Lúc này hai tay của Long Tiêu Diêu đều bị thương, nhưng đối mặt kẻ thù hung hãn, hắn cũng bất chấp đau đớn, tay phải lại đánh về phía Âu Dương Hoành. Khoảng cách gần như thế, hắn biết mình không thể tránh né công kích của đối thủ, chỉ có thể liều mình lao tới triển khai công kích đối đầu, liều mạng hai bên cùng bị thương cũng phải làm đối thủ trọng thương.
Âu Dương Hoành chính là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, làm sao lại liều mạng một chưởng đổi một quyền với Long Tiêu Diêu. Lúc này tay phải của hắn bị gãy xương đau thấu tim, chỉ có thể rút công kích chưởng tay trái nghênh đón quyền tay phải của Long Tiêu Diêu. Hắn tự nhiên biết quyền phải của Long Tiêu Diêu đã bị thương, cho nên dùng chưởng lực đón đỡ, muốn thừa cơ phế bỏ tay phải của đối thủ.
Long Tiêu Diêu đương nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh trước mắt, tuy rằng hắn có được thần thông tự lành bất phàm, nhưng xương cốt cánh tay trái bị thương, không thể nhanh chóng khỏi được trong thời gian ngắn. Nếu cánh tay phải lại bị thương nặng, e rằng hắn chỉ có thể bó tay chịu trói. Hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tự chui đầu vào rọ, nhưng nắm tay của hắn vẫn không chút ngừng lại, vẫn đánh lên bàn tay Âu Dương Hoành.
Quyền phải của Long Tiêu Diêu vốn đã bị thương từ trước, tuy rằng thần thông tự lành của hắn đã nhanh chóng chữa trị, nhưng trong thời gian ngắn như thế căn bản không thể tốt được. Hai cỗ lực lượng chưởng quyền của hai người giao nhau, phát ra một tiếng nổ ầm ầm, quyền phải của hắn liền trở thành một mảnh máu thịt lộn xộn, ngón tay gãy nát, cánh tay phải cũng hoàn toàn chết lặng, kinh mạch cánh tay cũng bị đánh rách tả tơi.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không phải kẻ ngốc, ngay khi chưởng quyền giao nhau, quyền kình của hắn phá vỡ chân khí của Âu Dương Hoành, thừa cơ rót một đoàn Thái Dương Thần Hỏa vào trong cơ thể Âu Dương Hoành. Hiện giờ hắn đã có tu vi Nguyên Anh Kỳ, sớm nắm giữ kỹ xảo nén chân khí, tuy rằng đoàn Thái Dương Thần Hỏa này chỉ nhỏ như cây kim, nhưng trải qua nén ép ngưng luyện, ẩn chứa năng lượng Thái Dương Thần Hỏa phong phú.
Mục đích của Âu Dương Hoành đã đạt được, quyền phải của Long Tiêu Diêu đã bị phế. Nhưng hắn còn chưa kịp mừng rỡ, liền cảm giác cánh tay trái truyền tới một cỗ nhiệt độ nóng bỏng, dường như muốn lập tức đốt cánh tay trái của hắn thành tro tàn. Hắn vội vàng điều động chân khí áp chế Thái Dương Thần Hỏa xâm nhập vào cơ thể.
Bản thân Thái Dương Thần Hỏa có đặc tính thiêu hủy mọi thứ, chân khí của Âu Dương Hoành tự nhiên cũng bị Thần Hỏa đốt cháy, vốn chân khí của người tu tiên thông thường có thể nhanh chóng tiêu diệt loại bỏ vật lạ xâm nhập vào cơ thể, nhưng Thái Dương Thần Hỏa thuộc loại dị hỏa đỉnh cấp, mặc dù vẫn nằm trong phạm trù hỏa thuộc tính ngũ hành, nhưng vượt xa các loại ngọn lửa khác, phẩm chất còn trên cả Tam Muội Chân hỏa của tu sĩ.
Chân khí của Âu Dương Hoành không thể dập tắt Thần Hỏa xâm nhập vào cơ thể, dường như còn làm cho Thần Hỏa càng thêm hừng hực. Hắn sợ tới mức không dám tiếp tục ra tay công kích, mà toàn lực điều động chân khí bao bọc trừ bỏ Thần Hỏa xâm nhập vào cánh tay trái.
Kỳ thật cũng không phải chân khí của Âu Dương Hoành vô dụng, trong lúc Thái Dương Thần Hỏa nén ép ngưng luyện đốt cháy chân khí, đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng của bản thân nó. Phóng thích ra từ trạng thái nén ép, mới làm ngọn lửa dường như có vẻ ngày càng lớn mạnh. Hắn đương nhiên sẽ không hiểu rõ Thái Dương Thần Hỏa, trong lòng tự nhiên vô cùng hoảng sợ, không dám tùy tiện lộn xộn, toàn lực điều động chân khí trừ bỏ Thái Dương Thần Hỏa trong cánh tay trái.
Đương nhiên Âu Dương Hoành cũng sẽ không bỏ sót đại địch bên cạnh, lúc này hắn chẳng những không còn khinh thường Long Tiêu Diêu, ngược lại coi Long Tiêu Diêu là đại địch nhất định phải giết. Vừa rồi hắn cứng đối cứng chưởng quyền đối đầu công kích với Long Tiêu Diêu, tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ rách thành một khe nứt lớn ở sâu trong lòng đất. Âu Dương Hoành lập tức dặm chân tiến vào khe nứt này, triệu hồi Pháp khí giống như vỏ trứng bảo hộ mình.
Pháp khí vỏ trứng này là một kiện cổ bảo trung phẩm thuộc tính thổ, bên ngoài người Âu Dương Hoành lập tức xuất hiện một cái vòng bảo hộ hình vỏ trứng. Nhưng bởi vì khe nứt dưới lòng đất này rất hẹp hòi, không thể triển khai vòng bảo hộ được, chỉ bảo vệ được đa phần thân thể hắn, trước ngực lại lộ ra bên ngoài. Hắn dùng chân khí ngưng kết thành một cái khiên chân khí trước ngực, hai tay của Long Tiêu Diêu đã bị thương nghiêm trọng, lực công kích giảm mạnh, hắn có thể yên tâm trừ bỏ ngọn lửa trong người.
Lúc này quả thật là hai tay của Long Tiêu Diêu đều tạm thời không có lực lượng tiếp tục công kích đối thủ, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội trước mắt. Nếu Âu Dương Hoành trừ khử Thái Dương Thần Hỏa trong người, hai tay của hắn lại chưa thể phục hồi như cũ, vậy thì tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn được. Mặc dù tạm thời hắn không thể dùng nắm tay công kích, cũng không cản trở hắn triệu hồi linh sủng, mười tám con Phệ Linh Trùng lập tức xuất hiện trên khiên chân khí trước ngực Âu Dương Hoành.
Hiện giờ Phệ Linh Trùng đã thăng đến cấp sáu, năng lực cắn xé cắn nuốt đã tăng lên diện rộng, ngay cả linh thạch trung cấp cứng rắn cũng bị nó gặm nuốt không phí chút sức nào, huống chi chỉ là lá chắn do chân khí ngưng kết thành.
Âu Dương Hoành đang tập trung toàn bộ tinh thần xua tan Thần Hỏa trong cơ thể, sắp thấy đã hoàn thành, lại phát hiện mười tám con quái vật như bọ cánh cứng nháy mắt cắn xé ra mười mấy cái lỗ nhỏ trên lá chắn trước người. Tuy rằng hắn không biết Phệ Linh Trùng, nhưng cũng ý thức được mấy con trùng nhỏ trước mắt tuyệt đối không đơn giản, bất chấp tiếp tục xua tan Thần Hỏa còn sót lại trong cơ thể, trước tiên giải quyết những Phệ Linh Trùng này.
Nhưng mà, Âu Dương Hoành còn chưa xua tan hoàn toàn Thần Hỏa trong cánh tay trái, hơn nữa kinh mạch cũng bị Thần Hỏa tổn thương, không thể vận chuyển chân khí, tự nhiên tạm thời mất đi tác dụng; cánh tay phải tuy là cũng bị thương, nhưng may mà kinh mạch không có trở ngại, tay phải vung lên, lập tức ngưng kết chân khí thành một bàn tay cực lớn chụp vào Phệ Linh Trùng trước ngực.
Cũng là bởi Âu Dương Hoành không biết Phệ Linh Trùng, cho nên mới đi lấy thần thông chân khí ngưng hình định vây khốn Phệ Linh Trùng. Nhưng mà, chân khí chính là tinh hoa thiên địa linh khí chuyển hóa thành, làm sao có thể vây khốn được Phệ Linh Trùng chứ? Ngược lại đó là thuốc bổ mà Phệ Linh Trùng thích nhất, mười tám con Phệ Linh Trùng vui vẻ cắn xé bàn tay chân khí kia.
Chỉ thoáng cái, Phệ Linh Trùng đã cắn xuyên qua bàn tay chân khí, lập tức chui ra đánh về phía Âu Dương Hoành. Âu Dương Hoành còn chưa trừ khử sạch sẽ Thần Hỏa, chẳng những cánh tay trái chưa phục hồi được, kinh mạch bị tổn thương, vận chuyển chân khí trong người CŨNG bị ảnh hưởng. Nhưng lúc này đã không cho phép hắn từ từ chữa thương, lại không thể sử dụng Pháp khí, chỉ phải lấy tay phải bấm tay thúc đẩy chân khí bắn về phía Phệ Linh Trùng.
Thân thể Phệ Linh Trùng chỉ to bằng hạt đậu đỏ, lại hết sức cứng rắn, bị lực đánh từ ngón tay của Âu Dương Hoành đánh trúng, lập tức đánh bay vào vách khe nứt dưới lòng đất. Tuy rằng va chạm rất mạnh, nhưng không có chút tổn thương gì. Phệ Linh Trùng bị đánh rơi xong liền lập tức quay đầu bay lên đánh thẳng đến trước ngực Âu Dương Hoành.
Mười tám con Phệ Linh Trùng sau khi thăng cấp thì tốc độ phi hành tăng vọt, chân khí lại không thể tổn thương tới chúng, đều liều mạng đánh về phía Âu Dương Hoành. Trong lòng Âu Dương Hoành âm thầm kêu khổ, hắn không biết Phệ Linh Trùng rốt cuộc sẽ dẫn đến tổn thương gì với hắn, cũng không dám để cho Phệ Linh Trùng tới gần. Nhưng Phệ Linh Trùng quấn sống quấn chết, giết cũng không được, hắn chỉ có thể không ngừng bấm tay bắn ra chân khí chống đỡ Phệ Linh Trùng.
Âu Dương Hoành bị Phệ Linh Trùng không ngừng quấy rầy, không rảnh trừ bỏ Thần Hỏa trong người. Nhưng hắn cuối cùng là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, chân khí thâm hậu, có thể tạm thời ngăn chặn Thần Hỏa. Long Tiêu Diêu CŨNG không gia nhập công kích, mà thừa cơ hội điều dưỡng khôi phục.
Âu Dương Hoành không dám để Phệ Linh Trùng tới gần người, chỉ phải toàn lực không ngừng công kích, không ngừng tiêu hao chân khí. Hắn biết tiếp tục kéo dài thì chỉ có thể càng thêm bất lợi với mình, thân hình vừa động lập tức độn lên trên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lúc này Âu Dương Hoành đã không cố kỵ mặt mũi tu sĩ Phi Thăng Kỳ gì nữa, hắn cũng không muốn chết lúc này. Tuy rằng hắn xác định Long Tiêu Diêu chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mang tới cho hắn uy hiếp chưa từng có, thậm chí làm cho hắn cảm thấy càng nguy hiểm hơn khi Liên minh tiêu diệt Phong Vân Môn lần trước.
Âu Dương Hoành không dám chậm trễ, lập tức độn lên phía trên. Chỉ cần độn lên mặt đất, có thể sử dụng Pháp khí, có thể điều động thiên địa linh khí, cho dù là ba cái Long Tiêu Diêu cũng không phải đối thủ của hắn.
Long Tiêu Diêu dựa vào thời gian Âu Dương Hoành chống đỡ Phệ Linh Trùng, thần thông tự lành đã chữa được phân nửa thương thế. Theo hắn thăng cấp Nguyên Anh Kỳ, các loại thần thông cũng tăng lên diện rộng, hiệu quả khôi phục của thần thông tự lành cũng nâng cao một bước, chỉ trong thời gian nguội chén trà nhỏ, cánh tay phải đã phục hồi hoàn toàn như cũ, cánh tay trái cũng tốt hơn tám phần.
Long Tiêu Diêu làm sao chịu để cho Âu Dương Hoành bỏ chạy, tuy rằng không biết thân phận cùng mục đích của Âu Dương Hoành, nhưng nếu đối phương trăm phương ngàn kế muốn đối phó hắn, nếu để đối phương bỏ chạy thì tương lai sẽ tai họa vô cùng. Huống chi vì đối phó Âu Dương Hoành, trước sau hắn đã bày ra một ít thần thông, nếu đối phương pháp hiện ra bí mật của hắn, tự nhiên không thể tùy tiện để cho đối phương bỏ chạy.
Long Tiêu Diêu lập tức lao tới, vung tay chụp lấy Âu Dương Hoành, đồng thời khống chế Phệ Linh Trùng đánh về phía Âu Dương Hoành. Âu Dương Hoành chỉ có thu hồi vòng bảo hộ vỏ trứng mới có thể độn đi, vì thế khí tức trên người hắn tăng vọt, đẩy lui Phệ Linh Trùng, lập tức thu hồi Pháp khí độn lên phía trên.
Nhưng mà Phệ Linh Trùng chỉ bị khí tức đột nhiên phóng ra từ trên người Âu Dương Hoành đẩy lui không đủ nửa thước, lập tức khôi phục hoàn toàn, quay đầu lao thẳng về phía Âu Dương Hoành mới bỏ chạy. Tốc độ độn dưới lòng đất kém xa phi hành, tuy rằng hắn đánh văng Phệ Linh Trùng, nhưng hắn vừa mới độn lên phía trên thì Phệ Linh Trùng đã nhào tới hắn, trước khi hắn muốn độn ra khỏi khe nứt, đã có hai con Phệ Linh Trùng bổ nhào lên chân hắn.
Âu Dương Hoành độn ra khỏi khe nứt dung nhập vào lòng đất, Phệ Linh Trùng cũng không thể đuổi theo được nữa, Long Tiêu Diêu thu hồi mười sáu con Phệ Linh Trùng còn lại, đồng thời vung tay chụp lấy chân của Âu Dương Hoành.
Tốc độ độn dưới đất của Âu Dương Hoành kỳ thật cũng không tính là chậm, nhanh hơn một phần so với tốc độ độn của Long Tiêu Diêu. Âu Dương Hoành cũng phát hiện Long Tiêu Diêu vươn tay định tóm lấy chân hắn, nhưng hắn cũng không để ý, vẫn tăng tốc chạy tới trước, chớp mắt kéo ra khoảng cách một thước với Long Tiêu Diêu, vượt qua chiều dài cánh tay, tự nhiên cũng tránh được một trảo của Long Tiêu Diêu.
Nằm ngoài ý liệu của Âu Dương Hoành, vốn là cánh tay Long Tiêu Diêu rõ ràng không thể với tới đột nhiên dài ra hơn một thước, chụp lấy cổ chân trái của hắn. Một cỗ lực lượng kéo xuống mạnh mẽ truyền tới, cổ chân bị chụp trúng của hắn đau thấu xương, thân thể cũng bị cỗ lực lượng này kéo xuống một thước.
Nhưng điều này còn không tính, làm cho Âu Dương Hoành hoảng sợ là đau đớn như kim châm truyền đến từ bắp chân. Hắn phát hiện hai con trùng cổ quái bổ nhào lên chân của hắn đã chui vào dưới chân, dọc theo kinh mạch trên đùi đi đến chỗ bụng. Không nói đau đớn thấu tim, những chỗ mà con trùng kia đi qua, kinh mạch đã bị cắn xé tổn thương lỗ chỗ.
Âu Dương Hoành đã sớm phát hiện hai con trùng bay lên chân hắn, nhưng hắn cho rằng chỉ cần độn ra khỏi khe nứt, cả người bị đất đá bao bọc thì Phệ Linh Trùng tất nhiên là rơi ra, hoặc là bị áp lực lòng đất đè bẹp. Ai ngờ toàn thân hắn trốn vào lòng đất. Phệ Linh Trùng lại chui thẳng vào trong chân hắn.
Âu Dương Hoành không biết hai con trùng cổ quái này chui sâu vào trong cơ thể mình muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt lành. Hơn nữa, hắn là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, tuy rằng không có thân thể mạnh mẽ như Long Tiêu Diêu, nhưng đã trải qua linh khí tẩy rửa cùng ba lượt thiên kiếp rèn luyện, lại có chân khí hộ thể, yêu trùng bình thường dưới cấp tám tuyệt đối không thể tổn thương được, huống chi con trùng cổ quái này chỉ là cấp sáu.
Âu Dương Hoành kinh hãi, vội vàng điều động chân khí trấn áp trừ khử Phệ Linh Trùng, nhưng mà chân khí lao đến bao bọc Phệ Linh Trùng, chỉ một lát đã để Phệ Linh Trùng cắn nuốt ra một con đường, tiếp tục đi thẳng đến bụng hắn. Hắn càng kinh hãi, cũng không có cách khác, chỉ có thể điều động chân khí tầng tầng cản trở Phệ Linh Trùng đi tới.
Nhưng mà lúc này Long Tiêu Diêu lại tăng thêm lực lượng kéo xuống, còn lúc này kinh mạch hai chân Âu Dương Hoành bị Phệ Linh Trùng cắn xé tổn thương, chân khí tắc nghẽn, chân khí hộ thể hai chân cũng tiêu tán. Hai chân của hắn lúc này làm sao có thể thừa nhận Thiên Quân Lực của Long Tiêu Diêu, lúc này cổ chân trái dập nát, thân thể hắn cũng bị kéo xuống nửa thước.
Lúc này Âu Dương Hoành dĩ nhiên biết rõ bị Long Tiêu Diêu tóm lấy không thể bỏ chạy, đột nhiên từ bỏ giãy giụa độn đi, mà thuận thế đi xuống. Nương theo lực kéo của Long Tiêu Diêu lập tức rơi xuống trước người hắn, tung chưởng bổ xuống dưới.
Biến hóa đột ngột làm Long Tiêu Diêu trở tay không kịp, nhưng hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, năng lực ứng biến rất mạnh. Nhưng trong khoảng cách ngắn như thế, di động dưới lòng đất lại khó khăn, dù hắn có Ngư Hành Bách Biến cũng không thể tránh đi được. Tuy nhiên trong khoảng khắc xảy ra, hắn vẫn dùng Ngư Hành Bách Biến chợt lóe sang trái, tránh khỏi yếu hại trên đầu, đồng thời vận chân khí hộ thể.
Cố gắng của Long Tiêu Diêu đã cứu mạng hắn, một chưởng của Âu Dương Hoành bổ lên vai phải, chân khí phun ra một cỗ kình lực mãnh liệt gần như đánh tan nửa người phải của hắn. Xương vai dập nát hoàn toàn, ngay cả xương ngực cùng gãy hết một nửa, thân thể hắn bị cỗ chưởng lực đánh trúng bay ra mấy thước.
Cũng may là thân thể của Long Tiêu Diêu rất mạnh, lại điều động chân khí hộ thể, nếu không thì dù là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, không có Pháp khí bảo hộ mà bị một chưởng của Âu Dương Hoành trực tiếp vỗ lên người, chắc chắn bị đánh nát thân thể, tuyệt đối phải chết. Chẳng qua tuy là hắn chưa mất mạng, nhưng nửa người phải cũng bị phế, đau đến hôn mê.
Nếu lúc này Âu Dương Hoành lập tức ra tay, sợ là Long Tiêu Diêu không có sức chống đỡ. Chỉ là hắn thấy Long Tiêu Diêu bị đánh bay, nghĩ rằng Long Tiêu Diêu chắc chắn đã chết, còn hai con Phệ Linh Trùng trong cơ thể hắn đã đi đến gốc đùi. Lúc này hắn ngồi xếp bằng ở khe nứt, điều động chân khí chặn đường Phệ Linh Trùng, cùng lúc trừ bỏ Thái Dương Thần Hỏa còn sót trong cơ thể.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu bị thương nặng hôn mê, nhưng thần thông tự lành của hắn đã tự chủ phát động, không vì hắn hôn mê mà bị ảnh hưởng, nhanh chóng chữa trị thân thể. Tuy nhiên lần này hắn bị thương nghiêm trọng, không thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn được.
Âu Dương Hoành dùng thời gian nguội chén trà nhỏ, rốt cuộc trừ bỏ toàn bộ Thái Dương Thần Hỏa còn sót trong cơ thể, nhưng chân khí ngăn cản Phệ Linh Trùng lại bị đột phá ba đạo liên tục, Phệ Linh Trùng đã đi đến bụng dưới của hắn, chỉ cách đan điền không đến hai tấc. Hắn đã bất chấp mọi thứ, điều động từng cổ chân khí đánh sâu vào Phệ Linh Trùng, hy vọng có thể đem bức Phệ Linh Trùng ra khỏi cơ thể.
Nhưng gần nửa canh giờ trôi qua, Phệ Linh Trùng vẫn không bị trừ bỏ, ngược lại đi thêm một tấc, chỉ còn cách đan điền Âu Dương Hoành không đủ một lóng tay.
Lúc này Âu Dương Hoành đã lâm vào tuyệt vọng, trong lòng giận dữ. Hắn lập tức đi xuống dưới tìm Long Tiêu Diêu, một lòng muốn bầm thây vạn đoạn Long Tiêu Diêu cho hả mối hận trong lòng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu vẫn không nhúc nhích ở bên dưới cách Âu Dương Hoành ba thước, tuy nhiên vì có lòng đất ngăn cản khí tức, Âu Dương Hoành cũng không biết hắn chết hay sống. Nhưng Âu Dương Hoành tin tưởng một chưởng trực tiếp đánh trúng thân thể, dù là tu sĩ Phi Thăng Kỳ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Âu Dương Hoành hơi buông lỏng, Phệ Linh Trùng đã đi chỗ đan điền của hắn. Phệ Linh Trùng bám vào đan điền liền bắt đầu cắn xé. Hắn đã biết không thể không vứt bỏ thân thể này, chỉ có thể đoạt xá một lần. Trước không nói có thể tìm được thân thể thích hợp hay không, dù là có, sau khi đoạt xá thì tu vi cũng giảm mạnh, có thể tưởng tượng được cơn thống hận của hắn đối với Long Tiêu Diêu.
Âu Dương Hoành dùng độn thuật đi tới bên người Long Tiêu Diêu. VUNG tay chụp vào Long Tiêu Diêu định xé nát thân thể hắn. Nhưng ngay khi hắn vươn tay chộp tới, Long Tiêu Diêu đột nhiên xoay người nhảy lên, quyền trái đánh vào bụng dưới của hắn.
Thì ra trải qua nửa canh giờ khôi phục tự chữa trị, Long Tiêu Diêu đã khỏi hơn một nửa thương thế đã bị, chỉ là nửa người bên phải còn bị thương quá nặng còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên hắn vẫn lẳng lặng nằm dưới đất để cho thần thông tự lành trị liệu. Tuy nhiên hắn thông qua phân thần trên người hai con Phệ Linh Trùng trong cơ thể Âu Dương Hoành, có thể biết rõ tình huống của Âu Dương Hoành.
Âu Dương Hoành không thể trừ khử Phệ Linh Trùng, ngược lại để cho Phệ Linh Trùng dần dần tới gần đan điền, tiếp đó Âu Dương Hoành độn đến gần, Long Tiêu Diêu đều biết rõ ràng tất cả. Hắn lập tức bế khí không động đậy, đợi trong nháy mắt Âu Dương Hoành cúi người, hắn mới đột nhiên ra tay tập kích.
Giống như vừa rồi Long Tiêu Diêu không kịp phản ứng, Âu Dương Hoành cũng không kịp chống đỡ biến đổi trước mắt. Tuy rằng hắn là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, nhưng ở sâu trong lòng đất, đủ loại thần thông đều bị hạn chế, hắn cũng không biết loại thần thông như Ngư Hành Bách Biến, càng không có loại thân thể mạnh mẽ như Long Tiêu Diêu, chỉ kịp điều động chân khí rót vào nội giáp chống đỡ CÔNG kích.
Người tu tiên nếu có điều kiện đều sẽ luyện chế nội giáp làm vật phòng ngự bên mình. Âu Dương Hoành là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, cũng là Thái thượng trưởng lão Phong Vân Môn, lại là thành viên trọng yếu Âu Dương gia tộc, tự nhiên sẽ không thiếu linh thạch, đương nhiên cũng mua nội giáp phòng thân. Chẳng qua giới tu tiên Tây Thổ đại lục có thể mua được nội giáp cao nhất chỉ là cấp Pháp bảo, nội giáp của hắn chính là một kiện Pháp bảo thượng phẩm.
Long Tiêu Diêu đánh một quyền lên bụng dưới của Âu Dương Hoành, lại bị nội giáp cản trở, phần lớn kình lực đều do nội giáp thừa nhận. Nhưng một kích này Long Tiêu Diêu vẫn vận dụng Thiên Quân Lực, tuy rằng Âu Dương Hoành cậy vào nội giáp trợ giúp cản được nắm tay, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra không kịp chuẩn bị, lực lượng mạnh mẽ cũng làm thân thể Âu Dương Hoành chấn động, khí huyết trong cơ thể hắn liền sôi trào, chân khí cũng có chút hỗn loạn.
Tuy rằng Âu Dương Hoành vẫn chưa bị thương, nhưng chân khí hỗn loạn trong cơ thể không thể bảo vệ đan điền, lập tức bị Phệ Linh Trùng cắn xé ra hai cái lỗ nhỏ, hai con Phệ Linh Trùng lập tức chui qua đan điền rách nát, bổ nhào lên Nguyên Anh của hắn, bắt đầu cắn xé.
Bản năng của Phệ Linh Trùng chính là cắn nuốt hết thảy vật phẩm có linh lực, còn Nguyên Anh của người tu tiên là do nguyên thần cùng tinh hoa chân nguyên ngưng kết thành, chính là thứ mà Phệ Linh Trùng yêu nhất. Huống chi còn có Long Tiêu Diêu chỉ huy, Phệ Linh Trùng bổ nhào vào Nguyên Anh liền bắt đầu điên cuồng cắn xé.
Âu Dương Hoành vận chuyển chân khí trong cơ thể, chân khí hỗn loạn nháy mắt phục hồi, hắn đang muốn vung chưởng công kích, đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, thân thể chấn động run rẩy, cả người không thể khống chế được.
Nguyên thần của người tu tiên ở bên trong Nguyên Anh, Phệ Linh Trùng cắn xé Nguyên Anh của hắn, tự nhiên cũng cắn xé nguyên thần. Nguyên thần là ba hồn bảy vía sau khi người tu tiên kết anh ngưng luyện thành, hồn phách tức là căn bản của sinh mệnh, thần trí, ngũ cảm con người, lại là bộ phận yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất của cơ thể người, làm sao chịu được Phệ Linh Trùng cắn nuốt.
Lúc này Âu Dương Hoành đã quyết tâm từ bỏ thân thể, Nguyên Anh lập tức độn ra khỏi cơ thể. Tuy rằng Nguyên Anh của tu sĩ Phi Thăng Kỳ tương đối mạnh mẽ, cũng không có năng lực chống đỡ Phệ Linh Trùng cắn nuốt. Trong nháy mắt Phệ Linh Trùng đã tiến vào bên trong Nguyên Anh, Nguyên Anh của Âu Dương Hoành liên tục hét thảm, thân thể rỉ ra như bãi bùn, không còn chút sức sống.
Long Tiêu Diêu thừa cơ bắt lấy Nguyên Anh của Âu Dương Hoành, tạm thời phong ấn Nguyên Anh, triệu hồi hai con Phệ Linh Trùng đi ra. Hắn không phải định buông tha đối phương, nhưng Phệ Linh Trùng cũng chỉ cấp sáu, lúc này cắn nuốt một bộ phận năng lượng trên người Nguyên Anh đã đạt cực hạn. Tuy rằng Nguyên Anh của Âu Dương Hoành ẩn chứa năng lượng khổng lồ tinh thuần, nhưng không có chỗ tốt gì với hắn, chỉ có thể làm thuốc bổ cho linh sủng.
Long Tiêu Diêu thu hồi nhẫn trữ vật cùng thi thể Âu Dương Hoành, lập tức dùng Địa Độn Thuật trở về cửa tiệm đan dược của mình. Quả nhiên, bởi vì Âu Dương Hoành ra tay đánh một kích vào mặt đất, đã kinh động đến tu sĩ Phi Thăng Kỳ Chính Đạo Liên Minh, lúc này năm tên tu sĩ Phi Thăng Kỳ đang điều tra cẩn thận quanh hố sâu mà Âu Dương Hoành đánh ra.
Tu sĩ Phi Thăng Liên minh có hai người có chút hiểu biết về Âu Dương Hoành, tuy rằng xảy ra chuyện Âu Dương Hoành cũng lập tức đuổi xuống lòng đất, bọn họ không nhìn rõ kẻ địch là ai. Nhưng thiên địa linh khí gần đó có dấu hiệu điều động, có thể xác định rõ là tu sĩ Phi Thăng Kỳ ra tay, hơn nữa có thể trốn vào lòng đất, bọn họ đoán ra là Âu Dương Hoành đã ra tay.
Nhưng mà nếu Âu Dương Hoành đã độn vào lòng đất, ngày đó khi tiêu diệt Phong Vân Môn CŨNG không thể bắt hắn, hôm nay tự nhiên càng không thể lùng bắt. Lúc này, mấy vị Thái thượng trưởng lão Liên minh đang truyền âm bàn bạc mục đích mà Âu Dương Hoành ra tay.
Âu Dương Hoành dám lẩn vào Vân Đô Thành lúc này, tất nhiên có mưu đồ không nhỏ, không thể nào vô duyên vô cớ ra tay bại lộ hành tung. Nhưng mà, mấy người tìm đi tìm lại nửa buổi, thậm chí dùng đại thần thông đào xuống chục thước ở hố sâu mà Âu Dương Hoành đánh ra, nhưng không phát hiện manh mối nào, mấy người nghi ngờ đầy bụng.
Long Tiêu Diêu ngay khi Âu Dương Hoành thuấn di đã trốn vào lòng đất, không có người chú ý tới hắn. Tuy rằng mấy nghi trượng Chính Đạo Liên Minh đã tra hỏi từng tu sĩ ở gần đó, nhưng không phát hiện được dấu vết gì. Chẳng qua lòng nghi ngờ của mấy vị Thái thượng trưởng lão Liên minh chẳng những không giảm đi mà còn nặng thêm. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nói đệ tử Liên minh tăng thêm tuần tra, kiểm tra tất cả cư dân trong thành.
Long Tiêu Diêu CŨNG không nói việc này với Bạch Như Ngọc, từ những vật phẩm ở trong nhẫn trữ vật của Âu Dương Hoành đã biết được Âu Dương Hoành là Thái thượng trưởng lão Phong Vân Môn. Tuy rằng còn chưa rõ nguyên nhân mình bị giận chó đánh mèo, nhưng cũng đoán ra có lẽ là liên quan đến Cuồng Bạo Đan cùng Ma đạo. Lần này có thể nói là tìm sống trong chỗ chết, tuy nhiên thu hoạch CŨNG rất lớn, linh thạch, Pháp khí, bí tịch cái gì cũng có.
Đương nhiên Long Tiêu Diêu sẽ không bị một lần đánh lén hù dọa, hắn lại tăng cường Pháp trận phòng ngự cửa tiệm đan dược, nói với Bạch Như Ngọc không nên ra ngoài, còn hắn củng cố giảm đi ra ngoài, cũng càng thêm cẩn thận.
Long Tiêu Diêu bị sự kiện đánh lén chậm trễ, ba ngày sau mới đi Quản Lý Điện, giao Táo Cuồng Đan đã luyện chế ra cho trưởng lão Quản Lý Điện. Trưởng lão Quản Lý Điện biết được tác dụng của Táo Cuồng Đan, không dám chậm trễ, lập tức báo lên cho Thái thượng trưởng lão hội Liên minh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thái thượng trưởng lão hội Chính Đạo Liên Minh lấy được Táo Cuồng Đan, lập tức ý thức được ý nghĩa đặc thù của Táo Cuồng Đan, lập tức ra lệnh Quản Lý Điện cung cấp cho Long Tiêu Diêu tất cả tài nguyên cần thiết, cố gắng luyện chế càng nhiều Táo Cuồng Đan.
Vốn Hội Thái thượng trưởng lão cũng có ý kiến bất đồng, thậm chí có người nói muốn Long Tiêu Diêu giao ra đan phương, nếu hắn nghe lời sẽ cho hắn một ít ban thưởng. Nếu không giao, thì bắt lấy hắn sưu hồn. May mắn Thái thượng đại trưởng lão Vân Đô Phái nói rằng nếu như chuyện này truyền ra, sẽ bất lợi với Vân Đô Thành cùng Liên minh, cuối cùng mới quyết định cho hắn luyện chế số lượng lớn, đồng thời mở ra toàn bộ dược viên của Liên minh ở Vân Đô Thành với hắn.
Trong lúc này còn có một khúc đệm nhỏ, một vị Thái thượng trưởng lão Liên minh hiểu biết luyện đan, từ Táo Cuồng Đan phát hiện dấu hiệu Tam Muội Chân hỏa, vì thế dẫn tới Long Tiêu Diêu, tự nhiên phát hiện tu vi chân thật Nguyên Anh sơ kỳ. VỊ Thái thượng trưởng lão kia cũng không trừng phạt hành vi che giấu tu vi của hắn, chỉ là vạch trần tu vi của hắn, nói hắn dốc lòng luyện chế đan dược bậc cao Nguyên Anh Kỳ trở lên.
Thái thượng trưởng lão kia cũng hiểu khổ tâm làm tán tu che giấu thực lực, còn Long Tiêu Diêu luyện chế đan dược có ý nghĩa rất lớn với Liên minh, tuyệt đối không thể là gian tế Ma đạo, mới có thể giải quyết cho qua nhẹ nhàng. Chẳng qua Long Tiêu Diêu cũng rất biết điều, lập tức đáp ứng tập trung luyện chế đan dược bậc cao, cũng giao cho Liên minh đan phương Cuồng Bạo Đan, để cho bọn họ tự an bài luyện chế.
Nói tới Ma đạo, cùng lúc Âu Dương Hoành chết đi, Thái thượng đại trưởng lão Âu Dương gia tộc lập tức biết ngay. Hắn nghĩ tới Âu Dương Hoành không cẩn thận bị tu sĩ bậc cao Liên minh phát hiện ra tay chém giết, lại càng hận Chính Đạo Liên Minh cùng Long Tiêu Diêu đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vì Âu Dương Hoành vừa mới thất thủ, tạm thời cũng không dám mạo hiểm tiến vào Vân Đô Thành, chỉ là nói Ma đạo gia tăng công kích.
Ma đạo tự nhiên cũng muốn, trước sau công chiếm ba tòa thành trấn, trắng trợn giết hại phàm nhân trong thành, lấy hồn phách dẫn đường ma khí khuếch tán tới những thành trấn này.
Chỉ là Chính - Ma đại chiến cũng xuất hiện bước ngoặc vào thời điểm này, Lôi Âm Tự môn phái Phật tu thần bí nhất Tây Thổ đại lục, luôn luôn chỉ lo thân mình, không tham dự thị phi giới tu tiên. Hiện giờ bị hành vi tàn nhẫn của Ma đạo chọc giận, Lôi Âm Tự quyết định gia nhập Chính Đạo Liên Minh cùng chống lại Ma đạo.
Lôi Âm Tự là môn phái Phật tu truyền thừa từ thượng cổ, nhưng vạn năm qua không lui tới giới tu tiên, lựa chọn đệ tử cũng dựa theo tu sĩ môn phái từ phương
pháp đặc thù tìm kiếm người có duyên, cũng không nhận tới cửa báo danh, hơn nữa thu nhận đệ tử nghiêm khắc, nhân số được chọn rất thưa thớt. Hàng năm Lôi Âm Tự ở trong Pháp trận bảo hộ, người ngoài không thể biết tình huống cụ thể trong Lôi Âm Tự.
Giới tu tiên Tây Thổ đại lục truyền lưu một trái một phải Lôi Âm Tự có sinh trưởng hai mảnh rừng trúc, một mảnh gọi Thiên Âm Trúc, một mảnh là Thiên Lôi Trúc. Dùng Thiên Âm Trúc luyện chế Pháp khí có được thần thông sóng âm, dùng Thiên Lôi Trúc luyện chế Pháp khí sẽ mang theo công kích lôi điện. hơn nữa không phải sóng âm, lôi điện bình thường, mà thuộc Phạm Âm, Thiên Lôi, chỉ là tài liệu này không chảy ra bên ngoài.
Nhân số tu sĩ Lôi Âm Tự không nhiều lắm, lần này chỉ có mấy chục Phật tu Kim Đan Kỳ trở lên tham dự, trong đó có bốn tu sĩ Phi Thăng Kỳ, hai mươi Nguyên Anh Kỳ.
Vốn Chính Đạo Liên Minh cũng cảm thấy số lượng đệ tử mà Lôi Âm Tự phái ra quá ít, chỉ là muối bỏ biển với Chính - Ma đại chiến. Nhưng khi Chính Ma kịch chiến, Phật tu Lôi Âm Tự đại triển thần uy, làm cho Liên minh nhìn bằng ánh mắt khác.
Bởi vì tu sĩ Liên minh thuộc về phía phòng ngự, trước tiên bố trí Pháp trận cỡ lớn phụ trợ, Ma đạo công kích phải dỡ bỏ hết Pháp trận. Ma tu công kích thường dùng ma âm nhiễu loạn thần trí tu sĩ, thừa dịp tu sĩ chính đạo đại loạn, Ma tu công kích quy mô lớn, Pháp trận thiếu khống chế tự nhiên bị công phá dễ dàng. Nhưng tu sĩ chính đạo dù đã biết phương thức công thành của Ma đạo, cũng chỉ bó tay không có cách nào.
Nhưng mà ngay khi Ma đạo dùng ma âm phát động công kích, bốn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Lôi Âm Tự mỗi người tế ra sanh, tiêu, địch cùng mõ luyện chế bằng Thiên Âm Trúc, một mảnh Phạm Âm tường hòa truyền vào trong tai tu sĩ thủ thành, lập tức trừ đi ma âm quấy nhiễu, tu sĩ phòng ngự tự nhiên khôi phục tỉnh táo, khống chế Pháp trận phát động công kích Ma tu công thành.
Ma tu công thành lọt vào Pháp trận cùng tu sĩ chính đạo liên hợp công kích, thương vong thảm trọng, thậm chí có thể nói trước nay chưa từng có. Nên biết uy lực Pháp trận cỡ lớn ở giới tu tiên, mạnh mẽ vượt xa lực lượng của những người tu tiên.
Trước kia Ma tu công kích thuận lợi, quá nửa là có ma âm quấy nhiễu, Pháp trận thiếu đi tu sĩ khống chế nên uy lực giảm mạnh. Nếu không, muốn công phá thành trì Chính Đạo Liên Minh, ít nhất cần có lực lượng gấp mấy lần tu sĩ phòng ngự, dù là thực lực Ma tu mạnh mẽ vượt xa tu sĩ cùng cấp, nhưng cũng không đạt đến gấp mấy lần.
Nhìn thấy Ma tu thương vong quá nhiều, mấy Ma tu Phi Thăng Kỳ áp trận giận tím mặt, tự mình ra tay loại bỏ Pháp trận. Phật tu Phi Thăng Kỳ Lôi Âm Tự lại ra tay đón đỡ, đại chiến với Ma tu bậc cao.
Công pháp vô thượng truyền thừa của Lôi Âm Tự chẳng những là công pháp Phật môn Địa giai đỉnh cấp, còn có một Kim Cương Thần Công hạng nhất Phật môn, cũng là pháp quyết đỉnh cấp tu luyện thân thể, thân thể mạnh mẽ không kém gì Ma tu cùng cấp. Mấu chốt nhất là công pháp Phật tu vốn đã khắc chế Ma đạo, còn Phật tu Lôi Âm Tự lại dùng Pháp khí luyện chế bằng Thiên Lôi Trúc, được thiên lôi phụ trợ thực lực tăng gấp bội.
Kết quả, bốn Phật tu Phi Thăng Kỳ Lôi Âm Tư đại triển thần uy, còn chém giết hai Ma tu Phi Thăng Kỳ, trọng thương hai người. Cuối cùng chẳng những đại thắng một trận, còn tiêu diệt rất nhiều Ma tu, đạt được một trận Chính Ma đại chiến thắng lợi lớn nhất từ trước đến nay.
Chính Đạo Liên Minh chẳng những vì thế đứng vững chân, còn bắt đầu lên kế hoạch tổ chức phản kích, xoay chuyển cục diện bất lợi từ trước đến nay. Nhưng bởi vì một thời gian trước Ma đạo chiếm được rất nhiều tu sĩ Kim Đan cùng Nguyên Anh, thực lực Ma tu bậc cao đã có tăng cường, thực lực tổng thể vẫn không kém. Chính Đạo Liên Minh cũng không có sức một lần định càn khôn, cuối cùng hình thành cục diện giằng co lần nữa.
Long Tiêu Diêu lại dốc lòng tu luyện, luyện đan. Hơn nữa Chính Đạo Liên Minh mở ra dược viên cao cấp cho hắn, để hắn bổ sung rất nhiều dược thảo hiếm quý, hắn cũng lựa chọn theo cổ phương, luyện chế một loại đan dược: Huyết Lệ Đan.
Huyết Lệ Đan cùng loại với bí thuật vu tộc, thuộc loại thiêu đốt tinh huyết bản thân dẫn tới tăng lên tu vi ở biên độ lớn nhất, có thể làm người sử dụng tăng lên một bậc tu vi trong thời gian một canh giờ, nhưng sau khi dùng sẽ giảm thọ sáu mươi năm.
Tuy rằng loại đan dược này tổn thất thọ nguyên của tu sĩ, nhưng có thể tăng thêm một bậc cho tu sĩ, chẳng những có thể cứu mạng vào lúc mấu chốt, hơn nữa thực lực tăng lên sẽ cảm nhận được một bộ phận cảnh giới của bậc tiếp theo, có chút giúp ích cho tu luyện tương lai, cho nên thật khó mà nói được lợi hại.
Chính Đạo Liên Minh lại đặt hàng số lượng lớn, đương nhiên cũng ban thưởng xa xỉ cùng thù lao tương ứng cho Long Tiêu Diêu, cũng hoàn toàn giao một tòa dược viên cao cấp lớn nhất Liên minh cho hắn sử dụng.
Có Lôi Âm Tự giúp đỡ cùng đan dược của Long Tiêu Diêu, Chính Đạo Liên Minh lại tổ chức một trận đột kích, mục tiêu là phá hủy tế đàn ở những thành thị bờ biên do Ma đạo thành lập dẫn đường cho ma khí, kết quả lại bất ngờ bị trọng thương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đội ngũ Chính Đạo Liên Minh vốn đạt được hiệu quả đột kích, xâm nhập vào thành thị Ma đạo chiếm lĩnh, trước sau phá hủy bốn tòa tế đàn dẫn ma, cắt đứt con đường dẫn ma khí của Ma đạo. Nhưng khi tiếp tục xâm nhập, gặp phải rất nhiều Ma đạo bậc cao tiếp viện, hai bên nổ ra một trận đại chiến. Kết quả Ma đạo dẫn nổ tế đàn, dùng hồn phách cùng ma khí tồn trữ trong tế đàn làm tu sĩ Liên minh đột kích bị thiệt hại nặng.
Tuy rằng đội ngũ đột kích đều là người tu tiên bậc cao, nhưng nếu bị ma khí nhập thể thì cũng khó mà chống đỡ được. Nhất là ma khí có tác dụng ăn mòn, ma hóa, nặng thì trực tiếp nổ tan xác bỏ mình, nhẹ thì bị ma hóa cuối cùng đánh mất thần trí rơi vào Ma đạo.
Dẫn đội tập kích là hai vị Thái thượng trưởng lão Lôi Âm Tự, khi tế đàn bị dẫn nổ ma khí, hồn phách tràn ra ngoài, đã đứng ra dùng đại thần thông che chắn không gian bảo hộ tu sĩ khác. Mặc dù bảo vệ được phần lớn tu sĩ đội tập kích, nhưng bản thân lại bị ma khí xâm nhập. Tuy rằng thân thể hai người rất mạnh, lại thêm công pháp khắc chế tà ma, có thể làm chậm ma khí ăn mòn nhưng không có sức trừ khử hoàn toàn.
Đội ngũ tập kích nhanh chóng trở về Vân Đô Thành, hai vị Thái thượng trưởng lão Lôi Âm Tự bị thương thế nghiêm trọng. Bởi vì đội ngũ tu sĩ tập kích do hai người cứu về, tự nhiên Liên minh vô cùng cảm kích, toàn lực trợ giúp hai người chữa thương. Kết quả dùng hết các phương pháp, dùng đủ loại đan dược nhưng vẫn không cách nào trừ bỏ hoàn toàn ma khí trong người. Cuối cùng hai người chỉ có thể tạm thời ở trong rừng Thiên Lôi Trúc, mượn dùng thiên lôi khắc chế ma khí, ngăn cản ma khí ma hóa.
Liên minh cùng Lôi Âm Tự hết cách, chỉ có thể treo thưởng trưng cầu phương pháp chữa thương. Tuy rằng trước sau không thiếu tu sĩ đến thử, cũng bó tay không còn cách nào với ma khí xâm nhập vào người. Cuối cùng, Thái thượng đại trưởng lão Lôi Âm Tự kết luận: chỉ có tu sĩ vận dụng Nam Minh Ly Hỏa, mới có thể ngự hỏa nhập thể cắn nuốt ma khí.
Mấy tháng sau, chi nhánh phường thị Vương gia ở Tây Thổ đại lục cung cấp tình báo về Nam Minh Ly Hỏa. Nam Minh Ly Hỏa thuộc loại dị hỏa tiên thiên, chỉ có người tu tiên tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, có thể vận dụng Tam Muội Chân hỏa, mới thu dùng dị hỏa trong thiên địa cho mình dùng. Phùng Hướng Huy chính là thu luyện một loại dị hỏa, mới có thể luyện chế cổ bảo.
Chẳng qua, người tu tiên bình thường thu dị hỏa khác với Long Tiêu Diêu thu phục Thái Dương Thần Hỏa. Hắn là luyện hóa hấp thu tinh huyết bản mạng Tam Túc Kim Ô nắm giữ Thái Dương Thần Hỏa, tự động có được năng lực nắm giữ Thái Dương Thần Hỏa. Còn những tu sĩ khác là dùng Tam Muội Chân hỏa bao bọc căn nguyên dị hỏa, vận hành công pháp của mình dẫn đường thu vào trong Nguyên Anh, từ đó đạt đến thu phục thuần hóa dị hỏa.
Mấu chốt nhất khi người tu tiên thu phục dị hỏa là phẩm chất chân hỏa của bản thân không thể yếu hơn dị hỏa. Nếu không thể thu liễm khí tức cực nóng từ dị hỏa, nhẹ thì kinh mạch bị thương, nặng thì lập tức bị dị hỏa đốt thành tro tàn. Thu phục dị hỏa yêu cầu cực cao với công pháp, phẩm chất ngọn lửa cùng năng lực khống hỏa của người tu tiên, Phùng Hướng Huy chỉ là thu được một loại dị hỏa bình thường nhất.
Bởi vì giữa dị hỏa có tính bài xích, hơn nữa dị hỏa cao cấp đã có linh tính bước đầu, căn bản không chịu chung sống hòa bình với dị hỏa khác, cho nên người tu tiên chỉ có thể thu phục một loại dị hỏa. Tuy nhiên, loại thu phục dị hỏa này là chỉ phương thức thu phục căn nguyên ngọn lửa, tồn trữ trong Nguyên Anh, cũng không xung đột với thần thông truyền thừa mà Long Tiêu Diêu nắm giữ.
Nếu người tu tiên có thể thu phục dị hỏa, tự nhiên thực lực tăng mạnh, hiện giờ lại có Liên minh cùng Lôi Âm Tự ban thưởng phong phú, tự nhiên có rất nhiều người tu tiên chen nhau đi thử thu phục Nam Minh Ly Hỏa.
Kết quả, phẩm chất Tam Muội Chân hỏa của phần đông tu sĩ đều không thể chống đỡ được Nam Minh Ly Hỏa, trong quá trình thu phục dị hỏa đều bị đốt thành tro tàn. Yêu cầu thấp nhất khi thu phục dị hỏa là đạt đến Nguyên Anh Kỳ, nếu không thì không thể vận dụng Tam Muội Chân hỏa. Mấy tu sĩ bậc cao chết đi, những tu sĩ khác tự nhiên không dám lỗ mãng, cuối cũng không còn ai đến thu phục Nam Minh Ly Hỏa, tự nhiên cũng không thể trừ khử ma khí trong cơ thể hai người.
Thời gian kéo qua một năm, trong lúc này vì có Lôi Âm Tự gia nhập, hơn nữa tế đàn bị hủy, ma khí dẫn đường tiêu tán, thế công của Ma đạo cũng ngừng lại, Chính Đạo Liên Minh còn thừa cơ thu phục thành trấn tiêu tán ma khí.
Chỉ là hai vị Thái thượng trưởng lão Lôi Âm Tự thân trúng ma khí chẳng những vẫn không thể trừ bỏ ma khí, hơn nữa ma khí dần dần thích ứng lôi điện Thiên Lôi Trúc mà sinh ra biến dị, lại bắt đầu khuếch tán lần nữa. Chuyện tình khẩn cấp, Chính Đạo Liên Minh cùng Lôi Âm Tự ban thưởng cũng dần dần tăng lên, cuối cùng Lôi Âm Tự đã đưa ra thù lao là Thiên Lôi Trúc, Thiên Âm Trúc vạn năm mỗi thứ một cây.
Một năm qua Long Tiêu Diêu sống rất bình thản, mỗi ngày chỉ là luyện đan, tu luyện. Tuy rằng hắn CŨNG biết tu sĩ Lôi Âm Tự bị trúng ma khí cùng Nam Minh Ly Hỏa, CŨNG tim đập rộn ràng với chuyện này. Nên biết, nếu người tu tiên có thể thu phục một loại dị hỏa, thực lực tất nhiên tăng mạnh. Chỉ là hẳn vì chuyện Âu Dương Hoành ám toán, không dám tùy tiện ra ngoài, hơn nữa thu phục dị hỏa có mạo hiểm rất lớn, bởi vậy hắn cũng không tham dự.
Nhưng khi Long Tiêu Diêu biết được Lôi Âm Tự lấy ra Thiên Lôi Trúc, Thiên Âm Trúc vạn năm làm phần thưởng, hắn quyết định không tiếc mạo hiểm thử một lần. Nguyên nhân trọng yếu nhất là vì Thiên Âm Trúc, Thiên Lôi Trúc là tài liệu đứng đầu được chọn trong luyện chế Chu Thiên Kiếm Trận, tuy rằng có thể dùng tài liệu khác thay thế, nhưng phẩm chất kiếm trận sẽ giảm đi.
Hai loại thần trúc là chí bảo trấn tự Lôi Âm Tự, bởi vì hàng năm Lôi Âm Tự có Pháp trận phòng hộ, mà thần trúc là đặc sản của bọn họ, chưa bao giờ chảy ra ngoài một tấc, cho dù thần trúc ngàn năm thì người ngoài cũng không thể có được. Hiện giờ có cơ hội này, hắn tự nhiên không thể không động tâm.
VỊ trí Nam Minh Ly Hỏa ở trên một mảnh sa mạc đông nam Tây Thổ đại lục, hiện giờ tương ứng với phạm vi Chính Đạo Liên Minh. Thực tế lại thuộc hoang mạc, căn bản không có người canh gác, thuộc về địa vực không ai quản lý. Hơn nữa sa mạc tràn ngập linh khí thuộc tính hỏa, ma tu không thể thích ứng hoàn cảnh cực nóng này, tự nhiên không có ma đạo mai phục.
Mấu chốt nhất là hiện giờ Long Tiêu Diêu có thể vận dụng chân hỏa dung hợp Thái Dương Thần Hỏa, phẩm chất không kém gì Nam Minh Ly Hỏa, lại thêm thần thông tự lành, có nắm chắc ít nhất bảy tám phần thu phục được dị hỏa. Tu tiên vốn là nghịch thiên, cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu không dám mạo hiểm thì căn bản khó đi nửa bước trên con đường tu tiên.
Long Tiêu Diêu đương nhiên không phải kẻ xúc động, trước tiên lấy Huyền Thưởng Lệnh đi Liên minh cung cấp bản đồ, cẩn thận nghiên cứu một phen, lại đi phường thị hỏi thăm cò mồi một chút tình báo liên quan. Khi chuẩn bị xong, chỉ nói với Bạch Như Ngọc ra ngoài hái thuốc, lại luyện chế một đám đan dược nhiệm vụ, lúc này mới đi đến sa mạc.
Một đường không nói, Long Tiêu Diêu tốn một ngày chạy đến sa mạc. Sa mạc cũng có yêu cầm và độc trùng, nhưng đều là cấp bảy trở xuống, còn chưa tạo thành phiền phức với hắn.
Long Tiêu Diêu dựa theo bản đồ đi đến chỗ Nam Minh Ly Hỏa, cách trăm dặm hắn đã cảm giác được khí tức nóng rực. Khi hắn bay đến gần, dễ dàng phát hiện ra ở trong một khu bồn địa sa mạc, trong hố sâu đang có một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, ở vị trí trung tâm ngọn lửa có một đóa lửa sáng ngời rung động.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào