- Hắc hắc, đây mới là 'Lược ảnh' cảnh giới đệ nhất tầng, khiến tốc độ của lão tử tăng đến chín lần, không kém gì tốc độ của cao thủ cương khí cảnh, thiên cấp thân pháp chiến kỹ quả nhiên danh bất hư truyền!
Qua một lát vui sướng, Phong Liệt đột nhiên nghĩ đến huyết ảnh mặt nạ, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Nếu không có Tử Long hộ pháp truyền công, Phong Liệt có học được ‘Ma long ám ảnh độn’ này hay không thì rất khó nói, cho nên hắn mới tốn giá cao mua mặt nạ ‘Huyết ảnh’.
Đương nhiên không phải nói bây giờ hắn học được thiên cấp thân pháp chiến kỹ thì mặt nạ ‘Huyết ảnh’ sẽ thành rác rưởi.
Mặt nạ ‘Huyết ảnh’ chính là cửu phẩm huyền bảo, đương nhiên nó có chỗ độc đáo không có gì thay thế được.
Hơn nữa dù ‘Ma long ám ảnh độn’ có uy lực khá lớn nhưng vẫn có tệ đoan.
Trong đó tệ đona lớn nhất là dưới ánh nắng rực rỡ ban ngày, uy lực của nó sẽ giảm sút rất nhiều, dù trong thiên địa vãn có vô số bóng ma nhưng khó thể đạt đến hiệu quả ban đêm.
Mặt nạ ‘Huyết ảnh’ thì không chịu hạn chế ban ngày hay đêm.
Hơn nữa nếu ‘Huyết ảnh’ gặp máu thì tốc độ sẽ tăng gấp trăm ngàn lần, căn bản không phải bất cứ chiến kỹ nào có thể bằng được.
Trầm ngâm một lát, Phong Liệt đột nhiên xoay người đi ra ngoài sân, tốc độ vẫn như là u linh, chớp mắt biến mất không còn bóng dáng.
Lúc này Tiểu Yên, Tiểu Lục thò đầu khỏi cửa sổ lầu hai, liếc mắt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sửng sốt.
- Ủa? Mới rồi chẳng phải sư huynh trở về sao?
- Hình như là vậy! Nhưng dường như lại đi ra ngoài rồi, cả ngày thần thần bí bí, cũng không biết lại làm gì nữa, hắt...xì!
- …
Phong Liệt ra khỏi viện rồi không ngừng một giây thi triển thức ‘Lược ảnh’ lao nhanh hướng Ám Võ Phong.
Dần dần, thân pháp của hắn càng lúc càng thành thạo, thức ‘Lược ảnh’ sử dụng ngày càng quen tay hơn.
Nhưng khiến hắn hơi buồn bực là dù cố gắng cỡ nào chỉ phát huy ra được uy lực tầng thứ nhất ‘Lược ảnh’ mà thôi.
Vắt óc mà không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể cho rằng cảnh giới không đủ, chưa đủ để phát huy uy lực đệ nhị tầng.
Ra khỏi Ám Võ Phong rồi hắn lập tức sử dụng chập long châu liễm hình thần thông, để trốn tránh cao thủ dùng tinh thần lực tra xét.
Như vậy là chỉ cần không bị người ta chính mắt thấy thì sẽ không có người cảm giác được tung tích của hắn.
Nhưng hắn không biết rằng sau lưng hắn có một cái bóng tốc độ không kém gì hắn.
Chỗ trăm dặm phía tây Ma Khí Phong, có một hiệp cốc không lớn, cảnh sắc ven đường hợp lòng người, sơn thanh thủy tú, nước suối chảy ào ào, xung quanh dâng lên sức sống đậm đặc.
Tận cùng hiệp cốc, một vùng đất bằng phẳng bên con suối có một lầu các trang nhã, chính là một phủ đệ di động.
Dưới ánh trắng, trong lùa các dạ minh châu tỏa ra ánh sáng mông lung có thể khiến trong lầu không hề âm u.
Bây giờ trong làu truyền ra đoạn đối thoại của hai người, trong buổi tối yên tĩnh không thanh âm hơi đột ngột.
Một thanh âm bình thản hỏi:
- Chiến Thiên, huyết mạch mà bổn hoàng muốn có tìm được hay chưa?
Nếu Phong Liệt có ở đây thì có thể dễ dàng nghe ra, thanh âm này đến từ người mà hắn hận nhất, Sở Huyền.
- Bổn tọa đề nghị ngươi, lấy tu vi hiện tại của ngươi đừng có tự xưng là bổn hoàng, lỡ rơi vào tai người có lòng thì sẽ chết rất thảm.
Một thanh âm hơi gì nói, người này chính là Ma Long giáo chủ chấp chưởng quyền một giá, Chiến Thiên Ma Vương, cũng là ân sư kiếp trước của Phong Liệt.
Sở Huyền hừ nhẹ nói:
- Hừ! Điều này không cần ngươi dạy!
Chiến Thiên Ma Vương nói:
- Còn chưa tìm ra Ma Long Hoàng huyết mạch, nhưng Lôi Long giáo và Hỏa Long giáo hiện giờ đã xuất hiện long hoàng huyết mạch đối ứng.
- Ồ? Cái này không phải là tin tốt, phải nghĩ cách giải quyết chúng nó! Tuyệt đối không thể để bọn họ tìm ra huyết mạch phù hợp trước chúng ta.
Chiến Thiên Ma Vương do dự nói:
- Cái này hả, e rằng hơi khó, hơn nữa, đây cũng không phải là điều người đó hy vọng trông thấy. Dù sao long hoàng huyết mạch cực kỳ hiếm thấy, một khi bỏ lỡ, lần sau không biết chờ bao lâu mới xuất hiện nữa!
- Thôi, chuyện này cứ trước để đó đi.
Sở Huyền bất đắc dĩ vẫy tay, lại nói:
- Phong Liệt sao rồi ? Xác định hắn không phải là long hoàng huyết mạch sao?
Chiến Thiên Ma Vương thản nhiên nói:
- Theo nội ứng trong ám võ viện báo cáo thì chắc Phong Liệt không phải là long hoàng huyết mạch, càng giống như người linh hồn đoạt xá như vậy thì có thể giải thích tại sao sức chiến đấu của hắn mạnh như vậy, tâm tình tăng trưởng nhanh đến thế.
Sở Huyền hơi bực mình bảo:
- Vậy hả? Hừ, nếu đã vậy thì cứ giết đi, bổn hoàng không muốn lại thấy hắn nữa.
Chiến Thiên Ma Vương hơi nhíu mày nói:
- Không thể ra tay trước mặt được, dù Phong Liệt bé nhỏ không đáng kể, nhưng cái chết của hắn rất có thể kích thích giữa ma khí viện và ám võ viện. Bây giờ Già Thiên hộ pháp đang bế quan, Sở Hóa Long hộ pháp kém xa không là đối thủ của Tử Long, trước mắt ma khí viện chúng ta không chịu nổi chấn động quá lớn!
- Hơn nữa người đó khiến ta chuyển lời cho ngươi, ngươi khiến hắn thất vọng quá lâu rồi, đời này là cơ hội cuối cùng của ngươi. Nếu ngươi lại không đạt được yêu cầu thì hắn sẽ thay người.
Sở Huyền nhướng mày, khinh thường cười lạnh nói:
- Cái gì? Đổi người? Ha ha, trừ bổn hoàng ra thì hắn còn có ai thay đổi được?
Chiến Thiên Ma Vương lạnh lùng nói:
- Hắn đã suy tính được nghịch long hoàng thời đại chân long đã rơi vào luân hồi, không lâu sau sẽ xuất hiện trên thế gian!
- Cái gì? Nghịch long hoàng? Hắn không có hình thần câu diệt ư? Điều này sao có thể!
Chiến Thiên Ma Vương lạnh lùng nhìn Sở Huyền rồi bỗng biến mất.
Sở Huyền mặt thay đổi không chừng, thật lâu sau lầm bầm:
- Nghịch long hoàng rơi vào luân hồi, vậy...long ngục và thiên bia thì sao? Còn có tỏa long đài? Hắc hắc hắc, dường như ngày càng thú vị!
.......
Một lát sau, một vệt đen nhạt như mũi tên bắn vào hiệp cốc, nhanh chóng tới gần lầu các.
Nhưng khi tới gần lầu các vài chục dặm thì vệt đen này dần giảm bớt tốc độ, lộ thân hình của Phong Liệt.
Tiếp theo hắn cẩn thận nương rừng cây đá núi che đạy thân hình, từ từ tiến lên.
Đối với Phong Liệt đời này thì đấy là lần đầu tiên hắn vào một hiệp cốc tên gọi Hồng Thủy hiệp.
Nhưng kiếp trước hắn từng là một nửa chủ nhân của hiệp cốc, bởi vì chỗ này cư ngụ bạn tốt Sở Huyền của hắn.
Hắn và Sở Huyền, cộng thêm Long Vũ, ba người thường ở trong hiệp cốc đàm thi luận đạo, diễn luyện võ học, sau này tăng thêm Sở Điệp, mấy người họ du lịch khắp mỗi một tấc đất trong hiệp cốc.
Vậy nên Phong Liệt khá quen thuộc địa hình của hiệp cốc.
Hiệp cốc này tên gọi hồng thủy hiệp, tên lấy từ một con suối màu đỏ nhạt chảy xuôi, hồng thủy khê.
Dòng suối này chỉ rộng vài thước nhưng xuyên qua hiệp cốc dài trăm trượng, chảy ra bên ngoài giao hợp với sông lớn.
Nhưng không biết tại sao nước chảy lại có màu đỏ nhạt, rất kỳ lạ.
Càng khiến người lấy làm kỳ là khi dòng suối đỏ ra khỏi hiệp cốc thì liền hồi phục màu trong suốt bình thường, thật sự không thể tưởng tượng.
Mãi đến có một ngày đáp án bị đám Phong Liệt cởi bỏ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Ngày hôm đó Phong Liệt, Sở Huyền, Long Vũ đang luận bàn võ học, kịch chiến hăng say thì bỗng nhiên, Long Vũ tu vi yếu nhất bị Sở Huyền hú chói tai đánh vào dòng suối, đụng vào một khối đá to cứng rắn, vừa lúc đụng vào chỗ đau nhất của đàn ông.
Kết quả Long Vũ tức giận quá một cước đá tảng đá lớn màu đỏ đó lên bờ như muốn đập nó thành mảnh vụn, trút mối hận trong lòng.
Nhưng khi khối đá to đó rời khỏi nước thì mọi người kinh ngạc phát hiện dòng suối đỏ biến trong suốt nhiều, sắc nhỏ nhạt đi một ít.
Thoáng chốc mọi người rất tò mò với tảng đá lớn này.
Nhưng họ có nghiên cứu ra sao cũng không tìm ra lý do.
Tảng đá to màu đỏ này trừ cứng rắn một chút ra thì không có gì đặc biệt, vì giữ cảnh sắc kỳ lạ nước suối đỏ, cuối cùng tảng đá lại bị Phong Liệt thả vào con suối.
Tối nay Phong Liệt đến đây với mục đích tìm ra tảng đá lớn màu đỏ đó.
Bởi vì kiếp trước Sở Huyền đã dùng khối đá đó tu sửa mặt nạ ‘Huyết ảnh’ như ban đầu, do đó có được cửu phẩm huyền bảo hoàn chỉnh.
Trong hiệp cốc rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, tiếng nước róc rách chảy.
Phong Liệt vừa chậm rãi đi tới trước vừa âm thầm chú ý tình hình trong hiệp cốc.
Hiện giờ nếu đã biết thân phận của Sở Huyền thì đương nhiên hắn sẽ không tin trong hiệp cốc không có cao thủ phòng vệ, không thể không chú ý cẩn thận.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn trồi lên tia nghi ngờ.
Hắn không hiểu tại sao Sở Huyền không cư ngụ ở Ma Khí Phong đạm đặc nguyên khí mà lựa chọn hiệp cốc hơi hẻo lánh này.
Kiếp trước hắn đã từng hỏi Sở Huyền, nhưng nhận được câu trả lời là: phong cảnh trong tiểu hiệp cốc đẹp, lại yên tĩnh, có lợi cho tăng cao tâm tình.
Nhưng kiếp này Phong Liệt không quá tin vào đáp án này.
Nói đùa, linh hồn chuyển thế của viễn cổ ma long hoàng sống vô số vạn năm còn cần tăng cao tâm tình cái quái gì!
Giờ cố ý quan sát Phong Liệt dần cảm giác ra, bên trong hồng thủy hiệp dường như có vài chỗ quái dị, cho hắn cảm giác có linh tính, nguyên hiệp cốc như là một chỉnh thể.
Dường như chính giữa hiệp cốc, những gò đất nhỏ nhấp nhô có quy luật nào đó.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì rồi lại không thấy ra cái gì.
Phong Liệt hơi quan sát một lúc rồi từ bỏ, hắn rõ ràng biết mục đích đi hiệp cốc lần này là lấy tảng đó to vào tay trước, hắn không muốn phức tạp hơn.
Lúc này, Phong Liệt chui vào hiệp cốc chưa đến một khắc thì có bóng dáng yểu điệu đúng lúc xuất hiện ngoài hiệp cốc.
- Ủa? Hắn tới chỗ này làm gì? Ưm? Nơi này có cao thủ?
Một giọng nữ phát ra từ miệng bóng đen, dường như hơi kinh ngạc.
Bóng đen đứng dưới bóng cây âm u, hoàn toàn hòa vào hắc ám, nàng chần chừ một lúc rồi lặng lẽ ẩn giấu chứ không theo Phong Liệt vào hiệp cốc.
Phong Liệt dựa vào ký ức kiếp trước chậm rãi tiến lên, chỉ cần trong trăm trượng có bóng tối là hắn thi triển thức ‘Lược ảnh’, dễ dàng di chuyển, cực kỳ nhanh, khiến người khó thấy rõ.
Phong Liệt biết rõ trong hiệp cốc này dù có cao thủ hộ vệ nhưng chắc không vượt qua thần thông cảnh, mà thần thông cảnh thì thường ỷ vào tinh thần lực tra xét của bản thân, điều này cho hắn cơ hội. Còn cao thủ cương khí cảnh thì ngược lại hắn không để trong lòng.
Nửa canh giờ sau, Phong Liệt một đường đi thẳng tới chính giữa tiểu cốc, cách vài dặm rốt cuộc thấy tiểu lâu Sở Huyền cư ngụ, trên lầu ba toát ra ánh sáng lờ mờ.
Phong Liệt nheo mắt, hắn vừa nghĩ đến trong tiểu lâu là nơi Sở Huyền cư ngụ thì có xúc động muốn xông lên dùng trấn long thiên bia đập y thành bụi phấn.
Cách nghĩ này có sức hấp dẫn không gì sánh kịp với Phong Liệt, một khi thành công là hắn sẽ vất vả một lần rồi an nhàn suốt đời, triệt để từ bỏ tai họa từ trong trứng nước.
Dần dần, tim Phong Liệt đập nhanh hơn.
Nhưng chính lúc này, chưa đến hắn hành động, chợt thấy một bóng người bay ra khỏi cửa sổ tiểu lâu, vọt lên trời, chớp mắt biến mất trong bóng đêm.
"Hưm? Chiến Thiên?"
Con ngươi Phong Liệt co rút. Một cái tên quen thuộc suýt bật thốt khỏi môi.
Hắn dựa vào ánh mắt hơn người thấy được bóng dáng quen thuộc kia chính là ân sư kiếp trước của mình, Chiến Thiên Ma Vương.
Đương nhiên đời này lão già kia đã thành một trong kẻ thù của hắn, đồng lõa của Sở Huyền.
Chiến Thiên Ma Vương chính là đại cao thủ hóa đan cảnh, hơn nữa tuyệt đối không phải là hàng tàn thứ phẩm như Lữ Tiêu có thể so sánh, nếu hắn đụng độ với lão thì rắc rối to.
Đến lúc đó, trừ trốn vào long ngục không gian ra hắn không còn con đường nào khác.
Phong Liệt mau chóng núp sau một tảng đá to chờ một khắc, tâm tình bình tĩnh hơn nhiều.
Cùng lúc đó, hắn từ bỏ tiến lên đập chết Sở Huyền, dù sao hắn không khẳng định trong tiểu lâu còn có cao thủ khác đóng giữ hay không, không đáng mạo hiểm.
Ngay sau đó hắn nhanh chóng lắc người ra, nhảy vài cái đã đến bên cạnh suối nhỏ, nhẹ nhàng đáp xuống suối.
Việc này không nên chậm trễ!
Cả người hắn chìm vào trong nước, dựa theo ký ức kiếp trước mau chóng dò tìm trong nước suối màu đỏ.
Khe suối có tiếng nước chảy khe khẽ, Phong Liệt làm ra tiếng động không lớn lắm.
Khiến Phong Liệt vui mừng là hắn đã tìm đúng hướng.
Chốc lát sau hắn đã sờ được một khối đá to màu đỏ. Hắn cẩn thận xác nhận rồi cất nó vào trong nhẫn trữ vật.
Nhưng bởi vì tảng đá này quá lớn, lại còn chìm trong nước nên bị Phong Liệt thu lấy thì không thể tránh khỏi có phát ra tiếng vang lớn *ầm ầm*.
Phong Liệt thầm nhủ nguy rồi, tiếng động lớn như vậỵ chỉ sợ không thể thoát khỏi cảm giác của Sở Huyền. Bây giờ hắn không thích hợp lộ ra trước mắt Sở Huyền.
Lúc nguy cấp, hắn động ý nghĩ, không chút do dự trốn vào trong long ngục không gian.
Nhưng ngay sau đó Phong Liệt trợn tròn mắt. Khi hắn lại xuất hiện thì đúng là ở trong một gian phòng trong tiểu lâu tại long ngục không gian.
Bây giờ hắn thấy cách mình ba trượng một thân hình mềm mại trắng trong như ngọc đang cởi xuống áo lót cuối cùng ném dưới đất, bày ra hình ảnh hoàn mỹ nhất được mặt Phong Liệt.
Thiếu nữ không một mảnh vải, tấm lưng yêu kiều, mông như ngọc, eo nhỏ như ong, đùi đẹp thon dài thẳng tắp khiến Phong Liệt muốn phun máu mũi, kiềm không được muốn nhìn ngay mặt.
Mà dù chỉ nhìn đằng sau thì thân dưới của Phong Liệt kiềm không được cứng lên, dục niệm mãnh liệt tràn ngập đầu có hắn, mỹ nữ đúng là xuân dược tốt nhất.
Phải nói đã có một năm Phong Liệt không cùng tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt mây mưa, mùi vị khiến hắn vô cùng nhớ nhung.
Bây giờ mỹ sắc ngay trước mặt, lại còn có sẵn, Phong Liệt tự nghĩ hắn không phải là ngụy quân tử người đẹp trong lòng không loạn, hơn nữa đó là đàn bà của mình, hắn khách sáo làm gì?
Ngay sau đó, người hắn bỗng rung lên, *Ầm!* một tiếng chấn bộ đồ ướt nước thành bột phấn, ngay cả áo Lý Thiên Sơn cũng biến mất, hắn giống như giai nhân trước mặt không một mảnh vải, để bước tiếp theo càng tiếp xúc sâu hơn.
Khi quần áo vỡ ra thì Phong Liệt như mãnh hổ nhào tới đè Lý U Nguyệt xuống giường, môi như bông tuyết cuồng hôn làn da trắng trong như ngọc.
- A! Dâm tặc!
Giai nhân trong ngực bất ngờ không đề phòng bị thân hình vạm vỡ đè ép, kinh sợ biến sắc, kiềm không được hét chói tai.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phong Liệt vừa cười vừa lật giai nhân lại, không khách sáo há mồm ngậm vào anh đào hồng nhỏ xinh trước ngực.
Nhưng nghe Phong Liệt nói xong giai nhân dưới thân chẳng những không xuôi theo hắn mà còn hét chói tai:
- A! Phong Liệt? Ta phải giết ngươi! Cút...đi...!
*Ầm!*
Một tiếng nặng nề qua đi, Phong Liệt cảm giác bụng bỗng nhúc nhích, rồi thân thể bay lên cao, sau đó *bùm* một tiếng đập thủng nóc phòng bay ra ngoài tiểu lâu.
- Grao!
Phong Liệt kiềm không được phát ra tiếng hét thê lương, hắn cảm thấy nội tạng đều bị chấn nát, đau đến ở trên không trung che bụng, người cong lại như con tôm.
Lúc này Phong Liệt không rảnh nghĩ đến chuyện khác, thầm mừng là giai nhân ra chiêu nếu di chuyển xuống ba tấc thì e rằng hắn sẽ giống như Sở Huyền, Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, thành thái giám.
“Bà nội nó! Chơi không vui gì hết! Sau này lão tử không làm như vậy nữa!" Phong Liệt thống khổ thầm hét.
Mãi đến bay ra hơn mười trượng hắn mới nặng nề ngã xuống đất, *Ầm!* một tiếng như chó chết nằm rạp, mà vừa lúc rơi trước gấu váy trắng.
- A!
Chủ nhân váy trắng kinh kêu, như thỏ trắng bị hù dọa nhanh chóng bay ra xa hơn mười trượng.
Phong Liệt ngẩn ra, sao thanh âm quen thuộc quá, hắn rất khó khăn giương mắt nhìn.
Sau đó lòng hắn run lên, chỉ thấy bóng dáng mặc váy trắng đó lại chính là Lý U Nguyệt!
"Đây là sao? Này...này là U Nguyệt? Vậy cô gái vừa rồi...cha nó! Chắc sẽ không là người quái dị kia đi? A..."
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Phong Liệt không kiềm được nữa, vô lực nôn mửa, nghẹo đùa, hôn mê, khóe miệng chảy ra mật xanh.
Trước khi xỉu ý nghĩ duy nhất trong lòng của hắn là: "Lão tử sàm sỡ người quái dị! Ông trời ơi, để ta chết cho rồi !"
- A? Phu quân? Ngươi... Ngươi tại sao ra nông nỗi này?
Khi Lý U Nguyệt nhảy ra thì đã nhận ra Phong Liệt trần truồng, thấy hắn ngất xỉu thì nàng giật mình biến sắc mặt.
Nàng không quan tâm Phong Liệt không mặc quần áo, vội ngồi xổm xuống nhét một viên huyền nguyên bất tử đan vào miệng Phong Liệt, vận công giúp hắn hòa tan nó.
Rồi nàng nhanh chóng lấy đồ của mình phủ lên chỗ kín của Phong Liệt.
Lúc này, một tuyệt sắc thiếu nữ mặc váy hồng bỗng nhảy ra khỏi cửa sổ tiểu lâu, hùng hổ vọt sang bên này.
Thiếu nữ khuôn mặt tuyệt mỹ, thân hình cao ráo.
Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, thông thường hình dung chính là khuynh thế mỹ nữ như vậy.
Nàng xinh đẹp không kém gì Lý U Nguyệt, Diệp Thiên Tử, có thêm phàn quyến rũ, tin tưởng nếu nàng đi trong Ma Long giáo thì sẽ khiến chín phần đệ tử trẻ tuổi chết mê mệt.
Nhưng lúc này thiếu nữ mặt lạnh băng, mày liễu nhướng cao, mắt hạnh trợn tròn, răng cắn chặt, tay cầm một roi dài như linh xà vòng quanh người, khí kình hùng hồn ở trong không khí kêu *xẹt đùng*.
- Dâm tặc chết tiệt! Hôm nay không chém người ngàn đao vạn đao thì Lan Tiếu Y ta sẽ...sẽ cả đời không gả!
Giờ phút này Lan Tiếu Y hận Phong Liệt sâu tận xương tủy, mối hận này thậm chí s với vô sỉ dâm ma Hình Ngọc Thiên còn hơn gấp ngàn vạn lần.
Hình Ngọc Thiên đó chỉ là thiết lập cái tròng buộc nàng phải thuận theo nhưng không thành công, còn Phong Liệt chết tiệt, hắn dám khinh nhờn thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng!
Đây đúng là sỉ nhục to lớn chưa từng có của Lan Tiếu Y nàng!
Không thể nhịn được nữa!
Vừa nghĩ đến lúc trước Phong Liệt làm nóày làm kia trên thân thể mềm mại của mình là Lan Tiếu Y kiềm không được có xúc động muốn tự sát.
Nhưng trước đó nàng phải làm thịt Phong Liệt kẻ gây họa đã!
Nhưng nàng không chắc 'Uyên ương đồng tâm chú' có linh nghiệm không, lỡ mà nàng tự vẫn rồi Phong Liệt bình an vô sự thì chẳng phải là nàng chết uổng à?
Vậy nên nàng phải chính mắt thấy Phong Liệt chết trước mặt mình!
- Lan Tiếu Y! Ngươi định làm gì?
Lý U Nguyệt thấy Lan Tiếu Y hùng hổ đnế, mặt đầy sát khí gần như đông thành băng thì biến sắc, mau chóng bảo vệ trước mặt Phong Liệt, hai tay kết thành trảo ấn, khói đen lượn lờ.
Lan Tiếu Y rít qua kẽ răng:
- Ngươi tránh ra! Ta phải giết chết dâm tặc vô sỉ này!
Thanh âm lạnh băng làm Lý U Nguyệt nghe mà cũng lạnh thoe.
Nhưng đối mặt cao thủ cương khí cảnh lục tầng Lan Tiếu Y, Lý U Nguyệt không hề thụt lùi.
- Tốt thôi! Nếu ngươi không tránh ra thì các ngươi cùng đi chết đi!
Lan Tiếu Y đợi không được nữa, nàng cắn răng, không nói nhiều, roi dài bạc trong tay như thất luyện cuốn khung trời, mạnh vung hướng Lý U Nguyệt, ở không trung vang lên tiếng rít chói tai.
*Xoẹt!*
Mắt thấy bóng roi bạc đến gần đỉnh đầu, Lý U Nguyệt không dám qua loa, khẽ quát một tiếng, hai tay tung bay, ở trước mặt kết thành cái lưới đen to dày đặc, bao bọc nàng và Phong Liệt kín kẽ.
*Ầm!*
Một tiếng khí bạo nặng nề.
Bóng tiếng đánh vào lưới to, đánh tan tác cái lưới, roi dài cũng bắn trở lại.
- Hừ! Trò sâu bọ! Chết cho ta!
Lan Tiếu Y hừ lạnh, roi dài lần nữa mạnh vung, ở không trung đan thành bóng roi dày đựac, uy thế kinh người.
*Bóc!* một tiếng giòn vang.
Lý U Nguyệt biểu tình cực kỳ nghiêm túc, mặc dù nàng kế thừa mấy trăm năm cảm ngộ võ đạo của Ma Băng lão tổ nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, chỉ hơi luyện thành ‘Thiên Triền Thần Trảo’ mà thôi, còn kém xa mới đạt đến đỉnh cảnh giới như Ma Băng lão tổ.
Lúc này nàng có tu vi là chân khí cảnh tam tầng, dốc hết sức có lẽ miễn cưỡng đối kháng với một số cao thủ sơ cấp cương khí cảnh bình thường được, nhưng đối mặt Lan Tiếu Y cương khí cảnh lục tầng, tay còn nắm nhất phẩm huyền bảo linh tiên thì như trứng chọi đá.
- Thiên triền thần trảo!
*Xoẹt xoẹt!*
Hai trảo ảnh như mạng nhện bắn ra chộp hướng roi dì, tiếng xé gió rách màng tai, dường như là muốn xé bầu trời thành vài mảnh.
*Đinh đinh!*
Không trung thoáng chốc vang lên hai tiếng sắt thép va nhau giòn vang. Roi dài bạc của Lan Tiếu Y và trảo ảnh chạm nhau, ở trên không trung để lại một chuỗi hỏa hoa.
Điều này khiến nàng nhìn kỹ thiếu nữ Lý U Nguyệt tu vi kém hơn nàng rất nhiều.
Ở trong long ngục không gian nàng âm thầm chú ý tình hình của Lý U Nguyệt, chính mắt thấy Lý U Nguyệt mở kinh mạch, luyện thành ‘Thiên Triền Thần Trảo’.
Bây giờ thì nàng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà Lý U Nguyệt đã luyện tuyệt học đó đến trình độ này, thật là cực kỳ hiếm có, khiến nàng rất khâm phục.
Nhưng đây không phải lý do nàng thả Lý U Nguyệt và Phong Liệt.
Một lát kinh ngạc qua đi, nỗi căm giận trong lòng Lan Tiếu Y lại trào dâng. Nàng bỗng nhiên như là phát điên, từng roi nối tiếp nhau đánh hướng Lý U Nguyệt, Phong Liệt. Roi dài phát ra tiếng rít sắc bén chói tai, thanh thế vô cùng khiến người sợ hãi.
Lý U Nguyệt làm sao chống được thế điên cuồng của Lan Tiếu Y, nàng đỡ được hai chiêu đã là sắc mặt tái nhợt.
Bây giờ mắt thấy Lan Tiếu Y công kích hùng hổ như vậy, nàng cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Một bên vất vả chống đỡ Lý U Nguyệt vừa vội hỏi:
- Lan Tiếu Y! Tại sao ngươi muốn giết hắn?
Lan Tiếu Y nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Bởi vì hắn đáng chết!
- Không phải các ngươi đã ký kết 'Uyên ương đồng tâm chú' sao? Hắn chết rồi chẳng phải là ngươi sẽ chết theo?
- Vậy thì cùng chết!
Lý U Nguyệt bó tay, bực mình nói:
- Ngươi là đồ điên cứng đầu!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Vang tiếng kêu đau, Lý U Nguyệt vịn vai trái, thân thể mềm mại nặng nề ngã ra mấy trượng, khóe môi dính một vệt máu đỏ yêu diễm khiến khuôn mặt thê mỹ.
Lúc này nàng cũng không lo cho vết thương của mình mà vội bò dậy, muốn dốc hết sức ngăn cản Lan Tiếu Y giết chết Phong Liệt.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên hi tay Lan Tiếu Y ôm ngực, một phù văn vàng chớp mắt ngưng tụ.
Nàng nhanh chóng chỉ vào Lý U Nguyệt, miệng quát:
- Định hồn chú! Ngưng!
Lập tức linh phù màu vàng xâm nhập vào người Lý U Nguyệt.
Lý U Nguyệt bị đóng đinh tại chỗ, cả người tê dại, không thể nhúc nhích chút nào chỉ đành làm vẻ mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng nhìn Lan Tiếu Y đến gần Phong Liệt.
Lý U Nguyệt dùng hết sức lực cuối cùng hét thảm:
- Không...đừng!
Nhưng Lan Tiếu Y mắt mù tai điếc không chút do dự một roi quất vào Phong Liệt.
*Bốp!*
Một tiếng nặng nề vang lên, thân thể Phong Liệt bị quất ra xa hơn mười trượng, từ vai trái đến hông có một vết máu dài trong thấy ghê người, xương cốt bị đánh gãy máy cay.
Cùng lúc đó, váy dài Lý U Nguyệt che trên người Phong Liệt bị Lan Tiếu Y một roi quất thành mảnh vụn, lại lộ ra thân thể của hắn trước mắt nàng.
Lan Tiếu Y căm ghét liếc thân dưới của Phong Liệt, cái thứ này giờ vẫn đang dựng thẳng lắc lư, như đang trào phúng nàng, khiến nàng xấu hổ tức tối muốn chết!
Nàng vừa nghĩ tới lúc trước chính là thứ vô cùng xấu xí này cọ thân thể thuần khiết của nàng một lát, suýt chút nữa là vào thân thể thì kiềm không được nổi điên.
Ngay sau đó, nàng nhắm ngay thân dưới của Phong Liệt quất mạnh một roi.
Nếu mà roi này đánh túng thì Phong Liệt chắc chắn là thái giám rồi, trừ phi thứ kia đến đẳng cấp huyền bảo.
Nhưng vào phút quan trọng này thì Phong Liệt bỗng mở to mắt.
Lúc trước hắn ăn một roi nặng nề của Lan Tiếu Y, bị đau đớn nên tỉnh lại.
Hắn vừa mử mắt ra thì thấy Lan Tiếu Y quất một roi và của quý của mình, suýt bị hù chết!
- Cha nó! Muốn chết nha!
Phong Liệt kinh kêu, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng động tinh thần chớp mắt biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã là ngoài trăm trượng.
*Ầm!*
Một tiếng nổ thật lớn, roi dài đánh hụt ở trên mặt đất văng lên cát bụi khắp nơi.
- Dâm tặc vô sỉ! Mau đến chịu chết đi!
Lan Tiếu Y thấy Phong Liệt tỉnh lại thì kiềm không được lửa giận hừng hực, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đuổi theo sát.
- Này! Nàng là ai? Tại sao muốn giết ta?
Phong Liệt thấy mỹ nhân rất lạ đứng trước mặt mình, yêu kiều quyến rũ thì rất là khó hiểu, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Lan Tiếu Y nghiến răng muốn nứt quai hàm, nàng không đáp lời, nhoáng người mấy cái đuổi theo đến, mắt thấy sắp phân thây Phong Liệt.
Phong Liệt khinh thường hừ lạnh.
Ngay sau đó, hắn động suy nghĩ, thân hình Lan Tiếu Y đột nhiên biến mất, bị Phong Liệt ném ra bên ngoài.
Lúc này Phong Liệt thấy Lý U Nguyệt ở trên mặt đất giữ tư thế quái lạ, khóe miệng giai nhân có vệt đỏ rất gai mắt khiến hắn kiềm không được đau lòng.
Nhưng chính hắn cũng không tốt lành gì.
Hơi nhúc nhích một chút là kéo theo người đau nhức, hắn suýt đau đến ngất xỉu.
Hắn mau chóng cắn đầu lưỡi mới tỉnh táo vài phần, nuốt mấy viên đan dược rồi lây ra bộ đò, khó khăn mặc trên người rồi mới đứng dậy, khập khiễng đi hướng Lý U Nguyệt.
Phong Liệt cực kỳ khó khăn đi đến bên cạnh Lý U Nguyệt, rất đau lòng lau máu bên khóe môi giai nhân, vươn một tay vịn vai nàng, âm thầm thăm dò tình huống trong thân thể nàng.
Nhưng khiến hắn buồn bực là trong người Lý U Nguyệt mọi thứ bình thường, chẳng qua không thể nhúc nhích mà thôi.
Lý U Nguyệt ngây ngốc nhìn Lý U Nguyệt, khó nhọc phun ra máy chữ:
- U Nguyệt yên tâm đi, chắc chú thuật này qua một lát sẽ không sao.
Mặc dù hắn không tiếp xúc chú thuật nhưng biết nó luôn bị hạn chế thời gian, chỉ cần qua thời gian là hiệu quả sẽ biến mất ngay.
Hắn ngẫm nghĩ, khó khăn bế giai nhân lên, lòng máy động, lập tức xuất hiện trong phòng ngủ chính tòa lầu, đặt Lý U Nguyệt nằm trên giường với tư thế thải mái.
Phong Liệt cũng bủn rủn ngã trên đất thở hồng hộc, nghĩ đến lúc trước mạo hiểm hắn kiềm không được toát mồ hôi.
Nếu hắn tỉnh dậy trễ một giây thôi thì khó tránh khỏi vnj mệnh thái giám, thậm chí không biết sống chết.
Hắn rất căm giận cô gái ác độc đó, lúc này hắn mới nghĩ kỹ tại sao cô gái đó xuất hiện trong long ngục không gian của mình?
Phong Liệt biến đổi sắc mặt, tâm thần động, cẩn thận tìm tòi trong long ngục không gian.
Làm hắn giật mình là không thấy bóng dáng Lan Tiếu Y đâu.
- A? Không lẽ cô gái vừa rồi là Lan Tiếu Y giả ra? Ưm, rất có thể! Cha nó! Lão tử đã sàm sỡ một người quái dị! Ụa...
Dù Phong Liệt khắp người đau đớn nhưng nhớ lại hành động lúc troước thì kiềm không được dạ dạy kéo co.
Mặc dù hắn thấy khuôn mặt đẹp như tiên của Lan Tiếu Y nhưng nghĩ đó là diện mạo biến ảo mà ra.
Đối với long võ giả thì muốn biến đổi diện mạo không phải chuyện gì khó, một mặt nạ dịch dung là đủ rồi.
Nhưng buồn nôn thì nôn, Phong Liệt không muốn để Lan Tiếu Y chết, dù gì hai người có liên hệ 'Uyên ương đồng tâm chú'.
Bây giờ Lan Tiếu Y đang trong hồng thủy hiệp, khó tránh khỏi có xung đột với Sở Huyền, Phong Liệt thầm lo âu.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức phân ra một lũ tâm thần, âm thầm chú ý tình hình bên ngoài.
Dưới ánh trăng, trong hồng thủy hiệp.
Một mỹ nữ xinh đẹp thân hình mỹ miều tay cầm một cây roi dài màu bạc lạnh lùng đề phòng nhìn ba người áo đen khí thế kinh người.
Lan Tiếu Y lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào?
Bị Phong Liệt sàm sỡ, nàng không còn một chút hảo cảm với đàn ông, đặc biệt là ba gã đàn ông xung quanh dâm dục nhìn nàng, như muốn lột sạch nàng nuốt vào bụng, khiến nàng thấy ghét.
Một cao thủ cương khí cảnh bát tầng âm trầm hừ lạnh nói:
- Hừ! Không biết đây là đâu mà ngươi đến? Đúng là buồn cười!
- Không cần nói nhiều, trước tiên bắt nàng ta rồi cẩn thận tra hỏi sau! Hắc hắc hắc!
- Đúng vậy! Ra tay thôi!
*Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!*
Ba người áo đen này trong đó có hai là cao thủ cương khí cảnh bát tầng, còn lại một người là cương khí cảnh thất tầng, tu vi của cả ba đều cao hơn Lan Tiếu Y nên không sợ gì.
Thanh âm cuối thốt ra xong ba người rất có ăn ý cùng vung binh khí trong tay, nhanh chóng chém hướng Lan Tiếu Y.
Lan Tiếu Y rất tức giận quát:
- Hừ! Muốn chết!
Nàng nhoáng người lên, chớp mắt lùi vài trượng tránh đi kiếm khí từ ba người.
Cùng lúc đó, nàng đột nhiên hai tay ôm ngực, một phù văn vàng ngưng kết trên đỉnh đù nàng, rồi tay thuôn dài chỉ ra, phù văn chớp mắt nhập vào người một cương khí cảnh bát tầng.
- Mê tâm chú! Ngưng!
Ngay lập tức, chỉ thấy người vung kiếm chợt khựng lại, mắt ngây dại.
Một người khác kinh kêu, chất vấn:
- A? Hà lão tam, ngươi làm sao vậy? Yêu nữ, ngươi thi triển yêu thuật gì hả!?
- Đó là chú thuật! Dường như ta có nghe nói...a!
Người còn lại định giải thích thì bỗng bị Hà lão tam ánh mắt ngơ ngác một chiếm chém đứt đầu, hét thảm chết ngay tại chỗ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cao thủ cương khí cảnh thất tầng thấy tình hình không ổn liền xoay người chạy trốn nhưng bị Lan Tiếu Y đánh ra một phù văn trúng người, kết cuộc giống như Lý U Nguyệt.
Lan Tiếu Y khinh thường hừ lạnh:
- Hừ!
Tiếp theo, đầu tiên là nàng vung roi giải quyết Hà lão tam bị trúng mê tâm chú, sau đó lao hướng cao thủ bị đóng đinh thân hình.
Liên tiếp thi triển mấy lần chú thuật, linh lực trong người Lan Tiếu Y tiêu hao gần hết. Đi tới gần người này, nàng miễn cưỡng lần nữa thi triển một chú thuật với y.
- Vấn tâm chú! Ngưng!
Lan Tiếu Y hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Người kia ánh mắt không có tiêu cự nhìn Lan Tiếu Y, từ từ đáp:
- Ma Long giáo, Ma Khí Phong, hồng thủy cốc.
- Các ngươi ở đây làm gì?
- Bỏ vệ Sở công tử!
- …
Lan Tiếu Y vừa suy tư vừa đào tin tức mình muốn biết từ miệng người đó.
Lúc này Phong Liệt ở trong long ngục không gian bị thủ đoạn của Lan Tiếu Y rung động đến trợn mắt há hốc mồm.
Hắn thật tình không ngờ đàn bà xấu như Lan Tiếu Y mà mạnh đến thế, ba cường giả tu vi cương khí cảnh cao hơn angf thế mà bị nàng dễ dàng tiện tay giải quyết, khiến hắn rất ngoài ý muốn.
Chú thuật thần kỳ thật là khiến người xem thế đã đủ, giống như thần thoại, khiến Phong Liệt cực kỳ rung động.
Lát sau Lan Tiếu Y rốt cuộc hiểu rõ điều mình muốn biết, thế mới cho một roi người kia đầu nở hoa, sau đó lấy đi nhẫn trữ vật của ba cao thủ cương khí cảnh, định đi ra ngoài cốc.
Đúng lúc này, đột nhiên Lan Tiếu Y cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Nàng vội vàng xoay người nhìn lại, thầm giật mình. Chỉ thấy cách trăm trượng không biết từ khi nào xuất hiện một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú.
Rhiếu niên có tu vi không cao, chỉ cỡ chân khí cảnh ngũ tầng nhưng khí độ thì rất bất phàm, chắp hai tay sau lưng, có khí thế siêu nhiên thương sinh.
Phong Liệt ở trong long ngục không gian phát hiện thiếu niên này, tim rớt cái bịch, thầm la nguy rồi.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Sở Huyền.
Phong Liệt thầm lo cho Lan Tiếu Y, mặc dù tu vi của nàng cao xa hơn Sở Huyền, còn có chú thuật vô cùng bí ẩn trong người, nhìn thì phần thắng rất lớn.
Nhưng Phong Liệt biết uy lựcđại thần thông nhiếp hồn chi mâu của Sở Huyền vượt xa chú thuật của Lan Tiếu Y.
Lan Tiếu Y dứt khoát không cho Sở Huyền phản bác, nói:
- Hừ! Ngươi chính là Sở công tử gì đó phải không? Vừa lúc bổn tiểu thư thiếu người dẫn đường, ngươi tạm thời đi theo ta bên cạnh ta nghe ta sai bảo đi!
Vừa nói nàng vừa từ từ đến cách Sở Huyền mười trượng.
Sở Huyền vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười dửng dưng.
Ngay sau đó, Lan Tiếu Y bỗng nhiên làm khó, chớp mắt nàng ngưng kết ra một chú thuật đánh về phía Sở Huyền. Không biết tại sao, trực giác cho nàng biết thiếu niên tu vi không cao này rất nguy hiểm vậy nên nàng mới bất ngờ ra tay.
Nhưng Sở Huyền đối mặt Lan Tiếu Y tập kích không hề biến sắc mặt, thậm chí lộ vẻ khinh thường.
Mắt thấy phù văn vàng ập đến, mắt trái của y bỗng bắn ra một chùm tia sáng đen, tiêu trừ phù văn vô hình.
Sau đó tốc độ chùm sáng không giảm, cực kỳ nhanh chiếu vào người Lan Tiếu Y.
Lan Tiếu Y vốn định tránh né nhưng đã không kịp, thân hình nàng chợt khựng lại, không thể nhúc nhích một ly.
- Hừ! Không biết trời cao đất rộng!
Sở Huyền khinh thường cười khẩy, sau đó quay đầu đi hướng lầu của mình.
Gã vừa đi vừa thản nhiên nói:
- Đi theo ta, nếu ngươi đã giết ba thị vệ của bổn hoàng thì phải làm tùy thân nha hoàn cho bổn hoàng! Xem tư sắc của ngươi không tệ, đợi bổn hoàng hồi phục thân thể đàn ông thì sẽ sủng hạnh ngươi.
Lan Tiếu Y trong lòng kinh sợ muốn chết, nàng sống hai mươi lăm năm chưa từng nghe nói tình huống như vậy.
Lúc này lòng nàng rất tỉnh táo nhưng không thể kiềm chế muốn làm theo lời của thiếu niên, thân thể không tự chủ theo sau lưng Sở Huyền.
Nhưng nàng vừa mới đi ra không mấy bước thì không trung đột nhiên có một lực hút lớn vọt đến.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Phong Liệt, lực hút quái dị cũng biến mất.
Phong Liệt liều thân thể trọng thương, hao phí hơn phân nửa tinh thần mới cưỡng ép hút Lan Tiếu Y vào, bây giờ sắp hôn mê.
Lan Tiếu Y nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thay đổi thì ngây ra, khi thấy rõ Phong Liệt biểu tình tức giận, không chút khách sáo định một roi quất hắn.
Phong Liệt thầm gào to, lại vội vàng ném nàng ra khỏi long ngục không gian, thầm cầu nguyện đàn bà xấu này tuyệt đối đừng rơi vào tay Sở Huyền, nếu không thì hắn cũng bất lực.
Lan Tiếu Y lại xuất hiện bở bên ngoài đúng lúc đứng đối diện Sở Huyền, bốn mắt giao nhau, hai người đều thấy ngoài ý muốn.
Sở Huyền muốn dùng lại chiêu cũ để khống chế Lan Tiếu Y nhưng nàng không phải đồ ngốc, chịu thiệt một lần là đủ rồi.
Nàng cũng không dám hiếu chiến, thiếu niên cực kỳ qusi dị này khiến nàng không có nửa phần thắng, không chút do dự liên tục nhảy người bay ngược đi.
Khi Sở Huyền lại thi triển nhiếp hồn chi mâu thì nàng đã ra ngoài trăm trượng, khiến y ngoài tầm tay với.
Rồi nàng biến mất trong bóng đêm.
Ở trong long ngục không gian, Phong Liệt nhìn thấy như vậy thì thầm thở phào, mơ màng thiếp ngủ.
……………..
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Liệt cảm thấy mặt chợt lạnh, một giọt mưa rơi xuống khiến hắn từ từ tỉnh dậy.
Hắn giãy dụa mở mắt ra, phát hiện đó đâu phải mưa, là nước mắt của mỹ nhân U Nguyệt.
- A? Phu quân ngươi tỉnh rồi ?
Lý U Nguyệt đang khóc bỗng phát hiện Phong Liệt tỉnh dậy thì vội lau nước mắt thay vẻ mặt vui sướng.
Trên người nàng hiệu quả định hồn chú sớm biến mất, lúc trước trúng một roi của Lan Tiếu Y, bên vai trái để lại một vết roi ra thì cũng không có gì đáng lo, nhưng vì nàng lo lắng Phong Liệt mà khuôn mặt xinh đẹp hơi tiều tụy.
- Không cần lo lắng, vết thương của ta đã lành gần hết. Ta ngủ bao lâu rồi ?
Phong Liệt cảm nhận tình trạng thân thể, phát hiện trước ngực, xương hông bị gãy nhờ công hiệu của huyền nguyên bất tử đan nên khép lại hết, vết thương ở nội tạng cũng không đáng lo. Nhưng cả người hắn đau nhức vô lực, trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng nguyên lực.
Lý U Nguyệt nhíu mày liễu, chợt trách mắng:
- Chàng ngủ cũng sắp hi ngày, rốt cuộc chàng làm gì chọc Lan Tiếu Y, khiến nàng ta muốn cùng chàng đồng quy vu tận!?
- Á...cái này...
Phong Liệt cứng họng, chuyện này khó giải thích cho Lý U Nguyệt, nhưng hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của giai nhân thì không thể im lặng được.
Trầm ngâm một lúc, hắn đành nói sơ cho Lý U Nguyệt nghe.
Đương nhiên, hắn chỉ là nói khi mình vào long ngục không gian thì vừa lúc thấy Lan Tiếu Y thay đò, còn lại đều thích hợp bỏ qua, nếu không thì hắn sợ Lý U Nguyệt sẽ nổi điên.
- Hừ hừ! Chắc không phải chàng cố ý chứ?
Lý U Nguyệt hầm hừ nói, mắt đẹp nhấp nháy xem Phong Liệt, rõ ràng là không tin.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin