Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn qua đã biết, hai con vật này đều đang ở trạng thái sắp mờ linh khiếu, hiện tại chỉ có thể tính là thú loại biến dị mà thôi, vẫn chưa đủ tư cách làm yêu tinh được. Chì sau khi mở khiếu, bọn nó mói có tư cách làm yêu.
Đầu tiên Bán Thận Long hướng về phía Hoàng cẩu cùng Thanh Xà gáy te te hai tiếng. Theo sau lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt tranh công nhìn Trương Văn Trọng.
Hiển nhiên Hoàng cẩu cùng Thanh Xà không ngờ rằng ở trong phòng khách lại có con người, vốn chúng nó hơi lưỡng lự bày ra tư thế công kính, trong miệng Hoàng cẩu không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn. Còn Thanh Xà thì cuộn tròn thành một đoàn, chiếc đầu rắn nghênh ngang nhỏm về phía Trương Văn Trọng, vừa nhả nuốt xà tín, đồng thời còn lộ ra hai khỏa răng nanh sắc bén.
Trượng Văn Trọng căn bản không đem hai con dị thú chưa mờ khiếu này để vào trong mắt, thờ ơ ra mệnh lệnh: “Lại đây.”
Bất thình lĩnh Hoàng cẩu cùng Thanh Xà liền cảm thấy, một cỗ khí thế như thái sơn áp đinh từ trên người Trương Văn Trọng phóng ra, bao quanh lên trên người chúng nó, khiến cho tụi nó không thể thở nổi. Trong thế giới tự nhiên, vốn kẻ mạnh làm vua, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà tuy là dị thú nhưng còn chưa mờ khiếu, cho nên cũng đều phải tuân thủ theo quy luật của tự nhiên. Hiện tại chúng nó đã không dám lãnh đạm, vội vàng nối đuôi nhau chạy tói trước người Trương Văn Trọng, thân minh run rẩy lập cập, không còn dám lộn xộn bát nháo nữa.
Trương Văn Trọng ngắm Hoàng cẩu, lại nhìn Thanh Xà, thỏa mãn gật gật đầu. Mặc dù hai đứa này chưa mờ linh khiếu, nhưng chuyện như vậy đối với Trương Văn Trọng căn bản không phải là cái việc khó khăn gì, chỉ cần cấp cho tụi nó một khỏa Linh Khí Hoàn, lại chỉ truyền dạy phương pháp đặc thù, là sẽ có thể mờ khiếu cho tụi nó, từ thú loại dị biến trở thành yêu tinh.
Nếu như có ba con tiểu yêu mờ khiếu, dựa theo trận pháp do Trương Văn Trọng bố trí trấn thủ Linh Khí Nhãn. Vậy thì cho dù là Tu Chân giả Kim Đan kỳ phát hiện ra noi này, muốn xông vào bên trong cũng đừng mong được thỏa mãn tâm nguyện. Trương Văn Trọng không chút do dự. lập tức móc từ trong túi quần ra một chiếc bĩnh sứ nhỏ, đổ hai khỏa Linh Khí Hoàn ra, ném vào trong miệng Hoàng cẩu cùng Thanh Xà. Đồng thời cũng tặng cho mỗi con một đạo chân nguyên để dẫn phát linh lực mòng manh trong nội thế của chúng nó, dưới Linh Khí Hoàn tá trợ, khai thông nhãn khiếu của hai con vật dị biến này.
Lúc này đây, Bán Thận Long đứng bên cạnh cũng tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào chiếc bĩnh sứ ờ trong tay của Trương Văn Trọng, xuôi theo khóe miệng nó chảy ra một dòng nước miếng nhớm nháp. Bời vì nó đã mở khiếu, nên cũng phi thường mẫn tuệ đối vói linh khí. lập tức đoán ra, hai viên tròn tròn mà Trương Văn Trọng vừa mói đút cho Hoàng cẩu cùng Thanh Xà ăn, có ẩn chứa linh khí tinh thuần cực kì dồi dào. Một quả nho nhò kia, so với linh khí nó hấp thu cả tháng từ Linh Khí Nhãn còn muốn dồi dào hơn.
Chứng kiến thần thái của Bán Thận Long. Trương Văn Trọng dỡ khóc dỡ cười, đành phải xuất ra một khỏa Linh Khí Hoàn ném cho nó, theo sau mới phân phó nói: “Tìm một noi hẻo lánh, dựa theo công pháp ta vừa truyền thụ. cùng Hoàng cẩu, Thanh Xà, tự hấp thu linh khí ẩn chứa trong Linh Khí Hoàn cho minh dùng đi.”
Bán Thận Long há miệng nuốt chửng Linh Khí Hoàn. Theo sau ngoảnh mặt nhìn Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà gáy “te te” một tiếng, xoay người phóng ra ngoài căn biệt thự. Hoàng Cẩu, Thanh Xà cũng vội vàng đuổi theo sau lưng nó.
Lúc này Trương Ván Trọng mới nhìn Tam Túc ô đâu trên bệ cửa sổ, phân phó: “Ngươi đi thay chúng nó hộ pháp, đừng đế chúng nó bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Dạ, chủ nhân.” Tam Túc ô đáp ứng. lập tức vỗ cánh bay ra ngoài căn biệt thự.
Đợi cả đám bỏ đi xong, Trương Văn Trọng mói rút điện thoại ờ trong túi quần ra, bấm số của Trần Nhàn, phân phó nàng đem những tài liệu kia. vận chuyển tói noi này.
Mặc dù Trần Nhàn mói về tới trường đại học Ung Thành, mà vị trường lão Trần gia thì lái xe đến tiểu khu hai chị em bọn họ cư ngụ nghi tạm. Nhưng Trần Nhàn cũng không dám thờ ơ mệnh lệnh của Trương Văn Trọng, vội vàng gọi điện thoại thông tri
cho vị trường lão Trần gia, dặn dò hắn đem những tài liệu kia, vận chuyển đến căn biệt thự của Trương Văn Trọng mới mua, nằm ở trong tiểu khu Hải Vận. Còn nàng, cũng đi tìm Trần Kiến xin phép nghỉ ốm, chạy ra khỏi đại học Ung Thành bắt xe đến tiểu khu Hải Vận.
Một tiếng đồng hồ sau, Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão đều xuất hiện ở trước cồng căn biệt thự của Trương Văn Trọng mới mua.
Khi trông thấy hai người bọn họ5 Trương Văn Trọng cũng gật đầu hài lòng, tán thưởng nói: “Không sai, tác phong của các vị rất nhanh nhẹn.”
Trần Nhàn cùng Trần trường lão nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, không dám chậm trễ thời gian, vội vàng động thủ đem những tài liệu thuốc thang chất đống ở trên xe tải, toàn bộ đều chuyển vào trong căn biệt thự này.
Mà sau đó, Trương Văn Trọng cũng giữ đúng lời hứa, liền đem phần hạ của Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng truyền thụ cho bọn hắn.
Ngay khi Trần Nhàn cùng Trần trường lão muốn cáo từ rời đi. Thì Trương Văn Trọng lại đưa cho bọn họ một tờ giấy có ghi chép tài liệu thuốc thang, chậm rãi nói: “Trong vòng một tháng nếu các vị thu thập đủ những tài liệu ghi ở trong tờ giấy này. Tôi sẽ đem trọn bộ Trần gia Phích Lịch Kiếm Pháp truyền thụ lại cho các vị. Nếu trong hai tháng sẽ chỉ còn nửa bộ5 nếu vượt quá thời gian hai tháng thì cũng đừng mộng tưởng đến nó nữa!”
Trần gia Phích Lịch Kiếm Pháp? Trọn bộ?
Trần Nhàn cùng Trần trường lão hít sâu một ngụm lãnh khí, theo sau vẻ mặt trở nên nghiêm trang dị thường, trịnh trọng nói: “Xin tông chủ yên tâm, Trần gia chúng tôi nhất định sẽ thu thập đủ số liệu ở trong vòng một tháng thời gian!”
Đợi Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão rời đi, Trương Văn Trọng mới phất tay xuất Hỗn Độn Lô ra. Chuẩn bị luyện chế tài liệu bố trí trận pháp phòng ngự.
Trương Văn Trọng cũng không triệu hoán Tam Túc Ô, bởi vì nó còn đang hộ pháp cho bán thận long, hoàng cẩu và thanh xà. Bán thận long còn dễ nói, dù sao cũng đã mở linh khiếu, muốn thu nạp linh khí ẩn chứa trong Linh Khí Hoàn cũng không đến nỗi dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhưng hoàng cẩu và thanh xà thì khác, chúng nó nhờ vào Linh Khí Nhãn và Linh Khí Hoàn mạnh mẽ mở linh khiếu, hơi vô ý sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành ma vật hung tàn khát máu, cho nên phải để Tam Túc Ồ ở bên cạnh giúp chúng nó hộ pháp, một khi xuất hiện triệu chứng tẩu hỏa nhập ma, là có thể lập tức giết chết trong nôi.
Tuy rằng không có Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô, nhưng với tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng, muốn niệm chú đưa tới hỏa diễm phẩm giai cao cũng không phải việc khó. Tay phải hắn kháp một pháp quyết, trong miệng lầm bẩm, một lúc sau hắn vung hay tay đẩy về phía Hỗn Độn Lồ, trong miệng quát nhẹ một tiếng: “Nam Minh Ly Hỏa Nhiên!”
Một đoàn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực lập tức xuất hiện dưới đáy Hỗn Độn Lô, trong nháy mắt đã thiêu đốt đỉnh lô đỏ bừng. Đoàn Nam Minh Ly Hỏa Nhiên này, so sánh với Thái Dương tinh hỏa do Tam Túc Ồ phóng ra cũng không giống nhau.
Hỏa diễm Thái Dương tinh hỏa hơi có chút màu vàng kim, mà Nam Minh Ly Hỏa Nhiên lại đỏ rực. Tuy rằng luận phẩm giai, Nam Minh Ly Hỏa Nhiên yếu kém hơn Thái Dương tinh hỏa, nhưng dùng để luyện chế tài liệu cấu trúc trận pháp cũng còn dư dả.
Trương Văn Trọng đợi khi Hỗn Độn Lô đạt được loại cao độ thích họp, lúc này mới đem từng tài liệu ném vào bên trong đỉnh lô.
May là lúc này bên trong căn biệt thự chỉ có một mình Trương Văn Trọng, nếu như có người tu chân khác nhìn thấy ở nơi này chắc sẽ tức giận đến hôn mê. Bởi vì tài liệu bị Trương Văn Trọng ném vào Hỗn Độn Lô, toàn bộ đều ngoài địa cấp ngũ phẩm.
Tại thế giới linh khí thiếu thốn hiện nay, muốn tìm được một hai kiện tài liệu địa cấp ngũ phẩm cũng thật không dễ dàng, huống chi còn nhiều đến chừng này?
Last edited by baongoc; 29-10-2011 at 05:33 PM.
Lý do: Sửa lỗi chính tả
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đừng xem Trần gia trước sau thu thập những tài liệu này phải dùng một tháng thời gian có vẻ dài, thế nhưng sự nỗ lực trong đó vô cùng to lớn, vận dụng mạng lưới quan hệ lại rộng rãi, thật sự không ai biết được bao nhiêu.
Nhưng ngay hiện tại, Trương Văn Trọng cũng không hề quý trọng chút nào, toàn bộ đem ném vào bên trong Hỗn Độn Lồ. Nếu như chỉ dùng để luyện chế pháp bảo hay luyện đan còn hoàn hảo, nhưng hắn lại chỉ dùng để luyện chế tài liệu mà cấu trúc ừận pháp cơ sở cần thiết. Hành vi như vậy5 ở trong đa số người tu chân hoặc dị năng giả xem ra khồng thể nghi ngờ là hành vi phá sản xa xỉ lãng phí đến cực điểm.
Thế nhưng theo Trương Văn Trọng xem ra, những tài liệu địa cấp ngũ phẩm tuy trân quý, nhưng cũng không trân quý bằng một Linh Khí Nhãn! Chỉ cần có thể tạo ra một Tụ Linh Trận tại Linh Khí Nhãn, cũng đủ tạo ra một linh cư không kém gì động tiên. Đợi đến lúc đó5 mượn linh khí trong Linh Khí Nhãn tản ra, được Tụ Linh Trận ngưng tụ không tiêu tan tinh thuần linh khí, dù là muốn trồng linh dược tài cao phẩm giai với số lượng lớn, cũng không phải là chuyện gì khó mà không làm được.
Chính bởi vì rõ ràng nhận thức nhiều chỗ tốt của Linh Khí Nhãn, cho nên Trương Văn Trọng mới có thể bỏ được nhiều tài liệu địa cấp bỏ vào trong Hỗn Độn Lô luyện chế.
Khép hờ mắt suy nghĩ, thần thức của Trương Văn Trọng điều khiển chân nguyên tiến nhập vào Hỗn Độn Lộ, bắt đầu dẫn dắt linh khí hỗn tạp bên trong dựa theo một loại quy luật đặc thù vận chuyển lên.
Hai tiếng đồng hồ sau, Trương Văn Trọng mở mắt, giơ tay phải vung về phía Hỗn Độn Lồ, đoàn Nam Minh Ly Hỏa Nhiên đang bao phủ Hỗn Độn Lồ nhất thời liền ảm đạm tắt đi. Sau đó chỉ nghe một tiếng “ông” trầm muộn, nắp lô tự động bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất bên cạnh.
Từng sợi khói sương màu trắng nhất thời từ bên trong đỉnh lô tràn ngập đi ra tràn ra khắp căn biệt thự, trong khoảng thời gian ngắn, trong biệt thự khói sương vờn quanh, rơi vào hoàn cảnh đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Tay phải Trương Văn Trọng phất lên, một đạo kim quang sáng rực cùng hương dược liệu say lòng người từ trong đỉnh lô bốc lên, hắn cũng không đón lấy nước thuốc, mà dùng nó vẽ thành bức tranh, dùng chân nguyên bản thân làm bút dẫn dắt, nhẹ nhàng vẩy ra khắp biệt thự.
Chất nước thuốc từ bên trong đỉnh lô bay lên, toàn bộ đều bị hắn vẩy ra khắp tòa biệt thự. Những giọt nước thuốc này tuy tản ra kim quang sáng rực, nhưng khi thấm lên vách tường hay mặt đất, cũng chợt lóe rồi biến mất, khồng hề lưu lại chút vết tích nào.
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong ngoài biệt thự đều được Trương Văn Trọng rẩy nước thuốc kia. Sau đó hai tay của hắn tạo thành pháp quyết, hai mắt nhắm lại, đưa thần thức khuếch tán tới những địa phương vẩy nước thuốc, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ.
Một mảnh sương mù dày đặc nhất thời xuất hiện, trong khoảnh khắc đã bao phủ tiếu khu biệt thự Hải Vận, mà căn biệt thự nằm ngay chỗ Linh Khí Nhãn, sương mù nồng đậm nhất, đã đạt tới mức đưa tay không hề nhìn thấy.
Giờ khắc này5 tốc độ niệm tụng chú ngữ của Trương Văn Trọng càng lúc càng nhanh, linh khí từ trong Linh Khí Nhãn tản ra ngày càng nhiều, càng lúc càng mạnh, những linh khí kia cũng không tỏa khắp không gian, mà bốc lên tràn vào những địa phương Trương Văn Trọng vừa vẩy nước thuốc.
Trong thoáng chốc, một mảnh kim quang chói mắt đột nhiên sáng rực lên, chiếu rọi cả căn biệt thự sáng lạn. Nếu không phải Trương Văn Trọng triệu hồi ra sương mù bao phủ5 chỉ sợ đạo kim quang kia đẫ xông thẳng lên tận trời. Một màn ly kỳ như vậy, không chỉ sẽ làm cho dân chúng trong Ung Thành ngạc nhiên suy đoán, đồng dạng cũng sẽ chọc tới rất nhiều người tu chân hoặc yêu ma quỷ quái chạy đến xem xét tột cùng.
Phiến kim quang cũng không duy trì thời gian quá dài, chỉ khoảng mười giây đồng hồ đã trở nên ảm đạm, ngay sau đó liền khôi phục như thường, người thường căn bản không nhìn thấy được xung quanh căn biệt thự đã được xây dựng một trận pháp có uy lực vô cùng cao minh.
Trương Văn Trọng ngoại trừ khắp bốn phía Linh Khí Nhãn thiết trí một Tụ Linh Trận cao giai có thể phát huy ra công hiệu Linh Khí Nhãn hoàn toàn, còn ở trong ngoài căn biệt thự dựa vào linh khí phóng xuất từ Linh Khí Nhãn, tổng cộng bố trí sáu trận pháp gồm công lẫn thủ.
Sáu ừận pháp nhỏ, phân biệt là: Thanh Long Ân Sát Trận, Bạch Hổ Phệ Hồn Trận,
Huyền Vũ Băna Sơn Trận, Chu Tước Liệu Nguyên Trận, cùng Tứ Tượna Quy Nhất Trại và Kiếm Ý Túc Sát Trận.
Trona đó, Thanh Long Ân Sát Trận nằm phía đông phươna do thanh xà tọa trấn, Bạch Hổ Phệ Hồn Trận phương tây do hoàng cẩu giữ cửa, Huyền Vũ Băng Sơn Trận phương bắc do bán thận long canh gác. Chu Tước Liệu Nguyên Trận ở phía nam do Tam Túc ô chủ trì. về phần Tứ Tượng Quy Nhất Trận, khi bốn trận trước không thể chống đỡ người xâm nhập, do Tam Túc ô, Bán Thận Long, Thanh Xà cùng Hoàng cẩu cùng nhau aiữ trận. Tứ Tượng Quy Nhất Trận tập họp uy lực bốn trận pháp trước, đủ để chống đối cao thủ Kim Đan kỳ xâm lấn.
Hơn nữa uy lực của năm trận pháp đều tiếp cận với thực lực của Tam Túc ô. Bán Thận Long, Thanh Xà và Hoàng cấu, có thế theo thực lực chúna nó tăng trường mà biến mạnh. Một khi thực lực chúng nó đạt được cảnh giói hóa thành hĩnh người, thậm chí dù là tán tiên hay địa tiên, cũng đừng mơ tường xông qua năm trận pháp này tiến vào bên trona căn biệt thự.
về phần Kiếm Ý Túc Sát Trận, chính do Trương Văn Trọng dùng kiếm ỷ cấu trúc mà thành. Bời vì hiện tại Bán Thận Long, Thanh Xà và Hoàna cẩu đều có thực lực quá yếu nhược, cho nên do chúna nó chù trì uy lực mấy trận pháp cũng sẽ không được mạnh mẽ. Cho nên Trương Văn Trọng cấu trác thêm Kiếm Ý Túc Sát Trận dùng để bù đắp mấy khuyết điểm của năm trận khác. Đợi khi Tam Túc ô, Bán Thận Long. Thanh Xà cùng Hoàna cẩu tăng trường thực lực, thì Kiếm Ý Túc Sát Trận cũng sẽ tự động mất đi hiệu lực.
Ngay khi sáu trận pháp vừa hoàn thành, Trương Văn Trọng chợt nghe thấy bốn tiếna kêu thâm thiết từ bên naoài biệt thự vang lên, vùng lông mày hắn chợt nhướng lên. liền xông ra bên naoài. Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ tình huống bên naoài biệt thự, cũng nhịn không được lắc đầu phá lên cười.
Trên bãi cỏ đã có hơi chút ố vàng. Tam Túc ô, Bán Thận Lona, Thanh Xà và Hoàng Cẩu đang nơm nớp lo sợ đứng im tại chỗ, tuy rằng chúng vô cùng sợ hãi, nhưng cũng không dám nhúc nhích một chút.
Nguyên lai vừa rồi, khi Thanh Xà và Hoàng cẩu vừa mờ ra linh khiếu, Tam Túc ô liền khấn cấp muốn đem chúng dẫn về trong biệt thự, nhìn xem trong biệt thự đang xảy ra chuyện gì, không ngờ lại có sự biến hóa dị thường kinh người như thế. Nhưng ngay khi chúng vừa bước vào, hoàn cảnh vốn tường hòa bĩnh thản cũng bỗng nhiên biến đổi.
Kiếm ý lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, đồng thòi từ bốn phương tám hướng tuôn tới, vây quanh chúng ỡ giữa, làm chúng muốn tránh cũng không thé tránh. Kiếm ý lạnh lẽo aiống như có vô số thanh kiếm sắc bén vô hĩnh, không naừng kích thích chúng, làm chúng đau đớn đến kêu lên. Rất nhanh chúna chợt phát hiện, chì cần chúna vừa ròi khỏi phạm vi biệt thự hoặc đứng im bất động tại chỗ, như vậy kiếm ý lạnh lẽo kia sẽ không làm chúng bị thương. Nhưng nếu chúng vẫn tiếp tục muốn tiến vào biệt thự, kiếm ý sẽ càna ngày càna mạnh, thậm chí cắt nát chúna thành thịt vụn.
Cả bốn đã gặp phải Kiếm Ý Túc Sát Trận do Trương Văn Trọng bố trí.
ở dưới tình huống này, cả bốn cũng không dám tiếp tục nhúc nhích, chi đành há mồm phát ra tiếng kêu thảm thiết, mong muốn gọi được Trương Văn Trọng tói để hóa giài tình cành xấu hổ của chúng hiện tại.
Trương Văn Trọng cảm thấy buồn cười, cũng đưa tay hóa giãi kiếm ý hĩnh thành bởi Kiếm Ý Túc Sát Trận.
Đồng thời cũng đem sáu trận pháp trong biệt thự có thể nhớ được khí tức của chúng, cũng sẽ không tiếp tục nhắm vào chúng mà tự động vận chuyển. Sau đó Trương Văn Trọng lại nhận lấy bổn mạng nguyên đan của Thanh Xà cùng Hoàng cẩu, đồng thòi đem cách điều khiển bốn trận cùng Tứ Tượng Quy Nhất Trận truyền cho chúng, để chúng trấn aiữ ở đây, càn trở kè xâm nhập biệt thự.
Sau đó Trương Văn Trọng giữ lại Tam Túc ô, để nó giáo dục Bán Thận Long. Thanh Xà và Hoàng cẩu phương pháp tu luyện, lại phân phó cho nó đem linh dược tài còn dư trồng ra hoa viên của biệt thự. Có Tụ Linh Trận, linh khí phóng xuất từ Linh Khí Nhãn chỉ naưna mà không tiêu tan. Vô luận là người tu chân hay yêu quỷ ở lại đây, hoặc linh dược tài được trồng trọt, đều sẽ có lợi ích cực lớn. thạm chí cũng không kém hơn động tiên vang danh thiên hạ bao nhiêụ. Từ góc độ nào đó mà nói, Trươna Văn Trọng có được một bảo địa tu chân như thế, đã có vốn liếng khai tông lập phái, then chốt chỉ nhìn xem hắn có sự quyết định về phương diện này hay không.
Xona xuôi việc này, Trương Văn Trọng nhìn thời gian, lúc này đã hai giờ chiều, vì vậy hắn đi ra khôi tiểu khu biệt thự Hài Vận, ngồi xe quay trở về phòng y tế đại học Ung Thành.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Khi Trương Văn Trọng quay về phòng y tế đại học Ung Thành, Tô Hiểu Hồng đã sớm đến, còn đang cùng những nghiên cứu sinh bàn luận về y học5 bầu không khí rất nhiệt liệt.
“Lão sư.”
“Trương giáo thụ, chào buổi chiều.”
Nhìn thấy Trương Văn Trọng tới, Tô Hiểu Hồng và mấy nghiên cứu sinh vội vàng đứng dậy chào hỏi hắn.
‘Thế nào, mọi người đang tranh luận về y học sao?” Trương Văn Trọng liếc mắt liền nhìn ra bọn họ đang làm gì5 vừa cười vừa nói: “Hà tất nói đến tận giờ này? Mọi người phải tin tưởng y thuật của chính mình, chỉ cần mọi người làm việc cần thận, sẽ có thể đề cao được y thuật của chính mình!”
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: “Lòng tin thì tụi em luôn có. Nhưng dù sao cũng phải có sự trao đổi thương lượng đúng không? Bằng không khi gặp ca bệnh khó xử5 chúng em phải bối rối lúng túng, như vậy chẳng phải làm người chê cười?”
Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Nói cũng phải. Như vậy mọi người đã thương lượng được nhiều rồi chứ?”
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: “Đa tạ lão sư quan tâm. Chúng em đã tìm hiểu được rất nhiều vấn đề gúc mắt.”
Ngay khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đang nói chuyện, Lâm Tử Mạn đã đi vào phòng y tế. Nhưng làm Trương Văn Trọng có chút ngoài ỷ muốn chính là Lâm mẫu cũng cùng đi với nàng vào phòng.
Lâm mẫu vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng, nhất thời hai mắt sáng lên, vội vàng đi vào phòng hắn, cười dài nói: “Ai, tiểu Trương, đã hơn tháng bác khồng gặp cậu rồi phải không? Đoạn thời gian gần đây, cậu nổi danh toàn bộ đại giang nam bắc a. Bác gái mỗi ngày ở trong ti vi và báo chí đều có thể nhìn thấy tin tức quan hệ tới cậu. Ai, được rồi tiểu Trương, khi nào cậu rảnh rỗi đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm vậy? Đã nhiều ngày, bác ữai luồn nhắc tới cậu bên tai, nói muốn cùng cậu uống rượu luận anh hùng gì đó5 thế nhưng hắn là anh hùng hồi nào? Đại cẩu hùng còn kém khồng nhiều lắm.”
Hiện tại Lâm mẫu nhiều ít có chút hối hận, theo bà xem ra nếu như ngày trước bà duy ữì cho Lâm Tử Mạn và Trương Văn Trọng quen nhau, nói không chừng hiện tại Trương Văn Trọng đã ữở thành con rế của bà. Nhưng nghĩ lại nghĩ, hiện tại cả hai còn chưa kết hôn, hai người nói không chừng còn có cơ hội đi tới cùng nhau. Nếu thực sự có được con rể như Trương Văn Trọng, vậy thì vồ luận là mặt mũi hay gì khác, bà cũng đều cảm thấy hãnh diện.
Chính vì có ý nghĩ như vậy, Lâm mẫu mới mời Trương Văn Trọng đến nhà ăn cơm, muốn tác họp cho cả hai một lần nữa.
Lúc này trong mắt Lâm mẫu, Trương Văn Trọng và con gái của bà quả thực là trời sinh một đoi.
Câu nói cuối cùng của Lâm mẫu làm Tô Hiểu Hồng bật cười, nhưng nàng cũng biết phản ứng như vậy không thích hợp, vội vã dùng hai tay che miệng lại, chắn ngang tiếng cười. Mấy người nghiên cứu sinh cũng buồn cười, cố nén không bật cười ra tiếng.
Trương Văn Trọng cũng bật cười, lắc đầu nói: “Bác gái, bác thực sự quá khen, cháu làm gì mà thành anh hùng gì chứ. Nhưng nói lại, bác ừai cũng đâu giống đại cẩu hùng gì, còn chuyện ăn cơm..
Trong đầu Trương Văn Trọng hiện ra rất nhiều ý niệm, suy nghĩ xem đến tột cùng thì nên dùng lí do nào để từ chối khéo Lâm mẫu. Ngày trước đáp ứng giả mạo làm bạn ừai của Lâm Tử Mạn, chỉ là muốn ữợ giúp nàng tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn, cũng không có ý đồ xấu xa nào khác. Hiện tại, Lâm Tử Mạn sớm đã vượt qua chông gai, Trương Văn Trọng cũng không hi vọng Lâm mẫu cùng Lâm phụ tiếp tục hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Lâm Tử Mạn.
Ngay khi Trương Văn Trọng còn đang suy nghĩ xem, nên thoái thác Lâm mẫu như thế nào, thì Lâm Tử Mạn đã nhanh nhẩu thay hắn cự tuyệt lời mời của Lâm mẫu: “Mẹ, Văn Trọng gần đây bận rộn nhiều chuyện lắm. Hắn không có thời gian đến nhà chúng ta dùng cơm đâu ạ!”
Nhưng nàng còn chưa dứt lời thì Lâm mẫu đã trừng mắt liếc nàng một cái, cắt ngang vào nói: “Dù bận thế nào cũng phải ăn cơm ah! Tục ngữ nói trời đánh còn tránh miếng ăn, đã làm người thì phải ăn cơm mới sống được, chẳng nhẽ vội đến mức không cần ăn cơm sao? Trừ phi Tiểu Trương khinh thường ta cùng bác tai. Cho nên mới không chịu đến nhà của chúng ta ăn cơm!”
Lâm mẫu đã nói tới mức độ này5 Trương Văn Trọng cũng vô pháp từ chối, rơi vào đường cùng, hắn đành phải cười khổ đáp: “Bác gái nói gì lạ vậy! Cháu làm sao dám khinh thường hai bác chứ?”
Lâm mẫu vội vàng nói: “Cậu nói như vậy, hẳn là đáp ứna đến nhà chúng tôi dùng cơm rồi phải không? Hôm nay sợ rằng không kịp chuẩn bị đồ ăn. Buổi tối ngày mai cậu có rành không? Hay là chúng ta ấn định rõ ràng vào tối mai nhé! Thế nào?”
Trương Văn Trọng chỉ còn biết gật đầu đáp: “Dạ.”
Theo sau Lâm mẫu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt cằn nhằn vói Trươna Văn
Trọng Thẳng đến lúc giao ban, Lâm Tử Mạn mói dùng lí do gây trở naại công tác
của minh, đuối Lâm mẫu ra khòi trường đại học Ung Thành. Trước khi đi, bà ta vẫn không quên hướng Trương Văn Trọng phất tay dặn dò: “Tiểu Trương, nhớ rõ lòi đáp ứng bác gái đấy nhé...Tối mai nhất định phải đến nhà bác dùng cơm chung nha!”
Trương Văn Trọng cười khổ hồi đáp: “Bác gái yên tâm đi, cháu sẽ không quên đâu.”
Đợi cho thân ảnh của Lâm mẫu biến mất khỏi tầm mắt xong. Lâm Tử Mạn mới dám quay đầu nhìn sang Trương Văn Trọng, cẩn thận nói: “Văn Trọng, thực xin lỗi anh! Mẹ của tôi đã gây thêm nhiều phiền toái rồi. Nếu như anh cảm thấy không được phương tiện, vậy thì buổi tối đi làm trở về, tôi sẽ khuyên giải bà cho.”
Trương Văn Trọng vội vàng lắc đầu nói: “Cô đừng như vậy, tôi cũng không muốn hai bác hiểu lầm, rằng hiện giờ tôi có chút tiếng tăm, liền khinh thường hai bác. Bất quá, hôm nay đi làm trở về, thinh cô nhắn bác aái naàn vạn lần đừng chuẩn bị nhiều thức ăn đắt đỏ quá, tùy tiện một chút vẫn tự nhiên hơn, đến lúc đó tôi sẽ bồi bác trai uống dăm ba chén rượu.”
Nhữna lời này của Trương Văn Trọng khiến cho Lâm Tử Mạn trong lòna naọt lim, thần tình tươi cười hân hoan, không naừng gật đầu nói: “Được...được...”
Bỗng dưna nàng cảm thấy toàn thân nóng ran. nhất thòi liền minh bạch giờ khắc này hoa dung cùa mình đang ửnạ hồng, sợ Trươna Văn Trọng sẽ nhìn ra điều gì khác thường, nên nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhỏ aiọng nói: “Tôi phải quay về phòng làm việc đây!” Rồi nhanh chân bước đi.
Nhìn theo bóng lưng hớt hải của Lâm Tử Mạn, Trươna Văn Trọng khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài một hoi, cũng xoay người đi về phòng khám bệnh của minh.
“Sư phụ.” Trươna Văn Trọng vừa mói bước tói naưỡna cửa phòna khám, thì đã bị Tô Hiểu Hồng gọi giật ừở lại. Đầu tiên nàng liếc mắt nhìn về phía phòna khám của Lâm Tử Mạn một cái, theo sau mới nhỏ aiọng nói: “Chừng nào thầy rảnh, cũng đến nhà em ăn cơm một bữa nghen! Lại nói tiếp xuống, từ ngày em được sư phụ thu nhận làm đồ đệ, còn chưa có tiến hành làm lễ bái sư chính thức đâu. Không bằng nhân dịp thầy đến nhà em dùng cơm. Chung ta cũng mau chóng hoàn thanh dứt điểm lễ bái sư đi.”
Trương Văn Trọng dỡ khóc dỡ cười, vươn tay ra gõ lên đầu của Tô Hiểu Hồng một cái. thở dài nề hà nói: “Tiểu nha đầu này, như thế nào cũng muốn nhày vô góp vui sao?”
Bỗng dưna Tô Hiểu Hông chúm chím cái miệng nhỏ nhắn đána yêu, hoi làm nũng nói: “Thế nào là góp vui nha! Người ta nói sao thì chính là thật vậy mà. Sư phụ, thầy đã ưng thuận đến nhà Tử Mạn tỷ dùng cơm rồi. Vậy cũng phải đáp ứng đến nhà của em ah! Thầy không được khinh bên này, trọng bên kia đâu.”
Chẳng qua trong những lòi nói làm nũng này, có vẻ như hơi ẳn chứa một chút tâm tình ghen tuông.
Bất quá Trương Văn Trọng không hề phát giác ra tâm tình ghen tuông trong lòi nói của Tô Hiểu Hồng. Bời vì hắn luôn nghĩ, Tô Hiểu Hồng hướng mình làm nũng, tựa như vãn bối đòi hỏi công bằng đối vói trường bối thôi, không có liên hệ dây mơ rễ má gì đến tình cám trai gái. Cho nên hắn cũng không cự tuyệt nàng, chì cười nói: “Không nahĩ ra, tiểu nha đầu này hiểu chuyện như vậy! Được rồi, cô đã muốn hoàn thành xona lễ bái sư chính thức, vậy thì tôi sẽ đến nhà cô một chuyến. À phải rồi, tôi còn chưa bao giờ gặp qua cha mẹ cùa cô đâu. Lần này đây, coi như là đến thăm gia đĩnh một chút đi.”
“Ok nha!” Tô Hiểu Hồng vui vẻ hoan hô, thần tình phi thường kích động.
Ngay khi Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng đang nói chuyện phiếm, thì một chuỗi tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang vọng, tuy rằng thanh âm không tính mạnh mẽ, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở trong khu phòng y tế đều lâm vào sửng sốt.
Các vị bác sĩ cùng y tá làm việc trong phòng y tế, đều mờ cửa chạy ra, tò mò nhìn nhau dò hỏi:
“ủa, xảy ra chuyện gì sao?”
“Ưm, không biết! tôi nghe hĩnh như là tiếng còi cảnh sát đấy.”
Ngay lúc này, có một naười tinh mắt bất chọt nhìn thấy phía chân tròi xa xa, xuất hiện tình huống dị thường. Hắn liền chỉ lên không trung, thất thanh kinh hô: “Tròi oi! Mọi người mau nhìn, mau nhìn kìa....”
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiên Y Tác Giả: Ngũ Trí
Chương 300: Hỏa Hoạn
Dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm (Share by: Cumeohoang - 4vn)
Hai người vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu ừời xanh trong, một đạo khói đen thô to đang xoay quanh bốc cao lên, giống như sắp xông lên tận trời. Mà bên dưới đạo khói đen, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một mảnh hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt theo gió.
Từ vị trí của phòng y tế nhìn lại, đạo khói đen thô to thật giống như một con rồng đen dữ tợn, đang thiêu đốt lửa đỏ hừng hực, rít gào xông lên bầu ừời. Xem tư thế của nó, phảng phất như muốn đem bầu ừời bên ừời đỉnh đầu một ngụm nuốt ừọn.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, dù có ngu ngốc thế nào, người có phản ứng chậm ra sao, cũng đều có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi, không hẹn mà cùng thất thanh kinh hô lên: “Hỏa hoạn?”
Sự phát hiện thình lình này, làm mọi người bên trong phòng y tế nhất thời cà kinh ngây dại, qua thời gian vài phút, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, hoặc nhìn hoặc chỉ vào địa phương bốc khói thật cao, ồn ào nói:
“Đúng rồi, là hỏa hoạn! Chết tiệt, nhìn đạo khói đen kia, chỉ sợ lửa cháy rất lóa.”
“Hỏa hoạn đang phát sinh ở địa phương nào vậy? Hay là bên trong trường học của chúng ta?”
“Từ cự ly phương hướng của đạo khói đen bốc lên mà suy đoán, ừận hỏa hoạn hẳn không phải phát sinh trong trường học đâu. Ai, tôi nhớ rồi, phương hướng bốc khói đen kia hình như có một tiểu khu dân cư phải không? Mọi người nói, ừận hỏa hoạn này có phải phát sinh bên trong khu đó không?”
“Anh nói ở tiểu khu Nguyệt Quang sao? Tôi nghe nói bên trong tiểu khu đó có không ít người ở lại. Nếu như ừận hỏa hoạn này đúng thật sự phát sinh tại đó, thì số lượng thương vong phải rất lớn.”
“Ai, sao tự nhiên lại cháy lóa vậy? Thật là xui xẻo, xui xẻo quá.”
Tô Hiểu Hồng nhìn bầu trời bốc khói đen ngùn ngụt xa xa, cau chặt đôi mày, nhìn Trương Văn Trọng đưa ra lời kiến nghị: “Lão sư, chúng ta lưu lại hai người trực phòng y tế, người còn lại đều đến hiện trường hỏa hoạn hỗ trợ được không? Theo em được biết, ở gần đây ngoại trừ phòng y tế chúng tạ, cũng chỉ có hai phòng khám bệnh thuộc xã khu. Chỉ sợ xe cấp cứu của những bệnh viện khác không đúng lúc chạy tới hiện trường hỏa hoạn, không kịp trị liệu cho những nạn nhân bị ngộp khói hay té bị thương.”
“Cô nói đúng.” Lời đề nghị này của Tô Hiểu Hồng trùng hợp với tâm tư của Trương Văn Trọng, hắn cũng không có chút do dự, lúc này liền gật đầu đồng ý lời đề nghị này của Tô Hieu Hồng.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không cưỡng chế mọi người trong phòng y tế cùng nhau chạy tới hiện trường hỏa hoạn, mà quét mắt nhìn các bác sĩ cùng hộ sĩ, trầm giọng nói: “Bởi vì chuyện tới hiện trường hỏa hoạn cứu người cũng không nằm trong phạm vi công tác của các vị. Đồng thời hệ số nguy hiểm cũng khá cao, cho nên tôi cũng không cưỡng cầu mọi người cùng theo tôi đến hiện trường, ai nguyện ý thì đi cùng tôi, ai không nguyện ý thì lưu lại trực ban.”
“Lão sư, em tự nhiên là đi theo thầy.” Tô Hiểu Hồng là người đầu tiên đứng dậy bước nhanh tói bên người Trương Văn Trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ông ngoại em thường nói với em, người sống một đời, chỉ cầu làm được không thẹn với lương tâm. Nếu như lần này em không cùng thầy đi cứu người, mặc kệ người khác xem em thế nào, cũng không quản người khác sẽ nói em điều gi, dù sao em tuyệt đối cũng sẽ coi thường chính mình.”
Mấy nghiên cứu sinh cũng bước nhanh tới bên người Trương Văn Trọng, đồng thanh nói: “Trương giáo thụ, chúng tôi cũng muốn đi theo thầy cửu người, tuy rằng kinh nghiệm lâm sàng của chúng tôi còn thiếu thốn, thế nhưng chúng tôi cũng không phải hạng người sợ chết! Hơn nữa chúng tôi cũng tin tưởng vững chắc, chúng tôi có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này!”
Lâm Tử Mạn cũng đứng dậy nói: “Trọng cạ, lời anh vừa nói sai rồi, chúng tôi đều là bác sĩ, cứu sống người vốn là thiên chức của chúng tôi, là công việc của chúng tôi! Hiện tại gặp tình huống như vậy, chúng tôi làm sao có thể lùi bước chứ? Không cần nói, tôi khẳng định phải đi!”
“Bác sĩ Lâm nói không sai, cứu sống người vốn là bổn phận của bác sĩ! Trương phó viện trường, tôi cũng đi, anh nhất định phải cho tôi đi!”
“Còn có tôi! Còn có tôi! Ngàn vạn lần không thể bỏ tôi lại.”
“Trương phó viện trưởng, mặc kệ anh lưu lại ai trực ban đều được, nhưng không thể lưu tôi lại đâu!”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai mươi mấy bác sĩ cùng hộ sĩ bên trong phòng y tế có vẻ tâm tình kích động, đều ồn ào đòi theo Trương Văn Trọng đến hiện trường hỏa hoạn.
Phản ứng của mọi người vượt ngoài sự dự liệu của Trương Văn Trọng, trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn cũng phi thường cảm động.
Nhưng thế cục khẩn trương lúc này cũng không cho Trương Văn Trọng có thòi gian cảm khái nhiều hon, hắn cũng không nhiều lời vô ích, lập tức để lại hai bác sĩ cùng hộ sĩ thân thể có vẻ yếu ớt ở lại trực ban. Hai người tuy rằng có chút bất mãn, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiệp thu mệnh lệnh của Trương Văn Trọng, cũng không dám dây dưa làm lãng phí thời gian.
Sau đó Trương Văn Trọng lại nhìn những người khác phân phó nói: “Trước tiên tôi và tiểu muội đi xem tình huống, mọi người lấy theo hòm thuốc cùng dụng cụ cấp cứu thuốc men đi theo sau! Mặt khác, ai biết lái xe thì lái hai chiếc cứu thương của phòng y tế chúna ta, để đúna lúc có thể chuyển những nạn nhân bị nguy hiểm đến kịp những bệnh viện lớn.”
Trương Văn Trọng phân phó lập tức được các bác sĩ và hộ sĩ hường ứng, bọn họ đều gật đầu đáp:
“Tôi đi chuẩn bị thuốc men!”
“Vài người theo tôi đi bơm túi dưỡng khí. chúng ta phải mang theo nhiều túi dưỡna khí cùng đi.”
“Tôi đi lái xe cứu thương.”
Nguyên các bác sĩ cùng hộ sĩ đang tụ tập một chỗ, lập tức liền tản ra dựa theo lời Trương Văn Trọng phân phó bắt đầu hành sự. Trong bọn họ, có người lo chuẩn bị công cụ cấp cứu, cũng có naười chuẩn bị thuốc men, còn có naười vội vàng kiềm tra túi dưỡna khí. Toàn bộ mọi người bên trong phòng y tế đều aiống như những linh kiện trong một cỗ máy, đang vận chuyển vói tốc độ cực nhanh.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng chạy nhanh ra khỏi phòng y tế, chạy về hướng hiện trường hỏa hoạn. Hắn không lái xe cứu thương của phòng y tế, cùng lúc có tói mười mấy bác sĩ và hộ sĩ phải ngồi xe cứu thương tói hiện trường, dùng xe cứu thương mói chờ được hết. Nếu như hiện tại hắn lái đi một chiếc, sẽ khiến bọn họ bị chậm trễ thời gian.
Tốc độ chạy của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng rất nhanh, dù không muốn người naoài nhìn thấy cũng đã tận lực giảm bớt tốc độ, nhưna còn nhanh hơn người dùng xe đạp rất nhiều. Chẳng được bao lâu. hắn cùng Tô Hiểu Hồng đã chạy tói bên ngoài tiểu thu Nguyệt Quang.
ở cự ly cách tiểu khu Nguyệt Quang khoảng ba trăm thước, cành sát đã thiết trí hàng rào cảnh tuyến, không cho người dân đến gần. Dù đứng bên ngoài cành tuyến vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy, tòa lầu mười hai tầng của tiểu khu Nguyệt Quang đang bị naọn lửa cực lớn hừng hực thiêu đốt.
Ngọn lửa dữ tợn đang cuộn trào khắp bầu tròi lan tràn bốn phía, thế lửa tùy lúc đều có thể lan tràn sang những tòa lầu dân cư chung quanh.
Vài chiếc xe cứu hỏa vừa gào thét lao tói lúc này đang chạy ào vào tiểu khu Nguyệt Quang, đang dùng những vòi rồng liên tục phun nước vào tòa lầu dân cư. Nhưng làm kẻ khác có chút ngoài ý muốn chính là. những vòi rồng xối vào trong lửa lớn lại không hề có tác dụng, không những không dập tắt được thế lửa, trái lại còn giống như chọc giận naọn lửa, naọn lửa dữ tợn càng bốc cháy dữ dội hơn!
Ngoài ra, còn có một ít naười dân chạy thoát ra từ trong tòa lầu, lúc này đang vô lực naồi bệch trên mặt đất, đang thở hổn hển không ngớt. Trona bọn họ có người chì vì sợ hãi quá độ, có người bị lửa lớn làm bỏng, còn có mấy người trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, bởi vì té bị thương nên bị gãy xương.
Xe cứu thương của mấy bệnh viện lớn lúc này còn đang trên đường chạy tói, tuy rằng cảnh sát đã vận dụng xe cành sát đưa người bị thươna nặng đến bệnh viện, nhưng vẫn còn nhiều người bị thương còn lưu lại noi này.
Trương Văn Trọng cũng không hề dừng lại bên naoài cành tuyến, kéo mạnh Tô Hiểu Hồng chạy qua cảnh tuyến tiến nhập hiện trường.
Không naoài ý muốn, naay khi họ vừa vượt cành tuyến, đã bị cành sát gìn giữ hiện trường lập tức naăn càn lại.
Thái độ của cành sát cũng còn khách khí. chỉ đưa tay ngăn càn hai người, nói: “Vì sự an toàn tính mạng của hai vị, vì không gây trờ naại cứu lửa, còn mòi hai naười quay ra ngoài cành tuyến. Ai, anh là.Lúc này bọn họ nhận ra Trương Văn Trọng, kinh hô: “Anh là bác sĩ Trương. Trươna Văn Trọng?”
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Không sai, tôi là Trương Văn Trọng, phiền anh để chúng tôi vào xem tình huống của người bị thương.”
“Được.” Mấy cành sát giữ gìn ừật tự cũng không dây dưa, để hai naười nhanh chóng chạy vào.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng chạy về hướng mấy người bị thương, cũng không quên quay đầu lại nhìn mấy viên cành sát nói: “Sau đó sẽ có hai xe cứu thươna chạy tói, bọn họ đều là đồng sự của tôi, các anh đừng nên cản lại bọn họ.”
Mấy viên cảnh sát vội vàng đáp: “Yên tâm đi, dù anh không dặn, chúng tôi cũng tuyệt đối không bao giờ naăn cản xe cứu thương.”
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng chạy nhanh về chỗ nạn nhân hỏa hoạn, trước tiên khám cho những nạn nhân bị thương nặna. Ngay lúc này một người quen cũng xuất hiện naay trước mắt hắn, vẻ mặt naạc nhiên nhìn hắn nói: “Bác sĩ Trương, sao anh lại tói đây?” Người này chính là đội trường hĩnh cảnh Lý Triêu Dương, thấy hắn xuất hiện ờ chỗ này, Trương Văn Trọng cũng phi thường ngoài ý muốn. Từ lúc nào chuyện chữa cháy mà hắn cũng phài quản lý luôn vậy?
“Lý đội trường? Sao anh lại ở đây?” Trương Văn Trọng hỏi.
Lý Triêu Dươna nhìn tòa lầu đang thiêu đốt hừng hực, nói ra một câu làm sắc mặt Trương Văn Trọng biến đổi: “Tiểu Đàm đang ở bên trong tòa lầu này.”
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiên Y Tác Giả: Ngũ Trí
Chương 301: Xông Vào Đám Cháy
Dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm (Share by: Cumeohoang - 4vn)
Trương Văn Trọng biến sắc nhìn Lý Triêu Dương dò hỏi: “Lý đội trưởng vừa nói gì? Tiểu Đàm đang ở trong đám cháy? Anh.. .anh không phải đang nói giỡn với tôi đó chứ?”
Lý Triêu Dương cười khổ lắc đầu, thở dài hồi đáp: ‘Tôi cũng rất mong đang nói giỡn với anh, đáng tiếc là khồng phải. Tiểu Đàm đích thật đang ở bên trong đám cháy.”
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng cau chặt lại, hắn kinh nghi dò hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đàm Thanh lại ở bên trong đám cháy? Theo tôi được biết, nhà của nàng cũng không phải ở trong tiểu khu Nguyệt Quang?”
Lý Triêu Dương lắc đầu đáp: “Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng, nhưng theo tôi suy đoán, hẳn tiểu Đàm đi ngang qua nơi này, phát hiện tòa lầu dân cư tiểu khu Nguyệt Quang xảy ra hỏa hoạn. Cho nên sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát, liền liều lĩnh chạy vào trong muốn cứu người. Bác sĩ Trương, anh cũng là bạn của tiểu Đàm, anh cũng hiếu rõ tính cách của nàng phải không, gặp phải chuyện như vậy khẳng định nàng sẽ là người xông vào đầu tiên.”
Trương Văn Trọng chậm rãi gật đầu, đúng như lời của Lý Triêu Dương, với tính cách của Đàm Thanh, khi nhìn thấy trận hỏa hoạn này, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan.
Lý Triêu Dương đưa tay chỉ chỉ vào hai người già đang ngồi dưới đất còn sợ hãi, vẻ mặt đen thui, đang thở hốn hển, nói: “Bác sĩ Trương, trước khi anh tới, tôi đã hỏi qua tinh huống của tiểu Đàm với những người này. Ngoại trừ một người đã được xe cảnh sát đưa tới bệnh viện vì bị thương quá nặng, hai người già này cũng do tiểu Đàm cứu ra từ bên trong tòa lầu bị cháy.”
Hai người già cũng nghe được cuộc nói chuyện của Trương Văn Trọng và Lý Triêu Dương, vội vàng bò dậy, không khỏi nắm lấy tay Trương Văn Trọng cùng Lý Triêu Dương khóc ròng nói: “Nữ cảnh sát kia đúng là cô gái tốt nha, nếu khồng có cô ấy, hai người già chúng tôi chỉ sợ đã bị táng thân bên trong biển lửa này rồi. Sau khi cứu ra hai chúng tôi, cô ấy lại tiếp tục chạy vào trong đám cháy, tới giờ này vẫn chưa ữở ra. Hiện tại thế lửa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng vượng, chúng tôi chỉ sợ cô ấy đã gặp bất hạnh. Chúng tôi van cầu hai vị, nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cô gái tốt bụng kia ra, chúng tôi quỳ xuống xin hai vị.” Nói tới đó, hai người già liền quỳ gối xuống.
Trương Văn Trọng và Lý Triêu Dương vội vã nâng hai người già đứng dậy, cũng không cho bọn họ quỳ trên mặt đất, đồng thời liên tục khuyên: “Hai vị lão nhân gia, hai vị đừng làm như vậy, yên tâm đi. Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu Đàm Thanh ra thôi!”
Ngay lúc này, hai chiếc xe cứu thương của phòng y tế đại học Ung Thành cũng vừa chạy tới, mười mấy bác sĩ và hộ sĩ cầm theo dụng cụ cấp cứu, thuốc men cùng túi dường khí nhảy xuống tới. Bọn họ không chút chậm trễ, lập tức chạy tới chỗ người bị thương, bận rộn chữa trị.
Nhìn thấy các bác sĩ và hộ sĩ đúng lúc chạy tới, Trương Văn Trọng âm thầm thở dài một hơi, hắn quay đầu dặn dò Tô Hiểu Hồng: “Tiểu muội, chuyện ở đây giao cho cô và Trần Nhàn phụ trách. Hai người trước tiên tố chức người, đem nạn nhân bị thương nặng đưa đến bệnh viện trước. Mặt khác, nếu nhân viên cứu hộ của các bệnh viện lớn đến kịp, mọi người chủ động phối họp bọn họ cứu trị những người bị thương này.”
Tô Hiểu Hồng vội vã hỏi: “Lão sư, không phải thầy muốn xông vào đám cháy đi cứu Thanh tỳ đi?”
“Đúng vậy.” Trương Văn Trọng cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Ngoại trừ Đàm Thanh bị kẹt bên trong đám cháy, hẳn cũng còn người khác bị vây bên trong, tôi muốn vào xem thử có thể cứu được bọn họ ra khồng!”
Trong ánh mắt Tồ Hiểu Hồng hiện lên thần sắc lo lắng, nàng đè thấp thanh âm, dùng thanh âm chỉ có Trương Văn Trọng nghe thấy được nói: “Lão sư, em nghĩ ngọn lửa thiêu đốt tòa lầu này cũng không đơn giản, rõ ràng xe cứu hỏa phun nước vào cũng không thể dập tắt lửa, đồng thời linh khí chung quanh tiểu khu Nguyệt Quang thật sự quá mửc thô bạo, quá mức hỗn loạn. Nếu như lão sư muốn tiến nhập đám cháy, ngàn vạn lần phải cần thận, không thể phớt lờ!”
Kỳ thực Trương Văn Trọng cũng đã sớm phát giác ừận hỏa hoạn này cũng không đơn giản, bằng không hắn đã sớm lặng lẽ thi triến Vân Vũ Thuật, triệu hồi một trận mưa lớn để tiêu diệt ữận lửa lớn này. Lúc này nghe được Tô Hiểu Hồng nói, hắn khồng muốn làm cho nàng quá mức lo lắng, cho nên chỉ mỉm cười hồi đáp: “Yên tâm đi tiểu muội, tôi tuyệt đối sẽ không đem chính tính mạng của minh ra vui đùa đâu!”
Tuy rằng Lý Triêu Dương không nghe được lời nói của Tô Hiểu Hồng, nhưng hắn đại khái có thể đoán ra được một chút. Vì thế nhìn thấy Trương Văn Trọng định cất bước đi về phía tòa lầu, hắn vội vã nói: “Tôi đi vào cùng anh!”
Nếu đã phát giác trận hỏa hoạn của tòa lầu cũng không đơn giản, như vậy Trương Văn Trọng tự nhiên cũng không muốn để Lý Triêu Dương đi theo hắn vào trong đám cháy, bằng không hắn sẽ phải phân tâm chiếu cố cho Lý Triêu Dương, hơi có vô ý sẽ khiến cho hai người đều táng thân trong biển lửa. Cho nên hắn lập tức tim một lý do để cự tuyệt Lý Triêu Dương: “Không, Lý đội trưởng, anh ở lại đây giúp duy trì ữật tự tốt hơn. Anh không biết võ công, nếu tiến nhập đám cháy sẽ phi thường nguy hiểm. Thậm chí còn có thể liên lụy..
Lý Triêu Dương cũng biết lời của Trương Văn Trọng có lý, cho nên hắn cũng không kiên trì, chỉ nắm chặt tay Trương Văn Trọng, nói: “Mặc kệ có thể cứu được
người hay không, tôi đều mong anh có thể sống đi ra!”
“Yên tâm đi, tôi nhất định có thể sống đi ra!” Trương Văn Trọng cười đáp, có vẻ lòng tin mười phần.
Lý Triêu Dương cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ nói một câu cuối cùng: “Tốt lắm, chờ sau khi anh đi ra tôi mời uống rượu!” Sau đó hắn liền xoay người đi chỉ huy cảnh sát duy ữì ữật tự.
Trương Văn Trọng cũng không làm chậm ưễ thêm thời gian, mạnh mẽ hít sâu một hơi, sau đó khom người nhanh như một con liệp báo, hướng tòa lầu đang bốc cháy rừng rực phóng nhanh đi.
Đại đội trường phụ trách đội chữa cháy ngạc nhiên nhìn thân ảnh Trương Văn Trọng đang lao vào trong đám cháy, vội vã nhìn hắn lớn tiếng quát to: “Hắc, người nọ đang làm gì? Khồng muốn sống nữa sao? Không phát hiện lửa lớn thế nào à? Sao còn hướng đám cháy chạy vào? Muốn chết hả?” Đồng thời hắn hướng về những đội viên chữa cháy chung quanh lớn tiếng mệnh lệnh: “Còn suy nghĩ cái gì? Ngăn cản hắn cho tôi!”
Lý Triêu Dương vội vã nhìn hắn nói: “Mã đội trưởng, để hắn đi vào, ở trong đám cháy khẳng định vẫn còn người sống sót, để hắn đi vào đem người còn sống sót cứu ra.”
“Ai nha, lão Lý, anh đúng là hồ đồ. Anh cho rằng đám cháy này dễ tiến vào lắm sao?” Mã đội trưởng gấp đến giậm chân, nói: “Tôi làm đội viên chữa cháy nhiều năm như vậy5 còn chưa gặp qua loại lửa nào tà mồn như thế. Vô luận dùng cách gì, đều không thé giảm bớt sức cháy. Không chỉ có như vậy, độ nóng của lửa còn cao đến kinh người, cho dù có mặc phòng hộ chuyên dụng cũng khó có thể tiến vào trong đó. Hắn không trang bị bất cứ thứ gì, cứ như vậy xông vào, có khác gì đi chịu chết?”
Lý Triêu Dương nói: “Người khác xông vào đám cháy này có thể là đi chịu chết, thế nhưng hắn.. .tôi nghĩ có chút khả năng có thể cứu được người còn sống ra ngoài.”
Mã đội trưởng kinh ngạc hỏi: “Hắn là người nào? Không ngờ có thể làm cho lão Lý anh có lòng tin như vậy?”
Lý Triêu Dương hồi đáp: “Anh cũng biết hắn, hắn chính là bác sĩ Trương Văn Trọng nối danh trên ti vi báo chí gần đây.”
“Bác sĩ Trương Văn Trọng?” Mã đội trưởng đầu tiên ngần ngơ, sau đó chửi ầm lên: “Lão Lý, con mẹ nó có phải anh điên rồi hay không? Để một bác sĩ nổi danh toàn quốc xông vào đám cháy này sao? Nếu như hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta nên làm thế nào giải qụyết cho xong? Trách nhiệm nặng nề như vậy5 hai người chúng ta không đảm đương nổi a!”
Lý Triêu Dương cười khổ chỉ tay nói: “Không đảm đương nồi cũng phải làm, bởi vì bác sĩ Trương đã vào trong rồi kìa.”
Mã đội trường vội vàng xoay đầu nhìn theo tay chỉ của hắn, nhưng chỉ nhìn thấy được bóng lưng của Trương Văn Trọng bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt nuốt hết, hắn nhất thời giận tím mặt, nhìn những đội viên phụ trách ngăn cản Trương Văn Trọng chửi ầm lên nói: “Các anh rốt cục đang làm gì? Sao chỉ một người cũng ngăn khồng được?”
Những đội viên bị hắn ừách mắng tuy rằng không dám cãi lại, nhưng trong lòng đều âm thầm nói: “Tốc độ của người kia nhanh như liệp báo, thân pháp lại trơn trượt như cá chạch, dù chúng tôi muốn cản cũng cản không được nha.”
Lý Triêu Dương vội vã an ủi: “Được rồi Mã đội trưởng, thay vì anh ở chỗ này chửi mắng, còn không bằng nghĩ biện pháp dập tắt trận lửa này đi. Mặt khác, anh cũng đừng nên quá mức lo lắng, Trương Văn Trọng cũng không phải là một bác sĩ binh thường, võ công của hắn dù là đội trưởng Tằng Đức Bình của võ cảnh còn kém hơn rất nhiều. Cho nên tôi nghĩ, dù hắn cứu không được người, tự bảo vệ minh cũng được đúng không?”
Mã đội trưởng cười lạnh nói: “Anh cho là đang đóng phim võ hiệp sao? Một võ thuật cao thủ có thể qua lại như thường bên trong đám cháy? Đừng nói giỡn! Lửa lớn như vậy, ngoại trừ siêu nhân mặc quần lót ra ngoài kia, tôi còn thực sự nghĩ không ra còn có ai có thế qua lại như thường! Lão Lý a lão Lý, lần này thực sự là bị các anh hại chết!” Nói đến đây, hắn đột nhiên thở dài nói: “Mà thôi, việc đã đến nước này, dù oán giận thế nào cũng đã vô dụng, mau nhanh nghĩ biện pháp dập đám cháy này mới xong! Con mẹ nó5 ngọn lửa này cũng quá tà môn, rốt cục nên dùng biện pháp gì mới có thể dập tắt được nó đây.”
Trương Văn Trọng vừa lao vào trong đám cháy, nhất thời liền cảm giác được có một cỗ sóng nhiệt nóng cháy đập vào mặt, trong nháy mắt đã cháy tóc của hắn, không chỉ như vậy5 còn làm hắn toát đầy mồ hồi, sau đó kết xuất một tầng muối mỏng.
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, vội vàng kháp một pháp quyết, niệm tụng chú ngữ Tị Hỏa Quyết. Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là, Tị Hỏa Quyết cũng khồng thể làm cho ngọn lửa hoàn toàn lui bước, chỉ làm chúng thối lui ra cự ly khoảng nửa thước. Đồng thời, thường thường vẫn có ngọn lửa liếm lên người hắn.
“Không ngờ cả Tị Hỏa Quyết cũng không phát huy ra được hiệu quả? Đây là loại lửa gì a?” Vùng lông mày Trương Văn Trọng cau chặt, trong lòng thầm nói. Nhưng lúc này không phải lúc suy tư về loại lửa gì5 hắn vừa chạy lên lầu, vừa đưa thần thức rải khắp bốn phía để tim kiếm vị ưí cụ thể của dấu hiệu sinh mạng còn sống.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo