Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 72: Hàn đàm thần bí! (hạ)
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: MTR01- Kiếm Giới
Chương 72: Hàn đàm thần bí (hạ).
Cả người Cổ Thần đang run lên vì lạnh, rất nhanh Cổ Thần lại hạ xuống thêm nghìn trượng, đã xuống sâu tới bốn nghìn trượng rồi.
Ngoài thân Cổ Thần dần dần hình thành lên một tầng băng lạnh, động tác của Cổ Thần cũng chậm dần đi, càng ngày càng chậm.
Xuống sâu bốn nghìn trượng, Âm Minh Đầm này vẫn còn chưa thấy đáy, thần thức cũng không thể tìm tới được.
Bốn nghìn trượng tựa hồ đã là cực hạn của Cổ Thần, bất quá trong lòng Cổ Thần còn chưa buông ý định dò xét nơi này, vẫn gắng sức điều khiển thân thể dần dần chìm xuống dưới.
Bốn nghìn một trăm trượng... Bốn nghìn hai trăm trượng... Bốn nghìn ba trăm trượng... Bốn nghìn năm trăm trượng...
Đột nhiên...
Cổ Thần chấn động tinh thần, động tác thoáng cái nhanh nhẹn lên không ít, thần thức hắn tuy rằng còn chưa tìm được đáy Âm Minh Đàm nhưng lại phát hiện được vài thứ trên vách đầm, tựa hồ như một ít quáng thạch, nhìn qua khác hắn so với vách đá Âm Minh Đàm, hơi lạnh tựa hồ càng mạnh hơn.
Bốn ngàn năm trăm trượng, bên ngoài cơ thể Cổ Thần bị bao phủ bởi tầng băng đen dày cỡ đốt ngón tay, hâu như đã tới cực hạn của hắn, thế nhưng vừa mới có phát hiện khiến trong lòng hắn hưng phấn không thôi, tiếp tục chìm xuống, đạt được độ sâu bốn nghìn tám trăm trượng, lúc này lớp băng đen phủ ngoài cơ thể Cổ Thần đã dày bằng nắm đấm tay, máu trong cơ thể dường như đã bắt đầu kết thành băng đỏ.
Vận chuyển Huyền Băng Tử Diêm Quyết, tử diễm băng viêm đều bị khí âm hàn bên ngoài cơ thể mạnh mẽ rút ra, thôn phệ toàn bộ, Cổ Thần đành đình chỉ vận chuyển Huyền Băng Tử Diễm Quyết, tùy ý cho khí âm hàn xâm lấn vào trong huyết nhục.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, Cổ Thần dùng long trảo thật lớn, bắt đầu đào lấy những tảng đá màu đen phát sáng kia.
Những tảng đá này chỉ có kích cỡ bằng nắm tay, toàn bộ đều được gắn trên vách đầm, cứ cách một thước liên có một khối, Cổ Thần dùng khí lực lớn nhất để động tác thu hoạch được nhanh nhất, một khối lại một khối quáng thạch kỳ dị được Cổ Thần đào ra, thu nhập vào trong Càn Khôn Trạc.
Đồng thời, huyết nhục của Cổ Thần cũng đang bị khí âm hàn dần dần đóng băng.
Một khối... Hai khối... Ba khối... Mười khối... Mười tám khối...
Đào được mười tám khối quáng thạch kỳ dị, thân long của Cổ Thần bắt đầu từ đuôi đã bị khí âm hàn đóng băng không thể nhúc nhích được tới hai phần ba.
Nếu toàn thân đều bị đóng băng, vậy Cổ Thần sẽ hóa thành tượng băng, vĩnh viễn lưu lại nơi này, tuy rằng trên vách đầm này có không ít quáng thạch kỳ dị, hơn nữa càng đi xuống phía dưới, quáng thạch sẽ càng lớn hơn, nhưng Cổ Thần hiện không thể tiếp tục được nữa.
Thân long chấn động, nhất thời mạnh mẽ bơi lên trên, tốc độ cực nhanh, trong sát na liền vọt lên mấy trăm trượng, càng lên cao, khí âm hàn càng yếu, không còn tiếp tục đóng băng cơ thể Cổ Thần.
Thế nhưng trong Âm Minh Đàm này, muốn giải trừ băng đen bám trên người là điều không thể, phải rời khỏi Âm Minh Đàm mới làm được.
Cổ Thần không ngừng phóng lên cao, tựa như một mũi tên.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, lẳng lặng nhìn động tĩnh trên mặt Âm Minh Đàm, Cổ Thần xuống phía dưới cũng chưa lâu, thế nhưng nhìn mặt nước đen ngòm lạnh lẽo kia, Tiểu Bạch không nhịn được lo lắng.
Đột nhiên, một tiếng chấn động từ bên trong Âm Minh Đàm truền tới, Tiểu Bạch nhất thời chấn động tinh thần, đứng lên.
Một con hắc long từ trong Âm Minh Đàm phóng vút lên cao, thân thể dài mấy trăm trượng có tới hai phần ba đều bị đông lạnh thành băng, dọa cho Tiểu Bạch nhảy dựng lên.
Oanh...
Chờ khi hắc long hạ xuống bên bờ Âm Minh Đàn, Tiểu Bạch mới nhìn ra được, đây không phải là hắc long mà là một kim long, trên người bao phủ bởi một tầng băng đen, đây chính là Cổ Thần.
Cổ Thần thở ra một hơi dài, từ sâu trong Âm Minh Đàm ra ngoài, một hơi dài này thở ra đầy hàn khí lạnh lẽo, toàn thân vì đông lạnh cũng đang run lên từng hồi.
- Đáng sợ... Hàn khí thật bá đạo!
Cổ Thần run hàm răng, nói.
Ra khỏi Âm Minh Đàm, lớp băng đen bên ngoài thân thể Cổ Thần không còn khí âm hàn duy trì, không thể tiếp tục đóng băng Cổ Thần.
Vận chuyển Huyền Băng Tử Diễm Quyết, máu trong cơ thể bị đóng băng bắt đầu tan ra, qua một lát, kinh mạch trong người được khôi phục thông suốt, cả người Cổ Thần chấn động, nhất thời, tầng băng đen bám trên người hóa thành từng mảnh vụn nhỏ rơi xuống trên mặt đất, Cổ Thần nhảy dựng lên, hóa thành hình người rồi hạ xuống đất.
Tiểu Bạch lại gần Cổ Thần, nói:
- Thế nào? Có chiếm được bảo bối gì không?
Cổ Thần cười khổ một tiếng, nói:
- Âm Minh Đàm này lạnh vô cùng, ta xuống chưa tới năm nghìn trượng đã suýt bị đóng băng toàn thân, đáy đầm còn ở rất xa, ngay cả thần thức của ta cũng không dò được tới.
- A? Ngươi ăn khổ nhiều như vậy, còn thiết chút bị đóng băng toàn thân, nhưng lại không thu được cái gì?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Ngược lại, cũng không phải không có thu hoạch, ta phát hiện một loại khoáng thạch trên vách đầm, có điểm giống với võng lượng thạch trong truyền thuyết.
Vừa nói, Cổ Thần nhấc tay, một viên khoáng thạch màu đen lấp lánh tỏa ra trận trận khí lạnh xuất hiện.
- Đây là võng lượng thạch trong truyền thuyết?
Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Võng lượng thạch chỉ xuất hiện ở thời thượng cổ, chỉ có một ít cổ kinh từ thời đó mới ghi chép lại, đã tuyệt tích hơn vạn năm tại trung thổ. Theo truyền thuyết, võng lượng thạch này chính là thiên địch của linh hồn, nếu luyện thành pháp bảo phi kiếm, đối với linh hồn, nguyên anh, nguyên thần... Sẽ có lực sát thương trí mạng, đồng thời, võng lượng thạch cứng rắn vô cùng, tự thân nó như có được thần lực, khi luyện thành pháp bảo, tùy theo phẩm chất cao hay thấp, uy lực có thể sánh ngang với pháp bảo thượng phẩm, cực phẩm...
- Lợi hại như vậy sao? vậy khối đá này chính là bảo bối lớn rồi?
Tiểu Bạch vui vẻ nói.
Cỏ Thần vui vẻ nói:
- Nếu đúng là võng lượng thạch, vậy chính là bảo bối, nghe đồn võng lượng thạch chỉ xuất hiện tại vùng cực lạnh như âm minh nhãn tuyền, sắc đen vô cùng, bề ngoài có những đạo quang hoa lưu động, tựa như thần mang, những khối đá này hoàn toàn giống với miêu tả về võng lượng thạch, thế nên có tới tám chín phần mười là võng lượng thạch rồi.
Nói xong, Cổ Thần lấy ra toàn bộ mười tám khỏa võng lượng thạch màu ngăm đen bày ra trên mặt đất.
Tiểu Bạch thấy thế, thốt lên:
- Nhiều võng lượng thạch thế? Vậy nhanh luyện thành pháp bảo đi thôi...
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Võng lượng thạch cứng rắn vô cùng, muốn luyện thành pháp bảo ít cũng cần mấy tháng, mà thời gian ở trong Côn Ngô Bí Cảnh chỉ có một năm, tốt nhất vẫn nên đi tìm Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, đợi khi có thời gian, ta luyện nó thành pháp bảo phi kiếm cũng không muộn.
- Vậy chúng ta đi nhanh thôi, rời khỏi địa phương quỷ quái này, mất nhiều thời gian như vậy, tu sĩ còn sống khẳng định đã rời khỏi cánh rừng rậm quỷ dị này rồi!
Tiểu Bạch gật đầu nói.
- Được... Bất quá...
Cổ Thần đi tới bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, nói:
- Ta phải mang khối bia ngọc này đi!
Tiểu Bạch nhìn quáng qua bốn phía xa xa, vui mừng nói:
- Đúng rồi, đám quỷ hồn kia bởi vì có khối bia ngọc này ở đây mới không dám lại gần, nhất định khối bia ngọc này là một kiện bảo bối vô cùng quý giá.
Cổ Thần mỉm cười nói:
- Ngay cả quỷ hồn Đoạt Xá kỳ cũng không dám bước vào vòng mười dặm quanh đây, lực chấn nhiếp của bia ngọc này với quỷ hồn thực sự không thể tưởng tượng nổi, sợ rằng quỷ tiên Độ Hư cảnh cũng phải kiêng kỵ với bia ngọc này, ta thu nó vào tay, ngày sau nếu đụng phải quỷ hồn lợi hại còn có biện pháp đối phó.
Cổ Thần nói là làm, nhất thời đưa tay ôm lấy bia ngọc, vừa nhấc lên, Trấn Minh Ngọc Bi còn chưa động, đạo đạo thần hoa lưu động thoáng hình thành lên một chú ấn phù đầy vẻ cổ lão tang thương, một cỗ lực lượng thật lớn đẩy tới Cổ Thần, suýt chút khiến hắn ngã nhào.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 73: Nghịch ta thì chết.
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: MTR01- Kiếm Giới
- Bia này cắm thật chặt, trên bia còn có phù văn, chớp động liền có thể đẩy ta ra, quả nhiên không bình thường.
Cổ Thần thì thào nói.
Mi tâm chợt lóe quang mang, hai thanh pháp bảo trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay Cổ Thần, một thanh màu đỏ, một thanh màu trắng, chính là Liệt Dương Âm Cực song kiếm, rất nhanh, Cổ Thần liền bày ra Hỗn Độn Âm Dương đại trận.
Với tu vi hiện tại của Cổ Thần, bày ra Hỗn Độn Âm Dương đại trận có uy lực so với lúc trước đâu chỉ lớn hơn gấp nghìn lần? Ấn ký âm dương trên đỉnh lớn tới nghìn trượng, đủ che lấp cả một vùng trời.
Cổ Thần bổ ra đạo đạo kiếm cương, mỗi một đạo kiếm cương dài đến mấy trăm trượng, cho dù một ngọn núi lớn mấy trăm trượng cũng phải bị chém thành hai nửa, kiếm cương dung nhập vào trong âm dương ấn ký, một lần nữa bổ ra, uy lực càng lớn hơn, đạo đạo kiếm cương đều đánh lên mặt đất cách Trấn Minh Ngọc Bi chừng một trượng.
Nếu Trấn Minh Ngọc Bi có được căn cơ vững chắc, vậy trước tiên Cổ Thần liền phá đi căn cơ của nó.
Từng đạo kiếm cương cường đại đủ có thể miểu sát tu sĩ Linh Anh kỳ liên tiếp bổ xuống hai bên Trấn Minh Ngọc Bi, nhưng căn cơ Trấn Minh Ngọc Bi này quả nhiên vững chắc, Cổ Thần liên tục bổ xuống chín chín tám mươi mốt đạo kiếm cương vẫn không đủ làm lay động một chút Trấn Minh Ngọc Bi.
Cổ Thần cũng không nổi giận, tiếp tục bổ ra từng đạo kiếm cương, một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng có hiệu quả, dưới từng đạo kiếm cương được Cổ Thần bổ ra liên miên không dứt, mặt đất xung quanh Trấn Minh Ngọc Bi đã bắt đầu tan vỡ.
Một khi bắt đầu tan vỡ, vậy tới chỗ hủy diệt sẽ rất đơn giản, không lâu sau, mặt đất bị Cổ Thần bổ ra một hố sâu hơn trượng, Trấn Minh Ngọc Bi bắt đầu lay động, khi mặt đất xung quanh đều bị Cổ Thần đào thành hố sâu, đôt nhiên một đạo kiếm cương bổ xuống ngay sát chân Trấn Minh Ngọc Bi.
Oanh... Phù Trấn Minh Ngọc Bi sụp đổ theo nền đất.
Đột nhiên, một đạo quang mang bắn ra từ trong lòng đất, Trấn Minh Ngọc Bi tự động bay lên.
- Muốn chạy...
Cổ Thần hét lớn một tiếng, Thiểm Thiên Phong Dực sau lưng trong nháy mắt mở rộng thành trăm trượng, vỗ mạnh, thân thể Cổ Thần giống như thuấn di, xuất hiện tại ngay bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, hai tay chộp chặt lấy.
- Dĩ nhiên là bảo vật đã thông linh...
Cổ Thần tán thán một tiếng, trong lòng mừng rỡ.
Bên trong bia Trấn Min này cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết pháp lực của người nào, Trấn Minh Ngọc Bi bay đi, chỉ có thể giải thích tự thân Trấn Minh Ngọc Bi này có được thông linh, bảo bối bực này được xưng là linh bảo, linh bảo thông thường đều có uy lực đặc thù, so với tiên bảo không hề thua kém.
Cổ Thần đánh ra đạo đạo pháp lực vào trong Trấn Minh Ngọc Bi, mạnh mẽ luyện hóa nó, Trấn Minh Ngọc Bi này tuy rằng lợi hại nhưng chung quy vẫn là vật vô chủ, đồng thời chỉ có tác dụng trấn nhiếp với quỷ hồn, đối với tu sĩ mà nói, uy lực không lớn, giằng co với Cổ Thần dần dần đã không địch lại.
Khí thế Trấn Minh Ngọc Bi yếu dần, Cổ Thần thừa thắng xông lên, đánh ra đạo đạo pháp lực, liên tục đẩy vào trong Trấn Minh Ngọc Bi.
Trấn Minh Ngọc Bi chỉ kiên trì được hồi lâu, cuối cùng cũng bị pháp lực Cổ Thần công phá, từ ngoài vào trong, đều bị hạ dấu vết pháp lực, Trấn Minh Ngọc Bi đã thành vật của Cổ Thần.
Vừa thu lại pháp lực, Trấn Minh Ngọc Bi liền thu nhỏ lại thành cỡ bàn tay, hạ vào trong lòng bàn tay trái Cổ Thần, tâm niệm khẽ động, Trấn Minh Ngọc Bi liền dung nhập vào trong bàn tay.
Đúng lúc này, vô số tiếng quỷ gào từ bốn phía vang lên liên miên không dứt, Trấn Minh Ngọc Bi vừa mất, vô tận quỷ hồn trong phiến rừng quỷ này liền ào ào tiến về phía Âm Minh Đàm.
Nhanh nhất là hơn hai mươi bóng quỷ ảnh, đều là quỷ hồn có tu vi Đoạt Xá kỳ, hình dáng giống như thiếu niên, nhỏ chừng năm sáu tuổi, lớn chừng mười năm mười sáu tuổi.
Nguyên anh Đoạt Xá kỳ cũng giống như Dẫn Hồn kỳ, càng lớn thực lực càng mạnh, từ ba bốn tuổi tới chín tuổi là sơ kỳ, mười tuổi tới mười ba tuổi là trung kỳ, mười bốn mười năm tuổi đến trưởng thành hậu kỳ.
Hơn hai mươi gã quỷ ảnh này, thực lực từ Đoạt Xá sơ kỳ đến Đoạt Xá hậu kỳ, trong mắt cả đám đều hiện lên tia hưng phấn, đồng loạt xông về phía Cổ Thần.
Không còn Trấn Minh Ngọc Bi, đám quỷ hồn Đoạt Xá kỳ này liền muốn xông lên chiếm lấy thân thể Cổ Thần, đoạt xá sống lại làm người.
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, tay trái đẩy ra phía trước, Trấn Minh Ngọc Bi nhất thời bay ra khỏi lòng bàn tay, hóa thành khổ ba thước, tốc độ như thiểm điện bay về phía trước.
Đột nhiên, Trấn Minh Ngọc Bi phát ra quang mang vạn trượng, vài quỷ hồn Đoạt Xá kỳ đi trước nhất, tiếp xúc phải Trấn Minh Ngọc Bi, nhất thời kêu lên những tiếng thảm thiết, trong chớp mắt hôi phi yên diệt.
Những quỷ hồn còn lại đều bị quang mang từ Trấn Minh Ngọc Bi chiếu tới, lập tức hóa thành từng đạo khói xanh, phát lên những tiếng thét chói tai, kinh hồn táng đảm bỏ chạy về phía sau, một ít quỷ hồn Kim Đan kỳ ở phía xa bị quang mang của Trấn Minh Ngọc Bi chiếu tới, nhất thời hóa thành hư vô.
Uy lực của Trấn Minh Ngọc Bi với đám quỷ hồn này thực quá mức kinh khủng, Trấn Minh Ngọc Bi vừa ra, trong vòng phạm vi nghìn trượng xung quanh, tất cả quỷ hồn đều chạy trốn chết, nếu bị quang mang của Trấn Minh Ngọc Bi chiếu phải, không chết cũng trọng thương.
Thu lại Trấn Minh Ngọc Bi vào lòng bàn tay, bốn phía một lần nữa rơi vào tối đen, bất quá, một ít quỷ hồn Đoạt Xá kỳ còn lại cũng không dám tới gần Cổ Thần, cả đám đều tự động tránh xa, nhảy vào trong Âm Minh Đàm.
Cổ Thần nhìn thoáng qua Âm Minh Đàm, nói:
- Âm Minh Đàm này quỷ dị vô cùng, sau này khi tu vi đại thành, cẩn thận quay lại điều tra một phen, Tiểu Bạch, chúng ta đi...
Thiểm Thiên Phong Dực mở ra, Cổ Thần và Tiểu Bạch liền phi độn theo hướng đông, nơi cửa ra của phiến rừng quỷ dị.
-----------
Phía đông phiến rừng rậm tối đen là một mảnh thảo nguyên rộng lớn vô cùng, từ bên trong phiến rừng quỷ, bất luận bước chân tới địa phương nào của thảo nguyên, ngay lập tức được truyền tống tới cửa ra phiến rừng.
Lúc này, cách cửa ra ngoài ngàn trượng đang có không ít tu sĩ dừng lại tại đây.
Tu sĩ Bồi Nguyên kỳ có tới ha phần ba đều ngã xuống trong rừng quỷ, bị quỷ hồn thôn phệ, mất đi tính mệnh. Tu sĩ Kim Đan kỳ cũng ngã xuống không ít.
Tu sĩ còn sống, đại bộ phận đều đã ra khỏi rừng quỷ.
Chúng tu sĩ chia làm hai bộ phận, trên bầu trời có một con thanh long dài hơn trăm trượng đang bay lượn, đứng trên đỉnh đầu thanh long là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi.
Tàng Thiên Cơ đội mũ kim quan, mặc tử bào thêu rồng, thắt lưng đeo ngọc bội hình rồng màu trắng, chân đi giày thanh long, trong tay phe phẩy quạt giấy, nụ cười thường trực trên môi, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ thư thái cao cao tại thượng.
Dưới chân hắn là toàn bộ tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc, một chỗ phía trước là tu sĩ Hư Thiên Tông, có điều hiện tại không thấy yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đâu nữa.
Bên này, mỗi một tu sĩ Hư Thiên Tông, trong mắt đều hiện lên nỗi khiếp sợ không thể tưởng tượng, trong phiến rừng quỷ bọn họ bị hàng nghìn hàng vạn quỷ hồn truy đuổi, trải qua cửu tử nhất sinh rốt cuộc cũng bảo toàn tính mệnh chạy thoát ra khỏi rừng quỷ.
Nhưng khi bọn họ vừa thoát ra ngoài, nhìn Tàng Thiên Cơ đứng trên đầu thanh long, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhìn về phía bên mình, hệt như nụ cười của tử thần vậy.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, vì sao lại gặp phải Tàng Thiên Cơ trong Côn Ngô Bí Cảnh này?
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết...
Tàng Thiên Cơ cầm quạt giấy trong tay, nói một câu cực kỳ lãnh đạm.
Nhưng một câu này rơi vào trong tai mọi người, lại như trăm nghìn đạo sấm sét.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 74: Vô Chân làm phản (thượng).
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: MTR01- Kiếm Giới
Cổ Thần rời khỏi Âm Minh Đàm, ngàn vạn quỷ hồn như cá trên cạn gặp nước, chạy ào ào vào trong Âm Minh Đàm, trong phiến rừng quỷ này, quỷ hồn cường đại nhất có tu vi Đoạt Xá kỳ, nhỏ yếu nhất là Dẫn Hồn kỳ, tất cả từ mọi ngóc ngách trong rừng đều lũ lượt kéo về Âm Minh Đàm.
Đi được một lúc lâu, thấy được vô số quỷ hồn từ bốn phương tám hướng kéo lại, toàn bộ đều hướng về phía Âm Minh Đàm, tựa hồ một đám vẫn luôn ngao du phiêu bạt tìm lại được đường về cố hương, vô số quỷ hồn đều liều mạng kéo về Âm Minh Đàm.
Đột nhiên...
Mặt nước Âm Minh Đàm rung động kịch liệt khiến đám quỷ hồn đang vội vã lao xuống Âm Minh Đàm phải ngưng cước bộ.
Quỷ hồn dưới Kim Đan kỳ, chưa thành thực thể, nhảy xuống Âm Minh Đàm không làm sủi lên một bọt nước, chỉ có quỷ hồn đã ngoài Linh Anh kỳ khi bước vào mới gây ra động tĩnh.
Quỷ hồn ngoài Linh Anh kỳ sớm đã tiến hết vào trong Âm Minh Đàm từ lâu, ngay cả đại đa số quỷ hồn Kim Đan kỳ cũng đã đi vào, hiện tại chay tới đều là quỷ hồn lang thang đi tìm kiếm huyết nhục tu sĩ, đa phần đều là Dẫn Hồn kỳ và Bồi Nguyên kỳ, quỷ hồn Kim Đan kỳ còn lại rất ít, mặt nước Âm Minh Đàm thế nào lại rung động được?
Thế nhưng, càng kỳ quái chính là, mặt nước Âm Minh Đàm rung động ngày càng kịch liệt, dần dần, mặt nước từ chỗ rung động đã biến thành sóng gợn, bắt đầu nổi lên những bọt nước.
Tựa hồ... Đáy Âm Minh Đàm có thiên quân vạn mã, đang vọt ra ngoài Âm Minh Đàm.
Trong nháy mắt, vô số quỷ hồn đều lộ ra vẻ chấn động và sợ hãi, thấy mặt nước Âm Minh Đàm chấn động ngày càng mạnh, tất cả đều lui lại phía sau.
Đột nhiên...
Mặt nước nổi lên một cột sóng cao hơn chục trược, vô số bóng đen lao ra khỏi Âm Minh Đàm.
Một loạt bóng đen hạ xuống đất, đúng là một đội kỵ sĩ, hơn mười người đều mặc áo đen, mặt cũng đen nhìn không thấy rõ, mỗi người đều cưỡi một con hắc mã, xung quanh hắc mã lập lòe đốm lửa, bốn móng ngựa treo trên bầu trời, dưới móng ngựa đều là một đoàn hỏa diễm hư huyễn.
Hơn mười con ngựa rơi xuống đất, nhất thời chạy về phía trước, trong sát na, nhóm người áo đen thứ hai lao ra khỏi Âm Minh Đàm, cũng là hơn mười gã mặc áo đen như trước, cưỡi theo hắc mã lập lòe liệt diễm tử vong, vằ rơi xuống bờ lại có một nhóm người áo đen xuất hiện ngay phía sau, tiếp tục không dừng.
Một nhóm lại một nhóm kỵ sĩ áo đen lao ra khỏi Âm Minh Đàm, rất nhanh liền có hơn chục tốp như vậy, tính ra đã có chừng trên trăm tên kỵ sĩ áo đen xuất hiện.
Liên tiếp lao ra mười hai nhóm kỵ sĩ áo đen, đột nhiên Âm Minh Đàm nổi lên một trận sóng lớn cao hơn chục trượng, một kỵ sĩ áo đen lao ra khỏi ngọn sóng, thế nhưng kỵ sĩ này so với những kỵ sĩ áo đen trước khác biệt, thân cao chừng ba trượng, cưỡi trên hắc mã cũng cao trên ba trượng, so với đám kỵ sĩ lúc trước, cao lớn hơn nhiều.
Kỵ sĩ áo đen cao lớn hạ xuống đất cũng nhanh chóng lui ra, rất nhanh, từ bên trong Âm Minh Đàm lại có một đội hơn mười gã kỵ sĩ áo đen lao ra, từng nhóm nối tiếp nhau liên tục.
Chỉ trong thoáng chốc đã có hơn trăm nhóm kỵ sĩ áo đen lao ra khỏi Âm Minh Đàm, ngoại trừ kỵ sĩ áo đen cao lớn kia, tổng số cũng có hơn nghìn kỵ sĩ áo đen xuất hiện.
Hơn nghìn kỵ sĩ áo đen, sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, nhanh chóng nhắm hướng đông của rừng quỷ lao đi.
Hơn nghìn kỵ sĩ áo đen lao nhanh về phía đông, một lát sau liền không thấy bóng dáng đâu nữa, Âm Minh Đàm rất nhanh lại khôi phục vẻ yên tĩnh, đám quỷ hồn qua cơn khiếp sợ, một lần nữa tiến lại gần bờ Âm Minh Đàm, đang muốn đi xống, nước trong đầm lại một lần nữa nổi sóng, một đạo thân ảnh thật lớn lao ra.
Lần này hoàn toàn là một quái vật, cao chừng năm trượng, đầu dài đỏ tươi như máu, trên đầu không nhẵn nhụi, đỉnh đầu có một đôi sừng lớn, da dẻ đầy những nếp nhăn, hai mắt bạc trắng, cái miệng lớn mở ra giống như một chậu máu, răng nanh dài ló ra khỏi miệng, dài ba thước, trong tay còn cầm một thanh xoa lớn dài chừng bảy trượng.
Một xoa đâm xuống, vài quỷ hồn bị cự xoa đâm trúng nhất thời hóa thành hư vô, quái vật đảo mắt nhìn đám quỷ hồn xung quanh, giọng quát vang như chuông đồng:
- Không phải người ngoài Kim Đan kỳ, đều giết không tha...
Ngay sau đó, quỷ hồn dưới Kim Đan kỳ dám tiếp cận Âm Minh Đàm đều bị quái vật này dùng một xoa đâm chết.
----------
Tu sĩ và yêu tu của Tàng gia và Thanh Long tộc còn lại gần mười người, tất cả đều có tu vi Kim Đan kỳ.
Trong đó có hai đầu thanh long là Kim Đan hậu kỳ, Tàng gia cũng có hai tu sĩ là Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ còn lại vừa tròn năm người.
Bên phía Hư Thiên Tông, nhân số còn lại không nhiều lắm, chỉ có bốn người mà thôi, tu sĩ Kim Đan kỳ, ngoại trừ Hoàng Dược Tiên chỉ còn lại hai người, một gã Kim Đan trung kỳ và một gã Kim Đan sơ kỳ, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ chỉ còn sót lại một mình Vô Chân, trên tay hắn có pháp bảo lợi hại do Vô Thủy cấp cho, giúp hắn giữ lại một mạng bên trong rừng quỷ.
Trừ bốn người này, còn có Đạo Cửu Thiên của Thiên Đạo Tông, cùng với Quy tổng quản tới từ Đông Hải, trừ số đó ra, không còn ai khác.
Yêu tu Phong Lôi Ưng tộc khôn thấy người nào, tốc độ yêu tu Phong Lôi Ưng tộc cực nhanh, nhất là yêu tu Kim Đan kỳ, tốc độ bên trong rừng quỷ cũng vượt trên Tàng Thiên Cơ, đã sớm một bước rời khỏi rừng quỷ, sau đó chạy mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Về phần yêu tu Bồi Nguyên kỳ của Phong Lôi Ưng tộc, nếu không chết trong rừng quỷ, chạy thoát ra ngoài cũng đều bị Tàng Thiên Cơ đánh chết toàn bộ, vẫn còn lại một đống thi thể ở một bên.
Tàng Thiên Cơ đứng trên đầu một con thanh long Kim Đan hậu kỳ, ánh mắt sáng như điện, đảo qua sáu người Hư Thiên Tông phía bên này, hắn hơi nhíu mày, mục tiêu chính của hắn là Cổ Thần, vì vậy vẫn chặn sáu người Hư Thiên Tông ở đây, chưa có hạ thủ.
Thế nhưng, chờ đợi đã mấy canh giờ còn chưa thấy Cổ Thần đi ra.
Tàng Thiên Cơ ở ngay phía trước, sáu người Hoàng Dược Tiên không ai dám động, tu vi bọn họ và Tàng Thiên Cơ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, chỉ cần bọn họ khẽ động, Tàng Thiên Cơ sẽ lập tức triển khai sát chiêu lợi hại nhất.
Tuy biết Tàng Thiên Cơ sớm muộn cũng sẽ hạ sát thủ với bên mình, thế nhưng bọn họ không ai có được biện pháp, bởi vì có chạy cũng không biết chạy về đâu...
Tàng Thiên Cơ đứng trên đỉnh đầu thanh long, nhẹ nhàng mở miệng, nhưng thanh âm vẫn vang vọng, chấn động tinh thần:
- Cổ Thần, từ khoảnh khắc này trở đi, ngươi nếu còn không xuất hiện, qua mỗi một khắc ta liền giết một người, thẳng đến khi đồng môn của ngươi bị ta giết sạch mới thôi...
Bốn phía vẫn yên tĩnh, không thấy nửa bóng hình Cổ Thần đâu...
- Cổ Thần, nhanh lên một chút lăn ra đây nhận lấy cái chết!
- Cổ Thần, thái tử điện hạ muốn lấy cái đầu chó của ngươi, mau mau dâng lên!
- Cổ Thần, ngươi trốn không được đâu, nếu không ra, thái tử điện hạ muốn giết người rồi đó!
.....
Tu sĩ Tàng gia lớn giọng hô lên.
Tàng Thiên Cơ đột nhiên đưa một ngón tay, chỉ hướng một gã tu sĩ Kim Đan kỳ của Hư Thiên Tông, nói:
- Ngươi... Đi ra đây.
Người này chính là trưởng lão Lâm Nhược Phong của Ẩn Kiếm Phong, ngày trước cũng muốn Cổ Thần gia nhập Ẩn Kiếm Phong, lúc này bị Tàng Thiên Cơ điểm trúng, nhất thời kinh hồn táng đảm, thân thể khẽ run lên, không dám tiến về phía trước.
- Hừ...
Tàng Thiên Cơ hừ lên giận dữ, từ mi tâm phóng ra một đạo kim mang, bắn nhanh về phía Lâm Nhược Phong.
Trong mắt Lâm Nhược Phong chỉ còn nỗi sợ hãi, vội vàng tung ra một kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm, đồng thời tạo ra một tầng cương tráo pháp lực.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 74: Vô Chân làm phản (hạ).
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: MTR01- Kiếm Giới
Thế nhưng, chỉ trong sát na, đạo kim quang đã xuyên qua kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm, xuyên thấu qua cả tầng cương tráo pháp lực, Lâm Nhược Phong còn đang trong kinh hãi đã bị kim quang bắn thủng mi tâm.
Cả thân thể và linh hồn, trong nháy mắt bị miểu sát...
Một tu sĩ Kim Đan kỳ, Tàng Thiên Cơ vừa ra tay, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có.
Kim mang bắn ra khỏi sau gáy Lâm Nhược Phong, lúc này mọi người mới nhìn rõ, đây là một mũi dùi màu vàng dài hơn thước.
Kim Linh Trùy xẹt thành một đạo kim mang, rất nhanh quay trở lại mi tâm Tàng Thiên Cơ.
- Lâm trưởng lão...
Hoàng Dược Tiên và một vị trưởng lão khác thét lên một tiếng kinh hãi, đưa tay đỡ lấy, nhưng khí tức Lâm Nhược Phong đã biến mất từ lâu.
Tựa như đạp chết một con kiến, sắc mặt Tàng Thiên Cơ không hề thay đổi, vẫn hăng hái trò chuyện vui vẻ như trước.
Mấy người ngoại trừ căm tức nhìn Tàng Thiên Cơ cũng không biết làm gì khác hơn, giữa Thần Hải cảnh và Mệnh Tuyền cảnh, cách biệt như trời với đất, mấy người dù có liên thủ xông lên cũng không thể cũng không thể làm gì được Tàng Thiên Cơ.
Qua một khắc, Tàng Thiên Cơ một lần nữa hô to lên:
- Cổ Thần, lần giết chóc thứ hai lại muốn bắt đầu rồi.
- Cổ Thần, nhanh lăn ra đây! Dâng cái đầu chó của ngươi lên cho thái tử điện hạ...
- Cổ Thần, dù ngươi trốn tới chân trời góc biển, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của thái tử điện hạ...
Tàng Thiên Cơ lại đưa ngón tay chỉ xuống, nói:
- Ngươi... Đi ra đây.
Đầu óc Vô Chân nhất thời "ông" lên, người Tàng Thiên Cơ chỉ, chính là Vô Chân hắn.
Có thảm trạng vừa rồi của Lâm Nhược Phong, Vô Chân bị Tàng Thiên Cơ điểm trúng, hai chân nhất thời mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, bất quá tay hắn vẫn còn giữ được lưu loát hơn chân, trước khi ngã xống còn kịp đổ người về phía trước...
Thấy bàn tay Tàng Thiên Cơ khẽ động, Vô Chân nhất thời nằm bái ngay trên mặt đất, cao giọng nói:
- Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng...
Tàng Thiên Cơ chăm chú nhìn vào Vô Chân, nói:
- Ngươi dựa vào cái gì để giữ mạng sống?
- Thái tử điện hạ, ta là thiếu tông chủ Hư Thiên Tông, người muốn biết gì vể Cổ Thần ta liền nói ra tất cả, người muốn biết gì về Hư Thiên Tông, ta cũng nới ra tất cả, chỉ xin thái tử điện hạ tha mạng! Vô Chân nguyện làm trâu làm ngựa, nguyện ra sức vì thái tử điện hạ!
Trong lòng Vô Chân sớm đã nghiêng về Tàng Thiên Cơ, lúc này đã tới lúc sinh tử tồn vong, nhất thời liền vất bỏ tôn nghiêm, liên tục bái lạy.
Tàng Thiên Cơ ngừng tay, mỉm cười nói:
- Vậy chờ biểu hiện của ngươi, có đáng giữ lại một mạng hay không!
Nghe được lời Vô Chân, ngay cả tông môn cũng muốn bản rẻ, Hoàng Dược Tiên liền trách mắng:
- Vô Chân, ngươi sao dám phản bội sư môn? Ngươi còn mặt mũi nào gặp lại phụ thân ngươi?
Vô Chân nhất thời xoay người, chỉ vào Hoàng Dược Tiên, nói:
- Thái tử điện hạ, người này chính là thủ tọa Bách Thảo Phong của Hư Thiên tông, tên là Hoàng Dược Tiên, là sư phụ của Cổ Thần, cũng là gã đan dược sư cấp mười của Hư Thiên tông, địa vi trong Hư Thiên Tông gần bằng với tông chủ và thái thượng trưởng lão.
- Sư phụ Cổ Thần?
Thanh âm Tàng Thiên Cơ lạnh lùng, nói:
- Ngươi nói chỉ có vậy? Những thứ đó ai cũng đều biết, chỉ vậy cũng muốn đổi lại mạng ngươi?
Vô Chân nhất thời kinh hồn táng đảm, liên tục bái lạy, nói:
- Thái tử điện hạ, người muốn biết gì xin cứ hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết được điều gì, sẽ nói ra toàn bộ.
Khóe mắt Tàng Thiên Cơ hiện lên ý cười, nói:
- Thứ nhất, gia hương Cổ Thần ở nơi nào? Thứ hai, Thiên Tinh Hóa Hư đại trận của Hư Thiên Tông có phương pháp hóa giải hay không? Ngươi nếu có thể trả lời một vấn đều liền có thể tha ngươi một mạng, trả lời cả hai vấn đề liền có thưởng lớn!
- Hồi bẩm thái tử điện hạ, Cổ Thần kia trước khi gia nhập Hư Thiên Tông chỉ là một gã tán tu, không nhà không quê, không biết xuất sứ ở đâu...
Vô Chân run miệng nói một câu, thấy Tàng Thiên Cơ nhướng mày, nhất thời xụp người nằm bái trên mặt đất, cả tiếng nói;
- Thái tử điện hạ, vấn đề thứ hai, ta tuy rằng không biết phương pháp phá giải, nhưng xin người cho ta thời gian, để ta trở lại Hư Thiên Tông, ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp hóa giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận! Cầu xin thái tử điện hạ tha mạng...
- Nghịch tặc Vô Chân... Dám bán đứng tông môn, đáng chết!
Hoàng Dược Tiên và một vị trưởng lão Kim Đan kỳ chủ mạch khác nghe được Vô Chân nói, nhất thời giận dữ, hét lớn một tiếng, đồng loạt xuất thủ, hai đạo chưởng cương mạnh mẽ đánh tới người Vô Chân, ý đồ lập tức xử tử.
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận chính là thứ duy nhất Hư Thiên Tông dựa vào để đặt chân tại bên trong đại doanh Đế Đình hơn nghìn năm nay, nếu bị Tàng Thiên Cơ biết được phương pháp hóa giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, vậy đó chính là ngày tàn của Hư Thiên Tông.
Hoàng Dược Tiên và vị trưởng lão kia làm sao có thể dễ dàng để cơ nghiệp vạn năm của Hư Thiên Tông xụp đổ trong chốc lát? Vô Chân có thân phận đặc thù, sớm muộn cũng sẽ biết được phương pháp phá giả Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, vì vậy, hai người đều đồng loạt xuất thủ, đánh ra công kích cực mạnh, vô luận như thế nào, cũng phải đánh chết Vô Chân.
Tàng Thiên Cơ thấy vậy cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên tia chẳng đáng, nhất thời đánh ra một chưởng, một đạo chưởng cương lớn tới trăm trượng bay ra khỏi tay, đồng thời giữa mi tâm chợt lóe, hai đạo kim quang một trắng một vàng nhanh như thiểm điện bắn về phía hai người Hoàng Dược Tiên.
Oanh...
Trong sát na, chưởng cương của Tàng Thiên Cơ liền đụng trúng hai đạo chưởng cương của Hoàng Dược Tiên và vị trưởng lão kia, một tiếng nổ vang, hai đạo chưởng cương trong nháy mắt bị đánh tan, cả người Hoàng Dật Tiên chấn động, khí huyết trong người nhộn nhạo.
Chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, vị trưởng lão kia càng thảm hơn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn hai đạo quang mang đang lao nhanh tới, hai người không kịp điều chỉnh khí tức, nơi mi tâm lập tức bay ra một kiện pháp bảo phòng ngự, chỉ là, pháp bảo phòng ngự của Hoàng Dược Tiên chính là thượng phẩm, còn pháp bảo phòng ngự của vị trưởng lão kia chỉ là trung phẩm, nhưng lại bay ra liên tiếp hai kiện.
Oành...
Một tiếng nổ lớn vang lên, Băng Linh Trùy bắn trúng đỉnh luyện đan, là pháp bảo phòng ngự do Hoàng Dược Tiên xuất ra, Băng Linh Trùy bị dội trở về, còn đỉnh luyện đan kia cũng xuất hiện thêm một vết lõm sâu cỡ ngón tay.
Về phần vị trưởng lão kia liên tiếp phóng ra hai kiện pháp bảo phòng ngự, Kim Linh Trùy mạnh mẽ, sau khi xuyên thủng qua hai kiện pháp bảo, thế đi vẫn không giảm, tiếp tục xuyên thấu qua cương tráo pháp lực của vị trưởng lão này, bắn thẳng vào mi tâm.
Vị trưởng lão kia hét thảm một tiếng, thân thể và linh hồn đều bị tiêu diệt, Kim Linh Trùy bắn ra từ sau gáy hắn, hóa thành một đạo kim quang, cùng với Băng Linh Trùy, rất nhanh trở lại trong mi tâm Tàng Thiên Cơ.
- Hàn trưởng lão...
Hoàng Dược Tiên kinh hô một tiếng, đỡ lấy thân thể vị trưởng lão kia, máu đang không ngừng chảy ra từ mi tâm hắn, đã tuyệt khí từ bao giờ.
Một kích tiện tay, Hư Thiên Tông lại có một vị trưởng lão chết dưới tay Tàng Thiên Cơ.
Ngũ Linh Phân Thần Trùy kia chính là pháp bảo cực phẩm, cho dù đơn độc phóng xuất ra một trùy cũng có uy lực mạnh hơn nhiều so với pháp bảo thượng phẩm, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy bắn trúng cũng phải trọng thương, tu sĩ Kim Đan kỳ bị bắn trúng chỗ yếu hại, lập tức bị miểu sát.
Thấy Tàng Thiên Cơ chỉ giơ tay nhấc chân liền đánh chết một vị trưởng lão Kim Đan kỳ, trong lòng Vô Chân đối với lực lượng của Tàng Thiên Cơ càng thêm sùng bái, ngay cả bò xoài dưới đất cũng bất chấp, vừa bò qua bên kia vừa nói:
- Thái tử điện hạ, ngươi giết hết những người này, ta trở lại Hư Thiên Tông, nhanh thì năm năm, lâu thì mười năm, nhất định tìm được phương pháp phá giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, đến lúc đó cung nghênh thái tử điện hạ đi vào Hư Thiên Tông.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 75: Đại chiến Tàng Thiên Cơ.
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: MTR01- Kiếm Giới
- Ngươi, tên nghịch tặc này...
Hoàng Dược Tiên tức sùi bọt mép, râu tóc dựng ngược.
Nhưng Vô Chân đã chạy về phía tu sĩ Tàng gia, có Tàng Thiên Cơ ở phía trước, muốn đánh chết Vô Chân là điều không thể, trừ phi lão có được thực lực ngang bằng với Tàng Thiên Cơ.
Tàng Thiên Cơ phe phẩy quạt giấy, cười mỉm, nói:
- Hoàng Dược Tên, sớm nghe nói ngươi là đan dược sư cấp mười, vừa là sư phụ Cổ Thần, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu.
Nói xong, ánh mắt Tàng Thiên Cơ lạnh lùng rơi vào trên người Đạo Cửu Thiên và Quy tổng quản, nói:
- Hai ngời này, một người là tặc tử Thiên Đạo Tông, một người là vương bát Đông Hải, các ngươi tư sát còn có thể được chết toàn tây, linh hồn tiến nhập luân hồi, chuyển thế sống lại, nếu để bản thái tử phải động thủ, sẽ khiến các ngươi thần hình cầu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Đạo Cửu Thiên nhìn Tàng Thiên Cơ, cau mày, khổ sở nghĩ cách thoát thân, ngược lại Quy tổng quản lại tức giận tới trừng mắt dựng râu, cả giận nói:
- Lão tử là rùa, không phải vương bát, ta xem thằng nhóc nhà ngươi mới là vương bát...
Tu sĩ Tàng gia, thấy Quy tổng quản dĩ nhiên mắng Tàng Thiên Cơ là vương bát, cả đám run như cầy sấy, đều chửi ầm lên, lão rùa đen, vương bát đản đáng chết....
Tàng Thiên Cơ nghe vậy, lửa giận trong mắt chợt lóe, quát lớn:
- Muốn chết...
Quang mang bùng lên giữa mi tâm, bắn ra năm đạo quang mang, kim, xanh, trắng, hỏa, hoàng... Pháp bảo cực phẩm Ngũ Linh Phân Thần trùy trong nháy mắt xuất hiện, hóa thành năm đạo hào mang, tốc độ như thiểm điện bắn tới Quy tổng quản.
Quy tổng quản tuy rằng có không nhiều kiến thức sống ngoài Đông Hải, nhưng về pháp bảo lại rất hiểu biết, thấy năm đạo hào mang kia, sắc mặt nhất thời biến đổi, thân thể hóa thành nguyên hình rùa.
Thân ảnh Quy tổng quản biến mất, hóa thành một đầu rùa lớn hơn hai mươi trượng, nhất thời đầu và bốn chân đều co rụt lại, toàn bộ đều chui vào trong mai.
Trên vỏ mai rùa, các đường kẻ ngang dọc già nua, chứng minh lão rùa đã sống qua rất nhiều năm tháng.
Rùa càng già, vỏ mai càng cứng, Quy tổng quản sống qua vạn năm, mai rùa đã kiên cố từ rất lâu.
Oanh oanh oanh oanh oanh...
Năm tiếng nổ lớn liên tục vang lên, như tiếng va chạm của kim thiết, Ngũ Linh Phân Thân Trùy trong sát na đều bắn lên trên mai rùa.
Chỉ để lại một chút dấu vết mơ, toàn bộ Ngũ Linh Phân Thân Trùy đều bị bắn ngược trở về, nhưng không trở lại trong mi tâm Tàng Thiên Cơ.
Ngũ Linh Phân Thân Trùy là pháp bảo có lực công kích hàng đầu trong số những pháp bảo cực phẩm, dĩ nhiên chỉ để lại một vài dấu tích mơ hồ trên mai rùa, trình độ cứng rắn của mai rùa này so với pháp bảo cực phẩm, dĩ nhiên không hề thua kém chút nào, thậm chí còn vượt lên trên một chút.
- Tiểu vương bát... Tên nhãi kia... Chỉ bằng ngươi cũng dám động đến Quy đại gia gia? Tiểu súc sinh, mặc dù tu vi ngươi tiến nhanh, nhưng bằng điểm đó cũng dám dương oai trước mặt Quy gia gia, thời điểm Quy gia gia ta dương oai tại Đông Hải, tiểu súc sinh nhà ngươi còn không biết ở nơi nào! Ngươi chỉ đáng là tên vương bát đản nhỏ nhoi... Trở về bú thêm sữa mẹ đi, thằng nhóc vương bát đản...
Quy tổng quản tức giận mắng to, thanh âm truyền từ bên trong mai rùa phát ra.
Hai người Hoàng Dược Tiên và Đạo Vô Cực nghe xong cũng không nhịn được cười thầm, lực phòng ngự của vị Quy tiên sinh này quả nhiên mạnh mẽ tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Chúng tu sĩ Tàng gia choáng mắt, bọn họ chưa từng thấy qua yêu tu loài rùa, chỉ có nghe qua một câu " Đánh không vỡ mai rùa..." Hôm nay thấy được, mai rùa này quả nhiên không tầm thường.
Từ khi Quy tổng quản rời Đông Hải tới nay, Tàng Thiên Cơ là người đầu tiên xuất thủ với lão, Quy tổng quản tại Đông Hải là người đức cao vọng trọng, sống qua vô số năm tháng, cho dù Long Vương thấy được cũng phải cấp cho vài phần mặt mũi, phải tới mấy nghìn năm nay chưa từng tranh đấu với ai.
Hôm nay bị Tàng Thiên Cơ công kích, còn mắng lão là vương bát, Quy tổng quản quả thực tức giận muốn điên lên, lúc này đang trốn trong mai rùa, không ngừng chửi mắng Tàng Thiên Cơ là thằng nhãi vương bát đản, nhóc con, tiểu súc sinh...
Từ khi Tàng Thiên Cơ được sinh ra tới nay đã 24 năm, chưa từng có người dám nhục mạ hắn ngay trước mặt như vậy? Hơn nữa còn chửi hắn là tiểu vương bát đản, tiểu xúc sinh, thằng nhóc hỗn xược... Những từ ngữ này rơi vào trong tai Tàng Thiên Cơ, nhất thời khiến sắc mặt hắn biến lạnh, lửa giận trong mắt cực thịnh, tựa hồ như muốn hóa thành hỏa diễm thổi bùng ra ngoài.
- Lão rùa đen, tìm chết cho ta.
Tàng Thiên Cơ quát lớn một tiếng, mi tâm lóe lên quang mang, Ngũ Linh Phân Thân Trùy một lần nữa bắn ra.
Sau đó, tay kết Mộc Lôi Ấn, một đạo cự chưởng màu xanh lớn tới nghìn trượng nhất thời xuất hiện trên cao, trong sát na, thiên địa chia cắt, phong vân biến đổi, trong phạm vi vạn trượng, mây đen kín trời.
Ầm ầm...
Từng đạo lôi điện với đường kính to bằng miệng vại nước từ trong mây đen bổ ra, hạ xuống trên cự trưởng lớn nghìn trượng, trong chớp mắt, cự trưởng nghìn trượng đã hoàn toàn bị thiên lôi bao phủ, hóa thanh một cự chưởng lôi điện.
Hô...
Thế đi Mộc Lôi Ấn nhanh như gió, võ về phía ba người Quy tổng quản, Hoàng Dược Tiên, Đạo Cửu Thiên...
Tàng Thiên Cơ bị lửa giận thiêu đốt, quyết định tàn nhẫn, một lần diệt hết ba người trước mắt.
- Đến đây, chui vào trong mai của ta...
Thanh âm Quy tổng quản vang lên, mai rùa liền hé ra một khe hở.
Hoàng Dược Tiên, Đạo Cửu Thiên lập tức chui vào, sau đó, mai rùa liền khép lại vô cùng kín kẽ.
Đang đang đang đang đang...
Ngũ Linh Phân Thân Trùy giống như lần trươc, bị dội ngược trở lại.
Oanh...
Mộc Lôi Ấn cỡ nghìn trượng vỗ xuống mặt đất, đào thành một hố sâu vài chục trượng.
Mộc Lôi Ấn vừa thu lại, mặt đất phía trước liền hiện ra một vết chưởng ấn cỡ nghìn trượng, sâu hơn chục trượng, tại chính trung tâm chưởng ấn, có một mai rùa lớn chừng hai mươi trượng vẫn nguyên vẹn nằm đó.
- Tàng Thiên Cơ, tiểu súc sinh nhà ngươi, đừng mong làm gì được Quy gia gia... Ai...
Thanh âm Quy tổng quản tiếp tục truyền ra từ bên trong mai rùa, chỉ là, đột nhiên còn vang lên một tiếng ho khan.
Có thể thấy được, một chưởng vừa đã tạo thành ảnh hưởng nhất định với Quy tổng quản, khiến huyết khí trong người lão phải nhộn nhạo.
Nghe được tiếng ho khan của Quy tổng quản, Tàng Thiên Cơ lộ ra một tia vui vẻ, quát lớn:
- Lão rùa đen, nhìn xem ngươi có thể đỡ được bao nhiêu chưởng của bản thái tử.
Nói xong, Tàng Thiên Cơ một lần nữa kết chưởng ấn, cự chưởng nghìn trượng lập tức xuất hiện, sát na, trong phạm vi vạn trượng, trời đất lại tối đen, phong vân biến sắc, đạo đạo lôi điện lớn như miệng vai nước đánh xuống cự chưởng màu xanh, trong nháy mắt, lôi điện lập lòe.
- Tàng Thiên Cơ, ngươi là tiểu vương bát đản, tiểu súc sinh, thằng nhóc hỗn xược...
Quy tổng quản tức giận mắng lên, thanh âm lại truyền ra khỏi mai rùa như trước.
- Ha ha ha... Quy tổng quản, chửi hay lắm...
Đúng lúc này, một tiếng cười cuồng tiếu vang vọng đất trời.
Trong mai rùa, ánh mắt Hoàng Dược Tiên chấn động, kinh hãi thốt lên:
- Là Cổ Thần...
- Là Cổ Thần... Thái tử điện hạ, Cổ Thần đi ra rồi...
Vô Chân nhất thời cuống quýt nói.
Cổ Thần chưa xuất hiện, một đạo quyền cương lớn tới hơn nghìn trượng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trong nháy đánh tới cự chưởng lôi điện.
Oanh...
Một tiếng nổ cực mạnh vang lên như muốn chấn thủng màng nhĩ, Mộc Lôi Ấn bị một quyền của Cổ Thần đánh tan, vô số cương khí pháp lực cuồn cuộn thổi về bốn phía, trong nháy mắt đã dạt ra ngoài mấy nghìn trượng.
Cương khí pháp lực tan đi, bầu trời phía trước liền xuất hiện hai bóng người, đứng giữa không trung, sau lưng đều có một đôi cánh lập lòe quang điện lớn tới hơn ba mươi trượng, hai người này không phải ai khác, chính là Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế