Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 30: Ra khỏi trấn (hạ).
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Diện tích của thành A Phổ Tư cũng không lớn lắm nhưng so với trấn Lý Tạp nhưng nó rộng gấp mười lần.
Mặc dù ở thế giới này đây là lần đầu tiên đi xa, nhưng ở Địa Cầu, La Mông đi lại liên tục có thành phố nào mà không tới?
Vì vậy mà hiện giờ, hắn cũng chỉ thể hiện một chút tò mò mà thôi. Điểm này đối với hắn hết sức bình thường nhưng đối với những người khác trong thương đội, nhất là Ba Ân Nhĩ thì lại không gnowf.
Dù sao thì lần đầu tiên khi lão ra khỏi nhà nhìn thấy ngôi thành lớn cũng vô cùng sững sờ. Vậy mà tên tiểu tử này rời trấn Lý tạp tới đây không hề có một chút luống cuống đúng là làm cho người ta phải nhìn với một con mắt khác.
"Tên thiêu niên này rất có tiềm lực." Đó là toàn bộ suy nghĩ của Ba Ân Nhĩ. Thương nhân chỉ biết đến lợi nhuận. Vì vậy mà suy nghĩ một chút, thái độ của Ba Ân Nhĩ đối với La Mông nhiệt tình lên rất nhiều.
La Mông ngoài mặt làm như không biết nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Y thầm cảm thán: "Đúng là thế giới nào cũng vậy!"
Ngay lập tức y nhìn xung quanh.
Đại khái do vị trí hẻo lánh nên ngôi thành chiếm một diện tích không nhỏ. Nhưng cho dù là đường phố hay kiến trúc cũng đều có vẻ cũ. Những cừa hàng trên đường mặc dù rất nhiều mà hàng hóa so với trấn Lý Tạp tất nhiên là nhiều hơn.
Điều này, khi bọn họ đi qua cửa thành có thể nhận thấy.
Cửa thành từ bên ngoài nhìn có thể thấy rất cao và to, ít nhất với một người nông dân mới đến thì sẽ thấy như vậy. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy binh lính gác thành lại rất ít.
Bây giờ đang là mùa đông, vậy mà đám binh lính vẫn phải đi một chiếc giầy mỏng. Bởi vậy có thể thấy được thành chủ của ngôi thành nhỏ này, kinh tế cũng không được dư dả. Tất nhiên, cũng có thể là đối phương keo kiệt không cho đám binh lính này trang phục mới.
Mặc dù như vậy thì ít nhiều cũng chứng minh rằng nơi này rất nghèo. Dù sao đối với quý tộc mà nói thì binh lính cho dù thấp hèn nhưng cũng đại diện cho mặt mũi của mình.
La Mông đi trên đường, ước chừng ngôi thành nhỏ này, dân cư khoảng chừng một vạn.
Hắn đột nhiên nghĩ tới gia tộc của tiểu thử Ngả Lỵ Ny, phụ thân của nàng có lãnh địa cũng không phải là giàu có. Chẳng trách mà hàng năm, Nam Tước đại nhân luôn ở trong thành.
Cho dù là ai thì mỗi ngày ra ngoài nhìn thấy vùng lãnh địa nghèo nàn của mình mà không thấy buồn?
Nghĩ tới đây, La Mông có thể hiểu được tại sao mà tiểu thư Ngả Lỵ Ny cố gắng học tập tri thức mục sư. Chỉ có điều, ở trong thế giới này hắn chỉ là một Đức Lỗ Y cấp thấp, ngay cả sự tự do của bản thân cũng không có thì với cô gái đáng yêu kia, hắn nhất thời cũng không giúp được cái gì.
La Mông đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên đoàn xe dừng lại.
- La Mông! Công hội mạo hiểm không mở trước buổi trưa. Chúng ta đi uống một chén trước. - Hóa ra là đã đến nơi. Lúc này, Ba Ân Nhĩ hết sức nhiệt tình mời hắn.
La Mông qua một đoạn đường cũng cảm thấy đói bụng, cười nói:
- Vậy thì phiền ngài.
Sau đó, hắn cẩn thận nhảy từ trên xe xuống. Hai chân tê dại khiến cho hắn phải cử động vài cái mới trở lại bình thường.
Trong lòng hắn thầm nhớ tới ô tô nơi Địa Cậu. Sau khi xuống xe, hắn mới biết nơi đoàn xe dừng lại là một cửa hàng của thương đội Ba Ân Nhĩ.
Nghe Ba Ân Nhĩ nói thì cửa hàng này lớn nhất trong thành, giá cả so sánh hợp lý, cho nên mà từ trước đến nay bọn họ luôn hợp tác với nhau.
Hàng hóa được mọi người tháo dỡ xuống. La Mông cảm thấy đối phương đối với mình có ân cho nên cũng tham gia vào đội ngũ bận rộn.
Mặc dù chỉ giúp được một chút nhưng ấn tượng về hắn trong đội buôn cũng tốt lên nhiều.
Vì vậy mà trong bữa tiệc liên hoan, La Mông đỡ tốn một khoản tiền, được ngồi cùng bàn với Ba Ân Nhĩ và được thưởng thức cơm trưa.
Sau khi cơm nước no nê, hắn được mọi người xếp vào một căn phòng. Tối nay, bọn họ ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai sẽ trở về.
Giữa trưa, La Mông nằm ngủ một giấc. Do bị mọi người mời mấy chén cho nên hắn ngủ rất say.
Cho tới khi Ba Ân Nhĩ từ mình tới đánh thức, hắn mới sực nhớ nhiệm vụ lần này tới đây vẫn chưa hoàn thành.
- Tửu lượng của La Mông khá thật. Nhanh như vậy mà đã tỉnh rồi. - Ba Ân Nhĩ vỗ đầu hắn mà cười nói.
La Mông đỏ mặt lên, cảm thấy ảo não về chuyện uống rượu của mình.
Hắn không nghĩ rằng với tuổi của hắn có thể ngồi với những người khác tới tận lúc cuối cùng mà buổi chiều thức dậy đã tỉnh táo như vậy thì đối với Ba Ân Nhĩ đúng là một chuyện thần kỳ.
Bởi vậy có thể thấy được rằng sừng Thần Nông đang cải tạo cơ thể hắn. Thân thể hắn không còn yếu như lúc mới tới cái thế giới này nữa.
La Mông không nghĩ tới chuyện đó. Hắn rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi theo sự chỉ dẫn của Ba Ân Nhĩ mà tới công hội Mạo hiểm trong ngôi thành.
Công hội Mạo hiểm ở trên đoạn đường sầm uất nhất trong khu thành. Trên đường cái có người rao hàng, người qua lại... Mặc dù không được như Địa Cầu nhưng cũng có thể nói là vừa phải.
Có thể tìm được tòa nhà công hội kẻ Mạo hiểm một cách dễ dàng. Nó hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của La Mông, không ngờ ngôi nhà lại được xây dựng vô cùng xa hoa.
Tất nhiên, sự xa hoa ở đây là so sánh với những kiến trúc xung quanh.
Giữa một đám kiến trúc hơi cũ, một cái tòa nhà cao ba tầng vừa mới được xây dựng chiếm diện tích tương đương với thần điện của trấn Lý Tạp xuất hiện trước mặt La Mông.
Hắn đi tới chỗ cửa lớn.
- Ngươi là ai? - Một người gác cửa thấy hắn đi tới liền lập tức lên tiếng hỏi.
- Ta là Đức Lỗ Y La Mông của trấn Lý Tạp. Lần này tới đây để đăng ký. - La Mông vội vàng giải thích.
- Thì ra là thế. - Sau khi biết được, đối phương liền tránh đường.
La Mông đi vào bên trong, cảm giác lạnh lẽo của thời tiết lập tức biến mất. Vừa bước vào trong căn nhà, một hơi thở ấm áp bao trùm lấy hắn.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện cánh cửa trước mặt hắn chợt có cái gì đó lóe lên rồi một làn ánh sáng màu lục bao trùm quanh người hắn.
Đây là... La Mông nghi hoặc nhìn ánh sáng màu lục vây quanh người.
- Xin chào! Hoan nghênh ngươi tới công hội mạo hiểm. - Đúng lúc này, một người trung niên mỉm cười đi ra từ một góc sáng sủa.
La Mông gật đầu, mỉm cười nói:
- Xin chào! Ta là Đức Lỗ Y của trấn Lý Tạp.
- Đúng vậy! Ngài đúng là một vị Đức Lỗ Y. Vừa rồi ngài đã vượt qua sự kiểm tra của chúng ta. Mời qua bên này. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. - Người trung niên cười rồi chỉ tới một chỗ.
La Mông nhìn tới thì hóa ra ở cửa vào có một cái trận lục giác nhỏ. Chỉ cần có người bước qua cửa là sẽ bước vào trận. Xem tình cảnh vừa rồi thì trận này kiểm tra năng lượng của người dùng.
- Đây là lần đầu tiên ngài tới công hội kẻ mạo hiểm sao? - Sau khi biết mục đích của La Mông, người trung niên quay sang hỏi hắn.
La Mông gật đầu.
- Xem ra, trước khi đến đây ngài đã biết một số chuyện của công hội. Có điều, tôi vẫn muốn giới thiệu với ngài một lần. - Thân phận của người trung niên có lẽ giống với nhân viên tiếp tân ở Địa Cầu. Sau khi dẫn La Mông tới đại sảnh, y liền giới thiệu hết những tình hình của công hội cho hắn.
La Mông lắng nghi, thi thoảng hỏi lại một số vấn đề, nhưng đối phương nhanh chóng trả lời. Hắn thầm than, công hội của Kẻ mạo hiểm đúng là có nhiều nhân tài. Hai người nói chuyện một lúc, rất nhanh đã tới chỗ làm việc.
Đi qua một cánh cửa, một cái cửa sổ xuất hiện trước mặt La Mông.
Một số người đang ở trước cửa sổ hỏi thăm, hoặc làm việc gì đó. Còn nhân viên thì đều ở trong cửa số mà giao tiếp với mọi người.
Trường hợp này cũng rất giống với ngân hàng và bưu điện ở địa cầu.
Thấy nét mặt kinh ngạc của La Mông, người trung niên cảm thấy rất thích thú. Thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, người trung niên liền dẫn La Mông tới trước một cửa sổ, nói:
- Đây là chỗ chuyên để đăng ký bản ghi chép.
La Mông cũng không mất bình tĩnh. Tới trước hắn còn có hai người. Hắn liền xếp vào hàng, vừa tự hỏi nợ nần của mình làm sao nhanh chóng hoàn lại. Mắc nợ khiến cho hắn không thể thành người tự do, không thể mở được cửa hàng. Mà không thể mở được cửa hàng thì không thể tích góp được thực lực. Nói với La Mông đây quả thực là một sự tuần hoàn khắc nghiệt.
- Tiên sinh! Xin hỏi ngài cần gì? - Đột nhiên một âm thanh ngọt ngào lễ phép vang lên, kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
Hắn nhìn về phía trước thì thấy một cô gái đang đứng ở trong cửa sổ, mỉm cười nhìn mình.
La Mông cũng mỉm cười với nàng, sau đó mang lý do đã nghĩ trước ra nói rồi lại đưa giấy chứng nhận mạo hiểm của trung đội trưởng đưa cho nàng.
- Thân phận của ngài đã được xác nhận là không có vấn đề. Đây là giấy chứng nhận mạo hiểm tạm thời. Do ngài là Đức Lỗ Y cấp một có thể lập tức chứng nhận quyền hạn mạo hiểm mà không cần phải khảo sát. Nếu ngài muốn làm giấy chứng nhận mạo hiểm vĩnh viễn thì mới ngài hãy điền tư liệu vào đây. - Cô gái đưa một tấm giấy da trâu cho La Mông, bên trên có chi chít chữ.
La Mông cầm lên nhìn kỹ, xác định không có vấn đề gì khác, sau đó cầm bút bắt đầu điền. Cuối cùng thì đề tên của bản thân, rồi đưa lại vào trong cửa sổ.
Sau khi đối phương kiểm tra xong liền lấy từ tủ ra một tấm thẻ kim loại, sau đó dùng một phương pháp mà La Mông không biết nhanh chóng khắc tin tức của La Mông và những xác minh của công hội rồi đưa cho hắn.
- Phí thủ tục là ba đồng bạc. - Thiếu nữ nhìn thì còn nhỏ nhưng có một sức hút kỳ lạ.
La Mông đã từ người trung niên hiểu biết về những quy định ở đây nên nhanh chóng đưa tiền.
- Được rồi! Hiện giờ, ngài chính thức là thành viên của công hội Mạo hiểm. Điểm danh dự của ngài là một, cùng là kẻ mạo hiểm cấp một. Hoan nghênh ngài đã tham gia. Tiên sinh La Mông. - Thiếu nữ mỉm cười nói:
- Mỗi lần ngài hoàn thành nhiệm vụ, công hội sẽ gia tăng điểm danh dự của ngài và khấu trừ hai mươi phần trăm tiền thưởng. Đồng thời thống nhất với lĩnh chủ địa phương nộp mười phần trăm tiền thuế. Nếu ngài được lĩnh chủ miễn thuế thì không cần phải giao.
Ba mười phần trăm thuế? Công hội đúng là lòng dạ hiểm độc. Công hội kẻ mạo hiểm cũng chẳng coi trọng thực lực mà chỉ là một cơ cấu kiếm tiền, coi trọng danh dự. Điểm danh dự đó là thực hiện nhiệm vụ và quyết định sự cống hiến với công hội.
Cho dù ngươi có là đại pháp sư hay không thì cũng vì công hội mà kiếm tiền. Khó trách công hội kẻ mạo hiểm lại có tiền như vậy, quả thực đúng là công ty lớn lũng đoạn thị trường. Chẳng qua, lĩnh chủ nơi nào cũng có cổ phần.
Thiếu nữ thấy nét mặt của hắn liền cười nói:
- Tất nhiên, từ cấp năm trở lên sẽ giảm năm phần trăm thuế. Cấp mười một trở lên sẽ giảm mười phần trăm thuế. Hơn nữa, khi đó có thể được lĩnh chủ miễn thuế.
La Mông nghe xong, tính toán liền cảm thấy như thế thì còn có thể. Từ cấp năm trở lên, thuế má thực tế là hai mươi lăm phần trăm. Cấp mười trở lên, thuế thực tế là mười lăm phần trăm. Hắn mỉm cười với thiếu nữ rồi ra khỏi công hội. Ánh nắng bên ngoài tỏa sáng khiến cho tâm trạng của hắn rất tốt. Còn tương lai phía trước cũng đang chờ sự cố gắng của hắn để tỏa sáng.
Trên lý luận mà nói thì công việc của kẻ mạo hiểm đó là tích lũy điểm danh dự. Chỉ cần hắn lên cấp năm, cho dù lĩnh chủ không ban cho quyền tự do, hắn cũng sẽ có được. Đồng thời đi lại trên đại lục không bị ngăn cản.
Đó cũng là lý do tại sao mà phần lớn lĩnh chủ đều ban cho quyền tự do. Dù sao, nếu ngăn cản không được mà đó là chuyện sớm hay muộn thì chẳng bằng bây giờ ban cho còn có thể có được chút tĩnh cảm.
La Mông nghĩ tới đây liền thầm hạ quyết tâm.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 31: Tiến cử (thượng).
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Cùng với lúc La Mông đi làm thủ tục ở công hội mạo hiểm, trong một gian hàng của Khắc Lan Phổ, Ba Ân Nhĩ - Chủ của đội buôn đang nói chuyện với con của mình là Phí Tề Á.
Phí Tề Á là một người thanh niên có mái tóc màu vàng, và một cái mũi ứng. Thân thể của gã cân xứng, cho thấy là một chiến sĩ được rèn luyện hàng ngày.
- Phí Tề Á! - Ba Ân Nhĩ hiền lành nhìn con trai và gọi tên của nó:
- Con thấy La Mông như thế nào? - giọng nói của lão có một chút gì đó như khảo nghiệm.
- Cha! - Phí Tề Á cũng không trả lời ngay, cau mày suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Đây có thể nói là một người trời ban, đồng thời xử sự rất già dặn. Nghe nói trước kia, hắn làm tiểu nhỉ ở cửa hàng của Mặc Đặc. Có lẽ khi đó hắn đã học được một số thứ.
Nét mặt Ba Ân Nhĩ có chút hài lòng nhưng nhanh chóng biến mất:
- Nói như vậy thì con xem trọng tương lai của hắn?
Phí Tề Á ngẩn người, nhưng gã nhanh chóng trả lời:
- Đúng vậy! Cha! Con xem trọng tương lai của hắn. Một người còn trẻ mà xử sự như vậy, chỉ cần không phải là người đen đủi, hắn sẽ thành công.
Ba Ân Nhĩ nở nụ cười, lần này lão không hề che giấu:
- Giao tiếp với một con sư tử con thì tiếp theo sau nó sẽ trở thành một con sư tử hùng mạnh. Phí Tề Á! Nếu con đã xem trọng tương lai của La Mông vậy thì con là một thương nhân, con hãy đầu tư đi.
Nói xong, Ba Ân Nhĩ lấy từ trong lồng ngực ra một tấm da dê, bên ngoài được gắn sáp màu đỏ. Trên miếng sáp có một ký hiệu của đội buôn Ba Ân Nhĩ.
Ánh mắt của Phí Tề Á nhìn ngón trỏ bàn tay phải của phụ thân. Ở đó có một chiếc nhẫn, trên mặt còn có vết sáp.
- Đại sư Tát Khắc Duy trong thành là một vị ma pháp sư được mọi người tôn kính. Lão là bằng hữu của cha. Trước đây, lão có tới tìm cha, nhờ ta tìm cho lão một ít mục sư và Đức Lỗ Y sơ cấp. Lão cần một số người điều chế cho lão một ít dược phẩm trị liệu. Dù sao thì pháp sư có thể chế được rất nhiều loại thuốc nhưng lại không làm được thuốc điều trị. Hiện tai, Phí Tế Á! Vì sự lựa chọn của con, cha quyết định đề cửa La Mông tới cho lão. Phong thư đề cử này, con cứ đưa cho La Mông. Hiện tại, La Mông đang cần tiền, tin rằng con biết cách để làm cho hắn cảm thấy được thiện chí của con.
Ba Ân Nhĩ trịnh trọng đưa phong thư cho đứa con.
Phí Tề Á gật đầu, cất một cách cẩn thận:
- Cha! Bây giờ con sẽ đi công hội mạo hiểm để tìm hắn.
Ba Ân Nhĩ gật đầu:
- Con đi đi.
Ba Ân Nhĩ đi tới cửa thì nghe thấy phụ thân ở phía sau nhỏ giọng nói một câu:
- Nghe nói rượu ngon là thứ để thử đá có phải là vàng. Còn mỹ nhân là cái cân tiểu ly để xem người ta thế nào.
Phí Tề Á cảm thấy ấm áp, nét mặt nở nụ cười sáng lạng.
Lúc La Mông ra khỏi công hội kẻ mạo hiểm thì bầu trời phía Tây đã đỏ ối.
- La Mông! - Một tiếng gọi hắn chợt vang lên.
La Mông theo phản xạ quay đầu lại thì thấy một người thanh niên đang đứng vẫy tay với hắn.
La Mông nhận ra đó là Phí Tề Á, con trai của thương nhân Ba Ân Nhĩ.
Trong ấn tượng của La Mông thì Phí Tề Á là một thương nhân lão luyện, phần lớn là do có được sự dạy dỗ của Ba Ân Nhĩ. Ở trên người Phí Tề Á, điều duy nhất của một người thanh niên còn sót đó là trong thâm tâm của gã có một thứ dã tâm.
- Xin chào! - La Mông cũng vẫy vẫy tay.
- La Mông! Chúng ta tìm một chỗ nào đó uống rượu nhé. - Phí Tề Á tự nhiên đi tới.
Nghe thấy vậy, La Mông liền biết ý của Phí Tề Á đó là :" La Mông! Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
- Được rồi! Ta nghe các cụ nói rằng rượu có thể giải rượu. - La Mông cười sang sảng đi tới.
- Có phải không? Ta nghe nói rượu của quán lão Duy Luân có một loại rượu trái cây rất ngon. - Phí Tề Á liếm đầu lưỡi:
- Để ăn mừng ngươi trở thành một kẻ mạo hiểm, lần này ta mời có được không?
- Vậy thì ta không khách khí. - La Mông vỗ vai Phí Tề Á.
Lúc cả hai tới quán rượu của lão Duy Luân thì trời đã hơi tối. Bên trong quán chưa đông người. Đại khái, phải thêm một chút nữa thì những kẻ mạo hiểm mới tới đây.
Một lão nhân mập đầu hói đứng sau quầy kêu lên:
- Xin chào hai đứa nhóc. Có muốn uống một chút gì không?
- Lão Duy Luân! Lấy rượu trái cây của lão ra đây. Hai chén nhé. - Phí Tề Á giơ hai ngón tay cười hì hì mà nói, sau đó gã chọn một cái bàn rồi lấy một cái ghế cho La Mông.
La Mông cười ngồi xuống, trong lòng có chút rung động. Vị lão nhân đứng sau quầy đang chào hỏi khách khứa, trên người có một lớp ánh sáng mỏng màu đỏ. Màu đỏ đó giống hệt như màu máu chứng tỏ sức sống mãnh liệt của chủ nhân. Đồng thời từ hương vị giết chóc cho thấy lúc còn trẻ người này đã trải qua vô số trận chiến.
Cố Hóa trinh trắc linh quang làm cho La Mông biết rằng vị lão nhân này ít nhất phải là chiến sĩ cấp năm.
Đã biết điều đó, La Mông lại đưa mắt nhìn xung quanh. Trong quán rượu có vài người, phần lớn ăn mặc của kẻ mạo hiểm. Nét mặt của họ so với những kẻ mạo hiểm mà hắn gặp ở quán trọ Mặc Đặc quả thật có chút gì đó không tự nhiên.
La Mông hơi trầm ngâm, bỗng nhiên quay sang Phi Tề Á, cười nói:
- Vị đại thúc Duy Luân này lúc còn trẻ chắc là một nhân vật không đơn giản đúng không?
Phí Tề Á giật mình rồi nét mặt xuất hiện sự bội phục:
- Làm sao mà ngươi biết?
La Mông cười nói:
- Ngươi biết rằng trước kia ta từng làm tiểu nhị trong một nhà trọ. Những kẻ mạo hiểm vốn là những người ồn ào, nhưng ở đây, sau khi ta vào lại thấy nét mặt mọi người có chút gò bó. Ta quan sát thì phát hiện bọn họ luôn nhìn lão Duy Luân ở sau quầy. Sau đó ta quan sát lão thì có được kết luận đó.
Phí Tề Á vỗ tay:
- Có lẽ chỉ có người nhạy bén như ngươi mới rút ra được kết luận đó.
La Mông cười cười. Thực ra có nhiều chuyện một khi biết được kết quả rồi quay lại để ý những dấu vết có khác nào đang xem chỉ trong lòng bàn tay.
Đúng lúc này, một người hầu nữ cao gầy bưng hai chén rượu tới.
- La Mông! Muốn ăn gì? - Phí Tề Á hỏi:
- Có lẽ hỏi vị cô nương đáng yêu này là tốt nhất. Đúng rồi, cô nương đáng yêu tên là gì nhì? - Phí Tề Á nở nụ cười.
- Y Vi Đặc thưa quý khách. - Người phục vụ nữ cười khẽ, hơi vén váy rồi ngồi xuống. Thoáng cái, đập vào mắt hai người là gò ngực trắng muốn với cái khe như không thấy đáy.
- A! Cô thật là quyến rũ, chẳng khác nào một vị công chúa. - Phí Tề Á nịnh nọt.
La Mông ngồi bên nở nụ cười thản nhiên. Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn từng làm nghề giúp đỡ mọi người tới những nơi có chỗ giải sầu. Cảnh tượng như vậy khiến cho hắn bồi hồi. Vì vậy hắn giơ chén lên cười:
- Vì Y Vi Đặc đáng yêu, chúng ta uống một chén.
- Vì Y Vi Đặc đáng yến, chúng ta cạn chén. - Một vài vị khách ít ỏi trong quán nghe thấy vậy liền ồn ào nâng ly lên.
Không khí của quán rượu lập tức trở nên náo nhiệt. Rượu và nữ nhân luôn khiến cho đàn ông mất đi sự kiểm soát.
- Chàng trai nhỏ. - Y Vi Đặc rướn người đến, hôn nhẹ lên môi của La Mông:
- So với những lời ngon tiếng ngọt của ngươi, ta lại thích mấy đồng vàng hơn một chút.
Âm thanh ồn ào vang lên càng lớn.
Đúng lúc này, một âm thanh bén nhọn vang lên:
- Y Vi Đặc! Cái con hàng nát này. Không ngờ ngươi lại để ý tới thẳng nhỏ này.
La Mông nhìn ra cửa khách sạn thì thấy một người nam nhân trẻ tuổi đang đi tới. Hắn xoa xoa mặt cười khổ. Đây là thế nào? Ở trấn Lý Tạp hắn đã bị vị mục sư Đặc Ni Tư có lòng dạ hẹp hòi hiểu lầm. Chẳng lẽ cảnh tượng đó lại diễn ra ở trong một cái quán rượu nhỏ ở thành A Phổ Tư hay sao?
Lão Duy Luân dừng việc lau bầu rượu, từ từ đi ra khỏi quầy, rồi cản đường người đó.
- Cậu nhóc nghe đây. Y Vi Đặc của ta là người tự do. Cô ấy thích hay không thích ai là quyền của cô ấy. Cô ấy không thích dây dưa với ngươi cho nên lão Duy Nhĩ ta cũng không chào đón ngươi.
- Một tên chủ quán ti tiện như ngươi không ngờ dám nói chuyện với ta như vậy. Ngươi có biết ta là ai hay không? Jacob ta để ý tới con gái của ngươi... - Người thanh niên đó như bị chọc giận, có điều câu nói tiếp theo của y không thể thoát ra được khỏi cổ do lão Duy Luân đã giơ bàn tay bóp cổ Jacob sau đó ném tên tiểu tử ra khỏi quán.
Trong quán rượu vang lên tiếng cười khẽ khẽ khi thấy người khác gặp họa.
La Mông đột nhiên đứng dậy. Từ bên ngoài quán rượu một thứ lực lượng ma pháp đang nhanh chóng chuyển hóa thàn ngọn lửa, cùng với những tiếng ma pháp vang lên..
Nhưng phản ứng của của lão Duy Luân hơn xa so với La Mông. Lão nhanh chóng lao ra khỏi cửa. Rồi trong tầm mắt của La Mông, từ người lão Duy Luân chợt tản ra ánh sáng màu hồng giống như ngọn lửa để lại sau lưng lão một cái bóng đỏ rực.
Mặt đất hơi bị chấn động rồi một tiếng hét thảm thiết vang lên nhưng sau đó chỉ còn những tiếng giống như đang bị bóp cổ.
Âm thanh tục tằn của lão Duy Luân chợt vang lên:
- Một tên pháp sư nhãi nhép mà cũng giám thi triển pháp thuật hệ Hỏa ở thành A Phổ Tư chúng ta. Ngươi không hỏi lão Duy Luân ta là ai hay sao?
- Người này không hề đơn giản. Thành A Phổ Tư sẽ gặp tai họa rồi.
"Bàn tay lửa? Pháp thuật cấp một? " la La Mông cúi đầu bưng cái chén bằng gỗ, uống một hớp nhỏ rồi nghĩ:
- Quả nhiên kẻ mạo hiểm phải chiến đấu để sống sót. Nhưng để hưởng thụ lúc tuổi già nếu không có sức thì không được.
Phí Tề Á huýt sáo:
- Xông ra thật đẹp sau đó lại có một cái kết thúc hoàn mỹ. Lão Duy Luân vẫn uy phong như lúc còn trẻ. Tất cả mọi người ra xem nào.
Đám tửu khách như ong vỡ tổ nhòm ra.
- Dù sao thì vị tiên sinh kia do ăn phải dấm chua của ngươi nên mới phải nhận kết quả như vậy.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 32: Tiến cử (hạ).
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
La Mông cười cười rồi đứng dậy:
- Ngươi và tiên sinh Duy Luân quen biết nhau.
- Cũng không có gì đáng nói. Có điều trong thời gian khi phụ thân ta làm tiểu nhị cho người khác thì thương đội thường xuyên thuê lão Duy Luân. - Phí Tế Á cũng đứng dậy.
- Tiểu thư Y Vi Đặc đáng yêu. Xem ra có tiên sinh Duy Luân ở đây, ta không có cơ hội bảo vệ nàng. - La Mông quay sang Y Vi Đặc khom người nói.
Y Vi Đặc hơi đỏ mặt. Người thanh niên tuấn tú này có một mái tóc nâu đáng yêu. Hai mắt màu lam, ánh mắt trong suốt giống như nước biển ngoài thành A Phổ Tư, dường như có một sức hấp dẫn bí ẩn.
- Cha! Cha lại đánh người. Cha cứ thô lỗ như vậy. - Y Vi Đặc đột nhiên giống như một con nai chạy ra ngoài cửa.
- La Mông! Tiểu thư Y Vi Đặc dường như thẹn thùng thì phải. Nhưng ngươi nên biết rằng, Y Vi Đặc là chiến sĩ cấp ba. La Mông! Thân thể ngươi như vậy sợ rằng không chịu nổi nàng đâu. - Phí Tề Á đá nhẹ vào chân La Mông.
La Mông quay sang cười cười với gã. Chẳng biết tại sao, hắn lại nhớ tới Ngả Lỵ Ny. Sau đó, La Mông đi theo Phí Tề Á ra ngoài.
- Chiến sĩ cấp ba? Vị tiểu đội trưởng Lý Tra Đức dạy mình kiếm thuật dường như chưa qua cấp bốn. - La Mông nghĩ tới đây, cúi đầu nói:
- Có lẽ đến thành A Phổ Tư là một quyết định chính xác.
La Mông và Phí Tề Á đi ra ngoài, thì thấy có rất nhiều người. Sau đó, La Mông chỉ nghe thấy trong đám người có người nói:
- Tên Nhã Các Bố này chỉ là pháp sư cấp một mà dám giương oai ở thành A Phổ Tư chúng ta. Đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Lại có người nói:
- Ngươi đừng có thấy y làm ra vẻ. Bất quá, y cũng chỉ là công nhân làm thuê ở xương của đại sư Khắc Duy Nhĩ mà thôi.
La Mông nở nụ cười thản nhiên. Hắn nhớ tới chuyện vị con xấu xí nối tiếng ở địa cầu: Một người có nghề nghiệp cấp một giống như một conv vịt con xấu xí, lại không thể bay cao được như thiên nga, mà không giống như vịt hoang, vì vậy mà bị vịt hoang xa lánh. Trừ khi con vịt con xấu xí đó có thiên nga bảo vệ. Thực ra, mình và Nhã Các Bố có khác gì nhau đâu? Chẳng qua một người khiêm tốn hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, La Mông hơi ngây người, nói với Phí Tề Á:
- Ta hơi cảm thấy đói bụng, hay là tìm chỗ để ăn đi.
Phí Tề Á hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nói:
- Ngươi không tìm tiểu thư Y Vi Đặc hay sao? Nàng đang ở bên đó.
La Mông cười to, trong lòng lại nghĩ: "Không biết Phí Tề Á tìm mình có chuyện gì. Nhưng chẳng cần phải hỏi cũng biết rằng đây là người nói chuyện rất đúng mực."
Tiếp theo đó, mọi người tản đi. Người của đội thành vệ đến chậm, nên chỉ biết cười. Lão Duy luân nói vài câu với La Mông và Phí Tề Á rồi quay về quán rượu. Trên bàn, bọn họ đã đặt một mâm thịt sói hấp. Đám sói này có ở trong đồi núi và rừng cây quanh thành rất nhiều. Chúng có thói quen ăn tạp, cho dù là xác động vật thối rữa hay động vật sống cũng đều ăn hết, bởi vậy mà thịt chúng cũng không ngon lắm. La Mông cầm dĩa xiên một miếng rồi bỏ vào miệng thì phát hiện mùi vị cũng rất được. Dựa vào sự ẩm thực phát triển ở Trung Quốc, La Mông kết luận rằng trong thịt nhất định đã được ướp một thứ gia vị nào đó làm mất đi vị chua của thịt sói.
Thấy La Mông im lặng không nói, Phí Tề Á cho rằng hắn bị thịt sói hấp làm cho ngạc nhiên nên cười nói:
- Thế nào? Lần đầu tiên ta tới đây cũng vậy. Không ngờ thịt sói đất lại có mùi vị thế này. Đây là tay nghề đặc biệt của lão Duy Luân, phối hợp với rượu trái cây của lão, nghe nói còn có cả quý tộc thay đổi quần áo để tới đây ăn một bữa.
La Mông gật đầu, uống một hớp rượu trái cây. Khuôn mặt của hắn lập tức ửng đỏ. Mang theo hơi rượu, hắn nói:
- Tiên sinh Phí Tề Á! Lần này xin cảm ơn sự chiêu đãi của người. Nhưng nếu không có gì mạo muội thì bây giờ ta muốn biết ngài tìm ta có chuyện gì?
- La Mông lão đệ! - Phí Tề Á như có chút hơi men:
- Từ lần đầu tiên ta gặp ngươi đã thấy ngươi là người có thể thành chuyện lớn. Chẳng qua, gần đây ca ca nghe nói rằng ngươi gặp khó khăn cho nên ta quyết định tìm cho ngươi một công việc. Đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ là một ma pháp sư cấp năm. Gần đây, ngài cần một số người giúp điều chế một số dược phẩm trị liệu. Ngươi có đồng ý tham gia hay không? - Nói tới đây, Phí Tề Á nhìn La Mông chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, không còn lấy một chút hơi hướng của men rượu.
- Đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ? Vừa rồi, tên Nhã Các Bố kia chẳng phải là làm ở đó hay sao? - La Mông không hề tránh né ánh mắt của Phí Tề Á lên tiếng hỏi.
- Chuyện này, ngươi không cần để ý. Lão Duy Luân và đại sư là bằng hữu mạo hiểm cùng nhau. Chuyện ngày hôm nay mà lan tới chỗ đại sư thì cái tên Nhã Các Bố đáng thương đó có lẽ mất việc. - Mặc dù miệng nói đáng thương nhưng nét mặt của Phí Tề Á lại tràn ngập vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
- Tiên sinh Phí Tề Á. - La Mông nghiêm mặt bưng ly rượu:
- Thực sự cảm ơn ngài chiếu cố. Ta cũng không biết nói gì cả. Ta nhất định không quên ơn ngài. Xin kính ngài một ly.
- La Mông lão đệ! Đệ gọi ta một tiếng đại ca đi. Gọi tiên sinh rất khách khí. Đệ là người có tiền đồ, sau này có thể trở thành Đức Lỗ Y cấp năm, cấp sáu, thậm chí cao hơn thì đừng quên ta là được rồi. - Phí Tề Á bưng chén rượu cạch một cái với La Mông.
- Làm sao có chuyện đó. Sau này, đệ còn muốn đại ca giúp đỡ, chỉ bảo cho nhiều hơn.
- Được rồi! Sáng sớm ngày mai, ta dẫn ngươi tới chỗ đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ. Hôm nay chúng ta không uống nhiều để ngày mai tạo cho đại sư một ấn tượng tốt.
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Phí Tề Á đã đi vào phòng ở của La Mông. Lúc này, La Mông đã thu dọn xong, đang ngồi trên giường chờ y.
Phí Tề Á quan sát người thiếu niên trước mặt mình có khuôn mặt thanh tú nhưng không hề non nớt, ánh mắt bình tĩnh quả thực giống như một con sư tử còn non. "Đây là cú đầu tư đầu tiên của ta." Phí Tề Á thầm nghĩ trong lòng, đồng thời kìm chế một chút ghen tị.
- Chúng ta đi thôi. - Phí Tề Á nở nụ cười ôn hòa.
La Mông gật đầu.
Sáng sớm, thành A Phổ Tư chìm trong một lớp sương mỏng. Từ xa thi thoảng lại vọng tới tiếng huyên náo. Do diện tích của ngôi thành cũng không rộng lắm nên cả hai cùng đi bộ. Bước trên con đường rải đá vụn, ở một vài chỗ có thể thấy hàng rào gỗ do binh lính tuần tra ban đêm đặt. Thành phố đang từ trong giấc ngủ tình lại, hồi phục sức sống.
Không bao lâu, La Mông và Phí Tề Á đã tới cửa hàng của ma pháp sư Tát Khắc Duy Nhĩ. Cừa hàng này cũng gần với quán rượu của lão Duy Luân. Ra khỏi quán của lão Duy Luân, đi qua một ngã tư đường rồi đi vào một cái ngõ nhỏ là tới.
Lúc này, ngoài cửa hàng của Tát Khắc Duy Nhĩ có hai người như đang tranh chấp. Một trong hai người đó sắc mặt tái nhợt đó chính là Nhã Các Bố hôm qua vừa mới làm loạn ở quán rượu và một người thanh niên thì lớn tuổi hơn một chút.
La Mông và Phí Tề Á đứng từ xa nghe hai người nói chuyện.
- Tiên sinh Á Lịch! Xin ngài hãy vì ta mà cầu xin tiên sinh Tát Khắc Duy Nhĩ. Sau này tôi sẽ làm việc thật tốt. - Nhã Các Bố mở miệng. Xem ra, điều Phí Tề Á nói hôm qua đã trở thành hiện thực.
Người có tên Á Lịch là một người thanh niên có mái tóc thưa với một cái trán rộng. Gã cau mày nói:
- Nhã Các Bố! Đây là chuyện không thể. Tiên sinh Duy Luân là bạn tốt của lão sư. Tiêu thư Y Vi Đặc là người mà lão sư nhìn nàng lớn lên từ nhỏ...
- A Lịch! Đó không phải là lỗi của ta. Đó là do hai tên nhà quê kia. Do bọn chúng...
Phí Tề Á kéo ống tay áo của La Mông rồi đi tới:
- Nhã Các Bố đừng có nói vậy mà trốn tránh trách nhiệm. Điều đó cũng không tránh việc ngươi bị xử phạt đâu. Huống chi, ngươi cũng không phải là dân của A Phổ tư. Ngươi cũng chỉ là một tên nhà quê mà thôi.
Nhã Các Bố quay đầu, thấy hai người La Mông, hai mắt gần như bốc lửa:
- Chính hai tên này đã hại ta mất tất cả. Khốn kiếp! Ta phải giết các ngươi. - Nói xong, Nhã Các Bố lui lại hai bước, lẩm nhẩm niệm chú văn.
La Mông cau mày, lập tức nhận ra đối phương lại thi triển thứ pháp thuật hôm qua đã định thi triển ở bên ngoài quán rượu. Vẫn là bàn tay lửa của pháp sư cấp một.
Người này ngu xuẩn tới mức hết thuốc chữa. Ở trong thành thị mà thi triển pháp thuật có thể gây hỏa hoạn như vậy không biết là điều nên tránh hay sao? Ma pháp hệ Hỏa mặc dù tới từ lực lượng tự nhiên nhưng một khi nó bốc cháy vẫn phải tuân theo quy tắc vật chất của thế giới, chứ không phải thu hồi ma lực là nó sẽ tự động tắt.
Trong lòng nghĩ như vậy, La Mông không hề do dự vọt tới, phối hợp với thân thể sau khi được sừng Thần Nông cải tạo và võ thuật mà Lý Tra Đức đã dạy đấm mạnh vào mặt của Nhã Các Bố. Ngay lập tức chú ngữ của người đó bị ngắt, còn mũi thì bị dập.
Nhã Các Bố ôm mũi, máu tươi chảy ra ròng ròng. Gã ngã ngồi xuống đất.
Lúc này, âm thanh tức giận của Á Lịch mới vang lên:
- Nhã Các Bố! Ngươi đúng là kẻ điên. Ở trong thành mà dám phóng hảo thì lão sư cũng bị liên lụy. Ta phải giao ngươi cho đội thành vệ.
La Mông xoay người, đặt tay trái lên vai phải, hành lễ:
- Tiên sinh Á Lịch! Xin thề với tự nhiên rằng hôm qua ở quán rượu Duy Luân, vị tiên sinh Nhã Các Bố này dường như cũng định phóng một bàn tay lửa.
Nếu đã đắc tội với người ta vậy thì chẳng cớ gì mà không nhân cơ hội ném đã xuống giếng. Đó là suy nghĩ của La Mông.
- Pháp sư Á Lịch! Đã lâu không gặp. Vị tiên sinh La Mông đây là bạn tốt của ta, cũng là một Đức Lỗ Y cấp một. Cha của ta tiến cử hắn tới cho đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ, hy vọng hắn có thể phục vụ cho đại sư. - Phí Tề Á bước lên thi lễ rồi giới thiệu.
A Lịch nhìn Phí Tề Á mà nở nụ cười:
- Thì ra là ngươi Phí Tề Á! Vậy thì tốt. Ngươi cũng thấy hiện tại chúng ta không chỉ thiếu một người. - La Mông phải không? - Gã quay sang La Mông rồi gật đầu:
- Ngươi đi theo ta tới đây.
Sau đó, gã nói với Nhã Các Bố đang ngồi dưới đất:
- Nhã Các Bố! Nể mặt đại sư Đan Địch và cha của ngươi nên lần này ta không gọi đội thành vệ tới. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu rằng thành A Phổ Tư không phải là lãnh địa Gia Lặc của phụ thân ngươi. Ngươi phải biết kiềm chế.
La Mông đứng bên lắc đầu. Nhìn nét mặt của người thanh niên chỉ có một sự oán hận thì làm sao có thể nghe người khác khuyên? Có điều, nghe A Lịch nói thì dường như người này là con trai của lĩnh chủ Y Bỉ Vưu Luân của trấn Gia Lặc?
La Mông nghĩ như vậy rồi đi theo A Lịch vào cửa hàng.
- Phí Tề Á! Người kia dường như là con của lĩnh chủ trấn Gia Lặc. Đó là một quý tộc? Có ảnh hưởng gì tới việc làm ăn của đội buôn các ngươi không? - Hắn quay sang hỏi Phí Tề Á.
Phí Tề Á quay sang cười với hắn:
- Nhã Các Bố Vưu Luân! Hóa ra là hắn. Không có gì phải lo. Chúng ta không đi tuyến tới trấn Gia Lặc. Trên thực tế, nhà buôn muốn tới đó ngày càng ít.
- Tại sao? - La Mông hỏi
Không để Phí Tề Á trả lời, Á Lịch đang dẫn đường đã nói:
- Nhã Các Bố là con của lĩnh chủ với một thị nữ. Lĩnh chủ rất thương gã. Mẹ của con cả Lan Tư đã chết sớm. Bây giờ, tình hình ở trấn Gia Lặc là Nhã Các Bố gần gũi với nam tước hơn. Còn Lan tư lại chiếm dược lòng người, cũng được lòng cậu của y là lĩnh chủ của trấn Tháp Mỗ - Nam Tước Y Tư Lôi Nhĩ Cáp Lặc Tư. Thêm nữa, gần đây, trấn rơi vào hỗn loạn nên các thương nhân cũng có ý tránh tới đó.
La Mông gật đầu. Việc trấn Gia Lặc hỗn loạn, hắn cũng được nghe đám kẻ mạo hiểm tới trấn Lý Tạp nói. Nhưng nghe một cách chính xác thì đây là lần đầu tiên.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đi qua cửa hàng tới xưởng phía sau.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 33: Xưởng ma pháp (thượng).
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Xưởng được chia làm hai tầng. Trong căn phòng bên ngoài được ngăn thành bốn, năm gian. Trong mỗi một gian đều có một người trẻ tuổi đang lẩm bẩm với một cái bình. Có người thì như đang nghỉ ngơi, thấy A Lịch đi tới, tất cả đều gật đầu chào hỏi.
Ở phía sau được ngăn bởi một tấm sắt dầy, không thể thấy được bên trong có thứ gì. Có điều, trên cửa có viết mấy chữ rất đẹp: Phòng thí nghiệm của ma pháp sư Tát Khắc Duy Nhĩ và trợ lý A Lịch. Không được phép cấm vào, người vi phạm sẽ phải gánh chịu hậu quả.
La Mông liếc mắt nhìn A Lịch mà nghĩ: "Xem ra người này rất được ma pháp sư coi trọng. Hơn nữa, dường nhi vị đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ còn có một chút điên rồ của đám nghiên cứu khoa học kiếp trước.
A Lịch dẫn hai người La Mông đi giới thiệu một số phòng. Khi tới cửa, hắn dừng bước, quay đầu nhìn hai người mà nói một cách nghiêm túc:
- Đây là phòng thí nghiệm của giáo sư Tát Khắc Duy Nhĩ. Ta yêu cầu các ngươi không được tò mò mà động tới những vật phẩm bên trong. Trong phòng thí nghiệm của giáo sư mà hiếu kỳ thì hơn một nửa là tự giết bản thân.
La Mông giơ tay, cười nói:
- So với Ôn phòng tự nhiên của Đức Lỗ Y thì nơi nguy hiểm hơn chính là phòng thí nghiệm của ma pháp sư.
Phí Tề Á cũng cười nói:
- Một thương nhân đúng nghĩa luôn hiểu được phải kìm chế sự hiếu kỳ của mình.
A Lịch gật đầu, đẩy cánh cử sắt. Xuất hiện trước mặt mọi người là một cái cầu thang đi xuống phía dưới. Xem ra, ma pháp sư xây phòng thí nghiệm ở dưới đất.
Khi ba người đi xuống, cánh cửa sắt tự động đóng lại. Vốn hành lang tối đen nhưng trên đỉnh đầu lại tỏa ra một chút ánh sáng lờ mờ khiến cho La Mông có thể nhìn thấy phía cuối lại là một tấm cửa sắt, trên có viết: Bạn bè không phải gõ cửa.
Sau khi được A Lịch đẩy cánh cửa sắt ra, cuối cùng ba người cũng bước chân vào phòng thí nghiệm của Tát Khắc Duy Nhĩ.
La Mông quan sát cẩn thận bốn xung quanh thì thấy căn phòng này có diện tích tương đương với căn phòng bên ngoài. Toàn bộ được chi thành bốn khu vực.
Ở góc Tây bắc có đặt một cái bàn, trên có để rất nhiều dụng cụ. La Mông là người được giáo dục hiện đại nên có thể từ hình dạng của chúng mà phát hiện ra công dụng. Có cân tiểu ly để cân thuốc, cốc đong đo.. Có vật dùng để bịt kén. Có vật để đun nóng, cắt xén...
Ở góc Tây Nam có chất một đống dược thảo và khoáng thạch. La Mông có thể nhận ra được trong số dược thảo tới mười loại. Còn khoáng thạch có tác dụng làm thuốc thì có thể nhận ra được mấy loại.
Góc Đông Bắc có một bàn sách, bên trên vất bừa mấy quyển làm bằng da cừu và bình mực với vài cây bút lông chim loại tốt.
Ở góc Đông Nam có đặt hai cái giường. Thoáng nhìn có thể biết được đó là chỗ để ma pháp sư và đệ tử của lão có thể đi nằm ngủ ở đây.
Vào lúc này, ma pháp sư cấp năm Tát Khắc Duy Nhĩ đang ngồi bên cạnh bàn đọc, cau mày xem cái gì đó.
- Lão sư! - A Lịch bước lên cung kính gọi.
Ma pháp sư Tát Khắc Duy Nhĩ là một lão nhân đầu hói, dáng người không cao. Mặt vuông chữ điền, với hai cái lông mi rất dầy, chòm râu dài trắng như tuyết. Lúc lão nhân đọc sách, thi thoảng lại đưa tay vuốt chòm râu của mình.
Tát Khắc Duy Nhĩ cũng không ngẩng đầu lên chỉ hừ mũi:
- Ừ! - Rồi hỏi:
- Chuyện của Nhã Các Bố xong chưa?
A Lịch cười khổ:
- Đó đúng là một đứa vẫn còn trẻ còn. Vừa rồi ở bên ngoài còn định cùng bàn tay lửa.
Tát Khắc Duy Nhĩ ngẩng đầu lên:
- Có chuyện gì thế?
A Lịch liền kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi đồng thời còn giới thiệu hai người Phí Tề Á và La Mông.
Lão pháp sư nghe xong lắc đầu:
- Đan Địch là bạn già của ta. Nhưng đệ tử của lão đúng là không được. Chuyện này ta sẽ viết thư cho Đan Địch để y xử lý với Nam Tước.
Sau đó, lão nhìn Phí Tề Á:
- Phụ thân Ba Ân Nhĩ của ngươi là người tốt. Có điều vốn của y quá nhỏ nên không làm được những vụ buôn bán như người ta. Ngươi phải cố gắng.
Phí Tề Á cảm kích nói:
- Đại sư! Ta nhất định sẽ cố gắng. Hy vọng một ngày nào đó sẽ có tư cách phục vụ ngài.
Lão pháp sư khoát tay rồi liếc nhìn La Mông mà nói với Phí Tề Á:
- Đây là tên tiểu tử Ba Ân Nhĩ giới thiệu đến cho ta? Thoáng nhìn cũng rất được. Ừm! Ta kiểm tra ngươi mấy vấn đề. Nếu có thể vượt qua thì ở lại chỗ ta làm đi.
La Mông thi lễ với lão pháp sư:
- Xin đại sư ra câu hỏi.
Lão pháp sư gãi gãi đầu:
- Đầu tiên! Nguyên lý cơ bản của luyện kim dược phẩm là gì?
La Mông nhớ lại một chút rồi trả lời:
- Lợi dụng lúc dược phẩm tan chảy để tạm thời cất giữ pháp thuật. Đây là nguyên lý cơ bản của dược phẩm luyện kim.
Tát Khắc Duy Nhĩ gật đầu:
- Vấn đề thứ hai. Ngươi biết phương pháp dung hòa luyện kim dược phẩm trong dược phẩm trị liệu không?
- Ta có học một loại nhưng chưa bao giờ làm. - La Mông trả lời. Mặc dù lúc ở trấn Lý Tạp, hắn có theo dược sư An Sâm học tập, cũng điều phối dược phẩm nhưng dược phẩm bình thường và dược phẩm luyện kim là hai loại hoàn toàn khác nhau.
- Phương pháp điều phối thuốc trị thương của Đức Lỗ Y là sử dụng vật liệu: Đêm trăng tròn ngắt lấy cỏ Dạ Nguyệt rồi ngay lập tức tẩm rượu lấy nước. Đá Trạm Lam lấy nước mưa ngâm rồi mài thành phấn... - La Mông suy nghĩ một chút liền mang tất cả những đáp án mình biết ra nói.
Tát Khắc Duy Nhĩ liên tục gật đầu, chờ La Mông nói xong lại nói tiếp:
- Vấn đề cuối cùng. Tận dụng thời điểm tan chảy chính xác và trạng thái thi pháp.
La Mông nhíu mày. Hắn cũng không được trải qua hệ thống học tập Đức Lỗ Y. Cũng may, do để điều chế dược phẩm trị liệu thì người thi pháp rất quan trọng vì vậy mà lúc đó, hắn từng ở trong thư viện thần điện nơi thị trấn mà đọc những tư liệu liên quan, đồng thời cũng hỏi qua Dược sư An Sâm và Đức Lỗ Y Kiệt Pháp nên nhớ được những gì trên sách và những câu mà hai người trả lời. La Mông sắp xếp một chút rồi trả lời:
- Vấn đề đầu tiên là sau khi làm cho dược liệu tan chảy thành công, hoạt tính của chúng liên tục thay đổi. Một khi hoạt tính tan chảy giảm tới không thì dấu hiệu của dung hòa mất đi hiệu lực, cần một lần phối chế nữa. Trên nguyên tắc mà nói thì phải lựa chọn thời điểm dung hòa có hoạt tính cao nhất để tiến hành tăng thêm ma pháp. Vấn đề thứ hai: Điều chế dược phẩm luyện kiam và vật phẩm ma pháp thì trong quá trình đó thi triển được gọi là thi pháp gia tăng pháp thuật. Thi pháp tăng thêm pháp thuật được sử dụng chú ngữ và thủ thế là những cách thi pháp khác nhau. Với những gì hiểu biết của ta trong thuốc trị thương thì quá trình niệm chú trong đó...
La Mông mang tất cả những gì mình biết ra mà nói kỹ càng.
Tát Khắc Duy Nhĩ nghe xong, cười nói:
- Người thanh niên, ngươi đã vượt qua sự kiểm tra của ta. Tiếp theo ta muốn nói chuyện về sự đãi ngộ mà người được hưởng và yêu cầu đối với công việc. Nếu ngươi cảm thấy có gì không hợp hoặc là có chỗ khác biệt thì để sau khi ta nói xong hãy nói ra.
- Vâng thưa đại sư. - La Mông kính cẩn trả lời.
Tát Khắc Duy Nhĩ vuốt chòm râu trắng như tuyết mà nói:
- Ngươi phải biết rằng thuốc trị thương như người biết thì dược lực có hiệu quả trong vòng một tháng. Giá bán là một đồng vàng. Còn ta phối chế dược phẩm, thời hạn dược lực có hiệu lực dài đến bốn mươi lăm ngày, loại dược phẩm này có giá hai kim tệ. Còn về tài liệu dung hòa có giá cả thế nào thì ngươi chắc là biết rõ. Bình thường trên thị trường có giá khoảng hai đồng bạc. Có điều, không phải lần nào cũng thành công phối chế được dược phẩm có đủ điều kiện. Vì vậy cái giá cả phí tổn tài liệu này cho một viên giá cả sẽ cao hơn hai đồng bạc. Phương pháp mà ta sử dụng để dung hợp có phí tổn thấp hơn phương pháp mà ngươi đã biết rõ. Giá cả phí tổn của nó khoảng chừng một đồng bạc. Vì vậy mà thù lao trả cho ngươi sẽ được tính toàn như thế này: Mỗi một ngày ngươi phải hoàn thành một lọ dược phẩm đạt yêu cầu. Một lọ dược phẩm này ta sẽ trả cho ngươi bảy đồng bạc cho giá thi pháp. Trong đó, mỗi ngày ta cho phép ngươi có cơ hội thất bại một lần. Nhưng nếu vượt quá thì tha sẽ thu ngươi mỗi lần một đồng bạc để bồi thường phí dược liệu điều chế. Cuối cùng, nếu mỗi ngày ngươi có thể điều chế được ba bình thuốc trị thương, ta sẽ thưởng thêm cho ngươi năm đồng bạc. Về phần ăn uống, ngủ nghỉ, ngươi được một căn phòng nhỏ và bữa cơm trưa miễn phí. Ta quên mất là làm việc ở đây quan trọng nhất là phúc lợi. Mỗi một thời điểm người có thể nghe ta giảng bài, nhưng không thể hỏi, cũng không được nói chuyện. Còn về phần yêu cầu của ta, thì sau khi dung hợp không được mang ra khỏi xưởng. Phế phẩm mất đi hiệu lực cũng phải nộp lại. Ngươi có hiểu không?
La Mông nghe xong gật đầu:
- Đại sư là một người khẳng khái. Ta nguyện phục vụ cho ngài.
- Nếu vậy, chúng ta ký một cái hợp đồng ma pháp. Kỳ hạn là một tháng. Sau một tháng chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình có quyết định tiếp tục ký nữa hay không. - Tát Khắc Duy Nhĩ cười rồi lấy từ trong ngăn kéo ra hai tấm da cừu.
La Mông nhận lấy, xem kỹ những điều khoản ghi trong đó thì thấy đại khái cũng như lời mà Tát Khắc Duy Nhĩ đã nói, đồng thời cũng ghi rõ biện pháp xử lý nếu không đạt được yêu cầu. Dưới cùng, Tát Khắc Duy Nhĩ đã ký tên của lão. La Mông không thấy có vấn đề gì liền cầm bút ký tên mình.
Lão pháp sư cầm lấy hợp đồng mà nở nụ cười hòa ái, căn dặn A Lịch:
- A Lịch! Con đưa La Mông tới phòng của hắn và chỗ làm việc. Ừm! Cũng làm một lần điều phối cho hắn. La Mông! Ngươi phải nhớ kỹ ngươi có ba lần miễn phí được xem A Lịch điều phối dược phẩm, đồng thời cũng chỉ được nhìn không được hỏi. Về sau, nếu ngươi muốn xem A Lịch điều phối dược phẩm thì A Lịch sẽ thu phí, mỗi lần năm đồng bạc. Còn có, ta chắc ngươi biết không nên tự tiện đi vào phòng thí nghiệm của một ma pháp sư đúng không?
La Mông xoay người cúi đầu:
- Đại sư Tát Khắc Duy Nhĩ! Ta hiểu. - Sau đó, hắn đi theo A Lịch ra ngoài.
Ba người lại đi qua cầu thang tối, quay ra công xưởng bên ngoài.
- Pháp sư A Lịch! Về sau La Mông xin ngài chiếu cố. - Sau khi đi ra, Phí Tề Á cười nói.
A Lịch vỗ bả vài La Mông:
- Không thành vấn đề. Ta thấy hắn là một tiểu tử thông minh.
- Xin cảm tạ ngài. Lần này chúng ta tới đây mua bán gấp rút, đội buôn phải trở về trấn Lý Tạp ngay, cho nên đành để lần sau mời ngài tới nhà Áo Pháp uống một chén.
La Mông vểnh lỗ tai lên nghe hai người nói chuyện. Nhà Áo Pháp, lúc ở trấn Lý Tạp, hắn cũng nghe những kẻ mạo hiểm nhắc tới. Đây là một cái khách sạn thuộc hiệp hội những người thi pháp, cơ bản phụ vụ những pháp sư có như cầu. Có thể nói, nếu người nào đó muốn tìm một người thi pháp làm chuyện gì đó sẽ chọn nhà Áo Pháp để mời các pháp sư uống một chén. Tất nhiên, các pháp sư còn có vị trí riêng của mình trong quán rượu, đây không phải là chỗ mà người bình thường có thể đi vào.
- Bản thân mình mặc dù là một người thi pháp nhưng là một Đức Lỗ Y, phải chờ tới cấp năm mới có tư cách vào đó. Hiện giờ, những chỗ như vậy không thể vào được. - La Mông suy nghĩ, cũng không hề cảm thấy tức giận. Có sừng Thần Nông làm chỗ dựa, hắn hoàn toàn tin tưởng vào tương lai.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Ngươi làm thế sẽ rất tốn kém. Chỉ có những kẻ ngốc mới tới đó.
- Đúng thế! Đúng thế. - Phí Tề Á mỉm cười nói:
- Vậy không cần phải nói nhiều. Tôi đi trước.
- Để ta tiễn ngươi. - A Lịch đi theo.
- Không cần! Không cần. - Phí Tề Á khoát tay:
- La Mông! Ngươi đi theo pháp sư A Lịch phải chăm chỉ học tập.
- Đại ca Phí Tề Á! Đệ biết rồi. - La Mông cúi đầu với y.
Chờ Phí Tề Á đi khỏi, A Lịch từ cửa xưởng quay vào.
- La Mông! - Y chỉ vào một cái phòng có vài tên thiếu niên mà nói:
- Đây đều là bạn của ngươi. Hiện giờ họ còn đang làm viêc nên ta chưa giới thiệu cho ngươi. Dù sao thì sau này ngươi cũng sẽ biết họ. Để ta đưa ngươi đi tới phòng của mình.
La Mông trầm mặc một lúc rồi gật đầu. Sau đó, A Lịch liền dẫn hắn vào một căn phòng nhỏ nhưng có chăn đệm rất là sạch sẽ. Thậm chí còn có một cái bàn và một ngọn đèn là vật phẩm ma pháp được bổ sung một ít thuật ánh sáng.
- Thứ này ngươi đã dùng chưa? - A Lịch chỉ cây đèn ma pháp mà hỏi.
- Biết. - La Mông trả lời. Khi ở trấn Lý Tạp, La Mông từng thấy trong thần điện. Đối với người thi pháp mà nói thì nó chỉ là một vật nhỏ, chỉ cần chút ma lực là có thể sử dụng nó trong một khoảng thời gian.
- Về phần cơm trưa thì sẽ đưa tới từ chỗ lão Duy Luân. - A Lịch nhìn La Mông cười cười nói:
- Y Vi Đặc là một cô nương tốt, chỉ có điều tính tình hơi đặc biệt một chút.
La Mông cúi đầu.
Nhưng A Lịch thấy vậy lại nghĩ rằng hắn đang ngại liền cười ha hả.
Cuối cùng, A Lịch dẫn hắn tới một căn phòng không ở trong xưởng:
- Đây là chỗ mà ngươi làm việc. Có cần ngay bây giờ, ta biểu diễn một lần điều phối dược phẩm hay không?
- Tốt! Làm phiền ngươi. - La Mông hít một hơi cố gắng làm cho bản thân tập trung.
- Ngươi chờ một chút. - Nói xong, A Lịch rời đi rồi chỉ sau chốc lát, y lại cầm một cái bình thủy tinh nhỏ và một cái hộp tới.
A Lịch ngồi vào bàn thí nghiệm:
- Ngươi nhìn xem này La Mông! Bởi vì sau khi hòa tan thành công, thời gian giữ được hoạt tính không lâu cho nên quá trình hòa tan được lão sư của ta chia thành hai phần. - Y vừa nói với La Mông vừa mở cái hộp nhỏ, bên trong có một viên thuốc:
- Thời điểm sử dụng rất đơn giản, cho viên thuốc này vào chất lỏng trong bình thủy tinh, rồi chờ viên thuốc hoàn toàn hòa tan, đó chính là thời điểm có hoạt tính cao nhất của quá trình hòa tan. Ngươi có nghe rõ không?
- Ta nghe rõ. - La Mông trả lời nhưng trong lòng lại hết sức nghiêm túc. Hắn có nghe Kiệt Pháp và An Sâm nói rằng quá trình phán đoán mức độ hoạt tính của giai đoạn hòa tan đều có phương pháp mà trong những phương pháp đó đều xuất hiện một từ với tần suất rất cao đó là kinh nghiệm. Còn hiện tại, qua miệng A Lịch thì chỉ cần bằng mắt thường quan sát sự hòa tan của viên thuốc là có thể xác định được mức độ hoạt tính tăng lên trong quá trình hòa tan. Chỉ với một sáng kiến đơn giản như vậy nhưng cho thấy thành tựu luyện kim dược phẩm của Tát Khắc Duy Nhĩ.
- Vậy thưa pháp sư A Lịch! Viên thuốc này hòa tàn cần thời gian bao lâu? - La Mông hỏi.
Nghe xong, A Lịch nhíu nhíu mày:
- Lão sư từng làm thí nghiệm thì kết quả lúc đó là năm mươi sáu giây ma pháp. Nhưng ngươi có biết được điều cũng chẳng có ích gì, bởi vì trong tay không có được công cụ đếm thời gian một cách chính xác.
"Ai nói ông mày không có?" La Mông thầm hét lên:" Trong không gian của sừng Thần Nông, ông mày có một cái đồng hồ bấm giây."
Có điều, hắn vẫn nở nụ cười:
- Công cụ đếm thời gian hiếm như vậy sao?
- Rất hiếm! Ta cũng muốn có một cái, như thế khi làm thí nghiệm sẽ dễ hơn nhiều. - A Lịch nở nụ cười với một sự khao khát.
"Ta đây cũng không thể tặng cho ngươi." La thầm nói trong lòng.
- Được rồi! Ta bắt đầu thực hiện nhé? - A Lịch hỏi.
- Xin ngài chờ một chút. - La Mông nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi để cho tinh thần tiến vào trong không gian của sừng Thần Nông, tìm lấy chiếc đồng hồ bấm giây kia.
La Mông mở mắt, đồng thời trong tay áo rộng thùng thình của trang phục Đức Lỗ Y đã có một cái đồng hồ bấm giây. "Cũng may là hôm nay tới gặp mặt nên ta ăn mặc nghiêm chỉnh." Hắn nghĩ thầm.
- Xin mời bắt đầu.
A Lịch cười cười, mở nắp bình rồi cho viên thuốc nhỏ vào trong chất lỏng không màu. La Mông nhân cơ hội bấm nút tính thời gian.
Viên thuốc nhỏ từ từ tan ra, khiến cho chất lỏng bắt đầu biến thành màu đỏ. Nét mặt của A Lịch hết sức trang nghiệm, miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm, hai tay kết thành những pháp ấn tương ứng.
La Mông cũng tập trung toàn bộ tinh thần nhìn A Lịch thao tác.
Chờ khi viên thuốc nhỏ trong bình hoàn toàn tan hết, trong một tích tắc đó, câu chú ngữ cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng A Lịch. Đồng thời, trong mắt của La Mông, hắn có thể thấy được thuốc trong chai dần lấp lánh ánh sáng chứng tỏ pháp thuật đang được dung hợp.
Tình hình như vậy diễn ra trong một lát rồi sau đó, bằng mắt thường La Mông có thế thấy được trong dược phẩm có ánh sáng màu vàng lóe lên.
- Thành công. - A Lịch thở phào một tiếng.
- Sau đó ghi tên thuốc lên. - Y chỉ vào một cái nhãn vẫn còn trống ở trong bình mà nói:
- Rồi sau đó, giao cho ta kiểm nghiệm, xác định phẩm chất của thuốc. Cuối cùng, ta sẽ căn cứ vào đó để xác định tiền công.
- Ta hiểu rồi.
- Được rồi! Điều chế được dược phẩm thì ấn vào cái chuông này, ta sẽ tới lấy. Ở đây có hai phần chất lỏng, ngươi cứ lấy một phần rồi thử tay trước. - A Lịch lấy hai phần để lên bàn rồi sau đó ra ngoài.
La Mông nhìn gã ra khỏi phòng liền bước vào trong rồi khép cửa lại. Hắn lấy chiếc đồng hồ bấm giây giấu trong tay áo nhìn xem thì thấy là năm mươi lăm giây. Xem ra giây ma pháp và giây trên Địa Cầu hoàn toàn trùng với nhau.
La Mông nở nụ cười đắc ý. Có thứ này thì việc điều chế dược phẩm sẽ tốt hơn nhiều.
Một tuần nhanh chóng trôi qua. Trong một tuần đó, La Mông cũng biết được mấy tên học đồ làm việc với mình, ba vị pháp sư và một Đức Lỗ Y. Cộng thêm hắn nữa là tất cả năm người. Tuổi của tất cả hơn kém nhau không nhiều, thân thế cũng gần tường đương. Cơ bản tất cả đều không có lão sư cố định. Hoặc là cho dù có thì cũng không được lão sư yêu thích. Đồng thời, tất cả đều trực tiếp hoặc gián tiếp có quan hệ với Tát Khắc Duy Nhĩ, cùng được người khác tiến cử vào làm nhân viên ở đây.
- Kết cấu của xã hội này giống với xã hội châu Âu thời trung cổ. Người đi học thông qua người bảo đảm để đi theo thầy học nghề, không có thông báo tuyển dụng như xã hội hiện đại, đồng thời cũng vô cùng hiếm có cái chuyện tự đề cử mình. Ở đây vẫn dựa vào mạng lưới quan hệ xã hội quen biết. Mặc dù một số ít người thi pháp nắm giữ lực lượng không thua gì thế giới hiện đại nhưng pháp thuật và thần thuật vẫn thuộc về một số ít người.
Có kinh nghiệm từ trước, nên La Mông có thể thấy rõ được tình hình xã hội ở đây.
Như Archimedes chỉ cần một điểm tựa có thể bẩy được cả trái đất, còn La Mông thân là một Đức Lỗ Y cấp một trước mắt vẫn phải tập trung chú ý việc điều phối dược phẩm. Thời gian còn lại, hắn quan sát thực vật trong sừng Thần Nông phát triển, đồng thời thường xuyên luận bàn vũ kỹ với Y Vi Đặc vẫn hay mang cơm tới.
Hiện tại, một ngày trôi qua đối với La Mông hết sức thoải mái. Đối với việc trả nợ và tên quan thuế vụ Ba Tạp Ti, La Mông cũng có ý định riêng. Chỉ cần một thời điểm thích hợp là được. Mà cái thời điểm đó, hắn cố gắng tập trung sự chú ý về phía Y Vi Đặc để gần gũi hơn một chút.
Trong một tuần, mỗi ngày, La Mông đều mang toàn bộ ba cái pháp thuật bậc một của hắn để tạo thành thứ trị thương. Cái đó so với việc tên Nhã Các Bố ngu xuẩn kia khoe khoang pháp thuật cấp một như là bàn tay lửa kia thì hoàn toàn khác.
Tiếp theo đó, trong mắt mọi người, La Mông biểu hiện thiên phú kinh người trong việc điều chế dược phẩm luyện kim. Xác suất hắn điều chế thành công thuốc trị thương gần với A Lịch. Đại khái cứ ban ngày điều chế mới có một lần thất bại. Nhưng cho dù thất bại thì cũng tạo được dược phẩm loại xấu chứ không phải hỏng hoàn toàn. Thứ này tương đương với pháp thuật "cầm máu" nên cũng có thể bán ra được. Vì vậy mà La Mông cũng không cần phải bồi thường lại tiền dung dịch thuốc. Cái kết quả này tất nhiên là do La Mông khống chế.
Đối mặt với sự ghen tị của những người làm cùng và sự khen ngợi của pháp sư A Lịch, đồng thời thái độ của Y Vi Đặc cũng thay đổi rõ ràng, La Mông chỉ trả lời một cách đơn giản:
- Ta có một sự mẫn cảm đối với thời gian.
Với sự giúp đỡ của đồng hồ bấm giây, thậm chí có một lần, A Lịch còn thở dài nói với hắn:
- La Mông! Nếu ngươi lựa chọn con đường pháp sư, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác làm một số nghiên cứu.
Đối với tất cả mọi chuyện, La Mông bình thản chịu đựng. Sau khi hết giờ làm, cuộc sống của La Mông lại hết sức có giờ giấc. Cùng làm là ra ngoài luyện kiếm với Y Vi Đặc. Mặc dù không có nhiều thời gian, nhưng không ngờ cảm tình giữa hai người ngày lại càng trở nên hài hòa.
Hơn nữa, quan trọng đó là đám đồng sự của hắn do việc học nghề quá khó nên làm việc hết sức cẩn thận. Trên đời này thì người bình thường là nhiều nhất vì vậy mà bọn họ không dám có ý kiến gì khác.
Ngày hôm nay là một ngày nắng ấm. Giữa trưa, sau khi La Mông nghe Tát Khắc Duy Nhĩ giảng bài xong liền lững thững đi ra cửa hàng. Hôm nay được nghỉ nửa ngày, nếu là học trò bình thường thì sẽ không có. Nhưng dù sao thì những người như La Mông cũng có thân phận là người thi pháp vì vậy mà sự đãi ngộ đối với bọn họ và những học đồ ở cửa hàng bình thường hoàn toàn khác nhau.
Sau đó, hắn thấy Y Vi Đặc đang đứng ngoài cửa mà cười cười.
Y Vi Đặc có một mái tóc dài với những lọn tóc xoắn, ánh lên dưới ánh sáng mặt trời. Cái mũi của cô giống như được một người thợ có tay nghề cao điêu khắc từ mỹ ngọc, làm cho nó hơi nhếch lên một chút. Nơi ngực của cô là một đôi bồ câu đang nằm, tôn thêm những đường cong duyên dáng của một người thiếu nữ.
La Mông chợt nhớ tới một bài thơ ở trái đất.
Tĩnh nữ kỳ xu
Sĩ ngã ư thành ngu.
Ái nhi bất kiến,
Tao thủ trì trù.
Tĩnh nữ kỳ luyến,
Di ngã đồng quản.
Ðồng quản hữu vĩ,
Duyệt dịch nữ mỹ.
Tự mục quy đề,
Tuân mỹ thả dị.
Phi nhữ chi vi mỹ,
Mỹ nhân chi di.
Dịch nghĩa:
Người con gái dịu dàng đẹp đẽ,
Hẹn đợi ta ở góc thành.
Yêu nàng mà không thấy nàng,
(Ta) vò đầu bồi hồi đi đi lại lại.
Người con gái dịu dàng xinh đẹp,
Ðã tặng cho ta một cây bút cán đỏ.
Cây bút có màu đỏ chói,
Ta yêu vẻ đẹp của nàng.
Từ ngoài đồng nội,
Nàng tặng cho một nhánh cỏ non.
Nhánh cỏ non thật đẹp và lạ
Chẳng phải cỏ đẹp đâu,
Nó đẹp vì là của người đẹp tặng.
Dịch thơ: Cô nàng vừa nhã vừa xinh
Hẹn anh ra mé góc thành gặp nhau.
Yêu nhau chẳng thấy mình đâu,
Ðể anh luống những vò đầu băn khoăn.
Cô nàng vừa nhã vừa xinh,
Nàng đã tặng mình ống trúc sơn son.
Ống trúc sơn màu son đỏ chói,
Ta yêu mình biết nói gì hơn.
Giữa đồng nàng tặng cỏ non,
Ôi sao mà đẹp mà thơm lạ kỳ.
Cỏ này thì đẹp nỗi gì ?
Nó đẹp bởi vì người đẹp tặng ta.
Trong lòng hắn xuất hiện chút gợn sóng. Từ lần trước hơi để lộ ý tứ, đợi mất ba ngày cuối cùng cô mới xuất hiện.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc