Hơn tám trăm kỵ binh dưới ánh nắng của bình minh rời khỏi thành Lâu Lan. Tất cả ngựa đều ngậm hàm thiết, móng được bọc vải. Đỗ Duy phải đem động tĩnh giảm đến thấp nhất
Mặt trời còn chưa mọc lên, lúc này chính là thời điểm tăm tối nhất trước sáng sớm.Trong bóng đêm,xa xa là hoang nguyên Tây bắc rộng lớn mênh mông. Ngồi trên lưng ngựa, Đỗ Duy nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà khẩn trương của các kỵ binh chung quanh. Thằng nhóc Mose nhà Listeria đi theo ngay phía sau mình. Mà năm mươi tên kỵ sĩ Bạch Vũ được hầu tước phu nhân phái tới thì bảo vệ chắc chắn bên người Mose
Nhìn thấy chung quanh đều là hoang nguyên trống trải và bằng phẳng, Đỗ Duy thầm thở dài.
Địa hình Tây bắc đặc thù như vậy, cực kỳ thích hợp kỵ binh tác chiến. Cũng khó trách dị tộc trên thảo nguyên kia có thể trở thành họa lớn trong lòng của đế quốc.Một dân tộc tùy thời có thể toàn dân làm lính, hơn nữa bất kỳ một người đàn ông trưởng thành nào cũng có thể trở thành một kỵ binh hợp cách. Không thể sợ được sao ?
Đội ngũ đi được khoảng chừng bảy tám dặm. Đỗ Duy nhìn về thành Lâu Lan phía sau đang chìm trong màn đêm im ắng. Đỗ Duy trong lòng thở nhẹ một hơi
Hắn và vài đội khác ước định, nếu như đội nào gặp phiền toái, phải thật sự đụng độ với quân tây bắc thì lập tức đốt lửa phóng tín hiệu. Làm như thế, sẽ làm rối loạn quân Tây Bắc, còn có thể thu hút hết sự chú ý của đối phương, đồng thời còn báo tin cho những người khác biết.
Trong màn đêm, bên trên hoang nguyên bằng phẳng này, một ánh lửa nhỏ cũng mười phần rõ ràng. Nhìn thấy màn đêm phía sau nằm trong một mảnh tăm tối, không hề có động tĩnh gì, trong lòng Đỗ Duy hơi bình tĩnh
Trước khi xuất phát, mọi người vì bảo vệ Đỗ Duy, cố ý cho Đỗ Duy chọn một phương hướng an toàn nhất : hướng Đông Nam. Phương hướng này có xác suất gặp quân tây bắc không lớn, hơn nữa dân thảo nguyên là từ Tây bắc mà đến, so ra có thể thấy được hành động phân tán. Quanh thành Lâu Lan tới khu Đông nam tỉ lệ đã không lớn. Trong lòng Đỗ Duy biết mấy người thủ hạ vì chiếu cố an toàn của mình. Chẳng qua bây giờ thân là sương sống của mọi người nên Đỗ Duy đành yên lặng chấp nhận
-Thưa ngài, chúng ta nên đi ra ngoài vòng vây của quân tây bắc.
Một sĩ quan thúc ngựa đi tới bên cạnh Đỗ Duy. Đó là một bộ hạ cũ của Ron Barton, nghe nói năm đó thường xuyên cùng tướng quân hai trăm năm mươi kia uống rượu, đánh nhau. Người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi trước đây đã rời ngũ về quê. Dựa vào dành dụm nhiều năm trên thảo nguyên mà mua một mảnh đất, làm một chủ nông trại nhàn nhã, lại bị một bức thư của Ron Barton gọi về .
Đỗ Duy và người này đã từng tiếp xúc vài lần. Đó là một kẻ không quá thích nói chuyện, một kỵ sĩ cấp bốn, tên là Gada. Tính tình cũng rất giống Ron Barton, bọn kỵ sĩ trong quân âm thầm cấp cho tên này một biệt danh, gọi là “ hai trăm năm mươi nhỏ “
Đỗ Duy ừ một tiếng, nhìn thoáng qua ‘hai trăm năm mươi nhỏ “ này
-Thưa ngài, chúng ta đi thẳng về phía đông nam sao ?
Đỗ Duy hừ một tiếng, lắc đầu nói :
- Chúng ta đi ra là để tìm bọn sói thảo nguyên, đi hướng đông nam để làm gì ? Tìm không khí sao ? Ngươi giống bọn họ, coi thân ta là bị thịt sao? Truyền lệnh của ta, đi tới phía trước một lúc nữa. Sau khi mặt trời mọc, quay đầu đi về hướng bắc. Mục đich chuyến đi này của chúng ta là tòa thành nhỏ Norrington, trong thành có một bộ binh doanh là thủ hạ của kỵ sĩ Robert. Chúng ta qua đó xem xem, nói không chừng có thể đụng tới một ít sói thảo nguyên.
Theo mệnh lệnh của Đỗ Duy, khi phía châ trời xuất hiện màu trắng bạc , toàn đội đều quay đầu ngựa, chuyển hướng đi hướng bắc.
Khi những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh chiếu lên mặt đất, mấy tên thám báo quân tiên phong bỗng nhiên ghìm cương, mấy bộ hạ tinh nhuệ cũ đi theo Ron Barton cưỡi ngựa cực kỳ giỏi, trong khi đang chạy nhanh dễ dàng điều khiển ngựa quay đầu trở về, nói lớn :
-Thưa ngài, phía trước có chuyện!
Gada không đợi Đỗ Duy mở miệng, đã hạ lệnh toàn quân giảm tốc độ đề phòng. Nà lúc này, năm mươi kỵ sĩ Bạch Vũ cũng khẩn trương lên, bọn họ lập tức vậy chặt Mose ở giữa.
Đỗ Duy ngồi trên ngựa, nhìn thấy mặt đất cuối đường chân trời phía trước bụi đất tung mù mịt, dường như nghe được tiếng vó ngựa dày đặc
Gada nhìn hai cái,liền lập tức hô lên :
- Thưa ngài, là kỵ binh đội của người thảo nguyên. Bọn họ không phất cờ, khẳng định sẽ không sai đâu.
Sắc mặt Đỗ Duy trầm xuống, nheo mắt lại nhìn ra xa. Hắn liền thi triển một ưng nhãn thuật, lập tức trước mắt sáng ngời. Phạm vi tầm mắt chớp động một chút , tầm nhìn không hề bị cản trở. Đội kỵ binh của người thảo nguyên ở ngoài vài trăm mét kia rõ ràng hiện ra dưới tầm mắt của hắn, mỗi phần đều rõ ràng. Quả nhiên là một đội kỵ binh thảo nguyên. Bọn người kia mỗi người đều quấn những khăn trùm đầu dày trên đầu, đội ngũ cũng không thành hàng đội nghiêm chỉnh như kỵ binh đế quốc. Nhưng mỗi kỵ sĩ trên ngựa đều dũng mãnh, loan đao sáng bóng.
Xa xa, đối phương đã phát hiện đội người của Đỗ Duy. Mấy người thảo nguyên này lập tức hô lên một tiếng, bước chân dừng lại rất nhanh, tạo thành thế trận ở phía xa.
Đỗ Duy liền nghĩ:
- Bọn họ tưởng chúng ta là quân tây bắc !
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy lập tức sinh ra một chủ ý, nhìn thoáng qua Gada. Vừa lúc phía sau Gada khoác một cái áo choàng đen, Đỗ Duy liền giật lấy rồi nói :
-Đem áo choàng của ngươi buộc lên mũi thương .
Gada cũng là quân nhân phong phú kinh nghiệm. Hắn lập tức hiểu được dụng ý của Đỗ Duy, cười he he, hạ kỵ thương của mình xuống rồi buộc áo choàng lên trên, giơ cao kỵ thương lên rồi hạ lệnh :
-Đội hình phân tán, dàn trận theo mũi nhọn rồi tiến! Không nên đi quá nhanh, đừng dọa mấy con mồi này chạy mất.
Đội người thảo nguyên phía đối diện kia ước chưng chỉ có khoảng ba đến năm trăm người. So với nhân số bên Đỗ Duy thì ít hơn nhiều.Với binh lực của Đỗ Duy, hoàn toàn có thể nuốt sống đối phương
Gada thúc ngựa về phía trước, tay giơ cao kỵ thương. Bên trên mũi thương là áo choàng màu đen, nhìn từ xa quả thật có năm sáu phần giống với cờ đen của quân Tây Bắc. Những người này quả nhiên nhầm lẫn. Đối phương dừng ngựa lại, đứng im một lúc. Đến khi đoàn người Đỗ Duy tiến tới gần chỉ còn khoảng ba trăm mét thì những người này mới phát hiện không đúng !
Đoàn người của Đỗ Duy đều là ngựa trắng, giáp bạc. Khác biệt với trang phục của quân Tây Bắc rất lớn
Lập tức, mấy tên thảo nguyên hung hãn này hò hét một trận, quay đầu ngựa bỏ chạy. Bọn người kia cưỡi ngựa cực kỳ lợi hại, thật sự có thể coi là “ đến đi như gió”
Thấy đối phương vừa hô một tiếng toàn quân liền lui về phía sau, Đỗ Duy tức giận mắng to :
-Mẹ nó, bọn người thảo nguyên này không phải đều khoe khoang mình dũng cảm sao ? Như thế nào vừa nhìn thấy mặt đã chạy ?
Gada hừ một tiếng :
- Thưa ngài, dòng máu chảy trong người bọn dân thảo nguyên này là dòng máu lang sói. Phong cách làm việc của bọn chúng giảo hoạt giống như sói, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Không đợi Đỗ Duy lên tiếng, Gada huýt lên một tiếng, toàn bộ tám trăm kỵ binh hoa Tulip lập tức rút loan đao ra, dùng sức thúc ngựa, toàn lực đuổi theo đối phương
Vó ngựa tung bay, bụi
Đoàn người thảo nguyên thấy mặt sau đuổi theo bỗng nhiên khoảng một trăm kỵ binh cuối cùng lập tức cho Đỗ Duy chiêm ngưỡng kỹ thuật “ cưỡi ngựa bắn cung” vô cùng sống động
Những người thảo nguyên này không hổ là nhưng kẻ sống trên lưng ngựa. Gần một trăm người chạy phía sau ngồi ở trên lưng ngựa, bỗng nhiên xoay người một cái. Rất tự nhiên trong khi chạy với tốc độ cao, nhẹ nhàng khéo léo xoay người lại, lộn người trên lưng ngựa, ung dung cầm cung tên lên …
-Tản ra !
Gada kinh nghiệm phong phú nhất, lập tức hét lớn một tiếng, hắn thúc ngựa chạy lên phía trước. Bỗng nhiên cánh tay nhấc lên, dùng sức cầm lấy kỵ thương của chính mình, hét lớn một tiếng ném mạnh ra
Cây kỵ thương lập tức hóa thành một ánh sao băng bay về phía trước.
Một tên kỵ binh thảo nguyên bị tụt lại sau cùng còn không có kịp phản ứng thì kỵ thương đã bay vụt tới trước mặt, đâm vào ngực hắn. Hơn nữa dư lực chưa hết, tiếp tục đâm xuyên qua ngực, đem cả người tên đó bay khỏi ngựa, dính chặt trên mặt đất !
Vù Vù ~~~
Một cơn mưa tên từ trên không đổ xuống, các kỵ binh hoa Tulip đã dùng tốc độ nhanh nhất phân tán đội ngũ. Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của mấy người thảo nguyên này thực sự lợi hại, trong khi chạy với tốc độ cao mà bắn tên vừa nhanh lại vừa chuẩn!
Nhìn thấy trăm mũi tên răng sói từ trên trời đổ xuống, Đỗ Duy đột nhiên cười lạnh một tiếng. Hắn đang ngồi trên ngựa, đột ngột rời khỏi yên ngựa bay vọt lên, hay tay mở ra, miệng ngâm nhanh một câu chú ngữ
Lập tức, từ trong hai bàn tay Đỗ Duy mơ hồ bắn ra một cái lưới lớn vô hình. Cái lưới trong suốt kia dường như do không khí và hào quang tạo thành, bay lên phía trước đem toàn bộ tên răng sói mà kẻ địch bắn sang thu vào
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, hay tay rung một cái giống như thu lưới. Tên răng sói đầy trời bị một lưới thu xuống, nhẹ nhàng tứ tán rơi trên mặt đất
Tinh thần kỵ binh hoa Tulip phấn khởi, đều vui mừng hoan hô. Mà một trăm kỵ binh thảo nguyên đoạn hậu kia rõ ràng chịu đả kích lớn, không biểu diễn “ cưỡi ngựa bắn cung nữa. Tất cả đều chuyển mình, ôm ngựa bỏ chạy
Chương 224 : Trận đầu chiến thắng p2
Dịch giả: Kamizake
Biên dịch:Cutundohoi
- Ziege!
Đỗ Duy đang ở trên không, bỗng nhiên cúi đầu hô to một tiếng :
-Học viên Hogwarts nghe lệnh. Mục tiêu phía trước, tất cả đều phần. Bắn!
Hai mươi tám học viên ma pháp ngồi trên ngựa vốn đã hơi tụt lại phía sau nghe thấy hiệu lệnh của Đỗ Duy. Theo chỉ huy của đội trưởng Ziege, đều bắt đầu niệm chú
Mấy tên học viên này mặc dù còn chưa thể tính là ma pháp sư hợp cách, nhưng là ma pháp hỏa cầu thuật đơn giản thì không thành vấn đề
Bùm một tiếng, từ trong đội ngũ của Đỗ Duy hiện ra hai mươi tám luồng hào quang. Mặc dù mỗi luồng đều thật mỏng manh, nhưng do hai mươi tám người ngưng tụ lại nên cũng tương đối đáng kể !
Liền thấy vô số ngọn lửa bùng lên dày đặc, một quả cầu lửa bắn ra phía trước
Thuật cầu lửa này có quan hệ với Đỗ Duy. Đó là thuật những học viên này luyện thuần thục nhất. Thậm chí khiến cho mấy kẻ trong đó không phải chủ tu hỏa hệ ma pháp cũng đều sử dụng
Một quả cầu lửa xa xa bắn đi, vẽ thành một đường cong trên bầu trời. Uỳnh uỳnh oàng oàng dập vào đội ngũ của người thảo nguyên!
Nhất thời ánh lửa bắn ra bốn phía. Thuật cầu lửa này mặc dù uy lực không lớn, nhưng do hai mươi tám người cùng nhau thi triển cũng vô cùng đáng sợ. Hơn nữa đều là bổ từ trên đầu bổ xuống. Nhất là trong khi ngựa chạy nhanh như thế cũng có thể thấy được cho dù không chết người thì cũng làm cho người ngã ngựa đổ. Một vài con ngựa quá hoảng sợ mà lập tức sút móng ngã xuống. Đội ngũ liền bị rối loạn.
Nhìn thấy đội ngũ người thảo nguyên một mảnh hỗn loạn, tốc độ nhất thời bị chậm lại. Gada cười ha ha, rút ra trường kiếm của mình,hô lớn:
-Hai cánh tách ra, không để tên nào chạy thoát .
Ron Barton huấn luyện kỵ binh quả nhiên rất tốt. Trong khi đang chạy, hai tiểu đội lập tức theo hai cánh tăng tốc chạy đi, hình thành một cái gọng kìm.
Hơn ba trăm người thảo nguyên mắt thấy chạy không thoát, bỗng nhiên kích phát ra hung tính của thảo nguyên lang. Một vài kẻ liền chuyển đầu ngựa , hét lớn một tiếng, hơn mười người vọt tới đội ngũ của Đỗ Duy
Ầm một tiếng, nhóm kỵ binh đầu tiên của hai bên đã mạnh mẽ đánh vào nhau.Thời điểm này, áo giáp và trang bị tốt của kỵ binh đế quốc liền hiện rõ ưu thế. Xung đột chính diện như thế, kỵ binh đế quốc với áo giáp tốt lực tấn công so với người thảo nguyên thì mạnh hơn rất nhiều
Sau đợt tấn công đầu tiên, hơn mười kỵ binh thảo nguyên đều bị đánh gục. Kỵ binh hoa Tulip cũng không giảm tốc độ mà hét lớn, tiếp tục hướng phía trước vọt đi. Có người thảo nguyên nào không ngã .. còn không kịp đứng lên, kỵ binh đã vọt tới, khua mã đao trong tay liền có một cái đầu người bay lên .
Gada – tên hai trăm năm mươi này chạy ở mặt trước, thấy kẻ không may mắn bị kỵ thương của mình găm trên mặt đất, cười điên cuồng một tiếng rồi vọt đi, thân thể ở trên ngựa nhẹ nhàng cúi xuống, rút kỵ thương cắm trên mặt đất ra. Sau đó, hắn hét lớn một tiếng, cả người đã chạy vọt vào trong đội ngũ người thảo nguyên
Tên này thật là một mãnh tướng, kỵ thương trong tay của hắn hóa thành nhiều điểm hào quang, thêm vào đấu khí của kỵ sĩ cấp bốn. Thường thường kỵ thương đâm vào trên người địch nhân, đấu khí xuất ra, lập tức thịt nát máu tuôn.
Hai cánh kỵ binh đã đem một đội người thảo nguyên bao vào giữa. Kỵ binh ở hai bên giống như hai thanh khoái đao không ngừng chém xuống. Đem lột bỏ một phần của đội ngũ người thảo nguyên.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, chiến đấu đã chấm dứt, để lại trên mặt đất đầy thi thể, mùi máu tanh xộc lên tận trời, khắp nơi đều là những tròng mắt đỏ ngầu
Không ít kỵ binh hoa Tulip đã nhảy xuống ngựa, đến gần kiểm tra mấy cái thi thể của địch nhân. Nếu là chưa chết, đều đi tới bổ thêm một đao, những con ngựa chiến còn tốt thì bị thu lấy
Tên Gada hai trăm năm mươi nhỏ này toàn thân nhuốm máu. Kỵ thương của hắn đã gãy, cầm trong tay một thanh mã đao, mũi đao không ngừng vung lên chém giết, toàn thân tắm máu.
Tuy vậy tinh thần cũng rất tốt. Bả vai của mãnh tướng này đã bị loan đao của người thảo nguyên chém trúng. May mắn là Đỗ Duy lần này mang đến hai mươi tám gã học viên ma pháp, cũng có người làm được thuật trị liệu đơn giản, rất nhanh làm cho miệng vết thương của hắn khép lại
Kết quả trận chiến, ba trăm kỵ binh người thảo nguyên toàn bộ bị giết chết. Mà bên Đỗ Duy thì mười chết, bốn bị thương ( thật ra, bên Đỗ Duy có ma pháp sư, những người bị thương không nặng đều có thể chữa ngay tại chỗ. Bốn người bị thương này là bị thương nặng, trị liệu thuật đơn giản không thể cho thấy hiệu quả rõ ràng. Đỗ Duy tuy ma lực xuất chúng nhưng cũng không am hiểu trị liệu thuật )
Chết mất mười kỵ binh, trong lòng Đỗ Duy mặc dù ảm đạm. Nhưng hắn hiểu được rằng chiến tranh không thể không có người chết
Gada sau khi báo cáo chiến quả, hạ lệnh mọi người chỉnh đốn một chút
Mà tên nhóc Mose nhà Listeria, từ đầu tới cuối đều ở dưới sự bảo vệ của kỵ sĩ Bạch Vũ, không có chút máu tươi nào dính vào. Chỉ là thằng nhóc này nhìn thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú liền tái nhợt, không còn chút máu nào. Nhìn bộ dạng hắn cắn răng nỗ lực chịu đựng, nghĩ đến lòng tự tôn, không chịu để lộ ra sự hèn nhát trước mặt người khác. Nếu không thì, chỉ sợ sớm đã tìm một chỗ không người mà nôn thốc nôn tháo rồi.
Đỗ Duy chau mày nhìn tên nhóc này, đang muốn đi tới nói gì đó. Đột nhiên, một kỵ binh hoa Tulip kề bên đang kiểm tra thi thể bỗng nhiên kinh hô một tiếng. Sau đó liền thấy một thi thể ở trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên.. một thanh loan đao… bổ vào bả vai của kỵ binh kia. Mặc dù có áo giáp bảo vệ, kỵ binh kia vẫn đau đớn kêu lên, máu vọt lên trời người vật trên mặt đất
Kẻ giả chết kia hiển nhiên đã tính toán rất tốt. Một đao chém bay kỵ binh bên người, chạy nhanh tới một chiến mã gần nhất bên cạnh, xoay người lên ngựa, dùng sức đá một cái vào bụng ngựa. Con ngựa chiến lồng lên, hí một tiếng rồi tung vó chạy đi
Biến cố này làm cho ai cũng không kịp ứng phó. Đợi đến khi những kỵ binh hoa Tulip ở gần nhất chạy tới thì đã không kịp ngăn cản. Tên khốn kia đã cưỡi ngựa chạy xa cả chục mét rồi!
-Mẹ nó !
Gada giận dữ, hắn vừa rồi đã xuống ngựa, bây giờ lại lên ngựa đuổi theo đã không còn kịp nữa . Trong cơn giận dữ, mãnh tướng này đoạt lấy cung tên của một kỵ sĩ Bạch Vũ rồi hít sâu một hơi, nhắm bóng lưng của đối phương bắn một phát.
Vù một tiếng, một tên này bắn ra vừa nhanh vừa chuẩn. Nhưng tên người thảo nguyên kia lại càng lợi hại, hắn đang ở trên lưng ngựa, bỗng nhiên lộn người một cái, nhìn thấy mũi tên bay đến, vung tay chụp lấy
Gada rất tức giận, nhưng cũng không khỏi hét lớn :
-Giỏi lắm!
Hắn vứt mạnh cung tên xuống đất . Nhặt lấy một thanh kỵ thương , hét lớn một tiếng rồi phóng nó đi
Một thương này so với lúc trước càng kinh người, nhất là Gada. Phía trên mũi thương dường như bạo phát ra một quầng đấu khí hào quang
Nhưng người kia lại không chút hoang mang giơ mũi tên đang cầm trong tay, nhìn chuẩn mũi thương tới trước mặt, hét lớn một tiếng dùng tên đón lấy mũi thương. Mũi tên trong tay hắn nát vụn. Nhân cơ hội đó hắn chộp lấy cây kỵ thương.
Tên người thảo nguyên kia đã chạy ra ngoài trăm mét. Hắn giơ cao kỵ thương của Gada một cách đầy khiêu khích, lớn tiếng quát mắng :
-Bọn lợn Roland lấy nhiều đánh ít, hèn hạ vô sỉ! Con lợn Roland kia, cám ơn ngươi đã tặng kỵ thương!
Nói xong, hắn điên cuồng cười một tiếng, giục ngựa chạy ra xa, chỉ một lát đã ở ngoài trăm mét
Gada và phần đông kỵ binh hoa Tulip tức giận đến đỏ cả mặt. Nhất là Gada, hắn tức muốn nổ phổi.Một tên địch dưới mắt của mình đả thương người cướp ngựa chạy trốn, Còn thong dong tiếp lấy một tên một thương của Gada. Điều này thật sự đã cấp cho tất cả kỵ binh hoa Tulip một cái tát.
-Hừ, ngươi làm lại cho ta xem nào.
Đỗ Duy bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn nâng tay lên, một luồng ma pháp hào quang hiện lên, tịch diệt chi cung đã nắm trong tay. Hắn đứng ở trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn phía trên hậu tâm của tên kia, hai ngón tay kéo dây cung, nhẹ nhàng bắn ra …
Vù !
Một luồng hào quang màu bạc bắn ra từ tịch diệt chi cung trong nháy mắt đã tới sau lưng tên kia. Lần này hắn không kịp phản ứng , người ở trên ngựa còn chưa kịp xoay người lại, sau lưng đã bị bắn trúng!
Tịch diệt chi cung có uy lực như thế nào ? Phát bắn này là ma lực ngưng tụ mà thành. Mặc dù không có tên nhưng trúng phải phát bắn này, vị trí hậu tâm của tên kia lập tức vọt ra một vòi máu, cả người từ trên lưng ngựa bị bắn bay ra xa hơn mười mét , cả người như cá chết đập xuống mặt đất!!!
Uy lực một tên này của Đỗ Duy, không người nào không hoảng sợ
-Sao còn ngớ ra đó.
Đỗ Duy thu hồi tịch diệt chi cung lạnh lùng nói:
-Ta không giết hắn … phái người bắt hắn trở về cho ta, hừ !
Lúc này, kỵ hoa Tulip mới đột nhiên bạo phát một trận hoan hô như sấm, nhất là hai mươi tám tên học viên ma pháp. Nhìn thấy ngài viện trưởng kính yêu phát uy , tất cả đều vui mừng hò hét. Sớm có hai tên kỵ binh chạy nhanh tới bắt tên kia.
Mose đứng giữa che chắn của những bạch vũ kỵ sĩ. Trợn mắt nhìn Đỗ Duy thong dong lấy cung bắn tên đả thương người. Nhất là hàn khí không che dấu chút nào trên vẻ mặt của Đỗ Duy dừng ở trong mắt Mose, trên mặt hắn hiện ra một vẻ mặt cực kỳ phức tạp.Hắn thẫn thờ nhìn Đỗ Duy đang được các kị binh ở xung quanh hoan hô, không khỏi ngây dại ….
Last edited by David; 26-03-2009 at 09:12 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của chatgame
Người nọ bị kéo trở lại, kỵ binh nhà Hoa Tulip tất nhiên không khách khí. với kẻ suýt chút nữa làm cho mình đánh mất danh dự. Hai kỵ binh kéo hắn trở về như kéo một con chó chết, quăng uỵch xuống trước mặt Đỗ Duy
Mũi tên địa ngục Fedora của Đỗ Duy có uy lực ra sao? Tuy bây giờ hắn ngày càng nắm vững bí quyết điều khiển thần khí này, đã có thể điều chỉnh sơ sơ uy lực lớn nhỏ. Nhưng mà dưới sức mạnh của vụ nổ, sau lưng người này vẫn là một đống máu thịt lẫn lộn.
Vốn trên người hắn còn mặc giáp bằng da, vậy mà lúc này giáp bằng da trên lưng đã nát vụn, thịt ở trên miệng vết thương bầy nhầy, máu tươi cuồn cuộn chảy ra ngoài
Người này phủ phục trên mặt đất và đã mất đi tri giác. Hắn có một mái tóc màu nâu điểm này cùng với mái tóc màu nâu hạt dẻ của phần lớn người trên thảo nguyên có chút khác biệt. Hai tên kỵ binh lật người hắn lại một cách thô bạo. Người này nằm sóng soài, mặt ngửa lên, khuôn mặt phơi ra dưới ánh mắt của Đỗ Duy
Vừa nhìn thấy, Đỗ Duy không khỏi “ồ “ một tiếng
Bởi vì đặc điểm dung mạo của người này hơi khác vơi dị tộc trên thảo nguyên. Hắn có vầng trán rộng, sống mũi cao không giống như người thảo nguyên bình thường đều là trán hẹp, sống mũi tẹt. Đặc biệt hốc mắt của hắn rất sâu, mặc dù đã nhắm mắt lại.nhưng vẫn có thể từ đường nét khuôn mặt hắn nhìn ra một chút không ổn về huyết thống
Màu da của hắn so với người dân bình thường trên thảo nguyên thì trắng hơn nhiều
Đương nhiên, trừ những điều đó ra thì đặc điểm của dị tộc thảo nguyên trên người hắn cũng rất rõ ràng. Nhất là bộ râu quai nón ngắn ngủn kia, còn có đôi môi dày cùng với mấy cái khuyên xỏ trên lỗ tai và mũi theo tập tục trên thảo nguyên
Hắn đã hôn mê bất tỉnh, mái tóc nâu vàng rối bời che kín gần nửa khuôn mặt. Cả khuôn mặt nhuốm đầy máu.
Hai tên kỵ binh bên cạnh nổi giận đùng đùng đang muốn đá hắn, nhưng Đỗ Duy gọi bọn họ lại, lạnh lùng nói :
-Làm cho miệng vết thương của hắn ngừng chảy máu, ta muốn hỏi hắn.
Hai tên kỵ binh rùng mình, lập tức hùng hùng hổ hổ đem người kia trở mình một lần nữa, dùng mã đao cắt bì giáp,xé bỏ quần áo trên miệng vết thương. Một tên kỵ binh lấy thuốc trị thương ra đắp lên, miễn cưỡng làm cho máu ngừng chảy.
Mose đứng cạnh Đỗ Duy, nhìn thấy vết thương đáng sợ có cả máu tươi thịt đỏ phía sau lưng của người này. Sắc mặt của Mose không khỏi tái nhợt, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, dùng sức bịt miệng, cúi gập người xuống muốn nôn mửa
Đỗ Duy nhìn vậy rất không vừa lòng với thằng nhóc này, lạnh lùng nói :
-Sợ cái gì ? Ngươi nghe cho rõ đây, trên mảnh đất hổ lang này, người càng sợ thấy máu, càng sợ người chết … chính ngươi sẽ chết càng nhanh. Đồ ăn hại !
Hắn không chút khách khí mắng Mose. Kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ của gia tộc Listeria ở bên cạnh nghe xong , khuôn mặt kẻ nào cũng đầy tức giận, trợn mắt nhìn về phía Đỗ Duy. Đỗ Duy mặc kệ Mose và mấy tên này, nhìn lại kẻ đang nằm trước mặt :
-Dùng nước lạnh làm hắn tỉnh lại.
Ào!
Một kỵ binh cầm lấy túi da giội nước xuống. Người này rốt cục cũng tỉnh lại một cáhc yếu ớt. Hắn lập tức nhận ra tình cảnh của mình, phản ứng đầu tiên là muốn trở mình bật dậy.
Đỗ Duy từng bước đi tới dẫm lên ngực của hắn, lạnh lùng nói:
-Không được nhúc nhích, không được phản kháng .
Người này đau đến muốn ngất đi, nhưng vẫn cắn chặt răng
- Bây giờ ngươi là tù binh của ta, ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đó. Nếu ngươi phản kháng, chọc giận ta một lần thì ta sẻ chặt một bộ phận trên người ngươi. Chọc giận ta hai lần, ta sẻ chặt bộ phận thứ hai … cho đến khi cắt hết những gì có thể cắt trên người ngươi thì thôi! Đã hiểu chưa ?
Ánh mắt người này đầy vẻ bướng bỉnh …, nghe xong lời Đỗ Duy nói, hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Duy không nói lời nào, bỗng nhiên rút kiếm đeo bên mình. Một đạo hàn quang lóe lên, người này đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, chỉ thấy ngón út của hắn đã bị Đỗ Duy cắt đứt tận gốc
Đỗ Duy lạnh lùng nói :
- Ngươi là một võ sĩ. Chắc ngươi hiểu,t a cắt đi một ngón út, đối với võ thuật của ngươi tổn thương không lớn. Nếu như ta cắt ngón cái của ngươi thì cả đời này ngươi đừng nghĩ đến cầm đao nữa. Hiểu chưa?
Trong mắt người này chợt hiện qua một chút thù hằn, cắn răng nói :
-Hiểu … hiểu rồi !
-Tốt, bây giờ ngươi nói cho ta biết. Đoàn người các ngươi từ đâu tới đây, đi đến đâu ?
Đỗ Duy dừng một chút, hơi cười rồi nói :
-Ngươi đừng nghĩ đến việc nói dối hay giấu diếm ta. Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi, ta là một ma pháp sư, ta có hàng trăm biện pháp để nhận biết ngươi có nói thật hay không .
Quả nhiên, lời này rất hiệu quả, người này vốn định nói bừa nhưng sau khi nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn thở dốc một lúc rồi thấp giọng nói :
-Chúng ta là quân kỵ Sói dưới trướng vệ tướng Đầu Sói Vàng của vương đình.
Hắn nói, Al-Quaeda đứng bên cạnh Đỗ Duy liền giới thiệu
Trong hệ thống của các bộ lạc dị tộc trên thảo nguyên, lớn nhất mạnh nhất là bộ lạc chiếm được vị trí vương tộc. Tù trưởng của bộ lạc sẽ có thể trở thành vương của cả thảo nguyên. Mà là vương của thảo nguyên thì có thể hạ lệnh sai khiến quân đội của các bộ lạc khác nghe theo vương đình .
Mà bên dưới vương đình, tinh nhuệ nhất không thể nghi ngờ chính là kỵ binh trực hệ của vương tộc. Mà “ vệ tướng Đầu Sói Vàng” theo như lời người kia, Al-Quaeda cho biết là dòng dõi vương tộc.
-Bình thường mà nói, các bộ lạc trên thảo nguyên hoặc là sùng bái sói, hoặc là sùng bái ưng. Cho nên hễ là có thể trên danh nghĩa của sói hoặc ưng thì đều là địa vị tôn quý. Tôi nghe nói căn cứ truyền thống của bọn họ , bên dưới vương đình có vệ tướng Đầu Sói Vàng, vệ tướng Đầu Sói Bạc. Còn có hộ tướng Ưng Cánh Vàng, hộ tướng Ưng Cánh Bạc . Bốn vị tướng lĩnh này địa vị tương đương với quân đoàn trưởng của đế quốc chúng ta. Mà hắn nói là “ Quân kỵ Sói “ chính là những kỵ binh phân tán ra bên ngoài làm nhiệm vụ tuần hành chung quanh. Đội quân này tương đương với phân đội trinh sát của chúng ta.
Đỗ Duy à một tiếng, không khỏi nhíu mày. Một phân đội trinh sát đã có chiến lực như thế. Khi nãy chiến đấu, khả năng cưỡi ngựa bắn cung xuất sắc của đối phương thật sự đã để lại ấn tượng mạnh với Đỗ Duy. Chỉ có điều nhân số của mình nhiều gấp đôi so với đối phương, lại có rất nhiều ma pháp nhân viên, lúc này mới xóa sổ được đối phương. Nếu như đơn giản chỉ so quân lực, cùng quân số mà tính thì bên mình chưa chắc có thể chiếm được bao nhiêu phần hơn !
Sói thảo nguyên Tây Bắc quả nhiên lợi hại
-Các ngươi từ đâu tới đây, định đi đâu?
Đỗ Duy lại hỏi một câu
-Vâng lệnh của vương của vạn vương, chủ nhân vĩ đại của thảo nguyên lần này, chúng ta đến lãnh địa của các ngươi là để tìm một thứ.
Người kia hổn hển nói :
- Ba trăm người chúng ta chuẩn bị đi về phía nam. Nghe nói biên giới phía nam có một ngọn núi, mà thứ chúng ta tìm kiếm thích nhất hoạt động ở những vùng gần núi …
-Hừ!
Bỗng nhiên Đỗ Duy vung kiếm chém xuống, người này kêu thảm một tiếng. Ngón vô danh trên bàn tay trái của hắn đã bị Đỗ Duy chém đứt
-Ta nói rồi, nếu ngươi không nói thật là tự mình tìm lấy đau khổ.
Đỗ Duy lạnh lùng nói :
-Các ngươi đã là quân kỵ Sói, vậy tức là trinh sát … tất nhiên sẽ không rời xa đại đội của các ngươi. Nói ! Đại đội của các ngươi ở đâu?
Người này mở miệng, còn chưa nói gì, Đỗ Duy đã.dùng ánh mắt để uy hiếp hắn :
- Tay trái của ngươi đã mất ngón út và ngón vô danh … Bàn tay này xem như phế đi một nửa. Ngươi không nói nghĩa là muốn ta phế đi tay phải của ngươi phải không?
Người này đột nhiên quát to một tiếng :
- Ngươi giết ta đi ! Ta là con cháu cả thần Sói, ngươi làm nhục ta như vậy, thần Sói sẽ trừng phạt ngươi.
-Cái rắm!
Đỗ Duy mắng một câu : “ -Lang thần cái gì. Đường đường là con người lại đi bái lạy một con súc sinh làm thần. Ta muốn nhìn xem thần Sói mà ngươi nói làm thế nào để trừng phạt ta. Cho dù nó tới đây ông đây cũng lột da làm áo khoác.
Nói xong, hắn chĩa mũi kiếm vào mặt người này :
-Ta đếm ba tiếng mà ngươi còn không nói thì ta sẽ chặt cánh tay phải của ngươi. Một ! Hai !
-Dừng lại ! Dừng lại
Người này bỗng nhiên kêu lên :
-Ta nói, ta nói đây!
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ ác độc, nhưng dùng sức cắn môi, thấp giọng nói :
-Vệ tướng Đầu Sói Vàng của chúng ta đang ở phía bắc cách khoảng sáu mươi dặm. Mục đich của bọn họ là thành Gilear ở phía bắc.
Đỗ Duy nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt :
-Cái gì? Thành Gilear ?
Người này đã nói mở đầu, mặt sau liền không giấu diếm gì nữa, một hơi nói ra toàn bộ
-Vu vương bị mất một ma sủng quan trọng. Vu vương hạ pháp chỉ, đưa huyết sắc khô lâu kỳ tới vương đình. Hạn cho chũng ta trong vòng một trăm ngày tìm về con ma sủng kia ……… Nếu không thì vương tọa sẽ ngồi không xong đâu! Trên thảo nguyên, không ai có thể chống lại ý chỉ của Vu Vương. Vì thế, lần này Vương cùng quân Tây bắc liên lạc, phái vệ tướng Đầu Sói Vàng dẫn theo dũng sĩ tinh nhuệ nhất trên thảo nguyên đi .Nhất định phải tìm về con ma sủng bị mất của Vu Vương.
Đỗ Duy phiền loạn rối bời, tức giận nói :
-Tại sao là thành Gilear.
-Chúng ta hoài nghi ,con ma sủng bị mất kia của Vu vương là do công tước Hoa Tulip của các ngươi bắt đi. Con ma sủng đó quan trọng như thế nên sẽ không ở trong thủ phủ của các ngươi. Chúng ta điều tra được tin :Thành Gilear từ trước tới nay vẫn luôn giới bị sâm nghiêm, không cho phép ra vào.Có thể là sau khi công tước của các ngươi bắt đi ma sủng của Vu Vương thì nhốt trong thành Gilear. Cho dù không phải … thì thành Gilear giới bị nghiêm ngặt như vậy, công tước của các ngươi nhất định có cái gì đó đặc biệt quan trọng. Miễn là chúng ta đánh phá thành Gilear, cho dù không tìm thấy ma sủng thì cũng có thể lấy được thứ gì đó ở trong thành để trao đổi với công tước của các ngươi. Lần này vệ tướng Đầu Sói Vàng dẫn theo dũng sĩ tinh nhuệ nhất, nhất định phải công phá thành Gilear. Gilear chỉ là một tòa thành nát, nghe nói chẳng quáchỉ có ba nghìn bộ binh, không phải đối thủ của vệ tướng Đầu Sói Vàng!
Lúc này Đỗ Duy cảm thấy kinh hãi, chuyện này thực sự không thể coi thường được!
Thành Gilear hiện tại chính là nguồn sống của Đỗ Duy! Tòa thành bỏ hoang này đã được hắn thay đổi hoàn toàn thành một nhà công xưởng lớn khép kín. Tất cả bí mật của Đỗ Duy, ví như thuốc súng, lại còn chổi bay, rồi cả vật chất thay thế bí ngân… tất cả đều tiến hành nghiên cứu và sản xuất tại đây.
Trong thành Gilear, Robert tự mình chỉ huy một binh đoàn bốn nghìn quân bộ binh. Mà ngoài ra, ở trong thành còn có lão chuột Gageu và Solskjaer còn có cả Poll nẵ
Khi thật sự gặp nguy hiểm thì không thể hi vọng gì nhiều ở Solskjear và Poll. Tuy lão chuột Gageu là ma pháp sư áo trắng cấp tám nhưng Đỗ Duy biết thực lực chính thức của lão chuột này.
Nếu không vì để bảo vệ “ ma pháp hiếm có “ thuật biến hình thì Gageu còn lâu mới có được danh hiệu ma pháp sư áo trắng cấp tám. Thực lực chính thức của lão chẳng qua chỉ có cấp năm cấp sáu mà thôi. Mà sau khi biến thành chuột thì thực lực lại càng kém hơn.
-Tướng quân Đầu Sói vàng của các ngươi tự mình đi đánh thành Gilear sao?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu
- Đúng vậy.
Người này đành phải trả lời
- Tướng quân Đầu Sói Vàng là dũng sĩ có tiếng nhất của vương đình.
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người tới.
Đây chính là điều Đỗ Duy quan tâm.
Mà câu trả lời càng làm cho trái tim Đỗ Duy trùng xuống
- Hai mươi nghìn.
Người này thấy Đỗ Duy biến sắc, liền muốn làm cho Đỗ Duy lo lắng thêm :
- Đó là hai mươi nghìn dũng sĩ tinh nhuệ nhất của vương đình.
Đỗ Duy bỗng nhiên cười lạnh nói :
- Ngươi lại muốn lừa ta sao ? Ta biết quân số lẻn vào lần này của các ngươi tổng cộng chỉ có mười nghìn mà thôi!
- Đó là nhóm thứ nhất.
Người kia cười lạnh nói :
-Quân tây bắc có Ruga, một tên rác rưởi tham tài mà thôi. Vương của ta cho hắn lợi lộc, hắn liền để cho các đồn biên phòng ở hành lang Tây Bắc làm ngơ cho người vào. Đoàn thứ nhất của chúng ta chẳng qua là để ở khắp nơi quấy rối địa phương của các ngươi, làm cho các ngươi luống cuống chân tay. Nhóm thứ hai là quân tinh nhuệ của tướng Đầu Sói vàng mới có mục tiêu là thành Gilear của các ngươi
Nhìn ánh mắt thù hằn của kẻ kia, Đỗ Duy im lặng không nói gì
Một lúc sau, bỗng nhiên trên môi hắn nở một nụ cười lạnh:
- Ngươi chẳng qua chỉ là một tên Lang Kỵ trinh sát, tại sao lại biết được nhiều việc như vậy ? Ngươi có thân phận gì?
Sắc mặt của tên tù binh này lập tức thay đổi.
Đỗ Duy cười hắc hắc:
-Vừa rồi nhìn ngươi hai lần đỡ tên đỡ thương, xem ra bản lĩnh của ngươi cũng không tệ đâu! Với bản lĩnh như vậy, ngươi tuyệt đối không phải là một tên trinh sát bình thường. Rốt cuộc, thân phận ngươi là gì?
Vẻ mặt của người này càng khó coi đến cực điểm. Hắn cắn chặt răng, một chữ cũng không chịu nói
Đỗ Duy nhíu mày, kỳ quái nhìn người này :
- Việc quân sự cơ mật quan trọng như vậy ngươi cũng dám nói thì thân phận của ngươi thì có cái gì mà giấu diếm?
Nói xong, Đỗ Duy nâng kiếm lên :
-Ngươi còn không nói, một kiếm của ta mà hạ xuống thì ngươi liền thật sự trở thành phế nhân. Ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng rồi chứ? Trên thảo nguyên này kẻ mạnh làm vua. Nếu ngươi biến thành một phế nhân thì địa vị tôn quý của ngươi liền lập tức mất đi ! Ngươi không sợ chết sao ?
Trong ánh mắt người này hiện lên một tia tranh đấu. Bỗng nhiên hắn cố gắng ngẩng cổ lên hét lớn :
-Ta không sợ chết ! Ta sợ chính là không có cơ hội chứng minh những kẻ khác đã xem thường ta !
Đỗ Duy “Ồ” một tiếg rồi thu kiếm lại :
-Nói đi, ngươi rốt cục là ai.
- Ngươi …
Người này giương mắt trừng trừng nhìn Đỗ Duy. Trong vài giây, Đỗ Duy bỗng nhiên trong lòng sinh ra một tia ảo giác. Giống như người kia không phải à kẻ bị mình dẫm dưới chân, không phải là tên tù binh mà hắn có thể tùy ý chà đạp, chém giết … Ánh mắt của hắn làm cho Đỗ Duy cảm thấy bản thân như một con ếch đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
-Ngươi … nếu ta nói, ngươi đồng ý thả ta đi sao?
Người này cắn răng nói
-Ngươi đồng ý thả ta trở về không ? Ta có thể không chống lại các ngươi nữa, ta chỉ muốn còn sống trở về thảo nguyên.
-Cứ nói xem, ta không bảo đảm được.
Đỗ Duy hờ hững nói
Nhìn thấy người kia do dự, Đỗ Duy cười lạnh :
-Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Bây giờ kẻ thắng là ta. Ngươi tự mình nghĩ đi, nếu ngươi không nói, ta có thể một kiếm giết chết ngươi. Nếu ngươi nói, có lẽ còn có cơ hội. Nếu ngươi đủ thông minh, tự ngươi lựa chọn đi.
Lại trầm mặc một hồi lâu, khi Đỗ Duy đã gần như hết sạch kiên nhẫn, chuẩn bị giết hắn thì người kia bỗng nhiên mở miệng
Thật làm cho người ta khó có thể suy xét, cả quân sự cơ mật hắn cũng đồng ý nói. Nhưng thân phận của chính mình lại kiên quyết ngậm miệng, lâu như vậy mới chịu nói .
- Thân … thân phận của ta là … con trai thứ mười ba của tộc trưởng vương tộc.
Hắn vừa mới nói xong, Al-Qaeda ở bên cạnh liền cười mắng:
-Nhóc con, nói bậy cũng phải làm cho giống một chút. Căn cứ những gì ta biết, bây giờ thảo nguyên vương chỉ có mười hai hoàng tử, lòi ra tên thứ mười ba ? Cho dù là mới sinh thì thảo nguyên vương , lão già đó bao nhiêu tuổi rồi, còn có cái kỹ năng này không ? Hơn nữa, nhìn ngươi hình như không giống một thằng nhóc vừa mới sinh đâu.
Người kia nghe Al-Qaeda nói xong, trong mắt toát ra một cỗ lửa giận. Ánh mắt hắn nhìn Al-Qaeda giống như một con sói tuyệt vọng chờ chết.
-Điều ta nói … là thật !
Người kia cắn răng, từ trong miệng gằn ra mấy chữ như vậy, vì dùng sức quá mức mà khóe miệng cũng chảy máu
- Al-Qaeda, không nói nữa, để hắn nói tiếp
Đỗ Duy đột nhiên quan tâm.
-Bởi vì ta không có thân phận vương tử.
Trong ánh mắt hắn tựa như vẻ bị kích động.
-Bởi vì ta căn bản là một tên nô lệ hèn hạ. Mẹ của ta là một người phụ nữa Roland, bị cướp về thảo nguyên, là một nữ nô đê tiện quét lều cho đại vương. Ta mặc dù có huyết thống của vương tộc, nhưng mọi người đều coi ta là loại lợn Roland bẩn thỉu. Bọn họ đều coi thường ta ! Hừ … nhưng ta đã bao giờ coi trọng bọn chúng cơ chứ ! Một lũ ngu xuẩn không có đầu óc ! Một đám cuồng vọng không để ai vào trong mắt ! Chỉ có ta mới là người có được huyết thống ưu tú thật sự !! Ta chính là vương tử, không phải là loại lợn Roland ti tiện !!
Al-Qaeda nghe xong thì cực kỳ giận dữ, nhịn không được đi tới đá một phát vào mặt người kia. Đá cho toe toét máu tươi rồi mắng : Đồ khốn. Mẹ của ngươi là người Roland , ngươi lại còn dám nhục mạ người Roland !!
-Phì.
Tên khốn kia nhổ một bãi nước bọt và máu, không hề nhượng bộ, trừng mắt nhìn Al-Qaeda :
- Ta là kẻ mang huyết thống ưu tú của vương tộc ! Cho nên, người phụ nữ sinh ra ta chẳng qua chỉ là một nữ nô đê tiện ! Ta là con cháu thần Sói, chỉ có điều thần Sói mượn thân thể của nữ nô để ta đến thế giới này mà thôi ! Ta có huyết thống cao quý của vương tộc thảo nguyên ! Không là loại Roland hèn mọn !!
Trong mắt hắn toát ra một tia thống khổ cùng phẫn nộ, thân thể ở dưới chân Đỗ Duy dường như run rẩy. Al-Qaeda ở bên cạnh nghe xong càng tức giận. Đang nhịn không được muốn dạy dỗ tên khốn đến mẹ của mình cũng mở miệng sỉ nhục.
Nhưng Đỗ Duy lại khẽ kéo Al-Qaeda ra, nhẹ nhàng nói :
- Chỉ là một tên cuồng huyết thống mà thôi, để ý hắn làm gì. Tiếp tục nghe hắn nói
Người kia ngẩng đầu lên cắn răng nói :
-Ta từ nhỏ đã là ưu tú nhất ! Vô luận là cưỡi ngựa hay võ thuật, trong các con của tộc trưởng vương tộc, không kẻ nào có thể so được với ta. Nhưng bởi vì trên người ta có huyết thống của lũ lợn Roland, thứ huyết thống đáng chết, thứ huyết thống đê tiện ấy khiến ta không có một thân phận chính thức.Thậm chí không có lều vải của chính mình, chỉ có thể ở cùng nô lệ. Anh em của ta đều có bộ lạc riêng. Chỉ có ta …. ta chỉ có thể vào quân đội, bắt đầu làm một thám báo Lang kỵ quân thấp nhất !
Nói tới đây, trong mắt hắn toát ra vẻ điên cuồng, giương mắt nhìn Đỗ Duy :
- Ngươi là thủ lĩnh của những kẻ ở đây. Ta nói ra những lời này, cầu xin ngươi thả ta trở về. Ta không sợ chết! Nhưng ta không cam lòng! Ta muốn cho nhưng kẻ xem thường ta phải hối hận ! Ta muốn trở về để chứng minh bản thân ta !
Đỗ Duy trầm mặc trong chốc lát
Thực sự thì hắn có nên chém một đao vào kẻ có điên vì dục vọng này không. Một kẻ giống như chó điên, đến cả mẹ của mình cũng có thể mắng chửi … giết hắn thì chỉ làm bẩn đao của mình.
Bỗng nhiên trong lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, mỉm cười nhìn người kia
- Ngươi tên là gì ?
-Saladin
Đỗ Duy thở dài một hơi …
Kẻ điên của vùng sa mạc, Saladin… cái tên này thật sự làm cho Đỗ Duy bùi ngùi một lúc.
Người kia có võ thuật, sự gan dạ ( từ việc hắn giả chết đoạt ngựa chạy trốn có thể thấy được ) còn có một trái tim đã bị bóp méo đầy cố chấp
Đỗ Duy rất tin tưởng “ tính cách quyết định vận mệnh “. Một người như tên này, cho dù hắn ác như rắn độc, giảo hoạt như sài lang, hèn hạ làm cho người ta căm ghét … nhưng Đỗ Duy vẫn tin rằng nếu tên kia còn sống trở về thảo nguyên.Hắn nhất định sẽ không vĩnh viễn chỉ là một cái rễ cỏ. Chỉ cần hắn có cơ hội, nhất định có thể vùng lên.
Có nên cho hắn cơ hội hay không ?
Saladin.. hừ, đây cũng là một cái tên như sấm bên tai ở kiếp trước của Đỗ Duy
Do dự một chút, Đỗ Duy bỗng nhiên nở nụ cười
Thôi thôi … chính mình đã tạo ra một thuyền trưởng Jack Sparrow, kiếm được một George Bush … Vậy thêm một tên Saladin nữa cũng chẳng sao.
( Tác giả :Độc giả không biết cái tên “ Saladin “ này có thể bỏ qua, cứ tính các bạn không biết, chỉ là xem chơi trò chơi “ Đế chế “ (Age of Empires) này đi … ha ha )
( Bạn nào xem phim “ Kingdom of heaven “ do diễn viên Orlando bloom thủ vai chính sẽ thấy xuất hiện nhân vật Saladin này http://vi.wikipedia.org/wiki/Saladin )
Nghĩ tới đây,Đỗ Duy bỏ chân đang đạp trên ngực tên kia ra.
-Cho hắn một con ngựa, một thanh đao và một túi nước.
Đỗ Duy phân phó cho người ở bên cạnh.Sau đó, hắn nhìn Saladin, cười lạnh một tiếng :
-Ta đã ngươi cơ hội, có thể sống sót trở về hay không thì phải xem thần Sói kia của ngươi có phù hộ ngươi hay không.
- Đức ngài.
Al-Qaeda lớn tiếng phản bác
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Đỗ Duy đã phất tay ngăn gã hai trăm năm mươi nhỏ này nói tiếp
-Ngươi nghe đây .
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, cười nói :
-Thật ra ta rất có hứng thú, sau khi ngươi trở về có thể ở trên thảo nguyên tạo nên một sự nghiệp như thế nào. Như vậy đi, vì một ngày nào đó ta có thể gặp lại … ta đặt cược một lần. Khi nào ngươi cần trợ giúp, ngươi có thể phái người đến thành Lâu Lan tìm ta … nhớ kỹ tên của ta, ta là công tước hoa Tulip.
Nói xong, Đỗ Duy kéo tay Saladin, tiện tay chấm máu trên miệng vết thương của hắn, viết nhanh một ký hiệu trên mu bàn tay của Saladin
Ký hiệu này rõ ràng là một chữ Hán : Đỗ
-Ta cho ngươi một cơ hội. Khi mà ngươi cần trợ giúp, nếu bản thân ngươi không thể tới thì hãy phái người đến thành Lâu Lan tìm ta. Chỉ cần người tới có thể vẽ ra ký hiệu này, liền có thể có được một sự giúp đỡ nhất định từ ta. Ta giúp đỡ các ngươi nhiều hay ít thì còn phải xem tâm tình ta lúc đó thế nào.
Nói xong, Đỗ Duy cười ha ha, đá nhẹ Saladin một cái :
-Trước khi ta còn chưa đổi ý, cút đi.
Saladin nhìn Đỗ Duy thật sâu. Quay đầu đi vài bước, lên ngựa rồi đột nhiên hướng về phía Đỗ Duy cúi người thật sâu, lớn tiếng nói :
-Công tước hoa Tulip. Ngươi là công tước hoa Tulip. Tên của ngươi ta đã được nghe qua rất nhiều lần. Hôm nay gặp ngươi, ta tin ngươi là một kẻ xuất sắc. Ta nhất định sẽ không thua. Một ngày nào đó, Saladin ta sẽ trở thành vua của thảo nguyên. Tới lúc đó, ta sẽ báo đáp ngươi. Ân đức và sỉ nhục ngày hôm nay, ta sẽ trả lại hết cho ngươi.
Nhìn tên kia miễn cưỡng nhịn đau xoay người lên ngựa, chạy nhanh đi. Đỗ Duy nhẹ nhàng thở dài
-Đức ngài, ngài cho rằng làm như vậy là đúng sao ?
Al-Qaeda nhíu mày, nhìn bóng lưng trên lưng ngựa ở phía xa kia.
- Ta luôn luôn có một dự cảm không tốt với tên kia … Hắn là một tên điên, hơn nữa còn là một tên điên nguy hiểm. Ngài vì sao không cho ta giết hắn ?
Đỗ Duy gật đầu:
- Al-Qaeda, ngươi nói không sai, hắn là một tên điên. Hơn nữa, còn là một con rắn độc, một con sói ác … Càng quan trọng hơn nữa, hắn là một tên điên thông minh, một tên điên có bản lĩnh. Một kẻ như vậy, giết đi cũng là một lựa chọn … Tuy thế, ngươi nghĩ xem …
Dừng một chút, khóe miệng Đỗ Duy hiện ra một nụ cười quỷ dị :
- Chúng ta thả một kẻ tùy thời có thể bùng lên, trở thành mồi lửa đáng sợ trở lại thảo nguyên … nói không chừng, vào một lúc nào đó, ngọn lửa của hắn có thể đem cả thảo nguyên đốt sạch không còn một ngọn cỏ !
Nụ cười của Đỗ Duy, làm cho Al-Qaeda - kẻ được gọi là hai trăm năm mươi nhỏ không khỏi có một loại cảm giác không rét mà run, cực kỳ sợ hãi.
Sau đó, Đỗ Duy thu lại nụ cười.Sắc mặt của hắn dần dần âm trầm :
-Toàn quân xuất phát ! Mục tiêu : Thành Gilear!
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Al-Qaeda, nói :
- Al-Qaeda, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi … nơi này võ thuật của ngươi là mạnh nhất, ta không có người khác để lựa chọn. Ta cho ngươi mười người … cho ngươi thời gian một ngày. Hãy nhớ kỹ, chỉ có một ngày. Trong vòng một ngày, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm được ba đội kia. Sau đó, lập tức dẫn bọn họ đi tới thành Gilear với tốc độ nhanh nhất. Ta ở thành Gilear chờ quân tiếp viện của ngươi. Nhớ kỹ, mạng của lão tử nằm trong tay ngươi. Nếu ngươi không thể dẫn người tới nhanh thì chuẩn bị nhặt xác của ông đây đi !
Al-Qaeda kính cẩn nhận lệnh, không dám nói nhiều, lập tức dẫn người phóng nhanh về phía sau.
Lúc này Đỗ Duy mới xoay người lên ngựa, nhìn kỵ binh hoa Tulip ở bên người, còn có hai mươi tám học viên ma pháp. Hắn bỗng nâng roi chỉ về phía xa, mở miệng hét lớn :
- Tất cả nghe cho rõ đây. Phía trước ! Có hai mươi nghìn kỵ binh tinh nhuệ nhất trên thảo nguyên ! Bây giờ ông đây sẽ dẫn các ngươi đi đánh chết đám chó đẻ kia. Lần đi này có thể mọi người đều sẽ chết. Tuy nhiên, cho dù có chết thì cũng phải cắn một miếng thịt của đám chó đẻ kia!!! Các ngươi có sợ không!!!!
-Không sợ !
Kỵ binh hoa Tulip đều giơ mã đao lên, lớn tiếng hô.
Đỗ Duy sắc mặt ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía các ma pháp đệ tử mà đứng đầu là Ziege:
-Các ngươi ! Có sợ không ?
Ziege và hai mươi tám học viên cúi đầu thật sâu. Sau đó, Ziege sắc mặt kích động, cố gắng đè nén âm thanh run run, lớn tiếng nói :
-Ngài viện trưởng! Từ lúc đi vào cửa lớn của học viện Hogwarts, chúng ta đã quyết định chủ ý đi theo ngài ! Chúng ta chờ mong chính là được như ngày hôm nay !
Nói xong, các học viên ở phía sau đột nhiên cùng nhau hò hét!
-Thăng quan phát tài mời đường khác ! Tham sống sợ chết chớ vào đây !!!
Đỗ Duy nhìn bộ hạ ở trước mặt, gật gù. Hắn bỗng nhiên ghìm dây cương, con ngựa hắn cưỡi hí lên một tiếng, cả người đứng dựng lên. Đỗ Duy rút trường kiếm chỉ về phía xa xa :
-Xuất phát!!
Nhìn vẻ mặt kiên nghị của đội kỵ binh gia tộc hoa Tulip đi trước, Đỗ Duy nhìn lên bầu trời. Xa xa, mặt trời đỏ hồng đã mọc lên .Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, hít thở không khí trong lành mà se lạnh của buổi sớm mai, chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra hào khí khôn cùng.
Hắn bỗng nhịn không được, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, sử dụng Trung văn Hán ngữ ở kiếp trước, nhìn trời mắng to :
-Phải chịu khó tranh đấu thì mới có thắng lợi! Cái con mẹ ngươi!!!
-Đức ngài đang hô cái gì thế ?
Các kỵ binh nhìn thấy lòng hăng hái cực kỳ của ngài công tước.
- Không biết nữa … có lẽ là ma pháp chú ngữ gì đó.
Chương 227 : Đơn kị sấm doanh (Mình một một ngựa xông vào doanh trại)
Dịch giả: Kamizake
Biên dịch: Cutundohoi
Cưỡi ngựa trên đường một ngày một đêm, Đỗ Duy hạ lệnh toàn quân không được nghỉ ngơi, mệnh lệnh như vậy đối với đám lính vừa trải qua một trận chiến quy mô nhỏ mà nói thì hơi thiếu tình người, tuy nhiên kị binh nhà Hoa Tulip vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của ngài công tước.
- Ta biết các ngươi rất mệt! Ta còn mệt hơn!
Đỗ Duy nói to không chút khách khí:
- Các ngươi là kị sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, còn ta là một ma pháp sư thân thể yếu ớt. Không nói dối các ngươi, bây giờ ông đây ngồi trên ngựa mà hai đùi đều cũng đau đến phát khùng lên rồi. Tuy thế, các dũng sĩ của ta…phía trước là hai vạn lang sói đang chuẩn bị ngấu nghiến anh em chúng ta, chà đạp người dân của chúng ta! Chúng ta phải kiên trì! Tiếp tục kiên trì!
Giọng nói sung mãn của Đỗ Duy truyền tới từng lỗ tai đám kị binh hoa Tulip, không thể không nói mấy câu này của Đỗ Duy có tính lừa gạt rất lớn, thân thể Đỗ Duy sau khi luyện tinh không đấu khí còn lâu mới được tính là “yếu ớt”. Hơn nữa, thân là ma pháp sư, hắn âm thầm sử dụng một cái ma pháp hệ gió khiến cho thân thể mình nhẹ đi rất nhiều..
Chính thức khổ cực mới là Mose, hắn cảm thấy toàn thân mình đã sớm rã rời ra rồi. Nhưng hắn biết chỉ cần mình chỉ cần hơi lộ ra bộ dáng không kiên trì được thì tên công tước nhẫn tâm này nhất định sẽ không chút do dự đem mình ném trên đường bỏ mặc-có lẽ hắn đã sớm muốn như vậy rồi!
-Thưa ngài!
Một kị binh trinh sát chạy phía trước ghìm ngựa dừng lại nói:
- Vượt qua sườn núi phía trước là có thể nhìn thấy thành Gilear rồi!
- Hạ lệnh toàn quân đi chậm lại!
Đỗ Duy lau mồ hôi trên trán.
Thật là mệt, mặc dù đã giảm tối đa lắc lư trên lưng ngựa nhưng phía đùi bên trong ma sát với yên ngựa vẫn rất đau đớn.
Trên đường đi không thể không nói nói Đỗ Duy cũng rất may mắn! Tên “vệ tướng Đầu Sói Vàng” trên thảo nguyên dẫn người đến tấn công thành Gilear kia có đội quân hai vạn người, khẳng định sẽ có trinh sát được bố trí xung quanh, nhưng đoàn người của Đỗ Duy lại không bị bất cứ người thảo nguyên nào bắt gặp..
Không thể không nói hắn cũng có không ít may mắn.
Đỗ Duy cũng cùng thời gian đi tới! Kết quả lí tưởng nhất là chạy tới thành Gilear trước người thảo nguyên! Nếu không được, bét ra cũng phải đến kịp trước khi người thảo nguyên phát động tấn công.
Đây là một sườn núi nhỏ mà thôi, nói chính xác thì chỉ là một ngọn đồi, Đỗ Duy để người ngựa ở phía dưới, tự mình dẫn theo vài người lên trên đồi, từ xa nhìn lại, thành Gilear ở ngay trước mặt.
Trên trời đã đầy sao, sau khi Đỗ Duy đem nơi này biến thành căn cứ sản xuất của mình thì tường thành cũ nát của thành Gilear cũng đã trải qua tu sửa đơn giản nhưng tác dụng cũng không nhiều, quá nửa là phòng ngừa người bên ngoài nhòm ngó cùng với đề phòng nô lệ ở bên trong chạy trốn.
Nói một cách khó nghe, từ góc độ quân sự mà nói…Ron Barton đã từng đưa ra một bình luận không chút khách sao:
- Nếu là ta cầm quân, chỉ một lần đột kích là có thể đánh lên trên tường thành!
Đỗ Duy cùng mấy người vừa leo lên sườn núi, nhìn về phương xa, phản ứng đầu tiên của hắn là hít vào một hơi khí lạnh.
Lưng thành Gilear dựa vào núi Kilimanjaro, mà dưới thành tường là khu đất trống trải! Đây là một cánh đồng hoang rộng khoảng mười dặm vuông, trên thảo nguyên ngoài cát sỏi ra cũng chỉ có cây bụi quanh năm chỉ có một màu vàng khô khốc.
Có thể nói, cũng không có chỗ nào thích hợp hơn chỗ này làm chiến trường của kị binh! Trên hoang nguyên bằng phẳng khi kị binh đột kích không có một chút trở ngại!
Mà lúc này, cánh đồng hoang của thành Gilear dưới tầm mắt của Đỗ Duy đã bị người thảo nguyên chiếm cứ!
Quân đội của người thảo nguyên so với quân đội của đế quốc hoàn toàn khác nhau. Bọn họ cũng không có thói quen dựng trại, thậm chí cũng không dựng lên mấy thứ vô ích như hàng rào xung quanh để phòng ngự.
Có lẽ là vì lần này là vì vào phía trong biên giới của đế quốc đánh lén nên cũng không mang theo đội xe chở lương thực.
Thế nhưng, nhìn qua trên cánh đồng hoang từng cái từng cái lều trại giống như một đám nấm bỗng nhiên mọc lên trên mặt đất.
Người hô ngựa hí, ồn ồn ào ào, mà chung quanh trướng bồng, đám người dã man mặc áo da trên thảo nguyên đang bận rộn, sinh hoạt, chăm sóc ngựa, có vô số bó đuốc cháy lớn bằng cành tùng được đặt ở đó, chiếu sáng giống như ban ngày.
Điều làm cho Đỗ Duy thở phào chính là…trên thành tường thành Gilear vẫn treo cờ Hoa Tulip ở trên cao!
Thành vẫn còn, Robert vẫn chưa đánh mất tòa thành này!
Trong mắt Đỗ Duy lóe sáng, quay lại nhìn mấy thủ hạ, cười khổ:
- Xem ra chúng ta phải sớm nghĩ biện pháp xuyên qua lều trại của đối phương.
Người thảo nguyên cũng không có ý định nghỉ ngơi, dường như bọn họ đã sớm biết binh lực trong thành Gilear không nhiều, dù sao trước đây chỉ là một cái thành thị của thủ phủ, quy mô cũng không nhỏ. Một tòa thành thị lớn như vậy nếu muốn hoàn toàn phòng thủ, binh sĩ dưới tay kị sĩ Robert thật sự có chút giật gấu vá vai.
Đối với thành tường rất dài mà nói, bốn nghìn người thực sự quá ít ỏi!
Robert đứng trên tường thành, nhìn thấy đám người thảo nguyên bên dưới đang diễu võ dương oai, khua khoắng loan đao, khuôn mặt kiên nghị của hắn tràn đầy vẻ lo lắng.
Đám người trên thảo nguyên này tới vào lúc chập tối hôm nay, đối phương hình như đã có âm mưu từ trước muốn một lần đoạt được thành Gilear, liền tổ chức một hồi đánh bất ngờ rất mạnh.
Nếu thay vào tướng lĩnh khác sợ rằng đã bị đám kì binh người thảo nguyên từ trên trời rơi xuống này đánh bất ngờ, sớm đã mất thành rồi. Tuy nhiên kị sĩ Robert làm việc trầm ổn vẫn luôn nhớ kĩ lời Đỗ Duy dặn dò khi giao thành trì này cho hắn.
Lúc đó Đỗ Duy bắt tay Robert, thấp giọng nói:
- Nhà xưởng trong thành này là toàn bộ gia sản của ta, những thứ kia không thể có một chút ngoài ý muốn, càng không thể để người ngoài thấy hoặc biết! Ta đem tính mạng của cả nhà ta giao cho ngươi!!
Robert trung thành cẩn trọng đã cảm nhận được áp lực trên vai, hắn làm ra một quy định phòng ngự cực kì nghiêm khắc, đem binh lực có hạn chia ra trực ban luân phiên trên tường thành, bất cứ thời điểm nào cũng không được buông lỏng.
May mắn là trong tòa thành bỏ đi này cái gì cũng không có nhưng đá tảng thì lại không thiếu. Đám lính không hề bận tâm giỡ xuống rất nhiều phòng, đem đá chuyển lên trên đầu thành. Đây cũng là mệnh lệnh của Robert, hắn yêu cầu bất cứ lúc nào cũng phải làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Từng có một tên lính ngủ gật vào thời điểm trị ban bị Robert hung hăng đánh hai mươi roi, nằm ba ngày trên giường. Yêu cầu ngặt nghèo như vậy khiến cho rất nhiều binh lính sinh ra bất mãn- bọn họ cho rằng, canh gác một tòa thành vắng vẻ, đã đổ nát thật sự không cần nghiêm ngặt như vậy.
Trong thành chẳng qua chỉ có một đám đám nô lệ lao động mà thôi, cũng không có vàng bạc châu báu gì, chỉ có vài cái vài cái xưởng thôi, ai sẽ đến nơi này tìm phiền toái chứ?
Mà hành động như vậy cuối cùng cũng nhận được kết quả.
Lần đầu tiên đánh bất ngờ của người thảo nguyên rất nhanh đã bị binh lính thủ thành phát hiện, Robert cũng là ở trên tường thành ngay đầu tiên.
Lần đầu tiên vào buổi chiều, kế hoạch đánh lén dưới thành Gilear của người thảo nguyên thất bại. Sau khi để lại ba trăm thi thể, bọn chúng tạm thời lui về.
Mà Robert tổn thất mất hai trăm người, ngoài ra còn có hơn ba trăm binh lính bị thương mất đi lực chiến đấu.
Dưới tình huống binh lực không đủ, Robert quyết định rất nhanh, hắn phát ra một đống vũ khí, tập hợp một nghìn nô lệ khỏe mạnh lên thủ thành.
Hắn đối với mấy tên nô lệ này cũng không kì vọng nhiều, chỉ chỉ vào đám người thảo nguyên đang ngồi trên ngựa quơ loan đao, lạnh lùng nói:
- Các ngươi thấy đấy, bọn người kia là sói trên thảo nguyên! Nếu bọn chúng tiến tới, vậy thì toàn bộ các ngươi sẽ bị giết! Những kẻ này sẽ không nương tay đâu! Ta không yêu cầu các ngươi giúp ta thủ thành, mà là cho các ngươi chiến đấu để bảo vệ chính mình.
Cũng may là Đỗ Duy coi như đối xử tử tế với đám nô lệ này, không phải lo ăn uống, còn hứa tương lai cho bọn họ tự do. Đại bộ phận nô lệ đều tự giác tham gia chiến đấu.
Lúc buổi chiều, người thảo nguyên tổng cộng phát ra ba đợt tiến công, mỗi lần đều bị quân thủ thành phối hợp với nô lệ đánh lui.
Tuy thế vấn đề trước mắt của Robert là: quân chính quy trong tay hắn tổn thất mất khoảng tám trăm người, gần như mất bốn phần lực chiến đấu. Mà đám nô lệ bởi vì thiếu thốn trang bị cũng chết và bị thương gần một nghìn. Nhất là cung tên của người thảo nguyên đối với đám nô lệ không có áo giáp và lá chắn đúng là thực sự trí mạng.
Thừa dịp địch nhân một lần nữa tạm thời lui bước, Robert hạ lệnh tháo dỡ rất nhiều cánh cửa hỏng mang lên tường thành để làm lá chắn.
Người thảo nguyên hình như không để cho Robert cơ hội hít thở, mặc dù bọn chúng dựng lều trại ngoài trướng bồng nhưng cũng không nghỉ ngơi mà phân ra hai đội một nghìn người mỗi thời khắc đều quấy rầy người trên tường thành, từng vòng từng vòng mưa tên là người trên thành tường mỗi thời khắc đều không dám buông lỏng.
Robert nhìn vào bóng đêm, thấy khuôn mặt dữ tợn của kẻ địch dưới tường thành, kị sĩ này trong lòng rầu rầu lo lắng.
- Cổng thành đã chặn tốt chưa?
Robert nhìn một thủ hạ bên người.
- Đã ổn rồi, thưa ngài.
Đây là một quan quân đeo quân hàm thống lĩnh:
- Chúng ta đã dùng đá tảng chặn cổng thành lại rồi!
Robert thở dài, trên mặt không lộ ra một chút vui mừng.
Chặn cổng thành là một cách làm bất đắc dĩ.
Phương pháp công thành của người thảo nguyên vào buổi chiều khiến cho kị sĩ Robert vốn đến từ bên trong đế quốc nhíu mày.
Bởi vì Tây Bắc là vùng đất khô hạn, xung quanh thành trị đều không có sông hộ thành cho nên người thảo nguyên có thể không kiêng nể gì chạy tới dưới thành, hình thành uy hiếp trực tiếp đối với cổng thành.
Mấy tên người thảo nguyên này có thể phái ra hơn trăm kị binh cảm tử, liều mạng với đá tảng cùng cung tên ở trên thành, một hơi vọt tới một khoảng cách hiệu quả nhất, sau đó bọn chúng sẽ dùng một loại công cụ đặc thù mang theo bên người: một loại tên bằng sắt, đầu mũi tên mang theo móc câu sắc nhọn, trên thân tên buộc dây thừng cực kì chắc chắn. Hơn mười tên kị binh được đặc biệt tuyển chọn có lực cánh tay mạnh mẽ được đồng thời bắn tên từ xa hướng về cổng thành, mũi tên cắm trên cổng thành, móc câu cắm chặt vào cổng thành, sau đó hơn trăm tên kị binh này liền đem một đầu dây thừng buộc vào ngựa rồi chạy nhanh về phía sau.
Trận đầu tiên vào buổi chiều đối phương liền dùng cách này, lực lượng của hơn mười con ngựa một lần đã kéo đổ cổng thành!
Lúc đó Robert tự mình mang theo một đội trọng bộ binh che kín bởi áo giáp liều chết trụ lại cổng thành, lúc này mới chặn được đám kị binh thảo nguyên đang muốn một hơi chạy vào thành, tuy thế một đội bộ binh trọng khải giáp duy nhất của mình đã tổn thất hết trong lần đó rồi.
Cuối cùng đã hình thành một trường hợp khiến người ta khóc không ra nước mắt: cổng thành bị chính thi thể của binh lính bên mình cùng với thi thể ngựa của kị binh thảo nguyên làm tắc nghẽn, lúc này mới hóa giải nguy hiểm.
Sau đó Robert bất chấp bản thân bị hai vết thương do loan đao chém, lập tức hạ lệnh để người của mình chặn cổng thành lại.
Như vậy có vẻ an toàn, nhưng thực ra đã đoạn tuyệt hi vọng!
Nếu viện quân bên mình đến… vậy nếu muốn viện quân vào thành, cũng…
Quyết định thật nhanh, nếu không chặn cổng thành lại, sợ rằng không đợi đến trời tối đã mất thành rồi!
Dưới bầu trời sao, trong lều trại của người thảo nguyên bỗng nhiên truyền đến một tiếng kèn kì dị, âm thanh kia lờ mờ như là truyền lệnh. Tất cả người thảo nguyên cưỡi ngựa, hướng trên thành tường bắn tên nghe thấy tiếng kèn này đồng thời ghìm cương ngựa quay lại.
- Bọn chúng làm gì vậy?
Robert nhíu mày.
Tên thống lĩnh bên người kia là người Tây Bắc, hắn suy nghĩ một chút, nhìn trời đêm rồi nói:
- Thưa ngài, có thể là tập tục lúc nửa đêm của người thảo nguyên, lúc nửa đêm là thời điểm siêu độ vong linh. Bọn họ tin rằng lúc nửa đêm là thời điểm tốt nhất để linh hồn bay lên trời, sau đó bọn họ sẽ đem thi thể của những người chết lúc ban ngày cùng hỏa táng, cũng chỉ có lúc này bọn họ mới có thể dừng tất cả công việc…chắc sẽ mất khoảng một giờ.
- Một giờ.
Robert nhẹ nhàng thở phào:
- Nói như vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi một giờ.
- Tôi không cho rằng như vậy, thưa ngài.
Sắc mặt tên thống lĩnh dưới tay này cũng rất khó coi:
- Tôi nghĩ chúng ta có rắc rối…thưa ngài!
- Tại sao?
Tên thống lĩnh này nhỏ giọng nói:
- Tôi đã đi qua thảo nguyên, cha tôi còn từng tham gia chiến tranh với người Tây Bắc hơn hai mươi năm trước. Nếu trong chiến tranh mà người thảo nguyên còn có thể đình chỉ chiến đấu mà tiến hành siêu độ…vậy thì chỉ có một nguyên nhân!
Ồ?
Sắc mặt tên thống lĩnh này rất khó nhìn:
- Trong quân đội của bọn họ còn có vu sư Shaman đi theo. Chỉ có vu sư Shaman mới có tư cách trấn an linh hồn dũng sĩ chết trận. Đây là tập tục của bọn họ…thưa ngài, vu sư Shaman tương đương với ma pháp sư của đế quốc chúng ta! Đó là một đám người có bản lĩnh đáng sợ.
Robert trầm mặc trong chốc lát, hắn nhìn về lều trại của người thảo nguyên phía xa, sau đó không khỏi cười khổ:
- Ma pháp sư… vu sư Shaman …gặp quỷ rồi! Nếu bản lĩnh của vu sư Shaman có thể so sánh với ma pháp sư, vì sao bọn chúng không cho vu sư Shaman tấn công chúng ta lúc buổi chiều?
Tên thống lĩnh này lắc đầu:
- Thưa ngài, tôi cũng không biết rõ ràng lắm. Nhưng hình như ta nghe nói quy củ của người thảo nguyên khác với chúng ta. Vu sư Shaman của họ bình thường sẽ không dễ dàng ra tay, nhất là trong chiến tranh. Chỉ có sau khi bên mình đã chảy máu Shaman vu sư mới ra tay. Nghe nói là hình như vu sư Shaman có một cái quy củ cổ quái khác, nếu là vu sư Shaman ra tay giết chóc trước đối với bọn họ là tội nghiệt. Nếu người của bọn họ đã chết trước, vu sư Shaman sẽ ra tay báo thù, vậy thì không tính là phạm luật!
- Quy củ cổ quái.
Robert nắm chặt kiếm trong tay.
- Thưa ngài.
Tên thống lĩnh này bỗng nhiên cười cười, tướng mạo của hắn cũng không xuất chúng, lúc này ánh mắt lại hiện ra một vẻ kiên định:
- Tôi nghĩ đến lúc trời sáng, vu sư Shaman của bọn chúng sẽ xuất thủ…chúng ta không thể còn sống mà ngắm mặt trời lặn ngày mai, còn không biết...Dù thế nào đi nữa, có thể cùng ngài tác chiến là vinh hạnh của tôi, có thể chết dưới lá cờ Hoa Tulip đã là vinh quang của tôi rồi!
Robert trầm mặc trong chốc lát, nhìn thủ hạ ngày thường không thích nói chuyện, hắn hít vào một hơi thật sâu, nâng kiếm lên, trầm giọng nói:
- Tất cả vì gia tộc!
- Vì gia tộc!
Thống lĩnh này đã rút kiếm, cùng kiếm của Robert chạm nhẹ một chút, sau đó làm một lễ tiết của kị sĩ.