Đêm mùa hạ, gió mát mẻ nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay đi cái nóng nực của ban ngày. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo soi sáng từng góc khuất trong cung A Phòng, ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng treo trên bầu trời tối đen, dịu dàng ngóng nhìn mặt đất mênh mông. Từng đợt tiếng ca du dương truyền ra từ trong tấm điện, phá vỡ nét thê lương của ánh trăng, trong tẩm điện lúc này đang vô cùng náo nhiệt.
Trương Cường hơi dựa trên giường, bên cạnh là Lệ Cơ xinh đẹp và Nhu nhi đã từng được Trương Cường lâm hạnh một lần. Do vì là lần đầu tiên thưởng thức ca múa với Trương Cường, cho nên có vẻ hơi câu nệ.
Vừa nhấp một chén rượu ngon, lại vừa hứng thú ngắm nhìn những ca nữ nhẹ nhàng múa. Hai đội vũ cơ hôm nay mặc áo múa vàng nhạt, tay áo dài, vừa hát vừa múa, khiến cho đêm mùa hạ càng thêm say đắm lòng người.
Ở bên cạnh Trương Cường, Lệ Cơ cẩn thận cầm một miếng bánh, đưa tới bên miệng Trương Cường, cúi đầu cười duyên: "Bệ hạ, dùng chút điểm tâm đi, đây là Triệu tỷ tỷ tự tay làm cho bệ hạ đó, đáng tiếc là tỷ ấy lại không chịu tới với bệ hạ."
Trương Cường nhận bánh, ôm eo nhỏ nhắn của Lệ Cơ, vừa lòng cười nói: "Bánh dù ngon, cũng không được ngoan ngoãn như Lệ Cơ của ta. Trẫm không cần ăn điểm tâm, phải ăn no nê sắc cái đã."
Lệ Cơ sáng ngời đôi mắt, si ngốc nói: "Bệ hạ nói thật là hay, sắc mà có thể ăn được sao?"
Trương Cường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, chợt động trong lòng, nhẹ nhàng hôn một cái thật sâu xuống đôi môi anh đào, khiến cho Lệ Cơ thở gấp liên tục, lúc này mới cười ha hả nói: "Trẫm trước ăn sắc của nàng, sau đó lại ăn sắc của nàng kia... haha.... haha..."
Lệ Cơ tuy rằng luôn được nhận mưa móc, nhưng mà được tán tỉnh trước mặt nhiều vũ cơ như vậy, vẫn còn hơi ngượng ngùng, khiến cho khuôn mặt đã xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp nhắm chặt lại, cúi đầu hô nhỏ: "Bệ hạ, hay là ... ăn luôn Nhu nhi đi... cũng được."
Trương Cường nghe thấy thế mới quay đầu lại nhìn Nhu nhi vẫn ngồi bên mình, vừa đúng lúc chạm với ánh mắt của Nhu nhi, phát hiện ra ngoài niềm vui còn có một sự chờ đợi sâu kín chợt lóe rồi biến mất.
Nhìn ánh mắt chờ đợi vô hạn đó, Trương Cường theo bản năng hơi nhíu nhíu mày. Nhu nhi ở trước mặt tuy rằng không có tuyệt sắc như Triệu Yên. nhung mà so với Lệ Cơ thì không hề kém, thậm chí còn thêm phần mềm mại đáng yêu hơn Lệ Cơ, khó trách tên gọi của nàng lại là Nhu nhi. Nếu không phải ở giữa còn có hình bóng của Triệu Cao, Trương Cường có lẽ cũng sẽ không tẻ nhạt với cô như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Trương Cường, Nhu nhi nhất thời trầm xuống, là cung nữ đã từng được hoàng đế lâm hạnh, cô nếu không được hoàng đế sủng ái, ở trong thâm cung vắng vẻ, cũng chỉ có thể chịu đựng tịch mịch, khổ độ năm tháng, mãi cho tới lúc già đi, hồng nhan điêu linh.
Lần này để có thể được bồi bên cạnh hoàng đế, nàng đã phải đau khổ cầu xin Triệu Yên vốn được hoàng đế yêu thích, lúc này mới đổi được một chút thời khắc mê người ngắn ngủi. Chính là thật không ngờ, lại có kết cục như vậy, nhất thời khó mà kìm lòng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tới khi ánh mắt đã nhòa lệ, Nhu nhi lúc này mới thất kinh phát giác ra mình thất thố, thân thể khẽ run lên, hoảng sợ liếc nhìn Lệ Cơ cầu xin trợ giúp.
Lệ Cơ lúc này cũng hoảng sợ vì sự thất thố của Nhu nhi, phải biết rằng rơi lệ trước mặt hoàng đế, trừ bỏ tiên hoàng băng hà, hoặc là trong lúc lén lút làm nũng chỉ một chút rồi thôi, chứ ở trước mặt công chúng đột nhiên rơi lệ, cho dù có là quân vương nhân từ. cũng không thể thoát khỏi kết cục được ban thưởng cho băng trắng (để treo cổ)! Các vũ cơ đang ca múa cũng bị màn trước mắt làm cho hơi ngẩn ra, tới tấp dừng lại, hoảng sợ nhìn về phía Trương Cường.
Lệ Cơ nao nao, đang do dự, lúc nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Nhu nhi, nhịn không được cẩn thận nhìn Trương Cường, thấp giọng nói: "Bệ hạ khai ân!"
Nhu nhi lúc này cũng đã lau đi nước mắt, sợ hãi quỳ gối trước mặt Trương Cường, run giọng nói: "Bệ hạ tha tội, Nhu nhi không dám nữa!"
Trương Cường nào đâu biết cái loại quy cũ vô nhân tính này, nhìn thấy phản ứng của mọi người mới hơi nao nao, kinh ngạc nhìn Lệ Cơ nói: "Lệ Cơ, các nàng làm cái gì vậy, trẫm đâu có trách tội ai đâu."
Lệ Cơ nghe thấy thế, khó có thể tin nhìn Trương Cường, ngạc nhiên vui vẻ nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ không trách tội Nhu nhi?"
Trương Cường ngồi thẳng dậy, nhè nhẹ nói: "Trẫm đâu có trách nàng ấy, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì? Các nàng mau đứng lên đi!"
Lệ Cơ nghe thấy thế, cẩn thận nhìn Trương Cường, cúi đầu nói: "Theo như quy cũ trong cung, phàm là những ai ở trước mặt hoàng đế vô cớ rơi lệ, đều sẽ phải chịu cực hình."
Trương Cường nghe thấy thế hơi ngẩn ra, không thể tưởng được rớt vài giọt nước mắt là sẽ bị xử tử, lúc này mới hiểu được ánh mắt hoảng sợ của Lệ Cơ cùng với khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt tuyệt vọng của Nhu nhi.
Lấy lại bình tĩnh, Trương Cường âm thầm cười khổ, Nhu nhi sở dĩ thương tâm như vậy, thật sự cũng một phần lỗi là do mình. Đã làm cho mỹ nhân trước mặt phải rơi lệ, còn khiến cho nàng phải nhận tội danh đáng sợ đến như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, hơi áy náy nói: "Chuyện hôm nay, trẫm xá cho nàng vô tội."
Hắn vừa dứt lời, đã thấy thân thể Nhu nhi khẽ run lên, nặng nề quỳ xuống, vui quá mà khóc, liên tục dập đầu nói: "Nhu nhi tạ ơn bệ hạ khai ân, nô tỳ dù làm trâu ngựa cũng không báo đáp được thánh ân của bệ hạ!"
Trương Cường hít sâu một hơi, khoát tay, gật đầu với Lệ Cơ: "Lệ nhi, nàng đưa Nhu nhi về nghỉ ngơi đi, trẫm còn muốn ra ngoài một chút."
Lệ Cơ nghe thấy thế, kinh ngạc liếc nhìn Trương Cường, lúc này mới cẩn thận đỡ Nhu nhi cả người vô lực rời khỏi đại điện.
Trương Cường gắng gượng lắc đầu, cười gượng, âm thầm báo cho mình không thể để cho cuộc sống xa hoa ở trước mắt làm hao mòn đi sự kiên định đã rèn luyện bao năm, cuộc sống như vậy thật dễ dàng khiến cho người ta quên đi mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, lững thững đi ra ngoài điện. Đêm mùa hạ sáng sủa mà mát mẻ, gió đêm dịu dàng thổi qua, hết sức thoải mái. Trương Cường kìm lòng không đậu nhắm hai mắt lại, tận tình thả lỏng tâm tình đang buộc chặt của mình, trong lúc nhất thời trời và đất dường như đều phải phụ thuộc vào mình, nghĩ đến dòng chảy lịch sử mạnh mẽ, Trương Cường lại nhịn không được hưng phấn.
Lúc này, tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, nội thị tùy thân Hàn Hoán cẩn thận tiến lên, thấp giọng nói: "Bệ hạ, chuyện vừa rồi, Nhu nhi cô nương tuy rằng đã được bệ hạ đặc xá, nhưng mà vẫn sẽ bị Vĩnh Hạng chưởng lệnh trách phạt, chỉ sợ là sẽ hơi khổ sở."
Trương Cường nghe thấy thế, hai mắt chợt lóe, lạnh lùng nhìn Hàn Hoán, trầm giọng nói: "Hả? Trẫm nếu đã đặc xá cho nàng, vì sao Vĩnh Hạng chưởng lệnh còn dám kháng mệnh?"
Hàn Hoán thấy sắc mặt bất hòa của Trương Cường, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: "Đây cũng không phải là do chưởng lệnh không theo lệnh của bệ hạ, mà là chưởng lệnh có quyền xử trí những cung nữ xúc phạm tới cung đình. Nhu nhi tuy rằng đã được bệ hạ lâm hạnh, nhưng mà lại không có danh phận, cho nên vẫn sẽ phải chịu trách phạt từ chưởng lệnh."
Trương Cường nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra Nhu nhi từ sau khi được mình lâm hạnh thì đã ném ra sau đầu, còn hại cho nàng suýt nữa bị xử tử, không khỏi gật đầu thở dài: "Một khi đã như vậy, thì phong cho nàng làm mỹ nhân đi, mặt khác phong cho Lệ Cơ làm Lệ phi, mệnh cho Vĩnh Hạng chưởng lệnh chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại lễ cho các nàng."
Hàn Hoán nghe thấy thế hơi giật mình, muốn nói lại thôi nhìn Trương Cường, cũng chưa xoay người đi truyền chỉ. Trương Cường thấy bộ dáng kì quái của hắn, không khỏi kinh ngạc nói: "Hàn Hoán, ngươi còn chuyện gì nữa?"
Hàn Hoán nghe thấy thế thì biến sắc, hồi hộp liếc mắt nhìn Trương Cường, do dự hồi lâu sau, mới trịnh trọng đi tới trước mặt Trương Cường, nặng nề mà quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Hàn Hoán một thân nghèo hèn, được ở gần thiên tử đã là cái phúc ba đời, chỉ có điều nô tài dù thân phận hèn mọn cũng biết tận trung với nước, nếu hoàng thượng có thể nghe lời này của nô tài, nô tài dù chết cũng không tiếc."
Trương Cường nghe thấy thế, nghĩ rằng hắn muốn mình diệt trừ Triệu Cao, không khỏi gật đầu cười nói: "Người mà Hàn Hoán ngươi muốn nói chính là Triệu mỗ phải không, trẫm biết rồi, ngươi không cần phải trịnh trọng như thế, trẫm hiện giờ đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, chỉ cần tin tức truyền đi được thuận lợi, đã có thể tóm được một con cá lớn!"
Hàn Hoán sắc mặt không đổi, tiếp tục nói: "Nô tài không phải muốn góp lời với bệ hạ về việc này, mà là muốn cầu tình cho đại tướng quân Mông Điềm. Mong bệ hạ có thể đặc xá cho Mông tướng quân. Mông tướng quân lòng son dạ sắt, ba đời phụ tổ đều lập vô số công huân cho Đại Tần ta, nếu nói tướng quân mưu phản thì thật sự là oan uổng quá."
Trương Cường bị tin tức ngoài ý muốn này khiến cho lảo đảo lui về sau một bước, hoảng sợ nói: "Mông tướng quân còn sống?"
Hàn Hoán giật mình liếc nhìn Trương Cường, lại cuống quít cúi đầu xuống, cẩn thận nói: "Hoàng thượng, Mông tướng quân vẫn luôn bị Triệu Cao nhốt ở trong ngục Hàm Dương. Ngày đó Phù Tô công tử tự sát, Mông tướng quân luôn hoài nghi Triệu Cao có ý đồ khác, cho nên không chịu tự sát, ở trong ngục đã gần một năm, nếu hoàng thượng không đặc xá, Mông tướng quân lúc nào cũng có thể bị Triệu Cao hạ độc thủ."
Trương Cường tuy rằng cực kỳ ngưỡng mộ vị danh tướng Chiến Quốc tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử này, nhưng mà nghĩ lại vị hoàng đế Tần Nhị Thế này thật sự không đủ quang minh chính đại, không khỏi lo lắng nếu đặc xá cho Mông Điềm, ngược lại sẽ gây ra uy hiếp cho mình. Dù sao Tần Nhị Thế 'xịn' sở dĩ muốn diệt trừ Mông Điềm cũng không phải là vì sợ ông tạo phản, không có hổ phù do quân vương trao cho thì không có khả năng tùy ý điều động quân đội, mà bên cạnh đại tướng quân chỉ có khoảng chừng 5 ngàn người, cũng không đáng lo. Nguyên nhân chủ yếu là do Mông Điềm có quan hệ chặt chẽ với công tử Phù Tô, cùng với thế lực của các huynh đệ nhà họ Mông trong triều, mới là động cơ chính khiến cho Tần Nhị Thế muốn giết ông.
Nghĩ đến đây, Trương Cường gắng gượng khống chế sự kích động trong lòng, hai hàng lông mày hơi nhướng lên, cúi đầu nhìn về phía Hàn Hoán: "Khi Phù Tô công tử tự sát, Mông Điềm có ở bên người không?"
Hàn Hoán nghe thấy vậy thì run người, biết rằng cho dù mình có nói thật hay không thì hôm nay cũng khó có thể cầu tình cho Mông Điềm, còn có thể khiến cho mình phải táng mạng. Chỉ có điều sự tình đã tới nước này, cũng không còn lựa chọn cho hắn nữa, đành phải cắn răng nói: "Mông tướng quân từng khuyên công tử không thể dễ dàng tin vào thánh chỉ, dù sao Thủy Hoàng ngày đó cũng không có ý lạnh nhạt với công tử."
Trương Cường nghe thấy thế, âm thầm suy nghĩ: Công tử Phù Tô cũng đã qua đời, tuy rằng ngai vàng hoàng đế Đại Tần này còn chưa vững chắc, nhưng cũng đã được phần đông mọi người tán thành, thế lực phản đối cũng đã bị Triệu Cao tiêu diệt kha khá, cho nên mình cũng không ngại đi gặp vị đại danh tướng này. Trước mắt chiến loạn nổi lên bốn phía, đúng là lúc cần người, nếu mà quả thực không được, thì giết ông ta sau cũng không muộn.
Nghĩ tới đây, nhịn không được âm thầm cười khổ, chẳng lẽ một đại danh tướng thế này lại phải chết trong tay mình? Ai! Quả nhiên là tình thế bức bách, cũng không còn cách nào khác!
Nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Trương Cường, Hàn Hoán hồi hộp quỳ trên mặt đất, mồ hôi ướt đẫm y phục, gió thổi qua khiến cho hắn cảm nhận được cái lạnh thấu xương, vào tận gan phổi.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Hàn Hoán cẩn thận khẽ di chuyển đầu gối đã cứng đờ, cắn chặt răng, đang muốn lại liều chết can gián, đã nghe thấy Trương Cường bỗng nhiên thở dài một tiếng, cúi đầu nói: "Ngươi đã từng tới ngục Hàm Dương thăm Mông Điềm bao giờ chưa?"
Hàn Hoán nao nao, không đoán ra được ý tứ của Trương Cường, đành phải dập đầu nói: "Cả nhà nô tài chịu đại ân của Mông tướng quân, cho nên đã từng liều chết thăm hỏi..."
Trương Cường nghe thấy thế, gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, ngươi bí mật gọi Thành Thái tới đây, các ngươi đi theo trẫm tới ngục Hàm Dương, nhớ không được để lộ tiếng gió."
Ngục Hàm Dương ở bên trong hoàng thành, ở góc Tây Nam của nội thành, do được triều đình trực tiếp cai quản, cho nên bình thường đều giam giữ những quan viên chịu tội và tội phạm quan trọng, thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, ra vào phải có hổ phù đặc biệt của Tần vương, cho dù là người thân vào thăm cũng phải đăng ký danh sách, mới được cho vào.
Khi Trương Cường nương theo bóng đêm, đi cùng với Thành Thái cùng Hàn Hoán tới nơi, đại danh tướng Mông Điềm đang nương theo bóng đèn tăm tối trong tù cực kỳ nghiêm túc viết một tấu chương cầu tình lên thẻ tre gửi hoàng đế. Đây cũng không biết là thẻ tre thứ mấy rồi, tuy rằng biết rằng tâm huyết của mình có lẽ vĩnh viễn cũng không thể vào được tay hoàng đế, nhưng mà vẫn như cũ siêng năng viết. Không biết là vì một đường sinh cơ xa vời, hay là để tiêu hao thời gian, tự Mông Điềm cũng không biết được là vì sao.
Dưới ánh nến mỏng manh lay động, Mông Điềm buông cây bút trong tay, khẽ xoa ngón tay cứng ngắc, giương mắt nhìn ra ngoài cửa lao, tối nay dường như hơi khác thường.
Một trận tiếng chân nho nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh trong ngục Hàm Dương. Một gã thủ vệ trực đêm cảnh giác nhìn về phía bước chân truyền tới, chỉ thấy bốn người mặc trường bào nhìn không rõ mặt vội vào tới trước cửa ngục, người đi đầu chính là nội thị đã từng thăm hỏi Mông Điềm, Hàn Hoán.
Đô úy trực đêm ở ngục Hàm Dương vội vàng tiến lên đón Hàn Hoán, nói: "Ai vậy, nửa đêm vào ngục Hàm Dương là tử tội đó."
Người bên cạnh Hàn Hoán trầm giọng nói: "Lý Quân Khánh, bản tướng quân phụng mệnh tuần tra ngục Hàm Dương, ngươi mau mở cửa ngục."
Lý Quân Khánh nghe thấy thế mới phát hiện ra, người đang nói chính là thống lĩnh cấm vệ Thành Thái, không khỏi hơi kinh hãi, vội vàng nhìn về phía hắn, chỉ thấy Thành Thái gật đầu, đưa từ trong tay ra một mảnh hổ phù chừng ba tấc, nói: "Bản tướng phụng mệnh tuần tra ngục Hàm Dương, đây là hổ phù khâm mệnh."
Lý Quân Khánh tiếp nhận hổ phù cẩn thận kiểm tra, hơi khom người chắp tay với Thành Thái: "Tướng quân chớ trách, Lý Quân Khánh chỉ làm đúng chức trách."
Thành Thái nghe thấy thế, giương mắt nhìn về phía đại lao sâu thẳm, gật đầu nói: "Đưa ta đi gặp Mông tướng quân!"
Lý Quân Khánh nghe thấy thế thì cả kinh, thấy Thành Thái thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, lời đến miệng vội nuốt vào trong, vội khom người nói: "Mông tướng quân được giam trong chuồng cọp chữ Thiên, mời tướng quân đi theo tiểu nhân." Nói xong, tự mình dẫn Thành Thái cùng Hàn Hoán đi vào sâu trong đại lao.
Ở sâu trong đại lao, nghe thấy một trận bước chân rõ ràng, Mông Điềm cả kinh, giương mắt nhìn ra cửa lao, chỉ thấy ba bốn gã mặc đồ đen thần bí đang đi về phía cửa lao của mình, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào mình. Mông Điềm khẽ chấn động, lúc nhìn thấy Hàn Hoán ăn mặc kiểu nội thị và Thành Thái sắc mặt nghiêm trang, ánh mắt thất thần chợt lóe, buông thẻ tre trong tay, sửa sang lại y phục trong tù đã hỗn độn, nhẹ cười nói: "Hàn công tử, Thành tướng quân, khó có được các người tới thăm phạm nhân như ta, các người mau trở về đi, nếu bị phát hiện chỉ sợ sẽ gặp phiền hà."
Hàn Hoán nghe thấy thế biến sắc, đang định mở mồm, Thành Thái đi bên cạnh hắn đã bình tĩnh gật đầu nói: "Mông tướng quân, Thành Thái hiện giờ là thống lĩnh cấm vệ, nhận mệnh hoàng đế tới gặp tướng quân."
Mông Điềm nghe thấy thế xoay chuyển ánh mắt, bi thương cười: "Thành tướng quân mang đến ý chỉ của hoàng đế?"
Thành Thái cũng không để ý đến câu hỏi của Mông Điềm, mà mặt không đổi sắc gật đầu nói: "Tướng quân có điều gì muốn mạt tướng chuyển tới cho hoàng thượng không?"
Mông Điềm xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy phía sau lưng Thành Thái cùng Hàn Hoán còn có một thiếu niên mặc trường bào, bởi vì người nọ cố tình tránh sau lưng Thành Thái, hơn nữa đèn trong ngục mập mờ, nhất thời không thấy rõ được dung mạo, không khỏi âm thầm sinh nghi.
Lúc này nghe thấy thế, cười khổ nói: "Ta Mông thị Tam đại, vào sinh ra tử cho Đại Tần, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân, hiện giờ tuy rằng thân hãm trong này, nhưng vẫn có thể như xưa uy vọng hiệu lệnh thiên hạ. Chỉ có điều, Mông Điềm đường đường nam tử, đương nhiên sẽ thủ nghĩa mà chết. Để tránh bôi nhọ tổ tiên, cùng ân tình của tiên đế, Mông Điềm cảm thấy rằng sai lầm đã phạm phải, nghe theo lời khuyên can có thể thức tỉnh. Những lời này của ta, không phải là hy vọng được đặc xá, cũng đã chuẩn bị tinh thần lúc nào cũng có thể chết, hy vọng bệ hạ lo nghĩ cho vạn dân, lựa chọn đi theo con đường quân minh."
Trương Cường đứng ở phía sau Thành Thái nương theo ánh sáng mờ mịt trong lao nhìn về phía Mông Điềm, chỉ thấy vị đại danh tướng danh chấn thiên hạ này ước chừng trên dưới 40, hai tay cường tráng, khuôn mặt chữ quốc uy nghiêm, lông mày rậm và mắt hổ lấp lánh, mũi thẳng, đôi môi mực thước giấu bên trong chòm râu hỗn độn, một bộ áo tù giờ đã không còn nhìn ra được màu sắc, nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ.
Nhìn tới đây, Trương Cường hơi thả lỏng một chút, nếu Mông Điềm đã chú ý tới bề ngoài như vậy, tức là ông ta vẫn còn tràn ngập khát vọng sống, chỉ cần mình cho ông ta nhìn thấy hy vọng, thì không sợ không thể thuyết phục ông ấy.
Thành Thái không nhận được ý chỉ của Trương Cường, không dám nói nhiều, đành phải gắng gượng khống chế tình cảm của mình, tiếp tục mặt không đổi sắc nhìn Mông Điềm gật đầu nói: "Mạt tướng vâng mệnh tới gặp tướng quân, đương nhiên có thể truyền lời của tướng quân tới cho hoàng thượng, có điều hậu quả trong đó, Thành Thái không dám đoán bừa."
Mông Điềm ngửa mặt lên trời thở dài: "Xem ra Mông Điềm ta bao năm chinh chiến, giết người vô số, giờ bị thiên phạt, không tội mà bị xử tử! Ha ha... Ha ha..."
Trầm mặc thật lâu sau, lại cúi đầu thở dài: "Tội của Mông Điềm đúng là không thể tha, dựng Trường Thành, đào kênh rạch, đại khái đã làm gián đoạn địa mạch, mới khiến cho cái phúc của Đại Tần bị cắt, Mông Điềm đúng là đáng chết."
Nói xong, nhìn Thành Thái gật đầu nói: "Tướng quân, mang rượu độc ra đây đi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy thiếu niên đứng sau lưng Thành Thái bỗng nhiên đi nhanh tới cửa lao, quay đầu khẽ quát với đô úy ngục Hàm Dương: "Mở cửa lao ra!"
Thanh âm quen thuộc, khiến cho Mông Điềm chợt chấn động, chân hơi lảo đảo, run giọng nói: "Hồ... Hợi..."
Thành Thái lập tức thấp giọng quát: "Lớn mật! Tục danh của đương kim thiên tử, sao có thể hô loạn!"
Mông Điềm lập tức tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống mặt đất hô nhỏ: "Tội thần Mông Điềm, tham kiến hoàng thượng!"
Đô úy ngục Hàm Dương Lý Quân Khánh ở bên cạnh nghe thấy thế, mới biết rằng thiếu niên luôn đứng bên cạnh này chính là đương kim thiên tử, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi phịch trên mặt đất, thật vất vả mới gắng gượng đứng lên, run rẩy hai tay mở cánh cửa lao cồng kềnh.
Trương Cường không quan tâm đến không khí vẩn đục, tanh tưởi trong lao, đỡ lấy Mông Điềm đang quỳ trên mặt đất, chân thành thở dài: "Trẫm đã khiến cho trung thần hàm oan rồi, tướng quân mau mau đứng lên đi."
Mông Điềm giật mình, chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, vẫn quỳ gối rưng rưng nói: "Mông Điềm thân phạm trọng tội, sao dám để hoàng thượng như thế..."
Nhìn Mông Điềm trước mắt, Trương Cường cũng không nhịn được khẽ thở dài, mạnh mẽ kéo ông dậy, áy náy nói: "Trẫm luôn ở trong nội cung, đại sự triều chính do phủ lệnh cùng thừa tướng để ý. Tướng quân hàm oan phải ngồi tù, trẫm lại không biết chút nào! Trẫm không kịp giám sát, còn tưởng rằng tướng quân đã táng mạng. Hồ Hợi còn trẻ tuổi ngông nghênh, mong tướng quân chớ trách."
Mông Điềm kinh ngạc nhìn thiếu niên ở trước mặt, chỉ cảm thấy mình đang như ở trong mộng, nụ cười ấm áp đó, ánh mắt chân thành đó, lời nói cảm động đó, là từ thiếu niên lụa là Hồ Hợi mà mình đã gặp từ nhỏ sao? Sự xa lạ không nói nên lời, khiến cho Mông Điềm kìm lòng không đậu rùng mình một cái, đồng thời, một hi vọng mới lại nổi lên trong lòng.
Lúc này, Thành Thái thấp giọng nói với Trương Cường tâm tình đang kích động: "Bệ hạ, nếu đặc xá cho Mông tướng quân, chỉ sợ sẽ kinh động tới Triệu Cao, kế hoạch của bệ hạ sẽ nguy mất."
Trương Cường nghe thấy thế, lúc này mới nhớ ra Mông Điềm là do Triệu Cao tự tay bỏ tù, nếu thả ông ra, đương nhiên sẽ kinh động tới bè phái Triệu Cao. Trước mắt thời cơ tuy rằng đã gần chín muồi, nhưng cũng không nên đánh rắn động cỏ, đặt mình vào vị trí bất lợi.
Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy khó xử, mình nếu có thể hỗ trợ Mông Điềm, liền có thể vãn hồi được quân tâm đang li tán của Đại Tần, khi đó mới có thể sánh được với những đại anh hùng như Lưu Bang, Hạng Vũ. Nhưng mà, làm sao mới có thể giấu diếm được Triệu Cao tai mắt khắp nơi đây?"
Trong lúc suy nghĩ, chợt nghe thấy Hàn Hoán thấp giọng nói: "Bệ hạ, nô tài có một biện pháp có thể cứu được Mông tướng quân!"
Trương Cường nghe thấy thế, vừa mừng vừa sợ, không khỏi vội vàng truy hỏi: "Có biện pháp nào, mau nói!"
Hàn Hoán hơi kích động liếc nhìn Mông Điềm vẻ mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: "Nô tài nguyện ý thay Mông tướng quân ở lại ngục Hàm Dương, Mông tướng quân có thể thay y phục cấm vệ, theo Thành tướng quân rời đi."
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Mông Điềm quả quyết từ chối: "Không thể, Hàn công tử quyết không thể hy sinh thay cho Mông Điềm ta. Mông Điềm ta đường đường nam nhi bảy thước, sao có thể mang trên mình cái danh bất nghĩa được?"
Hàn Hoán nặng nề quỳ xuống đất, kiên quyết nói: "Bệ hạ, Hàn Hoán vốn chỉ là một tiện nô ti tiện, được hoàng thượng khai ân, có thế đi theo bên cạnh, Hàn Hoán sớm đã cảm động đến rơi nước mắt. Hiện giờ Mông tướng quân chính là ân nhân nhà họ Hàn, Hàn Hoán nếu có thể hy sinh vì nghĩa, còn có thể tận trung với hoàng thượng, lại báo ân cho Mông tướng quân, cho nên mong bệ hạ thành toàn!"
Trương Cường nghe thấy thế rất là cảm động, không thể tưởng được mình chỉ nhấc tay làm, Hàn Hoán đã không quản ngại hy sinh tính mạng báo đáp cho mình. Mình dù sao cũng không phải người thời đại này, không thế coi những người thân phận thấp kém không đáng giá một xu. Huống hồ, Hàn Hoán lại là nội thị thông minh nhất trong những người bên cạnh mình, là người mình tín nhiệm nhất, nếu thật sự để hắn ở lại đây, thì mình cả về tình cảm và thực tế đều không nỡ. Hơn nữa, thân phận của Hàn Hoán đặc biệt, ở bên cạnh mình có thể giúp được nhiều việc mà Thành Thái không làm được. Nghĩ đến đây, không khỏi lại hơi do dự.
Lúc này, đô úy ngục Hàm Dương Lý Quân Khánh vẫn đứng ở bên bỗng nhiên cẩn thận bẩm báo: "Khởi bẩm... bệ hạ, thần cũng có một biện pháp tốt..."
Trương Cường nghe thấy thế vội rung động, thúc giục nói: "Biện pháp gì, mau nói! Nếu quả thực dùng được, trẫm sẽ thưởng lớn!"
Lý Quân Khánh nghe thấy thế, hưng phấn liếc nhìn Trương Cường thần sắc đang lo lắng, đắc ý nói: "Bệ hạ, trong lao phía trước có không ít tử tù, chỉ cần tìm một tử tù có thân hình tương đối giống Mông tướng quân, cắt lưỡi đi, ném vào chỗ này, lại để vi thần che giấu, cho dù Triệu Cao có đích thân tới đây cũng không thể nhìn ra khác thường!"
Trương Cường nghe thấy thế, chợt động trong lòng, vội vàng quay sang nhìn Mông Điềm, chỉ thấy Mông Điềm cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.
Trương Cường cười gượng, cảm thấy cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đảnh gật đầu nói: "Ngươi phải tìm tử tù nào có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không được làm hại người vô tội, nếu làm tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi!"
Khi nói chuyện, Thành Thái cũng đã cởi y phục cấm vệ của mình ra, đưa cho Mông Điềm mặc, lúc này mới nói với Trương Cường: "Bệ hạ, trời không còn sớm, vi thần sẽ đưa ngài hồi cung, sau đó Mông tướng quân tạm thời sẽ ở nhà vi thần tránh né mấy ngày, từ từ đợi thời cơ."
Trương Cường nghe thấy thế gật đầu nói: "Trước mắt Triệu Cao thế lớn, trẫm cũng chỉ có thể khiến Mông tướng quân oan khuất vài ngày, đợi trừ xong Triệu Cao, triều chính ổn định lại, lại mời Mông tướng quân rời núi."
Mông Điềm nghe thấy thế, nhất thời vô cùng kích động, quỳ thật mạnh xuống đất, chân thành nói: "Bệ hạ long ân, Mông Điềm kiếp nầy dù có tan xương nát thịt cũng phải báo đáp bệ hạ!"
Trương Cường đã có lòng muốn thu vị danh tướng thiên cổ này vào tay mình, không khỏi chân thành nói: "Tướng quân chính là trung thần của Đại Tần ta, hôm nay trẫm sỡ dĩ mạo hiểm cứu tướng quân ra, cũng không phải vì vinh nhục cá nhân, mà là vì cơ nghiệp thiên thu của Đại Tần ta!"
Nói xong, dùng sức nâng Mông Điềm đang quỳ xuống đất dậy, trầm giọng nói: "Tướng quân có biết, Đại Tần ta đã tới thời khắc bấp bênh? Đại Tần uy danh năm đó thống nhất sáu nước giờ đã không còn, hiện giờ Đại Tần đã tới nông nỗi bị bọn giặc cỏ làm càn, Hàm Cốc quan hiện giờ bị hai mươi vạn quân phỉ vây khốn, trong tay Chương Hàm lại chỉ có 37 vạn hình đồ! Thiết kỵ của Đại Tần ta, đã sớm không còn uy phong như năm đó rồi!"
Mông Điềm từ sau khi bị bỏ tù cũng không biết tình hình bên ngoài, lúc này nghe thấy vậy, giận dữ tới mức gân xanh nổi hết lên, hồi lâu sau mới miễn cường nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ lại ngồi chờ thời khắc Đại Tần diệt vong sao?"
Lời này vừa nói ra miệng, trong lòng cả kinh, vội nhìn về phía Trương Cường, lại phát giác ra Trương Cường không chút phật lòng, chỉ đau khổ thở dài nói: "Hiện giờ trong triều nịnh thần hoành hành, trẫm lại hữu tâm vô lực, các quan lại thì hoàng sợ, nếu muốn chân chính bình định giặc cỏ, trước hết phải diệt trừ gian nịnh đã!"
Mông Điềm nghe thấy thế, rốt cuộc nhịn không được kích động trong lòng, mắt hổ rưng rưng nói: "Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ chiến đấu với gian thần tới cùng, đưa Đại Tần ta sánh với càn khôn!"
Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập chợt truyền tới trong đêm, Trương Cường hơi kinh hãi, lần này chỉ dẫn theo hơn 100 cấm vệ bảo hộ an toàn cho mình, bởi vì sợ tiết lộ hành tung nên mới tận lực mang theo ít cấm vệ, miễn cho tin tức lộ ra. Đêm khuya thế này, tuyệt đối không có mấy người dám xông vào ngục Hàm Dương thủ vệ sâm nghiêm này.
Nghĩ đến đây, không khỏi kinh ngạc giương mắt nhìn về hướng bước chân, chỉ thấy một gã cấm vệ tùy thân, thần sắc kích động chạy vào.
Không đợi Trương Cường mở miệng, Thành Thái bên người đã khẽ quát: "Xảy ra chuyện gì mà không đợi ở ngoài ngục?"
Cấm vệ kia thấy thế, quỳ một gối xuống, thấp giọng nói: "Khởi bẩm thống lĩnh, mạt tướng tuân lệnh cảnh giới bên ngoài ngục, nhưng lúc này trong thành Hàm Dương bỗng nhiên có mười thành vệ cưỡi ngựa tới nơi này, mạt tướng sợ bị bọn họ phát hiện, nên mới đi vào bẩm báo!"
Thành Thái nghe thấy thế thì chấn động, lạnh lùng nói: "Lệnh cho mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, tận lực giấu kín tung tích, toàn bộ tiến vào ngục chờ biến!"
Trương Cường bình tĩnh liếc nhìn mọi người thần sắc đang kích động, gật đầu nói: "Trẫm thấy những thành vệ này được điều động, chắc là tới vì Mông tướng quân, mọi người tản vào trong ngục, các ngục lao không được thắp đèn, các cấm vệ ẩn nấp quanh đây, Mông tướng quân lại trở về lao như trước, chúng ta cùng yên lặng chờ xem biến vậy."
Thành Thái bị sự bình tĩnh của Trương Cường cuốn hút, tâm tinh hồi hộp cũng thả lỏng xuống, vội phân phó với cấm vệ kia: "Gọi tất cả mọi người vào, hết thảy theo lời của hoàng thượng!"
Cấm vệ kia sùng kính liếc nhìn Trương Cường, trịnh trọng chắp tay thi lễ, lúc này mới vội vàng xoay người ra ngoài. Một lát sau, hơn 100 cấm vệ thân thủ nhanh nhẹn, lặng yên tới trước mặt Trương Cường, đồng thời chắp tay nói: "Bệ hạ!"
Trương Cường thoáng nhìn những cấm vệ sắc mặt bình tĩnh này, vừa lòng gật đầu nói: "Các ngươi năm người một tổ ẩn vào trong lao ngục đi, lúc có lệnh của trẫm, liền động thủ bắt người!"
Hắn vừa dứt lời, đã thấy Thành Thái nói: "Bệ hạ không thể được, cấm vệ là để bảo hộ cho bệ hạ, sao có thể dễ dàng phân tán?"
Trương Cường nghe thấy thế, gật đầu nói: "Đối phương cũng không nghĩ là trẫm ở đây đâu, mọi người không cần lo lắng. Có điều lời của Thành tướng quân cũng có lý, như vậy thì, mười người lưu lại. cùng trẫm giả làm ngục tốt nơi này. Trẫm muốn xem rốt cục là ai, lại dám tới ám hại đại tướng quân của trẫm!"
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều chấn động. Mông Điềm kích động không nói nên lời, chỉ yên lặng nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng thở dài, lúc này mới nhẹ nhàng cởi y phục cấm vệ ra, lại trở lại lao tù của mình. Trương Cường cùng Thành Thái và Hàn Hoán vội vàng thay y phục của ngục tốt do đô úy ngục Hàm Dương vừa đưa tới.
Vừa thay xong y phục, đã nghe thấy tiếng vó ngựa truyền từ bên ngoài tới, bốn người thầm hồ một tiếng 'nguy hiểm thật!'.
Mông Điềm lúc này vẫn như ở trong mộng, khuôn mặt quen thuộc đó, vẫn là thiếu niên bất hảo khi xưa. Khác biệt duy nhất là sự tự tin cường đại của hắn, cùng với sự uy nghiêm trầm ổn chưa từng có, điều này khiến cho hắn càng có sự uy nghi hơn so với Phù Tô đã chết. Hơn nữa còn có một loại thần thái không giống người thường, khiến cho đáy lòng yên tĩnh đã lâu của Mông Điềm trở nên chấn động.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng bước chân hỗn độn từ xa xa đã tới gần. Trương Cường lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng lui về góc tối, lạnh lùng nhìn về phía bước chân truyền tới.
Chỉ thấy khoảng ba mươi võ sĩ, dưới sự dẫn dắt của một đại hán khoảng chừng trên dưới 30 đi nhanh tới. Chỉ thấy hắn thân mình hơi béo, mặc trường bào xanh, khuôn mặt ngăm đen, hàng mi thưa thớt, cái mồm to cùng với hai nhánh râu nhỏ khiến cho người ta có cảm giác hắn như một gã con buôn.
Đang lúc Trương Cường cảm thấy hơi nghi hoặc, đã thấy đô úy ngục Hàm Dương cẩn thận tiến ra đón, chắp tay nói: "An Vinh Quân, hôm nay ngọn gió nào đưa đại nhân tới vậy? Tiểu nhân còn không kịp nghênh đón từ xa!"
Đầu lĩnh An Vinh Quân nghe thấy thế, cũng không để ý tới Lý Quân Khánh, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đại lao tĩnh mịch, thoáng nhìn Thành Thái giã dạng ngục tốt, lạnh giọng quát: "Mông Điềm ở chỗ này?"
Lý Quân Khánh cẩn thận cười gượng nói: "Không sai, Mông tướng quân đúng là nhốt ở chỗ của tiểu nhân, ông ấy chính là tội phạm khâm mệnh nghiêm trọng của triều đình, nếu thống lĩnh muốn gặp, phải có hổ phù. tiểu nhân mới dám đưa ngài đi được."
An Vinh Quân nghe thấy thế, chợt lớn tiếng quát: "Lớn mật! Dám không coi An Vinh Quân ta ra gì, ngươi có còn muốn sống chăng?"
Lý Quân Khánh âm thầm kêu khổ trong lòng, An Vinh Quân này chính là cháu rể của Triệu Cao, ở trong Hàm Dương cáo mượn oai hùm, ngang nhiên hoành hành, mình đúng là không thể trêu vào được. Nhưng mà hoàng thượng còn đang ở bên cạnh đó, không có hổ phù, đang đêm xông vào ngục Hàm Dương chính là tội chết, mà nếu mình tự tiện cho hắn vào thì cũng là tội chết thôi."
Nghĩ đến đây, sợ tới mức cả người nhũn ra, vội ngăn ở phía trước An Vinh Quân, thấp giọng nói: "Quân thượng, nếu không có hổ phù, ty chức thật sự không thể chịu trách nhiệm được đâu!"
An Vinh Quân khinh thường hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng Lý Quân Khánh, lấy từ trong ngực ra một khối ngọc thạch, ném lên mặt Lý Quân Khánh, quát: "Mông Điềm ở đâu, mau dẫn lão tử tới, bằng không lão tử sẽ ném đầu mày xuống hồ!"
Lý Quân Khánh run rẩy cầm miếng ngọc, thấy ở trên đó là một chiếc ấn đỏ tươi, chính là ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho hoàng quyền!
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trương Cường ở trong góc, mồ hôi lạnh chợt ướt đẫm áo, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lã chã chảy xuống.
An Vinh Quân nghĩ là hắn sợ mình, không khỏi cười nhẹ, khinh thường quát: "Mau dẫn lão tử đi gặp Mông Điềm!"
Lúc này, Mông Điềm ở cách hắn mấy ngục lao, lắc lắc xiềng xích trên tay, một trận tiếng kim loại đập vào nhau vang tới, chỉ nghe thấy Mông Điềm nhè nhẹ nói: "An Vinh Quân không ở trong phủ an hưởng phú quý, lại chạy tới nơi ngục lao dơ bẩn này làm gì, chẳng lẽ là muốn nếm thử tư vị ngồi tù?"
An Vinh Quân nghe thấy thế, mới phát giác ra Mông Điềm đang ở trong lao, lạnh lùng cười nói: "Mông đại tướng quân, bản tướng phụng mệnh hoàng thượng tới thăm tướng quân, tướng quân sao còn chưa quỳ xuống tạ ơn đi?"
Mông Điềm giương mắt nhìn về phía sau An Vinh Quân, Trương Cường đang ẩn trong bóng đêm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "An Vinh Quân thân là cận thần của hoàng đế, chẳng lẽ không biết các hạ không có hổ phù dám xông vào ngục Hàm Dương chính là tội chết?"
An Vinh Quân nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi, đắc ý cười to: "Mông Điềm, ngươi con mẹ nó nghĩ lão tử là hài tử ba tuổi à, còn bị ngươi dọa hay sao? Đừng nói là cái ngục Hàm Dương này, cho dù là hoàng cung, lão tử muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đã từng sợ ai chưa?"
Mông Điềm lạnh lùng liếc nhìn An Vinh Quân kiêu ngạo, sắp xếp tấu chương mà mình đã viết, gật đầu nói: "Ngươi đêm khuya xông vào ngục Hàm Dương, là để thăm Mông Điềm?"
An Vinh Quân khinh thường nhìn Mông Điềm ở trong lao, hồi lâu sau mới đắc ý gật đầu nói: "Không sai, không sai, phủ lệnh lo có điều gì ngoài ý muốn, cho nên mới bảo bản tướng tới xem, thực là con mẹ nó xui xẻo, hại lão tử tới giờ vẫn còn hôi thối!"
Nói xong, lấy từ trong túi ra một chiếc bình sơn son tinh tế, nắm trong tay lắc lắc, lúc này mới thâm ý sâu sắc cười nói: "Tướng quân đã lo nghĩ nhiều rồi, để tránh cho tương lai máu tươi nơi pháp trường, thân thể chia lìa, đây chính là hảo tâm của phủ lệnh, ông hãy thức thời đi!"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Trương Cường ở trong bóng tối bỗng nhiên cười lạnh: "Triệu Cao dám dùng rượu độc sát hại đại thần, quả nhiên là to gan!"
An Vinh Quân không ngờ lại có người dám châm chọc mình, không khỏi trầm mặt xuống, đang định mở miệng quát hỏi, chỉ nghe thấy một thanh âm hét lớn: "Bắt!"
Theo thanh âm này, vô số bóng đen bỗng dưng từ trong những ngục lao tối đen lao ra như tia chớp, trường kiếm trong tay loang loáng, hơn 30 thành vệ đi theo An Vinh Quân bị 100 cấm vệ khiến cho trở tay không kịp, chưa biết chuyện gì đã chết hơn một nửa. Lúc này, một nửa số cấm vệ đã vây quanh Trương Cường cùng Hàn Hoán, còn khoảng năm tới mười người che chở cho Mông Điềm ở trong lao, còn lại đều toàn lực xông tới những thành vệ kia. Tất cả mọi người biết rằng hoàng đế đang theo dõi, chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu không liều mạng thể hiện thì chính là có lỗi với chính mình, cho nên ai cũng anh dũng ẩu đả.
Lúc này, An Vinh Quân cũng đã phản ứng lại, rút trường kiếm ra, toàn lực đâm về phía Trương Cường đang đứng ở nơi bí mật gần đó! Thành Thái ở bên cạnh nào có thể để cho hắn tới gần Trương Cường, đã sớm đề phòng, lạnh giọng quát: "Mọi người hộ giá!"
Đồng thời chân điểm nhẹ, lắc mình tới trước người Trương Cường, chân trái đá mạnh vào mặt An Vinh Quân. An Vinh Quân thấy trường kiếm của Thành Thái hướng về mình, nhất thời cả kinh, đang định lắc mình lui về phía sau, chân phải của đối phương đã đá tới, vội vàng nhảy mạnh về sau, lúc này những cấm vệ bảo vệ bên cạnh Trương Cường đồng thời hét lớn một tiếng, hơn mười cây trường kiếm sắc bén nhất thời đâm xuyên qua thân thể hắn!
Lúc này, một vài tên thành vệ thấy An Vinh Quân bị loạn kiếm đâm chết, đồng thời rống to một tiếng, mạnh mẽ lao về phía Trương Cường.
Thành Thái vội vàng bảo hộ bên cạnh Trương Cường, ra lệnh cho những cấm vệ bên cạnh: "Mọi người nghe lệnh, giết, không được tha mạng một ai!"
Lời vừa nói ra, các cấm vệ tới tấp hén lớn vung trường kiếm lao về phía những thành vệ đang cầm cự. Một đạo huyết quang bắn lên, một gã sĩ binh thành vệ giơ bảo kiếm trong tay đâm về phía cấm vệ, trường kiếm vừa đâm ra, không ngờ sau lưng lại xuất hiện một gã cấm vệ khác. Hàn quang lóe lên, bảo kiếm lạnh như băng chém mạnh vào lưng thành vệ, huyết quang bắn lên cao. Tên thành vệ quay người lại, dùng chút khí lực cuối, hung hăng đâm tới cấm vệ đánh lén kia. Cấm vệ kia không nghĩ rằng hắn bị thương mà có thể làm như vậy, nhất thời tránh không kịp, bị trường kiếm của đối phương đâm trúng sườn, lão đảo lui về sau.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Cường âm thầm đau lòng, những thành vệ này thực sự là vô tội, tuy rằng mình không muốn lạm sát người vô tội, nhưng mà chuyện mình bí mật vào ngục Hàm Dương là chuyện không thể tiết lộ. Tuy rằng biện pháp của Thành Thái là khó chấp nhận, nhưng mà Thành Thái làm vậy cũng là vì sự an toàn của mình, cũng không thể trách móc được, dù sao suy nghĩ của mình so với suy nghĩ ở thời đại này thì khác xa.
Nghĩ đến đây, thoáng nhìn những thi thể dưới mặt đất, nói với Lý Quân Khánh đã mặt cắt không còn hột máu: "Ghi lại tên họ những người đã chết, tương lai trẫm sẽ ban thưởng cho bọn họ. Chuyện tối nay, cứ nói là binh lính thủ vệ ngục Hàm Dương ngộ thương với bọn họ, ngày mai trẫm sẽ trợ cấp!"
Thành Thái nghe thấy thế, rất cảm động, không khỏi gật đầu nói: "Hoàng thượng thật nhân từ, nếu không phải bọn họ không thể không giết, mạt tướng cũng không muốn tuyệt tình như vậy, trong số bọn họ cũng có không ít người trung nghĩa!"
Lý Quân Khánh nghe thấy thế, âm thầm kêu khổ, vội vàng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu nói: "Bệ hạ, An Vinh Quân này chính là cháu rể của phủ lệnh, nếu phủ lệnh không chịu buông tha cho tiểu nhân, mong bệ hạ khai ân!"
Trương Cường thật không ngờ người này lại nhát gan như vậy, không khỏi khẽ nhíu mày nói: "Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ không để cho Triệu Cao giết ngươi!" Nói xong, lại quay sang nói với Thành Thái ở bên cạnh: "Chúng ta lập tức hồi cung, tin tức này một khi truyền ra, Triệu Cao nhất định sẽ có động tĩnh. Thành ái khanh theo trẫm vào cung, Mông tướng quân tạm thời để Hàn Hoán đưa tới phủ Thành Thái."
Quay đầu lại nhìn Mông Điềm đã biến sắc, nói: "Tướng quân tạm thời tạm lánh ở trong phủ Thành tướng quân mấy ngày, sau này trẫm còn phải dựa vào tướng quân, hy vọng tướng quân hãy bảo trọng."
Nói xong, xoay người cưỡi chiến mã Thành Thái đưa tới, nương theo bóng đêm vội vã phi về hướng cung A Phòng.
Sắc trời hơi sáng lên, một đám thành vệ vũ trang đầy đủ dưới sự dẫn dắt của Triệu Cao, vội vàng tiến tới cung A Phòng. Tiếng vó ngựa thanh thúy đánh thức cả thành cổ Hàm Dương, những thành vệ quân bắt đầu đuổi hết dân chúng vừa mới bước khỏi cửa về nhà. Hoàng thành đã bị mấy ngàn thành vệ bao vây, các quan lại cũng bị giam lòng ở nhà, không được liên hệ với nhau, không khí vô cùng ngưng trọng lan tòa trên bầu trời Hàm Dương, những con chim dường như cũng nhìn ra được không khí tiêu điều xung quanh cung điện, không thấy một bóng chim nào bay trên trời.
Trương Cường lẳng lặng ngồi trên giường trong tẩm điện, ngóng nhìn cây nến đỏ trong đại điện, ánh lửa phập phù, lúc sáng lúc tối, giống như không nỡ buông bỏ một chút sinh cơ cuối cùng.
Trương Cường nhịn không được thở dài một hơi, lại nhìn về phía sau, Triệu Yên đang yên lặng ngồi phía sau Trương Cường, ngón tay mảnh khảnh hồi hộp bấu vào gối, nhìn chằm chằm vào đại điện trống rỗng. Một vài nội thị đằng đằng sát khí đứng ở trong góc, lạnh lùng nhìn từng ngõ ngách trong đại điện.
Lệ Cơ hồi hộp kéo tay Triệu Yên, không ngừng nhìn lên bầu trời đầy sương mù bên ngoài điện.
Trương Cường hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn Triệu Yên sắc mặt tái nhợt, cùng với Lệ Cơ khuôn mặt không còn chút huyết sắc, nhịn không được đau lòng nói: "Yên nhi, Lệ phi, các nàng về đi, trẫm không việc gì đâu, các nàng cứ yên tâm là được."
Triệu Yên ngẳng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, gắng gượng lắc đầu nói: "Bệ hạ, Thành tướng quân vẫn thủ bên ngoài điện, Triệu Yên muốn được ở bên bệ hạ."
Lệ Cơ nghe thấy thế, vội ngồi thẳng dậy, lắc đầu nói: "Bệ hạ, Lệ Cơ chỉ cần ở bên bệ hạ, việc gì cũng không sợ!"
Trương Cường cười gượng, khẽ lắc đầu thở dài: "Các nàng đừng nên liên lụy vào, trẫm không muốn các nàng phải chịu thương tổn!"
Triệu Yên nghe thấy thế, thân thể mềm mại hơi chấn động, kinh ngạc nhìn Trương Cường. Nàng không ngờ rằng thiên tử một quốc gia, vào thời khắc nguy hiểm vẫn còn quan tâm tới những nữ tử nhu nhược trong cung, ở cái thời đại mà nữ tử chỉ như tài sản này, chuyện một vị quân vương vào thời khắc nguy nan còn suy xét cho phi tần, đây là chuyện mà Triệu Yên chưa từng ngờ tới. Nhất thời trăm mối ngổn ngang, chỉ cảm thấy mắt hơi mơ hồ, nước mắt rốt cuộc không khống chế được chảy ra. Nàng hơi kinh hãi, vội nâng tay lau nước mắt, vào thời khắc này, nàng không muốn Trương Cường phải lo lắng cho mình.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân quen thuộc truyền tới từ ngoài điện, ba người trong điện đồng loạt căng thẳng, nhìn lên, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi về phía Trương Cường, đó là thống lĩnh cấm vệ Thành Thái!
Trương Cường hồi hộp nhìn Thành Thái thần sắc ngưng trọng, lúc này mới phát giác ra hai vị mỹ nhân cũng đã sớm hồi hộp, hơi rùng mình một cái, cố tình làm ra bộ dáng như không có việc gì, dùng sức vỗ nhẹ lên kiều đồn của Lệ Cơ, nhẹ giọng cười nói: "Được rồi, chuyện nào có nghiêm trọng đến như vậy, hơn nữa, trong tay trẫm còn có tới ba ngàn cấm vệ, Triệu Cao không dám xằng bậy đâu."
Thấy hắn thoải mái, Triệu Yên cũng hơi thả lỏng một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Như vậy thì tốt, may mà bệ hạ tính toán từ trước, đã dời Lý An khỏi Hàm Dương."
Trương Cường lúc này đang lạnh lùng nhìn về phía Thành Thái, trước mắt lịch sử đã không còn là lịch sử như mình đã biết, sự hỗn loạn khiến người ta cảm thấy xa lạ. Để tiếp tục sống sót, mình chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi!
Trong lúc suy nghĩ, Thành Thái đã nhanh chóng tới trước mặt Trương Cường, vẻ mặt nghiêm túc quỳ một gối xuống, giọng khàn khàn nói: "Bệ hạ, Triệu Cao dẫn theo một ngàn thành vệ, đang đi tới cung A Phòng, chỉ sợ là không có ý tốt!"
"Hà!" Triệu Yên cùng Lệ Cơ nghe thấy thế đều không khỏi hoảng sợ hô lên. Nghĩ tới những lời của Trương Cường nói với mình đêm đó, Lệ Cơ lại cảm thấy lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh nhất thời thấm đẫm cả y phục.
Trương Cường nghe thấy thế, quay đầu lại trấn định Triệu Yên cùng Lệ Cơ: "Đừng sợ, trẫm ở đây, tuyệt đối không đế ai làm hại các nàng đâu."
Nói xong, quay lại gật đầu với Thành Thái, nói: "Ngươi nói là Triệu Cao hiện giờ mang theo một ngàn thành vệ, đã tới cung A Phòng rồi?"
Thành Thái nghe thấy thế, lo lắng nói: "Bệ hạ, mạt tướng cảm thấy rằng Triệu Cao lần này đến là không có hảo ý, bệ hạ cần phải đề phòng!"
Trương Cường gật đầu nói: "Bảo những nội thị sẵn sàng nghe phân phó, những người hầu hạ nơi này nếu không có mệnh lệnh của trẫm cũng không được tự tiện tiến vào, nếu không, giết không tha!"
Nói tới đây, hắn lạnh lùng liếc nhìn khoảng sân trống trải trước tẩm điện, nói nhẹ: "Triệu Cao còn chưa lấy được hổ phù điều động 30 vạn đại quân, lão ta tuyệt đối sẽ không động thủ trong tình không cấm vệ đang không nằm trong sự khống chế của lão. Lão đã nhịn nhiều năm như vậy, sẽ không để ý tới mấy ngày ngắn ngủi đâu, các người cứ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không cần quá hồi hộp."
Thành Thái nghe thấy thế, thấy cũng có lý, nhưng vẫn không yên lòng nói: "Bệ hạ, mạt tướng cảm thấy rằng, vẫn nên cấm Triệu Cao tiến cung là tốt nhất..."
Trương Cường nghe thấy thế, lắc đầu nói: "Các ngươi cứ bố trí xong rồi ra ngoài đi, trẫm cứ ở đây tự mình gặp Triệu Cao. Tin tức từ bên Chương Hàm chưa về, trẫm còn chưa thể động thủ. Các người cứ yên tâm, trẫm chẳng lẽ không biết sinh mạng quý giá ra sao? Chuyện không nắm chắc trẫm nhất định sẽ không làm."
Nhìn ánh mắt kiên định của Trương Cường, Thành Thái muốn nói lại thôi, quỳ xuống nói: "Một khi đã như vậy, vi thần sẽ ở lại đây để bảo vệ hoàng thượng, nếu không vi thần thực sự không yên lòng!"
Trương Cường thầm than một tiếng, yên lặng gật đầu, xoay người ngồi lên giường, thở dài một hơi, lẳng lặng chờ Triệu Cao đến.