Dùng mười vạn mua máy giải thạch và tất cả những khối nguyên thạch trong sân?
Cố lão và Tư Mã Lâm đều ngây ra đó, máy giải thạch trị giá hơn ba vạn, nhưng đó là khi còn mới, hơn nữa tất cả nguyên thạch trong sân cộng lại cũng không đáng ba vạn tệ, Lý Dương đưa mười vạn là rất nhiều rồi.
Cố Lão và Tư Mã Lâm đều gật đầu cười mỉm, bọn họ nhận ra, đây là Lý Dương muốn bồi thường việc không bán khối Phỉ Thúy đó cho Trương Vĩ, cho dù nói như thế nào thì Vương Hạo Dân đã có được một khối nhỏ, mà Trương Vĩ lại không được gì cả.
- Lý tiên sinh muốn thành thạo máy giải thạch có thể thường xuyên đến chỗ tôi chơi, nguyên liệu trong sân này cậu cứ thoải mái giải cũng được!
Trương Vĩ sững người một chút, nhưng liền phản ứng lại rất nhanh, suy nghĩ của hắn giống với Cố lão và Tư Mã Lâm, cho rằng đây là Lý Dương cố ý bồi thường cho mình.
- Trương tổng, tôi rất nghiêm túc, thật ra thì tôi đã muốn mua cho mình một máy giải thạch từ lâu, nếu ngài đã có nó ở đây, thì xin hãy giúp tôi chuyện này đi!
Lý Dương lộ nét mặt thành khẩn, những lời này là hắn nói hoàn toàn thật lòng, quả thật là Lý Dương muốn mua cho mình một máy giải thạch đem về, như vậy sau này phát hiện nguyên thạch tốt hoàn toàn có thể mang về tự mình giải, tránh được việc lần nào cũng gây sự chú ý của người khác.
Trương Vĩ lắc lắc đầu, còn chưa kịp nói thì Tư Mã Lâm nói trước:
- Lão Trương, tôi thấy chi bằng cậu nhượng máy giải thạch này cho Lý tiên sinh, rồi cậu mua một máy mới, với năng lưc của cậu thì chỉ vài ngày là có thể vận chuyển nó từ Nam Dương về tới đây thôi.
Trương Vĩ kinh ngạc liếc mắt nhìn Tư Mã Lâm, trong ấn tượng của Trương Vĩ, Tư Mã Lâm là một người rất kín kẽ, chưa từng ra mặt vì chuyện của người khác, không ngờ hôm nay hắn lại có thể nói giúp cho Lý Dương.
- Vậy cũng được, nhưng không cần đến mười vạn tệ, Lý tiên sinh muốn lấy thì sáu vạn tệ là đủ rồi, tất cả những nguyên thạch này đều là của Lý tiên sinh!
Trương Vĩ cũng là muốn cấp chút thể diện cho Tư Mã Lâm, Tư Mã Lâm rất kín kẽ, nhưng giao thiệp cũng rất rộng, rất nhiều lần Trương Vĩ đã phải nhờ quan hệ của Tư Mã Lâm để làm một số chuyện.
Thật ra Trương Vĩ vốn tính sẽ giới thiệu người bán máy giải thạch ở Nam Dương cho Lý Dương, nhưng Lý Dương khăng khăng muốn cái máy giải thạch này của mình, còn cả Tư Mã Lâm nói đỡ, Trương Vỹ cũng đành nhượng bộ.
Lý Dương nén sự hưng phấn trong lòng, nói chầm chậm:
- Vậy thì đa tạ Trương tổng, cũng cám ơn ngài, Tư Mã tiên sinh !
Tư Mã Lâm cười lắc đầu, không nói gì, hắn không biết tại sao Lý Dương muốn mua máy giải thạch của Trương Vĩ, nhưng hắn đã thấy khát vọng trong mắt Lý Dương, lúc này giúp hắn một chút kiến thức, đối với Tư Mã lâm mà nói cũng chẳng có khó khăn gì .
Thanh toán tiền xong, bộ máy giải thạch gồm một máy cắt thạch và một máy mài trong sân đã thuộc về Lý Dương, còn một đống nguyên thạch kia, những thứ này đều cần dùng xe tải mới có thể đem đi, Lý Dương quét thẻ xong vội vàng liên lạc với Trương Ưng, để hắn tìm giúp xe đem về, nhân tiện nói cho hắn biết trong tay hắn lại có một khối Băng Chủng Hoàng Dương Lục Phỉ Thúy.
Hơn nữa giờ sau, Trương Ưng liền mang một chiếc xe đến khu bên ngoài Cổ Thành, trên xe còn có mười mấy dân công, đây là Lý Dương cố ý dặn dò, không có những dân công này bọn họ không thể dịch chuyển nổi cái máy giải thạch và những nguyên thạch kia.
Lý Dương không ngờ là Trương Ưng và Trương Vĩ lại quen biết nhau, Tư Mã Lâm và Cố lão còn nhiệt tình bắt tay Trương Ưng, Trương Ưng không nói chuyện nhiều với bọn họ mà giúp Lý Dương gọi người cùng nhau đem đồ ra khỏi xe .
Rất nhanh , toàn bộ đồ đã được đặt lên xe, phía dưới máy giải thạch tổng cộng có tám khối đá kê chân, đều là nguyên thạch tốt, nguyên thạch Phỉ Thúy rất cứng, làm đá kê chân vô cùng thích hợp.
Thấy Lý Dương cần cả những khối dá kê chân, bọn người Trương Vĩ đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không nói gì. Trương Vĩ đã gọi điện thoại liên lạc với bên Nam Dương để bọn họ gửi một bộ máy giải thạch mới đến đây, nhân tiện đem tới một xe nguyên thạch mới rẻ tới. Máy giải thạch mới và nguyên thạch Trương Vĩ mua hết sáu vạn , tổng thể mà nói trong giao dịch lần này Trương Vĩ không mất một đồng, còn kiếm được một chút , dù sao máy giải thạch đổi thành máy mới , số lượng nguyên thạch mới cũng lên đến cả trăm khối.
- Nhanh, nhanh, đem tới để tôi xem nào!
Xe của Trương Ưng cũng đậu ở bên ngoài, vừa lên xe Trương Ưng liền khẩn cấp giơ hai tay về phía Lý Dương, Lý Dương thì đang nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, xe đã khởi động rời đi, phía trên còn có một khối cao cấp Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục Phỉ Thúy.
- Trương tổng, ngài đừng vội, mau đuổi theo chiếc xe đàng trước , nếu bọn họ trộm hết đồ của tôi, tôi mất rất lớn đấy!
Chiếc xe từ từ đi khuất tầm mắt của Lý Dương, Lý Dương cũng nóng lòng, khó khăn lắm mới lấy được khối Phỉ Thúy cao cấp nhất đó về tay, nếu để mất hắn không hộc máu mới lạ , lúc đó tổn thất sẽ rất lớn , đáng tiếc là Trương Ưng không biết điều này, không ai biết được sự tồn tại của khối cao cấp Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục kia.
- Cậu yên tâm, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra , tôi quen tài xế lái xe, trước kia hắn đã chở cho chúng ta không ít đồ, mau, đừng phí lời, cao cấp Băng Chủng mà cậu nói đâu, mau lấy ra cho tôi xem nào!
Trương Ưng vội thúc giục, Lý Dương gấp gáp thì hắn cũng gấp gáp vậy , chẳng qua là nguyên nhân hai người gấp gáp không giống nhau thôi.
- Không phải cậu là dùng lý do này cố ý gạt tôi chứ!
Thấy Lý Dương chậm chạp không lấy Phỉ Thúy ra, ánh mắt Trương Ưng bắt đầu trở nên hoài nghi, Trương Ưng lập tức nhíu mày:
- Không đúng, vừa rồi Cố lão cũng nói cậu đổ thắng, Cố lão tuyệt đối không hùa với cậu để lừa tôi!
- Đưa ngay , tôi dám lừa ngài sao, ngài là cấp trên của tôi mà!
Lý Dương cười khổ, hắn đưa cái hộp đựng Phỉ Thúy cho Trương Ưng, Trương Ưng nhận lấy cái hộp liền vội vàng mở ra, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục xuất hiện ra trước mặt Trương Ưng.
- Tuyệt, tuyệt, thật đẹp, cậu được đấy!
Trương Ưng cầm khối Phỉ Thúy hưng phấn mà hét lớn, loại Băng Chủng này chỉ kém Thủy Tinh Chủng một chút, khối Băng Chủng này mặc dù không sánh bằng khối Băng Chủng mà lần trước Lý Dương đổ thắng ở Thanh Đảo, nhưng nó là một khối to, giá trị của nó cao hơn khối lần trước rất nhiều.
Trương Ưng đang hưng phấn , Lý Dương cười khổ nhắc nhở:
- Trương giám đốc, đồ thì ngài cũng nhìn thấy rồi, chúng ta nên đi thôi, tôi còn phải đi thuê phòng để máy giải thạch của tôi nữa!
- Ừ, đi, đi thôi!
Trương Ưng cười ha ha đánh xe đi, lúc rời đi còn liếc mắt nhìn Lý Dương, vận khí của Lý Dương quả là đáng nể thật, vốn tưởng rằng trở về Minh Dương hắn không tiếp xúc được với cược thạch, không ngờ nơi cược thạch duy nhất trong thành phố hắn lại tìm ra nhanh như vậy, lại còn đổ thắng ở nơi này lần nữa, hơn nữa lại là thắng lớn.
Đầu Lý Dương lúc này lại đang tựa trên cửa sổ xe, hắn không nghĩ nhiều về khối Băng Chủng này, đầu óc hắn đều nghĩ về khối Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục trên xe kia, hắn hận một nỗi ngay bây giờ không bay tới đó được.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Khi Lý Dương về tới ký túc xá đã là bốn giờ năm mươi phút chiều, ở trên xe Trương Ưng đã dùng điện thoại di động chụp hình gửi về tổng công ty, chỉ sau mười phút tổng công ty đã trả lời, lập tức ra giá mười triệu mua lại khối Phỉ Thúy này, đồng thời còn thưởng cho Trương Ưng mười vạn.
Hơn nữa, phía tổng công ty lập tức đặt vé máy bay phái nhân viên bảo vệ của công ty đến Minh Dương lấy hàng, từ hành động này có thể thấy sự quan tâm của châu báu An Thị đối với khối Phỉ Thúy này, đồng thời cũng chứng minh rằng thị trường Phỉ Thúy trong nước đã nóng đến mức tương đối trầm trọng.
Trương Ưng đang bận, Lý Dương cũng đang bận, ký túc xá mà công ty cấp cho hắn là chung cư nên căn bản không thể đặt nổi cái máy giải thạch khổng lồ này, Lý Dương lại thuê một cái sân nhỏ gần đó, đợi đến lúc những công nhân kia đem máy giải thạch và nguyên thạch tới cũng đã bảy giờ tối.
Lý Dương lén bỏ khối đá kê chân đầy bùn đất vào trong túi, lúc này mới yên tâm đi gọi những người kia đến giúp.
Một chiếc xe tải, mười ba công nhân, Lý Dương trả tiền thù lao cho bọn họ là hai ngàn nguyên, tiền thuê xe chỉ có hai trăm, những công nhân bốc vác mỗi người một trăm, còn thừa thì để cho bọn họ đi ăn cơm tối, coi như là Lý Dương cảm ơn bọn họ vì giúp mình lâu như vậy.
Trở lại ký túc xá của công ty, Lý Dương lập tức vào phòng vệ sinh, móc khối đá kê chân trong túi ra rửa thật sạch, nguyên thạch chỉ to bằng nửa bàn tay nên rửa rất đơn giản, chỉ chốc lát liền lộ ra dáng vẻ thật của nó.
- Nếu không phải tao, e rằng sẽ chẳng có ai phát hiện ra giá trị của mày đâu!
Nhìn từ phía nào khối nguyên thạch này cũng có vẻ là nguyên thạch chất lượng cực kỳ kém, Lý Dương nặng nề thở dài nói, cho dù là người không hiểu về cược thạch, nhìn thấy vẻ bề ngoài kém như vậy cũng sẽ chẳng thèm để ý.
Thứ nhất, khối nguyên liệu này rất nhỏ, quá lắm cũng chỉ tới một cân, hình bầu dục, có một mặt đã bị cắt.
Tiếp theo, trên mặt cắt lộ ra vết đuôi ngựa, ở dưới lớp vỏ còn có một lớp màu xanh xám rất rõ, lớp xanh xám trên khối đá rất dễ bị nhìn nhầm thành màu xanh , nhưng khối nguyên liệu này biểu hiện quá rõ ràng, ngay cả Lý Dương là người mới trong nghề cũng nhìn ra nó là phế phẩm, cộng thêm cái vết đuôi ngựa ngứa mắt kia. Bất kỳ một người chơi cược thạch nào cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào viên đá này. Giống như lời Lý Dương nói với chính mình, nếu không phải là hắn, không ai phát hiện ra giá trị đích thực của khối nguyên liệu này.
- Ping pong!
Lý Dương đang ca thán, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Lý Dương cẩn thận đặt khối nguyên liệu vào tủ treo quần áo trong phòng ngủ, rồi mới đi mở cửa.
Có thể tới nhà Lý Dương vào lúc này chỉ có Trương Ưng, cửa mở, quả nhiên là Trương Ưng đang đứng ngoài, hắn đã đem khối cao cấp Băng Chủng Phỉ Thúy mà Lý Dương đưa cho hắn tạm thời khóa vào rương bảo hiểm của công ty. Tiền tổng công ty chuyển tới cũng được hắn trực tiếp chuyển vào tài khoản của Lý Dương. Lúc này Lý Dương còn chưa biết trong tài khoản của hắn đã có thêm mười triệu
Mặt Trương Ưng đầy nét cười, hắn nói:
- Còn không đi ăn cơm, tiểu tử cậu hôm nay lại kiếm được một triệu, cậu nói đi, chuẩn bị mời đi đâu ăn đây!
Lý Dương cười cười:
- Không thành vấn đề, chúng ta đến nhà hàng Vương Triều, gọi tất cả người trong công ty nữa, từ khi tôi làm trợ lý còn chưa mời mọi người ăn một bữa tử tế!
So với Trương Vĩ và Vương Hạo Dân, công ty châu báu An Thị quả là hào phóng hơn nhiều, họ trực tiếp trả cho Lý Dương giá cao, cái giá mười triệu là rất tương xứng với giá thị trường hiện nay.
Đối với nhân viên có thể nghĩ vì công ty, tổng công ty tuyệt đối sẽ không bạc đãi.
Thấy Lý Dương sảng khoái hưởng ứng, Trương Ưng lắc đầu cười cười, trong lòng cũng rất bái phục vận may của Lý Dương, mới có mấy ngày, nhờ cược thạch Lý Dương đã kiếm được nhiều hơn tài sản của hắn, hắn làm việc ở châu báu An Thị lâu năm như vậy, lại làm lãnh đạo cao cấp mấy năm, cũng chỉ tích góp được mấy triệu mà thôi.
……………………………………
Nhà hàng Vương Triều là một nhà hàng lớn mới mở ở thành phố Minh Dương, xét về cấp bậc mà nói tuyệt đối là hạng nhất nhì, trừ Ngô Hiểu Lỵ vẫn còn nghỉ phép, tất cả nhân viên công ty đều được Trương Ưng gọi tới đây. Trương Ưng vốn định gọi điện thoại cho Ngô Hiểu Lỵ, nhưng sau đó lại suy nghĩ một chút rồi thôi, Ngô Hiểu Lỵ là con gái, trải qua chuyện như vậy chỉ e không hồi phục nhanh như Lý Dương, lúc này tốt nhất không nên quấy rầy cô ấy.
Trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, tửu lượng khá như Lý Dương cuối cùng cũng phải nhờ Trương Ưng đưa về nhà trong tình trạng say, người tửu lượng cao hơn nữa cũng không chịu nổi khi bị nhiều người như vậy chuốc rượu, nhân viên trong công ty đã sớm nghe nói ở Thanh Đảo, Lý Dương cược thạch kiếm được hơn một trăm vạn, hôm nay lại kiếm được mười triệu, ghen tỵ và tức giận bọn họ không chuốc rượu Lý Dương mới là lạ.
- Đau đầu quá!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dương ôm đầu đi uống nước, cổ họng của hắn khó chịu giống như là nhét một lớp giấy bên trong khó nói ra tiếng, đầu thì có cảm giác như bị kim châm.
Cũng không để ý nước trong bình lọc lạnh như băng, Lý Dương uống liền một mạch hai cốc lớn, nước lạnh như băng vào đến bụng dường như làm cho cái bụng trống đang cồn cào dễ chịu hơn một chút, Lý Dương nghiêng đầu nằm trên ghế sô pha, nét đau khổ đầy trên mặt.
- Khó chịu thật!
Thứ bọn họ uống ngày hôm qua chính là rượu Ngũ Lương mấy trăm một chai , vốn không phải rượu ngon nhất, nhưng cũng không vì thế mà có thể uống nhiều hơn, ngày hôm qua chắc chắn là Lý Dương uống nhiều nhất, chính vì vậy nên sáng hôm nay đầu hắn đau như búa bổ vậy.
Lý Dương ôm cái đầu đang đau nhức mà rên rỉ, hắn hối hận ngày hôm qua cậy mình mạnh mà không từ chối ai tới mời rượu cả, hắn ước chừng ít nhất cũng đã uống hết một chai rưỡi rượu Ngũ Lương, nhiều gấp đôi tửu lượng bình thường của hắn, không nhức đầu mới là lạ.
Lý Dương không nhịn được xoa hai tay, cảm giác đau đầu thật không dễ chịu, giờ hắn rất muốn biết có phải trong đầu thật sự có thứ gì chọc vào hay không.
Hình lập thể lại xuất hiện lần nữa, Lý Dương dồn hết sự tập trung vào bản thân, mỗi một mạch máu, mỗi một khí quan tất cả đều hiện rõ trong ý thức.
- Ý?
Lý Dương đột hơi nhiên sửng sốt, thoáng nhìn đúng là hắn phát hiện ra gì đó, trong huyết dịch có một loại chất màu trắng đặc biệt di động theo huyết dịch, khi chất màu trắng này đi qua đầu đã đi sâu vào bên trong một chút, đây là hiện tượng trước đây hắn chưa từng thấy.
- Chẳng lẽ là những thứ màu trắng này giở trò quỷ quái ư?
Lý Dương nghĩ trong lòng, theo bản năng dồn hết sự tập trung vào chất màu trắng này.
Đột nhiên, Lý Dương lại ngồi ngây ra đó, cái sợi kia vẫn lẳng lặng nối những sợi màu đen vào hai bên cơ biến thành từng sợi màu đen rất nhỏ, toàn thân dường như cũng bị những sợi màu đen đó bao bọc, sau đó những sợi màu đen này lại trở về vị trí cũ, còn những chất màu trắng thần bí kia hoàn toàn biến mất.
Sự đau đầu của Lý Dương cũng đã biến mất, lúc này thân thể của hắn không còn chút nào sự khó chịu của rượu nữa.
Lý Dương ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, cho đến khi hắn cảm thấy chóng mặt hắn mới định thần lại, một Lý Dương rất bình tĩnh khi có chuyện cũng phải kinh ngạc trước sự việc bất khả kháng này, việc này còn kinh ngạc hơn cả lúc hắn mới phát hiện năng lực đặc biệt.
- Thôi, sau này hãy tính, sẽ có ngày chân tướng rõ ràng!
Lý Dương lắc đầu, những thứ khoa học cũng không thể lý giải được như thế này hắn càng không hiểu, như khi mới phát hiện ra năng lực đặc biệt, nghĩ không ra Lý Dương cũng không thèm nghĩ nữa, ít nhất cho đến bây giờ kết quả của những chuyện kỳ quái này không gây ảnh hưởng đến hắn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phòng Lý Dương thuê ở cạnh chung cư hắn đang ở, là một khu nhỏ tương đối cũ, bởi vì là sân của hộ gia đình, cho nên vẫn chưa được sửa chữa lại, cũng chỉ có khu nhỏ như vậy mới có thể có một khu vườn lớn ở tầng một. Phòng Lý Dương thuê ở tầng một, còn máy mài đặt ở trong sân .
Không còn sự khó chịu của rượu, Lý Dương lập tức mang theo vài cuốn sách tới đây. Hôm nay chủ nhật không đi làm, hắn muốn thành thạo quy trình của máy giải thạch.
Trước khi đi Lý Dương còn cố ý lên mạng tra tư liệu về Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải không bao giờ thấy, triển lãm châu báu ở Thanh Đảo đã bán ra vài món đồ trang sức Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy. Tương tự, Đế Vương Lục cũng có thấy. Tại triển lãm châu báu ở Thanh Đảo cũng có ghi chép vài giao dịch.
Nhưng, kết hợp hai loại Thủy Tinh Chủng và Đế Vương Lục thì vô cùng hiếm, những người giải ra được Phỉ Thúy như thế này đều đếm được trên đầu ngòn tay. Thậm chí, rất nhiều người chơi Phỉ Thúy cả đời cũng không nhìn thấy Phỉ Thúy như vậy.
Qua so sánh, Lý Dương đã hoàn toàn có thể xác định, bên trong khối đá kê chân mà dáng vẻ bề ngoài làm cho người ta không muốn thấy lần thứ hai kia là Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục trăm năm khó thấy, là một trong những Phỉ Thúy cao cấp nhất, trên mạng cũng không thể tra nổi giá trị của nó, bản thân Lý Dương cũng không tính được. Nhưng Lý Dương có thể cảm nhận được, Phỉ Thúy cao cấp như thế này, tuyệt đối không thấp hơn so với khối hắn vừa bán.
Nói đúng ra, lần này Trương Vĩ mất lớn, đích thân tới mời Lý Dương, sau đó hai món đồ quý nhất của hắn đều trở thành của Lý Dương.
Lý Dương dành cả buổi sáng để so sánh những thứ trong sách với những nguyên thạch, tới chiều hắn mới nối điện bắt đầu giải thạch, trước tiên là giải những nguyên thạch mới, những nguyên thạch này rất hợp để hắn luyện tay, trước khi thuần thục việc giải thạch Lý Dương chưa muốn giải khối đá kê chân đang ở trong túi hắn.
Có một máy giải thạch thật tiện, cả buổi chiều Lý Dương ở đây dùng dao giải thạch, thuần thục hơn nhiều so với lúc ở nhà Trương Vĩ.
Ngày hôm sau Lý Dương không đi làm, xin Trương Ưng cho nghí mấy ngày, Lý Dương xin nghỉ Trương Ưng không hỏi một tiếng lập tức phê chuẩn, bây giờ Trương Ưng là một người phụ trách được cấp trên rất quan tâm, liên tục mua cho công ty mấy khối cao cấp Phỉ Thúy, đặc biệt là khối cao cấp Băng Chủng ngày hôm qua, hóa giải một phần áp lực về Phỉ Thúy cho tổng công ty, khiến lãnh đạo có ấn tượng tốt đẹp và sâu sắc hơn đối với Trương Ưng, không chỉ có thông báo khen ngợi hắn, còn trực tiếp thưởng mười vạn nguyên.
Tất cả những điều này, đều là Lý Dương mang đến cho hắn, chuyện nhỏ như xin nghỉ dĩ nhiên không vấn đề gì.
Hai ngày liên tiếp, Lý Dương đã giải xong hết hơn bốn mươi khối nguyên liệu, hắn vứt luôn những khối bề mặt không đẹp, những khối giá trị một chút hắn mang về chung cư, những thứ này không đáng giá lắm, nhưng cộng lại cũng được chút tiền, có bằng con muỗi cũng là có, Lý Dương không muốn lãng phí cho dù là rễ cỏ mới mọc.
Ngày thứ ba, Lý Dương giải nốt bảy khối đá kê chân còn lại, đến lúc trong sân không còn một khối nguyên liệu nào Lý Dương mới bắt đầu giải khối Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục kia. Bây giờ Lý Dương thành thạo việc giải thạch hơn nhiều. So với trước kia quả là một trời một vực, so với Tư Mã Lâm cũng không chênh lệch nhiều, giải hơn năm mươi khối trong ba ngày, người ngốc hơn nữa cũng phải thuần thục.
Khối nguyên thạch chỉ bằng nửa bàn tay được Lý Dương cẩn thận đặt lên máy cắt, Lý Dương còn cố ý dùng năng lực đặc biệt quan sát thêm lần nữa, xác định không có vấn đề gì mới hạ dao, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, cắt đi một chút xíu cũng là tổn thất.
Lần này Lý Dương giải thạch mất hơn một giờ đồng hồ, từng bước đều cẩn thận vô cùng, thậm chí Lý Dương còn cảm giác nếu mình làm ảnh hưởng đến Phỉ Thúy bên trong thì mình chính là tội phạm.
Đợi sau khi giải xong hết, Lý Dương mới cầm khối Phỉ Thúy mà đứng cười trong sân, chất ngọc trong suốt kèm theo màu lục, không chút tỳ vết, phảng phất một cảm giác thần tiên không tồn tại giữa nhân gian, khiến người ta không dám coi thường.
- Đẹp tuyệt, không hổ là Đế Vương của Phỉ Thúy!
Nhìn về phía ánh mặt trời, Lý Dương thở một hơi dài nói, vốn định bán khối Phỉ Thúy này cho công ty nhưng trong nháy mắt Lý Dương đã thay đổi chủ ý. Hắn muốn giữ lại khối Phỉ Thúy này cho mình, lo sợ ai đó nhìn thấy nó cũng sẽ nảy ra suy nghĩ giống hắn.
- Đáng tiếc mình không biết khắc thạch, nếu không sẽ khắc thành một sợi dây chuyền sau đó lưu lại làm đồ gia bảo!
Rất lâu sau, Lý Dương mới lưu luyến đặt khối Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục Phỉ Thúy vào tận túi trong, nếu không muốn bán khối Phỉ Thúy này thì cũng không cần đưa cho Trương Ưng xem, huống hồ hôm qua mình mới cược thắng một lần, hôm nay lại cầm khối cao cấp nhất Phỉ Thúy đi, không biết Trương Ưng sẽ nghĩ thế nào.
Lôi điện thoại ra, nhìn đồng hồ, lúc này Lý Dương mới đóng cửa lại trở về chung cư. Phòng này quá cũ rồi, nếu không Lý Dương cũng muốn chuyển hẳn tới đây ở.
Về phòng, Lý Dương cất cẩn thận khối Phỉ Thúy mới yên tâm xuống nhà, khối Phỉ Thúy cao cấp nhất đã giải xong, hắn cũng nên đi kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, mấy hôm trước Trương Ưng nói cho hắn biết công ty đã cho hắn mười triệu, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa đi kiểm tra tài khoản.
Thấy một chuỗi các con số, Lý Dương hài lòng rút thẻ ngân hàng của mình ra, mười triệu và một triệu chắc chắn khiến người ta có cảm giác không giống nhau, chẳng qua là tăng thêm như vậy một con số, nhưng trên màn hình ATM hiển thị lên thì cảm giác sẽ tăng lên rất nhiều.
Tổng tài sản của Lý Dương giờ đã đạt đến hơn mười một triệu, số tiền này để mua biệt thự cao cấp nhất ở Minh Dương thì còn thiếu một chút. Nhưng mua một biệt thự hạng trung và mua một chiếc xe tốt thì thoải mái, chuyện mua nhà mua xe là chuyện là nên nghĩ tới.
- Lý Dương !
Lý Dương vừa rút thẻ ra, sau lưng hắn vang lên âm thanh chát chúa, Lý Dương quay đầu lại thì thấy Ngô Hiểu Lỵ, người rất lâu không gặp đang đứng phía sau hắn.
- Hiểu Lỵ!
Thấy Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương cũng rất kinh ngạc, chuyện ở Thanh Đảo đã qua đi hơn một tuần, vì không liên lạc, Ngô Hiểu Lỵ hồi phục thế nào Lý Dương cũng không rõ.
Nhưng thấy Ngô Hiểu Lỵ mỉm cười đứng trước mặt, lại mặc một bộ quần áo rất đẹp, rất trẻ trung, Lý Dương cũng có thể đóan được nàng hồi phục không không đến nỗi nào, hôm nay ra ngoài cũng là đến siêu thị mua đồ, bốt ATM mà Lý Dương tra tài khoản nằm cạnh một siêu thị lớn.
- Không ngờ cô đã quay lại rồi a? Tôi còn tưởng rằng tôi hồi phục nhanh hơn cô!
Ngô Hiểu Lỵ cười cười, nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương lại thấy không quen, trước đây cô gái cứng đầu này vẫn hay chống lại mình, đột nhiên thay đổi như là biến thành người khác vậy.
- Tôi cũng là vừa quay lại, nếu không phải là ở nhà chán quá tôi định sang năm mới quay lại!
Lý Dương cười nói, móc điện thoại từ ra, vừa mới nói chuyện điện thoại di động trong túi reo lên.
- Tôi nhận điện thoại đã nhé!
Lý Dương chào hỏi Ngô Hiểu Lỵ, sau đó nghe điện thoại, là điện thoại từ nhà gọi tới, nhưng cũng là số của chị dâu Phương Thục Cầm, Phương Thục Cầm rất ít khi gọi điện thoại cho Lý Dương.
- Dương Dương, không xong rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện, cậu mau về đi!
Vừa bắt máy, Lý Dương bỗng sững sờ, điện thoại bên kia là tiếng la khóc của Phương Thục Cầm, hơn nữa Lý Dương còn nghe thấy một số tiếng ồn xung quanh.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Chị dâu, chị đừng vội, em sẽ về, trước tiên chị nói cho em rốt cuộc trong nhà làm sao ?
Lý Dương vội vàng hỏi một câu, sắc mặt đã dần trở nên rất khó coi, từ tiếng của Phương Thục Cầm là có thể đoán ra lần này trong nhà khẳng định xảy ra chuyện lớn, nếu không chị sẽ không lo lắng như vậy.
Chầm chậm, Phương Thục Cầm vừa khóc vừa kể chuyện cho Lý Dương nghe, Lý Dương chau mày, trong nhà quả thật đã xảy ra chuyện, thậm chí không phải chuyện nhỏ.
- Lý Dương, đã xảy ra chuyện gì ?
Thấy Lý Dương cúp điện thoại, Ngô Hiểu Lỵ đứng cạnh vội vàng hỏi.
- Hiểu Lỵ, xin lỗi, nhà tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi muốn về ngay, hôm khác tôi sẽ kể cho cô!
Lý Dương lắc đầu, nói xong cũng bước nhanh ra ngoài, hắn muốn bắt taxi về nhà, từ Minh Dương về đến nhà nhanh nhất cũng mất một giờ đồng hồ.
- Đợi chút, Lý Dương tôi đưa cậu đi, chúng ta đi tốc độ cao, sẽ nhanh hơn một chút!
Ngô Hiểu Lỵ ở sau lưng vừa đuổi kịp, Lý Dương kinh ngạc nhìn cô một cái, biết là Ngô Hiểu Lỵ là người hay trở mặt, nhưng Ngô Hiểu Lỵ chưa bao giờ đối xử với mình như vậy.
- Được, cám ơn cô, khi quay lại tôi nhất định sẽ hậu tạ!
Suy nghĩ một chút Lý Dương liền gật đầu đồng ý, chuyện trong nhà rất gấp, để cho Ngô Hiểu Lỵ đưa mình đi quả thật có thể tiết kiệm chút thời gian, đi đường cao tốc về đến nhà chỉ cần năm mươi phút, nếu nhanh bốn mươi phút là có thể về đến nhà.
Xe con của Ngô Hiểu Lỵ đỗ bên cạnh siêu thị, Ngô Hiểu Lỵ cũng lái nhanh ra ngoài, dường như cô cũng hiểu được tâm trạng lo lắng của Lý Dương lúc này.
Ngô Hiểu Lỵ lái xe rất nhanh, ở trong thành phố mà lái tốc độ này là rất nguy hiểm, nhưng cũng may bây giờ không phải là giờ tan sở cao điểm, trên đường cũng rất may không có đèn đỏ, không bao lâu sau xe đã qua trạm thu phí vào đường cao tốc.
Cao tốc từ Minh Dương đến Lật Thành là đường cho xe tốc độ cao , Ngô Hiểu Lỵ liền tăng ga đến vạch một trăm năm mươi, Lý Dương cảm kích nhìn cô, nhưng vẫn nhắc cô chậm một chút, sắc mặt Ngô Hiểu Lỵ thoạt nhìn rất căng thẳng, hiển nhiên là chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy.
Nhìn hàng rào cao tốc bay qua bên ngoài cửa sổ, chân mày đang nhíu chặt của Lý Dương chưa hề giãn ra, trong điện thoại Phương Thục Cầm cũng không nói cặn kẽ, nhưng đã làm cho Lý Dương hiểu đại khái.
Chuyện là, anh của Lý Dương là Lý Thành muốn hoàn thành việc xây dựng trường học sớm một chút trong năm sau, đã mời đội thi công làm móng trong năm, gần đây cả thành phố Minh Dương cũng không có mưa tuyết, nhiệt độ cũng vẫn luôn ở trên 0, điều kiện này làm móng cũng không phải là không được.
Vấn đế chính là ở chỗ làm móng, xế chiều hôm nay, người đào móng đã đào ra một ngôi mộ cổ, trong mộ còn có lượng lớn tiền đồng và một ít tiền bạc, lúc ấy vợ chồng Lý Thành đang ở hiện trường, lập tức yêu cầu công nhân lấp lại mộ cổ, chờ đợi cơ quan liên quan xử lý.
Vợ chồng Lý Thành đều là người có văn hóa, biết những thứ đồ này đều là di sản, là thuộc về quốc gia đích, lúc ấy bọn họ cũng không có ý nghĩ khác, chỉ là muốn giao đồ vật cho quốc gia.
Đáng tiếc, đám công nhân lại nghĩ khác bọn họ, sau khi Lý Thành gọi điện thoại cho bộ công an và cục di sản, một công nhân to gan tự nhiên dẫn đầu khởi xướng việc cướp đồ trong mộ cổ, hắn cướp được, những người khác sớm đã có ý nghĩ cướp đồ cũng làm theo, không bao lâu đã cướp sạch đồ trong mộ cổ.
Vợ chồng Lý Thành thấy vậy đều lo lắng, Lý Thành chạy đến ngăn cản, kết quả bị mấy công nhân đẩy ngã xuống đất, công nhân đang vội vã cướp đồ căn bản không thèm để ý dưới chân có người hay không, kết quả Lý Thành bị những người này dẫm đạp đến mức hôn mê ở hiện trường, giờ đã đưa vào bệnh viện, lúc Phương Thục Cầm gọi điện thoại cho Lý Dương chính là đang ở bệnh viện.
Bây giờ, đất dùng cho việc xây trường học của bọn họ đào thấy mộ cổ thì chắc chắn không thể tiếp tục thi công, thậm chí có thể ảnh hưởng đến công trình năm sau, nhưng điều này không phải là quan trọng nhất, Lý Dương lo lắng nhất bây giờ chính là thương tích của Lý Thành, thương tích của việc bị dẫm đạp đối với con người có thể nói là rất lớn, hàng năm trên toàn thế giới có rất nhiều nơi có chuyện người bị dẫm đạp chết.
- Lý Dương, chúng ta chạy hướng nào!
Lý Dương đang suy nghĩ, Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên nói với hắn một câu, Lý Dương mới phát hiện bọn họ đã ra khỏi trạm thu phí cao tốc, vừa rồi Lý Dương suy nghĩ quá nhập tâm, thậm chí ngay cả nộp tiền qua trạm cũng không biết.
- Xin lỗi !
Lý Dương áy náy lắc đầu, nhìn đồng hồ, từ lúc hắn nhận điện thoại của Phương Thục Cầm cách đây đã nửa giờ, tốc độ có thể nói vô cùng nhanh.
Cao tốc từ Minh Dương đến huyện Lật Thành là năm mươi bốn cây số, bọn họ ra khỏi thành phố cũng phải chừng mười phút đồng hồ, hơn năm mươi cây số này chỉ mất có hai mươi phút là tới, đối với một cô gái mà nói đi nhanh như vậy thật là không dễ.
- Không sao, trong nhà của cậu có việc gấp, tôi có thể hiểu được!
Ngô Hiểu Lỵ lắc đầu cười, lại nói tiếp:
- Tôi đã tới huyện Lật Thành rất nhiều lần, không lạ gì nơi này, cậu nói cho tôi biết đi đâu là được!
- Chúng ta đến trước bệnh viện Nhân Dân!
Lý Dương gật đầu, lúc này hắn cũng không khách sáo với Ngô Hiểu Lỵ, hắn lo lắng hơn nhất lúc này chính là thương tích của Lý Thành.
Bảy tám phút sau, xe của Ngô Hiểu Lỵ dừng tại bãi đỗ xe bệnh viện Nhân Dân huyện Lật Thành, Lý Dương xuống xe gọi điện thoại, sau đó cùng Ngô Hiểu Lỵ chạy vào phòng phẫu thuật, Lý Thành vẫn đang cấp cứu.
Ngoài phòng phẫu thuật, mẹ hắn và Phương Thục Cầm đều đỏ mắt ngồi ở trên ghế phía ngoài, Lý Quân Sơn thì không ngừng đi đi lại lại, sau khi Phương Thục Cầm gọi điện thoại cho Lý Dương liền gọi điện thoại cho cha mẹ. Sau khi xảy ra chuyện, người chị nghĩ tới trước tiên chính là Lý Dương, điện thoại cho Lý Dương xong mới nhớ ra cần thời gian Lý Dương mới về nhà được, lúc này mới vội vàng báo cho cha mẹ.
- Không sao, chắc chắn không sao đâu!
Lý Dương còn chưa nói, Lý Quân Sơn nói với Lý Dương trước, Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức hiểu được đây là cha quá lo lắng cho anh, cho nên thấy mình, chẳng nghĩ ngợi gì liền nói điều trong lòng vẫn đang nghĩ.
- Ba, chắc chắn anh không sao!
Lý Dương tiến lên kéo cánh tay cha, Lý Quân Sơn vừa định nói, cửa phòng phẫu thuật liền mở ra, mấy người đều vội vàng chen lấn trước tới mặt bác sỹ.
- Cũng may cấp cứu kịp thời, bệnh nhân giờ đã thoát khỏi nguy hiểm!
Bác sỹ nói câu đầu tiên đã khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt căng thẳng của Lý Dương cũng giãn ra.
- Nhưng vì mới hút hết máu tụ trong bụng bệnh nhân, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh, trước mắt còn cần thời gian ngắn theo dõi trong phòng hồi sức, ai đó trong mọi người đi làm thủ tục nhập viện đi!
Bác sỹ nói xong liền đi trước, Phương Thục Cầm và mẹ lại ôm nhau khóc, lo lắng lâu như vậy, rốt cục cũng yên tâm.
Trên mặt Lý Quân Sơn cũng biểu lộ một chút xúc động, Lý Dương vội nhờ Ngô Hiểu Lỵ chăm sóc cha mẹ, đi theo bác sỹ làm thủ tục nhập viện, bộ dạng cha mẹ và chị dâu bây giờ không thích hợp đi làm những chuyện này.
Vừa rồi lúc vào viện Phương Thục Cầm đã đặt một vạn đồng, Lý Dương vừa nộp thêm hai vạn đồng, phòng hồi sức là phòng ICU (phòng đặc biệt), chi phí cho một ngày nằm trong đó cũng không thấp.
Hơn hai giờ sau, Lý Thành mới được đưa từ phòng phẫu thuật đến phòng hồi sức, đến lúc Lý Dương và mầy người họ lo việc của Lý Thành ổn thỏa thì đã là chín giờ tối, lúc này Lý Dương mới nhớ tới bọn họ còn chưa ăn cơm, bao gồm cả Ngô Hiểu Lỵ vẫn đi cùng.
- Xin lỗi, vừa rồi cứ bận mãi, hay là ăn chút gì ở ngoài, sau đó cô về đi, hôm nay thật là làm phiền cô quá!
Nhìn Ngô Hiểu Lỵ, lần đầu tiên Lý Dương hơi ngại, lúc Ngô Hiểu Lỵ nhằm vào hắn thì chẳng sao, nhưng thay đổi thái độ thế này làm cho hắn rất không quen .
- Không sao, tôi đã gọi điện cho người nhà, hôm nay muộn quá không về!
Ngô Hiểu Lỵ cười cười, Lý Dương đột nhiên phát hiện lúc Ngô Hiểu Lỵ cười thật sự rất xinh, trước kia chưa bao giờ phát hiện điều này.
- Như vậy được không ?
Hai chân mày của Lý Dương nhíu vào nhau, hắn thật sự lo lắng người nhà Ngô Hiểu Lỵ sẽ trách cô, dù sao một cô gái đêm không về nhà cũng không phải là chuyện tốt.
- Sao lại không được, trước kia cũng không phải chưa từng, hơn nữa đã muộn thế này một mình tôi lái xe cũng nguy hiểm, còn không bằng ở lại đây!
Ngô Hiểu Lỵ lắc đầu cười, Lý Dương nghĩ cũng đúng, con gái một mình lái xe muộn như vậy trên đường rất nguy hiểm, dù sao điều kiện các khách sạn ở Lật Thành cũng không tồi, lát nữa đi thuê cho Ngô Hiểu Lỵ một căn phòng, để ngày mai ban ngày cô ấy về cũng thế cả.
- Vậy cũng được, tối nay cô ngủ ở khách sạn vậy, một bạn học của tôi đang làm việc ở khách sạn, tôi lập tức gọi điện thoại để cho hắn đặt cho cô một phòng!
- Được, cứ như vậy!
Ngô Hiểu Lỵ gật đầu rất nhanh, trên mặt lại lộ ra nụ cười rạng rỡ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lý Dương trở lại bệnh viện lúc mười giờ tối, hắn và Phương Thục Cầm cùng nhau khuyên nhủ rất lâu mới có thể khuyên được Lý Quân Sơn về nhà, đêm nay Lý Dương và Phương Thục Cầm thay phiên nhau chăm sóc Lý Thành, sáng ngày hôm sau thì sẽ đổi ca với hai ông bà.
Chờ khi phòng bệnh yên tĩnh lại, Lý Dương liền dùng năng lực đặc thù của mình quan sát vết thương của Lý Thành.
Thương thế của Lý Thành mặc dù có chút dọa người nhưng thật ra nó cũng không có nghiêm trọng như vậy, ngoại trừ những vết thương bên ngoài thì vết thương nặng nhất chính là Tì xuất huyết, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Lý Thành hôn mê. Hiện tại máu bầm đã được hút ra, Tì cũng đã được giải phẫu khâu lại, sau khi Lý Thành tỉnh lại thì chỉ cần an dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lại, hơn nữa cũng không có di chứng gì.
Việc này xem như là may mắn trong xui xẻo, nhìn về phía Lý Thành còn đang hôn mê Lý Dương cười khổ lắc đầu, trong khoảng thời gian gần đây hai anh em họ không được may mắn cho lắm, hai người luôn gặp xui xẻo nhưng may là không có chuyện gì quá nguy hiểm.
Bảy giờ sáng hôm sau Lý Thành tỉnh dậy, lúc này thân thể hắn đang rất suy yếu, tới trưa khuôn mặt của Lý Thành đã có chút hồng hào, việc này làm cho cả nhà còn đang lo lắng cho hắn yên lòng lại.
Huyện Nam Giao-Lật Thành hiện nay là khu vực khai phá chủ yếu, trong này có bốn năm công ty xây dựng đang ở đây xây dựng tiểu khu, việc này đối với một thị trấn mà nói là một việc tương đối lớn.
Gia đình Lý Dương là gia đình nhà giáo có tiếng trong khu này, khi Lý Thành đưa ra ý kiến xây trường trung học thì lúc đó lãnh đạo huyện cũng đang xem xét xây trường, cho nên khi Lý Thành đưa ra yêu cầu về khu đất thì lãnh đạo huyện lập tức đồng ý hơn nữa còn đích thân tới quan sát, họ có gì mà phản đối chứ, Lý Thành đã làm không công giúp họ một việc lớn mà .
Khi Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đến thì đã hơn hai giờ chiều, đây chính là lần đầu tiên mà Lý Dương đến trường học của gia đình mình, ngôi trường mà hắn có cổ phần bên trong.
Xung quanh trường học đã dựng lên rất nhiều dàn giáo, cổng lớn chưa được gắn vào, từ cổng lớn đi vào có thể thấy được rất nhiều cỏ dại, cách noi này không xa có mười mấy người đang đứng nói chuyện với nhau.
-Chúng ta vào xem!
Lý Dương nói với Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương vốn nghĩ là Ngô Hiểu Lỵ khi thấy mình sẽ rời khỏi không ngờ là cô lại chạy tới bệnh viện, hơn nữa cô còn nói mình tạm thời sẽ không đi, cô nói nếu đã giúp thì phải giúp cho trót nên trước khi việc này kết thúc thì cô sẽ không đi.
Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ tranh luận một lúc nhưng tranh không lại Ngô Hiểu Lỵ nên hắn không còn cách nào khác là để cô ta đi theo, huống hồ Lý Dương bây giờ quả thật là cần một chiếc xe, Lý Thành đang nằm viện nên mọi việc bên này hắn phải giải quyết, vì vậy khẳng định là có không ít chỗ cần đến, nếu có xe thì đi lại cũng tiện lợi hơn nhiều.
-Các người là?
Mười mấy người trước mắt này đều là người lạ, ngoài những người này ra thì còn có một số người ở xung quanh hết gõ này tới gõ nọ.
Một người trung niên đeo kính hơn năm mươi tuổi đi tới chào hỏi:
-Xin chào, tôi là cục trưởng cục văn vật-Trương Đặng Minh, xin hỏi cậu là?
Tôi gọi là Lý Dương, ngài cứ xem tôi là người phụ trách ở đây đi, người phụ trách chính thức là anh tôi, nhưng mà anh tôi hiện đang nằm viện nên mọi việc ở đây do tôi tạm thời phụ trách!
Lý Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, Lý Thành hôm qua đã thông báo cho cục văn vật nên người của cục văn vật hôm qua đã tới hơn nữa còn báo lên tỉnh, do người của cục văn vật ở huyện đã đến ngày hôm qua nên hôm nay bọn họ chỉ đến để xem còn sót thứ gì không chứ những thứ có giá trị thì ngày hôm qua đã đem đi hết rồi.
-Thì ra là Lý tiên sinh, anh của cậu là một công dân tốt, anh ta vì bảo hộ văn vật quốc gia mà bị thương, đáng tiếc là chúng tôi không thể giúp được gì!
Đặng Minh gật gật đầu rồi cảm thán nói.
Việc ngày hôm qua cục công an đã điều tra rõ ràng, khi phát hiện cổ mộ thì người phụ trách nơi nảy đã phong tỏ khu vực ngay lập tức, hơn nữa còn an bài mọi việc rất hợp lý, chỉ là do lòng tham của một số nhân viên nên mới dẫn tới tai nạn như vậy.
Cục văn vật rất cảm động trước hành vi của Lý Thành, nhưng mà người của cục văn vật thì rất thiếu thốn kinh phí nên cho dù bọn họ muốn vì Lý Thành làm một việc gì đó thì cũng không đủ sức nên Trương Đặng Minh mới cảm thán như vậy.
-Anh tôi đã tốt hơn nhiều rồi, một thời gian nữa là đã có thể xuất viện
Lý Dương cười cười, ý của Đặng Minh hắn hiểu, cục văn vật có thể nghỉ như thế thì cố gắng của Lý Thành không hề uổng phí, ít nhất thì mọi người đều biết Lý Thành vì bảo vệ văn vật quốc gia mà bị thương, cho dù không có được bồi thường gì thì cũng không sao.
-Vậy là tốt rồi, tôi tin rằng người tốt thì sẽ được hồi báo!
Đặng Minh gật gật đầu, từ trong cổ mộ có một người khoàng ba mươi tuổi đi ra, trên tay hắn còn cầm một mảnh sứ vở, hắn nhìn Đặng Minh rồi nói:
-Đặng cục trưởng, đã thâm dò xong, đây là một cổ mộ thời Thanh, chỉ là nó đã bị phá hủy rất nghiêm trọng, ài!
-Đáng tiếc a, bây giờ pháp luật vẫn chưa thông dụng tới mọi người, những người này căn bản là không biết mình đang làm cái gì!
Đặng Minh tiếp nhận mảnh sứ rồi cẩn thận nhìn, một lát sau hắn tiếc nuối lắc đầu, những món đồ sứ cổ mà những người kia tranh giành căn bản là bán không được bao nhiêu tiền, chỉ có một số phần tử bất hợp pháp mới mua chúng rồi dùng dường dây khác để bán chúng đi mà thôi, những thương nhân đàn hoàn không bao giờ mua những thứ này, nếu bị cơ quan điều tra phát hiện thì hình phạt sẽ rất nặng.
-Đích thật là cổ mộ đời Thanh, tôi đoán là nó được xây ở thời cuối Càn Long, những thứ như thế này cho dù có cà sọt thì cũng không đáng 1 xu!
Ngô Hiểu Lỵ đi tới gần nói nhỏ vào Tai Lý Dương, Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.
-Ông ngoại tôi thích sưu tầm đồ cổ, tôi thường xuyên tới đó nên cũng học được một chút!
Ngô Hiểu Lỵ cời giải thích, Lý Dương gật đầu, hắn thật không ngờ tri thức của Ngô Hiểu Lỵ lại phong phú như vậy, châu báu cô ta biết rõ, đổ cổ cũng biết không ít.
Đặng Minh do dự một chút, nhìn về phía cổ mộ trống rỗng một lát rồi hắn từ từ gật đầu:
-Có thể, nhưng mà phải cẩn thận đó!
-Tôi có vài thứ cầu nói với anh, tiền cổ có rất nhiều loại, có loại một đồng có giá tới mấy vạn, có cái thì 1 NDT cũng không đáng, tiền cổ có giá rẽ nhất là của Thanh triều ngũ Đế gồm Khang Hi, Càn Long, Gia Khánh, Đạo Quang, Quang Tự, thời của bọn họ có rất nhiều tiền đồng, những tiền đồng này lưu lại tới nay vẫn còn rất nhiều nên giá trị rất thấp, nếu tiền cổ thời Càn Long thì một đồng chỉ có giá một NDT!
Ngô Hiểu Lỵ cười giải thích cho Lý Dương rồi kéo hắn xuống cổ mộ, Ngô Hiểu Lỵ đi theo ông ngoại cô học không ít tri thức đồ cổ nhưng tận mắt nhìn thấy những thứ này được đào ra thì chỉ mới là lần đầu.
Đặng Minh ở phía sau gật gật đầu, lúc nãy hắn vẫn còn lo lắng nhưng khi thấy cô bé này hiểu biết như vậy thì hắn cũng yên tâm, ít nhất thì cô cũng là hiểu biết về đồ cổ nên sẽ không phá hủy cái gì ở trong cổ mộ này, hơn nữa trong này cũng không còn cái gì đáng giá nếu không hắn cũng sẽ không cho hai ngươi Lý Dương đi xuống.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào