Tác Giả: Nhâm Oán Chương 16 - Nói phải giữ lời(hạ)
Biên Dịch: ursawarrious
Nguồn: 4vn.eu
Ai cũng không ngờ Dương Thần lại khiêu chiến Tôn Hải Kính ngay lúc này, nghe được những lời này của Dương Thần cơ hồ toàn bộ mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm.
Một phàm phu tục tử, khiêu chiến người tu hành luyện khí tầng ba , nếu như không phải tên điên thì cũng là kẻ ngu ngốc, ai cũng không có ngờ tới hắn sẽ làm ra hành động như vậy.
Ngược lại Sở Hanh cùng Đỗ Khiêm, đối với việc Dương Thần lúc này đưa ra khiêu chiến đều là âm thầm gật đầu. Nhìn vẻ bề ngoài dường như Dương Thần đang làm một chuyện điên rồ , nhưng ở thời điểm này, chính là lúc có được cơ hội lớn nhất. Nếu để về sau, Tôn Hải kính không ngừng tinh tiến, mà Dương Thần lại không thể tu hành chỉ có thể dậm chân tại chỗ, cơ hội thủ thắng sẽ càng ngày càng nhỏ.
Bất quá gật đầu thì gật đầu, Sở Hanh đối với hành vi không biết tự lượng sức mình của Dương Thần vẫn chướng mắt như cũ. Bắt gặp ánh mắt Tôn Hải kính hướng tới, Sở Hanh hơi chút gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Tôn Hải kính đã hiểu ý, tự nhiên là không cần kiêng kị cái gì. Dù sao là do Dương Thần khiêu chiến, hơn nữa vừa mới sư phụ đã nói rất rõ ràng, Dương Thần còn đích thân tự hỏi một lần nữa, vậy lần này không đem Dương Thần đánh cho tàn phế thì cũng thật có lỗi với lần ra mặt này của sư phu.
Khoa trương hoạt động tay chân, Tôn Hải Kính thậm chí còn cố ý lắc lắc cái cổ của mình. Dù sao đạt đến cảnh giới này, khống chế thân thể khớp xương đã là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng động tác này lại mang đến một luồng cảm giác tàn nhẫn, ít nhất đã có vài ngoại sơn môn đệ tử không dám nhìn nữa
Thản nhiên đi tới một chỗ đất trống, một tay Tôn Hải Kính móc từ trong túi càn khôn ra một cái Thiên Quân phù, một tay hướng về phía Dương Thần ngoéo một cái ý bảo hắn tiến lên động thủ. Đối phó với một phàm nhân, Tôn Hải kính có hai trăm phần trăm nắm chắc, chỉ cần một cái thiên quân phù, là sẽ khiến cho Dương Thần cất một bước cũng khó khăn, sau đó để mặc hắn ngược đãi. Trường hợp này, nếu như còn dùng pháp lực, vậy cũng thật sự là xấu hổ đến chết người ta rồi. Tôn Hải Kính nếu còn làm ra việc này chỉ sợ là sẽ khiến cho Sở Hanh mất hết mặt mũi.
Dương Thần tiến lên, từ từ đi đến đối diện với Tôn Hải Kính, trong nội tâm đang thâm suy nghĩ xem có cách nào đối phó với Tôn Hải Kính. Kiếp trước Hạo nguyệt điện cùng Liệt Dương điện tranh hùng, cuối cùng vẫn là người của Hạo Nguyệt điện đem sư phụ bán đứng cho Thái Thiên môn, làm cho sư phụ ôm hận tự sát, sau đó lại là người Hạo Nguyệt điện cấu kết cùng Thái Thiên môn tính kế bản thân hắn, hắn tuyệt không dễ dàng buông tha cho Tôn Hải Kính.
"Sư huynh cẩn thận, tại hạ muốn động thủ!"
Trước khi động thủ , Dương Thần còn vẻ nho nhã bắt chuyện.
Đối diện Tôn Hải kính ha ha cười cười, lại là khinh miệt phất tay nói:
-"Dương sư đệ, phóng ngựa tới!"
Đối với Dương Thần xưng hô, hắn cũng trêu tức đổi thành Dương sư đệ, bắt trước lời vừa nãy của Dương Thần.
Dương Thần sắc mặt nghiêm túc, từ trên người một cỗ lãnh khí dày đặc bạp phát ra. Người chung quanh toàn bộ sắc mặt đều đại biến, trong không khí cũng nhiều hơn vài phần hàn ý.
"Phải giết bao nhiêu người mới có thể tích lũy được sát khí như vậy?"
Sở Hanh căn bản không quan tâm đến việc Dương Thần trên người bạo phát ra sát ý, hừ lạnh một tiếng, giống như là đang nhắc nhở Đỗ Khiêm ở bên cạnh, để cho hắn nhìn rõ ràng Dương Thần rốt cuộc là loại người nào.
Người xem vây quanh chỉ là có cảm giác một hồi mãnh liệt sát ý khiến cho trái tim có chút trái tim băng giá mà thôi, nhưng, đứng mũi chịu sào là Tôn Hải kính lại hoàn toàn không phải cảm giác như thế
Trong mắt Tôn Hải kính trong mắt, Dương Thần đối diện phảng phất đột nhiên hóa thân thành một địa ngục huyết hải, đem Tôn Hải Kính nuốt gọn ở bên trong. Sát ý ngập trời, như là thực chất giống như xâm nhập thần thức Tôn Hải kính khiến cho Tôn Hải kính ngoại trừ cảm giác sợ hãi run rẩy cùng với sụp đổ, thì không còn bất cứ cảm giác gì
Tay nắm thiên quân phù, không tự chủ được liền ném ra, nhưng là, lại không có nửa điểm chính xác. Ngược lại, đối diện Dương Thần chỉ cần hơi nghiêng người một chút sang bên cạnh liền dễ dàng tránh thoát sau đó thẳng xông lên, đối diện Tôn Hải Kính đứng tại chỗ không hề có động tác gì hung hăng tặng cho một quyền vô mặt.
Phanh, một quyền tụ lực đã lâu, cứng rắn đập thẳng vào trên mũi Tôn Hải kính. Tôn Hải kính tuy tu vị sâu dày, nhưng dưới tình hình không sử dụng pháp lực, thịt thể cũng không cách nào ngăn cản được một quyền như vậy, nhất thời ở giữa máu mũi chảy dài, trước mắt một mảnh biến thành màu đen.
Không đợi Tôn Hải kính trong thống khổ kịp có phản ứng, Dương Thần tay kia đã bắt được tấm Thiên quân phù tay, mượn thể tốc độ thân thể , hướng về phía sau lưng , sau đó khẽ dựa vào đầu vai, vừa vặn tựa vào Tôn Hải kính vị trí khuỷu tay vào Tôn Hải Kính, khom qua các đốt ngón tay, Dương Thần hơi dùng sức.
RẮC...A...Ặ..!!, một tiếng xương gãy ghê rơn vang lên, Tôn Hải kính cái tay kia đã mềm rủ xuống, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích. Tôn Hải kính trong miệng chỉ có thể phát ra một tiếng hét thảm, kịch liệt thống khổ thiếu chút nữa khiến hắn bất tỉnh đương trường.
Dương Thần không thèm để y, thân thể nhoáng một cái đã hướng phía bên kia người của Tôn Hải Kính, mục tiêu lần này là tay kia, nhưng bởi vì cước bộ Dương Thần quá nhanh, mặt trên lôi kéo, Tôn Hải Kính thân bất do kỷ mà té lăn trên đất. Theo bản năng hắn đưa cánh tanh kia ra đỡ thân thể nhất thời lại truyền đến một hồi gào thét như giết heo tiếng .
Mà Dương Thần dựa vào thế ngã của Tôn Hải Kính áp chế sít sao, đỉnh đầu gối dựa vào bả vai của hắn, dùng sức kéo mạnh cánh tay kia, rắc, chi kia cánh tay liền quỷ dị uốn éo đến sau lưng. Người bên ngoài nhìn vào, giống như không ngờ có nhiều hơn một chỗ ngoặt khúc khớp xương
Hai cánh tay đều bị Dương Thần vặn gãy, nhưng Tôn Hải Kính như cũ vẫn còn kêu thảm thiết. Dương Thần ra tay liên tiếp, nắm đấm hung dữ không ngừng hướng tới khuôn mặt của Tôn Hải Kính đập tới. Rầm rầm rầm phanh, thanh âm liên tục không dứt, mà Tôn Hải kính thanh âm lại càng ngày càng nhỏ, giãy dụa cũng càng ngày càng yếu.
Sở Hanh kinh hãi, đang muốn ra tay can thiệp, đột nhiên trước mắt lại thêm một con tay, đúng là Đỗ Khiêm đầy vẻ tươi cười
-"Sở sư đệkhiêu chiến một một, người bên ngoài không thể can thiệp." "Có thể đệ tử của ta đã bị thương!"
Sở Hanh khẩn trương, cũng không khỏi quát ra miệng. Đem đệ tử vây xem chung quanh đều kêu to một tiếng.
“Bị thương, đó là học nghệ không tinh, trách không được người bên ngoài! Hơn nữa tránh không được sẽ làm bị thương đứt gân cốt, lời này chính là Sở sư đệ tự ngươi nói đấy." Đỗ khiêm trên mặt như cũ vẫn là tươi cười, hai tay ngăn cản Sở Hanh khiến cho hắn không thể ra tay, một bên vừa nói, một bên dùng thần thức quan sát tình hình bên kia, chắc chắc nói:
-"Yên tâm đi, Sở sư đệ, ta cam đoan lệnh đồ tính mệnh không lo."
Đang khi nói chuyện, Dương Thần bên kia đã đình chỉ động thủ. Tôn Hải kính mặt mũi tràn đầy là máu, đã lâm vào hôn me bất tỉnh
Hai cái cánh tay, một cái theo khuỷu tay bị bẻ quặp lại cùng các đốt ngón tay, một cái khác nhưng lại trực tiếp bẻ gãy, hướng lên trên trời , một mảnh bừa bộn, nhìn kĩ thậm chí có một ít xương cốt nghiền nát. Còn sống mà chẳng khác gì kẻ đã chết.
Thong dong đứng dậy, Dương Thần quay mắt về phía Sở Hanh đang nghiến răng nghiến lợi, có chút cười, thi lễ nói:
-"Sở sư thúc, đệ tử bất tài, đã khiêu chiến đánh bại Tôn sư huynh, không biết là có tính lời nói trước kia của Sở sư thúc ?"
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 17 - Còn ai dám chỉ điểm ngươi(thượng)
Biên Dịch: ursawarrious
Nguồn: 4vn.eu
Sở Hanh hiện tại cơ hồ có thể dùng tức điên người để hình dung, nhưng trước mặt của chấp pháp đường Đỗ Khiêm, Sở Hanh chính là có gan lớn bằng trời thì cũng không dám ở trước mặt Đỗ Khiêm mà động thủ. Chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới Dương Thần nữa, trực tiếp vọt tới trước mặt đệ tử bản thân, xem xét thương thế.
Cẩn thận kiểm tra một phen, Sở Hanh cũng không khỏi phải hít một ngụm lãnh khí, vội vàng tìm từ trong túi Càn khôn lấy ra mấy mai đan dược, nhét vào trong miệng Tôn Hải Kính. Sau đó bắt đầu giúp Tôn Hải Kính rửa sạch chỗ gẫy xương. Thời điểm chữa thương cho đệ tử hắn vẫn không quên dùng ánh mắt oán độc hung tợn liếc Dương Thần một cái.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Đỗ Khiêm, không ai nghĩ tới kết quả sẽ là như thế. Dương Thần một phàm nhân, xuất thủ khiêu chiến Tôn Hải Kính một tên đệ tử luyện khí ba tầng, thế nhưng lại toàn thắng? Điều này sao có thể chứ? Nhưng trước mắt nhiều người như vậy, không có khả năng cùng đồng loạt hoa mắt, chuyện tình phát sinh ở ngay trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Từ đầu tới cuối, Dương Thần đều là dùng phương thức chiến đấu thế tục, cận thân quyền đầu công kích, không sử dụng một chút pháp lực gì giống như thủ đoạn công kích của người tu hành cả. Mà từ đầu tới cuối, tên Tôn Hải Kính luyện khí ba tầng ngoại sơn môn đệ tử này, cũng chưa từng thi triển ra một lần thủ đoạn của người tu hành nào. Chỉ có một lần công kích Thiên Quân phù, cũng là vô cùng kém cỏi, bị Dương Thần dễ dàng né tránh.
-"Hảo thân thủ, hảo khí lực!"
Đỗ Khiêm đối với Dương Thần có ý muốn dựa vào chấp pháp đường, có một chút hảo cảm, nhưng chỉ là một chút hảo cảm mà thôi, còn chưa tới mức làm cho hắn vì Dương Thần mà cùng Sở Hanh trở mặt. Bất quá, vừa rồi một loạt thủ đoạn công kích của Dương Thần, lại làm cho hắn không khỏi tán thưởng vài câu.
Dương Thần phát huy ưu thế của mình một cách vô cùng tinh tế, trong lúc phóng thích sát khí ảnh hưởng đến tâm thần của Tôn Hải Kính, liền lập tức phi thân lên, động thủ không chút lưu tình đánh gãy thủ đoạn thi pháp của Tôn Hải Kính, sau đó lập tức bẻ gẫy cánh tay Tôn Hải Kính đến cuối cùng đánh ngất xỉu hắn. Quá trình này, Dương Thần thực hiện một cách liên tục, không có điểm nào không lưu loát. Khiến chon gay cả Đỗ khiêm chứng kiến được, cũng không khỏi được tán thưởng một câu.
Đỗ Khiêm tán thưởng, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, nếu đem Dương Thần đổi thành là chính hắn, ngay cả Đỗ Khiêm cũng không thể cam đoan có thể thuận lợi đánh bại Tôn Hải Kính. Dương Thần chẳng những làm được, còn làm gọn gang sạch sẽ như vậy, tự nhiên là phải chân thành khen ngợi.
Dương Thần lại giống như có chút không buông tha, thoạt nhìn càng giống như là ở trước mặt Sở Hanh hung hăng tát cho hắn một cái, thời điểm Sở Hanh đang cứu trị Tôn Hải Kính, Dương Thần còn ở một bên không ngừng lải nhải:
-"Sở sư thúc, đệ tử có phải hay không đã có thể bắt đầu tu hành, không cần phải làm nô bộc mười năm? Sở sư thúc, lời nói vừa rồi của sư thúc, rốt cuộc có tính hay không?"
Hiển nhiên sau kiểm tra một phen, Tôn Hải Kính chỉ là bị gãy xương cánh tay hơn nữa xương sọ xương mũi đều gãy cộng với một chút ngoại thương không nguy hiểm đến tính mạng , Sở Hanh cũng rốt cục yên lòng. Nghe được Dương Thần lải nhải hỏi mãi một câu, Sở hanh nóng máu thiếu chút nữa bộc phát đương trường. Cuối cùng hắn vẫn còn nhớ rõ bên người mình đang có sự hiện diện của một vị chấp pháp đường đệ tử, vì thế mới không dám quá mức lỗ mãng, chỉ có thể kiên trì gật đầu.
-Không sai, ngươi đã khiêu chiến và đả bại được Tôn Hải Kính thì ngươi tự nhiên là có thể bắt đầu tu hành."
Thời điểm nói ra câu này , Sở Hanh cũng phải gồng mình cắn răng, mạnh mẽ ép chính bản thân không được bùng nổ, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
-"Tiểu tử, hy vọng ngươi lần sau còn có vận khí tốt như vậy!"
Sở Hanh lại hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ôm lấy tên đệ tử đang trọng thương, nhanh chóng ly khai chỗ sơn môn.
“Sư thúc quá khen, đệ tử chỉ là có chút man lực mà thôi, chưa nói tới vận khí, thật sự là chưa nói tới."
Dương Thần hướng về phía Sở Hanh đang muốn rời đi, lớn tiếng tuôn ra một tràng "quá khiêm tốn", khiến cho thân ảnh của Sở Hanh phải dừng lại một lúc, sau đó mới nhanh chóng biến mất.
"Ngươi làm như thế nào mới né tránh được Thiên Quân phù của Tôn Hải Kính?"
Đỗ Khiêm cảm thấy hứng thú chính là chuyện này, một luyện khí ba tầng cao thủ phát ra Thiên Quân phù, thế nhưng lại bị một phàm nhân dùng thân pháp né tránh, điều này làm cho phần đông người tu hành khó mà tin nổi, cho nên, Đỗ Khiêm rất ngạc nhiên Dương Thần rốt cuộc là như thế nào làm được.
-“Ta cũng không có né tránh, Đỗ sư thúc."
Dương Thần đứng ở Đỗ Khiêm trước mặt, thành thành thật thật hồi đáp.
-"Ngươi không có né tránh?"
Đỗ Khiêm ngay từ đầu chính là vô thức lặp lại, đột nhiên trong lúc đó ý thức được cái gì, đại kinh thất sắc hỏi:
-"Ngươi thế nhưng không có né tránh? Ngươi có biết sau khi trúng Thiên Quân phù sau sẽ bị đè nặng đến cỡ nào sao?"
-"Không biết, sư thúc."
Dương Thần cười cười, ngay sau đó hồi đáp:
"Bất quá nếu tính ra Thiên Quân phù tổng thể hẳn là có sức nặng ngàn cân đi? Nếu không cũng không phải dễ dàng như vậy đem vị Tôn sư huynh kia đè ngã xuống đất chết sống không đứng dậy nổi chứ?"
Đỗ Khiêm rốt cuộc cũng tắt tiếng không biết nên nói cái gì cho tốt. Tôn Hải Kính bị thua rất oan, trước bị sát khí của Dương Thần chấn nhiếp tâm thần thật vất vả phát ra được một đạo Thiên Quân phù, chắc chắn cho rằng có thể áp chế Dương Thần, lại bị Dương Thần chẳng hề để ý tiếp được, còn đè lên trên người hắn, tương đương với chính hắn thừa nhận cả Thiên Quân phù công thêm với thể trọng của Dương Thần.
Nguyên bản Đỗ Khiêm rốt cuộc cũng không còn thấy kỳ quái, Tôn Hải Kính luyện khí ba tầng tu vi, như thế nào cũng so với Dương Thần nhất giới phàm lại có lực lượng lớn hơn? Thật không ngờ duyên cớ lại ở điểm này. Trách không được cánh tay của Tôn Hải Kính lại dễ dàng bị bẻ gẫy như vậy, thì ra là thế.
Bất quá, Dương Thần xuống tay không lưu tình như vậy, lại hợp tính tình của Đỗ Khiêm. Nếu muốn động thủ, liền không nên lưu thủ, sạch sẽ lưu loát giải quyết địch nhân, mới là thượng sách. Nhìn nhìn chung quanh, Đỗ Khiêm phát hiện, ngoại sơn môn đệ tử chọn lựa công tác đã ngừng lại, tất cả các đệ tử luyện khí kỳ này đều đang nhìn chính mình, chờ chính hắn một người bối phận cao nhất hiện trường phân phó.
“Tiếp tục lo chuyện tình các ngươi đi!"
Đỗ Khiêm khoát tay áo, không thèm để ý chút nào nói. Tuyển nhận ngoại sơn môn đệ tử, vốn cũng không phải thuộc bổn phận sự tình của hắn, chỉ là nghe được Sở Hanh đang làm khó người, cho nên mới cố ý đến xem. Hiện tại sự tình đã được giải quyết, tự nhiên không nên lưu lại chỗ này nữa.
Mọi người ầm ầm đồng ý, lại lục tục bắt đầu công việc, không còn ai để ý tới Dương Thần. Đỗ Khiêm thấy thế, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là hướng về phía Dương Thần nói một câu đầy thâm ý:
-"Ngươi đã là Thuần Dương cung ta ngoại sơn môn đệ tử thì về sau hãy tự giải quyết cho tốt đi!"
Không cần Đỗ Khiêm nhắc nhở, Dương Thần cũng thấy được tình hình các đệ tử chung quanh . Nếu nói ngay từ đầu bọn họ chứng kiến thời điểm thầy trò Sở Hanh áp chế Dương Thần còn có chút đồng cảm , nhưng đến khi Dương Thần hạ ngoan tay đem Tôn Hải Kính đánh thành bộ dạng như vậy, phỏng chừng cũng khiến cho bọn họ một ít không vui.
Người chính là một loại sinh vật kỳ quái như vậy, phát hiện kẻ giống bọn họ đang khi dễ kẻ yếu hơn thì bọn họ cùng đồng tình kẻ yếu. Nhưng một khi phát hiện kẻ yếu lại phản kháng, thậm chí phản kháng thành công, trực tiếp đả kích đến sự ưu việt cao cao tại thượng của bọn họ, như vậy cảm quan đối với kẻ yếu này lại lập tức trở nên bất đồng. Thỏ tử hồ bi, môi hở răng lạnh, ý nói chính là đạo lý này, nếu mỗi người đều như Dương Thần, bọn họ chẳng phải không thể làm một vị sư huynh du hí sao? Thời điểm này Dương Thần mới chỉ là một kẻ vô danh ai biết được sau khi hắn được vào sư môn thì còn gây ra chuyện gì.
Dương Thần lại chẳng thèm để ý đến, vì một lần nữa bái nhập sư phụ danh nghĩa, cho dù là núi đao biển lửa, Dương Thần cũng sẽ không để ý. Việc gì phải e ngại một đám ngoại sơn môn đệ tử nho nhỏ này. Ngàn vạn đau khổ, cũng chỉ vui vẻ chịu đựng. Sư phụ, người chờ ta, ta đã tiến nhập vào Thuần Dương cung, rất nhanh liền có thể bái sư có thể bái sư!
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 17 - Còn ai dám chỉ điểm ngươi(hạ)
Biên Dịch: ursawarrious
Nguồn: 4vn.eu
Nghiệm chứng linh căn tốc độ rất nhanh, chỉ dùng một ngày thời gian, hơn hai ngàn người cũng đã toàn bộ kiểm nghiệm xong. Có được linh căn, cũng bất quá cũng chỉ có hai mươi mấy người mà thôi. Những người này, bao gồm cả Dương Thần ở trong, toàn bộ đều bị Thuần Dương cung thu làm ngoại vi sơn môn đệ tử. Hai mươi mấy tân ngoại vi sơn môn đệ tử này được một nội môn đệ tử dẫn đi dọc theo một sơn lộ khúc triết tiến vào bên trong Mi Thanh sơn. Di chuyển khoảng hơn mười dặm đường trước lúc trời ngả sang tối bọn họ dừng chân tại một trang viện giữa sườn núi
-“Địa phương này sẽ là nơi các ngươi sinh sống và tu hành trong một đoạn thời gian rất dài”.
Đệ tử dẫn đường đưa bọn họ đến một cái đại sảnh, cấp cho mọi người một câu nói:
-"Các ngươi ở chỗ này chờ, sẽ có người lại đây an bài sinh hoạt cho các ngươi. Về sau có thể hay không gia nhập nội sơn môn, chỉ có thể trông vào tạo hóa của chính các ngươi!"
Dứt lời, cũng không để ý tới mọi người, lập tức rời đi.
Hai mươi mấy tân nhân ngươi nhìn tat a nhìn ngươi, đứng nguyên tại chỗ, trừ bỏ dương thần toàn bộ đều không biết phải làm gì. Dương Thần một mình lẳng lặng đứng, trong đầu lại đang nhớ lại từng chuyện từng chuyện từng phát sinh trong sơn trang. Năm đó chính hắn vừa mới gia nhập Thuần Dương cung, cũng là bắt đầu ngay tại trong sơn trang này, vượt qua suốt thời gian ba năm. Việc đồng hành cùng những người này, Dương Thần cơ hồ đều không có ấn tượng. Cũng chẳng có biện pháp, hàng năm các môn phái đều sẽ tìm một ít kẻ thân có linh căn thu làm ngoại vi sơn môn đệ tử. Nhưng mà cũng không phải mỗi một người thân mang linh căn đều có thể tu hành thành công, thậm chí rất nhiều người ngay ở giai đoạn thứ nhất , cũng đã bị đào thải một cách vô tình. Trong số những người có mặt tại nơi này, trừ bỏ Dương Thần, năm đó toàn bộ đều đã bị đào thải, việc Dương Thần không có ấn tượng cũng là thập phần bình thường.
Ung dung ở đại sảnh tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Dương Thần bắt đầu lẳng lặng chờ đợi. Mà ngoài hắn ra đám tân đệ tử còn lại đều rụt rè sợ hãi đừng nói đến tìm chỗ ngồi, thậm chí ngay cả lộn xộn một chút cũng không dám. Cùng với Dương thần so sánh bọn họ chính là những tiểu hài tử chưa từng trải.
Chỉ chốc lát, một người có bộ dáng lão tổng quản xuất hiện ở giữa đại sảnh, phía sau còn đi theo hai người hầu. Dương Thần ngay cả đầu cũng không ngẩng nên, lão tổng quản này hắn thật sự quá quen thuộc, kiếp trước trong thời gian ba năm, sinh hoạt của hắn và hai mươi mấy hài tử này đều do một tay lão tổng quản an bài, thậm chí cũng không cần lão giới thiệu chính mình.
Sau khi Lão tổng quản tiến vào , nhìn thấy một đám người đang đứng, lại thấy được Dương Thần nhàn nhã ngồi, mày hơi hơi vừa nhíu, sau đó lập tức lập tức giãn ra.
"Lão phu Thượng Quan Phong, Dịch Tú sơn trang đại tổng quản, cũng là tổng quản của chư vị tại đây trong ba năm sau này."
Lão tổng quản đi lên chính là để tự giới thiệu bản thân mình:
"Về sau trong khi sinh hoạt nếu chư vị có cái yêu cầu gì, đều có thể trực tiếp tìm lão phu đề xuất".
"Đa tạ Thượng Quan tổng quản, vất vả cho ngài rồi!"
Dương Thần nghe Thượng Quan Phong nói xong, lúc này mới đứng dậy, hướng về phía Thượng Quan Phong mà chắp tay thi lễ. Hắn vừa đứng dậy, những người khác mới có phản ứng , học theo, đều bắt đầu hướng Thượng Quan Phong nói lời cảm tạ. Tổng quản bực này chính là người quản lý sinh hoạt hàng ngày của bọn họ sau này đương nhiên là không thể dễ dàng đắc tội. Thượng Quan Phong thập phần hưởng thụ, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Dương Thần này thật thông minh đối với bản thân lão tỏ ra tương đối tôn trọng. Bất quá, hưởng thụ thì hưởng thụ, nhưng trong lòng lão lại có một chút tiếc nuối, lần này bề trên rành rành muốn chỉnh một chập tên Dương Thần này, sớm thông minh như vậy, lại làm ra chuyện gì đắc tôi với Sở hanh sư thúc ngay từ thời điểm thu đồ đệ cơ chứ?
" Ba năm kế tiếp, chư vị sẽ ở tại Dịch Tú sơn trang, ở trong này học chữ vỡ lòng, xem thiên văn địa lý, học làm nghề y biện dược, ba năm sau, liền có thể tham gia khảo hạch, chính thức trở thành Thuần Dương cung chân chính ngoại vi sơn môn đệ tử!"
Thượng Quan Phong cơ hồ là đi thẳng vào vấn đề liền đem sự tình trọng yếu mà mọi người cần làm tại dịch tú sơn trang nói qua một lần.
Nghe được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Phong, tất cả tân đệ tử đều nhao nhao lên nghị luận, rốt cục có kẻ to gan còn cẩn thận hỏi:
"Tổng quản, chẳng lẽ chúng ta bây giờ còn không phải chân chính ngoại sơn môn đệ tử?"
"Ha ha, chư vị bây giờ chỉ là người mang linh căn nên chỉ có đệ tử tư cách mà thôi, còn chưa chính thức trở thành đệ tử."
Thượng Quan Phong ha ha cười, hướng mọi người giải thích nói:
“Ba năm này chính là tạo cho chư vị có một cái trụ cột cơ sở vững vàng, lựa chọn phương hướng tu hành tốt nhất, trong thời gian năm ít nhất cần phải tu luyện đến luyện khí tầng một thì chư vị mới có thể chân chính trở thành ngoại sơn môn đệ tử."
Thân mang linh căn, cũng không nhất thiết là đã từng được tiếp thu giáo dục, như Dương Thần như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là xuất thân nông hộ, chưa từng đọc sách biết chữ, ngay cả chữ viết còn không nhìn được, nói gì xem hiểu được tu tiên bí tịch công pháp? Về phần thiên văn địa lý làm nghề y biện dược, cũng là cấp cho việc luyện đan luyện khí sau này một cái cơ sỏ, luyện đan hay luyện khí cũng đều cần nhận thức được dược liệu và tài liệu chứ
Vừa nói như vậy, mọi người thật ra đều có thể hiểu được, cũng không hỏi lại nhiều, trong lòng lại hơn một loại áp lực lo lắng cùng khẩn trương. Nguyên tưởng rằng thân có linh căn có thể gia nhập tiên môn, từ nay về sau có thể nhất phi trùng thiên, nhưng không ngờ mới chỉ là có tư cách mà thôi. Trong ba năm thời gian phải đả hạ cơ sở, còn phải tu hành đến cảnh giới luyện khí tầng một, mọi người không tự chủ được cũng bắt đầu khẩn trương lên.
"Nếu đến lúc đó chúng ta không có đạt tới cái cảnh giới kia thì sao?"
Có người lại khiếp sợ vội hỏi.
"Thuần Dương cung công pháp của chúng ta không thể truyền ra, nếu không đạt được, vậy tại Dịch Tú sơn trang này, cả đời làm nô bộc đi!"
Thượng Quan Phong thanh âm phát lạnh, cấp mọi người thêm một cỗ lãnh ý. Ánh mắt mọi người không tự chủ được đều đổ dồn lại hai tên người hầu phía sau Thượng Quan Vân.
"Không cần nhìn, bọn họ là hai kẻ mười năm trước không thể quá quan."
Thượng Quan tổng quản tựa hồ biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, nhắc nhở một câu, theo đó phân phó nói:
"Hôm nay sắc trời đã tối muộn, ăn cơm xong sau, các ngươi trước dàn xếp hạ hàng, ngày mai bắt đầu, tự nhiên có người đến hướng dẫn sự tình cho các người."
Nói xong ba ba vỗ tay một cái, chung quanh đại sảnh vô thanh vô tức xuất hiện hai mươi mấy người hầu, cùng tân tiến đệ tử tron sảnh này nhân sổ giống nhau như đúc.
"Các ngươi mỗi người tuyển cho mình một người hầu, hắn sẽ phụ trách chăm sóc cuộc sống của ngươi."
Thượng Quan Phong chỉ chung quanh, cho mọi người tùy ý chọn lựa.
Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau, Thượng Quan tổng quản lại chuyển hướng về phía Dương Thần ngồi bên này nói:
"Dương Thần, Sở sư thúc nói, ngươi đã đả bại được đệ tử luyện khí tầng ba, như vậy ngươi còn có tư cách tu hành công pháp luyện khí tầng ba . Về sau ở Dịch Tú sơn trang ngoại sơn môn đệ tử ứng có hết thảy đãi ngộ, ngươi đều có thể có được."
Dương Thần liền trở nên ngây ngốc, cấp cho bản thân mình đãi ngộ của một ngoại sơn môn đệ tử? Phải biết rằng, tuy chỉ là ngoại sơn môn đệ tử, nhưng lại có thể hướng vào nội sơn môn truyền công đệ tử bái sư học nghệ, Sở Hanh sao lại có lòng tốt như vậy chứ?”
"Ta đã là ngoại sơn môn đệ tử?"
Dương Thần cau mày hỏi, không có một chút vẻ mặt mừng như điên như trong tưởng tượng của những người khác
"Chỉ là hưởng thụ ngoại sơn môn đệ tử đãi ngộ mà thôi."
Thượng Quan Phong cười giải thích một câu, theo sau tiếp theo trực tiếp vạch trần điểm mấu chốt trong này:
"Nếu Ngươi đã đả bại được đệ tử luyện khí kì tầng ba, như vậy rõ ràng là trong Dịch Tú sơn trang này đã không còn ai có tư cách dám ở mặt tu hành chỉ điểm ngươi. Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!"
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 18 - Muốn giảng quy củ phải không (thượng)
Biên Dịch: ursawarrious
Nguồn: 4vn.eu
Thượng Quan Phong giải thích xong, Dương Thần rốt cục cũng minh bạch tại sao Sở Hanh phải đẩy cao địa vị của hắn lên như thế, nguyên lại tồn tại tâm tư ác độc như vậy.
Hiển nhiên, Dương Thần nếu đã có đãi ngộ của luyện khí kì ba tầng đệ tử, như vậy người phụ trách chỉ dạy tân đệ tử trong Dịch Tú sơn trang dĩ nhiên là không còn gì để chỉ điểm cho hắn. Ngươi đã có tu vi luyện khí ba tầng, vậy còn cần học mấy thứ đồ chơi nhập môn này làm gì nữa.
Nếu dương thần bây giờ cùng với hắn tại tiền thế giống nhau. Như vậy chẳng cần phải nói xa, chỉ cần cửa ải đọc sách viết chữ cũng đừng mong thông qua. Ngay cả chữ viết cái gì cũng không biết, còn nói gì đến tu tiên? Đừng nói ba năm cho dù ba mươi năm, bất quá vẫn chỉ là một tên phàm nhân mà thôi.
Mục đích của Sở Hanh vô cùng thâm độc, chính là muốn Dương Thần cho dù tiếp tục trụ lại được thì cũng vô pháp tại Dịch Tú sơn trang ngóc đầu lên, cũng như đừng mong tiến thêm một bước trên con đường tu tiên. Như vậy chẳng những không chỉ hoàn thành xong chút giao phó của người nhờ vả, hơn nữa chỉ cần thương thế của Tôn Hải Kính chuyển biến tốt đẹp sau đó tịnh tu vài năm là có thể dễ dàng đem Dương Thần ngược đãi đến chết.
Chỉ sợ đến lúc đó dù không bị ngược chết thì Dương Thần cũng đã biến thành nô bộc tư nhiên muốn làm nhục như thế nào thì làm. Ngạn ngữ có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, con đường tu tiên năm tháng dài đằng đẵng, có rất nhiều thời gian để khiến cho Dương Thần cả đời hối hận
Tổng quản Dịch Tú sơn trang Thương Quan Phong, Dương Thần biết đây là một cao thủ luyện khí đỉnh kì. Chỉ là do tuổi tác quá lớn, có lẽ là vô pháp tiến thêm một bước cho nên mới phải lưu lại sơn trang nhậm chức tổng quản. Nói tổng quản chứ trên thực tế chính là trang chủ cùng với người phụ trách dạy dỗ tân đệ tử mỗi năm mà Thuần Dương cung thu nhận. Sở hanh thân là trúc cơ nội môn đệ tử, hắn phân phó, Thượng Quan Phong sao dám làm trái.
Hiện tại Dương Thần đã nhớ ra, tại tiền thế khi bản thân gia nhập Thuần Dương cung, cũng là Sở Hanh giữ chức truyền công đệ tử. Không thể tưởng tượng lần này vừa mới gia nhập Thuần Dương cung liền đắc tội với nội sơn môn truyền công đệ tử.
Bất quá Sở Hanh cho dù thiên toán vạn toán cũng không thể nào tưởng tượng nổi, Dương Thần thế nhưng không cần những tri thức nhập môn này, thậm chí là chỉ điểm cao cấp hơn cũng không cần. Dương thần sở dĩ muốn gia nhập Thuần Dương cung, chỉ vì muốn một lần nữa bái nhập làm môn hạ của mĩ nữ sư phụ, cho thỏa ý nguyện.
Thượng Quan Phong nói xong, Dương Thần thậm chí mặt không đổi sắc, một chút biến hóa cũng không có, thản nhiên đứng dậy hướng Thượng Quan Phong chắp tay tạ ơn, sau đó đi tới một bên đại sảnh, tùy tiện chỉ tay chọn một nô bộc thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, trong này đươc cũng được xem là kẻ lớn tuổi nhất theo hắn rời đi. Thương quan phong nhìn theo hướng Dương Thần dời khỏi trong lòng cười thầm nhưng chỉ hơi lắc đầu cũng không nói gì cả.
Đi theo tên nô bộc, loanh quanh trên một hành lang dài hẹp, cuối cùng dừng lại ở một khu tiểu viện. Nơi này đã có hai nữ một nam đứng đợi sẵn, thấy Dương Thần đến đều hành lễ ân cần thăm hỏi.
“Ta tên Dương Thần, sau này các ngươi có thể tùy tiện xưng hô danh xưng của ta”
Dương Thần cũng không cùng mấy người nô bộc này giữ lễ tiết, những kẻ này trước kia đều là đệ tử bị đào thải, tuổi thoạt nhìn cũng không lớn nhưng chính là những người tu hành có cảnh giới thấp, không thể quá quan chân chính trở thành đệ tử mà thôi. Bất quá có thể khẳng định, bọn họ đều có thuật trú nhan, nhìn niên kỉ xa xa không bằng tuổi thật của bọn họ.
Bốn nô bộc này cũng không dám chậm trễ , đều tới tấp hướng Dương Thần hành lễ, xưng hắn là Dương thiếu gia. Loại xưng hô này Dương Thần đã hưởng thụ từ gia nô trong trang viên nhà hắn ít nhất đã nửa năm thời gian, cũng không có chút nào cảm thấy không thoải mái cho nên hắn thản nhiên tiếp nhận cách xưng hô như thế.
Dùng bữa xong, Dương Thân quay trở lại căn phòng ngủ xa hoa của tiểu viện này. Quả thực phòng này còn xa xỉ hơn vài phần so với phòng ngủ của hắn ở trang viên.
An tâm nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng thần thức của hắn đã bảo phủ trọn khu tiểu viện này mà không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào.
Mậy người nô bộc lại không hể nghỉ ngơi, đang tụ họp ở một cái phòng nhỏ bên ngoài, đem chuyên tình trong đại sảnh bàn bạc một lần, mấy người này tựa hồ đang vui vẻ đều nở nụ cười.
“Ông chủ như vậy, chúng ta tựa hồ cũng không cần phải bỏ tâm huyết ra hầu hạ , dù sao thì vài năm sau hắn cũng sẽ trở thành một trong số chúng ta”
Người nam bộc kia hắc hắc cười nói ra suy nghĩ đang ở trong lòng mọi người. Mấy người khác tuy rằng ngoài miệng chưa nói nhưng đều là yên lặng gật đầu
Dương Thần nghe được một màn này, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, sau đó không quản đến những kẻ này nữa, làm ra bộ dạng tư thế đang ngủ, bắt đầu tu hành tam thanh bí quyết.
Tam thanh quyết này không hổ là công pháp của thái thượng lão quân, còn là công pháp đặc biệt để rèn luyện thần thức. Cho dù là đang ở tư thế nằm, vẫn như trước có thể tùy thời tùy chỗ hành công. Đây là công pháp duy nhất mà Dương Thần biết có được đặc tính này. So với công pháp của hắn, cho dù là công pháp dành cho kim tiên tu hành thì vẫn phải thành thành thật thật mà đả tọa thổ nạp.
Một đêm bình an vô sự, buổi sáng hôm sau khi thức dậy, một bên Dương Thần vừa hưởng thụ mỹ vị của bữa sáng, một bên nghe một tên nô bộc đang thuật lại những việc sơn trang an bài. Người này tên là thẩm đat, vốn cũng là kẻ có linh căn.Nhưng do vận khí không tốt mất hai năm ba tháng mới tiến nhập được vào luyện khí tầng một, bị giáng xuống làm nô phó, cũng đã được mười năm . Mười năm này, Thầm Đạt trừ bỏ bên ngoài vẫn làm những công việc của nô bộc, bên trong vẫn không ngừng nghỉ tu hành, kỳ vọng mình có thể đột phá trúc cơ kì, liền có thể gia nhập nội sơn môn đệ tử.
Dù sao thì quy củ của Thuần Dương cung cũng không tuyệt tình, chỉ cần có thể trúc cơ thành công đều có thể được thu làm nội sơn môn đệ tử. Trên thực tế không chỉ Thẩm Đạt mà toàn bộ nô bộc trong sơn trang đều có tâm tư đồng dạng. Trong lúc chăm sóc cho những tân đệ tử, bản thân chính mình cũng tiềm tu, chờ mong một ngày nào đó có thể trở thành cao thủ trúc cơ, có thể chân chính gia nhập Thuần Dương cung.
Toàn bộ hết thảy đều là Thẩm Đạt tự mình trải qua, cho nên nói chuyên này tự nhiên là vô cùng rõ ràng mạch lạc. Dương thần trong truyện này so với Thẩm Đạt còn rõ ràng hơn vài phần, nhưng vẫn nhẫn lại nghe hắn giới thiệu xong, sau đó liền vung tay lên, lệnh cho hắn dẫn bản thân đi dạo các nơi.
Tiến vào Hàn Lâm hiên, nơi dạy các đệ tử đọc sách biết chữ, bên trong đã có một vị phu tử đang giảng bài cho một đám người trẻ tuổi ở bên dưới. Nhìn thấy Dương Thần cùng Thẩm Đạt đang đi tới, phu tử đột nhiên đứng dậy hướng về phía Dương Thần thi lễ:
"Dương sư huynh đại giá quang lâm Hàn Lâm Hiên, không biết là muốn chỉ điểm điều gì cho các đệ tử? Sư huynh xin mời ngồi!"
Đám đệ tử đang đọc sách, toàn bộ đều ngừng lại, đứng dậy hướng về phía Dương Thần cúi đầu:
"Dương sư huynh hảo a!".
Dương Thần cười khổ một tiếng, hướng về phía mọi người phất phất tay, ý bảo mọi người tiếp tục, còn bản thân hắn chỉ có thể xoay người rời đi. Đi qua liền mấy địa phương, bất kể là học y, học thuốc hay là thiên văn, địa lí, mặc kệ là các đệ tử đang ở đây học tập hay làm gì, nhìn thấy Dương Thần tính cả lão sư ở trong đó đều đứng dậy cúi người cung kính kêu một tiếng sư huynh không một người nào chịu để Dương Thần ngồi xuống dự thính một thứ gì. Những người này cấp bậc lễ nghĩa đều đầy đủ, Dương Thần muốn phát hỏa cũng đành bó tay.
Một buổi sáng trôi qua như thế. Dương thần mang theo Thẩm Đạt trở về khu tiểu viện của bản thân, lười biếng ngồi xuống ghế, lớn tiếng phân phó nói:
"Thẩm Đạt, bưng cơm trưa tới cho ta!"
"Dương thiếu gia, cơm trưa ngay tại phòng bếp, mời ngài tự đi bưng!"
Thẩm đạt chợt cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói một câu, sau đó xoay người muốn đi.
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 18 - Muốn giảng quy củ phải không (hạ)
Biên Dịch: ursawarrious
Nguồn: 4vn.eu
Ác nô khi chủ đây là điển hình của ác nô khi chủ, chứng kiến cảnh ngộ Dương Thần gặp phải vào buổi sáng ở Dịch Tú sơn trang, Thẩm Đạt lập tức biết được địa vị của Dương Thần thậm chí còn đoán được kết cục của hắn nữa, tự nhiên sẽ không đem Dương Thần xem như thiếu gia mà đối đãi.
“Thẩm Đạt ngươi có phải hay không cảm thấy, có Sở Hanh phân phó thì ta tại Dịch Tú sơn trang vô pháp ngóc đầu nên được?”
Dương Thần tựa hồ với biểu hiện của thẩm đạt không có chút ngoài ý muốn , vẫn như trước nhàn nhã, giơ chân vắt qua thành của chiếc ghế, bộ dáng cà lơ phất phơ hỏi.
“Dương thiếu gia!”
Thẩm đạt xoay người nhìn Dương thần tựa cười như không nói:
“ Xem như quy củ thì ta còn tạm thời gọi ngươi một tiếng thiếu gia. Mười năm năm trước, niên kỉ của ta cũng xấp xỉ như ngươi, cảm giác mình thân mang linh căn trời cho thì đã vượt xa người thường. Nhưng hiện tại thì thế nào, ta bất quá cũng chỉ là một tên tôi tớ mà thôi. Bởi vậy, ta dám khẳng định ba năm sau, kết cục của ngươi cũng sẽ giống ta mà thôi hơn nữa địa vị còn chẳng bằng ta nữa”
“Thỉnh chỉ giáo?”
Dương Thần bộ dạng vẫn như trước, lười nhác hỏi một tiếng.
“Không ai chỉ điểm, Dương thiếu gia, ngươi cho là ngươi còn có thể như thế nào?”
Thẩm đạt cười lanh một tiếng:
“Ngươi cho là ngươi dưới tình huống Tôn sư huynh chưa kịp chuẩn bị thừa dịp mà thâu tập đánh lén huynh ấy thì có thể tại Dịch Tú sơn trang ngang tàng sao? Nhiều nhất, thì ngươi cũng chỉ là một tên mãng phu cậy có một điểm man lực mà thôi. Ba năm sau ngươi chính là thuộc hạ của ta , mà cũng dám để ta bưng cơm cho ngươi?”
“Mấy kẻ còn lại có phải hay không cũng nghĩ như vậy?”
Dương Thần ngày hôm qua cũng không thèm hỏi danh tự của mấy nam nữ nô bộc này, chính là dùng từ kẻ để thay thế
“Đúng vậy, Dương thiếu gia!”
Ba tên nô bộc kia từ bên cạnh đi ra đại sảnh, đứng ở bên cạnh Thẩm đạt, một nam bộc mỉm cười mở miệng hồi đáp:
“Bất quá, vẫn phải theo quy củ của sơn trang, chúng ta vẫn xưng hô ngươi một tiếng Dương thiếu gia. Chỉ là, Dương thiếu gia, hết thảy sinh hoạt cuộc sống thường ngày, chẳng lẽ ngài không muốn tự mình chăm sóc bản thân”. Ngay sau đó một nữ nộ lại tiếp lời:
“Trước tiên thích ứng với hạ nhân. Đối với ngươi sau này mới có lợi.”
“Đương nhiên, đặc quyền mà Dương thiếu gia được hưởng, nếu chúng ta từ chối thì thật bất kính, nên thay Dương thiếu gia hưởng thụ”.
Nữ nô phó cuối cùng ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, phảng phất như nhạc khai hoa liễu, cười nói:
“ Thương quan tổng quản đã phân phó Dương thiếu gia ngươi đều được hưởng dụng tất cả đặc quyền của luyện khí ba tầng đệ tử, đúng lúc ta đang ở quan khẩu luyện khí ba tầng. Nói không chừng, mấy thứ này có thể trợ giúp chúng ta tiến lên tầng bốn”.
Bốn người mỗi người một câu giống như là đã thương lượng sẵn, không chỉ đem những gì tốt của Dương Thần phân chia. Thậm chí còn bắt Dương Thần chính mình chăm sóc bản thân. Nhưng cuối cùng, đám người này vẫn biết một ít bổn phận, không bắt Dương Thần trái lại hầu hạ bọn hắn.
“Hừ, ngay cả Thượng Quan Phong cùng Sở Hanh cũng không dám làm trái quy củ, Sở Hanh dù muốn đối phó với một tên phàm nhân như ta mà cũng không dám gian trá”
Thanh âm lười nhác của Dương Thần truyền đến:
“Hay là các ngươi so với Thượng quan Phong còn lợi hại hơn? So với Sở Hanh cũng muốn lợi hại hơn? Các ngươi làm như vậy, không sợ phá hủy quy củ?"
Lời này khiến mấy tên nô bộc biến sắc, nhưng Dương Thần vẫn chưa nói hết:
“Cho dù là Thượng Quan Phong hay Sở Hanh cũng cần bày ra bộ dáng làm đúng quy cú, khiến cho không có kẻ nào phản đối. Mấy người các ngươi ngay cả điều này cũng lười nhác, chẳng lẽ bởi vì đám người các ngươi do vùi đầu khổ tu mà não hỏng hết rồi sao?”
Dương Thần không hề làm bất cứ thứ gì nhưng lại khiến cho bốn người Thẩm Đạt mồ hôi đầy đầu, không nói được lời nào. Dương Thần nhìn thấy vậy thì cười lạnh:
“Có cần ta đem mấy lời này chuyển cho Thượng Quan Phong?”
“Dương thiếu gia , chỉ đùa một chút mà thôi." Thẩm đạt cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười:
“Chúng ta cũng chỉ là tùy tiện nói, nhưng cũng không có thật sự muốn làm như vậy. Dựa theo quy củ, vui đùa như vậy, cũng không có cái gì sai a?”
"Dựa theo quy củ?"
Dương Thần hừ lạnh một tiếng, thanh âm rồi đột nhiên tăng lớn gấp đôi :
"Dựa theo quy củ, đã quá giờ ngọ mà cơm trưa của ta vẫn chưa được bưng ra, ta muốn các ngươi bưng lên thì các ngươi lại bắt ta tự làm lấy. Chỉ sợ là từ giờ đến tối nếu mà ta không làm thì cơm cũng chẳng có mà ăn hả! Lại còn cùng ta ở chỗ này giảng giải quy củ?”
Bốn tên nô bộc ba tầng luyện khí kì, đứng trước mặt Dương Thần kẻ vừa mới gia nhập Thuần Dương Cung động cũng không dám động, cúi đầu câm như hến, ai cũng không dám ngẩng đầu, mặt mày xám ngoét.
“Con người của ta thích nhất là loại người có sao nói vậy, có một nói một, hai là hai”
Thấy thái độ của bốn người hầu, Dương Thần gật gật đầu bỏ chân xuống, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh
“Ít nhất so với loại khẩu phật tâm xà cũng tốt hơn, càng gấp vạn lần so với lọai ngụy quân tử trên danh nghĩa cấp cho ta đãi ngộ của luyện khí ba tầng đệ từ trên thực tế chính là không để cho người khác trợ giúp.”
Thấy Dương Thần bỗng nhiên cải biến hàm ý trong lời nói, bốn tên nô bộc đều có chút kinh ngạc, càng thêm đoán già đoán non ẩn ý của hắn, quay sang nhìn nhau vài lần, lúc này mới đem ánh mắt hướng lên trên người Dương Thần.
“Ta vô cùng tán thưởng tính thẳng thắn của các ngươi.”
Lời nói của Dương Thần làm đám nô bộc liên can căn bản là không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng Dương Thần cũng chẳng để ý đến trong lòng bọn hắn đang nghĩ cái gì.
“Hiện tại ta cấp cho các ngươi một cái cơ hội. Chỉ cần các ngươi có thể thực hiện được thì những lời vừa nãy của các ngươi ta đều có thể bỏ qua”
“Cơ hội gì?"
Thẩm đạt vội vàng lớn tiếng hỏi. Nếu Dương thần thực sự đem những lời vừa nãy cho thuật lại cho Thượng Quan Vân, bốn người bọn hắn tuyệt đối sẽ là vô cùng thê thảm. Môn quy cũng đồng dạng áp dụng cho những kẻ nô bộc như bọn họ. Dương thần nếu nói cấp cho bọn hắn cơ hội, như vậy Thẩm Đạt tuyệt đối sẽ không muốn bỏ qua.
"Bốn người các ngươi chỉ cần đả bại ta!"
Dương Thần đứng dậy, hướng về phía bốn nô bộc ngoắc ngoắc ngón tay, bản thân hắn lại trực tiếp đi vào trong sân tiểu viện nói:
“Mặc kệ các ngươi là đơn đả độc đấu hay là cùng lúc tiến lên chỉ cần đả bại được ta, ta sẽ coi như chuyện tình vừa nãy chưa hề phát sinh. Sau đó chuyện của ta cũng không cần các ngươi quan tâm, những thứ ta được phân phát kia, tất cả toàn bộ đều thuộc về bốn người”.
“Lời này là thực?" Thẩm Đạt thần sắc vui vẻ, vội vàng truy vấn. Nếu Dương Thần không đề cập đến như trong lời nói, cho dù là Thương QuanPhong có biết thì cũng không có biện pháp trị tội bọn họ, huống hồ việc lần này vẫn là để trút giận cho Tôn sư huynh, nói như vậy Sở sư thúc sẽ càng thêm cao hứng.
“Đương nhiên!"
Dương Thần trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
"Lừa mấy người nô bộc các ngươi, đối với ta có lợi ích gì?"
Xem bộ dáng chân thật của Dương Thần, tuyệt đối không giống như giả bộ. Thẩm đạt quay đầu liếc qua mấy người nô bộc còn lại, bốn người trên mặt lộ ra vẻ tươi cười
“Đây chính là ngươi nói a, nói vậy cho dù là Thượng Quan tổng quan có biết cũng không thể trách cứ chúng ta phá hư quy củ. Phải không tổng quản đại nhân?”
“Đương nhiên!”
Thân ảnh Thượng Quan Phong không biết từ khi nào đột hiện ra trên nóc hiên tiểu viện của Dương Thần, bộ dáng a a cười:
“Những điều Dương thiếu gia vừa nói, ta đều nghe được hết. Nếu Dương thiếu gia muốn tìm nhóm người các ngươi luận bàn, cái này tự nhiên không tính là phá hư quy củ”.
Thẩm Đạt vẻ mặt tươi cười âm trầm đang muốn tiến lên động thủ, chợt Thương Quan Phong xen vào một câu:
“Thẩm Đạt, Dương thiếu gia chính là muốn các người cùng một lúc tiến lên, chẳng lẽ các ngươi không có nghe lời của Dương Thiếu Gia vừa nói hay sao!”