NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 334-335: Hỗn loạn
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Tiểu mập mạp bán tín bán nghi, nói:
- Thật sự có thể sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ta nói có thể là có thể...
Tiểu mập mạp vẫn có chút không tin, lắc đầu nói:
- Cái tên bại hoại đó rất giảo hoạt ... Nó không chỉ là trận linh trong trận, hơn nữa cắn nuốt rất nhiều tàn hồn, đã gần như xảy ra dị biến. Nó am hiểu nhất chính là mê hoặc nhân tâm và ẩn nhẫn, nếu nó phát hiện người mà nó đánh không lại, như vậy khẳng định sẽ tạm thời trốn đi, tìm những phương pháp khác để đối phó ngươi. Cho nên ta nghĩ ... Chúng ta tốt nhất vẫn nên rời nơi này.
Mạc Ngôn lại cười, nói:
- Cho dù phải rời khỏi, cũng phải tìm được đồng bạn của ta trước.
Tiểu mập mạp ngẩn ngơ, nhìn về phía bản mạng hồn kiếm một bên như đang chảy nước miếng đối với mình, nói:
- Đồng bạn của ngươi không phải nó sao?
Mạc Ngôn nói:
- Đây là bản mạng hồn kiếm của ta, không phải là đồng bạn. Đồng bạn của ta là một người khác...
Lời còn chưa dứt, tiểu mập mạp liền vẻ mặt cầu xin, nói:
- Không xong rồi, đồng bạn của ngươi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít !
- Xin đạo hữu ban thưởng cho ta máu huyết!
Người trung niên thi lễ thật sâu đối với hắc miêu, lời nói cực kỳ khẩn thiết.
Trong mắt Hắc Miêu giống như là có chút hoảng hốt, nói:
- Được, được, một giọt máu huyết mà thôi, không coi là cái gì.
Nàng ngồi xổm xuống dưới đất, giơ ra móng vuốt, nhẹ nhàng ấn một thứ vào móng bên phải, rồi sau đó bức ra một giọt máu huyết đỏ sẫm, nói:
- Một giọt thật sự được rồi chứ?
Người đàn ông trung niên thẳng lưng, trong mắt lóe ra ánh sáng, lộ ra tà dị nhè nhẹ, nói:
- Được rồi, một giọt cũng đủ.
Hắc miêu quơ quơ trảo, đem máu huyết đẩy về hướng người đàn ông trung niên, nói:
- Không đủ thì ta còn cho nữa, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta...
Nàng nói hào phóng cực kỳ, giống như máu huyết này rẻ như thức ăn đậu hũ bán trong chợ vậy. Nếu để ý thái độ, so sánh với sự đề phòng lúc trước, có thể nói là một trời một vực.
Lúc này, nàng tựa hồ không có phát hiện, hoàn cảnh quanh mình đã xảy ra biến hóa thực lớn.
Trên đỉnh đầu, không có trời xanh mây trắng, mà là trở nên âm trầm u ám. Một đám mây huyết sắc thật lớn như tán ra, không ngừng xoay tròn, mà còn kéo dài theo vô số sợi tơ huyết sắc, tại đỉnh đầu nàng vờn quanh, làm như muốn tiến vào đầu của nàng...
Những thảm thực vật lục sắc cùng các loại kiến trúc bên người cũng bất tri bất giác biến mất, thay vào đó là màu xám sương mù vô tận. Mà ở bên trong sương mù, có gần trăm bóng hình con quỷ chìm nổi, đang trưởng thành. Không ngừng phát ra tiếng thét chói tai về phía nàng ...
Mắt thấy máu huyết bay tới hướng mình, người trung niên rốt cuộc nhịn không được đắc ý trong lòng, cất tiếng cười to đứng lên.
Hắc Miêu ngây ngô nói:
- Ngươi cười cái gì?
Trên mặt người trung niên mang theo vẻ tươi cười châm chọc, khi nói chuyện, thậm chí không thèm nhìn hắc miêu, mà chỉ chuyên chú nhìn vét tích máu huyết trên đầu ngón tay ...
Không thể không nói, so sánh với máu tươi người thường, máu huyết tu sĩ như là tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Lúc này toàn bộ không gian đã bị đám mây huyết sắc cùng sương mù màu xám bao phủ, không có chút ánh sáng, vết tích máu huyết trên đầu ngón tay người trung niên liền có vẻ rất rực rỡ. Một giọt tròn tròn, giống như trân châu huyết sắc, bề ngoài trong suốt rực rỡ, hào quang vô tận, bên trong lại đang không ngừng lưu động ...
- Thật sự là tuyệt vời ...
Người trung niên thì thào cảm thán , trong mắt lại không chút nào che dấu sự tham lam, cũng có hưng phấn cùng thỏa mãn sau khi âm mưu thực hiện được.
Đồng thời, hắn cũng không che dấu khí tức của chính mình. Da sau đầu da lặng lẽ hở ra, sau đó tràn ra, một con mắt tràn ngập khí tức tà ác từ chỗ vỡ ra chui ra. Con mắt này vẫn chưa hoàn toàn thoát ly, mà kéo một đoạn dây giống như dây thần kinh, lướt qua đỉnh đầu đi đến trán...
Khoảng cách chỗ người đàn ông trung niên không xa, Hắc Miêu đã bị đám mây huyết sắc trên đỉnh đầu hoàn toàn ngăn chặn.
Từ trong những đám mây kéo dài sợi tơ huyết sắc, liều mạng chui vào đầu của nàng .
Mà những tàn hồn trong mây phát ra tiếng thét chói tai, cũng đang không ngừng tra tấn màng tai nàng...
Chịu hai loại áp chế này, tư duy của nàng tựa hồ đã hoàn toàn hỗn loạn.
Thần kinh trong chốc lát mê man, trong chốc lát lại kịch liệt đấu tranh, ngẫu nhiên cũng lại thanh tỉnh, nhưng đại đa số thời gian đều như đang giãy dụa !
Người đàn ông trung niên không thèm nhìn Hắc Miêu, sau khi nhìn thoáng qua một phương hướng, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một tia kiêng sợ.
- Chờ hoàn toàn khống chế được con mèo ngu xuẩn này rồi. Hẳn là có thể cùng người nọ giao phong chính diện một lần . Cho dù sợ vẫn không phải là đối thủ của hắn, nhưng ít ra có con tin nơi tay...
Hắn thì thào lẩm bẩm:
- Việc này không nên chậm trễ, vẫn cần xử lý con mèo ngu xuẩn này trước!
Nói xong. Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng bắn ra, đem tia máu huyết hướng vào không trung.
Máu huyết trên không trung vẽ ra một đường cong tuyệt vời, rơi về hướng con mắt trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên kia ...
Con mắt ở giữa lặng yên vỡ ra, lộ ra mùi tanh nồng, trong nó có màu vàng tích tụ, cũng có so le răng nanh không đồng đều rất sắc bén.
- Phù ...
Giống như một giọt bọt nước rơi vào cái chảo, máu huyết rơi vào trong miệng. Lây dính những dịch màu vàng, nhất thời phát ra tiếng vang, ngẫu nhiên còn sinh ra tiếng vang bạo liệt rất nhỏ ...
Trên mặt người trung niên nhất thời hiện ra vẻ thích thú. Hơi hơi híp mắt, tựa hồ vết tích máu huyết kia là món mỹ vị.
Con mắt ở giữa chỗ mùi tanh nồng đó lặng yên khép kín lại, từ chính giữa lộ ra đầu lưỡi giống như của rắn, mặt ngoài ánh mắt không ngừng chuyển động tựa hồ chưa hết vận động.
- Nên kết thúc rồi ...
Người đàn ông rrung niên nhìn về phía Hắc Miêu. Mang theo châm biếm, nói:
- Bây giờ, ngươi thuộc về ta!
Hắn vươn tay phải ra, lấy ngón trỏ trên không trung vẽ ra quỹ đạo huyền diệu nào đó, trong miệng lại thì thào đọc niệm chú ...
Một lát sau, phịch một tiếng, hắc miêu ngã xuống đất.
Người đàn ông trung niên thấy thế, mỉm cười, phất tay xua tan đám mây huyết sắc cùng những sương mù màu xám trên bầu trời. Sau đó đi đến bên cạnh hắc miêu, ngồi xổm xuống.
Đến đây ...
Hắn cắt qua đầu ngón tay, lấy ra một giọt máu màu đen khí tức tà ác. Tích tụ ở mi tâm của Hắc miêu.
Giọt máu phảng phất có linh hồn của chính mình, vừa đến mi tâm hắc miêu, liền liều mạng chui vào bên trong.
Lúc này ý thức của Hắc Miêu tan rã, hoàn toàn không có sức phản kháng, để cho giọt máu màu đen tùy ý xâm nhập mi tâm, sau đó hướng vào chỗ sâu trong đại não mà chui vào...
- Đại cáo thành công!
Người đàn ông trung niên mỉm cười.
Nhưng hắn mỉm cười chỉ được nửa giây, lập tức liền bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía sau, thần sắc có vẻ có chút khẩn trương.
Cách đó không xa, có người đang chậm rãi đi tới.
Người đàn ông trung niên nhìn người này, thần thái có chút cổ quái, vừa có đề phòng và sợ hãi, cũng có một tia hưng phấn cùng mong chờ.
Không cần phải nói, tới người đây tự nhiên chính là Mạc Ngôn.
Khi hắn từ đàng xa đi tới, xa xa đã nhìn thấy hắc miêu nằm rạp trên mặt đất.
Nhưng không biết tại sao, hắn cũng không lộ ra phẫn nộ và căng thẳng.
- Ngươi đến chậm...
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên lộ ra nụ cười, hơi trào phúng.
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Ngươi nói sai rồi, kỳ thật ta là tới sớm.
Đến sớm ư?
Người trung niên ngẩn ra, nói:
- Có ý gì?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đợi rồi ngươi sẽ biết...
Hắn cũng không giải thích, mà chỉ tỏ ra đầy hứng thú đánh giá người đàn ông trung niên, lại nói:
- Ta lần đầu tiên nhìn thấy trận linh như ngươi, theo điển tịch đạo gia ghi lại, trận linh như ngươi hình thành linh thể Tiên Thiên, nếu như không có chủ nhân tế luyện, thường thường sẽ trở thành ác vật. Hiện tại xem ra, đúng thật là như vậy...
Trận linh bất đồng với linh vật là linh thể sinh ra từ thiên địa như tiểu mập mạp, bọn họ từ khi hình thành Tiên Thiên, xem như là thứ nhân tạo, cho nên liền khuyết thiếu thiên địa chi linh.
Nói cách khác, chúng nó từ nhỏ đã ngây thơ, cũng không được truyền thừa, nếu không có tu sĩ tiến hành tế luyện đối với chúng nó, cũng chỉ có thể thuận theo bản năng đi sờ soạng rồi tiến tới...
Mà bất luận là nhân loại hay là động thực vật, hoặc là các loại ý thức thể, bản năng cực mãnh liệt chính là sinh tồn.
Khi khuyết thiếu chỉ dẫn bọn họ thường thường đều sẽ trở thành ác vật nào đó về ý nghĩa. Tỷ như trận linh trước mắt này, tự sau khi sinh ra, bởi vì không có người tế luyện, liền thuận theo bản năng “Ta muốn sống sót”, cắn nuốt hết thảy tu sĩ tiến vào pháp trận.
Khởi điểm, đây gần là một loại bản năng sinh tồn, nhưng theo thời gian lớn dần, từ những tu sĩ đó hấp thu được ký ức càng ngày càng nhiều, trận linh bắt đầu có tư duy và ý thức thuộc về mình. Vì thế nó trở nên thông hiểu, bởi vì từ trong trí nhớ những tu sĩ đó biết được, ở ngoài pháp trận, có thế giới càng thêm tốt đẹp hơn ...
Nó ý thức được, pháp trận này tuy rằng nuôi dưỡng chính mình, là bản thể của chính mình, nhưng từ một góc độ khác mà nói, nó đồng dạng cũng là gông cùm xiềng xiếc và lồng chim của chính mình.
Trọng yếu nhất là, pháp trận này đã vận chuyển mấy ngàn năm, thiên địa vạn vật đều có một khắc cuối cùng, pháp trận này cũng không ngoại lệ. Chung quy sẽ có một ngày, nó sẽ ngừng vận hành, thậm chí là sụp xuống.
Mà chính mình là trận linh, nếu không nghĩ biện pháp thoát ly khỏi bản thể, chắc chắn cũng theo pháp trận sụp đổ mà đi đời!
Cho nên, từ khi ý thức cùng tư duy thành hình, nó liền tự nói với mình, rời khỏi nơi này như thế nào là lựa chọn duy nhất của mình!
Đây cũng là một loại lý tưởng, nhưng mà có câu nói rất đúng, lý tưởng là hoàn hảo, hiện thực là trông gai .
Là trận linh của pháp trận, nghĩ rời khỏi nơi này thì nói dễ hơn làm.
Đầu tiên, thực lực của nó còn chưa đủ mạnh, nó cần hấp thu càng nhiều chất dinh dưỡng đến từ ngoại giới.
Tiếp theo, chỗ pháp trận này có hai cái đầu mối, nó tuy rằng chiếm cứ một trong số đó, nhưng về chủ yếu và thứ yếu, cũng là ở địa vị phụ thuộc. Nếu không thể hủy diệt một đầu mối khác, nó vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này...
Vì thế, nó bắt đầu có ý thức dẫn dụ tu sĩ ngoại giới.
Mà nó chú ý đến chính là miếng Lưỡng giới thạch...
Trên thực tế, bởi vì nguyên nhân nào đó sau khi Vân La đạo cung biến mất, nếu không phải nó không ngừng đẩy ra phía ngoài, Lưỡng giới thập phương trận tồn tại chỉ có rất ít người biết.
Những người này hoặc là đệ tử hậu duệ của Vân La đạo cung, hoặc là những người năm đó cùng Vân La đạo cung từng có giao tế. Mà những người này cũng là những vị khách đầu tiên của pháp trận này. Bọn họ tới đây, đều không ngoại lệ trở thành tàn hồn trong trận pháp, cũng bởi vậy mà tẩm bổ cho trận linh vừa mới sinh ra linh trí...
Trận linh lên kế hoạch kỳ thật rất đơn giản, đó là không ngừng rải ra tin tức về Lưỡng giới thạch ra phía ngoài. Cứ như vậy, không những hấp dẫn được càng nhiều tu sĩ, có được càng nhiều “Chất dinh dưỡng”, đồng thời còn có thể mượn sức mạnh từ bên ngoài chậm rãi đi ăn mòn một cái đầu mối khác. Nó tin tưởng, theo thời gian trôi qua, chính mình cuối cùng có một ngày sẽ rời khỏi nơi này...
Kế hoạch rất đơn giản, nhưng nó thực hiện không đơn giản.
Mấy ngàn năm qua, tu sĩ ham muốn Lưỡng giới thạch có thể nói đến đây không dứt, chưa bao giờ ngừng...
Duy nhất để nó cảm thấy tiếc nuối chính là, theo thời gian trôi qua, tu sĩ tiến vào nơi này thực lực đúng là càng ngày càng yếu. Nhất là gần trăm năm nay, người tiến vào nơi này thậm chí đã không được tính là là tu sĩ, không chỉ có tu vi yếu kém, ý chí càng vô cùng thê thảm, đã không thể cho nó nhiều chất dinh dưỡng...
... người đàn ông trung niên nhìn Mạc Ngôn, trong lòng thấy hồi hộp, cũng có tham lam.
Nó biết, xử lý người thanh niên trước mắt này xong, chính mình có thể rời khỏi nơi này. Bởi vì nó đã ngửi được, trên người trẻ tuổi kia có khí tức của Lưỡng giới thạch.
Lưỡng giới thạch không còn, phá hư một chỗ đầu mối khác sẽ đơn giản hơn rất nhiều...
Nhưng, người trẻ tuổi trước mắt kia lợi hại như thế nào, nó từng chính mắt thấy. Nhất là chuôi kiếm cổ quái kia, đừng nói là chính diện giao đấu, chỉ cần nhìn liếc mắt một cái, đều sẽ làm cho lòng người kinh sợ.
Cước bộ Mạc Ngôn không ngừng, chậm rãi đi về phía trước.
Người đàn ông trung niên tự nhận đã tìm được biện pháp đối phó với Mạc Ngôn, nhưng nhìn Mạc Ngôn không chút để ý nhẹ nhàng bước đến, hồi hộp trong lòng càng nhiều.
Đồng thời, hắn cũng có chút nghi hoặc.
- Đứng lại!
Hắn bỗng nhiên hét lên:
- Đồng bọn của ngươi đang ở trong tay ta, chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho cô ta sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ta vì cái gì phải lo lắng cho cô ta?
Người đàn ông trung niên nói:
- Tu sĩ Các ngươi không phải luôn nói chuyện cứu đồng bọn sao? Ngươi dựa vào cái gì không lo lắng?
Mạc Ngôn cười cười, lười cùng hắn nói chuyện này thêm, mà thay đổi cái đề tài, nói:
- Kỳ thật ta ngược lại cảm thấy hứng thú đối với ngươi. Linh thể kỳ thật so với linh thể tiên thiên càng khó có được, có hứng thú cùng ta rời khỏi nơi này hay không?
Người đàn ông trung niên không khỏi ngẩn ngơ...
Rời khỏi nơi này?
Những lời này Mạc Ngôn hoàn toàn đánh trúng nhược điểm trong lòng hắn, hay là bế tắc...
Chính mình tìm cách mấy ngàn năm, không phải là cái này sao?
Đúng, đây là một con đường tràn ngập huyết tinh và giết chóc mà, làm sao có thể dễ dàng như thế!
Giờ khắc này, tư duy của hắn có chút hỗn loạn.
Nếu như có thể thoải mái thoát ly khỏi lồng chim chết tiệt này, như vậy... Chính mình này mấy ngàn năm qua cố gắng có đáng tính cái gì?
- Ngươi... Ngươi đồng ý mang ta rời khỏi đây?
Trong lòng người đàn ông trung niên cực độ hỗn loạn, có thể nói vừa kinh hãi lại nghi ngờ, khi nhìn về phía Mạc Ngôn, trong mắt ẩn hiện có một tia chờ mong.
Nói tóm lại, hắn tuy rằng nhìn như rất tà ác, hơn nữa dị thường giả dối, nhưng chung quy chỉ là một trận linh tâm trí không kiện toàn. Quan trọng nhất là, Mạc Ngôn nhìn như chỉ nói bâng quơ một câu, hoàn toàn đánh trúng tim của hắn.
Mặc cho hắn tà ác và giả dối như thế nào, lúc này cũng là có chút hỗn loạn và khó có thể tự giữ bình tĩnh ...
- Ngươi đồng ý mang ta rời đây?
Người đàn ông trung niên tư duy hỗn loạn, không kìm lòng nổi hỏi một câu, trong thần sắc càng lộ ra một sự chờ mong.
Lại nói tiếp, tu vi của hắn kỳ thật cũng không quá cao minh, mấy ngàn năm qua sở dĩ có thể nuốt được vô số người, phần nhiều là dựa vào uy lực cả tòa pháp trận, cùng với khả năng gây ảo giác trêu trọc người khác. Hắn cắn nuốt những tàn hồn đó, không có cái nào mà không phải là anh kiệt, những người thông tuệ tuyệt luân. Sau khi hắn cắn nuốt tàn hồn những người này, trong năm tháng phân tích từng người, xác minh lẫn nhau, cuối cùng kết luận được. Khống chế đối với nhân tâm đã đạt đến một cái cực hạn đặc biệt... Nhưng nói cũng buồn cười, hắn tuy rằng luôn lừa lọc tâm tư người khác, nhưng với trái tim mình cũng khuyết thiếu rất nhiều.
Mạc Ngôn thuận miệng nói một lời, khiến cho hắn sa vào hỗn loạn.
Hắn nhịn không được đã nghĩ, nếu là trước kia ta không phải một kẻ luôn giết người, sau đó cắn nuốt tàn hồn bọn họ, mà là thi ân, không màng lợi, thậm chí là trực tiếp nhận một chủ nhân, hiện tại chỉ sợ ta sớm đã ra bên ngoài tiêu dao rồi chăng?
Hắn nghĩ như thế, trong lòng lại bỗng nhiên cảnh giác, ý tưởng tương đồng chính mình kỳ thật sớm đã có rồi, chẳng qua là dùng để biên chế ra những cái bẫy, đều không phải là thực sự suy nghĩ... Tỷ như vừa rồi lời nói dùng để mê hoặc hắc miêu, nếu thực sự thi hành, chẳng lẽ không phải một cái kế thoát thân?
Thật sự là kỳ quái, rõ ràng có con đường tương đối đơn giản, hơn nữa ta cũng nghĩ tới, vì cái gì hết lần này đến lần khác đều không thử qua đây?
Mạc Ngôn thấy người nọ mặt mũi mờ mịt, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ nghĩ, liền hiểu được. Nhịn không được hỏi:
- Chẳng lẽ trước kia không người nào nói muốn dẫn ngươi rời khỏi đây sao?
Người trung niên lắc đầu nói:
- Không có... Không, phải nói rằng, bọn họ thậm chí đều chưa từng thấy ta. Những người này cũng không phải đều là kẻ yếu, trong đó có mấy người thậm chí có năng lực động tới ta, ta sao có thể cho bọn hắn cơ hội này?
Từ chỗ tiểu mập mạp, Mạc Ngôn đã đại khái hiểu biết về lai lịch trận linh này, gật gật đầu, nói:
- Ngươi cũng coi như là một loại biết nhiều, bởi vì cắn nuốt tàn hồn quá nhiều, rồi lại không thể hóa giải oán niệm trong đó mà hình thành oán niệm nào đó. Đây gọi là bị che mắt...
Hắn lưu loát nói một đoạn, kiên nhẫn thay người đàn ông trung niên giải thích nghi hoặc, rất có phong phạm chuyên gia.
Biết nhiều sao?
Sau khi người đàn ông trung niên tinh tế cân nhắc một lát, lòng có cảm khái, giống như lật lên một tầng rèm cửa sổ, tâm tư vốn hỗn độn nhất thời liền trở nên trong suốt ... Hắn bỗng nhiên cung kính hướng Mạc Ngôn hành lễ, nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ giáo...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 336: Tương kế tựu kế
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Mạc Ngôn cười nói:
- Trước tiên đừng cảm tạ ta, ta chỉ hỏi ngươi, có chịu cùng ta đồng thời rời khỏi đây hay không?
Người đàn ông trung niên nói:
- Xin hỏi tiên sinh, vì sao muốn mang ta rời đi? Nên hiểu ngươi và ta giờ phút này là địch không phải bạn, ta nghĩ không ra lý do ...
Mạc Ngôn khoát tay chặn lại, nói:
- Ta vừa rồi đã nói qua, ngươi là linh thể Tiên Thiên, rất có giá trị nghiên cứu. Nếu ngươi đồng ý thành thật ngoan ngoãn như chuột trắng nhỏ, ta không những có thể mang ngươi rời đi, lại có thể cam đoan giữ một mạng cho ngươi!
Người đàn ông trung niên nghe xong, tuy rằng không rõ cái gì là chuột trắng nhỏ, nhưng hàm nghĩa trong đó vẫn có thể biết, nhịn không được cả giận nói:
- Hóa ta ngươi cùng những người khác giống nhau, cũng là có mưu đồ... Nếu như thế, vừa rồi ngươi đã nói chẳng phải đều là nói xuông?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chuyện này nhất thời, so sánh với nhất thời, ai bảo ngươi mạo phạm đồng bọn của ta đâu? Nếu như không có chuyện này, mang ngươi rời đi chỉ là cái nhấc tay, hơn nữa ta cũng sẽ không hạn chế tự do cho ngươi. Đây gọi là thiện nên được thiện quả, ngươi vừa rồi là ác, lại có thể nào trông cậy có được thiện quả đây?
Người đàn ông trung niên mặt âm trầm, nói:
- Vậy cũng chưa chắc, đồng bọn của ngươi ở trong tay ta, đã thành con rối của ta, chẳng lẽ ngươi không lo lắng ta dùng cô ta để đối phó ngươi sao?
Mạc Ngôn lắc đầu mà cười, nói:
- Ngươi thật đúng là thẳng thắn...
Hắn có vẻ lạnh nhạt, không giống giả bộ, hiển nhiên là thật sự không lo lắng cho Hắc miêu.
Trên thực tế, khi hắc miêu bức ra giọt máu huyết, hắn cũng đã đi vào gần đây, mà còn lấy ý thức bản ngã quan sát hết một màn kia.
Nếu đem hắc miêu đổi là người khác, lúc ấy hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Nhưng hắn lại biết, con miêu này cũng không phải là giống mèo bình thường, hoặc là nói không phải miêu yêu bình thường. Đổi làm người khác, có lẽ sẽ bởi vì giọt máu huyết này mà rơi vào trong tay trận linh, từ nay về sau trở thành con rối, nhưng hắc miêu hiển nhiên không như vậy ...
Mạc Ngôn biết, trên người Hắc Miêu vẫn luôn cất giấu một bí mật, có thể khiến nàng tránh được bất cứ khế ước nô lệ nào lấy máu huyết tạo thành.
Cái gọi là máu huyết, cùng máu bình thường ý nghĩa hoàn toàn là hai khái niệm. Đơn giản mà nói, có thể đem nó nhìn thành hợp thể cấu thành sinh vật trí tuệ có ba yếu tố. Ba yếu tố đó chính là tinh, khí, thần. Đối với tu sĩ bình thường mà nói, trong máu huyết không chỉ có hàm chứa nguyên tinh, nguyên khí, đồng thời cũng bao hàm nguyên thần. Nhưng đối hắc miêu mà nói, lại không có. Trong máu huyết của nàng có nguyên tinh cùng nguyên khí đến từ yêu thân, lại có nguyên thần đơn khuyết thiếu đến từ chính miêu yêu thân... Về phần nguyên nhân trong đó, một đôi lời nói khó có thể miêu tả, tính là bí mật lớn nhất của Hắc miêu.
Hơn nữa, nàng cũng vẫn luôn cho là bí mật này của mình che dấu rất sâu, nhưng trên thực tế, Mạc Ngôn sớm đã biết, chính là không muốn vạch trần thôi.
Mà đó cũng là nguyên nhân Mạc Ngôn vừa rồi khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu.
Hắn xem ra, một giọt máu huyết không chứa nguyên thần, cũng chỉ là cái vẻ ngoài, trận linh muốn mượn cái này khống chế hắc miêu, không khác người si nói mộng.
- Thời gian không còn sớm, không nên đùa nữa...
Mạc Ngôn nhìn về phía thi thể hắc miêu ở trên mặt đất, nói:
- Trận trong trận ngoài, tốc độ thời gian trôi vị tất đã đồng nhất, vẫn nên sớm một chút rời khỏi nơi này đi.
Hắc miêu nằm trên mặt đất vẫn chưa động đậy như trước.
Mạc Ngôn không khỏi cười lắc đầu...
Nếu như nói vừa rồi hắn biết hắc miêu sẽ không bởi vì giọt máu huyết kia mà bị khống chế, lúc này cũng đã khẳng định, con mèo này không chỉ có không bị khống chế, tương phản cũng đang có ý là đánh nhau thì bảo vệ lấy thân. Bởi vì xuyên thấu qua tâm nhãn, hắn đã thấy rõ ràng, trong thức hải của Hắc miêu, cái tinh linh kia giống như thiếu nữ đang chiến đấu với một tiểu nhân xấu xí bằng lòng bàn chân, cũng vươn ra ngón tay trắng nõn, không ngừng vẽ ra bùa nào đó, đánh vào thân thể tên tiểu nhân xấu xí... Thiếu nữ quệt mồm, trong miệng còn không ngừng nhắc tới cái gì... Bỗng nhiên, nàng hình như có linh cảm, nhìn thoáng qua hướng phía nào đó, trên mặt nhất thời có chút nghi hoặc, thậm chí là bất an.
Mạc Ngôn cười lắc đầu, nhắm lại tâm nhãn.
Hình tượng thiếu nữ, hắn đã không chỉ một lần gặp qua, nhưng vẫn luôn không vạch trần. Mặc kệ nói như thế nào, đây đều là riêng tư của người ta, không phải quân tử nên làm. Loại sự tình này tự mình biết là tốt rồi, không đáng nói ra cho người ta mắng. Hơn nữa khi bị nhìn trộm đối tượng là hắc miêu, càng cần thật cẩn thận ... Mạc Ngôn cười lắc đầu, nhưng trong lòng người đàn ông trung niên đã bắt đầu hồi hộp.
Mạc Ngôn vừa rồi nói câu kia, đổi làm người khác nói như thế, người đàn ông trung niên chỉ cho là nói đùa, đơn giản là muốn dao động tâm tình của chính mình thôi.
Nhưng khi những lời này từ trong miệng Mạc Ngôn nói ra, hắn lại không phải thể không coi trọng.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn biết rõ, người thanh niên trước mắt này thật muốn bất lợi đối với mình, một kiếm đánh xuống là được, cần gì phải chơi trò này động tác võ thuật đẹp mắt không ở trên mặt bàn?
Hắn nhìn thoáng qua hắc miêu nằm trên mặt đất, trong lòng kinh nghi bất định, dưới chân cũng lặng lẽ di động, tựa hồ muốn cách hắc miêu xa hơn một ít.
- Con mèo này chẳng lẽ thật sự không bị ta khống chế?
- Không thể nào đâu... máu huyết của nó đã bị ta ăn, tế luyện, hoán đổi, đã mang theo một tia căn nguyên của ta. Chỉ cần rơi vào thức hải của nó, một tuần hương có thể ăn mòn, xâm chiếm trong đó...
Thân là trận linh, tu vi, cảnh giới của người đàn ông trung niên, kỳ thật cũng không tính là cao, một tia căn nguyên đẩy ra, tuy rằng có thể dựa theo bản tâm hắn làm việc, nhưng cũng đã mất đi liên hệ cùng bản thể. Trừ phi tiêu phí tinh lực có ý thức đi dẫn dụ, nếu không chỉ có thể đợi cho tia căn nguyên này hoàn toàn chiếm cứ thức hải của con rối, sau đó mới có thể giao lưu thông thuận ...
Trong lòng người đàn ông trung niên kinh nghi, lại thấy Mạc Ngôn ở đó chỉ cười mà không nói, không có ý tứ can thiệp vào, liền vận chuyển ý niệm, muốn tương thông với một tia căn nguyên vừa bắn ra ngoài... Ai ngờ ý niệm của hắn mới vừa động một cái, thi thể Hắc miêu nằm trên mặt đất giả chết liền nhảy lên, hai móng vuốt đột nhiên biến thành to lớn, đổ ập về phía người trung niên ... Trận linh bất ngờ không kịp đề phòng, bị một trảo của Hắc miêu chụp ngã xuống đất, xương cốt trên người như bạo đậu rung động.
Nhìn người trung niên ngã xuống đất, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu, thân thể này hiển nhiên là không thể dùng tiếp ...
Hắc miêu một trảo này dùng sức cực đại, tuy rằng không có cảnh huyết nhục bay tứ tung, nhưng xương cốt trong cơ thể người trung niên cũng đã hóa thành bột mịn hết thảy, toàn bộ thân thể xụi lơ trên mặt đất, liền giống như một quả khí cầu bị trọc phá.
Thân thể mặc dù bị hủy, nhưng bản thể trận linh, cũng chính là con mắt kia, cũng chưa mảy may tổn hại.
Nó từ giữa đầu người đàn ông đó nhảy lên, hai bên sinh ra cánh, bay lên không trung...
- Nghiệt súc, dám mưu tính hại bản đại nhân, giờ phút này còn muốn chạy sao!?
Hắc miêu rơi xuống trên mặt đất, uy phong lẫm liệt quát một tiếng, sau đó vươn ra móng vuốt trên không trung tùy tiện kéo một cái, con mắt kia hoảng sợ chạy càng nhanh hơn, liền bay trở về... Hắc miêu tựa hồ thấy ghê tởm con mắt này, miệng thốt ra một đám yêu khí màu xanh, cố định con mắt trên không trung, lại nói:
- Nghiệt súc, đổi thành bộ dáng đẹp mắt xem nào, biến thành con chó Nhật đi!
Lời nói của nàng lúc này giống như pháp lệnh, nói ra liền rung chuyển, trận linh trên không trung không có chút phản kháng nào, nháy mắt liền chuyển biến hình thái, biến thành một con chó Nhật chỉ bằng bàn tay!
Hắc Miêu vừa lòng gật gật đầu, tùy tay một trảo hất con chó Nhật vui vẻ tiến lên đang tính toán lấy lòng chủ ra rất xa, sau đó trừng mắt với Mạc Ngôn, căm giận nói:
- Ngươi thật là … không tới sớm không tới trễ, cố tình đến lúc này. Anh không có thể chờ tôi chơi đủ rồi hãy đến sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi tuy rằng tới sớm một chút, nhưng không phá hư chuyện vui của cô mà.
Hắc Miêu vẫn căm giận nói:
- Còn không có phá hư chuyện vui của tôi à? Tôi thật vất vả đào cái hố làm bẫy, dụ người này mắc mưu... Nếu anh không đến, dù như thế nào tôi cũng phải chơi hắn tàn tệ. Hừ hừ, người này … dám chơi tâm nhãn cùng bà mày, đợi đấy mà đòi thực hiện được ...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 337: Chó Nhật
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Hắc Miêu vẫn luôn bị quản chế với Lưỡng giới thập phương trận, có thể nói có sức mà không sử dụng được, đã sớm nghẹn một bụng tức. Vốn đang tính toán chờ sau khi Mạc Ngôn hàng phục pháp trận này, mặc kệ là ai núp ở phía sau phá rối, đều phải bắt được hắn để xả giận. Thực thú vị, không đợi Mạc Ngôn ra tay, đối phương tự mình tới cửa rồi.
Có thể hiểu rằng, Hắc Miêu cho tới bây giờ liền luôn không phải người lương thiện, tâm tư càng thông tuệ, nhưng ở nhân gian lưu lạc mấy chục năm, luận mưu mẹo nham hiểm vị tất so được với trận linh, nhưng nhận thức và khả năng tùy cơ ứng biến cũng nhiều ra không ít, chỉ cần trong lòng một chút không tin, sao có thể thật sự bị thủ đoạn của trận linh mê hoặc?
Cho nên, vừa rồi trình diễn một màn “Tương kế tựu kế” kia, có thể nói là biết thời biết thế, hợp tình hợp lý.
- Cô này làm như thế nào biến nó thành như vậy?
Mạc Ngôn tò mò nhìn con chó Nhật trên mặt đất kia thật đáng thương, nó chỉ bằng bàn tay thoạt nhìn vẫn rất khả ái, con mắt cũng rất trong sáng, không có chút hung tàn. Nó mới vừa rồi bị một trảo của hắc miêu đập cho, nhưng không có chút nào như người bị oan khuất, vẫn phe phẩy cái đuôi về phái Hắc Miêu như trước, mồm mép còn mở ra như cánh hoa nở, ngây ngốc cười lấy lòng Hắc miêu.
Gặp qua sự tà ác của trận linh vừa rồi, Mạc Ngôn rất là tò mò, tên này sao bỗng nhiên như là thay đổi tính tình như vậy?
Hắc Miêu theo thường lệ chụp lấy chó Nhật, trong mắt tràn đầy chán ghét, bĩu môi nói:
- Không có gì mà kỳ quái , tôi hủy diệt linh trí của nó, hiện tại nó chỉ là một linh thể vô tri vô thức, ngoài một ít bản năng cùng tư duy đơn giản ra, cùng những đứa trẻ mới sinh không có gì khác nhau...
Bất luận là linh thể hay là nhân loại, trọng yếu nhất vĩnh viễn không phải cơ thể, mà là linh hồn và linh thức.
Nhân loại không có linh hồn, chỉ là một cái xác không hồn.
Linh thể không có linh thức, tương đương với bản ngã đã bị hủy bỏ...
Duy nhất khác nhau giữa chúng chính là, nhân loại mất đi linh hồn, thân thể cũng theo đó mà tiêu vong. Mà linh thể bị hủy diệt linh thức, lại vẫn có thể sống sót như trước, dựa vào bản năng tiếp tục tồn tại trên đời. Nếu vận khí tốt, thậm chí sẽ sinh ra linh thức mới ...
Thay lời khác mà nói chính là, trận linh ý đồ tính kế hại Hắc Miêu, giờ phút này đã không còn tồn tại nữa.
Phía trước nói qua, cho tới bây giờ Hắc Miêu luôn không phải là người lương thiện. Ban đầu, người thừa kế tập đoàn Thương Dịch - Hồ Húc Đông căn bản là không đáng cho nàng ra tay, nhưng vì một khẩu vị mới, nàng không lưu tình chút nào xử lý luôn cả sư tỷ người ta ...
Đương nhiên, đám người Hồ Húc Đông cũng không phải hạng tử tế gì, từ kết quả mà nói, Hắc Miêu cũng không làm sai. Nhưng mấu chốt là, nàng cũng không phải cái loại đại hiệp hoặc là anh hùng đô thị ( Thợ săn thành phố) trừng trị kẻ ác hướng thiện, lúc đó sở dĩ ra tay, đơn giản là vì những Bạch Ngọc âm dương cổ...
Bởi vậy có thể thấy được, con mèo này kỳ thật là kẻ không cảm giác đạo đức và trọng nghĩa tinh thần. Nói tóm lại, nó không đi hại người khác, đã là đang làm việc thiện rồi.
Nếu như là người khác chọc vào nó, nếu không trả thù gấp trăm ngàn lần, đó mới là chuyện kỳ quái nhất trên đời này!
Mạc Ngôn hiểu biết đối với hắc miêu càng sâu, lúc này nghe hắc miêu nói như thế, một chút đều không cảm thấy kỳ quái, chỉ hỏi:
- Linh thức bị hủy diệt rồi, nó coi như là trận linh nơi đây không?
Hắc miêu nói:
- Nó còn có bản năng, hẳn là có thể tiếp tục khống chế pháp trận này, từ cái sừng kia mà nói, nó vẫn là trận linh nơi đây, nhưng cũng là bình cũ đựng rượu mới thôi, xem như trận linh mới sinh ra.
Hơi hơi dừng lại, lại nói:
- Kỳ thật, tôi vốn nghĩ hoàn toàn gạt bỏ nó, nhưng nghĩ cho cùng quyết định vẫn nên lưu cho nó một mạng. Nó kỳ thật còn có chút năng lực, giỏi về ngũ hành, tinh thông trận pháp. Mang ra ngoài rồi, dùng để giữ nhà cũng rất không tồi. Tiểu viện mà chúng ta ở tiếp giáp núi Hồ Lô, linh khí nồng đậm hơn một chút so với nơi khác, nhất là khí tức hành thổ, mộc có thể nói cuồn cuộn không dứt. Sau khi rời khỏi đây, chúng ta có thể cho nó căn cứ hoàn cảnh địa lý chung quanh, bố trí ở tiểu viện một cái Tiểu Ngũ hành trận, cứ như vậy, sẽ không cần lo lắng những người vô vị chạy tới nhìn trộm ...
Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, có chuyện gì nói sau.
Hắc Miêu nói:
- Còn pháp trận này thì nên làm như thế nào? Trận linh đã mang đi, nếu cứ để cho pháp trận này tiếp tục vận chuyển, không chừng khi nào đó sẽ lại xuất hiện một trận linh càng thêm hung tàn ... Anh nói xem, chúng ta có nên phá hủy hoàn toàn pháp trận hay không?
Mạc Ngôn trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Pháp trận này là tiền nhân lưu lại, hai vật trung tâm mấu chốt nhất trong trận cũng đã bị chúng ta mang đi, đây gọi là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả, pháp trận này vẫn nên giữ lại đi... Coi như là chừa chút cơ duyên cho hậu nhân.
Hắc miêu sáng mắt lên, nói:
- Nghe ý tứ của anh, Lưỡng giới thạch đã bị anh tóm được về tay?
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Đúng vậy, đã bắt được. Cụ thể như thế nào, chờ sau khi rời khỏi đây rồi nói ...
Tự ngoài trận vào đến trong trận, vô luận là Mạc Ngôn hay là Hắc Miêu, đều tiêu phí một số sức lực.
Nhưng khi rời khỏi pháp trận, bởi vì trận linh đã bị Hắc Miêu thu phục, đường về lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều... Dùng lời nói của Hắc Miêu mà nói, so với đi thang máy còn tiện hơn. Sau khi trận linh đem ngũ hành trong trận điên đảo, một cánh cửa liền đột ngột xuất hiện trước mắt Hắc Miêu cùng Mạc Ngôn. Một người một mèo thoải mái đi qua, trước mắt xuất hiện đó là cảnh sắc bên trong vườn trường đại học A tràn ngập sinh cơ.
Lúc này, đúng là lúc ánh sáng mặt trời mọc ...
Trong vườn trường, đã có sinh viên sáng sớm lui tới thể dục, Mạc Ngôn và Hắc Miêu xuất hiện ở dưới tàn tháp, tuy rằng xuất hiện có chút đột ngột, nhưng cũng may có trận linh khống chế, khi mở cửa chọn thời khắc không ai đi qua, bởi vậy không ai phát hiện dưới tàn tháp có nhiều thêm một người và một mèo ...
Sau khi rời khỏi pháp trận, Mạc Ngôn trước tiên lấy ra di động của mình nhìn đồng hồ và ngày tháng.
- Thời gian tương đồng, tôi còn tưởng rằng sẽ có khác biệt chứ ...
Mạc Ngôn cười nói.
Hắc Miêu lại không thèm để ý tới hắn, mà cúi đầu xem xét ngọc bội trên cổ treo một cách khéo léo.
Miếng ngọc bội này là nàng có được từ Mạc Ngôn, sau khi vội vàng tế luyện thành hình, dùng để nhốt trận linh. Trong ngoài pháp trận, căn bản là hai thế giới, bởi vì quy tắc bất đồng, trận linh sinh ra với Lưỡng giới thập phương trận trong khoảng thời gian ngắn, căn bản là không thể sinh tồn. Cho nên, nó chỉ có thể ngoan ngoãn chịu nhốt trong ngọc bội, sau đó theo thời gian trôi qua, chậm rãi thích ứng thế giới mới, chờ đợi ngày nào đó đồng hóa.
Đó cũng là nguyên nhân căn bản nó vì cái gì chịu khổ mấy ngàn năm, lại vẫn không thể dựa vào năng lực bản thân thoát khỏi Lưỡng giới thập phương trận.
Nhưng không phải là chỉ có một mình nó được Mạc Ngôn mang ra, tiểu mập mạp trắng nõn đáng yêu từ trong Lưỡng giới thạch, giờ phút này cũng yên lặng nằm trong Lưỡng giới thạch. Đều là một linh thể từ một thế giới sinh ra, tuy rằng lúc trước cơ duyên gặp được khác nhau một trời một vực, nhưng ở trong thế giới mới, đãi ngộ hai vị này cũng giống nhau .
Ngoài ra, ngoài trận linh và tiểu mập mạp, vị hảo hán Thập Tam thời nhà Tần cũng bị Mạc Ngôn mang ra khỏi Lưỡng giới thập phương trận. Hắn có tác dụng tuy rằng không lớn, nhưng căn cứ nguyên tắc : Dù muỗi nhỏ cũng có thịt, Mạc Ngôn cũng không buông tha cho hắn. Dù sao, hồn thể như hắn, thế giới nào cũng cần.
Nói về thế giới kia, kỳ thật bao gồm cả tiểu mập mạp ở bên trong, nơi đó mới là nơi tốt nhất cho hồn thể và linh thể đến. Đáng tiếc ngọc bội còn chưa tế luyện hoàn thành, mà ngay cả chính Mạc Ngôn cũng không thể đi vào, chỉ có thể đợi thêm một thời gian .
- Mau đưa Lưỡng giới thạch ra cho tôi xem, tôi còn không biết nó có bộ dạng gì đâu...
Hắc Miêu xem xét xong trận linh, thấy nó vẫn ngoan ngoãn ngủ say bên trong không có gì khó chịu, liền khẩn nói với Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn cười nói:
- Vẫn nên để về nhà lại nhìn đi, nhiều người ở đây soi lắm, trở lại tiểu viện rồi, tôi cho cô nhìn bằng chán thì thôi!
Hắn vừa nói, vừa đi đến cổng lớn của đại học A.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 338: Sơn Nguyệt đại nhân thấp thỏm
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Hắc Miêu dù sao cũng là tu sĩ, chút kiên nhẫn vẫn phải có.
Nhưng, với tính tình của nàng không hỏi được chuyện về Lưỡng giới thạch, có chút không vui ...
Còn chuyện về bí ẩn lớn nhất của nàng, trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Đi theo phía sau Mạc Ngôn, nàng khi thì cúi đầu đi đường, khi thì trộm nhìn Mạc Ngôn, có vẻ rất là do dự.
Đi qua một bồn hoa, nàng chung quy nhịn không được lên tiếng, nói:
- Mạc Ngôn, hỏi anh chút chuyện …
Mạc Ngôn quay đầu trở lại, nói:
- Chuyện gì?
Hắc Miêu lắp bắp nói:
- Vừa rồi trong pháp trận, tôi vội vàng thu phục trận linh, mơ hồ nghe được anh nói chuyện, nhưng không nghe rõ lắm ... Hơn nữa, tôi còn cảm ứng được, lúc ấy tựa hồ anh cũng không lo lắng cho tôi, đây là vì cái gì?
Hơi hơi dừng lại, nàng nhìn thẳng Mạc Ngôn, lại nói:
- Chúng ta dù sao cũng là bạn, chẳng lẽ anh không một chút lo lắng cho tôi sao? Phải biết rằng, lúc ấy tuy rằng tôi đã nắm giữ thế chủ động, nhưng ít ra ở mặt ngoài tôi còn đang rất chật vật . Đổi lại tôi là anh, khẳng định sẽ ra tay giải cứu trước tiên ...
Nàng từ miệng nói như thế, ở mặt ngoài tỏ vẻ không hài lòng đối với việc Mạc Ngôn không quan tâm mình, trên thực tế, nàng thực sự đang muốn biết vì cái gì Mạc Ngôn phải làm như vậy?
Chẳng lẽ người này đã biết bí mật của mình?
Hay là, hắn là thật sự không quan tâm sinh tử của mình?
Hắc Miêu lúc này bỗng nhiên có chút thấp thỏm, tâm tình trở nên không hiểu, bởi vì nàng vừa không hy vọng Mạc Ngôn phát hiện bí mật của mình, đồng thời cũng không muốn thấy Mạc Ngôn thừa nhận Mạc Ngôn thật sự không một chút lo lắng cho an nguy cùng sinh tử của mình ...
Trong mắt Mạc Ngôn mang theo ý cười, nói:
- Sơn Nguyệt Đại Nhân khi nào thì để ý chuyện người khác quan tâm đến mình vậy?
Cách gọi là 'Đại nhân', là Hắc Miêu tự xưng khi đối mặt trước Hài Cốt Thập Tam và trận linh trong pháp trận, có vẻ tương đối khí phách và tự cao. Mạc Ngôn đã sớm nghĩ lấy từ này trêu chọc Hắc Miêu , nhưng cho đến lúc này mới nói ra.
Vừa nghĩ tới bộ dáng kiêu ngạo bá đạo của Hắc Miêu khi mở miệng nói: “Nghiệt súc” ngậm miệng và “Bản đại nhân”, Mạc Ngôn liền không nhịn được cười...
Tâm trạng Hắc Miêu đang thấp thỏm , không phản ứng gì đối với chuyện Mạc Ngôn trêu đùa! Căm giận nói:
- Hỏi anh đấy, không cần cố gợi chuyện.
- Được rồi...
Mạc Ngôn nhún vai, nói:
- Kỳ thật ý mà, không phải tôi không quan tâm cô, mà là cô căn bản là không cần tôi phải lo lắng.
Căn bản không cần lo lắng?
Trong lòng Hắc Miêu nhảy dựng, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này thật sự phát hiện được bí mật của mình?
Nàng phụng phịu, nói:
- Vì cái gì không cần lo lắng? Lúc ấy tôi thật thảm hại nằm trên mặt đất, vậy còn không cần lo lắng? Đương nhiên, lúc ấy là tôi định tương kế tựu kế, nhưng anh không biết mà ... Thân là đồng bọn, tại sao anh có thể không lo lắng cho tôi vậy?
Nhìn bộ dáng Hắc Miêu già mồm cãi và lo lắng bí ẩn bị chọc thủng, trong lòng Mạc Ngôn càng thấy buồn cười.
Nhưng nguyên nhân chính là như thế, cuối cùng hắn quyết định, sẽ không chọc thủng bí mật này cho thỏa đáng... Dù sao vị Sơn Nguyệt Đại nhân này không thật sự là miêu yêu, từ đặc tính mà nói, nàng cùng nhân loại có tương đồng hơn, hơn nữa còn là một thiếu nữ có cá tính và tâm tư mẫn cảm.
Bình thường có thể lời nói không kiêng kỵ, có thể tùy ý trêu chọc, nhưng khi đề cập đến chuyện riêng tư, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.
Nhưng nói trở lại, Mạc Ngôn vẫn rất ngạc nhiên đối với tiểu bí mật của Hắc Miêu.
Có được miêu yêu thân hình, rồi lại là nguyên thần bản ngã hình thái nhân loại, tồn tại như vậy thật sự là không thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ là cướp đoạt được?
Hình như cũng không phải...
Theo hiểu biết của Mạc Ngôn, phàm là cướp đoạt sẽ có một đặc thù lớn nhất, đó là đồng hóa. Bất luận là nhân loại hay yêu thú, hay là yêu vật, ma vật, linh thể cướp đoạt thân thể con người, cuối cùng đều cần linh và thể hợp nhất, bảo trì hình thái đồng loại. Nếu không, bị tiêu tán là điều tất nhiên.
Ở Bạch Thủy thôn Mạc Ngôn phát hiện ma vật ký thân, chính là bởi vì linh và thể không thể có xu hướng thống nhất, mới có thể bị hủy hoại trong khoảng thời gian ngắn, Cho đến cuối cùng bị ma hóa.
Về phần chuyển hóa hướng nào, sẽ xem lựa chọn và sở thích của mình. Từ góc độ đó mà nói, Hắc Miêu hoàn toàn có thể chuyển hóa mình thành hình thái con người như thiếu nữ, mà không phải bộ dáng lúc này. Nhưng ngược lại, nếu nàng không làm như vậy, theo thời gian trôi qua, nguyên thần bản ngã của nàng cuối cùng sẽ bị đồng hóa thành hình thái mèo mới đúng ...
- Sơn Nguyệt, cô chính là đệ tử Vân La đạo cung sinh ra, luận cảnh giới còn ở phía trên tôi, làm sao có thể bị một tiểu trận linh ngay cả cái cửa cũng chưa ra được tính kế hại chứ?
Mạc Ngôn không chịu vạch trần tiểu bí mật của Hắc Miêu về điểm này, vì thế liền thổi phồng lên.
Hắc Miêu nghe xong, trong lòng có chút sung sướng nói không nên lời, nhưng miệng lại vẫn già mồm cãi, hừ hừ nói:
- Dựa vào năng lực của nó tự nhiên không thể gây thương tổn đến tôi, nhưng người có lúc thất thủ, ngựa có lúc lạc đường, anh có thể khẳng định được tôi sẽ chiếm thế thượng phong như vậy sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đó là đương nhiên, tôi có tin tưởng đối với cô mà ... Hơn nữa, cuối cùng sự thật cũng chứng minh phán đoán của tôi là đúng rồi mà!
Hắc Miêu nghĩ nghĩ, có vẻ đúng là như vậy.
Lời nói của Mạc Ngôn đích xác có hiềm nghi tâng bốc, nhưng cách tâng bốc này hợp tình lý, rất ăn khớp, với sự thật cuối cùng hoàn toàn phù hợp.
Nghĩ đến đây, Hắc Miêu cũng sẽ không muốn tiếp tục cái đề tài này, trong lòng cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Mạc Ngôn phải là đã thấy bí mật của mình.
Sau đó, một người một mèo cả chặng đường không nói chuyện, về tới tiểu viện 36.
Những gì trong Lưỡng giới thập phương trận gặp được nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một đêm, đối với hắc miêu cùng Mạc Ngôn mà nói, chút thời gian này còn không đủ để làm cho bọn họ mỏi mệt.
Về đến nhà, hắc miêu khẩn cấp đòi xem miếng Lưỡng giới thạch.
Mạc Ngôn lại không để ý tới nàng, đi vào buồng vệ sinh rửa mặt đánh răng, sau đó đem đồ ăn tiện đường mua hồi sớm đặt lên bàn, nói:
- Ăn cơm trước đã, cơm nước xong rồi nhìn. Đồ vật ngay trong túi áo của tôi, cũng sẽ không mọc cánh bay đi được ...
Hắc Miêu không có một chút cảm giác đói, nhảy lên bàn ăn, mặt dày mày dạn nói:
- Cho tôi liếc mắt một cái đi, chỉ nhìn liếc mắt một cái thôi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Thứ này có chút huyền diệu, liếc mắt một cái là nhìn không hết.
Hắc miêu nói:
- Một tảng đá mà thôi, sao mà liếc mắt một cái nhìn không hết? Chẳng lẽ bên trong có một thế giới à?
Mạc Ngôn rót cho mình chén sữa, cười nói:
- Thế giới thì không có, tiểu mập mạp thì có một ...
Hắc Miêu ngẩn ra, đang muốn nói chuyện, tiểu Vân La ở bên cạnh lại giành nói:
- Cha ơi, cha, cha nói tiểu mập mạp là ai cơ? Có phải tiểu mập mạp trong phi kiếm mà cha nuôi dưỡng kia hay không? Vài ngày không thấy nó, cha đem nó ra cho con chơi được không?
Mạc Ngôn cười sờ sờ đầu của nàng, nói:
- Không phải nó đâu, cha tìm cho con một người bạn mới, thông minh hơn so với trong kiếm, nhưng hơi nhát gan một chút ....
Khi Hắc Miêu cùng Mạc Ngôn vừa mới vào tiểu viện, tiểu Vân La liền ra đón, sau đó giúp đỡ Mạc Ngôn lấy khăn mặt, rót nước … rất chu đáo. Hơn nữa nàng thông minh hơn so với trẻ con bình thường ở chỗ, tư duy của nàng càng thêm đơn thuần, chỉ cần có đồ ngọt ăn, có cha thương yêu là tốt rồi, những thứ khác một mực không cần để ý. Nói thí dụ như Mạc Ngôn và Hắc Miêu vài ngày không về nhà, thay đổi là đứa nhỏ khác, khẳng định sẽ quấn lấy Mạc Ngôn hỏi lung tung này nọ, thậm chí là giận dỗi, nhưng nàng thì không có, chỉ nở nụ cười ấm áp, để Mạc Ngôn bế ôm, sau đó tựa như tiểu bảo mẫu hầu hạ cậu chủ ...
Người con gái như vậy, ai không thích?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 339: Một chút tạo hóa
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Nhìn Vân La đối xử với Mạc Ngôn, mà ngay cả Hắc Miêu cũng đều sinh ra một chút ghen tị.
Nhưng đứa nhỏ dù sao cũng là đứa nhỏ, chung quy là có lòng ham chơi cùng lòng hiếu kỳ , khi nàng nghe Mạc Ngôn nói tìm cho mình người bạn chơi mới, hơn nữa cũng là một tiểu mập mạp, lập tức liền nhịn không được ...
Nàng lôi kéo tay áo Mạc Ngôn, giậm chân nói:
- Cha, cha à, mau đưa nó cho con xem.
Hắc miêu ở bên cạnh cũng trừng lớn mắt.
Tiểu mập mạp? Nhãn giới và kiến thức của nàng thì tiểu Vân La không thể so sánh được, lập tức liền từ trong lời nói của Mạc Ngôn đoán ra ...
Chẳng lẽ nói ... Miếng Lưỡng giới thạch đã sinh ra linh trí?
Nàng biết, miếng Lưỡng giới thạch kia tất nhiên sẽ rất đáng quý, ngoài có khả năng là thuộc tính thổ trong ngũ hành, chỉ dựa vào chuyện Vân La đạo cung không tiếc tiêu tốn bày ra trận pháp tự hành vận chuyển mấy ngàn năm, lại vẫn đứng lặng không sụp đổ và Lưỡng giới thập phương trận nuôi dưỡng nó, liền đủ thấy sự trân quý.
Nhưng “Trân quý” cũng có sự khác nhau .
Vàng bạc là trân quý, kim cương cũng thực trân quý, nhưng hai thứ kỳ thật có bản chất khác nhau...
Đứng hàng ngũ hành thật sự Lưỡng giới thạch rất trân quý, tuyệt đối là vật báu vô giá, nhưng so sánh với linh thức sơ khai Lưỡng giới thạch có linh thức còn quý giá gấp bội. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, khi sinh ra linh thức ngũ hành đã không còn là vật chết, mà có thể sử dụng ngôn ngữ, sinh vật thể biết đánh biết chạy hoặc là có trí tuệ. Đây là đột phá về sinh mệnh, là một loại sức mạnh thiên địa to lớn được hiện thực hóa, cũng chính là tạo hóa. Loại đột phá thiên nhiên này so với tăng cấp về tu vi của tu sĩ thuộc nhân loại, hay yêu vật càng thêm gian nan.
Bởi vì vì nhân loại và động vật từ nhỏ có sinh mệnh lực, bất luận ngày sau thăng cấp như thế nào, đều thuộc loại tiến hóa mà không phải tạo hóa.
Còn tạo hóa, sinh ra từ trong cái chết, so với điển tịch đạo gia : nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, càng thêm thần kỳ.
Lại nói tiếp, Hắc Miêu hàng phục trận linh miễn cưỡng cũng có thể được dùng hai chữ tạo hóa. Nhưng loại tạo hóa này là tạo hóa Tiên Thiên, cũng không thuần túy, bởi vì dấu vết quá mạnh. Hơn nữa trí tuệ và toàn bộ nhận thức của nó đến từ chính tàn hồn nhân loại, không phải sinh ra bản tính, nghiêm khắc mà nói, nàng cùng những tàn hồn trong Lưỡng giới thập phương trận không có gì khác nhau, chỉ là mạnh hơn mà thôi.
Chỉ từ góc độ kia mà nói, bản mạng hồn kiếm của Mạc Ngôn cũng thuộc loại này. Nó tuy rằng sớm từ trong hỗn độn xuất hiện một chút linh trí, nhưng lại được Mạc Ngôn tế luyện, đã không thuộc về bản tính tự nhiên ...
Hắc miêu nghĩ, nếu Lưỡng giới thạch thật sự đã sinh ra linh trí, cũng có hình thái linh thể độc lập, đây tuyệt đối là một đại sự kiện.
Như thế, cũng giải thích lúc trước vì cái gì Vân La đạo cung đã tiêu phí công sức lớn như vậy đi bố trí Lưỡng giới thập phương trận.
Đồng dạng cũng giải thích được, mấy ngàn năm qua, vì cái gì lại có nhiều tu sĩ đi đến Lưỡng giới thập phương trận như vậy, không biết mệt mỏi chạy tới “Chịu chết”!
Nguyên nhân rất đơn giản... Phía trước nói qua, ngũ hành như Lưỡng giới thạch nếu sinh ra linh trí, tức là tạo hóa.
Loại tạo hóa này nhân loại không có khả năng phục chế, nhưng có thể tham khảo, quan sát, nếu có duyên, nói không chừng từ trong đó xuất hiện một chút tạo hóa huyền cơ!
Đương nhiên, tỷ lệ loại này rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể xem bằng không.
Trên bàn cơm, hắc miêu trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn, rất có thái độ như: Ngươi còn dám thừa nước đục thả câu, bà đây sẽ cắn chết ngươi ...
Trừng mắt với Mạc Ngôn không tác dụng, nàng lại nhịn không được nhìn sang tiểu Vân La.
Nói đến tạo hóa, kỳ thật nàng vẫn luôn hoài nghi tiểu Vân La chính là linh thể từ linh vật nào đó sinh ra, cũng là kết quả của tạo hóa. Đáng tiếc tiểu nha đầu này vẫn luôn rất ngây ngô, nói không rõ lai lịch của mình, không thể từng bước đi nghiệm chứng.
- Ăn một bữa cơm cũng không ăn được, được rồi, được rồi...
Mạc Ngôn ngăn không được tiểu Vân La mè nheo, cũng không thể ngăn cản ánh mắt giết người của Hắc miêu kia, đành phải để đũa xuống, nói:
- Vậy cho các ngươi xem trước …
Nói xong, hắn lấy ra một hạt châu lục sắc dạt dào, đặt lên bàn.
Miếng hạt châu này vốn là màu xanh nhạt, không biết vì nguyên nhân gì, sau khi mang đi khỏi pháp trận, màu sắc của nó dần dần có xu hướng giống với màu xanh đậm. Hơn nữa vẻ sáng bóng cũng thành trong suốt, cầm nơi tay, có hào quang lục sắc tản ra, vẻ đẹp nói không hết được.
Mạc Ngôn chỉ có thể đem quy kết biến hóa này là không gian bên ngoài rộng lớn, khí tức thuộc tính mộc càng thêm nồng hậu.
Nhưng một điểm khác vẫn làm hắn thấy kỳ quái, linh vật thuộc tính thổ, màu sắc chẳng lẽ không phải là màu vàng sao?
- Đây là Lưỡng giới thạch?
Hắc miêu nhìn hạt châu lục sắc trên bàn, ánh mắt tỏa sáng, nhịn không được khen:
- Cũng không tồi, linh tính cũng là dạt dào, không hổ là thực khí ngũ hành...
Nhãn giới của nàng so với Mạc Ngôn càng thêm rộng lớn, liếc mắt một cái liền nhìn ra, miếng hạt châu này linh tính thuần khiết tới cực điểm, đích xác là thực khí ngũ hành khó gặp. Chẳng qua, nàng có nghi hoặc giống với Mạc Ngôn, thứ này rõ ràng là thuộc tính thổ, vì cái gì là lục sắc chứ?
Tiểu Vân La lại là có chút thất vọng, miếng hạt châu trên bàn này đích xác rất xinh đẹp, nàng nhìn cũng thực thích, nhưng ... Nói với tiểu mập mạp có gì giống nhau đâu?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tên kia nhát gan, tùy tiện kêu đến, ta lo lắng nó sẽ sợ tới mức tè ra quần... Này, này, Sơn Nguyệt, cô định làm gì?
Lúc này, hắc miêu đang hưng trí bừng bừng dùng móng vuốt lăn lăn hạt châu lục sắc, đôi khi còn dùng đầu ngón tay sắc bén miết ở trên mặt, tựa hồ đang thí nghiệm miếng Lưỡng giới thạch này cứng rắn không ...
- Đây là Lưỡng giới thạch sao?
Ánh mắt của nàng lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Tôi đích xác cảm thấy trong nó cất giấu một vật nhỏ, nhưng hạt châu này xác vẻ ngoài rất dầy, linh thức của tôi chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được một chút đồ vật mông mông lung lung, không thể xâm nhập vào trong đó ...
Mạc Ngôn một tay kéo Lưỡng giới thạch từ móng vuốt của hắc miêu, tức giận nói:
- Cũng như cô nói, tiểu tử bên trong này rất nhát gan, hay kinh sợ ... Tôi nói cô nghe, có phải cô cố ý hay không hả?
Hắc miêu cười giảo hoạt, vừa không thừa nhận, lại cũng không phủ nhận.
Đây là nàng kế thừa thiên tính của miêu yêu, gặp gỡ những sinh vật thể thể tích nhỏ, luôn không kìm lòng nổi trêu đùa một phen ...
Mạc Ngôn đem hạt châu lục sắc giao cho tiểu Vân La, cười nói:
- Muốn gặp được tiểu mập mạp, tự mình nói chuyện với nó đi. Chừng nào thì con có thể nói làm cảm động nó, làm mất băn khoăn cùng bất an của nó, nó tự nhiên sẽ đi ra gặp con ...
Hắn làm như vậy, kỳ thật là vì rèn luyện tiểu Vân La. Một là rèn luyện năng lực giao lưu và nói chuyện của con gái, thứ hai là rèn luyện linh thức của nàng.
Tiểu Vân La vui rạo rực đem hạt châu lục sắc cất vào trong ngực, hôn một cái trên mặt cha, nói:
- Cám ơn cha!
Hắc miêu lại không vui lòng , trừng mắt với Mạc Ngôn, nói:
- Anh có lầm hay không, đồ vật quan trọng như vậy anh lại có thể giao cho tiểu Vân La?
Hơi hơi dừng lại, nàng chỉ vào hạt châu lục sắc, lại nói:
- Anh có biết hay không thứ này đáng quý bao nhiêu không?
Mạc Ngôn đích xác biết sự trân quý của miếng Lưỡng giới thạch này, chỉ có điều sự trân quý hắn biết đến, cùng trân quý trong ý của Hắc miêu lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Hắc miêu coi trọng chính là khả năng ẩn chứa một chút tạo hóa trong Lưỡng giới thạch, mà Mạc Ngôn nghĩ đến trân quý thì hoàn toàn là một loại có liên quan đến thôi diễn, như hắn nói, Vân La đạo cung dùng bút tích lớn như thế bày ra Lưỡng giới thập phương trận, hơn nữa mấy ngàn năm qua trong trận có vô số bộ hài cốt, liền đủ để thuyết minh Lưỡng giới thạch quý giá ra sao. Trên đời này, vô luận chuyện lớn chuyện nhỏ, đều cũng có mạch lạc căn nguyên, Lưỡng giới thạch nếu là vật không đáng giá, lại có thể là làm cho nhiều người như vậy ngã xuống, người sau tiến lên bởi vì nó mà chịu chết?
Ngoài ra, bởi vì có chút dự cảm nào đó, cũng làm cho Mạc Ngôn có nhiều chờ mong hơn đối với sự huyền diệu của Lưỡng giới thạch.
Đây là một loại cảm ứng từ bản tâm, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng Mạc Ngôn tin tưởng vững chắc theo thời gian trôi qua, chính mình nhất định có thể có được một cái kết quả không tồi ...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R