Quyển 2: Nguyên Tố Tinh Chương.
Chương 6: Trắc Thí Rung Động
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
- Lăng tiên sinh, chúng ta đi lên nói chuyện, ở đây đông người!
- Được, tốt!
Lăng Phong cũng chú ý tới bốn phía truyền tới sự hiếu kỳ, hâm mộ, ánh mắt ghen tị, hắn cũng hiểu được tiếp tục đứng ở lầu một sẽ gây chú ý quá mức.
- Lăng...... Lăng tiên sinh!
Thấy Lăng Phong quay đầu lại, thiếu nữ hướng dẫn viên mua hàng bỗng đỏ mặt, nàng lúng túng có chút lớn tiếng nói:
- Ta tên là Hiểu Nguyệt!
Lăng Phong có chút không hiểu, hắn không biết thiếu nữ này đột nhiên nói tên cho mình biết làm cái gì, bất quá hắn vẫn lễ phép gật đầu:
- Nhớ rồi. Ta tên là Lăng Phong.
Nhìn gương mặt thiếu nữ đỏ bừng, rồi lại nhìn lại Lăng Phong, Biện Lương trong mắt toát ra một tia vui vẻ bất đắc dĩ: Nhất định là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình a......
Nhìn bóng lưng của Lăng Phong, thiếu nữ nhất thời ngây dại, trong nội tâm hò hét: Hắn bảo hắn nhớ rồi, nhớ rồi......
- Hắc hắc, tên tiểu tử ngốc nhà ngươi, có cái gì mà kỳ quái, tiểu nha đầu kia chấm ngươi chứ sao!
Làm một linh hồn thể đúng chức trách, Sang Sư cảm giác mình có nghĩa vụ khai đạo một chút điểm cần thiết trong cuộc sống cho Lăng Phong.
- Đừng nói nhảm, ta cùng nàng mới gặp mặt lần thứ hai.
Lăng Phong vội vàng phản bác.
- Điều này có gì kỳ quái cơ chứ, ngươi tuổi còn trẻ đã có được ưu ái của cao tầng Đa Bảo Các, tướng mạo thì cũng không tính là quá kém cỏi! Thiếu nữ hoài xuân, tâm ý vốn là khó giải thích. Nhớ lại trước đây, lão phu tuổi trẻ xông pha......
Lăng Phong bất đắc dĩ, mỗi khi nhắc tới "năm đó", Sang Sư liền trở nên lằng nhằng lải nhải, thực chưa từng thấy một linh hồn thể nào khoái tự kỷ đến như vậy.
Biện Lương trực tiếp dẫn Lăng Phong lên tầng ba!
Tầng thứ ba này xa không thần bí xa xỉ như người ta thường tưởng tượng, cả tầng thứ ba chỉ có vài gian phòng được ngăn cách, trang trí cũng cực kỳ bình thường. Biện Lương dẫn Lăng Phong tới một căn phòng chính giữa, hắn hiểu tính tình của Lăng Phong, nên cũng không khách sáo mà nói thẳng:
- Lăng tiên sinh, nguyên tố ma hạch mà ngươi yêu cầu bản các đã tìm được rồi!
- Hả?
Lăng Phong vẻ mặt vui mừng:
- Không biết là ma hạch tinh cấp bao nhiêu?
- Tam tinh!
Biện Lương hơi chút xấu hổ:
- Bởi vì thời gian quá vội, mà nguyên tố ma hạch lại tương đối trân quý, cho nên chỉ có thể tìm được ma hạch tam tinh, không biết Lăng tiên sinh thấy được không?
- Vậy là đủ rồi.
Nếu như ma hạch tinh cấp cao hơn một chút, thì chỉ có thể dùng để luyện chế trung cấp tinh chương, trước mắt tu vi linh hồn của Lăng Phong còn chưa có đạt tới cấp độ này, tam tinh vừa lúc là hạn mức cao nhất mà hắn có thể khống chế. Vừa nghĩ tới sắp có nguyên tố ma hạch hỏa hệ, bản thân liền có thể luyện chế nguyên tố tinh chương hỏa hệ, có được hậu thiên nguyên tố linh kỹ đầu tiên! Sắc mặt của Lăng Phong khó ức chế được sự vui mừng, nói:
- Lần này ta tiến đến còn có một việc phiền toái Biện quản sự.
Nói xong, Lăng Phong từ trong Tiết Vân lấy ra miếng tinh chương "Toàn Không Kích" đã luyện chế:
- Ở đây ta có một miếng tinh chương, không biết quý các có thể giúp đỡ bán hộ không?
- Tinh chương?
Biện Lương nhẹ giọng kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong càng nhiều hơn vài phần thân cận:
- Lăng tiên sinh có thể cho ta xem thử không?
- Đương nhiên có thể.
Cẩn thận cầm miếng tinh chương trong tay, gương mặt Biện Lương tràn đầy thần sắc kích động. Điều này khiến cho Lăng Phong tò mò, theo lý mà nói, Đa Bảo Các này cũng là một nhà đại thương hội, làm quản sự phân các, cho dù tinh chương rất ít gặp, nhưng Biện Lương cũng không có đạo lý nào lại kích động đến như thế a.
Cẩn thận quan sát trong chốc lát, Biện Lương thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Lăng tiên sinh, tính năng cụ thể của tinh chương này chúng ta còn cần phải tìm nhân sĩ chuyên nghiệp thử nghiệm, sau đó mới có thể đưa ra xác định cuối cùng, phiền ngài chờ chút.
Lăng Phong tùy ý gật đầu đáp ứng, không chút nào đem tinh chương đó để ý trong lòng. Thái độ tùy ý như thế lại khiến cho mí mắt Biện Lương trực tiếp nhảy lên, sau khi cẩn thận đem tinh chương trả lại cho Lăng Phong, Biện Lương cung kính đẩy cửa đi ra ngoài.
Lăng Phong đánh giá bố trí chung quanh căn phòng, gian phòng này cũng không phải rất lớn, ước chừng vài chục mét vuông, nhưng mà bố trí lại rất lịch sự tao nhã. Bốn phía để một ít bích họa trông rất sống động, trên mặt đất của cửa hàng phác thảo đủ loại hoa văn kỳ dị, khiến cho mỗi người tiến vào đều sinh ra cảm giác an nhàn thư thái. Mặc dù không hiểu mấy thứ này, nhưng Lăng Phong cũng biết gian phòng nho nhỏ này xa xỉ hao tốn bao nhiêu.
- Lăng tiên sinh, ta xin phép giới thiệu với ngươi, vị này là các chủ Đa Bảo Các chúng ta Ny Khả tiểu thư.
Không lâu sau, Biện Lương trở lại, đi sau lưng hắn là một nam một nữ:
- Còn vị này là đội trưởng hộ vệ của bản các Đa Mặc Khắc.
Ny Khả một thân trang phục tươm tất màu lửa đỏ, cả người có vẻ rất khôn khéo giỏi giang, đôi ủng ngắn nghiêng dưới bàn chân lại càng phụ trợ thêm dáng người yểu điệu của nàng! Đa Mặc Khắc là một hán tử tùy tiện, cho dù là ở nội các, trên người cũng mặc một thân khôi giáp, khí tức oai hùng nồng đậm.
- Nghe nói Lăng tiên sinh mang đến một miếng tinh chương muốn bán?
Ny Khả hỏi.
- Đúng thế, nếu như thuận tiện ta muốn dùng miếng tinh chương này để trả cho phí tổn mua bán.
Lăng Phong đưa miếng tinh chương trong tay ra. Ny Khả nhãn tình sáng lên, vuốt ve tinh chương một hồi rồi cười hỏi:
- Miếng tinh chương này của Lăng tiên sinh xem ra tựa hồ như mới vừa luyện chế không lâu? Chẳng lẽ... bản thân Lăng tiên sinh cũng là một gã Thuật Luyện Sư sao?
Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đám người Đa Bảo Các này tựa hồ cùng với Thuật Luyện Sư có chuyện hay sao ấy, lần trước Biện Lương cũng thế, lần này Ny Khả cũng giống như thế, không lẽ Thuật Luyện Sư đối với bọn họ trọng yếu đến vậy sao? Lăng Phong không có trực tiếp trả lời lại, chỉ hàm súc cười, cười như thế lại khiến cho người ta có cảm giác rất ý vị thâm trường. Trong nội tâm thầm Ny Khả mắng một tiếng: tiểu hồ ly!
- Các chủ, không bằng để ta thử nghiệm tinh chương này một phen xem a.
Thấy không khí trong phòng có chút cứng ngắc, Biện Lương đề nghị.
- Được.
Nhóm người đi tới một gian phòng khác, trong gian phòng này được đặt một tấm bia đá hình tứ phương, tấm bia đá dùng một loại kim loại màu đen rèn luyện thành, kim loại đen này bề ngoại hiện ra điểm sáng màu bạc trắng, thoạt nhìn có vài phần hương vị thần bí khó lường.
- Lăng tiên sinh, hậu thiên linh kỹ trong tinh chương này của ngươi là gì? Thích hợp với loại Cự Linh nào?
Tay cầm tinh chương, Đa Mặc Khắc hỏi.
- Hậu thiên linh kỹ nguồn gốc từ thiên phú kỹ năng của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, thích hợp nhất đương nhiên là thú linh.
- Vậy thì tốt rồi, Cự Linh của Đa Mặc Khắc chính là thú linh!
Ny Khả cười nói.
- Ny Khả các chủ, thử nghiệm tinh chương này nghĩa là sao?
Lăng Phong tò mò hỏi. Ny Khả kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi không biết sao?
Khi chứng kiến biểu lộ của Lăng Phong không giống giả bộ, nàng càng thêm kì quái: Nào có chuyện Thuật Luyện Sư không biết thử nghiệm tinh chương cơ chứ? Chẳng lẽ hắn cũng không phải là Thuật Luyện Sư sao? Là ai đứng sau lưng hắn giúp hắn luyện chế tinh chương này......
Tâm tư Ny Khả xẹt qua như điện, biểu hiện bên ngoài không toát ra chút nửa phần tâm tư:
- Thử nghiệm tinh chương chia làm ba bộ phận, chủ yếu khảo sát độ phù hợp, giá trị dao động, cùng lực bạo phát ba phương diện! Thử nghiệm độ phù hợp của Cự Linh cùng với Thiên Hành Giả, độ phù hợp càng cao càng tốt, giá trị dao động thì phải xem biến hóa ẩn dấu trong miếng tinh chương, điều này quyết định xem sau này Thiên Hành Giả đến tột cùng có thể đem tinh chương phát huy đến trình độ nào; còn lực bạo phát, thì chính là lực công kích lớn nhất có thể bạo phát ra khi thúc sử toàn lực của tinh chương!
Giải thích xong, Đa Mặc Khắc liền bắt đầu thử nghiệm, sau lưng của hắn hiện ra một hình ảnh con báo nhàn nhạt, mắt thấy trên trán hắn dần dần bắn ra một đạo ánh sáng màu bạc, hào quang đem tinh chương chậm rãi bao trùm, cuối cùng khi hào quang ảm đạm lại, thì tinh chương cũng dần dần biến mất!
Đây là luyện hóa tinh chương!
Ánh mắt Lăng Phong co rụt lại, hắn vẫn là lần đầu tiên chứng kiến quá trình luyện hóa tinh chương.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, ba người Lăng Phong biết rõ hắn đang toàn lực thử nghiệm tinh chương, nên cũng không quấy rầy hắn. Sau một phen công phu, hắn lộ ra thần sắc thất vọng:
- Độ phù hợp, sáu mươi lăm!
Tiêu chuẩn cân nhắc độ phù hợp là một trăm điểm, sáu mươi lăm được tính là trình độ trung đẳng, điều này có ý nghĩa "Toàn Không Kích" có thể để cho đại đa số thú linh sử dụng, hơn nữa thú linh phát huy tiềm năng là sáu mươi lăm phần trăm.
Biện Lương cùng Ny Khả liếc nhìn nhau, biểu hiện trên mặt của hai người đồng dạng có chút thất vọng.
Lăng Phong đối với kết quả này lại rất hài lòng, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn luyện chế tinh chương, không đạt được cũng là điều khó tránh khỏi.
Một lát sau, Đa Mặc Khắc bỗng dưng hét lớn một tiếng:
- Lôi Tật, lên!
Chỉ thấy Cự Linh liệp báo sau lưng hắn hô một tiếng đánh tới phía trước!
Ầm ầm mấy cái!
Tấm bia đá cao ba mét bị đánh trúng lõm một đường cong thật lớn!
Lăng Phong lại càng giật mình, hắn cũng không phải vì cường độ công kích của Toàn Không Kích, mà là kỳ quái tấm bia đá trước mắt! Mắt thấy sau khi tấm bia đá lõm một đường cong xong, lại chậm rãi nhô lên lần nữa! Đây là chất liệu cổ quái gì?
Chứng kiến ánh mắt Lăng Phong lộ vẻ kỳ quái, Ny Khả cười nói:
- Đây là Cường Y Kim, nó có một đặc tính là cứng cỏi, hơn nữa tự thân kim loại có công năng khôi phục theo trí nhớ, trừ phi lực lượng đả kích vượt qua thừa nhận cực hạn của nó, nếu không bất luận là bị đập thành hình dáng gì, thì nó cũng đều có thể khôi phục nhanh lại. Ngươi thấy tấm bia đá thử nghiệm đó không? Đây là công cụ chuyên dùng để thử nghiệm lực bạo phát của sơ cấp tinh chương.
Lăng Phong kinh thán, thế giới to lớn này thật đúng là không ngừng có kỳ vật a. Hắn lộ ra chút nghi hoặc:
- Vậy còn trung cấp tinh chương? Tấm bia thí nghiệm này không có tác dụng với nó sao?
Lăng Phong còn có một câu chưa dứt, còn cả cao cấp tinh chương nữa?
Ny Khả nhìn nét mặt của hắn liền đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, bật cười nói:
- Bây giờ Thuật Luyện Sư có thể luyện chế ra trung cấp tinh chương đã rất ít ỏi rồi, có thể luyện chế ra cao cấp tinh chương, nhân tài đó sợ là đã được thủ đô Áo La đế quốc đem đi cung phụng rồi!
- Bia thử nghiệm cao hơn một tầng dùng để thử nghiệm trung cấp tinh chương đồng dạng cũng là dùng Cường Y Kim chế tạo thành, bất quá phải trải qua thêm một bước tinh luyện, trước mắt tấm bia này cũng có thể dùng để thử nghiệm một ít trung cấp tinh chương uy lực thấp. Về phần bia thử nghiệm cao cấp, tinh luyện độ khó cực cao, cần phải có Nguyên Tố Thiên Hành Giả phối hợp mới được.
Ma xui quỷ khiến nói hết đoạn này xong, Ny Khả cũng tự mình sửng sốt: Mình sao vậy nhỉ? Nói cho hắn biết mấy thứ này làm gì? Chẳng lẽ hắn thật sự còn có khả năng luyện chế ra cao cấp tinh chương sao?
Lắc đầu, Ny Khả vứt bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn này đi.
Kết quả thí nghiệm của Đa Mặc Khắc cũng đã có, mặt mũi hắn tràn ngập biểu lộ gặp quỷ:
- Căn cứ theo độ cong của tấm bia đá, lực bạo phát của tinh chương này có thể đạt được ba trăm sáu.
=]] Chúng cho vào file ảnh rồi, chịu thôi các bác
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Quyển 2: Nguyên Tố Tinh Chương.
Chương 7: Ba Tiêu Chuẩn Lớn.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
- Cái gì?
Biện Lương khiếp sợ nói:
- Ngươi xác định thật chứ? Có lầm lẫn gì không?
- Biện đại thúc, ta thí nghiệm tinh chương nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không tin được ta?
Đa Mặc Khắc ủy khuất nói.
Nghe được câu trả lời khẳng định như thế, Ny Khả cùng Biện Lương đều dùng ánh mắt đối với người phi nhân loại nhìn Lăng Phong. Lăng Phong không hiểu nói:
- Ba trăm sáu? Bộ thấp lắm sao?
Chứng kiến bộ dáng vô tội của hắn, Ny Khả phát điên:
- Ba trăm sáu mà thấp thì tất cả đê cấp Thuật Luyện Sư trên đời này đều nên chết hết cho rồi!
Nàng hung dữ trừng mắt nhìn Lăng Phong:
- Ngươi cố ý có phải không?
- Ặc...
Đối mặt lại, không biết là nên giận dữ hay là hưng phấn, Lăng Phong sáng suốt lựa chọn ngậm miệng lại, bất quá hắn vẫn nhịn không được hiếu kỳ:
- Ba trăm sáu thật sự rất cao sao?
- ...... Ta thực muốn đập ngươi quá!
Ny Khả chọi vào ót hắn một cái.
- Haha.
Nét mặt già nua của Biện Lương còn vui mừng muốn nở hoa ra:
- Trong tinh chương, lực bạo phát được chia làm ba cấp bậc, dưới ba trăm là lực bạo phát của sơ cấp tinh chương, ba trăm đến sáu trăm là của trung cấp tinh chương, và bảy trăm đến một ngàn là của cao cấp tinh chương. Sơ cấp tinh chương bình thường lực bạo phát cao lắm là gần đến ba trăm, mà sơ cấp tinh chương này của ngươi...... khục khục, thật sự là mở rộng tầm mắt a!
Bởi vì nguyên liệu của sơ cấp tinh chương dùng chính là ma hạch tam tinh, căn cứ việc lựa chọn ma hạch tinh cấp bất đồng, lực bạo phát tự nhiên khác nhau cũng rất lớn. Ví dụ như ma hạch nhất tinh chế luyện tinh chương cao lắm chỉ có thể phát ra lực công kích một trăm, nhị tinh là tầm một trăm đến hai trăm, đương nhiên cũng có thể thấp hơn một trăm.
Lý thuyết đối với ma hạch tam tinh cũng giống vậy, tuyệt đối không thể xuất hiện ma hạch nhất tinh chế luyện ra tinh chương lại bộc phát được lực công kích hai trăm, điều này vi phạm thường thức của Thuật Luyện Giới! Cho nên, tất cả bọn người Ny Khả đều dùng ánh mắt quái vật nhìn về phía Lăng Phong.
Lăng Phong cuối cùng cũng hiểu, nói cách khác mình dùng ma hạch tam tinh chế luyện ra tinh chương có lực bạo phát tiếp cận trung cấp tinh chương! Khó trách bọn họ lại hưng phấn như vậy. Nhưng hiểu là một chuyện, Lăng Phong cũng không hiểu rõ lắm nguyên nhân trong đó.
- Chuyện này có gì mà không được, tu vi linh hồn của ngươi vượt qua người thường nhiều như vậy, có thể có được thiên phú kỹ năng lớn nhất trong việc cảm giác ma hạch, uy lực tinh chương chế tạo ra so với người cùng cấp cường đại hơn một chút cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Ở trong miệng Sang Sư, giống như bất luận thành tích nào Lăng Phong lấy được cũng đều không đáng giá để nhắc tới.
Từ chỗ Sang Sư biết được nguyên nhân, Lăng Phong tự nhiên không định nói ra, hắn qua loa nói:
- Có lẽ là do vận khí lúc chế luyện tinh chương này tương đối khá a.
Lời này của hắn khiến cho Ny Khả nghiêng đầu lại lần nữa, bởi vì trong lời nói của Lăng Phong vô tình để lộ ra một tin tức. Tinh chương này của hắn quả thực cùng hắn có quan hệ! Cho dù không phải tự mình hắn chế luyện, thì hắn tuyệt đối cùng người chế luyện có quan hệ mật thiết! Có thể luyện chế ra tinh chương không thể tưởng tượng như vậy, vị Thuật Luyện Sư này cường đại đến mức nào? Nếu có hắn trợ trận, chắc hẳn nguy cơ của Đa Bảo Các ở Tinh Lam công quốc mới có thể giải quyết dễ dàng a?
- Bắt đầu hạng mục thử nghiệm cuối cùng đi.
Mang theo một tia hưng phấn, Ny Khả xua tay nói.
Lên tiếng đáp ứng, Đa Mặc Khắc trước tiên điều tức chốc lát, sau khi bình phục tâm tình. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, Cự Linh "Lôi Tật" sau lưng hướng phía bia thử nghiệm đánh tới, chưa kịp đến, thì thân thể Lôi Tật giữa không trung đột nhiên chuyển, dùng một tư thế linh xảo đánh về phía vách tường. Đồng dạng, khoảng cách còn cách vách tường khoảng 0,5 cm, Cự Linh lại dùng một ít tư thế nghịch chuyển theo hướng khác......
Sau khi biểu diễn vài cú xoáy lộn mèo hoa lệ, Đa Mặc Khắc giống như kẻ nghiện thao túng Cự Linh trên không trung tựa như như hoa bướm xung đột lẫn nhau. Động tác của Lôi Tật nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng mà người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được mỗi khi dừng lại, một cổ sát khí sắc bén theo toàn thân Lôi Tật phát ra, nếu như có người bị đụng phải một cái, tuyệt đối kết cục không có chỗ nào tốt!
- Được rồi, Đa Mặc Khắc, đừng đùa nữa, nói cho chúng ta nghe kết quả một chút đi!
Mặc dù Biện Lương lên tiếng cản lại, Đa Mặc Khắc cũng vẫn không nhịn được tiếp tục đùa bỡn vài động tác có độ khó cao rồi mới ngừng lại, hắn hưng phấn nói:
- Sướng quá, thực sự là quá sướng! Ta còn chưa bao giờ sử dụng qua tinh chương có giá trị dao động cao như vậy!
Giá trị dao động đối với một miếng tinh chương mà nói, tầm quan trọng hoàn toàn không thua gì lực bạo phát, thậm chí có khi còn hơn! Chẳng hạn như tinh chương Toàn Không Kích luyện chế không kích, Cự Linh một khi đem nó luyện hóa là có thể làm động tác tấn công lăng không, nếu như giá trị là 0 mà nói, Thiên Hành Giả chỉ có thể điều khiển Cự Linh tiến hành tấn công tới lui đơn điệu, trong chiến đấu rất dễ bị người ta tránh thoát! Mà giá trị dao động cao, thì khống chế tựa hồ giống như biểu thị vừa rồi của Đa Mặc Khắc, có thể trong chiến đấu làm ra đủ loại động tác linh hoạt đến không tưởng tượng nổi!
Ở trong sinh tử chiến đấu chỉ sợ còn không có địch nhân nào đứng sờ sờ ra đó cho người ta công kích, cho nên giá trị dao động này có vẻ hết sức trọng yếu. Dù sao lực công kích cường thịnh trở lại đi nữa, cũng phải đánh trúng đối thủ thì mới có thể nâng cao hiệu quả.
- Đa Mặc Khắc, giá trị dao động của tinh chương này đến tột cùng là bao nhiêu?
Ny Khả khẩn trương nắm chặt hai nắm tay.
- Cái này...
Đa Mặc Khắc cố ý giảm âm thanh thấp xuống, trong ánh mắt phẫn nộ của Ny Khả gãi gãi đầu nói:
- Vừa nãy thời gian khá ngắn, ta không có cách nào đưa ra kết quả thí nghiệm chính xác. Bất quá, ta dám khẳng định, giá trị dao động của tinh chương này là trên bảy mươi!
- Trời!
Ny Khả cùng Biện Lương nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra hưng phấn đè nén không được. Hơn bảy mươi! Cho dù chỉ có bảy mươi thôi cũng tuyệt đối là rất giỏi rồi! Tiêu chuẩn đo đạc tinh chương rất đơn giản, đồng dạng là thang điểm một trăm. Giá trị dao động bảy mươi tuyệt đối là một con số dị thường khủng bố, không ít cao cấp Thuật Luyện Sư luyện chế đê cấp tinh chương chỉ sợ đều không đạt được chuẩn này!
Lực bạo phát đạt đến tiêu chuẩn trung cấp tinh chương, giá trị dao động lại cao đến kỳ quái, ngoại trừ độ phù hợp hơi thấp ra, tinh chương này có thể nói là hoàn mỹ! Là ai, đến tột cùng là ai mà lại có thể luyện chế ra một miếng tinh chương thần kỳ như vậy?
Bị hai người Ny Khả dùng ánh mắt cực nóng nhìn, Lăng Phong cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt này của hai người khiến hắn nhớ tới lần nhận nhiệm vụ huấn luyện tử vong cùng con trăn nhịn đói bảy tám ngày, Lăng Phong cũng không đem nghi vấn đó ra hỏi.
- Bảy mươi? Rất cao sao?
- Ta cảm thấy, bất luận là ai luyện chế ra tinh chương này, thì hắn hẳn phải là cao cấp Thuật Luyện Sư!
Ny Khả nhìn Lăng Phong, ý vị thâm trường nói.
- Ny Khả các chủ, miếng tinh chương của ta có thể đặt trong cửa hàng các ngươi nhờ bán hộ không?
Nghĩ nửa ngày, Lăng Phong vẫn là hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.
- Có thể! Đương nhiên có thể!
Ny Khả vung tay nói:
- Bất quá tinh chương này không thể dựa theo phương thức tính tiền bình thường! Như vậy thực quá bôi nhọ nó! Nếu đã bán, không bằng đơn giản làm một trận lớn, oanh oanh liệt liệt mà bán!
- Các chủ, ý ngươi là?
Biện Lương mắt sáng lên, đồng dạng lộ ra nét mặt hưng phấn.
- Đấu giá! Biện thúc, lập tức đi tạo thế, nói Đa Bảo Các chúng ta muốn bán một miếng tinh chương quan trọng! Tất cả người cảm thấy hứng thú đều có thể tham dự đấu giá, nói cho bọn hắn biết, giá quy định trên ba ngàn kim tệ!
Đấu giá hội do cửa hàng tổ chức sẽ không vì một vật phẩm mà thực hiện, nếu như làm vậy mà nói, đủ để chứng minh vật phẩm này có giá trị cực cao, có thể đủ để trấn áp tất cả! Mà Ny Khả lại để tinh chương định giá thấp nhất là ba ngàn, những người có khứu giác nhạy bén đương nhiên có thể từ đó mà nhìn thấy được chút manh mối gì.
- Là giới hạn tại Băng Phong thành hay là thông báo đến Hạ Luân thành luôn?
Biện Lương hỏi.
- Đương nhiên là phải thông báo! Nếu không, Băng gia ở Băng Phong thành một nhà độc đại, đấu giá còn có ý nghĩa gì?
Lăng Phong ở một bên nhìn hai người phấn khởi định ra kế hoạch trong nháy mắt, căn bản ngay cả cơ hội xen vào cũng đều không có, hắn cười khổ lắc đầu, dựa theo tâm ý của hắn, Toàn Không Kích của hắn tùy tiện bán bốn năm ngàn kim tệ là được rồi, không cần phải huy động nhân lực nhiều như vậy a......
- Các chủ, Biện thúc.
Đa Mặc Khắc hai tay cẩn thận nâng tinh chương Toàn Không Kích lên:
- Ta có thể mượn tinh chương này dùng thoáng qua trước được không?
- Hử?
- Hắc hắc, lần trước Cự Linh của tên gia hỏa trong câu lạc bộ Gia Hòa dong binh thắng ta một trận vẻ vang, lần này ta có tinh chương tốt trợ trận, tìm tới cửa xem tên kia còn dám vênh váo tự đắc không!
Đa Mặc Khắc dùng ánh mắt chờ mong nhìn hai người Ny Khả.
- Ngươi có nắm chắc không? Cự Linh của tên kia có thể đã là trung cấp rồi đó!
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Quyển 2: Nguyên Tố Tinh Chương.
Chương 8: Câu Lạc Bộ Dong Binh.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
- Hắc hắc, các chủ, ngươi còn không tin được ta sao? Tên kia bất quả chỉ là ỷ vào vận *** chó, không biết từ nơi nào tìm được một miếng trung cấp tinh chương, vừa mới tấn cấp thôi, luận bàn về lực bạo phát, ta phỏng chừng chỉ vừa qua khỏi ba trăm! Hơn nữa tinh chương này giá trị dao động cao như vậy, ta hoàn toàn tin tưởng mình có thể đánh bại hắn!
Đa Mặc Khắc tràn đầy tự tin nói.
- Chuyện này ta không thể làm chủ, vạn nhất đánh trận tổn hại đến tinh chương thì không hay rồi! Ngươi hỏi Lăng tiên sinh đi!
Kỳ thực luyện hóa tinh chương chính thức so với Lăng Phong nhìn thấy vừa rồi phức tạp hơn không ít, một khi luyện hóa, tinh chương liền cùng Cự Linh hoàn toàn dung hợp, không thể tùy ý thoát ra. Vừa rồi Đa Mặc Khắc chỉ là thử nghiệm tính năng của tinh chương, cho nên sử dụng phương thức đơn giản hơn, cũng không cùng tinh chương chính thức dung hợp. Bất quá bất luận là phương thức nào, một khi mượn tinh chương chiến đấu, Cự Linh nếu như bị hao tổn đều làm suy giảm tinh chương! Đây là chỗ mà Ny Khả lo lắng.
Lăng Phong nghe vậy cười:
- Đội trưởng Đa Mặc Khắc nếu muốn mượn dùng thì cứ lấy là được, cùng lắm bị hư thì luyện chế lại miếng khác là xong.
Lăng Phong thật đúng là không có cảm thấy miếng tinh chương này có gì trân quý, hắn tự tin rằng nếu như cho hắn cơ hội luyện chế lần nữa, tinh chương luyện chế ra tiếp theo tinh năng tuyệt đối vượt qua miếng tinh chương này.
- Đa tạ Lăng tiên sinh!
Vuốt ve tinh chương trong tay, Đa Mặc Khắc lộ rõ vui mừng trên nét mặt.
Kế tiếp, Biện Lương lấy nguyên tố ma hạch hỏa hệ mà Lăng Phong muốn ra, càng khiến cho Lăng Phong kinh hỉ chính là lão còn chuẩn bị thêm một đống nước tố linh cần thiết cho nguyên tố tinh chương hỏa hệ. Điều này khiến cho Lăng Phong đối với bọn họ càng thêm vài phần hảo cảm, phải biết rằng luyện chế nguyên tố tinh chương cùng vật chất tinh chương bình thường là bất đồng, nguyên liệu cần thiết dùng để điều chế mực tố linh cũng bất đồng. Tuy rằng nguyên liệu họ chuẩn bị nhiều hơn không ít, như Lăng Phong cũng không tính vạch trần, mà lại cảm kích thu xuống.
Về phần khoản tiền chi phí cho số hàng hóa này thì song phương hẹn chờ sau buổi bán đấu giá Toàn Không Kích sẽ tiếp tục thương nghị cụ thể.
Câu lạc bộ Gia Hòa dong binh nằm cách Đa Bảo Các không xa, từ bên ngoài nhìn vô có vẻ thô lậu hơn rất nhiều, bất quá lại càng nhiều ra hơn một phần hương vị tục tằng, vãng lai trong đó đa số đều là dong binh. Tính toán sơ bộ, câu lạc bộ tối thiểu cũng phải chiếm diện tích hơn vạn mét vuông.
- Haha, đội trưởng Đa Mặc Khắc, ngài lại tới tìm bộ trưởng của chúng ta luận bàn à?
Hai gã dong binh thủ vệ đứng ở cửa ra vào cười to nói:
- Bộ trưởng chúng ta đã nói rồi, sẽ không cùng bại tướng dưới tay giao thủ.
- Cút! Hai tên nhóc các ngươi mà cũng dám giễu cợt ta!
Tát mạnh vào mặt hai gã dong binh, Đa Mặc Khắc cười mắng:
- Các ngươi chờ đó, xem lần này ta có cho tên Duy Khắc Đa kia răng rơi đầy đất không!
- Vậy chúng ta đây đành chờ xem bộ trưởng bị chê cười rồi!
Lại một trận giễu cợt đầy thiện ý.
Mới đầu nghe Đa Mặc Khắc nói muốn mượn tinh chương báo thù, Lăng Phong còn tưởng hắn cùng câu lạc bộ có thâm cừu đại hận gì khó giải, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải có chuyện như vậy.
Đi vào câu lạc bộ, trước mắt là một trận chướng khí mù mịt, khắp nơi là tiếng cuồng tiếu nâng chén của dong binh:
- Haha, đội trưởng Đa Mặc Khắc, nghe nói lần này ngươi ở bình nguyên Thần Thú thu hoạch không nhỏ phải không?
- Hahaha, nói cái gì mà thu hoạch, bất quá chỉ là mấy viên ma hạch tứ tinh thôi!
- Tốt, ma hạch tứ tinh còn nói không có gì? Vậy cũng đủ cho dong binh đoàn chúng ta ăn uống một năm rồi! Lão ca ngươi hôm nay phải mời khách đó!
- Phải, phải, mời khách đi!
Có người bắt đầu ồn ào.
- Các ngươi tạm tha cho ta đi, một chút thu hoạch của ta còn phải nuôi sống cả một đám người đây! Tiểu tử, cho một ly bia đen, ghi sổ cho ta!
Lăng Phong cười cười, ma hạch tứ tinh giá thị trường là một ngàn năm trăm kim tệ, xem như thu hoạch có phần tốt. Bất quá dong binh vốn là nghề đầu đao liếm máu, mùa này thu hoạch được vậy trả giá cũng không ít.
- Haha, Đa Mặc Khắc, chưa gì từ xa đã ngửi thấy mùi khai của ngươi rồi, sao hả? Hôm nay lại có hứng thú tới tìm ta luyện tay?
Một trung niên nam tử cười lớn đi tới, vừa thấy được hắn Lăng Phong liền hiểu rõ nguyên nhân manh mối dính dáng của hắn cùng Đa Mặc Khắc rồi, hai tên này ăn mặc thật sự quá giống nhau!
Đồng dạng một thân trọng khải khoác bên ngoài áo choàng màu đỏ, thậm chí ngay cả giày trên chân cũng đều được chế thành từ da bò. Hơn nữa vóc dáng cả hai tương tự nhau, hai người này cùng đi ra ngoài quả thực đúng là huynh đệ song sinh. Hai kẻ tính tình giống nhau ở cùng một chỗ không phải tri kỷ khó có được thì chính là lão đối đầu nhìn nhau không chút vừa mắt!
- Hừ, ngươi tưởng ngươi là mũi chó sao? Ít nói nhảm, Duy Khắc Đa, lão tử hôm nay không đánh ngươi răng rơi đầy đất cầu xin tha thứ ta liền đem toàn bộ rượu của câu lạc bộ này của ngươi mua lại cho ngươi phát tài!
- Cám ơn, không cần! Rượu ta chiêu đãi khách còn không đủ, không cần tốn chút tiền lương tội nghiệp của ngươi đó.
- Bộ trưởng Duy Khắc Đa, câu này của ngươi chẳng khác nào là dội nước dơ vào mặt Đa Bảo Các chúng ta, tiền lương của đội trưởng Đa Mặc Khắc sợ là ở thủ đô Áo La đế quốc cũng được đứng ở hạng cao. Nói như ngươi, ta không đồng ý!
Ny Khả cười nói, nàng đương nhiên không thật sự tức giận, chỉ là đùa một chút.
- A, Ny Khả các chủ, Biện thúc, mới vừa rồi không có chú ý tới nhị vị, đừng trách, ngàn vạn lần đừng trách!
Duy Khắc Đa bây giờ mới nhìn rõ mấy người đi sau lưng Đa Mặc Khắc, không khỏi hoảng sợ. Hắn tuy rằng cũng là thủ lĩnh một phương, nhưng mà cùng với đại gia nghiệp to lớn như Đa Bảo Các vẫn còn thua kém nhiều lắm. Hắn vội vàng cung kinh thi lễ, cuối cùng nhìn về phía Lăng Phong, hỏi thăm:
- Còn vị này là......
- Ngươi gọi hắn là Lăng tiên sinh đi.
Thấy Ny Khả cùng Biện Lương mơ hồ đối với Lăng Phong có thái độ cung kính, Duy Khắc Đa thầm nói: Thiếu niên này là ai? Coi bộ rất lớn a! Bất kể là như thế nào, hắn trong lòng thầm hạ quyết tâm, ngàn vạn lần không thể đắc tội Lăng Phong......
- Này, Duy Khắc Đa, cà nheo đủ rồi, ta vốn đang ngứa tay đây, tranh thủ thời gian ta xử ngươi lẹ rồi nếm thử bia đen nổi tiếng của câu lạc bộ các ngươi coi!
- Ngươi gấp cái gì!
Duy Khắc Đa trừng mắt:
- Ngươi muốn bị đánh, cũng phải chờ ta thoáng chiêu đãi Lăng tiên sinh cái đã, bằng không Lăng tiên sinh lần đầu tiên tới câu lạc bộ chúng ta, ta nếu chu đãi không chu toàn mà nói, chẳng phải là bị Ny Khả các chủ trách tội sao!
Cái này cũng là do Duy Khắc Đa là người khéo léo, nói năng rất cẩn thận. Nhất là kéo lên địa vị của Lăng Phong, sau lại thấy Ny Khả cũng không có ý tứ trách móc, ngược lại là khen ngợi gật đầu, trong lòng hắn sáng ngời.
Ny Khả thấy Lăng Phong cũng không có ý tứ phản đối, cười cười tiếp nhận lời mời của Duy Khắc Đa, đoàn người tìm một cái bàn tương đối yên tĩnh ngồi xuống.
- Câu lạc bộ này chia làm ba bộ phận, khu vực chính giữa tửu quán chủ yếu là dùng để cho dong binh tiêu khiển, "sảnh tiếp đãi" chủ yếu là tiếp nhận nhiệm vụ tuyên bố khắp nơi của nhân viên, chẳng hạn như hộ tống, bảo vệ, thám hiểm, thậm chí là cứu vớt cả một công quốc!
Ny Khả chứng kiến ánh mắt hiếu kỳ của Lăng Phong, chủ động giải thích cho hắn. Thấy Lăng Phong không ngừng gật đầu, Ny Khả trong lòng nổi lên một tia cảm giác vi diệu, ở trong mắt nàng, Lăng Phong có thể đem tinh chương người khác xem như trân bảo tùy ý xử trí, điều này khiến cho nàng có cảm giác rất thần bí. Nhưng mà càng về sau, hắn lại càng mơ hồ cái gì cũng không biết, rất giống như là một tiểu đệ đệ cần mình che chở vậy!
- Ny Khả các chủ quá đề cao câu lạc bộ của chúng ta rồi, lấy quy mô của chúng ta, đừng nói là nhận nhiệm vụ cứu vớt công quốc, cho dù chỉ là nhiệm vụ cứu vớt một thành trì thôi cũng không thể được a!
Duy Khắc Đa tự giễu nói:
- Đây cũng chỉ có một vài câu lạc bộ dong binh to lớn mới có thể nhận được! Lăng tiên sinh nếu như hiếu kỳ ta có thể dẫn ngươi đi tham quan câu lạc bộ chúng ta một chút, câu lạc bộ của chúng ta ở bên phải là "sảnh nhiệm vụ" để tuyên bố các loại nhiệm vụ, bất kỳ dong binh nào cũng có thể tới nhận nhiệm vụ, sau khi thành công thì có thể đến lĩnh tiền thuê.
Lăng Phong đang muốn từ chối hảo ý nhã nhặn của hắn, đột nhiên sảnh tiếp đãi bên trái truyền đến tiếng thét:
- Câu lạc bộ chúng ta không tiếp thụ ủy thác của các ngươi.
- Này, các ngươi làm câu lạc bộ dong binh kiểu gì vậy, nào có đạo lý nào mà không tiếp nhận ủy thác cơ chứ? Có tin ta đập nát câu lạc bộ của các ngươi hay không!
Một âm thanh táo bạo vang lên.
- Đừng có nháo sự.
Bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn.
- Có cãi nhau, xem bộ làm kinh hãi đến khách?
Duy Khắc Đa bỗng nhiên đứng dậy:
- Lăng tiên sinh, Ny Khả các chủ, phiền chờ chút, ta có chút việc phải xuống xử lý.
Duy Khắc Đa vội vàng rời đi, Đa Mặc Khắc ngồi yên không được, tuy rằng hắn thường ngày hay cùng Duy Khắc Đa cãi nhau, nhưng trên thực tế quan hệ của hai người cũng vô cùng tốt, trước mắt thấy rõ câu lạc bộ có phiền toái, hắn sao có thể ngồi yên không quản?
- Ny Khả các chủ, chúng ta cũng đi xem đi?
Lăng Phong đề nghị.
Bọn người Ny Khả tự nhiên không có dị nghị, Đa Mặc Khắc càng cảm kích nhìn thoáng qua Lăng Phong.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Một bên nháo sự trong sảnh tiếp đãi không ngờ là ba gã thú nhân mà Lăng Phong đã gặp hôm qua, ba người bọn họ sắc mặt bất thiện, lạnh lùng đứng trong sảnh tiếp đãi, trên người phát ra hơi thở cuồng bạo âm lãnh khiến cho người chung quanh đều tản ra.
- Ba vị, đây cũng không phải là bình nguyên của thú nhân các ngươi, các ngươi ở nơi này nháo sự cũng không thỏa đáng cho lắm a!
Duy Khắc Đa đưa nhân viên tiếp đãi ra phía sau lưng mình, lạnh lùng nhìn ba gã thú nhân, trên người phát ra khí thế mạnh mẽ bức về phía ba người, không chút nhượng bộ!
- Ngươi hẳn là bộ trưởng phân bộ câu lạc bộ này đúng không?
Hồ nhân cầm đầu thú nhân đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói:
- Ta nhớ câu lạc bộ Gia Hòa dong binh trong Thâm Thủy thành bất quá cũng chỉ là một câu lạc bộ nhỏ bất nhập lưu mà thôi, hẳn còn chưa giàu đến mức có thể không tiếp nhiệm vụ a?
Duy Khắc Đa biến sắc, quan hệ giữa cư dân Hồ nhân cùng Thâm Thủy thành ở Áo La đế quốc cùng bình nguyên Thần Thú, bên trong có đủ loại thế lực va chạm lẫn nhau, loại dong binh quy mô cỡ Gia Hòa cũng có không ít, bọn họ ở Thâm Thủy thành xác thực không thể coi là thế lực gì cường đại. Hắn lãnh đạm nói:
- Các ngươi đã biết rõ câu lạc bộ Gia Hòa bọn ta ở Thâm Thủy thành, chắc hẳn cũng có thể biết câu lạc bộ chúng ta có quy củ không tiếp nhận ủy thác của thú nhân chứ?
- Phải, là ta sơ sót!
Hồ nhân đột nhiên gật gật đầu.
- Bất quá ta nhớ tựa hồ như còn có một quy củ là --- Ngay khi kháng cự với lực lượng không thể đối kháng, câu lạc bộ có thể lựa chọn tiếp nhận ủy thác để tránh diệt vong, ngươi nói có đúng không? Bộ trưởng Duy Khắc Đa.
Lời này vừa xuất, sát khí dày đặc nhất thời tràn ngập ra khắp đại sảnh, nhiệt độ trong đại sảnh thoáng cái hạ xuống như hầm băng!
- Hahaha, hẳn sớm phải như vậy chứ, Tắc Nhĩ lão đại, ngươi cùng với đám nhân loại xảo trá này khách khí làm gì?
Phất Lý Mạn ha ha cuồng tiếu nói.
- Thú nhân các ngươi muốn nháo sự cũng phải hỏi qua chúng ta có đáp ứng hay không đã! Thực khinh thường nhân loại chúng ta dễ bắt nạt lắm sao?
Đa Mặc Khắc chắn trước người Duy Khắc Đa, một phen ngôn ngữ kích động tình cảm quần chúng xung quanh sôi sục.
Duy Khắc Đa nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngay khi hắn giật mình thì chậm rãi nói:
- Đây là chuyện của câu lạc bộ chúng ta, người ngoài không thể tùy ý nhúng tay vào!
- Duy Khắc Đa, cái tên ngu ngốc nhà ngươi!
Đa Mặc Khắc nóng nảy:
- Những tên thú nhân này đã tìm tới cửa, ngươi còn khách khí với chúng làm cái gì?
- Ngươi không hiểu đâu.
Duy Khắc Đa cười khổ, Đa Mặc Khắc không phải dong binh cho nên không hiểu rõ lắm quy củ của dong binh. Ba người Tắc Nhĩ đã tìm tới tận cửa rồi, nếu hắn còn phải nhờ vào lực lượng của người khác mới có thể giải quyết phiền toái, một khi lan truyền ra ngoài, thanh danh của Gia Hòa sẽ phải chịu ảnh hưởng to lớn. Hậu quả phía sau thậm chí so với việc hắn bị buộc tiếp ủy thác của thú nhân còn tệ hơn!
- Ài, đành để ngươi lên vậy!
Dong binh phần lớn đều rất thích tranh đấu tàn nhẫn, bọn họ có thể vì câu nói đầu tiên xung đột mà rút đao quyết chiến, nhất là dong binh say rượu càng có khả năng vì thế mà gây chuyện, một khi phát sinh tình huống này, câu lạc bộ không được phép tự tiện nhúng tay. Cho nên vì để giải quyết loại tình huống này, bình thường trong câu lạc bộ thường có "đài thí luyện", chuyên để cho hai bên xung đột sử dụng.
Tắc Nhĩ cùng Duy Khắc Đa bước lên đài thí luyện.
- Nếu như ta không nhìn sai mà nói, thực lực của bộ trưởng Duy Khắc Đa không vượt quá ngũ tinh đúng không?
Tắc Nhĩ thản nhiên nói.
- Ngũ tinh hậu kỳ!
Vũ khí của Duy Khắc Đa là một bộ bao tay lóe ra ánh sáng bạc.
- Uhm, được lắm!
Tắc Nhĩ phảng phất giống như lão sư dạy đệ tử:
- Cự Linh của ngươi hẳn đã thức tỉnh? Vậy Cự Linh của ngươi là gì? Triệu hoán nó ra đi, nếu không ngươi tuyệt không thể ngăn cản mười chiêu của ta.
- Khinh người quá đáng!
Duy Khắc Đa biến sắc, thân thể thẳng lên, năm đạo chỉ kình sắc bén phá không bao phủ lên người Tắc Nhĩ!
Đối mặc với công kích cường thế, Tắc Nhĩ mặt không đổi sắc, ngược lại lộ ra nụ cười thản nhiên. Chuyện quỷ dị chợt xảy ra, ở bên cạnh hắn khoảng ba mét xuất hiện một thân ảnh khác, hình dáng thân ảnh này cùng hắn giống nhau như đúc!
- Cự Linh?
Lăng Phong đang xem cuộc chiến ánh mắt ngưng tụ lại, hắn nghĩ tới Cự Linh của Khải Ân cũng đồng dạng giống như chủ nhân như đúc.
Chỉ kình phá không lao tới, không ai hoài nghi, một khi bị chỉ kình đánh trúng, Tắc Nhĩ tuyệt đối không thoát khỏi vận mệnh đầu bị bạo liệt! Khoảng cách song phương còn khoảng một tấc, cơ hồ như tất cả mọi người nhận định Tắc Nhĩ chắc chắc bại trận vì chủ quan, mà ngay cả Duy Khắc Đa cũng nhịn không được lộ ra sắc mặt vui mừng!
Đột nhiên, thân ảnh Tắc Nhĩ giống như thủy quang hơi động một chút!
- Phốc!
Chỉ kình không chút ngoài ý muốn xuyên thấu thân thể Tắc Nhĩ, Duy Khắc Đa chưa kịp vui mừng thì liền chợt nhận ra có gì đó không đúng, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức hướng phía mặt đất lăn ra. Lúc hắn đứng dậy, mặt không khỏi đổi sắc!
Tắc Nhĩ lại xuất hiện ở vị trí hơn ba mét lúc nãy!
- Không phải Cự Linh?
Lăng Phong chấn kinh.
Mà thân ảnh ở ngoài ba mét đó cũng trở nên ngưng thực hơn, nhìn qua hoàn toàn chính là bản thân của Tắc Nhĩ! Đây là sao? Chẳng lẽ không phải Cự Linh? Nếu như không phải Cự Linh, vậy đây là kỹ xảo chiến đấu gì?
- Đó là tuyệt học chấn tộc của Hồ tộc Phúc Khắc Tư---- Hồ Ảnh Biến!
Ny Khả thấp giọng nói:
- Chỉ cần chân lực cho phép, phối hợp với mạch luân đặc thù, Phúc Khắc Tư nhất tộc cao nhất có thể ở trong phạm vi nhất định tạo ra chín phân thân ảo ảnh. Hơn nữa trong chiến đấu, thân thể của bọn chúng có thể tùy ý di động giữa các phân thân, trừ phi có công kích có thể nhất cử đánh bại tất cả phân thân của chúng, nếu không căn bản không tổn hại được gì cả.
- Hồ Ảnh Biến?
Lăng Phong cảm thán nói:
- Khó trách bình nguyên Thần Thú lại có thể cùng chúng ta kiềm giữ lẫn nhau nhiều năm như vậy, quả nhiên là có chỗ bất phàm.
Nghĩ đến tự biết không thể địch lại, Duy Khắc Đa nổi giận gầm lên một tiếng, Cự Linh liền xuất hiện phía sau hắn. Hình tượng Cự Linh của hắn cùng với Đa Mặc Khắc rất tương tự, đồng dạng là hình báo, chỉ là Cự Linh của hắn thoạt nhìn ngưng thực hơn rất nhiều, không có bóng dáng của dạng Cự Linh sơ cấp.
- Đây hẳn là bộ dáng trung cấp lúc Cự Linh tấn cấp?
Lăng Phong thầm nghĩ.
Trong lúc suy tư, Duy Khắc Đa hét lớn lần nữa:
- Cự Linh --- Hóa khải!
Cự Linh hình báo đột nhiên phân giải thành vô số quang điểm, sau đó nhanh chóng cùng Duy Khắc Đa dung thành một thể, nhìn lại liền thấy bên ngoài trọng khải của Duy Khắc Đa giống như mặc thêm vào một bộ khôi giáp mới. Khôi giáp hiện ra tay báo, thân thú, bộ vị tứ chi còn có nanh vuốt sắc bén!
- Cự Linh hóa khải --- chỉ có trung giai Thiên Hành Giả mới có thể sử dụng! So với sơ giai Cự Linh phụ thân, Cự Linh hóa khải không chỉ có thể khiến cho Thiên Hành Giả được trang bị Cự Linh có chút đặc thù, ví dụ như lực lượng, sự nhanh nhẹn, tốc độ các loại ra, hơn nữa ở bên ngoài thân thể còn có nhiều hơn một tầng khôi giáp, có thể ngăn cản được cường lực công kích ở một điểm nhất định!
Một khi cùng Cự Linh hợp thể, động tác của Duy Khắc Đa trở nên nhẹ nhàng hơn không ít chân của hắn dậm nhẹ xuống đất, cả người giống như một con báo xông về phía Tắc Nhĩ.
Phanh --- Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất bị Duy Khắc Đa đập thành một hố sâu!
- Thật mạnh!
Tắc Nhĩ cười nhạt một tiếng, thân thể của hắn chuyển sang chỗ khác, phụ cận chung quanh hắn lập lóe ảo ảnh phân thân. Mặc kệ Duy Khắc Đa công kích cường đại đến cỡ nào, thủy chung vẫn không thể mảy may tổn thương đến hắn!
Duy Khắc Đa rống giận không ngừng, giống như mũi pháo trực tiếp oanh kích Tắc Nhĩ, mặt đất rắc rắc rắc nứt ra vô số vân rùa, từng trận đất đá cát sỏi bay lên.
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Quyển 2: Nguyên Tố Tinh Chương.
Chương 10: Bắt Đầu Xung Đột..
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Chương 10: Bắt Đầu Xung Đột.
Lăng Phong khẽ lắc đầu, hắn rốt cuộc lý giải được vì sao giá trị dao động của Toàn Không Kích đạt tới bảy mươi lăm lúc ấy đám người Ny Khả lại hưng phấn như vậy, tại sao Đa Mặc Khắc khẳng định rằng miếng tinh chương đó có thể giúp hắn đánh bại Duy Khắc Đa! Nhìn vào Duy Khắc Đa liền hiểu, Cự Linh của hắn tuy rằng lực công kích thuần túy rất mạnh, nhưng mà linh hoạt cơ biến lại không bằng Lôi Tật luyện hóa Toàn Không Kích! Nếu đổi lại Đa Mặc Khắc tiến lên mà nói, Tắc Nhĩ tuyệt đối không thể thoải mái đến như vậy.
- Trò chơi... đã kết thúc!
Thân thể Tắc Nhĩ đột nhiên dừng lại, ngay sau đó cả ba phân thân ảo ảnh giống nhau như đúc vây quanh thân thể Duy Khắc Đa!
Trải qua thời gian đánh trận lâu như vậy, Duy Khắc Đa đối với ảo ảnh phân thân này cũng có một chút hiểu biết, thấy thế hắn vội vàng co động tác lại, thân thể đột nhiên cong lên!
- Ảo ảnh ---- Sát!
Tắc Nhĩ quát lạnh, ba đường ảo ảnh cộng thêm bản thể của hắn toàn bộ hướng Duy Khắc Đa đánh tới, tám cánh tay giống như bánh xe gió, ro ro quay đổi liên tục, thực lực cường hoành xé không tạo ra tiếng rít bén nhọn!
- Hắc!
Gặp phải một kích cường đại chưa từng có của Tắc Nhĩ, Duy Khắc Đa lại duy trì động tác cong lên không đổi! Bốn cái ảo ảnh đến gần, liên tục oanh kích lên người hắn.
Thừa nhận cường lực đả kích liên tục, Duy Khắc Đa không ngừng run rẩy, mắt thấy hào quang của khôi giáp bên ngoài thân hắn dần dần ảm đạm xuống.
Chính là hiện tại!
Ánh mắt Duy Khắc Đa biến đổi, sắc bén cực kỳ! Gầm vang một tiếng, hai tay Duy Khắc Đa ngang nhiên chen vào!
- Phốc!
Ảo ảnh biến mắt! Tắc Nhĩ kinh ngạc nhìn Duy Khắc Đa, chưởng tay của Duy Khắc Đa cắm vào ngực hắn, một tia máu tươi theo khe hở chỗ chưởng tay chảy ra!
- Tắc Nhĩ lão đại!
Ma Căn, Phất Lý Mạn hô to, bọn họ muốn nhào tới.
- Thú nhân, các ngươi muốn làm gì?
Đa Mặc Khắc giận dữ, chắn trước mặt bọn họ. Vừa rồi bị một kích của Duy Khắc Đa ảnh hưởng, dong binh đứng xem cuộc chiến bên dưới cũng nổi lên tình cảm quần chúng mãnh liệt, mắt thấy thú nhân muốn lấy nhiều bắt nạt ít, bọn họ không đáp ứng, đều la hét đòi xông lên.
- Tất cả dừng tay!
Tắc Nhĩ quát to, thanh âm hệt như lôi đình chấn nhiếp mọi người đang muốn rục rịch, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn Duy Khắc Đa:
- Ngươi bại!
Nói xong, Tắc Nhĩ nhẹ nhàng đem bàn tay hắn ở trước ngực dời đi. Một kích vừa rồi thương thế nhìn như nghiêm trọng, trên thực tế chỉ có đôi bên giao chiến mới hiểu được chưởng tay của Duy Khắc Đa chỉ đâm rách da ngực của Tắc Nhĩ mà thôi!
Duy Khắc Đa lộ nụ cười khổ:
- Không sai, ta thua rồi.
- Ngươi là một đối thủ đáng giá để cho ta tôn kính, ta xin lỗi thái độ của ta khi mới bắt đầu!
Ngoài dự đoán của mọi người, Tắc Nhĩ cúi cái đầu cao ngạo xuống --- đối với kẻ thất bại dưới tay mình! Luận về thực lực chân thật, Chân Võ Giả ngũ tinh cùng Chân Võ Giả lục tinh chênh lệch có thể nói dùng hai chữ một trời một vực hình dung cũng không đủ, nhất là khi Tắc Nhĩ còn có được tuyệt học trấn tộc của Phúc Khắc Tư tộc --- Hồ Ảnh Biến!
Đối phó với Duy Khắc Đa, Tắc Nhĩ thậm chí còn không cần vận dụng Cự Linh của mình. Nhưng mà dù vậy, Duy Khắc Đa cũng vẫn dùng trái tim quả cảm của mình bác mệnh mà cố kích thương Tắc Nhĩ. Một chiêu vừa rồi, nếu như không phải Duy Khắc Đa trọng thương chân lực không đủ, rất có thể liền trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Tắc Nhĩ. Đến lúc đó, cho dù Tắc Nhĩ đem Duy Khắc Đa đánh chết, thì cục diện vẫn là lưỡng bại câu thương. Cho nên, Tắc Nhĩ nói Duy Khắc Đa đáng giá cho mình tôn kính! Là bởi vì đối với một người chiến sĩ mà nói, lúc chiến đấu có thể hoàn toàn dứt bỏ sinh tử của mình mà chiến thì mới xứng chức!
- Không cần!
Duy Khắc Đa đứng dậy:
- Nhiệm vụ các ngươi câu lạc bộ chúng ta tiếp nhận!
- Đa tạ, bất quá ta còn có một yêu cầu quá đáng.
Tắc Nhĩ nói:
- Ta hy vọng nhiệm vụ ủy thác lần này sẽ do nhân mã của câu lạc bộ tự mình hoàn thành, không công khai ban bố.
Mỗi câu lạc bộ dong binh đều có một chút vũ lực dự trữ, ngoại trừ cam đoan tự thân an toàn ra, cũng có thể làm một ít nhiệm vụ của dong binh.
Duy Khắc Đa gật đầu, nhận quyển trục nhiệm vụ trong tay Tắc Nhĩ. Tắc Nhĩ lập tức mang hai người thủ hạ rời đi.
- Bộ trưởng Duy Khắc Đa, mấy tên thú nhân này quá kiêu ngạo rồi, có muốn huynh đệ bọn ta hỗ trợ không? Cam đoan thần không biết quỷ không hay.
Một tên dong binh làm tư thế tay cắt ngang yết hầu. Có người dẫn đầu, những người còn lại cũng nổi chủ ý, bọn họ cùng Duy Khắc Đa kết giao rất nhiều, quan hệ cùng nhau rất tốt. Nói sau chỉ là miệng thêm chút sức, chứ ai lại muốn thuận nước giong thuyền đây?
Duy Khắc Đa cười từ chối, nếu như thật nghe lời những người này tìm người ta phiền toái, chỉ sợ danh dự của Gia Hòa liền rớt xuống ngàn trượng.
- Được rồi, tất cả giải tán, để bộ trưởng Duy Khắc Đa nghỉ ngơi cho tốt.
Đa Mặc Khắc đi tới phía trước xua mọi người đi. Hắn nhíu mày nhìn Duy Khắc Đa:
- Ngươi không sao chứ?
- Người ngược lại không có chuyện gì.
Duy Khắc Đa nhẹ giọng thở dài, trong bàn tay xuất hiện một miếng tinh chương:
- Bất quá miếng tinh chương này xem như hủy!
Mặt mũi hắn tràn ngập thương tiếc, miếng tinh chương này hắn giữ như bảo bối, là do lão hội trưởng của câu lạc bộ Gia Hòa đích thân tự tay ban thưởng cho hắn, bình thường quý trọng không nói, trước mắt bởi vì kịch chiến mà tổn hại, nội tâm của hắn thật không dễ chịu chút nào.
- Ngươi ít ra còn nhờ vào tinh chương đó mà tấn cấp, còn ta vẫn là sơ cấp Cự Linh đây này, so với ta ngươi may mắn hơn không ít!
Đa Mặc Khắc an ủi nói.
Cự Linh nếu muốn tấn cấp không có bất kỳ phương pháp đặc thù nào, bình thường theo cường độ thực lực tự thân Thiên Hành Giả tăng cường bắt đầu theo đó tăng lên, mà mỗi khi đến điểm mấu chốt thì phải dựa vào trình độ của tinh chương tương ứng mà lên!
Ví dụ như nói sơ giai hậu kỳ Cự Linh nếu muốn đột phát tấn thăng làm trung giai Cự Linh, nhờ đó mà đạt được năng lực "Cự Linh hóa khải", nhất định phải tìm được một quả trung cấp tinh chương luyện hóa thì mới thành công. Luận về thực lực mà nói, Cự Linh của Đa Mặc Khắc sớm đã đạt tới sơ giai đỉnh phong, còn cách trung giai cũng chỉ một bước, nhưng mà cũng bởi vì khuyết thiếu trung cấp tinh chương trợ giúp, nên hắn mới chậm chạp không thể thuận lợi tấn cấp.
Đa Mặc Khắc trong lòng đột nhiên vừa động, hắn nghĩ tới tinh chương Toàn Không Kích trong tay mình, ngay sau đó nghĩ tới Lăng Phong. Chứng kiến thần sắc hảo hữu, hắn nhịn không được nổi lên một ý niệm trong đầu... Bất quá chuyện này hắn không dám làm chủ, đành phải dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Ny Khả.
Đa Mặc Khắc đi theo Ny Khả nhiều năm, đối với tâm tư của hắn Ny Khả tự nhiên hiểu rõ. Hơi suy nghĩ chút, Ny Khả cười nói:
- Bộ trưởng Duy Khắc Đa cũng không cần quá đau lòng, ta thấy tinh chương này chỉ bị một chút thương tổn, cũng không phải là không thể chữa trị, đúng không?
- Chẳng lẽ...
Nhãn tình Duy Khắc Đa sáng lên:
- Ny Khả các chủ có biện pháp giúp ta chữa trị nó sao? Chỉ cần có thể chữa trị tinh chương này, ta nguyện ý trả bất kỳ giá lớn nào!
Đối với hắn mà nói, tinh chương này không chỉ đại biểu cho hậu thiên linh kỹ, còn đại biểu cho hồi ức đối với lão hội trưởng.
- Ta không thể làm được.
Ny Khả cười lắc đầu.
- Ở đây có người làm được, nhưng không biết người ta có nguyện ý hỗ trợ hay không thôi.
Nàng tự phi tự tiếu nhìn thoáng qua Lăng Phong.
- Duy Khắc Đa nhìn hiểu ám hiệu của nàng, trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt: khó trách Ny Khả các chủ đối với thiếu niên này cung kính như thế, chẳng lẽ hắn lại là một Thuật Luyện Sư hay sao? Chứng kiến hy vọng đang ở trước mắt, Duy Khắc Đa tự nhiên không dễ dàng bỏ qua, hắn chờ mong nhìn về phía Lăng Phong.
Không đợi hắn mở miệng, Lăng Phong chủ động nói:
- Miếng tinh chương này ta thử chữa trị một phen, bất quá ta cũng không cam đoan trăm phần trăm nắm chắc! Vạn nhất xảy ra sai lầm gì, chỉ mong bộ trưởng Duy Khắc Đa đừng trách.
Vừa rồi Duy Khắc Đa không tiếc thân mình nắm lấy cơ hội đột phá ảo ảnh trùng kích Tắc Nhĩ kia, loại tính cách cương liệt này khiến cho Lăng Phong rất có hảo cảm với hắn, cho nên mới nguyện ý ra tay giúp đỡ.
- Không đâu, sao có thể trách được, Lăng tiên sinh chịu hỗ trợ là vận may của ta!
Duy Khắc Đa liên tục nói lời cảm tạ, cung kính đem tinh chương trong tay đưa cho Lăng Phong. Ở Thần Vẫn đại lục, không một ai dám đốt với Thuật Luyện Sư không tôn kính cả! Nhất là Thuật Luyện Sư còn trẻ như vậy!
Ny Khả thở dài một hơi, Biện Lương bên cạnh nàng cũng thế, Lăng Phong rốt cuộc chịu trả lời chính diện, điều này khiến cho bọn họ khẳng định suy đoán trong lòng --- Thiếu niên này thực sự là Thuật Luyện Sư có thiên phú khiến người khó có thể tin được!
Mang theo thu hoạch tràn đầy về tới "cửa hàng Tiêu Thành", lúc này là sau giờ ngọ, Lăng Phong ở cửa ra vào cửa hàng gặp Tiêu Vũ. Lăng Phong cùng nàng chào hỏi một tiếng rồi định về hậu viện, không nghĩ tới Tiêu Vũ do dự một chút chủ động nói:
- Lăng tiên sinh, hiện tại ta muốn ra ngoài bái phỏng một vài thương hộ, không biết ngươi có thể thuận tiên đi cùng ta hay không?
Lăng Phong có chút kinh ngạc trước thỉnh cầu của nàng. Thấy hắn do dự, Tiêu Vũ vội vàng nói:
- Nếu không được thì thôi.
- Không có gì, đại trưởng lão phái ta đến chính là vì để trợ giúp Băng Thành thông qua tông tộc đại khảo, ta cũng có thể tận thêm một phần tâm lực thì mới đúng!
Nghe Lăng Phong đáp ứng, Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức không nói một lời dẫn đường phía trước.
Đi theo Tiêu Vũ thăm viếng mấy thương hộ xong, Lăng Phong rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân nàng cần mình làm bạn: Tiêu Vũ thân là nữ tử, dung mạo trẻ tuổi xinh đẹp, chủ động tìm tới cửa như thế, một ít quản sự của thương hộ khó tránh khỏi có tâm xấu với nàng. Lăng Phong nghe thấy nhiều quản sự làm càn trong lời nói, nếu không phải Lăng Phong triển lộ một ít lực uy hiếp, khó có thể bảo toàn được những quản sự này còn nói ra lời khó nghe hơn.
Một mình lo một nhà, đối với nữ nhân mà nói thật sự là quá khó khăn, Lăng Phong nghĩ tới cảm thán của Úc huấn luyện viên.
- Haha, đây chẳng phải là Tiêu Vũ muội muội sao? Hôm nay sao lại nhàn rỗi đi dạo như thế?
Sau khi bị một nhà thương hộ từ chối nữa, đi ra khỏi cửa hàng, thì đối diện lại có một con ruồi bọ khiến người ta chán ghét đi tới --- Băng Hạo! Ở bên cạnh hắn còn có Trần Ấu Dung. Ngoài ra còn một nam tử trẻ tuổi đi bên cạnh hắn, xem ra ăn mặc cùng hắn tương xứng, cũng không rõ lai lịch cụ thể.
Nhìn thấy Băng Hạo, sắc mặt Tiêu Vũ càng lạnh hơn vài phần:
- Băng thiếu chủ, phiền ngươi tránh ra!
- Ái chà chà, đừng có lạnh như băng vậy chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà. Băng Tiêu kia từ khi mất tích, ta trở thành gia chủ tương lai của Băng gia, đương nhiên có nghĩa vụ phải chiếu cố muội rồi.
- Vừa lúc gặp phải, không bằng chúng ta hảo hảo tâm sự đi? Ta thật quan tâm đến tông tộc đại khảo của tiểu tử Băng Thành kia a!
- Phanh một tiếng, tay Lăng Phong bắn ra một đạo chỉ kình, chỉ kình đâm lên mu bàn tay Băng Hạo, mu tay của hắn nhất thời sưng tấy lên. Băng Hạo đau đớn thu tay lại, tức giận chỉ vào Lăng Phong:
- Ngươi... ngươi làm càn!
- Chúng ta đi thôi!
Lăng Phong thản nhiên nói, trong mắt không thèm để ý tới Băng Hạo.
- Tên càn quấy kia!
Băng Hạo phẫn nộ quát:
- Ấu Dung, ngăn hắn lại cho ta!
- Thiếu chủ các hạ, ngươi hẳn không quên đêm đó chứ?
Lăng Phong dừng chân lại, trong mắt toát ra mỉa mai không chút che giấu, hắn cùng với Băng Hạo cách nhau không tới một mét:
- Khoảng cách ngắn như vậy, ta muốn chế trụ thiếu chủ các hạ là chuyện rất dễ dàng!
"Ông" một tiếng, phảng phất như hưởng ứng quyết tâm của chủ nhân, trường kiếm bên người Lăng Phong bỗng nhiên bắn ra.
- Ngươi đừng làm bậy!
Băng Hạo vô ý thức lui một bước, trên mặt không che dấu được sợ hãi! Hắn đột nhiên nghĩ đến kẻ đang đứng trước mặt là một tên điên --- Tên điên này dám ở trước mặt đệ tử Cung Phụng Các, cùng doanh huấn luyện dùng kiếm cắt cổ mình! Ở trước mặt hắn, đối với hắn thân phận thiếu chủ của mình chẳng khác gì một cuộn giấy vệ sinh. Hơn nữa lần này bên người lại không mang theo bất luận đệ tử Cung Phụng Các nào, nếu chọc giận tên điên này mà nói, hậu quả sợ là...... Nỗi sợ tràn đầy, Băng Hạo rốt cuộc không nói ra lời.
Trần Ấu Dung cầm trường kiếm trong tay, trơ mắt nhìn hai người Lăng Phong thản nhiên đi qua bên cạnh mình. Tu vi của nàng cũng không mạnh, so với đệ đệ mình còn có chỗ thua kém không ít, ngay cả Trần Hàng đã luyện hóa tinh chương còn thua trong tay Lăng Phong, nàng cũng không có tin tưởng sẽ ngăn được Lăng Phong!
Đợi hai người Lăng Phong biến mất, Băng Hạo đột nhiên nhảy dựng lên, hung hăng tát Trần Ấu Dung một cái:
- Ngươi vì cái gì không ngăn cản hắn? Ngươi cũng không thèm nghe chuyện ta nói sao?
Thấy Băng Hạo giận dữ đem mình trút giận, Trần Ấu Dung cúi đầu, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia hèn mọn. Nghĩ đến Lăng Phong vừa rồi tiêu sái rời đi, nàng chợt phát hiện ra mình thật hâm mộ hắn!
- Băng Hạo huynh, ngươi không sao chứ?
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh ân cần hỏi thăm.
- Không có việc gì.
Ở trước mặt người này bị mất mặt lớn, Băng Hạo oán giận nói:
- Tên kia dám làm càn như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày ta khiến hắn thịt nát xương tan!
- Băng Hạo huynh là gia chủ tương lai của Băng gia, tội tình gì phải khiển trách một tiểu nhân vật như vậy chứ? Bất quá cứ để hắn sống tạm bợ vài ngày đi.
Người trẻ tuổi nọ chép chép môi:
- Ngược lại thật đáng tiếc cái nữ tử vừa rồi ---- phong tư yểu điệu lại lạnh lùng, thực là vưu vật trời sinh a.
- Hạ Vũ huynh đối với Tiêu Vũ có hứng thú sao?
Băng Hạo nhãn tình sáng lên.
HạVvũ ha ha cười:
- Ta có chuyện, chỉ sợ là không xứng với giai nhân a.
- Nói cái gì chứ, Hạ Vũ huynh thân là thiếu chủ Hạ Luân thành, thân phận cao quý sao lại không xứng một nữ nhân ở góa?
Băng Hạo đem hiện trạng của Tiêu Vũ miêu tả một phen:
- Tiêu Vũ này một thân phong tình quả thực không tệ, nếu không phải cố kỳ lão già kia trong tộc, ta thậm chí còn muốn... Hắc hắc, Hạ Vũ huynh chỉ cần có toan tính, ta liền hỗ trợ!
- Hả? Vậy thật sự phải cảm kích Băng Hạo huynh rồi!
Vừa nãy vội vàng nhìn thoáng, dáng người Tiêu Vũ đã in sâu trong lòng Hạ Vũ, hắn thản nhiên sinh ra ham muốn giữ lấy! Nghe Băng Hạo nguyện ý trợ giúp, hắn mừng rỡ nói:
- Ta sẽ không quên Băng Hạo huynh. Lần này chuyện thương nghị giữa Băng Phong thành cùng Hạ Luân thành, như vô ý ngoại, ta tự làm chủ đáp ứng!
- Vậy thì còn gì tốt hơn nữa!
Băng Hạo cười to.
Lần này Băng Phong thành mời Hạ Luân thành đến chính là vì chuyện thương nghị hợp tác, gần đây Giản gia Dạ Lạc thành giống như điên đi tìm Băng gia phiền toái, khiến căn cứ nơi nơi của Băng gia chật vật không chịu nổi. Cho nên gia chủ Băng Mặc Viễn muốn cùng Hạ Luân thành kết thành chiến lược đồng minh, cộng đồng đả kích Giản gia! Nghe Hạ Vũ hứa hẹn, trong lòng Băng Hạo tràn ngập mơ mộng: chỉ cần mình làm được chuyện này, thì sẽ nhận được tán thành khắp nơi trong gia tộc, những kẻ đối với thân phận thiếu chủ của mình thường khoa tay múa chân kia cũng sẽ phải im lặng rồi!
Nếu muốn có được thành tích to lớn này, thì mấu chốt chính là Tiêu Vũ...... Không thể không nói, ngươi đành phải vì gia tộc mà hiến thân rồi! Nghĩ tới đây, khóe miệng Băng Hạo lộ ra nụ cười dâm tà.
Trở lại cửa hàng, chào một tiếng, Lăng Phong liền trở lại hậu viện.
Nghĩ đến vừa rồi Lăng Phong không chút cố kỵ uy hiếp Băng Hạo, Tiêu Vũ cũng thấy trong lòng cực kỳ hả giận, đối với Lăng Phong có nhiều hơn vài phần cảm kích! Hơn nữa nhiều năm qua như vậy, những kẻ bên người trợ giúp mình đều vì dung mạo của mình, dạng có cách nhìn thuần túy như Lăng Phong rất là thưa thớt, điều này khiến cho trong lòng nàng có một tia cảm xúc khác thường......
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo