Lâm Hàn cuống cuồng đuổi theo Lê Ân Tĩnh. Cô nàng này mặc dù vùng vằng, nhưng cũng không chạy nhanh, chẳng mấy chốc hắn đã đuổi được nàng, rất vô liêm sỉ bế bổng nàng lên, chui tọt vào phòng của mình.
- Làm cái gì thế? Buông tôi ra!
Lê Ân Tĩnh vừa hờn giận nói vừa “kịch liệt” giãy dụa, đương nhiên, nàng không hề dùng đến sức mạnh, động tác yếu ớt chỉ như một cô gái bình thường mà thôi.
Lâm Hàn đương nhiên sẽ không buông, nhưng cũng không mạnh mẽ kìm nàng lại. Hắn rất xảo diệu “tá lực đả lực”, khiến lực đạo của Lê Ân Tĩnh hoàn toàn rơi vào khoảng không, bản thân thì vẫn bám dai như đỉa, nhất quyết không buông.
- Thôi nào!
Lâm Hàn ghé sát vào tai Lê Ân Tĩnh, thổi một luồng hơi nóng khiến cả người nàng run lên, thoáng chốc mềm nhũn:
- Anh có sai chỗ nào thì em yêu cứ nói! Anh xin lỗi mà! Đừng giận anh được không?
Lâm Hàn thừa hiểu tính cô nàng này, nàng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận như vậy, một là nàng đang hờn dỗi vu vơ, muốn hắn tới dỗ dành nàng một chút, hoặc là có thể nàng đang giận hắn vì một chuyện khác.
Dù là gì đi nữa, cuối cùng vẫn là Lâm Hàn xuống nước! Thôi thì xuống nước từ đầu, đỡ chịu nhiều đau khổ, ai bảo người ta là nữ tính cao quý, nữ tính vĩ đại, người ta có quyền a!
- Hứ! Tôi mà thèm giận!
Lê Ân Tĩnh vẫn rất là không phục quay mặt sang chỗ khác, nhưng cơ bản không giãy dụa nữa, để mặc cho Lâm Hàn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
Được đà tiến tới, tên nào đó rất vô liêm sỉ vươn tay lên ngọn đồi ngày càng nảy nở của Lê đại tiểu thư, chạm vào yếu huyệt của nàng, thủ thỉ nói:
- Lâu như vậy rồi, thật nhớ Ân Tĩnh của anh mà!
Một tay còn lại không quên lần mò mở cúc áo, muốn trước hết dùng mưa móc dập tắt ngọn lửa của nàng, sau đó tính sau.
Có một vị nhân sĩ vĩ đại nào đó đã từng nói: khi một người đang nóng, cách duy nhất để câu thông là dập tắt ngọn lửa của họ. Câu này Lâm Hàn ngẫm lại… con mẹ nó quá đúng! Lại càng đúng với một nữ sĩ lúc nào cũng hừng hực hỏa khí như Lê Ân Tĩnh! Đại tỷ này hắn biết quá rõ, không thỏa mãn được nàng, nàng có thể biến thành ma nữ cáu gắt, làm ra chuyện điên rồ gì cũng không lường trước nổi.
Đương nhiên, có nhiều cách để dập lửa, nhưng trong trường hợp này, còn có cách nào nhanh gọn hơn chơi “kéo cưa” sao?
Quả nhiên, hai má Lê Ân Tĩnh thoáng chốc đỏ hồng, hai mắt mê ly mà lại tỏa ra hào quang hưng phấn. Thân thể cũng mềm nhũn đi. Nhưng mắt thấy Lâm Hàn càng ngày càng tiến tới, nàng lại có chút gấp gáp nắm lấy cổ tay hắn:
- Đừng… chờ đã!
Lâm Hàn coi như mình bị điếc, tiếp tục gạt phăng cái cúc áo cuối cùng của chiếc sơ mi hồng nàng đang mặc, một tay đã len lỏi vào trong, tận tình kiểm nghiệm cái cảm giác mềm mại vi diệu ấy. Lê Ân Tĩnh càng thêm run rẩy, hơi thở ngày càng nóng và gấp, dục hỏa mà nàng kiềm chế bấy lâu nay đã bị tên này kích phát triệt để rồi.
Đầu óc dần dần mê muội, dục hỏa tích tụ một tháng của Lê đại tiểu thư không phải trò đùa, một khi mất kiềm chế mà không được giải tỏa triệt để, lặp lại nhiều lần nàng sẽ dần bị lạc lối, có thể biến thành dâm phụ, hoặc biến thành một kẻ tàn bạo khát máu, hay đôi khi là cả hai!
Trong đầu chỉ còn lại một tia lý trí, Lê Ân Tĩnh yếu ớt nói:
- Đừng mà… tôi… tôi sợ ảnh hưởng đến con!
Bàn tay Lâm Hàn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục không coi ai ra gì công kích thân thể hoàn mỹ của nàng, hơi thở nóng hổi một lần nữa ập đến:
- Không sao! Mới hơn một tháng một chút! Hơn nữa…
Lâm Hàn hơi ngừng lại, nhẹ nhàng liếm lên vành tai trong suốt của Lê Ân Tĩnh, lời nói như tiên âm mê hoặc lấy toàn bộ tâm trí nàng:
- Anh sẽ nhẹ nhàng mà!
- Ừm…
Lê Ân Tĩnh không nói gì nữa, thân thể mềm nhũn, như mèo con ngã vào lòng Lâm Hàn, mặc cho hắn trìu mến âu yếm vuốt ve.
Tình huống của bản thân thì nàng tự biết. Chính nàng cũng nhớ hắn phát cuồng, ngày mong đêm ngóng chờ hắn trở về, khó lắm mới gặp mặt được. Mặc dù trong lòng vẫn còn giận Lâm Hàn về một số chuyện, muốn “dằn mặt” hắn một trận, nhưng khi tên này vô liêm sỉ nhào tới, nàng ngay lập tức không nhịn được mà ngã vào lòng hắn.
Mùi hương này, hơi thở này, khí tức này, ngay cả lồng ngực rắn chắc của hắn, nàng thật nhớ a! Tất cả đều có thể xoa dịu ham muốn của nàng, dập tắt dục hỏa của nàng. Với Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn gần như một thứ thuốc phiện, khiến nàng càng kề cận, lại càng thêm quyến luyến, si mê!
Quan trọng nhất, hắn vẫn luôn dịu dàng hiểu ý như vậy, hắn hiểu nàng, biết làm gì để nàng vui, giống như con giun đi guốc trong bụng nàng vậy! Chỉ cần nàng hờn dỗi, hắn ngay lập tức dỗ dành, chỉ cần nàng tỏ ra cường thế, hắn ngay lập tức yếu thế, thỉnh thoảng lại bá đạo một chút, khiến nàng được dịp làm nũng như bé gái.
Hắn cưng chiều nàng như bảo bối, hơn nữa còn đều xuất phát từ thật lòng, một trái tim luôn muốn làm nàng vui vẻ, ở bên hắn, nàng hoàn toàn được giải phóng về cả thể xác và tinh thần, muốn làm cái gì thì làm cái đó! Suốt hai mươi bảy năm kiếp này, và hàng ngàn năm trong ký ức, cũng chỉ có những thời gian bên hắn mới có thể thanh thản, yên bình đến vậy.
Quan trọng nhất, trong cuộc đời này, hắn là người duy nhất vì nàng mà có thể hiến dâng ra sinh mạng của mình!
Hơn nữa còn là vô tư hiến dâng, không cần suy nghĩ tính toán, hắn làm, tất cả chỉ vì muốn nàng không bị tổn thương, vậy mà thôi!
Thân thể nàng dần dần bị hắn chiếm đoạt, hai mắt Lê Ân Tĩnh dần trở nên mê ly nhìn hắn, trong đầu lại nhớ về cảnh tượng năm năm trước, một khuôn mặt kiên định, nhưng có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, một bàn tay thô xoa lên má nàng, khổ sở nói:
- Nếu một ngày anh biến thành ma quỷ, liệu em còn yêu anh không?
…
Một bóng lưng xiêu vẹo nhấc từng bước rời xa nàng, khí tức tà ác như ma quỷ, thân thể run rẩy như đang thống khổ, nhưng vẫn gằn từng chữ, cực kỳ cố chấp:
- Nếu… nếu ta thực sự biến thành ma quỷ… cứ vậy đi! Ta sẽ gánh chịu tất cả…
… Bất cứ điều gì… chỉ cần bảo vệ nàng…
…
…
Lâm Hàn không biết, cái cảnh tượng ấy không chỉ khắc sâu trong đầu Lê Ân Tĩnh, là cảnh tượng phá nát phòng tuyến của nàng, hoàn toàn chiếm lấy tâm linh nàng. Mà nó còn vô tình tạo ấn tượng sâu sắc với một người khác…
Một người vốn dĩ muốn lợi dụng hắn!
…
Ở một nơi xa xôi, nơi một dãy núi lửa sống trải dài đến hàng vạn dặm, quanh năm nóng bức, núi lửa tuôn trào thường xuyên. Vùng đất xung quanh không có sinh vật sống, nếu có thứ gì đó tồn tại, có lẽ chỉ là nham tương nóng đỏ đang dần dần nguội mất, rồi lại một đợt nham tương khác phủ lên.
À không, nếu nói cho chính xác, thì có một loại thực vật tồn tại ở nơi này, một loại thực vật mà trên thân nó không có nhiều cành lá, chỉ đến ngọn mới bắt đầu tua tủa ra những cành lá sum xuê, có cành cứng, có cành mềm, khiến lá cây vừa dựng đứng chỉa lên trời cao, lại vừa rũ xuống hướng mặt đất.
Loại cây này trải dài khắp cả khu vực rộng lớn vạn dặm của núi lửa, lá cây không có màu xanh, mà có màu vàng hơi úa úa. Cứ cách khoảng vài dặm, lại có một thân cổ thụ cao đến hai ba mươi mét đứng sừng sững, tuy ít, nhưng không kém hùng tráng.
Nếu người có hiểu biết đứng ở đây, có thể dễ dàng nhận ra được nơi này: Rừng ngô đồng, Thiên Hỏa Sơn! Thánh địa của Phượng Tộc!
Lúc này, trên ngọn núi cao nhất của dãy Thiên Hỏa, quanh năm tuyết phủ bạc trắng, một bóng người yểu điệu chậm rãi di chuyển. Nàng cứ như vậy ung dung đi trong tuyết, không chút trở ngại. Nhưng càng đến gần đỉnh núi, sắc mặt nàng lại càng tỏ ra khó chịu, giống như sức nóng hừng hực cùng với mùi vị của nham tương khiến nàng thấy không khỏe vậy.
Nàng cứ như vậy đi lên, cho đến khi tới trước một tấm cửa đá, nàng không tiến thêm nữa, mà cung kính đứng đó, không nói một lời.
- Còn biết trở về sao?
Qua một hồi lâu, một giọng nói nhu nhuyễn, mềm đến tận xương truyền đến, nhưng ngữ khí lại không phải mềm như vậy, ngược lại còn có chút trách móc.
Cửa đá cũng theo đó mở ra, cô gái bên ngoài ngần ngừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiến vào, giọng điệu có chút mệt mỏi nói với thân ảnh ngồi trên cao kia:
- Mẹ! Con sai rồi!
- Sai ở đâu?
Người ngồi trên cao, cũng chính là tộc trưởng Phượng Tộc, nữ hoàng của bầu trời, Phượng Hoàng nhàn nhạt hỏi lại.
- Con không nên vì người khác mà miễn cưỡng bản thân mình!
Phượng Sương Nghi đứng bên dưới thở dài ảo não:
- Có lẽ ngay từ đầu, con không nên mềm lòng, dứt khoát làm như mẹ nói, xong việc, tất cả cũng đều hóa thành hư vô! Cũng không cần mệt mỏi như bây giờ!
- Không!
Phượng Hoàng vậy mà lại nở nụ cười cổ quái:
- Ban đầu con không sai! Hắn là một kẻ rất tài ba, cũng rất có nhân phẩm, không nhục thân phận của con! Hơn nữa, hắn là người duy nhất phù hợp điều kiện của con suốt mấy vạn năm nay! Con động lòng với hắn cũng hợp tình hợp lý!
- Chỉ là… phương pháp của con quá sai lầm! Phượng tộc chúng ta xưa nay muốn cái gì là được cái đó! Từ bao giờ mà thiếu tộc trưởng Phượng tộc lại phải quỵ lụy cầu xin tình cảm của kẻ khác?
Giọng điệu biến đổi, Phượng Hoàng cực kỳ nghiêm nghị nói:
- Con không nhìn các chị em của con sao? Từ nhỏ tới lớn chúng nó đều không sánh được con, đến khi con là Thánh Thú đỉnh phong, chúng nó cũng mới chỉ bước chân vào cảnh giới Thánh! Nhưng bây giờ thì sao? Con một vạn năm không đột phá, chúng nó thì ngày càng mạnh mẽ, Diễm Yên đã là Thánh Thú cấp chín, Diễm Trần mấy năm trước cũng đã là Thánh Thú đỉnh phong, còn Diễm Lạc đã bước nửa bước vào Thần giai! Ta vốn muốn truyền chức tộc trưởng này cho con, ngay cả bà ngoại con cũng nghĩ vậy, nhưng con khiến ta quá thất vọng, có lẽ… ta cần phải nghĩ lại!
Phượng Sương Nghi vẫn đứng yên nơi đó, không nói một lời.
- Aiz… mà thôi mà thôi! Ta đã nói với con không chỉ một lần! Nhưng con lại cứ cố chấp cái quan niệm đôi bên đồng thuận thì mới hòa bình hạnh phúc gì gì đó! Con xuống trước đi…
- Không! Thưa mẹ! Con đã thực lòng biết sai! Bây giờ, con muốn làm theo cách truyền thống của Phượng tộc chúng ta!
Phượng Sương Nghi lắc lắc đầu, cực kỳ kiên định nói.
Phượng Hoàng thoáng chốc ngồi thẳng dậy, đôi mắt cực kỳ vui mừng nhìn Phượng Sương Nghi:
- Thật? Vậy con còn chờ cái gì? Mau mau ra ngoài kia mang con rể về đây cho ta! Con biết ta chờ ngày này đã bao nhiêu năm rồi không?
- Nhưng thưa mẹ! Hiện giờ con không còn khả năng đánh bại hắn nữa!
Phượng Sương Nghi ảo não cúi đầu, bất đắc dĩ nói.
Phượng Hoàng hơi giật mình, sau đó lại nghi ngờ nói:
- Con không nói đùa ta đấy chứ?
- Không hề!
Phượng Sương Nghi cực kỳ chắc chắn:
- Hắn là một người có thủ đoạn gần như hoàn mỹ, không một góc chết để lợi dụng! Đánh gần đánh xa đều có năng lực nghiền ép đối thủ, tốc độ lại nhanh hơn con quá nhiều! Con nghĩ…
- Con định dùng phương pháp kia?
Phượng Hoàng hơi gấp ngắt lời.
- Con nghĩ kỹ?
Phượng Hoàng vẫn cố hỏi kỹ lại một lần!
- Đã nghĩ kỹ! Thưa mẹ!
Đáp lại nàng vẫn là câu trả lời đầy chắc chắn của Phượng Sương Nghi.
- Được! Con đã nói vậy, ta tuyệt đối ủng hộ con! Phượng tộc chúng ta xưa nay cao ngạo giữa càn khôn, đấu thiên đấu địa đấu thương sinh, dám làm dám chịu có sợ cái gì? Bách tộc coi chúng ta là một đám đàn bà khó thành đại sự, thuần túy chỉ là trò cười! Để con ta nói cho bọn chúng biết, phượng tộc xưa nay chưa bao giờ chịu khuất phục bất cứ điều gì!
Phượng Hoàng đột nhiên cười lớn, sắc mặt đầy vui mừng nhìn Phượng Sương Nghi, giống như tận mắt chứng kiến con gái mình hoàn toàn tỉnh ngộ. Nàng nào có biết, trong mắt Phượng Sương Nghi lúc này là một mảnh mờ mịt, chính nàng cũng không rõ lắm, rốt cuộc mình làm vậy là đúng hay sai.
….
Ở cách xa Thiên Hỏa Sơn muôn trùng mây trắng, Lâm Hàn vẫn miệt mài tưới tắm cho Lê Ân Tĩnh, không biết rằng bản thân mình lại một lần nữa bị người ta nhìn chằm chằm.
Mây mưa qua đi, Lê Ân Tĩnh lại co rúc người lại, tựa lưng vào ngực Lâm Hàn, hai má đỏ hây hây, đôi mắt híp lại như con mèo nhỏ, thích thú hưởng thụ sự vuốt ve của Lâm Hàn.
Cảm thụ hơi ấm dịu nhẹ từ cơ thể hắn, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng cựa quậy thân thể, suýt nữa khiến Lâm Hàn lại hùng phong tái khởi, chinh phạt thêm hiệp nữa. Còn may, hắn vẫn còn kiềm chế được, chỉ nhẹ nhàng mân mê, kiếm chút lợi nhỏ, hiện giờ nàng có cho hắn cũng không dám động nhiều, cô nàng này giờ đang mang thai a!
- Nếu cứ mãi như vậy thì thật tốt!
Lê Ân Tĩnh đột nhiên thở dài, giọng điệu tràn ngập u oán lẩm bẩm.
Lâm Hàn đầu óc vẫn có chút không theo kịp, chỉ đành nhẹ nhàng hỏi:
- Sao đột nhiên lại giận? Nói ra đi, để anh có thể sửa sai!
Hắn cơ bản không cần phân bua xem rằng mình có bị trách oan hay không, mà lại chủ động nhận sai trước. Đối với Lâm Hàn, làm như vậy rất bình thường, nhất là đối với vợ chồng trong nhà, nhưng đối với Lê Ân Tĩnh, một người đàn ông có thể vì nàng mà làm đến mức này, thực sự khiến nàng thấy có chút cảm động.
Xưa nay hắn vẫn luôn nhường nhịn nàng như vậy, cũng là người duy nhất có thể bễ nghễ với người ngoài, nhún nhường với người nhà. Không giống đại đa số người trên thế gian này, chỉ biết nạt nộ với người trong nhà, còn với người ngoài thì lại khúm núm lo trước tính sau.
Đối với một cô gái nóng nảy như Lê Ân Tĩnh, tìm một người đàn ông xứng với nàng, chưa chắc đã quan trọng bằng tìm được một người có thể chịu đựng nàng.
Lâm Hàn làm được điều ấy, mặc dù tư thái mỗi lần đều vô liêm sỉ một chút, nhưng nàng biết, hắn cũng chỉ đang làm trò để nàng vui mà thôi. Tính cách vừa tinh tế, lại vừa hoạt bảo như vậy cũng là một điều rất quan trọng khiến Lê Ân Tĩnh say mê.
Lâm Hàn là một người rất đặc biệt, hắn thường bo bo giữ mình, mặc kệ sự đời ra sao không cần biết, có mấy phần vô vi tiêu dao như đạo gia. Nhưng đối với người mà hắn nhận đồng, hắn lại dốc lòng mà quan tâm, dù là bất cứ chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào giúp đỡ mà không cần phải báo đáp, Lê Ân Tĩnh biết, tên này thực ra cũng có “hiệp” tâm, chẳng qua thường ngày bị che giấu đi mà thôi.
Hắn là một người hào hiệp, nhưng lại không ham danh hám lợi, thậm chí có chút xa lánh quyền thế, người như vậy, thường thường rất có mị lực, cũng rất dễ khiến các thiếu nữ say như điếu đổ. Chưa kể đến Lâm Hàn còn là một kẻ đầy tài năng và mạnh mẽ, ngoại hình thì khỏi nói, mặc dù không đến mức soái ca trong truyền thuyết, nhưng tuyệt đối là đẹp hơn đa số người.
- Chuyện lần này tôi biết rồi!
Lê Ân Tĩnh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm mà ngưng trọng, có vẻ hơi không phù hợp với hoàn cảnh ấm áp bây giờ:
- Tôi biết tính cách của cậu! Càng tiếp xúc với cậu, sẽ càng ngày càng thấy thân thiết, nhất là mấy bé gái mới lớn, lại càng dễ sinh lòng mộng mơ! Nhưng cậu bây giờ cũng là người có gia đình rồi, cậu cũng phải nghĩ lại một chút! Nào phải bao giờ cũng có thể tùy tiện tiếp cận với người khác, lại còn… lại còn… Chuyện lần này chỉ là một Hạ Cơ, hơn nữa cô ta vì cậu mà chết, tôi cũng không nói nhiều! Nhưng sau này cậu hành sự có thể nghĩ một chút không? Không vì tôi, vì Tuyết Thiên Lăng, thì cũng vì mấy cô gái vô tội kia! Cậu còn nhớ cậu từng hứa gì với tôi không?
Lâm Hàn hơi siết chặt vòng tay, ôm lấy Lê Ân Tĩnh, hơi sầu não nói:
- Nhớ! Là ngoài em và Thiên Lăng ra, anh không được tìm thêm người nào nữa.
- Ừm! Cậu còn nhớ được!
Lê Ân Tĩnh xoay người lại, đầu rúc vào ngực hắn, hạnh phúc nói:
- Mặc dù đàn ông trên đại lục này tam thê tứ thiếp rất bình thường! Nhưng tôi không hy vọng bạn đời của mình cũng tầm thường như vậy! Mặc dù cậu cũng không phải chuyên nhất với một mình tôi, nhưng ít ra cậu cũng yêu Tuyết Thiên Lăng thật lòng, chị ta cũng rất yêu cậu, giữa hai người cũng đã có kết tinh, tôi cũng sẽ không nói thêm điều gì. Tôi chỉ hy vọng, mỗi khi cậu định trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, hãy nghĩ cho kỹ xem mình đang làm cái gì, và kết quả sẽ ra sao. Người đàn ông của tôi phải là một người có đủ trách nhiệm với những việc mình làm. Còn nếu cậu không thể giải quyết việc mình gây ra, hoặc vì cái đại cục chó má gì đó mà buông xuôi trách nhiệm của mình… vậy thì…
Lâm Hàn trong đầu rối như một mớ bòng bong, chỉ biết máy móc gật gù, chầm chậm tiêu hóa những lời mà Lê Ân Tĩnh nói. Nàng cũng chưa hề nói rõ cái gì, nhưng Lâm Hàn biết, nàng bất mãn, là vì hắn ở bên ngoài vậy mà lại khiến một cô gái khác xiêu lòng, thậm chí còn vì hắn mà chết!
Đây là tội nghiệt lớn dường nào a?
Thực ra, nếu Lâm Hàn đứng ở khía cạnh của Lê Ân Tĩnh, hắn sẽ hiểu được dụng tâm của nàng lương khổ tới mức nào. Lê Ân Tĩnh vốn còn sợ Lâm Hàn sẽ bị ám ảnh vì cái chết của Hạ Cơ, tự dằn vặt mình một thời gian dài. Với tính cách của Lâm Hàn, chuyện đó có thể lắm chứ! Vì vậy nàng mới cố tình lái hắn sang một hướng khác, để hắn đặt sự chú ý lên người nàng, từ đó mà quên đi cái chết của Hạ Cơ.
Một cô gái, có thể vì người mình yêu suy nghĩ đến mức này, Lê Ân Tĩnh cũng coi như là một kỳ nữ.
Nhưng ở khía cạnh của Lâm Hàn, cái chết của Hạ Cơ giờ đây chẳng còn làm hắn dao động gì. Người mà hắn phải bận lòng, lại mang một cái tên khác: Phượng Sương Nghi.
Không chịu nổi nỗi tò mò, Lâm Hàn hít sâu một hơi, sau đó mới ra vẻ bình tĩnh hỏi:
- Thực ra! Anh muốn hỏi em một chuyện!
- Chuyện gì?
Lê Ân Tĩnh thấy Lâm Hàn cũng không quá dao động khi nhắc đến Hạ Cơ, trong lòng nàng cũng thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng thấy hơi khó hiểu. Bây giờ hắn lại hỏi nàng một chuyện, khiến nàng cảm thấy có chút mê man.
- Năm năm trước! Trước khi tôi ngất đi, có một người đã xuất hiện bên cạnh chúng ta! Tôi muốn biết, người đó là ai? Còn cả chuyện sau đó nữa!
Lâm Hàn cuối cùng cũng hỏi ra điều mà hắn muốn biết nhất.
Lê Ân Tĩnh hơi run lên một chút, sắc mặt có chút ngờ vực nhìn Lâm Hàn, không đáp mà lại hỏi ngược hắn:
- Cậu đã gặp ai rồi phải không?
Lâm Hàn nghiêm túc nhìn nàng, hắn có linh cảm, Lê Ân Tĩnh chắc chắn biết cái gì đó. Hắn sắp xếp lại từ ngữ một lúc rồi mới chậm rãi kể lại:
- Thực ra, Hạ Cơ mà tôi quen biết chưa chết! Thân phận của nàng là Phượng Sương Nghi, cũng là Băng Phượng từng bị chúng ta đánh cắp rễ Tam Bảo Thụ,…
Lâm Hàn lần lượt kể ra quá trình gặp gỡ “Hạ Cơ”, cho đến khi biết được thân phận của nàng, hơn nữa còn cả suy đoán về những lần xuất hiện trước đó. Càng nghe, sắc mặt Lê Ân Tĩnh càng trở nên cổ quái, nói thế nào nhỉ? Vừa là bất đắc dĩ, lại vừa có chút thán phục, lại là khó hiểu.
Ba lần! Con chim ngốc đó vậy mà ba lần đến “quyến rũ” Lâm Hàn, hơn nữa còn là dùng những bộ mặt khác nhau, tính cách khác nhau. Nhưng cuối cùng, tất cả vậy mà đều thất bại!
Lộ Bách Linh là đại diện cho tính cách ngây ngô của nàng, sùng bái cường giả, yêu anh hùng. Cũng là mặt vui tươi nhất, giống như con chim Bách Linh suốt ngày chạy nhảy réo rắt ầm ĩ.
Lam Khổng Tước đại diện cho tài năng và niềm kiêu hãnh của Phượng Sương Nghi. Giống như một con khổng tước xòe cái đuôi rực rỡ kiêu sa, muốn chờ đợi kẻ khác đến quỳ dưới chân mình. Đương nhiên, “Lam Khổng Tước” cũng đã rất chủ động, chỉ tiếc Lâm Hàn không quá hứng thú với phương diện này, lúc đó hắn còn đang bận tâm Tuyết Thiên Lăng và hai đứa nhỏ, nào có tâm trạng kia.
Còn Hạ Cơ…
Thân phận này đại diện cho mặt yếu ớt nhất của Phượng Sương Nghi, bất đắc dĩ, khổ sở, bất lực, nhưng vẫn kiên cường trụ vững bản tâm, tiến lên phía trước. Người ta nói, Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà, Phượng Sương Nghi đã trút bỏ lông vũ kiêu hãnh của mình, đưa tinh thạch của mình cho Lâm Hàn, lúc ấy nàng không chỉ là giả bộ, mà nàng thực sự là “hạ kê”, một con phượng hoàng rụng lông đầy yếu đuối cần được Lâm Hàn che chở!
Kết quả, nàng thực sự đã bắt được sự hào hiệp trong lòng hắn, từng bước tới gần, khiến hắn thích nàng. Chỉ tiếc, còn thiếu một bước lại thất bại! Cho dù nàng đã vì hắn mà “chết”, nhưng trước sau hắn vẫn chưa từng nói rằng hắn yêu nàng! Đối với Lâm Hàn, tình cảm mặc dù quan trọng ở cảm giác, nhưng vẫn cần một thời gian tích lũy tìm hiểu. Thời gian của hắn và Hạ Cơ vẫn còn quá ngắn, tình cảm chưa sâu, Để Lâm Hàn nói yêu nàng là điều không thể!
Đã nói ra mọi chuyện, trong lòng Lâm Hàn chợt thấy nhẹ nhõm lạ thường, hắn chờ mong nhìn Lê Ân Tĩnh, chờ đợi nàng cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
…
- Thực sự muốn biết?
Cổ quái nhìn Lâm Hàn một hồi lâu, khiến hắn thấy sởn cả tóc gáy, Lê Ân Tĩnh mới thốt ra một câu như vậy.
Lâm Hàn gật đầu như gà mổ thóc, một bộ tiểu sinh chờ thụ giáo.
- Muốn biết cũng được!
Lê Ân Tĩnh bĩu môi, đầy mặt khinh khỉnh nói:
- Trước hết trả lời tôi một vấn đề: Cậu thích rồi phải không?
Trên trán Lâm Hàn thoáng chốc vã đầy mồ hôi, cắn răng nhìn Lê Ân Tĩnh, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Ngay từ lúc hỏi nàng chuyện này, hắn đã lường trước là nàng sẽ hỏi vấn đề đó. Và chắc chắn, hắn không bao giờ giấu nổi Lê Ân Tĩnh, cô nàng này mặc dù bộp chộp, nhưng lại như con giun trong bụng hắn, giống như hắn nghĩ cái gì nàng cũng biết vậy. Giấu không nổi a!
- Hừ! Thế nào? Cảm giác được theo đuổi rất tuyệt phải không? Bây giờ người ta đi rồi lại gấp khó dằn, đến hỏi han mụ vợ già này chứ gì?
Nghe cái giọng điệu ghen tuông chua lòm của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn chỉ có thể ngậm miệng ăn tiền. Cô nàng này còn không biết xấu hổ tự xưng “mụ vợ già”? Đạ mấu, không nhìn nàng bao nhiêu tuổi? Phượng Sương Nghi bao nhiêu tuổi? Ầy, nếu tính cả kinh lịch hàng trăm kiếp thì cô nàng này thực ra cũng không có nhỏ a!
Lê Ân Tĩnh hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất bất mãn về thái độ của Lâm Hàn, nhưng nàng cũng không có nổi giận, ngược lại còn rất bình tĩnh nói, một câu nói khiến Lâm Hàn thoáng chốc ngẩn người:
- Thực ra, tôi và Phượng Sương Nghi là chị em tốt!
Chị em tốt?
Lâm Hàn ngẩn hết cả ngơ! Chị em tốt gì mà ngày xưa cô dẫn tôi vào nhà người ta ăn trộm quả, còn suýt nữa bị phân thân trận giết chết? Đùa cái gì vậy? Chị em tốt mà làm cái chuyện khiến tôi còn tưởng người ta đến báo thù mình à?
Hoang Đường!
Tức giận khó bình, Lâm Hàn rất là hung mãnh vỗ mạnh một cái, người ngồi thẳng dậy. Nào ngờ hắn vỗ không phải bàn, mà lại là vị trí nhô cao của đại tiểu thư nào đó, khiến nàng đột nhiên bão nổi, một đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn hắn, khiến hắn không tự chủ được vừa nuốt nước miếng vừa lùi lại phía sau.
Ôm cái đầu heo đau khổ ngồi trong góc vẽ vòng tròn, Lâm Hàn rất là bất bình cho kiếp đàn ông. Mặc dù vừa rồi hắn có hơi kích động, tay đang tiện chỗ nên vỗ nhầm một cái, nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không cần nổi bão như vậy chứ?
Hắn có sai, nhưng tội không đáng chết a! Ai ui, hình như gãy mất một cái răng rồi!
Được rồi, Lâm Hàn không dám dây dưa thêm vấn đề này! Nếu Lê đại tỷ có thể nhờ cuồng ẩu hắn mà nguôi giận, vậy thì mỗi ngày để nàng đập một trận cũng được! Ách… Lâm Hàn cũng không phải tự ngược cuồng, chẳng qua hắn quá yêu đại tiểu thư nào đó mà thôi, hơn nữa nàng đánh cũng không đau, thuần túy là “đánh yêu” a!
Ừm, với người thường thì đây là hạ nặng tay, nhưng với Lâm Hàn, tuyệt đối là đánh yêu!
Dường như đánh đã rồi, Lê Ân Tĩnh có phần sảng khoái phủi phủi tay, lại hiên ngang bệ vệ tiến tới bên giường cầm quần áo mặc, thản nhiên ngồi xuống bên giường.
Hai chân bắt chéo, tay trái chống cằm, ánh mắt nàng có phần hồi ức nhớ lại:
- Rất lâu trước đây, tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là trên dưới hai vạn năm, tôi… à không, Altar Williams và Phượng Sương Nghi từng là chị em tốt! Lúc đó chưa có học viện Cửu Long, cả hai cũng còn rất trẻ. Lúc đó Phượng Sương Nghi mới đột phá cảnh giới, bước vào Thánh giai, Altar tương tự cũng mới bước vào Thánh giai không lâu. Cả hai lúc này đều tràn ngập ước mơ, vẫn còn rất nhiệt huyết muốn xông xáo đại lục một phen.
Hai người gặp nhau trong một lần giải cứu linh thú! Phượng Sương Nghi là vì cứu đồng tộc của mình bị bắt cóc, còn Altar là vì sủng vật của mình bị trộm đi! Hai người tình cờ gặp nhau, hơn nữa còn đánh nhau một trận long trời lở đất, cuối cùng lực lượng ngang nhau, từng người lui về.
Từ đó về sau, hai người gần như kết thành kẻ địch, cứ gặp mặt là cãi vã, đòi đánh đòi giết. Nhưng thế sự kỳ lạ, cuối cùng hai người vậy mà lại thành bạn tốt, tồn tại một tình hữu nghị vừa là đối thủ, vừa là bạn, lại vừa là thầy của nhau. Đã có lúc, hai người từng được mệnh danh là băng hỏa lưỡng trọng thiên, hai đại mỹ nhân nổi danh đại lục. Mỹ nhân bảng cũng từ đó mà xuất hiện, Altar xếp thứ nhất, Phượng Sương Nghi xếp thứ hai.
Nhưng ngày vui thường ngắn ngủi, qua một trăm năm, chênh lệch giữa hai người ngày càng lớn, bởi vấn đề chủng tộc, Phượng Sương Nghi có được tuổi thọ vô hạn, nhưng quá trình tu luyện cũng dài đằng đẵng. Quá trình từ một ma thú cấp một tu luyện lên tới thánh thú đỉnh phong là rất lâu, rất rất lâu, dù cho có là Phượng Tộc, Long Tộc, sở hữu thiên phú khiến bách tộc đố kỵ cũng phải mất đến hàng vạn năm, không hề ngoại lệ!
Trừ phi đã đạt đến Thần giai, lấy ngộ pháp tắc thiên địa để đột phá, không còn phụ thuộc vào giới hạn của huyết mạch, tốc độ tu luyện của bách tộc rừng xanh mới sánh ngang được với nhân loại. Nhưng tiếc là, giống như nhân loại, thời gian của một Thần thú tồn tại ở nhân gian cũng chỉ vỏn vẹn ba ngàn năm, nếu như họ tiếp tục có được sinh mệnh vô cùng vô tận như trước đó,hoặc chí ít có được thời gian dài hơn vài lần nhân loại… Có lẽ nhân loại sẽ chẳng còn chỗ đứng gì trên đại lục này nữa!
Chênh lệch kéo dài, khiến hai người vô tình ngày càng trở nên xa cách, nhưng cũng trong hoàn cảnh đó, chân tình mới hiển lộ. Nhờ được Altar giúp đỡ, Phượng Sương Nghi chỉ dùng gần một vạn năm để tiến tới cảnh giới Thánh thú đỉnh phong, coi như kỳ tài thiên cổ của Phượng tộc, thậm chí là cả rừng xanh. Nhưng vào thời điểm ấy, Altar đã là Pháp Thần cấp chín, học viện Cửu Long cũng đã thành lập, thời gian tu luyện, xử lý công việc còn không đủ, vì vậy, hai người một lần nữa xa mặt cách lòng.
Chung quy, tất cả chỉ là vì hai chữ “thực lực”.
Đó cũng là lý do tại sao Lê Ân Tĩnh cuối cùng vẫn xem trọng thực lực đến vậy. Nàng không muốn tìm một người đàn ông không thể sánh vai với mình mãi mãi. Mặc dù yêu hắn đến mấy, yêu đến mức có thể hiến thân, nhưng nếu thời gian càng lâu, chênh lệch giữa hai người càng lớn, vậy thì là tự đặt mình vào tình huống khó xử, hiển nhiên, Lê Ân Tĩnh không muốn lịch sử kia tái diễn.
Đương nhiên, cuối cùng Lê Ân Tĩnh vẫn lựa chọn Lâm Hàn, đó không đơn thuần chỉ là yêu, mà còn là một sự tín nhiệm, một niềm tin vô bờ bến, niềm tin rằng hắn chắc chắn có thể sánh vai với nàng. Mặc dù hiện giờ Lâm Hàn vẫn còn đang gặp bình cảnh, nhưng đó là chuyện bình thường, chỉ cần hắn có thể vượt qua, hậu tích bạc phát chắc chắn sẽ khiến hắn tiến rất xa. Không thấy Tuyết Thiên Lăng đó sao? Tích lũy bảy năm trời khiến nàng một lần đạt đến Hóa Thần cảnh, chuyện như vậy, trên đại lục này mấy ai làm được?
Năm xưa, đến khi mà Altar đột phá cực hạn của thế giới, đến một nơi không được biết trước, hai người đã hoàn toàn mất liên lạc. Phượng Sương Nghi mặc dù biết, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, bởi nàng cũng bắt đầu gặp đại bình cảnh, không thể tiến thêm một bước. Hàng vạn năm nay, nàng vẫn một mình độc bá vị trí đệ nhị mỹ nhân, không phải vì nàng không thể đứng đệ nhất, mà là vì nàng muốn như vậy, để tưởng nhớ tới một thời “vang bóng” kia.
- Vậy tại sao trước đây chị còn phải kiếm người như tôi đi ăn trộm Tam Bảo Thụ?
Đây mới là vấn đề Lâm Hàn khó hiểu nhất.
- Cậu ngốc sao?
Lê Ân Tĩnh hung hăng vỗ một cái lên đầu Lâm Hàn, đậy mặt khinh bỉ nói:
- Lúc đó tôi là cái gì? Người không ra người, quỷ không ra quỷ! Đến nhân cách của mình thế nào cũng lửng lơ! Thực lực thì xứng đáng làm con rệp! Tôi có tư cách gì đi gặp cô ta? Mà kể cả gặp, cậu nói cô ta tin không? Cũng đừng có lôi Uy Thanh Liên vào đây làm nhân chứng! Lúc đó Altar còn không muốn trở về, để đảm bảo giữ nguyên nhân cách kiếp này của tôi! Cách duy nhất là tự thân đứng ra, mặc dù mạo hiểm một tý, nhưng cũng là để dung hợp kinh nghiệm chiến đấu vào thân thể mới này, đồng thời rèn luyện đấu khí! Còn may lúc đó lại gặp được một tên đần, hết lần này đến lần khác không biết qua cầu rút ván là gì, làm người ta còn tính kế uổng một hồi, áy náy cả tháng giời không dứt! Hứ!
Lâm Hàn rất vô tội nhìn Lê Ân Tĩnh, không qua cầu rút ván là do ka nhân phẩm tốt, vậy mà gọi là đần sao? Hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy cô nương này giống nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ, nhìn cái miệng đắc ý mà vểnh cong lên thế kia… chậc chậc!
- Rồi! Vậy chuyện năm năm trước là thế nào?
Lâm Hàn con như giải khai được khúc mắc, bắt đầu quay lại chuyện chính! Vấn đề mà hắn muốn biết nhất.
- Là tôi mời Phượng Sương Nghi tới!
Lê Ân Tĩnh thản nhiên mở lời, thề không ngạc nhiên chết Lâm Hàn không thôi!
- Móa! Lại là chị mời đến? Cái…
Lâm Hàn định nhảy dựng lên kêu gào, nhưng nhìn đại tỷ này sắc mặt bất thiện nhìn mình, hắn cũng đành một lần nữa ngoan ngoãn ngồi xuống nghe chuyện.
Lê Ân Tĩnh hài lòng gật đầu, ánh mắt như chuẩn bị phát cho Lâm Hàn phiếu bé ngoan, khiến hắn càng thêm buồn bực.
- Năm năm trước, tôi vốn dĩ không có thực lực chiến thắng Lã Thiên Thanh, càng không có tự tin ngăn chặn hắn nhập ma! Cậu cho rằng tôi vì cái gì lại liều mạng tham dự trận chung kết đó?
Lê Ân Tĩnh đương nhiên nói.
- Còn phải hỏi?
Lê Ân Tĩnh trừng mắt một cái, khiến Lâm Hàn co rụt đầu lại:
- Có lẽ cậu không biết, Phượng Tộc có một thần thông gọi là Thú Hồn Phụ Thể! Có thể khiến một phần linh hồn của một Thánh Phụng gia trì lên người khác. Đương nhiên, điều kiện trong đó rất hà khắc, đó là ký chủ có thể lợi dụng sức mạnh của Phượng tộc, nhưng linh hồn của Phượng tộc lại có thể dễ dàng giết chết ký chủ! Đương nhiên, giết chết ký chủ rồi thì phân hồn của Thánh Phụng cũng bị tiêu diệt, Thánh Phụng cũng bị trọng thương, trở nên không toàn vẹn. Vì vậy hai bên cần có sự tin tưởng nhau tuyệt đối mới có thể thực hiện!
Ước tính năm đó, nếu tôi khởi động thú hồn phụ thể, mặc dù không nắm chắc hoàn toàn, nhưng cũng có tám phần nắm chắc diệt sát Lã Thiên Thanh trước khi hắn hoàn toàn nhập ma! Đương nhiên, đối mặt sau đó sẽ là sự truy hỏi từ Võ Đạo Môn, dù sao tôi làm như vậy vẫn là không chính đáng! Nhưng mặc kệ, với tôi lúc đó, chỉ cần bảo vệ phong ấn là đủ rồi!
Nhưng cuối cùng cậu lại xuất hiện, chúng ta cùng nhau đánh bại Lã Thiên Thanh mà không cần tới Phượng Sương Nghi trợ giúp! Vốn dĩ tôi định diệt sát Lã Thiên Thanh ngay tức thì, nhưng cậu lại tra hỏi hắn về Tuyết Thiên Lăng, cuối cùng chỉ nhỡ một giây, Ma tướng đã thành công, đây là một sai lầm!
- Sau đó, tôi vốn định phát động sức mạnh của Phượng Sương Nghi, nhưng cô ta lại bất ngờ từ chối, khiến tôi vừa mất thời gian khuyên giải mà lại không làm được gì!
Lúc đó tôi không hiểu, cũng rất tức giận, nhưng sau đó tôi mới biết, Phượng Sương Nghi trước đó nghe tin tôi với cậu qua lại, cô ta nghĩ rằng đàn ông trên đời đều là kẻ phụ tình bạc nghĩa, lại biết về Tuyết Thiên Lăng, nàng càng khẳng định ý nghĩ của mình, khuyên tôi rời xa cậu. Lúc đó, cô ta muốn dùng cơ hội kia chứng minh bộ mặt thật của cậu, nhưng kết quả cuối cùng…
Nhắc đến đó, khuôn mặt tuyệt lệ kia lại nổi lên vẻ thẹn thùng, hạnh phúc.
Nhìn Lê Ân Tĩnh cứ ngồi cười một mình, Lâm Hàn cũng rất nguyện ý ngồi ngắm, nhưng mà… nàng ngẩn người cũng đã nửa giờ đồng hồ rồi a!
- Rồi sau đó thì sao?
Lâm Hàn hơi có chút sốt ruột hỏi.
- Sau đó?
Lê Ân Tĩnh rất là bất mãn vì bị đánh tỉnh khỏi cơm mơ mộng, sắc mặt trầm xuống nhìn Lâm Hàn:
- Còn sao nữa? Con chim ngốc kia thích cậu rồi!
Ách!
Lâm Hàn trợn tròn mắt! Mở trò vui đùa gì với hắn vậy? Cứ như vậy là thích?
- Không tin?
Lê Ân Tĩnh khinh thường nói:
- Tính cách của Phượng Tộc thế nào thì người người trên đại lục đều biết! Cả một đám tự luyến cuồng, cho mình là đệ nhất thiên hạ. Một đám cho mình là nữ hoàng muốn cái gì là được cái đó! Mặc dù Phượng Sương Nghi vì lý do huyết mạch biến dị, từ nhỏ đã sinh sống ở nơi khác, nhưng về bản chất nàng cũng là Phượng Tộc, nói dễ nghe thì là tính tình đào hoa dám yêu dám hận, nói khó nghe thì là lẳng lơ không biết xấu hổ! Đơn giản vậy thôi!
Lâm Hàn buồn bực lườm Lê Ân Tĩnh một cái:
- Hỏi cả ngày cuối cùng vẫn là câu trả lời nửa vời như vậy! Vấn đề là cô ta thích tôi chỗ nào? Tôi nhìn đi nhìn lại cũng không thấy chi tiết nào đáng được thích a!
Lê Ân Tĩnh cũng tương tự vô cùng buồn bực:
- Này! Đầu cậu làm bằng cái gì vậy? Có thể không bớt ngu ngốc một chút sao? Cũng không hiểu lúc trước tên nào nhờ tinh tế hiểu ý vài tháng đã tán đổ được bà cô!
- Này này! Đó là do chúng ta tiếp xúc lâu ngày, tôi hiểu chị thế nào, thích chị trước rồi mới chủ động chiều lòng chị nha!
Lâm Hàn phản bác:
- Còn tôi với Phượng Sương Nghi lúc đó gặp mặt chính thức còn chưa, nói chuyện tình cảm cái gì?
Lê Ân Tĩnh ôm mặt rất chi là bất đắc dĩ, đây gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu a! Nàng đang đứng trên khía cạnh của Phượng Sương Nghi để nói chuyện, còn tên này lại cứ nghĩ theo cách của hắn, vậy thì thông thế nào?
Cũng không biết có phải do vừa được tưới tắm xong không, Lê Ân Tĩnh lúc này lại rất bình tĩnh giải thích:
- Cậu đừng suy nghĩ như vậy! Phượng Sương Nghi trước đây từng trải qua một đoạn tình cảm không mấy vui vẻ, có ác cảm rất lớn với đàn ông. Trước đó nàng ta còn lên tiếng chỉ trích cậu thậm tệ, nhưng một giây sau, cậu lại từng bước từng bước đánh nát ấn tượng của nàng. Cậu có biết lúc đó nhìn cậu chập choạng chắn trước tôi, tôi suýt nữa cảm động phát khóc không? Những gì tôi thấy cũng là những gì Phượng Sương Nghi thấy, tôi nghĩ… lúc đó ác cảm của nàng bị cậu phá tan tành rồi!
- Hơn nữa… tôi cho rằng còn một lý do khác khiến nàng ta không tiếc ra điều kiện với tôi, muốn tôi không nhúng tay vào việc tiếp xúc với cậu, cũng không được nói nhiều cho đến khi chuyện này lộ ra!
Lê Ân Tĩnh vươn vai một cái, vừa lười biếng, lại vừa quyến rũ, khiến Lâm Hàn bất giác chảy nước miếng.
- Lý do gì?
Lâm Hàn gạt đi giọt nước miếng bên mép, hơi nghi ngờ hỏi.
- Thể chất của cậu!
Lê Ân Tĩnh nhàn nhạt phun ra một câu như vậy
Lâm Hàn cuối cùng cũng đã giải khai được đa phần nghi ngờ. Mặc dù hắn vẫn còn khúc mắc ở một vài điểm, nhưng nhìn chung, hắn cũng đã bắt đầu có thể giải thích được chuyện đang xảy ra.
Nhìn chung, ban đầu Phượng Sương Nghi nhìn trúng thể chất của hắn, có thể là liên quan đến bình cảnh của nàng. Nàng cũng cho rằng đàn ông đều là ngựa giống vô liêm sỉ, vì vậy muốn tách hắn ra khỏi người chị em mới đoàn tụ, đồng thời lợi dụng hắn thành toàn bản thân.
Nhưng đến khi biểu hiện của hắn thuyết phục được nàng, ấn tượng ác liệt ban đầu của nàng lập tức bị đánh nát, tình cảm cũng bắt đầu nổi sinh chút gì đó dị dạng. Có thể là lúc đó chính nàng cũng không biết, nên mới muốn thử tiếp xúc với hắn nhiều hơn, từ đó đưa ra đề nghị kia với Lê Ân Tĩnh.
Rồi sau đó, tiếp xúc với hắn càng sâu, thất bại càng nhiều lần, thứ tình cảm trong nàng càng thêm mãnh liệt, lý do là gì thì chính Lâm Hàn cũng không rõ lắm, mà tình cảm thực ra cũng không cần lý do, chỉ biết rằng, có lẽ lúc đó, “Hạ Cơ” kia đã thực sự thích hắn.
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn cũng không rõ nữa, dù sao hắn cũng đã chính tay đâm nàng một kiếm. Hắn cũng không rõ Phượng Sương Nghi là người thế nào, càng không chắc nàng có oán hận hắn hay không?
Thôi kệ nó đi!
Lâm Hàn hắn trước nay vẫn luôn lạc quan hướng về phía trước, vạn sự đều tùy duyên! Mặc dù chính hắn cũng chẳng rõ lắm duyên phận là cái thứ gì, nhưng hắn tin rằng nó tồn tại! Nếu thực sự có duyên, mọi chuyện chắc chắn sẽ có một kết quả tốt!
Còn nếu đã vô duyên, dù cho có suy nghĩ nát óc cũng không bao giờ thay đổi được sự thật!
Quý trọng người trước mắt! Chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?
Nhẹ nhàng xoa lên vùng bụng vẫn còn phẳng lỳ của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào. Năm xưa hắn đã vì những lý do không thể thoái thác mà để Tuyết Thiên Lăng sinh con một mình, bây giờ lại vì những chuyện không đâu kia mà bỏ lỡ Lê Ân Tĩnh, chẳng phải là tội lỗi ngập trời sao?
- Chúng mình… cưới nhau đi!
Lâm Hàn dường như lâm vào một trạng thái vô ngã, trong đầu chỉ toàn những huyễn tưởng về tương lai, hắn vô thức mà phun ra một câu rất kinh điển như vậy.
Đó là lời hứa mà hắn dành cho Lê Ân Tĩnh trước khi rời đi. Hắn vẫn luôn mong ngóng ngày trở về, để có thể thực hiện lời hứa hẹn này! Dù cho Phượng Sương Nghi có tạo cho hắn sự bối rối rất lớn, nhưng vẫn không thể lấn át được khát vọng lớn lao kia của hắn.
Trong lòng Lâm Hàn lúc này, ước vọng lớn nhất là có thể lấy được Lê Ân Tĩnh, để nàng thực sự trở thành bạn đời kết tóc se tơ với mình. Không chỉ là vì Lê Ân Tĩnh, mà còn vì đứa con kia, hắn cũng không muốn con mình được sinh ra trong những lời đàm tiếu, càng không muốn một cô gái tuyệt vời như Lê Ân Tĩnh phải chịu bất cứ điều tiếng gì.
Thân thể mềm mại hơi run lên, Lâm Hàn không nhìn thấy, trong hốc mắt Lê Ân Tĩnh lúc này đã bắt đầu có chút ướt át. Từ khi quyết định muốn sinh con mang họ Lâm, Lê Ân Tĩnh cũng đã bắt đầu chờ cái giây phút này rồi. Mặc dù không nói, nhưng với tính cách của nàng, có lẽ bây giờ cũng đã sốt ruột muốn nổ tung.
Đợi thêm vài tháng nữa, đến khi bụng nàng lớn hơn, mọi chuyện vỡ lở, nàng có thể không sao, nhưng danh tiếng của Uy gia chắc chắn sẽ tổn thất lớn. Làm một thành viên của Uy gia, chứng kiến người mình yêu lại vì vô tâm mà làm ảnh hưởng xấu đến gia tộc, chính nàng cũng sẽ rất khó xử.
Còn may, tên này không làm nàng thất vọng, hắn trước sau vẫn là một người đàn ông rất có trách nhiệm!
Là một người có thể giao phó!
- Sao? Chị không muốn?
Lâm Hàn đã chờ một lúc, nhưng Lê Ân Tĩnh vẫn không trả lời, hắn cảm thấy có chút sốt ruột hỏi han.
Lê Ân Tĩnh lúc này mới coi như tỉnh hồn lại, sắc mặt đột nhiên hồng hồng không ngớt, cực kỳ xinh đẹp. Nàng cổ quái nhìn Lâm Hàn một cái, đột nhiên cười hì hì nói:
- Muốn cưới tôi cũng được! Cậu đến nói chuyện với cha mẹ tôi đi! Hì hì…
Dứt lời, Lê Ân Tĩnh như một làn khói biến mất khỏi căn phòng trong sự ngẩn ngơ của Lâm Hàn! Cô nàng này, đến lúc này còn chơi trò gì vậy? Hắn quen nàng, còn cha mẹ nàng… ách… thật xấu hổ, hắn không có quen a!
À không, thực ra hắn có quen mẹ của Lê Ân Tĩnh, người đã giả làm chị gái nàng suốt hai mươi mốt năm trời: Lê Ân Ninh, nhưng hắn và Lê Ân Ninh cũng tiếp xúc không quá hai lần, hơn nữa cũng chưa từng nói chuyện tử tế a!
Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn cũng cảm thấy như vậy là đúng! Kiếp trước muốn cưới nhau đúng là cần cha mẹ hai bên ra mặt giải quyết, ây, lần này chắc phải nhờ đến cha mẹ thật rồi!
Ạch, cũng trách mình quá vô tâm, mang tiếng thề thốt yêu đương gì mà cha mẹ người ta cũng không quen? Trong khi Lê Ân Tĩnh đã thân cha mẹ hắn đến mức gọi hai người là cha mẹ rồi! Mà thôi mà thôi, cô nàng này có vẻ cũng hiểu cho hắn, không hề trách cứ mấy chuyện này, bây giờ bổ cứu vẫn còn kịp a!
Quyết định như vậy, Lâm Hàn hăm hở đi gặp cha mẹ, nói ra nguyện vọng của mình. Đúng như trong dự đoán, ngay khi nghe dự định của Lâm Hàn, Dương Đan Hòa tỏ ra vui mừng ra mặt, ngay cả khuôn mặt quặm quạu của Lâm Tuyệt cũng dãn ra, có mấy phần vừa lòng nhìn Lâm Hàn.
Nhưng một lần nữa Lâm Hàn lại bị hắt hủi. Đây là chuyện của hắn a! Vậy mà nỡ lòng nào xua đuổi hắn ra ngoài, hai người bàn bạc một mình? Quá bất công, quá chuyên quyền! Ta… không dám có ý kiến a! Hu hu…
Lâm Hàn chỉ biết lệ rơi đầy mặt rời đi. Vốn định về gặp Tuyết Thiên Lăng một mặt nhưng giữa đường, đột nhiên có một người xông ra chặn đường hắn.
Là cô nàng Hải Nguyệt bên người mẹ. Ngày thường, ngoài việc phụ trách hầu hạ Dương Đan Hòa, nàng còn có nhiệm vụ đón tiếp, bưng trà rót nước tiếp đãi khách nhân, phân phó người đi gọi chủ nhà ra đón khách.
Được giao nhiệm vụ như vậy, chứng minh năng lực giao tiếp của nàng rất mạnh, ít nhất đã được cả cha và mẹ Lâm Hàn tin tưởng. Nếu giao việc tiếp khách này cho một kẻ lỗ mãng, chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?
- Đại thiếu gia! Có người tìm gặp ngài!
Hải Nguyệt theo lệ cúi chào Lâm Hàn một cái, nhẹ nhàng nói.
- Ai vậy?
Lâm Hàn có phần buồn bực hỏi. Hắn vừa mới về thành Cửu Long, cũng chẳng phô trương gì, vậy mà thoáng chốc đã có người tìm đến tận nhà rồi?
- Hải Nguyệt không biết! Nhưng nhìn trang phục thì có vẻ là người của Lâm gia, chỉ đích danh muốn gặp đại thiếu gia!
- Ừm! Ta biết rồi! Em còn bận việc gì thì đi làm trước đi!
Lâm Hàn mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi mất.
Tiến vào phòng khách, Lâm Hàn ngay lập tức nhìn thấy một người trung niên gầy gò, tầm tuổi bốn mươi, “nhan sắc” bình thường, nhưng làn da lại trắng lạ thường, thậm chí… có thể gọi là nhợt nhạt, giống như lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời vậy.
Thấy Lâm Hàn tiến tới, người này ngay lập tức đứng lên, khom người nói:
- Nhị thiếu gia! Ta là Lâm Sung, nhận lệnh của nhị trưởng lão tới đây mời ngài tới gặp trưởng lão một chuyến!
- Ồ! Là ông Chấn Sơn hả? Được, dẫn đường đi!
Lâm Hàn cũng không có thắc mắc nhiều nữa! Nếu là Lâm Chấn Sơn, vậy thì mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng phải bàn cãi.
Lâm Sung cũng nghiêm túc gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường, tác phong cực kỳ nhanh nhẹn, lôi lệ phong hành, không nói nhảm lan man, thực ra lại rất hợp khẩu vị của Lâm Hàn.
Chỉ là, Lâm Hàn trước sau vẫn cảm thấy người này có chút âm trầm, mặc dù hắn đã cố thu liễm, nhưng sát khí như có như không trên người dù có thể nào cũng không qua được mắt Lâm Hàn.
Mặc dù hơi có chút tò mò với thân phận của Lâm Sung, nhưng với tính cách của Lâm Hàn, hắn đời nào lại đi bắt chuyện hỏi han mấy thứ như vậy? Cuối cùng, cả con đường vẫn chỉ tràn ngập trong sự trầm mặc.
- Nhị thiếu gia! Đã đến nơi rồi!
Theo chân Lâm Sung tiến vào tiểu thế giới của Lâm gia, lại trải qua một loạn các loại rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng cũng coi như đến nơi. Là một cánh đồng hoa bát ngát, tràn ngập các loại hoa cỏ đủ màu sắc, trộn lẫn cùng hương thơm dịu nhẹ thấm nhuần tâm gan, khiến Lâm Hàn không khỏi hai mắt sáng ngời.
Thừa hưởng huyết kế Mộc Độn, đối với Lâm Hàn, hoa cỏ coi như là một trong những thứ hắn yêu thích, rất có cảm giác gần gũi với tự nhiên. Hoa cỏ, cây cối, ngay cả rừng xanh, đều có thể giúp hắn giải tỏa đi phần nào buồn bực trong lòng.
- Nhị thiếu gia! Ta chỉ có thể dẫn ngài tới đây! Nhị trưởng lão đang đợi ngài trong đình nghỉ mát giữa đồng, ngài có thể dễ dàng tìm thấy!
Lâm Sung để lại một câu như vậy, sau đó không chút phí lời xoay người rời đi. Lâm Hàn liếc nhìn lại, quả nhiên chính giữa cánh đồng bát ngát này có một tòa kiến trúc khá nổi bật. Là một tòa tháp canh ba tầng, tầng dưới cùng chỉ có tám cây trụ đá rắn chắc, ngoài ra hoàn toàn không hề che đậy gì khác, chính là đình nghỉ mát mà Lâm Sung nói, còn hai tầng phía trên, có lẽ là nơi phẩm trà hoặc ngắm cảnh. Dù sao những nhân sĩ thanh cao vẫn rất thích cái cảm giác “từ trên cao nhìn xuống”.
Trong đình đã có một người ngồi sẵn, đang từ tốn rót một chén trà, rung đùi đắc ý hưởng thụ hương đồng gió nội, chính là Lâm Chấn Sơn.
Nhắc đến, có một điểm ở Lâm Chấn Sơn mà Lâm Hàn rất thích, đó là lão già này thực sự rất tiêu dao! Tiêu dao theo đúng nghĩa của nó, không phải là những kẻ ra vẻ mình tiêu dao, nhưng thực ra tâm tư lại toàn là tạp niệm, đầy đố kỵ và ghen ghét, dễ nổi nóng và thù hận kẻ khác.
Lòng dạ của Lâm Chấn Sơn thực sự rất rộng lớn. Thân là một trụ cột của thế gia đại tộc như Lâm gia, bên dưới có đến hàng trăm ngàn tộc nhân sùng bái lão như thần minh, nhưng lão xưa nay lại chưa từng có chút kiêu căng phách lối nào, thuần túy là một bộ ông già hiền lành. Mặc dù đôi lúc lão cũng rất hèn mọn, cũng giảo hoạt như hồ ly, nhưng không khiến người ta ghét, bởi từ sâu trong thâm tâm, Lâm Hàn biết, Lâm Chấn Sơn chưa bao giờ là kẻ âm hiểm, mỗi việc lão làm đều rất có chuẩn tắc, chưa bao giờ làm hại đến người khác,… ít nhất là chưa bao giờ làm hại đến Lâm Hàn hắn.
Lâm Hàn vẫn luôn vững tin, mọi chuyện đều bắt đầu từ bản tâm của con người! Nếu tâm tư khoáng đạt, hành sự sẽ bình thản công chính, mưu cầu những điều tốt đẹp rộng lớn mà bỏ qua những tiểu tiết không đáng có. Ngược lại, kẻ nội tâm chật hẹp, trước sau chỉ mưu cầu danh lợi có riêng mình, thì dù có treo đại nghĩa bên miệng cuối cùng cũng vẫn chỉ là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, là sự sỉ nhục của tạo hóa mà thôi!
Lâm Hàn nhận xét, Lâm Chấn Sơn chính là một người có lòng dạ rộng lớn như vậy! Có một số chuyện, Lâm Hàn cũng mới biết, đó là chuyện năm xưa Lâm Hàn một thân một mình ngăn chặn ma Tướng! Lúc đó mặc dù Lâm Hàn đã làm được việc đại nghĩa, nhưng lại vi phạm nghiêm trọng việc phân chia lợi ích mỏ tiên thạch giữa các bên. Các thế lực khác cũng từ đó kiếm cớ muốn chiếm lợi, lúc đó, Lâm Hàn hôn mê không biết gì, nhưng chính hắn lại đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Không chỉ là người ngoài, mà ngay cả người trong học viện, thậm chí là cả người của Lâm gia cũng muốn buông bỏ Lâm Hàn để đảm bảo lợi ích riêng mình, với danh nghĩa là “lợi ích chung”. Nhưng cuối cùng, vẫn là Lâm Chấn Sơn đứng ra chặn cơn sóng lại cho hắn, kết quả chính là học viện Cửu Long mất đi một phần năm lợi ích chiếm được, tất cả đều tính lên đầu Lâm gia!
Lâm Chấn Sơn không nói, nhưng Lâm Hàn biết, mấy lão già trong tộc không ít người đã bắt đầu oán hận Lâm Hàn hắn, oán hận cả Lâm Chấn Sơn. Nhưng khi hắn tỉnh dậy, Lâm Chấn Sơn lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ giao cho hắn một nhiệm vụ: trợ giúp Lâm Thế Tuyền có cơ hội thách đấu Lã Thiên Thanh, giành lại lợi ích mà năm năm trước đã mất đi!
Đó không phải chỉ là giúp cho Lâm gia đòi lại tổn thất năm xưa, đòi lại danh dự, mà còn vô hình chung tạo thế cho Lâm Hàn, giúp hắn xóa bỏ đi “tội lỗi” mà hắn bị người trong tộc áp đặt!
Mặc cho vai trò của hắn trong cái nhiệm vụ kia cũng không lớn!
Lâm Chấn Sơn thực sự là một con người rất thâm thúy, cũng rất đáng kính! Lâm Hàn năm xưa vẫn còn rất đề phòng lão, mặc dù ngoài miệng ra vẻ cười đùa lông bông, nhưng trong nội tâm luôn không muốn nợ nần lão bất cứ nhân tình nào. Mọi chuyện đều lấy hình thức giao dịch để hoàn thành, không hơn.
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn phục rồi! Phục từ trong tim! Không chỉ đơn giản vì ân tình mà hắn nhận được, mà còn vì bội phục lòng dạ của Lâm Chấn Sơn!
Bản thân Lâm Hàn cũng có nội tâm giàu tình cảm, với một Lâm Chấn Sơn có “tình nghĩa” như thế, hắn thực sự cảm thấy rất thân thiết.
Vẫn như năm năm trước, nhìn thấy Lâm Hàn, Lâm Chấn Sơn cười cười ra hiệu:
- Ngồi đi! Không cần câu nệ! Ta biết nhóc không thích đông người, cũng không thích ra vẻ trang trọng làm việc với mấy lão già cổ hủ kia! Vì vậy gọi riêng nhóc tới đây một chuyến!
Lâm Chấn Sơn cười cười hớp một ngụm trà, nhìn Lâm Hàn thoải mái ngồi lên ghế mây, híp mắt hưởng thụ gió đồng man mát, lão cũng cười lên ha hả:
- Thằng nhóc mi đúng là không khách sáo! Làm sao? Đồng hoa này của ta đẹp chứ?
Lâm Hàn cười tít mắt:
- Đúng là rất đẹp! Không những cây cỏ đa dạng, mà còn có hương thơm cực kỳ quyến rũ. Còn không thiếu thảo mộc, thậm chí là cả dược liệu. Có cơ hội thằng cháu cũng nên làm một vườn hoa như vậy, nhàn rỗi thì nhắm mắt hưởng thụ trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng dẫn vợ con ra chơi đùa, dựng thêm vài kiến trúc quái đản vui vui cho Băng nhi nghịch ngợm, hắc hắc…
Lâm Chấn Sơn bĩu môi:
- Đừng có mơ! Mi có biết vườn hoa này tiêu tốn của ta bao nhiêu tâm huyết không? Ta…
Lâm Chấn Sơn đang định khoe khoang đắc ý một phen, nhưng nói một nửa đã tự ý thức ngậm miệng. Sắc mặt lão tràn ngập buồn bực nhìn Lâm Hàn, khoe khoang tài trồng cây với kẻ sở hữu Mộc Độn, không phải muốn chết sao?
Nhìn Lâm Hàn đang dương dương đắc ý hết nhìn đông lại nhìn tây đằng kia, Lâm Chấn Sơn đột nhiên híp mắt lại, như con cáo già nhìn chằm chằm khiến Lâm Hàn bất giác lạnh cả người!
- Trong vườn này có rất nhiều giống hoa hiếm lạ, không những đẹp mà còn có mùi hương rất tuyệt vời! Nếu nhóc muốn, ta có thể tặng nhóc một ít hạt giống về gieo trồng. Khà khà…
- Điều kiện?
Lâm Hàn rất là đề phòng nói. Mặc dù hắn đã nhận đồng Lâm Chấn Sơn từ nội tâm, nhưng không thể cho lão già này sắc mặt tốt! Lão không quen nhìn hắn lười biếng, rất là thích bóc lột hắn a!
Lâm Chấn Sơn đảo đảo tròng mắt:
- Nhóc đến chăm sóc vườn thuốc cho ta năm năm, thế nào?
Ây!
Lâm Hàn đột nhiên ngây cả người, trong mắt lòe ra sắc thái quái dị nào đó, nhưng sắc mặt vẫn rất đề phòng:
- Không được! Cùng lắm năm ngày!
Lâm Hàn thừa hiểu “chăm sóc” là cái kiểu gì! Chẳng phải nhìn trúng Mộc Độn của hắn, muốn cho hắn làm vườn sao? Ngày nào cũng chơi lớn như vậy, chẳng phải mệt chết sao?
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ ra một tầng ý nghĩa khác mà Lâm Chấn Sơn muốn nói, nghĩ lại từng hành động đầy thâm ý của Lâm Chấn Sơn, hắn mới nhất thời có thần sắc quái dị đến vậy.
- Thật sự chỉ làm năm ngày?
Lâm Chấn Sơn như cười như không nhìn Lâm Hàn, khiến hắn càng thêm chột dạ, trong đầu liên tục suy tư ý của Lâm Chấn Sơn.
Nhưng nghĩ mãi, hắn vẫn không hiểu Lâm Chấn Sơn là có ý gì khác, hay chỉ là đang làm trò để bóc lột hắn một trận, hắn không biết có nên nhận “kèo” này hay không. Vốn còn định vận dụng không gian thôi diễn, nhưng Lâm Hàn đã vận dụng nó quá nhiều trong nhiệm vụ vừa rồi, đến giờ vẫn còn chút ám ảnh. Khó lắm mới nghỉ ngơi được vài ngày, hắn không có định tái diễn chuyện đó.
- Ây! Chuyện này cũng quá đột nhiên! Cho cháu suy nghĩ vài ngày đã được không?
Nghĩ không ra, Lâm Hàn dứt khoát chơi xấu, tạm thời hoãn binh về tính tiếp.
Lâm Chấn Sơn khinh bỉ nhìn Lâm Hàn nói:
- Hừ! Nhát gan như chuột còn muốn chiếm lợi của người khác? Ta khinh!
Lâm Hàn mặt trơ như tượng, không chút biến sắc nói:
- Đa tạ khen ngợi! Tiểu Hàn thụ sủng nhược kinh a!
Lâm Chấn Sơn thầm mắng một tiếng vô liêm sỉ, ta… thích! Cũng không dây dưa thêm chuyện này, mà lại nhàn nhã tựa vào ghế mây, đung đưa hai cái, hớp một ngụm trà rồi mới thảnh thơi nói:
- Có biết ta gọi nhóc đến đây vì chuyện gì không?
Lâm Hàn quả đoán lắc đầu, hai mắt long lanh nhìn Lâm Chấn Sơn như bé ngoan hiếu kỳ, khiến lão thoáng chốc nổi hết cả da gà da vịt!
Tên này ra bài không đúng a! Đáng lẽ phải nghiêm túc cúi đầu nói: Xin ngài chỉ giáo! Người trẻ tuổi bây giờ… aiz, đúng là không hiểu quy củ a!
Mất đi cơ hội ra vẻ già đời, Lâm Chấn Sơn chỉ có thể chịu thua, uể oải nói:
- Được! Được rồi! Cất ngay cái vẻ mặt ghê tởm kia đi cho ta! Ta nói còn không được sao?
Lâm Hàn ngay lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng, bộ dáng chăm chú lắng nghe, khiến Lâm Chấn Sơn dở khóc dở cười, nhưng vẫn phải nghiêm túc nói:
- Nhiệm vụ lần này nhóc làm rất đẹp! Kiên nhẫn, không manh động, phá được âm mưu của kẻ địch, nhưng lại làm đúng bổn phận của mình, không hề mạo phạm đến đối phương quá đáng! Nếu nhóc kích động làm việc, mặc dù có thể hả giận nhất thời, nhưng học viện chúng ta cũng sẽ chẳng giành được lợi ích gì, thậm chí bị kiếm cớ đó quỵt khoản nợ này, cũng mất đi cơ hội giáng đòn đau với bọn chúng! Lần này thì tốt, tất cả âm mưu bị lôi ra ánh sáng, học viện chúng ta chiếm lý tuyệt đối, bọn người kia mà không bị cắt một miếng thịt... hừ hừ!
Lâm Hàn lặng im lắng nghe, mặc dù hắn có chút buồn bực khi nghe cái chủ đề mang tính chính trị này, nhưng hắn cũng biết, chỉ có làm như vậy mới là tốt nhất! Tranh đấu giữa các thế lực lớn, sức một người sẽ chẳng làm nên chuyện gì, chỉ có giáng một đòn mạnh về mặt lợi ích mới có thể khiến đối phương co vòi lại một thời gian!
Thấy Lâm Hàn lặng im không nói gì, Lâm Chấn Sơn cũng không tiếp tục chủ đề này nữa:
- Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc như vậy, ngoài tư cách giáo viên đã được xác nhận, nhóc còn có thể yêu cầu học viện một chuyện không vượt quá khả năng. Đây coi như là thưởng ngoài ngạch!
Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện này, hai mắt Lâm Hàn đã sáng như đèn pha, Lâm Chấn Sơn cũng cười khổ một tiếng, tên này… cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ham món lợi nhỏ a!
Nghĩ đến một chuyện, Lâm Hàn mỉm cười hỏi Lâm Chấn Sơn:
- Chuyện lần này có Thần Tướng Chiến Quốc tham dự, chúng ta có thể nói điều kiện với họ chứ?
Lâm Chấn Sơn hơi nhíu mày một cái, nhưng vẫn đáp:
- Có thể! Dù sao Long Nhiên Tường cũng đã công khai xâm nhập vào địa bàn của học viện chúng ta làm xằng làm bậy, mặc dù hậu quả không tính là lớn, nhưng xác thực đã là mạo phạm học viện!
- Được! Vậy điều kiện của cháu, chính là học viện cần đưa cho Thần Tướng Chiến Quốc một yêu cầu!
Lâm Hàn dựng ngón trỏ nói.
- Nói!
Lâm Chấn Sơn vẫn bình tĩnh, nhưng lão có vẻ trầm trọng hơn nhiều, xem ra, lão cũng có phần không chắc với yêu cầu của Lâm Hàn, chỉ sợ hắn đưa ra yêu cầu gì quá đáng khiến lão khó xử.
Dù sao, công lao của Lâm Hàn là có, nhưng còn chưa lớn tới mức để học viện gây áp lực lên con quái vật khổng lồ như Thần Tướng Chiến Quốc!
Cũng nhận ra thần sắc của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn cười cười nói:
- Ông cũng không cần căng thẳng như vậy, điều kiện của cháu thực ra không tính là khó! Chẳng qua, cháu muốn Thần Tướng Chiến Quốc giao ra một người mà thôi!
- Là ai? Ta nói trước, nếu là Long Nhiên Tường thì không được! Hắn là hoàng tử chính tông của Thần Tướng Chiến Quốc, huyết mạch cực kỳ cao quý, mặc dù hắn có phạm lỗi bằng trời, Thần Tướng Chiến Quốc cũng chắc chắn không giao hắn cho chúng ta!
Sắc mặt Lâm Chấn Sơn thậm chí còn nặng nề hơn.
- Không! Không phải Long Nhiên Tường! Cháu mặc dù không ưa tên này, nhưng còn chưa đến mức yêu cầu hoang đường như vậy! Người cháu muốn là thất công chúa Thần Tướng Chiến Quốc: Long Hạo Phương!
- Là con bé đó?
Sắc mặt Lâm Chấn Sơn cũng có chút giãn ra.
- Đúng vậy! Chuyện của Hạo Phương và Lâm Ôn chắc ông cũng biết! Vì có hôn sự với Hải Vô Yên nên chuyện của hai đứa nó có phần bị gây khó khăn. Tính cách của thằng kia thì cháu hiểu nhất, cứng đầu cứng cổ như con lừa, nó đã thích Hạo Phương thì chắc chắn sẽ giành cho bằng được, nếu thất bại, cháu không biết nó sẽ làm ra chuyện điên rồ gì! Cháu hy vọng, nếu Lâm Ôn thất bại, ông hãy đại diện cho Lâm gia đưa ra lời cầu hôn, danh nghĩa là để hóa giải hiềm khích, nên chuyện tần tấn, cháu nghĩ… chuyện này cũng không phải quá đáng đi!
- Đương nhiên! Đó là trường hợp Lâm Ôn thất bại! Cháu cũng không hy vọng nó có được thứ mình muốn quá dễ dàng, có khi… nếu cháu công khai nhúng tay như vậy, hai đứa nó sau này lại trách cháu mất! Khà khà…
- Được!
Nhìn Lâm Hàn cười ngu đằng kia, Lâm Chấn Sơn dứt khoát gật đầu:
- Điều kiện này không quá khó, ta có thể đáp ứng nhóc.
- Vậy thì tốt! Cháu ở đây thay mặt Lâm Ôn cảm tạ ông trước!
Dứt lời, hắn cầm một chung trà lên cạn sạch, coi như thay rượu.
Uống xong chén trà, Lâm Hàn nhìn thời gian cũng không còn sớm, cười hì hì nói:
- Ông gọi cháu đến vội như vậy, không phải chỉ vì mấy chuyện tốt như vậy chứ?
Lâm Chấn Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Nói kiểu gì vậy? Coi ta là lòng lang dạ sói, có chuyện xấu mới gọi mi đến sao?
Lâm Hàn nhún nhún vai, không tỏ rõ ý kiến.
Lâm Chấn Sơn buồn bực lườm hắn một cái:
- Được rồi, coi như thằng nhóc mi lợi hại! Thực ra, chuyện này vốn dĩ đã trong dự tính từ trước! Có người không muốn nhóc truyền bá nhẫn thuật!
Lâm Hàn nhíu mày:
- Vì sao?
Lâm Chấn Sơn lắc đầu ngao ngán:
- Lợi ích mà thôi!
Lâm Hàn càng nhíu mày sâu hơn:
- Chỉ vì vậy? Nhẫn thuật là cái gì cháu nghĩ không ít người hiểu! Mặc dù chưa chắc lợi hại đến đâu, nhưng nó có thể giúp chúng ta lợi dụng được rất nhiều nguồn nhân tài bị bỏ phí! Trường hợp của Băng nhi, Linh Hà, và cả Lan nhi ông cũng đã nhìn thấy, thiên phú luyện võ hay ma pháp của chúng nó đều không cao, thậm chí còn không có, nhưng luyện nhẫn thuật đều có tiến cảnh cực kỳ khả quan, thậm chí vượt xa bạn đồng lứa, đó chẳng phải là điều mà vô số thế lực mong ước hay sao? Truyền bá nhẫn thuật, tương đương với có thêm một nguồn lực cực mạnh, cớ sao lại không làm?
- Cháu sai rồi!
Lâm Chấn Sơn thở dài:
- Đây không phải là vấn đề lợi ích vĩ mô, mà là vấn đề lợi ích vi mô! Dù sao tài nguyên cũng là có hạn, hiện tại học viện chúng ta cũng cần cạnh tranh rất khốc liệt mới có được tài nguyên tu luyện, hơn nữa còn cần không ngừng bổ sung tài nguyên mới! Suy nghĩ của nhóc mặc dù đúng, nhưng đó là trong điều kiện tài nguyên vô cùng vô tận. Nếu không, nhẫn giả xuất hiện sẽ chỉ càng làm cho tài nguyên bị cạnh tranh đi một phần, với cái tình thế các thế lực đã chia sẻ lợi ích “cứng” cho nhau như vậy, cháu nghĩ bọn họ nguyện ý bị phân ra một phần sao?
Lâm Hàn ngớ người.
Hắn trầm mặc, trầm mặc tuyệt đối, xưa nay hắn tu luyện có bao giờ cần tài nguyên gì? Thuần túy là dựa vào huyết mạch tiên nhân, dựa vào sinh cơ vô cùng vô tận để đẩy tiến độ tu luyện của Trường Sinh Bí Điển lên vô số lần, từ đó kéo theo chakra và tu vi của hắn cũng tăng nhanh như gió! Hắn cảm giác như hiện giờ thân thể này vẫn còn chưa đào móc hết tiềm lực, vẫn còn có khoảng trống rất lớn để phát triển. Tiềm lực bản thân đã lợi dụng không hết, còn cần sử dụng đến tài nguyên tu luyện sao?
Nhưng thực tế thì khác, mặc dù con gái và học trò của hắn thực ra đều rất ít dùng tài nguyên tu luyện, nhưng tiềm lực của chúng cũng là có hạn, mỗi người khác nhau, như Băng nhi có thể có tiềm lực rất lớn, bởi ngoài Băng độn, nó còn có được sức sống mạnh mẽ thừa hưởng từ hắn, nhưng Lan Hồng Tuệ, Vũ Linh Hà thì sao? Tiềm lực của chúng cũng là có hạn, mặc cho Vũ Linh Hà là thiên tài nhẫn thuật, chakra cực kỳ khủng bố cũng không ngoại lệ!
Đến khi tiềm lực đã đào móc hết, vậy thì phải làm thế nào? Lâm Hàn chưa hoàn toàn nghĩ ra, nhưng đại thể đã có phương hướng, đó chính là học theo Võ giả, lợi dụng thiên tài địa bảo tăng tiềm lực của bản thân, tiếp tục tu luyện. Chẳng phải chính hắn cũng là một nửa Võ giả mới có thể có tu vi như ngày hôm nay sao?
Hơn nữa, vấn đề tuổi thọ của Ninja cũng là vấn đề rất nhạy cảm, nếu muốn giải quyết, chắc chắn cũng vẫn là dùng tài nguyên để đổi lấy. Đó là sự thật, Lâm Hàn không thể nào ngụy biện rằng mình sẽ không giành giật tài nguyên với đám người kia được!
Nhưng đây là nhiệm vụ mà hắn bắt buộc phải hoàn thành… phải làm thế nào?
Có rồi!
Lâm Hàn thoáng chốc sáng ngời hai mắt! Nhiệm vụ? Mẹ kiếp có vậy mà không nghĩ ra!
Nếu Lâm Hàn hắn có thể dựa vào nhiệm vụ đổi lấy tài nguyên và các loại nhẫn thuật từ hệ thống, chắc hẳn mọi người cũng có thể chứ?
Mặc dù Lâm Hàn không biết giới hạn của hệ thống này đến đâu, nhưng hắn chắc chắn, những thứ nó có chắc chắn còn vượt xa cái thế giới này! Nếu hệ thống đã có nhiệm vụ là truyền bá nhẫn thuật tới đại lục Ma Võ, vậy thì chắc chắn nó phải có đủ tiềm lực để đảm bảo nhiệm vụ này được hoàn thành! Nếu tiềm lực của nó không đủ, lại bắt Lâm Hàn phải giành giật lợi ích của kẻ khác mà sống, hơn nữa còn là giành giật để phát triển cả một thế lực, Lâm Hàn thà để nhiệm vụ này thất bại còn hơn!
Lâm Hàn hắn là một người rất lười, bắt hắn suốt ngày tranh tranh giành giành, hắn không làm được!
- Được rồi, ông có thể yên tâm!
Suy nghĩ thấu đáo, sắc mặt Lâm Hàn thoáng chốc giãn ra:
- Vấn đề tài nguyên ông không cần lo lắng! Ninja thực tế sử dụng ít tài nguyên hơn võ giả và ma pháp sư rất nhiều! Lục đạo tiên nhân, cũng là người truyền thụ nhẫn thuật cho cháu cũng đã đảm bảo có thể một người cung ứng tài nguyên cho tất cả Ninja theo hình thức làm nhiệm vụ! Nhưng điều kiện là cháu phải có được nhẫn chủ nhiệm của học viện!
- Vậy được!
Lâm Chấn Sơn thoải mái gật đầu:
- Nhóc nói vậy thì ta tin! Dù sao chuyện này cũng không có quá nhiều liên quan tới ta! Vấn đề là nhóc cần giải quyết đám người mờ mắt vì lợi ích kia kìa!
- Đó là những kẻ nào?
Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi, nhưng người quen biết thì hiểu, lúc này, bất cứ kẻ mắt mù nào chọc tới hắn, hắn sẽ không ngần ngại mà đập nát kẻ đó thành muôn mảnh!
- Chẳng phải người ngoài, vẫn là lão tứ, lão ngũ,… nhìn chúng tất cả các trưởng lão của Lâm gia chúng ta đều không muốn nhóc truyền bá cái thứ gọi là nhẫn thuật kia! Bọn họ cho rằng, nhóc chỉ là đang kiếm cớ tạo dựng thế lực riêng, nhằm tranh giành chống đối với họ mà thôi! Dù sao trước đây trong Lâm gia chúng ta cũng không thiếu người như vậy! Điển hình nhất chính là thời lão tam và lão tứ, hai người vì mâu thuẫn quan điểm mà mỗi người lôi kéo một phe thế lực, tạo thành tình huống của Lâm gia bây giờ!
- Vậy hả?
Lâm Hàn đột nhiên nở một nụ cười lạnh:
- Bản thân Lâm Hàn này không thích dùng âm mưu quỷ kế, bọn chúng có trò gì hay cứ việc kéo đến! Cùng lắm là cháu đến tận nhà đập nát hàm răng của chúng ta, đá nổ trứng cháu trai, cưỡng bức cháu gái nhà bọn chúng, xem đến lúc đó bọn chúng còn há mồm ngậm mõm là lợi ích không?
- Này này!
Lâm Chấn Sơn đổ mồ hôi lạnh:
- Làm việc có chừng mực, có chừng mực a! Ngươi nổi thú tính làm thịt vài con nhóc thì được, chẳng may trúng đạn mà mi không nhận thì để ta tới, ách… ý ta là… aiz aiz! Nhưng tuyệt đối không được đá nổ trứng mấy thằng oắt kia! Đó là huyết mạch Lâm gia a!
Lâm Hàn cũng đổ mồ hôi ròng ròng! Ta cũng chỉ to mồm vậy chứ nào có dám làm thật? Còn cái gì mà mi không nhận để ta tới? Ông có thể bớt biến thái một chút sao? À không không, đạ mấu, ta nào có thú vật như vậy?
Tình cảnh trong đình nhất thời có chút quỷ dị, hai tên đàn ông sắc mặt đầy hèn mọn nhìn chằm chằm nhau đầy uy hiếp, nhưng đồng thời, sau gáy cả hai đã toát đẫm mồ hôi lạnh…