Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 4: Giang Đông biến động
Chương 300: Cơ hội của Tề quốc
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ --- 4vn
Tề vương Hàn Tín cũng chưa bao giờ thả lỏng chú ý đối với khu đất Trung Nguyên.
Từ sau khi nhận được ngọc tỷ của Tần vương, tâm tư của Hàn Tín lại không phải là làm vương, áo gấm về quê, khi Trần Lội ở đại trạch xã phát động bạo loạn từng nói qua, Vương hầu làm tướng đâu phải cứ là con dòng cháu giống? Bây giờ, Hàn Tín muốn nói, Tam Hoàng Ngũ Đế, đâu phải con dòng cháu giống? Doanh Chính có thể làm Hoàng đế, Hàn Tín hắn tại sao lại không thể làm Hoàng đế?
Nếu phải làm Hoàng đế, tự nhiên sẽ phải giống như Doanh Chính thống nhất thiên hạ.
Cho nên, khi biến pháp, tích góp thực lực còn lại của một nước, Hàn Tín cũng chưa bao giờ thả lỏng chú ý đối với đại thế thiên hạ.
Tuy nhiên, biến pháp Hàn Quốc từ trên bản chất nói chỉ là một mức độ thay đổi, mức độ của nó hoàn toàn xa không có cách nào cùng với Sở quốc, Hán Quốc đánh đồng "Quân giao dịch, bình toán phú", Lâu Kính cũng từng đề nghị với Hàn Tín, làm theo quốc sách ‘Quân giao dịch, bình toán phú’ của Sở Hán ở Tề quốc, lại bị Hàn Tín cự tuyệt.
Bởi vì Tề quốc nếu làm theo ‘Quân giao dịch, bình toán phú của Sở Hán, thì ắt phải xuống tay đối với cường hào sĩ tộc trên đất Tề, huân thích hiển vinh, nhưng mà Hàn Tín lại là một người rất nhớ ân tình cũ, hắn cho rằng, cường hào sĩ tộc của Tế quốc đã giúp hắn lên được chức vị Tề vương, đối với Hàn Tín hắn là có ân, mà đám huân thích hiển vinh này lại là bộ khúc cũ của hắn, hắn không thể xuống tay được.
Từ phương diện này mà ta thấy được, Hán Tín trình độ về mặt chính trị không thể nào so sánh được với Hạng Trang, Lưu Bang được.
Hạng Trang, Lưu Bang hai vị này tuyệt đối không có lòng dạ đàn bà như vậy, thượng bách gia sĩ tộc Quang Trung, hơn một nghìn đầu người, Lưu Bang nói chém là chém, Hạng Trang đem sĩ tộc Giang Đông, thế lực sĩ tộc và gia thế hoàn toàn bị tẩy trừ một lần, hai nước Sở Hán, Hạng Trang và Lưu Bang hiện tại trên cơ bản đã là nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng ở Tề quốc, Hàn Tín cho đến nay vẫn chưa hoàn toàn được sĩ tộc đất Tề ủng hộ.
Á tướng Lâu Kính nhìn trong mắt nóng trong ruột, mười năm qua đi. Sở Hán hai nước bất luận là thực lực của một nước, nhân khẩu vẫn là quân lực. Đều đã được nâng cao cực lớn, mà Tề quốc lại vẫn giậm chân tại chỗ, cho tới nay mới ngừng, nhân khẩu Tề quốc cũng không vượt quá ba trăm vạn, nhà kho tích trử không tới trăm vạn thạch, cái này còn kém xa nhà kho tích trữ ở Hàm Dương.
Còn như vậy chờ đợi, sự chênh lệch giữa Tề quốc cùng Sở Hán chỉ sẽ càng lúc càng lớn.
Lâu Kính rất rõ, Tề quốc muốn càn quét thiên hạ, chiếm binh các nước, chỉ có một con đường có thể đi. Đó chính là noi theo chiến công hiển hách của Tiên Tần, khích lệ tướng sĩ quân Tề đi trảm lập chiến công, sau đó không ngừng đối ngoại khởi phát chiến tranh, thông qua chiến tranh đoạt lấy của cải, đất đai và nhân khẩu. Sau đó thưởng lớn cho các tướng sĩ, sau đó tiếp tục phát động chiến tranh!
Lâu Kính không hổ là Lâu Kính, cũng không hổ là đại ngưu nhân của lịch sử, người này từng hướng về phía Lưu Bang dâng lên ‘Hòa thân’, quốc sách siêu cấp như vậy, ánh mắt thật đúng là độc ác!
Trên thực tế, lúc này biến pháp của Hán quốc, Sở quốc đã qua một giai đoạn, thực lực của một nước, nhân lực, vật lực đã tăng rưởng rõ rệt. Hơn nữa cơ sở đã xây dựng, tình thế tương lai chỉ sẽ càng lúc càng mạnh mẽ, Tề quốc còn muốn làm theo thi hành biến cách của Sở Hán, thời gian đã không kịp nữa, hiện tại Tề quốc chỉ có thể đi một con đường duy nhất, chính là khuyến khích chiến công, dùng chiến dưỡng chiến.
Khuyến khích chiến công, dùng chiến dưỡng chiến, đây cũng chính là con đường chủ nghĩa quân phiệt theo thời theo thế.
Lúc trước Hạng Trang kỳ thật cũng suy xét qua điều này, nhưng mà kỳ thực lúc đó Sở quốc cùng với toàn bộ thiên hạ là địch, nếu như còn muốn thi hành con đường chủ nghĩa quân phiệt dùng chiến dưỡng chiến, không ngừng đối ngoại khơi mào chiến sự. Như vậy khẳng định sẽ thu nhận thiên hạ thảo phạt liên binh chư hầu, cứ như vậy, Sở quốc tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, cho nên cuối cùng Hạng Trang vẫn bỏ đi ý nghĩ này.
Nhưng Tề quốc không có băn khoăn này, cho tới bây giờ, Tề quốc chỉ cùng Sở quốc, Hoài Nam quốc quan hệ khẩn trương.
Tuy nhiên. Mười năm gần đây, Sở quốc trước sau không có động tĩnh gì lớn, ngại cho minh ước giữa Sở quốc cùng Hoài Nam quốc, Tề quốc cũng không dám coi thường, nhưng hiện tại, cơ hội của Tề quốc rốt cuộc đã đến!
Lâm Truy, thành nhỏ hoàng cung, Lâu Kính đối diện Hàn Tín chậm rãi mà nói:
- Đại vương, quân Hán sắp quy mô bắc trưng Hung Nô, Sở quốc tụ tập tam quốc liên quân, cũng sắp cùng Lương quốc đánh đập tàn nhẫn, trong thời điểm này, Sở Hán lại không rảnh phân tâm nhìn, Đại Tề ta phải nhân cơ hội công phạt các nước xung quanh, mở rộng quốc thổ, đoạt lấy người, đồng thời rèn luyện một nhóm cường quân!
Hàn Tín vui vẻ gật đầu, Thượng Tướng Quân Tào Tham, Tướng quốc Vương Lăng cũng đều gật đầu.
- Thần có 3 thượng, trung, hạ sách, cho Đại vương lựa chọn
Nói một hồi, Lâu Kính lại nói,
- Thượng sách, nay xuân đại hàn, nước sông đóng băng vài thước, người đi đường xe ngựa đều có thể thông hành, Đại Tề ta quân tinh nhuệ nhân cơ hội qua sông Bắc Thượng, càn quét đất Triệu, lấy đất và người cùng mấy trăm vạn thạch tích trữ của Triệu quốc, thì thực lực của một nước đại chấn, có khuếch trương bước trợ giúp tiếp theo!
Tào Tham, Vương Lăng liếc nhau, trên mặt đều toát ra vẻ mặt chấp nhận.
Thời gian mười năm này, Triệu quốc Tướng quốc Quán Cao trước sau tận sức khởi công xây dựng thủy lợi, cải tiến nông canh, đến nỗi bốn quận Hà Nội, Cự Lộc, Hàm Đan, Hằng Sơn hằng năm thu hoạch, nghe nói, Hàm Đan có nhà kho tích trữ kê đã vượt quá mức hai triệu thạch, nếu diệt Triệu quốc rồi, không chỉ có thể được lượng tích trữ này, mà còn có thể vạn khoảnh ruộng tốt trên đất Triệu, đem sức chống đỡ đối ngoại của quân Tề mà tác chiến!
Hàn Tín lại lắc lắc đầu, nói:
- Quả nhân và Triệu quốc tiên quân Trương Nhĩ xưa nay giao thiện, Triệu vương Trương Ngao lại mọi chuyện nơi chốn lấy thúc sự quả nhân, quả nhân lại há ra tay tàn nhẫn với cháu trai!
Nói một hồi, Hàn Tín lại nói:
- Á tướng, nói tiếp trung sách của ngươi đi.
Lâu Kính thở dài, nói:
- Trung sách, thừa dịp Lương quốc cùng Sở quốc, Hoài Nam quốc, Lâm Giang quốc đại chiến phương hàm kì binh xông ra theo đông quận đột nhập Định Đào, vừa mới diệt vong Lương quốc, Lương quốc tuy rằng không có nhiều lắm tích kê, cũng không có nhiều lắm nhân khẩu, nhưng đã có một trăm ngàn trải qua trăm trận chiến hổ lang chi binh, Đại vương nếu có thể chiêu hàng một trăm ngàn hổ lang binh, thì thực lực Tề quân nhất định tăng lên!
Đây chính là chiêu độc, nhưng mà chắc chắn phải thừa nhận rằng, chiêu độc này rất nguy hiểm, nếu Hàn Tín đột nhiên động thủ, Lương quốc bất ngờ không kịp đề phòng căn bản là không thể chống đỡ nổi, bị mất nước là tất nhiên, mà dùng uy vọng của Hàn Tín, hơn nữa lại chiếm thêm Định Đào, như vậy Lương quốc nhất định lựa chọn quy phục Hàn Tín, điều này dường như là tất nhiên rồi.
Điều này ý là, Hạng Trạng bày ra kết cục tử, mời Anh Bố, Cộng Úy phí nhiều kình xướng ra tuồng, có thể người xem sẽ ném tiền thưởng xuống cho Hàn Tín, thật muốn như vậy, Hạng Trang, Anh Bố, Cộng Úy chỉ sợ sẽ tức giận đến hộc máu đi? Có thể lúc đó bọn chúng học máu lại phải thế nào được? Hàn Tín hiệp Tề, Lương quân tiên phong, ai tranh phong?
Hàn Tín lại chau mày, trầm giọng nói:
- Tề quốc từng ký kết minh ước với Lương quốc, hơn nữa minh ước đến nay vẫn chưa giải trừ, Lương quốc nếu như thật sự cùng với Sở quốc, Hoài Nam quốc, Lâm Giang quốc khai chiến, quả nhân không giúp hắn dĩ nhiên là quá đáng rồi, lại há có thể quay lưng lại với minh ước, lại từ sau lưng đánh lén hắn? Làm như thế, há không phải lạ nhạo bang người trong thiên hạ?
Lâu Kính vội la lên:
- Đại vương, cái gọi là minh ước, chẳng qua là vì đối phó với cộng đồng cường địch mà tồn tại, hiện giờ Hạng Võ sớm đã chết, đại thế thiên hạ cũng sớm đã xưa không bằng nay, minh ước giữa Tề quốc và Lương quốc cũng sớm nên giải trừ rồi, cho nên, không bằng nhân cơ hội này giải trừ minh ước giữa Tề Lương, sau đó lại động thủ với Lương quốc?
- Không ổn, điều này bất nghĩa, quả nhân không tuyệt đối không làm!
Hàn Tín lắc lắc đầu, lại nói:
- Lại nói hạ sách.
Lâu Kính lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:
- Cái gọi là hạ sách, đó là Lương quốc, Triệu quốc liên hợp công kích Hoài Nam quốc, Hoài Nam vương Anh Bố thất tín bội nghĩa, bá chiếm lấy Tiết quận của Đại vương phong cho Hán vương, Tứ Thủy, ba quận Đông Hải, có thể nói nổi danh , tuy nhiên dân sinh Hoài Nam quốc mệt lừ, chiến lực Hoài Nam quốc lại mạnh, công đánh Hoài Nam quốc, thật tại lợi bất cập hại.
Dừng một chút, lại nói:
- Hơn nữa, sau khi công diệt Hoài Nam quốc, Tề quốc đã trực tiếp đối mặt với binh tiên phong của Sở quốc, Sở quốc hiện giờ không chỉ có bộ quân, cưỡi quân, mà còn có thủy quân, có thể nói binh nhiều tướng mạnh, quân ta đối với trận này, cũng không chiếm ưu thế, Đại vương dụng binh từ xưa đến nay không ai sánh kịp, vậy thì mãnh tướng không ngăn nổi đám hung ác này.
Lâu Kính lo lắng đều không phải là không có lý, Hàn Tín đích xác lợi hại, nhưng ngươi chỉ có một người thôi?
Lại nhìn Sở quốc, Hạng Trang lại không nói nữa, đó cũng là con người tàn độc của đại thế Lưu Bang phá nát mấy ngàn tàn binh mang cứng rắn mang theo, nhìn lại dưới trướng Hạng Trang, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Mông Cức tất cả đều là đại tướng trải qua trăm trận chiến, còn có cái tên truyền nhân Qủy cốc Tất Thư, nghe nói kỳ môn, độn giáp, lục chiến, thuỷ chiến, cưỡi chiến, không cái gì không hiểu, không cái gì k hông giỏi, thiên tài mà!
Hàn Tín lại nói:
- Hạng Trang, một tay cờ bạc, Hán vương không dám đánh cuộc với hắn, cho nên mới vì nó mà bại, quả nhân cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ của Hán vương, về phần Cao Sơ, Bàng Ngọc, Mông Cức, Tất Thư, đều là tầm thường, Trình Đen, Triệu Tịch, Hứa Chương, Lã Khanh cũng so với bọn họ không tệ lắm, làm sao có thể sợ?
Trình Đen, Triệu Tịch, Hứa Chương, Lã Khanh đều là Tề tướng, được Hàn Tín coi trọng.
Nói một chút, Hàn Tín lại nói:
- Quả nhân quyết ý thân chinh Hoài Nam, kỳ hạn phát binh!
Ngày xưa gặp Hạng Trang thiêu hủy đại thành lúc này sớm đã khôi phục kiểu cũ, một loạt sắp xếp cửa hàng kho hàng nối tiếp nhau, trên đường cái người đi đường nối liền không dứt, người buôn bán nhỏ rộn ràng nhốn nháo, rao hàng ven chợ, còn có một chiếc xe ngựa xa hoa, thậm chí đều nhanh chóng nối thành hàng dài, cảnh tượng này, so với trước kia càng phồn hoa hơn.
Ở nam nội thành Lâm Truy, có một gian phong nguyệt tửu lầu ba tầng lầu.
Tửu nương trong tửu lầu phong nguyệt không phải tiểu nương sắc đẹp mê người, mà là muôn vàn thiếu phụ lẳng lơ, bầu không khí thời kỳ Tần Hán lại được rộng mở, đám tửu nương này nếu như không gặp tửu khách vừa ý, dung mạo không phải là không có, hơn nữa phong nguyệt tửu lầu có đặc sản ‘rượu trắng’ Giang Đông cung ứng, do đó mà việc kinh doanh trở nên thịnh vượng.
Chỉ có điều ai cũng không biết, tiểu lầu phong nguyệt này kỳ thực là sản nghiệp của Ô Mộc Nhai.
Ô Mộc Nhai hiện giờ, mạng lưới tin tức sớm tràn lan toàn bộ Hoa Hạ, đại thành như Lâm Truy này lại há có thể may mắn thoát khỏi?
Hậu viện tửu lầu, một gã tướng ngũ đoản, đầu trâu mặt ngựa nhìn quanh hai bên không thấy người, liền đẩy cửa ngầm trong phòng củi, đi vào trong một gian phòng bí mật, trong căn phòng bí mật để hơn mười mấy cái ống trúc, trong lồng ống trúc có hơn mười mấy con chim cu biết kêu, người đàn ông mở ra một cũi trúc trong đó, từ bên trong bắt ra một con chim cu.
Sau đó, gã đàn ông lại từ trong ngực lấy ra một tấm giấy cực mỏng trên mặt viết đầy chữ nhỏ, trước cẩn thận cuốn thành cuốn nhỏ, sau đó nhét vào trong một ống trúc nhỏ cột vào chân một con chim cu, cuối cùng, gã đàn ông ôm chim cu ra phòng tối đi ra sau hậu viện, nhẹ nhàng buông tay lại đẩy ra, chim cu liền mang theo tin mật võ cánh bay lên bầu trời đêm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 4: Giang Đông biến động
Chương 301: Chuyện xấu
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ --- 4vn
Trên Đầm Bành Lễ (Hồ Bà Dương) buồm gấm che lấp mặt trời, hơn năm trăm chiến thuyền của Sở quốc đang xuôi dòng mà đi
Mùa này tuy rằng vẫn là tiết đầu xuân rét như cắt da cắt thịt, nhưng gió đông nam rất hiếm khi nổi lên, khiến đội tàu của thuỷ quân Sở quốc thuận gió mà đi, tiết kiệm sức lực chèo thuyền.
Lần này viễn chinh Ba Thục, Hạng Trang điều động hai mươi nghìn cấm quân tinh nhuệ, cộng thêm ba mươi nghìn phủ binh của Hổ Bí doanh, Thiên Lang doanh, , ngoài ra, còn trưng dụng bốn mười nghìn con la, chuyên chở khoảng hai trăm ngàn tạ quân lương, cấm quân có thể ngồi thuyền, còn con la chở quân lương cùng với ba mươi nghìn phủ binh thì chỉ có thể hành quân đi theo con đường phía bắc Đầm Bành Lễ.
Trong khoang thuyền, Hạng Trang đang cùng Cao Sơ, Bàng Ngọc, Bách Lý Hiền nói chuyện phiếm.
Lần này giả vờ qua Giang Lăng viễn chinh Ba Thục, chủ tướng của quân Sở trên danh nghĩa là Cao Sơ, ngoại trừ Cao Sơ, Bàng Ngọc, Bách Lý Hiền và 1 số rất ít tướng lãnh cấp cao, thậm chí ngay cả đại bộ phận tướng sĩ của cấm quân cũng không biết, Hạng Trang kỳ thật cũng đang ở trong quân, về phần Hoài Nam vương, Lâm Giang vương và Lương vương bọn họ, thì càng cho rằng Hạng Trang còn ở Thọ Hồ đại doanh.
Trên thực tế, đại doanh Thọ Hồ là do Tất Thư chủ trì đại cục.
Trước khi xuất chinh, Hạng Trang đã chính thức phái Tất Thư làmVệ tướng quân, phụ trách bảo vệ Giang Đông, đối với quyết định này của Hạng Trang, Hạng Đà, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ, Tiêu Khai, Điền Hoành và một số tướng già khác đều không phục, tuy nhiên không có cách nào, hiện giờ quyền lực của Hạng Trang đã được củng cố hoàn toàn, không ai có thể dễ dàng khiêu chiến với vương quyền của Hạng Trang.
Tuy nhiên, sau khi ủy nhiệm Tất Thư làm Vệ tướng quân, Hạng Trang còn quyết định một chyện làm cho người ta khó hiểu
Không ngờ Hạng Trang lại hạ Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ, Tiêu Khai, Điền Hoành xuống làm phó tướng của Tất Thư!
Ngoại trừ Tất Thư ra, trong đám quan văn võ tướng Giang Đông, có lẽ chỉ có Bách Lý Hiền là loáng thoáng đoán được tâm tư của Hạng Trang, hành động này của Hạng Trang kỳ thật cũng không khác Lưu Bang năm đó lắm, Hán Trung phong tướng. Lưu Bang nắm đó phái Hàn Tín làm Đại tướng quân, đồng thời cũng đem Tào Tham, Quán Anh, Vương Lăng và một số thuộc cấp tâm phúc vào điều vào trong quân Hàn Tín
Một câu, Hạng Trang rất coi trọng năng lực lãnh binh của Tất Thư, cũng cho rằng hắn hoàn toàn có năng lực bảo vệ tốt Giang Đông, đồng thời, Hạng Trang đối với Tất Thư cũng là không phải không có tâm lý đề phòng, ủy nhiệm đám người Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ, Tiêu Khai, Điền Hoành làm phó tướng Tất Thư, chính là vì đề phòng Tất Thư sau này sẽ đào tạo ra tâm phúc của chính mình, như vậy sau này khi thu hồi binh quyền, mới không phức tạp.
Khi Hạng Trang đang cùng Cao Sơ, Bàng Ngọc, Bách Lý Hiền nói chuyện phiếm, Khuất Bất Tài bỗng nhiên vội vàng đi vào khoang thuyền.
Là một xuyên việt giả, lại không ai có tầm quan trọng, nắm rõ tình báo của Hạng Trang hơn hắn. Lần này viễn chinh Ba Thục, tên ưng khuyển Khuất Bất Tài này, tất nhiên là phải dẫn theo
Khi Khuất Bất Tài đi vào khoang thuyền, trong tay còn ôm bồ câu đưa tin
Lợi dụng bồ câu đưa tin tiến hành đưa tin. Đối với người thời đại này mà nói, kỳ thật cũng không xa lạ gì, khi cùng Hạng Võ tranh chấp, Lưu Bang từng thông qua bồ câu để truyền quân tình, tuy nhiên, Lưu Bang lại không coi trọng bồ câu đưa tin, mà coi trọng kiểu đưa tin truyền thống - phi ngựa.
Chỉ có Hạng Trang mới biết tận dụng lực lượng lớn hệ thống bồ câu đưa tin.
- Đại vương.
Khuất Bất Tài vái chào Hạng Trang nói,
- Tiểu nhân vừa mới nhận được bồ câu đưa tin. Tề vương Hàn Tín bí mật tập kết đại quân ở Lang Tà quận, gần đây không ít xa hành của Tề quốc cũng đang vận chuyển lương thảo xuống phía nam, theo tiểu nhân phán đoán, đại quân Tề quốc rất có thể là muốn tiến công Hoài Nam quốc.
- Ừ? Hàn Tín? !
- Tiến công Hoài Nam quốc? !
- Vào lúc này? !
Cao Sơ, Bàng Ngọc nghe vậy nhất thời mặt hơi biến sắc.
Hạng Trang thoáng chốc cũng chau mày lại, cái này cũng có một chút không ngờ
- Kỳ lạ, như vậy là không phù hợp lẽ thường!
Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, nói,
- Hàn Tín lựa chọn lúc này xuất binh. Đối với Tề quốc mà nói đây cũng là việc trong dự kiến. Đối tượng thâu tóm tốt nhất hẳn là là Triệu quốc màu mỡ ngàn dặm kia, chọn lựa từ cấp này trở xuống là tranh giánh hư vô tận diêt lương thực. Tiến công Hoài Nam là lựa chọn tệ nhất
Trước khi xuất binh, Hạng Trang, Tất Thư, Bách Lý Hiền cũng đã nhiều lần thảo luận về vấn đề này.
Hạng Trang, Tất Thư và Bách Lý Hiền cũng không cho rằng Tề quốc sẽ tiến công Hoài Nam quốc vào lúc này, bởi vì đối với Tề quốc mà nói, Hoài Nam quốc không những miếng xương mềm khó gặm, mà là một cục xương thật sự, không có chút thịt nào cả, Tề quốc hao tổn tâm cơ gặm được khối xương cứng này, cuối cùng cũng không kiếm chác được bao nhiêu béo bở.
- Cái này thì phiền toái rồi
Bàng Ngọc nhíu nhíu mày, trầm giọng nói :
- Hoài Nam vương Anh Bố tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng so sánh với Tề vương Hàn Tín chắc chắn là không bằng, Hoài Nam quốc mấy năm nay cũng tích góp từng ít từng ít của cải, nhưng so sánh với Tề quốc vẫn là không đủ, đại quân Tề quốc nếu thật sự nam hạ, Hoài Nam quốc chỉ sợ là không ngăn được.
Cao Sơ cũng nói:
- Hoài Nam quốc nếu bị Tề quốc tiêu diệt, Giang Đông sẽ trực tiếp phơi bày trước quân tiên phong của nước Tề Tuy nói Tất Thư là quỷ cốc môn nhân, nhưng hắn dù sao cũng chỉ vừa mới ra quân, chưa bao giờ cầm quân không nói,còn chưa bao giờ tham gia bất kì một trận đánh nào, đột nhiên đối mặt với 1 đại binh gia Hàn Tín như vậy, tất dữ nhiều lành ít."
Ngụ ý trong lời nói của Bàng Ngọc, Cao Sơn có nghĩa là hủy bỏ viễn chinh.
Bách Lý Hiền lại bất đồng ý kiến:
- Đại vương, tên đã lên cung, không thể không bắn!
Hạng Trang trầm ngâm một lát, đột nhiên quay đầu lại dặn dò Khuất Bất Tài nói:
- Khuất Bất Tài, tức khắc dùng bồ câu đưa tin, đem mọi khả nghi của quân Tề báo cho Tướng quốc Hoài Nam, Khoái Triệt, biết , để quân Hoài Nam sớm kịp phòng bị!
"Vâng!"
Tiếng trả lời của Khuất Bất Tài ầm ầm vang lên, lĩnh mệnh đi.
Sau 10 ngày, bến Giang Lăng.
Trước bến, xe ngựa qua lại như mắc cửi, quan lại tập hợp, Lâm Giang vương Cộng Úy cũng đích thân dẫn Đỗ Hồng, Công Tôn Võ và quan văn võ tướng ra bến nghênh đón đại quân Sở quốc, là vương của quốc gia chư hầu, Cộng Úy vốn dĩ không cần khách khí như vậy, mặc kệ nói như thế nào, chủ tướng quân Sở, Cao Sơ cũng chỉ là một hương hầu, tất nhiên nhận không nổi đại lễ của hắn
Nhưng, cân nhắc thực lực và quân lực hùng mạnh của Sở quốc, sau này Lâm Giang quốc có gặp phải uy hiếp của quân Hán thì cũng phải dựa vào sự ủng hộ của Sở quốc, Cộng Úy lúc này mới đồng ý đề nghị của Thượng Tướng Quân ,Công Tôn Võ, đích thân dẫn các quan lại đến bến đón chào, cái khác không nói, ít nhất như vậy cũng có thể để lại trong lòng tướng sĩ quân Sở một ấn tượng tốt ?
Phải biết rằng tên Cao Sơ này là tướng quân tâm phục của Sở vương Hạng Trang, sau này Lâm Giang quốc mà phải cầu viện Sở quốc, lãnh binh đến có lẽ sẽ là người này, cho nên, giao hảo với hắn lúc này, có lợi vô hại.
Và không bao lâu, trên mặt sông liền xuất hiện trùng trùng điệp điệp lớn nhỏ chiến thuyền.
Cùng lúc đó, trên đường Giang Bắc cũng hiện lên đại quân Sở quốc đông nghìn nghịt, cờ che bầu trời lấp mặt trời, nhìn không thấy tận cùng đoàn ngựa, Lâm Giang vương Cộng Úy và quan văn võ tướng đứng trang nghiêm phía sau mặt không khỏi hơi hơi biến sắc, cái khác không nói, riêng đội ngũ quân nghiêm mật cùng với khí thế run sợ chết người , đại quân Lâm Giang còn lâu mới bì kịp.
Trong đám người, Tướng quốc Đỗ Hồng lo lắng hừng hực nói:
- Đại vương, hiện tại thay đổi chủ ý còn kịp, một khi đại quân Sở quốc lên bến Giang Lăng thì cái gì cũng sẽ muộn !
Nói xong, Đỗ Hồng lại nói,
- Những quan viên chúng ta kỳ thật không có gì, không làm quan Lâm Giang quốc, còn có thể làm quan Sở quốc, nhưng Đại vương người?"
Cộng Úy im lặng, nói thật ra hiện tại hắn cũng đã có chút hối hận.
Nếu chẳng may quân Sở qua phạt lương là giả, đánh lén Lâm Giang quốc mới là thật, như vậy chẳng phải là là dẫn sói vào nhà.
Tuy nhiên, Cộng Úy càng hiểu rõ, hiện tại thay đổi chủ ý cũng không phải là ý kiến hay,
Thủy quân Sở quốc cùng đi, quân tiên phong đã tiến thẳng đến dưới thành Giang Lăng, lúc này cự tuyệt quân Sở đi qua, thì cũng có nghĩa là trở mặt với quân Sở, một khi quân Sở thẹn quá hóa giận, thì vốn dĩ không có ý đối đầu sợ cũng sẽ sinh ra ý thù địch, vậy là nguy rồi.
Lúc Cộng Úy đang bất an không yên, một chiến thuyền của Sở quốc bỗng nhiên rời khỏi đại đội, chậm rãi cập vào bến tàu.
Thuyền lớn vừa mới cập bờ, một viên đại tướng quân Sở xung quanh có hơn mười tên thuộc cấp vây quanh hạ đi lên bước lên, đứng bên cạnh Lâm Giang vương, Vũ Thiệp khẩn trương tiến lên, giới thiệu đại tướng quân Sở Cao Sơ cho Lâm Giang vương và văn võ bá quan, Cao Sơ tiến lên làm lễ chào hỏi Lâm Giang vương và văn võ Lâm Giang
Sau khi chào mừng, Cộng Úy lại kinh ngạc phát hiện, các chiến thuyền còn lại của Sở quốc cũng không cập bờ, mà là tiếp tục xuôi dòng đi lên, còn có đại quân và đoàn ngựa của Sở quốc đang lao đi trên đường Giang Bắc, không có chút ý định dừng lại, chỉ ở ngã ba thành đông quẹo một cái ,sau đó vòng qua thành bắc Giang Lăng tiếp tục hướng lên phía tây
Văn võ phía sau Lâm Giang quốc Cộng Úy rất hoang mang, năm mươi nghìn quân Sở này không phải vì trợ chiến mà đến sao? Dựa theo ước định giữa hai nước, năm mười nghìn quân Sở này cho lên bờ ở bến Giang Lăng, sau đó cùng đại quân Lâm Giang huyện Kinh Yên, huyện Kỷ đánh vào quận Nam Dương Đặng huyện, nhưng, quân Sở sao còn đi hướng Tây? Bọn họ làm gì chứ?
Cộng Úy còn đang do dự hỏi hay không hỏi, bên kia Đỗ Hồng sớm nhẫn nại không được đã hỏi Cao Sơ:
- Cao tướng quân, quý quân không phải vì cùng đại quân Lâm Giang ta tác chiến mà đến sao? Sao không ở Giang Lăng nghỉ chân, lại hướng phía Tây mà đi? Không biết ngài có ý gì? Chẳng lẽ có mục đích mà không thể nói cho người khác
Cao Sơ nhíu nhíu mày, có chút mất hứng nói:
- Đỗ Tướng quốc, bản tướng quân dẫn năm nghìn đại quân, đích thật là vì trợ chiến Lâm Giang quốc mà đến, tuy nhiên, đúng lúc vừa rồi, bản tướng quân vừa mới nhận được mật báo, nói là Ba Thục trống rỗng, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, bởi vậy bản tướng quân quyết định thay đổi mục tiêu, thừa dịp tấn công bất ngờ Ba Thục.
Hiện giờ, quân Sở đã đi qua Giang Lăng, phía trước lại là Di Lăng, khoảng cách môn hộ vu huyện Ba quận không tới năm trăm lý, lúc này cho dù có mật thám của quân Hán truyền tin cho Quan Trung, đợi cho Lưu Bang biết được tin tức, cho dù ngựa đưa tin có truyền tin nhanh thế nào để Ba quận tăng cường đề phòng thì sợ là cũng không kịp, cho nên cũng không sợ quân thần Lâm Giang quốc biết tin tức.
-Tập kích bất ngờ Ba Thục?-
Đỗ Hồng nói,
- Cao tướng quân, ngài không nói chơi chứ?
- Lời này của Đỗ Tướng quốc hình như hơi vô lễ, quốc gia đại sự há là trò đùa?
Cao Sơ tức giận không hài lòng.
Dừng một chút, Cao Sơ lại hướng Cộng Úy nói,
- Lâm Giang vương, quân tình khẩn cấp, mạt tướng phải cáo từ, đợi dẹp yên Ba Thục, rồi đến tạ tội với Đại vương!
Dứt lời, Cao Sơ xoay người bước đi, đi mấy bước rồi đột nhiên quay đầu lại nói
- Ba Thục có gấm Tứ Xuyên, kỳ trân thiên hạ, mạt tướng định thay Đại vương đem mấy ngàn tấm về
Cộng Úy lăng lăng nói:
- Như thế, làm phiền tướng quân rồi .
Cao Sơ khoát tay áo, lúc này mới mang theo hơn mười thuộc cấp nghênh ngang đi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 4: Giang Đông biến động
Chương 302: Cường hào Ba Thục
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ --- 4vn
Sáng sớm hôm nay, trước cổng Quận Thủ phủ có một chiếc xe ngựa xa hoa làm bằng gỗ lim dát vàng chậm rãi chạy đến, xe ngựa từ từ dừng lại, mã xa phu ngồi ở trên càng xe thả người nhảy xuống, kế tiếp lại đem băng ghế ở sau thùng xe ra đặt xuống trước cửa, cửa xe ngựa mở ra, một thiếu phụ từ từ bên ra.
Mái tóc thiếu phụ đó vấn cao, để lộ cổ ngọc thon dài cao quý.
Trên người Thiếu phụ tuy rằng mặc một chiếc áo sâu màu trắng vạt áo rất thẳng nhưng hình như cũng không thể che dấu dáng vẻ thướt tha, mềm mại, yểu điệu của nàng, nơi cần nhô lên thì nhô lên, nơi cần cong lên thì cong lên, nơi cần nhỏ thì nhỏ, da thì trắng như tuyết, trắng như cây vải Tân Lục, ngũ quản lại tinh xảo, nhất là cặp mắt to kia dường như biết nói, phong tình vạn chủng, quả là một báu vật trời sinh!
Mỹ nhân như thế, những lính canh trước Quận Thủ Phủ nhìn đến ngẩn ngơ,
có tên còn chảy cả nước miếng
Thiếu phụ cười thản nhiên, không vì những cái như vậy mà tức giận
Trên thực tế, thời kỳ Tần Hán khoảng cách, nề nếp giữa nam nữ đã cực kỳ thoáng, đừng nói những tên lính canh này chỉ là nhìn chằm chằm, cho dù là to gan tiến lên trêu đùa vài câu, thiếu phụ cũng sẽ không tức giận, đương nhiên, nếu bọn lính canh còn muốn làm gì khác, thí dụ như sờ tay chẳng hạn, thì tuyệt đối là không được.
Lúc vài tên lính canh đang mơ màng suy nghĩ vẩn vơ, mã xa phu đã tiến lên hành lễ nói:
- Làm phiền vài vị vào bẩm, nói là Trường Thọ Tần gia Tần phu nhân đến thăm hỏi Cận Quận Thủ.
- Trường thọ Tần gia?! Vài tên lính canh nghe vậy mặt hơi hơi biến sắc, lập tức có một tên xoay người đi vào phủ..
Không đến một lát, Quận Thủ Ba Quận, Cận Hấp, đã từ trong cửa chính vội vàng ra đón, nhìn thấy dáng vẻ duyên dáng yêu kiều quyến rũ của thiếu phụ, Cận Hấp liền chắp tay thở dài nói:
- Tần phu nhân? !
Tần phu nhân hơi hơi khụy xuống, chỉnh lại trang phục đáp lễ:
- Kiến quá Quận Thủ.
Cận Hấp lắc cả hai tay, liên thanh nói:
- Đảm đương không nổi, bản quận đảm đương không nổi đại lễ như thế của phu nhân. Cận Hấp cũng không phải là ngoài miệng khiêm tốn, mà là thực sự chính mình không đảm đương nổi, đừng thấy trước mặt chỉ là một thiếu phụ quyến rũ, nhưng thân phận của nàng tuyệt không giống bình thường.
Nhắc đến Tần gia, thì không thể không nhắc đến Ba quả phụ của thời Tiên Tần, thủ tiết từ lúc trẻ, sáng lập nên sự nghiệp như mọi người biết, cực kì giàu có, sau lại quyên góp một lượng lớn của cải xây dựng sửa chửa Vạn Lý Trường Thành, còn cung cấp cho lăng Tần Thủy Hoàng một lượng lớn thủy ngân, cuối đời được Tần Thủy Hoàng đưa vào cung Hàm Dương dưỡng lão, có thể nói cực kì ân sủng
Sau khi Tần vong, Ba gia sửa họ Tần, ý là không quên cố tần xưa
Lưu Bang tiến quan sau, cùng phụ lão Quan Trung quy ước ba điều, đối với sĩ tộc cường hào Quan Trung đối đãi hết sức tử tế, coi như báo đáp ân tình cho bọn họ, trợ giúp Lưu Bang định tam tần, trong đó, Ba gia cũng chính là Tần gia, vừa ra tiền lại vừa xuất lương còn điều động trai tráng, có thể nói là đã dốc rất nhiều sức lực, cho nên Ba Quận Tần gia được Hán Vương cực kỳ ưu ái
Nhưng mà, để Cận Hấp hạ mình đón chào, cũng không phải vì vậy.
Cận Hấp sở dĩ hạ mình đón chào, là bởi vì vì trước mặt, Tần phu nhân này vẫn là một y trung thánh thủ, đặc biệt là giỏi đan đạo, năm ngoái Ba Quận có đại dịch, nếu không phải Tần phu nhân ban phát rộng rãi Đan Chu hộ dịch, không biết cuối cùng phải chết bao nhiêu người, Quận Thủ như hắn chỉ chỉ sợ cũng làm không được, cho nên đối với Tần phu nhân, trong lòng tân hấp luôn luôn cảm thấy tôn kính
Sau vài câu xã giao, Cận Hấp lại xoay người cung kính mời Tần phu nhân vào phòng khách Quận Thủ phủ
Phân chủ khách rồi ngồi xuống, Tần phu nhân nói:
- Cận Quận Thủ, thiếp có một chuyện muốn nhờ, không biết có thể châm chước?"
Cận Hấp liên tục xua tay nói:
- Tần phu nhân, người làm thế quả thật là quá khách khí, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần là bản Quận Thủ có thể làm được, nhất định sẽ làm theo!
Tần phu nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Không dối gạt cận Quận Thủ, Tần gia ta tuy rằng nhiều thế hệ kinh doanh Đan Sa, nhưng mà mười mấy năm gần đây có kiêm thêm buôn bán Công Thâu giấy, sách và rượu trắng với Giang Đông, tháng trước, thiếp đã đặt đặt hàng một số lớn Công Thâu giấy, thư tịch và rượu trắng của thương nhân Giang Đông, ít ngày nữa sẽ đi qua Di Lăng vào Ba Quận, nhưng còn phải xin Quận Thủ đóng cho con dấu, cho phép đi qua
- Việc này
Cận Hấp nghe vậy không khỏi có chút khó xử, mười ngày trước, Hán Vương vừa mới hạ chiếu lệnh, trong lúc ở đại quân thu bắc Hung Nô , theo quy định thì các quận, đặc biệt là Ba Quận cần bế quan tắc đạo, cấm hết thảy tiểu thương ra vào! Việc này kỳ thật cũng là thường lệ, mỗi lần đại quân xuất chinh, tất nhiên đều sẽ có hành động như vậy
Tần phu nhân nói:
- Nếu Quận Thủ khó xử, vậy thì thôi vậy.
Dứt lời, Tần phu nhân định đứng lên cáo từ, Cận Hấp thấy thế vội la lên:
- Phu nhân chờ một chút.
Lập tức Cận Hấp kêu môn hạ thư lại viết văn điệp, lại ở trên văn điệp đóng dấu đại ấn của mình, sau đó đem văn điệp có con dấu đưa cho Tần phu nhân nói:
Phu nhân, con dấu văn điệp ở đây, người nhận đi.
Tuy nói Hán Vương đã hạ chiếu, trong lúc thu bắc Hung Nô, các quận đều phải bế quan tắc đạo, nhưng mà chẳng qua đây chỉ là thường lệ mà thôi, Cận Hấp cũng không cho rằng châm chước Tần gia một lần, sẽ xảy ra chuyện gì.
- Đa tạ Quận Thủ, ngày khác chắc chắn có hậu tạ.
Tần phu nhân nhận văn điệp, xoay người cáo từ.
Cận Hấp tiễn Tần phu nhân đến tận cửa chính Quận Thủ phủ, đến khi bóng hình thướt tha xinh đẹp của Tần phu nhân lên xe ngựa, mới thôi nhìn, ánh mắt vẫn còn quyến luyến không nỡ, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, quả phụ xinh đẹp quyến rũ thế này quả thật khiến cho con người chết mê chết mệt, chỉ tiếc nàng là quả phụ của Tần gia. . . Cận Hấp hắn thật là vô phúc
Hạng Trang dỡ trọng giáp xuống, thay một bộ áo thương nhân , Cao Sơ, Bách Lý Hiền, Khuất Bất Tài và mười mấy thân tín khoanh tay đứng trang nghiêm vây quanh ở trên Cổ Đạo bên sông Di Lăng
Năm đó Đại Tần phạt Sở, Tần Thủy Hoàng đã trưng dụng năm trăm ngàn thợ thủ công từ Ba Thục, bất ngờ theo tả ngạn sông men theo vách núi dựng đứng đục ra một con đường nhỏ mà hai con ngựa cò thể cùng đi, đó là Cổ Đạo Di Lăng này, Cổ Đạo Di Lăng bắt đầu từ phía tây cho đến phía đông Di Lăng, toàn bộ dài gần năm trăm lý, đa số là đào ở phía trên vách núi, đặc biệt hiểm trở
Nhìn xa cổ đạo uốn lượn quanh vách núi, Hạng Trang không khỏi có khỏi như cảm thấy vượt ra cả cõi tiên.
Đế quốc Đại Tần tuy rằng chỉ trị vì có hai thế hệ mười mấy năm, nhưng mà quả thật để lại cho hậu nhân của cải quý giá nhiều đếm không xuể, trước mắt là một đường thông qua vách đá cheo leo, nhưng mà đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ mà thôi! Bất kể là nối thẳng Cửu Nguyên, hay là đường đi thông qua các quốc gia Quan Đông,hoặc là lăng tẩm, Vạn Lý Trường Thành, so về quy mô công trình đều hơn xa Di Lăng đạo
Còn có kênh ở trịnh quốc của Quan Trung, “lý băng cừ diên” của Ba Thụcvà “linh kênh” thông với Trường Giang, thuỷ vực Châu Giang!
Từ là, Hạng Trang không thể không cảm thán, Sở quốc chỉ có điều động viên hơn mười vạn dân phu, từ Lư Giang chặt mấy cây gỗ lớn làm thuyền rồng cho nước sở cũng đã cố hết sức, Đế quốc Đại Tần lại chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi mà làm được rất nhiều công trình có một không hai, dựa vào cái gì? Đại Tần dựa vào chính là sức mạnh hệ thống , sức mạnh của hệ thống nông nghiệp và chiến tranh!
Hạng Trang đột nhiên có một loại kích thích muốn ngửa mặt lên trời mà thét thật dài
Giả sử lấy thời gian, Sở quốc cũng có thể làm tái hiện sự huy hoàng đó như Đế quốc Đại Tần xưa, hơn nữa , Sở quốc cũng sẽ tuyệt không dẫm vào vết xe đổ của Tần Nhị Thế mà chết, bởi vì hệ thống vừa nông nghiệp vừa chiến đấu của Đại Sở so với Đại Tần đã hoàn thiện hơn rất nhiều, khoa học hơn rất nhiều, vào lúc này, sẽ không xuất hiện lại đế quốc Đại Hán, mà chỉ biết còn biết đế quốc Đại Sở hùng mạnh hơn rất nhiều!
Hạng Trang đang lúc trong cõi tiên,thì Cao Sơ phía sau lại có chút thiếu kiên nhẫn, hỏi Khuất Bất Tài nói:
- Lão khuất, người Tần gia sao còn chưa lại? Ngươi có phải chưa giải thích rõ ràng ?
- Không thể
Khuất Bất Tài quả quyết nói - Tiểu nhân ở trong mật tin đã giải thích rõ ràng!
Cao Sơ nói:
- Vậy thì là bồ câu đưa tin không đem tin đến, đi được nửa đường là bị diều hâu ngậm đi rồi.
- Cái này cũng không thể
Khuất Bất Tài không cần nghĩ ngợi nói
- bồ câu đưa tin của Tiểu nhân đều được huấn luyện chuyên nghiệp, từ tám năm trước chọn dùng bồ câu đưa tin tới nay chưa có xảy ra bất kì sai lầm nào.
- Vậy thì là Tần gia xảy ra vấn đề.
Cao Sơ nói
- Làm không tốt Tần gia đã bán đứng. người
- Cái này
Khuất Bất Tài lập tức nghẹn lời, mắt thấy trời sắp đen hết cả rồi, người của Tần gia trước sau không thấy xuất hiện, uất ức trong lòng của Khuất Bất Tài cũng không thể nào giải,chẳng lẽ Tần gia thật sự xảy ra vấn đề?
- Đến Lúc đầu thì ngươi cũng đừng đoán mò nữa
Hạng Trang bỗng nhiên nói
- Lần gia không thể xảy ra vấn đề.
Hạng Trang chắc chắc, Tần gia tuyệt đối không thể có vấn đề, bất kể là xuất phát từ tình cảm của Cố tần, hay là xuất phát từ suy nghĩ lợi ích bản thân của Tần gia, Sở quốc chiếm lĩnh Ba Quận đối với Tần gia mà nói chỉ có lợi, không có hại
Luật pháp mới lại trọng nông hạn chế thương, tuy rằng giảm bớt gánh nặng, cực kì lớn cho dân Ba Thục nhưng chúng lại cản trở nghiêm trọng phát triển thủ công nghiệp và thương mại nghiệp của Ba Thục, càng tổn hại nghiêm trọng ích lợi của cường hào Ba Thục, thí dụ như Tần gia, nhiều thế hệ kinh doanh chu sa, sản nghiệp bị phá hủy gần như không còn, vài năm này dựa vào kinh doanh rượu trắng, thư tịch, Công Thâu giấy mới dần dần khôi phục như ngày xưa
Trên thực tế, không chỉ có Tần gia, gần như tất cả cường hào Ba Thục đều ngóng trông quân Sở tiến vào.
Dưới sự trấn áp đầy máu tanh của Chu Quan Phu, cường hào sĩ tộc Quan Trung, Ba Thục tuy rằng từ bỏ chống cự, nhưng Sự đối lập của bọn họ với chính phủ trung ương đại hán hoàn toán không biến mất, nhìn vào như mặt nước tĩnh lặng, nhưng kỳ thật đang dấu diếm 1 mạch nước ngầm mãnh liệt, một khi có ngoại lực tác động, ngay lập tức sẽ dấy lên 1 cơn sóng thần
Tuy nói Sở quốc cũng thi hành như vậy, thuế như nhau, nhưng Sở quốc không cấm thương mại, Sở quốc không những không cấm hoạt động thương mại, ngược lại còn cổ vũ mạnh mẽ việc buôn bán, có thể nói không ít nhà buôn lớn của Giang Đông đều đã được ban tước, kinh thương cũng có thể nhận được tước vị, việc này từ xưa đến nay chưa hề có việc, vậy, lực hấp dẫn đối với cáccường hào Ba Thục là rất lớn
Tiếng nói Hạng Trang vừa dứt, phía trước vách núi liền loáng thoáng hiện lên tiếng lục lạc của con ngựa
- Đến rồi, bọn họ đến rồi!
Khuất Bất Tài bỗng nhiên xoay người, ngón tay chỉ thẳng phía trước với Hạng Trang nói
- Đại. . . Đông ông, đoàn ngựa của Tần gia, đó chính là là đoàn ngựa của Tần gia
Khuất Bất Tài không nói, Hạng Trang kỳ thật cũng thấy.
sau nửa tiếng, một nhánh của đoàn ngựa trên dưới hơn một trăm con ngựa thồ đi dọc theo vách núi dốc đứng uốn lượn, đi theo ngựa thồ còn có hơn ba mươi tên tôi tớ Tần gia, tuy nhiên, khi ánh mắt Hạng Trang dừng ở chủ quản đứng đầu Tần gia, thì đột nhiên sửng sốt, người chủ quản của Tần gia này sao lại là một người phụ nữ? Hơn nữa còn là thiếu phụ hấp dẫn và quyến rũ ? ! ! .
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 4: Giang Đông biến động
Chương 303: Hạng Trang tiến vào Xuyên
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ --- 4vn
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Đứng phía sau Hạng Trang, Cao Sơ, Bách Lý Hiền và mười mấy thân tín cũng như bị hút hồn
Chỉ có tên tay sai Khuất Bất Tài đối với một người chủ quản sắc nước hương trời như vậy mà giống như nhìn mà không thấy, tiến lên hai bước giới thiệu với Hạng Trang nói:
- Đại Đông Ông, vị này là Tần phu nhân, cũng là người chủ quản hiện tại của Tần gia
Nghe nói là Tần phu nhân, Hạng Trang cảm thấy có chút thất vọng, lập tức chắp tay nói:
- Tần phu nhân.
Khuất Bất Tài lại với Tần phu nhân giới thiệu, nói:
- Tần phu nhân, vị này là Trang gia Ngô Trung Đại Đông Ông.
Trong mắt của Tần phu nhân đột nhiên có chút sáng ngời, Đại Đông Ông trong lời kể của Khuất Bất Tài, vốn đã nghĩ là chủ tướng nhập xuyên quân Sở,nhưng lại không nghĩ là trẻ như thế, tướng quân khí khái hơn người như thế. Đặc biệt là 2 con mắt của đối phương, giống như con nhỏ dao sắc bén, dưới cái nhìn gần của hắn, Tần phu nhân có chút không dám nhìn thẳng.
Lấy lại bình tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần phu nhân nở 1 nụ cười mỉm, lại hơi hơi khụy gối cúi chào Hạng Trang, nói:
- Thiếp góa phụ trường thọ tần thị, kiến quá Đại tướng quân.
Lời vừa nói ra, Tần phu nhân đã biết không ổn.
Mới gặp mặt lần đầu, sao lại đem chuyện mình ở góa nói cho người ta nghe?
Góa phụ Tần thị? Hạng Trang nghe vậy cũng hơi sửng sốt, hóa ra vẫn là quả phụ? Xem ra này Tần gia thật là có truyền thống “quả phụ”, sau quả phụ của thế hệ quả trước, không ngờ hiện tại cũng có một quả phụ tài hoa tuyệt thế, tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cưới vợ như thế, cũng khó trách vì sao mà nam nhân Tần gia chết sớm
Giữa lúc ý nghĩ đang thay đổi, Hạng Trang khoát tay áo, nói:
- Tần phu nhân, hàng hóa người cần ở phía trước cách thành Di Lăng không xa, , các người cứ tự nhiên đi lấy
Tần phu nhân nhỏ nhẹ trả lời:
- Toàn bộ nghe tướng quân an bài
Hạng Trang cũng không muốn nói nhảm nhiều, xoay người bước đi, lập tức đoàn người cùng đoàn ngựa thồ của Tần gia mang theo hướng thẳng thành Di Lăng mà đi
Thành Di Lăng lúc này, gần như đã chen chúc đầy quân Sở, Di Lăng vốn chỉ là một thị trấn nhỏ, một lúc vào năm mươi ngàn quân Sở cộng thêm bốn vạn ngựa thồ, không chen chúc thế kia mới gọi là kì lạ
Hạng Trang mang theo đoàn ngựa thồ của Tần gia vào thành rồi , liền đi thẳng đến huyện nha
Ở trong huyện nha, Hạng Trang sớm đã cấp cho Tần gia hơn một ngàn xấp giấy Công Thâu, mấy trăm hòm thư tịch cùng với mấy trăm hũ rượu trắng, dựa theo kế hoạch của Khuất Bất Tài, đem hơn trăm danh tử sĩ từ Ô Mộc Nhai cải trang thành tôi tớ mở đường của Tần gia, sau khi tử sĩ thanh trừ đạo quân coi giữ Di Lăng ở Ô Mộc, Hạng Trang sẽ tiếp tục thống lĩnh đại quân tiến vào.
Chỉ cần qua Di Lăng đạo, theo Vu huyện thẳng đến thành đô, sẽ không còn bất kỉ phòng thủ nguy hiểm nào
Đường Thục nguy hiểm dễ thủ khó công, nếu không có nội ứng, nếu muốn tấn công vào đó là muôn vàn khó khăn, ngày xưa Lưu Bị thời tam quốc sở dĩ có thể lây được tây xuyên, ngoại trừ Trương Tùng dâng bản đồ, mấu chốt vẫn là Lý Nghiêm, Mạnh Đạt và sĩ tộc Xuyên Trung đã âm thầm tương trợ, nhưng mà lần Hạng Trang tiến xuyên này, cũng như vậy có xuyên trung cường hào giúp đỡ
Giang Châu, Quận Thủ phủ.
Trời sắp tối, Quận Thủ Ba Quận Cận Hấp liền thay một cái áo nhẹ, chỉ mang theo một gã người hầu trẻ tuổi lặng lẽ đi tới một gõ nhỏ phía thành đông, sau đó nhẹ nhàng gõ 3 cái vào một trong những phiến cửa gỗ, không đến một lát, cửa gỗ mở ra, từ bên trong lộ ra một bóng dáng, tuy chỉ nhìn thoáng qua, vẫn có thể thấy rõ đó là một thiếu phụ xinh đẹp
- Đại lang, ngươi sao giờ mới đến?
Gặp Cận Hấp, thiếu phụ kia sẵng giọng,
- Nô chờ ngươi đã nửa ngày. Mão
Cận Hấp ra hiệu cho gã người hầu trẻ tuổi đi ra tửu quán ngoài ngõ chờ trước, sau đó lách mình vào cửa, lại thuận tay đem cửa gỗ mang lên, vừa ôm thiếu phụ vừa cười dâm nói:
- Lệ nương, ta cũng nhớ nàng muốn chết.
Tiếp theo, trong cửa gỗ liền vang lên thanh âm y ê a, giống như cái niệng nhỏ nhỏ kia của Lệ Nương bị gì đó cản lại, ngoài cửa tên hầu cười trộm, rồi xoay người ra ngõ nhỏ.
Trong khi Cận Hấp đang trong ngõ nhỏ kia phong lưu khoái lạc, một đoàn ngựa thồ đã chậm rãi đến gần phía đông cửa Giang Châu
Lúc này trời đã tối, cửa thành Giang Châu sắp đóng cửa, không đợi đoàn ngựa thồ tới gần, trên đầu thành tên tiểu giáo quân Hán đã quát to:
- Người nào? Đứng lại! Còn dám tới gần, lập tức giết chết không tha!
- Tướng quân, đừng hiểu lầm, chúng ta là đoàn ngựa thồ của Tần gia.
Ngoài thành vang lên một âm thanh vang dội
- Đoàn ngựa thồ của Tần gia?
Tiếng tướng quân kêu tên tiểu giáo quân Hán thoải mái, vẻ mặt rất nhanh liền giãn ra, lập tức lười biếng hỏi han,
- Có có con dấu văn điệp?
- Có, chúng tôi có con dấu của Quận Thủ phủ.
- Đem con dấu lên trước, chỉ cho phép một người qua!
Tiếng tiểu giáo Quân Hán vừa dứt, từ trong đoàn ngựa thồ của Tần gia có một người đàn ông chậm rãi đi ra, tiểu giáo quân Hán lại ra hiệu cho binh sĩ hạ cái giỏ xuống để đưa gã đàn ông kia lên, coi qua quan phòng văn điệp, quả nhiên là của Quận Thủ phủ, lập tức tiểu giáo quân Hán quay đầu lại la to:
- Mở cửa thành, để đoàn ngựa thồ Tần gia vào thành.
Tiểu giáo Quân Hán ra lệnh một tiếng, mười mấy binh sĩ liền chạy xuống mở cửa thành, lại có hai binh sĩ bắt đầu quay bánh xe thả cầu treo xuống, trước sau không đến phân nữa thời gian uống một chén trà, cửa thành mở ra, cầu treo cũng đã hạ xuống thấp, người đàn ông đứng trước cửa thành Tần gia vẫy tay một cái, đoàn ngựa thồ Tần gia ở ngoài thành liền nối đuôi nhau vào thành
Mười mấy binh sĩ sau khi mở cửa thành không lập tức quay trở lên mà đứng ở hai bên cửa thành coi náo nhiệt, trong đó một lão binh rất nhanh đã phát hiện hình như có gì không đúng, là một lão binh từ trong cõi chết đi ra, hắn rất dễ dàng ngửi thấy trên người của những tên chăn ngựa Tần gia có mùi máu tươi, những người này... Thật sự là người chăn ngựa Tần gia? !
- Đứng lại!
Thấy khả nghi, lão binh quân Hán gần như theo bản năng quát to một tiếng.
Lão binh hét lớn một tiếng, mười mấy binh sĩ quân Hán đang coi náo nhiệt lập tức liền rút trường kiếm ra xông lên, hành lang hai bên cửa thành bị cản trở, đoàn ngựa thồ Tần gia đang nối đuôi nhau mà vào liền nhất tề dừng lại, đối mặt với biến cố xảy ra đột ngột như vậy, mấy chục người chăn ngựa của Tần gia không ngờ không ai quay đầu lại!
- Gian tế, bọn họ đều là gian tế!
Lão binh lớn tiếng quát,
- Bắt lấy chúng!
Con mắt của lão binh rất lợi hại, tuy nhiên đầu óc lại lại không tốt cho lắm, hắn đánh giá cao năng lực binh sĩ của mình, gần như cùng lúc lão binh quân Hán ra lệnh, một người chăn ngựa cao lớn trong Tần gia cũng buồn hừ một tiếng, quát to:
- Động thủ, giết sạch bọn chúng!
Chỉ trong chốc lát, ba mươi mấy tên chăn ngựa của Tần gia d0a4 đồng loạt từ trong hành lý lôi ra một thanh đao sáng loáng, nghênh chiến binh sĩ quân Hán, mười mấy người còn chưa kịp phản ứng, thì đã có vài tên ngã xuống bên trong vũng máu! Những người chăn ngựa Tần gia đều là lão binh trăm trận của Hổ Bí doanh cải trang, quân Hổ Bí rất tinh nhuệ, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ
- Không tốt rồi!
Lão binh gào to hơn, xoay người muốn chạy trốn, nhưng mà trễ mất rồi
- Đi chết đi!
Thấy lão binh quân Hán xoay người muốn chạy, tên Hổ Bí thân thể cao lớn quá khổ kia đột nhiên rống to một tiếng, hoành đao sắc lẽm trong tay ném ra như bay, chỉ thấy tia sáng nhoáng chợt lóe lên, chiều rộng hoành đao đã đâm thẳng vào lão binh đanh tính chạy kia , sau đó đem lão binh đó đóng lên cửa thành
- sao rồi?
Trong Hành lanh hai bên Cửa thành liên tục không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh kinh động đến tên tiểu giáo trên đầu thành, tiểu giáo lập tức từ tường chắn mái thượng nhô đầu ra, quát lớn tiếng hỏi:
- Lão mâu, xảy ra chuyện gì? !
Còn chưa dứt lời, hai tên tiểu tốt quân Hán từ trong hành lang cửa thành chạy ra, sau đó chưa chạy được vài bước, mười mấy người chăn ngựa Tần gia liền từ phía sau đuổi theo, một trận loạn đao chém xuống, hai tiểu tốt kia đã thành một đống thịt nát, tiểu giáo trên đầu thành lúc đó kinh hãi, xoay người theo đường cái mà chạy.
Thành đông ngõ nhỏ, Cận Hấp dĩ nhiên mai mở nhị độ.
- Đại lang, ngươi giỏi quá.
Lệ nương vươn bàn chân trắng nõn nà của mình đến thắt lưng của Cận Hấp, vừa lấy làn da trắng mịn mềm mại của nửa thân dưới nghiền nát “nhị huynh đệ” Cận Hấp, cười phóng đãng nói
- Nô gia sắp bị người làm cho chết rồi nè
Cận Hấp hồn tiêu cốt thực, vừa xoa xoa đôi gò bồng của Lệ nương, vừa thở gấp nói:
- Lệ nương, nàng lẳng lơ như vậy thì cũng đừng trêu chọc ta nữa, cho ta nghỉ ngơi chút đã
Lệ nương lã lơi nói:
- Hay là, nô gia giúp người hồi phục chấn thương?"
Nói xong, lệ nương liền đưa tráncủa mình vào ngực Cận Hấp nhẹ nhàn trượt xuống, Cận Hấp hít vào một hơi, đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ, thình lình từ bên ngoài vang ra một âm thanh náo động, loáng thoáng mơ hồ, hình như còn có tiếng binh khí, tiếng ngựa hí, hò hét cùng với tiếng kêu rên của người trước khi chết
Đã xảy ra chuyện! Cận Hấp cũng là một lão tiếng trải qua trăm trận trên sa trường nên chỉ cần nghe động tĩnh này là biết đã xảy ra chuyện!
Lập tức Cận Hấp không một chút thương hoa tiếc ngọc, đẩy mạnh Lệ Nương đang phục ở dưới người hắn ra, sau đó nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, lại vội vàng đi đến cửa ngõ, trốn ở một góc khuất âm thầm quan sát, chỉ thấy trên đường nơi nơi đều là những tên thanh niên trai tráng với cách ăn mặc của đầy tớ đang cầm trường đao, những thanh niên trai tráng này đang ở mọi nơi đuổi giết quân coi giữ trong thành!
Cận Hấp thấy thế lập tức đứng hình, có quân địch tập kích thành? !
Nhưng mà không đúng , Ba Quận chỉ giáp với Lâm Giang quốc, trước không nói Lâm Giang quốc có hay không lá gan trêu chọc Đại Hán, chỉ nói Lâm Giang vương Cộng Úy, quân Lâm Giang cũng không có khả năng xuất hiện ở Giang Châu nhanh như vậy ? Phải biết rằng, giữa Lâm Giang quốc và Ba Quận còn cách Di Lăng đạo, Lâm Giang quân nếu muốn đánh vào Di Lăng đạo,không phải là dễ? !
Chẳng lẽ, quân Lâm Giang nhận được sự trợ giúp từ Tần gia? Đột nhiên, Cận Hấp nghĩ tới Tần phu nhân quốc sắc thiên hương đó
Mười ngày trước, Tần phu nhân không phải mới xin hắn thảo con dấu văn điệp sao? Nếu là Lâm Giang quân có con dấu văn điệp này, phụ trách gác quân coi giữ Di Lăng đạo sẽ bất ngờ không kịp đề phòng, thật đúng là có khả năng bị đánh hạ..
Lúc Cận Hấp đang hoài nghi, một gương mặt vô cùng quen thuộc đột nhiên đập vào mắt hắn, đây là... Hạng Trang? Không ngờ là Hạng Trang? ! Đánh lén Giang Châu chính là quân Sở, Hạng Trang tiến xuyên? ! phát hiện này làm cho Cận Hấp nhanh chóng lùi về ngõ nhỏ, sau đó theo ngõ nhỏ đi vào ở chỗ sâu trong rãnh thoát nước đi thẳng đến cửa thủy
Cận Hấp bị tổn thất dưới tay Hạng Trang không phải một hai lần, biết rõ Hạng Trang dụng binh xưa nay đanh đá chua ngoa, gần như từ trước tới giờ chưa bao giờ cho kẻ thù một con đường sống nào, nếu hắn không thừa dịp lúc này theo cửa thủy mà chạy trốn, thì thật sự chỉ có nước làm tù binh của quân Sở.
Trên đường cái, Hạng Trang đang ầm ĩ rống to:
- Nghe đây, trấn giữ bốn cửa, một con chuột cũng không để chạy thoát!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Sở Hán Tranh Bá Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 4: Giang Đông biến động
Chương 304: Một con đường sống
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp - Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ --- 4vn
Ngoại thành Giang Châu, đại doanh quân Hán. Ba quận hợp thành một quận lớn vượt lên trăm vạn nhân khẩu. Hơn nữa lại giáp giới cùng Lâm Giang Quốc, bình thường cũng đều có trú quân, nhưng quân chế quân Hán không giống với quân Sở. Nước Sở đã chiêu mộ lính (cấm quân) gia tăng binh phủ lẫn binh chế, mà quân Hán lại noi theo quân chế quân Tần vẫn đang thực thi chế độ binh lính.
Cái gọi là chế độ binh lính, nói đúng hơn là nam đinh từ mười sáu tuổi đến năm mươi tuổi đều phải đi phục binh, sau đó đến năm năm hàng tháng thay phiên nhau đi biên quan, Hàm Dương hoặc các quận dùng binh dịch, tiếp nhận huấn luyện quân sự. Nói như vậy đều là hàng tháng thì thay phiên. Cho nên bình thường binh lính phục dịch khoảng chừng mười lăm vạn người.
Đương nhiên, hai vạn kỵ binh của Lữ Đài là một ngoại lệ, hai vạn kỵ binh này là quân thường trực.
Lần này bắc chinh dân tộc Hung Nô, Lưu Bang chiếu lệnh ba hộ một nam đinh, tổng cộng chiêu mộ được sáu mươi vạn binh lính, trong đó năm mươi vạn người được gửi đến Cửu Nguyên tác chiến với dân tộc Hung Nô, còn lại mười vạn lại phân chia đóng quân tại Hàm Dương cùng các quận, giữ gìn trị an địa phương. Giang Châu hợp làm ba quận Quận Trì, trong đại doanh ngoại thành đủ đồn trú cho hơn năm nghìn binh lính quân Hán.
Trong thành Giang Châu tiếng chém giết rung trời, quân Hán trong đại doanh đã bị kinh động rồi.
Trong tiếng bước chân hỗn độn, quận úy Hạ Hầu Táo mặc trọng giáp, dưới sự bảo vệ của hơn mười thân binh đi ra ngoài đại trướng. Hạ Hầu Táo là con trưởng của Hạ Hầu Anh, tại trận chiến ở Đại Biệt Sơn đã từng đi theo Hạ Hầu Anh truy sát tàn quân quân Sở của Hạng Trang. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng được coi là một lão tướng trải qua trăm trận chiến.
- Thổi kèn, tụ tập binh!
Ra khỏi lều lớn, Hạ Hầu Táo liền hạ quân lệnh.
Là một lão binh thân trải quan trăm trận, Hạ Hầu Táo hiểu rất rõ, sức chiến đấu của một đội quân là ở chỗ hơn một nghìn tướng sĩ hành động thống nhất, sẽ hình thành nên một sức mạnh tổng hợp. Bởi vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, quân đội tập kết đúng lức, để các tướng sĩ chỉ huy vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Một tiếng ra lệnh, trong đại doanh liền vang lên những tiếng kèn kéo dài mãi không thôi.
Đừng nhìn Hạ Hầu Táo chỉ là một quận úy nho nhỏ nhưng chưa từng lơi lỏng đối với yêu cầu của bản thân. Đối với binh lính ba quận, Hạ Hầu Táo càng thực hiện huấn luyện quân sự gần như là tàn khốc. Hạ Hầu Táo quá hiểu quân tiên phong quân Sở, cho nên, y từ đầu đến cuối lấy tiêu chuẩn cao của quân Sở để yêu cầu với tướng sĩ ba quận dưới trướng mình.
Mười năm rèn luyện, mười năm chỉnh đốn và huấn luyện, binh lính ba quận đã nghiễm nhiên trở thành một đội quân tinh nhuệ.
Xác thực là binh lính ba quận đã đạt được huấn luyện, một tiếng kèn hiệu lệnh vừa vang lên, tướng sĩ quân Hán còn đang ồn ào liền xoay người với tốc độ chạy trăm mét nước rút xông về phía thao trường, quân doanh vốn đang loạn xị bát nháo, ồn ào không gì sánh được trong khoảnh khắc yên lặng như tờ. Chỉ có tiếng kèn trầm thấp vẫn còn đang liên tục vang vọng lên tận trời.
Trong chốc lát, năm nghìn quân Hán liền hoàn thành việc tập kết.
Hạ Hầu Táo vung tay phải về phía trước, năm nghìn quân Hán liền nhất loạt xoay người, nâng thuẫn cầm kiếm, bước nhịp đều cuồn cuộn đi về phía thành Giang Châu.
Nhưng đại quân vừa tiến đi chưa được nửa dặm, cánh đồng bát ngát phía trước liền xuất hiện một số ánh lửa.
Trong lòng Hạ Hầu Táo lập tức rùng mình, xem tình thế đó, hơn phân nửa là một đại quân đang cấp tốc tiếp cận. Hạ Hầu Táo đột ngột vung tay phải lên, lại nắm chặt thành quyền, năm nghìn tướng sĩ phía sau rào rào ngừng bước, sau đó nhanh chóng cùng kết thành trận hình vuông dày đặc.
Trận hình vuông, có thể thủ có thể công, chính là lựa chọn đầu tiên đánh ban đêm.
Chỉ trong chốc lát, ánh lửa phía trước đã hội tụ thành biển lửa mênh mông, dưới ánh lửa, một đội quân trận hình nghiêm mật, binh giáp dáng vẻ hiên ngang đang cuồn cuộn hướng về bên này. Con ngươi Hạ Hầu Táo thoáng chốc co lại, quân Sở, rõ ràng là quân Sở! Hơn nữa ít nhất cũng có ba mười ngàn đại quân!
Lúc hai quân có cách nhau mấy trăm bước, tướng Sở đi đầu vung tay phải lên, binh giáp quân Sở phía sau tức thì dừng bước tiến, sau đó nhanh chóng bày trận phong tiễn không khoan nhượng. Rõ ràng, tướng Sở đối diện là một người tôn sùng tiến công.
Lấy năm nghìn đối với ba mươi nghìn, quân Hán bị bao vây tuyết đối không thuận lợi. Nhưng Hạ Hầu Táo lại không hề sợ hãi.
- Mang kích đến!
Hạ Hầu Táo chìa tay, sớm có thân binh lấy một thanh đại thiết kích năng hơn sáu mươi cân.
Hạ Hầu Táo cầm thiết kích trên tay, khí thể cả người lập tức hơi biến đổi, giống như một thanh bảo kiếm được ẩn trong hộp, một khi rút ra khỏi vỏ, thoáng chốc sắc bén. Hạ Hầu Táo lập tức ghìm ngựa, lớn tiếng quát:
- Nước đại Hán, Trưởng thủy giáo úy ba quận Hạ Hầu Táo ở đây, ai dám đánh một trận với ta?
- Hú..
- Hú..
Năm nghìn quân Hán thoáng chốc gào thét, thanh thế hỗ trợ.
Đối diện là Cao Sơ, Tấn Tương lĩnh ba mươi ngàn quân Sở, thấy quân Hán bày trận khiêu chiến, khóe miệng Cao Sơ thoáng chốc hiện lên nụ cười nhạt, định thúc ngựa lao ra, thì Phá Quân đã thúc ngựa ra trước lao đến trước đầu ngựa Hầu Anh, cũng không đầu lại, nói:
- Giết gà dùng đao trâu? Tướng quân, để mạt tướng chặt bỏ đầu chó tướng Hán này!
Thấy quân Sở sắp trận, Hạ Hầu Táo lập tức chuyển đầu ngựa, thúc ngựa đón đầu.
Hai ngựa đối diện tiến công, thoáng chốc đã tiếp cận nhau. Đại kích của Hạ Hầu Táo cùng với trường đao của Phá Quân cùng khéo léo di chuyển mạnh mẽ, trong ánh chớp tóe lửa, hai ngựa đã giao đổi xen qua nhau lao về phía trước hơn mười bước. Hạ Hầu Táo lại ghìm ngựa quay lại, sau đó chuyển đại thiết kích sang tay trái, vung tay phải lên chỉ Phá Quân:
- Tiểu tử, ngươi còn kém xa.
- Cái gfi? Quá cuồng vọng rồi!
Phá Quân nghe vậy giận giữ, lần thứ hai thúc ngựa tiến lên.
Hạ Hầu Táo vừa giục ngựa đón đầu vừa tiếp tục quát:
- Tiểu tử, hiện tại quay ngựa về còn kịp, bằn không bị ta chặt đầu thì có hối hận cũng không kịp rồi.
- Chết tiệt! Hừ..Ăn một đao của ta đây!
Phá Quân càng nổi giận, đem hết toàn lực chém một đao vào Hạ Hầu Táo.
Thế tới của trường đao Phá Quân ào ạt, Hạ Hầu Táo cũng không kinh sợ mà còn mừng.
Chỉ thấy Hạ Hầu Táo nhẹ nhàng vung đại kích lên gạt, một đao lực mạnh của Phá Quân liền sượt qua vai của Hạ Hầu Táo, vì Phá Quân dùng quá sức, một đao chém vào khoảng không suýt chút nữa thì ngã xuống ngựa, may mà Phá Quân phản ứng nhanh nhạy, vội vàng liều mạng kẹp chặt ở bụng ngựa, mới may mắn không rơi xuống.
Tuy nhiên, dưới hông tọa kỵ Hạ Hầu Táo cưỡi lại bị kẹp đến đau nhức không ngớt, nó lập tức ngửa mặt lên trời hí lên một tiếng thê lương, lảo đảo suýt ngã về bên phải, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.
Trong ranh giới suýt xảy ra tai nạn, Hạ Hầu Táo chộp lấy cái yên.
Lại sau một khắc, Hạ Hầu Táo đã sớm tay trái lấy cung, tay phải cài tên, bắn ra, dây cung từ lâu đã căng cứng bắn về phía Phá Quân đang cách đó vài chục bước. Tai nghe tiếng xé gió, Phá Quân lập tức hoảng hồn trong lúc cấp thiết vội nghiêng người né tránh, nhưng mũi tên đã cắm vào vai phải của y.
- A
Phá Quân kêu lên một tiếng đau đớn, đánh ngựa chạy.
- Giờ còn muốn chạy ư, muộn rồi!
Hạ Hầu Táo chuyển đầu ngựa, thúc ngựa đuổi theo.
Hạ Hầu Táo phi nhanh, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Phá Quân, giơ cao đại thiết kích lên, hung hăng chém xuống cổ Phá Quân.
Thấy tướng Sở sắp bị chém đầu, năm nghìn quân Hán lập tức hoan hô như biển gầm.
Cao Sơ cũng giận tím mặt, lập tức thúc ngựa xuất trận, cài cung kéo tên nhằm vào đại thiết kích của Hạ Hầu Tào mà bắn, quát lớn:
- Đừng vội càn rỡ, hãy ăn tên của bản tướng quân đây!
Chỉ nghe "đinh" một tiếng, mũi tên của Cao Sơ đã bắn vào lưỡi đại thiết kích của Hạ Hầu Táo, thiết kích vốn đang chém về phía cổ của Phá Quân lập tức lệch đi, gần như là sượt qua gáy của Phá Quân, xém đứt viền mũ và vài sợi tóc của Phá Quân, tận đến khi tóc theo gò má rơi xuống, Phá Quân mới biết y vừa thoát khỏi cảnh hiểm chết.
Trong lòng Hạ Hầu Táo cũng rùng mình, hơn trăm bước mà bắn trúng thiết kích của mình không gì đáng ngạc nhiên, nhưng nếu muốn bắn trúng cản tốc độ của thiết kích, mà lại là buổi tối, thì quả thật không đơn giản! Thấy tướng Sở đã thúc ngựa tới gần, Hạ Hầu Táo chợt nảy sinh sự sợ hãi, lập tức chuyển đầu ngựa, chạy thẳng về bản trận.
Thấy tướng Hán bỏ chạy về bản trận, Cao Sở lập tức ngạc nhiên.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Cao Sơ vung tay phải lên về phía trước, ba mươi ngàn tinh binh ở phía sau trận địa sẵn sàng đón quân địch lập tức như thủy triều xung phong hướng về phía quân Hán đối diện.
Giang Châu trên đường đi Lãng Trung, hai mươi ngàn quân Sở đang thừa dịp ban đêm tiến nhanh về phía trước.'
Đường Thục gian nguy, chính là đường từ Hán Trung hoặc là Lâm Giang tiến vào Xuyên, chỉ khi nào vào Xuyên, Xuyên bằng phẳng sẽ thấy có mà ngăn trở bước tiến của quân Sở.
Lúc đánh lén đắc thủ Giang Châu, quân Sở tức thì chia binh làm hai đường, Cao Sơ dẫn hai mươi ngàn binh phủ cộng với dũng sĩ doanh của Tấn Tương, dọc theo đường lớn đi thẳng về đoạt Thành Đô quét ngang Xuyên trung bình nguyên. Hạng Trang tự mình dẫn mười ngàn phủ binh cộng với Thiên Lang Doanh của Hô Diên Chính Đức, đi đường nhỏ đến thẳng Lãng Trung, thứ nhất ngăn chặn đường cổ Lãng Trung, chống sự phản công của quân Hán; thứ hai là có thể tùy thời cướp đoạt Hán Trung.
Quân Sở tiến vào Xuyên dường như rất thuận lợi, nhưng Hạng Trang rõ hơn hết, thời gian để quân Sở ở lại tuyệt đối không nhiều, quân Sở tiến vào Xuyên động tĩnh lớn như vậy, muốn hoàn toàn phong tỏa tin tức tuyệt đối là không có khả năng. Lưu Bang rất nhanh sẽ biết biến cố tại Thục Ba. Cho nên, quân Sở phải đoạt đường cổ Lãng Trung trước khi quân Hán đi qua.
Chỉ cần đoạt đường cổ Lãng Trung trước khi quân Hán đi qua, Ba Thục từ nay về sau thuộc về Sở rồi!
Đương nhiên, nếu như có thể đoạt được Hán Trung trước khi quân Hán đi qua, vậy thì tốt hơn nhiều. Một khi Hán Trung thuộc Sở, chiến lược giữa Sở Hán sẽ lập tức nghịch chuyển, từ nay về sau, quân Sở chiếm chiến lược chủ động, mà quân Hán lúc nào cũng phải đề phòng quân Sở theo đường Trần Thương, đường Tà hoặc Tử Ngọ Cốc tập kích bất ngờ Quan Trung.
Từ Giang Châu đi Lãng Trung còn có một con đường nhỏ hẹp khác nhưng vô cùng hiểm trở quanh co uốn lượn, rất mạo hiểm tính mạng khi phóng ngựa cuồn cuộn qua. Hạng Trang hiểu rõ Đường cổ Lãng Trung có ý nghĩa chiến lược như nào đối với Ba Thục, thân là Quận Thủ Ba Quận Cận Hấp sao không biết? Cận Hấp cũng hiểu rõ, một khi Ba Thục bị mất, cái đầu của y tuyệt đối không đảm bảo.
Không những cái đầu không đảm bảo, mà chỉ sợ toàn bộ người nhà Cận gia cũng đi đời.
Cho nên, phải bằng tốc độ nhanh nhất đi Lãng Trung, cấp tốc triệu tập tráng đinh tại Lãng Trung liều mạng đối phó, sau đó nhanh chóng đem tin tức quân Sở đánh lén Ba Thục bẩm báo về Hàm Dương, cầu xin Hán Vương lập tức phái đại quân cứu viện. Chỉ có như vậy, Ba Thục mới có thể bảo toàn, cả nhà già trẻ Cận gia của y mới có con đường sống!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy