Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 243: Ai muốn bắt
Nhóm dịch: hungvodich9490
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
Cho nên, Dương Tử Hiên nhất định phải làm cho Bạch Thự tuyệt vọng, sau khi tuyệt vọng mới không ngừng nói nhược điểm của các nhiều lãnh thành phố ra.
“ Đi, mở tủ bảo hiểm ra. “
Dương Tử Hiên không thèm liếc Bạch Thự nữa rồi, hai cảnh sát mang Bạch Thự sang một bên, vài người còn lại không mất bao lâu đã mở tủ bảo hiểm ra.
Dương Tử Hiên cúi người, lấy mấy quyển sổ sách trong tủ bảo hiểm, mở ra xem, cười nói: “ Lão Bạch, anh giấu thật sâu đấy, những khoản thu chi này, tại sao lại kém xa số liệu đưa lên cục tài chính vậy? “
“ Xem ra lão Bạch anh nuốt riêng rất nhiều khoản chi tiêu công của quốc gia, chỉ cần điểm này cũng có thể làm cho anh vững chãi ngồi trong nhà tù mặc đồ sọc rồi! “ Dương Tử Hiên giơ sổ sách trong tay lên, cười cười nói.
“ Dương Tử Hiên, anh chết không yên lành đâu, rốt cuộc tôi đắc tội anh ở đâu, tại sao anh muốn đối phó tôi như thế, anh không cho tôi sống, tôi cũng không cho anh sống khỏe... “
Bạch Thự nhìn thấy bí mật mình giấu kỹ nhất đều bị Dương Tử Hiên nắm trong tay, lập tức kéo mặt nạ xuống, trợn mắt với Dương Tử Hiên.
“ Làm sao, anh để không cho tôi sống yên lành sao? Anh dựa vào cái gì để làm cho tôi không sống yên lành đây? Ngoại trừ Dương Tân ra, anh còn có cái gì dựa vào? Lúc trước không phải anh rất trâu đấy sao? Thời điểm tôi vừa tới khu công nghiệp, không phải anh đã cho tôi xấu mặt sao? Không phải muốn liên hợp với Lâm Hạ Viên và Trương Lan ném tôi đi sao? “
Dương Tử Hiên chuyển một cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt Bạch Thự, vểnh chân lên bắt chéo, nhàn nhã tự đắc hỏi.
Sắc mặt Bạch Thự liền biến hóa, chẳng lẽ phó bí thư thị ủy Dương Tân cũng vô pháp uy hiếp được Dương Tử Hiên này?
“ Chính anh tự vấn lòng một tý đi, anh có bao nhiêu lần phối hợp công tác với tôi? Anh có bao nhiêu lần không tranh cãi cùng tôi? Anh tức giận cái gì? Hiện tại anh chỉ là một thường vụ phó chủ nhiệm, trong mắt tôi, anh chỉ là một thường ủy bình thường, anh oai phong cái gì đây? “
Dương Tử Hiên cười lạnh nói.
Bạch Thự nhất thời im lặng, xác thực là thời điểm Dương Tử Hiên vừa mới nhậm chức ở khu công nghiệp, “ hành động đảo Dương “ , chính là Bạch Thự hắn khởi xướng đầu tiên.
“ Tôi nói rồi, loại người không tổ chức không kỷ luật như anh, ở lại bộ máy khu công nghiệp chúng ta, cho tới bây giờ vẫn không mang đến tiền lời gì cho khu công nghiệp chúng ta, chỉ là một con sâu mọt mà thôi!”
“Ngay cả khi tôi cực cực khổ khổ mang đoàn khảo sát Tô thành phố về đây, anh cũng có thể cấu kết với ngoại thương, sai khiến bọn họ mang chuột vào nhà khách Mây Trắng, người có ánh mắt thiển cận như anh, ở lại trong đơn vị quốc gia, lại dùng làm gì đây? “
Bạch Thự một mực bị hai cảnh sát giữ chặt hai tay, bắt chéo ở phía sau cũng hiện lên vẻ mặt khiếp sợ, không nghĩ tới, việc lúc trước hắn ám toán nhà khách Mây Trắng, vậy mà Dương Tử Hiên đã sớm biết hết rồi.
Càng làm cho Bạch Thự giật mình chính là Dương Tử Hiên nhẫn ẩn không phát tác, trước kia, mặc dù biết chuyện này, nhưng một mực không lộ ra, cũng không động đến hắn.
Thật sự là đáng sợ!
Phía sau lưng Bạch Thự có chút lạnh lẽo.
“ Dương Tử Hiên, muốn bắt tôi cũng không tới phiên anh, tôi là lãnh đạo khu công nghiệp, chỉ có thành phố mới có thể bắt tôi, anh để cho khu công nghiệp cục công an tới bắt tôi, là không tuân theo quy định! “ Bạch Thự lạnh lùng nói.
Đã vạch mặt rồi, Bạch Thự cũng không thèm hô Dương Tử Hiên là “ Dương bí thư “ .
Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, nói: “ Ai nói tôi bắt anh, các cậu nói xem, tôi có phân phó các cậu bắt Bạch chủ nhiệm không? “
Mấy cảnh sát chung quanh đều là cảnh sát thâm niên, cũng là người tinh quái, vừa nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, lập tức phụ họa, nói: “ Dương thị trưởng chưa từng phân phó chúng ta bắt Bạch chủ nhiệm, chúng ta chỉ phòng ngừa anh ảnh hưởng công vụ, lúc này mới giữ chặt anh, Bạch chủ nhiệm! “
Bạch Thự nhất thời tức giận đến sôi gan lên, Dương Tử Hiên này thật đúng là người tinh quái, mỗi một bước, mỗi một hành động, đều suy nghĩ thập phần kín đáo và nghiêm khắc, không chịu lộ ra sơ hở cho địch nhân lợi dụng.
Chỉ là, Bạch Thự cũng không quá sợ hãi, dù sao, chỉ cần Dương Tân còn tại vị, khẳng định sẽ phải bảo vệ hắn, hơn nữa, nếu như Dương Tử Hiên muốn thông qua Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố và viện kiểm sát thành phố tới bắt hắn, nhất định cũng phải thông qua cửa Dương Tân.
Dù sao, Dương Tân bây giờ đã không còn ở vị trí trưởng ban tổ chức, mà là phó bí thư thị ủy, đối với công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra và công tác chính pháp ủy, đều có quyền hỏi đến, Dương Tân hoàn toàn có thể lùi tiến độ án kiện lại, hoặc là trực tiếp chối bỏ, không cho Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố và viện kiểm sát thành phố bắt Bạch Thự hắn.
Dương Tử Hiên thấy tròng mắt Bạch Thự chuyển động nhanh như chớp, chỉ biết hắn khẳng định là đang nghĩ đến kế thoát thân và chạy trốn thế nào.
Dương Tử Hiên cũng không chậm trễ, phân phó hai cảnh sát thả Bạch Thự, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bí thư thị ủy Thạch Phong Tín, đúng lúc này, Trịnh Cường vội vàng đi tới, nói mấy lời tại bên tai Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên chấn động, nhìn Trịnh Cường hỏi: “ Cái gì? Phó thị trưởng Trịnh Xây Minh cũng ở bên trong? “
Trịnh Cường gật gật đầu, tuy hắn và Trịnh Xây Minh cùng họ Trịnh, nhưng hai người lại không có quan hệ gì.
“ Đúng vậy, bí thư, chúng ta nên xử lý thế nào? “ Trịnh Cường có chút khẩn trương nhìn Dương Tử Hiên, mặc dù biết lần này nhất định sẽ câu được cá lớn, nhưng không nghĩ tới, vậy mà lại câu được một con cá lớn như vậy, làm cho Trịnh Cường cảm thấy chấn động không thôi.
Dù sao Trịnh Xây Minh cũng là lãnh đạo thành phố, là thành viên đảng ủy ủy ban thành phố, cán bộ cấp phó sở và cán bộ tỉnh quản, không phải hắn, một thường vụ phó cục trưởng cục công an khu công nghiệp nho nhỏ có thể chống cự.
“ Cổ đại còn có chuyện thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, thị trưởng thì sao, mặc kệ là thân phận gì, khống chế toàn bộ hiện trường, chờ mệnh lệnh của tôi, bắt toàn bộ người khả nghi trở lại cục công an để thẩm vấn! “
Bắt được cá lớn Trịnh Xây Minh này, cũng vượt ra ngoài dự đoán của Dương Tử Hiên, tuy bắt được đại nhân vật, nhưng Dương Tử Hiên lại không cách nào cao hứng.
Bởi vì, nếu quả thật truy cứu sâu vào khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ mà nói, sợ rằng gần nửa nhân vật chính đàn Nam Hồ đều bị liên lụy vào bên trong, không chỉ nói Dương Tử Hiên không dám mạo hiểm, coi như là Thạch Phong Tín, cũng không nhất định dám sát giới nhiều như vậy, Tỉnh ủy cũng sẽ cảm thấy đợt đả kích này quá lớn, gây ra phản cảm.
Trong ủy ban thành phố, ít nhất đã có hai phó thị trưởng tiến vào chỗ này, Trịnh Xây Minh, Trương Bảo Quốc, Dương Tử Hiên không biết có phải là còn có một chút hắn người không biết cũng hãm tiến vào hay không.
Thị ủy bên kia, dùng tình hình trước mắt, Dương Tân đã tiến vào.
Nhưng Dương Tử Hiên cảm thấy, dùng bối cảnh và thực lực của Dương Tân, muốn dựa vào Khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ để vặn ngã Dương Tân, rất khó.
Hơn nữa, ngay từ đầu, Dương Tử Hiên chưa từng nghĩ tới chuyện tạo thành thế như nước lửa, đấu đến mức cậu chết tôi sống cùng với Dương Tân.
Dương Tử Hiên làm thịt khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, căn bản là vì bắt được nhược điểm của Dương Tân, sau đó dùng cái này để uy hiếp Dương Tân ủng hộ mình tiến vào bộ máy thường ủy.
Đây mới là mục đích căn bản của Dương Tử Hiên, vặn ngã Dương Tân, đối với Dương Tử Hiên mà nói thì không có gì hay, nhất là hiện tại, thế cục trong tỉnh vẫn chưa rõ ràng.
...
Chỉ chốc lát, Trịnh Xây Minh đã bị hai công an tranh thủ thời gian áp giải đi ra, y phục không ngay ngắn, khẳng định cũng bị bắt tại thời điểm đang làm việc.
Dương Tử Hiên cảm thấy mình sắp bật cười, không nghĩ tới, Trịnh Xây Minh này mặt đen như dế nhũi như vậy, vậy mà cũng là dạng phong lưu.
“ Trịnh phó thị trưởng, thật không nghĩ tới, vậy mà lại nhìn thấy anh ở chỗ này? “ Dương Tử Hiên thoải mái vươn tay nắm chặt tay Trịnh Xây Minh.
Trước đó, Trịnh Xây Minh không hề lo lắng, dù sao đám người này cũng là cục công an khu công nghiệp, Trịnh Xây Minh rất quen thuộc mấy phó cục trưởng, không nghĩ tới, vậy mà lại gặp được Dương Tử Hiên ở chỗ này.
“ Dương thị trưởng, cậu tới Hoàng Hồ làm gì vậy? “ Đầu Trịnh Xây Minh hơi ngắn.
“ Trịnh phó thị trưởng đến làm gì, tôi đến làm cái đó! “ Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng rồi nói.
Trịnh Xây Minh cho rằng Dương Tử Hiên cũng đến Khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ tìm gái, liền lộ ra một dáng tươi cười chỉ có nam nhân mới hiểu: “ Không nghĩ tới, Dương thị trưởng cũng thích chuyện này, đồng đạo, đồng đạo! “
Dương Tử Hiên cười khổ, Trịnh Xây Minh này thật đúng là dán thiếp vàng lên trên mặt, đã chết đến nơi rồi, vẫn còn muốn tìm bạn đồng hành.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 244: Không muốn giải quyết lớn
Nhóm dịch: hungvodich9490
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
“ Trịnh thị trưởng, xin anh tôn trọng thân phận một chút! “ Dương Tử Hiên nhàn nhạt nói.
“ Bây giờ chúng tôi đang chấp hành công vụ, bây giờ tôi đang nằm ở dưới sự lãnh đạo của bí thư Phùng Tranh, hỗ trợ bí thư Phùng Tranh tiến hành hành động củng cố trị an toàn bộ thành phố! “
Trịnh Xây Minh nhất thời tỉnh táo lại, nghi hoặc nói: “ Cái gì? Không phải cậu đến khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ chơi... ? “
Dương Tử Hiên lạnh lùng nói: “ Trịnh thị trưởng, xin anh phối hợp với các đồng chí cục công an chúng tôi, đến cục công an một chuyến, tuy tôi cũng không muốn như vậy, nhưng đây là chuyện phải làm! “
Trịnh Xây Minh giống như là bị giội cho một gáo nước lạnh, thanh âm run run nói: “ Dương thị trưởng, tất cả mọi người là đồng liêu, làm quan cùng phủ, cậu định làm gì? “
Hiện tại Trịnh Xây Minh cũng biết sự tình này không đơn giản rồi, đường đường là phó thị trưởng, vậy mà lại bị bắt khi đến khách sạn chơi gái, chỉ sợ về sau Trịnh Xây Minh hắn khỏi phải nghĩ đến cái tiền đồ gì, có thể giữ được vị trí hiện tại hay không, cũng là một vấn đề khó.
Dương Tử Hiên có chút chán ghét nhìn sắc mặt Trịnh Xây Minh, nhớ tới lần trước, tại Thủy Đô huyện, Trịnh Xây Minh vì bo bo giữ mình, cố tình vứt Dương Tử Hiên ra, bắt Dương Tử Hiên một mình xử lý cả án kiện giả mạo nông sản ở Thủy Đô huyện.
May mắn mà Tiếu Hoài Hoa vừa vặn bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang đi, chuyển dời tầm mắt của mọi người, hơn nữa, trong cả bản án, Dương Tử Hiên xử lý thập phần thỏa đáng, lúc này mới không bị một ít người hữu tâm trên thị ủy chỉ trích.
Bản thân La Trạch Minh cũng muốn mượn nhờ án giả mạo nông sản, hung hăng giáo huấn Dương Tử Hiên một phen, cuối cùng lại không có cách nào để giáo huấn Dương Tử Hiên.
Dù sao, trong cả vụ án, Dương Tử Hiên xử lý đắc cực kỳ tốt, rất nhiều dân chúng Thủy Đô huyện cũng ủng hộ Dương Tử Hiên, nói phó thị trưởng này thập phần đắc lực, là lãnh đạo tốt, La Trạch Minh thật sự là không có biện pháp đâm chọc.
Cho nên, Dương Tử Hiên vừa nhớ tới Trịnh Xây Minh lâm trận đào thoát, trong lòng lại thập phần tức giận, chỉ là do bình thường không có cách nào bắt được nhược điểm của Trịnh Xây Minh, nhưng hôm nay rốt cục cũng có cơ hội.
“ Trịnh thị trưởng, xin lỗi rồi, tôi cũng chỉ tuân theo thành phố thống nhất chỉ huy thôi, cho nên, xin anh phối hợp với các công an đồng chí chúng ta, đến cục công an một chuyến, các đồng chí công an chúng ta không thể bạc đãi anh, cũng sẽ không oan uổng cho anh! “ Dương Tử Hiên không muốn cho Trịnh Xây Minh cơ hội tiếp tục giải thích, phân phó hai cảnh sát, áp giải Trịnh Xây Minh đi ra ngoài.
...
Đêm nay, đối với khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ nhất định là đêm không ngủ, đêm nay, khu công nghiệp nhất định cũng không bình tĩnh, thậm chí còn cả chính đàn thành phố Nam Hồ, tất cả đều có chút xao động.
Dương Tử Hiên gọi điện thoại cho Thạch Phong, loại chuyện trọng đại này, khẳng định phải thông báo cho Thạch Phong Tín đầu tiên.
“ Bí thư, đêm nay tôi đã sai người của cục công an điều tra khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ khu công nghiệp chúng tôi, có tình tiết vụ án trọng đại muốn báo cáo với ngài! “ Dương Tử Hiên tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh rồi nói.
Thạch Phong Tín vừa định nằm xuống, liền nhận được điện thoại của Dương Tử Hiên, vội đứng dậy hỏi: “ Tình huống thế nào? “
“ Tình huống tương đối phiền toái, ở bên trong Khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, chúng tôi phát hiện phó thị trưởng Trịnh Xây Minh đang chơi gái, còn có một vài khoản tiền bẩn của khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ... “ Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.
Trong lúc nói chuyện, Dương Tử Hiên cũng đang tự hỏi, mình nên làm thế nào để bão táp lần này ảnh hưởng thấp nhất đối với hình tượng lãnh đạo khu công nghiệp.
Lần này, ở bên trong lãnh đạo khu công nghiệp, Bạch Thự nhất định là không chạy thoát, nhưng làm như thế nào để xác định tội của Bạch Thự, lại là một vấn đề thập phần quan trọng.
Nếu như định cho Bạch Thự tội quá nặng, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng rộng khắp, ảnh hưởng rất lớn đối với chỉnh thể lãnh đạo khu công nghiệp.
Cho nên, Dương Tử Hiên có chút khó xử, lại có chút do dự, không xác định nổi chủ ý, đến tột cùng có nên giáng một gậy làm Bạch Thự chết tươi hay không?
Thạch Phong Tín cũng chấn động, với tư cách bí thư thị ủy, hắn cũng nghe được một ít lời đồn về Khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, địa phương này được xưng là tiểu Hongkong Nam Hồ, cũng là địa phương Thạch Phong Tín không muốn nhìn thấy.
Thạch Phong Tín là cán bộ đứng đắn, rất chính trực, đối với loại địa phương xa hoa lãng phí như khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, vẫn luôn cảm thấy đó là đồi phong bại tục.
Thạch Phong Tín nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Thạch Phong Tín chưa từng có ý tứ động đến khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, hắn cũng biết đó là tổ ong vò vẽ, liên lụy tới rất nhiều lãnh đạo trong thành phố, cho nên, Thạch Phong Tín một mực không động đến chỗ này.
“ Vậy cậu định làm thế nào? “ Thạch Phong Tín nói chuyện không mang theo sắc thái tình cảm nào.
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: “ Không có ý định thế nào, tất cả nghe theo thị ủy chỉ huy. “
Thạch Phong Tín hận đến nghiến răng ngứa lợi, Dương Tử Hiên này thật đúng là người nghịch ngợm, tự mình chọc vào tổ ong, còn muốn đá tổ ong vò vẽ cho thị ủy, lại bắt thị ủy chùi đít cho hắn.
“ Tôi nói Tử Hiên này, cậu cũng không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi, đối với cậu, tôi cũng đã biết không ít, cậu không nắm chắc sẽ không đánh! “
“ Chỉ nói vậy thôi, cậu định làm sao? Cắt cụt cái tổ ong vò vẽ này à?. “ Thạch Phong Tín thẳng thắn nói chuyện cùng Dương Tử Hiên.
“ Bí thư, anh cũng biết đấy, gần đây khu công nghiệp chúng tôi đã kiến tạo thành rất nhiều hạng mục kinh tế rồi, rất nhiều thương đầu tư muốn đầu tư tại khu công nghiệp chúng tôi, nếu như ở lúc này tuôn ra gièm pha, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đối với uy tín chính phủ đảng uỷ khu công nghiệp chúng tôi. “ Dương Tử Hiên nói thập phần hàm súc.
Thạch Phong Tín là nhân vật bậc nào, thoáng cái chợt nghe ra ý tứ sau lưng lời nói của Dương Tử Hiên.
Ý tứ trong những lời này của Dương Tử Hiên, chính là, phàm là thành viên lãnh đạo khu công nghiệp dính vào khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, tốt nhất nên xử lý theo hướng nhẹ, như vậy, ít nhất cũng có thể bảo tồn mặt mũi khu công nghiệp, bảo trì ảnh hưởng đối ngoại của khu công nghiệp, sẽ không để cho ngoại thương cảm thấy đảng uỷ chính phủ khu công nghiệp này toàn là một ít phần tử xa hoa hủ hóa.
Thạch Phong Tín vốn có ý tứ bắt cá con thả cá lớn, nhưng Dương Tử Hiên nói lời này, lại muốn hắn bắt cá lớn thả cá con, lại làm cho Thạch Phong Tín do dự.
Thạch Phong Tín không hi vọng gây chiến ở phía trong thành phố, bởi vì hiện tại, Bí thư Tỉnh ủy mới vừa lên nhậm chức, thời cuộc vẫn còn có chút rung chuyển, nghe nói, bởi vì không thể thượng vị Bí thư Tỉnh ủy như ý nguyện, Hoàng Văn Thanh không thể điều chỉnh tâm tính, rất buồn bực.
Tin tức nho nhỏ đã truyền ra, Hoàng Văn Thanh đã mấy lần tiến hành giao phong cường độ thấp cùng tân bí thư rồi, trước mắt, Bí thư Tỉnh ủy mới bởi vì vừa mới tới La Phù tỉnh, căn cơ chưa ổn, cho nên đã bị Hoàng Văn Thanh đè ép vài cái.
Dưới hoàn cảnh đen đủi như vậy, Thạch Phong Tín cũng đang trông xem thế nào, hắn không muốn Nam Hồ xảy ra chuyện gì, tại thời kì nhạy cảm như vậy mà xảy ra chuyện, sẽ rất dễ dàng bị Tỉnh ủy ủy ban tỉnh vơ đũa cả nắm, trở thành một ngòi nổ cho sân đấu tranh mới.
Thật sự xuất hiện cục diện như vậy, Thạch Phong Tín hắn là lớp trưởng đảng uỷ Nam Hồ, chắc chắn sẽ bị tai bay vạ gió.
Cho nên, trong khoảng thời gian này Thạch Phong Tín rất khiêm tốn, khiêm tốn, lại khiêm tốn, không muốn lẫn vào mạch nước ngầm đấu tranh trong tỉnh đang bắt đầu khởi động, vùi đầu làm tốt kinh tế mới là chính đạo.
Nhưng lời Dương Tử Hiên nói ra, lại làm cho hắn cảm thấy hơi do dự.
Dương Tử Hiên nói cũng đúng, thập phần có đạo lý, hiện tại các phương diện kinh tế của khu công nghiệp mới ở vào giai đoạn khởi đầu, nếu như cục diện chính trị khu công nghiệp không ổn định, khẳng định sẽ làm cho ngoại thương lo lắng, thập phần bất lợi đối với hình tượng chính phủ khu công nghiệp.
Hiện tại, Thạch Phong Tín thập phần coi trọng khu công nghiệp, bởi vì Hiện Hải và rất nhiều xí nghiệp đã ngụ lại khu công nghiệp, không ít lãnh đạo ủy ban tỉnh cũng nhiều lần gọi Thạch Phong Tín đi vào trong tỉnh nói chuyện, bảo hắn nhất định phải làm tốt cái khu công nghiệp này, để cho nó trở thành một cái động cơ phát triển cho Nam Hồ, thậm chí là động cơ phát triển cho cả vùng phía nam La Phù.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 245: Cơ hội tới(1)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
“ Cái này, để cho tôi hãy suy nghĩ một chút đã! “
Thạch Phong Tín có chút do dự nói.
Dương Tử Hiên biết rõ Thạch Phong Tín đang do dự cái gì, kỳ thật, bối cảnh của Thạch Phong Tín ở trong tỉnh rất không thâm hậu, cho nên, Thạch Phong Tín làm bí thư thị ủy cũng có chút thiệt thòi so với các bí thư khác.
Hiện tại Thạch Phong Tín khẳng định không muốn nhấc lên một phen gió tanh mưa máu trong Nam Hồ, bởi vậy, Thạch Phong Tín có chút không quá tán đồng đối với cách nhìn bắt cá lớn thả cá con của Dương Tử Hiên.
Chỉ là, Thạch Phong Tín có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, vẫn bảo trì tác phong cường thế trước sau như một, đã xem như là rất tốt rồi.
Cúp điện thoại xong, về sau, Dương Tử Hiên cũng thở dài, bí thư này cũng không dễ làm.
...
Trong đại lâu ủy ban thành phố.
“ Thị trưởng, hôm nay ở khu công nghiệp đã xảy ra một đại sự! “ Thư ký thị trưởng Phương Vân vội vàng vọt vào văn phòng thị trưởng, lo lắng nói.
“ Đại sự gì, vội vàng hấp tấp như vậy làm gì? “
La Trạch Minh thả báo chí trong tay ra, tâm tình có chút lo lắng và phiền muộn.
Trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh xác thực cũng là thập phần phiền muộn
Nguyên nhân có hai.
Một là, lão lãnh đạo La Trạch Minh hiện tại là chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh đã có chút thất bại, hắn cũng nhìn ra được Hoàng Văn Thanh gần đây rất buồn bực.
Vốn tiếng hô đẩy Hoàng Văn Thanh lên Bí thư Tỉnh ủy rất cao, ai ngờ cuối cùng vẫn không thể như ý nguyện, lại để cho Chu Trì Khôn, tỉnh trưởng Lỗ tỉnh về thứ nhất.
Chu Trì Khôn là người làm chủ tịch tỉnh ở đại tỉnh kinh tế vùng duyên hải, tuổi tác so với Hoàng Văn Thanh còn nhỏ hơn vài năm tuổi, cái này lại làm cho trong nội tâm Hoàng Văn Thanh cảm thấy thập phần không công bằng.
Hoàng Văn Thanh tự cảm giác tư lịch của mình so với Chu Trì Khôn còn lão thành hơn, cẩn trọng mệt nhọc vài năm vì La Phù, cho dù không có công lao cũng cũng có khổ lao, tại sao trung ương lại không nhìn thấy đây?
Hơn nữa, gần đây, một ít mâu thuẫn giữa Chu Trì Khôn và Hoàng Văn Thanh đã xảy ra, Chu Trì Khôn xuất thân là chủ tịch tỉnh đại tỉnh vùng duyên hải, đối với khốn cục kinh tế La Phù tỉnh, có thể nói là rất nhanh liền sờ soạng ra tình huốn đại khái.
Mặc dù nói cách ngày đúng bệnh hốt thuốc còn rất xa, nhưng có lẽ là đã nhìn ra một ít nguyên nhân kinh tế La Phù phát triển chậm chạp không tiến.
Đầu tiên, Chu Trì Khôn cảm thấy tác phong quan liêu của ủy ban tỉnh thập phần nghiêm trọng, rất nhiều nghành chức năng ủy ban tỉnh đều có không khí quan liêu biến thành phong trào, cái này có quan hệ đến bản thân Hoàng Văn Thanh.
Tính cách Hoàng Văn Thanh cùng loại với La Trạch Minh, thiên hướng về âm nhu, tâm cơ thâm trầm, thời điểm rất nhiều quan viên chính phủ tỉnh đi đến chỗ Hoàng Văn Thanh xin chỉ thị, báo cáo công tác, đều là nơm nớp lo sợ.
Không khí cả ủy ban tỉnh rất trầm lặng, không có cái loại khí thế nhiệt tình ngất trời nào, không có cái loại cảm giác tình cảm mãnh liệt thiêu đốt nào, cái này lại làm cho Chu Trì Khôn cảm thấy hết sức bất mãn.
Cho nên, hai lần gần đây, trên hội Thường ủy tỉnh ủy, Chu Trì Khôn đều thăm dò đưa ra chuyện tiến hành thay đổi đối với một ít người phụ trách nghành chủ yếu chức năng trong ủy ban tỉnh, nhưng đều bị Hoàng Văn Thanh phản đối kịch liệt.
Chu Trì Khôn mới tới, đối với tính nết các thường ủy trên hội thường ủy, đều chưa thăm dò rõ ràng, cho nên, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn ẩn nhẫn không phát, nhưng trong Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, đã bắt đầu có mùi thuốc súng nhàn nhạt tràn ngập.
Con đường làm quan của lãnh đạo không thông thuận, khiến cho tiền đồ của La Trạch Minh cũng có chút ảm đạm, gần đây La Trạch Minh mấy lần chạy đến tỉnh thành bái phỏng lão lãnh đạo, nhưng lão lãnh đạo có vẻ rất mệt mỏi, dường như không để bụng đối với mình như trước kia, cái này lại làm cho La Trạch Minh có cảm giác phiền muộn khó tả.
Một mặt khác, La Trạch Minh cũng bị trói chân trói tay khi thi hành biện pháp chính trị ở thành phố Nam Hồ, trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh cũng luôn một mực tự hỏi vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Cuối cùng, La Trạch Minh suy được ra một cái kết luận.
Dương Tử Hiên.
Cũng bởi vì Dương Tử Hiên này đến, khiến cho quyền lực vốn đã tới cục diện cân đối ở Nam Hồ, một lần nữa bị đánh phá.
Vốn là hai người Thạch Phong Tín cùng La Trạch Minh đều đạt đến quyền lực cân đối, nhưng Dương Tử Hiên đến, lại để cho Thạch Phong Tín thấy được hi vọng mới, thấy được hi vọng đáp lên tuyến lãnh đạo Tỉnh ủy, lại bắt đầu cường thế.
Thạch Phong Tín bắt đầu cường thế, La Trạch Minh làm gì cũng bị trói chân trói tay rồi, dù sao, Thạch Phong Tín cũng đã từng sống ở vị trí thị trưởng nhiều năm, có thể nói đại bộ phận nhân ủy ban thành phố đều là thành viên Thạch Phong Tín lưu lại, một khi Thạch Phong Tín cường thế, liền khiến cho La Trạch Minh làm gì cũng không hài lòng.
La Trạch Minh nhiều lần muốn ra tay với Dương Tử Hiên, nhưng đều bị Dương Tử Hiên thoải mái né tránh, hơn nữa, Dương Tử Hiên thường xuyên ra bài không theo như lẽ thường, trên hội nghị đảng ủy ban thành phố, Dương Tử Hiên cũng thường xuyên đưa ra ý kiến trái ngược với La Trạch Minh, đưa ra ý kiến không đồng ý, những việc này cũng làm cho La Trạch Minh coi Dương Tử Hiên là cái đinh trong mắt, muốn nhổ ra cho thống khoái.
“ Thị trưởng, đêm nay, Dương Tử Hiên dẫn người đến khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ điều tra, phong tỏa toàn bộ hoạt động ở đấy! “ Thư ký Phương Vân nhận được tin tức trước tiên, liền chạy đến nói cho La Trạch Minh.
“ Cái gì? “
Báo chí trong tay La Trạch Minh rơi lên trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Đối với bối cảnh khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, La Trạch Minh biết quá tường tận, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên này lại có can đảm chọc vào tổ ong vò vẽ như thế.
“ Dương Tử Hiên dùng danh nghĩa gì để đi vào khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ điều tra? “ La Trạch Minh bình tĩnh lại, hỏi.
“ Dùng danh nghĩa sửa trị trị an toàn bộ thành phố để hành động thăm dò! “ Thư ký Phương Vân cẩn thận từng li từng tí trả lời, gần đây tâm tình ông chủ đúng là rất không tốt, cũng không nên làm cho hắn phiền não.
La Trạch Minh bồi hồi tại chỗ một hồi, sau đó mới quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: “ Chúng ta có trò hay để nhìn rồi, cậu đi ra ngoài trước, có tin tức gì mới nhất, lập tức tiến đến truyền đạt cho tôi! “
Thư ký Phương Vân thấp giọng nói hùa một tiếng, sau đó liền lui ra.
Sau khi đuổi thư ký rời khỏi phòng, La Trạch Minh không nhịn được mà cười lên ha hả, nói: “ Dương Tử Hiên à, Dương Tử Hiên, mới vừa rồi tôi còn nghĩ cách làm sao để nhổ cái đinh cậu ra khỏi mắt, không nghĩ tới, cậu lại tự mình chuyển tảng đá nện vào chân mình, ăn no rỗi việc, không có chuyện gì, vậy mà lại đi chọc tổ ong vò vẽ khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ kia, cái này thật sự là tự gây nghiệt không thể sống! “
“ Đối phó người như Dương Tử Hiên, phải dùng kìm sắt, ném củ khoai lang phỏng tay này đi thật xa! “ La Trạch Minh âm thầm cười nói ở trong lòng, nhớ tới phó bí thư thị ủy Dương Tân, cảm thấy hắn đúng là một cái kìm sắt.
“ Dương Tử Hiên à, Dương Tử Hiên, đây là cậu tự mình làm bậy, khỏi phải trách tôi thổi gió lạnh tại trước mặt Dương Tân. “ Vài ngày qua, La Trạch Minh chưa từng vui vẻ như thế, trong khoảng thời gian này chỉ có tin tức vừa xong là để cho tâm tình La Trạch Minh thư thái nhất.
La Trạch Minh chỉ biết sau lưng khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ có một đám lãnh đạo thành phố ủng hộ, thậm chí còn có chút ít lãnh đạo cấp thành phố về hưu.
Nhóm người này dùng Dương Tân cầm đầu, bao phủ cả khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, mặc dù là hắn và Thạch Phong Tín, cũng không dám cầm chỗ này ra để lập uy, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lần này lại dám đầu tư lớn như thế.
“ Nhìn tình huống lần này, thật đúng là cậu đang muốn chơi lửa tự mình hại mình đây mà! “ Khóe miệng La Trạch Minh hiện lên một vòng vui vẻ không muốn người nào biết.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 245: Cơ hội tới(2)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
Cầm điện thoại trên mặt bàn lên, La Trạch Minh bấm số điện thoại phó bí thư thị ủy Dương Tân.
Dương Tân có chút gấp gáp, bởi vì Dương Tân vừa vặn nhận được tin tức, cũng cảm thấy rất tức giận, vừa cầm điện thoại lên, liền tức giận hỏi: “ Ai ? “
“ Dương bí thư sao? Tôi là Trạch Minh đây. “ La Trạch Minh nói rất nhẹ nhàng.
Dương Tân nhất thời giật mình một cái, phải biết rằng bình thường giao tình giữa Dương Tân cùng La Trạch Minh không sâu, lúc đụng mặt nhau đều là khi giải quyết việc chung, xong xuôi liền đi, không nói gì nhiều.
Cái này cũng có quan hệ đến bản thân phe phái bọn họ, Dương Tân xuất thân từ phe phái bản địa, La Trạch Minh thì là người hệ chủ tịch tỉnh, hai phe phái này, mặc dù không đến mức thế như nước lửa, nhưng đều tự làm theo ý mình, cũng thường xuyên cạnh tranh.
Cho nên, giữa La Trạch Minh và Dương Tân không có giao tình gì, Dương Tân cảm thấy rất kỳ quái, tại sao La Trạch Minh đột nhiên gọi điện thoại cho hắn.
“ Thị trưởng, đã trễ thế như vậy, còn có chuyện gì sao? “ Dương Tân dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi.
“ À, tôi chỉ là nghe nói đêm nay khu công nghiệp phát sinh ít chuyện, không biết Dương bí thư có nghe nói không? “ La Trạch Minh ra vẻ hồ đồ hỏi.
“ Hả? “ Dương Tân cũng ra vẻ hồ đồ trả lời.
“ Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác. “ La Trạch Minh cười ha ha, nói: “ Nếu như Dương bí thư có cái gì cần giúp đỡ, cứ việc nói ra. “
Sắc mặt Dương Tân hòa hoãn xuống, hơi sững sờ nói: “ Thị trưởng yên tâm, nếu như cần giúp đỡ, tôi sẽ nhất định mở miệng. “
Mặc dù Dương Tân biết La Trạch Minh xum xoe như thế, khẳng định cũng không có hảo tâm gì, nhưng hiện tại, tình thế xác thực là thập phần bất lợi đối với Dương Tân, cho nên, Dương Tân cũng không muốn lập tức cự tuyệt.
Dù sao, La Trạch Minh cũng mang tư cách thị trưởng, đã khống chế không ít nghành chức năng chính phủ, làm việc thuận tiện hơn nhiều so với hắn, phó bí thư quản Đảng này, hơn nữa, nhiều hơn một minh hữu, Dương Tân càng có lòng tin đối với việc vượt qua cửa ải khó lần này.
Cúp điện thoại xong, về sau, Dương Tân đặt mông ngồi trên mặt ghế, cả người như bị tê liệt.
Ánh mắt dần dần rét lạnh mà lạnh buốt, thì thào tự nói, Dương Tử Hiên, chẳng lẽ lần này chúng ta thật sự phải liều đến mức cậu chết tôi sống sao?
Thở dài, Dương Tân một lần nữa ngồi ngay ngắn, từ tình thế khu công nghiệp truyền về, xác thực là rất bất lợi đối với hắn, toàn bộ tài liệu trong tay Bạch Thự bị Dương Tử Hiên lấy đi rồi, phỏng chừng ngày mai sẽ giao cho Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, Bạch Thự bị song quy chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Giang Văn bị bắt rồi, cái này lại làm cho Dương Tân càng lo lắng hơn, Giang Văn là người trực tiếp tiếp đãi qua Dương Tân mấy lần, trong tay hắn, rất có thể nắm được nhược điểm của mình, cái này lại làm cho Dương Tân có chút kinh hồn táng đảm.
Phó thị trưởng Trịnh Xây Minh bị bắt, cái này và Dương Tân hắn không quan hệ nhiều lắm, nhưng cũng nói sáng tỏ một vấn đề, đó chính là sau lưng Dương Tử Hiên khẳng định có người làm chỗ dựa, bằng không thì Dương Tử Hiên không thể bắt Trịnh Xây Minh, một cán bộ tỉnh quản.
Linh cơ Dương Tân bỗng nhiên vừa động, có lẽ sự tình không đến mức bết bát như mình nghĩ.
Dương Tử Hiên không có động cơ liều đến mức cậu chết tôi sống với mình.
Có lẽ mình nên vậy đi tìm Dương Tử Hiên, tự mình nói chuyện một chút.
Không nghĩ tới, mình đường đường là một phó bí thư thị ủy, lại phải đi tìm một thằng nhóc hai mươi tuổi đàm điều kiện, trong lòng Dương Tân bốc lên một tia cảm xúc bi ai.
...
“ Lão Lưu, Giang Văn đã mở miệng chưa? “ Dương Tử Hiên vừa đi vừa hỏi.
“ Thị trưởng, vẫn chưa mở, có cần tôi xuất mã hay không? “ Lưu Bất Khắc có chút kích động, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
Trước kia Lưu Bất Khắc đúng là đã tra tấn không ít người, hiện tại cũng có chút nghiện, lại làm cho Dương Tử Hiên hoài nghi, có phải là tâm lý lão Lưu này có chút méo mó hay không.
Dương Tử Hiên cười mắng: “ Anh ra mặt, đảm bảo Giang Văn sẽ mất một lớp da! “
“ Chỉ là, Giang Văn này đúng là không dễ đột phá như vậy, tôi vốn cho rằng Giang Văn một mực sống an nhàn sung sướng trong khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, tựa như một quả hồng mềm dễ bóp, không ngờ lại như là một khối xương cứng! “ Dương Tử Hiên thở dài nói.
“ Loại người đáng thương tất có chỗ đáng hận, giống nhau, loại người đáng hận tất nhiên cũng có chỗ đáng thương! “
Dương Tử Hiên thở dài nói, trước kia Giang Văn hành tẩu giang hồ, trà trộn tại đặc khu Lĩnh Nam, khẳng định cũng đã ăn phải không ít đau khổ, cho nên hiện tại cũng là một khối xương cứng, một mực không chịu khuất phục Dương Tử Hiên.
“ Xương cốt cứng như vậy, nội tâm cũng thập phần mạnh mẽ, thủ đoạn nhẹ chỉ sợ rất khó làm cho hắn thần phục, có lẽ là cần thay lối tắt mới được! “ Dương Tử Hiên thở dài nói.
“ Bí thư có ý gì không? “
Lưu Bất Khắc theo sát Dương Tử Hiên hỏi.
“ Khẳng định là có, nhưng không vội, tôi đang đợi! “ Dương Tử Hiên cười một tiếng quỷ dị.
“ Chờ cái gì? “
Dương Tử Hiên dừng lại một chút, hồi lâu mới lên tiếng: “ Tôi đang đợi điện thoại của Dương Tân, tôi tin tưởng hiện tại hắn nhất định là không ngồi yên, khẳng định đã cho rằng tôi nắm giữ nhược điểm gì đó của hắn, sẽ đến nói điều kiện với tôi! “
“ Lão Lưu, hiện tại anh cần phải làm, là đi ra ngoài, thả các loại tin tức nho nhỏ ra, nói Giang Văn đã không gánh được, muốn cung khai rồi, toàn bộ người sau lưng điều khiển khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ đều xuất hiện rồi! “
“ Tôi cũng không tin, Dương Tân dính vào việc như vậy mà còn có thể ngủ yên ổn được! “
...
Ngày hôm sau, Dương Tử Hiên lại để cho Hồ Khải mang toàn bộ khoản thu và chi của khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ lên thành phố, giao cho Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố.
Đoạn thời gian này, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Phùng Mạnh Lực cũng đang lo được lo mất.
Từ khi biết được Dương Tử Hiên và bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Trương Luân quan hệ mật thiết, về sau, cuộc sống hàng ngày của Phùng Mạnh Lực khó có thể bình an, rất muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng Dương Tử Hiên, nhưng lại không kéo nổi mặt mũi xuống.
Dù sao, Phùng Mạnh Lực hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, muốn hắn hướng một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đầu xin lỗi, có điểm giống như là nói chuyện hoang đường viển vông.
Không nghĩ tới, cơ hội rất nhanh đã tới rồi, nhận được tài liệu Hồ Khải đưa đến Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, về sau, Phùng Mạnh Lực lập tức tổ chức hội nghị Ban Kỷ Luật Thanh tra, nghiên cứu vấn đề khu công nghiệp, trước kia, Lương Văn Xây đã xin chỉ thị Thạch Phong Tín, phải xử lý khiêm tốn.
Hội nghị cuối cùng cũng quyết định, lập tức tiến hành song quy Bạch Thự, nhưng phải tiến hành khiêm tốn, tận lực không ảnh hưởng đến sự phát triển của khu công nghiệp.
Trước khi dẫn Bạch Thự từ trong nhà đi, Phùng Mạnh Lực đã gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên.
“ Tử Hiên đồng chí đấy à? “ Xưng hô Phùng Mạnh Lực rất thân thiết, tận lực làm ra một bộ dáng ngang hàng.
Phùng Mạnh Lực không biết quan hệ chính thức giữa Dương Tử Hiên cùng Trương Luân, nhưng Dương Tử Hiên mới hơn hai mươi tuổi, liền ngồi ở vị trí cán bộ phó sở, thực sự có thể được xưng tụng là ngôi sao của ngày mai, cho nên, Phùng Mạnh Lực cũng rất thích kết giao với Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên cũng đã tính tới việc Phùng Mạnh Lực sẽ gọi điện thoại cho mình, thứ nhất là về chương trình, Bạch Thự vẫn còn là thành viên lãnh đạo khu công nghiệp, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố muốn dẫn hắn đi, có lẽ vẫn cần hỏi hỏi ý kiến Dương Tử Hiên trước.
Thứ hai, Phùng Mạnh Lực khẳng định cũng muốn thông qua mình, đáp quan hệ với Trương Luân, hiện tại không ít người chính đàn Nam Hồ đã biết Dương Tử Hiên có quan hệ mật thiết với bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
“ Chúng tôi nhận được tin tức tố cáo của quần chúng đối với đồng chí Bạch Thự khu công nghiệp, cũng nhận được tin tức tố cáo chính phủ khu công nghiệp, nói trắng ra là đồng chí Bạch Thự tham ô khoản chi tiêu công, sai khiến nhân viên công tác khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ tổ chức cung cấp phục vụ ngoài pháp luật và nhiều hạng tội danh, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố chúng tôi sẽ tiến hành điều tra song quy đối với hắn. “
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 246: Chỉ điểm
Nhóm dịch: hungvodich9490
Sưu Tầm By MTQ --- 4vn.eu
“ Không biết Tử Hiên đồng chí có ý kiến gì hay không? “ Trong thanh âm Phùng Mạnh Lực thậm chí còn mang theo một ít ngữ khí khiêm tốn, lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy hương vị được yêu quá mà cảm thấy sợ.
Trước kia Phùng Mạnh Lực ở trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng là nhân vật thập phần cường thế, xuống đến Nam Hồ đảm nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố cũng thập phần cường thế, đáng tiếc lại gặp gỡ một Lương Văn Xây, so với hắn thì càng thêm cường thế cứng rắn, lại làm cho Phùng Mạnh Lực rất phiền muộn.
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: “ Chúng tôi không có ý kiến, nhưng tôi vẫn hi vọng Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố có thể khiêm tốn tiến vào khu công nghiệp, dù sao, khu công nghiệp chúng tôi hiện tại có rất nhiều ngoại thương ra vào, nếu như làm quá lớn, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đối với hình tượng lãnh đạo khu công nghiệp chúng ta. “
Phùng Mạnh Lực lập tức đáp ứng.
...
Treo điện thoại cùng Phùng Mạnh Lực, Dương Tử Hiên lại bắt đầu từ từ suy nghĩ.
Thạch Phong Tín hơn phân nửa là sẽ không đáp ứng để mình bắt cá lớn thả cá con.
Dương Tử Hiên thở dài, Thạch bí thư à, anh đã không hạ nổi quyết tâm nhấc lên một mảnh gió tanh mưa máu ở Nam Hồ, tôi sẽ giúp anh hạ quyết tâm.
Nghĩ tới đây, Dương Tử Hiên liền kêu Lưu Bất Khắc đến, theo trong ngăn kéo lấy ảnh chụp lần trước Lưu Bất Khắc theo dõi Từ Khoáng Đạt và tình nhân thân mật ra, nói: “ Lão Lưu, anh đi dùng thân phận nặc danh, đem những ảnh chụp này gửi đến Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, lập tức đi, còn có một việc, để cho người ta đưa tin tức tố cáo, tại thành phố, Từ Khoáng Đạt ít nhất cũng có được một tài sản bất động sản riêng. “
Lưu Bất Khắc gật gật đầu, cầm lấy ảnh chụp cùng một ít tư liệu chứng cớ trên mặt bàn rời đi.
Dương Tử Hiên đốt lên một điếu thuốc, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Từ Khoáng Đạt bị đưa tin tức tố cáo, Thạch Phong Tín khẳng định cũng sẽ đứng ngồi không yên, La Trạch Minh khẳng định sẽ bắt lấy chuyện này không tha rồi, một hồi đại chiến ở Nam Hồ khẳng định sẽ bắt đầu.
Dương Tử Hiên có cảm giác rất tốt đối với Thạch Phong Tín, có năng lực, có chính khí, có quyết đoán, cùng với việc tiếp tục để cho Từ Khoáng Đạt ở bên cạnh hắn, trở thành một quả bom hẹn giờ, còn không bằng hiện tại tháo kíp nổ kịp thời, ít nhất thì hậu quả kíp nổ này vẫn chưa đến mức nghiêm trọng.
Nếu như đợi đến thời khắc mấu chốt, khi Thạch Phong Tín thăng chức, vấn đề Từ Khoáng Đạt mới bị vạch trần ra, chỉ sợ sẽ là một quang cảnh hoàn toàn khác.
...
Làm xong những sự tình này, về sau, Dương Tử Hiên rất tự nhiên đốt một điếu thuốc, hít vài hơi, bên ngoài cửa bỗng nhiên có một người con gái bộ dạng thùy mị đi vào.
“ Dương bí thư...tôi nên gọi ngài là Dương thị trưởng thành phố, Dương thị trưởng, hiện tại ngài có rãnh không? “ Lông mi Chú Thanh Nam thật dài, bị ánh sáng chiếu xuống, lập lòe che trước ánh mắt thanh tịnh, đường cong cực kỳ hoàn mỹ, dưới sống mũi thẳng tắp là cặp môi đỏ mọng kiều diễm.
Một tháng trước, thời điểm Dương Tử Hiên thấy Chú Thanh Nam, tuy cũng là thành thục mê người, nhưng không được chói lọi như hôm nay.
Một tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Chú Thanh Nam chia tay với Lục Thánh Đông, Thánh Đông chế dược tách riêng, Chú Thanh Nam nắm được ba thành tổng giá trị còn lại của Thánh Đông chế dược.
Chia tay xong, về sau, Chú Thanh Nam dường như đã được giải thoát gánh nặng tâm lý, mấy tháng gần đây đều điều tra nghiên cứu thị trường, dùng cái này để xác định kế tiếp mình nên làm gì, sản xuất cái gì.
Chú Thanh Nam dựa theo mạch suy nghĩ Dương Tử Hiên đưa ra lúc trước, làm một phần báo cáo điều tra về thị trường sản phẩm bảo vệ sức khoẻ trong nước, phát hiện ra được khối thị trường sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này có khả năng phát triển nhảy vọt trong mấy năm kế tiếp.
Chú Thanh Nam không khỏi coi trọng Dương Tử Hiên thêm vài phần, người trẻ tuổi bí thư này, thật đúng là rất có tài năng, dự đoán và độ mẫn cảm đối với thị trường đều là hết sức kinh người.
“ Dương thị trưởng, tôi cảm thấy không để anh làm việc trong giới kinh doanh, thật sự là lãng phí nhân tài, dùng lực khống chế và năng lực dự đoán của anh đối với thị trường, không qua được mấy năm, khả năng là anh sẽ trở thành đại phú hào mới nhất trong quốc gia. “ Chú Thanh Nam vuốt vuốt tóc, cách ăn mặc chất phác cũng không thể che dấu vẻ đẹp trời sinh của nàng.
Dương Tử Hiên lắc đầu, cũng không có ý định nói theo câu chuyện của Chú Thanh Nam, chỉ nhàn nhạt nói: “ Chú tổng gần đây điều tra nghiên cứu về thị trường sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, cảm thấy tiền cảnh thị trường này ra sao? “
Chú Thanh Nam hơi vuốt vuốt cằm, nói: “ Thị trường sản phẩm bảo vệ sức khoẻ ở trong nước đã bắt đầu bộc lộ, tôi cảm thấy rất có tương lai! “
“ Thị trường sản phẩm bảo vệ sức khoẻ trong nước ta, có thể nói cơ bản vẫn là ở vào giai đoạn đầu, mấu chốt vẫn là làm hạng mục sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này, rất với thích hợp tình huống Chú tổng trước mắt, vừa khuyết thiếu nhân lực kỹ thuật hạch tâm và tài chính để khởi động. “ Dương Tử Hiên nói.
Chú Thanh Nam gật gật đầu, nói: “ Xác thực là như vậy, trước mắt tôi chỉ cầm được một bộ phận dụng cụ chữa bệnh Thánh Đông thế chấp cho tôi, vẫn khuyết thiếu nhân viên kỹ thuật hạch tâm và tài chính để gây dựng sự nghiệp. “
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: “ Cho nên, Chú tổng hiện tại cần lấy thừa bù thiếu, thời trẻ qua mau, bắt lấy thời cơ, hơn nữa còn áp dụng cái mới, đó chính là việc quan trọng nhất! “
“ Làm sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, cũng không cần đội kỹ thuật giỏi hay tài chính khởi động khổng lồ, cô chỉ cần phải làm là tạo ra tiếng tăm, một tiếng tăm có thể hấp dẫn tất cả mọi người đến mua sản phẩm bảo vệ sức khoẻ của cô! “
“ Tiếng tăm? “ Chú Thanh Nam có chút nghi ngờ.
“ Đúng vậy, chính là tiếng tăm, cái gọi là tiếng tăm, chính là vấn đề của một doanh nghiệp, cô phải làm cho công hiệu sản phẩm bảo vệ sức khoẻ được công bố ra ngoài, hơn nữa còn phải để người bình thường quen thuộc! “
“ Ví dụ như, cô bán một lọ thuốc bảo vệ sức khoẻ, nhất định phải trọng điểm tuyên truyền cái lọ thuốc bảo vệ sức khoẻ này, so sánh với các lọ thuốc khác, xem sản phẩm của cô có chỗ nào ưu việt hơn. “
“ Cho nên, tinh lực của cô cũng không phải để ở trên mặt nghiên cứu, mà là đặt ở phương diện tuyên truyền! “
Dương Tử Hiên vểnh bắt chéo chân, nói.
Chú Thanh Nam được Dương Tử Hiên chỉ điểm một phen, liền có chút cảm giác tỉnh ngộ trong nháy mắt, mừng rỡ nói: “ Dương bí thư nói rất có đạo lý, cái sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này trên thực chất không phải là dược vật, cho nên cũng không cần giống như dược vật, đặt nhiệm vụ nghiên cứu lên trước, mà là nên thay lối tắt, lấy tuyên truyền làm đầu! “
“ Chỉ là, tài chính khởi động chắc chắn phải cần không ít, chỉ cần là tuyên truyền sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, đã cần một số tiền không ít. “ Chú Thanh Nam nói ra mấu chốt của vấn đề.
Hiện tại Chú Thanh Nam đã biết phải làm sản phẩm bảo vệ sức khoẻ thế nào, tuy phí tổn nghiên cứu phát minh sản phẩm bảo vệ sức khoẻ rất có hạn, nhưng cái này cũng ý nghĩa là lúc tuyên truyền quảng cáo cần một số tiền không nhỏ.
Một khoản tiền như vậy, với tình huống trước mắt của Chú Thanh Nam, chắc chắn là không lấy được.
“ Cái này, cô cứ yên tâm, cô có thể thoáng liên lạc một tý cùng Dương Ban Mai Xích thành phố Tử Kim, tôi và người phụ trách Dương Ban Mai Xích rất quen thuộc, nghe nói Dương Ban Mai Xích gần đây cũng cảm thấy hết sức hứng thú đối với việc làm sản phẩm bảo vệ sức khoẻ. “
Dương Tử Hiên đứng dậy, lấy ra một tờ giấy và bút ra, ghi điện thoại Từ Minh cho Chú Thanh Nam, Dương Tử Hiên không ghi điện thoại của Tô Ban Mai, hiện tại Tô Ban Mai vẫn đang suy đoán, phải chăng Dương Tử Hiên đã có bạn gái khác, vô luận là Tô Ban Mai hay là Dương Tử Hiên, đều không thể xác định mình đối với đối phương là tình cảm gì.
Dương Tử Hiên sợ tình thân của mình trở thành tình yêu, Tô Ban Mai thì phiền não, vì không cách nào nhìn thấu nội tâm Dương Tử Hiên.
Cho nên, Dương Tử Hiên vẫn có ý định tiến hành xử lý lạnh lùng đối với phần tình cảm này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc