giám là kẻ có lương tâm? HÆ¡n nữa, cuá»™c tình duyên phải má»™t trai má»™t gái chứ hai ngưá»i cÅ©ng chung má»™t giống thì còn gì chán cho bằng. Còn việc Lệ Minh ÄÆ°á»ng có ý định nhưá»ng cho nà ng Tố Hoa là m chánh thất khi gặp Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, lại cà ng viá»…n vông hÆ¡n nữa. Vả chăng, vấn đỠlương duyên ở Ä‘á»i vô cùng phức tạp, ngưá»i chồng lý tưởng cá»§a Mạnh Lệ Quân chưa chắc đã hợp vá»›i lý tưởng Lương Tiểu thÆ¡.
Nếu dá»± định cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng không thá»±c hiện được, tất nhiên cÆ¡ mưu phải bại lá»™ và đối vá»›i vị Thừa tướng trong triá»u không phải là việc dá»…, liệu cái tá»™i khi quân ấy, nà ng có khá»i bị tá» hình không?
Cho hay ở Ä‘á»i kẻ nà o đã liá»u lÄ©nh được má»™t lần thì sau đó há» sẵn sà ng liá»u lÄ©nh, không ngần ngại nữa. Kẻ gian ác cà ng liá»u lÄ©nh cà ng sa và o hố sau, tá»™i ác cà ng dẫy đầy và sá»± quả báo cà ng ghê gá»›m; còn ngưá»i lương thiện dù có lăn xả và o nguy hiểm đến đâu cÅ©ng có đấng thiêng liên phò trợ, nên ta thưá»ng thấy há» gặp những cái may bất ngá».
Kinh nghiệm trên cho ta thấy rằng: Nếu ta biết là m là nh lánh dữ, thì Ä‘á»i ta dù có gặp hoà n cảnh éo le đến đâu cÅ©ng có thể vượt qua được, không nên nản chÃ.
|

23-09-2008, 07:45 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi ChÃn
Giữa tiệc cưới, Mạnh Sĩ Nguyên nghi hoặc,
Nháºp tân phòng, đôi bạn gái cảm thương.
Hôm sau, Du Trà Văn và Ngô Äạo Am bà y tiệc rượu ăn mừng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng, trong lúc ba ngưá»i Ä‘ang vui say, bá»—ng có ná»™i giám chạy và o thưa:
- Tôi là Lữ Phúc, phụng thánh chỉ đến triệu quan Trạng và o cung.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, vá»™i vã hối gia nhÆ¡n dá»n bà n hương án tiếp thánh chỉ rồi há»i Lữ Phúc:
- Chẳng hay thánh chỉ triệu ta và o cung có việc chi?
Lữ Phúc thưa:
- Hôm nay Thánh thượng ngá»± ra vưá»n thượng uyển, trông thấy trăm hoa Ä‘ua nở, cảnh váºt vô cùng xinh đẹp, nên vá»™i sai triệu quan Trạng và o, chắc là để cùng ngưá»i uống rượu thưởng hoa chứ không có gì khác đâu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng liá»n và o nhà lấy má»™t gói bạc trao cho Lữ Phúc và nói:
- Tôi xin biếu ngưá»i má»™t chút lá»… má»n, mong ngưá»i nháºn cho.
Lữ Phúc do dự nói:
- Thưa quan Trạng, tôi có công cán gì đâu mà dám nháºn số bạc thưởng quá to tát nà y!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i nói:
- Xin ngưá»i chá»› ngại, hãy nháºn Ä‘i rồi tôi có việc cáºy ngưá»i giúp.
Lữ Phúc đưa tay nháºn lấy và nói:
- Chẳng hay quan Trạng muốn cáºy tôi việc chi?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn thuáºt hết việc Lương Giám gả con cho chà ng và hôm nay chÃnh là ngà y là m lá»… thà nh thân, mà đã có thánh chỉ tất nhiên không thể thối thác, vì váºy chà ng nhá» Lữ Phúc láºp kế nà o cho chà ng ra sá»›m má»™t chút.
Lữ Phúc nói:
- Tưởng việc chi chứ việc ấy tôi có thể giúp quan Trạng được. Thế nà o tôi cũng tìm cách cho quan Trạng vỠsớm.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tạ Æ¡n, rồi lên ngá»±a theo chân Lữ Phúc và o cung.
Äến nÆ¡i, Lệ Minh ÄÆ°á»ng quì lạy vua Thà nh Tôn và tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, chẳng hay bệ hạ cho đòi hạ thần đến có việc chi?
Vua Thà nh Tôn nói:
Chỉ vì hôm nay trẫm thấy vưá»n thượng uyển trăm hoa Ä‘ua nở nên cho vá»i khanh đến đây để cùng trẫm uống rượu thưởng hoa.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Kẻ vô tà i vô đức nà y được bệ hạ Ä‘oái tưởng đến, cho được cùng dá»± yến, tháºt hạ thần cảm kÃch vô cùng!
Sau đó, vua tôi cùng và o tiệc bắt chén, chuyện vãn rất tương đắc. Lữ Phúc đứng má»™t bên hầu miệng cứ chúm chÃm cưá»i. Vua Thà nh Tôn thấy thế há»i:
- Lữ Phúc, mi cưá»i chi váºy?
Lữ Phúc vội quì xuống tâu:
- Hạ thần cưá»i vì thấy quan Trạng tuy Ä‘ang ngồi ở đây mà dạ thì tÆ¡ tưởng ở đâu đâu, không thiết gì đến việc uống rượu thưởng hoa.
Vua Thà nh Tôn ngạc nhiên há»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Khanh có việc chi mà phải chi phối tư tưởng như váºy?
Lữ Phúc rước lá»i, nói:
- Nguyên hôm nay là ngà y quan Trạng nguyên cưới vợ, nhưng vừa sắp đi là m lễ cưới thì có thánh chỉ triệu và o cung.
Vua Thà nh Tôn nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng, há»i vặn:
- Ủa! Hôm nay lại là ngà y cưới vợ của khanh sao?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Tâu bệ hạ, quả tháºt như váºy.
Thà nh Tôn lại há»i:
- Thế khanh cưới con nhà ai váºy?
- Tâu bệ hạ, hạ thần được Lương Thừa tướng thương nên gả con cho.
Vua Thà nh Tôn gáºt đầu, rồi quay qua trách mắng Lữ Phúc:
- Sao mi dại dá»™t đến thế! Äã biết hôm nay là ngà y cưới vợ cá»§a quan Trạng thì cứ việc vá» tâu lại cho ta biết, sao lại triệu và o đây là m gì cho phiá»n phức như váºy?
Dứt lá»i, vua Thà nh Tôn truyá»n Ä‘em tiệc rượu qua phá»§ Thừa tướng để cho vợ chồng Lệ Trạng nguyên dùng trong lá»… hiệp cẩn, và ban cho má»™t đôi Kim liên bá»u đăng vô cùng quà giá. Rồi Thà nh Tôn cưá»i và nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Hôm nay chÃnh là ngà y quan trá»ng trong Ä‘á»i cá»§a khanh, váºy trẫm cho khanh vá» sá»›m để khá»i lỡ việc.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng mừng rỡ, lạy tạ lui ra.
Hôm ấy trong phủ Thừa tướng, các quan đến chúc mừng rất đông, bỗng thấy nội giám đem tiệc rượu của nhà vua đến, Lương Giám mừng rỡ vô cùng, vội khiến gia nhơn đem lên Lộng Tiêu lầu để là m lễ hiệp cẩn.
Bấy giỠMạnh Sĩ Nguyên đã thăng lên chức Hình bộ Thượng thơ, hôm ấy cũng có đến chúc mừng, duy có Mạnh Gia Linh vì mắc việc nhà không đến được…
Lúc ấy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘ang ngồi, bá»—ng thấy Hạ Phùng Dị đến bảo:
- Xin má»i quan Trạng hãy sang dinh Thừa tướng là m lá»… thà nh thân kẻo trá»… mất giá» tốt.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn từ biệt Du Trà Văn và Ngô Äạo Am lên kiệu ra Ä‘i. Vinh Phát nối gót theo sau.
Äến nÆ¡i, các quan triá»u thần Ä‘á»u ra nghinh tiếp, Lệ Minh ÄÆ°á»ng bước xuống kiệu vái chà o. Lúc ấy, Mạnh SÄ© Nguyên thấy y hệt là con gái mình, nhưng Lệ Minh ÄÆ°á»ng sợ tá»™i khi quân nên không dám nhìn cha, cứ nghiá»…m nhiên như má»™t kẻ xa lạ.
Mạnh Sĩ Nguyên mừng thầm:
“Con gái ta can đảm quá, hắm dám cải dạng nam trang liên trúng tam trưá»ng, ngà y nay cha con thế nà o cÅ©ng được gặp gỡâ€.
Chẳng dè khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng chà o há»i các quan xong, đến lượt cha nà ng, nà ng cÅ©ng chà o há»i má»™t cách lãnh đạm như bao nhiêu ngưá»i khác. Mạnh SÄ© Nguyên lấy là m nghi hoặc, nghÄ© thầm:
“Nếu quả là con gái ta thì tuy không dám nháºn ngay bây giá», cÅ©ng có má»™t chút tình quyến luyến, chứ sao lại là m ra vẻ ngưá»i dưng mặt lạ như váºy? Còn bảo không phải là con ta thì có giống cÅ©ng giống phần nà o thôi, chứ sao lại giống y hệt như váºy?â€.
Khi và o dá»± tiệc, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng chẳng há» ngó đến Mạnh SÄ© Nguyên, là m cho Mạnh SÄ© Nguyên cà ng sanh nghi hÆ¡n nữa.
Hồi lâu, nà ng mới liếc nhìn Mạnh Sĩ Nguyên, trông thấy cha mình tỠvẻ âu sầu thì nà ng vô cùng đau xót, nhưng vì nà ng muốn cứu cho được nhà Hoà ng Phủ nên gắng gượng là m ngơ.
Lát sau, đến giá» Hoà ng đạo, gia nhÆ¡n bước ra má»i tân lang là m lá»… thà nh hôn. Lúc ấy ở trong có bốn con nữ tỳ đỡ Tố Hoa ra, nhạc trá»—i vang dáºy, hai ngưá»i đồng lạy thiên địa rồi lại tạ hoà ng ân, Ä‘oạn quay vá» phÃa Hồ Quảng bái chà o cha mẹ chồng, sau cùng bái khiến nhạc phụ và nhạc mẫu.
Là m lá»… xong, hai ngưá»i bước và o trong động phòng, bá»n nữ tỳ gỡ chiếc khăn đỠtrên mặt Tố Hoa xuống, Tố Hoa liếc nhìn kỹ tân lang thì quả nhiên là Mạnh Lệ Quân, ngắm lại dung nhan cà ng xinh đẹp hÆ¡n trước nhiá»u, Tố Hoa nghÄ© thầm:
“Con tạo sắp đặt như thế nà y, quả là trá»i đã chiá»u theo ý ta rồiâ€.
Còn Lệ Minh ÄÆ°á»ng trông thấy bá»n nữ tỳ đứng quanh mình đông đảo nên không dám nhìn táºn mặt tân nhÆ¡n. Tố Hoa nhìn lại cá» chỉ không giống đà n bà thì lòng hÆ¡i nghi hoặc, nghÄ© thầm:
“Nếu quả là Mạnh Lệ Quân, sao tiểu thÆ¡ lại không nhìn được ta?â€.
Bá»—ng dưới lầu có tiếng bá»n gia nhÆ¡n nói vá»ng lên:
- Nhà ngoà i tiệc rượu đã bà y xong, xin má»i tân lang ra tiếp khách.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i vã bước xuống lầu tiếp khách. Mạnh SÄ© Nguyên thấy Trạng nguyên là rể yêu cá»§a Thừa tướng nên chưa dám há»i thăm vá»™i. Kế đó nhạc trá»—i vang dáºy, bá»n tỳ nữ múa hát giúp vui, quan khách thảy Ä‘á»u vui vẻ.
Vinh Phát đứng dưới lầu nói với các nữ tỳ:
- NhỠbẩm giùm với tiểu thơ, bảo rằng tôi đây là thơ đồng của Trạng nguyên, muốn xin chà o mừng tiểu thơ.
Lúc ấy, Tố Hoa ở trên lầu nghe nói thì nháºn ra tiếng cá»§a con Vinh Lang. Kế đó, bá»n nữ tỳ lên thưa:
- Bẩm tiểu thơ, có gã thơ đồng của Trạng nguyên tên Vinh Phát xin lên chà o mừng tiểu thơ.
Tố Hoa mừng thầm:
“Rõ rà ng là con Vinh Lang nay nó đổi là Vinh Phát đây; thế thì Lệ Minh ÄÆ°á»ng quả là Mạnh Lệ Quân rồiâ€.
Nhưng nà ng lại nghĩ:
“Con Vinh Lang còn nhá» không chÃn chắn, nếu để nó lên đây trông thấy ta nó nói lung tung ra thì khốn, chi bằng đừng cho nó lên là phảiâ€.
Nghĩ rồi, nà ng khoa tay bảo nữ tỳ không cho hắn lên.
Lúc ấy ngoà i nhà khách, Lệ Minh ÄÆ°á»ng Ä‘ang rót rượu khoản đãi các quan, chà ng rót má»i má»—i ngưá»i phải dùng cạn má»™t chung rượu để mừng cho chà ng. Äến lượt Mạnh SÄ© Nguyên, Lệ Minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng là m như váºy, tuyệt nhiên không tá» má»™t thái độ nà o khác, Mạnh SÄ© Nguyên trách thầm:
“Lạ tháºt, rõ rà ng là con gái ta, cá»› sao nó lại vô tình đến thếâ€.
Rồi ông ta lại nghĩ:
“Äúng là ta ngá»› ngẩn rồi. Nếu quả là con gái ta thì Ä‘á»i nà o nó lại dám Ä‘i cưới vợâ€.
Thế là Mạnh SÄ© Nguyên không dám nghÄ© vẩn vÆ¡ như trước nữa, chỉ ngồi phiá»n hà má»™t mình:
“Trên Ä‘á»i sao lại có ngưá»i giống hệt con ta như váºy. Nhưng anh chà ng Lệ Minh ÄÆ°á»ng nà y hữu phước quá, đã liên trúng tam trưá»ng, nay còn được và o là m rể quan Thừa tướng, còn con ta không biết phiêu bạt nÆ¡i đâu? Nay ta trông thấy ngưá»i lại cà ng nhá»› đến con, Ä‘au lòng vô hạn, ta không còn đủ can đảm ngồi lại đây uống rượu nữaâ€.
NghÄ© đến đây, Mạnh SÄ© Nguyên đứng phắt dáºy giả Ä‘au bụng và cáo từ ra vá».
Khi vỠđến phá»§, Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘em hết má»i việc nói lại cho Mạnh Gia Linh nghe. Mạnh Gia Linh nghe qua, mỉm cưá»i thưa:
- Ở Ä‘á»i có nhiá»u gương mặt giống nhau là thưá»ng, chứ nếu quả là em con thì nó Ä‘i cưới vợ là m gì?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- ChÃnh ta cÅ©ng nghÄ© như váºy nên không dám chắc là Mạnh Lệ Quân.
(Vì váºy, từ đó vá» sau, hai cha con gặp nhau tại triá»u đình vẫn đối xá» nhau như bao nhiêu ngưá»i khác).
Nhắc lại, khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng rót rượu má»i Mạnh SÄ© Nguyên uống rồi quay Ä‘i, thì trong lòng Ä‘au đớn xót xa vô cùng, nà ng thầm trách:
“Ta quả là đứa con đại bất hiếu. Chỉ vì muốn cứu tánh mạng nhà Hoà ng Phá»§ mà gặp cha cÅ©ng nhẫn tâm là m ngÆ¡ Ä‘iâ€.
Cuá»™c rượu nà y kéo dà i mãi, đến chiá»u tối má»›i tan, Lệ Minh ÄÆ°á»ng phải đứng tiếp khách, hai chân đã má»i.
Khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng bước lên lầu, Tố Hoa vá»™i đứng dáºy, nhưng Lệ Minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng chưa dám nhìn táºn mặt, chỉ cúi gầm mặt xuống và suy nghÄ©:
“Chẳng biết đêm nay Lương Tiểu thÆ¡ có thương tình ta mà nháºn lấy những Ä‘iá»u ta cầu khẩn không?â€.
Lúc ấy Tố Hoa cũng nghĩ thầm:
“Tân lang giống hệt Mạnh Lệ Quân, nhưng không hiểu cá»› sao lại không nhìn nháºn ta, vả lại thoáng trông cá» chỉ thì không giống cá» chỉ đà n bà . Nếu như không phải là Mạnh Lệ Quân thì ta sẽ xá» trà ra sao đây?â€.
Rồi Tố Hoa dứt khoát tư tưởng:
“Ôi! Ta có lo gì. Cây dao ta giấu dưới giưá»ng còn kia, nếu gặp phải sá»± chẳng may thì ta liá»u mình tá»± tá» là yên chuyệnâ€.
Sau đó hai ngưá»i cùng nâng ly rượu hiệp cẩn, Lệ Minh ÄÆ°á»ng má»›i nhìn thẳng và o mặt Tố Hoa thì nà ng giáºt nẩy ngưá»i, vì ngưá»i trước mặt nà ng lại là Tô Yến Tuyết, khiến trong lòng Lệ Minh ÄÆ°á»ng dây lên niá»m vui, mừng, thương, tá»§i, nà ng muốn nhảy tá»›i ôm choà ng Tô Yến Tuyết để thá»a tình thương nhá»›, nhưng rồi nà ng lại bình tÄ©nh nốc cạn chung rượu rồi bấm trán suy nghÄ©:
“Ta nghe nói Lương Thừa tướng quê ở Vân Nam thì chắc là khi phu nhÆ¡n Ä‘i thuyá»n vá» kinh gặp Tô Yến Tuyết vá»›t lên, nháºn là m nghÄ©a tá» rồiâ€.
Còn Tố Hoa trông thấy tân lang ra vẻ trầm tư nghĩ ngợi, lòng cà ng áy náy hơn nữa, nà ng nói thầm:
“Mãi đến bây giá» mà ngưá»i không nhìn ta, tức không phải Mạnh Lệ Quân rồi. Äây quả là má»™t chà ng thư sanh. Ôi! Ta còn mặt mÅ©i nà o mà nhìn ngó ngưá»i nữaâ€.
Nghĩ đến đây, tự nhiên Tô Yến Tuyết hổ thẹn muôn phần, nà ng cúi gầm mặt xuống không dám ngó lên như trước nữa.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưá»i thầm:
“Ôi chao! Sao Tô Yến Tuyết lại ngốc thế. Việc gì mà phải hổ thẹn?â€.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nốc thêm và i chung rượu nữa cho nóng ran cả ngưá»i, rồi nhìn thẳng và o mặt Tô Yến Tuyết, là m cho trống ngá»±c Tố Hoa đánh thình thịch, đôi má nà ng đỠnhư gấc.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng lại nghÄ©:
“Trông Tô Yến Tuyết thẹn thuồng quá, thôi để ta thá» nà ng xem sao cho biếtâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, Lệ Minh ÄÆ°á»ng quay lại bảo bá»n nữ tỳ:
- Äêm đã khuya rồi, ta cho phép chúng bay xuống lầu ngá»§ Ä‘i.
Bá»n nữ tỳ mừng rỡ kéo nhau Ä‘i hết. Lệ Minh ÄÆ°á»ng liá»n đứng dáºy đóng cá»a cà i then lại và bước tá»›i ngồi gần bên Tố Hoa, nói:
- Má»™t vị tiểu thÆ¡ con quan Thừa tướng tất nhiên có nhan sắc tuyệt vá»i, nhưng nãy giá» vì có bá»n nữ tỳ nên ta không dám nhìn táºn mặt, bây giá» là lúc ta thưởng thức cái dung nhan diá»…m kiá»u.
Nói rồi, vừa bưng rượu uống, vừa nhìn Tố Hoa không chớp mắt. CỠchỉ ấy khiến Tố Hoa cà ng bực mình hơn nữa, nà ng nghĩ:
“Cứ theo gương mặt thì rõ rà ng là Mạnh Lệ Quân, nhưng cá»› sao lại nói năng như váºy?â€
Rồi Tố Hoa đứng phắt dáºy bước lại bên giưá»ng ngồi dá»±a bên tưá»ng cúi đầu xuống lẳng lặng là m thinh, lòng đầy nghi hoặc, còn Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy váºy cà ng cố ý trêu ghẹo hÆ¡n nữa, nên nà ng cÅ©ng đứng dáºy bảo:
- Tôi đã say quá rồi, đôi mắt không còn nhìn rõ được nữa, cần phải khêu đèn cho tháºt tỠđể thưởng thức sắc đẹp, kẻo phụ tấm lòng cá»§a má»™t bá»±c thiên kim tiểu thÆ¡.
Vừa nói, Lệ Minh ÄÆ°á»ng vừa bước tá»›i vặn đèn cho tháºt tá» lên.
Lúc ấy Tố Hoa nháºn ra tiếng nói quả là giống ngưá»i Vân Nam nhưng chẳng biết cá»› sao lại bảo là ở Hồ Quảng, nà ng đánh bạo đứng dáºy nói:
- Tôi nghe quan Trạng là ngưá»i ở Tương Dương, Hồ Quảng, cá»› sao lại nói tiếng Vân Nam? Tôi chắc quan Trạng là gái giả trai, nếu ngưá»i không thú tháºt thì tôi sẽ thưa vá»›i cha tôi tâu vá»›i triá»u đình trị tá»™i. Äã mang cái tá»™i khi quân, lại thêm cái tá»™i lừa dối má»™t vị tiểu thÆ¡ con cá»§a quan Thừa tướng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói, cưá»i thầm:
“Cha chả! Äến bây giá» mà vẫn còn nghi ngá» nữa chứ! Thôi để ta thá» má»™t mách nữa chÆ¡i!â€
NghÄ© rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghiêm sắc mặt đáp:
- Phu nhÆ¡n nghÄ© lầm rồi! Tôi đây liên trúng tam nguyên, hiện Ä‘ang được sung và o Hà n lâm viện, nếu tôi là gái giả trai thì lẽ nà o các quan lại không biết. Nếu phu nhÆ¡n có nghi ngá», rồi ná»™i đêm nay phu nhÆ¡n sẽ rõ.
Tố Hoa nghe giá»ng nói quả tháºt là ngưá»i Vân Nam, bèn mỉm cưá»i đáp:
- Thôi đừng ngụy biện nữa ông Trạng ôi! Tôi còn biết đến cả lai lịch cá»§a ông nữa kìa! Ông vốn là con gái há» Mạnh ở Vân Nam, nhÆ¡n vì triá»u đình giáng chỉ tứ hôn cùng há» Lưu nên ông Trạng không bằng lòng, cải dạng nam trang trốn Ä‘i, may gặp Khương Nhược SÆ¡n nuôi là m nghÄ©a tá», rồi bây giá» thi đỗ Trạng nguyên, rõ tháºt là tá»™i khi quân không thể dung thứ được. Ông chỉ có thể dối trá đối vá»›i ngưá»i khác, chứ là m sao có thể che được mắt tôi!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nà ng nói, nghÄ© thầm:
“Hừ! Bây giá» Yến Tuyết á»· mình là tiểu thÆ¡ con quan Thừa tướng muốn dá»a hăm mình nữa chứ. Ta há lại sợ nà ng sao?â€
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghiêm giá»ng đáp:
- Tôi cÅ©ng thừa hiểu cái lai lịch cá»§a nà ng. Nà ng vốn là con gái há» Tô ở Vân Nam, sao lại cả gan giả là m con gái há» Mạnh? Trước khi vá» vá»›i há» Lưu lại giấu dao trong mình hà nh thÃch ngưá»i ta rồi nhảy xuống sông tá»± tá», may gặp Cảnh Phu nhÆ¡n đây vá»›t lên nháºn là m nghÄ©a nữ. Nà ng là m hai há» thưa kiện đến triá»u đình, chưa chết sao nà ng dám nói chết, nay lại giả là m con Thừa tướng, khi dá»… triá»u đình. Nếu tôi và o tâu vá»›i triá»u đình thì liệu cái tá»™i ấy có thể dung thứ được không?
Lúc bấy giá» Tố Hoa biết rõ quan Trạng là Mạnh Lệ Quân nên trong lòng ná»a mừng ná»a sợ, mối cảm tình chan chứa, vá»™i giÆ¡ tay bụm miệng Lệ Minh ÄÆ°á»ng và nói nhá»:
- Ấy chết! Tiểu thÆ¡ nói nho nhá» váºy chá»›, kẻo chÆ¡n tình bại lá»™ thì nguy bây giá» Ä‘a!
Lệ Minh ÄÆ°á»ng chép miệng cưá»i, giÆ¡ tay nâng cằm nà ng ná»±ng má»™t cái rồi đứng dáºy lá»™t mão ra, Ä‘oạn hai ngưá»i bắt tay nhau cùng ngồi trên giưá»ng.
Tố Hoa bằng giá»ng cảm kÃch, nói:
- Tiểu thÆ¡ quả là báºc thiên hạ kỳ tà i. Má»™t nữ lưu niên thiếu như tiểu thÆ¡ mà có thể thi đỗ đến chức Trạng nguyên, quả là má»™t Ä‘iá»u không thể tưởng tượng nổi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn thuáºt lại hết má»i việc từ lúc ra Ä‘i, rồi đến gặp ông Khương Nhược SÆ¡n v.v… cho Tố Hoa nghe và nói:
- Chắc chị cũng không ngỠrằng ngà y nay lại có thể gặp em đây chớ.
Tố Hoa tát yêu và o má Lệ Minh ÄÆ°á»ng, nói:
- Tiểu thÆ¡ táo bạo quá! Tôi dám ghê sợ rồi đấy. May được thi đỗ Trạng nguyên như vầy cÅ©ng là quá pháºn rồi, sao dám cả gan kết duyên vá»›i con quan Thừa tướng? Hôm nay may gặp tôi đây, chứ nếu gặp con quan Thừa tướng thiệt thì biết liệu sao?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Việc cưới vợ nà y là do quan Thừa tướng láºp kế cưỡng bức em, nếu không thuáºn theo cÅ©ng không được, nên em đã dá»± định vỠđây sẽ thú tháºt cùng tiểu thÆ¡ rồi năn nỉ xin ngưá»i giữ bà máºt cho, để rồi khi gặp Hoà ng Phá»§ Công tá», em nhượng cho tiểu thÆ¡ là m chánh thất, còn em sẽ là m thứ thế, cùng nhau thá» chung má»™t ngưá»i quân tá». Chị thá» nghÄ© em cư xá» như váºy, là m gì ngưá»i lại không thương tình mà bảo bá»c cho.
Tố Hoa nghe nói than dà i:
- Chẳng biết kiếp trước Hoà ng Phá»§ Công tá» khéo tu cách nà o mà ngà y nay lại đặng má»™t ngưá»i vợ hiá»n đức đến thế.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Äó chẳng qua là cái bổn pháºn cá»§a ngưá»i đà n bà , cần gì chị phải khen quá lá»i như váºy? Khi em dứt áo ra Ä‘i đã tiến cá» chị kết duyên cùng Lưu Khuê BÃch, nghÄ© cÅ©ng Ä‘iá»u hay, sao chị lại giấu dao theo hà nh thÃch rồi nhảy xuống sông, quyết chôn vùi má»™t kiếp hồng nhan là ý chi váºy?
Tố Hoa bèn thuáºt lại ná»—i lòng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe. Từ khi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa đến thi bắn, nà ng nằm chiêm bao gặp Hoà ng Phá»§ Công tá» rồi cùng nhau thá» non hẹn biển. Nà ng biết rõ tấm lòng Mạnh Lệ Quân rất đại độ, thế nà o sao nà y cÅ©ng được theo bồi giá, nên nà ng má»›i quyết tình thá»§ tiết.
Thuáºt xong câu chuyện, Tố Hoa lại nói:
- Tôi cÅ©ng ngỡ Mạnh Tiểu thÆ¡ là ngưá»i đại độ, ngỠđâu tiểu thÆ¡ sắp ra Ä‘i lại láºp kế cá» tôi, thân mẫu tôi lại tham cầu phú quÃ, theo ép tôi thay thế tiểu thÆ¡ vá» vá»›i há» Lưu, nên tôi má»›i giấu dao theo hà nh thÃch, má»™t là quyết giữ trá»n lá»i thá» cùng Hoà ng Phá»§ Công tá», hai là báo thù cho tiểu thÆ¡, chẳng dè câu chuyện lại không thà nh, tôi đà nh phải gieo mình theo dòng nước, may nhá» Cảnh Phu nhÆ¡n cứu khá»i và nháºn là m nghÄ©a nữ. Rồi nay trá»i xui đất khiến lại gặp tiểu thÆ¡ đây, tháºt quá bất ngá» váºy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng lại vặn há»i:
- Chị bảo chị quyết giữ lá»i thệ ước vá»›i Hoà ng Phá»§ Công tá» trong giấc má»™ng, sao nay chị lại gieo cầu bói hôn là m chi?
Tố Hoa nói:
- Việc nà y do vợ chồng Lương Thừa tướng ép tôi, lúc ấy tôi đã định liá»u mình tá»± tá», xảy thấy Nguyệt lão Tiên ông đến báo má»™ng và ngâm cho tôi nghe má»™t bà i thÆ¡ ý nói sau nà y thế nà o cÅ©ng được cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa há»™i ngá»™; chẳng dè khi lên huê lầu tôi tìm kiếm khắp nÆ¡i không thấy hình dáng Thiếu Hoa đâu cả, nên lúc xuống lầu tôi toan bá» quyên sinh nữa, kế thấy bá»n nữ tỳ Ä‘em sÃnh lá»… và o, tôi xem qua và nháºn biết là bảo váºt cá»§a tiểu thÆ¡, nên tôi Ä‘oán chắc tiểu thÆ¡ cải dạng nam trang rồi và o thi đỗ Trạng nguyên chá»› chẳng phải ngưá»i xa lạ. Tuy váºy, tôi cÅ©ng còn nghi ngá», vì biết đâu chừng di váºt cá»§a tiểu thÆ¡ lá»t và o tay ngưá»i khác cÅ©ng nên, nên tôi má»›i chuẩn bị váºt nà y đây.
Nói rồi. Tố Hoa vạch dưới chiếu, lấy ra má»™t lưỡi dao sáng ngá»i đưa cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng xem.
Lá»i Bình:
- Chỉ vì muốn minh oan cho nhà chồng, Mạnh Lệ Quân đà nh ra thân lưu lạc, ngà y nay cha con được trùng phùng, thế mà nà ng không dám nhìn mặt thì còn gì Ä‘au xót cho bằng? Nhưng ngưá»i ta không thấy nét Ä‘au xót lá»™ trên nét mặt nà ng thì quả nà ng là con ngưá»i gan dạ.
Kẻ sâu sắc như váºy má»›i có thể là m được những việc phi thưá»ng. Cảm thương cho Mạnh SÄ© Nguyên vì trông thấy ngưá»i mà chạnh nhá»› đến con mình, lòng Ä‘au như cắt, trong lúc má»i ngưá»i vui say thì ông phải bá» vá» vì không thể chịu nổi sá»± nhá»› thương đến cùng tá»™t. Than ôi! Lòng cha mẹ thương con không còn biết lấy gì và được!
- Tô Yến Tuyết đã từng đứng trước má»™t vị tân lang là Lưu Khuê BÃch mà nà ng không biết hổ thẹn là gì, nà ng nhìn thẳng và o mặt đối phương buông lá»i mắng nhiếc rồi rút dao hà nh thÃch, đến nay nà ng cÅ©ng đứng trước má»™t vị tân lang là Lệ Minh ÄÆ°á»ng, nà ng e lệ đến đỠcả mặt. Cho hay tâm lý cá»§a đà n bà há»… há» không thÃch ai thì há» an nhiên tá»± tại không chút gì e lệ cả, trái lại khi há» thương ai hay mến phục ai thì thái độ há» e lệ vô cùng. Trong trưá»ng hợp nà y, tuy quan Trạng Lệ Minh ÄÆ°á»ng đối vá»›i nà ng không phải là ngưá»i tri ká»·, song Ãt ra Lệ Minh ÄÆ°á»ng cÅ©ng là ngưá»i đáng để cho nà ng kÃnh phục.
|

23-09-2008, 07:45 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Ba Mươi
Cố Hoà ng Nghiệp đứng ra mai mối,
Lưu Yến Ngá»c quyết chà từ hôn.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Chị đã bằng lòng kết hôn, sao lại giấu dao bén là m gì? Hay là chị tÃnh hà nh thÃch em nữa chăng?
Tố Hoa cưá»i đáp:
- Không đâu! Chỉ vì tôi sợ không phải tiểu thÆ¡ mà là má»™t chà ng thư sinh nà o khác, trong giá» phút hiệp cẩn tôi sẽ dùng con dao nà y quyên sinh váºy. Nhưng hôm nay ông chồng tôi đã là tiểu thÆ¡ rồi thì hay biết bao nhiêu, vì từ nay vá» sau khá»i lo Thừa tướng gả tôi cho ai nữa. Äó quả là phước ngá»™ trùng lai cho hai ta, váºy hai ta hãy ẩn nhẫn qua ngà y để chỠđợi Hoà ng Phá»§ Công tá».
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- CÅ©ng vì em đây vô duyên bạc phước nên khiến cho giai kỳ cá»§a chị cÅ©ng phải dang dở. Váºy nếu sau nà y gặp được Hoà ng Phá»§ Công tá» rồi, em xin nhưá»ng cho hai chị vai trò chánh thất đó.
Tố Hoa lắc đầu đáp:
- Mẹ con tôi thá» Æ¡n nhà tiểu thÆ¡ rất nặng, tưởng không thể nà o Ä‘á»n đáp đặng, váºy nay tôi chỉ mong được an pháºn thứ phòng là toại nguyện lắm rồi.
Dứt lá»i, hai ngưá»i nhìn nhau cưá»i xòa, Ä‘oạn Lệ Minh ÄÆ°á»ng ẵm Tố Hoa và o lòng, cất tiếng khen:
- Ôi! Cái nhan sắc cá»§a chị sao mà mặn mà đến thế. ChÃnh em đây mà trông thấy cÅ©ng phải xiêu lòng thay.
Tố Hoa ngước mặt nhìn Lệ Minh ÄÆ°á»ng, cưá»i và há»i:
- Ô hay! Sao tiểu thÆ¡ lại nói éo le như váºy?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng cưá»i mÆ¡n trá»›n, đáp:
- Hai chúng mình hôm nay đã nghiễm nhiên là vợ chồng rồi thì phải thương yêu nhau chớ!
Tố Hoa nói trong tiếng cưá»i:
- Tôi nghÄ© tức cưá»i cho tôi quá, vì đã hai lần động phòng hoa chúc mà vẫn chưa có chi hết.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói bằng giá»ng tá»± đắc:
- Tà i mạo của em quán chúng như vầy mà may được chị kết duyên cùng em, thế nà o đám phụ nữ ở đây cũng ghen thầm chị, chớ chẳng phải không đâu!
Tố Hoa giÆ¡ ngón tay xỉa và o mặt Lệ Minh ÄÆ°á»ng, nói:
- Ôi! Quan Trạng chá»› lắm lá»i khoe khoang, quan Trạng có biết trong hoà n cảnh nà y quan là ngưá»i vô dụng không? Nếu tôi đây là con Thừa tướng thiệt thì đêm nay gặp phải ông chồng vô dụng thế nà y, chắc sáng mai sẽ xảy ra nhiá»u chuyện buồn cưá»i ngá»™ nghÄ©nh lắm!
Tố Hoa nhìn Ä‘i nhìn lại Lệ Minh ÄÆ°á»ng má»™t hồi rồi nói:
- Ngà y nay trông tiểu thÆ¡ có phần mỹ lệ hÆ¡n trước nhiá»u.
Nói rồi, vói tay ôm Lệ Minh ÄÆ°á»ng, vừa hôn vừa nói:
- Cái dung nhan cá»§a tiểu thÆ¡ tháºt khiến cho ngưá»i ta đổ quán xiêu đình chá»› chẳng chÆ¡i.
Nói xong, hai ngưá»i lặng lẽ cởi áo ngoà i ra ngã mình xuống chiếu, ôm choà ng nhau an giấc, cái tình âu yếm, vẻ mặn nồng xem còn vui thú hÆ¡n vợ chồng thiệt nữa là khác.
Sáng sá»›m hôm sau, hai ngưá»i thức dáºy, sau khi súc miệng rá»a mặt xong, Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn lấy lượt chải đầu cho Tố Hoa, chẳng dè lúc ấy có con nữ tỳ trông thấy, vá»™i vã chạy xuống nói vá»›i vợ chồng Lương Giám:
- Tôi thấy quan Trạng nguyên ở trên lầu đang chải tóc cho tiểu thơ.
Lương Giám nghe nói lấy là m hà i lòng, ngồi rung đùi nói với phu nhơn:
- Tôi bảo có sai đâu. Tôi biết thế nà o vợ chồng nó cũng tương đắc mà .
Cảnh Phu nhÆ¡n gáºt đầu cưá»i sung sướng:
- Ừ, vợ chồng nó mà được đắc tình vá»›i nhau như váºy thì hai ta má»›i vui lòng chá»›.
Giây phút sau, bá»—ng thấy vợ chồng Lệ Minh ÄÆ°á»ng từ trên lầu dắt nhau xuống lạy tạ. Vợ chồng Lương Giám trông thấy con rể xứng đôi vừa lứa, dung nhan Ä‘á»u đẹp đẽ cả hai thì lòng như hoa nở. Từ đó, vợ chồng Lệ Minh ÄÆ°á»ng ở luôn tại phá»§, cùng nhau lo phụng dưỡng Lương Giám cùng Cảnh Phá»§ nhÆ¡n.
Khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng lạy xong bước ra ngoà i, xảy gặp Vinh Phát. Vinh Phát nhìn chòng chá»c Lệ Minh ÄÆ°á»ng hồi lâu rồi ká» tai há»i nhá»:
- Thế nà o? Sá»± thể có ổn không? Äêm nay tôi lo cho tiểu thÆ¡ quá. Chỉ sợ Lương Tiểu thÆ¡ bất bình thì nguy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng liá»n ká» tai nói nhá» cho hắn biết Lương Tiểu thÆ¡ chÃnh là Tô Yến Tuyết, và căn dặn:
- Tuy biết váºy nhưng khi gặp mặt mi cứ giả vá» không quen biết, kẻo ngưá»i ta biết được thi nguy đấy, nghe chưa?
Vinh Phát nghe nói Lương Tiểu thơ lại là Tô Yến Tuyết thì mừng quýnh, nói:
- Nếu váºy thì hay quá. Quả tháºt là trá»i xui đất khiến, đến xứ lạ gặp ngưá»i quen thì còn gì sung sướng cho bằng.
Hai thầy trò đang chuyện vãn, xảy thấy gia nhơn đem thiệp đến và thưa:
- Có các quan tân khoa đến chúc mừng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe nói vá»™i vã ra nghinh tiếp và o. Các quan tân khoa lần lượt chúc mừng rồi cùng nhau đà m đạo giây lát má»›i kiếu từ ra vá».
Sau đó và i hôm, Ngô Äạo Am được bổ Ä‘i nháºn chức tri huyện Giang Lăng, lúc ấy bao nhiêu giấy tá» văn bằng, bá»™ trát Ä‘á»u do Lệ Minh ÄÆ°á»ng lo lắng cho cả, Ngô Äạo Am chỉ việc vá» quê nhà lo thu xếp đồ đạc và đem vợ con Ä‘i trấn nháºm mà thôi.
Khi Ngô Äạo Am vá», Lệ Minh ÄÆ°á»ng có gởi má»™t bức thư thăm vợ chồng Khương Nhược SÆ¡n và xin thêm tiá»n đặng trả khoản tiá»n thiếu cho Du Trà Văn. Còn phần vợ chồng Khương Nhược SÆ¡n thì phải đợi xem triá»u đình bổ là m chức chi rồi má»›i vá» rước đến kinh chung hưởng phú quÃ. Lệ Minh ÄÆ°á»ng còn gởi vỠđôi vòng ngá»c và má»™t đôi hoa và ng cá»§a vua Thà nh Tôn ban, đặng tặng cho Nguyên Lãng và cầu chúc cho hắn sau nà y há»c hà nh mau tiến bá»™.
Nhá» có Lệ Minh ÄÆ°á»ng thi đỗ Trạng nguyên nên Ngô Äạo Am cÅ©ng được các quan lá»›n nhá» trong triá»u kÃnh nể; còn Lệ Minh ÄÆ°á»ng ở trong triá»u, bất kỳ việc lá»›n hay nhá» cÅ©ng Ä‘á»u lấy lá»i ngay thẳng góp ý và can gián, cho nên ná»n chÃnh trị trong nước má»—i ngà y má»™t thêm hoà n hảo.
Vua Thà nh Tôn thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng thông minh cương trá»±c nên hết lòng trá»ng đãi. Tuy váºy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng không lấy thế là m kiêu ngạo. Äối vá»›i các quan triá»u thần, há»… thấy ai có lá»—i dù nhá» cÅ©ng hết sức đùm bá»c chở che cho nên ai nấy Ä‘á»u mến phục.
Bây giá» xin nói vá» Cố Hoằng Nghiệp tức là cáºu ruá»™t cá»§a Lưu Khuê BÃch, có má»™t ngưá»i chị gái gả cho má»™t ngưá»i tại xứ kia tên Thôi Thụ Mẫn, nguyên chân Tấn sÄ© xuất thân, là m quan đến chức Bố chánh thì qua Ä‘á»i, chỉ sanh được hai ngưá»i con trai là Thôi Phà n Long và Thôi Phà ng Phụng. Thôi Phà n Long nguyên nhị giáp Tấn sÄ© xuất thân, tuổi đã ba mươi, năm phụ thân chết thì xin cáo quan vá» nuôi dưỡng mẹ già , bây giỠđã hết hạn kỳ nên phải vá» kinh lãnh chức Tri huyện. Còn Thôi Phà n Phụng tuổi má»›i mưá»i tám, tướng mạo khôi ngô, là u thông kinh sá», lại thêm tánh tình thuần háºu, biết rõ đạo lý khiêm cung. Năm Phà n Phụng lên mưá»i tám tuổi đã cưới con gái há» Trương là m vợ, chẳng dè cách và i năm sau thì Trương thị tạ thế, vì váºy hiện Thôi Phà n Phụng Ä‘ang chá»n gái là nh đặng kết hôn.
Ngà y kia, Cố Hoằng Nghiệp má»i mẹ con Thôi Phà n Phụng đến chÆ¡i, xảy gặp Cố Phu nhÆ¡n và Lưu Yến Ngá»c cÅ©ng có đến thăm Cố Hoằng Nghiệp (nguyên lâu nay Cố Phu nhÆ¡n ghét Lưu Yến Ngá»c, nhưng từ khi Lưu Khuê BÃch vá» kinh rồi, ở nhà chỉ có má»™t mình Lưu Yến Ngá»c. Nà ng lại hết lòng phụng dưỡng Cố Phu nhÆ¡n, nên dần dần bà thương yêu Lưu Yến Ngá»c, má»›i dắt nà ng Ä‘i thăm Cố Hoằng Nghiệp đó).
Năm ấy, Lưu Yến Ngá»c xinh lịch hÆ¡n trước nhiá»u, nên Thôi Phà n Phụng vừa trông thấy đã mê mẩn tâm thần, chà ng nghÄ© thầm:
“Ôi chao! Ta má»›i cách biệt đâu và i năm nay, không ngá» nhan sắc cá»§a nà ng lại sắc sảo mặn mà đến thế! Thôi để ta thưa cùng thân mẫu ta, xin cưới nà ng thì hay lắmâ€.
Rồi Thôi Phà n Phụng cứ lén liếc nhìn trá»™m Lưu Yến Ngá»c hoà i, khiến Lưu Yến Ngá»c vô cùng ái ngại, nà ng Ä‘oán biết Thôi Phà n Phụng có ý chẳng là nh nên nà ng nghÄ© thầm:
“Ta đã trót thá» nguyá»n vá»›i Hoà ng Phá»§ Công tá» rồi, váºy bây giỠđây dù ai có tà i mạo đến đâu, nhất định không khi nà o chịu thất tiết, váºy ta cần phải lánh xa gã nà y má»›i xongâ€.
Nghĩ đoạn, nà ng vội vã đi và o phòng trong đà m đạo cùng mấy chị em bạn gái bên hỠCố.
Thôi Phà n Phụng thấy nà ng Ä‘i rồi, bèn tố trần ý muốn cá»§a mình cho thân mẫu biết. Thân mẫu cá»§a chà ng nghe nói cÅ©ng đẹp lòng, láºp tức cáºy Cố Hoằng Nghiệp giúp giùm.
Cố Hoằng Nghiệp sốt sắng nói:
- Nếu cháu nó đã muốn như váºy thì để tôi là m mai cho.
Thôi Phà n Phụng muốn tỠra mình kén vợ một cách chu đáo nên bước tới thưa:
- Xin cáºu chỠđến bữa cÆ¡m cho tôi xem mặt nà ng lại má»™t lần nữa đã.
Cố Hoằng Nghiệp nói:
- Việc ấy có khó gì, để ta bảo nó ra cho cháu xem.
Nói rồi dắt hai mẹ con Thôi Phà n Phụng lên tiếng nói vá»›i Cố Phu nhÆ¡n. Sau khi an tá»a, mẹ Thôi Phà n Phụng qua phòng Cố Phu nhÆ¡n, nói:
- Tôi má»›i cách biệt và i năm mà hôm nay trông con Lưu Yến Ngá»c nó đã lá»›n và nhan sắc xinh đẹp quá, tháºt đáng mừng.
Thôi Phà n Phụng ngồi má»™t bên thấy mẹ mình đã mở hởi rồi, trong lòng hồi há»™p liá»n đứng dáºy Ä‘i lảng chá»— khác, nhưng cố lóng tai nghe kết quả, còn Cố Phu nhÆ¡n thấy mẹ cá»§a Phà n Phụng nhắc nhở Lưu Yến Ngá»c nên sai nữ tỳ và o kêu Lưu Yến Ngá»c ra chà o.
Lưu Yến Ngá»c biết ý nên do dá»± không muốn ra, nữ tỳ không biết nói sao, phải ra thưa lại vá»›i Cố Phu nhÆ¡n:
- Nhị tiểu thơ hổ thẹn không chịu ra.
Cố Phu nhÆ¡n nổi giáºn nói:
- Con bé nà y lạ tháºt. Ở đây toà n là ngưá»i nhà cả, việc gì lại phải hổ thẹn? Chúng bay hãy và o bảo nó ra đây cho mau.
Nữ tỳ vâng lịnh chạy và o nói lại vá»›i Lưu Yến Ngá»c:
- Tiểu thÆ¡ không ra khiến phu nhÆ¡n giáºn lắm, buá»™c tiểu thÆ¡ phải ra ngay láºp tức.
Lưu Yến Ngá»c cá»±c chẳng đã phải bước ra chà o rồi đứng hầu má»™t bên. Mẹ cá»§a Thôi Phà n Phụng lên tiếng há»i, nà ng trả lá»i Ãt câu rồi cáo từ lui và o trong.
Sau đó Thôi Phà n Phụng theo tỉ tê nà i mẹ thế nà o cÅ©ng hết lòng lo lắng cưới cho kỳ được Lưu Yến Ngá»c.
Cơm nước xong, mẹ Thôi Phà n Phụng nói với Cố Phu nhơn:
- Nay mai đây trưởng tá» tôi phải vá» kinh nháºm chức Tri huyện, ở nhà chỉ còn má»™t mình Thôi Phà n Phụng mà thôi, hắn lại chưa Ä‘Ãnh hôn được nÆ¡i nà o, tôi lo cho tuổi tác tôi đã già mà trong nhà lại thiếu ngưá»i trông nom. Nay tôi thấy cháu Lưu Yến Ngá»c đây cÅ©ng xứng đôi vừa lứa vá»›i thứ tá» tôi, nên muốn kết tình thân ái cho thêm máºt thiết, chẳng hay hiá»n muá»™i nghÄ© thế nà o?
Cố Hoằng Nghiệp xen và o nói:
- Nếu Lưu Yến Ngá»c mà kết duyên cùng Thôi Phà n Phụng thì tháºt là trai tà i gái sắc, loan phụng hòa minh, xứng đôi vừa lứa vô cùng. Việc nà y nếu hai nhà đã bằng lòng nhau thì tôi xin đứng ra là m mai cho.
Cố Phu nhơn nói:
- Hiá»n tá»· và hiá»n đệ nghÄ© như váºy thì hay lắm, ngặt vì con Yến Ngá»c nói không phải là con cá»§a tôi sanh ra, váºy muốn cho được việc, hiá»n đệ hãy viết má»™t phong thư rồi hai chị em tôi cÅ©ng viết má»—i ngưá»i má»™t phong thư sai ngưá»i Ä‘em Ä‘i; trong thư phải tả rõ tà i mạo cá»§a Thôi Phà n Phụng, là m gì Quốc trượng cÅ©ng bằng lòng.
Mấy ngưá»i bà n luáºn xong xuôi, láºp tức viết thư sai ngưá»i Ä‘i ngay, Thôi Phà n Phụng lòng như nở hoa. Lúc ấy có con nữ tỳ nghe được sá»± việc, liá»n chạy Ä‘i mách rõ đầu Ä‘uôi cho Lưu Yến Ngá»c hay.
Lưu Yến Ngá»c nghe qua như sét đánh bên tai, nà ng cảm thấy choáng váng cả mặt mà y, ruá»™t gan rối như tÆ¡ vò, hồi lâu má»›i trấn tÄ©nh tinh thần được, nà ng nghÄ© thầm:
“Thôi rồi! Việc nà y là m gì thân phụ ta chẳng bằng lòng! Nhưng dù Thôi Phà n Phụng kia tà i mạo có tuyệt vá»i đến đâu Ä‘i nữa ta cÅ©ng không khi nà o chịu ưng, nguyện suốt Ä‘á»i giữ lá»i thỠước cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa; còn nếu song thân ta có cưỡng bức lắm thì ta quyết mượn dòng nước gởi thân như Mạnh Lệ Quân váºy, cho tròn danh tiếtâ€.
Lưu Yến Ngá»c cà ng nghÄ© cà ng thêm uất ức, nà ng ước gì có cánh bay thẳng vá» nhà để bà n mưu kế cùng Giang Tam Tẩu, nhưng Cố Phu nhÆ¡n cứ dần dà ở chÆ¡i mãi đến bốn ngà y sau má»›i chịu Ä‘em Lưu Yến Ngá»c vá», mấy ngà y qua, nà ng không ăn ngá»§ được, khiến gầy ốm Ä‘i không Ãt.
Khi vỠđến nÆ¡i, Lưu Yến Ngá»c chạy thẳng lên Hiển Vân các bảo con Phi Diên Ä‘i chÆ¡i chá»— khác, rồi nói nhá» vá»›i Giang Tam Tẩu:
- Mụ ôi! Tôi đã sắp đến ngà y táºn số rồi!
Giang Tam Tẩu nghe nà ng nói thất kinh há»i:
- Chẳng hay có việc chi mà tiểu thÆ¡ lại thốt lá»i bi quan đến thế?
Lưu Yến Ngá»c liá»n kể rõ câu chuyện cho Giang Tam Tẩu nghe và nói:
- Tôi đoan chắc việc nà y thế nà o thân phụ cũng bằng lòng, không biết mụ có mưu kế chi cứu tôi được chăng?
Giang Tam Tẩu ngồi bấm trán nghĩ thầm:
“Biết liệu mưu kế chi mà cứu tiểu thÆ¡ bây giá»? Vả chăng tánh tình tiểu thÆ¡ khà khái, nếu để cho công việc đổ bể ra thế nà o nà ng cÅ©ng quyên sinh. Thôi, bây giỠđể ta dùng kế hoãn binh, tìm lá»i khuyên giải cho nà ng yên tâm rồi ta sẽ lo liệuâ€.
Nghĩ đoạn, Giang Tam Tẩu nói:
- Sao tiểu thÆ¡ lại cả quyết như váºy? Theo tôi thì chưa chắc Lưu Quốc trượng bằng lòng đâu.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Tôi thiết tưởng đối vá»›i tà i mạo Thôi Phà n Phụng thì thân phụ tôi mến lắm, hÆ¡n nữa việc nà y mà thà nh thì tình thân thiện máºt thiết giữa hai nhà cà ng thêm gắn bó, lẽ nà o thân phụ tôi lại chẳng nghe theo.
Giang Tam Tẩu thản nhiên nói:
- Cuá»™c lương duyên là do trá»i định, nà o ai có muốn mà được, nhưng nói cho cùng, dù sao Quốc trượng có bằng lòng Ä‘i nữa, tôi cÅ©ng có kế hay để bảo toà n danh tiết tiểu thÆ¡, xin tiểu thÆ¡ chá»› lo.
Nghe nói, Lưu Yến Ngá»c mừng rỡ:
- Tôi chỉ còn hy vá»ng ở sá»± táºn tâm cá»§a mụ, bằng mụ không có kế hay để cứu tôi thì chắc tôi phải quyên sinh váºy!
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thơ cứ việc an tâm, lúc nà o gặp việc khẩn cấp, tôi sẽ có kế hay để cứu tiểu thơ thoát vòng khổ não.
Nhắc lại việc Cố Hoằng Nghiệp sai ngưá»i mang thư đến cho Lưu Tiệp, ngưá»i ấy Ä‘i mãi đến đầu tháng hai năm sau má»›i đến Bắc Kinh. Lúc ấy nhằm lúc tướng Tiên phong Liên Äăng và o trà o báo tin việc Lưu Khuê BÃch bị vệ Dõng Äạt bắt. Lưu Tiệp Ä‘ang khóc lóc xảy thấy tin nhà vá»™i giở ra xem. Trong thư nói:
“Nay Lưu Yến Ngá»c đã trưởng thà nh, có Thôi Phà n Phụng đến cầu hôn nên thỉnh cầu ý kiến…â€
Lưu Tiệp nghĩ thầm:
“Thôi Phà n Phụng diện mạo khôi ngô, lại là dòng dõi thư hương, nay muốn kết duyên cùng Lưu Yến Ngá»c thì quý hóa biết bao!â€
NghÄ© Ä‘oạn, Lưu Tiệp không do dá»± gì cả, vá»™i viết hai bức thư phúc đáp ngay. Má»™t bức thư gởi cho Cố Hoằng Nghiệp, tỠý bằng lòng gả Lưu Yến Ngá»c cho Thôi Phà n Phụng; còn má»™t bức gởi cho Cố Phu NhÆ¡n, bảo hãy cho Lưu Yến Ngá»c theo vá» nhà chồng.
Lưu Tiệp viết xong, liá»n trao hai bức thư cho tên gia nhÆ¡n ấy mang vá». Gia nhÆ¡n lãnh mạng lên ngá»±a Ä‘i mãi đến tháng tư má»›i vỠđến Vân Nam. Hắn trao má»™t bức thư cho Cố Hoằng Nghiệp, má»™t bức cho Cố Phu nhÆ¡n.
Hôm ấy, Lưu Yến Ngá»c Ä‘ang trò chuyện vá»›i Cố Phu nhÆ¡n trong nhà , xảy thấy có nữ tỳ và o thưa:
- Ngưá»i mang thư Ä‘i Bắc Kinh đã vá» và thấy có mang hồi thư cá»§a Quốc trượng vá» nữa.
Cố Phu nhÆ¡n nghe nói vá»™i đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i, Lưu Yến Ngá»c nghÄ© thầm:
“Bức thư nà y sẽ quyết định tánh mạng cá»§a ta hôm nayâ€.
NghÄ© rồi, nà ng láºt Ä‘áºt bước theo, Cố Phu nhÆ¡n thấy váºy nhá»› lại việc năm xưa liá»n lên tiếng mắng:
- Nghe đến việc nhÆ¡n duyên cá»§a mình thì sốt sắng đến thế, còn chị dâu mầy năm xưa lại dẫn ra háºu lầu là m cho ngưá»i ta phải gieo ngá»c trầm châu, tháºt đáng giáºn thay!
Lưu Yến Ngá»c nghe nói hổ thẹn trăm bá», nà ng đứng lại mặt mà y đỠnhư gấc, đợi Cố Phu nhÆ¡n ra ngoà i khui thư xong má»›i dám lén ra sau tấm bình phong nghe lóng.
Phu nhÆ¡n vừa xem qua mấy câu đầu liá»n cưá»i đắc chÃ, nói lẩm bẩm:
- “Ừ, thế má»›i phải chứ. Äã là chá»— thâm tình mà nay còn cầu thân thêm nữa, thì tà i nà o phu quân ta lại không bằng lòngâ€.
Lưu Yến Ngá»c nghe nói hồn xiêu phách lạc, chạy thẳng và o nhà trong để bà n kế vá»›i Giang Tam Tẩu. Ở ngoà i nà y, Cố Phu nhÆ¡n xem đến Ä‘oạn dưới má»›i hay Lưu Khuê BÃch bị giặc bắt thì thất kinh hồn vÃa, xây xẩm mặt mà y, phong thư trên tay rÆ¡i xuống đất lúc nà o không hay, bà ta chết giấc.
Bá»n nữ tỳ kinh hãi, vá»™i chạy báo cho Lưu Yến Ngá»c hay, Lưu Yến Ngá»c Ä‘ang bà n bạc cùng Giang Tam Tẩu, nghe nói liá»n chạy ra cùng bá»n nữ tỳ đỡ Cố Phu nhÆ¡n lên giưá»ng, rồi lấy bức thư xem, má»›i hay Lưu Khuê BÃch bị giặc bắt, nà ng cÅ©ng động lòng thương xót.
Giây lâu, Cố Phu nhÆ¡n tỉnh dáºy, bà ta khóc rống lên và nói trong tiếng nức nở:
- Khuê BÃch con ôi! Con bị giặc bắt thì tánh mạng khó toà n, mẹ hay tin nà y lòng Ä‘au như cắt, không biết há»a đâu mà đến má»™t cách thảm thương như váºy con ôi.
Vì quá thương xót, bà ta lăn lá»™n lên giưá»ng than khóc nức nở, khiến ai thấy cÅ©ng phải động lòng.
Giang Tam Tẩu nói vá»›i Lưu Yến Ngá»c:
- Nay phu nhÆ¡n Ä‘ang thương tiếc công tá», quả là dịp may, tiểu thÆ¡ hãy ráng mà khuyên nhá»§ ngưá»i, há»a may ngưá»i có thương tình không nỡ để cho tiểu thÆ¡ xuất giá chăng?
Lưu Yến Ngá»c thở dà i đáp:
- Lâu nay tôi đã hết lòng hiếu thuáºn chiá»u chuá»™ng đủ Ä‘iá»u, thế mà phu nhÆ¡n vẫn cứ phân biệt thân sÆ¡, tôi sợ phương pháp ấy không kết quả gì.
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thơ chớ lo, nếu có việc khẩn cấp tôi sẽ có kế hay để cứu tiểu thơ thoát vòng khổ não ấy ngay.
Từ đó Lưu Yến Ngá»c hết lòng phụng dưỡng Cố Phu nhÆ¡n, không má»™t lúc nà o dám rá»i xa ngưá»i ná»a biết. Mấy hôm sau, Cố Phu nhÆ¡n há»i Lưu Yến Ngá»c:
- Thân phụ con đã thuáºn tình gả con cho Thôi Phà n Phụng rồi, song trong lúc nà y lòng dạ ta Ä‘ang rối rắm nên không kịp sắm sá»a tư trang, chỉ Ä‘em các cá»§a hồi môn cá»§a há» Mạnh khi trước cho con, con hãy bằng lòng Ä‘i rồi sau nà y sẽ liệu định thêm.
Lưu Yến Ngá»c chắp tay thưa:
- Hiện nay vợ chồng trưởng huynh con báºn Ä‘i trấn thá»§ phương xa, còn nhị huynh con lại bị giặc bắt, nếu nay con ra lấy chồng thì lấy ai hầu hạ mẫu thân, váºy xin mẫu thân hãy hoãn lại, đợi khi nà o chị dâu trưởng con vá» rồi, chừng ấy con má»›i an tâm xuất giá.
Cố Phu nhơn đáp:
- Con đã có lòng hiếu thuáºn như váºy thì mẹ nỡ nà o ép con.
Lưu Yến Ngá»c nghe nói mừng thầm, từ đó lại hết lòng hiếu kÃnh hÆ¡n nữa.
Cách ba hôm sau, cả nhà dùng cơm sáng vừa xong, xảy thấy nữ tỳ và o báo:
- Có Cố Tiên sinh đến.
Cố Phu nhÆ¡n bảo nữ tỳ hãy má»i Cố Tiên sinh và o, Lưu Yến Ngá»c vá»™i vã lui ra nhà ngoà i.
Cố Hoằng Nghịêp và o trà nước xong xuôi, Cố Phu nhÆ¡ trá»—i giá»ng buồn buồn nói:
- Tiện nhi ở kinh quá dại dột nên xin đi đánh giặc, rủi ro bị giặc bắt, khiến tôi đau xót lo rầu không kể xiết.
Lá»i Bình:
- Thá»i xưa, đã là phụ nữ thì không được bước ra khá»i cá»a phòng, tất nhiên há» không có quyá»n tham gia mảy may gì công việc quốc chánh cả. Nhưng có phải là phái nữ lưu há» bất tà i đâu! Xét cho kỹ, ta thấy há» còn tá» ra xuất chúng hÆ¡n cả nam phái nữa là khác. Ở đây, tác giả xây dá»±ng nhân váºt Mạnh Lệ Quân là muốn cho ta thấy nữ lưu còn thông minh tà i trà không ai bì kịp. Nhưng vì xã há»™i phong kiến không cho phép nữ giá»›i ra gánh vác giang sÆ¡n, nà ng đà nh phải cải trang ra tranh tà i vá»›i báºc mà y râu nam tỠđể cứu lấy nhà chồng và thá»±c hiện má»™ng tình dang dở.
Äà nh rằng bước đưá»ng láºp công danh cÅ©ng má»™t phần nà o do sá»± rá»§i may, nhưng phải có thừa tà i năng má»›i có thể liên trúng tam nguyên, chiếm bảng Trạng nguyên quán quân trong muôn ngà n sÄ© tá».
Vá»›i tà i ấy cÅ©ng chưa đủ, cần phải có chà cương quyết, lòng nhẫn nại, đức khiêm tốn và má»™t lòng vì giang sÆ¡n xã tắc má»›i được vua yêu mến và các quan triá»u thần kÃnh vì như thế!
Xét cho cùng, Mạnh Lệ Quân cải nam trang ra gánh vác giang sÆ¡n đỠhạt và thu dụng anh tà i để đánh tan xâm lăng, Ä‘em thái bình cho triá»u Nguyên, không phải thá»±c chất nà ng có lòng yêu nước thương nòi mà chỉ vì mối tình riêng giữa nà ng vá»›i chà ng Thiếu Hoa mà thôi.
Trong trưá»ng hợp nà y, tình nhà nợ nước gắn bó chặt chẽ vá»›i nhau, cho nên Mạnh Lệ Quân phải là m thế nà o dẹp được giặc, cứu Hoà ng Phá»§ KÃnh vá», nhà Hoà ng Phá»§ sum hiệp, bấy giá» nà ng má»›i thá»±c hiện được mối tình chung thá»§y bất diệt trong tâm tình cá»§a nà ng.
|
 |
|
| |