Hồi 29
Văn Thù Viện tự dẫn thân
Bốn ngÆ°á»i cùng xuống núi, nhÆ°ng Ä‘ang xuống thì Long Uyên bá»—ng nghÄ© tá»›i hòa thượng bị thÆ°Æ¡ng nặng, cứu ngÆ°á»i thì phải cứu tá»›i cùng, chà ng đã mạo hiểm nhảy xuống dÆ°á»›i vá»±c thẳm cứu hòa thượng đó, tuy chà ng má»›i nắm và o ngÆ°á»i của hòa thượng nhÆ°ng chà ng cÅ©ng đã biết ná»™i tạng của đối phÆ°Æ¡ng bị ná»™i thÆ°Æ¡ng nặng rồi, nếu không cứu ngay thì thể nà o cÅ©ng phải chết. Vừa rồi vì mải nói chuyện vá»›i Phong Lan chà ng không nhá»› ra, nhÆ°ng lúc nà y thảnh thÆ¡i chà ng má»›i nhá»› tá»›i vá»™i lên tiếng nói:
-Bà Bà hãy khoan đã...
Rồi chà ng quay lại há»i Vân Tuệ:
-Chị Tuệ hòa thượng kia đâu?
Phong Lan biết ngÆ°á»i yêu của mình rất nhân từ, thấy chà ng há»i nhÆ° váºy, nà ng liá»n chẩu môi xen lá»i đáp:
-Long đại ca còn há»i Æ°? Vừa rồi chị Tuệ vá»›i em không ứng biến nhanh thì đã sá»›m bị tên giặc hòa thượng ấy đánh té xuống vá»±c thẳm rồi.
Long Uyên má»›i nghÄ© tá»›i hồi nãy có tiếng kêu “ầm†vá»™i há»i rõ nguyên nhân. Vân Tuệ liá»n kể chuyện Äá»™ Thiên thừa cÆ¡ tấn công thế nà o, nà ng tiếp:
-Những quân khốn nạn ấy, tội của chúng đáng phải chết muôn lần.
Võ Di Bà Bà cÅ©ng ngừng chân lắng nghe, tuy không nói, nhÆ°ng trong lòng bà ta cÅ©ng đồng ý vá»›i nháºn xét của Vân Tuệ. NgỠđâu Long Uyên lại đáp:
-NgÆ°á»i ấy tuy đáng giết tháºt, nhÆ°ng đệ không nhẫn tâm trông thấy y chết bởi tay chúng ta.
Chà ng còn định nói nữa, đã thấy Vân Tuệ và Phong Lan tá» vẻ không vui, liá»n quay lại nói vá»›i Võ Di Bà Bà tiếp:
-Chắc Văn Thù Viện cách đây không xa đâu, tiá»n bối muốn tìm tá»›i đó, trÆ°á»›c hết là để ăn má»™t bữa tháºt no, sau là chữa cho hai hòa thượng đó, không biết bà bà nghÄ© sao?
Võ Di Bà Bà cùng Phong Lan lên Hoà ng SÆ¡n nà y hÆ¡n nữa tháng nay không những biết ở đâu mà cÅ©ng còn biết ná»›i đó không phải là đất thiá»n gia.
Bây giá» cháu rể của mình nói nhÆ° váºy, nếu không Ä‘Æ°a y Ä‘i, thì thế nà o cÅ©ng cho là mình không tốt và bất nhân, chi bằng cứ để cho y thân chinh đến đó trông thấy những thủ Ä‘oạn Ä‘á»™c ác của bá»n gian nhân, rồi tùy cÆ¡ ứng biến, chÆ°a biết chừng hợp sức bốn ngÆ°á»i, mà còn có thể quét sạch được bá»n gian ác đó cho cá»a thiá»n. Vì váºy, bà ta má»›i vui vẻ nháºn lá»i đáp:
-NhÆ° váºy cÅ©ng được, già nà y vá»›i Lan nhi đã qua nÆ¡i đó má»™t lần rồi, nên biết chùa đó cách đây không xa, nhÆ°ng...
Nói xong, bà ta không đợi Phong Lan lên tiếng phản đối đã đưa mắt ra hiệu cho nà ng một cái rồi mới rảo bước đi luôn.
Phong Lan thấy Bà Bà đưa mắt ra hiệu tuy chÆ°a hiểu ý của Bà Bà ra sao, nhÆ°ng nà ng không tiện xen lá»i nói, chỉ háºm há»±c lÆ°á»m Long Uyên má»™t cái, rồi cÅ©ng rảo chân theo Bà Bà đi luôn.
Long Uyên thấy váºy mỉm cÆ°á»i nhìn Vân Tuệ nháy mắt má»™t cái, rồi ra hiệu bảo nà ng Ä‘i cùng.
Vân Tuệ Ä‘ang bá»±c mình thấy thái Ä‘á»™ của chà ng nhÆ° váºy, cÅ©ng phải gáºt đầu phì cÆ°á»i má»™t cái. Hai ngÆ°á»i Ä‘i rất nhanh, nhÆ°ng trong khi Ä‘i. Vân Tuệ đã hóa thà nh bà cụ nhÆ° hồi nãy, Long Uyên cÅ©ng hóa trang thà nh má»™t nho sinh già . Hóa trang xong, cả hai cùng nhìn nhau cÆ°á»i ha hả.
Phong Lan Ä‘i ở phÃa trÆ°á»›c nghe thấy hai ngÆ°á»i cÆ°á»i, liá»n ngừng chân quay đầu lại há»i:
-Hai vợ chồng có chuyện gì mà cÆ°á»i nhÆ° thế?
Nà ng chÆ°a nói dứt, thì đã thấy Long Uyên vá»›i Vân Tuệ Ä‘i tá»›i, nà ng thấy hai ngÆ°á»i không phải là Long đại ca vá»›i chị Tuệ nữa, nà ng không tin tà i hóa trang của hai ngÆ°á»i lại thần diệu đến nhÆ° váºy, nhÆ°ng đến khi nhìn qua kỹ quả tháºt không sao biết được hai ngÆ°á»i đã hóa trang nên nà ng cÅ©ng cÆ°á»i theo.
Võ Di Bà Bà nghe thấy ba ngÆ°á»i cÆ°á»i khanh khách, cÅ©ng quay đầu lại và trông thấy mặt Long Uyên và Vân Tuệ đã thay đổi hẳn cÅ©ng ngạc nhiên cả cÆ°á»i, sau Long Uyên nói:
-Thôi trá»i sắp tối đến nÆ¡i rồi, chúng ta phải Ä‘i mau má»›i được.
Phong Lan liá»n cau mà y há»i:
-Long đại ca hà tất phải hóa trang thà nh hình dáng nhÆ° thế nà y, chẳng lẽ đại ca sợ ngÆ°á»i ta biết bá»™ mặt tháºt của mình sao?
Long Uyên gáºt đầu và đột nhiên dùng giá»ng khà n khà n đáp:
-Lan muá»™i không biết đấy thôi, thúc bá trong nhà đá»u không biết võ công, nếu bây giá» ngu huynh dùng mặt tháºt của mình ra ngoà i kết thù kết oán vá»›i ngÆ°á»i, ngu huynh không sợ gì những kẻ thù đó, nhÆ°ng ngÆ°á»i nhà là m sao chịu nổi những ngÆ°á»i đó đến quấy phá luôn luôn?
Lúc ấy Phong Lan má»›i biết và tá»± trách thầm “tại sao mình không nghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó mà lại trách chà ng nhÆ° váºy?â€
Nên nà ng vội xin lỗi:
-Xin lỗi đại ca, tiểu muội không nghĩ tới điểm đó, đại ca không trách tiểu muội đấy chứ?
Long Uyên chÆ°a kịp lên tiếng nói thì Vân Tuệ đã tiến tá»›i trÆ°á»›c mặt nà ng vuốt má nà ng má»™t cái, rồi dùng giá»ng già đỡ lá»i:
-Cô bé nà y đẹp nhÆ° hoa nở, ai trông thấy cÅ©ng phải yêu, lão già kia đã được cô Ä‘oái hòai nhÆ° váºy đã là diá»…m phúc vô song rồi, lại còn dám cả gan trách cứ cô nhÆ° váºy?
Nà ng vừa nói vừa vuốt ve, nếu Phong Lan không biết Vân Tuệ thì không dám tin bà cụ nà y là má»™t mỹ nữ tuyệt đẹp biến thà nh, nà ng liá»n nÅ©ng nịu dá»±a ngay và o lòng Vân Tuệ đáp:
-Cả chị cũng bắt nạt em, em không chịu đâu...
Võ Di Bà Bà thấy thuáºt hóa trang của hai ngÆ°á»i thần diệu nhÆ° váºy, cÅ©ng phải kÃnh phục. Phong Lan thừa cÆ¡ bắt Vân Tuệ phải dạy mình cách hóa trang nà y. Vân Tuệ thấy nà ng nhõng nhẽo nhÆ° váºy, Ä‘Ã nh phải gáºt đầu nháºn lá»i. NhÆ°ng Vân Tuệ chỉ Long Uyên và nói:
-Có lão già nà y, cô bảo ông ta dạy, cứ lầm phiá»n bà già nà y hoà i, nhÆ°ng đã nháºn lá»i thì quà hồ lúc nà o cô rãnh sẽ dạy cô liá»n, chÆ°a biết chừng tối nà y...
Nà ng nói tới đó nhìn Long Uyên thấy chà ng ta có vẻ muốn đi ngay, vội dặn Phong Lan tiếp:
-NhÆ°ng trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác muá»™i đừng gá»i chúng tôi là tỉ và huynh nhé.
Võ Di Bà Bà vui vẻ xen lá»i:
-Nếu váºy trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác già nà y gá»i cô nÆ°Æ¡ng là hiá»n muá»™i, nhÆ° thế thì Lan Nhi phải gá»i là Bà Bà .
Phong Lan mặt Ä‘á» bừng muốn nói lại thôi, rồi quay đầu lại há»i Long Uyên:
-Thế còn huynh?
Long Uyên tủm tỉm cÆ°á»i giá»ng khà n khà n đáp:
-Äại ca đại phúc, tùy muá»™i muốn gá»i thế nà o cÅ©ng được.
Phong Lan là m ra vẻ há»n giáºn háºm há»±c há»i:
-Tôi không chịu thiệt thòi như thế đâu!
Nói xong, nà ng đã rảo cẵng đi luôn.
Võ Di Bà Bà các ngÆ°á»i thấy váºy nhìn nhau cÆ°á»i. Và cùng Ä‘uổi theo Phong Lan.
Bốn ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i của Văn ThùViện thấy hai cánh cá»a mở rá»™ng. Phong Lan và bà bà nghỉ ở đây rồi nên ung dung Ä‘i và o trÆ°á»›c. ChÆ° tăng thấy váºy liá»n bÆ°á»›c ra chắp tay chà o và há»i:
-Nữ thà chủ giáng lâm tệ viện muốn...
Y chÆ°a dứt lá»i, thì bên ngoà i đã có hai bà cụ cùng má»™t lão già bÆ°á»›c và o. Y ngạc nhiên vô cùng liá»n chắp tay và niệm pháºt hiệu ngay.
Phong Lan chú ý đến sắc mặt của hòa thượng ấy, thấy y thay đổi luôn nhÆ° váºy, nhÆ°ng nà ng không quan tâm lắm liá»n thủng thẳng đáp:
-Äại sÆ° phụ, chúng tôi leo núi má»i mệt và đói lắm, chẳng hay đại sÆ° có bố thà Ãt cÆ¡m chay cho chúng tôi được không?
Vị tăng vội đáp:
-Có, có , thà chủ xin theo bần tăng và o trong nà y.
Nói xong, y liá»n quay ngÆ°á»i Ä‘i theo má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» và o bên trong, Long Uyên vá»™i Ä‘i lên sát cánh vá»›i vị tăng ấy và há»i pháp hiệu của y và tiếp:
-Thế ra sÆ° phụ là Thế Chúng đại sÆ°, tháºt là thất kÃnh.
Nói xong, chà ng liá»n ngừng giây lát lại nói tiếp:
-Vừa rồi vãn sinh tá»›i trÆ°á»›c cá»a quà chùa, đứng ở trên Láºp Tuyết Äà i trông thấy má»™t tráºn đấu rất kinh khủng và lúc ấy có trông thấy hai ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng không biết hai ngÆ°á»i đó có phải là ngÆ°á»i quà tá»± không?
Thế Chúng hòa thượng là đệ tá» thứ ba của Văn ThÆ° Viện trụ trì viện nà y là Phổ Môn đại sÆ°, dÆ°á»›i đại sÆ° có bốn đệ tá», những đệ tỠđó pháp danh Ä‘á»u đệm bằng chữ Äá»™, tức Äá»™ Thế, Äá»™ Nhân, Äá»™ Thiên, Äá»™ Äịa bốn ngÆ°á»i, đồ đệ của bốn ngÆ°á»i nà y thì pháp danh đệm bằng chữ Chúng.
Thế Chúng hòa thượng là đồ đệ của Äá»™ Thế nên nói vá» võ công cÆ¡ trà thì tất nhiên y không kém gì hÆ¡n Äá»™ Thiên, Äá»™ Äịa là mấy. Nói vỠđịa vị thì trong nhóm đệ tá» Ä‘á»i thứ hai của Văn Thù Viện nà y, y là ngÆ°á»i lá»›n nhất nên tuy y phục trách chÆ° khách, nhÆ°ng sá»± thá»±c ngà y thÆ°á»ng Ä‘á»u do đệ tá» khác ra tiếp khách, chứ Ãt khi thân chinh ra nghinh đón nhÆ° váºy. Ngà y hôm nay vì vừa rồi Tả Cánh Sinh Ä‘em hai ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng sắp chết vá» và nói cÆ°á»ng địch ở gần đây, y nháºn thấy việc nà y rất quan trá»ng nên má»›i thân chinh nghinh đón chÆ° khách để Ä‘á» phòng bất trắc.
Vừa rồi Phong Lan vừa và o tá»›i trong chùa, y thấy nà ng Ä‘eo bảo kiếm, tay cầm lẳng hoa giống hệt má»™t lữ khách đã đến mấy bữa trÆ°á»›c do sÆ° đệ y tả qua, nên y má»›i nghi ngá», sau y lại thấy Long Uyên các ngÆ°á»i lần lượt xuất hiện và trông ba ngÆ°á»i sau nà y Ä‘á»u già nua nhÆ° sắp chết đến nÆ¡i cả, trông bá» ngoà i có Võ Di Bà bà là ngÆ°á»i hÆ¡i biết võ thôi, còn hai ngÆ°á»i kia thì trông không có võ công. NhÆ°ng y nghÄ© lại cái thang gá»— cao và thẳng nhÆ° váºy không thấy dùng sức gì cả mà hai ngÆ°á»i có thể leo lên nhÆ° váºy được, khi lên tá»›i nÆ¡i mặt ngÆ°á»i nà o ngÆ°á»i nấy không hỠđổi sắc chút nà o. Nếu ngÆ°á»i không có ná»™i công thâm háºu thì là m sao mà được nhÆ° váºy cho nên y cà ng hoà i nghi thêm Ä‘ang nghÄ© là m thế nà o để thá» lai lịch và võ công của má»i ngÆ°á»i.
NgỠđâu, Long Uyên lại lên tiếng há»i nhÆ° váºy trÆ°á»›c, nhÆ°ng Thế Chúng nghe thấy Tả Cảnh Sinh mô tả hình dáng của kẻ địch nhÆ° thể nà o, nên y má»›i nghi ngá» cÆ°á»ng địch là bá»n ngÆ°á»i nà y. Vì váºy y chỉ kêu “hừ†má»™t tiếng chứ không phủ nháºn hay thừa nháºn, niệm pháºt hiệu luôn hồi thôi.
Long Uyên không cần biết đối phÆ°Æ¡ng nghÄ© ngợi gì, lại há»i tiếp:
-Lão hÆ¡i biết y ly vì thấy hai vị đại sÆ° bị thÆ°Æ¡ng té ngã mê man bất tỉnh hình nhÆ° vết thÆ°Æ¡ng nặng lắm, đáng lẽ lúc bấy giá» tôi tÃnh cứu chữa, ngỠđâu má»™t vị lão nhân đã nhanh nhÆ° gió xách luôn hai vị đại sÆ° Ä‘i mất tÃch, vãn sinh vá»›i đồng bạn tìm tá»›i đây, nhân lúc đến xin ăn nà y vui lòng xin chữa giúp hai vị ấy má»™t tay, không hiểu đại sÆ° nghÄ© sao?
Chà ng nói tá»›i đó tưởng lá»i nói của mình rất có lý và rất hợp là lẽ. NgỠđâu, Thế Chúng nghe thấy lại cà ng ngòai nghi thêm.
Nên hiểu hòa thượng Thế Chúng là ngÆ°á»i lịch duyệt, kinh nghiệm rất già dặn đã đóan chắc bốn ngÆ°á»i nà y có võ công rất cao siêu nhÆ°ng Long Uyên lại là m ra vẽ không biết võ công gì hết, nhÆ° váºy có phải là tá»± tiết lá»™ cho đối phÆ°Æ¡ng hay rồi không? Lại thêm chà ng bảo tìm kiếm tá»›i đây lại khiên Thế Chúng thêm ngá» vá»±c thêm nữa.
Vì váºy, y còn nghi ngá» Long Uyên thấy hai hòa thượng chÆ°a chết nên má»›i tá»›i đây mượn tiếng chữa thÆ°Æ¡ng để mà hạ Ä‘á»™c thủ. Y cà ng tức giáºn thêm, dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng cau mà y lại suy nghÄ© giây lát, liá»n đáp:
-Thà chủ, hai vị đại sÆ° ấy chÃnh là sÆ° thúc của bần tăng, tuy hai vị ấy có luyện võ công cho thân thể khá»e mạnh tháºt nhÆ°ng chẳng hỠđánh vá»›i ai bao giá», ngà y hôm nay vừa ra bên ngoà i má»™t cái đã bị ác đồ đả thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° váºy. Ai Di Äà Pháºt tháºt là tá»™i nghiệp, tá»™i nghiệp.
Nói xong y chắp tay nhắm mắt niệm kinh luôn miệng.
Vân Tuệ vá»›i Phong Lan thấy hòa thượng ná» là m bá»™ chá»i cạnh nhÆ° váºy, trong lòng đã bá»±c mình hết sức, nên cả hai cùng kêu “hừ†má»™t tiếng.
Thế Chúng rõ rà ng nghe thấy nhưng y cứ giả như không nghe gì nói tiếp:
-Hai vị sÆ° thúc bị thÆ°Æ¡ng ra sao vì bần tăng phải phụ trách ở ngoà i chùa không sao và o trông nom được, nhÆ°ng cÅ©ng biết vết thÆ°Æ¡ng ấy nặng lắm, rất nguy hiểm đến tÃnh mạng, hÆ¡n nữa ngoà i chùa, không má»™t ai biết y lý cả, cho nên bần tăng Ä‘oán chắc chỉ má»™t tiếng đồng hồ nữa, là cả hai vị sÆ° thúc ấy sẽ vá» Tây PhÆ°Æ¡ng Cá»±c Lạc chứ không sai.
Long Uyên tuy không nghÄ© tá»›i đối phÆ°Æ¡ng chá»i cạnh nhÆ° váºy, nhÆ°ng vừa nghe những lá»i lẽ của Thế Chúng chà ng cÅ©ng chịu không nổi nhÆ°ng việc đó tuy không phải là lá»—i ở nÆ¡i mình nếu mình không hạ thủ quá nặng má»™t chút, thì đối phÆ°Æ¡ng đâu đến ná»—i bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° thế, nên chà ng tá»± oán trách mình, chứ không nhÆ° Vân Tuệ vá»›i Phong Lan hai ngÆ°á»i. Bấy giá» chà ng lại nghe thấy hòa thượng nói sang chuyện khác không nhắc nhở đến chuyện có má»i mình chữa không, nên chà ng vá»™i đỡ lá»i:
-Lão hÆ¡i hiểu...â€
Thế Chúng không đợi chà ng nói dứt đã cÆ°á»i nhạt đỡ lá»i và nói tiếp:
-Cho nên thà chủ tá»›i vừa đúng lúc đủ thấy Pháºt Tổ linh thiêng phù há»™ không sai tà nà o.
Nói tá»›i đó má»i ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i căn nhà bên trÆ°á»›c thạch ốc. Thế Chúng liá»n đứng né sang bên chắp tay chà o má»i má»i ngÆ°á»i và o trong và đổi giá»ng nói tiếp:
-Các vị thà chủ ở xa tá»›i đây, chắc đã đói lắm rồi, xin và o bên trong ngồi chá» giây lát để bần tăng bảo dÆ°á»›i bếp sá»a soạn cÆ¡m chay má»i quà vị xÆ¡i trÆ°á»›c, còn việc nhá» thà chủ chữa bệnh thì để bần tăng thÆ°a vá»›i phÆ°Æ¡ng trượng, và hÆ¡n nữa thà chủ còn phải nghỉ ngÆ¡i giây lát...
Võ Di Bà Bà đi và o trong phòng trÆ°á»›c, bà ta trông thấy phòng nà y xây thấp lắm, có bốn cá»a sổ, nhÆ°ng cá»a nà o cÅ©ng dùng cà nh thông là m chấn song và cà nh nà o cÅ©ng to bằng cánh tay trẻ con, bên trên lại có dán giấy da bò rất dầy, nên trong phòng tối om những bà n ghế bằng gá»— thông ở trong phòng cÅ©ng để nguyên chứ không há» sÆ¡n gì cả. Trên vách ở bên trong có treo má»™t bức tranh Bồ Tát.
Long Uyên vừa bÆ°á»›c chân và o cá»a trông thấy bức tranh ấy đã chú ý đến, chà ng thấy bức tranh đó vẽ rất sinh Ä‘á»™ng và hạ khoản đỠ“TÆ° Phà mâ€.
Vân Tuệ vá»›i Phong Lan, nhất là Võ Di Bà Bà vừa tá»›i thạch thất đã nghi ngá» ngay, hÆ¡n nữa lần trÆ°á»›c hai bà cháu và o trong chùa nà y và i nhà sÆ° đã khoản đãi cÆ¡m nÆ°á»›c hai ngÆ°á»i rồi, nhÆ°ng không phải ăn trong phòng tối om nhÆ° thế nà y, nên hai ngÆ°á»i thấy Thế Chúng dẫn má»i ngÆ°á»i tá»›i đây thể nà o cÅ©ng có dụng ý.
Thế Chúng không theo má»i ngÆ°á»i và o, má»™t lát sau dẫn hai chú tiểu bÆ°ng cÆ¡m nÆ°á»›c và o phòng để cÆ¡m nÆ°á»›c trên bà n, rồi chắp tay chà o má»i ngÆ°á»i cáo lui và nói:
-Má»i các vị thà chủ thong thả dùng cÆ¡m để bần tăng ra thÆ°a vá»›i PhÆ°Æ¡ng Trượng.
Nói xong, hình như y có vẽ muốn lánh mặt vội và ng đi luôn.
Phong lan theo y Ä‘i ra tá»›i ngoà i cá»a chá» y Ä‘i khá»i má»›i quay trở vá» nói:
-Bà Bà , trông hòa thượng nà y có vẽ gian xảo lắm chớ có...
Võ Di Bà Bà vội thò tay trong lẵng lấy ra một đôi đũa cắm thỠvà o trong thức ăn và cơm xem có độc không miệng thì nói:
-Lan nhi chá»› có nói báºy, những thức ăn nà y có việc gì đâu?
Bà ta lần lượt thỠhết không thấy đũa bạc biến thà nh mà u đen gì cả lại nói tiếp:
-Cháu đói thì ăn mau lên, bằng không lát nữa có muốn ăn cũng không có mà ăn đâu.
Long Uyên ngạc nhiên há»i:
-Tại sao?
Vân Tuệ đã cÆ°á»i đáp:
-Bà Bà nói rất phải, hiện đệ đã và o trong đầm rồng hang hổ rồi, mà lại muốn yên ổn rút lui Æ°? Tháºt là nằm mÆ¡ có khác.
Long Uyên vẫn không hiểu, chà ng nháºn thấy mình có lòng tốt đến chữa cho há», sao há» lại định tâm giết hại mình?
Phong Lan thấy chà ng ngÆ¡ ngác, nên vừa ăn vừa giải thÃch cho chà ng:
-Long đại ca Ä‘á»ng tưởng mình giả bá»™ giống nhÆ° tháºt, đại ca tá»›i chuyến nà y có rất nhiá»u sÆ¡ hở, tuy đại ca vá»›i Tuệ tỉ đã thay đổi hình dáng rồi nhÆ°ng còn muá»™i thì sao?
Long Uyên má»›i giáºt mình tỉnh ngá»™ đánh thót má»™t cái, chà ng lại nghe Phong Lan nói tiếp:
-Vừa rồi Thế Chúng hòa thượng nghi ngá» liá»n báo cho PhÆ°Æ¡ng Trượng hay, thế nà o phÆ°Æ¡ng trượng cÅ©ng chả hoà i nghi nhÆ° y?
Äến lúc nà y Long Uyên vẫn chÆ°a hiểu há» nghi ngá» mình cái gì. Võ Di Bà Bà không nhịn được liá»n nói:
-NgÆ°á»i trong giang hồ ra tay đối địch đả thÆ°Æ¡ng đối phÆ°Æ¡ng vốn là chuyện rất thÆ°á»ng, nhÆ°ng sau khi đả thÆ°Æ¡ng rồi lại tá»± Ä‘á»™ng đến xin chữa cho ngÆ°á»i ta đó má»›i là chuyện lạ, vì xÆ°a tá»›i nay chÆ°a há» nghe ai nói tá»›i cả, cho nên theo sá»± phán Ä‘oán của già phÆ°Æ¡ng trượng của chùa nà y thế nà o cÅ©ng cho chúng ta cố ý đến nÆ¡i gây hấn, lão hòa thượng tất giở hết tà i ba mình ra để đối phó vá»›i chúng ta má»™t phen.
Long Uyên mới tỉnh ngộ tự oán trách thầm:
“NhÆ° váºy có khác gì ta dấn thân và o chá»— chết không nhÆ°ng...â€
Nghĩ tới đó chà ng tự an ủi:
“Ta Lấy lòng thà nh đối vá»›i ngÆ°á»i lấy nhân nghÄ© là m đầu khi gặp lão hòa thượng ta sẽ nói, nếu y là ngÆ°á»i hiểu biết thì việc nà y vẫn còn cứu vãn được, bằng không ta sẽ dùng võ lá»±c đối phó sau.â€
NghÄ© váºy nên tâm trạng đã đỡ hÆ¡n nhiá»u. Tuy nhiên chà ng không dám nói suy nghÄ© của mình cho má»i ngÆ°á»i, chỉ tủm tỉm cÆ°á»i ăn uống cho tháºt no mà không nói nữa lá»i.
Phong Lan vá»›i Vân Tuệ đã có thà nh kiến vá»›i các hòa thượng chùa nà y nên Ä‘oán chắc bá»n há» Ä‘á»u là ngÆ°á»i hung ác hết, vì váºy hai nà ng chỉ mong bá»n hòa thượng đó tá»›i thì ra tay hạ Ä‘á»™c thủ trÆ°á»›c. NhÆ°ng trong khi đợi chá» hai nằng nhắm mắt lại tạm nghỉ giây lát.
Sau hai nà ng lại nghÄ© đến câu ‘tiên hạ thủ vi cÆ°á»ng’, mình cứ ngồi yên đợi kẻ địch tấn công thế nà y chi bằng mình ra tay trÆ°á»›c có hÆ¡n không? Vì váºy nà ng nhìn Long Uyên mong chà ng thay đổi ý kiến mà ra lệnh hà nh Ä‘á»™ng. NgỠđâu Long Uyên cứ thản nhiên ngồi ở đó khiến hai nà ng thất vá»ng vô cùng.
Phong Lan ngồi lâu bá»±c mình quá liá»n gay gắt nói:
-Sao đến giỠcòn chưa thấy hòa thượng ấy tới Long gia chúng ta thỠra thăm hỠxem sao?
Äáng lẽ Võ Di Bà Bà lá»›n tuổi nhất là phải bà ta ra lệnh má»›i đúng nhÆ°ng vì chuyến nà y Ä‘i là do Long Uyên chủ trÆ°Æ¡ng đến đây chữa bệnh cho hai hòa thượng kia, hÆ¡n nữa Phong Lan má»›i được Long Uyên tá» lòng yêu thÆ°Æ¡ng thỉ tất nhiên nà ng phải coi trá»ng chà ng hÆ¡n bà mình, nên chÆ°a được đồng ý của chà ng thì nà ng vẫn không dám Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t hà nh Ä‘á»™ng má»™t mình, vì váºy luôn chá» xem Long Uyên định Ä‘oạt ra sao. NgỠđâu chà ng lại là m ra vẻ lão ông khẽ bảo:
-Lan Nhi ngồi yên bây giỠđối phÆ°Æ¡ng là địch hay là bạn chúng ta cÅ©ng chÆ°a biết rõ, nếu tôn nhi quẫy nhiá»…n là m há»ng hết diệu kế của gia gia hóa bạn ra thù thì tá»™i lá»›n lắm đấy.
Phong Lan nghe nói háºm há»±c ngồi xuống lÆ°á»m chà ng má»™t cái chẩu môi phùng má lẫm bẩm oán trách:
-Là m bộ là m tịch, muội không tin, xem đại ca có linh đơn diệu dược gì mà hóa địch thà nh bạn được. Hừ! Bây giỠcấm muội cỠđộng. Lát nữa kẻ địch tới, bản cô nương sẽ không thèm hà nh động nữa xem tà i ba của huynh lợi hại như thế nà o...
Tuy nà ng lẩm bẩm tá»± nói, nhÆ°ng ba ngÆ°á»i kia cÅ©ng nghe thấy hết.
Vân Tuệ thấy nà ng nhÆ° váºy không sao nhịn được cÆ°á»i ra tiếng, đúng lúc ấy Thế Chúng vá»™i và ng Ä‘i và o trong phòng chắp tay và nói:
-Các vị thà chủ đã no chưa?
Long Uyên vá»™i đứng dáºy cảm tạ mấy câu.
Thế Chúng nói thẳng và o vấn Ä‘á» chÃnh ngay:
-Vừa rồi bần tăng báo vá»›i phÆ°Æ¡ng trượng của chùa, phÆ°Æ¡ng trượng Ä‘ang lo sầu vì không có cách cứu chữa, nghe bảo thà chủ y đạo siêu tuyệt nên vá»™i sai bần tăng và o đây má»i thà chủ ra cứu cho sÆ° thúc.
Nói xong y Ä‘Æ°a mắt nhìn Vân Tuệ các ngÆ°á»i còn lại là m ra vẻ suy nghÄ© má»™t hồi má»›i nói tiếp:
-NhÆ°ng hiện giá» tệ sÆ° thúc ở trong háºu viện, trong phòng phÆ°Æ¡ng trượng không tiện xê dịch mà phòng phÆ°Æ¡ng trượng là trá»ng địa của pháºt môn không tiện má»i các vị minh khách giáng lâm lắm, cho nên theo ngu ý thì xin các nữ thà chủ ở tạm trong phòng nà y, nghỉ ngÆ¡i để má»™t mình thà chủ nà y Ä‘i tá»›i phòng của phÆ°Æ¡ng trượng cứu tệ sÆ° thúc chẳng hay các vị nghÄ© sao?
Long Uyên thấy đối phÆ°Æ¡ng nói nhÆ° váºy liá»n đáp:
-Äược được đại sÆ° đã nói nhÆ° váºy, lão xin theo ý.â€
Nói xong chà ng quay lại bảo Võ Di Bà Bà :
-Bà Bà ở đây chỠmột chút nhé?
Võ Di Bà Bà là ngÆ°á»i già u kinh nghiệm, thấy Thế CHúng và o trong phòng đã nhìn ngang nhìn dá»c mắt cứ đảo lá»™n hoà i nên bà ta biết hòa thượng nà y thể nà o cÅ©ng có âm mÆ°u gì, nhÆ°ng bà ta không nói ra, miệng thì trả lá»i:
-Äại gia cứ việc Ä‘i Ä‘i lão thân ở đây đợi chỠđược rồi.
Nói xong bà ta liếc nhìn, Thế Chúng có vẻ khoái chà cÆ°á»i thầm, Phong Lan nhanh mắt cÅ©ng trông thấy rõ, nà ng định vạch âm mÆ°u của đối phÆ°Æ¡ng ra ngỠđâu Vân Tuệ đã giáºt vạt áo nà ng má»™t cái ngấm ngầm bảo nà ng đừng lên tiếng vá»™i.
Long Uyên theo Thế Chúng Ä‘i xuyên qua má»™t cái cá»a đá hình tròn rồi tá»›i má»™t cái sân rất vắng vẻ. Sau cái sân là má»™t tòa nhà xây ở trÆ°á»›c má»™t vách núi mà chá»— vách núi ấy thẳng tuá»™t nhÆ° má»™t bá» tÆ°á»ng muốn từ dÆ°á»›i nà y leo lên đỉnh núi tháºt là khó hÆ¡n lên trá»i. Tuy Thế Chúng Ä‘i trÆ°á»›c nhÆ°ng thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn trá»™m vẻ mặt của Long Uyên, thấy chà ng ta nhìn ngang nhìn dá»c xem phong cảnh y hÆ¡i biến sắc mặt.
Không bao lâu y đã Ä‘Æ°a chà ng xuyên qua má»™t ngá»n giả sÆ¡n tá»›i trÆ°á»›c má»™t dãy nhà . Dãy nhà nà y toà n xây bằng đá lá»›n hết phÃa sau nhà cÅ©ng có vách núi cao chót vót.
Tá»›i trÆ°á»›c của dãy nhà trá» Thế Chúng liá»n dừng bÆ°á»›c, khẽ ho má»™t cái, bá»—ng há»i:
-Ủa xin há»i quà thà chủ tÃnh danh là chi?
Long Uyên ngẩn ngÆ°á»i ra lắc đầu mấy cái đáp:
-Lão hỠLong.
Thế Chúng hòa thượng không đợi chà ng nói dứt đã nói vá»ng và o bên trong:
-Äệ tá» Thế Chúng xin thÆ°a cùng tổ sÆ°, Long thà chủ đã tá»›i.
Long Uyên đứng phÃa sau Thế Chúng nhìn và o bên trong có treo má»™t cái mà nh trúc nhÆ°ng chà ng sáng mắt nhÆ° Ä‘iện, đã trông thấy trong đó không có bóng ngÆ°á»i nà o cả. NgỠđâu Thế Chúng vừa nói xong phòng kế bên có má»™t giá»ng nói nhÆ° chuông vá»ng ra, trả lá»i rằng:
-Mau má»i Long thà chủ và o đây...
Long Uyên nghe giá»ng nói vừa trầm vừa mạnh, trung khà rất sung túc và biết lão hòa thượng lên tiếng nói ấy công lá»±c rất thâm háºu còn cao siêu hÆ¡n bá»n Tả Cảnh Sinh ná»a mức.
Thế Chúng “dạ†má»™t tiếng, liá»n vén các mà nh trúc lên má»i Long Uyên Ä‘i và o bên trong.
Và o tá»›i trong nhà chà ng thấy có chừng năm căn phòng liên tiếp. Thế Chúng dẫn chà ng và o tá»›i đó và đang chần chá», thì tấm bình phong ở căn phòng đã vén lên má»™t hòa thượng mặt to tai lá»›n vừa cao vừa béo tuổi trạc ngÅ© tuần bÆ°á»›c ra tủm tỉm nhìn Long Uyên chắp tay chà o nói:
-Bần tăng Äá»™ Thế...
Vừa nói câu đó, y thấy Thế Chúng vẫn còn đứng ở đó liá»n nghiêm nét mặt đổi giá»ng nói:
-NÆ¡i đây không có việc của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không mau ra ngoà i kia tiếp khách đứng ngẩn ngÆ°á»i ra đây là m chi?
Thế Chúng vâng lá»i chắp tay cáo lui ngay.
Äá»™ Thế chá» Thế Chúng Ä‘i khá»i liá»n tủm tỉm cÆ°á»i má»i Long Uyên và o trong phòng Long Uyên lại tưởng y là chủ trì nhÆ°ng nghe thấy y xÆ°ng danh biết ngÆ°á»i nà y là sÆ° huynh của Äá»™ Thiên Äá»™ Äịa, chà ng Ä‘ang định nói và i câu khách sáo thì đã thấy Äá»™ Thế trông rất Ä‘oan chÃnh hình nhÆ° là má»™t cao tăng đắc đạo mà sao lá»i nói và thái Ä‘á»™ lại phủ phà ng đến nhÆ° thế nên lòng kÃnh ngưỡng của chà ng đã giảm rất nhiá»u.
Căn phòng bên trong cũng rộng như phòng ngoà i, nhưng dà i gấp đôi và không có bà y biện gì cả nên trông rất rộng.
Chà ng nhìn quanh má»™t lượt không thấy hòa thượng bị thÆ°Æ¡ng đâu cả mà chỉ thấy ngót ba mÆ°Æ¡i hòa thượng Ä‘ang ngồi trên thảm bồ Ä‘oà n miệng lẩm nhẩm nhÆ° niệm kinh, khi chà ng và o thì không má»™t ai để ý tá»›i chà ng. Chà ng giáºt mình kinh hãi bụng bảo dạ:
“Thế là nghÄ©a lý gì?â€
Äá»™t nhiên giáp vách núi có má»™t giá»ng nói rất hùng vá»ng ra:
-Má»i Long thiếu chủ và o trong Ä‘Æ¡n thất của lão tăng để chữa cho tiểu đồ.
Long Uyên nhìn và o trong chá»— góc tối, thấy nÆ¡i đó lại có má»™t cái cá»a trong đó có chút ánh sáng chiếu ra Äá»™ Thế dẫn chà ng tá»›i đó phất áo má»™t cái và nói:
-Xin má»i thà chủ và o.
Tuy Long Uyên cảm thấy tình thế trÆ°á»›c mắt khác lạ nhÆ°ng chà ng là ngÆ°á»i có võ nghệ cao cÆ°á»ng, gan lá»›n máºt lá»›n nên không có vẻ gì hoảng loạn cả, hÆ¡n nữa chà ng nhất tâm muốn lấy đức để dẫn Ä‘á»™ ngÆ°á»i cho nên chà ng gáºt đầu má»™t cái, lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i và o trong phòng.
Chà ng và o tá»›i bên trong, thấy căn phòng ấy bá» dà i hai trượng, bốn mặt không có cá»a sổ, trên tÆ°á»ng có treo hai ngá»n đèn dầu bên phÃa nam có má»™t cái sáºp đá, cạnh sáºp có má»™t cái giá, trên bà y la liệt những lá» thuốc, vá» bên phÃa bắc có má»™t cái bà n để má»™t pho tượng pháºt bằng đá cáo chừng thÆ°á»›c rưỡi, dÆ°á»›i bà n có cái thảm bồ Ä‘oà n bằng rÆ¡m và má»™t cái ká»· chè chừng má»™t thÆ°á»›c, trên có để chuông nhá» và kinh kệ. Chà ng Ä‘oán chắc nÆ¡i đây là chá»— tụng kinh của phÆ°Æ¡ng trượng. PhÃa trong có má»™t cái sà n lá»›n, trên đó có hai hòa thượng cởi trần nằm sát nhau, hai ngÆ°á»i chÃnh là Äá»™ Thiên và Äá»™ Äịa. Má»™t lão hòa thượng mặt Ä‘en nhánh gà y gò nhÆ° cái que củi, tuổi ngoà i bảy mÆ°Æ¡i, Ä‘ang đứng cạnh đó nhìn hai bệnh nhân mồ hôi thấm đẫm áo cà sa.
Long Uyên vừa và o tá»›i bên trong, lão hòa thượng bên trong liá»n quay ngÆ°á»i liếc nhìn chà ng mắt hÆ¡i lá»™ hung quang, nhÆ°ng lại nhắm mắt niệm pháºt hiệu ngay, miệng thì nói:
-Long thà chủ có lòng từ bi nháºn lá»i chữa giúp tiểu đồ, bần tăng Phổ Môn tháºt cảm tạ vô cùng.
Nói xong y tránh sang một bên và tiếp:
-Äáng lẽ tiểu đồ không nên tranh đấu vá»›i ngÆ°á»i để sÆ¡ ý bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° thế nà y, Ä‘á»™c khà chạy ngược và o tạng phủ, lão tăng đã táºn lá»±c mà không sao chữa được cho hai tiểu đồ. Long thà chủ đã vui lòng và o chữa giúp cho chắc thế nà o cÅ©ng có cách chữa cho chúng khá»i.
Long Uyên vẫn là m ra vẻ má»™t kẻ hủ nho cung kÃnh vái chà o lão hòa thượng và đáp:
-Äại sÆ° quá khen, lão rất lấy là m hổ thẹn, lão tuy có há»c chút y lý nhÆ°ng không dám tá»± nháºn là tà i ba...
Phổ Môn đại sÆ° tròn xoe đôi mắt nhìn Long Uyên và đỡ lá»i:
-Tiểu đồ bị thương đã lâu, thà chủ ra tay cứu chữa ngay cho.
Xong không đợi Long Uyên trả lá»i đã quay lại bảo Äá»™ Thế:
-Äá»™ thế, ngÆ°á»i ra truyá»n lệnh cho tất cả đồ đệ của bổn tá»±, tạm thá»i ngừng niệm kinh, ra canh giữ các cá»a ngõ, nhất là nÆ¡i Ä‘Æ¡n phòng trá»ng địa cà ng phải phái những tay cao thủ canh giữ, cấm không cho má»™t ngÆ°á»i nà o ra và o để Long thà chủ khá»i kinh hoảng.
Long Uyên nghe thấy hòa thượng nói, kêu nguy thầm và bụng bảo dạ:
“Y là m nhÆ° váºy, ba ngÆ°á»i ở phÃa đằng trÆ°á»›c thể nà o cÅ©ng ra tay đấu vá»›i đồ đệ của y chứ không sai.â€
Tuy chà ng nghÄ© váºy, nhÆ°ng không tiện nói rõ ra, chà ng lại nháºn thấy rằng phÆ°Æ¡ng trượng là m nhÆ° thế là để khá»i có ngÆ°á»i quấy nhiá»…u mình không được yên tâm chữa đồ đệ của y, đồng thá»i cÅ©ng ám chỉ cho chà ng biết là nếu chà ng không chữa khá»i cho hai đồ đệ thì đừng hòng rá»i khá»i nÆ¡i nà y.
Vì váºy chà ng cÅ©ng khá»i cần nói nhiá»u liá»n Ä‘i đến trÆ°á»›c sáºp nhìn hai ngÆ°á»i má»™t hồi, bá»—ng la lá»›n má»™t tiếng:
-Nguy tai!
Thì ra Äá»™ Thiên, Äá»™ Äịa đã thoi thóp sắp chết, nhất là cánh tay của hai ngÆ°á»i không những đã biến sắc mà còn to gấp đôi trÆ°á»›c nhất là Äá»™ Thiên hai cổ tay của y má»m nhÅ©ng chỉ thoáng trông cÅ©ng đã đủ biết xÆ°Æ¡ng cổ tay của y đã gãy từ lâu rồi.
Lúc nà y Long Uyên chỉ có bốn viên XÃch Long hoà n, ngoà i ra không đêm theo thuốc gì cả, nhÆ°ng thứ thuốc cá»±c kỳ trân quý, có thể cứu ngÆ°á»i chết đến nÆ¡i sống lại được.
Chà ng vá»™i móc túi lấy má»™t viên thuốc ra cho hai hòa thượng má»—i ngÆ°á»i uống má»™t ná»a. Tiếp theo đó, chà ng nói vá»›i lão hòa thượng:
-Lão đi du ngoạn, nên không đem thuốc thang gì theo cả, không biết nơi đây có sẵn thuốc không?
Phổ Môn đại sư chỉ những lỠnhỠtrên giá và đáp:
-Ngà y thÆ°á»ng bần tăng cÅ©ng chuẩn bị chút Ãt, không biết có dùng hợp không?
Long Uyên Ä‘Æ°a mắt nhìn những loại thuốc ấy, thấy lá» nà o bên ngoà i cÅ©ng ghi rõ tên, chà ng chỉ nhìn qua má»™t lượt đã biết trong đó có nhiá»u loại thuốc khá quà giá, chà ng vá»™i lấy con dao bá»c trong túi ra rạch vết thÆ°Æ¡ng ở trên cổ tay của hòa thượng Äá»™ Thiên, Äá»™ địa. Những vết dao ở trên cổ tay của hai hòa thượng mà chà ng vừa rạch xong, đã có Ä‘á»™c huyết chảy ra, chà ng liá»n bảo phÆ°Æ¡ng trượng:
-Phiá»n đại sÆ° lấy má»™t cái cháºu để hứng huyết Ä‘á»™c nà y.
Phổ Môn đại sÆ° ngà y thÆ°á»ng rất tá»± phụ, chỉ biết có sai bảo ngÆ°á»i chứ chÆ°a bị ai sai bảo nhÆ° thế nà y. NhÆ°ng lúc nà y Long Uyên chữa bệnh cho đồ đệ mình, dù có bị sai bảo trong lòng không bằng lòng Ä‘i chăng nữa, y cÅ©ng lấy cháºu để hứng máu tanh hôi ấy.
Tiếp theo đó Long Uyên Ä‘i tá»›i giá thuốc mở từng lá» ra lấy má»—i thứ má»™t Ãt để phối hợp thà nh thuốc cứu thÆ°Æ¡ng.
Má»™t lát sau, bốn cánh tay của hòa thượng kia nhá» dần, máu bầm chảy cÅ©ng Ãt dần, sau cùng không còn má»™t giá»t nà o nữa, lúc ấy Long Uyên bảo lão hòa thượng bÆ°ng cháºu máu bầm ra ngoà i xa, rồi chà ng dùng những thuốc má»›i chế xong, bịt và băng bó vết thÆ°Æ¡ng của hai hòa thượng ná».
Tiếp theo đó Long Uyên má»›i xoa bóp cho Äá»™ Thiên và Äá»™ địa. Vừa rồi, lúc Long Uyên chÆ°a tá»›i, Phổ Môn chữa cho hai đồ đệ rồi nhÆ°ng thấy vết thÆ°Æ¡ng của hai ngÆ°á»i quá nặng y không sao cứu chữa được bây giá» y cÅ©ng thấy Long Uyên dùng thủ pháp nhÆ° mình mà cứu chữa liá»n bụng bảo dạ:
“Hừ, thế ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là lang băm thôi, ngÆ°Æ¡i lừa ngÆ°á»i khác thì được chứ sao lừa ná»—i lão tăng? ChÆ°a biết chừng ta sẽ giữ tÃnh mạng ngÆ°á»i đấy.â€
NhÆ°ng y có biết đâu thủ pháp xoa bóp của Long Uyên là Äá»™ Khà Thông Cung, má»™t môn tuyệt há»c cứu thÆ°Æ¡ng thất truyá»n từ lâu, từ khi chà ng há»c biết đến giá» chÆ°a có dịp ứng dụng bao giá». Lúc chà ng thấy Phổ Môn đứng chăm chú nhìn mình, nếu cứ dùng cách Ä‘á»™ khà quá tầm thÆ°á»ng cứu chữa thì thế nà o đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng cho ná»™i công mình thâm háºu hÆ¡n y mà cố ý biểu diá»…n là m mất sÄ© diện y, đồng thá»i nếu lão hòa thượng định tâm hãm hại mình, nhân lúc mình Ä‘ang cứu chữa mà y Ä‘á»™t nhiên ra tay ám hại, thì không những Äá»™ Thiên, Äá»™ Äịa không sao cứu được mà mình cÅ©ng bị tẩu há»a nháºp ma mà chết.
Vì váºy chà ng vá»™i xoay sang thủ pháp Äá»™ Khà Thông Cung, xá» dụng cả hai cánh tay má»™t lúc, nhằm ba nÆ¡i trá»ng huyệt ở ngá»±c và hai nÆ¡i trá»ng huyệt ở kinh mạch của hai ngÆ°á»i đẩy má»™t cái, ngầm váºn Tam Muá»™i Chân Há»a dồn và o trong ngÆ°á»i của Äá»™ Thiên, khiến hoà n thượng nà y tỉnh dần.
Phổ Má»™ đại sÆ° đứng cạnh lẳng lặng xem, thoạt tiên y không tin chà ng có thể cứu chữa được đồ đệ của mình bây giá» thấy Äá»™ Thiên tỉnh dần, thì kinh ngạc vô cùng.
Long Uyên không thèm để ý tá»›i y, má»™t mặt đỡ Äá»™ Thiên ngồi dáºy giở chưởng lên đánh và o huyệt ở lÆ°ng má»™t cái. Äá»™ Thiên liá»n khạc ra má»™t ngụm máu bầm và đã tỉnh táo hẳn. Long Uyên liá»n ngá»ng đầu nhìn Phổ Môn đại sÆ° mỉm cÆ°á»i và nói:
-Äại sÆ° là m Æ¡n đỡ vị sÆ° phụ nà y lên bồ Ä‘oà n váºn công Ä‘iá»u thÆ°Æ¡ng, có lẽ chỉ năm bảy hôm là hoà n toà n khá»i hẳn.
Phổ Môn đại sÆ° trợn mắt ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© thầm:
“Lão nà y tháºt khéo sai bảo ngÆ°á»i. Lão tăng là phÆ°Æ¡ng trượng của má»™t chùa.â€
NhÆ°ng lại nháºn thấy cái lão già nà y thá»±c đã giúp đồ đệ mình tỉnh lại, nên chỉ giữ ý trong lòng, tiến lại đỡ Äá»™ Thiên ngồi lên bồ Ä‘oà n dưỡng thÆ°Æ¡ng.
Äá»™ Thiên sau khi khạc ra máu bầm thì trong ngÆ°á»i đã khá»e lên rất nhiá»u. Tuy váºy trong ngÆ°á»i vẫn cảm thấy không khá»e, Ä‘á»™t nhiên nhìn thấy má»™t lão già lạ mặt, rồi nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang tiến lại gần, khi nhìn rõ liá»n thốt lên:
-Sư Phụ...
Long Uyên thấy y lên tiếng nói vội ngăn cản:
-Trong mÆ°á»i ngà y đại khà chÆ°a khôi phục, đại sÆ° đừng có nói chuyện hay Ä‘i lại, bằng không nguyên khà hao tổn là không sao là nh lặn nhÆ° ngÆ°á»i thÆ°á»ng được đâu, và nếu không có thuốc quà báu tẩm bổ thì hÆ¡i sức cÅ©ng khó mà hồi phục được...
Äá»™ Thiên nghe nói váºy vá»™i nhắm mắt lại váºn hÆ¡i Ä‘iá»u tức. Long Uyên thấy váºy tủm tỉm cÆ°á»i gáºt đầu má»™t cái rồi quay sang chữa cho Äá»™ Äịa.
Má»™t lát sau Äá»™ Äịa cÅ©ng khạc ra hai ngụm máu bầm và cÅ©ng từ từ tỉnh lại.
Long Uyên chữa xong cho hai ngÆ°á»i, lấy tay áo lau chùi mồ hôi trên trán, Ä‘ang định cáo từ, nhÆ°ng chà ng chÆ°a lên tiếng thì đã nghe bên ngoà i có tiếng hò reo và tiếng khà giá»›i va chạm, xen lẫn tiếng mắng chá»i loạn xạ vô cùng.
Phổ Môn đại sư biến sắc mặt, trợn tròn đôi mắt nhìn Long Uyên rồi lớn bước ra ngoà i phòng. Long Uyên giở khinh công thượng thừa ra lẳng lặng theo sau.
Chỉ trong nháy mắt chà ng đã thấy Phổ Môn đại sÆ° Ä‘i thẳng đến chá»— vách đá khẽ chỉ má»™t cái cá»a bên trong Ä‘Æ¡n thất bá»—ng từ từ đóng lại.
--------------------------------------------------------------------------------
nhatlinh_huyenvu -> RE: QKMM (hoi 30) (24.3.2008 10
36)
Hồi 30
Hồi đầu thị ngạn
Long Uyên Phổ Môn đại sÆ° là m nhÆ° váºy là phòng mình thừa cÆ¡ quấy nhiá»…u, nhÆ°ng sá»± tháºt mình đã chữa khá»i cho hai đồ đệ của y thì y không nên lấy long tiểu nhân mà đo bụng quân tá» nhÆ° thế.
Phổ Môn đại sư tưởng mình đã nhốt được lão hủ nho ở trong đơn thất rồi, nên y cứ cắn đầu đi thẳng ra bên ngoà i.
Long Uyên ra tá»›i phòng ngoà i, thấy hai mÆ°Æ¡i mấy hoà thượng tụng kinh hồi nẫy đã biến mất và dÆ°á»›i thảm bồ Ä‘oà n cÅ©ng có bao Ä‘ao hoặc bao kiếm, chà ng kinh ngạc thầm đồng thá»i cÅ©ng cảm thấy trong chùa nà y từ ngÆ°á»i chủ trì trở xuống, tên hoà thượng nà o cÅ©ng tà ác vô cùng, chà ng vừa nghÄ© vừa lÆ°á»›t theo sau Phổ Môn đại sÆ° ra dến sân ngoà i, thấy ở đó có chừng hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i hoà thượng tay cầm Ä‘ao kiếm Ä‘ang vây đánh ba ngÆ°á»i.
Phổ Môn đại sÆ° vừa ra tá»›i cá»a đã tung mình nhảy lên trên đỉnh thạch thất. Long Uyên không ngá» y lại nhẩy lên trên đó. Chà ng cÅ©ng thuáºn góc vách mà tiến sang căn nhà bên phải rồi nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p lẩn núp trên má»™t cây thông.
Chà ng đứng trên cao nhìn xuống thấy rõ rà ng, ba ngÆ°á»i Ä‘ang đấu vá»›i năm mÆ°Æ¡i hoà thượng, đó là Võ Di bà bà , Vân Tuệ vá»›i Phong Lan. Ba ngÆ°á»i đứng má»—i ngÆ°á»i má»™t phÃa nhÆ° hình chữ phẩm váºy. Võ Di bà bà cầm cái lẵng hoa Ä‘en nhánh chá»™p trái chá»™p phải. Còn Vân Tuệ thì múa tÃt cây gáºy sắt của Võ Di bà bà , Phong Lan thì chỉ sá» dụng kiếm. Cả ba ngÆ°á»i Ä‘á»u chÆ°a giở toà n lá»±c ra tấn công.
Ba ngÆ°á»i đứng ba mặt váºn dụng má»™t tráºn thức, nên tiá»m lá»±c vô hình của ba ngÆ°á»i mạnh gấp trÆ°á»›c mấy bá»™i. Má»™t lát sau Võ Di bà bà đã chịu nhịn không nổi, liên tiếp tấn công mấy thế lẵng hoa đẩy lùi bá»n hoà thượng ở phÃa đằng trÆ°á»›c rồi quát lá»›n:
-Nếu các ngươi không biết tiến thoái không mau bảo phương trượng các ngươi mau thả Long đại ca ra đây, thì đừng có trách già nà y sao nỡ sát giới, lúc ấy có hối cũng không kịp đấy!
Mấy hoà thượng nghe nhÆ° có tiếng chuông ngân, các hoà thượng đứng quanh đó Ä‘á»u cảm thấy vang tai nhức óc, tên nà o tên náy hoảng sợ vô cùng.
Phổ Môn đại sÆ° đứng ở trên nóc nhà thấy váºy cÅ©ng phải kinh hãi nên bá»™ mặt Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của y cÅ©ng phải giảm bá»›t má»™t ná»a. Y bá»—ng nghÄ© đến những hà o kiệt bá chủ của võ lâm sÆ°a kia nhÆ°ng y chÆ°a dám tin bà cụ trÆ°á»›c mặt đây lại là Võ Di bà bà đã khét tiếng võ lâm mấy chục năm vá» trÆ°á»›c.
CÅ©ng bởi Võ Di bà bà tuy đã lừng danh từ mấy chục năm vá» trÆ°á»›c, nhÆ°ng bà ta rất Ãt bÆ°á»›c chân giang hồ nên không mấy ai biết mặt.
Bây giá» Phổ Môn đại sÆ° thấy bà ta lợi hại nhÆ° váºy, tay phải lại sá» dụng lẵng hoa nhÆ°ng bà ta và Phong Lan không những tay phải sá» lẵng hoa mà tay trái còn dùng kiếm má»™t lúc, nên lão hoà thượng má»›i hoà i nghi không dám tin bà cụ nà y là Võ Di bà bà .
Y lại thấy bà ta lợi hại nhÆ° thế dù y không tin bà ta là Võ Di bà bà , nhÆ°ng không dám coi thÆ°á»ng bà ta, đồng thá»i y còn chút nghi vấn nữa, đó là y nghÄ© trong bá»n ngÆ°á»i nà y thế nà o cÅ©ng có Thiên Diện phu nhân. Sở dÄ© y biết cái tên Thiên Diện phu nhân là do Hoà ng SÆ¡n Lão Nông trÆ°á»›c khi Ä‘Æ°a Tả Cảnh Sinh vá» nhà cứu chữa có cho y hay, bốn ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng Ä‘á»u bị Thiên Diên phu nhân hạ Ä‘á»™c thủ hết.
Phổ Môn đại sÆ° suy nghÄ© giây lát rồi lá»›n tiếng cÆ°á»i hà hà :
-Mấy ngÆ°á»i tá»›i kia là ai, vô duyên vô cá»› xâm phạm cá»a pháºt là có ý gì?
Các hoà thượng nghe tiếng nói của Phổ Môn đại sư chúng cà ng hăng hái thêm.
Vân Tuệ, Phong Lan vá»›i Võ Di bà bà thấy lão hà o thượng kêu gà o đứng ở trên mái nhà hình nhÆ° không coi ai và o đâu cả, nhất là Vân Tuệ vá»›i Phong Lan mãi không thấy Long Uyên ra mà ba ngÆ°á»i suýt bị giam giữ trong thạch thất đó, cho nên Vân Tuệ má»›i ra tay gạt rá»›t hai thanh Ä‘ao của hai hoà thượng vừa tấn công tá»›i, giá»ng khà n khà n, lá»›n tiếng mắng chá»i:
-Lão giặc sói đầu kia, đừng bộ là m tịch, có mau buông tha Long đại ca ra không. Bằng không bổn phu nhân sẽ đốt sạch ngôi chùa nà y của các ngươi cho mà xem…
Phổ Môn đại sư nghe nói rùng mình một cái rồi đáp:
-Thà chủ có phải Thiên Diện phu nhân đấy không, còn hai vị kia là ai? Long thà chủ vẫn bình yên trong đơn phòng của lão phu không hỠbị thương mảy may, phu nhân hà tất phải nóng nảy như thế… Còn Long thà chủ có phải Thiên Diện thư sinh đấy không?
Phong Lan liá»n nói:
-Ông ta chÃnh là Thiên Diện thÆ° sinh đấy, lão giặc sá»i đầu kia, muốn gì nà o, bổn cô nÆ°Æ¡ng há» Phong tên Lan còn đây là Tổ mẫu của ta, Võ Di bà bà .
Phổ Môn đại sÆ° nghe nói cả kinh, y liá»n quát lá»›n:
-Ngừng tay lại!
Rồi y nhẩy xuống dÆ°á»›i nhanh nhẹn tá»›i trÆ°á»›c mặt Võ Di bà bà chắp tay chà o và há»i:
-Lão tăng Phổ Môn phụ trách trông nom chùa nà y, không biết bà bà giáng lâm nên má»›i để cho môn hạ đệ tá» thất lá»… nhÆ° váºy, xin bà bà lượng thứ cho.
Võ Di bà bà không ngá» oai danh mình lại lá»›n nhÆ° thế và bà ta không ngá» Phổ Môn đại sÆ° lúc đầu rất kiêu ngạo bây giá» lại thay đổi cung kÃnh nhÆ° váºy, cho nên nhất thá»i bà ta không biết trả lá»i nhÆ° thế nà o cho phải.
Phong Lan vá»›i Tuệ Văn nóng lòng muốn biết sá»± an toà n của Long Uyên, nên cả hai lên tiếng há»i:
-Hiện giỠLong đại ca ở đâu?
Phổ Môn đại sÆ° ngẩn ngÆ°á»i ra Ä‘ang nghÄ© cách trả lá»i, thì bá»—ng trên cây có ngÆ°á»i lá»›n tiếng cÆ°á»i ha hả.
Tất cả má»i ngÆ°á»i có mặt tại đó Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi, Ä‘á»u nhìn vá» phÃa cây thông, đã thấy lão nho sinh thủng thẳng Ä‘i tá»›i, Phổ Môn đại sÆ° bá» mặt vẫn là ra vẻ trầm tÄ©nh, nhÆ°ng sá»± tháºt y thấy Long Uyên bá»—ng bình yên hiện thân nÆ¡i đây nhÆ° váºy, mặt cÅ©ng phải biến sắc.
Chỉ thoáng cái Long Uyên đã tá»›i trÆ°á»›c mặt lão hoà thượng và đưa mắt lÆ°á»m y má»™t cái.
Phổ Môn đại sÆ° giáºt mình kinh hãi, chắp tay nhắm mắt, cúi đầu xuống, niệm pháºt hiệu rồi quay mặt Ä‘i chá»— khác chứ không dám nhìn chà ng.
Long Uyên tủm tỉm cÆ°á»i, quay lại nhìn bà bà há»i:
-Sao không ở sảnh phÃa trÆ°á»›c?
Vân Tuệ vá»›i Phong Lan thấy chà ng vô sá»± cả hai má»›i yên tâm, đồng thá»i nghe chà ng há»i nhÆ° thế Phong Lan đã tức giáºn khôn tả, liá»n nói:
-Äại ca còn há»i, từ lúc đại ca theo hoà thượng Ä‘i rồi thì Ä‘á»™t nhiên căn hòng đó di Ä‘á»™ng, hai cánh cá»a đã đóng kÃn và căn phòng ấy cÅ©ng sụp xuống bên dÆ°á»›i.
Phổ Môn đại sÆ° thấy Long Uyên không nhắc đến chuyện vừa rồi bá»›t hãi sợ, bây giá» lại thấy Phong Lan giáºn dữ kể chuyện phÃa đằng trÆ°á»›c, y sợ Võ Di bà bà nổi giáºn, thì khó dà n xếp lắm, liá»n niệm câu pháºt hiệu lấn át lá»i Phong Lam rồi cÆ°á»i khì nói tiếp:
-Chỉ tại bần tăng nhất thá»i không xem xét kỹ lưỡng, nên má»›i có sá»± thất lá»… nhÆ° váºy, xin các vị miá»…n thứ cho. Má»i các vị hãy và o bên trong uống nÆ°á»›c để bần tăng được táºn chút tình chủ khách.
Võ Di bà bà đang nổi giáºn bá»—ng thấy lão hoà thượng chủ má»™t ngôi chùa to lá»›n nhÆ° thế nà y mà đã xin lá»—i luôn miệng, nên cố nén lá»a giáºn xuống, huống hồ bà ta cÅ©ng biết sở dÄ© lão hoà thượng bá»—ng thay đổi thái Ä‘á»™ nhÆ° thế là hoà n toà n do oai danh của mình, vì váºy bà ta má»›i có mấy thà nh thiện cảm vá»›i lão hoà thượng. Vì váºy bà ta không để cho Phong Lan nói tiếp đã vá»™i đỡ lá»i:
-Già nà y là má»™t ngÆ°á»i sÆ¡n dã, đại sÆ° hà tất phải Ä‘a lá»… nhÆ° thế?
Phổ Môn đại sư mừng rỡ vô cùng, nghiêm nghị nói tiếp:
-Bà bà là cao nhân Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, tiếng tăm lÆ°ng lẫy khắp giang hồ lão tăng ngưỡng má»™ đã lâu, ngà y hôm nay má»›i hân hạnh được đón tiếp.
Nói xong, y liá»n má»i má»i ngÆ°á»i vô chùa, Phong Lan có vẻ bất mãn, Long Uyên thấy váºy biết nà ng ta đã bị thiệt thòi, nên trong lòng cÅ©ng có chút háºm há»±c, nhÆ°ng lão hoà thượng không muốn gây thù vá»›i nhiá»u ngÆ°á»i đã vá»™i tiến lại nói:
-Má»i cô nÆ°Æ¡ng.
Phong Lan đà nh theo Vân Tuệ, Long Uyên với Võ Di bà bà đi và o trong chùa.
Phổ Môn đại sÆ° có vẻ hổ thẹn cứ cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng và o mặt má»i ngÆ°á»i.
Hoà thượng theo sau má»i ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa thắc mắc không hiểu sao Thiên Diện thÆ° sinh đã thÆ°Æ¡ng hại đồ đệ của mình, mà giá» lại hoá trang đến để cứu chữa nhÆ° thế?
Chá» má»i ngÆ°á»i ngồi xuống, lão hoà thượng liá»n bảo tiểu hoà thượng rót nÆ°á»›c ra má»i má»i ngÆ°á»i.
Chá» má»i ngÆ°á»i uống xong chén nÆ°á»›c đầu, Phổ Môn đại sÆ° má»›i cÆ°á»i nói:
-Nghe nói bà bà ẩn Ä‘áºt trên núi Võ Di không bÆ°á»›c xuống phầm trần, hôm nay không hiểu tại sao bổn chùa lại hân hạnh tiếp đại giá. Hoà ng SÆ¡n chúng tôi tháºt hân nhạn vô cùng, nếu có việc gì cần đến lão tăng, xin bà bà cứ dáºy bảo, dù có phải nhẩy và o dầu sôi lá»a bá»ng, bần tăng cÅ©ng không từ nan.
Võ Di bà bà xầm sắc mặt, tuy biết Phổ Môn đại sÆ° không phải là ngÆ°á»i tá» tế, biết y sợ oai danh của mình mà hoá kÃnh nể đó thôi, nên bà liá»n đáp:
-Äại sÆ° quá lá»i rồi, già nà y không dám. Già nà y ẩn cÆ° trên núi Võ Di đã lâu, định không xuống núi ná»a bÆ°á»›c, nhÆ°ng vì cháu gái nà y không chịu nổi sá»± kham khổ, nhất định lôi già nà y xuống núi du ngoạn, tá»›i Hoà ng SÆ¡n nà y vì má»™ cảnh sắc nÆ¡i đây nên má»›i thuáºn Ä‘Æ°á»ng du ngoạn ngỠđâu lại gặp lịnh cao túc ở trên đỉnh núi…
Nói tá»›i đó bà ta liá»n kể đại khái câu chuyện trên núi hồi nãy cho Phổ Môn đại sÆ° nghe, rồi tiếp:
-Long đại gia không nhẫn tâm trông thấy lệnh cao túc vì bị thÆ°Æ¡ng mà chết nên má»›i vá»™i quay lại đây xin và o cứu chữa, ngỠđâu quà viện lại nhiá»u cÆ¡ quan máy móc đến thế…
Phổ Môn đại sÆ° nghe bà ta nói xong giáºt mình kinh hãi, vì quả tháºt y không ngá» trên Ä‘á»i nà y lại có ngÆ°á»i nhÆ° Long Uyên chịu xuống giếng cứu ngÆ°á»i tá»± vẫn, dẫn thân và o chốn nguy hiểm lấy đức báo oán để chữa bệnh cho kẻ địch nhÆ° váºy, ngÆ°á»i ta không phải là cây cá», ai mà chả có lòng, huống hồ lão hoà thượng nà y, y nghe thấy Võ Di bà Bà nói xong câu chuyện ấy, vá»™i đứng dáºy vái chà o Long Uyên, cung kÃnh nói:
-Long lão thà chủ đại nhân đại nghÄ©a nhÆ° váºy khiến lão tăng cảm Ä‘á»™ng vô cùng, lão tăng thá»±c hổ thẹn vô cùng. Thiết nghÄ© lão tăng tu hà nh mà còn tá»± cho mình là vô địch, thÃch gây sá»± đấu tranh vá»›i ngÆ°á»i, bây giá» so sánh vá»›i lão thà chủ, lão tăng lại cà ng thêm hổ thẹn.
Long Uyên thấy lão hoà thượng đã bị mình cảm hoá tháºt sá»±, trong lòng khoan khoái vô cùng, cÅ©ng quên mình đã hoá thà nh má»™t ông già , vá»™i đỡ hoà thượng dáºy và nói:
-Äại sÆ° ca hà tất quá khiêm tốn nhÆ° thế, Long má»— có tà i đức gì đâu…
Phong Lan, Vân Tuệ nghe thấy chà ng nói giá»ng thanh niên mà bá» ngoà i hoá trang thà nh ông già , hai nà ng tức cÆ°á»i vô cùng, liá»n cÆ°á»i khì hai tiếng.
Lúc ấy Long Uyên má»›i phát giác vá»™i ho và i tiếng rồi đổi giá»ng nói tiếp:
-Má»i đại sÆ° ngồi xuống…
Lão hoà thượng vì quá cảm Ä‘á»™ng nên cÅ©ng không để ý đến giá»ng nói của chà ng bá»—ng nhiên biến đổi nhÆ° thế, y liá»n ngồi xuông ghế. Long Uyên lại tiếp:
-Long má»— biết chút võ há»c và cÅ©ng há»c há»i được chút y lý, khi bÆ°á»›c chân và o giang hồ thấy ngÆ°á»i võ lâm chỉ vì danh lợi suốt ngà y đấu tranh, má»— Ä‘au lòng vô cùng, nên má»›i nguyện Ä‘em sức lá»±c hèn má»n của mình ra để tìm kiếm những ngÆ°á»i đồng đạo cùng mÆ°u tạo hạnh phúc cho thiên hạ để đạt tá»›i mục Ä‘Ãch hoà bình cá»™ng tồn, cho nên từ khi má»— ra Ä‘á»i đến giá» tuy vẫn không tránh khá»i phải ra tay đấu vá»›i ngÆ°á»i, nghÆ°ng nếu không gặp kẻ nà o vạn ác thì không bao giá» má»— ra tay sát hại bao giá»? Ngà y hôm nay ngẫu nhiên Ä‘i Hoà ng SÆ¡n vì hâm má»™ cảnh sắc nÆ¡i đây nên dừng lại thưởng thức. NgỠđâu Thiết Trượng Tú vá»›i lịnh cao túc cÅ©ng lên trên đó, ná»™i tá» lên tiếng há»i khÃch, rồi lỡ tay đả thÆ°Æ¡ng môn hạ của đại sÆ°, Long má»— hối háºn vô cùng, cho nên má»›i mạo muá»™i đến táºn quà chùa xin chữa thÆ°Æ¡ng. Äại sÆ° đã biết rõ nguyên nhân, ngoà i sá»± cảm kÃch Long má»— còn mong đại sÆ° từ nay trở Ä‘i kiếm thúc môn hạ, trên thể lòng trá»i, dÆ°á»›i cứu giúp vạn dân, nhÆ° váºy Long má»— tuy ở ngoà i vạn dặm cÅ©ng sẽ luôn Ä‘á»™i Æ¡n của đại sÆ°.
Phổ Môi đại sÆ° nghe chà ng nói hổ thẹn vô cùng, mặt Ä‘á» bừng, cúi đầu lấy tay lau chút mồ hôi, nghe đén câu cuối cùng, y liá»n cÆ°Æ¡ng quyết đứng dáºy, mồ niệm pháºt hiệu lẩm bẩm má»™t hồi, rồi lá»›n tiếng đáp:
-Äược Long thà chủ cảnh tỉnh cho váºy lão má»›i tỉnh táo, từ nay trở Ä‘i xin tuân lịnh thà chủ mà thi hà nh, nếu trái lá»i xin chết xuống địa ngục. Pháºt tổ linh thiêng xin giám sát cho lá»i thá» của bần tăng.
Nói xong, trÆ°á»›c mặt đồng đạo nhÆ° váºy mà y quỳ xuống vái lạy Long Uyên tức thì.
Ai lấy Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng, nhất là Phong Lan, Vân Tuệ và Võ Di bà bà , nếu không Ä‘Ãch mắt trông thấy, thì ai dám tin lá»i của Long Uyên có hiệu lá»±c nhÆ° thế.
ChỠPhổ Môn đại sư hà nh lễ xong Võ Di bà bà lại nói tiếp:
-Äại sÆ° có lòng nhÆ° váºy già nà y xin chúc mừng cho đại sÆ°.
Vân Tuệ cÅ©ng giở giá»ng già niệm câu “A Di Äà Pháºtâ€, rồi xen lá»i:
-Äại sÆ°, sau nà y thế nà o cÅ©ng thà nh pháºt và mong đại sÆ° nghÄ© tá»›i ná»—i khổ tâm của mấy kẻ già nà y.
Phong Lan cũng lên tiếng nói:
-NhÆ° váºy những cÆ¡ quan máy móc ở quý tá»± từ nay cÅ©ng không cần dùng tá»›i nữa!
Má»i ngÆ°á»i nghe thấy nà ng nói nhÆ° váºy đến ngạc nhiên, chỉ sợ Phổ Môn đại sÆ° thẹn quá hoá giáºn rồi đâm ra oán háºn.
NgỠđâu Phổ Môn đại sÆ° không những không oán giáºn trái lại còn cÆ°á»i hà hà nói:
-Hay, Hay, lá»i cô nÆ°Æ¡ng nói rất hợp vá»›i ý của bần tăng, quả tháºt từ nay trở Ä‘i máy móc cÆ¡ quan tại bổn tá»± không thể dùng được nÅ©a.
Nói xong, y liá»n đứng dáºy nói tiếp:
-Xin cô nương chứng kiến cho, theo lão tăng và o phòng máy móc để xem lão tăng phá huỷ những cơ quan nà y.
Phong Lan nghe nói cÆ°á»i nhÆ° hoa nở lÆ°á»m Long Uyên má»™t cái rồi gáºt đầu nháºn lá»i.
Phổ Môn đại sÆ° nói xong, liá»n cáo lá»—i Võ Di bà bà và má»i ngÆ°á»i rồi Ä‘i và o phòng bên trái ngay.
Chá» Phong Lan theo lão hoà thượng Ä‘i rồi, Long Uyên nhìn tả nhìn hữu không thấy có gì cả, vá»™i há»i Vân Tuệ câu chuyện vừa rồi ra sao?
Vân Tuệ nèm kể lại câu chuyện cho chà ng nghe.
Thì ra hồi nãy sau khi chà ng Ä‘i khá»i, liá»n có chú tiểu đến dá»n bát Ä‘Å©a, chú tiểu ấy tuổi chừng mÆ°á»i bốn mÆ°á»i năm, mặt rất thanh tú. Trong khi cất dá»n cứ Ä‘Æ°a mắt nhìn trá»™m ba ngÆ°á»i hoà i, ba ngÆ°á»i nẩy sinh nghi ngá», chá» y Ä‘i khá»i Phong Lan không sao chịu được liá»n lên tiếng há»i Võ Di bà bà :
-Bà , tiểu hoà thượng láo liên nhÆ° váºy, chắc chúng đã mÆ°u mô gì định ám hại chúng ta đây, phải Ä‘á» phòng trÆ°á»›c má»›i được, để cháu Ä‘i xem Long đại ca có việc gì không nhé?
Võ Di bà bà biết võ công của ba ngÆ°á»i Ãt ai địch nổi, tuy trong long hÆ¡i lo, nhÆ°ng vẫn tá» vẻ thản nhiên khuyên Phong Lan:
-Lan nhi, con khá»i lo cho Long đại ca, Long đại ca võ công rất lợi hại thế, chả lẽ con còn sợ đại ca bị bá»n giặc sói đầu ấy ám hại hay sao, hÆ¡n nữa…
Bà ta vừa nói đến đó thì Ä‘á»™t nhiên bên ngoà i chá»— cánh cá»a chừng mấy chượng có bóng ngÆ°á»i thấp thoáng và cá»a sổ ở phÃa sau cÅ©ng có má»™t tiếng thất thanh kêu “ủaâ€.
Phong Lan, Vân Tuệ vá»›i Võ Di bà bà ngạc nhiên vô cùng, vá»™i quay đầu lại nhìn, cánh cá»a đã có má»™t chấn song sắt đóng kÃn, nhÆ° váºy là lối ra và o của má»i ngÆ°á»i đã tắc nghẽn, hai cánh cá»a sổ cÅ©ng có đá lá»›n bịt chặt.
Ba ngÆ°á»i cùng hét lên má»™t tiếng, và phi thẳng tá»›i cá»a nhÆ°ng đã muá»™n má»™t bÆ°á»›c, cánh cá»a đã bị song sắt chặn xuống rồi. Phong Lan tức giáºn khôn tả, mắng chá»i luôn mồm, liá»n hai tay lắm lấy hai thanh sắt định bẻ gẫy, nhÆ°ng những thanh sắt đó Ä‘á»u to bằng cổ tay nên nà ng không sao bẻ nổi. Võ Di bà bà vá»™i phi thân tá»›i cá»a sổ phÃa sau giÆ¡ thiết quái chống lên má»™t cái vừa chặn được tảng đá Ä‘ang thả xuống để bịt kÃn, đồng thá»i bà ta giÆ¡ tay định bẻ gẫy những cà nh thông ở khung cá»a, ngỠđâu sau khi sá» tay và o má»›i biết đó là những cây thông giả mà bên trong toà n là những thanh sắt lá»›n.
Vân Tuệ chạy tá»›i cá»a sổ bên kia và cÅ©ng nhÆ° Võ Di bà bà váºy, má»›i hay những cà nh thông đó Ä‘á»u bằng sắt cả.
Ba ngÆ°á»i định dùng sức để bẻ gẫy, ngỠđâu chÆ°a kịp hà nh Ä‘á»™ng thì căn phòng đã rung Ä‘á»™ng và sụp xuống bên dÆ°á»›i.
Ba ngÆ°á»i không ngá» nên giáºt mình đánh thót má»™t cái, cÅ©ng may cả ba Ä‘ang nắm chặt lấy song sắt, vì váºy dÆ°á»›i đất có lún xuống nhÆ°ng ba ngÆ°á»i vẫn treo lÆ¡ lá»ng trên khung của sổ.
Võ Di bà bà nhá» có cây quái sắt chống tảng đá nên không việc gì, còn Phong Lan vá»›i văn Tuệ không biết ngăn cản cá»a đá nhÆ° bà bà lúc nà y cá»a đá từ từ hạ xuống, nêu hai ngÆ°á»i không buông tay ra thế nà o cÅ©ng bị cá»a đá đó kẹp gẫy tay chứ không sai…
Má»™t lát sau, dÆ°á»›i đất lại có nÆ°á»›c ở những khe tÆ°á»ng chảy và o. Vân Tuệ mắt sắc bén hÆ¡n hai ngÆ°á»i, nà ng cúi đầu nhìn xuống thấy bên dÆ°á»›i tối đên nhÆ° má»±c, không trông thấy đáy, thì giáºt mình kinh hãi.
Võ Di bà bà thấy hai ngÆ°á»i sắp bị kẹp tay liá»n bảo:
-Mau sang bên nà y.
Sá»± tháºt thì bà không cần phải nói thì Phong Lan đã giở khinh công tuyệt đỉnh ra phi thân sang bên cạnh bà . Tiếp theo đó Vân Tuệ cÅ©ng nhảy tá»›i. Nà ng bảo Phong Lan:
-Lan muá»™i là m Æ¡n mở bá»c áo ở sau lÆ°ng tôi lấy thanh bảo kiếm ra.
Phong Lan liá»n cởi cái bá»c sau lÆ°ng Vân Tuệ, thò tay và o lấy thanh bảo kiếm ra, Bảo kiếm vùa rá»i vá» căn phòng đã sáng tá» ngay. Thanh bảo kiếm ấy tròn nhÆ° cái gáºy không có cạnh cÅ©ng không có lưỡi gì hết, chá»— cán lại có má»™t cái che tay hình nhÆ° cái bát úp ngược. Võ Di bà bà đã bảy tám mÆ°Æ¡i tuổi rồi mà cÅ©ng chÆ°a từng thấy má»™t thanh kiếm quái dị nhÆ° thế bao giá» và bà ta thắc mắc vô cùng và bụng bảo dạ:
“Thanh kiếm nà y là m sao mà chặt đứt được những chấn song to và cứng thế nà y?â€
Phong Lan cÅ©ng hoà i nghi, nhÆ°ng nà ng biết Vân Tuệ bảo mình lấy ra thế nà o cÅ©ng bảo mình chặt những then sắt kia, cho nên nà ng không chần chừ gì hết, liá»n nhằm then sắt trên cá»a sổ chém mạnh má»™t cái có ngỠđâu nà ng dùng sức quá mạnh, kiếm Ä‘i má»™t hÆ¡i chặt đứt luôn mÆ°á»i mấy thanh sắt má»™t lúc.
Nà ng mừng rỡ khen ngợi:
-Chị Tuệ, kiếm nà y quý báu tháºt.
Nói xong nà ng chặt thêm má»™t nhát nữa, mấy thanh sắt kia Ä‘á»u gẫy và rá»›t ra bên ngoà i hết. Võ Di bà bà bảo nà ng:
-Lan nhi, con hãy ra bên ngoà i trước đi.
Không đợi bà bà nói xong Phong Lan đã nhảy ra bên ngoà i, tiếp theo đó là Vân Tuệ và Võ Di bà bà . Ba ngÆ°á»i nhảy xuống mặt đất, Ä‘Æ°a mắt nhìn chung quanh. Trong nhà lá ấy không có má»™t bóng ngÆ°á»i nà o cả, ai nấy Ä‘á»u rùng mình kinh hãi. Vân Tuệ rất lo âu nói:
-Ôi Chà . Sao không thấy má»™t ngÆ°á»i nà o cả, chẳng lẽ chúng đã Ä‘i ra phÃa sau…
Phong La cÅ©ng giáºt mình đánh thoát má»™t cái đỡ lá»i:
-Chắc Long đại ca Ä‘ang đánh nhau vá»›i chúng ở phÃa sau…
Nói xong, nà ng trao bảo kiếm cho Vân Tuệ và vá»™i cÅ©ng rút trÆ°á»ng kiếm của nà ng ra và đi ra phÃa sau ngay.
Võ Di bà bà tuy cảm thấy khả nghi, nhưng không thấy xúc động như hai nà ng, lên tiếng bảo:
-Lan nhi, cháu không nên nóng tÃnh nhÆ° thế, chúng ta hãy Ä‘i và o háºu viện do thám xem sao đã, tốt hÆ¡n hết, nếu chÆ°a thấy Long đại ca thì chúng ta đừng nên ra tay đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i vá»™i.
Vân Tuệ lại cất bảo kiếm và o bao cùng Phong Lan tung mình và o phÃa trong, chỉ thoáng cái hai ngÆ°á»i đã vượt qua nóc nhà và nhảy và o bên trong rồi. Hai ngÆ°á»i chỉ quan tâm tá»›i sá»± an nguy của Long Uyên, Võ Di bà bà dặn nhÆ° thế mà hai nà ng cÅ©ng không nghe.
NgỠđâu hai nà ng vừa và o tá»›i háºu viện đã thấy trong bụi cây và sau những tảng đá có má»™t số hoà thượng nhảy ra cản Ä‘Æ°á»ng, tên nà o tên nấy tay Ä‘á»u cầm khà giá»›i, má»™t tên Ä‘i đầu thét lên má»™t tiếng, cả bá»n xông lại tấn công hai nà ng ngay.
Võ Di bà bà vừa Ä‘uổi theo tá»›i nÆ¡i, thấy váºy biết Long Uyên thế nà o cÅ©ng ở trong dẫy nhà kia, cho nên bà ta má»™t mặt dặn bảo hai nà ng đừng có đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i và má»™t mặt quát bảo chúng phải má»i phÆ°Æ¡ng trượng ra mặt và thả Long Uyên ngay…
Vân Tuệ vừa kể tới đó thì Phố Môn đại sư cùng Phong Lan đã ở phòng bên bước ra, Phong Lan lên tiếng nói trước:
-Bà , đại sÆ° đã há huá»· hết máy móc theo đúng lá»i hứa.
Phổ Môn đại sÆ° cÆ°á»i hà hà cà đỡ lá»i:
-Các vị thà chủ đã có thể yên tâm rồi chứ?
Long Uyên vá»›i Võ Di bà bà thấy Phổ Môn cải tà quy chánh má»™t cách nhanh chóng nhÆ° váºy, cả hai Ä‘á»u đáp lại:
-Không dám…
Long Uyên còn lá»›n tiếng cÆ°á»i và nói tiếp:
-Äại sÆ° hÆ°á»›ng thiện, háºu sinh đâu dám nghi ngá».
Nói xong, chà ng đứng dáºy định cáo lui. NgỠđâu, Phổ Môn đại sÆ° nhất định giữ má»i ngÆ°á»i lại và còn thân chÃnh Ä‘i dẫn má»i ngÆ°á»i Ä‘i xem những cảnh đẹp ở Hoà ng SÆ¡n.
Võ Di bà bà vá»›i má»i ngÆ°á»i Ä‘Ã nh phải ở lại chùa ấy nghỉ má»™t đêm. Long Uyên vá»›i Võ Di bà bà ở chung má»™t phòng, Phong Lan vá»›i Vân Tuệ ở chung má»™t phòng.
Sáng sá»›m hôm sau Phổ Môn đại sÆ° đã dáºy thất sá»›m và chá» má»i ngÆ°á»i dáºá»µ, ông ta còn tỠý muốn giữ má»i ngÆ°á»i ở chÆ¡i thêm má»™t ngà y nữa.
NhÆ°ng bốn ngÆ°á»i đã quyết định trÆ°á»›c rồi, nên Long Uyên viết lại mấy chữ rồi tất cả mở cá»a sổ nhảy ra bên ngoà i Ä‘i luôn.
Long Uyên nhá»› nhà , nên không có tâm trà du ngoạn nữa bèn Ä‘em ý kiến của mình nói vá»›i Võ Di bà bà và hai nà ng hay và quyết định Ä‘i tháºt nhanh trở vá» SÆ¡n Äông xem gia đình mình có việc gì hay không.
Äáng lẽ tối hôm trÆ°á»›c, bốn ngÆ°á»i quyết du ngoạn Hoà ng SÆ¡n xong. Vân Tuệ má»™t mình ở lại giang hồ nghÄ© cách trả thù cho sÆ° phụ, còn ba ngÆ°á»i thì trở vá» sÆ¡n Ä‘á»™ng.
Võ Di bà bà đã nói với Vân Tuệ chuyến đi nà y, một là thăm nhà hai là nếu gia trưởng chà ng đòi cưới vợ cho chà ng thì đà nh để Phong Lan kết hôn với Long Uyên trước.
Vân Tuệ là ngÆ°á»i hiểu Ä‘á»i và rá»™ng lượng tất nhiên nà ng không phản đối gì hết, nhÆ°ng trong lòng cÅ©ng có chút ghen tức. Bây giá» nghe Long Uyên có vẻ nóng lòng sốt ruá»™t nhÆ° váºy, trÆ°á»›c mặt Võ Di bà bà tuy không dám lá»™ vẻ âu yếm nhÆ°ng vì sắp phải chia tay đến nÆ¡i, không biết tá»›i lúc nà o má»›i gặp lại và từ nay trở Ä‘i mình sẽ Ä‘Æ¡n thÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c mã và thế nà o cÅ©ng mang bệnh tÆ°Æ¡ng tÆ°.
Nà ng ứa hai hà ng lệ, nhÆ°ng không muốn để cho ngÆ°á»i khác trông thấy và cÅ©ng không muốn để cho Long Uyên thấy mà thay đổi ý kiến vì nà ng biết chà ng rất giầu tình cảm, nên nà ng là m ra vẻ nhÆ° không có chuyện gì xẩy ra cả.
Má»™t lát sau, bốn bóng ngÆ°á»i đã rá»i khá»i Hoà ng SÆ¡n thẳng tiến vá» phÃa VÅ© Hồ, khi tá»›i nÆ¡i bốn ngÆ°á»i không và o thà nh chỉ ở khách sạn tại ngoại thà nh ăm uống và nghỉ ngÆ¡i.
Khi ăn uống xong Phong Lan đỠnghị:
-Long đại ca, đằng nà o chúng ta cÅ©ng không thấy má»i mệt, chi bằng nhân lúc đêm khuya giở kinh công ra Ä‘i, không ai trông thấy đỡ há» nghi thần nghi quá»· và lại…
Vân Tuệ cÅ©ng đỡ lá»i:
-Uyên đệ vá»›i bà bà cùng Lan muá»™i ba ngÆ°á»i Ä‘i đêm nhÆ° thế, không đầy ba ngà y thế nà o cÅ©ng vỠđến thà nh Mạc ngay còn vá» phần tôi, tôi vẫn theo quyết định cÅ© mà tiến hà nh, váºy chúng ta tạm thá»i chia tay ở nÆ¡i đây. Uyên đệ khá»i cần lo cho tôi…
Nói tới đó nà ng nghẹn ngà o không sao nói tiếp được nữa.
Có Võ Di bà bà tại đó, Long Uyên không tiện âu yếm với nà ng chỉ khẽ thở dà i một tiếng ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
-Chị Tuệ nên giữ gìn sức khoẻ, tốt hÆ¡n hết kiếm Phả Cái lão tiá»n bối trÆ°á»›c bà n kế hoạch xong rồi má»›i nên tiến hà nh. Lần nà y tôi vá» nhà nếu không có chuyện gì xảy ra, nhanh thì ba tháng, không thì ná»a năm thế nà o cÅ©ng tái xuất giang hồ để giúp chị, nhÆ°ng vạn nhất…
Nói tá»›i đây chà ng cÅ©ng không sao nhịn được vá»›i giá»ng nghẹn ngà o nói tiếp:
-Äến lúc ấy tôi sẽ báo cho chị biết, chị cứ yên tâm thế nà o tôi cÅ©ng nghÄ© cách liên lạc vá»›i chị…
Võ Di bà bà thấy váºy vá»™i đứng Ä‘áºy xen lá»i nói:
-Các cháu nói chuyện với nhau có già ở đây rất bất tiện…
Nói xong bà ta đứng dáºy Ä‘i luôn.
Vân Tuệ ngượng nghịu vô cùng vội bảo Long Uyên:
-Uyên đệ Ä‘i Ä‘i, ta sẽ nghe lá»i hiá»n đệ.
Phong Lan thấy hai ngÆ°á»i nhÆ° váºy cÅ©ng ứa nÆ°á»›c mắt.
Long Uyên cũng thở dà i một tiếng cương quyết dặm chân một cái, rồi nói tiếp:
-Chị Tuệ… Giữ gìn thân thể nhé.
Chà ng vừa nói đã phi thân ra ngoà i cá»a sổ Ä‘i luôn.
Võ Di bà bà vá»›i Phong Lan cÅ©ng đặn dò vá»›i Vân Tuệ và i câu rồi phi thân ra cá»a sổ Ä‘i theo Long Uyên ngay.
Vân Tuệ cứ đứng ở trÆ°á»›c cá»a sổ nhìn theo, ngẩn ngÆ°á»i ra không hay có ngÆ°á»i và o trong và cÅ©ng không hay ngÆ°á»i đó Ä‘ang giÆ¡ tay định vồ nà ng.
Thiếu niên ná» giÆ¡ tay lên khẽ vá»— xuống đồng thá»i vá»›i giá»ng non ná»›t nói:
-Bà bà …
Lúc ấy Vân Tuệ giáºt mình kinh hãi, vá»™i lÆ°á»›t ngay sang bên nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p, khiến thiếu niên ná» giáºt mình kinh hãi.
Vân Tuệ đã trông thấy rõ đối phÆ°Æ¡ng là má»™t thiếu niên, nà ng tức giáºn thêm, tiến nên tát thiếu niên đó má»™t cái, miệng thì mắng:
-Tiểu tá» ngÆ°Æ¡i lén lút và o trong phòng nhÆ° váºy định là m chi?
Thiếu niên ná» không Ä‘á» phòng bị má»™t cái tát tháºt Ä‘au, lại nghe thấy Vân Tuệ mắng liá»n biến sắc, cả giáºn đáp:
-Bà già nà y sao lại giã man đến thế? Thiếu gia thấy bà tá»™i nghiệp nhÆ° váºy, má»›i có ý và o…
Vân Tuệ nghe thấy đối phÆ°Æ¡ng gá»i mình là bà già má»›i sá»±c nhá»› mình Ä‘ang hóa trang, liá»n cúi đầu nhìn quần áo…