Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng
Chương 284: Chiến khu số 8 phương Bắc
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: khongtrung
Biên tập: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Đến khi Tôn Phi từ thế giới Diablo đi ra thời gian đã là hai giờ chiều.
Bởi ngày mai giải đấu diễn võ tác chiến sẽ chính thức bắt đầu, nên chiều nay ai ai cũng bận rộn, năm mươi tòa thí kiếm đài làm sân khấu cho các cao thủ trình diễn được đế quốc phái ra số lượng lớn thợ thủ công và ma pháp sư một lần nữa sửa chữa, bố trí thêm ma pháp trận để đảm bảo nó có thể chống chọi qua sự tàn phá của mấy tên phá phách mang danh “cao thủ”.
Khu vực doanh khu có vẻ náo nhiệt phồn hoa vô cùng.
Các nước phụ thuộc đều chuẩn bị đâu vào đấy cho giải đấu, theo lệ thường, toàn bộ khi tham gia diễn võ tác chiến theo địa vực sẽ chia ra làm đông, tây, nam, bắc, trung - ngũ đại chiến khu, quá trình các trận đấu trong mỗi đại chiến khu lại chia làm hai mục.
Mục đầu tiên là bài vị thi đấu (thi đấu xếp hạng).
Ở mục này, từng nước phụ thuộc sẽ phái ra sáu cao thủ cường đại nhất của mình tham gia thi đấu tranh hạng, sau đó lại chọn một đội năm mươi binh sĩ tinh nhuệ tham gia thi đấu chiến trường, cuối cùng tìm ra mười đại cao thủ và mười đội tinh nhuệ nhất, khi diễn võ tác chiến chấm dứt sẽ được Yashin đại đế tiếp kiến và ban thưởng hậu hĩnh, hơn nữa có thể tăng cấp của đất nước mình lên.
Mục thứ hai là thi đấu khiêu chiến.
Ở mục này, các nước phụ thuộc có thể chọn nước khác làm mục tiêu khiêu chiến, nói chung sẽ không hạn chế số lần khiêu chiến, một quốc gia có thể liên tiếp khiêu chiến nhiều nước, nhưng dạng này thì sẽ bất kể sống chết, bình thường có rất ít quốc gia nào có thể chịu được liên tục hai lần khiêu chiến, bởi vậy khi khiêu chiến họ đều chọn đối thủ mạnh hơn mình, dốc toàn lực đánh cược một lần. Cứ như vậy khi thắng có thể lấy được cấp bậc của nước đối thủ, quy định này thật sự rất tàn khốc, có rất nhiều nước thoáng cái tăng mấy cấp bậc nhưng cũng có lúc nước cấp cao trở thành cấp thấp.
Sau khi hai mục này kết thúc sẽ đến thứ mà người ta mong chờ nhất — Đế quốc bài vị chiến.
Đông, tây, nam, bắc, trung - ngũ đại chiến khu sẽ tuyển chọn ra cao thủ đại biểu tham gia quyết chiến sau cùng.
Vương giả chân chính sẽ đạp trên máu và thi thể của những cao thủ tuyệt đỉnh khác để đi đến ngai vàng đệ nhất cao thủ nước phụ thuộc và chiến lực đệ nhất quốc (nước có chiến lực mạnh nhất).
Hai danh hiệu này tượng trưng cho sự quang vinh vô thượng. Năm đó Yashin đại đế còn là Zenit đại hoàng tử, chính là tại diễn võ tác chiến đế quốc Spark mang theo cận vệ đoạt lấy vinh quang của đệ nhất cao thủ và chiến lực đệ nhất quốc, một bước thành danh, sau đó lại ly khai đế quốc Spark, khai phá đế quốc Zenit. Bởi vì đoạn điến cố này nên hai danh hào lại bao hàm thêm càng nhiều ý nghĩa, bất luận là hoàng thất đế quốc hay các nước phụ thuộc lớn đều thập phần coi trọng.
Bình thường việc này đều do quốc vương tự mình làm, bất quá Tôn Phi lại khác, hắn phái Peter Cech làm đại biểu.
- Chiến khu số 8 phương Bắc?
Sau một giờ, Cech cũng đã mang về kết quả, điều này làm cho Tôn Phi cười đến toét cả miệng.
Đây là một số rất không tệ.
Hương Ba Thành nằm ở tận cùng phía bắc đế quốc Zenit, tự nhiên sẽ được phân vào chiến khu phương Bắc. Chiến khu bắc này có năm mươi quốc gia tham dự, mà một kẻ xuyên việt như Tôn Phi lại khá yêu thích số 8 và 6, đương nhiên hài lòng với con số bắt được.
(Dân TQ thích số 6 và 8 vì cho rằng nó tượng trưng may mắn, như Việt Nam mình là vì đọc ra Hán Việt là Lục – Bát nghe chệch thành Lộc – Phát vậy)
Phần cuối là chọn người tham gia bài vị chiến, cùng với đó là tuyển chọn ra năm mươi thành quản cùng thánh đấu sĩ lập chiến đoàn, tham gia đoàn thể chiến trong bài vị thi đấu.
Lập tức chuyện này gây nên một hồi tranh luận, ai cũng hăng hái, sẵn sàng vác giáo ra trận.
Bên trong doanh khu, người rống ngựa hí, đao thương sáng loáng, tinh kì uốn lượn, trường thương như rừng, một trận nhiệt huyết có thể trực trùng vân tiêu ( xông lên tận trời) làm cho thiên địa biến sắc.
Kinh khủng hơn nữa là cường giả thần bí cảm thấy được thực lực của Hương Ba Vương đã siêu việt hơn hôm qua, không tin nổi là lên hẳn một giai từ thất tinh sơ giai lên đến thất tinh trung giai đỉnh… Tốc dộ như vậy thậm chí so với vài cái thiên tài mà cường giả thần bí từng thấy qua còn muốn đáng sợ và khủng bố hơn vô số lần!
Thật là một kẻ biến thái!
Cường giả thần bí thầm mắng trong lòng một câu.
Nguyên lai hắn nghĩ sẽ tiêu phí một thời gian dài thì vị vương giả trẻ tuổi này mới có thể nắm giữ được nội dung cuốn chép tay kia, nhưng lúc này xem ra những thứ hắn vất vả chuẩn bị đã không còn cần thiết nữa.
Vù!
Cường giả thần bí khoát tay, một quyển chép tay khác được bao bọc trong thanh sắc quang diễm bay vào người Tôn Phi, sau đó khẽ lắc mình, biến mất ngay tại chỗ.
- Đêm mai lại đến!
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai Tôn Phi.
Thực lực của cường giả thần bí tuyệt đối là còn ẩn giấu, Tôn Phi dù có thực lực tăng trưởng như bay nhưng vẫn không thể nhìn thấy cách cường giả thần bí rời đi.
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng
Chương 285: Tình huống có chút khác biệt
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch và biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Tôn Phi như si như say chuyên chú nghiên cứu hai kỹ xảo mới trong đêm, thu được lợi ích không hề nhỏ.
Thời gian cực nhanh.
Mãi đến khi phương đông đã hé lộ một góc mặt trời, Tôn Phi mới đình chỉ mà nghỉ ngơi, bắt đầu lợi dụng ma pháp trận cùng sách kỹ năng màu tím rèn luyện tinh thần lực của mình.
Tới khi mặt trời đã hoàn toàn nhô bóng chói lòa lên cao, Tôn Phi rốt cục hoàn thành xong tu luyện đêm đó. Đây cũng là lần tu luyện dài nhất của hắn trong những buổi tối gần đây. Trước kia khi vừa mới bình minh Tôn Phi đã về tới Hương Ba đại doanh, lần này thật sự là luyện tới quên hết thòi gian.
Chuyển sang hình thức thích khách, Tôn Phi thân hình như điện một đường xuyên qua trạm kiểm soát trùng điệp của binh lính đế quốc về lại Hương Ba đại doanh.
Lúc này, toàn bộ Hương Ba thánh đấu sĩ cùng thành quản đã đánh bóng xong đao thương, mặc vào khôi giáp, chuẩn bị tốt chiến mã, cầm binh khí, chỉ chực chờ mệnh lệnh sẽ lao tới chiến trường tranh tài diễn võ tác chiến, đánh giết hết mình để cho Hương Ba Thành lên một đẳng cấp mới.
Đợi khi Tôn Phi thay xong bộ áo choàng vương giả màu xanh da trời Angela đã chuẩn bị trước, đầu đội vương miện khảm rubi, cầm trong tay quốc vương quyền trượng từ quốc vương đại trướng đi ra, cả doanh địa sôi trào một trận hoan hô đầy nhiệt huyết.
Từng binh sĩ nhiệt huyết sôi trào, nhìn vương giả vô địch trong lòng mình bước ra đứng giữa ánh mặt trời nở nụ cười tự tin kiên định thì trong mắt đều toát lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt. Pho tượng Chiến Thần của bọn họ đã ở đây, mỗi một binh lính Hương Ba đều dùng dòng máu nóng trong cơ thể của mình mà thề…
- Nguyện tử chiến vì Alexander bệ hạ!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Quốc vương vạn tuế!
Đứng trước mặt Tôn Phi giờ phút này là một chi quân đội đang trên con đường trở thành vô địch chi sư. Ánh mắt bọn họ không chút sợ hãi, chỉ có vẻ kiên định cùng sùng bái điên cuồng với vị vương giả trẻ tuổi của mình!
Tôn Phi ở một khắc này cũng bị cảnh tượng trước mắt cảm nhiễm, hắn nhẹ nhàng giơ cao quốc vương quyền trượng trong tay đợi khi tất cả binh lính đều yên lặng, Tôn Phi mới nhẹ nhàng nói:
- Thắng lợi!
- Thắng lợi!
Tất cả binh lính đều điên cuồng đáp lại lời của hắn, thanh âm giống như tiếng sấm rền vang mãi không dứt.
- Quang vinh chính là tính mạng của chúng ta!
Tôn Phi tung người cưỡi lên lưng “đại cẩu” Hắc Toàn Phong.
- Quang vinh chính là tính mạng của chúng ta!
Mỗi một thành quản cùng thánh đấu sĩ phi thân lên ngựa, một tay bắt lấy cương ngựa, một tay giơ lên cao binh khí lóe ra hàn quang.
- Xuất phát!
Tôn Phi hét lớn một tiếng, Hắc Toàn Phong ngửa đầu gầm lên, tứ chi cường tráng phát động lao ra ngoài đại doanh.
Một tiếng gầm này của Hắc Toàn Phong tựa tiếng long ngâm hổ khiếu vang vọng cả doanh khu hai mươi dặm. Mấy ngày qua Hắc Toàn Phong không ngừng ăn cơm trộn chung với một lượng nhỏ “Người Khổng lồ xanh dược tề”, có lẽ dưới tác dụng của dược tề, thân thể của nó càng ngày càng lớn, hôm nay đại hắc cẩu đã sắp cao tới ba mét, ngoại hình càng thêm uy vũ hùng tráng, bộ lông đen bóng thậm chí nổi lên dị quang màu xanh đen, khi chạy tốc độ nhanh như tia chớp, ngày càng phát triển theo xu thế cao giai ma thú.
Phía sau Tôn Phi, Hanh Cáp Nhị Tướng Pearce cùng Drogba giơ cao lá cờ kỳ lạ in hình chó hai đầu ngậm búa cùng kiếm nhỏ máu.
Hai tráng hán này thân cao quá hai mét, cơ thể lồ lộ từng khối cơ bắp như đá tảng. Bọn hắn cưỡi trên hai con tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú hùng tráng vô cùng, bốn vó mơ hồ có bốn ngọn lửa lóe ra, đôi mắt phóng huyết quang, hành động mau lẹ nhẹ nhàng, trên người phóng ra ma lực uy áp nhàn nhạt.
Tứ cấp ma thú hàng khủng chở cự hán cũng hàng khủng không kém, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Phía sau Hanh Cáp Nhị Tướng là Torres, Cech, Elena cùng cao thủ Hương Ba Thành, bọn hắn đồng dạng cưỡi tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú, một thân hộ thân khôi giáp kỳ dị, đằng đằng sát khí, bảo hộ chính giữa là cỗ xe ngựa ma pháp do bốn con tuấn mã kéo đi, bên trong chở Vương phi điện hạ tương lai cùng Ji Ma, thêm cả tám nữ hài tử đáng thương như hoa như ngọc được Tôn Phi giữ lại vì không có nhà để về.
Xa hơn phía sau là năm mươi Hương Ba thánh đấu sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí.
Bọn hắn đồng dạng cưỡi tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú, năm mươi kỵ binh đi giữa ngã tư đường trong doanh khu, giống như là cận vệ của thần đang tuần tra, khí thế hung hãn làm cho tất cả mọi người theo bản năng tránh ra, không dám ngăn cản, bởi vì đi ở trước mắt bọn họ phảng phất là năm mươi đầu dã thú khát máu, bất luận là người hay vật cưỡi đều tản ra một loại cảm giác áp bách khiến kẻ khác sợ hãi.
Đây chính là toàn bộ đội hình Hương Ba Thành duyệt để tham gia diễn võ tác chiến.
Còn cựu Hương Ba đệ nhất cao thủ Frank Lampard (giờ hạng 2, Tôn Phi lên) một người một kiếm mang theo hơn năm mươi thành quản trấn thủ Hương Ba đại doanh, chờ đợi mọi người chiến thắng trở về.
Đoàn người dưới ánh nhìn chăm chú kinh sợ của nhân mã các quốc gia khác từ từ tiến đến trung tâm doanh khu, nơi duyệt binh.
- Chư thần tại thượng! Đây là đội hình dự thi của Hương Ba Thành sao? Cường đại! Thật sự quá cường đại!
...
...
Giáo trường diễn võ tại trung tâm doanh khu hai mươi dặm.
Hơn 240 nước phụ thuộc, trên hai vạn ba nghìn dũng sĩ mặc giáp, cầm binh khí đầy nhiệt huyết, quốc vương cùng hoàng tử đến từ các quốc gia, vô số lá cờ bay phấp phới trong làn gió dưới mặt trời đỏ rực, chiến mã phụt ra từng đợt sương mù trắng… Toàn bộ cao thủ trong các nước phụ thuộc đế quốc Zenit đã tề tụ ở đây, lấp đầy giáo trường cực lớn này.
(Các nước phụ thuộc trước là 250 nhưng sau đợt có thích khách thì một số nước liên quan đã bị thanh trừng)
Tuy rằng Tôn Phi trong khoảng thời gian này đại xuất danh tiếng, nhưng dù sao Hương Ba Thành vẫn chỉ là nước phụ thuộc cấp sáu, cho nên quân viễn chinh Hương Ba bị xếp một chỗ ở tít đằng sau, chỉ có thể từ đằng xa nhìn về đài cao ở trung tâm.
Đài cao này hơn 20 mét, được làm từ gỗ quý trăm năm lấy từ Moro sơn mạch, hết sức nguy nga đồ sộ.
Đài cao gồm chín tầng, mỗi tầng chiến cả trăm mét vuông, hai bên có hai cầu thang uốn lượn nối lên. Dựa theo lệ từ trước tới nay, Yashin đại đế sẽ xuất hiện trên tầng cao nhất để quan sát hùng binh từ các nước phụ thuộc, đồng thời dưới sự phụ trợ của thần sư từ Thần Thánh giáo đình mà dùng đoản kiếm giết một con trâu đực lông trắng được chăm sóc tỉ mỉ ba năm, rồi móc lấy trái tim của nó ra quan sát hoa văn, mời thần sư đến xem quẻ phán vận thế của đế quốc trong ba năm tới…
Nghi lễ hiến tế này là phần không thể thiếu trong giải đấu, có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.
Thế nhưng tình huống năm nay lại giống như có chút khác biệt…
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng
Chương 286: Yashin đại đế
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch và biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Hơn hai vạn người chờ đợi gần nửa giờ, vẫn chưa thấy Yashin đại đế đến.
Thế nhưng đại hoàng tử Arshavin cùng nhị hoàng tử Domingos thì đã xuất hiện ở tầng thứ tám trên đài, toàn thân khoác khôi giáp vàng uy vũ, áo choàng đen tung bay trong gió rét, như là hai vị thần đưa mắt từ trên cao trông xuống thế gian.
Tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi.
Tôn Phi vô cùng buồn chán ngồi ngay ngắn trên lưng đại hắc cẩu, ánh mắt đảo qua đám quân sĩ các nước khác.
Đế quốc Zenit hiện chỉ còn 240 nước phụ thuộc, chia cấp bậc theo dạng kim tự tháp gồm mười nước cấp 1, hai mươi nước cấp 2, ba mươi nước cấp 3, bốn mươi nước cấp bốn, sáu mươi nước cấp 5 và tám mươi nước cấp 6.
Có thể thấy trong đó các nước có thực lực nhỏ yếu chiếm đa số, bởi vậy nhìn trên giáo trường hiện tại cũng thấy rõ bất đồng giữa các nước.
Tôn Phi chứng kiến có nước nhân số đông đảo vượt quá hai trăm, binh hùng tướng mạnh áo giáp sáng choang, cũng có nước chỉ vừa đầy một trăm, trên người miễn cưỡng mặc vài bộ giáp bằng da thú, lại còn có cả nước phải gom đầu bếp lẫn chăn ngựa mới miễn cưỡng đủ năm mươi người, mà đám người này đừng nói là giáp da, ngay cả binh khí còn không có đủ, chỉ cầm một ít cung tên cùng mũi lao giản đơn chế từ thân cây, thoạt nhìn thê thảm vô cùng, so với Hương Ba Thành trước kia còn khốn khó hơn. Những nước nhỏ này đến cả quốc vương cũng không có nổi một bộ khôi giáp trọn bộ, trên người chắp vá không khác gì đám người rừng, bất quá khí thế cùng vẻ mặt của bọn họ lại vô cùng dũng mãnh, cũng không thể coi thường.
Đem quân Hương Ba ra so sánh, hơn năm mươi người áo giáp sáng choang, đao thương tỏa hàn khí, cưỡi tứ cấp ma thú Liệt Diễm thú, trang bị cực kỳ xa xỉ, so với mười nước phụ thuộc cấp 1 kia cũng không kém chút nào.
Thời điểm Tôn Phi đi quan sát người ta, thi cũng không ít ánh mắt đang quan sát lại Tôn Phi cùng đoàn dự thi của Hương Ba lần này.
Trong những ánh mắt đó có có hâm mộ có ghen tị, có nịnh hót có cừu thị, có thiện ý có địch ý, có thân cận cũng có sợ hãi... Muôn màu muôn vẻ.
Ngay tại thời điểm Tôn Phi đã có chút sốt ruột tới không đợi thêm được, đột nhiên từ bầu trời xa xuất hiện mấy đạo lưu quang mãnh liệt, mang theo khí thế đáng sợ tựa như thần hàng lâm mà bay vút về hướng đài cao.
Mọi người mừng rỡ, nhìn kỹ lại, dẫn đầu là sáu đại ma pháp sư mặc ma pháp trường bào hoàng gia thiêu đốt ma lực lăng không mà tới, tiếp đó là bốn bóng người tỏa hào quang nóng cháy như thái dương, tới cuối là một đoàn quang diễm đỏ lửa, tất cả đều bay vút về hướng đài cao.
Tôn Phi nhìn kỹ lại, phát hiện đoàn quang diễm rực lửa kia không ngờ là một con Long thú lớn bằng quả núi nhỏ, thi thoảng há mồm gầm lên một tiếng, sóng âm cuồn cuộn hình thành mấy cơn lốc xoáy có thể nhìn bằng mắt thường, làm nhiễu loạn cả không gian.
Á Long thú!
Không ngờ là á Long Thú!
Trong truyền thuyết của đại lục đó chính là hậu duệ của Long tộc, trên bầu trời tuyệt đối là vương giả, tọa kỵ vô địch trên không.
Tôn Phi trong lòng rung động khó có thể nói nên lời. Hắn từng xem đủ loại hình ảnh về rồng trong kiếp trước, ở kiếp này cũng thấy không ít trong các sách cổ, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến quả thực không có ngôn ngữ nào kể nổi cảm giác của hắn.
Từng tiếng long ngâm chói tai vẫn vang lên, trên lưng á Long thú chở một chiếc ngai vàng màu hoàng kim thật lớn, từ nơi chân trời xa không nhanh không chậm bay tới, cuối cùng xẹt qua đài cao tầng thứ chín.
Thời điểm á Long thú bay tới, cả giáo trường đều tràn ngập một loại sợ hãi, một ít chiến mã bị dọa đến bốn vó té quỵ dưới đất, sùi bọt mép.
Ngay khi á Long thú lướt qua đỉnh đài cao, đột nhiên nó hơi dừng lại.
Ngai vàng trên lưng nó như một chiếc lông vũ từ từ hạ xuống, “ầm” một tiếng vững chãi đặt trên tầng chín. Cùng lúc đó, bốn đã đại ma pháp sư hoàng gia kia hạ xuống tầng thứ bảy, ngay bên dưới sau Arshavin cùng Domingos hai vị hoàng tử.
Bốn người này đứng ở bốn phía, thần sắc cảnh giác vô cùng, ánh mắt như điện đảo qua đám người, nắm chặt trng tay pháp trượng màu trắng cao hơn hai mét, ma lực trên người điên cuồng rót vào ma pháp trận được khắc trên đài cao. Một tiếng nổ nhẹ vang lên, một màn hào quang trong suốt xuất hiện, đem trọn đài cao bảo hộ bên trong.
Tôn Phi từ xa nhìn thấy rõ ràng trước ngực bốn gã ma pháp sư mặc áo choàng ma pháp màu đen này có thuê sáu ngôi sao vàng năm cánh.
Đó là dấu hiệu của đại ma pháp sư lục tinh cấp.
Bốn hoàng gia ma pháp sư này lại đều là đại ma pháp sư lục tinh cấp.
Tôn Phi ở trong lòng thầm tặc lưỡi.
Đại đế quốc chính là đại đế quốc, không ngờ hoàng gia ma pháp đoàn có thể một hơi mời ra bốn bị ma pháp sư lục tinh cấp, nội tình như vậy đích xác làm kẻ khác khiếp sợ.
Nhưng ngẫm nghĩ thêm một hồi, có thể trong thời gian ngắn bố trí vào chục cái ma pháp trận lục tinh cấp trở lên tại chiến trường trong Moro sơn mạch thì việc hôm nay xuất được sáu gã đích ma pháp sư lục tinh cấp cũng không quá bất ngờ.
Thậm chí Tôn Phi còn đang suy đoán, có lẽ nội tình hoàng thất Zenit không chỉ như bên ngoài hiển lộ, trong hoàng cung được canh gác sâm nghiêm kia, có lẽ còn che giấu cao thủ đỉnh cấp nhất!
Ánh mắt Tôn Phi nhanh chóng dời lên ngai vàng đang yên vị trên tầng thứ chín đài cao.
Đây là một ngai vàng cao hai mét không biết do vật liệu gì chế tác thành, khắc đồ án một con cự long sống động như thật.
Tất cả mọi người biết, có tư cách ngồi trên ngai vàng này, cả đế quốc chỉ có một người…
Yashin đại đế.
Sau khi được cường giả thần bí kia tặng hai bản chép tay của Yashin đại đế thời còn là hoàng tử, Tôn Phi đối với vị hoàng giả thiên tư siêu tuyệt này tràn ngập tò mò, muốn một lần tận mắt nhìn thật rõ bị hoàng giả cả đời tràn ngập sắc thái truyền kỳ này.
Nhưng giờ khắc này lại có từng luồng khí màu đỏ toát ra từ ngai vàng kia, giống như một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt ngăn cách tất cả, đem thân ảnh người ngồi trên ngai vàng hoàn toàn che giấu, cho dù Tôn Phi có thực lực gần thất tinh trung giai, vận chuyển toàn bộ thị lực cũng không thấy được cái gì.
Vì sao phải như vậy?
Tôn Phi hơi nhíu mày, tự hỏi.
Theo sách sử trong Hương Ba Thành, tại các giải đấu diễn võ tác chiến trước đây, Yashin đại đế đều đúng giờ xuất hiện, cũng chưa từng che giấu khuôn mặt thật của mình. Vị hoàng đế oai hùng này mỗi lần đều là đích thân đứng trên đài cao, nhìn xuống hùng binh vạn người của 250 nước phụ thuộc.
Hơn nữa, căn cứ miêu tả từ hoàng thất Hương Ba Thành, Yashin đại đế có phong thái tuyệt thế như một vị thần, bất luận kẻ nào chỉ cần bị vị đại đế này liếc mắt từ xa một cái thôi cũng đã nhịn không được sinh lòng thần phục, là bị phong thái của hắn chế phục.
Nhưng lúc này đây, vì cái gì Yashin đại đế lại phải che đi thân ảnh của mình?
Chẳng lẽ giống như lời đồn, vị hoàng giả thiên tài này đã ở dốc bên kia của cuộc đời, không muốn cho con dân của mình chứng kiến dáng vẻ ốm yếu của một ông lão tuổi xế chiều?
….
Tuy rằng khoảng cách tới đài cao kia rất xa, nhưng Tôn Phi vẫn có thể cảm giác được khí tức mạnh yếu của mỗi người trên đài kia.
Từ dưới tầng thứ bảy là hơn 20 hộ vệ thực lực khoảng từ tam tinh đến ngũ tinh. Trên tầng bảy là bốn vị hoàng gia cung đình đại ma pháp sư khí tức kinh người. Tầng thứ tám là đại hoàng tử Arshavin một thân thực lực lục tinh cấp và nhị hoàng tử Domingos dù chỉ biểu hiện thực lực tứ tinh, thế nhưng phong thái hoàng giả tự nhiên lại không chút nào thua kém đại hoàng tử.
- Uồm…
Con trâu lông trắng được nuôi tỉ mỉ ba năm rống lên một tiếng vang vọng toàn trường.
Nó vừa ra đời đã được hoàng thất tỉ mỉ chăn nuôi, mỗi ngày đều có vô số người hầu hầu hạ tắm rửa, ăn loại cỏ tốt nhất, ngủ thảm lông mềm mại nhất, uống nước suối tinh khiết nhất, chính là để đợi một ngày này, ngày bị một kiếm mổ lấy tim để đoán vận thế ba năm tới của đế quốc. Nhưng có điều con trâu đực này chắc là đã hoàn toàn đắm chìm trong cuộc sống tốt đẹp, căn bản không biết sắp đến vận rủi, như ũ nhàn nhã nằm ở tầng thứ chín, đem mình làm thành vẻ chúa tể cao cao tại thượng, mắt nhìn hơn hai vạn hùng binh dưới đài không hề có chút e ngại.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng
Chương 287: Trận đầu tiên
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch và biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Gió đông rít gào thổi tới, làm tung bay đủ loại quốc kỳ trên giáo trường.
Yashin đại đế đã đến, nhưng cũng không có nghĩa nghi thức hiến tế chư thần lập tức bắt đầu.
Bởi vì Giáo Tông điện hạ của Thần Thánh giáo đình giáo khu Zenit còn chưa tới.
Hôm nay nghi thức hiến tế ngay từ khi chưa bắt đầu đã lộ ra một khí tức phi thường quỷ dị.
Dựa theo truyền thống trước kia, Giáo Tông điện hạ vốn là đã xuất hiện trước khi hoàng đế đế quốc tới để bày tỏ tôn trọng với đế quốc. Thế nhưng hôm nay Giáo Tông điện hạ lại ngoài dự đoán mà phá vỡ lễ chế như vậy, tới giờ vẫn còn không đến.
Tiếp tục chờ đợi quả khó có ai kiên nhẫn nổi.
Từng đợt giá rét buốt lạnh làm cho không ít binh sĩ có thực lực yếu kém của một số nước phụ thuộc sắp chịu không nổi.
- Bắt đầu đi!
Thế nhưng ngay khi còn chưa ai kịp than thở vì nghĩ phải chờ tiếp, một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ trên tầng thứ chín.
Giọng nói kia tràn đầy vẻ nghiêm nghị cùng cao quý không thể xâm phạm, một cỗ khí thế duy ngã độc tôn lan tỏa, thế nhưng Tôn Phi lại rõ ràng cảm thụ được chút gì đó mệt mỏi cùng cô đơn trong đó, thậm chí còn cả cảm xúc cổ lão tang thương, làm người ta không nhịn được sinh ý tiêu điều trong lòng.
Sưu!
Một đạo xích hồng sắc quyền phong, ngay khi giọng nói vừa tắt theo ngai vàng tiêu xạ ra.
Con trâu đực vốn còn nhàn nhã nằm trên tấm thảm lông trắng tinh ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát, đã bị cắt làm hai, thế nhưng một giọt máu cũng không tràn, trái tim đúng lúc tách thành hai nửa, còn đang khẽ đập nhịp cuối tỏa một tia nhiệt khí… Sau đó rất nhanh đông lạnh kết thành một khối băng!
- Chuyện còn lại... Do hai người các ngươi đến chủ trì đi.
Giọng nói uy nghiêm lần thứ hai từ ngai vàng truyền ra.
- Tuân mệnh, phụ hoàng!
Hai vị hoàng tử tầng thứ tám tức khắc quỳ một chân trên đất đồng thanh.
Trong nháy mắt sau đó, ngai vàng to lớn kia đột nhiên bay lên trời.
Á Long thú vẫn lẩn quẩn trong mây tựa hồ hiểu ý, lao xuống mang theo uy áp đáng sợ mà xẹt qua giáo trường, chuẩn xác đón ngai vàng trên lưng, sau đó vỗ cánh. Mà bốn vị đại ma pháp sư cũng đồng dạng vận ma lực bay lên, hộ vệ bốn phía bên người á Long thú, nháy mắt tất cả hóa thành mấy đạo lưu quang, như sao băng lướt đi, biến mất ở phía xa.
Yashin đại đế, cứ như vậy trực tiếp rời đi?
Một chuyện tình không hề phù hợp lẽ thường, khiến giáo trường nhất trời mơ hồ đủ loại tiếng nghị luận, nhưng cũng rất nhanh yên ắng lại.
Bởi vì trên đài cao, hai vị hoàng tử đã bắt đầu công tác tiếp theo…
Thế nhưng Tôn Phi vẫn không buông bỏ được thắc mắc. Trong lòng hắn quanh quẩn câu hỏi: vương giả vô địch trong truyền thuyết kia, hiện giờ đã trở thành bộ dáng như thế nào?
Dựa vào một loạt việc kỳ dị vừa diễn ra, hoàng đế khai quốc của đế quốc Zenit tựa hồ đã thật sự muốn mặt trời sắp lặn (ý là già sắp chết), vội đến vội đi bởi bì thân thể đã không thể chịu được lâu dài.
Thực lực của Tôn Phi vượt xa những người xung quanh, hắn thậm chí vừa rồi còn nghe được tiếng ho nhẹ, tiếp đó là tiếng thở dốc cơ hồ bé đến không thể nghe thấy.
Cái loại âm thanh này, không thể nghi ngờ là từ một người bệnh nặng đã lâu.
Bầu trời của đế quốc, thật sự muốn sụp sao?
...
...
Hơn ba giờ sau, nghi thức hiến tế chư thần dưới sự chủ trì của hai đại hoàng tử cũng đã chấm dứt, giải đấu diễn võ tác chiến chính thức bắt đầu vào xế chiều.
Doanh khu hai mươi dặm tổng cộng có 50 tòa thí kiếm đài. Đông, tây, nam, bắc, trung năm đại chiến khu đều tự chiếm lấy mười tòa thí kiếm đài. Hạng mục thi đáu đầu tiên chính là diễn ra tại đây.
Hương Ba Thành cũng rất mau rút được đối thủ đầu tiên của mình: số thứ tự 42, nước Gourde.
Gourde quốc là một nước phụ thuộc cấp ba, cách xa Hương Ba Thành, trước đây hai nước cũng chưa từng kết giao. Quốc gia này có thực lực xem như top đầu trong các nước phụ thuộc cấp ba, hoàng tử Drenthe đứng trong Thất Lang, xưng hiệu Hắc Lang, thực lực rất không tồi, dưới trướng là 300 thiết giáp cuồng sĩ (binh sĩ dũng mãnh mặc giáp sắt), sức chiến đấu cường hãn.
Vốn rất nhiều người xem trọng Gourde quốc có thể qua diễn võ tác chiến lần này tiến tới nước phụ thuộc cấp hai, không ngờ vừa trận đầu đã gặp Hương Ba Thành, xem như là xui xẻo.
Thí kiếm đài số 44.
Vô số người đem trọn nơi này chen đến chật như nêm cối, mọi người đều trông ngóng sáu cao thủ của Hương Ba Thành và Gourde quốc.
- Hắc hắc, gặp phải Hương Ba Vương, ta thấy Gourde quốc nên trực tiếp nhận thua, chỉ cần bảo lưu lại thực lực thì kế đó vẫn còn hi vọng, chứ nếu cùng đám người Hương Ba liều chết chẳng xem chừng bất khả thi rồi.
- Ừm, xem tình huống thì cách đó không tệ, dù sao đối thủ cũng cường đại như vậy, dù nhận thua cũng không ai cười người Gourde.
- Ở? Có người lên đài… Xem kìa, Gourde quốc phái cao thủ ra rồi…
- Lại thật sự chọn nghênh chiến với Hương Ba? Chẳng lẽ họ có gì đó nắm chắc tất thắng?
Dươi thí kiếm đài, đủ loại quan khách cũng đã tới từ lâu chờ xem cuộc vui. Thường dân, thương nhân, ngâm du thi nhân, dong binh, võ sĩ… loại người gì cũng có.
Rất nhiều người đều suy đoán Gourde quốc sẽ nhận thua, cho nên khi thấy Gourde phái cao thủ bay vọt từ khu nghỉ ngơi lên thí kiếm đài thì nhất thời một mảnh kinh ngạc, nghị luận ầm ĩ.
Gã võ sĩ Gourde quốc phái ra thân hình cao lớn, mặt đầy râu ria, toàn thân khoác Tỏa Tử Giáp màu đen, tay lang nha bổng.
Hắn nhảy lên thí kiếm đài, thét một tiếng lớn đinh tai nhức óc, thiêu đốt nhiệt huyết của những người xung quanh. Trong tiếng hoan hô, hắn vỗ vỗ bộ ngực của mình, mắt lộ ra hung quang, không ngừng khoe cơ bắp, đồng thời ra vẻ khiêu khích về khu nghỉ ngơi của Hương Ba Thành.
- Hmm, là khiêu khích đây! Ai thay bổn vương đi thu thập tiểu tử kia nào?
Tôn Phi đang ngồi trên vị trí cao nhất tại khu nghỉ ngơi, tầm mắt đảo qua chiến sĩ Hương Ba bên dưới.
- Khởi bẩm vương thượng, để thần đi cho!
Oleguer nở nụ cười nham nhở, thân thể mập mạp đứng lên, chủ động xin đi giết giặc.
- Hay là để thần, bệ hạ, cứ để thần làm tiên phong!
Hanh Cáp Nhị Tướng cùng mấy đại cao thủ cũng sôi nổi đứng lên, yêu cầu xuất chiến.
Tầm mắt Tôn Phi cuối cùng rơi trên người Peter Cech.
Vị đệ nhất nhân về quân sự trong đoàn quân viễn chinh Hương Ba này thực lực không thể nghi ngờ, hơn nữa trung thành và tận tâm, đem mọi chuyện trong quân viễn chinh xử lý gọn gàng ngăn nắp, quốc vương bệ hạ nhờ thế mới có thể nhàn nhã ra ngoài làm đủ chuyện.
Thế nhưng suốt một đường từ quê nhà tới đây, Cech lại chưa hề có cơ hội ra tay, mà ở đại lục Azeroth, làm một thống lĩnh quân sự, nếu không thể biểu hiện ra mặt vũ dũng của mình sẽ rất khó hoàn toàn làm cho các tướng sĩ dưới trướng tin phục.
Tôn Phi quyết định đem cơ hội trận chiến đầu ban cho vị thống soái khiêm tốn này.
- Nhớ kỹ, cần gọn gàng, nhưng là không nên giết người.
Tôn Phi lại dặn dò một câu, không muốn ở ngay ván đầu tiên đã gây quá nhiều thù hằn.
- Quang vinh chính là tính mạng của thần!
Cech hiểu được dụng ý của Tôn Phi, quỳ thật sâu cảm tạ quốc vương ban ân, sau đó đứng lên, xoay người, thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện ở thí kiếm đài số 44.
Thân pháp nhanh đến cực điểm.
Tiếng hoan hô chung quanh lập tức hơi ngừng lại. Chỉ bằng thân pháp thượng đài này đã chứng minh chiến sĩ Hương Ba Thành phái ra là một cao thủ chân chính.
Ngay cả gã tráng hán bên Gourde quốc kia cũng hơi ngẩn ra, mắt lộ hung quang, ánh mắt ngưng trọng đánh giá Cech.
Người xem hô to liên tục như sấm, mỗi một người đều điên cuồng mà gào thét, cùng đợi trận chiến mở màn. Cao thủ cùng cao thủ quyết đấu, rốt cục đã tới lúc. THí kiếm đài lóe ra một tầng quang diễm màu xanh lam nhàn nhạt, ma pháp trận bảo hộ khởi động, ý nghĩa trận đầu quyết đấu rốt cục chính thức bắt đầu rồi.
- Ha ha ha, tiếp chiêu đi! Gã Hương Ba gầy yếu!
Gã võ sĩ Gourde quốc trê người tản ra một tầng quang diễm màu vàng nhạt, tượng trưng cho thổ hệ đấu khí. Thổ hệ võ sĩ bình thường có thân hình cường tráng cùng lực lượng đáng sợ, lại thêm bộ Tỏa Tử Giáp bảo hộ bên ngoài, trông hắn chẳng khác nào một con dã thú chui lên từ mặt đất, mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi lao tới Cech đang lẳng lặng đứng phía đối diện.
Ô ô ô!
Thanh lang nha bổng nặng hơn sáu bảy trăm cân trên không trung phát ra tiếng rít quái dị, hóa thành một đoàn hắc quang đầu hung hăng đập xuống đầu Cech…
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng
Chương 288: Gió thu cuốn hết lá vàng, thắng lợi!
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch và biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Kình phong bén nhỏ đập mặt mà tới, làm tung bay mái tóc dài, nhưng Cech lại vẫn bình tĩnh không hề nhúc nhích.
Mắt thấy lang nha bổng đã sắp nện trúng trán Cech, một đám người xem bên dưới giống như đã nhìn thấy cảnh vị chiến sĩ cao gầy của Hương Ba Thành đầu vỡ toác máu óc tung tóe, có người sợ tới mức che mắt lại…
Nhưng vừa lúc đó…
Răng rắc! Răng rắc! ! Răng rắc! ! !
Liên tiếp có tiếng vỡ vụn chậm rãi truyền ra.
Thế trận chỉ trong nháy mắt đã nghịch chuyển.
Trên thí kiếm đài, hết thảy đều tĩnh lặng.
Thân hình võ sĩ cường tráng bên Gourde quốc đang thế vạn quân mà vọt tới, đột nhiên hoàn toàn dừng lại, cả lang nha đại bổng trong tay hắn cũng như bị khựng ở một nhịp cuối, tất cả giống như một bức tượng điêu khắc thật sống động…
Mà ngăn cản đại bổng cùng cả thân hình khổng lồ kia, chỉ là hai ngón tay hết sức bình thường!
Peter Cech vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ hời hợt vươn hai ngón tay đỡ lấy đỉnh lang nha bổng, liền nháy mắt hóa giải một kích toàn lực của võ sĩ Gourde quốc.
Không, không chỉ là hóa giải công kích.
Còn đánh bại đối thủ.
Rất nhanh, toàn bộ người xem bên dưới thí kiếm đài đều kinh ngạc tới há to miệng, thiếu chút nữa rớt cả cằm xuống.
Bởi vì trong ánh mắt ngơ ngác của bọn họ, lang nha bổng vị trí tiếp xúc với ngón tay của Cech đang xuất hiện từng vết rạn rồi nhanh chóng lan rộng, tiếp tục sau đó binh khí chế tạo bằng tinh thiết này cứ thế biến thành từng mảnh vụn sắt lớn nhỏ rơi trên mặt đất.
Gã võ sĩ Gourde quốc nhìn đoạn lang nha bổng ngắn ngủn còn lại trong tay mình, sắc mặt tái nhợt giống như gặp quỷ, bắp chân cũng bắt đầu bị chuột rút.
Chỉ ngón tay đã có thể điểm vỡ lang nha cự bổng làm từ tinh thiết bách luyện, chứng tỏ nếu đối phương nguyện ý sẽ dễ dàng biến hắn thành thịt nát.
- Ngươi thua.
Cech thu tay về, nhẹ nhàng nói:
- Ta không muốn giết người, tự ngươi nhảy xuống thí kiếm đài đi!
- Ta…
Gã võ sĩ bên kia còn muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn từng mảnh vụn sắt trên mặt đất, nhất thời tất cả dũng khí đều tan thành mây khói, giật mình, xoay người nhảy xuống thí kiếm đài.
- Cao thủ chiến ván đầu tiên, Peter Cech Hương Ba Thành thắng!
Trọng tài cao giọng tuyên bố thắng bại ván đầu tiên, thanh âm qua ma pháp trận truyền âm vang xa, truyền rõ ràng tới tai mỗi một người.
- Cech! Cech! ! Peter Cech! ! !
Ai cũng không thể ngờ ngay trận đầu tiên đã có cục diện phấn kích như vậy. Mặc dù còn chưa thấy đấu khí quang diễm tận trời, cát bụi mịt mù… nhưng một màn hai ngón tay giơ lên phá hủy binh khí làm từ bách luyện tinh thiết cũng đã đủ làm rung động tất cả người xem, khiến bọn họ nhất thời sôi trào nhiệt huyết gào to tên của Cech.
Trên thí kiếm đài, Cech dáng người thon giản, một thân giáp nhẹ đơn giản giấu sau áo choàng đen, mái tóc dài tùy ý bay loạn, tản ra một loại mị lực khó có thể tả rõ, đem toàn bộ phong thái một thống lĩnh quân đội cần có bộc phát tinh tế.
Tôn Phi ở phía xa khu nghỉ ngơi cười lớn vỗ tay.
Mà hơn năm mươi Hương Ba thánh đấu sĩ cũng kích động dùng cự phủ trong tay gõ lên tấm thuẫn, phát ra từng đợt tiếng rền vang trợ uy cho thống soái của mình.
Đây là lần đầu tiên nhóm thánh đấu sĩ chứng kiến Cech ra tay.
Bọn hắn cũng thật không ngờ, vị thống soái ngày thường luôn hòa nhã, ít khi ra tay hiển lộ thực lực, bị bọn hắn nghĩ rằng luôn kém Hanh Cáp Nhị Tướng cùng những cao thủ cạnh quốc vương bệ hạ lại có thực lực cao như vậy. Giờ phút này cả đám đều cảm giác nhiệt huyết đang thiêu đốt, ưỡn ngực ngẩng đầu vì tự hào về thống soái của mình.
...
- Hương Ba Thành lại xuất hiện một cao thủ!
- Peter Cech? Tại sao từ trước tới nay chưa từng nghe tới người này, thậm chí vừa rồi hắn còn chưa có vận chuyển đấu khí, đã chấn vỡ binh khí địch thủ. Chỉ bằng chiêu thức ấy, chỉ sợ hắn có hi vọng tiến vào top 10 cao thủ đứng đầu chiến khu phương Bắc này.
- Thực lực thật cường hãn, chỉ sợ hắn ít nhất cũng đã ngũ tinh cấp?
- Ừm, hoàn toàn không sai. Mau thử xem có thể chiêu dụ hắn từ tay Hương Ba Vương về với chúng ta không!
Đám khách quý ngồi xem cuộc chiến quanh thí kiếm đài số 44 thấy một màn như vậy, lập tức kinh ngạc nghị luận, một số người ánh mắt lóe ra, trong lòng đã đặt kế hoạch lôi kéo nhân tài.
Kỳ thật những hành vi này đều là chuyện bình thường, bởi đối với một số thế lực lớn tại đế đô, giải đấu diễn võ tác chiến chính là cuộc “thu hoạch” nhân tài từ các nước phụ thuộc, bất kể bằng cách dụ dỗ hay uy hiếp.
Đương nhiên, loại hành vi này cũng không phải mỗi lần đều thành công.
Tại đại lục Azeroth, sau khi tuyên bố nguyện trung thành với quốc vương của mình, võ sĩ chân chính bình thường cũng sẽ không hướng người khác nguyện trung thành lần nữa.
Đây là một trong những tín niệm cùng vinh dự trong truyền thống của võ sĩ.
Đáng tiếc ở đại lục luật rừng lên ngôi thế này, có người giữ vững quang vinh cùng tín niệm, tất nhiên cũng sẽ có người lựa chọn tiền tài cùng địa vị, lựa chọn từ bỏ lời thề, đó chính là bản tính con người.
Chuyện như vậy, suốt ngàn vạn năm qua đã phát sinh rất nhiều.
...
Kế tiếp, Hương Ba Thành cơ hồ lấy tốc độ gió thu cuốn hết lá vàng, đơn giản đánh bại Gourde quốc cả 5 trận còn lại.
Hanh Cáp Nhị Tướng, Fernando Torres, giám ngục quan Oleguer, Filippo Inzaghi năm người trước sau xuất tràng, chiến thắng đối thủ của mình.
Hoàng tử Drenthe của Gourde quốc đứng trong Thất Lang là người cuối cùng xuất chiến, cũng là người kiên trì nhất, cùng Torres giao thủ suốt 20 phút, cuối cùng mới không địch lại cung tên thần quỷ khó dò trong tay Torres, bị xuyên thủng vai trái, mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, không thể không ảm đạm nhận thua, nhảy xuống thí kiếm đài.
Cao thủ chiến sáu trận, làm cho người xem quanh thí kiếm đài số 44 thấy như si như say.
Thực lực cao thủ Hương Ba bày ra làm cho tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cảm thấy may mắn vì mình lựa chọn tiến đến quan sát thí kiếm đài này.
Thậm chí vài gã ngâm du thi nhân trước khi trận chiến giữa hai nước kết thúc, cũng đã kịp biên soạn không ít câu chuyện để truyền lưu…
Đó là những câu chuyện về Bạch Phát Khoái Kiếm Paul Pearce, Hắc Phát Cuồng Quyền Didier Drogba, Tuyệt Vọng Giả Oleguer, Phấn Toái Nhất Chỉ Peter Cech, Phong Chi Tử Fernando Torres và Ảnh Chi Quỷ Thứ Inzaghi...
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†