Hồi thứ năm: Mỗi người mỗi suy nghĩ - Đừng áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác
Chương 14: Gặp lại
Như một cánh nhạn, hắn phi thân vượt qua bức tường đá sừng sững trước mặt. Rồi hòa mình vào màn đêm vô tận.
Hắn cẩn thận lắng tai nghe những âm thanh xung quanh dù là nhỏ nhất. Khi cảm thấy an toàn, hắn lướt thẳng đến trước căn phòng lớn nhất của huyện phủ. Bởi vì mục tiêu của hắn chính là quan tri huyện, mà tại Đại Hoàng Thiên triều, căn phòng nào lớn nhất nơi huyện phủ chính là phòng ngủ và làm việc cá nhân của những vị quan sở tại.
“Vù…”
Đột nhiên một tiếng gió ở trong phòng vọng lại.
Từ Phong giẫm nhẹ xuống nền đất, dùng khinh công bay lên mái nhà. Khi vừa đặt chân xuống, hắn thận trọng nằm dài bất động.
Chờ mãi nhưng vẫn không có động tĩnh gì khác. Hắn dùng tay phải nắm lấy một viên ngói đỏ trên mái nhà, dụng lực rút nó ra thật nhanh và mạnh. Dưới động tác gọn gàng và thành thục ấy, không có một tiếng động nào phát ra, cũng chẳng có việc ngoài ý muốn nào xảy đến.
Qua khe hở, hắn dùng nhãn lực hơn người của mình chăm chú quan sát cả căn phòng phía dưới.
Căn phòng cũng như màn đêm, chỉ một sắc đen âm u. Mặc dù hắn cố gắng nhìn bằng tất cả thị lực, cũng chỉ thấy những hình ảnh mơ hồ không rõ.
Bỗng một cảm giác bất an mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn. Nó như những gợn sóng lăn tăn đánh sâu vào nơi tâm linh, làm hắn khó có thể bình tĩnh.
Chuyện gì? Như thế nào? Những cảm giác tiêu cực khiến hắn dừng tất cả những hành động hắn định làm tiếp theo. Hắn bắt đầu rơi vào trầm tư.
Dường như có cái gì đó không thích hợp. Dường như có cái gì không ổn lắm. Dường như hắn hành động vào đêm nay là một quyết định sai lầm.
Hắn cố gắng hít sâu một hơi để đầu óc lấy lại sự nhạy bén, để tâm tình bản thân bình tĩnh trở lại.
Lại một lần nữa cẩn thận lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Lại một lần nữa thận trọng quan sát khung cảnh huyện phủ. Và lại một lần nữa hắn chăm chú nhìn về mọi thứ trong căn phòng bên dưới.
Phải rồi, có điều gì đó không đúng. Hắn ẩn ẩn nhìn thấy được sự bất an xuất phát từ đâu. Thế nhưng nó chỉ thoáng hiện ra vài đường nét bên ngoài rồi biến mất, nó vẫn như hư ảo.
Đây là chuyện gì? Đây là chuyện gì? Chuyện gì? Hắn gắt gao tự hỏi.
Bỗng dưng cảm giác xấu lan tràn toàn thân, thân thể hắn run lên.
Nguy hiểm, có nguy hiểm. Sống lưng hắn phát lạnh, da gà trên hai tay nổi lên. Mỗi tế bào thần kinh dồn dập gào thét báo động. Thế nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được điều gì lạ thường ở nơi đây.
Hắn nhíu mày càng sâu.
“Chuyện gì thế này?” – Hắn rít lên trong lòng.
Thời gian dần trôi, hắn không nhận được câu trả lời. Thế nên hắn vẫn nán lại chứ không lựa chọn rời đi. Hắn nhất quyết không tin tà ma.
Hắn giữ nguyên tư thế mãi cho đến giữa khuya. Đã quá lâu mà vẫn không có tình huống bất ngờ nào xảy ra, khiến hắn bắt đầu thả lỏng tâm tình, áp lực tâm lý cũng dần vơi đi.
Cuối cùng hắn quyết định vẫn làm theo kế hoạch đã định. Nào chỉ bởi vì một vài cảm xúc không đáng có mà để kế hoạch rơi lại phía sau? Không thể nào, thời gian với hắn vô cùng quý giá. Làm nó, cùng lắm là một trận chiến. Hắn không tin quan tri huyện đủ tiền thuê một cao thủ giang hồ bảo vệ, càng không tin có cao nhân nào rảnh rỗi núp sẵn trong huyện phủ này đợi chờ hắn đến.
Khi đã quyết định, khi đã sẵn sàng một trận chiến. Hắn làm ra hành động.
“Vèo…”
Từ mái nhà, hắn nhảy thẳng xuống. Như một mũi tên đã rời khỏi cung, từ bên ngoài, qua cửa sổ, hắn phóng thẳng vào.
Ngay lập tức kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn vọt tới giường ngủ của tên quan tri huyện.
“Víu…”
Một âm thanh nhỏ bé từ cánh trái vang lên.
Đã trong tư thế sẵn sàng đón địch, hắn nhận định bản thân đã lọt vào một cái bẫy. Nhanh như cắt hắn chuyển thân lùi lại phía sau.
“Đùng…”
Vị trí trước đó của hắn bị đánh vỡ ra thành một cái hố to.
Hắn tê dại cả đầu, lạnh buốt tim gan. Thời gian gấp gáp, không hề chần chừ, hắn vận dụng khinh công phi thân xuyên thẳng qua cửa chính.
“Bành… Ầm…” – Cửa chính bị đụng ngã, một tiếng trầm đục và những âm thanh khác vang lên.
Nhưng kẻ địch như đã biết trước hành động của hắn.
“Víu… Víu… Víu…”
Liên tục ba âm thanh đòi mạng đánh ập đến.
Còn chưa đặt chân lên mặt đất, cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp, ngay trên không trung, hắn sửng sốt xoay người lướt về bên trái.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Mặt đất bị xới tung, như bị dẫn nổ, từng mảng đất, từng viên đá, từng hạt cát ầm ầm bay tán loạn.
“Víu… Víu… Víu…”
Lại ba âm thanh chói tai chuẩn xác bắn tới sau lưng hắn.
Lần này thì hắn lạnh từ đầu tới chân. Hắn khó chịu nghĩ tới khả năng địch nhân có thể đoán trước hành động của hắn?
Thím có thể nhịn, còn chú thì không. Ngay tức khắc hắn rót nội lực vào thanh kiếm đang cầm.
“Choeng…” – Thanh kiếm khẽ ngâm.
Hắn xoay người chém ra một kiếm về phía sau, nơi ba cái âm thanh khốn nạn kia đang đến gần.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Phản ứng của hắn tuy nhanh, nhưng quá miễn cưỡng. Vì thế, trong hoàn cảnh bất lợi, hắn bị đẩy bay ra ngoài ba trượng.
Đôi tay tê cứng mà đau đớn run rẩy, khóe miệng của hắn cũng bất giác chảy ra một dòng máu tươi. Hắn lạnh lùng nhìn về hướng đó mà nói:
“Khí công.”
Đứng bắt chuyện với kẻ địch chẳng phải là phong cách của hắn. Vậy nên, vừa để lại câu nói đó, hắn làm ra đáp trả.
“Keng… Keng… Keng…” – Tiếng kiếm reo dày đặc.
Nội lực điên cuồng chấn động. Từ đan điền, chúng tràn ra tay phải hắn, theo đó tiến về thanh kiếm, rồi tích tụ trên mũi kiếm. Hắn hét lớn:
“Kiếm Khí Hoành Không.”
Theo mỗi lần hắn đâm ra, từ mũi kiếm, nội lực bay ra ngoài, nó hóa thành một thanh tiểu kiếm bóng loáng chói mắt. Rồi dưới lực đâm kiếm của hắn, chúng nó phóng vun vút tới phía trước.
“Phốc…”
“Phốc…”
“Phốc…”
“Phốc…”
“Phốc…”
“Đùng… Đùng… Ầm… Ầm… Ầm…”
Hai thanh tiểu kiếm bị kẻ địch chặn lại, còn ba thanh tiểu kiếm còn lại lấy thế không thể đỡ cắt nát một góc huyện phủ.
Hắn còn chưa kịp tấn công, đòn đánh của địch nhân đã tới.
“Víu…”
“Víu… Víu…”
“Víu…”
“Khốn khiếp.” – Phản ứng quá nhanh của địch nhân khiến hắn bực mình rên nhẹ một tiếng.
…
“Phong nhi, khi đối phó với một kẻ dùng khí công, hãy nhớ việc đầu tiên cần làm là phải chọc thủng bức tường khí công của hắn.”
“Sư phụ. Không còn cách nào khác sao?”
“Phong nhi. Trừ khi con mạnh hơn người đó rất nhiều, còn không thì con phải chọc thủng bức tường khí công của hắn đầu tiên. Nếu không, con không thể gây được tổn thương cho hắn. Mà đã như vậy, thì thời gian chiến đấu càng dài, con chỉ càng thêm bất lợi.” – Người sư phụ yêu chiều vuốt đầu đứa bé.
…
Kiếm chỉ một phương, mái tóc tung bay. Hắn lạnh lẽo nhìn về phía trước mà âm trầm đứng tại chỗ súc thế.
Nháy mắt sau, hắn phát động chiêu thức mạnh nhất của hắn hiện tại: “Cuồng Phong Chấn Địa”.
Ánh kiếm liên miên, bóng kiếm tầng tầng.
Hắn quát to:
“Nhận lấy món quà đáp lễ. Cuồng Phong Chấn Địa.”
Vòng xoáy ánh kiếm lao ra. Bỏ mặc mệt mỏi, hắn không ngừng để thở dốc, mà tiếp tục âm thầm bắn ra “Kiếm Khí Hoành Không”.
“Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc…”
Giữa tiếng ma sát bùm bùm của vòng xoáy ánh kiếm với không khí, năm tiếng vang nhỏ của chiêu “Kiếm Khí Hoành Không” như muối bỏ biển.
Chỉ trong một thoáng, việc gì đến cũng đã đến.
“Đùng… Đùng… Đùng… Ầm… Đùng… Ầm…”
Giữa đêm khuya thanh vắng, những tiếng động siêu to này chẳng khác gì âm thanh báo hiệu tận thế. Người dân xung quanh hoảng loạn thức giấc, rồi hô to gọi nhỏ và ba chân bốn cẳng chạy trốn. Như dòng nước lũ, họ chạy tứ tung, tứ tán không theo phương hướng nào để rời xa nơi này.
“Hộc… Hộc… Hộc…”
Từ Phong dùng thanh kiếm nâng lấy cả cơ thế và thở dốc không dứt. Hắn đã vắt kiệt sức cho đòn đánh vừa rồi.
Nỗi bất an lúc trước đã xảy ra. Thì ra cái cảm giác không đúng xuất phát từ sự yên ắng của huyện phủ này. Hắn “thăm hỏi” hơn chục cái huyện phủ, nhưng chỉ có quan tri huyện của cái huyện phủ này ngủ đúng giờ giấc, và ngủ như mọi người bình thường chứ chẳng như chục cái bọn trước đó: kẻ thì mở tiệc rượu, kẻ thì chìm trong nhục dục, kẻ thì ha hả đếm vàng… Giờ nghĩ lại mới biết thì ra nơi đây chỉ là một hồi âm mưu. Hắn không khỏi cảm khái khi nhận ra quá trễ.
Tuy thở dốc và tự trách nhưng ánh mắt của hắn không hề rời đi nơi phát sinh vụ nổ. Người sử dụng khí công rất khó giết chết, hắn quá rõ điều đó. Vì thế, nếu hắn lơ là một giây phút nào, có thể hắn sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Đúng như dự đoán của hắn, không lâu sau, tiếng bước chân ở nơi đó vọng lại.
“Cộc… Cộc… Cộc…”
Đúng là đối thủ khó nhằn, âm thầm tính toán như vậy mà vẫn không thể giải quyết.
Hắn không biết vì sao tên đó thoát khỏi tính toán của hắn. Nhưng ít nhất, hắn biết “Cuồng Phong Chấn Địa” chắc chắn cắt nát bức tường khí công hộ thân của kẻ đó. Vậy nhưng sau đó tên đó làm thế nào thoát khỏi “Kiếm Khí Hoành Không”? Hắn không rõ. Là địch nhân khôn khéo hay là địch nhân quá mạnh? Hắn lại trầm tư.
Một đứa con gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi bước ra từ nơi đó: mái tóc đen mượt, gương mặt trái xoan, ánh mắt to tròn, làn da trắng nõn, lại phụ thêm bộ quần áo trắng như tuyết. Giữa đêm tối, trông nàng cứ như là một nữ thần băng giá.
“Di, là ngươi?” – Nhìn thấy hắn, cô thiếu nữ kinh ngạc hỏi.
“Là ngươi.” – Dĩ nhiên hắn cũng đã nhận ra cô gái.
Cô gái này chính là đứa bé đi cùng vị lão nhân hôm trước. Lúc trước hắn còn nghi ngờ giới tính của nó, giờ thì nghi ngờ thành sự thật rồi. Ngày hôm đó còn uống một trận với ông nội của nàng, giờ này lại đánh nhau sống chết thế này. Định mệnh sao?
Lại nghĩ nghĩ về trận đánh vừa rồi, hắn tự nhiên có chút xấu hổ không tên. Này thì bộ mặt quét rác được rồi. Thảm họa a… Tuổi thì sàn sàn như nhau, thế mà thực lực của hắn chẳng bằng nàng. Tư chất của hắn quá kém? Hay là hắn quá lười biếng?
Cô gái chẳng quan tâm đến khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của hắn, nàng chế nhạo:
“Hôm đó ta đã thấy nghi nghi. Người có cái thái độ ngạo mạn cũng như ngu ngốc ấy thì là người tốt thế nào được?”
Hồi thứ năm: Mỗi người mỗi suy nghĩ - Đừng áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác
Chương 15: Dụ dỗ cừu non
Hắn nào có tâm tư đi trả lời cô gái? Hắn đang mãi suy nghĩ tìm cách thoát thân.
Khi đã cho rằng hắn không phải là đối thủ của nàng. Khi chắc chắn rằng một kẻ không còn sức chiến đấu như hắn sẽ không thoát khỏi bàn tay của nàng. Cô gái bộc lộ ra tính cách đại tiểu thư của mình.
“Này, ngươi có phải điếc đâu? Ngươi cũng đâu có bị câm? Thế tại sao nhà ngươi không trả lời câu hỏi của bản tiểu thư?”
Con nhóc đó hỏi mình lúc nào chứ? Không phải câu kia là câu giễu cợt hắn sao? Khỉ thật. Hắn bức xúc trong lòng.
Nhìn thấy hắn lại im lặng, cô gái đắc ý khoa trương:
“Này tên sát nhân, có phải ngươi đang run sợ trước tư thế oai hùng của bản tiểu thư? Ha ha… Cũng phải thôi, bọn xấu nào mà có thể chống đỡ uy thế của một trong sáu vị Thần Bộ Lục Ngục tương lai? Hừ, lũ bại hoại các ngươi chỉ có thể quỳ xuống chân bản tiểu thư mà van xin tha tội.”
Hắn xem thường nhìn về phía nàng. Đúng là cái bình hoa trong nhà, chỉ được cái đẹp đẽ, còn đầu óc thì chẳng ra sao.
“Uy, ngươi nhìn ta với ánh mắt ấy là thế nào đấy? Có phải rất sùng bái bản tiểu thư? Có phải đã hối hận đối với những tội lỗi ngươi đã làm? Có phải ngươi muốn nhào tới quỳ gối mà cầu xin làm thuộc hạ của bản tiểu thư để chuộc lại lỗi lầm?” – Nàng vui vẻ nói.
Chẳng thể trách nàng vì cái suy nghĩ không bình thường như vậy. Có trách thì trách cách giáo dục của gia đình nàng, cũng như môi trường sống của nàng. Nhà có duy nhất một con gái rượu, cha nàng lại là gia chủ, danh tiếng của ông ta vang xa, ông nội nàng lại là một trong sáu vị Thần Bộ Lục Ngục. Bởi vậy, trong gia tộc, thế hệ trẻ thấy nàng thì cung kính và sợ hãi, mặc nàng bắt nạt thế nào đều tự chấp nhận số phận và lấy im lặng làm lẽ sống. Vừa thấy nàng là họ tìm cách chuồn đi để tránh vận rủi. Không một ai dám chống lại, càng không có ai dám giễu võ dương oai trước mặt nàng. Họ làm sao mà có can đảm làm thế? Tất cả cũng là do thế hệ trước hết lòng thương yêu, cưng chiều nàng. Vô số lần họ bao che, họ đối xử thiên vị nàng một cách trắng trợn không chút che giấu. Thế nên nàng được nước lấn tới.
Khi nàng lớn lên thêm một chút. Nàng bắt đầu bỏ qua cái ao nhỏ gia tộc mà tiến vào cái hồ lớn là kinh đô. Từ khi nàng thay đổi nơi vui chơi, kinh đô không được yên ổn ngày nào, gà bay chó chạy không ngớt. Với sức ảnh hưởng vô cùng lớn từ gia tộc nàng, cộng với cái vẻ ngoài xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, gần như nàng cứ đi ngang mà không ai dám ngăn cản. Ngay cả Đế Vương của Thiên triều cũng chỉ nhỏ nhẹ khiển trách vài câu, hoặc phạt giam nàng trong phòng vài ngày.
Với vẻ đẹp bề ngoài của mình, người yêu mến nàng xếp dài mấy chục vòng quanh kinh đô. Từ các chàng trai trẻ mười ba, mười bốn tuổi, cho đến những vị trung niên tứ tuần say mê nàng như điếu đổ. Họ như phát cuồng, như lên cơn thần kinh giai đoạn cuối, họ điên cuồng theo đuổi nàng. Không chỉ huy động nhân lực, vật lực nhằm làm nàng vui, họ còn không tiếc săn tìm những thứ nàng cảm thấy thích. Nhưng kinh khủng nhất chính là khi những con người này như tự hiểu với nhau, họ kết thành một liên minh bảo vệ nàng trong bóng tối. Bất cứ kẻ nào dám nói xấu nàng, dám làm nàng buồn, dám làm nàng khó chịu, họ sẽ tiến hành trả thù – dĩ nhiên là trừ những người họ không chọc vào được. Dưới cơn bão phù phiếm này, ở nơi tâm bão, kinh đô trở nên một màu hắc ám đầy âm u.
Cơn giông tố ấy càng thêm lớn hơn khi Đế Vương tuyên bố muốn lập Thái tử. Ban đầu các Hoàng tử theo đuổi nàng vì ái mộ, vì động tâm; còn giờ đây, họ nhắm tới lực ảnh hưởng của gia tộc nàng. Phút chốc, vì muốn sở hữu cả mỹ nhân lẫn quyền lực, các Hoàng tử không ngừng va chạm kịch liệt với nhau, đấu trường kinh đô ầm ầm sóng dậy.
Tuy nhiên, giữa cơn phong ba ấy, Đế Vương vẫn bình thản như không, chúng triều thần vẫn bình chân như vại. Họ đã trải qua bao nhiêu ấm lạnh của cuộc đời rồi? Họ đã thấy bao nhiêu mỹ nhân rồi? Họ là lũ cáo già tinh ranh, nên họ chỉ ngấm ngầm ủng hộ và tạo mọi điều kiện tốt nhất cho con cháu tham gia, chứ họ chẳng mặt dày mày dạn góp vào trong đó.
Giữa đầu sóng ngọn gió, “quyền lực” của nàng lên tới đỉnh điểm, và rồi chỉ đứng sau Đế Vương. Thế giới đối với nàng chính là vô số ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ, sợ hãi, thấp thỏm… Mọi thứ đối với nàng chỉ như nhiều món đồ chơi, nhiều trò chơi thú vị chờ đợi nàng đến khám phá.
Dần dần tính cách nàng đã trở thành như vậy. Dần dần nàng biến thành một cái bình hoa suy nghĩ trẻ dại như thế.
“Này, tên đần. Ngươi dám coi thường ta? Bản tiểu thư hỏi ngươi sao ngươi không trả lời?” – Lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị người khác xem như không khí, nàng chống nạnh, thở phì phì chấp vấn.
Từ Phong mắt điếc tai ngơ, hắn không dư hơi chơi đùa. Hắn đang cố gắng điều tiết, tích lũy nội lực từng chút một cho cuộc đào thoát sắp tới.
Chờ mãi chẳng thấy hắn trả lời. Cảm thấy hắn không đặt nàng trong mắt, cô gái tức tối giơ ngón trỏ thon thả chỉ thẳng vào mặt hắn mà giọng run run:
“Khốn khiếp. Tên xấu xa, đi chết đi.”
Quanh thân cô gái, một luồng “khí” vô hình dựng lên, nàng gào thét đánh về phía hắn.
Mới phục hồi được tí sức lực, hắn khổ cực chống đỡ.
“Keng…”
“Keng…”
“Keng…”
…
Dù nàng dùng tay không đại chiến với Từ Phong, nàng vẫn giữ thế chủ động. Có thể cảm nhận được một luồng “khí” vô hình bao bọc cơ thể nàng, và quanh hai tay, hai chân nàng, chúng thậm chí trở nên như thực chất.
Từ Phong không ngừng chống đỡ, không ngừng lui lại, không ngừng tránh né. Tuy nhiên, thể lực của hắn chưa hồi phục được bao nhiêu thì lại bị hành hạ sống đi chết lại. Có mấy lần hắn suýt nữa tao ngộ độc thủ. May mắn thay hắn kịp né tránh, và may mắn thay hắn vẫn còn sống.
Mặc kệ những vết thương ấy, hắn vẫn kiên cường chống đỡ.
“Keng…”
“Keng…”
“Keng…”
…
Qua một hồi lâu, cô gái chủ động tách ra xa mà thở dốc:
“Hộc… Không chơi… với ngươi nữa… Hộc… Hộc… Thật là… Hộc… Thật là tức chết ta mà.”
Cô gái phẫn hận đứng đó cắn môi.
Hắn càng tệ hơn nàng. Đứng ở đối diện cô gái mà mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Những giọt mồ hôi vô tình thấm vào vết thương, làm cho những vết thương ấy trở nên đau rát hơn bình thường. Dù vậy hắn vẫn ngụy trang cho mình vẻ ngoài bình thản với hơi thở mỏng manh và đều đều.
Ở đằng kia, cảm nhận được trạng thái vô cùng tốt của hắn. Sắc mặt cô gái thoáng trắng bệch, nàng tức giận mắng:
“Ngươi… Tên sát nhân vô sỉ. Có dám tiến lên cùng bản tiểu thư đại chiến ba trăm hiệp hay không?”
Ánh mắt hắn lóe lên một cái rồi biến mất. Hít sâu một hơi bổ sung một phần thể lực tiêu hao, hắn thở dài:
“Tiểu muội, nhanh về nhà đi, bố mẹ ngươi đang ở nhà đợi cơm. Đừng ở đây tiếp tục nghịch bậy nữa. Làm thân nữ nhi thì phải yểu điệu, thướt tha, công dung ngôn hạnh đầy đủ; chứ không phải như ngựa đực xổng chuồng nhảy ra ngoài đòi đánh đòi giết như thế này.”
Khuôn mặt cô gái bỗng nhiên đỏ chót, nàng run rẩy chỉ vào mặt hắn:
“Ngươi… Ngươi…”
Bị hành hạ đã lâu, bây giờ đã chọc tức được cô gái và khiến nàng xấu hổ lẫn khó thở, hắn khoái trá tiếp tục thở dài:
“A… Tiểu muội nha tiểu muội... Tính cách ngươi như vậy thì sao có thể lấy được chồng? Phải nhỏ nhẹ, phải dịu dàng, phải nũng nịu… Chứ cái bộ dáng cọp cái ấy thì ai mà lấy? Mà không lấy được chồng thì cha mẹ ngươi chắc phải tức chết. Thân cha mẹ thật là cực khổ trăm bề mà…”
“Sao ngươi dám lên giọng dạy đời bản tiểu thư? Ngươi vô sỉ, ngươi tiểu nhân, ngươi bại hoại, ngươi không có đạo đức…” – Cô gái mở một tràng mắng to.
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Từ Phong ha hả cười to:
“Ha ha… Ta vô sỉ? Ta tiểu nhân? Ta bại hoại? Ta không có đạo đức? Dù ta có như thế nào thì ta vẫn có người theo đuổi, ta vẫn có thể lập gia đình. Còn đỡ hơn ngươi. Ngươi vừa xấu người, vừa xấu nết có ma nào thèm?”
Thân thể run run, cô gái quát:
“Câm miệng. Ngươi là cái đồ mắt chó. Bản tiểu thư chính là xinh đẹp tuyệt trần, người người đều khen, nhà nhà đều yêu mến. Ngươi là cái đồ có mắt không tròng. Ngươi là cái đồ con mắt mọc ngược.”
Nghe nàng nói vậy, hắn bỏ ra tư thế “đang đánh giá”. Ánh mắt quét lên quét xuống thân hình nàng vài lần. Hắn bày ra bộ mặt thất vọng:
“Khặc… Nói thật, ngươi…”
Bị một người đàn ông xa lạ quét tới quét lui, cô gái vốn đã khó chịu. Lại tập trung nghe hắn nói mà gặp phải cái giọng ngập ngừng ấy, nàng mất đi tỉnh táo. Lập tức nàng phẫn nộ cực độ rít gào:
“Ta? Ta làm sao? Khốn khiếp… Nhanh nói!”
Trong bụng mừng thầm, hắn giả vờ giả vịt:
“Ta là người thẳng tính. Sợ rằng nói ra lời thật thì ngươi sẽ phẫn uất mà chết.”
Hắn càng giả ngơ, nàng càng giận dữ:
“Câm miệng. Bản tiểu thư không phải loại người hễ một tí là chết như thế. Bản tiểu thư chính là nữ nhân đỉnh thiên lập địa, ngươi không cần phải lo. Có gì thì nói nhanh đi.”
“Đó là ngươi bảo ta nói đấy nhé.” – Từ Phong nghiêm túc nhắc nhở.
“Nói!” – Cô gái thét.
Hắn bắt đầu bằng giọng nghiêm trọng:
“Có phải từ nhỏ đến giờ mọi người xung quanh rất sợ ngươi? Có phải từ nhỏ đến giờ ngươi được nuông chiều? Có phải từ nhỏ tới giờ ngươi chưa từng rời khỏi nhà?”
Nghe hắn hỏi vậy, cô gái tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Rồi nàng điềm nhiên đắc ý nói:
“Hai câu đầu ngươi nói đúng. Câu thứ ba ngươi sai rồi. Từ nhỏ tới giờ ta rời khỏi nhà rất nhiều lần. Ngươi làm sao có thể biết bản tiểu thư luôn luôn trốn khỏi nhà đi dạo chơi khắp kinh đô?”
Hắn nghiêm mặt lại, chốc sau lại trở nên hụt hẫng, hắn thở dài đầy tiếc nuối:
“Thật đáng tiếc. Ta đã nghĩ đúng.”
Bị một gáo nước lạnh, nàng phát sốt:
“Đúng? Ngươi… nghĩ đúng?”
“Phải. Hai câu đầu là hỏi thật sự, câu thứ ba chỉ để xác nhận thôi.” – Hắn chán chường lắc đầu.
“Rốt cuộc là sao? Nói mau. Khốn khiếp… Tên không có đạo đức. Nói ngay! Nói ngay cho bản tiểu thư!” – Nàng gầm lên.
Như một con cừu non nhẹ dạ, nàng đã sa vào cái bẫy được hắn dựng sẵn.
Hồi thứ năm: Mỗi người mỗi suy nghĩ - Đừng áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác
Chương 16: Nhất Ngục
Biết đã đạt được mục đích, Từ Phong nhấn mạnh từng chữ một:
“Ta nhắc đi nhắc lại những điều đó mà ngươi chưa hiểu sao? Ngươi ăn cái gì lớn lên mà ngu vậy? Cả cái điều cơ bản nhất như thế mà ngươi còn không hiểu à?”
Đột nhiên nhận thấy sát khí phát ra của cô gái. Hắn rùng mình chuyển giọng cười khan:
“Ha ha… Như ngươi biết đấy, không phải trưởng bối rất nuông chiều ngươi sao? Mọi người lại sợ ngươi nữa. Cho nên mới nói từ nhỏ tới giờ ngươi chỉ toàn bị những người xung quanh lừa gạt mà thôi. Thật ra ngươi cực kỳ xấu xí. Hãy nhìn cơ thể của ngươi đi. Da thì trắng bóng như những đứa con gái lầu xanh, như những người bị bệnh nặng sắp chết. Như thế thì đẹp sao được?”
Cô gái hừ lạnh chấp vấn:
“Hừ. Đừng tưởng chỉ vài lời nói lặt vặt ngu xuẩn ấy mà tưởng đã có thể lừa ta. Ta không có ngu như vậy.”
Từ Phong như không nghe thấy, hắn vẫn nói tiếp:
“Có lẽ dẫn chứng trên chưa đủ để ngươi tin. Thế thì dẫn chứng sau đây sẽ triệt để lật đổ nhận thức sai lầm của ngươi.”
“Hừ hừ, nói đi xem nào.” – Cô gái cười lạnh.
“Người con gái xinh đẹp là người con gái có cái bụng phát tướng, tròn vo. Hãy nhìn gia tộc của ngươi mà nhớ lại xem ta nói có sai không? Những người phụ nữ như vậy không chỉ được người chồng quan tâm chăm sóc, còn được mọi người xung quanh lo lắng mọi thứ, kẻ hầu người hạ thì đếm không hết. Đó là chưa kể dù trước kia người đó có xấu xa, tệ hại như thế nào đi nữa, thì khi họ có thân hình mỹ miều, thân hình chuẩn như thế, mọi người sẵn sàng bỏ qua. Dù cho trước đó người chồng có mắng chửi, có đánh đập, có lạnh nhạt thế nào thì lúc này người chồng cũng chỉ dám nhẹ giọng, người chồng cũng chỉ dám ân cần tận tâm. Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Vì gia tộc quá nuông chiều và bảo bọc, nàng chưa bao giờ “tiếp xúc” với những điều cơ bản ấy. Nên bây giờ nghe hắn nói, nàng cứng họng trong ngơ ngác.
Nhìn tình cảnh này, Từ Phong cười gằn trong bụng. Nhóc con, một cái bình hoa trong nhà thì sao đủ khả năng đối đầu với một kẻ phiêu bạt giang hồ như ta? Nhóc, ngươi còn non lắm. Nghĩ là vậy, thế nhưng hắn không để cho cô gái thời gian cân nhắc quá dài, hắn tiếp tục thế công:
“Hừ, không ngờ ngươi ngu ngốc hết thuốc chữa như vậy. Sự thật rành rành trước mắt mà ngươi còn không tin sao? Thử nghĩ xem với cái vóc dáng tươi đẹp ấy, những người con gái như vậy không bị bệnh nhưng gia đình vẫn mời đại phu bốc thuốc, có bao nhiêu món ngon họ cũng được thưởng thức. Họ quát tháo người khác thì người khác cũng chỉ dám ngậm miệng. Họ đánh chết người hầu thì gia đình cũng cố gắng tìm cách dẹp yên chuyện này. Nói tóm lại là họ muốn gì được nấy. Đấy chính là mị lực. Đã rõ chưa?”
“Xì… Ai đời như ngươi? Xấu xí mà còn không biết thân biết phận. Xấu xí mà còn làm chuyện để ý. Xấu xí mà còn tự đắc. Nhưng mà cái đau khổ nhất, đó là mình xấu mà còn không biết, mình xấu mà còn cho rằng mình đẹp, mình xấu mà còn vác cái thân ăn hại đi khoe khoang hợm hĩnh. Sao? Giờ này nghĩ lại những chuyện đã làm có thấy xấu hổ không? Giờ này nghĩ lại những chuyện đã làm có thấy cay đắng không?”
Sau đó hắn nhẹ rên một tiếng:
“Ai da… Dù sao ngươi cũng quá đáng thương nên ta không tiếp tục so đo. Nhìn ngươi ta chỉ thấy thêm tội nghiệp. Chậc chậc… Lớn thế này rồi mà còn bị lừa dối, lớn thế này rồi mà vẫn bị gạt, lớn thế này rồi mà còn ngu dại quá.”
Những lời lẽ hùng hồn của một con cáo già khiến một chú cừu non té ngã. Cô gái cảm thấy cả thế giới đã quay lưng lại với mình. Nàng tự hỏi tại sao mọi người lại lừa dối mình từ nhỏ đến lớn như vậy. Tại sao mọi người lại đối xử với nàng như thế. Nhận thức của nàng bị lật đổ, trái tim của nàng bị tổn thương. Nàng đau đớn rơi lệ, rồi bật khóc.
Từ Phong đờ ra. Tình huống như thế nào? Làm sao mới có tí như vậy mà đã khóc rồi? Hắn vẫn còn thêm vài cái dẫn chứng nữa đây. Xem ra con nhóc này quá ngây thơ rồi.
Nếu nói hắn nhìn thấy một mỹ nhân như nàng mà không động tâm thì đó là giả dối, dù cho ngực nàng cũng chẳng có to mấy, mông nàng cũng chẳng có phải dạng to tròn mắn đẻ mà các cụ đã dạy. Thế nhưng có sao thì sao, nàng là một mỹ nhân, và hắn là một thằng con trai bình thường, nên hắn động tâm.
Động tâm thì động tâm, nhưng tính mạng của mình thì phải đưa lên trên hết. Một mỹ nhân muốn giết ngươi, không có lý nào lại đưa đầu cho nàng chém? Từ Phong hắn không đến mức độ ngu đần như vậy. Bởi thế hắn phải phản kháng.
Nhưng mà thế quái nào lại như thế này? Hắn cười khổ. Không phải nàng bảo nàng là nữ nhi đỉnh thiên lập địa, không vì chút lời nói mà chết sao? Thế thì thế quái nào đang xảy ra đây? Hắn tự hỏi.
Thật sự mà nói, nhìn một mỹ nhân rơi lệ vì ngươi – dù cho chính ngươi làm người ta đau lòng, Từ Phong không biết phải làm sao. Hắn nào có kinh nghiệm trong lĩnh vực này? Vì thế hắn đứng đực ra đó với khuôn mặt biến ảo không ngừng.
“Ai…” – Một tiếng thở dài truyền lại.
Vị lão nhân hôm trước đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô gái. Lão bước tới vỗ vai nàng. Hơi đau lòng, giọng lão trầm xuống:
“Cháu gái, sao ngươi lại khóc thế này? Hắn chỉ bịa chuyện chọc tức ngươi mà thôi.”
“Thật không?” – Cô gái đầy mong chờ nhìn về phía ông nội nàng.
“Thật. Ông nội đã khi nào lừa dối ngươi chưa? Cháu chỉ mới ra giang hồ nên còn không rõ. Người trong giang hồ rất gian trá, xảo quyệt. Cháu không nên tin lời nói của bọn chúng.”
“Thế nhưng mà người con gái bụng tròn vo rõ ràng được mọi người yêu mến như lời hắn nói cơ mà” – Cô gái vẫn cố chấp.
“Ha ha… Chuyện này một lát nữa ta sẽ nói cho cháu rõ. Còn bây giờ chúng ta phải giải quyết xong chuyện với hắn cái đã, không phải sao?” – Vị lão nhân mỉm cười từ ái. Lão tinh tế đánh trống lảng mà chỉ về hướng Từ Phong.
Từ Phong nhếch miệng đầy đắng chát. Từ đầu hắn đã biết một cái bình hoa bắt đầu xông pha giang hồ như nàng thì chắc chắn sẽ có người bảo vệ. Mà tất nhiên người bảo vệ nàng không ai khác chính là vị lão nhân hôm trước. Hắn vốn định khích tướng cho nàng tức điên lên, rồi nhân cơ hội bỏ chạy. Nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hắn nào dự đoán được chỉ vì vài câu bẻ cong sự thật của hắn mà nàng khóc lên như vậy? Mà nàng mới vừa khóc thì lão nhân đã xuất hiện. Xem ra, hôm nay hắn khó lòng thoát được.
Hắn yếu ớt chào lão nhân:
“Lão tiên sinh, chúng ta lại gặp lại. Hôm nay vãn bối có việc gấp, khi khác sẽ tiến hành bồi tội sau, bây giờ vãn bối xin phép cáo lui.”
“Vèo…”
Ngay lập tức hắn sử dụng khinh công lùi về đằng sau.
“Víu… Víu… Víu…”
Ba quả cầu khí xanh lam to bằng bàn tay phóng thẳng về hắn như điện xẹt.
Đòn đánh quá nhanh cho nên hắn chỉ kịp xuất ra tất cả nội lực vừa tích tụ lại bao quanh thanh kiếm mà đỡ lấy.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Thành công đỡ đòn, nhưng hắn bị lực lượng còn sót lại từ đòn đánh của lão nhân hất văng thẳng về mặt đất.
“Ầm…” - Cơ thể của hắn tiếp xúc thân mật với nền đất đầy sỏi đá.
Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng hắn tự cưỡng bản thân tỉnh táo để đứng dậy.
“Phốc… Phốc…”
Vừa đứng lên, hắn phun ra hai ngụm máu.
Sau khi phun ra hai ngụm máu, hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn lạnh lùng nhìn về ông cháu nhà kia.
“Thần Bộ Lục Ngục quả nhiên danh bất hư truyền. Ngài là người nào trong sáu vị ấy?” – Hắn chậm rãi mở miệng.
“Ta là Lục Tử Xuyên, là Nhất Ngục trong Lục Ngục, danh hào Phong Thiên. Ta không có nhìn lầm, ngươi quả là tuổi trẻ tài cao. Ở độ tuổi này mà có thể trực diện đón nhận đòn đó của ta thì ngươi đã có thể tự hào.” – Lão nhân phong khinh vân đạm nhìn hắn mà nói.
“Nhất Ngục Phong Thiên? Thủ lĩnh của Lục Ngục? Thật không biết một kẻ vô danh tiểu tốt như vãn bối thì có gì đáng giá mà ngài lại đích thân tọa trấn ở nơi đây?” – Hắn cười cợt tự giễu.
“Ngươi không cần phải nhiều lời. Cho dù ngươi đã nỗ lực xóa đi dấu vết, nhưng ngươi có thể xóa hết sao? Mặt khác ngươi liên tục giết hại những người sống tại huyện phủ ở những huyện khu vực xung quanh, ngươi một đường giết một mục tiêu vô cùng nhất trí như thế thì che mắt người khác sao được? Nói chi là Thần Bộ Lục Ngục chúng ta.” – Lão nhân lắc đầu.
Từ Phong thoải mái cười to:
“Ha ha… Vãn bối chỉ tính làm thêm một lần vào đêm nay thì sẽ tạm thời thu tay lại một thời gian. Nhưng mà ai biết được ngài lại phát hiện và xếp đặt nhanh như vậy?”
Lão nhân chợt nhìn hắn thật sâu:
“Từ lúc tình cờ gặp hai ông cháu ta ở quán rượu, ngươi đã đoán được thân phận của chúng ta có phải không?”
“Lệnh bài Lục Ngục vãn bối may mắn có biết một hai.” – Hắn đáp.
“Ngươi rõ ràng đã biết ta là một trong sáu vị Thần Bộ Lục Ngục, thế thì tại sao ngươi vẫn ra tay vào thời điểm này?” – Lão nhân truy vấn.
Hắn bất đắc dĩ nói:
“Thời gian với vãn vối vô cùng quý giá. Vãn bối không thể lãng phí một giây một khắc nào.”
Lão nhân bắt đầu lạnh giọng:
“Hừ, đừng ngụy biện. Uổng thay cho một nhân tài. Ngươi đã cô phụ sự dạy dỗ của sư phụ ngươi, ngươi cũng đã phụ lòng những người kỳ vọng ngươi. Vì tiền tài, ngươi sa đọa đến mức giết người cướp của. Vì tránh bị phát hiện, ngươi tàn độc ra tay giết chết mọi người liên quan. Họ cũng chỉ là những người vô tội, ngươi làm ra hành vi tán tận thiên lương như vậy thì có thấy cắn rứt lương tâm hay không?”
Nghe lão nhân nói vậy, hắn âm trầm đáp:
“Ta kính ngài một tiếng tiền bối không có nghĩa là ngài có thể nói thế nào cũng được. Cắn rứt lương tâm? Ta giết hại những tên tội ác tày trời ấy thì có gì mà phải cắn rứt lương tâm? Ta còn cảm thấy ta quá nhân từ khi chỉ dùng một kiếm chấm dứt cuộc đời của chúng.”
Độ ấm không khí bỗng nhiên bắt đầu hạ xuống. Hắn và lão nhân gay gắt nhìn nhau không khoan nhượng.
Hồi thứ năm: Mỗi người mỗi suy nghĩ - Đừng áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác
Chương 17: Chiêu thức cấm kỵ
Không khí bỗng biến thành trầm mặc.
Thật lâu sau, vị lão nhân thở dài đầy tiếc hận:
“Người trẻ tuổi quá bồng bột và nông nổi. Ta có thể hiểu được. Tuổi trẻ còn chưa hiểu sự đời và dễ sa vào đọa lạc. Ta cũng có thể lý giải. Tuy vậy nhưng những người trẻ tuổi làm sai mà biết hối cải, ăn năn, biết sửa sai thì đáng để tha thứ; đáng để cho họ một cơ hội để họ tìm cách chuộc lại lỗi lầm.
Riêng những kẻ đã sa vào hắc ám mà không muốn thoát ra, riêng những kẻ đã làm sai nhưng bỏ mặc lời khuyên của trưởng bối, vẫn còn khư khư cố chấp tự biện hộ cho mình bằng những lý lẽ sáo rỗng ; và những kẻ đáng ghê tởm luôn dựng lên một lý do chính đáng cho hành động tán tận thiên lương của bản thân thì đáng nhận lấy trừng phạt. Ta nói như vậy ngươi có thể hiểu chứ?
Ta là một người yêu mến nhân tài, ta càng không muốn để Thiên triều mất đi một trợ lực lớn trong tương lai. Vì thế ta cho ngươi thêm một cơ hội. Hoặc là lập tức nhận sai và theo ta vào triều bái kiến thánh thượng. Đế Vương Thiên triều chúng ta là một bậc minh quân, ngài nhất định sẽ để ngươi có một cơ hội lập công chuộc tội. Còn nếu người vẫn cứng đầu, không còn cách nào khác, nhân danh Thần Bộ Lục Ngục, ta phải chấp hành pháp luật. ”
“Ông nội…” – Cô gái nũng nịu nắm lấy tay lão nhân mà lắc qua lắc lại.
Lão nhân cưng chiều nói với nàng:
“Mộng nhi, ta biết hắn cho ngươi ăn đau khổ. Trong lòng ngươi chắc chắn lửa giận vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn âm ỉ cháy. Thế nhưng việc gì cũng phải lấy Thiên triều lên làm đầu. Vì thế, ngươi không được phá bĩnh có biết hay không?”
“Nhưng mà ông nội, ta…” – Nàng uất ức, nàng gấp đến độ muốn khóc.
Lão nhân quát:
“Ngươi cũng đã lớn rồi, cũng nên biết việc gì nên làm và việc gì không nên làm. Đừng có sống tiếp với cái thái độ phè phỡn, gặp việc gì cũng phải biết động não mà suy nghĩ. Đừng hễ một chút là dựa dẫm, đừng hễ một chút là lôi cái tính khí không nên thân ấy vào đây. Tuy mọi người đều thương yêu và hết lòng hết dạ chăm sóc, bảo bọc ngươi. Nhưng chúng ta không thể bảo vệ ngươi đến cả cuộc đời. Những lão già chúng ta cũng có lúc phải rời xa cõi đời này. Những lão già chúng ta chỉ có tâm tư như vậy, ngươi có hiểu cho chúng ta hay không?”
Từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên bị ông nội mắng, nàng cúi đầu khóc thút thít. Đồng thời len lén nhìn về hắn một cách phẫn nộ. Nếu không phải vì hắn, nàng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ đầu tiên với tư cách Thần Bộ Lục Ngục tương lai rồi. Nếu không phải vì hắn, nàng đã được ông nội khen, sau khi trở về gia tộc, nàng sẽ được mọi người tán dương. Bởi vì hắn, chính vì hắn cho nên mọi sự mới hỏng bét như thế này. Bởi vì hắn làm cho ông nội tức giận, nên người mới giận cá chém thớt.
Đúng vậy, nàng là một đứa cháu ngoan hiền, dễ thương; từ nhỏ đến giờ ông nội chưa một lần nào quát mắng nàng. Thế nhưng bởi vì cái tên khốn khiếp kia, nên hôm nay nàng bị ông nội mắng, nàng bị ông nội ghét bỏ. Càng nghĩ tới, nỗi giận nhen lửa khắp cơ thể nàng.
Lửa giận bừng bừng mà không được phát tiết, theo lẽ tự nhiên, sự phẫn nộ chuyển thành sự thù hận. Nàng hận hắn, hận cái kẻ làm nàng và ông nội nàng xích mích, làm ông nội nàng không còn thương nàng nữa.
Nhìn thấy cháu gái mình như thế, lão nhân làm sao mà không hiểu nó đang nghĩ gì? Lão lắc đầu trong thất bại.
Thiên triều ngày một không yên bình. Sóng ngầm liên tục nổ ra khắp nơi. Với sự nhạy bén trong vai trò Thần Bộ, Lục Ngục đều nhận ra có một bàn tay vô hình đang khuấy đảo triều chính, đang lũng đoạn thương trường, đang âm thầm gom góp sức mạnh trong bóng tối. Chỉ qua vài tháng trở lại đây, triều thần chia bè kết phái, vật giá ngày một tăng cao, các thế lực ngầm cũng như giang hồ đều bắt đầu trở nên hỗn loạn, giết chóc.
Lục Ngục đều cảm thấy có một âm mưu to lớn đang được một kẻ nào đó, hoặc một thế lực nào đó thực thi. Một hồi âm mưu mà kéo ngã cả triều thần, cả dân thường, cả người giang hồ và cả thế lực ngầm thì cũng đủ biết âm mưu đó kinh khủng như thế nào. Rất có thể, kẻ đó hoặc thế lực đó muốn lật đổ Thiên triều, muốn lập ra một Thiên triều mới. Chỉ nghĩ tới bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Lục Ngục rét run.
Với danh tiếng chính nghĩa của mình, là cái nôi của sự công bằng và yên bình, Lục Ngục cảm nhận được một áp lực to lớn đè nặng lên thân thể. Dù đã trải qua vô số sóng gió, dù đã đối mặt với muôn vàn hiểm nguy, nhưng đứng trước cái âm mưu kinh khủng này, sợ hãi đều nảy sinh trong lòng họ.
Họ nhận định sự việc quá nghiêm trọng. Vì thế họ tâu lên thánh thượng. Thế nhưng Đế Vương xua tay bác bỏ. Đế Vương cho rằng họ quá quan trọng hóa vấn đề, mọi việc đều bình thường. Ở triều đại nào mà triều thần không chia bè kết phái? Giang hồ với thế lực ngầm vốn hỗn loạn rồi, giết chóc thì cũng xảy ra như cơm bữa. Hàng hóa khan hiếm thì giá tăng cao thôi, có gì mà phải nói nghiêm trọng lên?
Không nhận được sự ủng hộ của Đế Vương, Lục Ngục cũng không dám làm càn. Thế nên, họ nhất trí an bài cho gia tộc tránh đi mũi nhọn của âm mưu ấy. Họ nhất trí điều tra trong bí mật để tìm ra chứng cứ dâng lên thánh thượng và đồng thời bố trí một vài thủ đoạn phòng vệ Thiên triều.
Bởi những lý do ấy, Lục Tử Xuyên mới quyết định đưa cháu gái bướng bỉnh của mình đi mài dũa. Nhưng mà nhìn thái độ hiện tại của cháu gái, hắn ngán ngẩm thở dài. Xem ra hồi bé đã nuông chiều nó quá mức cho nên nó sinh hư rồi. Vì thế, việc hướng nó đến con đường đúng đắn không thể hoàn thành một sớm một chiều.
Mà lão còn phải đi điều tra trong lớp lớp nguy hiểm. Thế nên lão quyết định đưa nó về gia tộc ngay sau ngày hôm nay.
Nhìn hai ông cháu họ, Từ Phong cười nhạt. Hắn cũng có chính kiến của riêng mình, làm sao hắn có thể tiếp nhận cái ý nghĩ không măng cũng chẳng phải tre ấy? Hắn nhỏ giọng nói trong hồi ức:
“Lão già, mỗi người có mỗi suy nghĩ riêng, đừng có áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Ngươi nói rằng bọn cẩu tặc ta giết đều vô tội ư? Nực cười. Chúng là những kẻ lòng dạ rắn rít, chỉ giỏi ức hiếp dân chúng, chỉ giỏi lấy dân chúng là đồ chơi. Số người mà chúng giết e rằng còn nhiều hơn số người mà Thần Bộ Lục Ngục của lão bắt được đấy.”
Lục Tử Xuyên nhíu mày đáp:
“Cho dù chúng có tội, thì cũng phải do Thiên triều xử lý, không đến phiên một thằng nhóc như ngươi nhúng tay.”
“Ha ha ha ha ha… Thiên triều sẽ xử lý sao? Không biết bao nhiêu tên ác ôn như thế này đã làm quan cả hai mươi năm, trong thời gian đó vì sao không có ai đến xử lý chúng?
Thiên triều? Minh quân? Hừ, có mà hôn quân vô đạo, triều chính đảo điên. Tất cả cũng chỉ là một bầy chó dại mà thôi. Lấy cái thá gì mà nói hai chữ công bằng, liêm minh? Lấy cái chó gì mà giơ cao ngọn cờ chính nghĩa?
Sao lão không mở to mắt ra mà nhìn cảnh dân chúng lầm than? Chẳng lẽ lão cũng chỉ là một người đầu óc chó gặm nên hoàn toàn không nhìn thấy được chút nào?
Nếu nhìn thấy thì tại sao lại lên tiếng chê trách ta? Ha ha… Nực cười.” – Từ Phong cất tiếng cười to mỉa mai và chế giễu.
“Ngươi dám. Ngươi thật to gan. Ngay cả Thiên triều và Đế Vương mà ngươi cũng dám chỉ trích. Ta xem ngươi đã nhập ma rồi. “ – Lão nhân nổi giận quát.
Từ Phong lạnh lùng đáp trả:
“Ta nhập ma? Có lũ ngu ngốc các ngươi mới nhập ma. Thiên triều mục nát, Đế Vương cũng chỉ biết hưởng thụ, ăn chơi trác táng. Vậy mà những kẻ tự xưng đạo nghĩa lại bao che, dung túng, hỗ trợ cho cái Thiên triều chó má, cho cái cẩu Đế Vương ấy.”
Vị lão nhân giận dữ gầm thét:
“Ngươi điên rồi. Ngươi thật sự điên rồi.”
“Ta chỉ nói ra sự thật. Ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình. Mặc dù ta biết chắc cái lũ “hiền thần” các ngươi chỉ luôn hướng về chữ “trung” nên không thể tiếp thu được sự thật.” – Hắn nhạt nhẽo nói.
Lão nhân bắt đầu vận chuyển khí công, hắn hét lớn:
“Ngươi đúng là già mồm cãi láo.
Đã ngươi không biết hối cải, đã ngươi đầu nhập vào ma đạo, ta cũng không còn gì để nói. Đã đến nước này, ta chỉ có thể thay mặt sư phụ ngươi thanh lý môn hộ, ta chỉ có thể thay mặt liệt tổ liệt tông của ngươi lấy đi tính mạng kẻ nghiệt súc.”
“Xoẹt… Xoẹt… Đùng…”
Gần hai mươi quả cầu khí màu lam xuất hiện trước người lão nhân nửa trượng. Như những ngọn lửa ma trơi, chúng nhấp nháy không ngừng.
“Chết!”
Sau khi chữ “Chết” vừa ra khỏi miệng lão nhân, những quả cầu khí màu lam lao thẳng về phía Từ Phong.
Lúc này, Từ Phong nhếch miệng mỉm cười. Hắn dùng tay trái điểm vào các huyệt Trung Quản, Đản Trung, Cự Khuyết nơi vùng ngực và huyệt Nội Quan ở cổ tay phải nhanh như chớp.
Phút chốc chuôi kiếm hắn đang cầm phát ra thứ ánh sáng màu tím cấm kỵ.
…
“Sư phụ, đó là khi đối đầu với người có cùng một cấp độ như con thôi. Chứ khi gặp phải người sử dụng khí công mạnh mẽ hơn con quá nhiều thì con chết mất.” – Từ Phong lém lỉnh cười nói.
“Ha ha… Với những người sử dụng khí công đã có tạo nghệ, hoặc đã quá tinh thâm thì họ chẳng khác gì quái vật.” – Người sư phụ vuốt râu cảm khái.
“Quái vật?” – Từ Phong nghi hoặc.
“Chậc… Bên ngoài họ đã có bức tường khí công bảo vệ dày và vững chắc như tường thành. Bên trong sát ngoài lớp da là một luồng khí công vô hình bảo vệ khác mà mọi người hay gọi là “Hộ Thân Cường Khí”. Vậy nên rất khó làm tổn thương họ.”
“Thế nhưng mà con muốn sống cơ. Con không muốn chết.” – Từ Phong lắc đầu không phục.
Người sư phụ bỗng nhiên nghiêm túc, hắn nói:
“Khi bị dồn ép vào đường chết, thì con hãy sử dụng chiêu thức cấm kỵ kia. Tuy nhiên hãy nhớ, càng dùng nhiều lần, lần thứ hai sử dụng chiêu đó thì tỉ lệ tàn tật vĩnh viễn cùng tỉ lệ tử vong sau khi dùng nó sẽ tăng cao. Sau lần sử dụng thứ ba con chắc chắn sẽ chết. Vì thế hãy thật cẩn trọng.”
…
Gần hai mươi quả cầu lam bay về phía hắn, hắn ngang nhiên dùng kiếm tiếp lấy tất cả.
Thanh kiếm của hắn đỡ lấy tất cả chúng nhưng không có những âm thanh va chạm vang lên mà là những âm thanh “xèo… xèo…” lạ lẫm.
“Hả?” – Vị lão nhân kinh ngạc nhìn tình cảnh này.
Đột nhiên lão nhân cảm thấy không ổn. Lão lao về phía cô gái mà quát lớn:
“Mộng nhi, nhanh tránh ra.”
Cô gái sực tỉnh, nàng không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn ông nội của nàng. Nàng không tin một kẻ bị nàng đánh gục thì có thể gây nên sóng gió gì khi ông nội của nàng ở đây.
Thanh kiếm của hắn càng ngày càng phát sáng chói mắt. Cho đến đỉnh điểm, xuất hiện một vòng xoáy tròn vô hình vô sắc phía trước mũi kiếm. Khi này, hắn tung ra chiêu cấm kỵ. Hắn hét lớn:
“Tích Khí Hồi Lưu.”
Nội lực tích tụ từ tay cầm kiếm lao nhanh ra phía trước mũi kiếm, kết hợp với vòng xoáy tròn hình thành một mũi khoan tím đậm. Hắn cố tình hướng chiêu thức về phía cô gái cho nên mũi khoan tím bay thẳng về phía nàng.
“Ầm… Ầm… Ầm…” – Cát bay đá chạy, không gian như bị xé rách, cả bầu trời cũng rung động, ngay cả hắn cũng bị đè nén đến nghẹt thở. Thanh thế của đòn đánh to lớn vô cùng.
Từng cơn gió nhẹ mang theo những hương hoa thoang thoảng tung bay. Từng cánh bướm uốn lượn nô đùa giữa khung cảnh thanh xuân tươi đẹp. Một ngày mới lại bắt đầu trong một mùa xuân dịu êm.
Xa xa có chú nai tơ đang gặm những ngọn cỏ non mơn mởn trong nắng mới. Chú ta không ngừng nhấm nuốt, và cũng không ngừng giương đôi tai nhỏ bé nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Trong rừng sâu hoang dã có thể nào không cẩn thận đề phòng?
Sự cẩn thận của chú nai không thừa thãi chút nào, thế nhưng nó còn chưa đủ, nó vẫn không thể nào đảm bảo chú ta vẫn có thể sống sót.
“Vút… Vút… Vút…”
Ba mũi tên từ khóm cây cánh trái lao vun vút thẳng về cổ, ngực, và chân sau của chú nai.
Hai tai giật giật cảnh báo, chú nai hốt hoảng đầy sợ hãi. Theo bản năng, chú định co giò bỏ chạy thục mạng, nhưng đáng tiếc đã muộn.
“Phập… Phập… Phập…”
Ba mũi tên cắm thẳng vào thân thể chú nai, mang theo độ xoáy xuyên thủng vào hơn một tấc mới dừng lại.
“Bịch.”
Chú nai ngã chỏng vó xuống đất. Đau khổ rên la và thở dốc.
“Hục hặc… Hục hặc…”
Từng dòng máu tươi theo vết thương không ngừng tuôn ra nhiễm đỏ những ngọn cỏ non phía dưới. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến những ngọn đỏ đỏ tươi này lung lay nhè nhẹ. Từng ngọn cỏ ấy là một bức tranh đẹp đẽ mà máu tanh.
Chú nai cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Và rất nhanh chú ta đi đến cuối cuộc đời khốn khổ.
Chú cố mở to hai mắt tìm kiếm thân ảnh những kẻ cướp đoạt cuộc đời mình. Chú muốn ghi khắc trong đầu hình ảnh những kẻ ác độc, bẩn thỉu ấy. Thế nhưng chú không được như nguyện vọng. Khung cảnh vẫn tĩnh lặng, mọi chuyện như một giấc mơ.
Đôi mắt rưng rưng nước, chú ngậm ngùi chấp nhận số phận bi thương của mình.
“Kiu hiu… Kiu… hiu… hiu…”
Sau khi bỏ lại những tiếng kêu oán giận cùng đau đớn và chua xót cuối cùng, chú nhắm mắt lại, chú bước vào con đường mới của mình.
“Tí tách… Tí tách…”
Từ giọt nước mắt đọng trên mi của chú bỗng nhiên rơi xuống, đánh dấu chung kết cho cuộc đời chú.
Tất cả diễn ra trong một chung trà nhỏ. Có lẽ không phải ai cũng có thể thấu tỏ rằng trên thế giới này mọi vật đều có linh hồn, mọi vật đều có suy nghĩ, ước ao, khát khao của riêng mình, mọi sinh mệnh đều đáng quý. Vậy nên khi bạn không còn cách nào khác ngoài việc phải nhắm mắt kết thúc sự sống của một vật, xin hãy để nó (hoặc chúng) có một cái chết thoải mái và nhẹ nhàng, đừng nên giày vò, đừng nên chà đạp nó.
“Xoạt… Xoạt…”
Ba người trung niên vai hùm lưng gấu với bộ áo da thú mang theo cung tên từng bước tiến tới nơi này.
“A ha… Khung ca thật lợi hại. Từ khoảng cách hơn ba mươi trượng đã có thể một phát bắn chết một con nai. Tài bắn cung của Khung ca không hổ là đứng đầu trại chúng ta, cái gì Quách Tuấn, cái gì Thành Danh… Họ làm sao có thể sánh bằng đại ca ngài được? Tiểu đệ nói không ngoa chứ tài bắn cung của đại ca có thể là đệ nhất cái vùng này.” – Người trẻ tuổi nhất hướng về gã mặt sẹo đang đi phía trước nịnh nọt. Trong lòng mỉa mai, coi thường, nhưng bên ngoài hắn vẫn mỉm cười tán dương, tâng bốc gã mặt sẹo, đồng thời bĩu môi chê bai những người khác liên quan.
Hắn xuất thân từ một gia đình khá giả ở một cái trấn nhỏ, cha mẹ hắn là chủ một tửu điếm bình dân. Cuộc sống của hắn vốn không lo ăn mặc, có dư dả ăn chơi một chút, nói chung là đầy đủ. Hắn cũng rất khôn ngoan khi không hề trêu ai, chọc ai. Hắn nhàn nhã dạo chơi, ngâm thơ, tấu khúc nhạt. Hắn ân cần chăm sóc mẹ cha và quản lý tửu điếm trong bình yên. Cuộc sống của hắn tuy không có nhiều thú vị, nhưng cũng trôi qua êm ả.
Bỗng nhiên vào một ngày ở ba năm trước, huyện phủ nơi hắn ở thay quan tri huyện. Quan tri huyện mới tới là một kẻ lòng lang dạ thú, âm hiểm độc ác. Trong bóng tối, tên nham hiểm ấy vận dụng tất cả thủ đoạn tồi tệ nhất nắm giữ toàn bộ các cửa hàng, thương hội. Những người chống đối đều bị hắn hạ độc thủ. Tửu điếm vốn là tài sản của tổ tông mấy đời truyền lại, cha mẹ hắn nhất quyết không chịu từ bỏ, và vì thế mà họ trở thành một trong những nạn nhân của tên quan tri huyện.
Khi ấy hắn đang dự thi tú tài trên tổng phủ. Khi nhận được kết quả cuộc thi, hắn hồ hởi đi suốt ngày đêm mang tin vui về cho gia đình.
Than ôi! Khi hắn về, tửu điếm xưa cũ đã chẳng còn, mà thay vào đó là một cái tửu điếm mới hoành tráng và xa hoa. Hắn cứ ngỡ mình quá mệt mỏi mà đi nhầm nơi hoặc hoa mắt nhìn nhầm. Mãi cho đến khi hắn biết được tin dữ từ những người hàng xóm quen thuộc xung quanh, như sấm sét giữa trời quang, hắn đau khổ chết lặng.
Mọi người không ai cho hắn biết cha mẹ hắn chết như thế nào. Họ đều trả lời một cách mơ hồ và mâu thuẫn: người thì bảo cha mẹ hắn trúng độc khi ăn phải một nồi canh, kẻ thì bảo bệnh cũ của cha mẹ hắn tái phát. Họ khuyên hắn trốn đi thật xa và đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Mặc dù hắn cố gắng truy hỏi nhưng đáp lại hắn là những cái lắc đầu ái ngại và những đôi mắt sợ hãi.
Một kẻ đầu óc nhanh nhạy luôn tránh khỏi những tranh đấu không đáng có ngay từ nhỏ có thể nào không nhận ra những điều bất thường? Hắn âm thầm điều tra. Và khi đến gần sự thật, hắn bị tay sai của quan tri huyện đuổi giết.
Qua bao nhiêu lần đứng trước bờ vực tử vong, hắn đi lạc vào nơi đây nên may mắn thoát một kiếp. Vì bảo toàn tính mạng, hắn không thể không gia nhập sơn trại này.
Hắn muốn báo thù cho cha mẹ, thế nên hắn không ngừng tìm cách tiếp cận vào vòng tròn trung tâm của sơn trại. Tuy nhiên một tên thư sinh trói gà không chặt tham gia vào giữa một đám sơn tặc cường tráng chuyên giết người phóng hỏa thì làm sao để leo lên? Hắn không có vũ lực mạnh mẽ, hắn cũng không có trí mưu xuất chúng, hắn chỉ có một bộ đầu óc nhanh nhạy hơn người thường một chút và đôi ba con chữ mà thôi.
Rốt cuộc, một thời gian sau, hắn cũng nghiệm ra được con đường của mình. Với ba tấc lưỡi cộng thêm sự khôn khéo, cùng khả năng quan sát cảm xúc của người khác, hắn đang dần dần bước gần tới trung tâm quyền lực của sơn trại.
Khi mà hắn không cần phải dốc sức liều mạng đánh giết như những tên tầng chót, khi mà hắn không cần chém chém giết giết để được đề bạt, khi mà hắn không cần phải tranh nhau từng món đồ ăn, thức uống để thỏa mãn cuộc sống hằng ngày nhờ tài năng nịnh hót của mình thì hắn ngu gì mà không tiếp tục công việc trái nội tâm này? Trong lòng khinh bỉ, trong lòng tức giận, trong lòng mắng to và chửi rủa, thậm chí lương tâm gào thét thì kệ nó chứ. Hắn có cần phải quan tâm quá nhiều như vậy không?
Hừ, hắn chỉ cần làm tốt phần việc của mình, hắn chỉ cần làm tốt những điều hắn dang dở là đã được rồi. Hắn không phải thiên tài, càng không phải anh hùng hiệp nghĩa, cũng chẳng phải chúa cứu thế. Thân mình, thù nhà còn lo chưa xong thì rỗi hơi mà đi lo cho người khác? Con người sinh ra vốn đã gắn với một số phận định sẵn, hắn cũng vậy, mà mọi người cũng thế. Cho nên, sống chết mặc bay, của ai người đó quản. Hắn có sống như thế nào thì người khác cũng không có tư cách chõ mõm vào.
Suy nghĩ tiêu cực dẫn đến cuộc sống của hắn chỉ một màu u tối. Thù hận ăn sâu vào tâm khảm của hắn, cho nên hắn chỉ sống vì hai chữ “báo thù”. Không ai bên cạnh tác động làm hắn thay đổi nên tương lai của hắn đã định sẵn một cuộc đời cô độc và không ánh sáng như thế.
“Thanh đệ nói phải. Tài nghệ của Khung ca là độc nhất vô nhị. Nhất là cái khoản một lần bắn ba mũi tên. Chà chà, vả thật là vô song. Nhất tiễn hạ tam điêu, có thể nói là tài năng xuất chúng nha.” – Phía bên trái, gã thứ ba thuận theo vỗ mông ngựa không dứt.
“Ha ha… Các ngươi không cần phải phóng đại thế đâu.” – Gã mặt sẹo cười nói.
“Nào có. Chúng tiểu đệ chỉ nói lên sự thật mà thôi.” – Gã thứ ba tiếp lời.
“Phải đấy Khung ca. Bọn tiểu đệ chỉ thấy bất bình thay ngài thôi.” – Người trẻ tuổi cũng theo vào.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên đầy chế giễu:
“Một kẻ tiểu tốt bất tài ngu ngốc thích nghe xu nịnh cùng hai con chó nhỏ chỉ biết sủa vang suốt ngày. Thật không hiểu tên tiểu tốt vì sao nghe mãi không biết chán, cũng không biết tại sao hai con chó nhỏ sủa mãi mà không biết mệt? Chẳng lẽ nói thế gian này kì hoa đâu đâu cũng có hay sao?”
“Ai?”
Gã mặt sẹo cầm đầu quát to đồng thời rút ra một mũi tên cho vào dây cung và kéo căng. Hắn phẫn nộ và cũng có một chút run sợ quan sát xung quanh.
Hai tên đàn em liếc nhìn nhau một cái. Sau đó hai người cũng cho tên vào cung, nín thở nhìn khắp nơi.
Ba người xếp thành một thế trận hình tam giác, đưa lưng vào nhau. Như thế này ba người có thể vừa chiếu cố cho nhau, và cũng vừa đảm bảo không có góc chết nào. Dù địch nhân có tấn công ở phương hướng nào, họ cũng có thể hoàn mỹ nắm bắt và phản kháng.
Thình lình từ bên phải, một người thanh niên giẫm lên lá khô trên mặt đất phát ra từng tiếng “soàn soạt” từng bước từng bước tiến về bên này. Hắn hoàn toàn không che giấu bản thân, càng không chút sợ hãi nhìn về ba người đã thủ sẵn cung tên như thế kia.
Nghe tiếng bước chân vang lên, hai người còn lại vội vàng quay về phía đó. Cả ba người đều lăm lăm cung tên nhắm thẳng vào thân thể kẻ lạ mặt.
Khuôn mặt Cung Thanh khẽ nhăn lại. Cuộc sống ranh mãnh từ nhỏ, luôn né tránh những kẻ quyền thế hơn mình, Cung Thanh hiểu rõ những kẻ dám chính diện mà thản nhiên đối mặt kẻ địch cầm vũ khí thì không phải hạng người ngu xuẩn chán sống thì cũng là những kẻ tự tin với thực lực của bản thân, hoặc chính là tự tin vào gia thế, cho rằng kẻ địch không dám đụng đến mình.
Nhưng giữa rừng sâu nước độc thế này, quần áo của hắn không dính chút máu tươi, đầu tóc tuy dài nhưng vẫn gọn gàng thì có thể nào là hạng người ngu xuẩn chán sống? Còn gia thế ư? Nếu có ắt hẳn hộ vệ của hắn cũng vây quanh bọn họ tám lớp, cũng như đứng ở xung quanh hắn mà bảo vệ rồi.
Cung Thanh run lên, hắn càng cẩn thận đánh giá người thanh niên.
“Ngươi là ai? Ngươi là thứ gì mà dám chế giễu Khung ca?” – Gã thứ ba quát lên.
Cung Thanh thầm hô không tốt, hắn tự nhủ xui xẻo. Hắn định tiến lên hướng về người thanh niên giải thích để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai bên thì đã nghe người thanh niên cười khẽ.
“Ta là ai điều đó có quan trọng không? Ta chế giễu các ngươi thì làm sao?”
“Hừ, ngươi cho mình là ai? Dẫu ngươi có chế giễu ta cũng không sao, nhưng ngươi dám chế giễu Khung ca thì đó là tội không thể tha.” – Gã thứ ba làm ầm lên.
Sau đó, gã hung hăng:
“Dám xúc phạm Khung ca, ngươi chán sống rồi. Khung ca chính là đệ nhất cao thủ của sơn trại Địch Sơn. Biết điều thì nhanh chóng dập đầu tạ tội cùng với tự chặt một cánh tay thì có thể sống. Còn không thì… Hừ!”
Sở dĩ gã dám nói thế là bởi vì ở vùng này ai không biết bọn sơn tặc sơn trại Địch Sơn? Vả lại bên cạnh gã chính là một trong mười người võ công cao nhất sơn trại. Đó là chưa nói lâu nay đã quen bắt nạt người khác mà không ai dám làm trái, cho nên trừ khi đối đầu với các vị khác trong chín vị kia, còn không thì hắn có đầy đủ tự tin trở tay thành mưa, lật tay thành gió.
Mặt khác kẻ đối diện nhìn thế nào cũng chỉ là một tên thanh niên yếu ớt vô dụng, đèn sách có thể rành, chứ còn đánh nhau? Cái vẻ ngoài không có cơ bắp cuồn cuộn thì đánh được ai?
Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng cộng với nụ cười nhợt nhạt treo trên khóe môi của “Khung ca” khiến hắn càng yên tâm quát tháo.
Phía bên trái, Cung Thanh rên nhẹ một tiếng. Bất đắc dĩ hắn thu lại cung tên, tiến lên hai bước, hướng về phía người thanh niên mà chắp tay giảng hòa.
“Vị huynh đệ này, xin đừng chấp nhặt tên vừa nói. Hôm nay trời nắng quá nên đầu óc của hắn bị choáng váng. Mong huynh đệ lượng thứ.”
Rồi hắn quay lại, hướng về phía gã mặt sẹo mà cúi người lên tiếng:
“Khung ca, mọi việc cũng chỉ là hiểu lầm. Khung ca ngài cũng nên mở rộng lòng mà bỏ qua.”
“Hả?” – Gã mặt sẹo liếc nhìn hắn.
Gã còn lại có thể nào chấp nhận? Hắn vốn lợi dụng lúc này xu nịnh một phen, mắt thấy người thanh niên lo sợ do dự bất định, cùng với nhìn thấy gã mặt sẹo im lặng ngầm đồng ý với hành động của mình rồi. Vậy mà giờ đây cái tên đáng chết luôn cạnh tranh lấy lòng gã mặt sẹo với mình lại lên cơn điên phá bĩnh, chứ không như thường ngày a dua theo, hắn có thể nào không giận? Mặc kệ tên kia lên cơn điên cái gì, thế nhưng dám ngang nhiên phá bát cơm của người khác thì cũng chẳng gì thù giết cha giết mẹ. Thế là không đợi gã mặt sẹo suy nghĩ hay nói gì, hắn nhảy ra hò hét.
“Cung Thanh, ngươi có biết tội?”
Nhìn gã nọ bước ra lớn tiếng, trong lòng mắng to: “Thằng não lợn”, Cung Thanh nhíu mày trả lời:
“Tội? Ta làm gì có tội? Tất cả chỉ là hiểu lầm nên ta đứng ra hòa giải mà thôi.”
“Hừ, ngươi còn ngụy biện? Ngươi chỉ vì một kẻ đầu voi đuôi chuột vô lễ với Khung ca mà dám đứng ra che chở cho hắn. Rõ ràng trong lòng ngươi không coi Khung ca ra gì cả.”
Cung Thanh không muốn ngu ngốc đi gây với người thanh niên, cũng không muốn vứt đi bao nhiêu công sức có được chỗ dựa là gã mặt sẹo, thế nên nghe tên não lợn kia chấp vấn, khuôn mặt hắn biến ảo không ngừng. Sau khi suy tính cẩn thận, lựa chọn từ ngữ thận trọng một phen, hắn nói:
“Ta không bao giờ có suy nghĩ gì khác. Ta vẫn luôn một lòng một dạ trung thành với Khung ca. Vậy nhưng đây chỉ là một cọc hiểu lầm. Ta nghĩ Khung ca đại nhân đại lượng có tiếng thì không thể vì một việc hiểu lầm nho nhỏ như thế này mà tạo nên những hậu quả đáng tiếc. Như thế là hoàn toàn không nên. Tất cả cũng là do ta xuất phát từ việc suy nghĩ cho Khung ca mà ra thôi, ngươi không cần phải xuyên tạc như vậy.”
Nghe Cung Thanh nói vậy, người thanh niên có tí hứng thú nhìn về phía hắn. Vì thế, người thanh niên vẫn đứng im bất động quan sát tình cảnh này.
Gã mặt sẹo lạnh nhạt nhìn về phía Cung Thanh, nơi đáy mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Gã còn lại thấy thế liền mở cờ trong bụng. Gã âm thầm ngẫm nghĩ. Trong chớp mắt, khi đã quyết định đánh ngã tên địch thủ bên cạnh “Khung ca” bấy lâu, hắn hét lớn chụp mũ:
“Cung Thanh, ngươi quá phận. Vì một tên thư sinh hèn mọn, đần độn mà dám phản lại Khung ca. Như thế mà dám mở mồm cãi láo, ngụy biện rằng mình suy nghĩ cho Khung ca?”
Nhìn thấy gã mặt sẹo nhìn về phía mình, tên này kéo căng dây cung, thét lớn:
“Ngươi mà trung thành cái gì? Ngươi chỉ là cái tên hai, ba chục lòng. Nhìn xem ta xả giận cho Khung ca.”
Gã này hướng mũi tên vừa phía đầu người thanh niên mà buông tay cầm dây cung.