Gã nhanh chóng nhận rõ hai vấn đề: Thứ nhất, gã không mang trường kiếm bên mình, lúc gã trúng độc, thanh gươm đã bị bỏ lại tại chỗ, giờ chắc hẳn nó đang được Hoa Hương Lăng giữ hộ, gã còn chưa giải quyết xong chuyện binh khí tuỳ thân, rủi tay không mà đụng độ vào trường kiếm của bạch y kiếm khách, chỉ có đường chết! Thứ nhì, làm sao vào sát gần mấy cỗ xe, mở rương ra xem mà không bị bạch y kiếm khách phát giác.
Chính lúc gã còn đang suy nghĩ, đoàn xe ngựa cũng đã tiến sâu vào thôn xóm.
Để tránh gây sự chú ý nơi bạch y kiếm khách, gã vội vã vào một nhà trong xóm, vờ xin nước giải khát.
Trong nhà có đứa bé trai rất sởi lởi, đã đem ngay đến cho gã một bát nước to.
Cao Phong uống hết nửa bát nước, đặt bát xuống, nhỏ giọng hỏi đứa bé:
- Cậu nhỏ nè, làm ơn cho hỏi, gần đây có lò thợ rèn nào không?
Đưá bé cỡ sáu bẩy tuổi, niên kỷ tuy còn non nhưng miệng lưỡi khá lớn, đã cất cao giọng trả lời:
- Thợ rèn? Đầu mé tây xóm này có lò rèn của lão họ Lý!
Rồi nó còn giơ ngón tay chỉ chỏ.
Nhìn theo hướng nó chỉ, Cao Phong chả thấy lão họ Lý đâu, thấy ngay tên bạch y kiếm khách!
Tên bạch y kiếm khách nọ chẳng biết đã lén lút, vô thanh vô tức đến gần từ hồi nào!
Trong lòng phát sợ, mặt Cao Phong thoáng kinh ngạc, gã chợt nhận ra rằng, đứng trước tên bạch y kiếm khách, cả hai tay đều trống không, gã thật chẳng khác một con mồi đang bị người ta săn đuổi, gã căn bản không một chút sức lực nào hòng đối phó.
Tên bạch y kiếm khách mặt thoáng sa sầm, lom lom dòm Cao Phong, hỏi:
- Ngươi chẳng chịu hỏi đường sao? Cớ gì lại muốn tìm lò rèn?
Cao Phong quay mặt, không dám nhìn vào ánh mắt hắn, đáp:
- Tại hạ một thân một mình rong ruổi trên quan đạo, trong lòng vốn chẳng yên, rủi gặp giặc cướp, trong tay không một tấc sắt, thì biết làm sao? Ông thấy thế có đúng không?
Bạch y kiếm khách mặt chẳng chút biểu tình, nói:
- Thì ra ngươi đang tìm một món võ khí phòng thân.
Cao Phong gật đầu.
Bạch y kiếm khách hỏi:
- Ngươi nhất định là một tay sử kiếm!
Cao Phong hơi là lạ:
- Sao các hạ biết?
Bạch y kiếm khách nói gằn từng chữ một:
- Chính ánh mắt ngươi đã báo ta hay!
Cao Phong cũng cười:-
- Thì ra là mắt tôi đã bán đứng tôi rồi!
Bạch y kiếm khách cười góp theo, nhưng trong nụ cười có thoáng chút lạnh lẽo:
- Ta thích gặp những kẻ dụng kiếm, ta hi vọng mình sẽ không là đối thủ của nhau.
Hắn nói xong, quay gót đi về chỗ đoàn ngưạ xe.
o O o
Lò rèn cuả lão họ Lý quả nhiên ở tuốt về mé cực tây của xóm đó.
Lão Lý này nhác trông thấy Cao Phong đang rảo bước tiến đến, biết ngay có món bở, bèn hỏi:
- Xin hỏi công tử tìm đến có chuyện chi?
Cao Phong đáp:
- Mua một thanh trường kiếm.
Lý lão đầu hỏi:
- Trường kiếm thế nào, dài bao nhiêu, nặng nhiều ít?
Cao Phong đáp:
- Dài ba xích bẩy phân, nặng cỡ mười cân!
Lý lão đầu bỗng mỉm cười vui vẻ.
Cao Phong hỏi:
- Tại sao lão tiên sanh cười?
Lý lão đầu nói:
- Xin công tử chờ cho một chút!
Lão đi vô mé sau lò rèn, được một lát, đã trở ra với một thanh trường kiếm trên tay.
Nhìn thoáng qua cây kiếm, Cao Phong thiệt hết sức vui mừng, loại kiếm này đích thực thứ mà gã ưa chuộng nhất, nhưng sờ tay vào túi, nét hân hoan vưà hiện trên mặt vụt khựng lại.
Lý lão đầu cũng không cười, bảo Cao Phong:
- Nếu công tử không mang theo tiền, xin cứ tuỳ tiện sao cũng được, lão đây không bán chịu!
Cao Phong lại sờ vào ngang thắt lưng, tay chạm vào một khối ngọc, đấy là món quà làm tin của Hoa Hương Lăng trao tặng cho, gã bèn móc nó ra, đưa lão thợ rèn.
Lý lão đầu nhìn tới nhìn lui khối ngọc, mặt lão ngẩn ra:
- Món đồ này thiệt rất quý giá, lão đây ....
Cao Phong bảo:
- Khối ngọc này tạm đưa ra làm vật thế chấp, mai mốt, tôi sẽ đem bạc đến chuộc nó về.
Gã nói xong, cầm thanh trường kiếm, bỏ đi.
Nhìn bóng Cao Phong đi xa dần, lão họ Lý lắc đầu, lầm thầm:
- Khối ngọc này trị giá hai ngàn lượng, ông chẳng ngại ngần gì mà đưa ngay cho lão, khiến tự lão đây cũng nảy sanh chút đỉnh e ngại!
Mang kiếm trong người, tinh thần Cao Phong không những phấn chấn, nó lại càng khiến gã cảm giác sức lực hoàn toàn đầy ăm ắp như xưa.
Gã đứng ẩn trong một xó của xóm, âm thầm theo dõi mấy cỗ xe ngựa đang đồng lúc di chuyển xa dần, lòng gã nhẩm tính, chờ đoàn xe đi khuất hẳn, gã sẽ bám sát theo, giữ một cự ly tuyệt đối an toàn.
Ngựa và người thể nào cũng cần nghỉ ngơi, khi ấy, bọn họ phải ngủ, phải ăn, nhất định là sẽ lơi lỏng canh chừng, mình tìm cách lại gần, gã tin chắc sẽ có cơ hội mở rương ra xem.
Càng suy luận, gã càng thấy háo hức.
Thậm chí, gã còn tưởng tượng đến tình cảnh lúc gã mở mấy cái rương đang do tên thủ lãnh bạch y trách nhiệm canh giữ.
Đoàn xe đi về hướng đông, mỗi lúc một xa dần, sắp sửa lọt ra khỏi tầm nhìn.
Cao Phong biết đến lúc gã cũng phải lên đường bám theo, nhưng để tránh bị bạch y nhân nghi ngờ, tự gã vừa phải giữ cự ly, đồng thời vừa phải ẩn mình cho kín kẽ.
Còn may, ngón khinh công Thê Vân Túng Võ Đang được gã thao luyện đến mức không tệ, đem sử dụng vào việc vừa ẩn nấp vừa theo dõi này là dư sức.
Cứ bám theo như vậy, sau vài thời thần, đã đúng ngọ, lúc thể nào ngựa xe cũng phải dừng chân ăn uống, nghỉ ngơi.
Quả nhiên, đoàn xe ngừng di chuyển, ở canh chừng xe cũng có vài tên xa phu, đi tiểu tiện cũng dăm ba đứa, uống nước nôi cũng vài tên, ăn uống cũng chẳng thiếu, cả bọn cứ luân phiên mà sinh hoạt trong mấy vụ đó.
Có điều, khi nhìn đến bạch y nhân, Cao Phong thấy hắn như đóng đinh dính sát vào mấy cỗ xe, hắn chả ăn, chả uống, chả tiểu tiện, thấy còn khả thứ, đàng này, hắn chả chút ý định ngồi xuống chân nghỉ lấy một lúc.
Cao Phong cũng y như vậy, gã cũng ẩn nấp trong một khoảnh rừng một nơi không xa, gã chẳng thể cựa quậy chẳng thể lui ra sau, gã giận muốn trào máu họng "Mi chẳng phải con người ư? Ta phải lấy làm phục mi rồi, có khi mi là thứ tối đến cũng chẳng ngủ!"
Sau một lúc, mấy cỗ xe lại thấy rục rịch, lần lượt sắp hàng, rồi theo lệnh vẫy tay của thủ hạ tên bạch y nhân, đoàn xe lại tiếp tục hành trình.
Cứ như thế, sau chừng mỗi hai thời thần, bạch y nhân lại cho nghỉ ngơi, mà cứ mỗi lần dừng chân như vậy, bạch y nhân tuyệt đối không đi cách xa khỏi đoàn xe quá mười lăm bước.
Cao Phong nhẫn nại, cứ giữ y nguyên cự ly mà lẩn lút theo sau, khi màn đêm dần buông xuống, họ đến một tiểu trấn.
Mang tên Khách Trấn, khi gã nhìn bao quát, Cao Phong thấy bên trong, người đi lại thưa thớt, rõ ra một nơi ít bộ hành lui tới.
Khi đoàn người của bạch y nhân vào đến đầu trấn, đã có hai tên hoả kế quán trọ đứng chực sẵn, chúng chào đón khách với sự nồng nhiệt khác thường, ý hẳn để tranh giành mối bở, cả hai hầu như có thể quỳ ngay xuống đấy mà chào mời khách. Cuối cùng, bạch y nhân chọn quán trọ của tên hoả kế đã vồ vập như trẻ đón chờ mẹ về chợ.
Cao Phong nấn ná đến khi tối mịt hẳn mới đi vào trấn. Khi gã định đi vô quán ăn cơm thì mới phát giác ra vấn đề cố hữu, túi gã rỗng tuếch, không một xu ten.
Thế là gã quyết định phải làm xong trước một việc, ấy là làm sao cho gã giàu tiền lên hơn một chút.
Gã bèn thi triển khinh công, đi một vòng tiểu trấn, thám thính những căn hộ nào còn chong đèn, mà chẳng thấy một nhà nào gã có thể xuống tay cho được.
Lý do thật rất dễ hiểu, mặc dù hai nhà trong số ấy có vẻ giầu, nhưng theo đạo lý mà xét, vào ăn trộm của hai nhà ấy, thấy có điều không ổn.
Thế nhưng chuyện mà gã phải giải quyết sớm, là cái bao tử trống rỗng, trưa đã chẳng ăn gì, tối cũng không cơm nước, dạ dày đang réo sùng sục. Làm sao đây?
- Xong rồi! Mình đi vô chỗ hậu sảnh quán trọ nơi bạch y nhân đang trú!
Tìm ra ý ấy, Cao Phong mừng rơn, nếu đi vô đó, gã giải quyết một lúc hai việc: thứ nhất, ở đấy chắc chắn không thiếu thức ăn, gà béo, rượu ngon, cứ tìm kiếm là sẽ thấy. Thứ nhì, vừa giải quyết bao tử, vừa cùng lúc theo dõi động tĩnh đoàn xe của bạch y nhân, có khi được cơ hội ghé sát vào, mở rương ra xem.
Nghĩ như vậy, không chút chần chừ nào nữa, Cao Phong chuyển mình chạy nhanh về mé ngoài quán trọ, rồi giở chút thuật mọn khinh công, gã nhảy lên nóc nhà, quan sát kỹ tịnh hình xong, gã đi vô nhà bếp, quả nhiên gã kiếm được gà béo, rượu ngon thật quá dễ dàng .
Lấy được đồ ăn rồi, gã cẩn thận tránh né những nhân viên phục vụ của quán, nhảy trở lên trên mái nhà, thả sức chè chén.
Nuốt trọn con gà, uống sạch mỹ tửu, rõ ràng no nê, Cao Phong vỗ vỗ vào bụng, nằm dài thẳng cẳng, buông nhẹ một tiếng thở dài, gã ngước trông lên bầu trời.
Sao đêm lấp lánh sáng, tựa như nhãn châu của Đường Cầm, mường tượng cô vừa đang cười cùng gã, vừa như muốn thở than cùng gã những nỗi nhớ nhung sau khi chia tay.
Là cái cơ duyên gì đưa đẩy gã bị sa, bị quấn quít vào trong những sợi tơ tình? Món ân tình này liệu có đi về đâu không? Nhưng, Thúy Trúc trang là tất cả của tất cả, là cái chân thực nhất, cái tối quan trọng nhất đời gã.
Xảo hợp nào vậy, đã đưa gã mắc nợ ở cô cái món nợ sâu thẳm như biển khơi này? Ân tình này làm sao gã hoàn trả đây? Đáng tiếc, dòm tới dòm lui, gã chả có gì sở hữu sất! Lấy gì trả nợ đây?
Đúng lúc ấy, Cao Phong mới phát hiện gã là một tên lưu manh lớn cỡ nào trong tình trường! "Ta gieo biết bao đau khổ cho Hiểu Lan, gây biết bao khổ ải cho Hương Lăng, rồi lại mang nhiều thống khổ đến cho Cầm cô nương?... Ta đích thực một tên đại lưu manh với đầy đủ ý nghĩa của từ ấy, không hơn, không kém!"
Hốt nhiên, một giọng nói vọng đến kéo hắn ra khỏi dòng tâm tư,
- Sứ giả đại nhân, ngài đã cực nhọc trọn ngày rồi, ngài nên đi nghỉ sớm đi, tối nay, để tiểu nhân canh gác cho.
Cao Phong giật mình "Sứ giả đại nhân? Sứ giả đại nhân là ai đây?"
Tinh thần lập tức phấn chấn, gã chú tâm nghe ngóng động tĩnh bên dưới.
Quả nhiên, gã nghe giọng quen thuộc cất lên:
- Giờ ta đi nghỉ đây, nhớ hai thời thần nữa thì giao ban cho lão Vương, mà phải cẩn thận, để xảy ra chuyện lầm lạc gì, đầu bọn ngươi không bảo đảm còn dính trên cỏ đâu!
Gã vưà lên tiếng gật gật đầu vâng dạ, thái độ hết sức cung kính.
Cao Phong la thầm trong đầu "Nguyên bạch y kiếm khách đây là sứ giả đại nhân, nhưng sứ giả của cái gì? Hay lắm, tốt lắm, chỉ chờ mi đi ngủ, bảo đảm ta sẽ có cơ hội đến mở mấy cái rương của mi ra xem!"
Gã chợt liên tưởng đến vụ án Uy Vũ phiêu cục, tim gã bỗng đập loạn nhịp, mấy cái rương này nếu chứa đựng quan ngân, gã một thân một mình thật rất khó lòng đối phó! Thây kệ, cứ hãy xem trong rương là gì đã, còn gì khác ... tính sau!
Tai gã nghe tiếng bước chân người, tên bạch y kiếm khách nọ quả nhiên đang xuyên qua mấy dẫy hành lang, đi xa dần.
Chờ thêm chừng một tuần trà nữa, Cao Phong thấy rõ là không có khả năng tên bạch y nhân sẽ lộn trở về, gã bèn thi triển khinh công, nhẹ nhàng đáp xuống đất, ẩn mình trong một xó tối, tỉ mỉ quan sát tình hình trong nhà.
Mà nội viện cái khách điếm thiệt không phải nhỏ, cây cỏ trồng khắp nơi, vào lúc khuya khoắt này, nó tịch mịch âm u, khoác một tư vị khác lạ.
Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, Cao Phong chăm chú vào cái kẻ vừa trao đổi đối thoại cùng bạch y nhân.
Ở góc phía bắc của gian nhà, tên này chẳng đứng yên chỗ, khi dòm trái, lúc ngó sang phải, kế chỗ hắn sắp hàng mấy cỗ rương chuyên chở trên xe.
Thừa lúc hắn không chú ý, Cao Phong tiến nhanh đến sau lưng, thò ngón tay điểm đúng vào thuỵ huyệt của hắn. Hắn không ứ hự được một tiếng, đã ngã đổ sầm xuống tại chỗ.
Cao Phong vươn tay đỡ hắn, khẽ khàng đặt hắn nằm dài trên sàn, rồi rảo bước thật nhanh đến cái rương gần đấy nhất.
Tổng cộng tất cả tám rương, mặt trên không khoá, gã lập tức mở đại một cái ra, dưới ánh trăng, gã thấy bên trong là hai thân hình nữ nhân nằm dài, lúc trông kỹ lại, gã giật mình, lạc giọng, la lớn "Nghĩa mẫu!"
Thì ra, bên trong rương là Đinh lão phu nhân của Đinh gia trang!
Xem kỹ đến người kia, giật thót mình thêm lần nữa, gã hầu như muốn phát khóc lên được, vì người ấy không dè lại là Đinh Hiểu Lan!
Đang lúc tâm thần gã bấn loạn, bỗng từ mé sau có tiếng gió lạ vút tới, Cao Phong còn chưa kịp quày lại, thì vùng eo lưng gã bị chạm mạnh, làm gã mất tri giác, té ngửa xuống.
Khi Cao Phong tỉnh lại, trời vẫn hãy còn tối đen, gã phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, chỉ là, lần này, người ngồi kế bên giường không phải Đường Cầm nữa, bất ngờ lại là Lôi Vũ!
Cao Phong hết sức ngạc nhiên
- Đây là đâu? Sao ông lại ở đây? Chuyện này rút cục là gì vậy?
Chính Lôi Vũ cũng đang dòm vào gã, ông ta hỏi ngược lại:
- Sao ngươi cũng lại đến chỗ cái tiểu trấn này?
Cao Phong định thần ngẫm nghĩ, rồi gã hiểu ra, hỏi:
- Thì ra là ông đã điểm huyệt đánh ngã tôi?
Lôi Vũ đáp:
- Là ta!
Cao Phong la lớn:
- Đồ vô lại nhà ông! Nghĩa mẫu và Hiểu Lan thì sao rồi?
Săc mặt thâm trầm, Lôi Vũ đáp:
- Họ vẫn hãy còn nằm trong rương!
Cao Phong cũng hót hoảng ngồi nhỏm dậy:
- Ông điên rồi! Tôi đã phải chờ cả ngày mới có cơ hội cứu họ, đúng lúc đó, ông lại đến điểm ngã tôi làm chi vậy?
Gã nói xong, đã tụt xuống giường, với ý định chạy ra ngoài cửa đi cứu người, nhưng đã bị Lôi Vũ dang tay ôm chặt gã, chặn lại.
Cao Phong càng bực:
- Ông cớ sao níu giữ tôi lại?
Lôi Vũ dòm dòm vào gã, nghiêm sắc mặt, hỏi:
- Ngươi hãy nhìn ta cho kỹ xem, ta có vẻ gì là một thằng điên không?
Cao Phong căn bản chẳng lý tới lão, vận sức để vùng vẫy, thoát khỏi tay lão.
- Ông là một thằng rồ dại, một thằng điên nặng!
Lôi Vũ bảo:
- Nếu ta mà là đồ điên, ngươi liệu còn sống mà đứng ở đấy không?
Cao Phong sững sờ, gã dừng bước, nhìn vào Lôi Vũ.
Ánh mắt sắc lẻm, Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi có biết, trong mấy cái rương đó, ngoài hai mẹ con Đinh lão phu nhân, còn có ai khác nữa không?
Cao Phong lắc đầu, nói:
- Tôi không biết!
Lôi Vũ bảo:
- Trong rương còn có Nhạc Thính Thiên, con trai cuả Bang chủ bang Thiên Tinh, còn có đứa con gái bảy tuổi của Cát Như Lâu phái Hoa Sơn, còn có Dương lão gia tử vùng An Khánh nằm cùng con cháu lão, còn có một số khác mà ta không quen mặt, biết tên, nhưng họ đều thuộc về những thế gia trong võ lâm hiện thời.
Cao Phong hỏi:
- Sao ông biết?
Lôi Vũ đáp:
- Ta đã theo dõi bọn chúng ba ngày ba đêm nay, mấy cái rương ấy, ta cũng đã từng mở ra xem cả rồi.
Cao Phong lại hỏi:
- Nói vậy, lúc tôi bám theo đuôi bạch y nhân, ông cũng hay luôn?
Lôi Vũ đáp:
- Đúng thế!
Cao Phong hỏi:
- Vậy mục đích ông là gì?
Lôi Vũ bảo:
- Ta cũng không tin là ngươi có thể đoán ra mục tiêu theo đuổi của ta!
Thoáng một chút suy nghĩ, Cao Phong nói:
- Ông là đang bám theo một manh mối, đã nhận thức ra một vụ việc có nhiều dây mơ rễ má?
Lôi Vũ gật đầu:
- Quả là thế!
Cao Phong hừ lạnh một tiếng:
- Thây kệ chuyện của ông, giờ tôi cần phải đi cứu nghĩa mẫu tôi cùng Hiểu Lan ra khỏi rương!
Lôi Vũ bảo:
- Họ chỉ bị trúng mê hương mà mê man thôi, căn bản không gì nguy hiểm, muốn cứu họ ra, cần gì phải làm ngay bây giờ?
Cao Phong vốn chẳng để ý mấy lời lão nói, gã dĩ nhiên đang rảo bước đi ra ngoài!
Tiêng Lôi Vũ vang lên sau lưnggã:
- Ngươi chẳng lẽ không muốn phá cái nghi án Uy Vũ phiêu cục sao? Ngươi bộ không muốn biết vì sao Hoa Ngưỡng Hạc đã tự tận hòng vu oan giá hoạ cho ngươi sao?
Cao Phong đứng hẳn lại.
Đấy là vì hai vấn đề mà Lôi Vũ nêu lên, đich thực mang ma lực kỳ lạ, khiến gã không sao không dừng bước cho được!
Gã quày lại nhìn Lôi Vũ, hỏi:
- Những điều ông nói đều đúng cả?
Lôi Vũ đáp:
- Hai tháng vừa qua, ta chạy đôn chạy đáo, hết sức bận bịu với cái nghi án đó, vậy mà ngươi lại cho rằng ta nói giả trá?
Cao Phong ngẩn ngơ một chút, rồi bỗng hỏi:
- Bạch y nhân nhất định là cao thủ kiếm pháp đã giết chết Kim Thị ngũ hổ?
Lôi Vũ mặt thoáng cười cợt:
- Cuối cùng ngươi cũng đã thấy rõ !
Cao Phong lại do dự một lúc, rồi nói:
- Có điều tôi không hiểu rõ lắm. gã bạch y kiếm khách này có dính dáng vào đâu tới chuyện xảy ra ở Thúy Trúc trang?
Bỗng dưng nét mặt xạm xuống, Lôi Vũ nói:
- Cứ chờ đến khi mọi chuyện được soi tỏ xong hết, ngươi sẽ hiểu thôi!
Lôi Vũ nói;
- Chuyện mình phải làm bây giờ là đi ngủ, sau đó, chờ trời sáng, mình tiếp tục theo dõi.
Chợt Cao Phong nghĩ tới một điều, gã hỏi:
- Hồi nãy, tôi điểm huyệt mê đánh ngã tên canh gác, rủi bị bạch y nhân hay được, mình có còn muốn theo dõi y, sợ sẽ khó ra!
Lôi Vũ cười:
- Ngươi đừng lo, lúc ta xách ngươi đi, đã có tiện tay giải huyệt luôn cho hắn rồi!
Mặt Cao Phong có hơi nghi ngại:
- Có khi hắn ...
Lôi Vũ hỏi:
- Lúc hắn tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm là chuyện gì?
Cao Phong đáp:
- Hắn quyết phải đi kiểm tra mấy cái rương đó!
Lôi Vũ vẫn cười, hỏi tiếp:
- Thấy mấy cái rương chẳng hề hấn gì, liệu hắn có dại dột, coi rẻ tính mạng mà đi báo cáo tất cả sự việc không?
Cao Phong cũng cười:
- Hắn sẽ chẳng dại dột đâu!
o O o
Sớm mơi ... Hãy còn chưa rõ mặt người ...
Màu trời đàng đông vừa ửng hồng là Cao Phong đã tỉnh giấc, rồi gã bắt đầu ngày mới bằng đi đến lay lay Lôi Vũ, muốn đánh thức lão dậy.
Bị hắn thô bạo lay chuyển mãi, cuối cùng Lôi Vũ cũng phải thức giấc.
Cả hai nhanh chóng rửa mặt, súc miệng, đi ăn điểm tâm, thanh toán tiền trọ, nai nịt võ khí vào mình xong, họ ra mai phục nơi đầu trấn đàng kia, chờ sự xuất hiện cuả bạch y nhân cùng đoàn xe cộ của y.
Cao Phong hốt nhiên nghĩ tới một chuyện, gã hỏi:
- Ông bám theo đoàn xe ba ngày trời, thế bây giờ đã biết gốc gác của bạch y nhân chưa?
Lôi Vũ thoáng tư lự, rồi đáp:
- Y nhất định là Bạch Long sứ giả của Bạch Long môn.
Cao Phong lẩm nhẩm:
- Bạch Long sứ giả? Ừ .. đúng đấy, y phải là Bạch Long sứ giả thôi.
Lôi Vũ hỏi:
- Ngươi có quen hắn từ trước?
Cao Phong lắc đầu:
- Chỉ là tối qua, tôi nấp trên mái nhà, nghe lỏm người nọ xưng gọi y là sứ giả đại nhân, vậy hẳn y là Bạch Long sứ giả rồi!
Lôi Vũ vụt cười:
- Ngươi thiệt gan cùng mình, dám leo lên nóc nhà, nghe lén y chuyện trò.
Cao Phong chừng như có hơi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn lão, rồi hỏi:
- Nếy giả dụ bị y phát giác, thì y làm quái gì?
Lôi Vũ vẫn cứ cười, rồi mới nói:
- Ngươi chẳng may mà bị y phát giác, thì kết cục sẽ ra sao, liệu ngươi biết không?
Cao Phong có hơi bực, hỏi liền tức thì:
- Kết cục ra sao?
Lôi Vũ đáp:
- Tám phần mười là bỏ mạng, còn hai phần kia thì ...
Lão ngừng nói, lắc lắc đầu, thở dài .
Cao Phong mặt không vui, hỏi:
- Còn hai phần kia là gì? Cứ nói thẳng ra đi!
Lôi Vũ đáp:
- Hai phần kia là, nếu ngươi còn chút tỉnh trí, co giò mà bỏ chạy thiệt lẹ!
Cao Phong cười:
- Tôi không tin y lợi hại đến thế!
Lôi Vũ mặt thoáng sa sầm, lão hỏi:
- Ngươi có biết, y đã dùng tất cả bao nhiêu chiêu để đánh bại chưởng môn Cát Như Lâu của Hoa Sơn không?
Cao Phong hỏi:
- Bao nhiêu chiêu?
Lôi Vũ nói dằn từng tiếng:
- Mười chín chiêu!
Đôi mắt Cao Phong vụt loe loé, gã dòm kỹ vào Lôi Vũ, tưởng chừng trên mặt lão vừa mới có một nụ hoa anh đào mọc ra cấp kỳ. Dòm dòm một lúc, rồi gã mới hỏi:
- Mười chín chiêu?
Lôi Vũ gật đầu.
Cao Phong sa ngay vào một trạng thái thâm trầm, mặt gã hiện nét vừa có phần nghi ngờ, vừa có phần kinh hãi, thấy rất rõ, gã đang nghĩ xem, khi gã giao tranh cùng Cát Như Lâu, tay tông sư một đại võ phái, muốn thắng ông ta trong mười chín chiêu, trận chiến sẽ phải diễn ra như thế nào?
Một lúc thật lâu sau, Cao Phong mới hỏi:
- Là chính mắt ông nhìn thấy?
Lôi Vũ đáp:
- Tuy ta chẳng chính mắt thấy, nhưng đấy là lời thuật lại của một người quen mà ta hết sức tin cẩn, cái kết cục ấy theo người đó nói, chẳng thể nào là bịa đặt!
Cao Phong thở ra:
- Cứ nhìn các vết kiếm thương y dùng sát hại Kim Thị ngũ hổ đủ khiến người ta phát sợ, chuyện y đánh bại Cát Như Lâu trong vỏn vẹn có mười chín chiêu, chả phải là một quái sự sao?
Bất chợt Lôi Vũ xua tay, ra hiệu cho gã ngừng nói.
Cao Phong ngưng thần nghe ngóng, nơi đầu đường ra trấn, quả nhiên là bạch y nhân nọ hộ tống đoàn xe ngựa, y đang tiến lại gần.
--- Xem tiếp chương 129 ---