Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Cảnh tượng biến mất, một chuỗi hình ảnh khác nối tiếp xuất hiện.
Một cô gái, mặc lễ phục hoa lệ mà không mất đi vẻ thanh lịch, trong sự chúc mùng của mọi người, tưng bừng tổ chức sinh nhật. Đủ loại quả tặng quý báu với đủ loại kiểu dáng, tranh nhau khoe sắc, bày đầy đất, nhưng trong số đó không có thứ mà nàng rất muốn.
- Điên hạ!
Một cung nữ xuất hiện trước cửa phòng, thở dốc nói:
- Bệ hạ người... Người...
- Lại không tới được sao? Lần này lại là lý do gì đây?
Vẻ mặt cô gái hờ hững, hoàn toàn không có chút nào thể hiện trên mặt là tâm tình đang kích động.
- Trời giáng sao băng, bệ hạ vì cầu phúc cho muôn dân, đã lên Bắc Tháp đóng cửa ăn chay ba ngày liên tục.
Sau khi nghe cung nữ rụt rè thuật lại mọi chuyện, mọi người đều biết, vì lần yến hội này, từ nửa năm tiểu Công chúa đã cố gắng biểu hiện xuất sắc ở các phương diện đổi được lời hứa tham dự yến hội năm nay của nữ vương, không thể tưởng được...
Sau một lúc lâu, sứ giả đặc biệt điều đến từ trong cung mang theo quả sinh nhật do nữ vương chuẩn bị cẩn thận từ trước cũng đã đến.
- Lại là thứ gì nữa đây? Cô gái lạnh nhạt nói.
Bày ra trước mặt nàng là một con châu chấu đan bằng lá tre và một chùm hoa hướng dương.
So với những lễ vật quý hiếm bày đầy trên mặt đất, món quà này quả thực tầm thường đen mức buồn cười.
- Năm trước là tường vi dại, năm kia lá cỏ, năm kia nữa là bách hợp trong cốc... Rồi hoa đu đủ, phiến hoa hồng, hừ! Đồ đặc biệt trong cung quả thật đúng là đặc biệt!
- Bệ hạ dặn rằng, mọi thứ trong cung đều phải cần kiệm để làm gương cho toàn dân, tối kỵ phô trương lãng phí, cho nên... Cho nên...
Viên lễ quan toát mồ hôi ướt sũng. Nàng sớm hiểu được vị công chúa này điêu ngoa không dễ chọc, mà mình lại ngay thời khắc mấu chốt này bị phái tới tặng quà, hiện tại chỉ hy vọng ông trời phù hộ, giúp mình toàn thân trở ra.
Cung nữ chung quanh ngơ ngác nhìn nhau, ở trong mắt các nàng, nữ vương bệ hạ từ ái ôn hòa, là bậc bề trên cao quý như nữ thần. Bất kể là thần quan tôn quý hay là lão làm vườn chốn hậu cung, nàng đều đối xử bình đẳng, dùng vẻ tươi cười để đối đãi. Chỉ có điều, nữ vương trong cách nghĩ của Công chúa dường như có chút khác biệt.
Cô gái không nói hai lời, trong những tiếng ồ lên ầm ĩ đầy kinh hãi, nàng tùy ý vung tay ném bay món quả vua ban ra ngoài cửa sổ.
- Bệ hạ muốn đánh muốn giết, bảo nàng ta tự đến đây. Còn bây giờ ta muốn làm gì thì làm.
Cô gái trầm giọng nói.
Nàng tức giận, không phải bởi vì giá trị của món quà, mà là bởi vì suy nghĩ của người tặng quà. Bất chấp tất cả như thế, tổn thương người khác như thế, nhưng mà, nếu hành động khiêu khích như vậy, có thể khiến mẫu thân thoáng chú ý đến mình một chút thôi, thì bất kể chịu trừng phạt gì cũng đều là đáng giá.
Dù sao, mẫu thân cũng sẽ khôngtới. Trong mắt của nàng chỉ có hạnh phúc của nhân dân, mặc kệ đứa con gái do mình sinh ra, cho dù nó trở nên ngoan ngoãn hay đồi bại, nàng cũng không quan tâm! Không phải như thế sao?
- Lần đó là sinh nhật năm ta mười một tuổi!
Cảnh tượng lại thay đổi. Trong bóng đêm tối đen, một cung nữ đứng bên tường bồi hồi lo lắng.
Bên kia tường, bỗng nhiên phát ra tiếng động, một thiếu nữ, dùng một tư thế cực kỳ bất nhã bay qua tường
- Điện hạ, ngài đã về rồi sao? Trong cung tìm ngài đến sắp điên rồi!
- Không cần nhiều lời vô nghĩa, lại đây đỡ ta đứng dậy mau!
- Điện hạ!
"Phịch" một tiếng, hơn mười ngọn đèn lồng chợt bừng sáng. Đèn đuốc sáng trưng chiếu tỏ toàn bộ sân, một người già nua ra dáng quản gia cung kính hành lễ. Hắn là tổng quản cung đình, Paris.
- Thân là người thừa kế duy nhất của Vương tộc, hy cọng ngài tự trọng. Lão quản gia trầm giọng nói.
- Tự trọng? Thiếu nữ mỉm cười:
- Cái gọi là tự trọng, phải chẳng là bộ dạng giống mầu thân của ta, lấy những chuyện chẳng liên quan gì đến mình làm mục đích sống của cả đời mình?
- Bệ hạ nàng lập chí xả thân vì hạnh phúc nhân loại. Đây cũng là sứ mệnh đã truyền qua bao đời nữ vương đảm nhiệm, hy vọng điện hạ có thể sau khi hiểu rõ tâm nguyện đầy cao thượng đó rồi mới rút ra kết luận một lần nữa.
Lão quản gia từ tốn nói. Hắn phụng dưỡng nữ vương hơn trăm năm, đối với chủ nhân có lòng kính nể sâu sắc, quyết không cho phép bất cứ kẻ nào làm nhục người.
- Nói đơn giản là muốn ta phun ra vài câu hay ho chứ gi? Thiếu nữ buông lời châm chọc.
- Thành thật xin lỗi, muốn ta làm Thánh nữ, việc này ta làm không được, cũng không muốn làm. Nếu các ngươi thấy không được, muốn cách chức hay là huy bỏ quyền kế thừa đều tùy các ngươi. Dù sao, ngay từ đầu ta đã chẳng ham gì cái vị trí này.
- Điện hạ, người...
Hình ảnh lại thay đổi. Một thiếu nữ, trên người mặc một bộ đồ phong phanh, đứng trong ao nước ở thành Phi Thúy tiến hành nghi thức rửa tội.
Trên khuôn mặt không chút tình cảm là một tầng băng sương lạnh lẽo, có hai dòng nước mắt còn sót lại. Nàng không thể nào quên được hai ngày trước, khi nàng vội vàng chạy vào cung, cầm bàn tay đang mất dần nhiệt độ của mẫu thân kia, mẫu thân dùng giọng nói yếu ót, có gắng nhắn nhủ lại lời trăn trối cuối cùng:
- Đi làm việc con nên làm đi!
Hừ!
Mãi cho đến thời khắc cuối cùng, trong lòng của người phụ nữ kia, một chút địa vị của mình cũng không có. Bất kể những năm gần đây minh đã dành được bao nhiêu vinh quang, làm bao nhiêu chuyên lừng lẫy, mẫu thân hoàn toàn mặc kệ. Ngay cả lời trăn trối trước khi lâm chung cũng không có nửa điểm tình người, chỉ có dùng cái giọng lạnh như băng bảo mình dốc hết sức mình làm tròn bổn phận của một nữ vương.
Sau đó hai canh giờ, nghi thức kế vị được chuẩn bị tiến hành. Trước khi đăng cơ, nữ vương phải tắm rửa ở đây, dùng linh khí đặc biệt ở chỗ này mở ra huyết mạch chỉ có của tộc mình.
Không bao lâu sau, thiếu nữ kinh hoảng mở mắt, nhìn bàn tay của mình, trên mặt tràn đầy thần sắc không dám tin.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
- Sao lại vậy? Sao lại không xuất ra được... Điều này sao lại như vậy?
Thiếu nữ nói đầy kinh hãi.
Phụ nữ trong vương thất, từ thời thái cổ, đã được chư thần ban cho năng lực đặc thù.
Ngoại trừ khi tròn mười chín tuổi, trải qua nghi thức mở ra năng lực đặc thù của mình, mỗi một đời nữ vương còn có thánh lực có thể tu bổ thân thể bị tồn hại, chữa khỏi trọng thương và bệnh nan y. Khả năng này, ngay cả thần quan cả đời khổ tu những chú văn dùng để hồi phục cũng theo không kịp.
Muốn sử dụng loại sức mạnh này, phải tổn hao sinh mạng lực (CBRO: tuổi thọ) của người thi thuật làm nguồn năng lượng để sử dụng. Chính năng lực này khiến mấy đời nữ vương nhờ đó mà được tôn xưng mỹ danh là "mẫu thân của nhân loại", cũng khiến cho vương vị từ trước đến giờ đều truyền nữ không truyền nam. Nhưng mà, cũng vì đó các đời nữ vương thường thường đều là người đoản mệnh. Trên thực tế, nữ vương đời trước cũng là bởi vì sử dụng thánh lực quá độ, sinh mạng lực cạn kiệt, tuổi trẻ chết sớm.
Mà giờ phút này, người sắp trở thành nữ vương như nàng, rõ ràng phát giác, bất kể mình thử như thế nào thì đều không thể xuất ra thánh lực. Nó dường như đột nhiên biến mất, mất tăm mất tích.
- Tại sao có thể như vậy?
Nàng xưa nay luôn lạnh lùng ung dung, hiếm khi cảm thấy hoảng sợ. Đại lễ đăng cơ gần ngay trước mắt, mà chính mình lại mắt đi năng lực để chứng minh dòng máu vương thất. Bây giờ nên làm thế nào mới tốt đây?
- Điện hạ, xin ngài mau một chút. Paris đại nhân đang hối đó! Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập của thị nữ. Nàng kinh hoảng, trong đầu nghĩ tới một chuyện...
- Chạy trốn, ta phải chạy trốn!
Cảnh tượng đang thấy bỗng dưng biến mắt, trở lại thành một mảnh trắng xóa như cũ.
- Đúng rồi, chính là bởi vì như thế, cho nên ta trốn chạy. Nhớ lại những kí ức không vui, nàng buồn bã thì thầm.
-Ai?
Nàng quay vòng vọng, nhìn khắp chung quanh không có nửa bóng người, nhưng thanh âm lại không ngừng từ bốn phương tám hướng truyền đến.
- Ngươi trốn chạy, vứt bỏ tất cả kỳ vọng của nhân dân!
- Đó là bởi vì...
- Ngươi là tội nhân không cách nào chuộc tội!
- Không phải...
- Chính là bởi vì như thế, cho nên mẹ ngươi mới vứt bỏ ngươi.
- Không phải là như thế...
- Mẹ ngươi cần người khác không cần ngươi, cho nên vứt bỏ ngươi.
- Câm mồm! Không phải như thế, không phải như thế...
Trong không gian bốn bề trống trải vang lên tiếng sào khóc đầy bi ai của thiếu nữ, mà giỌĨ1g nói chỉ trích nàng thi càng lúc càng lớn.
- Tội nhân!
- Đứa bé khôngai cần!
- Không ai cần ngươi, ngươi đi chết đi!
- Mẹ ngươi không cần ngươi nữa rồi!
Giọng nói cứ không ngừng quanh quẩn bên tai, thiếu nữ cảm thấy dưới lòng bàn chân mình biến thành một đầm lầy không đáy, mình lúc sâu vào đó, lún đến ngực, rồi lún dần lún dần, cả người không ngừng chìm xuống. Khoảng không trước mắt dần dần biến thành màu đen, mắt thấy sắp ngập qua đầu, thì một đạo hào quang ấm áp xuất hiện xua tan màn đêm tăm tối.
- Ta sẽ không bỏ mặc ngươi!
Một thiếu niên vai rộng mày rậm, giơ bàn tay tay, nụ cười trên mặt hắn giờ phút này dường như chẳng khác nào ánh mặt trời ấm áp rạng rỡ giữa mùa đông.
- Nắm lấy tay ta, ta kéo ngươi lên!
- Đại ca!
- Thiếu nữ vui vẻ nói, vội vàng vươn tay, phối hợp với sự trợ giúp của đối phương.
- Tốt! Đứng lên đi!
Thiếu niên dùng sức kéo một cái, nhưng lại kéo vào lòng minh một thiếu nữ áo tím. Nàng thiếu nữ áo tím liên tục ho nhẹ, vẻ mặt xinh đẹp không giống người của nhân thế.
Hai người nhìn nhau say đắm, vừa nói vừa cười, ôm nhau rời đi, hoàn toàn không để ý tới người kia còn đang lần trong đống bùn.
- Đại ca! Đại ca! Còn ta! Ngươi đã nói sẽ không bỏ mặc ta...
Tiêng kêu la cầu cứu dần dần yếu đi, thiếu nữ đã bị đầm lầy nuốt chửng rồi.
Nàng chỉ cảm thấy, trong ngực có gì đó rất khó chịu, căn bản là không thể hô hấp, cảm giác như có một hơi nóng ứ đọng trong người, như thiêu như đốt toàn thân.
Trước khi ý thức mơ hồ, nàng nghe được những lời đối thoại thế này.
- Là ai hô cứu mạng?
- Bất kể nàng là ai, đừng làm trở ngại bổn đại gia tán gái!
- Đại ca... Đại ca...
Tia sáng cuối cùng cũng đã bị cắt đứt, thiếu nữ bi chôn vùi trong bóng tối không bờ không bến.
- A...
Tiểu Thảo kinh hãi hô một tiếng, bừng tỉnh từ cơn ác mộng, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhớ lại những cảnh trong mộng mà hãy còn run như cầy sấy.
- Hô! Hóa ra là mộng! Tiểu Thảo vừa thở dốc vừa khẽ nói.
Không biết có phải bởi vì ảnh hưởng của con ác mộng hay không mà ngực nàng đau đau, hơi thở không thông sướng, Tiểu Thảo cúi đầu xoa ngực, muốn thở cho thông.
- Cái gì vậy... A! Sắc lang...
Chỉ thấy Lancelot không biết từ khi nào đã trèo lên giường của Tiểu Thảo, gối đầu lên bộ ngực sữa của giai nhân, vẻ mặt hạnh phúc, ngủ rất ngon.
Một tiếng hét thảm thiết vang tới tận mây xanh, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Theo phản ứng hoàn toàn xuất phát từ bản năng, Tiểu Thảo một cước đạp Lancelot bay xuống giường.
Bởi vì xuất thân từ chốn rừng rú, hơn nữa do tập tính mỗi người, Lancelot ngủ vô cùng tốt, bất kể là hoàn cảnh gì, đều có thể ung dung ngủ ngon. Đương nhiên, nói không khách khí một chút, chính là hắn và heo không có gì khác biệt cả.
Mặc dù bị người ta một cước đá xuống giường Lancelot vân không tỉnh, mà rất thoải mái nằm trên mặt đất, tiếp tục chảy nước miếng. Hắn ú ớ một tiếng to, đệm chăn ở trên người lặng lẽ tụt xuống, bày ra một thân thể phơi phới, đầy nam tính.
Chợt thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Thảo đỏ hồng đến bên tai, theo bản năng tính quay đầu đi, không dám xem nhiều. Chốc lát sau, Tiểu Thảo mới leo xuống giường ngồi chồm hỗm bên cạnh Lancelot, nhẹ nhàng đắp chăn cho người trong lòng của mình.
- Đại ca chết tiệt, học đâu thói quen hư hỏng, đã ngủ truồng rồi còn mộng du, hại ta gặp phải quái mộng như thế.
Tiểu Thảo đỏ mặt, khe khẽ nói đầy oán giận.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Nhìn Lancelot với khuôn mặt cương nghị, những đường cong cơ thể như điêu khắc mà thành, tâm trạng Tiểu Thảo thanh thản, rón rén nghiêng người nằm xuống, rúc vào bên cạnh Lancelot.
- Chính là bởi vì như thế, cho nên ta chạy trốn.
Tiểu Thảo thấp giọng nói, tuy rằng biết Lancelot không nghe thấy, nhưng vẫn nói chuyện rất tự nhiên.
- Cũng không chỉ bởi vì ta không xuất ra được thánh lực, mà là bởi vì, những nghi ngờ đối với cuộc sống của mình từ trước tới nay cứ bám lấy ta.
Từ lúc còn nhỏ, Tiểu Thảo cảm thấy rất nghi ngờ đối với thể chế của Cid Raines Thielen. Từ đời thứ mười một đến nay, mỗi một đời nữ vương, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, gần như đều là xả thân vì người, tiêu hao hết thánh lực mà mất.
Nhưng, cái thứ cảnh giới mà phải bất chấp tất cả, phải hy sinh hạnh phúc của chính mình mới có thể đạt tới liệu có thể tính là chính đạo hay không?
Điểm này, cho dù với trí tuệ như nàng, cũng còn không rõ. Để tìm ra đáp án cho chuyện này, nàng quyết định đến thế giới bên ngoài nhìn một cái, hấp thu một ít kiến thức ngoài sách vở.
- Ta nghe nói, trước khi mẫu thân sắp kế vị, từng cải trang đi ra ngoài...
Trong lúc vô tình từng nghe cung nữ đời trước nhắc tới, nữ vương trước khi kế vị, từng ở Hàng Châu trải qua một đoạn thời gian.
Vì muốn tìm hiểu một chút về mẫu thân khi còn trẻ, mẫu thân trước khi kế vị có những thắc mắc giống như mình hay không, Tiểu Thảo chạy trốn khỏi Cung đình, tìm đến dị quốc, không quản ngàn dặm bôn ba.
Trên đường đi, trải qua không ít nguy hiểm gian nan. Tiểu Thảo chưa bao giờ rời khỏi vương đô, mặc dù nói là thông minh sắc sảo, nhưng cũng chịu không ít đau khổ, vì an toàn cắt đi mái tóc đen óng ả như làn mây, dấu đi khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc thành một dân du cư nghèo túng, cho đến khi gặp Lancelot.
Nhớ lại nhưng chuyện khi mới gặp nhau, vừa tức giận, lại vừa buồn cười, Tiểu Thảo nhẹ nhàng đấm Lancelot một cái, thấp giọng cười nói:
- Ngươi đó! Thật sự là một cái gã khốn khiếp mười phần. Từ khi ta sinh ra tới nay, dám đối với ta thô lỗ như vậy, khiến ta tức giận, khiến ta thương tâm, cũng chỉ có một mình ngươi thôi đó!
Lancelot kêu lên một tiếng đau đớn, Tiểu Thảo hoàng sợ, vội vàng ngồi dậy. Sau một lúc lâu, thấy Lancelot không có phản ứng, mới lại tới gần, khẽ vuốt cái mặt to bè của Lancelot. Tiểu Thảo chậm rãi nói:
- Có thể ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, câu nói kia đối với ta mà nói, quan trọng biết chừng nào!
Ở Tây Hồ, đúng lúc Tiểu Thảo đang bàng hoàng thảng thốt, Lancelot giang rộng hai tay.
- Yên tâm đi! Ta sẽ không bỏ mặc ngươi!
Vì một câu này, từ đó Tiểu Thảo dính sâu vào lưới tình, đi theo bên cạnh Lancelot.
- Nếu ngươi phát hiện ta là con gái, thật không biết ngươi sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa?
- Sẽ rất giật mình?
- Hay có lẽ sẽ ngây ngốc một lúc, sau đó cơn giận sẽ bùng lên như núi lửa.
- Ngươi đó! Chính là một kẻ xấu tính, chỉ có ta ngu ngốc mới cam tâm tình nguyện bị ngươi ức hiếp.
- Nhưng, sau đó thì sao?
- Nam nhân này sẽ yêu mình sao?
Tiểu Thảo không thể trả lời, cũng không muốn trả lời, nêu thân phận của mình bị tiết lộ, không thể nghi ngờ cũng là lúc nói lời kết thúc đoạn tình cảm này. Vương thất Cid Raines Thielen không bao giờ nhận một chàng rể như vậy.
Cũng vì chuyện này, Tiểu Thảo hạ quyết tâm, không thổ lộ cho Lancelot biết, mà tình nguyện nhân lúc Lancelot thần hồn điên đảo vì Tử Ngọc, âm thầm lén lút yêu hắn.
Hơn nữa, trong lòng Tiểu Thảo có một ý nghĩ rằng không nên hy vọng quá xa xôi. Nàng hy vọng người Lancelot yêu là Tiểu Thảo, không phải là Lia công chúa.
- Ta thích ngươi như vậy, nhưng...
Trong giọng nói của Tiểu Thảo, ẩn chứa niềm đau vô tận:
- Tận đáy lòng đại ca, ta rốt cuộc đứng ở chỗ nào? Nếu có một ngày như vậy, ngươi có thích ta không?
-Um!... Thích ngươi... Rất thích ngươi...
Tiểu Thảo bị dọa đến thiếu điều nhảy dựng lên, đến khi phát giác là Lancelot đang nói mơ, thất vọng rất nhiều, nhưng vẫn dấu không được nổi mừng như điên trong lòng:
- Thích ta, mau nói với ta đi!
Tiểu Thảo gảy mái tóc đen của Lancelot, nói.
Mà Lancelot cũng thật sự phối hợp thêm một lần nữa.
- Thích ngươi lắm... Tiểu cô nương xinh đẹp...
Tiểu Thảo đột nhiên hiểu ra, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ và dài ra, khiến cái tên "Tử Ngọc" trở thành những tiếng lí nhí tắc nghẹn trong cổ họng Lancelot.
- Cảm ơn ngươi, đại ca! Cho dù là như thế, ta cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Tiểu Thảo dựa vào khuỷu tay Lancelot, đắm chìm trong sự ấm áp mà mình vẫn tìm kiếm lâu nay, nhìn khuôn mặt cương nghị của người trong lòng, không bao lâu sau ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, mà hai hàng lệ thầm chảy ra ướt cả vạt áo.
Trăng lặn trời tây, mặt trời mọc lên ở phương đông, buổi sáng ngày hôm sau, sau khi phát giác mình nằm dưới đất, điều này đối với Lancelot mà nói, chẳng qua chỉ là một con ác mộng.
- Cái gi vậy ... A! sắc ma a...
- Đau chét mát, sao ngươi lại đánh ta?
- Cút ngay, không thể tường được ngươi không ngờ là người như thế. Ngươi là con thỏ thối. Từ nay về sau, ngươi không được tới gần ta trong phạm vi hai mươi mét.
- Ngực ngươi ta nằm một chút thì chết à? Đại ca thối!
- A ... Không được tới gần ta, ngươi lại muốn làm gì nữa đây! Con thỏ chết tiệt...
Bắt đầu từ hôm nay, Lancelot, Tiểu Thảo cùng với Tử Ngọc cùng nhau dạo chơi Hàng Châu, thường ngoạn danh lam thắng cảnh, đồng thời âm thầm sưu tập tư liệu có liên quan tới bảo tàng trong tháp Lôi Phong.
Để có thể biểu diễn một chút trước mặt Tử Ngọc, Lancelot bắt đầu học hỏi văn thơ từ chỗ Tiểu Thảo. Hai người ban ngày thì du lịch khắp nơi, tối về đọc sách tán gẫu, thong dong qua ngày.
Nhưng mà, ngoài phạm vi cảm xúc của hai người có thể nhận biết, nguy cơ cùng từng bước tới gần. Cái tin "Tô Châu xuất hiện thích khách, phục kích vương phủ, Thập Nhị Hoàng tử mất tích" vừa lan ra làm khiếp sợ toàn bộ lãnh thổ Valentino. Phía chính phủ Valentino đã huy động tất cả lực lượng hiện có, bằng mọi giá phải phá vụ án này, truy nã hung thủ, tìm được Thái Tử.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Nhìn tờ thông cáo, trong lòng Tiểu Thảo càng thêm cẩn thận đề phòng. Quả nhiên, hôm sau, bức họa chân dung Lancelot và Tiểu Thảo, theo một mạng lưới chằng chịt truyền khắp toàn bộ Valentino, trở thành đối tượng truy nã số một. May mà, không biết là họa sĩ bất tài, hay là hình ảnh bị sai lệch, người trong bức họa so với người thật ngoài đời khác nhau quá nhiều. T
Khi Lancelot ra vào nơi công cộng thường xuyên thì tần suất bị đánh lén cũng tăng lên thẳng tấp, chứng tỏ quyết tâm giết người diệt khẩu của đối phương. Đáng mừng là, tuy ràng số lần gặp chuyện cùng với số thích khách cũng không ngừng gia tăng, nhưng tố chất những kẻ tới tất cả đều có chút không đúng trình độ, ngược lại thành bia sống để Lancelot luyện công.
Tiểu Thảo đoán ràng Tiền Kế Nghiêu vì lí do nào đó, không thể lộ liễu điều động lực lượng quân đội trong tay. Thích khách từ đầu đến giờ, đa phần là thuộc hạ của cái tên Xích tiên sinh kia, nhìn chung trình độ đều cực kỳ kém. Đương nhiên, đây là đối với Lancelot mà nói, nếu đổi lại là một võ lâm cao thủ võ công hơn xa Lancelot, chỉ sợ mới ngày đầu tiên hắn đã về chầu Diêm Vương.
Lancelot từ nhỏ đã lớn lên trong chốn núi rừng, có trực giác vượt qua tất cả dã thú và người thường có thể trong nháy mắt trước khi kẻ thù phát động công kích đã cảm ứng được từ đó ra tay trước đẽ ngăn chặn. Tiểu Thảo đã từng bốn lần nâng chén trà có tâm độc tính uống thì bị Lancelot phất tay ngăn lại. Ngoài chuyện đó ra, phản ứng tức thời của Lancelot cũng vượt xa trình độ của một hảo thủ bình thường. Năng lực đó khiến hắn thường thường có thể trong hoàn cảnh xấu mà xoay chuyển cục diện, tạo nên chiến thắng.
Chiếu theo sách lược của Tiểu Thảo, hai người quyết định áp dụng lối đánh du kích trong ngõ nhỏ, áp dụng phương pháp tác chiến vừa đánh vừa chạy. Cách chiến đấu an toàn này, thêm vào đó là sự phối hợp ăn ý lẫn nhau trong mọi tình huống đã được vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong thực chiến, võ công của Lancelot đã tiến bộ với tốc độ kinh người. Tuy rằng vẫn hầu như không chiêu không thức, nhưng không có nửa người dám khinh thường hắn.
Đối với việc khống chế luồng chân khí hùng hậu trong cơ thể cũng càng ngày càng thành thạo, không bị hiện tượng đột nhiên ngất đi nữa.
Đối với người đã đào tạo nên Lancelot, Tiểu Thảo bội phục sát đất. Người nọ tuyệt đối là nhân vật cấp tông sư, vượt qua mọi môn phái khác, không thuận theo khuôn phép cũ của lẽ thường mà lấy vạn vật trong thiên địa làm đề tài giảng dạy, khiến Lancelot thuận theo tự nhiên mà phát triển, trực tiếp đạt tới cảnh giới phản phác quy chân (CBRO: quay về đơn giản).
Trong những đêm dạy học, Tiểu Thảo có chút giật mình phát hiện ra rằng Lancelot tuy không rành văn thơ, cầm kỳ thư họa dốt đặc cán mai, nhưng đối với những chuyện xưa trong sách cổ, thậm chí một vài chuyện bí mật ít ai biết tới, lại biết rõ ràng rành mạch, hơn nữa thường thường có quan điểm độc đáo, phát hiện chỗ mà người xưa không thấy. Phát hiện này càng chứng tỏ vị sư phụ dạy dỗ hắn là người văn võ song toàn, là một vị cao nhân lánh đời.
Tiểu Thảo điểm qua khắp các kỳ nhân dị sĩ trong suốt năm trăm năm qua, ai cũng không phù hợp, không khỏi ngửa mặt lên trời than rằng, trên đời quả không hiếm hạng người như ngọa hổ tàng long. Mình cứ ở mãi trong cung dùng tầm nhìn hạn hẹp mà nhìn thiên hạ, quả là khinh thường anh hùng trong thiên hạ.
Lancelot cảm thấy hài lòng đối với tiến bộ của chính mình, cả ngày năn nỉ Tiểu Thảo, thừa dịp có cơ hội lân cận người đẹp, hiến kế hỗ trợ hắn theo đuổi Từ Ngọc. Tiểu Thảo tuy rằng miệng đáp ứng, nhưng như cố ý mà như vô tình, âm thầm đâm sau lưng tình địch.
Như là ngày đầu tiên ba người du lịch, Lancelot liền tự động xum xoe, đòi điều khiển xe ngựa, nói là phải dong xe dạo hồ. Kết quả là khi Từ Ngọc vừa mới muốn lên xe, con ngựa kéo xe không biết bị cái gì đâm phải, cuồng tính bốc lên, chạy ào ra đường cái, đạp loạn nhảy loạn, rồi đụng mạnh một cái là cả người lẫn ngựa đổ nhào, khiến Lancelot cực kì mất mặt.
- Trận chiến thứ nhất, thất bại.
- Ôi! Thất bại, hoàn toàn thất bại!
- Không sao! Bắt đâu trận chiến thứ hai!
Lancelot cố gắng tiến hành các loại kế hoạch, một kế không thành lại nảy ra kế khác, hoặc xum xoe, hoặc biểu hiện ưu điểm, nghĩ mọi biện pháp hòng nắm được trái tim giai nhân. Nhưng chẳng hiểu vì sao mọi kế mưu rốt cuộc đều thất bại.
Có một lần, Lancelot sai Tiểu Thảo đi thuê một đám du côn lưu manh, muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, biểu hiện khí phách anh hùng của mình. Ai ngờ, khi xảy ra chuyện, tiểu lưu manh thì không có tới, ngược lại có đến mấy chục tên thích khách kéo tới, không nói hai lời, rút đao chém liền, chém Lancelot chạy trối chết, bỏ lại sau lưng Từ Ngọc bị dọa đến ngây người (kỳ thật là đang cười đến gập cả mình lại- tác giả), chạy cả nửa dặm đường, lợn lành chữa thành lợn què, mất hết hình tượng.
- Trận chiến thứ năm mươi bảy, thất bại. T
- Ôi! Thất bại, hoàn toàn thất bại!
- Không sao! Bát đầu trận chiến thứ năm mươi tám.
Trong khi không ngừng tiến hành những hành động vĩ đại "xông lên, thất bại, lại xông lên, lại thất bại" để theo đuổi một tình yêu, thời gian nửa tháng, trong nháy mắt đã trôi qua cực nhanh. Lancelot ngoại trừ rước lấy toàn thất bại, còn thì nửa điểm ngon ngọt cũng không nhận được.
Tử Ngọc không biết là cố ý hay vô tình, luôn quấn quít lấy Tiểu Thảo, nhẹ giọng tỉ tê, khi thì dâng trà, lúc lại hỏi han ân cần. Lancelot nhìn thấy đố kỵ điên cuồng, hận không thể lập tức chính tay đâm chết tên gian phu.
- Ta rốt cuộc là vì ai mà thành thế này? sao không ai có thể thông cảm cho ta một chút chứ?
Tận đáy lòng Tiểu Thảo hiểu được, nếu ánh mắt có thể giết người, nàng đại khái sớm bị chém thành trăm ngàn mánh nhỏ. Mỗi lần du lịch, hai luồng ánh mắt như tẩm dầu cứ nhìn nàng chằm chằm làm nàng tâm thần bất an, kêu khổ thấu trời.
Giúp người trong lòng theo đuổi con gái nhà người ta, vậy mà ngược lại còn bị xem như phường gian phu. Hỏi khắp trong thiên hạ, có ai vì người mình thầm thương trộm nhớ mà vất vả như vậy không?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Tử Ngọc cũng thật là âm hiểm độc ác, biết rõ Lancelot đang bốc lửa, còn cố ý sát vào bên này, dựa người vào mình. Quả thật hồng nhan là nguồn gốc của tai họa.
Nghĩ đến tình cảnh trước mắt, Tiểu Thảo không khỏi cười khổ cùng thở dài.
Chuyện này...
Chuyện này...
Chuyện này cũng thật sự là rất kỳ cục!
Đường đường là Lia công chúa, tuy rằng không diễm lệ đến mức làm cho người ta vừa thấy đã ngây người, nhưng trên khắp đại lục Đông Phương cũng là giai nhân được mọi người ca ngợi. Vì sao ở đây, bất kể nam nữ già trẻ, đều xem mình như nam nhi?
Có lẽ phải kiểm nghiệm lại một cách nghiêm túc, xem ra "bôn ba đường dài là kẻ thù của nhan sắc", những lời này quả thật một chút cũng không sai.
Hôm nay, Lancelot theo quán tính dậy thật sớm, lôi Tiểu Thảo hãy còn cố gắng dựa vào giường đứng dậy, chạy về phía Lạc Quỳnh tiểu trúc, tìm Tử Ngọc ra ngoài dạo hồ.
- Ở đây có ba mươi kim tệ, ngươi cầm lấy đi vui chơi giải trí, dạo một vòng, mua bánh kẹo, xem nhảy múa. Tóm lại trong vòng nửa canh giờ không được quay về.
Thừa dịp Tử Ngọc đang ngắm hoa sen, Lancelot lập tức nghĩ cách dọn dẹp kỳ đà.
- Nửa canh giờ! Tiểu Thảo cả kinh nói
-Lâu lắm đó!
- Có phải ngại lâu quá hay không?
Thấy Tử Ngọc đang quay đầu lại, Lancelot vội vàng ra vẻ tươi cười, vừa cười ngọt ngào, vừa ngầm đe dọa:
- Nằm viện càng lâu hơn đó! Có muốn nằm nửa năm không lo ăn, không lo mặc không?
-Không... Không muốn!
Tiểu Thảo biết, lời này của Lancelot tuyệt đối là thật. Từ hôm trước Tử Ngọc trộm hôn mình một cái, đến nay đã ba ngày trôi qua. Trong ba ngày đó, tất cả thích khách dám đến gần đều đứt gân gẫy xương, chết thảm tại chỗ, ai thấy cũng không rét mà run. Tiểu Thảo cũng không muốn trở thành một trong số đó.
- Huynh đệ các ngươi đang bàn tán gì đó?
Tử Ngọc nhoẻn miệng cười duyên, thong thả đi lại, cùng hai người đứng một chỗ, dường như đã nghe thấu câu chuyện buồn cười của hai người khiến nàng có một cảm giác vui vẻ trước nay chưa có.
- À! Không có gì cả!
Lancelot phất tay mỉm cười nói:
- Tiểu Thảo nói đêm qua mới tiếp một cô nương mập. Nàng kia không sạch sẽ lắm, có chút bệnh kỳ quái, hắn muốn đi mua thuốc uống.
Biết rõ là giả, Tử Ngọc vần rất phối hợp, cố nhịn con buồn cười, ra vẻ như "không thể tưởng được ngươi là người như thế".
- Ta? Ngủ với cô nương mập?
Tiểu Thảo sắp điên mất rồi, không hiểu được là nên cười ha hả, hay là nên khóc lớn một hồi T
- Ta làm chuyện đó khi nào...
- Ngươi còn dám nói không có?
Lancelot lời nói liến thoắng thần sắc nghiêm nghị nói:
- Vi huynh khuyên răn ngươi nhiều lần, ta là người hành hiệp, cuộc sống phải biết nhìn trước ngó sau. Ngươi lại xem lời răn dạy đó như gió thoảng qua tai, chẳng những tham dâm háo sắc, đi kỹ viện không trả tiền, tầm nhìn còn kém cỏi như thế, béo gầy ai cũng không tha... Thật sự là làm huynh trưởng như ta cảm thấy sỉ nhục. Đại ca vô cùng đau lòng vì ngươi!
- Rốt cuộc là ai tầm nhìn kém cỏi?
Tiểu Thảo thầm mắng, muốn phản bác lại thì thấy tà quyền của Lancelot đang vận sức chực đánh tới, chỉ e sẽ lập tức biểu diễn cái màn "vì muốn kéo ngươi quay về nẻo chính, vi huynh đành phải đánh ngươi" để dạy ngươi tỉnh lại.
Yêu nhầm kẻ cướp, còn ngại gì nữa đây?
- Vâng, tiểu đệ biết sai rồi, lập tức về nhà sám hối.
Thuận tay cầm nắm kim tệ, Tiểu Thảo dùng tốc độ chạy nước rút, vội vàng chạy đi nhanh như chớp.
- Tiểu công tử lại thích cô nương mập à! Tử Ngọc che mặt cười nói.
- Rau xanh hay cây cỏ đêù do sở thích mỗi người! Lancelot vội vàng ném ngay một mê thang
- Như ta thì khác! Ta thích nữ tử nhất định phải là người có khí chất, có dung mạo, có...
Tử Ngọc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
- Oan nghiệt! Thật sự là oan nghiệt!
Tiểu Thảo dạo bước trên Trường Đê (CBRO: Trường Đê còn gọi là Tô Đê, là một danh thắng của Hàng Châu do Tô Đông Pha xây dựng, muốn biết lại tìm anh google nhé), từng cành dương liễu đón gió phe phẩy vào mặt, tâm tình nặng trĩu.
Ngẫm lại những gì mình đã làm, thật sự là cảm thấy không đáng chút nào. Đáng lẽ nên tát cho Lancelot hai cái tát mới đúng, nhưng, vì sao lại cam chịu như thế?
Chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười của Lancelot, mọi điều không thoải mái đều tan thành mây khói.
Ôi! Tình là vật chi! Thật sự là khiến người ta đau khổ.
Nếu đời người có thể sống lại một lần nữa, một lần nữa cho mình cơ hội lựa chọn, mình còn có một lần nữa chọn đến Hàng Châu, lại một lần nữa thưởng thức chén rượu đắng của tình yêu đơn phương một lần nữa không?
Vấn đề này, Tiểu Thảo gần như là không cần nghĩ ngợi, trong lòng đã có đáp án.
Ôi! Hỏi thế gian, tình là vật gì?
Đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại oan nghiệt mà thôi.
Sau khi đi một vòng thật lâu sau, rốt cuộc vẫn cảm thấy lo lắng Tiểu Thảo quay đầu lại đi về, muốn xem một chút hai kẻ nam nữ chẳng mấy khi có cơ hội ở cạnh nhau như thế này đã tiến triển như thế nào.
Trở lại nơi vừa này chia tay nhau, chỉ tháy một mình Tử Ngọc ngồi ở trong trường đình hóng mát, ra vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Tiểu Thảo nhìn khãp chung quanh, không thấy bóng dáng Lancelot:
- Đại ca của ta đâu?
- A! Lancelot tiên sinh, nghe ta nói muốn ăn chè hạt sen thơm mát, cũng không biết đã chạy đi đâu kiếm rồi.
Tử Ngọc dịu dàng cười nói.
- Ôi! Đại ca ngu ngốc! Cơ hội ở cùng một chỗ như vậy không phải mất đi ý nghĩa rồi sao?
Vì sự hồ đồ của Lance, trong lòng Tiểu Thảo đành than thở ba tiếng.
Phóng mắt nhìn ra xa, nhìn không thấy Lancelot đâu cả, Tiểu Thảo nghi hoặc hỏi:
- Vì sao chẳng thấy người đâu cả? Thật là kỳ quái, ta nhớ rõ... Trong vòng ba dặm ven hồ, không có chè hạt sen thơm mát!
- Đúng vậy!
- Thật đúng là quá ngu ngốc. Tiểu Thảo thầm mắng
- Nói như vậy, đại ca của ta quay về trong thành để mua rồi!
- Cũng không phải, cũng không phải! Tử Ngọc cười nói:
- Chợ nổi có bán, không cần trở về thành. Lancelot công tử một mình chèo thuyền đi mua.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý