Quan Thiếu Hà nở nụ cười, hắn nâng chung trà lên nhấm nháp rồi nói:
- Thật sự là trà ngon.
Quan Thiếu Hà lại khẽ nói:
- Ngũ công tử hình như không cảm thấy chuyện này có gì đáng kinh ngạc.
- Đáng để cho ta kinh ngạc sao?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Chuyện này có gì liên quan đến ta? Hì hì, không gạt ngươi, Tiêu Cảnh bị người ta giết thì trong lòng ta cực kỳ cao hứng.
Lúc này Quan Thiếu Hà nhìn lại thì thấy Hàn Mạc bắt chéo hai chân, giọng nói có chút hả hê, rõ ràng là điển hình cho một vị công tử ăn chơi trác táng.
Quan Thiếu Hà cảm thấy nao nao, trong mắt bùng lên cái nhìn nghi hoặc giống như cảm thấy kỳ quái vì phản ứng của Hàn Mạc, vì vậy mà nhịn không được khẽ hỏi:
- Ngũ công tử, ngươi có vẻ không chút lo lắng.
- Lo lắng sao?
Hàn Mạc cau mày nói:
- Ta có gì phải lo lắng?
Hàn Mạc rất tự tin đối với vấn đề giữ bí mật của chính mình, hắn tin hành động như cơn gió của mình, hành động trong màn đêm đen sẽ không kẻ nào biết được. Nhưng Quan Thiếu Hà đột nhiên hỏi một câu hình như có chút khác biệt, điều này làm Hàn Mạc cảm thấy có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ Quan Thiếu Hà biết được một chuyện gì đó? Tất nhiên trong lòng Hàn Mạc cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.
Quan Thiếu Hà suy nghĩ một lúc, hình như hắn nghĩ đến điều gì đó rồi cười nói:
- Chuyện này trước nay chưa từng phát sinh, chắc chắn Ngũ công tử sẽ không biết rõ hậu quả của vấn đề bị cướp tiền thuế...À, Thiếu Hà lỡ lời, Ngũ công tử đừng trách.
- Hậu quả sao?
Hàn Mạc nâng chung trà lên rồi hướng về phía Quan Thiếu Hà khẽ lắc, ý bảo cùng nhau uống trà, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười:
- Ngươi khoan hãy nói, Tiểu Ngũ ta trước nay chi biết vui đùa ầm ĩ, cũng không biết rõ hậu quả nào sẽ sinh ra khi tiền thuế bị cướp. Ông chủ Quan, không bằng ngươi chỉ điểm cho ta vài phần, để Tiểu Ngũ mở mang kiến thức.
- Không dám, không dám!
Quan Thiếu Hà lập tức nói lời khiêm tốn, hắn chợt cười nói:
- Ngũ công tử, thật ra tiền thuế bị cướp thì chưa hẳn là chuyện xấu.
- Ông chủ Quan, nói chuyện phải rõ ràng, những lời nói quá ẩn ý thì Tiểu Ngũ cũng không hiểu!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Quan Thiếu Hà vội vàng khoát tay nói:
- Không quá ẩn ý, không ẩn ý! Ngũ công tử, tiền thuế bị cướp, bị mất đi rất nhiều thì triều đình sẽ không có khả năng tính toán. Thuế bị cướp thì tiền sẽ không đến tay Hộ Bộ, bọn họ sẽ không thèm quan tâm xem có bị cướp thật hay không, chuyện qua trọng nhất là triều đình muốn thấy bạc, muốn nhìn bạc trắng được bỏ vào trong ngân khố. Nếu không có bạc thì tất cả những vấn đề trong ngoài triều đình, tất cả nha môn sẽ hoạt động thế nào? Cho nên Thiếu Hà tin rằng triều đình sẽ nhanh chóng hạ ý chỉ, ra lệnh cưỡng chế Đông Hải quận thu thuế bổ sung nộp ngân khố.
- Thu thuế bổ sung sao?
Cặp lông mày Hàn Mạc khẽ dựng đứng, hắn thật sự đã không nghĩ đến vấn đề này.
Dù sao thì trước đây Đông Hải quận cũng chưa từng xảy ra vụ cướp thuế nào, trước nay Hàn Mạc cũng chưa từng tiếp xúc với những vấn đề như vậy. Đối với hắn thì chuyện tiền thuế bị cướp, triều đình tất nhiên phải tìm đến Tiêu Mạc Toản có trách nhiệm lớn nhất trong vấn đề này. Dù sao Tiêu Mạc Toản cũng không biết dùng người mới sinh chuyện, sau đó tất nhiên sẽ tìm đến đám qua lại trong Thanh Phổ huyện, vì vấn đề này xảy ra ở địa phương bọn họ nắm quyền, tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi liên quan.
Nhưng Hàn Mạc không ngờ, triều đình sẽ chẳng quan tâm đến vấn đề tiền thuế bị cướp thế nào, bọn họ vẫn tiếp tục ra lệnh Đông Hải quận tiếp tục cưỡng ép thu thuế bổ sung nộp ngân khố. Nếu thật sự là như vậy thì chuyện mình âm thầm ra tay cũng mang đến phiền toái cho Hàn gia.
- Ngũ công tử, người là kẻ thông minh chắc chắn cũng biết rõ, nếu triều đình ra lệnh cưỡng ép Đông Hải quận thu thuế bổ sung nộp vào ngân khố, tất nhiên dưới tình huống bình thường thì Đông Hải quận phải lấy bạc từ trong tay dân thường.
Vẻ mặt Quan Thiếu Hà vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói:
- Nhưng tiền thuế Đông Hải quận đã vừa vận chuyển lên triều đình, ngày nay sợ rằng trong tay dân chúng và cả quan lại cũng còn rất ít bạc, vì vậy đừng nói đến chuyện tiếp tục thu thuế bổ sung. Hơn nữa vấn đề bị cướp bạc đều do quan gia yếu kém, hậu quả lại phải đổ lên đầu dân chúng, như vậy dân đen có cam tâm tình nguyện hay không?
Hàn Mạc khẽ nâng cằm, hắn trở nên trầm ngâm rồi thản nhiên nói:
- Nếu bắt ta tình nguyện gánh chịu hậu quả cho những sai lầm của quan phủ thì sẽ không bao giờ cam lòng.
Lúc này Hàn Mạc cũng không muốn nói lời úp úp mở mở, rõ ràng hôm nay Quan Thiếu Hà đến đây có ý muốn thương lượng, vì vậy Hàn Mạc mới dựa vào đấy mà nói, để xem Quan Thiếu Hà có kế hoạch gì.
- Đúng vậy!
Quan Thiếu Hà giơ ngón tay cái lên, hắn cười nói:
- Ta đã nói rồi, Ngũ thiếu gia là người thành thật, xem ra Thiếu Hà cũng không nhìn lầm người.
Quan Thiếu Hà dừng lại một chút rồi khẽ nói:
- Ngũ công tử, những lời ngươi vừa nói rất đúng, nếu tiếp tục thu thuế bổ sung ngân sách thì dân chúng sẽ không còn đường sống, nếu cưỡng ép thì tám chín phần sẽ sinh ra dân biến. Dân chúng trong Đông Hải vào lúc thái bình thì cực kỳ biết nghe lời, nhưng một khi có chuyện thì rõ ràng biến thành đám dân thường hung hãn nhất Yến Quốc. Hàn gia các ngươi là đệ nhất thế gia trong Đông Hải, nếu khi đó dân chúng làm phản dù Hàn gia các ngươi có làm thế nào thì hậu quả cũng chính là hủy diệt, nhưng tình thế bắt buộc, Hàn gia cũng phải nổi loạn theo dân mà thôi.
Trong mắt Hàn Mạc bùng lên hào quang, hắn cười lạnh lùng nói:
- Ông chủ Quan, ngươi cứ ba lần bốn lượt nói ra những chuyện đại nghịch bất đạo, lúc này ta cũng đang suy nghĩ xem có nên chặn miệng ngươi lại hay không.
- Ha ha!
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Ngũ công tử muốn chặn miệng thì Thiếu Hà sẽ không dám phản bác, chỉ mong rằng Ngũ công tử để ta nói xong, sau đó mới quyết định có nên chặn miệng ta lại hay không.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đừng tiếp tục nói bậy, thật sự có thể mất đầu.
Quan Thiếu Hà lập tức nghiêm mặt nói:
- Quan bức dân làm phản, tình huống này tuy triều đình biết rất rõ, tuy trong triều đình cũng không thiếu người nghĩ đến những hành động của Hàn gia vào lúc này, nhưng đám người triều đình sẽ rất hy vọng dân chúng Đông Hải quận sẽ nổi lên làm loạn. Hàn gia cũng có thế lực trong triều đình, rất có thể làm cho vấn đề tiền thuế giảm bớt xuống vài phần.
Hàn Mạc trở nên trầm ngâm, hắn cũng không nói xen vào, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ và có chút vui sướng nhìn Quan Thiếu Hà.
Thật ra trong lòng Hàn Mạc cảm thấy rất hứng thú đối với Quan Thiếu Hà.
Hàn gia là quý tộc Yến Quốc, trước nay làm việc cực kỳ chặt chẽ, Hàn gia sợ rằng sẽ có gia tộc khác lợi dụng những vấn đề không tốt để đả kích, để ép bức Hàn gia phải phản ứng. Vì vậy nếu xét về khía cạnh bên ngoài thì Hàn gia rõ ràng là một đại gia tộc trung quân ái quốc.
Tất nhiên thương nhân bình thường sẽ không thể nào phá vỡ mối quan hệ vi diệu này, không bao giờ đưa ra những chủ đề đại nghịch bất đạo của Hàn gia.
Nhưng Quan Thiếu Hà này lại không giống với người thường, không những nói ra rất nhiều hậu quả đại nghịch bất đạo mà lại rất hiểu rõ tình hình phát sinh trong Yến Quốc, người này rõ ràng không phải tầm thường, ít nhất cũng không phải là thương nhân bình thường.
Lá gan của hắn quả nhiên không nhỏ.
Hơn nữa càng làm cho Hàn Mạc cảm thấy nghi ngờ chính là Quan Thiếu Hà cố gắng làm ăn buôn bán ngầm với Hàn gia, nhưng tên này không đi gặp đương gia Hàn gia, không tìm đại tông chủ, không tìm Nhị tông chủ, cũng không tìm đến Hàn Huyền Xương mà lại tìm chính mình. Hàn Mạc hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối không có chút quyền lực trong gia tộc, vì vậy điều này làm Hàn Mạc không thể nào nghĩ rõ ràng được.
Chẳng lẽ Quan Thiếu Hà cho rằng tìm một tiểu bối trong Hàn gia sẽ có tác dụng hơn đến gặp một chủ sự? Hay Quan Thiếu Hà đã biết rõ chủ sự Hàn gia sẽ không cùng hắn bàn bạc, cho nên tên này mới sử dụng chiến thuật đi đường vòng, bắt đầu vươn vòi bạch tuộc từ Hàn Mạc?
- Ngươi vừa nói chuyện thuế bị cướp cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ông chủ Quan, những lời này Tiểu Ngũ cũng không hiểu.
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Đúng như những gì tại hạ đã nói, tiền thuế Đông Hải quận phải nộp lên triều đình rõ ràng không thể thiếu được, hơn nữa bạc cũng không thể cưỡng ép thu từ trên người dân chúng đang mạo hiểm tính mạng săn bắt hải sản. Dưới tình huống như vậy thì Đông Hải quận cũng chỉ bắt buộc phải nghĩ ra biện pháp khác giải quyết vấn đề này. Ngũ thiếu gia cũng biết, tài nguyên lớn nhất của Đông Hải quận chính là biển Đông Hải, nói trắng ra thì chính là trân chân, mã não và sản vật quý hiếm dưới đáy biển. Thiếu Hà mạo muội suy đoán, triều đình Yến Quốc chắc chắc sẽ bắt buộc Hàn gia xuống biển để lấy thu hoạch bảo vật biển bù vào khoản tiền ngân sách thiếu hụt. Nếu như vậy thì cơ hội Hàn gia cũng sẽ đến, chuyện làm ăn của Quan Thiếu Hà cũng vì vậy mà sinh ra chút lợi.
Hàn Mạc tất nhiên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu nói về chỉ số thông minh thì hắn thậm chí còn vượt qua rất nhiều người. Cho nên khi nghe thấy những lời này thì Hàn Mạc đã hiểu vì sao ngày hôm nay Quan Thiếu Hà đến đây, cũng hiểu rõ vì sao chuyện tiền thuế bị cướp lại không phải quá xấu. Nếu dựa theo lời Quan Thiếu Hà thì vấn đề lần này hoàn toàn có thể tạo ra một con đường giao dịch giữa thương nhân nhà họ Quan và Hàn gia, rõ ràng là một cơ hội rất tốt.
Cái này người ta gọi là "Họa tịch phúc ỷ*."
Nhưng Hàn Mạc bình thường cũng biết rất ít về những chuyện trong gia tộc, vì vậy hắn cũng không biết vì sao phải cần có sự phê chuẩn của triều đình. Nhưng rõ ràng chỉ cần được phép xuống biển thì trân châu mã não sẽ mang đến cho Hàn gia cơ hội lớn thế nào đây?
- Ông chủ Quan, ngươi hôm nay nói nhiều như vậy rốt cuộc muốn Tiểu Ngũ ta làm gì?
Hàn Mạc dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Quan Thiếu Hà.
Quan Thiếu Hà cũng không nhiều lời, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Mạc, giọng nói của hắn rất cung kính và cực kỳ trầm thấp:
- Ngũ công tử, nếu triều đình đã cho phép Hàn gia xuống biển, dù triều đình có phái bao nhiêu quan khâm sai đến giám sát, ta tin với bản lĩnh của Hàn gia thì hoàn toàn có thể lén lấy được một phần...Cho nên Thiếu Hà cho rằng, đến lúc đó thứ mà Hàn gia cảm thấy lo lắng nhất chính là làm sao đổi số trân châu trong tay thành bạc một cách an toàn. Thiếu Hà hôm nay đến đây cũng chỉ vì nghĩ đến mối lo kia cho Ngũ thiếu gia, nếu thật sự đến lúc đó thì Thiếu Hà nhất định sẽ tương trợ, vì Hàn gia mà giải quyết vài vấn đề phiền phức.
Hàn Mạc lập tức nở nụ cười, hắn giống như đã nhìn thấu tim can của Quan Thiếu Hà, hắn thản nhiên nói:
- Quan Thiếu Hà nói như vậy, rõ ràng có thể kiếm lời được bên trong nhưng lại nói giúp đỡ Hàn gia chúng ta, nói chuyện rất đường hoàng, không hổ là thương nhân.
Quan Thiếu Hà không cho rằng điều này có gì đáng ngại, hắn cười ha hả rồi đi về vị trí xách một bọc gì đó rất lớn đưa lên.
Vật này được dùng vải lụa màu tím bọc bên ngoài, Quan Thiếu Hà dùng hai tay dâng lên trước mặt Hàn Mạc, hắn cung kính nói:
- Ngũ công tử, đây chính là vật mà Thiếu Hà ngẫu nhiên có được, tự nghĩ rằng chính mình cũng không có tư cách sử dụng vì vậy mới dâng tặng Ngũ công tử, mong Ngũ công tử vui lòng nhận cho.
- Tìm người làm việc tất nhiên phải có chút lễ vật.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn kéo tấm vải ra rồi không khỏi giật mình, vật trong tay Quan Thiếu Hà chính là một cây đàn ngọc cực kỳ quý giá.
- Đầu tiên đồng, eo ngọc nữ, lưng tiên nhân, long trì, phượng chiểu, ngọc chẩn, năm dây đàn!
Quan Thiếu Hà đảo mắt nhìn đàn ngọc, hắn mỉm cười nói:
- Đây là đàn ngọc cực phẩm có tên là Kim Ngọc Mãn Hoài.
Ánh mắt Hàn Mạc trở nên cực kỳ quái dị, một lát sau hắn mới thở dài nói:
- Ta...Không biết đánh đàn.
Quan Thiếu Hà trở nên sững sờ, nhưng hắn lập tức cười nói:
- Vậy thì để lại làm vật trang sức.
Ánh mắt của Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà gặp nhau giữa không trung, bên trong đều lộ ra nụ cười.
(*: Trong họa có phúc.)
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chuyện tiền thuế bị cướp tất nhiên sẽ không dễ dùng bất cứ thứ gì che lại, Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận cũng vì chuyện này mà người đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, hơn nữa tiền đồ trở nên cực kỳ tăm tối. Dưới tình cảnh này lão nhất định phải kéo thêm vài kẻ xuống nước theo.
Tiêu Mạc Toản nhất định rằng chuyện này do Tô gia gây nên, vì vậy lão tạm thời an bài thi thể Tiêu Cảnh rồi dẫn theo vài chục tên nha môn chạy đến hiện trường trong Thanh Phổ huyện. Dù như thế nào lão cũng phải tìm được ở nơi đó chút manh mối, cũng phải chém vào đao lên người Tô gia.
Thật ra bình thường chỉ cần phái những tên sai nha Lạc Tông huyện trong Đông Hải quận đi làm là được, nhưng Tiêu Mạc Toản biết huyện lệnh Lạc Tông huyện chính là người Hàn gia, dù đi xử lý thì xét vào thế lực Tô gia, Hàn gia cũng sẽ không dễ dàng làm gì được, chưa hẳn sẽ tra ra được kết quả gì tốt. Vì vậy Tiêu Mạc Toản cũng chỉ biết tự mình đi làm, chỉ như vậy mới có thể dễ dàng chọc cho Tô gia vài đao.
Tất nhiên những công việc còn lại trong Đông Hải thành đều tạm thời nằm dưới sự quản lý của Hàn Huyền Xương.
Hàn Huyền Xương tuy biết rõ Tiêu Mạc Toản đến Thanh Phổ huyện sẽ sinh ra một trường tranh đấu giữa Tiêu gia và Tô gia nhưng lão cũng không có tư tưởng tọa sơn quan hổ đấu, lão đang trong thời gian chờ đợi thánh chỉ từ trên Yên Kinh truyền xuống.
Sau khi triều đình biết được tin tức xe bạc bị cướp thì thế lực Hàn gia trong Yên Kinh nhất định sẽ hành động, cố gắng dùng phương pháp Hàn gia xuống biển khai thác ngọc để thế vào tiền bạc bị cướp. Những gì thế lực Hàn gia trong Yên Kinh phải đối mặt chính là những mưu đồ của các gia tộc khác, những gia tộc có địch ý với Hàn gia tất nhiên sẽ có tâm tư cưỡng ép dân chúng Đông Hải quận tiếp tục nạp thuế, không cho phép xuống biển khai thác ngọc với quy mô lớn. Bọn họ muốn làm Đông Hải phát sinh dân biến, hãm hại Hàn gia vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Tất nhiên dù sao Hàn Huyền Đạo cũng là Hộ Bộ Thượng Thư, khi chuyện cướp bạc xảy ra thì vẫn còn rất nhiều thứ phải bàn bạc mới được thông qua, nhưng với chức vụ của lão thì dù sao cũng phải mang đến cho gia tộc mình nhiều lợi ích nhất.
... ....
Đến tối Hàn Mạc cũng không quay về hậu hoa viên dùng cơm với Liễu Như Mộng, hắn ra vẻ hài tử nghịch ngợm quấn lấy Hàn phu nhân, hắn đi theo người nhà vào trong đình viện dùng cơm.
Tuy đại tông chủ đã truyền lệnh xuống bắt buộc Hàn Mạc phải khổ tâm đọc sách luyện võ, cố gắng dùng cơm trong hoa viên nhưng Hàn phu nhân lại không muốn chia cắt với con, Hàn Mạc chỉ cần quấn lấy nàng hai lượt thì đã lập tức đồng ý.
Hàn Mạc lại được ngồi bên cạnh Bích Di Nương, hắn lại được nghe thấy mùi hương trên người nàng, cảm giác này đối với hắn thì cực kỳ thoải mái.
Hàn Huyền Xương chưa đến nên rượu và thức ăn cũng chưa được bưng lên, vì vậy mà mẹ con Hàn Mạc và Bích Di Nương cũng chỉ biết ngồi tán gẫu với nhau.
- Ca ca, gần đây huynh có nhiều chuyện phải làm lắm sao?
Hàn Thấm nháy mắt nói:
- Gần đây cha nói huynh đang cố gắng rèn luyện, ngay cả ăn cơm cũng không thể ngồi cùng với chúng ta, mấy ngày nay muội cũng không được ngồi ăn cùng bàn với huynh.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Ca ca đang phải gắng sức luyện tập, nếu không đến khi đại gia gia thấy ta không tiến bộ, nhất định sẽ dùng gia pháp.
- Ôi!
Hàn Thấm thở dài, nàng nói chuyện có chút uể oải:
- Huynh luyện tập thì ngay cả hậu hoa viên cũng đều được phong kín không cho phép quấy rầy, huynh sẽ không lợi dụng tình cảnh một mình ở bên trong mà lười biếng đấy chứ?
Bích Di Nương dùng giọng dịu dàng nói:
- Thấm Nhi, đúng là không biết lớn nhỏ. Ca ca của con là đại nhân, nếu muốn làm đại nhân thì hắn phải ra sức luyện tập, sau này còn phải chống đỡ cho cả nhà.
Cặp mắt ngập nước của Bích Di Nương đảo về phía Hàn Mạc, ánh mắt nàng rất từ ái.
Hàn phu nhân cười hì hì nói:
- Đúng vậy, Mạc Nhi, con cần phải cố gắng rèn luyện, nếu không lão nương sẽ đánh vào mông. Con xem, rò ràng mình là một nam nhân đại gia, đến khi cha già thì bắt buộc phải thế chỗ. Cha con, lão nương, Bích Di Nương và gia gia của ngươi, đại gia gia cũng đều phải dựa vào con. Cũng đừng là loại người không có tiền đồ, nếu không đến lúc đó lão nương chịu khổ thì ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Đại nương, còn con thì sao?
Hàn Thấm dùng ánh mắt trông mong nhìn Hàn phu nhân:
- Ca ca không cần chăm sóc con sao?
Hàn phu nhân cười hì hì nói:
- Thấm Nhi, đến khi chúng ta già thì con đã sớm gả ra ngoài mất rồi, hì hì... ....
- Con sẽ không lấy chồng!
Hàn Thấm dùng tay quệt miệng nói.
Hàn Thấm dù chỉ là con đẻ của thiếp thân nhưng trước nay Hàn phu nhân vẫn cực kỳ yêu thương, nàng đứng trước mặt Hàn phu nhân cũng không bao giờ sinh ra cảm giác nơm nớp lo sợ như những nữ tử thiếp thân trong gia tộc lớn khác, nên đến lúc làm nũng nàng cũng không sợ Hàn phu nhân trách phạt.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Tiểu muội, nếu muội không muốn gả ra ngoài thì ngược lại cũng không có gì đáng quan tâm.
- Thật sao?
Hàn Thấm dùng ánh mắt ngập nước nhìn Hàn Mạc, trong mắt bùng lên cái nhìn vui mừng nhưng sau đó chợt nghĩ đến điều gì đó mà bĩu môi nói:
- Huynh nói không cần lấy chồng thì chẳng cần gả ra ngoài sao? Ca ca, huynh không lợi hại như vậy chứ?
Hàn Thấm tuy lúc nào cũng nói không đi lấy chồng nhưng trong lòng nàng biết rõ, nữ nhân trong thế gia đại tộc cuối cùng cũng được gả ra ngoài vì lợi ích, vì quan hệ, vì kết liên minh, hoặc vì thỏa hiệp. Dù bất kỳ thế nào thì vận mệnh trở thành một dụng cụ chính trị cũng không thay đổi.
Vẻ mặt Hàn Thấm đã trở nên ảm đạm rất nhanh, mà mẹ con đồng tâm, vẻ mặt Bích Di Nương cũng nhanh chóng được phủ một tầng bi thương.
Hàn Mạc thấy vẻ mặt Bích Di Nương được bao phủ trong một tầng ưu thương nhàn nhạt thì trong lòng chợt cảm khái, hắn cũng không nghĩ đến hố sâu ngăn cách mà chìa tay xuống vỗ nhẹ lên mặt bàn tay mềm mại, trắng bóng và tròn trịa của Bích Di Nương giống như đại nhân đang an ủi một đứa bé.
Khi bàn tay Hàn Mạc vỗ xuống lưng bàn tay mềm mại của Bích Di Nương thì lập tức cảm thấy giống như một khối ngọc ấm.
Bích Di Nương đột nhiên cảm thấy giật mình, nàng căn bản không ngờ Hàn Mạc sẽ vỗ vào bàn tay của chính mình. Nếu nhìn từ một góc độ nào đó thì đây chính là chuyện phạm vào điều kiêng kị, nàng nhanh chóng rụt tay lại, trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Sau khi Hàn Mạc vỗ nhẹ vào tay Bích Di Nương thì lập tức tỉnh ngộ, giữa con trai trưởng và thứ mẫu rõ ràng không thể có những tiếp xúc như vậy. Trái tim Hàn Mạc đập lên điên cuồng, hắn không khỏi dùng ánh mắt chột dạ nhìn Bích Di Nương, hắn thấy vẻ mặt nàng điềm nhiên như không, chẳng có bất kỳ điều gì khác thường, chẳng qua giữa hai gò má chỉ bùng lên chút hồng nhạt. Hàn Mạc cũng không dám nghĩ nhiều, hắn chỉ nghĩ rằng nguyên nhân của cặp má hồng của Bích Di Nương chính là trong phòng quá oi bức.
Khi khoảnh khắc bàn tay Hàn Mạc và Bích Di Nương tiếp xúc với nhau trôi qua, lúc này Hàn Thấm đang tự than thở cũng không chú ý, Hàn phu nhân đang đảo mắt chờ Hàn Huyền Xương đến cũng không chú ý.
Chẳng qua trong bầu không khí chợt xuất hiện chút dấu hiệu mập mờ.
Đánh vỡ loại cảm giác quái dị này cũng làm cho người ta cảm thấy hưng phấn, Hàn Mạc quay đầu nhìn sang Hàn Thấm, hắn cười híp mắt nói:
- Tiểu muội, nếu muội không thích gả ra ngoài thì không bằng bắt rể về nhà, như vậy chẳng phải tốt rồi sao?
Ánh mắt Hàn Thấm chợt trở nên sáng rực, nhưng khoảnh khắc sau nàng đã lắc đầu nói:
- Huynh tưởng muội là công chúa sao?
Hàn Thấm vừa nói xong thì lập tức nghĩ đến lời này thuộc vào điều kiêng kị, vì vậy vội vàng ngậm miệng không dám nói thêm câu nào.
- Trong nhà chúng ta thì muội chẳng phải là công chúa sao?
Hàn Mạc khẽ nâng cằm lên, hắn khẽ nói.
Khi Hàn Huyền Xương đi đến bàn ăn thì bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, lão ngồi xuống vị trí chủ vị. Bích Di Nương lập tức đứng dậy nhận trà thơm trong tay nha hoàn dâng cho Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân, sau đó nàng mới quay lại ngồi xuống vị trí của mình.
Hàn Huyền Xương xem ra cũng rất khát, lão uống một ngụm hơn nửa chung trà, sau khi đặt chung trà xuống thì mới nói:
- Những ngày gần đây chuyện ta phải xử lý có rất nhiều, nếu về không đúng lúc thì sau này các ngươi cứ ăn trước không nên đợi ta.
Đợi đến khi rượu và thức ăn được dâng lên thì Hàn phu nhân phất tay cho đám hạ nhân bốn phía lui ra, lúc này nàng mới rót rượu cho Hàn Huyền Xương rồi hỏi:
- Lão gia, ngài lo lắng vì chuyện tiền thuế bị cướp sao? Đã điều tra được manh mối nào chưa?
Hàn Mạc nghe đến những vấn đề có liên quan đến tiền thuế bị cướp thì dù vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cơm nhưng hai lỗ tai lại vểnh lên nghe ngóng rất cẩn thận.
Hàn Huyền Xương thấy không gian xung quanh vắng lặng, ngồi đây đều là người thân thiết nhất của mình thì trở nên hơi trầm ngâm, một lát sau lão nói:
- Có thể điều tra được gì chứ? Tiêu gia và Tô gia đã quấn lấy với nhau, cả hai chỉ biết chó cắn chó, bạc thì không biết đang nằm ở nơi nào.
- Vậy thì làm thế nào cho phải đây?
Hàn phu nhân nói bằng giọng có chút lo lắng:
- Tiền thuế không thể vận chuyển vào kinh và đến tay Hộ Bộ, nếu không được đưa vào ngân khố, chỉ sợ...Sợ rằng triều đình sẽ bắt buộc Đông Hải quận chúng ta nộp thuế bổ sung.
Hàn Huyền Xương gật đầu nói:
- Đó là vấn đề không thể tránh khỏi.
Hàn phu nhân giậm chân dùng giọng oán giận nói:
- Tên Tiêu Mạc Toản kia thật là đáng chết, tự dưng lại bắt đứa con vô dụng đi hộ tống tiền thuế, tên vô tích sự như vậy thì có thể làm được thứ gì tốt đẹp chứ? Hơn nữa còn liên lụy đến Đông Hải quận chúng ta.
Hàn Huyền Xương khoát tay nói:
- Phu nhân đừng nói bừa, không nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta dùng cơm thôi.
Tuy trong lòng Hàn phu nhân cảm thấy rất tức giận, nhưng nếu Hàn Huyền Xương đã nói như vậy thì nàng cũng không nên mở lời.
Cả nhà bắt đầu dùng cơm, sau khi ăn xong thì Bích Di Nương dịu dàng dẫn Hàn Thấm lui ra trước. Hàn Huyền Xương thấy Hàn Mạc đang ngồi trên ghế ợ lên một tiếng no nê mà không chịu rời đi thì lập tức cau mày nói:
- Mạc Nhi, đã chiều tối rồi, ngươi cũng nên lui xuống trước, nghỉ ngơi sớm đi.
- Cha!
Hàn Mạc suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:
- Sáng nay có người tìm con.
Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:
- Đám bạn bè khốn kiếp của ngươi cũng không hiếm, đến tìm ngươi cũng không phải chuyện gì quá mức kỳ lạ.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Cha, hài nhi có chuyện không rõ muốn thỉnh giáo người.
- Chưa khi nào thấy ngươi nói năng khiêm tốn như vậy.
Khóe miệng Hàn Huyền Xương lộ ra một nụ cười thản nhiên, lão khẽ ngồi thẳng người rồi nói:
- Ngươi muốn hỏi điều gì?
Hàn Mạc trở nên hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng mở miệng hỏi:
- Con nghe người ta nói lần này triều đình rất có thể sẽ truyền lệnh cho Hàn gia chúng ta xuống biển khai thác ngọc để bổ sung vào tiền thuế đã bị cướp. Hài nhi không hiểu, Đông Hải là địa bàn của Hàn gia chúng ta, sao nhiều năm qua chúng ta không trực tiếp khai thác ngọc? Sao chuyện Hàn gia chúng ta xuống biển cũng phải cần đến giấy phép triều đình?
Hàn Huyền Xương khẽ nhăn mày, vẻ mặt lão cũng trở nên âm trầm, lão lạnh lùng nói:
- Ai nói cho ngươi biết những lời hồ đồ như vậy?
Hàn Mạc cũng không cảm thấy sợ hãi vì vẻ mặt khó coi của Hàn Huyền Xương, hắn đứng dậy cung kính nói:
- Cha, hài nhi cũng đã mười tám tuổi rồi.
Hàn phu nhân đột nhiên đứng thẳng người lên, nàng đảo mắt nhìn Hàn Huyền Xương rồi nhìn con trai của mình, nàng cười hì hì nói:
- Lão gia, Mạc Nhi nói đúng, ngày nay hắn đã mười tám tuổi, cũng không phải tiểu hài tử.
Hàn phu nhân cũng không nói nhiều mà lắc mông bỏ đi, chỉ để lại hai cha con Hàn Huyền Xương trong phòng.
Gió đêm thổi nhẹ, những con ngỗng trắng bên bờ ao cách đó không xa đang vung cánh làm cho không gian thêm đẹp đẽ.
Khi Hàn Mạc đã ngồi xuống vững vàng, Hàn Huyền Xương mới dùng ánh mắt từ ái nhìn Hàn Mạc, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Mạc Nhi, mới đây mà ngươi đã mười tám tuổi, người làm cha như ta vẫn còn xem ngươi là một hài tử không biết thế sự.
Hàn Huyền Xương khẽ dừng lại, lão ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết bên ngoài cửa sổ rồi khẽ cảm thán:
- Có một số chuyện ngươi cũng nên biết.
Chương 033: Chuyện xưa của Hàn gia
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
- Giao ước giữa Yến Quốc và Hàn gia sao?
Hàn Mạc nhíu mày, hắn trở nên trầm ngâm nhưng khoảnh khắc sau đã cười hỏi:
- Cha, ý của người là...Đây là giao ước của tổ tiên Thiên Nhai Công của chúng ta và Yến Quốc?
Trong mắt Hàn Huyền Xương lóe lên ngân quang, chỉ cần nhắc đến ba chữ Hàn Thiên Nhai thì mỗi người trong gia tộc họ Hàn đều cảm thấy cực kỳ vinh quang.
Trăm năm trước thì Hàn Thiên Nhai chính là Đông Hải Vương, ngày nay chính là tổ tiên của Hàn gia Đông Hải, là một vị thần trong lòng mỗi tộc nhân Hàn gia.
- Mạc Nhi, con cũng đã được đọc qua sách sử, con có biết bốn phần thiên hạ ngày nay sao mà có không?
Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc đều có một thói quen, lão rất thích đưa tay nâng cằm lên, như vậy làm người khác sinh ra một loại cảm giác giống như bọn họ đang tự hỏi.
Hàn Mạc ngồi thẳng người trên ghế, hắn nghiêm mặt nói:
- Nhà Tấn thống nhất ba nước, phân ra Nam Bắc triều. Nhà Tề thống nhất thiên hạ được hai trăm năm, cuối cùng thiên hạ rối loạn, tứ quốc quật khởi đến tận ngày nay, tất cả đều đã phân chia trăm năm mà chưa được thống nhất.
Đây là những gì được ghi lại trong Hán sử, khi Hàn Mạc ba tuổi đã biết rõ tất cả, đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ vì những thay đổi của lịch sử.
Nam Bắc triều được thống nhất trong tay Dương Kiên Tùy triều, cuối cùng có mục tiêu lớn nhất chính là khôi phục thiên hạ trong tay Tấn Quốc. Thực ra Khánh Quốc lúc này chính là Tề Quốc lưu lại, vương tộc Khánh Quốc chính là họ ngoại của Yến Quốc trước đó, cộng thêm một Đại Tề Quốc làm thiên hạ rối loạn. Nam Phong Quốc thì địa thế hiểm trở, khỉ ho cò gáy, là một địa phương mà trước đó cũng không ai thèm để ý đến, nhưng ngày nay đã trở thành một nước riêng biệt.
Nói đến Yến Quốc thì phải nhắc đến vị hoàng đế khai quốc Yến Vũ Vương, người này tích góp vài phần lực lượng của các đại thế gia để khai sáng cơ nghiệp Yến Quốc, cũng vì được các đại gia tộc giúp đỡ khai sáng mà tình hình chính trị trong Yến Quốc chính là của các gia tộc thế gia.
... ....
Hàn Huyền Xương gật đầu rất thỏa mãn, lão nói:
- Người có thể không biết mọi thứ nhưng không thể quên tổ tông của mình, không được quên nguồn gốc của chính mình.
- Phụ thân dạy bảo rất đúng!
Hàn Mạc cung kính nói:
- Hài nhi cả đời này đều khắc ghi mình là người Đông Hải, là con cháu của Thiên Nhai Công Đông Hải Vương.
Hàn Huyền Xương chậm rãi nói:
- Ngươi chắc cung đã biết Thiên Nhai Công chẳng qua chỉ là một ngư dân đánh cá trên biển Đông Hải, khi đó triều đình Tề Quốc hoang dâm vô đạo, sưu cao thuế nặng không thèm quan tâm đến sự sống chết của dân chúng. Các lão nhân thường nói khi đó phải bán cháu đợ con, ăn cỏ cây để khỏi chết đói, những lời nói đó cũng không phải bịa đặt, thậm chí tình hình chính thức còn khủng bố hơn rất nhiều lần.
Khóe mắt Hàn Mạc hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên cái nhìn ảm đạm.
Hán sử chính là văn hiến do Khánh Quốc biên soạn cho nên cũng không kiêng kị mà khuếch đại những tình cảnh chân thật đối với Tề Quốc. Những chính sách tàn bạo của Tề Quốc đã được miêu tả cực kỳ rõ ràng trong Hán sử. Hàn Mạc cũng đã từng đọc qua những tình cảnh cuộc sống dân chúng khó khăn, đói khát và không bằng cả cái chết, hắn cũng đã từng chảy nước mắt.
- Thiên Nhai Công sinh sống trên bờ Đông Hải, tất nhiên là dân chúng Tề Quốc, tất nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi chính sách tàn bạo lúc bấy giờ.
Trên mặt Hàn Huyền Xương lộ ra vẻ giận dữ:
- Sau khi Thiên Nhai Công bị sai nha Tề Quốc đánh chết đi sống lại, ngài và ba vị huynh đệ tiến vào trong nha môn chặt đứt đầu hôn quan, lại giết bỏ hơn mười ba tên ác quan, sau đó bốn người một thuyền xuôi theo Đông Hải.
Nói đến đây thì vẻ mặt Hàn Huyền Xương trở nên hồng nhuận, trong mắt bùng lên những luồng hào quang kích động. Dù là Hàn Mạc thì cũng không nhịn được phải trở nên nghiêm nghị, hắn nghĩ về tư thế oai hùng của Hàn Thiên Nhai năm xưa, sao mà phóng khoáng, sao mà anh hùng.
- Chính sách tàn bạo của Tề Quốc vẫn không giảm, càng ngày lại càng có nhiều ngư dân xuôi Đông Hải đi theo Thiên Nhai Công. Hai năm sau dưới trướng Thiên Nhai Công đã có hơn năm mươi chiến thuyền, bộ hạ có hơn sáu vạn người, hải tặc Đông Hải cũng vì vậy mà quy hàng, đều xưng Thiên Nhai Công là Đông Hải Vương hùng bá Đông Hải.
Hàn Huyền Xương nói về khởi đầu của Hàn gia mà giống như trở về thời điểm uy phong trước đây:
- Lúc đó Đông Hải Vương thuận theo lòng người mà giữ trong tay Đông Hải quận, nghiễm nhiên trở thành chư hầu một phương, có khí thế anh hùng trong thiên hạ.
- Phía tây có hậu duệ của vương tộc Tấn Quốc, phía bắc có họ ngoại của Khánh Quốc, phía nam là vùng khỉ ho cò gáy, phía đông đất rộng người đông sản vật phong phú. Yến Võ Vương nhất đại kiêu hùng muốn tiến về phía đông, sau khi liên hợp với vài thế gia thì chiếm được vài quận phía đông, người này đã từng cùng Thiên Nhai Công giao thủ vài lượt, tất nhiên có thắng có bại. Nhắc đến Yến Vũ Vương thì rõ ràng là một người hùng tài vĩ lược, lão biết Thiên Nhai Công có Đông Hải phía sau, hơn nữa lại có thủy sư hùng mạnh, dù có bại trên đất liền thì thật sự có thể rút ra Đông Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công lục địa.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Yến Vũ Vương quả nhiên thông minh, lão biết Hàn gia chúng ta không sợ cho nên mới nghĩ đến chuyện hòa đàm với Thiên Nhai Công.
Hàn Huyền Xương gật đầu đắc ý nói:
- Đúng vậy, Yến Vũ Vương phái sứ thần đến Đông Hải để bàn luận chuyện hòa đàm. Thiên Nhai Công thương xót cho dân chúng đã gánh chịu hậu quả chiến tranh thảm khốc nhiều năm nên cũng có ý gác chuyện binh đao để có được thời gian yên bình. Vào năm đó, Yến Vũ Vương tự mình đến nâng cốc bàn bạc cùng Thiên Nhai Công, chỉ trong khoảng thời gian nữa ngày đã coi nhau là tri kỷ. Từ đó Thiên Nhai Công đã đi theo Yến Vũ Vương chinh phạt các quận phía đông, chỉ sau ba năm thì sáu quận phía đông đều vào tay Yến Vũ Vương, mà tổ tiên Thiên Nhai Công của Hàn gia chúng ta cũng được xếp vào trong chín vị đại công thần đứng hàng đầu. Vì vậy mà Hàn gia trở thành một trong Cửu đại thế gia, chiếm một vị trí quan trọng trong triều đình, nắm giữa Đông Hải quận trong tay, thuần phục triều đình.
Đó là khoảnh khắc huy hoàng nhất của Hàn gia, cũng chính là thời đại mà con cháu Hàn gia cực kỳ tự hào.
Đông Hải đã làm cho Hàn gia chính thức bước lên vũ đài đế quốc, chính thứ trở thành một gia tộc danh gia vọng tộc.
Trong lòng tộc nhân họ Hàn và dân chúng Đông Hải, không ai có thể quên được một Hàn Thiên Nhai mà trăm năm trước đã tung hoành Đông Hải, tiến quân với khí thế mãnh liệt chèn ép thiên hạ. Trong lòng đám con cháu Hàn gia đều muốn được quay trở về thời đại huy hoàng trước đó.
- Nhưng, vì sao Hàn gia chúng ta nắm giữa Đông Hải quận trong tay mà muốn xuống biển mò ngọc phải cần chiếu chỉ của triều đình?
Hàn Mạc hỏi với giọng điệu rất khó hiểu, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ hiểu được một chút nguyên nhân. Hắn khẽ cúi đầu rồi hỏi:
- Cha, không phải triều đình sợ Hàn gia chúng ta lớn mạnh mà bắt buộc như vậy đấy chứ?
Hàn Huyền Xương khẽ vung ống tay áo, lão nói khẽ:
- Sau này đừng bao giờ nói lời phạm vào điều kiêng kị nữa.
- Vâng!
- Thật ra những lời con vừa nói cũng không sai.
Hàn Huyền Xương thở dài:
- Nếu nói về tài nguyên thì toàn bộ Yến Quốc chỉ có Đông Hải chúng ta xếp hạng nhất. Một gia tộc hùng mạnh hay suy yếu không những phải xem xét vào sự đoàn kết và cứng rắn mà điều quan trọng nhất chính là cần bạc, rất nhiều bạc.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Con biết rõ điều này, ăn uống bình thường cũng cần bạc, đừng nói đến một gia tộc cường thịnh.
- Nếu chúng ta tùy ý xuống biển khai thác châu ngọc, san hô và đủ loại vật phẩm quý giá, khi chúng ta bán ra thì không cần phải quan tâm đến bạc, sẽ có một số lượng bạc cực lớn tuồn vào trong gia tộc. Chúng ta là một trong cửu đại gia tộc, là gia tộc có nguồn gốc từ Đông Hải quận, nếu có bạc thì khí thế sẽ lớn mạnh, triều đình sao lại không sợ?
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:
- Cho nên khi Thiên Nhai Công vẫn còn thì Yến Vũ Vương đã nghĩ đến điều này, vì không muốn khơi mào tranh chấp với Thiên Nhai Công nên cả hai mới đạt thành hiệp nghị, Hàn gia chúng ta không được tự tiện xuống biển khai thác san hô, châu ngọc và hải bảo, mỗi năm chỉ được phép xuống vài lần, sau đó chọn lựa vài loại cực phẩm cống nạp cho triều đình mà thôi. Thiên Nhai Công đáp ứng yêu cầu này với đề xuất, ngoài mỗi năm nộp lên một chút hải bảo coi là cống phẩm thì triều đình cũng không được phép tùy ý cưỡng ép Đông Hải quận khai thác ngọc nộp lên trên. Đề xuất này để tránh khỏi tình cảnh hao người tốn của, làm cho cuộc sống của dân chúng không được yên ổn.
- Vì nguyên nhân đó mà Hàn gia chúng ta không được tùy tiện xuống biển sao?
Hàn Mạc mở lớn hai mắt nói.
Hàn Huyền Xương gật đầu nói:
- Đúng là như thế, thứ nhất là con cháu Hàn gia không được vi phạm giao ước giữa tổ tiên và triều đình, thứ hai là triều đình cũng âm thầm phái người giám sát động tĩnh của Hàn gia chúng ta. Nếu Hàn gia chúng ta tự mình khai thác châu ngọc, nếu để những thế lực bụng dạ khó lường trong triều đình biết được thì chẳng có điều gì tốt đối với Hàn gia chúng ta, hơn nữa còn sinh ra hàng loạt phiền phức.
- Thì ra là thế!
Hàn Mạc giống như đang có chút suy nghẫm.
Thì ra Hàn gia không lén lút khai thác ngọc vì sau lưng có nguyên nhân như vậy, lời dạy của tổ tiên là một chuyện, bận tâm trở thành một thế lực bị các thế lực khác trong triều đình đả kích là thứ hai.
Hai cha con Hàn Huyền Xương trở nên trầm ngâm, cả hai đều nâng cằm lên, hình như cũng vì Hàn gia rơi vào tình cảnh trói tay trói chân như vậy mà cảm thấy phiền muộn.
- Nếu như vậy thì cha có nghĩ rằng lần này triều đình có chỉ cho phép chúng ta xuống biển không?
Hàn Huyền Xương cầm lấy bầu rượu của mình, lão rót đầy rượu vào chung rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó mới thở dài:
- Cha hôm nay cũng đang lo lắng vì vấn đề này.
Hàn Mạc lại tiến lên cầm lấy bầu châm rượu cho Hàn Huyền Xương, sau đó hắn ngồi lại bên cạnh Hàn Huyền Xương. Hắn chống khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay nâng lấy má nhìn Hàn Huyền Xương hỏi:
- Cha lo lắng vì cái gì?
Hàn Huyền Xương nhìn thấy cặp mắt sáng như sao của Hàn Mạc thì lập tức giống như hiểu ra một điều gì đó, trong lòng cũng không quá mức trấn tĩnh, lão khẽ nói:
- Tất nhiên trong lòng cha rất muốn triều đình hạ chiếu chỉ cho phép Hàn gia chúng ta xuống biển khai thác châu ngọc, dùng trân châu để bổ sung lượng bạc đã bị cướp. Đại bá phụ của ngươi và những vị quan của Hàn gia trên Yên Kinh sẽ nhất định xuất toàn lực để bắt buộc triều đình phải làm như vậy.
Hàn Huyền Xương đột nhiên xiết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lão cười lạnh nói:
- Nhưng hai thế lực Tiêu gia và Tô gia sẽ không để Hàn gia chúng ta được toại nguyện. Bọn họ sẽ dùng tất cả mọi lý do để ngăn cản chiếu chỉ cho phép Hàn gia chúng ta xuống biển khai thác ngọc, hơn nữa sẽ thuyết phục triều đình bắt buộc con dân Đông Hải quận phải nộp thuế bổ sung, nếu thật sự là như vậy...Hì hì, nếu như vậy thì rõ ràng muốn ép dân chúng Đông Hải quận tạo phản, ép Hàn gia tạo phản, sau đó mượn cơ hội ngàn năm khó tìm để diệt sạch Hàn gia. Nếu có một cái cớ quang minh chính đại thì đám gia tộc kia hợp lực lại, tất cả đều núp dưới lá cờ triều đình tấn công Đông Hải quận, Hàn gia chúng ta căn bản không thể chống đỡ được.
Hàn Mạc nghe thấy những lời này mà tim đập chân run, hắn thật sự không thể ngờ, mình chỉ đánh chết Tiêu Cảnh, cướp đi một phần thuế, bày ra chút mê trận mà lại mang đến cho Hàn gia quá nhiều phiền phức như vậy.
Hàn Mạc hầu như đã muốn nói rõ ra những chuyện xảy ra đêm đó, sau đó hắn sẽ lấy ra phần bạc đã che giấu bổ sung vào tiền thuế thiếu hụt.
Nhưng khoảnh khắc sau thì Hàn Mạc đã hiểu rõ, đó hoàn toàn là cách giải quyết không thực tế. Nếu lấy tiền thuế ra thì những kẻ khác sẽ biết rõ Hàn gia gây chuyện, như vậy rõ ràng tình cảnh Hàn gia vấp phải lại càng nguy hiểm.
Trong lòng hắn trở nên cực kỳ ảm đạm.
- Thật ra cũng không cần phải lo lắng!
Hàn Huyền Xương thấy vẻ mặt Hàn Mạc ảm đạm thì còn tưởng rằng hắn lo lắng vì Hàn gia. Lão vung tay vỗ lên vai Hàn Mạc rồi dùng giọng hòa nhã nói:
- Đại bá phụ của ngươi rất có thế lực ở Yên Kinh, hơn nữa cũng chưa chắc tất cả gia tộc đều muốn diệt Hàn gia chúng ta như vậy. Hôm nay hai nhà Diệp Ngô trong Bột Châu quận đang rục rịch, triều đình cũng không dám gây xích mích để Hàn gia chúng ta liên minh với Diệp Ngô, chắc chắn tám chín phần là triều đình sẽ ban chỉ cho phép Hàn gia chúng ta khai thác ngọc. Mạc Nhi, cha nói cho ngươi biết những điều này chẳng qua muốn nhắc nhở, tình cảnh Hàn gia chúng ta nhìn có vẻ thái bình nhưng thật ra mỗi khắc đều có thể gặp phải khiêu chiến, con cháu Hàn gia như các ngươi nhất định phải cố gắng phát triển, văn ôn võ luyện để Hàn gia chúng ta đủ trí tuệ và vũ lực. Chỉ như vậy mới có thể bảo vệ gia tộc họ Hàn, bảo vệ dân chúng Đông Hải.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 034: Học đàn
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Hai cha con Hàn Huyền Xương nói chuyện với nhau đến khi trăng lên đến đỉnh đầu mới thỏa mãn quay về.
Hàn Huyền Xương cảm thấy vui mừng vì đứa con của mình đã trưởng thành, Hàn Mạc cũng vì biết được rất nhiều sự việc của gia tộc và phụ nhân chấp nhận cho chính mình tham gia một vài vấn đề mà cảm thấy hưng phấn, tuy trước mắt chỉ là sự chờ mong của phụ thân.
Lúc này hậu hoa viên cực kỳ yên tĩnh, ngay cả những luồng gió nhẹ trong không khí cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nghe tiếng gió thổi là một chuyện khá tao nhã.
Nhưng khi Hàn Mạc thấy Liễu Như Mộng chống tay lên má phấn ngồi đọc sách dưới ánh đèn, cảnh tượng trang nhã và tĩnh lặng lập tức làm trái tim Hàn Mạc đập mạnh lên. Tình cảnh lúc này rõ ràng là mỹ nhân đọc sách vào ban đêm, phong cách trang nhã nói không nên lời.
Liễu Như Mộng đọc sách vô cùng chăm chú, khi tiếng bước chân nhẹ nhàng của Hàn Mạc truyền đến thì nàng cũng không phát hiện ra, thậm chí khi Hàn Mạc đi đến sau lưng thì nàng vẫn đắm chìm trong sách, hơn nữa còn khẽ lẩm bẩm:
- Mi Thương Quốc này cũng có chút thú vị, lấy nai làm tên quốc gia, cộng thêm chữ thương, chẳng phải trở thành con nai chết sao?
Hàn Mạc chỉ cần nghe lời lẩm bẩm của Liễu Như Mộng đã biết nàng đang đọc Đông Hải Địa Chí.
- Như Mộng tỷ, nếu thêm một chữ thương thì cũng chưa hẳn là con nai chết.
Hàn Mạc quay người ngồi xuống một chiếc ghế ở bên cạnh rồi cười híp mắt nói:
- Thương là bị thương nặng, có lẽ bọn họ đang nhắc nhở chính mình, mọi người lúc nào cũng có thể gặp phải khó khăn, không được lười biếng, không nên lười biếng, tất cả đều phải tiến lên.
Liễu Như Mộng vì sự xuất hiện đột ngột của Hàn Mạc mà cảm thấy kinh hoàng, thân thể mềm mại khẽ run. Nàng không kìm được phải vỗ nhẹ lên bộ ngực để trấn tĩnh, bộ ngực đầy đặn vì vậy mà khẽ rung động tạo thành những con sóng cực kỳ mê người.
- Sao ngươi đi vào mà không một tiếng động?
Liễu Như Mộng đứng dậy, nàng buông sách lui về phía sau hai bước, gương mặt xinh đẹp có chút không vui, nhưng nàng vẫn nhớ rõ thân phận của chính mình:
- Một thiếu gia đồng thời còn là chủ nhân, nếu làm như vậy chẳng phải trở thành trò cười cho nô tài sao?
- Ta chưa từng bao giờ xem nàng là nô tài!
Hàn Mạc cười híp mắt nói, hắn vung hai tay ôm lấy sau đầu, tựa người lên ghế rồi thản nhiên nói:
- Như Mộng tỷ, nữ hài tử cũng thích đọc sách sao?
- Vì sao nữ nhân không được đọc sách?
Liễu Như Mộng bĩu môi, bộ dạng đáng yêu đến cực điểm. Cặp mắt quyến rũ và gương mặt tuyệt đẹp của nàng mang đến vẻ đáng yêu và thanh khiết, chỉ cần hai điểm này xuất hiện trên một người đã đủ làm điên đảo chúng sinh:
- Không phải đều là người sao? Đều phải ăn cơm ngủ nghỉ, sao không thể đọc sách?
Thật đúng là tư tưởng nữ quyền!
- Cũng không phải muốn nói nữ hài tử không được đọc sách!
Hàn Mạc mỉm cười, thật ra hắn cũng không biết nên nói thế nào để miêu tả Liễu Như Mộng. Nếu nói nàng là nữ nhân thì rõ ràng những hành động và biểu cảm đáng yêu chỉ xuất hiện trên người những nữ hài tử mười sáu mười bảy tuổi, vì vậy chỉ có thể dùng nữ hài tử để hình dung. Nhưng nếu nói nàng là nữ hài tử thì khí chất trưởng thành và vẻ quyến rũ cực kỳ phong tình giữa hai chân mày là thứ mà nữ hài tử tuyệt đối không thể có, rõ ràng khí chất quyến rũ mê hoặc chúng sinh của nữ nhân này chỉ có thể dùng nữ hài yêu để miêu tả.
- Ngũ thiếu gia có ý gì?
- Đây là sách địa lý!
Hàn Mạc cười nói:
- Ta cho rằng nữ hài tử đều thích những chuyện tình cảm nàng thương ta nhớ, rõ ràng những loại sách này không nằm trong sự lựa chọn của nữ hài tử.
Liễu Như Mộng thản nhiên nói:
- Phải vậy không?
- Như Mộng tỷ, nàng ngồi đi!
Hàn Mạc cầm lấy Đông Hải Địa Chí tiện tay mở ra rồi nói:
- Trong thư phòng có rất nhiều sách, nếu Như Mộng tỷ thích thì ta có thể mang đến một ít. Trong số đó có Hoa Minh Thập Tam Nguyệt của Đường Thục Hổ người Khánh Quốc, có Thải Tang Bộ Tập của Đỗ Ngọc Tuyền, còn có Cô Phương Trân, Mạc Vấn Tình, Luyến Ngữ Hải Thu Đường... ....
Hàn Mạc cười hì hì, biểu cảm trên gương mặt có chút quỷ dị:
- Còn có cả Ngọc Đoàn Đoàn thất truyền.
Trong mắt Liễu Như Mộng xẹt qua luồng hào quang khinh thường, nàng nói:
- Những loại sách ngươi vừa nói thì đã được ta đọc qua lúc mười ba tuổi, cũng chẳng có gì đáng giá, chẳng qua chỉ là những chuyện hoa nguyện khóc gió than mưa mà thôi. Ngọc Đoàn Đoàn thì chưa xem nhưng rõ ràng cũng giống như vậy, cũng chẳng có gì thú vị.
- Ngọc Đoàn Đoàn kia... ....
Hàn Mạc cười hì hì, con mắt hắn khẽ đảo qua thân hình lồi lõm của Liễu Như Mộng rồi thản nhiên nói:
- Thôi, cũng đều là một loại!
Hàn Mạc suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói:
- Nàng đã xem qua những loại sách yêu dị chưa?
- Sách yêu dị?
Liễu Như Mộng đi đến rồi chân thành ngồi xuống, nàng hỏi:
- Sách yêu dị là thứ gì?
Hàn Mạc đi đến bàn giấy của mình rồi lấy bên trong hộc ra hai tờ giấy, đây rõ ràng là truyện Liêu Trai có tên là Hoa Cô Tử mà hắn đã chuẩn bị cho Hàn Thấm. Hàn Mạc đưa cho Liễu Như Mộng rồi nói:
- Nàng xem có thích những chuyện xưa thế này hay không?
Liễu Như Mộng vươn tay tiếp nhận, Hàn Mạc nhìn thấy bàn tay trong suốt mềm mại và đầy đặn như ngọc của nàng, hắn thật sự muốn được vuốt ve một lần.
Rõ ràng Hoa Cô Tử đã chính thức làm cho Liễu Như Mộng phải đắm chìm vào bên trong. Nàng đọc một lúc, vành mắt dần xuất hiện vệt hồng, trong khi đó Hàn Mạc vẫn một mực nhìn chằm chằm vào gương mặt Liễu Như Mộng, mỹ nhân đọc sách dưới đèn quả thật quá mức xinh đẹp.
- Chuyện này xuất xứ từ đâu?
Liễu Như Mộng thở dài, nàng khẽ nói:
- Thật sự rất cảm động, không ngờ hồ ly có thể biến thành hình người, hơn nữa còn là loại có tình có nghĩa.
- Hình như còn có tình nghĩa hơn cả một vài người!
Hàn Mạc cười ha hả, hắn dùng giọng đắc ý nói:
- Còn xuất xứ của quyển sách này, Như Mộng tỷ, thật không dám khiêm tốn, đây là những chuyện ta gặp được trong mộng, tỉnh lại vẫn còn nhớ và ghi lại.
Đây không thể gọi là trộm sách được, người đọc sách có thể nói là trộm sao?
Liễu Như Mộng khẽ giật mình, rõ ràng nàng không tin lời Hàn Mạc. Nàng đứng thẳng người lên rồi thản nhiên nói:
- Ta mệt rồi, Ngũ thiếu gia, nếu không có gì phân phó thì ta đi nghỉ trước.
- Như Mộng tỷ không tin sao? Tưởng rằng ta khoác lác à?
Hàn Mạc cũng thản nhiên nói:
- Như Mộng tỷ, từ khi mười ba tuổi nàng đã đọc qua rất nhiều sách, đến ngày nay chắc cũng không dưới ngàn bản rồi?
- Ngũ thiếu gia muốn biết sao?
- Thật ra ta cũng không muốn biết Như Mộng tỷ rốt cuộc đọc được nhiều ít bao nhiêu quyển sách, ta chỉ muốn hỏi, nếu chuyện xưa như vậy có thể làm cho Như Mộng tỷ cảm thấy thích, thậm chí có thể rơi nước mắt, nếu là như vậy thì chắc chắn cũng đã nghe nói đến rồi chứ?
Hàn Mạc gối đầu lên cánh tay, hắn nhàn nhã nói:
- Cũng không biết trước đây Như Mộng tỷ đã được đọc những truyện xưa như vậy hay chưa?
Tất nhiên kết quả là không, nếu có thì chẳng phải lão tác giả Bồ Tùng Linh cũng xuyên việt về viết Liêu Trai sao?
Liễu Như Mộng trở nên trầm mặc.
Ấn tượng của nàng đối với con cháu nhà thế gia rõ ràng cho rằng là loại người dốt nát, đâu thể nào viết ra những chuyện xưa đặc sắc và tuyệt vời như vậy. Nhưng không thể ngờ, tối nay nàng lại được đọc qua một chuyện xưa hay như vậy.
Đúng vậy, nếu thật sự có sách loại này thì rõ ràng đã được lưu truyền, chẳng lẽ Liễu Như Mộng nàng không biết sao?
- Thật sự do ngươi viết ra sao?
Liễu Như Mộng vẫn rất hoài nghi.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Nàng không tin cũng chẳng sao, gần đây ta luôn nằm mộng cùng một loại, đêm nay sợ rằng cũng gặp mộng, đến khi tỉnh lại ta sẽ ghi ra cho nàng, đến lúc đó sẽ biết thật hay giả.
Những chuyện vớ vẩn thế này nhưng Liễu Như Mộng lại có vẻ hơi tin, nàng gật đầu nói:
- Được, vậy thì chờ đến ngài mai Ngũ thiếu gia múa bút.
Liễu Như Mộng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó mà chỉ vào bàn nói:
- Đây là thứ mà Hàn bá đưa đến, ngài bảo đó là của ngươi.
Hàn Mạc quay người nhìn lại, thì ra là đàn ngọc mà Quan Thiếu Hà tặng, lúc này đàn đã được bọc vải gấm. Hàn Mạc đứng dậy, hắn đi đến xốc tấm vải lên rồi cười nói:
- Tìm một chỗ bày biện ra đi.
- Ngươi biết đánh đàn sao?
Liễu Như Mộng có chút giật mình.
Ngũ thiếu gia này có thể tự tay sắc thuốc cho Liễu Như Mộng nàng, có thể dùng cỏ cây làm thành ống hút màu xanh, có thể xem Đông Hải Địa Chí, có thể viết ra Hoa Cô Tử, tất cả đều rõ ràng tạo ra sự khác biệt đối với đám con cháu thế gia. Những điều này làm cho tâm lý bài xích ban đầu của Liễu Như Mộng dần lu mờ, dần tiếp nhận một người nam nhân như vậy ở cùng phòng.
Nếu Hàn Mạc hắn có thể đánh đàn thì rõ ràng là một công tử khá tuyệt.
- Đầu Kim Đồng, eo Ngọc Nữ, lưng tiên nhân, long trì, phượng chiểu, ngọc chẩn, kim huy, ngũ huyền.
Hàn Mạc giải thích học theo Quan Thiếu Hà, hắn mỉm cười nói:
- Đàn ngọc cực phẩm, Kim Ngọc Mãn Hoài.
- Đây là Huyễn Phượng Cầm trong Thất Phượng Cầm!
Liễu Như Mộng khẽ nói:
- Âm sắc như mộng như ảo, xếp hàng thứ năm.
- Huyễn Phượng Cầm? Thất Phượng Cầm?
Hàn Mạc sửng sốt:
- Có nghĩa là gì?
Liễu Như Mộng khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ ra cái nhìn khinh bỉ:
- Không hiểu Thất Phượng Cầm, chẳng phải cầm kỹ của Ngũ thiếu gia không phải rất tốt sao?
- Ta...Ta không biết đánh đàn!
Hàn Mạc lắc đầu, hắn thở dài có chút uể oải, dù sao đây cũng là thể diện của chính mình.
Liễu Như Mộng nổi giận, nàng nói với giọng điệu tức tối:
- Ngươi...Ngươi không biết đánh đàn sao cứ phải giữ lấy nó?
Vào lúc bình thường không lộ ra chút biểu cảm thì Liễu Như Mộng giống như một mỹ nhân điềm tĩnh, giống như một mỹ nhân cực kỳ thanh nhã. Khi nàng cười thì đẹp như sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm, mà khi nàng giận, rõ ràng lại là một vẻ đẹp khác biệt.
Mỹ nhân dù sao cũng là mỹ nhân, dù bất kỳ biểu cảm nào cũng làm người khác cảm thấy chấn động.
- Chỉ làm trang sức mà thôi!
Hàn Mạc thản nhiên nói, hắn ôm lấy đàn ngọc nâng sang trái đưa sang phải, rõ ràng đang muốn tìm một vị trí để bày biện làm vật trang sức.
- Quá mức hoang phí!
Liễu Như Mộng giậm chân, nàng nói ra câu oán giận rồi dùng ánh mắt trợn trừng nhìn Hàn Mạc, đồng thời cũng chuẩn bị đi vào phòng trong.
- Chờ chút!
Hàn Mạc kêu lên.
Liễu Như Mộng dừng bước chân:
- Ngũ thiếu gia có gì phân phó?
Giọng nói của Liễu Như Mộng lúc này tương đối lạnh nhạt.
- Ta không biết cái gì gọi là Thất Phượng Cầm hay Huyễn Phượng Cầm, nàng có thể nói rõ chút được không?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ta không biết đánh đàn nhưng nhìn bộ dạng của nàng thì chắc chắc biết rõ, nàng có thể dạy ta, như vậy không phải chẳng hoang phí cây đàn ngọc rồi à?
- Sao ta lại phải nói ngươi biết, sao ta lại dạy ngươi?
Liễu Như Mộng rõ ràng cảm thấy tức giận vì một cây Huyễn Phượng Cầm lại rơi vào trong tay một tên công tử quần là áo lụa.
- Ta là chủ nhân của nàng, không phải nàng đã quên rồi đấy chứ?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Chủ nhân được nha đầu thị tì dạy đàn cũng đâu tính là quá phận? Hơn nữa sau này mỗi ngày nằm mơ ta đều ghi ra cho nàng đọc, nàng dạy ta đánh đàn, không phải không ai nợ ai sao?
Liễu Như Mộng quay đầu lại, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc. Vẻ mặt giai nhân tức giận quả nhiên cực kỳ quyến rũ, nàng vén rèm lên rồi đi thẳng vào bên trong, không để ý đến Hàn Mạc.
- Không chút thú vị!
Hàn Mạc thở dài rồi lắc đầu, hắn lẩm bẩm nói:
- Bị một nữ nhân khinh bỉ đúng là không chút thú vị.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 035: Đàn và sách, duyên và phận
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Mạc còn chưa kịp ngồi dậy khỏi giường đã nghe thấy tiến bước chân vang lên trong phòng. Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, đột nhiên âm thanh của Liễu Như Mộng vang lên:
- Ngũ thiếu gia, ngươi muốn luyện cầm thì nhanh lên, thời gian không có nhiều, sau này cứ sáng sớm thì nha hoàn thị tì này sẽ dạy người luyện cầm.
Hàn Mạc dụi dụi mắt ngồi dậy, hắn thấy Liễu Như Mộng bưng đến nước ấm, ngay cả khăn cũng chuẩn bị đầy đủ, rõ ràng muốn hầu hạ hắn rửa mặt.
Liễu Như Mộng mặc một bộ váy trắng, mái tóc đen búi thành một đám mây chảy nhẹ trên đầu, bên má rũ xuống những sợi tóc dịu dàng. Nắng sớm chiếu vào phòng làm da thịt trắng bóng như ngọc của Liễu Như Mộng càng trở nên rực rỡ.
Mùi hương hoa sáng sớm trong vườn và mùi hương tinh khiết trên người Liễu Như Mộng phả thẳng vào mũi Hàn Mạc, hương thơm mê người thấm đẫm ruột gan, cảm giác tuyệt vời nói không nên lời.
- Như Mộng tỷ, nàng thay đổi ý kiến rồi sao?
Hàn Mạc đứng dậy duỗi lưng, hắn cười nói:
- Đa tạ nàng!
- Ta không muốn Huyễn Phượng Cầm bị kẻ khác chà đạp!
Liễu Như Mộng buông bồn rửa mặt, nàng trừng mắt nhìn Hàn Mạc rồi đột nhiên a lên một tiếng xoay người đi chỗ khác. Thân thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy, nàng bụm lấy hai mắt:
- Ngươi... ....
Hàn Mạc rõ ràng không phải chẳng mặc y phục, trên người hắn có y phục trắng bao bọc kín mít, không chút da thịt nào lộ ra ngoài.
Hàn Mạc thấy Liễu Như Mộng như vậy thì có chút kỳ quái, hắn kiểm tra thân thể mình từ trên xuống dưới, khoảnh khắc sau đã phát hiện ra một vấn đề cực kỳ xấu hổ.
Khi sáng sớm thì nam hài tử sẽ xuất hiện một hiện tượng mà khoa học gọi là cương cứng vào lúc sáng sớm, cụ thể là một bộ phận trên người đột nhiên cứng như sắt thép, đồng thời còn chỉa lên như cột cờ. Hàn Mạc mặc một chiếc quần rộng thùng thình nên đơn giản không thể che giấu được tình cảnh đồ sộ này. Lúc này hạ thân của hắn đã giương lên thật cao, rất hoàng tráng, rất hùng vĩ.
Ánh mắt Hàn Mạc rơi lên mặt Liễu Như Mộng, dù gương mặt nàng tinh khiết cũng trở nên đỏ rực một mảng.
- Vô sỉ!
Gương mặt trắng nõn của Liễu Như Mộng đã hoàn toàn được sắc đỏ bao phủ, mặt như hoa đào. Trong lòng nàng cực kỳ oán hận, nàng không ngờ xuất hiện tình huống khó chịu như vậy, trái tim nàng đập lên điên cuồng, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng lên xuống như muốn phá vỡ xiêm y.
Lúc đầu trên gương mặt Hàn Mạc cũng có chút xấu hổ, nhưng khoảnh khắc sau đã khôi phục lại như thường. Hắn nở nụ cười quỷ dị rồi thản nhiên nói:
- Như Mộng tỷ, đây gọi là khí huyết và tinh lực dồi dào, chứng tỏ thân thể của ta rất tốt. Chẳng lẽ nàng hy vọng ta là một con ma ốm không "lên" nổi sao?
- Ngươi!
Liễu Như Mộng giậm chân thật mạnh:
- Ngươi còn nói gì nữa, còn không mau mặc y phục vào!
Liễu Như Mộng phất tay áo rồi đi thẳng vào phòng trong mà trái tim vẫn đập lên điên cuồng.
Hàn Mạc nâng cằm dùng ánh mắt cực kỳ chuyên chú nhìn cặp mông đầy đặn của Liễu Như Mộng đang lắc lư tiến vào phòng, sóng mông rung chuyển làm hắn nhịn không được cười hì hì liên tục.
- Nếu nàng là nha đầu thị tì, khi nhìn thấy chủ nhân dũng mãnh như vậy phải vui sướng mới đúng chứ?
Hàn Mạc nâng cằm mà trong lòng bùng lên ý dâm, hắn vỗ nhẹ lên "tiểu đệ" rồi lẩm bẩm nói:
- Ngươi cũng phải biết hạ xuống, nếu quá lộ liễu sẽ gặp phải chuyện không may.
Một lúc sau Hàn Mạc mở miệng nói lớn:
- Như Mộng tỷ, ta đã làm xong mọi chuyện, nàng mau đi ra dạy ta đánh đàn.
Một lát sau Liễu Như Mộng với cặp tai nhỏ đỏ ửng, gương mặt như cánh hoa anh đào từ trong phòng đi ra. Nàng khẽ đảo mắt liếc Hàn Mạc, khi thấy hắn mặc y phục đàng hoàng thì khẽ thở ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ánh mắt của nàng lại nhìn xuống hạ thân, sau khi xác định Hàn Mạc đã hoàn toàn khôi phục như thường thì cực kỳ yên tâm. Đúng lúc này nàng đột nhiên cảm giác được ánh mắt tủm tỉm của Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào mình, nàng vừa thẹn vừa vội, thiếu chút nữa lại tiếp tục quay vào phòng.
Hàn Mạc đi đến ôm lấy đàn ngọc, hắn cười ha hả nói;
- Như Mộng tỷ, chúng ta bắt đầu được chưa?
- Tối qua ngươi có nằm mơ không?
Liễu Như Mộng thản nhiên nói.
Hàn Mạc trở nên sửng sờ, nhưng hắn cũng lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Liễu Như Mộng, hắn liên tục gật đầu nói:
- Có có, một giấc mộng kỳ quái.
- Để ở đây!
Liễu Như Mộng chỉ tay vào một chiếc bàn gỗ lim nhỏ:
- Huyễn Phượng Cầm có âm điệu riêng, trước tiên ta sẽ chỉnh lại dây đàn. Ngũ thiếu gia, bây giờ đã có thời gian ghi ra những gì tối qua ngươi nằm mộng.
Cặp mắt Liễu Như Mộng bùng lên vẻ chờ mong, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với giấc mộng của Hàn Mạc.
- Tán tỉnh sao*?
Hàn Mạc cảm thấy giật mình:
- Như Mộng tỷ, điều này...Như vậy không phải đã tốt rồi sao?
(*: Nguyên âm: Điều tình nghĩa là chỉnh dây đàn cũng có nghĩa là tán tỉnh.)
- Nếu không chỉnh dây thì âm sắc sẽ không chuẩn, tất nhiên phải chỉnh lại một cách chính xác.
Liễu Như Mộng thản nhiên nói, đúng lúc này nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gương mặt đỏ ửng lên, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc rồi tức giận nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi...Ngươi đang nghĩ điều gì?
Vẻ mặt Hàn Mạc vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nói:
- Ta cũng không nghĩ đến điều gì khác, ta không hiểu cầm, cho rằng không cần chỉnh...Chỉnh đây đàn. Này, Như Mộng tỷ, nàng sao lại kích động, có gì sao?
Tán tỉnh và chỉnh dây đàn, Liễu Như Mộng cũng không hiểu hắn đang nói đến điều gì. Gương mặt nàng trở nên trắng xanh, nàng biết nếu cứ tiếp tục nói thì sẽ lún vào thật sâu, vì vậy mới mở miệng thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, sáng sớm là thời gian thích hợp luyện đàn, người nên biết nắm chắc thời gian.
Hàn Mạc đặt Huyễn Phượng Cầm lên mặt bàn gỗ lim, hắn để đàn lại cho Liễu Như Mộng chỉnh dây, sau đó lại đi đến thư án viết Nhiếp Tiểu Thiến.
Khi Liễu Như Mộng chỉnh dây đàn thì chốc chốc lại vang lên âm thanh cực kỳ trong trẻo, điều này làm Hàn Mạc hiểu rõ, đàn ngọc này rõ ràng không phải là vật tầm thường. Tiếng đàn bùng lên mang theo hàm ý mờ ảo, nếu thật sự gảy đàn thì hoàn toàn có thể làm người khác say sưa.
... ....
Giai nhân chỉnh đàn, công tử ghi sách, ngoài cửa sổ phong cảnh tuyệt đẹp, đồng thời lại có cả tiếng yến anh của chim chóc vào buổi sáng sớm, tất cả đã vẽ lên một bức tranh cực kỳ đẹp đẽ.
Khi Liễu Như Mộng đã chỉnh dây đàn xong thì Hàn Mạc cũng đã dùng một giọng văn cực kỳ hay viết ra Nhiếp Tiểu Thiến, hắn đi đến bên cạnh đưa cho Liễu Như Mộng:
- Như Mộng tỷ, đây chính là những gì tối qua ta nằm mộng, xin đừng chê cười.
Liễu Như Mộng nhận lấy rồi khẽ để ở một bên, nàng dùng giọng dịu dàng mê người nói:
- Ngũ thiếu gia, người có biết ngũ âm không?
- Cung thương giốc chủy vũ sao?
Hàn Mạc cười hì hì nói, rõ ràng vấn đề này cũng không phải khó.
Liễu Như Mộng gật đầu nói:
- Gãy Huyễn Phượng Cầm chính là một chuyện cực kỳ tao nhã, trong đó có sáu điều kiêng kỵ, bảy thứ không được đánh, người cũng biết chứ?
Hàn Mạc thấy những biểu cảm của Liễu Như Mộng cực kỳ chăm chú và nghiêm túc, những thứ này làm cho gương mặt quyến rũ của nàng bùng lên cảm giác đoan trang. Hắn không khỏi khoanh chân ngồi xuống đối diện với Liễu Như Mộng rồi lắc đầu dùng giọng chân thành nói:
- Ta không biết.
- Sáu điều kiêng kỵ chính là kỵ giá lạnh, kỵ nóng bức, kỵ mưa gió, kỵ tuyết lớn, kỵ sấm sét.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
- Dưới sáu tình huống trên sẽ phá hư tiếng đàn, là thời gian không thích hợp để đánh đàn.
Hàn Mạc suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nhưng ta từng nghe nói có người gảy đàn trong lúc mưa to gió lớn, hơn nữa còn có người gảy đàn rất tự nhiên trong chiến trường, như vậy phải giải thích thế nào?
Liễu Như Mộng rõ ràng rất hài lòng với câu hỏi của Hàn Mạc, nàng mỉm cười nói:
- Sáu điều kiêng kỵ này dành cho những âm luật bình thường, những người có thể gảy đàn trong tình cảnh sáu điều kiêng kỵ thì rõ ràng không phải là cầm ý mà chính là nhân tâm.
Liễu Như Mộng dừng lại một chút rồi thở dài sâu kín:
- Nếu trong tình cảnh sáu điều kiêng kỵ mà có thể gảy đàn, đó rõ ràng là những người cực kỳ tài giỏi, cũng không phải những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta có thể nghĩ đến.
Hàn Mạc gật đầu vừa hiểu vừa không:
- Thì ra là thế!
Sau đó Hàn Mạc lại hỏi:
- Bảy điều không được gảy đàn là thế nào?
- Nghe thấy tang gia thì không được đánh đàn, tấu nhạc lộn xộn, tình cảnh rối loạn, y phục không gọn gàng, không thanh tịnh, không dâng hương, không gặp tri âm...Đều không được gảy đàn.
Liễu Như Mộng khẽ nói.
Hàn Mạc cười nói:
- Quy củ đúng là quá nhiều.
Sau khi Hàn Mạc đánh giá y phục của chính mình, rõ ràng rất chỉnh tề, hắn đứng dậy cười nói:
- Ta đi dâng hương.
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Hôm nay cũng không phải chúng ta sẽ gảy đàn, chỉ là luyện tập, cũng không cần phải chú ý những điều kiêng kỵ kia.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn lại ngồi xuống.
Lúc này Liễu Như Mộng bắt đầu giảng giải những điều cơ bản nhất về việc gảy đàn cho Hàn Mạc. Hắn cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe, vì có mùi thơm, có giọng nói dịu dàng trong trẻo mê người của Liễu Như Mộng, tình cảnh này rõ ràng cực kỳ thích thú.
Khi Hàn bá đưa đến bữa sáng thì thấy Hàn Mạc ngồi học đàn cực kỳ hứng thú, lão hơi chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì hiểu rõ tất cả. Nếu có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như Liễu Như Mộng làm sư phụ dạy đàn ở bên cạnh thì có ai từ chối chứ?
- Huyễn Phượng Cầm là một loại danh cầm trong thiên hạ!
Khi ăn điểm tâm sáng thì Liễu Như Mộng giải thích:
- Trong thiên hạ có bảy loại đàn ngọc quý nhất, Huyễn Phượng Cầm này đứng hàng thứ năm, thiên kim khó cầu, rất nhiều gia tộc và quan lại phú quý muốn có nhưng không được, rõ ràng là bảo vật.
Khi Hàn Mạc còn đang đắm mình vào trong những tư vị khi nhìn Liễu Như Mộng dùng ống hút màu xanh uống nước canh thì cũng hiểu được Quan Thiếu Hà lôi kéo mình cũng đã bỏ ra một cái giá khá lớn.
Ngày hôm nay Hàn Mạc cũng không đi ra ngoài mà cứ quấn lấy bên cạnh Liễu Như Mộng, hắn học từ sáng sớm đến hoàng hôn, xem như cực kỳ chăm chỉ. Khi Liễu Như Mộng đã lộ ra vẻ mệt mỏi thì Hàn Mạc mới tự mình gảy vài lượt, những âm thanh tạo ra thua kém Liễu Như Mộng không chỉ là ba bốn cấp độ.
Liễu Như Mộng dùng tay chống má đọc Nhiếp Tiểu Thiến, sau khi xem xong thì ngoài cảm thán và thưởng thức thì trong lòng cũng cảm thấy không thể ngờ. Nàng thầm nghĩ:
- Hắn có thể nằm mộng được tình cảnh tươi đẹp như vậy sao? Cũng không biết là thật hay giả. Nhưng hắn nhất định cũng có vài phần văn chương, xem ra có khác biệt lớn so với đám công tử ăn chơi trác táng.
Lúc này Hàn Mạc cũng dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Liễu Như Mộng, ngực sữa nở nang, eo nhỏ mảnh khảnh, mông tròn khêu gợi, hai chân thẳng tắp, đúng là cực kỳ dịu dàng, cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ như yêu quái.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123