Hạng Kiểu đột nhiên ha ha cười nói: "Con mắt của các cậu sao lại sưng giống như mắt trâu thế kia? Khó coi quá." nàng cười cười lại phát hiện ánh mãt củạ Quách Thiên Vi cùng Lý Hiêu Lệ nhìn minh có điểm không đúng, kinh ngạc hỏi "Tớ... mắt của tớ không phải là cũng sưng đó chú'..."
Quách Thiển vi cùng Lý Hiểu Lệ đồug thời nhẹ gật đẩu, ba người giúp nhau nhin qua.
“A”!!!
Ba người đồng thời phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, dùng tốc độ nhanh nhất trõn vê phòng, hiên nhiên là lo lắng Thạch Thiên sẽ thây bộ dạng nảy của các nàng.
Thạch Lệ mờ cửa đi ra nhin Thạch Hiểu Mẫn than nhẹ một tiểng.
'Thạch Hiểu Mẫu Iúng túng nói "Chị, chị đều nghe cả rồi à" Thạch Lệ gật đẩu, Thạch Hiểu Mẫn tiêng buõn bã: "ài... Thật không nghĩ tới chuyện lại như vậy, chị nói xem bây giờ phải làm gì?"
Thạch Lệ nói: "Thuận theo tự nhiên đi, chuyện này chúng ta cũng không quản được."
Thạch Hiểu Mẫn hỏi: "Chị nói Samantha tiểu thư có trách em hay không?"
Thạch Lệ nhìn phương hướng căn phòng Thạch Thiên, mim cười nói: "Điểu này
Sẽ do tự Samantha tiêu thư trả lời em, chị khõng biêt!"
Lời này vừa mới dửt, cửa phòng ngù của Thạch Thiên mở ra, Samantha mặc một bộ áo lụa màu trắng chậm rãi đi đến bên người hai nàng, đưa tay đặt Ở trên vai Thạch Hiểu Mẫn thành khẩn nói: "Chị có tư cách gi mà trách em chú', người nên nói lời xin lỗi thật ra nên là chị mới đúng, tối hôm qua vì muốn thoát khỏi dây dưa của đám nam nhản nhảm chán kia,cho nên chị nhịn không được nói lời ấy thôi."
Thạch Hiểu Mẫn khẽ giật mình, kinh ngạc nói: "Chi là vi nguyên nhân này sao?"
samantha cười nói "Tối hôm qua mặc dù có lấy Thạch Thiên Iàm tấm bia, thể nhưng chị cũng không nói dối, nhũng lời nói với phóng viên đểu là thật tâm. Nói thật, bản thân chị cũng không tưởng được hểt thẩy chuyện này. Nhớ trước kia khi vừa quen Thạch Thiên, cảm thẩy hắn là một người dã man nhất, ghẽ tởm nhẩt, quá... quá... dù sao hắn là một người mà chị ghét nhẩt. Lúc ấy chị thật không rõ tại sao Kim Hinh lại có người bạn như vậy, hơn nữa lại thường xuyên tới tạp chí xã của chị đẩy mạnh việc tiêu thụ cùng quấy rầy, nếu không phải là nguời của hắn mua "Thiên Tư" Tạp chi. Chị đã sớm đuổi việc hắn rồi..."
Thạch Hiểu Mẫn kinh ngạc nói: "Thạch Thiên đã mua tạp chí xã sao?"
Samantha gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc ây chị chuẩn bị đuồi việc hắn."
Thạch Hiểu Mẫn ngạc nhiên nói: "Hắn mua tạp chí xã.làm.gi vậy? Không thấy tiểu tử này có hứng thú với tạp chí mà, hơn nữa lại còn là tạp chí mõt, hắn ngay cả quân áo của mình cũng không biêt là loại gi nữa Ià."
Samantha giọng căm hận nói: "Còn không phải là vì để hắn thuận tiện, càng không kièng nể gi phá hư công việc cùa tạp chí xã sao!" Dừng một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hỉện ra vẻ tươi cười, nói tiểp: "Thật ra lúc ấy Thạch Thiẽn cũng không biểt tạp chí xã bị đám người trung thành của chính minh mua, bọn họ rót vào tạp chí xã một sổ tiển khồng lồ là hai triệu Euro, cũng không phái một người nào tới quản lý tạp chi xã, yêu cầu duy nhất chính là không cho phép chị quản bất cứ chuyện gi của Thạch Thiên, cho dù muốn đem tạpchí xã hủy đi cũng khõng được phản đổi. Mặt khác còn phải giữ bí mật chuyện này nữa, không thể để cho hắn biểt. Lúc ẩy chị còn không biết Quỹ TS có quau hệ với Thạch Thiên
chẳng qua là cảm thấy không thể mường tượng nổi mà thôi vì tạp chí xã không bị hắn thật sự hủy đi, cho nên đành phải tạm nhãn nhượng vì lợi ích toàn cục, mỗi ngày đều mang hắn bên cạnh miễn cho hắn lại hại...Quấy rầy người khác Iàm việc. Hiện tại nhớ Quỹ TS không phải là tính danh của hắn theo hai chữ cái đầu tiếng Anh tạo thành sao."
Thạch Hiểu Mẫu chợt nói "Lúc ấy chị đột nhiên thăng hắn làm trợ lý. Em cũng càm thẩy kỳ quái, nguyên lai Samantha tiểu thư cũng là vạn bất đắc dĩ. Tiểu tử này thật đúng lả hại người rất nặng, rõ ràng là đại tài chủ. Làm cái gi không làm, hết lằn này tới lẩn khác muốn đi quẩy rối tạp chí xã, Iàm tiểu bào vệ..."
Samantha nói: "Thạch Thiên tới làm ở tạp chí xã nguyên nhân hiện tại chị có thể đoán được, nhât định là bởi vi em."
Thạch Hiểu Mẫn chi vào cái mũi của minh, giật minh hỏi: "Em? Vì sao?"
Samantha cố ý trêu chọc nàng, nói: "Điểu này có gi mà kỹ quái, Quách Gia Chí cũng vì em mà bỏ cả chức vị quản lí xự nghiệp của gia tộc chạy tới xin chị lảm lái Xe cho tạp chí xã sao?"
Thạch.Hiểu Mẫu mắc cỡ mặt Iập tức đỏ bừng lêu, cả kinh, hô hấp có phần khó khăn nói "Đây... Điêu này sao có thể... Em cùng Thạch Thiên là họ hàng,. Em vẫn luôn coi hắn là em trai mà "
Samantha cười nói: "Nhưng hắn cũng không giống như muốn đem em trở thành tỷ tỷ nha!"
Thạch Hiểu Mẫu vội la Iên “ Đó là bởi vì tiểu tử này muốn làm trưởng bối của chúng em mà.”
Samantha nhịn không được cúi người, .không ngừng cười to, cười không ngừng đễn nỗi Thạch Hiêu Măn không hiêu ra sao. Lẩm bẩm nói: "Là... là thật..."
Thạch Lệ cũng nờ nụ cười, nói: "Samantha tiễu thư đang nói giỡn với em đó, nhưng mà nàng nói rất đúng, Thạch Thiên nhất định là vi em cho nên mới tới tạp chí xã làm, mục đích đương nhiêu không có giống như Quách Gia Chí rồi đoán chừng là càm thấy em lần đầu tiên tới Hongkong lại là Iần đầu tiên đi làm, hắn có đìểm lo lắng cho nêu mới tới tạp chí xã bảo vê em."
'Thạch Hiểu Mẫn thở phào, ôm lẩy lộng ngực sẵng gìọng nóị: "samantha tiểu thư chị thật là Xâu, đem loại chuyện này đùa em, thật chút nữa bị chị hù chết rôi."
Samantha nhịn phun phì phì nói: "Mấy lời chị nói đểu là sự thật, chỉ là em nghĩ
lệch đi mà thõi, há có thể trách chị."
Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy nghẹn lời, đành phải đem chuyện này ném qua người Thạch Thiên, đỏ mặt mắng: "Thạch Thiên chết tiệt này, ai muốn hắn đến bảo vệ chứ, ngay cả mình hắn cũng quản khõng tõt, sao có thê quản được tỷ tỷ chử!"
Samantha thở dài nói: "Tính tình của hắn rẩt là lười, có thể hạ mình tới làm bảo vệ cho tạp chi xã đã là một chuyệl không dể rôi, chị xem ra cũng chi có hai tỷ muội các em mới có thê khìến hắn quan tâm như vậy, thật sự có điêm hăm mộ hai em đó."
Thạch Hiểu Mẫn nghĩ thẩm, xác thực là như vậy, oán khí trong lòng lập tức tiêu tan,trong lòng không khỏi dâng lên tia cảm động, hỏi: "Thạch Thiên đâu, còn đang ngủ sao?"
Samantha phì Một tiểng bật cười, nói: vừa rồi ở trong phòng nghe thấy Hạng tiểu
thư các nàng nói chuyên, sau đó nhảy qua cửa sổ trốn rồi."
Thạch Hiểu Mẫn tường tượng thấy bộ dáng chặt vật cùa Thạch Thim khi nhảy qua cửa sổ, cũng cười cười, nói lời xin lỗi với Samantha; "Samantha tiểu thư, em không biết chị cùng Thạch Thiên hiện tại đã... đã như vậy, em lại tự động đưa Hạng Kiểu các nàng tới đây, chị không trách em chứ?"
Samantha lắc đầu nói: "Chị sao lại trách em, mà cũng không có lý do trách em. Bọn em chẳng những là thân nhân của Thạch Thiên, mà chinh bản thân chị cũng đã sóm xem các em là tỷ muội, bạn bè tổt nhẩt, chị chẳng qua là sớm một chút đem chuyện của mình cùng Thạch Thiên nói cho các em thôi. Chẳng qua là loại sự tình này thật sự khiến chị khó mờ miệng,hơn nữa trước đó chị vẫn luôn không cách nào xác định được tình cám cùa mình có phải là tình yêu hay không." Nói đển đây, trên khuôn mặt đỏ hồng của Samantha lại hiện lên vẻ thoải mái hơn rất nhiều, nàng thờ dải, nói tiếp "Được rồi! Hiện tại không cần phải nói chắc các em cũng đã biểt, chị nghe nói truyền thống của người Trung Quổc, được gia trưởng tán thành là việc phi thường trọng yểu, các em khòng có phản đối chị yêu Thạch Thiên chứ?"
Thạch Hiểu Mẫu vội nói "Không đương nhiên là không rồi truyền thống tổt đẹp này hiện tại cơ bản đã thoái trào rồi, vả lại Samantha tiểu thư xuất sắc như vậy, em yêu mến còn không kịp, sao lại phản đối chứ. Nhưng mà... Nhưng mà..."
Samanĩha thấy Thạch Hiểu Mẫn mất tự nhiên nhìn vào trong phòng ngủ, minh bạch Samantha trong nội tâm nàng, Samantha thản nhiên nói: "Các em có phải là cảm thây quan hệ của chị cùng Thạch Thièn không binh thường? Tỷ như Maicy?"
Thạch Hiểu Mẫu trong long đúng là cảm thấy không bình thường, nểu như Quách Gia Chí tay trái ôm mình, tay phải ôm những nữ nhân khác, vậy còn không đánh cho hắn thất khiếu chảy máu, vạn Phật hướng tông, hạc khứ tây phương mới lạ...
Tối hôm qua Thạch Thiên trái ôm phải ấp Samantha và Maicy, cùng nhau tiến vào phòng ngủ, Thạch Hiểu Mẫn cám thấy ký ức hãy còn mới mẻ, điểu này cũng chính là điểm nàng khó lý giải nhất. Tại trong mắt Thạch Hiểu Mẫn Samantha là một người có tác phong nghiêm cẩn, xử sự lý trí, đối với chuyện nam nữ tương đối bảo thù, tuyệt đối không ngờ nàng dám tuyên bố với cả thể giới là mình yêu Thạch Thiên, sau đó lại chịu cùng Thạch Thiên ngủ với một nữ nhân khác, hơn nữa người này chinh là bạn tốt của nàng.
Nhưng mà samantha thẳng thắn thừa nhận trước mặt Thạch Hiểu Mẫu, có vẻ có điểm xâu hổ gật gật đâu.
Thạch Lệ vẫn yẽn lặng lắng nghe, không nói gi.
Samantha tiếp đó hỏi: "Vậy các em có cảm thấy hay không, Hạng tiểu thư ba nữ hài các nảng hợp lại theo đuôi một nam hài là chuyện cực không binh thường."
Thạch Hiểu Mẫn cau mày nói: "Đúng nha, thật nhìn không ra, tiểu tử này lại có bản sự lừa nữ hài tử lợi hại như vậy."
Samantha phun phi phi nói: "hắn căn bản không có đi lừa nữ hài, tuy chị thừa nhận yêu hắn, thế nhưng chổ đáng hận của hăn ở trong chị một điêm cũng khõng giảm."
Thạch Hiểu Mẫu cẩn thận từng ly từng tí ngược lại hỏi "Chẳng lẽ chi là bởi vi hắn đẹp trai Sao?"
Samantịja nói: "Cũng không phải là nguyên nhân này tối thiểu không phải là nguyên nhân chủ yếu, Kim Hinh lăn lộn trong giới điện ảnh và truyền hình nhiều năm như vậy, nam nhân đẹp trai nào mà chưa từng thấy qua, thẽ mà vân bị hăn làm mê đảo thần hồn đó thôi."
Thạch Hiểu Mẫn càng khó hiểu, tò mò hỏi: "Vậy thi do cái gi?"
Samantha thở dài‘nói: "Thật ra chị cũng không thể nói rõ được, trên người hắn tựa hồ có một loại lực lượng thân bí gi đó làm cho người ta không tự chủ được muốn chịnh phục hắn,hoặc là bị hắn chinh phục. Cùng hắn tiếp xúc càng nhiều, lại càng không thể khống chế chính minh..."
Lúc này một thanh âm từ trong phòng ngủ truyền ra:'Cậu nói không sai, cùng hắn một chỗ, sẽ Iàm cho cậu cảm giác minh thuân túy trở thảnh một nữ nhân. Hắn tựa như một khối hấp lực từ trường giống đực cực lớn, có thể kích phát ra tất cả dục vọng tự nhiên trên người cậu, không thê kháng cự cũng không muôn kháng cự cùng hắn một chổ."
Mọi người theo hướng thanh âm phát ra nhin lại, chỉ thấy Maicy tay vịn tường, vừa nói vừa tập tểnh bước ra.
Samantha vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, gật đầu nói: "Cậu quả nhiên hiểu hắn hơn tớ, tựa hồ đúng là loại tình huống này."
Thạch Hiểu Mẫn thấy Maicy bước đi khỏng ồn, quan tâm hỏi: "Chị bị bệnh sao?"
Maicy lúng túng nói: "Chị chỉ hơi mệt một chút thôi, không có việc gi."
Thạch Hiểu Mẫn ngạc nhiên nói: "Mệt mỏi?" Thấy trên người Maicy chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng, có thể nhìn rõ bên trong nàng không mặc đồ lót, rõ ràng mới từ trẽn giường xuống, không giống như đang tập thê dục, nàng lo lắng nói: "Em xem, có nên gọi bác sĩ tới xem cho chị không?"
Samantha đương nhiẽn rõ ràng nguyên nhân, cười, giải vây thay cho Maicy, nói:
"Đây là bệnh cũ của nàng lát nữa sẽ tôt thôi, không cần phải gọi bác sĩ."
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:11 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Thạch Hiểu Mẫn nghe Samantha nói vậy, cũng yên tâm , nhớ lại chuyện cũ, nói: "Mọi người đem Thạch Thiên nói thành thái huyền rồi, sao em không có cảm giác này vậy". Quay đầu lại hỏi Thạch Lệ: "Chị, chị có cảm giác này không?"
Thạch Lệ lắc đầu.
Samantha nghĩ nghĩ rồi nói: "Như Maicy đã nói vậy, trước mặt hắn, chúng ta chỉ cảm thấy mình là một phụ nữ, càng ở lâu, thì cái cảm giác quái dị này càng mãnh liệt, mà hai người là thân thích của Thạch Thiên, có quan hệ huyết thống, căn bản là không nghĩ đến chuyện này, cho nên bởi vậy cũng khôgn có cảm giác này".
Thạch Hiểu Mẫn gật đầu mặc dù không hiểu, nói: "Thật sự có lẽ là vậy, như vậy trong tương lai chẳng phải có nhiều người bị hắn hấp dẫn sao?"
Samantha gật đầu nói: "Cho nên Hạng tiểu thư ba người kết bạn đồng hành, truy đuổi theo Thạch Thiên đến đây, cái này đối với chị cũng là một bất ngờ. Chị có thể hiểu được tâm tình của các nàng, thậm chí còn có chút đồng tình với các nàng, thật không rõ, Thạch Thiên là một người háo sắc mà lại từ chối ba cô gái tự dâng đến cửa như nước lũ... Chị thấy các nàng đã mê muội rất sâu với Thạch Thiên rồi, tiếp tục như vậy không bị Thạch THiên làm cho điên cũng lạ, có lẽ chị nên học theo Kim Hinh, giúp đỡ các nàng".
THạch Hiểu Mẫn càng không hiểu hơn, hỏi: "Học theo chị Kim Hinh?"
Samantha cười nói: "Tại em không biết, chị và Thạch Thiên đến được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Kim Hinh đáp cầu dắt mối, bây giờ chị cũng không rõ là nên cảm kích nàng hay hận nàng nữa. Như vậy đi, kêu hạng tiểu thư các nàng đến đây, có cơ hội chị sẽ trò chuyện với ba nàng cho".
Cái miệng nhỏ của Thạch Hiểu mẫn khẽ nhếch, đôi mi nhíu lại, thoạt nhìn giống như một nhà bác học đang trầm tư suy nghĩ cực độ, nàng cực kì hoài nghi cái thế giới mà mình đang sống có phải là cái thế giới trước kia của mình hay khôgn, bởi vì hình như tất cả phụ nữ ở đây đều bị điên hết rồi.
Cho đến khi Samantha lên tiếng nói về công việc, thì Thạch Hiểu mẫn mới thoáng hồi tỉnh lại, Thạch Lệ thấy thời gian cũng sắp đến rồi, cho nên cũng chào tạm biệt các nàng, rời khách sạn Ritz đi làm công việc của mình.
Thạch Thiên thật ra cũng không hoàn toàn bì tránh né Hạng Kiều các nàng mà nhảy xuống lầu, đối với hắn mà nói, cách nhảy lầu này thoải mái và tiện hơn đi thang máy rất nhiều. Ở khách sạn Ritz được vài ngày, Brenda đã rõ ràng tác phong của Thạch THiên, nên đã sớm canh giữ tại đây, Thạch Thiên vừa đáp xuống đất, hắn đã tiến lại hỏi: "Chủ nhân, có cần dùng xe hay không?"
Thạch Thiên đáp xuống đất, nhìn thấy hắn, cũng không bất ngờ, gật đầu nói: "Ừ".
Brenda vui sướng gật đầu, búng tay môt cái, một chiếc Roll-Royce nhất thời xuất hiện trứoc mặt THạch Thiên. Brenda mở cửa sau xe mời Thạch THiên lên xe, sau đó mở cửa trước, đuổi tài xế xuống, để mình ngồi vào lái, hỏi địa điểm mà Thạch Thiên muốn đến xong, liền nhấn ga chạy đi.
Thạch Thiên phải đi đến vùng ngoại ô Paris để tìm một người tên là Hema, người này từ là một trong những lão sư mà Maicy đã từng bái sư học nghệ, tinh thông chế tác mặt nạ. Theo lời giói thiệu của Maicy, mặt nạ do người này chế tác, cho dù có dùng kính hiển vi để nhìn, cũng không phân biệt được thật giả.
Loại mặt nạ bình thường Maicy hay dùng là do bên công ty chế tác cho, nhưng sau khi hỏi rõ Thạch Thiên cần dùng mặt nạ lâu dài, cảm thấy mặt nạ của mình chỉ có thể đánh lừa được người xem qua màn ảnh, chỉ sợ không chịu được khảo nghiệm khi đối mặt, vì thế liền nghĩ đến Hema, hơn nữa còn nói cho Thạch Thiên biết.
Vốn Maicy cũng muốn đi chung, nhưng mà thể lực của nàng ta sau một đêm mây mưa với Thạch THiên vẫn chưa khôi phục, buổi sáng xuống giường còn không có sức. Mà Thạch Thiên lại muốn có mặt nạ để sớm khôi phục lại tự do, nghe Maicy nói chỗ của Hema còn có nhiều mặt nạ, thầm nghĩ, có lẽ trực tiếp chọn ra một cái thích hợp cho mình dùng, vì thế không đợi Maicy, hỏi địa chỉ xong liền xuất phát.
Chiếc xe phóng đi gần một giờ mới ngừng lại, Brenda quay đầu lại nói: "Chủ nhân, địa phương ngài nói là ở gần đây, để tôi xuống xe tìm người hỏi một tiếng, ngài chờ một chút". Mặc dù hắn đã ở Paris chục năm rồi, nhưng vẫn chưa quen thuộc hết khu vực ngoại thành của Paris cho lắm. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thạch Thiên nhìn ra ngoài, thấy có một cái cổng chào hơn mười mét, trên cổng có treo một cái lồng đèn đỏ thẩm, trên mặt còn có hai chữ Trung Quốc "Di Viên", bên trong có thể thấy được đình đài lầu các, hành lang gấp khúc, còn có cả hòn non bộ với hình thù kì quái, hoàn toàn giống như một viên lâm kiểu Trung Quốc, chiếm diện tích khoảng chừng năm sáu ngàn mét vuông.
Thạch Thiên tò mò hỏi Brenda vừa xuống xe: "Đây là chỗ nào?"
Brenda ngơ ngác nói: "Đây là chỗ chủ nhân muốn tới, phố Saint-Rémy".
Thạch Thiên nói: "Tôi hỏi cái tòa hoa viên này, ở Paris làm sao mà có một tòa viên lâm Tô Châu cứ?"
Brenda ngẩng đầu nhìn, vội trả lời: "Tôi nhớ ra rồi, tuy rằng tôi chưa đến đây bao giờ, chẳng qua đã có nghe nói đến, chỗ này vừa xây được vài năm, là một người nước ngoài sống ở Paris tự mua đất xây lên, không liên quan đến người Paris".
Thạch Thiên chợt nói: "À... thì ra là người Trung Quốc xây, không trách... Lúc trước lão tử cũng muốn đập tòa thành để xây theo kiểu viên lâm Trung Quốc, nhưng mà không hiểu sao khi xây xong nó lại như vậy, mà khi đó xung quanh Paris cũng không tìm thấy được công trình Trung hoa nào cả, về sau ở cũng quen, cho nên không muốn đập. Tiểu tử này có khả năng hơn lão tử đấy, hắn tên là gì, đang làm gì?"
"Brenda nhíu mày nói: "Lúc trước tôi chỉ coi sơ qua trên báo thôi, bây giờ thật sự là không nhớ nổi chủ nhân ngôi nhà này đang làm gì, giống như là làm nghệ thuật... hình như tên là cái gì Ma... Gunma hay Hema gì đó". Ngữ khí có vẻ không chắc.
Thạch Thiên giật mình nói: "Hema? Lão tử đang muốn tìm người tên là Hema, không biết có phải đây không?" Vừa rồi hắn chỉ nói địa chỉ cho Brenda biết, cũng không nói đến đây làm gì, và tìm ai. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Brenda vui vẻ nói: "Có thể là chỗ này, chủ nhân chờ một chút, để tôi vào hỏi".
Thạch Thiên nói: "Không cần, cùng đi đi". Nói xong, mở cửa xuống xe, Brenda vội vàng xuống xe đi theo.
Thạch Thiên cùng Brenda đi đến trước cửa "Di Viên", nhìn nhìn cái môn bài trước cửa, quả nhiên giống như Maicy nói, thầm nghĩ, thì ra Hema là người Trung Quốc, khó trách lại có thể làm cho một nghệ sĩ chuyên nghiệp như Maicy thán phục. Người trong giang hồ của Trung Quốc hàng ngàn năm trước đã biết dùng mặt nạ để dịch dung, trước kia Thạch Thiên cũng từng học qua cách làm mặt nạ của một vị đại đạo giang hồ, sau khi mang vào quả thật rất khó phân biệt thật giả, chỉ là loại mặt nạ này làm ra xong rất khó giữ, không bảo tồn được lâu, thời gian dài sẽ trở nên khô cứng không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể vứt bỏ. Hơn nữa lúc đó cũng không có hình, càng không có TV báo chí gì cả, tin tức cực kì bế tắc, ngay lúc đó mà hoàng đế có cởi long bào ra đứng giữa đường, thì cũng không ai có thể nhận ra, chứ đừng nói là đi như gió về như mây như Thạch Thiên, vì thế, hắn cũng không nghiên cứu qua thuật dị dung, vì thế vẫn chưa thật sự dùng qua loại mặt nạ này.
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:13 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 302: Không nhận ra là được.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Đây là một tòa viên lâm hoàn toàn mở, mặc dù có tường và cửa, nhưng bất kì ai muốn vào là có thể vào, thậm chí người trông cửa cũng không có, chỉ có một bác gái đang quét dọn vệ sinh, nhìn qua cũng là người Hoa.
Trong một tòa nhà bát giác, có hai ông già đang ngồi chơi cờ tướng, bên cạnh có sáu bảy người đang ngồi nhìn, trong đó có hai ông già da trắng.
Thạch Thiên đi đến hỏi: "Xin hỏi, người tên Hema có phải ở đây không?"
Người đang chơi cờ tướng và người xem xoay đầu lại nhìn Thạch THiên, chẳng qua không ai trả lời hắn, mà không hẹn cùng nhìn về một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, người này mỉm cười nói: "Tôi chính là Hema, anh là Thạch Thiên tiên sinh, mời". Làm ra cái thế xin mời, sau đó dẫn đường, mấy người già kia thấy người trung niên này đã trả lời Thạch Thiên, cũng bắt đầu tập trung chơi và coi cờ, chỉ có hai lão già người Pháp nhìn Thạch Thiên, trong mắt có chút hưng phấn, hiển nhiên là đã nhận ra Thạch Thiên, chẳng qua không nói ra thôi.
Người trung niên vừa đi vừa nói: "Vài phút trước Maicy có gọi điện đến, nói là anh muốn tìm tôi, nhưng mà tôi không nghĩ anh lại đến nhanh như vậy, chưa kịp ra cửa nghênh đón, thật sự ngượng ngùng".
Thạch Thiên thấy ông ta ăn nói khách khí như vậy, dù sao cũng là mình có việc cần nhờ, cho nên khách khí lại: "Là tôi mạo muội đến cửa quấy rầy, Hema tiên sinh không cần khách khí".
Người trung niên cười nói: "Thạch Thiên tiên sinh là một trong những nhân tài nổi danh của Trung Hoa, đánh bại cả đoàn người kia trên sân cỏ, hơn nữa vừa mới đến Paris đã trở thành anh hùng cứu người, không phải đại anh hùng thì là gì, là khách mà tôi có mời cũng không được. Hema thật ra chỉ là tên tiếng Pháp thôi, tôi họ Mã, tên chỉ có một chữ Lâm, Thạch THiên tiên sinh không cần khách khí, có thể gọi tôi là Mã Lâm, hoặc là lão Mã cũng được".
Thạch Thiên gật đầu, đương nhiên sẽ không dùng cách gọi lão Mã để nói chuyện với ông, đừng nói Mã Lâm chỉ là ông già năm mươi tuổi, cho dù là hơn trăm tuổi, cũng chẳng già bằng mình. Chẳng qua, thấy Mã Lâm chẳng những xây chỗ này thành một tòa viên lâm, hơn nữa cũng là người Trung Quốc, giới thiệu cả tên Trung Quốc cho mình, không quên nước, cho nên nhất thời cảm thấy thân thiết, trên đường đi nói chuyện với ông rất nhiều.
Sau khi quẹo qua quẹo lại gần cả trăm lần, vượt qua một hòn non bộ giả, một tòa đình viên cao hai tầng xuất hiện trước mắt, dưới đất còn phơi nắng mấy bộ đồ. Hiển nhiên chỗ này mới chính là chỗ ở thật sự của Mã Lâm. Tầng một là phòng khách, có rất nhiều dụng cụ khắc hoa bằng gỗ, thoạt nhìn có chút đơn giản, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Mã Lâm trực tiếp mang Thạch Thiên và Brenda lên lầu hai, ở nơi này có thể nhìn toàn bộ hoa viên từ trong phòng, sau khi tự mình rót trà cho hai người, mới hỏi: "Mục đích mà Thạch Thiên tiên sinh đến đây, Maicy đã nói với tôi, không biết anh muốn dạng mặt nạ nào?"
Thạch Thiên nói: "Tùy tiện, chỉ cần làm cho người ta không nhận ra là được".
Mã Lâm cười thoải mái nói: "Yêu cầu này không cao, rất dễ làm được, bình thường những người khác đến nhờ tôi làm thì tôi thu phí là một trăm ngàn euro, nhưng mà Thạch Thiên tiên sinh là do Maicy giới thiệu, lại là người Trung Quốc, cho nên tôi sẽ giảm giá cho anh".
Thạch Thiên nói: "Không cần giảm giá cũng được, thời gian càng nhanh càng tốt, tốt nhất là lập tức làm ra ngay một cái đi!" Quay đầu lại nói với Brenda: "Trả thù lao đi, giao tiền mười cái trước".
Brenda là một thương nhân, cảm thấy làm một cái mặt nạ mà đến một trăm ngàn euro thì quá đắt, nhưng Thạch Thiên đã lên tiếng, hắn nào dám do dự, vội vàng móc chi phiếu ra viết một triệu euro vào, giao cho Mã Lâm.
Mã Lâm nhìn nhìn tờ chi phiếu, bỏ vào trong túi áo, mỉm cười nói: "Thạch THiên tiên sinh thật sự là khẳng khái, tôi sẽ không từ chối. Nhưng mà, tôi chỉ làm cho anh mười lăm cái mặt nạ, năm cái khác coi như tặng, đó không phải là tôi muốn tiện nghi cho Thạch THiên tiên sinh, mà bởi vì người bình thường tìm đến tôi, ít ai làm một lần mười cái cả. huống hồ làm cho một người, sau khi chế cái thứ hai có thể dùng khuôn cũ, cho nên, cũng có thể giảm bớt công phu và thời gian, vì thế xin Thạch THiên tiên sinh không cần từ chối".
Thạch Thiên căn bản là lười "trả giá", cho nên gật đầu đồng ý. Trong lòng Brenda cũng âm thầm tán thưởng phẩm đức không chiếm tiện nghi của Mã lâm, ý tưởng chê đắt vừa rồi liền trở thành hư không, nhưng mà, vẫn cảm thấy ngạc nhiên vì mười cái mặt nạ có giá một triệu euro, nghĩ thầm, người này đâu phải là người đẩy giá trên trời, không nhịn được hỏi: "Mã Lâm tiên sinh, tài liệu chế tác ra những thứ này có quý không?"
Mã Lâm đương nhiên nhìn ra nghi vấn trong lòng của Brenda, thản nhiên nói: "Quả thật không rẻ, chẳng qua, dùng một triệu để mua tài liệu để làm, có thể xếp thành một ngọn núi cao. Khó khăn lớn nhất nằm ở tay nghề, trên đời này có thể làm ra loại mặt nạ này, làm cho người ta không nhận ra chỉ có năm người, giá cũng chênh lệch từ năm mươi đến một trăm ngàn euro, cho nên, tôi ra giá một trăm ngàn euro, để tránh cho người ta cảm thấy tài nghệ của tôi không bằng người, chứ không phải là cố ý kiếm lời". Khẩu khí hiên ngang cứ như muốn nói là kỹ thuật của mình cao hơn người khác, một trăm vạn euro đối với loại cao thủ như ông đã không thể bớt được nữa, bằng không chắc sẽ lấy bảng hiệu xuống thôi.
Brenda tuy rằng chưa từng nghe qua cái tên Mã Lâm hay là hema, nhưng biết Maicy là một người nổi danh, người mà nàng đề cử đương nhiên không phải là thứ vớ vẩn rồi, nếu không tại sao chủ nhân lại đích thân chạy đến đây tìm cái gì, vội vàng gật đầu nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế... bởi vì tôi chưa từng tiếp xúc qua ngành nghề này, cho nên mới đặt câu hỏi ngu muội như vậy, xin Mã tiên sinh đừng phiền lòng. Khó trách Mã tiên sinh lại có thể xây một viên lâm quy mô như vậy ở Paris, nói như vậy chắc là có nhiều người đến nhờ Mã tiên sinh chế tác mặt nạ?"
Mã Lâm lắc đầu nói: "Chịu bỏ môt số tiền lớn như vậy để mua mặt nạ, cơ bản là vì muốn che dấu thân phận, như vậy có thể chia ra làm hai loại người, một là siêu sao như Thạch Thiên tiên sinh vậy, một loại khác là tội phạm. Tuy rằng tôi thích tiền, nhưng cũng sẽ không tiếp tay cho tội phạm, bằng không sẽ trở thành đồng lão giúp hắn trốn tránh pháp luật, cầm tiền của một người như vậy sẽ làm cho tôi khó có thể sống bình an được. Nhưng tiếc là không phải ngôi sao nào cũng giống như Thạch Thiên tiên sinh, sợ bị người ta nhận ra, ngược lại có người còn sợ người khác không nhận ra mình, cho nên những người đến nhờ tôi cũng không nhiều lắm, mà làm đạo cụ cho phim ảnh truyền hình thì không đáng giá. từ trước đến giờ tổng cộng chỉ có mười bảy người đến nhờ tôi làm mặt nạ giùm, từ lúc tôi xuất đạo đến giờ, chia đều ra mỗi năm cũng không có được một người".
Brenda càng bội phục tác phong không chiếm tiện nghi của Mã lâm hơn, lúc này mới trở nên kính cẩn, thở dài nói: "Nguyên tắc của Mã tiên sinh, thật sự làm cho người ta kính nể".
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:16 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 303: Mặt nạ thử nghiệm.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Mã Lâm ngượng ngùng khiêm tốn vài câu, cười giải thích: "Thật ra xây dựng viên lâm này chỉ có một phần nhỏ của tôi, còn lại là của một lão Hoa kiều khác. Ông ta và tôi là hàng xóm, tôi thấy ông ta khôgn có con, cho nên thường xuyên đến chơi với ông ta, thuận tiện học tập một số kinh nghiệm về bonsai của ông ta. Không ngờ ông ta trước khi lâm chung đã tặng mảnh đất này cho tôi, ông ta vốn là người Giang Tô, xây dựng viên lâm này coi như là hoàn thành tâm nguyện của ông ta khi còn sống... haizzz... thế thì tôi dùng hết tất cả của cải để xây nó lên, bây giờ chủ yếu dựa vào việc bán cây cảnh bonsai để duy trì cuộc sốn và viên lâm này, một triệu của hai người với tôi mà nói thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi". Nói xong, liền có chút thương cảm thổn thức, ngừng lại một chút nói: "Thật xin lỗi, nói mấy cái này làm chậm trễ thời gian của hai vị , vừa rồi nghe Thạch Thiên tiên sinh nói tựa hồ rất nóng lòng có được mặt nạ, tôi phải đi chuẩn bị, mau chóng chế tác ra cái mặt nạ giao cho anh".
Mấy phút sau, Mã lâm lấy ra một cái bao lớn, lấy một cái máy ảnh ra chụp hơn mười góc độ của khuôn mặt Thạch Thiên, sau đó lấy thước ra đo đạc các số liệu, sau đó còn muốn Thạch Thiên làm ra các nét mặt. Sau khi đã ghi chép các số liệu lại, Mã Lâm lấy ra một cái loại nước thuốc, phun lên mặt của Thạch Thiên, làm cho Thạch Thiên cảm thấy da mặt khô cứng, cuối cùng xoa lên mặt của hắn một hỗn hợp lạ, chờ khi có cảm giác khô cứng trên mặt của Thạch Thiên biến mất, một cái khuôn đúc trong suốt đã ra đời. Toàn bộ quá trình ước chừng khoảng hai giờ, làm vô cùng cẩn thận, cơ hồ không thấy Mã lâm nháy mắt, khi chấm dứt thì trên mặt ông đã đầy mồ hôi.
Mã Lâm lau mồ hôi, hít sau một hơi, nói: "Được rồi, sẵn tiện hai người lưu lại cho tôi số điện thoại, khi nào làm xong tôi sẽ thông báo cho anh, hoặc là liên hệ với Maicy để nhờ nàng chuyển giùm cũng được".
Brenda vội vàng đưa danh thiếp của mình, nói: "Tôi gọi là Brenda, Mã tiên sinh cứ liên hệ với tôi là được, về sau Mã tiên sinh có cần gì, thì cứ đến Quỹ TS tìm tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp hết sức". Tấm danh thiếp này là niềm mơ ước của mọi người, trên mặt trừ có in cái tên của Brenda , còn có chực vị ở Quỹ TS và số điện thoại, còn có số di động của hắn, bình thường rất khi ít khi nào hắn đưa danh thiếp cho người ta.
Mã Lâm cầm lấy, giật mình không nhỏ, vốn ông nghĩ Brenda chỉ là tùy tùng hoặc là người đại diện của Thạch THiên, không ngờ lại là giám đốc ngân hàng, không nhịn được nhìn lại hắn ta vài lần. Nếu không phải là có tên Brenda trên danh thiếp, ông có thể hoài nghi Brenda lấy danh thiếp của người khác.
Thạch Thiên hỏi: "Mặt nạ đại khái là cần bao lâu để chế tác ra?"
Mã Lâm nói: "Đây là một công việc tinh chế, mười lăm cái mặt nạ nhanh nhất cũng hơn một tháng, nếu không hiệu quả không cam đoan, chẳng qua nếu cần gấp, Thạch Thiên tiên sinh có thể ghé lại ba ngày sau để lấy cái mặt nạ thứ nhất".
Thạch Thiên gật đầu, lại hỏi: "Nghe Maicy nói chỗ ông có nhiều cái mặt nạ đã chế tác rồi, không biết có thích hợp để tôi dùng không, bán cho tôi một cái đi". Nói xong liền nhìn Brenda một cái, Brenda liền hỏi ý, vội vàng xé ra một tờ chi phiếu, soẹt soẹt lên một trăm ngàn euro đưa về hướng Mã Lâm.
Mã Lâm đưa tay nhận tờ chi phiếu, nói: "Chỗ của tôi quả thật có rất nhiều mặt nạ đã chế tác, muốn tìm một cái phù hợp với khuôn mặt của Thạch Thiên tiên sinh cũng không khó, chẳng qua, da của Thạch Thiên tiên sinh trắng hồng mịn màng, rất giống trẻ con, thật sự hiếm thấy".
Điểm này, Thạch THiên cũng biết, dựa theo kinh nghiệm sống lại, mình còn phải sống thêm hai ba năm nữa thì màu da mới có thể giống như người thường, thất vọng nói: "Vậy là không thích hợp sao...".
Mã Lâm nghĩ nghĩ nói: "Cũng không phải là không có biện pháp, sau khi mang mặt nạ vào, xử lý phần da bên ngoài một chút là được, nếu không sẽ dễ dàng bị người ta nhận ra, đặc biệt là mùa hè".
Thạch Thiên vui mừng nói: "Có biện pháp là được, chẳng qua mỗi lần mang mặt nạ đều phải tìm đến ông để đổi màu da sao?"
Mã Lâm cười nói: "Tôi cũng không phải chuyên gia, để cho Maicy tiểu thư giải quyết giúp anh".
Thạch Thiên gật đầu, nghĩ thầm, tìm Maicy tính ra vẫn tiện hơn nhờ Mã Lâm, cùng lắm là đem nàng theo bên cạnh là được, dù sao bên cạnh mình cũng không thiếu đàn bà, hơn nữa thay đổi màu da chắc là trét thuốc màu lên thôi, hẳn là cũng không khó học.
Mã lâm ra ngoài, lấy một cái hộp bằng gấm, cùng một cái gương, mở ra lấy một vật mỏng như tờ giấy, Thạch Thiên cầm lấy, cảm thấy trong tay nhẹ như không có gì, dưới sự hướng dẫn của Mã Lâm mà đeo mặt nạ vào, chỉ nghe thấy Brenda nhẹ giọng than thở: "Quả thật là thần kì...". Thạch Thiên cầm gương lên coi, chỉ thấy mình đã biến thành một người đàn ông Châu Á hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn, ngay cả lỗ chân lông và tóc gáy cũng có thể thấy rõ, nếu không phải chỗ tiếp xúc của mặt nạ và da có màu khác nhau, thì tuyệt đối là không nhìn ra là đang đeo mặt nạ. Càng kì diệu hơn là, cái mặt nạ này có thể thông khí, mang thời gian dài cũng không có cảm giác không tốt gì cả.
Thạch Thiên rất hài lòng, cười nói: "Tốt tốt, cái này tốt hơn cái mà lão tử thấy trước kia rất nhiều, tôi mua cái này". Brenda nghe vậy, vội móc chi phiếu ra đưa về hướng Mã lâm.
Mã Lâm khoát tay, lần này khôgn lấy chi phiếu, cười nói: "Cái mặt nạ này không làm theo yêu cầu khuôn măt của Thạch Thiên tiên sinh, nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra chỗ khác biệt, cho nên không thu tiền của anh. Nếu Thạch Thiên tiên sinh thích là được, coi như tôi tặng cho anh, dù sao để ở chỗ tôi cũng vô dụng". Nói xong, đem cái hộp gấm giao cho Thạch Thiên, lại dạy hắn cách bảo quản cũng như phướng pháp tẩy trang.
Thạch Thiên cũng không miễn cưỡng, cảm ơn vài câu rồi cùng Brenda rời khỏi Di Viên, nghĩ đến việc về sau ra ngoài đường không còn bị người khác quấy rầy nữa, tâm tình của Thạch Thiên nhất thời vui sướng, vội vàng kêu Brenda lái xe về khách sạn Lizi, thỉnh giáo Maicy một số phương pháp thay đổi màu da.
Thạch Thiên không biết từ sau trận đấu kia, người chú ý đến hắn đâu chỉ là người mê bóng đá...
***
Trong một phòng thí nghiệm thuộc căn cứ quân sự ngầm ngoại ô vùng Washington, có vẻ như ở đây đang tập trung nghiên cứu về một đề tài nào đó, một gã nhân viên mặc đồng phục đặt một trái banh trước một cỗ máy, sau đó lui về vài bước, làm ra thế ok. Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, một cái chân bằng máy mang giày đá banh sút thẳng vào trái banh, trái banh kia cơ hồ là bắn thẳng vào khung thành cách đó năm mươi mét. Truyện "Bất Diệt Truyền Thuyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cách đó không xa, một ông già đầu tóc trắng xóa nhìn số liệu biểu hiện trước mặt, lắc đầu nói: "Tốc độ không đủ, tăng độ mạnh lên một chút, thử lại".
Trái bóng lại được đặt trước cái chân bằng máy ấy, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi nhập số liệu vào trong máy tính, rồi nhấn enter.
"Phành!" Trái banh mới tinh tự nhiên bị đá thành mảnh nhỏ.
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:15 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 304: Bắt tới đây.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Quả banh bị cái chân bằng máy đá nổ ngay tại chỗ, người đàn ông trung niên rốt cục không nhịn được nói: "Trung tướng Paula, LDS38 đã là cực hạn mà quản bóng có thể chịu được rồi, chỉnh đến LDS39 đã đá nổ sáu quả banh, tôi thấy không cần thử nữa".
Vị trung tướng Paula kia hỏi ngược lại: "Tiến sĩ Chris, tôi nhớ vừa rồi ông cũng đã nói qua, LDS38 là mức độ cao nhất mà có thể đá trái banh xa nhất và mạnh nhất rồi, nhưng tại sao người thiếu niên HongKong kia lại có thể đá nhanh hơn?"
Chris gật đầu nói: "Đây quả thật là điều làm cho người ta khó hiểu, chẳng qua cho dù là một cầu thủ chuyên nghiệp dùng hết sức, thì tốc độ và độ mạnh yếu cũng không thể vượt qua được mức LDS12, LDS38 căn bản không phải là khả năng mà con người có thể đạt tới được".
Paula trừng mắt nói: "Nếu con người không làm được, vậy ông giải thích thế nào về người thiếu niên HongKong kia, chẳng lẽ hắn không phải người?" Nói đến đây, khuôn mặt ông ta bỗng biến sắc, run giọng nói: "Chẳng lẽ hắn thật sự là người máy?"
Chris dùng ánh mắt khác thường nhìn Paula một cái, nói: "Đương nhiên là không phải, vừa rồi ông cũng thấy, dùng máy để thực hiện cũng không đạt được tốc độ của hắn, cái này chứng minh rằng hắn không phải là một cỗ máy, nếu không thì chỉ có thể đá nổ trái banh thôi. Còn nữa, nếu chân của hắn có độ mạnh tương đương với mức LDS38, thì khi đá vào trái banh sẽ sinh ra phản lực kinh người, đủ để bắn ngược lại một vật nặng một tấn, mà thể trọng của người thiếu niên này không có khả năng vượt qua một tấn, nếu không trên sân cỏ sẽ lưu lại dấu chân vô cùng rõ ràng".
Paula cau mày nói: "Tôi càng nghe càng hồ đồ, theo quan điểm của ông thì tất cả đều không có khả năng xảy ra, nhưng ông cũng rõ ràng, đây không phải là do chúng ta ảo tưởng, mà thật sự xảy ra trước mắt mọi người, chúng tôi hy vọng ông có thể tìm ra nguyên nhân, chứ không muốn nghe ông nói không có khả năng".
Chris thở dài nói: "Bây giờ tôi còn muốn biết nguyên nhân hơn cả ông, nhưng càng cảm thấy hồ đồ hơn cả ông". Chỉ vào cái màn hình đang chiếu lại hình ảnh Thạch THiên đá banh, nói: "Trung tướng mời xem, động tác đá banh của hắn vô cùng tùy ý, tựa hồ căn bản là không dùng hết sức, chúng ta nhìn chậm lại lần nữa... ông có thây không, khi chân của hắn chạm vào trái banh, thì trái banh bắn ra với tốc độ gấp đôi tốc độ vận động chân của hắn".
Paula ngơ ngác hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Chris đáp: "Điều này làm cho tôi mơ hồ nghĩ đến nguyên lý mở nút chai, hoặc là đầu đạn được nhồi hỏa dược bị bắn ra vậy, cây súng không hề vận động, cho nên tôi cảm thấy, thực nghiệm vừa rồi không cần phải tiếp tục nữa, cho dù là đem hết các máy đá banh trên thế giới ra thử, cũng không thể đạt được tốc độ của người thiếu niên đó. Bởi vì đây căn bản là hai việc khác nhau".
Paula hiển nhiên là không hiểu được lý giải của hắn , giật mình nói: "Bác sĩ Chris, không phải ông muốn nói cho tôi biết, trong giầy của hắn có giấu hỏa dược?"
Chris liếc nhìn Paula một cách khinh thường, nói: "Đương nhiên là không phải, tôi cảm thấy trong cơ thể của thiếu niên này có một lực lượng đặc biệt, có thể sinh ra lực lượng như lúc hỏa dược nổ mạnh, chính là loại lực lượng không thể nhìn thấy được, mà không chỉ va chạm vật lý đơn giản như vậy, hơn nữa, nếu lực lượng của hắn vượt qua LDS39, thì trái banh sẽ bị nổ như vừa rồi, trừ phi trái banh dùng trong trận đấu ấy được đặc chế".
Paula đương nhiên rõ ràng, trái banh ấy được làm đúng tiêu chuẩn, bởi vì hắn đã sớm phái đặc công đến HongKong để kiểm tra thực hư, cũng đã đem một trong những trái banh ấy về Hoa Kỳ. Điều này Chris cũng biết, trái banh thử nghiệm là do cùng một công ty sản xuất, thậm chí ngay cả lớp vỏ da cũng giống nhau.
THực nghiệm dừng lại, trừ Paula và Chris, tất cả nhân viên đều lui ra ngoài, trong cái phòng thí nghiệm ngầm cả ngàn mét vuông, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Im lặng hơn chục phút đòng hồ, Paula mới trầm giọng nói: "Ông có nghĩ người thiếu niên này là người cải tạo?"
Chris cười nói: "Vậy đây đại khái là điều các ôgn quan tâm và lo lắng nhất? Nhưng mà tôi cảm thấy không có khả năng, tuy rằng đã có không ít quốc gia nghiên cứu về phương diện này, muốn thông qua cải tạo để làm cho con người trở nên cường đại hơn, nhưng trước mắt chỉ là giai đoạn sơ cấp, thậm chí còn có người không biết bắt tay vào chỗ nào, chứ đừng nói là có thể làm ra một người cải tạo hoàn mỹ, nếu không thế giới này sớm đã là thiên hạ của người Trung Quốc rồi, hơn nữa, nếu Hoa Kỳ có thể làm ra một người cải tạo như vậy, ông sẽ phái hắn đi đá banh sao? Sẽ để cho hắn đến Paris du lịch?"
Paula sửng sốt, thầm nghĩ, nếu Hoa Kỳ có thể cải tạo ra một siêu phẩm như vậy, thì tuyệt đối là cơ mật quốc gia, không thể tùy tiện như vậy, vui vẻ gật đầu nói: "Đương nhiên là không thể".
Chris nói tiếp: "Còn nữa, theo tư liệu của ông đưa cho tôi, người thiếu niên này vừa mới đến HongKong định cư, trước đó sinh hoạt tại cộng hòa Zambabue ở Châu Phi, ông cảm thấy trong một nơi xảy ra chiến loại trường kì ngay cả thuốc chữa bệnh đều phải dựa vào nước khác, thì có năng lực làm ra người cải tạo sao?"
Paula gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng mà hắn cũng rõ lai lịch của Thạch THiên không đơn giản như ngoài mặt, bên Châu Phi ấy cực kì hỗn loạn, Thạch THiên sống tại đây hơn phân nửa là bịa đặt, mặt khác, cũng có tin tình báo nói rằng, Thạch Thiên và gia tộc thần bí ở Châu Âu có quan hệ rất lớn, chẳng qua, tuy rằng gia tộc này có lịch sử lâu đời, đều có lực ảnh hưởng rất lớn trong cả hắc lẫn bạch, nhưng mà không tham dự chính trị, cũng không đi làm chuyện của người khác, trăm năm qua chỉ lấy việc kiếm tiền cho chủ nhân là chính, vô cùng bình thường, hơn nữa tỉ trọng đầu tư của họ tại Trung Quốc không cao, tựa hồ như không có vấn đề.
Về phần quan hệ của Thạch THiên và THiên Thạch Thành Bảo, cũng không thể tra rõ ràng, cho nên những lời phán đoán của Chriss cũng không nói rõ, Paula cảm thấy rằng cái này và siêu năng lực của Thạch Thiên khôgn có quan hệ gì cả, tạm thời không cần phải nhắc đến việc này, hỏi: "Chẳng lẽ trời sinh hắn đã có được siêu năng lực? Đây là một loại dị năng?"
Chris nói: "Trên thế giới này những người có dị năng cơ bản đều là bẩm sinh, chẳng qua nghiên cứu cho thấy, cái gọi là dị năng ấy chỉ là vượt trên mức bình thường của con người, có lẽ mấy ngàn năm trước, hoặc mấy vạn năm trước, phần lớn mọi người đều có những dị năng này, còn có một số dị năng đặc biệt do bị đột biến gen, đây là vấn đề đang rất đau đầu trong việc nghiên cứu một người cải tạo. Bây giờ còn chưa thể có kết luận là thiếu niên này có lực lượng siêu cường hay là dị năng hay không, chỉ có thể nói là có, nhưng không thể dùng kết quả thí nghiệm để xác định được. Chỉ có thể tìm được đáp án từ trên người hắn".
Paula nói: "Ý của ông là... bắt hắn đến đây?"
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:16 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91