Hôm nay Huyện Đại Phường rất náo nhiệt. Bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài, Phó bí thư thị ủy Lưu Kiến, trưởng ban Tổ chức cán bộ Thị ủy Thu Ứng Vũ đều chạy đến Huyện Đại Phường.
Bên ngoài đại lễ đường Huyện ủy đỗ đầy xe. Gần như không ai xin nghỉ, ngay cả người đi công tác ở ngoài cũng chạy về huyện. Tình hình Huyện Đại Phường bây giờ có chút phức tạp, bộ máy đang điều chỉnh nên không ai muốn ghế của mình có vấn đề.
Nhìn Chiêm Lệ Quyên và Khương Khai Đại không ngừng chạy quanh để chỉ đạo, rất nhiều người thầm hối hận. Nếu lúc trước học bọn họ mà dựa vào Vương Trạch Vinh thì hôm nay người sung sướng cũng có mình.
Hác Duệ Quân cũng vui vẻ, hắn sớm bố trí lực lượng cảnh sát bảo vệ trật tự. Vương Trạch Vinh đi lên, đây là chuyện lớn đối với hắn. Nghĩ đến mình chỉ cần đi theo Vương Trạch Vinh thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, tâm trạng của hắn lại tốt lên.
Tiền Dịch Tài đến Huyện Đại Phường khá sớm. Vừa đến Huyện Đại Phường, y liền tìm Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ. Tiền Dịch Tài giống khá nhiều người đều không biết Mao Hiếu Lễ đã sớm dựa vào Vương Trạch Vinh. Tiền Dịch Tài còn lo lắng Mao Hiếu Lễ không hợp tác với Vương Trạch Vinh nên định nhắc nhở một chút.
Nhìn Chủ tịch huyện mà đám người Ngũ Toa Đức đẩy ra, Tiền Dịch Tài nói:
- Bây giờ bộ máy Huyện Đại Phường do các anh lãnh đạo, hy vọng các anh có thể đoàn kết để làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Xin Bí thư yên tâm, Chủ tịch Mao và tôi nhất định sẽ phối hợp tốt. Lần này sau khi Chủ tịch Mao lên chức sẽ rất có lợi cho công tác toàn huyện.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Tiền Dịch Tài coi như hiểu rõ Mao Hiếu Lễ này đã đạt được điều kiện gì đó với Vương Trạch Vinh. Y cười nói:
- Đây là do tôi lo lắng nhiều. Chẳng qua tôi ở đây phải nói rõ một điểm. Một bộ máy chỉ có Đảng và chính quyền phối hợp thì mới làm tốt công tác.
Khi ba người đang nói chuyện thì Mão Văn Tuấn đi vào nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, đã đến giờ. Bây giờ bắt đầu họp chứ?
Hắn mặc dù biết mình sẽ điều đi nhưng trước khi có được thông báo thì vẫn phải chăm chú làm việc. Như vậy mới cho Tiền Dịch Tài có ấn tượng tốt với mình.
Tiền Dịch Tài đứng dậy cười nói:
- Đi thôi.
Trên đài Chủ tịch gồm Tiền Dịch Tài, Lưu Kiến, Thu Ứng Vũ, Vương Trạch Vinh, Mao Hiếu Lễ. Hội nghị này do Phó bí thư thị ủy Lưu Kiến chủ trì.
Nhìn mọi người bên dưới một chút, Lưu Kiến nói:
- Kính thưa các đồng chí, hội nghị hôm nay là tuyên bố quyết định của Thị ủy. Sau đây xin mời trưởng ban Thu đọc quyết định.
Cả hội trường liền trở nên im lặng, có người không nhịn được mà ho khan.
- Thông qua quyết định của hội nghị thường vụ Thị ủy, quyết định đồng chí La Trung Hoa thôi giữ chức Bí thư huyện ủy Huyện Đại Phường, có phân công khác. Đồng chí Vương Trạch Vinh giữ chức Bí thư huyện ủy ...
Thu Ứng Vũ bắt đầu đọc quyết định.
Khi Thu Ứng Vũ đọc, tiếng ho khan trong hội trường càng nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh ngồi đó quan sát các cán bộ bên dưới, cảm giác mình khống chế tất cả thật là tốt.
Quan khí của hắn bây giờ đã lớn hơn quan khí của Vương Trạch Vinh một chút.
Tình hình trong hội nghị rất thú vị, Vương Trạch Vinh ngồi đó thấy quan khí của nhiều nhóm người va chạm vào nhau, có quan khí của những người đang ngã phải, ngã trái.
Ngay khi Thu Ứng Vũ tuyên bố Vương Trạch Vinh làm Bí thư huyện ủy, hắn thấy quan khí của mình tăng mạnh, bao trùm cả hội trường.
Dương Phàm đưa mắt nhìn thì đám người của La Trung Hoa trước đây khi gặp phải quan khí của hắn, quan khí của bọn họ đều rụt vào cơ thể. Đồng thời cũng có vài nhân viên không phục Vương Trạch Vinh.
Tất cả đang âm thầm tiến hành. Thu Ứng Vũ rất nhanh đã đọc xong, Huyện Đại Phường lần này coi như điều chỉnh lớn. Trong mấy thường vụ thì có mấy người nằm ngoài suy đoán của mọi người. Đầu tiên chính là trưởng ban Tuyên giáo Mâu Tường Cương nhảy lên thành Phó chủ tịch thường trực, đây là chuyện mà không mấy người đoán được. Ban đầu mọi người cũng đoán hắn chỉ lên làm phó chủ tịch huyện mà thôi, không ngờ hắn có thể trực tiếp nhảy đến vị trí Phó chủ tịch thường trực. Nghe được tin tức này, mọi người đều thầm than Mâu Tường Cương là người đầu tiên dựa vào Vương Trạch Vinh. Nếu như mình lúc trước cũng dựa vào Vương Trạch Vinh thì có lẽ mình cũng có thể tranh đoạt được vị trí này.
Một điểm ngạc nhiên khác là Ôn Hòa Lâm cũng thành thường vụ, trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy. Một người đã 50 tuổi không ngờ còn có ngày này, rất người không khỏi than thở.
Không cần nói người khác, ngay cả Ôn Hòa Lâm cũng phải thầm than trong lòng.
Ôn Hòa Lâm vốn cho rằng mình đã tới đỉnh, không ngờ Vương Trạch Vinh lại giúp một chút thì hắn lại vào thường vụ.
Quan khí của Vương Trạch Vinh lúc này rất nhanh đã thu lại.
Quan khí của mọi người bên dưới bây giờ đang rất cẩn thận, lúc nãy còn đang va chạm với nhau thì bây giờ đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mâu Tường Cương lên chức, vị trí trưởng ban Tuyên giáo của hắn do một người phụ nữ tên Ngô Nghi Tĩnh đảm nhiệm.
Vương Trạch Vinh cũng biết một chút về tình hình của người phụ nữ này. Bố cô ta là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố - Ngô Chí Ninh. Chồng cô ta là Phó cục trưởng cục Lao động – Cát Triển chính. Không biết cô ta nghĩ như thế nào mà thông qua ông bố hoạt động rồi chạy đến Huyện Đại Phường làm trưởng ban Tuyên giáo.
Mọi người nghe xong tuyên bố danh sách các thường vụ đều giật mình. Huyện Đại Phường bây giờ về cơ bản đã là thiên hạ của Vương Trạch Vinh. Phó bí thư Mã Giới Yên, bí thư đảng ủy Công an huyện Hác Duệ Quân, Phó chủ tịch thường trực Mâu Tường Cương, trưởng ban Tổ chức cán bộ Ôn Hòa Lâm, phó chủ tịch huyện Chiêm Lệ Quyên, bây giờ đã có sáu phiếu. Hơn nữa Mao Hiếu Lễ cũng đã rõ ràng đi theo Vương Trạch Vinh, như vậy ở Huyện Đại Phường này bây giờ không còn lực lượng nào có thể chống lại Vương Trạch Vinh.
Đặng Lực Khôn mặc dù là phái trung lập nhưng bây giờ tình hình đã rõ ràng nghiêng về phía Vương Trạch Vinh, tin rằng không lâu nữa phiếu của hắn sẽ thuộc về Vương Trạch Vinh.
Nhìn hai người phụ nữ mới tới, mọi người lắc đầu. Không dựa vào Vương Trạch Vinh thì hai người này không làm được gì.
- Bây giờ xin mời Bí thư thị ủy Tiền phát biểu.
Thu Ứng Vũ đọc xong, Lưu Kiến đợi hội trường yên tĩnh rồi nói.
Tiền Dịch Tài vỗ vỗ mic rồi nói:
- Căn cứ quyết định của Quốc vụ viện, Huyện Đại Phường đã được liệt vào danh sách huyện thí điểm Luân chuyển đất đai. Đây không chỉ là vinh dự cho nhân dân Huyện Đại Phường, đồng thời cũng là vinh dự của Thành phố Quán Hà. Vì tạo hoàn cảnh tốt trong công tác Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường, Thị ủy sau khi cẩn thận nghiên cứu đã quyết định tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Huyện Đại Phường. Lần điều chỉnh này có ý nghĩa sâu sắc, hy vọng bộ máy lãnh đạo huyện mới sẽ phải đoàn kết xung quanh Huyện ủy, làm tốt các công tác. Tôi hy vọng mọi người phải có nhận thức chính xác về lần điều chỉnh này ...
Quan khí của Tiền Dịch Tài càng lợi hại hơn. Vương Trạch Vinh thấy khi Tiền Dịch Tài phát biểu, quan khí của y liền tàn phá khắp sân. Cứ quan khí nào đụng phải quan khí của Tiền Dịch Tài liền rụt vào trong cơ thể.
Tiền Dịch Tài nói rất nhiều, các cán bộ bên dưới đều chăm chú lắng nghe.
Hội nghị kéo khá dài, sau khi Tiền Dịch Tài nói xong, cả hội trường vang lên tràng pháo tay rất dài.
Vương Trạch Vinh cũng vỗ tay và quan sát tình hình trong sân.
- Kính thưa các đồng chí, lần này Thị ủy điều tôi đến huyện Thương Điền, đây là tổ chức tin tưởng tôi. Mặc dù tôi không nỡ rời khỏi Huyện Đại Phường – nơi tôi đã chiến đấu nhiều năm, không muốn rời xa các đồng chí đã sóng vai phấn đấu với tôi, nhưng tôi phải phục tùng phân công của tổ chức. Tin rằng Huyện Đại Phường dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ phát triển nhanh hơn.
La Trung Hoa nói hơi trầm thấp một chút. Nhìn La Trung Hoa trên đài, đám cấp dưới của hắn không thể vui được. Từ trước đến nay bọn họ đều chiếm giữ vị trí chủ yếu tại các phòng ban Huyện Đại Phường, bây giờ thời thế thay đổi rồi. Vương Trạch Vinh sẽ làm gì bọn họ? Nghĩ đến đợt điều chỉnh tiếp theo, bọn họ không thể không lo lắng.
- Sau đây tôi xin mời đồng chí Vương Trạch Vinh phát biểu.
Đến khi Lưu Kiến nói Vương Trạch Vinh phát biểu, cả hội trường vang vọng tiếng vỗ tay. Có người còn cố ý giơ cao tay lên như sợ Vương Trạch Vinh không thấy vậy.
- Tôi xin cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm, cảm ơn các đồng chí đã ủng hộ. Tôi tin rằng có cấp trên ủng hộ, có các đồng chí giúp đỡ thì Huyện Đại Phường nhất định sẽ phát triển mạnh.
Vương Trạch Vinh cũng không dám nói mạnh miệng, mỗi câu đều rất thực tế. Hắn nói một lần quy hoạch phát triển Huyện Đại Phường ra.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Huyện Đại Phường bây giờ khác với trước đây. Huyện Đại Phường trước có nhiều thế lực cùng tồn tại, mỗi khi bổ nhiệm nhân sự đều là các cuộc tranh đoạt. Nhưng bây giờ thì khác rồi, từ các tình hình thì có thể thấy Vương Trạch Vinh đã nắm quyền tuyệt đối. Hắn nói lời nào chính là thánh chỉ ở Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh vừa tiếp nhận công việc cũng không vội vàng đốt ba ngọn lửa. Đối với hắn mà nói việc phát triển nhanh chóng từ Chủ tịch huyện đến Bí thư huyện ủy mới là điều quan trọng nhất. Tài liệu, công văn cần phải đọc, Vương Trạch Vinh thi thoảng còn suy nghĩ về phương hướng phát triển của Huyện Đại Phường. Bây giờ hắn có thể quyết định chuyện ở Huyện Đại Phường, rất nhiều chuyện trước kia bị phản đối thì bây giờ đã không còn ai ngáng đường.
Chánh văn phòng Huyện ủy Chu Thiến Dao đi tới.
Đừng nhìn Chu Thiến Dao tuổi còn trẻ nhưng biểu hiện ra ngoài rất khí thế và bình tĩnh. Đương nhiên tình huống này xuất hiện trên thân thể Chu Thiến Dao làm người ta thấy kỳ quái. Một cô gái đáng lẽ phải hoạt bát thì bây giờ lại cố gắng thu liễm lại, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười.
- Bí thư Vương, trong phòng ngài có gì cần thay đổi không? Chúng tôi nhất định sẽ kịp thời làm ngay.
Chu Thiến Dao khẽ cười nói.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với văn phòng cũ này của La Trung Hoa, các trang thiết bị cũng rất tốt. Vương Trạch Vinh bây giờ chủ yếu để ý xem phòng làm việc có ảnh hưởng đến quan khí hay không. Hắn cũng đã xem xét qua và thấy không có bất lợi gì.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Như vậy được rồi.
- Bí thư Vương, lãnh đạo mới đều có hình tượng mới. Rất nhiều lãnh đạo đều thích thay đổi phòng làm việc của mình mà.
Chu Thiến Dao nói.
Vương Trạch Vinh liếc nhìn Chu Thiến Dao, cô gái mặc dù này cười nhưng ánh mắt lại khá mông lung.
Đây là hỏi xem mình có chỉ thị với lãnh đạo văn phòng không đây.
Vương Trạch Vinh thầm đoán cô ta đang thử sao? Cô ta thử cái gì?
Chu Thiến Dao hỏi Vương Trạch Vinh xem có cần lắp đặt lại phòng làm việc như các lãnh đạo khác hay không, mục đích chính là muốn biết Vương Trạch Vinh có thích hư vinh hay không? Bây giờ bộ máy vừa được thành lập, Chu Thiến Dao có lẽ muốn thông qua việc này để hiểu tính cách của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu và thầm nghĩ cô bé này đúng là thích dùng mưu.
- Các lãnh đạo khác có suy nghĩ gì vậy?
Vương Trạch Vinh mỉm cười hỏi. Vương Trạch Vinh đây là hỏi Chu Thiến Dao về ý kiến của người khác, đồng thời cũng là muốn thử kiểm tra Chu Thiến Dao.
- Tôi vẫn chưa đi hỏi.
Chu Thiến Dao trực tiếp nói.
- Ừ, hỏi ý kiến của bọn họ một chút đi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Thiến Dao coi như yên tâm một chút. Chỉ sau mấy câu nói chuyện, cô ta có một kết luận đó là Vương Trạch Vinh không phải người quá bá đạo, người này chú ý sự dân chủ. Có lẽ do nguyên nhân kinh nghiệm xã hội không nhiều và đây là người lợi dụng tri thức đã học tập để áp dụng vào thực tế.
- Bí thư Vương, không biết ngài có chỉ thị gì với văn phòng Huyện ủy hay không?
Chu Thiến Dao cũng không lập tức lui ra mà hỏi một vấn đề khác.
Mặc dù câu hỏi của Chu Thiến Dao không có gì đặc biệt nhưng Vương Trạch Vinh đã đoán được cô ta có ý dò xét.
Vương Trạch Vinh không lập tức trả lời, hắn cần chén trà lên rồi giả vờ muốn rót thêm nước.
Đây cũng là cách mà Vương Trạch Vinh muốn thử Chu Thiến Dao. Nếu đối phương có thể rót trà giúp mình thì nói rõ cô ta về cơ bản sẽ nghe lời. Nếu cô ta không hề động đậy, đó là nói rõ ánh mắt cô ta không có, hai là nói cô ta không có ý dựa vào hắn.
Chu Thiến Dao vội vàng tiến lên một bước cầm lấy cái chén trên bàn rồi rót thêm nước, sau đó nhẹ nhàng đặ trước mặt Vương Trạch Vinh.
Nhanh đó. Vương Trạch Vinh coi như hiểu thêm một chút về Chu Thiến Dao. Hắn cảm thấy cô gái này không đơn giản. Cô ả không hổ là con gái của trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Nghe nói nhà cô ta có vài phần ảnh hưởng truyền thống Trung Quốc. Cô ta là con gái nên rất được yêu thương, chạy đến nơi nghèo khó này để làm gì cơ chứ?
Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Chu Thiến Dao ngồi xuống. Hắn biết cô gái này không đơn giản, chuẩn bị nói chuyện với cô ta vài câu. Vương Trạch Vinh cũng không hy vọng cô ta dựa vào mình, chỉ cần cô ta không quấy rầy là được.
Thấy Vương Trạch Vinh ra hiệu cho mình ngồi xuống, Chu Thiến Dao không khỏi mừng thầm. Bố cô ta cũng là người có quyền lực nên Chu Thiến Dao cũng biết ở tình huống lãnh đạo tỏ vẻ một chút thì đó là cảm thấy hứng thú gì đó với mình.
- Tiểu Chu, công tác Huyện ủy rất quan trọng, tôi hy vọng cô có thể mau chóng quen thuộc công việc, làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh nhấp ngụm trà rồi nói:
- Mão Văn Tuấn đã rời đi, công việc bây giờ rất nặng. Cô nếu có gì khó khăn thì có thể nói ra.
Chu Thiến Dao nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc.
- Ừ, Huyện ủy khác với các cơ quan khác, mỗi một tiếng nói, cử động đều phải thể hiện ý đồ của tổ chức, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể rời khỏi tổ chức.
Vương Trạch Vinh từ từ nói.
Đây là Vương Trạch Vinh đang gõ mình. Suy nghĩ đầu tiên của Chu Thiến Dao là như vậy. Vương Trạch Vinh nói tổ chức chính là Huyện ủy, mà Huyện ủy bây giờ do ai định đoạt. Đó chính là Vương Trạch Vinh. Mỗi tiếng nói, cử động đều phải thể hiện ý đồ của tổ chức, chính là muốn thể hiện ý đồ của Vương Trạch Vinh. Nói trắng ra chính là nghe lời Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh nói còn có một ý khác, đó là hắn hy vọng mình dựa vào hắn.
Bây giờ Chu Thiến Dao không muốn dựa vào Vương Trạch Vinh. Mặc dù cô ta biết nhiều chuyện về Vương Trạch Vinh, bây giờ thấy Vương Trạch Vinh chỉ lớn hơn mình có vài tuổi, Chu Thiến Dao không quá phục. Theo Chu Thiến Dao nghĩ, Vương Trạch Vinh chẳng qua dựa vào vợ mà lập nghiệp, làm rất nhiều chuyện chỉ là mượn lực mà thôi.
- Chúng tôi nhất định làm tốt các công tác Huyện ủy giao phó.
Chu Thiến Dao nói.
Nhìn Chu Thiến Dao, Vương Trạch Vinh không nói gì nữa. Chu Thiến Dao trả lời quá linh hoạt, không tỏ rõ thái độ. Chẳng qua bây giờ Vương Trạch Vinh không quá để ý đến thái độ của Chu Thiến Dao. Huyện Đại Phường cũng không cần đến một phiếu này. Nếu cô gái này trong lúc nhất thời không đứng về phía mình, Vương Trạch Vinh cũng không ngại tiến hành gõ một chút. Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết thân phận của cô ta, hắn cũng không thể làm quá mạnh. Biện pháp tốt nhất là cách ly và không để cô ta có việc gì để làm.
Chu Thiến Dao thấy Vương Trạch Vinh cúi đầu xuống xem báo cáo, cô ta biết Vương Trạch Vinh không hài lòng với câu trả lời của mình. Nghĩ đến bố và gia tộc của mình, Chu Thiến Dao khá tự tin. Chu Thiến Dao tin Vương Trạch Vinh không dám làm gì mình.
Chu Thiến Dao khá kiêu ngạo. Đúng là vì kiêu ngạo nên đến 26 tuổi mà không có bạn trai. Đương nhiên không phải nói Chu Thiến Dao không xinh, ngược lại Chu Thiến Dao xinh có tiếng trong thành phố.
Trong lòng Chu Thiến Dao khá bài xích Vương Trạch Vinh. Cô vẫn luôn cho rằng Vương Trạch Vinh dựa vào quan hệ mà lên chức. Bởi vì bố là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nên Chu Thiến Dao biết chuyện của Vương Trạch Vinh.
Nhìn Chu Thiến Dao đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế.
Hắn có thể từ trong mắt của Chu Thiến Dao nhìn ra một tia kiêu ngạo. Cô gái này chắc là chưa đụng vào cái đinh bao giờ. Đây là nhận xét của Vương Trạch Vinh đối với Chu Thiến Dao.
Chu Thiến Dao ra khỏi phòng làm việc của Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy biểu hiện của mình có vấn đề, mình đã làm một chuyện không nên làm. Mặc dù từ chiếm được mấy tin tức có lợi, nhưng khi Vương Trạch Vinh có ý mời chào thì câu trả lời của mình có lẽ sẽ mang tới phiền toái lớn cho mình.
Chu Thiến Dao là thường vụ, văn phòng của cô cũng rất tốt.
Chu Thiến Dao một mình ngồi trong phòng làm việc nghĩ một chút, sau đó cô ra đóng cửa rồi gọi cho ông bố.
- Sao con? Công việc thuận lợi chứ?
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Chu Tuấn Vạn cười nói. Con gái của y từ trước đến giờ vẫn rất kiêu ngạo, Chu Thiến Dao rất thích tự lập, không hy vọng dựa vào nhà giúp đỡ. Lần này đến Huyện Đại Phường làm thường vụ, Chánh văn phòng Huyện ủy nữa chứ. Nghĩ đến chuyện này, Chu Tuấn Vạn không khỏi lắc đầu. Mặc dù không muốn dựa vào gia tộc, nhưng người khác biết tình hình của Chu Thiến Dao thì có ai mà không nể mặt. Lần này có thể trở thành thường vụ huyện ủy, đây là ân tình.
- Bố, có chuyện con muốn hỏi bố.
Nghe thấy con gái có chuyện cần hỏi, Chu Thiến Dao cười nói:
- Chuyện gì thế con?
Chu Thiến Dao nói chuyện vừa nãy ra rồi hỏi:
- Con bây giờ không dựa vào hắn ta thì có vấn đề gì không?
Chu Tuấn Vạn biết được tình hình rồi nói với Chu Thiến Dao:
- Con làm việc quá nóng nảy. Con không muốn dựa vào lực lượng của gia tộc, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có quy củ mới được. Muốn xem tình hình của một người cũng không phải một hai câu là có thể nhìn ra. Con chiếm một vị trí rất quan trọng, có thể từ từ quan sát. Bố biết con có ý kiến về Vương Trạch Vinh này, nhưng bố muốn nói với con là đối với một người nên có thái độ gì thì không được nói ra, phải xem xét kỹ. Chuyện hôm nay cũng không sao, nếu con là Chánh văn phòng thì làm tốt công việc của mình là được.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Huyện Đại Phường từ trước đã có khu Khai Phát. Đơn vị này quản lý một khu đất rộng lớn nhưng từ khi thành lập đến nay ngoại trừ mấy ngôi nhà ra thì do các nguyên nhân nên vẫn không hề phát triển. Chẳng qua đây không phải điều mà chủ nhiệm ban quản lý khu Khai Phát Lý Trung Khánh cần lo lắng. Dù sao nơi này cũng chỉ cho có mà thôi. Có khu Khai Phát tức là thể hiện Huyện Đại Phường cố gắng phát triển.
Vương Trạch Vinh khi làm Chủ tịch huyện thì đã có ý kiến về nơi này. Chủ nhiệm Lý Trung Khánh là người của La Trung Hoa. Trước kia Vương Trạch Vinh bận Luân chuyển đất đai nên không muốn quá căng thẳng với La Trung Hoa. Bây giờ toàn huyện đều phải phát triển, nhưng hắn mãi không thấy Lý Trung Khánh có động tĩnh gì. Vương Trạch Vinh liền muốn sửa đổi bộ máy quản lý nơi này.
Xe của Bí thư huyện ủy chạy một vòng quanh khu Khai Phát.
Thư ký Hác Duệ Bân nói:
- Chủ tịch Vương, có cần gọi điện báo cho Lý Trung Khánh không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Trực tiếp đến văn phòng của anh ta.
Xe dừng lại trước cửa tòa nhà, Vương Trạch Vinh đi nhanh lên lầu. Kết quả kiểm tra làm Vương Trạch Vinh rất không hài lòng, có rất nhiều đất hoang phế. Về căn bản chưa có mấy công ty ra hồn đến khu Khai Phát.
- Làm gì đó?
Nhân viên trực ban hỏi.
Hác Duệ Bân vội vàng đi lên nói:
- Đây là Bí thư huyện ủy Vương, mau thông báo với chủ nhiệm các anh.
Bảo vệ cẩn thận quan sát. Khi hắn thấy đúng là Vương Trạch Vinh mà mình đã thấy trên Tv, trong lòng liền quýnh lên, vội vàng nói:
- Xin Bí thư Vương chờ chút, tôi lập tức thông báo.
Bảo vệ vội vàng vào phòng trực ban rồi gọi điện cho Chánh văn phòng ban quản lý khu Khai Phát – Giang San.
- Chánh văn phòng Giang, Bí thư Vương đang ở dưới lầu. Bí thư Vương muốn gặp chủ nhiệm Lý.
- Bí thư Vương nào?
Giang San đang lên mạng chọn quần áo mình thích nên thuận miệng nói một câu. Chồng cô ta đang công tác ở phòng Cung cấp điện vì thế cuộc sống khá thoải mái. Lúc rảnh rỗi cô ta liền thích lên mạng mua sắm.
Bảo vệ nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương Trạch Vinh.
- Vương Trạch Vinh, ừ, tôi biết rồi.
Giang San bỏ điện thoại xuống liền có phản ứng. Đây không phải là Bí thư huyện ủy mới nhận chức sao? Dưới mông cô ta như có kim châm nhảy dựng lên. Trước kia Bí thư huyện ủy đều là Bí thư La, hôm nay đột nhiên bảo vệ nói là Bí thư Vương nên cô ta không có phản ứng gì.
Giang San một lần nữa nói với bảo vệ:
- Mau mời Bí thư Vương lên lầu, bỏ đi, tôi tự mình xuống đón.
Giang San vừa đi vừa gọi điện cho chủ nhiệm Lý Trung Khánh. Trưa hôm nay Lý Trung Khánh cùng khách đi uống rượu, có lẽ uống hơi nhiều nên bây giờ vẫn chưa tới. Khu Khai Phát thực ra cũng không có việc gì, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm đều rất tự do, đi làm đều là nhân viên bình thường mà thôi.
Giang San lên làm chủ nhiệm ban quản lý thì cuộc sống rất thoải mái, suốt ngày đi ăn uống, công việc cũng không có bao nhiêu. Hôm nay một ông chủ nhỏ mời đi ăn, thuận tiện nói chuyện xây dựng công trình, thực ra cũng chỉ là muốn đưa ít tiền để nhận công trình. Công trình này tuy không lớn nhưng đối với các ông chủ nhỏ lại được khá nhiều tiền.
Trong một căn phòng, một cô gái đang mát xa cho giải rượu cho Lý Trung Khánh. Hắn càng lúc càng buồn ngủ nên nhắm mắt lại.
Tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên. Lý Trung Khánh ra hiệu cho cô gái cầm lấy điện thoại di động cho mình. Hắn mở mắt ra thì thấy là Chánh văn phòng ban quản lý Giang San gọi tới nên thuận miệng nói:
- Tôi đang bàn chuyện đầu tư, có chuyện gì?
Đánh nửa ngày mà đối phương mới nhận, Giang San vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Lý, Bí thư Vương tới, ngài mau về đi.
- Cái gì mà Bí thư Vương, Bí thư Lý, cô tự xử lý là được.
Bởi vì khu Khai Phát vẫn là ba phần đất của La Trung Hoa, lãnh đạo huyện ít khi đến nên Lý Trung Khánh không quá để ý Bí thư nào đến. Hắn lật người ra hiệu cho cô gái tiếp tục xoa bóp.
Lý Trung Khánh rất giận vì tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên.
- Chuyện gì thế hả. Tôi nói rồi cơ mà, cô tự xử lý.
Lý Trung Khánh lớn tiếng nói.
- Chủ nhiệm Lý, là Bí thư huyện ủy Vương Trạch Vinh đến, Bí thư muốn gặp anh.
Giang San vội vàng nói.
- Cái gì? Cô nói là Vương Trạch Vinh?
Tên này làm Lý Trung Khánh hết rượu tỉnh dậy. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại đến khu Khai Phát. Suy nghĩ đầu tiên của Lý Trung Khánh là Vương Trạch Vinh muốn động đao với hắn.
- Cô tiếp Vương Trạch Vinh trước, nói tôi đang tiếp khách, lập tức về ngay.
Lý Trung Khánh không dám hưởng thụ nữa, vội vàng mặc quần áo rồi lao ra ngoài.
Giang San thấy còn một lúc nữa thì Lý Trung Khánh mới về, không còn cách nào đành gọi cho phó chủ nhiệm Điền Ích Lương. Phải có một lãnh đạo tiếp đón chứ.
- Phó chủ nhiệm Điền, Bí thư huyện ủy Vương đang ở dưới lầu.
Vừa nghe là Bí thư Vương đến, Điền Ích Lương giật mình lao ra ngoài.
Điền Ích Lương vừa xuống cầu thang thì thấy Vương Trạch Vinh đứng đó liền lớn tiếng nói:
- Hoan nghênh Bí thư Vương đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
Hắn vội vàng đưa tay ra.
Đợi một lúc mới thấy một phó chủ nhiệm xuống, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quấy rầy các anh. Tôi không thông báo là muốn xem tình hình khu Khai Phát một chút.
- Đây là nói rõ Bí thư Vương quan tâm và ủng hộ khu Khai Phát.
Điền Ích Lương thấy Lý Trung Khánh còn chưa tới, trong lòng liền rất vui vẻ. Đây là chuyện tốt đối với hắn.
Đúng lúc này Giang San đã gọi điện xong liền đi xuống lầu, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Vương, hoan nghênh ngài đến khu Khai Phát kiểm tra công việc.
Điền Ích Lương lo lắng Vương Trạch Vinh không biết Giang San nên giới thiệu:
- Đây là Chánh văn phòng ban quản lý – Giang San.
- Lý Trung Khánh đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Chủ nhiệm Lý đang đi tiếp khách bàn chuyện. Tôi đã thông báo với Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm đang quay về.
- Ồ, nhà đầu tư gì?
Vương Trạch Vinh nghe thấy có nhà đầu tư liền nghĩ rằng Vương Trạch Vinh tìm được người đến đầu tư vào khu Khai Phát, vì thế chút không hài lòng cũng đã giảm đi nhiều.
Giang San không dám nói Lý Trung Khánh đây là đi uống rượu, vì thế đành phải nói:
- Bí thư Vương, xin mời lên lầu nói chuyện.
Đi vào phòng làm việc của Lý Trung Khánh, Giang San vội vàng đi rót nước bưng lên.
- Lão Điền, hôm nay tôi đi một vòng quanh khu Khai Phát mà thấy không hề thay đổi chút nào. Bây giờ giao thông đã rất thuận tiện, các anh phải chủ động mới được. Nếu như chuyện gì cũng đợi huyện làm thì khu Khai Phát này căn bản không cần tồn tại nữa.
Điền Ích Lương nói:
- Bí thư Vương phê bình rất đúng. Chúng tôi nhất định sẽ đạt được đột phá trong công tác.
Vương Trạch Vinh đã sớm điều tra tình hình khu Khai Phát. Điền Ích Lương và Lý Trung Khánh bất hòa thì hắn biết.
Không lâu sau người trong cả tòa nhà này đều biết Bí thư Vương đến. Một ít cán bộ đang lén lút bàn bạc, tình hình khu Khai Phát bây giờ rất không tốt. Có lẽ Bí thư Vương sẽ làm ra chuyện gì đấy.
Đang khi Vương Trạch Vinh nói chuyện với Điền Ích Lương, Lý Trung Khánh đầu đầy mồ hôi chạy vào nói:
- Bí thư Vương đến mà không thông báo trước, tôi hôm nay đi nói chuyện với một nhà đầu tư nên tới muộn.
- Được, anh có thể chủ động thu hút các nhà đầu tư là chuyện tốt. Hôm nay tôi đến khu Khai Phát đi một vòng thấy tình hình rất không tốt. Khu Khai Phát thành lập lâu như vậy, thế mà đến bây giờ vẫn không có chút thành tích nào. Tôi hy vọng trong vòng nửa năm sẽ có thay đổi lớn. Nếu không anh tự mình suy nghĩ xem khu Khai Phát này còn cần tồn tại hay không?
Vương Trạch Vinh thấy mặt Lý Trung Khánh đỏ bừng lên vì rượu nên rất giận.
Nửa năm phải có thay đổi lớn. Lý Trung Khánh thầm kêu khổ trong lòng. Đừng nói là nửa năm, dù một năm cũng không thể thay đổi nhiều như vậy.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi đó, Lý Trung Khánh coi như đã tỉnh rượu. Hắn biết mình là người của La Trung Hoa, bây giờ Vương Trạch Vinh lên chức nhất định muốn xử mình.
Lý Trung Khánh cẩn thận nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi dù liều mạng cũng làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh đứng lên bắt tay Lý Trung Khánh:
- Lão Lý, khu Khai Phát có phát triển hay không thì rất quan trọng đối với sự phát triển kinh tế của cả huyện. Tôi hy vọng anh chú tâm vào công việc, khu Khai Phát phải đi trước các phòng ban khác. Hôm nay tôi rất thất vọng, nơi này về cơ bản không giống một khu Khai Phát, cần phải nỗ lực phát triển.
Nhìn xe Vương Trạch Vinh rời đi, tâm trạng Lý Trung Khánh rất nặng nề. Hôm nay Vương Trạch Vinh mặc dù không trách nhưng trong giọng rõ ràng để tỏ vẻ nếu nửa năm không có hiệu quả thì hắn đừng mong giữ được chức chủ nhiệm.
Làm thế nào bây giờ? Lý Trung Khánh nói với Giang San:
- Thông báo họp toàn cơ quan.
Lý Trung Khánh lần đầu tiên cảm thấy lo lắng. Nếu mình không làm ra chút thành tích thì Vương Trạch Vinh sẽ có cớ để cách chức hắn.
Vương Trạch Vinh hôm nay đến nhằm hy vọng Lý Trung Khánh có thể đạt được đột phá trong công tác không? Bây giờ Vương Trạch Vinh mặc dù đã khống chế Huyện Đại Phường, nhưng hắn không muốn làm quá mạnh. Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, người cứ ngồi vào vị trí lãnh đạo thì đều có quan hệ. Chỉ cần bọn họ có thể phát huy năng lực bản thân, làm tốt công việc là được. Gõ Lý Trung Khánh một chút, có lẽ sẽ làm cho Lý Trung Khánh nhiệt tình trong công việc.
Đương nhiên việc này còn phải xem biểu hiện của Lý Trung Khánh.
Vương Trạch Vinh cũng biết một chút về tình hình khu Khai Phát. Ngoài Lý Trung Khánh và Điền Ích Lương không cùng phe phái. Lần trước hai người vì tranh chức chủ nhiệm ban quản lý khu Khai Phát nên đã công kích nhau rất nhiều. Bây giờ La Trung Hoa đã đi thì có lẽ Điền Ích Lương không chịu đứng yên. Nếu như dùng được thì Vương Trạch Vinh không ngại kéo Điền Ích Lương về phía mình.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Muốn điều chỉnh bộ máy, Vương Trạch Vinh liền đưa ra bàn trong hội nghị thường ủy. Bây giờ Huyện Đại Phường bề ngoài thì không ai dám đấu với Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh cũng biết rất nhiều cán bộ là người địa phương, tính bài ngoại cao. Nếu không đảo ngược tình huống này thì rất nhiều việc rất khó phát triển.
Vì vậy Vương Trạch Vinh muốn thay đổi cơ cấu, chỉ có phá vỡ lợi ích cũ thì Huyện Đại Phường mới có một sức sống mới.
Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ ngồi nói chuyện với nhau. Sau khi bộ máy mới nhận chức, mọi người biết phải vùi đầu vào công việc. Vương Trạch Vinh cảm thấy vấn đề đầu tiên là tiến hành cải cách cơ cấu, mà lần cải cách nay phải được đám người Mao Hiếu Lễ ủng hộ. Bây giờ Mao Hiếu Lễ đại biểu thế lực bản địa.
- Lão Mao, tình hình Huyện Đại Phường thì anh là người biết nhất, cơ cấu bố trí không hợp lý đã ảnh hưởng đến sự phát triển của Huyện Đại Phường. Tôi cảm thấy phải mau chóng giải quyết vấn đề này.
Vương Trạch Vinh nói với Mao Hiếu Lễ.
Mao Hiếu Lễ bây giờ có thể nói là một lòng đi theo Vương Trạch Vinh. Hắn lên chức Chủ tịch huyện là do Vương Trạch Vinh đứng sau đẩy lên. Đây không phải điều quan trọng nhất, Mao Hiếu Lễ thấy mình đã sắp đến tuổi về hưu, trước khi về hưu phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh. Như vậy con cái sẽ được dựa vào Vương Trạch Vinh.
Nghe Vương Trạch Vinh nói đến vấn đề cơ cấu, Mao Hiếu Lễ hiểu rõ Vương Trạch Vinh muốn tiến hành cải cách cơ cấu. Hắn có chút lo lắng mà nói:
- Trạch Vinh, tình hình Huyện Đại Phường bây giờ càng lúc càng phức tạp. Các nhân viên không ngừng dựa vào quan hệ mà làm loạn, nếu như thực sự cải cách thì tôi lo rằng sẽ làm vấn đề thêm phức tạp. Tôi đã sắp về hưu nên không sao. Nhưng anh thì khác, không nên đắc tội với nhiều người như vậy.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Huyện Đại Phường không lớn, một huyện nghèo mà có nhiều phòng ban như vậy, nhiều phòng ban chồng chéo về cơ chức năng quản lý cho nên xuất hiện tình trạng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Hơn nữa cũng khiến tài nguyên hành chính bị phân tán, hiệu quả không cao. Dùng cơ cấu này mà mong phát triển kinh tế thì nhất định có trở ngại rất lớn.
Mao Hiếu Lễ cười khổ nói:
- Ai cũng hiểu chuyện này nhưng không ai dám dễ dàng dây vào tổ ong vò vẽ đó. Không nói người khác, chỉ riêng bên Ủy ban huyện thì anh cũng thấy nhiều phòng ban rồi đó, một loạt phòng ban có chức năng nhiệm vụ giống nhau như phòng Nhân sự, Phòng Dân chính, phòng Lương thực, phòng Nông nghiệp ... Nếu động đến thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người. Tôi sợ rằng ....
Mao Hiếu Lễ nói ra chuyện mình lo lắng nếu tiến hành cải cách cơ cấu, nếu cải cách thì không biết đụng đến lợi ích của bao nhiêu người. Mao Hiếu Lễ là người địa phương Huyện Đại Phường, chuyện này dính dáng đến lợi ích không hề tầm thường.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Anh nói có lý nhưng tình hình này sẽ ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư. Lão Mao, đây là một cơ hội, thông qua điều chỉnh lần này thì sẽ có lợi cho sự phát triển.
Mao Hiếu Lễ nghe đến đây là hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Bởi vì Huyện Đại Phường lâu nay vẫn do thế lực bản địa nắm giữ toàn huyện, nhân viên từ bên ngoài đến muốn Huyện Đại Phường làm gì đó cũng khó, đồng thời rất nhiều người từ ngoài đến có suy nghĩ khó phát triển được ở đây. Bây giờ nếu không tiến hành điều chỉnh một chút thì sẽ gây cản trở cho phát triển kinh tế. Đương nhiên Vương Trạch Vinh hẳn là còn có một suy nghĩ khác đó là hy vọng thông qua việc này tăng khả năng khống chế Huyện Đại Phường. Là một Đảng viên lão thành, Mao Hiếu Lễ cũng muốn phát triển Huyện Đại Phường thật nhanh. Sau khi Vương Trạch Vinh đến đã làm Huyện Đại Phường phát triển, hắn biết chỉ cần ủng hộ công tác của Vương Trạch Vinh thì mới có thể làm cho Huyện Đại Phường phát triển thật nhanh.
- Trạch Vinh, trong công tác này tôi sẽ theo sát anh. Công tác tiên phong để tôi làm.
Ý của Mao Hiếu Lễ rất rõ ràng là để hắn đi đắc tội, ở việc này Vương Trạch Vinh tốt nhất không nên dễ dàng ra mặt. Quan trọng nhất là Mao Hiếu Lễ cảm thấy mình cũng có thể nói vài câu ở Huyện Đại Phường này.
Nghe Mao Hiếu Lễ nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm động nhưng vẫn cười nói:
- Nếu đã làm thì phải làm, đắc tội vài người thôi chứ sao?
Mao Hiếu Lễ cười nói:
- Cũng phải chia ra làm quân tiên phong và quân chủ lực chứ. Để tôi thử một chút.
Thấy Mao Hiếu Lễ nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Đưa chút tin tức ra ngoài rồi quan sát.
Mao Hiếu Lễ cười nói:
- Đúng thế.
Sau khi hai người nói chuyện, Huyện Đại Phường từ từ truyền ra chút lời bàn tán, nghe nói trong huyện đang có ý muốn cải cách cơ cấu. Cơ cấu ban đầu dự định sẽ giảm còn khoảng 35 phòng ban, rất nhiều nhân viên sẽ phải tiến hành luân chuyển, một ít lãnh đạo cũng phải thu hẹp lại.
Tin tức này đâu phải chuyện nhỏ. Nếu thật sự làm như vậy thì rất nhiều người đang làm công ăn lương sẽ không có ngày nhàn nhã nữa rồi.
Các phòng ban cũng lo lắng, nếu thật sự cải cách thì mấy phòng hợp lại, trưởng phòng cũng chỉ có một người, các phó trưởng phòng cũng là tiến hành tranh đoạt. Nếu không đoạt được thì làm sao bây giờ?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Ôn Hòa Lâm không nghe được chỉ thị gì của Vương Trạch Vinh, bây giờ nghe thấy tin tức này liền vội vàng chạy đến chỗ Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, bây giờ trong huyện đang bàn tán sẽ cải cách cơ cấu, không biết Bí thư Vương có chỉ thị gì không?
Ôn Hòa Lâm này đúng là lợi hại, không hỏi việc này là thật hay giả mà hỏi Vương Trạch Vinh có chỉ thị gì.
Thấy Ôn Hòa Lâm giật mình như vậy, Vương Trạch Vinh ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói:
- Anh có ý kiến gì không?
Ôn Hòa Lâm thầm quan sát Vương Trạch Vinh một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Việc này đúng là một vấn đề. Cơ cấu ở Huyện Đại Phường rất lớn, có nhiều phòng còn có vài phó trưởng phòng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh có ý kiến gì với cải cách cơ cấu?
Ôn Hòa Lâm nói:
- Tôi nghe Bí thư.
Lời này của hắn rõ ràng là tỏ vẻ đứng về phía Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh bố trí một chút nên xem cải cách như thế nào, có thể làm đến mức nào.
Ôn Hòa Lâm lúc này đã biết đây là tin mà Vương Trạch Vinh cố ý truyền ra. Ôn Hòa Lâm rất vui vì Vương Trạch Vinh giao việc này cho mình, đây là nói Vương Trạch Vinh tin tưởng hắn.
Cũng không phải Vương Trạch Vinh không muốn nói trước với Ôn Hòa Lâm, nhưng hắn cũng không nắm rõ được chuyện này. Hắn thử thả ra chút tin tức rồi xem phản ứng của mọi người. Từ tình hình trước mắt thì thấy không tạo thành phản ứng quá đáng.
Thấy Ôn Hòa Lâm rời đi, Vương Trạch Vinh gọi Chu Thiến Dao vào phòng mình, hỏi cô ta:
- Tiểu Chu, nghe nói gần đây trong huyện xuất hiện các lời bàn tán, cô thấy thế nào?
Chu Thiến Dao nói:
- Tôi nghe nói là sẽ tiến hành cải cách cơ cấu. Tôi cũng thấy nên lập tức làm chuyện này.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh nhìn Chu Thiến Dao, hắn không ngờ Chu Thiến Dao lại nghĩ như vậy:
- Cô nói suy nghĩ của mình xem.
Chu Thiến Dao nói:
- Huyện Đại Phường chỉ là huyện nhỏ mà nhân viên hành chính đã hơn 2000 người, lãnh đạo các phòng ban cũng nhiều, thường thường bảy tám lãnh đạo mới có một nhân viên. Tình hình này rất bất lợi cho sự phát triển của toàn huyện. Tôi tán thành ý kiến của mọi người, cần phải tiến hành cải cách cơ cấu.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Như vậy đi, cô đưa ra một phương án bên Đảng ủy, tôi xem có thể áp dụng hay không?
- Được, tôi lập tức đi làm.
Nhìn Chu Thiến Dao đi ra, Vương Trạch Vinh lắc đầu, người phụ nữ này tuy tích cực nhưng lại thích đóng kịch.
Sau khi Huyện Đại Phường truyền ra tin tức cải cách cơ cấu, Vương Trạch Vinh liền náo nhiệt hơn. Ngoại trừ cấp dưới lên báo cáo công việc nhiều hơn, các phòng ban cấp trên cũng thường xuyên hỏi việc này. Còn có cả lãnh đạo các phòng ban trên thành phố tự mình gọi điện tới để chiếu cố họ hàng, người thân của bọn họ. Bọn họ hy vọng Vương Trạch Vinh có thể chiếu cố một chút.
Vì việc này Vương Trạch Vinh cũng lên thành phố một chuyến nói ra suy nghĩ của mình với Tiền Dịch Tài.
Tiền Dịch Tài yêu cầu Vương Trạch Vinh không được gây hỗn loạn, phải từng bước phát triển.
Vương Trạch Vinh cẩn thận tính toán tình huống mỗi người trong huyện, hắn tiến hành điều tra xem ai có năng lực, ai là lực cản, ai có thể dùng, ai phải kiên quyết điều chỉnh. Sau mấy ngày bàn bạc với mọi người, người đáng nhảy ra thì đã nhảy ra. Vương Trạch Vinh cũng càng lúc càng lo lắng về chuyện này. Hắn cẩn thận quan sát thì thấy ngoài mấy người mới điều vào Huyện Đại Phường gần đây, người trước kia ở Huyện Đại Phường cũng không phải người có quan hệ mạnh. Nếu có quan hệ thì không phải chôn chân ở Huyện Đại Phường. Vì thế bây giờ Vương Trạch Vinh thấy nhất định phải tiến hành cải cách cơ cấu, như vậy mới thuận lợi khai triển công tác.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vương Trạch Vinh gần đây nghe nói phòng Công thương huyện có thái độ làm việc rất không tốt. Vì vậy chiều hôm đó thấy không có việc gì nên hắn gọi Long Dũng Đình đi đến phòng Công thương.
Huyện thành bây giờ đã thay đổi rất nhiều, người đến và đi rõ ràng hơn nhiều, hai bên đường cũng có nhiều hàng quán hơn. Điều này nói rõ Huyện Đại Phường bắt đầu phồn vinh.
Xe dừng lại ở phía xa xa, Vương Trạch Vinh đi bộ đến trụ sở phòng Công thương.
Thực ra Vương Trạch Vinh thích cảm giác đi dạo trên phố thế này, hắn có thể thấy được cảm giác thành công từ đó. Huyện Đại Phường đang thay đổi mỗi ngày, Vương Trạch cũng đã dồn rất nhiều tâm huyết vào đây.
Gần đây do các nhà đầu tư đến Huyện Đại Phường dần tăng lên, phòng Công thương cũng không còn vắng vẻ như trước nữa mà trở nên rất náo nhiệt.
Vương Trạch Vinh mới đi đến gần cổng thì nghe thấy một người đàn ông hét lớn ở bên trong.
- Cô có thái độ gì vậy hả? Tôi đến bao lần thì suốt ngày nói bận họp, nói có chuyện. Một tuần cũng chỉ thấy các người làm việc có một, hai ngày. Người đằng trước sao không xếp hàng, chúng tôi xếp hàng chờ lâu như vậy mà chưa đến lượt. Có phải họ hàng của cô không?
- Là người quen của tôi thì sao? Tôi giúp anh ta đó, tức chết nhà anh.
Giọng một người phụ nữ truyền ra.
Nghe thấy như vậy, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hắn khó khăn lắm mới kéo được mọi người đến Huyện Đại Phường đầu tư, phòng Công thương này thì hay rồi, có thái độ làm việc như vậy thì không phải đuổi người ta đi sao? Nếu tiếp tục như vậy thì Huyện Đại Phường còn phát triển được nữa sao?
- Tôi đi tìm lãnh đạo của cô.
Người đàn ông kia đúng là rất giận.
- Tìm thì tìm, ai sợ anh chứ. Lãnh đạo đến thì cũng sao đâu.
Nhân viên này đúng là rất ngang bướng.
Đi vào thì Vương Trạch Vinh thấy mọi người đang xếp thành hàng dài chờ được cấp giấy phép. Sau khi đường Quán Đại được thông, người đến kinh doanh nhiều hơn và phải xin giấy phép kinh doanh. Bây giờ người đến xin giấy phép tăng nhiều, Vương Trạch Vinh rất vui mừng nhưng cũng lo lắng thái độ phục vụ của nhân viên phòng Công thương.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn về phía các nhân viên đang làm việc, đó mà một người phụ nữ trung niên đang cãi vã với một người đàn ông trẻ tuổi.
Vương Trạch Vinh đi đến bên cạnh người đàn ông rồi nói:
- Chuyện gì thế?
Hắn muốn hỏi rõ tình huống.
Người đàn ông giơ giơ tờ giấy đăng ký trong tay, Vương Trạch Vinh thấy tên trên đó là Lưu Khánh.
Lưu Khánh nói:
- Ông anh, anh nói xem tôi vì mở một quán ăn nhỏ mà đến đây xin giấy phép mấy lần rồi. Nhưng bọn họ không nói là phải học, phải họp thì là ra ngoài làm việc. Điều này tôi cũng có thể hiểu, nhưng có đôi khi chính thức làm việc thì cả một buổi sáng làm không được hai người, hiệu suất công việc rất kém. Hơn nữa thi thoảng còn có người quen chen vào, bọn họ làm trước. Nói cô ta hai câu thì đã bị ăn mắng. Đây là như thế nào.
Nghe Lưu Khánh này nói mình như vậy, người phụ nữ kia quát lớn:
- Tôi hôm nay không làm cho anh đó, anh cắn tôi à.
Có lẽ hai người đã cãi vã một lúc nên người phụ nữ này cũng đang rất tức.
Mọi người đứng bên xem hai người cãi nhau, mặt Vương Trạch Vinh lúc này đã đỏ rực. Đây chính là làm mất mặt chính quyền. Vương Trạch Vinh có thể thấy mọi người rất không hài lòng với thái độ phục vụ này.
Vương Trạch Vinh nói với người phụ nữ kia:
- Thái độ của chị là vậy hả?
- Liên quan mẹ gì đến anh.
Người phụ nữ này liền chửi bậy, nhưng nói xong thì ả há hốc mồm. Người trước mặt sao lại quen như vậy?
- Bí .. bí ... Bí thư Vương.
Người phụ nữ rõ ràng là nhận ra Vương Trạch Vinh
Nghe ả gọi người kia là Bí thư Vương, hai người làm việc bên trong rất sợ. Ngẩng đầu lên thấy đúng là Vương Trạch Vinh thì càng sợ. Huyện Đại Phường này bé như vậy, bây giờ có thể nói không ai không biết Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương ...
Một người có vẻ là lãnh đạo ở đây vội vàng đi ra. Vừa nãy lúc người phụ nữ kia cãi vã với khách, ả không hề khuyên can một chút nào.
Nhìn người phụ nữ vừa cãi vã với khách, Vương Trạch Vinh nghiêm mặt nói với người phụ nữ vừa đi ra:
- Gọi Chu Thành Nhạc ra đây.
Chu Thành Nhạc chính là trưởng phòng công thương.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn gọi trưởng phòng Chu, người phụ nữ này liền biến sắc.
Vương Trạch Vinh nói xong liền nói với mấy người phụ nữ đứng bên trong:
- Thái độ làm việc của các đồng chí là như thế nào vậy hả, tôi thấy phải xem lại năng lực của các đồng chí.
Vương Trạch Vinh nói xong liền đi lên trên lầu. Người đến làm việc nghe nói người thanh niên kia là Bí thư huyện ủy thì mới có phản ứng. Có người hưng phấn nói:
- Là Bí thư huyện ủy Vương, đám phụ nữ này đẹp mặt rồi. Mọi người chính là như vậy, khi có lãnh đạo đứng ra chủ trì thì lại có ấn tượng tốt đối với chính quyền.
Lưu Khánh cười cười với người phụ nữ lúc nãy:
- Cô không phải không sợ lãnh đạo sao? Tôi xem lần này cô làm như thế nào?
Người phụ nữ vừa nãy là họ hàng xa của trưởng phòng Công thương Chu Thành Nhạc, là do được chiếu cố nên mới tới đây làm việc. Trước kia một tháng không có mấy người tới đăng ký nên rất thoải mái. Ai ngờ hai tháng nay càng lúc càng có nhiều người đến đăng ký giấy phép, ả gần đây đang nhờ Chu Thành Nhạc đổi vị trí cho mình. Bây giờ sắp được đổi thì không ngờ lại xuất hiện việc này.
Chu Thành Nhạc đang ngồi trong phòng giơ chén lên xem thì nhận được điện thoại của tổ trưởng phụ trách đại sảnh. Mới đầu hắn không để ý, nhưng kết quả lại sợ đến độ đánh rơi chiếc chén quý xuống đất. Chu Thành Nhạc vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng đang chửi thầm người họ hàng của mình. Bây giờ là lúc nào chứ, xuất hiện việc này thì tiền đồ của hắn không khéo bị ả kia phá hủy.
Chu Thành Nhạc vừa lao ra khỏi phòng làm việc thì thấy Vương Trạch Vinh mặt mày sa sầm đi lên lầu. Chu Thành Nhạc vội vàng nói:
- Hoan nghênh Bí thư Vương đến phòng Công thương chỉ đạo chúng tôi.
Vương Trạch Vinh không buồn bắt tay Chu Thành Nhạc mà đi thẳng vào phòng làm việc của hắn.
Chu Thành Nhạc thấy Vương Trạch Vinh muốn vào phòng làm việc của mình thì đột nhiên nhớ đến bộ đồ uống trà liền sợ hãi. Nếu để Vương Trạch Vinh thấy thì không biết nên giải thích như thế nào. Trong lòng vừa động, Chu Thành Nhạc nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, người bên dưới rất không đúng, tôi lập tức xuống xử lý chị ta.
Vừa nói Chu Thành Nhạc liền đi xuống. Vương Trạch Vinh đứng đó nói với Chu Thành Nhạc:
- Tôi nhiều lần nghe nói phòng Công thương tồn tại vấn đề nhưng không tin. Không ngờ được, hôm nay tôi coi như được mở rộng tầm mắt.
- Là do chúng tôi giáo dục không đủ, tôi xin nhận sai với Bí thư Vương.
Chu Thành Nhạc cảm thấy hôm nay mình quá đen đủi, chuyện như vậy sao lại để Bí thư Vương gặp phải? Bây giờ trong huyện đang bàn tán xôn xao về việc cải cách cơ cấu, ai cũng sợ mình thành thằng đen đủi trong đợt này. Hắn thì hay rồi, là người đầu tiên gặp phải. Chẳng may ....
- Huyện Đại Phường khó khăn lắm mới gặp được cơ hội phát triển, phòng Công thương các anh chẳng lẽ muốn phá hỏng hoàn cảnh tốt đẹp này sao? Bỏ đi, tôi không vào phòng làm việc của anh nữa, hy vọng có thể nhanh chóng thấy phương án cải tổ của anh.
Vương Trạch Vinh nói xong liền đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cho Chu Thành Nhạc toát mồ hôi lạnh. Cái mũ này quá lớn rồi, phá hỏng hoàn cảnh tốt đẹp này, lời này như ngọn núi lớn làm cho Chu Thành Nhạc không thở nổi. Lý do này hoàn toàn có thể cách chức hắn.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi xa, Chu Thành Nhạc đảo mắt rồi nói với Chánh văn phòng đi theo cạnh mình:
- lập tức triệu tập hội nghị toàn cán bộ phòng.
Nhìn Chu Thành Nhạc đằng đằng sát khí như vậy, Chánh văn phòng vội vàng chạy đi thông báo. Hôm nay quá kỳ quái, xem ra trưởng phòng không ổn rồi.
Chuyện ở phòng Công thương không lâu sau đã truyền ra, lời đồn phòng Công thương không ngừng vang lên. Mấy phó trưởng phòng Công thương lại đang thầm hưng phấn, việc này quá tốt. Nó nói rõ bọn họ có cơ hội và hy vọng.
Vương Trạch Vinh sau khi rời đi rồi trực tiếp về Huyện ủy. Hắn biết tình hình về Chu Thành Nhạc này. Chu Thành Nhạc là người của Chủ tịch huyện khóa trước, bây giờ có thể nói là không có chỗ dựa. Năng lực mặc dù cũng được nhưng bây giờ đang đúng lúc cần cải cách cơ cấu, người như vậy đúng là tiện để Vương Trạch Vinh giết gà dọa khỉ. Vương Trạch Vinh đang tìm điểm đột phá, bây giờ rốt cuộc đã tìm được.
Vương Trạch Vinh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, hắn không định dùng việc này để làm ngã Chu Thành Nhạc.
Chánh văn phòng Huyện ủy Chu Thiến Dao đi vào nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, phương án cải tổ bên Đảng ủy mà ngài giao cho tôi, tôi đã làm xong. Mời ngài xem.
Nói xong, Chu Thiến Dao liền đưa tới một bản tài liệu.
Vương Trạch Vinh cầm lấy rồi bỏ sang bên, hắn nói với Chu Thiến Dao:
- Để đó, lúc rảnh tôi sẽ xem.
Thứ mình vất vả làm ra mà hắn lại tùy tiện vứt sang bên, Chu Thiến Dao rất giận nhưng vẫn cố gắng nhịn lại. Chu Thiến Dao tức đến độ mặt đỏ hồng lên.
- Bí thư Vương, không có chuyện gì thì tôi ra ngoài.
Không chờ Vương Trạch Vinh nói, Chu Thiến Dao xoay người ra ngoài.
Nhìn thân hình gợi cảm của Chu Thiến Dao biến mất ngoài cửa, Vương Trạch Vinh cười cười cầm lấy phương án đề xuất của Chu Thiến Dao lên đọc.
Vừa nãy Vương Trạch Vinh chỉ là cố ý gõ Chu Thiến Dao một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh chăm chú đọc phương án mà Chu Thiến Dao làm ra, rất nhiều điểm làm Vương Trạch Vinh thấy hài lòng. Tài văn chương của Chu Thiến Dao rất được, phân tích rõ ràng các phòng ban. Qua đó có thể thấy thứ này Chu Thiến Dao đã dành không ít tâm tư. Ngoại trừ Chu Thiến Dao, Mã Giới Yên và Ôn Hòa Lâm cũng đang làm thứ này. Vương Trạch Vinh dự định lấy được phương án của mọi người rồi sẽ tiến hành tổng hợp lại. Đương nhiên hắn cũng có suy nghĩ của mình.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius