Thời gian nửa đêm có thể làm được chuyện gì? Có thể đề cao được bao nhiêu công lực? Hoặc là có thể đề cao công lực hay không? Nếu như nửa đêm cũng có thể khiến cho công lực tinh tiến, như vậy mấy chục ức năm qua, võ công của vô số nhân tộc đã đề thăng đến cảnh giới nào?
Đáp án này không ai biết, Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết, lúc này hắn chỉ biết phải cố gắng đề cao võ công của mình, cho dù chỉ là một chút.
Tất cả sở học bình sinh và những công quyết đã từng tiếp xúc lần lượt hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, Hấp Tinh đại pháp, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, Bắc Minh thần công, Hàn Băng quyết, Hoàng Kim chiến quyết, Thái Cực kiếm đạo, Tây Môn khoái kiếm, Sát Lục kiếm đạo, Độc Cô Cửu Kiếm, hơn ba mươi sáu vạn phần ma quyết…
Còn có một phần Hiên Viên Đế Tâm thần công.
Những thứ có thể nắm giữ được cơ bản đều đã nắm giữ. Những thứ còn lại, hoặc là tình huống kiếm thể không cho phép, hoặc là đã bị những phân thần khác sở hữu, hoặc là chỉ có giá trị tham khảo, hoặc là một chút thời gian căn bản không thể tiến triển được gì.
Đến cuối cùng, trong đầu hắn chỉ còn lại “Hiên Viên Đế Tâm quyết”.
Trong đầu vừa nghĩ đến mấy chữ này, lập tức một thiên văn tự màu vàng từ sâu trong ý thức hải hiện lên, mỗi một chữ đều lay động giống như từng cá thể.
Cả thiên tâm quyết mấy vạn chữ tối nghĩa lần lượt lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn cẩn thận nghiên cứu tâm pháp của Chí Tôn này. Cái gọi là xem qua một lần là nhớ, đối với người thường mà nói có vẻ như là một điều không tưởng, nhưng đối với những cao thủ đã tu luyện qua võ học Thái Cổ thì lại là chuyện bình thường, Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên càng là nhân tài kiệt xuất.
Có điều sau khi Phong Vân Vô Kỵ xem qua một lượt, đang chuẩn bị nghiên cứu thâm ý bên trong, đột nhiên lại phát hiện một sự tình không thể tin được. Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, Hiên Viên Đế Tâm quyết vừa xem qua một lần bỗng nhiên không hề có chút ấn tượng nào.
“Làm sao có thể?” Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, liền cẩn thận truy tìm bên trong biển ký ức, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì, giống như hắn căn bản chưa từng đọc qua Hiên Viên Đế Tâm quyết.
Phong Vân Vô Kỵ không thể tin, dựa vào tu vi của mình hôm nay, một thiên khẩu quyết vừa mới chảy qua trong đầu lại không lưu lại một chút ấn tượng nào.
Trong đầu một lần nữa lướt qua mấy chữ “Hiên Viên Đế Tâm quyết”, một thiên khẩu quyết vạn chữ màu vàng nhỏ lại từ sâu trong ý thức hiện lên, bày ra “trước mắt”. Một lần nữa xem qua tâm quyết, Phong Vân Vô Kỵ lại phát hiện giống như lần đầu tiên nhìn thấy thiên khẩu quyết này, trong lòng tràn đầy cảm giác mới mẻ.
Mấy vạn chữ của tâm quyết từ trong đầu chảy qua. Khi Phong Vân Vô Kỵ hồi tưởng lại, muốn tỉm hiểu chân ý bên trong, thình lình lại phát hiện trong đầu trống rỗng, không có bất cứ tin tức gì, duy nhất lưu lại cũng chỉ có năm chữ “Hiên Viên Đế Tâm quyết” kia mà thôi.
Một lần, hai lần, ba lần… Bất luận Phong Vân Vô Kỵ thử bao nhiêu lần, cuối cùng cũng phát hiện trong đầu trống rỗng, không có bất cứ tin tức gì về Hiên Viên Đế Tâm quyết.
“Hiên Viên Đế Tâm quyết tất có ảo diệu!” Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe lên một tia sáng.
Nếu như không thể dò xét ảo diệu bên trong, Phong Vân Vô Kỵ cũng không cưỡng cầu, đồng thời trong lòng hiểu rõ. Từ sau khi có được Hiên Viên Đế Tâm quyết hắn vẫn chưa từng nghiên cứu ảo diệu bên trong, sợ rằng không chỉ quên mất một cách đơn giản như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi mở mắt ra. Phía xa xa, một vầng trắng bạc chậm rãi từ phía chân trời nhô lên, bầu trời càng ngày càng sáng…
“Phù!”…
Thái Huyền thở một hơi, mở mắt ra, trong mắt chợt lóe sáng. Khuôn mặt hồng nhuận khiến cho người ta không thể tìm thấy một chút liên hệ nào giữa nam tử tuấn lãng này và bộ xương khô giãy dụa trong cát vàng mênh mông. Trên người hắn có một loại tự tin mãnh liệt và khí tức bá đạo.
- Chiến tộc muốn xuất thủ rồi!
Giọng nói của Đao Thần bỗng vang lên.
Tất cả đều mở mắt nhìn về phía xa. Từng cỗ khí tức cường đại từ chung quanh trận doanh của Chiến tộc hội tụ về phía trung ương. Tại nơi mà khí tức di động, trên bều trời, khói mây biến ảo cũng theo đó mà tụ lại.
“Ầm ầm!”
Một trận âm hưởng thật lớn vang lên. Tại trung ương của trận doanh Chiến tộc, một tòa cung điện chạm băng thật lớn chậm rãi nhô lên. Vài cao thủ Chiến tộc nâng tòa băng cung to lớn trong suốt lấp lánh tiến về phía trước, chung quanh còn có rất nhiều chiến tướng Thần cấp của Chiến tộc. Đông đảo đệ tử Chiến tộc vươn người dậy, tự động tách ra thành một con đường để cho cung điện to lớn đi qua.
Trong tiếng “ầm ầm”, một đám chiến tướng theo băng cung đi đến, sau đó là những Chiến tộc áo trắng tay cầm chiến đao. Không có tiếng người huyên náo, chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề. Một cỗ sóng khí kinh người từ phía xa tràn đến.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, bên bờ thế lực của Chiến tộc, một tầng hoa sóng do băng sương cấu thành xoay chuyển, bốc lên cao mấy chục trượng, tràn về hướng Đao vực. Mỗi khi tràn tới một chút, nhiệt độ không khí của Đao vực lại giảm đi không ít, trời đất trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Theo bước chân của Chiến tộc đến gần, bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện những hoa tuyết thật nhỏ…
Xa xa, xuyên thấu qua những vách tường của cung điện, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy được Chiến Đế thần sắc hờ hững đang ngồi xếp bằng bên trong, trên người mặc đế bào màu bạc, đầu đội đế quan, thắt lưng đeo chiến đao tuyết trắng, nhìn thẳng về phía trước.
- Quân Thiên Thương! Thời gian Chiến Đế ước định đã đến, các ngươi suy nghĩ ra sao?
Một giọng nói lạnh lẽo từ phía xa vang lên. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, phát hiện giọng nói này cũng không phải do Chiến Đế phát ra, mà là từ một gã trưởng giả trung niên mặc áo trắng phía trước Chiến Đế cung. Từ trên người hắn, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một khí tức của bậc trí giả.
Phong Vân Vô Kỵ lặng lẽ quay đầu lại hỏi:
- Hắn là ai?
- Thủ hạ của Chiến Đế, đệ nhất chiến tướng, danh hiệu là Chiến Chuyết!
Quân Thiên Thương trả lời.
Dứt lời, Quân Thiên Thương chậm rãi vươn một tay ra. Khi bàn tay vươn ra hết mức, bỗng nhiên từ quyền hóa thành chỉ, dùng sức rung lên, Chung quanh bỗng nhiên vang lên một trận hò hét như biển gầm.
Tiếp đó, toàn bộ Đao vực đều chuyển động. Các chiến sĩ tinh nhuệ của Đao vực từ bốn phía hội tụ về, giống như hình thành một đại trận.
Quân Thiên Thương đứng thẳng giữa mấy chục vạn người, giống như thiên thần, chậm rãi nói:
- Chiến đi!
- Nếu như ngươi muốn chiến, vậy thì sẽ cho ngươi chiến!
“Huýt!”
Một tiếng huýt phá không vang lên. Trong tiếng huýt, một cây chiến kỳ màu trắng cắt qua hư không, lướt qua không gian trùng trùng, tại không trung vẽ nên một vòng cung, sau đó nghiêng nghiêng bay về phía Đao vực. Tại khoảnh khắc khi chiến kỳ rơi xuống đất, luồng sóng băng sương bỗng nhiên gia tốc, trong nháy mắt bao phủ lấy chiến kỳ. Tòan bộ chiến kỳ nhiễm sương đông lại, đứng thẳng bên trong gió lạnh, sừng sững bất động…
“Ầm ầm!”
Phía bên kia, mấy chục vạn Chiến tộc như hóa thành như thủy triều nhanh chóng tràn về hướng Đao vực. Mặt đất chấn động, chiến ý cường liệt hóa thành một con rắn lớn thẳng đến tận trời…
- Chiến!
Quân Thiên Thương vung tay lên, vô số chiến sĩ Đao vực lập tức hét một lên tiếng, lao về hướng Chiến tộc…
Gần như ngay khi đệ tử Đao vực xông lên, Đao Thần vẫn đứng yên bất động cũng đã ra tay. Thân thể hắn đột nhiên bay lên trời, động tác vô cùng nhanh nhẹn, lướt qua khoảng cách mấy trăm trượng tại không trung, trực tiếp lao về hướng ba gã cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Chiến tộc.
Chúng cao thủ Chiến tộc vẫn hờ hững nhìn Đao Thần đang bay đến. Trong mắt bọn họ, hành vi của người này chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nhưng khi quanh người Đao Thần hiện lên một vầng sáng màu bạc vô cùng chói lọi, tất cả đều nhận ra mình đã sai sai.
“Xoẹt!”
Một tiếng vang nhỏ, phạm vi triển khai của vầng sáng lĩnh vực không lớn lắm, chỉ vừa vặn bao phủ ba gã cao thủ Thần cấp hậu kỳ cùng với vài Chiến tộc bên trong. Sau đó tất cả những người bên trong đều như bọt biển biến mất trong hư không, ngay cả Đao Thần cũng không thấy nữa…
- Khi ta thi triển Luân Hồi quyết, các ngươi ngàn vạn lần đừng tới gần, bằng không linh hồn cũng sẽ bị hấp nạp vào bên trong!
Quân Thiên Thương nghiêm túc nói với đám người Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, trong đầu hiện lên tình cảnh lần trước khi Quân Thiên Thương sử dụng Luân Hồi quyết, lúc đó mấy vạn chiến sĩ Đao vực đều được hắn sử dụng không gian chi lực chuyển ra rất xa, ngay cả mình và Tây Môn đứng xem cũng bị ảnh hưởng.
Chẳng phân biệt được địch ta, đây cũng xem như là một sơ hở không lớn cũng không nhỏ của Luân Hồ quyết.
- Hiểu rồi!
Phong Vân Vô Kỵ nói.
- Gã kia rất có ý tứ, ta chọn hắn!
Thái Huyền đột nhiên lên tiếng, đồng thời chỉ vào một gã thiếu niên trong đám Chiến tộc. Ngón tay của tên thiếu niên kia không ngừng run lên, cặp môi có chút trắng bệch.
- Hắn?
Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc. Tên thiếu niên kia thoạt nhìn vô cùng cổ quái, thân thể vẫn không ngừng run lên, đầu gục xuống, sắc mặt tái nhợt, cô độc đứng thẳng trong đám cao thủ Chiến tộc.
Nhớ tới tu vi của Thái Huyền, Phong Vân Vô Kỵ lại lần nữa cẩn thận quan sát thiếu niên kia. Lần này, thiếu niên nhìn có vẻ hiền lành kia lại khiến cho hắn có một cảm giác phi thường nguy hiểm.
- Từ trên người hắn ta cảm giác được lực lượng của lĩnh vực.
Thái Huyền nói:
- Hắn là một cao thủ…
“A!”
Thái Huyền hưng phấn hét lên một tiếng, đồng thời vung tay lên, một luồng sóng gợn vô hình lan rộng về phía xa. Những nơi luồng sóng đi qua, mặt đất nhanh chóng bị sa hóa. Một mảnh cát vàng mênh mông xuất hiện dưới mắt mọi người, ngay cả những khu vực đóng băng do Chiến tộc tu luyện thần công hàn hệ gây nên cũng tan ra, hóa thành từng phiến cát vàng…
- Quân Thiên Thương! Trước tiên bổn tọa sẽ giúp ngươi trừ đi một uy hiếp lớn. Có hắn, phỏng chừng Luân Hồi quyết của ngươi sẽ tốn sức hơn không ít.
Thái Huyền cười ha hả, sau đó lao về phía thiếu niên xa xa:
- Tiểu tử, tiến vào lĩnh vực của ta đi…
Tiếng người ồn ào hoàn toàn che lấp thanh âm của Thái Huyền, nhưng không ai ngờ được, thiếu niên vẫn không ngừng run rẩy kia lại giống như nghe thấy, đột nhiên ngẩng đầu lên. Bên dưới mái tóc dài hiện lên một đôi mắt hoàn toàn màu đen, không có một chút tròng trắng. Sau khi lời của Thái Huyền vừa nói ra, trong con ngươi của thiếu niên kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu ma quái, tiếp đó ma ảnh đầy trời từ bên trong bay ra, lướt qua không gian trùng trùng xuất hiện bên cạnh Thái Huyền. Một vầng sáng đen kịt bỗng xuất hiện chung quanh Thái Huyền, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thái Huyền đột nhiên biến mất, ngay cả thiếu niên cổ quái kia cũng không còn thấy nữa…
Thái Huyền còn chưa ra tay đã rơi vào lĩnh vực của đối phương…
-Phong Vân Vô Kỵ…
Quân Thiên Thương đột nhiên quay đầu lại, ra hiệu với Phong Vân Vô Kỵ.
- Hiểu rồi!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Ngươi đi đi! Ta sẽ dùng toàn lực để ngăn cản Chiến Đế.
- Bên này giao cho ngươi!
Quân Thiên Thương nghiêm nghị nói, sau đó bỗng nhiên lại cười:
- Mà thôi, cũng không cần phải để tâm! Nếu như Chiến tộc nhất định muốn thống nhất Thái Cổ, không ai có thể ngăn cản được… Đao vực cũng đã tồn tại đủ lâu, đến lúc nên biến mất thì sẽ biến mất…
Nói xong, hắn cũng không đợi Phong Vân Vô Kỵ trả lời, áo bào vung lên, ngẩng cao đầu, tóc dài phất phơ , giống như phi thân mà đi. Thân ảnh kia đột nhiên trở nên mơ hồ, kéo thành một dòng hư ảnh biến mất bên người Phong Vân Vô Kỵ.
Đến khi xuất hiện lại, Quân Thiên Thương đã ở phía sau trận doanh của Chiến tộc. Không ai biết hắn làm sao xuất hiện, khả năng khống chế không gian quả thật đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
- Luân Hồi quyết!
Một giọng nói sang sảnh từ hậu phương của Chiến tộc vang lên. Gần như ngay khi vừa xuất hiện phía sau trận doanh của Chiến tộc, Quân Thiên Thương đã lập tức thi triển tuyệt chiêu của mình.
Tay áo vung lên, một đạo chân khí hình vòng từ trong y bào bay ra, gặp gió lớn lên, trong nháy mắt mở rộng đến bán kính mấy trăm trượng. Bánh xe khổng lồ nửa trong suốt chậm rãi chuyển động giữa không trung, chung quanh còn có vô số những bánh xe nhỏ phân bố đều.
- Nhất niệm luân hồi, quân thiên thương…
Giọng nói có chút thương cảm quanh quẩn trong hư không. Quân Thiên Thương đứng thẳng cách mặt đất mấy trượng, vẻ mặt ưu thương nhìn vào bánh xe giữa không trung. Khi giọng nói xa xăm kia vừa chấm dứt, thân thể của hắn bỗng như sóng xanh dập dờn, đột nhiên gập lại, hóa thành vô số khối nhỏ, như một tờ giấy nhẹ nhàng phất phơ ẩn vào trong hư không …
Gần như ngay khi Quân Thiên Thương biến mất, trên bầu trời, giữa bánh xe khổng lồ nửa trong suốt như sóng gợn và bên trong những bánh xe nhỏ chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số Quân Thiên Thương. Mỗi một Quân Thiên Thương đều mặc trang phục khác nhau, hoặc tài tử, hoặc văn sĩ, hoặc trí thức, hoặc đế vương, hoặc võ hiệp, hoặc thi nhân… Động tác của mỗi Quân Thiên Thương cũng không giống nhau, nhưng có một điểm tương đồng là ánh mắt của mỗi người đều mang theo ưu thương nhàn nhạt, không biết thương cảm điều gì.
Vô số Quân Thiên Thương thần thái giống nhau nhưng động tác lại khác nhau xuất hiện giữa hư không. Không có một Quân Thiên Thương nào lưu lại ấn tượng đặc biệt trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng một cảm giác tối tăm mãnh liệt lại đập vào mặt hắn, khiến cho ý chí dường như tan rã…
“Không hay!” Phong Vân Vô Kỵ tâm thần chấn động, trong đầu tự động rung lên, lập tức tỉnh táo lại. Loại tâm tình cường liệt này gần như có thể so sánh với đỉnh cấp Thiên Ma. Trong nội tâm, Thiên Ma thần thông tự động phản hồi khiến cho hắn thanh tỉnh lại.
“A!”
Phong Vân Vô Kỵ nhìn sắc mặt của mọi người chung quanh, trong lòng phát lạnh, vội vã dùng Thiên Ma thần thông quát lên một tiếng. Tất cả mọi người đều giật mình, lập tức khôi phục tinh thần lại.
Dù sao khoảng cách cũng khá xa, ảnh hưởng của Luân Hồi quyết cũng không cường liệt như bên Chiến tộc.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, vô số cao thủ Chiến tộc quay cuồng bị từng cỗ lực lượng ném vào bánh xe khổng lồ giữa không trung. Đứng trước sức mạnh khổng lồ mà Quân Thiên Thương vay mượn, sức người tỏ ra vô cùng nhỏ bé. Gần như không lâu sau khi Phong Vân Vô Kỵ thanh tỉnh lại, rất nhiều cao thủ Thần cấp sơ kỳ và trung kỳ, cùng với một bộ phận cao thủ Thần cấp hậu kỳ đã bị kéo vào bánh xe kia.
Khi Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn sang, chỉ còn lại vài tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ đang cố gắng chống đỡ. Giữa bánh xe, Quân Thiên Thương mặc áo xanh từ trong hư không chậm rãi hiện ra, ánh mắt băng lãnh mà hờ hững, giống như đã biến thành một người khác. Ngay khi bóng người xuất hiện, vô số thân ảnh “Quân Thiên Thương” chung quanh dần dần trở nên mờ nhạt.
Băng lãnh, vô tình, hờ hững mà trấn định, những thứ gần như không thể tìm được trên người Quân Thiên Thương. Trong khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ phảng phất như thấy được sự tàn khốc và vô tình của luân hồi. Quân Thiên Thương tại thời khắc này đã biến thành luân hồi pháp tắc, hóa thân trên nhân thế, tất cả cảm tình thuộc về con người đã không còn nữa…
Một tiếng nổ từ trong hư không u ám vang lên, trên bầu trời bánh xe xoay chuyển, một màn sáng khổng lồ từ trên đỉnh bánh xe chiếu xuống. Vài tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ còn lại bỗng nhiên không thể chống đỡ, thân hình bị kéo về bánh xe giữa hư không. Ánh sáng chợt lóe lên, Quân Thiên Thương, bánh xe và đông đảo cao thủ Chiến tộc đột nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Mặt đất vốn đông nghẹt đột nhiên trở nên trống trải, từng khoảng đất trống hiện ra.
Cho dù trước đó đã có dự liệu, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi chấn kinh.
Một chiêu “Luân Hồi quyết”, hoặc chuẩn xác mà nói là “Luân Hồi lĩnh vực” đã cuốn vô số cao thủ Chiến tộc vào bên trong. Ưu thế của Chiến tộc trong nháy mắt đã mất đi. Phong Vân Vô Kỵ tròng lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại là mình, cho dù Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đại thành cũng không đạt được hiệu quả này.
“Tiến vào Thần cấp hậu kỳ, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đo lường được…” Phong Vân Vô Kỵ cảm khái. Quân Thiên Thương toàn diện triển khai Luân Hồi quyết, uy lực triển hiện lại là một mặt hoàn toàn khác.
Từ trước khi bước vào Thần cấp, một kiếm công kích của Tây Môn Y Bắc và phòng thủ của Độc Cô Vô Thương đã triển hiện cho Phong Vân Vô Kỵ thấy hai nhánh của võ học chi đạo, đó là đơn thể công kích và diện tích công kích.
Mà Quân Thiên Thương lại đem nguyên lý này triển hiện đến cực hạn. Cho dù là Thần cấp hậu kỳ, chỉ cần tu vi không bằng hắn, toàn bộ đều bị vây khốn bên trong, thậm chí là bị hủy diệt.
Đây chính là diện tích công kích cực hạn.
“Độc Cô tiền bối hiện đang thôi diễn Vô Cực chi đạo hẳn là cũng tương tự như vậy, có điều không biết khi võ đạo của y đại thành sẽ đạt đến mức độ kinh người nào.” Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên xuất hiện ý niệm này.
“Vù!”
Gió lạnh thổi qua mặt đất, y bào và mái tóc của Phong Vân Vô Kỵ tung bay. Vô số cao thủ Chiến tộc đột nhiên biến mất nhất thời khiến cho cả tràng diện trở nên tĩnh lặng. Loại tình huống này hiển nhiên đã nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, đặc biệt là bên phía Chiến tộc.
Vốn tưởng rằng nhiều chiến tướng thức tỉnh như vậy đủ để hủy diệt cả Đao vực trong nháy mắt, nhưng không ngờ kết quả lại trở nên như vậy. Mà nguyên nhân của tất cả, xét cho cùng cũng là vì đã đánh giá quá thấp thực lực của Quân Thiên Thương.
Chiến Đế đã từng nói Quân Thiên Thương không phải là đối thủ của hắn, Luân Hồi vẫn có sơ hở.
Nhưng điều này cũng không biểu thị Quân Thiên Thương rất yếu, cũng không biểu thị những người khác có thể xem thường Quân Thiên Thương.
Quân Thiên Thương chính là Quân Thiên Thương, là người đứng đầu Đao vực. Đứng trước bất cứ kẻ nào tu vi thấp hơn hắn, Luân Hồi quyết vẫn là hoàn mỹ.
Sự khinh địch của Chiến tộc đã phải trả giá.
- Bây giờ đến phiên chúng ta!
Phong Vân Vô Kỵ cười nói, đồng thời tiến lên phía trước một bước, nhìn về phía Chiến Đế đang ngồi xếp bằng bên trong Chiến Đế cung ở phía xa:
- Chúng ta rốt cuộc đã gặp mặt rồi!
- Đúng vậy, chúng ta đã gặp mặt!
Chiến Đế hờ hững nói, vẫn như trước không hề có ý đứng dậy.
Một cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ: “Vì sao Chiến Đế không ra tay ngăn cản Quân Thiên Thương? Dùng năng lực của hắn, chí ít có thể gây ra khó khăn rất lớn.”
Có điều hắn cũng không đem những lời này nói ra khỏi miệng. Bất kể ra sao, sự hờ hững của Chiến Đế hiển nhiên là có lợi cho bên mình, như vậy là đủ rồi.
Cách nhau mấy trăm trượng, Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng nhìn Chiến Đế, một đầu tóc bạc ngang vai, đế bào chỉ bạc rộng thùng thình, khuôn mặt uy nghiêm mà tuấn vĩ, hai chòm râu làm tăng thêm khí thế của đế vương, hai sợi lụa trắng quấn quanh sau đầu, thả xuống đến ngang hông.
Khí tức của Chiến Đế biến ảo bất định, khi thì như một cái đầm không đáy đầy khí lạnh, khi thì lại như một phiến giang hải nổi sóng, khi thì lại hóa thành một một cự long màu trắng băng hàn. Bất luận ra sao, Chiến Đế vẫn giống như một ngọn núi, một ngọn núi không thể phá vỡ, khí thế của hắn không có một khe hở nào.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhún chân một cái, như nước chảy mây trôi không nhanh không chậm đi về hướng Chiến Đế…
- Đứng lại!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Phong Vân Vô Kỵ nghe tiếng liền dừng lại, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một chiến tướng đang đứng thẳng tại một bên băng điện. Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng hắn là một Chiến tộc đã nâng cung điện đến, cho nên không hề lưu ý, nhưng lúc này nhìn đến, hắn bỗng nhiên lại giật mình, bởi vì người này chính là một cao thủ Thần cấp hậu kỳ .
Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương đã bỏ qua một cao thủ này.
Phải đồng thời ứng phó với Chiến Đế và một cao thủ Thần cấp hậu kỳ, cho dù chỉ là ngăn cản, đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói ý nghĩa đã hoàn toàn thay đổi.
Hai người không giống như một người. Nếu như chỉ có một mình Chiến Đế, Phong Vân Vô Kỵ tự đánh giá, cho dù không phải là đối thủ của hắn, nhưng ngăn cản cũng không phải là một việc không thể làm được. Chỉ cần Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương có thể giải quyết xong những cao thủ Thần cấp kia, Thái Huyền và Đao Thần cũng giải quyết xong đối thủ của mình, mọi người hợp lực lại, cho dù võ công của Chiến Đế có cao tới đâu, đứng trước nhiều cao thủ hợp kích như vậy cũng chưa hẳn có thể chiến thắng được.
Nhưng có thêm một cao thủ Thần cấp hậu kỳ, tình thế đã hoàn toàn khác biệt.
- Chiến Tâm, lui ra đi!
Chiến Đế hờ hững nói.
- Vâng thưa đế quân!
Tên Chiến tộc gọi là Chiến Tâm liền lui về phía sau một bước.
- Ngồi đi!
Chiến Đế vươn một ngón tay chỉ vào một vị trí trước người không xa.
Cử động của Chiến Đế lại nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Nhìn cử động của hắn giống như căn bản không hề có ý động thủ. Ngừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ lại bước qua, thản nhiên ngồi xuống. Tại phương diện khí thế hắn nhất định không thể thua, bởi vì trước khi chiến đấu đã sợ hãi thì làm sao thủ thắng?
- Chiến Tâm, vào trong điện mang tuyết liên trăm triệu năm của Tuyết vực đến đây, ta muốn cùng Kiếm Thần uống vài chén!
- Vâng thưa đế quân!
Chiến Tâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó cúi đầu đi vào bên trong Chiến Đế cung.
Một lát sau, hắn nâng một chiếc bàn vuông làm bằng băng từ bên trong đi ra. Còn chưa đến gần, một mùi thơm thanh đạm đã từ phía xa thổi đến, bay vào trong mũi khiến cho tâm thần ngây ngất. Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, thiên “Hiên Viên Đế Tâm quyết” đột nhiên lại hiện ra. Trong khoảnh khắc này, hắn dường như nắm được thứ gì đó, nhưng cẩn thận xem xét thì lại không hề phát hiện điều gì.
Chiến Tâm buông tay xuống giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế, một chiếc bàn vuông lấp lánh trong suốt lập tức xuất hiện trước mắt hai người. Hắn vung tay lên, trên chiếc bàn liền phát ra một luống khí lạnh nồng đậm, lượn lờ không tan, nhanh chóng ngưng tụ thành hai chén trà tinh xảo, miệng chén trà nhẵn bóng, toàn thân phát ra khí lạnh nhàn nhạt.
Chiến Tâm co bàn tay lại, lăng không hút lấy hai tuyết liên trắng nõn thơm ngát, chậm rãi bỏ vào trong chén trà…
------*------
Hôm nay buồn buồn ngồi đọc mấy lời bình luận của các fan sau khi PTCH kết thúc, trong đó có cả lời của Đường Gia Tam Thiếu, tiện thể dịch vài bài ra cho mọi người đọc cho vui.
Đường Gia Tam Thiếu: Cá nhân tôi cho rằng, ngoại trừ tốc độ viết hơi chậm, các phương diện khác Phi Thăng Chi Hậu đều có thể xem là "Thần Tác".
Phi Thăng Chi Hậu đã không còn là một bản tiểu thuyết, hoàn toàn có thể so sánh được với thần thoại của phương đông và thánh kinh của phương tây.
Tôi là một độc giả rất lười biếng, từ trước đến nay chưa từng phát ngôn, chỉ lặng lẽ đọc truyện. Truyện đầu tiên mà tôi đọc là "Phiêu Miễu", từ đó đến nay tôi đã đọc qua rất nhiều truyện của những tác giả nổi tiếng và không nổi tiếng, nhưng chưa có một bộ truyện nào khiến cho tôi nhiệt huyết sôi trào như "Phi Thăng Chi Hậu", cảm giác nhiệt lệ dâng lên, hận trời hận đất. Tôi đã suy nghĩ rất lâu để cho bộ truyện này một đánh giá, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai chữ "Thần Thư".
Phi Thăng cuối cùng đã kết thúc. Trước khi nó được viết xong, trong lòng tôi rất mâu thuẫn, một mặt hy vọng Hoàng Đại đừng viết nữa để lưu lại một giấc mộng u hoài, một mặt lại hy vọng Hoàng Đại nhanh chóng viết xong để được nhìn thấy kết cục cuối cùng. Bây giờ Phi Thăng cuối cùng đã kết thúc, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác như mất mát một thứ gì đó, có chút khó chịu cũng có chút bi thương. Từ khi Hoàng Đại bắt đầu viết Phi Thăng đến nay, mặc dù không phải lúc nào cũng hợp lòng người, nhưng tôi không thể phủ nhận tác phẩm này là một "Thần Tác".
Từ khi Phi Thăng được viết đến nay đã hơn hai năm, tôi cũng đã theo nó hơn hai năm, vì nó mà cảm động, vì nó mà rơi nước mắt. Đọc truyện đã năm năm nay, có thể khiến cho tôi cảm động rơi nước mắt cũng chỉ có Phi Thăng mà thôi.
Nó đã kết thúc, nhưng vì sao mắt của tôi vẫn còn đầy nước mắt.
Tạm biệt Thái Cổ, tạm biệt tất cả nhân tộc đã thân tử hồn diệt để bảo vệ Thái Cổ, còn có Vô Kỵ và Phượng Phi... Ai có thể thay đổi sự cô độc đã được định sẵn này?
Bàn tay của Chiến Tâm mở ra, như tia chớp lướt qua hai chén trà trắng tinh. Hai luồng khí trắng như băng long lượn lờ bay lên trời, nhanh chóng nhập vào lòng bàn tay của hắn.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, dưới đáy chén trà dần dần ngấm ra một lớp nước trà thanh triệt.
Đầu ngón tay Chiến Tâm bắn ra hai đoàn vụn băng thật nhỏ, bay vào hai hai chén trà. Những tiếng “tư tư” vang lên, trước mắt Phong Vân Vô Kỵ, hai luồng khí nóng từ bên trong chén trà bốc lên. Trong nháy mắt tuyết liên nở ra, từng luồng hơi màu trắng mang theo hương thơm nồng đậm biến ảo thành bụi nước hình rồng, lượn lờ giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế.
- Đế quân, có thể dùng rồi!
Chiến Tâm cung kính nói.
Chiến Đế phất phất tay. Chiến Tâm liền khoanh tay cung kính đứng bên cạnh. Thần sắc của hai người vô cùng trấn định, dường như không hề lo lắng cho đông đảo chiến tướng đột nhiên biến mất.
- Chắc hẳn ngươi và trẫm đều đang lo lắng cho bọn họ. Nếu đã như vậy sao không cùng trẫm ở nơi này chờ đợi? Là thành là bại chỉ trong chốc lát sẽ biết ngay.
Chiến Đế giương tay áo lên, chỉ vào chén trà ở gần Phong Vân Vô Kỵ, thản nhiên nói:
- Mời!
Ý tứ của Chiến Đế đã biểu lộ không thể nghi ngờ, đó là “không chiến”.
Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, đây hiển nhiên là một tình thế mà hắn mong muốn. Bất luận là Quân Thiên Thương hay là Phong Vân Vô Kỵ đều hiểu được, dựa vào thực lực hiện tại của mình, muốn chiến thắng Chiến Đế là một điều gần như không thể.
Mặc dù đến bây giờ Chiến Đế vẫn chưa từng ra tay, nhưng thủ hạ của hắn một người lại mạnh hơn một người. Thủ hạ đã cường đại như thế, vậy bản thân Chiến Đế rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào?
Một người đã tồn tại mấy tỉ năm, có đông đảo thuộc hạ siêu cấp cường giả, lại bước vào Thần cấp hậu kỳ mấy tỉ năm, ý nghĩa bên trong đã hiển lộ không thể nghi ngờ.
Bất luận là tại phương diện thế lực hay là thực lực của bản thân, Phong Vân Vô Kỵ đều không thể so sánh được với Chiến Đế, đây là một sự thật rất bình thường.
Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, có thể kéo dài thời gian hiển nhiên là chuyện mà hắn mong muốn nhất. Một khi bắt đầu khai chiến, chỉ sợ kết quả không thể đoán trước được.
- Đa tạ!
Phong Vân Vô Kỵ chắp tay, sau đó cánh tay phải thon dài trắng nõn từ bên dưới tay áo vươn ra, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà tinh xảo. Một luồng khí tức băng hàn xuyên qua chén bốc ra, giống như kiếm sắc đâm vào trong kinh mạch của Phong Vân Vô Kỵ, thẳng đến phủ tạng.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến đổi, lập tức vận khí. Chân khí trong cơ thể truyền vào bên trong kinh mạch của tay phải, bức những chân khí băng hàn xâm nhập vào cơ thể ra ngoài.
Một luồng khí lạnh màu trắng từ trên cổ tay Phong Vân Vô Kỵ tuôn ra, nhanh chóng mở rộng đến chu vi vài thước. Tay áo của hắn phất lên, tia khí lạnh màu trắng kia liền tiêu tán vô tung.
- Băng hệ công pháp thật lợi hại!
Phong Vân Vô Kỵ khen ngợi một tiếng.
Thần sắc của Chiến Tâm vẫn bất biến. Chiến Đế bên cạnh lại cười nói:
- Trà tuyết liên này cần phải có nước trà cực kỳ băng hàn mới có thể ngấm ra tinh túy bên trong… Kiếm Thần xin mời thưởng thức, đối với tâm thần rất có lợi!
Phong Vân Vô Kỵ cũng không nghi ngờ. Dựa vào tu vi và địa vị của Chiến Đế, tất nhiên sẽ không giở những thủ đoạn nhỏ nhặt này. Tay phải của hắn nâng chén trà lên môi, nhấp một ngụm, một luồng hương trà nồng đậm hóa thành hình rồng bay vào trong mũi.
Hai mắt nhắm lại, một loại cảm giác khó có thể hình dung dâng lên trong lòng. Trong khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác bản thân dường như đang đứng trên một đỉnh núi băng hàn, bình tĩnh quan sát mặt trời mới mọc ở phương đông, gió lạnh thổi vào mặt, biển mây vạn mẫu trải ra trước người. Trong nháy mắt, lại giống như ngồi xếp bằng trong một góc tường yên tĩnh, bốn bề không nhiễm một hạt bụi, trong tĩnh thất có hương thơm của đàn hương… Một loại cảm giác vi diệu dâng lên trong lòng.
Bình tĩnh, một cảm giác bình tĩnh chưa bao giờ từng có. Tại thời khắc này, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được thân thể dường như tan ra, hóa thành một đầm nước sâu tọa lạc trong núi thẳm, lẳng lặng quan sát vạn vật biến hóa, tự giữ cho bản tâm yên định.
Trong ý thức hải dường như có vật gì sống dậy, rung động như muốn phá không bay đi. Phong Vân Vô Kỵ như biến thành hư vô che phủ bên trong ý thức hải, lẳng lặng nhìn sự biến hóa của ý thức hải không gian vô tận.
Tâm quyết của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa từ sâu trong ý thức hải hiện lên, vạn chữ tâm quyết không ngừng chảy qua trong lòng. Mỗi một chữ chảy qua, Phong Vân Vô Kỵ đều sinh ra một cảm nhận mới mẻ khác hắn với trước kia.
“Đinh đinh!”
Từng tiếng kiếm ngân réo rắt từ ý thức hải vang lên. Tiếng kiếm ngân kia dường như đến từ một nơi rất sâu, rất lâu vẫn không biến mất, hơn nữa lại càng lúc càng gần.
“Oanh!”
Trong ý thức hải như nổ tung một tiếng. Tại trung ương, một thanh cự kiếm rực rỡ từ trong hư không hiện lên. Nhìn kỹ sẽ thấy thanh cự kiếm này lại từ vô số kiếm nhỏ cấu thành, mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa một loại kiếm ý khác nhau, trên chuôi đều có khắc một chữ khẩu quyết…
“Đinh đinh!”
Một tiếng kiếm ngân như du long nhập vào sâu trong hư không. Trong tiếng kiếm ngân, thanh cự kiếm kia đột nhiên biến hóa đứng thẳng lên. Từng thanh kiếm nhỏ đan chéo vào qua lại như con thoi, trong nháy mắt hình thành một tòa kiếm liên rực rỡ bên trong ý thức hải đen kịt.
Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng quan sát ý thức hải biến hóa, trong lòng không mừng không lo. Nhìn kiếm liên không ngừng biến hóa, hắn đột nhiên sinh ra một loại minh ngộ. Theo ý thức không gian biến hóa, bên ngoài kiếm liên cũng dần dần thành hình một đạo hư ảnh mờ nhạt. Quan sát hình dạng của nó lại giống hệt như tuyết liên bên trong chén trà của Phong Vân Vô Kỵ.
Bên trong Chiến Đế cung, Chiến Đế và Chiến Tâm đều nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ đang nhắm mắt yên lặng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đối diện với Chiến Đế, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ tán phát ra một luồng ánh sáng mờ mịt, do vô số ánh kiếm đan xen mà thành. Ánh sáng này không ngừng biến hóa bên ngoài cơ thể hắn, dần dần tạo thành một hư ảnh hình hoa sen.
Một luồng sáng lạnh từ bên trong Chiến Đế cung lóe lên, nhưng sau đó lập tức biến mất không tung tích. Hai ngón tay của Chiến Đế kẹp trên chuôi đao của Chiến Tâm, nhẹ nhàng đẩy chiến đao trắng như tuyết kia trở về.
Chiến Tâm quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Chiến Đế lắc đầu, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, cuối cùng không tiếp tục rút đao…
oOo
Hư không vô tận, bóng đêm vô tận, chỉ có tia chớp thỉnh thoảng lóe lên mới mang đến cho phiến thiên địa này một chút ánh sáng trong khoảnh khắc.
Khi Thái Huyền khôi phục hồi tinh thần, trong mắt nhìn thấy, trong tai nghe thấy chính là tình cảnh này. Từng âm thanh ma quái không ngừng vang lên bên tai. Dưới mặt đất, một dịch thể sền sền như hải dương lưu động, bên trong như có vô số bóng người đang giãy dụa kêu gào.
Sắc mặt của Thái Huyền khẽ biến đổi, vươn người đứng dậy, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quát lạnh một tiếng. Chân khí hùng hậu lập tức phá thể bay ra, tạo thành một hình cầu bao bọc thân thể bên trong, mạnh mẽ bức dịch thể sền sệt chung quanh ra ngoài.
“Đắc đắc đắc!”
Từng bóng đen biến ảo trong hư không, khi kéo dài ra, phía trên lại có thêm một đôi mắt đỏ bừng, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu ma quái thê lương. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy vô số bóng đen nhanh chóng qua lại trong hư không …
Bên trong bóng ma, những tiếng “đắc đắc” của khớp xương run động truyền vào trong tai Thái Huyền. Sắc mặt Thái Huyền khẽ trầm xuống, nhìn về hướng thanh âm kia, chỉ thấy trong bóng ma trùng trùng gào thét, một gã thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tóc dài chấm vai khẽ khom người, đứng thẳng bên trong dịch thể sền sệt. Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể cũng không ngừng run lên, hai ngón tay trắng xanh khép lại dưới trường bào cố sức quấn lấy nhau, khớp xương hai tay đụng vào phát ra những tiếng va chạm.
- Ta… ta không muốn thương tổn ngươi…
Tên thiếu niên kia từ xa nhìn Thái Huyền, sợ hãi nói.
Thái Huyền sửng sốt, sau đó bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, cười đến trước sau đều gập lại, giống như gặp được một chuyện buồn cười không thể tưởng tượng. Hắn vươn một ngón tay chỉ vào thiếu niên phía xa, cười nói:
- Ngươi… ngươi… ha ha ha… ngươi nói cái gì? … Không… không muốn thương tổn… ta? … Ngươi có biết ta… là…
Cả đời Thái Huyền, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn: “ta không muốn thương tổn ngươi!”
Thái Huyền quả thật không thể tin sẽ có một ngày gặp có người nói với hắn như vậy. Từ trước đến chỉ có hắn khi dễ người khác, từ lúc nào một tên thiếu niên thần kinh không bình thường lại dám nói những lời này.
Cho nên Thái Huyền cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn cũng không duy trì được lâu…
Một bàn tay màu đen gần như bao trùm hơn phân nửa thân thể của Thái Huyền, lặng lẽ không một tiếng động lướt qua không gian trùng trùng, nặng nề ép xuống trên người hắn…
Tiếng cười của Thái Huyền đột nhiên im bặt. Một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng nặng nề đánh xuống người. Trong khoảnh khắc này, Thái Huyền nghe được tiếng huyết nhục và xương cốt trong cơ thể đồng thời vỡ vụn, sau đó thân thể như một con diều đứt dây bay ra xa. Trong khoảnh khắc khi bay ra ngoài, trong lòng hắn hiện lên một ý niệm: “Ta thề, chưa bao giờ gặp người một người có lực lượng mạnh đến như vậy!”
Phía xa, thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia chậm rãi thu hồi tay phải, tay áo bào rộng thùng thình vẫn còn không ngừng phất phơ:
- Ta nói rồi, ta không muốn thương tổn ngươi…
Thiếu niên lắp bắp lên tiếng, toàn thân vẫn như trước không ngừng run lên, tiếng xương cốt rung động càng ngày càng lớn…
oOo
Bên ngoài Chiến Đế cung, từng ánh đao từ trong hư không bắn ra. Toàn bộ không gian chấn động vài lần, sau đó một vết tích màu đỏ kéo dài trong hư không phía trước Chiến Đế cung, giống như có một hoạ sĩ đang dùng bút đỏ chấm chu sa vẽ nên những hình thù kỳ lạ …
“Tách!”
Một giọt máu đỏ tươi từ trong hư không chảy ra, rơi xuống trên mặt đất làm bốc lên một chút cát bụi, tiếp đó máu loãng phun ra từng chùm lớn…
“Bộp bộp!”
Mấy tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên. Chiến Đế và Chiến Tâm đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vài mảnh nhỏ của thân người từ kia trong hư không rơi ra. Cánh tay, khuỷu tay, bắp đùi, đầu người… phân bố các nơi. Ý phục trên những mảnh thi thể kia đều là màu trắng, chính là trang phục của Chiến tộc.
Chiến Đế và Chiến Tâm đều biến sắc. Chiến Đế liếc mắt qua. Chiến Tâm hiểu ý, lập tức lướt đến, cúi người xem xét, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Chiến Đế lẩm bẩm nói:
- Là đao khí…
Gần như ngay khi hắn nói ra những lời này, giống như cảm ứng được, từng trận tiếng ngân vang lên. Từ bề mặt bằng phẳng của những thi thể kia, từng đạo ánh đao bắn ra, kéo dài trong hư không hình thành những thanh đao, rất lâu vẫn không tan…
- Đao Thần…
Ánh mắt của Chiến Tâm lạnh lùng, lẩm bẩm nói ra mấy chữ
Vô số chiến sĩ Đao vực tràn đến như ong vỡ tổ, che lấp cả trận doanh vốn thuộc về đệ tử Chiến tộc. Bởi vì mất đi rất nhiều cao thủ, nhất thời Chiến tộc từ ưu thế lại lâm vào tình thế khó khăn. Nhưng các đệ tử Chiến tộc này rõ ràng tu vi cao hơn một chút so với những đệ tử trước đây, cho nên mặc dù không ngừng bị bức lui, nhưng nhờ vào công lực bản thân cao hơn nên vẫn có thể miễng cưỡng chống đỡ được.
Đệ tử Đao vực mặc dù đông đảo, nhưng trong đó có một bộ phận tu vi chỉ ở mức bình thường. Bọn họ lại là những người căm hận Chiến tộc nhất, cho nên lần này đều xông lên trước tiên, nhưng bởi vì công lực yếu kém, ngược lại gián tiếp ngăn cản những cao thủ Đao vực tấn công.
Nhiều người trái lại trở thành bảo hộ lớn nhất của đệ tử Chiến tộc lúc này, mặc dù vết thương trên người không ngừng tăng lên, nhưng nhất thời vẫn giữ được tính mạng.
Về phần Chiến Đế cung, trong một phạm vi khá lớn chung quanh không một đệ tử Chiến tộc hay Đao vực nào tới gần. Tại phương diện tấn công, những cao thủ Thần cấp của Đao vực chỉ huy trận chiến này cũng không áp bức quá mức đối với Chiến tộc, cố gắng tránh làm cho Chiến Đế tức giận. Dù sao trước mặt lực lượng tuyệt đối, nhân số dù nhiều cũng không có tác dụng gì lớn, khác biệt giữa hai bên giống như voi và một đống kiến hôi. (chắc tác giả chưa đọc truyện kiến giết voi)
Bên trong Chiến Đế cung chỉ còn lại hai người Chiến Đế và Chiến Tâm. Không biết là cố ý hay vô tình, đệ tử Chiến tộc chung quanh cũng bắt đầu lui về hướng Chiến Đế cung. Dần dần, những đệ tử Chiến tộc còn sót lại bắt đầu hình thành một vòng tròn, quay lưng về phía Chiến Đế cung, đồng thời chống trả sự tấn công của đệ tử Đao vực.
Trong quá trình này, Chiến Đế thủy chung vẫn duy trì một sự trấn định kỳ lạ, khóe miệng nở một nụ cười như gió nhẹ. Chiến Tâm cũng đứng thẳng bên cạnh, không nói cũng không cử động. Đối với tình thế khó khăn của Chiến tộc, hai người bọn họ cũng không hề có ý ra tay tương trợ.
Trên nền nhà bằng băng của Chiến Đế, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng bất động như một ngọn núi. Từng đạo ánh sáng rực rỡ từ trong cơ thể hắn bắn ra. Ánh sáng xuyên qua Chiến Đế cung trong suốt, bắn về các phương hướng xa đến mấy vạn trượng, xuyên qua những tầng mây dày đặc quanh quẩn trên bầu trời.
Trong thiên địa tốt tăm, toàn bộ Chiến Đế cung dường như biến thành một vầng mặt trời giữa nhân gian, phát ra ánh sáng vô tận. Chiến Đế cung băng hàn dưới ánh sáng chiếu rọi làm cho người ta có cảm giác hư ảo không chân thực.
Tại nơi sâu nhất bên trong ánh sáng kia, một đóa kiếm liên mỹ lệ chậm rãi nở ra. Mới bắt đầu có thể nhìn thấy những góc cạnh của kiếm hình sắc bén không gì sánh được, thế nhưng trong nháy mắt kiếm liên chuyển động, trong ánh sáng chỉ còn nhìn thấy một đóa hoa sen, không còn kiếm khí…
“Kéc!”
Một tiếng kêu bén nhọn vang lên phía sau mây đen. Chiến Đế ngẩng đầu lên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy, tại nơi mà ánh sáng vạn trượng và tầng mây giaos nhau, một con chiến ưng trắng như tuyết đang giương cánh ra thật lớn, chậm rãi lượn quanh mấy vòng tại không trung, sau đó hai cánh gập lại, xuyên qua ánh sáng rực rỡ từ không trung đáp xuống…
Sắc mặt của Chiến Đế khẽ biến đổi, tay áo giương lên, tay phải vươn ra, chiến ưng kia liền chậm rãi đáp xuống trên bàn tay của hắn. Chiến Đế khẽ nghiêng đầu, đối diện với hai con ngươi sắc bén của chiến ưng…
Trên con ngươi đen kịt của Chiến Đế xuất hiện một cảnh tượng cách đo hơn mấy ngàn dặm: Một tên nam tử mặc áo bào trắng đang chạy nhanh trên mặt đất mênh mông, trèo đèo lội suối nhanh chóng tiến về hướng Đao vực. Trên mặt nam tử kia hiện lên vẻ vội vã, tại thắt lưng của hắn còn mang một thanh trường kiếm dài ba thước.
Trong thiên hạ, đại bộ phận người tu kiếm đều xuất phát từ Kiếm vực.
Bên trong hoa sen ánh sáng rực rỡ, gương mặt của Phong Vân Vô Kỵ lúc ẩn lúc hiện. Mà bên kia, vẻ mặt của Chiến Đế cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua những chùm tia sáng trùng điệp đang xoay chuyển, rơi vào trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, trầm giọng nói:
- Muốn khiêu chiến với ta, đợi ngươi có thể thắng được chiến tướng thủ hạ của ta rồi hãy nói!
Dứt lời hắn liền ra hiệu. Chiến Tâm bên cạnh đột nhiên bước lên phía trước một bước, tay phải vươn ra, chiến đao trắng như tuyết đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Chiến Tâm quát lớn một tiếng:
- Tiếp chiêu!
Chiến đao trong tay phải xoay chuyển, một luồng đao mang từ chiến đao lóe lên, sau đó một đạo đao khí mờ mịt bốc lên mấy ngàn trượng, thẳng đến trời cao.
“A!”
Ngay khi một bước đạp xuống, Chiến Tâm cũng đồng thời xuất chiêu. Một đao khí thế hùng hậu từ trên trời cao trên mạnh mẽ bổ xuống, xuyên qua tầng tầng ánh sáng chém vào phía trên hoa sen sáng rực.
“Xoẹt xoẹt!”
Ngay khi một đao kia bổ trúng hoa sen, bên dưới đao khí hư không đột nhiên trở nên vặn vẹo. Đóa tuyết liên kia bỗng nhiên rung lên, sau đó bắn lui ra ngoài mấy ngàn trượng.
Sắc mặt Chiến Tâm khẽ biến đổi, tay trái vươn ra như chớp, hai tay đồng thời cầm đao, mạnh mẽ ép xuống. Đao khí thông thiên bỗng nhiên gia tốc bổ về hướng tuyết liên đang di chuyển…
“Xoẹt xoẹt!”…
Khi đao khí hùng hậu kia một lần nữa bổ trúng tuyết liên đang xoay tròn cực nhanh, đao hình khổng lồ do đao mang cấu thành bỗng nhiên rung lên, chỉ trong nháy mắt đã chấn động mấy ngàn lần. Khi một phiến hoa sen lướt qua, đao mang lại kịch liệt rung động một lần, mỗi một lần đều lưu lại một đạo hư ảnh.
Mỗi lần tăng thêm một đạo hư ảnh, đao mang lại mờ nhạt đi một phần. Khi vô số hư ảnh hội tụ cùng một chỗ, toàn bộ đao khí thông thiên bỗng trở nên mơ hồ. Chiến Tâm trong lòng rùng mình, đang chuẩn bị [thiếu một đoạn]
Một loại cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Vô số hư ảnh trùng điệp do đao khí mờ mịt kéo dài tới mấy ngàn trượng hóa thành nhanh chóng mờ nhạt. Tại khoảnh khắc hư ảnh biến mất, một đao khí thế khổng lồ cũng hóa thành hư ảo…
Tay cầm trứ chiến đao trắng như tuyết, Chiến Tâm lại sinh ra một loại cảm giác hoang đường. Thanh đao này trước đó một khắc còn ẩn chứa lực lượng không gì sánh được, nhưng lúc này lại giống như một thanh đao bình thường. Hắn thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một đao này đã bị hóa giải vô thanh vô tức.
- Chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói trong trẻo từ phía xa vang lên. Bên trong ánh sáng vạn trượng, bên dưới mái tóc của Phong Vân Vô Kỵ, một đôi mắt sáng như sao chậm rãi mở ra. Khi đang chìm đắm trong tâm pháp của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, hắn bỗng nhiên cảm thấy ý thức hải chấn động, lập tức tỉnh táo lại.
Dựa vào năng lực của Chiến Tâm, nhìn thấy phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ trên mặt cũng không khỏi thoáng hiện lên thần sắc hổ thẹn. Một đao vừa rồi của hắn hiển nhiên là bị hộ thể khí của Phong Vân Vô Kỵ đánh tan.
“Quên đi…” Chiến Tâm sắc mặt đỏ bừng, bỗng nhiên vươn tay phải ra, hướng về Phong Vân Vô Kỵ nắm lại, sau đó lạnh lùng nói:
- Để ta cuốn vào ngươi cuốn vào lĩnh vực, xem ngươi còn giãy dụa thế nào!
Khi Chiến Tâm vươn một tay ra, Phong Vân Vô Kỵ lập tức phát hiện không ổn. Đối với lĩnh vực, hiểu biết của hắn vẫn còn rất hữu hạn. Một khi bị cuốn vào lĩnh vực của đối phương, hiển nhiên sẽ bị một chút hạn chế, hoặc là đối phương sẽ tăng thêm một chút ưu thế. Một kẻ thông minh tuyệt không cho phép mình rơi vào loại hoàn cảnh này.
Thân thể vươn lên, thân hình Phong Vân Vô Kỵ như tia chớp bay lên bầu trời. Thế nhưng trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, một hư ảnh hình khung nhanh chóng mở rộng trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn từ bốn phía nhanh chóng tụ về…
“Ầm ầm!”
Một tiếng sấm nổ lên giữa trời, điện hoa tứ tán hóa thành từng luồng điện lưu bắn về bốn phương tám hướng…
- Hoan nghênh đến lĩnh vực của ta, Kiếm Thần…
Một giọng nói từ phía sau vang lên. Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, chỉ thấy phía sau dãy núi nhấp nhô không rõ, một nam tử áo trắng sắc mặt lãnh tuấn đang nhìn về phía hắn. Khí độ của y trấn định mà ung dung, nhưng giữa trán lại giống như có một cỗ hàn ý nồng đậm…
“Đùng đùng!”
Lại là một tia chớp xẹt qua trên đỉnh đầu, mây đen bỗng nhiên sáng rực, sau đó lại trở nên u ám. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn bốn phía, trời đất dần dần trở nên sáng rõ. Bên dưới những tầng mây, từng phiến hoa tuyết dày đặc rơi xuống. Gió lạnh đập vào mặt khiến cho hắn rùng mình một cái…
Thiên địa này đã biến thành…
Bên trong Chiến Đế cung, sau khi Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Tâm đồng thời biến mất, Chiến Đế vẫn ngồi xếp bằng trong Chiến Đế cung, ánh mắt lộ ra vẻ minh tưởng, tay phải dần dần vươn về phía chén trà trên bàn băng trước người, sau đó dường như cảm giác được thứ gì, bỗng nhiên giật mình một cái, tay phải nhanh chóng thu lại. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen mỹ lệ trắng nõn trong chén trà nhỏ tinh xảo, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp…
Đệ tử Chiến tộc chung quanh càng ngày càng lâm vào tình thế khó khăn, nhưng Chiến Đế lại giống như không thấy, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không có dấu hiệu muốn ra tay. Theo thời gian trôi qua, rốt cuộc đã có đệ tử Chiến tộc bị thương nặng…
“Ầm!”
Mấy đạo đao khí nặng nề đánh vào người một tên đệ tử Chiến tộc cả người đầm đìa máu. Tên đệ tử Chiến tộc kia kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây bắn ra bắn ngoài, rơi xuống vũng bùn trước người Chiến Đế không xa…
Sắc mặt của Chiến Đế vẫn bình tĩnh, hai mắt vẫn như trước khép chặt, không hề có dấu hiệu muốn ra tay. Xa xa, những cao thủ Thần cấp của Đao vực vẫn nhìn về phía Chiến Đế rốt xuộc thở phào một hơi… Không giống như những người khác, bọn họ… đối với Chiến Đế có hiểu biết nhất định… Đây là một cái tên trong truyền thuyết.
Mặc dù truyền thuyết này chỉ triển lộ một góc bên trong…
“Ầm ầm!”
Có khởi đầu, những đệ tử Chiến tộc liên tiếp bị đánh bay, huyết thủy tung tóe, một người nối tiếp một người. Đệ tử Chiến tộc chân khí tiêu hao kịch liệt, từ trong vòng vây không ngừng bị đánh bay về phía Chiến Đế. Trong quá trình này, chúng đệ tử Chiến tộc vẫn quay lưng về phía Chiến Đế, thủy chung không một ai quay đầu lại, cho dù là chỉ dùng một ánh mắt cầu cứu…
- Chiến!
Một gã đệ tử Chiến tộc hét lớn, bỗng nhiên bổ ra một đao, mà thân thể hắn cùng gần như đồng thời bị mấy đạo đao khí sắc bén bổ trúng…
- Chiến!
Lại một gã đệ tử Chiến tộc hét lớn. Những đệ tử Chiến tộc khá ccũng theo đó hét lên. Từng cỗ chiến ý cuồng bá từ trên người những đệ tử Chiến tộc này bắn lên cao…
“Ầm ầm ầm!”
Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Chiến tộc như được thần trợ giúp, đao thế mở rộng, nhất thời bức những đệ tử Đao vực chung quanh lui ra ngoài. Nhưng sau khi cỗ nhuệ khí này hao hết…
“Ầm ầm ầm!”
Vô số đệ tử Chiến tộc kêu lên thảm thiết, như diều đứt dây ngã xuống đất, huyết thủy tràn ra nhiễm đỏ bùn đất dưới thân…
Thở dài một tiếng, Chiến Đế đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở mắt ra, chậm rãi đứng lên
Chiến Đế chậm rãi đứng lên. Tại khoảnh khắc này, vô số ánh mắt căng thẳng đều tập trung vào người hắn. Bên phía Đao vực, vài nhân thực có thực quyền cũng cứng đờ toàn thân. Một nhân vật Thần cấp hậu kỳ có thể cải biến toàn bộ thế cục. Phong Vân Vô Kỵ đã giữ chân Chiến Đế rất lâu, nhưng cuối cùng hắn cũng đã thất bại.
Một chiêu Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương đã khiến cho trận doanh đông nghịt của Chiến tộc trống hơn phân nửa, vậy thì Chiến Đế võ công còn cao hơn so với Quân Thiên Thương sẽ ra sao?
Điều này không ai biết.
Chiến Đế khẽ thở dài một tiếng, thanh âm không lớn, thậm chí có thể nói là trầm thấp, nhưng lại khiến cho rất nhiều người toàn thân run lên.
“A!”
Không thể chịu nổi loại áp bức này, chúng cao thủ Thần cấp của Đao vực rốt cuộc hét lớn một tiếng, từ hậu phương Đao vực lao đến phía trước Chiến Đế cung không xa, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Chiến Đế.
Tại khoảnh khắc khi Chiến Đế đứng thẳng dậy, tất đều cảm giác được một cỗ khí thế như ngọn núi đè ép xuống…
“Rắc rắc!”
Mà ngay lúc này, chúng cao thủ Thần cấp của Đao vực chung quanh lại chậm rãi quỳ xuống. Mặc dù chân khí trong cơ thể bọn họ vận chuyển cực nhanh, cố gắng chống lại cỗ áp lực đè ép trên linh hồn này, nhưng sự thực chứng minh, trứoc mặt khí thế và áp lực cường đại đến khó tin, tất cả sự phản kháng đều là vô ích.
Một cỗ khí thế và áp lực hùng hậu đè xuống trên vai những cao thủ Thần cấp đang quỳ sát đất, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh.
“A!”
Một tiếng hét thảm bỗng nhiên vang lên. Cách đó không xa, một nam tử mặc trang phục của đệ tử Kiếm vực vừa mới xuất hiện tại Đao vực, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, trong lòng bỗng nhên đau đớn, không nhịn được kêu thảm một tiếng. Một vòi máu như thủy triều không bị kiềm chế từ trong miệng hắn phun ra, sau đó hai mắt lồi lên, ngã sụp xuống đất, huyết thủy như mồ hôi từ các lỗ chân lông trên toàn thân thấm ra.
- Ta cũng không muốn ra tay, các ngươi không nên ép ta…
Chiến Đế lạnh lùng nói, phất tay áo chắp tay mà đứng:
- Bọn họ đều đã tiến vào bên trong lĩnh vực quyết một trận sinh tử. Các ngươi cứ như trẫm lẳng lặng chờ đợi kết quả là được rồi!
Một loại cảm giác cổ quái không thể hình dung dâng lên trong lòng những cao thủ Đao vực đang quỳ sát đất. Loại cảm giác này không phải bắt nguồn từ lời nói khiến cho kẻ khác không cho phản kháng của Chiến Đế, mà lại bắt nguồn từ cảm giác đối với bản thân Chiến Đế, đó là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn không thể nói rõ được.
Toàn bộ chiến trường đột nhiên trở nên yên tĩnh. Những đệ tử Chiến tộc đang trọng thương cũng nhân cơ hội này vận công hồi sức, tạm thời duy trì tính mạnh. Nhưng kỳ quái chính là tất cả đệ tử Chiến tộc đều không một ai quay đầu lại dù chỉ là liếc mắt nhìn Chiến Đế, trong mắt bọn họ chỉ thoáng hiện lên vẻ hổ thẹn.
Đệ tử của Đao vực cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt. Cho dù là kẻ ngốc nhất cũng đã từng nghe qua thanh danh của Chiến Đế, hiểu được chủ nhân bên trong cung điện băng hàn cường đại như thế nào.
Không có đối thủ ngang hàng, Chiến Đế hoàn toàn có thể giết sạch toàn bộ mọi người ở đây.
Chỉ là một câu nói, mặc dù có chút mất mặt, nhưng những đệ tử Đao vực đang chiếm ưu thế lại thầm thở phào một hơi, cũng không tiếp tục truy sát những đệ tử Chiến tộc.
- Rất tốt!
Chiến Đế khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhắm lại mắt, áo bào phất lên, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Cử động của Chiến Đế rất kỳ quái, không ai hiểu lúc này hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì. Ngoại trừ giết chết một gã đệ tử Kiếm vực vừa mới xuất hiện tại Đao vực, hắn không nói thêm một câu, cũng không thêm một người nào.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Chúng cao thủ Đao vực đang quỳ sát đất như đang lạc vào trong một đám mây mù. Đám mây mù này lại bao phủ Chiến Đế các đó không xa, khiến cho hắn càng trở nên nhìn không thấu.
Chỉ một mình Chiến Đế đã trấn áp toàn bộ chiến trường. Chiến Đế cung trơ trọi trở thành tồn tại nổi bật nhất trong thiên địa.
“Kéc!”
Một tiếng kêu bén nhọn vang lên. Trên vai Chiến Đế, chiến ưng trắng như tuyết đột nhiên bay lên trời, lượn quanh những tầng mây, không ngừng kêu lên.
Một ngày một đêm, chiến ưng đã lượn quanh trên bầu trời một ngày một đêm, toàn bộ chiến trường cũng tĩnh lặng như vậy trong một ngày một đêm. Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế cũ. Ngay cả chiến ưng trên không trung cũng dọc theo quỹ tích hình cung ban đầu không ngừng lượn quanh.
Trong vòng một ngày một đêm này, rất nhiều sự tình đã biến đổi…
“Ầm ầm!”
Tầng mây trên bầu trời đột nhiên biến hóa. Tất cả mây đen đều bị một cỗ lực lượng kéo ra, hình thành một vòng xoáy thật lớn. Mây đen hình vòng xoáy chậm xoay tròn, mà trung tâm bán kính đạt đến mấy ngàn công lý (km) lại là một phiến đen kịt.
Khi mây đen xảy ra biến hóa, trên chiến trường bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lốc. Gió mạnh gào thét tạo thành một cơn bão cát khổng lồ. Tất cả mọi người trong lòng khẽ động, muốn ngẩng đầu nhìn đi, không ngờ trong lòng có tuy có ý nhưng thân thể vẫn như trước không nhúc nhích. Một cỗ lực lượng vô hình đè ép trên người khiến cho toàn thân bọn họ cứng đờ.
Cỗ lực lượng này không thể tồi sơn liệt thạch, nhưng lại áp bức linh hồn.
Chiến Đế chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngay khi hắn ngẩng đầu, mọi người đều cảm thấy áp lực trên vai giảm đi không ít.
“Bình!”
Từ trung tâm của vòng xoáy kia, một thi thể mặc chiến bào màu trắng từ không trung rơi xuống, phát ra một tiếng âm thanh nặng nề, hòa lẫn cùng bùn đất, sau đó nằm yên không nhúc nhích.
Tên đệ tử Chiến tộc kia rơi xuống trước người một gã cao thủ Thần cấp Đao vực cách đó không xa. Tên cao thủ Đao vực kia còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được những tiếng rơi liên miên không ngừng giữa không trung, giống như vô số vẫn thạch từ trên trời rơi xuống…
Lần lượt từng đệ tử Chiến tộc từ trung tậm vòng xoáy mây đen khổng lồ trên bầu trời rơi xuống, phát ra những tiếng “bình bình” vang dội, rải rác khắp nơi…
Một lúc lâu sau mới không còn đệ tử Chiến tộc từ không trung rơi xuống nữa. Hàng vạn thi thể dày đặc nằm rắc rải chung quanh Chiến Đế cung. Từ bầu trời quan sát xuống, có thể phát hiện những thi thể nhìn như lộn xộn từ không trung rơi xuống này lại hình thành một vòng tròn thật lớn trên mặt đất,.
Mỗi khi một tộc nhân Chiến tộc từ không trung rơi xuống, vẻ mặt của Chiến Đế lại khẽ giật một lần. Sau khi không còn đệ tử Chiến tộc rơi xuống, toàn thân hắn đã run lên không ngớt, cặp môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại khép vào. Chiến Đế hít một hơi thật sâu, bộ ngực đang phập phồng liền dần dần bình ổn lại.
Một đợt sóng vừa ngừng, một đợt khác lại nổi lên. Ngay khi hàng vạn Chiến tộc từ vòng xoáy không lồ trên đỉnh đầu rơi xuống, trong hư không phía trước Chiến Đế cung mấy ngàn trượng đột nhiên xuất hiện từng khe nứt nhỏ vụn…
“Phụt phụt!”
Từng vòi máu từ bên trong khe nứt hư không phun ra, bắn ra mấy chục trượng, sau đó mở rộng hóa thành một phiến sương máu mịt mờ.
“Ầm!”
Hư không phía trước Chiến Đế cung đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, kình khí bắn ra bốn phía. Một không gian thông đạo bỗng xuất hiện trong hư không, sau đó lập tức khép vào. Đao Thần mặc áo bào xanh, ánh mắt lạnh lùng xuất hiện cách Chiến Đế không xa. Tay phải của ắhn cầm đao, bên mép lưỡi đao sáng bạc ẩn chứa một vệt máu tươi từ nhạt tới đậm, sau đó hóa thành vài giọt máu từ mũi đao rơi xuống…
“Tách!”
Một tiếng vang nhỏ đánh thức mọi người, uy áp do Chiến Đế gây ra cũng giảm đi không ít.
Đao Thần quần áo rách nát, không ít nơi lộ ra da thịt màu nâu, từng vết thương đan xen vào nhau, huyết thủy mãnh liệt chảy ra. Bên dưới chân, máu loãng hội tụ thành một bãi, dần dần thấm vào mặt đất.
Mái tóc dài màu đen của Đao Thần có chút tán loạn, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, dường như đã trải qua một phen đại chiến liên tục. Thế nhưng thân thể của hắn vẫn đứng thẳng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chiến Đế. Tay phải của hắn giơ lên, trường đao nhiễm máu trong tay phát ra một tiếng ngân réo rắt, vẽ nên một luồng ánh đao sắc bén tại không trung, mũi đao nhắm thẳng vào Chiến Đế.
Thần sắc của Chiến Đế vẫn ãnh đạm, hai tay đặt lên đầu gối, lạnh lùng nhìn thẳng vào Đao Thần, không hề cử động.
“Xoẹt!”
Đao Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chiến Đế, đột nhiên giống như cảm thụ được điều gì, khẽ chíu mày, trên mặt hiện lên thần sắc nghi hoặc.
“Xoẹt!”
Tay phải của Đao Thần giơ lên, một luồng đao mang từ bàn tay biến ảo kéo dài trong hư không, trực tiếp chém về phía Chiến Đế…
- Đao Thần…
Phía sau Đao Thần, chúng cao thủ Đao vực đều kinh hô, giơ tay lên như muốn ngăn cản hắn. Tất cả đều cảm thấy Đao Thần xuất đao một cách quá liều lĩnh, nhưng một đao của hắn vẫn cứ chém ra…
- Còn chưa đánh bại ta, ngươi chạy đi đâu?
Một giọng nói khàn khàn vang lên mang theo tiếng thở hổn hển, giống như thụ thương rất nặng. Cách Đao Thần không xa, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một gã Chiến tộc áo trắng, toàn thân đầy máu, bụng rách ra đầy những vết đao. Từng vết thương như vảy cá phân bố khắp cả, bên trong phun ra quang mang sáng rực màu trắng sữa.
Tên cao thủ Chiến tộc này chính là một gã cao thủ Thần cấp hậu kỳ bị Đao Thần cuốn vào lĩnh vực. Giữa trán của hắn có một vết đao nổi bật, gần như xẻ đôi trán của hắn, lộ ra não tương màu trắng bên trong, nhưng hắn vẫn còn chưa chết.
Vẻ mặt Đao Thần hờ hững, đao trong tay vẫn như trước kiên định chém về phía Chiến Đế. Tên cao thủ Thần cấp phía sau nhìn thấy, hai mắt bỗng lồi lên, hét lớn một tiếng. Trường đao trong tay ném đi, kéo dài thành một vệt sáng chói mắt trong hư không. Trên thân đao, một vầng sáng màu trắng sữa mở rộng ra, sau đó ánh sáng bừng lên. Tất cả chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, Đao Thần và cao thủ Chiến tộc vừa mới xuất hiện một lần nữa biến mất vô tung…
“Ầm!”
Một đạo đao khí còn sót lại lướt qua sát khuôn mặt của Chiến Đế, bổ vào băng cung trong suốt lấp lánh. Một tiếng giòn giã vang lên, phía sau Chiến Đế, băng cung xuất hiện một vết nứt dài mấy chục trượng, chung quanh còn có vô số khe nứt nhỏ vụn.
Chiến Đế từ từ nhắm hai mắt lại, thần sắc thủy chung vẫn không biến đổi. Cho dù tại thời khắc Đao Thần xuất đao, hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, sừng sững như một ngọn núi, giống như trong thiên hạ này không một thứ gì có thể khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Đao Thần một lần nữa biến mất. Biến mất cùng với hắn còn có tên cao thủ Thần cấp kia. Có điều lần đầu là Đao Thần cuốn ba gã cao thủ Chiến tộc vào bên trong lĩnh vực, còn lần này lại là chính hắn bị cuốn vào lĩnh vực của tên cao thủ Chiến tộc kia. Thiên địa đảo lộn, vị trí hai người hoán đổi, kết quả sẽ ra sao, ngoại trừ hai người bên trong lĩnh vực thì không ai biết được…
Duy nhất chứng minh bọn họ đã từng xuất hiện chỉ có những vết máu còn chưa khô trên mặt đất…