Quyển 1: Trở Về Đô Thị.
Chương 337: Ông Chủ Trương - Trùm Buôn Bán Vũ Khí .
Dịch: Cosmo Queen
Biên: Cosmo Queen
Nguồn: 4vn.eu
:0 (144):
Sau khi thấy Tô Uyển Nhi quả thật mang theo Thi Thi đi ra ngoài chơi, Phương Dật Thiên mới thở phào một cái, bất quá khi nghĩ đến vẻ mặt Tô Uyển Nhi lúc tỏ ra cương quyết phó thác cả cuộc đời cho hắn liền cảm thấy một trận đau đầu.
"Ngọc tỷ, chúng ta đi thôi, em đưa chị đến chợ trước đã." Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp của Liễu Ngọc, nói.
"Nếu cậu vội thì cứ đi trước đi, để chị tự bắt taxi cũng được, cũng không phải xa lắm." Liễu Ngọc mặt hơi đỏ lên, tựa hồ trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
"Haha, Ngọc tỷ đã nói không xa thì cứ để em đưa đi vậy." Phương Dật Thiên nói xong đi ra mở cửa xe, quay đầu nhìn về phía Liễu Ngọc cười cười.
Liễu Ngọc có chút ngẩn ra, sau đó chỉ có thể cười cười, đi tới ngồi vào trong xe.
Bên trong xe lập tức tràn đây một cỗ u hương, nương theo hơi thở có vẻ dồn dập mất tự nhiên của Liễu Ngọc mà từ từ tản ra.
Từ đêm đó cùng Liễu Ngọc ở trên giường vượt qua ranh giới, triền miên âu yếm thì Phương Dật Thiên đã nghĩ đến lúc hai người gặp lại sẽ có tình cảnh này. Bất quá sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngượng ngùng hiện tại của Liễu Ngọc.
Cảm thấy bầu không khí trong xe có chút nặng nề, Liễu Ngọc cười cười, nói: "Chuyện đêm đó còn chưa nói tiếng cảm ơn cậu."
"Không cần, sau này khi Ngọc tỷ đi dự tiệc một mình nên chú ý nhiều một chút là tốt rồi." Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Liễu Ngọc gật gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi : "Sáng nay Thi Thi nói cái gì với cậu phải không?"
"Ách...Cũng không có chuyện gì, chỉ là tiểu hài tử nói đùa ấy mà, bất quá Thi Thi quả thật đúng là rất đáng yêu." Phương Dật Thiên nghĩ tới khi Thi Thi ghé vào lỗ tai hắn nói mẹ cô bé nhớ hắn thì tim lại nhảy lên thình thịch.
"Không có gì là tốt rồi" Liễu Ngọc mỉm cười sau đó mới bảo hắn "Đến phía trước quẹo phải là tới chợ bán nông sản, tới đó để chị xuống xe đi."
Phương Dật Thiên gật gật đầu, bất quá hắn có thể cảm giác được, Liễu Ngọc nói ra câu trước sắc mặt dường như có chút ảm đạm, hắn cũng không biết nói gì, lái xe quẹo phải, đến trước chợ nông sản liền dừng xe.
Liễu Ngọc nhìn về phía hắn, nói: "Cám ơn cậu, cậu cứ đi trước, không cần chờ chị. Cậu còn có việc, chị không tiện làm phiền lâu."
"Nếu không em chờ chị mua đồ xong đưa chị trở về, nhân tiện sửa giúp chị cánh cửa..." Phương Dật Thiên thật đúng là sợ Tô Uyển Nhi khi nhìn thấy Liễu Ngọc một mình trở về sẽ có sinh lòng nghi ngờ.
"Không cần đâu, nếu Tiểu Uyển có hỏi thì chị biết nên trả lời như thế nào. Hơn nữa, nàng dẫn Thi Thi đi chơi, trong một lúc không thể trở về nhanh như vậy được. Cậu không phải chờ chị, sau khi mua đồ xong tự chị đón xe về cũng được." Liễu Ngọc nói.
Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ, quả thật hôm nay hắn có việc cần làm, sau đó nói :"Vậy được rồi, em đi trước vậy."
Liễu Ngọc gật đầu, mỉm cười một tiếng sau đó bước xuống xe.
Nhìn thấy bóng lưng với những đường cong mê người của Liễu Ngọc ngày càng xa, Phương Dật Thiên thầm than nhẹ một tiếng, quay đầu xe sang hướng khác sau đó phóng như bay mà chạy đi.
Phương Dật Thiên lái xe cũng không phải về trang viên Mân Côi mà là đi về phía ngoại ô. Nơi hắn muốn tìm chính là nhà máy gia công máy móc của ông chủ Trương.
Ông chủ Trương nửa đời đều lấy buôn bán vũ khí làm sinh kế, hơn nữa lại còn là người tàn nhẫn giết người không chớp mắt. Sau khi giã từ cuộc sống đen tối lúc trước mới gầy dựng một nhà máy gia công máy móc để làm ăn lương thiện, bất quá cái cỗ sát khí hùng hậu trên người lão cùng với mạng lưới tay chân dày đặc cũng không vì thế mà mất đi.
Mục đích Phương Dật Thiên tìm ông chủ Trương đương nhiên là vì đối phó với Cửu gia. Nếu như Cửu gia được gọi là hoàng đề ngầm của Thiên Hải thì đó chắc chắn không phải là hư danh, thế lực trong bóng tối khẳng định rất lớn, cao thủ bên người chắc cũng không ít.
Kỳ thật bấy nhiêu đó cũng chưa đủ để khiến hắn cảm thấy sợ hãi, chính là nếu chưa thăm dò kỹ lưỡng tình hình bên trong của Cửu gia thì hắn sẽ không tùy tiện hành động. Chỉ có hiểu rõ thế lực của Cửu gia sau đó căn cứ vào sự phân bố thế lực của Cửu gia mà vạch ra một kế hoạch phản kích, đồng thời cũng phải chuẩn bị tốt đường để rút lui, đây mới chính là tác phong trước sau như một của hắn, Chiến Lang!
Một người vô luận có mạnh mẽ đến đâu, mỗi lần hành động đều sẽ không thể đoán trước được những tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Nếu lúc này không chuẩn bị sẵn một đường để rút lui thì khi tình huống phát sinh chắc chắn không thể vô sự trốn thoát, cái chính là nếu không điều tra tỉ mĩ tình hình của địch nhân thì khó có thể chuẩn bị trước được.
Hôm nay đi tìm ông chủ Trương như vậy chắc hẳn không kịp trở về Lâm gia biệt thự. Phương Dật Thiên sau khi nghĩ nghĩ liền cầm lấy điện thoại bấm số của Lâm Thiển Tuyết.
"Tiểu Tuyết, tôi là Phương Dật Thiên, hôm nay tôi có chút việc, có thể muộn một chút mới đến chỗ cô được."
"Biết rồi! Ah, nhân tiện nói cho anh biết một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Sáng nay ba của tôi có gọi điện về, ba nói kế hoạch đàm phán về các hạng mục mới có chút rắc rối, bởi vậy có thể không về sớm được."
"A? Nói như vậy tôi chỉ còn biết tiếp tục làm cận vệ cho cô nữa thôi sao?" Phương Dật Thiên thanh âm cười khổ, nói.
"Hừm anh không vui sao? Nếu cảm thấy không vui thì anh có thể lập tức rời đi, bổn tiểu thư đây cũng không có mặt dày mày dạn mà yêu cầu anh phải lưu lại !" Trong điện thoại Lâm Thiển Tuyết thở phì phì nói.
"Tôi nói thế nào cũng đã đáp ứng với ba cô giúp ông chiếu cố cô đến khi ông trở về mới thôi, sao tôi lại có thể nuốt lời được. Hơn nữa tôi cũng đã đáp ứng giúp cô mát xa ngực thì cũng không thể giữa chừng bỏ dở được, phải không?" Phương Dật Thiên tự nhiên nói.
"Anh...Hừ, không nói với anh nữa. Đúng rồi, anh không phải nói cái kia cần làm mỗi ngày mới có tác dụng sao? Ngày hôm qua..."
"A, được rồi, hôm qua tôi quên mất. Như vậy hôm nay tôi sẽ bù lại là được chứ gì."
"Bù lại? Ý anh là tăng thời gian mát xa lên gấp đôi để bù lại? Sao anh không đi chết đi, tôi xem rõ ràng là anh muốn câu giờ để lợi dụng thì có."
Phương Dật Thiên có chút ngượng ngùng vì ý đồ bị đối phương phát hiện, cười nói: "Cô cũng đừng có tự đề cao mình quá chứ, trước ngực cô ngay cả thịt cũng không có thì ttôi còn chiếm tiện nghi cái gì? Nói đùa gì vậy, tôi thật sự là lo cho cô mới đáp ứng giúp cô mát xa cho ngực lớn ra, không quan hệ tới việc có chiếm tiện nghi hay không."
"Phương Dật Thiên! Tên hỗn đản! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!" Lâm Thiển Tuyết tức giận tới mức cúp ngang điện thoại.
Phương Dật Thiên nhún vai, khẽ thở dài, đối với nữ nhân thật đúng là không thể nói thật a!
Phương Dật Thiên nhấn ga tăng tốc nhanh hơn nữa, chừng 20 phút sau đã thấy phía xa xa vị trí của nhà máy gia công máy móc. Lúc lái xe đến gần thì thấy phía trên có treo biển "Xưởng gia công máy móc Đông Hưng", đây đúng là nhà máy của ông chủ Trương.
Xưởng gia công máy móc này kích thước không lớn cũng không nhỏ, vừa ở bậc trung, về chuyên môn thì có: hàn gia công, gia công máy công cụ, các loại máy cỡ vừa, cỡ nhỏ, đồ đúc, máy bộ, linh kiện...
Ông chủ Trương nhờ có mối quan hệ rộng, bởi vậy gia công ra sản phẩm nào cũng có con đường tiêu thụ ổn định. Nhờ đó mà cuộc sống sau này của hắn cũng có chút dễ chịu, chí ít không cần phải hàng ngày tiếp xúc với súng ống đạn dược nguy hiểm như lúc trước.
Phương Dật Thiên dừng xe ở trước xưởng, sau đó hướng vào trong nhà đi vào. Bên trong xưởng âm thanh của các máy cắt gọt kim loại chói tai truyền đến, ở mỗi phân xưởng công việc đêu bận rộn, ánh mắt của hắn đảo mấy vòng cũng không nhìn thấy ông chủ Trương đâu cả.
"A? Phương ca, thật là anh sao Phương ca, anh đã đến rồi." Một thanh niên trẻ tuổi gầy gò vẻ mặt kích động cười nói, hướng Phương Dật Thiên đi tới.
"Haha, Tiểu Hậu,tôi đã nói ngươi không cần gọi Phương ca, cứ kêu tên là được rồi." Phương Dật Thiên cũng cười, nhận ra thanh niên đang đi tới chính là Trần Hậu, cũng chính là tên trộm mà lần trước hắn bắt được.
"Tôi, tôi đã thành thói quen, trong nhất thời cũng không thể đổi được." Trần Hậu gãi đầu, nhìn về phía Phương Dật Thiên trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích xen lẫn cung kính.
Lại nói, hắn còn muốn cảm tạ Phương Dật Thiên lần trước bắt được hắn chẳng những không giao cho đồn công an mà còn giới thiệu hắn đến xưởng này làm việc. Ở đây hắn theo sư phụ từng bước học nghề lại có thu nhập ổn định, có thể nói hắn xem Phương Dật Thiên như cha mẹ tái sinh, trong lòng đối với Phương Dật Thiên cảm kích không thôi.
"Đúng rồi, Tiểu Hậu, ông chủ Trương đâu?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Ông chủ hẳn là đang tập thể hình trong phòng, để tôi dắt Phương ca vào đó." Trần Hậu nói.
"Không cần, ngươi mau đi làm việc đi, cố gắng làm cho tốt, đừng có nhân cơ hội mà lười biếng đấy!" Phương Dật Thiên cười cười, vỗ vai Trần Hậu.
Trần Hậu nghe vậy cũng thật thà nở một nụ cười, liều mạng gật gật đầu.
Phương Dật Thiên liền hướng về phía sau xưởng mà đi đến. Ở đó ngoài khu vực dành cho công nhân nghỉ ngơi còn có một số khu vực giải trí, phòng tập thể hình chính là một trong số đó.
Phương Dật Thiên đẩy cửa phòng tập đi vào. Sau khi vào trong liền nghe truyền đến một trận âm thanh "Phanh phanh phanh!". Hắn giương mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh, liền thấy một nam nhân ngoài 50 tuổi đang cởi trần đánh quyền anh trên võ đài ở giữa phòng tập, thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh, mỗi quyền phát ra lại tràn đầy uy lực mạnh mẽ.
Phương Dật Thiên hơi hơi nheo mắt lại, cười cười, nam nhân trước mặt chính là người hắn muốn tìm, ông chủ Trương. Mỗi ngày đều phải luyện quyền anh tựa hồ đã trở thành qui tắc bất di bất dịch của ông chủ Trương, bởi vậy mỗi lần hắn đến đây vào thời điểm này không sai biệt lắm đều nhìn thấy ông chủ Trương ở trên võ đài đang ra sức đánh đấm.
Last edited by Tiểu Dê; 02-05-2011 at 09:36 AM.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cosmo Queen
Quyển 1: Trở Về Đô Thị.
Chương 338: Ngươi Chỉ Cần Nói Một Câu.
Dịch: Cosmo Queen
Biên: Cosmo Queen
Nguồn: 4vn.eu
Ta đã trở lại
Bên trong phòng tập thể thao vang lên tiếng vỗ tay của Phương Dật Thiên, hắn hướng về phía ông chủ Trương, cười nói: "Thật lợi hại nha Trương lão bản, lực đạo cùng với tốc độ này so với năm đó cũng không có giảm đi chút nào a!"
Phanh
Trương lão bản nện một quyền thật lực lên bao cát rồi mới dừng lại, tiện tay cầm lấy cái khăn đang vắt trên hàng rào của võ đài lau mồ hôi, sau đó khoát lên vai, nhìn thấy Phương Dật Thiên liền cười đáp lễ: "Để Phương lão đệ chê cười rồi. Nghỉ ngơi suốt mấy năm quả thật thân thủ đã nặng nề hơn trước rất nhiều, chỉ là mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì nên vào đây vận động một chút ấy mà."
"Haha, Trương lão bản quá khiêm tốn rồi. Tôi còn định tìm ông để tỉ thí đây." Phương Dật Thiên vẫn cười ha hả, nhìn thấy Trương lão bản vung quyền đánh đấm mạnh mẽ đầy uy lực thật lòng hắn cũng muốn lên thử một phen.
Trương lão bản nghe vậy chỉ biết cười khổ lắc đầu, cầm lấy bao thuốc lá rút một điếu quăng cho Phương Dật Thiên, nói: "Con mẹ nó, đường đường là Chiến Lang chiến công lừng lẫy, uy danh hiển hách tìm tôi để đấu võ đài, đừng có đùa chứ? Cậu nghĩ tôi là người thấy chết mà vẫn đâm đầu vô chắc? Lần trước lôi đài tỉ thí với cậu đến giờ bộ xương già nua này vẫn còn ê ẩm đây."
"Cái gì mà uy danh hiển hách chứ, ông không đánh thì thôi. Lần trước chẳng phải tôi cũng đã chịu của ông mấy quyền còn gì." Phương Dật Thiên cười cười, nói.
"Đó là bởi vì cậu không toàn lực xuất thủ!" Trương lão bản nói xong liền từ trên võ đài nhảy xuống, nói tiếp "Đi! Đi uống rượu, hôm trước có một đối tác tặng tôi mấy bình Mao Thai, tôi vẫn đang lo uống rượu mà không có bạn đây"
"Mao Thai? Hảo tửu a! Nhưng ông cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào, mới sáng sớm đã uống rượu sao?" Phương Dật Thiên thở ra một làn khói, cười nói.
"Sớm cái gì mà sớm, cũng sắp trưa rồi, mau đi thôi!" Trương lão bản vừa nói vừa kéo Phương Dật Thiên ra ngoài, hướng phòng làm việc của lão đi đến. Trên đường đi lão tranh thủ gọi điện kêu nhà bếp làm mấy thứ đồ nhắm, trực tiếp đưa tới văn phòng.
Rất nhanh, những thứ Trương lão bản phân phó đã được đưa tới, ngoài mấy món thông thường còn có nửa con lợn sữa quay, một con thỏ nướng, một mâm thịt gà, rượu chính là loại Mao Thai 50 năm, một bình này ngoài chợ có giá hơn một vạn, có thể xem là cực phẩm trong rượu đế.
Sau khi làm vài chén, Trương lão bản gắp một miếng lợn sữa quay cho vào miệng nhai, sau đó nhìn Phương Dật Thiên: "Nói đi, hôm nay cậu tìm tôi có việc gì?"
Phương Dật Thiên biết rõ Trương lão bản là người thẳng thắn, hắn cũng không giấu diếm nữa, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn rút một điếu đưa cho Trương lão bản, sau đó hắn cũng đốt một điếu, rít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Ông có nghe nói đến Cửu gia, hoàng đế ngầm của Thiên Hải chưa?"
Trương lảo bản đang cầm hộp quẹt định đốt thuốc thoáng chút giật mình, sau đó lão liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: "Đương nhiên biết, thời gian qua những nhân vật tiếng tăm ở Thiên Hải tôi đều đã thăm dò. Cửu gia này thật sự cũng không đơn giản, nghe nói các thế lực ngầm ở Thiên Hải đều bị hắn nắm trong tay. Như thế nào? Là cậu trêu chọc hắn hay hắn trêu chọc cậu?"
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, nói: "Xem như hắn trêu chọc tôi đi, bất quá hiện tại, chính tôi cũng muốn gặp mặt hắn một lần."
Trương lão bản trong mắt hiện lên một tia quang mang dày đặc, nói: "Cửu gia ở Thiên Hải tuy nói là hùng cứ một phương, bất quá trong mắt tôi hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật. Tôi thấy hắn thật sự quá liều lĩnh mới dám trêu chọc đến cậu. Nếu so với những gì mà cậu làm trước đây thì cái thế lực của hắn ở Thiên Hải hiện tại có là cái chim gì. Nói đi, cần tôi giúp cái gì?"
"Haha, nói là nói như vậy, nhưng Cửu gia ở đây dù sao cũng đã thâm căn cố đế, khó mà động vào được. Tôi nghĩ trước hết tìm hiểu một ít tin tức về hắn đã. Tốt nhất là điều tra xem nhân thủ dưới trướng hắn phân bố thế nào, sau đó là chỗ ở, thói quen sinh hoạt, bên người có bao nhiêu cao thủ bảo vệ..., từ từ tra ra hết." Phương Dật Thiên tựa hồ lười cầm đũa, trực tiếp cầm cái chân lợn quay lên cắn một cái, chậm rãi nhai nhai.
"Một tuần." Trương lão bản chìa đầu ngòn tay ra, nhàn nhạt nói.
"Sao?" Phương Dật Thiên có chút ngạc nhiên nhìn về phía Trương lão bản.
"Cho tôi thời gian một tuần, tôi sẽ phái người tìm hiểu những điều cậu vừa nói một cách rõ ràng." Trương lão bản nói một cách nhẹ nhàng, giống như việc mà mật thám của sở cảnh sát Thiên Hải đã thất bại so với việc lão sắp làm hoàn toàn không giống nhau.
"Nghe nói cục cảnh sát Thiên Hải đã vài lần phái mật thám điều tra nội tình của Cửu gia, bất quá cuối cùng đều chết một cách bí ẩn." Phương Dật Thiên cười cười.
"Cậu cho rằng cái đám mật thám vô dụng đó có thể so sánh với thuộc hạ của tôi? Thủ lĩnh quân phiệt ở Tam Giác Vàng, Lào, Myanmar có tên nào là dưới Cửu gia đâu. Chẳng phải cuối cùng đều bị tôi làm cho dở sống dở chết sao? Chỉ là một tên Bá Vương ở Thiên Hải thì đã tính là gì. Cậu yên tâm đi, chuyện tôi đã đáp ứng ngươi có khi nào nuốt lời đâu." Trương lão bản nhìn Phương Dật Thiên một cái, khẽ nói.
"Tôi không phải là không tin khả năng của ông, chỉ là muốn ông phái ra người nhiều một chút, dù sao cả thành phố Thiên Hải đều có cơ sở ngầm của Cửu gia tồn tại." Phương Dật Thiên ra vẻ trầm ngâm.
"Tti biết cậu lo lắng sẽ liên lụy đến tôi, cậu yên tâm đi, những người này đều là tinh anh đã từng trải qua sống chết, cho dù hành tung có bại lộ thì bọn hắn cũng sẽ lập tức kết liễu sinh mạng của mình, sẽ không để lộ dù chỉ một câu." Trương lão bản khẳng định nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền gật gật đầu, trong lòng dâng lên một trận cảm kích, bất quá hắn cũng không có nói ra. Có khi giao tình giữa nam nhân với nhau là vậy, không cần nói ra cũng có thể hiểu nhau được.
"Có cần vài khẩu súng không? Cậu dùng súng ngắm rất khá, có cần tôi chuẩn bị không? Đến lúc đó Cửu gia trước mặt cậu chỉ còn biết run rẩy. Haha"
"Đã hơn một năm không đụng tới, chỉ sợ không quen tay. Tạm thời không cần, tôi nghĩ cũng không nhất thiết phải dùng đến súng." Phương Dật Thiên uống một hớp rượu, nói.
"Với kỹ thuật bắn tỉa của cậu, cho dù trải qua 18 năm cũng sẽ không thể trật được! Bất quá với thân thủ của cậu tôi nghĩ cũng đủ rồi. Dùng súng ngược lại có nhiều hạn chế, dù sao đây cũng không phải là chiến trường mà là thành phố. Tôi sẽ cấp cho cậu mấy tên lính đánh thuê, những tên đó đều là những kẻ điên không sợ chết, có thể giúp một tay...Hay là cậu đơn giản nói một câu đi, tôi lập tức tìm một đội quân vũ trang đến san bằng địa bàn của Cửu gia!" Trương lão bản ánh mắt sáng lên, ra vẻ cuồng nhiệt.
Phương Dật Thiên nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười: "Con mẹ nó... Tôi nói ông đấy Trương lão bản, ông cho tôi là phần tử khủng bố chắc, tự dưng cầm đầu một nhóm mang súng AK chạy ra đường. Chỉ sợ chính quyền sẽ phái quân đội ra mà đem tôi tiêu diệt mất!"
"Haha, tôi không có ý này. Cái chính là muốn dọa Cửu gia. Tôi nghĩ mười mấy người trong tay cầm AK chỉa vào đầu hắn, cảnh tượng đó khẳng định là rất kích thích, khẳng định khi đó Cửu gia nếu không chết giấc thì cũng vãi cả ra quần." Trương lão bản cười ha hả, bưng chén rượu lên làm một ngụm.
"Tiếp tục uống rượu, đừng vì một tên Cửu gia mà làm mất nhã hứng của chúng ta."
Phương Dật Thiên cũng cười, bưng chén rượu lên cùng Trương lão bản cạn một cái.
Mao Thai quả không hổ danh là vua rượu đế, vào miệng mới đầu nghe mềm mại rồi hơi rượu bắt đầu nồng lên, sau đó để lại dư vị êm dịu vô cùng tận.
Cứ ngươi một chén ta một chén như thế, lúc sau ánh mắt Trương lão bản bắt đầu nổi lên một tia cuồng nhiệt. Cái cảm giác lúc còn trong cuộc sống ngày ngày đối mặt với súng ống, với máu tanh nhất thời dâng lên trong lòng, lão nhìn về phía Phương Dật Thiên, nói:
"Nghỉ ngơi vài năm thật đúng là nhớ cái cảm giác kích thích ngày trước. Nói đi, tôi chỉ cần một câu của cậu!"
"Tôi nghĩ một mình cậu đơn thương độc mã quyết đấu cùng Cửu gia chẳng có gì thú vị cả. Chi bằng thêm tôi đi, chỉ cần một lời của cậu, tôi với cậu lập tức đi giết hắn."
Trong ánh mắt sắc bén của Trương lão bản lúc này sát khí đã dày đặc, so với sát khí lúc hắn chưa rời khỏi cuộc sống kia tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.
"Ông bình tĩnh một chút đi. Vất vả lắm mới từ bỏ được kiếp sống chém giết năm đó, chẳng lẽ ông muốn vì việc này mà bị cuốn vào một lần nữa? Hơn nữa, ông không tin vào năng lực của tôi sao?" Trong lòng Phương Dật Thiên nổi lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng nói.
"Tin thì tin, chỉ là tôi có chút ngứa tay, có lẽ thật sự tôi không quen cuộc sống an nhàn hưởng thụ kiểu này." Trương lão bản cười cười, nói.
"Cuộc sống bình thường có gì không tốt. Bản thân tôi muốn sống an nhàn thì một chút phiền phức có là gì. Nhưng tôi là thân bất do kỷ a." Phương Dật Thiên có chút cảm thán nói.
Trương lão bản tựa hồ nghe ra cái gì, hai mắt nhíu lại, hỏi: "Còn có chuyện phiền phức nào lớn hơn Cửu gia sao?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, sau đó cười cười: "Không có gì, tiếp tục uống rượu. Rượu ngon thế này không thể bỏ phí được!"
"Tôi há sợ cậu chắc? Đến lúc ngươi say bò ra đừng trách lão già này không báo trước nhé." Trương lão bản cười lớn nói.
"Ông đừng xem thường tửu lượng của tôi, chưa biết hôm nay ai là người bò ra trước a!" Phương Dật Thiên hào hứng nói, tiếp tục rót đầy rồi cùng Trương lão bản cạn chén.
Bên trong văn phòng hai nam nhân ăn uống linh đình, kẻ ăn miếng lớn, người uống ngụm lớn, đồ ăn thức uống đều dùng tay mà bốc, nếu người ngoài trông thấy nhất định sẽ cho là bất nhã nhưng hai người họ cũng không có chút kiêng kị.
Có lẽ, chi những nam nhân từng có sinh tử chi giao, vì đối phương có thể không tiếc cả mạng sống thì mới có thế bộc lộ bản tính thật sự của mình mà cùng nhau vui vẻ như vậy.
Cũng chỉ có những nam nhân chân chính mới hiểu được lạc thú khi một tay tu rượu, một tay xé thịt. Đó cũng là một loại khí khách không dễ gì có được!
Last edited by Cosmo Queen; 04-05-2011 at 04:39 AM.
Đã có 85 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cosmo Queen
Quyển 1: Trở Về Đô Thị.
Chương 339: Gặp lại Tĩnh Thư Di.
Dịch + Biên: Tiểu Vũ
Nguồn: 4vn.eu
Cuối cùng thì Phương Dật Thiên cũng từ biệt Trương lão bản, lúc này trên người đã mang theo sáu bảy phần men say, chỉ trong thời gian gần hai giờ ngắn ngủi, hắn cùng với Trương lão bản đã uống sạch sẽ hai bình rượu Mao Thai (53°) năm mươi năm, muốn nói không có chút hơi men nào là không thể.
Trước khi đi Trương lão bản đã cấp cho hắn lời hứa hẹn “một tuần”, trong vòng một tuần, mọi tư liệu chi tiết về Cửu gia sẽ được giao tận tay hắn.
Cuối cùng, Trương lão bản còn rất nhiệt tâm yêu cầu cùng hắn tham dự lần hành động này, chỉ với mong muốn được hoạt động gân cốt một chút, đối với điều này, Phương Dật Thiên chỉ cười cự tuyệt (từ chối – để nguyên hay hơn).
Trương lão bản trợ giúp cung cấp thông tin là đã làm phiến nhiều lắm rồi, hắn không có lý do gì để đưa Trương lão bản từ cuộc sống quy ẩn an nhàn lại bị cuốn vào vòng xoáy này được, dù rằng hắn biết chỉ cần hắn mở miệng, Trương lão bản sẽ bất chấp hậu quả để cùng hắn đi chém giết thống khoái một hồi.
Thực ra trong tiềm thức của Phương Dật Thiên cũng không nghĩ đến sẽ quấy rầy Trương lão bản quá nhiều, huống hồ hắn cũng tự tin khi đối phó với Cửu gia, chỉ cần có đủ tư liệu chi tiết thì hết thảy không thành vấn đề.
Mang theo vài phần men say trong khi Phương Dật Thiên đang lái xe, chính vì hơi rượu nồng nặc trên người nên hắn cũng không muốn nhanh chóng trở về biệt thự Lâm gia. Sau khi lái xe tới nội thành Thiên Hải, hắn cũng chẳng có hứng thú dạo chơi chút nào mà chỉ vừa lái xe vừa hút thuốc lá để làm cho hơi men trên người từ từ bay bớt đi.
Không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà Phương Dạt Thiên chợt phát giác xe hắn chạy tới trước một khu dân cư, hắn giương mắt nhìn lại thấy khung cảnh nơi đây có chút quen thuộc, một mảnh ký ức trong trí nhớ của hắn đang mơ hồ hiện về, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không nhớ đã tới đây khi nào.
Mang theo chút nghi hoặc, ánh mắt Dật Thiên thoáng nhìn, bỗng nhiên hắn thấy từ trong tiểu khu có một người phụ nữ đang từ từ bước đến, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được lòng mình bỗng kịch liệt nhảy dựng lên, toàn thân trở nên cương ngạnh, hắn không tự chủ được mà ngừng xe lại, đồng thời có chút sửng sờ nhìn người phụ nữ nọ, ký ức của hắn bỗng phảng phất lùi về tới quang cảnh mấy năm trước đây.
Nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, mái tóc xanh mềm mại đang phiêu vũ, khuôn mặt nàng đầy nhã nhặn và ôn nhu, mang theo một vẻ tiều tụy có chút tái nhợt, ngay cả chiếc váy cũng không che hết được đường cong thân thể của nàng. So với hình ảnh sáu năm về trước, từ bộ dáng ngây thơ, trinh nguyên như một quả táo xanh tươi, giờ đây nàng trở nên thành thục mê người như một quả đào đỏ tươi chín mọng.
“Chính là nàng! Hình bóng mà trong sáu năm qua mình đã chôn dấu sâu trong trái tim nhưng chưa từng quên: Mối tình đầu -- Tĩnh Thư Di!”. Sau khi trải qua giây phút thất thần ngắn ngủi, Phương Dật Thiên phục hồi tinh thần lại, chợt ý thức được điều gì đó, hắn vội vàng khởi động xe hơi, muốn chạy đi.
“Phương Dật Thiên, thật… thật sự là anh ư? Anh… tại sao anh lại ở chỗ này?”
Phương Dật Thiên mới vừa khởi động xe hơi, tranh thủ thời gian chuẩn bị chạy gấp đi thì đột nhiên một thanh âm đầy âm nhu như gió mang theo mấy phần kinh ngạc chợt truyền tới.
Tiếp theo, Tĩnh Thư Di chạy vội đến phía trước, rồi nàng đứng ngay trước đầu xe của Dật Thiên, vẻ tái nhợt và cực kỳ ôn nhu trên khuôn mặt nàng mang theo một tia mừng rỡ và kích động, đôi mắt long lanh như ánh sáng phản chiếu vào mảnh thủy tinh của nàng chợt lặng yên trên người hắn, trong ánh mắt phảng phất mang theo một tia thương cảm.
“Thật sự là khéo léo mà, anh… anh vô tình tới nơi này.” Phương Dật Thiên miễn cưỡng nặn ra một tia cười khan trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nói.
Tĩnh Thư Di trong lòng có chút ảm nhiên (buồn lòng), nàng còn tưởng rằng Phương Dật Thiên xuất hiện ở đây là vì đi tìm nàng, nhưng thực ra chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Nếu đã gặp nhau rồi, anh có muốn đi với em uống chén trà không?” Tĩnh Thư Di nhẹ nhàng nói, trên nét mặt tái nhợt phớt lên một tia ửng hồng. Bởi vì khi nhìn thấy Phương Dật Thiên nàng luôn vô pháp khống chế tâm tình của mình, vẫn luôn kích động, mừng rỡ như thế, giống như cái cảm giác của mối tình đầu năm xưa.
“Không cần đâu, em có việc phải ra ngoài à?” Phương Dật Thiên điềm tĩnh nói, làm cho trái tim hắn đang đập kịch liệt chậm rãi dẹp loạn trở lại. Nhiều năm qua đi, Dật Thiên vốn tưởng rằng hắn có thể thản nhiên trước tình huống này, nhưng mà khi đối mặt Tĩnh Thư Di, hắn mới phát giác lòng mình cũng không thua không kém nàng mà không thể khống chế được lòng mình, y như rằng trái tim lại nhảy lên dồn dập.
Tĩnh Thư Di yên lặng không lên tiếng, hai tay đan xen vào nhau, đầu khẽ cúi thấp, lời nói đạm mạc của Phương Dật Thiên tựa như một chiếc dao găm sắc bén hung hăng cứa rách trái tim nàng, có lẽ vì yêu càng sâu nặng thì vết thương lòng cũng càng thêm đớn đau.
Thân thể nhu nhược của nàng cứ quật cường đứng đó như chết lặng, tới gần buổi trưa, từng tia nắng gắt rừng rực chiếu lên thân thể nàng, từng ngọn gió tùy ý thổi tới làm khô đi mái tóc xanh mềm mại của nàng. Người mà nàng thương yêu bao nhiêu năm từ trước đến nay đang ở ngay trước mắt, nhưng hai người chỉ nhìn nhau không nói, cái cảm giác yên lặng và đau xót này có lẽ chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được, nỗi thương cảm trong lòng nàng mỗi lúc chợt dâng lên, dâng lên...thành những giọt nước mắt đầy xót xa trên mi mắt đượm buồn. (DG: TV có thêm vài chi tiết cho thêm cảm động, xin mọi người đừng ném gạch)
“Anh… nếu anh có việc bận thì anh… cứ đi trước đi!” Nàng nhẹ nhàng nói ra thành tiếng, nàng tận lực khắc chế ngữ khí của mình, hết sức duy trì sự bình tĩnh, tuy nhiên lời nói tiễn Phương Dật Thiên đi hàng vạn hàng nghìn không hợp mới mong muốn của nàng, làm cho người ta nghe xong mà cảm thấy tan nát cõi lòng.
Lúc này, Phương Dật Thiên thật sự hy vọng mình có thể có tâm ngoan độc một chút, là người có tâm địa sắt đá một chút, thì có lẽ hắn sẽ không than một tiếng mà lái xe rời đi.
Khi đối diện với địch nhân, kẻ thù của mình, Dật Thiên có thể mặt không đổi sắc mà cắt đứt cổ họng của đối phương, nhưng khi đối mặt với mối tình đầu, đối diện với người con gái ngây thơ vẫn si ngốc yêu thương hắn qua bao nhiêu năm tháng, hắn làm sao có thể đành lòng mà vô tình như thế?
“Lên xe!” Phương Dật Thiên chợt nói.
“Hả?”
Thân thể Tĩnh Thư Di thoáng như bị điện giật mà khẽ run lên, nàng không thể kìm lòng vội ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt của nàng trở nên lung linh như hoa nước.
“Lên xe!” Phương Dật Thiên lại nói nhưng không dám nhìn vào đôi mắt Tĩnh Thư Di, hắn đẩy tay mở cửa xe cạnh ghế tài.
Trong lòng Tĩnh Thư Di xẹt qua một tia mừng rỡ, khuôn mặt đang ảm nhiên của nàng bỗng nhiên nở rộ một nụ cười tươi sáng như ngọc, trong một khắc đó, phảng phất như tất cả mọi tinh hoa của trời đất đều tề tụ trên khuôn mặt nàng.
Nàng trừng mắt nhìn rồi sau đó chạy tới chiếc ghế bên cạnh tay lái.
Phương Dật Thiên giẫm chân ga, chiếc xe hơi lao vút đi. Bên trong xe, Tĩnh Thư Di có chút thận trọng, lén nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong ánh mắt có chút né tránh, nhưng nhiều hơn cả là sự mừng rỡ.
Cả đời này, Phương Dật Thiên cảm giác mình nợ Tĩnh Thư Di nhiều lắm, hắn không thể tưởng tượng được năm đó hắn ra đi không từ biệt đã gây cho Tĩnh Thư Di bao nhiêu thương tổn. Cho tới hôm nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với một ai, chỉ trừ Tĩnh Thư Di.
Tĩnh Thư Di không nói gì, nàng cũng không hỏi Phương Dật Thiên muốn đưa nàng đến nơi nào, điều đó đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu, quan trọng là giờ khắc này đây, nang đang ở bên cạnh Phương Dật Thiên.
Một phụ nữ đã thành thục, nhưng trong lòng vẫn duy trì một viên thủy tinh _tình đầu trong lòng, nữ nhân như vậy đến tột cùng có bao nhiêu mê người đây?
Trong mắt rất nhiều người, có lẽ đây là loại phụ nữ ngu ngốc, nếu không, có người phụ nữ nào lại sống cô quạnh trong sáu năm trời chỉ vì chờ đợi một người đàn ông bặt vô âm tín?
“Em ăn cơm không? Đi, anh đưa em đến khách sạn Hoàng Quan, anh mời em! Trước kia anh đã từng nói, chờ sau này anh có tiền thì khi đó em sẽ không phải ăn rau và đậu hũ nữa, mỗi ngày anh đưa em đi khách sạn năm sao ăn sơn hào hải vị. Bây giờ tuy rằng vẫn anh vẫn chưa giàu có nhưng anh vẫn có thể mời em ăn bữa cơm này được!” Phương Dật Thiên cười nói.
Tĩnh Thư Di nghe xong, hai tròng mắt đảo quanh, nước mắt không cầm được chợt rơi xuống.
Thời gian trước kia khi ở cùng nhau, hoàn cảnh nhà nàng rất nghèo khó, ba ngày không có một bữa thịt, hồi đó những lúc Phương Dật Thiên đi dự tiệc theo chủ nhà, nhiều khi bí mật gọi món ăn rồi chạy đến cùng ăn với nàng, khi đó, hắn đã nói một câu đầy yêu thương và dũng cảm:
“Yên lặng, chờ anh sau này làm ra tiền, mỗi ngày anh sẽ đưa em đi khách sạn năm sao ăn sơn hào hải vị tùy ý em chọn lựa!”
Khi đó nàng nghe xong, chỉ biết báo đáp hắn bằng một nụ cười nhẹ nhàng, khi đó trong lòng cũng có một câu mà nàng không nói ra nói cho hắn biết – “Dật Thiên, chỉ cần có thể ở cùng với anh một chỗ, em không cần ăn vật ngon của hiếm, em chỉ cần anh vui vẻ là em đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!”.
(DG: Chương này thật cảm động phải không các bạn, hãy cổ vũ cho người dịch tiếp tục dịch bộ truyện này nhé! Thanks all!)
Đã có 86 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị.
Chương 340: Nữ Nhân Của Mộ Dung Gia .
Dịch: Cosmo Queen
Biên: Cosmo Queen
Nguồn: 4vn.eu
Cảm ơn Vũ tỷ đã giúp chương 339. Hôm nay tung bi mừng sinh nhật Bác nào ^0^
Nếu một người có thể lúc nào cũng lãnh đạm vô tình, như vậy có lẽ sẽ giảm bớt được rất nhiều đau khổ phiền muộn do chữ tình mang lại, cứ như Diệt Tuyệt sư thái mà sống vậy, nhưng tiếc rằng, người này cũng không có cách nào cảm nhận được sự hạnh phúc cũng như đau thương của ái tình trong cuộc sống.
Ngoài hắn ra, còn lại bất kỳ nam nhân nào khác, Thư Di Tĩnh đều có thể giống như Diệt Tuyệt sư thái, chỉ vì tất cả tình cảm của nàng đều đã trao cho Phương Dật Thiên, duy nhất lúc đối mặt với Phương Dật Thiên nàng mới không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Khi yêu một người, hơn nữa người này mất tích suốt sáu năm, quá trình này là cực kỳ thống khổ. Có thể nói đây là một loại dày vò nhưng trong đó cũng có niềm vui. Nếu không phải sáu năm trước đã có một khoảng thời gian hạnh phúc cùng Phương Dật Thiên, lúc buồn có cái để nhớ lại, chỉ sợ Thư Di Tĩnh sớm đã không chống đỡ được.
May mà là sáu năm đợi chờ cuối cùng không uổng phí, nam nhân này đã trở lại. Tuy trong nội tâm nàng vô pháp xác định nam nhân này có còn yêu nàng hay không, nhưng chuyện đó không còn trọng yếu nữa, quan trọng là...giờ phút này nàng với nam nhân kia đang ở cùng một chỗ. Đối với nàng mà nói, bấy nhiêu đó đã đủ rồi.
Đến bây giờ, nàng luôn là một nữ nhân biết an phận. Xuất thân trong một gia đình bần hàn, với nàng thì khoảng thời gian tốt đẹp nhất chính là lúc có nam nhân này làm bạn bên cạnh. Sau khi tốt nghiệp đại học nàng đã có thể tự mưu sinh, ở đại học Thiên Hải làm giảng viên, mỗi tháng nhận một khoản tiền lương vừa đủ sống, nàng cứ như vậy mà tiếp tục sống.
Ai đã nói ở trước mặt Đức Phật lễ bái năm trăm lần có thể đổi lấy kiếp này gặp nhau lần nữa, nàng nghĩ mình sẽ làm được. Phương Dật Thiên đột nhiên xuất hiện khiến cho sinh mệnh của nàng như lần thứ hai được tái sinh.
Vì hắn, nàng đã cự tuyệt vô số lời tỏ tình, đem một đám nam nhân theo đuổi nàng đuổi ra khỏi cửa. Không thể phủ nhận, trong đó vẫn có những nam nhân rất xuất sắc nhưng nàng trước sau vẫn khăng khăng giữ vững ý niệm của mình, cho dù ở thời điểm khó khăn nhất cũng chưa từng buông xuôi!
Thư Di Tĩnh lau khô nước mắt rơi xuống lúc nãy, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía Phương Dật Thiên, khuôn mặt hắn vẫn kiên cường, nghiêm nghị, so với lúc trước cũng không có thay đổi. Chẳng qua sau khi trải qua sáu năm thử thách mà không mấy người biết, gương mặt non nớt lúc trước của hắn đã thêm thâm trầm cùng lãnh đạm bình tĩnh.
Dựa vào cảm giác nhạy cảm tinh tế của bản thân, nàng có thể cảm ứng được 6 năm đã qua của Phương Dật Thiên quả thật không như hắn nói, mơ hồ có rất nhiều tâm sự, nhưng hắn vẫn là không hề đề cập tới.
Điểm này chính là nội tâm của Phương Dật Thiên cùng nàng rất giống nhau, 6 năm nay chính nàng trải qua cũng chẳng dễ dàng đấy sao? Chính là nàng cũng không có đem những điều chua xót trong 6 năm qua mà kể cho Phương Dật Thiên.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thình lình thấy Phương Dật Thiên quay đầu xe, đỗ tại một bãi đậu xe ngầm. Sau đó Phương Dật Thiên quay sang nàng, cười nhẹ nói: "Tới rồi, xuống xe thôi!"
Phương Dật Thiên sau khi xuống xe liền đi vòng qua mở cửa xe cho Thư Di Tĩnh. Khi Thư Di Tĩnh xuống xe hắn liền cùng nàng đi thang máy lên tầng một.
Hoàng Quan đại tửu **** rộng lớn, khí thế hiện ra trước mắt, loại tửu **** cao cấp như thế này Thư Di Tĩnh thật đúng là chưa từng tới.
Hơi có chút e sợ, theo bản năng nàng đưa tay kéo tay phải của Phương Dật Thiên, động tác thật tự nhiên, giống như sáu năm trước lúc theo Phương Dật Thiên ra ngoài nàng cũng tự nhiên mà kéo tay hắn như vậy.
Phương Dật Thiên thoáng giật mình, khoảnh khắc kia phảng phất cũng giống như cảm giác của Thư Di Tĩnh, tinh thần hắn tựa hồ cũng trở về 6 năm trước, tùy ý để Thư Di Tĩnh kéo cánh tay hắn, hai người hướng bên trong tửu **** đi tới.
Hoàng Quan quả không hổ danh là đại tửu **** năm sao, bên trong trang hoàng có thể nói là vô cùng tráng lệ, cao quý độc đáo.
Bên trong phòng ăn ở tầng một, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống liền có một nữ phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám tiến đến, hỏi xem bọn họ muốn gọi đồ ăn gì.
Phương Dật Thiên đưa thực đơn cho Thư Di Tĩnh, nói: "Em muốn ăn gì cứ gọi, đừng có nghĩ sẽ tiết kiệm tiền giúp anh đó."
Thư Di Tĩnh cười một tiếng, nàng tiếp nhận thực đơn sau đó mở ra, vừa nhìn đã không khỏi thầm giật mình, các món ăn bên trong đều thuộc loại cực kỳ trân quý, cho dù là các món rau dưa cực kỳ bình thường cũng đã ba mươi đồng!
Nàng tùy tiện chọn hai món đồ ăn bình thường, sau đó đem thực đơn khép lại.
Phương Dật Thiên nghe Thư Di Tĩnh gọi đồ ăn, không khỏi âm thầm cười cười. Bất luận là lúc nào, ở đâu, nàng vĩnh viễn vẫn là thói quen kia, không chịu để cho hắn tốn nhiều tiền, có thể tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy.
Hắn cầm lấy thực đơn, mở miệng trực tiếp chọn hai món ăn đặc biệt của quán, nghĩ đến chỉ có hai người, chọn nhiều cũng lãng phí, hắn chọn thêm một món canh rồi dừng lại.
"Phương Dật Thiên, anh...anh chọn nhiều như vậy sẽ ăn không hết." Khuôn mặt ôn nhu trắng nõn của Thư Di Tĩnh nổi lên một tia đỏ ửng, nhẹ nhàng nói.
"Haha, không có việc gì, ăn không hết thì gói lại mang về, anh không phải loại người giàu có phô trương lãng phí, ăn không hết thì mang về cũng không gọi là phí được."
Thư Di Tĩnh sau khi nghe vậy nhẹ nhàng cười, sau đó trong lòng tự hồ giống như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phương Dật Thiên, hỏi: "Dật Thiên, đến cùng là sáu năm qua anh đã tới những nơi nào, có thể kể cho em nghe được không?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, xuất phát từ thói quen, hắn móc thuốc ra đốt, khói thuốc lượn lờ bốc lên như sương khói tựa hồ đem khuôn mặt hắn che lấp đi, dường như hắn không muốn Thư Di Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn.
"Haha, không có gì, chỉ là lông bông thôi, cũng đã qua rồi." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Thư Di Tĩnh hơi ngẩn ra, nàng đương nhiên sẽ không tin tưởng lời Phương Dật Thiên nói. Sáu năm trước nàng đã rất hiểu tính cách của Phương Dật Thiên, hắn tuyệt đối là người là người có tài năng. Nàng tin Phương Dật Thiên vô luận làm gì đều phải kinh thiên động địa, không phải là loại người cả đời cam chịu an phận thủ thường.
Bởi vậy, nàng như thế nào lại tin lời Phương Dật Thiên là sáu năm qua hắn vẫn lông bông đây?
Cũng chính bởi vì hiểu rất rõ tính cách của Phương Dật Thiên, cho nên nàng biết Phương Dật Thiên đã không chịu nói thì cho dù nàng có truy vấn thế nào cũng không có kết quả.
Chẳng qua, trong nội tâm nàng nghĩ mãi vẫn không thông là trong suốt sáu năm qua Phương Dật Thiên đã trả qua cái gì mới có thể làm cho một nam nhân vô cùng tài giỏi như hắn lựa chọn trốn tránh?
Hai người trong nhất thời đều trầm mặc, không phát hiện ở một bàn ăn bên phải bọn họ có một nữ nhân đang ngồi yên lặng, trên người nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, cách ăn mặc như thế cũng bình thường. Tuy nhiên, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều toát ra một cỗ khí chất cực kỳ cao quý.
Tư thế ngồi của nàng đoan trang và tao nhã, hai tay đặt trên mặt bàn cũng không phải là tùy tiện, mà cái này là từ nhỏ đã trải qua lễ nghi giáo hóa mới có thể như vậy. Một mình nàng ngồi lẳng lặng, xung quanh bàn của nàng không có ai, tựa hồ là những khách nhân ở đây đều vì khí chất cao quý trên người nàng mà không tự chủ đều lựa chọn tránh xa - chỉ có thể ngắm nàng từ xa chứ không thể khinh nhờn!
Lúc này, đôi mắt như thu thủy của nàng nhẹ nhàng liếc về phía Phương Dật Thiên, nhìn đám sương khói đang lượn lờ che phủ khuôn mặt kiên cường của hắn.
"Là hắn?" Trong mắt nữ nhân cao quý tựa hồ lóe lên một tia sáng kỳ dị, sau đó lập tực biến mất, cái liếc mắt vừa rồi của nàng tuyệt đối không vượt quá một giây đồng hồ.
Thân là nữ nhân của Mộ Dung gia, lại là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã hấp thụ những lễ nghi gia giáo, nàng biết rằng nhìn một nam nhân xa lạ không thể dừng lại lâu, nhiều lắm là ánh mắt chợt lóe lên rồi thôi, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại.
Đây cũng là căn cứ vào địa vị cao quý của Mộ Dung gia tộc từ rất lâu, bởi vậy cho dù là nam hay nữ, khi đã là người của Mộ Dung thế gia đương nhiên phải lưu tâm đến thân phận của mình, bởi vì sau lưng bọn họ là danh dự của cả Mộ Dung gia tộc. (ND: họ Mộ Dung bên Tầu nổi tiếng quá nhỉ, đọc truyện nào cũng thấy toàn được xếp vào hàng thế gia.)
Nữ nhân đưa tay khuấy khuấy trong chén cà phê, những đường cong trên cơ thể nàng gần như là hoàn mỹ. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên, tựa hồ hé ra một tia cười nhạt, nhưng mà, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã điên đảo chúng sinh - dáng như ngọc, mặt như hoa, lại thêm hương thơm thoang thoảng - Đó chính là nữ nhân này!
Last edited by Tiểu Dê; 22-05-2011 at 12:51 PM.
Lý do: Chỉnh, sửa một chút.
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cosmo Queen
Quyển 1: Trở Về Đô Thị.
Chương 341: Mộ Dung Vãn Tình .
Dịch: Tiểu Hổ
Biên: Cosmo Queen
Nguồn: 4vn.eu
Hết SN rùi, tiếp 1 bi nữa rùi đi ngủ
Xuất thân tại Mộ Dung gia tộc, là một trong những danh môn vọng tộc, có thể nói Mộ Dung Vãn Tình trong cuộc sống không phải sợ bất luận một thứ gì, bất cứ thứ gì nàng cần chỉ cần duỗi tay ra là có ngay, hơn nữa với dung mạo có thể khiến 99% nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị, sự hiện hữu của nàng giống như là một vị công chúa vậy.
Bên cạnh lúc nào cũng có một đám người sẵn sàng phục vụ, mặc quần áo gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, cuộc sống của nàng cứ vận hành theo một quỹ đạo ổn định không có gì phải lo lắng, cứ thể mà phát triển, cuối cùng tìm tới một gia đình môn đăng hộ đối, một hoàng tử đẹp trai mà gả đi, tiếp tục cuộc sống công chúa vốn có của nàng.
Nhưng mà đối với loại cuộc sống này, nàng hiển nhiên không có vui vẻ tiếp nhận, từ nhỏ đã mang tâm lý phản kháng trong lòng, không cam lòng để sự nghiệp của gia tộc cho đám nam nhân quản lý! Chẳng lẽ nữ nhân của Mộ Dung gia không thể trông nom sản nghiệp của gia tộc sao?
Quyền thế, cái cụm từ này hiện tại chính đang vang lên trong lòng nàng!
Bởi vậy sau khi tốt nghiệp Havard trở về, nàng được sự đồng ý của vài vị lão nhân Mộ Dung gia, cuối cùng cũng bắt tay vào công việc quản lý nghiệp vụ của gia tộc, kể cả Hoàng Quan đại tửu điếm cùng với một đống ngân hàng, cao ốc cũng tới tay nàng.
Cả đời này nàng cũng sẽ không quên, lần trước nàng tới trụ sở nghiệp vụ của một ngân hàng ở trên một cao ốc để lấy ý kiến cố vấn báo cáo công vụ của từng quý, khi đó nàng đã gặp thời khắc nguy hiểm nhất trong đời mình.
Một đám phần tử khủng bố thân thủ cao siêu, cực kỳ cuồng vọng xông vào trong cao ốc ngân hàng, chỉ trong trong nháy mắt đã khống chế toàn bộ ngân hàng, tất cả nhân viên quản lý kể cả nàng, toàn bộ đều bị dồn vào một gian phòng ở tầng cao nhất.
Giờ khắc đó nàng rất sợ hãi, đối mặt với đám phần tử khủng bố giết người không chớp mắt kia, lần đó chính là lần đầu tiên nàng cảm nhận được mình gần tử thần như thế.
Cũng là lần đầu tiên, nàng thấy qua tử vong cùng với máu tanh đầy đất.
Nguyên một đội cảnh sát đặc biệt chống khủng bố ở đó, thế nhưng đám khủng bố này vẫn giết người trước mặt mọi người cùng cảnh sát. Lần đầu tiên nàng lâm vào tình trạng tuyệt vọng, vận mệnh của nàng chỉ sợ sẽ bị tử thần mang đi, nhưng ngay lúc nàng tuyệt vọng nhất, một nam nhân như từ trên trời hạ xuống, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt đã chế phục đám phần tử khủng bố kia!
Đúng là nhờ nam nhân bộ dạng có vẻ lười nhác phớt đời này bỗng dưng xuất hiện, mới có thể hóa giải nguy cơ khủng bố bắt cóc lần này, đồng thời đem tới tính mạng thứ hai cho nàng cùng phần đông người ở đây.
Giờ khắc này, nam nhân với khí phách hơn người ấy đang cùng với một nữ nhân ôn nhu nhã nhặn dùng cơm ở cách bàn của nàng không xa.
Vài ngày trước, nàng tại sản nghiệp của gia tộc mình, Hoàng Quan đại tửu điếm, mở tiệc chiêu đãi người nam nhân này. Khi đó nàng cũng không có lộ diện, lại cũng chưa từng nghĩ hôm nay sẽ gặp lại hắn!
"Là Phương Dật Thiên hay là Chiến Lang? Hắn thật sự là ai đây?" Trong mắt Mộ Dung Vãn Tình tựa hồ hiện lên một tia hứng thú cùng vui vẻ.
Nàng cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhàn nhạt đảo mắt nhìn Phương Dật Thiên, có lẽ là nàng đã quá quen thuộc khi nhìn làn da trắng nõn của mấy tên Tiểu Bạch Kiểm, mà Phương Dật Thiên này lại trông vô cùng kiên cường cùng với khuôn mặt hơi thô ráp cũng không làm cho nàng thấy phản cảm.
Đương nhiên nàng cũng không phải loại nữ nhân ham ngoại hình, Phương Dật Thiên đã giải cứu nàng một lần, đối với hắn trong lòng nàng luôn cảm kích, nhưng cũng không nhiều lắm. Thậm chí trong tâm nàng còn cất giấu một bí mật, tương lai khi trong gia tộc cạnh tranh, nếu như có Phương Dật Thiên, một nhân vật dũng mãnh như vậy trợ giúp...
Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu nàng, điều này càng làm kiên định thêm quyết tâm của nàng muốn kết bạn với Phương Dật Thiên, nhưng dùng phương thức gì đây?
Lúc này Phương Dật Thiên đang cùng Thư Di Tĩnh dùng cơm.
Nói thực ra Phương Dật Thiên hắn cũng không đói bụng, lúc ở chỗ Trương lão bản hắn đã chén một bữa no rồi, nhưng vì Thư Di Tĩnh hắn cũng ăn tiếp, vừa ăn vừa cảm thán dạ dày của mình thật đúng là có tiềm lực.
Nếu như hắn biết được vị nữ nhân thần bí lần trước mời hắn ăn cơm đang ngồi cách đó không xa, vậy không biết là sẽ có cảm tưởng gì đây?
"Mùi vị thế nào?" Phương Dật Thiên nhìn Thư Di Tĩnh đang say sưa ăn, cười hỏi.
Thư Di Tĩnh nhẹ gật đầu nói: "Còn muốn ăn nữa a, rất ngon."
Phương Dật Thiên không cho là đúng cười cười nói: "Ăn ngon? Anh không cho là vậy, nói là món ăn đặc biệt nhưng cũng không có gì đặc sắc lắm, anh xem ra còn không bằng tài nấu nướng của em đâu. Nhưng mà tới chỗ như thế này ăn cũng không phải vì đồ ăn mà là tới xem phong cảnh thôi, đành chấp nhận vậy."
"Em, em cảm thấy ăn rất ngon mà, anh cũng đừng mở miệng ra là trêu em, tay nghề của em cũng không làm được món ăn ngon như vậy." Thư Di Tĩnh vội vàng ôn nhu nói, trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ, bởi vì Phương Dật Thiên vừa rồi khen trù nghệ của nàng tốt khiến nàng âm thầm mừng rỡ không thôi.
"Nói nhảm, em nấu ngon hay không chẳng lẽ anh lại không biết? Anh đã nói đồ ăn do em làm ăn rất ngon, chính là ngon!" Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn Thư Di Tĩnh, nói.
Thư Di Tĩnh khẽ giật mình, rồi sau đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu không nói, nhu thuận ngoan ngoãn giống như con thỏ nhỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Phương Dật Thiên, chẳng qua là nhẹ nhàng mà cúi đầu mà thôi. Nàng phát giác giờ khắc này Phương Dật Thiên phảng phất giống như lúc sáu năm trước, khi đó Phương Dật Thiên chỉ cần trừng liếc mắt nhìn nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn im lặng, phi thường nhu thuận.
"Vị tiên sinh này, có phải là thức ăn không hợp khẩu vị của ngài không? Nếu như ngài không hài lòng tôi có thể gọi đổi cho ngài một phần khác, dựa theo khẩu vị của ngài, thế nào?"
Một thanh âm ôn nhu thanh thúy cùng cao quý thanh nhã cực kỳ vang lên,, một hương thơm mê người tỏa ra, Mộ Dung Vãn Tình mang trên mặt vẻ nhu hòa vui vẻ đứng trước bàn ăn của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên giương mắt nhìn Mộ Dung Vãn Tình, ánh mắt bình tĩnh cùng hờ hững, cũng không bởi vì dung mạo như tiên của Mộ Dung Vãn Tình mà kinh ngạc, dù chỉ là nửa giây.
"Cô là?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày hỏi.
"Tôi là quản lý ở đây, vừa mới nghe được tiên sinh ngài bất mãn với đồ ăn trong quán chúng tôi, cho nên mới cố ý tới hỏi thăm." Mộ Dung Vãn Tình vẫn nhẹ nhàng cười, ưu nhã mà trang trọng, khiến Phương Dật Thiên có cảm giác nữ nhân này gần ngay trước mắt mà lại giống như nữ thần không thể với tới.
"Thế nào? Cô thân là quản lý thì không cho phép thực khách phát tiết bất mãn đối với món ăn của nhà hàng các cô sao?" Phương Dật Thiên thản nhiên cười cười, châm thuốc, rít một hơi rồi phả khói ra, bộ dáng giống như một tên du côn vô lại.
"Đương nhiên là có thể, thực khách chính là thượng đế của nhà hàng chúng tôi, tôi cũng rất hoan nghênh thực khách đưa ra những thiếu sót của nhà hàng, như vậy nhà hàng mới có thể tiến hành cải thiện, đã tốt còn muốn tốt hơn." Mộ Dung Vãn Tình chậm rãi nói, ngữ khí không nhanh cũng không chậm, bình thản mà thanh nhã, bộ dạng của nàng toát ra vẻ cao quý cực kỳ.
"Nói như vậy là cô nghe lén tôi nói chuyện?" Hai mắt Phương Dật Thiên có chút nhíu lại, ngữ khí có điểm lạnh như băng.
"Tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi cũng là trùng hợp nghe được câu chuyện giữa hai người cho nên mới tới hỏi thăm thôi, xin ngài chớ trách." Mộ Dung Vãn Tình nói.
Phương Dật Thiên nhẹ gật đầu, bộ dạng vẫn ung dung, nói: "Quả không hổ là khách sạn năm sao, phục vụ rất tốt! Đúng rồi, vừa rồi cô nói cái gì? Tôi không hài lòng với món ăn này có thể đổi một phần khác sao?"
"Đương nhiên, tôi đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời." Mộ Dung Vãn Tình vẫn ưu nhã cười, người khác rất khó tìm được một chút khuyết điểm trên người của nàng.
Phương Dật Thiên nghe vậy, sau đó nhìn về phía Thư Di Tĩnh, hỏi: "Tĩnh, em ăn no chưa?"
Thư Di Tĩnh khẽ giật mình, ngẩn đầu lên liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: "No rồi, no rồi."
Phương Dật Thiên cười, ung dung nhìn về phía Mộ Dung Vãn Tình, nói: "Chúng tôi ăn no rồi, cho dù cô có đổi một phần cơm nữa tới cũng ăn không vô nữa. Nếu không như vậy đi, phần món ăn đó trước hết hãy nợ lại, lần sau tôi sẽ tới ăn nữa, cô nói có được không?"
Rõ ràng là bỏ qua cơ hội này đúng là thật đáng tiếc, hơn nữa nhà hàng năm sao, lại có một mỹ nữ quản lý kỳ lạ như vậy, sao lại không tới? Dù sao cũng là miễn phí a, không làm thịt không được!
Mộ Dung Vãn Tình nghe vậy, sau đó sắc mặt hơi đổi, nàng quả thực thật không ngờ da mặt của Phương Dật Thiên lại dày tới loại trình độ này, nhưng mà lời đã nói ra không thể thu lại, đôi mắt của nàng không chuyển cười nói: "Nếu như tiên sinh ngài xác định muốn làm như vậy, vậy tôi có thể cấp cho ngài một vé miễn phí, lần sau ngài tới, nhà hàng sẽ không thu một đồng phí tổn của ngài."
Bộp!
Phương Dật Thiên duỗi tay ra vỗ một tiếng, cười nói: "Đồng ý! Tôi cuối cùng cũng biết vì sao Hoàng Quan đại tửu điếm lại là khách sạn năm sao tốt nhất ở Thiên Hải rồi! Đúng rồi, mạo muội hỏi qua quản lý cô tên là gì vậy?"
Mộ Dung Vãn Tình nghĩ một lát, cười nói: "Tôi họ Mộ Dung, đợi lát nữa tôi sẽ viết cho tiên sinh một tờ phiếu miễn phí, hy vọng tiên sinh cùng vị tiểu thư đây có thể thoả mãn khi được chúng tôi phục vụ."
"Thoả mãn, đương nhiên là thoả mãn!" Phương Dật Thiên thoải mái cười, tiếp đó lại nói: "Đúng rồi, Mộ Dung quản lí, tôi nghĩ muốn thỉnh giáo cô một chuyện?"
"Mời nói!" Một đôi mắt thu thủy long lanh của Mộ Dung Vãn Tình chăm chú nhìn vào ánh mắt của Phương Dật Thiên, ưu nhã nhưng cũng không mất lễ tiết, nói.
"Lần sau tôi cầm phiếu ăn miễn phí tới dùng cơm, nếu như món ăn lại không hợp khẩu vị của tôi như ngày hôm nay, vậy tôi có thể có được một phiếu ăn miễn phí nữa không?" Sắc mặt Phương Dật Thiên nghiêm trang, rất chăm chú thành thật nói.
Hắn vừa nói xong, Thư Di Tĩnh đang ngồi đối diện miệng hơi hé ra, trên mặt nàng lộ vẻ vừa buồn cười lại pha lẫn tức giận, chính nàng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Mộ Dung Vãn Tình lại ngẩn người, nàng quả thực thật không ngờ Phương Dật Thiên lại không biết xấu hổ mở miệng nói như vậy, chiếu theo lời hắn nói, hắn cầm phiếu ăn miễn phí tới dùng cơm, ăn no rồi mà lại nói không hợp khẩu vị, vậy phải tặng hắn một phiếu ăn miễn phí khác? Nói cách khác hắn muốn mặt dày mày dạn ở Hoàng Quan đại tửu điếm ăn chực cơm a? Có phải là quá mức vô sỉ rồi không?
Bình thường quanh nàng có rất nhiều người, không phải là thân sĩ lịch sự cũng là người hào hoa phong nhã, thế nhưng chưa bao giờ gặp người vô sỉ tới trình độ này, da mặt quả thực so với da trâu còn dày hơn, Mộ Dung Vãn Tình có chút phản ứng không kịp!
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cosmo Queen