Hôm nay Vương Trạch Vinh cùng với thư ký Hác Duệ Bân, Chánh văn phòng Huyện ủy Chu Thiến Dao và trưởng ban Tuyên giáo Ngô Nghi Tĩnh đến Thành phố Thiên Hà
Cao tốc từ Thành phố Thiên Hà đến Quán Hà đã được thông, Vương Trạch Vinh nhận được lời mời tham gia lễ thông xe. Đáng lẽ Mao Hiếu Lễ cũng tham gia nhưng tập đoàn Thượng Khí lại đến khảo sát xem Huyện Đại Phường có đáp ứng điều kiện xây dựng nhà máy sản xuất ô tô hay không, vì thế sau khi Vương Trạch Vinh gặp đoàn khảo sát rồi giao chuyện này cho Mao Hiếu Lễ.
Mao Hiếu Lễ rất coi trọng việc này, nếu Huyện Đại Phường có một nhà máy sản xuất ô tô thì có tác dụng rất quan trọng thúc đẩy sự phát triển kinh tế của Huyện Đại Phường.
Trong xe có hai người phụ nữ nên mùi hương hơi nồng. Vương Trạch Vinh ngồi nhắm mắt mà nghe nhạc. Thành phố Thiên Hà phát triển hơn Quán Hà nhiều, nguyên nhân là do đường ở Thành phố Thiên Hà thuận lợi hơn Quán Hà. Bây giờ sau khi cao tốc được làm xong, đặc biệt khoảng cách từ Thành phố Thiên Hà đến Huyện Đại Phường đã được rút lại rất ngắn. Huyện Đại Phường bây giờ đã thành tủng tâm từ Nam đến Bắc, tin rằng đây sẽ là ưu thế thúc đẩy sự phát triển của Huyện Đại Phường.
- Bí thư Vương, bây giờ trên mạng hoặc báo đều nhắc đến chuyện cải cách ở Huyện Đại Phường, áp lực đối với ban Tuyên giáo là rất lớn.
Ngô Nghi Tĩnh đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh. Thời gian này cô rất bận, công tác tuyên truyền ở Huyện Đại Phường chưa bao giờ phức tạp như hiện nay.
Vương Trạch Vinh biết tâm tư của Ngô Nghi Tĩnh, cô ta lo lắng ban Tuyên giáo có sơ sót trong việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nắm chắc một điều đó là nhất trí với Đảng, Trung ương, phục vụ nhân dân.
Chu Thiến Dao ở bên nói:
- Bây giờ xu thế phát triển của Huyện Đại Phường đã rất tốt, ngoài các vùng núi xa xôi thì toàn huyện về cơ bản đã tiến hành Luân chuyển đất đai. Thu nhập trong năm của nông dân đã tăng cao, có lẽ đến 96% nông dân không cần tiền cứu trợ nữa.
Nhìn vẻ hưng phấn của Chu Thiến Dao, Vương Trạch Vinh cảm thấy cô ta không phải người có quá nhiều tâm cơ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không để nông dân phải sống bằng tiền cứu trợ là một việc. Mục đích của chúng ta đó là làm cho nông dân trở nên giàu có. Vì thế phát triển công nghiệp là bước đi rất quan trọng.
Ngô Nghi Tĩnh nói:
- Bây giờ có rất nhiều phóng viên đến tìm hiểu sự khác biệt giữa trước và sau khi Luân chuyển đất đai. Đồng thời bọn họ cũng ủng hộ quan điểm Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường.
- Đây là chuyện tốt, nếu là thí điểm thì cần phải để tất cả mọi người đều đưa ra suy nghĩ của mình. Chúng ta cần làm bây giờ chính là làm tốt công tác thí điểm. Cả tỉnh và thành phố đều coi trọng công tác thí điểm.
Thấy hai nữ thường vụ đã dần dần dung nhập vào Huyện Đại Phường, rất chú ý đến công việc, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt hơn đối với bọn họ. Tổng thể mà nói năng lực của hai người này cũng được.
Lễ thông xe được tổ chức rất long trọng. Trên tỉnh có Phó chủ tịch Quan Hướng Thiên, Phó trưởng ban Tuyên giáo Hà Lâm Tùng, giám đốc sở Giao thông tỉnh Lý Lâm Túy đến tham dự. Thành phố Quán Hà thì có Thị trưởng Ngũ Toa Đức, trưởng ban Tuyên giáo Cao Hồng Tường đến tham gia.
Lễ thông xe thực ra là một hình thức, các lãnh đạo thay nhau phát biểu rồi cho những chiếc xe đi qua. Vương Trạch Vinh rất vui vì Huyện Đại Phường coi như đã thông với mọi nơi. Trước kia chỉ đi thông Quán Hà, bây giờ lại đi thông được với Thành phố Thiên Hà, các ngành kinh doanh ở Huyện Đại Phường sẽ phát triển thêm.
- Trạch Vinh, lần này Huyện Đại Phường lại có một cơ hội phát triển rồi.
Lý Lâm Túy bắt tay Vương Trạch Vinh cười nói. Hai người coi như là người quen cũ, Lý Lâm Túy cũng đã ủng hộ Vương Trạch Vinh rất nhiều.
- Huyện Đại Phường rất cần giám đốc Lý ủng hộ nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh nói.
- Lần sau lên tỉnh thì liên hệ với tôi. Cậu có gì cần thì cứ tìm đến sở Giao thông tỉnh.
Lý Lâm Túy vẫy vẫy tay rồi theo xe rời đi. Theo người đến tham gia nhiều hơn, hắn cũng bận.
Vương Trạch Vinh đang định rời đi thì Phó chủ tịch Quan Hướng Thiên mỉm cười đi về phía hắn, đưa tay ra cười nói:
- Trạch Vinh, Huyện Đại Phường phải tận dụng tốt cơ hội lần này để phát triển. Lát nữa tôi muốn một mình nói chuyện với cậu.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Cảm ơn Phó chủ tịch đã quan tâm, chúng tôi nhất định cố gắng công tác.
Quan Hướng Thiên vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi dẫn theo đám lãnh đạo rời đi.
Vương Trạch Vinh cũng lên xe của mình.
Thành phố Thiên Hà vì lễ thông xe lần này liền quyết định tiến hành tổ chức tiệc ở nhà khách thị ủy. Đi một vòng trong thành, Vương Trạch Vinh cảm nhận rõ ràng sự náo nhiệt ở Thành phố Thiên Hà. Nói thật Thành phố Thiên Hà náo nhiệt hơn Quán Hà nhiều, nhất là các dịch vụ buôn bán.
Trên đường đi, Chu Thiến Dao cũng thầm than Thành phố Thiên Hà phát triển.
Ngô Nghi Tĩnh cũng chưa đến Thành phố Thiên Hà bao giờ, cô ta cũng than thở Thành phố Thiên Hà phát triển hơn nhiều so với Quán Hà.
Khi đám người Vương Trạch Vinh đi vào thì bên trong đã sớm ngồi đầy người. Chánh văn phòng Thị ủy Thiên Hà - Hà Chính Dương phụ trách công tác chiêu đãi lần này, thấy Vương Trạch Vinh đến hắn liền vội vàng đi tới bắt tay:
- Hoan nghênh đã đến.
- Ha ha, tôi vừa mới đi một vòng quanh thành phố, Thiên Hà quả không hổ là thành phố trù phú, phát triển rất nhanh.
- Ha ha, bây giờ Thành phố Thiên Hà đến Huyện Đại Phường rất gần, đến lúc đó hai thành phố phải tăng cường hợp tác.
Vương Trạch Vinh đi tới gần thì thấy Ngũ Toa Đức còn chưa tới. Trưởng ban Tuyên giáo Cao Hồng Tường và mấy người ở Quán Hà đã ngồi hết ở bàn. Vương Trạch Vinh đi tới bắt tay Cao Hồng Tường mà nói:
- Lãnh đạo tới sớm quá.
Cao Hồng Tường chỉ vào ghế cạnh mình mà nói:
- Ăn cơm cần phải đến sớm chứ.
Lời này làm mọi người đều cười rộ lên.
Ngô Nghi Tĩnh bởi vì thuộc quản lý của Cao Hồng Tường theo ngành dọc nên cũng vội vàng đi tới bắt tay và chào hỏi.
Một lát sau Ngũ Toa Đức đã tới, thấy mọi người đến đông đủ nên y nói:
- Mọi người nhất định phải học tập Thành phố Thiên Hà nhiều vào, bây giờ Thành phố Thiên Hà phát triển nhanh hơn Quán Hà chúng ta nhiều.
Nói đến đây Ngũ Toa Đức nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, Huyện Đại Phường bây giờ rất gần Thành phố Thiên Hà, sau khi thông đường cần phải tăng cường trao đổi. Tranh thủ trong thời gian ngắn nhất phát triển thêm bước nữa.
Khi mọi người đang nói chuyện thì Hà Chính Dương đến mời Ngũ Toa Đức đi tới. Hắn là lãnh đạo thị ủy nên được ngồi cùng bàn với lãnh đạo tỉnh.
Ngũ Toa Đức vừa rời đi làm mọi người thoải mái hơn nhiều.
Mọi người đang cười nói thì Chu Thiến Dao rút điện thoại di động ra đọc tin nhắn rồi nhíu mày. Ngô Nghi Tĩnh thấy Chu Thiến Dao như vậy liền hỏi:
- Thiến Dao, có chuyện gì vậy?
Vương Trạch Vinh cũng định hỏi vì Chu Thiến Dao là Chánh văn phòng Huyện ủy, hắn sợ trong huyện có chuyện gì xảy ra.
Nghe thấy Ngô Nghi Tĩnh hỏi, mọi người cùng nhìn về phía Chu Thiến Dao.
Chu Thiến Dao nói:
- Đúng là kỳ quái, không biết ai lại nhắn một tin không rõ ràng gì cả.
Cao Hồng Tường là người bên ban Tuyên giáo nên rất thích nghiên cứu mấy việc này. Hắn cười nói:
- Cô đọc một chút cho mọi người xem có thể hiểu không nào.
Nói xong hắn liền giơ cốc lên uống, trên mặt rất ra vẻ tự tin. Theo hắn nghĩ không có chuyện gì về chữ nghĩa mà hắn không giải quyết được.
Chu Thiến Dao nói:
- Tin nhắn là như thế này: Cô là ngựa, tôi là cương. Không biết là có ý gì nữa.
“Hả” Vương Trạch Vinh trợn mắt há mồm nhìn Chu Thiến Dao. Lời này do một người đẹp là Chu Thiến Dao nói ra thật quá mê người.
Cao Hồng Tường không nhịn được cũng phun bia vừa uống ra, hắn không ngừng ho khan.
Đám người còn lại cũng rất kinh ngạc.
- Sao thế?
Chu Thiến Dao còn có vẻ không hiểu nhìn mọi người.
Cao Hồng Tường khó khăn lắm mới ngừng cơn ho lại được, hắn chỉ vào Chu Thiến Dao rồi thở dài nói:
- Hôm nay tôi mới phát hiện đồng chí Tiểu Chu Huyện Đại Phường đúng là cao thủ trên bàn rượu, thiếu chút nữa làm tôi không thở được.
Vương Trạch Vinh cũng cười ha hả, chết như vậy thì quá tuyệt.
Thấy Chu Thiến Dao còn ra vẻ ngây thơ không hiểu, Ngô Nghi Tĩnh liền nói nhỏ vào tai cô ta. Chỉ thấy mặt Chu Thiến Dao đỏ ửng lên, cô cố ra vẻ bình tĩnh mà nói:
- Lời này có nghĩa là muốn mọi người cố gắng phát triển.
Nghe vậy mọi người càng cười lớn hơn.
Khi mọi người đang cười vui thì thấy Hà Chính Dương đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Vương, anh đi theo tôi. Phó chủ tịch Quan bảo anh sang bàn bên hỏi việc.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng dậy đi theo.
Đối với Phó chủ tịch Quan này, Vương Trạch Vinh tiếp xúc nhiều với y. Thật không ngờ y lại gọi mình sang nói chuyện.
Sau khi vào phòng thì thấy bên trong rất náo nhiệt. Ngoại trừ lãnh đạo tỉnh thì còn có lãnh đạo Thành phố Thiên Hà, và Thị trưởng Ngũ Toa Đức Thành phố Quán Hà.
Quan Hướng Thiên ngồi ở chính giữa, thấy Vương Trạch Vinh đến liền cười nói:
- Tiểu Vương mau lại đây.
Nghe thấy Phó chủ tịch Quan nói như vậy, Bí thư thị ủy Thiên Hà liền nói:
- Bí thư Vương mau lại đây ngồi.
Hắn liền ngồi nhích sang bên và nói với nhân viên phục vụ:
- Thêm một cái ghế.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Chào các vị lãnh đạo, tôi xin ngồi ở đây.
Hắn chọn vị trí ở dưới cùng.
Quan Hướng Thiên nói:
- Ngồi cạnh tôi đi, tôi muốn hỏi một chút chuyện ở Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là cười cười với Ngũ Toa Đức rồi đi tới.
Quan Hướng Thiên không biết tại sao lại rất hứng thú với công tác Luân chuyển đất đai và cải cách cơ cấu ở Huyện Đại Phường, không ngừng hỏi Vương Trạch Vinh.
Thấy Ngũ Toa Đức ngồi đây, Vương Trạch Vinh nói câu nào cũng cố ý nhắc đến đây là do có sự ủng hộ của Thị ủy và Ủy ban thành phố, đặc biệt là có sự ủng hộ của Thị trưởng Ngũ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lần này đến Thành phố Thiên Hà, Vương Trạch Vinh cảm thấy thu hoạch không ít. Sau khi Phó chủ tịch Quan nói chuyện với hắn, lãnh đạo Thành phố Thiên Hà đều trở nên nhiệt tình hơn với hắn. Điều này rất có lợi cho việc quan hệ giữa Huyện Đại Phường và Thành phố Thiên Hà sau này. Bí thư thị ủy Thành phố Thiên Hà Trương Trung Tiến còn tỏ vẻ sẽ dẫn một đoàn đến Huyện Đại Phường học tập công tác Luân chuyển đất đai.
Thú vị nhất chính là cô bé Chu Thiến Dao, sau khi làm trò cười trước mặt mọi người thì cứ mỗi lần nhìn thấy Vương Trạch Vinh là cô lại đỏ mặt. Giống như Vương Trạch Vinh có ý nghĩ gì với cô vậy.
Vương Trạch Vinh vừa vào nhà thì thấy hơi lạ, một chiếc Mercedes – Benz đỗ ngay trước cửa nhà hắn.
Vương Trạch Vinh đi vào thì thấy Lữ Hàm Yên và Hạng Tâm Lam đang ngồi trên sô pha.
Hắn không ngờ hai người này cùng đến. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Lữ Hàm Yên đi tới cầm lấy cặp cho hắn mà nói:
- Không ngờ em và cô đến phải không?
Nếu không phải có Hạng Tâm Lam ở đây, Vương Trạch Vinh nhất định ôm lấy Lữ Hàm Yên mà hôn một trận. Chẳng qua trong mắt hắn vẫn lộ ra vẻ vui sướng:
- Em đến lúc nào vậy?
- Em vừa đến.
Lữ Hàm Yên cũng hơi xúc động.
- Trạch Vinh.
Hạng Tâm Lam gọi Vương Trạch Vinh.
- Cô cũng tới.
Hạng Tâm Lam nói:
- Huyện Đại Phường náo nhiệt như vậy thì sao cô có thể không đến, hơn nữa xem nếu có cơ hội thì nắm bắt một chút.
Bà ta nói là thật, Huyện Đại Phường bây giờ đăng trên rất nhiều tờ báo về công tác Luân chuyển đất đai và cải cách, càng có một ít chuyên gia tiến hành tranh luận đối với Huyện Đại Phường.
Long Hương Băng bưng trà lên rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Phu nhân đến được một lúc rồi.
Nghe thấy như vậy, Lữ Hàm Yên liền nói:
- Hương Băng tỷ, chị sao lại gọi em như vậy, chị gọi em là Hàm Yên đi.
Long Hương Băng cười cười không nói gì. Nàng không ngờ vợ Vương Trạch Vinh lại đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả trong ảnh.
Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Hạng Tâm Lam nói:
- Trạch Vinh, tình hình của cháu cô cũng biết một chút, làm rất được. Công tác Luân chuyển đất đai và cải cách ở Huyện Đại Phường đều đi ở phía trước, đặc biệt là công tác Luân chuyển đất đai. Bố vợ cháu khen cháu không ít, nghe nói Thủ tướng cũng quan tâm đến việc này.
Nghe thấy điều này làm Vương Trạch Vinh rất vui:
- Huyện Đại Phường bây giờ mặc dù đã phát triển được một chút nhưng vẫn còn rất nhiều công việc cần làm. Bước đầu tiên chính là làm cho nông dân thoát khỏi việc nhờ tiền cứu trợ mà sống, thứ hai là từng bước phát triển kinh tế đặc biệt là công tác thu hút đầu tư. Huyện Đại Phường phải có đột phá trong công nghiệp thì mới là sự chuyển biến rõ rệt.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lữ Hàm Yên không khỏi nhìn hắn với vẻ sùng bái:
- Trạch Vinh, bây giờ trên tỉnh đều đang tranh luận về Huyện Đại Phường.
Hạng Tâm Lam nói với Vương Trạch Vinh:
- Lần này cô đến đây còn một mục đích đó là muốn xem có thể đầu tư vào Huyện Đại Phường hay không?
- Cô muốn đến đầu tư?
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Sao vậy? Không chào đón ư?
Vương Trạch Vinh nghĩ chuyện này Hạng Nam nhất định sẽ biết nhưng hắn vẫn hỏi:
- Bố cháu nói gì không?
Hạng Tâm Lam nói:
- Thực ra sản nghiệp của Hạng gia thì rất nhiều người đều biết, cấp trên cũng biết. Chỉ cần chúng ta kinh doanh hợp pháp thì sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến cháu. Bố cháu cũng ủng hộ cô đến đây đầu tư. Điều này sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế Huyện Đại Phường phát triển.
Vương Trạch Vinh đương nhiên là hy vọng Hạng Tâm Lam đến đầu tư, nhưng hắn lại không biết nếu trong huyện có Hạng gia thì có ảnh hưởng gì đến sự phát triển của mình hay không. Hắn đang do dự thì nghe thấy Hạng Tâm Lam nói như vậy liền nói:
- Huyện Đại Phường đúng là cần rất nhiều tập đoàn có tài chính hùng mạnh đến đầu tư. Không biết cô định đầu tư ở hạng mục nào?
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Cháu chắc vẫn còn không biết, sản nghiệp của Hạng gia chính là Tập đoàn thép Trung Quốc, bên dưới nó còn khống chế cổ phần không ít tập đoàn, trong đó có một tập đoàn tên là Tây Phong. Đây là một tập đoàn ô tô. Cô chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy sản xuất ô tô lớn ở Huyện Đại Phường.
- Hạng gia có cổ phần ở tập đoàn Tây Phong.
Vương Trạch Vinh rất giật mình, hắn không ngờ tập đoàn đang định đầu tư vào Quán Hà lại là của nhà mình.
Hạng Tâm Lam thấy Vương Trạch Vinh giật mình như vậy liền cười nói:
- Cháu không nghĩ ra phải không. Thực ra quan chức của Hạng gia ở đâu, sản nghiệp của Hạng gia sẽ đến đó. Ở tình huống bình thường sau khi Hạng gia đến đó đầu tư thì quan chức của Hạng gia sẽ có một số cổ phần. Đương nhiên đây chỉ có một số người biết. Tức là nếu có thể đầu tư ở Huyện Đại Phường, cháu sẽ nắm giữ một số cổ phần ở công ty.
Hạng Tâm Lam nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như biết đây là cách mà Hạng gia buộc mọi người lại với nhau. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này có ảnh hưởng gì không?
- Thực ra chuyện này đối với cấp cao mà nói không có gì là lạ cả. Có gia tộc nào không muốn phát triển, chỉ cần trên mặt không có tên của cháu thì dù điều tra như thế nào cũng không có vấn đề gì. Cổ đông lớn nhất của công ty là cô, thực ra cô sẽ ký một hợp đồng với cháu. Mỗi tháng sẽ chuyển tiền cổ tức vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ cho cháu.
Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Làm lãnh đạo đúng là dễ kiếm tiền thật. Xem ra mục đích mà Hạng gia làm như vậy là không muốn người trong gia tộc vì thiếu tiền mà phạm sai lầm.
- Cô, bây giờ tập đoàn Thượng Khí đang khảo sát ở Huyện Đại Phường. Bọn họ cũng muốn đầu tư.
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Cháu yên tâm đi, trong lúc đàm phán không cần cháu làm gì hết. Chỉ cần người của Huyện Đại Phường không gây khó dễ cho công ty là được, còn các cái khác không có gì. Hạng gia thành lập tập đoàn chỉ có một mục đích đó là ủng hộ về tài chính cho người trong gia tộc, không để người của Hạng gia vì tiền mà xảy ra vấn đề.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ. Chia cho mình một số cổ phần là không hy vọng hắn thiếu tiền mà tham ô.
Đương nhiên chuyện không hy vọng người trong huyện không gây khó dễ cho công ty thì Vương Trạch Vinh hiểu. Đó là nói về sau hắn phải che chắn cho công ty.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô, có một việc cháu phải nói trước. Nếu công ty kinh doanh hợp pháp thì Huyện Đại Phường sẽ không gây phiền phức gì. Nhưng nếu xuất hiện chuyện vi phạm pháp luật thì cháu mặc kệ đấy.
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Bố cháu sớm nói với cô rồi. Cháu yên tâm.
Bây giờ Vương Trạch Vinh thêm yên tâm hơn đối với sự phát triển của Huyện Đại Phường. Dù sao cũng có Tây Phong đến xây dựng nhà máy sản xuất ô tô, điều này sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế Huyện Đại Phường phát triển.
- Hàm Yên, cô ra ngoài có việc, hai đứa lâu rồi không gặp. Bây giờ phải dành thời gian cho nhau nhiều vào.
Hạng Tâm Lam thấy đã nói chuyện xong liền lấy cớ rời đi.
Thấy Hạng Tâm Lam đã đi, Vương Trạch Vinh không để ý đến Long Hương Băng ở bên, hắn bế bổng Lữ Hàm Yên đi về phía phòng ngủ. Lữ Hàm Yên xấu hổ vùi mặt vào lòng Vương Trạch Vinh. Vừa thấy Vương Trạch Vinh có hành động này, Long Hương Băng cũng đỏ mặt. Nàng chưa từng thấy Vương Trạch Vinh điên cuồng như vậy. Nàng vẫn luôn thấy Bí thư Vương là người rất trầm ổn, không ngờ còn có mặt này. Nàng vừa đỏ mặt rồi nghĩ đến chuyện mà Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên sẽ làm trong phòng ngủ, chân hơi cọ cọ vào nhau. Chẳng qua nàng đang thầm mơ mộng thân hình cường tráng của Vương Trạch Vinh sẽ đè lên người mình.
Vừa vào phòng ngủ Vương Trạch Vinh liền hôn lấy hôn để Lữ Hàm Yên, hai tay rất nhanh cởi quần áo của hai người.
Lữ Hàm Yên đã sớm đọng tình, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên, cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng, ngửi mùi hương quyến rũ đó. Vương Trạch Vinh thở hổn hển.
Không có quá nhiều động tác, Vương Trạch Vinh rất nhanh tiến vào trong cơ thể Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên cảm thấy cả người mình muốn mê muội đi, nàng rất hạnh phúc.
Sau mấy lần lên đỉnh, hai người mới dừng lại. Nhìn Lữ Hàm Yên nằm trong lòng mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thỏa mãn. Vợ hắn đúng là quá tuyệt, dù phương diện nào cũng tuyệt.
- Lần này em đến là muốn sinh con.
Lữ Hàm Yên đột nhiên nói rồi hơi ưỡn mông lên.
Thấy Vương Trạch Vinh cười cười, Lữ Hàm Yên xấu hổ nói:
- Có gì mà buồn cười, em một mình ở trên tỉnh thành thì có con sẽ đỡ cô đơn. Ai như anh, trong nhà có một bảo mẫu xinh đẹp như vậy.
Nghe Lữ Hàm Yên nói thế, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hàm Yên nhà ta cũng biết ghen cơ đấy.
- Ghen thì sao chứ? Người ta phải chịu Tiểu Giang, bây giờ lại thêm bảo mẫu xinh đẹp kia. Sau này không biết còn bao nhiêu người nữa.
Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh nghĩ đến chuyện của Tiểu Giang liền cảm thấy có lỗi với Lữ Hàm Yên. Hắn rút một điếu thuốc rồi dựa lưng vào thành giường. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên cười hì hì mà nói:
- Sao thế, khó xử à? Được rồi, em không ghen nhiều như vậy đâu. Chỉ cần anh không bỏ rơi em, chỉ cần em ở vị trí đầu tiên trong lòng anh là được.
Đang khi nói chuyện thì Lữ Hàm Yên lại khóc.
Vương Trạch Vinh đưa tay ôm chặt lấy Lữ Hàm Yên.
- Anh, cả đời anh đối tốt với em nhé?
- Yên tâm, em luôn là số một trong lòng anh.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 298:Muốn phát triển cần phải có ý tưởng sáng tạo
Nguồn: Sưu tầm
Hạng Tâm Lam sau khi tiến hành khảo sát ở Huyện Đại Phường liền có ngay phương án xây dựng nhà máy. Đương nhiên bà chủ yếu đàm phán với bên chính quyền. Ở chuyện này Vương Trạch Vinh cố gắng không nhúng tay vào.
Lữ Hàm Yên sau khi điều hòa càng thêm xinh đẹp. Cả buổi sáng hôm sau Vương Trạch Vinh mang nàng đi chơi quanh Huyện Đại Phường. Đây là lần đầu tiên Lữ Hàm Yên đến Huyện Đại Phường nên muốn xem thành quả của chồng mình như thế nào, các thứ trên giấy không thể nào bằng mình tự mắt nhìn thấy. Nàng cảm thấy rất tự hào vì Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường có gần một năm mà làm cho nơi này phát triển như vậy.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Hác Duệ Bân bảo hắn nếu có chuyện gấp thì gọi cho mình. Hắn lái xe mang theo Lữ Hàm Yên đến xã Ánh Hồng. Suối nước nóng ở xã Ánh Hồng bây giờ nổi danh trong toàn thành phố, nghe nói cũng có nhiều du khách từ trên tỉnh đến xã Ánh Hồng tắm nước nóng.
- Anh, anh có phải là trốn việc không?
Lữ Hàm Yên trên chọc. Nhìn Vương Trạch Vinh chăm chú lái xe, nàng cảm thấy rất ấm áp.
- Lãnh đạo đến một trình độ nhất định thì cuộc sống là công việc, công việc cũng là cuộc sống.
Vương Trạch Vinh cười nói. Lời này làm Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn:
- Lãnh đạo bây giờ đúng là chẳng có bao nhiêu thời gian làm việc, việc này phải nghiên cứu mới được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay anh mang em đến xã Ánh Hồng khảo sát một chút.
Lữ Hàm Yên nói:
- Đi chơi mà anh cũng kéo vào trong công việc.
Đường từ xã Ánh Hồng lên Huyện Đại Phường đã được sửa rất tốt, xe đi rất nhanh nên không lâu đã tới nơi. Nhìn xã Ánh Hồng phồn vinh như vậy, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
Xe của Vương Trạch Vinh bây giờ hầu như lãnh đạo nào cũng biết. Muốn là một lãnh đạo đủ tư cách thì phải biết rõ xe của lãnh đạo cấp trên. Khi xe Vương Trạch Vinh vừa vào xã Ánh Hồng, Chánh văn phòng Lý Điền Nhân càng thêm hoảng sợ thầm nói:
- Đây không phải Bí thư Vương sao? Sao đến đây mà không thông báo trước nhỉ, đây là việc lớn, phải báo cáo ngay với Bí thư mới được.
Hắn cũng nhớ rõ biển số xe của mấy lãnh đạo huyện.
Bí thư đảng ủy xã Ánh Hồng - Ngụy Lập Minh đang ngồi trong văn phòng nghe thấy Lý Điền Nhân báo cáo thấy xe của Vương Trạch Vinh đi vào xã thì rất hoảng sợ. Bây giờ là thời kỳ rất quan trọng, chẳng may làm cho Vương Trạch Vinh thấy điều gì không hài lòng thì chức vụ Bí thư của hắn coi như xong. Nghĩ đến đây hắn liền không thể ngồi yên, vội vàng xông ra ngoài. Hắn đứng ở cửa hết nhìn đông lại nhìn tây nhưng không thấy xe của Vương Trạch Vinh đi tới.
Vương Trạch Vinh âm thầm điều tra ư? Ngụy Lập Minh càng thêm lo lắng. Nếu như vậy tức là mình không quan trọng ở trong mắt Bí thư Vương nữa rồi.
Cán bộ xã Ánh Hồng thấy bí thư đảng ủy Ngụy Lập Minh đi lại trước cổng liền khó hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà làm Bí thư chạy qua chạy lại như vậy?
Việc này rất nhanh có người báo cáo với chủ tịch xã Cố Minh.
Cố Minh vừa nghe vậy liền đứng lên nhìn ra ngoài. Quả nhiên Ngụy Lập Minh đang đi qua đi lại ở cổng giống như đang chờ ai đấy.
Mẹ nó chứ, Ngụy Lập Minh này nhất định nhận được lãnh đạo nào đó sẽ tới nên chạy ra chờ. Việc này sao không nói cho mình. Nghĩ đến lãnh đạo nào làm cho Ngụy Lập Minh để tâm như vậy, Cố Minh liền đứng ngồi không yên. Hắn không hy vọng sau khi lãnh đạo tới thì lại không thấy mình.
- Lão Ngụy đứng đây là gì vậy?
Cố Minh hỏi Ngụy Lập Minh.
- Ồ, lão Cố à. Lý Điền Nhân nói là thấy xe của Bí thư Vương đi vào xã nhưng sao đến bây giờ vẫn không thấy đâu nhỉ?
Vừa nghe thấy vậy Cố Minh không khỏi thầm than may mắn. Bí thư Vương đến mà không thấy mình đến đón thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Việc này làm cho mấy lãnh đạo khác của xã Ánh Hồng kinh động rồi. Bây giờ bí thư đảng ủy và chủ tịch xã đều đi lại ngoài cửa, bọn họ sao có thể ngồi yên. Có lẽ là chờ lãnh đạo nào đấy. Mặc dù bọn họ không gọi mình ra nhưng nghênh đón lãnh đạo huyện thì sao không có mặt mình.
Không lâu sau một loạt lãnh đạo xã Ánh Hồng xếp thành hàng đứng trước cổng.
Ngụy Lập Minh đợi một lát không thấy Bí thư Vương tới, việc này rất khó hiểu. Bí thư Vương rốt cuộc đang định làm gì?
Ngụy Lập Minh rút điện thoại gọi cho Lý Điền Nhân:
- Tiểu Lý, anh làm gì thế hả? Sao Bí thư Vương bây giờ vẫn chưa tới?
Lý Điền Nhân sau khi gọi điện xong liền lén quan sát hướng đi của xe Vương Trạch Vinh. Hắn thấy xe của Bí thư Vương lái về phía suối nước nóng nên nói với Ngụy Lập Minh:
- Bí thư Ngụy, tôi ở đây quan sát thì thấy đúng là xe của Bí thư Vương. Bí thư Vương không đi về phía trụ sở xã mà chạy đến suối nước nóng.
Nghe thấy lời này, Ngụy Lập Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Vương Trạch Vinh chạy đến đó chơi, chắc là không phải nhằm vào mình.
Ngụy Lập Minh cười nói với Cố Minh:
- Bí thư Vương đến suối nước nóng rồi.
Cố Minh nghe thấy vậy liền nhìn thấy một hàng dài đứng sau lưng mình, hắn hơi động tâm. Vì vậy vội vàng kéo Ngụy Lập Minh sang bên mà nhỏ giọng nói:
- Bí thư, việc này hơi lớn rồi. Anh thấy đó, Bí thư Vương lần này đến đây là để tắm suối nước nóng. Bây giờ nếu chúng ta lại làm lớn như thế này rồi khiến Bí thư Vương trách thì sao?
Ngụy Lập Minh cũng giật mình. Mẹ nó chứ, sao nhiều người đến đây như vậy?
Hắn đi tới trừng mắt nhìn mọi người mà nói:
- Làm cái gì vậy hả, về làm việc cho tôi.
Nghe Ngụy Lập Minh nói như vậy, mọi người mới lục tục tản đi.
Thấy mọi người đã rời đi, Ngụy Lập Minh càng nghĩ càng không yên tâm. Bí thư Vương muốn lặng lẽ đi chơi mà mình lại làm lớn như thế này, nếu như Bí thư Vương nghe được thì không ổn rồi.
- Lão Cố, hai chúng ta lập tức đến đó. Biết Bí thư Vương đến mà không đi gặp là không ổn.
Cố Minh gật đầu nói:
- Đúng thế. Không biết thì thôi nếu biết mà không đi gặp Bí thư Vương thì không ổn.
Vương Trạch Vinh cũng không biết chiếc xe của mình lại làm cho xã Ánh Hồng động tĩnh lớn như vậy.
Mấy tháng trước đến đây một lần sau đó Vương Trạch Vinh không tới nữa. Xe vừa vào phạm vi suối nước nóng, Vương Trạch Vinh đã thấy nơi này thay đổi rất nhiều. Trước một khu nhà có tấm biển lớn: “Suối nước nóng Huyện Đại Phường”
Xe vừa vào bãi thì Vương Trạch Vinh cũng thấy rất nhiều xe con dừng ở đây.
- Xe nhiều quá.
Lữ Hàm Yên cũng không ngờ ở đây có nhiều xe như vậy, còn có nhiều xe cao cấp nữa chứ.
Vương Trạch Vinh biết người mở khu nghỉ dưỡng này, là một ông chủ lớn trên tỉnh hình như tên là Trần Tiến Nhân. Sau này hắn nghe lãnh đạo xã Ánh Hồng báo cáo rằng Trần Tiến Nhân đã bỏ rất nhiều tiền để xây dựng lại nơi này.
Đỗ xe xong, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đi mua vé. Hắn rất thích chuyện lén đi chơi thế này. Hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là không cần mấy việc này nhưng hắn không muốn làm phiền ai.
- Trạch Vinh, anh nói hoàng đế đã từng tắm ở đây chưa?
Lữ Hàm Yên đột nhiên hỏi.
- Hoàng đế tắm ư? Sao có thể chứ.
- Anh xem xem, ở đây đã viết rất rõ ràng. Đó là Hoàng đế đang lo lắng không nghĩ ra cách đánh địch, nhưng sau khi cùng thê thiếp của mình tắm liền nghĩ ra kế sách.
Nghe thấy Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền nhìn tấm bia đá rất lớn, bên trên quả nhiên là viết như vậy. Hắn lại nhìn giá tiền thì thấy một lần tắm ở chỗ mà hoàng đế đã tắm thì phải trả 999 tệ, hắn không khỏi phục Trần Tiến Nhân.
- Tắm ở chỗ mà du khách Hà Lan đã tắm thì rẻ nhất, có 666 tệ.
Lữ Hàm Yên cười hì hì nói.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy bên trên đó có nói:
- Năm đó du khách Hà Lan đến Trung Quốc du lịch thì đã đến đây.
- Văn hóa thật đáng tiền.
Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than Trần Tiến Nhân đúng là nắm rõ tâm lý con người. Đặc biệt là nơi hoàng đế đã tắm, cả việc du khách Hà Lan đến đây cũng thể hiện một loại hưởng thụ.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh muốn tắm chỗ nào? Em muốn xem chỗ mà hoàng đế tắm như thế nào. Vừa có quyền vừa có mỹ nữ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh không phải có một người đẹp bên cạnh sao?
Lữ Hàm Yên rất hạnh phúc mà nói:
- Không biết người đẹp trong mắt anh là em, Tiểu Giang hay là Hương Băng tỷ.
Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên vẫn hơi ghen nên cười nói:
- Vợ của anh, chúng ta vào ngâm mình thôi, càng ngâm thì em càng đẹp.
Nhìn cảnh tượng xung quanh, Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Muốn phát triển kinh tế một nơi thì chỉ riêng tiền cũng không đủ, phải có ý tưởng rõ ràng. Bởi vì có một ý tưởng mà làm cho suối nước nóng bình thường tăng cấp bậc lên mấy lần.
Lữ Hàm Yên nói:
- Thực ra nơi này hoàng đế đã tắm hay chưa thì không biết, sao lại có nhiều người tranh nhau tắm thế chứ?
- Đây là tâm lý của con người.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Có rất nhiều người xếp hàng mua loại vé đắt nhất, Lữ Hàm Yên thấy thế đành phải từ bỏ ý định của mình. Thực ra Lữ Hàm Yên bây giờ không quan tâm chút tiền đó. Nàng không có quá nhiều cảm giác đối với tiền.
Vương Trạch Vinh cũng là như vậy, hắn vốn có không ít tiền, tiền lương hàng tháng về cơ bản cũng không dùng đến:
- Chúng ta đi tắm ở khu bình thường thôi vậy, chờ chắc lâu lắm.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn tranh mấy cái vô vị này. Hắn biết đó chỉ là mấy khu ngâm mình lớn mà thôi, không ngờ còn làm ra cái gì mà khu Hoàng đế đã tắm. Đây chính là muốn lừa người.
Chẳng qua thấy mọi người hưng phấn như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Người có tiền bây giờ chỉ thích danh mà thôi.
Vé bình thường thì một trăm một vé, Dương Phàm mua hai vé. Hắn lại thấy vui vẻ vì mình có cảm giác trở thành nhân vật nhỏ bé trước đây.
- Theo tình hình bây giờ thì thấy Huyện Đại Phường phát triển rất nhanh.
Lữ Hàm Yên cũng rất vui vì thành tựu mà Vương Trạch Vinh đạt được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có thêm mấy người có đầu óc đến đầu tư thì kinh tế sẽ không ngừng phát triển.
Hai người vừa cười vừa nói rồi đi tới khu vực tắm.
Hắn đi tới nơi soát vé thì một cô gái xinh đẹp đi tới cầm vé rồi nói:
- Hai vị theo tôi.
Sau đó dẫn hai người đi đến khu dành cho Hoàng đế.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chỉ là vé bình thường thôi mà, cô hình như dẫn nhầm chỗ rồi.
Cô gái cười nói:
- Không sai đâu, hai vị là khách thứ 9999 và 10000, theo quy định của khu nghỉ dưỡng thì hai vị sẽ được vào khu dành cho Hoàng đế.
Nhìn cô gái xinh đẹp này, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Có lẽ ai đấy phát hiện ra mình rồi nếu không làm gì có chuyện tốt như vậy.
Lữ Hàm Yên lại hưng phấn nói:
- Trạch Vinh, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Cố Minh và Trần Tiến Nhân đứng xa xa lén nhìn thì thấy giật mình. Bí thư Vương dẫn theo người đẹp đi tắm suối, việc này may là không để Bí thư Vương phát hiện nếu không xong rồi.
Bởi vì mọi người chưa gặp mặt nên bọn họ nghĩ Lữ Hàm Yên là tình nhân của Vương Trạch Vinh mà thôi. Lần này nhất định là mang theo tình nhân đến tắm nước nóng.
Cố Minh nhìn Trần Tiến Nhân mà nói:
- Lão Trần, anh để Bí thư Vương đến tắm ở khu suối Hoàng đế không phải nói rõ anh biết Bí thư Vương ở đây sao. Chẳng may Bí thư Vương trách anh thì sao?
Trần Tiến Nhân cười nói:
- Mấy người lo lắng nhiều rồi. Lãnh đạo mang theo phụ nữ đến chỗ tôi không ít, bọn họ nếu sợ thì đã không mang tới đây. Anh nhìn Bí thư Vương xem, vừa cười vừa nói kìa.
Trần Tiến Nhân thực ra nghe thấy Vương Trạch Vinh dẫn theo phụ nữ đến đây liền có một suy nghĩ. Nếu Vương Trạch Vinh làm như vậy thì mình phải làm cho đối phương biết mình đã hiểu tình hình, như vậy sau này sẽ không dễ dàng gây phiền phức cho mình. Đây là túm được nhược điểm của Vương Trạch Vinh. Ngoài ra hắn lại nghĩ Vương Trạch Vinh nếu đến đây mà để hắn tắm ở chỗ bình thường, chẳng may ngày nào đó hắn nghĩ đến chuyện này liền mất hứng vafmuoons chỉnh mình thì sao.
Đương nhiên hắn cũng muốn qua việc này để kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Khi Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên vào trong khu tắm thì thấy nơi này đã được cải tạo rất tốt.
Lữ Hàm Yên ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em thật không ngờ ở Huyện Đại Phường có nơi tốt như vậy.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Thực ra bất cứ đâu cũng có mấy chỗ đặc sắc, quan trọng là khai thác như thế nào. Trần Tiến Nhân làm nơi này rất được đó.
Từng dòng nước nóng chảy qua chảy lại, hơi nước bốc lên tràn ngập cả suối.
Vương Trạch Vinh nhắm mắt dựa lưng vào thành mà hưởng thụ cảm giác này.
Lữ Hàm Yên ít khi đi ngâm mình như vậy, nàng đưa mắt nhìn quanh. Những người đi ngâm ở đây đều là những người thành công có tiền.
Ngâm mình trong suối nước nóng, Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của mình hơi thay đổi một chút. Cảm giác này rất đặc biệt giống như quan khí của hắn được thêm thuốc bổ và mạnh hơn vậy.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người trong suối thì thấy chỉ có mấy quan chức nhỏ mà thôi. Quan khí của hắn mạnh lên không phải là do cắn nuốt của bọn họ.
Sao lại như vậy chứ?
Vương Trạch Vinh lẳng lặng cảm nhận biến hoá trong đó.
Sau khi cẩn thận quan sát, Vương Trạch Vinh phát hiện ra quan khí của mình cắn nuốt không phải là quan khí, mà là một thứ gì đó chui từ trong suối ra.
Trong suối cũng có quan khí? Vương Trạch Vinh càng cảm thấy khó hiểu.
Bởi vì đang nằm nên Vương Trạch Vinh vô tình nhìn lên bầu trời. Hắn thấy trên bầu trời ngoài hơi nước thì còn có một tầng khí.
Đây không phải quan khí. Vương Trạch Vinh khẳng định đó không phải là quan khí.
Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát một trận, hắn thấy làn khí trên không tách ra một chút rồi bay vào trong nước.
Loại khí này không ngờ lại làm quan khí tăng cường, mặc dù là ít nhưng vẫn có.
Vương Trạch Vinh thấy khá hứng thú với làn khí này. Nói thật Vương Trạch Vinh cảm thấy làn khí này rất quen, nhất là nơi có nhiều người là có loại khí này. Trước kia hắn coi đó là bình thường và không chú ý. Bây giờ thì hắn mới thấy đó không phải là không khí mà là một thứ đặc biệt. Vương Trạch Vinh nhìn một người đàn ông có vẻ giàu có ở gấn đó, Vương Trạch Vinh thấy trên cổ hắn đeo một chiếc dây vàng lớn, rõ ràng là người có tiền.
Người này không có quan khí.
Vương Trạch Vinh nhìn lên đầu hắn thì thấy trên đầu hắn lại tản ra một loại khí khác thường. Đột nhiên Vương Trạch Vinh thấy trên đầu hắn thi thoảng tản ra loại khí có thể tăng cường quan khí.
Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh liền cố tình quan sát những người khác, ai cũng tản ra loại khí này.
Đây là nhân khí? Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ liền có cảm giác này. Nơi này là suối Hoàng đế, nhân khí khá thịnh vượng vì toàn người có tiền.
Vương Trạch Vinh lại phát hiện một điểm khác lạ của quan khí, nó có thể hấp thu nhân khí để tăng mạnh lên.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không quá để ý cái này. Hắn nhìn Lữ Hàm Yên. Chỉ thấy Lữ Hàm Yên sau khi ngâm mình một lát làm nàng trông càng quyến rũ hơn.
Phát hiện ra Vương Trạch Vinh đang nhìn ngực mình, Lữ Hàm Yên đưa tay véo Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Còn chưa nhìn đủ sao?
- Sao có thể đủ chứ.
Lữ Hàm Yên nói:
- Mình lên trên ngồi nghỉ đi.
Hai người vừa đi lên thì nhân viên phục vụ sớm chờ ở bên vội vàng đi tới:
- Mời hai vị theo em đến phòng nghỉ.
Đây là một phòng nghỉ khá rộng, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên thay quần áo rồi nằm lên ghế nghỉ.
Nhìn rừng cây phía xa xa, nghe thấy tiếng chim hót, Lữ Hàm Yên không khỏi thầm than phong cảnh Huyện Đại Phường thật đẹp.
Nữ nhân viên phục vụ mang hoa quả và rượu lên đặt trên bàn.
Lữ Hàm Yên nhìn thì thấy có cả rượu XO và rượu nho toàn loại đắt tiền. Nàng nói:
- Ở đây phục vụ rất được.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói với nữ nhân viên phục vụ:
- Bảo tôi cảm ơn chủ các cô.
- Chúng ta bỏ tiền sao phải cảm ơn giám đốc nơi này.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh chỉ các thứ trên bàn rồi nói:
- Mấy thứ này đều là được bố trí riêng.
Lữ Hàm Yên lúc này mới hiểu mà nói:
- Em không ngờ giám đốc nơi này cũng là người rất chú ý.
Trần Tiến Nhân nghe thấy nhân viên phục vụ nói lại lời của Vương Trạch Vinh, hắn liền hiểu Vương Trạch Vinh đã biết. Trần Tiến Nhân biết không thể tránh nữa nên trực tiếp đi về phía phòng mà Vương Trạch Vinh đang nghỉ.
- Bí thư Vương, không biết ngài đến đây nên không kịp tiếp đón. Mong ngài thông cảm.
Thấy Trần Tiến Nhân đi vào, Vương Trạch Vinh chỉ ghế bên cạnh mà nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Trần Tiến Nhân ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay vợ tôi từ trên tỉnh tới. Cô ấy muốn tắm nước nóng nên liền đến đây.
Trần Tiến Nhân lúc này mới biết mình nghĩ sai rồi. Hắn vội vàng nói với Lữ Hàm Yên:
- Thì ra là phu nhân của Bí thư Vương, cảm ơn chị đã đến khu nghỉ dưỡng.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Cảnh nơi này rất đẹp, suối nước nóng rất thoải mái.
Vương Trạch Vinh nói:
- Giám đốc Trần đúng là người có ý tưởng sáng tạo và phát triển nơi này thành như vậy. Tôi hy vọng anh có thể tranh thủ xây dựng một thương hiệu cho Huyện Đại Phường.
- Đó là do chính sách của Huyện Đại Phường. Hầu hết nhân viên phục vụ ở đây đều là Huyện Đại Phường.
Trần Tiến Nhân nói.
- Sự nghiệp của anh trên thành phố thì sao?
Vương Trạch Vinh nhớ hắn có siêu thị ở trên tỉnh thành.
- Ha ha, tôi giao cho vợ còn mình thì đến đây phát triển.
Thấy Trần Tiến Nhân rất hài lòng với cuộc sống ở đây, Vương Trạch Vinh đoán hắn kiếm được không ít tiền nên cười nói:
- Mọi thứ mới bắt đầu mà thôi, tôi tin rằng theo Huyện Đại Phường phát triển, nơi này của anh sẽ thành một nơi kiếm được rất nhiều tiền.
Trần Tiến Nhân bây giờ rất vui vẻ, mình coi như tạo được quan hệ với Lữ Hàm Yên
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lữ Hàm Yên rời đi, Vương Trạch Vinh lại dồn toàn lực tiến hành các công tác nhằm mục đích phát triển Huyện Đại Phường như cải cách cơ cấu, rất nhiều chuyện từ bề ngoài thì thấy yên bình nhưng lần cải cách này động đến rất nhiều người nên khó tránh khỏi sẽ có việc.
Nhìn hai vợ chồng Lôi Đức Bình ngồi trên ghế, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lần này tôi điều hai người đến huyện khó khăn này, không trách tôi chứ?
Vợ chồng Lôi Đức Bình đến báo danh và lập tức đến phòng làm việc của Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương có thể làm chúng tôi đến Huyện Đại Phường công tác, đây là tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi nhất định không phụ kỳ vọng của Bí thư Vương.
Lôi Đức Bình không ngờ Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Bí thư Huyện Đại Phường. Trước khi đến hắn còn có chút lo lắng. Đặc biệt sau khi đến đây thì hiểu được uy tín của Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường rất lớn, hắn cảm thấy đi theo Vương Trạch Vinh sẽ có tiền đồ rất lớn.
- Vậy con của hai người thì sao?
- Con chúng tôi ở lại với bà ngoại, không sao ạ.
Thôi Mai Hồng vội vàng nói. Sau khi đến đây và đến phòng thống kê làm việc, lãnh đạo biết chị ta là người Vương Trạch Vinh tự mình điều đến liền chiếu cố nhiều.
Vương Trạch Vinh nhìn Lôi Đức Bình mà nói:
- Bí thư Duy Hà sao lại không còn ở huyện Khai Hà nữa?
Lôi Đức Bình thở dài nói:
- Không biết tại sao nữa. Ngài đi được vài tháng thì trong cuộc họp Bí thư bị ngất, sau khi vào bệnh viện kiểm tra thì nói là bị bệnh tim. Trên thành phố tìm đến Bí thư Lý nói chuyện rồi điều đến Đại hội đại biểu nhân dân thành phố làm phó chủ nhiệm.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ nguyên nhân tại sao Lôi Đức Bình đột nhiên bị giáng chức điều xuống xã Lão Quân.
- Đức Bình, công tác thống kê ở huyện rất không tốt. Sau khi tới anh phải làm tốt công tác.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định tập trung trong công việc.
Lôi Đức Bình nói.
- Huyện đang xây dựng nhà ở cho nhân viên, đến lúc đó cũng sẽ chia cho hai người một phòng. Bây giờ hai người phải đi thuê vậy.
Vương Trạch Vinh nói.
- Không có gì ạ.
Lôi Đức Bình nói.
Nhìn hai người rời đi, Vương Trạch Vinh cảm thấy Lôi Đức Bình trầm ổn hơn trước rất nhiều.
Hôm nay Vương Trạch Vinh triệu tập hội nghị thường ủy.
- Hôm nay nghiên cứu nội dung cuối cùng rồi sẽ tiến hành cải cách cơ cấu.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói.
Rốt cuộc đã tới.
Thông qua một thời gian, Huyện Đại Phường về cơ bản đã tiến hành cải cách lãnh đạo ở các xã, thị trấn. Vương Trạch Vinh xem ra muốn ra tay với các phòng ban trên huyện.
- Lão Ôn, anh nói trước đi.
Ôn Hòa Lâm đặt điếu thuốc vào gạt tàn, cầm tài liệu mà đọc:
- Lần trước tôi đã nói qua về nội dung sẽ cải cách. Chủ yếu là hợp nhất nhân viên của các phòng ban có cùng chức năng lại, mục đích chính là làm tốt cơ cấu và chức năng của bên Ủy ban huyện.
Ôn Hòa Lâm do dự một chút rồi nói tiếp:
- Lần trước tôi đã nói đến các phòng ban sẽ hợp nhất, bây giờ chúng ta cần phải tiến hành quyết định nhân sự lãnh đạo các phòng ban đó.
Ôn Hòa Lâm nói tình hình nhân sự của các phòng ban ra. Nhìn bản danh sách mà ban Tổ chức cán bộ đưa ra, các thường vụ về cơ bản đều hài lòng. Ở rất nhiều lúc tiến hành bổ nhiệm nhân sự, Vương Trạch Vinh không quá độc đoán, người mà bọn họ đề cập cũng được đưa ra.
Quan sát vẻ mặt của mọi người, Vương Trạch Vinh khá hài lòng với biểu hiện của bọn họ. Những người được đề bạt lên, Vương Trạch Vinh không muốn quá chuyên quyền. Chỉ cần bọn họ nghe lời mình nói là được, bọn họ không hoàn toàn ngã về một ai đấy thì Vương Trạch Vinh cũng sẽ không có ý kiến gì. Đương nhiên có những kẻ mà các thường vụ đưa ra nhưng Vương Trạch Vinh thấy không thích hợp. Đối với những người này dù có năng lực nhưng Vương Trạch Vinh không thể nào cho bọn họ xuất hiện trong bản danh sách này.
Đợi Ôn Hòa Lâm nói xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Phòng Phục vụ tổng hợp nông nghiệp là do bảy phòng trước đây gộp lại mà thành, là phòng cải cách nhiều nhất, lượng công việc cũng rất lớn. Tôi đề cử do đồng chí Lâm Quý đảm nhiệm chức trưởng phòng, đồng chí này có năng lực công tác rất mạnh. Trưởng phòng Chiêu thương sẽ do đồng chí Dương Hữu Phú đảm nhiệm. Tôi cũng đề cử một phó trưởng phòng vào phòng Chiêu thương đó là trưởng Đoàn múa huyện Phùng Phương. Đồng chí này có năng lực rất mạnh, đủ để đảm nhiệm công tác này.
Vương Trạch Vinh nói ra tình hình công tác của từng người trong bản danh sách. Việc này đáng lẽ nên do Ôn Hòa Lâm nói nhưng Vương Trạch Vinh tự nói ra đã thể hiện rõ ý của hắn.
Bởi vì người được lựa chọn đã chú ý đến lợi ích của các thường vụ, người bọn họ đề cử cũng có một số được thông qua. Hơn nữa với thực lực của Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường bây giờ, mọi người rất nhanh thông qua bản danh sách lần này.
Trong bản danh sách này thì Phùng Phương được giữ chức phó trưởng phòng Chiêu thương, chồng cô ta - Sở Phàm Quân lại thành một tổ trưởng của phòng Văn hóa, thể dục truyền thanh, ở cấp bậc còn kém hơn Phùng Phương. Việc này nói rõ quyền chủ động trong nhà đã rơi vào tay Phùng Phương.
Thấy bản danh sách nhân sự được thông qua, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Từ hội nghị hôm nay có thể thấy mọi người đều nhất trí đều hy vọng Huyện Đại Phường phát triển. Tôi tin rằng sau khi cải cách cơ cấu, Huyện Đại Phường sẽ phát triển nhanh hơn nữa. Lần này giảm từ rất nhiều phòng ban xuống còn ba mươi phòng ban, mặc dù khối lượng công việc tăng mạnh nhưng kết quả sẽ khiến hiệu suất công việc của Huyện Đại Phường tăng lên. Ở đây tôi xin nhấn mạnh một nội dung, người trong nhà nước không phải luôn giữ được chén cơm. Nếu không cố gắng trong công việc thì cũng sẽ phải tiến hành tập huấn lại. Các đồng chí tham gia tập huấn cũng không cần lo lắng. Chỉ cần đạt được thành tích tốt trong tập huấn thì cũng sẽ được đề bạt vào vị trí quan trọng. Chúng ta phải hình thành một cơ chế cạnh tranh, ai có năng lực thì ở vị trí cao, ai không có sẽ bị đào thải.
Rất nhanh toàn huyện bắt đầu tiến hành việc điều chỉnh cơ cấu đối với tất cả nhân viên.
Đây là hành động trong phạm vi toàn huyện, chẳng qua khó hiểu là không ai có ý kiến phản đối. Mọi người đều thấy rõ ràng, chính thức ảnh hưởng chỉ là người lãnh đạo, nhân viên bình thường chỉ cần có năng lực trong công việc thì sẽ không ai làm gì hắn. Càng có không ít người vỗ tay tán thành việc cải cách này, cảm thấy một hoàn cảnh mới để mình phát triển.
Căn cứ việc cải cách lần này, các đồng chí có năng lực mạnh thì sẽ được ưu tiên đề bạt, đồng thời các chính sách đãi ngộ cũng rõ ràng hơn.
Hơn nữa cách làm lần này của Vương Trạch Vinh cũng không làm mọi người lo lắng bởi vì không giảm người.
Hiệu quả đầu tiên khi cải cách cơ cấu đó là đối với những nhà đầu tư đến Huyện Đại Phường. Trước đây bọn họ đến Huyện Đại Phường làm việc đều không ngừng phải mời ăn nhưng chưa chắc đã hoàn thành công việc của mình. Bây giờ thì không cần, nhân viên công tác rất kiên nhẫn tiến hành giải thích cho bọn họ nên làm gì, thậm chí còn có thể viết các tờ đơn cho bọn họ. Đây là chuyện mà trước đó có nghĩ cũng không hề nghĩ tới.
Trước kia một báo cáo phải chạy đến rất nhiều phòng ban, bây giờ thì thuận tiện hơn nhiều.
Không ít phóng viên đến Huyện Đại Phường phỏng vấn. Huyện Đại Phường thay đổi cũng được bọn họ tiến hành tuyên truyền. Phương pháp cải cách để tăng cường khả năng phục vụ của chính quyền ở Huyện Đại Phường làm mọi người bàn tán. Sau khi thấy Huyện Đại Phường cải cách như vậy, mọi người đều cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng tiến hành tranh luận.
Những điều này Vương Trạch Vinh không quá quan tâm. Hắn bây giờ quan tâm nhất chính là thông qua lần cải cách cơ cấu này sẽ khiến kinh tế Huyện Đại Phường phát triển như thế nào?
Mở xem báo cáo mà phòng Tài chính trình lên, Vương Trạch Vinh nói với Lưu Kiến:
- Theo báo cáo này của phòng Tài chính thì thấy Huyện Đại Phường bây giờ đã không cần tiền cứu trợ nữa phải không?
Lưu Kiến nói:
- Từ sau khi tiến hành Luân chuyển đất đai, các xã, thị trấn trong huyện đã có thu nhập tăng lên rất nhiều. Hơn nữa một ít công ty, tập đoàn đến Huyện Đại Phường đầu tư khiến tài chính của huyện đã có thể tự nuôi sống mình.
- Có thể bù đắp cho các nơi không thể tiến hành Luân chuyển đất đai được không?
- Bây giờ khai thác than ở huyện chiếm một phần khá lớn trong tổng thu nhập, tiền đất cũng chiếm một phần không nhỏ. Nếu như tiếp theo mấy hạng mục lớn đưa vào hoạt động như nhà máy sản xuất ô tô, Nhà máy phát điện thì kinh tế Huyện Đại Phường sẽ phát triển rất nhanh.
- Những việc này còn cần một thời gian nữa. Bây giờ chúng ta phải chú ý vào các hạng mục nhỏ, phải lấy được lợi ích từ đó.
- Bây giờ cao tốc từ Thiên Hà và Quán Hà đã thông nên công tác dịch vụ sẽ thu nhập cao hơn. Kinh tế nhất định sẽ phát triển.
Thông qua báo cáo tài chính, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Huyện Đại Phường về cơ bản đã thoát khỏi một huyện sống nhờ cứu trợ, đây là một phát triển rất lớn.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius