Đường Tiêu trừng mắt nhìn thất hoàng tử hơn nửa ngày sau đó một lời cũng không cất được.
- Nếu như Thai kinh thành thật sự gặp nguy nan, bổn cung cùng với dân chúng ở đây đồng sanh cộng tử há có thể có đạo lý một mình chạy trốn.
Thất hoàng tử tiếp tục nói.
- Tùy ngươi ta đi trước.
Đường Tiêu khích lệ thất hoàng tử hắn cũng không nói thêm gì nữa, quay người ngưng khí hóa điêu mà bay ra khỏi Đường phủ.
- Thai kinh thành có chuyện gì vậy?
Ở trong Thần Mã quán một đám tiểu nha hoàn tụ hợp với nhau rồi hỏi.
- Thai kinh thành kiên cố nhiều thần minh pháo như vậy thì có chuyện gì được.
- Đúng thế theo ta thấy cho dù tường thành của Thai kinh thành bị đổ thì Trấn Quốc hầu phủ cũng không bị sao.
- Các ngươi thì biết gì nghe nói người Mãn có đại pháo tường thành Hoa Liên thành còn bị sụp, pháo của người Đông Doanh còn lợi hại hơn cả họ.
- Không thể nào người Đông Doanh còn chưa khai hóa, trên người mặc lá cây già trẻ nam nữ một nhà còn tắm chung một cái hồ mà.
- Nam nữ tắm chung một cái hồ, đây không phải là chuyện mắc cỡ chết hay sao?
- Ngươi xấu hổ gì chứ, cho dù ngươi cởi hết thì thiếu gia cũng không nhìn ngươi.
- Ngươi cho rằng thiếu gia sẽ nhìn ngươi sao, ngay cả phần dưới bụng của ngươi còn chưa mọc đủ lông đủ cánh.
- Các ngươi tại sao càng ngày càng loạn vậy hả?
Thần Mã quán nguyên một đám náo loạn.
.....
Hai ngày sau.
Ở Dực Thai cung.
- Cái gì hoàng thượng muốn đem ta gả cho Đông Doanh thái tử sao? Các ngươi không biết rằng bổn cung đã cùng với Trấn Quốc hầu Đường công tử định chuyện hôm nhân qua ít ngày nữa sẽ mang lễ tới nội cung cưới bổn cung rồi.
Dực Thai công chúa nhìn Khương Dục và Chu Hi hai người tới đây kinh ngạc nói.
- Đây là ý chỉ của thánh thượng, kính xin công chúa tuân theo.
Dư công công hướng về phía công chúa mà thi lễ.
- Ý chỉ của thánh thượng, phụ hoàng làm sao có thể đưa ra quyết định như vậy được?
Dực Thai công chúa giận dữ muốn đi ra bên ngoài của Dực Thai cung.
Ở bên ngoài hai huynh đệ Đông Bảo Đông Cương tâm phúc của Hưng Quốc Hầu đã chờ sẵn, liền ngăn cản công chúa ở cửa lại, lần này bức họa của Dực Thai công chúa đưa cho thái tử Tây Điều Anh Cát là do bọn họ làm, đêm nay Hưng Quốc Hầu Từ Cương vì để tránh cho tình huống có biến cho nên mệnh cho bọn họ mang theo tám trăm ngự lâm quân cùng với Khương Dực và Dư công công một đoàn người bao vây Dực Thai cung.
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
Dực Thai công chúa giận dữ xuất ra long cốt tiên hướng về phía Đông Bảo và Đông Cung đánh tới.
Đông Bảo Đông Cương đều có tu vi Địa Nguyên tứ cấp trong chốc lát đã đoạt lấy Long cốt tiên của Dực Thai công chúa.
- Công chúa bớt giận nghe lão phu nói một câu.
Khương Dục tiến lên khuyên bảo công chúa.
- Lão thất phu ngươi phụ trách lễ bộ tất nhiên có chủ ý bán đứng bổn cung
Dực Thai công chúa nhìn Khương Dục chằm chằm trong lòng đầy tức giận.
- Công chúa hôm nay người Mãn đột kích hỏa đại pháo ngày đeme oanh thành, tướng sĩ trong thành tử thương đã hơn mười vạn thành trì sớm tối bị phá, hiện gia hoàng thượng đang đau khổ ngăn địch ở Hoa Liên thành, Thai kinh thành không có ai trông giữ, Đông Doanh tiểu nhân thừ dịp Thai kinh thành hư không đem đại quân cướp lấy Cơ Long tùy thời có thể xông tới đây, hình thành thế giáp công với người mãn.
- Hôm nay Đại Minh vương triều trong ngoài khốn đốn hoàng thượng cũng không có cách nào khác nên mới quyết định như thế, công chúa xin hãy vì con dân của Đại Minh vương triều, vì cơ nghiệp mấy trăm năm mà nghĩ kỹ.
Khương Dục nói xong cả người hướng về phía công chúa mà cúi đầu.
Dực Thai công chúa muốn thất thần rồi từ nhỏ nàng đã được giáo dục là phải lấy quốc gia làm trọng, dùng muôn dân trăm họ làm trọng, lúc lâm nạn không tiếc hi sinh tính mạng của mình, Khương Dục nói như vậy khiến cho nàng nhất thời khó quyết đoán được.
- Đưa bổn cung tới chỗ của Đông Doanh thái tử, bọn họ sẽ không tấn công Thai kinh thành hay sao? Suy nghĩ của các ngươi không phải quá ngây thơ?
Dực Thai công chúa trầm mặc một hồi rồi lại chất vấn Khương Dục một câu.
- Vâng.
Khương Dục trả lời Dực Thai công chúa:
- Công chúa đi tới đó người Đông Doanh có khả năng vẫn đánh Đại Minh nhưng nếu như công chúa không đi thì bọn họ chắc chắn sẽ đánh lúc đó sinh linh đồ thán, cơ nghiệp thái tổ cũng không còn nữa.
- Các ngươi vì bảo vệ an toàn của chính mình mà không để ý tới sự cảm thục của bổn cung sao hơn nữa không làm như vậy không có cách nào khiến cho người Đông Doanh lui binh sao?
Nếu như là Đông Doanh công chúa trước kia bị Khương Dực nói như vậy thì sẽ nhiệt huyết sôi trào khảng khái hiến thân rồi, tuy nhiên sau khi có cảm tình với Đường Tiêu, nàng càng nhiều lo lắng hơn, đối với tương lai đã có nhiều ước mơ, quốc gia đại sự cũng không mù quáng mà tuân theo nữa.
- Việc này là do lão thần gây nên là tội của lão thần, xin cùng với công chúa tiến đến chiến hạ, nếu như người Đông Doanh lật lọng lão thần tuyệt đối không sợ chết, tự vẫn ở trong đó.
Khương Dục nói xong rút bôi kiếm ở bên hông ra.
- Chẳng lẽ chỉ có con đường này thôi sao?
Dực Thai công chúa rơi cả nước mắt.
- Xin công chúa vì trăm họ muôn dân.
Khương Dục đột nhiên quỳ rạp xuống đất dập đầu với nàng.
- Xin công chúa vì muôn dân trăm họ.
Ở trong nội cung Dư công công cùng với một đám hầu cận cũng quỳ xuống,.
Tân nhiệm thống lĩnh Đông Bảo Đông Cương thì song song lấy binh khí ra đôi mắt không ngừng dò xét bốn phía giống như là lâm địch. Bọn họ một mặt đề phòng công chúa chạy trốn một mặt không cho người khác lúc này tiến vào trong nội cung.
Dực Thai công chúa nhắm mắt lại, nước mắt như mưa rơi xuống sau đó mới hỏi Khương Dực một câu:
- Khương đại nhân trước khi đi tới chiến hạm Đông Doanh ta muốn đi gặp Đường công tử một lần, có được không?
- Công tử Đường công tử kia có tính tình thế nào ở Thai kinh thành ai cũng biết, nếu như công tử biết rõ là thánh thượng quyết định như vậy hắn há có thể đồng ý sao, công chúa cũng muốn mạng của hắn sao?
Khương Dục cân nhắc nói với Dực Thai công chúa nghe.
- Cứ như vậy ra đi không nói một câu?
Dực Thai công chúa thì thào tự nói, nàng muốn trước khi đi tới chiến hạm của người Đông Doanh gặp mặt Đường Tiêu, nhưng bây giờ có lẽ không được nữa rồi.
Nàng hiện tại thầm nghĩ, nguyện vọng gặp Đường Tiêu không cách nào thực hiện, Khương Dực nói đúng Đường Tiêu là một người bất chấp hậu quả nếu như chuyện này cho hắn biết, hắn không chừng nửa đường cướp lấy xe của hoàng gia, hoặc là độc thân chém giết tới doanh trại của người Đông Doanh kết quả này chẳng khác nào khiến hắn đi chịu chết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Tuy Chu Huyền Nhi ta rất nặng tình với hắn nhưng hắn có coi trọng ta như vậy? Cũng giống như lần trước khi nói lời tạm biệt, trong lòng nàng vô cùng đau nhức, thậm chí trên mặt hắn còn hiện ra vẻ phiền toái với nàng.
Dực Thai công chúa nghĩ nghĩ trong lòng buồn bã, ruột gan như đứt từng khúc.
- Công chúa hiện tại không còn sớm nữa, xin đi thay quần áo.
Dư công công dẫn hơn mười cung nữ, nâng thảm đỏ thúc giục Dực Thai công chúa.
- Công chúa vì cơ nghiệp của Đại Minh vương triều vì muôn dân trăm họ xin hãy đi thay quần áo.
Khương Dục một lần nữa dập đầu, trán như muốn chảy cả máu.
- Ta Chu Huyền Nhi tại sao lại sinh trong nhà đế vương?
Dực Thai công chúa khóc lớn, được người ta dìu đỡ vào trong nội thất, cưỡng ép rửa mặt thay đồ.
Toàn bộ ở bên cạnh nội cung của công chúa đã có tám trăm quân ngự lâm canh gác, ngay cả chim chóc cũng đừng hoàng thoát ra được.
Hỗn loạn lần này ở Áo Bỉ Đảo, căn nguyên cũng là vì Dực Thai công chúa, nếu như lúc trước không phải Đường Tiêu cứu nàng, thì cũng không giết chết hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan và công chúa Ly Đế Á, cũng không xảy ra chuyện Ba Duy đế quốc cấu kết với người Mãn.
Đông Doanh quốc đã sẵn sàng ra trận mấy chục năm, đánh Áo Bỉ Đảo và Cửu Châu đại lục là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tất cả có nguyên nhân mới có kết quả, đều rơi lên trên người của Dực Thai công chúa.
Đáng thương cho nữ nhân sinh vào nhà đế vương
.......
Xảy ra chuyện gì tại sao lại bao vây Dực Thai cung?
Thất hoàng tử nghe thấy Dực Thai cung có loạn thì vội vàng chạy tới hỏi.
- Thánh thượng có chỉ, chuyện ở trong Dực Thai cung bất kỳ kẻ nào cũng không được can thiệp.
Thống lĩnh ngự lâm quân tiến tới, hướng về phía thất hoàng tử mà tuyên bố.
- Hừ bổn cung muốn đi vào gặp hoàng muội cũng không được sao?
Thất hoàng tử hơi nổi giận.
- Thánh chỉ không thể trái nghịch, hoàng tử điện hạ đừng khiến cho mạt tướng phải khó xử.
Thống lĩnh ngự lâm quân Đông Cương mặc dù nói năng khách khí nhưng không hề có chút ý nào nhường đường.
- Phụ hoàng trong đêm khuya phong tỏa Dực Thai cung, đến tột cùng là làm chuyện gì không muốn cho người khác biết?
Trong lòng thất hoàng tử liền có một dự cảm không tốt.
Đường Tiêu đi tới Cơ Long doanh dò xét còn chưa về, việc này khiến cho thất hoàng tử không cách nào báo cho hắn biết được, thất hoàng tử trong tay không có quyền, khắp nơi bị người ta chế trụ, ngay cả muội muội mình yêu nhất cũng không bảo hộ được trong lòng hắn vô cùng bi phẫn.
........
Sáng ngày thứ hai ở Trấn Quốc hầu Thần Mã quán.
Đường Tiêu ở trước Nhật Nguyệt hồ mà đứng im, hai ngày nay ở bên trong Cơ Long cảng dò xét xong hắn phát hiện ra người Đông Doanh thực lực cường đại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể bình tĩnh được.
Thai kinh thành rồi cũng thế sao?
- Thiếu gia hôm nay lúc hừng đông có người mang thư tới phủ, nói là giao cho thiếu gia.
Manh Ngọc sau khi biết chuyện Đường Tiêu trở về thì nhanh chóng cầm một phong thư đi tới.
- Người nào đưa tới?
Đường Tiêu hỏi Manh Ngọc một câu, cũng tiện tay mở thư ra.
- Thư cột vào mũi tên rồi bắn, nghe phủ vệ môn nói thì cũng không biết là người nào làm.
Manh Ngọc hướng về phía Đường Tiêu giải thích một phen.
Đường Tiêu sau khi xem xong thư trên mặt hiện lên vẻ nổi giận, hắn đem thư xé nát thành từng mảnh phất vụn sau đó ngưng khí hóa điêu, lập tức bay ra khỏi Đường phủ.
- Thiếu gia thiếu gia.
Manh Ngọc nhìn về phương hướng mà Đường Tiêu bay đi không ngừng hô to nhưng Đường Tiêu đã sớm biến mất không còn thấy hình bóng đâu nữa riồ.
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
Manh ngọc tâm tình bàng hoàng tuy nhiên nàng cũng không biết là đại sự gì xảy ra.
.........
Hưng Quốc Hầu phủ.
- Báo cáo hầu gia Đường gia tiểu nhi hôm nay đã rời khỏi Đường phủ, trở lại Tử Cấm Thành nghe nói hắn đầu tiên xông vào cung của Dực Thai công chúa lại đi tìm Thất hoàng tử, sau đó đi tới Cơ Long cảng, xe bộ dạng là đã nhận được mật thư của chúng ta.
Một hắc y nhân hướng về phía Hưng Quốc Hầu Từ Cương mà bẩm báo.
- Lập tức mang thư bồ câu, đem tin tiểu súc sinh này đi Cơ Long cảng tìm Đông Doanh thái tử tới Đào Viên thành.
Từ Cương hướng về phía hắc y nhân mà ra lệnh.
- Vâng hầu gia.
Hắc y nhân lóe thân hình lên, sau đó biến mất ở cửa ra vào.
- Chúc mừng hầu gia chúc mừng hầu gia, tên tiểu súc sinh kia lần trước không bị người mãn giết lần này ở trong chiến hạm của người Đông Doanh còn có mấy gã cuồng võ sĩ nhất định là không sống nổi.
Hoàng Ích lộ ra vẻ vui mừng nói.
- Hừ hừ.
Hưng Quốc Hầu Từ Cương cũng không đắc chí cho lắm;
- Hắn không phải đoạt thân sự của Tiều nhi sao, còn giết MInh nhi, bức điên Tiều nhi, lúc này người Đông Doanh giết hắn, đoạt vợ của hắn cũng là quả báo.
- Không chỉ như thế mà hầu gia còn sử dụng liên hoàn kế, nếu như Đường Uyên kia biết rõ ái tử của mình chết trong tay của người khác, sẽ khởi binh đánh Đông Doanh, như vậy sẽ càng thêm náo nhiệt.
Hoàng Ích ở bên cạnh bổ sung vài câu.
- Tiểu súc sanh kia dễ đối phó, nhưng mà Đường Uyên lão cáo già kia thì không dễ đâu, nhưng tiểu súc sanh này bị giết, hắn chưa hẳn đã xuất binh ra đâu.
Từ Cương tự tin kế hoạch của mình có thể một đường tiêu diệt Đường Tiêu, tuy nhiên đẩy ngã Đường Uyên thì không có bao hiêu tin tưởng.
- Tiểu súc sanh sau khi bị giết, lão súc sanh kia cũng sẽ phải yên tĩnh rồi.
Hoàng Ích vẫn hừ một tiếng.
Cơ Long Cảng nằm ở phía Đông Bắc của Áo Bỉ Đảo, hôm nay ở bên ngoài Cơ Long cảng tàu chiến xếp thành từn hàng, mấy chục chiếc ngư lôi được hộ vệ trái phải, ba vạn võ sĩ đông doanh được phân công hơn năm nghìn người trấn giữ hạm đội mặt khác hai vạn người thì đã tiến lên trên mặt đất, toàn bộ Cơ Long cảng lúc này đã rơi vào tay của bọn họ, quan binh coi giữ địa phương bị khống chế, dân chúng thì bị hà hiếp , nam nhân thì bị buộc làm nô lệ, nữ nhân thì còn bi thảm hơn.
Cơ Long cảng lúc này không khác gì địa ngục...
- Van cầu các đại nhân tha cho tiểu nữ, tiểu nữ có thai bảy tháng rồi bỏ qua cho tiểu nữ.
Một phụ nữ có thai ở địa phương bị bắt, đem tới doanh trướng của người Đông Doanh, ở bên cạnh hơn mười tên binh sĩ đang vây quanh, nàng không ngừng cầu khẩn bọn họ.
- Buông tha cho ngươi buông tha cho ngươi thì ai giúp các đại gia tiêu khiển đây?
Một võ sĩ tiến tới, nặng nề đem người phụ nữ có thai kia đẩy ngã xuống mặt đất.
Nàng ta ngã xuống mặt đất phía dưới lập tức chảy ra một đại lượng máu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Trong doanh trướng truyền ra thanh âm vô cùng thê lương.
- Chúng ta chơi đánh cuộc đi.
Một gã võ sĩ mệt mỏi nói với gã võ sĩ ở bên cạnh.
- Đánh cuộc gì?
Một võ sĩ khác cảm thấy hứng thú.
- Ta đánh bạc đứa con trong bụng của nàng ta là nam, ta dùng một trăm miếng doanh đan để đánh cược.
- Ta cũng cá là nữ, dùng năm mươi miếng doanh đan.
- Ta cũng cá là nữ, mười miếng.
- Ta cá là nam ba mươi miếng.
- Không có người nào tham gia nữa sao vậy thì tốt ta mở ra xem sao.
Tên võ sĩ khơi màn lập tức cầm lấy đoản đao trên người hướng về phía phụ nữ có thai kia đi tới.
- Đừng đừng...
Người phụ nữ có thai kia hoảng sợ hét lên.
Xoẹt một tiếng bụng của nàng đã bị rạch ra, nương theo tiếng kêu thảm thiết, một hài nhi của nàng đã bị kéo ra bên ngoài, tên võ sĩ kia tách hai chân của nó ra kiểm nghiệm một thoáng.
- Con mẹ nó là nữ.
Võ sĩ nhìn hai chân của hài nhi, lộ ra vẻ khó chịu, hiển nhiên hắn đã thua một trăm miếng doanh đan.
- Ha ha ta thắng.
Vài tên võ sĩ khác phá lên cười.
Hài nhi bị lôi ra ngoài bỗng nhiên oa oa kêu lên vài tiếng, không ngờ nó đã có được tỉ giác... tiếng khóc này cũng khiến cho người phụ nữ kia bừng tỉnh lại.
- Là con của ta.
Người phụ nữ bị xé bụng ruột lòi ra ngoài vẫn kêu lên.
- Trả lại cho ngươi.
Tên võ sĩ kia dùng lực tay, kéo rách một cái chân hài nhi ném về phía phụ nữ có thai sau đó nở ra một nụ cười to.
Hài nhi sau khi bị xé rách một chân vẫn không chết thanh âm rú thảm lên.
- Ha ha, xé tiếp.
Một tên võ sĩ khác lại xé một cánh tay của hài nhi rồi nói:
- Đem nó rửa sạch sau đó cho vào trong nồi hấp hương vị nhất định rất ngon.
- Đúng thế, đồ tốt này nhất định không thể lãng phí.
Một võ sĩ khác nghe vậy thì lập tức cười to.
- Các ngươi những đám súc sinh này các ngươi nhất định sẽ bị sét đánh chết.
Người phụ nữ kia mắng to lên.
- Thật là đáng ghét.
Một gã võ sĩ tiến tới nắm lấy cằm của phụ nữ có thái sau đó vươn tay nắm lấy đầu lưỡi của nàng kéo một cái, khiến cho nó lập tức đứt người phụ nữ kia không cách nào mắng nữa rồi.
- Những người Minh ngày nguyên một đám ngốc không thua gì heo, ngoại trừ mắng mỏ thì không biết làm gì.
- Đúng thế nhân chủng nhu nhược thật là sỉ nhục của nhân loại.
- Thái tử điện hạ tại sao còn chưa ra lệnh, cho chúng ta chém giết tiến vào Thai kinh thành? Toàn bộ giết sạch để lại nữ nhân mà tận hưởng ha ha ha.
Một nam tử ăn mặc như đại võ sĩ đi ở bên cạnh lều liếc vào bên trong, đôi mắt nhìn nhìn người phụ nữ có thai bị mổ bụng kéo lưỡi chết vẫn không thấu kia.
Cảnh tượng này không phải là cảnh tượng hắn lần đầu nhìn thấy hai ngày trước sau khi tới Cơ Long thành dò xét quân tình hắn đã nhìn thấy khắp nơi đều là những cảnh tượng như vậy.
- Ở kiếp trước thân thể của ta trong tổ chức sát thủ, chưa từng có khái niệm quốc gia, nghe những người Đông Doanh này phạm tội không liên quan đến mình cũng không quan tâm.
- Hơn nữa Đường Tiêu ta cũng là một người lãnh huyết, đối phó với địch nhân không từ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy những cảnh tượng này ta vẫn không có cách nào tiếp nhận được.
- Bọn họ là bình dân, không phải là chiến sĩ, bọn họ không nên bị hành hạ đến chết như thế.
- Giờ khắc này võ công của ta chưa thành vốn không nên rút đao nhưng nước mất nhà tan, thê tử cũng bị người ta cưỡng chiếm, thân là nam nhân ta không cách nào không hành động.
- Đông Doanh nhân các ngươi làm quá mức rồi, Dực Thai công chúa là nữ nhân của ta, các ngươi cũng dám đoạt, khi nhục trên đầu ta Đường Tiêu ta hôm nay lập trọng thệ một ngày nào đó sẽ nhấn chìm quần đảo Đông Doanh xuống đáy biển, chém tận giết tuyệt, cho chủng tộc ti tiện các ngươi biến mất khỏi thế gian này. Nhuộm đỏ cả hải dương.
Đường Tiêu cắn chặt răng lại, lúc này hắn trở về Cơ Long tìm kiếm nơi hạ lạc của Dực Thai công chúa, ở trên đường có rất nhiều thảm cảnh xuất hiện khiến cho hắn không kìm được mà phải cắn chặt răng.
Sự tức giận của hắn lúc này đã tới cực hạn.
Được rồi Huyền Nhi mặc kệ nàng nhận lấy ô nhục cỡ nào ta coi như nàng đã chết khoản nợ máu này Đường Tiêu ta nhất định sẽ báo gấp trăm lần, cho tất cả mọi người ở đây phải chôn cùng nàng.
Đường Tiêu nắm chặt hai tay, đôi mắt từ từ đỏ rực lên.
Luyện Yêu Thối Ma Hồ kịch liệt xoay tròn, thời gian chi tinh từ từ thúc giục,thời gian như chấn động.
- Công chúa đi về phía bên kia.
Đúng lúc này một thiếu nữ ở trong Đông Doanh đi tới, theo sau là vài tên hộ vệ, hiển nhiên bọn họ không muốn Thương Tỉnh Không công chúa nhìn thấy tràng diện huyết tinh này.
Nhưng Thương Tỉnh Không công chúa rất ngang bướng căn bản không nghe thị vệ nói.
Đường Tiêu nhìn thấy Thương Tỉnh Không công chúa đi tới bên cạnh hắn thì đình chỉ thúc giục thời gian chi tinh, lén lút theo sau lưng nàng.
Cơ Long cảng, Tây Điều Anh Cát ra lệnh đình chỉ tấn công để đợi tới ngày mai, vì sao tiến công ngày mai Tây Điều Anh Cát đưa ra lý do toàn quân cần phải nghỉ ngơi cho tốt một ngày tuy nhiên Đông Nguyên Thành Tư thì có cách nhìn hắn, hắn suy đoán Tây Điều Anh Cát vì nghe nói Dực Thai công chúa buổi sáng đã đưa tới đây cho nên muốn êm đềm với nàng một ngày sau đó mới đánh tới Thai kinh thành.
Chờ lâu một ngày cũng không sao, Đông Nguyên Thành Tư cũng không nói gì, người Minh còn đó đánh hôm nay so với ngày mai đánh cũng không có gì khác nhau.
Buổi sáng hội nghị quân sự bình thường kết thúc, Tây Điều Anh Cát không chờ được nữa liền tới hành cung bí mật, nếu như không phải sợ mấy lão già kia lải nhải thì hắn hôm nay đã không tham dự hội nghị kia rồi.
Hành cung của Tây Điều Anh Cát ở trong một chiến hạm bí mật, sáng sớm hôm nay Đông Bảo Đông Cương đã mang tới, Dực Thai công chúa lúc này đang run rẩy ở trong đó.
Dực Thai công chúa đã đạt tới tu vi Địa Nguyên nhất cấp vì sợ nàng đào tẩu hoặc hành thích thái tử cho nên Đông Nguyên Thành Tư sau khi nhận được nàng đã mời một gã cuồng võ sĩ trung cấp tới, bày ra một đạo cấm chế quỷ dị cấm nàng không được sử dụng võ công, đồng thời nàng cũng không thể chạy trốn khỏi nơi này, tuy nhiên nàng cũng không ảnh hưởng đến sự hưởng thụ của Tây Điều Anh Cát hoàng tử.
Lễ bộ thượng thư Khương Dục rõ ràng nuốt lời, hắn cũng không ở cùng chỗ với Dực Thai công chúa, sau khi mang tới đây, hắn lập tức trở về Thai kinh thành.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Tuy nhiên tất cả chuyện này đã không còn ý nghĩa với Dực Thai công chúa nữa rồi, nàng hiện tại đang chờ đợi người Đông Doanh trả lại Cơ Long rút khỏi Áo Bỉ Đảo.
Ở trong truyền thuyết cổ tích, công chúa sau khi bị bắt sẽ có một kỵ sĩ không ngại gian hiểm cứu nàng ta, thế nhưng mà thủ hộ kỵ sĩ của Chu Huyền Nhi ta hiện tại ở nơi nào/
Nhớ tới thời gian ở bên cạnh Đường Tiêu Dực Thai công chúa không khỏi cảm thấy ngọt ngào, khi thì cảm thấy thương cảm, nàng hiện tại rất muốn gặp lại hắn một lần nữa, thậm chí hi vọng hắn có thể giống như trước kia, cứu nàng ra khỏi ma thủ, nhưng nàng cũng biết, người Đông Doanh hiện tại cao thủ như mây nếu Đường Tiêu tới đây thì cũng chỉ có cái chết mà thôi
Nếu như vậy, hắn không đến vẫn tốt hơn.
Cứ như vậy Dực Thai công chúa khóc rồi lại cười, trong chốc lát hi vọng càng ngày càng ít đi.
- Ngươi chính là công chúa người Minh?
Một thanh âm nữ tử vang lên, dọa cho Dực Thai công chúa nhảy dựng.
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra phía trước là một nữ tử người Đông Doanh khoảng chừng hai mươi, đang hung hăng nhìn nàng, sau lưng còn có hai quan tướng mặc khôi giáp, nét mặt dâm đãng nhìn công chúa.
Người tới chính là thái tử phi của Đông Doanh quốc Vũ Đằng Lan, lần này nàng cố ý mang theo hai gã quan tướng, muốn bọn họ luân phiên làm cho công chúa dơ bẩn khi đó thái tử cũng không thể nào có hứng thú với nàng được nữa.
- Ta căn bản không biết thái tử của các ngươi, hơn nữa còn chán ghét hắn, không muốn gả cho hắn, ngươi thả cho ta được không?
Dực Thai công chúa từ trong mắt của nữ tử này tựa hồ đã nhìn ra điều gì liền cất tiếng nói.
- Chán ghét hắn?
Vũ Đằng Lan độc ác nhìn Dực Thai công chúa, sau đó chát một tiếng, nàng đã tát lên mặt công chúa một cái rồi nói:
- Ngươi xứng sao, cái loại thấp kém như ngươi chỉ đáng để làm đồ chơi cho đám võ sĩ cấp thấp mà thôi. Hai chữ thái tử ngươi thốt ra cũng bị làm bẩn.
- Phì Đông Doanh các ngươi chính là chủng tộc hạ cấp nhất thì có.
Dực Thai công chúa không cách nào động thủ đành mắng Vũ Đằng Lan lại một câu.
- Tiện nhân dám mắng ta?
Vũ Đằng Lan lại tát một cái sau đó nhìn về phía hai quan tướng cấp thấp phía sau:
- Hai người các ngươi luân phiên làm nhục nàng ta, càng thê thảm càng tốt nhất định phải khiến cho nó đau đớn không thôi.
Hai gã quan tướng đều là người trong thế lực gia tộc của Vũ Đằng lan, được Vũ Đằng Lan phân công cho nên cũng không sợ hãi thái tử, nhìn thấy Dực Thai công chúa xinh đẹp như vậy bọn họ liền tiến gần tới.
Dực Thai công chúa mất hết can đảm, vội vàng há miệng ra cắn đầu lưỡi của mình, hiện tại nàng không cách nào thi triển võ công, ngay cả hàm răng cũng không thể dùng lực, cắn lưỡi mình cũng không thể.
Chẳng lẽ hôm nay phải chịu ô nhục sao?
Nước mắt của công chúa một lần nữa rơi xuống, nàng hối hận lúc trước không trao hết cho Đường Tiêu.
- Đường Tiêu ta vĩnh viễn yêu ngươi cho dù thân thể của ta linh hồn của ta bị làm bẩn nhưng ta vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ngươi.
Dực Thai công chúa nhắm mắt lại, mặc dù như thế nước mắt của nàng vẫn rơi xuống không ngừng.
Phụt một tiếng vang lên, Dực Thai công chúa vô ý thức mở mắt ra trước mặt nàng, nữ tử trẻ tuổi kia toàn thân huyết nhục mơ hồ, bị một cái tát nảy lửa.
Ngay sau đó một đại thủ ấn đánh ra khiến cho nàng ta biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Một nam tử trẻ tuổi đầu đội mũ sắt đi vào sau đó đóng cửa lại.
- Đường Tiêu.
Dực Thai công chúa nhìn về phía nam tử kia, thân ảnh kia nàng quen thuộc vô cùng.
Mình đang nằm mơ sao?
- Ta nói rồi gọi là lão công bằng không ta sẽ không tìm thấy nàng.
Đường Tiêu cười hắc hắc, sau đó đi vào trong phòng, ở phía sau hắn là Đông Doanh công chúa ánh mắt ngây ngốc.
Giờ khắc này nụ cười của hắn vẫn y nguyên tà ác y nguyên không hề sợ hãi, giống như trên thế gian này không gì có thể ngăn cản cước bộ của hắn được vậy.
Nước mắt của Dực Thai công chúa một lần nữa trào ra như vỡ đê, có rất nhiều điều nàng muốn nói với hắn, nhưng lúc này một câu nói cũng không thoát ra ngoài miệng được.
- Bắt lấy hắn.
Hai tên võ sĩ vung đao ra lao tới Đường Tiêu.
Nghênh đón bọn chúng là một Giải Kiềm Kích đen ngòm, một gã đại võ sĩ bị Giải Kiềm Kích xuyên qua đánh bay ra ngoài, một gã khác thì bị quyền đánh trúng, bay về phía sau mười thước, sau khi rớt xuống thì chết đến mức không thể chết thêm được nữa rồi.
Đường Tiêu ra tay rất nặng mọi phẫn hận của hắn trước đây đều phát tiết, không may bọn họ chính là người đầu tiên thừa nhận sự phát tiết của hắn.
Vài tên thị vệ ở trong cung nghe thấy động tĩnh thì chạy tới nơi này bọn họ đều có tu vi ngoài Địa Nguyên tứ cấp.
Tuy nhiên bọn họ liền bị Vũ Đằng Lan thái tử phi vừa biến thành con rối ở bên ngoài ngăn lại, những thị vệ này cũng không dám đơn giản đắc tội với Vũ Đằng Lan, cho nên không dám xông vào bên trong.
- Ngươi... ngươi tại sao lại đến đây/
Dực Thai công chúa khóc không thành tiếng nói với Đường Tiêu.
- Ta mới nhận được tin tức.
Đường Tiêu vừa nói vừa vươn tay định đánh ra Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đưa Dực Thai công chúa vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ không ngờ Luyện Yêu Đại Thủ Ấn khi tiếp xúc với công chúa vẫn không có chút tác dụng nào, giống như tiếp xúc với một tầng bảo hộ cấm chế vậy.
Đúng là cấm chế một võ giả tu vi tương đương Địa Nguyên ngũ cấp bày ra khiến cho Đường Tiêu không cách nào phá được.
- Có cấm chế ở trên người của ta.
Dực Thai công chúa tâm thần bất định mà nói với Đường Tiêu.
- Chúng ta đi nhanh đi.
Đường Tiêu kéo cánh tay của Dực Thai công chúa, đem nàng kéo ra ngoài gian phòng nhưng hắn không ngờ rằng Dực Thai công chúa không thể ra được giống như có một vách tường trước mặt nàng vậy.
Dực Thai công chúa dùng ngón tay mò cấm chế thì phát hiện nó giống như một hình lập phương đem nàng vây ở bên trong không cách nào rời khỏi được.
Đây là cấm chế nhằm vào mục tiêu, đối với mục tiêu có hiệu lực mà thôi.
Dực Thai công chúa vừa lóe lên hi vọng lúc này lại trở nên tuyệt vọng, nàng dĩ nhiên muốn cùng hắn rời khỏi đây, sau này cao chạy xa bay cùng hắn ở cạnh không bao giờ trở lại Dực Thai cung nữa.
Đáng tiếc chuyện này không thể.
Một đạo cấm chế bày ra đó là khoảng cách giữa nàng và hắn.
- Ta không đi được nữa rồi, lão công chàng mau đi nhanh đi, vừa rồi người lập ra cấm chế này có tu vi vô cùng cao, nhất định hắn cảm ứng được tùy thời có thể chạy tới đây.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Toàn thân của Dực Thai công chúa không ngừng run rẩy àng biết rõ nếu như lúc này không khuyên giải Đường Tiêu hắn không còn cơ hội trốn khỏi đây nữa.
- Đừng nói lời ngốc nghếch nữa ta đã tới đây thì nhất định sẽ cứu nàng ra bên ngoài, làm sao có thể vứt bỏ?
Đường Tiêu cười cười hắn ngưng tụ tâm thần nhìn cấm chế kia, nhưng cấm chế này chỉ nhắm vào Dực Thai công chúa, đối với Đường Tiêu không có cảm giác nào, hắn cũng không thể phá trừ.
Đường Tiêu một lần nữa tế luyện ra Luyện Yêu Đại Thủ Ấn hướng lên trên người Dực Thai công chúa mà oanh kích mấy lần, đáng tiếc căn bản không làm được gì.
Thời gian từng phút từng giây mà trôi qua, Đường Tiêu để cho Dực Thai công chúa thử nghiệm từng biện pháp thậm chí còn cho nàng nuốt một linh đan do Bách Thảo vương tặng nhưng không có cách nào giải trừ.
- Ngươi giết ta đi bằng không thì không kịp nữa.
Dực Thai công chúa bỏ cuộc hai mắt đẫm lệ nhào vào trong lồng ngực của Đường Tiêu, võ sĩ hạ cấm chế và Đông Doanh thái tử bất kỳ lúc nào cũng có thể tới đây, bọn họ vây công Đường Tiêu căn bản không còn khả năng sống được.
- Nha đầu ngốc.
Đường Tiêu sờ đầu của Dực Thai công chúa:
- Chưa đến thời khắc cuối cùng ta sẽ không bỏ cuộc.
- Ngươi không đi ta cũng sẽ chết, ngươi không giết ta, ta nhất định sẽ bị bọn họ làm cho ô nhục, ta cho dù chết cũng không muốn vậy, ngươi mau mau rời đi.
Dực Thai công chúa ngẩng đầu nhìn Đường Tiêu mà nói.
- Nói lời ngu ngốc gì đó, ta nhất định sẽ cứu ngươi rời khỏi đây.
Đường Tiêu một bên an ủi Dực Thai công chúa một bên từ từ suy nghĩ cách giải quyết cấm chế này.
Tuy nhiên điều này thật nan giải....
........
Lúc nãy Đường Tiêu may mắn trùng hợp phát hiện ra công chúa Thương Tỉnh Không đi tới, hắn liền mạo hiểm khống chế nàng, trong đầu nàng tìm được một số tin tức về thái tử phi sau đó lại để Thương Tỉnh Không đi tìm Vũ Đằng Lan, rồi theo Vũ Đẳng Lan tới đây.
Thái tử phi Vũ Đẳng Lan lúc tát Dực Thai công chúa Đường Tiêu vẫn chưa lộ diện, hắn muốn bảo đảm hành động phải hiệu quả nhất.
Đường Tiêu đau khổ suy tư vì sao hắn không thể nào dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn với Dực Thai công chúa được, có thể nắm tay nàng ôm nàng nhưng không cách nào mang nàng ra khỏi cấm chế này được.
Đường Tiêu cưỡng ép mang nàng qua thì Dực Thai công chúa thân thể dần bị ép giống như bị ép người vào một lớp tường sắt vậy.
Dực Thai công chúa rưng rưng nước mắt ráng chịu đau khổ một tiếng cũng không thốt lên, trong mắt của nàng tràn ngập khát vọng, nàng đối với hắn không muốn rời xa, nàng không muốn chết ở chỗ này không muốn rơi vào tay của người Đông Doanh.
Đường Tiêu giống như muốn điên lên rồi.
Đông Doanh thái tử cùng với đám cuồng vũ sĩ bất kỳ lúc nào cũng sẽ tới đây nguy hiểm càng ngày càng đến gần khiến cho Đường Tiêu không có nhiều thời gian.
Đường Tiêu suy nghĩ xong nhất định phải để cho một võ giả làm con rối của mình, bằng không thời khắc mấu chốt bị những cấm chế này ngăn trở thì một chút biện pháp cũng không có.
- Thái tử phi... tại sao nàng lại ở đây?
Vừa đi tới đây hoàng tử Tây Điều Anh Cát ngạc nhiên nhìn Vũ Đằng Lan mà hỏi.
-Thái tử nói xem vì sao ta ở chỗ này?
Vũ Đằng Lam đứng trước phòng ngăn cản Tây Điều Anh Cát tiến vào.
Ở trong phòng Đường Tiêu đang đau khổ suy nghĩ bỗng nhiên trầm lòng xuống, hắn biết rõ Tây Điều Anh Cát đến đây thì ý vị là thế nào, ở kiếp trước lúc chấp hành nhiệm vụ kết quả như vậy cũng đồng hành với việc nhiệm vụ thất bại.
Tuy nhiên Đường Tiêu lúc này không thể như kiếp trước trước thời điểm nhiệm vụ thất bại không thể đào tẩu.
- Đừng hồ đồ nữa nàng mau trở về phòng đi.
Tây Điều Anh Cát nghĩ tới bộ dáng xinh đẹp của Dực Thai công chúa phần dưới của hắn đã cứng như cục sắt, không ngờ lại bị thái tử phi ngăn ở ngoài cung khiến cho hắn vô cùng buồn bực.
Đúng lúc này Vĩ Bản người thiết lập cấm chế với Dực Thai công chúa liền kéo Tây Điều Anh Cát qua một bên rồi nói:
- Điện hạ, ở trong phòng này có dị biến, hai người bnọ họ căn bản đã bị dùng tà thuật khống chế.
- Bọn họ bị người khác khống chế?
Tây Điều Anh Cát kinh ngạc hỏi.
- Cửu Châu đại lục có một loại độc thuật, có thể khống chế thần hồn và thân thể của người khác, thần cảm thấy công chúa và thái tử phi đã trúng độc thuật này.
Vĩ Bản hướng về phía Tây Điều Anh Cát mà nói.
- Ngươi tin chắc chứ?
Tây Điều Anh Cát nhíu mày lại rồi hỏi.
- Vừa rồi thần cảm thấy ở bên trong có người có ý đồ công kích cấm chế, cho nên vội vã chạy tới hiện tại người kia đang ở bên trong cho nên chắc chắn hắn chính là thủ phạm khống chế công chúa và thái tử phi, hắn muốn rời khỏi nhưng thử rất nhiều lần mà không phá vỡ được cấm chế của thần.
Vĩ Bản hướng về phía thái tử Tây Điều Anh Cát mà nói.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tây Điều Anh Cát hơi nhức đầu mà hỏi, Thương Tỉnh Không là muội muội của hắn, Vũ Đẳng Lan là lão bà của hắn, nếu như cả hai bị thương hoặc chết đi thì hắn không cách nào ăn nói với Võ Đằng tương quân được nữa.
- Chúng ta hiện tại trước hết khống chế thân thể của công chúa và thái tử phi, cách ly bọn họ ra khỏi nơi này sau đó xông vào giết người kia.
Vĩ Bản nói xong hai đạo linh phù bay ra, lập tức đem hai người Thương Tỉnh Không và Vũ Đằng Lan kéo qua nơi này.
Sau đó Vĩ Bản kêu vài tên thị vệ bên người đem Vũ Đẳng Lan cùng với Thương Tỉnh Không hai người cưỡng ép đi vào trong mật thất, cũng thông tri xuống dưới mong mọi người nghĩ biện pháp trừ bỏ linh hồn ấn ký của bọn họ.
Đường Tiêu một bên cố gắng khống chế một bên cảm ứng vị trí của Thương Tỉnh Không và Vũ Đẳng Lan hai người, tiếp tục dùng vân triện bài trừ cấm chế bốn phía, tìm phương pháp cứu Dực Thai công chúa. Hắn đương nhiên biết rõ, Thương Tỉnh Không và Vũ Đẳng Lan đã rơi vào tay của Vi Bản, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khác, vô luận hắn cố gắng thế nào, cũng không thể giải trừ cấm chế trên người Dực Thai công chúa.
Còn một phương pháp giải trừ cấm chế hiệu quả chính là giết chết võ giả tạo ra cấm chế, tuy nhiên võ sĩ có tu vi Địa Nguyên cấp trở lên Đường Tiêu căn bản không thể nào địch lại được, nếu như chính diện đấu với nhau thì còn thê thảm hơn so với lần hắn đối mặt với hồng y đầu đà.
- Đường công tử, phần nhân tình này của công tử, Chu Huyền Nhi vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, kiếp sau sẽ báo, công tử mau giết ta đi, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
Dực Thai công chúa lệ vương đầy mặt, nàng không đủ sức sống tiếp, nàng nghĩ tới muốn yêu hắn, lấy hắn, nhưng bây giờ hắn chỉ cần làm tới bước này cho nàng là nàng đã mãn nguyện rồi.
- Giống hệt như là phim Quỳnh Dao.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba