Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Ba động của mảnh vụn Yêu Thạch đã tạm thời được áp chế. Những kẻ truy sát như Hoành Uyên của Ngự Thú Môn rất khó tìm được tung tích của cô gái áo đỏ và Đoan Mộc Vũ ở nơi hoang vu rộng lớn như thế này. Cho nên cả một đêm, ngoài trừ vài con sói xanh không có mắt tự dâng răng mình cho Đoan Mộc Vũ làm đầu mũi tên thì không còn bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Trải qua nửa đêm điều tức, sắc mặt của cô gái đã khá hơn nhiều. Chẳng qua thương thế lúc trước của nàng quá nặng, nếu muốn khỏi hẳn trừ phi dùng linh đan chữa thương tốt hơn, còn không thì phải bế quan tu luyện một tháng. Cho nên lúc này, nàng chỉ mới khôi phục được một phần pháp lực.
Lúc này trời đã sáng, khói xanh lượn lờ trên đống lửa. Sương sớm pha lẫn với mùi thơm thoang thoảng của cỏ dại, tạo nên cảm giác khoan khoái thấm tận ruột gan .
"Ngươi đang chế tạo mũi tên hả?"
Vừa mở mắt, cô gái áo đỏ đã thấy Đoan Mộc Vũ kiếm từ chỗ nào về một bó cây màu vàng nâu. Nàng biết loại cây này, tên nó là Hoàng Chuẩn Mộc, là một trong những loại nguyên liệu gỗ tốt nhất để xây dựng cung điện, chế tạo đồ dùng gia đình trong thế giới phàm tục. Thân cây vô cùng cứng rắn, ngang ngửa với Thiết Mộc, giá tiền trên thị trường cũng hết sức đắt đỏ.
Tuy nhiên trong mắt người tu hành, Hoàng Chuẩn Mộc này không đáng giá một xu.
Đoan Mộc Vũ không đáp lại, vẫn im lặng như trước, toàn bộ tâm trí đều đặt hết vào thanh chủy thủ trong tay. Trải qua chuyện hôm qua, hắn chợt nhận ra số lượng Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn trong tay của mình thật sự vẫn còn thiếu. Khi đối mặt với người tu hành cảnh giới Tàng Phong, hắn có thể nắm quyền chủ động tuyệt đối. Nhưng nếu gặp phải cao thủ cảnh giới Động Huyền như Hoành Uyên, hay ngay cả cô gái áo đỏ này thì hắn đều dễ dàng rơi vào thế bị động.
Nếu hắn muốn tiếp tục nắm thế chủ động trong tay, thứ nhất là tăng độ cứng của cung lên. Nếu đổi lại là một cây trường cung dùng Cầu Mộc chế thành thì mũi tên bắn ra chắc chắn không đến nổi bị hai đạo Lôi Chưởng dễ dàng đánh bay. Thứ hai chính là dùng hết khả năng tăng số lượng Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn bắn ra.
Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được Cầu Mộc nên chỉ đành lấy lui làm tiến, dùng số lượng để bù chất lượng.
Thiết Mộc rất hiếm thấy, hắn lại không thể quay về đường cũ. Cho nên trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã đi chặt về một bó lớn Hoàng Chuẩn Mộc thượng hạng .
Thấy Đoan Mộc Vũ không đáp lại, cô gái áo đỏ cũng chẳng thèm hỏi han gì nữa, mà chỉ tò mò đứng một bên quan sát. Ngày hôm qua, nàng đã được nhìn thấy uy thế của mũi tên Đoan Mộc Vũ bắn. Mặc dù lúc ấy Hoành Uyên không có chuẩn bị, nên đã lĩnh đủ đòn đánh lén ấy nhưng trên thực tế, uy lực của mũi tên đó không hề thấp hơn ngự kiếm thuật. Người tu hành cảnh giới Tàng Phong hầu như không có bất cứ khả năng nào để chống đỡ!
Chuyện này nói ra, ngay cả bản thân nàng cũng không tin. Bởi vì trong tu hành giới, cho tới tận bây giờ, luôn coi kiếm là thủ đoạn công kích tốt nhất. Còn những pháp khí khác, toàn bộ đều mang tính phụ trợ, càng không cần phải đề cập tới binh khí thế tục như thứ cung tên này.
Nhưng sự thật ngay trước mắt, khiến nàng không thể không tin. Điều này cũng làm nàng càng thêm tò mò đối với tất cả những gì có liên quan tới Đoan Mộc Vũ.
Nếu đem so sánh thì độ cứng của Hoàng Chuẩn Mộc không bằng Thiết Mộc, cho nên Đoan Mộc Vũ làm một mạch mười mũi tên mới chịu dừng lại. Mười mũi tên làm từ Hoàng Chuẩn Mộc đều dài ba xích, lớn bằng ngón cái. Trên thân bóng loáng nhẵn nhụi, không nhận ra được một chút dấu vết gọt bằng đao nào. Ngay cả cô gái áo đỏ khi nhìn thấy cũng phải hết sức kinh ngạc. Bởi vì mỗi một mũi tên đều có thể nói là hoàn mỹ, giống như một vật phàm tục chỉ trong nháy mắt có linh tính vậy.
"Có muốn hỗ trợ không? Ta có thể giúp ngươi may một cái túi đựng tên. Hơn nữa, trên mỗi một mũi tên, ta có thể gia cường thêm một đạo pháp thuật Tật Phong. Như vậy, sau khi tên bắn đi, tốc độ sẽ tăng lên gấp đôi. Tầm bắn đại khái cũng sẽ xa hơn xấp xỉ hai lần."
Cô gái áo đỏ tiếp tục lên tiếng. Sở dĩ như vậy, một mặt là nàng muốn cảm ơn Đoan Mộc Vũ hôm qua đã áp chế mảnh vụn Yêu Thạch. Mặt khác, quả thật nàng đã bị những mũi tên sáng bóng tới mức có thể soi gương kia làm cho rung động. Mỗi một mũi tên đó, mặc dù còn chưa lắp đầu mũi tên và lông vũ vào, nhưng đều đã có sẵn sự bén nhọn có thể phá vỡ không gian xuyên thủng mây xanh. Nếu như tiếp tục gia cường thêm pháp thuật lợi hại lên đó, nàng có thể khẳng định nếu gặp lại tình huống như hôm qua, ngay cả thực lực cỡ Hoành Uyên, chỉ sợ cũng phải luống cuống tay chân.
Nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là cố gái áo đỏ hi vọng thực lực của Đoan Mộc Vũ sẽ mạnh lên, đồng nghĩa với khả năng bọn họ có thể bình yên đi tới Tích Nguyệt Hồ tăng lên.
Lần này, Đoan Mộc Vũ không cự tuyệt. Hắn gật đầu, rồi tháo ngay mười lăm mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn còn lại ở trên lưng đưa cho nàng. Nếu có thể gia cường thêm pháp thuật Tật Phong, uy lực của Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn hầu như có thể tăng lên gấp bội. Chuyện tốt như vậy, hắn sao lại cự tuyệt! Nếu không phải pháp lực bản thân thấp kém, hắn đã tự mình làm như vậy từ lâu rồi.
Đúng là lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa béo. Mặc dù thương thế nghiêm trọng, nhưng trải qua hơn nửa đêm điều tức thì số lượng pháp lực ít ỏi mới khôi phục được của nàng cũng hơn hẳn Đoan Mộc Vũ. Chỉ ngắn ngủi trong thời gian một nén nhang, toàn bộ mười lăm mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã được gia cường thêm pháp thuật Tật Phong. Nhìn thoáng qua, mơ hồ có một vầng ánh sáng mờ ảo vờn quanh. Mặc dù pháp thuật kia cũng không phải là thứ gì quá cao siêu, nhưng hiệu quả mang lại khẳng định là vô cùng khủng bố.
"Đa tạ!"
Hiếm khi Đoan Mộc Vũ mở miệng nói cảm ơn ai nhưng lần này là ngoại lệ, nhưng lời cảm ơn của hắn lại khiến gương mặt khá nhợt nhạt của cô gái thoáng ửng hồng.
"Khách khí cái gì! Ta còn cần ngươi bảo vệ ta an toàn đi tới Tích Nguyệt Hồ nữa cơ mà. Ngươi càng lợi hại, ta càng an toàn. Không bằng như vầy, chúng ta dừng lại ở chỗ này một ngày có được không? Đợi pháp lực của ta khôi phục thêm một chút, đồng thời cũng thuận tiện cho ngươi chuẩn bị thêm vài mũi tên Tật Phong như thế." Nàng hỏi thăm dò một chút. Nếu xét từ góc độ của bản thân, nàng cũng chẳng vội gì mà chạy tới Tích Nguyệt Hồ. Dẫu sao, mảnh vụn Yêu Thạch hiện giờ đã được Đoan Mộc Vũ áp chế ba động quỷ dị. Như vậy, lưu lại chỗ này thêm một ngày mới có lợi cho thương thế của nàng.
Vốn dĩ cô gái còn tưởng rằng Đoan Mộc Vũ sẽ cự tuyệt, hoặc có yêu cầu khác nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu, rồi lập tức bắt đầu tiếp tục dùng chủy thủ chế tạo tên.
Sau khi chế tạo xong mười mũi Chuẩn Mộc Tiễn có chiều dài và trọng lượng giống hệt như trước, hắn bèn thay đổi quy cách của mũi tên. Từ dài ba xích rút ngắn xuống còn hai xích ba tấc, kích thước cũng thu nhỏ lại rất nhiều. Mới nhìn qua không khác gì mũi tên trong thế tục, nhưng nếu gắn đầu mũi tên vào, trọng lượng vẫn có thể đạt tới bốn lượng.
Đó cũng là số tên nhẹ Đoan Mộc Vũ chuẩn bị cho chính mình. Loại Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn nặng ba cân, tuy rằng có uy lực kinh khủng, nhưng cực kỳ tốn sức. Với thực lực hiện giờ của hắn, bắn ra hai mũi tên cùng một lúc, đã là giới hạn cuối cùng. Chính vì vậy, số lượng tên nặng này dùng để sát thương địch nhân cường đại, hoặc là dử dụng trong tình huống đặc thù thì hợp lý hơn.
Còn nếu lại gặp phải lũ cá nước ngọt điên cuồng trên sông như hôm qua, nếu tiếp tục sử dụng loại Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn thì quá lãng phí, hơn nữa hiệu quả cũng cũng không cao lắm. Nhưng nếu như sử dụng tên nhẹ, với thực lực của hắn, một lần bắn ra năm mũi hoàn toàn không có vấn đề gì. Tốc độ bắn cũng sẽ nhanh hơn, hiệu quả hơn nhiều.
Suốt một buổi sáng, tổng cộng Đoan Mộc Vũ đã chế tạo được hơn một trăm mũi tên nhẹ cho mình sử dụng. Số lượng này đã là quá đủ! Nếu toàn bộ được lắp đầu mũi tên vào, cộng thêm vào ba mươi lăm mũi tên nặng, tổng trọng lượng đã đạt tới gần một trăm năm mươi cân. Trọng lượng lớn đến thế, nếu không phải hắn đã chữa trị thân thể hoàn hảo thì tuyệt đối không thể nào mang đi.
Trong khi đó, sau khi tự mình ra tay gia cường Tật Phong Thuật cho toàn bộ mười lăm mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn, cô gái áo đỏ lại tiếp tục giúp Đoan Mộc Vũ dùng da thú khâu ba cái túi, một lớn hai nhỏ để đựng tên. Trong số đó, hai cái có thể đeo ở trên lưng, cái còn lại có thể giắt bên hông. Chẳng qua, nàng cảm thấykhó hiểu, không biết Đoan Mộc Vũ chế tạo tên nhẹ uy lực rất thấp với số lượng lớn như vậy để làm gì?
Lúc này, bọn họ hầu như không còn khả năng bị đám người Hoành Uyên bao vây. Dù cho oan gia ngõ hẹp đi chăng nữa, thì cùng lắm cũng chỉ phải chạm mặt với một vài kẻ tu hành mà thôi. Nhưng tên nhẹ nhiều như vậy thì lực sát thương lại có hạn, chỉ tổ làm liên lụy tới khả năng di chuyển.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Mặc cho cô gái áo đỏ nghi ngờ, Đoan Mộc Vũ cũng không có cách nào giải thích cho nàng hiểu được. Nhưng hắn biết rõ, lần đi Tích Nguyệt Hồ này chỉ sợ cũng không yên bình nhàn hạ như hắn nghĩ mấy ngày. Một trong số những nguyên nhân khiến hắn cảm thấy như vậy là bởi vì hắn đã dính vào mảnh vụn Yêu Thạch, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là sự việc mờ ám phía sau sự xuất hiện của mảnh vụn Yêu Thạch tại Nhân Giới.
Lấy lịch duyệt một thời làm Yêu Đế để lý giải, nếu hắn đoán không sai thì sau ba ngàn năm kéo dài hơi tàn, Yêu Tộc đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Điểm này, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Kể từ sau khi Nhân Giới và Yêu Giới sáp nhập thành một, những trận tranh đấu liên quan tới việc tranh đoạt tài nguyên tu hành vẫn kéo dài liên miên không dứt. Trong khoảng thời gian dài lê thê, nếu không phải Yêu Tộc bị áp chế thì là Nhân Tộc. Nói tóm lại, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ lý do gì mà hai bên dừng lại.
Cho nên hắn có cả trăm lý do để tin chắc, lần xuất thế này của mảnh vụn Yêu Thạch tuyệt đối là miếng mồi do Yêu Tộc xuất ra. Mục đích có thể là để khuấy vũng nước đục này lên, hoặc để che đậy cho một âm mưu nào đó. Giả sử, nếu không gặp được hắn thì chắc chắn cô gái này sẽ không sống được tới ngày hôm nay. Hơn nữa khi tin tức về mảnh vụn Yêu Thạch càng lan truyền càng rộng thì nó sẽ giống như một quả cầu tuyết: càng lăn càng lớn dần, càng ngày càng có nhiều người tu hành lẫn yêu thú bị cuốn vào trong. Sau khi kích thước đạt tới mức độ nhất định, sợ rằng ngay cả khi ba đại tông môn trong tu hành giới ra mặt chưa chắc đã khống chế được cục diện.
Đến lúc đó, đương nhiên Yêu Tộc sẽ có cơ hội quật khởi!
Mặc dù Đoan Mộc Vũ đã từng là Yêu Đế Yêu Tộc, nhưng bây giờ, sau khi đã nếm trải mọi khổ nạn chỉ gặp trong những cơn ác mộng, đương nhiên hắn sẽ không tự đặt mình vào phe Yêu Tộc. Nhưng hắn cũng sẽ không đứng bên chiến tuyến của loài người. Nếu được lựa chọn, hắn sẽ chọn được ngoảnh mặt làm ngơ.
Chẳng qua thế sự khó lường. Mảnh vụn Yêu Thạch lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, sau đó bị hắn dùng phương pháp huyết tế tạm thời phong ấn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ tuyệt đối không tin, Yêu Tộc chỉ có một âm mưu như thế này. Từ sự việc thủy yêu xuất hiện trong Tích Nguyệt Hồ ba tháng trước, đã có thể đoán ra được mảnh đất Ngô Châu này đã sắp có mưa giông kéo đến. Nói không chừng đó chính là một lỗ hổng để Yêu Tộc xé toang Nhân Giới .
Tiến vào Tích Nguyệt Hồ dưới tình huống như vậy, sao hắn lại có thể không chuẩn bị nhiều hơn một chút chứ?
Vào sáng hôm sau, Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ tiếp tục lên đường. Tuy nhiên họ không tiếp tục đi theo đường núi, mà lại quay trở về dòng sông lớn, ngồi bè gỗ. Sau khi cô gái áo đỏ thi triển pháp thuật Phù Không, chiếc bè nhanh chóng xuôi dòng xuống hạ lưu.
Trải qua một ngày điều tức, cô gái áo đỏ có vẻ đã khá hơn rất nhiều. Đồng thời Đoan Mộc Vũ cũng đã chuẩn bị xong một trăm mũi tên nhẹ, hai mươi mũi tên nặng. Cộng thêm mười lăm mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã gia cường Tật Phong Thuật, giúp cho hắn có lực sát thương vô cùng khủng bố. Tuy nhiên muốn có điều đó thì điều kiện đầu tiên là không để địch nhân áp sát.
Suốt một ngày qua, hai người bọn họ không hề nói với nhau một câu, nên giờ phút này cả hai vẫn không biết đối phương tên là gì. Tuy nhiên chuyện này cũng không quan trọng vì sau khi đến Tích Nguyệt Hồ thì đường ai nấy đi. Đối với người này, người kia chỉ là khách qua đường.
Bè gỗ được gia cường Phù Không Thuật nên tốc độ cực nhanh, dưới ánh trăng mịt mờ nó giống như một mũi tên đã rời cung, lưu lại một đường rãnh nước màu trắng thật dài. Trong không trung, ngoại trừ tiếng gió gào thét thì chỉ còn tiếng nước chảy.
Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ khoanh chân ngồi ở trên bè gỗ, một trước một sau. Cả hai đều khép hờ hai mắt, tranh thủ tối đa thời gian để giữ thể lực ở trạng thái tốt nhất.
Một canh giờ qua đi, dòng sông càng trở nên rộng dần. Khoảng cách giữa hai bờ có thể đạt tới mấy ngàn trượng. Nơi đây là vùng giáp ranh với Tích Nguyệt Hồ, nếu tiếp tục đi về phía trước, dòng sông lớn mênh mông chảy cuồn cuộn này sẽ tách ra thành hai nhánh. Một nhánh thông sang Tích Nguyệt Hồ, một nhánh đổ thẳng ra biển.
Tuy nhiên, có điều hết sức kỳ quái xảy ra. Chính là suốt con đường này không hề có sự việc gì phát sinh. Bị chặn đầu hay đón đường trong dự đoán của Đoan Mộc Vũ không hề xảy ra. Thậm chí ngay cả trên con đường sông cũng không thấy bóng dáng một chiếc tàu thuyền thế tục nào. Khung cảnh vắng lặng như một vùng đất chết.
"Đi về phía trước mười dặm nữa, bên bờ phải có một trấn nhỏ tên là Hồi Long. Đến chỗ đó, ta sẽ dừng chân còn ngươi phải bảo trọng! Lúc cần thiết thì cứ vứt mảnh vụn Yêu Thạch đi. Không còn tính mạng, tất cả đều trở nên vô nghĩa!"
Lúc này, Đoan Mộc Vũ chủ động mở miệng nói.
Cô gái áo đỏ gật đầu, nhìn Đoan Mộc Vũ chăm chú nhưng không nói gì.
Khoảng cách mười dặm với bè gỗ đã được gia cường Phù Không Thuật cùng lắm chỉ trong thời gian một chén trà nóng là vượt qua. Tuy nhiên, lúc bè gỗ vừa tới gần trấn nhỏ Hồi Long, Đoan Mộc Vũ bất ngờ phát hiện toàn bộ trấn nhỏ chìm trong bóng tối, ngay cả một ngọn đèn cũng không nhìn thấy. Hiện giờ đâu đã phải đêm khuya, tại sao ngay cả một ngọn đèn cũng không có?
"Tình hình có chút không ổn! Bầu không khí trong trấn này âm u, chẳng lẽ có yêu ma quấy phá?" Cô gái áo đỏ không hổ là người tu hành có cảnh giới Động Huyền, vừa liếc qua đã thấy có điều không ổn.
Đoan Mộc Vũ cũng thoáng nhíu mày. Lúc trước Anh Nhược nói cho hắn biết, con gái người ngư dân đang trên đường trở về trấn nhỏ Hồi Long để bán số cá tôm đã đánh bắt được, cho nên tới nơi đây tìm kiếm là cách tốt nhất. Nhưng hiện giờ, toàn bộ trấn nhỏ Hồi Long rõ ràng đã biến thành một vùng đất chết, chẳng biết con gái người ngư dân đó có gặp phải tai họa hay không?
Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Vũ bèn nói: "Đưa ta vào bờ! Chuyện nơi đây, ta sẽ xử lý. Mảnh vụn Yêu Thạch còn mười hai canh giờ sẽ tự gỡ bỏ phong ấn, ngươi hãy đi nhanh đi!"
"Nơi này rất kì quái, ta sẽ đi cùng với ngươi một lúc!" Không ngờ cô gái ảo đỏ lại lắc đầu cự tuyệt, thái độ rất dứt khoát. Đoan Mộc Vũ chưa kịp khuyên can, cái bè gỗ đã thay đổi phương hướng, lao thẳng vào bờ.
Liếc qua nàng, Đoan Mộc Vũ không nói thêm câu gì liền phóng người lên. Là người thứ nhất lên trên bờ, hắn đảo mắt nhìn lướt qua khắp nơi một lượt. Chỉ thấy thuyền câu, phòng ốc xung quanh đều không có dấu vết bị phá hoại. Ngoại trừ không có hơi người ra thì tất cả đều bình thường.
Lúc này, cô gái áo đỏ đã lên bờ. Nàng nâng tay xuất ra một đạo pháp quyết. Ngay tức thì, có hai quả cầu ánh sáng xấp xỉ cỡ nắm tay hiện ra trên tay nàng, không ngừng dao động quanh quẩn trong phạm vi trăm trượng. Toàn bộ vùng đất trong phạm vi đó liền sáng trưng như ban ngày.
Chẳng qua, hai quả cầu ánh sáng này cũng không phải dùng để xua tan bóng tối, mà có năng lực soi rọi ra dấu vết của quỷ khí, yêu khí. Nó chính là pháp thuật mà người tu hành bắt buộc phải tu luyện. Nếu có thể tu luyện tới cực hạn, quả cầu ánh sáng này sẽ chói lọi như mặt trời, phạm vi chiếu sáng có thể đạt tới trăm dặm. Yêu ma quỷ quái bình thường, chỉ cần bị ánh sáng từ quả cầu này quét qua sẽ hóa thành tro bụi.
Hai người Đoan Mộc Vũ đi dọc theo đường mòn của trấn nhỏ tiến về phía trước. Hai quả cầu ánh sáng cũng gắt gao bám theo, phạm vi xung quanh sáng như ban ngày.
"Kỳ quái, tất cả đều bình thường. Vậy mọi người trong cái trấn nhỏ này đã đi đâu?"
Mặc dù có cảnh giới Động Huyền nhưng thấy tình hình quái dị như vậy, cô gái áo đỏ không tránh khỏi mê muội cả đầu óc. Duy chỉ có Đoan Mộc Vũ vẫn không nói một lời, sải bước đi nhanh về phía trước.
Trấn Hồi Long khá nhỏ nên chỉ một lát sau hai người Đoan Mộc Vũ đã đi hết hang cùng ngõ hẻm nơi đây, nhưng cả hai đều không phát hiện ra bất kì điều gì.
Nhưng đúng vào lúc này, đâu đó trên bầu trời đêm bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng vỗ cánh vùn vụt, dường như đang có vô số loài chim bay thẳng tới đây.
Đoan Mộc Vũ ngẩng đầu liếc nhìn, trong đôi mắt thoáng lóe lên tia sáng rực rỡ.
"Cẩn thận! Là huyết nô do Dạ Huyết Yêu Bức tạo ra!"
Sau khi trầm giọng quát lớn, Đoan Mộc Vũ liền kéo cô gái áo đỏ chui ngay vào một căn nhà ở ven đường.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Ngay lúc những tiếng “hưu hưu” xé gió vang lên giữa không trung, rất nhiều cây châm dài màu máu xuất hiện, phô thiên cái địa đâm xuống. Chúng lập tức bao phủ toàn bộ phạm vi hơn trăm trượng xung quanh.
Tuy rằng những cây châm này chỉ dài nửa xích lại vô cùng mỏng manh, nhưng số lượng dày đặc đến mức làm cho người khác sợ hãi mất hết hồn vía.
Sau khi cơn mưa châm rợp trời qua đi, không trung giống như được bao phủ bởi một đám mây đen. Có ít nhất vài trăm con quái vật trên lưng mọc hai cái cánh khổng lồ, nhưng thân thể lại mang hình dáng con người đang gào thét leo tới. Đám quái vật này toàn bộ đều có bộ dáng mặt xanh răng nhọn, vô cùng dữ tợn. Nhưng chỉ cần dựa vào trang phục còn chưa rách nát hoàn toàn trên người chúng thì có thể nhận ra đây là một phần dân cư đã mất tích của trấn Hồi Long!
"Đám huyết nô này giao cho ta. Ngươi giúp ta phòng ngự đi!"
Đoan Mộc Vũ trầm giọng quát lên rồi tức khắc lao vọt ra ngoài, cùng lúc đó Hổ Cốt Cung đã bắn ra. Dây cung bật lên ba tiếng vang dội, mười lăm mũi tên nhẹ làm từ Chuẩn Mộc đã phá không bay ra. Với kỹ thuật bách phát bách trúng của Đoan Mộc Vũ, tức thì mười lăm huyết nô trên không trung lập tức rớt xuống.
Nhưng số lượng huyết nô lại đông tới vài trăm. Lúc chúng thấy Đoan Mộc Vũ xuất hiện liền cười “hách hách” quái dị. Từ trong miệng chúng tiếp tục phun ra những cây châm màu máu, bao phủ toàn bộ phạm vi mười trượng xung quanh Đoan Mộc Vũ, cho dù làm cách nào, hắn cũng trốn không thoát .
Nhưng đúng lúc đó có một âm thanh réo rắt vang lên, không khí xung quanh thân thể Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên trở nên lạnh buốt. Ngay sau đó, ba lá chắn bằng băng cực lớn cao một trượng hiện ra từ trong hư vô. Chúng không ngừng xoay tròn, chặn đứng toàn bộ số châm bắn tới.
Đó chắc chắn là pháp thuật hệ băng do cô gái áo đỏ xuất ra.
Nhân cơ hội đó, Đoan Mộc Vũ gấp rút kéo cung. Hắn dùng tốc độ nhanh như chớp, liên tiếp bắn ra từng mũi tên nhẹ bằng Chuẩn Mộc vào giữa không trung không ngừng nghỉ. Chỉ một người bắn cung mà muốn tạo ra cảnh tượng mưa tên rợp trời thì phải dùng tốc độ khiến người khác không thể nhìn rõ tay kéo cung bắn rồi lắp tên, chỉ nghe được tiếng mũi tên xé gió "hưu hưu hưu"!
Cho đến khi Đoan Mộc Vũ bắn hết một trăm mũi tên nhẹ bằng Chuẩn Mộc thì thời gian mới chỉ trôi qua được mười mấy hơi thở. Giữa không trung, mấy trăm huyết nô giờ chỉ còn lại một nửa.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian đó, đám huyết nô cũng đã tấn công bằng những cây châm dài màu máu ba lượt. Ba tấm lá chắn bằng băng cực lớn bảo vệ quanh thân thể Đoan Mộc Vũ không thể nào chống đỡ được nữa, lập tức vỡ vụn.
Rất may cho hai người Đoan Mộc Vũ là đám huyết nô này chắc chắn vừa mới được tạo ra nên chúng chỉ có khả năng phun ra bốn lượt châm. Lúc này, số huyết nô còn sống sót đều bổ nhào xuống mặt đất, vây kín xung quanh Đoan Mộc Vũ.
Trước tình huống như vậy, hắn vẫn bình tĩnh như thường. Nhanh chóng lùi về phía sau né tránh, Đoan Mộc Vũ vừa dùng loại tên nặng làm từ Chuẩn Mộc bắn ra liên tục. Số tên nặng này khác với số tên nhẹ lúc trước, tuy không thể bắn ra nhiều mũi tên cùng một lúc nhưng uy lực lại mạnh hơn rất nhiều. Một mũi tên nặng ít nhất có thể xuyên thủng bốn năm huyết nô, hơn nữa lúc này chúng lại đang ở trên mặt đất nên sức sát thương càng rõ rệt hơn!
Đoan Mộc Vũ vừa đánh vừa lui còn cô gái áo đỏ từ đầu tới giờ vẫn nấp ở một nơi, không hề ra tay. Kinh nghiệm chiến đấu của nàng cũng cực kỳ phong phú, không cần hỏi vẫn có thể đoán được ý đồ của Đoan Mộc Vũ. Bởi vì mấy con huyết nô này chẳng qua chỉ là một đám lính quèn, Dạ Huyết Yêu Bức mới là kẻ khó đối phó nhất. Pháp lực hiện giờ của nàng không nhiều cho lắm nên không thể lãng phí số pháp lực quý giá đó để đấu với đám huyết nô này.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ đã bắn sạch hai mươi mũi tên nặng bằng Chuẩn Mộc. Số huyết nô còn sót chưa đầy năm mươi con. Nhưng ngay lúc đó hắn lại thu hồi Hổ Cốt Cung, rút hàn thiết chủy thủ ra rồi lao tới. Sở dĩ hắn làm như vậy bởi vì mười lăm mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã gia cường Tật Phong Thuật sau lưng hắn không thể nào phí một cách vô ích được.
Mặc dầu Đoan Mộc Vũ chuyên sử dụng cung tên, nhưng không có nghĩa phương thức công kích khác của hắn không có hiệu quả. Nắm chặt hàn thiết chủy thủ trong tay, Đoan Mộc Vũ di chuyển theo một loại bộ pháp kỳ dị không khác gì một bóng ma, lao vào giữa đám huyết nô. Những nơi hắn lướt qua máu phun ra như mưa, khí lạnh lan tràn. Đám huyết nô cực kỳ hung ác nhưng không một con nào có thể địch lại hắn.
Đến khi con huyết nô cuối cùng ngã xuống đất, Đoan Mộc Vũ cũng đã rất mệt. Từ khi bắt đầu ra tay cho đến giờ, thời gian nửa chén trà nhỏ vẫn chưa trôi qua hết. Việc hắn một mình đánh chết mấy trăm huyết nô này đối với người ngoài thực sự là chuyện vô cùng khó tin.
Nhưng đúng vào lúc này, Đoan Mộc Vũ còn chưa thở xong một hơi thì hàng loạt âm thanh như tiếng cú kêu bỗng vang lên từ một nơi nào đó trên sườn núi phía sau trấn Hồi Long. Âm thanh này hết sức chói tai, xuyên thẳng vào trong đầu gây ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Đáng sợ hơn nữa chính là âm thanh này lại không khác gì một cơn lốc. Nó như thực chất, xoáy thành vòng tròn, tàn phá khắp nơi. Những nơi nó đi qua, nhà cửa của dân chúng nối tiếp nhau tốc mái lên, bốn phía xung quanh đều trở thành một đống hỗn độn. Về phần Đoan Mộc Vũ, chính là người đầu tiên bị quăng ra bên ngoài hơn mười trượng rồi bị nội thương không nhẹ. Còn chỗ ẩn núp của cô gái áo đỏ cũng bị phá tan tành. Bởi vậy có thể thấy được, âm thanh này kinh khủng đến cỡ nào!
Cùng lúc âm thanh đó đang tàn phá bừa bãi thì một bóng đen khổng lồ đã cắt ngang bầu trời, mang theo uy áp vô tận lao thẳng tới Đoan Mộc Vũ. Tốc độ di chuyển của bóng đen này nhanh tới chóng mặt, khó có thể tưởng tượng ra được. Chỉ trong nháy mắt là nó có thể quắp được Đoan Mộc Vũ đang co ro tê liệt.
"Yêu nghiệt, hãy nhận lấy cái chết!"
Cô gái áo đỏ đã chuẩn bị sẵn từ lâu liền hét một tiếng thanh thúy rồi nhảy vọt lên từ trong đống đổ nát mà tấn công. Một vệt kiếm trắng như tuyết hiện ra giữa không trung, chặn đứng đường tiến về phía trước của bóng đen nọ.
Kiếm quang trắng như tuyết đột nhiên biến đổi giữa tiếng gào rú của kiếm khí. Kiếm chiêu biến đổi: dùng phương thức trực tiếp nhất, điên cuồng nhất chém ba nhát liên tiếp. Ba nhát chém giống như ba đợt sóng lớn, đợt sau nhanh hơn cao hơn đợt trước. Đến khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, toàn bộ không trung đều đã bị kiếm quang bao phủ. Uy lực mạnh mẽ tới mức chỉ cần dư chấn của nó đã có thể san bằng trấn Hồi.
Kiếm chiêu đến mức độ đó bóng đen kia sao né tránh được. Ngay lập tức nó bị ba vệt kiếm kia chém thẳng vào người. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu mây xanh vang lên, máu đen phun ra khắp nơi giống như trời đang trút xuống một cơn mưa máu đen ngòm. Trong nháy mắt bóng đen đó đã bị trọng thương, sau đó bay vụt ra xa vài trăm trượng rồi hóa thành một bầy dơi màu máu che kín bầu trời, bay loạn khắp nơi. Mặc dù kiếm quang kia xé gió chém tới, tiêu diệt hơn phân nửa đám dơi đó nhưng chân thân của bóng đen vẫn tránh được.
Ba cú chém liên tiếp bằng kiếm quang này chính là Ngự Kiếm Thuật vô cùng bá đạo. Chẳng qua, sau khi cô gái áo đỏ thi triển Ngự Kiếm Thuật này thì pháp lực trong cơ thể đã không còn đủ để tiếp tục khống chế thêm lần nữa, nếu không bóng đen kia chết chắc. Cho nên nàng không truy kích, đành phải thu hồi thanh kiếm rồi bảo vệ Đoan Mộc Vũ.
"Hắc hắc hắc! Ta còn tưởng có cao thủ nào tới, hóa ra chỉ là một đám miệng hùm gan sứa. Bắt hai người các ngươi lại rồi luyện thành huyết nô còn hơn xa ba trăm người phàm!"
Giữa không trung, giọng nói chói tai kia lại tiếp tục vang lên. Ngay sau đó, tiếng gió “vù vù” vừa mới lọt vào tai, đã thấy bóng đen khổng lồ xuất hiện trở lại. Rõ ràng là một con dơi đen quái dị khổng lồ, vô cùng ghớm ghiếc. Đôi mắt nó đỏ ngầu như máu, chính là Dạ Huyết Yêu Bức có cấp bậc Xích Mục. Thực lực ngang ngửa với con yêu xà mà bọn bọ đã từng được chạm chán trong dòng sông lớn ngày trước.
Vừa mới dứt lời, Dạ Huyết Yêu Bức vỗ nhẹ hai cánh. Trong tiếng gió gào rít, liên tiếp mười hai lưỡi đao gió dài hơn một thước đã cắt xé không gian bay tới. Mười hai lưỡi đao gió này lợi hại hơn vô số lần so với những cây châm màu máu mà đám huyết nô phun ra lúc trước.
Hơi thở sắc bén bao phủ toàn bộ chiến trường!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Âm thầm kêu khổ một tiếng nhưng cô gái áo đỏ lại không lựa chọn phương án bỏ mặc tất cả để trốn. Nàng thét lên một tiếng yêu kiều rồi cắn răng thúc dục thanh kiếm của mình với ý định ngăn chặn mười hai lưỡi đao gió lại!
Nhưng đúng lúc này, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên quát lên: "Thu hồi kiếm ngay, lập tức phòng ngự!"
Có thể do trải qua một ngày tiếp xúc nên nàng biết Đoan Mộc Vũ tuy có thực lực thấp hơn mình nhưng nhãn lực lại cao minh hơn không biết bao nhiêu lần. Vì thế nàng rất tin tưởng lời hắn nên phản ứng cực nhanh: thu hồi thanh kiếm rồi thúc dục chút pháp lực ít ỏi còn lại trong cơ thể.
"Băng Phong Pháp Thuẫn!"
Vừa mới dứt lời, tay nàng đột ngột sinh ra một luồng khí lạnh buốt. Sau đó luồng khí nhanh chóng bành trướng, hóa thành ba lá chắn bằng băng cực lớn. Chúng lập tức chắn trước mặt hai người!
Tuy nhiên, mười hai lưỡi đao gió của Dạ Huyết Yêu Bức lại hết sức lợi hại. Chỉ trong nháy mắt đã cắt ba tấm chắn bằng băng thành mấy chục mảnh. Nhưng may thay tốc độ thi triển pháp thuật của cô gái áo đỏ lại cực kỳ nhanh chóng. Cứ mỗi lần phất tay nàng lại tạo ra ba tấm chắn bằng băng, miễn cưỡng ngăn chặn được mười hai lưỡi đao gió. Đồng thời cũng giúp Đoan Mộc Vũ tranh thủ được chút thời gian vô cùng quý giá.
"Két... Két!"
Hổ Cốt Cung đã được kéo căng, một mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn chĩa xéo lên trời cao. Trong nháy mắt, Dạ Huyết Yêu Bức khổng lồ cũng vỗ cánh phóng ra đợt đao gió thứ hai. Lần này những lưỡi đao gió kia còn mang theo cả gió lốc và sát ý nồng đậm, phá vỡ không gian lao tới.
Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Vũ sử dụng Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã gia cường Tật Phong Thuật. Ngay khi mũi tên bay ra, chẳng những cô gái áo đỏ bị dọa tới mức sợ hết hồn, mà ngay cả Dạ Huyết Yêu Bức cũng phải giật mình. Lúc trước nó xác định chắc chắn Đoan Mộc Vũ đã bị phế vì hắn đã lâm vào tình trạng kiệt sức, cho dù có tiếp tục bắn cung cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với nó được. Người duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với nó cũng chỉ có cô gái này mà thôi. Nhưng đương nhiên pháp lực của nàng ta khá ít ỏi, cho nên chỉ cần làm cho nàng tiêu hao hết pháp lực là có thể thu được hai con huyết nô phẩm chất hàng đầu!
Chỉ có điều những việc Dạ Huyết Yêu Bức tuyệt đối không ngờ lại xảy rai. Chính xác Đoan Mộc Vũ đã kiệt sức, ngay cả đứng vững trên mặt đất cũng trở nên hết sức khó khăn với hắn. Nhưng như vậy đâu phải đồng nghĩa với việc hắn đã mất năng lực phản kháng, bởi vì hắn vẫn còn có pháp thuật Huyết Tế vô cùng cường đại.
Dùng pháp thuật Huyết Tế để kéo cung, lại dùng Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã gia cường Tật Phong Thuật làm tên thì tột cùng sẽ nhanh tới mức nào, uy lực bao nhiêu thì trong lòng Đoan Mộc Vũ biết rõ hơn bất cứ ai. Còn Dạ Huyết Yêu Bức, mặc dù đã tận mắt nhìn rõ tất cả nhưng nó không sao né kịp. Thậm chí ngay vào thời điểm nó vừa mới nhận ra uy hiếp chí mạng đó thì Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã mang theo kình khí đến ngay trước mặt.
Nhanh như tia chớp! Mạnh như gió lốc! Dũng mãnh như hổ dữ! Ầm ầm như núi lở!
Mũi tên xé ngang trời, dễ dàng cắt đứt đao gió do Dạ Huyết Yêu Bức phóng ra, sau đó xuyên qua lồng ngực nó tạo thành một lỗ thủng cỡ đầu người. Mũi tên này căn bản không thể nào chống đỡ nổi!
Hơn nữa, dư lực của Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn còn kéo Dạ Huyết Yêu Bức bay ngược ra phía sau vài chục trượng. Nó đã là yêu thú cấp Xích Mục nên thân thể cực kỳ mạnh mẽ và cứng rắn, còn nếu đổi lại là người tu hành như Hoành Uyên thì trừ phi kịp thi triển pháp thuật phòng ngự chứ không chỉ sợ quá nửa thân thể sẽ nổ tung thành mảnh vụn. Bởi vì trên mũi tên còn được gia cường Tật Phong Thuật. Mặc dù Tật Phong Thuật không có tính chất chủ động công kích, nhưng khi tốc độ tăng lên tới một mức độ nhất định thì lượng biến đổi sẽ dẫn tới chất biến đổi. Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn nặng ba cân, sẽ bộc phát ra lực lượng ít nhất là ba ngàn cân.
Cho dù cường đại như một con yêu thú cấp Xích Mục thì dưới tình huống bất ngờ cũng không thể chống được!
Nhưng dù sao Dạ Huyết Yêu Bức cũng không chỉ có danh hão, hơn nữa bản thân nó lại có sở trường về mặt phi hành. Cho dù bị Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn kéo bay ngược về phía sau vài chục trượng nhưng nó vẫn có thể nương theo đà, mượn lực bay chếch lên. Chỉ trong đường tơ kẽ tóc, nó đã tránh được mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn thứ hai do Đoan Mộc Vũ bắn đi!
"Các ngươi đều phải chết!"
Dạ Huyết Yêu Bức đã bị chọc giận. Ba đòn liên hoàn bằng kiếm Lúc trước của cô gái áo đỏ đã khiến nó phải chịu trọng thương, sau đó mũi tên kia của Đoan Mộc Vũ lại làm cho thương thế đó trầm trọng hơn nữa. Nếu không kịp chữa trị, chỉ sợ ngay cả tu vi của nó cũng sẽ thụt lùi một bước dài. Chính điều này khiến cho khí chất hung ác, tàn bạo trong nó hoàn toàn bị kích phát. Bằng bất cứ giá nào, nó cũng muốn bằm thây hai người Đoan Mộc Vũ thành mảnh vụn.
Gió lốc rít lên, hai cánh Dạ Huyết Yêu Bức đột nhiên vỗ với tần số cực nhanh mà mắt thường khó thấy. Đồng thời tốc độ bay của nó đột nhiên tăng lên gấp hai ba lần, nếu nhìn bằng mắt thì chỉ có thể thấy một loạt ảo ảnh đang lao thẳng tới hai người Đoan Mộc Vũ. Lúc này, một khi bị nó áp sát thì cho dù Đoan Mộc Vũ có kiến thức và trải nghiệm của Yêu Đế cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt của Đoan Mộc Vũ vẫn không có chút kinh hoảng nào. Cây Hổ Cốt Cung vẫn vững trong tay, hai mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã lên dây, chỉ còn chờ đợi thời cơ tốt nhất sẽ xuyên mây xé trời.
Giống như hắn, cô gái áo đỏ cũng thể hiện ý chí kiên cường. Chẳng những nàng không sợ hãi mà trái lại tốc độ xuất pháp thuật càng trở nên mau lẹ và trôi chảy. Pháp quyết biến đổi không theo một quy luật nào, từng chiếc lá chắn bằng băng cực lớn nhanh chóng xuất hiện, bảo vệ xung quanh hai người. Cho dù tốc độ của Dạ Huyết Yêu Bức đã tăng lên gấp hai ba lần, nhưng thủy chung vẫn không cách nào phá vỡ những lá chắn bằng băng, đột nhập vào bên trong.
Nếu đứng từ xa thì mắt thường không thể quan sát rõ tình hình đang diễn ra. Dạ Huyết Yêu Bức thì hóa thành những ảo ảnh bay lượn đầy trời, nhưng những lá chắn bằng băng do cô gái áo đỏ phóng thích ra vẫn liên miên không dứt như trước.
Nhưng tình trạng như thế này sẽ không kéo dài được bao lâu, một khi pháp lực cô gái áo đỏ tiêu hao sạch sẽ, kết quả thế nào không cần nói cũng biết.
Lúc này, đột nhiên cô gái áo đỏ trầm giọng quát lên. Không biết nàng lấy ra vật gì mà chỉ nghe được một âm thanh cực kỳ thanh thúy, giống như tiếng ngọc vỡ tan thành từng mảnh vụn vang lên. Sau đó, một luồng hơi lạnh thấu xương lập tức từ dưới mặt đất bay lên!
"Tuyết Vũ, Băng Phong Tiền Trần!"
Cùng với âm thanh đó vang lên thì xung quanh hai người Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ bỗng nhiên xuất hiện ấn ký bông tuyết sáu cánh khổng lồ. Khí lạnh gào thét, vô số bông tuyết nhỏ xíu quấn quanh ấn ký tuyệt đẹp tới mê hồn đó. Những bông tuyết có vẻ mỏng manh nhưng lại chặn được công kích mãnh liệt, điên cuồng của Dạ Huyết Yêu Bức.
Gần như cùng một lúc, tiếng bật dây cung của Hổ Cốt Cung lại vang lên. Hai mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn được nhuộm trong vầng sáng đỏ như máu, mang theo tiếng rít chói tai xé rách không gian. Chúng xuyên qua ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, tập trung vào một mục tiêu cố định giữa không trung. Mũi tên thứ nhất hụt, nhưng mũi tên thứ hai đã trúng đích. Những ảo ảnh màu đen đang che kín bầu trời biến mất ngay tức thì, còn bản thể của Dạ Huyết Yêu Bức bị đánh văng đi xa hơn mười trượng.
Mũi tên xuyên từ phần bụng dưới đến phần lưng bên trái của Dạ Huyết Yêu Bức. So với mũi tên lúc trước, thì mũi tên này tạo ra thương thế trầm trọng hơn nhiều. Bởi vậy, chỉ trong nháy mắt Dạ Huyết Yêu Bức đã không thể giữ thân thể mình thăng bằng được nữa.
Đúng vào lúc Dạ Huyết Yêu Bức cảm thấy tình hình không ổn, cố gắng vẫy cánh bay lên để trốn thì mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn thứ ba đã được bắn ra. Mũi tên này mang theo khí thế không thể ngăn cản, bay thẳng vào mắt trái, ghim Dạ Huyết Yêu Bức chặt cứng trên mặt đất.
Đến lúc này, một con yêu thú cấp Xích Mục có thể sánh ngang với cao thủ cảnh giới Động Huyền đã không còn một chút sinh cơ!
Tuy nhiên lúc này, cả Đoan Mộc Vũ lẫn cô gái áo đỏ đều không còn chút sức lực nào để tận hưởng thành quả chiến đấu. Cả hai đồng thời ngã sóng xoài trên mặt đất.
Cũng may xung quanh đây đã không còn mối nguy hiểm nào nữa. Nếu không, ngay cả một con mèo con chó cũng có thể lấy đi tính mạng của hai người bọn họ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Ba canh giờ sau, sắc trời hửng sáng. Những tia nắng ban mai từ phía chân trời rọi tới trên thi thể huyết nô thì lập tức biến chúng thành tro bụi, không còn bất cứ dấu vết gì. Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ ngồi quay lưng vào nhau, khoanh chân xếp bằng. Sắc mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy, chỉ điều này thôi đã có thể nói lên trận chiến đêm hôm qua thảm khốc tới mức nào.
"Nơi đây không ở được lâu, tốt nhất chúng ta nhanh rời khỏi đây!"
Chẳng biết từ lúc nào cô gái áo đỏ đã mở hai mắt ra, nói. Ánh mắt nàng quét qua thi thể của Dạ Huyết Yêu Bức phía đằng xa, trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ “không thể tin nổi”. Đêm hôm qua tình thế hiểm nghèo, nàng đã cho rằng mình chắc chắn phải chết, bởi vì pháp thuật cường đại của nàng do thiếu pháp lực nên chỉ có thể duy trì trong thời gian năm sáu hơi thở. Qua thời gian đó, nàng sẽ không còn khả năng cầm cự.
Nhưng không thể ngờ tới, cuối cùng nhờ ba mũi tên của Đoan Mộc Vũ mà xoay chuyển được tình thế trong đường tơ kẽ tóc. Thiếu niên này thật sự là một con quái vật nằm ngoài sức tưởng tượng. Bên trong thân thể hắn, không ngờ lại chứa đựng lực lượng mạnh mẽ tới như vậy, quả thực khó mà tin nổi!
"Cám ơn, ta thiếu ngươi một ân tình."
Đoan Mộc Vũ im lặng một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói. Đêm hôm qua, nếu không phải cô gái áo đỏ kiên trì chống cự thì một mình hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Dạ Huyết Yêu Bức.
"Cám ơn cái gì? Ta ... ta miễn cưỡng cũng là một con người. Cho dù không có ngươi thì khi nhìn thấy chuyện bi thảm tới mức này ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Huống chi, người chân chính nợ ân tình chính là ta mới đúng. Không có ngươi giúp áp chế ba động của mảnh vụn Yêu Thạch thì chắc lúc này, chỉ sợ ta đã là một xác chết."
Cô gái áo đỏ khẽ mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt có một vẻ dịu dàng đáng yêu không sao miêu tả được.
"Mà này “không thể trả lời” lão huynh, ngươi tới trấn Hồi Long này để làm gì, tìm người sao? Ngươi đừng tiếp tục trả lời “không thể trả lời” có được không?"
Đoan Mộc Vũ im lặng, không buồn để ý tới sự châm chọc trong giọng nói của cô gái áo đỏ, mà chỉ đứng lên đi thu nhặt lại những mũi tên rơi tứ tán xung quanh. Đám huyết nô kia đã hóa thành tro bụi, nhưng những mũi tên này thì không. Chúng cũng không bị tổn hại nhiều, hoàn toàn có thể sử dụng lại.
Cô gái áo đỏ cũng đứng dậy, nhìn theo bóng dáng của Đoan Mộc Vũ. Khóe miệng nàng nở một nụ cười rồi lắc đầu bước đến bên cạnh thi thể của Dạ Huyết Yêu Bức. Con Dạ Huyết Yêu Bức này là yêu thú cấp Xích Mục, đương nhiên sẽ không bị ánh sáng mặt trời biến thành tro bụi.
Sau khi xem xét, nàng tiện tay lấy ra một thanh chủy thủ màu ngọc bích, nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng tinh xảo nhưng lại lạnh lẽo tới rùng mình. Những ngón tay nàng như múa, điều khiển thanh chủy thủ. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nàng đã thuần thục tách nguyên cả đôi cánh khổng lồ của Dạ Huyết Yêu Bức ra, giống như đã từng làm chuyện này vô số lần.
"Này “không thể trả lời”, những mũi tên dùng Chuẩn Mộc chế tạo quá yếu, chỉ có dùng Thiết Mộc mới tạm coi là đạt tiêu chuẩn. Ta tặng ngươi mấy mũi tên cường đại nè!"
Vừa dứt lời, cô gái áo đỏ đã lóc xong toàn bộ xương cả hai cánh của Dạ Huyết Yêu Bức. Vì đôi cánh này cực kỳ lớn, nên số xương cánh thu được quả thật nhiều vô kể. Hơn nữa, chúng căn bản đều có phẩm chất đồng đều, kích thước lại bằng nhau, cho nên tương đối dễ dàng để chế tác thành những mũi tên thượng hạng.
Tuy nhiên đây chỉ là những thứ quan sát được bên ngoài. Dạ Huyết Yêu Bức tốt xấu gì cũng là yêu thú cấp Xích Mục, xương cánh của nó sao có thể tầm thường như vậy? Chỉ cần dùng pháp lực chế tác một lượt thì chắc chắn sẽ có lực sát thương cực mạnh. Đặc biệt là sau khi dùng xương cánh chế tạo thành cốt tiễn, thì rất dễ gia cường pháp thuật lên. Có thể đoán uy lực của nó cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn!
Mặc dù thân thể của Dạ Huyết Yêu Bức lớn tới dọa người, nhưng cô gái áo đỏ chỉ thu thập một phần rất nhỏ. Nàng lấy ra một đống lớn chai lọ, xoay xoay sở sở toát cả mồ hôi. Sau nửa canh giờ, một thi thể to lớn cũng chỉ còn lại đống xương và một vũng máu.
Đống hài cốt được Đoan Mộc Vũ buộc lại, rồi chuyển lên chiếc thuyền nhỏ. Đáng tiếc pháp lực hắn thấp kém nên không thể tự tay chế tác thành tên nên đành phải nhờ cô gái áo đỏ hỗ trợ.
Rời khỏi trấn Hồi Long, hai người chèo chiếc thuyền nhỏ đi vào trong lòng Tích Nguyệt Hồ. Đến lúc này, Đoan Mộc Vũ đã không có cách nào để xác định con gái người ngư dân kia có chết ở trong trấn Hồi Long hay không. Nhưng nàng ta là người đánh cá, mà từ trước đến giờ ngư dân thường sống ngay trên thuyền nên chắc có lẽ sẽ tránh được một kiếp này.
Hơn nữa, ân tình của cô gái áo đỏ hắn nhất định phải trả lại. Cho nên trong một tháng tới, hắn sẽ giúp nàng kéo dài thời gian áp chế ba động của mảnh vụn Yêu Thạch.
Mặt nước lấp lánh ánh mặt trời, sóng nước uốn lượn, mái chèo bì bõm rẽ nước đẹp như tranh vẽ. Trấn Hồi Long đã biến thành một khung cảnh mờ nhạt ở phía chân trời. Nếu không trải qua trận chém giết tanh máu đêm qua, bất cứ một ai cũng không thể nào tưởng tượng được,Tích Nguyệt Hồ tao nhã như một bức tranh thế này, đã biến thành một vùng đất đầy chết chóc.
Đoan Mộc Vũ chèo con thuyền nhỏ, cô gái áo đỏ ngồi ở mũi thuyền, xếp bằng điều tức. Gió khẽ lướt qua khiến tay áo nàng bồng bềnh. Bên dưới làn tóc mây, đường nét của đôi vai gầy mơ hồ giống như một dãy núi uốn lượn.
Con thuyền đi không có mục đích, bởi vì Đoan Mộc Vũ không biết phải đi đâu để tìm con gái của người ngư dân kia. Tóm lại, hắn định tìm kiếm khắp các ngõ ngách của Tích Nguyệt Hồ trong vòng một tháng. Nếu vẫn không có hành tung của con gái người ngư dân kia thì sẽ lập tức trở về núi phục mệnh.
"Ngươi muốn tìm ai thì cứ nói thẳng, may ra ta có thể giúp đỡ. Nhà ta thực ra ở ngay gần Tích Nguyệt Hồ."
Cô gái áo đỏ hỏi lại một lần nữa. Lúc này đã là ngày hôm sau, sau khi trải qua một ngày điều tức, sắc mặt của nàng có vẻ đã khá hơn rất nhiều.
"Một cô gái, con của một người ngư dân. Nhưng ta không biết nàng ta có bị chết ở trấn Hồi Long hay không? Chuyện này không vội, ngươi muốn về nhà đúng không? Ta đưa ngươi trở về, ta vẫn còn thời gian một tháng nên cứ đến đâu hay đến đó." Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.
"Cảm ơn!"
Cô gái áo đỏ nghe thấy vậy, không nhịn được nở một nụ cười tươi rói. Nhưng nàng lại lắc đầu nói: "Ngươi giúp ta quá nhiều rồi. Thật ra thì nhà ta ở chỗ sâu nhất trong Tích Nguyệt Hồ, lúc nào cũng có thể trở về. Hơn nữa, ta cướp đoạt mảnh vụn Yêu Thạch không phải để mình cường đại hơn, mà là để cứu mẫu thân của ta. Chẳng qua, ta cũng không biết có hiệu quả hay không, cho nên ngươi không cần phải để ý đến ta. Đợi khi ta giúp ngươi chế tác xong những mũi tên này thì sẽ rời đi!"
"Cứu mẹ của ngươi? Bà là ..." Chỉ cần nghe đại khái, Đoan Mộc Vũ đã đoán được chân tướng. Bởi vì dù mảnh vụn Yêu Thạch này có rất nhiều chỗ tốt, nhưng tuyệt đối không thể dùng để cứu người, trừ phi là ... yêu!
"Phải, là yêu. Phụ thân ta là người, nhưng ta không biết ông ấy tên gì, cũng chưa từng gặp mặt. Từ nhỏ ta đã sống chung với mẫu thân. Chẳng qua, những năm gần đây vết thương cũ trên người bà tái phát, nguy cấp cận kề. Ta đã tìm đủ mọi biện pháp nhưng vẫn không có hiệu quả. Về sau ta nghe nói, mảnh vụn Yêu Thạch có hiệu quả cải tử hồi sanh nên lúc đó mới liều mạng tìm cách cướp đoạt nó." Cô gái áo đỏ cúi đầu khẽ nói. Mặc dù nàng nói một cách thản nhiên, nhưng vẫn có thể đoán ra nàng đã trải qua biết nhiêu bao gian nguy.
Đoan Mộc Vũ yên lặng lắng nghe, một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Nếu ta đoán không sai, hẳn là có một người nói cho ngươi biết chuyện mảnh vụn Yêu Thạch đúng không?"
"Ồ? Làm sao ngươi biết?" Cô gái áo đỏ sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Vũ.
Khẽ lắc đầu, Đoan Mộc Vũ không nói thêm câu gì. Ánh mắt lại hướng về phía sương mờ khói nước nơi xa. Cô gái áo đỏ ngạc nhiên, đang định dò hỏi thì trong lòng chợt nảy sinh linh cảm, liền đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Đoan Mộc Vũ. Nàng chỉ thấy bóng dáng một chiếc thuyền câu đang mơ hồ hiện ra.
Việc này khiến cho cô gái áo đỏ kinh ngạc không thôi, bởi vì điều đó chứng tỏ năng lực cảm ứng của Đoan Mộc Vũ lợi hại hơn nhiều so với người có cảnh giới Động Huyền như nàng. Tuy nhiên, pháp lực của hắn thấp như thế, không hiểu hắn cảm ứng được bằng cách nào?
Trong khoang lái của chiếc thuyền câu đó không có ai, chỉ lặng lẽ trôi dạt trên mặt nước. Mãi cho đến khi tiến đến gần, mới nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc nghẹn ngào của một cô gái ở trên thuyền.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss