Triệu Thanh Lâm lạnh lùng hừ với Phong Liệt, quát lạnh hướng Tiểu Yên, Tiểu Lục, Trương Đại Tài:
- Các ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau làm theo!?
Lý Thiên Sơn tức giận đến mặt trắng bệch, chòm râu ngắn run run. Gã làm ngươi luôn chính trực, rất khinh thường hành động vô sỉ của Triệu Thanh Lâm, kiềm không được mở miệng định mắng.
Nhưng lúc này Phong Liệt mở miệng trước tiên.
Phong Liệt giễu cợt nói:
- A, truyền nhân dòng chính của Triệu gia quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng từ khi nào Triệu gia chỉ toàn ra thứ như chó điên vậy?
Hắn vừa dứt lời, người xung quanh chấn động, ngay cả Lý Thiên Sơn cũng giật mình.
Một câu nói này có thể nói là mắng toàn bộ trên dưới Triệu gia, quá ác.
- Cái gì? Tạp chủng! Ngươi mắng ai là chó điên? Ngươi...ngươi muốn chết!
Phong Liệt không sợ, chẳng hề nhân nhượng nói:
- Ha ha! Cái thứ nể mặt mà không biết điều, ngươi có thể làm sao hả?
- Tốt! Tốt lắm! Hôm nay bổn công tử phải dạy dỗ ngươi làm người như thế nào! Ai dám ngăn cản ta chính là kẻ thù của Triệu gia! Hừ!
Triệu Thanh Lâm tức giận không thể kiềm chế, sát khí nhiếp người, nhưng đáy mắt lóe sự đắc ý. Gã vừa nói vừa ném ánh mắt cảnh cáo cho Lý Thiên Sơn.
Mặc dù Phong Liệt nói lời ác độc nhưng cũng là cho gã lý do ra tay. Bây giờ gã mượn cơ hội phế Phong Liệt đi, dù là cao tầng cũng không làm rõ ân oán lung tung này.
Gã vừa dứt lời, thân hình cao ráo động, bay vọt đến hơn mười trượng, cực kỳ nhanh chộp hướng ngực Phong Liệt.
Lý Thiên Sơn hừ lạnh, gã thấy Triệu Thanh Lâm định ra tay thì không chút do dự phóng khí thế mạnh mẽ, vung chưởng ngăn cản.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Một chuỗi tiếng nổ qua đi, hai người đối chiến vài chưởng, trên bầu trời tràn ngập gió đen, khí kình cuồng bạo tàn phá toàn trường, khiến vô số đệ tử hoảng sợ thụt lùi.
Phong Liệt vốn định đích thân giải quyết Triệu Thanh Lâm, lúc trước hắn cố ý gỉ yếu là định khi lại đấu nhau thì khiến gã ăn bồ hòn.
Nhưng bây giờ hắn thấy ngoài ý muốn trước biểu hiện của Lý Thiên Sơn, không ngờ gã che chở hắn như vậy, khiến lòng hắn có chút cảm động.
Triệu Thanh Lâm trừng Lý Thiên Sơn, gã bước đi hư không, song chưởng tung bay, từng chưởng ảnh to lớn mạnh mẽ vung, chấn không gian kêu *ong ong*. Mỗi một chưởng đều đủ tạc núi vỡ đá, uy lực không gì sánh được.
Lý Thiên Sơn cũng chẳng chút tỏ ra yếu thế, gã dựa vào khí kình hùng hồn tiêu trừ hết chưởng ảnh của Triệu Thanh Lâm.
Bên dưới đám đệ tử cấp thấp ít khi thấy cuộc chiến cao thủ đẳng cấp cỡ này, ai nấy trợn to mắt nhìn.
So sánh với trận chiến này, trên các lôi đài không xa cuộc chiến tựa như con nít đùa chơi, biến nhạt nhòa.
Lúc này nhìn từ mặt ngoài thì hai người một là cương khí cảnh bát tầng, một là cương khí cảnh cửu tầng, trong phút chốc dường như khó phân thắng bại.
Nhưng Phong Liệt biết chắc Lý Thiên Sơn không phải đối thủ của Triệu Thanh Lâm, trong lòng hơi lo âu. Hắn biểu tình không thay đổi âm thầm chờ thời cơ ra tay.
Xung quanh đã tụ tập rất nhiều cao thủ của các viện phái, đều muốn quan sát trận đại chiến này nhưng không ra tiến lên can ngăn.
Mọi người đều hiểu rõ, cuộc chiến hôm nay xung đột sẽ tạo ra chút ảnh hưởng giữa ám võ viện và ma khí viện.
Sẽ có hậu quả gì thì không ai đoán được.
Một số nhân vật tiền bối hiểu ám võ viện, ma khí viện đã tranh đấu gay gắt qua vô số năm tháng, có lẽ đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Triệu Thanh Lâm vừa điên cuồng oanh kích với Lý Thiên Sơn vừa thầm suy tính lợi và hại.
Trên mặt gã không còn vẻ giận dữ mà hồi phục trở lại thong dong bình tĩnh thường khi.
Đấu mấy hiệp xong gã đã hiểu đại khái thực lực của Lý Thiên Sơn, có tin tưởng trong một trăm chiêu đánh chết Lý Thiên Sơn.
Nhưng đây không phải điều gã muốn, chuyện hôm nay gã không định gây đến không thể kéo lại, ban đầu gã chỉ là muốn giải quyết Phong Liệt mà thôi.
Vài giây sau, vị trí hai người ở trên không trung dần đổi chỗ, lúc này mắt Triệu Thanh Lâm chợt sáng lên, ý định hay ho hiện ra.
- Hừ! Nên kết thúc!
Triệu Thanh Lâm hừ lạnh, bỗng đpj đến.
*Ầm!* một tiếng nổ vang, trên mặt đất để lại vết rạn như mạng nhện, thấy mà ghê người. Gã như là trọng nỗ bắn hướng Lý Thiên Sơn trên trời.
Lý Thiên Sơn con ngươi co rút, gã tưởng Triệu Thanh Lâm định liều mạng nên cũng dùng hết mười phần sức lực, mặc dù chưa sử dụng.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Vài giây sau, khói đen đệm đặc tán theo gió, mọi người duỗi cổ nhìn chằm chằm.
Nhưng hình nhỏ tiếp theo khiến mọi người trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trên mặt đất lồi lõm nằm hai người, chính là Phong Liệt và Triệu Thanh Lâm.
Lúc này Phong Liệt nằm ngửa mặt trên đất, không biết sinh tử, trên người đồ đen rách rưới, máu nhuộm đẫm, gần như là không mảnh vải che thân, từ trên xuống dưới miệng vết thương ghê rợn, máu tươi chảy ào ạt, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Cách hắn ba trượng Triệu Thanh Lâm cũng nằm ngã ra đất, thoạt trông đỡ hơn Phong Liệt nhiều.
Ít nhất tên này trừ cái lỗ đen ở bụng ra vị trí khác lành lặn, thỉnh thoảng giật vài cái, rõ ràng còn sống.
Mọi người nhìn tình hình này muốn lồi con mắt, vẻ mặt không thể tin, bất cứ ai đều không tin được kết quả này.
Trước đó có ai dám nói một long võ giả nguyên khí cảnh nhất tầng có thể cùng cao thủ cương khí cảnh bát tầng lưỡng bái câu thương, sợ rằng đã bị mọi người phun nước miếng chết chìm.
Nhưng sự thật ngay trước mắt khiến người không thể không tin.
- Ui...chuyện này là sao? Triệu Thanh Lâm đường đường là một cao thủ cương khí cảnh bát tầng sao lại bị Phong Liệt đánh ngã?
- Có lẽ Triệu Thanh Lâm chỉ là sơ xuất thôi. Phong Liệt đúng là không đơn giản nhưng cuối cùng thì thực lực của hắn quá yếu, xem tình hình thì cũng không sống nổi! Hắc hắc, đáng tiếc cho một thiên tài!
- Hình như Triệu Thanh Lâm cũng bị thương không nhẹ! Ưm, nhưng đỡ hơn Phong Liệt nhiều!
- …
Đám người xung quanh ngẩn ngơ một lát rồi bàn tán xôn xao.
Người ám võ viện vô cùng sốt ruột boa vây. Tiểu Yên, Tiểu Lục kinh sợ biến sắc mặt, ngay cả Sở Điệp, Diệp Thiên Tử đều không chút e dè chạy đến gần Phong Liệt.
- Phong Liệt!
- Đại sư huynh!
- Sư huynh!
- …
Lý Thiên Sơn là nhanh nhất, gã trước một bước vọt tới gần Phong Liệt, ngồi xổm người xuống rồi lập tức xòe bàn tay ra đặt ở chỗ tâm mạch Phong Liệt.
- Lý trưởng lão! Phong sư huynh thế nào rồi ?
- Phong sư huynh sẽ không chết chứ? Hu hu~~
- Triệu Thanh Lâm chết tiệt, nếu sư huynh có mệnh hệ nào thì ta chắc chắn sẽ không tha cho hăn!
- …
Lý Thiên Sơn mặc kệ mọi người rồi rầm, gã làm biểu tình vô cùng trầm trọng.
Chốc lát sau gã cảm nhận tâm mạch Phong Liệt cực kỳ yếu ớt, hơi thở mong manh, tình thế thật sự không lạc quan.
Nhưng tiếp theo, khi gã định mở miệng báo cho các cô gái biết tình hình của Phong Liệt thì khựng lại, mặt lộ vẻ quái dị.
Ngay lúc đó, đôi mắt nhắm chặt của Phong Liệt đột nhiên mở ra, trong mắt tràn đầy tinh thần, nào có vẻ gì là bị thương? Thậm chí tâm mạch nhảy cực kỳ vững vàng, khí huyết dạt dào.
Phong Liệt mở mắt đá lông nheo với Lý Thiên Sơn rồi nhanh chóng khép lại, ngay cả tâm mạch cũng yếu đi.
- A?
Hình ảnh này chẳng những làm Lý Thiên Sơn ngây r, ngay cả đám Tiểu Yên, Tiểu Lục thấy thì biểu tình ngẩn ngơ, không hồi phục tinh thần.
Lý Thiên Sơn rất kinh ngạc, xem tình hình thì dường như Phong Liệt bị thương có ẩn tình khác!
Nhưng tại sao chứ?
Nhưng ngay sau đó, khi gã dùng tinh thần lực quét Triệu Thanh Lâm cách ba trượng thì biến sắc mặt.
"Úi chà! Cái tiểu tử này, quá độc!"
Lý Thiên Sơn hít ngụm khí, sau đó cẩn thận đánh giá vết thương trên người Phong Liệt.
Gã nhanh chóng phát hiện miệng vết thương trên người Phong Liệt gần như đều là mới trào ra máu mà thôi.
Nhưng mảng lớn da chảy máu thì nhìn rất kinh dị.
Lý Thiên Sơn ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra ý định của Phong Liệt.
Tình hình trước mắt quá rõ ràng, tuy gã hành động chính trực nhưng tốt xấu cũng lớn tuổi, không phải loại cứng nhắc khô khan.
Gã trầm ngâm một lúc, trong lòng đã có tính toán.
Ngay sau đó, gã vội vàng nói với đám Tiểu Yên, Tiểu Lục:
- Bây giờ tu vi của Phong Liệt đã bị phế, toàn thân kinh mạch đứt từng khúc, phải nhanh chóng trị thương mới được! Bổn tọa hiện đang có nhiệm vụ không tiện rời khỏi đây, các ngươi không đưa Phong Liệt về ám võ viện, cầu viện với viện chủ đại nhân! Mau lên, nếu trễ chút thì e rằng không giữ được cái mạng!
Giọng Lý Thiên Sơn rất lớn, người xung quanh nghe rõ ràng, biết tình huống của Phong Liệt rồi thì ai nấy biểu tình khác nhau, nhưng vui sướng khi người gặp họa thì chiếm đa số.
- A? Phong Liệt tu vi bị phế? Hơn nữa kinh mạch đứt từng khúc? Hắc hắc, thiên tài này từ nay chết yểu rồi đây!
- Ài! Trời ghét anh tài đây mà!
- Vốn định đấu cùng Phong Liệt một trận, tiếc ơi là tiếc!
- Đúng vậy! Không còn kỳ tài như Phong Liệt khiến bổn công tử thấy rất tịch mịch! Xem ra bổn công tử lại phải đi tìm đối thủ mới!
- …
Đằng sau đám người không biết từ khi nào xuất hiện đám Hồng Phi Dương, Đông Phương Trác, Lý Phong, kiềm không được lắc đầu thở dài, hình như thấy cao thủ tịch mịch quá. Nhìn họ ra vẻ buồn rầu vậy chứ trong bụng mở cờ.
Đám Tiểu Yên, Tiểu Lục lòng trầm xuống, mặc dù mới rồi họ thấy biểu hiện của Phong Liệt lòng có nghi ngờ nhưng bây giờ thà tin là có chứ không thể cho là không.
Tiếp theo, Tiểu Lục cực kỳ nghe lời phóng xuất lưu tinh phi chu, các cô gái nhanh nhẹn mà cẩn thận nâng Phong Liệt lên, chớp mắt biến thành một điểm nhỏ nơi chân trời.
- A! Thanh Lâm! Ngươi làm sao rồi ?
- Công tử!
- …
Ở bên cạnh Triệu Thanh Lâm, Diệp Thiên Quỳnh và mấy gia nô Triệu gia vẻ mặt kinh hoàng nhìn thân thể thê thảm của gã, không biết nên xử lý ra sao.
Toàn thân Triệu Thanh Lâm chỉ có một vết thương, đó là ở bụng.
Nhưng vết thương này nhìn như hơi lớn, nguyên phần thân dưới thành cái hố đen to, giống bị một đoàn lửa đốt cháy.
Còn đan điền? A, cái thứ đó đã không còn.
Ngay cả công cụ làm ác của đàn ông cũng chỉ treo lủng lẳng giữa hai chân, dường như đụng một cái là rơi xuống.
Đối với võ giả, nếu chỉ là đan điền bị đánh vỡ thì có một tia hy vọng hồi phục tu vi, mặc dù nó rất xa vời.
Nhưng hiện tại có thể nói Triệu Thanh Lâm không có một chút hy vọng, đừng nói là hồi phục tu vi, e rằng làm người thường cũng không được.
Diệp Thiên Quỳnh chấn kinh một chốc rồi nhanh chóng luống cuống tay chân lấy ra một viên huyền nguyên bất tử đan cực kỳ quý giá nhét vào vào miệng Triệu Thanh Lâm, rót nguyên lực vào người gã.
Một lát sau Triệu Thanh Lâm mắt trợn trắng tỉnh dậy.
Gã cảm thấy vô cùng đau đớn, trên người trừ hơi tê ra thì không có cảm giác gì khác.
Lúc trước khi gã va chạm với Phong Liệt chỉ thấy linh hồn đau đớn rồi ngất xỉu.
Bây giờ tỉnh dậy, gã không hề biết mình bị thương ra sao, trừ đầu ra thì không thấy đau gì mấy.
Gã mở mắt ra thấy Diệp Thiên Quỳnh ở bên cạnh mình, cố nén đầu đau nhức, cho mỹ nhân nụ cười yên tâm, ra vẻ tiêu sái cười nói:
- Khụ khụ! Thiên Quỳnh, nàng yên tâm đi! Đầu ta hơi chóng mặt chút thôi, không có gì đáng lo, không biết tiểu tử kia thi triển thủ đoạn gì mà làm ta đau đến ngất xỉu!
- Hu hu~Thanh Lâm, ngươi...ngươi...!
Diệp Thiên Quỳnh nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Thanh Lâm không biết tình huống gì cả, phút chốc nàng không biết nên nói sao.
Đám gia nô Triệu gia nhìn nhau, sắc mặt khó xem.
Triệu Thanh Lâm còn tưởng là Diệp Thiên Quỳnh quá quan tâm mình, lòng ngọt ngào.
Gã nói tiếp:
- Tốt lắm! Đừng khóc, chẳng phải ta khỏe mạnh đấy ư? Đúng rồi, tiểu tạp chủng Phong Liệt sao rồi ? Ta vung ra hai chưởng chắc không khiến hắn dễ chịu.
Diệp Thiên Quỳnh nức nở nói:
- Phong Liệt tu vi tàn phế, không biết sống chết.
- A? Ha ha! Quả nhiên không khiến bổn công tử thất vọng.
Triệu Thanh Lâm vẻ mặt mừng rỡ nhưng sau đó vội nói:
- Ưm? Tiểu tử này thân phận không giản đơn, kết quả này sợ rằng sẽ bị ám võ viện lợi dụng, nếu thế thì ta giả bộ trọng thương vậy.
- Các ngươi lập tức tuyên bố với người bên ngoài là bổn công tử bị thương hấp hối, không sống bao lau được! A? Sao bụng ta tê tê?
Diệp Thiên Quỳnh kinh ngạc nửa ngày sau bi thương khóc rống:
- Hu hu~Thanh Lâm, ngươi không cần giả bộ! Hu hu hu! Vết thương của ngươi e rằng còn bị nặng hơn cả Phong Liệt nữa!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
- Cái gì? Ta bị nặng hơn tiểu tử kia...ai nha, tu vi của ta đau? Ta...ta...!
Triệu Thanh Lâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên, phát hiện thân dưới khác lạ thì biến sắc mặt, kinh sợ muốn chết.
Ngay sau đó gã nghiêng đầu, ngất xỉu.
- Thanh Lâm! Thanh Lâm! Ngươi không nên làm ta sợ!
- Công tử!
- Diệp tiểu thư, mau chóng đưa công tử về Ma Khí Phong trị liệu đi, muộn rồi chỉ sợ sẽ không kịp!
- Hu hu~Thanh Lâm đã bị như vậy rồi còn trị cái gì nữa?
- Cái này...thì trị ít nhất đỡ hơn là không?
- …
- Phong Liệt! Hu hu hu! Ngươi tuyệt đối đừng chết nhé! Người ta còn chưa thổ lộ với ngươi mà! Hu hu hu~Phong Liệt xấu xa, mau tỉnh lại!
- Phong sư huynh! Ngươi tỉnh dậy đi!
- …
Trong lưu tinh phi chu, Trương Đại Tài biểu tình cực kỳ nghiêm trọng khống chế phi chu bay nhanh. Đằng sau Tiểu Yên, Tiểu Lục, Sở Điệp, Diệp Thiên Tử, bốn cô gái vòng quanh Phong Liệt khóc nức nở.
Nhưng mặc dù Tiểu Yên, Tiểu Lục lo lắng cho Phong Liệt lại mơ hồ cảm thấy hình như hắn bị thương không nặng lắm, nên hai nàng không buồn bao nhiêu.
Diệp Thiên Tử, Sở Điệp thì không biết tình huống của Phong Liệt, khóc nức nở, nước mắt nước mũi chùi vào người Phong Liệt, khiến Tiểu Yên, Tiểu Lục nhìn nhau.
Diệp Thiên Tử khổ sở lát sau đột nhiên ngừng khóc, dường như nghĩ đến cái gì, nàng bỗng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược tỏa ánh vàng rực, không chút do dự rót vào miệng Phong Liệt.
Bình đan dược đó chính là huyền nguyên bất tử đan cực kỳ quý giá.
- A? Dừng tay!
Tiểu Yên, Tiểu Lục con mắt trợn tròn, bị hành động của Diệp Thiên Tử hù giật nảy mình. Nguyên bình huyền nguyên bất tử đan sợ rằng có cỡ chục viên, nếu để Phong Liệt ăn một hơi sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không nói trước được!
Diệp Thiên Tử ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt, sửng sốt hỏi:
- Làm gì vậy?
Tiểu Lục nhíu mày nói:
- Ngươi...ngươi muốn hại chết sư huynh sao? Ăn cái này vào sẽ chết người đó biết không?
Diệp Thiên Tử đương nhiên nói:
- Phong Liệt đã bị thương như vậy rồi tất nhiên là cần ăn nhiều chút!
Sau đó nàng rót đan dược vào miệng Phong Liệt, nức nở nói:
- Hu hu~Phong Liệt xấu xa, nếu lần này ngươi đại nạn không chết thì bổn tiểu thư nhất định sẽ lấy ngươi, hu hu hu~
- Cái này...
Tiểu Yên, Tiểu Lục chán nản, ngay cả Sở Điệp cũng không nói nên lời.
Chính lúc này Phong Liệt ho khan, chậm rãi 'tỉnh dậy'.
Hết cách, có các cô gái Diệp Thiên Tử líu ríu bên tai, hắn giả bộ không nổi nữa.
Đặc biệt là nghe Diệp Thiên Tử nói từng câu quá lộ liễu khiến hắn thầm đổ mồ hôi.
- A? Sư huynh ngươi tỉnh rồi !
- Sư huynh ngươi thấy sao?
- Phong sư huynh, có đau hay không vậy?
- …
Thấy Phong Liệt tỉnh dậy, các cô gái ngẩn ra rồi rất vui sướng vội quan tâm hỏi lung tung.
Phong Liệt mở mắt ra liếc các cô gái, thấy từng khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt thì hơi đau lòng, hắn rất tự trách.
Hắn khẽ cười, chậm rãi ngồi dậy, định nói gì thì suýt bị câu nói của Diệp Thiên Tử đánh té ngửa.
Diệp Thiên Tử mừng muốn khóc nói:
- Hu hu~Phong Liệt xấu xa, có phải là nghe bổn tiểu thư nói sẽ gả cho ngươi nên mới không chết?
Phong Liệt ngớ ra một lúc rồi vội giải thích:
- Á...khụ khụ! Diệp Thiên Tử, nàng nghĩ nhiều rồi, ta không hề có ý đó...
- Hừ hừ! Ngươi yên tâm đi, vừa rồi ta đã thề, đời này bổn tiểu thư chỉ gả cho ngươi, ta sẽ không nuốt lời!
- Không phải...cái này...
Phong Liệt cứng họng, trán nổi gân xanh. Cô nàng Diệp Thiên Tử này công phu càn rỡ đúng là có một không hai!
Tiểu Lục nhíu chân mày thanh, mất kiên nhẫn đánh gãy lời của hai người:
- Ai dà! Đừng cãi nữa, trước tiên xem vết thương của sư huynh đã.
- A? Đúng đúng! Phong Liệt, ngươi sao rồi ?
- …
Phong Liệt lắc đầu cười khổ, sau đó trong ánh mắt của các cô gái tránh Tiểu Yên, Tiểu Lục nâng, trực tiếp đứng dậy.
Càng làm các cô gái kinh ngạc là vết thương trên người hắn lập tức ngừng đổ máu, có xu thế kết vảy.
Hình ảnh kỳ diệu như vậy khiến mấy cô gái nhìn trợn tròn mắt.
- Ui...điều này sao có thể! Phong Liệt ngươi...ngươi...
Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt như thấy quái vật tiền sử.
Phong Liệt cười khẽ an ủi mấy cô gái:
- Yên tâm đi, ta không có đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là không sao.
Tiểu Yên, Tiểu Lục kinh ngạc qua đi rồi nửa tin nửa ngờ cẩn thận kiểm tra thân thể Phong Liệt, cuối cùng xác định hắn đúng là không bị thương, tất cả vết thương chỉ là ngoài da mà thôi, thế này mới khiến các nàng hoàn toàn yên tâm.
Những vết thương này đều là khi Phong Liệt đánh choáng Triệu Thanh Lâm rồi tự vận công buộc ra, trước đó hắn có nuốt vào một viên huyền nguyên bất tử đan.
Nếu không phải hắn có ý đè nén dược tính của đan dược thì e rằng chưa lên phi chu thì vết thương đã lành lặn rồi.
Còn Triệu Thanh Lâm, Phong Liệt có tin tưởng mười phần phế đi tu vi của gã, là hoàn toàn phế.
Bởi vì hắn đam ra một thương không chỉ ẩn chứa nguyên lực mà còn chứa cấm chế Tụ Nguyên Trồi mạc dạ đại hiệp cốc đã lấy được một lũ hủ thực tính khí của cao thủ hóa đan cảnh nhất tầng.
Vì không chọc quá nhiều rắc rối cho Lãnh Phi Hồng, hắn mới cố ý diễn kịch như vậy.
Lát sau các cô gái dần hiểu ý định của Phong Liệt, đều yên lòng.
Nhưng không khí trong phi chu tĩnh lặng lại rồi thì biến quái lạ.
Sở Điệp rất tĩnh lặng, gò má hây hồng, cúi đầu vò gấu váy, không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt thì tránh né, hình như có chút chờ đợi rồi lại thấp thỏm, mặt do dự.
Tiểu Yên, Tiểu Lục đứng cạnh Phong Liệt, hai đôi mắt quét tới quét lui vài người, ánh mắt quái lạ. Đến lúc này mà họ còn không biết tâm ý của Diệp Thiên Tử đối với Phong Liệt thì đúng là đồ ngốc.
Mặc dù họ hơi ghen tỵ nhưng tôn trọng lựa chọn của Phong Liệt, dù sao có Lý U Nguyệt ở trước, họ đã tự hiểu mình làm thiếp rồi.
Phong Liệt nhìn Diệp Thiên Tử, cảm thấy nhức đầu, không biết nên làm sao đây.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi, nói hắn chưa từng có mơ ơcó tuyệt sắc vô song mỹ nhân Diệp Thiên Tử thì tuyệt đối là nói xạo.
Đặc biệt là dáng người hoàn mỹ, diện mạo huynh thành của Diệp Thiên Tử, cùng với nhiều chỗ bí ẩn mỹ miều lộ ra trước mắt hắn, từng mấy lần xuất hiện trong mộng xuân của Phong Liệt, khiến hắn mơ ước muốn ngừng mà không được.
Nhưng hắn chỉ là thưởng thức sắc đẹp của Diệp Thiên Tử, chưa đến mức thích.
Hơn nữa Diệp Thiên Tử là con gái của gia chủ Diệp gia, muốn cưới một thiên kim tiểu tư có bối cảnh sâu như vậy thì ắt sẽ rất rắc rối.
Hắn tự nghĩ hiện nay mình đã có đủ nhiều rắc rối rồi, không muốn chọc thêm một Diệp gia đủ so sánh với Triệu gia, Lý gia.
Vậy nên đoạn thời gian gần đây dài Phong Liệt biết Diệp Thiên Tử có hảo cảm với mình nhưng luôn trốn tránh.
Suy nghĩ thật lâu sau Phong Liệt khẽ thở dài, quyết định cứ thuận theo tự nhiên đi.
Diệp Thiên Tử từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, nói không chừng thích hắn chỉ là trong phút chốc, hai, ba ngày sau sẽ chán đi tìm cái mới ngay.
Hơn nữa, không lâu sau hắn sắp sửa đi Thiên Long Thần Triều nhậm chức.
Đến lúc đó hai người ở hai nơi, cách xa vài chục vạn dặm, đời này chưa chắc có cơ hội gặp mặt.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyết định xong Phong Liệt thoải mái trong lòng, khoanh chân ngồi xuống, tay nắm hai khối long tinh, chậm rãi hồi phục nguyên lực đã tiêu hao.
Còn Sở Điệp ngồi trong góc thì Phong Liệt cố ý hay vô tình bỏ qua.
Mặc dù Sở Điệp rất quan tâm hắn nhưng Phong Liệt cho rằng nàng chỉ là đồng tình quá nhiều, không đến mức liên quan tình yêu nam nữ.
Dù sao đời này Phong Liệt tiếp xúc với Sở Điệp quá ít ỏi.
Mặc dù hai người cùng một viện phái, thậm chí tiện gặp gỡ hơn cả kiếp trước nhưng trong một năm nay số lần gặp mặt chưa đến mười lần. Quan hệ so với đệ tử cấp thấp thì thân chút nhưng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi.
Thế nên Phong Liệt thà tin tưởng Sở Điệp thích Long Vũ chứ tuyệt đối không tin trong thời gian ngắn như vậy nàng thích hắn được.
Nhất kiến chung tình ư? Cái thứ đó ai mà tin? Ít nhất Phong Liệt không tin.
Lúc này thấy Phong Liệt không có biểu lộ gì, một mình yên lặng tu luyện thì Diệp Thiên Tử nhíu mày, lòng dần nổi lên tức giận với Phong Liệt.
“Bổn tiểu thư đường đường là một khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nữ, về dáng người, diện mạo, gia thế, có chỗ nào kém hơn Lý U Nguyệt? Tên đầu gỗ này rốt cuộc tại sao không thích ta chứ?"
"Hừ hừ! Ta không tin mình thua Lý U Nguyệt! Phong Liệt chết tiệt, chúng ta chờ xem đi! Ngươi sớm muộn gì trốn không thoát lòng bàn tay của bổn tiểu thư!"
Diệp Thiên Tử tức giận hừ lạnh, trừng Phong Liệt, rồi khoanh chân ngồi đối diện hắn, vận công tu luyện.
Lưu tinh phi chu một đường lao nhanh, cuối cùng đáp xuống sân của Phong Liệt.
...
Đám đệ tử vây xem cuộc chiến của Phong Liệt và Triệu Thanh Lâm có đến trăm ngàn người, vậy nên một lát sau sự kiện này như là mọc cánh nhanh chóng lan truyền nguyên Ma Long giáo, dẫn đến oanh động.
Phong Liệt và Triệu Thanh Lâm, một người là chưởng ngự đời này của ám võ viện, người kia là một trong người thừa kế của Triệu gia, hai người có thân phận rất mẫn cảm trong ám võ viện, ma khí viện.
Một số người thấy cao hiểu rộng đã dự đoán rằng Ma Long giáo sẽ không bình tĩnh.
…………….
- Hắc! Nghe nói chưa? Đại sư huynh Phong Liệt của ám võ viện chúng ta bây giờ tu vi bị phế, có giữ mạng được hay không là một vấn đề, xem ra vị trí chưởng ngự sớm đổi người. Đoán xem chưởng ngự tiếp theo sẽ là sư huynh nào ngồi?
- Lời này nói hơi sớm, người ta còn có chỗ dựa huyết mạch cửu phmr, nói không chừng viện chủ đại nhân chịu tốn cái giá lớn giúp hắn hồi phục tu vi thì sao?
- Hừ! Dù có hồi phục thì sao chứ? Hắn đánh phế người thừa kế Triệu gia bồi dưỡng ba mươi năm nay, cọng thêm trước đó phế đi Triệu Đống, mối thù lớn như vậy Triệu gia còn tha cho hắn không? Hừ hừ! Theo ta thấy nên mau chóng suy nghĩ là vị sư huynh nào sắp thay thế Phong Liệt lên ngôi, huynh đệ chúng ta đi kết giao trước, sau này kiếm tương lai đi!
- A? Ta thấy rất có thể là Triệu Thung sư huynh, dù là thực lực hay gia thế, trừ Phong Liệt ra e rằng không ai sánh bằng nữa!
- …
- Không ngờ Phong Liệt chỉ mạnh mẽ một thời, cuối cùng rơi vào tình cảnh này, quá đáng tiếc! Ài! Lại phải đi tìm chỗ dựa khác rồi.
- Ủa? Không phải ngươi đã bái vào dưới tay Phong Liệt ư?
- Hừ! Đó là lúc trước Phong Liệt nổi đình nổi đám thôi. Ngươi cảm thấy hắn bây giờ là phế vật đáng giá Lục Vĩ ta theo sau sao?
- …
Phong Liệt mất hết tu vi, sắp thất sủng, tin tức này lặng lẽ lan truyền trong đám đệ tử thứ sáu trăm tám mươi bốn ám võ viện.
Trừ một ít đệ tử từng nhận ân huệ của Phong Liệt, hơi trung thành ra thì những đệ tử còn lại ôm thái độ đứng xem.
Thậm chí hai trăm đệ tử ở dạ mạc đại hiệp cốc mà Phong Liệt thu nhận dưới tay có đa số thầm dao động, thậm chí có người bắt đều tuyên thệ trung thành với đệ tử trung tâm khác.
Trước kia khi Phong Liệt còn mạnh mẽ thì bọn họ dự vào danh tiếng Phong Liệt, dù không làm hết chuyện xấu nhưng giao tiếp với đệ tử lấy khá nhiều chỗ tốt.
Hiện tại Phong Liệt ngã, không thể cho họ che chở, đệ tử trước kia bị họ đè đầu không ngồi yên. Vậy nên họ đi tìm chỗ dựa khác cũng là lẽ thường.
Liên tiếp ba ngày, trong sn của Phong Liệt hơi vắng vẻ. Trừ mấy cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục, Diệp Thiên Tử, Sở Điệp và Trương Đại Tài ra, người đến viếng ít ỏi lác đác, nhân tình thế thái lộ rõ ràng.
Tiểu Lục hầm hừ nói:
- Hừ! Lý Liên tiện nhân kia thật đáng ghét, ta kêu nàng đi Tử Dương Sơn hái vài dược liệu vậy mà nàng phớt lờ ta! Tức chết được!
Trương Đại Tài cũng rất tức giận nói:
- Thế này tính cái gì? Tên Lục Vĩ sớm chạy đến chỗ Liêu Văn Huy biểu đạt trung tâm rồi ! Đúng là ưn cháo đá bát! Uổng phí sư huynh tốn nhiều long tinh, sau này ta gặp hắn một lần đập một trận!
- …
Phong Liệt bởi vì phải giả bộ trọng thương nên luôn ở trên lầu, không gặp bất cứ ai. Đám Tiểu Yên, Tiểu Lục ở bên dưới bận tới bận lui giả vờ giả vịt.
Còn Trương Đại Tài, Sở Điệp thì bị Phong Liệt khuyên trở về, dù sao họ biết hắn không bị bệnh gì cả, ở lại đây cản trở hắn và Tiểu Yên, Tiểu Lục thân thiết.
Mấy ngày này Phong Liệt trải qua ngày cũng yên tịnh, hắn không để trong lòng những thuộc hạ phản bội.
Lấy thực lực hiện tại của hắn và phải đối diện kẻ địch, những đệ tử nguyên khí cảnh làm bia đỡ đạn cho hắn còn không có tư cách, một đám con kiến có trung thành hay không đối hắn không ý nghĩa gì.
Phong Liệt sai người hầu chuẩn bị bàn lớn cao lương mỹ vị, chuyển vào phòng mình.
Đợi người hầu rời đi thì hắn và cái bàn đều biến mất, ngay sau đó hắn xuất hiện trong long ngục không gian.
Lúc này Lý U Nguyệt đã mở kinh mạch xong, đang liên tục vung ngọc chưởng ở trên không trung hình thành từng đợt tơ đen như mạng nhện, rất là quái dị. Khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng, rất hấp dẫn.
Hơn nữa Phong Liệt kinh ngạc phát hiện, Lý U Nguyệt vung ra từng tơ đen quái dị dường như có thể dễ dàng xé không gian thành vô số phần, uy lực rất là bất phàm.
Lan Tiếu Y ở bên mép không gian tĩnh tọa không nhúc nhích, đỉnh đầu đôi khi lóe từng đợt sánh sáng vàng, rất là thần dị phi phàm.
Phong Liệt không hiểu vu chú thuật, không người quái dị này đang tu luyện có phải là để giải trừ chú thuật 'Uyên ương đồng tâm chú' không.
Dù sao hắn đã đặt quyết tâm, nếu người xấu xí này không giải trừ uyên ương đồng tâm chú thì hắn sẽ không đưa nàng về vô quang bí cảnh.
Lúc này một bàn lớn cao lương mỹ bày ở đất đai đen như mực, không hợp lắm với hoàn cảnh âm trầm mờ ám xung quanh.
Phong Liệt nhíu mày suy tư một lúc, võ đầu, đột nhiên nhớ ra một thứ.
Tiếp theo hắn phất tay, phóng ra một tòa nhà ba tầng lầu chiếm vị trí trăm trượng.
Tòa phủ đệ di động là thứ mà Lý mập ở Thần Khí Các đã tặng cho, đặt nó trong long ngục không gian vừa đúng.
Ba tầng lầu màu đỏ thắm rất là tinh trí, trừ chủ yếu khuông giá là dùng hương long mộc cực kỳ quý giá ra, một ss trang sức, điêu khắc khác thì đều dùng ngọc phỉ thủy thượng đẳng làm nguyên liệu, có thể nói giá trị liên thành.
Cộng thêm trong ngoài ngàn vạn dạ minh châu cỡ nắm tay, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến long ngục không gian biến sáng sủa hẳn lên.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Trên Long Huyết đại lục, long võ giả ăn, mặc, ngụ ở bất cứ thứ gì đều tốt hơn vật thế tục phàm nhân sử dụng gấp vô số lần.
Chỉ một tòa lầu các này giá trị đã ngang ngửa với hoàng cung của đế quốc người thường.
- U Nguyệt! Lại đây ăn cơm đi!
Phong Liệt nhìn Lý U Nguyệt tu luyện đến quên hết tất cả, lắc đầu bật cười. Nha đầu này mà tu luyện là không biết trời trăng.
- A?
Lý U Nguyệt kinh ngạc đáp một tiếng, nàng chậm rãi quay mặt sang, thấy Phong Liệt và lầu các xinh đẹp dựng trên mặt đất thì ngẩn ra, vẻ mặt vui mừng.
- Ủa? Lầu các thật đẹp quá! Hì hì!
Lý U Nguyệt lắc vòng eo mảnh khảnh, yểu điệu thướt tha chạy vào trong lầu. Đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng, bên trong bày biện trang nhã, tất cả vật đầy đủ hết khiến nàng rất vừa lòng. So sánh với hoàn cảnh trong long ngục không gian thì lầu các càng có phong cách hơn.
Thấy Lý U Nguyệt vui vẻ nhảy nhót thì Phong Liệt bỗng cười xấu xa nói:
- Khụ khụ. U Nguyệt, nơi này làm chỗ động phòng của chúng ta được không?
- A?
Lý U Nguyệt ngẩn ra, kinh ngạc há to miệng.
Không đợi nàng phản ứng lại, Phong Liệt rất hối hận vỗ đầu nói:
- Ai dà! Sao ta quên mát, đêm động phòng của chúng ta sớm làm trong xe ngựa rồi ! Lỗi a lỗi!
- A! Ngươi...ngươi! Ngươi cái thứ xấu xa vô sỉ! Ta cắn chết ngươi!
Lý U Nguyệt hồi phục tinh thần, xấu hổ đến mặt thoáng chốc đỏ rực.
Nàng vừa tức vừa ngại ngùng nhào vào Phong Liệt, nhưng đây không khác gì dê vào miệng cọp.
Tiếp theo, thân thể nhấp nhô mỹ miều của Lý U Nguyệt bị Phong Liệt ôm trong vòng tay, hai móng vuốt giở trò ở ngực và mông giai nhân, ăn bớt no nê, khiến Lý U Nguyệt liên tục rên rỉ.
Thoáng chốc tiếng cười tà ác của Phong Liệt và tiếng Lý U Nguyệt kinh kêu không ngừng vang vọng trong long ngục không gian, thật lâu không ngừng.
Hai người cười đùa một lát sau, Phong Liệt kéo Lý U Nguyệt ánh mắt quyến rũ đi đến bên cạnh bàn ăn.
- U Nguyệt đã lâu không ăn cái gì, ăn cơm trước đi!
- Ừ! Chúng ta không gọi Lan Tiếu Y hả?
- Hừ! Nàng ta là cao thủ cương khí cảnh, hai, ba tháng không ăn cơm không đói chết, mặc kệ nàng ta!
- …
Mặc dù long võ giả nuốt long nguyên đan có thể giữ cho sự sống không ngừng nhưng cũng không phải kế lâu dài.
Chỉ có đạt đến hóa đan cảnh mới có thể tùy ý hấp thu thiên địa tinh hoa dung nhập vào thân mình.
Khi đó không cần ăn cơm, một ít vật chất cần thiết cho cơ thể tùy tiện hấp thu từ bên ngoài.
Lý U Nguyệt đã hơn mười ngày không ăn cái gì, ăn ngon miệng một bàn mỹ thực, không quên trừng mắt Phong Liệt, hiển nhiên còn nhớ thù vặt lúc nãy bị ăn bớt.
Phong Liệt ngồi đối diện, vừa rót mỹ tửu vừa cười tủm tỉm nhìn cô gái mình yêu, yên lặng cảm nhận giờ phút ấm áp này.
Đối với người thường thì cả nhà cùng một chỗ ăn cơm là chuyện rất bình thường, nhưng đối với long võ giả địa vị cao cao tại thượng thì chuyện như vậy rất hiếm có, Phong Liệt vô cùng quý trọng.
Nhưng thời gian ấm áp không trong chốc lát đã bị khách đến đánh gãy.
Phong Liệt mới uống cạn rượu trong cốc thì bỗng mắt co rút, một lũ tinh thần đặt bên ngoài phát hiện có một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong phòng mình.
“A? Là hắn?"
Phong Liệt lòng máy động, lập tức nhận ra thân phận của người đên, mặt lộ vẻ nghiêm túc.
- U Nguyệt, ta ra ngoài một lát!
Dứt lời, Phong Liệt độn ra khỏi long ngục không gian.
Một cái bóng mờ nhạt nương bóng đêm tối tăm như là quỷ quái xẹt qua không khí, nhẹ nhàng rơi vào phòng Phong Liệt.
Người này nhìn lướt qua tình hình trong phòng, phát ra tiếng khẽ kêu kinh ngạc:
- Ủa? Người đâu rồi ?
Đúng lúc này, một góc trong phòng bỗng hiện ra thân hình Phong Liệt.
Phong Liệt chỉ vừa xuất hiện liền vội khom người hành lễ với khách đến, nói:
- Phong Liệt cung nghênh viện chủ đại nhân!
- A?
Lãnh Phi Hồng bị thanh âm sau lưng làm giật nảy mình.
Gã bỗng xoay người lại, thấy rõ mặt mũi của Phong Liệt rồi thì mặt lộ vẻ kinh ngạc, gã nhớ rõ mới nãy trong góc không có ai!
Phong Liệt cười hỏi:
- Viện chủ đại nhân đêm khuya giá lâm, không biết có chuyện gì sai bảo?
- A...tiểu tử nhà ngươi đúng là có chỗ kỳ quặc!
Trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng của Lãnh Phi Hồng hiếm khi lộ nụ cười khổ, rồi nói:
- Vết thương của ngươi ra sao rồi ?
Phong Liệt đáp:
- Đã không có gì.
- Ừm, ta mang ngươi đi gặp một người!
Lãnh Phi Hồng lạnh nhạt ừ một tiếng, hình như không ngoài ý muốn về vết thương của Phong Liệt.
Dứt lời, không để Phong Liệt nói nhiều, chớp mắt gã vọt tới trước, xách Phong Liệt lên bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.
Phong Liệt trong lòng rất là kinh ngạc, rốt cuộc là ai muốn gặp hắn mà khiến Lãnh Phi Hồng đích thân ra mặt?
Nhưng hắn không chút chống cự, bởi vì không cảm nhận địch ý từ người Lãnh Phi Hồng.
Lúc này tiếp xúc với Lãnh Phi Hồng ở khoảng cách gần, Phong Liệt mơ hồ cảm giác nguyên lực hùng hồn mênh mong như núi của gã, làm hắn thầm giật mình.
Lãnh Phi Hồng ở trong trận chiến phong vương nổi bật, dự vào thực lực mạnh mẽ hơn cùng cấp giành được danh hiệu 'Thiết huyết ma vương' vang dội cả đại lục.
Hơn nữa gã tu hành không đủ hai trăm năm đã đến đỉnh thần thông cảnh cửu tầng, có thể nói tư chất nghịch thiên.
Bây giờ gã xứng đáng là đệ nhất cao thủ dưới hóa đan cảnh ở ám võ viện, thậm chí sức chiến đấu trong số cao thủ thần thông cảnh xem như hiếm có địch thủ.
Không biết có phải là ảo giác, Phong Liệt cảm thấy nguyên lực hùng hồn trong người Lãnh Phi Hồng còn mạnh hơn Lữ gia lão tổ Lữ tiêu một chút, khiến hắn kinh sợ.
Tốc độ ngự không phi hành của Lãnh Phi Hồng cực kỳ nhanh, mặc dù mang theo Phong Liệt nhưng tựa cơn gió nhanh chóng xẹt qua không trung bay tới sau núi.
Lát sau hai người đáp xuống ngoài cái hang đen như mực.
Lãnh Phi Hồng buông Phong Liệt xuống, vô cùng cung kính hành lễ với hang động, khẽ nói với Phong Liệt:
- Tự ngươi vào đi.
Phong Liệt nhìn biểu tình trên mặt Lãnh Phi Hồng, không phát hiện có gì lạ nhưng lòng thầm cảnh giác.
Mặc dù cho đến nay Lãnh Phi Hồng luôn rất chăm sóc hắn, thậm chí giao cho trọng trách, nhưng Phong Liệt sống hai đời, trải qua ân sư, bạn tốt phản bội, rất khó hoàn toàn tin tưởng một người. Hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có mình và thực lực của bản thân.
Do dự một lúc, hắn nhẹ gật đầu, sải bước đi nhanh vào hang động.
Lãnh Phi Hồng yên lặng đứng phía sau, nhìn bóng lưng Phong Liệt, lộ vẻ hâm mộ.
*Bộp, bộp, bộp!*
Hang rất sâu, cũng rất rộng. Phong Liệt đạp trên bậc thềm đá từ từ đi xuống sâu trong.
Dần dần không khí nặng nề xưa cũ ập vào mặt khiến lòng Phong Liệt trầm xuống.
Hơi thở này như là vị sử sách tinh thần bị chôn vùi trong lịch sử mênh mông vô tận, tràn ngập tang thương cùng lắng đọng.
Chốc lát sau Phong Liệt đã đi đến tận cùng con đường, vào một tòa đại điện trong lòng núi Ám Võ Phong.
Dưới ánh đèn mờ, một trung niên văn sĩ mặc đồ trắng khoanh chân ngồi, xung quanh chất đống sách cổ như núi. Áo dài không gió tự bay, cho người cảm giác phiêu dật khó tả.
Phong Liệt nhìn thấy trung niên văn sĩ thì mắt trợn to giật mình:
- A? Tử Long hộ pháp!?
Mặc dù lúc trước hắn có điều suy đoán, nhưng by giờ khẳng định mình bị Tử Long hộ pháp, cao thủ long biến cảnh đứng trên đỉnh Long Huyết đại lục triệu kiến thì kiềm không được tinh thần rung động.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin