Trần Thiên Minh thấy đột nhiên Yến kinh hòang kêu lên như vậy, hắn cũng bị nàng làm cho hoảng hốt, nên vội vàng hỏi: “Chị, làm sao vậy?” Mắc dù Trần Thiên Minh cũng bối rối, nhưng mà nơi đó của hắn thì không bối rồi chút nào, vẫn cứ ngẩng đầu kiêu hùng như trước.
“Em làm hại chị thức ăn bị cháy rồi.” Yến vừa nói vừa vội đi tắt bếp, nhất thời, trong bếp toàn mùi khét. Hóa ra, vừa rồi Yến còn đang chiên thức ăn, đột nhiên nàng lại bị Trần Thiên Minh quấy rối, nàng chỉ lo cùng Trần Thiên Minh nói chuyện, quên cả tắt bếp.
“Chuyện này đâu liên quan tới em hả? Thức ăn cũng đâu phải là em chiên?”
Vẻ mặt Trần Thiên Minh đầy đau khổ nói, ai bảo Yến không tắt bếp trước mà đã thân thiết với mình chứ? Hơn nữa, ngay cả quần mình còn chưa mặc mà đã vào bếp rồi, điều này dễ lắm sao?
Yến liếc mắt nhìn qua phía dưới của Trần Thiên Minh một cái, nàng tức
giận nói với hắn: “Em lớn lên có biết xấu hổ không hả? Nhanh đi mặc quần vào.” Nói xong, nàng lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn thêm phát nữa.
Lửa tình của Trần Thiên Minh đã bị đốt lên, hắn làm gì còn quan tâm Yến là tức giận thật hay là giả chứ, “Chị, em muốn chị mà, cho nên em mới vào tìm chị, em muốn chị ngay bây giờ.” Nói xong, Trần Thiên Minh lại kéo Yến vào lòng.
“Em…em mau buông ra đi,” Yến cảm nhận được sự ‘cứng rắn’ của Trần Thiên
Minh đang chọc ở sau lưng mình, nàng xấu hổ, nói: “Thiên Minh, em, em không phải vừa rồi mới làm chuyện này với Trương Lệ Linh trong phòng khách sao? Thế nào mà giờ lại đi vào chọc chị chứ?” Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi của Trương Lệ Linh và Trần Thiên Minh trong phòng khách, mặt Yến lại càng thêm đỏ hơn.
“Ồ, hóa ra là chị đã nhìn thấy rồi, chị, chuyện này chị sai rồi, chưa được người khác đồng ý, vậy mà đã tùy tiện đi coi người ta làm chuyện này, em phải phạt chị.” Trần Thiên Minh nói xong, hắn liền bắt đầu bóp bóp hai vú của nàng.
“Em…em mau buông ra đi mà.” Yến vội vàng giãy dụa, nhưng mà, sức lực của nàng thì làm sao mà giãy ra được, hơn nữa Trần Thiên Minh còn cố ý muốn nàng ngay trong bếp, cho nên, hắn tất nhiên là không thể để nàng giãy ra được. Hiện giờ, nàng đã bị Trần Thiên Minh vừa ôm vừa sờ, tình cảnh rất là mập mờ.
“Chị, chị thương em đi mà, chị nhìn này, nó còn chưa có thỏa mãn mà!”
Trần Thiên Minh nói xong, hắn cũng vừa lúc cởi được nịt ngực của nàng ra, sau đó thì luồn tay vào, trực tiếp ‘bóp thỏ’.
Yến đã có chút xuân tình nhộn nhạo, nay lại bị Trần Thiên Minh làm vậy, nàng cũng từ chối vài cái cho có, sau đó thì không động nữa, tùy ý để Trần Thiên Minh làm xằng làm bậy.
Trần Thiên Minh hiện giờ ôm Yến, Yến lại đưa lưng về phía hắn, cho nên hai tay hắn chỉ việc duỗi ra, hoàn toàn ôm trọn lấy hai vú đầy đặn mê người của nàng. Tuy là vẫn chăm chỉ ‘bóp thỏ’, nhưng mà hắn cũng không quên thỉnh thoảng sờ sờ phía dưới của nàng, khiến Yến bắt đầu rên rỉ không thôi.
“A…Thiên…Minh…không…muốn…” Yến nói đứt quãng, Trần Thiên Minh nghịch như vậy khiến nàng không thể nào nói rõ được, nàng hiện giờ, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải có Trần Thiên Minh ôm nàng, nàng rất có thể đã ngã ngồi xuống đất rồi.
“Chị, đừng nói gì cả, em hiểu ý chị mà, chị đang bảo em ‘đừng ngừng lại’, chị muốn mà, cái này em rất hiểu, chị dù không nói ra, em cũng hiểu mà.” Trần Thiên Minh cố ý nói, phụ nữ chính là như vậy, lúc đầu thì nói không nên, sau đó lại liều mạng nói muốn.
“Em…” Yến muốn mắng Trần Thiên Minh một câu, nhưng mà tay hắn lại càng thêm dùng lực trên vú nàng, khoái cảm ở đó khiến nàng muốn mắng cũng không được nữa.
Trần Thiên Minh đã có chút không chờ được, vì thế hắn không tán tỉnh nàng thêm nữa, mà trực tiếp mò luôn xuống giữa hai chân nàng, quần lót của Yến không phải bằng tơ tắm như của Trương Lệ Linh, mà của nàng bằng cotton, tính hút nước rất mạnh. Mặc dù trên lý thuyết thì nói thế, nhưng mà Trần Thiên Minh sờ soạng một hồi thấy nó đã không còn có cảm nhận khô như nguyên bản nữa.
“Ư…” Yến nhỏ giọng rên rỉ, hiện giờ, nàng cảm thấy nơi đó đã ướt, bởi vì nàng cũng Trần Thiên Minh làm chuyện này không ít lần rồi, cho nên, nàng cũng không quán thẹn thùng, nàng cảm thấy, Trần Thiên Minh là quan trọng nhất trong đời mình, thế nên, Trần Thiên Minh muốn gì nàng cũng làm theo.
Chẳng qua, Yến nhìn qua phòng bếp một chút, cảm thấy không thích hợp, vì thế, nàng nói với Trần Thiên Minh: “Thiên…Thiên Minh, không…không nên ở đây…”
Trần Thiên Minh nhìn qua phòng bếp, vừa cười vừa nói: “Chị, không sao đâu, chị không phải vừa rồi còn vội chiên thức ăn sao? Chị giờ có thể chiên thức ăn của chị, em thì làm việc của em.” Nói xong, Trần Thiên Minh bắt đầu cởi quần áo của nàng.
“Không muốn mà, Thiên Minh,” Yến nói mấy câu gọi là tượng trưng, hiện giờ, nàng sao lại không muốn chứ, lửa tình của nàng bị Trần Thiên Minh khơi lên bừng bừng rồi, nếu như không phát tiết, hậu quả chắc khó mà chịu nổi.
“Chị, chị nhanh lên một chút, nếu không, làm em nghẹn chết mất.” Trần Thiên Minh mặc kệ tất cả, hắn đẩy áo của Yến lên, sau đó dùng lực kéo quần lót của nàng xuống, thế giới này đúng là công bằng, tuy là không thể nói công bằng tuyệt đối, nhưng mà chính mình nơi đó không mặc quần, mà Yến cũng không phải mặc quần áo, mà là nàng mặc váy, như vậy cũng tính là tương đối công bằng rồi.
“Em đưa chị quần đi mà.” Yến quay đầu lại thì phát hiện Trần Thiên Minh đang nhìn chằm chằm vào quần lót của mình, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng nói với Trần Thiên Minh, muốn nhanh chóng lấy lại quần.
“Chị, em thấy chị rất không thành thật, chị xem, quần lót cũng đã ướt đến thế này rồi, còn nói là không muốn, oa, thơm quá!” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đặt nó lên mũi ngửi một chút, sau đó cảm thán.
“Em…” Yến hiện giờ lại càng thẹn hơn, nàng muốn cướp lấy quần lót về, nhưng mà Trần Thiên Minh lại không cho nàng cơ hội đó, vì thế nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh mà thôi.
Trần Thiên Minh cũng mặc kệ, phía dưới cứng quá làm hắn càng ngày càng khó chịu, vì thế, hắn vắt quần lót của nàng lên vai, rồi lấy tay kéo váy nàng xuống đến đùi. Sau khi sờ soạng nơi đó của Yến một lúc, cảm thấy đã sẵn sàng để bắt đầu, chỉ còn thiếu gió đông mà thôi, vì thế, hắn nhanh chóng nhằm chuẩn vị trí rồi đâm vào.
“Ư…” Yến rên lên một tiếng, không biết là nàng đã hưng phấn hay là cao hứng.
Nghe thấy tiếng kêu của Yến, cũng cảm nhận được bên trong ướt át của nàng, Trần Thiên Minh không đợi được nữa mà chậm rãi chuyển động. Mới rồi những động tác của Trương Lệ Linh không làm hắn thỏa mãn, hơn nữa trong bếp, nhưng động tác cuồng nhiệt của Yến cũng dần làm hắn cảm thấy muốn ra.
Vì vậy, Trần Thiên Minh một tay nhấc chân nào, một tay thì bóp bóp vú nàng, hơn nữa còn đang dùng lực đâm vào, hắn muốn đem tất cả những ngón nghề vừa rồi chưa dùng với Trương Lệ Linh, giờ dùng hết với Yến, có hai đống tượng này, chính hắn cũng không còn quá khổ cực nữa, lúc trước thì lúc nhớ các nàng, lúc lại muốn giải quyết, M, thật là khổ sở mà!
“Ư…Thiên Minh. Chị muốn…” Dưới công kích mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, Yến bắt đầu nói loạn, mỗi lần Trần Thiên Minh mạnh mẽ đâm vào, đều làm nàng không nhịn được hô lên. Bây giờ, nàng muốn Trần Thiên Minh đâm vào thật mạnh, hình như thời gian dài rồi nàng không làm chuyện này với Trần Thiên Minh, nàng rất muốn, đặc biệt là sau khi xem màn ‘phim heo’ trong phòng khách lại càng làm nàng khó nhìn được, muốn vô cùng.
“Chị, chị không nên gấp, em sẽ làm chị thỏa mãn mà.” Trần Thiên Minh một bên cười cười, một bên lại mạnh mẽ đâm nàng.
“Thiên Minh, chị…chị rất hạnh phúc…” Đột nhiên, thân thể của Yến run lên một cái, sau đó thì mềm nhũn trong lòng hắn, hình như nàng cũng giống như Trương Lệ Linh vừa rồi, đã đạt tới cao trào, chỉ khác là Trương Lệ Linh thì ngồi, còn Yến thì đứng, tình hình có chút không giống.
Trần Thiên Minh nghĩ đến muốn ăn cơm, mà thức ăn Yến chiên bị hỏng, dù sao nàng cũng đang hưng phấn, cho nên, Trần Thiên Minh cũng không làm quá lâu.
Vì thế, hắn hít sâu một hơi, tiến hành chạy nước rút với Yến, mà Trần Thiên Minh cũng không biết mình cứ nhấp nhô bao nhiêu lần, hình như không tới 500, chỉ khoảng 300 thì hắn đã đem toàn bộ tinh hoa cùa mình ra bắn vào bên trong Yến, sau đó thì ôm chặt lấy nàng.
“Được rồi, em nhanh đưa quần áo cho chị đi.” Rốt cục Yến cũng lấy được một hơi, nhẹ nhàng đẩy Trần Thiên Minh ra, sau đó đỏ mặt nói.
“Chị, trả chị, vậy về nguyên chủ nhé.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa đem quần lót trả lại cho nàng.
Yến hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, cướp lại cái quần lót, mặc lại. Chanửg qua, có thể là vừa rồi ‘làm’ quá cuồng nhiệt, quá mệt mỏi, Yến vừa mới giơ chân trái lên thì đã như muốn ngã sấp.
Trần Thiên Minh thấy vậy, hắn vội vàng dìu Yến đứng lên, quan tâm hỏi: “Chị, chị làm sao vậy?”
“Em còn nói nữa, đền là em làm hại, hại chị đến giờ chân còn mềm nhũn nè.” Yến có chút tức giận mắng Trần Thiên Minh.
“Vậy để em giúp chị mặc vào đi, dù sao vừa rồi cũng là em cởi mà.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa ngồi chồm hỗm xuống giúp Yến mặc quần lót vào.
“Chị, chị mệt sao? Để em đến giúp chị đi!”
Yến lấy lại bình tĩnh, nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của Trần Thiên Minh, nàng không khỏi cười hì hì, nói: “Chị chưa từng thấng người nào không mặc quần chiên thức ăn, em có thể nói là người đầu tiên đấy.”
“Em…em đi mặc quần trước.” Trần Thiên Minh nhìn lại phía dưới mình, hắn cũng biết là như vậy thì không tốt, mặc dù đều là người một nhà, nhưng mà người khác đều mặc quần áo, chỉ có mình là không mặc quần chạy khắp nới, làm vậy dường như có chút quá xuất chúng.
“Không cần, Thiên Minh, hiện giờ thời tiết nóng như vậy, em cứ thế không phải mát hơn sao?” Yến nhìn Trần Thiên Minh không mặc quần, cười cười.
Vừa rồi hắn khiêu khích nàng như vậy, hiện giờ nàng phải giếu cợt lại hắn chứ.
“Chị, sao chị có thể nói thế với em? Chị nghĩ là em là tên biến thái à?
Cứ thế này chạy loăng quăng trên đường sao?” Trần Thiên Minh liếc mạt nhìn Yến, nói.
“Em cũng biết thẹn sao? Vậy vừa rồi ai không mặc quần cứ thế chạy vào bếp hả?” Yến ra vẻ tức giận nói. Tên oan gia này, vốn là nàng đang làm thức ăn tốt, tự nhiên lại bị hắn vào làm vậy, cuối cùng thức ăn cũng đen thui, không thể ăn được.
“Em không phải là do muốn chị sao? Quýnh lên, đến ngay cả quần cũng quên mặc.” Trần Thiên Minh vội giải thích. Kỳ thật, hắn là không muốn mặc, nếu mặc vào ở phòng khách, đến phòng bếp lại cởi, vậy thì phiền phức quá!
“Được rồi, không nói với em nữa, em nhanh ra ngoài đi, chị chuẩn bị lại thức ăn cho mọi người.” Yến vừa nói vừa đến bên vòi nước bắt tay vào làm.
“Được rồi,” Trần Thiên Minh gật đầu, nói. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng bếp, lúc này mới phát hiện ra Trương Lệ Linh đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kawaguchi
Trần Thiên Minh vừa ra khỏi phòng thì thấy Trương Lệ Linh đang trừng mắt nhìn hắnm vì thế hắn vội vàng cười nói với Trương Lệ Linh: “Lệ Linh, em không xem TV à?”
“TV có gì hay mà xem? Xem người khác lõa thể chạy quanh mới hay!” Trương Lệ Linh nói xong, lại hung hăng trừng mặt nhìn phía dưới của Trần Thiên Minh một cái, dường như là muốn cắt nó đi vậy.
“Em sao lại nói như thế chứ? Cái gì mà lõa thể chạy, em có hiểu hết ý tứ của từ này không? Đó là không mặc quần áo, còn anh bây giờ không phải vẫn đang mặc áo đây sao?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào áo mình, vẻ mặt đầy tức giận. Trương Lệ Linh đúng là dùng từ không đúng mà, nếu thế này mà gọi là lõa thể chạy, vậy nàng không phải cũng thế sao, nàng không phải cũng đang không mặc quần lót sao? Trong lòng Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.
Trần Thiên Minh vội vớ lấy quần, sau đó mặc nhanh vậy, như vậy vẫn tốt hơn, sẽ không có ai hồ ngôn loạn ngữ nữa. “Ô, quần lót của em đâu?” Trần Thiên Minh tìm vài lần trên ghế salon, nhưng mà cũng không tìm thấy cái quần lót tơ tằm của Trương Lệ Linh, vừa rồi rõ ràng nó còn ở trên ghế salon mà.
“Chuyện của anh sao?” Trương Lệ Linh đỏ mặt, nói.
“Sao lại không liên quan đến anh? Anh là nam nhân của em, vừa rồi quần lót của em là do anh cởi, cho nên cũng phải để anh giúp em mặc vào.”
Trần Thiên Minh nói với vẻ rất chính trực, dường như không thể không tìm thấy quần lót của Trương Lệ Linh.
“Hừ,” Trương Lệ Linh lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh đi đến bên người Trương Lệ Linh, hắn kéo váy nàng lên, rồi nhìn vào bên trong, “Ồ, hóa ra là quần lót ở chỗ này.”
Trần Thiên Minh vừa nhìn quần lót mà Trương Lệ Linh đã mặc vào vừa thất vọng nói. Làm hại mình tìm suốt, hóa ra là Trương Lệ Linh đã mặc vào rồi.
“Anh, anh không phải là đang giúp em tìm quần lót sao? Ôi, bây giờ làm người tốt thật khó, làm việc tốt cũng bị người ta mắng cho.” Trần Thiên Minh cố ý ra vẻ khổ sở nói.
“Anh vừa rồi đã làm gì trong phòng bếp?” Trương Lệ Linh hỏi Trần Thiên Minh. Vừa rồi nàng ở ngoài phòng khách nghe thấy nhưng thanh âm trong phòng bếp mà thấy đỏ cả mặt.
“Không, không làm gì mà, anh chỉ vào giúp xem Yến làm thức ăn thế nào thôi?” Trần Thiên Minh cười ha ha nói, nhìn ánh mắt muốn giết người của Trương Lệ Linh, hắn cảm thấy đây không phải là lúc thẳng thắn.
“Có người không mặc quần đi vào phòng bếp sao?” Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Trần Thiên Minh, Trương Lệ Linh lại không nhịn được cười.
Trần Thiên Minh tự xoa đầu, ngượng ngùng nói: “Bây giờ không phải trời đang nóng sao? Hơn nữa đây là nhà mình, tất cả đều là người nhà, sợ cái gì chứ?”
Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói: “Đúng vậy, hai người làm thức ăn trong bếp mà liều mạng kêu sao, loại chuyện này em còn chưa có gặp qua đó.” Nhớ lại vừa rồi Trần Thiên Minh và chị Yến ở trong bếp tạo ra thanh âm kia, khuôn mặt của nàng lại đỏ bừng. “Hừ, so với ‘phim heo’ còn kêu to hơn đấy!”
“Em, em mới không xem qua cái loại phim đó, em chỉ nghe người khác nói thôi.” Trương Lệ Linh đỏ mặt, ấp úng nói.
“Không thể nào, em khẳng định là xem rồi, nếu không, sao vừa rồi em lại nói vậy?” Trần Thiên Minh lộ ra dáng vẻ không chịu buông tha.
“Không nói nữa, anh nhanh vào phòng vệ sinh rửa cái mặt đi, bẩn chết mất.” Trương Lệ Linh vội vàng kêu Trần Thiên Minh đi rửa mặt, nhưng mà dường như ý của nàng không phải là vậy.
“Ồ,” Trần Thiên Minh nghe thấy Trương Lệ Linh nói vậy, hắn không còn cách nào khác đành vào phòng vệ sinh. Mà hắn vừa mới từ phòng vệ sinh đi ra, Yến đã đi tới, nói với hắn: “Thiên Minh, thức ăn đã xong rồi, em giúp chị bưng lên đi.” Nói xong, nàng cũng đi vào phòng vệ sinh.
Trần Thiên Minh nghe thấy Yến nói vậy, hắn liền nhanh chóng vào bếp bê thức ăn cùng cơm ra, đặt lên bàn.
“Chị, Lệ Linh, chúng ta ăn cơm thôi!” Trần Thiên Minh vội vàng nói với Trương Lệ Linh và Yến còn đang đỏ mặt, có thể là các nàng xấu hổ do nhớ lại chuyện vừa rồi.
“Chị Yến, chị ăn nhiều một chút, vừa rồi chị trong bếp đã khổ cực rồi.”
Trương Lệ Linh nói với Yến một câu hai nghĩa, sau đó cười cười.
“Không khổ mà, để em ở ngoài phòng khách đợi lâu quá,” Yến cũng cười quyến rũ với Trương Lệ Linh.
“Nói như vậy, có người ở trong bếp khổ cực rồi.” Trương Lệ Linh vừa nói vừa liếc mắt qua Trần Thiên Minh, Yến cũng biết là Trương Lệ Linh đã hiểu việc nàng và Trần Thiên Minh XXX trong bếp.
“Anh có khổ đâu, cứ thêm dinh dưỡng cho anh là được rồi.” Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh nhìn hắn như vậy, hắn vội vàng tỏ rõ lập trường, chình mình là một nam nhân vô cùng lợi hại, chỉ hai lần mà đã nói là mình mệt, như vậy không phải làm những người phụ nữ của mình thất vọng sao? Đương nhiên, để hai người họ tăng thêm chút dinh dưỡng cho mình cũng là điều cần mà.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh liền gắp lấy một miếng thịt gà, oa, thật ngon, tay nghề của Yến đúng là số một, sau này phải kêu tiểu trữ hướng Yến học tập mới được, làm một người phụ nữ tốt, chính là phải chăm lo bếp núc, quản lý nhà cửa, như Yến vậy. Trần Thiên Minh càng nghĩ càng cao hứng, nếu như những người phụ nữ của mình đều như vậy, minh giàu to rồi.
“Chị Yến, chị nghe Thiên Minh nói chưa? Chị tăng thêm dinh dưỡng cho anh ấy là được, đừng để anh ấy mệt mỏi trong bếp.” Trương Lệ Linh lại cười cười nói với Yến.
“Lệ Linh, em nói cái gì vậy?” Yến đã nghe ra ý trong lời của Trương Lệ Linh, nàng ta đang cười chuyện nàng cũng Trần Thiên Minh ở trong bếp.
“Ôi, em cũng không biết có người làm thức ăn trong bếp lại to tiếng như vậy!” Trương Lệ Linh cười hì hì, mặc dù nàng đang cười, nhưng mà không khí có vẻ rất sắc bén.
“Đúng vậy, chị cũng không biết có người xem TV cũng lớn tiếng như thế!” Yến cười đáp lễ Trương Lệ Linh, cũng sắc bén không kém.
Trần Thiên Minh thấy có mùi thuốc nổ, hắn vội vàng khuyên: “Hai người đừng ồn nữa, tất cả là người một nhà, cùng ăn cơm đi!” Hắn nghĩ, nếu như một người trong các nàng tức giận, lật bàn làm rớt thức ăn, vậy mình còn chưa kịp ăn đã đói rồi.
“Đều là do anh(em) làm hại cả!” Yến cũng Trương Lệ Linh đồng thanh nói. Các nàng nhìn thoáng qua nhau, lúc này lại cùng phì cười.
Thế nào mà lại thành mình làm hại chứ? Nếu hai người không muốn uống nước, mình có thể ấn đầu hai người bắt uống sao? Cứ như là do mình bắt buộc vậy! Trong lòng Trần Thiên Minh gào lên kêu oan.
“Lệ Linh, chị gắp cho em, ăn nhiều một chuút, khổ cực rồi.” Yến vừa nói vừa gắp một miếng thịt gà cho Trương Lệ Linh, lần này, lần này là chân thành, không có chút gì là trêu chọc.
“Chị Yến, đây là em gắp cho chị, chị cũng ăn nhiều một chút.” Trương Lệ Linh có qua có lại gắp cho Yến một miếng thịt gà.
“Anh nè, hai người cũng gặp giúp đi!” Trần Thiên Minh làm ra dáng vẻ đáng thương rồi giơ bát ra, nói với Yến và Trương Lệ Linh. Sao các nàng lại quên minh chứ? Tốt xấu gì thì mình cũng là nam nhân chính trong nhà này, các nàng làm vậy cũng quá tuyệt tình đi! Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Em có tay có chân, không tự mình gắp được chắc?” Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.
“Đúng vậy, mới rồi còn dũng mãnh vậy mà, sao giờ lại không gắp được sao?” Trương Lệ Linh cũng mắng Trần Thiên Minh. Nhưng mà nàng nói ra lại thấy mình nói hơi ‘thiếu trong sáng’, khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
“Ôi, không ai muốn giúp, ta đành phải tự lực cánh sinh thôi.” Trần Thiên Minh tự làm ra vẻ thương tâm, nói.
“Được rồi, em cũng đừng làm ra vẻ đáng thương nữa, Thiên Minh, chị gắp cho em một miếng nè.” Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh đáng ghét như vậy, cũng hơi buồn cười, vội gắp cho hắn một miếng.
“Em cũng gắp cho anh hai miếng thịt gà nè.” Trương Lệ Linh thấy Yến đã gắp, nàng cũng không chịu yếu thế mà gắp cho Trần Thiên Minh hẳn hai miếng thịt gà.
“Trời ạ, mới rồi còn không ai gắp, giờ lại được rất nhiều.” Trần Thiên Minh nhìn trong bát đã có mấy miếng thịt gà, muốn ngã luôn, không còn cách nào khác ngoài cười khổ.
Yến và Trương Lệ Linh mới rồi còn khắc khẩu, vậy mà giờ hai người đã như là bạn tốt với nhau rồi. Có nói có cười, ngược lại nam nhân như Trần Thiên Minh thì bị hai nàng vứt qua một bên. Các nàng không thèm để ý đến Trần Thiên Minh, hoàn toàn coi hắn như người vô hình.
Ăn xong cơm nước, Yến cũng Trương Lệ Linh nhanh chóng đem bát đũa vào trong bếp rửa, Trần Thiên Minh thì xem TV. Mặc dù lúc ăn cơm hai nàng không để ý đến hắn, nhưng mà Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy tình thân gia đình tồn tại, hắn phát hiện, Trương Lệ Linh đã dung nhập vào trong cuộc sống của hắn và Yến. Xem ra, mình đã có ba nữ nhân dung nhập rồi. Ôi, không biết mình có mạng tốt như Vi Tiểu Bảo không đây, có bảy tám người phụ nữ cùng sống chung đây? Trần Thiên Minh lại bắt đầu nghĩ miên man.
“Thiên Minh, em…em nghĩ nên đi về.” Trương Lệ Linh nhìn thấy nơi này của Trần Thiên Minh chỉ có một phòng có giường, ba người ở thì hình như không hợp.
“Thôi đi, giờ đã trễ vậy rồi, bên ngoài rất nhiều sắc lang.” Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Trương Lệ Linh, hắn cũng không muốn để Trương Lệ Linh trở về, nếu như nàng trở về, vậy kế hoặch 3P hôm nay không phải
phá sản sao.
“Đúng vậy, Lệ Linh, em không cần về, cứ ở đây ngủ cùng chị đi! Trong phòng không phải có giường sao? Đủ cho chúng ta ngủ mà.” Yến nói với Trương Lệ Linh.
“Vậy…vậy anh ấy ngủ ở đâu?” Trương Lệ Linh không phải là không muốn ở đây, chỉ là nàng nghĩ nếu Trần Thiên Minh ngủ cũng hai người bọn nàng, như vậy nàng thấy không quen, hơn nữa, nàng cũng không muốn vậy.
“Hắn ngủ trong phòng khách là được, dù sao cũng không phải là hắn chưa từng ngủ trong phòng khách.” Yến cười nói.
“Đúng vậy, em cứ ngủ ở đây đi, anh, anh ngủ ở ghế salon cũng được.” Trần Thiên Minh vì muốn Trương Lệ Linh lưu lại, hắn không còn cách nào đánh nói vậy. Dù sao đây là phòng của mình, chờ các nàng đi ngủ, đến lúc canh ba nửa đêm, mình đi vào lén lút sờ mó, tiến hành họat động 3P. Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ.
“Được rồi.” Trương Lệ Linh thấy Yến cũng Trần Thiên Minh đều nói vậy, nàng cũng gật đầu. Hơn nữa nàng cũng có ý nghĩ muốn lưu lại, đây là cơ hội tốt cùng kéo gần quan hệ với chị Yến.
Vì vậy, bọn họ đều ngồi xem TV trong phòng khách.
Rất nhanh đã đến 11 giờ, Yến nhìn đồng hồ một chút, rồi nói với Trương Lệ Linh: “Lệ Linh, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đ ngủ thôi?”
“Vâng, chúng ta đi ngủ.” Trương Lệ Linh kéo tay Yến, hai người vừa nói vừa cười đi về phòng. Trần Thiên Minh thấy vậy, hắn vội nhảy dựng lên, nói với các nàng: “Hai người buổi tối ngủ không sợ sao? Có muốn có người bảo vệ ‘free’ không?”
“Xin lỗi, chúng ta không cần.” Trương Lệ Linh lắc đầu nói với Trần Thiên Minh.
“Vậy có muốn nghe một chút ca khúc trước khi ngủ không, hai người ngủ, còn anh ở bên cạnh ca hát cho hai người.” Hiện giờ, mục đích của Trần Thiên Minh là muốn cùng hai nàng về phòng, tìm cơ hội xuống tay.
“Chúng ta không muốn nghe hát, chỉ muốn ngủ thôi.” Trương Lệ Linh vừa nói vừa đóng cửa lại.
“Bình” một tiếng, cách cửa đóng sập lại, thiếu chút nữa thì đụng vào mũi Trần Thiên Minh.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kawaguchi
Trần Thiên Minh sờ sờ vào chỗ mũi, may mà không bị cửa đập, hắn âm thầm nghĩ: “Không vào thì không vào, làm gì phải hung ác như vậy chứ, sao phải đóng cửa vội như vậy? Đây là phòng của ta mà, ta tiến vào không được sao? Hơn nữa, mặc dù ta không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng tối thiểu thì cũng là chính nhân quân tử! Sao phải đối với ta như vậy chứ?”
Trần Thiên Minh nhàm chán ngồi ở ghế salon, hắn muốn ngủ, nhưng mà không ngủ được, cũng không biết làm gì? Xem TV thì không có khả năng, thứ nhất, không có gì đáng xem trên TV, thứ hai, hắn không muốn xem, hắn chỉ muốn nhìn hai mỹ nữ bên trong kia thôi. Thể lực của mình vô cùng tốt, nếu như vận động ‘như thế’ thêm một hai lần nữa, tuyệt đối là không có vấn đề.
Không bằng, đợi lát nữa các nàng ngủ thiếp đi, mình lén lút đi vào sờ mó, khiến dục hỏa của các nàng bốc lên, sau đó mình muốn làm gì thì làm, đến cả 3P cũng không thành vấn đề. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh nhìn thời gian một chút, mới vừa hơn 11 giờ, cứ đợi đến sau 12 giờ đi, lúc đó chắc là các nàng ngủ rồi.
Mới rồi các nàng đúng thật là quá lao lực, mỗi người đều đạt tới cao triều, mà dường như người ta thường nói, phụ nữ sau khi cao triều qua đi thường vô cùng muốn ngủ, bởi vì tay chân các nàng vô lực, lại làm nhiều vận động ‘nặng’. Cho nên, Trần Thiên Minh đoán các nàng chỉ cần gần 1 tiếng là ngủ rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Trần Thiên Minh lại lấy tay chậm rãi gõ gõ vào ghế salon, hiện giờ, hắn không dám ngủ chút nào, nghĩ đến lát nữa có thể tiến hành hoạt động 3P, nếu giờ mình mà ngủ thiếp đi, như vậy thì tổn thất lớn. Vì thế, Trần Thiên Minh kiên nhẫn véo đùi mình không cho ngủ quên, một bên thì không quên xem đồng hồ.
3 giây, 2 giây, 1 giây, đến 12 giờ rồi. Trần Thiên Minh cao hứng cười. Ha ha, xem ra, đã đến lúc mình đại triển thân thủ rồi. Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa đứng dậy, làm mấy họat động cho nóng người, sau đó bẻ tay, lắc cổ. Các nàng hẳn là đã ngủ rồi, hiện giờ cũng 12 giờ rồi mà. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đến bên cửa, vận công nghe ngóng một chút, bên trong không có động tĩnh gì. He he, xem ra các nàng đã ngủ rồi.
Vì vậy, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm ở cửa, chuẩn bị xoay mở, nghĩ đến cảnh hai mỹ nhân xinh đẹp đang nằm trong đó chờ mình vào đánh 3P, Trần Thiên Minh suýt thì phát cuồng, M, lát nữa mình nhất định phải điên long đảo phượng, khiến Yến và Trương Lệ Linh sướng muốn chết luôn.
Ô? Trần Thiên Minh dùng sức mở cửa, những mà nắm cửa vẫn bất động, chẳng lẽ là khóa từ bên trong? Trần Thiên Minh trong lòng rất khổ sở, rốt cuộc là ai làm chuyện này? Không có lương tâm như vậy, Yến, chắc là không phải, nàng sẽ không làm vậy với mình. Được rồi, nhất định là Trương Lệ Linh!
Trần Thiên Minh giơ chân phải lên, muốn đá cửa vào, nhưng mà nếu như phá cửa vào, vậy thì mình sẽ bị hỏi tại sao canh ba nửa đêm lại phá cửa, hơn nữa bà báo chủ nhà sẽ tới. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh đành phải hạ chân xuống.
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ đành phải quay lại ghế salon, ôi, người tính không bằng trời tính, mình sao lại đen như vậy chứ? Hắn bất đắc dĩ quá nên ngồi luyện Hương Ba Công, hôm nay vận động hai lần, hắn hấp thụ được âm khí của Yến và Trương Lệ Linh. Thôi quên đi, cứ đề cao công lực của mình rồi nó!
--------------------------------
Ma Vương, Phong Ma, Vân Ma, Lôi Ma, điện mà, Thái Đông Phong, Diệp Đại Vĩ đều đang ngồi ở đại sảnh nơi Ma Vương sống.
“Điện Ma, mày nói mày bị ai đánh?” Ma Vương hỏi Điện Ma ở đối diện, lần trước Trần Thiên Minh đánh lang vương bị thương, Điện Ma hộ tống lang vương về Lạt Ma giáo, hiện giờ mới về.
Điện Ma nhớ lại một chút, nói với Ma Vương: “Là Trần Thiên Minh của Huyền Môn, đấy là hắn nói với chúng tôi, hắn đánh lang vương bị thương, lang vương còn muốn tìm hắn đề báo thù.”
“Trần Thiên Minh?” Thái Đông Phong và Diệp Đại Vĩ nhìn nhau, yên lặng thầm nghĩ.
“Hay, đánh hay lắm!” Ma Vương vỗ đùi cao hứng kêu. “Ta còn đang lo không có cách nào đề Huyền Môn và Lạt Ma giáo kết oán, hiện giờ thì tốt rồi, người Huyền Môn đánh người của Lạt Ma giáo, như vậy, Hồng Lạt Ma sẽ hận người của Huyền Môn, hắn chắc sẽ đứng về phía chúng ta.”
“Lạt Ma giáo không phải còn có Hoàng Lạt Ma sao?” Vân Ma khó hiểu hỏi Ma Vương.
“Hoàng Lạt Ma không đáng sợ, bọn họ người ít, hơn nữa lão phật sống không lâu trước đã về trời, hiện giờ phật sống là một người trẻ tuổi, gọi là Ngận Tang Đạt Kiệt, trẻ con chưa biết gì, có thể tạo thành uy hiếp sao. Lần trước, phật sống Hồng Lạt Ma có gọi điện cho ta, muốn thông qua tay của ma môn chúng ta, diệt trừ nhân vật trọng yếu của Hoàng Lạt Ma, haha, hiện giờ, Hồng Lạt Ma đang cùng trên một con thuyền với chúng ta, xem ra, đại sự của chúng ta không thành không được rồi.” Ma Vương cười ha hả nói.
“Ma Vương, Hồng Lạt Ma, anh có thể đối phó không? Bọn họ người nhiều, võ công không phải rất lợi hại sao?” Lôi Ma kỳ quái hỏi Ma Vương.
“Mày có biết dùng đầu óc không hả? Nếu như Hồng Lạt Ma quang minh chính đại, vậy thì có lý do gì mà đối phó với Hoàng Lạt Ma, vì như vậy sẽ khiến bọn người trong giáo đó phẫn nộ. Nhưng nếu người ngoài giế Hoàng Lạt Ma, như vậy thì chỉ cần hắn thu thập tàn cuộc là được rồi.” Ma Vương chỉ thẳng mặt Lôi Ma mắng.
“Sư phụ, Trần Thiên Minh kia chính là kẻ đã phá hủy giao dịch thuốc phiện của Thiên Tinh bang lần trước, con lần đó còn cho hắn ăn Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán, vậy mà hắn không sao cả, lại còn có thể khôi phục được võ công, thật là tà môn quá?” Thái Đông Phong vừa nghĩ tới liền nói với Ma Vương.
“Có chuyện vậy sao? Ngươi phế võ công của hắn, hắn còn có thể khôi phục. Mẹ kiếp, thật là rất tà môn!” Ma Vương kỳ quái nói. Hiện giờ, Ma Vương chỉ có thể giải thích duy nhất là Thái Đông Phong cầm lộn thuốc, hoặc là Trần Thiên Minh không có ănm mà lúc phế võ công của hắn thì điểm huyệt không chuẩn, để cao thủ Huyền Môn chữa được cho hắn. Mà trong Huyền Môn, võ công cao nhất chính là Trí Hải.
“Rất tà môn!” Thái Đông Phong gật đầu nói.
“Vậy Trần Thiên Minh có thể liên quan đến công ty bảo an An An, con phát hiện người mở công ty chính là đàn em của hắn.” Diệp Đại Vĩ đột nhiên xen vào một câu, lần trước Trường Mao ở tửu điếm đã phát hiện Trần Thiên Minh, sau đó cho thủ hạ theo dõi, vì thế phát hiện chuyện này.
“Ma Vương, em lần trước lúc đến công ty bảo an An An, năm người chúng tôi dùng đến cả Lôi Điện cũng không đánh lại hắn, hơn nữa còn bị hắn đả thương.” Vạn Kiếm vừa thấy Diệp Đại Vĩ nói đến công ty bảo an An An, hắn cũng nói theo.
“Lần trước người đánh lén chúng tôi tại kho hàng cũng mang theo mặt nạ, không biết có phải bọn chúng không?” Lôi Ma vừa nghe thấy Vạn Kiếm nói vậy, nhớ lại chuyện ở kho hàng, người mang mặt nạ kia võ công quá cao cường, nếu không phải là mình liều mạng chạy trốn, chắc là cũng chết như những tên kia trong kho hàng rồi..”
“Không thể loại trừ việc này,” Ma Vương suy nghĩ một chút, nói.
“Ma Vương, vậy có muốn tôi dẫn người đi giết hắn không?” Phong Ma nói với Ma Vương.
Ma Vương lại nói: “Một mình mày không phải là đối thủ của hắn, Lôi Ma bị hắn đánh trọng thương, nếu như chúng ta hô hào mà đến tìm hắn, vấy sẽ bị người khác chú ý. Chúng mày phải biết, sau lưng Trần Thiên Minh là Huyền Môn, nếu như có thể giết hắn thì tốt, nhưng mà để hắn không chết, vậy sẽ đả thảo kinh xà, kéo đám Huyền Môn sau hắn chạy ra. Mà đệ tử Huyền Môn cũng không ít, hơn nữa chúng có quan hệ với quốc gia, vái thập niên trước đã có rồi, cho nên, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Bây giờ không phải lúc chúng ta va chạm cứng với Huyền Môn, Trần Thiên Minh kia chúng ta chỉ có thể dùng ám chiêu, không nên đánh thẳng, nếu như chúng ta bị bại lộ, như vậy rất phiền toái.”
“Bây giờ chủ yếu là do Âm Dương công của ta chưa luyện thành, còn kém một tầng nữa, được rồi, Đại Vĩ, ngươi giúp ta tìm 4 đứa trẻ nữa đến đây, sáng hôm nay ta luyện làm chết đám trước rồi.” Ma Vương nói với Diệp Đại Vĩ.
“Sư phụ, không vấn đề, lát nữa con sai thủ hạ đi làm.” Diệp Đại Vĩ nghe thấy Ma Vương nói vậy, hắn vội vàng vỗ mông theo, hiện giờ, Ma Vương càng ngày càng thích hắn, hơn nữa cũng dạy càng ngày càng nhiều tuyệt chiêu cho hắn.
“Không sai, ngươi đúng là nhân tài, hai ngày nữa ta sẽ dạy ngươi mấy tuyệt chiêu.” Ma Vương ở bên gật đầu nói.
“Cám ơn sư phụ.” Diệp Đại Vĩ cao hứng nói.
Thái Đông Phong ở bên nhìn thấy rất tức giận, hiện giờ, Diệp Đại Vĩ càng lúc càng được sủng ái, võ công cũng càng ngày càng cao, hắn còn nghe Ma Vương nói võ công Diệp Đại Vĩ cao hơn hắn, vì thế hắn sao không tức giận chứ?”
“Sư phụ, con đã cùng lão già phó thư ký kia nói chuyện, chỉ cần chúng ta thêm lợi ích, quan hệ sẽ được xác định.” Thái Đông Phong vội vàng nói chút công lao, nếu không, hắn trong mắt Ma Vương sẽ không còn chỗ lợi dụng nữa.
“Hay, hay lắm, ta có những đồ đệ tốt như các người, sợ gì đại sự không thành chứ!” Ma Vương cao hứng vỗ tay. “Được rồi, Lôi Ma, mày mấy ngày nữa dẫn theo đám thủ hạ đi đến Tây bộ Lạt Ma giáo, vừa lúc mày qua đó có thể tránh chút điều tiếng, mày bị Trần Thiên Minh nhận ra rồi.” Ma Vương nói với Lôi Ma.
“Vâng,” Lôi Ma gật đầu, nói.
“Kỳ thật, mày và Điện Ma qua đó, hơn nữa Tiểu Ngọc cũng đang ở đó, hẳn là có thể ứng phó được. Tiểu Ngọc đi đến Lạt Ma giáo học võ công đã hơn một năm rồi, không biết nó học được gì rồi?” Ma Vương cảm thán nói.
Tiểu Ngọc trong miệng của Ma Vương chính là Phương Minh Ngọc, anh của Phương Thúy Ngọc, con của Ma Vương, kỳ thật Ma Vương phái con hắn đi đến Lạt Ma giáo học võ công, cũng không phải vì coi trọng võ công Lạt Ma giáo, mà là đi lôi kéo thủ hạ và một số người ủng hộ hắn ở nước ngoài.
Hắn cho còn hắn là Phương Minh Ngọc tới, chính là muốn mượn sức để mình quản lý.
“Ma Vương, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tìm Tiểu Ngọc, đem chuyện này nói với hắn một chuút, để hắn lôi kéo thêm người và an bài hành động của chúng tôi.” Điện Ma nói với Ma Vương. Kỳ thật, tứ ma đều rất thương yêu hai con của Ma Vương, tứ ma nhìn con gái của Ma Vương lớn lên, hơn nữa võ công của cô gái đó không kém bọn chúng, đặc biệt là tâm kế và thủ đoạn của hai ‘Ngọc’ này, lại càng khiến tứ ma bội phục sát đất, cho nên, rất nhiều hành động, tứ ma đều nghe theo hai ‘Ngọc.”
“Tốt lắm,” Ma Vương gật đầu, “Chúng mày lần này tới Lạt Ma giáo cũng không nhiều nguy hiểm, chỉ làm bộ giết vài người là được, chuyện sau thì Đạt Lap sẽ giải quyết.” Ma Vương nói xong, hắn cao hứng cười tươi. Chỉ cần hắn có thể giúp Đạt Lạp hoàn thành chuyện này, để Đạt Lạp thống nhất Lạt Ma giáo, vậy thì Đạt Lạp sẽ nghe theo hắn, hơn nữa, Tiểu Ngọc giờ là đồ đệ của Đạt Lạp, quan hệ cũng không tồi. Nghĩ tới đó, Ma Vương không khỏi phá lên cười
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kawaguchi
“Vậy hiện giờ không đối phó với Trần Thiên Minh sao?” Thái Đông Phong có chút phẫn hận nói. Hắn nghĩ đến việc không giết được Trần Thiên Minh, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thỏai mái.
“Tiểu Thái, ngươi vừa rồi không nghe ta nói sao?” Ma Vương trừng mặt nhìn Thái Đông Phong, tức giận mắng. “Hiện giờ không phải là lúc, lấy thân thủ của hắn hiện giờ, đơn đấu ngươi không phải là đối thủ, còn nếu như đi nhiều người, vậy sẽ bị người huyền môn phát hiện, vấn đề sẽ rất lớn. Chúng ta vô lý mà tổn thất thuốc phiện, hiện giờ cần bình tĩnh, để Tiểu Thúy tìm vài thứ mà xuống tay, như vậy sẽ không phát sinh chuyện gì lớn.”
“Con, con không phải đang tìm người mua sao? Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này.” Thái Đông Phong thấy Ma Vương mắng hắn, vì thế nhỏ giọng nói.
“Ngươi nếu như không phải ở bên ngoài chơi nhiều nữ nhân như vậy, thì sao mà gặp chuyện này. Ngươi nhìn lại mình xem, trong thời gian này bộ dáng ra sao, còn Đại Vĩ thì ngược lại tiến bộ rất nhiều.” Ma Vương một bên mắng Thái Đông Phong, một bên lại khen ngợi diệp Đại Vĩ, điều này lại càng khiến Thái Đông Phong thêm khó chịu.
“Ma Vương, nếu như hai người chúng tôi đi Tây bộ Lạt Ma giáo, người nơi này có vẻ là không đủ dùng?” Điện Ma lo lắng nói với Ma Vương.
“Đủ rồi, có Phong Ma và Vân Ma, còn có cả Tiểu Thúy, hẳn là có thể đối phó được, chỉ cần là không có chuyện gì quá lớn. Cho nên, ta mới không phải người đi công ty bảo an An An, chờ đến lúc Âm Dương công của ta đại thành, lúc đó sẽ làm thịt bọn nó.” Ma Vương cười âm hiểm. “Đến lúc đó, ta sẽ giết chết thằng Trần Thiên Minh kia, mẹ kiếp, phá hư chuyện tốt của ta. Còn đám huyền môn nữa, bọn chúng cũng uy phong quá lâu rồi.”
“Sư phụ, con đi trước mang 4 đứa bé tới.” diệp Đại Vĩ vội vỗ mông Ma Vương.
“Tốt, Đại Vĩ, làm tốt lắm, sư phụ sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Ma Vương cười cười. Hiện giờ, hắn cảm thấy diệp Đại Vĩ làm việc còn sảng khoái hơn Thái Đông Phong nhiều.
Bọn chúng lại nói chuyện thêm một lúc nữa, lúc này Ma Vương mới cho mọi người lui. Mà diệp Đại Vĩ cùng Thái Đông Phong cũng không ở tại chỗ của Ma Vương, vì thế, hai thằng đều ra ngoài.
“Thái Ca, anh chờ một chút.” Diệp Đại Vĩ thấy Thái Đông Phong sắp lên xe, vì thế hắn vội gọi lại.
“Chuyện gì vậy, Diệp bang chủ, chú mấy ngày nay không phải là hồng nhân bên người sư phụ sao,” Thái Đông Phong cười lạnh, trước kia diệp Đại Vĩ hắn chỉ là một con chó, hiện giờ thì uy phong rồi, có thể cắn người nữa.
“Em sao uy phong được như Thái Ca, em không phải vẫn nghe lời Thái Ca chỉ huy sao? Em có được nửa bản lĩnh của Thái Ca đã là tốt rồi, sau này còn phải theo Thái Ca lăn lộn rồi!” diệp Đại Vĩ cười cười lấy lòng trước mặt thái đông phogn, nhưng mà trong lòng hắn lại đang mắng Thái Đông Phong: Mẹ kiếp Thái Đông Phong nhà mày, cũng vì mày hại tao không nhỏ nếu không thì tao đã chơi được không ít nữ nhân rồi. Hắc hắc, mấy ngày trước mày không phải rất uy phong sao, diệp Đại Vĩ tao không giết mày, tao không phải là người nữa.
“Hừ,” Thái Đông Phong trừng mắt nhìn diệp Đại Vĩ, hắn sau này mà không cho diệp Đại Vĩ chút nhan sắc, chắc diệp Đại Vĩ hắn còn tưởng mình giỏi lắm đây.
“Thái Ca, em nói với anh một chuyện.” diệp Đại Vĩ âm hiểm nói với Thái Đông Phong.
“Chuyện gì?” Thái Đông Phong nói.
“Thời gian trước, một thằng thủ hạ của em còn thấy Trần Thiên Minh cũng một cô gái bên nhau.” Diệp Đại Vĩ vừa cười vừa nói.
“Vậy thì làm sao?” Thái Đông Phong thấy chẳng liên quan, Trần Thiên Minh bên người vẫn thường xuyên có nữ nhân mà. “Anh biết cô gái đó là ai không?” diệp Đại Vĩ nói.
“Là ai?” Thái Đông Phong hỏi.
“Chính là Tiểu Trữ bạn gái anh, cô ta không phải đang làm ở công ty của anh sao? Thế nào mà lại đi làm ở quán bar ‘Dạ Độc Túy Tửu’ chứ?” diệp Đại Vĩ cố ý nói, kỳ thật hắn vì muốn chình Thái Đông Phong , vì thế mới nói ra một số tình huống mà thủ hạ thu thập được cho Thái Đông Phong.
“Tiểu Trữ đi làm ở quán bar ‘Dạ Độc Túy Tửu?” Thái Đông Phong kỳ quái hỏi, Tiểu Trữ không phải gọi điện nói là trong nhà có viêc, phải về huyện J sao? Thế nào mà lại làm việc trong quán bar? Chẳng lẽ là Tiểu Trữ và Trần Thiên Minh đã cải thiện quan hệ, lừa gạt mình. Thái Đông Phong càng nghĩ đến lại càng thêm tức.
“Đúng vậy, anh không biết sao? Thái Ca, anh thử nghĩ kỹ lại đi, Tiểu Trữ vốn là bạn gái anh, hiện giờ lại dựa vào Trần Thiên Minh, đây không phải là đội nón xanh cho anh sao? Ôi, nghĩ thấy anh cũng thật đáng thương, không biết anh đã chơi Tiểu Trữ kia chưa, chứ giờ thì Trần Thiên Minh chơi rồi!” diệp Đại Vĩ bên cạnh càng cố thêm dầu vào.
“Tiểu Trữ dĩ nhiên lại làm thế với tao,” Thái Đông Phong tức giận nói.
“Chuyện nam nhân hận nhất chính là bị đội nón xanh, hơn nữa, anh không phát hiện có chuyện rất lạ sao? Tiểu Trữ vừa rời công ty anh không lâu, kho hàng của anh đã gặp chuyện không may, chuyện này có quan hệ gì không?” diệp Đại Vĩ nói.
Thái Đông Phong suy nghĩ một chút, nói: “Khó trách, lúc ấy tao nghe Phong Hải Nhai nói là Tiểu Trữ nhìn thấy gì đó, sau đó thì Tiểu Trữ nói trong nhà có việc, tao còn tưởng là trùng hợp, xem ra, đích xác là có vấn đề.”
“Thủ hạ Phong Hải Nhai của anh có phải là giờ cũng mất tích không?” diệp Đại Vĩ nói tiếp.
“Đúng, hiện giờ còn chưa biết ở đâu, không biết chuyện của kho hàng, hắn có lẽ là bị giết bịt đầu mối rồi, nếu không thì làm sao?” Thái Đông Phong gật đầu, nói. Địa điểm kho hàng làm sao người ta biết được, đây vốn là bí mật, có thể mấu chốt chính là phong hải nhai.
“Anh nói xem có phải là Tiểu Trữ nói với Trần Thiên Minh bắt phong hải nhai không, sau đó tra ra địa điểm giấu thuốc phiện?” diệp Đại Vĩ nói ra giả thiết. Hắn hiện giờ chính là muốn Trần Thiên Minh tức giận, sau đó đối phó Tiểu Trữ, rồi Trần Thiên Minh và Thái Đông Phong sẽ đấu nhau, như vậy thì hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi! Đây chính là mưu kế của diệp Đại Vĩ, hắn muốn diệt cả Thái Đông Phong và Trần Thiên Minh. Nhưng mà hắn không ngờ, mấy câu của hắn cũng có chút đúng sự thật.
“Có khả năng,” Thái Đông Phong nghĩ một lúc, gật đầu.
“Anh xem, đây là ảnh Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ nắm tay đi dạo phố, thủ hạ của em tự tay chụp đó.” Diệp Đại Vĩ đưa cho Thái Đông Phong xem một bức ảnh.
“Con mẹ nó, còn điếm Tiểu Trữ này, dám phản bội tao sao.” Thái Đông Phong chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ ngay mà thôi.
“Thái Ca, anh không nghĩ đến báo thù sao?” diệp Đại Vĩ khích thêm Thái Đông Phong.
“Nhưng àm sư phụ không phải đã nói là tạm thời không được gây sự với Trần Thiên Minh sao? Hơn nữa, Lôi sư thúc còn bị Trần Thiên Minh đánh trọng thương, anh, anh làm sao là đối thủ của hắn chứ.” Thái Đông Phong suy nghĩ một lát, lắc đầu nói. Mặc dù không thể xác định người đeo mặt nạ chính là Trần Thiên Minh, nhưng mà nghe Điện Ma nói qua về võ công của Trần Thiên Minh, đến cả Điện Ma và lang vương cũng không đánh lại được Trần Thiên Minh, hắn đi tìm Trần Thiên Minh không phải là tự đi chết sao? Mình đã hại Trần Thiên Minh như vậy, Trần Thiên Minh còn muốn giết hắn hơn nhiều thì có?
“Thái Ca, Trần Thiên Minh anh không đối phó được, còn Tiểu Trữ chẳng nhẽ anh lại không? Chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn nữ nhân của mình bị nam nhân khác chơi sao?” diệp Đại Vĩ tức giận nói. Bởi vì, hắn cũng nghĩ đến Hà Đào mà hắn thích bị Trần Thiên Minh chơi, mối hận này trong lòng hắn làm sao quên được.
“Đúng, mẹ kiệp, anh đối phó không được Trần Thiên Minh, chẳng nhẽ lại không đối phó được Tiểu Trữ? Anh không giết Tiểu Trữ, mẹ kiếp anh không phải là Thái Đông Phong.” Thái Đông Phong càng nghĩ càng tức, hắn hận ngay bây giờ không thể bắt được Tiểu Trữ, tiền dâm hậu sát, rồi lại tái gian tái sát (câu này không dịch, quá quen với đám dê chúng ta rồi). Hắn còn chưa từng được chơi qua nàng, không ngờ giờ lại còn bị nàng đùa bỡn chứ.
“Đúng, Thái Ca, đây mới là nam nhân, mẹ kiếp, xú nữ nhân này dám để anh đội nón xanh, phải giết nàng ta.” Diệp Đại Vĩ phụ họa. “Đây là địa chỉ nơi Tiểu Trữ làm,” diệp Đại Vĩ vừa nói vừa đưa một tờ giấy cho Thái Đông Phong.
“Đại Vĩ, chuyện lần này đúng là cần cám ơn chú, nếu như không có chú nói cho anh, vậy giờ anh vẫn chẳng biết gì cả!” Thái Đông Phong nhận lấy tời giấy, cảm kích nói.
“Thái Ca, chúng là là huynh đệ, còn nói khách khí làm gì chứ?” diệp Đại Vĩ diễn như thật, con mẹ nó, mình trước kia làm huynh đệ với Thái Đông Phong, thế mà hắn lại cắt tiểu JJ của mình, còn kêu luyện Quỳ Hoa thần công, khiến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, nghĩ đến đó, diệp Đại Vĩ như muốn phát hỏa. Nhưng mà hiện giờ, hắn lại không dám lộ ra trước mặt Thái Đông Phong, còn có kế hoạch mà hắn muốn Thái Đông Phong bước vào!
“Đúng, chúng ta thì không cần khách khí rồi, chờ anh hoàn thành xong việc này, anh sẽ mời chú uống rượu.” Thái Đông Phong rất cảm kích diệp Đại Vĩ.
“Đúng, em chờ tin tốt của anh.” Diệp Đại Vĩ cao hứng nói. Mẹ kiếp Thái Đông Phong, mày còn muốn mời rượu tao sao? Mày rất nhanh sẽ đi gặp Diêm Vương uống rượu rồi. Trong lòng diệp Đại Vĩ thầm mắng.
Trần Thiên Minh đang ngồi uống rượu ở ‘Dạ Độc Túy Tửu’, buổi tối hôm nay hắn ngồi ở vị trí cũ, bởi vì lúc này hắn mới đám Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh đến đây uống rượu, từ sau lần đốt thuốc phiện hắn còn chưa mời đám huynh đệ đi uống được, vì thế, lần này hắn vừa lúc mới luôn.
Mới vừa rồi hắn gọi điện thoại cho Phạm Văn Đình, bởi vì hắn thấy nàng không có ở đây, mà khi gọi điện thì Phạm Văn Đình kêu nàng còn có việc, hôm nay không ở quán, còn nói sau này sẽ mới rượu xin lỗi hắn. Trần Thiên Minh nghe xong rất buồn bực, Phạm Văn Đình cũng thật là, nàng có chuyện gì, quán mình mở ra không lo mà kiếm tiền, chẳng lẽ nàng đi hẹn hò với nam nhân khác?
Nghĩ đến đây, trái tim Trần Thiên Minh có chút nhói lên, Phạm Văn Đình nàng cũng không tinh mắt gì cả, bày đặt yêu một tên mặt trắng nào đó, còn chạy đi hẹn hò với hắn nữa sao? Đây chính là một đả kích nghiêm trọng đối với Trần Thiên Minh! Hắn càng nghĩ càng giận.
Trần Thiên Minh thấy đám Lâm Quốc còn chưa có tới, vì thế hắn chạy đến quầy bar nói chuyện phiếm với Tiểu Trữ. “Tiểu Trữ, đêm nay anh mới mấy huynh đệ đến đây uống rượu, em cũng qua ngồi một chút, được không?”
“Tiên sinh, tôi còn đang đi làm, anh nghĩ rằng tôi là bà chủ sao, muốn thế nào cũng được chắc?” Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, nói.
“Cái này còn không phải là dễ sao? Anh mở một quán bar cho em làm bà chủ, thế nào?” Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Tiểu Trữ. Chuyện tốt như vậy, Tiểu Trữ hẳn là lập tức đáp ứng đây?
“Đi chết đi, anh sẽ chiếm tiện nghi của em, em muốn tự mình kiếm tiền mở quán, tự mình làm chủ.” Tiểu Trữ lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh phát nữa.
“Cái này cũng dễ thôi, anh cho em tiền, em mở là được, em muốn bao nhiêu nào? Anh ngày mai sẽ đưa cho em.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Nếu như Tiểu Trữ muốn, nàng dù có muốn cả quần lót của mình, mình cũng không chút do dự mà cho nàng.
“Em làm sao lại muốn tiền của anh, em cũng không phải là gì của anh à?”
Tiểu Trữ đỏ mặt nói. Thời gian này, quan hệ của nàng và Trần Thiên Minh đã gần lại rất nhiều, nàng hình như đã có chút thích nam nhân dịu dàng này rồi.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kawaguchi
“Em là bạn gái anh mà?” Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
“Ai nói em là bạn gái của anh chứ? Anh, người ta còn chưa có đáp ứng mà!” Tiểu Trữ thẹn thùng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, ngày đó Trần Thiên Minh nói muốn nàng làm bạn gái hắn, nàng còn chưa đáp ứng, ai ngờ hiện giờ hắn lại mặt dày nói nàng là bạn gái hắn chứ.
“Đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, anh không vội, anh có thể chờ 2 phút mà.” Trần Thiên Minh cười cười, nói với Tiểu Trữ, nữ hài tử mà, mặt ngòai thì tỏ vẻ không đồng ý, nhưng thật ra là nàng muốn lắm, nàng nói không thích ngươi, thật ra là đang thích ngươi.
“Anh vô lại!” Tiểu Trữ cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa, vốn Trần Thiên Minh đối với nàng như vậy, đáng ra nàng phải thấy tức giận, nhưng mà, dường như lúc này nàng lại không thể tức giận nổi.
“Tiểu Trữ, chăng lẽ em còn không hiểu lòng anh sao? Nếu không, anh cho em kiểm tra.” Trần Thiên Minh đột nhiên nắm lấy tay của Tiểu Trữ, muốn để tay nàng lên ngực hắn cho nàng kiểm tra.
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh ở nơi đông người mà lại cầm tay nàng như vậy, mặc dù là ánh sáng trong quán bar cũng không sáng lắm, nhưng mà những người đi qua nhìn thấy thì không tốt, vì thế, nàng vội kêu lên: “Thiên Minh, anh nhanh bỏ tay em ra, đừng để đồng nghiệp em nhìn thấy.”
Trần Thiên Minh cười cười, nói: “Tiểu Trữ, đồng sự của em đều biết em là bạn gái anh rồi, em còn thẹn thùng làm gì, bạn trai người ta nắm tay bạn gái, chẳng lẽ không được sao?”
“Cái này đều là tại anh, người ta còn chưa có đáp ứng mà, thế mà anh cứ nói với mọi người, lại còn hay đến đây gặp em nữa.” Tiểu Trữ nói đến đây, trong lòng rất ngọt ngào. Nhìn Trần Thiên Minh có xe có công ty, nhưng mà hắn không làm cao, vẫn thường xuyên giúp đỡ mình, quả thật thì hắn chính là một người bạn trai tiêu chuẩn luôn.
“Anh đấy là quan tâm đến em mà, bạn trai quan tâm đến bạn gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Trần Thiên Minh làm ra vẻ ‘cây ngay không sợ lăn quay’. Nhìn mình chỉ trong thời gian ngắn đã ‘cua’ được Tiểu Trữ, trong lòng hắn rất cao hứng.
“Tiểu Trữ, em đồng ý anh đi, em biết không? Anh vì chờ đáp án này của em, mà mấy ngày nay ngủ không có ngon đó.” Trần Thiên Minh lộ vẻ đáng thương nói.
“Vậy, em trước tiên cho anh làm bạn trai tạm thời đi, dù sao bây giờ em cũng chưa có bạn trai.” Tiểu Trữ xấu hổ nói. Nàng hiện giờ rất sợ Trần Thiên Minh cứ quấn lấy nàng hỏi chuyện này, nếu như nàng không đáp ứng hắn, không biết là hắn còn quấn đến lúc nào nữa?
“Được, một lời đã định.” Trần Thiên Minh cao hứng nói. Có thể làm bạn trai tạm thời, cứ từ từ, cách mạng sẽ thành công.
Tiểu Trữ thấy dáng vẻ cao hứng của Trần Thiên Minh, nàng cũng không tự chủ được mỉm cười, “Anh nhìn lại mình đi, giờ anh có thể quay về chỗ ngồi rồi chứ?”
“Vậy em lát nữa qua ngồi với anh nhé, cùng anh và đám huynh đệ uống chút rượu.” Trần Thiên Minh nói.
“Cái này nói sau, nếu như em bên này không có chuyện gì, lúc đó sẽ qua một chút.” Tiểu Trữ cười cười với Trần Thiên Minh, nói.
“Anh qua bên kia trước đây, bạn gái.” Trần Thiên Minh đặc biệt nhấn mạnh vào chữ ‘bạn gái’.
“Anh còn quên hai chữ ‘tạm thời’ đó,” Tiểu Trữ sửa lại cho Trần Thiên Minh.
“Giống nhau, giống nhau thôi.” Trần Thiên Minh mặt dày xua tay với Tiểu Trữ, sau đó về chỗ ngồi của mình.
Chỉ lát sau, đám Lâm Quốc đã đến, bởi vì nguyên nhân trách nhiệm, Lâm Quốc chỉ mang theo những huynh đệ ngày đó tham gia hành động mà thôi. Vì thế, 11 người đến, vừa vặn có thể tạo thành một đội bóng.
“A Quốc, các chú sao giờ mới đến, anh chờ mà đến mức đầu nở hoa rồi nè.” Trần Thiên Minh oán giận đám Lâm Quốc.
“Lão đại, khó có cơ hội được anh mới uống rượu một lần, đương nhiên bọn em phải trang điểm cho điển trai một chút, xem có thể ‘cua’ được em gái nào ở quán bar này không.” Lâm Quốc vừa cười vừa nói.
“Lão đại, hoa của anh mọc ở đâu?” Trương Ngạn Thanh cố ý hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh chỉ dùng ví dụ để nói thôi, chú có hiểu không?” Trần Thiên Minh liếc mặt nhìn Trương Ngạn Thanh một cái, nói.
“Đến đi, chúng ta uống rượu, hôm nay phải say một bữa, chẳng mấy khi lão đại mời mà, không uống thì phí lắm.” tiểu tô cao hứng nói.
“Này, tiểu tô, chú có thể làm phục vụ không, các gì mà không uống thì phí, anh hôm nay mang không nhiều tiền đâu đó!” Trần Thiên Minh nghe tiểu tô nói có vẻ như muốn mình ‘mất máu’, vì thế ra vẻ sợ hãi nói. “Hơn nữa, uống nhiều rượu là không tốt, đối với thân thể rất có hại đó.” Trần Thiên Minh làm ra vẻ vô cùng quan tâm đến thân thể huynh đệ.
“Không cần sợ, lão đại, thân thể bọn em rất cường tráng!” Trương Ngạn Thanh vừa nói vừa tự vỗ ngực, dáng vẻ là thân thể hắn rất cường tráng, các huynh đệ khác thấy vậy vội hùa theo.
“Lão đại, anh không phải còn có thẻ sao? Không mang tiền có thể ‘quẹt thẻ’ mà, cũng như nhau thôi.” Lâm Quốc âm hiểm cười, Trần Thiên Minh muốn đơn giản mà qua chuyện, không có cửa đâu.
“Được, nếu mọi người đã nói vậy, thế thì tối nay cứ tận tình uống, không say không về (mà có say thì cũng không về… được).” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Tiền ư, bây giờ công ty cũng kiếm ra tiền, mặc dù không nhiều, nhưng mà cũng đủ dùng.
“Phục vụ, đến đây,” Lâm Quốc nói với người phục vụ.
“Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì?” Lương Thi Mạn mặc trang phục phục vụ đi đến bàn của đám Trần Thiên Minh, lễ phép cười cười, nói.
“Là cô?!” Lâm Quốc đã nhận ra Lương Thi Mạn, cô gái này chính là cô gái đã ‘làm’ với Trần Thiên Minh đến 3 tiếng, người phụ nữ đã cứu Trần Thiên Minh, rồi cùng lão đại vào bệnh viện hai ngày.
“Đúng vậy,” Lương Thi Mạn gật đầu, nói. Hiện giờ, nàng đã được Trần Thiên Minh mở đường, đã hiểu ra rất nhiều, vì thế giờ nàng thấy đám Lâm Quốc, cũng không có vẻ muốn né tránh nữa.
“Lão đại, sao cô ấy lại ở chỗ này” Trương Ngạn Thanh liều mạng kéo Trần Thiên Minh, sau đó nhỏ giọng nói với hắn.
“Anh biết, anh trước đã gặp ở đây.” Trần Thiên Minh gật đầu, nhỏ giọng nói. “A Quốc, chú gọi một chút, chủ yếu là đồ vặt nhắm rượu, được rồi, Thi Mạn, chúng tôi uống nhiều rượu, cô có thể được phần trăm không?” Trần Thiên Minh quay đầu hỏi Lương Thi Mạn.
“Đúng vậy, có phần trăm” Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh là khách quen như vậy, vì thế nàng không dấu.
“Vậy lát nữa chúng tôi gọi rượu thêm sẽ gọi cô, để cho cô thêm phần trăm” Trần Thiên Minh cố ý chiếu cố Lương Thi Mạn.
“Cám ơn,” Lương Thi Mạn cảm kích nói.
Lâm Quốc gọi chút rượu cùng đồ ăn vặt, Lương Thi Mạn cầm Menu xong, cũng rời đi.
“Lão đại, anh bây giờ có phải là nối lại tình cũ với cô gái kia không?”
Trương Ngạn Thanh nghĩ đến chuyện ‘3 tiếng’ của Trần Thiên Minh và cô gái kia, hắn lẽ lưỡi nói.
“Đi chết đi, anh nói cho chú biết, trẻ con không nên nói loạn, bạn gái anh làm ở chỗ này, anh vừa mới ‘cua’ được, nếu như vì chú nói loạn mà bị đổ vỡ, anh sẽ ‘có thưởng’ cho chú.” Trần Thiên Minh liếc nhìn Trương Ngạn Thanh, nói đầy đe dọa.
“Bạn gái anh cũng làm ở chỗ này? Là ai vậy?” Lâm Quốc tò mò hỏi Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh có nhiều đàn bà như vậy, Lâm Quốc cũng không biết là người nào.
“Là Tiểu Trữ, nàng lát nữa sẽ tới, khi nàng tới, mọi người đừng nói
loạn, nói loạn anh ‘phế’ luôn đấy.” Trần Thiên Minh nghiêm mặt đe dọa.
“Em biết rồi, lão đại, chúng em cũng không phải trẻ con ba tuổi, sẽ không nói loạn rồi.” Trương Ngạn Thanh lắc đầu, nói.
Chỉ lát sau, Lương Thi Mạn đã mang rượu cùng đồ ăn vặt tới. “Mời mọi người chậm rãi thưởng thức,” Lương Thi Mạn nói xong, lại mỉm cười với mọi người.
“Chúng ta cũng cùng nhau ăn một chút đi, dù sao trước kia chúng ta cũng là quen biết.” Trần Thiên Minh nói với Lương Thi Mạn.
“Tôi không phải không muốn uống rượu với mọi người, mà là tôi đang bận, không thể được. Như vậy đi, tôi kính mọi người một ly.” Lương Thi Mạn nói xong, nàng cầm lấy một cái chén, nói với mọi người.
“Được, chúng ta cùng cạn một chén này.” Trần Thiên Minh cũng cầm chén lên nói với mọi người. Vì thế, cả đám Lâm Quốc cùng nâng chén uống với Lương Thi Mạn, sau đó thì Lương Thi Mạn rời đi.
Trần Thiên Minh ngồi nói chuyện phiếm với đám Lâm Quốc, rồi từ từ uống rượu, mọi người vừa nói vừa uống hết sức vui vẻ.
“Thiên Minh,” Tiểu Trữ đột nhiên đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh rồi gọi nhỏ. Nàng thấy bên cạnh Trần Thiên Minh có hơn mười nam nhân đang uống rượu, vốn là nghĩ không dám tới, nhưng mà lại sợ Trần Thiên Minh mất mặt, vì thế nàng đi tới.
“Tiểu Trữ, em giờ rảnh rồi, hay lắm, nhanh ngồi đi” Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ đi tới, hắn cao hứng gọi Tiểu Trữ ngồi cạnh mình, sau đó giới thiệu Tiểu Trữ với đám Lâm Quốc.
“Trữ tẩu, tôi kính chị một ly” Trương Ngạn Thanh nâng chén nói với Tiểu Trữ.
“Tôi, tôi không biết uống rượu,” Tiểu Trữ xấu hổ lắc đầu, nàng có thể uống một chút, nhưng mà nhiều người kính rượu nàng như vậy, nàng làm sao ứng phó hết được.
“Như vậy đi, trước tiên chúng ta cùng uống một chén, được chứ?” Trần Thiên Minh cầm chén lên, nói với mọi người.
“Được, chúng ta cùng kính Trữ tẩu một chén” Lâm Quốc gật đầu, nâng chén lên.
Tiểu Trữ nghe thấy cả đám Lâm Quốc đều gọi nàng là Trữ tẩu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng vội vàng xua tay nói: “Mọi người gọi là Tiểu Trữ được rồi, đừng kêu tôi như vậy nữa” Nói xong, nàng còn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, nàng tưởng là Trần Thiên Minh cố ý bắt đám Lâm Quốc gọi vậy.
Trần Thiên Minh thấy mặt Tiểu Trữ đỏ bừng như vậy, hắn vội vàng nói rõ lập trường, “Tiểu Trữ, cái này không liên quan đến anh, là bọn họ tự gọi mà”.
“Anh còn nói,” Tiểu Trữ vội lấy tay nhéo vào đùi Trần Thiên Minh một cái.
“A!” Trần Thiên Minh đột nhiên bị Tiểu Trữ nhéo một cái, hắn không nhịn được kêu lên.
“Lão đại, anh sao thế?” Trương Ngạn Thanh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh kêu lên, hắn tưởng rằng Trần Thiên Minh xảy ra chuyện, vì thế vội hỏi.
“Không, không có gì, anh chỉ buột miệng thôi, nào, mọi người cũng uống nào!” Trần Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tiểu Trữ, hắn vội vàng cười cười ra vẻ không có gì. Đột nhiên, một người phục vụ đi đến nói nhỏ vào tai Tiểu Trữ. Tiểu Trữ nghe xong, nàng vội vàng đứng dậy nói với mọi người: “Ngại quá, tôi còn có việc, lát nữa nói chuyện sau, kính mọi người chén này” Nói xong, Tiểu Trữ nâng chén của mình lên, uống một hơi, rồi chào mọi người, sau đó đi thẳng về phía quầy bar.
“Nào, nào mọi người, chúng ta cùng uống rượu!” Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ rời đi, hắn liền kêu mọi người uống rượu, mọi người vốn đều thích uống rượu, chỉ là trước bận tâm chuyện Thái Đông Phong, hiện giờ mới có thể thư giãn mà uống rượu, vì thế mọi người đều cao hứng uống. Cứ thế, người kính ta một chén, ta đáp trả một ly, uống đến mức hồ đồ luôn.
“Lão đại, hình như bên kia có chuyện?” Lâm Quốc đột nhiên chỉ về phía quầy bar mà nhỏ giọng nói.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kawaguchi