- Khụ khụ, điều này sao có thể? Lan Tiếu Y đó mặt mày xấu kinh khiếp, phu quân ngươi sao động lòng với người đàn bà như vậy được? Dù cho có cũng phải là mỹ nữ khuynh thành như U Nguyệt, lão bà tuyệt vời của ta...
Lý U Nguyệt vẻ mặt vui sướng nhưng miệng thì vẫn cằn nhằn:
- Hừ! Ai biết ngươi nói có thật hay không, Lan Tiếu Y rõ ràng lớn lên không xấu!
- Nàng ta dịch dung đó biết chưa! Vừa lúc ta có một mặt nạ dịch dung, nàng đội nó thì có thể tùy ý đổi diện mạ, vậy thì sẽ không bị người nhận ra.
Phong Liệt vừa nói vừa lấy một cái hộp ra đưa cho Lý U Nguyệt.
Loại này mặt nạ Phong Liệt mua tổng cộng ba cái, đã đưa hai có cho Tiểu Yên, Tiểu Lục, còn lại một cái là chuẩn bị cho Lý U Nguyệt.
Lý U Nguyệt đã quyết tâm không quay về Lý gia nữa, cho nên mấy tháng này, đặc biệt khi Phong Liệt chưa rời khỏi Ma Long giáo thì nàng chưa thể lộ mặt thật ra ngoài.
Lý U Nguyệt tràn đầy tò mò nhận lấy cóai họp, cầm mặt nạ mỏng manh tinh xao, theo Phong Liệt chỉ dẫn nhỏ máu nhận chủ rồi cất vào người.
Ngay sau đó, mặt mày của Lý U Nguyệt tùy theo tâm ý của mình mà không ngừng biến đổi. Nàng tựa như cô bé có được món đồ chơi mới, mắt đẹp chớp lóe vui thích, đùa quên trời trăng.
Phong Liệt nhìn giai nhân vui vẻ thì tâm tình cũng rất tốt.
Bởi vì tạm thời không thể ra tay nên Phong Liệt không dám dễ dàng bước ra long ngục không gian.
Dù sao lấy trạng thái hiện nay của hắn đi ra ngoài, một khi đụng phải Sở Huyền thì sợ rằng chỉ có nước chạy trối chết, thậm chí trốn thoát được hay không rất khó nói, hắn không muốn mạo hiểm như vậy.
Lý U Nguyệt thấy Phong Liệt đúng là không có gì đáng lo thì chạy vào một gian phòng khác, không biết loay hoay cái gì, bỏ mặc hắn bơ vơ.
Phong Liệt ngẫm nghĩ, tâm ý động, xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng như gương trong long ngục không gian, cũng chính là viễn cổ tỏa long đài.
Khoảng thời gian này về sau, Phong Liệt ở tỏa long đài tốn hao khá nhiều công sức nhưng vẫn không cách nào thu nó về mình, bất đắc dĩ tạm thời từ bỏ.
Lúc này, mặc dù hắn không thể vận chuyển công pháp tu luyện, nhưng không cản trở hắn tham ngộ chiến kỹ tuyệt học.
Hắn có được nghịch long hoàng thiên cổ tuyệt học ‘Hoang long tế thiên kinh’ cho đến nay chỉ mới học được thức thứ nhất ‘Thương long hộ thể’, luyện đến đệ nhất tầng mà thôi, nhưng Phong Liệt rất vừa lòng uy lực của nó.
Trừ bản thân có đại thần thông Ma Long Hắc Ám Chi Thân, ‘Thương long hộ thể’ nghiễm nhiên đã thành phòng ngự mạnh nhất của hắn, khiến hắn hơi mong chờ hai thức sau.
Đáng tiếc là thời gian này tới nay hắn bận rộn nhiều chuyện, không tĩnh tâm được, vậy nên với thức thứ hai ‘Quần long trụy nhật’, và thứ ba ‘Hoang long tế thiên’ chưa từng nghiên cứu.
Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, tinh thần minh mẫn hắn tham ngộ một phen.
Tiếp theo, Phong Liệt khoanh chân ngồi ở vị trí ngày xưa nghịch long hoàng, mắt nhắm lại, tinh thần dần lắng đọng.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên tham ngộ ‘Thương long hộ thể’, Phong Liệt có tâm đắc rồi.
Đầu tiên hắn khiến thân thể hoàn toàn tĩnh lặng, mãi đến vạn niệm đều không, vật ta hai vong thì trong đầu chậm rãi phác họa ý cảnh huyền ảo của ‘Quần long trụy nhật’.
Nhưng bởi vì yếu quyết chiến kỹ của nghịch long hoàng miêu tả thức này rất đơn giản, nên hắn gần như không có khái niệm với ý cảnh ‘Quần long trụy nhật’, bất đắc dĩ hành đành đặt hy vọng vàonghịch long hoàng ghi lại viễn cổ hình ảnh.
Nhắm mắt tĩnh tọa thật lâu chi sau hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm mặt kính bằng phẳng trước mặt.
Nếu không ra ngoài ý muốn, hắn tích lũy lâu như vậy, chắc là có thể lần nữa đem tinh thần chìm vào tỏa long đài ký lục viễn cổ hình ảnh.
Nhưng tiếp theo hắn hơi bực mình, vì nhìn chằm chằm mặt đất bóng loáng thật lâu sau nhưng cũng không thể kích phát hình ảnh huyền diệu như ‘Thương long hộ thể’.
- A? Xem ra không phải mỗi lần đều được!
Phong Liệt hơi nhíu mày, hắn bình tĩnh tinh thần, lại thử nữa.
Một canh giờ.
Hia canh giờ.
Ba canh giờ.
....
Mười canh giờ trôi qua, Phong Liệt vẫn không thu hoạch được gì.
Mỗi cách một đoạn thời gian hắn sẽ từ nhập định mở mắt ra, định xem thứ kỳ lạ gì nhưng lần nào cũng rất thất vọng.
Chẳng những không thấy cái gì hết, hắn không ngừng nhắm rồi mở mắt, mi mắt sắp rút gan.
Trên lầu các phía xa, Lý U Nguyệt nghịch ngợm dựa vào cửa sổ, tay chống cằm nhìn chằm chằm Phong Liệt đôi khi mở to mắt, đôi khi nhắm mắt, âm thầm buồn cười.
- Ài! Không được! Vẫn không được! Rốt cuộc là tại sao chứ!?
Phong Liệt mất kiên nhẫn dụi khóe mắt mỏi, lòng buồn bực muốn hộc máu, hắn còn nhớ lần trước rõ ràng mình làm được nhưng tại sao lần này không thể chứ?
- A? Có phải là tại...tỏa long đài có điều lạ?
Phong Liệt đột nhiên khựng lại, nghĩ đến khả năng khác.
Trầm ngâm một lúc, hắn lần nữa khép lại hai mắt, tinh thần vừa tưởng tượng ý cảnh ‘Quần long trụy nhật’ vừa chậm rãi tiếp xúc với tỏa long đài, thử đem tinh thần hòa vào tỏa long đài.
Nửa canh giờ sau, hắn vẫn không thu hoạch được gì, điều này khiến hắn nóng nảy.
Nhưng ngay sau đó, chính lúc hắn định từ bỏ thì đột nhiên tinh thần bị kéo vào một khung cảnh xa lạ.
- A? Thành công! Hắc hắc! Lão tử hiểu rồi !
Phong Liệt mừng như điên.
Hắn rốt cuộc hiểu huyền cơ bên trong, tin tưởng lần sau muốn chạm được viễn cổ hình ảnh đó thì nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng giờ phút này, hắn đè nén vui sướng trong lòng, tiếp đó bắt đầu đánh giá xung quanh.
Nơi này chính là viễn cổ long ngục!
trấn long thiên bia tỏa ra khí thế mênh mông chấn nhiếp tất cả khiến thần kinh Phong Liệt căng thẳng.
- Grao- Grao- Grao!!!
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Mặt trời trên cao, ánh sáng chói mắt làm Phong Liệt không dám nhìn gần, lọt vào tai đều là tiếng rồng ngâm và tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Thật lâu sau Phong Liệt mới dần thói quen chút, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn lên trời.
Ngay sau đó, hắn kinh hoàng phát hiện trên chín tầng trời có quả cầu tỏa ra ánh sáng khiến người mắt mù, không phải mặt trời, nó là một xác rồng uốn lượn bay lên trời, toàn thân tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.
Thân rồng vàng mênh mông vô tận như dãy núi xoay quanh trên trời, thị giác bị trùng kích mãnh liệt khiến tinh thần Phong Liệt chấn động khó thể kiềm chế.
Đó rõ ràng là một loại rồng gần với cao đẳng thiên long, ngũ trảo kim long!
Ngũ trảo kim long là trời sinh hoàng giả trong tộc kim long, chúng nó được ưu đãi, thực lực vượt xa chân long cùng cấp. Mỗi một con ngũ trảo kim long hiện thế đều sẽ là thời đại nguyên tộc kim long huy hoàng.
Tục truyền viễn cổ ngũ trảo kim long trong người vốn là ẩn chứa chút ít thiên long huyết mạch, tư chất có thể nói là nghịch thiên.
………….
Giờ phút này, con ngũ trảo kim long không biết là lọi cảnh giới nào tựa như mặt trời rực rỡ tỏa ánh sáng vàng vạn trượng.
Nó vừa uốn lượn gầm rống vừa vung móng vuốt to như núi, dễ dàng đập nát cự long bên cạnh, đầy trời mưa máu. Sau đó nó nuốt sạch huyết khí toát ra từ xác rồng.
Xung quanh con ngũ trảo kim long vặn vẹo ngàn vạn cự long chủng tộc khác nhau, giống như phát điên vọt hướng ngũ trảo kim long. Từng đôi mắt rồng to lớn chớp lóe khát máu và cuồng loạn.
Ngàn vạn ma long, lôi long, hỏa long, băng long, chủng tộc khác nhau, cảnh giới cũng khác nhưng mục tiêu hiện tại của chúng cùng là ngũ trảo kim long khí diễm ngập trời.
Khiến Phong Liệt giật mình nhất là những cự long chủng tộc khác nhau đến gần ngũ trảo kim long trăm trượng thì đều bất chấp tất cả lựa chọn tự bạo.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Trời đất ầm vang, ánh sáng bạo liệt khác nhau che đậy thiên địa, huyết vũ đầy trời, tứ bay tứ tung, trở thành hình ảnh tận thế khiến người rung động.
Từng con cự long điên cuồng tự bạo, ngũ trảo kim long cũng bị oanh toàn thân da tróc thịt bong, máu màu vàng bắn ra trên bầu trời, ánh sáng trên người dần ảm đạm đi.
- Grao- Grao- Grao!!!
*Bùm! Bùm! Bùm!*
- …
Tiếng rồng ngâm thảm liệt và tiếng nổ liên miên không dứt.
Dần dần, trên bầu trời cự long càng lúc càng ít, mau chóng giảm mạnh. Ngũ trảo kim long cũng dần biến suy yếu, ở trên không trung nhấp nhô, lung lay sắp ngã.
Phong Liệt vẻ mặt rung động nhìn hình ảnh này, hắn không biết trên trời những chân long tại sao vây công ngũ trảo kim long, hắn không biết nguyên nhân hậu quả sự việc.
Hắn chưa quên ước nguyện ban đầu của mình, giờ phút này trong có hắn đem cảnh tượng mênh mông này trùng lặp vào ý cảnh mình đã vẽ ra, không ngừng hoàn thiện ý cảnh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng không biết trải qua bao lâu, trong chiến trường thanh ồn ào náo động mà thảm liệt, Phong Liệt từ từ phong kín tinh thần, hoàn toàn chìm đắm trong ý cảnh của mình.
Bên ngài, ngũ trảo kim long đã bị vạn long tự bạo tạc không còn mẩu xương, cự long sống sót không biết tung tích đầu, trong trời đất lại trở về bình tĩnh.
....
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Lý U Nguyệt trong lúc luyện công cơ hồ mỗi cách một đoạn thời gian sẽ từ xa nhìn tình hình Phong Liệt.
Lúc mới bắt đầu, Phong Liệt chỉ là tĩnh tọa nhập định, xung quanh lặng yên không gió không gì hết.
Nhưng thời gian trôi qua, Lý U Nguyệt dần kinh ngạc phát hiện, xung quanh Phong Liệt bắt đầu phát hiện từng khí lưu như tơ nhện mỏng manh trôi nổi quanh hắn.
Ba ngày sau, những khí lưu yếu ớt dần tăng trưởng, lộ ra từng ảo ảnh hình rồng, trạng thái vặn vẹo gầm rống, thỉnh thoảng tạc nổ thành hư vô, rất là thần dị.
Nhưng những long ảnh này chỉ là ảo ảnh mà thôi, lặng lẽ không tiếng động, là ý cảnh trong đầu Phong Liệt hiện hình.
Đương nhiên đây là bởi vì trong long ngục không gian không có đầy đủ nguyên khí thiên địa, mới không thể ngưng tụ những hình ảnh thành thực, nếu là ở bên ngoài có lẽ sẽ là tình hình khác.
Trạng thái này của Phong Liệt kéo dài đến bảy ngày bảy đêm mới chấm dứt.
Trong giây phút nào đó, huyễn ảnh quanh người Phong Liệt bỗng biến mất, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, đáy mắt lộ ra mừng rỡ.
- Hắc hắc! Rốt cuộc thành công! Đáng tiếc trong long ngục này không có nguyên khí, nếu không thì thật muốn thử ‘Quần long trụy nhật’ mà nghịch long hoàng tham ngộ sáu mươi ba vạn năm sẽ có uy lực như thế nào!
Phong Liệt đắc ý cười, rất vừa lòng thành quả trong khoảng thời gian này.
không chút ngoài ý muốn, hắn rốt cuộc dung hội quán thong ‘Quần long trụy nhật’ đệ nhất tầng, tựa như thức thứ nhất ‘Thương long hộ thể’ vậy, đã có thể diễn sinh ra chín long ảnh.
Hắn đứng dậy, cảm nhận tình hình thân thể, vui mừng phát hiện tất cả vết thương đã lành bảy, tám phần, hùng hổ như rồng, khiến hắn thấy sảng khoái.
Hắn thư giãn gân cốt, đi hướng Lý U Nguyệt luyện công.
Lúc này Lý U Nguyệt đang không ngừng vung ‘Thiên Triền Thần Trảo’ hướng không trung, thân hình yểu điệu xoay chuyển, như là tiên nữ mú, khiến người nhìn mát mắt. Nhưng từng chưởng kình yếu ớt tơ nhện vung trên không trung thì uy lực tương đương bất phàm.
*Xoẹt xoẹt!* tiếng xé gió không dứt bên tai, như là tạc đá vỡ đất, rất dễ dàng.
- Ủa? Phu quân luyện công xong rồi ?
Lý U Nguyệt từ xa thấy Phong Liệt đi đến thì mặt vui mừng, chấm dứt tu luyện, nhẹ lau giọt mồ hôi trên mặt, đi hướng Phong Liệt.
- Ừ, khoảng thời gian này chắc là nàng buồn bực lắm hả? Ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi nhé?
Lý U Nguyệt gò má đỏ ửng nhưng kiên quyết lắc đầu, đôi mắt long lanh nhìn Phong Liệt, bĩu môi làm nũng nói:
- Phu quân, người ta không muốn ở trong Ma Long giáo, cũng không muốn thấy bất cứ người Lý gia nào. Đời chàng rời khỏi Ma Long giáo rồi lại mang người ta ra đi.
Phong Liệt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhẹ gật đầu nói:
- Ừm, vậy cũng tốt.
Hắn biết Lý U Nguyệt đã rất thất vọng với Lý gia nên không nói thêm nữa.
Lý U Nguyệt ở bên trong là một cô gái cương cường, trong khoảng thời gian này nàng luyện công chăm chỉ, nàng không muốn ỷ lại bất cứ ai, thậm chí là Phong Liệt.
Giai nhân cố chấp như vậy khiến Phong Liệt càng thương yêu nhiều hơn.
Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt bỗng nảy ra một ý nghĩ, nói:
- U Nguyệt, nếu nàng đã chọn tu luyện chưởng pháp, chỗ này ta có một bộ thiên cấp chiến kỹ ‘Ma long tham trảo tam thức’, nàng có thể tu luyện xem. Nếu kết hợp với ‘Thiên Triền Thần Trảo’ của nàng thì chắc có thể giúp uy lực tăng lên.
- Cái gì? Chàng có ‘Ma long tham trảo tam thức’ của ma khí viện chúng ta? Quá tốt! Người ta sớm muốn học rồi, nhưng...
Lý U Nguyệt đầu tiên là vui vẻ, sau đó hơi lo âu nói:
- Cái này...người ta có thể học được không?
Trên Long Huyết đại lục công pháp chiến kỹ rất nghiêm ngặt.
Đặc biệt là công pháp chiến kỹ từ địa cấp trở lên, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu mà bị phát hiện thì phế tu vi là nhẹ, có khả năng nhất là bị xét nhà diệt tộc, trừ tận gốc.
Phong Liệt cười nói:
- Ha ha, cái này vốn là công pháp của ma khí viện, đương nhiên nàng có thể học rồi.
Đối với bộ ‘Ma long tham trảo tam thức’ Phong Liệt dù sớm biết nhưng không dám dùng trước mặt người ta, nếu không một khi bị phát hiện, dù cùng là người trong Ma Long giáo cũng sẽ bị xử phạt nặng.
Nhưng Lý U Nguyệt thì không sao, nàng vốn là người của ma khí viện, nguồn gốc công pháp không khó giải thích.
Trong mười tám viện phái Ma Long giáo, sẽ có một số tiền bối cao nhâ ghi chép tùy ý trên tảng đá, vách đó cái gì. Tựa như thất hiệp bích của ám võ viện, một số đệ tử tư chất phi phàm, cực kỳ may mắn sẽ từ trong đó ngộ ra chút chút cũng không có gì kỳ.
Tiếp theo, Phong Liệt ôm eo giai nhân đi vào lầu các, ở trên giường chọn tư thế thải mái rồi mới nói từng câu yếu quyết ‘Ma long tham trảo tam thức’ cho giai nhân trong ngực nghe, kỹ càng giảng giải.
Lý U Nguyệt bốn là băng tuyết thông minh, cộng thêm rất khát vọng thực lực. Phong Liệt chỉ cần giảng một lần là nàng sẽ ghi nhớ kỹ.
Nàng còn suy một ra ba, thỉnh thoảng hỏi vài chỗ mấu chốt khiến Phong Liệt rất vừa lòng với đồ đệ tạm thời này.
Đương nhiên, trong quá tình Phong Liệt không ngừng giải thích thì hai vuốt cũng không rảnh, ăn bớt thỏa thích những chỗ mỹ diệu trên người giai nhân, khiến Lý U Nguyệt cứ hờn dỗi.
Nửa ngày sau, Phong Liệt giải thích ý nghĩa thiên cấp chiến kỹ rõ ràng cho Lý U Nguyệt, sau đó đích thân diễn luyện một lần mới kết thúc.
Nhưng Phong Liệt bận rộn như vậy mà Lý U Nguyệt chẳng hề biết hơn, còn tức giận đạp cho hắn một cước, sau đó chạy đến gian phòng khác thay đồ, khiến hắn rất bực mình.
Phong Liệt vẻ mặt cười xấu xa nhìn giai nhân chạy trốn, lòng thầm nhủ.
"Có nên nhìn lén không ta? Nên? Hay không nên? Nên? Hay không nên?"
- Không cho phép nhìn lén!
- A? Ồ! Biết rồi, vi phu có nhìn cũng là chính đại quang minh nhìn!
....
Phong Liệt thầm bực một phen, phân ra lũ tinh thần dò xét hồng thủy hệp.
Lúc này bên ngoài lại là một đêm trăng yên tĩnh, xung quanh không người.
Phong Liệt tâm ý động, chớp mắt biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân rồi hóa thành lũ sương mù dài xuất hiện ở bên ngoài, theo gí đêm chậm rãi bay ra khỏi hiệp cốc.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Lại lần nữa xuất hiện ở bên ngoài hồng thủy hiệp, Phong Liệt khó khăn lắm mới đè nén ý nghĩ giải quyết Sở Huyền, rồi thì hắn an toàn bay ra khỏi hồng thủy hiệp.
Nửa canh giờ sau, trên một ngọn đồi hắn hồi phục lại hình người, cảm nhận bên cạnh gió lạnh thổi, kiềm không được hít một hơi, thấy rất thoải mái.
- Hưm, không biết người quái dị Lan Tiếu Y ra sao rồi nữa?
Phong Liệt nhướng mày, đột nhiên nhớ đến Lan Tiếu Y, hơi lo âu.
Đàn bà xấu xí này tuy rất mạnh nhưng kinh nghiệm ứng xử không nhiều lắm, nàng chết không có gì nhưng liên lụy đến hắn thì không được.
Nhưng Lan Tiếu Y không phỉ đồ ngóc, bản năng tránh hại tìm lợi vẫn là có, tin tưởng đàn bà xấu này chắc đã rời khỏi Ma Long giáo rồi.
Phong Liệt hiểu nếu Lan Tiếu Y học được chú thuật giải pháp thì chắc chắn sẽ đi tìm hắn, tuy nhiên khi đó e rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lan Tiếu Y hận hắn, rất có thể năng mới vừa giải trừ chú thuật liền băm hắn thành trăm mảnh.
Đối với Lan Tiếu Y có chú thuật quái lạ không thể giải thích theo lẽ thường thì Phong Liệt vẫn hơi kiêng dè.
Nghĩ nhiều vô ích, Phong Liệt lắc đầu, tạm thời đặt Lan Tiếu Y sang một bên.
Chỗ này ở gữi Ma Khí Phong, Địa Võ Phong và Tử Dương Sơn. Phong Liệt trầm ngâm một lúc, biến thành vệt đen lao nhanh hướng Tử Dương Sơn.
Đối với ma long võ giả thì gần như không có phân chia ban ngày và đêm, vậy nên Tử Dương Sơn ồn ào náo động hỗn độn, ban đêm vẫn có người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Tiếng kêu la không dứt còn truyền xa hơn là ban ngỳ.
Trước khi Phong Liệt leo lên Tử Dương Sơn thì nhỏ máu lên mặt nạ ‘Huyết ảnh’ nhận chủ bỏ vào người, lát sau lợi dụng mặt nạ có một công năng nhỏ hơi thay đổi mặt mày.
Bây giờ hắn đã tuyên bố với bên ngoài là đấu với Triệu Thanh Lâm xng thì tu vi bị phế nên phải ngụy trang.
Dù Lãnh Phi Hồng nói đây là chuyện nhỏ nhưng Phong Liệt không muốn vô cớ thêm phiền phức cho người ta.
Chớp mắt Phong Liệt từ một thiếu niên tuấn tú biến thành gã đàn ông mặt mày hung tợn, tựa như hay gây chuyện, tiểu nhân vật đáng đánh.
Hắn không lập tức lên đỉnh Tử Dương Sơn mà tới một tửu lâu tên là ‘Linh Vị Trai’.
Hắn và Lý U Nguyệt đã nhiều ngày không ăn gì, phải tế ngũ mạng miếu chứ.
Lúc này đại sảnh lầu một ‘Linh Vị Trai’ trống rỗng, không có nhiều khách. Phong Liệt tùy tiện chọn một bàn trống bên cửa sổ, ngồi xuống.
Phong Liệt khẽ quát:
- Người đâu!
- Đến ngay!
Một thị giả vui vẻ đáp, mau chóng chạy lên cung kính nói:
- Khách quan, đây là thực đơn của tệ trai, xin người xem.
Phong Liệt mất kiên nhẫn xua tay, nói:
- Không xem, đưa lên mười món đắt tiền, mỗi món hai phần! Đi đi! Còn rượu nữa, lấy hai đàn!
thị giả dường như không lấy làm lạ hành động của Phong Liệt, vội vàng vâng dạ rồi đi xuống chuẩn bị.
Một lát sau, rượu và thức ăn lục tục bưng lên, là hai phần. Phong Liệt liền bỏ một phần vào trong long ngục không gian, rơi vào cái bàn trong tiểu lâu.
Rồi hắn mới há mồm ăn ngon uống đã.
‘Linh Vị Trai’ mặc dù không tính là tửu lâu tốt nhất ở Tử Dương Sơn nhưng trong đó một số món chiêu bài của tiệm thì nổi tiếng gần xa, khiến Phong Liệt rất vừa lòng.
Đặc biệt là những món chuyên môn chiêu đãi long võ giả, bên trong ẩn chứa dược liệu, rất có ích cho thân thể long võ giả, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất các long võ giả yêu thích tửu lâu.
Bàn mỹ thực không trong chốc lát đã bị Phong Liệt ăn sạch, sau đó hắn vừa ợ vừa rót mỹ tửu, biểu tình rất thoải mái.
Nghỉ ngơi nửa ngày sau, Phong Liệt ăn no uống đủ định tính tiền rời đi, nhưng không đợi hắn đứng dậy thì bỗng phát hiện có mấy người quen, mắt sáng lên.
- Hắc hắc, quả thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng a!
Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt lại ngồi xuống, mặt lộ vẻ ý sâu xa.
Lúc này có đoàn sáu người đi vào trong đại sảnh, dẫn dầu là một người đàn ông trẻ tuổi trường thân ngọc lập, khuôn mặt tuấn mỹ.
Khí chất của người đàn ông đúng là bất phàm, vừa nhìn liền biết đều là thế gia tinh anh, danh môn công tử cả.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng phát hiện bước chân người này lộn xộn, trong người không có chút nguyên lực dao động, rõ ràng là người bình thường.
Người này không phải ai khác, chính là Triệu Thanh Lâm không đánh không quen biết Phong Liệt.
Phong Liệt tu vi bị phế là giả, Triệu Thanh Lâm tu vi phế là thật sự không giả dối.
Bây giờ Triệu Thanh Lâm sắc mặt âm trầm đáng sợ, như là cố đè nén lửa giận trong lòng, đáy mắt lóe lên thống khổ.
Sau lưng hắn, có một cô gái áo trắng dung nhan khuynh thành, thân hình yểu điệu dụ hoặc, chính là tỷ tỷ của Diệp Thiên Tử, Diệp Thiên Quỳnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thiên Quỳnh tiều tụy suy sút, mắt hơi sưng đỏ, hình như là mới khóc xong.
Bốn người phía sau xem cách ăn mặc chắc là Triệu gia gia nô, bộ dạng như sai đua đánh đó.
Đám người Triệu Thanh Lâm không lên lầu mà ở trong đại sảnh tùy ý chọn một cái bàn ngồi xuống.
Triệu Thanh Lâm vừa mới ngồi xuống chưa đợi Triệu Thanh Lâm tiến lên đã mất kiên nhẫn rống to:
- Tiểu nhị! Mang lên mười đàn túy long sát cho ta! Nhnh đi!
- A? Ồ! Khách quan vui lòng chờ chút, lập tức đến ngay!
thị giả đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo vội vàng chạy chậm ra đằng sau chuẩn bị.
thị giả ánh mắt sắc bén, thấy Triệu Thanh Lâm dáng vẻ phô trương thì lòng thầm cảnh giác.
Chiêu đãi khách thân phận bất phàm mà vừa lúc tâm tình không tốt thì phải cẩn thận chút, nếu không bị đánh mắng là chuyện nhỏ, lỡ đâu mất luôn cái mạng.
- Thanh Lâm, lấy nhiều túy long sát như vậy làm gì? Sẽ uống say đó!
Triệu Thanh Lâm lạnh lùng liếc Diệp Thiên Quỳnh rồi quay mặt đi, trong mắt không hề che giấu vẻ chán ghét làm khuôn mặt nàng trắng bệch, ngoan ngoãn im miệng.
Giây lát sau mười đàn túy long sát đặt trên bàn, Triệu Thanh Lâm mử ra bùn phong, không cần ly rượu, ôm nguyên đàn rót ừng rực.
Diệp Thiên Quỳnh ở bên cạnh ngây ngốc nhìn, hé môi muốn nói lại thôi.
Trên Long Huyết đại lục long võ giả uống rượu đều xen lẫn một loại long sát khí, giúp tăng độ mạnh thân thể của long võ giả.
Nhưng bởi vì thể chất của long võ giả cực kỳ mạnh nên thường thì uống long sát tửu bao nhiêu lần cũng không say, chỉ có uống túy long sát mới cho long võ giả cảm giác say rượu.
Loại rượu này men rất lớn, long võ giả tửu lượng yếu uống ba, năm ly là sẽ thấy say, nếu uống nguyên đàn thì ngủ mười ngày, nửa tháng cũng bình thường.
Cho nên Diệp Thiên Quỳnh thấy Triệu Thanh Lâm lấy nhiều túy long sát như vậy thì lo lắng thay cho gã.
Nhưng khoảng thời gian này tới nay, Triệu Thanh Lâm bởi vì bị Phong Liệt phế hoàn toàn, từ thiên tài tinh anh biến thành phế vật vô dụng, rất suy sút, tính tình cũng biến cực kỳ nóng nảy, hở chút là tức giận, làm Diệp Thiên Quỳnh hơi e sợ gã.
Triệu Thanh Lâm nốc ừng ực, mặt hơi đỏ lên, ánh mắt bắt đầu tan rã.
Dnào dần, Diệp Thiên Quỳnh nhìn không được mở miệng khuyên:
- Thanh Lâm, đừng uống nữa, lại uống sẽ say đấy!
Triệu Thanh Lâm lạnh lùng nói:
- Nàng mặc kệ ta đi! Thiên Quỳnh, hãy trở về đi, ta muốn một mình bình tĩnh!
Gã tự uống rượu, bỏ ngoài tai lời Diệp Thiên Quỳnh khuyên nhủ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Triệu Thanh Lâm quát lạnh, sắc mặt hờn giận cực kỳ mất kiên nhẫn nói:
- Ta kêu nàng trở về, không nghe thấy sao!?
Diệp Thiên Quỳnh biến sắc mặt, đôi mắt chảy lên uất ức, cầu xin nói:
- Thanh Lâm, đừng như vậy được không? Trước kia chàng không phải như vậy!
- Trước kia? Không sai! Triệu Thanh Lâm ta trước kia không phải như vậy! Trước kia ta đường đường là truyền nhân tinh anh Triệu gia! Là người thừa kế gia chủ! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!
Triệu Thanh Lâm điên cuồng cười to, một lát sau, tiếng cười ngừng bặt, gã bỗng vô cùng oán hận gầm lên với Diệp Thiên Quỳnh:
- Nhưng bây giờ thì sao? Ta vẫn là ta của trước kia sao? Hiện giờ ta là phế vật vô dụng! Không là cái thá gì cả! Nàng có biết không? Nàng cút đi! Ta không muốn thấy mặt nàng nữa! Lập tức đi!
Diệp Thiên Quỳnh cắn chặt môi, nước mắt như hạt châu rơi rụng, nàng vô cùng đau đớn nói:
- Thanh Lâm, chàng phấn chấn lên được không? Đợi gia tộc tìm ra thân thể thích hợp cho chàng thì hoàn toàn có thể làm lại từ đầu mà!
- Ha ha! Làm lại từ đâu? Không sai! Ta đúng là có thể làm lại từ đầu!
Triệu Thanh Lâm cười như tên điên:
- Nhưng chúng ta thì sao? Chúng ta có thể làm lại từ đầu sao? Ha ha! Ha ha ha ha!
Diệp Thiên Quỳnh vẻ mặt kinh hoàng, lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Thanh Lâm, ta không ngại!
Triệu Thanh Lâm bỗng quay mặt lại, cười nhạo nhìn Diệp Thiên Quỳnh, bỗng hét to;
- Ta để ý đấy! Không lẽ sau khi thành thân nàng muốn ta dùng thân thể người đàn ông khác lên giường với nàng sao? Hả!?
- Ta để ý đấy! Không lẽ sau khi thành thân nàng muốn ta dùng thân thể người đàn ông khác lên giường với nàng sao? Hả!?
- Thanh Lâm! Chàng...!
Diệp Thiên Quỳnh người run lên, mặt biến sắc, như là bị điểm và tử huyệt, ánh mắt không thể tin nhìn người đàn ông quen thuộc lại xa lạ trước mắt mình, lòng tan nát.
Nàng ngây ngốc một lúc rồi lảo đảo lùi vài bước, chết lặng xoay người, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài đại sảnh, biến mất trong bóng đêm.
Trong góc đại sảnh, Phong Liệt thoải mái nhấp môi ly rượu trong tay, mặt lộ nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Không ngờ đi ăn một bữa cơm được xem vở kịch hay miễn phí.
Đối với Triệu Thanh Lâm hắn không có chút đồng tình, hắn và gã có thể nói là người không liên quan nhau, không gã bị gì mà chọc vào hắn để rồi chịu kết cuộc như vậy.
Đối với điều này, Phong Liệt từ vui sướng khi người gặp họa ra còn có bỏ đá xuống giếng.
Lúc này Triệu Thanh Lâm mắt thẫn thờ nhìn Diệp Thiên Quỳnh dần biến mất, vô lực ngã ngồi, khuôn mặt vặn vẹo.
Tu vi bị phế không phải lý do làm gã suy sụp, không còn cơ hội ước mơ vị trí gia chủ cũng không là nguyên nhân khiến gã sa đọa, chân chính làm gã chịu không nổi là nếu sau này thay đổi thân xác, làm sao cùng người đàn bà mình yêu ở chung?
Gã không biết Diệp Thiên Quỳnh có để ý hay không nhưng gã thì có, gã không thể chịu đựng dùng thân xác người đàn ông khinh nhờn nữ thần trong mắt mình.
Đây là gút mắc không thể mở.
Thật lâu sau Triệu Thanh Lâm kiềm không được phát ra tiếng gào xé nát lòng:
- A...! Cút! Cút hết cho ta!
- Công tử!
- Cút! Lập tức cút...!
- Vâng! Vâng! Chúng ta cút ngay!
Trong ánh mắt muốn giết người của Triệu Thanh Lâm, mấy tên gia nô Triệu Thanh Lâm líu ríu vâng dạ ra khỏi ‘Linh Vị Trai’.
*Choang!*
Trên bàn mười đàn túy long sát bị Triệu Thanh Lâm quét ngã một nửa, đầy đất vị rượu.
- A!!!
Triệu Thanh Lâm vô cùng thống khổ ôm đầu, gục trên bàn nức nở, thở hồng hộc đau thương khiến người lo lắng.
Một lát sau, gã chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực toát ra điên cuồng khiến người sợ hãi.
Gã vô cùng oán độc phát ra tiếng gầm nguyền rủa:
- Phong Liệt tạp chủng! Nếu ngươi đã khiến bổn công tử không thể không buông bỏ người đàn bà ta yêu, vậy sau này bổn công tử chuyên chơi đàn bà của ngươi! Khiến ngươi nếm thử mùi vị thống khổ không muốn sống! Hừ! Chúng ta chờ xem!
Thanh âm tựa như gió rét tràn ngập trong đại sảnh, khiến lác đác tửu khách lạnh gáy.
- Ồ?
Ở không xa Phong Liệt đang vẻ mặt sung sướng nhìn Triệu Thanh Lâm vô cùng thống khổ, nghe gã nói mấy lời đó thì lòng nảy ra sát ý, nheo mắt lại.
Bây giờ Triệu Thanh Lâm đã mất hết tu vi, trừ linh hồn hơi mạnh ra thì còn lại không khác gì người thường.
Nhưng sau khi gã đoạt xá trùng sinh thì không phải không có cơ hội vùng lên, nếu cứ để mặc gã tiếp tục phát triển, nói không chừng tương lai sẽ gây ra chút phiền phức cho Phong Liệt. Phong Liệt không sợ điều đó nhưng người xung quanh thì không thể không đề phòng.
Nếu đã vậy thì Phong Liệt sẽ không dễ dàng tha cho tên này.
Ngay sau đó, Phong Liệt thầm hừ lạnh, chợt đứng dậy túm lấy vò rượu trên bàn mạnh quăng hướng Triệu Thanh Lâm ở không xa.
*Ầm!*
*Đùng choang!*
Một tiếng giòn vang, vò rượu đập vào đầu Triệu Thanh Lâm khiến gã ướt đẫm.
- Khốn kiếp! Là ai dám vô lễ với bổn công tử!
Triệu Thanh Lâm đứng bật dậy, tức giận quệt mảnh vụn trên mặt, xoay người nhìn Phong Liệt, mắt như phun lửa.
Lúc này gã không còn cương khí hộ thể, lại là bất ngờ không kịp đề phòng nên đầu sưng lên một cục.
Phong Liệt rất là vênh váo đập bàn, không kiên nhẫn quát mắng:
- Thằng chó chết! Mẹ nó mau câm miệng cho lão tử! Còn dáng hú lên như vậy nữa quấy rầy lão tử uống rượu thì đừng trách lão tử bẻ gãy cổ ngươi!
Phong Liệt hành động phối hợp với khuôn mặt hiện tại gióng hết như lưu manh bụi đời thích gây sự.
Triệu Thanh Lâm con mắt lồi ra, giận dữ rống:
- Tạp chủng! Ngươi biết bổn công tử là ai không? Ngươi muốn chết!
Triệu Thanh Lâm lớn như vậy là lần đầu tiên bị người ngay mặt vũ nhục, hơn nữa là nhân vật lưu mãnh tu vi chân khí cảnh mà thôi, điều này khiến Triệu đại công tử như gã làm sao nhịn được chứ?
Dưới cơn nóng giận, gã chẳng chút do dự từ xa vung chưởng, định vỗ Phong Liệt thành thịt nát.
Nhưng ngay sau đó, khi gã ra tay thì chợt giật mình, hiện tại gã mất hết nguyên lực, ngay cả một cơn gió bình thường cũng vung không ra nữa là.
Thấy tình hình này Phong Liệt cười khẩy, khinh thường nói:
- Hừ! Thì ra là cái thứ phế vật! Thôi, lão tử không so đo với phế vật! Biết khôn thì mau lăn ra xa đi!
Triệu Thanh Lâm vốn đã rất bực bội giờ bị Phong Liệt kích thích thì lửa giận càng bốc cao ba trượng.
Triệu Thanh Lâm gầm lên:
- Tạp chủng! Bổn công tử muốn ngươi chết!
Gã định sai một nô tài thuộc hạ đi lên xẻ Phong Liệt thành tám mảnh, nhưng nhìn quanh thì chợt nhớ ra tất cả đều bị gã đi rồi, lòng rất hối hận.
Triệu Thanh Lâm giận quá mất khôn, không nghĩ gì nhiều, kiềm không được kêu gọi một thanh trường kiếm, chẳng chút do dự vọt đến chỗ Phong Liệt.
Gã nghĩ rằng dựa vào sức mạnh thân thể và tinh thần lực cương khí cảnh cường đại muốn đè ép một tiểu tử trung kỳ chân khí cảnh chắc không là chuyện khó khăn.
Nếu Triệu Thanh Lâm đối mặt một cao thủ chân khí cảnh tứ tầng bình thường thì tình huống của gã lúc này có lẽ thật sự còn có mấy phần phần thắng, chỉ tiếc, gã gặp phải Phong Liệt biến thái dù là lúc gã mạnh nhất cũng không thắng nổi.
Bây giờ mấy người khác trong tửu lâu thấy thế đều đứng ra xa, sợ bị lan đến. Đám thị giả người thường cũng ở xa nhìn, không dám tiến lên.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thấy Triệu Thanh Lâm không rót nguyên lực nào vào trường kiếm thì Phong Liệt khinh thường lắc đầu, chẳng thèm che giấu vẻ châm chọc.
Vì tiện cho Triệu Thanh Lâm ra tay, hắn cố ý nhất chân đá bay cái bàn cản trước mắt, chừa chỗ cho gã.
Hắn cũng gọi ra một chủy thủ đen, nắm trong tay.
Thanh chủy thủ này hắn lấy từ tay Lý Phong ma khí viện, là một cực phẩm linh bảo cực kỳ hiếm gặp.
Mặc dù không biết là loại tài liệu nào đúc ra nó nhưng rõ ràng có thuộc tính phá cương, hơn nữa sắc bén không gì sánh được, cứng rắn vô địch, ngay cả Ma Long Hắc Ám Chi Thân cũng khó thể ngăn cản.
- Đi chết đi!
Triệu Thanh Lâm vọt đến gần Phong Liệt, trường kiếm trong tay chờ không kịp đâm hướng ngực hắn, muốn đâm xuyên trái tim hắn.
Thanh kiếm này là nhất phẩm huyền bảo, dù không không rót vào nguyên lực thì cũng có uy lực khá lớn, Phong Liệt không dám dùng thân thể đón đỡ.
Sau đó bả vai hắn hơi lắc một cái, dễ dàng né trường kiếm.
Trong mắt hắn động tác của Triệu Thanh Lâm chậm như rùa, xử lý kẻ địch ở trạng thái như vậy hắn có cảm giác như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng hắn chẳng thèm để ý điều này, trên đời không có thứ gì là công bình cả.
Khi hai người lướt qua nhau, Phong Liệt chợt giư lên dao găm, màn sáng đen chói mắt xẹt qua cổ Triệu Thanh Lâm.
*Xoẹt!*
Cùng với một tiếng khẽ vang, một vệt đỏ rực bay lên không trung.
- A!
Triệu Thanh Lâm hét một tiếng, bịt cổ xông vài bước rồi vô lực ngã ra mặt đất, co giật vài cái, không nhúc nhích nữa.
Tình hình xảy ra quá nhanh khiến người trong tửu lâu chưa kịp hồi phục tinh thần.
Mọi người mới bắt đầu đều cho rằng chỉ là cuộc cãi lộn rất bình thường, không ngờ chớp mắt đã xảy ra án mạng, hơn nữa người bị giết không phải nhân vật bình thường, danh Triệu gia có ai không biết?
Thoáng chốc mọi người trong đại sảnh hoảng sợ biến sắc.
- Hừ! Một tên phế vật cũng dám ra tay với lão tử! Tự tìm đường chết!
Phong Liệt xoay người lại, cười nhạt. Hắn công khai nhặt lên huyền bảo trường kiếm của Triệu Thanh Lâm, giật nhẫn trữ vật của gã xuống.
Nhưng ngay sau đó, khi Phong Liệt định đứng dậy thì bỗng một cái bóng mơ hồ bay ra khỏi xác Triệu Thanh Lâm, cực kỳ nhanh vọt hướng đầu hắn.
- Hừ! Nếu ngươi đã hủy xác thịt của bổn công tử thì ta sẽ đoạt xá ngươi! Đây là ngươi tự tìm!
Một thanh âm chói tai độc ác vang vọng trong đại sảnh.
Phong Liệt bật cười nói:
- A, giỏi đấy! Có bản lĩnh thì ngươi lấy thử xem!
Đối mặt sắp bị đoạt xá mà Phong Liệt vẫn bình tĩnh, thậm chí không nhúc nhích. Hắn chỉ cần động tâm ý, hơi thở luyện hồn sa trong người toát ra, bao bọc linh hồn của Triệu Thanh Lâm.
- A...đừng...đừng giết ta! A...!
Một tiếng hét thảm khiến đầu người tê rần vang vọng trong đại sảnh thật lâu, cuối cùng dần yếu đi, linh hồn Triệu Thanh Lâm cũng tan biến vô hình.
Giết người xong Phong Liệt mặt không biểu tình, tùy tay ném ra một vạn long tinh cho thị giả, rồi nghênh ngang đi ra đại sảnh, trong chớp mắt biến mất vào bóng đêm.
Vừa đi hắn vừa thay đổi diện mạo.
Vài giây sau, gã đàn ông vẻ mặt hung tợn biến thành một thiếu niên bộ dạng bình thường, xen lẫn trong đám người ồn ào.
……..
Phong Liệt vừa mới đi ra khỏi tửu lâu thì mấy thuộc hạ của Triệu Thanh Lâm có lẽ nghe tiếng động kinh thiên, lo lắng cho chủ tử nên chốc lát sau đã nhanh chóng chạy trở về trong tửu lâu, gần như lướt qua vai Phong Liệt.
Tiếp theo chúng hoảng sợ phát hiện công tử nhà mình đã hoàn toàn tắt thử, hơi thở linh hồn cũng tan biến, ai nấy sự muốn chết.
Mặc dù thân thể của Triệu Thanh Lâm nhưng thân phận còn đó, nếu đoạt xá thân thể thích hợp thì gã vẫn là Triệu gia thiên tài tinh anh.
Nhưng hiện giờ, Triệu Thanh Lâm đã chết rồi !
Chấn kinh một lát sau bốn nô tìa Triệu gia không truy tìm hung thủ, không báo tin về gia tộc mà là co giò chạy trốn, chạy ra khỏi Tử Dương Sơn, thoát khỏi Ma Long giáo, sau này bỏ mạng thiên nhai.
Nửa canh giờ sau, một tin tức chấn động một thời nhanh chóng lan truyền khắp Ma Long giáo:
Một trong những người thừa kế Triệu gia, Triệu Thanh Lâm tu vi bị phế rồi ở trong tửu lâu Tử Dương Sơn cùng tửu khách gây hấn ẩu đả, chết oan chết uổng, Triệu gia treo giải thưởng năm mươi vạn long tinh tập nã hung thủ.
Sau đó không lâu ‘Linh Vị Trai’ Tử Dương Sơn thành đống hoang tàn.
....
Đối với chuyện sau lưng Phong Liệt không chút để ý, Tử Dương Sơn coi như là một nơi hỗn loạn trong Ma Long giáo, long xà xen lẫn.
Hắn đi qua nhiều chỗ có ý che giấu, tin tưởng Triệu gia dù có thủ nhãn thông thiên cỡ nào cũng khó mà điều tra đến trên đầu hắn.
Cho dù thật sự đào bới ra, không có chứng cứ thì mọi chuyện như không.
Lúc này Phong Liệt đã thay mặt mày, khuôn mặt xa lạ đi vào không gian trong lòng núi đại điện Tử Dương.
Trong không gian to lớn mấy trăm trượng, cao cao hóa ma lô vẫn sừng sững đứng trên tế đàn xa xưa bí ẩn.
Phong Liệt chậm rãi leo lên tế đàn thượng phương, nhìn xuống một hồn ảnh khoanh chân tĩnh tọa sâu trong ngọn lửa hừng hực của hóa ma lô, thầm buồn cười.
- Lão già, đừng giả chết, mau ra đi.
Phong Liệt tùy tiện kêu, nhưng bên dưới thật lâu không một tiếng động khiến hắn ngẩn ra.
Nhưng rồi hắn chợt nhớ đến lúc này đóang dịch dung, lão già kia không dám đi ra cũng là bình thường.
Hắn mau chóng hồi phục khuôn mặt cũ, lại kêu lên:
- Lão già, là ta đây!
- A? Tiểu tử thúi! Ngươi không có việc gì thì dịch dung để làm chi? Muốn hù chết lão già ta sao?
Một thanh ma tức giận vang lên, một ông lão rau tóc bạc phư lộ ra trong lô, lười biếng liếc Phong Liệt.
Lão không kiên nhẫn nói:
- Tiểu tử, ngươi đến làm gì?
- Hừ! Đến tìm lão còn có chuyện gì nữa? Giúp ta tu sửa mặt nạ này đi!
Phong Liệt không để ý lời lão già nói, tùy tay ném mặt nạ ‘Huyết ảnh’ vào trong lô.
- Ủa? Huyết ảnh?
Lão già nhận lấy mặt nạ, xem xét, biến sắc mặt.
Lão kinh ngạc nhìn Phong Liệt, hỏi:
- Tại sao nó nằm trong tay ngươi?
Phong Liệt ngồi bệch xuống, lười biếng nói:
- Tại sao nó không thể trong tay ta? Ta mua nó không được ư?
Lão già lắc đầu tiếc nuối nói:
- Trước đây có ít nhất hai mươi người cầm mặt nạ này tìm ta, đáng tiếc không có tài liệu thích hợp, ta cũng bất lực!
Ánh mắt lão nhìn Phong Liệt khác lạ.
Trong hai mươi người này chỉ có ba là cao thủ thần thông cảnh, còn lại mười sáu người là cao thủ hóa đan cảnh, người cuối cùng thậm chí là cao thủ long biến cảnh. Phong Liệt thì chỉ là một tiểu tử chân khí cảnh, điều này khiến lão rất kinh ngạc, bất giác đánh giá hắn cao hơn,
- Ngươi nhìn cái này xem?
Phong Liệt mỉm cười, tùy tay quăng một tảng đá đỏ to chừng năm thước vào trong l.
lão già đón lấy, chna mày dài nhướng lên, suy tư nhìn đá to màu đỏ:
- Ủa? Đây là tài liệu gì vậy?
Phong Liệt lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không biết, nhưng có lẽ nó có thể tu sửa mặt nạ này.
Mặc dù hắn nói vậy nhưng lòng đã khẳng định rồi.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin