Quyển 1: Dị giới Thú Y Chương 31: Giao dịch (Thượng)
Nguồn : Sưu tầm
Tuy Sở Thiên muốn dừng hai người đang trên võ đài đấy lại nhưng Đạt Mã Nhĩ và Đức Khắc thật sự đang quá giận dữ rồi.
“Rất tốt!” lại một lần nữa tấn công thất bại. Đạt Mã Nhĩ thấy Sở Thiên đã xuống khỏi võ đài nên cũng yên tâm, nghiêm túc nói: “Không cần lãng phí thời gian nữa! Hãy tiếp chiêu cuối cùng của ta đây!” Dứt lời, gương mặt Đạt Mã Nhĩ đột nhiên đỏ ửng, trong chốc lát toàn thân trở nên đỏ rực như lửa, những đường gân tím xanh cũng bắt đầu xuất hiện.
Hai tay nâng cao cây pháp trượng, một trận cuồng phong nổi lên, bầu trời dần dần trở nên tối sầm, trận cuồng phong khiến gương mặt Đạt Mã Nhĩ dường như dữ tợn hơn, “Liệt Diệm Hỏa Sơn!!!”
Cùng với tiếng hô đầy phẫn nộ của Đạt Mã Nhĩ là cảnh tượng võ đại bị trấn động dữ dội, tiếp đó là sự xuất hiện của hàng loạt khe nứt. Mặt đất cứ thế dần chia tách, một dòng nham thạch nóng bỏng phun trào, trong chớp mắt đã nhấn chìm toàn bộ võ đài. Dòng nham thạch chói lòa bỗng phát ra một thứ ánh sáng xanh, nơi sàn đấu có bán kính trăm mét ấy đã trở thành một biển lửa.
“Thiên Tinh Kiếm Khí!” Đức Khắc nhận thấy sự thay đổi đó, biết Đạt Mã Nhĩ đã dốc toàn bộ sức lực nên cũng không nương tay nữa.
Bầu trời vốn đã xám xịt giờ bị bao phủ bởi kiếm khí của Đức Khắc đã hoàn toàn trở nên tối đen. Trên bầu trời lóe lên ánh sáng của muôn vàn ngôi sao. Theo sau sự chỉ huy của thanh trường kiếm trong tay Đức Khắc, như một trận mưa sao băng, vô số vì sao lao thẳng xuống phía Đạt Mã Nhĩ.
Cùng lúc với mưa sao băng, dung nham trên võ đài cũng trào lên hướng về phía chùm sao va chạm một cách mạnh mẽ, tạo nên cảnh tượng của một ngọn núi lửa đang dần nhô lên khỏi mặt đất. Lúc này đây, toàn bộ dân chúng trong thành Bàng Bối có cơ hội ngắm nhìn một ngọn lửa rực rỡ cháy dưới bầu trời tối mịt.
Cách đó khá xa, Sở Thiên khẽ lắc đầu, mắng thầm trong bụng, đồ đần Đạt Mã Nhĩ nhà ngươi! Cả hai ngươi mà đều bị đả thương thì hỏng hết kế hoạch của ta!
Nhưng may sao sự việc không diễn ra như Sở Thiên lo sợ. Vào thời khắc các vì sao và dòng nham thạch tiếp xúc bỗng vang lên tiếng hô: “Nhẹ tay một chút cho ta nhờ!”
Theo sau tiếng nói dõng dạc ấy, một dải sáng màu đỏ xuất hiện giữa những ngôi sao và dòng dung nham. Chớp mắt, dưới sự xoa dịu của dải sáng ấy tất cả trở nên yên tĩnh. Bầu trời lấy lại sự trong xanh vốn có, dung nham trên võ đài cũng trở lại với lòng đất.
“Cái này…” Đức Khắc ngây người, tuyệt chiêu của hai vị cao thủ cấp tám dễ dàng tan biến vậy sao? Chẳng lẽ tuyệt thế cao thủ của đại lục hay Ma thú cấp chín đến rồi?
Không như Đức Khắc, Đạt Mã Nhĩ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉnh lại trang phục, Đạt Mã Nhĩ hướng mặt lên trời cười: “Sức mạnh của Xích Diễm đại nhân có lẽ đã đạt đến cấp cao nhất của tầng thứ chín rồi nhỉ?”
Theo sau lời chào hỏi của Đạt Mã Nhĩ, một dáng người đầy vẻ mê hoặc xuất hiện phía trên võ đài.
Xích Diễm??? Sở Thiên ngẩn ngơ hướng ánh nhìn về phía mỹ nhân tóc đỏ đang chậm rãi đáp xuống đất. Không tin nổi vào mắt mình nữa, Sở Thiên há hốc mồm nhưng lại không thốt nên lời.
Sau khi tiếp đất, Xích Diễm liếc Đạt Mã Nhĩ một cái rồi tiến đến trước mặt Sở Thiên, lạnh lùng nói: “Hầu tước, nghe nói ngài sống rất tốt!” Nói rồi hất khẽ mái tóc dài một cách quyến rũ. Khi mái tóc bay lên, trên chiếc cổ trắng hồng của Xích Diệm nổi bật lên một vết sẹo khó ưa.
Sở Thiên cười bối rối, không kịp suy nghĩ gì nói luôn: “Hì hì, không ngờ Xích Diễm lại xinh đẹp đến vậy!”
Không có gì phải nghi ngờ, dung mạo của Xích Diễm không hề thua kém Sắt Lâm Na. Nhưng khác với Sắt Lâm Na ở chỗ, Xích Diệm không mang vẻ đẹp của sự nhu mì dịu dàng. Nàng đẹp quyến rũ nhưng lạnh lùng và cao ngạo. Sự kết hợp giữa niềm kiêu ngạo của Long tộc và niềm tự hào của một mỹ nhân là một chuyện không hề khiến người ta cảm thấy dễ chịu chút nào, đặc biệt đó lại là người đẹp sở hữu sức mạnh pháp thần cấp chín đang đứng trước mặt đây.
Cứ cho là khi ấy Sở Thiên vì trị bệnh cứu người, nhưng để lại vết sẹo xấu xí trên người Xích Diệm là một sự thực không thể chối cãi. Sau việc đấy Xích Diễm không trừ khử Sở đại thiếu gia là đã rất giữ thể diện cho hắn lắm rồi. Do vậy mà mỗi khi gặp là Sở Thiên lại lấy lòng Xích Diễm nhằm làm dịu mối quan hệ với người đẹp.
“Hứ!” Rõ ràng lời nói của Sở Thiên đã có tác dụng, Xích Diễm sau khi hắng giọng một tiếng là không thèm để ý gì đến Sở Thiên nữa mà quay về hướng những người đang tiến vào trong bãi đấu.
Lúc này Sở Thiên mới phát hiện dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ, Lô Địch Tam Thế, Hữu tướng An Đạo Nhĩ, Tả tướng Cách Lôi Minh, còn cả đại ca Tạp Nạp Tư cũng đến rồi.
“Đạt Mã Nhĩ, ngươi cũng không tồi đấy nhỉ? Phá hủy được cả cái sàn đấu này cơ đấy!” Lô Địch Tam Thế nhìn cảnh tượng hoang tàn, nói với ngữ khí có chút không hài lòng.
“À cái này…cái này…” Vừa gặp Lô Địch Tam Thế, bao nhiêu uy phong ban nãy bay biến hết cả, giống như chuột gặp phải mèo, Đạt Mã Nhĩ chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống, run rẩy nói: “Bệ hạ… bệ hạ…thần sai rồi!” Vừa dứt lời chợt nhớ đến đạo làm quan mà Sở Thiên dạy, lập tức bổ sung thêm “Lần sau thần nhất định chỉ dùng pháp thuật để chia sẻ nỗi lo với điện hạ, chỉ dùng với kẻ thù của bệ hạ!”
“Ừm! Có tiến bộ đấy! Lần này bỏ qua!” Lô Địch Tam Thế khẽ gật đầu rồi bỏ qua cho Đạt Mã Nhĩ.
Phù~~~ Ôi hầu tước Phất Lạp Địch Nặc, Đạt Mã Nhĩ mừng thầm trong bụng, quả là người tốt, không những cho mình mượn tiền lại còn chỉ mình cách lấy lòng bệ hạ. Hầu tước vĩ đại, ta tôn thờ ngài!!!
“Đức Khắc, lui xuống đi!” An Đạo Nhĩ đột nhiên nói xen vào. “Bệ hạ, quản gia của thần không biết chuyện, đã gây phiền phức cho dân chúng Đế Đô. Thần xin được thay mặt hắn nhận tội với bệ hạ!” Nói xong An Đạo Nhĩ quỳ xuống trước mặt Lô Địch Tam Thế.
“Khụ khụ, đứng lên đi!” Đỡ An Đạo Nhĩ đứng dậy, Lô Địch Tam Thế mỉm cười hỏi: “Quản gia của nhà ngươi có tài như vậy sao không cống hiến cho đất nước chứ?”
“Bệ hạ, Đức Khắc hắn không phải người Khải Tát chúng ta nên thần không dám tiến cử với người.” An Đạo Nhĩ đáp.
“Ai dà, đáng tiếc thật!” Lô Địch Tam Thế thở dài, nghĩ thầm: mấy cái quy tắc cổ hủ ấy nên bỏ đi được rồi. Quý tộc thu nạp cao thủ từ nước khác là việc rất phổ biến ở đế quốc Khải Tát. Nhưng Khải Tát lại là một nước theo chủ nghĩa dân tộc rất sâu sắc, đồng thời có tinh thần cao trong việc bài trừ những cái du nhập từ bên ngoài. Theo quân quy của Khải Tát: Không phải người Khái Tát không được tòng quân! Vì vậy mà rất nhiều cao thủ dưới trướng quý tộc cũng như trong dân chúng không thể tòng quân.
“Điện hạ, thật ra sự việc hôm nay đều do thần…” Sở Thiên vừa thấy An Đạo Nhĩ và Lô Địch Tam Thế bắt đầu nói chuyện liền vội vàng chen vào. Bên kẻ xấu thường dâng cáo trạng trước, huống hồ là Sở Thiên đây còn có lý lẽ!
“Việc ngày hôm nay ta biết hết rồi.” Lô Địch tam Thế ngắt lời Sở Thiên, “Dù ngươi không sai nhưng trận quyết đấu giữa ngươi và An Đức Sâm đã dẫn đến xích mích của các cao thủ cấp tám. Điều này đã ảnh hưởng rất không tốt cho dân chúng! Vì thế…”
Nói đến đây, Lô Địch Tam Thế nhìn Sở Thiên đầy hàm ý, “Trường đấu này sẽ do ngươi bỏ tiền tu sửa lại! Khoảng một vạn kim tệ là đủ!”
Gian thương! Đồ gian thương! Sở Thiên thầm chửi rủa Lô Địch Tam Thế. Lão tử mỗi năm giúp ngươi kiếm một hai trăm vạn kim tệ. Sửa lại cái trường đấu bé tí tẹo này mà ngươi còn lấy tiền của ta!? Sao lại có loại người vô sỉ thế này chứ?!!
Nhưng đã đứng dưới mái hiên thì ai cũng phải cúi đầu. Nhìn Lô Địch Tam Thế một hồi, Sở Thiên đành phải ai oán mà chấp nhận.
“Bệ hạ, như thế không công bằng!” Tạp Nạp Tư đứng bật dậy, nói hộ Sở Thiên: “Việc này là do An Đức Sâm khiêu khích, sao lại chỉ phạt một mình Phất Lạp Địch Nặc?”
“Hừm, Phất Lạp Địch Nặc chỉ là mắc chút sai lầm, bồi thường một ít tiền là được.” Lô Địch Tam Thế đầu tiên ra hiệu cho Tạp Nạp Tư không cần hoảng lên, rồi lấy vẻ nghiêm túc nhìn An Đạo Nhĩ: “An Đức Sâm đã dám phá vỡ quy tắc quyết đấu linh thiêng! An Đạo Nhĩ, ngươi nói xem nên xử lý thế nào?”
“An Đức Sâm tuy là con trai thần, nhưng nó đã phạm lỗi, thần quyết không bao che. Xin điện hạ cứ thẳng tay trừng trị!” An Đạo Nhĩ bình tĩnh đẩy câu hỏi lại cho Lô Địch Tam Thế.
“Nếu ngươi đã nói thế, vậy hãy để Phất Lạp Địch Nặc quyết định đi!” Lô Địch Tam Thế sau khi moi tiền của Sở Thiên cuối cùng nhớ ra điểm tốt của hắn, liền tặng hắn quyền định đoạt.
Sở Thiên nhắm mắt lại, kế hoạch bị Đạt Mã Nhĩ làm rối loạn cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo của nó…
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
“Đa tạ bệ hạ!” Sở Thiên cung kính hành lễ với Lô Địch Tam Thế, rồi mỉm cười nói với An Đạo Nhĩ “Hữu tướng đại nhân, ta nghĩ đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, ngài nói có đúng không?”
“Đúng thế, là ngoài ý muốn! An Đức Sâm không hề có ý muốn giết Hầu tước đại nhân!” Tuy không biết Sở Thiên muốn gì nhưng An Đạo Nhĩ vẫn cẩn thận đáp lại. “Nó chỉ là nhất thời bị kích động mà thôi.”
Dứt lời, An Đạo Nhĩ lại cười ha ha, nắm lấy tay Sở Thiên nói: “Ha ha…Tên tiểu tử An Đức Sâm này không hiểu chuyện, người lớn chúng ta không nên so đo làm gì”. Nghĩ một chút rồi thăm dò Sở Thiên: “Việc tu sửa trường đấu này cứ để ta lo, ngài thấy sao?”
“Không được, tuyệt đối không được!” Sở Thiên nghiêm mặt lại, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tội mà ta phạm phải tuyệt đối không thể đùn đẩy cho người khác! Nữ thần từng nói, con người nên dũng cảm thừa nhận sai lầm, như vậy mới có thể giữ được sự thuần khiết cho tâm hồn.
Lại là một câu nói đầy tính hư ảo của Nữ thần. Giờ đã thành thói quen, trước khi đi lừa người khác nhất định Sở Thiên sẽ tự biên ra một câu của nữ thần Sinh Mệnh. Ai không hiểu rõ Sở Thiên sẽ giống như Đạt Mã Nhĩ và Tạp Nạp Tư lúc này đây, hoàn toàn bị Sở Thiên thu phục. Nhưng Lô Địch Tam Thế lại đang phải rất kiềm chế để không bật cười, cố gắng để giữ được phong thái của bậc đế vương. Tên em rể này có vẻ rất giống mình, là một tay trùm buôn độc chất. Tâm hồn thuần khiết? Một tên buôn độc chất mà còn muốn giữ cho tâm hồn trong sáng? Cái tin này có thể lên trang nhất nhật báo của Đế Đô rồi ấy chứ!
“Không biết Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc định xử lý ra sao?” Cách Lôi Minh thấy Sở Thiên không có ý hòa giải liền giải vây cho An Đạo Nhĩ, “Ta tin với phẩm đức của ngài Hầu tước, tất sẽ không làm khó một tên hậu bối như An Đức Sâm kia phải không?”
Đúng thế, tất nhiên sẽ không làm khó tên hậu bối này, Sở Thiên nghĩ thầm. Nhìn An Đức Sâm - người còn lớn hơn mình vài tuổi đang được đưa tới, rồi cười: “Hắc hắc, đương nhiên ta sẽ không gây khó dễ cho một hài tử rồi!” Rồi bắt tay An Đạo Nhĩ nói: “Đại nhân An Đạo Nhĩ, lần này do ta mà quý tử của ngài đã phải chịu không ít thương tổn. Thế này đi, ta bồi thường một vạn kim tệ, đồng thời sẽ lệnh cho Tế Tự giỏi nhất chữa trị cho công tử, ngài thấy sao?”
Có âm mưu! Nhất định là có âm mưu! Ngoài Đạt Mã Nhĩ và Tạp Nạp Tư ra, những người còn lại đều là bạn hữu mấy chục năm trên quan trường đều đang thét lên trong lòng, Cách Lôi Minh thầm mắng trong bụng: Tiểu hồ ly nhà ngươi thật vô sỉ! Đưa cho tên An Đức Sâm có tội ấy một vạn kim tệ, người ta còn biết lấy gì mà bồi thường cho vị Hầu tước vô tội nhà ngươi?
An Đạo Nhĩ cũng nghĩ tới điều này nhưng lại không dám không nhận. Nhìn đứa con trai thương tích đầy mình, chỉ sợ phải là Tế Tự cấp cao mới chữa trị được cho nó. Nhưng ở đế quốc này, có vị Tế Tự nào dám không nghe lời vị pháp sư đứng đầu triều định Sở Thiên kia chứ? Bản thân mà từ chối e rằng An Đức Sâm sẽ hết đường chạy chữa mất!
Đành vậy, không ngờ lần này lại rơi vào tay tên tiểu hồ ly Phất Lạp Địch Nặc này, An Đạo Nhĩ đành cam chịu nói: “Ý tốt của Hầu tước đại nhân ta xin nhận, nhưng tổn thất của ngài lớn hơn rất nhiều, ở Đế Đô, ta có vài trang viên nho nhỏ, ta sẽ tặng ngài coi như bồi thường, ngài thấy thế nào?”
Lúc nãy hình như đòi ít quá thì phải! Lô Địch Tam Thế thầm nghĩ, lòng vô cùng hối hận. Theo như tin tức thám thính được thì trang viên của An Đạo Nhĩ kia không hề “nho nhỏ” chút nào, mà toàn bộ đều là khu trang viên hào hoa của quý tộc. Tính tổng cộng thì ít ra cũng đáng giá ba mươi vạn kim tệ. Một vạn đổi lấy ba mươi vạn, thiên tài! Đột nhiên Lô Địch Tam Thế cảm thấy nên kiến nghị gia tộc Phan Mạt Tư mở rộng quan hệ với Sở Thiên!
Hít sâu một hơi, Sở Thiên cố gắng kiềm chế, “Hữu tướng đại nhân hiểu lầm ta rồi! Cái trường đấu này, vẫn nên do hai bên quyết đấu giải quyết thì hơn! Ta quả thật không cần trang viên của ngài!”
Không cần? Do hai bên quyết đấu giải quyết? An Đạo Nhĩ ngẩn người, “Hầu tước đại nhân, ý của ngài là…”
“Theo quy tắc quyết đấu thì có lẽ An Đức Sâm đã thua phải không?” Sở Thiên cười rồi bỗng quay về phía Tạp Nạp Tư hỏi.
“Đúng thế, tuy là trận đấu chưa kết thúc nhưng An Đức Sâm đã phạm quy nên tính ngài thắng!” Tạp Nạp Tư phối hợp vô cùng ăn ý với Sở Thiên, nói với giọng đều đều mà vang vọng: “Theo như phong tục của Khải Tát, ngài có thể tùy ý xử lý An Đức Sâm!”
Nếu nói đến việc nắm rõ quy tắc quyết đấu thì trong số những người ở đây, chỉ cóTạp Nạp Tư, người đã từng thật sự ra chiến trường là có uy tín nhất. Dù sao thì hắn ta cũng đã từng là một vị đại tướng thống lĩnh binh lính duy nhất ở đây, mà việc quyết đấu ban đầu cũng từ các võ tướng mà ra. Thế nên khi Tạp Nạp Tư lên tiếng xác nhận thì vận mệnh của An Đức Sâm đã giao vào tay Sở Thiên rồi.
Nghe lời giải thích của Tạp Nạp Tư về quy tắc quyết đấu, Cách Lôi Minh khẽ cau mày, “Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc, rốt cuộc ngài sẽ xử trí An Đức Sâm như thế nào?” Lúc này đây Hữu tướng đã không còn đoán biết được suy nghĩ của Sở Thiên nữa rồi, không cần trang viên rộng lớn mà chỉ cần cái quyền xử lý An Đức Sâm. Thế thì được lợi gì chứ? Chẳng lẽ hắn dám làm tổn thương đến An Đức Sâm ngay trước mặt bệ hạ? Dù gì thì An Đức Sâm cũng là con trai của Hữu tướng, vì sự ổn định của giang sơn tuyệt đối không được đụng đến hắn.
Sở Thiên mỉm cười với Cách Lôi Minh rồi tiếp tục hỏi Tạp Nạp Tư: “Thế có phải ta có quyền tịch thu binh khí của An Đức Sâm làm chiến lợi phẩm không?”
“Đúng vậy!” Tạp Nạp Tư nhìn Sở Thiên khó hiểu, không hiểu tại sao hắn lại chỉ cần thanh trường kiếm đó của An Đức Sâm. “Theo quy tắc thì ngài có thể có tất cả mọi thứ của An Đức Sâm, kể cả tính mạng của hắn!”
Vừa nghe thấy hai chữ “tính mạng” An Đạo Nhĩ liền cảm thấy bất an, vẻ trầm tĩnh đã không còn nữa, sốt ruột nói: “Khụ khụ, tuy nó phải chịu tội nhưng đại nhân không muốn lấy mạng nó thật đấy chứ?”
Lão đầu tử nhà ngươi cũng biết lo lắng ư? Sở Thiên tức tối nghĩ. Nếu để ông đây tra ra đúng là ngươi muốn ám sát ta, ta lấy cả mạng nhà ngươi luôn! Tuy lòng đầy thù hận như vậy, nhưng gương mặt Sở Thiên vẫn tươi cười rạng rỡ như không. “Đương nhiên là không rồi, ta chỉ muốn thứ vũ khí từng đả thương ta làm chiến lợi phẩm thôi!”
Vũ khí? “Ha ha....!” An Đạo Nhĩ an tâm cười lớn, nhất thời không phát hiện ra ý tứ thật trong câu nói của Sở Thiên, cũng thuận theo nói: “Không có vấn đề gì, bây giờ tất cả vũ khí của nó đã là của ngài!”
“Ha ha, vậy thế nhé!” Sở Thiên nhìn Lô Địch Tam Thế, “Xin bệ hạ làm chứng!”
Lô Địch Tam Thế gật đầu đồng ý. Sở Thiên cũng mở con mắt khép hờ nãy giờ ra, thản nhiên nói: “Vậy xin Hữu tướng đại nhân hãy đưa chiến lợi phẩm cho ta!”
Dứt lời, nhìn An Đạo Nhĩ cầm lên thanh trường kiếm, Sở Thiên khẽ lắc lắc ngón tay trỏ, mỉm cười nói: “Ta không nói đến thứ binh khí ấy, thanh kiếm đó vẫn chưa làm thương được ta đâu. Ta muốn thứ đã từng đả thương ta cơ!”
“Từng đả thương ngài ư?” An Đạo Nhĩ ngạc nhiên, ông ta không rõ lắm về hoàn cảnh ban nãy nên không biết Sở Thiên rốt cuộc muốn ám chỉ thứ gì.
“Phất Lạp Địch Nặc, người muốn nói đến Ban Địch Tư sao?” Đạt Mã Nhĩ hiếm khi thông minh đột xuất như vậy. Nghe thấy thế, cơ mặt của An Đạo Nhĩ bắt đầu co giật. Trang viên trị giá ba mươi vạn đồng vàng còn có thể kiếm lại được chứ Ban Địch Tư ma thú cấp bảy là vô giá. Mặc dù ở Khải Tát này ma thú cấp bảy không là gì cả nhưng ở một số quốc gia khác nó chính là Thần thú hộ quốc!
Hơn nữa tâm huyết mà An Đạo Nhĩ bỏ ra để trang bị cho con trai ma thú cấp bảy này thì khó có thể tưởng tượng được! Nếu không làm sao Ban Địch Tư lại đồng ý đi theo một tên kỵ sĩ đồng cấp bốn như An Đức Sâm cơ chứ? Tuy vậy, vì con trai, An Đạo Nhĩ có thể mở miệng từ chối sao?
“Ha ha…!” An Đạo Nhĩ cười một cách khó khăn, miễn cưỡng nói: “Thôi được, ta giao nó cho ngài!”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Dị giới Thú Y Chương 33: Câu chuyện của Đạt Mã Nhĩ
Nguồn : Sưu tầm
Sau khi đồng ý, An Đạo Nhĩ đành đau lòng lấy từ trên người con trai bản khế ước đưa cho Sở Thiên, “Giờ Ban Địch Tư sẽ là của ngài.”
Sở Thiên nhận lấy, mỉm cười rồi cất vào bên trong không gian giới chỉ. Thoải mái thầm nghĩ: Cuối cùng cũng có được ma thú của chính mình! Dựa vào Ban Địch Tư và thứ bên trong chiếc nhẫn này, chí ít mình cũng có chỗ đứng trên vùng đất đầy rẫy cao thủ này rồi.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đó chỉ là bản khế ước bình đẳng.” Xích Diễm đứng sau Ca Nạp Tư bỗng lên tiếng, “Nếu không có đủ thực lực, cả đời cũng đừng hòng sai khiến được con nhện bé nhỏ đó!” Máu rồng có thể che giấu ma pháp ba động? Lý do này có thể người khác tin nhưng Xích Diễm là người quá hiểu Sở Thiên, nên nể tình hắn đã từng cứu mình mà nhắc nhở.
“Nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng, cứ cho là ta không đủ sức mạnh thì nữ thần cũng sẽ cảm hóa nó! Huống gì ta là một đạo ma đại Tế Tự cấp tám!” Nhìn Sở Thiên lúc này có vẻ vô cùng thánh thiện nhưng thực ra tâm can hắn lại cực kỳ đen tối. Vấn đề ấy Sở Thiên cũng đã suy nghĩ đến, Ban Địch Tư có thể bởi sự uy hiếp nào đó của Đạt Mã Nhĩ mà bỏ An Đức Sâm, có thể thấy nó rất thông minh. Còn về việc lừa một sinh vật thông minh thì Sở Thiên hắn rất có kinh nghiệm…
“Được rồi, Phất Lạp Địch Nặc, việc này kết thúc ở đây!” Lô Địch Tam Thế đưa ra kết luận cuối cùng cho trận quyết đấu này.
Sở Thiên đã đạt được mục đích nhưng lại có một nghi vấn khác. Tuy trận chiến này bị làm rối loạn nhưng cũng chưa đủ để kinh động đến Lô Địch Tam Thế, “Bệ hạ, có phải ngài đến đây còn có mục đích khác nữa?” Chỉ là việc phá tan tành một cái võ đài cũng đáng để Lô Địch Tam Thế đem theo cả đoàn trọng thần đến xem sao?
“Đúng là ta có việc khác.” Lô Địch Tam Thế nhìn Sở Thiên một cách hài lòng, rồi thất vọng tràn trề nhìn tên Đạt Mã Nhĩ chẳng hiểu chuyện chút nào kia. Xem ra vị trí Đại thần ma pháp nên cho người khác thay rồi. Nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn tiếp tục nói: “Có điều ngươi đã bị thương trong trận đấu thì cứ chữa trị trước đã! Đến tối ngươi hãy vào cung nhận lệnh!”
Mệnh lệnh ư? Sở Thiên nhắm mắt lại, lệnh gì mà đáng để Lô Địch Tam Thế phải đích thân đến nhỉ? E là việc này không hề giản đơn! Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng tâm trạng lần đầu tiên có được Ma thú khiến Sở Thiên tạm thời không quan tâm đến các thứ khác nữa. “Bệ hạ, vậy thần xin cáo lui!”
Lô Địch Tam Thế khẽ gật đầu nói “Nhớ đấy, tối nay nhất định phải vào cung nhận lệnh!” rồi cùng đoàn đại thần rời khỏi đó.
Lô Địch Tam Thế vừa đi khỏi, Đạt Mã Nhĩ vội vàng đi theo muốn tiếp tục thể hiện một chút với điện hạ, nhưng không ngờ bị Sở Thiên ở đằng sau kéo lại.
Sau khi mọi người đi hết, Đạt Mã Nhĩ thấy khó hiểu liền hỏi Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi giữ ta lại làm gì?”
Nghe Đạt Mã Nhĩ thốt ra cái câu hỏi quá ngu xuẩn, Sở Thiên chỉ còn biết lắc đầu nói: “Ngài quên rồi sao? Ta còn phải cho ngài mượn tiền nữa. Năm vạn kim tệ.” Có điều vẫn còn một lý do mà Sở Thiên không nói ra, không có tên ma pháp đại thần Đạt Mã Nhĩ này, Sở Thiên làm sao dám gọi con Ban Địch Tư lúc nãy đã quần mình tơi tả ra đây!
“Đúng! Đúng! Mượn tiền!” Đạt Mã Nhĩ cười ngây ngô, mừng rỡ nói: “Hắc hắc…Vô cùng cảm tạ! Ta mượn tiền ngươi mà lại để ngươi phải nhắc nhở ta…” Nói đến đây, Đạt Mã Nhĩ bối rối xoa hai tay với nhau, cũng không biết nói thế nào cho phải.
“Không sao, chúng ta là huynh mà, sao phải khách khí làm gì!” Vô hình chung Sở Thiên đã nâng mối quan hệ giữa mình và đại thần ma pháp lên mức huynh đệ. “À phải rồi, huynh cần nhiều tiền vậy làm gì? Hơn nữa tiền của huynh đi đâu hết rồi?”
“Lão đệ đã hỏi ta cũng xin nói thật.” Đạt Mã Nhĩ đáng thương cuối cùng cũng dần dần bị Sở Thiên dẫn dụ mà trở thành lão đại ca của hắn.
Câu chuyện của Đạt Mã Nhĩ phải nói là rất bình thường, đích thị là phiên bản tưởng tượng của công trình hy vọng: Trong một thôn trang nhỏ bé ở một vùng đất xa xôi có một đứa trẻ từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, nó được những người dân chất phác trong thôn nuôi nấng dạy dỗ. Rồi đến một ngày, trong một lần tình cờ, đứa bé này được mọi người phát hiện là có khả năng thiên phú về pháp thuật. Thế là mọi người trong thôn dù nghèo khổ nhưng vẫn gom góp chút tiền bạc để cho đứa bé có thể vào học ở học viện pháp thuật.
Trải qua nhiều năm phấn đấu gian khổ, đứa bé ấy đã trở thành Đại thần ma pháp của quốc gia. Nó cũng đã báo đáp lại ơn nghĩa của tất cả bà con làng xóm trong thôn. Nó đem toàn bộ số bổng lộc bản thân có, quyên góp hết cho ngôi làng quanh năm chịu thiên tai ấy.
Nhưng bất hạnh ở chỗ, gần đây ngôi làng lại gặp phải một thảm họa thảm khốc. Đó là tình cảnh bệnh truyền nhiễm khắp nơi, thêm vào đó là hạn hán quanh năm. Tất cả những điều đó chỉ trong mấy ngày đã tiêu tốn sạch sành sanh vốn tích lũy của Đạt Mã Nhĩ. Thế nên giờ hắn rất cần tiền!
Nghe xong câu chuyện của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên đột nhiên khó thở, cảm thấy hổ thẹn trước vị đại thần ma pháp này. Tuy Đạt Mã Nhĩ chưa đủ tiêu chuẩn để là một vị đại thần hợp chuẩn nhưng hắn tuyệt đối là một người có tấm lòng lương thiện!
Vỗ vai Đạt Mã Nhĩ một cách đầy thương cảm, Sở Thiên tính toán số tiền có trong chiếc thủy tinh tạp rồi đưa cho Đạt Mã Nhĩ nói: “Lão huynh, trong này có mười vạn kim tệ, đệ xin biếu huynh!”
“Cái này…” Đạt Mã Nhĩ ngẩn người ra nhìn chiếc thủy tinh tạp trong tay Sở Thiên. Một lúc lâu sau mới tỉnh lại, vội vàng từ chối “Thế sao được, thế này quá nhiều, năm vạn kim tệ là đủ rồi. Đệ còn phải sửa chữa trường đấu nữa mà…”
Sở Thiên nhanh chóng nhét thủy tinh tạp vào tay Đạt Mã Nhĩ, ngăn không cho vị đại thần này nói tiếp, “Đệ vẫn còn tiền, đủ để sửa lại nơi này, chỗ này huynh cứ cầm đi! Hơn nữa, huynh không cần trả đệ đâu!”
Đôi mắt Đạt Mã Nhĩ đã đỏ hoe, hai tay run run nhận lấy thủy tinh tạp, nói trong nghẹn ngào: “Ta xin thay mặt dân chúng trong thôn đa tạ đệ…”
Sở Thiên im lặng hồi lâu, không ngờ rằng bản thân mình là một người trước nay việc không có lợi thì không làm, lại có ngày làm được việc tốt như vậy.
“Thôi nào, tới nhà đệ trước đã!” Sở Thiên kéo Đạt Mã Nhĩ nãy giờ vẫn còn cảm động đi và nói ra ý đồ thực sự của mình: “Nếu muốn cảm ơn đệ thì hãy giúp đệ thu phục Ban Địch Tư đi!”
Ca ngợi Nữ thần Sinh Mệnh! Hình như nữ thần đã chiếu cố đến tên Sở Thiên xảo quyệt này. Tuy có chút không nỡ khi cho đi mười vạn kim tệ nhưng Sở Thiên đã nhanh chóng phát hiện ra rằng, sự đầu tư nho nhỏ này đã đem lại cho hắn một bất ngờ vô cùng lớn.
——————————————
Bên trong hậu viện phủ Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc.
Sở Thiên đang ôm Tiểu Bạch cùng thảo luận vấn đề về Ban Địch Tư với Đạt Mã Nhĩ và Ba Bác Tát.
“Lão đệ à, sao đệ còn muốn ta giúp thu phục Ban Địch Tư? Dựa vào thực lực của đệ mà không đối phó nổi với một con Ma thú cấp bảy sao?” Đạt Mã Nhĩ giờ đã coi Sở Thiên là huynh đệ thân thiết, nói năng cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
“Đúng thế, thưa ngài, con Ban Địch Tư này vốn không cần Đạt Mã Nhĩ đại nhân phải ra tay.” Ba Bác Tát phụ họa thêm.
Sở Thiên ngao ngán nhìn hai vị bằng hữu, nghĩ bụng: Chuyên gia cấp tám ta đây là giả đấy! Đang định giải thích thì không ngờ Tiểu Bạch đang ôm trong lòng bỗng có phản ứng.
“Ô ô~~” Tiểu Bạch sủa mấy tiếng, thu hút sự chú ý của hai người kia, rồi dùng những chiếc móng bé nhỏ chỉ vào vết thương trên người Sở Thiên, tiếp đó là nghếch mõm về phía hoàng cung.
Đạt Mã Nhĩ vẫn không hiểu còn Ba Bác Tát do đã tiếp xúc lâu với Tiểu Bạch nên đã hiểu được ý nó, “Thì ra đại nhân ban nãy đã bị thương, hơn nữa bệ hạ cũng có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho ngài. Vậy nên ngài không thể lãng phí pháp lực vào Ban Địch Tư!”
Sở Thiên mỉm cười hưởng ứng với cách nghĩ tự cho mình hiểu chuyện của Ba Bác Tát, rồi lén vỗ vỗ vào Tiểu Bạch ra hiệu rằng: hai hũ rượu Phục Tư Đặc đã là của ngươi!
“Thì ra là vậy” Đạt Mã Nhĩ liền đại ngộ, rồi nói: “Vậy đệ gọi Ban Địch Tư ra đi, để ta đối phó với nó!”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Dị giới Thú Y Chương 34: Con ma thú đầu tiên
Nguồn : Sưu tầm
Ban Địch Tư được gọi ra, Sở Thiên cuối cùng cũng có cơ hội quan sát kỹ hơn con Ma thú đầu tiên của mình.
Ngoài việc nó cao tới năm mét ra, phần thân dưới của Ban Địch Tư không khác gì so với những con nhện thông thường khác. Toàn thân đen xì, cái bụng to tướng, tám cái chân dài đầy lông lá, trên cái lưng to lớn kia là sáu đường hoa văn pháp thuật kỳ dị có màu của máu.
Nhưng từ phần bụng trở lên thì Ban Địch Tứ lại là một tuyệt sắc giai nhân. Một khuôn ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp mô đen tuyền. Phía trên lại là chiếc cổ trắng ngần và đôi cánh tay hồng hào và một gương mặt vô cùng thanh tú. Điều đáng tiếc duy nhất là những vết thương do Đạt Mã Nhĩ gây ra đang hiển hiện trên cơ thể.
Bị triệu hồi ra, Ban Địch Tư quan sát những người xung quanh, gương mặt hiện lên đầy vẻ nghi hoặc, giọng nói dõng dạc: “Đây là đâu? Ai đã gọi ta ra? An Đức Sâm đâu?”
Sở Thiên không trả lời Ban Địch Tư mà chỉ vẫy vẫy tờ khế ước trong tay, đắc ý nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đã là của ta rồi!” Cái vẻ mặt ấy không khác gì của một tên dâm tặc vừa lừa được con gái nhà lành. Nói xong Sở Thiên ngắm nhìn dung nhan tuyệt đẹp của Ban Địch Tư, tự nhiên cảm thấy lời nói của mình hình như có vấn đề, vội sửa lại: “À…ta muốn nói ngươi là Ma thú của ta!”
“Ta là Ma thú của ngươi?” Ban Địch Tư mở to mắt ngạc nhiên, nộ khí nổi lên: “Chuyện này là thế nào?” Đối với một sinh vật thông minh thì việc trở thành lễ vật tặng qua tặng lại là chuyện khó có thể chấp nhận được, vì thế mà Ban Địch Tư vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Sở Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ta biết ngươi sẽ thế này mà, Sở Thiên cười thầm, không thèm nhìn Ban Địch Tư mà quay ra Đạt Mã Nhĩ ở bên cạnh.
“Căn cứ theo quy tắc quyết đấu thì bây giờ ngươi đã là chiến lợi phẩm của Phất Lạp Địch Nặc!” Đạt Mã Nhĩ giải thích hộ Sở Thiên, “Khế ước của ngươi đã ở trong tay Phất Lạp Địch Nặc, nên người phải nghe theo lệnh của hắn!” Dứt lời, hắn từ từ cầm lấy cây pháp trượng, giọng uy hiếp: “Lẽ nào ngươi muốn vi phạm khế ước?”
Những lời nói lạnh lùng và sức mạnh khiến người khác cả đời không quên được của Đạt Mã Nhĩ đã trấn áp được Ban Địch Tư. Không còn cách nào Ban Địch Tư đành miễn cưỡng chấp nhận số mệnh “Dù sao cũng chỉ là ma sủng mà thôi, chủ nhân nào thì cũng thế cả!”
“Ô ô!” Tiểu Bạch đang nằm trong lòng Sở Thiên tỏ vẻ phản đối lời nói của Ban Địch Tư. Ba Bác Tát ở bên cạnh giải thích: “Làm sao lại như nhau được? An Đức Sâm chỉ là một tên phá gia chi tử dựa dẫm vào cha nó, còn chủ nhân mới của ngươi đây, chính là học sinh của Tế Tự thần thánh, là niềm tự hào của các Tế Tự trên đại lục, Tế Tự hàng đầu của Khái Tát, phó viện trưởng Học viện ma pháp hoàng gia, đại ma đạo sư cấp tám, Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc!”
Ba Bác Tát tự hào mường tượng chân dung vị chủ nhân của mình, giờ đây Ba Bác Tát đã hoàn toàn thần phục Sở Thiên. Nghĩ đến trước kia mình là Vong Linh pháp sư bị mọi người kỳ thị, rồi nghĩ đến bây giờ chỉ dựa cào cái danh “quản gia của Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc” thôi, ở cái đất nước Khải Tát này có ai là không dám kính nể mình! Việc mà Ba Bác Tát thích nhất từ trước tới nay chính là được khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền, khí khái ngất trời mà đuổi hết lũ quan lại xu nịnh. Nhìn bọn quan viên ngày thường ở tít trên cao xun xoe nịnh bợ đi theo sau, khúm núm cầu xin mình nhận hàng đống lễ vật quý giá, chẹp chẹp, Ba Bác Tát đã thật sự yêu cái nghề quản gia này rồi!
“Vậy sao?” Ban Địch Tư rõ ràng đã bị hàng đống những thứ chức danh loằng ngoằng ấy của Sở Thiên hấp dẫn. Đôi mắt yêu kiều sáng rực lên, nhìn Sở Thiên một cách đầy mong đợi, “Thế chắc ngươi có nhiều tiền lắm nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!” Đạt Mã Nhĩ thu cây pháp trượng lại, lấy ra vô sắc thủy tinh tạp, đắc ý vẫy vẫy, khoe khoang: “Biết đây là gì không? Phất Lạp Địch Nặc tiện tay cho ta đó!”
Tiện tay? Sở Thiên cảm thấy đau lòng ghê gớm nhưng để lừa được Ban Địch Tư nên đành chịu, “Ta có tiền hay không thì ngươi cứ nhìn khu trang viên này là biết rồi!” Xem ra người đẹp nhện này rất yêu tiền, thế thì dễ xử lý rồi! Dựa vào trang viên nhất nhì Đế Đô này mà không hấp dẫn nổi một con ma thú yêu tiền sao chứ?
Ban Địch Tứ nhìn một lượt trang viên, ánh mắt càng ngày càng trở nên sáng rực. Lúc này Tiểu Bạch cũng phối hợp kịp thời kêu lên: “Ô ô~~”
Thấy Ban Địch Tư chú ý đến mình, Tiểu Bạch nhảy khỏi lòng Sở Thiên uể oải nằm xuống thảm cỏ, lấy chân trước vỗ vỗ lên chiếc vòng trên cổ, một luồng ánh sáng lóe lên, một hũ pha lê đựng rượu Phục Tư Đặc đã xuất hiện trước mặt nó. Cái vòng cổ ấy không phải là đồ tầm thường. Nó là chiếc vòng không gian được làm là từ hàng trăm hạt kim cương và ma tinh lớn nhỏ.
Người có tiền! Ban Địch Tư cứ như phát hiện ra ma thú cấp mười vậy, mở mồm há miệng, trợn mắt nhìn Tiểu Bạch! Thật quá đáng! Đến một con chó cũng có vòng không gian quý gía thế kia, mà bên trong lại có cả loại rượu Phục Tư Đặc ngon nhất đại lục. Một con thú nuôi không có ích gì cũng có được sự đãi ngộ như thế, còn ma thú cấp bảy thực lực không hề tồi như ta đây thì sao? Ban Địch Tư bỗng cảm thấy Sở Thiên lúc này cũng vĩ đại như nữ thần Sinh Mệnh vậy!
“Vậy được! Chỉ cần ngươi đảm bảo hàng ngày các bữa ăn của ta phải trị giá một kim tệ trở lên thì bắt đầu từ lúc này ta sẽ là của ngươi!” Ban Địch Tư nói ra giá của mình, rồi liếm môi, giống như tưởng tượng ra được cuộc sống tươi đẹp sau này. “Ủa, ngươi không đồng ý à? Sao không nói gì thế? Vậy…vậy năm mươi ngân tệ thì thế nào?”
Nhìn mấy người Sở Thiên ngây người ra nhìn mình, Ban Địch Tư hơi hoảng, ảo não nói: “Thôi thì…giống như An Đức Sâm vậy, mỗi ngày mười ngân tệ! Không ít hơn được đâu, nếu không ta ăn không no!” Thật ra thì mỗi ngày mười ngân tệ là rất nhiều rồi, các gia đình bình thường ở đại lục mỗi năm chỉ tiêu có vài đồng vàng thôi! Nhưng đó là nói gia đình bình thường còn đây là tên buôn bán độc phẩm có máu mặt Sở Thiên thì..…
Tội nghiệp Ban Địch Tư, tên An Đức Sâm nhất định là đã bạc đãi cô ấy rất nhiều rồi, Sở Thiên nhìn chiếc bụng vĩ đại của Ban Địch Tư, giày vò cái bụng to như vậy với chỉ mười ngân tệ! Thế không phải là để đứa trẻ này đói chết sao…Tiểu Bạch cũng bỏ cả vò Phục Tư Đặc xuống, chạy đến bên Ban Địch Tư bày tỏ sự cảm thông, khẽ vỗ vỗ lên chân Ban Đặc Tư an ủi. Tiểu Bạch mỗi ngày uống rượu cũng đã uống hết cả trăm đồng vàng, trước nay chưa bao giờ nghĩ rằng ma thú lại ra nông nỗi thế này.
“Rốt cuộc thì ngươi cho ta bao nhiêu? Nói gì đi chứ!” Ban Địch Tư bộ dạng đáng thương nhìn Sở Thiên, hai mắt rưng rưng muốn khóc. Sở Thiên thực sự không muốn làm khổ Ban Địch Tư thêm nữa, chỉ Ba Bác Tát nói: “Ngươi nói cho cô ấy biết chế độ đãi ngộ với người làm của ta đi!”
Ba Bác Tát thấy hơi ngại, liền hắng giọng gọi: “Bội Kỳ, ngươi qua đây, nói cho Ban Địch Tư thu nhập một ngày của ngươi đi!”
Nghe Ba Bác Tát gọi, Bội Kỳ nãy giờ vẫn tuần tra bên ngoài liền nhanh chóng chạy vào. Hiện tại Bội Kỳ đã được điều khỏi Cấm vệ quân, chính thức trở thành thống lĩnh hộ vệ riêng cho Sở Thiên nên thu nhập sẽ do Sở Thiên chi.
“Báo cáo tiểu thư Ban Địch Tư!” nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Bội kỳ cũng chọn được cách xưng hô với Ban Địch Tư. Bội Kỳ biết Ban Địch Tư không những có sức mạnh mà còn là ma thú của Hầu tước đại nhân, địa vị của cô ta tự nhiên cũng theo đó mà được nâng cao. Vì thế Bội Kỳ chọn cách xưng hô tương đối trang trọng, “Theo như quy định của Hầu tước đại nhân, là một kỵ sỹ thống lĩnh hộ vệ,
không kể thưởng thêm thì thu nhập mỗi ngày của tôi là mười kim tệ!”
“Thế ta có thể được bao nhiêu?” Ban Địch Tư vội vàng hỏi, rất muốn xác định xem tương lai sẽ sống sung sướng như thế nào!
“Điều này…” Bội Kỳ do dự chút xíu, thầm so sánh thực lực của mình với Ban Địch Tư, tồi nghĩ tới đãi ngộ của Tiểu Bạch --- một sủng vật khác của Hầu tước đại nhân, cuối cùng đưa ra kết luận, “Chắc chắn không dưới trăm kim tệ!”
“Yeah!” Ban Địch Tư nhảy cẫng lên, vui mừng tột độ, không để ý được thảm cỏ bên dưới thân hình đồ sộ của mình phải chịu đựng những gì. “Được rồi, đã trao đổi xong về chế độ đãi ngộ, giờ ta sẽ trị thương cho cô!”
Vì sinh vật ở đây cũng gần giống như ở trái đất nên những khi không có việc gì Sở Thiên lại tổng hợp tài liệu thú y. Nhưng không như những tài liệu thông thường, những cái này đều có thêm đủ loại ma pháp. Ai bảo dưới trướng Sở Thiên có nhiều cao thủ như vậy chứ? Vì bộ dụng cụ này mà một nửa số pháp sư và Tế Tự trên đất nước này đã mệt suýt chết!
“Xong rồi!” Sở Thiên vỗ tay vào nhau. “Nhanh thế sao?!” Đạt Mã Nhĩ và Ba Bác Tát phải thốt lên, hơn nữa ánh mắt nhìn Sở Thiên tràn đầy sự kính trọng.
Vết thương ở Huyễn Thú đại lục này rất lạ, đó là độ khó của việc trị thương không phụ thuộc vào mức độ thương tích mà phải căn cứ vào mức độ mạnh nhẹ của ma pháp và sự thù hằn phải nhận. Nếu một người đang hấp hối nhưng chỉ bị ma pháp cấp một đánh bị thương thì chỉ cần tìm đại một Tế Tự nào đó là có thể cứu sống. Nhưng nếu như bị ma pháp cấp tám đánh thì cho dù chỉ bị sứt da cũng chỉ e là Tế Tự cấp cao cũng không cứu nổi!
Ban Địch Tư bị ma pháp cấp tám của Đạt Mã Nhĩ đánh. Vết thương này nếu giao cho một Tế Tựcấp tám thực sự cũng phải mất nửa ngày mới trị khỏi. Tốc độ của Sở Thiên thật đáng kinh ngạc như vậy sao? Hơn nữa hắn lại không biết ma pháp! “Được đi theo một vị Tế Tự tài giỏi như vậy quả thật là một vinh hạnh cho ta!”
“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi cần phải đến trụ sở chính hội pháp sư ở Ai Nhĩ Sâm để xác định lại đẳng cấp đi! Đạt Mã Nhĩ nói như không tin vào chính mắt mình: “Tốc độ đệ điều trị cho Ban Địch Tư đã đạt đến trình độ của Thánh Tế Tự cấp chín rồi!”
“Hi hi!” Ban Địch Tư cười mà thốt lên rằng: “Trời ơi! Chủ nhân mới của ta lại là một cao thủ đẳng cấp ở đại lục! Thật không thể tin nổi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Lại là bộ dáng tiêu chuẩn của một thần côn, Sở Thiên nói: “Đẳng cấp không quan trọng. Ta còn phải học hỏi rất nhiều!” Ta đây mà trở thành Thánh Tế Tự chắc hôm sau tất cả Tế Tự trên đại lục đều sẽ không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
“Phải rồi, chủ nhân à” nhờ sự hậu đãi và y thuật của Sở Thiên, Ban Địch Tư đã thay đổi cách xưng hô với Sở Thiên, “Theo như khế ước, để phân biệt với An Đức Sâm, chủ nhân cần phải đổi tên cho ta!”
Đổi tên ư? Sở Thiên nhắm mắt lại, tưởng tượng lại cảnh tơ nhện phun ra khi quyết đấu. Rồi cũng đưa ra một cái tên mới, “Vậy từ giờ cô tên là AK47…”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Dị giới Thú Y Chương 35: Lời mời đến từ long tộc (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
Hoàng cung Khải Tát, thư phòng của Lô Địch Tam Thế
Gian thư phòng bé nhỏ giờ đang chật ních người. Sở Thiên, ba vị đại thần ở Bộ chỉ huy, Cục trưởng cục mật thám Ba Lý, có cả Tả hữu tướng đang cung kính đứng trước mặt Lô Địch Tam Thế. Nhưng không giống như trước đây, thứ tự đứng của hôm nay đã có sự thay đổi. Đứng hàng đầu tiên không phải là Mã Khoa Lý và Cách Lôi Minh nữa mà là Xích Diễm, Tạp Nạp Tư là chủ nhân là Xích Diễm nên được đứng vị trí thứ hai. Còn Sở Thiên thì ngoan ngoãn đứng hàng cuối cùng, sau Đạt Mã Nhĩ.
Có điều giờ không phải lúc so đo vị trí đứng nữa, bởi vì cơ hội lập công đã đến rồi! Sở Thiên suýt chút nữa thì không khống chế được sự phấn khích, Lô Địch Tam Thế vừa ra một đạo lệnh khiến Sở Thiên xúc động muôn phần --- đi chữa bệnh cho Long hoàng ở A Cổ Lạp sơn!
Xích Diễm sau chuyến đi bồi dưỡng ở A Cổ Lạp sơn về, sức mạnh đã tăng lên rất nhiều và đồng thời cũng mang theo lời mời từ Long tộc đến cho Sở Thiên. Long hoàng - ma thú cấp mười Á Lợi Tư Thác Đức lâm bệnh, đối với Long tộc, ngay cả toàn thể đại lục thì đây chính là một việc thực sự có sức chấn động mạnh! Vì Á Lợi Tư Thác Đức không chỉ là ma thú cấp mười không ai địch nổi, mà điều quan trọng hơn, hắn ta là vua của phần lớn Long tộc.
A Cổ Lạp sơn là cái nôi của Long tộc, mà Á Lợi Tư Thác Đức lại là chủ nhân của A Cổ Lạp sơn, trực tiếp cai quản Cự long cấp chín và vô số Long tộc cấp bảy cấp tám. Dù rằng Long tộc trước nay vẫn luôn đứng ngoài các cuộc tranh giành ở đại lục, nhưng sức mạnh của nó lại khiến cho không một quốc gia nào dám coi thường!
Long hoàng lâm bệnh, việc này đối với Long tộc vốn phân chia đẳng cấp vô cùng nghiêm ngặt mà nói, có sức ảnh hưởng vượt qua mọi sự kiện khác. Vì thế nên A Cổ Lạp sơn đã có lời mời đến tất cả những nhân vật có khả năng hơn người trong trị bệnh. Đúng ra thì Sở Thiên không đủ tư cách tham gia, người nhận được lời mời đầu tiên là An Đông Ni, nhưng khả năng của An Đông Ni đã không còn được như trước đây nữa, nên đồ đệ của ông ta là Sở Thiên dựa vào thành tích trị khỏi cho Xích Diễm được đi thay sư phụ.
“Xin bệ hạ an tâm! Vi thần nhất định sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ!” Sau khi nắm rõ tình hình, Sở Thiên lập tức thể hiện lòng quyết tâm với Lô Địch Tam Thế. Chuyện tốt lành thế này làm sao Sở đại thiếu gia có thể bỏ qua cơ chứ? Có nhiều cao thủ như thế cho dù không chữa được thì cũng không đến lượt mình gánh trách nhiệm. Còn nếu chữa khỏi thì là có công lớn rồi….
“Uhm, ta rất tin tưởng vào Tế Tự giỏi nhất Khải Tát như ngươi!” Lô Địch Tam Thế vô cùng hài lòng với việc chấp hành mệnh lệnh của Sở Thiên. Có điều hắn vẫn có chút không yên tâm, “Nhưng nếu như ngươi không làm được thì…”
Lô Địch Tam Thế còn chưa nói xong Sở Thiên đã hiểu ý, liền tiếp lời, “Nếu thần không làm được thì quyết sẽ không để lại cho Long tộc ấn tượng xấu về Khải Tát chúng ta đâu ạ!” Ma thú cấp mười mạnh mẽ như vậy, Long tộc lại có vô số cao thủ, trong điều kiện đó mà A Cổ Lạp sơn vẫn phải mời cao thủ ở đại lục, có thể thấy bệnh tình của Long hoàng không hề bình thường chút nào! Nếu không những không trị khỏi bệnh mà còn làm bệnh tình nặng thêm thì e rằng sẽ gây họa lớn cho Khải Tát!
“Ngoài ra thần còn có một thỉnh cầu!” Sở Thiên ngẩng đầu lên nói với Lô Địch Tam Thế: “Hy vọng bệ hạ có thể ban cho thần một số bảo vật quý giá!” Sở Thiên đối với ca ca của Sắt Lâm Na vẫn luôn toàn tâm tận lực. Tuy rằng không chắc chắn chữa khỏi bệnh cho Long Hoàng nhưng Sở Thiên đã chuẩn bị nhân cơ hội này thay Lô Địch Tam Thế tạo mối quan hệ với các cao thủ của Long tộc, giúp Khải Tát kết giao thêm nhiều bằng hữu.
“Được! Trước khi ngươi xuất phát, đồ trong quốc khố tùy ý ngươi lấy!” Lô Địch Tam Thế hiểu ý của Sở Thiên, hắn ngày càng cảm thấy hài lòng với Sở Thiên, ý nghĩ chưa nói ra mà hắn đã biết rồi. Rất tốt!
Những người khác đều làm quan không ít năm rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ suy nghĩ của Sở Thiên, có điều chỉ có Đạt Mã Nhĩ phản ứng chậm chạp hỏi một câu không đúng lúc chút nào: “Sao vậy? Phất Lạp Địch Nặc đệ thiếu tiền ư? Hay là ta trả lại đệ số tiền đệ cho ta mượn nhé!” Nói rồi Đạt Mã Nhĩ còn nhìn Sở Thiên với vẻ mặt rất chân thành.
“Không, đệ không thiếu tiền!” Sở Thiên cười khổ, thầm nghĩ: Lão huynh à! Huynh nói ra cái câu ngớ ngẩn như thế khác nào muốn nhường cho đệ chức Đại thần ma pháp chứ?
Cũng may là mọi người đều quen với một Đạt Mã Nhĩ chậm chạp như thế rồi, không ai để ý làm gì, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên mà…
“Bảo vật của A Cổ Lạp Sơn không hề ít hơn Khải Tát. Những thứ ấy có thể pháy huy tác dụng với các cao thủ khác, chứ Long hoàng thì không coi ra gì đâu! Tốt nhất ngươi nên nghĩ cách khác đi!” Người lên tiếng là Xích Diễm. Là ma thú của Tạp Nạp Tư, trên cơ sở không xâm phạm lợi ích của Long tộc, Xích Diễm nhìn sự việc theo góc độ của Khải Tát mà đưa ra ý kiến của mình.
Sở Thiên nhìn Xích Diễm, ngày càng thấy nghi ngờ, hình như có cảm giác như đã gặp đâu đó trước đây, nhưng không thể xác định được cụ thể. “Vậy không biết Long hoàng thích thứ gì?” Nếu lễ vật không giúp được gì đánh vào sở thích vậy!
”Long hoàng điện hạ thường ngày thích nghiên cứu về lịch sử thời cổ đại! Ngươi có hiểu biết gì về mặt này không?” Xích Diễm nói rất lạnh lùng. Cô vẫn còn ấm ức về vết sẹo đằng sau cổ.
Lịch sử thời cổ đại ư? Vậy thì quên đi, Sở Thiên còn không hiểu rõ về lịch sử của trái đất nói gì đến sự việc mấy nghìn năm trước ở đại lục Huyễn Thú này chứ? Đại lục Huyễn Thú đã có hàng vạn năm lịch sử rồi, phân chia thành ba thời đại Thượng cổ, Ma pháp, Ma Thú, trong đó Thượng cổ là thời kỳ xa nhất. Nghe nói trong thời đại ấy, cao thủ nhiều không đếm xuể, hơn nữa sức mạnh lại không chỉ dựa vào ma pháp mà là thuần túy chỉ là sức mạnh thể chất! Có điều sức mạnh ấy quả thực rất khó luyện thành! Cùng với sự phát triển mạnh của ma pháp dựa vào tự nhiên, các kỹ thuật chiến đấu của thời Thượng cổ đã dần dần mai một đi.
“Phất Lạp Địch Nặc, nếu vậy thì ta cũng hết cách rồi, đến lúc ấy ngươi tùy cơ ứng biến vậy!” Lô Địch Tam Thế thở dài nói. Đừng có Sở Thiên không hiểu, ngay cả trong số những nhà nghiên cứu già cỗi nhất trong thư viện quốc gia Khải Tát này có mấy người biết về thời Thượng cổ chứ? Thế nên Lô Địch Tam Thế cũng không làm khó Sở Thiên.
“Uhm, cứ như thế vậy!” Sở Thiên cũng chỉ còn cách đi bước nào tính bước nấy vậy. Có điều hắn vẫn còn một câu hỏi, “Bệ hạ, lần này thần đến A Cổ Lạp sơn thì phải đi đường nào ạ?” Sở Thiên hiểu rằng hội nghị y học lần này ở A Cổ Lạp sơn không đơn giản chỉ để trị bệnh cho Long hoàng, mà nó còn là cơ hội tốt để tập hợp Long tộc. Cao thủ các nước đều nhận được lời mời, do đó vì muốn tăng cơ hội cho nước mình, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Long hoàng, người nước khác đương nhiên càng ít càng tốt…
Dù rằng bọn họ sẽ không dám ngang nhiên thủ tiêu khách mời của Long hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, nhưng ai dám chắc sẽ không có người ngấm ngầm ra tay chứ?
“Về vấn đề an toàn thì ngươi không phải lo.” Rất hiểu nỗi lo lắng của Sở Thiên, Lô Địch Tam Thế giải thích: “Ta sẽ lệnh Bối Tư Đặc phái một trung đội Sư Thứu bảo vệ ngươi!” Thế thì Sở Thiên yên tâm rồi. Sư Thứu là ma thú cấp bốn, cũng là đội không quân chủ lực của Khải Tát. Hơn nữa căn cứ theo quân chế, một trung đội có ít nhất là trên một trăm con Sư Thứu, gần tương đương với một phần mười đội chủ lực không quân rồi.
“Dùng Sư Thứu bảo vệ ư? Thế là định bay qua đầm lầy Trần Nê à?” Đi A Cổ Lạp sơn có ba con đường. Một là xuyên qua dãy núi Lạc Nhật, rẽ qua nước Ai Nhĩ Sâm, đường này rất xa. Hai là đường vòng qua thảo nguyên Huyền Hà, nhưng nơi ấy là lãnh địa của Thú tộc, rất nguy hiểm! Vậy là chỉ còn lại một con đường: dưới sự bảo vệ của Sư Thứu, dùng phi thuyền Tế Bách Lâm bay qua đầm lầy Trần Nê!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê