 |
|

01-01-2010, 07:11 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Những Ngà y Mới
Tác giả: Thạch Lam
Những bông lúa và ng má»›i cắt xong Ä‘á»u xếp rải rác từng hà ng trên bá» ruá»™ng, trong đám cá» xanh má»c dầy. Má»—i khi gặt được và i lượm lúa ngưá»i thợ hái ôm sát bó lúa thÆ¡m và o ngưá»i, Ä‘em ra xếp và o chá»— lúa trước. Rồi há» lại trở và o ruá»™ng, đứng theo hà ng những ngưá»i bạn gặt. Tiếng hái đưa và o gốc lúa xoà n xoạt như tiếng trâu bò ăn cá».
Chăm chú và o công việc là m, Tân không để ý gì đến cảnh váºt chung quanh. Chà ng cÅ©ng không thấy mệt nữa, tuy ánh nắng chiếu trên lưng nóng rát, và mồ hôi từng giá»t rỠở trên trán xuống. Tân chú ý đưa cái hái cho nhanh nhẹn, má»—i lần bông lúa rung động chạm và o mặt, và o ngưá»i, mùi lúa chÃn thÆ¡m lại phản phất lẫn vá»›i mùi rạ ướt má»›i cắt. Mùi thÆ¡m đó là m cho chà ng say sưa như men rượu. Tân lại cố hết sức gặt, chỉ lo không theo kịp hà ng những ngưá»i thợï khác.
Buổi sáng khi Tân ngỠý cầm hái xuống gặt, bá»n thợ hái chà ng mượn đã mấy hôm nay Ä‘á»u trông chà ng mà cưá»i. Má»™t cô gái trong bá»n, cặp mắt Ä‘en nhà nhảnh dưới và nh khăn vuông che kÃn đầu, nói đùa:
- Ông để mặc chúng tôi, bộ ông thế kia thì gặt được độ ba nẹn lúa.
Má»i ngưá»i vui vẻ cưá»i là m Tân cÅ©ng cưá»i theo.
Ngưá»i già nhất trong bá»n, má»™t ông cụ râu tóc đã bạc, nhưng da xém Ä‘en và khá»e mạnh, lẳng lặng Ä‘em má»™t cây hái ra mà i trên bá» ruá»™ng. Khi má»i ngưá»i sá»a soạn xong, ông cụ đưa cho Tân cây hái, lưỡi sáng loáng nói:
- Lưỡi sắc thế nà y thì cắt cứ ngá»t như cắt cá».
Cắt được mấy lượm lúa, Tân thấy cánh tay má»i rã rá»i. Chà ng tưởng không thể nà o gặt được nữa. Tuy váºy, cố hết sức chà ng cÅ©ng chưa theo kịp bá»n thợ gặt. Nhưng được và i bước, Tân lại phải dừng lại để thở. Chà ng nháºn thấy cô gái ban nãy, tuy tay đưa hái thoăn thoắt nhưng vẫn để ý nhìn chà ng. Còn ông cụ già cứ Ä‘iá»m đạm gặt, bên cạnh ông ta, những bông lúa đã xếp thà nh đống. Tân lại cúi xuống là m việc. Dần dần má»m dẻo, Tân thấy dá»… chịu. Chà ng luôn đưa lưỡi hái, vui vẻ khi thấy những bông lúa chắc, và ng ngả sát và o ngưá»i. Tân thấy tâm hồn khoan khoái như không báºn má»™t ý nghÄ© gì.
Từ bá» ruá»™ng đằng xa Ä‘i lại, má»™t ngưá»i đà n bà gánh hai gánh đầy. Ông cụ già thẳng ngưá»i đứng lên nói vÆ¡i các bạn gặt:
- Thôi, hãy nghỉ tay ăn quà đi.
Tân cÅ©ng ngừng tay lại. Chà ng đương thÃch là m việc, nói: "Äã nghỉ rồi cÆ¡ à ? Sao chống thế". Chà ng quên rằng bá»n thợ đã gặt luôn bốn giỠđồng hồ chưa nghỉ, há» là m việc từ buổi sáng sá»›m, trong lúc chà ng còn ngá»§.
Bá»n thợ gặt tìm chá»— có bóng mát ở chân đồi nghỉ. Chung quanh đấy, ở các ruá»™ng khác, những thợ hái cÅ©ng Ä‘á»u nghỉ cả, má»—i ngưá»i chá»n má»™t chá»— dưới gốc cây, tay cầm bát cÆ¡m nếp ăn rất ngon là nh. Äấy là bữa quà buổi trưa, vì sáng sá»›m trước khi ra đồng, ngưá»i nà o cÅ©ng ăn cÆ¡m cả rồi.
Mấy ngưá»i thợ Tân mượn nhìn chà ng ra dáng cám Æ¡n lắm vì Tân rá»™ng rải, bữa cÆ¡m sáng đã cho hỠăn má»™t Ãt cá vụn mà em chà ng mua cá»§a bá»n đánh dáºm. Äến lúc đổi đồng, chà ng lại cho phép hỠđược Ä‘em lúa đổi lấy má»™t Ãt chả để ăn vá»›i xôi và bao diêm, gói thuốc cho má»i ngưá»i. Bởi váºy, há» rất sung sướng vì ngà y công tám xu cá»§a há» còn nguyên không phải tiêu dùng đến.
Thấy Tân dá»… dãi vui tÃnh, há» cÅ©ng vui vẻ trò chuyện trước mặt chà ng, không còn ngượng nghịu hay giữ gìn gì nữa. Ông cụ già gá»i chà ng đến bên cạnh má»i hút thuốc là o và uống nước. Cụ rót trong cái vò sà nh ra má»™t bát nước đỠthẫm ra đưa cho Tân:
- Cáºu thá» uống bát nụ vối nà y mà xem. Không có thứ nước nà o ngon hÆ¡n nữa.
Tháºt đúng như váºy, Tân chưa uống bát nước nà o ngon hÆ¡n bát nước vối cá»§a ông cụ. Chà ng nghÄ© đến khi còn ở Hà Ná»™i, uống rượu bia và nước chanh ngâm đá, nhưng chưa thấy bao giá» khoan khoái như bây giá».
Ä‚n xong, trên ven đồi, bá»n thợ gặt nằm dà i trên cá» ngá»§. Các thợ đà n bà há»p nhau lại má»™t chá»— ăn trầu và nói chuyện mùa mà ng còn ông cụ thì loay hoay buá»™c lại mấy cái hái để dùng đến buổi gặt chiá»u.
Cánh đồng lúa chÃn lóe và ng dưới mặt trá»i buổi trưa. Từng chá»—, ở thá»a ruá»™ng nà o đã gặt rồi, gốc rạ lấp lánh như dát bạc. PhÃa xa, là ng mạc ở chân trá»i rung động trong ánh nắng.
Tân nằm trên thảm cá», nhìn lên. Qua khe lá lung lay, chà ng thấy trá»i xanh trong và mát. Mùi cá» và mùi lúa thÆ¡m bốc lên xung quanh, Tân cảm thấy cái sung sương cá»§a má»™t ngưá»i là m xong công việc. Chà ng thấy vui vẻ, má»™t mối tình nảy nở giữa tâm hồn Tân vá»›i những ngưá»i thợ gặt giản dị và má»™c mạc chung quanh chà ng.
Há» là m việc xong cÅ©ng vui vẻ, sung sương tuy những lúa gặt không phải là cá»§a há». Tân cÅ©ng váºy, chà ng biết rằng những bó lúa kia Ä‘em bán Ä‘i thì có lẽ không đủ tiá»n trả công ngưá»i là m. Song những bông lúa ấy đối vá»›i Tân quý lắm và như có má»™t ý nghÄ©a thiêng liêng, đấy là kết quả cá»§a cả má»™t năm là m lụng khó nhá»c và vất vả.
Tân nhìn xuống đồi, ngắm nghÃa những dải mây trắng lững thững ở phÃa xa. Từ khi trở vá» quê, chà ng quen nhìn xét những đám mây mà trước kia ở tỉnh chà ng không bao giỠđể ý đến. Tân nhá»› lại tất cả quãng Ä‘á»i niên thiếu cá»§a mình đã qua ở tỉnh thà nh. Ngay từ khi còn nhá» tuổi, cha mẹ chà ng đã gởi chà ng ở nhà ông chú là m việc trên Hà Ná»™i. Nhà chà ng cÅ©ng không lấy gì là m già u có, nhưng cÅ©ng và o báºc nhất nhì trong là ng. Quanh năm cà y cấy mươi mẫu ruá»™ng ở ven đồi vầ chăm bón mấy nương chè, sắn, cÅ©ng thừa đủ chi dụng trong nhà .
CÅ©ng như tất cả những nhà già u khác ở trong là ng, cái hy vá»ng cá»§a cha mẹ Tân là cho chà ng Ä‘i há»c để trở nên thầy thông hay thầy ký... Mà lúc bấy giá», chà nguyện cá»§a Tân cÅ©ng chỉ có thế, chà ng hết sức chăm há»c nên năm mưá»i tám tuổi đã đạt được cái hy vá»ng cá»§a gia đình.
Tân mỉm cưá»i khi nghỉ đến cái tâm trạng cá»§a mình lúc mÆ¡i Ä‘i là m; nghÄ© đến cái anh chà ng lúc nà o cÅ©ng ăn báºn chải chuốt như má»™t cô gái, lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến cái quan trá»ng cá»§a mình. Hình như má»—i cá» chỉ cá»§a thầy ký trẻ tuổi Ä‘á»u có ảnh hưởng đến má»i ngưá»i.
Khi có nạn kinh tế, chà n mất việc. Cái chán nản cá»§a Tân và cá»§a cha mẹ chà ng lúc bấy giá» thá»±c đến cá»±c Ä‘iểm. Cha chà ng buồn rầu từ trần. Còn chà ng cứ lang thang ở Hà Ná»™i mấy tháng trá»i, sống cái Ä‘á»i vất vưởng cá»§a anh thất nghiệp. Chà ng đã biết cái thất vá»ng cá»§a những lúc đợi chá», cái khổ sở cá»§a những đêm không có chá»— trá», vì trong lúc ấy ở nhà quê có mình bà mẹ trông nom ruá»™ng nương không xuể, và giá thóc hÆ¡n, nên không có tiá»n gá»i cho chà ng.
Nhưng má»™t hôm rét mướt, má»™t ý nghÄ© bá»—ng nảy ra trong trÃ, nếu ở đây không đủ sống, tại sao không trở vá» quê sống cái Ä‘á»i giản dị cá»§a ngưá»i là m ruá»™ng?
Thế là hôm sau, Tân xách khăn gói vá». Rồi từ đấy chà ng hoà n toà n là má»™t ngưá»i nhà quê dá»… dãi. Má»›i đầu Tân cÅ©ng thấy nhiá»u sá»± thiếu thốn khổ sở. Nhưng dần dần chà ng nghiệm ra rằng những cái thiếu thốn đó, không phải là những cái cần dùng cho cuá»™c Ä‘á»i, mà là những cái thừa. Sá»± cần dùng là ăn vá»›i mặc, chà ng đã có đủ. Dần dần chà ng má»›i thấy cái Ä‘á»i chà ng sống trước ở tỉnh thà nh là má»™t cuá»™c Ä‘á»i phức tạp và vô vị, không có nghÄ©a lý gì. Chỉ việc có ăn ở theo má»i ngưá»i, nghÄ© ngợi theo má»i ngưá»i, và đi tìm cái vui chốc lát trong những cuá»™c hà nh lạc để mua lấy cái chán nản vá» sau.
Tân tiếc hồi thá»§a nhá» không sống ở thôn quê để được gần gÅ©i vá»›i cảnh váºt. Chà ng thÃch sống bên cạnh những ngưá»i nhà quê chất phác và má»™c mạc. Bấy giá» chà ng má»›i biết đến trá»i đất, đến thá»i tiết, đến sá»± thay đổi cá»§a mùa ná» sang mùa kia. Má»™t cÆ¡n gió hay má»™t cái mầm cá» non, đối vá»›i chà ng Ä‘á»u có ý nghÄ©a riêng.
Tân không dá»ng dưng như trước vá»›i những cái chung quanh mình. Tâm hồn chà ng có liên lạc và rung động cùng vá»›i cảnh váºt. Chà ng có cái cảm giác rằng mình sống...
Buổi chiá»u, thá»a ruá»™ng cá»§a Tân đã gặt xong. Cả má»™t cánh đồng chỉ còn trÆ¡ cuống rạ. Bá»n thợ gặt Ä‘á»u thu xếp liá»m háiù để trở vá». Trên con đưá»ng và o là ng, các lá»±c Ä‘iá»n gánh những gánh lúa và ng nặng trÄ©u.
Mặt trá»i đã xế phÃa bên kia đồi. Ở dưới thung lÅ©ng, sương mù lạnh trắng xóa lan ra lẫn vá»›i là n khói tá»a ở xung quanh các là ng. Cá» bên đưá»ng Ä‘i đã ướt. "Vá» phÃa xa, có ngá»n lá»a cá»§a ai đốt trên sưá»n rặng núi mỠở chân trá»i. Tân vá»›i bá»n thợ bước Ä‘á»u trở vá» nhà , ai nấy yên lặng không nói gì,như cùng kÃnh trá»ng cái thá»i khắc cá»§a má»™t ngà y tà n. Trong cái thá»i khắc nà y, Tân như thấy cảnh váºt Ä‘á»u có má»™t tâm hồn, mà lá»›p sương mù kia là tâm hồn cá»§a đất mà u, đã nuôi hạt thóc cần cho sá»± sống cá»§a loà i ngưá»i.
Khi và o đến con đưá»ng khuất khúc trong là ng, trá»i nhá nhem tối. Qua hà ng rà o cây, Tân thấy lấp lánh đèn ở sân các nhà , tiếng néo Ä‘áºp lúa trên cối đá, tiếng hạt thóc bắn và o nia cót như mưa rà o. Äâu đâu cÅ©ng thấy tiếng cưá»i nói vui vẻ, cảnh đêm trong là ng thôn quê vẫn yên lặng âm thầm thì chiá»u nay hoạt động vô cùng. Mùi lúa thÆ¡m vương lại trong các bụi cây hòa lẫn vá»›i mùi đầm ấm cá»§a phân cá», bốc lên khắp cả.
VỠđến sân nhà , má»i ngưá»i ăn xong lại bắt đầu là m việc. Äà n bà vừa Ä‘áºp lúa vừa hát, còn bá»n thợ hái ngồi quây quần bên chiếc đèn con nói chuyện. Ai cÅ©ng cưá»i đùa tá»± nhiên. HỠđã táºn tâm là m việc suốt ngà y. Những lượm lúa và ng sẫm Ä‘em đến cho há» cái vui cá»§a ngà y được mùa, cái hình ảnh cá»§a sá»± no ấm trong Ä‘á»i.
Tân thấy mình cÅ©ng sung sướng như há», chà ng thấy tấm lòng mình rá»™ng rãi ra, tâm hồn thân thiết, và yêu mến vá»›i cả má»i ngưá»i.
Sau khi hẹn thưởng cho bá»n thợ nồi cÆ¡m nếp má»›i,Tân bước ra ngõ, nhìn xuống dưới đồi. Trên trá»i, ngà n sao lấp lánh. Gió dưới ruá»™ng đưa lên mùi rạ ướt và hÆ¡i sương lạnh. Cả má»™t vùng đêm rá»™ng rãi và bình tÄ©nh trên cánh đồng yên lặng.
Tân chợt thấy ở chân phÃa trá»i xa, cái khá»ang ánh sáng má» cá»§a tỉnh thà nh Hà Ná»™i...
Chà ng sung sướng nghÄ© đến những ngà y đầy đủ cá»§a mình ở chốn thôn quê nà y. Má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i đương chỠđợi chà ng...
|

01-01-2010, 07:13 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Sợi Tóc
Tác giả: Thạch Lam
Anh Thà nh nhá»m dáºy, nghiêng mình chống khuá»·u tay xuống giưá»ng rồi bắt đầu nói vá»›i má»™t giá»ng trầm và thong thả khiến ngưá»i nghe hiểu được hết các ý tứ cá»§a câu chuyện:
- Tôi có má»™t ngưá»i anh há» rất giầu và rất ngốc (có lẽ mình cho anh ta là ngốc, bởi vì hắn không xá» sá»± như mình, không có những quan niệm vá» cuá»™c Ä‘á»i như mình; nhưng tháºt ra biết đâu cách ăn ở cá»§a anh ta lại không khôn ngoan hÆ¡n, bởi vì anh ta đã giầu và sung sướng?). Tên anh ta là Bản, Bản rất phục tôi, coi tôi là má»™t ngưá»i sà nh sá»i, thạo Ä‘á»i và nhất là thạo các ngón ăn chÆ¡i. Bởi váºy, động có việc gì, hoặc là muốn mua bán cái gì, anh ta Ä‘á»u không quên đến há»i tôi trước.
Hôm ấy, Bân đến rá»§ tôi cùng Ä‘i mua má»™t cái đồng hồ. Anh ta muốn mua hạng tháºt tốt, và nhá» tôi xem há»™. Hai chúng tôi đến hiệu Chabot ở phố Trà ng Tiá»n. Äồng hồ ở hãng nà y thì không còn phải nói gì nữa: Tháºt là những đồng hồ các hiệu có tiếng, có bảo hà nh chắc chắn và cố nhiên là giá đắt. Tôi chá»n cho hắn ta cái đồng hồ Ä‘eo tay hiệu Movado, xuống nước hay vùi cát cÅ©ng không há» gì. Chiếc đồng hồ trông rất đẹp. Tôi thấy anh ta mân mê cầm lên ngắm nghÃa, xem chừng cÅ©ng muốn mua lắm. Nhưng cái tÃnh hà tiện cá»§a anh ta lại thắng cái thÃch, nên rồi lưỡng lá»± má»™t lát, anh ta trả lại nhà hà ng, kéo tôi Ä‘i ra và bảo:
- Äẹp thì đẹp tháºt, nhưng mà đắt quá, anh ạ. Thôi, chúng ta lại các hiệu khách mà mua thì hÆ¡n.
Tôi yên lặng gáºt đầu, và theo Ä‘i, cÅ©ng chả muốn nói gì. Trong bụng nghÄ© anh chà ng nà y tháºt là ngốc, có tiá»n mà không biết chÆ¡i đồng hồ tốt. Lại kiệt nữa. Không biết hắn để tiá»n là m cái gì?
Và o má»™t hiệu ở Hà ng Ngang, sau khi mặc cả ráo riết từng hà o, anh ta bằng lòng mua má»™t cái đồng hồ hiệu không mấy ai biết tiếng. Hắn có há»i ý kiến tôi, song tôi cÅ©ng ừ hữ bảo dùng được cho xong chuyện, vì hắn có mua được thứ tốt hay không, bấy giá» tôi thá»±c không thấy quan hệ mấy.
Lúc trả tiá»n, tôi thấy hắn giở ra má»™t cái và da lá»›n, phồng chặt. Hắn đếm giấy bạc thong thả và cẩn tháºn.
Thoáng nhìn qua, tôi cÅ©ng biết trong và nhiá»u tiá»n lắm: ngoà i số tiá»n bạc lẻ hắn mang ra trả, tôi còn thấy gấp ở ngăn trên đến năm, sáu cái giấy bạc má»™t trăm nữa, những giấy bạc má»›i, mà u còn tươi nguyên - "Quái, thằng cha nà y là m gì mà lắm tiá»n thế? Mình thì chả bao giá» có đến được má»™t trăm bạc bá» túi!"
Tôi nghĩ thầm và so sánh thế.
Mua xong đồng hồ. Bân rủ tôi đi ăn:
- Ta lên hiệu chén, rồi lát nữa là m má»™t chầu chứ, - hắn vá»— và o túi - tôi có đủ tiá»n đây!
Chúng tôi và o hiệu. Bân ăn vui vẻ lắm, có lẽ hắn vừa ý vì cái đồng hồ mua rẻ. Tôi thì trong óc cứ vÆ¡ vẩn cái ý nghÄ© sao má»™t thằng ngốc như hắn - tôi thấy hắn cà ng ngốc - lại có lắm tiá»n thế, còn mình...
Tuy váºy, ý nghÄ© cÅ©ng không là m tôi ăn mất ngon. Tôi tá» mặt sà nh, gá»i những thức ăn quý và đắt tiá»n, và hai chúng tôi uống rượu say sưa.
CÆ¡m xong, Bân đưa tôi xuống Vạn Thái, và o nhà má»™t ngưá»i nhân tình cá»§a hắn. Hình như đã lâu không được Ä‘i hát, nên hắn có vẻ tha thiết và sung sướng đến đáng ghét. Vá» phần tôi, không thấy hứng lắm, - Ä‘i chÆ¡i vá»›i má»™t anh có nhiá»u tiá»n mà mình lại khinh là ngốc, không có thú vị mấy - nhưng chẳng lẽ lại bá» hắn ná»a chừng. Tôi định bụng ở chÆ¡i qua quýt đến ná»a đêm thì vá».
Nhà hát, ngoà i cô nhân tình cá»§a Bân, các con em khác trông cÅ©ng khá. Tôi nằm bên bà n đèn nói và i câu chuyện tầm phÆ¡. Còn Bân, hắn không nghe hát hiếc gì cả. Ngồi nói chuyện vá»›i tôi má»™t lát lấy lệ, rồi hắn cùng vá»›i cô nhân tình và o buồng trong Ä‘i nằm má»™t chá»—. Hắn không quên - tÃnh cẩn tháºn cá»§a anh kiệt! - Ä‘em cả cái áo tây trong có và tiá»n và o chá»— nằm, vất trên thà nh đầu giưá»ng.
Má»™t mình tôi ở ngoà i đâm chán. Nằm má»™t lát rồi tôi cÅ©ng đứng dáºy sá»a soạn ra vá»; Bân vẫn ở trong mà n, nói vá»ng ra giữ lại:
- Anh hãy ở chÆ¡i đã, vá» là m gì vá»™i. Ngà y mai chá»§ nháºt cÆ¡ mà .
- Thôi, tôi phải vá». Sáng mai còn có việc.
Vừa nói tôi vừa vá»›i cái áo tây cá»§a tôi treo trên mắc. Bá»—ng nhiên có cái gì chuyển mạnh qua tim: tay tôi yên hẳn lại; tôi vừa má»›i nháºn ra rằng cái áo tôi đương cầm không phải là áo cá»§a tôi. Thì ra lúc mang áo và o giưá»ng nằm, Bân đã mang nhầm áo. Hai chúng tôi cùng mặc thứ hà ng len giống mà u, như váºy dá»… lẫn lắm. Tôi ghé nhìn và o phÃa trong áo thấy cái và tiá»n ở túi thò ra ngoà i má»™t Ãt. Cái và tiá»n... mấy tá» giấy bạc...
- ở chơi đã anh. ở chơi sáng sớm mai vỠvới tôi một thể.
- á»... á»...
Tôi Ä‘iá»m nhiên treo cái áo và o chá»— cÅ©, quay ra. Mấy chị em cÅ©ng phụ há»a và o lá»i má»i cá»§a Bân, nà i nỉ:
- Tội gì mà vỠbây giỠanh, khuya và lạnh chết.
Tôi chỉ thoáng nghe thấy, trong trà như còn báºn sá»± gì. Bâng khuâng tôi lại gần giưá»ng; má»™t chị nâng chén má»i:
- Anh uống chén nước nóng. Rồi nằm xuống đây có hơn không?
- Ỡthì hẵng nằm một lát đã.
Tiếng Bân trong mà n đưa ra:
- Phải đấy, đến mai hẵng vá». Tôi bảo chị Lan phải là m thế nà o giữ anh ấy lại thì là m...
- Không... thể nà o tôi cÅ©ng phải vá», anh ạ...
Những lá»i đối đáp ấy cứ tá»± nhiên buá»™t miệng ra, tôi không để ý đến. Trước mắt tôi, mấy tá» giấy bạc má»™t trăm gấp trong ngăn vÃ, hiện ra rất rõ rệt. Lấy mấy tá», độ hai tá» - tại sao lại hai? Tôi không biết - tháºt dá»… dà ng quá. Tôi cứ việc Ä‘iá»m nhiên vá»›i lấy áo, mở và rút ra hai tá», rồi khoác áo ở trên vai, ra ý sắp sá»a vá». Rồi chá»n lúc má»i ngưá»i vô ý - mà dẫu có ý cÅ©ng không ai biết được - tôi đổi lấy áo cá»§a tôi vắt ở đầu giưá»ng Bân... Thế là xong, và gá»n. Mai dáºy Bân biết mất chắc chẳng bao giá» dám nghi ngá» cho tôi. Mà nghi ngá» thế nà o được?
Tôi vá» từ đêm cÆ¡ mà ! Vả lại cái áo đựng tiá»n hắn đã cẩn tháºn mang và o giưá»ng ngay từ cháºp tối, váºy nếu có ngưá»i lấy, thì chỉ có ngưá»i nhà cô đầu mà thôi. Mà ngưá»i nhà thì cÅ©ng khó lòng đến đấy lấy được, há»a chăng có ngay cô nằm vá»›i Bân. ừ, có lẽ Bân sẽ nghi cho nhân tình cá»§a hắn lấy... Chắc thế. Tôi mỉm cưá»i: Bân sẽ không dám nói gì đâu; biết nhân tình lấy, hắn sẽ im lặng, sợ là m cho nhân tình xấu hổ, và sợ là m tai tiếng chá»§ nhà . Hắn vốn tÃnh nhát, vá»›i lại hai trăm đối vá»›i hắn chắc chả là bao.
Tất cả những cách xếp đặt ấy diễn qua rất nhanh trong trà tôi. Chỉ một thoáng thôi, tôi đủ tưởng trước được các việc xảy ra như thế, êm thấm và yên lặng, và trôi chảy... dễ dà ng quá, mà không còn sợ cái gì cả...
- Má»i anh xÆ¡i thuốc.
Tôi giáºt mình đỡ lấy dá»c tẩu. Cô Lan đã tiêm xong Ä‘iếu thuốc từ bao giá», quay dá»c sang má»i. Mắt cô nhìn tôi âu yếm. Tôi đưa mắt nhìn xuống, cầm lấy dá»c hút. Äiếu thuốc kêu vo vo, tiếng như ở đâu đưa lại. Qua là n khói trắng tá»a ra, tôi tưởng nhìn thấy táºp giấy bạc má»™t trăm, còn má»›i nguyên gấp trong ngăn vÃ. Hắn là m gì mà có lắm tiá»n thế? Lại mang để trong và là m gì? Rõ anh chà ng ngốc không biết dùng đồng tiá»n, tiá»n ở trong tay hắn cÅ©ng uổng. Ngá»™ có đứa lấy Ä‘i thì sao? Äể thế có bữa mất tháºt...
- Anh nghÄ© gì mà thần ngưá»i ra thế? Say thuốc có phải không?
Lan để tay nhẹ nhà ng lên ngưá»i tôi, lẳng lÆ¡ đưa mắt há»i. Tôi giả vá» cưá»i không đáp, rồi xoay nằm ngá»a, nhìn lên trần nhà . Trong ngưá»i bứt rứt không yên... Lắng nghe thấy tiếng Bân thì thà o và tiếng cưá»i khúc khÃch cá»§a nhân tình hắn trong mà n. Chiếc áo vắt ở đầu giưá»ng - chiếc áo cá»§a tôi - chắc vẫn còn y nguyên ở đấy.
Tôi tưởng tượng khi có hai trăm trong túi rồi, lên xe vá» Ä‘iá»m tÄ©nh Ä‘i nằm ngá»§. Sá»›m mai mất tiá»n, thế nà o hắn chả vá» qua nhà mình. Hắn gá»i cá»a và o, đánh thức mình dáºy và bÆ¡ phá» bảo:
- Tôi mất hai trăm bạc tối hôm qua rồi, anh ạ...
Tôi thấy trước bá»™ mặt ngạc nhiên cá»§a tôi lúc bấy giá» - má»™t vẻ mặt rất tá»± nhiên, - và tôi há»i: "Chết chá»a, mất bao giá»? ở đâu?" - Hắn sẽ thuáºt lại buổi tối hôm nay, lúc mang áo và o giưá»ng, đến lúc thấy mất: "Chỉ có con nhân tình tôi nó lấy thôi, anh ạ. Chả còn ai và o đấy nữa..."
- Thế giấy bạc của anh có biên số không?
Nếu hắn không biên số thì mình cứ việc tiêu tá»± nhiên! Vạn nhất hắn có biên số rồi, thì bảo hắn Ä‘i trình cẩm. Nhưng mình sẽ tiêu ngay hôm ấy... Má»™t ngưá»i như mình cầm tá» giấy trăm và o Gô Äa mua hà ng, ai dám nghi ngá»?...
Tôi nhá»› lúc ấy tuy vẫn nói chuyện vá»›i mấy cô em, tôi xếp đặt đâu và o đấy rất chu đáo, phòng ngừa đủ má»i việc xảy ra. Chỉ còn việc lấy, và đổi áo nữa là xong. Rất dá»….
- ấy kìa, anh đi đâu đấy?
- Tôi Ä‘i vỠđây, mai có việc báºn, không thể ở lại được.
Tôi đã nhổm dáºy đến bên mắc, vá»›i áo, chiếc áo cá»§a Bân. Qua lần vải tôi thấy chiếc và ká»nh kệnh răn rắn. Khoác áo lên má»™t bên vai, tôi Ä‘i lại trong nhà , bồn chồn nóng ruá»™t. Má»™t cô đầu lê guốc ra hé cá»a, nhìn ra ngoà i trá»i:
- Tối lắm. Phải vạ gì mà đi bây giỠanh ạ.
- Äâu xem nà o...
Tôi cÅ©ng đến bên cá»a nghiêng nhìn ra ngoà i. Tay tôi đưa và o trong áo, luồn và o khe vÃ, sá» và o mấy tấm giấy bạc. Tôi rùng mình. Mấy ngón tay mân mê đầu tấm giấy, má»™t cái, hai cái...
- Thôi, và o không gió, anh ạ. Và o nằm cho ấm...
Tôi bá» tay ra - thong thả, không vá»™i gì, - theo và o, cái áo vẫn đè trÄ©u trên vai. Tôi ngồi ghé xuống cạnh giưá»ng, cầm chén nước lên nhấp, rồi lại đặt xuống.
Tiếng Bân trong nhà cất lên:
- ông ấy vỠrồi à ?
Tôi đáp:
- Không, đã vỠđâu. Tà nữa.
Bân nói câu gì sau, tôi cÅ©ng không nghe thấy. Tâm hồn tôi lúc bấy giá» thế nà o, tôi không biết rõ. Tôi đứng lên, ngồi xuống, như má»™t cái máy. Tôi chỉ băn khoăn, bứt rứt, và thá»i giá» qua... tôi cảm thấy Ä‘i qua tâm hồn tôi từ bên nà y sang bên kia... như thế không biết trong bao nhiêu lâu... Tôi khẽ thở dà i, đứng lên lần nà y thì nhất định.
- Vá» thôi. Không mai Ä‘i sá»›m lại nhá»c chết.
Bân há»i vá»ng ra:
- ồ, anh vỠà ? Mấy giỠrồi đấy nhỉ?
- Gần má»™t giá» rồi. Anh cứ ở đây. Cả mấy cô nà y nữa, Ä‘i ngá»§ Ä‘i cho béo mắt. Báºn sau tôi ở lâu nhé.
Tôi đưa tay vuốt mái tóc má»™t cô sán đến gần, hai tay để lên vai tôi, mắt nhìn ra vẻ âu yếm. Hai cô khác ngồi yên trên giưá»ng, cÅ©ng đưa mắt nhìn tôi như chỠđợi.
- Thôi đi ngủ đi.
Tôi gạt tay cô ấy ra, gấp cái áo tây trên cánh tay, rồi Ä‘i và o phÃa giưá»ng Bân nằm. Tôi cúi xuống, tì và o thà nh giưá»ng - cố ý tì và o chá»— vắt cái áo - nhìn và o trong, qua mà n.
- Anh ở lại nhé - tôi mỉm cưá»i - tri ká»· hết đêm nay cho nó sướng...
Cô nhân tình khúc khÃch trong chăn. Và Bân ngá»a đầu trông lên, tay vá»›i và o tấm mà n:
- Mai nhé.
- Oui, Ã demain.
Nhưng tôi chưa quay ra. Tôi vẫn cứ tì mình trên thà nh giưá»ng, lưỡng lá»±, má»™t lát bấy giá» sao lâu thế. Rồi, không biết tại sao, bá»—ng nhiên:
- áo anh đây nà y, đây là áo của tôi.
Và nói thêm bằng tiếng Pháp:
- Anh đếm lại tiá»n Ä‘i. Và để cẩn tháºn và o trong ấy.
Bân nhá»m ná»a ngưá»i dáºy, cầm lấy áo:
- Merci, được rồi.
Tôi bước má»™t bước lùi ra. Thế là hết. Bây giá» thì không sao đụng đến và được nữa. Tôi bần thần ngÆ¡ ngẩn, mặc lấy chiếc áo cá»§a tôi, và đội mÅ©... Vừa gà i khuy, tôi vừa nói mấy câu bông đùa vô vị vá»›i cô ả đứng ở chân giưá»ng sắp tiá»…n tôi vá». Tôi trùng trình uống nước và hút thuốc, muốn cái thá»i khắc nà y cứ kéo dà i ra mãi.
Äến khi ngồi trên xe vá» qua những phố khuya vắng vẻ, tâm trà tôi má»›i dần bình tÄ©nh lại. Gió lạnh thổi mát trên vừng trán nóng, và cái cảm giác mát ấy khiến tôi dá»… chịu. Tôi nghÄ© lại đến những cá» chỉ và dá»± định cá»§a tôi lúc nãy, tháºt vừa như má»™t ngưá»i khôn khéo lại như má»™t ngưá»i mất hồn. Tất cả những cái đó bây giá» xa quá. Tâm trà tôi giãn ra, như má»™t cây tre uốn cong trở lại cái thẳng thắn lúc thưá»ng. Tôi cảm thấy má»™t cái thú khoái lạc kỳ dị, khe khẽ và thầm lặng rung động trong ngưá»i, có lẽ là cái khoái lạc bị cám dá»—, mà cÅ©ng có lẽ cái khoái lạc đã đè nén được sá»± cám dá»—. Và má»™t mối tiếc ngấm ngầm, tôi không tá»± thú cho tôi biết và cÅ©ng cố ý không nghÄ© đến, khiến cho cái cảm giác ấy cá»§a tâm hồn tôi thêm má»™t vẻ rá»n rợn và sâu sắc.
*
* *
Sáng hôm sau tỉnh dáºy ở nhà , tôi ngẩn ngÆ¡ nghÄ© lại các việc tối hôm trước, y như trong má»™t giấc má»™ng, chứ không phải việc đã xảy ra... Tôi ngạc nhiên tá»± há»i sao mình hãy còn là ngưá»i lương thiện, không phải là kẻ ăn cắp. Mà tôi thú thá»±c rằng nếu bấy giá» tôi đã là kẻ ăn cắp, cái đó cÅ©ng không khiến tôi lấy là m ngạc nhiên hÆ¡n. Mà còn là ngưá»i lương thiện, tôi tá»± thấy cÅ©ng chẳng có gì là đáng khen. Tôi nhá»› rõ lúc đó không có má»™t ý nghÄ© nà o vá» danh dá»±, vá» Ä‘iá»u phải, Ä‘iá»u trái ngăn cản tôi, và khiến tôi Ä‘i và o con đưá»ng ngay, như ngưá»i ta vẫn nói. Không, không có má»™t chút gì như thế. Cái gì đã giữ tôi lại? Tôi không biết... Có lẽ chỉ má»™t lá»i nói không đâu, má»™t cá» chỉ nà o đấy, vá» phÃa nà y hay phÃa kia, đã khiến tôi có ăn cắp hay không ăn cắp. Chỉ má»™t sợi tóc nhá», má»™t chút gì đó, chia địa giá»›i cá»§a hai bên... Tôi có tiếc đã không lấy hay không, hay bằng lòng mình vì đã chống giữ lại cái ý xấu? Tôi cÅ©ng không tìm biết rõ hÆ¡n. Hình như ý nghÄ© ham muốn hay trù trừ tối ấy không phải là cá»§a tôi, hình như cá»§a ai ấy, cá»§a má»™t ngưá»i nà o khác lạ, khác vá»›i cái ngưá»i thưá»ng cá»§a tôi bây giá»...
Chúng tôi Ä‘á»u yên lặng. Anh Thà nh nói xong, vá»›i cái Ä‘iếu hút má»™t hÆ¡i thuốc là o rất kêu. Rồi anh thở ra thong thả, mắt lá» má» nhìn dõi theo là n khói Ä‘i.
Rút từ táºp truyện ngắn Sợi tóc,
Nxb Äá»i nay, Hà Ná»™i, 1942.
|

01-01-2010, 07:14 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Tiếng Chim Kêu
Tác giả: Thạch Lam
Má»™t đêm mưa phùn ẩm ướt và tối tăm vá» cuối tháng chạp, hai anh em chúng tôi Ä‘i nghỉ sá»›m. Nằm trên giưá»ng, trùm chăn lên táºn cằm, chúng tôi cùng nhau nói chuyện phiếm để đợi giấc ngá»§.
Trong căn phòng yên lặng, chỉ nghe rõ tiếng tà tách thong thả và đá»u Ä‘á»u cá»§a chiếc đồng hồ treo trên tưá»ng. Nhưng thỉnh thá»ang má»™t cÆ¡n gió đưa đến văng vẳng những tiếng ếch nhái kêu ở cánh đồng quê ở chung quanh nhà .
Ngá»n đèn hoa kỳ vặn nhỠđể dưới đất, chiếu lên trần và tưá»ng nhà những bóng tối kỳ dị, hÆ¡i lung lay. Còn chiếc mà n đỠrá»™ng treo ở giữa nhà thì tối sẫm lại, rá»§ những nếp vải má»ng manh và tha thướt. Bên kia chiếc mà n ấy, là giưá»ng cá»§a bà tôi và chị tôi nằm. Và o hồi nữa đêm, chúng tôi sá»±c thức dáºy: gió thổi à o à o trong các lá cây và đáºp mạnh các tà u lá chuối, từng luồng chá»›p loáng qua cá»a sổ. Má»™t lát thì mưa rà o đổ xuống mái nhà .
Anh tôi bảo:
- Có lẽ là má»™t tráºn bão to.
- Bão thì cà ng thÃch.
Mà thÃch tháºt. Tưởng tượng không có cái khoan khoái êm ấm nà o bằng cái thú đắp chăn nằm ngá»§ mà nghe mưa gió ở ngoà i. Äêm lúc bấy giá» lạnh hÆ¡n, lại cà ng là m cho mình thấy cái ấm trong chăn là dá»… chịu. Tiếng mưa reo to và gió thổi như má»™t thứ âm nhạc vui vui, ru ngá»§ ngưá»i ta dần dần.
Hai anh em chúng tôi vừa cuá»™n kÃn trong chăn cho ấm vừa nói chuyện. Chúng tôi nghÄ© đến, rồi thương hại những ngưá»i lữ khách và o giá» nà y hãy còn trên đưá»ng vắng, ướt như chuá»™t lá»™t và run như cầy sấy, Ä‘i vá»™i và ng để tìm má»™t chá»— trú thân. Chúng tôi lại ái ngại cho những nhà nghèo bên hà ng xóm, giá» nà y vợ chồng con cái Ä‘á»u phải dáºy để chống cái nhà lá mà má»—i cÆ¡n gió mạnh là m lung lay và để Ä‘em cái cháºu thau hứng những chá»— dá»™t nước.
Khi ngưá»i ta yên ấm trong má»™t căn phòng nhà gạch chắc chắn, không sợ mưa gió vá» phần mình, thì ngưá»i ta dá»… có lòng thương đối vá»›i những ngưá»i xấu số hÆ¡n.
Chúng tôi đương ở và o cái tâm tình tốt đẹp ấy, thì bá»—ng nhiên anh tôi sẽ thÃch tay và o bảo im rồi nói khẽ:
- Có nghe thấy gì không?
Tôi lắng tai: qua tiếng gió, tiếng mưa ở ngoà i, tôi nghe thấy có tiếng chiêm chiếp như tiếng con chim kêu. Tôi bảo anh tôi:
- Tiếng chiêm chiếp như tiếng chim kêu phải không?
- Phải rồi. Tôi nghe thấy từ lúc nãy.
Hai chúng tôi lại chăm chú nghe: tiếng chiêm chiếp khe khẽ và yếu á»›t hình như ở chiếc cá»a sổ phÃa đầu cái mà n đỠđưa lại. Tôi há»i anh tôi:
- Quái, không biết con chim nó đến đây kêu là m gì nhỉ?
Anh tôi chợt nghĩ ra:
- Thôi phải rồi, chắc hẳn là một con chim bị mưa gió đánh bạt đến đây trú.
- Tội nghiệp, chắc ở ngoà i ấy nó rét lắm.
Chúng tôi tưởng tượng ngay ra má»™t con chim ướt át, xù lông ra vì rét, đến chá»— cá»a sổ đòi và o vì nó thấy ánh sáng trong phòng ấm áp chiếu ra. Câu chuyện con chim gáy má»™t hôm tránh bão tuyết, đến gõ cá»a vợ chồng ngưá»i cà y ruá»™ng, được hai vợ chồng nâng niu và rắc bánh cho ăn, câu chuyện ấy mà hồi nhá» chúng tôi đã Ä‘á»c trong quyển "Bà i Tạp Äá»c" bây giá» lại thoáng qua trong trà nhá»›, là m chúng tôi Ä‘em lòng thương con chim kia vô hạn, và muốn cứu vá»›t nó.
Tôi bảo anh tôi:
- Hay là chúng ta mang nó và o trong nà y cho nó ấm.
- Mang thế nà o được.
- Sao lại không được! Ta cứ việc mở cá»a sổ dụ nó và o có khó gì. Chứ nếu để nó ở ngoà i ấy thì nó chết mất.
- Ừ, phải đấy.
Tuy nói thế, nhưng chúng tôi vẫn chưa dáºy, ngưá»i ná» có ý đợi ngưá»i kia, vì trá»i lạnh mà ra ngoà i chăn kể cÅ©ng hÆ¡i ngại. Còn lưỡõng lá»±, thì bá»—ng ở bên kia tấm mà n treo, chá»— phÃa chị tôi nằm có tiếng ngưá»i ú á»›. Tôi bảo anh tôi:
- Chị Hai đã lại mê hẳn.
Nói dứt câu lại thấy tiếng ú ớ cà ng to lên và cà ng rõ rệt. Chị tôi như định nói cái gì mà không nói được. Anh tôi phà n nà n:
- Chị ấy độ nà y cứ hay mê nói lảm nhảm luôn, chắc chị ấy yếu.
Tôi cũng nghĩ thế. Hai chúng tôi yên lặng một lát để xem chị Hai có nói mê nữa không. Nhưng chắc chị tôi lại ngủ rồi. Chúng tôi lại nghe thấy tiếng vẫn cái tiếng chiêm chiếp ban nãy bây giỠhình như yếu ớt hơn. Anh tôi bảo:
- Thôi, chú dáºy Ä‘em con chim và o Ä‘i.
Tôi ngần ngại:
- Dáºy bây giá» rét lắm, anh ạ.
Rét gì mà rét. Chú cứ mạnh bạo ra thì không rét đâu.
Hình như để trái vá»›i lá»i anh tôi nói, má»™t cÆ¡n gió mạnh lá»t và o phòng là m lay động chiếc mà n. Tôi rùng mình nói:
- Rét lắm, ra bây giỠthì chết cóng.
Rồi tôi kéo chăn trùm kÃn cổ. Anh tôi cÅ©ng kéo chăn lên, rồi bảo tôi:
- Chú lưá»i lắm. Có ra kia mở cánh cá»a sổ mà cÅ©ng không chịu khó.
Bên kia mà n, tiếng ú á»› cá»§a chị Hai lại nổi lên, thà nh thá» tôi không biết câu trả lá»i cá»§a anh tôi ra thế nà o. Má»™t lát má»›i thấy anh tôi nói:
- Chú có thương nó, bảo mang nó và o thì ra mở chứ.
Tôi lúc bấy giỠđã buồn ngá»§ lắm, mắt đã dÃp lại, bèn quay mặt và o trong rồi bảo:
- Thôi, mặc kệ nó anh ạ.
Anh tôi gắt:
- Thế thì còn nói chuyện!
Rồi anh tôi quay lưng vá» phÃa tôi, kéo chăn trùm kÃn đầu, co chân ngá»§, không nói gì nữa. Tôi còn lắng tai nghe tiếng chiêm chiếp cá»§a con chim con như thiết tha gá»i. Rồi má»™t lát tôi cÅ©ng ngá»§ nốt.
Sáng hôm sau, khi chúng tôi tỉnh dáºy, đã thấy chị Hai đứng ph nước ở đầu bà n. Khi thấy chúng tôi ngồi dáºy, chị nhìn chúng tôi mỉm cưá»i há»i:
- Có phải tối qua hai chú cãi nhau vỠcon chim không?
Chúng tôi nhìn nhau ngạc nhiên. Tôi há»i:
- Chi cũng biết à ? Lúc bấy giỠchúng tôi thấy chị nói mê mãi kia mà .
Chị Hai phá lên cưá»i, đầu ngả vỠđằng sau, hai bà n tay che miệng, vì chị má»›i nhuá»™m răng. Chị cưá»i như nắc nẻ, khiến chúng tôi không hiểu ra sao. Sau chị vừa cố nén cưá»i vừa nói:
- Hai chú có biết cái tiếng chiêm chiếp ấy ở đâu ra không? Äó là tiếng cây tre ở đầu nhà bị gió lay đấy. Tôi nằm ở gần nên nghe rõ. Äến khi thấy hai chú thương hại con chim, định mang nó và o mà sưởi, tôi buồn cưá»i suýt nữa bị sặc. Mà định nói bảo cho chú biết là không phải thì lại vướng thuốc nhuá»™m răng trong mồm, không nói được. Thà nh ra ú á»› như ngưá»i nói mê váºy.
Chị tôi kể xong lại cưá»i. Chúng toi nghÄ© đến cái nhầm tưởng hôm qua, cÅ©ng buồn cưá»i nốt. Ba chúng tôi cưá»i mãi chảy cả nước mắt.
Sau anh tôi ngừng lại vui vẻ nói:
- Thế mà chúng em cứ tưởng có má»™t con chim đáng thương nó đến gá»i cá»a.
|

01-01-2010, 07:15 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Tiếng Sáo
Tác giả: Thạch Lam
Má»—i buổi chiá»u, ngưá»i ta lại thấy anh ta thổi. Tiếng sáo trong theo gió đưa và o phố, réo rắt và chÆ¡i vÆ¡i, hoà nhịp vá»›i tiếng sáo diá»u vang vang ở trên cao. Má»i ngưá»i ngừng câu chuyện, lắng tai nghe, rồi bảo nhau:
- Sáo của Tiến ngoà i ga.
Há» yên lặng nghe, cám dá»— bởi tiếng nhạc êm dịu ấy, cùng vá»›i buổi chiá»u man mác cá»§a đồng quê, thấm thÃa và o tâm hồn há». Thong thả và sẽ sẽ, há» bắt đầu kể những chuyện vá» thân thế ngưá»i thổi sáo.
Tiến là má»™t anh chà ng xinh trai, và tà i hoa. Âm nhạc thứ gì anh cÅ©ng biết hết, nhưng hay nhất là sáo ngang. Anh lại biết ca hát đủ các lối: giá»ng anh trầm và mạnh mẽ, má»—i khi anh vừa gẩy đà n bầu vừa ca Nam Binh thì ai cÅ©ng phải muốn nghe. Anh không có nghá» nghiệp gì cả. Mẹ anh chỉ có má»™t mình anh; bà cụ năm nay đã già , và đứng trông nom má»™t cá»a hà ng cÆ¡m trá» cho các hà nh khách Ä‘i tầu. anh không là m việc gì. Suốt ngà y loay hoay và o mấy cái đà n, hoặc là m những thứ đèn kéo quân rất thần tình, ngà y tháng tám, bởi anh rất khéo tay, bà cụ Tiến đã nhiá»u lần phà n nà n vá» sá»± Tiến chẳng giúp đỡ cụ được công việc gì; tuy già đã hai thức tóc mà bà vẫn còn phải khó nhá»c để nuá»™i con. Hà ng xóm ai cÅ©ng chê anh chà ng lưá»i và bất hiếu. Nhưng há»… khi nà o bà cụ chá»i mắng quá là Tiến nổi xung – anh ta tÃnh rất cá»c - Ä‘áºp phá hết cả đồ đạc trong nhà . Bà cụ Tiến lăn lá»™n kêu khóc ngoà i đưá»ng, phân vua vá»›i cả phố vá» sá»± khổ cá»±c cá»§a bà ; tiến cứ Ä‘áºp và cứ phá, nhưng không bao giá» anh chạm đến những cây đà n treo trên vách.
Cãi nhau xong, hai mẹ con lại là m là nh như cÅ©. Tá»™i nghiệp bà cụ, bà có má»™t con, chẳng lẽ giáºn con mãi. Ngưòoi ta lại thấy Tiến ngồi chắp nhặt những thức mà anh ta đã phá và bà cụ thổi nồi cÆ¡m rõ ngon và mua nhiá»u đồ nhắm cho con uống rượu.
Rồi buổi chiá»u, tiến mang sáo ra cánh đồng đằng sau nhà thổi. Tiếng sáo anh nà y hôm ấy cà ng réo rắt du dương, lên bổng xuống trầm, bay Ä‘i khắp má»i nÆ¡i.
Nếu chỉ có thế, thì ngưá»i trong phố cÅ©ng Ãt chuyện kháo nhau vá» anh ta. Tôi quên chưa nói rằng tiến không có vợ, không có con chÃnh thức. Ngà y còn trẻ, đã lâu lắm, mẹ Tiến có cưới cho anh ta má»™t cô vợ ngưá»i cùng là ng, nhà khá giả và đảm Ä‘ang lắm. Nhưng sau khi Ä‘i há»c đà n trở vá», anh ta chê vợ xấu và tìm cá»› Ä‘uổi Ä‘i.
Từ đấy, anh không lấy ngưá»i nà o nữa, và giả thá» anh có muốn lấy vợ, nhữngnhà có con gái trong là ng cÅ©ng chẳng ai gả cho anh. Nhưng anh không cần vì anh nhiá»u vợ theo lắm.
Lần đầu tiên, sau khi Ä‘i vắng má»™t Ãt lâu, anh trở vá» Ä‘em theo má»™t cô gái rất trẻ và co nhan sắc, chỉ độ mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi. Tất cả phố ga Ä‘á»u tò mò chú ý và bà n tán đến ngưá»i con gái ấy. Há» bảo nhau rằng cô ta mê Tiến vì tiếng sáo, trốn nhà theo Tiến vỠđây. Ngưá»i bảo cô là con má»™t ông phán già ở trên tỉnh; có ngưá»i, ra dáng biết rõ chuyện hÆ¡n, quả quyết rằng cô lạ con út má»™t ông Ãn vùng suôi, em má»™t cáºu ấm cÅ©ng chÆ¡i bá»i và đà n địch như Tiến; và bởi thế Tiến Ä‘i lại nhà cáºu ấm kia haỠđà n, rồi quyến rÅ© cô em gái. Sá»± thá»±c, có lẽ không ai biết rõ. Ngưá»i ta bà n tán vì rá»—i chuyện cÅ©ng có, và vị ghen vá»›i Tiến có cô vợ đẹp theo cÅ©ng có. Những trang sức đắt tiá»n cá»§a cô con gái, vòng xuyến, há»™t hoa, toà n bằng và ng, gây lòng thèm muốn và ganh ghét. Cô Liên – tên ngưá»i thiếu nữ - Ä‘i đến đâu cÅ©ng gợi chung quanh cô những bà n tà n ra và o. Nhưng không ai dám tỠý khinh cô. Cái vẻ thanh cao quý cá»§a cô, cái bà n tay xinh xẻo, có ngón tay búp măng, và gót chân đỠhồng nhá» nhắn cá»§a cô nổi lên giữa đám ngưá»i thô sÆ¡ ở phố nà y và khiến há» kÃnh phục. Má»™t đằng khác, cái vẻ duyên thắm dá»… thương cá»§a cô, đôi mắt Ä‘en là nh và thÆ¡ ngây như đôi mắt cá»§a trẻ con, khiến má»i ngưá»i có cảm tình tốt đối vá»›i ngưá»i con gái ấy.
Trong mấy tháng đầu, đôi nhân tình trẻ đó yêu nhau lắm. Hai ngưá»i bao giá» cÅ©ng ở cạnh nhau, không rá»i nhau ra ná»a bước.
Cứ má»—i buổi chiá»u, Tiến đưa vợ ra ngoà i cánh đồng, thổi sáo cho vợ nghe. Tiếng sáo cá»§a anh lưu loát cả gió mấy, êm du đưa và o trong phố những Ä‘iệu ân ái. Cái bác đà n ông lặng nghe, nghiêm nghị và các cô thiếu nữ trở nên mÆ¡ mà ng, dừng tay trên kim chỉ hay trên khung cá»i.
Ngưá»i ta thấy Tiến trang hoà ng nhà cá»a rất sang trá»ng; anh mua những thứ đà n sáo quý và đắt tiá»n, và ăn tiêu rất hoang phÃ. Những kẻ xấu miệng thì thầm rằng đó là tiá»n cá»§a Liên bá» ra. Sá»± ấy chức đúng, vì ngưá»i ta thấy Liên Ä‘eo Ãt dần đồ trang sức Ä‘i.
Cho đến ngà y cô không còn thức gì đáng giá trên ngưá»i nữa. Cả đến những chiếc áo lụa là cô mặc ngà y vá» cÅ©ng bị Tiến bán dần lấy tiá»n tiêu. Hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau. Tiến luôn luôn chữi mắng hay gắt gá»ng vá»›i vợ, sau đấy anh bá» nhà lên tỉnh năm ba hôm má»›i vá». Tá»™i nghiệp cho cô thiếu nữ; Liên trở nên gầy tướt và xanh xao, mắt nà ng lúc nà o cÅ©ng đỠhoe như má»›i khóc. Liên không còn cái vẻ ngây thÆ¡ và duyên sắc ngà y trước nữa. Khi nà ng đến chợ mua thức ăn, chân Ä‘i đất và mặc áo vá, má»i ngưá»i Ä‘á»u ái ngại cho nà ng. Ngưá»i ta trông cái bà n chân hồng và nhá» nhắn cá»§a nà ng vụng vá» dẫm trên bùn mà thương hại. Các bà mẹ khẽ chép miệng khi nà ng Ä‘i qua, rồi quay lại phÃa các con gái, thầm thì những câu chuyện khuyên nhá»§, như bảo cô nên coi đó là m gương.
Rồi má»™t buổi đêm, sau khi ban chiá»u ngưá»i ta đã được nghe tiếng sáo cá»§a Tiến réo rắt hÆ¡n và nỉ non hÆ¡n má»i khi, cả phố Ä‘á»u bị đánh thức dáºy bởi những tiếng kêu hãi hùng cá»§a bạ cụ Tiến. Má»i ngưá»i bà ng hoà ng đổ lại nhà Tiến, xô cá»a và o: má»™t cảnh tượng Ä‘au thương bầy ra trước mắt há». bên chiếc giưá»ng, mà n xô tung và gối lệch. Tiến nắm lấy tóc Liên mà đánh. Mắt anh ta đỠvì giáºn dữ, trông ghê sợ và hung ác; anh ta thẳng thay tát, đấm và o cái thân hình nhá» bé quằn quại trên mặt đất. Liên nấc lên chịu Ä‘au nghiến chặt hai hà m răng lại để khá»i kêu cứu. Bà cụ tiến sợ hãi run lẩy bẩy và loay hoay chung quanh hai ngưá»i để gỡ con ra những vô Ãch.
Má»i ngưá»i xúm và o can tiến, xốc lấy Liên và đặt nà ng lên giưá»ng; nà ng Ä‘au quá đã ngất Ä‘i.
Thế rồi tá» má» sáng hôm sau, và i ngưá»i thấy Liên sách má»™t cái bá»c nhá» ra ga lên tầu. Nà ng chỉ còn là cái bóng hình tiá»u tụy cá»§a nà ng.
Còn Tiến anh chà ng vẫn nhưn thưá»ng. Anh ta hình như lấy là m sung sướng được rá»i bá» cô gái tá»™i nghiệp. Chiá»u đến, cánh đồng lại văng vẳng tiếng sáo du dương cá»§a anh.
Cái tấn kịch đó diá»…n lại và i lần, má»—i lần vá»›i má»™t cô thiếu nữ khác, cô nà o cÅ©ng trẻ đẹp, và sau má»—i báºn Tiến Ä‘i vắng anh ta lại Ä‘em theo vá». Chỉ có má»™t cái khác là những cô thiếu nữ nà y hình như ở những gia đình thưá»ng hÆ¡n và cÅ©ng Ãt tiá»n hÆ¡n. Có khi là má»™t cô gái quê, mắt bồ câu và má núng đồng tiá»n; có khi là cô gái ná»a tỉnh ná»a quê, ra vẻ ngưá»i buôn bán là m ăn. Cuá»™c tình duyên cá»§a Tiến vá»›i há» không được lâu bá»n như vá»›i Liên. Chỉ má»™t hai tháng sau, những cuá»™c cãi cỠđã xẫy ra liên tiếp hà ng ngà y cho đến má»™t buổi kia. tiến lại trở nên hung ác và tà n bạo. Các cô thiếu nữ đó không có gan chịu đòn như Liên, kêu cứu ầm cả phố. Rồi và i hôm sau các cô lần lượt bổ ra Ä‘i.
Ngưá»i hà ng phố đã quen vá»›i những cuá»™c cãi nhau ấy. Há» lặng yên, vì bởi ghét Tiến nên cứ mặc kệ. Trừ khi nà o các cô bị đánh Ä‘au quá, há» má»›i can thiệp má»™t cách chểnh mảng, và lãnh đạm; những Ä‘iá»u khueyen bảo cá»§a há» Ä‘á»u bị Tiến trả lá»i má»™t cách vô lá»…, nên há» cÅ©ng chẳng hoà i hÆ¡i. Vì những lẽ đó, không còn ai giao thiệp vá»›i Tiến nữa. Há» tỠý khinh bỉ con ngưá»i lừa lá»c tệ bạc đó. Tiếng sáo cá»§a anh lúc buổi chiá»u không còn tìm được những ngưá»i lắng nghe chăm chú và thân máºt như trước nữa, trái lại, tiếng sáo giá» chỉ gây nên những câu bình phẩm nghiêm khắc và khinh miệt.
Tiến cÅ©ng trả lại sá»± lãnh đạm ấy bằng cái thái độ dá»ng dưng. Anh không thiết chuyện trò vá»›i các ngưá»i lá»›n trong phố nÅ©ua, chỉ là m bạn vá»›i các trẻ con như chúng tôi. Tuy bị cấm đón, chúng tôi vẫn trái lá»i cha mẹ, đến chÆ¡i nhà anh luôn. Ãối vá»›i chúng tôi, tiến là má»™t ngưá»i bạn đáng yêu và quyến rÅ©. Anh khiến chúng tôi say mê và là m chúng tôi khâm phục vì cái khéo tay cá»§a anh, những đồ chÆ¡i anh là m cho chúng tôi thá»±c là những đồ chÆ¡i kỳ lạ, ham thÃch. Anh dáºy chúng tôi há»c đà n, và má»—i buổi chiá»u; anh đưa chúng tôi ra cánh đồng. Tiếng sáo cá»§a anh cà ng ngà y cà ng hay, văng vẳng đưa và o trong phố như vừa khiêu khÃch lại vừa quyến luyện.
***
Rồi cái việc đố xẩy đến, không ai ngá» và không ai Ä‘oán được trước. Vì câu chuyện nà y, chúng tôi đã mất ngưá»i bạn quý hoá và thân yêu kia.
Bên cạnh nhà tôi là chá»— ở cá»§a bà Hà n. Hai nhà liá»n sân nhau vì váºy, những buổi chiá»u mùa hạ hay đêm sáng trăng, bà Hà n và mẹ tôi thưá»ng hay bắc ghế ngồi nói chuyện. Chúng tôi quây quần chung quanh má»™t cái bà n nhá», giữa sân. Bà Hà n vá»›i mẹ tôi ngồi uống nước, còn tôi ngồi Ä‘á»c sách bên cạnh Thân, con gái cá»§a bà Hà n. Thân là má»™t thiếu nữa xinh đẹp, ngưá»i rất có duyên và biết chữ nghÄ©a. Cô đã há»c đến lá»›p nhất trưá»ng tÄ©nh, rồi vá» giúp đỡ mẹ trong việc buôn bán và trông nom nhà cá»a. Nhà bà Hà n giầu nhất phố, hầu hết các ruá»™ng chung quanh là cá»§a bà ta cả. Cô Thân, bởi thế, được nhiá»u ngưá»i trong huyện muốn há»i. Nhưng bà đá»u tìm cách từ chối; theo ý bà trong cái huyện nhá» má»n nà y không có ai xứng đáng là m rể nhà bà hết. Bà có ý muốn chá»n chá»— danh giá, và đánh cho con gái mình má»™t địa vị cao xa hÆ¡n. Nhưng bà không khéo léo từ chối, hay không cần khéo léo, vì phần nhiá»u những ngưá»i hổi cô Thân Ä‘á»u là ngưá»i có hà m ân bà Ãt nhiá»u... Thái độ kiêu kỳ cá»§a bà khiến má»i ngưá»i sinh ác cảm.
Cô Thân, trái vá»›i mẹ lại được má»i ngưá»i yêu mến; cô tÃnh dá»… dãi và nhã nhặn, lúc nà o cÅ©ng tươi như bông hoa, và hay thương ngưá»i. Ngưá»i ta ghét bà Hà n bao nhiêu thì ngưá»i ta lại ca tụng con gái bà bấy nhiêu.
Buổi chiá»u hôm cái tin cô Liên Ä‘i truyá»n ra, chúng tôi Ä‘ang ngồi chÆ¡i ở sân. Bà Hà n bá»—ng nhìn mẹ tôi nói:
- Hừ, cô Liên ấy tháºt chẳng ai thương. Ai bảo mê giai và o rồi mà chết, con gái như thế không biết xấu hổ.
Mẹ tôi chưa kịp đáp, bà Hà n lại tiếp:
- Nghe đâu con nhà gia giáo cơ đấy. Không biết sao mà lại đổ đốn ra như thế?
- Tá»™i nghiệp cho cô bé, con ngưá»i có duyên đáo để.
- Tôi thì cho là đáng kiếp!
Cô Thân ngước mặt nhìn mẹ, thong thả nói len và o:
- Cứ như ý con thì Liên chỉ đáng thương chứ không đáng trách. biết đâu cô ta...
Không để con nói hết, bà Hà n đã quắc mắt bảo:
- Biết đâu là m sao? Mà y thì biết gì mà dám nói. Con nhà gia giáo mà lại theo giai thì không đáng kiếp à . Thế chứ nữa cÅ©ng chẳng ai ngưá»i ta thương!
Thấy mẹ mắng, Thân yên lặng không dám nói. Giữa lúc ấy, tiếng sáo của Tiến nổi lên theo gió ngoà i cánh đồng đưa và o réo rắt và nỉ non quá. Bà Hà n cau lông mà y, lẩm bẩm:
- Chỉ sáo với địch cả ngà y, chả được cái công trạng gì.
Tôi nhìn cô Thân, cô không hiểu mẹ nói gì nữa. Nét mặt mÆ¡ mà ng, Thân Ä‘ang chú ý lắng nghe tiếng sáo ngoà i xa, êm dịu như quyến gá»i.
Từ ngà y ấy, tôi thưá»ng bắt gặp Thân đứng tá»±a cá»a nghe tiếng sáo cá»§a Tiến, má»—i buổi chiá»u. Nà ng hay há»i tôi luôn vá» Tiến, và thÃch nghe tôi kể những câu chuyện tôi lượm được vá» anh ta.
Rồi má»™t hô, khi ra cánh đồng thả diá»u ngạc nhiên thấy bên bá» ruá»™ng. Thân Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i Tiến. Hai má nà ng đỠhồng, và đôi môi chúm chiếm, Thân đứng khép nép bên bông lúa, tay mân mê cái quai nón che ngang mặt. Tiến ngồi trên má»™t môi đất, chiếc sáo để ngang miệng, nhưng không thổi. Anh ngước mắt nhìn lên, và tôi thấy anh cưá»i cái cưá»i xinh nhất cá»§a anh ta.
Biết tôi đến, hai ngưá»i yên lặng, Thân rá»§ tôi cùng vá». Và khi chúng tôi quay bước Ä‘i tiếng sáo cá»§a Tiến lại nổi lên hoà dịp vá»›i sáo diá»u, theo rõi chúng tôi vỠđến táºn nhà .
***
Ngưá»i trong phố đã bắt đầu bà n tán mong manh vá» sá»± Ä‘i lại cá»§a Thân vá»›i Tiến. Ngưá»i ta thấy là m lạ thỉnh thoảng gặp hai ngưá»i đứng vá»›i nhau ngoà i cánh đồng hay bên bụi cây. Bà Hà n thấy cái nguy hiểm cho con gái tuy bà không tin những Ä‘iá»u ngưá»i ta thuáºt lại. Tá» ra là ngưá»i mẹ biết lo cho con bà Hà n tìm ngay được má»™t nhà môn đăng há»™ đối. Cáºu ấy còn trẻ mà lương cao, lại là ông phán nhà nước.
Hôm bên nhà trai vỠăn há»i, bà Hà n bầy tiệc linh đình và má»i đủ mặt ngưá»i quen, có ý khoe ông rể má»›i. Cà phố háo hức đợi chá». Trên ô tô bước xuống, sau mấy bà bệ vệ, má»™t ngưá»i thấp bé, mặt rá»— chằng chịt. Cáºu phán không có vẻ ngưá»i gì cả, và những con trai trong huyện bị bà Hà n từ chối từ trước đưa nhau phân tách những cái xấu cá»§a ông rể tương lai kia.
Khi bá»n nhà trai đã trở vá», bà Hà n gá»i con và o buồn nói chuyện. Hai mẹ con thá»§ thỉ vá»›i nhau lâu lắm. Lúc cô Thân bước ra, ngưá»i ta thấy mắt cô đỠhoe; chắc cô vừa má»›i khóc. Buổi chiá»u cô tìm tôi, gá»i ra má»™t chá»— kÃn khẽ dúi và o tay tôi má»™t bức thư và bảo:
- Em cầm lấy cái nà y đưa cho cáºu Tiến. Ãừng cho ai biết nhé, chóng ngoan rồi chị cho tiá»n ăn kẹo.
Tôi ra nhà Tiến thấy anh ta Ä‘ang loay hoay nối lại giây đà n. Tiến mở thư ra xem, rồi lại bá» và o túi; anh nÃn lặng không nói câu gì và nét mặt bà máºt không biến đổi.
Ngà y cưới Thân định và o hôm mưá»i tháng tám. Chiá»u ngà y hôm trước, tôi thấy cô có vẻ băn khoăn, lo nghÄ©. Thân đứng ngồi không yên, và luôn luôn ra tá»±a cá»a trông vá» phÃa cánh đồng. Tiếng sáo cá»§a Tiến đã theo gió đưa và o, má»™t âm Ä‘iệu não nùng và tha thiết, như má»™t lá»i than vãn ai oán dà i.
Thân trở và o gục xuống giưá»ng khóc nước nở.
Sá»›m hôm sau bà Hà n trở dáºy thấy cá»a để ngá»; Thân đã Ä‘i từ bao giá»; không có má»™t lá»i nà o để lại.
***
Từ đấy, bà cụ Tiến trông hà ng có má»™t mình. Bà không tá» vẽ nhá»› con lắm, tuy những lúc nói chuyện vá»›i hà ng xóm, bà vẫn thưá»ng nhắc đến những cuá»™c Ä‘áºp phá cá»§a Tiến vá»›i má»™t giá»ng êm ả và lẫn chút yêu thương.
Những cây đà n cá»§a Tiến lâu ngà y để mốc, bà cụ Ä‘em bán rẻ cho má»i ngưá»i trong huyện. Còn cái đèn kéo quân, công trình tuyệt xảo cá»§a Tiến, trong có máy đồng hồ cỠđộng má»™t cảnh Lã Bố hý Ãiêu Thuyá»n – cái đèn ấy bà treo ngoà i nhà để là m thú vui cho khách trá». Ngưá»i ta tấm tắc khen cái khéo léo tinh vi; bà cụ Tiến chỉ dịu dà ng trả lá»i:
- Ấy của cháu nhà là m ngà y xưa đấy. Nó khéo tay lắm, các ông ạ.
VÀ có ai chặn há»i nó ở đâu, bà đá»u nói là Tiến Ä‘i là m ăn ở xa, không mấy khi vá» nhà .
Cảnh váºt phố huyện vẫn không có gì thay đổi: chỉ có tiếng sáo cá»§a Tiến không còn vang vang trene cánh đồng. Câu chuyện cá»§a Tiến và Thân lâu dần cÅ©ng không ai bà n đến nữa. Nhưng má»—i khi bà Hà n ra phố, ngưá»i ta lại thì thầm chỉ tay và o bà , tò mò và ái ngại.
|

01-01-2010, 07:16 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Tình Xưa
Tác giả: Thạch Lam
Ngà y theo há»c trưá»ng tỉnh Thái Bình, tôi ở trá» nhà ông Cả Vinh, má»™t nÆ¡i quen biết cá»§a thầy mẹ tôi. Ông Cả cÅ©ng có ngưá»i con trạc tuổi chúng tôi Ä‘i há»c, bởi váºy ông cho há»c trò đến ở, lấy cá»› rằng để anh Hòe, con ông, được vui anh vui em. Thá»±c ra, ông bà Cả muốn chứa trỠđể kiếm lá»i. Nhà ông nghèo lại đông con, và số tiá»n tháng cá»§a ba chúng tôi cÅ©ng đủ giúp cho bà Vinh má»™t cái vốn nhỠđể buôn bán.
Ông Cả ở má»™t lá»›p nhà cổ, má»™t cái nhà ngói năm gian chạy dà i mặt phố và má»™t căn nhà lá rá»™ng, đầy những hà ng hóa cá»§a bà Cả, rồi đến nhà dưới và bếp. Äằng sau nhà có má»™t miếng đất trồng cây cối, ngăn vá»›i bãi cá» hoang cá»§a tỉnh bằng má»™t hà ng rà o râm bụt thấp. Ngay trước nhà gạch trông ra, có má»™t cái sân vuông và hẹp, có bể nước lá»›n. Cái sân đó là giang sÆ¡n riêng cá»§a ông Cả: má»™t cái núi non bá»™ nhá» trong cái bể con bằng xi măng và hai dẫy cháºu trồng đủ các thứ lan. CÅ©ng như nhiá»u ngưá»i rá»—i khác, ông Cả có cái ham mê những công việc tỉ mỉ. Sá»›m chiá»u lúc nà o tôi cÅ©ng thấy ông lom khom ở ngoà i sân, cúi mình tỉa xén các cháºu lan hay sá»a sang non bá»™. Tháºt là má»™t dịp trá»ng vá»ng nếu cháºu lan có chúm má»™t dò hoa. Phải nhìn vẻ vui sướng trên mặt ông lúc bấy giá» má»›i hiểu. Ông gá»i chúng tôi ra xem hoa, vá»›i cái tá»± kiêu cá»§a má»™t chá»§ nhân ông khéo léo; rồi hà ng giỠông đứng lặng ngắm cháºu lan, dưá»ng như để đợi chá» bông hoa nở.
Sân gạch ngay chá»— cá»a sổ buồng há»c chúng tôi trông ra, và lúc nà o ngá»ng lên trên sách, chúng tôi cÅ©ng thấy bóng ông. Sá»± chăm chút âu yếm và cẩn trá»ng cá»§a ông là m chúng tôi buồn cưá»i. Nếu không có anh Hòe cùng ngồi đấy, chúng tôi đã bà n định tinh nghịch đùa ông má»™t chuyến.
Bữa cÆ¡m há»p đông đủ cả nhà : chúng tôi, anh Hòe và ông Cả ngồi ăn cÆ¡m nhà trên, còn bà Cả vá»›i hai cô con gái và đứa em nhỠăn riêng dưới bếp. Hai mâm cÆ¡m khác nhau: bữa cÆ¡m chúng tôi ăn ngà y nà o cÅ©ng có thịt cá, còn bữa cÆ¡m ở dưới nhà chỉ toà n rau muống và đáºu phụ. Không bao giá» chúng tôi thấy có món ăn khác, và có lúc chúng tôi thầm phà n nà n cho sá»± kham khổ cá»§a bà Cả và hai cô con gái. Vẻ xanh xao cá»§a Lan và Huệ không là m chúng tôi ngạc nhiên. Äó là hai thiếu nữ lặng lẽ và kÃn tiếng, không lúc nà o cưá»i nói to.
Bởi váºy tuy hai cô cÅ©ng trạc tuổi vá»›i chúng tôi, tôi cÅ©ng không để ý đến. ở trong buồng há»c trông ra, thỉnh thoảng tôi thấy bóng Lan Ä‘i qua sân xuống nhà dưới hay vá»›i tay múc nước trong bể. Nhưng cách Ä‘i đứng khép nép và cách phục sức nhã nhặn cá»§a cô không gợi ý chúng tôi bao giá».
*
* *
Chúng tôi ở trá» nhà ông Cả đã được ngót hai năm. Tôi thÃch ở đấy, giữa những ngưá»i giản dị, và riêng đối vá»›i tôi, ông Cả rất có cảm tình.
Anh Hòe là má»™t cáºu há»c trò rất đần và dốt, cháºm trà khôn; cùng và o há»c mà tôi lên lá»›p nhất, anh má»›i há»c lá»›p nhì. Bởi váºy ông Cả nhá» tôi rèn cặp cho anh ta, và bảo ban thêm. Tôi gắng là m công việc đó má»™t cách chu đáo, nên ông Cả tỠý biết Æ¡n. Những lúc nà o anh Hòe cháºm hiểu bà i hay là m tÃnh há»ng, ông Cả thưá»ng gắt bảo:
- Mà y không xem cáºu Bình đấy mà bắt chước. Cáºu ấy há»c sáng bao nhiêu, mà lại chịu khó nữa.
Tôi lặng yên và tìm cá»› lánh ra ngoà i để anh Hòe khá»i ngượng.
Từ đấy, tôi được gia đình ông Cả trá»ng vá»ng và yêu quý. Số tiá»n trá» trả sòng phẳng, và những quà cáp mà mẹ tôi không bao giá» quên mang đến biếu ông Cả má»—i khi lên thăm con, khiến bà Cả có ý biệt đãi tôi. Tiếng bà dịu Ä‘i và trở nên êm ái má»—i khi nói vá»›i tôi; khi nà o vá» muá»™n, bà dà nh phần riêng cho tôi những món ăn ngon và má»™t mâm cÆ¡m tươm tất. Hai bạn tôi ganh tị, thưá»ng nói mát:
- Thôi, sắp là m rể bà Cả đi thì vừa. Cho chúng tao ăn cỗ cưới với nhé!
Tôi mỉm cưá»i không trả lá»i, vừa nghÄ© đến cô gái cả bà chá»§ trá»: cô thiếu nữ ấy không là m tôi có chút ý gì. Mà tháºt ra, tôi cÅ©ng không biết mặt mÅ©i cô ta thế nà o cả: tôi chưa bao giá» nhìn kỹ cô ta.
Vá» cuối tháng tám năm ấy, sau ngà y nháºp trưá»ng Ãt lâu, má»™t việc xảy đến là m náo loạn các há»c trò: má»™t thiếu nữ, cô BÃch, và o há»c lá»›p nhất lẫn vá»›i bá»n con trai. ở Thái bấy giá» trưá»ng con gái chưa có lá»›p trên, mà cô nà y đã há»c hai năm liá»n ở lá»›p nhì rồi. Cha mẹ cô không thể gá»i cô lên Hà Ná»™i, bèn xin cho cô và o há»c trưá»ng con giai. Sau khi đắn Ä‘o mãi, ông đốc trưá»ng bằng lòng để cô há»c lá»›p nhất. Ngà y đầu cô đến trưá»ng, bá»n há»c trò thầm thì bà n tán và chỉ tay vá» phÃa cô. Ngay thà y giáo chúng tôi cÅ©ng có vẻ ngượng nghịu. Nhưng chỉ bá»n há»c trò chúng tôi là xôn xao nhất. Chúng tôi không thể quên được có má»™t ngưá»i con gái lẫn và o trong lá»›p. Cô BÃch lại đẹp và rất có duyên. Tất cả lá»›p ra công cố sức để bắt chim cô. Những bức thư tình gá»i Ä‘i như bươm bướm. ChÃnh tôi, tôi cÅ©ng yêu thầm nhá»› vụng cô ta. Và vì thế mà tôi bắt đầu để ý đến các cô thiếu nữ.
Rất lâu, việc cô BÃch và o há»c là đầu đỠcâu chuyện trong bữa ăn cá»§a chúng tôi. Chúng tôi thuáºt lại cho nhau nghe những cá» chỉ cá»§a cô và cá»§a những anh mê cô. Anh Hòe cục mịch quá, không biết nói gì vá» chuyện ấy, nhưng ông Cả, tuy ngà y thưá»ng rất đạo mạo, cÅ©ng thỉnh thoảng tá»± cho phép má»™t câu nói đùa hóm hỉnh. Ông vuốt hai bên mép râu và nhìn chúng tôi cưá»i má»™t cách tá»± đắc. Tiếng ồn à o cá»§a chúng tôi đến tai bà Cả ở gian bên, và bà cÅ©ng chen và o má»™t câu nói:
- Cô ta ở đấy thì há»c vá»›i hà nh gì được. Không khéo lại tằng tịu vá»›i anh nà o thôi.
Ngưng má»™t lát, bà lại há»i đùa:
- Sao cáºu Bình không nhân ngãi phăng vá»›i cô ta có được không?
Tôi chưa kịp trả lá»i, hai anh bạn tôi đã nhao nhao lên đáp:
- Có, có đấy ạ. Cô ấy để ý đến anh Bình lắm ạ, vì anh ấy há»c giá»i nhất lá»›p.
Tôi toan cãi, nhưng lại thôi, lòng cÅ©ng hÆ¡i thÃch vì lá»i nói ấy. Má»™t lát yên lặng theo sau câu chuyện. Rồi có tiếng thanh và nhá» cá»§a con gái bên kia. Cô Lan nói chuyện vá»›i mẹ; tôi lắng tai chú ý, nhưng tiếng nói khẽ quá, không nghe rõ gì cả.
Má»™t hôm giá» ra chÆ¡i, anh Ngạc, ngưá»i bẻm mép và láu chuyện nhất lá»›p, bá»—ng tá»± dưng vá»— và o vai tôi, bảo:
- Sáng nay nhân tình mà y ra phố mua sắm cho mà y ăn phải không?
Tôi ngơ ngác chưa hiểu Ngạc nói gì, thì anh đã nhìn tôi nháy một bên mắt rất ý nghĩa, tiếp:
- Lại còn vỠmãi. Cô Lan con ông Cả chứ gì!
Rồi hắn quay lưng bá» Ä‘i, để tôi đứng sững ngưá»i, yên lặng; tôi chưa kịp cãi lại Ä‘iá»u gì.
VỠđến nhà , tôi thấy trong buồng há»c, ngay trên bà n vá» phÃa tôi ngồi, má»™t đĩa sắn gá»t sẵn để đấy. Câu nói cá»§a Ngạc trở lại trà nhá»› tôi, là m cho tôi ngạc nhiên. Là m sao hắn ta biết được cô Lan mua sắn, và để phần cho tôi? Vừa lúc ấy, anh Chi Ä‘i há»c vá», chạy và o. Thấy đĩa quà , anh kêu lên:
- á sắn! Trông ngon quá.
Không lưỡng lá»±, anh cầm lấy ăn liá»n. Cá» chỉ ấy khiến tôi khó chịu.
- Anh biết sắn của ai đấy mà cũng ăn?
Chi cầm miếng sắn cắn dở, quay lại phÃa tôi:
- Không phải sắn của anh à ?
- Không. Tôi không biết của ai để đấy.
Nghe thấy tiếng chúng tôi nói, bà Cả ở ngoà i sân bước và o:
- Các cáºu cứ ăn Ä‘i. Sắn cá»§a em nó mua phần các cáºu đấy.
Khi bà Cả ra rồi, Chi nhìn tôi với một vẻ trêu nghịch, vừa cầm miếng sắn nữa trên đĩa:
- Cô ấy phần riêng anh đấy, chúng tôi ăn có được không?
Bá»±c mình, tôi không trả lá»i, yên lặng ngồi xuống ghế. Chi không nhìn tôi nữa, và anh cúi mình ăn sắn vá»›i má»™t vẻ khoan khoái rất rõ rệt. Tôi nhìn trá»™m anh ta. Tá»± nhiên tôi nghi cho Chi và Hoạt đã đặt Ä‘iá»u thêu dệt vá» tôi vá»›i các bạn ở trưá»ng. Hai anh Ä‘á»u là những ngưá»i lém và hay bịa chuyện lắm.
*
* *
Từ hôm ấy có những cái săn sóc nho nhá» tá» rằng cô Lan chăm chú đến tôi. Äi há»c vá», bao giá» tôi cÅ©ng thấy má»™t và i thứ quà dà nh sẵn, để ngay trên bà n chá»— tôi vẫn ngồi. Có khi má»™t bó hoa tươi cắm trong ống bút. Sách vở ngăn nắp và sạch sẽ khiến cho tôi biết cô Lan có và o buồng há»c lúc chúng tôi Ä‘i vắng. Tuy váºy, tôi cÅ©ng không dám chắc hẳn rằng Lan để ý đến tôi; tôi cÅ©ng không bao giá» cố ý giáp mặt nà ng.
Má»™t buổi chiá»u, chúng tôi ra vưá»n đằng sau nhà . Bấy giỠđầu tháng chÃn, hai cây hồng ở góc vưá»n trÄ©u những quả. Anh chị em Lan Ä‘ang cầm quèo trẩy. Chúng tôi bước lại gần. Anh Chi nói:
- Nà o, cô Lan cho chúng tôi mấy quả nà o?
Lan lặng yên cầm quèo vá»›i má»™t cà nh cao. Thân thể trẻ tươi và dẻo dang cá»§a nà ng vươn cong dưới bóng cây, và tấm áo mảnh căng sát để phô hẳn những đưá»ng má»m mại. Khi nà ng hái chùm quả xuống, Chi và Hoạt xúm lại cướp ngay trên tay nà ng những quả ngon. Tôi vẫn đứng riêng ra, và thèm muốn cái vẻ tá»± nhiên cá»§a hai ngưá»i bạn. Nhưng sau cùng, Lan đến gần bên, đưa cho tôi má»™t quả ngon nhất mà nà ng đã giấu trong lúc các bạn tôi tranh. Tôi giÆ¡ tay đón lấy và ngón tay tôi chạm và o ngón tay nà ng. Lan nói khẽ:
- Anh cầm lấy.
Äôi mắt nà ng nhìn tôi, tôi bá»—ng rung động cả ngưá»i; đôi mắt nà ng phản chiếu má»™t tình yêu mãnh liệt và tha thiết quá. Tôi hiểu ngay rằng nà ng yêu tôi. Tá»± nhiên, má»™t sá»± cảm động trà n lấn và o ngưá»i; tôi cÅ©ng nhìn lại nà ng. Nét mặt cá»§a Lan lúc bấy giá» tôi má»›i biết rõ. Nà ng không đẹp, nhưng khuôn mặt dá»… coi, và lúc nà y nà ng có má»™t vẻ xinh xắn đáng yêu, má»™t cái duyên tươi thắm và kÃn đáo. Trước tôi, nà ng cúi mặt xuống; má»™t ná»—i e thẹn là m á»ng hồng hai gò má. Khi nà ng quay Ä‘i, tôi nhìn theo khen phục cái dáng Ä‘iệu uyển chuyển cá»§a nà ng.
Sau buổi ấy, tôi biết chắc chắn ý tứ cá»§a nà ng đối vá»›i tôi. Lan tìm hết cách là m cho tôi vừa lòng. Những sá»± chăm nom săn sóc riêng cá»§a nà ng là m tôi tá»± kiêu. Äôi khi, nà ng cố ý tìm cách gặp tôi. Những lúc tôi Ä‘i há»c vá», tôi thấy nà ng như tình cá» ra đứng ở ngõ. Khi tôi Ä‘i qua, nà ng khép nép và o bên tưá»ng và nhìn tôi mỉm má»™t nụ cưá»i sung sướng. Tôi cÅ©ng mỉm cưá»i trả lại nà ng; tôi còn trẻ và tình yêu cá»§a má»™t cô con gái khiến tôi tá»± đắc.
Má»™t đêm giữa tháng, tôi ngồi buồn trong buồng há»c, không biết là m gì. Cả nhà đã Ä‘i ngá»§, và anh Chi vá»›i anh Hoạt Ä‘i xem tuồng vắng. Tôi ngồi gần bên cá»a sổ trông ra sân. ở ngoà i, trăng rằm vằng vặc, tưá»ng vôi sáng trắng lên chói lá»i. Hai dãy cháºu lan cắt bóng xuống mặt sân, và các lá lan Ä‘en sẫm lấp lánh ánh trăng cong. Thá»i khắc rất êm dịu và thú vị. Tôi lặng yên hưởng luồng gió mát cá»§a ban đêm.
Bá»—ng nhiên má»™t bóng ngưá»i len và o các cháºu cây, rồi tôi nghe thấy tiếng nước khẽ rá»›t xuống. Cô Lan tưới hoa. Tôi nhá»› má»—i khi cháºu lan có dò hoa nở, ông Cả lại bắt nà ng tưới ban đêm. Có khi, khuya lắm, chúng tôi hãy còn nghe thấy tiếng cô ở ngoà i vưá»n. Má»™t ý ham muốn bá»—ng đến chiếm lấy tâm hồn tôi. Mùi thÆ¡m nhẹ và sắc cá»§a hoa lan thoang thoảng ở ngoà i. Lan vẫn cúi mình trên cháºu cây, dưá»ng như không biết có tôi bên cạnh. Tuy váºy, tôi Ä‘oán rõ sá»± cảm động cá»§a nà ng. Tôi đến bên cạnh nà ng khẽ gá»i:
- Lan, em Lan...
Tôi để tay lên tay nà ng. Lan rung động cả ngưá»i, toà n thân nà ng má»m lại. Nà ng ngả ngưá»i trên vai tôi... Tôi biết rằng từ đây Lan sẽ là má»™t váºt cá»§a tôi, và tôi muốn là m gì nà ng cÅ©ng được.
Sau độ ấy, tÃnh nết nà ng hình như đổi hẳn, hay bây giá» nà ng má»›i biểu lá»™ cái tÃnh nết thá»±c cá»§a nà ng ra. Nà ng không còn là cô gái lặng lẽ và kÃn đáo trước kia nữa. Lan nói năng luôn miệng và tiếng cưá»i cá»§a nà ng vang lên trong nhà ; mắt nà ng sáng lên, và hÆ¡i má»™t chút việc cÅ©ng là m cho nà ng vui sướng. Bà Cả lấy là m lạ vá» con và nhiá»u khi bà định ngăn cản cái vui trà n lan ấy:
- Ôi! Con Lan độ nà y là m sao ấy. Không biết có gì mà vui vẻ thế.
Hai bạn tôi hình như hiểu biết. Há» thưá»ng nhìn tôi vá»›i má»™t vẻ trêu nghịch và cưá»i vá»›i nhau má»™t cách tùng đảng. Tôi là m lÆ¡ như không biết gì.
ái tình đã khiến Lan thà nh má»™t ngưá»i khác. Tâm hồn nà ng phô bà y ra rõ rệt. Nà ng thà nh ra con trẻ và ngây thÆ¡ quá. Nà ng tưởng là m tôi vừa lòng bằng những cá» chỉ săn sóc âu yếm. Những thức quà liên tiếp nhau trên bà n há»c, khiến chúng tôi ăn no bá» cả cÆ¡m. (Chỉ béo cho hai anh bạn tôi, hỠđược hưởng tá»± nhiên và lại còn có chuyện để chế giá»…u tôi nữa). Lúc nà o nà ng cÅ©ng nghÄ© cách để chiá»u ý tôi. Những cá» chỉ vụng vá» cá»§a nà ng khiến tôi vừa cảm động lại vừa ngượng vá»›i anh em. Nhưng Lan hình như không nháºn thấy.
Má»™t buổi chá»§ nháºt, mấy ngưá»i bạn đến rá»§ chúng tôi Ä‘i chÆ¡i. Vừa Ä‘i qua chợ ở đầu phố, bá»—ng thấy Lan tất tả chạy theo, gá»i. Tôi dừng lại, cau mà y, không bằng lòng. Nà ng trông lên, và lúc bấy giá» hình như má»›i biết tôi không Ä‘i má»™t mình. Hai má đỠbừng vì thẹn. Lan lúng túng:
- Anh... anh cầm lấy cái nà y mà ăn.
Nà ng giở trong bá»c áo mấy bẹ ngô nướng vừa mua ở chợ.
Tiếng cưá»i cá»§a các bạn tôi vang lên. Bá»±c mình, tôi đâm gắt:
- Ai bảo cô cho tôi? Tôi không dùng cái của ấy.
Lan sững ngưá»i, đứng lặng nhìn. Tôi biết tôi đã là m pháºt ý nà ng, nhưng ai lại Ä‘em cho quà giữa phố như thế. Anh Chi há»i lỡm:
- Sao, của chị ấy mua cho mà anh lại chê à ?
Há» cưá»i vá»›i nhau, rồi Hoạt giá»›i thiệu vá»›i mấy ngưá»i bạn:
- Nhân tình đẹp của anh tôi đấy.
Tôi không trả lá»i, khó chịu. Lúc vá», tôi cố ý tránh nà ng, và giữ vẻ mặt giáºn. Nhưng Lan vẫn trẻ con và vô lý như cÅ©.
Ngà y mồng năm tháng năm, không biết nghÄ© thế nà o, Lan đưa tặng tôi má»™t bá»™ bùa bằng vóc nhiá»…u xanh Ä‘á». Äó là công trình tỉ mỉ mà nà ng đã thức suốt đêm để khâu. Trông thấy váºt ấy rõ rà ng để trên táºp sách cá»§a tôi, anh Chi và Hoạt rÅ© ra mà cưá»i. Há» chuyá»n tay nhau xem quả đà o và quả á»›t sặc sỡ ấy, và những câu mỉa mai lại gấp đôi lên. Xấu hổ, tôi giằng lấy và vứt ra ngoà i cá»a sổ. Cái bùa túi rÆ¡i ngay và o rãnh nước.
Chiá»u đến, khi gặp Lan, tôi thấy nà ng nhìn tôi có vẻ âm thầm oán trách. Vừa bá»±c mình cho tôi lại vừa bá»±c mình cho nà ng, tôi lặng yên giả vá» lãnh đạm rồi tránh mặt ra chá»— khác.
Ông bà Cả đã bắt đầu nghi ngá» má»™t sá»± gì. Äiá»u ấy khiến tôi lo ngại. Tôi đã nhiá»u lần bảo nhá» Lan phải kÃn đáo. Nhưng mặc những Ä‘iá»u khuyên nhá»§ cẩn tháºn cá»§a tôi, Lan hình như không thể giữ gìn được. Nà ng có má»™t tâm hồn giản dị và quê mùa trong tình yêu. Lan là m quà cho tôi những thức rất buồn cưá»i và vô lý, và tá» vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi không bằng lòng:
- Những thứ ấy em biếu anh, anh không thÃch ư?
Biết không thể là m nà ng hiểu được, tôi chỉ trả lá»i:
- Tôi không thÃch cô cho tôi cái gì cả.
Sá»± yêu mến cá»§a tôi vá»›i nà ng có lẽ Hoạt và Chi đã kể cho nhiá»u ngưá»i nghe rồi. ở trưá»ng các bạn há»c nhiá»u lần đã nói bóng gió xa xôi đến. Câu chuyện cái bùa túi ngà y mồng năm hỠđã biết. Ngạc, má»™t hôm, tá»± dưng đến thò tay vạch áo tôi ra, bảo:
- Nà o, xem cái bùa túi của mà y đâu nà o...
Tôi giáºn dữ gạt hắn ra, quay Ä‘i. Ngạc chế vá»›i:
- Ê, ê, nhớn thế kia mà còn đeo bùa túi kia!
Những lá»i chế giá»…u ấy là m tôi bá»±c tức đến cá»±c Ä‘iểm. Tôi thầm trách Lan đã gây cho tôi những ná»—i khó chịu ấy. Tình yêu má»™c mạc cá»§a nà ng bắt đầu đè nén tôi. Những cách yêu mến săn sóc cá»§a nà ng chỉ là m tôi báºn bịu.
Tôi bắt đầu tìm cớ tránh nà ng. Lan, trái lại, cà ng quấn quýt lấy tôi. Lòng ham mê khiến nà ng quên hết cả giữ gìn. Hễ gặp tôi chỗ khuất là nà ng nhẩy đến ôm lấy, và tôi khó khăn mới gỡ được ra. Chúng tôi như thế đã suýt bị ông bà Cả bắt gặp mấy lần.
... Những vẻ chế giá»…u cá»§a các bạn há»c và những câu mỉa mai lại thoáng qua trong trÃ. Tôi không còn cái yên tâm để sẵn sà ng hưởng tình yêu nữa. Tôi vá»™i xa nà ng. Lan không hiểu, và những câu trách móc, tuy rất kÃn đáo, vá»›i những giá»t nước mắt cá»§a Lan má»—i khi thấy tôi thá» Æ¡, chỉ cà ng khiến tôi khó chịu thêm.
Má»™t buổi chiá»u, cả nhà đi ăn cá»— vắng, Hoạt và Chi sang Nam Äịnh chÆ¡i. Tôi ở ngoà i vá» thấy mâm cÆ¡m chá» sẵn ở nhà vá»›i hai đôi đũa và hai cái bát. Lan đứng khuất má»™t chá»— khúc khÃch cưá»i. Rồi, như con chim non, nhảy nhót chạy ra nắm lấy tay tôi mắng:
- Hôm nay cáºu vá» muá»™n quá! CÆ¡m nước nguá»™i cả rồi!
Câu trách cợt đùa, nà ng cố lấy giá»ng đứng đắn để giống như lá»i ngưá»i vợ trách chồng. Tôi buồn cưá»i, nhưng cau mà y không đáp.
Lan nhìn tôi như đứa trẻ dò ý ngưá»i lá»›n:
- Gá»›m, là m gì mà lầm lầm cái mặt thế? Thôi, tôi xin cáºu Ä‘i.
Nà ng bưng miệng cưá»i, mở lồng bà n, rình sá»± bằng lòng cá»§a tôi trước những món ăn khéo là m mà nà ng biết là tôi vẫn thÃch.
Nhưng tôi vẫn không nói. Tôi uể oải và o buồng bên, ngồi sau bà n há»c giở sách ra coi. Biết nà ng Ä‘ang tiến lại gần, tôi cÅ©ng không quay lại.
- Anh Bình sang xơi cơm.
Tôi không đáp, nà ng lại má»i:
- Má»i cáºu Bình Ä‘i xÆ¡i cÆ¡m... Xin má»i cáºu Bình Ä‘i xÆ¡i cÆ¡m ạ!
Tiếng cưá»i nà ng giòn giã reo lên sau câu nói ấy. Nà ng chạy đến bên định kéo tôi dáºy, nhưng nét mặt nghiêm nghị cá»§a tôi bắt nà ng ngừng im.
Vẻ sững sỠcủa nà ng và sự oán trách buồn rầu ứa trên đôi mắt khiến tôi có ý ái ngại cho nà ng, song tôi cũng nói:
- ÄÆ°á»£c, cô cứ để mặc tôi, tôi chưa muốn ăn.
- Kìa, nhưng mà ...
- Không, chốc nữa tôi ăn cũng được.
Nà ng toan nói, nhưng sau cúi đầu im lặng, nhìn tôi một lần nữa rồi quay ra.
Tôi ăn cÆ¡m má»™t mình, ăn rất nhanh, và không để ý đến sá»± giáºn dá»—i cá»§a Lan; xong bữa tôi Ä‘i chÆ¡i tức khắc.
ở ngoà i phố, tôi gặp Chi và Hoạt bên Nam vá», Chi là m bá»™ ngạc nhiên:
- Kìa sao không ở nhà tự tình?
Hoạt thêm một câu:
- Ông bà đã giáºn nhau chứ gì?
Rồi cả hai nấc lên cưá»i. Tôi cau mà y để đáp lại.
Äêm hôm đó tôi bá»±c mình và trằn trá»c không ngá»§ được. NghÄ© đến tình yêu cá»§a Lan đối vá»›i tôi, nghÄ© đến bữa cÆ¡m chiá»u, tôi hÆ¡i lấy là m hối háºn, và bởi thế lại cà ng thấy bá»±c mình thêm.
Sáng hôm sau tôi nghe thấy bà Cả há»i:
- Lan, mà y mệt đấy à ?
Tiếng Lan đáp:
- Thưa đẻ không ạ.
Khi Lan ở dưới nhà đi qua sân, tôi thấy nà ng mặt rầu rầu, hai mắt quầng thâm, dáng điệu lặng lẽ và chán ngán. Nà ng xách cái thùng tưới đến để bên bể nước và hình như cố tình giữ lại trong lòng những tiếng thở dà i.
Tôi thấy lòng nao nao vừa bực vừa buồn, như thấy một sự gì êm đẹp đang mất đi mà không còn can đảm giữ lại được nữa.
Từ hôm ấy, Lan lại yên lặng như trước. Nà ng Ãt nói và cÅ©ng không hay gặp mặt tôi. Nà ng tá» ra má»™t thái độ đúng má»±c, lãnh đạm và lúc nà o cÅ©ng buồn rầu. Sá»± đó để cho tôi được bình yên, nhưng cÅ©ng là m cho tôi pháºt ý. Tôi tưởng nà ng chỉ thế trong Ãt bữa, chắc có buổi nà ng không gan được nữa, sẽ phải tìm đến tôi, sẽ phải há»i han tôi, và sá»± chỠđợi cái lúc nà ng là m là nh vá»›i tôi lại cà ng khiến tôi tức bá»±c trong sá»± kiêu hãnh.
Cùng ở má»™t nhà , chúng tôi như ngưá»i xa lạ, và lâu dần, nghÄ© đến nà ng, tôi thấy lòng dá»ng dưng. HÆ¡n má»™t tháng trá»i thỉnh thoảng má»›i trông thấy nhau, Lan vá»›i tôi thản nhiên há»i nhau hay trả lá»i những câu không giấu má»™t ý tứ gì thân máºt hay há»n giáºn.
Tôi cÅ©ng không để mắt đến dung nhan nà ng nữa, và đôi khi tưởng tượng đến chuyện cÅ©, tôi ngạc nhiên như tìm thấy má»™t tÃnh tình dị kỳ.
Rồi mùa thi tá»›i nÆ¡i. Chi, Hoạt và tôi chăm chỉ luyện táºp. Sá»± ganh Ä‘ua sốt sắng cuối năm là điá»u quan tâm hoà n toà n cá»§a ngưá»i Ä‘i há»c. ở nhà ông Cả trong những bữa cÆ¡m, chỉ nói đến chuyện thi cá» và bà n bạc đến những đầu bà i khó hay dá»… sẽ ra trong kỳ thi nà y.
Lan bị xóa bá» hẳn trong Ä‘á»i tôi. Không bao giá» sá»± lãng quên lại mau chóng như trong tâm trà tôi hồi bấy giá», và không bao giá» cuá»™c tình duyên cá»§a tuổi thanh niên lại đơn bạc đến như thế. Giữa cô con gái ông chá»§ nhà cùng vá»›i ngưá»i ở trá» há»c, hình như không có má»™t tình nghÄ©a nà o cả và cái đêm trăng ân ái trước đây dăm ba tháng chỉ là hình ảnh há» hững cá»§a má»™t giấc má»™ng thoáng qua.
Hồi ấy kỳ thi cÆ¡ thá»§y chưa mở ở Thái Bình. Tôi cùng các bạn hữu phải sang trưá»ng Nam và ở luôn đó bốn ngà y để chỠđợi kết quả. Ngà y thứ năm tôi trở vá» Thái vá»›i cái mừng được trúng tuyển và tức khắc nghÄ© đến sá»± thu xếp vá» quê. Anh Hòe, con ông Cả, cÅ©ng may mắn như tôi, và hai anh Chi và Hoạt. Tôi để cả tâm trà và o sá»± vui vẻ cá»§a má»i ngưá»i. Vợ chồng ông chá»§ là m má»™t bữa cÆ¡m sang trá»ng như bữa tiệc để khao chúng tôi. Cả nhà ngồi ăn trừ cô Lan khó ở từ mấy hôm trước. Tôi há»i thăm qua quýt lấy lệ và cưá»i nói giảo hoạt nhất nhà . Chi thỉnh thoảng trêu tôi bằng má»™t câu ranh mãnh khác. Má»™t lần, khi rượu ngà ngà say, và nhân thấy Chi đứng là m mối xin cô Lan cho tôi, ông Cả cưá»i thÃch chÃ:
- Cái gì chứ cái đó thì được. Nhưng ai lấy con gái tôi thì phải ở gá»i rể ba năm.
Tôi "xin vâng" và cưá»i má»™t cách rõ rà ng tá» ra tÃnh cách đùa cợt cá»§a câu chuyện.
Tôi không kịp có thì giá» hối háºn cho sá»± tà n ác vô tình có thể thấy trong câu đùa cợt. Tôi cÅ©ng không muốn nghÄ© rằng Lan lúc đó có thể Ä‘au lòng vì tôi. Lan không còn liên lạc vá»›i tôi nữa.
Hôm sau tôi từ giã nhà ông chá»§, lòng há»›n hở tưởng đến sá»± mừng rỡ cá»§a mẹ tôi lúc thấy tôi vá». Trong cái thì giá» Ä‘i xe từ Thái đến bến Tân Äệ và đợi tầu ở Nam qua, tôi mải nghÄ© chuyện nghỉ hè, chuyện lên Hà Ná»™i há»c ban Thà nh chung, không má»™t lúc nà o có má»™t ý mến tiếc cô thiếu nữ con gái ông Cả.
Khi tà u Nam tá»›i tôi đáp thuyá»n lên, chá»n chá»— cất hà nh lý và vui vẻ ngó đầu ra trông má»™t lần cuối cái bến tôi vẫn Ä‘i vá» trong mấy năm qua. Hai dãy nhà lá bồng bá»nh ở hai con đưá»ng quạnh quẽ Ä‘ang thong thả lùi lại và nhá» dần. Má»™t sá»± bâng khuâng nhẹ nhà ng dìu tâm hồn ngưá»i đến những tình cảm man mác, tôi bá»—ng thấy cả ngưá»i xúc động vì nháºn ra trong bá»n ngưá»i lác đác ở bến má»™t cái xe đỗ vá»™i, và trên xe bước xuống má»™t ngưá»i con gái ngÆ¡ ngác nhìn vá» phÃa tôi.
Tầu đã xa hẳn mạn sông. Mặt ngưá»i trên bến không nhìn rõ. Tuy váºy, tôi không thể lầm được, ngưá»i thiếu nữ kia chÃnh là con ngưá»i tá»™i nghiệp đã há»n giáºn tôi và thương tôi.
Chỉ má»™t lát, bến đò Tân Äệ đã khuất hẳn ven sông. Từ đó, tôi không gặp Lan lần nà o nữa.
Rút từ táºp truyện ngắn Sợi tóc,
Nxb Äá»i nay, Hà Ná»™i, 1942.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
1 so tac pham thach lam, 3 tac pham cua thach lam, 4vn.eu, áèëàí, Ä‘oc tac pham thach lam, bach luyen thanh tien, cac sach cua thach lam, cac tac pham thạh lam, cac truyen cua thach lam, cactacpham cua thach lam, cactpcuathachlam, chuyen cua thach lam, chuyen cua thach lam., chuyen ngan thach lam, chuyen thach lam, doc chuyen cua thach lam, doc truyen cua thach lam, doc truyen thach lam, doc truywn thach lam, ïèùåâûõ, ìèýëü, îòåëè, nhà mẹ lê, tac pham cua thach lam, tac pham cua thach lam., tac pham cuathach lam, tac pham thach lam, tacc pham cua thach lam, tai truyen cua thach lam, taÌc pham cua thach lam, tap truyen cua thach lam, tác pham cua thach lam, tác phẩm thạch lam, thac lam, thach lam, thạch lam, tieuthuyetthachlam, tp cua thach lam, truen ngan cua tahch lam, truen ngan cua thach lam, trujen cua thach lam, truyên cá»§a thach lam, truyên ngăn thach lam, truyện thạch lam, truyện thạch lam pdf, truyen cá»§a thạch lam, truyen cua thach lam, truyen cuathach lam, truyen gan cua thach lam, truyen hay cua thac lam, truyen hay cua thach lam, truyen hay thach lam, truyen ngan cua thachlam, truyen ngan thach lam, truyen ngan thanh lam, truyen ngan thạch lam, truyen nhan thạch lam, truyen thach lam, truyen.ngan.thach.lam., truyencuathachlam, truyenngancuathachlam, truyennganthachlam, truywn ngan, tryen ngan thach lam, tu luc van doan, vu dong can khon, www.truyen thach lam, xem truyen cua thach lam  |
| |