Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 18-05-2008, 04:35 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 26: Lá»±c Lượng Ãm Trợ Bí Mật




Nghiêm Hữu Tam liếc nhìn má»i ngưá»i và khẽ thở dài:
– Nếu huynh đệ không nhìn lầm thì thân pháp cá»§a cô gái tên Trầm Hương sá»­ dụng đó là... “Ngư Long Bá Biếnâ€.
Bốn tiếng sau cùng cá»§a Nghiêm Hữu Tam vừa thốt ra chẳng những Giác Minh, Giác Thắng biến sắc mà cả Vô Trần Sư Thái vốn là ngưá»i ngạo mạn xem trá»i đất như không ấy, cÅ©ng phải giật mình bà ta chá»›p kinh nghi:
– Nghiêm đại hiệp không nhìn lầm đó chứ?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i gượng:
– Trong thiên hạ trừ “Ngư Long Bá Biến†lão phu không còn nhận ra thân pháp nào linh diệu như thế ấy, rõ ràng cô ta thoát ra ngay sát bên mình mà lão phu không làm sao thấy kịp chứ đừng nói đến chuyện ngăn cản.
Giác Minh chắp tay niệm phật:
– Thế chẳng lẽ nhóm Ngũ Phượng Môn này lại có quan hệ với vị lão bồ tát ấy hay sao? Chà, chuyện mỗi lúc càng một khó khăn thêm nữa...
Vô Trần Sư Thái tá» vẻ căm há»n:
– Cho dù NgÅ© Phượng Môn có quan hệ đến Ngư Mụ Ä‘i nữa, nhưng bá»n chúng hành hung tàn ác đối vá»›i giang hồ như thế thì chúng ta cÅ©ng không có gì phải kiêng kỵ.
Giác Thắng đại sư nói:
– Nói thì như thế, nhưng bần tăng rất lo vì mấy mươi tăng nhân ở đây võ công không được Ä‘á»u nhau, lấy sức có hạng mà chống lại vá»›i má»™t khối đông ngưá»i lợi hại như thế, cuá»™c chiến đêm nay rất ngại là sẽ không ít thương vong...
Vô Trần sư Thái cưá»i nhạt:
– Ngưá»i ta thưá»ng nói cứ há»… nước tràn thì đắp bá», binh đến thì tướng ngăn, cho dù chúng ta đêm nay chết sạch thì chúng cÅ©ng không thể an nhiên vô sá»±.
Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i:
– Cuộc chiến đêm nay theo lão phu thì chưa chắc chúng ta cô độc.
Giác Minh Thiá»n sư nhướng mắt:
– Nghiêm đại hiệp bảo chúng ta sẽ có lực lượng trợ giúp à? Nghiêm đại hiệp có ước...
Nghiêm Hữu Tam nói ngay khi ông ta chưa dứt câu:
– Lão phu không phải nói như thế...
Vô Trần sư thái há»i dồn:
– Nghiêm đại hiệp đã chẳng có ước hội với cao nhân nào thì làm sao lạo bảo rằng chúng ta không cô độc? Hay là Nghiêm đại hiệp muốn nói đó Hàn Thiếu Sơn?
Nghiêm Hữu Tam gật đầu:
– Äúng, tin tức vá» hành động cá»§a kẻ địch do Hàn lão đệ cung cấp cho mình, vừa rồi chế trụ Trầm Hương tại Tá»­ Trúc Am thì cÅ©ng là hắn xuất hiện trong vùng Thanh Lương SÆ¡n này thì đối vá»›i chuyện đêm nay nhất định hắn sẽ không bao giá» tá»± thá»§ bàng quan.
Vô Trần Sư Thái cưá»i nhẹ:
– Nếu bá»n địch cá»­ đại binh tập kích, chúng ta bao nhiêu ngưá»i đây đã không thể đương đầu, thì thêm má»™t con ngưá»i cá»§a hắn lại có thể xoay đổi tình thế được ư?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Tá»± nhiên, nếu thế địch quá mạnh thì má»™t con ngưá»i làm sao thay đổi toàn cuá»™c được?
Vô Trần Sư Thái nói luôn bằng má»™t giá»ng khó chịu:
– Äã thế sao Nghiêm đại hiệp lại nói như thế? Ngoài Hàn Thiếu SÆ¡n ra còn có ai nữa không?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão sư thái hãy nghĩ thử xem, trong thành Kim Lăng này còn có lực lượng nào mạnh mà có thể trợ giúp ta?
Vô Trần Sư Thái nhướng mắt:
– Trong thành Kim Lăng ngoài lực lượng của Nam Giang ra, đâu có lực lượng nào đáng kể!
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Lão phu muốn nói đến lực lượng Nam Giang đấy.
Giác Thắng đại sư há»i:
– Nam Giang Phủ? HỠcó thể giúp chúng ta sao?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Lão phu nghi ngỠvị Hàn lão đệ rất có thể là Giang nhị công tử.
Vô Trần sư Thái cưá»i gằn:
– Gã tiểu tử ấy mà tài sức gì mới được chứ?
Tự nhiên ai cũng biết đối với Giang Hàn Thanh, Vô Trần Sư Thái hãy còn ấn tượng quá xấu.
Nghiêm Hữu Tam vừa mở miệng định nói thì chợt thấy Nghiêm Tú Hiệp hớt hải bước rạ..
Nghiêm Hữu Tam rúng động, ông ta cau mày:
– Tú Hiệp có chuyện gì thế?
Nghiêm Tú Hiệp cúi mình:
– Tiểu điệt phụng mạng canh chừng hai cô gái, nhưng mới đây phía sau ấy phát sinh...
Nghiêm Hữu Tam đứng phắt lên:
– Äã phát sinh ra chuyện gì thế?
Giác Thắng đại sư và Vô Trần sư thái cũng vội đứng lên theo.
Nghiêm Tú Hiệp nói nhanh:
– Nhị thúc, tiểu điệt phát giác hai tên địch, nhưng cũng đã bắt được chúng rồi.
Nghiêm Hữu Tam há»i dồn:
– Hiện chúng ở đâu?
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Hiện giam chúng nơi hậu viện, nhưng tiểu điệt có chuyện cần bẩm cáo.
Nghiêm Hữu Tam ngồi xuống:
– Chuyện gì thế?
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Khi mang hai cô gái vào giam nơi hậu viện và để cho Quế Hoa phụ trách, canh chừng thì tiểu điệt lo giữ ngay nơi cửa, Mạnh Võ và sáu tên vệ sĩ bố trí bên ngoài giải hành lang, cách đó là những vị cao tăng của Thanh Lương Tự.
Nghiêm Hữu Tam nôn nóng:
– Rồi sao?
Nghiêm Tú Hiệp kể tiếp:
– Vừa rồi chợt nghe có ba tiếng động như ngưá»i ném bao cát xuống bân tưá»ng, hai tên vệ sÄ© là Äồng Hạo và Trương Tá»­ đón ngay hai tên giặc từ trên rÆ¡i xuống, tiểu Ä‘iệt xem kỹ thấy hai tên này bị phong bế huyệt đạo không còn cá»±a quậy gì được cả.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Ngươi có tra vấn chúng nó chưa?
Nghiêm Tú Hiệp đáp:
– Chưa, hai ngưá»i ấy bị Ä‘iểm vào á huyệt, nhưng mấy ngưá»i chúng tôi cố giải cÅ©ng không làm sao giải được.
Nghiêm Tú Hiệp vừa nói đến đó chợt nghe phía trước có má»™t tiếng động, má»™t ngưá»i từ trên gác chuông rÆ¡i xuống bò càng, nhưng hắn bò được mấy cái rồi lại nằm im.
Tất cả những ngưá»i có mặt thấy Ä‘á»u biến sắc.
Vô Trần Sư Thái đặt tay lên đốc kiếm trầm giá»ng:
– Gian tế đã vào rồi đó.
Giác Thắng đại sư vén tà áo rá»™ng nhún chân nhảy lên mái ngói, ngưá»i cao tăng cá»§a Thiếu Lâm viện trợ chia làm hai tốp, hai ngưá»i Ä‘i theo Giác Thắng, hai ngưá»i bước nhanh và chặn tên Ä‘ang nằm ở dưới đất.
Giác Minh ra lệnh:
– Hãy đưa hắn vào trong.
Vừa vào tới chánh điện thì Giác Thắng và hai nhà sư Thiếu Lâm cùng trở xuống.
Giác Minh đưa mắt ngầm há»i, Giác Thắng thiá»n sư lắc đầu:
– Thật là nhanh tên này vừa rÆ¡i xuống thì đệ và nhị vị La Hán cÅ©ng vừa lên mái ngói, nhưng tuyệt nhiên khôn thấy tăm dạng ngưá»i nào cả.
Nghiêm Hữu Tam quay lại bảo Nghiêm Tú Hiệp:
– Ngươi hãy ra sau dặn Mạnh Võ và bá»n vệ sÄ© hãy canh phòng cẩn mật, gian tế đã lẻn vào khắp chá»— rồi đấy.
Nghiêm Tú Hiệp lật đật ra sau.
Bây giá»i Nghiêm Hữu Tam má»›i nhìn kỹ tên bị bắt, hắn là má»™t ngưá»i khá cao lá»›n mình vận áo Ä‘en, che mặt khăn Ä‘en.
Ông ta thầm nhủ:
“Như vậy hắn thuộc vỠcánh của Hắc Kỳ Lệnh Chủ.†Nhà sư Thiếu Lâm nói với Giác Minh:
– Hắn đã bị điểm vào hôn huyệt.
Giác Thắng thiá»n sư cau mặt:
– Không biết ai đã bắt hắn mà thân pháp lại quá nhanh như thế nhỉ?
Vô Trần Sư Thái nói:
– Rất có thể là Hàn Thiếu Sơn.
Giác Minh khẽ gật đầu:
– Chúng ta nên há»i tên này từ khẩu cung cá»§a hắn rất có thể ta phăng lần manh mối.
Và ông quay qua hai nhà sư Thiếu Lâm ra hiệu:
– Hãy lột khăn bao mặt và giải huyệt cho hắn.
Hai nhà sư Thiếu Lâm vâng lệnh giải huyệt và lột khăn bao mặt của tên áo đen...
Tên áo đen chuyển mình luôn hai ba cái và từ từ mở mắt...
Hắn hơi giật mình nhưng rồi lại lấy ngay sự bình tĩnh trừng mắt:
– Là những ngưá»i xuất gia lại làm chuyện đánh lén như thế hay sao?
Như vậy rõ ràng đến khi bị đánh ngã hắn vẫn chưa biết bị vào tay ai đủ thấy ngưá»i đánh hắn thá»§ pháp cá»±c kỳ nhanh nhẹn.
Nghiêm Hữu Tam vuốt râu cưá»i:
– Bằng hữu ná»­a đêm lén đột nhập vào chùa, chuyện đó ở đây chưa trách cứ thì bằng hữu lại trách ngưá»i ta đánh lén sao?
Tên áo đen quay lại ngó Nghiêm Hữu Tam bằng tia mắt nhấp nháy và vụt vòng tay lễ độ:
– Tôn giá chắc là Äại Tổng Quản cá»§a Thái Bình Bảo đấy chứ?
Thấy dáng cách cá»§a hắn, Nghiêm Hữu Tam biết ngay là hắn vẫn tưởng mình là do đồng đảng cá»§a hắn giả mạo nên Nghiêm Hữu Tam bèn nháy mắt mỉm cưá»i:
– Äúng lão phu chính là Nghiêm Hữu Tam đây.
Tên áo đen lại vòng tay:
– Tại hạ tên Thang Nhân Nghĩa vốn vâng lệnh cấp trên mang tin đến cho các vị hòa thượng Thanh Lương Tự.
Nghiêm Hữu Tam chỉ Giác Thắng đại sư và nói:
– Vị đại sư này là phương trượng Thanh Lương Tá»± vậy các hạ có thÆ¡ xin cứ trao lại cho ngưá»i.
Tên áo đen tự xưng là Thang Nhân Nghĩa lắc đầu:
– Không, tại hạ chỉ mang tin miệng chứ không phải mang thơ.
Giác Thắng đại sư ứng tiếng:
– Xin thí chủ cứ nói ngay!
Thang Nhân Nghĩa lạnh lùng:
– Lệnh chủ của tôi định vào khoảng canh ba đêm nay sẽ đến đây bái kiến chư vị.
Giác Thắng đại sư nói:
– Chúng bần tăng đã sẵn chỠđợi lâu rồi.
Thang Nhân Nghĩa nói:
– Äã thế thì tại hạ xin cáo từ.
Vừa nói hắn vừa đứng dậy...
Vô Trần Sư Thái cưá»i nhạt:
– Chá»— này ai muốn tá»›i rình mò là cứ tá»›i, rồi bao giá»i muốn Ä‘i là cứ tá»± tiện ra Ä‘i như thế hay sao chứ?
Hai nhà sư Thiếu Lâm không chá» lệnh, hai ngưá»i đã kè sẵn hai bên buá»™c Thang Nhân NghÄ©a ngồi xuống...
Thang Nhân Nghĩa cảm nghe hai bên hông tê điếng, nhưng hắn vẫn trừng mắt cự nự:
– Hai nước Ä‘ang chém giết vá»›i nhau ngưá»i ta vẫn chưa chém sứ giả, các vị lấy danh nghÄ©a nào mà lại bức bách tôi thế chứ?
Giác Thắng đại sư Ä‘iá»m tỉnh nói:
– Hai vị đồng bạn của thí chủ đến đây chắc có lẽ không phải với mục đích đưa tin đấy chứ? Hai vị ấy tệ tự cũng đã tạm giữ lại rồi.
Thang Nhân Nghĩa quắt mắt:
– Bây giá» các ngưá»i tính sao đây?
Giác Thắng đại sư há»i lại:
– Bần tăng muốn biết mục đích như thế nào và đến đây với âm mưu hành động ra sao?
Thang Nhân NghÄ©a cưá»i nhạt:
– Lão hòa thượng định bức cung đấy chứ?
Giác Thắng đại sư cưá»i hòa hoãn:
– Không dám, bần tăng đã nói rồi, ở đây chỉ muốn biết cho minh bạch chứ không làm khó dễ gì thí chủ cả.
Thang Nhân Nghĩa lanh lảnh quát:
– Äã thế thì các vị hãy để cho tại hạ trở vá» phục lịnh.
Giác Thắng đại sư đáp:
– Äiá»u đó thì...
Không còn dằn được nữa, Vô Trần Sư Thái quát lớn:
– Bá»n cuồng đồ, đừng có dở giá»ng quy cá»§ giang hồ ra đây nói chuyện lôi thôi, giữa đêm khuya bá»n ngươi đến đột nhập vào chùa, lại còn giả trá nói chuyện đưa tin để mong hưởng quy cách cá»§a má»™t sứ giả à? Không, ở đây Ä‘á»u là ngưá»i lá»›n cả không phải đám con nít lên ba mà ngươi định giở trò? Bây giá»i tình thế đã bắt buá»™c rồi cho dù có muốn tốt cÅ©ng không còn kịp nữa, nếu ngươi muốn được an nhiên ra vá» phục lịnh thì hãy nói hết những âm mưu cá»§a các ngươi, bằng không hừ... hừ... ta bảo cho mà biết, ở đây ngưá»i ta chỉ có thể từ bi vá»›i chúng sinh thiên hạ mà thôi.
Thang Nhân NghÄ©a vẫn cứng giá»ng:
– Lão ni cô, bà có giết thì hãy giết đi tôi không nói một tiếng nào cả đâu đừng ép cũng vô ích.
Vô Trần Sư Thái xạm mặt đứng lên cưá»i nhẹ:
– ÄÆ°á»£c lắm, muốn tốt thì khó chứ muốn biết bản lãnh thì rất dá»…...
Thái độ và giá»ng nói cá»§a Vô Trần Sư Thái làm cho Thang Nhân NghÄ©a không còn đứng được nữa, hắn bắt đầu hÆ¡i run và liếc vá» phía Nghiêm Hữu Tam cầu cứu.
Nghiêm Hữu Tam thừa cÆ¡ đứng dậy mỉm cưá»i:
– Lão sư thái, lão phu có đôi lá»i muốn nói.
Vô Trần Sư Thái cau mặt:
– Nghiêm Äại hiệp có ý kiến gì?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Hắn đã tá»± xưng là phụng mạng đến đây bất luận lá»i cá»§a hắn là thật hay là giả, thật tình chúng ta cÅ©ng không nên làm khó dá»… làm gì, vì thế lão phu thấy rằng có thể hắn sẽ nói thật nếu chúng ta tha hắn, chẳng hay ba vị thế nào?
Vô Trần Sư Thái há»i:
– Nghiêm đại hiệp có cách làm cho hắn nói à?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu xin lãnh trách nhiệm khuyên hắn có vẻ hắn dễ nói ra sự thật hơn.
Giác Minh, Giác Thắng gật gật đầu và Nghiêm Hữu Tam bước tới nói với hai nhà Thiếu Lâm:
– Xin nhị vị hãy buông hắn ra, lão phu tạm thá»i bảo lãnh hành động cá»§a hắn.
Hai nhà sư Thiếu Lâm vâng lá»i buông tay, Nghiêm Hữu Tam bước lại nói vá»›i Thang Nhân NghÄ©a:
– Tại hạ có đôi lá»i nói vá»›i bằng hữu, má»i bằng hữu bước ra ngoài.
Thang Nhân Nghĩa bước theo Nghiêm Hữu Tam ra ngoài trước.
Nghiêm Hữu Tam Ä‘i trước và gần tá»›i hàng ba ông ta hÆ¡i chậm lại ngâm nhá»:
– Ngũ Thể văn chương cung lý tập...
Thật thì ông không biết đó có phải là khẩu hiệu chung hay không? Nhưng Nghiêm Hữu Tam cÅ©ng đánh liá»u ngay y cách cá»§a Trầm Hương vừa dùng vá»›i cô gái giả Tố Trân.
Rất may Nghiêm Hữu Tam ngâm xong, Thang Nhân Nghĩa vội ngâm trả lại:
– Bát phương phong vũ võng trung thu.
Nghiêm Hữu Tam chậm lại hÆ¡n má»™t chút nữa cho hắn đến sát mình và nói nhá»:
– Äệ là Hàn Thế Vinh.
Thang Nhân NghÄ©a cÅ©ng nói nhá»:
– Lúc ra đi, huynh đệ đã được lệnh chủ căn dặn là cần phải cố liên lạc cho kỳ được với Hàn huynh.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Lệnh chá»§ chỉ thị Ä‘iá»u gì không?
Thang Nhân Nghĩa đảo nhanh đôi mắt chung quanh và móc một gói nhỠtrao ra:
– Lệnh chủ bảo Hàn huynh đầu canh ba đêm nay phải bỠcho được gói thuốc này vào lư hương nơi chánh điện của Thanh Lương Tự.
Vì Nghiêm Hữu Tam đứng quay mặt ra che khuất nên Thang Nhân Nghĩa không sợ bên trong nhìn thấy.
Nghiêm Hữu Tam, tiếp lấy và khẽ gật đầu:
– Vâng, huynh đệ xin ghi nhớ.
Và ông ta ướm thử:
– Äêm nay gồm có bao nhiêu ngưá»i đến tham chiến nÆ¡i đây?
Thang nhân Nghĩa nói:
– Hàn huynh chỉ cần Ä‘em gói “Äá»™c Long Hương†này bá» cho kỳ được vào lư hương nÆ¡i chính Ä‘iện Thanh Lượng Tá»±, còn ngoài ra thì không nên biết những Ä‘iá»u chi khác nữa.
Nghiêm Hữu Tam thầm nhủ:
– “Äúng là má»™t âm mưu giảo hoạt...†Ông ta nhìn xung quanh như đỠphòng có ngưá»i theo dõi và thấp giá»ng hÆ¡n chút nữa:
– Äâu có thể được, vì đêm nay huynh đệ cần phối hợp hành động cho nên cần phải biết tương đối chính xác thì má»›i có thể thi hành nhiệm vụ nếu không thì rất dá»… sÆ¡ thất, vì há» chuẩn bị đầy đủ lắm, ná»™i việc anh em cá»§a bá»n mình bị bắt vừa rồi thì Thang huynh đủ thấy há» lợi hại thế nào rồi thêm vào đó nếu Thang huynh không nói ra má»™t vài Ä‘iá»u cho há» tin thì huynh đệ làm sao có thể nói cho há» tha Thang huynh?
Thang Nhân NghÄ©a há»i lại:
– Hàn huynh định nói thật tình hình cho hỠbiết cả hay sao?
Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i:
– Äâu có quá ngây thÆ¡ như thế? Nhưng Thang huynh hãy yên tâm trong binh thÆ¡ thưá»ng có hói “Thá»±c là hư, hư tức là thá»±c†làm sao mình lại có thể làm cho há» biết được đâu là thá»±c đâu là hư?
Thang Nhân Nghĩa gật đầu:
– Như thế thì hay lắm... nhưng... Hàn huynh nhá»› thận trá»ng vì bá»n này xem hình như không phải hạng vừa đâu đấy.
Nghiêm Hữu Tam gật đầu:
– Gần gÅ©i há» mấy lúc nay huynh đệ đã biết hết chá»— hay chá»— dở cá»§a há» rồi, Thang huynh khá»i phải lo vá» chuyện này.
Thang Nhân NghÄ©a thấp giá»ng, hắn nói thật nhá» nhỠđến mức phải chú ý lắm má»›i nghe rõ:
– Hành động đêm nay đáng ý là do Quách há»™ pháp chỉ huy y như kế hoạch đã định từ trước, nhưng vì Giác Minh vừa đến Thiếu Lâm rồi bá»—ng nhiên trở lại, nên cần phải thận trá»ng, do đó Tam cung chá»§ tức tổng đàn trá»±c tiếp chỉ huy và chính vì thế mà phải dá»i lại đến canh ba chứ không theo thá»i gian định trước.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Chẳng lẽ Tứ Kỳ Lệnh Chủ của chúng ta không đủ sức hay sao?
Thang Nhân Nghĩa đáp:
– Không, công việc đêm nay chỉ có Hắc Kỳ và Bạch Kỳ còn Thanh Kỳ và Tử Kỳ không có tham gia.
Nghiêm Hữu Tam cau mặt:
– Tại sao lại có chuyện thay đổi quan trá»ng đến thế?
Thang Nhân Nghĩa đáp:
– Huynh đệ chỉ nghe nói hồi tối đêm qua hai vị Thanh Kỳ và Tử Kỳ được biệt phái đi Hà Bắc và Vạn Vật Sơn Trang.
Nghiêm Hữu Tam gật gật đầu:
– À... thì ra vì có công tác riêng nên chương trình thay đổi...
Thang Nhân Nghĩa nói:
– Bây giỠthì đã gần hết canh hai rồi vậy Hàn huynh tìm cách nào để huynh đệ trở vỠphục lịnh và cần nhất là Hàn huynh cũng nên tìm cách làm cho hai anh em mình có thể được thả ra luôn.
Nghiêm Hữu Tam nghĩ thầm nếu để hai tên ấy cùng vỠthì nhất định chuyện Liễu Nhân và Tố Trân giả nhất định sẽ đổ bể, vì chúng được giam chung phía sau nên ông ta bèn nói:
– Bây giá» chuyện đã có nhiá»u rối rắm vì mấy anh em mình đã bại lá»™ hành tung cả rồi, vậy Thang huynh nên vá» bẩm áo còn hai anh em kia tại hạ sẽ có cách chu toàn hÆ¡n.
Và vì sợ hắn có ý kiến thêm nên Nghiêm Hữu Tam vội nói luôn:
– Vả lại chương trình có nhiá»u thay đổi, ná»™i ứng do đó cÅ©ng nên được gia tăng hai anh em ấy ở lại vá»›i tôi cÅ©ng là Ä‘iá»u cần thiết.
Thang Nhân Nghĩa gật đầu:
– Nếu được như thế thì còn gì hay hÆ¡n nữa, chỉ có Ä‘iá»u Hàn huynh nhá»› bảo trá»ng những Ä‘iá»u cÆ¡ mật.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Tá»± nhiên, ở trong hang cá»p mà không khéo là chết cả đám làm sao...
Ông ta ra hiệu cho Thang Nhân Nghĩa và một mặt nói lớn lên:
– Xin má»i Thang bằng hữu trở vào.
Hai ngưá»i vừa vào tá»›i đại Ä‘iện thì Vô Trần Sư Thái đã há»i ngay:
– Sao? Nghiêm đại hiệp chuyện đã tới đâu rồi?
Nghiêm Hữu Tam khẽ nói:
– Vị bằng hữu đây đã bằng lòng nói cả những Ä‘iá»u theo yêu cầu cá»§a chúng ta, tôi đỠnghị hãy để cho hắn Ä‘i vá».
Và để cho hỠThang tin tưởng hơn, Nghiêm Hữu Tam nói luôn:
– Lão phu đã há»i và Thang bằng hữu đã cho biết đêm nay đến Thanh Lương Tá»± là do vị Quách há»™ pháp chỉ huy đại khái có thể đến mấy mươi ngưá»i.
Giác Thắng đại sư cố ý há»i thêm:
– Nhưng sao vừa rồi hắn nói vâng mệnh của lệnh chủ nào đó để đến đây mà?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Chuyện ấy lão phu cÅ©ng đã có há»i qua Thang bằng hữu cho biết tuy má»—i cánh vẫn có quyá»n Ä‘iá»u khiển cá»§a lệnh chá»§ há» nhưng Quách há»™ pháp là vị chỉ huy tối cao cá»§a cuá»™c chiến đêm nay.
Giác Thắng đại sư há»i tiếp:
– Nhưng căn bản hỠlà phe phái nào mới được chứ?
Nghiêm Hữu Tam biết ông ta há»i cho có chuyện, nên trả lá»i ngay:
– Thang bằng hữu bảo há» là NgÅ© Phượng Môn chính lão phu đã từng nghe ngưá»i ta nói vá» môn phái này, hình như há» là má»™t môn phái má»›i sáng lập nhưng thế lá»±c nghe đầu mạnh lắm. Nhưng theo lão phu thì há» quả là hạng cuồng ngông chưa có thế lá»±c nào trong võ lâm mà lại dám có ý nghÄ© tấn công Thanh Lương Tá»± má»™t cách công nhiên như thế ấy.
Giác Thắng đại sư nói:
– Theo ý của Nghiêm đại hiệp thì bây giỠchúng ta nên định đoạt ra sao?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Theo lão phu thì hắn đã vâng mạng đến đây và cÅ©ng đã nói khá nhiá»u sá»± việc để chứng tá» chúng ta là những ngưá»i không bao giá» hẹp lượng tôi đỠnghị nên cho hắn ra vá».
Giác Thắng đại sư chắp tay:
– A Di Äà Phật, lá»i cá»§a Nghiêm Äại hiệp nói rất là đúng...
Và ông ta quay qua phía Thang Nhân Nghĩa nói luôn:
– Xin thí chá»§ cứ tá»± tiện Ä‘i vá».
Thang Nhân NghÄ©a đứng lên, hắn không làm má»™t thái độ nào gá»i là khiêm tốn, hắn cứ ngang nhiên bước thẳng...
Giác Thắng đại sư vùng quát lớn:
– Hãy đứng lại!
Thang Nhân Nghĩa quay lại:
– Äại sư còn có gì muốn nói?
Giác Thắng đại sư trầm giá»ng:
– Từ trước đến nay Thanh Lương Tá»± này chưa bao giá»i có ngưá»i ra vào má»™t cách tá»± nhiên như thế xin phiá»n thí chá»§ hãy ra phía ngã kế bên.
Thang Nhân Nghĩa rùn vai và quay mình ra phía cửa hông.
Nhìn theo hắn ra khuất ngoài cánh cá»­a Giác Thắng đại sư quay vào há»i Nghiêm Hữu Tam:
– Hắn nói những gì thế?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i ha hả:
– Bá»n chúng đáng lý vẫn do tên Quách há»™ pháp cá»§a chúng chỉ huy, nhưng vì việc Ä‘i rồi trở lại cá»§a Giác Minh đại sư làm cho chúng ngần ngại phải đổi chương trình lại để cho nên phân đàn chá»§ Giang Nam tứ là tên Tam cung chá»§ cá»§a chúng trá»±c tiếp Ä‘iá»u khiển và cÅ©ng chính vì chuyện ấy nên chúng phải dá»i thá»i gian lại là canh ba đêm nay.
Giác Minh chắp tay:
– A Di Äà Phật! Như vậy là chúng đã vô tình đỠcao bần tăng rồi đấy.
Vô Trần Sư Thái hừ hừ trong cổ:
– Như thế cũng hay bần ni cũng rất muốn gặp tên phân đàn chủ của chúng để xem bản lãnh của tên cầm đầu của chúng tài lực đến mức nào.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Ngoài ra tên Thang Nhân Nghĩa lại còn cho biết Tử Kỳ lệnh chủ và Thanh Kỳ Lệnh Chủ của chúng đêm nay không có mặt, vì hai tên này bận đi Hà Bắc và Vạn Vật Sơn Trang, như vậy chỉ có Bạch Kỳ và Hắc Kỳ, tự nhiên thực lực của chúng không đông lắm đâu.
Giác Minh thiá»n Sư nói:
– Cứ như thế thì tương quan lá»±c lượng há» cÅ©ng vẫn hÆ¡n mình, vì đối phương có tên Tam cung chá»§, tên Quách há»™ pháp thêm vào đó là Bạch, Hắc Lệnh Chá»§ cá»§a chúng, chúng ta ở đây cÅ©ng có bốn ngưá»i chỉ có Ä‘iá»u là chúng đã ước lượng như thế tá»± nhiên há» bố trí chu đáo hÆ¡n nữa và vì há» bí mật còn mình thì công khai, nên nhất định mình sẽ yếu thế hÆ¡n há» má»™t phần.
Giác Thắng đại sư gật gù tá» vẻ tán đồn vá» nhận xét cá»§a sư huynh nhưng riêng Nghiêm Hữu Tam thì lại có phần lo ngại, bởi vì không khi nào há» dại dá»™t đến đây vá»›i má»™t lá»±c lượng tương đồng cÅ©ng không phải chỉ hÆ¡n má»™t chút như Giác Minh Thiá»n Sư đã nói, mà nhất định há» phải có má»™t thế lá»±c bao trùm và nếu như thế lá»±c lượng cá»§a Thanh Lương Tá»± nếu không được tiếp viện kịp thá»i thì sẽ bị nguy hiểm không sao lưá»ng được.
Tuy nhận xét như thế nhưng ông ta không muốn nói gì, vì Ä‘iá»u đáng ngại nhất là bản tánh cao ngạo và nóng như lá»­a đốt cá»§a Vô Trần Sư Thái, nếu nói ra Ä‘iá»u đó vô tình như chế dầu thêm vào bếp lá»­a.
Giác Minh nhìn ngoài trá»i rồi nói :
– Thá»i gian tuy chưa đến nhưng cÅ©ng không còn bao lâu nữa chúng ta nên nghỉ mệt.
Ông ta vừa nói vừa chậm rãi đứng lên quạt tắt mấy ngá»n đèn và thong dong ngồi xuống bằng tịnh tá»a.
Nghiêm Hữu Tam thầm khen nhà sư Thiếu Lâm quả nhiên có nhiá»u trầm tÄ©nh, mặc dù kẻ địch sắp đến bên mình nhưng ông ta vẫn giữ được thái độ an nhiên.
Riêng Giác Thắng tuy không cãi lá»i cá»§a vị sư huynh nhưng trên cương vị trụ trì, ông ta phải Ä‘i má»™t vòng xét lại việc bố phòng rồi má»›i trở vào tỉnh tá»a nÆ¡i chính Ä‘iện.
Cả bốn ngưá»i không ai nói má»™t lá»i nào, há» cố giữ yên lặng để dưỡng thần.
Ngoài tiếng gió đẩy đưa cành lá và tiếng côn trùng hòa tấu chung quanh Thanh Lương Tự hoàn toàn không có một tiếng động nào...
Tài sản của giacuongly

  #27  
Old 18-05-2008, 04:37 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 27: Cuộc Chiến Trước Cổng Chùa




Cây lá vỠđêm hòa đồng vá»›i màu trá»i nhuá»™m cả khu rừng Ä‘en kịt.
Gió từng cÆ¡n phất mạnh làm cho hÆ¡i lạnh luồn theo khe hở cá»§a cánh cá»­a thốc vào đại Ä‘iện, nhưng bốn ngưá»i vẫn tịnh tá»a không má»™t ai máy động.
Màn ngoài vụt khẽ lay.
Một nhà sư mặc áo màu tro từ ngoài cửa bước vào dang đi thật lẹ nhưng vẫn không tỠvẻ hoảng hốt.
Äang trong tư thế tÄ©nh tá»a, Giác Thắng bá»—ng cất giá»ng hÆ¡i trầm nhưng bình tÄ©nh há»i:
– Äã phát hiện địch tá»›i phải không?
Nhà sư áo xám cúi mình:
– Khải bẩm Phương trượng phòng canh bên ngoài báo cáo đã thấy má»™t Ä‘oàn ngưá»i mặc áo xám, do má»™t ngưá»i mặc toàn đồ Ä‘en hướng dẫn Ä‘i vá» phía cổng chùa.
Giác Thắng đại sư há»i:
– Ước độ bao nhiêu?
Nhà sư áo xám đáp:
– Vì còn xa và trá»i tối quá nên nhân số há» không đếm được.
Giác Thắng đai sư gật đầu:
– Truyá»n lệnh cho trạm canh ngoài thối bá»™ vào sát cổng.
Nhà sư áo xám cúi đầu:
– Äệ tá»­ tuân lệnh.
Vô Trần sư thái hừ hừ:
– HỠđã đến rồi phải không?
Giác Thắng đáp:
– Hình như còn cách dưới chân núi.
Qua một lúc, một nhà sư nữa lại vào bẩm:
– Bẩm Phương trượng hai Ä‘oàn ngưá»i cá»§a địch đã đến trước chùa.
Giác Thắng đại sư há»i:
– Hành động của hỠra sao?
Nhà sư áo xám đáp:
– Há» vẫn án binh tại khoảng trống trước chùa, cả hai Ä‘oàn ước khoảng chừng năm mươi ngưá»i, há» phân làm hai hàng hình như còn chỠđợi.
Giác Thắng đại sư nói:
– HỠchưa động tịnh thì hãy ra lệnh cho toàn thể cứ trong bóng tối mà giám thị chứ đừng có manh động chỠxem thái độ của chúng ra sao.
Nhà sư áo xam vâng lịnh lui ra.
Vô Trần Sư Thái nói:
– Như thế thì cái gá»i là Tam cung chá»§ cá»§a chúng hãy còn chưa đến?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Bây giỠchưa đến canh ba.
Giác Minh thiá»n sư tá»± nhiên là Ä‘á»u nghe rõ nhưng ông ta vẫn ngồi yên.
Toàn thể Thanh Lương Tự đèn đuốc tối om bốn phía lặng im phăng phắc.
Trước cổng chùa, dưới hai hàng tòng rợp lá hai hàng ngưá»i cÅ©ng đứng im.
Má»—i bên gồm có hai mươi lăm ngưá»i, đứng đầu Ä‘oàn áo xám là má»™t ngưá»i cao lá»›n mặc toàn đồ Ä‘en, đúng là Hắc Kỳ Lịnh Chá»§.
Bên Ä‘oàn phía trái ngưá»i dẫn đầu mặc áo trắng, cả hai Ä‘oàn Ä‘ang chỠđợi.
Tình thế tuy im lặng nhưng là thứ im lặng đang âm ỉ.
HỠvào phía trong Thanh Lương Tự giống như nhau.
HỠkhông nói một tiếng nào trong Thanh Lương Tự không một tiếng động và không một ánh sáng.
Trong và ngoài trong tư thế ghìm nhau.
Cả hai bên cùng đợi má»™t ngưá»i chỉ huy phân đà Giang Nam Tam cung chá»§.
Canh ba cÅ©ng đã sắp đến nÆ¡i rồi ngưá»i Ä‘ang được chá» cÅ©ng đã gần tá»›i chá»—.
Không khí vụt như ngưng hẳn lại, khi từ xa thấp thoáng bốn chấm linh tinh.
Giữa đêm trá»i tối mịt cá»§a rừng xanh, bốn chấm lân tinh tuy thật xa, thật nhá» nhưng nó nổi bật hÆ¡n bất cứ những gì.
Từ xa bốn chấm xanh rá»n tuy thấy di động lỠđỠnhưng thoắt cái hiển hiện ngày trước mắt.
Bốn chấm lân tinh đó là bốn chiếc đèn lồng.
Tám tên đại hán vận áo màu lục giằng hàng đôi Ä‘i trước bên sau là má»™t lão già mặc áo rá»™ng thùng thình, chỉ thoáng thấy bá»™ mặt loắt choắt vá»›i chiếc mÅ©i quặp như má» chim ưng là ngưá»i ta nhận ra ngay đó là lão Quách há»™ pháp cá»§a NgÅ© Phượng Môn, ngưá»i chỉ huy cuá»™c vây công Nghiêm Hữu Tam dưới chân Äại Mao Phong đêm trước.
Sau chót là bốn ả tỳ nữ tay đưa ngá»n đèn lồng bốn ngá»n đèn lồng mà từ xa lúc nảy nhìn y như bốn chấm lân tinh.
Bốn ả nữ tỳ đi theo hình tứ trụ chính giữa là một chiếc kiệu trần.
Chiếc kiệu nóc thật cao nhưng lại nhỠvà chung quanh phủ rèm kín mít.
Bằng vào dáng cách đó không má»™t ai không biết là Tam cung chá»§ ngưá»i Phân Äàn Chá»§ Phân Äàn Giang Nam cá»§a NgÅ© Phượng Môn. Ngưá»i chỉ huy cuá»™c chiến đêm nay đã tá»›i.
Tám tên đại hán đi trước khi vừa tới khoảng bằng trước cổng chùa là dừng hẳn lại, hỠdạt ra hai bên quay mặt lại đứng nghiêm.
Quách hộ pháp tiến lên, lão đứng nép vỠphía trái.
Chiếc kiệu cÅ©ng dừng hẳn lại, bố ả thị tỳ đưa cao bốn ngá»n Ä‘en lồng.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ và Hắc Kỳ Lệnh Chủ tiến lên nghiêng mình trước mặt Quách hộ pháp, hỠchỉ cung kính cúi chào nhưng vẫn không nói một tiếng nào.
Chiếu tia mắt xanh rá»n qua lá»±c lượng cá»§a mình và khẽ dặn Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ mấy câu, Quách há»™ pháp lui ra sau má»™t bước.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ quay mặt tiến vá» phía cổng chùa gá»i lá»›n:
– Giác Minh, và Giác Thắng hòa thượng hãy ra nghinh tiếp Tổng Äàn chá»§ Phân Äàn Giang Nam cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Thật là một cách nói cực kỳ hóng hách.
Giác Minh thiá»n sư từ từ mở mắt đứng lên:
– Chúng ta ra được rồi đó.
Giác Thắng đại sư quay lại:
– Xin má»i sư thái và Nghiêm đại hiệp.
Bốn ngưá»i cùng đứng dậy.
Dẫn đầu là Giác Thắng đại sư với tư cách Trụ Trì kế đến là Giác Minh và cuối cùng là Nghiêm Hữu Tam và Vô Trần Sư Thái.
Còn cách trận thế khoảng hơn một trượng, Giá Thắng đại sư đứng lại vòng tay:
– A Di Äà Phật! Ai là phân đàn chá»§ cá»§a NgÅ© Phượng Môn?
Quách há»™ pháp nhún vai há»i:
– Äại hòa thượng có phải là trụ trù cá»§a Thanh Lương Tá»± hay không?
Giác Thắng đại sư thủ lễ:
– Vâng, bần tăng là Giác Thắng chẳng hay thí chủ là ai?
Quách há»™ pháp không trả lá»i mà lại gắt:
– Lão hòa thượng thật to gan, trước mặt Tổng Äàn chá»§ mà không bái kiến à?
Giác Thắng đại sự chấp tay:
– Tệ tự từ trước đến nay chưa từng có lỗi với giang hồ, chẳng hay đang đêm quí vị cử đại thế lực đến đây với ý định như thế nào?
Quách hộ pháp thét lớn:
– Hãy tiếp giá rồi há»i chuyện sau.
Vô Trần Sư Thái nổi nóng nhích lên:
– Cái đám vô danh tiểu tốt Ngũ Phượng Môn của chúng bây mà lại dám đến đây lớn lối thế à?
Quách hộ pháp cau mặt:
– Lão ni cô chết đến nơi rồi mà còn cuồng ngạo thế sao?
Soảng!
Thanh trưá»ng kiếm tuốt ra ngay ra khá»i Vô Trần Sư Thái hầm hầm xốc tá»›i:
– Lão thất phu ngươi dám mở lá»i lá»›n lối như thế tất là đã không còn muốn sống, được lắm bần ni sẽ siêu độ cho ngươi.
Và bà ta trầm giá»ng:
– Nhưng ta lấy lượng từ bi dung cho lần thứ nhất hãy gá»i Äàn chá»§ cá»§a ngươi ra cho ta há»i chuyện.
Quách há»™ pháp chưa kịp trả lá»i thì từ trong chiếc kiệu má»™t giá»ng nói lanh lảnh vang lên:
– Hãy đánh mụ ấy cho ta.
Quách hộ pháp xoay mình hất tay vỠphía Hắc Kỳ Lệnh Chủ:
– Hãy tuân theo mệnh lệnh của Tam cung chủ.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ vừa nhích tá»›i thì thanh trưá»ng kiếm từ trong tay cá»§ Vô Trần Sư Thái đã phóng tá»›i má»™t đưá»ng như xét chá»›p.
Äúng là má»™t con ngưá»i nóng nảy quá mức khi bà ta đã nổi giận thì nhất định không cần khách sáo, nói đánh là đánh, ngay trong lúc đối phương chưa tuốt binh khí cÅ©ng không cần biết.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ thối lui ba bước để tránh tầm công kích đầu tiên...
Vô Trần Sư Thái nhích lên quát lớn:
– Ngươi là cái tên được gá»i Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đấy phải không?
Hắc Kỳ lệnh chủ ưỡn ngực:
– Äúng, lão ni cô đã nghe đại danh cá»§a ta thì hãy đầu hàng Ä‘i cho sá»›m?
Vô Trần Sư Thái nhích lên thêm bước nữa:
– Có phải ngươi đã giết Nghiêm Tú Cô?
Hắc Kỳ lệnh Chá»§ thoáng hÆ¡i ngạc nhiên nhưng rồi hắn lại cưá»i sằng sặc:
– Äúng! Nhưng bà nghe ai nói thế?
Vô Trần Sư Thái mím môi, bà ta không trả lá»i tay phải vung mạnh thanh trưá»ng kiếm.
Một vừng mống bạc lóe lên chụp xuống thẳng ngay đầu của Hắc Kỳ Lệnh Chủ.
Lui ra sau một bước nữa Hắc Kỳ Lệnh Chủ tuốt kiếm ra xốc tới.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau cả hai cùng dội ngược.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ đưa thanh kiếm lên ngang ngực hất hàm.
– Lão ni cô, bà có bao nhiêu tài nghệ hãy mang hết ra đi, kẻo lát nữa đây sẽ không còn cơ hội.
Bây giá» thì Vô Trần Sư Thái đã hÆ¡i gá»m, đưá»ng kiếm đầu tay bà đã tận dụng gần bảy thành công lá»±c, tuy chỉ má»›i thá»­ thôi nhưng bà ta đã biết đối phương không phải hạng có thể khinh thưá»ng.
Hắc Kỳ lệnh Chá»§ như Ä‘oán biết đối phương đã thấy Ä‘iá»u lợi hại hắn bật cưá»i ngạo nghá»…:
– Sao? Bây giỠbà đã tự lượng sức mình có thắng nổi hay không?
Soảng!
Vô Trần Sư Thái mím môi bà ta trả lá»i bằng má»™t nhát kiếm thứ hai.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ hất tay lên theo đà thanh kiếm cá»§a đối phương vừa tá»›i, hai ngưá»i bắt đầu quắn xoắn vào nhau...
Tuy thái độ có phần khinh mạng nhưng má»—i đưá»ng kiếm cá»§a Hắc Kỳ lệnh Chá»§ hết sức thận trá»ng, hắn vốn biết Vô Trần Sư Thái là má»™t ngưá»i đã xông pha nhiá»u trận dữ, thanh kiếm trên tay bà ngót hai mươi năm nay đã làm cho bà ta nổi danh là má»™t tay kiếm trứ danh.
Hắn không dám khinh thưá»ng mặc dầu hắn biết hắn có nhiá»u thắng hÆ¡n là bại.
“Hồng Liá»…m Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam mắt nhìn vào trận nhưng ông ta ngấm ngầm dùng phương pháp “Truyá»n âm nhập mật†vá»›i Giác Minh:
– Äại sư xin hãy chú ý gã há» Quách, lão phu cần đối phó vá»›i Bạch Kỳ Lệnh Chá»§.
Thoáng ghe giá»ng “Truyá»n âm nhập mật†Giác Minh Thiên sư biết Nghiêm Hữu Tam có kế hoạch riêng ông ta vá»™i dùng “Truyá»n âm nhập mật†trả lá»i:
– Nghiêm đại hiệp hãy thận trá»ng...
Ông nói chưa dứt thì Nghiêm Hữu Tam đã nhích lên trước mặt Bạch Kỳ Lệnh Chủ:
– Bạch Kỳ lệnh chủ, nhân sinh tao ngộ rất hiếm hoi, tối hôm qua hân hạnh được diện kiến nhưng thật sự thì chưa có cơ hộ lãnh giáo tận tình, hôm nay gặp lại chắc cũng lại là duyên nợ, mong Bạch Kỳ lệnh chủ không từ chối.
Câu nói tuy có phần nào lễ độ, nhưng vẫn là câu “Khiêu chiến†chuyện ấy làm cho Bạch Kỳ Lệnh Chủ ngạc nhiên.
Hắn biết ngưá»i đứng trước mặt hắn là Hàn Thế Vinh là thuá»™c hạ dưới cá» hắn nhưng bây giá» lại kêu đích danh ra giao đấu thì có nghÄ©a làm sao?
Hắn chợt nghÄ© ra, rất có thể có những Ä‘iá»u cÆ¡ mật mà Hàn Thế Vinh muốn báo cáo nhưng vì bị phải mang cái lốt cá»§a Nghiêm Hữu Tam nên phải cùng cách khiêu chiến để nói chuyện vá»›i nhau.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ gật đầu:
– Nghiêm đại hiệp muốn cùng tại hạ giao đấu đây chứ?
Nghiêm Hữu Tam nhướng mắt:
– Äúng, nÆ¡i đây bây giá» câu chuyện cần nói vá»›i nhau tá»± nhiên phải là những đưá»ng kiếm Ä‘i qua, chắc Lệnh Chá»§ cÅ©ng đã thấy trước Ä‘iá»u đó hÆ¡n lão phu rồi chứ?
Äúng rồi không còn nghi ngá» gì nữa hắn là Hàn Thế Vinh muốn muốn mượn cách giao đấu để nói những Ä‘iá»u cần thiết.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ lại gật đầu:
– Hay lắm, nhưng không biết Nghiêm đại hiệp muốn giao đấu bằng cách nào đâ y?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i và nhìn vá» khoảng trống phía đông nam:
– Nơi đó hãy còn chưa có ai chiếm hữu xin thỉnh Bạch Kỳ Lệnh Chủ cùng lão phu đến đó hầu chuyện với nhau.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ hất hàm:
– Xin má»i.
Nghiêm Hữu Tam không chỠhắn dứt tiếng ông ta bước nhanh vỠhướng ấy.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nối theo sau.
Vừa đến khoảng đất bằng Nghiêm Hữu Tam quay lại:
– Xin má»i Lệnh Chá»§ hãy tuốt kiếm ra.
Äôi mắt cá»§a Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ ngá»i ngá»i qua làn khăn bao mặt:
– Có gì muốn nói hãy nói nhanh đi.
Nghiêm Hữu Tam thản nhiên:
– Hãy tuốt binh khí ra rồi hẵng nói.
Tuy có hÆ¡i trì ngại nhưng Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ vẫn tuốt thanh kiêm ra khá»i vá»...
Nghiêm Hữu Tam vung tay:
– Xin má»i.
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ cÅ©ng nhích tay nhưng vẫn cứ há»i:
– Sao chưa nói?
Nghiêm Hữu Tam vẫn thản nhiên:
– Vừa đánh vừa nói.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ gật đầu:
– Cũng được... Hãy phát chiêu.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i lá»›n:
– Lão phu là ngưá»i như thế nào mà Lệnh Chá»§ bảo ra chiêu trước chứ?
Cũng đúng, đã đóng kịch thì phải đóng cho thật giống.
“Hồng Liá»…m Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam vốn là co ngưá»i danh vá»ng giang hồ, ông ta đâu có thể ra chiêu trước?
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ gật gật đầu như hiểu ra Ä‘iá»u đó và hất tay lên:
– Nghiêm đại hiệp đã bảo trì danh dự như thế thì tại hạ vô phép vậy...
Thanh kiếm của hắn vung ra, nhưng hắn cho nội lực đi lên rất nhẹ.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm nhau tóe lửa, Bạch Kỳ Lệnh Chủ thối lui.
Hắn không dùng ná»™i lá»±c mà gặp phải thanh kiếm cá»§a Nghiêm Hữu Tam khá mạnh và nhất là trưá»ng hợp bất phòng làm cho hắn gượng được rất khó khăn...
Hắn quắt mắt qua làn lụa má»ng:
– Hà... ngươi...
Nghiêm Hữu Tam cưá»i lá»›n nói nhá»:
– Äánh cho ra hồn chứ không thì chúng nhận ra chuyện “đánh cuá»™i†hay sao?
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ thắm ý bật cưá»i:
– Sợ cái gì nữa chứ? Äêm nay không còn má»™t ai nÆ¡i Thanh Lương Tá»± này sống sót được đầu...
Nghiêm Hữu Tam vừa đánh kiếm thứ hai vừa há»i:
– Lệnh Chá»§ đã cho ngưá»i giả Tần Tố Trân mà sao lại không cho lão phu biết trước?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ giật mình:
– Làm sao... ngươi biết chuyện ấy?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Chính cô ta đã sơ hở để bị lòi đuôi.
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ há»i dồn:
– Nhưng chuyện đã xảy ra như thế nào?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Khám phá đầu tiên là Liễn Nhân sư cô Trầm Hương ấy không hiểu sao lại để cho lão nhi cô nhận diện, kế đến là Tần Tố Trân giả sợ Lệnh Chủ không biết Thanh Lương Tự biết sự chuẩn bị chu đáo của Thanh Lương Tự nên cô ta lén thả bồ câu và chính cũng do lão ni cô Vô Trần bắt được.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói nhanh:
– Thế bây giỠcô ấy ở đâu?
Nghiêm Hữu Tam đáp:
– Äã chết rồi.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ giật mình:
– Ai giết?
Nghiêm Hữu Tam thản nhiên:
–Ta!
Bạch Kỳ Lệnh Chủ rúng động:
– Tại sao... tại sao ngươi làm như thế? Ngươi không biết nàng là Thị giả Thân Tín cá»§a Tam cung chá»§ hay sao? Nàng là ngưá»i được phải lo toàn bá»™ âm mưu nÆ¡i Thái Bình Bảo chính ngươi còn phải tuân theo lệnh cá»§a nàng thế mà... mà ngươi lại dám giết...
Nghiêm Hưu Tam vẫn cứ thản nhiên:
– Không giết cô ta thì toàn bá»™ âm mưu cá»§a chúng ta sẽ Ä‘á»u bị vỡ lở, chỉ còn má»™t chút xíu nữa là bại lá»™ cả như vậy trong trưá»ng hợp này không thể phân biệt chức phận hay nhiệm vụ cao cấp, mà ai cÅ©ng có quyá»n làm như thế.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gật gật đầu:
– Ngươi nói cũng có lý vậy để ta báo lại cho Quách hộ pháp để ngươi liệu định.
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu:
– Không được bây giá» làm như thế là chúng nghi ngá».
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ há»i:
– Chứ phải làm sao cho ổn?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lệnh Chủ phải làm bộ thất cơ để cho hộ pháp tiếp ứng thì mới có thể nói chuyện này cho hộ pháp biết được.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ gật gật đầu:
– Như thế cũng được...
Hắn vừa nói vừa đánh nhẹ má»™t kiếm để tạo cách tháo thân nhưng không dè Nghiêm Hữu Tam vùng cưá»i thật lá»›n và phóng lìa má»™t hÆ¡i ba kiếm...
Tuy nhiên ba kiếm phóng ra Nghiêm Hữu Tam đã dùng toàn thân công lực, tuy vì thể diện ông ta không thể dùng cách đánh lén, nhưng tấn công nữa giả nửa thật đó cũng khiến cho Bạch Kỳ Lệnh Chủ hết hồn, hắn vừa đỡ vừa thối lui và quắt mắt:
– Ngươi... không ngươi không phải là...
Nghiêm Hữu Tam cưá»i ha hả:
– Sao? Lão phu đứng không đổi tên, ngồi không đổi hộ thế Lệnh Chủ lại thấy không phải là Nghiêm Hữu Tam à?
Vừa nói Nghiêm Hữu Tam vừa vung thanh trưá»ng kiếm luôn ba chiêu nữa Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ thối lui thêm mấy bước nữa má»›i đứng lại được, hắn cất giá»ng cưá»i gằn:
– Hay, như thế là hay?...
Bây giá» thì hắn má»›i bắt đầu thi triển toàn lá»±c hắn không tránh mà cÅ©ng không đỡ, hắn chá» cho mÅ©i kiếm cá»§a Nghiêm Hữu Tam tá»›i sát bên mình là đâm thẳng má»™t đưá»ng.
Nếu thanh kiếm cá»§a Nghiêm Hữu Tam cứ như thế Ä‘i thẳng thì đưá»ng kiếm đó sẽ chá»c thá»§ng vai cá»§a Bạch Kỳ Lệnh Chá»§, trái lại thanh kiếm cá»§a Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ nhất định cÅ©ng trúng ngày vào yếu huyệt cá»§a ông tạ..
Nghiêm Hữu Tam không ngỠđối phương lại đánh lối “Lưỡng bại câu thương†như thế ấy ông ta giật mình thu nhanh thanh kiếm lại và tự nhiên như thế là phải rơi vào thế hạ phong.
Cao thá»§ giao đấu vá»›i nhau đó là má»™t Ä‘iá»u đại kỵ, vì má»™t khi lâm vào tình thế đó má»™t là cÅ©ng cứ đánh liá»u, bằng không thì phải thu kiếm lại mà má»™t khi thu kiếm là đồng thá»i phải tránh tầm công kích cá»§a đối phương, thế hạ phong không cần nói cÅ©ng đã giàn ngay trước mắt.
___ [ ___ Trong khi Nghiêm Hữu Tam và Bạch Kỳ Lệnh Chủ đang diễn ra ác đầu thì hàng trận của Vô Trần sư thái và Hắc Kỳ Lệnh Chủ cũng không kém gay go.
Là tuổi Ä‘ang lên lại có được những đưá»ng chiêu kỳ bí tá»± nhiên Vô Trần sư thái cÅ©ng không phải tầm thưá»ng, bà ta chẳng những luyện kiếm đã ngót năm mươi năm mà lại là ngưá»i cao đệ cá»§a Nga Mi, chính Chưởng Môn Nhân phái Nga Mi đương thá»i cÅ©ng phải nhiá»u kính nể, vì thế đôi bên cùng nhau thi triển oai lá»±c trận đấu vì thế đã diá»…n ra khiến cho ai đứng ngoài cÅ©ng phải giật mình.
Chiếc kiệu vẫn không động đậy.
Không một tiếng hiệu lịnh nào mà cũng không thấy rèm thưa máy động.
Y như là má»™t chiếc kiệu không ngưá»i.
Tam cung chá»§ vị phân đàn chá»§ Giang Nam cá»§a NgÅ© Phượng Môn là ngưá»i chỉ huy tối cao trong trận quyết đấu đêm nay vẫn dá»­ng dưng trước cuá»™c giao đấu kinh hồn.
Nếu không phải là chuyện là thì đúng Tam cung chá»§ là má»™t con ngưá»i trấn tỉnh phi thưá»ng, má»™t đức tính hiếm có cá»§a má»™t vị chỉ huy.
Bốn tên tỳ nữ tay vẫn cầm bốn chiếc lồng đèn đưa cao, ngó hệt như những ngưá»i Ä‘i xem trò ảo thuật.
Chẳng những há» không tá» ra xúc động bàng hoàng trước những đưá»ng chiêu tuyệt kỹ gần như lấy mạng ngưá»i như chÆ¡i, mà há» còn không thèm ngó tá»›i hay liếc mắt xem chừng.
Tám tên đại hán đứng trước kiệu hình như chỉ có má»—i má»™t nhiệm vụ là bảo vệ chiếc kiệu, khi trận đấu bắt đầu xảy ra thì há» lập tức thụt lại giàn thành hình bát quái, chiếc kiệu lá»t vào giữa và há» cÅ©ng chỉ giao thế trận chứ không vó má»™t cá»­ chỉ nào căng thẳng.
Ngay trong lúc ấy, chợt thấy một trong bốn ả tỳ nữ đưa tay lên cao trong tay có một chiếc khánh nhỠvà tiếng khánh nổi lên.
Tiếng khánh tuy không lá»›n lắm nhưng rất trong rất cao và trong khung cảnh im phăng phắc cá»§a đấu trưá»ng, tiếng khánh nổi lên mồn má»™t.
Tiếng khánh vừa nổi lên thì trận thế vụt xoay chiá»u.
Những đưá»ng kiếm cá»§a Bạch Kỳ và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ cùng má»™t lúc đổi thay.
Tá»± nhiên cái thay đổi cá»§a há» thật đáng gá»m.
Những đưá»ng kiếm đã dị thưá»ng, bây giá» lại càng biến ảo những ngưá»i trong cuá»™c vì đã quyết đấu ngót ba trăm chiêu nên vẫn có thể còn theo dõi được má»™t phần, chứ kẻ đừng ngoài thật không làm sao nhìn rõ chiêu thế tấn công cá»§a há».
Những đưá»ng kiếm tá»›i lui gần như không còn quy cá»§, nhưng má»™t khi mÅ©i kiếm tá»›i sát đối phương thì chính xác vô cùng, đó là cách làm cho đối phương không thể nào biết đâu mà đỡ gạt.
Nghiêm Hữu Tam và Vô Trần Sư Thái vốn đã bị lạm vào thế hạ phong, bây giỠtrước cách hay lối đánh của địch nhân làm cho hỠcàng thêm lính quýnh.
Äứng trước chiếc kiệu nãy giá» và vốn là ngưá»i duy nhất cá»§a NgÅ© Phượng Môn quan lâm nhiểu vào trận đấu, vị Quách há»™ pháp vụt nhìn thẳng vá» phía cá»§a Giác Thắng và Giác Minh Ä‘ang đứng, ông ta cất giá»ng vô cùng ngạo nghá»…:
– Sao nhị vị đại hòa thượng? Tình thế đã giàn ra rõ rệt như thế mà nhị vị vẫn còn nuôi mộng cùng với Ngũ Phượng Môn kháng cự hay sao?
Giác Minh đại sư quay lại nói với Giác Thắng đại sư:
–Äối phương đã bắt đầu phát động thế công, sư đệ đừng bao giá» mạnh động cứ giữ thế trận cho chặc chẽ, đừng bao giỠđể cho cá»­a chùa bị trống, cho dù tình thế nào Ä‘i nữa cÅ©ng tuyệt đối không để cho La Hán Trận bị mất thanh danh.
Giác Thắng đại sư cúi đầu:
– Tiểu đệ xin tuân mạng.
Chỉ trong vòng đối đáp cá»§a ba ngưá»i thế trận lại biên đổi hóa thật nhanh.
Càng lúc sự sa sút của Vô Trần Sư thái và Nghiêm Hữu Tam càng thêm rõ rệt.
Giác Minh đại sư lướt tá»›i trầm giá»ng:
– Bần tăng có Ä‘iá»u muốn nói.
Quách há»™ pháp cưá»i gằn:
– Bây giỠthì có muốn đầu hàng sợ e cũng đã quá muộn rồi.
Giác Minh đại sư hình như không muốn tranh luận với Quách hộ pháp ông ta cứ từ từ nhích tới.
Quách hộ pháp thét lớn:
– Lão hòa thượng muốn gì?
Ngay khi đó tiếng khánh lại lên, Quách hộ pháp lật đật vẫy taỵ..
Hai hàng ngưá»i áo xám và áo Ä‘en cá»§a Hắc, Bạch Kỳ đội hình vụt biến.
Há» phân ra làm năm ngưá»i má»™t toán, rẽ thành hình cánh quạt tiến thẳng vào cá»­a chùa.
Giác Minh trầm giá»ng:
– A Di Äà Phật! Giác Thắng sư đệ hãy bày La Hán Trận.
Giác Minh đại sư đứng nhìn thẳng vá» phía địch và dá»ng nhẹ cây thiá»n trượng.
Mưá»i tám nhà sư áo xám đứng sau lập tức triển khai.
Tám ngưá»i đầu mặt án theo Tứ Tượng, mưá»i ngưá»i còn lại trước sau cÅ©ng thá»§ chấp giá»›i Ä‘ao lướt hình bát quát quái di động cùng không ngừng.
La Hán Trận là thế trận nổi danh vá» phái thiá»n môn nó không hay vá» thế tấn công, nhưng má»™t khi cần phòng ngá»± thì từ trước đến nay chưa có má»™t lá»±c lượng nào tiến qua ná»­a bước.
Nhưng hàng trận cá»§a NgÅ© Phượng Môn lại cá»±c kỳ dÅ©ng mạnh, lại không đánh theo thế chá»c thẳng, mà từng tổ năm ngưá»i cứ thay đổi tấn công.
Hình cánh quạt cá»§a há» không bao giá» biến, hai bên cứ năm ngưá»i má»—i phía tiến lên rồi lại dạt ra kế tiếp là năm ngưá»i khác, há» chỉ có năm mươi ngưá»i nhưng vì lối đánh xoay vần làm cho trận thế biến đổi theo xà hình, không phải nói là theo lối cánh quạt xòe ra xếp lại trông thật là ngoạn mục.
Ba mươi mấy tăng nhân của Thanh Lương Tự không dàn ra một lúc, hỠlại chia làm hai tốp trước sau bảy thành Tiểu La Hán Trận thay phiên di động.
Quách hộ pháp đứng án ngay trước kiệu quát lớn:
– Lão hòa thượng hãy đứng lại.
Giác Minh đại sư cứ tiến lên.
ÄÆ°a tay ra sau lưng rút ngá»n chùy hình như trai dưa, lão đưa lên ngang ngá»±c và trầm giá»ng:
– Lão hòa thượng muốn gì hãy nói mau.
Giác Minh đại sư thản nhiên:
– Bần tăng muốn nói chuyện vá»›i Phân Äàn Chá»§ mà lão thí chá»§ lại dám ngăn cản à?
Tiếng trong kiêu vụt nổi lên:
– Trước giá» chúng ta làm chuyện siêu độ cho những nhà sư cÅ©ng nên cho hắn nói đôi lá»i.
ÄÆ°a trái “Kim Qua Chùy†lên cao chút nữa, Quách há»™ pháp cao giá»ng:
– Tất cả tiến lên!
Äúng ra thì lão định nói như thế, nhưng khi vừa hô tá»›i tiếng “cả†thì trước mặt lão vụt có Ä‘iá»u biến chuyển...
Äúng ra thì sá»± biến chuyển đó không có hình, không có tiếng nhưng bằng vào công lá»±c cá»§a Quách há»™ pháp ông ta nhận ra ngay.
Äôi vai hÆ¡i rùn xuống, tay phải đưa trái chùy lên ngang mặt, tay trái xòe ra chụp le.....
Nhưng khi chụp trúng rồi càng làm cho ông ta càng biến sắc...
Không phải là ám khí nó là má»™t viên sá»i nhá» chỉ bằng đầu ngón tay út và vá»›i viên sá»i nhõ như thế mà nó lại làm cho ông ta phải thối lui, vì nếu không dùng thế “Hồi Tỵ Kích Phong†ấy chắc chắn bàn tay bị lá»§ng.
Äã từng bắt ám khí kể cả những thứ ám khí, bén nhá»n, Quách há»™ pháp chưa bao giá»i lại bị dá»™i tá»›i mức đứng không vững như thế ấy.
Chưa kịp chú mục nhìn cho kỹ thì má»™t bóng ngưá»i từ trong cổng chùa lao vút ra như mÅ©i tên xé gió đâm sầm vào ngưá»i cá»§a Quách há»™ pháp.
Là con ngưá»i có má»™t nhãn lá»±c nhìn vào màn đêm như nhìn vật trong bàn tay giữa ban ngày, thế nhưng sức bắn tá»›i cá»§a bóng ấy làm cho Quách há»™ pháp chợt thấy tối sầm...
Ông ta chỉ kịp trụ bộ xuống tấn để giữ vững thế đứng thì...
Bá»±t!
Bóng ngưá»i xét tá»›i chạm đúng vào mình, Quách há»™ pháp dá»™i lui ra sau hai bước và chợt cảm thấy trên tay nhẹ bá»—ng!
Trái Chùy không biết tá»± bao giá»i đã bị đối phương Ä‘oạt mất!
Ngay lúc ấy vụt nghe những tiếng cưá»i hắc hắc cách đó chừng hai trượng:
– Thứ nước trong cái chùy này để lâu nó sẽ... thúi ùm lên như má»™t thứ nước tiểu chứa trong bồn phân, hãy cho nó vỡ ra chá».. hợp vệ sinh...
Một tiếng chát chúa vang lên trái chùy bị đập vào phiến đá tan tành.
Từ trong ruá»™t trái chùy, má»™t chất nước vàng khè liá»n chảy ra cháy xém cả má»™t vùng cá» xanh mượt.
Bây giá» thì má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, trong ruá»™t chày chùy cá»§a Quách há»™ pháp có chứa má»™t chất nước độc lạ lùng, chất nước ấy bất cứ dính vào đâu Ä‘á»u lập tức bốc hÆ¡i cháy xém, nhất là dính vào ngưá»i thì chỉ mấy phút đồng hồ sau thân thể sẽ rã hẳn, nó không còn xương trắng như những chất thông thưá»ng, nó làm tan cả xương lẫn thịt.
Tá»± nhiên trong khi giao đấu mà thấy đến lúc cần thiết đến lúc cùng tài không thể thắng đối phương thì Quách há»™ pháp sẽ bấm má»™t cái nút nÆ¡i cán cá»§a trái chùy, thứ nước độc hại ấy sẽ bắn thẳng vào ngưá»i cá»§a kẻ địch.
Thật là một thứ ám khí cực kỳ khủng khiếp.
Ãm khí bị phá vỡ tá»± nhiên là má»™t chuyện tức tối vô cùng nhưng đối vá»›i Quách há»™ pháp bây giá» sá»± tức tối còn phá»§ đầy xấu hổ, má»™t ngưá»i có nhiá»u danh vá»ng vá»›i cương vị “Há»™ pháp†cá»§a má»™t tổ chức Ä‘ang lên như thế mà lại dùng thứ ám khí thấp hèn, da mặt cá»§a Quách há»™ pháp từ đỠbá»—ng xuống màu tái mét.
Ông ta gầm lên má»™t tiếng phóng mình lao thẳng vá» phía ngưá»i vừa má»›i há»§y hoại trái chùy.
Nhưng hình như không muốn tranh hùng vá»›i lão, bóng ngưá»i vừa thấy Quách há»™ pháp lao tá»›i thì đã nhún chân.
Y như má»™t mÅ©i tên thoát khá»i dây cung, bóng ngưá»i đó bắn thẳng vào trận đấu cá»§a Vô Trần sư thái và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§:
– Dang ra!!!
Chỉ nghe tiếng thét thật lá»›n là ngưá»i ta thấy Vô Trần sư thái và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ dạt ra thật lẹ.
Vô Trần sư thái thối lui liểng xiểng, còn Hắc Kỳ Lệnh Chủ thì tái mặt vì thanh kiếm trên tay đã bị hắn đoạt mất từ bao gi�
Quách hộ pháp vẫn hầm hừ bay tới.
Bóng ngưá»i đó lại lao vút xuống hướng Äông Nam, lao vút vào giữa trận đấu cá»§a Nghiêm Hữu Tam và Bạch Kỳ Lệnh Chá»§.
Sá»± việc diá»…n biến chỉ trong nháy mắt, vừa thấy Quách há»™ pháp bị há»§y trái chùy thì Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đã bị Ä‘oạt mất thanh kiếm trên tay chính vì động tác quá nhanh nên Nghiêm Hữu Tam và Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ chưa kịp phản ứng thì bóng ngưá»i ấy đã lao vút tá»›i.
Cũng chỉ nghe hắn la lên như hoảng hốt “Tránh ra†thì thanh kiếm trên tay Bạch Kỳ Lệnh Chủ cũng đã mất luôn.
Nghiêm Hữu Tam hình như không bị chạm nên ông ta tự động thối lui, còn Bạch Kỳ Lệnh Chủ cũng thối lui nhưng thân hình lảo đảo...
Bóng ngưá»i ấy lao vút vào cổng chùa.
Quách hộ pháp theo sau bị thế trận La Hán cản ngang dội lại.
Bây giỠkhông chỉ bên hàng ngũ của Ngũ Phượng Môn hoảng hốt mà luôn cả Giác Thắng và Giác Minh đại sư cũng giật mình.
La Hán trận Ä‘ang bố trí chống địch thật vô cùng chặt chẽ, chín đám Hắc Bạch kỳ thuá»™c hạ tuy tấn công theo lối “Xa luân†má»™t cách dữ dằn nhưng vẫn không làm sao chá»c thá»§ng, chính tên Quách há»™ pháp Ä‘uổi theo bóng ngưá»i khi nãy cÅ©ng phải dá»™i lui thế thì bóng ngưá»i ấy vào cổng chùa bằng má»™t ngã nào?
Hắn từ trong đó bay ra đã là một chuyện lạ rồi, bây giỠhắn lại từ ngoài bay vào giữa thế trận đôi bên đang giữ gìn từng tấc đất thì quả là thân pháp gần như một bóng ma!
Tài sản của giacuongly

  #28  
Old 18-05-2008, 04:38 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 28: Trao Äổi Tù Binh




Giác Minh thiá»n sư chống cây thiá»n trượng nhích dần tá»›i trước kiệu thì hai tên tỳ nữ đứng phía trước đưa tay nhẹ vén bức rèm.
Má»™t con ngưá»i vóc dáng nhá» thó ngồi yên như khách nhàn du, mặt Ä‘eo má»™t cái mặt nạ bằng đồng óng ánh.
Nếu đừng có hai con mắt ngá»i ngá»i linh động thì ngưá»i ta có cảm giác đó là má»™t chiếc tượng đồng, vì toàn thân con ngưá»i này không má»™t chút gì lay động.
Giác Minh thiá»n sư thầm nghÄ© :
Chắc chắn Tam cung chủ của chúng đây rồi.
Ngưá»i mang mặt nạ đồng cất giá»ng lạnh băng băng :
- Hoà thượng là Thá»§ tòa La Hán ÄÆ°á»ng cá»§a Thiếu Lâm Tá»± đây phải không ?
Giác Minh thiá»n sư chấp tay :
- A di đà phật, bần tăng chính là Giác Minh, chẳng hay ngưá»i có phải là “ Tam cung chá»§â€, Phân đàn Chá»§ Giang Nam cá»§a NgÅ© Phượng Môn ?
Tam cung chủ đáp :
- Äúng... Không ngá» lại có ngưá»i viện trợ, Ä‘oạt chùy cá»§a Quách Há»™ Pháp và sá»± việc dưá»ng như muốn giải tá»a má»™t cuá»™c chiến diá»…n ra...
Tam cung chủ ngưng nói, tia mắt hướng vỠphía đang lộn xộn, mặt đằng đằng sát khí nhưng vẫn cứ ngồi yên.
Äúng là con ngưá»i có tinh thần trấn tÄ©nh thật cao.
Giác Minh thiá»n sư nhìn vào sá»± việc xảy ra thầm nghÄ© :
Nghiêm đại hiệp nói đúng, đêm nay quả có cao nhân viện trợ cho Thanh Lương Tự.
Tam cung chá»§ hừ hừ trong miệng, thái độ đã lạnh lùng mà lá»i nói cÅ©ng như băng giá :
- Như vậy thì các ngươi đã có sẵn viện binh, thảo nào mà lại không cuồng ngạo như thế... Lão hòa thượng, ngưá»i ấy là trưởng lão nào cá»§a Thiếu Lâm thế ?
Giác Minh thiá»n sư lắc đầu :
- Nếu bần tăng nói không biết thì thí chủ nhất định không tin nhưng sự thật là như thế đấy, bần tăng cũng không biết đó là ai.
Tam cung chá»§ cưá»i gằn :
- Kẻ xuất gia hình như có nghe rằng không há» nói dối, sao hòa thượng lại chối Ä‘i má»™t chuyện quá hiển nhiên như thế ? Ngưá»i trong chùa Ä‘i ra mà ông bảo là không biết, như thế lão hòa thượng thá»§ tá»± xét đã có phạm giá»›i vá»ng ngữ hay không ?
Giác Minh thiá»n sư chấp tay :
- A di đà phật, thí chá»§ không nói quá lá»i, bần tăng thiệt tình không biết.
Tam cung chủ khoát tay :
- Hãy gá»i chúng dừng tay lại.
Tên tỳ nữ đứng đầu đưa cao chiếc khánh.
Tiếng khánh vừa nổ lên, cả hai đám thuộc hạ Bạch, Hắc Kỳ lập tức lui ra.
Há» tiến lên thật quy cÅ© và khi được lịnh, há» thối lui cÅ©ng đúng vá»›i thế trận và cá»± ly quả đúng là đám ngưá»i được huấn luyện cá»±c kỳ thuần thục.
Tam cung chá»§ chiếu đôi mắt sáng ngá»i vào mặt Giác Minh thiá»n sư :
- Lão hòa thượng, hãy gá»i hắn ra đây, ta cần xem hắn là kẻ mật lá»›n bao nhiêu mà lại dám giở trò ngông cuồng như thế.
Giác Minh thiá»n sư chưa kịp mở miệng thì chợt nghe từ má»™t tàng cây gần đó cách chừng ba trượng, má»™t tràng cưá»i hắc hắc nổi lên :
- Tại hạ còn ở đây chứ có Ä‘i đâu mà gá»i ?
Tiếng nói chưa dứt lại thì bóng ngưá»i đã tá»›i nÆ¡i.
Giác Minh thiá»n sư giật mình.
Bằng vào ná»™i lá»±c cá»§a ông mà không thể phát giác ra má»™t ngưá»i tàng ẩn chỉ không đầy ba trượng thì quả là chuyện là chuyện trong Ä‘á»i cá»§a ông chưa từng có trong Ä‘á»i.
Và cho đến khi nhìn thấy con ngưá»i đứng trước kiệu song song vá»›i mình, Giác Minh thiá»n sư má»›i hoàn toàn mừng rỡ.
Tuy chưa nhìn thấy nhưng thoáng qua sá»± mô tả cá»§a Nghiêm Hữu Tâm, ông ta ngá» rằng ngưá»i này nhất định là Hàn Thiếu SÆ¡n.
Hắn là ngưá»i mảnh khảnh, bàn tay trắng muốt như con gái và trên mặt hắn che bằng má»™t giải lụa xanh, giải lụa thật má»ng nên ngưá»i ta thấy rất rõ ánh mắt ngá»i ngá»i...
Tam cung chá»§ trầm giá»ng :
- Các hạ là ai ?
Khoát tay áo rá»™ng xanh để làm má»™t cá»­ chỉ vòng tay, ngưá»i che mặt trả lá»i :
- Tam cung chá»§ tuy không biết tại hạ nhưng tại hạ thì lại có hân hạnh biết Tam cung chá»§ qua rồi, thật tại hạ rất lấy làm vinh hạnh vì tối hôm qua đúng là duyên tao ngá»™ trên Ä‘á»i.
Tuy hÆ¡i giật mình vì câu nói úp úp mở mở cá»§a hắn, nhưng Tam cung chá»§ lấy ngay lại được dáng cách tá»± nhiên trầm giá»ng :
- Cuồng đồ, hãy giở khăn che mặt xuống.
Ngưá»i che mặt cưá»i nhẹ :
- Trong câu nói ngắn ngá»§i cá»§a Tam cung chá»§ có hai Ä‘iá»u quá đáng :
thứ nhất, tại hạ đối diện giữ lá»… trong khi Tam cung chá»§ muốn mắng tưới lên đầu; thứ hai, hầu hết thuá»™c hạ và luôn đến Tam cung chá»§ hết thảy Ä‘á»u che mặt, thế thì tại sao Tam cung chá»§ lại có vẻ không bằng lòng thấy ngưá»i cùng má»™t “cung cách†như mình ?
Bị má»™t vố tuy nhẹ nhưng cương vị cá»§a má»™t ngưá»i đứng đầu, Tam cung chá»§ cảm thấy thấm đòn, có lẽ vì thế mà giá»ng nói có phần dịu lại :
- Vừa rồi biểu diễn thuật khinh công đó có phải là các hạ đấy không ạ ?
Ngưá»i che mặt há»i lại :
- Tam cung chủ cảm thấy không giống hay sao ?
Tam cung chá»§ cưá»i gằn :
- Trên giang hồ chưa có má»™t ai dám nghênh ngang trước mặt ta như thế, ngươi đúng là má»™t con ngưá»i quá to gan.
Ngưá»i che mặt cưá»i :
- Tam cung chủ có ý muốn giáo huấn cho tại hạ đấy à ?
Tam cung chủ nói :
- Ngươi đã dám thay mặt bá»n Thanh Lương Tá»± mà gánh vác tất cả chuyện này.
Vậy để gá»i là chiá»u lòng ta sẽ giết ngươi trước nhất.
Bằng giá»ng nói rất bình thưá»ng và cÅ©ng bằng cá»­ chỉ thật chậm rãi, Tam cung chá»§ từ từ đưa bàn tay lên, vươn ngón tay trá» chỉ thẳng vào mặt đối phương.
Nghiêm Hữu Tam khẽ giật mình :
Chỉ lá»±c cá»§a ngưá»i gá»i là Tam cung chá»§ quả nhiên lợi hại...
Ngưá»i che mặt vẫn đứng thẳng ngưá»i, hắn không may động má»™t ngón tay nào cả, hắn vẫn đứng nguyên trong tư thế cÅ© nhưng thân áo cá»§a hắn hÆ¡i chao.
Giác Minh thiá»n sư càng giật mình hÆ¡n :
Bằng vóc dáng và giá»ng nói, chứng tá» ngưá»i che mặt còn nhá» tuổi lắm, nhưng bằng vào môn Huyá»n Công Oai Khí cá»§a hắn dùng để phá giải chỉ lá»±c cá»§a Tam cung chá»§ thì quả là má»™t thứ công lá»±c thượng thừa.
Tam cung chá»§ cưá»i gằn :
- À thì ra ngươi bằng vào thứ trò há»™ thân nhá» má»n ấy mà sinh tâm cuồng ngạo, như thế chắn ngươi cÅ©ng dám giao đấu kiếm pháp vá»›i ta chứ ?
Ngưá»i che mặt cưá»i :
- Tam cung chủ đã tưởng nghĩ đến tại hạ như thế thì tại hạ đâu dám chẳng vâng, nhưng tại hạ còn có một chuyện cần thương lượng trước.
Tia mắt của Tam cung chủ đằng đằng sát khí :
- Thương lượng chuyện gì ?
Ngưá»i che mặt chầm chậm giở chiếc khăn che mặt xuống và vòng tay :
- Tại hạ là Hàn Thiếu SÆ¡n, đêm nay tại hạ muốn thay đổi Ä‘iá»u giải...
Lá»™t chiếc khăn xong, hắn bày khuôn mặt thật khôi ngô tuấn tú, trông dáng sắc hắn có lẽ chưa quá hai mươi tuổi. Và vá»›i vón thân mảnh khảnh, xem hắn chỉ giống má»™t văn nhược thư sinh chứ không giống ngưá»i giá»i võ.
Tam cung chá»§ có vẻ ngạc nhiên, giá»ng nói khinh khỉnh :
- Ngươi không dám so kiếm với ta hả ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Không phải như thế, tại hạ đã nói không dám phụ lòng thì tự nhiên không có nghĩa từ chối...
HÆ¡i ngưng lại má»™t giây, hắn nghiêm giá»ng nói tiếp :
- Nhưng tại hạ muốn nói vá» vấn đỠđiá»u giải trước đã, tức là tại hạ muốn thay đôi bên để trao đổi tù binh.
Tam cung chủ chớp mắt :
- Tù binh nào mà trao đổi ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Thá»§ hạ cá»§a Cung chá»§ có má»™t ngưá»i Thị Giả, vốn là ngưá»i vâng mệnh giả mạo Tần Tố Trân nhưng gã đã bị Nghiêm đại hiệp khám phá, vì thế tại hạ muốn thay đôi bên để bàn chuyện trao đổi ấy.
Tia mắt của Tam cung chủ quắc mắt lên giận dữ :
- Quách Hộ Pháp, Hàn Thế Vinh đâu ?
Quách Hộ Pháp bước tới vòng tay :
- Cứ theo Bạch Kỳ Lệnh Chủ báo cáo với thuộc hạ thì...
Nghiêm Hữu Tam nhích lên cưá»i cưá»i :
- Chuyện này có lẽ lão phu nói ra thì rõ ràng hÆ¡n cả, thuá»™c hạ cá»§a quý vị là Hàn Thế Vinh đã chết dưới làn ám khí cá»§a Quách Há»™ Pháp và các vị Lệnh Chá»§, còn lão phu thì lại được hân hạnh thay thế Hàn Thế Vinh làm... “Hồng Äiểm Phán Quanâ€.
Tam cung chủ quắc mắt :
- Quách hộ pháp, có phải thế không ?
Quách Hộ Pháp tái mặt ấp úng :
- Thuá»™c hạ nhất thá»i thố ngá»™... chắc là chuyện đã xảy ra như thế...
Tam cung chá»§ gằn giá»ng :
- Các ngươi làm việc hay quá nhỉ ?
Quách Hộ Pháp cúi đầu im lặng...
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Sao ? Tam cung chủ cảm thấy chưa xứng đáng à ?
Tam cung chá»§ cưá»i khẩy :
- Thái Bình Bảo uy chấn cả vùng Tây Bắc, Tần Nhân Khánh chỉ có đứa con gái duy nhất đó nên ông ta xem như má»™t viên ngá»c quý, còn ta thì thị giả thuá»™c hạ thì có xứng đáng gì đâu vá»›i má»™t ngưá»i nặng cân như thế chứ ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Như vậy thôi thì thêm má»™t Trầm Hương nữa Ä‘i, Tam cung chá»§ thấy đó được chưa ? Vị Trầm Hương cô nương này là thuá»™c hạ cá»§a Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ do Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ Ä‘iá»u động để giả làm Liá»…u Nhân, đệ tá»­ cá»§a Vô Trần sư thái, ngưá»i này cÅ©ng đã bị phát giác ra rồi, thêm vào đó ba thuá»™c hạ cá»§a Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ phái đến Thanh Lương Tá»± do thám đã bị giữ lại hai ngưá»i, vậy bây giỠđổi má»™t lượt để thu vá» má»™t Tần Tố Trâm thì chắc Tam cung chá»§ hài lòng rồi chứ ?
Tam cung chủ sửng sốt trừng mắt vỠphía Quách Hộ Pháp :
- Các ngưá»i lại để cho nhiá»u ngưá»i lá»t vào tay hỠđến thế à ?
Quách Há»™ Pháp rung giá»ng :
- Chính thuộc hạ vừa rồi nghe Hắc Kỳ Lệnh Chủ báo cáo mới biết...
Tam cung chá»§ cưá»i gằn...
Hàn Thiếu Sơn nói tiếp :
- Tam cung chá»§ chưa trả lá»i cho tại hạ, chắc Tam cung chá»§ đã đồng ý rồi ?
Tam cung chủ lạnh lùng :
- Không !
Hàn Thiếu Sơn nhướng mắt :
- Tại hạ đứng trung gian vá»›i lập trưá»ng “trung gian†đó, thật tình tại hạ thấy Tam cung chá»§ xá»­ sá»± như thế quả thật là bất trí.
Tam cung chá»§ há»i :
- Bất trí ở chỗ nào ?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Äêm qua Tam cung chá»§ tá»± thân thống xuất cao thá»§ cá»§a NgÅ© Phượng Môn để làm cái công việc tiêu diệt Thanh Lương Tá»± và Tá»­ Trúc Am, tiếp tá»›i khống chế Tứ Äại Thế Gia, nếu làm xong giai Ä‘oạn chiến lược đó thì tất cả Nam Bắc sẽ toàn do Phân Äàn Chá»§ Giang Nam chỉ huy, chế ngá»±, hay nói cách khác thì đó là giai Ä‘oạn đầu trong viện thống trị Trung Nguyên võ lâm cá»§a NgÅ© Phượng Môn...
Vì mang mặt nạ nên không thấy sắc diện biến đổi cá»§a Tam cung chá»§, chỉ thấy tia mắt ngá»i ngá»i nhìn thẳng vào mặt cá»§a Hàn Thiếu SÆ¡n :
- Hãy nói tiếp đi.
Hàn Thiếu Sơn thấy tia mắt như uy hiếp ấy, nhưng hắn vẫn thản nhiên :
- Tình thế đêm nay hãy còn chưa phân biệt chắc chắn rằng ai sẽ thắng ai, Thanh Lương Tá»± cÅ©ng chưa chắc toàn quân tận diệt và Thiếu Lâm, Nga My cÅ©ng đâu có thể tá»a thá»§ bàng quan ? Äồng thá»i cục diện hôm nay cÅ©ng vô hình chung sẽ tạo thành thế liên hợp Nam Giang, Bắc Lý, Äông Hứa và Tây Tần, chừng đó NgÅ© Phượng Môn sẽ vÄ©nh viá»…n không bao giá» thá»±c hàng ý nguyện...
Tam cung chủ vụt phất tay :
- Tất cả Ä‘á»u do ngươi tác quái...
Hàn Thiếu Sơn cũng hất tay lên và nói :
- Tại hạ vẫn còn chưa nói hết lá»i.
Hai ngưá»i chỉ bằng má»™t động tác hết sức nhẹ nhàng và nhanh chóng nhưng Giác Minh, Giác Thắng đại sư và Vô Trần sư thái cảm thấy tiá»m lá»±c cá»§a hỠép dần không khí, làm cho những ngưá»i đứng ngoài phải nghẹt hÆ¡i...
Há» Ä‘á»u là những cao thá»§ trứ danh nên rất dá»… nhận thấy há» nói chuyện vá»›i nhau nhưng cả hai Ä‘á»u tận dụng tập trung ná»™i lá»±c vá»›i nhau từng chút...
Thân áo của Hàn Thiếu Sơn khẽ lay động như đứng trước làn gió nhẹ, còn Tam cung chủ thì vụt đứng phắt lên nhưng rồi lại ngồi xuống y nguyên.
Aùnh mắt cá»§a Tam cung chá»§ ngá»i ngá»i :
- Ngươi còn muốn nói thêm gì nữa ?
Hàn Thiếu Sơn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, hắn ung dung nói tiếp :
- Äã đứng trên cương vị trung gian, tại hạ phải có lá»i nói trung gian, giang hồ căn bản vốn là cá»§a thiên hạ giang hồ, ai cÅ©ng không thể phục ai đó là má»™t lẽ công bằng.
Suốt mấy ngàn năm nay, không biết đã xảy ra bao nhiêu trận sóng làm chấn động, nhưng rồi cuối cùng kẻ dữ cÅ©ng phải rước vào mình cái há»a diệt vong, không má»™t ai có thể thá»±c hiện cái má»™ng làm bá chá»§, không có má»™t cá nhân nào có thể thống trị được võ lâm... Tuy nhiên, trong suốt khoảng thá»i gian dài có biết bao ngưá»i có dã tâm tạo nên nhiá»u sát kiếp, nhưng cuối cùng chỉ gánh lấy hậu quả do tiá»n nhân cá»§a chính mình...Vì thế tại hạ muốn Tam cung chá»§ hãy chuyển lá»i cho lệnh sư huynh, NgÅ© Phượng Môn nên...
Giác Minh thiá»n sư chấp tay niệm phật :
- Lành thay, lành thay...
Tam cung chủ thét lớn :
- Câm miệng lại, Ngũ Phượng Môn sắp thu toàn thiên hạ, ai thuận thì còn ai nghịch thì chết, ngươi muốn làm cái việc châu chấu đá xe đấy à ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Có thật tại hạ có là châu chấu đi nữa thì Tam cung chủ cũng chưa có thể là xe đâu.
Tam cung chá»§ trầm giá»ng :
- Nói hết rồi đấy phải không ?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Tam cung chá»§ đã không thích nghe những lá»i khuyên, vậy bây giá» tại hạ xin bàn vá» hiện tình lợi hại theo ý định cá»§a Tam cung chá»§, vì là ngưá»i trung gian nên tại hạ cố gắng làm cho hết nhiệm vụ trung gian đó.
Tam cung chủ nói :
- Ngươi đúng là má»™t con ngưá»i lắm chuyện, hãy nói nốt Ä‘i.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Trước giá» Tam cung chá»§ đến Giang Nam thì bằng vào dáng vị và uy lá»±c, Tam cung chá»§ là má»™t ngưá»i dưới mà trên muôn vạn...
Tam cung chủ vặn lại :
- Ngươi muốn kéo dài thá»i gian đó chứ ?
Hàn Thiếu Sơn lắc đầu :
- Muốn nói phải nói từ con ngưá»i cá»§a Tam cung chá»§ thì má»›i sát thá»±c vá»›i vần Ä‘á».
Chỉ có thế Tam cung chủ mới hiểu thấu được ý chính đáng của tại hạ.
Tamcung chá»§ há»i :
- à của ngươi là thế nào ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Tam cung chá»§ là Tổng Äàn chá»§ má»™t Tổng Phân đàn lá»›n nhất cá»§a NgÅ© Phượng Môn, tá»± nhiên Tam cung chá»§ là má»™t trong số ít ngưá»i tham dá»± những cuá»™c thảo luận và kế hoạch hành động có tính cách quyết định rất bí mật, vì thế cho nên phàm những kẻ thân cận cá»§a Tam cung chá»§ ít nhiá»u gì cÅ©ng phải biết những Ä‘iá»u quan trá»ng ấy. Thá»­ há»i ngay bây giá» trong giang hồ những kẻ biết vá» Ä‘iá»u cÆ¡ mật cá»§a NgÅ© Phượng Môn không nhiá»u lắm, bởi vì các vị từ trước đến nay chưa ai tiết lá»™ những cÆ¡ mật ấy, những kẻ bên ngoài chưa má»™t ai hay biết gì vá» hành động bí mật cá»§a NgÅ© Phượng Môn...
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i cưá»i nói tiếp :
- Nhưng bây giá» thì tình thế khác rồi, công chuyện hôm nay cá»§a NgÅ© Phượng Môn đã bị bại lá»™, tất cả các phe phái trên giang hồ vì sá»± bảo vệ cho mình tá»± nhiên phải cố tìm hiểu lai lịch cá»§a NgÅ© Phượng Môn bằng vào sá»± cần thiết tá»± bảo vệ vấn đỠsống còn đó, há» sẽ phải trả bằng bất cứ giá nào để làm má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra, tất nhiên há» phải biết ít nhất nhân vật cá»§a NgÅ© Phượng Môn gồm có những ai...
ÄÆ°a mắt nhìn vào đôi mắt long lanh cá»§a Tam cung chá»§ như để do lưá»ng phản ứng, Hàn Thiếu SÆ¡n chậm rãi nói tiếp :
- Những chuyện cÆ¡ mật ấy nếu là ngưá»i nào khác thì tá»± nhiên không má»™t ai nói được nhưng nếu há»i những ngưá»i thân cận cá»§a Tam cung chá»§ như vị Thị giả nào đó chẳng hạn thì chắc chắn sẽ có những lá»i vô cùng quý giá.
Giá»ng cá»§a Tam cung chá»§ trở nên giận dữ :
- Ngươi định uy hiếp ta đấy à ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Không dám, tại hạ nói đây toàn là những lá»i lẽ có thể gá»i là “trung gian†bởi vì vị Nghiêm đại hiệp đây vốn có má»™t ngoại hiệu là “Hồng Äiểm Phán Quanâ€, tại sao có ngoại hiệu ấy chắc Tam cung chá»§ biết rõ hÆ¡n nhiá»u ?
Hắn ngưng lại và quay qua phía Nghiêm Hữu Tam khẽ vòng tay :
- Xin Nghiêm đại hiệp thứ cho lá»i nói thẳng thắn cá»§a tại hạ.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i lá»›n :
- Hàn lão đệ cứ nói, năm xưa bằng hữu giang hồ sở dÄ© gá»i lão phu là “Hồng Äiểm Phán Quan†vì thật tình lão phu có tính hÆ¡i khó chịu, ít thân cận vá»›i ngưá»i khác. Äó cÅ©ng là má»™t khuyết Ä‘iểm, nhưng tính trá»i sinh ra như thế, lão phu cÅ©ng đành chịu vậy thôi.
Hàn Thiếu SÆ¡n mỉm cưá»i nói vá»›i Tam cung chá»§ :
- Nghiêm lão anh hùng tuy khám phá Tần Tố Trân giả, tuy biết đó là thá»§ hạ “Thị Giả†cá»§a Tam cung chá»§ giả mạo, nhưng vì “ ném chuá»™t sợ bể đồ†nên chưa có đặt vấn đỠhá»i thăm ít nhiá»u gì cả, ông ta chỉ mong vấn đỠđổi chác nên chưa muốn làm những chuyện mất lòng. Nếu bây giá», ông biết Tam cung chá»§ cá»± tuyệt chuyện trao đổi tù binh thì ..hà..hà..chắc chắn ông ta sẽ không còn vị nể gì nữa. Lúc bấy giá», vị Thị giả cá»§a Tam cung chá»§ làm sao bảo đảm rằng sẽ “thá»§ khẩu như bìnhâ€. Và chính trưá»ng hợp đó xảy ra thì sợ e rằng giá trị vị Thị Giả cá»§a Tam cung chá»§ sẽ còn quan trá»ng hÆ¡n bao lần cô nương cá»§a Thái Bình Bảo. Là má»™t ngưá»i trung gian tại hạ xin có lá»i nói trước còn xá»­ lý ra sao thì xin do Tam cung chá»§ quyết định.
Tam cung chá»§ chiếu tia mắt như Ä‘iện lạnh và gằn giá»ng :
- Rất tiếc ngươi không sinh đúng thá»i Xuân Thu chiến quốc để mà làm du thuyết, ta thật tình có lá»i khen ngợi ngươi là ngưá»i giá»i nói lắm đấy. ÄÆ°á»£c, ta bằng lòng.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Äa tạ lá»i khen thật tình cá»§a Tam cung chá»§, chỉ có Ä‘iá»u là chưa biết trao đổi ra sao ?
Tam cung chủ nói :
- Ta lập tức cho Ä‘em Tần Tố Trân đến đây và ngưá»i cá»§a ta thì các ngưá»i phải giao liá»n tại chá»—.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Nhưng ta mong là ngưá»i thật chứ không phải như Tần Tố Trân vừa rồi ?
Tam cung chủ giận dữ :
- Ngươi xem ta là ngưá»i thế nào mà lại buông lá»i như thế chứ ?
Hàn Thiếu Sơn gật đầu :
- Vâng, vâng...Tam cung chá»§ thêm vá»›i tư cách cá»§a Phân Äàn Chá»§, ngưá»i đã nói thì như Ä‘inh đóng, chúng ta Ä‘á»u phải tôn trá»ng má»™t lá»i không thay đổi.
Vô Trần sư thái bước tá»›i trầm giá»ng :
- Äồ nhi cá»§a ta là Liá»…u Nhân cÅ©ng phải được trao trả ngay trong lúc này.
Tam cung chủ quay qua Quách Hộ Pháp :
- Lập tức mang Tần Tố Trâm và Liá»…u Nhân đến đây, không được sÆ¡ xảy Ä‘iá»u chi nghe chưa ?
Quách Hộ Pháp cúi đầu :
- Thuộc hạ tuân mạng.
Lão cúi đầu một lần nữa và quay mình lao đi như gió.
Tam cung chủ ngó Hàn Thiếu Sơn gằn từng tiếng :
- Äêm mai ước hẹn tại ghá»nh Yến Tá»­, ngươi có dám tá»›i đó vá»›i ta không ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Tam cung chủ đã có lòng tưởng đến, tại hạ đâu dám từ chối ?
Tam cung chá»§ cưá»i nhạt :
- NÆ¡i ghá»nh Yến Tá»­ đêm mai, nhất định sẽ có má»™t ngưá»i gục xuống.
Hàn Thiếu SÆ¡n nghiêm giá»ng :
- Chuyện sống chết tại hạ đã gác ra ngoài từ lâu lắm rồi.
Tam cung chủ hừ hừ :
- Tốt lắm, như thế là tốt lắm.
Tam cung chá»§ quay qua phía bá»n Nghiêm Hữu Tam và Giác Minh :
- Những bằng hữu của ngươi đây chắc có lẽ cũng cùng đi chứ ?
Hàn Thiếu SÆ¡n trả lá»i :
- Nếu Tam cung chá»§ muốn độc đấu thì tại hạ sẽ đến bằng má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a.
Tam cung chá»§ cưá»i gằn và ra hiệu cho tên tỳ nữ :
- Äi !
Tên nữ tỳ bên trái buông nhanh bức rèm trước kiệu, tên bên phải đưa chiếc khánh lên đánh luôn ba tiếng...
Không đợi hiệu lệnh thêm nữa, bốn tên đại hán khiêng kiệu lập tức kỠvai.
Theo đúng quy cá»§ từ khi đến, tám tên đại hán Ä‘i đầu, kế đến là bốn tên tỳ nữ giÆ¡ cao bốn chiếc lồng đèn, chiếc kiệu Ä‘i ngược trở lại con đưá»ng cÅ© thật nhanh...
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ và Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ xuất lãnh thuá»™c hạ theo sau, hai Ä‘oàn ngưá»i Ä‘en xám y như hai con rắn uốn khúc, chỉ thoáng mắt đã mất hút vào đêm tối.
Giác Minh thiá»n sư thở phào má»™t cái như ngưá»i vừa cất xong gánh nặng, ông quay qua phía Hàn Thiếu SÆ¡n chấp tay :
- A di đà phật, Hàn thí chá»§ giải dùm nạn cho Thanh Lương Tá»±, công đức thật vô biên, bần tăng xin thay mặt tất cả có lá»i cảm Æ¡n, xin má»i Hàn thí chá»§ quá bước vào chùa dùng vá»›i chúng tăng má»™t chum trà cho ấm.
Hàn Thiếu Sơn vòng tay cung kính :
- Không dám, đại sư đã quá khen, vừa rồi vị Tam cung chủ của hỠđã hứa và sai thuộc hạ đưa Tần cô nương và Liễu Nhân sư cô đến, chắc là cũng sắp đến rồi, riêng tại hạ vì còn chút việc nên xin phép cáo từ.
Nghiêm Hữu Tam lật đật há»i :
- Hàn lão đệ còn có chuyện chi mà gấp thế ?
Giác Thắng đại sư cũng bưới tới chắp tay :
- Hàn thí chá»§ đã đến đây thì gấp cho lắm cÅ©ng không phải nhất thá»i, xin thỉnh vào tệ tá»± uống má»™t chung trà rồi Ä‘i cÅ©ng không muá»™n chi đâu.
Hàn Thiếu SÆ¡n quay lại thấy đám ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn đã khuất bóng bèn quay lại vòng tay :
- Thật tình tại hạ có chuyện quá gấp không thể trì hoãn được.
Rồi không để cho ai nói thêm lá»i nào nữa, hắn lật đật vòng tay rồi quay mình băng nhanh xuống núi.
Vô Trần sư thái hừ hừ :
- Tên ấy tuổi còn nhỠmà xem chừng ngạo mạn quá lớn đấy.
Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i :
- Không phải đâu, Hàn lão đệ lật đật như thế chắc chắn là phải gấp theo dõi địch nhân, Sư Thái không nên trách ___ [ ___ Canh tư đã qua mau, nhưng canh năm cũng chưa hoàn toàn điểm trống.
Bên sau Giang phá»§ những tán cây cổ thụ và những hòn giả sÆ¡n ẩn mình trong bóng tối chập chá»n.
Thình lình không biết từ đâu má»™t bóng ngưá»i xẹt đến, nhưng chỉ nhẹ chấm chân vào má»™t hòn giả sÆ¡n rồi mất hút.
Trong giữa lúc bóng Ä‘en vừa ẩn mất thì má»™t tiếng động nhẹ, tiếp theo má»™t bóng ngưá»i nữa cÅ©ng từ xa vút tá»›i xà ngay xuống trước hòn non bá»™.
Trong bóng tối mông lung, hai mắt cá»§a bóng Ä‘en như hai ánh sao đêm loé lên rá»i rợn...
Nhiá»u hòn giả sÆ¡n khá lá»›n, trong ruá»™t có thể thiết lập má»™t ngôi nhà nghỉ mát nho nhá», hoặc có những chiếc cá»­a giống như Ä‘á»n miếu, bóng Ä‘en đảo mắt và bước thẳng vào hòn giả sÆ¡n trước mặt.
Nhá» hắn dừng chân má»™t thoáng trước toà giả sÆ¡n má»™t lúc rồi má»›i Ä‘i nên thấy rõ hắn là má»™t con ngưá»i tầm thước, thân mặc áo Ä‘en, che lụa Ä‘en, hai con mắt qua làn lụa má»ng ngá»i ngá»i :
Hắc Kỳ Lệnh Chủ.
Bây giỠsắp bước qua canh năm rồi, Hắc Kỳ Lệnh Chủ vào Giang phủ có mục đích gì ?
Bây giỠđã gần tá»›i canh năm, không còn là thá»i gian phải hành động nữa.
Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ Ä‘i qua hòn giả sÆ¡n vì bên trong phòng giả sÆ¡n này có mấy con đưá»ng quanh co khúc chiết, hắn Ä‘i vào cÅ©ng phải mất mấy giây và lại ra bằng ngã khác, hắn Ä‘i ra và Ä‘i thẳng vào hành lang hậu viên thật nhanh.
Hắn vừa khuất vào trong hậu điện thì bóng đen đến trước xuất hiện, bóng đó là Giang Phủ Nhị công tử Giang Hàn Thanh.
Hình như thấy rõ Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ nên Giang Hàn Thanh mím môi cưá»i nhẹ và thoăn thoắt bước theo, hắn theo hút Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ Ä‘i vào giải hành lang ở phía đông.
Xeo xéo vá» hướng đông tiá»n viện là thư phòng cá»§a Äại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh.
Bây giá» thì trong phòng không má»™t ánh đèn, tá»± nhiên bây giỠđã là canh năm, Äại công tá»­ Ä‘ang ngá»§ say nên tắt đèn tối om là phải.
Giang Hàn Thanh bước vào tới cạnh cửa sổ, hắn đưa tay gõ mạnh luôn hai tiếng.
Bên trong vẫn lạnh tanh.
CÅ©ng phải, bây giá» là canh năm rồi, tuy là ngưá»i mang trong mình tuyệt đỉnh chân truyá»n nên trong giá» gần sáng ngá»§ ngon nên Giang Bá»™ Thanh không thể phát giác sá»›m hÆ¡n khi gõ cá»­a.
Giang Hàn Thanh mỉm cưá»i gõ luôn hai tiếng nữa.
Bây giỠbên trong mới nghe tiếng ngái ngủ của Giang Bộ Thanh :
- Ai đấy ?
Giang Hàn Thanh lên tiếng :
- Äại ca, em đây.
Giang Bộ Thanh à một tiếng kéo dài như thoảng thốt :
- Hiá»n đệ đấy à ? Sao vá» trong lúc quá muá»™n như thế này ? Có chuyện gì đã xảy ra chăng ?
Aùnh lá»­a nhoáng lên, ngá»n đèn bắt cháy, Giang Bá»™ Thanh sá»­a lại giải nÆ¡i vạt áo ngá»§ vừa bước ra mở cá»­a, giá»ng hắn hÆ¡i lo lắng :
- Mấy hôm nay em đi đâu mà vắng lâu quá thế ? Thật ngu huynh lo lắng không biết phải làm sao... ?
Giang Hàn Thanh bước vào nói nhỠ:
- Có vài chuyện quan trá»ng lắm, tiểu đệ muốn cùng đại ca vào trong nói chuyện tiện hÆ¡n.
Vào trong có nghĩa là vào phòng ngủ của Giang Bộ Thanh, vì lúc bấy giỠhai anh em đang đứng nói chuyện bên ngoài phòng khách tạm.
Và tự nhiên hắn muốn vào ngay trong phòng ngủ vì cho rằng khi cách một tấm ván đi nữa, nhưng vì chuyện quá cơ mật nên không thể nói ngay nơi ấy.
Giang Bộ Thanh cũng tỠvẻ lo lắng gật đầu :
- ÄÆ°á»£c rồi, anh em mình hãy vào trong.
Vừa nói hắn vừa quay lưng vào trước, Giang Hàn Thanh với tay khép trái cửa ngoài.
Kéo chiếc ghế chỉ cho Giang Hàn Thanh ngồi, Giang Bá»™ Thanh há»i :
- Hiá»n đệ, có chuyện gì đã xảy ra ?
Hắn vừa há»i vừa ngồi đối diện vá»›i Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh ngồi xuống mỉm cưá»i, hắn móc trong mình ra má»™t bá»™ da má»ng, chằng ra thành má»™t chiếc mặt giả chìa cho Giang Bá»™ Thanh xem và nói :
- Äại ca, mấy hôm rày tiểu đệ phải giả ra ngưá»i này và lấy tên là Hàn Thiếu SÆ¡n...
Hàn Thiếu Sơn !
Thân hình cá»§a Giang Bá»™ Thanh hÆ¡i run, nhưng rồi hắn nói bằng má»™t giá»ng há»›i trách móc :
- Tiểu đệ, em đã hóa trang và lấy một cái tên khác, đáng lý nên cho ngu huynh biết trước, để ngu huynh bớt phần lo lắng, báo hại ngu huynh bỠcông theo dõi tìm kiếm mấy hôm rày mà vẫn không làmsao tìm ra tung tích.
Hai ngưá»i vừa nói chuyện đến đó thì xa xa gà đã gáy tan canh.
Giang Bộ Thanh lại giật mình :
- Tiểu đệ, trá»i sắp sáng rồi, đêm nay em ở đâu ? Sao đến bây giá» má»›i vỠđây thế ?
Giang Hàn Thanh đáp một cách thản nhiên :
- Ở tại Thanh Lương Tự.
“ Thanh Lương Tự†Giang Bộ Thanh rúng động :
- Hiá»n đệ tá»›i Thanh Lương Tá»± để làm gì ?
Giang Hàn Thanh mỉm cưá»i :
- Chẳng lẽ đại ca thật chẳng biết một điểm nào cả à ?
Giang Bộ Thanh ngạc nhiên :
- Ngu huynh má»›i từ Trấn Giang vá» từ hồi xế hôm qua, chắc hiá»n đệ tá»›i Thanh Lương Tá»± tìm Giác Thắng để nói vá» chuyện gian sát ở Tá»­ Trúc Am ?
Giang Hàn Thanh lắc đầu :
- Không phải vỠchuyện ấy.
Tài sản của giacuongly

  #29  
Old 18-05-2008, 04:39 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 29: Äại Công Tá»­ Giang Bá»™ Thanh




Nghe Giang Bá»™ Thanh há»i, Giang Hàn Thanh nhìn sững hắn và cưá»i lên ánh mắt :
- Chứ hôm nay không phải đại ca đã đến Thanh Lương Tự sao ?
Giang Bộ Thanh kinh ngạc :
- Hiá»n đệ, sao em lại há»i lạ như thế chứ ? Em bảo hôm nay anh cÅ©ng đến Thanh Lương Tá»± à? Chuyện thật là kỳ quái nhỉ? Hôm qua từ Trấn Giang trở vá» bị cảm gió, nên ngu huynh không ăn cÆ¡m được chỉ có uống được má»™t ít nước thuốc rồi trùm má»n nằm mà cho đến bây giá» hiá»n đệ xem, xác thuốc vẫn còn để dở...
Giang Bộ Thanh vụt nhìn chằm vào mặt Giang Hàn Thanh và à một tiếng thật dài :
- Thôi ngu huynh biết rồi, hay là bá»n địch lại tái diá»…n những màn cÅ© ? Phải chăng chúng lại giả dạng ngu huynh giết ngưá»i nào ở Thanh Lương Tá»± nữa chăng? Hừ, thật là quân độc ác, nhưng hiá»n đệ thấy tận mắt không ?
Giang Hàn Thanh nhìn vào mặt Giang Bá»™ Thanh không chá»›p mắt, chá» cho hắn nói dứt rồi má»›i trả lá»i chậm rãi :
- Chuyện này quả thật kỳ lạ quá nhỉ? Vừa rồi tiểu đệ có theo dõi má»™t ngưá»i, chỉ trước sau vài bước thôi, khi tiểu đệ vào đến hoa viên thì hắn đột nhập vào đây nhưng chỉ thoáng qua là không thấy hình dạng hắn đâu cả?
Giang Bộ Thanh tái mặt :
- Hiá»n đệ thấy kẻ địch đột nhập vào đây à? Hừ, đúng là tên gian trá, nhất định là hắn đã ra hiá»n đệ nên má»›i định dùng kế kim thiá»n thoát xác để đào thoát đấy...
- Äại ca hãy yên lòng, tên địch ấy không thể thoát được đâu.
Giang Bá»™ Thanh nhìn ra cá»­a sổ lắc đầu cưá»i :
- Trá»i đã sáng rồi, có lý nào hắn lại dại dá»™t ở lì nÆ¡i đây sao?
Giang Hàn Thanh cưá»i nhẹ :
- Hắn có giảo hoạt đến mức nào cÅ©ng không thể thoát khá»i tay cá»§a Quản huynh đâu.
Giang Bá»™ Thanh há»i :
- Hiá»n đệ đã thông báo cho Quản huynh biết việc này rồi à?
Giang Hàn Thanh gật đầu :
- Quản huynh đã đến đây rồi.
Giang Bộ Thanh như giật mình :
- Hắn đâu?
Giang Hàn Thanh mỉm cưá»i nói :
- Quản huynh, có thể ra được rồi đấy.
Từ dưới giưá»ng nằm cá»§a Giang Bá»™ Thanh vùng có tiếng động và có má»™t ngưá»i thoáng ra thật nhanh :
Tổng quản Giang Nam phủ Quản Thiên Phát.
Giang Bộ Thanh rúng động đứng phắt lên và bằng một động tác thật nhanh hắn ngưng tụ công lực nhắm ngay giữa ngực Giang Hàn Thanh tung ra một chưởng...
Từ trong chiến ghế bành, Giang Hàn Thanh vụt bắn bổng lên cao và chỉ thấy cánh tay hắn phất lên là Giang Bộ Thanh đã buông xuôi tay bất lực...
Giang Hàn Thanh cưá»i :
- Sao đại ca lại đi đánh em mình như thế ?
Không phản ứng kịp, Giang Bộ Thanh hoàn toàn bị khống chế huyệt đạo, hắn ủ rũ ngồi bệt xuống ghế cúi đầu im lặng.
Giang Hàn Thanh quay qua nói với Quản Thiên Phát :
- Quản huynh, có cả mấy thứ ấy đấy chứ?
Quản Thiên Phát cưá»i :
- Tự nhiên.
Hắn đưa tay lên đỉnh màn lấy xuống má»™t chiếc há»™p cây, mở ra trong đó có má»™t bá»™ quần áo màu Ä‘en, má»™t chiếc khăn che mặt cÅ©ng Ä‘en và má»™t lá cá» tam giác nhá».
Äúng là y phục và hiệu kỳ cá»§a Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ NgÅ© Phượng Môn.
Giang Hàn Thanh nhìn Giang Bộ Thanh bằng một tia mắt lạnh lùng :
- Có gì để đó nữa không?
Giang Bá»™ Thanh mím miệng cắn răng, má»™t lúc sau hắn ngẩng mặt lên nói bằng má»™t giá»ng tha thiết :
- Hiá»n đệ, thật tình ngu huynh có những Ä‘iá»u khó xá»­ trong lòng, bất đắc dÄ©...
Giang Hàn Thanh thất sắc :
- Ngươi...
Quản Thiên Phát cưá»i nhẹ :
- Chuyện đã đến mức này, Lệnh Chủ còn cố đóng kịch nữa sao ?
Giang Hàn Thanh nghiêm mặt nhìn Quản Thiên Phát :
- Quản huynh, huynh đệ tuy đã bước sai đưá»ng, nhưng chẳng lẽ Giang Bá»™ Thanh nầy là giả hay sao ?
Giang Hàn Thanh nhìn sững Giang Bá»™ Thanh, bất cứ mặt nào, từ giá»ng nói tướng Ä‘i cho đến những những cá»­ chỉ thông thưá»ng cÅ©ng giống hệt anh mình không sai má»™t may, nhất thá»i hắn bá»—ng đâm ra ngá» ngợ, ngập ngừng há»i Quản Thiên Phát :
- Quản huynh, hắn là...
Quản Thiên Phát mỉm cưá»i :
- Nhị công tử, công tử lại còn tin rằng đây là Giang đại công tử hay sao ?
Má»™t mặt hắn nhìn thẳng vào mặt cá»§a Giang Bá»™ Thanh nói bằng giá»ng gay gắt :
- Thuật dị dung cá»§a Lệnh Chá»§ quả thật cao minh, luôn cả thanh âm cÅ©ng luyện không mai má»™t chút nào, chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i khắc nghiệt hÆ¡n Giang đại công tá»­ khá nhiá»u, cái đó có lẽ nếu có cÆ¡ há»™i sau này Lệnh Chá»§ nên sá»­a đổi cho đúng mức, nhưng vốn là cùng má»™t nghá» chuyên môn dị dung vá»›i nhau, Lệnh Chá»§ qua mặt được ai thì được chứ vá»›i Quản Thiên Phát này thì khó đấy.
Vừa nói hắn vừa lấy trong mình lỠthuốc đổ vào chậu nước, dùng khăn thấm vào nước lại chà sát trên mặt Giang Bộ Thanh...
Äôi mắt cá»§a Giang Bá»™ Thanh bắn ra những tia căm hận nhưng huyệt đạo đã bị khống chế nên hắn đành phải xuôi tay...
Má»™t mặt dùng khăn lau, má»™t mặt Quản Thiên Phát vừa cưá»i vừa nói :
- Hôm ở trong ngôi cổ má»™, thiếu chút nữa tôi cÅ©ng bị Lệnh Chá»§ qua mặt mất rồi, nhưng chính hành động khéo léo khi vào đến má»™ cá»§a Lệnh Chá»§ làm cho tôi ngá» vá»±c, giả như không có sá»± vắng mặt cá»§a Lệnh Chá»§ má»™t lúc thì khi gặp Giang đại công tá»­, tôi không làm sao khám phá. Äó là chuyện sÆ¡ sót cá»§a Lệnh Chá»§ khi chá»§ quan rằng hành động cá»§a mình đã quá mức cao minh.
Giang Hàn Thanh trố mắt:
- Quản huynh làm sao biết được ngay trong lúc đó ?
Quản Thiên Phát nói :
- Giang nhị công tá»­ không nhá»› sau khi dẫn chúng ta vào hang má»™, hắn bá» lánh mặt má»™t lúc rồi má»›i hiện ra đưa mình đến phòng cá»§a cái ngưá»i gá»i là Giang đại công tá»­ đó hay sao ?
Giang Hàn Thanh há»i :
- Thế sao lúc đó Quản huynh không cho tôi biết sớm ?
Quản Thiên Phát cưá»i :
- Sở dÄ© có biết là do trá»±c giác cá»§a ngá» nghiệp chứ thá»±c ra thì không có bằng chứng gì cả thì tôi làm sao dám nói vá»›i công tá»­ những Ä‘iá»u nhận xét ấy ?
Hắn quay qua cưá»i nói vá»›i Giang Bá»™ Thanh :
- Cái sÆ¡ sót chính yếu cá»§a bằng hữu là vì muốn thật giống đúng vai trò mình đóng nên giá»ng nói đã luyện đến mức trở thành là giá»ng nói cá»§a chính mình vì thế nên khi trở lại con ngưá»i thật cá»§a Hắn Kỳ Lệnh Chá»§ thì hắn lại không thay đổi được giá»ng nói tá»± nhiên, hắn lại dùng luôn thanh âm cá»§a Giang đại công tá»­...
Vừa nói hắn vừa chà mạnh miếng khăn, nhưng da mặt cá»§a Giang Bá»™ Thanh vẫn không há» thay đổi, hắn cưá»i khẩy :
- Khá lắm, dị dung đến mức này thì quả thật cao minh, dị dung mà còn đỠphòng có ngưá»i bá» thuốc vào nước rá»­a mặt nên đã dùng chất thuốc ngăn chặn thì phải nói rằng không phải ngưá»i nào cÅ©ng làm được...
Giang Hàn Thanh cau mày :
- Quản huynh, chất thuốc dị dung không tẩy được à ?
Quản Thiên Phát cưá»i :
- Không có thứ dị dung nào mà không có thuốc tẩy, chỉ có Ä‘iá»u vì hắn đã phòng bị nên hÆ¡i khó má»™t chút thôi, phải cho thuốc ngấm vào má»™t chút thì má»›i tẩy sạch được.
Giang Hàn Thanh há»i :
- Nhưng Quản huynh biết hắn là giả đã lâu rồi chứ ?
Quản Thiên Phát nói :
- Ban đầu khi trong ngôi cổ má»™ thì huynh đệ đã nghi, nhưng thật sá»± thì chỉ nghi chứ không có bằng chứng nào xác thá»±c cả, mãi cho đến mấy ngày trước đây, khi hắn bảo là Ä‘i Trấn Giang có chuyện, nhân có vị sư huynh cá»§a tôi má»›i đến ứng tiếp, tôi bèn nhá» ngưá»i âm thầm theo dõi thì quả thá»±c hắn không Ä‘i Trấn Giang mà lại thẳng đến Mao SÆ¡n, lúc bấy giá» huynh đệ má»›i chắc chắn và má»›i tạo cÆ¡ há»™i cho hắn lá»™ mặt ngày nay đấy.
Giang Bá»™ Thanh ngậm miệng không thèm nói lá»i nào nữa cả...
Giang Hàn Thanh tặc lưỡi thở dài...
Quản Thiên Phát giật xé một vạt áo của Giang Bộ Thanh vo tròn lại rồi lật ngửa mặt hắn lên chà thật mạnh.
Bây giá» thì chuyện thật đã xảy ra, da mặt cá»§a Giang Bá»™ Thanh quả nhiên biến đổi, tất cả những gì dùng để đắp lên dị dung Ä‘á»u bị tróc ra.
Giang Hàn Thanh quắc mắt :
- Bây giỠthì sao ? Sự việc đã rành rành, ngươi còn có gì để nói ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ lạnh lùng :
- Giả đúng đấy, nhưng rồi sao ? Ngươi có chắc rằng mình đã thắng hay không chứ ?
Giang Hàn Thanh giận dữ :
- Ngươi mang đại ca của ta đi đâu ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ đáp :
- Tá»± nhiên là giam tại Tổng Äàn.
Giang Hàn Thanh cặn lại :
- Tổng Äàn cá»§a bá»n ngươi ở đâu ?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nhướng mắt :
- Ngươi cho rằng ta sẽ nói đấy à ?
Quản Thiên Phát cưá»i :
- Chuyện đó cũng không có gì gấp gáp lắm đâu, chúng ta đã bắt được ngươi tự nhiên coi như có vật để trao đổi đại công tử của chúng ta với Ngũ Phượng Môn rồi.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ lạnh lùng :
- Sợ không dễ được như thế đâu.
Quản Thiên Phát nhướng mắt :
- Lệnh chủ tin rằng chúng tôi không làm được à ?
Hắn cầm cây cá» tam giác lên, lật ngược cán cá» cưá»i nói :
- Chúng tôi được vật này thì coi như đã giải quyết được nhiá»u chuyện hay ho...
Thì ra cán cỠlà một ấn triện, đúng là ấn triện của Hắc Kỳ Lệnh Chủ.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ tái mặt làm thinh.
Thật hắn không ngá» bá»n Quản Thiên Phát lại khám phá ra Ä‘iá»u đó...
Quản Thiên Phát cưá»i nói tiếp :
- Chúng tôi không những có thể dùng ấn triện cá»§a Lệnh Chá»§ để liên lạc vá»›i Tổng Phân Äàn mà tùy thá»i còn có thể giả làm Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ đột nhập vào Tổng Äàn, sá»± cống hiến này cá»§a các hạ quả vô cùng trá»ng đại.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ thét lên một tiếng bật ngửa ra sau ghế.
Giang Hàn Thanh đưa mắt nhìn kinh ngạc...
Từ trong khoé miệng của hắn ứa ra hai giòng máu tím bầm.
Quản Thiên Phát lắc đầu :
- Một thứ thuốc cực độc.
Giang Hàn Thanh thở ra :
- Rất tiếc là chúng ta lại không phát giác ra kịp Ä‘iá»u đó...
Quản Thiên Phát nói :
- Hắn chết cÅ©ng không sao, lưu hắn còn sống thì chúng ta cÅ©ng rất nhiá»u phiá»n phức vá» vấn đỠcanh giữ.
Giang Hàn Thanh há»i :
- Bây giỠchúng ta phải tính sao ?
Quản Thiên Phát nói :
- Bây giá» thì chuyện cÅ©ng đơn giản lắm rồi, từ nay vá» sau Nhị công tá»­ có thể có ba cách hoá thân, bình thá»i thì là Giang Nam Äại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh, má»™t khi NgÅ© Phượng Môn có chuyện thì lại là Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ và nếu quả có vấn đỠquan trá»ng nào khác thì cứ việc trong bá»™ mặt Hàn Thiếu SÆ¡n, ba con ngưá»i ấy tùy thá»i mà thay đổi.
Giang Hàn Thanh cau mặt :
- Nhưng còn chuyện đại ca tôi bị chúng giam ở Tổng Phân Äàn thì Quản huynh thấy phải giải quyết ra sao ?
Quản Thiên Phát nói :
- Äại công tá»­ đã bị chúng đưa đến Tổng Phân Äàn thì nhất định chúng chưa dám làm hại đến tính mạng đâu, bây giá» Nhị công tá»­ có cái lợi vá» thân phận cá»§a Hắc Kỳ Lệnh Chá»§ thì rất có thể có nhiá»u cÆ¡ há»™i để giải thoát cho đại công tá»­.
Ngẩng mặt nhìn trá»i, Quản Thiên Phát nói tiếp :
- Trá»i đã sáng rồi, xin nhị công tá»­ hãy dị dung Ä‘i.
Vừa nói hắn vừa lấy dụng cụ ra dị dung cho Giang Hàn Thanh.
Tự nhiên dị dung ra Giang Bộ Thanh là một chuyện rất dễ dàng, vì em thay làm anh thì vấn đỠkhông còn là rắc rối.
Quản Thiên Phát làm việc rất kỹ lưỡng, hắn biết rằng những nhân vật cá»§a NgÅ© Phượng Môn rất tinh vá» thuật dị dung, cho nên khi làm xong hắn còn phải nhắm Ä‘i nhắm lại nhiá»u lần, cuối cùng hắn cưá»i nói :
- Tốt lắm, tốt lắm, bây giỠthì Nhị công tử có thể đi ngủ vì suốt đêm nay chưa hỠchợt mắt.
Hắn thu tất cả những thứ cần dùng của Hắc Kỳ Lệnh Chủ cho vào chiếc rương nhỠbỠtrên nóc màn rồi xốc lấy chiếc thây của Hắc Kỳ Lệnh Chủ đi thẳng ra ngoài.
Giang Hàn Thanh còn lại má»™t mình, nhá»› tá»›i chuyện ước hẹn vá»›i Tam cung chá»§ cá»§a NgÅ© Phượng Môn, nghÄ© tá»›i võ công cá»§a ngưá»i này, hắn cảm thấy cuá»™c há»™i ngá»™ hôm nay nhất định phải là má»™t trưá»ng ác đấu, hắn lo lắng ngồi lên giưá»ng nhắm mắt dưỡng thần.
Mãi tá»›i trưa, Giang Hàn Thanh má»›i mở cá»­a bước ra ngoài, bá»n thị nữ đứng hầu lật đật cúi đầu lên tiếng :
- Äại công tá»­ đã thức giậy, vừa rồi Äá»— tổng quản có đến nhưng vì đại công tá»­ hãy còn nghỉ nên ngưá»i đã quay ra.
Thiếu chút nữa Giang Hàn Thanh quên mất vai trò hiện tại cá»§a mình, hắn hÆ¡i ngạc nhiên khi nghe tên tỳ nữ gá»i ba tiếng “Äại công tá»­â€.
Khi nhá»› ra hắn lật đật há»i :
- Äá»— tổng quản có dặn gì không ?
Tên tỳ nữ lắc đầu :
- Không ạ, ông ta chỉ ghé vào cửa phòng thấy đại công tử còn nghỉ là đi ngay.
Cô nữ tỳ Tiểu Linh thấy chủ nhân ra hiệu lật đật lui ra mang nước rửa mặt vào.
Vừa rửa mặt xong là nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ bên ngoài và cô nữ tỳ Tiểu Linh lên tiếng :
- Äá»— tổng quản, đại công tá»­ đã dậy rồi.
Quản Thiên Phát bước vào vòng tay :
- Äại công tá»­ khá»e không ạ ?
Giang Hàn Thanh nói :
- Hôm rồi vì bận chuyện quá nhiá»u nên hôm nay dậy trá»…, trong mình bây giá» có lẽ cÅ©ng đã bình thưá»ng, uống xong chén thuốc là thấy trong mình khoẻ hẳn. Không hiểu Tổng quản có chuyện chi cần chăng ?
Quản Thiên Phát quay lại nói với Tiểu Linh :
- Cô trở xuống căn dặn trù phòng khi cÆ¡m xong thì dá»n thẳng lên thư phòng, tôi và đại công tá»­ sẽ đến nói chuyện luôn, nếu không có gá»i thì không cho ai vào nhé.
Tiểu Linh ứng tiếng lui ra.
Quản Thiên Phát thấp giá»ng :
- Ngưá»i nữ tỳ này lai lịch bất minh, rất có nhiá»u Ä‘iểm khả nghi.
Giang Hàn Thanh há»i :
- Quản huynh có phát hiện được gì không ?
Quản Thiên Phát nói :
- Cứ theo huynh đệ biết thì cô nữ tỳ này đến đây sau khi nhị công tá»­ lìa khá»i nhà này, trong danh sách gia nhân chỉ ghi là ngưá»i ở Kim Lăng chứ không có địa chỉ hẳn hòi, nhưng theo chá»— huynh đệ thấy thì những chuyện này Ä‘á»u do Hồ Tuấn Tài quán xuyến, như thế rất có thể cô ta là ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Giang Hàn Thanh nói :
- Thật không ngỠtrong nhà mình lại là chỗ ẩn náo của địch nhân...
Quản Thiên Phát cưá»i :
- Sợ rằng không chỉ má»™t ngưá»i ấy thôi đâu.
Giang Hàn Thanh giật mình :
- Quản huynh thấy còn ai nữa ?
Quản Thiên Phát nói :
- Có lẽ còn hai ngưá»i nữa, nhưng ngưá»i này ở đây bây giá» chỉ có lợi chứ không có hại gì cả, vì thế cho nên chúng ta không nên làm kinh động.
Hắn lấy trong tay áo ra một cuộn giấy nhỠvà nói :
- Vừa tiếp được chỉ thị cá»§a Tổng Phân Äàn bảo đại công tá»­ lập tức tá»›i Hà Bắc để tiếp viện Thanh Kỳ Lệnh Chá»§...
Giang Hàn Thanh giật mình :
- Chỉ thị của Giang Nam tổng Phân đàn ?
Quản Thiên Phát cưá»i :
- Chứ còn Tổng Phân đàn nào nữa ?
Giang Hàn Thanh há»i :
- Làm sao Quản huynh lại bắt được tin của chúng ?
Quản Thiên Phát cưá»i :
- Kẻ hữu tình rình ngưá»i vô ý, thật ra thì không phải chúng sÆ¡ hở đến mức gá»i là “vô ý†nhưng vì chúng không ngá» mình đã khám phá ra nên chá»§ quan làm cho từ bấy lâu nay bị lá»™ mà không há» hay biết.
Giang Hàn Thanh mở giấy ra xem và khẽ cau mày :
- Cứ theo chỉ lệnh này thì tôi phải đi ngay, nhưng canh ba đêm nay thì tôi lại có hẹn với “ Tam cung chủ†làm sao tôi có thể đi được ?
Quản Thiên Phát nói :
- Khi bắt được chỉ lệnh này thì tôi có ngay một ý nghĩ nên đến đây cùng nhị công tử thảo luận.
Giang Hàn Thanh há»i :
- Vậy theo ý kiến của Quản huynh thì sao ?
Quản Thiên Phát ghé tai nói nhỠvới Giang Hàn Thanh một lúc khá lâu, Giang Hàn Thanh gật đầu lia lịa :
- Tâm kế cá»§a Quản huynh thật là tuyệt diệu, chỉ có Ä‘iá»u tôi đã Ä‘i mà Quản huynh cÅ©ng không có ở đây thì nÆ¡i nầy...
Quản Thiên Phát nói nhanh :
- Chuyện ấy xin nhị công tá»­ yên lòng, tôi và nhị sư huynh cá»§a tôi đã bàn tính kỹ rồi, trong thá»i gian nầy nÆ¡i Kim Lăng thành cá»§a chúng ta nhất định không phát sinh đại sá»± đâu.
Ngay lúc ấy thì có tiếng của Tiểu Linh ở phía bên ngoài :
- Xin thỉnh đại công tá»­ và Äá»— tổng quản dùng bữa.
Giang Hàn Thanh nói lớn :
- Äá»— huynh, chúng ta hãy dùng cÆ¡m rồi hãy nói chuyện...
Hai ngưá»i cùng bước qua thư phòng, nÆ¡i đây đã bày xong bàn ăn, vừa bước ngồi xuống là Tiểu Linh đã mang bầu rượu ra châm đầy hai chén.
Quản Thiên Phát khoát tay :
- Không cần rượu, Trấn Viá»…n tiêu cục có chuyệ rắc rối, sau bữa ăn là Äại công tá»­ phải lên đưá»ng ngay, ta cÅ©ng có chuyện cần gấp nên hãy dá»n rượu Ä‘i.
Tiểu Linh vâng dạ cất bầu rượu rồi mang cÆ¡m cho hai ngưá»i.
Giang Hàn Thanh cố ý cau mày :
- Không biết nhị hiá»n đệ sao lâu quá không thấy trở vá», không biết đã lá»t vào tay cá»§a bá»n Lưu Hương Cốc hay là gặp phải chuyện chi rắc rối, Äá»— tổng quản có lẽ nên phái mấy ngưá»i theo dõi thá»­ xem.
Hai ngưá»i nói chuyện như không để ý tá»›i Tiểu Linh nhưng kỳ thá»±c không má»™t cá»­ chỉ nào cá»§a cô ta bị bá» sót, chính khi nghe Giang Hàn Thanh nói mấy câu ấy thì cô ta thay đổi ngay nét mặt...
Sá»± thay đổi cá»§a cô ta Ä‘á»u lá»t vào mắt cá»§a Giang Hàn Thanh và Quản Thiên Phát.
Quản Thiên Phát nói :
- Ngay bây giá» thì chỉ âm thầm theo dõi, bởi vì nếu dùng đến đông ngưá»i thì sẽ dẫn sá»± chú ý cá»§a đối phương, vả lại cÅ©ng phải đợi đại công tá»­ Ä‘i Trấn Giang vá» rồi má»›i định Ä‘oạt được má»i chuyện.
Giang Hàn Thanh gật đầu :
- Như thế cũng được.
Sau bữa cÆ¡m, Giang Hàn Thanh lấy tư cách cá»§a đại công tá»­ bổ nhiệm Tào VÄ©nh Thái, ngưá»i nhị sư huynh cá»§a Quản Thiên Phát là Phó tổng quản Giang Phá»§, nhưng để tránh đối phương Ä‘iá»u tra lý lịch nên cải lại là Tiá»n VÄ©nh Thái.
Tiếp theo lại sai Giang Thành chuẩn bị yên cương, một mình lên ngựa ra đi.
Trong Giang Phủ ai cũng biết đại công tử đi Trấn Giang cho nên không một ai chú ý.
Giang Hàn Thanh Ä‘i rồi, Quản Thiên Phát giao tất cả sá»± vụ trong Giang Phá»§ lại cho Tiá»n VÄ©nh Thái rồi cÅ©ng hối hả ra Ä‘i.
Chuyện ra Ä‘i cá»§a Quản Thiên Phát tương đối bí mật hÆ¡n, chỉ có má»™t số ít ngưá»i trong Giang Phá»§ biết vì Giang nhị công tá»­ đã lá»t vào tay địch nhân nên vị Quách Tổng Quản phải thân hành Ä‘iá»u tra âm thầm theo dõi.
Nhưng cái tin ấy chỉ trong khoảnh khắc, tất cả những ngưá»i trong Giang Phá»§ Ä‘á»u biết hết, đó là do Quản Thiên Phát cố ý làm cho vấn đỠbị lá»™ ra.
Trong lốt Hàn Thiếu Sơn, Giang Hàn Thanh âm thầm trở lại Thịnh Ký khách sạn.
Quản Thiên Phát tìm nơi vắng vẻ cải trang nhắm thẳng hướng Thanh Lương Tự mà đi thật nhanh.
- - [ - - Yến Tá»­ CÆ¡ là má»™t ghá»nh đá cheo leo hiểm trở dá»±a trên bá» Trưá»ng Giang, má»™t nÆ¡i hiểm trở có tiếng trong vùng.
Khu vá»±c cá»§a ghá»nh đá khá rá»™ng lá»›n, nhưng những chót đá nhô lên trông thật là quái dị, chá»— cao chá»— thấp nhưng nÆ¡i nào cÅ©ng giống như những cánh chim én vương lên.
Trung tâm ghá»nh đá có má»™t ngôi nhà mái, nói là nhà mái chứ thật sá»± không có du khách nào dám đến đó dạo chÆ¡i, vì địa thế quá u tịch và quá là hiểm trở.
Gần phía ngoài sông, những ghá»nh đá giÆ¡ ra đón những cÆ¡n sóng bạc đầu, ngưá»i ta có cảm giác rằng bất cứ ai khi ra đến nÆ¡i đó Ä‘á»u là những ngưá»i Ä‘i tá»± tá»­.
Thiên nhiên hùng vÄ©, có thể gá»i Yến Tá»­ CÆ¡ là thắng cảnh, nhưng thắng cảnh là để truyá»n tụng chứ không có du khách bao giá».
Tiếng sóng ầm ầm không ngá»›t, đứng dá»c từ xa ngưá»i ta thấy nÆ¡i đây như những cây thác trắng xoá quanh năm.
Xa xa những cánh buồm thấp thoáng linh đình, hình như chưa có má»™t con thuyá»n nào dám cả gan bén mảng vào ghá»nh đá Yến Tá»­ CÆ¡, vì nÆ¡i đây giòng nước xoáy hút vào những má»m đá hình cánh én nhô ra trông tuy đẹp mắt nhưng cÅ©ng là nÆ¡i hứa hẹn nhiá»u chết chóc.
Bây giỠđúng vào lúc mùa trăng thanh tịnh, ánh trăng vằng vặc toa? ánh bàng bạc khắp nÆ¡i, nhìn ra giòng sông sóng bạc đầu nhấp nhô y như mái tóc xập xoã cá»§a tá»­ thần phấp phá»›i trên những chiếc răng nanh nhá»n hoắt...
Trên ghá»nh đá ngôi nhà mái sừng sững im lìm.
Bên trong nÆ¡i dãy lan can, có má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng tá»±a, chống tay lên cằm nhìn ra cá»­a bể, tư thái thong dong đúng như má»™t con ngưá»i mang mảnh hồn thÆ¡ trước cảnh hùng vÄ© cá»§a sông nước trưá»ng giang.
Gió biển vỠđêm rú lên từng chập.
Trên chiếc ghế đá trong ngôi nhà thuá»· tạ, má»™t thanh trưá»ng kiếm vá» ngoài da cá Ä‘iểm xuyết minh châu.
Dưới ánh trăng má» nhạt rá»i vào gương mặt cá»§a con ngưá»i ấy, bá»™ mặt ngá»i ngá»i sáng chói, chỉ bằng vào bá»™ mặt ấy thôi, bất cứ ai cÅ©ng có thể nhận ra ngay đó là Tam cung chá»§ “NgÅ© Phượng Mônâ€.
Bá»™ mặt nạ bằng đồng tá»± nhiên là bá»™ mặt chỉ lá»™ vẻ khá»§ng bố chứ không thể biểu lá»™ tình ngưá»i, nhưng đôi mắt long lanh chiếu thẳng xuống dòng sông lại vô cùng tương phản...
Äôi mắt vá»i vá»i ấy hình như nói lên không biết bao nhiêu nhu tình như giòng nước trong xanh, ẩn ức như ánh trăng bàng bạc...
Bá»™ mặt và đôi mắt trong má»™t con ngưá»i có hai thái cá»±c khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c, không ai có thể Ä‘oán ra hành động và tâm tư.
Ngoài sân ngôi nhà thuá»· tạ, hai ngưá»i tỳ nữ Ä‘eo kiếm đứng xuôi tay nghiêm chỉnh, hình như há» không dám kinh động chá»§ quan.
Ngay trong lúc ấy, từ xa xa má»™t bóng ngưá»i lướt nhanh theo ngược dòng sông nhưng chỉ trong thoáng đã đến tận trước ngôi nhà thuá»· tạ.
Con ngưá»i ấy là má»™t thanh niên mi thanh mục tú, hắn mặc bá»™ áo màu xanh, dưới ánh trăng đêm càng làm nổi bật vẻ thanh tao gần như thoát tục.
Hắn là ngưá»i ước hẹn, hắn là gã thanh niên mang tên Hàn Thiếu SÆ¡n.
Hắn là con ngưá»i mà đã gây ra nhiá»u tức tối cho vị Tam cung chá»§ NgÅ© Phượng Môn.
Tam cung chủ quay phắt lại lạnh lùng :
- Các hạ đã đến khá là đúng hẹn.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Äể Tam cung chá»§ đợi lâu, tại hạ thật vô cùng thất lá»….
Tam cung chủ nói :
- Cũng không trễ lắm đâu, hãy còn chưa tới canh ba.
Giá»ng nói tuy lạnh lùng, nhưng rất trong và rất nhẹ, mưá»ng tượng như Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t thuá»™c hạ thân tín chứ không giống như đối diện vá»›i địch nhân.
Hàn Thiếu SÆ¡n vụt cưá»i :
- Có phải vì sợ tại hạ đào tẩu, cho nên Tam cung chủ cho hai vị cô nương cải trang canh phòng đấy chứ ?
Tuy bị chiếc mặt nạ đồng che khuất nên không trông thấy rõ sự thay đổi trên sắc diện, nhưng quả thật Tam cung chủ đã giật mình vì nghe báo cáo Hàn Thiếu Sơn có mặt tại khách sạn Thanh Ký nên đã ra lệnh cho hai tỳ nữ giả dạng trú khách theo dõi sát bên phòng của hắn, thế mà làm sao hắn lại một cách rõ ràng ?
Nhưng ngoài miệng, vị Tam cung chủ vẫn lạnh băng băng :
- Äúng, đó là sá»± đỠphòng tất nhiên, vì nếu quá canh ba mà các hạ không giữ đúng lá»i hứa vá» phía ước há»™ thì há» có toàn quyá»n xá»­ tá»­.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i nhẹ :
- Tam cung chủ quả thật lợi hại.
Một vấn đỠthoáng lướt qua trong cảm giác làm cho Tam cung chủ giật mình.
Hàn Thiếu Sơn đã đến đây rồi, thế sao hai tên tỳ nữ được phái giám thị lại không thấy trở vỠphục lịnh ?
Tam cung chủ quắc mắt :
- Các hạ đã làm gì hỠrồi ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Tại hạ thấy hai cô nương ấy giám thị quá cá»±c nhá»c, nên tại hạ đã má»i quá bá»™ đến chá»— nghỉ ngÆ¡i.
Tam cung chá»§ càng giật mình hÆ¡n nữa, hai cô gái phái Ä‘i vốn không phải là hạng tầm thưá»ng, nhưng bằng vào lá»i lẽ cá»§a Hàn Thiếu SÆ¡n thì nhất định hỠđã bị hắn khống chế hoàn toàn...
Ngưá»i Tổng Phân Äàn chá»§ NgÅ© Phượng Môn hừ hừ trong miệng lạnh lùng...
Hàn Thiếu Sơn nói tiếp :
- Chẳng hay Tam cung chá»§ ước há»™i tại hạ đến đây có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ?
Tam cung chá»§ gặn há»i :
- Các hạ không có mang kiếm theo mình à ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Là má»™t kẻ chuyên xem sách, nhưng cÅ©ng chẳng đến đâu, nhất là võ há»c thì lại quá vô biên, nên không bao giá» mang kiếm.
Tam cung chá»§ trầm giá»ng :
- Hừ, các hạ quả là ngưá»i cuồng ngạo...
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i :
- Vâng, cÅ©ng có thể là như thế, nhưng nếu có hÆ¡i ngông thì cÅ©ng là cái ngông cá»§a con ngưá»i Ä‘á»c sách bất thành thế thôi.
Tam cung chủ lạnh lùng :
- Các hạ có nhớ đến lúc ước hẹn đến Yến Tử Cơ ta đã nói với các hạ những gì không ?
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Hình như Tam cung chá»§ có nói là cuá»™c ước hẹn nÆ¡i Yến Tá»­ CÆ¡ hôm nay, sẽ có ngưá»i bá» thây trên ghá»nh đá thì phải.
Tam cung chá»§ cưá»i gằn :
- Các hạ nhớ như thế là hay lắm.
Soạt !!
Tam cung chá»§ nhặt lấy thanh kiếm trên bàn trên bàn đá và thanh kiếm lập tức được tuốt ra khá»i vá».
Aùnh thép lóe lên rá»n rợn, hÆ¡i lạnh cá»§a thanh kiếm tuy chưa thấm máu nhưng hình như đã nghe thấy nhiá»u chết chóc...
Hàn Thiếu Sơn buột miệng :
- Thật là một thanh kiếm tốt.
Tam cung chủ chậm chậm bước ra ngoài và ngó vỠphía hai tên tỳ nữ :
- Nể Vân.
Một trong hai tỳ nữ lên tiếng:
- Tỳ nữ có mặt.
Tam Cung Chủ vẫy tay:
- Hãy đưa thanh kiếm cho hắn mượn.
“Hắn†ở đây có nghÄ©a là Hàn Thiá»u SÆ¡n.
Và tên tỳ nữ cởi ngay thanh kiếm, hai tay trao tá»›i sát bên há» Hàn, giá»ng cô ả û thật dịu:
- Xin Hàn công tử tiếp cho.
Hàn Thiếu SÆ¡n mỉm cưá»i:
- Cảm ơn.
Hắn búng búng trên lưỡi kiếm và lại mỉm cưá»i:
Thanh kiếm của cô nương đây quả là thứ tốt.
Khẽ ngẩng mặt, cô ta bắt gặp đôi mắt như sao băng của Hàn Thiếu Sơn, Nổ Vân chợt nghe tim mình đập lên thình thịch, cô nữ tỳ không dám nhìn lên lần thứ hai.
Tam Cung Chủ lanh lảnh:
- Nổ Vân, Cầm Nguyệt, trong khi ta và Hàn công tá»­ giao kiếm, hai ngươi hãy lui ra ngoài, nếu không có lịnh, cấm không được vá»ng động nghe chưa ?
Nổ Vân, Cầm Nguyệt vâng dạ lui ra.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i thầm, hai tên tỳ nữ có cái tên khá lạ. Nổ Vân, Cầm Nguyệt, hai cái tên thật là ngạo mạn, thế mà há» lại bảo mình là kẻ cuồng ngông.
Tam Cung Chá»§ chiếu tia mắt như hai luồng Ä‘iện lạnh vào mặt Hàn Thiếu SÆ¡n và cất giá»ng như băng giá:
- Hàn công tử đã sẵn sàng chưa ?
Biết thanh kiếm trên tay vị Tam Cung Chá»§ nhất định sẽ buông ra những chiêu số không phải tầm thưá»ng, nhưng Hàn Thiếu SÆ¡n vẫn giữ tư thế Ä‘iá»m nhiên cố hữu:
- Vâng, xin Tam Cung Chủ cứ ra chiêu.
- Tốt.
Tiếng “tốt†phát ra chưa trá»n thì ánh thép đã nhoáng lên:
- Chiêu thế phát ra thật nhanh như cắt, nhanh đến mứt không làm sao nhìn được phương hướng tấn công.
Äã ước trước là má»™t khi Tam Cung Chá»§ phát chiêu thì nhất định chiêu pháp sẽ vô cùng lợi hại, cho nên tuy vẫn giữ bình tỉnh, nhưng khi thấy tay cá»§a đối phương vừ a máy động thì thanh kiếm nÆ¡i tay cá»§a Hàn Thiếu SÆ¡n cÅ©ng vá»™i tung lên...
Tài sản của giacuongly

  #30  
Old 18-05-2008, 04:41 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 30: Cuộc Chiến Yên Tử Cơ




Hai thanh kiếm Ä‘i sát vào nhau má»™t cách nhẹ nhàng và hai bóng ngưá»i cùng lướt sát qua nhau.
Chiêu thế không đối đẫy, nhưng cả hai Ä‘á»u thầm ức Ä‘oán được má»™t cách khá rõ ràng vá» sức lợi hại cá»§a nhau và hai thanh kiếm lại nhoáng lên tạo thành má»™t màn sương dầy đặc bao cả hình bóng hai ngưá»i, không ai đứng ngoài có thể phân biệt được đâu là thế công, đâu là thế thá»§.
Chỉ trong thoáng mắt, hai ngưá»i đã xá»­ dụng ngót năm mươi chiêu.
Trận đấu mỗi lúc mỗi nhanh, chỉ có thể biết vỠsức nhanh, chứ không ai có thể biết hết tầm lợi hại. Nhưng bằng vào hơi gió với khí lạnh của hai thanh kiếm toát ra, cũng đủ cho thấy rằng đây quả là một trận đấu kinh hồn.
Vị Tam Cung Chá»§ cá»§a NgÅ© Phượng Môn nói quả không ngoa, trận đấu đêm nay nhất định sẽ có ngưá»i nằm im trên gành đá.
Ngay trong lúc trận đấu đang trong hồi kịch liệt, Hàn Thiếu Sơn chợt nghe vai phải của mình tê điếng và nặng như vừa trúng phải một khối đá to, cơn đau thấu tận vào tim gan, cánh tay cầm kiếm mất hẳn phần linh động.
Cao thá»§ giao đấu vá»›i nhau, chỉ cần má»™t cái tích tắc buông lÆ¡i là kể như sinh mạng hoàn toàn giao cho đối thá»§. Cho nên khi Hàn Thiếu SÆ¡n vừa nghe có chuyện bất thưá»ng và khi tay kiếm hÆ¡i chậm lại là thanh kiếm cá»§a Tam Cung Chá»§ đã xẹt thẳng vào yết hầu.
Làm sao có thể chạm kiếm khi mà vai phải đã gần như xuội xuống?
Soảng !...
Tiếng thép khua lên, thanh kiếm của Hàn Thiếu Sơn rơi xuống và mũi kiếm của Tam Cung Chủ đã tới sát yết hầu.
Không còn cách nào tránh né kịp nữa vì mũi kiếm đã gần như đã sát vào da, Hàn Thiếu Sơn mím môi nhắm mắt.
Quả đúng là con ngưá»i can đảm, đã biết không thể tránh được, Hàn Thiếu SÆ¡n vẫn không có má»™t cá»­ chỉ sợ sệt. Hắn đứng thật thẳng, giữ thân mình thật ngay. Hắn muống khi giao đấu hiên ngang, thì khi chết cÅ©ng phải đương đưá»ng chính chính.
Không ai có thể ngăn chận khi mÅ©i kiếm Ä‘i thật nhanh và quát sát như thế. Cho dù ngưá»i phóng kiếm muốn ngừng có lẽ cung không thể nào ngừng được, vì cao thá»§ giao đấu ngưá»i ta đã tận dụng nhát kiếm cuối cùng.
Nhưng trưá»ng hợp này thật là hản hữu. Thanh kiếm Ä‘ang Ä‘i vá»›i độ thật nhanh nhưng khi thấy cuá»™c diện xãy ra như ngoài ý muốn, Tam Cung Chá»§ vá»™i dồn ná»™i lá»±c lên cánh tay dằng mạnh xuống, không phải dằng cho mÅ©i kiếm bị lệch, mà dằng mạnh như thế để cho mÅ©i kiếm dừng ngay.
Mũi kiếm dán sát vào da cổ của hỠHàn.
Trên khuôn mặt nạ bằng đồng, hai tia mắt như hai vị sao xẹt cá»§a Tam Cung Chá»§ chiếu thẳng vào mặt Hàn Thiếu SÆ¡n, thanh kiếm vẫn giữ thế thẳng băng, và giá»ng nói sắc lạnh :
- RỠràng các hạ đã né được mũi kiếm của ta, và còn trong thế tấn công thuận lợi, thế sao lại buông kiếm để tìm cái chết vô lý như vậy chứ?
Hàn Thiếu Sơn mở bừng mắt ra giận dữ :
- Giết đi, ta không bao giỠbiết đến việc cau mày. Nhưng ta cần nói cho ngươi biết rằng cuộc giao đấu chưa đến hồi có thể phân biệt ai lấn hơn ai, mà ngươi lại dùng cách hạ lưu ám toán như thế thì thật là đốn mạt !
Tam Cung Chủ giật mình thu nhanh thanh kiếm và thối lui một bước :
- Ngươi nói gì?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i nhạt :
- Cho dù ta nói có không được rỠthì hành động của ngươi cũng phải biết trước khi ta nói chứ !
Tam Cung Chá»§ ném tia mắt vá» phía Nổ Vân và Cầm Nguyệt Ä‘ang đứng ngoài xa và gằn giá»ng :
- Hai tên tỳ nữ của ta đứng đấy ngoài ba trượng, nhất là khi chưa được ta ra lịnh, thì ai là kẻ ám toán ngươi chứ?
Tuy vết thương nÆ¡i vai đã làm tê thấu vào xương, nhưng Hàn Thiếu SÆ¡n vẫn giữ được tư thế bình thưá»ng, hắn bật cưá»i ha hả :
- Không được ngươi ra lịnh thì há» không dám làm càn, chuyện đó ta công nhận là rất đúng. Nhưng nếu trưá»ng hợp đó đã được ngươi ra lịnh trước thì sao?
Tam Cung Chủ quắt mắt :
- Tại sao ngươi lại có lối võû đoán như thế chứ?
Hàn Thiếu Sơn vặn lại :
- Như vậy chuyện ta bị ngưá»i ám toán nÆ¡i vai đây là má»™t chuyện giả đò sao?
Tam Cung Chủ đảo mắt nhìn bốn phía và thét lên :
- Ai làm chuyện ám toán nầy?
Má»™t giá»ng cưá»i như chuông gióng nổi lên, má»™t bóng áo vàng từ trên tàng cây bay xuống, theo sau là má»™t bóng ngưá»i nữa.
Hàn Thiếu SÆ¡n quay lại thấy dẫn đầu là má»™t lão hòa thượng cao há»›n dình dàng mình vận áo vàng, còn ngưá»i theo sau chính là Quách Há»™ Pháp.
Chân vừa chấm đất, nhà sư áo vàng đã bước ngay đến trước mặt Tam Cung Chủ :
- Bần tăng xin tham kiến Tam Cung Chủ !
Tam Cung Chủ sửng sốt và cũng vội vòng tay :
- Äại sư đến bao giá» thế?
Nhà sư áo vàng cưá»i :
- Bần tăng vâng lịnh Äại Cung Chá»§ đến hiệp trợ vá»›i Tam Cung Chá»§ !
Tam Cung Chủ nói :
- Vừa rồi chính đại sư ám toán?
Nhà sư áo vàng cất giá»ng cưá»i đắc ý :
- Tên tiểu tử dám mạo phạm đến Tam Cung Chủ, nên bần tăng thưởng cho hắn một ngón Âm Cực Chỉ cho hắn biết mà sửa mình !
Tam Cung Chủ giật mình :
- Âm Cá»±c Chỉ? Ta có nghe Äại sư huynh bảo rằng ai mà đã trúng Âm Cá»±c Chỉ thì không còn phương cứu chữa, có phải là như thế hay không?
Nhà sư áo vàng càng đắc ý hÆ¡n nữa, lão cưá»i bằng má»™t giá»ng tá»± tá»a :
- Äúng đúng, những ngưá»i bị Âm Cá»±c Chỉ cá»§a bần tăng đánh trúng, sáu giỠđồng hồ sau huyết mạch sẽ bị đông đặc lại.
Tam Cung Chủ chớp mắt :
- Không có thuốc giải?
Nhà sư áo vàng cưá»i :
- Chỉ có Âm Cá»±c Nhất Dương Äan cá»§a bần tăng là trị được mà thôi !
Tam Cung Chủ nói :
- Thế thì đại sư hãy trao Âm Cá»±c Nhất Dương Äan cho hắn !
Nhà sư áo vàng hơi sửng sốt :
- Bần tăng có nghe Quách Há»™ Pháp nói rằng tên tiểu tá»­ nầy đã mấy phen đối địch và làm tổn hại nhiá»u vá» kế hoạch cá»§a ta, thế tại sao Tam Cung Chá»§ lại muốn cho hắn thuốc giải?
Tam Cung Chủ nói :
- Ta và hắn hẹn ước đơn độc giao đấu, không cho phép ngưá»i thứ ba nào ám trợ.
Bây giá», đại sư ám toán như thế là đã phá vỡ lá»i ước hẹn, tá»± nhiên phải trao thuốc giải cho hắn.
Nhà sư áo vàng vụt cưá»i ha hả :
- Hắn với ta là kẻ đối đầu không thể đổi. Với hắn mà nói vỠđạo lý, hắn tự đến đây tìm chết, như thế cũng đã là quá tốt với hắn rồi, Tam Cung Chủ còn dễ dãi làm chi?
Quách Há»™ Pháp cưá»i cưá»i tiếp theo :
- Tam Cung Chá»§, đại sư nói phải lắm. Tên tiểu tá»­ há» Hàn nếu không sá»›m trừ Ä‘i thì chúng ta sẽ còn nhiá»u hậu hoạn.
Tam Cung Chủ mặt lạnh lùng :
- Huyá»n Cảnh đại sư vốn là má»™t vị Há»™ Pháp cá»§a NgÅ© Phượng Môn, nhưng khi đã được Ä‘iá»u động đến Giang Nam thì chắc phải tuân theo lệnh cá»§a Tổng phân đàn chá»§ chứ?
Huyá»n Cảnh đại sư tái mặt vòng tay :
- Vâng, bần tăng được lệnh đến đây là hoàn toàn nghe theo lệnh của Tam Cung Chủ !
Tam Cung Chủ hất mặt :
- Vậy thì hãy trao thuốc giải cho ta !
Huyá»n Cảnh đại sư vâng dạ, và khẻ ném mắt vá» phía Hàn Thiếu SÆ¡n, chầm chậm lấy ra má»™t cái bình, trút má»™t viên thuốc, hai tay trao cho Tam Cung Chá»§.
Tam Cung Chủ tiếp lấy, và nhà sư cung kính nói :
- Thuốc nầy má»—i ngưá»i chỉ uống má»™t hoàn !
Tam Cung Chủ vẫy tay :
- Nơi đây bây giỠkhông có phận sự của nhị vị, hãy đi vỠTổng phân đàn.
Huyá»n Cảnh đại sư và Quách Há»™ Pháp vòng tay vái dài và quay mình tung thẳng vào bóng tối.
Chá» cho hai ngưá»i khuất bóng, Tam Cung Chá»§ đặc hoàn thuốc trong lòng bàn tay, bước tá»›i đưa cho Hàn Thiếu sÆ¡n :
- Äây là thuốc giải Âm Cá»±c Chỉ, xin Hàn công tá»­ hãy uống vào.
Hàn Thiếu SÆ¡n chiếu đôi mắt ngá» ngá»i và bật cưá»i ha hả :
- Thịnh tình cá»§a Tam Cung Chá»§, Hàn má»— nầy xin Ä‘a tạ. Nhưng thứ chỉ pháp tầm thưá»ng nầy làm sao lại có thể hại được sinh mạng cá»§a tại hạ? Cuá»™c há»™i đêm nay kể như tại hạ không thể hầu trá»n vẹn, vậy xin phép cáo từ !
Hắn cuối xuống nhặt thanh kiếm, hai tay trao vỠphía cô tỳ nữ Nổ Vân :
- Xin cô nương thu kiếm lại !
Nổ Vân khép nép bước lên nhận thanh kiếm, dáng điệu của nàng ta hết sức e dè.
Hàn Thiếu SÆ¡n vừa quay bước thì Tam Cung Chá»§ cÅ©ng vừa nhích tá»›i, giá»ng nói trở nên há»›t hãi :
- Hàn công tử,xin dừng bước.
Hàn Thiếu SÆ¡n quay lại há»i :
- Tam Cung Chá»§ còn có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Ãnh mắt cá»§a Tam Cung Chá»§ lá»™ đầy vẻ lo âu :
- Công tá»­ đã trúng phải Âm Cá»±c Chỉ cá»§a Huyá»n Cảnh đại sư, và trong thiên hạ chỉ có má»™t thứ thuốc giải độc nhất cá»§a ngưá»i luyệân nên nó mà thôi.
Hàn Thiếu Sơn nói :
- Chuyện đó xin Tam Cung Chủ hãy yên lòng, tại hạ quyết không khi nào chịu sự tàn phế đâu !
Tam Cung Chủ nhích thêm một bước nữa :
- Tôi chỉ vì cuá»™c há»™i đã hẹn ước cá»§a đêm nay, vì lá»i hứa không để cho đệ tam nhân xuất thá»§. Nay Huyá»n Cảnh đại sư lại vô ý phá lệ, tá»± nhiên phải trao thuốc giải cho công tá»­, xin công tá»­ đừng từ chối, bởi vì đây không có vấn đỠân nghÄ©a. Công tá»­ bị thương, tôi cứu thương không ai mang ân cá»§a ai cả. Chúng ta không ai mang nợ cá»§a ai cả, cuá»™c hẹn còn trong vòng so kiếm chưa phân rá» ai hÆ¡n ai thua. ChỠđến khi công tá»­ lành bệnh rồi, chúng ta tiếp tục !
Lá»i lẽ cá»§a Tam Cung Chá»§ thật là khéo léo, chính trong câu nói đó đã nói lên má»™t cách rá» ràng là khi nhận thuốc giải nầy, Hàn Thiếu sÆ¡n cÅ©ng không cần phải cảm kích má»™t ai.
Nhưng Hàn Thiếu SÆ¡n chỉ mỉm cưá»i Ä‘iá»m đạm :
- Vâng, Tam Cung Chủ nói đúng, tôi chưa tự nhận là đã thua trong trận đấu hôm nay, chỉ cần Tam Cung Chủ còn hứng thú, thì lúc nào đó tại hạ lại xin hội diện vậy.
Hắn vòng tay mỉm cưá»i tung thẳng mình lên, băng thẳng vào bóng tối xa xa.
Tam Cung Chá»§ đứng sững như trá»i trồng, ánh mắt long lanh nhìn theo hướng cá»§a Hàn Thiếu SÆ¡n, và thình lình ném mạnh hoàn thuốc xuống đát, rồi phóng mình vào bóng đêm như gió.
Hai cô tỳ nữ đứng sững sá».
* * * Lý Gia Trang.
Má»™t Võ Lâm Phế Phiệt, má»™t trong Tứ Hào cá»§a giang hồ, má»™t gia trang tá»a lạc tại Äông Ngưu Cốc, phía Tây giao thành Thuận Äức.
Hà Bắc Lý Gia.
Thế lá»±c cá»§a Hà Bắc Lý Gia cá»±c kỳ thịnh đạt, chẳng những thá»±c sá»± thống lÄ©nh trá»n ba tỉnh rá»™ng lá»›n mà uy danh còn vang dá»™i cả đại giang Nam Bắc.
Lý Gia Trang đồ sộ nguy nga số một vùng Hà Bắc. Phía sau là giải núi hùng vĩ chạy dài, phía trước là cả một vùng bình nguyên rộng lớn. Chỉ bằng vào trang trại đó cũng thấy sự giàu có và mạnh mẽ của hỠLý ở vùng nầy.
Lúc ấy trá»i khoản xế chiá»u, ngôi tiá»n viện cá»§a Lý Gia rèm buông sáo phá»§, tứ phía lặng im phăng phắc.
Hai cô tiểu hoàn áo xanh khoanh tay đứng phía bên ngoài cửa, cũng như không khí của gia trang, cả hai cô gần như không nghe hơi thở.
Thật là một khung cảnh lạnh lùng.
Bên trong đại sảnh trang trí thật là hoa lệ. Xích vào bên trong ná»™i thất, dá»±a bên tưá»ng phòng có má»™t cái xạp gụ, trên xạp lót nệm gấm vá»›i hai chồng gối cao, trên gối đó má»™t lão già mặc áo màu lam Ä‘ang ngồi dá»±a nghiêng nghiêng.
Gương mặt lão già gầy mét, dươi cằm chòm râu đã bạc phơ, đôi mắt lim dim mõi mệt.
Äó là Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí, ngưá»i đã cùng Äông Hứa, Tây Tần, Nam Giang giữ thế chân vạt võ lâm.
Con ngưá»i đã lừng danh là má»™t Niểu Hùng, thế nhưng bây giá» thì hÆ¡i thở gần như không đủ.
Bên cạnh chiếc sạp, má»™t thiếu phụ ngồi khép nép, trông chừng nàng khoảng chừng hăm bốn hăm lăm tuổi, gương mặt nàng như má»™t đóa phù dung chá»›m nở, hai hàng mi cong vút như hai cành liá»…u đương xuân. Nàng vận bá»™ y phục màu lục, càng làm tăng vẻ dịu dàng cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà mà xuân sắc Ä‘ang hồi trá»n vẹn.
Chỉ có Ä‘iá»u là gương mặt cá»§a nàng có phần kém vui, thỉnh thoảng nàng chồm mình tá»›i bóp bóp tay chân cho lão già há» Lý.
Nàng là Trầm Di Nương, ngưá»i thị thiếp cá»§a Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí.
Ba tháng trước dây, Lý Quang Trí dưỡng bệnh tại Bạch Vân Quan ở Bắc Hiệp Sơn.
Chuyện xãy ra khi Quách Thế Phần đưa Giang Hàn Thanh đến cầu trị tại Bạch Vân Quan. NÆ¡i đây há» gặp Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ và sá»± việc xãy ra vá» chuyện tráo ngưá»i.
Tá»± nhiên, vá»›i sá»± ràng buá»™c cá»§a địch nhân, con trai cá»§a Lý Quang Trí là công tá»­ Lý Duy Năng đã phải thuận lòng. Hắn hứa vá»›i Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ là khi nào cha mình được thả vá» thì chừng đó há» Lý sẽ thoái xuất giang hồ, bế môn lo việc Ä‘iá»n viên.
Riêng vá» chuyện mà Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ buá»™c Lý Duy Năng đảm nhận chức vụ Phó Lệnh Chá»§ thì há» Lý hẹn để khi nào cha hắn trở vỠđưá»ng an toàn, rồi hắn sẽ phúc đáp.
Tự nhiên đó chỉ là kế hoản binh. Lý Duy Năng nghĩ rằng một khi cha mình đã vỠrồi, thì sự việc sẽ được giải quyết theo chìu hướng khác !
Ba ngày sau đó, quả nhiên ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn cho đưa Lý Quang Trí trở vá» Hà Bắc.
Kèm theo hỠcòn trao chó chín hoàn thuốc và một phong thư.
Äại ý trong thư nói rằng cứ cách mưá»i ngày thì uống má»™t hoàn thuốc. Thuốc đó có thể làm cho chất độc trong ngưá»i cá»§a Lý Quang Trí tạm thá»i chậm phát tác, để bảo trì sá»± thanh tỉnh cho ông ta, nhưng cÅ©ng chỉ ba tháng thôi. Ba tháng đó là hạn kỳ, chỉ khi nào Lý Duy Năng thật tình giữ đúng lá»i hứa, xuất nhiệm Phó Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ thuá»™c Tổng phân đàn cá»§a NgÅ© Phượng Môn ở Giang Nam thì Lý Quang Trí má»›i hoàn toàn được cứu.
Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí sau khi uống thuốc cá»§a Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ trao cho, tuy không bị chất độc hoành hành, nhưng chất độc trong ngưá»i vẫn tiá»m áng không trừ hẳn được, thể chất vẫn yếu Ä‘uối như ngưá»i bịnh hậu, Ä‘i đứng Ä‘á»u phải có ngưá»i vịn đỡ, chỉ có Ä‘iá»u tinh thần quả nhiên thanh tỉnh, không suốt ngày hôn mê như trước nữa, việc nói năng bàn bạc trở lại bình thưá»ng.
Hạy kỳ ba tháng thắm thoát đã tá»›i rồi, đến nay thì chỉ còn đúng mưá»i ngày.
Lý Duy Năng không dám nói thật vá»›i cha mình những Ä‘iá»u kiện mà đối phương đã buá»™c, nhưng khi thấy hạn kỳ sắp hết trong lòng như lá»­a đốt ngồi đứng không yên.
Trong vòng ba tháng nay, nhiá»u chuyện bất tưá»ng xãy ra liên tiếp. Chẳng những Thiên Phong Äạo Trưởng ở Hiệp SÆ¡n mất tích luôn, mà luôn cả đồ đệ chân truyá»n cá»§a ông ta là Thần Biến Tá»­ đã ẩn cư mưá»i mấy năm nay tại Tích Thúy Phong cÅ©ng bị mất tích luôn.
Lý Duy Năng mấy bận đến Tích Thúy Phong nhưng cÅ©ng Ä‘á»u không gặp.
Vào giỠMùi ngày hôm ấy, Lý Duy Năng mang cả một tâm sự nặng nỠnhư treo đá, chầm chậm bước lên lầu.
Hai tiên tiểu hoàn vừa thấy đã vội chấp tay :
- Tiểu kỳ khấu bái đại công tử !
Lý Duy Năng há»i :
- Cha ta đã tỉnh chưa?
- Lão gia đã tỉnh rồi, xin má»i Äại công tá»­ vào trong !
Vừa nói, hai cô vừa mở rộng cửa giữa.
Lý Duy Năng đi thẳng vào phòng.
Hắn thấy cha mình Ä‘ang dá»±a hÆ¡i trên sạp gụ, linh thần cÅ©ng như sắc diện cằn cá»—i quá nhiá»u. Lý Duy Năng chợt thấy lòng chua xót, hắn bước tá»›i thấp giá»ng :
- Con xin tham kiến Gia Gia !
Lý Quang Trí nhướng đôi mắt và khẻ gật đầu :
- Hài tử, con đã đến đấy à?
Trầm Di Nương cÅ©ng vá»™i đứng lên khép nép mÄ©m cưá»i :
- Xin thỉnh công tử ngồi tạm nơi đây !
Lý Duy Năng mang nặng lòng ưu lá»±, hắn cứ nhìn châm châm vào mặt cha thật lâu không nói má»™t lá»i.
Vì cha, hắn mấy lần muốn theo Ä‘iá»u kiện cá»§a địch nhân, bao nhiêu lần muốn Ä‘em chuyện ấy thưa lại vá»›i cha, nhưng hắn lại rất biết tính tình cá»§a cha mình, tính tình cá»§a má»™t con ngưá»i quật cưá»ng chứ không há» biết khuất phục. Hắn sợ má»™t khi nói ra thì có thể vì Ä‘ang sẵn mang trá»ng bệnh, cha hắn sẽ uất ức mà mệnh má»™t.
Cho nên bao lần định nói, nhưng rồi cũng phải lặng thinh.
Lý Quang Trí tuy đã thấy con mình vào, nhưng vì mệt quá nên cứ dựa nghiêng thở cầm hơi, chứ không nói được tiếng nào.
Trầm Di Nương dùng bàn tay má»m mại cá»§a mình vuốt nhè nhẹ lên ngá»±c chồng, mặt thì quay qua nói khẻ vá»›i Lý Duy Năng :
- Äại công tá»­, hãy ngồi tạm xuống đây Ä‘i, đứng hoài như thế mõi lắm.
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i thiếu phụ và cá»­ chỉ cá»§a bà ta thật bá»™c lá»™ sá»± chiếu cố lo lắng cho đứa con chồng.
Lý Duy Năng khẻ thở ra :
- Äa tạ Di nương.
Và hắn lại cau mày thấp giá»ng :
- Gia gia tôi hình như lại không được khoẻ nữa rồi đó ư?
Trầm Di Nương mỉm miệng gật đầu :
- Hôm nay lại đến ngày uống thuốc, nhưng vì chưa đến giá», nên bệnh lại có vẻ nặng ná».
Giá»ng ngưá»i thiếu phụ chìm hẳn xuống, cá»™ng vá»›i vẻ mặt đã rầu càng làm cho không khí thêm ray rức.
Lý Quang Trí mở mắt nói hơi đứt quảng :
- Duyên Ỷ, nàng... nàng, hình như nàng nói chỉ còn một hoàn thuốc chót phải không?
Maumau lấy đem đây.
Còn một hoàn thuốc chót!!!
Mấy tiếng lá»t vào tai Lý Duy Năng y như má»™t trái chùy ngàn cân rá»›t xuống, hắn cảm thấy choáng váng tối tăm.
Hắn đã từng căn dặn Trầm Duyên á»¶, ngưá»i mẹ kế cá»§a hắn rằng đừng bao giá» cho cha hắn nghe chuyện ấy, thế mà ngưá»i Di Nương nầy lại quá nhiá»u lá»i thố lá»™.
Trầm Duyên Ỷ nhăn mặt lộ vẻ khó chịu :
- Lão gia, tối nay mới đến giỠuống thuốc mà. Thôi, để tiện thiếp xoa lưng cho lã o gia đỡ mệt.
Lý Quang Trí khẻ lắc đầu :
- Không, mau mau đi lấy đem đây. Ta... ta không thể chịu thấu nữa rồi.
Không còn cách nào hÆ¡n, Trầm Duyên á»¶ đành phải chậm chậm đứng lên, bước lại tá»§ lấy chiếc há»™p nhá», trút ra võn vẹn má»™t hoàn thuốc màu Ä‘en, và rót má»™t chén nước bưng lại trước mặt Lý Quang Trí dịu giá»ng :
- Lão gia đã không khoẻ thì thôi uống sớm đi vậy !
Lý Quan Trí há miệng nuốt hoàn thuốc vô khá»i cổ thì thần sắc con ngưá»i thay đổi lập tức.
Ông ta nằm xuống từ từ nhắm mắt và hÆ¡i thở đã Ä‘iá»u hòa.
Kéo mình chăn nhẹ đắp lên mình chồng, Trầm Duyên á»¶ đứng thẳng nÆ¡i đầu giưá»ng không dám gây tiếng động.
Lý Duy Năng nhè nhẹ bước lại chiếc ghế xa xa ngồi xuống.
Hắn biết chỉ trong phút chốc đây, cha hắn sẽ thanh tỉnh trở lại, và hắn bấn loạn không biết nên nói với cha mình như thế nào cho ổn.
Bởi vì đây là chuyện đại sá»± cá»§a Hà Bắc Lý Gia, má»™t khi hắn muốn chấp thuậ n Ä‘iá»u kiện cá»§a đối phương thì cÅ©ng phải có sá»± đồng ý cá»§a cha và sau đó là những ngưá»i rưá»ng cá»™t cá»§a gia trang.
Không khí trong phòng thật là lặng lẽ, có thể một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy dễ dàng.
Quả nhiên, chỉ mấy giây sau, Lý Quang Trí từ từ mở mắt thở má»™t hÆ¡i dài khoẻ khoắn, ông ta nói bằng má»™t giá»ng tuy cÅ©ng yếu nhưng đã rá» ràng :
- Duyên Ỷ, nàng hãy đở ta ngồi dậy !
Trầm Duyên á»¶ dịu giá»ng :
- Lão gia, xin lão gia hãy nằm tịnh dưỡng.
Lý Quang Trí lắc đầu :
- Không, ta đã khoẻ hẳn rồi. Ta có chuyện cần nói với Duy Năng.
Lý Duy Năng đứng dậy đi lại :
- Cha hãy nằm nghÄ©. Cha cứ nằm nói cưá»i cÅ©ng được rồi !
Lý Quang Trí lắc đầu :
- Không, cha cần ngồi dậy !
Lý Duy Năng thở ra.
Trầm Duyên Ỷ đành phải đở ông ta ngồi dậy.
Lý Quang Trí nhìn Lý Duy Năng bằng đôi mắt bất thần và giá»ng ông ta yếu á»›t :
- Hài tá»­, có khá nhiá»u việc mà con vẫn cứ dấu cha.
Lý Duy Năng hoảng hốt :
- Xin Gia Gia hãy yên tâm tịnh dưỡng, gia trang của chúng ta không có chuyện gì cả đâu !
Lý Quang Trí nở nụ cưá»i khô héo :
- Hài tử, con không nên dấu cha nữa, chính Di Nương của con đã cho cha biết được là cha đã trúng phải chất kỳ độc của Ngũ Phượng Môn.
Lý Duy Năng tái mặt :
- Chuyện nầy...
Lý Quang Trí khoát tay :
- Con không nên có sá»± khó chịu trong lòng, cho dầu giang sÆ¡n cá»§a Hoàng Äế thì cÅ©ng có ngày bại vong, chứ đừng nói chi ta. Cha đã dày công khai sáng gia Hà Bắc nầy, có được cÆ¡ sở vững trải trong giang hồ đến ngày nay cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dàng, nhưng không vì thế mà có thể nó là Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp trưá»ng tồn vÄ©nh viá»…n, cho nên cha cảm thấy rằng đến lúc tuổi già như cha nếu thoái xuất giang hồ thì cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u phải lắm !
Lý Duy Năng kích động :
- Cha...
Lý Quang Trí khoát khoát tay :
- Ngưá»i ta thưá»ng hay nói :
Tướng quân bất kiến hạnh đầu. Bao nhiêu năm nay cha đã rất thông suốt Ä‘iá»u ấy, cha đã thông suốt rằng ngưá»i trong giang hồ chúng ta cứ luôn luôn bám lấy hư danh...
Ngưng một hồi, ông ta nói tiếp :
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, cái gánh của Bắc Lý chúng ta, con phải kê vai lo lắng.
Cha không khi nào há»i tá»›i chuyện gì, nhưng bây giá» thì có má»™t Ä‘iá»u mà cha muốn con phải ghi nhá»›, cha vẫn biết sáng nghiệp nay thá»§ thành bất di, nhưng dầu sao cha cÅ©ng không muốn cÆ¡ nghiệp nầy bị há»§y hoại vào tay con.
Vần trán cao rộng của Lý Duy Năng lấm tấm mồ hôi.
Thá»§ há»i hạn kỳ cá»§a NgÅ© Phượng Môn đã tá»›i sát bên rồi, thuốc cá»§a cha mình chỉ còn má»™t viên, mà viên đó cÅ©ng đã uống rồi, nếu mình cá»± tuyệt không chịu tiếp nhận Ä‘iá»u kiện cá»§a đối phương thì chất độc kỳ lạ trong ngưá»i cá»§a cha mình làm sao giải được?
Còn bằng như tiếp nhận Ä‘iá»u kiện cá»§a NgÅ© Phượng Môn thì hẳn ra chính mình tá»± trao cÆ¡ nghiệp cá»§a cha mình vào tay kẻ khác hay sao?
Tấn thối lưỡng nan, Lý Duy Năng nhìn cha khẻ há»i :
- Cha, có phải cha muốn nói...
Lý Quang Trí vụt bừng bừng ná»—i giận. Ông ta dằng mạnh tay xuống mặt phản, giá»ng cá»§a ông ta tuy yếu nhưng bá»™c lá»™ cả má»™t sá»± căm há»n :
- Äông Hứa, Nam Giang, Tây Tần, và Bắc Lý trong giang hồ đã mệnh danh là Tứ Äại Thế Gia, nhưng trong chín đại môn phái, trừ Nam Giang ra, còn thì có ai nhìn ba nhà còn lại vào đâu. Thật tình mà nói, số ngưá»i mệnh danh là chính phái, há» Ä‘á»u xem ba nhà còn lại gần giống như Hắc đạo giang hồ. Há» xem ba nhà còn lại chỉ là những kẻ nhất phương hùng chiếm, chính Nam Giang cÅ©ng chưa có lúc nào xem chúng ta là đồng đạo.
Lý Duy Năng im lặng không dám chen vào má»™t lá»i nào.
Trầm Duyên á»¶ vá»™i cưá»i mÆ¡n trá»›n :
- Lão gia má»›i vừa khoẻ lại, sao lại nói đến chuyện há»n giận mà làm chi.
Lý Quang Trí đưa mắt nhìn nàng, hình như ông ta có giảm phần nào cơn tức tối.
Ông ta dựa mình vào gối và nói chẫm rãi :
- Ta muốn nói cho Duy Năng biết rằng chúng ta nguyên không phải là Bạch đạo giang hồ như cách nói cá»§a những ngưá»i mệnh danh là Bạch đạo.
Lý Duy Năng thầm nghÄ© có lẽ cha mình vì Ä‘au bịnh quá lâu, cao há»a công tâm nên lá»i lẽ có nhiá»u biến đổi, chính những lá»i đó từ trước đến nay, ông ta không há» nói như thế bao giá».
Trầm Duyên Ỷ nói :
- Chúng ta sống bằng sức của chúng ta, không cầu cạnh kẻ khác thì hơi đâu mà nghe tiếng bấc tiếng chì của hỠlàm chi !
Lý Quang Trí lừ mắt :
- Chuyện giang hồ nàng biết chi mà nói?
Trầm Duyên á»¶ dịu giá»ng :
- Chứ lão gia không phải đang cơn nóng giận đấy sao? Những chuyện đó cứ mặc nó, sau khi lành bệnh rồi hãy tính tới không được hay sao?
Lý Quang Trí lại thở dài :
- Lão phu muốn cho Duy Năng biết nếu cơ nghiệp của Lý Gia mà muốn bảo tồn thì không có cách nào hơn là hợp tác với Ngũ Phượng Môn.
Lý Duy Năng cÅ©ng thở phào, giá»ng nói cá»§a hắn không dấu được như đã vất xong gánh nặng :
- Hài tử chính cũng có ý như thế !
Trầm Duyên Ỷ chớp mắt :
- Äại công tá»­ đã nhận chịu vá»›i há» rồi ư?
Lý Duy Năng nói :
- Chưa, nhi tử đang muốn thưa lại cùng với Gia Gai vỠchuyện ấy !
Vì chỉ nhá» vào hiệu năng cá»§a thuốc để duy trì sức lá»±c, nên nói chuyện má»™t lúc lâu Lý Quang Trí thấm mệt, ông ta chống tay dá»±a nghiêng bên gối thở dốc, nhưng có lẻ vì câu chuyện quá quan trá»ng nên vẫn cố gắng nói tiếp :
- Cha rất biết con vốn là má»™t con ngưá»i khí tiết. Câu chuyện vừa rồi chẳng qua là cho con thấy tình Ä‘á»i mà thôi. Cha đã già rồi, đã đến lúc phải yên dưỡng phước trá»i. Tất cả những gì cá»§a Lý gia trang, cha giao quyá»n cho con, con hãy cố gắng làm chá»§ sá»± nghiệp nầy.
Trầm Duyên Ỷ khuyên giải :
- Lão gia, bá»­a nay nói chuyện nhiá»u quá. Lão gia nên nghÄ© cho khoẻ.
Quả thật Lý Quang Trí đã mệt nhiá»u, ông ta chầm chậm gật đầu để yên cho ngưá»i thị thiếp đở nằm xuống.
Lý Duy Năng đứng lên :
- Cha hãy nghỉ cho khoẻ, hài tử lui ra !
Nói xong, hắn nhẹ bước ra ngoài.
Vừa đến tiá»n viện thì gặp ngay Tổng Quản Khang Văn Huy chá» thưa việc :
- Thưa Äại công tá»­, ngoài trước có hai ngưá»i khách xa Ä‘ang chá» diện kiến !
Lý Duy Năng há»i :
- Khách từ đâu đến?
Khang Văn Huy nói :
- Há» từ Thái Bình Bảo, má»™t ngưá»i là cháu cá»§a Hồng Liểm Phán Quan tên là Thiết Thư Sinh Nghiêm Tú Hiệp, má»™t ngưá»i nữa tuổi khoản sáu mươi xưng là há» Cồ.
Biết Hồng Liểm Phán Quan với cha mình vốn là bạn thâm giao đã mấy mươi năm.
Bây giỠnghe nói là cháu của Nghiêm Hữu Tam đến viếng, bắn lật đật vẫy tay :
- Tổng Quản hãy ra đón há», tôi sẽ ra sau tiếp kiến !
Tài sản của giacuongly

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âÿçàíèå, êàçàíü, êðóïíåéøèé, ìàñÿíÿ, ïàðàãðàô, íàðàùèâàíèå, ïðîñòèòóòêè, ó÷åáíèêè, ýíöèêëîïåäèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™