|
|
27-07-2008, 10:49 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 30
Kiếm ni cô quần hùng và o kỹ viện
Nghi Lâm cả mừng nói:
- Y... y tỉnh lại rồi. Phi Phi! NgÆ°Æ¡i thá» há»i y coi có bá»›t chút nà o không?
Khúc Phi Yên há»i lại:
- Tại sao phải muá»™i má»›i há»i được? Tá»· tá»· không có miệng Æ°?
Nghi Lâm ngần ngừ má»™t lúc rồi bÆ°á»›c lại trÆ°á»›c giÆ°á»ng đứng ngoà i mà cất tiếng há»i:
- Thưa anh hùng! Anh hùng có thấy...
Nà ng chÆ°a dứt lá»i lại nghe ngÆ°á»i kia rên lên mất tiếng. Nà ng tá»± nghÄ©:
- Hiện giỠy đang đau đớn khó chịu, sao mình lại quấy rầy y?
Nà ng đứng lặng má»™t lúc nghe thấy ngÆ°á»i kia hÆ¡i thở Ä‘iá»u hòa. Hiển nhiên dược lá»±c công hiệu đã khiến cho y ngủ Ä‘i.
Khúc Phi Yên khẽ há»i:
- Tỷ tỷ! Tại sao tỷ tỷ lại tự nguyện vì Lệnh Hồ Xung mà chết? Phải chăng tỷ tỷ thương yêu gã?
Nghi Lâm đáp:
- Không không! Phi phi Æ¡i! Ta đã là ngÆ°á»i đã xuất gia, đừng nói những lá»i tiết mạn đến Pháºt tổ. Lệnh Hồ đại ca cùng ta vốn không quen biết, thế mà y vì cứu ta phải uổng mạng. Ta áy náy vô cùng.
Khúc Phi Yên há»i:
- Nếu y sống lại thì bất cứ tỷ tỷ phải là m gì cũng chịu hay sao?
Nghi Lâm đáp:
- Phải rồi! Dù ta có phải chết đến ngà n lần cÅ©ng không há» buông lá»i oán háºn.
Khúc Phi Yên Ä‘á»™t nhiên lá»›n tiếng cÆ°á»i nói:
- Lệnh Hồ đại ca! Ãại ca đã nghe rõ chÆ°a? ChÃnh miệng Nghi Lâm tá»· tá»· nói nhÆ° váºy đó.
Nghi Lâm tức giáºn há»i:
- NgÆ°á»i giỡn cợt gì váºy?
Khúc Phi Yên không trả lá»i Nghi Lâm, cô tiếp tục lá»›n tiếng:
- Lệnh Hồ đại ca! Nghi Lâm tỷ tỷ vừa nói nếu đại ca không chết thì đại ca bảo y là m gì y cũng nghe theo.
Nghi Lâm nghe giá»ng nói của Khúc Phi Yên tá»±a hồ không có vẻ gì diá»…u cợt, lòng nà ng cá»±c kỳ kinh hãi nghi ngá». Trái tim Ä‘áºp thình thình ấp úng:
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i...
Ãá»™t nhiên nà ng nghe tiếng xẹt xẹt rồi hai mắt nà ng sáng lòa thì ra Khúc Phi Yên đã báºt lá»a lên châm và o ngá»n nến. Khúc Phi Yên vén mà n lên vừa cÆ°á»i vừa nhìn Nghi Lâm vẫy tay. Nghi Lâm từ từ tiến lại gần. Ãá»™t nhiên đầu óc nà ng há»—n loạn cÆ¡ hồ mê ngất Ä‘i. NgÆ°á»i nà ng ngã ngá»a vá» phÃa sau. Khúc Phi Yên liá»n Ä‘Æ°a tay đỡ lấy lÆ°ng Nghi Lâm không để nà ng té xuống, rồi cÆ°á»i nói:
- Muá»™i muá»™i đã biết trÆ°á»›c là tá»· tá»· tất giáºt mình kinh hãi. Tá»· tá»· Æ¡i! Tá»· tá»· đã nhìn rõ ai chÆ°a?
Nghi Lâm lắp bắp:
- Y... y...
Thanh âm nà ng rất yếu á»›t tưởng chừng hÆ¡i thở không thông. Nguyên ngÆ°á»i nằm trên giÆ°á»ng bá»™ mặt vuông vắn, cặp lông mà y nhÆ° thanh kiếm và đôi môi má»ng dÃnh, đã lá»™ ra chÃnh là Lệnh Hồ Xung mà nà ng đã gặp bữa trÆ°á»›c ở trên Túy Tiên lầu.
Nghi Lâm nắm chặt cổ tay Khúc Phi Yên, cất giá»ng run run há»i:
- Y.. không chết ư?
Khúc Phi Yên cÆ°á»i đáp:
- Hiện giỠy không chết. Nhưng nếu thuốc của tỷ tỷ vô hiệu thì y cũng hết sống...
Nghi Lâm cÆ°á»›p lá»i:
- Y không chết đâu... Nhất định không thể chết được...
Nà ng vừa kinh hãi vừa vui mừng, Ä‘á»™t nhiên báºt lên tiếng khóc.
- Ô hay! Y không chết mà sao tỷ tỷ lại khóc?
Nghi Lâm hai chân nhÅ©n ra, không chống đỡ được nữa. Nà ng phục xuống trÆ°á»›c giÆ°á»ng vừa khóc thút thÃt vừa nói:
- Ta vui mừng lắm! Phi Phi ơi! Ta cảm ơn muội muội không biết đến đâu mà nói. Té ra muội muội đã cứu Lệnh Hồ đại ca.
Khúc Phi Yên ngắt lá»i:
- Tỷ tỷ cứu y đấy chứ. Tiểu muội đã không có bản lãnh đáng kể, lại không có Thiên hương đoạn tục giao.
Nghi Lâm đột nhiên tỉnh ngộ. Nà ng từ từ đứng lên nắm lấy tay Khúc Phi Yên nói:
- Thế thì gia gia tiểu muá»™i đã cứu y. Ãúng là lệnh tôn đã cứu y...
Giữa lúc ấy Ä‘á»™t nhiên bên ngoà i có tiếng ngÆ°á»i la gá»i:
- Nghi Lâm! Nghi Lâm!...
Ãúng là thanh âm Ãịnh Dáºt sÆ° thái.
Nghi Lâm giáºt mình kinh hãi toan thÆ°a lên, thì Khúc Phi Yên vá»™i thổi tắt cây nến trong tay Ä‘i. Ãồng thá»i xoay bà n tay bịt miệng Nghi Lâm lại, rồi khẽ nói và o tai nà ng:
- Nơi đây là chỗ nà o? Tỷ Tỷ chớ có lên tiếng!
Nghi Lâm tâm thần hoảng hốt, chẳng có chủ ý gì nữa. Nà ng biết mình đã dấn thân và o nÆ¡i kỹ viện là chá»— nhÆ¡ nhá»›p rất đáng hổ thẹn. NhÆ°ng tai nà ng nghe rõ tiếng sÆ° phụ hô hoán mà im lặng không thÆ°a là má»™t việc mà suốt Ä‘á»i nà ng không dám.
Bá»—ng nghe Ãịnh Dáºt lại lá»›n tiếng la:
- Ãiá»n Bá Quang! Mau chÆ°á»ng mặt ra Ä‘i! Muốn tốt thì tha Nghi Lâm ngay!
Bá»—ng nghe Ãiá»n Bá Quang ở trong phòng phÃa trÆ°á»›c nổi lên trà ng cÆ°á»i ha hả há»i:
- Tiá»n bối có phải là Ãịnh Dáºt sÆ° thái ở Bạch Vân am đó không? Vãn bối Ä‘ang muốn bái kiến đây.
NhÆ°ng vì bên mình có mấy ngÆ°á»i đẹp bầu bạn không khá»i thất lá»…. Xin tiá»n bối miá»…n cho! Ha ha!
Tiếp theo bốn năm ả Ä‘á»u nổi lên trà ng cÆ°á»i khanh khách. Thanh âm cá»±c kỳ dâm đãng. ChÃnh là những kỹ nữ trong viện. Có cô ả cả gan lá»›n tiếng:
- Hảo tướng công! Mặc kệ mụ! Hãy ngồi với tiểu muội một lúc đã. Hì hì!
Mấy ả kỹ nữ dâm đãng má»—i lúc má»™t lá»›n tiếng, hiển nhiên chúng có ý trêu tức Ãịnh Dáºt.
Ãịnh Dáºt giáºn quá quát lên:
- Ãiá»n Bá Quang! Mi mà không ra ngay thì ta băm xác mi ra là m muôn Ä‘oạn
Ãiá»n Bá Quang cÆ°á»i đáp:
- Vãn bối không ra tiá»n bối cÅ©ng băm vằm mổ xẻ, mà vãn bối có ra thì tiá»n bối cÅ©ng phân thây là m muôn Ä‘oạn. Ãằng nà o cÅ©ng chết thì chẳng ra là m chi nữa. Ãịnh Dáºt sÆ° thái! NÆ¡i đây không phải là chá»— ngÆ°á»i xuất gia bÆ°á»›c chân và o được đâu. Tiá»n bối Ä‘i Ä‘i là hÆ¡n. Lệnh cao đồ không có ở đây. Y là má»™t vị tiểu sÆ° thái giữ giá»›i luáºt thâm nghiêm, khi nà o lại và o chốn nà y? NhÆ° váºy há chẳng quái gở lắm ru?
Ãịnh Dáºt không nhịn được nữa gầm lên:
- Phóng há»a! Phóng há»a! Ãốt cháy cái ổ chó nà y Ä‘i! thá» xem gã có ra không?
Ãiá»n Bá Quang cả cÆ°á»i nói vá»ng ra:
- Ãịnh Dáºt sÆ° thái! NÆ¡i đây là má»™t cảnh nổi danh ở huyện Hà nh SÆ¡n kêu bằng Quần Ngá»c viện. SÆ° thái phóng há»a đốt Ä‘i cÅ©ng không sao, nhÆ°ng trên chốn giang hồ sẽ đồn đại Quần Ngá»c viện là chốn yêu hoa tỉnh Hồ Nam đã bị Ãịnh Dáºt sÆ° thái phái Hằng SÆ¡n phóng há»a thiêu rụi. NhÆ° váºy tất có ngÆ°á»i há»i:
“Ãịnh Dáºt sÆ° thái là má»™t nhà tu hà nh đạo cao đức trá»ng lại tuổi nhiá»u, sao còn đến chốn nà y là m chi?â€. Khi đó ngÆ°á»i khác sẽ đáp lại: “SÆ° thái đến đây tìm đồ đệâ€. NgÆ°á»i ta lại há»i: “Sao? Ãệ tá» phái Hằng SÆ¡n ở am Bạch Vân cÅ©ng đến Quần Ngá»c viện Æ°?â€. Há» tiếp tục đồn đại xuyên tạc là m tổn hại danh dá»± quý phái, tháºt là bất tiện. Vãn bối xin nói rõ: Vạn lý Ä‘á»™c hà nh Ãiá»n Bá Quang nà y không biết sợ trá»i sợ đất là gì mà khắp thiên hạ chỉ sợ có má»™t mình lệnh cao đồ. Há»… gặp y là phải tránh xa còn chÆ°a được, khi nà o lại dám dấu y?
Ãịnh Dáºt sÆ° thái ngẫm nghÄ© thấy gã nói có lý, nhÆ°ng rõ rà ng đệ tá» vá» báo là Nghi Lâm chạy và o tòa nhà nà y. Y bị Ãiá»n Bá Quang đả thÆ°Æ¡ng, chẳng lẽ còn là giả được sao?
Mụ tức quá cầm lấy một viên ngói bóp nát ra, mà không biết là m thế nà o.
Ãá»™t nhiên trên mái nhà ở phÃa đối diện có thanh âm lạnh lẽo cất lên há»i:
- Ãiá»n Bá Quang đệ tá» ta là Bình Nhân Kỳ phải chăng đã bị chết vá» tay ngÆ°Æ¡i?
NgÆ°á»i há»i câu nà y chÃnh là DÆ° Thượng Hải, chưởng môn phái Thanh Thà nh.
Ãiá»n Bá Quang đáp: Tại hạ cam bá» thất kÃnh. Cả đại giá chưởng môn phái Thanh Thà nh cÅ©ng quang lâm. Quần Ngá»c viện ở Hà nh SÆ¡n từ đây nổi tiếng lẫy lừng thiên hạ, là m ăn thịnh đạt đến không kịp tiếp khách nữa. Tại hạ có giết má»™t gã tiểu tá» kiếp pháp bình thÆ°á»ng, chiêu số giống hệt nhÆ° kiếm pháp phái Thanh Thà nh. Còn gã tên gá»i Bình Nhân Kỳ hay gì gì thì tại hạ hoà i công đâu mà há»i đến?
Dư Thượng Hải nói:
- Giá»i lắm!
Bá»—ng nghe đánh véo má»™t cái. NgÆ°á»i lão đã chuồn và o phòng. Tiếp theo là tiếng khà giá»›i chạm nhau chát chúa nổi lên nhÆ° pháo liên châu. DÆ° Thượng Hải cùng Ãiá»n Bá Quang đã Ä‘á»™ng thủ đánh nhau ở trong phòng.
Ãịnh Dáºt đứng trên nóc nhà nghe tiếng khà giá»›i loảng xoảng thì trong lòng ngấm ngầm bá»™i phục Ãiá»n Bá Quang. Mụ lẩm bẩm:
- Thằng lá»i Ãiá»n Bá Quang quả nhiên có bản lãnh thá»±c sá»±. Cứ nghe mấy chiêu khoái Ä‘ao kiếm nà y thì đủ rõ gã đấu vá»›i chưởng môn phái Thanh Thà nh Ä‘ang ở và o tình thế quân bình. Ãá»™t nhiên má»™t tiếng binh vang lên. Láºp tức tiếng khà giá»›i im bặt. Nghi Lâm nắm chặt tay Khúc Phi Yên. Lòng bà n tay nà ng toát mồ hôi lạnh ngắt, nà ng không hiểu Ãiá»n, DÆ° hai ngÆ°á»i tá»· đấu ai thắng ai bại? Theo lẽ ra Ãiá»n Bá Quang đã mấy lần khinh khi nà ng, nà ng mong gã bị DÆ° Thượng Hải đánh bại má»›i phải. NhÆ°ng trái lại nà ng rất mong Ãiá»n Bá Quang đánh bại DÆ° Thượng Hải. Tốt hÆ¡n hết là DÆ° Thượng Hải mau mau chạy Ä‘i, đồng thá»i sÆ° phụ nà ng cÅ©ng rá»i khá»i chốn nà y để cho Lệnh Hồ Xung ở yên đâu dưỡng thÆ°Æ¡ng. Lúc nà y y Ä‘ang ở và o lúc sống dở chết dở, rất là nguy ngáºp. Nếu DÆ° Thượng Hải tiến và o y sợ quá mà vết thÆ°Æ¡ng lại xé ra, tất nhiên phải chết.
Bá»—ng nghe thanh âm Ãiá»n Bá Quang từ phÃa xa vá»ng lại:
- DÆ° quán chủ! ở trong phòng cháºt hẹp quá, khó bá» xoay sở chân tay. Chúng ta ra chá»— rá»™ng rãi ngoà i kia đấu ba trăm hiệp nữa để coi ai thắng ai bại. Nếu DÆ° quán chủ mà thắng thì nà ng Bảo Ngá»c xin đẹp nhÆ° tiên sẽ nhÆ°á»ng lại cho quán chủ. Nhược bằng quán chủ mà thua thì Bảo Ngá»c sẽ vá» phần tại hạ.
Câu nói của gã có ý bảo DÆ° Thượng Hải mà tá»· đấu vá»›i gã chỉ vì ghen tuông muốn chiếm Ä‘oạt má»™t ả kỹ nữ trong Quần Ngá»c viện tên gá»i Bảo Ngá»c chi chi đó. Gã Ãiá»n Bá Quang thanh danh tà n tạ, gã ra và o kỹ viện hà ng ngà y nhÆ° cÆ¡m bữa chẳng có chi là lạ. Còn DÆ° Thượng Hải là chưởng môn má»™t phái lá»›n trong võ lâm thì khi nà o lại thà nh kẻ lãng tá» vô hạnh nhÆ° thế được?
Vừa rồi hai ngÆ°á»i tá»· đấu trong phòng, má»›i khoảnh khắc đã qua lại hÆ¡n năm chục chiêu. Ãao pháp của Ãiá»n Bá Quang rất tinh kỳ, công thủ Ä‘á»u theo phép tắc. DÆ° Thượng Hải tá»± lượng võ công của đối phÆ°Æ¡ng chẳng kém gì mình. Nếu còn tá»· đấu ba, bốn trăm chiêu nữa, lão chÆ°a chắc đã nắm vững phần thắng.
Lát sau bốn bá» im lặng nhÆ° tá».
Nghi Lâm tá»±a hồ nghe rõ cả tiếng trái tim mình Ä‘áºp. Nà ng châu đầu ghé sát miệng và o tai Khúc Phi Yên khẽ há»i:
- Bá»n chúng có tiến và o không?
Thực ra Khúc Phi Yên còn nhỠhơn nà ng mấy tuổi, nhưng trong tình trạng cấp bách nà y, Nghi Lâm chẳng còn chú ý gì nữa, nà ng đã biến thà nh một cô bé chẳng hiểu gì cả.
Khúc Phi Yên không trả lá»i, giÆ¡ tay ra bịt miệng Nghi Lâm.
Bá»—ng nghe LÆ°u ChÃnh Phong lên tiếng:
- DÆ° quán chủ! Tên ác ôn Ãiá»n Bá Quang đã là m nhiá»u Ä‘iá»u ác Ä‘á»™c, tất không được chết tá» tế đâu, chúng ta muốn thu tháºp gã bất tất phải vá»™i vã trong má»™t lúc. Kỹ viện đây là nÆ¡i ô uế, dấu diếm má»i sá»± nhÆ¡ nhuốc. Anh em có ý muốn xục tìm thì chá» LÆ°u má»— kêu ngÆ°á»i Ä‘i. Ãại Niên, Vi NghÄ©a! các ngÆ°Æ¡i và o kỹ viện xục tìm. Ãừng để má»™t ngÆ°á»i nà o chạy thoát.
HÆ°á»›ng Ãại Niên và Mê Vi NghÄ©a là đệ tá» nhà há» LÆ°u đồng thanh vâng lệnh.
Tiếp theo lại nghe Ãịnh dáºt sÆ° thái hạ lệnh cho bá»n đệ tá» gấp rút bao vây xung quanh tòa nhà , vì bá»n nà y Ä‘á»u là nữ ni không tiện sấn và o kỹ viện. Chúng thấy LÆ°u ChÃnh Phong dẫn ngÆ°á»i và o xục tìm thì thÃch quá.
Nghi Lâm lại cà ng bồn chồn trong dạ. Bá»—ng nghe bá»n đệ tá» há» LÆ°u lá»›n tiếng la hét. Chúng xục tìm từng gian phòng má»™t.
LÆ°u ChÃnh Phong cùng DÆ° Thượng Hải đứng bên đôn đốc. Bá»n HÆ°á»›ng Ãại Niên, Mê Vi NghÄ©a đảo lá»™n kỹ viện khiến cho chó cắn mèo kêu. Còn bá»n đệ tá» phái Thanh Thà nh thấy má»™t ngÆ°á»i đồng bá»n bị chết dÆ°á»›i lưỡi Ä‘ao của Ãiá»n Bá Quang thì trong lòng không khá»i run sợ. Tuy chúng được sÆ° phụ thân hà nh cầm quân mà cÅ©ng chỉ Ä‘uổi được gã bá» chạy chứ không thể giết gã để báo thù nên tên nà o cÅ©ng im không lên tiếng mà chỉ Ä‘áºp phá đồ đạc. Bình rượu, chén trà vỡ loảng choảng bà y ra má»™t cảnh tan hoang.
Nghi Lâm nghe rõ bá»n LÆ°u ChÃnh Phong đã và o đến phòng phÃa tây xục tìm thì chỉ trong chá»›p mắt là hỠđến phòng mình thì sợ quá cÆ¡ hồ ngất Ä‘i. Nà ng than thầm:
- SÆ° phụ đến cứu mình mà mình lại không thÆ°a, cứ ngồi trong kỹ viện vá»›i má»™t chà ng trai giữa lúc đêm khuya thì còn ra thế nà o? Tuy y vì mình bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng bá»n Ä‘Ã n ông phái Hà nh SÆ¡n và Thanh Thà nh bao nhiêu ngÆ°á»i ùa và o thì dù mình có đến trăm miệng cÅ©ng không rá»a được tiếng nhÆ¡, lại còn liên lụy đến cả thanh danh phái Hằng SÆ¡n... Thế thì mình còn mặt mÅ©i nà o mà trông thấy sÆ° phụ cùng các vị sÆ° thÆ° nữa?
Nà ng thò tay rút kiếm ở sau lÆ°ng ra toan đâm cổ tá»± tá».
Khúc Phi Yên xoay tay trái lại nắm lấy cổ tay nà ng khẽ quát:
- Là m thế không được! Tiểu muội cùng tỷ tỷ xông ra đi!
Bá»—ng nghe tiếng lách cách. Lệnh Hồ Xung ngồi nhá»m dáºy khẽ nói:
- Thắp đèn nến cho sáng lên.
Khúc Phi Yên há»i:
- Ãể là m gì?
Lệnh Hồ Xung khẽ quát:
- Ta bảo ngươi thắp đèn sáng lên!
Giá»ng nói có vẻ oai nghiêm. Khúc Phi Yên không dám há»i nữa, lấy đả lá»a báºt lên châm và o đèn nến.
DÆ°á»›i ánh đèn, Nghi Lâm nhìn rõ mặt Lệnh Hồ Xung sắc mặt lợt lạt nhÆ° ngÆ°á»i chết rồi. Nà ng không nhịn được bất giác khẽ la lên má»™t tiếng kinh hoà ng.
Lệnh Hồ Xung chỉ và o tấm chiếu trên giÆ°á»ng nói:
- Khoác và o... cho ta!
Nghi Lâm toà n thân run bần báºt cúi xuống lấy chăn khoác và o ngÆ°á»i gã. Tay phải Lệnh Hồ Xung giữ lấy vạt áo đằng trÆ°á»›c để che vết thÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c ngá»±c rồi bảo:
- Hai cô lên giÆ°á»ng nằm Ä‘i!
Khúc Phi Yên báºt cÆ°á»i hì hì nói:
- Hay quá! Hay quá!
Cô kéo Nghi Lâm chui và o trong chăn.
Lúc nà y má»i ngÆ°á»i bên ngoà i đã nhìn thấy trong phòng nà y có lá»a sáng, hối hả bảo nhau:
- Chúng ta qua bên kia xục tìm.
Rồi chúng kéo ùa cả đến.
Lệnh Hồ Xung Ä‘á» khà bÆ°á»›c tá»›i khép cá»a cà i then, gã quay lại nhìn giÆ°á»ng nằm rồi trở và o trÆ°á»›c giÆ°á»ng mở mà n ra nói:
- Các cô chui cả và o trong chăn cho kÃn Ä‘i!
Nghi Lâm ấp úng:
- Ãại ca... đừng cá» Ä‘á»™ng!... Phải cẩn tháºn vết thÆ°Æ¡ng.
Gã chỉ cá» Ä‘á»™ng bấy nhiêu mà hai chân gã nhÅ©n ra phải ngồi xuống cạnh giừá»ng.
Lúc nà y ngoà i cá»a phòng đã có ngÆ°á»i khua néo ầm ỹ lên và cất tiếng la gá»i:
- Những phÆ°á»ng chó đẻ kia! Mở cá»a ra mau!
Rồi bình má»™t tiếng! Có ngÆ°á»i đạp cá»a phòng ra. Ba bốn tên nhảy và o trÆ°á»›c. Ãi đầu là Hồng Nhân Hùng đệ tá» phái Thanh Thà nh.
Gã vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đã giáºt mình kinh hãi la lên:
- Lệnh Hồ Xung?... Lệnh Hồ Xung!...
Rồi lùi lại một bước.
HÆ°á»›ng Ãại Niên và Mê Vi NghÄ©a Ä‘á»u chÆ°a biết mặt Lệnh Hồ Xung nhÆ°ng nghe nói gã bị La Nhân Kiệt giết chết rồi, bây giá» chúng nghe Hồng Nhân Hùng kêu tên há» gã lên, cÅ©ng Ä‘á»u chấn Ä‘á»™ng tâm thần, bất giác lùi cả lại phÃa sau.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u trố mắt ra nhìn gã không chá»›p.
|
27-07-2008, 10:52 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 31
Gặp nguy nan hà o kiệt khuất thân
Lệnh Hồ Xung từ từ đứng dáºy nói:
- Các ngÆ°Æ¡i... đến đông ngÆ°á»i...
Hồng Nhân Hùng kinh ngạc ngắt lá»i:
- Té ra ngươi vẫn không chết ư?
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng đáp:
- Có lý nà o... ta chết dễ thế được?
DÆ° Thượng Hải vượt má»i ngÆ°á»i tiến và o há»i:
- Ngươi là Lệnh Hồ Xung ư? Hay lắm, hay lắm!
Lệnh Hồ Xung Ä‘Æ°a mắt nhìn lão nhÆ°ng không trả lá»i.
DÆ° Thượng Hải lại há»i:
- NgÆ°Æ¡i ở trong kỹ viện nà y là m gì váºy?
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i ha hả đáp:
- Thế là lão đã biết mà còn giả vá» há»i. Ãã và o kỹ viện thì còn là m gì nữa?
Dư Thượng Hải lạnh lùng nói:
- Ta thÆ°á»ng nghe ká»· luáºt phái Hoa SÆ¡n rất nghiêm ngặt mà ngÆ°Æ¡i lại là đại đệ tá» của chưởng môn phái Hoa SÆ¡n và là truyá»n nhân chÃnh tông của Quân tá» kiếm Nhạc tiên sinh mà cÅ©ng lén lút và o kỹ viện ngủ đêm thì tháºt đáng buồn cÆ°á»i, buồn cÆ°á»i đến lá»™n ruá»™t.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ká»· luáºt phái Hoa SÆ¡n thế nà o là việc riêng của ngÆ°á»i ta lão nói đến là m chi?
DÆ° Thượng Hải là tay biết nhiêu hiểu rá»™ng. Lão thấy mặt gã không còn chút huyết sắc, ngÆ°á»i run bần báºt, hiển nhiên gã bị trá»ng thÆ°Æ¡ng thì Ä‘oán ngay trong vụ nà y có Ä‘iá»u chi giả trá. Lão xoay chuyển ý nghÄ© bụng bảo dạ:
- Tiểu ni cô phái Hằng SÆ¡n bảo gã bị La Nhân Kiệt hạ sát rồi mà thá»±c ra gã đã chết đâu? Hiển nhiên ả đã lừa dối. Nghe giá»ng lưỡi ả kêu gã má»™t Ä‘iá»u Lệnh Hồ đại ca, hai Ä‘iá»u Lệnh Hồ đại ca có vẻ thân thiết lắm, không chừng hai đứa đã có tÆ° tình vá»›i nhau. Có ngÆ°á»i thấy tiểu ni cô và o trong lỹ viện nà y mà sao bây giá» không thấy tông tÃch đâu? Phải chăng thằng lá»i nà y đã dấu ả Ä‘i? Hừ NgÅ© nhạc kiếm phái của chúng đã tá»± phụ là danh môn chÃnh phái trong võ lâm, coi phái Thanh Thà nh mình chẳng và o đâu. Mình mà lôi được ả ở trong nà y ra thì chẳng những là m nhục hai phái Hoa SÆ¡n, Hằng SÆ¡n mà thôi, cả NgÅ© nhạc kiếm phái cÅ©ng bẽ mặt. Từ đây chúng không dám mồm năm miệng mÆ°á»i trên chốn giang hồ nữa.
Lão đảo mắt nhìn quanh bốn phÃa mà chẳng thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i nà o khác. Lão nghÄ© bụng:
- Không chừng ả tiểu ni cô kia dấu ở trên giÆ°á»ng.
Lão liá»n nhìn Hồng Nhân Hùng cất tiếng gá»i:
- Nhân Hùng! NgÆ°Æ¡i mở mà n ra coi! Chắc trên giÆ°á»ng còn có lằm trò hay đó.
Hồng Nhân Hùng dạ một tiếng rồi tiến lại hai bước. Hắn đã bị ăn đòn của Lệnh Hồ Xung nên bây giỠvẫn nơm nớp nhìn gã.
Lệnh Hồ Xung há»i:
- Ngươi không muốn sống nữa chăng?
Hồng Nhân Hùng ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t chút, nhÆ°ng hắn cáºy có sÆ° phụ đỡ đầu nên không sợ gì nữa. Hắn rút kiếm đánh soạt má»™t cái.
Lệnh Hồ Xung nhìn DÆ° Thượng Hải há»i:
- Lão định là m gì đây?
Dư Thượng Hải đáp:
- Phái Hằng SÆ¡n mất má»™t tên nữ đệ tá», có ngÆ°á»i trông thấy y ở trong kỹ viện nà y. Chúng ta muốn Ä‘iá»u tra xem sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Công việc của Ngũ nhạc kiếm phái thì việc gì đến phái Thanh Thà nh mà lão rắc rối?
Dư Thượng Hải nói:
- Câu chuyện bữa nay không Ä‘iá»u tra cho rõ không xong! Nhân Hùng! ngÆ°Æ¡i cứ Ä‘á»™ng thủ Ä‘i!
Hồng Nhân Hùng đáp lại bằng má»™t tiếng “vâng†rồi vung trÆ°á»ng kiếm mở mà n ra.
Nghi Lâm cùng Khúc Phi Yên Ä‘ang ôm chặt lấy nhau nấp ở dÆ°á»›i chăn, những câu đối thoại giữa Lệnh Hồ Xung và DÆ° Thượng Hải hai cô Ä‘á»u nghe rõ hết, trong lòng xao xuyến vô cùng! Toà n thân Ä‘ang run bần báºt, các cô thấy Hồng Nhân Hùng vén mà n lên thì chẳng còn hồn vÃa nà o nữa. Mà n vừa vén lên. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chú ý nhìn và o trong giÆ°á»ng thì thấy dÆ°á»›i lần chăn ấm thêu cặp uyên Æ°Æ¡ng quả nhiên có ngÆ°á»i, những sợi tóc xanh ở mặt gối rung rinh không ngá»›t. Hiển nhiên ngÆ°á»i trong chăng Ä‘ang run sợ vô cùng.
DÆ° Thượng Hải ngó thấy trên gối có tóc dà i thì trong lòng thất vá»ng vì ngÆ°á»i trong chăn không phải là tiểu ni cô trá»c đầu, mà gã Lệnh Hồ Xung ngủ vá»›i kỹ nữ tháºt sá»±.
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói:
- DÆ° quán chủ! Nghe nói lão xuất gia từ nhá», suốt Ä‘á»i chÆ°a từng thấy Ä‘Ã n bà lõa thể mà lại không dám lần mò và o kỹ viện. Sao lão không bảo đệ tá» mở tung chăn ra để coi cho biết?
Gã nói câu nà y thách thức đối phÆ°Æ¡ng, tháºt vô cùng mạo hiểm. Gã Ä‘oán già DÆ° Thượng Hải là chưởng môn má»™t phái, tá»± phụ địa vị cao cả, không dám nhìn và o má»™t kỹ nữ khá»a thân trÆ°á»›c mặt đông ngÆ°á»i.
DÆ° Thượng Hải cả giáºn quát lên:
- Mi nói thúi lắm.
Lão vung chưởng bên phải đánh ra.
Lệnh Hồ Xung nghiêng mình để tránh chưởng phong, nhÆ°ng ngÆ°á»i Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng gã chuyển Ä‘á»™ng không được linh diệu mà phát chưởng của DÆ° Thượng Hải lợi hại vô cùng. Gã đứng không vững lại ngã lăn xuống giÆ°á»ng. Gã cố sức chống tay đứng dáºy. NhÆ°ng miệng phun ra má»™t búng máu tÆ°Æ¡i. NgÆ°á»i gã lảo đảo rồi thổ huyết lần nữa.
DÆ° Thượng Hải muốn ra tay lần thứ hai thi Ä‘á»™t nhiên ngoà i cá»a có tiếng ngÆ°á»i la:
- á»· lá»›n hiếp nhá», tháºt quân mặt dầy!
Lá»i nói chÆ°a dứt thì DÆ° Thượng Hải đã xoay chưởng nhằm đánh ra cá»a sổ. NgÆ°á»i theo thế chưởng, lão vá»t ra ngoà i.
Ãèn Ä‘uốc trong phòng chiếu sáng soi rõ má»™t ngÆ°á»i lÆ°ng gù, mặt mÅ©i xấu xa Ä‘ang muốn vượt tÆ°á»ng chạy trốn.
Dư Thượng Hải quát:
- Ãứng lại ngay.
NgÆ°á»i lÆ°ng gù nà y chÃnh là Lâm Bình Chi giả trang. Chà ng ở trong LÆ°u phủ bị DÆ° Thượng Hải coi tÆ°á»›ng nghi ngá». Sau chà ng nhân lúc Khúc Phi Yến xuất hiện, DÆ° Thượng Hải chỉ để ý tá»›i cô bé nà y, chà ng liá»n len lén rút lui. Chà ng vừa chạy ra đến hà nh lang thì Má»™c Cao Phong đã đứng chắn trÆ°á»›c mặt chà ng, khẽ vá»— và o cái lÆ°ng gù cÆ°á»i há»i:
- Gã gù giả hiệu nà y! Là m thằng gù thì có chi là thú? Sao ngươi còn mạo xưng là đồ tỠđồ tôn của ta nữa?
Lâm Bình Chi biết tÃnh nết lão nà y cổ quái mà võ công lại rất cao thâm, nếu mình không khéo tìm lá»i chống chế, tất bị há»a sát thân. NhÆ°ng chà ng lại nghÄ© thầm:
- Vừa rồi ở trong nhà đại sảnh, mình đã kêu lão bằng Má»™c đại hiệp và nịnh lão có những hà nh Ä‘á»™ng nghÄ©a hiệp, chứ chÆ°a có Ä‘iá»u chi đắc tá»™i. Bây giá» mình lại tiếp tục thổi lão theo giá»ng đó, chắc không đến ná»—i là m cho lão phải nổi giáºn.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n nói:
- Vãn bối thÆ°á»ng nghe nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘á» cáºp tá»›i Tái Bắc minh Ä‘Ã Má»™c đại hiệp lừng lẫy thanh danh, sẵn lòng cấp cứu ngÆ°á»i hoạn nạn, nâng đỡ kẻ gian nguy. Vãn bối vẫn Ä‘em lòng ngưỡng má»™ rồi bất giác cải trang theo hình bóng Má»™c đại hiệp. Vãn bối mong rằng dại hiệp tha tá»™i cho.
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i ha hả nói:
- Cái gì mà báo cứu cấp ngÆ°á»i hoạn nạn, giúp đỡ kẻ gian ngay? Tháºt là láo toét!
Tuy lão biết Lâm Bình Chi khéo bịa chuyện, nhÆ°ng ngÆ°á»i hồ đồ dá»… mấy ai không ăn bánh phỉnh?
Bá»n ngÆ°á»i giang hồ võ công cà ng cao lại cà ng háo danh. Má»™c Cao Phong là hạng vô duyên nhất trong võ lâm. Có ngÆ°á»i nịnh lão trÆ°á»›c mặt nhÆ°ng chỉ nói võ công lão cao cÆ°á»ng, kiến thức lão siêu việt, chứ không ai bảo lão hà nh Ä‘á»™ng nghÄ©a hiệp nhÆ° Lâm Bình Chi. Má»™c Cao Phong trong lòng cao hứng nghẹo đầu ngắm nghÃa Lâm Bình Chi má»™t hồi rồi há»i:
- Tên ngươi là gì? ở môn phái nà o?
Lâm Bình Chi đáp:
- Thá»±c tình vãn bối há» Lâm, trong lúc vô tình đã mạo nháºn há» Má»™c của tiá»n bối.
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i lạt há»i:
- Cái gì mà trong lúc vô tình? NgÆ°Æ¡i chỉ Ä‘em tên gia gia ngÆ°Æ¡i ra để hòng lung lạc gạt gẫm kẻ khác. DÆ° Thượng Hải là chưởng môn má»™t phái, lão chỉ Ä‘Æ°a đầu ngón tay ra là láºp tức đánh chết ngÆ°Æ¡i được. Má»™t thằng lá»i con nhÆ° ngÆ°Æ¡i mà dám đụng Ä‘á»™ vá»›i lão thì tháºt là lá»›n máºt.
Lâm Bình Chi nghe nói đến tên Dư Thượng Hải thì bầu máu nóng lại sôi lên sùng sục, chà ng lớn tiếng:
- Vãn bối mà còn một hơi thở cũng nhất định đâm chết tên gian tặc đó.
Má»™c Cao Phong lấy là m kỳ há»i:
- Ngươi có thù oán gì với Dư Thượng Hải?
Lâm Bình Chi ngần ngừ bụng bảo dạ:
- Lấy sức má»™t mình ta thì khó lòng cứu được gia gia cùng má má. Âu là ta đánh liá»u lạy lão lần nữa để xin lão tiếp tay cho.
Chà ng liá»n quỳ xuống dáºp đầu nói:
- Song thân vãn bối lá»t và o tay tên gian tặc đó. Vãn bối khẩn cầu tiá»n bối trượng nghÄ©a cứu cho.
Má»™c Cao Phong lắc đầu quầy quáºy đáp:
- Vụ nà y chả có lợi chi hết. Má»™c Ä‘Ã tá» trÆ°á»›c nay chẳng khi nà o là m việc vô Ãch bao giá». Gia gia ngÆ°Æ¡i là ai? Cứu y ta có được lợi gì không?
Lão nói tới đây thì đột nhiên nghe có thanh âm nói rất khẽ và lộ vẻ khẩn trương:
- Mau bẩm báo sÆ° phụ: Phái Thanh Thà nh có ngÆ°á»i bị giết. Phái Hằng SÆ¡n có ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng rồi trốn vá».
Mộc Cao Phong bảo Lâm Bình Chi:
- Câu chuyện của ngÆ°Æ¡i rồi sẽ tÃnh sau. Hiện giá» có chuyện vui đáo để, ngÆ°Æ¡i muốn coi cho mở rá»™ng tầm mắt thì Ä‘i theo ta.
Lâm Bình Chi nghĩ bụng:
- Mình cứ đi theo lão hoà i là có cơ hội cầu lão giúp mình.
Chà ng liá»n đáp:
- Dạ Dạ! Lão tiá»n bối Ä‘i tá»›i đâu vãn bối cÅ©ng xin theo tá»›i đó.
Mộc Cao Phong lại nói:
- Bây giá» chúng ta nhắc lại chuyện vừa rồi... Má»™c Ä‘Ã tá» nà y bất luáºn việc gì có được lợi thì má»›i là m.
Nếu ngÆ°Æ¡i chỉ vì nghênh ngang để cho gia gia ngÆ°Æ¡i phải phiá»n lụy thì đừng nhắc tá»›i nữa là hÆ¡n.
Lâm Bình Chi Ä‘ang định trả lá»i má»™t cách hà m hồ cho xuôi thì Má»™c Cao Phong lại nói:
- Bá»n chúng Ä‘i rồi! NgÆ°Æ¡i hãy theo ta!
Lâm Bình Chi thấy cổ tay mình bị lão nắm chặt rồi ngÆ°á»i bị nhấc bổng lên. Chân không chấm đất, chà ng đã bị lão cắp chạy lên núi.
Khi đến kỹ viện Quần Ngá»c, Má»™c Cao Phong khẽ bảo:
- Ãừng lên tiếng!
Rồi hai ngÆ°á»i đứng tá»±a và o sau má»™t gốc cây để nhìn trá»™m má»i ngÆ°á»i có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì trong kỹ viện.
DÆ° Thượng Hải cùng Ãiá»n Bá Quang giao thủ, bá»n LÆ°u ChÃnh Phong dẫn ngÆ°á»i đến xục tìm viện Quần Ngá»c. Lệnh Hồ Xung đứng dáºy Ä‘i ra. Bao nhiêu hà nh Ä‘á»™ng và lá»i nói Ä‘á»u lá»t và o tai mắt hai ngÆ°á»i.
Ãến khi DÆ° Thượng Hải muốn phóng chưởng đánh Lệnh Hồ Xung lần nữa thì Lâm Bình Chi không nhẫn nại được buá»™t miệng, tá»± biết ngay là mình lá»— mãng, chà ng xoay mình toan chạy trốn.
NgỠđâu DÆ° Thượng Hải rượt tá»›i rất lẹ. Hắn vừa quát “Ãứng lại†thì chưởng lá»±c đã bao phủ lấy ngÆ°á»i chà ng. Hắn chỉ cần thúc đẩy ná»™i lá»±c má»™t cái là phủ tạng chà ng tất bị tan vỡ mà xÆ°Æ¡ng cốt cÅ©ng bị gãy nát. NhÆ°ng hắn thấy sau bóng chà ng có Má»™c Cao Phong nên còn Ä‘em lòng úy kỵ, chÆ°a nhả ná»™i lá»±c ra.
DÆ° Thượng Hải cÆ°á»i lạt há»i:
- Té ra là lão.
Hắn vừa nói vừa nhảy xổ vá» phÃa Má»™c Cao Phong đứng ở phÃa sau Lâm Bình Chi cách chừng hÆ¡n trượng, rồi há»i:
- Lão gù há» Má»™c kia! Ãã mấy lần lão sai những quân tiểu bối là m khó dá»… vá»›i ta là có dụng ý gì?
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i khanh khách đáp:
- Gã nà y tá»± nháºn là m hà ng tiểu bối của ta, nhÆ°ng ta không nhìn nháºn gã. Gã há» Lâm còn ta há» Má»™c. Gã có liên quan gì đến ta? DÆ° quán chủ! Má»™c Ä‘Ã tá» nà y không phải sợ lão đâu, nhÆ°ng không muốn gây thù oán vá»›i ai mà là m cái má»™t che tên chi má»™t thằng lá»i vô danh. Giả tá»· là m má»™c che tên cho gã mà có lợi Ãch thì Má»™c Ä‘Ã tá» cÅ©ng còn cân nhắc nặng nhẹ xem có đáng là m hay không, vả có là m thì đã là m rồi.
Xét ra chuyện trÆ°á»›c mắt hoà n toà n vô Ãch nên Má»™c Ä‘Ã tá» nhất định không là m.
DÆ° Thượng Hải nghe lão nói váºy thì mừng thầm đáp:
- Gã không liên quan gì đến Ãà huynh, váºy bần đạo cÅ©ng không có chuyện gì vá»›i Ãà huynh nữa.
Hắn nói xong toan nhả chưởng lá»±c ra thì Ä‘á»™t nhiên phÃa trong cá»a sổ lại có tiếng nói:
- á»· lá»›n hiếp nhá», tháºt quân mặt dầy.
DÆ° Thượng Hải lại cà ng tức giáºn. NhÆ°ng tám “chữ á»· lá»›n hiếp nhá», thá»±c quân mặt dầy†lại rất hữu lý, vì hiển nhiên võ công hai ngÆ°á»i kém xa hắn. Nếu hắn muốn giết thì chỉ cất tay má»™t cái là xong, song không tà i nà o tránh khá»i bốn chữ “ỷ lá»›n hiếp nhá»â€. Còn bốn chữ “Tháºt là quân mặt dầy†là má»™t thà nh ngữ Ä‘i liá»n rất thÃch hợp. NhÆ°ng nếu dung tha cả hai tên má»™t cách dá»… dà ng thì ná»—i tức giáºn nà y nuốt là m sao được?
Lão liá»n cÆ°á»i lạt má»™t tiếng rồi quay lại bảo Lệnh Hồ Xung:
- Công việc của ngÆ°Æ¡i là m rồi ta sẽ tÃnh toán vá»›i sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i.
Ãoạn lão quay ra há»i Lâm Bình Chi:
- Tiểu tá»! NgÆ°Æ¡i ở môn phái nà o?
Lâm Bình Chi bất giác mắng lại:
- Quân chó má nà y! NgÆ°Æ¡i là m cho ta phải nhà tan ngÆ°á»i chết. Bây giá» còn muốn há»i gì ta nữa?
DÆ° Thượng Hải trong lòng rất lấy là m kỳ há»i lại:
- Ta có quen biết gì vá»›i thằng quá»· xấu xa bao giỠđâu? Mi nói cái gì bị nhà tan ngÆ°á»i chết? Câu chuyện đó ở đâu ra?
NhÆ°ng giữa nÆ¡i tai mắt đông ngÆ°á»i, lão không muốn há»i nhiá»u, quay lại bảo đệ tá» Hồng Nhân Hùng:
- Nhân Hùng! NgÆ°Æ¡i hãy Ä‘áºp chết thằng lá»i nà y Ä‘i rồi bắt lấy Lệnh Hồ Xung.
Lão sai đệ tá» Ä‘á»™ng thủ, tá»± cho là đắc sánh vì không vÆ°á»›ng phải bốn chữ “ỷ lá»›n hiếp nhá»â€.
Hồng Nhân Hùng dạ một tiếng rút kiếm tiến lại.
Lâm Bình Chi cũng thò tay rút kiếm ra, nhưng chà ng vừa giơ tay lên thì luồng kiếm quang lạnh ngắt của đối phương đã trỠvà o trước ngực chà ng.
Lâm Bình Chi la lên:
- Dư Thượng Hải! Lâm Bình Chi nà y....
DÆ° Thượng Hải giáºt mình kinh hãi tá»± há»i:
- Sao thằng quỷ quái xấu xa nà y lại tự xưng là Lâm Bình Chi?
Lão vá»™i vung tay trái đánh ra má»™t chưởng. Chưởng phong hất thanh trÆ°á»ng kiếm của Hồng Nhân Hùng chếch sang má»™t bên, rồi qua mé ngoà i tay phải Lâm Bình Chi lÆ°á»›t Ä‘i.
Lão hất hà m há»i lại:
- Ngươi nói cái gì?
Lâm Bình Chi đáp:
- Lâm Bình Chi nà y có thà nh quỷ sứ cũng tìm đến ngươi để đòi mạng.
DÆ° Thượng Hải sá»ng sốt há»i:
- Ngươi là ... Lâm Bình Chi ở Phước Oai tiêu cục đấy ư?
Lâm Bình Chi không nghÄ© gì tá»›i sống chết nữa, chà ng lại tá»± biết lúc nà y chẳng còn cách nà o dấu diếm được. Chà ng ngang nhiên nháºn lấy cái chết oanh liệt cho hả. Hai tay chà ng xé những giấy thuốc cao soà n soạt rồi cởi bỠáo ngoà i và chiếc bá»c Ä‘eo trên lÆ°ng ra. Chà ng dõng dạc đáp:
- ChÃnh thị! Ta đây là Lâm Bình Chi ở PhÆ°á»›c Oai tiêu cục. Thằng con lão trêu trá»c con gái nhà lÆ°Æ¡ng thiện, chÃnh ta đã giết gã đó. Lão là m cho ta nhà tan ngÆ°á»i chết. Gia gia cùng má má ta... lão Ä‘em dấu ở đâu?
Lệnh Hồ Xung hai tay nÃu lấy cá»a sổ lên tiếng:
- DÆ° quán chủ! Té ra lão cÅ©ng có vợ con váºy mà tại hạ cứ tưởng lão hãy còn đồng thân ở chốn thanh tu nên đã coi lão có tÆ° cách cao quý. Má»™c tiá»n bối! Nhà há» Lâm ở PhÆ°á»›c Oai tiêu cục có pho kiếm phổ vá» Tịch tà kiếm pháp. Ai lấy được kiếm phổ nà y sẽ thà nh thiên hạ vô địch. DÆ° quán chủ thèm nhá» nÆ°á»›c miếng nên đã...
Gã nói tá»›i đây không chống chá»i được nữa. Thấy lợm giá»ng nhÆ° sắp thổ huyết, gã phải miá»…n cưỡng cầm hÆ¡i không cho thổ huyết ra. NgÆ°á»i gã loạng choạng lùi lại mấy bÆ°á»›c. Hai chân nhÅ©n ra, gã phải ngồi bệt xuống cạnh giÆ°á»ng. NhÆ°ng gã nghÄ© ngay đến Nghi Lâm còn ẩn nấp ở trong chăn mà nà ng lại là ngÆ°á»i xuất gia băng thanh ngá»c khiết thì gã ngồi cùng giÆ°á»ng bên chá»— nà ng nằm thế nà o được.
Lệnh Hồ Xung liá»n bám lấy thà nh giÆ°á»ng muốn gắng gượng đứng lên nhÆ°ng gã đã kiệt lá»±c mất rồi.
|
27-07-2008, 10:54 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 32
Hỗn nguyên công giải cứu Thiếu tiêu đầu
Tái bắc minh Ä‘Ã Má»™c Cao Phong nghe Lệnh Hồ Xung nói đến Tịch tà kiếm pháp của nhà há» Lâm trong PhÆ°á»›c Oai tiêu cục ở Phúc Châu và ai lấy được kiếm phổ nà y sẽ thà nh ngÆ°á»i thiên hạ vô địch thì sinh dạ hoà i nghi. Tuy lão kiến văn rá»™ng rãi mà không khá»i chấn Ä‘á»™ng tâm thần. Nhà há» Lâm ở PhÆ°á»›c Oai tiêu cục có Tịch tà kiếm phổ hay không lão cÅ©ng không biết rõ, nhÆ°ng oai danh PhÆ°á»›c Oai tiêu cục lừng lẫy khắp nÆ¡i. Ngà y trÆ°á»›c Lâm Viá»…n Ãồ nhá» có 72 Ä‘Æ°á»ng Tịch tà kiếm, 108 Ä‘Æ°á»ng Phiên thiên chưởng và 18 mÅ©i Ngâm vÅ© tiến để dÆ°Æ¡ng danh trên chốn giang hồ là những Ä‘iá»u lão đã từng nghe.
Bây giá» chà ng thiếu niên giả vá» lÆ°ng gù kia hiển nhiên võ công tầm thÆ°á»ng, chÆ°a luyện được công phu tổ truyá»n. NhÆ°ng lão thấy DÆ° Thượng Hải vừa nghe nói chà ng là Lâm Bình Chi đã vá»™i vã gạt thanh kiếm của Hồng Nhân Hùng ra vá»›i vẻ mặt cá»±c kỳ khẩn trÆ°Æ¡ng, xem chừng trong mình chà ng thanh niên tất có mang theo kiếm phổ quan trá»ng gì gì đó, chứ không phải chuyện giả trá. Lão lại nghÄ© rằng: Dù cho công phu trong kiếm phổ đó chẳng phải là thiên hạ vô địch, nhÆ°ng chưởng môn phái Thanh Thà nh đã coi nó quan trá»ng nhÆ° váºy thì dÄ© nhiên nó không phải là váºt tầm thÆ°á»ng. Hoặc giả trong mình chà ng không có kiếm phổ thì cÅ©ng phải có sá»± váºt gì quý trá»ng vô cùng. Má»™c Cao Phong vốn không phải là con ngÆ°á»i đại ác, nhÆ°ng có tÃnh rất gian tham, Æ°a chiếm phần tiện nghi. Lão thấy trong ngÆ°á»i Lâm Bình Chi có thể khai thác được Ä‘iá»u hay, quyết chẳng chịu bá» qua.
Lúc nà y Dư Thượng Hải vươn tay ra đã nắm được vai hữu Lâm Bình Chi rồi, chỉ còn việc co tay vỠlà kéo chà ng lại được ngay.
Mộc Cao Phong quát lên:
- Khoan đã!
Lão nhảy vá»t tá»›i, vÆ°Æ¡n tay ra nắm lấy vai bên trái Lâm Bình Chi.
Tuy ngÆ°á»i lão lÆ°ng còng, coi có vẻ hà nh Ä‘á»™ng khó khăn, ngỠđâu lão chuyển Ä‘á»™ng thân hình mau lẹ phi thÆ°á»ng. Lão đứng cách Lâm Bình Chi đến mấy trượng, thế mà lão chỉ nhảy má»™t cái đã tá»›i trÆ°á»›c mặt chà ng. Bà n tay lão vừa nắm và o đầu vai Lâm Bình Chi liá»n kéo lùi lại phÃa sau.
Ban đầu Lâm Bình Chi bị bà n tay DÆ° Thượng Hải nắm lấy vai bên hữu, chẳng khác gì má»™t cái móc sắc móc lấy ngÆ°á»i chà ng. Chà ng không tá»± chủ được để mặc cho lão kéo vá» phÃa trÆ°á»›c thì Ä‘á»™t nhiên vai bên trái lại bị “móc sắt†nữa chụp lấy lôi vỠđằng sau. Toà n thân chà ng những khá»›p xÆ°Æ¡ng lục cục, chà ng Ä‘au quá cÆ¡ hồ ngất Ä‘i.
DÆ° Thượng Hải vừa thấy Má»™c Cao Phong Ä‘á»™ng thủ hắn đã biết ngay nến mình không dừng tay lại thì Lâm Bình Chi láºp tức phải chết ngay. Hắn liá»n cầm thanh kiếm trong tay phải Ä‘Æ°a ra nhằm đâm và o Má»™c Cao Phong, đồng thá»i hắn quát lên:
- Mộc huynh buông tay ra!
Má»™c Cao Phong vung cánh tay kia lên gạt nghe đánh chát má»™t tiếng. Trong tay lão đã cầm má»™t bánh xe lá»›n ánh và ng lấp loáng. Bánh xe nà y không ngá»›t chuyển Ä‘á»™ng. Chung quanh bánh xe cà i tám lưỡi Ä‘ao nhá».
DÆ° Thượng Hải vừa thấy trÆ°á»ng kiếm bị gạt là m cánh tay tê nhức, thì biết ngay ná»™i lá»±c đối phÆ°Æ¡ng cá»±c kỳ ghê gá»›m. Hắn liá»n thi triển kiếm pháp vang lên những tiếng veo véo không ngá»›t. Má»›i trong khoảnh khắc hắn đã đâm Má»™c Cao Phong đến tám chÃn chiêu, đồng thá»i lá»›n tiếng há»i:
- Má»™c huynh! Giữa má»™c huynh cùng DÆ° má»— vốn không có thù oán, sao lại vì thằng lá»i nà y mà để tổn thÆ°Æ¡ng đến hòa khà hai nhà ?
Má»™c Cao Phong vẫn múa tÃt bánh xe. Những lưỡi Ä‘ao cứng rắn, gạt hết má»i chiêu kiếm của DÆ° Thượng Hải phóng tá»›i. Lão đáp:
- DÆ° quán chủ! Vừa rồi trÆ°á»›c mặt đông ngÆ°á»i, thằng nhá» nà y đã dáºp đầu lạy tại hạ và kêu bằng gia gia.
Ãó là má»™t Ä‘iá»u ai cÅ©ng tai nghe mắt thấy. Tại hạ cùng DÆ° quán chủ tuy trÆ°á»›c nay vốn không thù oán, nhÆ°ng quán chủ bắt giết ngÆ°á»i kêu tại hạ bằng gia gia là là m cho tại hạ phải mất mặt. Nếu là m gia gia mà không che chở được cho con cháu thì sau nà y có ai kêu ta bằng gia gia nữa?
Hai ngÆ°á»i vừa đối thoại vừa đánh nhau. Binh khà chạm nhau vang lên những tiếng choang choảng không ngá»›t. Cuá»™c đấu má»—i lúc má»™t mau lẹ.
DÆ° Thượng Hải tức giáºn há»i:
- Mộc huynh! Gã nà y giết con ruột ta. Mối thù giết con chả lẽ không báo ư?
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i khanh khách đáp:
- Phải lắm! tại hạ cÅ©ng vì nể mặt mà báo thù thay cho DÆ° huynh! Nà y DÆ° huynh! DÆ° huynh kéo gã vá» phÃa sau, tại hạ cÅ©ng lôi gã vá» phÃa sau thế là chúng ta xé xác thằng nhá» nà y thà nh hai mảnh. Váºy DÆ° huynh hãy nghe tại hạ đếm : má»™t, hai, ba. Cứ đếm đến tiếng thứ ba thì tăng cÆ°á»ng lá»±c lá»±c đạo và o chưởng lá»±c mà kéo.
Lão nói xong vừa đếm đến tiếng ba quả nhiên tăng gia cÆ°á»ng lá»±c. Những xÆ°Æ¡ng cốt trong toà n thân Lâm Bình Chi vang lên những tiếng lách cách.
Dư Thượng Hải kinh hãi nghĩ thầm:
- Ta mà không buông tay thì thằng lá»i nà y phải chết liá»n.
Hắn coi báo thù là việc nhá» mà lấy kiếm phổ má»›i là việc lá»›n. Kiếm phổ chÆ°a lá»t và o tay thì lão quyết không thể để Lâm Bình Chi chết được.
Lão liá»n buông tay ra, Lâm Bình Chi láºp tức bị lôi qua bên Má»™c Cao Phong.
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i ha hả nói:
- Ãa tạ! Ä‘a tạ! DÆ° quán chủ tháºt là má»™t ông bạn tốt. Quán chủ đã nể mặt Má»™c Ä‘Ã tá» nà y mà cả đến mối thù giết con cÅ©ng không trả nữa. Trên chốn giang hồ tháºt Ãt khi kiếm được ngÆ°á»i thứ hai giầu lòng trá»ng nghÄ©a nhÆ° quán chủ.
Dư Thượng Hải hững hỠđáp:
- Má»™c huynh biết váºy là may. NhÆ°ng tại hạ chỉ nhượng bá»™ má»™t lần, chứ không đến lần thứ hai đâu.
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i khà khà nói:
- Cái đó chÆ°a chắc. DÆ° quán chủ nghÄ©a ngất trá»i cao, có khi còn nhÆ°á»ng nhịn đến lần thứ hai cÅ©ng chÆ°a biết chừng.
Dư Thượng Hải đằng hắng một tiếng, vẫy tay bảo thủ hạ:
- Chúng ta đi thôi!
Hắn dẫn đệ tá» bản môn láºp tức rút lui.
Ãịnh Dáºt sÆ° thái nóng lòng tìm kiếm Nghi Lâm, nụ đã cùng quần ni phái Hằng SÆ¡n bá» Ä‘i trÆ°á»›c rồi, nhằm vá» phÃa Tây xục tìm.
LÆ°u ChÃnh Phong bảo bá»n đệ tá»:
- Những tân khách đến Hà nh SÆ¡n chúng ta Ä‘á»u phải trông nom cẩn tháºn. Những sá»± yên nguy vinh nhục của há», chúng ta Ä‘á»u phải chịu trách nhiệm. Má»™t vị tiểu sÆ° thái phái Hằng SÆ¡n mất tÃch má»™t cách không rõ rệt, chúng ta phải tìm cho ta má»›i xong.
Thế là thầy trò LÆ°u ChÃnh Phong quay sang ngả đông nam tìm kiếm.
Trong khoảnh khắc, ngoà i viện Quần Ngá»c chỉ còn lại hai ngÆ°á»i là Má»™c Cao Phong và Lâm Bình Chi.
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i hì hì nói:
- Chẳng những ngÆ°Æ¡i không lÆ°ng gù mà còn là má»™t gã bảnh trai. Tiểu tá»! NgÆ°Æ¡i bất tất phải kêu ta bằng gia gia? Ta coi ngÆ°Æ¡i Æ°ng lắm, muốn thu ngÆ°Æ¡i là m đồ đệ thì ngÆ°Æ¡i tÃnh sao?
Lâm Bình Chi vừa bị hai ngÆ°á»i dùng ná»™i lá»±c thượng thừa lôi kéo, xÆ°Æ¡ng cốt trong toà n thân suýt bị gãy nát. Chà ng Ä‘au dá»›n cÆ¡ hồ không chịu nổi. Chà ng chÆ°a kịp bình tÄ©nh trở lại đã nghe Má»™c Cao Phong nói thế thì nghÄ© bụng:
- Võ công lão gù nà y cao thâm gấp mÆ°á»i gia gia mình. DÆ° Thượng Hải ra chiá»u úy kỵ lão. Nếu mình muốn báo thù rá»a háºn vá»›i DÆ° Thượng Hải thì phải bái lão gù nà y là m thầy má»›i có hy vá»ng. NhÆ°ng lúc bá»n đệ tá» phái Thanh Thà nh toan phóng kiếm giết mình, lão cứ lá» Ä‘i nhÆ° không biết gì hết. Sau lão nghe nhà mình có Tịch tà kiếm phổ má»›i chịu Ä‘á»™ng thủ. Bây giá» lão muốn thu mình là m đệ tá» tất có mÆ°u đồ gì đây, hiển nhiên không phải vì lòng tốt.
Má»™c Cao Phong thấy Lâm Bình Chi ra chiá»u do dá»± liá»n nói tiếp:
- Võ công và danh vá»ng Tái bắc minh Ä‘Ã nhÆ° thế nà o ngÆ°Æ¡i đã biết rồi. Cho đến ngà y nay ta chÆ°a từng thu má»™t tên đệ tá» nà o. Trong thiên hạ há phải không có lấy má»™t thằng nhỠđủ tÆ° cách? SÆ° thá»±c ta coi há» không thuáºn mắt. NgÆ°Æ¡i bái ta là m thầy thì bao nhiêu võ công trong ngÆ°á»i ta sẽ dốc ra mà truyá»n thụ cho ngÆ°Æ¡i hết. Khi đó đừng nói chuyện bá»n tiểu tá» phái Thanh Thà nh không phải là đối thủ của ngÆ°Æ¡i, mà còn muốn đả bại DÆ° Thượng Hải cÅ©ng chẳng khó gì. Tiểu tá»! Sao ngÆ°Æ¡i chÆ°a dáºp đầu bái sÆ° Ä‘i?
Lão cà ng nói ra vẻ nhiệt tâm thì Lâm Bình Chi cà ng đem lòng ngỠvực. Chà ng tự nghĩ:
- Nếu quả lão có lòng thÆ°Æ¡ng tiếc mình thì tại sao vừa rồi lão chụp vai mình rồi kéo tháºt mạnh nhÆ° muốn là m chết mình ngay tức khắc? Chắc lão tÃnh rằng DÆ° Thượng Hải và cuốn kiếm phổ kia quyết chẳng dám giết mình, nên lão má»›i toan cÆ°á»›p mình Ä‘em Ä‘i. Váºy lão là ngÆ°á»i lòng dạ Ä‘á»™c ác. Nếu bái lão là m thầy thì Lâm Bình Chi nà y từ đây bị hãm và o cảnh ngá»™ Ä‘en tối suốt Ä‘á»i không bao giá» thoát được. Trong NgÅ© nhạc kiếm phái hầu hết là những kẻ sÄ© ngay thẳng, võ công cao cÆ°á»ng. Nếu mình muốn cầu thầy thì phải kiếm những báºc cao nhân tiá»n bối má»›i được. Võ công lão già nà y dù có cao thâm đến đâu mình cÅ©ng không lạy lão là m thầy.
Mộc Cao Phong thấy Lâm Bình Chi vẫn có ý ngần ngừ thì nộ khà trong lòng cũng tăng gia mãi lên.
Lão tự nhủ:
- Trên chốn giang hồ không biết đã bao nhiêu ngÆ°á»i muốn lạy mình là m thầy. Tháºm chà há» dùng thiên phÆ°Æ¡ng bách kế để mình thu là m đệ tá» mà không được. Gã nà y được mình mở miệng yêu cầu là m đồ đệ là má»™t việc rất đáng mừng, muôn ngà n ngÆ°á»i trong võ lâm cầu cạnh không xong, thế mà gã dám ngông nghênh trÆ°á»›c mặt Má»™c Ä‘Ã tá» nà y. Nếu không vì cuốn Tịch tà kiếm phổ thì ta phóng chưởng đánh gã chết uổng rồi.
NhÆ°ng lão là ngÆ°á»i rất nhẫn nại kÃn đáo. Lão cÆ°á»i hì hì nói:
- Thế nà o? Ngươi chê võ công Mộc đà tỠnà y không đủ là m sư phụ ngươi chăng?
Lâm Bình Chi thấy Má»™c Cao Phong Ä‘á»™t nhiên lá»™ vẻ giáºn dá»—i, nét mặt xám Ä‘en, coi bá»™ hung dữ ghê gá»›m, chà ng không tá»± chủ được sợ run lên. Có Ä‘iá»u nét giáºn của Má»™c Cao Phong thoáng hiện lên má»™t cái rồi lại biến mất ngay. Lão cÆ°á»i hì hì ra chiá»u thân thiết khả ái.
Lâm Bình Chi biết mình đang ở trong tình trạng nguy hiểm nếu không bái lão là m thầy, có khi lão nổi hung giết chà ng ngay tức khắc.
Chà ng liá»n đáp:
- Má»™c đại hiệp! Ãại hiệp đã chịu thu vãn bối là m đồ đệ. Ãó là má»™t việc vãn bối rất mong má»i. Có Ä‘iá»u vãn bối đã há»c võ công gia truyá»n, nếu còn quy đầu minh sÆ° khác phải được gia phụ Æ°ng thuáºn má»›i xong. Má»™t là vì pháp gia vãn bối phải nhÆ° váºy, hai là quy củ võ lâm cÅ©ng thế.
Má»™c Cao Phong gáºt đầu đáp:
- NgÆ°Æ¡i nói váºy rất có lý. NhÆ°ng cái mà ngÆ°Æ¡i đã biết đó chỉ là chút nghá» chÆ¡i, chứ chÆ°a có chi đáng coi là võ công cả. Ta tưởng võ công của phụ thân ngÆ°Æ¡i chỉ có giá»›i hạn. Bữa nay lão gia đây thấy trong lòng hứng khởi muốn thu ngÆ°Æ¡i là m đồ đệ, nhÆ°ng đó chỉ là nhất thá»i còn lúc khác vị tất ta đã có hứng chà nhÆ° thế. Tiểu tá»! Ta coi ngÆ°Æ¡i tá»±a hồ có vẻ khôn ngoan mà sao lại hồ đồ nhÆ° váºy? Thôi bây giá» ngÆ°Æ¡i hãy dáºp đầu bái sÆ° trÆ°á»›c rồi ta sẽ nói vá»›i gia gia ngÆ°Æ¡i sau, chắc y cÅ©ng không dám chống cá»±.
Lâm Bình Chi động tâm đáp:
- Má»™c đại hiệp! Song thân vãn bối hiện ở trong tay phái Thanh Thà nh, chÆ°a rõ sống chết thế nà o. Vãn bối xin đại hiệp hãy cức các ngÆ°á»i ra. Khi ấy vãn bối cảm kÃch Æ¡n sâu chỉ mong báo đáp. Má»™c đại hiệp có Ä‘iá»u chi dạy bảo, dÄ© nhiên vãn bối cÅ©ng tuân theo.
Má»™c Cao Phong tức giáºn há»i:
- Sao? NgÆ°Æ¡i muốn mặc cả vá»›i ta Æ°? Thằng lá»i nà y đáo để tháºt! Lão gia phải thu ngÆ°Æ¡i là m đồ đệ má»›i xong. NgÆ°Æ¡i lại dám dở giá»ng yêu sách vá»›i lão gia Æ°? Có lý nà o thế được? Có lý nà o thế được?
Lâm Bình Chi quỳ hai gối xuống nói:
- “Tịch tà kiếm phổ†nà o đó, quả tình vãn bối chẳng biết tý gì. Mộc đại hiệp có thu vãn bối là m đệ tỠcũng bằng vô dụng. Nhưng gia phụ, gia mẫu nhất định biết rõ cái đó. Mộc đại hiệp có cứu thoát song thân vãn bối thì mới ngăn trở Dư Thượng Hải không lấy được kiếm phổ.
Nguyên chà ng chẳng biết kiếm phổ kia là cái gì, nhÆ°ng DÆ° Thượng Hải và Má»™c Cao Phong là hai tay đại cao thủ đã chú trá»ng nhÆ° váºy, chà ng biết tất nhiên đó là chuyện quan trá»ng. Chà ng lại nói:
- Nếu DÆ° Thượng Hải lấy được kiếm phổ thì võ công hắn không chừng còn vượt cả đại hiệp. Khi ấy hắn tìm đại hiệp sinh sá»± thì đại hiệp chỉ còn Ä‘Æ°á»ng lẩn tránh, há chẳng bá»±c mình Æ°?
Má»™c Cao Phong tức giáºn mắng liá»n:
Thúi lắm! Thúi lắm! Khi nà o có chuyện đó được? Kiếm phổ của nhà ngÆ°Æ¡i nếu quả thần diệu nhÆ° váºy thì sao song thân ngÆ°Æ¡i lại bị DÆ° Thượng Hải bắt?
Tuy lão nói nhÆ° váºy nhÆ°ng trong bụng lại nghÄ© rằng:
- TrÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i mà DÆ° Thượng Hải công nhiên nhượng bá»™, không chặt đôi kẻ thù giết con mình thì tất nhiên hắn có mÆ°u đồ trá»ng đại nà o khác. DÆ° Thượng Hải đã là nhân váºt nhÆ° váºy khi nà o còn mắc bẫy má»™t cách dá»… dà ng? Xem chừng Tịch tà kiếm phổ kia đúng là má»™t pho bảo lục vá» võ công.
Lá»i nói của thằng lá»i nà y rất có lý.
Lão thấy Lâm Bình Chi vẫn quỳ má»p dÆ°á»›i đất, liá»n giục:
- NgÆ°Æ¡i dáºp đầu lạy xuống ba lạy Ä‘i! NgÆ°Æ¡i đã là đồ đệ của ta khi nà o ngÆ°á»i là m sÆ° phụ lại không quan tâm đến song thân của đồ đệ bao giá»? DÆ° Thượng Hải bắt cha mẹ đồ đệ của ta thì ta cứ hắn mà đòi ngÆ°á»i, lại cà ng danh chÃnh ngôn thuáºn, tất hắn phải buông tha.
Lâm Bình Chi nóng lòng cứu song thân, bụng bảo dạ:
- Gia gia cùng má má ta ở trong tay gian nhân, các ngÆ°á»i phải Ä‘au khổ, má»™t ngà y tá»±a ba thu. Ta phải cứu sá»›m các ngÆ°á»i ra bằng bất cứ giá nà o. Âu ta Ä‘Ã nh chịu khuất tất, bái lão là m sÆ° phụ, cầu sao lão cứu được gia gia cùng má má ra thì dù có gặp chuyện tà y đình cÅ©ng phải gánh lấy.
NghÄ© váºy chà ng Ä‘ang sắp dáºp đầu. Má»™c Cao Phong sợ chà ng tráo trở, lão liá»n Ä‘Æ°a tay ra ấn đầu chà ng xuống.
Lâm Bình Chi Ä‘ang định dáºp đầu, nhÆ°ng thấy Má»™c Cao Phong có cá» chỉ nhÆ° váºy thì trong lòng chà ng nẩy ra cảm giác trái ngược, tá»± nhiên đầu chà ng thà nh cứng nhắc, không để lão ấn xuống.
Mộc Cao Phong điên tiết lên nói:
- Mi không chịu dáºp đầu Æ°?
Ãồng thá»i lão gia tăng má»™t phần kình lá»±c và o tay. Nguyên Lâm Bình Chi là con ngÆ°á»i cao ngạo. Vì nóng lòng cứu song thân chà ng phải chịu nhẫn nhục, đã quyết định dáºp đầu lạy Má»™c Cao Phong nhÆ°ng lão hà nh Ä‘á»™ng ra chiá»u ức hiếp là m cho bản tÃnh quáºt cÆ°á»ng của chà ng lại nổi lên. Chà ng liá»n lá»›n tiếng đáp:
- Tiá»n bối có cứu sống song thân cho vãn bối thì vãn bối má»›i chịu bái tiá»n bối là m sÆ° phụ. Bây giá» tiá»n bối bắt vãn bối lạy thì nhất định không được đâu!
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i gằn há»i:
- Chà nhất định không được Æ°? Ãể ta coi có nhất định không được chăng?
Lão váºn thêm kình lá»±c.
Lâm Bình Chi ngay lÆ°ng toan đứng dáºy, nhÆ°ng bà n tay Má»™c Cao Phong chụp lên đầu chà ng khác nà o khối nặng ngà n cân thì còn đứng dáºy thế nà o được? Chà ng chống hai tay xuống đất cố sức cạy cá»±a.
Má»™c Cao Phong lại tăng gia cÆ°á»ng lá»±c thêm má»™t phần.
Lâm Bình Chi nghe thấy xÆ°Æ¡ng cổ kêu lách cách. Má»™c Cao Phong cÆ°á»i ha hả nói:
- Mi có dáºp đầu lạy hay không? Ta mà váºn thêm kình lá»±c thì cái cổ mi phải gãy ngay.
Ãầu Lâm Bình Chi bị đối phÆ°Æ¡ng ấn thấp xuống chỉ còn cách mặt đất chừng ná»a thÆ°á»›c. Chà ng la lên:
- Ta không lạy đâu! Ta không lạy đâu!
Má»™c Cao Phong dằn giá»ng:
- Ãể ta coi mi có chịu dáºp đầu không?
Lão ấn mạnh tay, đầu Lâm Bình Chi lại thấp xuống thêm hai tấc.
Giữa lúc ấy, Lâm Bình Chi bá»—ng cảm thấy sau lÆ°ng hÆ¡i nóng lên, má»™t luồng lá»±c đạo nhu hòa truyá»n và o trong ngÆ°á»i chà ng. Ãá»™t nhiên áp lá»±c trên đầu nhẹ bá»—ng. Chà ng chống hai tay xuống đứng dáºy ngay được.
Biến diá»…n nà y ra ngoà i ý nghÄ© của Lâm Bình Chi mà Má»™c Cao Phong cÅ©ng giáºt mình kinh hãi. Lão Ä‘á»™ng tâm nghÄ© ngay tá»›i luồng ná»™i lá»±c nhu hòa đẩy bà n tay lão ra là “Há»—n nguyên công†của phái Hoa SÆ¡n. Tuy lão biết váºy, nhÆ°ng luồng ná»™i lá»±c Ä‘Æ°a tá»›i má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t khiến lão không kịp Ä‘á» phòng, để cho Lâm Bình Chi đứng lên được.
Hiển nhiên “Há»—n nguyên công†tinh diệu phi thÆ°á»ng. Trong luồng ná»™i lá»±c nhu hòa ngấm ngầm có luồng kình lá»±c mãnh liệt trút và o không ngá»›t.
|
27-07-2008, 10:55 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 33
Cô gái bán rượu lại xuất hiện
Mộc Cao Phong vô cùng kinh ngạc, lão lại đưa tay ra rất mau lẹ ấn đỉnh đầu Lâm Bình Chi xuống.
Lần nà y lão sá» tuyệt kỹ “Từ phong thiên cân lá»±câ€. Trong công phu nà y chứa ná»™i kình cả nhu lẫn cÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng lão vừa phát huy “Từ phong thiên cân lá»±c†đặt và o đầu Lâm Bình Chi láºp tức cảm thấy má»™t luồng há»—n nguyên công đẩy lên. Hai luồng kình lá»±c đụng nhau khiến cho cánh tay lão tê chồn, cả trÆ°á»›c ngá»±c cÅ©ng ngâm ngẩm Ä‘au. Lão lùi lại hai bÆ°á»›c cÆ°á»i ha hả nói:
- Nhạc huynh! Nhạc huynh len lén đến từ lúc nà o? Sao lại núp ở dÆ°á»›i chân tÆ°á»ng để đùa giỡn Má»™c Ä‘Ã tá»?
Bá»—ng phÃa sau má»™t góc tÆ°á»ng có ngÆ°á»i buông tiếng cÆ°á»i rá»™, rồi má»™t vị thÆ° sinh mặc áo bà o xanh nhẹ nhà ng bÆ°á»›c ra, tay phe phẩy cây quạt lông, cÆ°á»i nói:
- Ãà huynh! Lâu ngà y không được gặp mặt mà nay dáng Ä‘iệu vẫn nhÆ° xÆ°a. Tháºt là đáng mừng.
Má»™c Cao Phong thấy ngÆ°á»i nà y quả nhiên là Quân tá» kiếm Nhạc Bất Quần, chưởng môn phái Hoa SÆ¡n, thì trong lòng rất là úy kỵ. Lúc lão Ä‘ang ra tay uy hiếp má»™t gã tiểu bối võ công tầm thÆ°á»ng mà chạm trán y để y ra tay giải cứu, lão không khá»i bẽ bà ng. Song lão là má»™t tay gian hoạt, cÆ°á»i ha hả nói:
- Nhạc huynh! Nhạc huynh cà ng nhiá»u tuổi lại cà ng trẻ ra. Ãà tá» nà y muốn bái Nhạc huynh là m thầy để há»c cái thuáºt “âm dÆ°Æ¡ng thái bổ†của Nhạc huynh.
Nhạc Bất Quần hắng giá»ng má»™t tiếng rồi đáp:
- Chà ! Ãà huynh cà ng ngà y cà ng ấm á»›! Cố nhân gặp mặt chẳng hà n huyên tình nghÄ©a Ä‘áºm Ä‘Ã , lại toà n nói chuyện lăng nhăng. Tiểu đệ có biết thứ công phu tà môn đó bao giỠđâu?
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i nói:
- Nhạc huynh mà bảo không biết công phu “Thái bổ†thì còn ai tin được? Váºy chá»› Nhạc huynh đã sáu, bảy chục tuổi sao Ä‘á»™t nhiên lại cải lão hoà n đồng, coi chỉ bằng con cháu Ä‘Ã tá» nà y?
Lâm Bình Chi thấy Má»™c Cao Phong buông tay ra liá»n nhảy vá»t lên. Chà ng thấy vị thÆ° sinh có năm chòm râu dà i, mặt đẹp nhÆ° ngá»c, chÃnh khà hiên ngang, liá»n Ä‘em lòng ngưỡng má»™ vô cùng. Chà ng biết vừa rồi y đã ra tay cứu mình. Luồng nhiệt khà nhu hòa chuyá»n và o sau lÆ°ng chà ng là từ lòng bà n tay y phát ra. Chà ng vừa nghe Má»™c Cao Phong kêu y bằng Nhạc huynh thì trong bụng nghÄ© ngay:
- Vị nà y coi nhÆ° má»™t báºc thần tiên. Phải chăng y là Nhạc tiên sinh, chưởng môn phái Hoa SÆ¡n mà má»i ngÆ°á»i thÆ°á»ng nhắc tá»›i luôn? Có Ä‘iá»u coi y chỉ và o trạc bốn mÆ°Æ¡i thì dÆ°á»ng nhÆ° không đúng.
Sau chà ng lại nghe thấy Má»™c Cao Phong khen y có thuáºt trú nhân thì bụng bảo dạ:
- Ta thÆ°á»ng nghe mẫu thân bảo những tay cao thủ võ lâm mà ná»™i công luyện được tá»›i chá»— tinh thâm thì chẳng những sống lâu mà còn có thể cải lão hoà n đồng. Nhạc tiên sinh nà y chắc đã luyện được đến mức đó.
Chà ng nghÄ© váºy thì trong lòng sùng bái vô cùng.
Nhạc Bất Quần tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Má»™c huynh gặp tiểu đệ chẳng được câu chuyện gì hay ho. Gã thiếu niên nà y đã là hiếu tá» lại sẵn lòng hà o hiệp, gã tất có ngà y thà nh tá»±u, chẳng trách Má»™c huynh Ä‘em lòng yêu mến. Hiện nay gã gặp nhiá»u há»a hoạn cÅ©ng chỉ vì bữa trÆ°á»›c cứu tiểu nữ Linh San ở Phúc Châu mà ra. Vì thế nên tiểu đệ chẳng thể bá» mặc gã được. Tiểu đệ mong rằng Má»™c huynh nể mặt tiểu đệ má»™t chút mà nÆ°Æ¡ng tay cho.
Má»™c Cao Phong lá»™ vẻ kinh ngạc há»i:
- Sao? Thằng nhá» nà y bản lãnh tầm thÆ°á»ng nhÆ° váºy mà cứu được Linh San hiá»n Ä‘iệt nữ Æ°? Ãà tá» e rằng Nhạc huynh nói ngược lại, tức là Linh San Ä‘iệt nữ có cặp mắt tinh Ä‘á»i: anh hùng Ä‘oán giữa trần ai...
Nhạc Bất Quần biết để lão nói thêm nữa chẳng có chuyện gì tá» tế liá»n chẹn há»ng ngắt lá»i:
- Cùng là đồng đạo trên chốn giang hồ thấy ngÆ°á»i gặp nạn tất ra tay cứu viện. Vì đồng đạo mà tan xÆ°Æ¡ng nát thịt mà cứu viện, má»™t lá»i nói đỡ đòn cho nhau cÅ©ng là cứu viện, bất tất phải bà n tá»›i võ công cao hay thấp. Má»™c huynh! Nếu Má»™c huynh quyết ý thu gã là m đồ đệ thì cứ để gã bẩm vá»›i song thân trÆ°á»›c rồi sẽ và o là m môn hạ quý phái. NhÆ° váºy há chẳng vẹn cả hai bá» Æ°?
Mộc Cao Phong tự biết vụ nà y đã có Nhạc Bất Quần nhúng tay và o thì bữa nay khó lòng như nguyện.
Lão liá»n lắc đầu đáp:
- Ãà tá» nà y chỉ cao hứng trong lúc nhất thá»i muốn thu gã là m đồ đệ, nhÆ°ng bây giá» hết hứng rồi, dù gã có muốn dáºp đầu muốn lạy tiểu đệ cÅ©ng không thu nạp nữa. Lão nói xong Ä‘á»™t nhiên co cẳng đá bốp má»™t cái là m cho Lâm Bình Chi lăn long lóc văng ra ngoà i mấy trượng.
Nhạc Bất Quần không ngá» lão nói là đá liá»n, chÆ°a kịp ra tay ngăn cản thì Lâm Bình Chi đã văng Ä‘i rồi.
Chiêu cÆ°á»›c của Má»™c Cao Phong vừa mau lẹ vừa kỳ ảo khiến cho ngÆ°á»i ta phải ngạc nhiên. May ở chá»— Lâm Bình Chi vừa lăn Ä‘i láºp tức nhảy vá»t lên nhÆ° chà ng chÆ°a bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Nhạc Bất Quần há»i:
- Má»™c huynh! Sao Má»™c huynh lại có kiến thức nhÆ° trò trẻ nÃt? Tiểu đệ phải nói là Má»™c huynh phản lão hoà n đồng má»›i đúng.
Má»™c Cao Phong cÆ°á»i nói:
- Nhạc huynh cứ yên tâm, Ä‘Ã tá» dù có lá»›n máºt đến đâu cÅ©ng chẳng dám đắc tá»™i vá»›i vị nà y của Nhạc huynh. Hà hà ... Ãà tá» không hiểu vị nà y là gì của Nhạc huynh... Ãà tá» xin cáo biệt đây, không ngá» oai danh phái Hoa SÆ¡n lừng lẫy đến thế mà cÅ©ng thèm khát bá»™ Tịch tà kiếm phổ!
Lão vừa nói vừa chắp tay lui ra.
Nhạc Bất Quần tiến lên má»™t bÆ°á»›c lá»›n tiếng há»i:
- Má»™c huynh! Má»™c huynh nói cái gì váºy?
Ãá»™t nhiên má»™t là n hÆ¡n bốc lên dà n dụa trên mặt y, nhÆ°ng là n hÆ¡i tÃa nà y chỉ thoáng hiện ra rồi vụt tắt.
Má»›i chá»›p mắt nét mặt y đã trở lại nhÆ° thÆ°á»ng.
Má»™c Cao Phong thấy là n tá» khà trên mặt Nhạc Bất Quần thì trong lòng không khá»i hồi há»™p, bụng bảo dạ:
- Ãây là “Tá» hà thần công†của phái Hoa SÆ¡n. ái chà ! Ta thÆ°á»ng nghe Tá» Hà thần công là má»™t công phu bao trùm hết các môn ná»™i công khác. Vì thế mà nó còn có tên là “VÆ°Æ¡ng giả côngâ€. Ta còn nghe nói đã mấy trăm năm nay trong phái Hoa SÆ¡n chÆ°a có má»™t ngÆ°á»i nà o luyện “Tá» hà thần công†đến mức thà nh tá»±u. Thế mà Nhạc Bất Quần có nghị lá»±c luyện được môn thần công nà y, váºy ta chẳng thể đắc tá»™i vá»›i hắn được.
Trong lòng lão nghÄ© váºy, nhÆ°ng ngoà i mặt vẫn thản nhiên. Lão cÆ°á»i hì hì nói:
- Ãà tá» nà y cÅ©ng chẳng biết Tịch tà kiếm phổ là cái chi chi. Có Ä‘iá»u DÆ° Thượng Hải, chưởng môn phái Thanh Thà nh cố liá»u mạng lấy cho bằng được má»›i cam lòng, nên buá»™t miệng nói hồ đồ mấy câu mà thôi. Nhạc huynh bất tất để ý là m chi?
Lão nói xong trở gót băng đi ngay.
Nhạc Bất Quần nhìn bóng sau lưng lão cho đến lúc mất hút mới thở dà i nói:
- Ãáng tiếc lão là má»™t nhân tà i và o hạng nhất trong võ lâm mà không chịu há»c lấy Ä‘iá»u hay!
Lâm Bình Chi Ä‘á»™t nhiên chạy đến trÆ°á»›c mặt Nhạc Bất Quần quỳ hai gối xuống đất, không ngá»›t dáºp đầu nói:
- Ãệ tá» cầu sÆ° phụ thu nạp và o môn trÆ°á»ng cho. Ãệ tá» xin má»™t lòng tuân lá»i giáo huấn, giữ gìn môn quy, không bao giá» dám phản bá»™i sứ mệnh.
Nhạc Bất Quần cÆ°á»i nói:
- Ãược lắm! Ta thu nạp ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Có Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i chÆ°a bẩm vá»›i song thân, chẳng hiểu các vị có bằng lòng không?
Lâm Bình Chi đáp:
- Ãệ tỠđược ân sÆ° rá»™ng Æ¡n thu nạp thì gia phụ cùng gia mẫu cÅ©ng sung sÆ°á»›ng không biết đến thế nà o mà nói, quyết chẳng có lý nà o ngÆ°á»i không chịu chấp thuáºn.
Nhạc Bất Quần gáºt đầu cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i hãy đứng dáºy!
Ãoạn y quay lại gá»i:
- Ãức Nặc, A Phát, San nhi! các ngÆ°Æ¡i ra cả đây!
Bá»—ng thấy má»™t Ä‘oà n ngÆ°á»i từ phÃa sau góc tÆ°á»ng chạy ra chÃnh là bá»n đệ tá» phái Hoa SÆ¡n.
Nguyên bá»n nà y đã đến đây từ trÆ°á»›c. Sở dÄ© Nhạc Bất Quần bảo chúng ẩn thân ở sau bức tÆ°á»ng chá» cho tá»›i lúc Má»™c Cao Phong bá» Ä‘i má»›i xuất hiện là để đối phÆ°Æ¡ng khá»i thấy nhiá»u ngÆ°á»i mà phải khó chịu, đồng thá»i lúc rút lui hắn khá»i bẽ bà ng.
Bá»n Lao Ãức Nặc Ä‘á»u lá»™ vẻ vui mừng đồng thanh nói:
- Bá»n đệ tá» xin cung hỉ sÆ° phụ đã thu được má»™t tên sÆ° đồ mà bÆ°á»›c tiến trình rất nhiá»u hứa hẹn.
Nhạc Bất Quần cÅ©ng cÆ°á»i nói:
- Bình Chi! Ãây là mấy vị sÆ° ca mà ngÆ°Æ¡i đã gặp ở trong quán trà nhá» bé bữa trÆ°á»›c. Bây giá» các ngÆ°Æ¡i chÃnh thức nhìn nháºn nhau Ä‘i.
NgÆ°á»i già nhất trong bá»n đệ tá» là nhị sÆ° huynh Lao Ãức Nặc. Hán tá» thân hình cao lá»›n là tam sÆ° huynh LÆ°Æ¡ng Phát. Gã ăn mặc kiểu nhÆ° phu xe là tứ sÆ° huynh Thi Ãá»›i Tá». Gã trong tay lúc nà o cÅ©ng cầm chiếc bà n tÃnh là ngÅ© sÆ° huynh Cao Căn Minh. Lục sÆ° huynh tức Lục hầu nhi Trần Ãại Hữu là má»™t nhân váºt đặc biệt ai đã nhìn thấy mặt hắn má»™t lần là không quên được nữa. Ngoà i ra còn thất sÆ° huynh là Ãà o Tiên, bát sÆ° huynh Thanh Bạch La là hai tên đệ tá» nhá» tuổi.
Lâm Bình Chi bái kiến má»i ngÆ°á»i xong, bá»—ng nghe phÃa sau Nhạc Bất Quần nổi lên má»™t trà ng cÆ°á»i khanh khách rồi má»™t thanh âm trong trẻo cất lên:
- Gia gia! Hà i nhi là sư tỷ hay sư muội y?
Lâm Bình Chi sá»ng sốt vì chà ng nháºn ra đó là thanh âm của thiếu nữ bán rượu bữa trÆ°á»›c mà bao nhiêu đệ tá» phái Hoa SÆ¡n Ä‘á»u kêu bằng tiểu sÆ° muá»™i. Té ra cô là con gái sÆ° phụ. Chà ng chỉ nhìn thấy thấp thoáng ná»a bá»™ mặt trái xoan, da trắng nhÆ° tuyết nấp ở sau tấm áo bà o xanh Nhạc Bất Quần ló mặt ra má»™t ná»a. Con mắt bên trái cô Ä‘en láy đảo lên nhìn chà ng má»™t cái rồi lại thụt vá» phÃa sau phụ thân.
Lâm Bình Chi rất lấy là m kỳ tá»± há»i:
- Cô gái kia hôm trước bán rượu mặt mũi xấu xa, rỗ chằng rỗ chịt mà sao bây giỠbiến ra tướng mạo thế nà y?
Cô ta chỉ thò đầu ra má»™t cái rồi thụt đầu và o ngay mà lại ở trong bóng tối nên chà ng không thể nà o nhìn rõ được. NhÆ°ng dung nhan cô xinh đẹp là má»™t Ä‘iá»u chắc chắn không còn nghi ngá» gì nữa.
Nhạc Bất Quần cÆ°á»i nói:
- Tất cả bấy nhiêu đệ tá» Ä‘á»u nháºp môn sau ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng gã nà o cÅ©ng kêu ngÆ°Æ¡i bằng tiểu muá»™i, váºy thì cái số mạng là m tiểu sÆ° muá»™i của ngÆ°Æ¡i là nhất định. DÄ© nhiên ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là tiểu sÆ° muá»™i của y.
Thiếu nữ cÆ°á»i nói:
- Không được! Từ hôm nay trở đi hà i nhi phải bắt đầu là m sư tỷ. Gia gia, Lâm sư đệ kêu hà i nhi bằng sư tỷ, thì sau đây gia gia có thu hà ng mấy trăm đệ tỠnữa, chúng cũng kêu hà i nhi bằng sư tỷ.
Cô vừa nói vừa cÆ°á»i rồi từ phÃa sau Nhạc Bất Quần chuyển ra.
Trong bóng tối lá» má», Lâm Bình Chi chỉ thấp thoáng thấy bá»™ mặt trái xoan cá»±c kỳ xinh đẹp. Có Ä‘iá»u ánh sáng yếu á»›t nên chà ng không trông được rõ rà ng mà chỉ thấy cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn chòng chá»c và o mặt chà ng.
Lâm Bình Chi xá dà i nói:
- Nhạc sÆ° tá»·! Bữa nay tiểu đệ má»›i được ân sÆ° rủ lòng thÆ°Æ¡ng thu nạp và o dÆ°á»›i trÆ°á»›ng. NgÆ°á»i và o trÆ°á»›c là báºc trên. DÄ© nhiên tiểu đệ là sÆ° đệ của Nhạc sÆ° tá»·.
Nhạc Linh San thÃch quá quay lại nhìn phụ thân nói:
- Ãấy! ChÃnh y tá»± nguyện kêu hà i nhi bằng sÆ° tá»·, chứ không phải hà i nhi bức bách y đâu nhé.
Nhạc Bất Quần cÆ°á»i nói:
- NgÆ°á»i ta vừa má»›i và o là m môn hạ mà ngÆ°Æ¡i đã dùng đến hai chữ “bức bách†rồi. Gã sẽ bảo bao nhiêu môn hạ của ta tên nà o cÅ©ng giống nhÆ° ngÆ°Æ¡i cáºy lá»›n bắt nạt nhá», há chẳng là m cho gã sợ mất máºt Æ°?
Lão vừa nói xong thì cả bá»n đệ tá» Ä‘á»u cÆ°á»i ồ.
Nhạc Linh San lại nói:
- Gia gia Æ¡i! Ãại sÆ° ca Ä‘ang ẩn mình dưỡng thÆ°Æ¡ng tại chốn nà y lại bị lão đạo sÄ© DÆ° Thượng Hải xấu xa kia đánh y má»™t chưởng. Hà i nhi e rằng tình trạng y rất nguy hiểm. Váºy chúng ta phải tá»›i đó coi xem sao?
Nhạc Bất Quần hÆ¡n nhÃu cặp lông mà y lắc đầu gá»i:
- Căn Minh! Ãá»›i Tá»! Hai ngÆ°á»i và o khiêng đại sÆ° ca ra đây!
Cao Căn Minh cùng Thi Ãá»›i Tá» vâng lá»i nhảy qua cá»a sổ chuồn và o phòng. NhÆ°ng cả hai láºp tức ở trong nói vá»ng ra:
- SÆ° phụ! Ãại sÆ° ca không có ở đây. Trong phòng... chẳng có má»™t ai.
Tiếp theo có ánh sáng từ phÃa trong cá»a sổ lá»t ra ngoà i. Hai gã đã báºt lá»a châm đèn lên.
Nhạc Bất Quần nhăn tÃt cặp lông mà y. Lão không muốn dấn thân và o kỹ viện là nÆ¡i ô uế, liá»n bảo Lao Ãức Nặc:
- Ngươi thỠvà o coi!
Lao Ãức Nặc vâng lá»i chạy đến bên cá»a sổ.
Nhạc Linh San nói:
- Hà i nhi cũng và o coi.
Nhạc Bất Quần xoay tay lại nắm lấy tay cô, gạt đi:
- Ãừng nhá»™n nữa. Chá»— nà y ngÆ°Æ¡i không và o được.
Nhạc Linh San trong dạ bồn chồn cơ hồ phát khóc. Cô cằn nhằn nói:
- NhÆ°ng... nhÆ°ng đại sÆ° ca bị trá»ng thÆ°Æ¡ng... e rằng nguy đến tÃnh mạng.
Nhạc Bất Quần khẽ bảo cô:
- Ngươi bất tất phải quan tâm. Gã đã được rịt thuốc “Thiên hương đoạn tục giao†của phái Hằng Sơn thì còn chết là m sao được?
Nhạc Linh San vừa kinh ngạc vừa mừng thầm há»i lại:
- Gia gia!... Sao gia gia lại biết thế?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Nói khẽ chứ! Ãừng lắm miệng nữa!
Nguyên Lệnh Hồ Xung bị trá»ng thÆ°Æ¡ng Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, nhÆ°ng thần trà vẫn tỉnh táo. Má»™c Cao Phong cùng DÆ° Thượng Hải tranh chấp nhau, rồi má»i ngÆ°á»i bá» Ä‘i gã Ä‘á»u biết cả. Gã lại nghe tiếng sÆ° phụ tá»›i nÆ¡i.
Gã vốn là con ngÆ°á»i chẳng biết sợ trá»i sợ đất là gì, trên Ä‘á»i gã chỉ sợ có má»™t mình sÆ° phụ. Gã nghe sÆ° phụ cùng Má»™c Cao Phong đối đáp vá»›i nhau thì trong lòng hoang mang tá»± há»i:
- Phen nà y mình gây ra vụ lộn xộn nà y, không hiểu sư phụ sẽ trách phạt bằng cách nà o?
Gã quên cả vết thương đau, tung chăn ra khẽ nói:
- Nguy đến nơi rồi! Sư phụ ta đã tới đây. Chúng ta phải chốn cho mau!
Gã láºp tức vịn tÆ°á»ng bÆ°á»›c Ä‘i ra cá»a phòng.
Khúc Phi Yên dắt Nghi Lâm len lén từ trong chăn chui ra theo sau lưng Lệnh Hồ Xung. Cô thấy gã lảo đảo đi không vững vội chạy lại nâng đỡ.
Lệnh Hồ Xung nghiến răng vừa đi theo dãy hà nh lang vừa nghĩ bụng:
- SÆ° phụ tai mắt linh mẫn nhÆ° váºy mình mà đi ra tất bị ngÆ°á»i phát giác.
Gã thấy mé hữu có má»™t gian phòng lá»›n liá»n chạy và o đó rồi nói:
- Ãóng cá»a sổ lại.
Khúc Phi Yên theo lá»i chuồn và o đó rồi đóng cá»a lại.
Lệnh Hồ Xung không chống đỡ được nữa phải nằm xuống giÆ°á»ng mà thở hồng há»™c.
Ba ngÆ°á»i yên lặng không ai dám lên tiếng. Sau má»™t lúc lâu má»›i nghe thanh âm Nhạc Bất Quần từ Ä‘Æ°á»ng xa vá»ng lại:
- Y không còn ở đây nữa. Chúng ta đi thôi.
Lệnh Hồ Xung thở phà o má»™t cái nhẹ nhõm. Lát sau bá»—ng nghe có ngÆ°á»i rón rén từ trong sân Ä‘i tá»›i khẽ cất tiếng gá»i:
- Ãại sÆ° ca! Ãại sÆ° ca!
Gã nghe đó là thanh âm Lục Ãại Hữu.
Nguyên Lục Ãại Hữu rất quan tâm đến Lệnh Hồ Xung. Hắn chá» sÆ° phụ cùng má»i ngÆ°á»i Ä‘i khá»i rồi má»™t mình trở lại tìm kiếm.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Xem ra Lục Hầu nhi là má»™t gã có nghÄ©a khÃ.
Gã toan thÆ°a lên thì chợt thấy tấm mà n lay Ä‘á»™ng. Ãó là vì Nghi Lâm nghe có tiếng ngÆ°á»i, nà ng sợ run lên.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Mình mà thÆ°a lên thì là m hại đến danh dá»± của vị tiểu sÆ° thái nà y. NghÄ© váºy gã không lên tiếng. Gã nghe Lục Ãại Hữu Ä‘i qua cá»a sổ, vừa Ä‘i vừa gá»i:
- Ãại ca! Ãại ca!
Tiếng gá»i dần dần má»—i lúc má»™t xa, rồi không nghe thấy gì nữa.
Khúc Phi Yên bỗng lên tiếng:
- Trá»i Æ¡i! Lệnh Hồ Xung! Liệu ngÆ°Æ¡i có chết không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ta chết thế nà o được? Nếu ta chết thì là m tổn hại đến danh dá»± phái Hằng SÆ¡n nhiá»u lắm, há» không còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ai nữa.
Khúc Phi Yên lấy là m kỳ há»i:
- Tại sao váºy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Thứ linh dược nổi tiếng của phái Hằng SÆ¡n, ta đã trong uống ngoà i thoa mà vẫn không khá»i được thì Lệnh Hồ Xung nà y rất áy náy vá»›i vị tiểu sÆ° thái phái Hằng SÆ¡n đây.
Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° váºy mà vẫn còn nói đùa được thì trong lòng bá»™i phục chà ng là ngÆ°á»i gan dạ vô cùng. Ãồng thá»i nà ng cÅ©ng yên tâm được má»™t chút. Nà ng nói:
- Lệnh Hồ đại ca! Lão Dư quán chủ kia lại đánh và o đại ca một chưởng, để tiểu muội coi lại vết thương xem thế nà o?
Lệnh Hồ Xung chống tay ngồi dáºy.
Khúc Phi Yên nói:
- Ngươi bất tất phải khách sáo là m chi. Cứ nằm yên đó.
Lệnh Hồ Xung thấy trong mình kiệt lá»±c, quả nhiên không ngồi dáºy được. Gã Ä‘Ã nh nằm trên giÆ°á»ng.
Nghi Lâm thấy áo gã chá»— nà o cÅ©ng máu me be bét, nà ng quên hết cả mối hiá»m nam nữ, khẽ vén trÆ°á»ng bà o lên rút chiếc khăn tay trên giá lau sạch miệng vết thÆ°Æ¡ng rồi móc trong bá»c lấy hết “Thiên HÆ°Æ¡ng Ä‘oạn tục giao†rịt và o cho gã.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- Bao nhiêu linh dược trân quý nà y lãng phà hết cho tại hạ. Tháºt là đáng tiếc.
Nghi Lâm nói:
- Lệnh Hồ đại ca bị thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng nhÆ° váºy, đừng nói đến chuyện dược váºt nhá» má»n nữa. Những cái đó chẳng qua là ... là ...
Nà ng nói tới đây rồi ấp úng một hồi không biết nói thêm gì nữa. Nà ng lắp bắp một hồi rồi tiếp:
- Cả sÆ° phụ tiểu muá»™i cÅ©ng khen đại ca là má»™t báºc thiếu niên hà o hiệp có dÅ©ng cảm. Do đó má»›i thà nh chuyện gây gổ vá»›i DÆ° quán chủ.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- Tại hạ không mong được ngÆ°á»i ca ngợi, ngÆ°á»i không mắng cho là phúc đức lắm rồi.
Nghi Lâm há»i:
- Tại sao... lại mắng đại ca? Lệnh Hồ đại ca? Ãại ca nên tÄ©nh dưỡng đủ 12 giá» thì vết thÆ°Æ¡ng không xé ra được và không có gì đáng ngại nữa.
Khúc Phi Yên đột nhiên nói xen và o:
- Nghi Lâm tỷ tỷ! tỷ tỷ ở lại đây săn sóc cho y và đỠphòng kẻ manh tâm ám hại. Gia phụ đang chỠtiểu muội ngoà i kia, tiểu muội phải ra coi.
Nghi Lâm vội nói:
- Không được! Không được! Muội muội đừng đi. Mình ta ở đây thế nà o được?
Khúc Phi Yên cÆ°á»i nói:
- Lệnh Hồ Xung cũng nằm sù sù ở đây, đâu phải một mình tỷ tỷ?
Cô nói xong trở gót đi ngay.
Nghi Lâm hốt hoảng nhảy vá»t lên trÆ°á»›c, nắm lấy cánh tay Khúc Phi Yên. Trong lúc vá»™i và ng nà ng sá» cầm nã thủ pháp phái Hằng SÆ¡n nắm chặt lấy cổ tay Khúc Phi Yên nói:
- Muội muội... muội muội đừng đi!
Khúc Phi Yên cÆ°á»i há»i:
- Trá»i Æ¡i! Tá»· tá»· muốn Ä‘á»™ng võ vá»›i tiểu muá»™i chăng?
Nghi Lâm đỠmặt lên buông tay ra năn nỉ:
- Hảo muá»™i tá»! Muá»™i muá»™i ở đây bầu bạn vá»›i ta.
Khúc Phi Yên cÆ°á»i đáp:
- Ãược được! Tiểu muá»™i ở lại vá»›i tá»· tá»·. Lệnh Hồ Xung không phải là con ngÆ°á»i hÆ° đốn, mà sao tá»· tá»· sợ y đến thế?
Nghi Lâm hơi yên lòng được một chút, nà ng nói:
- Tiểu muá»™i tá»! Xin lá»—i nhé! Ta chụp muá»™i muá»™i có Ä‘au lắm không?
Khúc Phi Yên đáp:
- Tiểu muội không đau, nhưng Lệnh Hồ Xung đau lắm!
Nghi Lâm kinh hãi chạy và o trÆ°á»›c giÆ°á»ng vén mà n lên coi, thấy Lệnh Hồ Xung hai mắt nhắm lại. gã ngủ li bì. Nà ng Ä‘Æ°a tay ra sá» mÅ©i gã thì thấy hÆ¡i thở Ä‘á»u đặn.
Bá»—ng nghe Khúc Phi Yên báºt lên tiếng cÆ°á»i khanh khách. Cá»a sổ kẹt mở.
Nghi Lâm hấp tấp vá»™i xoay mình trở lại thì Khúc Phi Yên đã chuồn qua cá»a sổ rồi. Thân pháp cô mau lẹ phi thÆ°á»ng, dù có Ä‘uổi cÅ©ng không kịp.
Nghi Lâm cả kinh thất sắc. Trong lúc hốt hoảng nà ng không biết là m thế nà o Ä‘Ã nh chạy và o trÆ°á»›c giÆ°á»ng gá»i:
- Lệnh Hồ đại ca! Lệnh Hồ đại ca! Y... y đi rồi.
NhÆ°ng lúc nà y dược lá»±c Ä‘ang phát tác, Lệnh Hồ Xung ngủ li bì không trả lá»i.
Nghi Lâm toà n thân run bần báºt, nà ng khiếp sợ không bút nà o tả xiết. Hồi lâu nà ng má»›i khép cánh cá»a sổ lại bụng bảo dạ:
- Ta phải chạy cho mau, kẻo lát nữa Lệnh Hồ đại ca tỉnh dáºy trò chuyện vá»›i ta thì là m thế nà o?
Nhưng nà ng lại nghĩ rằng:
- Y bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nguy hiểm thế nà y, bây giá» mình mà bá» Ä‘i thì chỉ má»™t thằng nhá» tá»›i đây cÅ©ng có thể giết chết y được. Ta không chiếu cố cho y thế nà o được?
Trong đêm tối, bá»—ng nghe có tiếng chó sủa từ trong ngõ hẻm xa xa vá»ng lại, ngoà i ra yên lặng nhÆ° tá».
Những ngÆ°á»i trong kỹ viện đã bá» trốn hết. Nà ng tưởng chừng nhÆ° trên cõi thế giá»›i bao la nà y ngoà i Lệnh Hồ Xung nằm trong mà n, không còn má»™t ngÆ°á»i nà o khác.
Nghi Lâm ngồi xuống ghế không dám nhúc nhÃch.
Sau má»™t lúc lâu, bốn mặt tiếng gà gáy xao xác gáy mau. Trá»i sắp sáng rồi, Nghi Lâm cà ng nóng nảy hÆ¡n, nà ng tá»± há»i:
- Trá»i sáng ra lại có ngÆ°á»i đến thì là m thế nà o?
|
27-07-2008, 10:57 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 34
Nghe chuyện Linh San, tiểu ni đau lòng
Nà ng xuất gia từ nhá», hết thảy má»i việc Ä‘á»u do Ãịnh Dáºt sÆ° thái lo liệu cho nên chẳng có chút kinh nghiệm nà o vỠứng biến. Lúc nà y nà ng chỉ bồn chồn trong dạ mà không nghÄ© ra được cách nà o.
Giữa lúc nà ng bối rối chợt nghe có tiếng bÆ°á»›c chân vang lên. Ba bốn ngÆ°á»i từ trong ngõ hẻm Ä‘i ra. Giữa lúc canh khuya tịch mịch, tiếng bÆ°á»›c chân lại cà ng rõ rệt. Mấy ngÆ°á»i nà y Ä‘i tá»›i cá»a viện Quần Ngá»c thì dừng bÆ°á»›c lại, rồi có tiếng ngÆ°á»i nói:
- Hai ngÆ°á»i xuống mé đông, còn hai ngÆ°á»i chúng ta xục mé tây. Nếu gặp Lệnh Hồ Xung thì bắt sống gã. Gã bị thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng không chống cá»± được đâu.
Ban đầu Nghi Lâm má»›i nghe tiếng bÆ°á»›c chân ngÆ°á»i đã sợ hãi rụng rá»i. Bây giá» nà ng thấy há» bảo nhau đến bắt Lệnh Hồ Xung thì trong đầu óc thoáng qua má»™t ý nghÄ©:
- Dù sao ta cÅ©ng phải bảo vệ cho Lệnh Hồ đại ca được chu toà n không thể để lá»t và o tay bá»n ngÆ°á»i hung dữ kia.
Quyết định chủ ý rồi, lòng khiếp sợ tiêu tan hết. Láºp tức tỉnh táo lại tiến đến bên giÆ°á»ng, nà ng lấy chiếc khăn Ä‘Æ¡n quấn ngÆ°á»i Lệnh Hồ Xung lại ôm xốc lên, rồi thổi tắt đèn Ä‘i, nhẹ nhà ng đẫy cá»a phòng chuồn ra ngoà i. Lúc nà y nà ng không phân biệt phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng gì cả cứ cắm đầu chạy vá» phÃa ngược chiá»u vá»›i phÃa đã phát ra âm thanh. Chỉ trong khoảng khắc Nghi Lâm đã xuyên qua khu vÆ°á»n rau ra tá»›i cổng háºu. Nà ng thấy cổng chỉ khép há» vì bá»n ngÆ°á»i lúc trÆ°á»›c ở trong viện Quần Ngá»c hốt hoảng bá» trốn đã mở cổng Ä‘i ra, chÆ°a đóng cá»a lại. Nghi Lâm ôm ngang Lệnh Hồ Xung ra khá»i cổng háºu chạy và o trong má»™t ngõ hẻm. Nà ng nghe tiếng chó sủa bốn mặt ầm ỹ cả lên. Nà ng chạy má»™t lúc tá»›i bên bức tÆ°á»ng thà nh thì nghÄ© thầm:
- Ta phải ra khá»i thà nh má»›i yên được vì trong thà nh Hà nh SÆ¡n nà y Lệnh Hồ đại ca có rất nhiá»u kẻ thù.
Nà ng liá»n men theo bức tÆ°á»ng thà nh mà chạy tháºt nhanh. Nà ng chạy chÆ°a được bao lâu đã thấy mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i trong là ng gánh rau, dÆ°a Ä‘ang Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng lát đá xanh tá»›i nÆ¡i. Ãây là những nông dân phụ cáºn gánh hà ng và o thà nh bán. Nghi Lâm cứ cúi đầu Ä‘i lÆ°á»›t qua bá»n lÆ°Æ¡ng nông. Lúc nà ng ra khá»i cá»a thà nh trá»i chÆ°a sáng rõ, bá»n lÃnh tráng giữ cổng thà nh không nhìn rõ. Mắt chúng vừa hoa lên thì Nghi Lâm đã chạy xa rồi. Nghi Lâm chạy má»™t mạch được chừng bảy tám dặm. Nà ng chỉ chạy bừa và o khu hoang sÆ¡n rồi sau không còn Ä‘Æ°á»ng lối nữa. Nà ng đã tá»›i má»™t chá»— thạch Ä‘á»™ng âm u đầy đá núi ngổn ngang. Bây giá» tâm thần má»›i hÆ¡i yên lại. Nà ng cúi đầu xuống nhìn Lệnh Hồ Xung thì gã đã tỉnh lại.
Mặt gã lá»™ ra má»™t nụ cÆ°á»i và mắt Ä‘ang chăm chú nhìn nà ng. Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung nhoẻn miệng cÆ°á»i nhìn mình thì trong lòng bối rối, ngÆ°á»i run lên, sẩy tay đánh rá»›t ngÆ°á»i gã xuống. Nà ng la lên má»™t tiếng:
- Chao ôi!
Rồi vá»™i sá» chiêu “KÃnh phụng tam bảo†cúi mình xuống lại ôm Lệnh Hồ Xung lên. Chiêu nà y nà ng sỠđược mau lẹ không để gã rá»›t xuống tá»›i đất. NhÆ°ng hạ bà n không vững ngÆ°á»i nà ng loạng choạng phải lÆ°á»›t vá» phÃa trÆ°á»›c mấy bÆ°á»›c má»›i đứng lại được. Nà ng nói:
- Xin lỗi đại ca! Vết thương của đại ca có đau lắm không?
Lệnh Hồ Xung dịu dà ng đáp:
- Không đau đâu! Tiểu sư muội! Sư muội hãy nghỉ một lúc đã!
Vừa rồi Nghi Lâm chạy trốn bá»n đệ tá» phái Thanh Thà nh, tâm trà nà ng chỉ nghÄ© sao cho Lệnh Hồ Xung thoát nạn khá»i mắc tay Ä‘á»™ng thủ đối phÆ°Æ¡ng, nà ng quên không nghÄ© gì đến trong mình má»i mệt. Bây giá» nà ng định thần lại liá»n cảm thấy tứ chi bải hoải, thân thể rã rá»i. Nà ng cố gắng đặt nhẹ Lệnh Hồ Xung xuống đống cá», rồi nà ng đứng không vững phải ngồi phệt xuống mà thở hồng há»™c.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- SÆ° muá»™i chỉ mải lo chạy mà quên mất cả Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở. Ãó là má»™t Ä‘iá»u tối kỵ... của những ngÆ°á»i há»c... Thế nà y... dá»… bị thÆ°Æ¡ng lắm.
Nghi Lâm hai má á»ng hồng đáp:
- Ãa tạ đại ca đã chỉ Ä‘iểm cho. SÆ° phụ cÅ©ng dạy qua rồi mà trong lúc hoang mang tiểu muá»™i quên hết. Nà ng ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Vết thương của đại ca bây giỠthế nà o?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiểu huynh không thấy đau đớn gì nữa, chỉ thấy hơi ngứa mà thôi.
Nghi Lâm cả mừng nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Vết thÆ°Æ¡ng phát ngứa tức là triệu chứng sắp khá»i hẳn. Không ngỠđại ca mau là nh nhÆ° váºy.
Lệnh Hồ Xung thấy nà ng ra chiá»u vui vẻ thì trong lòng cảm Ä‘á»™ng. Gã cÆ°á»i nói:
- Ãó là công hiệu vá» linh dược của quý phái.
Bá»—ng gã buông tiếng thở dà i hằn há»c nói:
- Có Ä‘iá»u đáng tiếc là tiểu huynh bị trá»ng thÆ°Æ¡ng để bá»n chuá»™t nhắt khinh nhá»n. Giả tá»· vừa rồi lá»t và o tay bá»n tiểu tá» phái Thanh Thà nh kia thì tiểu huyNháºm Ngã Hà nh có chết cÅ©ng không cần mà chỉ sợ bị má»™t phen sỉ nhục.
Nghi Lâm há»i:
- Té ra Lệnh Hồ đại ca cũng nghe thấy chúng bà n nhau ư?
Nà ng nghÄ© tá»›i mình đã ôm gã chạy má»™t lúc lâu mà không biết gã đã giÆ°Æ¡ng mắt lên nhìn mình từ lúc nà o, bất giác mặt nà ng Ä‘á» lên nhÆ° ráng chiá»u.
Lệnh Hồ Xung không biết nà ng hổ thẹn mà cho là vì nà ng chạy lâu tốn nhiá»u hÆ¡i sức, liá»n nói:
- SÆ° muá»™i! SÆ° muá»™i ngồi má»™t lúc, dùng tâm pháp của bản môn để Ä‘iá»u hòa ná»™i tức cho khá»i bị ná»™i thÆ°Æ¡ng.
Nghi Lâm đáp lại bằng má»™t tiếng dạ rồi ngồi xếp bằng váºn dụng tâm pháp của sÆ° môn truyá»n thụ cho để Ä‘iá»u hòa ná»™i tức. NhÆ°ng tâm ý nà ng nóng nảy băn khoăn, không sao yên tÄ©nh lại được.
Sau một lúc, nà ng mở mắt ra nhìn Lệnh Hồ Xung một lần để xem thương thế gã biến hóa ra sao.
Nà ng lại ngó xem gã có nhìn mình không. Nà ng ngó đến lần thứ ba thì đúng lúc Lệnh Hồ Xung Ä‘ang nhìn mình. Bốn luồng mục quang vừa tiếp xúc, nà ng giáºt nẩy mình lên vá»™i nhắm mắt lại.
Lệnh Hồ Xung báºt lên trà ng cÆ°á»i ha hả.
Nghi Lâm hai má á»ng hồng, bẽn lẽn nói:
- Tại... sao váºy?
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i đáp:
- SÆ° muá»™i còn nhá» tuổi, công phu hà m dưỡng nông cạn không thể trấn tÄ©nh ngay trong má»™t lúc được, váºy sÆ° muá»™i bất tất phải miá»…n cưỡng. Nhất định Ãịnh Dáºt sÆ° bá đã dạy qua sÆ° muá»™i: lúc luyện công mà tinh tiếng mau lẹ quá chừng cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u đáng ngại. Việc Ä‘iá»u hòa ná»™i tức nà y phải bình tâm tÄ©nh trà má»›i được.
Gã ngừng lại nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- SÆ° muá»™i hãy yên tâm! Tiểu huynh đã dần dần khôi phục nguyên khÃ. Bá»n tiểu tá» phái Thanh Thà nh kia có Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i, chúng ta cÅ©ng không sợ há». Ta sẽ cho từng tên má»™t đòn “Thà cổ hÆ°á»›ng háºuâ€... để chúng té nhà o...
Nghi Lâm tủm tỉm cÆ°á»i há»i:
- Tức là chiêu “Bình sa lạc nhạn†của phái Thanh Thà nh phải không?
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i đáp:
- Phải đấy! Thế má»›i tuyệt diệu! Nếu nói là “Thà cổ hÆ°á»›ng háºu†chổng Ä‘Ãt vá» Ä‘Æ°á»ng sau thì có Ä‘iá»u khiếm nhã. Vì thế chà ng ta má»›i kêu chiêu thức đó là “Bình sa lạc nhạn†của phái Thanh Thà nh...
Gã nói mấy tiếng sau cùng lại nổi cơn ho tựa hồ nghẹt thở.
Nghi Lâm nói:
- Lệnh Hồ đại ca đừng nói nhiá»u cho mệt. Hãy ngủ thêm lúc nữa Ä‘i.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiểu huynh háºn mình không dáºy Ä‘i ngay được để đến nhà sÆ° thúc coi những cuá»™c vui nhá»™n. Trá»i Æ¡i! SÆ° phụ đã đã tá»›i tất là có chuyện trá»ng đại xảy ra. Nếu không thì chẳng khi nà o lão nhân gia chịu thân hà nh xuất mã.
Nghi Lâm thấy đôi môi gã phát nhiệt, cặp mắt khô queo thì biết là gã mất máu nhiá»u, cần uống nÆ°á»›c lắm. Nà ng liá»n há»i:
- Tiểu muội đi kiếm chút nước vỠcho Lệnh Hồ đại ca uống. Có phải đại ca khát nước lắm không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiểu huynh thấy dÆ°á»›i khu ruá»™ng vá» mé tả con Ä‘Æ°á»ng lên đây có rất nhiá»u dÆ°a hấu. Tiểu sÆ° muá»™i Ä‘i hái mấy trái vá» mà ăn.
Nghi Lâm đáp:
- Ãược rồi!
Nà ng đứng dáºy sá» soạng bên mình thì chẳng có má»™t đồng tiá»n nà o, liá»n há»i:
- Lệnh Hồ đại ca có giắt tiá»n bên mình không?
Lệnh Hồ Xung há»i lại:
- SÆ° muá»™i cần tiá»n để là m gì?
Nghi Lâm đáp:
- Ãể Ä‘i mua dÆ°a.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- Việc gì phải mua? Cứ ra hái mà lấy! Gần đó không có nhà cá»a chi hết. NgÆ°á»i trồng dÆ°a nhất định ở xa, sÆ° muá»™i há»i ai mà mua?
Nghi Lâm ngượng ngùng đáp:
- Không bảo ngÆ°á»i ta mà và o lấy là ăn cắp... SÆ° phụ đã dạy không được là m trá»™m cắp. Nếu mình không có tiá»n cứ há»i há» mà xin má»™t trái, chắc há» cÅ©ng cho.
Lệnh Hồ Xung ra chiá»u khó chịu nói:
- Tiểu...
Gã định mắng: Tiểu ni cô nà y lẩn thẩn lắm! NhÆ°ng gã nghÄ© tá»›i nà ng vừa táºn lá»±c cứu mình nên vừa buá»™t miệng ra má»™t chữ “tiểu†liá»n dừng lại.
Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung có vẻ bá»±c mình thì biết là gã khó chịu nên không nói gì. Nà ng theo lá»i gã Ä‘i vá» mé tả tìm kiếm. Nà ng Ä‘i chừng hÆ¡n hai dặm, quả nhiên thấy mấy mẫu ruá»™ng dÆ°a, trái chÃn lúc lÃu. Trên ngá»n cây ve sầu kêu rên rỉ. Bốn bá» không má»™t bónng ngÆ°á»i. Nà ng tá»± nghÄ©:
- Lệnh Hồ đại ca muốn ăn dÆ°a hấu. NhÆ°ng dÆ°a nà y là váºt có chủ, sao mình lại tá»± tiện lấy của ngÆ°á»i ta?
Nà ng Ä‘i thêm hÆ¡n má»™t dáºm nữa đứng trên gò cao nhìn bốn mặt vẫn không thấy ai mà cÅ©ng chẳng có má»™t mái nhà nà o của nông dân. Nà ng Ä‘Ã nh trở lại ruá»™ng dÆ°a, ngần ngừ má»™t lúc. Nà ng Ä‘Æ°a tay ra toan ngắt dÆ°a rồi lại rụt vá», vì nghÄ© tá»›i luáºt thanh quy mà sÆ° phụ đã truyá»n dạy không được lấy trá»™m của ai.
Nà ng muốn bá» Ä‘i thì trong đầu óc lại hiện lên vẻ mặt tiêu Ä‘iá»u, miệng đắng môi khô của Lệnh Hồ Xung. Nà ng nghiến răng chắp hai tay lại, lầm rầm khấn khứa:
- Xin đức bồ tát chứng dám cho. Ãệ tá» không dám có ý trá»™m đạo. Chỉ vì Lệnh Hồ đại ca... thèm dÆ°a..
NhÆ°ng nà ng lại nghÄ© Lệnh Hồ đại ca không phải là lý do chÃnh đáng, thì trong lòng nóng nẩy, nÆ°á»›c mắt dà n dụa. Hai tay nà ng ôm má»™t trái dÆ°a nâng lên. Cuống dÆ°a đứt liá»n.
Nà ng tự nhủ:
- NgÆ°á»i ta cứu mạng cho mình thì mình có phải là ngÆ°á»i phải sa xuống địa ngục vÄ©nh viá»…n chịu kiếp luân hồi cÅ©ng ráng mà chịu Ä‘á»±ng. Ai là m việc thì ngÆ°á»i đó phải gánh lấy háºu quả. Nghi Lâm nà y phạm giá»›i luáºt chẳng liên quan gì đến Lệnh Hồ đại ca.
Rồi nà ng ôm trái dưa chạy vỠbên Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung trÆ°á»›c nay khác nà o hạc ná»™i mây ngà n. Ãối vá»›i lá»… phép cùng cấm giá»›i thế tục, gã chẳng bao giỠđể ý đến. Gã cho là vị tiểu ni cô nà y nhá» tuổi không hiểu việc Ä‘á»i. Gã có biết đâu Nghi Lâm lúc hái trái dÆ°a nà y đã nổi lên những tráºn bão lòng. Gã thấy nà ng ôm dÆ°a vá» thì mừng quýnh, khen ngợi:
- Tiểu sư muội! Sư muội là một tiểu cô nương ngoan ngoãn.
Nghi Lâm nghe gã hoan hô mình nhÆ° váºy thì chấn Ä‘á»™ng tâm thần suýt nữa đánh rá»›t trái dÆ°a xuống đất. Nà ng vá»™i bá» dÆ°a và o vạt áo.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i há»i:
- Sao su muá»™i lại hoang mang nhÆ° váºy? Phải chăng Ä‘i hái trá»™m dÆ°a có ngÆ°á»i muốn Ä‘uổi bắt?
Nghi Lâm lại đỠmặt lên đáp:
- Không! Không có ai bắt tiểu muội cả.
Nà ng từ từ ngồi xuống.
Lúc nà y bầu trá»i quang đãng. Vừng thái dÆ°Æ¡ng ở phÆ°Æ¡ng đông má»c lên mà chá»— Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm ngồi lại ở phÃa tây trái núi, ánh mặt trá»i không soi tá»›i được. Những cây cối trong rừng sau khi trải qua má»™t tráºn mÆ°a nhÆ° rá»a sạch là u là u. Là n không khà thanh tân quạt và o mặt.
Nghi Lâm trấn tĩnh tâm thần, nà ng rút thanh kiếm gãy ở sau lưng ra nhìn thấy chỗ kiếm gãy rất bằng bặn tựa hồ do lưỡi bảo đao chặt đi. Nà ng lẩm bẩm:
- Tên ác ôn Ãiá»n Bá Quang võ công ghê gá»›m nhÆ° váºy, nếu hôm ấy mình không được Lệnh Hồ đại ca xả thân cứu viện thì bây giỠđâu có được ngồi yên được ở chá»— nà y?
Nà ng lại liếc nhìn Lệnh Hồ Xung thấy gã cặp mắt sâu hoắm, mặt không còn chút huyết sắc, liá»n tá»± nhủ:
- Vì y ta có phải phạm nhiá»u tá»™i nghiệt cÅ©ng chẳng đáng hối háºn. Váºy ăn cắp má»™t trái dÆ°a hấu, phá»ng có chi đáng kể?
NghÄ© tá»›i đây, bao nhiêu ý niệm phạm tá»™i Ä‘á»u tiêu tan hết. Nà ng lấy vạt áo lau sạch lưỡi kiếm rồi bổ dÆ°a ra. Trái dÆ°a hấu vừa bổ, má»™t mùi thÆ¡m mang mác bốc lên. Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- Trái dÆ°a nà y tốt lắm! SÆ° muá»™i! Tiểu huynh chợt nhá»› tá»›i má»™t câu chuyện buồn cÆ°á»i. Ngà y tết nguyên tiêu năm nay, bá»n sÆ° huynh, sÆ° muá»™i chúng ta tụ há»™i uống rượu. Nhạc Linh San sÆ° muá»™i nói giỡn má»™t câu:
bên tả là con chó nhá», bên hữu là trái dÆ°a lá»›n. Thế là y nói chữ. Lúc đó bên tả y có lục sÆ° đệ Lục Ãại Hữu, tức là gã sÆ° đệ đã trở lại kiếm tiểu huynh tối hôm qua. Còn tiểu huynh ngồi bên phải y.
Nghi Lâm mỉm cÆ°á»i há»i:
- Y nói váºy là để giỡn Lệnh Hồ đại ca cùng Lục sÆ° huynh kia chứ gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ãúng thế! Chữ đó chẳng có gì khó Ä‘oán. Nó là chữ Hồ ở trong cái tên Lệnh Hồ Xung của tiểu huynh. Hay ở chá»— có Lục sÆ° đệ ngồi ở mé tả y mà tiểu huynh ở mé hữu. Hiện giỠđây ở bên ta là má»™t con chó nhá» (chữ khuyển) và má»™t bên là trái dÆ°a lá»›n (chữ Qua), chữ khuyển và chữ qua ghép lại thà nh chữ Hồ. Gã vừa nói vừa trá» và o trái dÆ°a rồi lại trá» và o Nghi Lâm.
Nghi Lâm cÆ°á»i nói:
- Hay quá! Ãại ca nói quanh co để diá»…u tiểu muá»™i là con chó nhá».
Nà ng cắt dÆ°a ra từng thá»i khoét há»™t Ä‘i rồi Ä‘Æ°a cho Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đón lấy dÆ°a cắn ăn ra vẻ thÆ¡m ngon. Ä‚n và i miếng đã hết má»™t thá»i.
Nghi Lâm thấy gã ăn uống ngon là nh thì lòng nà ng cÅ©ng sung sÆ°á»›ng. Nà ng thấy gã nằm ngá»a ăn dÆ°a để rá»›t nÆ°á»›c xuống Æ°á»›t cả vạt áo đằng trÆ°á»›c. Nà ng liá»n cắt dÆ°a thà nh những miếng nhá» Ä‘Æ°a cho gã từng miếng má»™t. Gã đút thá»m và o mồm mà ăn, nÆ°á»›c dÆ°a không rá»›t xuống áo nữa.
Nghi Lâm lại thấy má»—i lần gã Ä‘Æ°a tay ra đón lấy miếng dÆ°a là m đụng đến vết thÆ°Æ¡ng, nà ng không cầm lòng được liá»n đút từng miếng nhá» và o miệng gã.
Lệnh Hồ Xung ăn hết ná»a trái dÆ°a má»›i nghÄ© tá»›i mình chỉ ăn cho thÃch khẩu còn Nghi Lâm chÆ°a được miếng nà o liá»n giục:
- Sư muội cũng ăn đi chứ!
Nghi Lâm đáp:
- ChỠđại ca ăn đủ đã rồi sẽ đến lượt tiểu muội.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiểu huynh đủ rồi! Sư muội ăn đi!
Nghi Lâm cũng khát nước lắm. Nà ng đút cho Lệnh Hồ Xung mấy miếng nữa rồi tự mình ăn một miếng.
Nghi Lâm Ä‘Æ°a mắt ngó Lệnh Hồ Xung thấy gã nhìn mình trừng trừng không chá»›p mắt thì xấu hổ quá ngồi xoay mình lại, quay lÆ°ng vá» phÃa Lệnh Hồ Xung.
Bỗng Lệnh Hồ Xung reo lên:
- úi chà ! Coi hay quá!
Giá»ng nói của gã đầy vẻ tán thưởng...
Nghi Lâm lại cà ng bẽn lẽn. Nà ng muốn đứng dáºy trốn Ä‘i mà không quyết định được. Nà ng cảm thấy toà n thân nóng ran, mắc cỡ đến Ä‘á» mặt mà y.
Lệnh Hồ Xung lại nói:
- SÆ° muá»™i coi kìa! Ãẹp quá! SÆ° muá»™i đã thấy chÆ°a?
Nghi Lâm từ từ xoay mình lại thấy gã trá» tay vá» phÃa tây. Nà ng nhìn theo phÃa ngón tay trá» thì thấy má»™t cái cầu vồng ở phÃa xa xa từ sau chòm cây xuất hiện, bảy mà u sắc cá»±c kỳ rá»±c rỡ, biến ảo không bút nà o tả xiết. Bây giá» nà ng má»›i biết gã khen cầu vồng đẹp mà nà ng lại tưởng lầm là gã khen mình.
Bất giác nà ng lại hổ thẹn. Có Ä‘iá»u lần nà y trong cái hổ thẹn hÆ¡i lá»™ ra má»™t chút thất vá»ng. So vá»›i cái hổ thẹn lúc trÆ°á»›c có dầu niá»m vui thà nh ra có chá»— bất đồng.
Lệnh Hồ Xung há»i:
- Sư muội hãy lắng tai! Có nghe thấy gì không?
Nghi Lâm lắng tai nghe thì thấy chá»— cầu vồng má»c lên văng vẳng có tiếng nÆ°á»›c chảy, liá»n đáp:
- DÆ°á»ng nhÆ° có thác nÆ°á»›c.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ãúng thế! Mấy bữa nay mÆ°a liá»n, trong khe núi dÄ© nhiên có nhiá»u thác nÆ°á»›c. Chúng ta tá»›i đó coi.
Nghi Lâm ngáºp ngừng:
- Lệnh Hồ đại ca!... Ãại ca hãy nằm yên tÄ©nh má»™t lúc nữa đã.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Chỗ nà y toà n đá núi ngổn ngang chẳng có phong cảnh gì xinh đẹp. Chúng ta đi coi thác nước hay hơn.
Nghi Lâm không nỡ trái ý gã liá»n đỡ gã đứng dáºy. Ãá»™t nhiên mặt nà ng lại Ä‘á» lên nghÄ© bụng:
- Mình đã ôm y hai lần. Lần đầu tưởng chết rồi, lần thứ hai ôm chạy thục mạng trong lúc nguy cấp.
Bây giỠtuy y bị thương nhưng thần trà y tỉnh táo rồi, thì mình còn đụng và o y thế nà o được? Y lại quyết chà đến bên thác nước, hay là cố ý bắt mình dìu dắt y đi?
Nghi Lâm còn Ä‘ang do dá»± thì thấy Lệnh Hồ Xung lượm má»™t cà nh cây gãy để chống xuống đất từ từ Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c. Nà ng lẩm bẩm:
- Té ra mình đã hiểu lầm y.
Rồi nà ng vá»™i Ä‘Æ°a tay ra dìu dắt đồng thá»i tá»± trách mình:
- Sao mình lại thế được? Lệnh Hồ đại ca dÄ© nhiên là báºc chÃnh nhân quân tá». Bữa nay không hiểu vì đâu mình có những ý nghÄ© lệch lạc. Dù sao má»™t mình ở bên má»™t chà ng trai ta cÅ©ng phải Ä‘á» phòng.
Thá»±c ra y cÅ©ng là chà ng trai nhÆ° Ãiá»n Bá Quang nhÆ°ng khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c, có lý đâu mình lại coi kiểu cá mè má»™t lứa?
Lệnh Hồ Xung quả là con ngÆ°á»i cứng cá»i. Gã vừa bị thÆ°Æ¡ng chÆ°a được hai ngà y mà đã có thể cất bÆ°á»›c lần Ä‘i. Dù gã bÆ°á»›c chân không vững và ng, song vẫn chống chá»i được.
Ãi má»™t lúc tá»›i bên phiến đá lá»›n, Nghi Lâm đỡ gã ngồi xuống nghỉ má»™t lúc rồi nói:
- Chá»— nà y cÅ©ng đẹp đây! Ãại ca nhất định Ä‘i coi thác nÆ°á»›c Æ°?
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i đáp:
- Tiểu huynh phải cái tÃnh Æ°Æ¡ng gà n, đã nghÄ© tá»›i chuyện gì tất là m cho bằng được.
Nghi Lâm nói:
- Ãược rồi! Ãại ca tá»›i đó coi phong cảnh đẹp, trong lòng khoan khoái thì vết thÆ°Æ¡ng cÅ©ng chóng là nh.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cÆ°á»i lại cất bÆ°á»›c. Hai ngÆ°á»i từ từ Ä‘i hết má»™t khu thung lÅ©ng thì nghe có tiếng nÆ°á»›c chảy róc rách. Ãi thêm má»™t Ä‘oạn dà i nữa nÆ°á»›c chảy cà ng vang lên.
Hai ngÆ°á»i xuyên qua má»™t khu rừng tùng thì thấy là n thác nÆ°á»›c nhÆ° má»™t con bạch long từ vách núi xông ra.
Lệnh Hồ Xung hoan hỉ nói:
- Bên ngá»n Ngá»c Nữ ở Hoa SÆ¡n cÅ©ng có má»™t là n thác nÆ°á»›c lá»›n hÆ¡n chá»— nà y và hình trạng lại tÆ°Æ¡ng tá»±. Linh San sÆ° muá»™i thÆ°á»ng hay dẫn tiểu huynh đến bên thác nÆ°á»›c đó luyện kiếm. Có lúc y tinh nghịch nhảy cả xuống thác.
Nghi Lâm nghe Lệnh Hồ Xung Ä‘á» cáºp đến Nhạc Linh San sÆ° muá»™i lần thứ hai, nà ng chợt tỉnh ngá»™ bụng bảo dạ:
- Ãang lúc y bị trá»ng thÆ°Æ¡ng mà nhất định đòi đến bên thác nÆ°á»›c, chẳng biết có phải để thưởng ngoạn phong cảnh hay không nhÆ°ng chắc y Ä‘ang tưởng niệm đến Nhạc Linh San sÆ° muá»™i.
Nghĩ tới đây nà ng không hiểu tại sao trái tim se lại, tựa hồ bị đánh một đòn nặng.
Lệnh Hồ Xung lại nói tiếp:
- Mấy lần y đòi ta xuống thác nÆ°á»›c luyện kiếm và bảo là sức nÆ°á»›c khiến cho luyện thà nh kiếm pháp có uy lá»±c hÆ¡n. Rồi hai ngÆ°á»i Ä‘á»u Æ°á»›t sạch. Có lần y trượt chân suýt nữa té xuống vÅ©ng sâu. May mà tiểu huynh nắm kịp y lại. Tháºt là má»™t phen hú vÃa.
Nghi Lâm lạnh lùng nói:
- Ãại ca có nhiá»u sÆ° muá»™i không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Phái Hoa SÆ¡n có cả thảy bảy nữ đệ tá». Nhạc Linh San sÆ° muá»™i là con gái sÆ° phụ. Còn sáu cô kia Ä‘á»u là những nữ đệ tá» của sÆ° mẫu thu nạp.
Nghi Lâm há»i:
- Ồ! Té ra y là tiểu thư của Nhạc sư bá. Y... y.... hợp ý với đại ca lắm nhỉ!
Lệnh Hồ Xung từ từ ngồi xuống đáp:
- Tiểu huynh là má»™t đứa con côi cút không cha không mẹ. MÆ°á»i ba năm trÆ°á»›c đây nhỠân sÆ° thu nạp là m môn hạ. Khi ấy Nhạc Linh San sÆ° muá»™i má»›i lên năm. Tiểu huynh lá»›n hÆ¡n y nhiá»u. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng bồng y Ä‘i hái trái cây, bắt thá». Tiểu huynh cùng y ở vá»›i nhau từ nhỠđến lá»›n. SÆ° phụ, sÆ° mẫu lại không có con trai nên coi tiểu huynh nhÆ° con ruá»™t, mà Nhạc Linh San sÆ° muá»™i khác nà o cô em gái của tiểu huynh.
Nghi Lâm nói:
- Té ra là thế!
Lát sau nà ng lại nói tiếp:
- Tiểu muá»™i cÅ©ng là má»™t đứa con côi không cha không mẹ được ân sÆ° nuôi dưỡng và xuất gia từ nhá».
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ãáng tiếc! Tháºt là đáng tiếc!
Nghi Lâm quay lại ngó gã. Mắt nà ng lộ vẻ hoà i nghi.
Lệnh Hồ Xung nói tiếp:
- Nếu sÆ° muá»™i không phải là môn hạ Ãịnh Dáºt sÆ° bá thì tiểu huynh sẽ xin sÆ° mẫu thu nạp sÆ° muá»™i là m đệ tá». Bá»n sÆ° huynh, sÆ° tá»·, sÆ° muá»™i chúng ta có má»™t số đông đến ba mÆ°Æ¡i mấy ngÆ°á»i, náo nhiệt tÆ°ng bừng lắm. Sau giá» luyện công, má»i ngÆ°á»i lại kết bá»n du ngoạn. SÆ° phụ, sÆ° mẫu không quản cố chi hết. SÆ° muá»™i mà gặp Linh San tất thÃch y lắm. Hai ngÆ°á»i sẽ là đôi bạn tốt.
Nghi Lâm nói:
- Ãáng tiếc tiểu muá»™i không có phÆ°á»›c nhÆ° váºy. NhÆ°ng ở trong am Bạch Vân, sÆ° phụ cùng các vị sÆ° tá»· đối vá»›i tiểu muá»™i rất tá» tế. Tiểu muá»™i... cÅ©ng vui vẻ lắm.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Phải rồi! Tiểu huynh ăn nói lầm lỡ. Kiếm pháp của Ãịnh Dáºt sÆ° bá rất thần diệu. Khi sÆ° phụ cùng sÆ° mẫu tiểu huynh Ä‘á» cáºp đến lão nhân gia Ä‘á»u tá» ra bá»™i phục lắm. Phái Hằng SÆ¡n chả kém gì phái Hoa SÆ¡n hết.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn.eu, åãèïòà, åâðîñïîðò, àëüäåáàðàí, äíåâíèê, biet viet kiem, êàáèíû, èãðîìàíèÿ, ïíåâìàòè÷åñêîå, ïîäàðêè, ïîðíîãàëåðåè, îñòðîâ, îòêðûòêè, ïðåäñêàçàíèÿ, ñàëàòîâ, nguồn: vietkiem.com, ñìåøàðèêè, ñòðîèòåëüñòâå, òî÷êà, phim teu ngao giang ho, tiếu ngạo giang hồ, tieu dao giang ho 4vn, tieu ngao giabg ho 4vn, tieu ngao giang ho, tieu ngao giang ho 4eu, tieu ngao giang ho 4vn, việt kiếm.com, viet kiem, viet kiem.com, vietdiem .com, vietkeim, vietkiem, vietkiem com, vietkiem kim dung, vietkiem net, vietkiem.com, vietkiem.com forum, vietkiem.com/, vietkiem.net, vietkiemcom, www.vietkiem.com |
| |