Đội trưởng Ngô Lượng tập hợp đội bảo vệ bọn họ cũng không phải họp hành gì, mà chỉ tập trung ở sân bóng rổ của nhà xưởng. Nói là sân bóng rổ, thật ra chỉ là một mảnh đất nhỏ, với hai cột bóng rổ đã han rỉ mà thôi!
- Chuyện xảy ra ngày hôm qua rất nghiêm trọng. Xưởng trưởng Lý rất tức giận. Mấy người là nhân viên bảo vệ trị an. Mỗi tháng, xưởng trưởng Lý đã bỏ ra hơn một nghìn đồng cho mỗi người, mời mấy người về làm nhân viên bảo vệ trị an nhân viên, chứ không phải để mấy người đến gây chuyện thị phi! Cho nên, chuyện ngày hôm qua, cho dù về phương diện tình cảm tôi có thể thông cảm với mấy người. Nhưng quốc có quốc pháp, nhà xưởng có nội quy của nhà xưởng! Nếu đã phạm phải sai lầm, nhất định phải bị trừng phạt!
Ngô Lượng lạnh lùng nhìn mấy người, lớn tiếng răn dạy.
Lăng Phong tiến về phía trước một bước, nghiêng đầu, tỏ vẻ không quan tâm lắm nói.
- Được rồi, đừng nói nữa, đại đội trưởng, chuyện này là do tôi gây ra, tất nhiên là trách nhiệm của tôi!
- Tốt lắm. Fám làm dám chịu, thật sự có chút nghĩa khí giang hồ! Nhưng đánh nhau không phải là chuyện của một mình cậu. Bọn họ cũng có tham dự! Chỉ cần là động thủ đánh nhau, đều gây phiền toái cho nhà xưởng! Ai cũng biết, xưởng trưởng chúng ta vẫn cẩn thận hầu hạ trả tiền thù lao cho bọn rắn độc Hùng ca, chính là sợ Hùng ca mất hứng, sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho nhà xưởng! Nhưng bởi vì chuyện ngày hôm qua, hiện tại Hùng ca rất tức giận, tuyên bố muốn trả thù nhà xưởng chúng ta. Xưởng trưởng Lý và tôi vì cầu xin cho mấy người, đã nói hết lời, cho dù nguyện ý chịu bồi thường, nhưng Hùng ca cũng không đáp ứng! Hiện tại, mấy người có biết, mấy người đã trêu chọc phải đúng người không nên dây vào rồi đúng không?
Ngô Lượng rất khoa trương nói.
Loại kỹ thuật đe dọa gượng ép không có chút hàm lượng này, cũng chỉ có Tiền Hưng, kẻ chuyên nịnh bợ ở sau lưng đội trưởng Ngô Lượng sùng bái vô hạn. Sùng bái không ngờ gã có thể nói lôi nhân vật Hùng ca này ra để nói! Đương nhiên, ba vị đương sự còn lại của chúng ta giống như đang nghe kể chuyện cười nhìn hai người bọn họ với vẻ đầy khinh thường. Lăng Phong cười mà không nói. Dương Hùng cắn một điếu thuốc lá, nhìn qua vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng khẳng định cũng sẽ hung hăng khinh bỉ gã! Về phần Tống Thiên, vậy càng hung hăng càn quấy hơn, cười một tiếng lộ rõ vẻ khinh thường!
- Tống Thiên, nghiêm túc một chút! Với thái độ này của anh, tôi thật sự hối hận đã ở trước mặt Hùng ca nói tốt giúp anh, giúp anh cầu tình! Vì anh, ngày hôm qua tôi đã phải uống rượu nhận lỗi đến hai chai liền!
Ngô Lượng nghiêm mặt nói.
- Được rồi, đại đội trưởng Ngô, thổi một hồi là đủ rồi, không nên nói mãi không dứt như thế!
Tống Thiên trực tiếp nói.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Ngô Lượng sầm mặt xuống nói.
- Được rồi, anh Tống. Đây vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, kiềm chế một chút. Quan lớn một bậc đè chết người đấy!
Lăng Phong ngăn Tống Thiên lại, bằng không Tống Thiên thật sự chuẩn bị trở mặt cùng với tên Ngô Lượng không biết xấu hổ này.
- Tốt thôi, đại đội trưởng Ngô, ngài cứ tiếp tục!
Tống Thiên cà lơ phất phơ nói.
- Nhờ tôi cùng xưởng trưởng Lý cố gắng cầu tình, cuối cùng Hùng ca đã tính vào tôi ba phần! Hẳn là anh ta sẽ không giết chết ba người. Nhưng những chuyện khác, tôi cũng không dám đảm bảo! Dù sao lão Dương ở trước mặt mọi người đã khiến Hùng ca mất mặt, nói không chừng anh ta lại nuốt lời, sẽ trả thù mấy người một chút! Nếu anh ta thật sự trả thù, tôi cũng không có cách nào. Hùng ca là người ra sao chứ? Cho dù tôi và anh ta có chút giao tình, nhưng cũng không thể thay đổi được ý định của anh ta! Để Hùng ca bớt nóng, cũng để bảo vệ mấy người, trong nhà xưởng chúng ta quyết định, phải xử phạt mấy người một chút, cũng là cho Hùng ca một chút công đạo!
- Thối lắm! Nói nãy giờ chẳng khác nào cái gì cũng chưa nói! Đương nhiên Hùng trọc sẽ không giết chúng ta. Dù sao cũng chỉ là một đám lưu manh mà thôi. Nếu bọn họ đánh nhau khi dễ người khác, có lẽ bọn họ cũng có thể sơ xuất giết chết người! Nhưng bảo bọn họ thật sự đi giết người, nhất định là bọn họ không dám! Những lời Ngô Lượng nói từ nãy đến giờ, không phải là chỉ là một cái rắm thôi sao. Cái gì cũng chưa nói, chỉ ra sức dát vàng lên mặt mình!
Tống Thiên nhỏ giọng thì thầm nói với Lăng Phong.
- Tống Thiên, Lăng Phong!
Thấy hai người kia không ngờ ở trước mặt mình còn không thèm để ý tới quyền uy của mình, ngang nhiên châu đầu ghé tai. Ngô Lượng giống như đã bị sỉ nhục không gì sánh bằng, hét lớn một tiếng.
- Lại có chuyện gì vậy?
Tống Thiên nghiêng đầu, lười biếng nói.
- Vô tổ chức, vô kỷ luật! Mấy người cứ như vậy, tôi khai trừ mấy người cũng không cảm thấy có gì là quá đáng!
- Biết rồi. Tất nhiên đại đội trưởng Ngô có quyền lực này mà, không phải sao? Nhưng, đại đội trưởng Ngô không đến mức nỡ khai trừ chúng tôi chứ? Hiện tại, đội bảo vệ này cũng chỉ có mấy người. Cũng không có mấy người để ý tới tới đồng lương còm một nghìn đồng mỗi tháng này. Nếu ngài khai trừ chúng tôi rồi, vậy ai tới giúp ngài tiếp tục mê luyến chức quyền chứ hả?
Tống Thiên trêu chọc nói.
- Thật là buồn cười! Tôi nhất định phải sửa tật lười nhác của mấy người một chút mới được! Hôm nay, tôi sẽ rèn luyện thân thủ cho mấy người. Làm một nhân viên bảo vệ trị an, không có chút thân thủ, dựa vào cái gì để mặc bộ đồng phục này, dựa vào cái gì mỗi lần không có việc gì lại có thể cầm được tiền lương?
Rốt cục Ngô Lượng đã nói ra mục đích thật sự của gã.
- Vậy đại đội trưởng Ngô chuẩn bị phương pháp rèn luyện thế nào vậy?
Dương Hùng không chút để ý hỏi.
- Đương nhiên là đối kháng! Tuy nhiên thân thủ của lão Dương coi như đạt tiêu chuẩn. Anh không cần phải huấn luyện. Nhiệm vụ của anh chính là phụ trách huấn luyện bọn họ! Nhớ kỹ, khi đối kháng, không cần quá lưu tình. Anh lưu tình với bọn họ, chính là không có trách nhiệm đối với bọn họ, không có trách nhiệm đối trong nhà máy, không có trách nhiệm đối với tiền lương hàng tháng anh đã nhận được!
- Được rồi, thân thủ của lão Dương tôi đã đạt tiêu chuẩn, cũng có thể làm huấn luyện viên. Khẳng định đại đội trưởng Ngô cũng cần huấn luyện viên. Vậy anh có muốn tôi giúp anh huấn luyện một chút trước hay không?
- Cái này thì không cần, Ngô Lượng tôi tự nhận, với thân thủ của tôi, việc tự bảo vệ mình hẳn là không thành vấn đề!!
Ngô Lượng vội vàng nói. Tuy rằng miệng gã vẫn khoe khoang Dương Hùng không phải là đối thủ của gã. Trong đội bảo vệ, thân thủ của Ngô Lượng gã là đứng đầu. Nhưng nói như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt Tiền Hưng một chút. Nếu muốn gã thật sự phân thắng bại với Dương Hùng, gã không dám chắc chắn!
- Tốt lắm a, nếu đội trưởng Ngô tự tin như vậy, cũng xem như nể mặt ta, hay xem như Dương Hùng tôi cậy già lên mặt! Như vậy đi, nếu Tiền Hưng là cái đuôi của đội trưởng Ngô anh. Tất nhiên tôi cũng muốn bán cho đội trưởng Ngô chút mặt mũi. Tôi sẽ làm người đầu tiên chăm sóc cấp dưới của anh một chút. Anh nói có đúng không?
Dương Hùng cười gian nói.
- Hả? Cái gì? Đội trưởng, không cần đâu!
Vừa nghe Dương Hùng nói như vậy, Tiền Hưng sợ tới mức chân cũng mềm nhũn, vội vàng quay đầu nhìn Ngô Lượng với ánh mắt cầu xin.
- Cái này, được rồi!
Mặc dù Ngô Lượng có chút khó xử, dù sao đánh chó phải ngó mặt chủ. Dương Hùng chơi như vậy rõ ràng chính là thị uy về phía mình, nhưng không có cách nào khác. Gã đã tính chuẩn bị khi dễ hai tên khốn kiếp Lăng Phong, Tống Thiên một chút vì họ đã không thèm để ý quyền uy đội trưởng của mình. Ai ngờ lại vô duyên vô cớ bị Dương Hùng phản công lại như vậy. Vì thế gã đành phải đồng ý, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, đợi tới lúc mình hung hăng chiêu đãi hai vị Lăng Phong Tống Thiên một chút, xem như là trút giận cho đàn em của mình Tiền Hưng.
- Đội trưởng!
Tiền Hưng gần như cầu xin nhìn Ngô Lượng.
- Nghe theo mệnh lệnh! Nếu là huấn luyện, vậy tất cả thành viên của đội bảo vệ đều phải tham gia. Chỉ cần các cậu có thể đánh bại huấn luyện viên của mình, vậy là các cậu đã có đủ tư cách.
Ngô Lượng cười lạnh.
- Tiền Hưng bước ra khỏi hàng!
- Dạ!
Tiền Hưng thực không cam lòng, không muốn đi ra.
Mặt Dương Hùng không chút thay đổi, hoạt động chân tay một chút, đốt một điếu thuốc lá, nhìn Tiền Hưng, nheo mắt vẫy tay, nói.
- Cho cậu một cơ hội hành động trước để kiềm chế đối phương!
Tất nhiên Tiền Hưng không khách khí. Y nắm chặt nắm tay, nhe răng trợn mắt vọt về phía Dương Hùng, hi vọng ông trời mở mắt, để một quyền của y đánh trúng Dương Hùng!
Hi vọng chính là tốt đẹp, nhưng sự thật cũng tương đối tàn khốc!
Khi một quyền của Tiền Hưng chuẩn bị đập tới mặt Dương Hùng, đột nhiên Dương Hùng uốn thân trên, lấy toàn bộ cánh tay làm vũ khí công kích, lập tức đánh xuống ngực Tiền Hưng, khiến Tiền Hưng ngã xuống đất, gian nan ho khan vài tiếng, vẻ mặt đau đớn, muốn đi nhưng sợ không dám đứng dậy!
- Với thân thủ như vậy, còn làm nhân viên bảo vệ trị an sao? Thật sự là không biết tên khốn kiếp mắt bị mù nào đã mở cửa sau cho cậu? Nên làm gì thì làm nhanh đi, đỡ phải đứng ở đó khiến cho người ta chú ý!
Dương Hùng sỉ nhục chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Đối diện với lời sỉ nhục chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của Dương Hùng, Ngô Lượng tức giận đến mức mặt cũng đen cả lại. Nhưng chỉ có thể im lặng cố nén giận. Trong lòng gã thề, đợi cho tới lượt mình, mình nhất định phải đòi lại gấp bội trên người đám người Lăng Phong. Nếu mày dám sỉ nhục đàn em của tao như vậy, thì đừng trách tao không nể tình khiến đàn em của mày phải vào bệnh viện!
Ngô Lượng nhận định, Lăng Phong chính là đàn em của Dương Hùng. Thấy thân thủ của Dương Hùng không tệ, nên hắn mới đi theo anh ta, không để một đội trưởng như gã vào mắt?
- Còn có thể đứng lên không?
Tống Thiên cười tủm tỉm ngồi xổm trước mặt Tiền Hưng, bộ dáng có vẻ hứng thú khi nhìn y đau đớn.
- Ai nha, anh Dương à. Sao anh có thể xuống tay nặng như vậy chứ? Hẳn là phải dành thời gian cho người sắp sửa làm phó đội trưởng chơi vui vẻ chứ. Tốt xấu gì cũng để cho người ta chút mặt mũi, để y đánh thêm mấy hiệp nữa, như vậy mới có thể để phó đội trưởng tương lai không biết xấu hổ của chúng ta còn tiếp tục lăn lộ trong nhà xưởng chứ!
Lăng Phong nhân cơ hội nói mát.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Lăng Phong, hiện tại đến phiên cậu. Vừa rồi Tiền Hưng bị thua thê thảm như vậy, để thể hiện sự trừng phạt, trừ năm mươi đồng tiền thưởng tháng nầy! Tiền thưởng của cậu đã không còn, để thể hiện công bằng, tôi sẽ cho cậu ba cơ hội. Trong vòng ba lần, nếu cậu không thể đánh bại tôi, vậy thì tiền công cậu làm trong tháng này sẽ bị giảm năm mươi đồng. Mỗi lần bị thua sau đó, cũng sẽ bị giảm tiếp năm mươi đồng tiền lương, cho đến khi nào trừ hết mới thôi!
Ngô Lượng chậm rãi nói. Chiêu này của gã cũng đủ độc. Chẳng những khiến Lăng Phong này chuẩn bị bị đánh. Sau khi bị đánh còn bị trừ hết tiền lương. Người bình thường cũng biết, Ngô Lượng là quân nhân xuất thân từ quân đội đã xuất ngũ. Lăng Phong là loại người ăn sáng như chim sao có thể là đối thủ của gã được? Cho hắn ba lần cơ hội, ngoài mặt là coi trọng chiếu cố hắn, kỳ thật, với sự chênh lệch về thân thủ giống như lòng sông so với mặt biển cũng không thể một lần hai lần là có thể đuổi kịp. Ít nhất cũng phải khổ luyện ba năm, năm năm mới có thể đạt tới.
- Vậy nếu thắng, đội trưởng Ngô chuẩn bị thưởng cho Lăng Phong chúng tôi cái gì vậy? Không phải cũng là năm mươi đồng tiền thưởng chứ?
Tống Thiên đi theo đùa giỡn.
Ngô Lượng cười lạnh, rất khinh thường nói.
- Nếu thắng, tuy rằng tất cả mọi người đều biết loại nếu này ít xảy ra, nhưng nếu quả thật xảy ra, là năm mươi đồng tiền thưởng. Tôi nói được thì làm được!
- Hừ, nếu hắn thật sự có thể thắng đội trưởng chúng ta, tôi nguyện ý giao toàn bộ tiền thưởng của tôi còn lại trong tháng này cho hắn!
Làm chó săn bằng sắt cho Ngô Lượng, loại cơ hội này tất nhiên không thể thiếu chuyện Tiền Hưng tiến đến nịnh nọt.
- Ha ha, ai chẳng biết đội trưởng Ngô chúng ta xuất thân là bộ đội đặc chủng. Đánh thắng thân thủ như vậy chẳng lẽ chỉ có giá trị một trăm năm mươi đồng sao? Cậu làm vậy là hạ thấp đội trưởng Ngô bộ đội đặc chủng của chúng ta à?
Tống Thiên cố ý làm phép khích tướng.
- Được rồi, Tống Thiên, cậu không thấy sao? Chắc là đội trưởng Ngô của chúng ta chỉ chấp nhận thắng, không chấp nhận thua! Người có thể thua, nhưng không thể lại thua tiền cho người khác!
Dương Hùng cũng cố ý muốn tạo uy tín cho Lăng Phong.
- Anh...
Ngô Lượng tức giận đến mức tím cả mặt.
- Nếu mấy người muốn tăng thêm tiền đặt cược. Được thôi. Như vậy đi. Chỉ cần tên Lăng Phong này có thể ở trong ba cơ hội này đánh thắng tôi, tôi sẽ thưởng cho hắn năm trăm đồng!
- Tốt!
Tống Thiên thấy âm mưu của mình được thực hiện liền vỗ tay. Nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người nói.
- Tuy rằng năm trăm đồng cũng không nhiều lắm, nhưng ai bảo chúng ta đều là đồng nghiệp chứ? Cá cược nhỏ thì vui vẻ, cá cược lớn đã có thể tổn hại tới thân! Cứ quyết định như vậy đi!
Không còn gì để nói nữa! Lăng Phong còn chưa nói gì, không ngờ cứ như vậy đã bị Tống Thiên làm chủ cho hắn, nói quyết định rồi! Tình nghĩa này khiến hắn làm sao có thể gách vác nổi!
- Thế nào? Lăng Phong, cậu có ý kiến gì không?
Ngô Lượng rất tự tin nhìn Lăng Phong.
- Đội trưởng, đương nhiên hắn có ý kiến rồi. Dám động thủ với đội trưởng chúng ta, đây không phải là tự tìm cái chết sao? Năm trăm đồng. Cho dù có để hắn về luyện thêm năm năm, mười năm, cũng đừng mơ có thể thắng mà lấy được của đội trưởng chúng ta năm trăm đồng này! A di đà phật cầu nguyện cho anh ta không phải vào bệnh viện!
Tiền Hưng rất kiêu căng đắc ý càn rỡ ở Ngô Lượng sau lưng châm dầu vào lửa. Hiện tại y muốn nhìn thấy nhất chính là hai người Lăng Phong và Tống Thiên bị đội trưởng Ngô Lượng hung hăng đánh một trận. Chỉ có như vậy mới có thể nguôi ngoai được oán hận trong lòng y sau khi bị Dương Hùng đánh.
- Tiền Hưng, có phải cậu đã nghỉ ngơi đủ rồi? Muốn tôi lại luyện tập với cậu một hồi nữa không?
Dương Hùng lặng lẽ không một tiếng động đi đến trước mặt y, khẽ nói.
- A!!
Tiền Hưng lập tức sợ tới mức vội vàng tránh ở phía sau Ngô Lượng giả chết.
- Ai nha, ngực tôi đau một cách khủng khiếp! Tôi không được, không được rồi!
- Được rồi, cũng đừng nói nữa. Hiện tại tôi cũng nên lập tức đến trợ giúp người trẻ tuổi luyện tập! Người trẻ tuổi như vậy, cần nhất vẫn là có cơ hội rèn luyện!
Ngô Lượng gian cười nói.
Lăng Phong vẫn không hề nói một câu nào tiến lên một bước, hơi nhếch môi, lộ ra một nụ cười sáng lạn dường như hoàn toàn vô hại với cả người lẫn súc vật!
- Chuẩn bị xong chưa?
Ngô Lượng cởi áo khoác, lộ ra cái bụng có chút ngấn mỡ, nhưng thân thể nhìn vẫn có phần cường tráng.
- Đương nhiên, luôn luôn sẵn sàng!
Bộ dạng Lăng Phong thuận theo, chăm chú nhìn vào bước chân của gã. Mấy năm nay, hắn đã giao đấu với rất nhiều người trong quân đội, cũng từng giết hại không ít quân nhân! Cũng rất am hiểu lối đánh kịch liệt của một vài đội quân của nước ngoài. Ví dụ khiến hắn có ấn tượng sâu sắc nhất chính là quân đội Thailand học tập Thái Quyền. Đây mới là tinh túy của Thái Quyền, một khi đã bị đánh trúng, không chết cũng tàn phế!
Nhưng đối với phong cách chiến đấu của quân đội Trung Quốc, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. Khi hắn còn ở trong đội chờ chấp hành nhiệm vụ thích hợp, có một nguyên tắc không thể thay đổi, đó là không chấp hành nhiệm vụ đến Trung Quốc! Cho nên, khi đó hắn lựa chọn địa điểm để thực hiện nhiệm vụ, gần như đều ở khu Trung Đông và khu Phi Châu. Hoặc là chính là khu vực tam giác vàng này.
Bởi vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng giao đấu với quân nhân Trung Quốc, cũng hoàn toàn không biết gì về sức chiến đấu của quân nhân Trung Quốc!
Nếu Ngô Lượng từng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, như vậy thân thủ của gã tất nhiên sẽ không quá kém. Lăng Phong có thể học tập được bước chân và chiêu thức chiến đấu của quân đội Trung Quốc từ trên người gã!
Chiêu thức Ngô Lượng không có động tác võ thuật đẹp nào. Ở trong mắt người khác nhìn giống như Mã Bộ bình thường, nhưng Lăng Phong là người trong nghề lại nhận ra nó hoàn toàn không giống với Mã Bộ. Rõ ràng là vững vàng chắc chắn hơn nhiều! Từ trên Mã Bộ của gã có thể biết được, nếu Ngô Lượng ở thời kì hoàn toàn sung sức, thực lực ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi so với bây giờ!
Ngô Lượng học tư thế của Dương Hùng, đưa ra khiêu khích về phía Lăng Phong!
Lưu khóa mỉm cười, một bước xông lên, thân thể chuyển động sang ngang, một chân đạp mạnh về phía ngực Ngô Lượng!
Tống Thiên từng trông thấy Lăng Phong ra tay, tất nhiên anh ta cho rằng, một cước này, ít nhất phải đá trúng vào bụng mỡ của Ngô Lượng, khiến gã co gập người lại, bay ra phía sau!
Nhưng một cước của Lăng Phong khi sắp đánh tới ngực Ngô Lượng, bị hai tay Ngô Lượng chắn ở trước ngực giữ lại!
Lực đánh rất lớn khiến Ngô Lượng không khống chế được thân thể, lui lại phía sau mấy bước!
Tuy rằng chỉ lui về phía sau vài bước, nhưng cũng khiến Ngô Lượng mất thể diện! Ban đầu, gã cho rằng, tên Lăng Phong này chẳng qua là một nhân vật tiểu tốt không đáng để gã chú ý tới. Nhưng hôm nay, nhân vật tiểu tốt này không chớp mắt bất ngờ khiến một người xuất thân là bộ đội đặc chủng như gã phải lui lại phía sau mấy bước! Đây là sỉ nhục, sỉ nhục không gì sánh bằng!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Không ngờ Ngô Lượng lợi hại như vậy. Một cước của Lăng Phong phỏng chừng tên Hùng trọc cũng chịu không nổi. Không ngờ gã còn có thể chống đỡ không ngã?
Tống Thiên có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có cái nhìn mới đối với Ngô Lượng. Trước kia, đánh giá của anh ta đối với Ngô Lượng thực sự chẳng ra gì.
- Không phải, Lăng Phong vẫn chưa dùng toàn lực, thủ hạ lưu tình!
Dương Hùng thản nhiên nói.
Tiếng của Dương Hùng không lớn, nhưng lại cũng vừa đủ để lọt vào tai Ngô Lượng. Hiện tại Ngô Lượng cảm thấy mặt mũi hoàn toàn biến mất, càng thẹn quá hóa giận, không còn trầm ổn như trước, mà trực tiếp xòe một cánh tay, chân sau đạp xuống đất, đánh về phía Lăng Phong!
- Tốc độ quá chậm, nhiêu năm nay bỏ bê không luyện tập, hiện tại bụng Ngô Lượng cũng lớn, tốc độ càng thêm chậm!
Trong nháy mắt Lăng Phong đã phân tích một cách khách quan về thực lực của gã.
Trốn!
Đối mặt với công kích giống như chó điên của Ngô Lượng, ngoài dự đoán của mọi người Lăng Phong lựa chọn né tránh liên tục, không trực tiếp đấu với gã, khiến mỗi một quyền mỗi một cước của gã đều bị uổng phí, tiêu hao thể lực của gã!
Giống như chó điên Ngô Lượng liên tục công kích mấy chục lần đều liên tục thất bại, tất nhiên trong lòng càng thêm tức giận, càng thêm uất nghẹn!
Nhưng thể lực có hạn, chưa tới vài phút sau, Ngô Lượng đã thở hổn hển như bò, không thể không dừng lại thở hổn hển!
Lăng Phong vẫn bình tĩnh như trước, bộ dáng không có chút mệt mỏi nào, mà rất rất nhàn nhã đi dạo tới trước mặt Tống Thiên lấy thuốc lá!
- Lăng Phong, vì sao lại cứ trốn tránh như vậy? Làm một nhân viên bảo vệ trị an, không nên chỉ biết có bản thân mình. Chúng ta kiêng kị nhất chính là trốn tránh. Nếu hiện tại có người xông vào, chẳng lẽ cậu cũng trốn hay sao? Như vậy nhà xưởng này còn bỏ tiền ra thuê cậu tới làm gì?
Ngô Lượng cảm thấy bị bẽ mặt, rất khó chịu mắng lớn.
- Đội trưởng, chẳng lẽ hai bên đánh nhau còn không cho phép đối phương được tránh sao? Nói vậy có phải có phần không đúng lắm không? Nếu là mấy chục năm trước, không chừng anh sẽ nói tôi là phản cách mạng ấy nhỉ! Trong các chiến dịch vĩ đại, có người nào không biết Mao Chủ Tịch vĩ đại cũng đã dày công tu luyện vận dụng cách thức trốn tránh này, nhờ vậy bây giờ mới tiêu diệt được lão Tưởng! Đây là chiến thuật du kích kinh điển mà! Địch tiến ta lui, địch chiếm ta nhiễu, địch lui ta đuổi!
Lăng Phong rất khoa trương tâng bốc cái mũ phản cách mạng của hắn.
- Ngụy biện, đều là ngụy biện! Có bản lĩnh, cậu đường đường chính chính đánh với tôi một trận. Tôi cam đoan sẽ đánh đến mức cậu phải quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi!
Ngô Lượng nổi giận. Từng này tuổi rồi, không ngờ bị một người tuổi còn trẻ chọc giận thành như vậy.
- Thật sao?
- Thật!
- Tốt lắm, tôi đến đây!
Lăng Phong nói xong, lại vọt lên. Nhân lúc thể lực đối phương còn chưa khôi phục được, Lăng Phong liền công kích một trận cuồng bạo. Thừa dịp gã đang mệt, phải lấy tính mạng của gã. Đây là nguyên tắc tiêu chuẩn của Lăng Phong từ trước đến giờ. Trong mỗi một trận chiến đấu, hắn đều phải suy nghĩ, tìm cách có thể hoàn thành sứ mệnh của mình mà tổn thất lại ít nhất. Đây mới là tôn chỉ của hắn.
Ngô Lượng đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, thật sự không ngờ được tên Lăng Phong này bất ngờ lợi hại như vậy, lại liên tục khiến gã không có chút sức lực chống đỡ nào, chỉ có thể khổ không nói nổi không ngừng lui về phía sau!
- Thế nào? Hiện tại đã chịu phục chưa?
Nhìn Ngô Lượng thật sự đã muốn chết tâm, Lăng Phong cũng không đành lòng tiếp tục gây sức ép với gã.
- Hừ, có bản lĩnh cậu chờ tôi khôi phục thể lực. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đánh cậu...
Ngô Lượng còn chưa nói xong, Lăng Phong đã tiếp lời.
- Quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi đúng không? Đại đội trưởng, anh không cần chơi xấu như vậy chứ. Chuyện đánh nhau chính là như vậy, chỉ có thắng thua, không nói lý do gì! Tôi đoán chắc nếu đến lúc đó anh thua nữa, anh vẫn có thể nói, hừ, nếu để tôi trẻ lại chục tuổi, tôi nhất định có thể đánh cậu quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi!
- Cậu...
Ngô Lượng tức giận đến mức huyết áp cũng tăng cao.
- Được rồi, đại đội trưởng Ngô, làm một trưởng bối, một lãnh đạo, một thủ trưởng, anh có thể nào đừng dọa người như vậy được không? Ở trước mặt người trẻ tuổi, cần độ lượng thì cũng nên độ lượng một chút. Không nên quá vội bàn luận về thắng thua. Nếu thua nữa sẽ mất thể diện đấy!
Tống Thiên đi lên châm chọc nói.
- Ai nha, trận tỷ thí này hai bên đều đánh kịch liệt! Cho tới bây giờ còn chưa phân thắng bại. Như vậy đi, chúng ta coi như hòa nhau! Đội trưởng, anh đại nhân đại lượng, nhường người trẻ tuổi không hiểu quy củ này một chút vậy!
Không ngờ Tiền Hưng lại trơ tráo không để ý tới mặt mũi tiến lên hoà giải. Như vậy còn có thể nói là hoà sao? Rõ ràng chính là đã nghiêng về một phía. Càng không biết xấu hổ hơn chính là, dù một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra Lăng Phong thắng trong trận tỷ thí này, vậy mà y dám vô liêm sỉ nói thành Ngô Lượng nhường hắn!
- Ha ha, Tiền Hưng, bây giờ đang ban ngày ban mặt, cậu có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không?
Tống Thiên không thèm để ý tới nói.
- Thôi được rồi, anh Tống! Nếu đội trưởng Ngô của người ta đã khiêm tốn như thế, chung quy chúng ta không thể được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không. Dù sao chúng ta cũng phải thức thời một chút. Người ta cũng đã cho chúng ta một bậc thang, chúng ta cũng nên bước xuống đi!
Dương Hùng này nói chuyện rất gai góc.
- Tôi nghe anh Dương !
Lăng Phong tỏ ra không quan trọng lắm.
Khóe miệng Ngô Lượng động đậy vài cái, cố gắng kìm chế tức giận! Thằng nhóc này thật muốn làm gã tức giận đến mức muốn nổ phổi đi được!
- Được, Lăng Phong, cậu miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn! Hiện tại cậu có thể không cần tham gia huấn luyện!
Ngô Lượng rất không cam lòng nói.
- Đội trưởng Ngô, tôi thấy không phải vậy đâu? Với thân thủ của Lăng Phong, tôi cảm thấy hắn có thể làm huấn luyện viên ấy chứ! Anh đánh với hắn cũng chỉ có thể ngang tay. Anh cũng trở thành huấn luyện viên. Chẳng lẽ hắn còn không đủ tư cách sao? Có phải bởi vì hắn không có thân phận đội trưởng giống anh hay không?
Tống Thiên này hóa ra chính là một người thích náo nhiệt.
Tròng mắt Ngô Lượng gần như lồi cả ra ngoài. Gã gầm nhẹ.
- Tôi cảnh cáo mấy người, đứng có quá đáng quá!
- Đội trưởng, trong vấn đề này dường như không có gì là quá đáng cả. Chúng tôi chỉ là luận chuyện nói mà thôi. Có lý đi khắp thiên hạ. Không lý do nào anh lại nói chúng tôi quá đáng chứ!
Rốt cuộc Ngô Lượng sụp đổ, sau khi nói một câu, trực tiếp phất tay áo chạy lấy người.
Nhìn chủ mình chạy lấy người, Tiền Hưng vội vàng nhặt đồng phục của Ngô Lượng lên, hung tợn trừng mắt nhìn mấy người Lăng Phong một cái, thốt ra một câu thối hoắc.
- Mấy người gặp đại họa rồi!
Cả đời Lăng Phong cuộc xem thường nhất chính là nhân vật có bản tính chó săn như vậy. Vì thế hắn rất khó chịu nói.
- Tiền Hưng, anh làm gì vây? Bây giờ còn trong thời gian huấn luyện. Tôi thấy anh nghỉ ngơi cũng đã lâu rồi đấy. Nào, tôi cùng luyện tập với anh!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Cả đời Lăng Phong cuộc xem thường nhất chính là nhân vật có bản tính chó săn như vậy. Vì thế hắn rất khó chịu nói.
- Tiền Hưng, anh làm gì vây? Bây giờ còn trong thời gian huấn luyện. Tôi thấy anh nghỉ ngơi cũng đã lâu rồi đấy. Nào, tôi cùng luyện tập với anh!
- Cái gì? Tôi nghỉ ngơi vẫn còn chưa khỏe lại. Tôi muốn theo đội trưởng đi nghỉ ngơi!
Tiền Hưng cũng không dám thả mình vào trong tay mấy người này. Ngày thường, y vẫn có thái độ đối mấy người này. Nếu để bọn họ nắm được cơ hội, còn không tìm cách trả thù mình hay sao.
- Tiền Hưng, đi huấn luyện đi!
Ngô Lượng cũng không quay đầu lại quát.
- Hả? Dạ, đội trưởng!
Tiền Hưng rất không cam lòng gật đầu. Y biết hiện tại đội trưởng đang tức giận nổi nóng, mình ngàn vạn lần không thể tự tìm mất mặt.
Một hồi lâu xuống, Tiền Hưng đã muốn chết tâm, ngay cả ý định mặc kệ mọi chuyện, xin từ chức cũng có! Lăng Phong cùng Dương Hùng thay nhau tra tấn y, khiến y vô cùng thống khổ! Tuy rằng hiện tại không nghiêm trọng đến khiến mức y phải đi ở bệnh viện, nhưng trên người y chi chít những vết thương nhỏ, xanh xanh tím tím từng mảng một, vô cùng thê thảm!
- Khốn kiếp, nhớ đây. Tao sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay!
Khi Tiền Hưng rời khỏi đó, y vừa rơi lệ, vừa phát ra lời thề ác độc.
Đêm xuống, khi Lăng Phong về tới nhà, lúc này hắn đã thấy Hà Diệp hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Tuy nhiên từ đầu đến cuối ánh mắt cô nhìn Lăng Phong có vẻ là lạ. Điều này khiến Lăng Phong cảm thấy vô cùng tò mò.
"Vì sao chị ta vừa nhìn thấy mình liền đỏ mặt? Không có lẽ nào lại yêu mình chứ?"
Nghĩ vậy, Lăng Phong còn đặc biệt chạy vào trong phòng vệ sinh soi gương. Nhìn mình trong gương có ít râu mới mọc lên, sờ sờ khuôn mặt củ ấu của mình, hắn rất tự kỷ không biết xấu hổ lầm bầm nói.
- Đúng là một gã điển trai, đáng yêu. Nếu Hà Diệp thật sự coi trọng mình, cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả. Ai bảo mình lớn lên lại có dung mạo như Phan An chứ?
Hà Diệp đang đứng một mình trong phòng bếp, tâm thần cũng không yên. Cô không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua, sau khi mình đã uống say. Chỉ có điều sau khi tỉnh lại, cô nghe Vương Yến Ny khoa trương kể lại tình cảnh lúc đó. Không ngờ cô lại điên cuồng ôm hôn Lăng Phong, còn cầu mong hắn yêu mình, còn muốn Lăng Phong dẫn cô vào phòng...
Cô không tin điều này là sự thật. Nhưng những chuyện xảy ra sau khi cô uống rượu, cô lại thật sự không thể nhớ nổi một chuyện gì. Cô lại càng ngại đi truy tìm bằng chứng, Nếu sau khi mình uống rượu đã thất thố, làm ra những này dọa người như vậy, sau khi tìm được bằng chứng, chẳng phải sẽ càng thêm thảm hại hay sao!
Cho nên, cô vẫn không dám đối mặt với Lăng Phong. Thậm chí sau khi Vương Yến Ny nói xong, cô đã kích động nảy sinh ý định rời nhà trốn đi. Cô thật sự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác!
Nếu không phải Vương Yến Ny chết sống kéo cô lại, có lẽ cô sẽ thật sự bỏ nhà ra đi, để căn phòng này lại cho Lăng Phong ở, chờ lúc nào hắn tự động tự giác chuyển ra ngoài, lúc đó mình mới xám xịt quay trở về!
Nhưng khi cô thấy Lăng Phong quay trở về, thấy mặt mình lại không có thái độ gì khác thường, điều này khiến lo lắng không yên trong lòng cô mới lắng xuống một chút!
- Có thể tối hôm qua Lăng Phong biết sau khi mình uống rượu vào mới nói bậy, nên cũng không mấy để ý! Nhưng cũng có thể, chính là Vương Yến Ny lừa mình!
Hà Diệp trái lo phải nghĩ, nhưng lại không có cách nào tìm hiểu được chân tướng sự việc.
- Nhất định là người đàn bà phóng đãng Vương Yến Ny này lừa mình ! Sao mình lại có thể coi trọng người đàn ông như Lăng Phong này chứ. Hỏi nhà không có nhà, hỏi xe không có xe! Loại đàn ông này ngay cả việc nuôi sống chính bản thân mình cũng không làm được!
Đang rán cá, đột nhiên Hà Diệp nói lớn một câu.
Lăng Phong ở trong phòng vệ sinh, còn đang vô cùng hứng trí cầm dao cạo râu, rất nghiêm túc nhìn vào gương, cạo khắp chòm râu.
- Ôi, sao trời cao lại sinh ra tôi có một khuôn mặt khí suất bức người đến mức này chứ? Đến chỗ nào cũng được hoan nghênh như vậy. Thật sự là phiền não mà!
- Tuy nhiên nếu Hà Diệp thật sự coi trọng khuôn mặt của mình, vậy cũng không tệ! Nói không chừng sau này sẽ không đòi mình tiền thuê nhà nữa. Vậy điều thứ hai mươi mốt đã không còn giá trị nữa! Cuộc sống được phụ nữ toàn quyền bao dưỡng như vậy cũng không tệ!
Giờ cơm chiều, Lăng Phong đã đặc biệt thay một bộ quần áo ngắn tay màu trắng. Bộ quần áo này có thể tôn lên dáng người hoàn mỹ đến mức ngay cả hắn cũng phải say mê!
- Lăng Phong, ngày mai chính là sinh nhật của chị Vương. Chị ấy đã đặc biệt mời anh cùng tham dự bữa tiệc sinh nhật của chị ấy!
Trên bàn cơm, Hà Diệp thật thận trọng nói.
- Sinh nhật? Ba mươi tuổi? Hay bốn mươi tuổi!
Lăng Phong thoáng kinh ngạc hỏi.
- Chẳng lẽ nhất định phải sinh nhật đủ chục tuổi mới quan trọng sao? Ngày mai là sinh nhật mừng chị Vương ba mươi hai tuổi.
Hà Diệp bất mãn nói.
- Ba mươi hai tuổi? Đó là một sinh nhật nhỏ thôi mà! Ở chỗ chúng tôi trước kia, sinh nhật nhỏ cũng chỉ luộc mấy quả trứng thôi!
Lăng Phong rất không quan tâm nói.
- Chỉ có sinh nhật đủ chục tuổi mới có thể long trọng một chút!
- Đây cũng chỉ là một truyền thống thôi! Lăng Phong, ở trong thành phố lớn, anh phải học cầu tiến một chút! Chị Vương đã mời đích danh anh, anh cũng không thể làm người ta mất mặt được. Hơn nữa, người ta cũng đã giới thiệu công việc cho anh!
Hà Diệp có chút tức giận nói.
- Được rồi, tôi cũng nói vậy thôi. Tôi sẽ qua mà!
Lăng Phong không biết phải làm thế nào, đành nhận lời.
- Phải như vậy mới đúng chứ!
Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ Lăng Phong sẽ từ chối. Cô và chị Vương đã cùng nhau suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới nghĩ ra một biện pháp tốt để tác hợp Lăng Phong cùng chị Vương. Trải qua chuyện tối hôm qua, lại thêm sự miêu tả sinh động giống như thật của Vương Yến Ny, cô đã hoàn toàn hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng giao tên Lăng Phong này cho Vương Yến Ny. Cho dù ép người lương thiện làm ca kỹ, cũng nhất định phải làm. Suy cho cùng, mỗi ngày cô nhìn Lăng Phong, lại nghĩ đến những điều vô cùng xấu hổ mà Vương Yến Ny đã nói.
- Đúng rồi, vậy địa điểm ở đâu? Cô cũng đi cùng chứ?
Lăng Phong tùy ý hỏi.
- Đương nhiên, đương nhiên tôi cũng đi cùng! Địa điểm à, chính là KTV Hải Lan trên đường Giải Phóng ở phía Đông. Khi nào tới nơi, anh gọi điện thoại cho chị ấy là được! Ngày mai tôi còn có chút việc, có thể phải đến tối mới có thể đến được. Mấy người cứ chơi trước đi!
Hà Diệp có chút chột dạ nói.
- À không sao đâu! Đúng rồi, nếu là sinh nhật chị Vương, chắc xưởng trưởng Lý cũng sẽ đi chứ?
- Không, không, chồng chị Vương khá bận. Hơn nữa tình cảm vợ chồng của hai người đó cũng không tốt lắm. Chắc ông ấy sẽ không đi đâu!
- Hả, đúng là vậy sao?
Lúc này Lăng Phong mới yên tâm. Hắn thật sự không hy vọng sẽ gặp xưởng trưởng Lý ở đó. Nếu ông ấy phát hiện vợ ông ấy có hành động quyến rũ người đàn ông khác, không biết sẽ nổi điên đến mức nào. Quan trọng hơn là, người đàn ông này không ngờ lại là nhân viên của ông ấy. Tuy rằng hắn có ơn đối xưởng trưởng Lý, nhưng đối với người làm ăn mà nói, lọa ơn nghĩa này quả thực chính là vô nghĩa!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vương Yến Ni đã hoàn toàn đánh mất năng lực có thể làm gì Lăng Phong. Hiện tại, thân hình cô như nhão ra, nằm bò trên mặt bàn. Trong tay cô vẫn còn cầm một chai rượu, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Lăng Phong chống lên mặt bàn, lấy chai rượu trong tay cô ra, miễn cưỡng nói.
- Chị Vương, tôi thật sự là không nói dối. Tôi chỉ quên không nói kỹ. Chén uống rượu ở chỗ chúng tôi lớn hơn nhiều so với chỗ các chị. Một chén ở đó ngược lại phải bằng bảy chén rượu ở đây!
Nếu không phải hiện tại Vương Yến Ny đã say bất tỉnh nhân sự, hẳn cô nghe Lăng Phong vừa nói như vậy, chắc chắn sẽ trực tiếp hộc máu. Một chén bằng bảy chén? Tính uống nước lã sao? Thế này còn nói tửu lượng tương đối thấp hả? So với bình thường cũng là hơn một lít rượu rồi còn gì!
Một lúc lâu sau, Lăng Phong không nghe thấy Vương Yến Ny nói gì, hắn chậm rãi thò đầu qua nghe ngóng. Không ngờ, hắn lại phát hiện ra... cô đã ngủ! Không biết phải làm thế nào, hắn bĩu môi.
- Chỉ với chút đạo hạnh như vậy, còn muốn chuốc rượu tôi sao! Hừ cô ngã mấy lần cũng chưa tới phiên tôi đâu!
Lăng Phong dùng chân đá đá vào cái mông tròn vo của Vương Yến Ny. Thật thoải mái, mềm mại, mười phần co dãn!
- Phụ nữ có mông lớn như vậy, không phải có thể sinh con trai sao? Vì sao cô ta lại không mang thai, không sinh đẻ chứ?
Lăng Phong cảm thấy rất đáng tiếc nói.
Đối mặt với cái mông tròn vo đầy sức mê hoặc như vậy, Lăng Phong thật sự không thể rời mắt. Tinh trùng lên não. Hắn chậm rãi cúi thấp người, ghé sát bên tai Vương Yến Ny, khẽ nói.
- Chị Vương, tỉnh tỉnh, về nhà!
Sau một hồi lâu không thấy có phản ứng gì, lúc này lá gan của Lăng Phong càng thêm lớn mạnh. Hắn lặng lẽ thò một bàn tay ra, chậm rãi đặt ở trên mông Vương Yến Ny, nhẹ nhàng nắn một cái. Quả thật là tròn, tròn, rất tròn!
Tiểu đệ đệ phía dưới kiên quyết giúp Lăng Phong dựng một chiế lều nhỏ. Con mắt háo sắc của hắn nhìn chằm chằm vào hai quả cầu thịt heo của Vương Yến Ny ngực, nước miếng cũng chảy xuống!
- Mình làm như vậy có phải có chút hạ lưu hay không?
Đột nhiên trong đầu Lăng Phong chợt hiện lên một chút cảm giác áy náy.
Nhưng trong nháy mắt, trong đầu hắn lại xuất hiện một niềm tin rất kiên định khác nói cho hắn biết.
- Không sao đâu. Chị Vương vẫn ước gì mình làm như vậy mà. Nếu mình làm như vậy, khi chị ta tỉnh lại nhiều nhất là hờn dỗi đánh vào ngực mình vài cái, chửi mình là cầm thú! Nhưng nếu mình không làm như vậy, không chừng khi chị ta tỉnh lại, sẽ phẫn nộ nắm hai bàn tay mình, chửi mình ngay cả cầm thú cũng không bằng!
- Đúng, cầm thú chính là chút phẩm hạnh quan trọng nhất của mình. Ngàn vạn lần không thể cầm thú cũng không bằng!
Lăng Phong rất kiên định nhắc nhở mình.
Hắn chậm rãi ôm lấy Vương Yến Ny. Toàn thân cô mềm mại khiến Lăng Phong có suy nghĩ kỳ quái. Hai tay hắn không tự giác liền đặt lên hai bầu ngực mềm mại của cô.
- Thật là lớn. Cả tay mình cũng cầm không hết!
Lăng Phong chảy chảy nước miếng cảm khái.
Hắn rất lưu luyến đặt Vương Yến Ny ở trên sô pha. Nhìn hai bầu ngực của cô đè ép trên sopha đầy đặn không gì sánh bằng, tim Lăng Phong gần như đã nhảy ra ngoài!
- Liệu cái này có thể là giả hay không? Lớn như vậy, không phải là đã nhét cao su vào chứ?
Để có thể tìm cho mình một cái cớ yên tâm thoải mái tiếp tục sờ bộ ngực của cô, Lăng Phong rất mặt dặn mày dày lẩm bẩm nói.
- Mình làm vậy không phải là vô sỉ. Mình làm vậy là vì tò mò, chỉ là thử tìm hiểu chút thôi!
Sau khi Lăng Phong có được một đáp án khiến bản thân mình có thể hài lòng, rất mặt dặn mày dày lại vươn tay heo của mình, cẩn thận bắt đầu "nghiên cứu" bộ ngực của cô.
Cách thức nghiên cứu này thực sự là gãi không đúng chỗ ngứa, không khách quan!
Để có thể tận mắt thấy sự vật, Lăng Phong trực tiếp đưa tay thò vào trong cổ áo sơ mi hình chữ V của Vương Yến Ny, chân thật thể hiện “tiếp xúc da thịt” cùng với Vương Yến Ny. Hắn chuyên tâm vuốt ve bộ ngực của cô, cảm thụ một chút, bên trong của cô có phải đã độn cao su hay không!
- Không tệ, không phải cứng ngắc, mà rất mềm mại! Hẳn là hoàn toàn tự, không phải do thẩm mỹ!
Lăng Phong cứ nghiên cứu như vậy ước chừng năm sáu phút, lúc này mới đưa ra kết luận rất khả quan.
Ngay khi Lăng Phong chuẩn bị thu tay lại, Vương Yến Ny đang ngủ say phát ra một tiếng rên rỉ mê hồn. Xem ra do Lăng Phong nghiên cứu quá mức tinh thần tập trung, khiến Vương Yến Ny trong lúc ngủ mơ đã có cảm giác!
- Mê hồn như vậy khiến mình gần như không không chế nổi nữa rồi!
Lăng Phong rất giãy dụa nói.
Bàn tay heo vuốt ve trên ngực của cô đang tính thu lại, đã bắt đầu rất không thành thật tìm xuống hạ thân của Vương Yến Ny, cách lớp quần lót của cô, vuốt ve rừng rậm âm u!
- Suối chảy ồ ồ. Xem ra trong cơ thể chị ta có rất nhiều nước!
Lăng Phong rất hưởng thụ nói.
Chậm rãi, hắn không thể thỏa mãn nếu cách qua lớp quần lót như vậy. Hắn lại tham lam đưa tay vào bên trong. Bàn tay hắn dán vào bụng cô!
Hắn thực sự cảm nhận được hơi nóng từ trong thân thể Vương Yến Ny phả ra!
- Đừng!!!
Vương Yến Ny lại cất lên một tiếng rên rỉ thực sự làm người ta say mê.
Điều này khiến Lăng Phong hoàn toàn không thể khống chế được. Hiện tại cho dù đại não hắn có thể khống chế được, nhưng tiểu đệ đệ của hắn cũng không muốn tiếp tục kìm chế, trực tiếp khống chế hắn, lập tức nhào lên trên thân thể Vương Yến Ny!
Mặt Lăng Phong trực tiếp vùi thật sâu vào ngực Vương Yến Ny, ngửi hương thơm mê người nhàn nhạt trên thân thể cô!
- Mình không nhịn được nữa!
Tiểu đệ đệ Lăng Phong cách lớp quần, chậm rãi sảng khoái mát xa phía ngoài hạ thể của Vương Yến Ny!
Có lẽ động tác này của Lăng Phong khiến Vương Yến Ny có phản ứng. Tuy rằng hiện tại cô vẫn đang phát ra tiếng hít thở đều đặn, ngủ say, nhưng Lăng Phong có thể phát hiện, mắt cô vẫn nhắm, nhưng tròng mắt đang chuyển động! Đây là dấu hiệu đang nằm mơ. Khì con người đang ngủ say nằm mơ, tròng mắt đều ở chuyển động!
Nghe Vương Yến Ny vô tình cố ý vặn vẹo thân hình, miệng thường thường phát ra một hai tiếng rên rỉ mê người, Lăng Phong suy đoán, nhất định là Vương Yến Ny đã bị mình tán tỉnh, mơ một giấc mơ xuân!
Trước khi tiến hành làm từng bước, ngay khi Lăng Phong chuẩn bị cởi quần, chuẩn bị cùng Vương Yến Ny lớn chuyện một hồi, một chuyện không như ý đã xảy ra!
Cánh cửa bị đẩy ra. Một thân hình nhỏ xinh đứng ở cửa, kinh ngạc khi thấy được cảnh tượng bên trong. Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, rất xấu hổ nhỏ giọng nói.
- Rất xin lỗi!
Sau đó, cô vội vàng mở cửa chạy ra ngoài!
Lúc này, Lăng Phong mới cảm thấy tỉnh táo lại. Đàn ông sợ nhất chính là bị ngắt giữa chừng. Loại chuyện này đã làm là phải làm một mạch. Nếu giữa chừng bị cắt ngang, sẽ dễ dàng trở thành bóng ma, thậm chí có thể nghiêm trọng tới mức suốt đời không đứng lên được!
Một người mặt nhăn mày nhó, đỏ bừng, từ trên người Vương Yến Ny đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, thở hổn hển, cố hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa hỏi.
- Có chuyện gì không?
Một lát sau, ngoài cửa mới truyền đến một giọng nói yếu ớt giống như tiếng muỗi kêu.
- Tiên sinh, phòng ngài thuê đã sắp hết thời gian. Tôi muốn hỏi xem, ngài còn có cần dùng tiếp hay không?
- Đã sắp hết?
Lăng Phong có chút kinh ngạc, hắn không thuê phòng này, tất nhiên hắn không biết điều đó.
- Thôi đi, không cần tiếp tục!
Lăng Phong suy nghĩ một chút nói.
- Vậy được rồi, tiên sinh, ngài còn có nửa giờ nữa!
Giọng nói ngoài cửa lại khe khẽ nhắc nhở.
- Cám ơn!
- Không cần khách khí!
Nghe tiếng bước chân đi xa, Lăng Phong quay đầu lại thoáng nhìn về phía Vương Yến Ny còn đang ngủ say. Hắn đã không còn cảm thấy hứng thú, tuy rằng tiểu đệ đệ vẫn kiên quyết!
Suy nghĩ một chút, Vương Yến Ny còn chưa tỉnh. Hắn phải làm thế nào để đưa cô ta trở về bây giờ? Đốt một điếu thuốc lá, Lăng Phong đột nhiên nghĩ tới một người. Hà Diệp. Hắn biết, hôm nay Hà Diệp nói cô đang bận, nhưng nhất định là đang nghỉ ngơi. Hiện tại khẳng định cô đang ở nhà!
Hắn liền nhắn tin cho Hà Diệp.
"Hà Diệp, chị Vương say, chị có không qua đây một chuyến, đưa chị ấy về nhà không?”
Quả nhiên, không bao lâu sau, Hà Diệp liền nhắn lại một tin.
"Được!"
Nhân lúc Hà Diệp chưa đến, Lăng Phong vội vàng lướt nhanh về phía chiến trường. Quần áo của Vương Yến Ny bị mình biến thành vô cùng nhàu nát. Nếu này Hà Diệp thấy, không cần đoán cũng có thể biết hắn đã làm cái gì! Đến lúc đó, trong nháy mắt, Hà Diệp sẽ có bằng chứng chính xác. Hình tượng quân tử của hắn có khả năng bị hủy hoại hoàn toàn!
Hắn luống cuống tay chân giúp Vương Yến Ny sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề. Mãi đến khi, ngay cả hắn cũng nhìn không ra vấn đề, lúc này Lăng Phong mới yên tâm ngồi ở bên cạnh, vừa hút thuốc, vừa uống rượu, còn ăn nốt mấy cái chân gà với Hambur!
Đợi cho tới khi Hà Diệp đến nơi, Lăng Phong không nhiều lời, chỉ giúp cô đưa Vương Yến Ny lên xe. Bản thân hắn cũng không lên xe cùng!
- Không đi cùng tôi đưa chị Vương về nhà sao?
Hà Diệp quay cửa kính xe xuống, ló ra đầu, nhìn Lăng Phong nói.
Lăng Phong khẽ cười nói.
- Không được, vừa rồi tôi uống hơi nhiều rượu, đầu có chút choáng váng. Tôi sợ khi ở trên xe, hơi rượu bốc lên, đến lúc đó chị cùng chị Vương đều khó giữ được!
Hà Diệp cũng không nói gì, chỉ quay cửa kính xe lên, lái xe đi!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương