Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 272: Mở núi tìm ngọc(1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Nhạc Tiểu Lục tất nhiên sẽ gọi điện thoại cho Âu Dương Quân, dù vấn đề nguyên tắc không thể vứt đi nhưng cũng không thể không thông báo cho đối phương một tiếng, như vậy Âu Dương Quân có thể tự mình điện thoại cho Trang Duệ, sẽ ném ra một phần nhân tình. Vài ngày qua Âu Dương Quân rất mất kiên nhẫn, giống như sắp có dấu hiệu nổi nóng, Nhạc Kinh cũng không muốn tìm rủi ro, cũng phải mở miệng trấn an.
Âu Dương Quân không phải chỉ mới có dấu hiệu sắp nổi điên, căn bản là sắp bị Trang Duệ làm cho nổi khùng, đối phương nói chỉ ba năm ngày là về Bắc Kinh, không ngờ hơn một tuần không quay về, đồng thời điện thoại còn tắt máy. Hắn bình thường hận nhất là gọi điện thoại không liên lạc được, vì thế mà chân tay co cóng, đầu phình ra.
Càng làm cho Âu Dương Quân tức giận chính là bố mình nói một câu:
- Ngoài miệng không lông làm việc không tốn sức.
Rõ ràng nói như vậy là oan cho hắn, nếu không phải Từ tiểu thư ngại hắn nhiều râu mỗi ngày chà lên người, và ngày nào cũng cạo râu thì hắn cũng không đến nổi rơi vào tình huống mặt trắng giống thái giám thế này.
Nhưng Âu Dương Quân tra xét quan hệ gia đình của Trang Duệ, sau đó hắn phát hiện ra cái tên Âu Dương Uyển. Hắn tuy không biết tên của cô cô, nhưng hắn cũng có thể dựa vào đó để đoán được vài vấn đề, mà đề tài về cô cô là cấm kỵ trong nhà, hắn cũng không dám hỏi bố mình, lại càng không dám đi hỏi ông nội.
...
Trang Duệ vài ngày qua thật sự rất mệt mỏi, dù có thể dùng linh khí làm cho hai chân bớt đau nhức nhưng đi qua đường núi thì bên dưới đều là vực sâu, tinh thần bị ép quá chặt, vì thế quay về sẽ cảm thấy như rã rời.
Trang Duệ cũng cố gắng cầm máy sấy tóc qua loa một lượt, sau đó mới tiếp tục nằm xuống giường, vài phút sau đã tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mngj hắn thấy Tần Huyên Băng đến Tân Cương, hơn nữa còn cùng hắn đến núi Côn Lôn, hắn ôm eo nhỏ của Tần Huyên Băng đi du lịch Côn Lôn, cảnh đẹp giai nhân, Trang Duệ không khỏi cảm thấy mê say.
Trang Duệ có thể thề ở trong mơ hắn chỉ muốn hôn Tần Huyên Băng mà thôi, tuyệt đối cũng không đưa tay vào trong áo của nàng, nhưng ý nghĩ này của hắn đã bị cắt đứt bằng tiếng chuông điện thoại dồn dập.
- Mẹ kiếp, trước kia anh đây không có cơ hội, bây giờ nằm mơ cũng không có cơ hội.
Trang Duệ bây giờ hối hận vì trước khi đi ngủ không tắt điện thoại, hắn mơ màng cầm lấy điện thoại, mắt cũng không mở ra, bảo trì trạng thái mơ ngủ, vì biết đâu chút nữa sẽ còn tiếp tục giấc mơ đẹp vừa rồi.
- Alo, là ai vậy?
Tuy rất bực bội nhưng Trang Duệ vẫn không đến mức phát tiết lên điện thoại.
- Còn hỏi là ai sao? Tôi là Âu Dương Quân, cậu nhận điện thoại mà không nhìn coi ai gọi tới à?
Trong điện thoại vang lên âm thanh như có thuốc súng, điều này làm cho Trang Duệ vội vàng đưa điện thoại ra xa tai, trong lòng có chút tức giận. Vì sao hắn tức giận? Cũng vì âm thanh kia thật sự làm cho hắn tỉnh ngủ.
- Thật xin lỗi, anh gọi lộn số rồi...
Trang Duệ nói xong thì tắt điện thoại, sau đó tắt máy.
Sau thời gian nghĩ đi nghĩ lại, Trang Duệ cơ bản đã xác định mẹ mình có liên quan đến gia tộc Âu Dương, nói không chừng đó là nhà mẹ đẻ của mẹ mình. Nhưng hai bên đã vài chục năm không lui tới, trong đó nhất định có chuyện không vui, khi thấy mẹ mỗi năm tết đến đều rơi lệ thì hắn biết mình không nên quay về Âu Dương gia.
Trang Duệ là người một không cầu quyền thế ngập trời, hai không cần phú quý bức người, bây giờ hắn cũng có tiền trăm triệu, tuy kém những người nhà cao cửa rộng nhưng cũng có thể xưng tụng là nhân sĩ thành công.
Có câu: "Không muốn lại được", tôi không cầu xin các người thứ gì, cũng sẽ không là theo ý muốn của các người, vì thế mà Trang Duệ mới cúp điện thoại của Âu Dương Quân. Hắn nói gọi lộn số chỉ là cái cớ, đó căn bản là Trang Duệ không muốn nói nhiều với đối phương mà mất đi giấc ngủ quý giá.
- Gọi lộn số sao? À, xin lỗi anh...
Sua khi nghe đối phương nói mình gọi lộn số thì Âu Dương Quân nói lời xin lỗi theo thói quen, nhưng ngay sau đó hắn đã phục hồi lại, giọng điệu của đối phương khá quen thuộc, hắn xem lại số điện thoại, rõ ràng là số của Trang Duệ.
Âu Dương Quân lại gọi đi, kết quả phát hiện đối phương đã tắt máy, hắn sợ mình gọi sai số nên liên hệ với Nhạc Kinh để xác minh, cuối cùng hắn cho ra kết luận mình bị tên Trang Duệ kia đùa bỡn, cố ý tắt điện thoại.
Âu Dương Quân lần này không nổi giận mà có chút khó hiểu, theo như những gì hắn biết về thân phận của đối phương, chắc chắn sẽ không có thái độ thế này với mình. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào đối đãi với hắn như vậy, thậm chí khi hắn học cấp hai nhìn lén nhà vệ sinh nữ và bị giáo viên phát hiện ra, nhưng giáo viên cũng không dám nói cho gia trưởng. Tất nhiên mười năm sau nữ giáo viên trẻ tuổi năm xưa biến thành hiệu trưởng của trường.
- Tứ ca, anh làm sao vây? Thế nào lại ngây ngốc như thế?
Một làn gió thơm ào đến, lúc này ánh đèn trong phòng trở nên u ám, Từ tiểu thư từ trong nhà tắm bước ra, nàng dùng cánh tay không xương ôm lấy người Âu Dương Quân.
- Ngày mai sẽ đưa em đi du lịch, chúng ta cùng nhau vui đùa vài ngày...
Âu Dương công tử gần đây tư tưởng không thoải mái, hôm nay lại không có tâm tư gì, hắn đứng lên gọi điện thoại đặt vé máy bay để ngày mai đến Tân Cương, hắn cũng muốn xem khi mình xuất hiện trước mặt Trang Duệ, đối phương còn lớn lối nữa không.
...
Trang Duệ ngủ một giấc say sưa ngọt ngào, hơn một tuần không được ngủ trên giường, hắn nằm xuống ngủ hơn mười giờ, nếu không có người gọi chỉ sợ là nằm cả ngày.
- Tiểu Trang, sắp xuất phát, mau xuống dùng điểm tâm.
Trang Duệ đi ra khỏi phòng, đi xuống bên dưới lại thấy Cổ Thiên Phong và A Địch Lạp đang ngồi trong phòng khách, thấy Trang Duệ đi ra thì A Địch Lạp lên tiếng bắt chuyện.
- Bác Cổ, bác cũng muốn đi à?
Trang Duệ ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn hỏi Cổ lão gia tử, nhưng hắn biết rõ đường khó đi, Cổ lão gia tử tuy cơ thể cường tráng nhưng tuyệt đối không thường xuyên đi lên núi bằng Ngọc Vương Gia.
- Tôi không đi, thức dậy sớm là thói quen, vừa vặn có thể tiễn mọi người. Đúng rồi, lần này cậu về thì những vật trang sức sẽ làm xong, mà những phần còn thừa tôi cũng làm hai cặp bông tai, đến lúc đó cậu giao cho Ổ lão là được.
Cổ lão gia tử nói làm cho Trang Duệ lại nhớ đến một vấn đề, hắn nuốt vội bánh bao, một tô cháo, sau đó nhanh chóng đứng lên đi về phòng, lúc đi ra thì trong tay còn có một cái ba lô rách.
- Bác Cổ, bác xem khối ngọc này thích hợp làm gì? Đây là khối ngọc cháu tìm được, tiền tìm ngọc cháu cũng không lấy, chỉ lấy khối ngọc này.
Trang Duệ lấy khối mao liêu trong ba lô ra bỏ lên mặt bàn.
Sắc trời bên ngoài còn chưa sáng, Cổ lão gia tử nhờ ánh đèn trong phòng mà nhìn khối ngọc, vẻ mặt không khỏi có chút chấn động, lão nói với Trang Duệ:
- Da ngũ hoa sao? Cậu nhặt bảo bối này ở đâu?
- Thứ này gọi là da ngũ hoa à? Là cháu nhặt được ở Yeniugou, vì khối ngọc này mà cháu đã không lấy số tiền bốn trăm ngàn khi đi tìm ngọc.
Trang Duệ tiếp tục ăn sáng và thuận miệng đáp.
- Bốn trăm ngàn sao? Tiểu tử cậu lại buôn bán có lời rồi, tuy không biết chất ngọc bên trong là thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào màu sắc này thì định giá không dưới hai triệu.
Cổ lão gia tử liên tục ma xát lên lớp da bên ngoài, tỏ ra yêu thích không muốn buông tay.
Trang Duệ dùng giọng khó hiểu nói:
- Bác Cổ, không phải ngọc tạp sắc sẽ có giá không cao sao?
- Tiểu Trang, thứ đó còn phải xem độ lớn nhỏ, sắc thái thế nào, nếu nhỏ thì màu không nhiều, làm ra vật trang trí sẽ có giá cả không cao. Nhưng khối ngọc này khá lớn, có thể điêu khắc tạo hình vật phẩm lớn, bán giá vài triệu sẽ không là vấn đề.
A Địch Lạp ở bên cạnh giải thích cho Trang Duệ, thì ra Trang Duệ giữ lại một khối ngọc lại là thứ đáng giá nhất, nhưng hắn cũng không tìm những người kia về để nói cho rõ, vì khi đó chính mình cũng nghĩ giá trị của khối ngọc này là không cao.
Ngọc thạch không giống đồ cổ, cũng không phải ngọc càng cổ thì càng đắt, nếu có ngọc phẩm chất tốt sẽ có giá hơn ngọc cổ vài chục lần, mà phỉ thúy cũng vậy, ngọc mềm cũng vậy.
Những năm gần đây vật trang trí bằng ngọc đã có con đường riêng, ví dụ như Cổ lão gia tử ở thập niên 90 tạo hình bạch ngọc làm vật trang trí, đã từng bán được giá mười bốn triệu, có thể thấy trình độ mua bán vật trang trí là mạnh mẽ thế nào.
- Được rồi, tôi cởi bỏ lớp da của nó rồi nói sau, cậu và anh A Địch Lạp vào núi đi thôi.
Cổ Thiên Phong nói xong thì cũng không ăn sáng mà ôm khối ngọc thạch vào trong phòng làm việc mà A Địch Lạp chuẩn bị sẵn, lão muốn nghiên cứu thật kỹ khối ngọc này. Trang Duệ và A Địch Lạp thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Cổ lão gia tử lại tỏ ra gấp gáp như thế.
Thật ra điều này cũng không khó hiểu, ngọc tốt cần tay nghề tốt, hầu hết thợ tốt nhìn thấy ngọc tốt đều ngứa tay.
Phải biết rằng đối với một chuyên gia mài ngọc như Cổ lão gia tử thì một kiện vật phẩm trân quý hiếm thấy xuất ra từ trên tay mình sẽ làm sinh ra cảm giác thỏa mãn rất lớn, người ngoài khó thể nào hiểu được. Lớp da của khối ngọc này khá dẻo, nếu chất ngọc bên trong là tốt thì thậm chí còn có giá cao hơn cả đế vương lục.
A Địch Lạp nhìn tiểu tử may mắn ở bên cạnh rồi nói:
- Mau ăn đi, chúng ta cần phải lên đường, đừng để ý đến những người điên vì ngọc.
- Người điên vì ngọc?
Trang Duệ cười, thì ra Cổ lão gia tử còn có một cái tên như vậy.
Sau khi dùng cơm xong thì sắc trời đã sáng, mười mấy tên tiểu tử trẻ tuổi cao lớn đã chờ sẵn trong sân, có cả Mãnh Tử.
Lần này vào núi chỉ có hai xe, phía trước là xe khách, sau là hai xe tải chở thiết bị đục đá mở đá.
Trên xe tải sau cùng còn có một chiếc máy phát điện chạy bằng dầu, dù là loại nhỏ, không quá lớn nhưng cũng trên trăm kilogam. Trang Duệ đưa mắt nhìn và chợt buồn bực, thứ này sao có thể đưa lên núi?
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 273: Mở núi tìm ngọc (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Sau năm sáu giờ ngồi xe xóc nảy thì Trang Duệ lại đến trạm trung chuyển ở lối vào dãy Côn Lôn, vì mùa mưa sắp đến nên đường núi càng khó đi, người vào núi giảm đi khá nhiều.
Nhưng lúc này ở trạm trung chuyển có thêm hai mươi mấy con lừa làm cho Trang Duệ cảm thấy có chút mới lạ, từ nhỏ đọc truyện tranh đã thấy người cưỡi lừa, chẳng lẽ hôm nay mình sẽ cưỡi lừa lên núi.
Ý nghĩ của Trang Duệ thật sự thành sự thật, lúc này có hai mươi sáu con lừa, hai mươi con dùng để cõng vật tư, còn lại sáu con để chở người. Sau khi tháo tất cả vật tư trên xe tải xuống đặt lên lưng lừa, đội ngũ bắt đầu tiến vào trong dãy Côn Lôn.
Khi Trang Duệ xem phim hoạt hình thì thấy A Phàm cưỡi lừa rất thoải mái, mà Trương Quả Lão cưỡi lừa còn đơn giản hơn cả cưỡi ngựa, vì thế sau khi được Ngọc Vương Gia phân cho một con lừa, Trang Duệ cũng kích động cưỡi lên.
Hình thể của con lừa nhỏ hơn ngựa, không quá cao, bộ ngực vừa phải, tứ chi gầy yếu, lại hơn ngắn người, nhưng con lừa lại khá bền bỉ, liên tục giẫm chân lên núi đá phát ra những âm thanh cốp cốp.
Nếu xét phạm vi cả nước thì Tân Cương là vùng phân bố nhiều lừa nhất, rất nhiều người sinh hoạt trong dãy Côn Lôn không thoát khỏi con lừa, mà da lừa cũng rất quý. Tuy Tân Cương không nổi tiếng bằng Sơn Đông nhưng lại có rất nhiều người coi lừa là bằng hữu.
Sau khi cưỡi lên lưng lừa thì Trang Duệ mới thấy mất tự nhiên, vì lưng lừa khá nhỏ, thịt ít, ngồi lên không được thoải mái, đi đường lại gập ghềnh va vấp thì càng thêm khó chịu, vì vậy sau khi cưỡi được năm phút thì không khỏi rút lui. Nhưng khi thấy A Địch Lạp ngồi trên lưng lừa, cơ thể lắc lư qua lại theo chuyển động của con lừa, Trang Duệ thầm bội phục không thôi.
- Người phía trước chú ý, đi thẳng về phía trước, không được quay đầu, đi qua đường núi cũng không được hô hào.
Muốn đến Yeniugou thì phải đi qua nhiều đường núi hẹp, bên dưới là vách núi cao vài chục mét, là khó khăn với nhóm người Trang Duệ, vì vậy những vị có kinh nghiệm được cho đi đầu.
Đường núi có thể nói là vẫn dễ đi đối với con người nhưng đối với lừa thì hơi hẹp, thỉnh thoảng có con lừa đá khối đá xuống núi phát ra những âm thanh lộp cộp.
- Trời, chú ý.
- Tạp Mãi Đề, không được quay đầu, tiếp tục đi lên phía trước, đi lên phía trước.
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng ồn ào, Trang Duệ thấy mộit con lừa chở vật tư phát ra tiếng kêu thê thảm lăn xuống vách núi, đứng bên trên vẫn có thể nghe thấy âm thanh cơ thể va vào vách núi, máu thịt lẫn lộn làm cho Trang Duệ không có kiên nhẫn nhìn lại lần thứ hai.
- Cố gắng trông nom con lừa của mình, không cần nhìn xuống dưới, mau đi qua.
Vì người dẫn đầu có kinh nghiệm nên đội ngũ cũng không rối loạn, hơn mười phút sau cả đội ngũ đã đi qua đường mòn tử vong, sau lưng kẻ nào cũng vã mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng tình hình vừa rồi khá nguy hiểm, nếu như người đi đầu không kịp thời chấn chỉnh và khắc chế đội ngũ, không khống chế tốt con lừa của mình, sợ rằng sẽ có nhiều người vùi mình trong sơn cốc này.
Sau khi trải qua tình huống nguy hiểm đầu tiên thì tốc độ của đội ngũ chậm lại rất nhiều, bọn họ đi mất bốn ngày mới đến Yeniugou.
...
Vì đề phòng lũ quét mà đội ngũ cũng không dựng trại ở ven sông, bọn họ đi đến xây dựng cơ sở tạm thời ở một vùng đất cao cách bờ sông một dặm, sau khi nghỉ ngơi vài giờ thì A Địch Lạp đưa theo hai người cùng Trang Duệ đi đến cửa sông.
- Bác Điền, chính là chỗ này, bác xem, khối nham thạch này phải có gốc từ trong đất, chắc chắn không phải từ trên núi lao xuống...
Trang Duệ buông cái xẻng trog tay ra rồi hít thở dồn dập, hắn vừa rồi đã xúc ra vài khố đất cứng bên dưới bức tường nham thạch, thật sự không thoải mái.
A Địch Lạp ngồi xuống cẩn thận quan sát khối nham thạch, sau đó đứng lên gậ đầu nói:
- À, trước kia tôi lại không chú ý điểm này, chúng ta đi lên xem.
Thật ra dưới chân núi có đá nham thạch là rất bình thường, ngoài Trang Duệ ra thì sợ rằng sẽ không mấy người chú ý.
Núi ở khu vực Yeniugou thường đa số là nham thạch và ít đất, cũng chỉ có những cây bụi sống được, những khối nham thạch lớn rất dễ dàng được gặp. Mọi người đi dọc theo đường sông để quan sát những khối nham thạch lộ ra, nói chung đi được bốn năm mươi mét thì A Địch Lạp dừng bước.
- Giống như có dịch chuyển địa chất và nham thạch nóng chảy tràn qua, hình thành quặng nham thạch...
Cả đời liên hệ với ngọc thạch làm cho A Địch Lạp biến thành một chuyên gia địa chất, sau khi xem xét một vòng thì đưa ra kết luận.
Vì phong hóa thời gian dài nên những màu sắc của những khối nham thạch đã biến đổi, nếu không cẩn thận quan sát thì thật sự rất khó nhìn ra.
Lần này vào núi là do Trang Duệ đề nghị, vì vậy A Địch Lạp nhìn Trang Duệ hỏi:
- Tiểu Trang, theo cái nhìn của cậu, chúng ta khảo sát từ chỗ nào?
- Từ bức tường nham thạch ngoài kia, chỉ cần đào vào sâu bên trong mười thước thôi...
Trang Duệ không hề nghĩ ngợi mà nói ngay, sau đó phát hiện có chút không ổn, nhưng A Địch Lạp lại gật đầu, vì vậy mới biết đối phương có cái nhìn không khác gì mình.
- Tôi thấy hoàn toàn có thể, triệu tập đám tiểu tử kia làm việc thôi...
Ngọc Vương Gia làm việc rất quyết đoán, lão triệu tập nhân thủ và chuẩn bị khởi công.
Phải biết rằng bây giờ mạch ngọc ở dãy Côn Lôn phần lớn đều đang được khai thác, mạch ngọc mới ngày càng ít, nếu như lúc này có thể phát hiện ra mạch ngọc, điều này có thể nói là một bước củng cố danh tiếng của Ngọc Vương Gia.
Động cơ phát điện chạy bằng dầu phát ra những âm thanh rất lớn, những khối đá trên mặt bức tường nham thạch liên tục bị đục ra, A Địch Lạp ở bên cạnh quan sát chăm chú từng tình huống phát sinh, vì chỉ cần đến gần mạch đều dễ dàng phát hiện ra.
Sau hơn hai giờ thì dưới bức tường nham thạch chợt xuất hiện một cái động.
Trang Duệ đứng cách đó không xa, hắn nhìn bức tường dần bị đào móc ra mà trong lòng có chút căng thẳng, nhưng mới chỉ sâu hơn một mét mà thôi, chỉ có thể thấy vài dấu hiệu, mạch ngọc cũng chưa lộ ra.
- Đợi chút, dừng, mau dừng tay.
Đột nhiên A Địch Lạp chợt hô lên, ngừng máy đục đá, lão chui vào trong động đã sâu hơn hai mét, sau đó đi ra cầm lấy một khối đá to như bàn tay.
Tảng đá kia không phải là đá thường, vì nó có dấu hiệu kết tinh màu trắng, giống như muối thô, khi ánh mặt trời chiếu xuống thì bùng lên hào quang bắt mắt.
- Có ngọc, thật sự có ngọc, lấy thêm một cái máy đục đá, chúng ta mở rộng cửa động ra một chút nữa...
A Địch Lạp cầm tảng đá thì thầm nói vài câu, sau đó lớn tiếng phân phó, đẩy mạnh tiến độ mở động.
- Bác Điền, tảng đá kia có gì sao?
Trang Duệ đi đến thấy A Địch Lạp cầm lấy khối đá giống như bảo bối thì mở miệng hỏi.
- Đây là Bạch Vân Nham, chính là quáng trong khoáng, nếu có xuất hiện Bạch Vân Nham thì trên cơ bản có thể xác định ở gần đó có mạch ngọc. Tiểu Trang, cậu nhìn rất chuẩn, chỗ này nhất định có mạch ngọc.
A Địch Lạp cười rất vui vẻ, nếp nhăn trên mặt giãn ra, giống như trẻ đi mười mấy tuổi. Đối với một người cả đời tìm ngọc như A Địch Lạp thì tìm ra mạch ngọc giống như tìm ra tuyệt thế bảo ngọc, cảm giác thỏa mãn là khó thể nào nói rõ.
Khi động được mở lớn thì hai chiếc máy phá đá cùng nhau hoạt động, từng mét đá được mở ra. Dưới bàn tay của những nhân công có kinh nghiệm, khi đèn thợ mỏ thấy có ngọc thì lập tức tắt máy, bọn họ chui ra lớn tiếng nói với A Địch Lạp:
- Vương Gia, có ngọc, có ngọc.
Đám người vây quanh động chợt xúc động, bọn họ đều là người ăn cơm dựa vào ngọc nên hiểu phát hiện ra mạch ngọc là chuyện quan trọng thế nào. Vẻ mặt ai cũng hưng phấn, dù là A Địch Lạp cũng phải vung cánh tay phải lên và siết chặt nắm đấm.
Khi khối ngọc nặng ngàn cân được khai thác ra thì đám người càng hoan hô ầm ĩ, người ở đây ngoài Trang Duệ và Mãnh Tử thì đều là những nhân công theo Ngọc Vương Gia nhiều năm, khai thác ra mạch ngọc thì bọn họ cũng có lợi lớn.
A Địch Lạp đi quanh khối ngọc vài vòng, sau đó vui vẻ nói:
- Rất tốt, rất tốt, mạch ngọc này không thua gì mỏ Tháp Lặc Khắc Tô, chất ngọc còn tốt hơn...
- Bác Điền, đây chỉ là thanh bạch ngọc bình thường, chất liệu cũng là bình thường mới đúng chứ? Tôi nghe nói mỏ Tháp Lặc Khắc Tô có thể cho ra Dương Chi Bạch Ngọc.
Trang Duệ biết Tháp Lặc Khắc Tô chính là mỏ ngọc cho ra hơn sáu mươi tấn ngọc, hắn tin sản lượng của mỏ ngọc này có thể vượt qua Tháp Lặc Khắc Tô nhưng chất ngọc tốt hơn thì khó nói.
- Cậu thì biết gì, đây là vùng ngoài rìa, càng đào vào sâu bên trong thì ngọc càng xuất hiện với chất lượng cao...
A Địch Lạp trừng mắt nhìn Trang Duệ nhưng vẻ mặt rất vui vẻ, lão có một dự cảm, mỏ khoáng này sắp là mỏ lớn nhất Tân Cương.
...
- Tứ ca, chúng ta đã đến đây năm sáu ngày rồi, khi nào thì về Bắc Kinh.
Từ tiểu thư ngồi trong một trang viên đầy nho dành cho du khách mà dùng giọng u oán nói với Âu Dương Quân, phải biết rằng nơi đây cảnh sắc đẹp, khí hậu mát mẻ nhưng nàng còn hai vai diễn ở Bắc Kinh.
- Sao anh biết được? Tiểu tử kia chưa rời núi thì anh còn ở lại.
Âu Dương Quân hung hăng cắn một quả nho nhưng lại quên nhả hạt mà nuốt luôn vào bụng.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 274: Tuyết lở.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Âu Dương Quân cuối cùng cũng không thể chờ được đến khi Trang Duệ quay về, sau khi ở lại Tân Cương mười ngày thì cuối cùng cũng quay về Bắc Kinh. Vì hắn mở một công ty điện ảnh truyền hình, gần đây có vài bộ phim chính, bình thường có không ít việc, hơn nữa Từ tiểu thư cũng cần phải quay về, vì vậy cả hai chỉ có thể cùng nhau rời khỏi Tân Cương.
Trang Duệ cũng không biết ngoài núi có người chờ mình, khoảng thời gian qua hắn sống rất tiêu dao, hắn tất nhiên không cần tham gia khai thác mỏ, mỗi ngày cũng không có việc gì làm. Thấy đội bảo vệ mạch ngọc có súng thì Trang Duệ ban ngày kéo Mãnh Tử lên núi đi săn, vì thế mà những con sơn dương trên núi Côn Lôn thật sự bị hắn gieo tai họa không ít.
Mạch ngọc được khai thác cực kỳ thuận lợi, năm ngày đã khai thác vào sâu mười mét, lấy ra gần hai mươi tấn ngọc. A Địch Lạp nói không sai, càng chọc sâu vào bên trong thì phẩm chất của ngọc càng cao, khối ngọc vừa lấy ra có phẩm chất trung cấp, giá trị xa xỉ.
Nhưng hôm qua mưa lớn làm cho nước sông dâng lên khá nhiều, tuy còn chưa đến gần mạch ngọc nhưng cũng không còn cách quá xa. Bây giờ đội ngũ khai thác ngọc gặp phải vấn đề thay đổi dòng chảy của con suối, A Địch Lạp đã đưa kỹ sư đến xem xét, chuẩn bị dùng thuốc nổ để phá dòng chảy, mở ra một hướng chảy khác.
Nhưng dòng suối trên gần thượng du này bình thường cũng không quá sâu, nước chỉ đến thắt lưng người lớn, nhưng khi có lũ quét xuống thì có thể dâng tràn lên hai bên bờ đến ba bốn mét, vì vậy muốn thay đổi dòng chảy của nó cũng không phải đơn giản.
Sau khi khảo sát vài chỗ bên sườn núi thì A Địch Lạp quyết định dùng thuốc nổ để phá hủy một phần sườn núi, để những phần đá vụn lăn xuống chuyển hướng dòng chảy của con suối, sau đó lại móc ra một cái máng nước khác, dẫn nước đi theo.
...
- Nổ mìn phá núi, người nào không có phận sự mau rời xa hiện trường, ổ mìn phá núi, những người không phận sự mau rời xa hiện trường...
Trong phạm vi bốn trăm mét ở bên bờ sông đều có thể ngeh thấy âm thanh phát ra từ loa phóng thanh, nhân công chọn một điểm bên bờ sông cách mặt nước ba mươi mét để mở ra hai mươi điểm, lại đặt thuốc nổ vào, nếu cùng nổ thì sẽ đủ làm cho con suối bị tắc.
Tuy làm vậy rất có thể sẽ chặn lại đường vào mỏ khoáng, nhưng đây thật sự là chuyện không còn biện pháp nào khác, địa thế chân núi rất thấp, nếu chỉ cần có một trận mưa to nữa thì mỏ quặng sẽ biến thành Thủy Liêm Động, đến lúc đó sợ rằng sẽ căn bản không thể khai thác.
- Tiểu Trang, cho cậu đấy, chút nữa có trò hay để xem.
A Địch Lạp đứng bên cạnh Trang Duệ, lão tiện tay đưa đến một chiếc kính viễn vọng của quân đội.
- Dùng thứ này làm gì? Khoảng cách gần thế này có thể thấy rõ ràng.
Trang Duệ có chút khó hiểu, khoảng cách bốn năm trăm mét, cộng thêm thời tiết sáng sủa, tầm nhìn rất xa, hắn có thể thấy rõ đám người đang chuẩn bị ở bên dưới.
- Lát nữa cậu sẽ biết...
A Địch Lạp chỉ cười mà không nói rõ.
Nửa tiếng đồng hồ sau những tiếng còi vang lên dồn dập, những người sắp đặt thuốc nổ từ bên kia chạy sang phía bên này.
- Đã đến giờ rồi, kích nổ.
Khi thấy nhân công chạy về an toàn, A Địch Lạp hô lớn, kỹ sư nghe được mệnh lệnh thì cầm điều khiển từ xa ấn xuống.
- Đùng, đùng, đùng.
Những tiếng nổ mạnh vang lên rất có tiết tấu, Trang Duệ chỉ cảm thấy mặt đất lắc lư, phần sườn núi ở phương xa giống như bị chặt đứt, rất nhiều đá trút xuống bên dưới, có những khối đá còn văng đến trước mặt nhóm người Trang Duệ vài chục mét, nếu bọn họ đứng gần thêm mộ chút nữa thì sợ rằng sẽ rơi vào tình huống đầu rơi máu chảy.
Từng điểm đặt thuốc nổ chợt tung tóe, thậm chí tiếng nổ còn chưa kịp truyền đến, Trang Duệ vội vàng cầm lấy kính viễn vọng lên xem, lúc này càng thêm trực quan hơn. Những khối đá cứng rắn thật sự biến thành đậu hũ dưới uy lực của thuốc nổ, chúng bị phân giải thành những khối đá lớn nhỏ không đều, tất cả đều rôi xuống chắn ngang dòng suối.
- Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...Hai mươi tiếng, hai mươi mốt tiếng, xong, tất cả đều nổ, không có pháo lép.
Bên cạnh có người đếm số lần nổ, khi âm thanh biến mất thì người này cũng thở dài một hơi, sau đó lập tức báo cho viên kỹ sư phụ trách ngăn nước lần này.
Dùng thuốc nổ phá núi cũng không phải một chuyện đơn giản, vì các loại nguyên nhân mà không cẩn thận sẽ phát sinh hiện tượng pháo lép, như vậy sẽ tiếp tục phát sinh vấn đề, vì phải phái người thăm dò. Nhưng khốn nổi trong quá trình xem xét thì pháo lép thường nổ, mà kết cục của người đến xem xét cũng không cần phải nói nhiều lời.
Những địa phương núi xa thường dùng thuốc nổ thành quen, mà hàng năm những người chết vì pháo lép cũng không phải số ít.
Sau khi nghe được tất cả các điểm đều nổ tung, người quản lý ngăn dòng chảy cũng thở dài một hơi, đến xem xét pháo lép là chuyện mà không ai tình nguyện làm, như vậy chẳng khác nào xách đầu đi làm việc.
Lúc này ở vị trí con suối trũng xuống chợt xuất hiện một cái đập lớn, nước từ trên núi chảy xuống bị cản lại, nhưng Trang Duệ có chút khó hiểu, đây rõ ràng là uống rượu độc giải khát, vì đến khi nước dâng cao thì sẽ vượt qua đập đá kia, khi đó chảy xuống cũng bằng thừa.
Nhưng tình huống này rõ ràng nằm trong dự đoán của A Địch Lạp, khi những vị trí kích nổ đầu tiên đã hoàn công thì viên kỹ sư tiếp tục nhấn nút của chiếc điều khiển bên tay trái, ngay sau đó những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Những vụ nổ lần này đã tạo nên một cái máng lớn từ dưới chân núi lên trên năm sáu chục mét.
Lúc này dùng kính viễn vọng quan sát có chút khác biệt, vụ nổ lần này nông hơn, Trang Duệ chỉ thấy những nơi nổ tung thì đất đá như dưa hấu bị bổ ra, tất cả văng tung tóe ra hai bên, một cái hào sâu chợt mở rộng trong tầm mắt.
- Tiểu Trang, nhìn bên trên.
Bên cạnh vang lên âm thanh của A Địch Lạp.
- Bên trên?
Trang Duệ thật sự không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của A Địch Lạp, nhưng khi nâng kính viễn vọng lên nhìn thì chợt sợ ngây người.
Địa phương mà nhóm Trang Duệ đang đứng có độ cao hơn ba nghìn mét so với mặt nước biển, mà ngọn núi cao kia thật sự vượt xa năm nghìn mét, đỉnh núi quanh năm đọng tuyết không thay đổi, dù là mùa hè thì sườn núi cũng đọng tuyết, nước tan chảy ra tạo thành dòng suối bên dưới.
- Tuyết lở?
Trang Duệ dùng kính viễn vọng quan sát, hắn thấy ở giữa sườn núi ngập vào trong mây, những lớp băng tuyết cứng chắc như sắt chợt xuất hiện một khe hở.
Bên tai Trang Duệ cũng hầu như vang lên những âm thanh đứt gãy răng rắc, ngay sau đó những khối tuyết lớn đã trượt xuống, trong quá trình trượt xuống thì liên tục tăng tốc độ, vì thế mà hầu như biến thành một con rồng tuyết đằng vân giá vũ gào thét lao xuống bên dưới với khí thế không ngờ.
Từng tầng tuyết đứt gãy, từng khối nhỏ tung ra, những âm thanh khủng bố vang lên rợp trời giống như sơn thần chợt bùng ra nội lực đánh nát lớp áo bào trắng bao bên ngoài, lại giống như một con rồng tuyết đằng vân giá vũ gào thét lao xuống dưới núi, cũng giống như một con thú hoang màu trắng đang lao xuống thôn phệ những gì mà Trang Duệ có thể thấy được.
- Sơn dương?
Trong tầm mắt Trang Duệ chợt xuất hiện một bầy sơn dương đang chạy điên cuồng, nhưng tốc độ của chúng không bằng tuyết lở, chỉ sau vài giây ngắn ngủi thì hơn mười con sơn dương đã biến mất trong mắt Trang Duệ.
Tuyết lở giằng co hơn nửa giờ, mãi đến khi chấn động chấm dứt thì tốc độ tuyết trút xuống mới chậm lại, nhưng những lùm cây trên sườn núi đã biến mất, tất cả đều bị tuyết dày bao bọc. Tin chắc vài ngày sau những khối tuyết kia sẽ tan chảy ra hóa thành nước dồn xuống bên dưới.
Trang Duệ biết một chút về nguyên lý tuyết lở, trên núi tuyết có một trạng thái cân bằng, đó là trọng lực kéo tuyết xuống, đồng thời lực bám trên mặt đá giúp tuyết đứng trên sườn núi, nhưng khi lực lượng hai bên có sự chênh lệch, dù chỉ cần có chút ngoại lực tác động vào, ví dụ như động vật chạy trốn, hòn đá lăn xuống, một chấn động nhỏ, thậm chí là hô lớn trong sơn cốc, chỉ cần áp lực làm cho chênh lệch lên cao, tuyết mất đi lực bám, như vậy cũng đủ phát sinh hiện tượng tuyết lở kinh hồn.
Hiện tượng tuyết lở lần này rõ ràng là do âm thanh và chấn động, những tiếng nổ lớn tạo ra áp lực vượt quá lực kết dính của tuyết, làm cho những đống tuyết đọng nhiều năm trên sườn núi không chịu nổi áp lực, phát sinh tuyết lở.
Uy lự của thiên nhiên làm cho Trang Duệ trợn mắt há mồm, đồng thời cũng cảm giác được sự vô lực, nhân loại ở trước mặt thiên nhiên thật sự quá nhỏ bé, quá bất lực.
- Làm việc thôi, thanh lý đá nơi hầm mỏ, các người theo tôi lên núi.
Vài giờ sau không còn đá vụn rơi xuống thì đám người bắt đầu bận rộn, lần này nổ đá rất thành công, dòng suối kia đã tắc, bên phải lại xuất hiện một đường máng lớn, dòng suối đổ xuống theo con đường mới.
Nước suối càng thêm lạnh, Trang Duệ đưa tay xuống thử, thật sự lạnh thấu xương, thỉnh thoảng còn có một khối băng nhỏ lao xuống.
Mỏ khoáng trước kia đã bị đất đá vùi lấp nhưng sau khi thanh lý đống đá này thì công tác khai thác sẽ dễ dàng hơn, đến trưa ngày hôm sau thì tất cả được thanh lý sạch sẽ, những âm thanh đào đá đinh tai nhức óc lại bắt đầu vang vọng khắp sơn cốc.
Hôm nay chuẩn bị quay về, nhóm Trang Duệ ở trong núi đã hơn nửa tháng, mạch ngọc đã được khai thác, A Địch Lạp quyết định đưa những khối ngọc đã khai thác quay về, đồng thời sẽ phái thêm người đến, dù sao bây giờ chỉ có gần chục người làm việc, tiến độ quá chậm.
Ngoài những con lừa vận chuyển ngọc thạch thì tất cả công cụ và vật tư đều để lại, viên kỹ sư tên Triệu Công là người tổng phụ trách mạch ngọc, hắn ở lại chỗ này, mà Trang Duệ thì theo Ngọc Vương Gia rời núi.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 275: Công chứng.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Ngoài bảy nhân công khai thác ngọc ở lại, còn có năm đội viên hộ vệ có súng đạn đầy đủ.
Vùng đất Tân Cương này trước nay rất ít khi thái bình, đừng nói là trước giải phóng, sau giải phóng vẫn rất rối, là nơi tụ tập cải tạo trọng phạm trong cả nước, có vài phạm nhân lãnh án vài chục năm, sau khi ra tù thì ở lại chỗ này.
Hơn nữa Tân Cương cũng hoang vắng, là nơi ẩn núp cho rất nhiều tội phạm, vì vậy nên tình hình trị an cũng không tốt. Ví dụ như thành phố Hòa Điền là nơi ngư long hỗn tạp, hạng người gì cũng có, mà mạch ngọc là một miếng thịt béo cũng thường xuyên bị người hữu tâm nhìn vào chằm chằm, cho nên đội hộ vệ là cực kỳ cần thiết.
Điều vượt ra dự kiến của Trang Duệ chính là Mãnh Tử không muốn rời núi, lựa chọn phương án gia nhập đội hộ vệ mỏ khoáng, theo như lời của hắn thì ngoài núi quá phức tạp, thường bị người ta chơi xỏ, còn không bằng ở lại đây đi săn uống rượu cho thoải mái.
Vì thiếu những máy móc cơ giới nặng nề, ngọc thạch lại được cắt ra đặt lên lưng hai mươi mấy con lừa, vì thế nhóm người rời núi thuận tiện hơn, không có gì phát sinh ngoài ý muốn, bốn ngày sau đoàn người đi đến trạm trung chuyển.
Xe của Ngọc Vương Gia vẫn còn chờ sẵn ở chỗ này, mọi người cũng không trì hoãn mà trực tiếp lên xe về Hòa Điền, mạch ngọc chỉ vừa khai thác mà thôi, đằng sau còn nhiều việc phải làm, cần phải triệu tập công nhân, tăng cường lự lượng hộ vệ, đầu tư cả chục triệu. Lần này A Địch Lạp về đến nhà mình đúng lúc trời tối nhưng vẫn rất bề bộn, cũng không có thời gian gặp mặt Cổ lão gia tử.
Trang Duệ tất nhiên sẽ không giúp được gì, nửa tháng qua tuy không thật sự làm được việc gì nhưng rõ ràng là rất mệt mỏi, hắn dứt khoát về phòng tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon.
Giấc ngủ này của Trang Duệ thật sự không ngắn, khi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Trang Duệ nhấc điện thoại lên gọi cho người nhà và Tần Huyên Băng báo bình an, sau đó mới ra khỏi phòng tìm Cổ Thiên Phong.
- Tiểu tử cậu còn nhớ bác này sao?
Cổ Thiên Phong ngồi trong vườn nho của A Địch Lạp, lão nhấm nháp rượu nho ra chiều thích ý nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không dễ nghe.
- Bác Cổ, chẳng phải cháu đang đến thăm bác sao?
Trang Duệ cũng không biết vì sao Cổ lão gia tử nổi giận, nhưng hắn cũng không quá quan tâm.
- Hôm qua tôi ngồi ở phòng khách mà cậu đi vào phòng lại không chào hỏi một câu, trong mắt cậu còn có bác Cổ này sao?
- Sao cơ? Lúc đó tắt hết cả đèn, trong phòng khách hình như không có người mới đúng chứ?
Trang Duệ nghe vậy thì trợn mắt há mồm, ngày hôm qua hắn cũng cực kỳ mệt mỏi, trực tiếp leo lên lầu hai đi ngủ, căn bản không chú ý Cổ lão gia tử ngồi dưới phòng khách tắt đèn.
- Được rồi, cậu xem những vật trang sức mà tôi đã làm đây này.
Cổ lão gia tử vốn chỉ muốn trêu chọc Trang Duệ, trong khoảng thời gian này không có A Địch Lạp ở đây, lão ngoài chế tác và mài ngọc thì căn bản không có việc gì khác, coi như có thời gian rảnh rổi.
- Đã làm xong rồi sao?
Trang Duệ vui mừng hỏi.
Cổ Thiên Phong không trả lời mà đưa ra một cái hộp to như bàn tay, Trang Duệ mở ra xem, ba khối trang sức phật Di Lặc hiện ra trước mắt.
Phật Di Lặc có trán rộng, bụng lớn như trống, miệng cười lớn, hai chân lại ngồi ngay ngắn, nếp gấp quàn áo có thể thấy rõ ràng, cặp mắt híp lại, Trang Duệ cảm thấy phật Di Lặc giống như đang cười với mình vậy.
Điều càng thêm kỳ quái chính là ba vật trang sức kia có ba hình thái biểu hiện khác nhau, có híp mắt tươi cười, có híp mắt nghỉ ngơi, còn có lười biếng giương eo, nhưng lại giống nhau như đúc, giống như vật sống vậy, điều này làm cho Trang Duệ yêu thích khó thể buông tay.
Bên cạnh ba tượng phật Di Lặc còn có hai cặp bông tai, kiểu dáng đặc biệt như hình chiếc lá, dài khoảng ba centimet, rộng chừng một chấm năm centimet, chính giữa được điêu khắc tinh tế, những vân lá cây lộ ra như vật thật, ở góc bông tai còn có phần đinh móc được làm bằng bạch kim, tất nhiên đã là thành phẩm.
Cuối cùng là một khối phỉ thúy to như ngón út, chưa được tạo hình, đây là phần phỉ thúy mà Cổ lão gia tử để lại cho người bạn ở Bành Thành, còn có thể dùng làm một mặt dây chuyền.
- Thế nào, tiểu tử, có hài lòng không?
Cổ Thiên Phong dùng giọng trêu tức nói.
- Hài lòng, tất nhiên là hài lòng, tay nghề của lão nhân gia quả nhiên là không thể chê, thậm chí đám thợ thủ công Dương Châu so ra còn kém ngài...
Lời nói không mất tiền mua, Trang Duệ tất nhiên sẽ ngoác miệng tâng bốc Cổ lão gia tử một chặp. Hắn biết rõ đây là chính mình, nếu đổi lại là người khác cầm vật liệu đến tìm Cổ lão gia tử, ít nhất cũng phải thu vài trăm ngàn tiền phí mài ngọc.
Trang Duệ nói như vậy cũng không phải hoàn toàn là nịnh bợ Cổ lão gia tử, vì những vật trang sức kia được chế tác rất cao minh, không dùng quá nhiều nhát dao nhưng lại có biểu hiện kinh người, so sánh với vật trang sức phật Quan Âm của Tần Huyên Băng tặng cho Trang Duệ thì mạnh hơn rất nhiều.
Cổ lão gia tử chỉ vào một vật dùng vải đỏ che lại rồi nói với Trang Duệ:
- Vật này phải mất vài tháng mới tạo hình xong, đợi tôi về Bắc Kinh chậm rãi nghiên cứu mới có thể động đao được.
- Đây là thứ gì?
Trang Duệ kỳ quái xốc tấm vải đỏ lên xem, sau đó chợt hiểu ra, thứ này chính là khối mao liêu có da ngũ sắc mà mình đưa về, nay đã được Cổ lão gia tử mở lớp da ra, phần thịt ngọc ở bên trong lộ ra ngoài.
- Tiểu tử cậu thật sự may mắn, chỉ cần khối ngọc này cũng đủ có cái giá...
Cổ lão gia tử dựng lên một ngón tay với Trang Duệ.
- Một triệu? Không thấp vậy chứ? Bác Cổ, phẩm chất của khối ngọc này cũng không kém mà?
Trang Duệ nhíu mày, có phải là khối ngọc này có quá nhiều màu nên giá trị giảm xuống không?
- Tiểu tử cậu không biết nghĩ theo con số lớn hơn sao? Nói cho cậu biết khối ngọc này dù không tạo hình thì cũng có thể bán được với giá mười triệu.
Cổ lão gia tử nói làm cho Trang Duệ thật sự giật mình há hốc miệng, nếu nói là ba năm triệu thì hắn còn có thể tin, mười triệu thì thật sự hơi quá.
Trang Duệ tất nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói của Cổ lão gia tử, vì vậy mà cầm lấy khối ngọc cẩn thận đánh giá.
- Bác Cổ, khối ngọc này màu sắc rất rối, có thể tạo ra được thứ gì.
Khối ngọc này thật sự là món thập cẩm, chính giữa có hai khối ngọc màu hồng phấn như nắm tay, giống như đá thạch lựu, chung quanh có màu tím, xanh, vàng, đen trắng, cam...Hầu như màu gì cũng có. Trang Duệ nhìn vào mà cảm thấy hoa mắt, hắn cũng không hiểu thứ này vì sao có thể bán được giá mười triệu.
- Cậu chỉ nên nhì, đừng hỏi nhiều, sau khi làm xong cậu cứ cầm về, sau này chỉ cần không thiếu tiền xài thì đừng bán đi, vì thứ này rất không nên bán.
Cổ Thiên Phong thật sự coi trọng khối ngọc này còn hơn cả phỉ thúy đế vương lục, điều này làm cho Trang Duệ rất tò mò, nhưng dù hỏi thế nào thì Cổ lão gia tử cũng không nói.
- Tiểu tử thúi này chạy đến tập đây làm tôi không dễ tìm.
Âm thanh của A Địch Lạp từ trong vườn nho truyền ra, ba người đi xuyên qua vườn nho như mê cung để đến trước mặt Trang Duệ.
- Bác Điền, tìm cháu làm gì? Cháu cũng không giúp đỡ được gì cả, chúng ta trước đó đã nói rõ rồi mà?
Trang Duệ có chút khó hiểu, hắn nhìn sau lưng A Địch Lạp còn có hai người mặc chế phục, vì vậy mà càng mơ hồ.
- Tìm tiểu tử cậu đòi tiền.
A Địch Lạp không khách khí kéo chiếc ghế của Trang Duệ để chính mình ngồi lên, thật ra nơi này cũng còn nhiều ghế nhưng chẳng qua lão không quen nhìn bộ dạng nhàn nhã của Trang Duệ, dựa vào điều gì mà tất cả mọi việc đều phải do ông lão như tôi đi làm?
- À, cậu xem qua đi, nếu không có vấn đề thì ký tên lên, sau đó đưa đi công chứng.
A Địch Lạp đưa cho Trang Duệ một văn kiện, sau đó mời hai người sau lưng ngồi xuống, một cô gái Duy tộc nhanh chóng tiến ra dâng trà.
Trang Duệ mở ra mới phát hiện đây là quyển sách cổ phần, tren mặt ghi chú ghi chú rõ ràng tổng giá trị ước lượng của mạch ngọc, số cổ phần của mình, tất nhiên còn có số tiền mà mình bỏ ra.
Theo như tính toán của Ngọc Vương Gia thì mạch ngọc kia sẽ khai thác được trên trăm tấn, giá trị của nó có thể là một đến một chấm năm tỷ, trước tiên đầu tư hai chục triệu, sau đó còn phải bỏ thêm ba chục triệu. Trang Duệ chiếm năm mươi phần trăm cổ phần, trước tiên bỏ ra mười triệu, sau đó còn phải bỏ ra mười lăm triệu nữa.
Thật ra tiền thêm vào sau này chỉ là hình thức mà thôi, mạch ngọc bây giờ đã có lợi nhuận, đến lúc đó hoàn toàn có thể trừ vào lợi nhuận.
Quyển sổ cổ phần này của A Địch Lạp làm rất tường tận, không có gì có thể bắt bẻ được, Trang Duệ nhìn kỹ một lượt rồi ký tên của mình, sau đó đứng trước mặt nhân viên công chứng đưa một tấm chi phiếu mười triệu cho A Địch Lạp.
Nhân viên công chứng đọc công chứng từ, sau đó ba bên ký tên lên quyển sách, mỗi người tự giữ một phần, trước sau chỉ mất nửa giờ thì tất cả thủ tục xong xuôi. Trang Duệ cũng không khỏi bội phục những mối quan hệ của Ngọc Vương Gia, rõ ràng đưa cả nhân viên công chứng về nhà.
Sau khi nhân viên công chứng bỏ đi thì Cổ Thiên Phong nói với A Địch Lạp:
- Này anh Điền, tôi đã ở đây hơn một tháng, cũng nên cáo từ, ngày mai sẽ về Bắc Kinh.
- Được, chờ tôi hết bận rộn sẽ đến Bắc Kinh một ngày, Tiểu Trang, cậu còn muốn đến mạch khoáng không?
Có mạch ngọc cần khai thác thì A Địch Lạp cũng không giữ bạn cũ ở lại, lão nhìn Trang Duệ.
- Không, cháu đến đấy chỉ thêm phiền, nên cùng đi với bác Cổ thì hay hơn, những chuyện sau này trông nhờ vào bác.
Trang Duệ lắc đầu, lần này hắn đi ra ngoài thời gian không ngắn, hơn nữa cũng đạt được mục đích, hắn cũng muốn quay về Bành Thành.
- Cùng tôi quay về Bắc Kinh sao?
Cổ lão gia tử nghiêng mặt hỏi Trang Duệ.
- Trước tiên quay về Bắc Kinh hay trực tiếp bay về Bành Thành nhỉ?
Nói thật thì Trang Duệ còn chưa nghĩ rõ điều này, hắn gọi điện thoại cho Nhạc Kinh và biết Âu Dương Quân chạy đến Tân Cương, hắn cũng muốn kết thúc chuyện này, hiểu rõ những gì xảy ra năm xưa. Hắn muốn xem có thể cởi bỏ khúc mắc của mẹ mình, tóm lại không muốn để cho mẹ chẳng còn không vui nữa.
- Bác Cổ, cháu cùng bác về Bắc Kinh, vừa vặn còn chuyện cần xử lý.
Trang Duệ nghĩ đến những tình huống mẹ mình rơi lệ vào dịp tết, hắn đã có quyết định.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Thời tiết cuối tháng bảy ở Bắc Kinh càng thêm nóng, khi Trang Duệ xuống máy bay vào lúc giữa trưa thì vừa vặn có một cơn mưa rào, nhưng khí hậu mùa hè thay đổi thất thường, mưa vừa dứt thì ánh mặt trời ló dạng, nước trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi, người ta chợt sinh ra cảm giác nóng bức khó thở.
Lúc này trong căn tứ hợp viện củae Cổ lão gia tử cũng rất nóng, ngoài phòng ngủ của Cổ lão gia tử thì những căn phòng khác đều không có điều hòa, ở bênt trong một ngày thì tất nhiên mồ hôi sẽ chảy từ trán xuống chân.
Khoảng sân nhỏ mát mẻ cũng vì sự tỏa nhiệt mà khá nóng bức, Trang Duệ cũng không thể ngủ cùng phòng với Cổ lão gia tử, vì vậy chỉ có thể bắt chuyện với Cổ lão gia tử và đi thuê phòng khách sạn.
- Lão Yêu, đã đến Bắc Kinh rồi à? Cậu ở đâu, tôi đi đón, đến tối cùng dùng cơm...
Nhạc Kinh vẫn rất lưu ý đến hành tung của Trang Duệ, sau khi Trang Duệ vừa đến khách sạn và sắp xếp xong thì nhận được điện thoại của Nhạc Kinh.
Sau khi nói cho Nhạc Kinh biết tên của khách sạn, Trang Duệ muốn ngủ một lúc, vì cả tháng này khá mệt mỏi, đã ở trong núi cả tháng, hôm trước vừa về Tân Cương thì hôm nay đã đến Bắc Kinh, dù là người sắt cũng mệt mỏi rã rời.
Nhưng Trang Duệ vừa tắm xong, thậm chí còn chưa kịp lau khô tóc thì điện thoại vang lên, hắn nhìn dãy số thì đoán chắc là Âu Dương Quân, vì vậy mà bấm phím nghe.
- Này, Trang Duệ, anh mất tích rồi sao? Thế nào một tháng rồi không tìm thấy tăm hơi đâu cả? Cũng không thể gọi điện thoại được, báo hại tôi đây muốn đi báo cảnh sát.
Một âm thanh như súng máy từ trong điện thoại vang ra, nhưng lời nói của đối phương lại đậm đà hương vị quan tâm, Trang Duệ nghe thấy không phải là Âu Dương Quân thì chợt thoải mái hơn rất nhiều.
- Cảnh sát Miêu, ngài còn muốn báo cảnh sát nữa sao, chính ngài là cảnh sát mà?
Trang Duệ đối mặt với Miêu Phỉ Phỉ luôn có tâm tính rất nhẹ nhàng thoải mái, có lẽ vì tính cách của nữ cảnh sát xinh đẹp này rất thích hợp làm bạn bè, ở cùng với nàng thật sự không cảm thấy bị gò bó.
Trước kia cứ cách năm ba ngày thì Trang Duệ đều gọi điện thoại với Miêu Phỉ Phỉ, hai bên chọc ghẹo vài câu, nhưng khoảng thời gian ở Tân Cương vì không có điều kiện nên gián đoạn liên lạc cả tháng trời.
- Hừ, đừng tưởng tôi không biết khoảng thời gian qua anh làm gì, tháng trước anh đi Tây An, sau đó lại có liên quan đến vụ trộm mộ đế vương thời Đường, cuối cùng còn chạy đến Bắc Kinh. Đúng rồi, anh đến Bắc Kinh mà không chịu điện thoại cho tôi...
Miêu Phỉ Phỉ đề cao âm điệu trong điện thoại, rõ ràng rất không hài lòng vì Trang Duệ đến Bắc Kinh mà không báo cho mình.
- Cảnh sát Miêu, tôi đến làm chính sự, ở lại Bắc Kinh một ngày rồi phải đi, cũng không có thời gian ở lại lâu, đúng rồi, sao cô biết vụ trộm mộ ở Tây An?
Vì sợ người nhà lo lắng nên Trang Duệ thật sự không đề cập đến những gì xảy ra ở Tây An, Miêu Phỉ Phỉ tuy là người trong hệ thống công an, nhưng vụ án kia xảy ra ở tận Tây An, sao có thể biết rõ được?
- Dương Vĩ nói cho tôi biết.
Cảnh sát Miêu cũng không có ý che giấu điệp viên, nếu như bị Dương Vĩ biết được, nhất định sẽ tự tát cho mình vài cái, tự trách lắm miệng.
- Điều này...Không ngờ lại có nội gián...
Trang Duệ cười hì hì nói.
- Anh còn chưa nói rõ mình đi Tân Cương làm gì? Vì sao tắt điện thoại cả tháng trời như vậy?
Miêu Phỉ Phỉ hỏi trong điện thoại, nàng đã mất không ít công sức mới điều tra được Trang Duệ đi đến Bắc Kinh và lại đi Tân Cương.
- Sao cô biết tôi đi Tân Cương?
Trang Duệ có chút kỳ quái, mình đi Tân Cương cũng không nói cho Dương Vĩ biết, hơn nữa Miêu Phỉ Phỉ hình như cũng không biết về Nhạc Kinh, làm sao biết được hành tung của mình rõ ràng như thế?
- Tôi tra xét bản ghi chép những gì anh đăng ký.
- Sao cô có thể làm như vậy? Đây là hành vi xâm phạm cá nhân.
Trang Duệ biết rõ Miêu Phỉ Phỉ có bối cảnh nhưng hành tung của mình bị người ta nắm giữ, vì vậy mà cũng có chút khó chịu, vì thế không khỏi đề cao âm điệu một chút.
- Còn không phải anh cả tháng không có tin tức gì, người khác lo lắng anh xảy ra chuyện, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không thấy mặt tốt của người ta.
Miêu Phỉ Phỉ thật sự tức giận, chị đây rõ ràng quan tâm đến cậu mới đi tìm hiểu tin tức, đổi lại với thái đội vậy sao?
- Được rồi, coi như tôi không đúng, ngài đại nhân đại lượng bỏ quá cho, đến tối tôi mời ngài dùng cơm, có thể hân hạnh đón tiếp không?
Trang Duệ từ nhỏ đã sống với hai người phụ nữ trong nhà, hai mươi năm qua hắn nắm một chân lý, đó là những chuyện buồn nên cho qua, gia hòa vạn sự hưng, nhưng hắn lại quên mình và Miêu Phỉ Phỉ không phải người một nhà.
Trang Duệ thấy đầu dây bên kia có chút trầm mặc, còn tưởng rằng Miêu Phỉ Phỉ không rảnh, đang định lên tiếng thì Miêu Phỉ Phỉ đã nói:
- Có rảnh, ở chỗ nào?
- Cô đến khách sạn của tôi trước, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Trang Duệ nói ra tên khách sạn trong điện thoại, hắn nào biết Lão Nhị sẽ mời đi dùng cơm ở chỗ nào? Chút nữa chẳng qua chỉ đưa theo một người, hơn nữa lại là mỹ nữ, chắc Nhạc Kinh sẽ không có vấn đề.
- Hừ, Lão Yêu, cậu xác định mình đi Tân Cương, không phải là đi châu Phi đấy chứ?
Trang Duệ vừa nằm ngủ chưa được hai giờ thì Lão Nhị chạy đến đập cửa, khi thấy bộ dạng của Trang Duệ thì thiếu chút nữa không nhận ra.
- Tôi còn đi qua những khu vực cực kỳ khủng bố, anh có tin không?
Trang Duệ tức giận trả lời một câu, hắn đi vào toilet soi gương, thậm chí là chính hắn cũng khó nhận ra, lúc này tóc dài quá tai, râu ria đầy mặt, may mà cặp mắt vẫn là của mình, không nhận lầm người.
Hình tượng này có chút khó coi, nếu Miêu Phỉ Phỉ thấy được thì nhất định cũng sẽ rất ngạc nhiên, vì vậy mà hắn vội vàng dùng dao cạo râu của khách sạn để làm đẹp một chút. Nhưng hắn không biết đây là những món hàng vỉa hè, sau khi cắt lên mặt vài nhát thì xem như cạo sạch râu.
Biết rõ Miêu Phỉ Phỉ sắp đến, Trang Duệ cũng không dám mặc quần tam giác trong phòng, nhưng khi muốn thay quần áo thì có chút vò đầu bứt tai. Những bộ quần áo của hắn đã mặc đều đầy mồ hôi, nhất định là không thể mặc lại, chiếc quần jean mua với giá ba mươi chín đồng trong siêu thị cũng vì leo núi mà rách hai mảnh ở đầu gối, nếu mặc thứ này đi ăn cơm cũng không được lễ phép thì phải.
- Trang Duệ, tôi đang ở trong khách sạn, anh ở gian phòng nào?
Lão Nhị chuẩn bị đi mua giúp Trang Duệ vài bộ quần áo thì cảnh sát Miêu điện thoại đến, Trang Duệ dứt khoát mặc chiếc quần jean rách, bên trên mặc một bộ áo màu đỏ sẫm, phối hợp với mái táo dài quá tai, ngược lại rất có phong thái sinh viên nghệ thuật.
- Nhạc Tiểu Lục? Sao anh lại ở đây?
- Miêu Phỉ Phỉ? Cô đến đây làm gì?
Nhạc Kinh nghe nói là mỹ nữ thì xung phong ra mở cửa, nhưng sau khi mở cửa ra thì Trang Duệ ở bên trong nghe thấy hai tiếng hô kinh ngạc.
- Muốn chết à? Có phải khi còn bé chưa bị đánh đủ?
Những màn đối thoại đầy mùi thuốc súng vang lên ngoài cửa, hai người kia hình như cũng không hợp nhau.
Trang Duệ xách cặp lên, hắn cảm thấy nó không phù hợp với bộ trang phục của mình, vì vậy dứt khoát nhét bóp vào túi, tay không cầm điện thoại đi ra.
- Ủa, cảnh sát Miêu, cô ăn mặc thế này, khi đi đến đây có lẽ không ít người đụng đầu vào cột điện chết đấy chứ?
Trang Duệ thấy Miêu Phỉ Phỉ thì cũng thật sự kinh ngạc, gần đây nàng chỉ thường xuyên mặc chế phục, hôm nay mặc một bộ váy trắng, phối hợp với làn da trắng nõn, gương mặt tinh xảo, làm cho hai mắt hắn tỏa sáng.
- Thật sự rất đẹp sao?
Miêu Phỉ Phỉ khó có lúc đỏ mặt, lúc này biểu hiện có chút nhăn nhó, điều này làm cho Nhạc Kinh ở bên cạnh thật sự giật mình, khi nào thì Miêu tiểu thư có bộ dạng thế này?
- Đúng vậy, nếu so với lúc mặc đồng phục thì mỗi người một vẻ, đúng rồi, mọi người biết nhau sao?
Trang Duệ thuận miệng đáp, chỉ cần là đàn ông thì đều có thể nói ra những câu như vậy.
- Nhạc Tiểu Béo, tất nhiên là biết.
Lão Nhị thật sự có nhiều biệt hiệu, Trang Duệ coi như biết được một cái từ miệng Miêu Phỉ Phỉ.
- Nha đầu điên khùng, gọi là anh Lục.
Nghe cách xưng hô của hai người thì hình như là khá quen thuộc.
- Được rồi, biết thì không cần tôi mất công giới thiệu, Nhị ca, chúng ta đến nơi nào dùng cơm đây? Đi thôi, giữa trưa ở trên máy bay cũng chưa ăn no.
Trang Duệ nói một tiếng với Nhạc Kinh đang trừng mắt nhìn Miêu Phỉ Phỉ, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
- Lão Yêu, sao cậu biết nha đầu kia? Đừng tưởng rằng cô ấy xinh đẹp mà lầm, cũng không phải lương thiện gì đâu...
Lúc ra khỏi cửa thì Nhạc Kinh khẽ nói sát bên tai với Trang Duệ.
- Nhạc Tiểu Béo, nếu nói bậy sau lưng tôi thì cẩn thận tôi cho nằm liệt giường ba ngày.
Miêu Phỉ Phỉ trước nay đều thẳng tính, nói đánh là đánh, nếu một người đàn ông bị một người phụ nữ đánh cho nằm liệt giường thì thật sự mất hết mặt mũi.
- Tôi nào dám, đúng rồi, Lão Yêu, hôm nay dùng cơm cũng không phải tôi mời khách...
Nhạc Kinh rùng mình một cái rồi thay đổi chủ đề.
Trang Duệ chợt nhíu mày hỏi:
- Là Âu Dương Quân sao?
- Là anh ấy, này Lão Yêu, cậu có quan hệ gì với anh ta? Trước đó anh ấy còn chạy đến tận Tân Cương tìm cậu.
Nhạc Kinh là người trong vòng quan trường, thứ không thiếu chính là tin tức này nọ, trong gia tộc có chuyện gì sẽ có người bàn tán, những người trong các gia tộc lớn ở Bắc Kinh có xảy ra chuyện gì cũng đều được người ta biết mà bàn tán xôn xao.
- Không có gì, anh ấy có vài việc cần hỏi tôi thì phải.
Sự việc có liên quan đến chuyện nhà mình, Trang Duệ cũng không muốn nhắc nhiều.
- Âu Dương Quân, làm sao anh còn biết cả tên lăng nhăng kia?
Miêu Phỉ Phỉ dùng ánh mắt bất thiện nhìn Trang Duệ.
- Tôi không biết anh ấy, đó là bạn của Nhị ca.
Trang Duệ vội vàng chối bỏ quan hệ.
- Ăn một bữa cơm thì có gì đâu, cô có đi không?
Nhạc Kinh bị lời nói của Miêu Phỉ Phỉ làm cho thẹn quá hóa giận.
- Đi, làm gì mà không đi? Các người nếu có làm chuyện gì xấu xa, tôi sẽ đưa hết đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát Miêu quay về Bắc Kinh thì tiếp tục làm cảnh sát hình sự, nói chuyện cũng có khẩu khí rất lớn.
Địa điểm mà Âu Dương Quân mời cơm tiếp tục là hội sở ở vùng ngoại ô, nhưng lần này đãi ngộ cao hơn, nhóm Trang Duệ trực tiếp tiến vào khu nhà số một.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương