Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 30: Tự Học
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Hai thầy trò về ăn cơm xong xuôi Lâm Thanh nói:
" Tiểu tử, ngươi đã học được những tuyệt kĩ cần thiết rồi, chiều nay ta cho phép ngươi nghỉ ngơi, ngày mai tự tập những kĩ năng đó, ta có việc phải đi một chuyến, ngươi ở đây tự lo liệu " Lâm Thanh có một nhiệm vụ cần phải đích thân đi nên ông dặn hắn trước.
Thiên Văn cũng biết Lâm Thanh đi làm việc đại sự nên cũng không hỏi gì chỉ gật đầu nói:
" Sư phụ đi đường cẩn thận "
Quang Liên lái xe đưa Lâm Thanh xuống núi. Trời đất hôm nay rất xấu có vẻ sắp có mưa, tuy nhiên với tay lái của Quang Liên rất nhanh họ đã xuống núi.
Về phần Thiên Văn được nghỉ buổi chiều nên hắn cũng mở tivi ra xem, nhìn thấy trên chiếc đầu đĩa có cái VCD " Dị Nhân thế hệ đầu tiên" hắn tò mò mở ra coi. Hắn vừa xem phim vừa há hốc mồm miệng, nhất là những cảnh như dùng tay hút cả con tàu lên khỏi mặt biển, rồi đi vào tâm trí người khác, còn có cảnh khiến hắn nín thở đó chính là cảnh dị nhân bắt ngườii rồi dịch chuyển tức thời.
Xem cũng chỉ là xem thôi hắn cũng biết đấy là điều giả tưởng, tốc độ nhanh thế thì mắt ai mà theo được. Tắt cái đầu đĩa hắn chán nản không có việc gì làm, cuối cùng hắn lại đi luyện công tiếp.
Đi đến rừng cây nhỏ hắn lại tập khinh công, phải nói càng ngày hắn nhảy càng nhanh, chỉ cần vừa đặt chân nên cành này hắn đã ngay lập tức đổi cành khác.
Tập một lúc hắn thấy hơi chán, hắn liền móc cái di động ra nhắn tin với Thu Trang. Trời càng ngày càng âm u, cả khu rừng cũng chuyển sang màu tro. Vì là lần đầu tiên đến đây nên hắn cũng chủ quan, thấy trời tối còn tưởng mùa đông nhanh tối, vì thế hắn cứ hì hục bấm máy.
" Xẹt... Rầm " Một tia sét xanh ngắt, đánh thẳng vào một cành cây chỗ Thiên Văn đang ngồi. Bỗng dưng người Thiên Văn co quắp rồi ngã bịch xuống đất, hai mắt hắn trợn ngược rồi ngất đi. Chiếc điên thoại của hắn thì may hơn hắn, rơi đúng xuống một bụi dương xỉ nên không việc gì. Trời bắt đầu có vài hạt mưa bay bay rồi từ từ trắng xóa cả khu rừng.
" Đoàng " Mẹ kiếp con khỉ chết tiệt.
Một tên thợ săn đang đuổi theo một cặp mẹ con nhà khỉ, ngồi mai phục đã rất lâu mới thấy hai con khỉ này nhưng thật không may lại bắn trượt nên hắn rất tức tối.
Rượu đây là một thứ đồ uống khoái khẩu của phái mạnh, người ta thường ngâm rượu với những thứ như, thuốc bắc, các loại rễ cây quý hiếm như sâm, linh lăng. Đặc biệt hơn nữa là với rắn độc, bìm bịp, cá ngựa, sao biển. Có những người có sở thích cực kì bệnh hoạn, họ còn giám ngâm cả động vật linh trưởng, phôi thai v.v... Những người có tiền luôn biết cách làm những việc cực kì điên rồ. Nguyễn Quang Đông là một người Trung Quốc có sở thích bệnh hoạn này đặc biệt hắn rất thích ngâm động vật linh trưởng. Hắn có thể trả giá tới 5 vạn nhân dân tệ chỉ đổi lại một con khỉ con vừa sinh. Hắn còn khủng bố hơn nữa với việc, không tiếc tay trả 10 vạn nhân dân tệ để đổi lại xác của cả hai mẹ con nhà khỉ.
Lê Văn Mai, một thợ săn sống ở bản Mường, vì nằm sát biên giới nên có lần hắn đã gặp được Nguyễn Quang Đông. Vốn là một kẻ vô cùng hám lợi hắn đã không từ một thủ đoạn nào để bắt khỉ, từ khỉ to tới khỉ con kể cả khỉ vừa sinh. Cánh rừng nhỏ này vốn là một nơi rất nhiều khỉ, nhưng hiện khỉ ở đây đã liệt vào sách đỏ. Cánh rừng nhỏ này vốn rất ít người biết tới, nhưng từ lúc Lê Văn Mai phát hiện ra thì cánh rừng không một ngày yên ổn.
" Cuối cùng cũng tìm được chúng mày " Lê Văn Mai giương khẩu súng lên hướng về phía hai mẹ con nhà khỉ, đang tìm cách chạy qua một mảnh đất trống.
" Đoàng ...Bụp " Con khỉ mẹ bị bắn vào chân, nó cố gắng ôm con lết từng bước về phía trước.
Tiếng súng nổ như sấm vang trời ấy đã khiến Thiên Văn tỉnh lại, đưa mắt quan sát khắp khu rừng, cuối cùng hắn dừng lại tại khu đất trống:
" Khốn kiếp, lũ chó má không có chút lương tâm " đập mạnh tay xuống đất hắn chửi.
Câu chửi vừa rứt, thì hắn lại thấy tên thợ săn giơ khẩu súng lên định bắn tiếp. Nhìn mẹ con nhà khỉ đang lết từng bước trên đất, nước mắt hắn không biết từ lúc nào ứa ra.
" Vù.." trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn dùng lực nghiêng người lao về phía trước " không thể tin nổi chỉ mất không đầy 2 giây, cơ thể hắn đã đứng trước họng súng.
" Ngươi bắn đủ chưa? Ngươi đã giết bao nhiêu khỉ rồi? " Thiên Văn hỏi.
" Mày là ai? tránh ra ngay lập tức nếu không ông giết chết mày " Lê Văn Mai to tiếng chửi.
" Tao hỏi mày mày điếc à? " Không nói gì nhiều ngón tay Thiên Văn đã chỉ vào bụng tên thợ săn ác ma này.
Lê Văn Mai không hiểu gì cả, hắn còn tưởng Thiên Văn là bê đê muốn chiếm tí tiện nghi của hắn, ai ngờ rùng mình một cái cơn đau lập tức chay xộc lên não.
"A..." Tiếng hét đau đớn của Lê Văn Mai giống hệt một con lợn bị chọc tiết.
" Nói cho tao biết mày giết khỉ để làm gì?" Thiên Văn không màng sự đau đớn của hắn hỏi.
" Tha... tha mạng, tôi giết khỉ để bán cho người ta ngâm rượu, hắn là Nguyễn Quang Đông ở ngay tiếp giáp Lạng Sơn, hắn có sở thích ngậm rượu bằng khỉ con, xin...xin ngài tha cho tôi " Lê Văn Mai đau đớn van xin.
Nghe cái câu trả lời của một tên mất hết tính người Thiên Văn nghiến răng, đưa tay lên chỉ thẳng vào đầu gối phải của Lê Văn Mai.
" Bụp " một tiếng cái chân phải của Lê Văn Mai rời ra. Chưa kịp hiểu gì, ngay cả cái chân rời ra khỏi cơ thể, hắn vẫn si ngốc nhìn Thiên Văn.
Được một lát cơn đau truyền đến, hắn trợn mắt há mồm, hai mắt hắn từ từ đỏ lòm nhìn rất kinh khủng.
Gào thét vang trời cơ thể hắn run lên, cái đùi phải máu vần chảy ròng ròng, mặt mũi hắn bây giờ trắng bệch không có lấy một chút huyết sắc.
Thiên Văn cũng không phải là loại tàn nhẫn gì, điểm huyệt cầm máu cho hắn, rối điểm thêm một cái vào trán hai mắt hắn tư từ nhắm lại. Thiên Văn vốn là kẻ ham học, hắn đã học qua một số cách sơ cứu vết thương nên cũng nhanh chóng băng bó cho hắn rồi rời đi.
Đi tới chỗ hai mẹ con nhà khỉ đang lết tới bìa đá, hắn không làm gì chỉ dùng ngón tay chỉ vào vết thương, viên đạn từ từ chui ra, hái một chút cỏ dại hắn nhai nhai rồi đắp vào cho con khỉ mẹ. Điểm huyệt cầm máu và ngăn chặn sự đau đớn ở chân con khỉ mẹ, thấy chân con khỉ không sao nữa hắn liền rời đi.
Kì quái, sao mình lại lao nhanh thế nhỉ, lúc đó mình chỉ dồn sức vào chân rồi lao đi, hình như mình còn chưa bước chân nữa tại sao lại có mặt ở trước nòng súng được?.
Đây là câu hỏi trong đầu của hắn, hắn cứ vừa đi vừa nghĩ. Đi đến cuối bãi đất trống hắn lại quay đầu lại làm động tác y chang lúc lao ra chặn súng. Vụt một tiếng hắn đã ngay lập tức đứng ở một vị trí khác cách đó tầm 15 mét.
" Cái quái gì vậy đây không phải dịch chuyển tức thời sao?" làm lại mấy lần nữa hắn sung sướng kêu lên.
" Ha ha đúng rồi đúng là nó rồi, đây chính là dịch chuyển tức thời đúng, không sai ". Hắn cứ tự hỏi tự trả lời, vừa đi hắn vừa nghĩ.
" Nếu dịch chuyển xa hơn một chút thì tốt hơn, chỉ có 15 mét thì hơi ít, nếu đối thủ mà đông mình dịch chuyển xong chúng sẽ thấy ngay "
" Nhìn thấy, ha ha đúng rồi nhìn thấy mình thì con khuya đi " Không hiểu tại sao hắn lại vừa cười vừa nói, tóm lại chuyện gì xảy ra tiếp theo đây?.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 31: Nhanh Như Điện
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Trong lúc Thiên Văn bất tỉnh nhân sự, cũng chính lúc này mái tóc của hắn đồng thời chuyển sang màu đỏ. Bao quanh mái tóc đỏ thỉnh thoảng còn phát ra tiêng nổ lụp bụp, rồi từ từ mái tóc lại chuyển thành màu trắng tinh khiết. Lúc Thiên Văn tỉnh dậy hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này, lúc ấy hắn chỉ lo kíu hai mẹ con nhà khỉ mà quên mất tại sao mình ngất dưới đất.
" Ha ha luồng sét kia thật mạnh, may sao có mái tóc này nếu không hôm nay mình biến thành con heo quay mất " Thiên Văn vừa đi vừa đắc ý cười nói.
" Để xem tốc độ khinh công của mình đến đâu " Thiên Văn vừa nói xong thì vụt một cái cơ thể hắn lao đi còn nhanh hơn cả điện có mang máy quay phim lại tua cũng không thể quay nổi. Chân của hắn đạp những vách đá lao đi, cơ thể thì thoát ẩn thoát hiện.
Hí hửng với tốc độ mới của mình, đột nhiên hắn nhớ:
Mình có dị năng tàng hình tại sao không thử, thế là hắn ẩn thân rồi lại dịch chuyển tức thời.
Cuối cùng chơi chán hắn mới mò về nhà.
Về đến nhà hắn cắm nồi cơm, bật cái tivi rồi xem lại cái đĩa VCD hồi trưa. Hắn vừa xem vừa bĩu môi nói:
" Mấy ông làm phim ở Hollywood này toàn chém gió, có giỏi các ông dịch chuyển tức thời cho tôi xem " Vừa sở hữu một dị năng cực kì kinh khủng hắn rất tinh vi, thế nhưng một lúc sau hắn lại xìu xuống.
Trầm ngâm một lúc Thiên Văn lại gãi đầu gãi tai:
Khinh công của tên kia nhanh như mình, thế nhưng hắn lại có thể bay tới bay lui, còn mình nếu không có vật để làm điểm tựa chắc chưa nhảy lên đã ngã. Đang vui vẻ thì hắn lại trùng xuống, đến lúc ăn cơm hắn cố lắm mới được 3 bát, thế là hắn lên giường. Mới có 9 giờ tối lên hắn vẫn chưa thấy buồn ngủ, lấy chiếc điện thoại vẫn còn ướt ướt ra, hắn lau qua rồi bắt đầu buôn chuyện vớii Thu Trang.
Ngồi nhắn tin vơi Thu Trang một lúc hắn liền trở lên vui vẻ. Phải nói thật hắn thấy nhắn tin vui hơn gọi điện nhiều, những câu trong khi nói chuyện hắn không giám nói thế mà khi nhắn tin hắn nói toàn những lời có cánh, khiến cô bé Thu Trang ngượng chín cả mặt. Buôn điện thoại tới 10 giờ hắn xin phép đi ngủ, thế là trùm chăn kín đầu bắt đầu mơ mộng.
Bởi vì hôm qua vừa bị một nguồn dị năng lớn đánh vào cơ thể, cơ thể của hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng. Mới sáng tinh mơ khoảng 4 giờ, cơn đau quằn quại khiến hắn tỉnh dạy, cố gắng bò khỏi chăn hắn lập tức ngồi thiền.
Xẹt... xẹt, nhưng luồng điện sáng chói mắt từ hai bả vai từ từ xuất hiện mái tóc bạc cũng dần dần chuyển sang màu đỏ. Nhớ cách vận công của Phạm Đình hắn bắt đầu kết ấn đẩy lực lượng thoát ra, rồi từ từ thu lại. Lần này khác với lần trước, mái tóc đỏ của hắn không đổi thành màu trắng như mọi khi mà từ từ chuyển sang màu đen nhánh.
Thấy sự lạ lùng này hắn hoang mang nghĩ:
Không lẽ mình đẩy lực lượng ra ngoài quên thu lại sao? không đúng mình rõ ràng thu lại rồi kia mà?.
Cứ vừa hỏi vừa trả lời hắn liền nghĩ:
không được phải ra thử mới biết là có thu hay không, vụt cơ thể hắn lại lao ra khỏi căn nhà, rồi lại truyền từ cái thân cây này đến cái cành cây khác. Thử cái dị năng kiếm chỉ cũng không thấy có thay đổi gì hắn đành lắc đầu quay về rửa mặt mũi ăn sáng.
" Thật là lạ, tại sao lần này không giống mọi lần, mái tóc này sao lại đột nhiên chuyển thành màu đen? " Không bỏ được sự nghi vấn của mình, Thiên Văn đi ra bãi đất mà cứ lẩm bẩm, cuối cùng hắn chốt hạ một câu:
" Khi nào sư phụ về tìm người giải thích"
Đi tới bãi tập, mang cái tâm lý sợ mất dị năng hắn lao vào tập như trâu. Suốt một ngày trời cứ chạy rồi bay, hết dùng kiếm chỉ phá đá lại chạy tới thác nước ngồi thiền mặc dù hắn không phải luyện thứ này nữa.
Cả ngày luyện tập không nghỉ ngơi gì, khi hắn bò về tới căn nhà gỗ thì cũng 7 giờ tối. Lôi chút cơm nguội ra ăn hắn lại đi lên giường nằm nghĩ ngợi.
" Rõ ràng mình không bị mất chút dị năng nào cả, tốc độ vẫn thế, tàng hình, ẩn dị năng,kiếm chỉ tất cả không có gì thay đổi có khi còn mạnh hơn trước "
Cứ tự hỏi rồi tự trả lời đột nhiên hắn A lên một tiếng:
" Đúng chính là thế " Hắn vừa nói vừa chạy tới chỗ cái máy phát điện rồi hắn đưa tay vào xem có bị giật không.
Ngón tay vừa chạm vào hắn đã co quắp cả người lại:
" Ha ha thì ra là vậy, mái tóc của mình không thể tiếp nhận dị năng ngoại lai được nữa. Khởi động một màng mỏng vô hình hòa lẫn dưới da, hắn lại tiếp tục sờ vào dây điện.
Tay hắn sờ vào rồi có ý cầm cả sợi dây mát để vào tay mà chẳng thấy hiện tượng gì cả, hắn gật đầu nói:
" Vẫn mình đồng da thép, mấy cái thứ này làm sao làm khó được mình " Miệng cười toe toét vì tự mình giải ra đáp án, thế là hắn lên giường đánh một giấc tới sáng.
Sáng hôm sau hắn lại dậy sớm, làm công tác vệ sinh xong hắn đi ra ngoài tham quan.
Mấy hôm nay ở đây mà chỉ lo luyện tập chưa có dịp tham quan hôm nay hắn gật đầu cho phép mình trốn tập một bữa.
Vì nơi Thiên Văn ở là trên đỉnh núi, lại còn là ở trong một cái động nên không khí ấm hơn ở ngoài nhiều.
Vừa bước ra ngoài hắn đã thấy cơ thể hơi có chút lạnh lạnh, bây giờ nhiệt độ ở đây cũng khoảng 4 đến 5 độ. Khắp nơi bao phủ một màn sương trăng xóa cực kì hùng vĩ, khắp nơi là cây cỏ, đẹp đến lạ kì.
Xẹt thân thể hắn lao đi trên con đường mòn nhỏ, tới chỗ lúc trước Quang Liên để xe thì có một con đường to hơn. Vì hôm qua có mưa nên đường rất bẩn, nhìn đường không mấy tốt hắn liền nảy ra ý, dùng khinh công xuống núi cũng là tập luyện luôn. Từ đỉnh Mẫu Sơn xuống dưới cũng không xa là bao, với tốc độ khinh công kinh người của Thiên Văn chỉ một lúc sau hắn đã ở dưới đất, xung quanh còn thấy vài ngôi nhà và một con đường trải dài.
Dịch chuyển một lúc hắn đã ra tới đường cái, thấy có một bác xe ôm hắn nói:
" Bác ơi! chở cháu tới chợ biên giới được không bác? "
" Ồ cháu muốn tới chợ Tam Thanh sao? lên xe đi bác chở " Người lái xe ôm nói.
" Bao tiền hả bác " Thiên Văn hỏi luôn vì hắn sợ bị nói thách giá với lại tiền hắn cầm trong người cũng không nhiều.
" Đáng bao nhiêu đâu, bác lấy rẻ thôi 40 ngàn đi được lên xe " Vì sáng sớm phải mở hàng nên bác xe ôm này cũng không nói thách giá.
" Vậy được bác chở cháu đi " Thiên Văn lên xe.
Lên tới khu chợ biên giới Thiên Văn xuống xe trả tiền. Hắn muốn tới đây cũng chỉ muốn mua ít đồ dùng cá nhân thôi, tiện thể nạp ít tiền vào điện thoại.
Phải nói rằng chợ biên giới này rất đông, mới sáng sớm mà ở đây đã nườm nượp người. Nghe giọng thì có người Hà Nội, Hải Phòng, Hà Giang v.v...
Đi vào trong khu chợ hắn dùng dị năng nhìn quanh, âm thầm kêu khổ lắc đầu:
Tại sao lại đông đến như vậy.
Nhìn về phía bán hàng quần áo, hắn liền cười trừ.
Tất cả các lối đi trong chợ đều luôn trong tình trạng lúc nào cũng gần như tắc nghẽn. Người chen người, hàng chen hàng. Ở chốn “thiên đường mua sắm này” đông nhất vẫn là các quầy hàng bán đồ điện tử, chăn ga và quần áo.
Tất nhiên là gần như 100% là hàng Trung Quốc từ bên kia cửa khẩu mang sang. Tiếng nhạc nện thuỳnh thuỵch phát ra từ mấy chiếc loa của các hàng đầu đĩa đứng bán ở cửa chở khiến không khí trở nên sôi động, xua tan cái u ám của tiết đông.
Tiếng cười nói xen lẫn cả người Hoa lẫn Việt tạo nên tạp âm đặc trưng mà chỉ chợ biên giới mới có. Mấy tay bán “hàng nóng, hàng lạnh” đứng thập thò ở cửa chợ, thấy khách nào dáng vẻ dân chơi từ miền xuôi lên là sáp lại gạ gẫm.
Đi tới một cửa hàng bán sim thẻ hắn mua cái thẻ viettel rồi nạp vào điện thoại. Nhìn quanh thấy có một cửa hàng bán rượu, người bán rượu này có vẻ là người hoa hắn liền đến gần cười nói:
" Ở đây có loại rượu nào đặc biệt không anh?" hắn muốn mua về cho Lâm Thanh một hũ,vì thế hắn hỏi Nguyễn Quang Đông.
" Rượu đặc biệt? " Ngó ngang ngó dọc một hồi Nguyễn Quang Đông thấy hắn có gì khả nghi liền vẫy vẫy bảo hắn đi vào trong.
Lúc mới bước vào Thiên Văn còn nhìn thích thú, đủ các loại rượu, ngâm thuốc, tắc kè, cá ngựa v.v.. Vốn nhắm vào chai rượu thuốc, không ngờ Nguyễn Quang Đông lại kéo hắn vào trong.
" Anh lại có rượu gì tốt hơn những rượu trưng bày ngoài kia hay sao? " Thiên Văn hỏi.
Thấy Thiên Văn hỏi thế Nguyễn Quang Đông còn tưởng hắn khinh mình không có rượu gì đặc biệt. Cơn giận bốc lên thế là hắn mở cánh cửa đựng mấy hũ rượu quý của mình ra đắc ý nói:
" Sao? đã đủ độc chưa "
Thiên Văn vừa thấy cánh cửa tủ mở ra thì đột nhiên chết lặng.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 32: Những Kẻ Man Rợ
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
" Nạn diệt chủng " cụm từ được hầu hết nhân loại biết đến. Khoảng 2 triệu người đã chết trong thời gian 4 năm cầm quyền của Khmer Đỏ ở Campuchia vì đói khát, bị hành hạ, tra tấn và hành quyết.
Nạn diệt chủng Rwanda xảy ra trên đất nước châu Phi, Rawada bắt đầu từ ngày 7 tháng 4 năm 1994 ở thủ đô sau khi chuyên cơ của Tổng thống bị bắn rơi. Nạn diệt chủng này kéo vào cuộc chiến hai sắc tộc Hutu và Tusi của Rwanda. Chủ yếu là người Tutsi bị sát hại.Chỉ trong vòng 100 ngày, có tới trên 800.000 người Tutsi ôn hoà và một số ít người Hutu bị giết, ghi dấu ấn vào một trong những nạn diệt chủng kinh hoàng nhất trong lịch sử nhân loại.
Lịch sử đã lên án hành động dã man trên nhưng bây giờ thì sao?
Trung Quốc, quốc gia đông dân nhất hành tinh vẫn thường xuyên phải lo sợ vì nạn giết người bán nội tạng. Thật ra không chỉ có Trung Quốc thôi đâu, hầu hết trên khắp thế giới đều diễn ra hiện tượng tàn nhẫn này.
Giết người, nạn diệt chủng thật sự rất dã man nhưng nó thưởng diễn ra ở người trưởng thành.
Lấy phôi thai còn chưa thành hình để ngâm rượu, một sự thật vô cùng dã man đang là tâm điểm của mọi người trên toàn thế giới.
Từ phôi thai 2, 3 tháng tuổi cho tới phôi thai 8,9 tháng sắp chào đời đều là nạn nhân của hành vi man rợ này.
Nguyên Quang Đông vừa mở cánh cửa tủ rượu ra, đập vào mắt Thiên Văn là những hũ rượu vô cùng kinh dị. Phôi thai người từ bé đến lớn, phôi thai khỉ, mẹ con khỉ cùng ngâm chung v.v...
Chết nặng trong khoảnh khắc ấy:Sát nhân là đây sao? đây có còn là con người không? một kẻ man rợ. Hai mắt Thiên Văn từ từ đỏ hoe vì tức giận:
" Kẹt kẹt " Hai hàm răng nghiến vào nhau như muốn nghiền hết canxi ra vậy. Cũng đúng thôi, nhìn những kẻ man rợ này thì ai mà không như Thiên Văn.
Chụp lấy cổ áo Nguyễn Quang Đông, Thiên Văn không nói một tiếng nào đưa ngón tay chỉ vào ba huyệt ở giữa thân Nguyễn Quang Đông.
Vụt một cái, thân hình Thiên Văn biến mất trong không khí.
Hộc hộc, vừa dịch chuyển tới một cái ngõ vắng, hai tay ôm đầu, hai mắt đỏ sọng vì giận hắn chửi:
" Con mẹ bọn bất nhân, vì một chút tiền mà chúng mày lỡ giết cả một đứa trẻ chưa sinh ra sao? "
Không giám ở lại cái chợ này nữa, vụt một cái hắn biến mất khỏi cái ngõ hẻm.
Không ngờ rằng hắn vừa ra khỏi cái cổng chợ, mái tóc của hắn liền truyền tới một cảm giác lạ như là có một nguồn lực lượng lớn ở quanh đây.
Vốn đang ẩn thân hắn từ từ quan sát, đôi mắt tinh anh xuyên thấu mọi nơi kể cả những góc hẻm.
Đôi mắt hắn nhìn tới cái cửa hàng của Nguyễn Đông Quang thì dừng lại.Trong Tiệm có một gã trung niên, ước lượng khoảng trên 40 tuổi, hắn vừa lay vừa nói gì đó với mấy tên mặc đồ đen.
Nguyễn Quang Phục là bố của Nguyễn Quang Đông, vốn là một bác sĩ của một bệnh viện nhân dân tỉnh Quảng Tây Trung Quốc. Trong một lần bị cục vệ sinh điều tra vì tội buôn bán và làm giả thuốc hắn đã bị bắt và ngồi tù 10 năm. Vốn tưởng rằng hắn đã hưởng sự trừng phạt, thật không ngờ hắn vào tù chưa tới 1 năm thì được thả ra.
Cảm nhận được trên người Nguyễn Quang Phục tản mát một luồng khí tức vô cùng lớn. Thiên Văn lập tức ẩn dị năng đến mức thấp nhất, từ từ đi về phía cái quán rượu đó một lần nữa.
Đi tới cửa hàng Thiên Văn hỏi thăm:
" Xin hỏi ông chủ, ở đây có loại rượu nào tốt không? "
Thiên Văn không biết Nguyễn Quang Phục là ai, chẳng qua muốn biết cũng rất đơn giản, lập tức dùng dị năng nhìn vào suy nghĩ của Nguyễn Quang Phục:
" Mẹ kiếp, bây giờ mài còn hỏi rượu làm chó gì, con tao chết rồi mày không thấy à " một suy nghĩ hiện lên trong đầu Thiên Văn.
Hóa ra mày là bố của thằng chó đẻ này ư, vậy thì hôm nay tao cho cả bố con mày cùng chết. Có suy nghĩ ấy trong đầu Thiên Văn đưa năm ngón tay lên chỉ vào người Nguyễn Quang Phục.
Phụt... dòng máu tươi bắn xuống nền nhà. Nói cho tao biết mày là ai? nếu không hôm nay mày chắc chắn phải chết.
Thiên Văn nằm bẹp dưới nền xi măng, bụng hắn có một cái lỗ máu ở đó chảy ra từ từ loang khắp người.
Thiên Văn cứ tưởng răng ẩn dị năng đi thì Nguyễn Quang Phục sẽ không thể phát hiện ra, nhưng thật không ngờ rằng lúc Thiên Văn giơ năm ngón tay lên thì dị năng lại phát ra.
Nguyễn Quang Phục, một dị năng giả vô cùng mạnh. Sở dĩ hắn được thả ra cũng bởi vì hắn đã khai ra thân phận mình với đất nước, cũng bởi vì dị năng giả rất hiếm nên chính phủ Trung Quốc quyết định thả hắn. Nguyễn Quang Phục vừa ra tù, ngay lập tức được an bài tới làm việc cho một bệnh viện tư nhân ở Vân Nam. Làm trong bệnh viện này hắn đã làm đủ mọi trò, đặc biệt nhất là lấy phối thai của sản phụ để ngâm rượu và tất nhiên con trai của hắn cũng chính là kẻ bán hàng cho hắn.
Vốn hôm nay hắn đi đến khu chợ biên giới này thăm con trai, thật không ngờ vừa vào tới cửa tiệm đã thấy con trai nằm chết vật trên đất. Tuy chia rẽ mẹ con người ta thì không có gì là đau đớn, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy thằng con trai nằm trên đất hắn đã sôi máu lên.
Lúc tay Thiên Văn giơ lên, khoảng khắc ấy dị năng của Thiên Văn bị hắn cảm nhận được. Nhanh như chớp, cánh tay phải của hắn như một con dao, hướng thẳng bụng Thiên Văn mà đâm tới.
" Mày nghe cho rõ đây, có phải mày giết con tao? mày là dị năng giả sao? " Nguyễn Quang Phục hai mắt sát khí đằng đằng nhìn Thiên Văn hỏi.
Vốn là người giám làm giám nhận Thiên Văn mặt mày méo mó nói:
" Đúng là tao giết nó, tao là dị năng giả hay không, mày nhìn thì biết " Thiên Văn trả lời tuy không hết nghĩa nhưng Nguyễn Quang Phục vẫn có thể hiểu.
" Mẹ mày con chó, nó làm gì mày mà mày giết nó. Tao thấy mày là dị năng giả cũng phải đạt tới cấp 4 rồi, tại sao lại giết một người bình thường? " Nguyễn Quang Phục căm giận hỏi.
" Vì sao tao giết nó sao? mày nhìn mấy bình rượu kia phải tự hiểu chứ, còn về phần tao là dị năng cấp mấy tao cũng chẳng biết, tao chi biết hắn làm điều xấu hắn phải chết " Thiên Văn xác định hôm nay mình có lẽ sẽ chết nên không sợ gì nói thẳng.
Nguyễn Quang Phục đau đớn nhìn thằng con trai hai mắt rưng rưng:
" Nó vì ta mà bị giết sao? ta làm thế là sai sao? ta chỉ muốn cho nó sống tốt thôi mà " Đang hoang mang vì cái chết của thằng con trai, Nguyễn Quang Phục tức tối đá vào đầu Thiên Văn một cái.
" A.." Thiên Văn hai tay ôm đầu kêu la thảm thiết, lúc này người đi chợ cũng chú ý tới biểu hiện ở trong quán rượu.
" Này anh làm cái gì vậy? tai sao lại đánh người máu me be bét thế kia? " Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nói.
" Đúng vậy tại sao anh lại đánh người? muốn tôi báo cảnh sát không " Một cô gái thấy vậy liền rút điện thoại lên ấn số.
Nguyễn Quang Phục chẳng sợ mấy người dân này, chỉ cần hắn khởi động dị năng lên là có thể thành toàn cho đám người này. Nhưng hắn cũng rất khôn ngoan không ra tay. Chỗ hắn đứng đây vốn là nước bạn, hắn mà ra tay thì ngay cả chính phủ Trung Quốc cũng không giải quyết được, trừ khi xảy ra chiến tranh.
Biết không thể làm gì được nữa hắn bèn rút lui, hắn sẽ tìm một chỗ không có người xử lý Thiên Văn sau.
Lâm Thanh vừa mới từ dưới xuôi lên ai ngờ không thấy Thiên Văn đâu. Đợi suốt một ngày trời vẫn chưa thấy Thiên Văn về, ông bèn xuống núi tìm kiếm.
Hỏi thăm rất nhiều người nhưng chẳng ai biết Thiên Văn là ai, đang buồn bực thì đập vào mắt ông là trang bìa tờ báo an ninh :Hôm qua, tại khu chợ biên giới, một người Việt Nam đã xảy ra xung đột với một người Hoa, hiện đang nằm cấp cứu tại bệnh viện đa khoa Lạng Sơn, bệnh viện đang tiến hành xác minh danh tính. Đại loại trên tờ báo viết vậy, nhưng cái mặt Thiên Văn ở trên ảnh thì sao qua mắt được Lâm Thanh.
Bắt một chiếc taxi chạy một mạch tới bệnh viện. Lâm Thanh liền hỏi phòng, làm thủ tục nhập viện cho Thiên Văn.
Vừa vào tới phòng cấp cứu Lâm Thanh đã nhíu mày, Thiên Văn nằm mê man ở một chiếc giường gần như không có một chút tỉnh táo.
" Đồ đệ đồ đệ, tỉnh lại tỉnh lại " Lâm Thanh dở cái áo bệnh nhân của Thiên Văn lên, thì cả bụng của hắn băng bó chằng chịt. Ngước mắt lên nhìn về phía trán của hắn còn nguyên một cục u rất to, may sao không phải chỗ tử huyệt.
Lâm Thanh cho tay vào trong cái túi sách lấy ra một viên gì đỏ đỏ, cho hắn uống xong ông liền ngồi đợi.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 33: Mất Tất Cả
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Lâm Thanh cùng Phạm Đình đều là thành viên của gia tộc họ Hà, những truyện Lâm Thanh gặp phải đều được báo cáo lại. Được sự đồng nhất của các trưởng lão trong tộc Lâm Thanh, Quang Liên cùng hơn chục cao thủ trong tộc được phái đi tiêu diệt gia tộc William.
Với chiến lược đánh nhanh rút nhanh, Lâm Thanh cùng những cao thủ võ thuật trong tộc lập tức lên đường.
Đã biết trước những dị năng giả của gia tộc William rất mạnh, không ngờ khi chạm mặt lại mạnh đến vậy.
Hai bên ở thế giằng co cả nửa ngày, nhưng do bên Lâm Thanh toàn người dùng võ nên cuối cùng toàn bộ thành viên trong tộc bị giết, chỉ còn lại Lâm Thanh và Quang Liên. Tuy nhiên gia tộc William cũng bị tổn thất vô cùng nặng lề. Ngoại trừ William Kai và bốn vị trưởng lão, tất cả dị năng giả đều bị tiêu diệt.
Vì muốn bảo toàn cho gia tộc, một trưởng lão của gia tộc William đã dùng đến Pluton, thật không may người bị bắn lại là Lâm Thanh. Trưởng lão kia bắn xong khẩu Pluton cũng tự hộc máu mà chết, còn về phần Lâm Thanh do không phải là dị năng giả nên chưa chết ngay. Thấy Lâm Thanh đang đau đớn Kai và bốn vị trưởng lão liền lao tới định giết Lâm Thanh, rất may Quang Liên chuẩn bị một ít vôi bột nên hai người chạy thoát.
Lâm Thanh cùng Quang Liên may mắn chạy về tới Việt Nam. Cố gắng dữ hơi thở cuối cùng, Lâm Thanh đã đưa tất cả nội lực còn lại trong người vào viên Nội đơn.
Cuối cùng khi cho Thiên Văn uống xong viên thuốc, Lâm Thanh cũng trút hơi thở cuối cùng cạnh đồ đệ.
Một canh giờ sau Thiên Văn mơ màng mở mắt, toàn thân giường như không có cảm giác đau đớn. Nhìn quanh xem mình đang ở đâu, đột nhiên đôi mắt hắn ngừng lại trên người Lâm Thanh.
" Sư phụ, sư phụ người tỉnh dậy " Thiên Văn tưởng rằng Lâm Thanh ngủ quên, định gọi dậy không ngờ lay lay một cái, Lâm Thanh liền ngã cái bịch xuống đất.
"A Sư phụ người đừng dọa con " Tiếng hét của Thiên Văn cũng đánh thức mấy bệnh nhân cùng phòng.
" Bác sĩ bác sĩ " Một người nhà bệnh nhân thấy thế liền chạy ra cửa gọi bác sĩ.
Thiên Văn nhảy khỏi giường, bế Lâm Thanh lên ngón tay hắn run run đưa về phía mũi của sư phụ.
"A ... Sư phụ người sao vậy? người đừng bỏ con lại " Sự thật rất phũ phàng, tay Thiên Văn chạm tới mũi của Lâm Thanh nhưng không có một chút khí nào đi qua cả.
Một bác sĩ nghe được thông báo liền gấp rút chạy vào, rất khẩn trương ông tới chỗ Lâm Thanh. Khám kĩ càng một lúc bác sĩ nói:
" Xin chia buồn với anh, ông ấy đã ra đi, chắc cũng được 2 giờ rồi " Bác sĩ lắc đầu lấy một tấm vải trắng che đi khuôn mặt Lâm Thanh. Một lúc sau có mấy y tá tới kéo chiếc giường đi ra khỏi phòng.
Bác sĩ đau buồn quay lại nói:
" Anh và người nha mau chuẩn bị lễ tang đi "
Thiên Văn đang chết trân không biết làm gì cứ ngây ra. Anh chàng vừa rồi gọi bác sĩ liền nói:
" Ông ấy ngồi ở đây đã hơn hai tiếng rồi, tôi thấy ông ấy cho anh uống thuốc gì đó rồi nằm ở đấy, tôi còn tưởng ông ấy muốn ngủ "
Với cái túi sách của Lâm Thanh để ở cái tủ đựng đồ, Thiên Văn liền mở ra xem.
Trong túi chỉ có một tập tiền,vài quyển sách về y thuật, âm nhạc, cuối cùng thì hắn nhìn thấy một bức thư.
Mở bức thư ấy ra hắn vừa đọc vừa khóc:
" Thiên Văn có lẽ đây là bức thư đầu tiên, cũng là bức thư cuối cùng sư phụ viết cho con. Suốt thời gian vừa qua, tuy không lâu nhưng ta đã rất vui. Ta từ trước tới nay luôn sống đơn độc,không vợ, không con cái nhưng ta lại có một để tử ngoan. Từ nay trở đi ta không thể bảo vệ cho con được nữa, con phải tự biết chăm sóc bản thân, không được làm việc sốc nổi. Ta đã khóa dị năng của con lại, bây giờ con sống chỉ như người bình thường. Con phải nhớ sống sao cho tốt, không được làm việc xấu, sẽ có lúc con tìm được chân lý của cuộc sống. Con hãy mang xác ta tới gia tộc họ Hà và không được nói cho ai biết tồn tại của gia tộc "
Bức thư vô cùng mộc mạc, chỉ toàn lời răn dạy của một người thầy dành cho học trò của mình nhưng lại khiến Thiên Văn đau đớn.
Thấy Thiên Văn đọc bức thư xong suy sụp ngồi bệt xuống, anh chàng kia lai nói:
" Cậu khóc làm cái gì, khóc có thể làm thầy cậu sống lại sao? hãy đứng lên và làm thật tốt bổn phận của một người trò, đừng để thầy cậu thất vọng về cậu "
Thiên Văn sao không muốn đứng dậy cơ chứ nhưng bây giờ hắn như không có một chút sức lực vậy. Ngồi dưới đất một lúc, đầu hắn như có một câu nói:
" Phải cố gắng vì những người con yêu, phải cố gắng vì những người con yêu " Cái câu ấy cứ lặp đi lặp lại kéo hắn về thực tại.
Cầm lá thư và mấy cuốn sách đút vào cặp, hắn ngẩng đầu lên nói:
" Cám ơn anh đã giúp tôi, anh tên gì vậy? cho tôi biết đi nhất định tôi sẽ báo đáp anh "
" Gì mà giúp, tôi chẳng giúp được gì đâu, chính cậu phải giúp cậu, đi đi có duyên sẽ gặp lại " Anh chàng kia nói.
Người xưa có câu " Hữu duyên thiên ly năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Anh và tôi xem ra có duyên, nếu có ngày gặp lại tôi và anh phải uống một trận đấy " Nói xong Thiên Văn chào mấy người trong phòng rồi rời đi.
" Cậu quả là một người thú vị " Chàng trai vừa giúp Thiên Văn mỉm cười nói.
Ra tới cửa phòng Thiên Văn dùng dị năng tìm xem Lâm Thanh đang ở chỗ nào, nhưng trước mắt hắn vẫn không có một chút thay đổi. Tường, cửa phòng cứ thế chạy dài không có một chút gì gọi là xuyên thấu. Giơ tay lên chỉ vào tường cũng không có một chút thay đổi, nhớ tới bức thư hắn liền lắc đầu đi về phía mấy y tá.
" Chi cho em hỏi, vừa rồi có một người chết ở phòng hồi sức số 306, bây giờ được chuyển đi đâu ạ " Thiên Văn hỏi y tá.
" Ông ấy được đưa tới nhà xác rồi, cậu làm thủ tục rồi đưa ông ấy về " Y tá nói xong rồi đi thẳng tới một phòng ngoại khoa.
Làm tất cả thủ tục Thiên Văn bắt chiếc taxi đưa Lâm Thanh về Hải Phòng.Vốn định gọi cho Quang Liên nhưng hắn lại không có số, nên đành phải ngồi taxi về.
Đương nhiên taxi thấy người chết được đóng lại không muốn chở, nhưng Thiên Văn vừa rút 3 triệu ra hắn liền đồng ý.
Ngồi xe suốt 5,6 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến căn biệt thự của Hà Quang Liên.
Nhấn chuông cửa, một lúc sau có một người phụ nữ chạy ra hỏi:
" Cậu tìm ai? ".
" Tôi là đệ tử của Lâm Thanh, tôi cần gặp Liên Ca " Thiên Văn đáp.
" A " Nghe Thiên Văn nói là đệ tử của Lâm Thanh, người phụ nữ liền mở cổng cúi đầu nói:
" Nô gia xin chào Nhị Thiếu gia "
" Nhị thiếu gia? " Thiên Văn kì quái vừa hỏi vừa ôm xác sư phụ vào.
" Ngài là đệ tử của Nhị lão gia thì chắc chắn là Nhị thiếu gia rồi " Người phụ nữ đáp.
" Tùy cô muốn gọi sao cũng được, gọi người có thể nói chuyện ra đây tôi có việc rất gấp " Đi vào nhàm, đặt xác sư phụ lên chiếc ghế dài Thiên Văn nói.
Người phụ nữ vừa chạy đi một lúc, thì một người đàn ông tầm 50 tuổi chạy tới.
Hà Văn Phong cũng là cha của Hà Quang Liên, đang chăm sóc con trên lầu nghe người báo có đệ tử Nhị lão gia tới liền tức tốc xuống.
" Cậu là Thiên Văn phải không? " Hà Văn Phong hỏi.
" Dạ đúng là cháu, sư phụ cháu bảo cháu đưa người về Hà gia an táng " Thiên Văn buồn bã, nói chuyện rất ngắn ngủi.
" Ta biết, lão Lâm đã bị thương rất nặng, ta đã khuyên hắn ở đây chữa trị nhưng hắn không chịu. Hắn nói với ta ở trên Lạng Sơn còn có đệ tử đang chờ hắn, cuối cùng ta cũng đành để hắn đi " Hà Văn Phong âm trầm đáp.
" Ta đã hỏi Quang Liên và biết ngươi là đệ tử của hắn, Quang Liên đang bị thương không thể ra đón ngươi được ta cũng không có cách, gia tộc đang rất khủng hoảng "
" Ngươi là đệ tử của Lâm Thanh, cũng là người có quyền lực mạnh thứ hai ở Hà gia này. Ngươi hãy học hành chăm chỉ sau này ta sẽ nói cho ngươi biết mọi việc, bây giờ ngươi ở đây lo hậu sự với ta " nói xong Hà Văn Phong ôm xác Lâm Thanh lên, đi thẳng về hướng hậu viên.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 34: Thân Phận Mới
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Hà Văn Phong ôm xác Lâm Thanh đi ra phía sau ngôi biệt thự, Thiên Văn trong lòng còn ngổn ngang trăm bề bước theo sau.
Đi qua một khoảng sân dài, đến cuối khoảng sân là một căn nhà thờ rất lớn. Trên ngôi nhà thờ ấy còn có một bức hoành phi đã cũ kĩ, dòng chữ khắc trên đó vẫn còn thấy rõ, có lẽ đã được chủ nhà bảo quản rất kĩ.
" Báo Đền Non Sông, Lê Đại Hành " đây là nguyên văn bản dịch từ chữ Hán sang, ở góc dưới bên phải còn có con dấu và chữ của vua Lê Đại Hành.
Thiên Văn nghi hoặc, trong lòng ngẫm nghĩ:
" Đây có phải giả không vậy, từ thời nhà Lê tới nay đã hơn 1000 năm, bảo quản có được không vậy?. Mà nếu đây là bức hoành phi thật tại sao gia tộc lại không công bố nhỉ? "
Đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Thiên Văn, còn có phải thật hay không hắn chẳng quan tâm. Bước vào trong đền thờ, một hai ba.... Thiên Văn đưa mắt ra đếm không hết bài vị, có cái đã mục nát, có vài cái có hình vẽ, lại có cái đã có ảnh đen trắng hoặc ảnh mầu.
" Đây là nhà thờ của họ Hà ta, sư phụ của ngươi sẽ được an táng ở đây " Nói xong Hà Văn Phong bước tiếp vào gian phòng phía trong.
Ngộp thở, đây chính là cảm xúc của Thiên Văn khi bước vào gian phòng này. Một căn phòng dài thật dài, nhưng không có một chút đồ đạc gì, chỉ có một loại đồ vật duy nhất ở đây, đó chính là hũ đựng tro cốt.
Trên mỗi hũ đựng tro cốt còn có một mảnh giấy hoặc một vài tấm ảnh để nhận dạng.
Họ Hà, họ Phạm, họ Lâm, Họ Dương v.v... hễ cứ đi qua cái hũ nào là Thiên Văn lại nhìn họ tên những người đã chết này. Rất nhiều cái hũ còn ghi ngày sinh tháng đẻ, có người chết khi mới 15 tuổi, có người chết khi làm nhiệm vụ v.v...
Cuối cùng Hà Văn Phong đưa hắn đến một cái sân khác. Phải nói rằng, sống trong một thành phố đất chật người đông như vậy mà có một căn biệt thự rộng mênh mông như thế này thì quá là xa xỉ.
Cái sân nhỏ này không có gì khác ngoài một cái lò, Thiên Văn lúc đầu cũng không biết nó để làm gì, nhưng một lúc sau đôi mắt hắn đỏ hoe. Không sai, đây chính là lò thiêu.
Đặt Lâm Thanh xuống một cái chiếu Hà Văn Phong nói:
" Sư phụ ngươi cùng rất nhiều người của gia tộc đều an táng tại đây "
Hà Văn Phong trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói tiếp:
" Nhớ năm xưa khi cha ta vừa mới mất, cũng tại đây, tại cái lò thiêu kia ta đã phải chứng kiến thân xác cha ta hóa thành tro bụi. Hôm nay chính ngươi sẽ phải châm lửa, để an táng sư phụ của ngươi "
" Đừng có lo, bây giờ ngươi đã là người của Hà gia, ngươi phải chứng kiến nhiều lần cảnh này, có thể sau này ngươi cũng giống sư phụ ngươi cũng tan biến thành cát bụi "
Thiên Văn nghe xong mà hai con mắt đỏ gay, phải nói rằng năng lực kiềm chế của hắn đã dần tăng lên.
Con người là vậy, không rèn luyện sẽ yếu đuối, qua thử thách sẽ kiên cường. Thiên Văn trước kia chỉ là con mọt sách, Thiên Văn bây giờ là một kẻ không sợ sống chết.
Chết, cái chết với hắn giờ có đáng gì, hai lần dạo chơi quỷ môn quan, hai lần đều được sư phụ cứu. Dị năng, võ công tất cả những thứ đó giờ đây đã không còn, nhưng hắn đang tự nhủ với mình :Có một ngày hắn sẽ tìm kẻ giết sư phụ mà đâm mà chém.
Ngồi gục trước thi thể sư phụ Thiên Văn kiên cường cắn răng không cho nước mắt chảy ra, hắn sợ sợ rằng nếu hắn khóc lên sư phụ sẽ lo lắng. Hắn là kẻ không biết tốt xấu, chỉ vì muốn chừng trị ác bá mà không tiếc sống chết, đến lúc sư phụ ra đi mà cũng không thể nghe câu nói cuối cùng của người.
Thiên Văn ngồi ở đó khoảng 10 phút, phía cánh cửa có hai người đi vào, xem tướng mạo có vẻ còn trẻ chỉ tầm 30 là cùng.
" Đại Lão gia cho mời bọn tiểu bối " Dương Thanh là con của Dương Danh hắn là người cuối cùng họ Dương ở Hà gia.
" Đúng thế, ta gọi các ngươi muốn các ngươi tới làm lễ đưa tiễn Lâm Lão gia " Hà Văn Phong nói.
" Lâm nhị lão gia qua đời rồi ư, sao có chuyện đó được?" Nguyễn Văn Mạnh là đồ đệ của Dương Danh vội vàng nói.
" Các ngươi cũng biết đấy, nhiệm vụ lần này thất bại rất lớn, cha và sư phụ các ngươi đều đã chết. Hà gia ta hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào bốn người trẻ tuổi các ngươi, Thiên Văn lại đây " Hà Văn Phong vẫy tay gọi Thiên Văn tới.
Thiên Văn biết những người này đều là gia đình của sư phụ, không giám chậm trễ hắn đứng lên bước tới chỗ ba người.
" Đây là Thiên Văn, là đệ tử duy nhất của Lâm gia, các ngươi mau chào Nhị ca đi " Hà Văn Phong nói.
" Nhị ca " Hai người Dương Thanh và Nguyễn Văn Mạnh đồng thanh cúi đầu chào Thiên Văn.
" Hai người làm gì vậy, không cần phải thế ta có khi còn nhỏ hơn hai người nữa mà " Thiên Văn vội vàng chạy tới xua tay nói.
" Thiên Văn, Lâm tiền bối trong Hà gia này là nhị lão gia, bọn họ là con và đồ đệ của tứ gia Dương Danh họ gọi ngươi là Nhị ca là đúng " Hà Văn Phong vỗ vỗ vai Thiên Văn buồn bã đáp.
" Thời gian không còn nhiều nữa, nhẽ ra Quang Liên phải chủ trì buổi hỏa táng này nhưng do nó bị thương nặng, vì thế ta sẽ thay " Hà Văn Phong thấy trời đã muộn liền kêu ba người cùng nhau bái tế Lâm Thanh rồi để Thiên Văn châm lửa.
Mọi người xem chôn xác đã rất bi ai, nhưng xem hỏa táng thì bi ai đến nhường nào. Thiên Văn tay cầm que đuốc mà run run, cuối cùng cũng hạ quyết tâm châm lửa.
Hai canh giờ trôi qua cái xác Lâm Thanh giờ đây chỉ còn lại một đống tro.
Hà Văn Phong đổ phần tro cốt ấy vào một cái hũ, đưa cho Thiên Văn bảo hắn mang tới nhà thờ cúng bái một năm.
Buồn cũng buồn rồi, đau cũng đau rồi Thiên Văn giờ đây chỉ nghĩ làm sao khôi phục lại võ công. Đặt tro cốt của sư phụ vào nhà thờ, hắn nhanh chân chạy tới chỗ Quang Liên. Sở dĩ hắn chạy đến đó chỉ có hai mục đích, một là hỏi thăm sức khỏe của Quang Liên, hai là hỏi Quang Liên có cách nào khôi phục võ công không.
Biết phòng của Quang Liên ở trên gác hai của căn biệt thự, hắn lập tức chạy lên.
" Cộc cộc " Thiên Văn đưa tay gõ cửa.
" Mời vào " Quang Liên giọng nói có phần đau đớn nói.
" Liên ca anh không sao chứ " Thiên Văn hỏi.
" Không sao mà, em tới thăm là anh mừng rồi, anh biết em không chỉ đến để thăm anh đâu đúng không?" Quang Liên nhìn thấy mái tóc đã không còn như trước liền hỏi.
" Thật là, chỉ có anh và sư phụ là em không qua mặt được " Thiên Văn lắc đầu nói.
" Lâm tiền bối qua đời, em đau lòng lắm phải không, có phải vấn đề ở sư phụ em " Quang Liên tinh ý hỏi.
Thiên Văn biết không qua mặt được Quang Liên, hắn liền kể lại đầu đuôi câu chuyện.
" Nói vậy là, Lâm tiền bối đã dùng một viên thuốc phong tỏa dị năng và võ công của em? " Quang Liên nghe Thiên Văn kể đầu đuôi câu chuyện liền hỏi.
" Đúng vậy, anh xem " Thiên Văn lấy bức thư của Lâm Thanh để lại đưa cho Quang Liên xem.
" Đúng là chữ của Lâm tiền bối, nhưng thật lạ lúc người bảo muốn lên Mẫu Sơn là để truyền toàn bộ công lực cho đệ, sao giờ lại là khóa chúng lại? thật khó hiểu " Quang Liên liền lắc đầu đăm chiêu nói.
Thiên Văn cũng không biết gì thêm chỉ gật gật đầu.
" Ngoài bức thư Lâm tiền bối còn để lại gì không?" Quang Liên nghĩ ra gì đó liền hỏi.
" Dạ ngoài bức thư còn có một cọc tiền và một vài quyển sách y học với lại âm nhạc " Thiên Văn nói.
" Sách y? Có phải có hai quyển Đông y hạ quyển và Đông y thượng quyển? " Quang Liên nhớ ra gì đó liền hỏi.
Thiên Văn dở quyển sách ra xem thì đúng là hai quyển này:
" Đúng rồi, sao đại ca lại biết ".
" Nếu ta đoán không nhầm, quyển sách nhạc rất dày kia có tên Âm thi phổ " Quang Liên lại hỏi.
Thiên Văn cũng không nghi ngờ gì mở ra coi thừ liền gật đầu.
Quang Liên thấy biểu tình của Thiên Văn liền lắc đầu nói:
" Nhiệm vụ của đệ là học hết hai quyển sách trên, còn nữa thường xuyên tập điểm huyệt. Nếu đệ chăm chỉ luyện tập ngày đệ có lại sức mạnh sẽ sớm đến " Quang Liên nói xong liền xua tay bảo Thiên Văn đi luyện tập.