Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Trời chạng vạng hôm nay tuyệt đẹp vô cùng. Trời chiều cuối thu khiến trung tâm cao ốc giữa lòng thành thị độ lên một tầng kim quang lửa đỏ. Cảnh đẹp ý thơ, tình thơ ý họa.
Từng đóa hồng lửa trên tay Liễu Nham Phong nhuốm đẫm nắng trời chiều càng thêm đỏ rực, giống như cảm xúc hiện tại của hắn, quả thực là bùng lên một ngọn lửa.
Nhân viên công ty Kỳ Lợi lục tục ra về. Cả trai lẫn gái tốp năm tốp ba đi ra đại sảnh, mỗi người đều bị Liễu Nham Phong làm cho sợ đến ngây người. Ai cũng biết Liễu Nham Phong là cao thủ tình trường, nhưng Liễu Nham Phong còn chưa bao giờ tán gái trước mặt mọi người như thế này, ít nhất là sẽ không làm ở công ty. Nhưng nhìn điệu bộ bây giờ của hắn, có thể không đơn giản chỉ là tán gái mà là chân chính cầu ái một vị mỹ nữ nào đó trong công ty. Đây tuyệt đối là chuyện lớn, tuyệt đối là thời khắc kinh điển trong năm.
Rất nhiều người dừng bước, tò mò quan sát cùng đợi chờ. Người có tình sẽ thành đôi. Chân tướng của sự kiện này tuyệt đối đáng giá để người người vây xem. Là ai có thể khiến Liễu Nham Phong tốn công tốn sức tốn tâm tư như thế? Người này chắc chắn không đơn giản.
Ngưu ca là người hiểu rõ ngọn nguồn sự việc. Hắn theo bản năng hướng tâm tư về Diệp Sảng, cho nên lúc này chạy ra duy trì trật tự: “Rời đi! Về hết đi nào! Tan việc rồi! Chặn kín cổng để làm gì? Góp sức gây náo hả? Muốn gây khó khăn cho bộ an ninh chúng ta phải không? Nếu lão tử thiếu bát cơm nào chắc chắc sẽ lột da các người đầu tiên!”
Mọi người cười ầm lên. Nếu là mọi ngày bình thường thì chắc chắn Ngưu ca sẽ không nói như vậy. Nhưng hiện tại vì xem kịch vui nên tất cả mọi người đều mang thiện trước hành động của hắn.
Ngưu ca cùng Dũng ca gấp đến độ như kiến bò chảo nóng. Diệp Sảng đã đi tới chỗ xe hàng của Trang bá. Nếu An Hi, Diệp Sảng cùng Liễu Nham Phong xui xẻo gặp nhau… vậy thì quá “hay” rồi.
Ngưu ca đi tới. Hắn biết đàn ông sợ gì nhất, kiêng kị gì nhất. Bạn gái mình bị người ta “cạy nắp” trước mặt mọi người, đã là người thì không thể nhẫn nổi khi đứng trước loại vũ nhục này. Ngưu ca hiểu rõ Diệp Sảng cùng Liễu Nham Phong căn bản không phải là đối thủ cùng level. Nếu thực sự phải phân cao thấp với Liễu Nham Phong thì kết quả đến với Diệp Sảng chính là tự ti cộng thêm nhục nhã.
“Về đi! Về đi! Đừng chặn cổng nữa!” – Ngưu ca hét lớn, nhưng mọi người sao có thể chịu đi?
Lúc này bóng dáng An Hi cùng Lôi Lôi xuất hiện dưới dư quang trời chiều. Toàn thân hai người đều khoác một tà dương quang đỏ rực. Khuôn mặt cũng đỏ lựng như trái táo chín. Vô cùng mê người, vô cùng mĩ lệ.
Đám người lập tức yên tĩnh lại. Liễu Nham Phong cử động, tự tin như một vị tướng quân thắng trận trở về tới gần hai người. Sau đó hắn thực hiện một động tác mà hắn cho là có phong phạm thân sĩ nhất từ trước tới nay, eo khẽ gập xuống, ôn nhu lễ độ nói: “Tặng em! Chúc em mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy!”
Hoa hồng lửa được đưa đến trước mặt An Hi. Tất cả đàn ông ở đây đều trợn tròn hai mắt. An Hi đích xác là đẹp tựa thiên tiên, như người con gái đẹp nhất thế gian. Tất cả nữ giới ở đây cũng híp mắt lại. Liễu Nham Phong quả thực là vương tử phong độ ngời ngời. Nhìn sao cũng thấy hai người xứng đôi. Hơn nữa mỗi người đều nhìn ra lần này Liễu Nham Phong nghiêm túc, thật lòng, tuyệt đối không chơi bời.
Chuyện lớn ngang trời như vậy có lẽ đến sáng ngày mai sẽ truyền về tổng bộ công ty. Chắc hẳn lãnh đạo cấp cao cũng cho rằng đây là một giai thoại của công ty.
An Hi không hề động đậy. Cho dù hoa hồng tuẫn lệ đâm vào mắt cô đến độ khiến cô sắp choáng váng nhưng cô vẫn không biết phải làm sao. Mấu chốt là nhiều người ở đây như vậy, tình huống thế này rõ ràng là khiến người ta không cách nào xuống đài mà.
Liễu Nham Phong làm thế này cũng chính vì hiệu quả đó. Hắn muốn An Hi không thể cự tuyệt được. Dù sao phụ nữ cũng cần sĩ diện. Hắn nhìn ra An Hi đang do dự, cho nên quyết đoán nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời em bữa cơm chiều. Em có thể cho tôi chút hãnh diện không? Đó là vinh hạnh lớn của tôi!”
“Được!” – Trong đám người có người vỗ tay khen hay.
“Liễu tổng V5! Liễu tổng cố lên!” – Những người này chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lôi Lôi vô cùng khẩn trương, trầm mặc gắt gao nhìn An Hi, chỉ sợ cô thốt ra chữ “được”.
Vào thời khắc quan trọng này, nhân vật phản diện chính sẽ xuất hiện. Diệp Sảng luôn lựa đúng lúc mà ra.
Diệp Sảng đẩy một chiếc xe đạp điện, mặc một thân quần áo rách. Hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có chút kinh ngạc nhìn xung quanh. An Hi chậm rãi chuyển ánh mắt về phía hắn. Mọi người cũng theo ánh mắt cô tập trung vào người hắn. Hiện tại tất cả mọi người đều rõ ràng có uẩn khúc gì. Toàn bộ đám đông trước cổng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Không ít người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Sảng, cảm thấy tiểu tử này thật đáng thương, cứ như vậy bị người ta đâm lỗ cắm sừng.
Mà sắc mặt Diệp Sảng nhìn qua cũng thật sự có chút tái nhợt đi, tay cũng thực sự run run. Tình huống này, đừng nói là hắn chưa gặp qua, đến cho hắn tưởng tượng cũng không nghĩ tới nổi. Hắn chân tay luống cuống dắt xe, ngốc nghếch đứng bất động ở nơi đó. Thực ra hắn cũng rất khẩn trương bởi vì hắn không có kinh nghiệm với tình huống này. Quyền chủ động không nằm trên tay hắn.
Liễu Nham Phong vẫn cứ khom lưng, trên mặt vẫn mang biểu tình thắng lợi.
Không khí trầm mặc kéo dài ròng rã 30 giây. Trời chiều tựa như trở nên đỏ hơn mọi ngày, càng thêm đẹp đẽ.
Cuối cùng An Hi cũng mở miệng: “Cần động viên sao?”
Liễu Nham Phong giật mình.
Ngưu ca giật mình.
Lôi Lôi cũng giật mình.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn.
Diệp Sảng: “Mẹ nó, mới vừa tá khí thương (*) ở chỗ Trang bá một tí mà hắn tịch thu luôn của ta! Ta x hắn!”
(*) cv thế chẳng hiểu gì
An Hi bỗng nhiên cười. Nụ cười kia tựa như hàn băng hòa tan trong xuân thủy: “Ha ha, không sao, chúng ta đi thôi. Không nhanh thì chắc chắn sẽ phải chen chúc trong siêu thị!”
Con mắt Diệp Sảng lập tức ươn ướt. Cho dù là Yến Vân cũng chưa từng có thể khiến hắn rơi lệ. Nhưng lời này của An Hi lại làm cho hắn bỗng dưng muốn khóc. An Hi dưới trời chiều chưa từng đẹp như vậy. Quả thực là một gốc mai lóe kim quang!
Tình cảnh này, vĩnh viễn như ngừng lại trong tâm trí Diệp Sảng, cả đời sẽ không quên!
Lôi Lôi cũng cười, nhưng trong khóe mắt lại lóe nước mắt. Cô biết một cô gái để có thể thốt ra lời này trước mặt mọi người trong tình huống này phải cần bao nhiêu dũng khí, dũng cảm tựa như anh hùng , không hối hận.
“Ta f*ck! Ta lại f*ck!” – Ngưu ca kích động – “Móa nó! Mẹ ơi! Tiểu An chính là idol trong lòng lão tử…”
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, An Hi khoan khoái nhảy lên yên sau xe đạp điện. Diệp Sảng chở cô nhanh như chớp phóng đi, chạy vào trong dòng xe cộ nơi ngã tư đường. Chỉ còn Liễu Nham Phong cùng con Z4 trơ trọi đậu ở chỗ này.
Lúc này con xe đạp điện của Diệp Sảng tựa như bảo mã. Mà BMW của Liễu Nham Phong lại giống như cái xe kéo bình thường.
“Được!” – Không biết là ai buột miệng. Toàn bộ vòng vây trước cổng nháy mắt vỗ tay rào rào như sóng thần xô núi. Đàn ông vỗ đến đỏ cả tay. Phụ nữ rất nhiều người đỏ con mắt. Đây mới thực sự là chuyện lớn. Có bao nhiêu người có thể gặp được chuyện như thế này trong cuộc đời? Thử hỏi lúc này, nơi này, ai là người hạnh phúc nhất?
Liễu Nham Phong vẫn giữ tư thế cầm hoa khom lưng. Vô số tiếng vỗ tay tựa như vô số bàn tay dìm hắn vào mộng mị ở nơi này. Đến bây giờ hắn mới hiểu trong cái kịch bản hắn tỉ mỉ dựng lên này, Diệp Sảng mới là nam chính còn An Hi là nữ chính. Hắn tự cho mình là một đạo diễn vĩ đại, thực ra hắn chỉ là diễn viên phụ phối diễn mà thôi, thậm chí ngay cả phối diễn cũng không phải.
Vốn là hắn nắm chắc phần thắng, mặt mày hớn hở, sau đó giữa hàng ngàn ánh mắt hâm mộ lái con BMW chở An Hi chạy về hướng khách sạn ven biển, hưởng thụ thắng lợi. Nhưng bây giờ hắn không khác gì bị ánh mắt của người ta lột sạch quần áo đứng ở cổng, mặc người phỉ nhổ.
Ngưu ca đi tới lễ phép nói: “Liễu tổng, tan tầm rồi, bảo trọng!”
Ý là muốn đuổi hắn đi. Dũng ca nín nhịn không cười thành tiếng. Liễu Nham Phong bình thường ngạo khí ngất trời lúc này lại như một con rùa rụt cổ. Không, là một con khỉ con hôi lông. Dũng ca cảm thấy từ đầu tới chân thật khoan khoái thoải mái. Phê!!!!
Siêu thị Gia Hỉ dưới chung cư mini Hương Sơn. Bây giờ đang là giờ cao điểm. Ở siêu thị dòng người như nước chảy. Diệp Sảng cất xe xong vội vã đuổi theo An Hi. Hai người đi dọc con đường, một chữ cũng chưa nói. Nhưng giờ phút này, An Hi trong lòng Diệp Sảng chính là một viên đá quý. Hắn tuyệt đối không thể để An Hi phải chịu gió táp mưa sa dù chỉ một chút.
Dòng người ra vào siêu thị rất đông, đua nhau chen chúc. Diệp Sảng sợ lạc mất An Hi nên giá trị dũng khí điên cuồng tăng thêm 500 điểm, vì thế hắn chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của An Hi lại. Hai người tựa như dính phải dòng điện cao áp, đứng khựng tại chỗ không nhúc nhích nửa phân. An Hi vùi đầu xuống thấp, mặt đỏ tưng bừng, nhìn qua giống như một gái mới vương tình đầu ngượng ngùng cúi đầu, tùy ý để người yêu nắm tay mình. Con hàng Sảng Sảng cũng không khá hơn được bao nhiêu, trông như một thằng nhóc đang lấm lét ăn vụng, cúi đầu không dám nói lời nào, cũng không dám bước chân như phạm phải sai lầm đang chờ thầy giáo đến dạy dỗ.
Hàng người phía sau bất mãn: “Người anh em, phiền cậu nhanh lên cái nào. Tôi phải tranh thủ mua tương, bạn gái của tôi đang chờ ở nhà!”
“MB, hai người muốn yêu đương ân ái thì tới rạp chiếu phim đi, đến siêu thị làm cái lông gì?”
“Ta nóng sắp chết rồi. Người anh em này đừng đứng đực ra đấy nữa, mau vào đi! Phía sau còn rất nhiều người!”
…
Hai người Diệp Sảng lúc này mới tỉnh lại, sóng vai vào sâu bên trong, nhưng tay hai người vẫn sống chết không chịu buông, sợ một khi lới lỏng sẽ lạc mất nhau.
An Hi đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc, đi sai đường rồi. Khu rau quả ở bên kia, bên này là đồ dùng sinh hoạt. Chưa đi siêu thị bao giờ nên thành tiểu bạch ngu ngốc rồi!”
Diệp Sảng gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chị có biết em đang nghĩ cái gì không?”
“Nghĩ gì?” – An Hi vô cùng ngượng ngùng hỏi.
Diệp Sảng biểu tình xấu hổ: “Tay rất nóng!”
An Hi “xì” một tiếng bật cười: “Vậy thì đừng nắm nữa!”
Diệp Sảng gật gật đầu: “Không nắm cũng được, nhưng em muốn chị cho phép em làm một việc!”
An Hi hiếu kỳ: “Việc gì?”
Diệp Sảng nhìn hàng rau củ xa xa, ánh mắt cùng ngữ khí đều vô cùng kiên định: “Em đã nghĩ thông suốt rồi, ba ngày tới em sẽ không rửa tay!”
An Hi lập tức cười muốn gãy lưng, thở không ra hơi: “Cậu… cậu… đồ đần động, ngu ngốc…”
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Chương 300: Lão đại gặp nạn.
Biển rộng trở nên xanh thẫm, trời chiều vẫn huy hoàng như trước. Trải qua một hành trình dài, Vincent đã tiến nhập vùng biển quốc tế, cách rất gần với vùng biển khu Tịch Tĩnh.
Trên bầu trời, 3 chiếc Bumble Bee bay tới, chậm rãi đáp xuống boong tàu Vincent. Một đoàn bạn hữu của Diệp Sảng đi xuống. Yến Vân, Yến Vụ, An Hi, Lôi Lôi, A Nhuế, Trình Tiếu Phong, Thanh Tuyết, Phú Gia Thiên Kim, Đàm Ninh, thuần một đội hình chính quy.
CEO công ty Thành Tín – Bạch Thủ Khởi Gia – tự mình lên đón tiếp một hàng Súng Cơ. Hắn đương nhiên muốn đích thân tới đón. Hợp đồng lần này là phi vụ làm ăn lớn nhất của công ty từ lúc mới thành lập tới giờ. CEO tự thân ra trận mới có thể cho đối phương thấy thành ý.
“Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!” – Súng Cơ mỉm cười nói.
Bạch tổng vô cùng thụ sủng nhược kinh: “Cửu ngưỡng đại danh! Cửu ngưỡng đại danh! Hận không thể gặp nhau sớm! Các người trở về thật đúng lúc!”
Hai người gắt gao bắt tay nhau, sau đó đội hình đàm phán song phương cũng bắt đầu lần lượt bắt tay nhau. Dưới sự an bài của Deadstomach, Súng Cơ, Hải Dương Cầm Sư cùng Bạch tổng tiến vào phòng tàu trưởng tiến hành trao đổi kĩ lưỡng.
Sảng Sảng luôn không quan tâm tới chuyện sinh ý làm ăn, vì thế lại bắt đầu đứng ngoài boong tàu đắc ý: “Đông đại giang hối. Nhưng cựu phong lưu thiên cổ nhân. Tam tấc kim liên vi thập ma. Oa ha ha. Thơ hay a thơ hay…”
Giờ phút này, trên boong tàu là khung cảnh hội bàn đào mỹ nữ. Yến Vụ, Tinh Tinh, An Hi, Lôi Lôi, Phú Gia Thiên Kim, Đàm Ninh… Lấy bừa một người ra cũng đủ để chói mù hai con mắt. Lúc này một đám đông mỹ nữ đứng thành một đoàn vây quanh Diệp Sảng cùng Tinh Tinh hi hi ha ha khiến đám binh sĩ nước Mỹ đỏ hết cả mắt. Bọn họ vẫn biết thương thủ Trung Quốc này là một nhân vật phong vân, ít nhất cũng là người bạn ngoại quốc của gấu của lão đại, nhưng không ngờ hắn cũng có cả cái tài tán gái. Nhất thời, đám người Mỹ lại bội phục Diệp Sảng thêm một bậc.
Lúc này tâm tình Diệp Sảng vô cùng phấn chấn, vô cùng ngạo mạn hút điếu lão hồng mai, sau đó kích động kéo tay An Hi. An Hi cũng không né tránh, mặt hơi đỏ lên, vẫn mỉm cười chào hỏi, nói cười với mọi người.
Lôi Lôi cười giảo hoạt: “Chúc mừng, chúc mừng!”
Yến Vụ cũng cười nói: “Diệp tử, không tệ! Chị sớm đã thấy hai đứa rất xứng đôi.”
Tinh Tinh cúi đầu, cắn môi không nói lời nào. Xung quanh không có ai chú ý tới.
Thái độ của Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh tất nhiên vẫn không hề chan hòa hoàn toàn với mọi người. Hai người này luôn trâu bò đã quen, thường không đặt ai trong mắt.
“Tiểu Hà, chúng ta đều biết Súng Cơ bàn chuyện hợp tác. Chúng ta nhất định sẽ giúp, không tính tới chuyện tiền nong!” – Phú Gia Thiên Kim lạnh nhạt nói – “Cậu muốn ta giúp cũng không phải không thể, nhưng chẳng qua là do ta nể mặt mũi của lão đại nhà cậu mới đến.”
Diệp Sảng chợt phát hiện lời cô nói có điểm không hợp lý, vội nói: “Lão đại với A Ngưu sao không đến?”
Đàm Ninh ở bên cạnh cười lạnh nói: “Đến? Bị luân bạch về level 25, đến cái rắm!”
Diệp Sảng sợ ngây người: “Bị luân bạch về level 25? Là sao?”
Đàm Ninh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Trong thời gian cậu ra biển, liên minh bát đại đã liên kết thành công. Lão đại và A Ngưu của cậu bị người ta đánh chết N lần!”
Những lời này giống như sấm giữa trời quang khiến Diệp Sảng hôn mê.
An Hi biết Diệp Sảng cùng lão đại có quan hệ rất tốt, vội hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Phú Gia Thiên Kim vừa thấy là An Hi đặt câu hỏi thì thái độ hòa hoãn đi không ít: “Lần trước ở Tiên Tung Lâm tiểu Hà đã cướp mất Kim Nguyệt Ngân của bọn chúng. Bọn chúng lục soát mãi không thấy người nên để Nhất Chưởng Sát Nhân cùng Thi Phi Vũ kết hợp tra ra Túy Nhân Hội, cuối cùng tìm ra lão đại cùng A Ngưu. Hiện tại thế lực của liên minh bát đại công hội vô cùng lớn mạnh, không ai dám chọc vào bọn chúng. Người của bọn chúng chỉ cần thấy các người liền giết. Lão đại và A Ngưu của cậu đang làm nhiệm vụ khai thác mỏ ở khu vực Tây Bộ thì bị nhóm Thi Phi Vũ tóm được, bao vây tiêu diệt, chết 7 lần. Bọn chúng tuyên bố chỉ cần thấy cậu thì…”
Diệp Sảng bỗng nhiên cắt lời: “Bây giờ liên minh bát đại đang ở đâu?”
Đàm Ninh vừa thấy biểu tình bình tĩnh của Diệp Sảng liền cảm thấy không ổn: “Không phải chúng ta đến chọc giận cậu mà là…”
“Tôi chỉ muốn biết bọn Thi Phi Vũ hiện giờ đang ở đâu?” – Thần thái Diệp Sảng rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén chưa từng thấy.
Hắn bị chọc giận, hoàn toàn bị Phương Nhã Văn cùng liên minh bát đại chọc giận đến cực điểm. Hỏa khí này hắn không nhẫn nổi, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không nhẫn xuống. Ân oán giữa hắn và Phương Nhã Văn chưa đến mức huyết hải thâm cừu, nhưng đám Phương Nhã Văn lại đuổi giết lão đại là cớ làm sao? Mặc dù đây chỉ là Đệ Nhị Thế Giới nhưng rõ ràng hành động này đã khiêu chiến đến điểm cực hạn trong lòng hắn. Bây giờ điểm cực hạn đã bị đột phá, Diệp Sảng cảm thấy máu toàn thân đang chảy tán loạn:
“Hiện tại lão đại đang thế nào rồi?”
Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh liếc mắt nhìn nhau. Đàm Ninh nói: “Mãnh ca cùng A Ngưu đã trốn tới Kim Sa trấn. Trang bị toàn thân đã bị rơi hết, hiện tại bọn họ phải bán đi số đạo cụ ít ỏi để kiếm tiền đổi trang bị…”
Diệp Sảng mạnh mẽ quay đầu trừng mắt nhìn Phú Gia Thiên Kim, lần đầu tiên không kiểm soát cảm xúc, thốt ra: “Tôi biết lão đại cùng cô đã từng có một đoạn chuyện trong game, nếu không lần trước ở hội đấu giá cô đã không tới giúp. Tôi biết cô vì mặt mũi của lão đại mới giúp tôi, nhưng tại sao cô không giúp lão đại? Cô ngại anh ta nghèo phải không? Có phải không? Tôi hỏi cô!”
Diệp Sảng phẫn nộ gầm thét. An Hi phát hiện hắn không bình thường, mau chóng giữ chặt hắn lại: “Diệp tử!”
Phú Gia Thiên Kim bị hắn đột nhiên hỏi liên tiếp đến phát mộng. Cô không ngờ Diệp Sảng biết được như thế. Ngữ khí Đàm Ninh mềm nhũn: “Tiểu Hà, cậu bình tĩnh đi. Hiện tại lão đại bọn họ tạm thời không có chuyện gì, nếu không chúng ta đã không ở đây.”
Diệp Sảng tức giận nói: “Cái rắm! Bọn họ level 25, trang bị không có, khác nào chờ bị người ta bóp chết?”
“Diệp tử!” – Yến Vân bỗng nhiên thốt một tiếng nghiêm nghị - “Ông bình tĩnh lại đi!”
Yến Vân vừa lên tiếng, Diệp Sảng lập tức dừng mắng chửi người, xoay người đi vào lối xuống khoang tàu.
“Ông đi đâu?” – Yến Vân quát.
“Đi tìm Alice! Tôi muốn lên bờ! Hôm nay lão tử phải đại khai sát giới!” – Diệp Sảng đầu không ngoảnh lại.
“Đứng lại cho lão tử!” – Yến Vân ôm chặt hắn.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người. Ở đây ai cũng biết Diệp Sảng luôn là người rất ôn hòa, tính khí rất tốt, chưa bao giờ nổi giận, nhưng đó là chưa phát ra mà thôi, một khi bốc lửa giận tuyệt đối đáng sợ. Ai cũng nhìn ra lần này Diệp Sảng thật sự phát hỏa. Ai cũng không dám khuyên hắn bởi ai cũng biết khuyên cũng không được.
Yến Vân lạnh lùng nói: “Một mình ông đi để chịu chết à? Mẹ nó, ông mở to mắt ra mà nhìn xem. Cả một tàu này đều là bằng hữu của ông, ông không xem người khác ra gì phải không? Muốn báo thù cũng không phải là chuyện của cá nhân ông!”
Diệp Sảng lập tức ngây ra.
An Hi ôn nhu nói: “Diệp tử, chị đi cùng cậu!”
Lôi Lôi nhỏ giọng nói: “Sư phụ…”
Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh đồng thanh nói: “Thiên muội, Hoa muội, cần trang bị tốt thì chúng tôi cung cấp!”
…
Diệp Sảng thấy tất cả mọi người đều tích cực xuất lực, tức giận tiêu đi không ít, quay đầu nhìn Tinh Tinh. Tinh Tinh một mực cúi đầu không nói gì, lúc này bỗng nói một câu khiến Diệp Sảng chấn động: “Ta có chút không thoải mái trong người, muốn logout nghỉ ngơi một chút!”
Diệp Sảng ngây người. Trong tiềm thức của hắn, tuy lão đại không đối quá tốt với Tinh Tinh nhưng ít ra lão đại cùng A Ngưu có giao tình không kém với Tinh Tinh. Nhưng quan trọng nhất là Tinh Tinh đã đi theo hắn nam chinh bắc chiến từ đầu tới giờ, chưa từng cự tuyệt hắn. Nhưng lúc này, lão đại gặp nạn, thế nhưng Tinh Tinh cô nương lại từ chối đi hỗ trợ. Diệp Sảng thật sự không thể hiểu nổi: “Tinh Tinh, mi…”
Tinh Tinh sắc mặt rất kém, có chút tái nhợt: “Ta không thoải mái, out đây!”
Cô vừa dứt lời đã dứt khoát logout. Hình ảnh nhân vật lập tức tiêu tan. Diệp Sảng trợn tròn mắt.
Lôi Lôi lặng lẽ nhìn nhìn An Hi. An Hi cũng nhíu mày. Dù sao con gái cũng mẫn cảm hơn con trai, làm sao mà không rõ vấn đề.
Sắc mặt Diệp Sảng cũng trở nên rất khó coi, cơn giận của hắn còn chưa tiêu tan. Hắn thật sự không thể để Alice lái Vincent vào khu biển Hoa Đông. Nếu không có giấy thông hành cùng phí vào, hệ thống sẽ ngăn không cho tàu Mỹ tiến vào.
May sao lúc này đám Súng Cơ đã từ trong phòng hội nghị đi ra. Bạch tổng cười nói: “Có tiền mọi người cùng kiếm. Hi vọng lần này chúng ta hợp tác thành công!”
Súng Cơ gật gật đầu: “Việc giải quyết hậu sự nhờ quý công ty. Chúng ta chỉ phụ trách việc ra khơi.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm đi làm!” – Bạch Thủ Khởi Gia cực kỳ vui vẻ. Lần này công ty Thành Tín sẽ không thua kém tập đoàn Cách Lực.
Hàn huyên qua loa một lúc, Súng Cơ nói: “Tiểu Tam, đi lấy trang bị ra chia cho bạn hữu của tiểu Hà.”
Diệp Sảng cũng không nói thêm lời cảm kích. Tất cả đều là người một nhà, không có gì phải khách khí.
“Bằng hữu của tiểu Hà gặp nạn, các người ai đi giúp một tay?” – Súng Cơ nhìn mọi người.
Giáo Chủ Du Ma đứng ra: “Tôi đi!”
“Tôi cũng đi!” – Cầm Nữ Vương quyết đoán nói.
“Nếu không ta cũng đi một chuyến. Ta mốn xem là ai có lá gan lớn như vậy. Tưởng chúng ta không ở trên đất liền thì biến thành quả hồng mềm sao?” – Hải Dương Cầm Sư cũng mang vẻ mặt sát khí.
….
Mọi người đều kêu gào phải đổ bộ. Diệp Sảng bỗng nhiên lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được! Một mình tôi đi. Tôi muốn ăn sống đám người đó.”
Đám Súng Cơ hai mặt nhìn nhau: chuyện gì mà nghiêm trọng nghịch thiên đến mức nổi giận như vậy?
Yến Vân thản nhiên nói: “Được, vậy một mình ông đi! Như vậy cũng tốt, tôi với Vụ tỷ cùng Súng Cơ ra khơi.”
An Hi giật mình: “Vân ca, anh để Diệp tử đi một mình, chỉ sợ… chỉ sợ liên minh bát đại…”
Yến Vân cười nói: “Một lần đi biển trở về, thực lực cũng không xê xích gì nhiều. Nếu chỉ đối phó một mình ả họ Phương mà vẫn phải dẫn người đi cùng thì tốt nhất đừng đi nữa, ở nhà tiếp tục tu luyện, luyện đến khi chỉ cần một người cũng thừa để cân bọn chúng mới thôi!”
Diệp Sảng không nói gì. Lời này của Yến Vân có lý. Hiện tại hắn không còn là kẻ phải trốn truy sát ở Tiên Tung Lâm nữa. Thực lực lại thêm một tầng. Ở trên biển gặp nhiều cao thủ cấp thế giới như vậy mà hắn vẫn vượt qua, còn sợ gì một cái liên minh nội địa nữa?
Liên mình là cái gì? Đối với Diệp Sảng, đó chính là một đám ô hợp.
Trình Tiếu Phong cười, đi tới nói: “Hà huynh, có cần cái gì cứ mở miệng. Thành Tín chúng ta hi vọng có thể giúp đỡ anh chút gì đó.”
Lúc này Diệp Sảng mới vỗ đầu một cái, thiếu chút thì quên đại sự: “Thanh Tuyết cô nương, thứ tôi gửi ở công ty có mang đến không?”
Thanh Tuyết đi lên, bình tĩnh nói: “Ai cũng có thể quên, nhưng anh thì tôi không thể!”
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Mai gái lại thi nốt nghe đọc viết ahuhu. T7 thi triết 2 Ác mộng sắp qua.
Đây là linh kiện cuối cùng của Sa Mạc Chi Thuẫn. Sau nhiều lần bổ sung, tất cả các bộ phận đều đã được tập hợp đầy đủ. Đối với bất kì một cao thủ nào mà nói thì đây quả thực là một chuyện không hề dễ. Mặc dù trong đó có vài phần dựa vào vận khí nhưng đánh boss, đấu giá, bạn bè tặng, làm nhiệm vụ nội dung, tùy cơ lấy được… cơ hồ mỗi một linh kiện đều phải kiếm từ các nguồn khác nhau, rất gian nan.
Thanh Tuyết thở hắt ra, chậm rãi nhận lấy cái “máy ảnh” hay “smart-phone” Diệp Sảng đưa, sau đó lắp vào Sa Mạc Chi Thuẫn. Cô biết kiếm được linh kiện này không hề dễ nên động tác rất cẩn thận, bắt đầu động tay lắp ráp trước mặt mọi người. Ngay khi tất cả các linh kiện đều đã được ráp chính xác, khẩu súng đột nhiên phát ra một trận cường quang màu xám trắng. Chỉ xem biến hóa này thôi cũng biết sáo trang cấp xa hoa tuyệt không phải dạng vừa.
Rất nhanh sau đó cường quang tiêu hết, Sa Mạc Chi Thuẫn hiện ra nguyên trạng. Đây là một khẩu súng tự động, chỉ là tạo hình không hề có mỹ quan. Tạo hình cơ bản có điểm giống với tám một khiêng (*) trong nước, nhưng thương cơ dày hơn nhiều. Kính ngắm AOCG gắn ở trên cũng có điểm khác biệt. Nòng súng rất ngắn, rất nhỏ, gần như là bị ống hãm thanh to lớn che mất. Báng súng cũng theo kiểu cũ. Ngoại hình của khẩu súng này không ra cái dạng gì cả, hao hao giống MP5, không có tinh xảo đặc biệt như các loại khác. Giống tám một khiêng nhưng không có lực độ cùng khí chất như nó. Nói tóm lại là không có bất kỳ một chút khí phách nào, cũng không có sát khí ẩn ẩn, nhìn sao cũng thấy không giống với đại thương level 35 cấp xa hoa mà giống như một khẩu súng đồ chơi hơn.
(*) thực sự không biết đây là cái gì @@ anh em nào kiến thức cao sâu thì cmt để gái sửa ngay và luôn.
Tuy nhiên, Thanh Tuyết lại nhìn chằm chằm khẩu súng này mãi không thấy nói gì, chỉ cầm súng trong tay, lật qua lật lại quan sát, miệng lẩm bẩm nói: “Mọi người có ai biết tới vương quốc Israel cổ đại không?”
Diệp Sảng chần chừ nói: “Ý cô là quốc gia Israel bị người La Mã hủy diệt vào năm 70TCN?”
“Hà tiên sinh thật sự là kiến thức sâu rộng!” – Thanh Tuyết tán thưởng nhìn Diệp Sảng một cái – “Không sai, chính nó!”
Alice ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Tôi không biết là quốc gia nào nhưng cụ tổ tôi là người Do Thái, trong người tôi cũng mang một nửa huyết thống Do Thái. Tôi là người Do Thái đáng kiêu ngạo!”
Thanh Tuyết sắc mặt ngưng trọng gật đầu: “Cô thật sự có tư cách để kiêu ngạo bởi cô là người Do Thái. Khẩu súng này có quan hệ rất lớn với người Do Thái!”
Tất cả mọi người đều lẳng lặng nghe rõ.
Thanh Tuyết chậm rãi nói: “Quốc gia Israel cổ đại từng là một quốc gia cường thịnh , đại biểu là pháo đài Masada. Masada có địa thế hiểm trở, có thành lũy tự nhiên, uy nghiêm túc mục đứng sừng sững trong sa mạc, quan sát Biển Chết. Masada là biểu tượng cho vương quốc Israel cổ đại, là cứ điểm thống trị nổi tiếng của Roma thời đại Palestine. Pháo đài Masada nằm ở gần bờ tây nam của Biển Chết, mang hình dáng con thuyền nằm trên đỉnh núi, cao hơn Biển Chết khoảng hơn 400 mét.”
Diệp Sảng chần chờ nói: “Chẳng nhẽ khẩu súng này được gọi là ACR-Masada?”
“Đúng, chính là cái tên này!” – Thanh Tuyết tiếp tục nói – “Khi trước những người Do Thái cổ cuối cùng đã tới cố thủ ở pháo đài Masada. Vào năm 70TCN, người La Mã chiếm lĩnh Jerusalem, giết chóc người Do Thái. Những người may mắn sống sót còn lại mang theo gia quyến tìm tới Masada để nương náu. Năm đó Masada có vòng phòng thủ kiên cố, dễ thủ khó công, trong pháo đài có nhiều kho lương thực, dựa vào trời mưa để tích nước cho sinh hoạt. Có hậu bị sung túc, đầy đủ nên mặc dù là cô thành cuối cùng nhưng không gì có thể làm dao động lòng dũng cảm của người Do Thái. Người La Mã vây công ròng rã ba năm, cuối cùng không có cách nào phá thủ nên chỉ có thể lựa chọn phương pháp tệ nhất là [cho xây một bức tường dài hơn 4 km bao bọc chung quanh ngọn núi để chia cắt những người bị vây hãm với bên ngoài và cho dựng tổng cộng đến 8 doanh trại quân sự mà ngày nay di tích vẫn còn trông thấy được. Tiếp theo đó, người La Mã đắp một bệ đất cao đến tận tường thành về phía tây của pháo đài, là nơi thấp hơn. Qua bệ đất này họ đưa nhiều vũ khí phá thành đến gần pháo đài và cuối cùng đã phá được bức thành lũy bảo vệ.] (*) Nhưng thứ khiến cho Masada nổi danh thiên hạ không phải là tòa pháo đài nổi tiếng mà là sự kiên nghị cùng dũng khí viết nên sự tích “thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành” thảm khốc trong lịch sử. Vào đêm trước khi Masada bị phá thủ, 967 người nam nữ già trẻ toàn thành vì để không rơi vào tay địch mà toàn thể tự sát.”
“Ô?” – Cả một đám Diệp Sảng nghe đến đơ người. Không ngờ khẩu súng này lại mang ý nghĩa sâu xa như vậy.
(*) đoạn này trong cv sai đôi ba chỗ (hoặc lão Biên nhầm) cộng thêm không chi tiết nên gái cho luôn đầy đủ vào đấy.
Thanh Tuyết tựa như đã trầm mình vào dòng hồi tưởng lịch sử: “Họ chọn ra 10 dũng sĩ chấp hành giúp mọi người tự sát. Mọi người đều ôm chặt vợ con nằm trên mặt đất đón kiếm. 10 dũng sĩ còn lại cũng tự nguyện nhận nhất kiếm phong hầu của chiến hữu. Cuối cùng chỉ còn lại một dũng sĩ duy nhất, rồi cũng tự sát. Masada là biểu tượng tinh thần của người Do Thái, đồng thời tượng trưng cho sự xa hoa, tinh mỹ, dũng cảm, tinh tế. Vì thế kĩ sư thiết kế đời sau đã đặt tên cho khẩu súng là ACR – Masada để tưởng niệm cho tinh thần này, gọi là súng trường Masada. Nhưng năm đó Masada là pháo đài kiên cố nhất sa mạc, cho nên khẩu súng này mới được mệnh danh là Sa Mạc Chi Thuẫn.”
“Ồ!!!” – Đám người Diệp Sảng lúc này mới hoàn toàn rõ ràng vì sao khẩu súng này lại có biệt hiệu hoành tráng vang dội như vậy. Hóa ra đây là một khẩu súng mang ý nghĩa tưởng niệm chứ không phải là một khẩu súng đồ chơi.
Thanh Tuyết nói: “Masada là một khẩu súng trường đột kích tự động hạng nhẹ, hơn nữa còn là một trong những dòng súng ống tiên tiến nhất trong giới vũ khí hỏa dược. Từ khi được sinh ra nó đã sáng tạo ra rất nhiều kì tích. Nói thí dụ như tiểu tổ thiết kế khẩu súng này chỉ cần 3 tháng 23 ngày, tốn 67000 đô-la để chế tạo ra.”
Yến Vân nghe xong thấy ảm đạm, thở dài nói: “Thế mà đối với cái gọi là chuyên gia ở nước ta thì chút tiền ấy còn chưa đủ tiền cơm cho ba người. Trong khi nước bọn họ chỉ dùng thời gian ngắn ngủi, tài chính eo hẹp để nghiên cứu, phát minh ra vũ khí tiên tiến bậc này. Đây chính là sự khác biệt lớn!”
Diệp Sảng cũng thở dài một tiếng.
Thanh Tuyết cải chính: “Không thể nói như vậy. Sở dĩ bọn họ có thể tốn ít thời gian cùng tài chính như vậy là vì bọn họ ghép các linh kiện từ các dòng súng khác nhau để tổ hợp thành một dòng súng mới!”
Diệp Sảng trợn tròn mắt: “Thế cũng được?”
Thanh Tuyết gật gật đầu: “Chẳng những được mà bọn họ còn thành công rực rỡ. Vũ khí hỏa dược đến ngày nay đã phát triển rất nhiều. Có rất nhiều thiết kế, hệ thống, kinh nghiệm, kĩ thuật cải tạo, chỉnh hợp. Masada gần như là tổ hợp của các khẩu súng siêu việt thế kỉ XX. Nó có trang bị phụ trợ tiên tiến nhất, hệ thống trích khí linh hoạt, hỏa lực mãnh liệt nhất, độ chuẩn xác rất cao. AK, M4, M16, AUG… tất cả những yếu tố kinh điển của các loại danh thương này đều có trên ACR. Nó chính là một lợi khí đoạt mệnh chân chính. Đối với Hà tiên sinh mà nói, có Masada trong tay thì tuyệt đối sẽ ngang vô địch, ra tay nhanh, chuẩn nhất, tốc độ ngắm bắn nhanh, đổi đạn nhanh, hỏa lực mạnh mẽ…”
Thanh Tuyết giải thích đến kích động. Đám Diệp Sảng nghe cũng kích động. Nhưng kích động nhất vẫn là Lôi Lôi. Cô sớm đã biết nếu Diệp Sảng thực sự tổ hợp thành công khẩu súng này thì sẽ trở thành ác mộng với rất nhiều người. Bởi, người ta còn chưa biết điểm khủng bố thật sự của khẩu súng này.
ACR-Masada (sáo trang xa hoa)
Yêu cầu cấp bậc: 35.
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ nhị giai.
Yêu cầu viễn trình: 100.
Trọng lượng: 3.6kg.
Chiều dài: 0.66m.
Tốc độ bắn tiêu chuẩn: 800 phát/m.
Sơ tốc đầu đạn: 790 - 990m/s.
Thuộc tính trụ cột: động năng nòng súng: 300; tầm bắn hiệu quả: 500 - 600m; sức giật: 9%; đạn dung: 30; đường kính đạn: 5.56x45mm / 5.45x45mm / 5.45x39mm / 6.8mm SPC / 6.5mm Gender / 7.62x39mm tùy vào hình thức lựa chọn (súng bắn tỉa, súng cacbin, CQB, súng trường A, tiêu chuẩn).
Thuộc tính phụ:
Kính ngắm ACOG: phóng đại 4 lần, có thể ngắm bắn khi mở cả hai mắt.
Máy cảm ứng nhịp tim: trinh sát chính xác bất cứ một sinh vật sống nào trong phạm vi 200 mét.
[ửa ửa lão Biên buff cho ACR thành siêu nhưn biến hình à hay như thế thật @@ hình như là được buff??]
Nhìn thuộc tính của súng, Diệp Sảng thiếu chút hộc máu: “Ai nha má ơi, động năng nòng súng 300 điểm. Chẳng phải đây là súng trường đột kích hạng nhẹ sao? Tại sao uy lực còn gần gấp đôi AK?”
Thanh Tuyết cười nói: “Nếu đây là một khẩu AK thì động năng nòng súng ít nhất cũng 400.”
Diệp Sảng lập tức hiểu ra. Đây đúng là súng trường hạng nhẹ, chỉ là level cùng phẩm chất quá cao dẫn đến uy lực kinh người. Đây quả thực là súng tự động phiên bản AK. Khi cầm khẩu Masada này, bắn một phát tạo 400 điểm thương tổn trở lên, gấp những 3 lần các khẩu tinh anh trước đó. Ông trời của tôi ơi, chẳng phải là vô địch sao?
“Máy cảm ứng nhịp tim là sao?” – Diệp Sảng hiếu kỳ hỏi.
“Để tôi làm mẫu cho ngài!” – Thanh Tuyết nâng súng, đẩy ra một cái hộp sắt bên trái thương cơ.
Diệp Sảng trợn tròn mắt: “Đây không phải là cái camera vừa nãy sao?”
Thanh Tuyết nói: “Không, đây không phải là camera mà là máy cảm ứng nhịp tim. Nó có thể căn cứ vào tần suất tim đập để dò ra vị trí của mục tiêu, hơn nữa có thể biểu hiện độ mạnh yếu của nhịp tim.”
Thanh Tuyết ấn ấn vài cái lên màn hình cảm ứng. Một màn ảnh nhỏ phát sáng màu lam nhạt xuất hiện. Trên màn ảnh có không ít điểm đỏ đang lóe lên. Diệp Sảng vốn không nghĩ tới súng còn còn được trang bị công năng khủng bố thế này. Ay ay, ma pháp của anh dù có mạnh mẽ, nhưng khoa học kĩ thuật của ta vẫn là vô địch.
Thanh Tuyết chỉ vào một cái điểm đỏ đang nháy nhanh, mạnh nhất trên màn ảnh: “Xem đi, đây là ngài, nháy nhanh nhất bởi hiện tại cảm xúc của ngài rất kích động, tim đập nhanh hơn bình thường.”
Diệp Sảng chết lặng: “Cảm ứng được cả tôi à?”
Thanh Tuyết nói: “Thứ này cần phải nạp điện như sạc pin điện thoại vậy. Nó thích hợp với tác chiến cự li xa, không hợp cận chiến. Khi sử dụng máy cảm ứng nhịp tim nhất định phải chú ý. Dù sao thì đây cũng không phải kính ngắm. Lúc ngài đang quan sát màn hình thì khó tránh khỏi bị phân tâm, đó chính là lúc ngài yếu ớt nhất.”
Diệp Sảng thở hắt một cái. Có khẩu súng này bên mình, liên minh bát đại cái gì đó chỉ là ứt chó, một đống ứt chó to bự thối không ngửi được.
Trình Tiếu Phong cười nói: “Hà huynh, nếu ca nhất quyết muốn trở lại đất liền, lấy trạng thái hồng danh bây giờ thì tuyệt đối không có khả năng. Chúng tôi có thể điều một trực thăng đưa ca nhảy dù xuống Kim Sa trấn.”
Phú Gia Thiên Kim nói: “Chúng ta ngay lập tức đi liên lạc, một khi tin tức chính xác tới thì ta sẽ báo cho cậu đầu tiên.”
Ta Là Tiểu Tam đưa một cái rương kim loại nhỏ cho Diệp Sảng: “Người anh em, mang mấy món đồ tinh anh này cho bạn hữu của cậu. Cứ coi như là chút tâm ý của chúng ta!”
Yến Vân nhìn Diệp Sảng không nói gì. Diệp Sảng hiểu. Có nhiều bạn bè tốt như vậy, ông còn sợ cái gì mà không tiến lên.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Dây dưa quá, còn môn Tin học cơ sở nữa lằng nhằng mãi tới tận cuối tháng.
Trực thăng Bumble Bee xoay vòng trên trời, sau đó hạ xuống rất nhanh. Diệp Sảng đứng trên bãi cỏ phất tay cười cáo biệt với đám Trình Tiếu Phong. Việc hợp tác với công ty Thành Tín thì để đám Súng Cơ làm, nhiệm vụ trước mắt là ở lại vùng ngoại ô nhanh chóng luyện đến level 35. Chuyện này không khó, hiện tại exp của Diệp Sảng đang dừng ở 98.7% level 34, giết bừa vài con heo rừng, thỏ hoang gì gì đó là oke, chỉ là cảm giác cầm Thunder đi luyện level cứ kiểu như lấy mìn đánh muỗi vậy.
Bận rộn một hồi, lúc này Diệp Sảng đang soạn tin nhắn: “Đã đến hồ Kim Sa. Đợi mọi người ở đây!”
Hồi trước bạn Sảng Sảng đã từng cùng lão đại ném đá chơi ở đây. Nhìn mặt hồ mỹ lệ dưới bóng đêm, Diệp Sảng có chút hoài niệm khoảng thời gian ở tân thủ thôn trước kia.
Lão đại cùng Tây Môn Xuy Ngưu rất nhanh đã chạy tới từ hướng trung tâm Kim Sa trấn. Tạo hình lúc này của lão đại vô cùng phong cách, trên tay cầm một thanh đao dưa hấu. Quần đùi của Tây Môn Xuy Ngưu thì rách rưới, thủng lỗ chỗ, mặt xám mày tro, chật vật vô cùng. Diệp Sảng rất muốn cười, nhưng bây giờ thật sự là hắn không cười nổi. Bởi vì, phía sau bọn họ có một đám tiểu chiến sĩ đuổi theo. Nghĩ lại thì lão đại vẫn là người có thực lực, thế mà bây giờ phải lưu lạc tới đây, tùy tiện mấy chiến sĩ cũng có thể khi dễ bọn họ. Nhưng chuyện này cũng không quá khó tin, mặc dù anh có level cao hơn thế nữa nhưng nếu trên thân không có trang bị thì anh chẳng khác nào con cá nằm trên thớt chờ bị mổ.
“Giao thông cơ bản dựa vào đi!” – Tây Môn Xuy Ngưu cùng lão đại từ xa đã tia thấy Diệp Sảng, chẳng những không lo trốn chạy mà ngược lại đi đối ám hiệu trước.
Quả nhiên là anh em tốt, không luận tình hình mà phải luận ám hiệu trước cái đã.
“Thông tin cơ bản dựa vào hét!” – Diệp Sảng cười.
Tây Môn Xuy Ngưu chạy như con cẩu, cái miệng vẫn không chịu yên, trong lúc tang gia bối rối vẫn không quên lôi ám hiệu có độ khó cao ra: “Trị an cơ bản dựa vào cẩu. Sưởi ấm cơ bản dựa vào đẩu.”
Há có thể làm khó Diệp Sảng?: “Phát tài cơ bản dựa vào thâu. Giải trí cơ bản dựa vào thủ!”
“A Ngân!” – Tây Môn Xuy Ngưu mắt sáng rực.
“A Ngưu!” – Lần này Diệp Sảng rất bình tĩnh.
“A Ngân, chú đã đến rồi!” – Lão đại cũng chạy tới, ra vẻ trấn định lắc lắc cái đầu.
Diệp Sảng không trả lời hắn. Phía sau đã có năm chiến sĩ đuổi tới nơi. Thấy trên đầu năm chiến sĩ này cố ý để lộ ra ID, Diệp Sảng liền cười – Triều Nhân Bang.
“Đồ chó con, còn muốn chạy à? Tưởng có thể thoát khỏi ma trảo của Triều Nhân Bang chúng ta ở Kim Sa trấn này sao?” – Mấy chiến sĩ thở phì phò cười ha hả.
Tên cầm đầu Tiểu Đao Chiến Sĩ lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Là một nhóm với hai người kia? Muốn cứu bọn hắn hả?”
Diệp Sảng cuống quýt xua tay: “Không không không. Các người đừng hiểu lầm! Không phải ta đến giúp bọn hắn!”
Tiểu Đao Chiến Sĩ cười lạnh: “Biết thế là tốt! Nơi này chính là Kim Sa trấn, địa bàn của Triều Nhân bang. Vô luận là ai tới nơi này cũng phải nể mặt mũi Triều Nhân bang. Nếu ngươi dám giúp tội phạm truy nã của Triều Nhân Bang chúng ta thì ngươi chính là kẻ thù của Triều Nhân bang!”
Diệp Sảng cười nói: “Đương nhiên là ta không đến giúp hai người kia mà là đến dọn rác!”
Tiểu Đao Chiến Sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Sảng, tròng mắt lộ hung quang: “Ngươi dám nói ta là rác rưởi?”
Diệp Sảng lại mau chóng xua tay: “Không không không! Ta không nhắm vào ngươi. Ngươi không phải là rác rưởi, mà là cả năm tên bọn mày đều là rác rưởi!”
“Tao giết bọn mày!” – Tiểu Đao Chiến Sĩ đoán chừng là đã quen tác oai tác quái ở Kim Sa trấn, giống như tên điên xông lên chém chém giết giết.
“Đinh” một tiếng, Tiểu Đao Chiến Sĩ chém vào Diệp Sảng. Mũ giáp trên y phục tác chiến SAS tóe ra một tia hỏa hoa.
Hồng thương trị số: “0”.
Tên chiến sĩ kia tê rần! Không ngờ một đao này lại không gây thương tổn cho đối phương.
“Đệt!” – Chiến sĩ đó quát một tiếng, lại vung đao dùng kĩ năng.
Diệp Sảng vẫn đứng không nhúc nhích.
Lại “đinh” một tiếng. Từ đầu Diệp Sảng bay lên một hoàng thương trị số: “0”.
Người này quá yếu ớt, dùng cả bạo kích cũng không tạo ra sát thương gì. Thực ra thì cũng không phải hắn yếu mà do hiện tại trang bị cấp truyền thuyết của Diệp Sảng có phòng ngự quá cao, người bình thường căn bản là không làm gì được hắn.
Diệp Sảng chớp chớp mắt nhìn hắn: “Cố lên!”
“Các huynh đệ, lên!!” – Chiến sĩ đó vung tay lên.
Bốn chiến sĩ còn lại cũng xông lên toàn bộ, vây quanh Diệp Sảng chém lung tung. Nhưng bất kể là bọn chúng chém thế nào thì thương tổn bay ra từ Diệp Sảng vẫn toàn là “0”. Những người lăn lộn trong Kim Sa trấn đều là ma mới level trên dưới 10 cầm vũ khí cấp cường hóa, làm sao có thể địch nổi trang bị cấp truyền kỳ của Diệp Sảng.
Năm chiến sĩ mệt bở hơi tai, giương ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.
Diệp Sảng chỉ chỉ một cây đại thụ bên hồ, cười nói: “Cậu đi chém cái cây đó thử xem!”
Tiểu Đao mờ mịt nói: “Làm gì?”
Thân ảnh Diệp Sảng bỗng nhiên thoắt một cái biến mất khiến Tiểu Đao thấy mắt mình như hoa lên. Diệp Sảng đã tới bên dưới tàng cây. Miệng Tiểu Đao há hốc thành chữ O. Hắn chưa từng thấy ai có tốc độ cao như vậy.
Ý định của Diệp Sảng là thử xem uy lực của bộ trang bị mới như thế nào, vì thế hắn rút Tam Lăng Thứ ra, xoay tay đâm một cái. Toàn bộ lưỡi chủy thủ đều ngập vào trong thân cây. Cú đâm này không hề liên quan tới thuộc tính lực lượng của Diệp Sảng. Chủy thủ thực sự rất bén, có khi còn hơn cả đao kiếm, hơn nữa còn không chịu ảnh hưởng của phòng ngự nên mới thoải mái đâm ngập thân vào thân cây.
Tiểu Đao nhất thời trợn tròn mắt, đứng đực tại chỗ không nói nên lời.
“Bây giờ thì ai là rác rưởi?” – Diệp Sảng mỉm cười nói.
Tiểu Đao Chiến Sĩ từ chối trả lời. Nói đúng hơn, không phải hắn từ chối mà là không dám.
“Vô luận là ai tới đây cũng đều phải nể mặt Triều Nhân Bang vài phần, phải kiêng kị Tê Lợi Ca nhà chúng mày?” – Diệp Sảng cười lên còn đáng sợ hơn cả nổi giận.
“Không không không, không…” – Tiểu Đao Chiến Sĩ nói lắp.
Diệp Sảng cười: “Cút đi!”
Năm chiến sĩ xoay người, lập tức vắt cặp giò hun khói lên cổ mà lao đi.
Diệp Sảng lặng lẽ lôi súng bắn chim ra, đang chuẩn bị giơ lên thì tay lão đại lại ngăn hắn: “Kệ đi, để bọn chúng đi!”
Diệp Sảng buồn bực: “Bọn chúng đuổi giết huynh tới tận đây mà huynh còn thả bọn họ đi?”
Lão đại cười to: “Chỉ là game thôi, tính toán làm gì.”
Diệp Sảng nhún vai, thu lại súng. Hắn luôn nghe theo lời lão đại.
Màn đêm thẫm hơn. Mặt trời mất hẳn nơi phía tây. Ba người ngồi ở bờ hồ Kim Sa. Diệp Sảng đưa trang bị Ta Là Tiểu Tam tặng cho hai người. Đến lúc này thì hai người bọn họ ít nhất cũng không sợ phải nude mặc người chém nữa.
Không biết Tây Môn Xuy Ngưu kiếm đâu ra một bịch hạt dưa, thoải mái cắn cái tách, sau đó phun vỏ dưa xuống dưới hồ phì phì: “Muốn ăn không? Đây không phải hạt dưa bình thường đâu!”
“Ấy chà?” – Diệp Sảng tò mò – “Chẳng lẽ được thêm thuộc tính?”
“Sai!” – Tây Môn Xuy Ngưu nói chắc nịch – “Đây chính là hạt dưa hiệu Hiệp Hiệp, hàng hịn!”
Diệp Sảng cười. Mặc dù đang ở khốn cảnh nhưng A Ngưu vẫn không quên tìm chút niềm vui cho mình. Hiện thực cũng thế, trò chơi cũng vậy, lạc quan luôn luôn là vũ khí tốt nhất.
“Tại sao ngay cả Triều Nhân Bang cũng truy sát hai người?” – Diệp Sảng ngồi xếp bằng.
Lão đại nói: “Đừng quên Tê Lợi Ca chính là kẻ địch đầu tiên của chúng ta!”
Diệp Sảng nói: “Vậy liên minh bát đại thì sao? Thực sự là vì đệ sao? Đệ nghĩ không đơn giản như thế!”
Lão đại gật đầu: “Bọn chúng muốn giết chú chỉ là cái cớ. Nguyên nhân thực sự đằng sau chuyện này là do ta cùng đám Phản Thanh Phục Minh cướp boss nhiệm vụ nội dung ở khu Long Đằng của bọn hắn.”
“Khu Long Đằng? Trung Hoa đệ nhất đại khu!” – Diệp Sảng tò mò – “Các huynh thật đúng là lợi hại, chu du khắp nơi, không ngờ còn đến cả khu Long Đằng.”
Lão đại nói: “Ừ, chúng ta đoạt mất boss nhiệm vụ nội dung của Thi Phi Vũ, cướp mất tạp phiến, là đạo cụ.”
Diệp Sảng mở tròn hai con mắt: “Tạp phiến? Lão đại, các huynh thật là trâu bò, mấy thứ này mà huynh cũng dám cướp?”
Lão đại cười khổ nói: “Nào có cách gì khác đâu. Anh biết chú là tử địch của Thi Phi Vũ, cho dù chúng ta không cướp thì bọn chúng cũng muốn diệt bọn ta. Vì thế chi bằng cướp luôn cho sướng. Ai ngờ kết quả là anh cùng A Ngưu thật sự cướp được ít đồ, huynh muội nhà Phản Thanh Phục Minh đoạt được hơn 10 món.”
Diệp Sảng nghe đến ngu đi. Hắn chỉ nghe qua đạo cụ tạp phiến. Đó là thứ duy nhất mà mọi người có thể dùng chung. Thứ này có rất nhiều tác dụng, ví dụ như triệu hồi vật phẩm, tăng năng lực các nhân, cũng có thể đề cao thực lực toàn đoàn đội, thậm chí có thể kích hoạt trạng thái vô địch, sửa điểm, tự sát trở về level 0 nhưng có thể bảo lưu tất cả các kỹ năng… Đương nhiên là đa số tạp phiến có hạn sử dụng, phân chia cấp bậc. Website chính thức, fansite của game không hề giải thích về thứ này, duy chỉ có một lần có người nói sơ qua trong thời kì closed-beta, tuy nhiên không có ai tin tưởng vào bài viết đó bởi vì tạp phiến chưa từng xuất hiện. Nhưng cũng có người nói rằng cao thủ của công ty nước ngoài đã sở hữu vật này. Tuy nhiên đây chỉ là truyền thuyết trong giang hồ.
Tạp phiến nói chung được chia thành năm cấp bậc: hồng tinh, lục tinh, hắc tinh, ngân tinh, cuối cùng là kim tinh. Như tên cho thấy, thứ này được phân biệt dựa vào màu sắc, công hiệu mỗi màu khách nhau.
Hồng tinh, nghĩa là máu tươi cùng giết chóc. Công dụng của loại này là đề cao sức chiến đấu cho người chơi theo bội số chứ không lấy theo tỷ lệ phần trăm.
Lục tinh, đại diện cho sinh mệnh tràn đầy, có tác dụng đề cao hiệu quả phòng ngự, ví dụ như thuộc tính, triệu hồi hay ngụy trang che dấu. Nếu có loại này thì chắc chắn là mua một tấm kim bài miễn tử cho level cùng exp của mình.
Hắc tinh, tượng trưng cho sự quỷ dị, tà ác, bất minh, đa số là phát huy hiệu quả mà người ta không ngờ tới.
Ngân tinh, biểu hiện cho phẩm chất trác tuyệt, công hiệu cụ thể thì không ai biết.
Kim tinh, biểu tượng của chí cao vô thượng. Sở hữu loại này chẳng khác nào cầm một kiện thần khí trong tay. Giang hồ đồn rằng kim tinh có tác dụng hồi sinh, tức là người chơi có thể lợi dụng kim tinh tạp phiến lựa chọn tụt về level 1 nhưng trang bị, kỹ năng, tiến giai, điểm thuộc tính có thể bảo lưu. Tóm lại là anh chỉ bị tụt hết level còn lại không thay đổi gì. Anh có thể chơi một nhân vật level 0 mang thuộc tính level max, trời ơi cường đại biết bao, khác gì tái sinh chứ? Nghe nói muốn sử dụng kim tinh thì phải đóng tiền cho công ty game mới có thể tiến hành, thủ tục cũng vô cùng phức tạp. Về phần có phải thật hay không thì chưa một ai có thể chứng thực.
Hiện tại lão đại cùng Phản Thanh Phục Minh lại cướp thứ nghịch thiên này về tay, không thể không nói lão đại, A Ngưu, Phản Thanh Phục Minh, Nhất Đại Nữ Hoàng chó ngáp phải ruồi, đục nước béo cò. Đây mới gọi là thiên phú a! Thiên phú quấy rối!
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
“Nhưng đệ biết Thi Phi Vũ đuổi giết mọi người thảm tới vậy chủ yếu vẫn vì đệ.” – Diệp Sảng nhìn mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh trăng.
Lão đại vốn lúc nào cũng trưng ra bộ dáng không nghiêm túc, nhưng lần này chỉ chậm rãi quay đầu, vỗ bả vai Diệp Sảng: “A Ngân, không ai trách chú cả, thật đấy!”
Không biết tại sao mà khi nghe được câu này, Diệp Sảng thấy mũi mình cay cay. Thực ra Diệp Sảng sớm đã nghe Tây Môn Xuy Ngưu kể chuyện xưa. Lão đại cùng Phú Gia Thiên Kim từng là một cặp, nhưng tới khi bắt đầu chơi game thì không biết tại sao bọn họ đã rời khỏi nhau từ bao giờ, sau lại bỗng gặp nhau trong game. Khi đó, nghe xong Diệp Sảng liền hiểu. Thân phận hai người chắc chắn chênh lệch quá nhiều. Yêu một nhân vật giàu có như Phú Gia Thiên Kim, không biết thần kinh của lão đại bị nhúng nước đến cỡ nào nữa.
Chỉ là, trời sinh nào ai muốn bị bệnh thần kinh, cũng chẳng có ai thật sự bị bệnh thần kinh cả.
Một thằng đàn ông gặp phải đả kích quá lớn đến mức phải trốn vào game, sa vào thế giới ảo để tìm kiếm lối giải thoát, anh ta sẽ điên, sẽ tiêu dao, sẽ phóng túng, cuồng loạn, nhưng không có nghĩa là anh ta thật sự đã điên đến ngu luôn rồi. Cứ nghĩ rằng lão đại đần độn, không hiểu thế gian, sự đời, nhưng thật ra hắn chỉ không muốn nói mà thôi.
Hắn đã có bạn mới, niềm vui mới, cần gì phải nói nhiều chi nữa?
“Vì thế mọi người mới đi cướp thẻ thần kỳ của bọn chúng, sau bọn chúng áp dụng phương pháp trả thù tàn khốc truy sát mọi người?” – Diệp Sảng hỏi.
Lão ta lại cười to: “Nếu ai đó động vào gân cốt của chú, chú có chịu phục, không báo thù không?”
Diệp Sảng cũng cười.
Lão đại nói: “Huynh đệ nhà Phản Thanh Phục Minh cướp mất hơn 10 tấm hồng tinh của bọn chúng, nhưng anh chú lại cướp mất một tấm hắc tinh từ trên tay của Nhất Chưởng Sát Nhân!”
Vẻ mặt Diệp Sảng biến đổi: “Bọn chúng làm nhiệm vụ trâu nghé gì mà rơi luôn cả thẻ hắc tinh? Chỉ sợ mọi người đã làm bọn chúng tốn rất nhiều nguyên khí há?”
Lão đại nói: “Cũng chịu thôi. Mấy người bọn anh đang cùng nhau chém boss hăng say, ngay lúc chém được một nửa thì người của Diễm Vô Song xông đến cướp trước. Chúng ta làm sao có thể để bọn chúng cướp không như thế được.”
Diệp Sảng thở hắt. Giờ thì hắn đã nắm rõ toàn bộ quá trình sự việc đã xảy ra. Thì ra là thế, nhất định là sau khi boss chết rơi ra thẻ hắc tinh thì bọn Thi Phi Vũ lập tức bị đám lão đại chọc đến phát điên.
Diệp Sảng cau mày nói: “Nhưng sau khi mọi người bị truy sát thì Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh đã lên Vincent tìm đệ, để hai người ở lại Kim Sa trấn. Cô ta làm như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy không được.”
Lão đại trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Cô ấy vẫn một mực bảo vệ anh, chẳng qua là người của liên minh bát đại quá đông, cao thủ cũng không thiếu. Thiên Sơn Sát Ngưu Đao của anh cũng bị rơi mất. Dù hai người bọn họ có lợi hại thế nào cũng không thể cản nổi nhiều người như vậy.”
Diệp Sảng nắm chặt bàn tay, cắn răng nói: “Huynh đang biện hộ cho cô ta!”
“Không phải anh đang biện hộ!” – lão đại nhìn mặt hồ thở dài – “A Ngân, anh biết chú ra khơi cùng đám hải tặc hung hãn nhất khu Trung Hoa. Nghe nói chú bị hồng danh quá nặng liền để cho cô ấy cùng Đàm Ninh tới tiếp ứng cho chú, còn anh cùng A Ngưu thì dù sao cũng đã mất hết đồ, nếu có chết thêm lần nữa cũng chẳng sao. Nhưng nếu chú chết thì phải làm sao?”
Diệp Sảng ngây ra, dù có nóng giận thế nào cũng không nói ra được, cổ họng nghèn nghẹn. Hóa ra hết thảy đều do lão đại an bài. Khó trách thái độ của hai người bọn họ khi ở trên Vincent lại không khách khí như vậy, có lẽ hơn phân nửa là vì tức giận khi lão đại không thèm suy nghĩ cho bản thân mà lại đi lo cho Diệp Sảng.
Diệp Sảng nhìn mặt hồ đến xuất thần. Ở trong thế giới ảo này, thực ra hắn rất bình thường, trang bị không phải tốt nhất, level không phải cao nhất, danh tiếng không phải lớn nhất, nhưng hắn có một thứ mà những người khác có lẽ mãi mãi không thể kiếm được, đó chính là tình bằng hữu anh em. Yến Vân, lão đại, Ma Lạt Trư Đầu, Phản Thanh Phục Minh… sở dĩ bọn họ đối đãi với Diệp Sảng như vậy là bởi lúc bọn họ cần Diệp Sảng, Diệp Sảng luôn có thể xuất hiện. Chỉ như vậy là đủ.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Sảng chưa từng để ý tới chuyện bạn với bè nên hắn không biết rằng bạn bè anh em đáng quý nhường nào. Nhưng đến bây giờ, Đệ Nhị Thế Giới đã khiến hắn biết cái gì gọi là anh em đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn noạn, hơn nữa còn cho hắn biết sự thật sau dãy số liệu trong game là gì.
Bỗng Diệp Sảng cắn răng nói: “Cho dù có chết đệ cũng phải kéo một đám đến bồi chết.”
Lão đại nghiêm nghị nói: “Hiện tại liên minh bát đại có thể nói là nhất thống thiên hạ ở khu Tịch Tĩnh, quả thực là vô cùng cường đại. A Ngân, anh biết chú có bản lĩnh thật, nhưng lần này anh muốn khuyên chú một câu. Đừng bốc đồng! Không thể trêu vào thì thôi. Trốn cùng bọn anh đi, được không?”
Hắn không chờ Diệp Sảng lên tiếng đã tiếp tục nói: “Chú hầu như chỉ hoạt động ở khu Tịch Tĩnh với Hoàng Kim, nhiều nhất cũng chỉ một hai lần tới Đệ Nhị Chiến Khu. Nói thật, như vậy chưa thấm vào đâu cả. Phóng mắt nhìn 32 đại khu ở Trung Hoa, Tịch Tĩnh với Hoàng Kim tính là gì?”
Lời này của lão đại rất có lý. Diệp Sảng nhớ lại lúc hắn bước chân lên U Linh, nói mình là người của khu Tịch Tĩnh, Tiểu Tam liền tỏ ra không cần tới mình. Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân, không phải hắn không hiểu câu châm ngôn này. Nói ngay như gần đây, muốn lấy ví dụ thì nhiều lắm. Demon, tổ chức Chiến Cảnh X, hạm đội hải quân hoàng gia, hạm đội Phi Ngư, còn có hải tặc nữ vương đáng sợ Mina, còn có cao thủ trên bảng xếp hạng thế giới chưa bao giờ lộ mặt… Thiên tài, cao thủ trong Đệ Nhị Thế Giới đâu phải chỉ có mình Diệp Sảng hắn. Chưa nói tới cái vũ đài thế giới xa xôi, chỉ xét đến khu Long Đằng mà lão đại nói, là một đệ nhất đại khu của Trung Hoa, một chủ thành, một kinh đô ngọa hổ tàng long đã có biết bao nhiêu là cao thủ, thiên tài?
Sắc mặt lão đại trịnh trọng: “Liên minh bát đại này rất có dã tâm. Mục tiêu của bọn họ người ngoài ai thấy cũng biết. Rõ ràng mục tiêu của bọn chúng không phải chỉ là một cái thành Tịch Tĩnh nho nhỏ mà là khắp Trung Hoa. Lần này bọn chúng làm nhiệm vụ nội dung kia để lấy tạp phiến, nghe nói là vì hợp tác với một công ty lớn nào đó ở kinh đô. Công ty kia sẽ bán đấu gia một ít tạp phiến, mở rộng sự ảnh hưởng của bọn chúng ở kinh đô, xây dựng nền móng vững chắc ở khu Long Đằng.”
Diệp Sảng thở dài: “Đệ chỉ là một con dân bình thường, không thể không nói khi vừa nghe huynh nói vậy đệ liền cảm thấy đám lão đại của liên minh bát đại này thật phi thường.”
Lão đại cũng thở dài: “Vì thế ngày hôm qua anh mới để Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh đi tìm chú. Anh đã dặn dò hai người họ rất nhiều lần là khuyên chú ngàn vạn lần đừng có bốc đồng. Kết quả là chú vẫn manh động.”
Diệp Sảng nhìn ánh phản chiếu lấp lánh trên mặt hồ chằm chằm: “Đây không phải là vấn đề bốc đồng hay không mà nó liên quan tới tôn nghiêm. Bọn chúng cảm thấy bọn chúng rất trâu bò thì đệ sẽ cho chúng thấy thực ra bọn họ chẳng là cái đinh gì mà chỉ là lũ gà cùi bắp mà thôi.”
Lão đại nhìn Diệp Sảng chằm chằm. Hắn biết rõ tính khí của Diệp Sảng như thế nào. Không có Tinh Tinh ở đây thì không còn ai khuyên Diệp Sảng được, ngay cả hắn cũng chịu. Giờ này Tinh Tinh cô nương đang chui rúc khóc một mình ở đâu cũng không biết nữa.
Diệp Sảng nói: “Hội đấu giá của bọn họ được tổ chức ở kinh đô?”
Lão đại trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày sau sẽ cử hành. Nghe nói danh nhân khắp Trung Hoa tới không ít. Chú có nhất quyết muốn đi cũng bất lực. Bây giờ chú không có khả năng vào thành.”
Diệp Sảng nói: “Đệ biết rồi. Nhưng đệ có thể chờ ở ngoài thành. Bọn chúng ra một tên đệ giết một tên!”
Lão đại chăm chú nhìn hắn: “A Ngân, chú cần gì phải làm thế? Hiện tại chú đã bị hồng danh đến cỡ nào rồi? Cho dù chú không bị hồng danh nhưng tóm lại đến kinh đô sẽ không thể động võ. Cho dù có thể thì một mình chú đối phó với Nhất Chưởng Sát Nhân đã rất khó khăn rồi.”
Diệp Sảng cũng im lặng: “Nhưng đệ sẽ không cứ thế bỏ qua, cùng lắm thì chết rồi vào tù ngồi. Bằng bất cứ giá nào đệ cũng phải đi. Cho dù đệ có phải xuống sông cho cá xỉa thì cũng phải kéo hai ba tên xuống sông làm gia vị cùng…”
Diệp Sảng vẫn cứ kích động mãi. Chỉ cần vừa nhắc tới việc lão đại cùng A Ngưu bị ngược sát thì cơn giận của hắn không thể lắng xuống nổi.
“Lão đại, đệ đi trước đây. Trước hết hai người cứ trấn thủ ở Kim Sa trấn một thời gian, chờ tin tức của đệ. Đệ sẽ gọi hội Tam Xảo tới giúp huynh. Để xem thằng khốn Tê Lợi Ca dám làm gì các huynh!” – Diệp Sảng vừa nói vừa đứng dậy.
“A Ngân!” – lão đại gọi hắn lại – “Đệ không cần phải đi!”
“Đệ không đi không được!” – Hai mắt Diệp Sảng tràn ngập sát khí.
Lão đại nhìn hắn thật chăm chú, ròng rã 20 giây không nói năng gì, hồi lâu sau hắn mới quyết đoán gật đầu: “A Ngân, mang cái này theo đi. Thứ này nằm trong tay anh cũng thành đồ bỏ. Anh thấy ngoài chú ra không ai hợp hơn!”
Diệp Sảng nhận lấy tâm thẻ, cực kỳ hoảng sợ. Đây là một tấm thẻ kim loại cỡ bằng quân bài tú lơ khơ, trên mặt thẻ đen bóng vẽ một đường họa hình đầu lâu xương chéo. Toàn thân tấm thẻ tản ra một lớp sương khói xám đen. Đây rõ ràng là tấm hắc tinh tạp phiến mà lão đại cướp được.
Không Chuyện Ác Nào Không Làm (hắc tinh).
Công dụng: tự do ra vào bất kỳ một thành thị nào trừ thành phố PK (không áp dụng với thành phố PK tự phát). Chỉ có tác dụng ở Trung Hoa.
Thời gian sử dụng: 30 phút.
Không giới hạn hồng danh. Giá trị chính nghĩa dưới 100 không thể sử dụng. Chức nghiệp kỹ thuật sư không thể sử dụng.
Chú ý: tác dụng phụ rất lớn, khi sử dụng hãy cẩn thận!
Diệp Sảng ngẩn ngơ. Đây chính là tấm thẻ hắc tinh trong truyền thuyết đó nha. Một từ nghịch thiên không thể diễn tả hết tính chất của nó. Chức năng của tấm thẻ này phải nói là ngất trời, giống như là sản phẩm đặc biệt được tạo ra để phục vụ cho sát thủ chuyên nghiệp vậy. Thế mà… thế mà lão đại cứ như vậy quẳng cho mình? Đây đâu phải là một tấm thẻ bình thường! Chứng tỏ là lão đại đã tín nhiệm hắn vô điều kiện. Hắn đâu phải đi xử lý chuyện tốt gì mà là đi giết người phóng hỏa.
Trận này nhất định phải uýnh, nhất định phải điên cuồng, không điên không về.
“Tấm thẻ này chính là dành cho chú!” – Lão ta cười to, sau đó đùa nghịch lớn tiếng nói – “Vì vậy, lão tử quyết định, A Ngân, bây giờ chú đã level 35, nhiệm vụ này không phải chú thực hiện thì còn ai vào đây? Một khi phi vụ hoàn thành thì lão đại ta với chú chia 3:7. Đây là khoản tài trợ tư anh cho chú, 10 tín dụng. Mau đi mua cái quần cái áo mới mà thay đi, không được làm nhọ mặt Túy Ngân Hội chúng ta!”
Diệp Sảng cảm động muốn chết đi à, cẩn thận nhét thẻ vào túi Càn Khôn, hắng giọng nói: “Lão đại, A Ngưu, hai người yên tâm, đệ cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!”
“A Ngưu!” – Cuối cùng lão đại cũng chuyển ánh mắt sang bên cạnh.
Tây Môn Xuy Ngưu nãy giờ vẫn cắn hạt dưa tanh tách, vừa nghe thấy lão đại triệu hồi liền lập tức ném hạt dưa, đứng lên ưỡn cao ngực đáp một tiếng: “Có!”
Lão đại giao cho hắn 3 tín dụng: “Tới cửa hàng quần áo trong trấn mua cho anh một cái quần sịp, cái cũ hơi rách rồi. Nhớ phải mua đúng hiệu CK đấy! Đừng quên phải mặc cả đó!”
Tây Môn Xuy Ngưu tối sầm hai mắt: “Vâng… lão đại…”