Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn cười trong lòng: “Chu Hân Mính này quả nhiên không tệ, uống thành đến mức này mà vẫn còn để ý đến lời nói của mình.”
Dựa theo tính toán của Diệp Lăng Phi thì tối thiểu ngày mai Chu Hân Mính mới tỉnh táo lại mà ngẫm nghĩ ý tứ trong lời mình nói. Hắn còn định ngày mai gọi điện cho nàng để nhắc nhở, nhưng xem ra không cần nữa rồi.
- Tôi nói là thành phố Vọng Hải không thiếu chỗ bán nguyên liệu chế tạo boom. Chỉ cần cô có đủ thông minh thì có thể lên mạng tìm tài liệu, nói không chừng có thể chế tạo thành công, không nhất định phải là chuyên gia.
- Tuy là như thế, nhưng cái máy điều khiển phát nổ boom thì anh giải thích thế nào?
Chu Hân Mính hoàn toàn bị Diệp Lăng Phi dẫn dắt nàng nghĩ thế nào là hỏi thế ấy, cho dù không trông cậy Diệp Lăng Phi có thể giúp mình. Chỉ là nàng vẫn hy vọng Diệp Lăng Phi có thể giải thích cho nàng: “Có khi người ở trong nhà chưa rõ mà người ngoài đường đã tỏ. Không chừng tên Diệp Lăng Phi này có thể khiến mình thay đổi một số ý nghĩ.”
Lời nói của Diệp Lăng Phi đã khiến cho Chu Hân Mính nghĩ đến thiết bị điều khiển kích nổ quả boom. Diệp Lăng Phi tỏ ra một dáng vẻ hoàn toàn bình thường nói:
- Thiết bị kích nổ boom gì? Tôi nghe nói đó là boom hẹn giờ, chẳng lẽ quả boom ngày hôm qua không phải là boom hẹn giờ mà là boom kích nổ từ xa sao?
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- Cảnh sát chúng tôi hoài nghi đó là một quả boom được kích nổ từ xa. À, những điều này là cơ mật, anh không được nói cho người khác biết.
- Nếu thật là boom được kích nổ từ xa thì rất có thể kẻ nổ boom đang ở gần đó, bằng không hắn kích nổ kiểu gì được. Về phần điều khiển như thế nào tôi cũng không rõ. Chỉ là tôi nghĩ nó cũng là một loại thiết bị có từ trườn từ trường, vô tiến điện, giống như tín hiệu của điện thoại di động, cô nói có đúng không? Nếu đúng là như vậy, không bằng làm thiết bị nhiễu sóng, như vậy không những có thể khiến quả boom không thể nổ mà còn có thể thuận lợi cho việc gỡ bỏ. Không chừng may mắn còn có thể bắt được kẻ đặt boom kia.
Lời nói của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Hân Mính choáng vàng. Đôi mắt nàng nhìn về biển rộng mênh mông, Diệp Lăng Phi thấy vậy, nắm chặt lấy vai nàng:
- Tại sao cô không nói chuyện, cô đang nghĩ gì vậy?
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi nhắc nhở liền bừng tỉnh trở lại. Nàng vỗ vỗ đầu mình, hưng phấn nói:
- Đúng thế, tại sao tôi lại ngu như vậy, không nghĩ ra chuyện này. Đáng chết, chúng ta đã lãng phí thời gian một ngày. Lần này tôi nhất định sẽ bắt được hắn. Diệp Lăng Phi cảm ơn anh, bây giờ tôi sẽ quay lại cục cảnh sát ngay lập tức.
Nói xong, nàng chạy đến chiếc xe moto, dáng đi có lẽ đã hơi say.
- Cô bé này, thật là nôn nóng.
Diệp Lăng Phi uống cạn chai bia trong tay, bỗng nghe thấy tiếng động cơ nổ máy, quay đầu lại thì đã nhìn thấy Chu Hân Mính chạy xe đi rồi.
- Gây ra tai nạn giao thông là không liên quan tới tôi đó, là do cô uống nhiều quá mà cứ muốn lái xe.
Diệp Lăng Phi đang cười đắc ý, bỗng nhiên khuôn mặt của hắn trở nên tái xanh, hắn sợ hãi vội vàng gọi với theo:
- Này, làm sao có thể như vậy được, tôi trở về kiểu gì đây?
Thế nhưng Chu Hân Minh đã lái xe chạy mất, làm sao nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi buồng bã trong lòng. Không có cách gì gọi Chu Hân Mính quay trở về nữa: “Bây giờ thì tốt rồi, không có xe, mình làm sao mà trở vè đây?”
Cũng may là hắn có mang điện thoại, vội vàng nhấc điện thoại di động lên gọi cho 110.
- Chào ngài, xin hỏi các ngài có phải là cảnh sát tuần tra Hoa Bắc không?
Diệp Lăng Phi cất tiếng hỏi.
- Tiên sinh, có chuyện gì vậy, xin ngài cứ nói.
Nữ nhân viên 110 ở bên kia lễ phép nói.
- Ừm, có chuyện thế này, tôi bị người ta bỏ rơi ở ven biển Hoa Bắc, phiền các cô tới cứu tôi.
--------------------------------------- (remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi được cảnh sát 110 đưa về nhà. Lúc đó đã 12 giờ khuya. Diệp Lăng Phi không muốn đánh thức Trương Vân, nhưng lúc hắn mở cửa phòng nàng vẫn tỉnh lại.
Trương Vân mặc đồ ngủ, tóc tai hơi rối đi ra phòng khách. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, nàng đã cầm dép lê đặt tới trước mặt hắn.
- Diệp tiên sinh, anh ăn chút gì không? Để tôi nấu cho anh.
Diệp Lăng Phi đã uống một bụng bia nên lúc này cảm thấy hơi đói bụng, hắn gật nhẹ đầu nói:
- Cô nấu cho tôi mấy thứ đơn giản thôi.
- Vâng, vậy Diệp tiên sinh chờ một chút.
Trương Vân nhanh chóng tiến vào trong phòng bếp, vài phút sau, nàng đã đem đồ ăn nóng lên. Đây là do nàng đã chuẩn bị từ trước, để Diệp Lăng Phi vừa về đến đã có thể hâm lại ăn.
Diệp Lăng Phi vừa ăn vừa nói:
- Trương Vân, cô ngủ đi, việc dọn dẹp để tôi.
Trương Vân lắc lắc đầu nói:
- Không, tôi không buồn ngủ.
Diệp Lăng Phi không có cách nào, đành để Trương Vân nhìn mình ăn cơm. Bàn tay phải của Trương Vân chống lên gò má, nửa ngủ nủa tỉnh, chỉ là bảy tám phút sau nàng đã nhắm mắt lại.
Diệp Lăng Phi biết rằng Trương Vân lúc ban ngày bận nhiều việc. Phải biết rằng căn phòng này khá lớn, mỗi ngày Trương Vân phải quét dọn nhiều lần nhất định là rất mệt mỏi. Sau khi ăn uống xong xuôi, hắn cũng không đánh thức nàng dậy, mang chén đĩa bỏ vào trong nhà bếp, sau đó trở lại trong phòng ăn, lấy tay khẽ lay lay Trương Vân, nhẹ giọng nói:
- Trương Vân mau về phòng ngủ đi.
Trương Vân vẫn không hề động đây. Diệp Lăng Phi đặt lên trên trán nàng thì thấy nóng rực. Hắn liền ôm nàng vào trong phòng ngủ.
- Cô bị bệnh rồi, đừng thức dậy nữa, mai hãy nghỉ ngơi một ngày đi.
Diệp Lăng Phi đắp cho Trương Vân một cái chăn bông sau đó nói với nàng.
- Diệp tiên sinh, tôi không sao đâu.
Trương Vân định thức dậy rời khỏi giường nhưng lại bị Diệp Lăng Phi ngăn lại. Hắn nói:
- Trương Vân cô đừng động đậy, tôi lấy thuốc cho cô.
Nói xong, Diệp Lăng Phi trở lại phòng ngủ của mình, lấy thuốc hạ sốt. dRót cho Trương Vân một chén nước sôi xong, Diệp Lăng Phi đặt xuống đầu giường củ nàng rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi Trương Vân uống thuốc xong liền trở lại trên giường. Vừa rồi Diệp Lăng Phi đã ôm lấy nàng, hai bàn tay khỏe mạnh đỡ nàng dậy uống thuốc, ánh mắt ân cần nhìn nàng khiến cho Trương Vân cảm thấy thân thể nóng cả lên, giống như có một ngọn lửa cháy trong lòng vậy. Trương Vân không nhịn được đưa một tay vào trong bộ ngực, xoa xoa bóp bóp bộ ngực của mình, cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khoái cảm. Thân thể nàng cuối cùng không nhịn được, bàn tay phỉa len lỏi xuống hạ thân, từng thanh âm rên rỉ phát ra.
Last edited by Tuanff10; 19-10-2016 at 10:37 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Đội cảnh sát hình sự chuyển phương hướng điều tra, từ điều tra những người ngoại tỉnh đến, chuyển sang điều tra trọng điểm tại các cửa hàng sản xuất vật phẩm hóa học. Thuốc nổ TNT người bình thường rất khó mua được, nhưng nếu đổi thành hỏa dược thì đơn giản hơn nhiều. 2 Kg hỏa dược khi nổ uy lực cũng tương đương 250g thuốc nổ TNT, chỗ này cũng đủ thổi bay một tòa nhà.
Cùng lúc đó Chu Hân Mính đề nghị dùng thiết bị điện tử phá sóng, ngăn cản kẻ điều khiển boom. Dựa theo tình huống cảnh sát nắm được thì hai vụ nổ đều dùng điều khiển từ xa, chỉ cần có thể ngăn cản kẻ tình nghi thì có thể thuận lợi phá bom.
Rất nhanh, cảnh sát đã tìm ra manh mối trọng yếu, căn cứ vào lời khai của một chủ tiệm chuyên buôn bán hỏa dược trái phép thì một tuần trước có một người trẻ tuổi tới đây mua 50 Kg hỏa dược, người trẻ tuổi kia nói là dùng cho khai thác mỏ.
Chiếu theo miêu tả của chủ cửa hàng, rất nhanh cảnh sát đã phác thảo được khuôn mặt của kẻ tình nghi, trước khi xác nhận đây là kẻ tình nghi lúc trước, cảnh sát sẽ không công khai.
Sau khi vẽ được khuôn mặt kẻ tình nghi không lâu, cảnh sát lại nhận được điện thoại của kẻ đặt boom, trong điện thoại người này tỏ vẻ thập phần thất vọng đối với thái độ không hợp tác của cảnh sát.
- Hai giờ chiều nay, trung tâm thương mại sẽ có một vụ nổ nữa, đây là cảnh cáo cho việc các người chưa đáp ứng theo yêu cầu của ta, xem ra chỉ khi chứng kiến thương vong các ngươi mới tin lời của ta, đã như vậy chuẩn bị người đi dọn xác đi.
Kẻ đặt boom cúp điện thoại rồi, Mã Cương nhìn đồng hồ, đã 1h chiều, cách lời cảnh cáo chỉ còn 1h nữa.
Mã Cương vội ra lệnh:
- Toàn quân lập tức xuất phát, lập tức phong tỏa trung tâm thương mại, sơ tán tất cả mọi người trong thời gian ngắn nhất, nhanh lên!
Trung tâm thương mại Thượng Hải là một tòa nhà lớn, mỗi ngày dòng người qua lại rất đông, một khi phát sinh nổ mạnh sẽ gây ra hậu quả cực kì nghiêm trọng. Cảnh sát rất coi trọng việc này, hơn mười cỗ xe cảnh sát hú còi lao tới, phong tỏa hoàn toàn trung tâm thương mại, nhân viên trung tâm bắt đầu được sơ tán, cùng lúc đó, Thành ủy Vọng Hải cũng thể hiện thái độ hết sức coi trọng vụ việc này. Phó thị trưởng Chu Hồng Sâm tự mình đi tới hiện trường, Vọng Hải liên tục phát sinh những vụ nổ lớn khiến cho cục cảnh sát phải chịu sức ép rất lớn từ phía chính phủ, yêu cầu trong một tuần phải phá được vụ án này.
Không khí ở trung tâm thương mại vô cùng khẩn trương, các thiết bị quấy nhiễu tín hiệu được nhanh chóng vận chuyển đến trung tâm, các thiết bị này có khả năng quấy nhiễu tín hiệu trong phạm vi 500m.
- Tình hình sao rồi?
Chu Hồng Sâm vừa đến nơi vội hỏi cục trưởng cục cảnh sát Triệu Thiên Khiếu.
Triệu Thiên Khiếu lập tức thuật lại tình huống một cách ngắn gọn. Hắn nói cho Chu phó thị trưởng, trước mắt đại bộ phận dân chúng trong trung tâm đã được sơ tán, nhưng vẫn còn một số người kẹt ở trong trung tâm. Chuyên gia bom mìn cùng đội cảnh sát hình sự đã tiến vào tòa nhà trung tâm để kiểm tra các đồ vật khả nghi. Cuối cùng, hắn nói Chu Hân Mính đã quyết liệt đòi tiến vào trong tòa nhà.
Chu Hồng Sâm hiểu rõ tính cách của con gái mình, mong ước của Chu Hân Mính là trở thành một cảnh sát, ngay cả mình cũng không có biện pháp ngăn cản, nếu không với quyền lực phó thị trưởng của hắn, muốn an bài Chu Hân Mính tiến vào một đơn vị chính phủ khác là một việc rất dễ dàng. Chu Hồng Sâm khoát tay nói:
- Cho nó vào.
Triệu Thiên Khiêu vội nói:
- Phó thị trưởng yên tâm, tôi đã dặn dò đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mã Cương bảo vệ Hân Mính, một khi có điều gì khác lạ lập tức đưa Hân Mính ra ngoài.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Chu Hồng Sâm cũng chỉ gật nhẹ đầu, cũng không biểu lộ quá nhiều tình cảm.
Do các thiết bị quấy nhiễu tín hiệu, không thể thông qua bộ đàm để liên lạc, chỉ có thể thông qua những phưong thức nguyên thủy nhất để tiến hành liên lạc, Triệu Thiên Khiếu thông qua loa ở hiện trường chỉ huy.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Một người trẻ tuổi đeo kính đứng cách trung tâm thương mại khoảng 400m, tay phải hắn cầm một cái điều khiển từ xa liên tục ấn ấn cái nút, không hề có chuyện gì xảy ra, người trẻ tuổi cau mày, xoay người lại, đi nhanh về hướng ven đường.
Mới tới ven đường, người trẻ tuổi định gọi taxi thì một nam nhâm khác cúi đầu đi tới đụng phải hắn, làm hắn ngã xuống đất.
- Con mẹ nó, mày mù à?
Người trẻ tuổi đứng dậy vừa nhìn mặt đất tìm cái điều khiển điện tử, vừa chửi.
- A, ta thật sự không nhìn thấy ngươi.
Người đụng phải hắn cười xấu xa nói, đoạn cúi xuống nhặt cái điều khiển rơi ở cạnh chân hắn lên.
- Ngươi đang tìm vật này à?
- Đưa đây.
Người trẻ tuổi vội vàng đoạt lấy, thật không ngờ người kia đột nhiên nhảy lên đá một cước vào bụng hắn, khiến hắn lại ngã ra mặt đất. Người trẻ tuổi ôm lấy bụng lăn lộn trên mặt đất.
- Khốn kiếp, xe của ta ngươi cũng dám cho nổ, ngươi nói xem ngươi có đáng chết không.
Người kia hung hăng dẫm chân lên ngực người trẻ tuổi, mắt lộ hung quang:
- Nếu không phải ở Trung Quốc thì mày chết với tao!
Người này chính là Diệp Lăng Phi, hắn đã thông qua hệ thống cảnh sát biết được tướng mạo kẻ tình nghi, hắn tin tưởng kẻ này nhất định sẽ đứng gần hiện trường vụ án tiến hành kích nổ nên hắn mới chờ ở đây.
Diệp Lăng Phi cầm điều khiển từ xa, chân dùng lực vỡ xương ngực người trẻ tuổi, hắn hét thảm một tiếng, đau quá mà ngất đi. Diệp Lăng Phi ném điều khiển từ xa bên cạnh người trẻ tuổi, gọi cho 110:
- Chào ông, tôi muốn báo án, ở vỉa hè gần trung tâm thương mại có một người trẻ tuổi cầm một chiếc điều khiển từ xa trông rất khả nghi, rất có thể chính là kẻ gây ra các vụ nổ, hy vọng các ông mau chóng đến đây.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, nhìn người trẻ tuổi đã ngất đi nói:
- Xin lỗi, ai bảo mày cho nổ xe của tao, vốn tao cũng không muốn nhúng tay vào việc này, cũng tại mày không may, gặp phải tao…
Trong trung tâm thương mại đã gỡ bỏ thành công chất nổ, và đã được các chuyên gia phá mìn mang ra khỏi trung tâm, rốt cuộc mọi người bỏ được tảng đá trong lòng xuống. Khi mọi người đang chúc mừng đã ngăn cản thành công vụ nổ này thì nghe được tin từ đường dây 110, biết kẻ tình nghi đang được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện trung tâm thành phố. Tin tốt bay đến dồn dập, nếu có thể xác định được người trẻ tuổi kia chính là kẻ tình nghi thì vụ án lớn nhất Vọng Hải sẽ được phá, vì vậy đội cảnh sát hình sự vội vàng đến trung tâm thành phố.
Ngay trong buổi tối, TV thành phố Vọng Hải đã đưa tin toàn bộ quá trình phá án và bắt giữ kẻ phạm tội trong vụ trọng án 718, danh tính của kẻ phạm tội cũng nhanh chóng được điều tra. Triệu Tiểu Thiên, nam, 24 tuổi, tốt nghiệp đại học Hóa học chuyên nghiệp Thượng Hải. vì hắn và bạn gái chia tay nên nảy sinh tâm lý trả thù xã hội, với kiến thức và tài liệu đã nghiên cứu chế tạo bom điều khiển từ xa, liên tục hai vụ nổ và vụ nổ bất thành ở trung tâm thương mại đều là do hắn gây ra.
Bởi vì vụ trọng án đã được phá nên cả đội cảnh sát hình sự đều được khen ngợi, nhất là Chu Hân Mính vì có vai trò quan trọng trong việc phá vụ án nên đã được khen thưởng tăng liền hai cấp.
Last edited by Tuanff10; 17-10-2016 at 02:35 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi lười nhác đi ra khỏi thang máy, ngáp mấy cái liền. Đêm qua hắn lại chơi đến gần sáng, hắn và tên ‘Đừng chọc ta’ kia càng chơi càng ăn ý, nếu như không phải Diệp Lăng Phi thật sự không chịu nổi thì rất có thể sẽ đánh bài cả đêm.
- Chào trưởng phòng.
Vừa lúc Lý Khả Hân cầm một số hợp đồng mới kí kết đi qua, liền lên tiếng chào hỏi. Lần này, ngược lại làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây, Lý Khả Hân lại chào hỏi khi gặp mình.”
Lý Khả Hân nhìn vẻ mặt sững sờ của Diệp Lăng Phi không khỏi cười thầm, nghĩ: “Người này thật buồn cười, mình chỉ chào hỏi như vậy mà cũng ngẩn người.”
Thật ra là nàng không ý thức được, khi trước Diệp Lăng Phi đã quen với hình ảnh luôn luôn lạnh lùng của nàng, đột nhiên nàng lại có chút nhiệt tình như vậy, hắn không kịp thích ứng.
- Trưởng phòng, trong lúc này có một số hợp đồng cần anh kí tên.
Lý Khả Hân đưa mấy hợp đồng cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi theo bản năng cầm lấy hợp đồng, lại có chút hồ đồ muốn sờ trán Lý Khả Hân, Lý Khả Hân vội lui về phía sau, gò má ửng đỏ, nói:
- Trưởng phòng, anh muốn làm gì?
Lý Khả Hân còn nhớ rõ chuyện lần trước thân mật trong xe cùng Diệp Lăng Phi, sau chuyện đó, nàng đang có mâu thuẫn trong tâm lý đối với Diệp Lăng Phi, không biết nên đối mặt Diệp Lăng Phi như thế nào.
Diệp Lăng Phi lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xấu hổ cười nói:
- Tôi chỉ muốn xem cô có phải bị sốt hay không thôi, tôi cảm giác hôm nay cô có vẻ là lạ.
Hắn cầm bút Lý Khả Hân đưa tới nhanh chóng ký tên lên hợp đồng. Khi đưa hợp đồng cho Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:
- Tối nay chúng ta gặp nhau nhé?
Vẻ mặt Lý Khả Hân trắng bệch liếc nhìn Diệp Lăng Phi, hung hăng nói:
- Không đi.
Nói xong, xoay người đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Ài, không ngờ mình anh tuấn tiêu sái thế này cũng bị người ta cự tuyệt.
Diệp Lăng Phi có chút ‘tự sướng' thầm nói ở sau lưng Lý Khả Hân, không ngờ Lý Khả Hân nghe được câu này, phì cười một tiếng, nhưng chân cũng không dừng bước, đi vào đại sảnh.
Sau khi Diệp Lăng Phi trở về văn phòng không lâu, Lý Khả Hân nhắn một tin nhắn cho Diệp Lăng Phi:
“Trưởng phòng, tôi không thích loại người phong lưu như anh.”
- Tôi mà phong lưu á?
Diệp Lăng Phi lắc đầu thầm nghĩ: “Nếu như, mình thật sự phong lưu như vậy, chỉ sợ bên cạnh mình đã có vài trăm nữ nhân rồi.”
Hắn không để tâm đến tin nhắn này nữa, mở máy tính ra theo thói quen, lên mạng xem tin tức. Còn chưa xem được hết mấy tin tức trên mạng, điện thoại văn phòng reo lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên xem, thì ra là tổng tài Trương Tiếu Thiên của tập đoàn Tân Á tự mình gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu, hắn và Trương Tiếu Thiên này cũng không có nhiều giao tình, từ sau khi hắn đi vào tập đoàn Tân Á, đã không có gặp mặt Trương Tiếu Thiên, sao Trương Tiếu Thiên lại gọi tới?
- Trương tổng tài, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ha ha, không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem cậu cảm thấy thế nào ở tập đoàn Tân Á.
Trương Tiếu Thiên rất khách khí đối với Diệp Lăng Phi, không hề giống thái độ hắn nói chuyện với cấp dưới. Đối với chuyện này, Diệp Lăng Phi không thấy bất ngờ.
- Rất tốt.
Diệp Lăng Phi trả lời.
- Vậy là tốt rồi.
Trương Tiếu Thiên cười nói:
- Tôi sợ sắp xếp không tốt cho cậu, thì lão thủ trưởng sẽ trách tội tôi mất. Cậu đã nói rất tốt, vậy tôi cũng an tâm. À, tôi quên nói, lão thủ trưởng ngày mai sẽ tới Vọng Hải, lần này đi với tư cách cá nhân thôi, ý của lão thủ trưởng là mọi người gặp nhau tâm sự, lão thủ trưởng cố ý nhắc tới cậu, hy vọng cậu nhất định phải tới.
- Ngày mai à, không có vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi sau khi cúp điện thoại, hai tay chống cằm, trong lòng nghĩ thầm: “Ông già này có mục đích gì đây?”
Nghĩ đến ông già tính tình bướng bỉnh này, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy đau đầu. Diệp Lăng Phi từ trước tới giờ chỉ sợ hai người, một người chính là người cha đã qua đời của mình, một người khác chính là người đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Trung Ương – ông già này.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Suy nghĩ miên man, Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới chuyện cũ.
Đó là hai năm trước, tại một nước nhỏ ở châu Phi, đang có một cuộc bạo loạn. Người khởi xướng cuộc bạo loạn này chính là Diệp Lăng Phi. Vì vậy mà không những nền kinh tế nhà nước suy giảm nghiêm trọng, mà ngay cả vũ khí quân chính phủ có trong tay cũng đều là vũ khí từ những thập niên 40,50. Hết lần này tới lần khác tổ chức võ trang phản chính phủ liên lạc với tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha, dùng hai triệu đô la mua một lô vũ khí. Diệp Lăng Phi cân nhắc rất lâu mới đồng ý vụ giao dịch này. Nhưng kèm theo một điều kiện là muốn tổ chức võ trang phản chính phủ sau khi cướp chính quyền thành công, sẽ để cả nước trở thành một nơi tập kết hàng, và bảo trợ thành viên của tổ chức Lang Nha một cách vô điều kiện.
Tổ chức võ trang phản chính phủ đồng ý điều kiện này, vì vậy, Diệp Lăng Phi tự mình áp tải một lô vũ khí giá trị tới ba triệu đô la đến nước này, trong đó có cả súng trường AK-47, súng máy M134, súng phóng Rocket của Mỹ và nhiều loại vũ khí khác. Có vũ khí hiện đại trợ giúp, tổ chức võ trang phản chính phủ rất nhanh chiếm được thủ đô. Khi ấy, thượng tướng Bành Nguyên mang theo một đoàn người đến nước này hữu nghị, cũng bị tổ chức võ trang phản chính phủ bắt lại. Lúc đó Diệp Lăng Phi xuất hiện, hắn giải thích với thủ lĩnh tổ chức võ trang phản chính phủ đây là nhân viên Trung Quốc nên muốn thủ lĩnh đó phóng thích họ.
Thủ lĩnh tổ chức này đương nhiên biết Trung Quốc, cũng hiểu địa vị Trung Quốc trên trường quốc tế . Chỉ là sợ một khi thả những này người về Trung Quốc, tổ chức võ trang phản chính phủ sẽ mất lợi thế.
- Nếu như mày không thả những người Trung Quốc này, tao sẽ tiêu diệt bọn mày.
Diệp Lăng Phi uy hiếp:
Tao có thể nâng tụi mày lên thì cũng có thể đạp tụi mày xuống. Tổ chức Lang Nha sẽ không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt bọn mày. Thủ lĩnh tổ chức võ trang phản chính phủ đương nhiên biết rõ lợi hại của tổ chức Lang Nha, bọn họ cũng không có gan đắc tội tới tổ chức Lang Nha.
Bởi vậy, tổ chức võ trang phản chính phủ đã thả ra tất cả người Trung Quốc đang giam giữ, mà Diệp Lăng Phi cũng quen biết cùng thượng tướng Bành Nguyên. Bành Nguyên thượng tướng đã thể phong độ lâm nguy bất loạn (Gặp nguy hiểm mà không loạn) đã hoàn toàn thuyết phục Diệp Lăng Phi, thế nên Diệp Lăng Phi đối thượng tướng Bành Nguyên trong lòng sinh ra sự kính sợ.
“Ông ta đến đây thật sao? Chẳng lẽ lần này đến vì mình?” Diệp Lăng Phi trở lại hiện thức, phỏng đoán mục đích thực sự thượng tướng Bành Nguyên đến Thượng Hải lần này.
Diệp Lăng Phi nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra Bành Nguyên đến Vọng Hải vì cái gì, bất kể nói thế nào, mình có thể vào tập đoàn Tân Á, là nhờ có Bành Nguyên sắp xếp. Nếu như không có Bành Nguyên trợ giúp, chỉ sợ mình hiện tại đã bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, vừa nghĩ tới cảnh sát hình sự quốc tế, Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến cô gái cảnh sát kia thề phải diệt trừ tổ chức Lang Nha, không biết cô ta sao rồi, có còn cố gắng điều tra tổ chức Lang Nha nữa hay không.
Tổ chức Lang Nha là một thần thoại, là một kỳ tích do người phương Đông sáng lập. Tôn chỉ của tổ chức Lang Nha chính là lấy tiền làm mục đích cao nhất, vì tiền không từ thủ đoạn. Nhưng nếu có người dám động đến tổ chức Lang Nha, cũng sẽ bị tổ chức Lang Nha điên cuồng trả thù.
"Mình không còn là Satan, mình là Diệp Lăng Phi." Diệp Lăng Phi trong nội tâm thầm nói: "Satan đã chết rồi!"
Last edited by Tuanff10; 19-10-2016 at 10:38 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Một chiếc Audi A6 màu đen dừng ở trước cửa khách sạn, hai gã đặc công xuống xe trước, theo sát một ông già tóc hoa râm xuống xe. Ông già năm nay đã gần 70 tuổi, tuy mái tóc đã hoa râm nhưng động tác xuống xe gọn gàng, không có vẻ gì tuổi già sức yếu, nhất là ánh mắt sắc bến của ông ta. Ông ta vừa xuống xe, hai đặc công lập tức hộ tống ông ta vào khách sạn quốc tế, mà cỗ xe Audi A6 cũng đi khỏi khách sạn quốc tế.
Ông ta đi lên một phòng trên tầng 2 khách sạn , ở trong phòng, tổng giám đốc tập đoàn Tân Á - Trương Tiếu Thiên, tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thế Kỷ - Bạch Cảnh Sùng cùng với con gái Bạch Cảnh Sùng là Bạch Tình Đình đã đợi ở đó. Ông già này vừa xuất hiện, Trương Tiếu Thiên và Bạch Cảnh Sùng cùng chạy lên, hai người một trái một phải, nắm tay ông già, thân mật nói:
- Lão thủ trưởng, cuối cùng ngài đã đến.
Ông già này chính là thượng tướng Bành Nguyên, đang đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân ủy. Bành Nguyên híp mắt, đánh giá hai thủ hạ cũ của mình, gật đầu nói:
- Ừ, khá lắm, còn có một chút khí chất quân nhân .
Trương Tiếu Thiên cười nói:
- Lão thủ thưởng, ngài nói gì vậy, chỉ cần đã làm lính một ngày, thì phải có bộ dáng quân nhân chứ. Những năm nay mỗi ngày tôi vẫn kiên trì tập chống đẩy - hít đất, chỉ cần có thời gian, liền chống đẩy hai mươi cái. Chỉ có điều không thể so với năm đó, nhớ năm đó, tôi làm một hơi một hai trăm cái cũng không có vấn đề gì.
Bên kia Bạch Cảnh Sùng cũng cười nói:
- Đúng vậy, lão thủ trưởng, chúng ta là người đã từng đi lính há có thể quên được, nhất là được làm thủ hạ của lão thủ trưởng, càng không thể làm mất mặt lão thủ trưởng .
Bành Nguyên được hai người đưa đến ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa, hai người mới đều tự trở lại chỗ ngồi. Bành Nguyên thoả mãn gật đầu nói:
- Ừ, vậy mới đúng là một quân nhân.
Bạch Cảnh Sùng hướng sang bên người Bành Nguyên nói:
- Lão thủ trưởng, đây là con gái của tôi - Bạch Tình Đình.
- Chào Bành gia gia.
Bạch Tình Đình đã được cha dặn dò, nhất định phải tôn kính lão thủ trưởng của mình. Bạch Tình Đình nào dám không nghe lời, thu liễm ngữ khí lúc bình thường, biểu hiện ra là một cô gái ngoan hiền, ngọt ngào chào Bành Nguyên.
- Ừ, đã lớn rồi.
Bành Nguyên nhìn Bạch Tình Đình, khẽ gật đầu nói:
- Thật sự là năm tháng không buông tha con người, mới đó mà con gái Cảnh Sùng đã lớn như vậy.
Rồi ông ta chuyển sang Trương Tiếu Thiên nói:
- Ta nhớ cậu cũng có một đứa con gái, sao hôm nay không đưa tới?
Trương Tiếu Thiên vội vàng giải thích:
- Lão thủ trưởng, ngài không biết, ngọc nhi hiện tại còn đang du học ở nước ngoài, chắc là sang năm sẽ học xong, tôi tính cho con bé trở về quản lý công ty của tôi.
- Ừ, ra nước ngoài du học cũng tốt, sau khi trở về, có thể đền đáp tổ quốc . Nhưng ta nhắc nhở cậu, không cho phép con gái tìm bạn trai nước ngoài, nếu không, khi con gái của cậu kết hôn, ta sẽ không tham dự đâu.
Bành Nguyên hay nói đùa khiến cho mọi người cười to một hồi, Trương Tiếu Thiên cười nói:
- Lão thủ trưởng , ngài cứ yên tâm đi, không chỉ ngài, tôi cũng không đồng ý. Người Trung Quốc không tìm, tìm người Tây Dương làm gì, nếu như vậy, không cần ngài nói, tôi liền tự mình áp tải con gái về Trung Quốc, cho nó cả đời không lấy chồng còn hơn.
Bạch Tình Đình cũng cười theo, chỉ là trong nội tâm nàng cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ: “Giờ đã là năm nào rồi mà còn quan điểm này nữa. Tìm người ngoại quốc thì sao chứ, nếu như hai người thật tình yêu thương, sao lại không được.”
Tuy nàng nghĩ là như vậy, nhưng nghĩ tới người ngoại quốc dáng người cao to, mắt xanh mũi lõ, trong lòng nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
Bành Nguyên cười dò xét hai thủ hạ, trong ánh mắt toát ra vẻ ân cần hỏi:
- Các cậu hiện giờ kinh doanh tốt chứ?
Trương Tiếu Thiên nói trước:
- Lão thủ trưởng, công ty của tôi hiện giờ kinh doanh rất tốt, ngoại trừ chuyên môn sản xuất sản phẩm cho quân đội, trước mắt cũng sản xuất sản phẩm cơ giới dân dụng, cách đây không lâu tôi sang Đức, cùng công ty BAW hợp tác đầu tư, làm thêm một hạng mục.
- Ừ, rất tốt. Như vậy, ta cũng an tâm. Cảnh Sùng, cậu thì sao?
Bành Nguyên hỏi.
Bạch Cảnh Sùng vội vàng nói:
- Lão thủ trưởng, tập đoàn của tôi cũng không tồi. Mấy năm nay bất động sản cũng khá tốt, ở phương diện bất động sản tôi cũng buôn bán lời một ít tiền, ngoại trừ bất động sản, công ty của tôi ở phương diện bách hóa, cơ giới cũng có thu hoạch.
- Như vậy là tốt rồi, ta hy vọng hai cậu có thể giúp đỡ nhau, nói thế nào cũng đều là thủ hạ của ta, dù không còn là quân nhân , nhưng tình cảm cũng không nên quên đi.
Bành Nguyên nói:
- Hiện tại ta còn đang ở trong quân đội, cũng không giúp được các cậu, phải dựa vào chính mình. Đương nhiên, nếu có khó khăn, cũng có thể tìm ta, xem ta có thể giúp đỡ hay không.
Trong lòng hai người Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên đều hiểu, lão thủ trưởng nói vậy là cho bọn họ một lời hứa, nếu quả thật gặp chuyện khó khăn, lão thủ trưởng nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Bành Nguyên là ai? Chính là quan chức cấp cao, chỉ cần ông ta nói một câu, sự tình khó khăn mấy cũng có cách giải quyết. Nói như thế, nhưng Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên cũng hiểu, không phải chuyện gì cũng phiền đến lão thủ trưởng .
- Cái này nói sau!
Bạch Cảnh Sùng hỏi:
- Lão thủ trưởng, ngài xem chúng ta có nên gọi thức ăn lên không? Hai anh em chúng tôi vừa rồi đã đặt món ăn, tất cả đều là món ăn lão thủ trưởng thích.
Bành Nguyên lắc đầu nói:
- Tạm thời đợi một chút, còn có một người chưa tới.
Bạch Cảnh Sùng trong nội tâm không rõ, thầm nghĩ: “Còn có người chưa tới? Tại Thượng Hải thì chỉ có mình với Trương Tiếu Thiên hai người, sao còn có người chưa tới.”
Ông ta thấy biểu hiện của Bành Nguyên, tựa hồ người này rất trọng yếu.
Bạch Cảnh Sùng không biết, nhưng Trương Tiếu Thiên biết. Lúc trước chính là Bành Nguyên tự mình gọi điện thoại cho Trương Tiếu Thiên, muốn Trương Tiếu Thiên sắp xếp Diệp Lăng Phi, hơn nữa dặn dò Trương Tiếu Thiên nhất định phải chiếu cố tốt Diệp Lăng Phi. Nếu như Diệp Lăng Phi mang đến phiền toái gì cho tập đoàn Tân Á, thì lập tức thông báo cho Bành Nguyên, Bành Nguyên sẽ đích thân xử lý.
Từ điểm đó, Trương Tiếu Thiên cũng hiểu rõ Diệp Lăng Phi này có thể có quan hệ không tầm thường với Bành Nguyên, người bình thường làm sao có thể khiến Bành Nguyên coi trọng như thế? Bành Nguyên nhờ Trương Tiếu Thiên, đó là để mắt tới Trương Tiếu Thiên. Trong nội tâm Trương Tiếu Thiên nghĩ như vậy, sắp xếp cho Diệp Lăng Phi làm quản lí phòng thị trường. Dù sao cái chức vị này cũng chỉ là râu ria, nhưng lại là chức vị thoải mái. Nói thế nào thì phòng thị trường cần có quản lí, hơn nữa tập đoàn Tân Á rất ổn định, bởi vậy sắp xếp một quản lí ở phòng thị trường, cũng không có gì phải lo lắng.
Trương Tiếu Thiên nghe thấy liền nói:
- Lão thủ trưởng , hôm qua tôi đã nói với Diệp Phi, hắn cũng nói sẽ tới, giờ chưa tới, có thể là do tắc đường. Giờ tôi gọi điện thoại cho Diệp Phi, xem cậu ta đang ở đâu.
Khi Trương Tiếu Thiên vừa lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi, thì cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Lăng Phi mặc bộ quần áo bình thường đi vào. Hắn mới vừa xuất hiện, liền đem chai rượu xái Bắc Kinh trong tay giơ ra, cười ha ha nói:
- Ông già, đây chính là rượu Bắc Kinh chính tông 60 độ, chúng ta cùng uống một trận nào!
Vừa nghe lời này, Bạch Cảnh Sùng cùng Trương Tiếu Thiên cơ hồ ngã ngửa, dám gọi là ông già, lại muốn đem rượu 5 đồng một cân cho lão thủ trưởng uống. Bọn họ thực hoài nghi có phải là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, sao lại có người lớn gan như vậy, đây không phải là muốn chết sao?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Bành Nguyên híp mắt, nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay Diệp Lăng Phi, cười ha ha nói:
- Người trẻ tuổi, ta đã kiêng rượu, xem ra bình rượu này, chỉ có cậu được hưởng.
Diệp Lăng Phi đem rượu đặt trên bàn, ngồi đối diện Bành nguyên, miệng cười toe toét nói:
- Ông già, tôi còn tưởng rằng hôm nay có thể sảng khoái một phen.
- Xem ra chúng ta không có cơ hội.
Bành nguyên có chút tiếc nuối nói:
- Năm tháng không buông tha người nào, nếu như ta trẻ lại mười mấy tuổi, ta nhất định cùng cậu không say không về.
Bành nguyên nói ra những lời này, bỗng nhiên lại cười nói:
- Chỉ có điều Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mấy lão già này cũng nên để vị trí cho người trẻ tuổi, tốt lắm không nói nhiều nữa, đến đây, ta giới thiệu cho cậu hai thuộc hạ cũ của ta.
Trương Tiếu Thiên tự nhiên không cần giới thiệu, Diệp Lăng Phi đương nhiên đã biết. Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thế Kỷ - Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi cũng đã được nghe nói, nhưng chưa gặp mặt, hôm nay tính là lần đầu tiên gặp gỡ. Diệp Lăng Phi chào hỏi Bạch Cảnh Sùng một tiếng, rồi đưa mắt nhìn sang Bạch Tình Đình đang trừng mắt nhìn hắn .
- Ừm, còn đây là ...
Bành Nguyên còn chưa giới thiệu xong, Diệp Lăng Phi đã nói:
- Ông già, tôi biết cô ấy, hơn nữa đã gặp cô ta rồi.
- A, hay đấy.
Bành Nguyên hào hứng, vừa cười vừa nói:
- Người trẻ tuổi, nói nghe một chút.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt có chút khó xử, nói quanh co:
- Cái này... Cái này hay là không nói thì hơn.
Làm thế, Bành Nguyên càng cảm thấy hứng thú muốn biết bọn họ có quan hệ gì. Không chỉ có Bành Nguyên, mà ngay cả hai người Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên cũng biểu hiện rất hứng thú. Bạch Cảnh Sùng tuy là cha Bạch Tình Đình, nhưng vì công tác rất bận rộn, nên cũng không quan tâm nhiều đến sinh hoạt cá nhân của con gái bảo bối. An bài Bạch Tình Đình tiến vào tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, vốn Bạch Cảnh Sùng muốn con gái rèn luyện trong tập đoàn vài năm, sau đó tiếp quản tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Ông ta cảm thấy mình đã già, ý thức được mình cần bồi dưỡng người nối nghiệp. Nhưng qua một năm Bạch Tình Đình rèn luyện ở tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, Bạch Cảnh Sùng cho rằng con gái không thích hợp quản lí tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, ông ta đang tìm kiếm người kế thừa sự nghiệp của mình. Có thể trở thành con rể Bạch gia, tiếp quản tập đoàn quốc tế Thế Kỷ cũng là một lựa chọn tốt. Bạch Cảnh Sùng đã bắt tay vào xem xét đối tượng thích hợp cho con gái, nhưng Bạch Cảnh Sùng vừa nhắc tới chuyện này, Bạch Tình Đình kiên quyết cự tuyệt. Bạch Cảnh Sùng không có biện pháp nào, ông không thể bắt buộc con gái của mình lấy người mà nó không yêu thương.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Mặt Bạch Tình Đình trắng bệch liếc Diệp Lăng Phi, có trưởng bối ở đây, không tiện nói, chỉ dám lầm bầm trong miệng, bất mãn nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “Tên lưu manh đáng chết, ta muốn xem trong mồm chó của ngươi có thể mọc ra ngà gì?”
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Ông già, chuyện này cũng rất là kịch tính. Khi ngày đầu tiên tôi đến Tân Á đã bị đụng xe. Đương nhiên, là tôi không cẩn thận đụng phải xe người ta.
Bạch Tình Đình vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói mình đụng phải xe Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ, Diệp Lăng Phi sẽ nói như thế.
“Hừ, coi như ngươi thức thời, từ nay về sau ta sẽ ít tìm ngươi làm phiền.”Bạch Tình Đình vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi nói thêm:
- Chỉ có điều, tôi chỉ gọi là tiểu thư, cô ấy đã cho là tôi vũ nhục cô ấy, đây chính là nỗi oan thấu trời. Lần đầu tiên tôi trông thấy cô ấy đã bị mỹ mạo cô ấy hấp dẫn, giật nảy mình, làm sao lại vũ nhục nữ thần trong lòng của tôi.
- Ừ, Tình Đình, nếu thật là như vậy, thì là con không đúng.
Bạch Cảnh Sùng gật đầu phụ họa lời Diệp Lăng Phi:
- Tiểu thư chỉ là một loại lễ nghi xưng hô thường dùng, con cũng không nên nói cậu ta như vậy.
- Ba ba, con không có.
Bạch Tình Đình vừa nghe, thầm nghĩ: “Lời này, sao đến miệng tên lưu manh này lại biến đổi như vậy, rõ ràng hắn nói những lời tiếp theo còn vũ nhục mình, mà hắn lại không có nói ra." Bạch Tình Đình hung hăng trừng mắt Diệp Lăng Phi, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói:
- Ba ba, ngày đó thật sự là hắn gọi con là tiểu thư.
- Tôi biết ngày đó là tôi không đúng. Tôi vừa về nước, không hiểu được lễ tiết trong nước, nên gọi cô là tiểu thư, nhưng cô cũng không nên báo cảnh sát bắt tôi. Tôi ở cục cảnh sát bị thẩm vấn hơn ba giờ, mà còn vị cảnh sát Chu gì gì đó là bạn cô cùng với cô bày mưu tính kế, khiến tôi gặp phiền toái nữa.
- Anh nói bậy.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận đến nhịn không được, mặt nàng đỏ bừng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu lên, ngực phập phồng. Nắm chặt bàn tay trắng như phấn, thở phì phì nói:
- Anh đừng có khinh người quá đáng, tôi không có làm chuyện loại này, không có làm.
- Đừng giận, đừng giận, thôi, thôi, cứ cho là tôi nói sai rồi đi.
Diệp Lăng Phi thấy tình thế không ổn, vội vàng rụt đầu lại, chuyển hướng sang bên Bành Nguyên nói:
- Ông già, chúng ta ăn cơm đi, tôi vì tới gặp ông, mà cơm cũng chưa ăn đây.
Bành Nguyên gật đầu nói:
- Cũng tốt, ta cũng có chút đói rồi.
Hai người Trương Tiếu Thiên, Bạch Cảnh Sùng vội vàng gọi người mang thức ăn lên, mà Bạch Tình Đình thấy không nói lại Diệp Lăng Phi, tức giận vụng trộm duỗi chân phải ra, cố ý dùng gót giày cao gót giẫm chân Diệp Lăng Phi. Hai người vốn là ngồi gần nhau, Diệp Lăng Phi cũng không biết. Đột nhiên, cảm giác bàn chân tê rần, không khỏi nhăn nhó, nghiêng đầu nhìn, trông thấy Bạch Tình Đình xấu xa cười thầm.
“Tiểu nha đầu, dám chơi xấu ta à!” Diệp Lăng Phi hiểu rõ trong lòng, hắn cắn răng, cau mày, cố nén đau đớn. Bên kia Bành Nguyên phát hiện vẻ mặt Diệp Lăng Phi không tốt, ân cần hỏi:
- Cậu nhóc, làm sao vậy?
- Không có... không có việc gì.
Diệp Lăng Phi cố gắng cố nặn ra vẻ tươi cười, nhưng cười còn khó coi hơn so với khóc.
- Chân tôi không biết vì sao đột nhiên bị đau, để tôi nhìn xem.
Nói xong, khom lưng cúi xuống. Bạch Tình Đình vội vàng co lại chân, không nghĩ đến động tác Diệp Lăng Phi cực nhanh, thoáng cái nắm cổ chân Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đi một đôi giày cao gót, trên thì đi một đôi tất chân màu trắng. Diệp Lăng Phi bắt lấy cổ chân Bạch Tình Đình, hai ngón tay phải dùng sức, bóp mắt cá chân Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng đau đến nhăn trán lại. Trong lòng mắng thầm: “Tên lưu manh đáng chết, dám dùng thủ đoạn này trả thù”.
Nàng biểu lộ như vậy cũng bị Bạch Cảnh Sùng nhìn ra, vì vậy ân cần hỏi:
- Tình đình, con không thoải mái à?
- Không có... không có việc gì, chân con cũng có chút đau nhức.
Nói xong cũng khom người xuống.
Ba người nhìn nhau, đều cười cười hiểu ý. Ai chẳng biết hai người trẻ tuổi kia đang ngấm ngầm làm chuyệ gì đó.
Bạch Tình Đình khẽ cúi người, nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy chân mình, nàng vừa thẹn vừa giận, duỗi tay phải hướng tới tay phải Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không chịu yếu thế, trở tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình vuốt ve. Bạch Tình Đình thấy chính tay phải mình bị nắm, tay trái cũng vươn ra. Diệp Lăng Phi cũng duỗi tay trái ra, lại bắt lấy tay trái Bạch Tình Đình.
Vốn gầm bàn không gian cũng nhỏ, hai người lại nắm tay nhau. Bạch Tình Đình lôi kéo, Diệp Lăng Phi cũng kéo lại, khuôn mặt Bạch Tình Đình nghiêng về phía Diệp Lăng Phi, trong tích tắc, môi hai người chạm vào nhau.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10