Ma Huyết Đại Pháp là kích phát căn nguyên ma khí và tinh huyết, ngưng tụ thành hình thể ma thú, dùng tinh hồn bản thể khống chế ma thú. Vì tên Ma tu kia vô cùng hiểu biết về ma xà cho nên dùng ma huyết hợp thành hình thể của ma xà.
Ma thú do Ma Huyết Đại Pháp tạo ra có được một bộ phận thần thông của bản thể ma thú. Chủng loại của ma thú có ảnh hưởng rất lớn đối với uy lực của Ma Huyết Đại Pháp, do đó thực lực Ma tu càng mạnh, khi thi triển Ma Huyết Đại Pháp cũng sẽ ngưng hình ra ma thú có phẩm cấp càng mạnh.
Ma thú ngưng kết ra tốc độ còn mau lẹ hơn bản thể, lại được tinh hồn Ma tu khống chế mà sự linh hoạt và cơ động còn mạnh mẽ hơn bản thể ma thú. Bởi vì ma thú do ma huyết ngưng kết, chẳng những có tính ăn mòn mãnh liệt mà bất cứ lúc nào đều có thể phân giải, ngưng tụ, thay đổi liên tục, uy lực tất nhiên không tầm thường.
Chỉ là Ma tu thi triển Ma Huyết Đại Pháp không những cực kỳ hao tổn tinh huyết mà còn tổn thất tinh hồn bản thể. Một khi thi triển bí thuật này, tu vi, thọ nguyên của Ma tu sẽ giảm xuống, thậm chí tu vi vĩnh viễn không thể khôi phục lại. Nếu không tới bất đắc dĩ, không ai nguyện ý thi triển bí thuật này.
Lần này, tên Ma tu không đủ sức chống đỡ công kích Lôi Kiếm của Quy Nguyên Kiếm Trận cho nên không thể không sử dụng Ma Huyết Đại Pháp. Nhưng thi triển bí thuật này khiến tinh huyết và ma khí của hắn tiêu hao cực nhiều, vốn hắn không đủ sức chống đỡ công kích Lôi Kiếm, lúc này lại họa vô đơn chí nhưng tuyệt đối không chịu ngồi chờ chết. Thanh tiểu đao màu xanh trên tay phải hắn liền biến dài ra một thước, được huy động để bổ về phía Lôi Kiếm đang bay tới.
Nhưng mà, tinh huyết và ma khí của Ma tu đã hao tổn nhiều, thực lực không bằng ba thành so với lúc bình thường, làm sao có thể ngăn cản được chín thanh phi kiếm Lôi Kiếm liên hợp công kích. Tuy nhiên, Ma tu chung quy vẫn không phải là người tu tiên bình thường, chẳng những cánh tay huy động cực nhanh mà lực lượng cũng hơn xa những tu sĩ bình thường. Sau một trận đinh đang vang vọng, chỉ có hai thanh Lôi Kiếm là đâm trúng người hắn.
Tuy rằng thân thể Ma tu rất kiên cố nhưng Lôi Kiếm đã đạt tới cảnh giới cổ bảo, thân thể hắn sao có thể chống đỡ được. Hơn nữa, lôi điện do Lôi Kiếm phóng thích ra có tác dụng khắc chế ma khí trời sinh, lập tức phá tan phòng ngự bản thể Ma tu. Tuy nhiên, động tác của Ma tu nhanh nhẹn, lập tức tránh né các chỗ yếu hại, hai thanh Lôi Kiếm dù đâm vào thân thể hắn nhưng cũng không trí mạng.
Tên Ma tu này trước mắt đã không có lực phản kích, duy nhất chỉ trông cậy vào Ma Huyết Đại Pháp có thể giải quyết đối thủ. Lôi Thần Tráo dưới sự ăn mòn của ma huyết đã tổn hại sắp hỏng, ma huyết lần nữa ngưng tụ thành tiểu xà, đánh mạnh về phía Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu vẫn chăm chú nhìn vào ma xà do ma huyết biến thành, Lôi Thần Tráo bị hủy khiến hắn rất kinh ngạc, thấy ma xà lần nữa ngưng tụ, biết là nguy hiểm nên lập tức thi triển thần thông, xuyên qua không gian tránh né.
Khi ma huyết ăn mòn Lôi Thần Tráo, chẳng những ma huyết tiêu hao chín thành mà tinh hồn Ma tu trong đó cũng bị hao tổn, tốc độ của ma xà đã chậm lại. Mà sau khi Long Tiêu Diêu kết anh, nguyên thần và chân nguyên dung hợp, tốc độ thi triển Pháp kỹ và thần thông đều gia tăng trên diện rộng. Hắn thi triển thần thông không gian, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Ma tu.
Sau khi Long Tiêu Diêu xuất hiện cũng không dừng lại, tay phải liền huyên quyền đánh về phía ngực tên Ma tu. Ma tu phát hiện địch nhân đột nhiên biến mất khi Lôi Thần Tráo bị tan vỡ thì không khỏi kinh ngạc, đảo mắt lại xuất hiện ngay bên cạnh mình liền huy đao chém tới.
Nhưng dù động tác tên Ma tu nhanh nhẹn nhưng so với Long Tiêu Diêu thì vẫn kém một bậc, huống gì hiện tại thực lực đại hàng, sự tình phát sinh đột ngột. Trong thần sắc kinh hãi của tên Ma tu, một quyền của Long Tiêu Diêu đã đánh trúng đích.
Tuy rằng lực lượng phòng ngự thân thể của Ma tu cường hãn nhưng cũng không thể chịu đựng được một kích Thiên Quân Lực của Long Tiêu Diêu. Ngực của hắn lúc này lõm xuống, thân thể bay xéo đi, một Nguyên Anh màu đen cao hai tấc liền độn xuất khỏi thân thể, bị Quy Nguyên Kiếm Trận khống chế giữa không trung, không thể xê dịch mảy may.
Nguyên Anh của tên Ma tu là ngưng kết tinh hoa ma khí, dù bị yêu thú ăn vào cũng bị ma khí ảnh hưởng, đối với Long Tiêu Diêu không có chỗ lợi nào. Nhưng hắn vô cùng nghi hoặc với pháp trận bố trí trong Dược Viên. Hắn phải làm rõ nguyên nhân trong đó. Nếu là Chính Đạo Liên Minh ý đồ mượn đao giết người thì hắn nhất định phải lập tức rời khỏi Tây Thổ Đại Lục.
Sưu Hồn Thuật của người tu tiên chính là phương pháp tốt nhất để nắm được bí mật của đối phương, có thể sưu tầm toàn bộ trí nhớ của đối phương, căn bản không để đối phương che dấu hoặc lừa gạt. Chỉ là sau khi bị sưu hồn, thần hồn đối phương sẽ bị tổn thương, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì biến thành ngu ngốc, thậm chí hồn phi phách tán.
Nhưng muốn thi triển sưu hồn thuật cũng có yêu cầu nhất định, thần hồn người thi triển phải mạnh hơn nhiều so với đối phương mới có thể tiến vào trí nhớ đối phương điều tra. Nếu tu vi hai người xấp xỉ, cũng có thể tra xét nhưng không đầy đủ. Nếu tu vi đối phương cao thâm hơn, thậm chí bị phản phệ, đối phương nhân cơ hội này để đoạt xá.
Long Tiêu Diêu mặc dù không dám dễ dàng tiến hành sưu hồn với hai gã Ma tu nhưng hắn có thể dùng nghiêm hình bức cung. Dù sao bắt được hai gã Ma tu Nguyên Anh Kỳ, có thể xác minh khẩu cung, độ tin cậy cũng có thể được chứng thực.
Hai gã Ma tu biết là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vốn tính toán không chịu khai báo gì nhưng dưới lôi điện và chân hỏa không ngừng giày vò của Long Tiêu Diêu, cuối cùng cả hai lần lượt nói ra chân tướng. Nguyên thần của người tu tiên vốn dung hợp vào trong Nguyên Anh, mà độ mẫn cảm của nguyên thần lại hơn xa thân thể, căn bản không thể chịu đựng được lâu, cuối cũng không thể không khuất phục.
Sau khi hai gã Ma tu lẻn vào thế lực Chính Đạo Liên Minh thì dùng Vạn Lý Phù để liên hệ với Thái thượng trưởng lão Phong Vân Môn, thương thảo ra kế sách này. Hai người xuyên qua được pháp trận phòng ngự Dược Viên là nhờ sử dụng lệnh bài sứ giả Phong Vân Môn giao cho, như vậy mới có thể thần không hay, quỷ không biết diệt sát hoàn toàn tu sĩ trông coi Dược Viên.
Hai gã Ma tu này nhận được lệnh bắt giữ Long Tiêu Diêu, từ trong miệng hắn thu lấy phối phương Cuồng Bạo Đan, mà tốt nhất là mang hắn về căn cứ Ma tu để thẩm vấn ra càng nhiều đan phương khác hoặc bắt hắn luyện đan cho Ma tu. Đương nhiên, bọn họ cũng thu được tin tình báo Long Tiêu Diêu là đại sư luyện đan Kim Đan trung cấp, cho nên tên Ma tu thứ nhất mới thất bại nhanh chóng vì khinh địch.
Long Tiêu Diêu cẩn thận hỏi thêm về bước tiếp theo của kế hoạch. Hắn trước mắt không tìm được cơ hội giải quyết Phùng Hướng Huy, cho nên tạm thời còn chưa định lập tức rời khỏi Vân Đô Thành. Ma đạo gần đây bắt đầu hành động càn rỡ, hơn nữa hiện tại hắn lại biết nội ứng Ma đạo, nếu Vân Đô Thành có nguy hiểm, vì sự an toàn của Bạch Như Ngọc, hắn vẫn phải nghĩ biện pháp rời đi trước thời hạn.
Tuy nhiên, hai gã Ma tu dù không biết kế hoạch cụ thể tiếp theo của Ma đạo nhưng CŨNG nói ra bí mật Ma đạo: Ma tu dựa vào tu luyện ma khí mà hồi phục, trước mắt chỉ có Ma Vực mới có ma khí dồi dào. Bọn họ đang thử tìm cách khuếch tán ma khí nhưng trước đó, Ma đạo không dám rời xa căn cứ quá nhiều.
Sau khi giải quyết Nguyên Anh tên Ma tu, Long Tiêu Diêu mới ý thức được vấn đề khó giải quyết trước mắt. Nếu hắn vẫn ngụy trang là tu sĩ Kim Đan Kỳ thì làm sao có thể giải thích việc chạy thoát từ trong tay Ma tu này!?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vì đề phòng có gì bất ngờ, Long Tiêu Diêu luôn ẩn dấu thực lực của mình nhưng hiện tại tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bảo hộ hắn đã ngã xuống trong khi hắn lông tóc vô thương quả thật khó có thể giải thích. Nhất là hắn cần vạch trần thân phận nội gián của Phong Vân Môn, nếu không Chính Đạo Liên Minh chắc chắn sẽ gặp phải tổn thất lớn hơn nữa, kết quả tất nhiên dẫn tới bách tính lầm than.
Long Tiêu Diêu lại không muốn bại lộ thực lực của mình, thứ nhất khó có thể giải thích nguyên nhân giấu diếm. Vả lại, như vậy thì Phùng Hướng Huy chắc chắn sẽ đề phòng hắn, tương lại khó có thể lừa gạt để tiêu diệt. Nhưng nếu hắn vạch trần Phong Vân Môn thì chắc chắn sẽ bị Chính Đạo Liên Minh chú ý, khẳng định có tu sĩ Phi Thăng Kỳ ra mặt. Đến lúc đó, dù muốn nhưng đối phương cũng sẽ nhìn ra thực lực chân chính của hắn.
Long Tiêu Diêu lo trước lo sau, vì đại nghĩa, hắn buộc phải vạch trần thân phận nội gián của Phong Vân Môn. Hắn tất nhiên sẽ nghĩa vô phản cố. Nhưng hắn lại không muốn bộc lộ thực lực của mình, càng không thể để cho người khác lục soát ra trí nhớ về hắn trong Nguyên Anh Ma tu này.
Long Tiêu Diêu cân nhắc mãi, quyết định tiếp tục tận lực che dấu tu vi. Hắn trước thu dọn chiến trường, thu được ba chiếc nhẫn trữ vật, lại nhổ hết tất cả dược thảo trong Dược Viên vào trong Vạn Thú Lệnh. Là Dược Viên do Chính Đạo Liên Minh tạo ra, những dược thảo gieo trồng trong đó đều vô cùng quý hiếm, hơn nữa đều là để luyện chế những đan dược bậc cao, tự nhiên khiến hắn càng thu hoạch xa xỉ.
Sau đó, Long Tiêu Diêu từ trong Vạn Thú Lệnh lấy ra một đám cỏ dại, phát tán trên mặt đất. Hắn lấy ra Nguyên Anh Bồi Đồng trưởng lão rồi rót vào một tia Thái Dương Thần Hỏa, sau đó lấy hết đồ trong nhẫn trữ vật tên Ma tu rồi mang vào tay đối phương. Làm xong hết thảy, hắn lập tức trốn sâu vào mấy chục thước dưới lòng đất.
Một lát sau, nhiệt độ cực nóng của Thái Dương Thần Hỏa lập tức bành trướng, năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong Nguyên Anh của tên trưởng lão lập tức bị dẫn nổ. Đây là Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bị động tự bạo nhưng uy lực cũng không hề thua kém tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chủ động tự bạo.
Diện tích mấy trăm mẫu của Dược Viên nằm trong phạm vi bao trùm của Nguyên Anh tự bạo, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu gần mười thước, hết thảy vật phẩm và pháp trận hoàn toàn tan biến.
Long Tiêu Diêu ở sâu dưới lòng đất mấy chục thước, chịu ảnh hưởng của vụ nổ rất nhỏ. Đợi khi dư ba vụ nổ hoàn toàn qua đi, hắn mới chui lên, Dược Viên lúc này đã là một đống hỗn độn, cỏ dại lấy ra từ Vạn Thú Lệnh tất nhiên cũng bị dập nát hoàn toàn.
Tuy nhiên, dù là cỏ dại ở trong Vạn Thú Lệnh cũng đã sinh trưởng vạn năm, ẩn chứa linh khí rất dồi dào. Lúc này, trong không khí tràn ngập linh khí do cỏ dại phát ra, không có chút dấu vết nào nữa.
Long Tiêu Diêu tìm được nhẫn trữ vật tên Ma tu kia. Vì lực nổ cực lớn, chiếc nhẫn cũng đã bị tàn phá. Tuy nhiên, nhẫn trữ vật vì phải chịu áp lực không gian cường đại cho nên chất liệu rất kiên cố, chưa hoàn toàn bị phá hư. Hắn lại lấy ra Vạn Lý Phù và lệnh bài do tên Ma tu sử dụng và rất nhiều vật phẩm đặt vào bên trong.
Vật phẩm của Ma tu quả thật không có chút ích lợi gì đối với Long Tiêu Diêu, tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận đọc qua ngọc giản Ma tu, trong đó ghi chép công pháp, Pháp kỹ, bí thuật, ma trận. Dù hắn không thể tu tập những thứ này nhưng cũng tận lực tìm hiểu Ma đạo. Hiện giờ Ma đạo hung tàn ác độc, biết người biết ta để tránh cái họa sau này.
Không được hoàn mỹ chính là Long Tiêu Diêu không thể giả vờ bị thương. Thần thông tự lành của hắn là tự động vận chuyển, dù cố tình tạo ra thương thế nhưng cũng sẽ nhanh chóng khép lại. Hắn ở tại chỗ ẩn tàng ba ngày rồi mới bay trở lại Vân Đô Thành
Việc phát sinh ở Dược Viên lập tức bị Chính Đạo Liên Minh phát hiện ra, cũng nhanh chóng phái tu sĩ Phi Thăng Kỳ tự mình tới điều tra. Vì sự việc phát sinh rất kỳ quái cho nên điều tra cực kỳ cẩn thận, tất nhiên sẽ phát hiện ra nhẫn trữ vật mà Long Tiêu Diêu tỉ mỉ thiết kế.
Trong nhẫn trữ vật này có rất nhiều vật phẩm Ma đạo, tự nhiên có thể xác định là của Ma tu. Bên trong, tu sĩ Chính Đạo Liên Minh còn phát hiện có lệnh bài và Vạn Lý Phù. Thông quá Vạn Lý Phù, bọn họ lập tức phát hiện Phong Vân Môn là nội gián.
Chính Đạo Liên Minh phát hiện nội gián, tự nhiên áp dụng chính sách thiết huyết, ra lệnh nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ Phong Vân Môn. Cũng tránh cho đêm dài lắm mộng, liên minh lập tức huy động hơn mười gã tu sĩ Phi Thăng Kỳ, mang theo đội ngũ cường đại diệt sát Phong Vân Môn, quyết tâm hoàn toàn loại bỏ khối u này. Nhưng cuối cùng, một gã Phi Thăng Kỳ sơ cấp thuộc tính thổ của Phong Vân Môn vẫn kịp độn địa trốn đi, mà những tu sĩ Phong Vân Môn còn lại không thể thoát khỏi kiếp này.
Đợi ba ngày sau, Long Tiêu Diêu trở lại Vân Đô Thành thì mọi chuyện đã sóng êm gió lặng. Hắn biết nội gián của Chính Đạo Liên Minh đã bị nhổ bỏ, tự nhiên liền an tâm đi tới Chính Đạo Liên Minh đưa tin.
Tiếp đón Long Tiêu Diêu chính là trưởng lão Nguyên Anh Kỳ Quản Lý Điện. hắn nói rằng trưởng lão Nguyên Anh Kỳ đi cùng mình phát hiện Ma tu lập tức để hắn dùng Địa Độn Phù trốn vào lòng đất. Sau đó, hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể bị một cỗ sóng xung kích cường đại làm bị thương, dưỡng thương mấy ngày khôi phục rồi mới trở lại Vân Đô Thành được.
Bởi vì gian tế đã bị phát hiện, chuyện của Long Tiêu Diêu cũng bị Thái thượng trưởng lão cao tầng của liên minh bỏ qua, chỉ có một gã Nguyên Anh cao cấp ra mặt hỏi hắn mấy câu. Bởi vì liên minh nhận định hắn có công trong phát hiện nội gián cho nên chẳng những thưởng cho hắn rất nhiều linh thạch mà còn cho hắn gieo trồng dược thảo, tự mình mở ra một Dược Viên riêng.
Cuộc sống của Long Tiêu Diêu lại khôi phục bình thường. Bởi vì Ma đạo đang bắt đầu phát động công kích với những thành thị bên ngoài của Chính Đạo Liên Minh, số lượng đan dược hắn luyện chế lại phải gia tăng.
Tuy nhiên, số lượng đan dược căn cứ vào thực lực mỗi người mà quyết định. Lần này, số lượng của hắn dù hơn khá nhiều so với những Luyện Đan Sư Kim Đan Kỳ khác nhưng đối với hắn cũng rất thoải mái.
Nhất là Long Tiêu Diêu có được hỏa diễm hỗn hợp, nhiệt độ còn cao hơn tam muội chân hỏa của những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác, do đó hòa tan dược thảo cũng nhanh hơn nhiều. Thêm vào đó, thần thức hắn cường đại, dần dần đã có thể cùng lúc luyện chế nhiều loại đan dược, tốc độ cũng gia tăng hơn nhiều. Do vậy, mỗi ngày hắn vẫn tiết kiệm được rất nhiều thời gian để tu luyện.
Luyện đan liên tục khiến kỹ xảo luyện đan của Long Tiêu Diêu cũng gia tăng nhanh chóng, thần thức và khả năng vận dụng kỹ xảo cũng dần lớn mạnh. Sau khi luyện đan, chân khí tiêu hao sạch sẽ thì cũng có tác dụng xúc tiến tu luyện. Mà sau khi thần thức cực kỳ mệt nhọc, Dưỡng Hồn Châu lại làm dịu thần thức chẳng những khôi phục cực nhanh mà cũng dần tăng trưởng.
Long Tiêu Diêu lúc này lại không biết hắn hiện là đối tượng phải giết của Ma đạo và tên tu sĩ Phi Thăng Kỳ của Phong Vân Môn còn sống. Phong Vân Môn có hai gã Phi Thăng Kỳ còn sống và mấy gã Nguyên Anh Kỳ đã công khai tiến nhập vào phe Ma đạo.
Ma đạo tuy tổn thất hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, nội ứng bị bại lộ làm cho mất nguồn tin tình báo, cộng thêm tác dụng Cuồng Bạo Đan Long Tiêu Diêu luyện chế ra trong chiến đấu, hắn tất nhiên đã trở thành cái đinh trong mắt đối phương, lập tức là đối tượng của một kế hoạch trả thù rầm rộ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bởi vì Long Tiêu Diêu bình thường đều ở trong Vân Đô Thành, mà Ma tu thân có ma khí cho nên không dám tiến vào phạm vi Chính Đạo Liên Minh. Do đó, Ma đạo và Phong Vân Môn đạt thành hiệp nghị, Ma đạo sẽ tăng mạnh thế công ngoài thành, hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ bậc cao Chính Đạo Liên Minh. Tu sĩ Phong Vân Môn sẽ nhân cơ hội này lẻn vào trong Vân Đô Thành, tìm cơ hội ám sát Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần, mỗi ngày vẫn luyện đan, tu luyện, tuy có vẻ rất đơn điệu nhưng thu nhập cũng rất phong phú. Bạch Như Ngọc vì không muốn liên lụy hắn, một lòng cố gắng tu luyện, gia tăng tu vi của mình cho nên mỗi ngày đều bế quan tu luyện. Bản thân nàng có linh căn tư chất thượng giai, lại có đan dược cực phẩm sung túc, tiến cảnh cũng không chậm.
Thời gian mấy tháng nhoáng cái đã qua, tên tu sĩ chạy thoát của Phong Vân Môn đã tiềm nhập vào trong Vân Đô Thành. Hắn tuy biết đan điếm của Long Tiêu Diêu nhưng vì có pháp trận bảo hộ cho nên không thể xem xét tình huống cụ thể, lo lắng đả thảo kinh xà nên chậm rãi không động thủ. Hắn chỉ thuê một gian phòng ở phường thị, chờ đợi Long Tiêu Diêu xuất hiện.
Long Tiêu Diêu tuy rằng không biết Ma đạo phái người ám sát nhưng hắn vốn không tiếp xúc nhiều với ngoại giới. Nếu không phải vì Phùng Hướng Huy, chỉ sợ hiện tại hắn cũng không ở Vân Đô Thành mà lựa chọn mang Bạch Như Ngọc tới nơi hoang dã ẩn cư.
Nhiệm vụ nộp đan dược của Long Tiêu Diêu mỗi tháng đều có Chấp sự Quản Lý Điện tới đưa dược thảo và lấy đan dược. Lúc duy nhất hắn rời khỏi đan điếm là đi chăm sóc dược viên của hắn. Tuy rằng nhổ được không ít dược thảo quý trong từ Dược Viên của liên minh nhưng hắn chỉ gieo trồng một ít dược thảo cấp khá thấp mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng lập ra một cái Truyền Tống Trận ở Dược Viên và đan điếm của mình, căn bản không cần lộ diện ra bên ngoài.
Tên tu sĩ Phong Vân Môn kia sở dĩ không tiếc mạo hiểm tiến vào Vân Đô Thành để giết Long Tiêu Diêu chủ yếu là do thành viên bậc cao của Phong Vân Môn có tới gần một nửa xuất thân từ Âu Dương thế gia, mà hắn cũng là một thành viên của gia tộc này. Lần liên minh tiêu diệt Phong Vân Môn, người của Âu Dương thế gia chết rất thảm trọng khiến hắn giận chó chém thớt, đổ lên đầu Long Tiêu Diêu. Nếu không phải vì phục kích, Phong Vân Môn cũng sẽ không bại lộ.
Một gã Phi Thăng Kỳ khác của Phong Vân Môn thoát khỏi một kiếp này chính là vì ẩn tu, tọa trấn tại gia tộc, cũng chính là Thái thượng Đại trưởng lão. Nghe được phong thanh, hắn lập tức bỏ chạy tới căn cứ Ma đạo. Nhưng bởi vì tu luyện công pháp thuộc tính thủy, lo lắng kinh động tu sĩ bậc cao của liên minh sẽ không thể đào thoát, hơn nữa Long Tiêu Diêu cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan Kỳ cho nên để cho một mình Âu Dương Hoành, tên tu sĩ Phi Thăng Kỳ thuộc tính thổ, tiến tới.
Người tu tiên bậc cao mỗi lần bế quan có thể kéo dài mấy chục năm, cho nên chờ đợi thời gian như vậy cũng không tính là gì. Nhưng Âu Dương Hoành thân ở trong Vân Đô Thành, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm do bị Chính Đạo Liên Minh phát hiện, trong lòng không khỏi âm thầm hận Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu tuy rằng rất cẩn thận nhưng CŨNG không phát hiện ra Âu Dương Hoành. Đương nhiên, đây cũng là do nhà trọ kia cũng có pháp trận bảo hộ, mà Âu Dương Hoành lại thu liễm khí tức. Tuy rằng thuật này không tinh diệu bằng thần thông huyễn hóa của Long Tiêu Diêu nhưng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không thể phát hiện ra được.
Bởi vì thế công của Ma đạo ngày càng mãnh liệt, một nửa số tu sĩ bậc cao của liên minh phải đi tới tiền tuyến phòng thủ, trong thành dù vẫn tiếp tục có người tuần tra nhưng CŨNG chỉ là những tu sĩ dưới Kim Đan Kỳ, đương nhiên không thể phát hiện ra Âu Dương Hoành được.
Nhoáng cái đã qua một năm, Long Tiêu Diêu từ tên Chấp sự tới lấy đan dược đã biết được Ma đạo trước sau chiếm lấy hai tòa thành thị, chẳng những người tu tiên trong đó gần như hoàn toàn ngã xuống mà phàm nhân trong thành CŨNG bị lạm sát.
Long Tiêu Diêu thẩm vấn Nguyên Anh tên Ma tu thì biết đây chính là phương pháp tà ác để dẫn đạo, chuyển hóa Ma đạo, dùng sinh linh hồn phách hấp dẫn ma khí, mà ma khí sau khi thôn phệ hồn phách lại sinh ra nhiều ma khí hơn.
Long Tiêu Diêu vô cùng phẫn nộ với thủ đoạn tàn nhẫn của Ma đạo. Chiến tranh bất lợi chủ yếu là vì số lượng tu sĩ bậc cao của Chính Đạo Liên Minh có hạn, lại phân nhau phòng ngự, trong khi Ma đạo lại tập trung công kích. Bởi vì cùng một cấp bậc thì thực lực của Ma tu chiếm ưu thế, cho nên Ma đạo vẫn chiếm được thượng phong. Nếu phe liên minh không phải vì sau khi tu sĩ Kim Đan Kỳ dùng Cuồng Bạo Đan, thực lực không thua kém Ma tu thì chỉ sợ đã còn mất thêm nhiều thành thị khác.
Sau khi Long Tiêu Diêu hiểu rõ tiền căn hậu quả thì lại từ trong cổ đan phương kia tìm được một loại Táo Cuồng Đan dành cho tu sĩ bậc cao, công hiệu tương tự như Cuồng Bạo Đan nhưng có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên gia tăng thực lực nhiều lần trong nửa canh giờ. Đương nhiên, nó cũng có tác dụng phụ, sau khi hiệu quả kết thúc, tu sĩ cũng chỉ có thể phát huy năm thành tu vi mà thôi.
Long Tiêu Diêu chậm chạm không muốn xuất ra loại đan dược này, một phần lo lắng Phùng Hướng Huy đạt được Táo Cuồng Đan sẽ khiến việc báo thù có thêm phiền toái, một phần nữa là do trong Táo Cuồng Đan cần một loại nguyên liệu, Hỏa Táo Quả, đã bị tuyệt tích, chỉ có trong Vạn Thú Lệnh mới có. Vạn nhất có tông sư Luyện Đan nào phân tích ra thành phần đan dược thì hắn không thể giải thích được, vô cùng phiền toái.
Long Tiêu Diêu cuối cùng vẫn quyết định sẽ luyện chế ra Táo Cuồng Đan cho Chính Đạo Liên Minh sử dụng. Đương nhiên, hắn muốn đích thân giao đan dược này cho trưởng lão Quản Lý Điện. Do vậy, hắn rốt cục đi ra khỏi đan điếm, vội vã đi tới Quản Lý Điện.
Vì để thuận tiện cho việc quản lý, ngoại trừ người phụ trách quản lý, tuần tra, những tu sĩ khác cấm phi hành trong thành. Long Tiêu Diêu hiện có lệnh bài liên minh, tự nhiên có thể phi hành.
Tuy rằng đang ở trong Vân Đô Thành nhưng Long Tiêu Diêu vẫn có thói quen tra xét xung quanh như cũ. Nhưng thói quen cẩn thận này lần này đã lại cứu hắn. Hắn phát hiện ra có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang từ trong nhà trọ phường thị bay ra, nhanh chóng lao về phía hắn.
Trong Vân Đô Thành, đệ tử liên minh đều mặc trang phục thống nhất, đột nhiên xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ với trang phục khác lạ. Hơn nữa, chẳng những người kia đang bay về phía mình mà tốc độ tuyệt đối không phải là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể có được. Sau đó, hắn đột nhiên phát hiện đối phương hư không tiêu thất, sau đó, linh khí trước người mười thước đột nhiên dao động.
Thuấn di!
Long Tiêu Diêu lập tức ý thức được đây phải là tu sĩ Phi Thăng Kỳ mới có thể là thuấn di. Bởi vì thuấn di cần phá vỡ không gian, tất nhiên sẽ mang tới linh khí dao động.
Tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia đương nhiên là do Âu Dương Hoành giả trang. Hắn chờ đợi một năm, rốt cục phát hiện Long Tiêu Diêu, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu thuấn di khoảng cách xa thì rất khó định vị chính xác. Tu sĩ Phi Thăng Kỳ sơ cấp bình thường chỉ có thể cam đoan có vị trí chính xác trong phạm vi ba dặm. Do đó hắn mới phi hành đuổi theo một quãng rồi mới thuấn di.
Khi dao động không gian truyền ra. Long Tiêu Diêu đồng thời cảm giác nguy hiểm ập tới, lập tức không chút do dự lao xuống lòng đất. Hắn biết đối diện với tu sĩ Phi Thăng Kỳ thì dù hắn toàn lực phi hành, tốc độ cũng không thể nhanh bằng thuấn di được. Cơ hội sinh tồn duy nhất của hắn chính là ưu thế độn địa.
Nháy mắt khi Long Tiêu Diêu vừa trốn vào lòng đất. Âu Dương Hoành cũng xé rách hư không bước ra. Hắn phát hiện ra Long Tiêu Diêu đã trốn vào lòng đất. không khỏi hơi sửng sốt, lập tức huy quyền đánh tới phương hướng Long Tiêu Diêu vừa biến mất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Âu Dương Hoành cảm giác rất khó hiểu đối với việc Long Tiêu Diêu trốn vào lòng đất, nhưng lập tức cho rằng hắn dùng Địa Độn phù hoặc có Pháp bảo đặc thù nào đó. Vì tránh cho Long Tiêu Diêu chạy trốn, hắn liền huy quyền đánh vào lòng đất, sau đó cũng trốn vào trong. Tuy rằng hắn tin tưởng dưới một kích vừa rồi, Long Tiêu Diêu tuyệt đối khó có thể thoát chết nhưng vì đảm bảo vạn vô nhất nhất, hắn vẫn xuống tìm kiếm thi thể Long Tiêu Diêu.
Âu Dương Hoành là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, khác biệt với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ là bắt đầu nắm giữ pháp tắc thiên địa, có thể điều động linh khí của thiên địa. Trong khi đó, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chỉ có thể dựa vào chân khí bản thân, uy lực tất nhiên không thể sánh bằng.
Một quyền đánh ra, Âu Dương Hoành vẫn chưa thi triển Pháp kỹ hay thần thông gì hoa mỹ, chỉ điều động linh khí của thiên địa tiến hành công kích thuần túy. Linh khí xung quanh và chân khí bản thân hắn hội hợp, tạo ra một cỗ sóng xung kích hùng hồn, lập tức khiến mặt đất nơi Long Tiêu Diêu chui xuống xuất hiện một cái hố to, sâu gần ba thước.
Trốn vào trong lòng đất, Long Tiêu Diêu không chút nào dám dừng lại mà không ngừng chui sâu vào trong lòng đất. Nhưng khi hắn vừa vào sâu được mấy thước thì một cỗ lực lượng cường đại từ phía sau truyền tới, nháy mắt đánh lên người hắn. Với thân thể hắn hiện giờ cho dù là Pháp bảo bình thường cũng khó có thể khiến hắn bị thương, Nhưng cỗ lực lượng này lại khiến hắn một khí huyết quay cuồng, kinh mạch gần như bị chấn thương.
Đây vẫn là khi Long Tiêu Diêu đã trốn sâu được mấy thước trong lòng đất, mặt đất đã khiến lực đạo giảm bớt nhiều. Tuy nhiên, với thân thể cường hãn của mình, hắn vẫn chưa bị thương nặng, chân khí vận hành một vòng đã hoàn toàn bình phục. Một chút chấn động của kinh mạch cũng đã được phục hồi. Hắn không dám dừng lại, tiếp tục tiến sâu vào trong lòng đất.
Âu Dương Hoành lúc này cũng tiến vào lòng đất nhưng lại giật mình phát hiện ra Long Tiêu Diêu chưa bị đánh gục, không những thế còn tiếp tục chui sâu xuống. Tuy rằng hắn có chút khó hiểu nhưng chỉ cho rằng đối phương có mặc nội giáp hộ thể bậc cao, cũng không quá để ý, đi theo khí tức Long Tiêu Diêu lưu lại, đuổi theo phía sau.
Long Tiêu Diêu cảm giác có một cỗ khí tức cường đại đang đuổi theo mình. Dù hắn đã trốn sâu dưới mấy chục thước nhưng đối phương vẫn không có ý định từ bỏ, càng lúc càng tới gần.
Tuy rằng với ưu thế thân thể mình, Long Tiêu Diêu có tốc độ địa độn vượt xa tu sĩ đồng cấp nhưng Âu Dương Hoành lại là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, có sự lý giải và vận dụng thiên địa pháp tắc vượt xa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Mặc dù ở trong lòng đất, hắn bị cách ly với thiên địa linh khí nhưng Âu Dương Hoành lại có thể hội với công pháp thuộc tính thổ hơn xa Nguyên Anh Kỳ, vận dụng Địa Độn Thuật cũng hơn xa Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu biết người đuổi theo phía sau mình chính là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, làm sao có thể dám dừng lại, một đường lao sâu vào trong lòng đất. Nhưng tuy hắn đã kiệt lực chui xuống nhưng vẫn không thể sánh bằng Âu Dương Hoành ở phía sau được. Khi chui sâu chừng hơn hai mươi thước, Âu Dương Hoành đã đuổi tới cách hắn chỉ tầm hai thước, huy chưởng đánh tới.
Long Tiêu Diêu cảm thấy một cỗ sóng xung kích cường đại phía sau ập tới, lập tức dùng Ngư Hành Bách Biến tránh né sáng bên cạnh. Trong lòng đất, tuy rằng người tu tiên có thể thi triển Pháp kỹ hoặc dùng chân khí trực tiếp công kích nhưng do lực cản của đại địa, người tu tiên không thể dùng thần thức khống chế, thay đổi phương hướng của công kích. Do đó, hắn đã có thể tránh né được chưởng phong trực diện của Âu Dương Hoành nhưng vẫn bị sóng xung kích làm cho chấn động.
Tuy nhiên, sóng xung kích bị giảm mạnh, lại là chấn động bên cạnh chưởng phong, Long Tiêu Diêu cậy vào thân thể cường hãn cho nên vẫn chưa bị thương, CŨNG không quay đầu, tiếp tục bỏ chạy xuống dưới.
Âu Dương Hoành thấy Long Tiêu Diêu có thể tránh né công kích của mình, thậm chí nhìn qua có vẻ lông tóc vô thương cũng không khỏi thấy có chút nghi hoặc. Là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, một quyền trên mặt đất nếu không thể đánh chết được Long Tiêu Diêu đã khiến hắn hoang mang. Mà hiện tại, đối phương lại có thể tránh né công kích của hắn rất quỷ dị khiến cho hắn không thể tin nổi.
Âu Dương Hoành lúc này cũng cảm giác có chút không khỏe. Hắn tuy là tu sĩ Phi Thăng Kỳ nhưng thể chất thua xa Long Tiêu Diêu. Theo độ sâu càng lúc càng lớn, áp lực của đại địa và lực cản cũng dần gia tăng. Tuy hắn có chân khí hộ thể, không bị áp lực làm cho bị thương nhưng động tác đã chậm chạp hơn, hơn nữa còn không ngừng phải rót chân khí để hộ thể.
Âu Dương Hoành không muốn trì hoãn thêm nữa, tay trái liền thi triển Pháp kỹ Đại Địa Tù Lung, vây khốn Long Tiêu Diêu, tay phải lại ấn xuống, thi triển Địa Dẫn Thuật. Đột nhiên, thể trọng của Long Tiêu Diêu lập tức gia tăng gấp mười lần. Đây cũng may là còn có tác dụng của đại địa, khiến uy lực giảm nhiều, nếu không lúc này hắn đã nặng gấp hai mươi lần bình thường.
Tuy thân thể Long Tiêu Diêu cường hãn nhưng ở sâu hai mươi thước trong lòng đất, thân mình của hắn phải chịu áp lực cực lớn, hiện tại lại thêm hai mươi lần thể trọng, thân thể hắn cũng không thể chịu đựng nổi, vội vàng điều động chân khí chống đỡ. Bằng vào thân thể hắn, chịu đựng mười lần sức nặng thân thể vẫn còn có thể chấp nhận được.
Nhưng, Đại Địa Tù Lao lúc này đã bao phủ khu vực chỗ Long Tiêu Diêu, vây khốn hắn lại. Nếu ở trên mặt đất, hắn tự tin có thể thi triển thần thông xuyên qua không gian, tránh né khỏi bị vây khốn nhưng ở nơi này lại không thể phá vỡ không gian, tất nhiên cũng không thể thi triển thần thông này, chỉ có thể bằng vào thực lực tự thân để đột phá khỏi sự khống chế của Đại Địa Tù Lung.
Đại Địa Tù Lung chính là Pháp kỹ thuộc tính thổ, tuy rằng ở trong lòng đất chân khí chịu hạn chế nhưng đại địa vốn có lực cản. Âu Dương Hoành lại nắm giữ thuộc tính thổ tới lô hỏa thuần thanh, kết hợp đặc tính và lực lượng đại địa cho nên uy lực của Đại Địa Tù Lung cũng không yếu đi chút nào.
Thật ra thần thông của tu sĩ Phi Thăng Kỳ cũng bị hạn chế trong lòng đất, tức là không thể phá vỡ không gian thi triển thuấn di được, cũng vì khuyết thiếu linh khí cho nên phải dùng chân khí tự thân thi pháp. Tuy nhiên, chân khí của tu sĩ Phi Thăng Kỳ rất dồi dào.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không chịu ngồi chờ chết, huy quyền đánh về phía kết giới lồng giam. Nhưng điều khó hiểu chính là hắn vẫn chưa thi triển thần thông Thiên Quân Lực, không biết có phải bị tu sĩ Phi Thăng Kỳ phía sau dọa cho choáng váng hay không.
Long Tiêu Diêu chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ cấp, tuy thực lực bản thân không kém gì Nguyên Anh cao cấp nhưng vẫn không thể phá vỡ kết giới lồng giam. Một quyền đánh ra, kết giới chỉ hơi lay động mà không bị phá.
Âu Dương Hoành cười lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi từ bỏ ý đồ đi. Không ngờ ngươi dĩ nhiên là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, nhưng dù vậy, muốn đột phá Đại Địa Tù Lung của ta cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi! Ngươi nên thúc thủ chịu trói đi!
Vốn Âu Dương Hoành vẫn chưa tính bắt giữ Long Tiêu Diêu nhưng hiện tại ở trong lòng đất, hắn không lo lắng bị tu sĩ bậc cao của liên minh phát hiện ra cho nên tính bắt sống hắn, chẳng những có thể chậm rãi tra tấn để thỏa mối hận trong lòng mà còn có thể hỏi ra đan phương, làm cơ sở để chấn hưng gia tộc.
Tay trái Âu Dương Hoành chậm rãi siết lại, lồng giam vây khốn Long Tiêu Diêu theo đó cũng co rút, nháy mắt đã thu hẹp thành một không gian chưa đủ hai thước. Hắn liền tiến lên, muốn bắt sống đối phương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngay khi Âu Dương Hoành đi tới trước người Long Tiêu Diêu một thước thì Long Tiêu Diêu vốn nhìn qua có chút uể oải đột nhiên lao lên, hai nắm đấm đồng thời đánh về phía ngực Âu Dương Hoành.
Chuyện phát sinh rất bất ngờ, Âu Dương Hoành cũng không thể tưởng tượng Long Tiêu Diêu ở vào tuyệt cảnh lại còn có thể phản kích, dù muốn tránh né cũng không còn kịp nữa. Hắn tuy là tu sĩ Phi Thăng Kỳ nhưng ở trong lòng đất không thể bay lên, càng không thể thuấn di, tốc độ né tránh cũng giảm nhiều.
Tuy nhiên, Âu Dương Hoành cũng là tu sĩ Phi Thăng Kỳ có kinh nghiệm thực chiến phong phú, thấy không thể tránh né vẫn không hoảng hốt, tay trái gia tăng lực ép của Đại Địa Tù Lung, ý đồ nén ép Long Tiêu Diêu, tay phải gia tăng Địa Dẫn Thuật để khiến hành động của Long Tiêu Diêu bị trì trệ, đồng thời hoàng quang lóe lên trước người hắn, ngưng kết ra một Thổ Linh Thuẫn.
Vừa rồi Long Tiêu Diêu có ý che dấu thực lực chính là để thu hút đối phương tới gần. Nếu lúc này hắn sử dụng Thiên Quân Lực thì tất nhiên có thể phá vỡ Đại Địa Tù Lung, nhưng với tốc độ độn địa vừa rồi của Âu Dương Hoành, dù hắn muốn trốn tiếp CŨNG không thể bỏ rơi đối thủ được. Ngược lại, không bằng thừa dịp ở sâu trong lòng đất này, đối thủ bị hạn chế đủ đường, giả vờ yếu thế để dụ địch. Chỉ có diệt sát đối phương thì hắn mới có thể thoát khỏi nguy cơ được.
Long Tiêu Diêu tuyệt đối không cho rằng bình thường mình có thể giết chết tu sĩ Phi Thăng Kỳ. Nhưng hiện tại ở trong lòng đất, không thể điều động thiên địa linh khí, lại không thể thuấn di cho nên mới khiến hắn quyết tâm liều chết đánh một trận.
Long Tiêu Diêu đánh ra một quyền, dùng thần thông Thiên Quân Lực làm cơ sở, với quyền đầu cứng rắn như Pháp bảo là vũ khí, tuyệt đối không thua kém công kích khi sử dụng Pháp bảo. Pháp kỹ của tu sĩ Phi Thăng Kỳ thi triển mất đi sự gia trì của thiên địa linh khí, lại không có thực thể duy trì, dù uy lực không yếu nhưng CŨNG không thể ngăn cản quyền đầu của Long Tiêu Diêu được.
Đại Địa Tù Lung nháy mắt bị một quyền của Long Tiêu Diêu đánh nát nhưng trọng lượng thân thể hắn cũng gia tăng tới mười năm, mười sáu lần. Nếu là tu sĩ bình thường thì với sức nặng của bản thân như vậy, tuyệt đối không thể nhúc nhích được. Nhưng đối với hắn mà nói thì dù trọng lượng thân thể gấp ba mười lần, hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Quyền đầu của Long Tiêu Diêu đánh lên Thổ Linh Thuẫn của Âu Dương Hoành thì dừng lại, Thổ Linh Thuẫn cũng lập tức lay động, chỉ một lúc đã tiêu tan. Người tu tiên thi triển Pháp kỹ trong lòng đất, vì có đại địa mà suy yếu. Mức độ suy yếu có quan hệ trực tiếp với khoảng cách. Theo khoảng cách tăng lên, uy lực Pháp kỹ sẽ suy giảm nghiêm trọng.
Thổ Linh Thuẫn được Âu Dương Hoành ngưng kết trước người, cách thân thể chưa đủ một thước, chân khí suy giảm cũng không lớn. Long Tiêu Diêu tuy bằng vào thần thông kỳ diệu và sự sắc bén của quyền đầu, đánh tan Thổ Linh Thuẫn nhưng cũng đã hết lực. Âu Dương Hoành thừa dịp hắn bị Thổ Linh Thuẫn ngăn cản, lập tức lùi lại hai bước.
Âu Dương Hoành khó khăn lắm mới tránh được sự tập kích bất ngờ của Long Tiêu Diêu, sắc mặt đại biến. Hắn không ngờ được quyền đầu của Long Tiêu Diêu lại có uy lực lớn như vậy. Vừa kinh hãi, hắn cũng càng giận dữ. Làm một tu sĩ Phi Thăng Kỳ, nhất thời không để ý mà suýt chút nữa đã bị một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ làm cho bị thương nặng. Lúc này hắn quá giận dữ, không tính bắt giữ đối thủ nữa mà tay trái chém ra, trực tiếp dùng chân khí công kích Long Tiêu Diêu.
Một kích bố trí tỉ mỉ của mình không hiệu quả, Long Tiêu Diêu thầm kêu đáng tiếc nhưng không dừng lại, dùng Ngư Hành Bách Biến lướt tới, huy quyền tiếp tục công kích.
Ngoại trừ không thể sử dụng pháp khí, người tu tiên thi pháp trong lòng đất CŨNG bị hạn chế khác nhau. Long Tiêu Diêu đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Hắn chẳng những không thể thi triển thần thông xuyên qua không gian mà Mê Tung Bộ cũng bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, một cách tương đối mà nói thì hắn vẫn có thể phát huy ra năm thành thực lực. Còn Âu Dương Hoành vì chịu ảnh hưởng lớn hơn,chỉ có thể phát huy chưa đủ một thành thực lực. Do đó, lúc này hắn mới tin tưởng có cơ sở để liều mạng với tu sĩ Phi Thăng Kỳ.
Âu Dương Hoành lợi dụng Thổ Linh Thuẫn ngăn cản Long Tiêu Diêu, nháy mắt đã lui lại một thước. Mà Long Tiêu Diêu cũng lao tới, lập tức xuất hiện bên cạnh. Âu Dương Hoành dùng tay trái công kích, tay phải biến thành chưởng, ngưng tụ một Chân Khí Thuẫn ngăn cản công kích của Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu đương nhiên nhìn thấy công kích của Âu Dương Hoành nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Chiến đấu với tu sĩ Phi Thăng Kỳ, dùng thi pháp bình thường đối công thì hắn chỉ có một đường chết mà thôi. Chỉ có phát huy những ưu thế bản thân, cận chiến thì mới có thể tìm được sinh cơ. Không thể dừng lại, hắn lúc này chỉ có thể mạo hiểm tiến lên, thi triển Ngư Hành Bách Biến tránh né công kích của đối thủ.
Sách lược của Long Tiêu Diêu rất chính xác nhưng thực lực đối thủ cũng quá mạnh mẽ. Tuy chỉ phát huy không đủ một thành thực lực nhưng Âu Dương Hoành chung quy là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, một thành thực lực cũng không thua kém gì với thực lực lúc mạnh nhất của Long Tiêu Diêu.
ở sâu trong lòng đất, do bị hạn chế và áp lực của lòng đất, tốc độ tránh né của Ngư Hành Bách Biến bị ảnh hưởng nhiều. Trong khi đó, khoảng cách giữa hắn và Âu Dương Hoành lại quá gần, tuy tránh né đại bộ phận chưởng lực nhưng cánh tay trái vẫn bị chưởng phong tản qua, dù thân thể cường hãn nhưng không thể chịu đựng công kích của tu sĩ Phi Thăng Kỳ mà bình yên vô sự.
Tuy nhiên, rốt cục thân thể Long Tiêu Diêu vẫn có thể sánh ngang Pháp bảo, lại chỉ bị chưởng phong lướt qua cho nên cánh tay trái của hắn xương cốt vỡ vụn, huyết nhục mơ hồ, vặn vẹo biến hình. Lực lượng cường đại đánh vào khiến thân hình hắn bị chệch bên trái về phía sau.
Cơn đau đớn đánh ập tới khiến Long Tiêu Diêu không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Tuy nhiên, hắn không dám có chút tạm dừng, cố nén đau kiên trì đánh quyền phải tới Âu Dương Hoành. May mắn là thần thông tự lành đã tự động phát động. Theo chân khí hỗn độn chảy qua, thương thế của hắn nhanh chóng khép lại, cơn đau cũng dần giảm bớt.
Quyền phải của Long Tiêu Diêu đánh lên Chân Khí Thuẫn của Âu Dương Hoành, lúc này quyền đầu đã được một vòng điện quang màu tím nhạt bao phủ, cũng là công kích lôi điện dung hợp với uy lực mạnh nhất của hắn. Lực lượng một quyền này còn cường đại hơn lúc nãy hai phần, Chân Khí Thuẫn nhoáng cái đã bị đánh nát.
Tuy rằng lực phòng ngự của Chân Khí Thuẫn cường đại nhưng chung quy cũng chỉ là chân khí thuộc tính thổ bình thường ngưng kết thành, mà lần này Long Tiêu Diêu còn vận dụng năng lượng lôi điện dung hợp, lại có Thiên Quân Lực cho nên dù là Pháp bảo bình thường cũng khó chống đỡ, tất nhiên Chân Khí Thuẫn không thể kháng cự được.
Dù vậy, sau khi đánh nát Chân Khí Thuẫn, năng lượng một quyền này cũng tiêu hao rất nhiều, lực lượng còn sót lại liền đánh lên bàn tay Âu Dương Hoành. Quyền chưởng tương giao, bàn tay Âu Dương Hoành trào ra một cỗ chân khí khổng lồ, quyền đầu Long Tiêu Diêu lập tức bị đẩy lui, cánh tay phải cũng lập tức chết lặng. hai xương ngón tay cũng bị bẻ gãy.
Nhưng Âu Dương Hoành lúc này cũng không khá khẩm gì. Tuy chân khí cường đại nhưng thân thể vẫn rất yếu ớt, tay phải hắn bị Thiên Quân Lực của Long Tiêu Diêu đánh vào, xuyên qua tầng phòng ngự chân khí, đánh cho xương bàn tay và cổ tay gãy đứt. Âu Dương Hoành kêu lên một tiếng đau đớn, giận tím mặt. Hắn lại chém tay trái ra, thề quyết một chưởng đánh chết Long Tiêu Diêu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào