Giữa Dương Thạc và Mạc Vân Cốc, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận!
Nếu như sớm muộn gì cũng phải đánh thì dứt khoát làm sớm một lần là được. Dương Thạc tu luyện võ đạo, từ trước tới nay đều coi trọng tâm niệm cảm ngộ. Luôn có một gã cường giả Võ Thánh áp bách trên đầu mình, thời khắc này cũng khiến mình nguy hiểm, điều này làm hắn vô cùng khó chịu.
Nếu mình không có thực lực đánh một trận với Mạc Vân Cốc, Dương Thạc tất nhiên sẽ không đi chủ động tìm xúi quẩy.
Nhưng hiện nay Dương Thạc phối hợp với Dương Địch, không nói tới có thể giết được Mạc Vân Cốc hay không nhưng ít nhất đã có năng lực đánh một trận với Mạc Vân Cốc.
Lúc này không đánh thời còn đợi tới lúc nào?
Tối nay không đánh thì còn đợi tới bao giờ?
Bây giờ Dương Thạc đã tu thành cửu dương chân thân tầng hai, đang mặc Bắc Địa Uy Lực Khải, tay cầm Thần Long Liệt Khôn Đao, sức chiến đấu đã đạt tới một trạng thái đỉnh cao.
Trừ phi Dương Thạc có thể lấy được Xá Lợi Tử đầy đủ, tu thành cửu dương chân thân tầng ba, bằng không trong thời gian ngắn, thực lực sẽ không thể tăng lên rõ ràng về bản chất. Nếu thực lực trong thời gian ngắn không thể tăng lên thì dứt khoát đánh một trận với Mạc Vân Cốc cho xong.
Dương Thạc không ngờ quyết định đêm nay ra tay.
Nếu đêm nay đã ra tay thì như vậy dù là Mạc Vân Cốc có âm mưu quỷ kế gì, cơ bản đều không có tác dụng quá lớn nữa rồi.
Trừ phi Mạc Vân Cốc thi triển âm mưu ngay đêm nay.
Điều này hiển nhiên là không thể. Dù sao trên tay Mạc Vân Cốc có 30 vạn đại quân. Điều động 30 vạn đại quân không thể hoàn thành trong một buổi tối, giống như một con cự thú khổng lồ, muốn thực hiện quỷ kế gì cũng đều cần thời gian chuẩn bị nhất định.
- Dương Thạc, tối nay ngươi muốn đi tập sát Mạc Vân Cốc sao?
Nghe lời này của Dương Thạc, Dương Thành nhíu mày.
- Mạc Vân Cốc rốt cục là cường giả Võ Thánh, thân là Tổng Biểu Bà Tử của lục lâm đạo nam bắc thập tam tỉnh. Trên người hắn dù không có vũ khí và áo giáp cấp độ như Bắc Địa Uy Lực khải và Thần Long Liệt Khôn đao nhưng tuyệt đối cũng có không ít thần bin lợi khí, áo giáp cứng cỏi. Phương diện này hắn cũng không phải bất lợi hoàn toàn.
- Mặt khác công pháp hắn tu luyện hình như là Thần Hùng quyết do Dương Thiên sáng tạo ra, còn có Đại Thiên Vương quyền, thậm chí là Địa Sát Vương quyền của Địa Sát. Những công pháp vũ kỹ này đều từ cấp cao trở lên, thậm chí đạt cấp thần công bí điển. Dương Thạc, ở phương diện này ngươi không có ưu tế lớn. Thực lực của ngươi dù sao cũng chỉ có cấp độ Đại Tông Sư, muốn chém giết hắn thì có nắm chắc được mấy phần?
Dương Thành trực tiếp hỏi Dương Thạc.
- Một phần!
Dương Thạc hầu như không nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
- Ta phối hợp với Tiểu Địch, có một phần nắm chắc giết được Mạc Vân Cốc!
- Nhưng mặc dù không cách nào giết được hắn thì chúng ta còn có ít nhất chín phần nắm chắc có thể thoát ra từ tay hắn! Cho nên vẫn đáng để thử trận chiến này một lần!
Dương Thạc nói.
- Như vậy sao...
Sắc mặt Dương Thành nghiêm trọng hẳn, nhíu mày tựa như đang nghĩ ngợi.
- Ngươi đã muốn đi ám sát Mạc Vân Cốc thì Lục ca cũng không nên ngăn cản. Cố gắng cẩn thận!
Dương Thành nói với Dương Thạc.
Hai huynh đệ đang nói chuyện thì phía dưới cổng thành có binh sĩ nhanh chóng đi tới, chắp tay hành lễ với Dương Thành rồi nói:
- Khởi bẩm nguyên soái, Tào công công Tào Tung cầu kiến!
Dương Thành sững sờ, không biết lúc này Tào Tung tới có chuyện gì:
- Mời Tào công công lên đây đi!
Binh sĩ kia nhanh chóng đi xuống dưới một lát. Sau đó người này mang theo một lão thái giám tóc bạc đi tới. Lão thái giám này đúng là Tào Tung.
- Bái kiến Dương tướng quân!
Đi lên trên cổng thành, Tào Tung liền thi lễ với Dương Thành.
- Tào công công đừng đa lễ. Không biết Tào công công đến đây là có chuyện gì? Có phải Trương đại nhân có vấn đề gì khi viết Đại Chu thông sử, cần ta giúp chăng?
Dương Thành không quanh co, trực tiếp hỏi Tào Tung.
- Ha ha, không phải!
Tào Tung cười ha hả.
- Dương tướng quân. Lần này chúng ta tới xin Dương tướng quân chiến đấu đấy.
Tào Tung nói.
- Chiến đấu sao?
Dương Thành hơi ngẩn ra, không hiểu rõ ý của Tào Tung.
- Dương tướng quân, ta là lão bộc hầu hạ tiên hoàng năm mươi năm rồi. Năm đó thái tổ của triều đình ta có lập ra một quy định, hậu cung, thái giám không được can thiệp chính sự. Năm mươi năm nay, ta cũng chưa bao giờ can thiệp vào chính sự Đại Chu, chỉ dốc lòng tập võ mà thôi.
- Hôm nay phản tặc đánh tới dưới thành, ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ có một thân võ nghệ để đền đáp tiên hoàng!
- Thực lực Mạc Vân Cốc tuy mạnh nhưng ta nguyện một mình tiến về trước doanh trướng phản quân, đánh một trận với phản tặc Mạc Vân Cốc kia. Nếu như may mắn có thể giết được hắn thì cũng có thể giải vây cho kinh thành. Mặc dù không thể chém giết Mạc Vân Cốc nhưng ta liều một mạng ti tiện cũng phải làm kinh sợ Mạc Vân Cốc kia, khiến hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ!
Tào Tung trầm giọng nói.
- Chỉ tiếc là trước khi tới được doanh trướng của phản tặc thì cũng không quá dễ dàng. Ta nghe cấm quân bên này nói có một vị tướng lãnh có được chiến xa của thượng cổ thiên binh. Ta muốn mời vị tướng quân này đưa chúng ta tới trước doanh trướng của phản quân. Kính xin tướng quân cho phép.
Mặt Tào Tung lộ vẻ khẩn thiết, chậm rãi nói.
- Hả? Tào công công cũng muốn đi ám sát Mạc Vân Cốc sao?
Nghe những lời này của tât, Dương Thành ngược lại cảm thấy hơi bất ngờ.
- Tào công công có biết rõ, đi ám sát Mạc Vân Cốc, dù có cơ hội chém giết hắn nhưng doanh trướng của phản quân tất nhiên phải đề phòng nghiêm ngặt. Chỉ sợ Tào công công nếu muốn toàn thân thoát ra là chuyện không dễ dàng...
Dương Thành nói nghiêm chỉnh.
- Ha ha, chuyện này tất nhiên là ta biết.
Tào Tung cười ha hả nói.
- Lần này ta tới đây chính là mang lòng chịu chết rồi.
Tào Tung nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói.
- Mang lòng phải chết sao? Sự cao thượng của Tào công công khiến Dương mỗ bội phục vạn phần. Như vậy đi, không cần phiền tới Âu Dương tướng quân, vừa may ta cũng muốn tới doanh trướng phản quân đêm nay, chấm dứt một đoạn ân oán với Mạc Vân Cốc. Tào công công nếu không chê thì hãy tiến thẳng vào bên trong không gian của Thập Phương Ca Sa của ta, theo ta xé mở hư không, trực tiếp vào trong doanh trướng của phản quân đi!
Ở thời điểm này, tiếng nói của Dương Thạc chợt truyền tới.
Dương Thạc cũng biết một chút thực lực của Tào Tung.
Hắn giống như Cổ Lão trong Tàng Thư Các của Trấn Quốc Phủ, đều là cao thủ Đại Tông Sư cấp đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là tiến vào đẳng cấp Võ Thánh.
Lúc trước bên trong kho hàng của cấm quân Đại Chu, Dương Thành cũng không nắm chắc mười phần có thể chém giết Tào Tung này.
Một cao thủ như vậy, nếu cùng tiến tới doanh trướng phản quân với mình, ám sát Mạc Vân Cốc thì xác suất thành công sẽ tăng lên nhiều!
Xác suất thành công ban đầu ít nhất có thể tăng lên tới ba phần.
- Hả? Dương công tử, ngươi cũng muốn đi đối phó với Mạc Vân Cốc kia sao?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Nghe lời nói của Dương Thạc, Tào Tung không khỏi sững sờ.
- Dương công tử, ta nói nhiều một câu. Mạc Vân Cốc kia là cường giả Võ Thánh. Nếu đi ám sát hắn, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh đấy!
Tào Tung chau mày, nhắc nhở Dương Thạc.
- Muốn giết ta sao? Ít nhất Mạc Vân Cốc còn chưa có bản lĩnh này. Tào công công đừng lo.
Dương Thạc mỉm cười.
- Nếu như không có chuyện gì khác thì mời Tào công công chuẩn bị trước một phen. Tối đa là tới nửa đêm, ta sẽ tới doanh trướng của phản quân. Dương mỗ xin lỗi vì không bồi tiếp được, phải tới không gian của Thập Phương Ca Sa chuẩn bị một phen!
Dương Thạc nói.
Vừa nói hắn vừa trực tiếp xé mở hư không, bước một bước vào bên trong không gian của Thập Phương Ca Sa.
Thần Long đã chui vào bên trong Thập Phương Ca Sa rồi.
- Tiểu Địch còn đang tu luyện sao?
Sau khi tiến vào trong Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc hỏi Thần Long.
- Tiểu gia, tiểu nãi nãi hình như đốn ngộ gì đó, từ hôm qua đã bắt đầu, chắc cũng đốn ngộ xong nhanh thôi. Lần này đốn ngộ xong thì chỉ sợ thực lực của tiểu nãi nãi phải bước vào cấp độ Đường tiên sinh rồi. Mặt khác mấy hôm nay Huyết Phi và Hắc Hùng đều chui vào cạnh thi thể của Huyền Ưng và Hắc Hùng thượng cổ, không biết là làm trò gì. Thực lực của bọn chúng đều là Võ Tôn cao giai, chắc thấy các ngươi tu luyện nhanh chóng quá nên hơn tự ti, cho nên bế quan tiềm tu chăng?
- Mà Tiểu Hỏa thì ngược lại, hiện tại đã là Đại Tông Sư rồi. Đáng tiếc là tiềm lực của nó có hạn, dù kích phát được huyết mạch Cùng Kỳ trong người, chắc tối đa chỉ đạt tới cấp độ Võ Thánh là đỉnh cao rồi!
Thần Long nói.
Rống rống!
Thần Long đang nói chuyện thì có tiếng thú rống truyền đến.
Một con Cùng Kỳ dài chừng hơn hai trượng, trên người mang theo hoa văn màu trắng và màu đỏ bay nhanh trên không trung tới trước mặt Dương Thạc, thân mật dùng đầu dụi vào tay hắn, đúng là hỏa độc Cùng Kỳ Tiểu Hỏa.
- Tiểu Hỏa đạt Đại Tông Sư sơ giai rồi à? Lần này ám sát Mạc Vân Cốc, ngược lại cũng coi như một trợ lực lớn rồi.
Dương Thạc xoa đầu Tiểu Hỏa, miệng nói.
Hỏa độc Cùng Kỳ rốt cục có huyết mạch thần thú, vốn huyết mạch Bạch Văn Cùng Kỳ, sau khi trưởng thành sẽ đạt cấp độ Đại Tông Sư.
Tiểu Hỏa hấp thu hỏa độc, nuốt loạn đan dược, ăn không ít thiên tài địa bảo, tiềm lực còn mạnh hơn hỏa độc Cùng Kỳ Bạch Phát Dược Thiên Tôn không ít.
Nhất là Dương Thạc và tiên đạo có một ít La Hán quả, Phật Thủ quả, các loại linh dược bên trong Thập Phương Ca Sa đã chín rồi. Dương Thạc còn chưa có cơ hội ăn, để thằng ranh Tiểu Hỏa này ăn vụng không ít. Đúng là dựa vào những linh dược, linh quả trên nên Tiểu Hỏa mới có thể đạt tới Đại Tông Sư sơ giai nhanh như vậy.
Chẳng qua dù thực lực của nó tăng lên cực nhanh, cũng không có bình cảnh nhưng tiềm lực lại không coi là cao lắm.
Đến cấp độ Võ Thánh là coi như chấm dứt rồi!
Mà Huyết Phi, Hắc Hùng tuy hiện tại bị Tiểu Hỏa bỏ xa nhưng tiềm lực của chúng lại lớn vô cùng, tương lai rất có thể đạt tới cấp độ của Thần Long, vượt qua Võ Thánh, cùng một cấp bậc với tổ tiên thượng cổ của chúng.
Đương nhiên là thực lực hiện tại của chúng vẫn chưa đáng coi vào đâu.
Lần ám sát Mạc Vân Cốc này, chúng cũng không giúp gì được.
Tiểu Hỏa cấp độ Đại Tông Sư, trên người có hỏa độc, ngược lại có thể trợ giúp Dương Thạc, Tào Tung đến vây công Mạc Vân Cốc.
- Tiểu Hỏa không ngờ còn đốn ngộ. Chờ nàng một chút vậy!
Dương Thạc thầm nghĩ
Có khả năng Tiểu Địch trong lần tập kích này có tác dụng còn lớn hơn Dương Thạc!
Thần âm Linh Đang của nàng trực tiếp công kích thần hồn Mạc Vân Cốc, dù Mạc Vân Cốc có áo giáp mạnh, sử dụng vũ khí cường thịnh thì chỉ sợ cũng khó ngăn cản nổi công kích bằng thần âm.
Không cần trực tiếp giết chết thần hồn của hắn, chỉ cần khiến đầu hắn đau đớn một lát là có thể tạo thành cơ hội tuyệt vời cho Dương Thạc và Tào Tung rồi.
- Tiểu Địch đột phá đến cấp độ Đại Tông Sư, thi triển Thần âm Linh Đang, ảnh hưởng đối với Mạc Vân Cốc càng lớn. Đến lúc đó xác suất chém giết được Mạc Vân Cốc lại ít nhất tăng lên được hai phần nữa!
Trong lòng Dương Thạc nghĩ, thân thể nhoáng lên, bay đến sơn cốc trong Thập Phương Ca Sa. Dương Địch đang ngồi khoanh chân tu luyện lĩnh ngộ. Dương Thạc cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, nhắm mắt tu luyện.
Ô ô ô ô ông!
Ô ô ô ô ông!
Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Thạc cảm thấy trong thân thể Dương Địch bên cạnh, năm trăm mười hai huyệt khiếu cùng chấn động mạnh mẽ.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Ngay sau đó một khắc, chung quanh Dương Địch, sóng âm cuồn cuộn như là tiếng sấm. Trong đó ẩn chứa ý vị của hổ báo lôi âm tầng hai.
- Tiểu Địch sắp đột phá rồi.
Trong lòng Dương Thạc máy động, nhanh chóng mở hai mắt nhìn về phía Dương Địch.
Năm trăm mười hai huyệt đạo cùng cộng hưởng.
Hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
Đủ loại dấu hiệu cho tấy, giờ phút này, Dương Địch đã dựa vào đốn ngộ đột phá hoàn toàn, đi vào cảnh giới Đại Tông Sư.
Không thể nghi ngờ, thiên phú của Dương Địch so với Dương Thạc đâu chỉ là gấp đôi. Vốn nàng tu luyện thần công của Thiên Âm môn, nhưng sau lại lấy được truyền thừa của Đạo Hoàng nên đã hoàn thiện được công pháp của mình. Công pháp của nàng là cùng một cấp với Cửu Dương huyền công của Dương Thạc.
Với điều kiện như vậy thì dù Dương Địch không có vận may như Dương Thành, Nam Cung Thương thì thực lực cũng có thể nhanh chóng tăng lên, mới hai ba năm mà đã đi vào cảnh giới Đại Tông Sư rồi.
Quả nhiên, danh xưng tuyệt thế thiên tài được sinh theo ý trời là rất đúng.
Ô...ô...ô...n...g!
Ô...ô...ô...n...g!
Sóng âm trên người Dương Địch không ngừng tràn ra hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
Dương Thạc ngồi xếp bằng bên cạnh Dương Địch. Dưới sự ảnh hưởng của sóng âm này, Dương Thạc cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hơi khó chịu. Có thể thấy, sóng âm này chính là đòn tấn công thần âm bằng của Dương Địch.
Mặc dù Dương Thạc chỉ có tu vi Đại Tông Sư, nhưng vì trước kia, thần hồn phát sinh dị biến, thậm chí có năng lực đặc biệt, nên chỉ tính về thần hồn thì Dương Thạc có thể sánh bằng cao thủ Võ Thánh. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là thị giác cùng thính giác của hắn vượt xa Đại Tông Sư bình thường.
Dù là thần hồn của Võ Thánh bị Thần âm của Dương Địch tấn công đều cảm thấy choáng váng. Có thể thấy, sai khi Dương Địch đột phá cảnh giới Đại Tông Sư thì sự tấn công bằng thần âm của nàng đã có thể ảnh hưởng đến cao thủ Võ Thánh.
Nếu sử dụng Thần Âm Linh Đang thì có thể gia tăng sức mạnh, vậy thì càng có thể tổn thương tới cao thủ Võ Thánh rồi.
- Không biết khi Mạc Vân Cốc gặp thần âm công kích thì sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?
Dương Thạc thầm nghĩ, nói.
Một lát sau, Dương Thạc chợt cảm giác được lôi âm kèm theo phạm âm ở chung quanh đang nhanh chóng biến mất.
Toàn bộ đã thu vào bên trong cơ thể Dương Địch.
Hai mắt Dương Địch cũng dần mở ra.
Lúc này, khí chất của Dương Địch đã rất khác so với lúc trước, bồng bềnh xuất trần, căn bản không có cảm giác như một thị nữ nhỏ. Dương Thạc nhìn Dương Địch mà như thấy một vị Tiên vậy.
Mấy năm trước, Dương Địch còn quá nhỏ, mới chỉ là cô nương nhỏ mười hai tuổi mà thôi. Thậm chí, thân thể cũng chưa phát dục, chưa có kinh nguyệt, mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là phải hầu hạ Dương Thạc, ở cùng một chỗ với Dương Thạc. Bây giờ, tuy mới qua hai ba năm, nhưng hai ba năm này lại là thời kỳ một cô nương phát dục nhanh nhất, từ một con vịt con xấu xí hoàn toàn biến thành một thiên nga ưu nhã.
Nếu không phải vì Dương Thạc hấp thu máu huyết Hắc Hùng, thân thể đã phát dục, cao đến tám thước thì chỉ sợ khi ở trước mặt Dương Địch cũng phải cảm thấy tự ti, mặc cảm.
- A, thiếu gia, ngài đã đến rồi à.
Dương Thạc cứ nhìn chằm chằm Dương Địch, lúc này, Dương Địch cũng nhìn thấy Dương Thạc.
Thấy Dương Thạc nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt Dương Địch không khỏi đỏ lên.
- Thiếu gia…
Trừng Dương Thạc một cái, Dương Địch vội vàng cúi đầu.
- Ách…
Lúc này, Dương Thạc mới kịp phản ứng.
- À, ừ… việc này, tiểu Địch, tối hôm nay ta muốn tiến vào trong quân doanh của phản quân Mạc Vân Cốc, để ám sát hắn. Đến lúc đó, ngươi ở bên cạnh hỗ trợ nhé.
Dương Thạc nhìn sang chỗ khác, rồi nói.
- Có Thần Âm Linh Đang của ngươi thì sẽ ảnh hưởng đến thần hồn của hắn. Đến lúc đó, nhục thể cùng thuần dương chân thân của ta sẽ tấn công hắn trước, lại thêm Tiểu Hoả cũng cùng vây giết Mạc Vân Cốc. Ngoài ra còn có Tào công công Tào Tung của Đại Chu Hoàng Thành, ông ấy cũng muốn hành động cùng chúng ta.
Dương Thạc nói.
Dương Thạc nghĩ, mình, Tào Tung và Tiểu Hoả cùng vây giết thì dù Mạc Vân Cốc là cao thủ Võ Thánh cũng khó có thể chống lại được.
Khi cao thủ vây giết thì chỉ cần phối hợp ăn ý là có thể phát huy được uy lực rất mạnh, thậm chí có thể vượt cấp mà đánh bại kẻ địch.
Thân thể Dương Thạc mặc Bắc Địa Uy Lực giáp, cầm trong tay Thần Long Liệt Khôn đao thì có thể coi là cao thủ Đại Tông Sư rồi.
Thậm chí, nếu bộc phát mãnh liệt thì hắn có thể đánh ra hổ báo lôi âm tầng thứ ba, có thể so với cao thủ Võ Thánh sơ kỳ.
Cửu Dương Chân Thân cũng tương đương như vậy.
Mà Tào Tung lại là cao thủ Đại Tông Sư đỉnh phong, nếu bộc phát uy lực thì có thể so với Võ Thánh.
Đây chính là ba cao thủ Đại Tông Sư đỉnh phong đồng thời vây giết đấy. Còn Tiểu Hoả là Đại Tông Sư sơ kỳ thì để nó hỗ trợ ở bên ngoài.
Vậy nên, xác suất giết được Mạc Vân Cốc cũng tăng thêm không ít.
Vấn đề duy nhất chính là, nếu không thể trong một kích giết chết được Mạc Vân Cốc, thì chỉ sợ một số hộ vệ Đại Tông Sư bên cạnh Mạc Vân Cốc sẽ cuốn lấy đám người Dương Thạc. Lúc ấy, Mạc Vân Cốc có thể bộc phát thực lực mạnh nhất của hắn. Khi đó, muốn giết chết Mạc Vân Cốc sẽ càng khó khăn hơn.
- Tính sau vậy, đành cố gắng nhất kích tất sát thôi.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Giết Mạc Vân Cốc ư?
Dương Địch hơi cụp mắt xuống, không chút do dự, nhẹ gật đầu.
- Con trai của Mạc Vân Cốc là Mạc Địch vốn rất đáng ghét. Thiếu gia đã giết Mạc Địch thì dù sớm hay muộn Mạc Vân Cốc cũng sẽ đến giết ngài. Bây giờ, chúng ta giết hắn đi, để về sau hắn khỏi phải nghĩ cách đối phó chúng ta.
Dương Địch cũng không phải người quá lương thiện gì.
Thực tế trước kia, khi cùng sống với Dương Thạc ở phủ Trấn Quốc Công, nàng chính là một nàng bé tương đối đanh đá, chỉ ở trước mặt Dương Thạc mới biểu hiện ôn nhu một chút mà thôi, nếu không, ở phủ Trấn Quốc Công, nàng đã sớm bị bắt nạt đến chết rồi.
Sau khi đến Thiên Âm Môn, cái tính cọp mẹ của nàng cũng được phát huy đến cực hạn. Trình độ tàn nhẫn của nàng còn hơn bài bậc so với hai sư tỷ Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh. Lúc trước, Dương Thạc giết Mạc Địch, bây giờ lại muốn giết Mạc Vân Cốc thì Dương Địch cũng không cảm thấy áy náy chút nào. Dù sao Mạc Địch cứ muốn dây dưa với mình, nên hắn bị giết cũng là đáng đời. Cha con Mạc Vân Cốc cũng không phải kẻ lương thiện gì, giết bọn chúng cũng là vì trừ hại cho nhân dân.
- Ừ, đi xem Tào công công đã chuẩn bị xong chưa.
Dương Thạc gật đầu nhẹ.
- Nếu chuẩn bị xong rồi thì lập tức xuất phát.
Dương Thạc nói.
Mười dặm về phía đông bên ngoài kinh thành.
Một khu doanh trại dài dằng dặc đã được dựng lên.
Những đống lửa cũng được đốt lên. Lúc này, đa số người trong 30 vạn tên tội phạm đã ăn xong cơm tối, đang nghỉ ngơi trong lều trại. Chỉ có một số ít thì canh gác bên ngoài doanh trại.
Trung tâm quân doanh, một lều trướng lớn nhất đang thắp sáng đèn.
Mạc Vân Cốc ngồi ngay trên đầu, bảy tên thất quái, bảy người Đại Tông Sư thì phân chia ngồi hai bên. Hai vị trí ngay gần chỗ trên cùng còn có hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Trong hai người đàn ông này, một người tên là Lô Quyền, một kẻ tên là Phương Tôn Minh, theo thứ tự là kẻ đứng đầu trong giới hắc đạo ở tỉnh Sơn Dương và tỉnh Sơn Âm. Lô Quyền chiếm giữ tỉnh Sơn Dương, đều là giặc cướp, dưới quyền có mấy vạn binh mã. Triều đình Đại Chu đã từng phái ba lần binh tới vây quét chúng nhưng đều bị thất bại. Dưới trướng hắn, chỉ riêng cao thủ Võ Tôn cũng có hơn trăm người rồi.
Còn tên Phương Tôn Minh thì thành lập giáo phái, tập trung mấy chục vạn dân ở tỉnh Sơn Âm. Trong đó, người có thể chiến đấu cũng có mấy vạn. Thuộc hạ của hắn cũng có không ít cao thủ.
Hai người này đều là cao thủ Đại Tông Sư.
Lần này Mạc Vân Cốc khởi binh đã lôi kéo hai người làm tả tướng và hữu tướng, cùng Mạc Vân Cốc tạo thành thế chân vạc.
- Lô đại đương gia, Phương giáo chủ, chuyện ngày mai đành nhờ vào hai vị rồi.
Mạc Vân Cốc nằm nghiêng trên một chiếc giường lớn bằng da hổ, hai mắt hơi nheo lại, nhìn về hai người lúc nãy, nói.
- Mạc lão đại yên tâm.
Lô Quyền không coi ra gì, nói.
- Chỉ là cấm quân Đại Chu mà thôi, sao có thể ngăn cản được hùng binh như hổ lang của chúng ta chứ? Hừ, đám quân đội Đại Chu kia còn không bằng đàn bà. Trước lúc mặt trời lặn ngày mai, Lô Quyền ta sẽ giúp Mạc lão đại phá tan kinh thành. Lúc đó, Mạc lão đại được phong làm Tịnh Kiên Vương của Đại Thần thì đừng quên đám huynh đệ chúng ta là được.
Lô Quyền kiêu ngạo nói.
- Mạc lão đại, nếu không còn chuyện gì thì chúng ta cáo từ trước.
Thoạt nhìn tên Phương Tôn Minh kia trầm ổn một chút, chắp tay hướng Mạc Vân Cốc, nói.
- Ừ, hai vị về trước đi. Mạc mỗ không tiễn rồi.
Mạc Vân Cốc gật đầu nhẹ.
Lô Quyền cùng Phương Tôn Minh vừa mới ra khỏi doanh trướng thì sắc mặt Mạc Vân Cốc đã trở nên âm trầm.
- Tuy hai người kia đã về dưới trướng ta nhưng chỉ sợ xuất công mà không xuất lực. Ngày mai đánh kinh thành còn cần quân của chúng ta làm chủ lực. Hừ, bây giờ chúng ta còn dùng tới bọn chúng… Đợi đến khi phá được kinh thành thì bọn chúng cũng không còn tác dụng nữa, sớm muộn gì cũng phải giết chết bọn chúng, sát nhập nhân mã của bọn chúng.
Mạc Vân Cốc âm trầm, chậm rãi nói.
- Mạc lão đại, đến lúc đó, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng là bảy huynh muội chúng ta sẽ lấy mạng hai người bọn chúng.
Sau lưng Mạc Vân Cốc, lão đại Thất quái, lão mù ‘Độc Cáp Mô’ Thẩm Thiên Lai nhỏ giọng nói.
Mạc Vân Cốc gật đầu nhẹ.
- Thẩm lão đại, mấy người các ngươi ra bên ngoài trông chừng một chút, ta hơi mệt… Tiểu Mị, ngươi lưu lại…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 308 : Tào Tung chết, ám sát vô cùng thê thảm
Nguồn: VIP
Mạc Vân Cốc nói xong, nhắm lại hai mắt, xê dịch cơ thể, tìm một chỗ thoải mái trên chiếc giường da hổ mà nằm.
Đám người Thẩm Thiên Lai vâng một tiếng rồi rời đi.
Chỉ có Ninh Mị Nhi ở lại.
- Lão đại…
Gọi khẽ một tiếng, thân thể mềm mại của Ninh Mị Nhi ngã xuống trên người Mạc Vân Cốc.
Hai tay Mạc Vân Cốc để trên thân thể Ninh Mị Nhi.
- Lão đại, ngài có mệt không, thiếp hầu hạ ngài đi ngủ.
Ninh Mị Nhi nằm trong ngực Mạc Vân Cốc nhẹ giọng nói. Vừa nói, thân thể Ninh Mị Nhi vừa trượt xuống dưới thân Mạc Vân Cốc. Bàn tay trắng nõn như ngọc hơi động, cởi bỏ quần áo của Mạc Vân Cốc, kéo vật dưới hạ bộ Mạc Vân Cốc ra, vuốt nhẹ vài cái, rồi chợt há miệng, trực tiếp nuốt nó vào.
- Ưm…m…
Mạc Vân Cốc rên nhẹ một tiếng.
- Mị Nhi.
Bất chợt, bàn tay to của Mạc Vân Cốc đã luồn đến sau lưng Ninh Mị Nhi.
- Địch Nhi đã bị Dương Thạc giết chết. Mạc lão đại ta đã bị đứt hậu, dù về sau có làm Tịnh Kiên Vương thì có ích lợi gì? Chúng ta cũng có nhân duyên, Mị Nhị, lại sinh cho ta một đứa con trai đi.
Mạc Vân Cốc mở hai mắt, vừa nói, vừa nghĩ đến Dương Thạc. Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ thù hận.
- Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ giết chết Dương Thạc, báo thù cho Địch Nhi.
Mạc Vân Cốc trầm giọng nói.
- Ngươi muốn giết ta để báo thù cho Mạc Địch sao?
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng chợt vang lên trong doanh trướng.
- Ngươi đối tốt với con ngươi như vậy thì sao không xuống địa ngục chiếu cố con của ngươi đi? Được rồi, thấy cha con các ngươi tình thâm, Dương Thạc ta liền thương xót tiễn ngươi một đoạn đường vậy.
Xoẹt!
Chỉ chớp mắt, hư không trong doanh trướng này đột nhiên được mở ra.
Vèo…o…o!!
Rồi một bóng người lao ra ngoài nhanh như tia chớp.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Trong một khắc, trong doanh trướng này, bỗng nhiên vang lên bốn tiếng nổ lớn. Xoẹt một tiếng, hư không trong doanh trướng lập tức bị nổ thành tổ ong. Vèo… vèo mấy tiếng, bốn bóng người từ trong hư không liên tục nhảy ra ngoài.
Một bóng người đàn ông cao lớn, toàn thân mặc một bộ trọng giáp, ngay cả khuôn mặt cũng bị che kín. Một thiếu nữ áo trắng, còn có một ông già tóc trắng không râu mặc một bộ quần áo màu xanh. Đây chính là đám người Dương Thạc, Dương Địch, Tào Tung. Ngoài ra còn có một con mãnh thú cực lớn dài hơn hai trượng là Tiểu Hoả.
Khi ba người một thú xuất hiện liền lập tức tung ra chiêu tấn công mạnh nhất.
Ầm ầm!
Dương Thạc cầm Thần Long Liệt Khôn đao chém mạnh xuống đỉnh đầu Mạc Vân Cốc đang trong doanh trướng.
Mà Dương Địch thì nắm Thần Âm Linh Đang.
Nàng lắc nhẹ một cái, một luồng sóng âm mạnh mẽ trực tiếp bao phủ khắp đỉnh đầu Mạc Vân Cốc.
Còn Tào Tung thì cầm một con dao găm sắc bén đánh lén sau lưng Mạc Vân Cốc. Góc độ tấn công của con dao găm này rất xảo quyệt, gần như là đâm xuyên qua chiếc áo giáp mềm trên người Mạc Vân Cốc, trực tiếp ghim chặt lên vị trí sau gáy hắn.
Dù gì thì Mạc Vân Cốc cũng là Tổng Biều Bả Tử của giới hắc đạo Thập Tam tỉnh nam bắc.
Dù trên người không có trọng giáp nhưng một chiếc áo giáp mỏng phòng ngự trên người cũng không phải loại đơn giản. Nếu không có thần binh cấp bốn trở lên thì muốn một phát mà đâm thủng là rất khó.
Ô...ô...ô...n...g!
Tốc độ tấn công của Thần Âm của Dương Địch là nhanh nhất, nháy mắt đã đến trước mặt Mạc Vân Cốc.
- Nguy…
Trong lòng Mạc Vân Cốc còn chưa kịp kêu lên tiếng ‘nguy rồi’ thì đã cảm giác như bị người ta đập trúng đỉnh đầu vậy, trước mắt liền tối sầm.
Tấn công bằng Thần Âm của Dương Địch dĩ nhiên đã làm thần hồn của hắn bị thương.
Phía trước, Dương Thạc chém mạnh một đao, phía sau, Tào Tung tấn công bằng dao găm. Hai cao thủ Đại Tông Sư đỉnh phong liên hợp tấn công trước sau khiến Mạc Vân Cốc cảm giác được cực kỳ nguy hiểm, nhưng thần hồn của hắn đã bị Dương Địch làm tổn thương nên căn bản không kịp phản ứng, thậm chí, cảm giác của thân thể cũng giảm đi rất nhiều. Dưới một chiêu tấn công này, toàn thân tóc gáy hắn đều dựng đứng lên.
Mắt thấy một đao của Dương Thạc và dao găm của Tào Tung sắp đâm trúng người Mạc Vân Cốc thì…
- Khốn kiếp.
Đúng lúc này, Mạc Vân Cốc biến sắc, cắn mạnh đầu lưỡi một cái, vậy mà thần hồn có thể thanh tỉnh một chút.
Một tay hắn túm mạnh xuống dưới hạ thân.
Ninh Mị Nhi đang phục vụ hạ bộ cho Mạc Vân Cốc lại bị Mạc Vân Cốc túm mạnh một cái ném về phía Dương Thạc. Cùng lúc đó, Mạc Vân Cốc gập mạnh người xuống, nhanh như tia chớp tránh thoát một dao của Tào Tung.
Vụt!
Một chiêu của Tào Tung không đâm trúng gáy Mạc Vân Cốc mà xẹt qua đỉnh đầu hắn.
Mái tóc dài của Mạc Vân Cốc bị Tào Tung chém đứt, bay tán loạn xung quanh.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, một đao của Dương Thạc cũng đã chém xuống người Ninh Nhị Nhi.
Oanh! Oanh! Oanh!
Grào! Grào! Grào!
Hổ báo lôi âm tầng thứ ba bỗng nhiên nổ ra.
Một đao này có thể so với cao thủ Võ Thánh sơ kỳ cầm trường chém mạnh một phát.
Rắc!
Thanh kiếm sau lưng Ninh Mị Nhi lập tức bị chém đứt.
Thế chém của Thần Long Liệt Khôn đao vẫn không giảm, lại chém đến sau lưng nàng ta.
Trên người Ninh Mị Nhi cũng có một chiếc áo giáp mỏng.
Nhất là trong áo choàng của nàng ta còn có một chiếc kim ty nhuyễn giáp. Dù là thần binh cấp ba cũng không thể dễ dàng chém đứt chiếc áo giáp này được.
Nhưng sau khi Thần Long Liệt Khôn đao chém xuống, chiếc áo giáp mỏng cùng kim ty nhuyễn giáp kia đều lập tức phát ra thanh âm răng rắc rồi bị vỡ tan. Uy lực của Thần Long Liệt Khôn đao cực kỳ to lớn, hơn một nửa uy lực đã tác động đến trên người Ninh Mị Nhi. Thân thể Ninh Mị Nhi giống như bao tải bị rách toang vậy, lập tức bị đánh bay ra ngoài. ‘Phụt’ một tiếng, nàng ta liền phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu không phải sau lưng nàng ta có bảo kiếm, áo giáp mỏng, và kim ty nhuyễn giáp thì chỉ sợ một đao kia đã chém Ninh Mị Nhi thành hai nửa.
Mặc dù có ba tầng phòng hộ nhưng bản thân Ninh Mị Nhi cũng bị thương nặng, xương sống gần như bị chém đứt, toàn bộ nội tạng như bị chấn vỡ, miệng há rộng, tim bị thương, máu ứ đọng.
Sắc mặt Ninh Mị Nhi nhanh chóng tái nhợt.
Ba cao thủ Đại Tông Sư: Dương Thạc, Dương Địch, Tào Tung, trăm phương ngàn kế tung ra chiêu mạnh nhất nhưng cuối cùng vẫn bị Mạc Vân Cốc phá hỏng.
- Kẻ nào dám ám sát bản soái hả?
Một lát sau, thần hồn Mạc Vân Cốc rốt cục cũng khôi phục.
Mạc Vân Cốc quát lớn một tiếng rồi nhanh chóng tung ra một quyền đánh đến sau lưng Tào Tung.
Rầm rầm rầm!
Lôi âm nổi lên, ầm một tiếng, Tào Tung liền bị đánh bay ra ngoài.
Oanh!
Ngay sau đó, hắn lại đánh về phía trước một quyền.
Ầm ầm!
Một quyền mà uy lực mênh mông như một toà núi lớn, bắt đầu lao nhanh về phía Dương Thạc.
- Nguy rồi.
Dương Thạc biến sắc, lập tức nâng ngang Thần Long Liệt Khôn đao trong tay lên mới miễn cưỡng ngăn được một quyền này của Mạc Vân Cốc. Nhưng dù vậy, dưới ảnh hưởng của một quyền này thì Dương Thạc cũng phải lui lại mấy bước.
- Đại ca, nhị ca, có người đánh lén Mạc lão đại…
Đúng lúc này, Ninh Mị Nhi đã bị một đao của Dương Thạc đánh cho nội tạng vỡ vụn hết, lại chợt hét to một tiếng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Nàng ta bị Mạc Vân Cốc coi như tấm chắn để ngăn cản một đao của Dương Thạc. Vậy mà giờ phút này, nàng ta không những không hận Mạc Vân Cốc, mà còn hét lớn lên để cho sáu người khác trong thất lão quái đang ở bên ngoài đến đây vây đánh đám người Dương Thạc, cứu Mạc Vân Cốc.
Ninh Mị Nhi vừa hét lớn, vừa rút thanh kiếm gãy sau lưng ra.
Cả người hơi di chuyển, đánh về phía mãnh thú Tiểu Hoả.
Cao thủ Đại Tông Sư vốn có sức sống rất mạnh.
Tuy nội tạng bị thương nhưng cũng không chết ngay được. Tuy Ninh Mị Nhi không còn khả năng ngăn cản đám người Dương Thạc nhưng cũng rất hung hãn. Thoáng cái nàng ta đã lao tới trước mặt Tiểu Hoả, rồi một người một thú quần đấu với nhau ở xa ngoài chục trượng. Nàng ta muốn dùng chút sức lực còn lại để giảm bớt áp lực cho Mạc Vân Cốc.
- Mị nhi.
Mạc Vân Cốc mở to hai mắt.
- Bọn ngươi, chết đi.
Mạc Vân Cốc hét lớn một tiếng, rồi đập mạnh một tay xuống mặt đất.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Sát khí nồng đậm từ trong lòng đất chui lên tấn công về phía đám người Dương Thạc.
- Địa Sát Vương quyền hả?
Dương Thạc nhíu mày.
Địa Sát Vương quyền do cao thủ Võ Thánh như Mạc Vân Cốc thi triển ra đâu chỉ tăng uy lực lên gấp mười lần chứ.
- Lui.
Không hề do dự, Dương Thạc cùng Dương Địch nhanh chóng lui lại, cả người đã bay lên cao mấy trượng. Roạt một tiếng, hai người mở ra doanh trướng mới tránh được một chiêu này.
Grào! Grào!
Ngay sau đó, một luồng khí thế vô tận từ trên người Mạc Vân Cốc truyền ra.
Giống như một con thượng cổ mãnh thú gào rú vậy.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hắn đánh ra bốn năm quyền liền, vậy mà uy lực không hề giảm, nháy mắt đã đến trước mặt Dương Thạc và Dương Địch đang ở trên không trung.
- Thần Hùng quyết? Đại Thiên Vương quyền nữa hả? Quả nhiên, cao thủ Võ Thánh không giống người bình thường.
Dương Thạc nhíu mày, liên tục chém ra Thần Long Liệt Khôn đao, trực tiếp bổ đôi quyền phong của Mạc Vân Cốc. Tuy vậy, vẫn còn có một số luồng kình phong đâm trúng trên Bắc Địa Uy Lực giáp của hắn, tạo nên những thanh âm ken két.
Dương Địch thì dựa vào thân pháp linh hoạt của mình mà tránh né quyền phong của Mạc Vân Cốc.
Lúc này, uy thế của vị cao thủ Võ Thánh Mạc Vân Cốc đã được thể hiện rất rõ rệt.
Dương Thạc cảm thấy, tuy mình mặc Bắc Địa Uy Lực giáp, có Thần Long Liệt Khôn đao, nhưng nếu muốn đánh chính diện mà giết chết được Mạc Vân Cốc thì vô cùng khó khăn.
Cảnh giới Võ Thánh, đây đã là sự khác biệt hoàn toàn về chất rồi.
Đối với cao thủ Đại Tông Sư, Võ Thánh chính là một ngọn núi lớn mà không phải Đại Tông Sư có thể dựa vào sức mạnh, bí pháp, hay pháp khí cường đại là có thể so sánh được.
- Mạc lão đại.
- Thất muội.
- Mau, bảo vệ Mạc lão đại.
Vào đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.
Vèo…o…o! Vèo…o…o!
Vèo…o…o!
Mấy bóng người lao nhanh về phía doanh trướng.
Đúng là sáu người khác trong Ẩm huyết thất quái, đám người Đại Tông Sư như Thẩm Thiên Lai, Tần Vịnh.
- Không được rồi.
Dương Thạc nhíu mày.
Bản thân Mạc Vân Cốc đã mạnh mẽ, mấy người mình cũng khó có thể địch nổi. Nếu bây giờ lại tăng thêm sáu tên cao thủ Đại Tông Sư nữa thì đám người Dương Thạc muốn giết chết hết bọn chúng và an toàn rời đi là chuyện không thể xảy ra.
Chẳng lẽ… lần ám sát này sẽ thất bại sao?
Sắc mặt Dương Thạc ngưng trọng. Nếu không thể giết chết Mạc Vân Cốc thì mình và Dương Địch chỉ đành lập tức rời đi. Lần tới mà muốn đánh lén Mạc Vân Cốc thì sẽ càng khó khăn hơn rồi.
Vèo…o…o!
Mà đúng lúc Dương Thạc vừa nghĩ như vậy xong, thì một bóng người gầy gò nhanh như tia chớp lao về hướng Mạc Vân Cốc.
Là đại thái giám, Tào Tung.
Giờ phút này, toàn thân Tào Tung đẫm máu. Lúc trước, hắn trúng một quyền của Mạc Vân Cốc nên bị đánh bay ra ngoài, bị thương một chút. Ngay sau đó, Mạc Vân Cốc lại sử dụng Địa Sát Vương quyền để dẫn động sát khí tấn công, Tào Tung không kịp tránh nên bị trúng thêm hai quyền nữa. Hiện tại, trên người Tào Tung mang theo toàn vết máu, hung dữ, không sợ chết lao nhanh về phía Mạc Vân Cốc.
Hắn vươn hai tay, muốn cố ôm chặt Mạc Vân Cốc.
- Dương Thạc, nhanh, nhanh giết Mạc Vân Cốc.
Tào Tung quát lớn một tiếng.
Giờ khắc này, vị đại thái giám của Hoàng Thành quát lên, không phải thanh âm the thé như bình thường mà lại rất trung tính, giống như một vị tông sư võ đạo đường đường chính chính vậy.
- Muốn chết hả.
Vẻ mặt Mạc Vân Cốc lạnh lùng, lại đánh thêm mấy quyền về phía Tào Tung.
Bang! Bang! Bang!
Tào Tung bị trúng mấy quyền, cả người hơi dừng lại, không ngừng phun ra máu tươi.
Xen lẫn một số nội tạng nữa.
- Nhanh lên…
Một lát sau, Tào Tung giẫm mạnh hai chân một cái, lại vọt lên, nháy mắt đã đến trước người Mạc Vân Cốc, duỗi tay ra ôm chặt lấy Mạc Vân Cốc.
- Mạc lão đại.
Sáu tên Ẩm Huyết thất quái chưa xông tới nhưng đã nhìn thấy Tào Tung ôm chặt Mạc Vân Cốc thì sắc mặt đều thay đổi.
Vèo…o…o! Vèo…o…o!
Vèo…o…o!
Tên ‘Độc cáp mô’ Thẩm Thiên Lai vung tay một phát, ám khí lập tức bay đi đâm vào trên người Tào Tung.
Thân thể Tào Tung run nhẹ một cái nhưng vẫn không nhúc nhích.
- Khốn kiếp.
Mạc Vân Cốc giãy giụa mãnh liệt nhưng cũng không thê tránh thoát Tào Tung.
Ô...ô...ô...n...g!
Một lát sau, một luồng sóng âm kì dị bỗng nhiên đến trước mặt Mạc Vân Cốc. Đây đúng là Thần Âm của Dương Địch.
Vèo…o…o!
Một bóng đen từ trong thân thể Dương Thạc nhanh chóng bay ra, hai tay được bao phủ bởi áo giáp màu đen, nháy mắt đã đến trước mặt Mạc Vân Cốc, hai cánh tay đưa ra đâm vào trong lồng ngực Mạc Vân Cốc.
Là Cửu Dương Chân Thân.
- Làm sao mà…
Hai tiếng khẽ vang lên, hai cánh tay Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc đã gọn gàng linh hoạt đâm vào trong lồng ngực Mạc Vân Cốc.
Lân giáp màu đen bao phủ bên ngoài Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc đã đạt tới cấp độ Tứ Cấp Thần Binh. Tuy trên người Mạc Vân Cốc là giáp mềm có lực phòng ngự cường đại nhưng nhiều nhất cũng chỉ là phòng ngự Tam Cấp Thần Binh mà thôi.
Dưới công kích của Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc, giáp mềm này căn bản như do giấy dầu tạo nên, nhẹ nhàng đâm một cái lập tức bị hỏng!
Đau đớn mãnh liệt truyền đến từ lồng ngực.
Mạc Vân Cốc vốn đã bị linh đang Thần Âm của Dương Địch công kích, đầu óc trống rỗng, đần dộn.
Chính là lúc trong thân thể truyền đến từng trận đau đớn mãnh liệt, Mạc Vân Cốc mới thoáng cái tỉnh táo lại!
Mở to hai mắt nhìn người trước mắt hắn không thể tin nổi, Dương Thạc.
- Đại Bằng Vương, lại là ngươi!
Trong chớp nhoáng này, Mạc Vân Cốc đã coi Dương Thạc là Đại Bằng Kim Sí Vương.
Hắn vạn lần không ngờ thân là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, sao Đại Bằng Kim Sí Vương lại có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ra tay công kích hắn.
- Đại Bằng, Mạc Vân Cốc ta không cùng không oán với ngươi. Ngươi rõ ràng…
Trong mắt Mạc Vân Cốc, trừ nghi hoặc và khiếp sợ thì ngoài ra còn có cả hận ý mãnh liệt.
- Khốn khiếp!
Mãnh mẽ quát lên một tiếng, trong thân thể Mạc Vân Cốc truyền ra lực lượng mênh mông cường đại!
Mặc dù công kích của Dương Thạc đã đánh Mạc Vân Cốc trọng thương, thậm chí còn khiến phổi, tâm mạch của hắn đều xoắn đoạn. Nhưng Mạc Vân Cốc thực lực Võ Thánh, khí huyết khổng lồ, tuyệt đối không dễ dàng chết đi như vậy.
Trước khi chết còn muốn phản kích mãnh liệt.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Khí kình mênh mông cường đại lưu chuyển tung hoành xung quanh Mạc Vân Cốc.
Uỳnh!
Một tiếng bạo nổ. Tào Tung ôm chặt lấy thân thể Mạc Vân Cốc, bị kình khí cường đại sinh sôi trong thân thể Mạc Vân Cốc thoáng cái bộc phát ra. Xoẹt một tiếng, hai cánh tay đều bị đứt đoạn, thân thể tàn phá của Tào Tung bay ngược ra ngoài. Đang ở giữa không trung, trên mặt Tào Tung dĩ nhiên mang theo vài phần vui vẻ, sinh cơ không ngừng giảm xuống, đúng là đã vẫn lạc!
- Đại Bằng Vương, ta muốn giết ngươi!
Thoát khỏi trói buộc của Tào Tung, Mạc Vân Cốc chợt quát một tiếng, khí kình toàn thân mạnh mẽ bộc phát ra!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Giờ phút này, so với một khắc trước, Mạc Vân Cốc rõ ràng còn khủng bố hơn vài phần.
Lực lượng phát ra trên người rõ ràng đã vượt qua Võ Thánh sơ giai bình thường, tiếp tục tăng nhanh đạt tới cấp độ Võ Thánh trung giai, thậm chí cũng không xê xích với cấp độ Võ Thánh cao giai bao nhiêu.
Chợt quát một tiếng, hai tay mạnh mẽ vung quyèn, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc liền hung hăng oanh kích về phía hắn.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Uy lực hai đấm đập nện vào hư không, âm thanh bạo nổ chợt vang lên.
Quyền phong quét qua phía trên Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc đều bị Cửu Dương Chân Thân làm chấn động ken két, hầu như không ngừng ngưng tụ, dường như sinh sôi từ đổ vỡ.
Ầm ầm!
Ngay một khắc sau đó, hai quyền của Mạc Vân Cốc đã tới phía trên Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc.
Tạch tạch tạch!
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Gần như không chút cản trở, dưới hai quyền oanh kích này của Mạc Vân Cốc, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc trực tiếp nứt vỡ, hóa thành bổn nguyên thần hoang nguyên lực, phiêu tán trên không trung.
Dù sao Mạc Vân Cốc cũng là cường giả cấp độ Võ Thánh. Mặc dù chỉ là Võ Thánh sơ giai nhưng cũng là nội tình thâm hậu, bạo phát ra cũng đủ để phát huy ra lực lượng Võ Thánh trung giai, thậm chí là thực lực Võ Thánh cao giai cường đại. Dùng Thần Hùng Quyết thúc giục Đại Thiên Vương Quyền, Địa Sát Vương Quyền, uy lực phát huy ra vậy mà ngay cả Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc cấp độ Tứ Cấp Thần Binh đều không thể ngăn cản, trực tiếp bị một quyền đánh tan ra.
Nhưng một quyền đánh tan Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc, tình huống của Mạc Vân Cốc càng nguy cấp hơn!
Phốc! Phốc!
Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc bị đánh tan, hai cánh tay cắm vào trong thân thể Mạc Vân Cốc cũng bị tan rã toàn bộ.
Ngực Mạc Vân Cốc trực tiếp hiện ra hai lỗ thủng máu thật lớn!
Bởi vì lúc trước phát động công kích đã vận chuyển khí huyết, giờ phút này máu trong thân thể Mạc Vân Cốc lao nhanh. Ngực bỗng nhiên xuất hiện hai lỗ thủng máu, máu trong thân thể không hề bị ngăn cản, trực tiếp bắn ra từ trong lỗ thủng máu này, phát ra âm thanh phốc phốc.
Dù thực lực Mạc Vân Cốc có mạnh hơn nữa nhưng mất nhiều khí huyết như vậy, thân thể Mạc Vân Cốc cũng lảo đảo một cái, sắc mặt trở nên trắng xám chỉ trong chốc lát.
- Mạc lão đại!
- Mạc lão đại!
Sau người trong Ẩm Huyết Thất Quái kia nhìn thấy dáng vẻ này của Mạc Vân Cốc, sắc mặt đều cả kinh.
Thân thể ý thức liền dừng lại một chút, không tiếp tục lao về phía Mạc Vân Cốc. Dù sao vừa rồi Mạc Vân Cốc phát uy, “Đại Bằng Kim Sí Vương” và Tào Tung kia đã bị hắn đuổi giết, Ẩm Huyết Thất Quái này cũng không cần đến bên cạnh Mạc Vân Cốc bảo vệ hắn.
Quan trọng nhất là giờ phút này, Ẩm Huyết Thất Quái theo bản năng thầm sợ hãi!
Không dám tiến lên xem xét thương thế thật sự của Mạc Vân Cốc!
Bọn hắn mơ hồ cảm giác được Mạc Vân Cốc bị Dương Thạc đâm trúng ngực, hẳn đã khiến tâm mạch và tim bị thương trọng yếu nhất. Tuy vừa rồi Mạc Vân Cốc còn có thể phát uy đánh bay Tào Tung, đánh nát Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc. Nhưng tình huống hiện tại của Mạc Vân Cốc tuyệt đối không thể lạc quan.
- Mạc Vân Cốc, ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, không còn chút sức lực xoay chuyển trời đất nào, cho dù uy thế có cường thịnh hơn thì cũng chỉ là hổ giấy, không có bản lãnh gì cả.
Bên ngoài hơn mười trượng, thân thể Dương Thạc lơ lửng giữa không trung lạnh lùng nhìn Mạc Vân Cốc phía dưới, chậm rãi nói ra.
- Ngươi… ngươi rốt cục là ai?
Giờ phút này, Mạc Vân Cốc ngay cả miệng vết thương cũng không che.
Chẳng qua hắn chỉ tự động phong bế mấy mạch máu ở phụ cận, khiến khí huyết không xói mòn quá nhanh chóng.
Hai mắt trừng trừng chăm chú nhìn Dương Thạc bên ngoài vài chục trượng, Mạc Vân Cốc trầm giọng quát hỏi.
- Ngươi… không phải Đại Bằng Kim Sí Vương!
Mạc Vân Cốc không phải người ngu. Nếu vừa rồi trước mặt hắn thật sự là Đại Bằng Kim Sí Vương thì tuyệt đối sẽ không vì một quyền của hắn mà trực tiếp vỡ nát.
Mạc Vân Cốc mơ hồ cảm giác được bản thân đuổi giết thân thể kia có lẽ có quan hệ trực tiếp với nam tử mặc trọng giáp, cầm trường đao cực lớn trong tay kia.
- Ngươi đã đoán đúng!
Âm thanh của Dương Thạc vang lên.
Chỉ có điều không phải truyền ra từ trong thân thể mà là truyền đến từ sau lưng Mạc Vân Cốc!
Chíu!
Cửu Dương Chân Thân lại ngưng tụ sau lưng Mạc Vân Cốc!
Phốc! Phốc! Phốc!
Đạo Hoàng Kiếm bắn ra từ trong đan điền của Cửu Dương Chân Thân, mạnh mẽ xuyên vào trong thân thể Mạc Vân Cốc. Thân thể của Mạc Vân Cốc run lên bần bật.
- Nói cho ngươi biết, ta chính là người đã giết con của ngươi, Dương Thạc!
Âm thanh lạnh như băng truyền ra. Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc này mạnh mẽ vẽ một cái sau cổ Mạc Vân Cốc!
Sau một khắc, Mạc Vân Cốc lập tức cảm giác được toàn thân hắn chợt nhẹ nhõm, rốt cục cảm giác không thấy một chút sức nặng nào. Cùng lúc đó, bản thân hình như bị ném bay lên, không ngừng xoay tròn. Cảnh tượng trong thế giới này cũng nhanh chóng xoay tròn. Hình như trong tầm mắt, Mạc Vân Cốc còn nhìn thấy thân thể tàn phá của hắn, hai lỗ thủng máu thật lớn trước ngực, cùng lúc đó còn bị Đạo Hoàng Kiếm xuyên thấu, máu tươi bay như bão.
Chẳng qua là thân thể này của hắn hình như còn thiếu gì đó!
Đầu lâu!
Lúc nghĩ đến đây, Mạc Vân Cốc liền thầm rùng mình.
Nhưng ngay sau đó, Mạc Vân Cốc liền cảm giác đầu của hắn đã truyền đến cảm giác cực nóng. Đầu lâu này đã bị đốt thành tro bụi.
Mạc Vân Cốc, cường giả cấp độ Võ Thánh, đệ nhất nhân hắc đạo lục lâm mười ba tỉnh nam bắc Đại Chu đã chết!
Uỳnh!
Thân hình cao lớn không đầu kia rốt cục cũng rơi xuống đất.
Chính là khi Mạc Vân Cốc đã chết thì đồng thời, thân thể Tào Tung bị tàn phá cách đó không xa, sinh cơ nhanh chóng tan biến cũng trợn tròn mắt, hai mắt nhìn về bên này cũng từ từ khép kín.
Rốt cục vị Đại thái giám hoàng thất, cao thủ cấp độ Đại Tông Sư đỉnh phong vẫn chết muộn hơn Mạc Vân Cốc một chốc lát.
- Mạc lão đại!
Đầu lâu Mạc Vân Cốc bị đốt thành tro bụi, thân thể rơi thẳng xuống, rõ ràng đã chết đến không thể chết lại.
Xung quanh, sáu người Ẩm Huyết Thất Quái kia đều kịch liệt run rẩy, chấn động kinh sợ đến cực hạn!
Mạc Vân Cốc rõ ràng đã chết?
Từ lúc đám người Dương Thạc xé mở hư không, bắt đầu đánh lén công giết Mạc Vân Cốc, cho tới giờ mới chỉ ngắn ngủi mấy chục lần hô hấp. Vị đại cao thủ mạnh mẽ cấp độ Võ Thánh, nhân vật lãnh tụ hắc đạo Đại Chu đã chết?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Ngoại trừ tên mù lòa Độc Cáp Mô Thẩm Thiên Lai thì năm người còn lại trong Ẩm Huyết Thất Quái đều trợn trừng hai mắt, nhìn chằ chằm vào thi thể của Mạc Vân Cốc kia.
- Thất muội! Thất muội cũng đã chết!
Lão tứ Trần Nhạc dáng người cường tráng, to như cột điện kia, ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển đến người lão thất Ninh Mị Nhi.
Giờ phút này, Ninh Mị Nhi luân phiên chém giết với Tiểu Hỏa, sớm đã thành một thân đẫm máu.
Răng nhọn móng sắc của Tiểu Hỏa dù lợi hại, nhưng trên người Ninh Mị Nhi này mặc kim ty huyễn giáp, Tiểu Hỏa rõ ràng cũng không thể nào tổn thương đến nơi yếu hại của nàng. Nhưng dù vậy, Ninh Mị Nhi rốt cục cũng là nỏ mạnh hết đà, bị Tiểu Hỏa cắn mất một cánh tay, toàn thân đẫm máu, hầu như đã chết.
Rống!
Tiểu Hỏa gào rú một tiếng, há to miệng, cắn xé cổ của Ninh Mị Nhi!
- Khốn khiếp!
- Buông thất muội ra!
Trần Nhạc kia trừng mắt muốn nứt ra, hét lớn một tiếng. Trong thời gian ngắn, thanh trường đao sau lưng đã ở trong tay hắn, hung hăng chém về phía thân thể Tiểu Hỏa!
Trần Nhạc này cùng lắm là Đại Tông sư sơ giai, nhưng một đao này chém ra, thực lực bạo phát còn lợi hại hơn cả Đại Tông Sư trung giai. Với thực lực của Tiểu Hỏa, căn bản không thể thoát khỏi một đao kia của hắn!
- Hả? Muốn giết Tiểu Hỏa?
Đúng lúc này, Dương Thạc giữa không trung, lông mày hơi động một chút.
- Tiểu Hỏa là sủng thú của Dương Thạc ta, sủng thú từ nhỏ đã nuôi lớn. Nó hầu như đã nghĩ ta là phụ thân. Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn chém giết đệ tử của Dương Thạc ta sao?
Hừ lạnh một tiếng, thân hình Dương Thạc khẽ nhoáng lên.
Tốc độ nhanh đến cực hạn, nhanh như chớp đã đến trước mặt Tiểu Hỏa.
Cang!
Một tay duỗi ra, bàn tay Dương Thạc dĩ nhiên đã cầm trường đao trong tay Trần Nhạc.
Lực phòng ngực của Bắc Địa Uy Lực Khải rất mạnh, chỉ là bộ phận che tay cũng không phải thứ mà trường đao trong tay Trần Nhạc này có khả năng chém rách.
- Các ngươi là thị vệ của Mạc Vân Cốc?
- Thất muội kia của các ngươi cẩu thả với Mạc Vân Cốc, chắc hẳn các ngươi cũng không phải loại người tốt lành gì, chắc hẳn cũng là người trong hắc đạo, người chết trong tay vô số. Hiện tại ta thúc giục Cửu Dương Chân Thân đã bị các ngươi nhìn thấy. Xem ra hiện tại lại phải giết người diệt khẩu rồi.
Âm thanh lạnh buốt truyền ra từ trong miệng Dương Thạc từng chữ từng chữ một.
- Chết!
Sau một khắc, Thần Long Liệt Khôn Đao trên tay phải Dương Thạc mạnh mẽ chém ra!
Một đao như tia chớp chém thẳng vào mặt Trần Nhạc!
Người đáng chết tuyệt đối không nương tay!
Tuy Dương Thạc không biết thân phận thật sự của đám người Ẩm Huyết Thất Quái. Nhưng sát khí trên người bảy cường giả cấp độ Đại Tông Sư này không giấu được, cho dù là kẻ đần thì chỉ sợ cũng đều có thể đoán được bảy người này, mỗi người đều là nhân vật giết người vô số, tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ bình thường.
Dương Thạc lại càng không phải thiện nam tín nữ.
Cũng không phải cao tăng Phật Môn như đại sư Dũng Tín!
Ẩm Huyết Thất Quái này, bảy gã Đại Tông Sư đều đã tận mắt nhìn thấy át chủ bài của Dương Thạc. Nếu muốn bỏ qua cho bọn hắn, át chủ bài của Dương Thạc tất nhiên sẽ bị lộ.
Cho dù át chủ bài không bị lộ, Dương Thạc thật sự cũng không có lý do bỏ qua cho bọn hắn. Ít nhất bọn hắn chính là thuộc hạ của Mạc Vân Cốc, chính là cao thủ muốn mang binh đến đánh kinh thành Đại Chu. Mà Dương Thạc, trước mắt chính là người bên Đại Chu, Lục ca của hắn chính là thống soái tam quân kinh thành Đại Chu. Cho dù Ẩm Huyết Thất Quái không nhìn thấy át chủ bài của Dương Thạc, cho dù bọn hắn cũng không tính là tội ác tày trời thì Dương Thạc cũng vẫn có đầy đủ lý do để giết bọn hắn.
Chính là bởi vì như thế, Dương Thạc liền không chút do dự, lập tức ra tay!
Uỳnh!
So với đao thế của lão tứ Trần Nhạc Ẩm Huyết Thất Quái này, đao thế của Thần Long Liệt Khôn Đao đâu chỉ nhanh gấp đôi!
Ông…
Xen lẫn tiếng rồng ngâm, gần như chỉ trong chốc lát đã tới trước mặt Trần Nhạc.
Sát khí đậm đặc tới mức tận cùng dĩ nhiên đã bao vây toàn bộ Trần Nhạc này!
- Không tốt!
Tuy Trần Nhạc này tướng mạo thật thà chất phác nhưng tuyệt đối không phải kẻ đần gì. Trong chớp mắt này, hắn cảm nhận được rõ ràng sát khí lăng lệ ác liệt truyền đến trên người Dương Thạc. Sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, lông tóc toàn thân dựng đứng, theo bản năng muốn lui về phía sau tránh né một đao kia của Dương Thạc.
Bịch!
Hai chân mạnh mẽ đạp đất. Trần Nhạc này dĩ nhiên đã nhanh chóng lùi lại hơn một trượng!
Rống!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng rồng rầm đột nhiên truyền vào trong tai Trần Nhạc.
Phốc!
Ngay một khắc sau đó, Trần Nhạc này chợt cảm giác vị trí phần ngực bụng mát lạnh, theo bản năng nhìn lại trên người. Hắn lại nhìn thấy bộ giáp mềm vốn mặc trên người rõ ràng đã bị cắt ra. Thanh Thần Long Liệt Khôn Đao này của Dương Thạc dĩ nhiên đã bộc phát ra đao khí vô cùng mạnh mẽ. Đao khí này không chỉ cắt giáp mềm trên người Trần Nhạc, thậm chí trước ngực, dưới bụng Trần Nhạc cũng đều trực tiếp bị chém rách!
Theo một đao kia của Dương Thạc, toàn bộ lồng ngực ổ bụng đã bị mổ ra!
Mơ hồ có thể nhìn thấy nội tạng!
- Làm sao mà…
Vẻ khiếp sợ trên mặt Trần Nhạc chợt lóe lên, cả thân thể rơi ầm ầm xuống đất.
Uy thế đáng sợ của Thần Long Liệt Khôn Đao đã đạt tới cực hạn!
Mức độ sắc bén gần như Ngũ Cấp Thần Binh, có lẽ không thể nào một đao chém rách một số trọng giáp cường đại. Nhưng bộ giáp mềm trên người Trần Nhạc cường giả cấp độ Đại Tông Sư này, trước mặt Thần Long Liệt Khôn Đao của Dương Thạc căn bản như một tờ giấy mỏng, gần như không chút ngăn cản đã bị chém rách.
- Ngươi…
Thân thể nặng nề ngã xuống đất. Trần Nhạc này theo bản năng đưa một tay lên chống đỡ, muốn đứng dậy.
Nhưng không ngờ lồng ngực và bụng dưới của hắn trực tiếp bị xé ra. Lúc đứng lên, nội tạng trong bụng, nhất là đại tràng ruột non kia cũng thoáng cái rơi ra, treo trước ngực hắn, khủng bố đến cực điểm.
- Lão tứ!
- Tứ ca!
Nhìn thấy một đao của Dương Thạc hầu như trực tiếp chém Trần Nhạc thành hai nửa, sắc mặt năm người còn lại của Ẩm Huyết Thất Quái đều đại biến!
- Lão nhị lão tam, mau chóng cứu lão tứ lão thất đi!
- Cứu lão tứ lão thất, đi nhanh lên!
Giờ phút này, tuy lão đại Thẩm Thiên Lai trong Ẩm Huyết Thất Quái này không nhìn thấy tình hình xung quanh nhưng cũng biết ở đây đã vô cùng nguy hiểm.
Ngay cả cường giả cấp độ Võ Thánh, đệ nhất nhân hắc đạo Mạc Vân Cốc đều bị chém giết. Bọn hắn chẳng qua chỉ là bảy Đại Tông Sư, lại mất đi hai người lão thất lão tứ, làm sao có thể là đối thủ của đám người Dương Thạc? Giờ phút này, đường sống duy nhất của bọn hắn chính là lập tức chạy thục mạng, không thể tranh phong chém giết với đám người Dương Thạc!
Vút… Vút … Vút …
Một tay giơ lên, trên tay Thẩm Thiên Lai này nhanh chóng phóng ra một thanh ám khí!
Nó bắn thẳng vào thân thể Dương Thạc!
- Đại ca, ngươi đi trước đi! Chúng ta đi cứu lão thất lão tứ!
Trong Ẩm Huyết Thất Quái, lão nhị Tần Vịnh hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng nhoáng lên, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã tới trước mặt lão tứ Trần Nhạc đang trọng thương. Bàn tay lớn khô gầy mạnh mẽ đưa ra một trảo, kéo lấy sau cổ Trần Nhạc, muốn lôi Trần Nhạc đi.
- Còn muốn đi sao?
Âm thanh băng hàn chợt vang lên trước mặt Tần Vịnh.
Theo bản năng, Tần Vịnh này liền ngẩng đầu lên. Hắn lập tức nhìn thấy Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc đã tới trước mặt hắn, hung hăng đâm vào thân thể hắn.
Quá sợ hãi, một tay Tần Vịnh này khẽ nhoáng lên. Cây quạt xếp trong tay theo bản năng đâm về phía Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc. Boang một tiếng, trong thanh quạt xếp này, một lưỡi dao sắc bén nhanh chóng hiện ra. Cầm quạt xếp này trong tay, cổ tay Tần Vịnh run lên, đánh ba đóa hoa mai vào ba vị trí yếu hại của Dương Thạc, cổ họng, ngực, đan điền!
Nhưng giờ phút này, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc căn bản không tránh không né, tốc độ không giảm bớt chút nào, vẫn hung hăng đánh tới Tần Vịnh này.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ, quạt xếp trong tay Tần Vịnh hung hăng đâm vào ngực Dương Thạc.
Tần Vịnh có thể cảm giác rõ ràng được lần ám sát này như là đâm vào trong khối cọc gỗ vậy!
Đâm rách thân da, cơ bắp Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc, tiến vào trong lồng ngực Cửu Dương Chân Thân nhưng cảm giác không còn, căn bản chưa đâm tới nội tạng của Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc này.
Bởi vì trong Cửu Dương Chân Thân căn bản không có nội tạng!
Chân thân cấp độ Đệ Nhị Trong chẳng qua vừa mới diễn sinh ra xương cốt, làn da, căn bản không diễn sinh ra nội tạng!
Cho dù có diễn sinh ra nội tạng, Cửu Dương Chân Thân được cấu thành từ thần hoang nguyên lực này bị một quyền của Mạc Vân Cốc oanh diệt còn không sợ, Đạo Hoàng Kiếm đâm ra từ đan điền cũng không có chuyện gì, lưỡi dao sắc bén trong cây quạt xếp này của Tần Vịnh làm sao có thể khiến Dương Thạc tổn thương?
Ầm ầm!
Bị lưỡi dao sắc bén này đâm vào ngực, Cửu Dương Chân Thân không thay đổi chút nào, liên tục đụng vào thân thể Tần Vịnh!
Sắc mặt Tần Vịnh đại biến, thân thể nhanh chóng bị ném bay ra ngoài. Lúc ở giữa không trung, hắn dĩ nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng xám.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Thân thể Tần Vịnh này rơi ra ngoài, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc vẫn bám theo, giữa không trung dĩ nhiên đánh ba quyền về phía Tần Vịnh!
Quác! Quác!
Trong quyền kình, Hổ Báo Lôi Âm tóe phát ra giống như từng con ác điểu cường đại vậy, rơi xuống từ chín tầng trời, hung hăng đánh lên người Tần Vịnh. Đụng chạm vào ba quyền kình phong này, thân thể cao gầy này của Tần Vịnh căn bản không thể nào chèo chống, gân cốt nhanh chóng gẫy vụn, nội tạng đều bị tổn hại, trong miệng cuồng phun máu tươi. Cả người hắn hầu như đều bị quyền phong của Dương Thạc nện thành thịt nát, dĩ nhiên đã đoạn tuyệt sinh cơ!
Rống rống!
Gần như lúc Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc đánh bay Tần Vịnh này thì đồng thời, Tiểu Hỏa mạnh mẽ gào rú một tiếng. Miệng rộng mở ra, trước tiên uống máu lão thất, răng rắc một tiếng cắn đứt xương cổ Ninh Mị Nhi.
Ngay sau đó, nó nhanh chóng nhảy lên đến trước mặt Trần Nhạc.
Há to miệng, dĩ nhiên thoáng cái đã nuốt hết tim tin Trần Nhạc vào trong bụng!
- Nghiệt súc!
Trần Nhạc sợ hãi đến cực hạn, hét lớn một tiếng, ầm ầm một quyền đánh về phía Tiểu Hỏa!
Nhưng thân hình Tiểu Hỏa khẽ nhoáng lên, nhanh chóng tránh thoát khỏi oanh kích của Trần Nhạc. Nó há miệng lớn, nhanh chóng phun ra một luồng khí tức hỏa diễm đậm đặc vào trong lồng ngực ổ bụng bị mở ra của Trần Nhạc.
Sau một khắc, chỉ nghe thấy Trần Nhạc hét thảm một tiếng. Ngực mà bụng của hắn đều có hỏa diễm đậm đặc, khí huyết toàn thân hắn đều nhanh chóng bị thiêu đốt.
Một ít hỏa diễm này hình như có tính ăn mòn, chạy dọc theo kinh mạch của hắn mà nhanh chóng lan tràn đến toàn thân hắn. Sau một khắc, cả người Trần Nhạc hóa thành một đoàn hỏa diễm, không ngừng lăn qua lăn lại kêu thảm thiết.
- Nhị ca, lão tứ!
Nhìn thấy Tần Vịnh, Trần Nhạc bị Cửu Dương Chân Thân, Tiểu Hỏa chém giết, mấy người còn lại trong Ẩm Huyết Thất Quái đều vô cùng kinh sợ.
Giờ phút này, khuôn mặt cười đầy hòa khí như thương nhân của lão tam Ẩm Huyết Tiền Cầu rốt cục đã biến mất.
Hung hăng cắn răng một cái, một tay Tiền Cầu mạnh mẽ nhoáng lên. Bàn tính trong tay lang cang một tiếng, trực tiếp vỡ vụn. Mười mấy hạt châu trong bàn tính xiu xiu mấy tiếng, giống như ám khí của lão đại Thẩm Thiên Lai vậy, hung hăng đập về phía Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc giữa không trung!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Mười mấy hạt châu bàn tính nện vào Cửu Dương Chân Thân. Cửu Dương Chân Thân hơi chấn động nhưng căn bản không tan rã ra.
- Chết!
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên.
Vút… Vút … Vút …
Vút … Vút … Vút …
Cửu Dương Chân Thân điều khiển bốn thanh Đạo Hoàng Kiếm, nhanh như chớp kích bắn về phía Tiền Cầu này.
Ông…
Đang ở giữa không trung, bốn thanh Đạo Hoàng Kiếm này lập tức hóa thành gần bốn trăm thanh tiểu kiếm!
Hoàn toàn bao phủ Tiền Cầu kia!
Lần công kích phi kiếm này còn mãnh liệt gấp mười gấp trăm lần so với lần công kích bàn kính vừa rồi của Tiền Cầu! Đồng thời, mức độ sắc bén của Đạo Hoàng Kiếm này cũng gấp mười gấp trăm lần so với bàn tính. Mà năng lực phòng ngự của Tiền Cầu lại thua kém gấp mười gấp trăm lần năng lực phòng ngự của Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc đạt tới cấp độ Tứ Cấp Thần Binh.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Trong một chớp mắt, Tiền Cầu này còn chưa kịp kêu lên đã trực tiếp bị bắn thành cái sàng!
Hai mắt trừng trừng, ôm hận mà chết!
Cùng lúc đó, Thẩm Thiên Lai phóng ám khí tới thân thể Dương Thạc bên kia, đập vào Bắc Địa Uy Lực Khải, phía trên phát ra âm thanh đinh đinh keng keng, không tạo thành chút tổn thương nào với Dương Thạc. Thần Long Liệt Khôn Đao khẽ nhoáng lên, thân thể Dương Thạc này liền nhanh chóng lao về phía Thẩm Thiên Lai cách đó không xa.
- Lão đại đi mau!
- Chúng ta cuốn lấy người này!
Trong Ẩm Huyết Thất Quái, hai người lão ngũ lão lục hét lớn một tiếng, đánh về phía thân thể Dương Thạc!
Vút Vút Vút!
Lão ngũ kia vừa phất một tay lên, một cây búa sắc bén nhanh như chớp bay về phía thân thể Dương Thạc, kéo lê thành một đạo bạch quang. Cang một tiếng, đập vào Bắc Địa Uy Lực Khải của Dương Thạc, trực tiếp bị bán ra.
Lão lục Thiết Hoa kia nhanh chóng tới trước mặt Dương Thạc, rầm rầm đánh ra hai quyền. Hắn dùng dĩ nhiên là Đại Thiên Vương Quyền của Mạc Vân Cốc, quyền pháp cấp độ thần công bí điển, uy lực mạnh mẽ, vậy mà cũng muốn ngăn thân thể Dương Thạc lại.
Chỉ tiếc hai người này căn bản không phải đối thủ của Dương Thạc!
Thần Long Liệt Khôn Đao trong tay giơ lên nhanh như chớp, vù một tiếng đã đâm vào trong vật thể. Sau đó hắn lập tức rút ra, ầm ầm chém về phía Thiết Hoa. Két một tiếng, vai trái Thiết Hoa bị cắt vào. Một tiếng giòn vang, kiện khải giáp cứng rắn trên người Thiết Hoa trực tiếp bị chém rách, tiếp theo thân thể Thiết Hoa cũng đều bị chém thành hai nửa.
- Lão ngũ, lão lục!
Tuy hai mắt không thể thấy được nhưng lão đại Ẩm Huyết Thẩm Thiên Lai kia vẫn có thể cảm nhận được những huynh đệ kia của hắn đều bị thân thể, chân thân Dương Thạc nhanh chóng chém giết hầu như không còn!
- Ác ma! Ác ma!
- Lão tử liều mạng với ngươi!
Thẩm Thiên Lai như điên cuồng, từng thanh ám khí trong tay đánh về bốn phương tám hướng!
- Liều mạng với ta? Vậy thành toàn cho ngươi!
Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc khẽ chíu một tiếng, đã đến sau lưng Thẩm Thiên Lai.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba