 |
|

25-09-2008, 11:17 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Vá» mảnh vuá»n xưa - Anh Äức
Anh Äức
Vá» mảnh vưá»n xưa
Má»™t chiá»u cuối năm, khi ngá»n bấc đã thổi vá» se se lạnh, anh Tám Hân tá»›i gõ cá»a nhà tôi. Anh cho tôi biết và i hôm nữa anh sẽ cùng khoảng hai mươi đồng đội cÅ© trong tiểu Ä‘oà n X. Vá» thăm lại vùng đất các anh đã đóng quân và chiến đấu hồi chống Pháp. Nghe váºy tôi lấy là m mừng, và nói vá»›i anh rằng má»™t chuyến Ä‘i như thế tháºt là nên lắm. Tôi còn hứa sẽ váºn động má»™t và i nÆ¡i xin thêm cho các anh má»™t số tiá»n để mua váºt phẩm, quà cáp Ä‘em vá» tặng cho bà con cô bác nhân ngà y Tết đã cáºn ká». Lúc anh Tám ra vá», tôi đứng bên cánh cổng mở, nhìn theo cái dáng dong dá»ng, gầy gầy cá»§a anh dắt chiếc xe đạp cÅ© kỹ, lên xe rồi từ từ đạp Ä‘i. HÆ¡i bấc se lạnh buổi chiá»u lại là m dấy lên giữa lòng tôi ná»—i buồn và sá»± bứt rứt.
Anh Tám Hân năm nay đã sáu mươi lăm, lá»›n hÆ¡n tôi năm tuổi. Tôi quen anh đã lâu, ước chừng cÅ©ng trên ba mươi năm. Và o những năm 60, tôi gặp anh ở Hà Ná»™i, rồi khi vá» Nam lại gặp anh ở chiến trưá»ng đánh Mỹ. Cả Ä‘á»i anh Tám hầu như gắn liá»n vá»›i quân ngÅ©. Năm mưá»i tám tuổi, anh là chiến sÄ© Vệ quốc Ä‘oà n, ở tiểu Ä‘oà n X, má»™t tiểu Ä‘oà n chá»§ lá»±c nổi tiếng. Táºp kết ra Bắc, anh ở Sư Ä‘oà n 330, lần nà o ra Hà Ná»™i chÆ¡i anh cÅ©ng ghé ăn ở tại nhà tôi. Sư Ä‘oà n anh sau đó Ä‘á»u trở vá» Nam và suốt trong mưá»i lăm năm đánh Mỹ đã hy sinh gần hết. Anh Tám Hân là má»™t trong những ngưá»i còn lại, trên mình mang hà ng chục vết thương, nhưng may mắn là không có vết thương nà o nghiêm trá»ng. Có Ä‘iá»u anh lại lâm và o má»™t tình trạng theo tôi là nghiêm trá»ng. Tá»›i chừng tuổi ấy, anh vẫn là má»™t ngưá»i đơn độc, không gia đình, không vợ con. Và i năm sau giải phóng, anh rá»i quân ngÅ© vá»›i cấp báºc trung tá, Ä‘i là m thêm cho xà nghiệp nà y, nhà máy ná» và hai năm trở lại đây anh là m trưởng má»™t toán bảo vệ cho má»™t công ty nháºp khẩu ga đốt. Anh ở trong má»™t căn buồng mưá»i tám mét vuông, tá»± Ä‘i chợ nấu ăn lấy. Tôi tuy quen anh đã lâu, nhưng chuyện riêng tư cá»§a anh đối vá»›i tôi còn là điá»u bà ẩn. Anh bảo vá»›i tôi rằng anh đã có vợ trước khi ra Bắc và vợ anh đã chết trong những năm Ä‘en tối, Mỹ ; Diệm tà n sát ngưá»i kháng chiến cÅ© ở nông thôn Nam Bá»™. Anh còn nói là ngưá»i vợ ấy tuy không cùng anh lá»… cưới, nhưng anh coi như đã cưới, vì váºy anh không nghÄ© tá»›i chuyện lấy vợ nữa. Nhiá»u khi anh em bè bạn mai mối gán ghép anh vá»›i má»™t chị nà o đó, để đưa anh ra khá»i tình trạng lẻ loi, cô độc, thì anh áºm ừ, lừng khừng, rồi sau cùng bá» qua. Chúng tôi cho anh là gà n, tháºm chà còn nói thẳng ra như váºy trước mặt anh. Những lúc ấy, anh không cá»± cãi, chỉ cưá»i, vá»›i nụ cưá»i hiá»n khô cố hữu cá»§a anh, khiến chúng tôi mất hết cả kiên nhẫn. Riêng tôi không nghÄ© rằng ở giữa cái Ä‘á»i hiện đại khá là xô bồ hôm nay lại còn có con ngưá»i như anh, cứ giữ riết ý định cả Ä‘á»i mình chỉ Ä‘i qua Ä‘á»i má»™t ngưá»i con gái.
Nhưng sá»± tháºt lại có chuyện như váºy, ở nÆ¡i anh Tám Hân cá»§a tôi. Từ chuyến Ä‘i vá»›i đồng đội vá» thăm lại là ng quê đóng quân và chiến đấu năm xưa, tá»›i hÆ¡n ná»a tháng sau, qua cả Tết, anh Tám Hân má»›i trở lại thà nh phố. Khi nghe tiếng gõ cá»a, tôi ra mở, thì thấy đứng trước tôi là má»™t anh Tám Hân rất khác, trông da dẻ hồng hà o, máºp ra, khuôn mặt rạng rỡ và hai tay xách bị cói đầy nhóc cam, quýt, nhãn. Cái bá»™ tướng anh bước qua cá»a nhà tôi cÅ©ng khác, coi rất hiên ngang. Tôi há»i:
- Sao Ä‘i lâu dữ váºy anh Tám?
Anh lẳng lặng đem những bị trái cây đặt nơi góc phòng rồi trở ra, ngồi xuống ghế nói:
-Bởi vì có sự cố.. Chú em nà y ngồi yên, để tôi từ từ nói cho nghe. Thiệt là không thể nà o tưởng tượng nổi..
Thế rồi sau đó, anh Tám Hân bắt đầu kể lại cho tôi nghe câu chuyện mà tôi chép lại hầu bạn Ä‘á»c dưới đây.
.. Chúng tôi gồm hai mươi đồng đội năm xưa cá»§a tiểu Ä‘oà n vá» tá»›i thị xã Sa Äéc thì trá»i đã xế chiá»u. Anh em ở Há»™i Cá»±u chiến binh tỉnh ra đợi sẵn, đón Ä‘oà n chúng tôi và tiếp đãi rất nồng háºu. Các anh ấy lưu giữ chúng tôi ở lại qua đêm, sáng sá»›m hôm sau má»›i cho ghe máy đưa chúng tôi vá» các xã mà hÆ¡n bốn mươi năm trước tiểu Ä‘oà n đã đóng quân lâu ngà y nhất. Nói thiệt vá»›i chú, khi ghe máy bắt đầu chạy trên sông, tôi nhìn những giá» lục bình trôi đầy hai bên bá», trên đó phất phÆ¡ những bông hòa mà u tÃm, tôi liá»n thấy mi mắt cay cay. Tôi rưng rưng nhá»› vá» miá»n đất, ruá»™ng vưá»n, sông nước mà năm mưá»i tám tuổi tôi Ä‘i bá»™ đội Vệ quốc, cuá»™c hà nh quân đầu tiên cá»§a đơn vị tôi gồm hà ng chục xuồng bÆ¡i Ä‘i rà o rà o trên chÃnh con sông mùa nà o cÅ©ng trôi đầy lục bình nà y.. chiếc ghe máy đưa chúng tôi Ä‘i má»—i lúc cà ng sâu và o nÆ¡i chốn chúng tôi từng sống và chiến đấu qua Äất sét rồi tá»›i ngã tư Cây Bưá»ng. Ngay trưa hôm đó, chúng tôi vá» tá»›i xã Thạnh Mỹ, nÆ¡i tiểu Ä‘oà n đóng quân đầu tiên. Do trên tỉnh đã báo trước, á»§y ban xã đã đợi đón và đông đảo bà con đã tá» tá»±u tại sân trụ sở, nhất là những ông già . Thiệt tình chúng tôi không thể nháºn ra được từng cô bác, ngược lại cô bác cÅ©ng không nháºn ra được từng đứa chúng tôi. Chú nghÄ©, gần ná»a thế ká»· qua Ä‘i rồi chá»› Ãt á»i gì. Nhưng khi anh em chúng tôi xưng lại danh tánh, cả hai bên Ä‘á»u nhá»› ra, ôm nhau, nước mắt rà n rụa. Những cô bác nà y Ä‘á»u đã già . Chúng tôi cÅ©ng váºy, tất cả Ä‘á»u ở quá tuổi sáu mươi. Tại đây có lá»›p ngưá»i không há» biết chúng tôi qua lá»i kể cá»§a cha mẹ, ông bà , nhưng vẻ ngưỡng má»™ và hồ hởi trên mặt há» cho tôi cảm nháºn rằng danh tiếng cá»§a tiểu Ä‘oà n tôi vẫn không phai má».. Tôi không thể kể hết cho chú nghe má»i tình tiết, vì chúng tôi Ä‘i qua tá»›i năm xã, chá»— nà o cÅ©ng tiệc tùng, liên hoan, nháºu nhẹt. Những nông dân cao tuổi có trà nhá»› rất dai, nhắc lại từng chuyện nhá» hồi nẳm, vá» từng đứa chúng tôi. Riêng tôi, ở xã nà o tôi cÅ©ng vá» lại ngôi nhà cÅ© mình từng ở, nằm trên bá»™ ván ngá»±a cÅ© còn sót lại. Äêm ngá»§ trong các ngôi nhà đó, tôi thấy đất nước, xóm là ng tháºt may mắn, tháºt vững chắc, sau bao năm bom đạn chà xát, rốt cuá»™c giỠđây vẫn được yên hà n, để tôi được vá» lại cùng ruá»™ng vưá»n quê kiểng, đêm nằm nghe lúa đồng rà o rạt, vưá»n tược rì rầm và tiếng nước vá»— nhè nhẹ dưới bến sông. Bấy giá» tôi nghÄ© tá»›i những đồng đội đã hy sinh, những ngưá»i không có cÆ¡ may như chúng tôi, do tráºn sau là tráºn đánh Mỹ quá dà i và quá dữ, há» chết gần hết. Ngay như trong Ä‘oà n hai chục ngưá»i chúng tôi, cÅ©ng chỉ có và i ngưá»i là nh lặn, còn bao nhiêu Ä‘iá»u có thương tÃch trên mình. Bà con còn buá»™c chúng tôi phải cởi áo để há» xem các vết thương. Vết thương nằm ở tráºn nà o, cô bác cÅ©ng kêu kể.. Nè chú, ở dưới ấy, tôi thấy ngưá»i nông dân hình như quan tâm lưu ý tá»›i cái thá»i sống chết nhá»c nhằn máu lá»a đó hÆ¡n ở trên thà nh phố. Chắc tại vì con em hỠđã hy sinh nhiá»u nhất. Trải qua hai cuá»™c chiến, có nhà cháy mấy chục lần, phải cất Ä‘i cất lại. Hố bom nhiá»u lắm, nay trở thà nh ao thà nh giếng nuôi tôm, thả cá. Có rất nhiá»u thay đổi, nhà ngói nhà đúc, chợ búa cất má»›i, dưới sông ghe xuồng gắn máy chạy suốt ngà y đêm.. Nhưng thôi, bây giỠđể tôi nói cái sá»± cố bất thình lình xảy đến vá»›i tôi. Äó là chuyện diá»…n ra và o bữa sắp kết thúc chuyến Ä‘i, khi Ä‘oà n chúng tôi vá» xã Thạnh Lá»™c, nÆ¡i tiểu Ä‘oà n tôi đóng và rút Ä‘i luôn để vá» Ä‘iểm táºp kết chuyển quân ra Bắc. Lúc nghe máy sắp vá» tá»›i cái xã có nhiá»u vưá»n tược trù phú nhất bên sông nà y, thú tháºt vá»›i chú lòng tôi vô cùng rung động. Bữa nay tôi không giấu chú nữa. ChÃnh tại đó lần đầu tiên tôi đã yêu và nếm vị ngá»t ngà o cá»§a tình yêu. Năm ấy tôi hăm bốn tuổi, đã qua sáu năm Ä‘i bá»™ đội và là đại đội trưởng. Äại đội tôi đóng rải ra trong các nhà dân. Tôi cùng chÃnh trị viên và má»™t cáºu liên lạc ở trong má»™t gia đình cỡtrung nông, chỉ có má»™t bà má vá»›i cô gá. Äó là má Tư, còn cô gái tên là Trâm. Hai mẹ con sống sung túc nhá» huê lợi cá»§a miếng vưá»n là chÃnh, chá»› ruá»™ng thì chỉ có mấy công. ÄÆ¡n vị vỠđóng quân, tôi thưá»ng ở nhà má Tư, trong thá»i gian Trâm từ tuổi mưá»i sáu lên tuổi mưá»i chÃn. Tình cảm giữa tôi và Trâm lần hồi gắn bó. Trâm cà ng lá»›n cà ng đẹp, nhưng đó là vẻ đẹp cá»§a cô gái miệt vưá»n. Nếu như chú đã từng biết những cô gái miệt vưá»n quê mình thì chú hãy mưá»ng tượng đó là má»™t cô gái miệt vưá»n đúng nghÄ©a: vóc ngưá»i cao ráo nhưng đôi tay cưá»m tay tròn trịa, nước da trắng nhưng mặn mòi; đặc biệt tôi chưa thấy má»™t mái tóc nà o Ä‘en mượt tươi tốt như tóc cá»§a Trâm, nhất là sau khi tắm gá»™i xong, cô chải đầu có thoa chút dầu dừa, mái tóc cà ng thêm óng mượt, và khi cô Ä‘i ngang qua tôi, mùi dầu dừa từ tóc cô tá»a ra mùi hương nồng ấm đến độ khiến tôi cứ ngẩn ngÆ¡.Cái mùi hương ấy đã theo tôi Ä‘i suốt bốn mươi năm nay, há»… má»—i lần nhá»› tá»›i là lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến. Nhưng nà o chỉ có váºy. Trong nhà có món ngon nà o cô ấy cÅ©ng dà nh cho tôi. Trái cây trong vưá»n má»—i lần hái Ä‘em Ä‘i bán, cô Ä‘á»u lá»±a trước cho những trái tốt. Tất nhiện là mấy đứa đóng chung nhà cÅ©ng được hưởng. Tụi nó Ä‘á»u biết rõ và lấy là m khoái chÃ. Má Tư cÅ©ng rất yêu mến tụi tôi, coi tụi tôi như con ruá»™t. Từ khi còn nhá», Trâm đã lo toan má»i việc, đã trở thà nh cô chá»§. Từ việc nhà cho tá»›i vưá»n tược, ruá»™ng nương, cô nắm giữ Ä‘iá»u hà nh má»™t cách gá»n gà ng. Äắp bá» lên liếp vưá»n do cô cắt đặt, tát đìa cÅ©ng do cô huy động nhân công. Lần tôi bị thương đầu tiên trong tráºn phục kÃch đánh tà u lồng cu trên sông Sở Thương, sau khi Ä‘iá»u trị ở quân y, tôi vá» nhà má Từ nằm dưỡng thương. Suốt trong má»™t tuần lá»…, Trâm ở ká» cáºn bên tôi nấu cÆ¡m nấu cháo, giặt giÅ© áo quần. ChÃnh trong những ngà y đó, chúng tôi chưa bao giá» vượt qua mức những cái hôn, những lúc ôm ấp lấy nhau. tôi chỉ vượt qua mức đó và o lúc sau Hiệp định GiÆ¡nevÆ¡, tiểu Ä‘oà n tôi chuẩn bị chuyển quân ra Bắc. Äêm cuối cùng, Trâm tá»± nguyên và run rẩy trong tay tôi. Cả hai Ä‘á»u sung sướng, tin chắc hai năm sẽ tái hợp. Chúng tôi tháºt hết sức ngây thÆ¡, như biết bao ngưá»i cÅ©ng đã từng ngây thÆ¡ như váºy. Nói nghe có thể chú khó tin, chá»› đêm ấy là đêm duy nhất trong Ä‘á»i tôi. Äêm ấy Má Tư cÅ©ng có nhà , má nằm ngá»§ ở buồng ngoà i. Tôi nghÄ© má biết tất cả, nhưng sáng ngà y má là m như không biết gì cả. Sá»›m hôm sau, tôi cùng tiểu Ä‘oà n hà nh quân tá»›i Cao Lãnh, rồi xuống tà u ra Bắc. Từ ngà y vá» Nam, tôi ở chiến trưá»ng miá»n Äông, không có dịp trở lại nÆ¡i ấy, nhưng tôi được tin má Tư và Trâm Ä‘á»u chết. Má Tư chết vì tuổi già , vì Ä‘au buồn sau khi Trâm tham gia hoạt động rồi bị bắt, bị bá»n ác ôn giết và liệng xác dưới lung sen. Tin nà y là xác thá»±c. Xác thá»±c cả khi tôi vừa đặt chân vá» lại nÆ¡i ấy má»›i rồi. Nhưng có má»™t việc tôi hoà n toà n không biết, mà lại là việc vô cùng hệ trá»ng, tôi sẽ kể cho chú nghe ngay đây. Khi Ä‘oà n chúng tôi tá»›i Thạnh Lá»™c, thì buổi trưa cÅ©ng diá»…n ra cuá»™c gặp gỡ vá»›i bà con cô bác ở há»™i trưá»ng á»§y ban xã. Sau phút trò chuyện hà n huyên, bá»—ng có má»™t lão tuổi chừng tám mươi nhưng vẫn còn khá»e Ä‘áºm, chống cây gáºy tre Ä‘i ra giữa há»™i trưá»ng. Ông lão giÆ¡ gáºy lên biểu má»i ngưá»i im lặng, rồi cất tiếng sang sảng:
- Tôi có chuyện nà y muốn há»i.. Trong số mấy chú vỠđây có chú nà o tên là Hân hay không? Lương Văn Hân, có chú nà o tên há» như váºy không, là m Æ¡n cho tôi biết?
Ngồi ở bên dưới, nghe ông lão há»i trúng tên há», tôi giáºt nẩy ngưá»i. Äúng là đÃch danh tên há» cá»§a tôi rồi. Không chần chừ, tôi đứng dáºy:
- Thưa bác, là cháu đây!
Ông lão hướng mắt nhìn vá» tôi. Hai hà ng chân mà y bạc trắng cá»§a ông rung lên. Rồi không nói câu nà o, ông chổi gáºy từ từ Ä‘i thẳng xuống chá»— tôi. Ông ngó tôi chầm bẫm, mãi má»™t lúc sau má»›i gáºt gù:
- Tôi nhá»› ra cáºu rồi.. Hồi đó cáºu đóng quân ở nhà bà Tư, kế nhà tôi mà . Cáºu không nháºn ra tôi là phải, vì hồi đó tôi má»›i có băm tám, băm chÃn.. Cáºu cùng già đi nhiá»u đó.. Tôi có chuyện nói vá»›i cáºu, Ä‘i theo tôi, cứ mặc mấy ngưá»i nà y ở đây..
Không biết ất giáp gì, nhưng tôi linh cảm có chuyện, nên Ä‘i theo ông. Và o lúc đó, tôi cÅ©ng đã hÆ¡i nháºn ra ông. Rá»i khá»i há»™i trưá»ng, tôi theo ông Ä‘i dá»c bá» sông, và o giữa xóm. Sau khi Ä‘i ngang qua hà ng chục ngôi nhà vưá»n, tôi bắt đầu nháºn ra má»™t cảnh tượng quen quen. Bá»—ng ông lão chụp tay tôi, dắt rẽ và o má»™t ngôi nhà đúc nằm sâu trong vưá»n cây trái sum suê xanh tối. Trá»i Æ¡i, tôi vụt kêu lên thảnh thốt. Ngôi nhà trông không giống ngôi nhà vách ván hồi trước, và cây trong vưá»n nà o khác cái mảnh vưá»n tôi đã từng trải qua những ká»· niệm ngá»t ngà o cá»§a mối tình đầu. Bước theo ông lão, chân tôi tá»± nhiện bá»§n rá»§n, chưa vô tá»›i nhà ông lão đã cất tiếng kêu lá»›n:
- Diệu ơi có nhà không, bớ Diệu!
Trong nhà có tiếng à ới, rồi má»™t đám con nÃt chạy ùa ra. Chúng Ä‘eo bám lấy ông lão, đưa mắt nhìn tôi
lạ lẫm. Kế lại có mấy đứa lớn hơn, con trai con gái đủ hết. Một đứa khoanh tay.
- Thưa ông Hai, má con ở sau vưá»n, để con chạy ra kêu.
- ừ, kêu má vô có chuyện gấp nghe!
Lát sau, qua cà nh lá tôi thấy má»™t cô tuổi xấp xỉ bốn mươi bươn bả Ä‘i vô. Khi nhìn thấy gương mặt cô ta, tôi sá»ng sốt suýt báºt kêu lên. Sao mà giống y khuôn mặt Trâm, chỉ có Ä‘iá»u khuôn mặt Trâm hồi ấy trẻ hÆ¡n nhiá»u. Ông lão nắm chặt tay tôi như sợ vuá»™t, ngoắc cô đó lại, nắm luôn tay cô. Má»—i bên má»™t ngưá»i, ông dắt chúng tôi bước lên báºc thá»m, và o nhà . Cô ná» cưá»n xẻn lẻn, hết ngó ông già lại ngó tôi, không biết chuyện gì. Cái nụ cưá»i cá»§a tôi ta là m tôi phát hoảng, vì giống nụ cưá»i cá»§a Trâm lạ lùng. Bấy giá», ông già trá» và o tôi, bảo vá»›i cô:
- Tao đã tầm ra cha cá»§a mà y rồi đây nè Diệu. Nháºn cha cá»§a mà y Ä‘i!
Cô ta hốt hoảng ngó sững tôi. Sợ cô chưa tin, ông già nói:
- Không có tráºt đâu, ông bảo đảm. Nó chÃnh là cha con, tên Lương Văn Hân, ở trong Ä‘oà n cá»±u chiến binh vá» thăm xã mình, nó má»›i tá»›i đằg há»™i trưá»ng, ông dẫn vá» giao cho con đó!
Tôi thấy như nghẹt thở. Sá»± việc xảy ra quá đột ngá»™t khiến tôi bà ng hoà ng, bán tÃn bán nghi. Chẳng lẽ đây là con gái tôi sao? Chẳng lẽ ná»› lá»›n váºy sao? Nhưng qua từng giây từng phút má»i tình tiết cá»§a sá»± việc cứ dần ráp nối, cà ng lúc cà ng khÃt khoa, là m cho sá»± tháºt hiển hiện. Ông già day qua tôi, há»i lá»›n như quở trách:
- Có phải hồi đó cáºu đóng quân tại nhà nà y không, cách đây trên bốn mươi năm?
- Dạ phải.
- Rồi cáºu vá»›i con Trâm thương nhau, phải không?
- Dạ... - Tôi đáp hơi máy móc.
- Hồi đó tôi biết hết... Con Trâm là má con Diệu nà y. Nhưng con Trâm chết rồi, chết lâu rồi... Hồi cáºu ra Ä‘i, con Trâm mang thai, sanh ra con Diệu. Con Trâm hoạt động, chá» cáºu, nhưng đã hi sinh. Sau giải phóng, con gái cá»§a cáºu Ä‘i kiếm cáºu đỠcon mắt, cáºu có biết không? Tại sao tá»›i bữa nà y cáºu má»›i vá», hả? Tôi há»i cáºu, tại sao?
Tôi lặng đi lúc lâu, mới nói:
- Thưa bác, cháu biết Trâm hy sinh, cháu buồn, không muốn trở lại vì còn có gì nữa đâu. Cháu không biết là ...
- Sao lại không còn gì. Thôi kể như cáºu không biết mình có đứa con, thì cÅ©ng còn bà con là ng xóm đã cưu mang mấy cáºu chá»›!
- Dạ, đó là lỗi của cháu... đáng lẽ tụi cháu vỠsớm hơn.
- Bữa nay má»›i vá» là cháºm lắm nghe cáºu... Năm nay cáºu bao nhiêu, chắc có gia đình vợ con đỠhuá» rồi phải không?
Tôi nhìn con gái tôi, nhìn ông già :
- Tới giỠcháu vẫn một mình, có vợ con gì đâu...
Äến đó, tôi nghẹn ngà o không nói gì được nữa. Tôi nắm tay con gái tôi, từ từ lôi nó lại, ôm chầm lấy nó. Con Diệu khóc lịm trong tay tôi. Từ lá»i phân giải cá»§a tôi, tuy ngắn ngá»§i nhưng ông già xúc động, thái độ dịu hẳn xuống, kêu lá»›n cả nhà tá»›i mà nhìn tôi. Thế rồi trong lúc cha con tôi còn ôm nhau khóc, hết thảy má»i ngưá»i bao gồm chồng, con rể, dâu và cháu cá»§a con gái tôi vây quanh, ngỡ ngà ng, kinh ngạc, vui mừng.
Äó, sá»± thể là như váºy đó. Sau khi mẹ mất, rồi bà ngoại mất, con gái tôi có gia đình sá»›m, đã sanh con trai, con gái, đã gả con và cưới vợ cho con. Thánh thá» bá»—ng nhiên trong phút chốc ngoà i con gái, tôi còn có rể, má»™t bầy cháu, và cả chắt ná»a. Chú có thể nà o tưởng tượng nổi, tôi - má»™t ngưá»i lâu nay trụi lá»§i, đơn độc, giỠđây có má»™t gia đình đông đúc đến như váºy. Tôi nghÄ© phúc lá»™c nà y Ä‘á»u do Trâm để lại...
Chiá»u đó, tôi theo con gái ra má»™ Trâm ở sau vưá»n. Tôi ngồi im bên má»™ cho đến lúc trá»i tắt nắng, mãi khi con gái tôi tá»›i sau lưng kéo nhẹ tay tôi: "Ba vô ăn cÆ¡m!"
Tôi đã ăn bữa cÆ¡m đầu tiên trong cái gia đình bá»—ng nhiên tôi có được. Nhưng hầu như tôi không ăn gì, bát cÆ¡m tôi còn nguyên thức ăn con gái tôi gắp cho. Nó cÅ©ng không ăn được. Cứ lo gắp cho tôi, và nhìn tôi cưá»i. Tá»›i tối, tôi soạn trong túi sá»±ng hà nh lý, lấy ra chiếc khăn mùi xoa Trâm trao cho tôi bữa chia tay, mà tôi cất giữ trên bốn mươi năm. Tôi đưa chiếc khăn cho con gái. Nó tháºn trá»ng trải khăn trên hai là ng bà ntay. Chiếc khăn đã hÆ¡i ngả mà u qua thá»i gian, nhưng ở góc khăn vẫn nguyên vẹn mà u chỉ thêu xanh lục hai con chim bay liá»n cánh cùng hai chữ H và T lồng và o nhau. Tôi nói:
- Chiếc khăn nà y má con tặng cho ba.
Con Diệu nức nở khóc, rồi nó chạy và o buồng, lát sau Ä‘em ra má»™t chiệc khăn y hệt: "Má cất rất kỹ, sau khi má mất con má»›i tìm thấy". Thì ra Trâm đã thêu má»™t cặp khăn, má»™t chiếc trao cho tôi và má»™t chiếc giữ lấy. Tôi không biết còn có chiếc thứ hai đó. Hồi nãy, chú há»i tại sao đôi Ä‘i lâu, thì lý don là như váºy. Cả Ä‘oà n đầu vá», chỉ có tôi ở lại. TÃnh từ bữa Ä‘i tá»›i nay là ná»a tháng. Có biết bao chuyện nói vá»›i con cháu, và tụi nó cÅ©ng có không biết bao nhiêu Ä‘iá»u há»i mình, kể cả việc mần mò xem coi các vết thương trên ngưá»i mình. Trong những ngà y đó, nhiá»u lần tôi lặng lẽ Ä‘i khắp khu vưá»n, vá»›i hy vá»ng tìm thấy dấu tÃch gì còn lại cá»§a Trâm, nhưng chẳng còn có gì, ngoà i những trái quả, những vòm lá biếc thỉnh thoảng cất tiếng rì rà o trong gió. Mấy đêm đầu nằm trong ngôi nhà cÅ©, tôi cứ thao thức không ngá»§ được, vá» sau má»›i quen và tôi có được những giấc ngá»§ hết sức yên là nh cho tá»›i rạng sáng. Bình minh đến ngôi nhà giữa vưá»n cây trái tháºt mát mẻ, dá»… chịu, khi những tia nắng đầu tiên rá»i chiếu thì cÅ©ng vừa lúc tiếng chim rÃu ran trên cà nh lá. Thế là tôi được hưởng những ngà y ấm cúng, được con cháu chăm sóc từng ly từng tÃ. uống ấm trà nóng đã có sẵn nước sôi, các món ăn ở quê mà tôi ưa thÃch như mấm kho, cá rô kho bầu, gá»i tôm trá»™n sầu đâu thưá»ng được dá»n trong bữa cÆ¡m, đến nước tắm cÅ©ng được múc, pha sẵn.Tất nhiên chăm chút cho tôi nhiá»u nhất là con gái tôi... Chú Bảy à , hôm nay tôi ghé chú để nói cho chú biết má»i sá»±, đồng thá»i cÅ©ng để báo cho chú hay là tôi sẽ rá»i thà nh phố, vá» Thạnh Lá»™c. Vợ chồng con Diệu nhất quyết đón tôi vá». Hai đứa đã lên đây. Má»›i đặt chân tá»›i, con Diệu Ä‘i khắp phòng, thu dá»n quần áo, đồ váºt, rồi ngồi khóc mùi mẫn vì thấy tôi chẳng có cá»§a nả gì đáng giá, ngoà i cái ti vi, cái raÄ‘iô và những quyển sách... Tôi quyết định rồi, tôi sẽ vá» dưới đó chú Bảy à , tôi sẽ sống những nămtháng còn lại vá»›i con cháu.
Anh Tám Hân ngừng lại. Tôi bị bất ngá»› từng cháºp vá» câu chuyện cá»§a anh, nhưng tá»›i giây phút nà y tôi tin tất cả, bởi những tình tiết sống động, nhất là câu chuyện xảy ra từ cái đêm ân ái xa xưa cá»§a hai ngưá»i, nay anh Tám vừa nói ra. Tuy tin nhưng tôi vẫn thấy lạ lùng, không ngá» cuá»™c Ä‘á»i có những ẩn khuất mãi tá»›i hÆ¡n bốn mươi năm má»›i hé sáng. Từ đó tôi ngẫm nghÄ©, rất có thể còn biết bao Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a cuá»™c sống cả trăm năm sau ngưá»i ta má»›i biết hoặc bị chôn vùi luôn nếu không có má»™t cÆ¡ may, và trong những chuyện như thế, chiến tranh, binh lá»a thưá»ng là nguyên nhân gây ra bao trắc trở, éo le, nhiá»u khi tan tác vô vá»ng song cÅ©ng có khi được tái tạo, hồi sinh.
Tôi hồ hởi biểu đồng tình vá»›i ý định cá»§a anh Tám. Tôi nói vá»›i anh rằng anh hãy vá» nÆ¡i ấy, vá» vá»›i mảnh vưá»n xưa, nÆ¡i mối tình đầu va duy nhất cá»§a anh ngỡ đâu đã tan biến, nà o ngá» vẫn đâm hoa kết trái như má»™t sá»± cứu rá»—i nhiệm mầu.
|

25-09-2008, 11:29 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Bên dòng Hương giang - Anh Äức
Anh Äức
Bên dòng Hương
Nhá» các bạn văn nghệ Bình Trị Thiên có lòng yêu, cho xe vô táºn Äà Nẵng để đón, nên chỉ non hai tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã ra tá»›i Huế. Từ trên đỉnh đèo Hải Vân, ở chá»— giáp ranh hai tỉnh Quảng Äà - Bình Trị Thiên trở Ä‘i, má»i ý nghÄ©a cá»§a tôi Ä‘á»u hướng vá» mặt đất Huế mà tôi chưa từng đến. Trong buổi chiá»u mùa xuân nắng còn vương trên nhá»±ng triá»n núi cao mây bay tợ khói và bên dưới là những ghá»nh biển trắng xóa sóng trà o, tôi nháºn ra Huế trướt hết đến vá»›i tôi bởi Lăng Cô, má»™t vùng biển lặng im, vá»›i má»™t ngư thôn nằm trên doi cát ghếch mÅ©i nhiá»u con thuyá»n. Và i là n khói ẩm mà u lam lÆ¡ lá»ng bay lân từ những mái tranh mái ngói ló dạng dưới tre xanh. Tôi chợt nghe như có mùi tôm sò nướng tá»a thÆ¡m từ mâm nhà nà o đó. Có tiếng trẻ cưá»i nói bi bô vá»›i mẹ ở đâu đó, và những mÅ©i thuyá»n còn ướt nước biển khÆ¡i kia dưá»ng như Ä‘ang thở. Lòng tôi đằm thắm yên tÄ©nh lại trước cảnh sắc giống như tranh thá»§y mặc nÆ¡i thôn xóm địa đầu phÃa Nam Huế trà n ngáºp thanh bình, sau khi vừa hồi há»™p vượt qua bao ngá»n đèo hiểm cá»§a Hải Vân. Rồi khi Lăng Cô đã ở lại phÃa sau, nhìn bóng núi mây má» mịt sương chiá»u, tôi bá»—ng nao lòng chạnh nghÄ© tá»›i chiến khu Thừa Thiên mà tôi ánh chừng là ở mạn ấy, nÆ¡i bao anh em đồng chà cá»§a tôi đã từng sống và chiến đấu trong những tháng năm gian lao cÆ¡ cá»±c, có những buổi đói cÆ¡m, có những buổi sốt rét run ngưá»i và có những chiá»u mưa tầm tã, y như chúng tôi đã trải qua ở những cánh rừng Nam.
Äêm đầu tiên ở Huế, chúng tôi thả bá»™ dà i dà i tá»›i cầu Trà ng Tiá»n, qua tả ngạn sông Hương, Ä‘i tá»›i chợ Äông Ba và cầu Gia Há»™i, rồi lượt vá» ghé lại má»™t quán giải khát bên sông. Anh bạn cùng Ä‘i, tuổi lá»›n hÆ¡n tôi chừng má»™t con giáp, trước cách mạng đã từng ra Huế há»c, bảo tôi:
- Anh Äức nè, cứ nghÄ© rằng đêm nay mình được ngá»§ ở Huế cÅ©ng đủ thấy khoái rồi, phải không?
Tôi gáºt đầu, cưá»i. Quả tôi cÅ©ng có ý nghÄ©a giống như anh, chưa kịp thốt thì anh đã nói trước. Tất nhiên ná»—i thÃch thú cá»§a anh có những khÃa cạnh khác. Anh có má»™t Huế cách đây trên bốn mươi năm để đối chiếu, có bao nhiêu thứ cá»§a quá vãng để suy gẫm, bao gồm cả dư vị ngá»t ngà o cá»§a những mối tình. Còn tôi, tôi đến Huế tinh khôi, má»›i mẻ. Có Ä‘iá»u, tất cả chúng tôi ai cÅ©ng khoan kháo, ai cÅ©ng yên trà bởi má»™t niá»m vui sướng chung là sau khi tham gia kháng chiến ở má»™t vùng đất khác, hôm nay chúng tôi được tá»›i má»™t Huế đã gần tròn mưá»i năm yên vÅ©ng.
Hồi chiá»u, các bạn ở Huế bảo ngà y mai sẽ đưa chúng tôi Ä‘ia xem đây đó, trước hết là xem lăng vua. Nhưng các bạn có nói là vá»›i thá»i gian chỉ có và i hôm cá»§a chúng tôi thì không nên xem hết cá Lăng mà chỉ nên xem má»™t và i cái, và dụ Lăng Tá»± Äức, hay thêm nữa là lăng Khải Äịnh. Tôi đâu biết lăng nà o rằng lăng tẩm vua cÅ©ng đáng nên coi lắm. Từ lâu rồi và ngay hôm nay đây khi tá»›i Huế, tôi biết rằng chốn cố đô còn để lại nhiá»u cung Ä‘iện, đà n miếu, lăng tẩm nhất nước nà y cách đây gần hai thế ká»· đã xảy ra má»™t sá»± biến, từ đó đưa đất nước lâm và o má»™t tai ương to lá»›n nhất. Tôi thưá»ng nghÄ© tá»›i buổi chiá»u Phú Xuân tháng chÃn năm 1792, buổi chiá»u cuối cùng cá»§a vua Quang Trung. Từ cái **** chiá»u năm đó, váºn nước bá»—ng ngoặt sang má»™t nẻo khác, hết sức rá»§i ro, đầy thảm kịch, và thảm kịch kéo dà i tá»›i trên tám mươi năm má»›i bắt đầu được tháo gỡ, nhưng mãi cho tá»›i mùa xuân 1975 thì má»›i được tháo gỡ hoà n toà n.
Tôi đến lăng Tá»± Äức và o buổi sáng. Bầu trá»i âm âm không có nắng. Vùng đồi Dương Xuân đắm mình trong là n sương má»ng. Buổi sá»›m đã rạng, nhưng là n sương ấy, tuy là rất má»ng, vẫn gieo cho tôi cái cảm giác ở trong cảnh ná»a thá»±c ná»a ảo. Lăng Tá»± Äức không phÆ¡i bà y ra hết, kể từ lúc Ä‘i qua cổng lăng, hầu như tôi chưa nhìn thấy gì. Khu lăng bá»™c lá»™ vẻ đẹp cá»§a mình má»™t cách u uẩn và bất chợt. Äi tá»›i đâu má»›i biết nó đẹp dần ra tá»›i đó. Chá»— nà y ngó nhìn tá» rõ, nhưng chá»— ná» lại còn bị khuất che. Và khi Ä‘i khắp lăng rồi tôi như vỡ nhẽ ra thêm vá» con ngưá»i Tá»± Äức. Vị hoà ng đến nà y tháºt là không đơn giản. Cần phải tìm hiểu suy nghÄ© vỠông vua ấy như tìm hiểu vá» sá»± ác và thiện, vá» tÃnh độc Ä‘oán và nhu nhược, vá» ná»—i hối háºn còn già y vò nÆ¡i "Khiêm cung ký", tạo trên tấm bia bằng đá Thanh nặng ná» to lá»›n kia vá»›i chÃnh nét chữ đẹp đẽ bén sắc cá»§a mình. ở thà nh phố Hồ Chà Minh, nhà tôi ngụ trên con đưá»ng mang tên vua Tá»± Äức. Cho tá»›i bây giá», con đưá»ng nà y vẫn chưa đổi tên. Tôi nghÄ© tên đưá»ng đó thế nà o cÅ©ng phải đổi, bởi đầu hà ng khi nà o cÅ©ng là trá»ng tá»™i, bất kể những lá»i biện giải trên bia, nhà vua có ý thanh minh vá» sá»± thất bại đó cá»§a mình, tháºm chà đã nói là hãy để trá»i đất xét xá» mình. Trá»i đất, dân tá»™c và lịch sỠđã xét xá», và chắc chắn đã xét xá» không sai. Nhưng vì ông vua thì vẫn là má»™t con ngưá»i cho nên tình huống ná»™i tâm cá»§a con ngưá»i nầy cứ khiến tôi vừa rảo bước trong lăng vừa phải suy ngẫm. Là ngưá»i vẽ phác đưá»ng nét chÃnh cho cái lăng cá»§a mình, Tá»± Äức ngoà i tà i thi ca văn há»c, còn bá»™c lá»™ tà i năng kiến trúc xây dá»±ng. Theo tôi, toà n bá»™ khu lăng nầy đã thể hiện chÃnh con ngưá»i Tá»± Äức. Và o khá»i cá»a lăng, cảnh váºt Ä‘á»n đà i trong lăng hiện ra không bình thưá»ng. Lăng gây cho tôi ấn tượng không bằng phẳng và xuôi thuáºn. Trên đưá»ng ta Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng nhiên vòng lượn bất ngá». Núi non đột khởi thình lình, hồ ao cÅ©ng hiện ra bất chợt. Thoạt tiên tôi ngỡ ngà ng như bị đặt trong trạng thái bối cảnh mất cân đối, nhưng rồi liá»n đó được trả vá» trong sá»± hà i hòa. Tá»±a như má»™t bà i thÆ¡ ná»a chừng chuyển váºn. Tá»±a như má»™t khúc thiá»u Ä‘ang êm trôi, bổng rét rắt, rồi biến tấu. Äây là nÆ¡i yên nghỉ cá»§a má»™t ông vua, váºy mà tôi thấy ông vua dưá»ng như chưa được nghÄ© yên, hãy còn khắc khoải trở trăn bên dưới má»™ phần nặng trịch. Tá»± Äức ra lệnh xây lăng nầy cho mình khoảng trên mưá»i năm trước khi chết. Trong mưá»i năm sau cùng, Tá»± Äức đã vỠở đó trong cảnh buồn chán, dằn váºt cá»§a má»™t ông vua đã dần dần để quân giặc lấy hết mảnh đất nầy tá»›i mảnh đất khác cá»§a tổ tiên, sông núi. Äể là m nên khu lăng con ngưá»i từng biết Ä‘em xúc động đặt và o thÆ¡ văn, đã không há» tiếc xót mồ hôi xương máu cá»§a bá tánh, suốt bốn mươi năm ròng bắt dân cáºt lá»±c xây đắp bao Ä‘á»n đà i đình tạ, bao cảnh trà để mình hưởng thụ, thưởng ngoạn trong lúc sống và dà nh luôn cho cõi thác. Tá»± Äức đặt tên cho lăng nầy là Khiêm lăng, nghÄ©a là cái lăng cá»§a lòng khiêm tốn, cá»§a sá»± nhún mình. Nhưng Tá»± Äức còn gá»i công trình nầy là Vạn niên cÆ¡, nghÄ©a là cái ná»n vững chắc hoà i cả vạn năm. Trá»› trêu thay giữa lúc đó nước còn đâu.
Trước giá» tôi vốn có thói quen hay mưá»ng tượng phác há»a trong đầu mình diện mạo những con ngưá»i mình chưa há» biết mặt, kể cả ngưá»i sống lẫn ngưá»i đã khuất, và hầu như tôi Ä‘á»u phác há»a ra được hết, lẽ tất nhiên là theo sá»± hình dung chá»§ quan cá»§a mình. Váºy mà lần nà y Ä‘i giữa lăng, nhiá»u lần tôi cố vẽ ra diện mạo Tá»± Äức nhưng không sao vẽ nổi, trong khi đó lại có má»±t vẻ mặt khác cứ hiện lên, má»—i lúc má»™t rõ, má»—i lúc má»™t lấn át, xóa Ä‘i những nét chấp vá má»ng manh cá»§a tôi vá» Tá»± Äức, để cuối cùng khuôn mặt đó hiện ra rỠđến ná»—i như Ä‘ang đối diện cùng tôi. Äây là khuôn mặt cá»§a má»™t thanh niên nho nhã nhưng cưá»ng tráng, mắt sáng quắc, vừa kiên nghị vừa hà o hoa, vá»›i bá»m tóc sãi bay trong giá»› dữ. Äấy là Äoà n Trưng, ngưá»i chá»§ súy hăm hai tuổi cá»§a cuá»™c khởi nghÄ©a Chà y Vôi, ngưá»i đã đưa binh lÃnh dân phu từ chá»— xây lăng nầy vá» kinh thà nh để láºt đổ Tá»± Äức. Suýt nữa thì Tá»± Äức đã bị láºt nhà o bởi chà ng trai trẻ anh hùng ấy. Chỉ còn má»™t khoảng cách ngắn ngá»§i ná»a thôi, trên những phiến đá lát cá»§a Tá» Cấm Thà nh dẫn tá»›i cung Cà n Thà nh mà Äoà n trưng đã không tá»›i được. Má»›i biết, thá»i cÆ¡ thưá»ng diá»…n ra ngắn, rất ngắn, có khi chỉ trong gang tấc, là thế.
Hôm sau, chúng tôi và o thăm khu Äại Ná»™i gồm Hoà ng thà nh và Tá» Cấm Thà nh. Khá»i phải nói, đây rõ rà ng là nÆ¡i chốn các vua Nguyá»…n, khởi đầu là Gia Long, xây dá»±ng cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a mình má»™t cách bá» thế. Sau khi lấy lại được Phú Xuân, nhà vua đã từng bị Quang Trung đánh Ä‘uổi bôn tẩu khắp nÆ¡i, nay trở vá». Công việc đầu tiên cá»§a ông vua ấy chưa phải là dá»±ng nên cung Ä‘iện, mà là báo thù. Tất cả những gì thuá»™c vá» Tây SÆ¡n ở Huế Ä‘á»u bị thẳng tay triệt hạ. Y nói: "Trẫm vì chÃn Ä‘á»i mà báo thù". Sau khi giết sạch, phá sạch, y má»›i yên tâm lo cá»§ng cố vương nghiệp. Äất nước má»›i qua chiến tranh, lẽ ra phải nghÄ© tá»›i tình cảnh cÆ¡ cá»±c cá»§a dân. Nhưng không nghÄ© thế mà nghÄ© ngược lại, chá»§ trương dân đã quen chịu mùi cÆ¡ cá»±c thì cứ sẵn trá»›i vÆ¡ vét luuôn. Sưu thuế và lao dịch tăng vá»t lên gấp ba lần so vá»›i thá»i Tây SÆ¡n. Gia Long bảo: "- Nay chinh chiến má»›i yên, ngưá»i ta quen sá»± khó nhá»c thá»i dá»… khiến. Nếu để và i năm sau dân quen yên thá»i khó khiến mà oán lại dá»… sinh!". Sá»± bóc lá»™t vÆ¡ vét sát sạt đến ná»—i trong bá»n ngưá»i tiếp tay, có má»™t giáo sÄ© Pháp tên là Ghêra đã buá»™c kêu lên: "- Gia Long bóp náºn dân chúng bằng đủ má»i cách!". Sá»± bóp nặn ấy, ngoà i mục Ä‘Ãch xây dá»±ng Ä‘á»i sống xa hoa lạc thú và cung đốn cho bá»™ máy bảo vệ vương quyá»n cá»§a mình, Gia Long còn muốn tạo ra cho ngưá»i dân quen nếp cam chịu kiếp sống ngá»±a trâu. Trước mắt tôi hôm nay, những Ä‘á»n đà i cung Ä‘iện còn lại trong hoà ng thà nh Huế chÃnh là những thứ đã được tạo dá»±ng nên bằng cá»§a cải, mồ hôi, xương máu, nhá» và o sá»± bóp nặn ráo riết ấy. Äi xem khu Äại Ná»™i Huế, kể từ lúc bước qua Ngá» Môn, tôi mang trong lòng hai thứ tình cảm đối nghịch: lòng căm ghèt cùng ná»—i thán phục, xót thương. Căm ghét các vua Nguyá»…n ham muốn cung và ng Ä‘iện ngá»c và xót thương thán phục quần chúng lao khổ đã dà y công sáng tạo. ở giữa sá»± thúc bách bó buá»™c cá»§a vua chúa và công cuá»™c lao dịch khổ sai cá»§a nhân dân, vô tình đã để lại cho háºu thế những công trình kiến trúc có giá trị thẩm mỹ cao mà hôm nay ta có dịo ngắm nhìn. Äiá»u nà y cáng cho thấy trong Ä‘iá»u kiện lao động cưỡng bức mà nhân dân ta còn tạo nên được những công trình đẹp đẽ như thế thì vá»›i Ä‘iá»u kiện lao động mang tÃnh tá»± nguyện tá»± giác và quyá»n là m chá»§ táºp thể được phát huy đúng nghÄ©a đúng mức trong thá»i đại má»›i hôm nay, lẽ nà o chúng ta lại không là m nên được những công trình to lá»›n đẹp đẽ hÆ¡n?
Ngưá»i bạn văn nghệ xứ Huế đưa chúng tôi Ä‘i ngà y hôm ấy vẫn Ä‘á»u cắt nghÄ©a cho chúng tôi biết Ä‘iá»u chất chứa nÆ¡i từng tảng đá tưá»ng thà nh, từng lầu gác, từng mái ngói hoà ng lưu ly và thanh lưu ly, từng trang trà hình rồng và lá láºt, kể cả cái Ä‘iá»u rất lạ là cÆ¡ cấu kiến trúc Ngá» Môn, từ cục diện vá»›i tổng thể, từ chiá»u dà i tá»›i chiá»u ngang, từ thấp tá»›i cao, vừa qua được nghiên cứu phát hiện ra nó phù hợp vá»›i tỉ lệ 1/1,618, tức con số và ng, cái tá»· lệ được coi là thể hiện sá»± hà i hòa nhất cá»§a nghệ thuáºt kiến trúc.
Tất cả những Ä‘iá»u đó từ đâu mà ra? từ vua chăng? Không, tôi cho rằng vua không có cái đó. Äây là trà thức, là tà i nghệ cá»§a dân tá»™c ta thá»i đó. Tất cả những cái đó thuá»™c vá» công lao cá»§a quần chúng, bao gồm những hiệp thợ tà i giòi nÆ¡i đất Thần Kinh nầy và khắp nước, kể cả má»™t số viên quan. Ngước nhìn những rưá»ng, những cá»™t bằng gá»— lim, gá»— kiá»n kiá»n được chạm trổ công phu xinh xảo, được ráp má»™ng khÃt khao tá»›i hằng thế ká»· vẫn không nhót hở, tôi chợt nghÄ© trong khi những ngưá»i thợ vắt mình trên cao để tra má»™ng thì rất có thể khi ấy nhà vua Ä‘ang ăn yến, nhưng vợ con cá»§a thợ thì Ä‘ang đói. CÅ©ng rất có thể giữa lúc ngưá»i thợ ngá»a mình nÃn thở nhÃch tá»›i từng lưỡi đục trên thố gá»— thì nhà vua Ä‘ang nằm sấp trên sáºp rồng cho mỹ nữ cung phi đấm bóp.
Từ Ngá» Môn dẫn tá»›i Ä‘iện Thái Hòa, tôi dừng lại giữa sân đại triá»u nghi, nÆ¡i xưa kia diá»…n ra những cuá»™c đại lá»… và thiết triá»u lá»›n. Nghe bảo trong Ä‘iện Thái Hòa chỉ có vui ngồi, cùng các hoà ng thân và tứ trụ đại thần, còn tất cả bá quan văn võ Ä‘á»u phá»§ phục tại cái sân lá»™ thiên rá»™ng mênh mông lát bằng những phiến đá Thanh mà u xám nhạt nà y. Ai bẩm tâu lên vua Ä‘iá»u gì Ä‘á»u không được trá»±c tiếp mà phải chuyển đệ lên. Vua có ban lệnh gì thì trong Ä‘iện truyá»n ra. Tôi đứng nhìn cái sân chầu rá»™ng bát ngát, má»—i bên có má»™t con nghê đồng như đứng canh, như để mắt coi có ông quan nà o thất lá»… hay rục rịch chuyện chi không. Giữa buổi sá»›m mùa xuân, tôi nghe hÆ¡i lạnh toát lên từ các phiến đá, nghÄ© vá» các ông quan, thấy cuá»™c Ä‘á»i là m kẻ bầy tôi cho vua kể cÅ©ng cá»±c khổ. Gặp buổi đông giá, sáng sá»›m các quan cứ má»p trên đá nầy phải nói là lạnh.
Qua khá»i sân chầu và điện Thái Hòa, tôi đứng lại coi hai chiếc vạc đồng đặt trước nhà Tả Vu và Hữu Vu. Äây là hai chiếc vạc trong số mưá»i chiếc vạc ở Huế. Hai chiếc vạc nầy lá»›n nhất, nặng nhất và đẹp nhất, được chúa Nguyá»…n cho đúc, má»™t chiếc đúc năm 1660, má»™t chiếc đúc năm 1662. Rõ rà ng ý nghÄ©a biểu trưng cá»§a những chiếc vạc đồng to lá»›n nầy thể hiện sức mạnh và sá»± bá»n vững cùa cÆ¡ nghiệp nhà Chúa, nhưng đồng thá»i cÅ©ng thể hiện sá»± trưá»ng tồn cá»§a đất nước. Công bằng mà xét, nÆ¡i vạc đồng nà y có cái riêng dÃnh vá»›i cái chung, và điá»u đáng nghÄ©, má»™t lần nữa, lại phải nghÄ© vá» công phu và tà i năng cá»§a quần chúng, ở và o thá»i ấy, cách đây cỡ ba thế ká»·, ngưá»i thợ đúc đồng Việt Nam đã đúc được những chiếc vạc uy nghiêm đưá»ng bệ như váºy.
Cách hai chiếc vạc đồng không xe, tôi đứng lặng trên má»™t khoảng sân. Chá»— nầy không có cung và ng gác tÃa ao hồ đình tạ gì. Nói cho đúng, chá»— nà y tôi không còn để ý gì tá»›i các thứ đó nữa. Tôi chỉ chăm chú cúi nhìn những phiến đá lát hình chữ nháºt mà thôi. Khoảng sân lát đá nầy dẫn tá»›i cung vua là cung Cà n Thà nh. Cái khoảng cách ngắn ngá»§i trống trÆ¡, vắng ngắt, tưởng chẳng có chi đáng nói, váºy mà bá»—ng dưng trong phút chốc đã dá»±ng lên trước mắt tôi má»™t cảnh tượng sống động và dữ dá»™i, vang dáºy tiếng hò la gà o thét, tiếng va chạm rợn ngưá»i cá»§a binh khÃ. Äấy là cảnh tượng cuá»™c há»—n chiến cá»§a Äoà n Trưng, hiện ra rõ tá»›i ná»—i tôi như ngó thấy Äoà n Trưng tả xung hữu đột giữa rừng gươm giáo cá»§a lá»›p lá»›p cấm vệ quân để rồi cuối cùng không vượt qua được quãng đưá»ng quyết liệt kia, và gã Hồ Oai là Chưởng Vệ doanh vừa bị toán binh phu khởi nghÄ©a chém cho sứt mất má»™t tai bấy giá» lại xuất hiện cùng má»™t lÅ© cấm vệ khác vây chặt lấy Äoà n Trưng,
Ngưá»i Anh hùng trẻ tuổi ấy đã ngã xuống nÆ¡i đây. Tôi cố nhìn kỹ từng phiến đá, cố nháºn ra coi trên đá có còn lại gì không, tháºm chà có lúc tôi như chợt thấy những giá»t máu. hưng sá»± thá»±c không có gì hết. Giữa buổi sá»›m xuân nà y, đó chỉ là mặt đá xám nhẵn trÆ¡n bởi gió mưa năm tháng, mà đá thì lại lặng im. Chỉ có bầu trá»i xuân thanh bình trên đầu tôi, bầu trá»i Äại Ná»™i, bầu trá»i Huế xanh trong hôm nay Ä‘ang cất lên tiếng nói mà thôi. Nhưng như váºy cÅ©ng quá đủ cho tôi vui sướng nghÄ© rằng Äoà n Trưng cùng những linh hồn phu binh Vạn Niên đã được vui thá»a.
Trước nhà Thế Miếu, nÆ¡i thá» các vua Nguyá»…n, có Cá»u đỉnh nổi tiếng. ấy là chÃn chiếc đỉnh đồng lá»›n, hình dạng khác nhau, sức nặng cÅ©ng khác nhau. Từ lâu Cá»u đỉnh được liệt và o má»™t trong những công trình đúc đồng có giá trị cá»§a cả nước. Tôi đứng xem rất lâu từng chiếc đỉnh má»™t, cà ng xem cà ng yêu mến khâm phục tà i nghệ cá»§a những ngưá»i thợ ở và o những thế ká»· trước. Äiá»u đáng chú ý là trên đỉnh khắc chạm tháºt nhiá»u hình vẽ vừa mang tÃnh hiện thá»±c vừa mang tÃnh biểu tượng vỠđất nước, vá» sản váºt. Dù được biết các triá»u vua Nguyá»…n đã phạm phải những sai lầm nghiêm trá»ng, nhưng hôm nay đứng bên Cá»u đỉnh, tôi thấy phải ghi nháºn vua Minh Mệnh đã có công trong ý thức và sá»± đôn đốc chế ra Cá»u đỉnh. Äà nh rằng công sức chÃnh là cá»§a những ngưá»i thợ, nhưng vua Minh Mệnh đã chỉ đạo khắc lên đó nhiá»u hình mà khi ngó vô, ta sẽ thấy ngoà i động cÆ¡ vun và o vương nghiệp cá»§a mình, ông vua nà y còn nghÄ© tá»›i núi sông, thổ ngÆ¡i, sản váºt. Trên các đỉnh có hình núi Ngá»± Bình, sông Hương, sông Tiá»n, sông Hởu, kênh VÄ©nh Tế. Ngoà i ra còn có bông lúa, trái xoà i, trái măng cụt, con cá trê, con cá rô. Cá»§ hà nh được khắc ở Cao đỉnh. Bụi hẹ được khắc và o Nhân đỉnh. Lá rau tÃa tô ở Dụ đỉnh, cây bông gòn ở Huyá»n đỉnh. Rồi còn các giống chim muông khác. Con chim trÄ© được giữ lại hình nÆ¡i Cao đỉnh, thứ chim mà sách Lá»… Ký - Thiên Nguyệt lệnh phép rằng: "Có lá»i đồn chim trỉ bay xuống biển hóa thà nh con sò". ở Tuyên đỉnh có hình chim anh vÅ©, giống chim mà Thiên Khúc lá»… khách Lá»… Ký bảo là có thể nói được như ngưá»i. Chim và ng anh, cÅ©ng ở Tuyên đỉnh, thì Thiên Mao gia thi tả "Tiếng kêu cá»§a nó nghe tròn như tiếng dệt cá»i".Trên Tuyên đỉnh còn có hình con chim yến. ấy là con yến cho yến sà o, xây tổ trên các triá»n núi biển. Thiên nguyệt lệnh bảo đó là "con chim tháng giêng bay vá», tháng tám bay Ä‘i". Tháng Tám buổi mạnh thu, nó bay trên ngá»n sóng kiếm ăn, mãi tá»›i tháng giêng láºp xuân nó má»›i trở vá» tổ núi cố hương, nhả ra cái thứ nước dãi có mầu trong suốt hoặc đỠnhư máu rất bổ dưỡng cho cÆ¡ thể con ngưá»i. Hôm trước khi ra Huế, má»™t ngưá»i chuyên lấy thứ yến sà o ấy ở Cù Lao Chà m gặp tôi trên phố cổ Há»™i An, kể vá»›i tôi rằng ông đã nhiá»u lần rình thấy con chim yến trong khi là m cái việc tiết ra chất nước dãi kỳ diệu kia bao giá» nó cÅ©ng Ä‘áºu ngang, bám chân vô triá»n đá.
Những con cá Ä‘ang bÆ¡i lá»™i, những con chim Ä‘ang xòe cánh bay và hình thể núi sông được tạc trên các đỉnh đồng bằng cái nghệ thuáºt chân chất mà xảo Ä‘iệu, ngôn ngữ đồng lúc nổi lúc chìm, lúc ná»a nổi ná»a chìm đã đưa tá»›i hiệu quả phản ánh đầy hiện thá»±c và biểu cảm đất nước cá»§a chúng ta khi mở cá»i vồ Nam rồi chá»› không dừng lại ở sông Gianh ở thà nh Äá»™ng Hải. ChÃn chiếc đỉnh nà y đã nÃu giữ châ tôi, là m cho tôi mừng rỡ tá»± hà o và ngá» ngợ thấy đó như là má»™t thứ bách khoa toà n thư, thay vì vẽ in trên giấy, bà n tay thợ đã trá»— lên đồng.
Mấy ngà y ở Huế, ngoà i những cung Ä‘iện, Ä‘á»n miếu cá»§a dòng vua Nguyá»…n để lại trong đó in Ä‘áºm công sức lao động phi thưá»ng cá»§a quần chúng, tôi còn được dịp vá» tá»›i má»™t mảnh đất mang trong lòng nó những gì lá»›n hÆ¡n thế, quý hÆ¡n thế, mảnh đất Ä‘á»i Ä‘á»i ghi dấu những anh hùng, những nhân váºt lá»—i lạc tinh hoa và cả má»™t nhân dân đã gian khổ hy sinh, chiến đấu oanh liệt, xứng đáng cùng cả nước. Äây má»›i chÃnh là mảnh đã Ä‘em lại cho tôi nổi xúc động sâu xa hÆ¡n, khiến cho tôi nhìn Huế đẹp bởi má»™t vẻ đẹp lá»›n tá»™i hÆ¡n. Những nhân váºt, những ngưá»i con yêu ấy cá»§a Huế không để lại cung và ng gác tÃa gì như các vua Nguyá»…n, nhưng hỠđã để lại cho Huế những gì còn kỳ vÄ© hÆ¡n nhiá»u, hầu như vô hình nhưng lại rất hữu hình. Trong những ngà y ở Huế, thú tháºt lòng tôi xúc động trước cái vô hình nhiá»u hÆ¡n là cái hữu hình.
Äây là bóng cá» Tây SÆ¡n bay đỠrợp cả ngá»n núi Bân và o má»™t sáng cuối năm cách đây gần hai thế ká»·, hôm nay vẫn còn đỠrợp hồn tôi, và Nguyá»…n Huệ ba mươi lăm tuổi lên ngồi hoà ng đế trong lá»… đăng quang được tổ chức cùng má»™t má»™t lượt vá»›i lá»… quân. Äứng bên đưá»ng ngó vô ngá»n núi ba tầng ấy, tôi vẫn cứ thấy cảnh tượng hà o hùng cá»§a Ä‘oà n quân Ä‘ang trẩy, bụi tung mù mịt, rồi những con chiến mã cất cao vó, những con voi táºn vươn vòi giữa sắc cỠđà o phấp phá»›i gió xuân.
Cái gì còn lại cá»§a mà tôi không thấy được bao nhiá»u bằng mắt đó tôi đã được dưỡng nuôi bằng má»™t thứ tình cảm má»›i để được thấy trong nghÄ© suy, tâm tưởng, và tôi luôn được nhuần gá»™i mát tươi, dà o dạt. Tại trưá»ng Quốc há»c Huế, mái tranh trưá»ng xưa không còn nữa, nhưng sao tôi vẫn thấy mái tranh đó, nÆ¡i có má»™t con ngưá»i vÄ© đại đã từng đèn sách. Tôi tá»± há»i quãng đưá»ng là ng Dương Nổ Ä‘i tá»›i đây bao xa?
Bác chúng ta hằng ngà y đã Ä‘i bá»™ mấy lượt? Gốc cây ná»c, mảnh vưá»n kia ở bên đưá»ng ngà y ấy đã có hay chưa?. Rồi tôi nghÄ© tá»›i má»™t chặng đừng dà i hÆ¡n nữa, từ là ng Sen vô Huế, hai cha con Bác phải Ä‘i bá»™ mất bao lâu? Tất cả tôi Ä‘á»u nghÄ© ra, mưá»ng tượng ra giữa tôi đứng trên thá»m nhà Quốc há»c. Cả lần Ä‘au đớn cá»§a Ä‘á»i Bác, khi mẹ mất, rồi em mất. Tá»± nhiên tôi thấy sá»± bảo tồn, sá»± gìn giữ tất cả má»i thứ đó, trên từng chá»— từng nÆ¡i hôm nay ta đúng thiệt là bức xúc, thiệt là cần thiết, như không khà ta cần có để thở váºy. Bởi vì tại chốn cố đô nầy, có những triá»u vua đã để cho nước mất, thì cÅ©ng chÃnh tại đây có má»™t con ngưá»i đã từng sống đạm bạc, há»c hà nh buổi chiếu thá»i, vá» sau đã dắt dẫn cả má»™t dân tá»™c vùng lên lấy lại được nước. Lịch sá» váºn động bất ngá» tá»›i cái mức không có ai lưá»ng trước nổi, ngưá»i há»c trò có dáng dấp thanh mảnh đó kể từ ngà y đến Huế và rá»i Huế hầu như không để lại tăm hÆ¡i gì, thế mà bốn mươi năm sau bá»—ng dá»™i vang trở lại Huế như má»™t ánh hồi quang chói lá»i nhất. Ngưá»i há»c trò Quốc há»c Huế năm xưa ấy đã cá» má»™t phái bá»™ cá»§a nhà nước má»›i, nhà nước Cá»™ng hòa dân chá»§ do mình đứng đầu vô Huế thu lấy ấn kiếm cá»§a ông vua Nguyá»…n bù nhìn cuối cùng rồi tuyên bố giải thể luôn chế độ quân chá»§ trên toà n đất nước.
Äó chẳng phải là trang sỠđẹp đẽ lạ thưá»ng mà lịch sá» ghi nháºn được từ Huế hay sao? Giữa lòng dân Huế và triệu triệu lòng dân ta từ lâu đã dá»±ng dáºy má»™t đà i tưởng niệm vô hình nhưng lại có tầm cỡ vô song bất há»§, khiến cho má»i tấm bia vua còn lại ở Huế dù được dá»±ng lên bằng những phiến đá Thanh nặng tá»›i ngà n cân cÅ©ng chẳng thể sánh tà y.
Äến Huế, tôi luôn luôn nhìn như váºy, thấy như váºy. Có chốn không còn lưu lại gì hoặc chỉ lưu lại những nét dáng đơn sÆ¡ nhưng lại có sức lay động lòng tôi. Tại xứ đất nà y đã sinh ra má»™t vị đại tướng, là đồng chà Nguyá»…n Chà Thanh, nhà hoạt động quân sá»± và tư tưởng lá»—i lạc cá»§a Äảng ta, được bầu và o Bá»™ ChÃnh trị Trung ương Äảng lúc còn rất trẻ và những năm cuối Ä‘á»i là bà thư Trung ương Cục miá»n Nam, ngưá»i đã từng lãnh đạo quân dân miá»n Nam đối đầu cứng rắn và chắc nịch trước cuá»™c đổ quân ồ ạt cá»§a hÆ¡n ná»a triệu quân Mỹ và o nước ta và gá»i thứ chiến tranh mở rá»™ng ra đó cá»§a Mỹ chẳng qua là canh bạc lá»›n cá»§a kẻ khát nước, trước sau gì nó cÅ©ng cháy túi. Anh Thanh đảm đương trá»ng trách lá»›n, nhưng luôn quan tâm tá»›i văn há»c. ở miá»n Bắc, anh thưá»ng đến Há»™i Nhà văn góp nhiá»u ý kiến. Và o Nam, anh đã hai lần sang Há»™i Văn nghệ giải phóng, ân cần chỉ bảo những ngưá»i viết chúng tôi, vạch ra Ä‘iá»u cốt lõi cá»§a sáng tác văn há»c cách mạng là phải mang khà thế tiến công cách mạng. Giữ vững tÃnh giai cấp và tÃnh Äảng, văn há»c cách mạng chỉ được phép là m phấn chấn con ngưá»i, lạc quan dân tá»™c, nhất là trong tình huống gay gắt nhất cá»§a chiến tranh.
Những lá»i nói cá»§a anh, tôi ghi và o sổ tay, tá»›i nay vẫn còn giữ. Không ngá» mấy tháng sau đó, anh ra Trung ương há»p rồi không bao giá» trở lại chiến trưá»ng nữa. Hôm nay tôi đến tại mảnh đất quê anh, nÆ¡i anh đã là m cách mạng từ buổi Ä‘i cà y, Ä‘i gánh gạo nuôi mẹ, cà ng thêm nhá»› tiếc nhà lãnh đạo kiệt xuất, sản phẩm ưu tú cá»§a giai cấp bần cố và cá»§a dân tá»™c, con ngưá»i mà Nhà trắng phải kiêng nể và Oð´¯rÆ¡lân chỉ là tên kém tà i dưới hạng.
Từ Bến Ngá»± còn in bóng cụ Phan, chúng tôi tầm vá» khu vưá»n nghÄ©a cá»§a Cụ, nÆ¡i các đồng chà cách mạng tiá»n bối Nguyá»…n Chà Diểu và Hải Triá»u yên nghỉ, nÆ¡i anh Thanh Hải cá»§a chúng tôi gần đây cÅ©ng vinh dá»± vỠđó. Và o má»™t đêm, cùng má»™t ngưá»i bạn Huế, tôi lại qua cầu Trà ng Tiá»n, nhá» anh chỉ cho tôi biết căn phố nà o ngà y xưa là hiệu sách Hương Giang. Bất luáºn căn nhà đó bây giá» thuá»™c vá» ai, tôi cÅ©ng cần phải được nhìn thấy nó, vì lẽ giữa những ngà y đất nước và văn há»c còn chìm đắm giữa má» sương tăm tối, từ căn nhà nhá» hẹp ấy đã vang lên tiếng nói cá»§a đồng chà Hải Triá»u, ngưá»i chiến sÄ© Ä‘i tiên phong trên mặt tráºn văn hóa nghệ thuáºt, vì lẽ từ cái hiệu sách khiêm tốn ấy đã ra Ä‘á»i những dòng chữ kiên cưá»ng đòi nghệ thuáºt phải hướng tá»›i mục Ä‘Ãch cao cả cá»§a nó là phục vụ quần chúng nhân sinh, cái hướng mà gần suốt ná»a thế ká»· qua, văn há»c chúng ta nhá» có nó má»›i là m nên bao Ä‘iá»u quý trá»ng.
Má»—i bước chân Ä‘i trên đưá»ng phố Huế, tá»± nhiên tôi nghe vẳng tá»›i những lá»i thÆ¡ Tố Hữu, cất lên từ năm anh má»›i mưá»i tám đôi mươi, cái năm Huế còn ô uế, cái năm hồn anh quay trong gió bão. Äó là những lá»i thÆ¡ hay nhất, đẹp nhất vá» Huế và là những lá»i thÆ¡ tiên phong tiên tiến cá»§a thÆ¡ ca nước ta, cá»§a má»™t nhà thÆ¡ có lý tưởng sá»›m hÆ¡n hết giữa thá»i buổi lý tưởng còn quá hiếm hoi. Cái không gian Huế ngà y nô lệ ấy nay không còn nữa. Không gian Huế hôm nay đã trong là nh. Và trên dòng Hương mà tôi được các bạn văn nghệ Huế dong thuyá»n cho Ä‘i ngoạn cảnh trong má»™t buổi chiá»u tà đã để lại cho tôi cả má»™t niá»m lưu luyến vá» má»™t dòng sông xanh tươi, long lanh, gợi cảm. Có cà i gì là m yên tÄ©nh lòng tôi, máy mẻ lòng tôi, nhá» dòng nước êm ả trôi qua đôi bá» xóm là ng xanh mượt nầy. Trong buổi chiá»u dịu dà ng xuống, tôi cảm như được gần ká» má»™t chất gì giống như ngá»c, biếc như ngá»c, má»™t chất gì thuá»™c vá» ngá»c. Cái chất đó gợi nên nhiá»u ước ao mÆ¡ tưởng và kỳ lạ thay, dưá»ng như ở trên sông, trà nhá»› tôi ngược thá»i gian vá» bất cứ má»™t vùng ká»· niệm trìu mến thiết tha nà o khác cÅ©ng được xuyên thấu, và há»™i tụ dá»… dang. Từ úc con thuyá»n rá»i bến, lướt Ä‘i trên sông, tôi thấy ngưá»i thÆ¡ thá»›i, khá»e ra. Khi đó tôi má»›i tháºt hiểu sông Hương là như thế nà o đối vá»›i Huế, và Huế có sông Hương má»›i có thể gá»i là Huế được. Là má»™t đứa con cÅ©ng được sinh ra bên bá» má»™t con sông, Cá»u Long Gian, lần đầu tá»›i Huế, tôi thấy đây là má»™t dòng sông mang má»™t vẻ đẹp khác hẳn. Phát nguyên từ chốn non cao, hợp nên bởi hai nguồn Tả Thạch và Hữu Thạch, dòng sông trôi qua má»™t kinh thà nh xưa và in bóng kinh thà nh ấy giữa dòng chảy cá»§a mình. Sông thì êm ả và trầm mặc, nhưng kinh thà nh thì đã trải qua bao phong ba bão táp. Dòng sông khác nà o má»™t nhân chứng lặng yên tỉnh táo, ngó thấy hết và giữ lại hết má»i biến thiên. Chiá»u nay trên sông, tôi mÆ¡ hồ nghe thÆ¡m thoảng má»™t mùi hương, không chắc rằng đó là hương cá»§a giống thạch xương hồ hay cá»§a các loà i hoa thảo tá»± chốn sÆ¡n khê, nhưng tháºt là có má»™t mùi hương thầm kÃn mà tôi chỉ có thể gá»i đó là hương xứ Huế, ấp á»§ trầm tÃch lâu Ä‘á»i từ lòng sông, từ đôi bá» tươi xanh, nhất là từ con ngưá»i. Bên dưới là n nước êm trôi cá»§a dòng Hương và ở trong cái chiá»u sâu lắng cá»§a tiếng nói Huế nhá» nhẹ kia đã có lúc tôi chợt nghe à o ạt dâng lên những triá»u sóng dáºy cá»§a cả má»™t biển ngưá»i không thầm lặng chút nà o, từng nhất tồ đừng lên trong mùa thu lịch sá» bốn mươi năm trước, từng oai hùng đánh chiếm thà nh trì dà i ngà y nhất trong Tết Máºu Dần và mùa xuân rạng rỡ cách đây mưá»i năm đã già nh lại tất cả, để hôm nay chúng ta có Huế văn váºt, trữ tình, đẹp, và thÆ¡ đúng nghÄ©a, để hôm nay từ má»™t vùng quê khác bên bá» Cá»u Long tôi được tá»›i Huế, được có má»™t buổi chiá»u trên dòng Hương, dòng sông mà tôi không thể tìm ra má»™t so sánh nà o khác hÆ¡n là giống vá»›i máitóc con gái mượt mun lượn dà i, lúc nà o cÅ©ng óng ả như còn ở mãi giữa độ xuân thì.
1982
|

25-09-2008, 11:30 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Bức thư Cà Mau - Anh Äức
Anh Äức
Bức thư Cà Mau
Gởi anh Nguyễn Tuân
Anh mà nháºn lá thư nà y cá»§a tôi được phát qua Äà i phát thanh Giải phóng, chắc anh ngạc nhiên rồi thốt lên: "Lạ quá!"
Vâng, tôi đả Ä‘á»c bà y ký cá»§a anh trong má»™t đêm tối trong rừng đước, dưới ánh sáng cá»§a ngá»n nến trắng. Và biển ở gần sát đó cứ ầm ầm như có tráºn dông lá»›n Ä‘ang Ä‘i tá»›i. Biển cá»§a mÅ©i đất mà anh đã và như "ngón chân cái chưa khô bùn vạn dặm" ấy.
Anh Tuân ạ! Sau lúc Ä‘á»c bà i cá»§a anh, tôi đã đặt tá» báo Văn Nghệ số 12 năm 1963 đó lên ngá»±c mà suy tưởng, mà ngẫm nghÄ©, mà cảm động vô hồi. Bởi vì anh nói vá»›i nhân váºt Lý, Trần, Lê cá»§a anh rằng: anh chưa hỠđặt chân tá»›i Cà Mau bao giá». NhỠđịa lý và lịch sá», nhá» tiếp xúc vá»›i những anh như Lý, nhất là nhá» tình yêu cá»§a anh dà nh cho mÅ©i Cà Mau mà anh viết lên những chữ nói vỠđất, vá» nước, vá» lò than, vá» cây đước, vá» những con ngưá»i cầm súng đứng dáºy ở đây. Anh cÅ©ng nói khá sát, khá đúng. Lâu nay tôi tưởng chẳng có anh nà o ở miá»n Bắc hiểu nổi giá trị cá»§a má»™t ca nước ngá»t ngà y nắng hạn ở nÆ¡i đây. Tôi cứ tưởng các anh chỉ có thể nghe nói tá»›i cái địa danh Thá»›i Bình, chá»› không thể nà o biết ở đó có má»™t ngã ba sông. Vá»›i lại các anh thì là m sao biết được cái bầu trá»i ong ong tái tái chỉ có chốn cuối đất nà y má»›i có. Tôi cảm động chÃnh là vì anh nói đến má»i thứ đó, những cái mà ở đây hầu như chúng tôi nghỉ tá»›i nó hà ng ngà y, là mùi bùn bốc lên từ các bãi bồi, là vị muối trong hÆ¡i thở cá»§a các con kinh ăn ra biển cả, là vị ngá»t cùa ca nước ngá»t từ sông Hởu chở đến trong tháng nắng, là đất phân U Minh dà y hai, ba thước, mùa khô thưá»ng cháy ruá»—ng bên dưới. Tôi cảm động hÆ¡n nữa là vì nháºn ra sức mạnh cá»§a văn há»c vá»i tình yêu không nén nổi, nó đã cất lên cái tiếng nói ứng nghiệm lạ thưá»ng. Anh Tuân! Anh đã nghe nói tá»›i cái lò thanh Năm Căn và cÅ©ng đã hình dung ra là n khói thoát ra từ các lò than ấy. Xin báo thêm cho anh biết: ngay bây giá» trong cuá»™c chiến đấu, các dãy nhà lò ở Năm Căn ngà y đêm vẫn đỠhồng cá»§i đước. Muốn cho cây được trở thà nh than, công việc đầu tiên là chuyển cây đước ở rừng vá», rồi cưa thà nh khúc, rồi chất những khúc đước dà i chừng non má»™t thước đó và o lò. Lò than hình bán cầu, tợ như cái chén úp, có lá»— thông hÆ¡i. Ngưá»i thợ lò than sẽ gầy lá»a đốt suốt ngà y đêm, rồi anh ta ngá»i mùi con là thân đã chÃn chưa. Công việc đại thể là như váºy. Nhưng chÃnh trong những dãy lò ấy, con ngưá»i thì thế nà o? Phải nói là con ngưá»i vừa đốt than vừa đánh giắc. Có lần tôi đã nhìn thấy má»™t anh thợ đốt lò chiến đấu vá»›i khẩu súng tá»± tạo, lấy lò than cá»§a mình là m công sợ. Sau khi cùng toà n đội đẩy lùi cuá»™c tà n, anh bị thương nặng từ trong lò bò ra, ngưá»i anh bám đầy than Ä‘en, ngá»±c anh đầm đìa những máu. Trước lúc chết, anh bảo vợ bồng đứa con gái nhá» lại gần, anh ká» miệng hôn đứa con mình lần cuối. Má»™t vệt than in trên má cá»§a con anh, sau đó anh chết. Ká»· niệm cuối cùng cá»§a anh để lại trên Ä‘á»i là vất than trên má đứa bé. Những cái chết tương tá»± như váºy có rất nhiá»u. Hồi năm 1959 Ä‘en tối ở Cà Mau, có lần bá»n Mỹ - Diệm đã từng sát hại nguyên má»™t lò than ngưá»i. Nói váºy để lúc nà o anh đó dịp cầm lên trong tay má»™t mẩu than Năm Căn, anh sẽ có má»™t ý niệm vá» than đước sâu xa hÆ¡n. Má»™t mẫu than đước mang trên mình có cái ý nghÄ©a lá»›n: lao động hòa bình và tÃnh chiến đấu tá»± vệ vẻ vang.
Anh Tuân à ! ở mÅ©i Cà Mau, ngà y nà o cÅ©ng có máu hòa và o các dòng kinh nước mặn, ngà y nà o cÅ©ng có đạn rốc két nổ phụp xuống rừng đước, ngà y nà o cÅ©ng có từng đống dây thép gai vây quanh các ấp chiến lược bị cuốn tung lên... ở ngoà i đó các anh thưá»ng nghe tin vá» các cuá»™c đấu tranh trá»±c diện vá»›i hà ng bao lượt ngưá»i rầm rá»™ trà n qua đồn bót, thị trấn trà n vô Cà Mau, nhưng anh vẫn chỉ nghe nói, chá»› chưa thấy các cảnh các mẹ, các chị, các cô bÆ¡i xuồng à o à o ra Cà Mau đâu. Khà thế chÃnh trị cá»§a ta là ở cái mái chèo vá»— sóng vá»— nước, ở rừng xuồng ghe lao mÅ©i tá»›i như tên bắn, ở sá»± ung dung tá»± tin cá»§a các bà mẹ ngồi trên xuồng Ä‘i đấu tranh vẫn Ä‘iá»m nhiên ngoáy trầu ăn, và các cô gái vừa bÆ¡i vừa sá»a lại khăn đội đầu cho ngay ngắn. Có khi váºt đấu tranh chở dưới xuồng là mấy quả đạn 105 ly cá»§a địch bắn vô xóm bị lép, có khi là những thi hà i bà con bị chúng mổ bụng. Bà con cÆ¡m đùm cÆ¡m nắm lên đưá»ng từ khuya, nÆ¡i nà o xa thì phải Ä‘i tá» chiá»u hôm trước để kịp đến Cà Mau lúc tan sương. Bình minh là cuá»™c đấu tranh bùng nổ. Kẻ địch có lần đã mò xuống xuồng để cướp thi hà i, hầu phi tna tá»™i ác cá»§a chúng. Tức thì lúc đó các Ä‘oà n thuyá»n vây bá»c xung quanh chiếc thuyá»n chở thi hà i ken khÃt lại hÆ¡n. Trên mặt sông dà n ra má»™t tráºn thế vô cùng vững chắc. Mặt sông vang lên những khẩu hiệu đòi nháºn đơn, đòi bồi thưá»ng tà i sản, nhân mạng. Bá»n địch nổ súng, lúc đầu chúng bắn dá»a, là đạn bay trên cao, bà co cặp xuồng vô bỠđổ bá»™ lên, bá»n địch hạ thấp mÅ©i súng xuống. Súng nổ có ngưá»i té sấp ở vệ sông. Thế là ngưá»i ta nhảy từ trên xuồng xuống ôm xác ngưá»i chết đưa lên Ä‘i tá»›i. Cuá»™c đấu tranh giằng co nhiá»u khi tá»›i xế chiá»u. Trong chợ xuất hiện nhiá»u ngưá»i bán bánh Ä‘i lẫn và o Ä‘oà n ngưá»i, đó là hình thức tiếp tế cá»§a bà con ở ngoà i chợ. Bánh trái ăn khá»i trả tiá»n. Má»™t khi cuá»™c xô xát xảy ra, bà con còn giả cách bưng từng rổ mÃa chặt khúc Ä‘em vô bán, đó là cách tranh bị gáºy gá»™c cho bà con biểu tình khéo léo nhất. Má»—i ngưá»i cầm lấy má»™t khúc mÃa là m võ khà tùy thân đánh nhau vá»›i lÃnh. Cuá»™c đấu tranh biến cả chợ thà nh má»™t cái tổ ong vở náo động cả lên, cho kỳ tá»›i lúc tỉnh trưởng bối rối nháºn đơn chịu bồi thưá»ng má»›i thôi. Tôi đã nhìn thấy bà con Ä‘em vá» những khúc mÃa gãy giáºp sau cuá»™c xô xát. Äặc biệt có nhưng tấm áo lịch sá». Má»™t lần ná» chúng vây bắt má»™t số bà con ta torng cuá»™c biểu tình, chúng lấy nước sÆ¡n viết lên áo cá»§a bà con dòng chữ "Toà n dân tham gia diệt cá»™ng". Bà con vùng vẫy cưỡng lại, dòng chữ viết ép uổng ngoằn ngoèo chữ nà o không ra chữ nà o. Sau đó chúng thả bà con ra. Äi ngang phố bà con ghé và o hiệu nhuá»™m dùng nước thuốc để xóa hết các dòng chữ trái lòng trái dạ kia. Chuyện đấu tranh còn nhiá»u cái vui lắm, anh Tuân ạ. Giá có anh ở đây, các em, các chị sẽ kể cho anh nghe. Mà há» kể hồn nhiên lắm kia. Các chị vừa thoăn thoát tay Ä‘an lưới, vừa kể vừa cưá»i rúc rÃch. Câu chuyện đấu tranh nghe như chẳng có cái gì là nguy hiểm chết ngưá»i cả. Nhưng có những chị vừa cưá»i vừa nói hồn nhiên vá»›i ta đó có khi và o hôm sau ta không gặp lại há» nữa. Há» có thể ngã xuống ở hà ng đầu cuá»™c đấu tranh. Há» có thể bị bắt giam, bị đánh bằng gáºy sắt, bị quay Ä‘iện, bị ghim kim và o đầu ngón tay v.v... ấy váºy mà ngà y ngà y há» vẫn vui cưá»i. Tiếng hát tiếng hò cá»§a há»™ vẫn thưá»ng vút lên trên các dòng kênh hoặc những cánh đồng đã cấy. Cuá»™c chiến đấu ở mÅ©i đất xa xôi nầy được cái nó trẻ trung, nó tươi đầy. Vá»›i giặc thì căm thù xốc tá»›i, vá»›i ta thì yêu thương trìu mến. Và vì khát vá»ng có được má»™t cuá»™c sống như ở ngoà i Bắc nên con ngưá»i ta dám chết. Hà ng ngà y Cà Mau rấn lên bùn đất và trong cÆ¡n máu đổ. Váºy mà Cà Mau vẫn xanh rá»n mà u mạ cấy, vẫn sáng loáng những đồng lúa vun cao, vẫn cắm cá»c hà n sông ngăn tà u và cẫn bố trà hầm chông giữa ruá»™ng. Nhưng lúc nà o bà con cÅ©ng lảo đảo vì bắn chìm mấy chiếc thuyá»n nhá»±a cá»§a bá»n công an duyên hải, má»™t lát sau đã đình huỳnh ngồi tại má»™t trại đáy ăn tôm lụi, uống và i ly rượu anÃt nhãn hiệu "Rồng xanh" cho ấm. Chả là anh ta phải trầm mình dưới kênh vá», vì tụi giặc còn lại nó xổ trung liên như mưa theo anh.
Bầu trá»i Cà Mau cÅ©ng váºy, chẳng phải lúc nà o cÅ©ng ong ong tái tái đâu. CÅ©ng tùy mùa. Sáu tháng nắng, sáu tháng mưa mà . Mùa mưa bầu trá»i như se lại, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể đổ à o xuống má»™t tráºn mưa to. Các ánh đồng kể cả rừng đước, vẹt, kể cả rừng trà m xứ U Minh Thượng, U Minh Hạ Ä‘á»u nhứ dầm chân trong nước. Không phải lo cho cây lúa, lúa cứ luôn luôn vượt khá»i mặt nước mà sống. Hầm chông, hố chông trong ruá»™ng tá»±a như được nước lụt che, thằng giặc chẳng biết đâu mà rá». Trong mùa nước, thằng giặc Mỹ - Diệm đổ bá»™ từ trá»±c thăng xuống bị sụp chông, máu cứ loang đỠtrên mặt nước, trên mà u mạ cấy.
Anh Tuân ạ! Vừa rồi ở trong nầy tôi may mắn được Ä‘á»c táºp "Sông Äà " và má»™t số bà i lẻ từ kháng chiến cá»§a anh. Trên mạn sông Äà , nếu anh có dịp theo má»™t chiếc thuyá»n than nà o đó xuôi sông Quỳnh Nhai, hoặc giả anh bắt gặp mây Mèo trên các triá»u núi Tây Bắc thì nay nếu anh mà đến được Cà Mau, tôi tin rằng anh sẽ gặp nhiá»u cái gợi anh nghÄ© đến rất nhiá»u thứ chất liệu dà nh cho ký sá»±. Anh sẽ gặp bà má Năm Căn ngà y đêm mong má»i được ra thăm Hồ Gươm, anh sẽ gặp ông già cao niên nhất ở Viên An chuyên sống nghá» hạ bạc, nghá» là m cá»§i. Các ông già ấy thể nà o cÅ©ng cầm giữ anh lại ở trại đáy, cho anh ăn cua biển gạch son hoặc tôm lóng lá»›n bằng ngón chân cái luá»™c dấm. Các ông lão không quên đãi anh má»™t và i ly rượu nếp cá»™i (ở đây thì gá»i là rượu mắt mèo, và nó trong lắm, trong như mắt con mèo váºy). Anh cứ lưu lại ở đó chÆ¡i qua má»™t đêm. Khi đôi mắt cá»§a những ông già đã hoe hoe Ä‘á», khi bếp cá»§i phá»±t sáng, rÆ¡i vạc than hồng, là lúc các ông ấy sắp dẫn anh Ä‘i ngược lại cái thuở ban sÆ¡ đến đây láºp nghiệp, sau khi dá»i các sứ xa khổ ải, hỠđã tá»›i đây dá»±ng lên hà ng lưới, hà ng đáy ra sao, dá»±ng lên những lò than nung nấu cây đước ở chốn nê địa như thế nà o. Anh nên đến đấy lắm, để nhìn xem tà u lá dừa nước óng mượt bụm nước U Minh đỠngầu như rượu vang. Rồi đây sẽ không bao giá» trở lại vá»›i ta nữa những đêm Ä‘i theo xuồng má»™t chuyến giao liên, má»—i lúc cô giao liên khuấy chèo là vẽ lên má»™t dòng sáng rá»±c trên con kinh nước mặn. Có lẽ sau nà y khó mà nghe lại những hồi mõ, hồi trống nổi lên trong má»™t vùng tranh chấp. Anh cần đến đây để tham quan cái hà ng rà o vÄ© đại cá»§a bà con là m bằng cây đước, cây vẹt, vây chặt lấy biệt khu Bình Hưng cá»§a lÅ© giặc Mỹ - Diệm - Tưởng. Và ngà y chá»§ nháºt, ở vùng ven Bình Hưng, nghe thấy tiếng chuông nhà thá» từ trong cái địa ngục ấy vá»ng ra. Con chiên Ä‘i lá»… là lÅ© giặc lóp ngóp chui qua từ các hệ thống hầm ngầm, vá»ng gác. Có tên trước lúc đến nhà thá» má»›i vừa ăn xong gan ngưá»i xà o, có tên trước giá» xưng tá»™i còn tranh thá»§ giá»™i nước sôi vô chiếc lu nhốt ngưá»i cho ngưá»i chịu tá»™i bóc tuá»™t da ra mà lÅ© giặc gá»i là "là m lông" để sau khi Ä‘i nhà thá» vá» là chúng bắt tay pha thịt nấu nướng. Những chuyện vá» bá»n Nguyá»…n Lạc Hóa khiến tôi nhá»› tên Äèo Văn Long trong bà i Má»™t chút tiểu sá» và má»™t bản lý lịch và bà i Xòe cá»§a anh. ở Tây Bắc, ngưá»i con gái bị giết sau tối xòe đã là chuyện bi thảm rồi. Nhưng ở Bình Hưng ngà y nay, chúng nó chẳng cằn xòe hát gì cả, chúng nó Ä‘i cà n quét các vùng lân cáºn bắt con em chúng ta vá» láºp nên nhà chứa cho lÃnh. Tên lÃnh nà o vô nhà chứa mấy lần Ä‘á»u có ghi sổ, tá»›i cuối thà nh tên Nguyá»…n Lạc Hóa sẽ khấu trừ và o số lương cá»§a há». Chuyện Bình Hưng là cả má»™t chuyện Ä‘au lòng, rùng rợn vá» con ngưá»i. Bởi vì chúng nó cÅ©ng là con ngưá»i. Bá»n ăn thịt ngưá»i tá»›i mức độ đã biết ngon, biết chế biến ra cách xà o nấu, biết lá»— tai ngưá»i và bà n tay ngưá»i là ngon nhất. Già nh nhau má»™t cái máºt ngưá»i, chúng có thể đâm nhau, bắn nhau, bởi vì má»™t cái máºt có thể bán 1.000 đồng, nghe nói nay đã lên tá»›i 1.500 đồng, 1.800 đồng. ở Sà i Gòn có má»™t bá»n thầu mua, chẳng sợ ế! Bá»n Diệm thưá»ng gá»i Bình Hưng là "Biệt khu Hải Yến bất khả xâm phạm". Bá»n Kennơđi tặng Bình Hưng tên "Ngôi sao cá»§a thế giá»›i tá»± do". Chỉ có bà con Cà Mau gá»i Bình Hưng đúng vá»›i cái tên cá»§a nó, "Äịa ngục Mỹ - Diệm - Tưởng". LÅ© giặc Bình Hưng trong cÆ¡n say chếnh choáng giữa bữa tiệc thịt ngưá»i thưá»ng vá»— ngá»±c nói rằng:
- Nếu Việt Cá»™ng đánh được Bình Hưng thì Việt Cá»™ng má»›i lấy được miá»n Nam.
Má»›i đây nghe tin lá»±c lượng võ trang ta triệt hạ hai chi khu quân sá»± Äầm DÆ¡i, Cái Nước, thì Bình Hưng bị pháo kÃch dữ dá»™i, 80 tên giặc vừa chết vừa bị thương, bá»n Bình Hưng đâm hoảng bảo nhau:
- Việt Cá»™ng nó đã đánh Äầm DÆ¡i, Cái Nước, thì ở đây nguy đến nÆ¡i!
Hẳn là như váºy rồi, sá»›m muá»™n rồi Bình Hưng cá»§ng bị tiêu diệt, lá»±c lượng võ trang cá»§a ta đã báo trước cho Bình Hưng biết Ä‘iá»u đó. lá»±c lượng ta lá»›n mạnh mau chóng tháºt, anh Tuân ạ. Chỉ huy trẻ trung, chiến sÄ© trẻ măng, đôi mươi, có khi còn trẻ hÆ¡n nữa. Nhất là các chú trinh sát đặc công. Trong cuá»™c chiến đấu nà y, con em ta đã ra tiá»n tuyến trước tuổi. Äó là điá»u khiến tấm lòng các bà mẹ vừa kiêu hãng lại vừa xót xa. Má»™t bà má ở U Minh vừa tiá»…n con trai 17 tuổ Ä‘i bá»™ đội, bảo tôi vá»›i giá»ng nghẹn ngà o:
- Biết là m sao bây gi� Má sợ con má nó chết lắm, nhưng má không thể giữ nó ở nhà với má được!
Bà mẹ U Minh nói như váºy, anh Tuân ạ. Vá» văn há»c, cái mâu thuẫn xâu xé trong cõi lòng bà mẹ miá»n Nam như váºy thì gá»i là gì hở anh? sá»± tháºt thì chẳng có bà mẹ nà o muốn con mình chết cả, chẳng qua là vì lẽ sống ở đây đòi đổi lấy bằng máu, không thể kỳ kèo tiếng má»™t tiếng hai vá»›i kẻ thù được. Trong tráºn tiêu diệt chi khu Cái Nước tôi có tham dá»±, chiến sÄ© giải phóng quân ở nhà anh nà o anh nấy coi hiá»n là nh, cù mì cá»§ má»· lắm. Äóng quân trong xóm, các anh bị các cô trê cứ đỠmặt lên hết. Thế mà ở mặt tráºn thì há» khác hẳn, anh nà o coi cÅ©ng dữ, cÅ©ng quyết liệt, há» hét, há» tuốt lê lao lên, há» dồn tá»ng tên địch và o góc tưá»ng rồi xốc tá»›i trói nghiến lấy. Tráºn tấn công Cái Nước hôm đó mau lẹ đến ná»—i Ä‘iện đà i địch không kịp kêu cứu vá» Cà Mau. Theo dõi RaÄ‘iôphôni nghe thấy má»™t cái đồn lân cáºn, là đồn Rau Dừa kêu vá» Cà Mau báo tin chi khu Cái Nước bị tấn công dữ dá»™i. Bá»n Cà Mau Ä‘iện trả lá»i:
- Hiện thá»i má»i chi khu Ä‘á»u biến động, chá»— nà o nấy lo không thể tiếp cứu được.
Chi khu Cái Nước vừa bị hạ thì xuồng cá»§a đồng bà o dân công đã bÆ¡i à o à o xông ra chở tù binh, chở chiến lợi phẩm. Con rạch dẫn ra Cái Nước, xuồng ghe cháºt cứng như nêm. Bà con gặp bá»™ đội, câu há»i đầu tiên là :
- Sao? anh em mình có sao không?
Má»™t số tù binh nghe các câu há»i như thế cúi gằm mặt xuống. Bởi suốt cuá»™c Ä‘á»i lÃnh cho Mỹ - Diệm, há» không sao kiếm ra má»™t câu há»i như váºy. Tất nhiên má»™t tráºn đánh diệt ngót 200 địch ở Cái Nước, ta hy sinh năm chiến sÄ© thì không có gì đáng kể. Thế nhưng có cái gì rất xót lòng, anh Tuân ạ! Tôi có đến nÆ¡i tẫn liệm năm chiến sÄ© ấy. Lúc đó lối chừng hai giá» khuya. Dưới ánh sáng cá»§a những ngá»n nến trắng cỡ lá»›n, năm anh chiến sÄ© nằm gần nhau, mặt anh nà o cÅ©ng phá»§ lá cá» Mặt tráºn. Xung quanh là các má, các chị, ngưá»i lo thay quần áo cho anh em, xé vải liệm. Má»™t bà má ngồi bên nhẹ tay vén là cá» nhìn mặt từng anh. Má lắc đầu, nước mắt lã chã. Má thương các anh quá. Tôi trông dáng bà má lúc ấy như Ä‘ang tìm kiếm cái gì trên nét mặt cá»§a những đứa con mình. Có má»™t anh chừng hai mươi tuổi chết rồi mà mắt cứ mở. Bà má vuốt mắt anh nhưng mà mắt anh vẫn không khép lại. Má đưa tay vuốt mặt lần nữa. Vừa vuốt má vừa thì thầm câu gì. Tôi nghe hình như má nói:
- Ngủ đi, ngủ đi con!
Cặp mắt anh chiến sÄ© cuối cùng khép lại. Các má các chị lần lượt nâng con em mình đặt và o hòm. Tiếng khóc nấc lên giữa đêm sắp hầu tà n. Tôi cùng các má lá»™i nước đưa các anh ấy ra nghÄ©a trang, và tôi giã từ những má»™ phần má»›i đó ra Ä‘i trong đêm tối nhợt dần. Sáng ra rồi, tôi vẫn thấy ánh nến cháºp chá»n, thấy đôi mắt cá»§a các chiến sÄ© nuối nhìn cuá»™c sống, thấy các má các chị tá»›i lui tất tưởi.
Äêm miá»n Nam là như váºy. Lứa tuổi trẻ ở miá»n Nam ngã xuống có anh chưa biết tình yêu là gì, chưa viết cái hÆ¡i thở ấm áp cá»§a má»™t cô gái phả và o mặt mình, chưa há» cầm nắm má»™t bà n tay khác lạ, nói chi đến chuyện hẹn hò nhau và o những chiá»u thứ bảy, nói chi đến chuyện dắt nhau Ä‘i dạo chÆ¡i trong công viên ngà y chá»§ nháºt. Sau những đêm như thế, khi ngà y rạng, tôi thấy thiên nhiên cÅ©ng đổi khác. Nhìn sang rừng đước, tôi thấy dưá»ng như nó cắm sâu xuống lòng đất hÆ¡n, con rạch, vầng lá hình như cÅ©ng nhuá»™m thắm thêm cái mà u sắc lãng mạn cá»§a cuá»™c chiến đấu.
Anh Tuân ơi,
Trong bà i viết cá»§a anh, anh có nhắc tá»›i những thằng Mỹ Ä‘em thân bón cho cây đước Cà Mau. Và o lúc tôi viết bức thư nà y cho anh, thì số tên lÃnh Mỹ vùi thây dưới đất bãi bồi nà y tăng lên rất nhiá»u rồi. Tráºn gần đây nhất là tráºn Chà Là . 15 máy bay Mỹ bị bắn hạ. Má»™t ká»· lục cao nhất vá» bắn hạ máy bay, có hà ng chục phi công Mỹ chết theo máy bay cá»§a chúng. Có cả vợ quan lái tà u bay Mỹ Ä‘i và o vùng ta tìm kiếm thây chồng chết tráºn nà y. Má»›i đây, anh em đưa vá» chá»— chúng tôi má»™t má»› tà i liệu giấy tá» cá»§a hai tên Mỹ lái hai phi cÆ¡ phóng pháo bị du kÃch ta bắn rÆ¡i. Má»™t trong hai tên phi công đó bị má»™t viên đạn bắn xuyên qua cổ. Hai du kÃch bắn, má»™t anh bắn khẩu LÆ¡ben, má»™t anh bắn khẩu Garăng Mỹ. Tên phi công chết tốt. Chiếc máy bay cằm đầu xuống má»™t cá»a biển. Hai an du kÃch, anh nà o cÅ©ng quả quyết là do chÃnh khẩu súng cá»§a mình bắn hạ. Nhưng chẳng ai phân xá» nổi. Tá»›i chừng vá»›t xác tên Mỹ lên, thì vết đạn ở há»ng hắn lại chÃnh là vết đạn LÆ¡ben. Loại súng nà y vốn là loại súng trưá»ng cổ lá»— cá»§a Tây, anh em gá»i nó là "Quảng tầm sà o", vì nó dà i lêu nghêu như cây sà o. Anh du kÃch bắn LÆ¡ben khoái trá nhảy cỡn lên mà la:
- Thấy chưa? Thấy cây "Quảng tầm sà o" cá»§a tôi chưa? Äừng có khi dá»… nó mà !
Tên Mỹ xấu số đó là trung úy Uyliam Xtadi, còn tên thứ hai là trung úy Vôn Hăngri Nétxi cÅ©ng bị hạ cùng chiếc phi cÆ¡ phóng pháo B.26 tại xã Khánh Bình Äông. Cả má»› tà i liệu gồm có thẻ quân nhân, thẻ ăn sáng, thẻ câu lạc bá»™ hà ng không ở NêvaÄ‘a, bản đồ, sổ ghi số bom đạn mang theo bao nhiêu, đã ném bao nhiêu và má»™t số ảnh cá»§a vợ con chúng. Chiếc thẻ quân nhân cá»§a Uyliam Xtadi do Bá»™ Quốc phòng Mỹ cấp có dán ảnh hắn. Tên nà y trạc ba mươi tuổi. Äầu hắn há»›t cua, mà y ráºm và hai mắt hÆ¡i lá»™, trắng dã. Äôi mắt cá»§a hắn lúc ng mà đã như nhìn vá» cõi chết. Bức ảnh cá»§a tên Hăngri Nétxi bị tróc nham nhở, có lẽ bị thấm nước ruá»™ng Khánh Bình Äông nên tôi không nháºn ra được dung mạo cá»§a hắn. Trong quyển sổ võ khà có trang ghi: bom napan đã ném 20 quả, đạn rốc két đã bắn 43 trái. Thế có nghÄ©a là ngà y hôm ấy nhà cá»a đồng bà o đã cháy, các em bé và các bà mẹ đã chết, cây ăn quả ngã gục. Dòng chữ ghi má»™t cách ngắn gá»n, tà n nhẫn. Tá»™i ác cá»§a chúng được cụ thể hóa bằng số liệu bom và đạn. Vì váºy cái chết cá»§a chúng chẳng có gì là quá đáng. Váºt cuối cùng tôi chú ý hÆ¡n cả là mấy bức ảnh cá»§a vợ con chúng, mấy bức ảnh được bá»c rất kỹ trong giấy nhá»±a. Bá»n giết ngưá»i cÅ©ng viết nâng niu hình ảnh vợ con chúng. Má»™t bức ảnh chụp ngưá»i thiếu nữ Mỹ độ hai mươi ba tuổi, mặc áo hở ngá»±c, đó đôi mắt sâu thẳm. ở ngưá»i thiếu nữ nà y vẫn có cái gì tươi trẻ như má»i cô gái khác trên trái đất. Cô Ä‘ang lâm và o má»™t số pháºn đáng thương. Tôi biết váºy, nhưng lòng sao cứ ngây ngấy nổi lên mối ác cảm. Ngưá»i thiếu phụ thứ hai lá»›n tuổi hÆ¡n có vẻ là ngưá»i đà n bà ná»™i trợ, Ä‘ang ná»a ngồi ná»a nằm trên ghế sôpha, miệng cưá»i chúm chÃm. Bức ảnh cuối cùng khiến lòng tôi se lại. ảnh chụp hai đứa bé, má»™t trai, má»™t gái. Äứa trai chừng năm tuổi, đứa gái chừng ba tuổi... Hai đứa nắm tay nhau đứng nhoẻn miệng cưá»i trên bãi cá». Con cá»§a bé giết ngưá»i cÅ©ng có nụ cưá»i ngây thÆ¡ dá»… thương như má»i đứa trẻ khác. Chúng ta đã mồ côi cha!
Tôi tá»± nghÄ© rằng từ đây, nếu hai đứa trẻ ấy há»i đến cha nó, thì liệu mẹ nó phải nói như thế nà o? Chị ta có thể bảo tháºt vá»›i nó rằng: Cha chúng đã chết ở miá»n Nam Việt Nam không? Không, chắc ngưá»i đà n bà ấy không đáp được câu há»i cá»§a con mình. Tôi tÃnh chị ta sẽ úp mặt và o lòng bà n tay mình mà nức nở, anh Tuân ạ. Và có lẽ đêm đó, ngưá»i đà n bà đáng thương kia lại mưá»ng tượng tá»›i má»m Cà Mau xa lạ.
Anh Tuân! Má»m đất đấy thì chúng ta biết rõ, nhất là tôi. Còn anh, anh cÅ©ng Ä‘i tá»›i rồi đó, anh. Anh Ä‘i tá»›i mÅ©i Cà Mau vá»›i cây đèn đất lịch sá» soi trên bản đồ địa lý, vá»›i trái tim nhịp Ä‘áºp theo sá»± kiện chạy ngà y má»™t khá»e cá»§a Cà Mau. Anh đến vá»›i mÅ©i đất nà y như thế cÅ©ng quý hóa lắm rồi... TÃnh tá»›i năm 1963 nầy, ngưá»i dân Cà Mau đã trải qua ngót 20 năm đánh giặc rồi anh Tuân ạ. Nếu không cò thằng Mỹ, thì cuá»™c Ä‘á»i đã vui tươi sung túc bằng mấy. Nhưng từ nay bước và o cuá»™c kháng chiến gian khổ lâu dà i, dân Cà Mau vẫn lạc quan theo Ä‘uổi đến cùng. Ngà y ngà y những con gió bão lá»›n nhứt thổi hắt và o mặt há», nhưng tay cầm tay, hỠđứng vững chân trên đất hệt như cây đước. Vấn đỠlà ở chá»— phải đứng chắc chắn như cái thế cá»§a cây đước. ở Cà Mau đã lâu, tôi chưa há» gặp má»™t cây đước nà o bị dông gió thổi báºt, cho dù là má»™t tráºn dông lá»›n nhất sức gió cÅ©ng không thể nhổ báºt được hà ng trăm rá»… đước cắm sâu xuống lòng đất. Vả chăng có cây đước nà o đứng riêng lẻ đâu? Nó đứng cạnh nhau, che chở cho nhau. Chá»— đứng đầu sóng ngá»n gió sản sinh ra loại cây khả dÄ© có thể chống chá»i được sóng gió. Con ngưá»i sinh ra ở đây cÅ©ng như váºy. Theo tôi, há» là những ngưá»i Việt Nam thống khổ nhất, bị áp bức gai cấp mà đi riết các chá»— hết đất hết trá»i. Tôi cả tin ở lá»i anh nói rầng: những ngưá»i tá»›i đất Cà Mau sá»›m nhất có thể là má»™t anh lÃnh thú, má»™t cung nữ thất sá»§ng, hoặc là những kẻ bất hạnh. Tôi xin bổ sung thêm là gần đây và o thá»i lịch sá» nước ta bị chia cắt lần thứ hai, tại mÅ©i đất cuối cùng nà y lại đến thêm những con ngưá»i bất hạnh má»›i. Äó là những bà con miá»n Bắc trong cuá»™c di cư cưỡng ép cuối năm 1945. Sau khi trải qua không biết bao nhiêu cảnh khổ, hỠđã trôi dạt tá»›i đây. Bà con nà y bị Mỹ - Diệm táºp trung trong các khu dinh Ä‘iá»n. Nhá» lá»±c lượng võ trang ta đánh và o và bà con tá»± phá ra chạy vô vùng giải phóng. bà con ấy đã định cư là m ăn, tham gia cách mạng. Bà con lại Ä‘i bá»™ đội, du kÃch. Có ngưá»i được kết nạp và o Äảng Nhân dân cách mạng, được cá» và o Mặt tráºn ở địa phương. Là nà o rụng vá» cá»™i ấy. Ngưá»i Cà Mau giúp đỡ, đùm bá»c những ngưá»i trước kia sống ở đồng bằng sông Nhị, sông Chu, hoặc ở những nÆ¡i đồng chiêm trắng nước tỉnh Hà Nam. Bà con miá»n Bắc nà y vẫn hay nhắc tá»›i cái cổng xây, cái đình là ng há», cái giếng nước là ng há». Cho dù gặp con cá con tôm máºp béo ở xứ đất mà u mỡ, há» vẫn nhá»› con cua con cáy. Tại Sà o Lưới, má»™t xóm nhá» cá»§a Cà Mau nằm bên vịnh biển Thái Lan ầm ầm sóng vá»—, má»™t hôm tôi đã nghe má»™t ông cụ ngưá»i quê Kẻ Sặt (Hải Dương) nói:
- Chiá»u chiá»u tôi nhìn những đám mây mà nhứ là ng nhá»› quê quá cáºu ạ.
Tôi há»i:
- Thưa cụ, cụ nói những đám mây kia?
Ông cụ gáºt đầu, đáp giá»ng như lạc Ä‘i:
- Phải, những đám mây Ä‘ang trôi vá» quê tôi đấy, cáºu ạ.
Chiá»u hôm đó, tôi má»›i vở lẽ ra ông cụ Kẻ Sặt có rất nhiá»u buổi chiá»u ngồi nhìn lên như thế. Ông cụ trông vá» phương Bắc... Mà thôi, tôi chẳng nói vỠông già Kẻ Sặt ấy viết thư vá» cho những ngưá»i thân thưá»ng bảo rằng "Ngà y Bắc đêm Nam".CÅ©ng Ä‘á»u giống nhau cả, kẻ đà ng trong nhá»› ra đà ng ngoà i, kẻ đà ng ngoà i nhá»› vá»ng vô trong. Thư nà y tôi viết cho anh đã dà i, mà những Ä‘iá»u muốn nói vá» Cà Mau thì lại cà ng dà i hÆ¡n. Có lẻ tôi tạm ngừng ở đây chăng? Má»™t dịp khác tôi sẽ lại viết tiếp cho anh. GiỠđây đêm đã khuya, mưa Ä‘ang đổ lá»›n, biển động dữ dá»™i. Dạo nà y, đêm Cà Mau, gió mưa cứ tầm tã, ở ngoà i đó chắc đã láºp đông rồi, phải không? Mặt nước Hồ Gươm mùa đông có đẹp không anh. Lát nữa trá»i sẽ rạng sáng. Dù chưa biết Hồ Gươm, tôi vẫn nhá»› Hồ Gươm và đoà n rằng lúc ấy Hồ Gươm sẽ đẹp hÆ¡n cả má»i lúc, vì khi ấy Tháp Rùa sẽ hiện ra trong sương sá»›m như xuất hiện từ trong câu chuyện thần thoại cá»§a bản thân nó. Cây đước cá»§a bà má Năm Căn có ở đó không anh nhỉ? Chừng nà o thì xuất hiện cây đước vá»›i vòm lá xanh rì cá»§a nó, chừng nà o thì rá»… đước bắt đầu bén đất Hồ Gươm?
Chừng nà o? Cái câu há»i ấy, má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải đặt lấy, định lấy. ở tôi, ở anh, ở tất cả thảy chúng ta trên hai miá»n Nam Bắc. Tin rằng: Thá»i gian sẽ á»§ng há»™ chúng ta. Äể anh có thể vô thăm Cà Mau sá»›m hÆ¡n. Và tôi có thể ra viếng Tháp Rùa má»™t thể cùng má»™t chuyến vá»›i các bà mà Năm Căn, vai Ä‘eo bị bà ng đựng những trái đước giống.
Chúc anh sức khá»e.
Cà Mau tháng 11 năm 1963.
|

25-09-2008, 11:31 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Con đưá»ng chúng tôi đã Ä‘i qua - Anh Äức
Anh Äức
Con đưá»ng chúng tôi đã Ä‘i qua
Chỉ 21 ngà y sau khi Hồ Chá»§ tịch Ä‘á»c bản Tuyên ngôn độc láºp, giặc Pháp đã xâm lấn trở lại, bắt đầu từ Nam Bá»™. Những bụi tầm vông ở ngoại ô và miệt vưá»n quê tôi bị đốn trụi. Cây tầm vông được vạt nhịn, Ä‘em hÆ¡ lên lá»a nóng cho thêm cứng, để là m vÅ© khÃ.
Không rõ vây tầm vông vạt nhá»n nầy đã đâm chết được bao nhiêu tên giặc, nhưng ai cÅ©ng biết rõ đó là má»™t biểu tượng quyết tá». Má»™t tháng sáu ngà y Nam Bá»™ kháng chiến, trong má»™t tráºn đánh đồn, anh tôi tá» tráºn. Hai năm sau, tôi bá» há»c Ä‘i kháng chiến. Trong cuá»™c chống Pháp, tôi công tác ở các cÆ¡ quan tuyên truyá»n, văn nghệ,báo chÃ, thưá»ng ở nông thôn, thưá»ng Ä‘i theo bá»™ đội. Rồi tôi bắt đầu thá» viết truyện ngắn. Hồi ấy khi viết những dòng đầu, tôi có cảm gÃc vừa lo sợ vừa thÃcht thú. Hồi ấy tôi viết tháºt hăng hái nhưng vÅ©ng tháºt non ná»›t. Trong truyện ngắn nếu tôi đưa lá»t được vô đó những từ ngữ, những lá»i lẽ má»™c mạc chân chất cá»§a quần chúng cá»§a nông dân thì được coi là đắt. CÆ¡ quan chi há»™i Văn nghệ Nam Bá»™ cá»§a tôi có nhiá»u văn nghệ sÄ©, trong đó có ông Nguyá»…n BÃnh, ông Äoà n Giá»i. Ông Nguyá»…n BÃnh sau bà i trưá»ng ca Äồng Tháp Mưá»i khá nổi tiếng, vẫn luôn bải trá»ng thÆ¡ lục bát. Ông Äoà n Giá»i là ngưá»i từng viết truyện ngắn đầu tiên Ä‘em tá»›i trình cụ Hồ Biểu Chánh được cụ cho đăng trên tá» Nam Kỳ tuần báo Xuân 1943, thì nói vá»›i tôi:
"Truyện ngắn có rất nhiá»u kỹ thuáºt kỹ xảo, khi viết mình phải chú ý tá»›i kịch tÃnh, vô đầu cần phải tạo được không khÃ, rồi sá»± "thắt nút" sá»± "mở nút", từ từ hay đột ngá»™t Ä‘á»u do mình tÃnh theo tình huống cá»§a truyện. lại còn phải lo cái "kết", "kết" có háºu hay không có háºu v.v... và v.v...
Như váºy là ngay khi tôi bá»›c vô con đưá»ng viết, tức thì đã có nhiá»u vấn đỠđặt ra, và cÅ©ng không có Ãt vấn đỠlá»› ngá»›, ấu trÄ©. Tuy nhiên có má»™t vấn đỠđược xác láºp rất rõ là chá»§ đỠvà đỠtà i. Chá»§ đỠvà đỠtà i ấy chÃnh là các mặt cá»§a cuá»™c sống kháng chiến. Là m sao có thể khác. Khi váºn mệnh cá»§a dân tá»™c nằm giữa sá»± sống và chết, mà chúng ta thì quyết già nh cho được sá»± sống.
Từ cuá»™c kháng chiến ở Nam Bá»™, tôi ra tá»›i Hà Ná»™i năm 20 tuổi, và o cái năm mà sao bao hy sinh mất mát, chúng ta cÅ©ng má»›i già nh lại được ná»a nước. Nhưng má»™t ná»a nước ấy quá quan trá»ng. Nó quan trá»ng đối vá»›i cuá»™c cách mạng giải phóng và thống nhất Tổ Quốc đã đánh, nó còn rất quan trá»ng đối vá»›i những ngưá»i viết trẻ chúng tôi. Thà nh tháºt mà nói thá»i gian ở miá»n Bắc tôi được há»c há»i rất nhiá»u, nhưng không phải há»c ở trưá»ng vì tôi chưa há» kịp dá»± má»™t trưá»ng trại viết văn nà o. Tôi há»c ở sách, ở ngưá»i, ngưá»i đây là các nhà văn lá»›p trước, trong đó có những nhà văn tháºt sá»± có tà i và ná»—i tiếng mà tôi được Ä‘á»c hầu hết tác phẩm cá»§a há» từ lúc còn nhá». Là má»™t ngưá»i viết trẽ, tôi hết sức quý trá»ng các anh chị ấy.T Trước hết là do Ä‘á»c sách cá»§a há», sau do nhá» sống chung biết được phẩm cách cá»§a há». Phẩm cách lá»›n nhất là hầu hết hỠđứng vá» nhân dân, Ä‘i theo ngay vá»›i cách mạng, vá»›i kháng chiến. Tôi vá» công tác ở Há»™i nhà văn và i tháng sau khi Há»™i thà nh láºp, năm 1957, ở giữa những Nguyá»…n Công Hoan, Nguyá»…n Tuân, Nguyên Hồng, Nguyá»…n Huy Tưởng, Chế Lan Viên, Tô Hoà i, Nguyá»…n Äình Thi, Bùi Hiển, Kim Lân, Xuân Diệu, Tú Mỡ... Sau cuá»™c chống Pháp, có những ngưá»i không còn nữa nhưng tôi vẫn ngó thấy há» hằng ngà y nÆ¡i bức ảnh phóng lá»›n treo ở há»™i. Tôi nhìn bác Ngô Tất Tố, má»—i lần nhìn thì nhá»› tá»›i Tắt đèn, nhá»› cái truyện ký rợn ngưá»i Ä‚n bánh đất viết vá» nạn đói trên Ä‘á»u vó má»™t đồng nước. Nhìn Nam Cao, tôi nhá»› cái chết cá»§a Lão Hạc, cái chết cá»§a đứa bé trong truyện ngắn Mò sâm banh... Ngà y ấy, tôi còn nhá»› không có sá»± phân biệt, sá»± kỳ thị giữa già và trẻ.Ông Nguá»…n Tuân có lần nói vá»›i chúng tôi: "Trong sáng tác không có già trẻ gì hết, má»—i anh Ä‘á»u có cái sá»± sinh cá»§a mình, biết đâu cái thằng trẻ nó báºt ra những cái bất ngá» mà mình không có được!"
Năm 1958, trong chuyến Ä‘i thá»±c tế vá» cảnh Hải Phòng, tổ trưởng tổ tôi là anh Nguyên Hồng. Anh đã chỉ cho tôi cái ngõ lầm thanh nÆ¡i ngà y xưa anh viết Bỉ vá» và Những ngà y thÆ¡ ấu, là m cho tôi sá»±c nhá»› tá»›i chuyện ngà y ấy đến giấy viết bản thảo anh còn không coÄ‘ để viết, còn bây giá» mình có bao nhiêu là giấy tốt mà viết không được thì quá dở. Má»™t đêm trên bến cảnh, tôi há»i anh: "Tôi thấy ông Gorki bảo mở đầu má»™t truyện ngắn không nên là má»™t câu đối thoại, anh Hồng thấy thế nà o?". Ngẫm nghÄ© má»™t lúc lâu anh bảo tôi: "- ái à , mình cÅ©ng có Ä‘á»c thấy Gorki nói như thế, nhưng theo mình nghiệm không nhất thiết như thế miá»…n sau đó ta miêu tả ngay cái tình huống phát ra lá»i đối thoại đó!" Tôi để ý thấy các anh chị lá»›p trước như anh Nguyên Hồng, má»—i khi giải đáp Ä‘iá»u gì dù nhá» vá» sáng tác cho lá»›p trẻ chúng tôi, cÅ©ng Ä‘á»u chu đáo, cẩn trá»ng. CÅ©ng từ chuyến Ä‘i thá»±c tế đó, sau nhiá»u tháng theo tà u bồng bá»nh trên biển, tôi viết được mấy truyện ngắn, khi vá» Hà Ná»™i, anh Nguyá»…n Huy Tưởng kêu tôi Ä‘á»c cho anh nghe, rồi động viên và góp ý rất rỉ mỉ. Lúc đó anh cÅ©ng vừa Ä‘i Äiện Biên vá», hà ng ngà y đến nhà số 19 Tôn Äản, nÆ¡i chúng tôi dà nh cho anh má»™t phòng để viết cho xong cuốn tiểu thuyết Bốn năm sau. Có lẽ do tôi may mắn, mà cÅ©ng có lẽ không khà môi trưá»ng văn há»c trong những năm ấy êm là nh,cho nên giữa trẻ và già không có chuyện. Riêng việc tiếp thu, kế thừa, tôi cÅ©ng có má»™t nháºn thức rõ rà ng. Ngoà i vốn sống là điá»u cốt tá» là m nên tác phẩm, ngoà i năng lá»±c thể hiện mà mình tá»± lượng sức có được tá»›i đâu, tôi Ä‘á»c và rút lấy những gì tốt nhất, phù hợp cho sáng tác cá»§a mình. Nói như anh Xuân Diệu là phải biết bá» cái gì, lấy cái gì và biết biến thà nh cái cá»§a kình. Tôi không bao giá» quan niệm văn há»c lại có thể cắt rá»i truyá»n thống, không có trước có sau. Gần đây tôi thá»±c sá»± ngạc nhiên vá» má»™t số ý kiến cổ súy cho sá»± cắt rá»i, lại còn kêu lá»›p trẻ đừng chịu ảnh hưởng áp lá»±c cá»§a thế hệ viết trước. Tôi không hiểu đó là áp lá»±c gì. Äã là má»™t ngưá»i cầm bút, ngưá»i ấy phải có đủ trà tuệ để phân định dở, hay rồi toà n quyá»n tiếp nháºn hoặc gác bá», chứ không chịu áp lá»±c cá»§a ai cả. Chỉ có Ä‘iá»u: nếi ai chối bá» sá»± hay thì Ä‘iá»u đó đồng nghÄ©a vá»›i sá»± dại.
Văn há»c cá»§a má»™t xứ sở, theo tôi dù muốn hay không, đó vẫn là má»™t cuá»™c hà nh trình liên tục, tá»± nhiên giữa các thế há» cầm bút, chỉ có khác là má»—i thế hệ gánh vác những sứ mệnh khác nhau, và sứ mệnh ấy không thể tách rá»i váºn mệnh chung cá»§a đất nước. Tôi còn nghÄ© nhà văn cÅ©ng giống như má»i con ngưá»i, Ä‘á»u có thá»i váºn cá»§a mình. Những ngưá»i cầm bút ở lứa tuổi chúng tôi có má»™t thá»i váºn khá đặc biệt. Chúng tôi hầu như lá»t gá»n và o cuá»™c chiến trưá»ng kỳ, kéo dà i tá»›i ba tháºp ká»·. Như trên tôi có nói cuá»™c chống Pháp sau khi Ä‘em lại cho chúng ta ná»a nước là miá»n Bắc và o cuối năm 1954, thì liá»n đó, Mỹ tá»± cho mình có sức mạnh và tà i cao hÆ¡n Pháp, tức thá»i nhảy và o miá»n Nam. Tháºt ra, miá»n Bắc những năm ấy gá»i là hòa bình, nhưng đó là má»™t thứ hòa bình không yên trong má»—i bữa ăn, trong từng giấc ngá»§, vì tình cốt nhục, vì máu chảy ở trong kia cÅ©ng chÃnh là máu ngoà i nà y Ä‘ang chảy. Tôi sống những năm miá»n Bắc yên là nh, nhưng đạm bạc và dè sẻn bởi miá»n Bắc phải lo toan đêm ngà y cho má»™t ná»a nước Ä‘au thương bên kia vÄ© tuyến 17. Tuy biết váºy, nhưng và o đầu năm 1962, khi lên đưá»ng vá» Nam, tôi má»›i biết rõ hÆ¡n. Vượt trưá»ng SÆ¡n giữa mùa mưa lÅ©, tôi đã nhìn thấy má»™t quyết tâm vÄ© đại, mà khi ở Hà Ná»™i tôi không thấy hết., Chúng tôi Ä‘i đưá»ng cùng vá»›i bá»™ đội và dân công ngưá»i Thượng. Năm ấy chưa có đưá»ng lá»›n, chưa có ôtô, binh trạm. Con đưá»ng có chá»— hầu như là độc đạo. Bá»™ đội phải đưa pháo nhÃch lên từng bước trên những triá»n núi cao mưa tuôn xối xả, các cụ già và em gái ngưá»i Thượng cõng trên vai những kiện súng,những hòm đạn nặng oằn ngưá»i. HỠở trần, đóng khố, khiêng vác từ ngà y nầy sang ngà y khác, đêm đến nghỉ lại trong những lá»u lợp bằng vá» cây. HỠđược cấp gạo nhưng tá»± túc thức ăn, thưá»ng ăn cá»§ mây non, nấu trong ống tre,nhạt thếch vì không có muối, mặc dù há» là ngưá»i coi quản các kho muối giấu trong rừng, nhưng muối ấy há» không rá» tá»›i má»™t hạt, chỉ dà nh cho bá»™ đội.
Năm 1962, tôi để lại sau lưng mình miá»n Bắc, Hà Ná»™i, Hồ Gươm như để lại những năm tháng yên bình vá»›i bao ká»· niệm đẹp, và đối diện vá»›i con đưá»ng, rừng núi ngút ngà n, nÆ¡i tráºn đánh lá»›n từ xa được chuẩn bị rất sá»›m vá»›i quyết tâm dá»± dá»™i, nhưng âm thầm, kÃn đáo. Má»™t lần nữa tôi khâm phục Äảng, vá» quyết tâm ấy. Khi đất nước còn bị chia đôi, khi Bắc Nam chưa được xum há»p má»™t nhà thì vì ý nguyện lá»›n cá»§a dân tá»™c, không bao giá» Äảng dừng lại ở má»™t Äiện Biên, mà phải là m má»™t Äiện Biên khác, lá»›n hÆ¡n để giải phóng cho được miá»n Nam. Trên từng chặng đưá»ng, tôi tá»± nhá»§... chuyện nầy mình phải ráng viết, và dá»± tÃnh khi vá» tá»›i Nam Bá»™, sẽ viết tiểu thuyết. Äiá»u tôi ngại nhất là chưa kịp thâm nháºp chưa kịp viết gì đã chết. Bởi vì vá» Nam rất dá»… chết, có khi chẳng phải chết vì bom đạn mà chết vì sốt rét trên đưá»ng, nhất là loại sốt ác tÃnh.Thứ sốt nà y không cho con muá»—i onophène mà do con muá»—i mang vi trùng phanciferum. Tôi không ngá» chÃnh Ä‘iá»u tôi lo ngại đã xảy đến. Suốt trên ba tháng Ä‘i đưá»ng, tôi luôn bị đói, nhưng chưa há» bị sốt.ở gần cuá»™c hà nh trình, lúc vá» tá»›i bá» sông Sà i Gòn thì tôi bị sốt, và là sốt ác tÃnh. Tôi lâm và o cÆ¡n hôm mê suốt bốn ngà y đêm, và thoát chết nhá» má»™t quân y sÄ© cÅ©ng từ Bắc vá», trên đưá»ng qua trạm, nghe tên tôi, anh đã tá»± nguyện và o trạm cứu chữa cho tôi bằng hết số thuốc mà anh ấy mang theo trong ba lô. Khi tôi tỉnh hẳn thì anh ấy đã ra Ä‘i. Vá» sau, nghe anh ở sư 9, tôi có Ä‘i kiếm, nhưng sư Ä‘oà n cho biết anh đã tá» tráºn.
Trách nhiệm trong cuá»™c sống chiến đấu, riêng và chung cứ như thế, đổ xuống vai ngưá»i viết chúng tôi, trong đó trưá»ng hợp Nguyá»…n thi cÅ©ng giống hệt như tôi, vì Nguyá»…n Thi cá»§ng bị sốt nặng, được y tế trạm cứu thoát, rá»i khá»i nầy trước tôi và i tháng. CÅ©ng chÃnh tại trạm giao liên bên bá» sống Sà i Gòn nầy, và o má»™t buổi đầu đêm, khi cÆ¡n sốt đã dứt, tôi nằm trên võng ôm chiếc raÄ‘iô transitor, vừa mở ra bá»—ng nghe Äà i tiếng nói Việt Nam Ä‘ang phát bà i tưá»ng thuáºt Äại há»™i Há»™i Nhà văn Việt Nam lần thứ hai Tiếng anh Nguyá»…n Äình Thi Ä‘ang trình bầy báo cáo. Rồi là anh Nguyên Hồng, giá»ng sôi nổi, hùng hồn. Tôi mỉm cưá»i tá»± nhá»§: "Các ông ấy đâu có biết mình Ä‘ang nằm bẹp ở xó rừng nầy!"
Vâng, tôi đã phải nằm bẹp ở xó rừng ấy tá»›i hÆ¡n má»™t tháng sau má»›i Ä‘i tiếp được. Dù chặng còn lại chỉ có ba ngà y là tá»›i Há»™i Văn nghệ Giải phóng. Tôi ở Há»™i nghỉ dưá»ng Ãt lâu, rồi lên đưá»ng Ä‘i vá» miá»n Tây Nam Bá»™, vùng đất tôi quen thuá»™c từ hồi chống Pháp. Tôi Ä‘i ngang ấp Bắc, lúc xóm là ng còn nghi ngút khói sau tráºn đánh oanh liệt đầu tiên phá vỡ chiến thuáºt trá»±c thăng váºn và thiết xa váºn M133 cá»§a giặc. trá»±c thăng và xe lá»™i nước Mỹ bị bắn cháy nằm lển nghểnh trên đồng. Tôi Ä‘i qua Äồng Tháp Mưá»i, dá»± má»™t tráºn đánh trá»±c thăng đổ bá»™, ghi lại được các chi tiết mà vá» sau tôi đưa vô truyện ngắn Khói. Tôi vá» Cần ThÆ¡, Rạch Giá, Cà Mau bắt đầu viết bút ký. Do má»™t sá»± tình cá», bà i ký đầu tiên lại là bà i ký dưới hình thức má»™t lá thư gởi anh Nguyá»…n Tuân. Số là má»™t hôm ở giữa rừng đước, nÆ¡i má»™t cái nhà cất trên các trang rá»… đước, bà i anh em ở văn phòng Ban Tuyên huấn Ä‘em đến cho tôi ba bốn tá» tuần báo Văn nghệ. Tôi mừng quá chụp lấy Ä‘á»c, thì thấy trong má»™t số báo có đăng bà i ký cá»§a anh Nguyá»…n Tuân nhan đỠKhi nà o đất nước thống nhất, tôi sẽ vô đâu trước hết?
Äây là má»™t thiên tùy bút ký sá»± hoà n toà n hư cấu, nghÄ©a là chỉ do anh nghÄ© ra, vẽ ra chá»› anh đâu đã đặt chân tá»›i Cà Mau. Nhưng khi Ä‘á»c xong, tôi lại hết sức xúc động, vì tình yêu anh dà nh cho mÅ©i đất cuối cùng, cái chốnanh và nó là ngón chân cái chưa khô bùn vạn dáºm. Anh hư cấu, nhưng hư cấu tà i tình, vì dụ các tên là ng, tên xóm, tên xẻo rạch anh kể ra trúng phóc hết, cả cái bầu trá»i Cà Mau mùa mưa "ong ong tái tái" cÅ©ng trúng luôn má»›i là hay.Nhưng tôi không lạ, vì ba cái vụ nầy anh tỉ mẩn há»i chúng tôi ở Hà Ná»™i và ghi sổ tay. NgỠđâu bây giá» anh Ä‘em ra xà i. Có Ä‘iá»u rất lạ là khi coi ngà y tháng số báo Văn nghệ so vá»›i ngà y Ä‘á»c tôi thấy chỉ cách có bảy ngà y. Váºy bằng con đưá»ng nà o tá» báo đến táºn Cà Mau nhanh như váºy.
Há»i lại kỹ, hóa ra đây là những tá» báo lèn trong các hòm súng đã Ä‘i từ Hải Phòng vô bằng đưá»ng biển. Äêm hôm ấy, tôi ngồi giữa rừng đước, viết bức thư gởi Nguyá»…n Tuân, đó là bức thư Cà Mau. Viết tá»›i sáng thì xong. Vì muốn gởi bức thư nà y Ä‘o tháºt mau, tôi đến cÆ¡ quan thông tấn xã Giải phóng miá»n Tây đóng gần đó, năn nỉ cô Ä‘iện báo viên chuyên đánh tin bằng Ä‘iện minh ngữ đánh giúp tôi vá» Äà i phát thanh Giải phóng ở trên. Banđầu cô ta do dá»±, bảo Ä‘ang đánh tin chiến sá»±. Tôi nói cái nầy cÅ©ng là má»™t thứ tin chiến sá»± đấy, cô ta cầm lên coi, chưa hết ná»a trang cô dòm tôi, tươi cưá»i nói: "Anh viết gởi cho ông nhà văn ở ngoà i Bắc hả?" ÄÆ°á»£c, em đánh cho anh, nhưng em phải đánh chen, hai bữa má»›i xong. Năm bữa sau, đêm nằm bắt chương trình Văn nghệ Äà i Phát thanh Giải phóng, tôi nghe xướng ngôi viên Ä‘á»c trá»n Bức thư Cà Mau vá»›i lá»i giá»›i thiệu rất xôm, rằng đây là thư cá»§a má»™t nhà văn trẻ ở Cà Mau gởi nhà văn Nguyá»…n Tuân, rằn đây là mối giao lưu từ mảnh đất chiến đấu ở xa nhất Tổ quốc gởi vá» thá»§ đô Hà Ná»™i trái tim cá»§a đất nước v.v... Tại Hà Ná»™i, bức thư đó được ông Khương Minh Ngá»c ở Äà i tiếng nói Việt Nam ghi âm. Sáng hôm sau, ông Ngá»c chạy tá»›i nhà ông Tuân mở băng cho ông Tuân nghe. Hai ông lấy là m thÃch thú, nhưng không biết "anh Äức là ai" rồi Ä‘oán chắc là má»™t thằng viết trẻ nà o đó ở Cà Mau!". Sau đó má»›i vỡ ra tại 51 Trần Hưng Äạo, do cô Loan vợ tôi cho biết.
Sau khi nháºn được "Bức thư Cà Mau" anh Tuân là m luôn má»™t bà i ký gởi cho tôi. Tôi bèn phúc đáp anh ấy má»™t bà i khác. Cứ thế giữa tôi và anh má»—i ngưá»i viết sáu bà i. Nhá»› má»™t đêm qua sông Cá»u Long, vừa đặt chân lên bỠđất má»™t cù lao ở giữa sông, tôi báºt đà i, đúng và o lúc chinh anh Tuân kêu: "Anh Äức Æ¡i, Anh Äức à !" nhưng rồi tôi phải vá»™i vã tắt ngay, vì cô giao liên nạt tôi và chỉ vá» phÃa trước bảo cách đấy năm trăm mét là vòng rà o ấp chiến lược, bá»™ muốn chết cả đám hay sao.
Từ đó trở Ä‘i, trong cuá»™c chống Mỹ, tôi đã cố gắng thá»±c hiện dá»± tÃnh sáng tác cá»§a mình, từ bút ký đến truyện ngắn, đến tiểu thuyết. Tất cả các sáng tác ấy bạn Ä‘á»c Ä‘á»u đã biết, mà chÃnh tôi cÅ©ng tá»± biết, cái gì được và cái gì chưa được. Tôi vẫn nghÄ©, sáng tác văn há»c đâu có dá»…, và dụ truyện ngắn viết mưá»i lấy lại được má»™t hai cái cÅ©ng là khó. Hôm nay nhân 50 ká»· niệm má»™t chặng đưá»ng dà i cá»§a đất nước và cá»§a văn há»c, tôi muốn nói rằng sáng tác cá»§a chúng tôi dù hay dù dở, dù mạnh dù yếu, thì đó vẫn là sá»± hết lòng, cố gắng trong công việc, để góp sức cùng bá»™ đội dân công, cùng bà con cô bác trong sá»± nghiệp chống Mỹ cứu nước. Tôi vẫn luôn nghÄ© rằng mình tháºt may mắn, được sinh ra, sống là viết trong má»™t thá»i đẹp đã, chẳng những đẹp từ nét vinh quang cao cả mà còn đẹp từ sá»± chịu đựng bao cuá»™c Ä‘au thương, mất mát, ly biệt. Tôi chẳng chút hối tiếc những năm tháng ấy. Tôi có thể nháºn ra và loại bá» các yếu kém trong sá»± thể hiện má»™t cách không tiếc rẻ, nhưng luôn yêu quý, luôn cất giữ trân trá»ng giữa lòng mình những nÆ¡i chốn, những con ngưá»i mà tôi từng biết, từng lấy nguyên mẫu để xây dá»±ng thà nh những nhân váºt như má»™t ông già kia ở Xảo ÄÆ°á»›c, má»™t ông lão nỠở Vưá»n Chim và những ngưá»i con gái như chị Tư Háºu, chị Sứ...
... Vá»›i lại giỠđây, tôi hãy còn hiển hiện trước mắt tôi trong má»™t cánh rừng xa, cứ má»—i ngà y qua dưá»ng như thêm sâu thẳm, anh Nguyá»…n Thi vác tá»›i cho tôi má»™t bị trà , thuốc,bảo tôi ráng lưu lại Äại đội anh hùng, khai thác má»™t anh hùng xã thá»§ đã từng bắn chết 202 tên Mỹ, đê viết. GiỠđây, tôi hãy còn nhìn thấy Lê Anh Xuân trước buổi Ä‘i vá» vùng phụ cáºn Sà i Gòn, trao cho tôi bà i thÆ¡ Dáng đứng Việt nam, để rồi không bao giá» trở lại. Và tôi còn nhìn VÄ©nh Hòa bị trúng đạn tá» thương ngã váºt và o má»™t bỠđìa cạn, trên tay còn cầm súng - sau má»™t ngà y cùng bá»™ đội đánh tả quyết liệt hà ng chục đợt tấn công cá»§a giặc.
Äể có được má»™t ná»n văn há»c gá»i là ná»n văn há»c cách mạng, ná»n văn há»c má»›i, các thế hệ nhà văn Việt Nam đã phải trả giá bằng máu. Từ Trần Äăng, Thôi Hữu, Thâm Tâm, Nam Cao, Trần Mai Ninh... rồi tiếp đến Nguyá»…n Thi, Lê Anh Xuân, Lê VÄ©nh Hòa, Dương Thị Xuân Quý, Nguyá»…n Mỹ... Bản danh sách các nhà văn Việt Nam hy sinh vì trang viết chân chÃnh còn dà i. Tôi hy vá»ng Há»™i Nhà văn chúng ta trân trá»ng giữ gìn, kể cả việc xét cần láºp nên má»™t bảo tà ng văn há»c cách mạng. Hy vá»ng các nhà lý luáºn - những ngưá»i ở trong cái bá»™ pháºn vô cùng quan trá»ng cá»§a văn há»c là m nên má»™t bá»™ sách tổng kết, biên khảo, đánh giá tháºt đầy đủ má»i giá trị mà anh chị em nhà văn Việt Nam chúng ta Ä‘em lại bằng máu xương, tâm huyết trong má»™t thá»i lá»a đạn, bi tráng, hà o hùng.
|

25-09-2008, 11:33 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Dưới má»™t vầng ánh sáng đục - Anh Äức
Anh Äức
Dưới một vầng ánh sáng đục
Gởi anh Nguyễn Tuân
Mấy hôm nay tôi đến Sà i Gòn. Và o những đêm giữa tháng Mưá»i âm lịch, bầu trá»i vùng phụ cáºn treo má»™t và nh trăng biếc sáng. Tôi ngồi trên khoảnh đồng cát má»c nhiá»u hoa trinh nữ. Trăng sáng quá đến ná»—i tôi ngó thấy cả lúc những cây hoa e thạn ấy run rẩy khéo mình. Và dưới trăng, tôi ngắm nhình vầng ánh sáng từ thà nh phố Sà i Gòn hắt lên má»™t thứ ánh sáng đùng đục, tuồng như có rất nhiá»u bụi, tuồng như có mùi hồng cá»§a chất diêm sinh mà lại như vá»ng vang tiếng thét và những tiếng nấc xé lòng.
Anh Tuân à , tôi đã ngồi như váºy rất lâu mà ngắm nhìn Sà i Gòn má»™t cách lặng thầm. Giữa lúc ở quanh tôi chẳng có lấy được được phút giây yên tÄ©nh. Bá»—u trá»i vùng phụ cáºn trong cái đêm trăng sáng nà y vẫn luôn bị cắt xé bởi những máy bay phản lá»±c cánh dÆ¡i Ä‘en trÅ©i lao ngang, vẫn nổ rá»n những pháo đạn đại bác 105, 155 cá»§a giặc bắn chá»c và o đất giải phóng. Còn từ phÃa mạn sông Sà i Gòn cứ chốc lát lại rá»™ lên từng hồi đại liên dà i, dà i quá lắm, dẫu ta có nÃn hết má»™t hÆ¡i thở, hồi súng vẫn chưa dứt. Äó là tiếng súng cá»§a những chiếc trinh sát phóng pháo cÆ¡ kểu "Môhốc" mà bà con ở đây gá»i nôm na là "cồng cá»™c Mỹ", hoặc những chếc trá»±c thăng HU.1A, HU.1B cứ bì bà bì bạch nhấp nháy đèn đỠmãi má»™ chá»— trên thinh không, bắn đại liên rất chi là dai.
VỠđịa lý địa dư cá»§a chốn nà y, tôi tÃnh chẳng cần phải vẽ ra vá»›i các anh là m chi. Là má»™t cây thể ký, lẽ nà o anh lại chẳng để tâm đến đất địa ở má»™t nÆ¡i quan trá»ng như thế nà o hay sao. Và như xứ Vênêduyêla thuá»™c Mỹ la tinh xa xăm bên kia đại dương mà anh còn dò tưởng ra để miêu tả, thì hà huống chi là ở đây, nÆ¡i cả nước ta hằng quan tâm, nÆ¡i đáng cho ta tá»± hà o mà cÅ©ng tháºt đáng để ta phẫn khÃch, nÆ¡i có má»™t thà nh phố lá»›n đặc biệt anh hùng, đặc biệt xáo động, đặc biệt Ä‘au thương - nÆ¡i thưá»ng lòi ra những bá»™ mặt chuá»™t, mặt chó phản dân hại nước mà cÅ©ng là nÆ¡i đã từng bay vá»t lên trá»i những vì sao sáng rá»±c thế gian.
Song nói váºy chá»› để tôi phác sÆ¡ qua và i nét vá» cảnh sắc ở đây, để giúo anh mưá»ng tượng cho được dá»… hÆ¡n, anh nhá. Äại khái như thế nà y nà y: xóm là ng vưá»n tược nằm trên những giồng cát không thấp mả cÅ©ng chẳng lấy gì là m cao, không biết chừng nó cÅ©ng giông giống cảnh miá»n Äá»™ng Hải, cảnh xã Bảo Ninh mà anh tả cho tôi nghe qua bà i "Xuân lá»a trên dòng sông Gianh và sông Tuyến" đó cÅ©ng nên. Rồi thì là những giếng nước có miệng xây bằng xi măng, rừng cao su bạt ngà n đêm ngà y không ngá»›t nhá»…u ròng những giá»t sữa trắng, những hầm trú cà nông kiên cố và những giao thông hà o chằng chịt, những tuyến chiến đấu không lá»™ thiên. Có nhiá»u trưá»ng há»c và nhiá»u tiệm quán cá thể. Sinh hoạt vẫn bình thưá»ng. Trong cái cảnh bom nổ đạn xé, bà con vẫn cạo má»§ cao su, đà o hầm hố chông, vẫn ăn há»§ tiếu và uống cà phê. Vì rằng, anh hiểu cho, ở đây ngà y đêm không khi nà o ngá»›t tiếng bom đạn, nên sá»± ăn uống và là m lụng, sá»± sinh hoạt nóichung Ä‘á»u phải hòa cho được và o lá»a khói ấy, coi như lá»a khói không phải chỉ má»›i bốc dáºy buổi nay mà là đã bốc dáºy từ hai mươi mốt năm nay.
ở đây có những cảnh ngưá»i vá»™i vã, song cÅ©ng vẫn diá»…n ra trước mắt ta những cảnh ngưá»i là m ăn bình thưá»ng. Sẽ luôn ngón thấy những du kÃch mình mặc áo vải dù xanh lá cây, tay thá»§ súng trưá»ng bá đỠxăm xăm chạy ngược vá» hướng bá»™ binh địch sắp trản tá»›i. Sẽ thấy những ngôi trưá»ng nhá»™n nhịp trẻ em, náu mình dưới vưá»n cao su, và trên những con đưá»ng cái dà i hun hút chạy qua các vưá»n cai su đó có những chiếc xe bò ung dung bước má»™t. Khi thì trên xe là má»™t chị nông dân, vừa vút roi đánh bò vừa vạch vú cho thằng bé con chị ta ngoạm bú chùn chụt, khi thì là má»™t ông lão lưng trần cháynắng, miệng phì phèo hút cái tẩu thuốc gá»t bằng cá»§ tre, tay nắm dây, mắt lim dim như muốn ngá»§, mà cặp bò và ng vẫn ngoan ngoãn kéo rướn chiếc xe Ä‘i tá»›i.
Giữa miá»n đất máºt độ bom đạn rất đỗi Ä‘áºm đặc nà y, sá»± sống vẫn bình thưá»ng. Thấy sá»± bình thưá»ng hóa cao độ cuá»™c sống chiến đấu ở đây mà ngao ngán thay cho thằng giặc Mỹ. Bom napan không dá»a nổi ai. Chất độc hóa há»c không dá»a nổi ai. Chó bécgiê dạo nà y chẳng thấy bóng má»™t con nà o nữa, chắc bá»™ chết hết rồi. Các thứ vÅ© khà độc áo Ä‘á»u được chúng Ä‘em ra xà i, nhưng thứ nà o cÅ©ng lần lượt mất tác dụng. Ngay cả đến máy bay B.52 từ Guam bay Ä‘i bay vá» xem chừng cÅ©ng như uể oải. Má»›i hôm kia, B.52 liệng bom ở cạnh chá»— tôi, liệng "uỳnh uỳnh" động cả đất Ä‘ai, mà sáng ra nghe đâu chỉ chết có má»™t ngưá»i và và i con trâu. Chắc anh có nghe nói thứ máy bay đó rồi chá»›. Tụi Mỹ vẫn khoe là pháo đà i bay khá»—ng lồ nhất cá»§a chúng đó mà . Có hôm nghe hÆ¡i nó, tôi ra đứng xem, thấy nó bay từng tốp ba chiếc. Bởi nó bay cao lên thấy nó không to. Nhưng khi có má»™t chiếc F.105 bay theo là m vệ sÄ© cho nó thì má»›i thấy nó lá»›n. Chiếc F.105 trông chỉ bằng má»™t chéo cánh cá»§a nó thôi anh ạ. Hình thù loại B.52 nà y hÆ¡i dà i, hÆ¡ gầy, toà n thân sÆ¡n mà u trắng bạc. Bên hai cánh nó có tá»›i tám động cÆ¡ phản lá»±c, nhưng nó bay không nhanh vì chở nhiá»u bom nặng. Anh Tuân à , riêng vụ thằng Mỹ Ä‘em B.52 sang chá»i vá»›i ta cÅ©ng đủ biết nó túng thế và độc ác là dưá»ng nà o. Thứ máy bay nà y là thứ chở nhiá»u bom Ä‘i há»§y diệt thà nh phố trong chiến tranh tráºn địa, nay đó Ä‘em qua ném là ng, ném xóm ta. Nó cho B.52 Ä‘i oanh tạc Sà i Gòn nà y rất nhiá»u lần rồi. Bởi lẽ vùng phụ cáºn Ä‘ang chồm tá»›i tÃnh trói gô lấy nó ở Sà i Gòn tạm chiến, thà nh ra nói phải giãi đạp, cố gạt ta ra không cho xáp tá»›i gần. Nhưng B.52 đâu có cứu vãn nổi tình thế. Cả bá»n quân Mỹ, úc, Tân Tân Lan Ä‘i cà n quét vùng phụ cáºn mấy bữa nay chẳng những không vá»›t vát được chút gì mà còn lá»— lã hao hụt lá»›n. ý chà chúng đã kém hèn, mà tà i thì rất má»n, má»™t đám bá»™ binh tá»›i, chỉ được má»—i cái là thây xác to lá»›n. Má»›i hôm kia, má»™t trung Ä‘oà n lÃnh Mỹ, úc, Tân Tây Lan được thả xuống vùng Nam Bến Cát. Bá»™ binh dưới đất đông nhung nhúc, máy bay vần vÅ© đầy trá»i. Từ sáng tá»›i chiá»u chúng không gặp cánh quân chá»§ lá»±c nà o cá»§a ta. Chúng xịt hÆ¡i độc và tung lá»±u đạn xuống hầm tránh đại bác cá»§a đồng bà o, giết hại má»™t số phụ nữ và trẻ em ẩn trốn bên dưới. Äồng thá»i chúng lại Ä‘em bánh kẹo, thốc men rà rê và o xóm chìa ra dụ dá»— đồng bà o. Lặn lá»™i phá phách và má»›m dụ mõi mệt rồi, chiá»u lại chúng gom quân vá» chá»— mà chúng đã đáp xuống ban sáng, khui thịt há»™p ra ăn vá»›i bánh mì, tắm rá»a bằng những thùng nước chở từ căn cứ CÆ¡ Lắc. Nước nôi lương phạn gì cÅ©ng Ä‘á»u do máy bay chở táºn Phi Luáºt Tân. Máy bay Ä‘em cả quần áo sạch đến cho chúng thay, đổi lấy bá»™ quần áo bẩn cá»§a chúng Ä‘em vá». Tắm rá»a và ăn uống no nê rồi, bá»n chúng bÆ¡m nệm cao su bắt đầu ngả lưng, phì phèo khói thốc "Luýchky", "Pônmôn", cho bõ má»™t ngà y cà ng rừng lướt bụi. Khốn thay, giữa lúc ấy, du kÃch ta đã rình chúng rồi mà chúng nà o có hay. Äêm đến, du kÃch má»—i ngưá»i thá» má»™t giá» lá»±u đạn bắt đầu tấn công. Suốt đêm lá»±u đạn nổ không ngá»›t. Bá»n quan lÃnh công tá» bá»™t nà y nhốn nháo không dám chạy tạt vô rừng mà cứ túm tụm gom và o. Lá»±u đạn cá»§a du kÃch liệng tá»›i sáng, giết chết hÆ¡n hai trăm thằng. Những anh du kÃch đánh tráºn nà y vá» hỉ hả kể lại rằng há» chưa từng mần ăn má»™t tráºn nà o khả quan như váºy, và há» cÅ©ng chưa gặp má»™t đám quan quân nà o lại dá»… "thịt" đến như váºy.
Nhưng đây là chúng nó chỉ má»›i gặp du kÃch. Cách sau đó mươi ngà y, chúng liá»n gặp chá»§ lá»±c ta tại Bắc Bến Cát. Bá»n Mỹ nà y Ä‘ang đóng dã ngoại ở Bà u Bà ng, nói theo kiểu chúng nó, thì bây giá» chúng Ä‘ang hà nh quân đóng theo kiểu những "pÃc nÃch". Ä‚n uống và hãm hiếp thì nhiá»u mà đánh chác chẳng được bao nhiêu.
Äến lúc bị quân ta tấn công, chúng chết như rạ. Trong vòng má»™t ngà y, quân ta đưa trên hai ngà n thằng Mỹ vá» chầu trá»i.
Trong má»™t bà i ký anh viết gá»i tôi, anh có kể vá» sá»± ngốc nghếch và thô bỉ cá»§a bá»n phi công Mỹ bị ta tóm được ngoà i ấy. Những chuyện anh kể xem ra cÅ©ng không khác trong nà y là mấy. Vá» tÃnh cách bá»n Mỹ xâm lược, ở đâu chả thế, ở đâu mà chúng chẳng bôi trát má»i thứ nhuốc nhÆ¡ lên lá cá» Mỹ Hợp chúng quốc.
Anh biết không, cái hôm chúng đổ quân xuống ká» chá»— tôi ở, nhiá»u thằng Mỹ mặc độc cái xilÃp cán vô xóm, tay cầm súng, tay chìa bánh kẹo ra. Phụ nữ ta thấy những ngưá»i tồng ngồng kỳ cục thế đó thì bá» chạy, trẻ em cÅ©ng hốt quá chạy hết ráo chẳng thiết gì đến bánh cùng kẹo. Bá»n Mỹ cưá»i hô hố và bảo rằng ngưá»i Việt Nam còn dại dá»™t quá, đến như sá»± giúp đỡ thân ái cá»§a chúng mà cÅ©ng khôt nháºn lấy. Tháºt ra, cái bá»n kỳ quái nhất tần Ä‘á»i má»›i dùng B.52 thả bom xuống, má»›i dùng hÆ¡i độc xịt và o các hầm trú ẩn, thì liá»n đó chúng chìa bánh, kẹo, thuốc ra.
Mà đấy là gì? là má»™t cảnh huống diá»…n biến cá»§a kế hoạch Lốt LanxÄ‘an đó anh. Äại để là vừa phá phách vừa lung lạc, dụ dá»—. Lốt là thằng đồ tể chuyên Ä‘i láºt đổ xứ ngưá»i, ta đã biết nhẫn mặt nó ra không cần phải nói. Còn LanxÄ‘an, là thằng nà o? ấy là má»™t thằng lÃnh tình báo đầu náºu chuyên bà y ra những quá»· kế tâm lý chiến. Hai thằng kết hợp vá»›i nhau vạch ra cái kế hoạch "tay cầm dao găm tay chìa kẹo nhá»". Cái kế hoạch nà y tuy không xà gạt được nhân dân ta nhưng cÅ©ng có gây nhiá»u sá»± tác hại. ở thà nh phố còn tạm bị chiếm, cụ thể như ở Sà i Gòn, nó Ä‘ang cố sức phá hoại và đụa ruá»—ng dữ.
Vừa rồi má tôi ở trong ấy ra thăm tôi. Bà cụ đã sáu mươi lăm rồi anh Tuân ạ, nhưng còn khá»e, nhất là tinh thần còn rất khá»e. Tôi tháºt lấy là m sung sướng được gặp lại má tôi vẫn y nguyên tấm lòng mẹ Việt Nam, vẫn gắn bó khăng khÃt vá»›i cách mạng như kháng chiến lần trước. Câu chuyện đầu tiên má tôi nói là vá» bá»n Mỹ. Bà cụ chặc lưỡi bảo rằng:
- Nước Mỹ có cụ HécgiÆ¡, có anh MoritxÆ¡n thiệt là nt sao là tốt. Còn tụi Mỹ qua bên mình xấu xa quá. Con Æ¡i, bây giá» nó Ä‘i đầy đưá»ng phố. Chá»— nà o đèn sáng nhất là chá»— cá»§a nó. Chá»— nà o ăn ngon nhất là chá»— cá»§a nó. Nó bỠđôla ra mua gái, mua luôn cả xe tắcxi đưa khách, mua máu ngưá»i nghèo, mua bằng đôla xanh vá»›i đôla Ä‘á»... Con à , Ä‘iện nước nhà mình và những nhà khác khi bị tắt ngang. Äiện và nước Ä‘á»u bị cắt, dồn vá» cho Mỹ. Bây giỠở Sà i Gòn, ban đêm chá»— nà o sang nhứt là chá»— tòa "buynÄ‘inh" cá»§a Mỹ, còn ở xung quanh Ä‘iện lu hết và có chá»— tối Ä‘en con à !
Nghe má tôi nói, sao tim tôi từng lúc cứ như bị những móng tay sắc nhá»n quà o cấu... Và tôi hình dung ra ngay được những cảnh má tôi vừa kể. Vùng ánh sáng rá»±c rỡ và vùng tối Ä‘en, ống hút máu đặt lên cánh tay ngưá»i dân nghèo thà nh phố, xe tắcxi thoái thác không rước khách ngưá»i má»™t giống nòi, những gái bán thân ngà y cà ng nhiá»u. Má tôi còn bảo Mỹ nó đã hiếp chết nhiá»u cô gái, trong cÆ¡ cuồng dâm đã có thằng bóp siết cổ con gái ngá»§ vá»›i nó đến chết. Mua hà ng cá»§a các chị ở vỉa hè, nó cà i tiá»n ở cúc quần dưới rốn, bảo đến mà lấy. Má»™t bác sÄ© quen vá»›i má tôi bảo rằng Mỹ nó gieo rắc má»™t thứ bệnh phong tình rất kỳ cục. Ngưá»i mắc bệnh sẽ há»ng luôn bá»™ pháºn sinh dục. Chẳng biết nó mang bệnh đó từ đâu đến. Thì chắc là ở Xtămbun, ở Tôkiô, hay là ở Äà i Loan, ở Mani... ở những nÆ¡i nó chiếm đóng và gieo rắc khổ Ä‘au. Ngà y nay ở Sà i Gòn, chúng còn là m nhiá»u việc tồi tệ hÆ¡n, nên khổ Ä‘au và căm thù còn hằn sâu dữ dá»™i hÆ¡n.
... Giữa lúc ấy, Sà i Gòn Ä‘ang lâm và o cảnh nước hao gạo kém, chưa có lúc nà o Ä‘á»i sống Sà i Gòn lại trở nên bi thiết đến như váºy. Bá»n Mỹ và tay sai lấy thế là m thÃch, vì thế chúng má»›i dá»… bắt lÃnh, dá»… mua máu, mua gái. Có chuyện má»™t bà lão ở xóm lao động đã bán máu mình năm bảy lượt. Má»—i lần bán máu xong, vá»›i số tiá»n đó, bà lão nuôi miệng mình và mấy đứa cháu được má»™t thá»i gian ngắn rồi lại phải đến ngân hà ng máu quân đội giặc ở Gò Vấp đưa tay mình cho bá»n thầu mua đó kẹp hút lấy những giá»t máu cuối cùng.
Sà i Gòn quả là má»™t thà nh phố rất đặc biệt, như anh Trần Quang có nói. Tôi cÅ©ng thấy váºy. Tôi thấy nó đặc biệt ở chá»—: sá»± Ä‘au thương hèn kém thì đầy dẫy, mà những Ä‘iá»u cao thượng, dÅ©ng cảm thì cÅ©ng xuất hiện vô và n. Má tôi nói anh Trá»—i mất Ä‘i, đồng bà o Sà i Gòn thương tiếc khôn nguôi. Giữa Sà i Gòn, bà con để tang Anh, có gia đình láºp bà n thá» Anh. Hôm rồi, nhân ngà y giá»— đầu cá»§a Anh, rất nhiá»u gia đình dá»n mâm cÆ¡m cúng Anh.
Anh Tuân ạ, Sà i Gòn sau anh Trá»—i là má»™t Sà i Gòn ngà y cà ng vang dá»™i tiếng bom, tiếng súng. Cách đây mấy bữa, Sà i Gòn bay đầy má»™t trá»i bong bóng mang cá» mặt tráºn Giải phóng, giữa lúc bá»n giặc ká»· niệm hai năm ngà y chúng láºt đổ nhau, ngà y thằng đồ tể Lốt giở ngón nghá» Ä‘áºp chết tươi hai anh em Diệm - Nhu, ngà y đánh dấu sá»± sụp đổ và suy yếu triá»n miên cá»§a cái chánh thể bung sung Việt Nam cá»™ng hòa tay sai.
Sà i Gòn quả là má»™t thà nh phố đặc biệt. Giả dối, man trá không đâu bằng, mà trung canh nghÄ©a khà không đâu sánh tà y. Sà i Gòn có những đà n bà tối ngà y chỉ có việc bôi son trát phấn và những cô gái có "can đảm" chịu ngá»a vú mình cho ngưá»i ta mổ, nhét và đó má»™t thứ mút-xÆ¡, là m cho cặp vú lá»›n hÆ¡n, khiêu khÃch hÆ¡n. Nhưng Sà i Gòn cÅ©ng là lúc ấy lại có những cô gái như cô U..., vừa tròn hai mươi tuổi, là má»™t nữ chiến đấu viên bình tÄ©nh gan dạ, đã chÃnh tay Ä‘iểm há»a mìn định hướng tiêu diệt hà ng trăm tên Mỹ và cảnh sát dã chiến. Sà i Gòn có những cô như cô T., sinh ra và lá»›n lên ở má»™t xóm lao động bùn lầy và không sáng đèn. Tại đây lần đầu tiên trong Ä‘á»i cô đánh chết tươi má»™t tên công an ác ôn, đánh bằng má»™t cái nhÃp xe. Rồi cô xin tham gia chiến đấu vá» trang, tá»± tay đánh diệt ngót trăm tên Mỹ thuá»™c phái bá»™ M.A.A.G. Kể lại chuyện cho tôi nghe, cô bảo:
- Lần đầu có má»™t tình huống diá»…n biến là m em khó xá» hết sức anh à . Số là khi đã Ä‘em bom và o đặt rồi, em vừa trở ra thì thấy bên sân trong cạnh chá»— tụi Mỹ ở có má»™t số em bé gái đến chÆ¡i banh chuyá»n. Em lo quá. Vì em biết chắc chắn trong và i phút ná»a bom sẽ nổ, và các em nhỠấy có thể bị chết! Kẹt quá, em nghÄ© ra má»™t kế để Ä‘iá»u các em Ä‘i khá»i chá»— ấy. Em la:
- Trá»i Æ¡i, xe nhà binh đụng nhau ngoà i đưá»ng, ra coi mấy em Æ¡i!
Em la lên như váºy mà đám nhá» chỉ lè lưỡi chứ không buông banh chạy Ä‘i coi. Em cà ng thêm lo quá. Anh nghÄ© có khổ không? Mình chỉ tÃnh diệt Mỹ, các em nhỠấy có tá»™i tình gì đâu. Mà đứa bnà o trong cÅ©ng dá»… thương quá Ä‘i. Thiệt là gay go. Không thể để các em bị nạn, em bảo khẻ vá»›i anh đội viên trong tổ em:
- Anh chạy lại giá»±t trái banh cá»§a mấy đứa nó liệng ra ngoà i đưá»ng Ä‘i!
Anh tổ viên chạy tá»›i chụp trái banh liệng mạnh ra đưá»ng. Äám nhá» sợ mất trái banh, ré lên, chạy ùa theo. Mấy đứa nhá» vừa ra khá»i sân thì bom nổ.
Cô T. kể cho tôi nghe nhiá»u vụ Ä‘i đánh Mỹ, sau rốt cô buông thông đôi bà n tay xuống gối, nói:
- Bà con ở trá»ng tốt lắm, cÅ©ng nhá» có bà con che chở, chá»› không thì nhiá»u lần em đã bị bắt. Có lần đánh mìn xong, em bị bá»n cảnh sát công an vây chặt. Hai thằng nhà o tá»›i chụp lấy em. Em vùng ra, nó bÃu áo em, em xy lại đánh cho hai thằng hai cú "móc", má»™t thằng trà o máu há»ng. Em vuá»™t ra, nhưng chúng rượt theo rất đông, vừa rượt vừa la: "Ä‚n cắp, bắt con nhỠăn cắp!". Bà con đổ ra nghẹt đưá»ng là m em không có lối chạy nữa. Bấy giá» em má»›i la lá»›n: "Cháu là Giải phóng quân Ä‘i giết Mỹ chá»› không phải trá»™m cắp gì đâu, cô bác giãn ra cho cháu Ä‘i!". bà con nghe váºy, tức khắc vẹt ra lấy lối cho em chạy, rồi sau đó bà con lấp lối lại liá»n. Bá»n cảnh sát công an bị ứ lại không rượt em nữa.
Tôi há»i:
- Cô sức vóc mảnh mai thế nà y mà sao cô đánh tá»›i trà o máu há»ng thằng công an đó được?
Nghe há»i, T. tá»§m tỉm:
- Thì... thì em đánh tới thôi, rủi trúng chỗ nghiệt của nó mà anh...
Cô đáp thế rồi cưá»i cưá»i hoà i. Mãi má»™t lát sau, má»™t anh trong ban chỉ huy T. ná»i rỉ và o tai tôi:
- Anh Æ¡i, ban nãy cô em giấu anh đó Ä‘a. Chá»› cô em giá»i vá» thuáºt lắm, má»™t cây "nhu đạo" đó nghe!
Tôi nghe nói má»›i cà ng vỡ lẽ, má»›i cà ng thấy Sà i Gòn ly kỳ đặc biệt tháºt. Sà i Gòn có những đà n bà con gái chỉ biết đắm mình và o cuá»™c sống vá»™i sa Ä‘á»a, nhưng Sà i Gòn cÅ©ng xuất hiện vô số những hiệp sÄ© cá»§a thá»i cách mạng, đánh giặc bằng mìn "plátxtÃc" vang động và lúc cần thì trổ cả quyá»n thuáºt ra.
Anh Tuân thân mến, kể vá»›i anh đôi chuyện Sà i Gòn mà sao tôi cứ luôn hoà i tưởng mÆ¡ mà ng tá»›i Hà Ná»™i. MÆ¡ thấy Hà Ná»™i những sáng sang thu gá»n gợn heo may. MÆ¡ thấy Hà Ná»™i những trưa hè cháy đỠmá»™t trá»i phượng. MÆ¡ thấy Hà Ná»™i những sáng sang thu gợn gợn heo may. MÆ¡ thấy Hà Ná»™i vá»›i tất cả sá»± là nh mạnh, sá»± tà tuệ và văn hóa cá»§a nó. Sà i Gòn nay chưa thể có những cái ấy đâu, nhưng chà quáºt cưá»ng quáºt khởi cá»§a Sà i Gòn bảo đảm rồi sẽ già nh lấy được má»i cái ấy. Sà i Gòn rồi sẽ tiến tá»›i má»™t Hà Ná»™i không xa. Chẳng bao lâu nữa, nói theo cách nói cảm tÃnh và vốn dÄ© chá»§ quan cá»§a mình, thì lá»i ước cá»§a anh Trá»—i sẽ trở thà nh hiện thá»±c. Anh Trá»—i nói gì, anh Tuân có nhá»› không, trong ná»—i chán ghét cái bá» mặt cuá»™c sống phồn hoa giả trá cá»§a Sà i Gòn, Anh bảo vá»›i vợ rằng chừng nà o Sà i Gòn được giải phóng, chừng nà o Sà i Gòn trở nên là nh mạnh như Hà Ná»™i thì vợ chồng hẵng Ä‘i chÆ¡i, hẵng tha hồ mà đi chÆ¡i. Lá»i ước cá»§a anh Trá»—i giản dị thay, nhưng thá»±c hiện được nó cÅ©ng là gian khổ lắm thay. Anh Trá»—i nó thế rồi góp phần mình trước, dâng hiến Ä‘á»i mình trước. Bây giá» cÅ©ng như vá» sau nà y, ở Sà i Gòn hay là ở Hà Ná»™i, những anh chị nà o yêu nhau có cầm nắm tay nhau Ä‘i chÆ¡i, xin hãy nhá»› tá»›i Anh, vì Anh đã có lần thốt ra má»™t lá»i thiết tha, vì Anh là ngưá»i đã trải thân mình góp phần đắp lên đưá»ng cá»§a hạnh phúc, đưá»ng cá»§a tuổi trẻ.
Tôi biết Hà Ná»™i mưá»i má»™t năm nay đã có nhiá»u con đưá»ng như thế, đã có nhiá»u cuá»™c dạo chÆ¡i như thế. Sà i Gòn bây giá» chưa có được, mà cÅ©ng chưa đòi có cái đó vá»™i. Sà iGòn cấp thiết phải được giải phóng, vì má»™t ngà y trôi qua là má»™t ngà y luân lý và nhân phẩm ở Sà i Gòn bị gót già y giặc Mỹ giẫm đạp, bị đồng đôla Mỹ ngã giá. Má»™t ngà y Sà i Gòn cháºm giải phóng là má»™t ngà y Sà i Gòn đẻ ra thêm sòng bạc, tiệm hút, ổ mãi dâm, "sá»náchba"; sẽ có thêm những ngưá»i phải bán máu, bán tóc, bán thịt da, xương, tá»§y theo cái nghÄ©a hoà n toà n Ä‘en cá»§a nó.
Sà i Gòn nay trong đơn Ä‘au thương và phẫn ná»™, hằng đêm đã bắt đầu nghe rõ mồn má»™t tiếng súng cối, đại bác cá»§a quân Giải phóng vá»ng và o. Quanh Sà i Gòn, giặc Mỹ và tay sai Ä‘ang bị ta dồn riết. Giữa Sà i Gòn, ta đánh thá»c sâu, đánh nhiá»u cú rất tuyệt. Gần đây, đánh kể nhất là cú đánh Tổng nha cảnh sát công an giữa ban ngà y, cư xá Mêtrôpôn chứa đầy giặc Mỹ và o lúc trá»i chưa há»ng sáng. Bà con trong Sà i Gòn bắt đầu đà i ta, theo dõi tin chiến thắng cá»§a ta rất sát. Bao nhiêu địch vùi thây ở miá»n Nam, bao nhiêu thằng phi công Mỹ bị tóm cổ ở miá»n Bắc, bà con Ä‘á»u biết. Nghe bảo đà i Hà Ná»™i vá»ng và o Sà i Gòn rất rõ. Những bà i anh biết gởi tôi được phát triển là n sóng đà i Tiếng nói Việt Nam, bà con ná»™i thà nh Ä‘á»u có nghe cả. Má»™t anh bạn văn nghệ vừa ở Sà i Gòn ra gặp tôi nói:
- Tối qua, ông Nguyễn Tuân vừa nói chuyện với anh, anh có nghe không?
Tôi gáºt đầu cưá»i. Anh bạn ấy bảo tiếp:
- Phải chi bây giỠổng có mặt ở đây, thế nà o ổng cũng "mần" được và i bà i vỠSà i Gòn!
Tôi cưá»i không nói chi. Mãi sau má»›i nói:
- Anh Tuấn ảnh có vô Sà i Gòn rồi chớ. Hình như vô hồi năm 42, 43 chi đó. Hồi ấy Sà i Gòn còn thuộc Pháp, nay nếu ảnh mà có vô thì Sà i Gòn phải thuộc vỠta rồi chớ không thuộc vỠthằng đế quốc Pháp, Mỹ nà o nữa đâu!
Có phải váºy không, hở anh Tuân. Tôi thì tin tưởng sắt đá như váºy. CHắc anh cÅ©ng tin như váºy chá»› gì. Chả thế sao anh bảo vá»›i tôi rằng anh có bằng cá»› để mà nói cái ngà y chúng ta gặp nhau chẳng còn lâu la gì nữa. Thôi thì, trước khi có cái buổi há»™i ngá»™ ấy, tạm thá»i mình hẵng cứ nối liá»n cái nhịp cầu hà ng không văn há»c cá»§a mình Ä‘i đả, anh nhé. Hẵng cứ gởi cho nhau những thư tÃn ký sá»±, nói vá» các nÆ¡i chốn ta đặt chân đến, kể chuyện bà con ta ở đó Ä‘ang sinh sống và chiến đấu ra sao. Tưởng là m được như váºy cÅ©ng đủ để ta khoai khoái mà tá»± nhá»§ rằng dẫu thằng Mỹ có ra sức ngăn cắt, dẫu có muốn biến sông Tuyến tạm thá»i thà nh sông Tuyến vÄ©nh viá»…n, ta cÅ©ng có thể nhá» bưu Ä‘iện truyá»n thanh và đôi chân thiên lý cá»§a anh chị em giao liên chuyển tá»›i thÃnh giả, độc giả hai miá»n biết cái cảnh tượng Bắc Nam hiệp đồng đánh Mỹ và thắng Mỹ.
Như tôi đã nói rõ, bà i nà y tôi viết gởi anh trong những đêm Sà i Gòn rà ng rạng hắt lên bầu trá»i má»™t vầng sáng đục. Những gì xảy ra ở sưới vầng ánh sáng đục ấy,tôi vừa kể sÆ¡ sÆ¡ cho anh nghe rồi. Có Ä‘iá»u là khi viết đến cuối bà i, tôi bước ra sân thì thấy vòm trá»i vụt sáng rõ. Trên trá»i đó đây treo lÆ¡ lá»ng từng chùm pháo sáng, những pháo sáng cá»§a các đồn giặc quanh Sà i Gòn không dám tin nÆ¡i ánh trăng, khiếp đảm bắn lên canh chừng sợ quân ta tấn công, những pháo sáng ban đầu thì vụt sáng lên má»™t cách ngÆ¡ ngác và và ng vá» cuối trông cà ng hắt hiu, leo lét, tợ như những đốm lá»a ma trÆ¡i.
1965
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äîìîäåäîâî, anh duc tuyen tap, çàâîä, çîîôèëû, êóëèíàðèÿ, íèæíèé, ïîñóäà, nghe truyen ngan anh duc, nhungtruyenngananhduc, ñîòîâûå, ñòèøêè, truye ngan anh duc, truyen ngan anh đức, truyen ngan anh duc, truyen ngan cua anh duc, truyen ngan cuaanh duc, truyen ngan dat anh duc, truyenngananhduc, tuyen tap truyen anh duc, ÷àñòíûå  |
| |