Lữ Hàm Yên rời đi, Vương Trạch Vinh lại dồn toàn lực tiến hành các công tác nhằm mục đích phát triển Huyện Đại Phường như cải cách cơ cấu, rất nhiều chuyện từ bề ngoài thì thấy yên bình nhưng lần cải cách này động đến rất nhiều người nên khó tránh khỏi sẽ có việc.
Nhìn hai vợ chồng Lôi Đức Bình ngồi trên ghế, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lần này tôi điều hai người đến huyện khó khăn này, không trách tôi chứ?
Vợ chồng Lôi Đức Bình đến báo danh và lập tức đến phòng làm việc của Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương có thể làm chúng tôi đến Huyện Đại Phường công tác, đây là tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi nhất định không phụ kỳ vọng của Bí thư Vương.
Lôi Đức Bình không ngờ Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Bí thư Huyện Đại Phường. Trước khi đến hắn còn có chút lo lắng. Đặc biệt sau khi đến đây thì hiểu được uy tín của Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường rất lớn, hắn cảm thấy đi theo Vương Trạch Vinh sẽ có tiền đồ rất lớn.
- Vậy con của hai người thì sao?
- Con chúng tôi ở lại với bà ngoại, không sao ạ.
Thôi Mai Hồng vội vàng nói. Sau khi đến đây và đến phòng thống kê làm việc, lãnh đạo biết chị ta là người Vương Trạch Vinh tự mình điều đến liền chiếu cố nhiều.
Vương Trạch Vinh nhìn Lôi Đức Bình mà nói:
- Bí thư Duy Hà sao lại không còn ở huyện Khai Hà nữa?
Lôi Đức Bình thở dài nói:
- Không biết tại sao nữa. Ngài đi được vài tháng thì trong cuộc họp Bí thư bị ngất, sau khi vào bệnh viện kiểm tra thì nói là bị bệnh tim. Trên thành phố tìm đến Bí thư Lý nói chuyện rồi điều đến Đại hội đại biểu nhân dân thành phố làm phó chủ nhiệm.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ nguyên nhân tại sao Lôi Đức Bình đột nhiên bị giáng chức điều xuống xã Lão Quân.
- Đức Bình, công tác thống kê ở huyện rất không tốt. Sau khi tới anh phải làm tốt công tác.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định tập trung trong công việc.
Lôi Đức Bình nói.
- Huyện đang xây dựng nhà ở cho nhân viên, đến lúc đó cũng sẽ chia cho hai người một phòng. Bây giờ hai người phải đi thuê vậy.
Vương Trạch Vinh nói.
- Không có gì ạ.
Lôi Đức Bình nói.
Nhìn hai người rời đi, Vương Trạch Vinh cảm thấy Lôi Đức Bình trầm ổn hơn trước rất nhiều.
Hôm nay Vương Trạch Vinh triệu tập hội nghị thường ủy.
- Hôm nay nghiên cứu nội dung cuối cùng rồi sẽ tiến hành cải cách cơ cấu.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói.
Rốt cuộc đã tới.
Thông qua một thời gian, Huyện Đại Phường về cơ bản đã tiến hành cải cách lãnh đạo ở các xã, thị trấn. Vương Trạch Vinh xem ra muốn ra tay với các phòng ban trên huyện.
- Lão Ôn, anh nói trước đi.
Ôn Hòa Lâm đặt điếu thuốc vào gạt tàn, cầm tài liệu mà đọc:
- Lần trước tôi đã nói qua về nội dung sẽ cải cách. Chủ yếu là hợp nhất nhân viên của các phòng ban có cùng chức năng lại, mục đích chính là làm tốt cơ cấu và chức năng của bên Ủy ban huyện.
Ôn Hòa Lâm do dự một chút rồi nói tiếp:
- Lần trước tôi đã nói đến các phòng ban sẽ hợp nhất, bây giờ chúng ta cần phải tiến hành quyết định nhân sự lãnh đạo các phòng ban đó.
Ôn Hòa Lâm nói tình hình nhân sự của các phòng ban ra. Nhìn bản danh sách mà ban Tổ chức cán bộ đưa ra, các thường vụ về cơ bản đều hài lòng. Ở rất nhiều lúc tiến hành bổ nhiệm nhân sự, Vương Trạch Vinh không quá độc đoán, người mà bọn họ đề cập cũng được đưa ra.
Quan sát vẻ mặt của mọi người, Vương Trạch Vinh khá hài lòng với biểu hiện của bọn họ. Những người được đề bạt lên, Vương Trạch Vinh không muốn quá chuyên quyền. Chỉ cần bọn họ nghe lời mình nói là được, bọn họ không hoàn toàn ngã về một ai đấy thì Vương Trạch Vinh cũng sẽ không có ý kiến gì. Đương nhiên có những kẻ mà các thường vụ đưa ra nhưng Vương Trạch Vinh thấy không thích hợp. Đối với những người này dù có năng lực nhưng Vương Trạch Vinh không thể nào cho bọn họ xuất hiện trong bản danh sách này.
Đợi Ôn Hòa Lâm nói xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Phòng Phục vụ tổng hợp nông nghiệp là do bảy phòng trước đây gộp lại mà thành, là phòng cải cách nhiều nhất, lượng công việc cũng rất lớn. Tôi đề cử do đồng chí Lâm Quý đảm nhiệm chức trưởng phòng, đồng chí này có năng lực công tác rất mạnh. Trưởng phòng Chiêu thương sẽ do đồng chí Dương Hữu Phú đảm nhiệm. Tôi cũng đề cử một phó trưởng phòng vào phòng Chiêu thương đó là trưởng Đoàn múa huyện Phùng Phương. Đồng chí này có năng lực rất mạnh, đủ để đảm nhiệm công tác này.
Vương Trạch Vinh nói ra tình hình công tác của từng người trong bản danh sách. Việc này đáng lẽ nên do Ôn Hòa Lâm nói nhưng Vương Trạch Vinh tự nói ra đã thể hiện rõ ý của hắn.
Bởi vì người được lựa chọn đã chú ý đến lợi ích của các thường vụ, người bọn họ đề cử cũng có một số được thông qua. Hơn nữa với thực lực của Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường bây giờ, mọi người rất nhanh thông qua bản danh sách lần này.
Trong bản danh sách này thì Phùng Phương được giữ chức phó trưởng phòng Chiêu thương, chồng cô ta - Sở Phàm Quân lại thành một tổ trưởng của phòng Văn hóa, thể dục truyền thanh, ở cấp bậc còn kém hơn Phùng Phương. Việc này nói rõ quyền chủ động trong nhà đã rơi vào tay Phùng Phương.
Thấy bản danh sách nhân sự được thông qua, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Từ hội nghị hôm nay có thể thấy mọi người đều nhất trí đều hy vọng Huyện Đại Phường phát triển. Tôi tin rằng sau khi cải cách cơ cấu, Huyện Đại Phường sẽ phát triển nhanh hơn nữa. Lần này giảm từ rất nhiều phòng ban xuống còn ba mươi phòng ban, mặc dù khối lượng công việc tăng mạnh nhưng kết quả sẽ khiến hiệu suất công việc của Huyện Đại Phường tăng lên. Ở đây tôi xin nhấn mạnh một nội dung, người trong nhà nước không phải luôn giữ được chén cơm. Nếu không cố gắng trong công việc thì cũng sẽ phải tiến hành tập huấn lại. Các đồng chí tham gia tập huấn cũng không cần lo lắng. Chỉ cần đạt được thành tích tốt trong tập huấn thì cũng sẽ được đề bạt vào vị trí quan trọng. Chúng ta phải hình thành một cơ chế cạnh tranh, ai có năng lực thì ở vị trí cao, ai không có sẽ bị đào thải.
Rất nhanh toàn huyện bắt đầu tiến hành việc điều chỉnh cơ cấu đối với tất cả nhân viên.
Đây là hành động trong phạm vi toàn huyện, chẳng qua khó hiểu là không ai có ý kiến phản đối. Mọi người đều thấy rõ ràng, chính thức ảnh hưởng chỉ là người lãnh đạo, nhân viên bình thường chỉ cần có năng lực trong công việc thì sẽ không ai làm gì hắn. Càng có không ít người vỗ tay tán thành việc cải cách này, cảm thấy một hoàn cảnh mới để mình phát triển.
Căn cứ việc cải cách lần này, các đồng chí có năng lực mạnh thì sẽ được ưu tiên đề bạt, đồng thời các chính sách đãi ngộ cũng rõ ràng hơn.
Hơn nữa cách làm lần này của Vương Trạch Vinh cũng không làm mọi người lo lắng bởi vì không giảm người.
Hiệu quả đầu tiên khi cải cách cơ cấu đó là đối với những nhà đầu tư đến Huyện Đại Phường. Trước đây bọn họ đến Huyện Đại Phường làm việc đều không ngừng phải mời ăn nhưng chưa chắc đã hoàn thành công việc của mình. Bây giờ thì không cần, nhân viên công tác rất kiên nhẫn tiến hành giải thích cho bọn họ nên làm gì, thậm chí còn có thể viết các tờ đơn cho bọn họ. Đây là chuyện mà trước đó có nghĩ cũng không hề nghĩ tới.
Trước kia một báo cáo phải chạy đến rất nhiều phòng ban, bây giờ thì thuận tiện hơn nhiều.
Không ít phóng viên đến Huyện Đại Phường phỏng vấn. Huyện Đại Phường thay đổi cũng được bọn họ tiến hành tuyên truyền. Phương pháp cải cách để tăng cường khả năng phục vụ của chính quyền ở Huyện Đại Phường làm mọi người bàn tán. Sau khi thấy Huyện Đại Phường cải cách như vậy, mọi người đều cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng tiến hành tranh luận.
Những điều này Vương Trạch Vinh không quá quan tâm. Hắn bây giờ quan tâm nhất chính là thông qua lần cải cách cơ cấu này sẽ khiến kinh tế Huyện Đại Phường phát triển như thế nào?
Mở xem báo cáo mà phòng Tài chính trình lên, Vương Trạch Vinh nói với Lưu Kiến:
- Theo báo cáo này của phòng Tài chính thì thấy Huyện Đại Phường bây giờ đã không cần tiền cứu trợ nữa phải không?
Lưu Kiến nói:
- Từ sau khi tiến hành Luân chuyển đất đai, các xã, thị trấn trong huyện đã có thu nhập tăng lên rất nhiều. Hơn nữa một ít công ty, tập đoàn đến Huyện Đại Phường đầu tư khiến tài chính của huyện đã có thể tự nuôi sống mình.
- Có thể bù đắp cho các nơi không thể tiến hành Luân chuyển đất đai được không?
- Bây giờ khai thác than ở huyện chiếm một phần khá lớn trong tổng thu nhập, tiền đất cũng chiếm một phần không nhỏ. Nếu như tiếp theo mấy hạng mục lớn đưa vào hoạt động như nhà máy sản xuất ô tô, Nhà máy phát điện thì kinh tế Huyện Đại Phường sẽ phát triển rất nhanh.
- Những việc này còn cần một thời gian nữa. Bây giờ chúng ta phải chú ý vào các hạng mục nhỏ, phải lấy được lợi ích từ đó.
- Bây giờ cao tốc từ Thiên Hà và Quán Hà đã thông nên công tác dịch vụ sẽ thu nhập cao hơn. Kinh tế nhất định sẽ phát triển.
Thông qua báo cáo tài chính, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Huyện Đại Phường về cơ bản đã thoát khỏi một huyện sống nhờ cứu trợ, đây là một phát triển rất lớn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Mao Hiếu Lễ gần đây rất bận. Ba tập đoàn ô tô lớn trong nước đến Quán Hà là một chuyện rất lớn. Là Chủ tịch huyện nên y không thể không quan tâm. Hơn nữa Huyện Đại Phường đang trong thời kỳ phát triển, nếu thật sự có một tập đoàn đến đây đầu tư thì rất có lợi.
Mấy hôm vừa rồi y đang tiến hành đàm phán với ba tập đoàn.
Ngồi trong văn phòng của Vương Trạch Vinh, Mao Hiếu Lễ nói:
- Trạch Vinh, chuyện có chút kỳ quái. Ba tập đoàn này rõ ràng đều xem trọng Huyện Đại Phường, đều muốn đến xây dựng nhà máy ở Huyện Đại Phường nhưng mãi vẫn không tỏ thái độ. Bọn họ còn phái người đến Thiên Hà và bàn bạc với nơi đó. Có lẽ cũng định đến Thiên Hà xây dựng nhà máy. Cậu xem nên làm gì bây giờ?
Mao Hiếu Lễ rất sốt ruột với việc này.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Mao, bọn họ đây là đang muốn dùng cách cạnh tranh mà mặc cả, mục đích chính là chúng ta đưa ra hành động có lợi cho bọn họ.
Bởi vì có Hạng gia nên Vương Trạch Vinh không hề lo lắng như Mao Hiếu Lễ.
Mao Hiếu Lễ nói:
- Việc này Thị trưởng Ngũ rất coi trọng, gần như cứ cách hôm là gọi điện tới hỏi tình hình.
- Anh cho rằng để tập đoàn nào vào thì tốt hơn?
- Từ các cuộc tiếp xúc thì tôi thấy Thượng Khí là mạnh nhất sau đó đến Tây Phong, tôi chủ trương kéo cả hai tập đoàn này đến Huyện Đại Phường.
- Khả năng Thượng Khí có cao không?
Vương Trạch Vinh muốn hiểu thêm về tập đoàn này, nếu năng lực của bọn họ mạnh thì hắn nguyện ý dẫn bọn họ vào Huyện Đại Phường.
Mao Hiếu Lễ nói:
- Yêu cầu của bọn họ rất nhiều.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy chú trọng đàm phán với Tây Phong đi.
Mao Hiếu Lễ đến đây là hy vọng Vương Trạch Vinh quyết định, bây giờ nghe thấy vậy liền có mục tiêu.
Vương Trạch Vinh cũng biết mục đích của Mao Hiếu Lễ nên nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, anh đi bàn bạc với Tây Phong, tranh thủ có được quyết định cuối cùng.
Mao Hiếu Lễ vừa nghe vậy liền vui vẻ nói:
- Việc này vẫn cần cậu đi nói chuyện với bọn họ.
Kết quả rất rõ ràng. Hạng Tâm Lam vốn đã quyết định đầu tư vào Huyện Đại Phường nên rất nhanh hai bên đã đạt được thống nhất. Tập đoàn Tây Phong sẽ đầu tư vài trăm triệu xây dựng nhà máy sản xuất ô tô ở Huyện Đại Phường. Mấy trăm triệu này trong vòng ba tháng sẽ được chuyển đến hết.
Vương Trạch Vinh cũng thật không ngờ tập đoàn này có nhiều tiền như vậy. Vương Trạch Vinh về nhà thì thấy Hạng Tâm Lam đang ở đây, hắn hỏi:
- Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Nếu chỉ dựa vào mình Tây Phong thì không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Mặc dù có từng đó tiền nhưng đã đầu tư hầu hết ở nước ngoài. Nhưng thông qua việc vay vốn ngân hàng thì cũng đã lấy được hơn phân nửa, số còn lại thì từng bước phát triển là sẽ lấy được.
Thấy Vương Trạch Vinh còn có chút lo lắng, Hạng Tâm Lam cười nói:
- Yên tâm đi, bây giờ mỗi gia đình hầu như đều có nhu cầu mua xe. Nhu cầu tiêu thụ ô tô quanh tỉnh Sơn Nam là rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà mấy tập đoàn muốn xây dựng nhà máy ở tỉnh Sơn Nam.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sau đây bọn họ nhất định sẽ tiến hành xây dựng nhà máy ở các nơi khác, cạnh tranh rất kịch liệt. Cô định xử lý như thế nào?
Có hai tập đoàn khác cũng muốn đầu tư ở tỉnh Sơn Nam thì sẽ có cạnh tranh. Tập đoàn Tây Phong đầu tư lớn như vậy, hai tập đoàn kia rất có khả năng sẽ đầu tư ở Thiên Hà hoặc nơi khác. Như vậy sẽ có cạnh tranh.
Hạng Tâm Lam nói:
- Trung Quốc ở đâu chẳng có sự cạnh tranh, không việc gì phải sợ. Cô sẽ lập tức hành động tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đưa vào sản xuất.
Hạng Tâm Lam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Cháu mặc dù có 10% cổ phần nhưng khoản tiền lợi tức thì chỉ khi nào nhà máy có lãi mới đạt được.
Vương Trạch Vinh thực ra không chú ý đến việc này. Hắn chỉ hy vọng nhà máy sản xuất ô tô có thể phát triển mạnh ở Huyện Đại Phường.
Việc Huyện Đại Phường và tập đoàn Tây Phong đàm phán thành công là chuyện lớn đối với cả Thành phố Quán Hà.
Sau khi biết tin tức này, Bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài và Thị trưởng Ngũ Toa Đức lập tức gọi điện yêu cầu Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ lên thành phố. Bọn họ muốn biết rõ tình hình.
Nghe báo cáo quá trình đàm phán, Tiền Dịch Tài hưng phấn nói:
- Rất tốt. Huyện Đại Phường có thể hấp dẫn một tập đoàn lớn như vậy, điều này chính là dấu hiệu Huyện Đại Phường bắt đầu tiến hành công nghiệp hóa.
Tiền Dịch Tài nhìn Ngũ Toa Đức mà nói:
- Đây là đợt đầu tư lớn nhất mấy năm qua ở Quán Hà, nhất định phải tăng cường tuyên truyền mới được.
Mấy năm qua công tác thu hút đầu tư ở Thành phố Quán Hà rất trì trệ, công tác năm nay càng khó coi hơn, chỉ có mấy hạng mục nhỏ được thực hiện. Bây giờ đột nhiên có một hạng mục mấy trăm triệu xuất hiện, đừng nói là Tiền Dịch Tài mà dù là Ngũ Toa Đức cũng hưng phấn. Ngũ Toa Đức coi như đã yên tâm. Sau khi nghe nói có tập đoàn muốn xây dựng nhà máy sản xuất ô tô ở Huyện Đại Phường, hắn đã nhìn chằm chằm vào một tập đoàn. Nhưng theo tình hình mà cục Chiêu thương báo cáo thì tập đoàn này rất có thể đến Thiên Hà đầu tư.
Ngũ Toa Đức vốn không còn bao nhiêu hy vọng thì không ngờ Huyện Đại Phường đã làm xong chuyện này.
- Lần này có thể thành công nói rõ bộ máy Huyện Đại Phường rất có sức chiến đấu. Các anh có thể tích cực tìm kiếm cơ hội triển khai công tác, đồng thời cống hiến rất lớn đối với thành phố.
Ngũ Toa Đức cũng khen ngợi công tác của Huyện Đại Phường.
Tiền Dịch Tài nói:
- Nếu như đã đàm phán thành công thì Huyện Đại Phường nhất định phải có các chính sách ưu đãi cho tập đoàn Tây Phong, phải làm cho tập đoàn Tây Phong cắm rễ ở Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh nói với Tiền Dịch Tài và Ngũ Toa Đức:
- Bí thư Tiền, Thị trưởng Ngũ, lần này chúng tôi xin mời hai vị đến chủ trì nghi thức ký kết hợp đồng giữa Huyện Đại Phường và tập đoàn Tây Phong.
Tiền Dịch Tài cười nói:
- Được, đến lúc đó tôi và Thị trưởng Ngũ đều đến.
Ngũ Toa Đức cũng cười nói:
- Đây là chuyện tốt, trên thành phố rất coi trọng.
Chuyện tập đoàn Tây Phong đầu tư mấy trăm triệu xây dựng nhà máy ở Huyện Đại Phường đã truyền khắp các phòng ban trên thành phố. Thấy Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ ra khỏi phòng làm việc của Tiền Dịch Tài, mọi người đều tiến lên hỏi tình hình.
Những người này không khỏi thầm than, Vương Trạch Vinh này làm ăn thế nào mà hết làm ra Luân chuyển đất đai, cải cách cơ cấu lại thu hút được một tập đoàn xây dựng nhà máy sản xuất ô tô ở Huyện Đại Phường. Xem ra hắn lên chức là rất có khả năng.
Sau khi về Huyện Đại Phường, Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ lập gọi chủ nhiệm ban quản lý khu Khai Phát – Lý Trung Khánh đến.
Vương Trạch Vinh nhìn Lý Trung Khánh mà nói:
- Đồng chí Trung Khánh, trong công tác thu hút tập đoàn Tây Phong đến Huyện Đại Phường đầu tư, ban quản lý khu Khai Phát các anh đã làm rất nhiều công việc. Lần này nhà máy sản xuất ô tô xây dựng ở khu Khai Phát, Huyện ủy hy vọng các anh phải trân trọng tập đoàn Tây Phong, phải tích cực giải quyết khó khăn cho tập đoàn.
Lý Trung Khánh bây giờ đúng là thoát khỏi nguy cơ mất chức rồi. Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Lý Trung Khánh lập tức lên tiếng:
- Xin Bí thư và Chủ tịch yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng trong công việc, tranh thủ phát triển khu Khai Phát.
Mao Hiếu Lễ cười nói:
- Sau khi có nhà máy sản xuất ô tô, tôi đoán sẽ có một bộ phận các nhà máy đi theo đến khu Khai Phát, công tác phục vụ nhất định phải chú ý.
Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Sau khi xây dựng nhà máy, quanh khu Khai Phát có lẽ cũng từ từ hình thành các cửa hàng tiêu thụ ô tô. Công tác quản lý của các anh cần phải tăng mạnh. Đối với ai không thể đảm nhiệm công việc thì các anh phải mạnh dạn điều chỉnh.
Lý Trung Khánh nghe xong lời này liền biết Vương Trạch Vinh vẫn muốn cải cách khu Khai Phát, mình nếu như có gì không ổn trong công việc là mất chức ngay. Hắn vội vàng nói:
- Xin hai lãnh đạo yên tâm, chúng tôi sẽ tăng cường quản lý nội bộ.
Nhìn Lý Trung Khánh đi ra, Vương Trạch Vinh nói với Mao Hiếu Lễ:
- Có thể lợi dụng chuyện lần này để tiến hành quy hoạch khu Khai Phát. Sau đây trong lúc tiến hành đàm phán với tập đoàn Tây Phong, anh phải xem xem có thể biến khu Khai Phát thành một thị trường tiêu thụ ô tô không?
Mao Hiếu Lễ nói:
- Ngành sản xuất ô tô là một ngành rất lớn. Có nhà máy sản xuất ô tô, thu nhập của Huyện Đại Phường sẽ tăng lên rất nhiều. Huyện Đại Phường có ưu thế về giao thông, hoàn toàn có thể làm được như vậy.
Sau khi Mao Hiếu Lễ rời đi, Vương Trạch Vinh liền gọi trưởng ban Tuyên giáo Ngô Nghi Tĩnh tới.
Ngô Nghi Tĩnh bây giờ cảm thấy quyết định đến Huyện Đại Phường của mình rất chính xác. Thời gian này Huyện Đại Phường đã phát triển rất nhanh và thoát khỏi cảnh khó khăn. Có phát triển như vậy thì cô ta cũng sẽ có thành tích. Bây giờ Vương Trạch Vinh có bố trí gì là cô ta liền nghe theo. Hơn nữa Ngô Nghi Tĩnh cũng đoán được Vương Trạch Vinh nhất định sẽ phát triển:
- Trưởng ban Ngô, tập đoàn Tây Phong và huyện đã đàm phán thành công. Ban Tuyên giáo các đồng chí phải tăng cường tuyên truyền, phải cho toàn tỉnh biết sự phát triển của Huyện Đại Phường. Như vậy mới có lợi cho việc thu hút đầu tư của huyện.
Ngô Nghi Tĩnh nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm. Ban Tuyên giáo đang tiến hành công tác này. Trong lễ ký kết, truyền thông tỉnh, thành phố đều sẽ đến.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là chuyện lớn, tôi đoán các tờ báo lớn trong nước cũng sẽ tới. Các đồng chí cần phải chuẩn bị đầy đủ tài liệu tuyên truyền.
Lễ ký kết hợp đồng giữa Huyện Đại Phường và tập đoàn Tây Phong được tiến hành ở khu Khai Phát. Phó chủ tịch tỉnh Tần Kế Dương có mặt trong lễ ký kết và phát biểu.
Có rất nhiều phóng viên tham gia phỏng vấn. Bởi vì Huyện Đại Phường tiến hành Luân chuyển đất đai và cải cách cơ cấu nên có rất nhiều vấn đề cần đưa tin. Các phóng viên cũng cảm thấy hứng thú với Bí thư huyện ủy Vương Trạch Vinh. Ban Tuyên giáo đã nhận được không ít yêu cầu tiến hành phỏng vấn Vương Trạch Vinh.
Last edited by Goncopius; 05-02-2011 at 09:21 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Huyện Đại Phường thay đổi kinh người làm Vương Trạch Vinh rất vui mừng. Không chỉ hắn vui mừng, những người theo hắn cũng mừng. Mọi người bây giờ đang lén bàn luận là bao giờ Vương Trạch Vinh sẽ thăng quàn. Vương Trạch Vinh có nhiều thành tích như vậy, đặc biệt là Huyện Đại Phường về cơ bản thoát khỏi cảnh phải sống nhờ tiền cứu trợ. Đây chính là thành tích rõ ràng nhất.
Vương Trạch Vinh cũng không khỏi vui mừng vì những việc mình đã làm. Việc thăng chức hay không thì tạm thời hắn không nghĩ đến, nhưng hắn làm nhiều công việc như vậy thì quan khí nhất định sẽ tăng lên không ít.
Dạo này vì bận nên cả tuần rồi Vương Trạch Vinh không xem quan khí của mình.
Vương Trạch Vinh giơ cốc lên nhấp một ngụm rồi cảm nhận quan khí của mình thay đổi.
Tại sao có thể như vậy?
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình rất quái lạ, nó đúng là không ngừng tăng lên nhưng lại xuất hiện tình trạng tản mát. Tăng không nhiều bằng tan đi, mặc dù chênh lệch rất ít nhưng dù sao vẫn là tan đi.
Vương Trạch Vinh đúng là không thể hiểu nổi. Mình có làm gì sao chứ?
Bởi vì không biết nguyên nhân nên Vương Trạch Vinh cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn đứng dậy đi đến ban Tuyên giáo.
Từ sau khi Ngô Nghi Tĩnh đảm nhiệm chức trưởng ban Tuyên giáo đến nay, Vương Trạch Vinh đúng là không đến ban Tuyên giáo. Ngô Nghi Tĩnh có ý kiến với việc này và hy vọng Vương Trạch Vinh phải quan tâm các đồng chí ban Tuyên giáo một chút.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, cán bộ ban Tuyên giáo đều trở nên hưng phấn. Đừng nhìn tuổi tác của Vương Trạch Vinh không cao, những cống hiến của hắn cho Huyện Đại Phường thì không ai bằng được. Bây giờ thấy Huyện Đại Phường phát hiện nhanh như vậy, có rất nhiều người bàn tán Vương Trạch Vinh rất nhanh sẽ phát triển. Ai cũng muốn tạo quan hệ với hắn.
Ngô Nghi Tĩnh cũng rất cao hứng vì Vương Trạch Vinh có thể dành thời gian đến ban Tuyên giáo. Ngô Nghi Tĩnh cùng Vương Trạch Vinh đi vào từng phòng hỏi thăm các đồng chí.
Vương Trạch Vinh đi vào bắt tay người trong từng phòng, cổ vũ mấy câu làm không khí ban Tuyên giáo rất náo nhiệt.
Sau đó hai người về văn phòng của Ngô Nghi Tĩnh.
Ngô Nghi Tĩnh cười cười đầy quyến rũ mà nói:
- Nghe nói Bí thư Vương thích nhất uống trà Tiên sơn nhưng tôi không kịp chuẩn bị, chỉ có trà Thiết Quan Âm mà thôi.
Nhìn Ngô Nghi Tĩnh lúc này đúng là rất quyến rũ, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Trà đó cũng được.
Ngô Nghi Tĩnh rót trà rất ưu nhã làm cho người ta rất muốn uống chén trà đó.
Ngô Nghi Tĩnh rót trà xong liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư, Huyện Đại Phường phát triển càng lúc càng nhanh. Bây giờ các hạng mục đang tiến hành sẽ khiến cho kinh tế trong huyện phát triển mạnh lên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trước mắt mặc dù như vậy nhưng đường chúng ta đi còn rất dài. Đầu tiên chính là vấn đề tập huấn. Mấy hạng mục như trồng hoa, du lịch, xây dựng cần phải từ từ tiến hành mới được.
Ngô Nghi Tĩnh nói:
- Tôi đến Huyện Đại Phường mặc dù cũng nghĩ nơi đây sẽ phát triển, nhưng không ngờ lại phát triển nhanh như vậy. Điều này nói rõ một đạo lý chỉ cần có chính sách tốt thì nơi khó khăn cũng sẽ thoát được nghèo.
Vương Trạch Vinh nói:
- Còn phải thêm một điểm đó là có những người thực sự muốn làm việc. Các lãnh đạo Huyện Đại Phường thực sự chú tâm trong công việc thì Huyện Đại Phường mới có thể phát triển.
Thấy Vương Trạch Vinh một lòng suy nghĩ cho Huyện Đại Phường, Ngô Nghi Tĩnh nói:
- Bí thư không phải lúc nào cũng nên vùi đầu kéo xe mà cần quan sát xung quanh mới được.
Lời này của Ngô Nghi Tĩnh khá đột nhiên làm cho Vương Trạch Vinh tò mò:
- Trưởng ban Ngô có phải nghe được gì không?
Ngô Nghi Tĩnh nhìn Vương Trạch Vinh một chút rồi nói:
- Bí thư Vương, có chút chuyện tôi cũng không thể nói rõ. Nhưng tôi nghe nói bây giờ trên thành phố đang cạnh tranh vị trí Phó thị trưởng rất kịch liệt.
Việc này thì Vương Trạch Vinh biết. Phó thị trưởng Cao Nguyên Tân về hưu nên bây giờ có không ít người đang lén hoạt động. Chẳng qua đây không phải việc liên quan đến hắn, hắn cũng không quá quan tâm đến việc này.
Bố Ngô Nghi Tĩnh là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thành phố Quán Hà, cô ta đột nhiên nói lời này với mình thì không biết là có ý gì.
- Trưởng ban Ngô, tin này hình như không liên quan đến tôi thì phải.
- Bí thư, ngài còn không biết ư. Bây giờ trên thành phố đang đồn rằng ngài sẽ vào chức Phó thị trưởng đó.
Vương Trạch Vinh đúng là rất ngạc nhiên đối với việc này. Tiền Dịch Tài không nói với hắn, mà hắn cũng không nhận được tin tức từ nguồn khác mà.
- Việc này sao có thể chứ?
Vương Trạch Vinh cũng thấy có chút buồn bực. Theo hắn nghĩ thì mình làm ở Huyện Đại Phường mới gần năm thì chắc chưa thể đến lượt hắn.
Ngô Nghi Tĩnh nói:
- Chuyện này vốn không có khả năng nhưng bây giờ khó mà nói. Nghe nói bởi vì Huyện Đại Phường phát triển rất tốt, trong cuộc họp ở trên Trung ương, lãnh đạo đã đưa ra lời khen. Vì vậy trên tỉnh đang lo lắng việc này.
- Chỉ là lời đồn mà thôi.
Ngô Nghi Tĩnh nói:
- Ngài có thể trở thành Phó thị trưởng nên rất nhiều người chú ý đến.
Sau khi từ ban Tuyên giáo về, Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề. Bố Ngô Nghi Tĩnh là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố, cô ta nhất định nghe được một ít lời nói bất lợi đối với hắn nên mới nhắc nhở. Mặc dù chỉ là mấy lời mà thôi nhưng ân tình này đúng là không nhỏ.
Vì thế hắn liền gọi điện cho Tiền Dịch Tài:
- Bí thư Tiền, tôi muốn đến báo cáo công việc với ngài.
- Trạch Vinh à, tôi vừa lúc có chuyện cần tìm cậu. Tối cậu đến nhà tôi.
Tiền Dịch Tài nói.
Xe dừng lại gần nhà Tiền Dịch Tài, Vương Trạch Vinh mang theo một túi trà Tiên Sơn đi về phía nhà Tiền Dịch Tài. Tiền Dịch Tài cũng thích uống trà này.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, có một đôi vợ chồng đang ở nhà Tiền Dịch Tài liền vội vàng đứng dậy ra về.
Tiền Dịch Tài nói với Vương Trạch Vinh:
- Vào thư phòng nói chuyện.
Sau đó y dẫn Vương Trạch Vinh đi vào thư phòng.
Sau khi vào trong, Vương Trạch Vinh cẩn thận báo cáo một ít tình hình ở Huyện Đại Phường.
- Huyện Đại Phường phát triển rất tốt. Ở Huyện Đại Phường cậu rõ ràng đã có thành tích, tôi rất hài lòng với công tác của cậu.
Tiền Dịch Tài nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh một chút, sau đó cầm lấy thuốc châm lên mà hút.
Vương Trạch Vinh biết y nhất định có lời gì muốn nói nên ngồi im chăm chú lắng nghe.
- Phó thị trưởng Cao Nguyên Tân về hưu, ý kiến của các thường vụ rất không thống nhất. Cậu làm tốt công tác của mình là được. Có một số việc không nên tranh hơn thua.
Tiền Dịch Tài biết ý mà Vương Trạch Vinh đến đây nên y nói thẳng.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền cũng biết vị trí Phó thị trưởng đang có sự cạnh tranh rất kịch liệt. Có lẽ các thường vụ Thành phố Quán Hà không có thống nhất. Theo ý của Tiền Dịch Tài chắc là muốn cho Vương Trạch Vinh đảm nhiệm vị trí. Chẳng qua từ tình hình trước mắt thì hội nghị thường vụ Thị ủy bây giờ không phải do Tiền Dịch Tài hoàn toàn định đoạt.
Mặc dù Tiền Dịch Tài là thân tín của Hạng Nam nhưng có những lời Vương Trạch Vinh không thể trực tiếp nói với y. Sau khi ra khỏi nhà Tiền Dịch Tài, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Khoái Phú Quyền. Từ sau khi Vương Trạch Vinh giúp đỡ Khoái Phú Quyền xong, quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, Khoái Phú Quyền cười nói:
- Tôi đang định tìm cậu nói chuyện.
Vương Trạch Vinh rất nhanh đến địa điểm là quán trà mà Khoái Phú Quyền nói. Có lẽ Khoái Phú Quyền đang đánh mạt chược với nhóm người nào đấy. Hắn bảo người thay mình rồi cùng Vương Trạch Vinh sang ngồi ở một gian phòng khác.
- Trạch Vinh, Huyện Đại Phường phát triển quá tốt làm người ta đố kị. Bây giờ không ngờ có thường vụ đưa ra ý kiến muốn đưa cậu đến trường Đảng tỉnh học tập. Điều này tức là muốn đuổi cậu để bọn chúng hái quả đây mà.
Khoái Phú Quyền nói như vậy làm cho Vương Trạch Vinh giật mình, không ngờ còn có chuyện như vậy.
Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Khoái Phú Quyền nói:
- Huyện Đại Phường về cơ bản đã làm tốt trụ cột, sau đây muốn phát triển cũng không có gì khó. Những người này muốn mượn xu thế để phát triển thế lực của mình. Cũng may đề nghị này đã bị Tiền Dịch Tài bác bỏ.
Vương Trạch Vinh biết nếu phải đi học không phải là do thành tích mà được đề bạt, đó là cách giết người không thấy máu.
Nghĩ đến mình đang phát triển ở Huyện Đại Phường, bên trên đột nhiên điều hắn đi học tập. Hậu quả này quá lớn, chiêu này quá độc.
Xem ra có hai chuyện, một là đề bạt lên làm Phó thị trưởng thì vẫn còn có ý kiến khác nhau nên chưa thể quyết định. Ngay sau đó là chuyện muốn đẩy hắn rời khỏi Huyện Đại Phường, không muốn cho hắn có thành tích, không muốn hắn thuận lợi lên chức.
Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Khoái Phú Quyền nói:
- Đề nghị chính là Triệu Minh Tích, Thị trưởng Ngũ cũng đồng ý.
Nghe thấy là hai người này, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên có suy nghĩ phải đấu với chúng một trận. Mặc dù đấu không lại Ngũ Toa Đức nhưng đối phó Triệu Minh Tích một chút thì có thể. Không ngờ tên này lại hẹp hòi như vậy, chỉ vì chuyện của thằng con mà không ngừng gây khó dễ mình.
Mặc dù Vương Trạch Vinh có suy nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn chôn chặt trong lòng. Việc này phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
- Chuyện xảy ra bao giờ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Tôi đoán là do tên Triệu Minh Tích âm thầm hoạt động một chút nhưng hiệu quả không cao. Hắn không ngờ tôi và lão Phan đều đứng ra phản đối. Ha ha.
- Cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh biết nếu hai người này không đứng ra phản đối thì có lẽ sẽ làm đối phương đạt được mục đích.
- Ha ha, chúng ta đâu cần nói như vậy. Vị trí Phó thị trưởng vẫn chưa được định đoạt. Cậu vẫn có cơ hội.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra về sau mình phải lưu tâm một chút tình hình trên thành phố mới được. Ngô Nghi Tĩnh nói rất đúng, không thể vùi đầu kéo xe mãi mãi mà phải xem xung quanh một chút.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cải cách cơ cấu ở Huyện Đại Phường có xu thế rất tốt, thông qua đợt cải cách này khiếu hiệu suất công việc tăng lên rõ ràng. Đặc biệt là làm cho các cán bộ thấy được nguy cơ nên phải nỗ lực hơn nhiều.
Phó chủ tịch thường trực Mâu Tường Cương vốn làm trong ngành Tuyên giáo nên rất chú ý đến tiếng nói của cấp trên. Sáng thứ hai vừa đi làm, hắn liền bật máy tính lên xem nội dung ở trên tỉnh, thấy không có tin tức gì liên quan đến Huyện Đại Phường. Mâu Tường Cương liền mở trang web Nghiên cứu xây dựng Đảng của ban Tổ chức cán bộ Trung ương, chỉ thấy bên trên có một bài viết “Làm thế nào đề cao ý thức phục vụ của cán bộ”. Mâu Tường Cương mở ra đọc thì trong đó có mấy lời nói của trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính. Trong này nói về việc phải tăng cường ý thức phục vụ của cán bộ trong thời kỳ mới, đọc xuống thì một câu nói nhảy vào mắt Mâu Tường Cương. Chỉ thấy trên đó có viết: “Tăng cường ý thức phục vụ của cán bộ chính là làm cho các cán bộ hiểu rõ mình là người phục vụ nhân dân. Vị trí của bọn họ không phải không thể thay đổi mà lúc nào cũng có thể do cán bộ ưu tú hơn thay thế. Ở phương diện này Huyện Đại Phường tỉnh Sơn Nam đã tiến hành thí điểm và đạt được hiệu quả” Mâu Tường Cương đọc mấy lần câu nói này, mắt hắn sáng rực lên. Đừng nhìn chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi nhưng lại có ý nghĩa rất lớn. Vương Triêu Chính là trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương, lời y nói đại biểu ở tầm quốc gia. Huyện Đại Phường có thể xuất hiện trong lời nói của y, điều này nói rõ việc cải cách cơ cấu ở Huyện Đại Phường đã được cấp trên tán đồng.
Mâu Tường Cương rất kích động, việc này đối với Huyện Đại Phường, đối với Vương Trạch Vinh mà nói là một tài sản quá quý giá. Có những lời này thì Huyện Đại Phường coi như lại nổi tiếng lần nữa.
Mâu Tường Cương quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh. Qua đó y từ một trưởng ban Tuyên giáo bị chèn ép trở thành Phó chủ tịch thường trực, tất cả đều do Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh tiến bộ, hắn cũng tiến bộ.
Mâu Tường Cương vội vàng cầm điện thoại gọi cho Vương Trạch Vinh:
- Bí thư, anh xem một chút bài viết trên trang web Nghiên cứu xây dựng Đảng của ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Trong đó có nhắc đến Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh vừa vào phòng làm việc. Từ trên thành phố về, hắn liền lưu tâm đến chuyện cấp trên. Tuy nói hắn có quan hệ nhưng cấp trên trực tiếp rất quan trọng. Đám lãnh đạo thành phố mà muốn chỉnh hắn thì đúng là khó có thể đề phòng. Việc đưa hắn lên tỉnh học bề ngoài là đề bạt nhưng đó là nếu hắn đi thì thành quả đạt được ở Huyện Đại Phường giảm đi nhiều. Như vậy sau khi hắn học xong thì về mặc dù có được đề bạt nhưng sẽ đưa đến một vị trí không quan trọng, đó sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của hắn.
Nghe thấy Mâu Tường Cương nói như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói với Hác Duệ Bân:
- Mau bật máy tính lên.
Vương Trạch Vinh vừa hút thuốc vừa đợi máy tính khởi động.
Rất nhanh máy tính đã khởi động xong, hắn lập tức mở trang Nghiên cứu xây dựng Đảng.
Nội dung rất nhiều nhưng Vương Trạch Vinh tìm đúng đến bài viết đó rồi mở ra đọc.
- Huyện Đại Phường tỉnh Sơn Nam đã tiến hành thí điểm, hơn nữa đã đạt được hiệu quả.
Chỉ có một câu nói như vậy mà thôi nhưng Vương Trạch Vinh càng xem càng hưng phấn, đây là khẳng định công tác của Huyện Đại Phường, lời này đại biểu cải cách cơ cấu ở Huyện Đại Phường được lãnh đạo quốc gia tán thành. Nếu không thì trưởng ban Vương Triêu Chính sẽ không thể nói ra lời này.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng biết cách mượn thế. Hắn lập tức gọi Chu Thiến Dao vào rồi nói:
- Tiểu Chu, cô thông báo một chút hôm nay tất cả thường vụ tiến hành học tập.
Mặc dù không rõ tại sao Vương Trạch Vinh đột nhiên lại yêu cầu các thường vụ học tập nhưng Chu Thiến Dao vẫn lập tức đi thông báo.
Thường vụ huyện ủy rất nhanh đến phòng họp, Vương Trạch Vinh đã sớm cho nhân viên chiếu đoạn văn của trưởng ban Vương Triêu Chính lên.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Vương Trạch Vinh nói:
- Mục đích hội nghị hôm nay chính là học tập lời nói của trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương - Vương Triêu Chính.
- Học tập lời nói của trưởng ban Vương.
Mọi người có chút ngạc nhiên.
- Công tác cải cách cơ cấu của Huyện Đại Phường được đưa ra, có không ít người có cái nhìn với chúng ta, thậm chí có những đồng chí còn đưa ra lời lẽ châm chọc. Thông qua cải cách, tất cả mọi người đều thấy Huyện Đại Phường biến hoá, tác phong của cán bộ càng thêm chu đáo, thái độ phục vụ rõ ràng đã tăng lên, đây là thay đổi đáng mừng. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã tán thành và khẳng định công tác này của Huyện Đại Phường chúng ta. Hôm nay chúng ta phải học tập chỉ thị tinh thần của Trưởng ban Vương, qua đó xúc tiến công tác mạnh hơn nữa.
Mọi người thế mới biết Huyện Đại Phường được lên trang web của ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
Nghe thấy chuyện Huyện Đại Phường được Trưởng ban Vương khen ngợi khiến mọi người đều tò mò. Nội dung bài viết được chiếu lên màn, Chu Thiến Dao đọc nội dung cho mọi người.
Mặc dù giọng Chu Thiến Dao rất hay nhưng mọi người đã không chú ý đến việc này. Đoạn văn không dài, nhưng câu nói nhắc đến Huyện Đại Phường đã sớm ghi sâu vào lòng mọi người.
Những người đi theo Vương Trạch Vinh thì đang rất vui mừng. Điều này nói rõ Huyện Đại Phường, cụ thể là Vương Trạch Vinh được lãnh đạo Trung ương tán thành và khen ngợi. Như vậy Vương Trạch Vinh nhất định sẽ lên chức, như vậy người đi theo hắn cũng sẽ nhanh chóng phát triển.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đặng Lực Khôn chỉ thi thoảng ủng hộ Vương Trạch Vinh chứ không hoàn toàn đứng về phía hắn. Bây giờ hắn đang một lần nữa suy nghĩ vấn đề lập trường của mình. Tiếp tục làm phái trung lập nhất định không được, nhất định phải bám sát Vương Trạch Vinh mới xong.
Hác Duệ Quân vốn vẫn đi theo Vương Trạch Vinh nhưng sau này muốn có thêm một con đường đó là dựa vào Khoái Phú Quyền. Mặc dù Khoái Phú Quyền cũng cùng đường với Vương Trạch Vinh, nhưng Hác Duệ Quân có thể thấy Vương Trạch Vinh không còn thân cận với mình như trước nữa, hắn rất hối hận. Bây giờ thấy ngay cả trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng khen Huyện Đại Phường, tâm trạng hắn rất không tốt. Hắn cảm thấy mình nhất định phải chuộc lỗi mới được.
Ngô Nghi Tĩnh ngồi đó thầm nghĩ câu này vừa ra thì Vương Trạch Vinh đã thoát khỏi nguy cơ. Bố của nàng nói đám người Thị trưởng Ngũ Toa Đức không thích thấy Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường, còn đề nghị đẩy Vương Trạch Vinh rời đi. Bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh có một ô dù mới rồi.
Chu Thiến Dao tuy đọc bài văn nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Là con của trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Chu Tuấn Vạn, đồng thời Chu gia cũng có chút hùng mạnh ở tầm quốc gia, cô từ nhỏ đã nghe được rất nhiều tin tức. Cô vốn nghĩ Vương Trạch Vinh nhờ có Hạng gia nên mới có thể thành Bí thư huyện ủy, nhưng sau khi đến Huyện Đại Phường mới biết Vương Trạch Vinh là người rất có năng lực. Thái độ của Chu Thiến Dao với Vương Trạch Vinh từ từ thay đổi. Hơn nữa Chu Thiến Dao càng lúc càng chú ý đến các việc của Vương Trạch Vinh. Chuyện trên thành phố thì Chu Thiến Dao cũng biết một chút, cô đang lo lắng cho Vương Trạch Vinh thì bài viết này của ban Tổ chức cán bộ đã thành vật báu vô giá.
Thấy mọi người đang trầm ngâm suy nghĩ, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu. Hắn muốn hiệu quả như vậy, công bố nội dung này ra để mọi người đều biết. Một là để mọi người cảm thấy vinh dự, hai là có thể tăng cường việc bọn họ hướng về mình. Bây giờ xem ra mục đích của hắn đã đạt được.
Mao Hiếu Lễ nói:
- Trưởng ban Vương nói rất đúng. Tăng cường ý thức phục vụ của cán bộ chính là phải làm cho mọi cán bộ hiểu mình là người làm công của nhân dân, vị trí của bọn họ luôn có thể bị cán bộ xuất sắc hơn thay thế. Tôi thấy lời này rất thấu triệt, không ít cán bộ chúng ta không coi mình là người phục vụ nhân dân, muốn làm gì thì làm, thái độ phục vụ rất kém. Công tác cải cách ở Huyện Đại Phường chúng ta vẫn còn có chỗ chưa đạt nhưng về tổng thể vẫn rất tốt. Bây giờ tất cả mọi người đều có thể thấy đó, quan niệm phục vụ nhân dân bắt đầu xuất hiện trong lòng cán bộ. Chúng ta chính là phải tuyên truyền công tác này hơn nữa.
Mã Giới Yên nói:
- Học tập lời nói của Trưởng ban Vương làm chúng ta cảm thấy phấn chấn. Điều này nói rõ lãnh đạo quốc gia cũng chú ý đến công tác cải cách của Huyện Đại Phường, đây là vinh dự của chúng ta.
Đặng Lực Khôn nói:
- Bất cứ chuyện gì thì quan trọng nhất là tại con người, quan trọng nhất là có người lãnh đạo. Huyện Đại Phường có thể thay đổi nhiều như vậy là do có một người lãnh đạo xuất chúng. Không có Bí thư Vương thì sẽ không có Huyện Đại Phường như hiện nay.
Lời này đã quá rõ ràng, Đặng Lực Khôn trực tiếp đẩy Vương Trạch Vinh thành người lãnh đạo cuộc cải cách của Huyện Đại Phường.
Chiêm Lệ Quyên nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của chủ nhiệm Đặng, không có Bí thư Vương thì không có Huyện Đại Phường hôm nay.
Mặc dù hai người rõ ràng là nịnh bợ nhưng không ai thấy có gì không đúng. Vương Trạch Vinh nói:
- Công việc là do mọi người cùng cố gắng, Huyện Đại Phường có thể đạt được một chút thành tích toàn bộ đều do công lao của mọi người. Hôm nay chúng ta học tập chính là muốn đoàn kết mọi lực lượng ở Huyện Đại Phường lại, chỉ có như vậy thì Huyện Đại Phường mới có thể phát triển nhanh hơn nữa.
Hội nghị kết thúc chưa lâu thì toàn Huyện Đại Phường đã biết công tác cải cách đã được Trung ương tán thành.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Bí thư Vương, Ủy ban kỷ luật nhận được một vài bức thư tố cáo. Tôi đến báo cáo với ngài.
Đặng Lực Khôn đi vào phòng làm việc của Vương Trạch Vinh rồi nói. Thấy được năng lực của Vương Trạch Vinh, Đặng Lực Khôn cũng từ từ dựa vào hắn.
Vương Trạch Vinh mời Đặng Lực Khôn ngồi xuống rồi nói:
- Chuyện gì, dính dáng đến ai vậy?
Vương Trạch Vinh biết Đặng Lực Khôn đến tìm mình thì chuyện này nhất định dính dáng đến không ít người và không dễ làm.
- Là như thế này, thời gian này Ủy ban kỷ luật lục tục thu được một ít tin tố cáo, nói Huyện Đại Phường có một tổ chức xã hội đen. Tổ chức này đang tiến hành buôn bán phụ nữ.
Nói đến đây Đặng Lực Khôn rút ra một bức thư mà nói:
- Chữ trên bức thư này có dính máu, nhận được từ năm ngày trước. Đọc nội dung bên trong tôi rất giật mình, Huyện Đại Phường tồn tại một tổ chức xã hội đen rất lớn.
Nghe Đặng Lực Khôn nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng chấn động. Huyện Đại Phường trước đây là huyện nghèo nên hắn vẫn nghĩ theo lý thuyết thì nơi khác có thì huyện này không thể không có. Hắn cảm thấy được có thể tổ chức xã hội đen ở Huyện Đại Phường giấu rất sâu.
- Dính dáng đến những ai?
Đây là điều mà Vương Trạch Vinh đoán được. Nếu như không có ô dù thì tổ chức xã hội đen không thể càn rỡ như vậy.
Đặng Lực Khôn nói:
- Việc này trong những bức thư tố cáo thì có một người là ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
- ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Vương Trạch Vinh giật mình nhìn Đặng Lực Khôn mà nói:
- Các anh có đầu mối gì không?
Đặng Lực Khôn nói:
- Chuyện này còn cần cơ quan công an đi điều tra. Chẳng qua từ những nội dung tố cáo thì thấy các chuyện này có khả năng rất lớn. Đây cũng chính là nguyên nhân tôi đến báo cáo với anh.
- Là ai?
Vương Trạch Vinh thật sự muốn biết ai là kẻ đứng sau lưng tổ chức xã hội đen này.
- Điền Mông Lực.
Đặng Lực Khôn nói.
Vừa nghe tên này, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ đến tình hình của Điền Mông Lực. Điền Mông Lực là một thương nhân gốc Huyện Đại Phường. Nghe nói hắn lập nghiệp từ ngành buôn bán sắt vụn, bây giờ đã phát triển rất mạnh và có mấy mỏ than nhỏ. Cũng có một chút danh tiếng trong huyện, gần đây còn chuẩn bị tiến quân vào ngành xây dựng.
Mở bức thư tố cáo, Vương Trạch Vinh càng xem càng tức giận. Nội dung trong bức thư nói một ít cô gái vùng núi nghèo khó bị tổ chức này nói là giới thiệu công việc để đưa đi bán, cả ép vào các nhà chứa.
Có một nhà dân có con gái phát hiện ra hành vi của tổ chức này và chạy trốn. Vừa đến nhà thì bị bọn chúng bắt đi, ông bố cũng bị đánh cho một trận.
- Sao từ trước đến nay không có ai tố cáo?
Đọc xong, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất khó hiểu là sao từ trước đến giờ mình vẫn không nghe nói qua chuyện này.
Đặng Lực Khôn nói:
- Thế lực của Điền Mông Lực ở Huyện Đại Phường rất lớn, đã dùng tiền thuê không ít tay chân. Đặc biệt hắn có quan hệ khá tốt với không ít lãnh đạo thành phố.
Đặng Lực Khôn vừa nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra. Cũng không phải không nhận được tin tức nào mà là do mọi người đều cố ý không muốn hỏi đến. Động một ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, lại là một ủy viên rất có thế lực ư, căn bản không ai muốn tự chuốc phiền phức.
Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hác Duệ Quân.
Hác Duệ Quân không đầy mười phút sau đã chạy tới nơi.
Vương Trạch Vinh ném bức thư đến trước mặt Hác Duệ Quân rồi nói:
- Việc này anh thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh đúng là có chút không hài lòng với công an Huyện Đại Phường.
Hác Duệ Quân cẩn thận đọc xong bức thư, trên trán hắn đã đầy mồ hôi. Là bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng Công an huyện, việc này nói rõ hắn không làm tròn chức trách.
Thực ra việc này Hác Duệ Quân cũng biết một chút. Chẳng qua nghe thấy Điền Mông Lực có quan hệ với lãnh đạo thành phố thì hắn cũng không muốn quan tâm đến.
Thấy Hác Duệ Quân đã xem xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi chỉ hỏi anh một câu, việc này có thể là thật không?
Hác Duệ Quân chần chờ một chút nhưng thấy Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn mình nên cắn răng nói:
- tôi cũng biết một chút.
Vương Trạch Vinh vỗ bàn nói:
- Biết sao còn không đi xử lý?
Hắn đúng là rất giận. Hắn đưa Hác Duệ Quân lên vị trí mục đích chính là để tên này làm tốt công tác an ninh trật tự Huyện Đại Phường. Kết quả thì thằng Hác Duệ Quân này bắt đầu tránh né các chuyện mẫn cảm. Đây là không có trách nhiệm với Huyện Đại Phường.
- Điền Mông Lực đã được trên thành phố cấp bằng khen, đồng thời hắn lại là ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Nên đối với chuyện của hắn đúng là chúng tôi không tiện xử lý.
- Không tiện hay không dám?
Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Hác Duệ Quân mà nói.
- Chủ yếu là không có chứng cứ cụ thể.
Lời này về cơ bản coi như được, Vương Trạch Vinh cũng bớt nóng hơn.
Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh dịu đi, Hác Duệ Quân lúc này cảm nhận được lưng mình đang ướt đẫm.
- Nói về tình hình mà các anh biết.
- Điền Mông Lực không biết có chuyện hay không, nhưng người hắn quan hệ có đủ thể loại. Nghe nói hắn còn có quan hệ rất mật thiết với một vài lãnh đạo thành phố. Chủ tịch huyện trước đây cũng muốn điều tra hắn, nhưng kết quả khi lên thành phố đã bị phê bình một trận.
Hác Duệ Quân coi như biết khá nhiều chuyện liên quan đến Điền Mông Lực.
- Tôi bây giờ không muốn nghe nhiều như vậy. Tôi chỉ muốn hỏi anh nếu thực sự đi điều tra thì có thể có chứng cứ không?
- Bí thư Vương thực sự muốn làm? Hắn có chỗ dựa trên thành phố mà.
Hác Duệ Quân có ý tốt mà nhắc Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh chỉ vào bức thư mà nói:
- Mặc dù tôi không biết bức thư này làm như thế nào mà đến được Ủy ban kỷ luật nhưng tôi biết người viết và gửi bức thư này đã phải mạo hiểm mạng sống của mình mới làm được. Chúng ta là người phục vụ nhân dân, thấy thứ này chẳng lẽ chúng ta có thể đứng ngoài cuộc sao?
Hác Duệ Quân nghe xong liền cúi thấp đầu xuống.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh nói thật xem có làm hay không? Nếu không muốn làm thì tôi tìm người khác.
Vương Trạch Vinh vừa nói thế, Hác Duệ Quân vội vàng ưỡn ngực nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm. Việc này nếu tôi không thể làm tốt thì không cần cái chức trên đầu nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây mới là tác phong của bí thư Đảng ủy. Nếu như ngay cả các anh cũng không dám làm thì Huyện Đại Phường này còn có hy vọng sao? Việc này anh triệu tập lực lượng mạnh nhất để điều tra, chứng cứ phải có đầy đủ.
Nhìn Hác Duệ Quân đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút thất vọng.
Hác Duệ Quân cũng biết Bí thư Vương có cái nhìn với mình, vì vậy vừa về hắn liền gọi cấp dưới thân tín bố trí công việc. Hắn biết nếu không làm tốt việc này thì Vương Trạch Vinh sẽ không coi hắn là thân tín nữa. Nghĩ đến tiền đồ của mình, hắn liền hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt việc này.
Bây giờ nói đến ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Điền Mông Lực. Mấy ngày nay hắn luôn có cảm giác sợ hãi, cẩn thận suy nghĩ những điều mình làm hắn liền có chút lo lắng. Trước đây khi làm trong nghề buôn bán phế thải, hắn đã tụ tập một nhóm huynh đệ để đánh đập đối thủ. Sau này bị một quyển truyện trên mạng ảnh hưởng, hắn bắt đầu lợi dụng các hành vi để phát triển thế lực. Thông qua việc thu phí bảo kê làm hắn có tiền, hắn liền chuyển sang nghề buôn bán lợn. Hắn vận chuyển lợn rừng ra khỏi Huyện Đại Phường. Mặc dù lãi một ít tiền nhưng hắn vẫn cảm thấy quá ít. Trong lúc vô tình hắn nghe thấy nhiều nơi thiếu phụ nữ, hắn liền lấy chiêu bài giới thiệu phụ nữ đi làm thuê. Huyện Đại Phường là huyện nghèo, rất nhiều cô gái vùng núi bị hắn lừa đi bán đến các nơi thiếu gái, qua đó tiền kiếm được càng lúc càng nhiều.
Các cô gái đẹp một chút còn hắn hắn hiếp và đưa vào nhà chứa. Mặc dù hắn không ra mặt nhưng đám tay chân lại làm rất ổn. Về sau hắn tiến hành khai thác mỏ thì càng thuận buồm xuôi gió. Một loạt lãnh đạo huyện bị hắn dùng tiền mua chuộc.
Điền Mông Lực đang suy nghĩ thì một cuộc điện thoại gọi tới:
- Lực ca, thời gian này anh cẩn thận đó. Công an huyện đang bắt đầu điều tra anh.
Người kia nói xong liền vội vàng dập máy. Điền Mông Lực không khỏi sợ hãi. Kẻ gọi điện là người hắn vẫn cắm ở Công an huyện.
Xem ra tên Vương Trạch Vinh muốn ra tay với mình.
Hắn biết việc này ngoài Vương Trạch Vinh ra thì không ai lại làm như vậy.
Điền Mông Lực gọi điện ra ngoài rồi nói:
- Làm chút chuyện cho thằng Vương Trạch Vinh xem.
Vương Trạch Vinh vừa bố trí xong công tác ở Huyện ủy thì Long Hương Băng ở nhà đã gọi điện cho hắn.
Những lúc bình thường thì trong giờ làm việc Long Hương Băng sẽ không gọi cho Vương Trạch Vinh, điều này làm hắn có chút khó hiểu.
Long Hương Băng run rẩy nói:
- Bí thư Vương, hôm nay không biết như thế nào mà trước cửa nhà có một viên đạn.
Nghe thấy vậy Vương Trạch Vinh liền nghĩ ngay đến Điền Mông Lực kia. Xem ra hắn biết ý đồ của mình và định đe dọa.
Quả nhiên là tên xã hội đen, biết mình muốn điều tra hắn nên định giở trò. Vương Trạch Vinh lập tức gọi điện cho Hác Duệ Quân.
- Anh làm như thế nào vậy hả, để lộ bí mật cuộc điều tra. Trước cửa nhà tôi sao lại xuất hiện viên đạn?
Nghe thấy tiếng điện thoại tít tít, Hác Duệ Quân đúng là muốn chửi người. Không ngờ mình vừa mới bố trí xong công việc thì Vương Trạch Vinh đã nhận được viên đạn. Đây rõ ràng là muốn khiên chiến.
Ai tiết lộ tin tức? Hác Duệ Quân lúc này càng giật mình, hắn bắt đầu cẩn thận phân tích khả năng của kẻ nội gián. Đồng thời hắn cũng cho người đến tăng cường bảo vệ xung quanh nhà Vương Trạch Vinh, và tìm ra kẻ tiết lộ.
Vương Trạch Vinh và Long Dũng Đình về nhà, nhìn viên đạn Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:
- Việc này giao cho cậu.
Long Dũng Đình cũng rất tức nên nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius