Trương Bằng nhìn tình thế thì biết hôm nay Sở Phàm đến đây không có ý tốt. Sở Phàm hôm nay ngăn cản Trương Bằng đi thẩm vấn Hứa Nhạc thì chắc chắn là hắn phải có chuẩn bị rồi mới đến đây. Cho nên Trương Bằng muốn nghe thử xem rốt cuộc Sở Phàm muốn nói chuyện gì. Chỉ có điều cho dù nhìn xa trông rộng, lão ta cũng thật không ngờ, sau khi nghe Sở Phàm nói chuyện thì lão ta không thể đi được nữa.
- Chuyện mà tôi muốn nói chắc chắn Bí thư Trương sẽ cảm thấy hứng thú. Đúng rồi, tối hôm qua Bí thư Trương bay suốt đêm từ thành phố A về phải không? Trùng hợp là tối hôm qua tôi cũng ở thành phố A, tiện thể gặp được một người bạn nhỏ khoảng bốn năm tuổi. Cô bé ấy tên là Lý Giai Giai, cô bé ấy rất đáng yêu, người ta mới gặp lần đầu đã thích, ha ha.
Sở Phàm chậm rãi nói một mình, đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn về phía Trương Bằng thì thấy Trương Bằng biến sắc, khóe miệng mấp máy, thân thể dường như khẽ run run.
Hắn cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Ái chà, lại nói huyên thuyên rồi. Nhưng Tiểu Giai Giai thật sự rất đang yêu, tôi không nhịn được lại nhắc đến cô bé ấy.
- Ba, sao ba lại để con chó đẻ này nói nhảm nhiều như vậy? Ném thẳng nó ra ngoài đi. A Vĩ, anh còn chần chừ gì nữa? Đi tới xử lý hắn.
Trương Chính không kìm được nóng vội nói.
- A Vĩ, lui lại phía sau.
Trương Bằng lạnh lùng nói tiếp:
- Mày hơi một tí đã đánh người, còn ra cái thể thống gì nữa?
Ánh mắt của Sở Phàm trở nên lạnh lùng. Bây giờ hắn đã biết người thanh niên đeo kính gọng vàng có ánh mắt thâm hiểm kia chính là Trương thiếu. Gã lại dám nói một câu " chó đẻ gì đó" khiến cho trong lòng Sở Phàm dâng lên một ngọn lửa tức giận không tên.
Sở Phàm từ từ đi đến chỗ của Trương thiếu. Ánh mắt của hắn sắc bén, loang loáng giống như dao. Trương thiếu nhìn thấy ánh mắt đó của hắn thì trong lòng không khỏi cảm thấy hơi rét lạnh, đôi mắt của gã khẽ chớp chớp.
- Hóa ra anh chính là Trương thiếu. Ngưỡng mộ đã lâu!
Sở Phàm đến gần nhìn chằm chằm vào Trương thiếu, không mặn không nhạt nói.
- Tao cũng thế, cũng thế.
Trương thiếu cười lạnh, giọng nói tràn đấy sự khinh thường.
Sở Phàm cười cười, vươn tay phải đặt vào vai trái của Trương thiếu. Trương thiếu muốn né tránh, nhưng khi hắn vừa động thân hình muốn lảng tránh thì Sở Phàm đã đưa tay phải dính chặt vào vai trái của hắn. Trương thiếu kinh hoàng, lại có một sự sợ hãi vô hình.
A Vĩ ở bên cạnh thấy thế định tiến lên bảo vệ Trương thiếu nhưng bỗng nhiên một đạo ngân quang lóe lên, Ngân Hồ đã vòng lên trước mặt anh ta, trong mắt cô tràn ngập sát khí. Hai mắt A Vĩ trở nên lạnh lùng, chỉ có điều anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì Ngân Hồ đang uy hiếp sự an toàn của Trương Bằng. A Vĩ chỉ còn cách đứng bất động, phòng thủ bên cạnh Trương Bằng. Đồng thời trong lòng anh ta cũng hiểu được, cho dù rằng mình ra tay cũng không thể chắc chắn kìm chế được Ngân Hồ. Sát khì tràn ngập từ người cô khiến cho anh ta có cảm giác nguy hiểm lần đầu tiên mà mình từng gặp.
Trương thiếu nhìn thấy Sở Phàm dễ dàng đưa tay để lên vai mình thì trong lòng cảm thấy giận dữ. Gã đang muốn dùng tay hất ra, nhưng đúng lúc này bàn tay của Sở Phàm vận lực, dùng Đại Lực Kim Cương Thủ Kính ép vai gã xuống. Trương thiếu nhịn không được kêu "A" lên một tiếng, cơ thể từ từ khuỵu xuống, trong lòng đau đớn dữ dội, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Mày muốn đấu với tao à? Đáng tiếc, đáng tiếc...
Sở Phàm than nhẹ một tiếng, sau đó buông bàn tay phải đang đè lên vai trái của Trương thiếu ra, xoay bàn tay tát vào mặt gã. Dáng vẻ cùng hành động của Sở Phàm tràn ngập sự khinh thường, không chỉ vậy, hành động tát vào mặt Trương thiếu còn ẩn chứa vẻ châm chọc.
Sắc mặt Trương thiếu trở nên xanh mét, trong mắt gã tràn ngập sự tức giận. Gã nhịn không được hết lên một tiếng:
- Tao giết....
Đáng tiếc gã còn chưa nói dứt câu thì Sở Phàm đã kéo tay phải về, sau đó ném thật mạnh.
- Ầm!
Một âm thanh chói tai vang lên, sau đó đầu của Trương thiếu bị đập xuống mặt đất, cặp mắt kính của gã đã bị Sở Phàm làm gãy. Trương thiếu kêu lên một tiếng đau đớn, nằm thẳng ra trên mặt đất, trên khuôn mặt gã hiện lên ba dấu bàn tay đỏ tươi!
Sở Phàm không thèm liếc mắt nhìn Trương thiếu, quay mặt về phía Trương Bằng đang ngẩn ra nói:
- Bí thư Trương, có đôi khi để dạy dỗ đứa con của ông thì không thể dùng lời nói mà phải dùng nắm tay thực tế, vừa nói vừa dùng đòn roi thì mới thu được hiệu quả. Bí thư Trương, liệu bây giờ chúng ta có nên đi vào bên trong nói chuyện với nhau không?
- Sở Phàm, thằng khốn này. Mày thật khinh người quá đáng, tao sẽ gọi cảnh sát đến.
Trương thiếu sờ vào khuôn mặt đã sưng tấy lên của mình, tức giận nói.
- Câm mồm, A Vĩ, đem nó vào trong nhà. Hôm nay các ngươi coi như không có ta ở nhà sao? Muốn làm gì thì làm à?
Trương Bằng giận dữ lớn tiếng quát mắng. Sau đó quay sang Sở Phàm, ánh mắt trở nên âm trầm lạnh lùng, ông ta nói:
- Đi theo tôi. Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu.
Sở Phàm nghe vậy thì cười nhạt, theo Trương Bằng đi vào trong nhà lão. Ngân Hồ theo sát ở sau lưng, để lại đằng sau vẻ mặt giận dữ và kinh ngạc của Trương thiếu.
Trương phu nhân nhìn thấy chồng và con mình quay trở lại, còn có thêm hai người lạ nữa thì trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, nhịn không được hỏi:
- Hai người tại sao lại quay lại vậy?
Khuôn mặt của Trương Bằng trở nên u ám. Ông ta lạnh lùng nói:
- Không có chuyện gì. Mau đi xem thằng con quý tử của bà đi. Tôi cùng với cậu thanh niên này đi vào thư phòng có chuyện cần nói. Bà mau pha trà mang lại đây.
Trương Bằng nói xong mời Sở Phàm vào trong thư phòng.
- Bí thư Trương, thư phòng của ông thật là lớn! Trên giá sách thật là có rất nhiều sách, vừa mới nhìn qua đã biết ông là người ham đọc sách, phải không? Hay là hầu hết những quyển sách này ông vẫn chưa từng xem qua?
Sở Phàm nhìn thấy giá sách của Trương Bằng thì nhịn không được phải thốt lên ca ngợi.
- Cậu tối hôm qua ở thành phố A phải không?
Trương Bằng không thèm để ý tới lời chế nhạo của Sở Phàm, đi thẳng vào vấn đề.
- Không sai, trùng hợp là tối hôm qua tôi lại ở thành phố A. Đáng tiếc là lúc đó Bí thư Trương đang bận tâm sự cùng với một người phụ nữ. Tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà xông tới quấy rầy.
Sở Phàm cười cười nói.
- Cậu...
Khuôn mặt của Trương Bằng đỏ bừng lên. Hai mắt ông ta trở nên âm trầm, chỉ có điều ngay lập tức ông ta nhanh chóng định thần trở lại, lạnh lùng nói:
- Tối qua, cậu theo dõi tôi ư?
- Theo dõi ư? Không dám, không dám. Tối hôm qua chẳng qua tôi trùng hợp lại ở thành phố A, trùng hợp đến tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ tìm bạn mình. Ai ngờ lại gặp phải Bí thư Trương. Thật là trùng hợp. Chỉ là trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp thôi, Bí thư Trương nói có phải không?
Sở Phàm cười ha hả, ung dung nói.
Trương Bằng biết chuyện tối hôm qua mình đi gặp nhân tình đã bị Sở Phàm biết. Nghe giọng nói của Sở Phàm thì chắc chắn là hắn đã nắm giữ chứng cớ nên mới tới đây tìm mình để nói chuyện. Đột nhiên Trương Bằng cười lạnh nói:
- Tối hôm qua tôi tiện thể đi tới thành phố A để thăm một người bạn thôi. Đâu có gì đáng ngạc nhiên! Ngược lại cậu dám liều lĩnh theo dõi tôi, lá gan quả thực không nhỏ.
- Không dám, không dám. Tối hôm qua Trương bí thư đến tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ kia liệu có thực là chỉ đơn giản gặp mặt bạn bè không? Nếu như thế thì người bạn kia thật là rất đặc biệt. Trương bí thư vừa mới họp xong ở tỉnh D không bay về thẳng Bắc Kinh mà lại còn lòng vòng bay tới thành phố A để thăm hỏi cô ấy, thật là rất có tình có nghĩa. Lúc sắp rời khỏi lại còn ôm lấy cô ấy, lưu luyến không rời. Ôi, người bạn đó chắc chắn là rất thân thiết với Bí thư Trương.
Sở Phàm lạnh lùng cười nói.
Ánh mắt Trương Bằng trở nên lạnh lùng, cơ bắp trên mặt không kìm được khẽ giật giật. Ông ta lạnh lùng nói:
- Có thể nói rằng kiến thức của cậu rất hẹp hòi. Một cái ôm đơn giản như vậy thì có thể nói lên điều gì?
- Đúng vậy, một cái ôm thì không nói lên điều gì. Nhưng cái cô bé tên là Lý Giai Giai thì tôi nghĩ sẽ nói lên được nhiều điều đấy.
Sở Phàm lãnh đạm nói, sau đó lạnh lùng lùng nhìn Trương Bằng. Đôi mắt của Trương Bằng khẽ giựt giựt, hàn quang trong mắt càng ngày càng sắc bén.
Sở Phàm cười lạnh trong lòng một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- Lý Giai Giai là con tư sinh của người phụ nữ kia. Một người phụ nữ đã sinh ra một đứa con mà Bí thư Trương lại có thể ôm ôm ấp ấp gần gũi thân thiết như thế. Bí thư Trương thật là rất lợi hại! Còn nữa không biết Bí thư Trương có nhận ra không? Khuôn mặt của cô bé ấy có chút giống với Bí thư Trương đó!
- Đủ rồi.
Trương Bằng vỗ mạnh bàn, giận dữ nói:
- Nơi này không phải là nơi để cậu nói bậy. Mau cút đi.
- Cút đi ư? Ha ha, trước khi tôi đi ra ngoài thì xin Bí thư Trương nghe qua qua đoạn băng ghi âm này đã. Nghe rồi mà Bí thư Trương vẫn còn khăng khăng đuổi tôi đi thì tôi thì tôi sẽ đi.
Sở Phàm nói xong lấy từ trong cái bao da trên người một cái máy ghi âm mini và cái máy DV, đặt trên bàn phía trước mặt Trương Bằng.
Sắc mặt Trương Bằng trở nên trắng bệch, hai tay của ông ta không kìm được khẽ run rẩy. Ông ta không dám chạm vào cái máy ghi âm và cái máy DV kia.
Sở Phàm cười lạnh một tiếng, đưa tay nhấn cái nút phát thanh trên chiếc máy ghi âm. Trong chốc lát những câu hỏi mà trong lúc hắn ép người phụ nữ kia trả lời không ngừng phát ra, còn trên chiếc máy quay phim DV kia, hành động thân mật của Trương Bằng và người phụ nữ kia hiện lên vô cùng rõ ràng.
Trương Bằng vô cùng tức giận. Ông ta không kìm được nắm chặt hai tay lại, hai mắt dường như tức giận đến nỗi muốn bắn ra từng tia lửa.
- Hóa ra cô bé tên Lý Giai Giai kia chính là con tư sinh của Bí thư Trương và người phụ nữ này. À, còn tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ kia lại chính là tòa biệt thự mà Triệu Thanh trước khi chết tặng cho Bí thư Trương. Tòa biệt thự đó có giá trị hơn một nghìn vạn, mà hình như Bí thư Trương còn có một vài tòa như vậy nữa phải không? Xem ra làm Bí thư thật là rất có lợi, dễ dàng nhận được quà tặng là một tòa biệt thự có giá trị hơn một nghìn vạn. Lợi hại, thật là lợi hại!
Sở Phàm giơ ngón tay cái lên, không ngừng khen ngợi. Nhưng mà lời nói đó đi vào tai Trương Bằng thì giống như là chửi thẳng vào mặt ông ta. Thân hình ông ta không kìm được trở nên run rẩy, sắc mặt trắng bệch khiến người ta phải sợ hãi. Trong lòng ông ta hiểu rõ, những lời nói này của Sở Phàm không khác gì một quả bom hạng nặng. Một khi được công khai thì không biết sức oanh tạc của nó sẽ như thế nào.
- Những thứ này cho dù không đưa cho Cục Điều tra hoặc đưa ra pháp luật, chỉ cần đưa cho những người bạn già của Bí thư Trương xem thôi. Như vậy chắc cũng có thể gây nên một sự vang động rất lớn rồi phải không?
Sở Phàm thản nhiên cười nói.
Trương Bằng hít môt hơi thật sâu. Ông ta biết bây giờ có nói gì cũng đều uổng phí. Sở Phàm quả nhiên có chuẩn bị mà đến. Chỉ cần chiếc băng ghi âm này cũng đủ đẩy ông ta vào chỗ chết rồi. Nhưng ông ta biết Sở Phàm không muốn như thế. Nếu muốn Sở Phàm sẽ không đến tìm ông ta ngay. Vì thế ông ta bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Nói đi, cậu có mục đích gì? Hôm nay mang những thứ này đến đây là để nói điều kiện với tôi phải không?
Sở Phàm cười ha hả, bỏ chiếc máy ghi âm mini và chiếc DV lại vào trong túi, rồi nói:
- Bí thư Trương quả là người đã trải qua không ít sóng gió. Giờ phút này mà vẫn còn có thể bình tĩnh được. Không sai, tôi có mấy điều kiện muốn nói với ông.
- Điều kiện gì?
Ánh mắt Trương Bằng trở nên âm trầm, lão ta lạnh lùng hỏi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Phản ứng của Trương Bằng đã nằm trong dự kiến của Sở Phàm. Chỉ có điều đối phó với loại người như lão ta, Sở Phàm vẫn không dám lơ là thiếu cảnh giác. Sở Phàm cười lạnh lùng nói:
- Điều kiện của tôi rất đơn giản! Chỉ có điều, trước khi nói về điều kiện đó thì chúng ta tâm sự chút ít về con trai Trương thiếu của ông, được không?
Sắc mặt của Trương Bằng hơi ngạc nhiên. Ánh mắt của ông ta trở nên âm trầm. Ông ta chợt nhớ tới khi con mình nhìn thấy Sở Phàm thì đôi mắt toé lửa giống như là gặp cừu nhân. Ông ta thầm nghĩ, “Chẳng lẽ con mình với hắn có ân oán gì với nhau sao?”
- Bí thư Trương, ông có biết con của ông hết lần này đến lần khác muốn giết tôi không?
Sở Phàm cười cười, lơ đãng nói.
- Cái gì? Có chuyện này sao?
Trương Bằng nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
- Có hay không ông hỏi con ông thì sẽ biết. Nói thực ra tôi với con ông chẳng có hận thù gì nhưng hắn lại liên tiếp bức ép tôi. Hắn ỷ vào quyền lực của ông ở thủ đô này mà hô mưa gọi gió, rất là uy phong đó. Chỉ có điều bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. Vụ Hứa Nhạc buôn thuốc phiện đã được đưa ra ánh sáng, con ông khẳng định là không thể uy phong như thế được lâu như thế nữa. Hắn và ông bây giờ chắc đang rất lo lắng phải không?
Sở Phàm nhàn nhạt hỏi.
- Hứa Nhạc buôn lậu thuốc phiện bị sa lưới thì có quan hệ gì với con tôi? Cái loại buôn lậu thuốc phiện như hắn đáng bị bắn chết hàng trăm lần.
Trương Bằng lạnh lùng nói.
- Vậy sao? Như vậy con của ông cũng đáng bị bắn chết hàng trăm lần. Cho dù không bị bắn chết thì cũng nên bị đi tù chung thân hoặc thứ gì tương tự như vậy.
Giọng nói Sở Phàm trở nên lạnh lẽo.
Trương Bằng không khỏi cảm thấy giận dữ. Ông ta quát lớn:
- Lời này của cậu là có ý gì? Đừng tưởng cậu nắm được một số chứng cứ trong tay là có thể kiêu căng ngạo ngược, ngậm máu phun người.
- Ài, Bí thư Trương thật là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ được sao? Sáng nay hai ba con ông vội vàng đi đâu vậy? Chắc hẳn là đi đến nhà giam của Hứa Nhạc phải không? Dĩ nhiên đối với chuyện của Hứa Nhạc một bí thư như ông mà đích thân ra mặt thì không tốt cho lắm. Chắc là ông định âm thầm sử dụng một ít thủ đoạn phải không? Nói không chừng một người nào đó đang chờ được Bí thư Trương điều động tới để thẩm vấn Hứa Nhạc đúng không? Đáng tiếc, hôm nay ông chẳng thể làm gì được nữa. Bởi vì cuộc thẩm vấn Hứa Nhạc đã có kết quả sau khi tối hôm qua Cục trưởng Trần Thiên Minh đã thức suốt đêm để hỏi han Hứa Nhạc rồi.
Sở Phàm than nhẹ một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ châm chọc.
Đồng tử của Trương Bằng trở nên lạnh lẽo. Tinh quang trong mắt ông ta bắn ra từng đợt. Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Tôi tìm Hứa Nhạc thì sao? Chuyện của tôi cậu quản được à? Lời nói của cậu một câu tôi cũng không hiểu.
- Tôi đã nói như vậy mà Bí thư Trương vẫn không hiểu à? Tối hôm qua Cục trưởng Trần đã thẩm vấn và bắt Hứa Nhạc làm thành hai bản khẩu cung. Một bản khai ra đã ngấm ngầm cấu kết với con ông, đã được con trai ông lợi dụng quyền hạn và chức vụ của ông để bật đèn xanh cho hắn để từ đó hắn có thể buôn bán được thuốc phiện. Ngoài ra con ông còn cấu kết với hắn khống chế những sòng bạc ngầm ở thủ đô rồi sau đó phận chia lợi nhuận cho nhau. Một bản khẩu cung khác là ghi những sự thật phạm tội của Hứa Nhạc, không hề có một chữ nào đề cập đến con trai ông. Dĩ nhiên, đây vẫn chư phải là toàn bộ tâm huyết của Cục trưởng Trần, chỉ có điều rốt cuộc bản khẩu cung nào sẽ được nộp lên trên còn dựa vào thái độ của ông nữa.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Hô hấp của Trương Bằng không tự chủ được trở nên dồn dập. Ông ta cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô khốc, gượng gạo nói:
- Trần Thiên Minh hắn, hắn hoàn toàn ăn nói bậy bạ. Con tôi làm sao có thể có liên hệ với Hứa Nhạc được?
- Bí thư Trương lại còn chối được ư? Thật không dám giấu diếm, Hứa Nhạc còn khai ra những chứng cứ xác thực. Lúc này chắc Cục trưởng Trần đang đi lấy chứng cứ rồi. Nếu Bí thư Trương vẫn tỏ thái độ này thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Dựa vào bản cung khai kia của Hứa Nhạc hoàn toàn có thể đưa Trương thiếu đi rồi. Mà lại còn có chứng cứ do Hứa Nhạc khai ra nữa chứ. Ôi, chỉ sợ tới lúc đó cả Bí thư Trương cũng bị Cục Công an gọi lên thôi!
Sở Phàm nhún vai, thản nhiên nói.
Sắc mặt của Trương Bằng trở nên buồn bã, mất hết hy vọng trong lòng, cảm thấy mình bỗng dưng già đi rất nhiều. Chuyện con mình và Hứa Nhạc ngấm ngầm cấu kết dĩ nhiên là ông ta có biết. Nhưng ngàn vạn lần ông ta cũng không ngờ được là bây giờ Trần Thiên Minh đã nắm được những chứng cứ xác thực. Ông ta hiểu rằng một khi những thứ này được đưa ra ánh sáng thì gia đình ông ta sẽ gặp phải tai họa cực kỳ lớn. Đứa con ông ta chắc chắn sẽ bị trừng trị, không thể thoát khỏi chế tài của pháp luật. Hơn nữa, trong tay Sở Phàm lại đang nắm lấy tình nhân mà ông ta đang bao dưỡng, chứng cứ ăn hối lộ của ông ta, và các thứ khác nữa. Từng đó tội danh là quá đủ để hạ bệ ông ta rồi.
Trương Bằng thầm nghĩ đến mức vô tri vô giác. Toàn thân ông ta không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt bây giờ vô cùng khó coi.
- Bí thư Trương, bây giờ không phải là lúc để ông ngẩn ngơ, ông không bị sao chứ? Nếu ông muốn thì tôi có thể cho ông chút thời gian để cân nhắc. Chỉ có điều khi đó không chừng Bí thư Trương đã ngồi ở trong nhà giam để suy đi tính lại rồi.
Sở Phàm nói.
Trương Bằng hồi phục lại tinh thần. Vẻ mặt ông ta lúc này so với khi đã chết còn khó coi hơn. Ông ta hít sâu một tiếng, vô lực nói:
- Những gì muốn nói cậu đã nói hết rồi phải không? Tất cả tôi đều nghe theo cậu. Nhưng xin cậu hãy buông tha cho con tôi một con đường sống. Nếu cậu oán hận nó thì hãy trút giận vào lão già này. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không để nó chọc giận cậu nữa.
- Ha ha.
Sở Phàm cười cười nói:
- Bí thư Trương nói gì vậy? Chỉ cần con ông hiểu chuyện một chút thì con người của tôi rất độ lượng. Về phần của Bí thư Trương thì tôi vẫn chưa biết phải làm sao. Vốn dĩ tôi không muốn xẩy ra chiến tranh với Bí thư Trương. Như vậy thật không thoải mái cho lắm. Nhưng thằng con ông lại không ngừng bức bách khiến tôi không còn biện pháp nào khác. Chẳng lẽ tôi phải ngồi chờ chết hay sao?
- Ài, đều do thằng con tôi không chịu thua kém ai mà gây ra tai hoạ. Xin cậu hãy khoan hồng độ lượng với nó. Tôi lát nữa sẽ dạy dỗ nó thật tốt, không để nó chọc giận cậu nữa. Điều đó tôi hoàn toàn có thể cam đoan.
Trương Bằng bắt đầu ăn nói khép nép.
- Bí thư Trương quá lời rồi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là chuyện của Hứa Nhạc, hy vọng Bí thư Trương không nhúng tay vào. Từ đầu đến cuối không đụng tới thì bây giờ cũng như vậy. Chỉ cần Bí thư Trương có thể làm được như vậy thì tôi có thể bảo đảm bản khẩu cung mà Trần Thiên Minh đưa lên trên chắc chắn sẽ không đề cập đến con ông. Nhưng mà...
Sở Phàm chuyển giọng, từng chữ từng chữ một nói:
- Nếu như tôi phát hiện ra Bí thư Trương xen vào chuyện này hoặc ngầm sai người đụng vào đó thì thật xin lỗi. Tất cả mọi chuyện sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Khi đó đừng trách tôi không nể mặt.
- Ý, ý của cậu là có thể buông tha cho con tôi. Cũng không truy cứu trách nhiệm của tôi?
Trương Bằng dường như không thể tin được lỗ tai mình.
- Chuyện của Hứa Nhạc tôi sẽ không làm khó đứa con của ông. Nhưng không có nghĩa là từ nay về sau cũng sẽ không. Nếu như sau này thằng con ông vẫn còn thiếu hiểu biết nữa thì thật xin lỗi, nó vẫn sẽ phải chết.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Sở Phàm, Trương Bằng không kìm được rùng mình một cái. Sau đó ông ta cảm kích nói:
- Cám ơn, cám ơn cậu đã khoan hồng độ lượng! Cậu cứ yên tâm. Từ nay về sau con tôi sẽ không dám chọc giận cậu nữa. Từ nay về sau cậu cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói. Tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ, dốc sức giúp đỡ.
- Không cần thiết phải như vậy. Chỉ cần Bí thư Trương nhớ kỹ lời của tôi là được rồi. Còn nữa, Tiểu Giai Giai thật sự rất đáng yêu, mẹ của cô bé đó cũng là một người phụ nữ tốt. Bí thư Trương không thể phụ lòng hai người bọn họ để Tiểu Giai Giai còn có thể lúc nào đó gọi ông là ba. Tôi nghĩ đây hẳn là tâm nguyện của mẹ con hai người bọn họ.
Sở Phàm đột nhiên nói.
Trương Bằng ngẩn cả người, không ngờ Sở Phàm đột nhiên nhắc tới tình nhân của mình là có ý gì.
Sở Phàm đưa mắt nhìn Trương Bằng một cái, nhàn nhạt nói:
- Người phụ nữ kia khi khai ra mọi chuyện cũng tỏ vẻ không vui. Chỉ là ở dưới tình huống như vậy cô ấy không thể không làm thế. Cô ấy có thể không đoái hoài gì đến mình nhưng không thể không quan tâm đến con của cô ta, đúng không? Lời này là tôi muốn nhắc nhở Bí thư Trương. Hãy quý trọng bọn họ. Đừng vọng tưởng có thể diệt trừ bọn họ hoặc đưa bọn họ rời đi. Tôi đã phái người ngầm theo dõi mẹ con bọn họ. Chỉ cần Bí thư Trương không có động thái gì không hay thì tôi sẽ tuân thủ lời hứa. Hy vọng Bí thư Trương có thể sắp đặt ổn thoả.
Lời nói của Sở Phàm giống như là một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào lòng Bí thư Trương. Trong lòng ông ta lúc này không thể tiếp thu nổi cái mùi vị này. Bây giờ ông ta đã biết Sở Phàm đã khống chế mình hoàn toàn rồi. Thảm thương thay một chút cơ hội để phản kháng ông ta cũng không có.
- Tốt lắm! Tôi không quấy rầy Bí thư Trương nữa. Tôi có việc cần phải đi đây. Mấy ngày nay Bí thư Trương cứ ở nhà mà chờ đợi thôi. Hy vọng Bí thư Trương không quên, nếu không những lời nói nãy giờ của tôi xem như là vô ích.
Sở Phàm nói xong cười cười, phất phất tay:
- Xin từ biệt, sau này chúng ta còn gặp lại. Bí thư Trương không cần tiễn tôi đâu.
Sở Phàm nói xong đi thẳng ra khỏi thư phòng của Trương Bằng. Sau khi đi ra ngoài thỉ thấy hai người Ngân Hồ và A Vĩ đang đứng đối diện nhau. Bầu không khí căng thẳng như muốn tuốt kiếm giương cung xông vào nhau đến nơi. Còn Trương thiếu đang ở bên cạnh cầm một chiếc khăn tẩm nước lạnh đắp lên khuôn mặt sưng vù. Mẹ của gã thì lộ vẻ lo lắng.
Trương thiếu nhìn Sở Phàm đi ra thì hai mắt trở nên đỏ ngầu, vứt chiếc khăn mặt trong tay ra, chỉ vào mặt của Sở Phàm nói:
- Sở Phàm, mày cứ chờ đi, tao sẽ cho mày chết thê thảm.
Sở Phàm nghe thấy thế thì ánh mặt trở nên lạnh lẽo. Hắn lạnh lùng nhìn Trương thiếu sau đó đi tới trước mặt hắn. Trương thiếu thấy thế thì sợ hãi bất an đưa tay phải lên, cố sức phản kháng.
- Chát!
Một âm thanh thảm thiết vang lên, má phải của Trương thiếu đã bị Sở Phàm giáng cho một cái tát. Trương thiếu bị Sở Phàm đánh văng ra xa hơn bốn năm thước, không chỉ vậy vài cái răng của gã còn bị rơi ra cả ngoài miệng.
- Má trái của mày bị sưng tao thấy thật không vừa mắt. Phải cho má phải của mày cũng bị vậy luôn thì mới thật là vừa đẹp.
Sở Phàm lắc lắc tay, thản nhiên nói.
- Cậu, cậu tại sao lại tuỳ tiện đánh người như vậy?
Mẹ của Trương thiếu hồi phục lại thần trí liều chết xông lên giữ chặt Sở Phàm lại.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn bà một cái. Bấy giờ Trương Bằng đã nghe thấy tiếng động liền đi ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ông ta lớn tiếng quát:
- Mẹ nó làm gì vậy? Còn không buông tay ra?
- Hắn, hắn vô duyên vô cớ đánh A Chính. Ông xem đi, A Chính bị hắn đánh ra nông nỗi gì rồi?
- Hừ, đứa con bất hiếu này không bị giết chết thì đã tốt lắm rồi. Bà mau buông tay ra cho người ta đi.
Rốt cuộc, mẹ của Trương thiếu cũng buông tay ra. Trương Bằng đi đến trước mặt Sở Phàm cười xoà nói:
- Cậu đi thong thả, thằng con này của tôi thật là đáng đánh. Nó mà không được dạy bảo một lúc thì không nên người được.
- Ài, vừa rồi tôi không cẩn thận ra tay mạnh quá. Hy vọng Bí thư Trương đừng để bụng. Tôi đi trước đây.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Đừng ngại, đừng ngại. Cậu cứ đi thong thả, thong thả.
Trương Bằng tiễn Sở Phàm đi ra khỏi nhà, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Lúc này mọi người trong nhà không ngừng cảm thấy kinh ngạc.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Khi Sở Phàm đi ra khỏi nhà thì bầu không khí trong đó bắt đầu trở nên u ám. Khuôn mặt của Trương Bằng lúc này đã trở nên xanh mét doạ người. Bây giờ đây, ông ta cảm thấy mình giống như đã già đi đến mười tuổi, toàn thân cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trương Bằng trở lại phòng khách, im lặng không nói một tiếng nào, chán chường ngồi trên chiếc ghế sofa. Bình thường ông ta rất ít khi hút thuốc nhưng đột nhiên hôm nay ông ta lại rút ra một điếu, thầm thở dài, nhắm mắt dựa vào ghế.
Trương Chính và mẹ gã nhìn thấy thần thái của Trương Bằng đều cảm thấy khó hiểu. Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Trương Bằng sa sút tinh thần như vậy, giống như là gặp phải chuyện gì vô cùng khó khăn. Nhưng Trương Bằng là một Bí thư Thị uỷ, có gì còn có thể làm khó được ông ta chứ?
Trương Chính nhớ lại từ lúc nãy sau khi ba gã và Sở Phàm nói chuyện xong ở thư phòng, ba gã giống như đã biến thành một con người khác. Bộ dạng lúc đó tỏ ra cung kính, nể trọng khác thường đối với Sở Phàm. Tại sao lại như vậy?
- Ba, ba không sao chứ? Không phải chúng ta còn đi đến Cục Tư pháp hay sao?
Trương Chính cẩn thận hỏi.
Trương Bằng đang phiền lòng, đột nhiên nghe thấy câu nói của Trương Chính thì lại càng buồn bã. Nếu không phải trước kia Trương Chính không chịu nghe lời cảnh cáo của ông ta, lợi dụng quyền lực của ông ta để làm chuyện bậy bạ thì bây giờ đâu phải gánh chịu lấy hậu quả như hôm nay? Lại càng không có chuyện Sở Phàm nắm được điểm yếu của ông ta. Đáng giận hơn chính là bây giờ ông ta đã bị Sở Phàm khống chế hoàn toàn, phải nghe sự sắp đặt của tên họ Sở này, bời vì Sở Phàm đang nắm lấy điểm trí mạng của ông ta rồi. Cho nên, khi nghe thấy thanh âm của Trương Chính thì Trương Bằng lập tức mở mắt ra, giận dữ hướng về phía gã quát lớn:
- Hôm nay không đi đâu cả. Ở yên trong nhà. Tất cả những chuyện này đều do mày cái gì cũng cho mình là đúng, chuyện gì cũng không ra hồn, làm ra những chuyện hư hỏng này.
Trương Chính sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Ba, chuyện này là sao vậy?
- Là sao à? Cái mạng nhỏ của mày bây giờ đang nằm trong tay của Sở Phàm. Mạng của mày đang nằm trong tay của hắn thì mày lấy gì để đua tranh với hắn? Mày đó, tự cho mình là thông minh hơn người, nhưng lần này thì sao? Cả tao cũng bất lực, chỉ có thể cầu trời cho tên Sở Phàm kia giữ lời, nếu không thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi. Còn nữa, từ hôm nay trở đi mày ở yên trong nhà cho tao, không được đi đâu, tránh xa cái tên Sở Phàm kia một chút, xa thật xa hắn ra.
Trương Bằng nói xong đột nhiên đứng lên nói:
- Tiểu Vĩ, đi ra ngoài với tôi.
Trương Chính nhất thời đờ cả người ra. Lời nói của ba gã giống như là một tiếng sét vang lên trong đầu gã. Bây giờ gã đã biết là có chuyện đã xảy ra rồi. “Sáng nay tên Sở Phàm kia đến tìm ba mình là để uy hiếp. Nghe giọng nói của ba thì dường như Sở Phàm đã nắm được chỗ trí mạng gì đó của mình rồi.” Nghĩ vậy gã nghiến chặt răng lại, trong mắt bắn ra từng tia lửa tức giận, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ bất phục, khiến cho đôi má vốn bị sưng húp của gã lại càng thêm dữ tợn khác thường.
Sở Phàm đi ra khỏi nhà của Trương Bằng thì nhận được điện thoại của Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh gọi hắn tới nhà một chuyến có việc quan trọng cần trao đổi.
Sở Phàm nhận điện thoại rồi thì kêu Ngân Hồ trở về biệt thự Bạch Cảnh Sơn nghỉ ngơi cho tốt. Dù sao thì ba ngày ba đêm nay Ngân Hồ đã liên tục theo dõi Trương Bằng, không được chợp mắt một lúc nào. Cho dù là tinh thần hay thể xác đều đã rất mệt mỏi. Sau khi Ngân Hồ đi Sở Phàm mới lái xe đến nhà Trần Thiên Minh. Hắn mơ hồ có một dự cảm, Trần Thiên Minh tìm gặp hắn chắc chắn là vì chuyện Hứa Nhạc đã cung cấp những chứng cứ chứng minh mối quan hệ giữa gã và Trương thiếu.
Sau khi đi tới nhà của Trần Thiên Minh, Sở Phàm gõ cửa, Trần Thiên Minh đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Sở Phàm liền vội vàng mời hắn vào bên trong.
- Cục trưởng Trần vội vàng tìm tôi như thế chắc là có chuyện gì phải không?
Sở Phàm hỏi.
- Những lời Hứa Nhạc khai ra quả nhiên không phải là giả, những thứ đó đúng là rất có ích. Gã đã ghi chép ra tất cả những sự kiện mà chính gã cùng với Trương thiếu cấu kết với nhau. Đặc biệt kể lại tường tận là gã và Trương thiếu đã phân chia lợi nhuận như thế nào, Trương thiếu nhận tiền hối lộ ra sao tất cả đều từng thứ từng thứ một ghi lại hết. Đáng mừng hơn chính là những cuộc giao dịch đó đều được Hứa Nhạc cố ý dùng cameras ghi hình lại toàn bộ. Bây giờ tất cả những chứng cứ đều nằm trong tay tôi. Không chỉ vậy trong những cuộc giao dịch này không chỉ có Trương thiếu mà còn rất nhiều những quan viên to nhỏ trong thủ đô này. Ngay cả Phó Cục trưởng Cục công an Vương cũng tham dự. Rồi người của Cục Tư pháp, Cục Giám sát cũng đều có mặt. Những thứ này một khi được công bố thì sẽ gây ra hậu quả khó mà tưởng tượng được, sẽ tạo nên cơn chấn động rất lớn đến xã hội này.
Giọng nói của Trần Thiên Minh trở nên trầm trọng.
Sở Phàm nghe vậy thì im lặng, trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng:
- Những chuyện này đều nằm trong dự tính của tôi. Những cuộc giao dịch thuốc phiện, sòng bạc ngầm và cả những thứ khác không thể chỉ có Trương thiếu và Hứa Nhạc tham dự vào. Chắc chắn là phải liên quan đến rất nhiều người. Nhưng những thứ này tuyệt đối không thể công khai ra ngay được. Cho nên tôi mới bảo ông làm hai bản khẩu cung của Hứa Nhạc, làm thêm một bản không đề cập đến Trương thiếu trong đó nữa.
- Nói như vậy chẳng phải đã buông tha cho cho Trương thiếu một lần hay sao?
Trần Thiên Minh tức giận, căm phẫn nói.
- Buông tha cho hắn ư? Làm sao mà có thể buông tha cho hắn được chứ? Sáng nay tôi đã đến gặp Trương Bằng. Lão ta vốn dĩ muốn ngầm ra mặt tiếp nhận vụ án của Hứa Nhạc. Bởi vì lão cũng biết chuyện thằng con lão cấu kết với tên họ Hứa đó. Nếu như Trương Bằng mà tiếp nhận được vụ án này thì tình thế sẽ bất lợi với chúng ta. Chỉ có điều may mắn thay là Trương Bằng đã bị tôi khống chế. Về phía Trương Bằng thì trước mắt lão ta sẽ không dám có hành động gì đâu, lại càng không dám nhúng tay vào, bởi vì tôi đã nắm được vị trí yếu hại của hắn rồi.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Vậy Trương thiếu thì sao? Tôi tuyệt đối không thể để cho hắn có thể tiêu dao tự tại. Cơ hội tốt như vậy mà không đánh gục hắn thì sau này sợ rằng không có dịp nào nữa.
Trần Thiên Minh oán hận nói.
- Trương thiếu ư? Hừ, không phải là Cục trưởng Trần muốn lấy tính mạng của hắn sao? Chuyện này thật đơn giản. Mấy ngày hôm nay chắc chắn Trương thiếu đang rất buồn bực trong lòng. Hôm nay tôi lại còn giáng cho hắn hai cái tát, hắn chán nản trong lòng chắc chắn sẽ đi ra ngoài để uống rượu giải sầu hoặc làm chuyện gì tương tự. Chỉ cần bắt được hắn thì Cục trưởng Trần ông muốn làm gì mà chẳng được hay sao?
Sở Phàm thản nhiên nói.
Lời nói của Sở Phàm khiến cho Trần Thiên Minh không thể hiểu được. Ông không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Lời này của cậu là có ý gì?
Sở Phàm cười cười nói:
- Một người khi đã uống say thì lái xe chắc hẳn sẽ lảo đảo. Lỡ chẳng may lao thẳng xuống núi cao cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra đúng không? Trương thiếu cũng vậy thôi. Ai có thể đảm bảo là khi uống say hắn có thể lái xe an toàn được, phải không? Hắn lái xe với tốc độc cao rồi đụng phải rào bảo hộ, lao thẳng xuống vực sâu vạn trượng là điều rất có khả năng. Mọi chuyện đều do con người làm ra cả. Chỉ cần động tay động chân một chút là có thể biến chuyện có khả năng thành chuyện thật xảy ra.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Cuối cùng ông cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Phàm. Nhưng sau đó ông lại mơ hồ cảm thấy lo lắng hỏi:
- Làm như vậy có được không? Lỡ như Trương Bằng cảm thấy hoài nghi, điều tra ra chúng ta thì sao?
- Ông sợ Trương Bằng điều tra ra ư? Ông chính là Cục trưởng Cục Công an, thì sợ lão ta điều tra ra cái gì chứ? Đến lúc đó ông cứ nói là Trương thiếu sau khi uống rượu gặp phải gió bão hay cái gì gì tương tự đó, đến khúc cua quẹo xe không kịp bị rớt thẳng xuống vách núi, như vậy chẳng phải đã xong rồi sao? Hơn nữa, trong lòng Trương Bằng cũng hiểu rằng thằng con này của lão sớm muộn gì cũng phải chết, cho Trương thiếu sống thêm vài ngày nữa cũng là làm phúc cho lão rồi. Huống hồ trong lòng Trương Bằng bây giờ đang phải vướng bận một người. Lão cho dù có trăm nghìn nghi vấn cũng phải nén giận. Chúng ta cứ việc thu thập chứng cứ rồi đưa lão vào nhà lao. Huống chi lão lại còn một người vợ hai. Người vợ này đã sinh cho lão một cô bé. Ông nói xem lão có dám trở mặt đối đầu với chúng ta hay không? Lão sẽ không dám đâu. Lão đã già rồi, bị rất nhiều thứ trói buộc.
Sở Phàm tự tin nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì cười cười nói:
- Cậu nói như vậy thì tôi cũng bớt sầu muộn. Trương thiếu từ trước tới nay lợi dụng quyền lực trong tay ba hắn để làm việc xằng bậy. Nếu như điều tra từ trên xuống dưới thì trách nhiệm của Trương Bằng là lớn nhất. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để lão ta hết đường chạy rồi. Vậy tôi nghe theo ý của cậu, tạm thời buông tha cha con Trương Bằng.
- Cái đó gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Báo ứng rốt cuộc cũng đã đến. Nhưng từ giờ phút này trở đi, chúng ta cũng tuyệt đối không thể nóng nảy mà làm hỏng chuyện được. Nói thật ra mạng lưới quan hệ của Trương Bằng ở thủ đô rất vững chắc. Nếu chúng ta mà dồn ép lão quá mức thì cũng không phải là điều tốt đâu. Trước mắt biện pháp tốt nhất chính là uy hiếp và khống chế lão thôi. Chỉ cần lão không loạn động thì chúng ta làm việc gì cũng thuận tiện hơn.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì liên tục gật gật đầu. Ông đã nghĩ tới chuyện này từ lâu. Chỉ có điều khi Sở Phàm nói ra, ông vẫn không nhịn được tán thưởng tên họ Sở này đã lo lắng tính toán chu đáo cẩn thận tỉ mỉ.
- Tập đoàn Sắt thép Kiến An nuốt lời khiến cho công ty bị tổn thất tới mười triệu nguyên. Chuyện này quả là khiến cho công ty bị ảnh hưởng nhất định. Nhưng điều chú lo lắng không phải chỉ như vậy. Sáng nay chú nhận được tin tức, chi nhánh công ty ở thành phố S của tỉnh D đã đấu thầu thất bại. Lần đấu thầu này công ty chúng ta tràn đầy tự tin có thể thành công nhưng dường như kế hoạch của đã bị tiết lộ ra ngoài khiến cho đối thủ biết được. Kết quả trong cuộc đối thầu đối thủ đã ra tay trước. Aizzzz, cuộc đấu thầu thất bại này cũng khiến cho công ty bị tổn thất hơn mười triệu. Gần đây toàn bộ hoạt động của công ty cũng xảy ra những vấn đề tương tự như vậy. Tất cả đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Kỷ Thiên Vũ nhíu mày, trầm giọng nói
- Mấy ngày nay Quốc Cảnh phát sinh biến cố khiến cho cổ phiếu liên tục bị hạ giá. Theo báo cáo của cuối ngày hôm qua thì cổ phiếu đã hạ một lèo xuống mười điểm. Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Đại tiểu thư lo âu nói.
Đại tiểu thư nghe vậy thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, cô nói:
- Ba ba đã nghĩ ra đối sách phải không?
- Điều cấp bách nhất trước mắt của công ty chính là phải huy động được tài chính. Cho nên trong thời gian này phải tạm ngưng lại toàn bộ những kế hoạch đấu thầu lại, phải đẩy nhanh tiến độ mở rộng buôn bán nhà đất. Chỉ cần một số biệt thự được bán ra là có thể khiến cho niềm tin của thị trường được ổn định trở lại. Quốc Cảnh cũng sẽ có thêm nhiều vốn lưu động hơn, lúc đó có thể từng bước từng bước khai thác các hạng mục. Con cứ yên tâm đi, chuyện nhỏ trước mắt vẫn còn chưa đủ để gây ra sóng gió với công ty.
Kỷ Thiên Vũ tự tin nói.
- Vâng, con tin tưởng ba.
Đại tiểu thư cuối cùng cũng nở ra một nụ cười. Lời nói của ba mình khiến cho những lo lắng trong lòng nàng lập tức tiêu tan. Trên khuôn mặt khôi phục lại vẻ tươi cười thoải mái.
- Ba còn phải đến công ty dự cuộc họp của các cổ đông, Tiêm Tiêm, con ở nhà cùng với Tiểu Sở nhé.
Kỷ Thiên Vũ nói xong đứng lên.
Sở Phàm cũng đứng lên tiễn Kỷ Thiên Vũ ra ngoài cửa rồi nói:
- Chú Kỷ đi thong thả.
Sau khi Kỷ Thiên Vũ lái xe rời biệt thự Lam Hải, Sở Phàm cùng với đại tiểu thư quay trở lại trong phòng khách. Một ngày không gặp, Sở Phàm có cảm giác đại tiểu thư bỗng trở nên tiều tuỵ hẳn đi. Hắn quan tâm lo lắng hỏi:
- Tiểu Tiêm, mấy ngày nay em không được nghỉ ngơi tốt phải không? Nhìn sắc mặt của em dường như có vẻ không được khoẻ cho lắm.
- Aizzz!
Đại tiểu thư hơi thở dài một tiếng rồi nói:
- Gần đây công ty liên tiếp gặp chuyện không may, trong lòng em cảm thấy vô cùng lo lắng. Đừng tưởng ba em tỏ ra bình thường, kỳ thực em hiểu ba đang lo lắng hơn bất kỳ ai khác. Tập đoàn Quốc Cảnh là do một tay ba sáng lập nên, ông coi nó không khác gì đứa con của mình. Bây giờ con của mình gặp chuyện anh nói ông ấy có thể không lo lắng được không?
- Vậy sao? Cô Vương cũng không có ở nhà à?
Sở Phàm phát hiện ra trong phòng còn thiếu một người, giờ mới nhớ ra là cô Vương.
- Cô ấy đi mua đồ ăn, mới vừa đi xong.
Đại tiểu thư nói xong rồi hỏi:
- Đúng rồi, anh tối hôm qua đi đâu vậy? Sao không về nhà ngủ?
- Tối hôm qua anh phải đi tới thành phố A. Ở đó một đêm, anh chẳng phải đã nói với em rồi sao?
Sở Phàm nghi hoặc hỏi.
Đại tiểu thư nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
- Đúng thế, anh còn gọi điện thoại cho em. Anh xem em kìa, trí nhớ có vấn đề rồi.
Sở Phàm đưa ánh mắt tràn ngập sự yêu thương nhìn đại tiểu thư, thân thể kề sát bên cạnh, bàn tay khẽ nắm lấy vai nàng, dịu dàng nói:
- Đại tiểu thư, đây là do em làm việc quá độ. Hiện nay công ty xảy ra việc, em lo lắng quá rồi lại không nghỉ ngơi cho tốt. Cuối cùng mệt mỏi suy sụp cả tinh thần. Nếu như em kiệt sức thì chẳng những không giúp gì được cho công ty nữa mà công ty còn bị tổn thất một phần lực lượng. Việc gì phải làm khổ mình như thế?
Đại tiểu thư bị Sở Phàm nắm lấy vai thì trong lòng cảm thấy rung động. Hai má hơi nóng lên, nghe những lời nói của hắn thì trong lòng dâng lên từng cảm giác ấm áp. Thân thể mềm mại của nàng khẽ nhích lại gần Sở Phàm, đầu nàng khẽ dựa vào vai của hắn, nhẹ giọng nói:
- Em cũng biết là mình lo lắng u sầu cả ngày cũng chẳng có ích gì, nhưng em lại không thể khống chế được mình. Em không nhẫn tâm nhìn thấy ba một mình chống đỡ, nhưng lại nhận ra rằng khả năng của mình là rất kém.
Cô Vương quay người lại rồi nói:
- Đại tiểu thư, Tiểu Sở, tôi vừa rồi không phải là cố ý kêu lên. Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chuyện gì tôi cũng chưa thấy, tôi lập tức đi vào phòng bếp nấu cơm, không quấy rầy hai người nữa.
Lời nói của cô Vương khiến cho vẻ mặt của đại tiểu thư càng thêm ửng đỏ, nàng vội vàng nói:
- Cô Vương nói gì vậy? Ha ha, vừa rồi cháu cùng với Sở Phàm chính là, chính là...
- Đại tiểu thư không cần phải giải thích. Tôi có thể hiểu được, tôi không quấy rầy hai người nữa.
Cô Vương nói xong tự trách mình:
- Đều là do tôi không tốt, không nên kinh ngạc hô lên khiến hai người giật mình như thế. Là do tôi không tốt. Đại tiểu thư, A Sở hai người cũng không nên vì tôi mà mất hứng.
Ngày hôm sau, tại phiên tòa, với tội danh buôn lậu thuốc phiện, Hứa Nhạc và năm tên đàn em đầu sỏ bị kết án tử hình. Còn lại là tù chung thân, không thì cũng mười năm, hai mươi năm có thời hạn.
Sau khi phiên tòa xử Hứa Nhạc kết thúc, Bí thư Thị ủy Bắc Kinh Trương Bằng mới thở phào một hơi. Quả nhiên Sở Phàm giữ chữ tín không lôi con trai lão vào. Nếu con trai lão bị đưa vào danh sách phạm tội, hiển nhiên lão cũng bị liên lụy. Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tuy biết Sở Phàm đã thực hiện đúng lời hứa sẽ không tố giác Trương thiếu, nhưng trong lòng Trương Bằng vẫn không hề cảm kích hắn dù chỉ là một chút, ngược lại còn âm thầm ghi hận, liệt Sở Phàm vào danh sách “Đại địch”. Một khi có cơ hội lão sẽ thẳng tay diệt trừ. Bởi vì hắn đã biết quá nhiều chuyện.
Tuy nhiên, sau khi vụ án Hứa Nhạc khép lại, ngày hôm sau lão nhận được một gói bưu kiện từ Sở Phàm gửi tới. Mở ra xem, mặt lão trở nên tái xanh, trắng bệch không còn giọt máu. Sở Phàm đã gửi cho lão bản sao khẩu cung của Hứa Nhạc về chứng cứ việc Trương thiếu có dính líu tới vụ đó, lại còn gửi cả ảnh chụp Trương thiếu đang giao dịch với Hứa Nhạc cùng với băng thu âm. Xem hết, mồ hôi lạnh toát ra ướt cả lưng áo, lão thở hổn hển. Sở Phàm gửi cho lão những thứ này ý muốn nói cho lão hay, cho dù vụ Hứa Nhạc đã khép lại, nhưng chỉ cần mấy thứ này lộ ra, con lão vẫn không thoát được lưới pháp luật.
Nhìn chăm chăm vào bưu kiện gửi tới, lão nghiến răng nắm chặt tay, ánh mắt trở nên thâm trầm lóe lên từng tia băng lạnh. Trong lòng lão suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ đến khi có cơ hội vạn nhất để diệt Sở Phàm, còn không cha con lão vẫn bị uy hiếp trong tay hắn như thế này sao?
Những năm gần đây Cục Công an ra quân càn quét vét sạch các hoạt động buôn lậu ma túy ở Bắc Kinh, đây chính là án lớn nhất. Bắt được Hứa Nhạc, coi như đã giáng một đòn đau vào giới buôn lậu ma túy. Lần này này công lao lớn nhất là của Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh, qua chiến công này, Trần Thiên Minh đã được tuyên dương ầm ỹ, là nhất đẳng công, vinh dự nhận được trên dưới mười giải thưởng bằng khen, con đường công danh thăng tiến của ông coi như mở rộng hơn đến vài lần. Tuy nhiên ông cũng không quá quan tâm đến điều này, trong lòng chỉ canh cánh muốn xử lý Trương thiếu thật nhanh, trả thù cho con trai mình.
Việc này ông đã nhiều lần nhắc với Sở Phàm, nhưng lần nào hắn cũng nói không cần vội, hết thảy đều đã có sắp xếp. Nghe vậy ông cũng chỉ biết tạm thời chịu đựng. Qua những việc đã xảy ra, Trần Thiên Minh vô tình đã tín nhiệm Sở Phàm tuyệt đối, hắn nói gì ông cũng nghe theo. Bản năng nhắc ông, hắn nói đúng.
Mấy ngày nay Sở Phàm không đi ra ngoài, chỉ ở lỳ trong Biệt thự Lam Hải. Tuy nói rằng tình hình cũng đã gió êm sóng lặng, nhưng hắn mơ hồ vẫn cảm thấy đây chỉ là sự yên bình trước cơn bão. Chắc chắn không lâu nữa giông tố bão bùng sẽ ào tới.
Thời gian này, Tập đoàn Quốc Cảnh cũng từng bước gây dựng các mối quan hệ tại Bắc Kinh, dần dần ổn định thế cục, khiến cho cổ phiếu của công ty cũng khởi sắc dần tăng trở lại. Tuy nhiên tăng cũng rất chậm. Theo như đại tiểu thư nói, ba ngày trước Tập đoàn Quốc Cảnh đã báo cáo về lượng tài chính thu về từ thị trường chứng khoán. Vậy là, cổ phiếu sau khi hơi tăng trở lại rất nhiều cổ đông đã bán tháo số cổ phần trong tay mình ra, không chừng cổ phiếu lại một lần nữa sụt giảm, chuyện này đối với Quốc Cảnh mà nói không phải là điều tốt, cho nên mấy ngày nay trên khuôn mặt của đại tiểu thư luôn mang theo một vẻ lo âu.
Sở Phàm biết lúc này có nói gì cũng không thể làm cho Đại tiểu thư đỡ lo lắng hơn, nên hắn cũng đành im lặng ở bên cạnh nàng, để khi nàng mệt mỏi thì có thể đưa cho nàng mượn một bờ vai. Lần trước khi đang ôm nhau thì bị cô Vương nhìn thấy. Từ đó tới giờ hắn cũng không e dè nữa, thường xuyên nhìn nàng chăm chú âu yếm hoặc mỉm cười dịu dàng. Người ngoài thấy vậy cũng hiểu ra được mối quan hệ tinh tế của hai bọn họ. Cô Vương thấy hết tất cả, trong mắt cô hiện lên một nụ cười hiểu ý.
Hôm nay sau khi ăn cơm chiều, Sở Phàm đột nhiên nhận được điện thoại của Lam Tuyết. Hắn nhìn đại tiểu thư bên cạnh một cái rồi mới ra ngoài nghe điện.
- Này. Lam Tuyết phải không? Ăn cơm chưa?
- Ừ. Tôi vừa mới ăn xong. Anh ở đâu? Đêm nay ra ngoài được không? Tôi muốn tìm anh tâm sự.
- A…
Ánh mắt Sở Phàm vô thức nhìn vào trong phòng khách, có đại tiểu thư trong đó. Tuy nhiên khoảng cách quá xa lại cách một bức tường nên chẳng thể thấy
- Đêm nay tôi không bận. Cô có việc gì không?
- Không có việc gì thì không thể gặp anh sao?
Lam Tuyết ngừng một chút, dường như có vẻ hơi chần chừ.
- Cũng không phải. Ha ha.
Sở Phàm cười gượng che dấu
- Vậy được rồi, cô ở đâu? Tôi đi tìm cô?
- Đường Nam Phủ, quán cà phê Starbucks.
Vào phòng khách, tim Sở Phàm hơi run, lúc này hắn làm gì cũng không khỏi quan tâm đến cảm giác của đại tiểu thư, đặc biệt lại là hẹn với người khác giới lại càng suy nghĩ. Thật ra vị trí của nàng trong lòng hắn ngày càng lớn, có lẽ những ngày này lòng nàng có chiều hướng chiếm toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn. Có lẽ gần đây tâm tình của đại tiểu thư không tốt khiến cho hắn càng yêu thương nàng hơn chăng?
- Đại tiểu thư, anh ra ngoài một chút. Mới có điện thoại của bạn gọi đi làm chút việc.
Hắn cố lấy điệu bộ tự nhiên nhất mà nói. Trước đó còn lăn tăn không biết có nên nói rõ là Lam Tuyết muốn gặp hắn hay không, nhưng đến lúc lời ra khỏi miệng lại không nhắc đến tên cô nữa.
- Thế à?
Ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn, nàng dịu dàng
- Tối nay anh có về không?
- Ừ. Chắc là... Về sớm thôi.
Hắn cười cười. Lời nói của nàng làm cho hắn ấm lòng.
- Vậy anh đi đi.
Nàng nở nụ cười ấm áp, ấm như ánh mặt trời.
Đại lộ Nam Phủ.
Bóng đêm buông xuống, đường Nam Phủ dường như còn náo nhiệt ồn ào hơn cả ban ngày. Đèn neon, đèn đường sáng choang, đèn biển hiệu các cửa hàng rực rỡ nổi bật, cả con đường tưng bừng rộn rã.
Quán cà phê Starbucks rực rỡ đủ màu, rất hiện đại, là nơi hẹn hò tụ tập uống nước của đám thanh niên nam nữ.
Sở Phàm đi vào trong quán, lên đến lầu hai, theo như lời của Lam Tuyết, người phục vụ dẫn hắn tới phòng số tám. Hắn gõ cửa, sau tiếng trả lời nhỏ nhẹ, hắn đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp mười phần nhưng cô đơn yếu đuối vạn phần của Lam Tuyết ở trước mặt.
- Đến lâu chưa?
Sở Phàm mỉm cười ngồi xuống ghế. Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tuyết, vẻ cô đơn càng đậm càng sâu làm hắn lo lắng.
- Không lâu lắm. Thật ra chờ một người cũng là một cảm giác rất tuyệt.
Lam Tuyết mỉm cười, lời nói đầy thâm ý làm người ta phải suy nghĩ.
Nhìn Lam Tuyết đang tươi cười, lòng Sở Phàm nhói đau. Nụ cười này gợi hắn nhớ đến cái đêm ở quán bar Thiên Thủy, hắn và đại tiểu thư gặp cô, cũng thấy cô vui vẻ và tươi cười một cách miễn cưỡng. Bây giờ nụ cười tươi đầy miễn cưỡng này lại tràn trên môi Lam Tuyết. Vì sao vậy?
- Chân cô không còn đau nữa chứ?
Sở Phàm cầm thìa khuấy khuấy tách cà phê, mở miệng nói rồi hắn mới cảm thấy câu hỏi này quá nhiều hàm ý.
- A. À, tìm tôi có chuyện gì thế?
Sở Phàm ngẩng đầu lên thì bất ngờ gặp ánh mắt của Lam Tuyết. Cô hoảng hốt, ánh nhìn không kịp rời đi, mặt đỏ tới tận tai.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44