Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 31: Mã bách hộ
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Một ngày ra đường, đồng đội của hắn trọc ghẹo một cô gái trong thiên hộ sở, Mã Canh nhìn thấy nóng mắt liền động thủ đánh người, những người còn lại đều vây đến đánh hắn, nhưng cũng bị hắn đánh ngã 4-5 người.
Đội thân binh liền làm ầm lên, muốn thi hành quân pháp, Mã Canh sau khi đánh xong liền chạy mất hút, cũng may trong vệ sở thì Mã bách hộ cũng là người có chút uy danh, bỏ ngân lượng nhờ người khác chạy chọt, cuối cùng thì chỉ huy sứ cũng nhận lời không truy cứu nữa.
Nhưng có như vậy thì hắn cũng không thể tiếp tục ở lại trong đội thân vệ, chỉ có thể đến trấn Phùng Mãnh làm thuê, nhưng thanh niên một mình ở ngoài không có ai quản thường là cũng không học được thứ gì hay ho.
Tiền công kiếm được của tên Mã Canh này toàn bộ đều ném vào sòng bạc, mà còn thường xuyên xin tiền nhà, kết quả là càng chơi càng ngập sâu, mấy ngày trước đã có người đưa thư đến, nói là hắn thua 30 lượng bạc ở xới, nhưng không có tiền trả, bị người ta giữ lại, phải cầm tiền đến để chuộc.
30 lượng bạc, số tiền này quá lớn đối với nhà Mã bách hộ, lây đâu ra mà trả, không những thế, trong nhà có chút tiền tiết kiệm thì đều bị tên Mã Canh này phá sạch rồi, mượn tiền người khác thì thôi khỏi nghĩ.
Trong Tiết Gia này thì nhà Mã bách hộ cũng coi là khá giả mà còn chẳng có lấy nổi 5 lượng bạc, thì càng đừng nói tới các nhà khác.
Nhưng bên phía sòng bạc thì nói, nếu như không trả tiền thì sẽ chặt tay của Mã Canh, nhà Mã bách hộ chỉ có mỗi thằng con độc nhất này, nó đánh bạc nợ tiền đó là phạm pháp, có báo quan thì cũng chẳng ai quản.
Mã lão thái thái quả thực là không có cách gì cả, đến ý nghĩ treo cổ tự vẫn cũng đã nghĩ qua rồi.
Nhưng lúc nói chuyện với Triệu lão thái thái, nghe thấy bà nói Lý Mạnh có bản lĩnh như vậy, thầm nghĩ chi bằng cứ nói với hắn xem có thể giúp được hay không.
Nói đến đây thì Lý Mạnh âu cùng hiều ra rốt cuộc là chuyện gì, thấy Mã lão thái thái ngồi đó khóc, quả thực là rất đáng thương, nhưng chuyện thế này cũng không dễ nhúng tay vào, ngập ngừng một lát, Lý Mạnh nói:
-Hay là chỗ 30 lượng bạc này cháu giúp thím đệm vào trước?
30 lượng bạc tuy không ít, nhưng đối với Lý Mạnh thì cũng không xem là quá lớn. Nghe thấy hắn nói như vậy, vợ của Mã bách hộ đột nhiên khóc lớn nói:
-Những người cùng khổ như chúng tôi 30 lượng bạc biết trả như thế nào?
Mã lão thái thái ngập ngừng một lát rồi lại tiếp tục cầu xin nói:
-Có thể xin cháu đến nói chuyện với ông chủ của sòng bạc đó, thả cho Canh nhi nhà chúng tôi về được không?
Lời của Mã lão thái thái vừa dứt, một ông già nộ khí đùng đùng bước ra từ buồng bên cạnh, Lý Mạnh cũng biết lão đầu tử này, ông ta chính là Mã bách hộ.
Ông ta chỉ vào mặt vợ mình quát:
-ĐÓ chẳng lẽ không phải là nhân tình sao? Bà cũng dám nói vậy,thằng con vô lại đó cứ để cho người sòng bạc chém chết đi, hà tất phải liên lụy đến tôi với bà, còn làm khổ cả người khác.
Lão thái thái vội vàng cáo từ ra về, Lý Mạnh cũng chỉ biết vừa cười, vừa đứng dậy chào:
-Chào Mã đại nhân.
Nói thế nào thì ông ta cũng là thượng cấp quản hạt của mình, Lý Mạnh vẫn phải chào một cách rất khách khí, lúc Mã bách hộ quay đầu lại, cũng chỉ là bộ mặt ngượng ngùng, còn Mã lão thái thái ở đó đã gào khóc ầm nhà, liên mồm nói:
-Chúng ta chỉ có một đứa con trai này, nếu nó chết thì tôi phải biết làm sao?
Lý Mạnh thở dài một tiếng, nói:
-Vừa khéo ngày mai cháu có việc phải đến trấn PHùng Mãnh, tiện thể nói chuyện với người sòng bạc xem sao.
nghe thấy lời này, Mã lão thái thái lập tức ngừng khóc, khẽ nói:
-Bọn người của sòng bạc đều là bọn hung thần độc ác, cháu có thể nói chuyện được với chúng không?
Bà thím này vừa là lo lắng cho đứa con của mình, Lý Mạnh cười cười,sau đó nói:
-Thím không cần lo lắng, để cháu đi nói lý với họ.
Câu này nói ra một cách rất tự tin, Mã lão thái thái cũng ngừng khóc, còn Mã bách hộ thì càng ngượng ngùng hơn, vội lên tiếng quát bảo vợ mình ra chỗ khác, sau đó quay lại, ngập ngừng nói:
-Tôi cùng quen biết với phụ mẫu của cậu, chỉ là hôm nay xảy ra chuyện đúng là không biết phải mở miệng thế nào, Lý Mạnh cậu là người có bản lĩnh, chỉ là tôi không biết dùng gì để cảm ơn cậu....
-Mã đại nhân nặng lời rồi, đều là hàng xóm với nhau, khách khí như vậy làm gì, nếu như không có việc gì khác, vậy Lý Mạnh xin cáo từ trước.
Mã bách hộ có bộ dạng rất ngượng ngùng, cũng không ngờ mình là một bách hộ mà lại phải cầu xin một quân hộ, mặc dù thế lực và thực lực của người quân hộ này rất lớn.
Lý Mạnh cũng không nghĩ quá nhiều, thấy bộ dạng của 2 vợ chồng Mã bách hộ lo lắng mất ăn mất ngủ vì con trai mình, làm hắn nhớ đến phụ mẫu hắn ở thời hiện đại, không biết lúc này họ đang đau lòng như thế nào, sự liên tưởng như này thường làm cho Lý Mạnh yếu lòng.
Vừa bước ra khỏi cổng, Lý Mạnh liền nhìn thấy 3-4 mươi người kẻ đứng người ngồi ở đó, dẫn đầu chính là Trần Lục Tử, thấy Lý Mạnh bình yên vô sự bước ra, mọi người vội vàng đứng dậy, dường như là theo thói quen, xếp thành 3 hàng, Lý Mạnh gật gật đầu rồi nói:
-Quay về tiếp tục luyện đi.
Những người này thấy hắn nói vậy mới giải tán đi, Trần Lục Tử thì bước đến trước mặt hắn, hạ giọng nói:
-Thấy có người nói với đệ, đúng là làm đệ giật hết cả mình, có diều vừa nãy ra ngoài cổng, thấy mẹ Triệu Năng đã nói rõ chúng đệ mới yên tâm.
Lý Mạnh cười hỏi lại:
-Yên tâm rồi mà vẫn cứ đứng đợi ở ngoài cổng à? Các cậu không phải là muốn làm biếng sao?
Trần Lục Tử gãi gãi đầu, cười hi hi nói:
-Thấy lão đại bước ra thì trong lòng mọi người mới thấy an tâm, nói ra thì không ngờ Mã bách hộ này cũng phải cầu đến anh, thời gian trước nghe thấy người này nói bóng gió là làm nam nhi chân chính phải cần đem bản lĩnh của mình để báo hiếu với triều đình, với hoàng đế, làm chuyện phi pháp thế này quả thực không đáng.
Nghe đến đây, Lý Mạnh cũng không kìm được lòng, hóa ra cái câu “không biết phải mở miệng thế nào” của Mã bách hộ chính là điều này, Lý Mạnh cũng hơi có chút cân nhắc, vừa cười vừa nói:
-Mã bách hộ này cũng chỉ là nghị luận sau lưng, không đi báo quan, vẫn là thấu tình đạt lý.
Nói ra thì Lý Mạnh đến đây cũng gần nửa năm rồi, những quan sai hay là dân hộ mà hắn tiếp xúc đều mang bộ dạng chán chường, mỗi người chỉ mong muốn mình và người nhà được ăn no mặc ấm là rất thỏa mãn rồi.
Đối với những gì xảy ra xung quanh đều không hề quan tâm. Có lúc Lý Mạnh cũng nghĩ cái xã hội tệ hại này chẳng trách sau mười mấy năm nữa bị diệt vong trong tay Mãn Thanh.
Mã bách hộ âu cũng là có chút nhiệt huyết trong lòng, rất có được sự tán thưởng của Lý Mạnh.
Bước đi về phía trước, Lý Mạnh quay đầu lại nói với Trần Lục Tử:
-Bảo đội vận chuyển muối chuẩn bị một chút, ngày mai mang muối đến trấn Phùng Mãnh thì khoảng 30 người đi là được rồi.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 32: Thương lượng
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Trấn Phùng Mãnh hiện giờ náo nhiệt hơn trước rất nhiều, những diêm thương lớn nhỏ đều không thấy tung tích đâu cả, những người mang muối đến đây bán chỉ có 3 nhóm người, một là Sào muối của Lý Mạnh, hai là các diêm đinh phụ trách khu vực này, 3 là người của đồng muối Linh Sơn.
Người của đồng muối Linh Sơn và các diêm đinh tốt xấu gì cũng có bối cảnh quan trường, thái độ của Lý Mạnh đối với bọn họ nước sông không phạm nước giếng, dù gì thì muối của bọn họ mang đến bất kể là chất lượng hay số lượng đều kém xa so với muối của bọn Lý Mạnh.
Các diêm đinh thì hận Sào Muối của Lý Mạnh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện giờ có tập trung nhân lực lại thì cũng đánh không được, chỉ biết nén cục tức vào trong lòng.
Đội Sào Muối vừa bước ra khỏi con đường mòn thì Hầu Sơn từ sớm đã đứng đó đợi, có điều hắn cũng không ngờ Lý Mạnh lại đi theo chuyến này, Hầu Sơn ngây người ra, ngay sau đó chạy lon ton đến trước mặt hắn chào hỏi, sau đó trầm giọng nói:
-Lý đại gia sao hôm nay cũng đến đây vậy? Gần đây trấn Phùng Mãnh không có diêm thương buôn muối nào khác, nếu như có chắc chắn thuộc hạ sẽ gửi đến cho ngài một cách nhanh nhất.
Các đợt tấn công lớn nhỏ trước đó với những diêm thương đều là do Hầu Sơn cung cấp thông tin, thông tin về các hộ hắn đều biết một chút, sau đó được báo cáo một cách chi tiết với Lý Mạnh, rồi Lý Mạnh điều động lực lượng đánh bại những kẻ diêm thương một cách dễ dàng, lũng đoạn thị trường muối của cả khu vực này.
Lý Mạnh lôi ra 2 lượng bạc, đưa cho Hầu Sơn vừa cười vừa nói:
-Hôm nay đến là có việc khác, cậu đi hẹn chưởng quầy Vương gia và KHổng gia đến quán rượu nhỏ ở phía đông bắc trấn, nói là buổi trưa đến đó uống vài ly, còn một việc nữa. Cậu biết sòng bạc trong trấn này là ai mở không? Đưa tôi đến đó xem thế nào.
Hầu Sơn cười híp mắt nhận lấy ngân lượng, trong lòng hắn nghĩ thầm, làm việc cho vị đại gia này rủi ro tuy lớn một chút, nhưng cái lợi thu được cũng nhiều, mời hai vị trưởng quầy đó cũng đơn giản.
Hiện giờ Hầu Sơn cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm ở đây, được xem là người của Lý Mạnh,đối phương chắc chắn sẽ phải nể mặt.
Hầu Sơn vỗ vỗ vào đầu nói:
-Lý đại gia chẳng nhẽ nói đến quán xúc xắc ở phía đông trấn?
Trương Ma Tử vốn dĩ là một đồ hộ ( hộ giết mổ gia súc...) chuyên mổ lợn trong trấn, cũng có chút sức lực, tính tình lại hung ác, người bình thường không ai dám động đến hắn.
6 năm trước, khi vùng này nổi lên nạn buôn muối lậu, những người không yên phận bên ngoài và bên trong trấn cũng đông đúc dần lên, tên Trương Ma Tử này cũng khá linh hoạt, biết ngoài chuyện buôn muối lậu hắn không làm được, chỉ bằng làm cái khác.
Thế là hắn kéo theo mấy người bằng hữu rượu thịt thân quen của mình, mở một quán xúc xắc ( cách gọi sòng bạc theo quy mô nhỏ của thời này.)
Những kẻ buôn bán muối lậu đa phần là kẻ độc thân không nơi nương tựa, trong tay có tiền ngoài ăn uống, chơi gái, đánh bạc ra thì rất ít người có cách nghĩ khác.
Quán xúc xắc này vừa mở ra lập tức lên như diều gặp gió, diêm đinh, diêm thương, người làm thuê của các diêm thương, các đại gia của Vệ Sở gần đó đều thích đến đây để đánh bạc.
Tháng chạp ngày ngắn đêm dài, Trương Ma Tử lúc bước ra khỏi nhà của hắn thì mặt trời vẫn chưa lên cao, tuy nói thời tiết giá rét nhưng tên Trương Ma Tử này vẫn phanh bộ ngực trần ra, lộ ra bộ ngực toàn lông lá, cứ như là hắn muốn khoe khoang sự hung dữ của mình vậy.
Hắn đang đắn đo không biết là đến quán xúc xắc trước hay đi kiếm chút rượu uống cho ấm người, vừa ra khỏi cửa được mấy bước, hắn liền bị một người chặn lại.
Nếu không phải thấy người này có thân hình cao to thì Trương Ma Tử đã mở miệng chửi cả họ nhà người đó rồi, người này mặc bộ quần áo cũ, nhưng cũng được coi là gọn gàng , toàn thân trên dưới rất sạch sẽ.
Trên mặt người này nở một nụ cười ôn hòa nói:
-Vị này chắc là Trương đại ca phải không? Có thể cho tôi mượn một bước để nói chuyện không?
Thấy đối phương khách khí như vậy, Trương Ma Tử lập tức lên cơn, nói một cách cục cằn:
-Có chuyện gì, đừng có chặn đường ông, ông còn phải đi uống rượu đấy.
-Đừng có vội, Trương đại ca, nghe nói chỗ anh đang giam một người, người này thiếu nợ anh 30 lượng bạc.
Nghe thấy lời này, Trương Ma Tử lập tức trở nên cảnh giác, trừng mắt nhìn đối phương nói:
-Có liên quan gì đến ngươi, mà ngươi là ai vậy?
-Một quán xúc xắc bé như vậy, thắng thua có nhiều hơn nữa thì cũng không thể đến 30 lượng bạc được, Mã Canh là thằng bé thật thà, cha mẹ của hắn cũng không biết đã lo lắng đến mức như thế nào nữa. Trương đại ca có lòng tốt, thả hắn đi, rốt cuộc là thua bao nhiêu bạc, 5 lượng, 10 lượng tôi đưa huynh là được rồi, cha mẹ thằng bé cũng nhiều tuổi rồi....
Lời vẫn chưa kịp nói xong, Trương Ma Tử đã nổi giận, bước đến xách cổ áo của người đó lên chửi:
-Mày là cái thá gì, dám nói với ông mày như vậy à, Mã Canh thiếu nợ ông đây 30 lượng bạc, còn có cả giấy nợ, có nợ thì phải trả, cha mẹ của hắn sống hay chết, có liên quan gì tới ông đây?
Người đó đẩy cánh tay của Trương Ma Tử ra, trên mặt vẫn là nở một nụ cười, nói chuyện một cách ôn hòa:
-Tôi là Lý Mạnh, nếu Trương đại ca không muốn như vậy thì cũng được thôi, có điều nếu như huynh muốn đổi ý, hôm nay tôi đều ở quán rượu nhỏ phía đông trấn, anh có thể đến đó tìm tôi.
Sau khi nói xong, Lý Mạnh quay đầu bước đi, tên Trương Ma Tử cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, nhưng mà vẫn đứng đó dậm chân chửi:
-CMN, ngươi cũng không hỏi thăm xem Trương gia ta là ai, ở trấn Phùng Mãnh này có kẻ nào làm ta sợ? Tên đáng chém ngàn nhát đao kia....
Tiếng hô của hắn cả 3 dãy phố cũng nghe thấy, nói ra thì Lý Mạnh là thủ lĩnh của Sào Muối cũng được lưu truyền rộng, bởi Lý Mạnh tổng cộng đến trấn cũng không nhiều, có điều nếu như là nói đến Lý Nhị Lang thì độ nổi tiếng sẽ được nâng lên không ít.
Trấn Phùng Mãnh là một thị trấn do các diêm thương từ bên ngoài đến thu mua nên mới phát triển thành nơi phồn hoa như thế này. Tự nhiên cũng không có quán rượu lớn nào cả, cái được gọi là quán rượu này cũng chỉ do một hộ dân có đầu óc linh hoạt dựng lên, sau đó bán chút rượu và thức ăn.
Trong tay có tiền tự nhiên đều muốn thuê đầu bếp làm thức ăn, cũng chính là nơi để diêm đinh và diêm thương tới đây tiêu khiển. Nhưng đối với Lý Mạnh mà nói thì nơi đây là một nơi để giao tiếp,bàn công chuyện, đó cũng là một thói quen được hình thành của Lý Mạnh khi ở thời hiện đại.
Cái quán rượu này thực quá đơn giản, trước cổng đến một cái bảng hiệu cũng không có, thuần túy chỉ là tiếp đón khách quen, những hàng quán kiểu này nếu như vứt về thời hiện đại thì được gọi là “quán bí mật”, chính là những quán có giá cả đắt như trên trời, nhưng mùi vị chưa chắc đã ngon.
Đã là tháng chạp rồi, thời tiết giá lạnh, chủ quán đều đã thu dọn hết bàn ghế vào trong nhà, huống hồ thời gian này mọi người đã về nhà chuẩn bị đón năm mới cả rồi, do đó việc buôn bán cũng giảm đi.
Lúc Lý Mạnh bước vào trong quán, thì không khí tràn đầy mùi rượu và mùi tanh bốc lên, trên quầy có mười mấy con cá khô treo ở đó, mùi này tuy khó ngử, nhưng cũng không đến nỗi làm người ta không chịu được.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 33: Quán rượu nhỏ
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Giữa trưa, trong quán cũng không có mấy người, Lý Mạnh bước vào cửa, chặn ánh nắng mặt trời chiếu từ ngoài vào nhà, trong nhà liền trở nên tối tăm, những người trong nhà lập tức đều nhìn ra phía cửa, vừa nhìn thấy người đến là ai, người ngồi ở hai cái bàn gần cửa lập tức đứng dậy.
Ông chủ đứng ở bên quầy đang định lên tiếng can ngăn, nhưng lại vội ngậm miệng,đến đây uống rượu đều là người thô lỗ, có lẽ người mới đến này chặn ánh sáng vào nhà làm người khác bất mãn, đợi họ loằng ngoằng với nhau xong mình ra thu dọn là được.
Những người muốn xem náo nhiệt này đều không thể ngờ, những người đàn ông đứng lên ở hai bàn đó đều có khuôn mặt rất niềm nở, cúi thấp người đến mức như muốn thấy cả mặt đất, vừa cười vừa nói:
-Lý đại ca hôm nay sao lại đến đây vậy? Sắp đến tết rồi, các huynh đệ ở đây vẫn còn mấy phần hiếu kính tặng cho anh đây.
Mấy người đàn ông đứng dậy đó thì người trong quán đều quen biết cả, đều là những diêm thương của Xương Ấp đến trấn Phùng Mãnh để buôn muối, nghe nói là được phái ra từ trong một sơn trại nào đó, có hai mươi mấy người, không những thế còn là những nhân vật từng luyện qua võ công, cũng xem là có tiếng tăm ở trấn này, ai cũng không dám đắc tội với bọn chúng.
Kết quả là bị Lý Mạnh mang theo hơn 40 người chặn lại trên đường về, vừa gặp mặt liền bị chọc ngã mười mấy người, lúc đang định muốn đứng lên đánh lại thì thấy sào tre bên kia đã chuyển sang đầu nhọn, nhìn cái màu đen đen của sào tre kia kẻ nào cũng cảm thấy sợ hãi, thế là lập tức chấp thuận điều kiện của Lý Mạnh.
Sau lần đó, khi những diêm thương này đến đồng muối Linh Sơn để mua muối một lần nữa thì giữa đường có 2 người bị bệnh nặng, đồng muối Linh Sơn không quản, trấn Phùng Mãnh lại quá xa, trong lúc không còn cách nào đành phải tới thôn gần đó cầu cứu Lý Mạnh.
Lúc đó Lý Mạnh liền đến một thiên hộ sở khác tìm một lang trung để khám bệnh, còn xắp xếp người phục dịch, sau khi cứu được người, đầu lĩnh của diêm thương Xương Ấp đúng là trăm ngàn lần biết ơn, tặng hết số muối lần này cho Lý Mạnh, nhưng không ngờ bị Lý Mạnh từ chối, nói:
-Quy tắc của chúng ta đặt ra là như thế nào thì cứ làm như vậy, số tiền trị bệnh cứu người này bất kỳ ai gặp phải cũng đều như vậy, không cần phải để ý trong lòng.
Nhưng không phải bất kỳ ai gặp phải tình huống đó cũng sẽ làm như vậy, các diêm thương của Xương Ấp chạy khắp nơi nhờ người cứu chữa nhưng cuối cùng cũng chỉ có Lý Mạnh giơ tay ra giúp đỡ.
Sau lần buôn bán đó về Xương Ấp, sự việc được trại chủ của sơn trại biết được cảm thấy tên Lý Mạnh này không chỉ thủ đoạn cường hãn mà làm người cũng rất nhân nghĩa liền bảo thủ hạ của ông ta sau này phải cung kính với hắn, cho nên hôm nay mới có sự việc như thế này.
Lý Mạnh vừa cười vừa khua khua tay nói:
-Không cần đa lễ, tôi hẹn người có việc, mọi người cứ tự nhiên đi.
Cách nói chuyện và hành sự của Lý Mạnh hiện giờ dần dần bắt đầu có phong cách của người thời đại này, thái độ cung kính của những diêm thương này làm cho những người trong quán đều cảm thấy Lý Mạnh không phải là nhân vật tầm thường, chủ quán mặt mày niềm nở bước tới, nói một cách khách khí:
-Hóa ra là Lý đại gian mời vào trong phòng, chỗ ngồi đã dành sẵn cho ngài rồi.
Lý Mạnh gật đầu mỉm cười cảm ơn, ông chủ hiển nhiên là không ngờ người này lại khách khí đến vậy, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có người đang thì thầm bàn luận:
-Người này khách khí như vậy, chẳng lẽ lại là nhân vật lớn gì? Tôi cảm thấy hắn ta chả khác tên Hầu Sơn là bao.
-Câm mồm, mày không muốn sống nữa à? Đây chính là Lý Nhị Lang của Sào Muối đấy.
-....Thanh toán, nhanh đi thôi, tôi không dám ở đây nữa....
Cái được gọi là phòng trong ở đây cũng chỉ là một căn phòng nhỏ được chủ quán sửa từ phòng khách, nói thẳng ra là căn phòng kiểu khép kín, bên trong bày một cái bàn mà thôi.
Lý Mạnh ngồi ở đó, chỉ gọi một chút lạc rang và cá khô, một bình rượu, ngồi đó chờ đợi 2 diêm thương là Vương gia và Khổng gia.
Không lâu sau 2 vị trưởng quầy cùng nhau cười nói bước vào trong phòng, 2 diêm thương lớn là Vương gia và Khổng gia này tuy nói là người ở trấn Phùng Mãnh cũng chỉ là 2 chưởng quầy, nhưng tướng mạo và khí phái thì hoàn toàn khác với những quân hộ và dân hộ vùng này.
Người của vùng này đều phải bận bịu với cuộc sống, người đều đen và gầy gần như đều là đặc điểm chung của mọi người, nhưng 2 vị chưởng quầy này lại đều trắng và mập mạp, bộ dạng ăn no ngủ kĩ quả thực là khá hiếm thấy.
Nếu như đặt ở đó trước mấy tháng, 2 chưởng quầy này chắc chắn sẽ không hạ mình để đi gặp hắn, tuy nói thân phận của bọn họ cũng chỉ là chưởng quầy, nhưng họ là tài thần của những tên buôn lậu muối, diêm đinh, đồng muối đó, kể cả là tên hống khác như Mưu tuần kiểm gặp bọn họ cũng phải khách khí 3 phần.
Những diêm thương này mỗi năm đều bỏ ra đến mấy ngàn lượng bạc để thu mua muối, có số tiền này sao không làm được thần tài của vùng này?
Nhưng hiện giờ thì khác rồi, bất luận là Vương gia hay Khổng gia đều phát hiện ra thời gian gần đây những người mang muối đến thì ngoài diêm đinh và đồng muối ra, chỉ còn những người của Sào Muối đó.
Bên trong muối của diêm đinh và đồng muối mang đến đều có trộn lẫn cát, thu mua muối của bọn họ bán đi chỉ bằng giá là đã rất tốt rồi, sở dĩ họ vẫn phải mua muối đó chẳng qua là vì bỏ tiền ra để mua sự tiện lợi mà thôi.
Còn muối của bọn Lý Mạnh mang đến thì chất lượng tốt mà số lượng cũng ngày càng nhiều, muối mà Vương gia và Khổng gia thu mua đều có đường tiêu thụ của nó, âu cũng không phải lo chuyện muối nhiều, nhưng người làm ăn đều rất mẫn cảm.
Tên Lý Mạnh này đã khống chế tất cả nguồn hàng, mà còn đem đến trấn Phùng Mãnh bán, vậy hắn nhắm vào chắc chắn là những người sống trong vùng giáp biển.
Lý Mạnh nắm trong tay tất cả các nguồn hàng, họ cũng không thể nào có chỗ khác để mua, điều này có ý ngĩa rất rõ ràng rằng hai bên mua bán lúc nào cũng có đối thủ, giá cả cao thấp cũng không phải bên mua nói là được.
Thực ra hai diêm thương này cũng không phải không từng nghĩ ra cách khác, ví dụ bọn họ giữa đường mua lại muối của những diêm thương khác với giá tiền cao hơn một chút, nói thẳng ra là muốn để cho những diêm thương này làm chân chạy cho bọn họ, sau đó quay về mua một lần nữa.
Nhưng bọn họ này khi nghe thấy điều đó đều lắc đầu ào ào, bọn họ cũng không thể đắc tội với tên Lý Mạnh này được, nếu như là một thương gia buôn muối lớn thì còn dễ nói,.
Trong tay 2 vị chưởng quầy này cũng chỉ có mấy chục người biết đánh đấm, nhưng Lý Mạnh chính là thủ lĩnh của Sào Muối uy danh hiển hách, có một số tin đồn là hội buôn muối lậu bên ngoài đều bị bọn họ đánh cho tơi tả, còn có mấy mươi tên diêm đinh mất tích không rõ ràng, điều đó đủ làm cho người ta phải hãi hùng.
Hôm nay Lý Mạnh mới khác, họ tuy cảm thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng phải đến gặp mặt, 2 người vừa bước vào trong phòng, Lý Mạnh lập tức mỉm cười đứng dậy, chắp tay chào nói:
-Hôm nay mời 2 vị chưởng quầy đến đây gặp mặt, chỗ này có đơn giản một chút, xin 2 vị đừng chê trách.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 34: Tăng giá
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Nhìn thấy Lý Mạnh thân người cao lớn, y phục trên người tuy cũ kỹ nhưng được giặt rất sạch sẽ, cử chỉ cũng ôn hòa, có lễ độ, hoàn toàn khác với những quân hộ thô lỗ khác.
Hành động của hắn lập tức có được ấn tượng tốt của 2 vị chưởng quầy, những người làm ăn sợ nhất là loại người không nói đạo lý, nếu đã ôn hòa nhã nhặn vậy tức là nói rõ tất cả đều có thể thương lượng bàn bạc.
Lý Mạnh giơ tay ra làm động tác mời hai vị chưởng quầy ngồi xuống, hai vị này đều ăn ngon quen rồi, nhìn thấy trên bàn chỉ có 1 đĩa lạc rang, 1 đĩa cá khô và một bình rượu, còn lại thì là ly rượu và bát đũa, đúng là thật đơn giản, anh ít nhất cũng kiếm ở chỗ chúng tôi hơn 3000 lượng bạc rồi, còn kẹt xỉn vậy?
-Nhận được sự chiếu cố của 2 vị chưởng quầy đối với Lý Mạnh tôi, đầu tiên tôi xin kính 2 vị một ly.
Hai vị chưởng quầy vội vàng nâng ly lên, đều nở nụ cười khách khí, uống xong ly rượu, Lý Mạnh chẹp chẹp miệng, rượu này đúng là hơi nhạt, đối với những người bước ra từ đơn vị bộ đội, loại rượu này quả thực không đủ thành ý, đặt ly xuống, Lý Mạnh nói:
-Không giấu gì 2 vị, bờ biển sóng to gió lớn niên cảnh cũng không tốt, cuộc sống của các huynh đệ chúng tôi đều không dễ dàng gì, 2 vị chưởng quầy xem xem có thể nâng giá thu mua muối một chút không?
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính, 2 vị chưởng quầy đều mặt nghệt ra, nghĩ thầm quả nhiên là đến mức độ này rồi, 2 người đưa mắt nhìn nhau, Vương trưởng quầy ấp úng nói:
-Lý huynh đệ, cuộc sống của kho muối cũng không dễ dàng gì, đường đi thủy lộ Giao Hà chỉ là tiền qua các chốt kiểm tra thôi cũng rất nhiều rồi, cũng không giấu gì anh, quan phủ, bọn thổ phỉ đều phải đút lót, chúng tôi cũng không dễ dàng gì, điều này....
Trong lúc đang nói, Lý Mạnh nghe thấy bên ngoài có chút chuyện huyên náo, 2 vị chưởng quầy đều có chút kinh ngạc, Lý Mạnh nhìn ra phía cửa, thò tay ra sau sờ đoản đao giắt ở eo, hắn đẩy dịch ghế ra sau một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vang lên, một người xông vào trong.
Hai vị chưởng quầy cũng chỉ là ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, Lý Mạnh thì lùi về một bước, trực tiếp đứng dậy, người vừa vào liền quỳ xuống mặt đất, độ nhanh của động tác đúng là làm cho người ta hoa cả mắt, cả 3 người trong phòng đều không kịp nhìn rõ xem người tới là ai, chỉ nghe người này nghẹn ngào nói:
-Lý đại gia, tôi cảm thấy rất xấu hổ a.
Lý Mạnh lúc này mới nhìn rõ, người quỳ xuống là Trương đồ hộ, tên Trương đồ hộ này lúc sáng sớm còn mang bộ mặt vênh váo hống hách, lúc này thì chỉ nhìn thấy sự hối hận và đau khổ, thấy ánh mắt của Lý Mạnh nhìn mình, Trương đồ hộ cũng không dám dứng dậy, lê gối tới trước mặt Lý Mạnh, vừa lau nước mắt vừa nói:
-Tiểu nhân đúng là bị mỡ lợn che mất tim rồi, trước đây mẹ tiểu nhân cũng giáo dục tiểu nhân làm người phải lương thiện, đến lúc lớn lên lại hồ đồ, hôm nay nghe được những lời dạy của Lý đại gia, đúng là một tiếng sấm giữa trời quang, làm tiểu nhân giật mình thức tỉnh, đại gia bỏ tiền ra vì người khác, tiểu nhân đúng là cảm thấy vô cùng xấu hổ a.
Bầu không khí trong phòng lúc này rất quái dị, 2 vị chưởng quầy vẫn không biết chuyện gì xảy ra, Lý Mạnh thì đã hiểu ra rồi, cười nói:
-Trương huynh có suy nghĩ như vậy là tốt rồi, nợ bao nhiêu tiền tôi sẽ trả thay cho Mã Canh.
Trương đồ hộ đứng phắt dậy, trên mặt là sự phẫn nộ nói lớn:
-Có ông trời trên cao tôi sao lại không có, người tôi đã mang tới đây rồi, thằng nhỏ lúc chơi xúc xắc thua tiền chúng ta phải cho hắn một cơ hôi có đúng không ạ, tiền tôi đã trả hết cho hắn rồi.
-Hai vị chưởng quầy, các ông xem, Trương huynh đúng là người trung hậu, người trung hậu của Đại Minh ta quả thực ít, các ông nói có đúng không?
Hai vị chưởng quầy tuy không đến chỗ như quán xúc xắc để chơi bời, nhưng Trường đồ hộ là người như thế nào thì bọn họ cũng biết, một tên khốn nạn như thế này sao có thể có quan hệ với 2 từ “trung hậu “ được, nhưng tình cảnh trước mắt đều làm cho người ta cảm thấy hồ đồ, họ chỉ biết vừa cười vừa gật đầu phụ họa theo.
Lý Mạnh với Trương đồ hộ lại khách sáo thêm vài câu, Trương đồ hộ lúc này mới lấy lại được bộ dạng chính nghĩa của mình, bước từng bước lớn rời khỏi căn phòng.
Trên thực tế thì sau khi Lý Mạnh nói với hắn lúc sáng, tên Trương đồ hộ này liền đi tìm người khác để nghe ngóng, nếu như là người thích xen vào chuyện người khác thì hắn sẽ cho một bài học.
Nhưng sau khi biết được Lý Mạnh là ai từ những diêm thương thì Trương đồ hộ sợ đến suýt vãi ra quần, vội vàng cho người thả Mã Canh ra, sau đó chạy khắp nơi tìm Lý Mạnh.
Trương đồ hộ sau khi ra khỏi cửa quán rượu thì phát hiện ra tuy thời tiết khá lạnh, nhưng quần áo toàn thân hắn đều đã bị mồ hôi thấm ướt hết, sau khi quay về nhà, Trương đồ hộ liền bị ốm nặng một trận, cũng không biết là trúng gió hay là sợ quá mà ốm, nói chung 3 ngày không xuống được giường.
BỊ chuyện này xen vào, những lời đang nói vừa nãy của Vương chưởng quầy cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, cả 3 người nhìn nhau, đều cười một cách ngại ngùng,.
Lý Mạnh trước đây rất ít khi bàn bạc công việc với người khác, những cách giao tiếp trên thương trường cũng không quen thuộc lắm, thế là hắn liền nói một cách dứt khoát:
-Một gánh muối 1 lượng 5 phân bạc, không lấy tiền đồng, diêm đinh và đồng muối bán cho bọn ông cũng chính là giá này, tôi cũng không lấy nhiều hơn, các ông thấy thế nào?
Vừa này nhìn Trương đồ hộ thì biết, chỉ cần không phải là thằng đần đều có thể nhận ra hắn đã sợ đến cực điểm, những truyền thuyết và tin đồn về Lý Mạnh, Lý Nhị Lang là rất nhiều, 2 vị chưởng quầy cũng biết người trước mặt không dễ động vào.
Khổng chưởng quầy đắn đo một lúc, ngập ngừng nói:
-Giá tiền này có hơi cao không?
Vương chưởng quầy ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu, Lý Mạnh cười, ngồi xuống lấy một hạt lạc vứt vào mồm,vừa nhai vừa nói:
-Số muối này xuống thuyền là 4 lượng bạc một gánh, nghe nói vận chuyển đi xa thêm một chút nữa là có thể bán với giá càng cao hơn, ông nói xem, nếu tôi cũng thả thuyền từ Giao Hà về phía nam....
Câu nói này vừa nói ra làm cả 2 chưởng quầy vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm chuyện này sao hắn có thể biết nhỉ?
Nếu như nói tại sao Lý Mạnh lại biết được thì thực ra cũng rất đơn giản, Hầu Sơn có lấy danh nghĩa cảm tạ để mời một tên làm thuê của Vương chường quầy mấy bữa rượu, lại còn cho hắn mấy lượng bạc, liền trở thành bằng hữu rượu thịt với nhau.
Nếu như nội tình trong nhà đã bị người khác biết được thì lúc mặc cả sẽ trở nên bị động hơn rất nhiều....
Khi 2 vị chưởng quầy rời khỏi quán rượu nhỏ thì sắc mặt đều rất không tốt, giá tiền cuối cùng cũng được quyết định là 1 lượng 5 phân bạc, nhưng Lý Mạnh cũng là có chút nhượng bộ, đó chính là đảm bảo diêm đinh và đồng muối sẽ không tiếp tục bán loại muối chất lượng kém, giá thành cao cho trấn Phùng Mãnh nữa.
Lý Mạnh ra khỏi quán rượu muộn hơn 2 vị chưởng quầy một lúc, số tiền bữa rượu hôm nay đã được Trương đồ hộ thanh toán rồi. trên chiếc ghế bên ngoài có một thanh niên thất thần ngẩn ngơ ngồi đó.
Lúc Lý Mạnh ra thanh toán thì chủ quán rượu khẽ nói với hắn:
-Tên đó chính là Mã Canh, Trương đồ hộ vứt hắn ở đây.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 35: Mã Canh
Nguồn: *********
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Lý Mạnh móc ra hai lạng bạc đặt lên bàn, nói với trưởng quầy:
-Làm một ít thức ăn ngon mang đến cho các huynh đệ của tôi ăn, tìm Hầu Sơn dẫn ông đi, số bạc còn thừa ông cứ giữ lấy, hôm này cũng là làm phiền đến việc làm ăn của ông.
Cái được gọi là thức ăn ngon ở đây cũng chỉ là chút lương khô, cắt vài con cá, làm đĩa rau, đối với người cũng khổ thì thế đã là một bữa ăn hiếm có rồi, tuyệt đối không hết được 2 lượng bạc.
Đó là còn tính đến lợi nhuận của quán rượu, chủ quán vốn dĩ rất sợ Lý Mạnh nhưng lúc này lại có ấn tượng rất tốt về hắn, kẻ yếu mà khách khí thì chứng tỏ sự yếu đuối nhún nhường, nhưng kẻ mạnh mà khách khí thì chính thức là sức cuối hút của nhân cách, Lý Mạnh thì lại không phải là kẻ yếu.
Chàng trai đó cứ ngồi mãi trên cái ghế dài đặt trước cửa, đầu cúi thấp, Lý Mạnh liếc nhìn hắn mấy cái, phát hiện tên Mã Canh này rất tráng kiện, từ sau khi đến thời đại này thì những người Lý Mạnh nhìn thấy đại đa số đều là gầy bé, thân người như 2 vị trưởng quầy diêm thương vừa rồi rất hiếm gặp.
Cơ thể Lý Mạnh ở thời đại này được xem là cao lớn, nhưng cũng là có chút gầy gò, Lý Mạnh kiên trì ngày 3 bữa cơm và hấp thụ protein, nhưng lại thiếu mỡ động vật do ít được ăn thịt.
Nhưng chàng trai ngồi đó tạo cho người ta ấn tượng chính là mình hổ thân gấu, cao to lực lưỡng, thời tiết giá lạnh nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, có thể nhìn thấy những thớ cơ tạo thành từng tảng của hắn.
Nhà Mã bách hộ so với nhà những quân hộ bình thường mà nói, cuộc sống vẫn là tốt hơn nhiều, chắc cũng là do chăm chỉ tập luyện võ nghệ dinh dưỡng lại được đầy đủ, cho nên hắn mới có thân hình lực lưỡng thế này.
-Cậu là Mã Canh phải không?
-Biết rồi mà anh còn hỏi?
Nghe thấy câu hỏi của Lý Mạnh, Mã Canh sau khi đội lại một câu liền ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lý Mạnh, khuôn mặt tên Mã Canh này cũng là trắng một cách hiếm thấy, gần giống với bộ dạng của người trong thành Giao Châu, sau khi ngẩng đầu lên còn thấy trên khuôn mặt hắn còn có một số viết thương, chắc là trong mấy ngày này bị Trương đồ hộ nhốt lại bị ăn chút đòn.
Nghe Mã bách hộ nói thì tuổi tên Mã Canh này xấp xỉ với Vương Hải, cũng chỉ là một thằng bé.
Lý Mạnh đương nhiên là không thèm đôi co với hắn, chỉ là vừa cười vừa nói:
-Cha mẹ cậu nhờ tôi đưa cậu về, đi theo tôi.
Mã Canh trợn mắt gân cổ lên cãi:
-Ông là cái gì mà tinh tướng với tôi…..
Đột nhiên tên Mã Canh lại trừng mắt to hơn, nhìn chằm chằm vào mặt Lý Mạnh, hiển nhiên như nhận ra điều gì đó, rồi lập tức giãy nảy lên như là có lửa đốt mông, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Lý Mạnh quát lớn:
-Mày chẳng phải là thằng đần độn đó sao, một tên quân hộ tiểu tốt không mọc mắt này dựa vào cái gì mà tinh tướng với tiểu lão gia đây?
Vừa nói vừa giơ tay ra tóm lấy ngực Lý Mạnh, Lý Mạnh quả thực cũng có chút nổi giận trong lòng, bộ dạng của tên Mã Canh này chẳng khác gì với những thanh niên hư hỏng mà hắn gặp ở thời hiện đại, đối phó với những thanh niên không biết tốt xấu như thế này, Lý Mạnh cũng có một chút tâm đắc, đó là đập cho một trận là yên ổn ngay.
Mã Canh đứng dậy đang chuẩn bị tóm lấy cổ áo của Lý Mạnh thì Lý Mạnh đột ngột bước lên trước một bước, tung ra một cú đấm thẳng vào ngực của Mã Canh. bất luận là lúc tòng quân hay lúc ở công ty bảo an , mỗi một buổi sáng huấn luyện thì chiêu đứng tấn đấm thẳng này đều là giáo trình không thể thiếu, động tác của Lý Mạnh tuy rất đơn giản nhưng do luyện trong thời gian dài có thể nói là cực kỳ hiệu quả.
Tay của đối phương vẫn chưa kịp nắm lấy cổ áo hắn thì nắm đấm của Lý Mạnh đã đánh mạnh vào ngực của Mã Canh., Mã Canh căn bản không ngờ rằng động tác của Lý Mạnh lại nhanh như vậy, bị cú đánh làm cho người loạng choạng, vướng vào cái ghế dài ở đằng sau ngã lộn nhào ra đất.
Bên trong quán vẫn còn mấy người, nhìn thấy cảnh tượng nhếch nhác của Mã Canh thì đều cười ầm lên.
Lý Mạnh cũng lắc lắc đầu, cảm thấy tên Mã Canh này tình thần đúng là có thừa, mình cũng cứ quay về thôi, không cần phải lo lắng nữa.
Bước ra khỏi cửa quán, nghe thấy Mã Canh đang gầm thét xông từ đằng sau đến, Lý Mạnh vội né người sang một bên, nắm chặt lấy nắm đấm của đối phương, một cú vặn người Mã Canh quật xuống, “uỳnh” một tiếng, bụi tung lên mù mịt.
Những đòn đó đều là kỹ thuật phòng thân và đánh tay không cơ bản nhất trong quân đội, đơn giản mà hiệu quả, có thể bộc phát ra được sức mạnh lớn nhất, lại cộng thêm việc Lý Mạnh chăm chỉ tập luyện, dùng với tên Mã Canh tự xưng là thích võ nghệ này đúng là hơi thừa.
Mã Canh bị quật ngã xuống đất hồi lâu cũng không bò dậy được, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi, đang giãy giụa định tiếp tục đánh tiếp thì cảm thấy cổ mát lạnh, toàn thân lập tức cương cứng, bởi vì hắn thấy thanh đao của Lý Mạnh đang kề ở cổ hắn.
Lý Mạnh lúc này khá tức giận, nói một cách lạnh lùng:
-Còn lằng nhằng nữa tôi cắt đứt cái cổ của cậu.
Lời nói của Lý Mạnh rất bình đạm nhưng Mã Canh biết đối phương không hề nói đùa, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua người, thậm chí không dám nói nửa lời nào, ra sức chớp mắt ra hiệu xin tha mạng.
Bộ dạng này làm Lý Mạnh không nhịn được cười lên thành tiếng, tên Mã Canh này chỉ là một thằng bé, mình chấp nhặt với nó làm gì.
Đột nhiên nghe thấy phía bên kia đường vàng lên những tiếng hô, có mười mấy người đang chạy tới, chính là bọn Vương Hải đang đi theo trưởng quầy của quán rượu đến để lấy cơm.
Lý Mạnh phủi phủi tay, ra lệnh cho bọn Vương Hải:
-Trói tên này lại cho tôi, vứt lên xe, không chịu nghe lời thì cứ việc đánh.
Mười mấy người này cùng lúc xông lên , lập tức trói chặt Mã Canh như cái bánh tét, rồi vứt lên xe đẩy. Mã Canh đột nhiên gào lên với Vương Hải:
-Tiểu Hải, tôi là Canh tử a, cậu trói tôi làm cái gì?
Vương Hải và đồng bọn vẫn không chịu ngừng tay, hạ giọng xuống khẽ quát:
-Cậu điên rồi à? Dám động thủ với Lý Nhị Lang.
-cái gì, anh ta chính là Lý Nhị Lang?
-Nói thừa.
Sau cuộc đối thoại này, Mã Canh lập tức trở nên im lặng, Lý Mạnh cũng không thèm để ý tới hắn, muối cũng đã bán rồi, những gì cần bàn bạc cũng đã bàn xong, cũng nên quay về nhà rồi.
Vốn dĩ những thông tin mà Hầu Sơn dò la được đều giao cho những sào muối mang muối đến hoặc là người đưa tin, sau đó truyền tới tai Lý Mạnh, lần này hắn đích thân đến cho nên tự mình đi nghe ngóng tin tức.
Có điều thông tin có được lại không nhiều, bây giờ là tháng chạp, bất luận là người giàu hay nghèo đều về nhà đón tết cả rồi, các diêm thương ở trấn cũng vậy.
Còn về các thông tin khác thì chính là cuộc làm phản của Khổng Hữu Đức ở Đăng Châu vẫn đang tiếp tục xảy ra, đại quân của triều đình đã hoàn toàn vây khống Khổng Hữu Đức trong thành Đăng Châu, nghe nói người trong thành đều sắp bị ăn thịt sạch rồi, có lẽ cuộc phản loạn này sắp sửa kiết thúc rồi.
Nghe thấy thông tin này làm Lý Mạnh có chút không thoải mái, hắn thậm chí là có cảm giác chán ghét bới vì kể là người có kiến thức lịch sử nông cạn như Lý Mạnh cũng biết tuy không biết kết quả của cuộc phản loạn này như thế nào nhưng Khổng Hữu Đức sẽ không chết, hắn còn là kẻ tiên phong đưa Mãn Thanh lên thay thế nhà Minh, là một trong những tên Hán gian lớn nhất trong lịch sử.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123