Chuyện này Đường Tiêu có phần nghĩ oan cho Lâm Chấn, cửa quan hàng không quan hệ nhiều tới y.
Dùng thân phận hiện tại của Đường Tiêu ở Đại Minh vương triều thì có thể thắng một cuộc chiến đã không tệ rồi căn bản không thể biến hóa toàn bộ chiến cuộc, hai nước giao tranh nếu như người chỉ huy vô năng thì binh linh shai bên sẽ bị hại toàn bộ tính mạng.
Điều này không chỉ Đường Tiêu bi ai mà tất cả các binh sĩ cũng bi ai.
Liên tục đánh lui sự tiến công của liên quân, hơn nghìn tướng sĩ còn lại ở Phượng Lâm thành đều muốn lập quân công bọn họ nghe Đường Tiêu nói muốn lui lại thì vô cùng thất vọng.
Tuy nhiên sau khi biết được Quy Am quan đã thất thủ liên quân vây kín Phượng Tín quan thì tất cả bọn họ đều biết rằng Phượng Tín quan không cách nào thủ vững nữa rồi, vội vàng thu thập hành lý chuẩn bị lui lại.
- Con mẹ nó, năm nghìn nhân mã, mười tòa thần minh pháo mà lại đầu hàng người Mãn, mẹ kiếp tổ tiên bọn chúng.
Đường Tiêu ở trước một nghìn tướng sĩ một bên thu dọn đồ đạc một bên không ngừng mắng.
- Ta cần phải để lại người tiếp tục thủ Phượng Tín quan, để các huynh đệ khác có thể rút về Khê Khẩu, nếu không tất cả sẽ chết ở chỗ này.Tuy nhiên nếu như không có huynh đệ nào nguyện ý ở lại thì tất cả sẽ cùng chết.
Đường Tiêu ở trên tường thành, nói chuyện với các tướng sĩ.
Các binh sĩ trầm mặc tiếp tục ở đây có vận mệnh thế nào không cần nghĩ cũng biết.
- Nếu như không có người đồng ý ở lại ta sẽ sắp xếp.
Đường Tiêu cầm một danh sách binh sĩ do Khuyết Thất mang tới.
- Ta ở lại.
Một tên binh sĩ tiên ra phủi bụi rồi nói với Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhận ra tên lính này hóa ra chính là pháo binh phụ trách pháo đài Ngao Đăng là do hắn bắn chết Vệ Sầm cũng là do hắn bắn chết.
- Ngươi tên là gì?
Đường Tiêu đi xuống hỏi binh lính kia một câu.
- Trương Tam.
Binh lính kia hơi ngại ngùng mà cúi đầu xuống.
- Được Trương Tam người nhà của ngươi sau này sẽ là người nhà của Đường Tiêu.
Đường Tiêu vỗ vai Trương Tam mà nói.
- Ta không có người nhà ta là cô nhi.
- Trương Tam bất an mà trả lời Đường Tiêu.
- Vậy ngươi có tâm nguyện gì không?
- Không có...
Trương Tam lắc đầu đem bạc mà Đường Tiêu cho hắn lấy ra:
- Cám ơn đô thống thưởng thức ta tòng quân hai năm rồi từ trước tới giờ chưa từng có ai khích lệ ta như vậy, cũng không ai thưởng ta nhiều bạc như vậy. Những bạc này ta không cần nữa, Đường đô thống thu về đi, phân cho các huynh đệ.
- Ngươi không hối hận sao?
Đường Tiêu hỏi một câu hắn không muốn tổn thất pháo binh này.
- Không hối hận bọn họ cần có người bảo vệ cho nên ta cần phải bảo vệ bọn họ.
Trương Tam trầm thấp mà trả lời Đường Tiêu.
- Ta cũng ở lại...
Một pháo binh giơ tay lên.
- Ta ở lại.
- Ta ở lại.
Không ngờ Trương Tam vừa tiến ra ở trên tường thành vừa rồi có hơn phân nửa binh sĩ đưa ra đề nghị chủ động ở lại.
Tương thành lạnh như băng nhưng lòng người huyết nóng sôi trào.
Nguyên một đám binh sĩ mình dính đầy bụi đất đang nhìn mình khiến cho Đường Tiêu cảm thấy hai mắt ươn ướt hắn mang những người này thủ Phượng Tín quan nhưng thật ra là muốn kiếm quân công là chính.
Đường Tiêu nhanh chóng thu hồi cảm xúc này bắt buộc cho lòng mình trở nên lạnh lẽo an bài năm mươi binh lính ở lại Phượng Tín quan sau đó mang hơn một nghìn sĩ tốt lên đường.
Đây là chiến phong chiên tranh thiết huyết.
Muốn trở thành một tướng lãnh thiết huyết thì cần phải có ý chí sắt đá bằng không thì hại người hại mình.
Cùng với Trương Tam ở lại hơn năm mươi người đưa mắt nhìn đại quân rời đi, về sau mỗi người đều cảm thấy mình có chức trách đảm bảo sinh mạng cho bọn họ.
Tuy trước kia Đường Tiêu nói lúc liên quân tấn công cho phép bọn họ tự bảo vệ mình mà đầu hàng nhưng năm mươi người này cự tuyệt chỉ lệnh của Đường Tiêu, bọn họ chỉ có tám chữ Quan còn người còn, quan mất người vong.
Mang theo hơn nghìn sĩ tốt rời đi, tung bay trên không trung Đường Tiêu không kìm được mà nhìn lại Phượng Tín quan.
Ráng chiều dần buông xuống nhuộm đỏ một mảng Phượng Tín quan trong hoàng hôn đỏ máu trải qua hai ngày đêm chém giết trở nên vô cùng yên tĩnh.
- Tấn công.
Yên lặng đã lâu Thần Minh pháo lâu một lần nữa bạo liệt, dưới sự tấn công của liên quân binh sĩ một mảng lớn huyết nhục bắn ra.
Chín.
Đường Tiêu vùa rồi nghe thấy một thanh âm trầm đục thì thào mà nói một tiếng, lúc hắn đến Phượng Tín quan đã mang theo mười viên thần minh đạn tới tiếng nổ vang vừa rồi, chính là viên thứ chín.
Trên tường thành mười tên coi giữ thành bị cường cung của liên quân thanh lý không còn, Trương Tam cùng với vài tên pháo thủ vẫn kiên trì.
Cửa bên ngoài của Thần Minh pháo lâu quá dày bọn họ trong chốc lát không thể cạy mở.
Một phát đạn pháo nữa.
Sau khi nhét đan vào trong pháo mấy tên pháo thủ nói với nhua.
- Hiện tại nhen kíp nổ sẽ bị tạc nòng đó.
Một gã phao thủ cười nói.
- Vậy thì để nó tạc đi.
Trư Tam không hề do dự mà đốt pháo dẫn.
Pháo dẫn đốt lến tất cả pháo thủ ngồi cùng nhau ánh mắt của bọn họ vô cùng kiên định khuôn mặt cũng không có vẻ dị thường cũng không có vẻ gì là sợ hãi thậm chí còn vỗ tay ca hát bài hát Thập Bát mô.
- Ầm..
- Rút!
Đường Tiêu lần nữa quay đầu nhìn hướng Phượng Tín quan, ánh mắt thoáng chốc biến vô cùng lạnh lẽo.
Hai ngày nay từ mấy pháo thủ Trương Tam, hắn biết được hai phát pháo bắn ra trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn sẽ dẫn phát bạo thang.
Năm mươi vị huynh đệ này dùng mạng sống của họ tranh thủ một cơ hội sống cho hơn một ngàn huynh đệ.
Đường Tiêu không có thời gian giận dữ hay bi thương, hắn phải nhanh chóng dẫn hơn một ngàn người an toàn quay lại Khê Khẩu, nếu không thì năm mươi huynh đệ ở lại đã hy sinh uổng công.
Phượng Tín quan tạc nổ, liên quân phủ độ tổn thất gần hai trăm người, đại thống lĩnh liên quân Vi Địch tức điên. Đại quân thoáng chốc tập hợp, sau đó Vi Địch lập tức khiến đại quân chia làm ba đường chạy nhanh hướng Khê Khẩu, phát ra giải thưởng cao, người bắt sống đô úy phủ quân Đường Tiêu hoặc lấy đầu hắn sẽ được thưởng cho một vạn lượng!
Nhưng hơn ngàn người thủ quân Phượng Tín quan đã đi xa, Đường Tiêu một mình đoạn hậu, lợi dụng địa hình và lực lượng Khôi Yêu Trận xảo diệu tập kích, liên tục giết vài tướng quân của liên quân, thu họ làm con rối sau đó quay lại trong quân loạn báo địch tình, buộc liên quân không nhìn thấu tình hình hư thực phía trước, không thể không kết thành trận đi chậm lại. Mãi đến khi trời tối đen, Vi Địch đã bình tĩnh lại, sợ đại quân gặp phục binh tổn thất lớn nên phái ra khoái mã để các doanh thu binh, triệt để từ bỏ việc truy kích Đường Tiêu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Khó khăn gian khổ lắm mới có được hai quan khẩu Quy Am và Phượng Tín, trươc mắt tổn thất là điều đại thống lĩnh liên quân Vi Địch còn có thể nhận được. Tất nhiên không thể không tính công lao của Ngu gia, dùng ba tấc lưỡi dễ dàng thắng Quy Am, lập công đầu cho lần viễn chinh Áo Bỉ Đảo.
Vi Địch lập tức viết một phần tin chiến thắng khiến đặc sứ đóng ấn xong suốt đêm đưa về Man Hoang thịnh thân vương xử. Một mặt là tranh công, mặt khác là thúc giục năm mươi Hòa Hải đại pháo nhanh chóng vận chuyển tới nơi, để đại quân phát động tổng tấn công hướng Khê Khẩu và Hoa Liên Thành. Trước khi Hòa Hài đại pháo vận chuyển đến đến trấn Phương Lâm, Vi Địch sẽ không xuất binh nữa. Không thể không nói, hai ngày nay gã bị Đường Tiêu đánh đến sợ.
Sau khi Đường Tiêu thoát khỏi liên quân truy kích, dẫn theo thuộc hạ hơn một ngàn binh sĩ, lại thu hơn hai trăm binh sĩ từ lục cấp chạy ra khỏi doanh trại Trung Nguyên không muốn hàng Mãn. Hơn một ngàn người suốt đêm đi Khê Khẩu. Trên đường người kiệt sức, ngựa hụt hơi, vừa mệt vừa đói. Rốt cuộc ngày thứ hai khi mặt trời dâng lên thì đến Khê Khẩu quan. Nhưng khiến Đường Tiêu không ngờ được là hiệu úy Lôi Bình thủ quân ở cửa thành dùng Thần Minh nỗ xa bắn hơn ngàn nhân mã của Đường Tiêu, nói là họ được tin Khê Khẩu tái nam Phượng Tín quan, Quy Am quan các thủ quân đều quy hàng đại mãn triều, phó thành đại tướng quân thủ quân Khê Khẩu có lệnh, vì phòng ngừa trong quan có biến cố, không được cho bất cứ phản quân nào từ hướng Phượng Tín, Quy Am đi vào.
Lần này thật là Lâm Chấn đã trước tiên kế hoạch tốt rồi, một mặt là để một phòng tuyến tìm đường sống trong chỗ chết, một mặt khác là mượn tay người mãn giết Đường Tiêu.
Lâm Chấn thậm chí phái ra phó thành cường giả bên cạnh gã có tu vi tới Địa Nguyên tứ cấp, lâm thời ủy nhiệm chức đại tướng quân trấn thủ tại đây. Gã dặn phó thành, nếu Đường Tiêu dám cưỡng ép sấm quan thì lập tức giết ngay!
Đường Tiêu ở Phượng Tín quan đã ôm cục tức không có chỗ trút, lần này Lôi Bình như đút đầu vào họng súng. Đường Tiêu nhảy vọt lên không trung, chỉ vào trong thành chửi mắng.
- Lôi Bình! Bà nội nó! Mau mở cửa thành ra, nếu không hôm nay tiểu gia ta sẽ giết tiến quan!
Đáp lại Đường Tiêu là mấy chục bạo phá tên hắn rơi từ giữa không trung xuống. Tuy không thể tổn thương đến hắn nhưng triệt để chọc giận Đường Tiêu. Quả nhiên Đại Minh Triều và Viêm Hoàng Thiên Đạo lịch triều đều không khác gì. Đại địch trước mắt, tướng lĩnh ở tiền phương anh dũng chống địch đa số đều chết trong tay người mình.
Đường Tiêu bò dậy thề độc với trời:
- Lôi Bình! Bổn thiếu gia không lột da rút gân, đập gãy xương dập nát tủy ngươi ba ngày ba đêm thì sẽ không họ Đường!
Không lâu sau Đường Tiêu tỉnh táo lại, khiến hơn ngàn quân sĩ lùi ra ba dặm trú đóng, bắt đầu suy nghĩ làm sao mang họ tiến vào Khê Khẩu quan.
Hơn ngàn người đói cả đêm, từ Phượng Tín quan rút lui có mang chút lương khô đã ăn hết sạch, vốn tưởng vào Khê Khẩu quan có thể ăn uống no nê, ai dè tới quan khẩu rồi lại bị đội bên ta đóng chặt cửa không cho vào. Hơn một ngàn binh sĩ rút từ Phượng Tín quan kiềm không được nổi giận mắng um sùm.
Nhưng Khê Khẩu quan phòng ngự kiên cố hơn Phượng Tín quan nhiều. Tám ngàn trú quân, hai ngàn cung nỏ binh, hai mươi khẩu Thần Minh pháo, hơn trăm viên Thần Minh đạn, hơn ngàn Thần Minh nỏ. Hơn một ngàn binh sĩ dưới tay Đường Tiêu không có bất cứ vũ khí công thành nào, muốn ngạnh sấm thì gần như là đi tìm chết.
Đợi sắp xếp hơn ngàn sĩ tốt xong, Đường Tiêu ngưng hóa khí điêu từ vách núi hoang vắng tiến vào Khê Khẩu quan, liên tục dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thu lấy mấy binh sĩ lạc đội và tướng lĩnh cấp thấp, sau đó từ chỗ họ từng chút một tìm hiểu tin tức, biết được phó thành đại tướng quân hiện nay vẫn đang nghỉ ngơi trong tướng quân phủ chưa đi.
Tướng quân phủ ở trên một ngọn đồi nhỏ, do phó thành tạm thời trưng dụng. Là một tòa sơn trang nghi mát xây dựng thành, tiến vào sơn trang chỉ có một con đường, hơn nữa canh phòng nghiêm ngặt. Sơn trang xây trên đỉnh đồi, phòng thủ vững chắc, nếu có người muốn từ không trung tới gần chắc chắn sẽ bị cường nỏ bắn rơi xuống.
Nhưng tất cả đối với Đường Tiêu có con rối thuật thì không phải vấn đề lớn.
Đường Tiêu làm lại nghề cũ là sát thủ đời trước. Do con rối mới bắt được dẫn đường, mình thì hóa trang thành thân binh theo cạnh con rối, dùng kế chậm rãi thu phục và khống chế một số thủ quân hạch tâm ngoài sơn trang. Sau đó có họ dẫn dắt lặng lẽ trà trộn vào tướng quân phủ, xác định mục tiêu là gian phòng của hộ vệ tổng quản tướng quân phủ Tiêu Duy.
Tiêu Duy là một cường giả Địa Nguyên nhị cấp, là đại tướng tâm phúc của phó thành. Tuy Tiêu Duy giống như Đường Tiêu cùng là Địa Nguyên nhị cấp, nhưng trước Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu thì không cách nào đánh lại. Sau lưng Đường Tiêu phóng ra một loại Khôi Yêu Trận do con rối tổ thành giúp đỡ, Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thu phục Tiêu Duy thành công, trong quá trình gã thậm chí không thể phát ra tiếng hét thảm.
Sau đó Đường Tiêu ở trong đầu Tiêu Duy tra ra chỗ phó thành cư ngụ, thì ra từ tối hôm qua phó thành uống rượu nhiều, còn chưa tỉnh ngủ.
Khống chế Tiêu Duy tương đương với kiểm soát lực lượng hộ vệ trong ngoài tướng quân phủ. Đường Tiêu nhanh chóng từ trong đầu Tiêu Duy lấy ra tình hình phân bố lực lượng hộ vệ tướng quân phủ. Đại Minh Triều tổng cộng điều động cho Khê Khẩu tám ngàn binh lực, trong đó có hai ngàn nỗ binh, phó thành đem năm trăm đao thuẫn binh và năm trăm nỗ binh đều tập trung ở quanh tướng quân phủ, bảo vệ an toàn cho gã.
Dưới tình huống hộ vệ mạnh như thế, dù là võ giả đỉnh Địa Nguyên muốn miễn cưỡng giết vào tướng quân phủ trên núi là không thể nào.
Đường Tiêu khống chế Tiêu Duy gọn gàng điều động tất cả đao thuẫn binh và nỗ binh trong ngoài tướng quân phủ lặng lẽ di chuyển khỏi ngọn đồi, trú đóng ở một lộ khẩu cách đồi chừng một dặm. Hắn để Tiêu Duy truyền lệnh, nói là mặc kệ lát nữa tướng quân phủ xảy ra động tĩnh gì thì mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, cố thủ tại đây, không cho phép để ai tiến vào.
Tiêu Duy là tâm phúc của phó thành, trong đội ngũ thân binh ngàn người, các cấp tiểu tướng quân đều là thuộc hạ của Tiêu Duy, đi theo gã cũng được mấy tháng. Cho nên những người này không nghi ngờ chỉ lệnh của Tiêu Duy, chỉ cho rằng phó thành tướng quân muốn làm việc bí mật gì trong tướng quân phủ, không muốn để người ngoài biết mà thôi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Sắp xếp xong mọi thứ, Đường Tiêu tiến vào tướng quân phủ gần như không một bóng người, thẳng tới phòng ngủ của phó thành. Bây giờ tuy trời đã sáng rõ nhưng phó thành vẫn đang lỏa lồ ôm cô gái trẻ tuổi nằm ngủ trên giường lớn, xem bộ dáng thì như là đêm qua vui vẻ quá độ.
Đường Tiêu lặng lẽ phóng ra một đám con rối, chuẩn bị nhân cơ hội phó thành còn say ngủ trọng thương gã, vừa lúc đem võ giả Địa Nguyên tứ cấp này thu làm con rối cho mình. Nhưng không ngờ thiếu nữ lỏa thân không ngủ say, đột nhiên giật mình tỉnh lại. Thấy mười mấy người đàn ông xa lạ vào phòng, cô gái lập tức há to miệng hét rầm lên.
Đường Tiêu vội vàng dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đập xuống, cô gái lập tức bị đánh thành thịt vụn. Phó thành giật mình tỉnh dậy, nhảy dựng lên, đôi mắt toát ra nỗi lo sợ, há mồm mắng chửi đám Đường Tiêu.
- Đám chuột nhắt các ngươi từ đâu tới? Sao dám ám sát bổn tọa!? Không muốn sống nữa sao???
- Ám sát!?
Đường Tiêu lạnh lùng nói:
- Mấy vạn đại quân người mãn tới gần, bổn công tử và hai ngàn quân sĩ tại Phượng Tín quan khổ công thủ hai ngày hai đêm, mấy trăm huynh đệ chết trận, viện quân chậm chạp không đến, cuối cùng bị mãn nhân giáp công bất đắc dĩ bỏ quan quay về Khê Khẩu. Bà nội nó không ngờ ngươi không mở cửa thành! Hôm nay không giết ngươi thì không mặt mũi nhìn mấy trăm huynh đệ chết oan!
Mắt phó thành lấp lóe, dường như đã hiểu ra:
- Ngươi là đô úy Phượng Tín quan, Đường Tiêu?
- Chính là bổn công tử!
- Ha ha ha ha ha ha….
Phó thành cất tiếng cười to. Mới rồi ngủ mơ hồ đột nhiên bị người đánh lén, khiến gã sợ đứng tim. Nhưng biết đối phương là Đường Tiêu thì tâm tình căng thẳng lập tức thả lỏng. Một đô úy nho nhỏ, xem tu vi của hắn tối đa là Địa Nguyên nhị cấp mà thôi, trong mắt phó thành cường giả Địa Nguyên tứ cấp thì đúng là không chịu nổi một kích, lại còn dám chủ động tới cửa kiếm chuyện, thế này chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
- Cười đủ chưa!?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đánh hướng phó thành.
Trong người phó thành lập tức bùng nổ năm vân triện thô to, ngưng tụ thành chưởng khồng lồ đánh tới, mạnh đập vào Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu. Khí lãng vô cùng mạnh mẽ khuếch tán, đất rung núi chuyển, mặt đất trong phòng nứt ra khe hở lớn. Thân thể trần trụi của phó thành bị khí lãng đánh bay ra sau, đụng vào vách tường đập ra lỗ hổng to. Gã bay ngược ra khỏi phòng hơn mười thước mới ổn định lại.
Đường Tiêu cũng bắn ngược ra sau. Mười mấy con rối của hắn kết thành Khôi Yêu Trận đỡ người hắn hỗ trợ xóa đi lực lượng cú đụng này. Sau khi đứng vững, Đường Tiêu hộc bãi máu, hiển nhiên va đập gây ra nội thương không nhỏ.
Đây là Đường Tiêu lần thứ nhất sử dụng Khôi yêu trận giao thủ với một gã cường giả Địa Nguyên cấp bốn. Cường giả Địa Nguyên cấp bốn, trước sau hoàn thành Luyện Bì Trúc Mô, Tẩy Huyết Hoán Tủy và Thoát Thai Hoán Cốt thì kỳ thực, thực lực căn bản võ giả Địa Nguyên cấp hai, ba bình thường không thể địch lại. Chỉ có một mình Đường Tiêu to gan lớn mật mới dám khiêu chiến như thế.
Thoát Thai Hoán Cốt có nghĩa thân thể sẽ tiến hành một lần nữa cải tạo triệt để. Nếu như Thiên Nguyên ở dưới phân thành hai cấp, không phải là Nhân Nguyên và Địa Nguyên mà là trước khi Thoát Thai Hoán Cốt và sau khi Thoát Thai Hoán Cốt của một Địa Nguyên cấp bốn. Đó chính là ranh giới chính thức của một kẻ cường giả và một kẻ yếu tầm.
Một lần giao chiến, Phó Thành thật sự rất kinh ngạc. Người đối diện y chỉ là một võ giả tu vi Địa Nguyên cấp hai sao? Có lầm hay không? Rõ ràng là hoàn toàn ngang sức ngang tài với một võ giả Địa Nguyên cấp bốn như mình.
Đường Tiêu nét mặt hiện lên sự hài lòng. Thực chiến là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm năng lực của mình. Một chưởng này, niềm tin khi đối chiến với Phó Thành tăng lên rất nhiều. Bởi vì, sau năm chưởng, Luyện Yêu Đại Thủ Ấn hiển nhiên sẽ trở nên rất mạnh. Nếu như hiện tại, Phó Thành chỉ có thể ngang sức ngang tài với hắn thì trong thời gian ngắn, đánh ra Luyện Yêu Đại Thủ Ấn lần thứ sáu thì nhất định có thể đánh y trọng thương.
- Phó tướng quân đang tu luyện một môn kỳ thuật, khoảng cách quá gần sẽ bị kỳ thuật của ngài ấy gây thương tích. Mọi người không nên bối rối, ngay tại chỗ đóng quân bảo vệ cho Phó tướng quân.
Tiêu Duy vội vàng truyền lệnh xuống, khiến cho hơn ngàn tên canh giữ ở giao lộ yên tĩnh lại.
- Phó tướng quân tu luyện chính là Song Tu kỳ thuật? Haha…
Một gã quan tướng trung cấp nở nụ cười.
- Lúc nào sẽ đem Song Tụ kỳ thuật truyền thụ cho chúng ta?
Một số quan tướng cấp thấp cũng ồn ào hẳn lên. Rất hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn bị lời nói của Tiêu Duy lừa dối.
- Phó Thành, bổn tọa chính là Đại Thống lĩnh Hoa Liên thành Lâm Quý, ngươi không biết bổn tọa sao? Đã nhìn thấy bổn tọa sao không mau thúc thủ chịu trói?
Đường Tiêu thấy thực lực của Phó Thành rất mạnh, vì vậy dùng Lâm Quý để nhiễu loạn tinh thần của y.
Trong trí nhớ của Lâm Quý, Phó Thành chính là tâm phúc của Lâm Chấn, cùng Lâm Quý cũng có một phần giao tình.
- Lâm tướng quân, huynh trưởng của tướng quân đang tìm kiếm tướng quân bốn phía. Tướng quân mau về nhà đi. Nơi này là chiến trường, đao kiếm không có mắt.
Phó Thành lúc trước đã được Lâm Quý chỉ thị, nói nếu nhận được quân lệnh các loại của Lâm Quý thì không nên để ý. Còn như gặp trực tiếp bản thân Lâm Quý thì cần phải nghĩ biện pháp bắt sống hắn mang về Hoa Liên thành. Cho nên Phó Thành cũng không nghe theo lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu đương nhiên cũng không trông cậy vào việc có thể dùng Lâm Quý để lừa Phó Thành. Thừa dịp Phó Thành và Lâm Quý nói chuyện với nhau, Đường Tiêu cùng Khôi yêu trận từ bức tường trong phòng đuổi ra, lại là một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đánh tới, hướng Phó Thành nện xuống.
Phó Thành quát to một tiếng, từ trong cơ thể triệu hồi ra một đôi cự chùy, đột nhiên rời tay vọt tới Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn vô cùng mạnh mẽ nhưng rõ ràng đã bị cự chùy trong tay Phó Thành đánh cho tản mát.
Cự chùy này còn có tên gọi là Long chùy. Chữ “Long” xác thực là xuất phát từ hoàng cung, là một pháp khí công kích tốt nhất mà Hoàng đế Chu Hỉ ban thưởng cho Lâm Chấn. Sau khi tu vi võ công của Lâm Chấn ngày càng tiến bước, dĩ nhiên là không dùng cái búa này nữa. Vì vậy, ngược lại ban thưởng cho một trong những tâm phúc của y là Phó Thành.
- Thật là một cặp búa lợi hại!
Đường Tiêu ánh mắt lóe lên, lúc này đã nhận ra được sự lợi hại của cự chùy. Theo Đường Tiêu suy đoán, cặp búa này phải nặng hơn hai tấn.
Sau khi đụng tan Luyện Yêu Đại Thủ Ấn, Phó Thành thu hồi lại Long chùy, lần nữa tấn công người trước mặt, huy động song chưởng đột nhiên hướng thân thể Đường Tiêu nện xuống. Nhưng vào lúc này, Lâm Quý đột nhiên ra tay, tập trung tất cả sức mạnh nội lực trong cơ thể vào Bá vương mâu, hướng Phó Thành bên cạnh đâm tới.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
- Tịch diệt Long chùy đệ nhất thức: Hám Thiên Lôi Địa!
Phó Thành căn bản không quan tâm đến việc Lâm Quý đánh lén, trực tiếp đem song chùy vung mạnh về phía Đường Tiêu. Sức mạnh của một võ giả Địa Nguyên cấp bốn năm đạo phù triện toàn bộ tập trung vào đó. Thậm chí còn tiêu hoa một ít nội lực thần bí trong cơ thể.
Phó Thành quanh người lập tức tràn ngập khí thế chiến đấu, mênh mông cuồn cuộn tiến vào bên trong song chùy, ẩn ẩn hiện ra thiên địa chi hình. Lực của cặp song chùy này xác thực rung chuyển trời xanh. Khi sử dụng cặp song chùy, Phó Thành thần sắc lập tức có vài phần mệt mỏi. Rất rõ ràng, đây là một sát chiêu cực kỳ tiêu hao nội lực. Y làm như vậy là để trong thời gian ngắn tăng cường thực lực, gọn gàng mà chấm dứt trận chiến.
Đường Tiêu cũng không chút do dự, lại một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đánh ra, nghênh đón song chùy.
Cú đánh song chùy này của Phó Thành quả nhiên là rất mạnh. Luyện Yêu Đại Thủ Ấn sau khi ngăn cản song chùy của y lập tức hóa thành hư ảo. Mà sức mạnh của song chùy cũng không tiêu tán, tiếp tục hướng trên người Đường Tiêu đập tới.
Ầm! Song chùy đập vào cái mai rùa, khiến cái mai rùa nát bấy. Lực đạo lúc này mới triệt tiêu hết. Đường Tiêu và Khôi yêu trận lui về phía sau vài chục bước, khó khăn lắm mới vượt qua được dư uy thiên địa chi thế của Long chùy.
Bá vương mâu của Lâm Quý đánh lén quả nhiên không cách nào đâm rách được hộ thể cương khí của Phó Thành. Ngay cả đâm mấy cái cũng không có vấn đề gì.
Lâm Chấn chỉ yêu cầu Phó Thành bắt sống Lâm Quý. Sau khi bắt được thì phải quay trở lại Hoa Liên thành, cũng chưa nói đến việc giết chết Lâm Quý. Cho nên Phó Thành cũng không dám tùy tiện ra tay với Lâm Quý. Lâm Quý có tăng thêm tu vi cũng không cách nào làm bị thương Phó Thành. Hiện tại, Phó Thành đã không thèm để ý đến sự tồn tại của Lâm Quý.
Sau khi chống đỡ một kích Bá vương mâu của Lâm Quý, Phó Thành ngẩng đầu nhìn bốn phía trái phải, nội tâm cảm thấy nghi hoặc. Tổng quản phủ tướng quân Tiêu Duy cùng hơn một ngàn tên hộ vệ đi đâu rồi? Rõ ràng cả đám như thế lại để cho Đường Tiêu ngênh ngang đi lại trong phòng ngủ của y, lại còn giết mất một người thiếp yêu của y.
Không phải bọn hắn bỏ rơi nhiệm vụ mà căn bản không có khả năng tiến đến đám người đó.
Lúc này, Phó Thành nếu như toàn lực chạy trốn, Đường Tiêu chưa hẳn có thể lưu y lại được. Chỉ là Phó Thành tự cao mình có tu vi Địa Nguyên cấp bốn, lại vì việc thiếp yêu bị giết mà càng thêm tức giận. Hiện tại chỉ muốn lập tức giết chết Đường Tiêu để báo thù. Mặt khác y cũng không muốn bỏ qua cơ hội, lại để cho Đường Tiêu chạy mất.
Thấy Đường Tiêu tế luyện ra một cái mai rùa cực lớn, miễn cưỡng địch lại được uy lực của Long chùy, Phó Thành quát to một tiếng, đánh ra chiêu thức thứ hai của Long chùy, lại một lần nữa mãnh liệt hướng Đường Tiêu nện tới.
Có thể làm cho Phó Thành đánh ra chiêu Long chùy thứ hai, xem như là một sự thừa nhận thực lực của Đường Tiêu.
Đường Tiêu lại đánh ra một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn, làm giảm đi hơn phân nửa kình lực của Long chùy. Một thống lĩnh bằng thép được tế ra thay Đường Tiêu ngăn cản được một bộ phận kình lực, cuối cùng Long chùy rơi vào chiến giáp Thần Minh của Đường Tiêu, đem cả người hắn bắn ra ngoài.
Tuy Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp của Đường Tiêu có thể làm giảm đi hơn phân nửa uy lực của Long chùy, nhưng thân thể của Đường Tiêu vẫn bị tổn thương một vài kinh mạch, ngũ tạng lục phủ quay cuồng một hồi, tựa hồ như bị phá vỡ. Đường Tiêu cảm giác, lực đạo của chiêu thứ hai này so với chiêu thứ nhất thì có chút mạnh hơn.
Ở Đại Minh triều, hầu tước từ lúc lập quốc cho đến lúc kế thừa được xưng là quý tộc hầu. Ví dụ như Trấn Quốc Hầu Đường gia, Hưng Quốc Hầu Từ gia…
Đệ tử kế thừa tước vị gia truyền trong quý tộc hầu phủ, yêu cầu thấp nhất là phải đạt được Địa Nguyên cấp bốn. Lâm Chấn ở Lâm gia, mấy đời đều đi từ bình dân lên. Đời thứ ba đều làm quan trong triều đình. Bình dân hầu thì phải bốn đời làm quan trong triều đình mới có thể phong hầu. Cho nên, Lâm Chấn tuy đạt được tu vi Địa Nguyên đỉnh cao, xưng tụng một trong bốn vị Hổ tướng nhưng đến nay vẫn chưa được phong hầu.
Còn giống như Phó Thành, chỉ có một đời làm quan trong triều, ngay cả Lâm gia cũng không bằng. Địa Nguyên cấp bốn thì cũng chỉ làm người bảo vệ cho Đại tướng quân mà thôi.
Vô luận thế nào, Địa Nguyên cấp bốn, trong Đại Minh triều, vẫn có thể phong hầu. Cầm trong tay Tịch Diệt Long Chùy, cùng với Thoát Thai Hoán Cốt Địa Nguyên cấp bốn, Phó Thành là một võ giả cường đại không thể nghi ngờ.
Đường Tiêu bị một đám con rối vây quanh, liền nhanh chóng vận chuyển đạo điện quang để trị liệu thương thế trong cơ thể. Sau khi đánh ra chiêu thứ hai của Tịch Diệt Long Chùy, sắc mặt Phó Thành trở nên có chút tái nhợt. Xem ra Tịch Diệt Long Chùy tuy uy mạnh nhưng tiêu hao nội lực cũng tương đối lớn. Cho nên, mới yêu cầu thực lực cùng tu vi của người sử dụng tương đối cao.
- Khứ tử ba tịch diệt Long chùy đệ tam thức: Vô Cực Thiên Tai.
Phó Thành tuy coi thường Đường Tiêu, nhưng chiến thuật lại không chút dám khinh địch. Chiêu thứ nhất và thứ hai của Tịch Diệt Long Chùy không thể giết được Đường Tiêu, y lập tức đánh ra chiêu thứ ba. Uy lực của chiêu thứ ba này còn tăng thêm vài phần so với chiêu thứ hai.
Song chùy đã lên, uy thế đã lộ. Bầu trời trên đầu phủ Tướng quân phong vân biến sắc. Từng đạo sấm sét tụ hợp thành hình, mới vừa rồi bị hai người đánh ra vài chiêu, rốt cuộc không chịu nổi áp lực mà ầm một tiếng. Đường Tiêu và một đám hình nộm bị vùi vào trong đám phế tích.
Phó Thành song chùy trong tay không thu lại, trực tiếp nện xuống đám phế tích vừa mới rơi xuống. Sấm sét trên trời cũng hóa thành một đạo kim sắc mỏng, dung nhập vào trong Tịch Diệt Long Chùy.
Đường Tiêu trong mắt lóe hàn quang. Tuy bị chon vùi trong đám phế tích, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của chiêu thứ ba này. Theo lý thuyết mà nói, Đường Tiêu cùng với Khôi yêu trận của hắn tạm thời có thể ứng phó với một võ giả Địa Nguyên cấp bốn. Nhưng Phó Thành có được Tịch Diệt Long Chùy, hiển nhiên cũng không phải pháp khí tầm thường. Liên tục xuất ra ba chiêu thức, cũng không phải công pháp bình thường. Tịch Diệt Long Chùy có thể tổn thương thân thể của hắn, vượt xa hoàn toàn thực lực của một võ giả Địa Nguyên cấp bốn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Một búa nện xuống, Đường Tiêu cảm thấy mình vẫn còn sống. Tuy nhiên, hắn bị trọng thương không đứng dậy nổi. Ít nhất sau hơn mười phút không cách nào trị thương thế cho lành lại, đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Điều này có nghĩa lần này hắn và Khôi yêu trận rất có thể toàn bộ tận diệt ở chỗ này ngày hôm nay rồi.
Trong nháy mắt, Lâm Quý đột nhiên xuất hiện phía trước Tịch Diệt Long Chùy của Phó Thành, hơn nữa còn chỉ vào Phó Thành mà mắng lên:
- Phó Thành, ngươi dám giết ta sao? Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa. Huynh trưởng ta lúc trước đối đãi với ngươi như thế nào?
Nếu như song chùy trong tay Phó Thành đánh tới tiếp nhất định sẽ khiến cho Lâm Quý trở thành một đống thịt nát.
Đầu có của Phó Thành quay vòng vòng tuy Thần vũ đại tướng quân Lâm Chấn nói Lâm Quý trúng yêu thuật khả năng bị người ta khống chế nhưng dù sao Lâm Quý và Lâm Chấn vẫn là huynh đệ ruột với nhau nếu như mình giết Lâm Quý Lâm Chấn kia trong lòng sẽ tức giận nói không chừng còn giận lây sang cả Phó Thành.
Tuy giết Lâm Quý sau đó Phó Thành vẫn có cách che giấu tội sát nhân khiến cho Lâm Chấn không biết chuyện này nhưng đúng lúc này trong đầu của Phó Thành lóe lên đột suy nghĩ, đột nhiên thu tay lại không vung chùy xuống nữa.
Loại quyết định này thay đổi trong nháy mắt, ngay đúng lúc Phó Thành thu tay lại một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn bay ra đập nát hộ thể cương khí của hắn sau đó còn đánh bay hắn ra mười thước phun một ngụm máu tươi ra sau đó mới đứng vững thân hình lại được.
- Tiểu tặc chuột nhắt dám dùng thủ đoạn ti tiện để đánh lén.
Phó Thành bị Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đánh ra liền bị tổn thương hắn giận dữ lúc này bất kỳ giá nào cũng không cố kỵ nữa, trước hết phải giết chết Lâm Quý sau đó tính sau.
Vừa rồi hắn thi triển Long Chùy đã khiến cho thân thể tổn thương không ít, lại bị một chiêu Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu đánh vào người hiện tại hắn đúng là bị thương không nhẹ.
Phó Thành lúc này đáng lẽ ra nên dùng chiến thuật ổn thỏa, trước hết bỏ chạy tới chỗ đóng quân dùng thực lực tám nghìn quân tiêu diệt Đường Tiêu mới phải tuy nhiên lúc này hắn đã mất đi lý trí căn bản cũng không để thực lực của Đường Tiêu vào mắt muốn lập tức tiêu diệt Đường Tiêu đi.
Phế tích nổ tung một tiếng, cát bay đá chạy, một đám con rối của Đường Tiêu cũng thả người nhảy lên trên, đều là cường giả Địa Nguyên cấp, phòng ốc sụp đổ hoàn toàn.
- Tịch Diệt Long Chuy chiêu thứ nhất, Hám Thiên Lôi Địa.
Phó Thành rống lớn một tiếng, múa song chùy lại đánh về phía Đường Tiêu.
Ánh mắt của Đường Tiêu lập lòe hắn hiểu ra được sự uy mãnh của Tịch Diệt Long chuy này một thức vô cùng hung mãnh nhưng chỉ có ba thức hoặc là Phó Thành chỉ biết sử dụng có ba thức cho nên sau khi dùng hết hắn lại phải quay về ban đầu.
Luyện Yêu Đại Thủ Ấn.
Đường Tiêu bất biến ứng vạ biến, một chưởng đánh ra, ngăn cản một đòn này, cả người cũng một lần nữa bị long chùy đánh bay, dưới sự nâng đỡ của đám con rối mới ổn định thân thể lại.
- Ha ha.... Đường gia tiểu nhi ngươi ngoại trừ thủ ấn chó má này không còn chiêu thức khác sao?
Phó Thành phá lên cười hôm nay cùng với Đường Tiêu đánh tới đánh lui Đường Tiêu tựa hồ chỉ sử dụng một chiêu này ngoại trừ vừa rồi dùng Lâm Quý làm con tin đánh lén đắc thủ thì cơ hồ căn bản không làm tổn thương Phó Thành.
- Một chiêu này cũng đủ để tiêu diệt ngươi rồi.
Bị đám con rối đỡ xong mắt của Đường Tiêu lại nheo lại mang theo uy lực cực lớn mà công kích
Nếu như Phó Thành chỉ có tu vi Địa Nguyên tam cấp, Đường Tiêu quả quyết sẽ không chỉ dùng một chiêu này, trước mắt mà nói Luyện Yêu Đại Thủ Ấn có trình độ lớn nhất mượn lực đối phó với Địa Nguyên tứ cấp Đường Tiêu cũng chỉ đành phải như vậy.
- Tiểu nhi cuồng vọng trưởng bối nhà của ngươi không dạy cho ngươi cái gì là trời cao đất rộng hay sao, bổn tọa ngược lại muốn xem xem thủ ấn này của ngươi làm sao có thể tiêu diệt được bổn tọa.
Phó Thành kinh ngạc nhìn Đường Tiêu, rõ ràng ngã không dậy nổi mà còn dám xuất cuồng ngôn.
Phó Thành thân là một võ gia Địa Nguyên tứ cấp, ở trong quân ngũ sớm đã thân kinh bách chiến hắn biết rõ so với pháp khí công kích loại ngưng kết Luyện Yêu Đại Thủ Ấn này rất mạnh mẽ nhưng tiêu hao nội lực rất nhiều, với tu vi của thiếu niên này có thể đánh ra năm chưởng liên tục đã là cực hạn, không nói chính hắn mà những con rối đằng sau cũng lảo đảo rõ ràng là tiêu hao chân khí quá lớn.
Phó Thành đoán rất đúng tuy nội lực trong cơ thể của Đường Tiêu vẫn tràn đầy nhưng khôi yêu trận của hắn có vài con rối tu vi kém đã bị hút sạch nội lực trong cơ thể, dĩ nhiên không chống nổi nữa, Luyện Yêu Đại Thủ Ấn so với pháp khí công kích thì tiêu hao gấp mười lần nếu như Đường Tiêu dùng Giải Kiềm Kích đối phó với Phó Thành thì đã không như vậy rồi.
Tuy nhiên cho dù như thế chiến đấu cũng sắp đến hồi kết thúc.
- Phó Thành ngươi hạ lệnh cự tuyệt không cho tướng sĩ của ta tiến vào trong thành, cấu kết với Lâm Chấn mưu toan lấy mạng của bổn công tử ngươi nhất định phải trả một cái giá lớn.
Đường Tiêu cả người đột nhiên phiêu hốt ở trên không trung, ngón tay chỉ vào Phó Thành dùng một loại sát khí vô cùng cuồng vọng mà đánh tới, Phó Thành bỗng nhiên có một loại ảo giác, cảm thấy trước mắt mình không phải là một thiếu niên Địa Nguyên nhị cấp mà là một Địa Nguyên đỉnh phong vậy.
- Ha ha ha...
Trong giây lát Phó Thành liền khôi phục lại vẻ bình thường hắn đối với Đường Tiêu khinh thường mà nói:
- Bổn tọa ngược lại muốn xem ngươi làm sao để cho bổn tọa trả giá lớn, thức thứ hai của Tịch Diệt Long Chuy: Luân Hồi Tái Diệt.
- Ầm.
Long Chuy của Phó Thành như giao long bay múa mơ hồ ẩn hiện sắc đen trắng lẫn lộn nhau.
Đường Tiêu khép hờ hai mắt hít sâu một hơi trong nháy mắt hắn có cảm giác không gian trước mắt của hắn cũng theo hô hấp mà biến hình.
Bọn ngươi là phàm nhân mạng nhỏ há có thể so với sinh tử luân hồi.
Đường Tiêu khép hờ hai mắt mà hít sâu một hơi hắn có một cảm giác thiên hành chi lực nắm giữ không gian trước mắt theo hô hấp của hắn mà uốn lượn.
- Ngũ Hành quy nhất Luyện Yêu Đại Thủ Ấn.
Đường Tiêu quát to một tiếng toàn bộ phủ tướng quân tựa hồ cũng sinh ra chấn động tất cả các đình đài lầu các đều lắc lư rung động tựa hồ như không chịu nổi công kích của Đường Tiêu muốn sụp xuống vậy.
- Có chuyện gì?
Phó Thành kinh nghi bất định nhìn Đường Tiêu, trong nháy mắt này hắn biết mình đã phán đoán sai lầm.
Tuy nhiên tất cả đều đã muộn.
- Chết đi.
Một đạo chưởng ấn của Đường Tiêu phóng xuống, Luân Hồi Tái Diệt bất kể là trắng hay đen đều bị một chưởng này đánh thành hư không.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba